Vạn cổ chí tôn
Chapter
0251
Vâng!Ninh Khả Vân lên tiếng, vung tay lên, một đầu lụa đỏ bay múa quanh thân, khí tràng mạnh mẽ thoáng cái bức lui đám đông chung quanh.
Lý Vân Tiêυ nói:Giáo huấn bọn hắn một chút là được, không cần đả thương người, chúng ta vốn chỉ là đến xem náo nhiệt, cũng không phải để khi phụ người đâu.
Ninh Khả Vân nói:Như Vân thiếu nói.
Hồng lăng trong tay nàng mở ra, lập tức lăng ảnh đầy trời, một phương trận pháp hiển hiện.
Tất cả mọi người hoảng hốt, lập tức cảm thấy một cổ khó lực lượng khó có thể kháng cự, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cả người đã mất đi tri giác, nguyên một đám té trên mặt đất.
À? Cái này…!Đám người đứng ngoài xem đều triệt để ngốc trệ, bọn hắn cũng không có thấy rõ động tác Ninh Khả Vân, như thế nào mười mấy tên cường giả đã trực tiếp ngất đi rồi.
trong đó còn có hai gã là cường giả Võ Đế trung giai ah!Trong lòng Tống Quang Lộp bộp thoáng một phát, biết rõ đã đá phải tấm sắt rồi, hắn hoảng sợ thất thanh nói:Vân Tiêu công tử!Trong lòng Lý Vân Tiêυ cũng kinh hãi, phẫn nộ quát:Làm càn! Ở trước mặt bổn công tử cũng dám giương oai, các ngươi có biết thành chủ thành Hồng Nguyệt hiện giờ có quan hệ thế nào với ta không? Thông minh thì thúc thủ chịu trói đi.
Ninh Khả Vân nói:Vân thiếu, người này xử lý như thế nào đây?Lý Vân Tiêυ nói:Để ta đến đi.
Thân ảnh hắn lóe lên, liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Tiêυ, hoàn toàn là thuấn di.
Ah!!Lý Vân Tiêυ lại càng hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, kinh sợ nói:Ngươi… Ngươi dám động ta?Lý Vân Tiêυ hắc hắc nói:Ngươi ngược lại là nói xem thành chủ thành Hồng Nguyệt hiện giờ có quan hệ thế nào với ngươi thế?Lý Vân Tiêυ khẽ nói:Thành chủ hiện giờ sở dĩ là La Thanh Vân, hoàn toàn là xuất từ ý của ta.
Lý Vân Tiêυ: … Lý Vân Tiêυ nói:Ngươi còn không tin, mấy ngày trước sau khi ta giết phụ tử Đường Khánh liền đến Thánh Vực nóivới Công Dương Chính Kỳ việc này, cho rằng thành Hồng Nguyệt không thể một ngày vô chủ, Công Dương Chính Kỳ để cho ta…BA~! Hắn còn chưa nói xong, Lý Vân Tiêυ đã không muốn nghe nữa, tát tới một bạt tai, trực tiếp tát hắn lăn trên đất.
À?!Không chỉ có Lý Vân Tiêυ, tất cả mọi người thoáng một cái đều ngốc trệNgươi, ngươi dám động ta?!Lý Vân Tiêυ giận dữ hét:Ta sẽ khiến ngươi…BA~! BA~! BA~… Thân ảnh Lý Vân Tiêυ lóe lên, liền rơi vào bên cạnh hắn, không nói hai lời đã bạt tai, tay phải giơ lên đánh xuống, tốc độ cực nhanh, lưu lại trên không trung vô số tàn ảnh.
Từ xa nhìn lại, giống như Đại Bi Thiên Diệp Thủ, không ngừng tát lên mặt Lý Vân Tiêυ kia, Ba ba ba BA~ vang vọng toàn bộ trang viên.
Còn rất có tiết tấu đấy.
Huyền Hoa kinh ngạc một tiếng, theo tiết tấu kia khẽ cười lấy.
Tất cả mọi người triệt để choáng váng, đặc biệt là người Tống gia, Tống Quang và hai người con gái đều há to mồm, hoàn toàn ngốc trệ.
Kỳ thật thực lực bản thân Lý Vân Tiêυ cũng không tệ, hơn nữa bịa đặt lung tung, nói cái gì cũng dám nói, bởi vậy mới có thể nhiều lần lừa gạt, nhưng đáng tiếc so với Lý Vân Tiêυ thực vẫn chênh lệch quá xa.
Ba ba ba BA~… Thanh âm không ngừng, trọn vẹn nửa nén hương thời gian sau, Lý Vân Tiêυ tựa hồ đã đánh mệt, lúc này mới dừng tay lại, hoạt động cổ tay và các đốt ngón tay.
Đầu Lý Vân Tiêυ kia đã triệt để biến thành đầu heo, tràn đầy màu đỏ tím, ngũ quan đều không còn, hoàn toàn thay đổi, trong miệng tràn đầy máu tươi và răng, không ngừng phát ra thanh âm Ô ô ô.
Liên Trường cũng ngốc trệ, ngạc nhiên nói:Vân Tiêu công tử đi đâu rồi? Đầu heo này là ai thế?Lý Vân Tiêυ vỗ vỗ bả vai Lý Vân Tiêυ, nói:Nào, trước tiên nuốt răng vào, lại nói cho mọi người biết ngươi là ai đi.
Trong miệng Lý Vân Tiêυ phát ra thanh âm Ô ô ô, cừu hận nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêυ, thanh âm mơ hồ không rõ đứt quãng truyền ra, nói:Ngươi dám đánh ta, hảo hữu ta sẽ rất nhanh tới giết cả nhà ngươi.
Lý Vân Tiêυ nhíu mày, đầu heo này cũng có chút cốt khí, bị đánh thành ra như vậy còn có thể nói chuyện phiếm:Hảo hữu ngươi là…?Lý Vân Tiêυ đứt quãng nói:Hảo hữu ta có vô số, hai đại thánh địa, bảy đại tông môn, còn có Ngạo Trường Không, Trác Thanh Phàm, Lăng Bạch Y, Diêu Kim Lương, Huyền Hoa, Công tử ngọc…BA~! Lý Vân Tiêυ một tát tát hắn bay trên đất, trực tiếp nhảy dựng lên dùng chân giẫm xuống, mỗi một cước đều trực tiếp dẫm vào mặt.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh… Chi! Mọi người đều hít một hơi lạnh, che mặt không dám nhìn nữa, cái này cũng quá tàn bạo rồi.
Đầu Lý Vân Tiêυ kia đã hoàn toàn bị giẫm vào mặt đất, toàn bộ nửa người trên đều lún vào.
Lý Vân Tiêυ giẫm một lúc, lúc này mới dừng lại ra, nói:May mắn ta mang chính là giầy đi mưa, giẫm không trượt chân.
Mọi người tất cả đều run rẩy, trên mặt tuôn ra mồ hôi, sắc mặt đều tái nhợt.
Sắc mặt Tống Quang càng khó coi, dường như đã ý thức được thân phận của Lý Vân Tiêυ.
Phanh! Lý Vân Tiêυ một cước dẫm bên người Lý Vân Tiêυ, chấn hắn lên, năm ngón tay mở ra, trực tiếp nhiếp trên không trung, nói:Hiện giờ hảo hảo nói cho mọi người biết ngươi là ai đi?Toàn bộ mặt Lý Vân Tiêυ một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỗ miệng là một cái khẩu động, CKÍT.
.
T… T vài tiếng, mới nói:Ta sai rồi, ta là giả mạo…À?!Cả viên đều sợ hãi, tuy rằng tất cả mọi người đoán được, nhưng hắn chính miệng nói ra vẫn khiến mọi người giật mình không nhỏ, tất cả mọi người vụng trộm nhìn Tống Quang, gương mặt Tống Quang giờ đã tím như gan heo rồi.
Ah!Tỷ muội Tống gia cũng kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tống Quang cắn răng nói:Mang hai vị tiểu thư xuống dưới!Lập tức có hạ nhân đỡ hai tỷ muội ra khỏi viênLý Vân Tiêυ nói:Ngươi tên là gì? Giới thiệu bản thân đi.
Lý Vân Tiêυ đứt quãng nghẹn ngào nói:Ngô Đại Thành.
Lý Vân Tiêυ nói:Ngươi biết ta thống hận nhất ngươi cái gì không? Ngươi giả mạo Lý Vân Tiêυ giết người phóng hỏa cướp bóc ta cũng sẽ không tức giận, ngươi hết lần này tới lần khác giả mạo hắn đi lừa gạt, ta thật muốn chém chết ngươi đây có biết không?Ô ô ô, ta sai rồi, tha mạng, tha mạng ah.
Ngô đại thành nức nở nghẹn ngào, mặt mũi đầy máu, còn không ngừng có bọt máu xuất hiện, nhìn qua khủng bố dị thường.
Lý Vân Tiêυ nói:Được rồi, giết ngươi bẩn tay ta.
Hắn phủi tay, nói:Thành chủ đại nhân, ngươi xem rồi xử lý đi, không cần cám ơn ta, ta gọi Lôi Phong.
Gương mặt Tống Quang đã chảy ra nước rồi, lạnh giọng nói:Lôi tên Lý Vân Tiêυ giả mạo này xuống dưới, đợi ta suy nghĩ thật kỹ xử trí như thế nào hắn, nhất định sẽ không giết hắn đơn giản vậy đâu!Mấy tên võ giả Tống gia lập tức tiến lên kéo Ngô Đại Thành kia xuống.
Mọi người nhìn qua máu tươi đầy đát, còn có một đám võ giả lăn lóc, đều thổn thức không thôi, tràng cảnh hiện giờ cùng tiệc cưới phi thường náo nhiệt lúc trước tạo thành đối lập cực lớn, khiến người cảm giác cuộc sống thật vô thường.
Tống Quang ôm quyền nói:Mấy vị rốt cuộc có thân phận như thế nào? Có thể nói rõ không, cũng tiện cho tại hạ tỏ lòng cảm kích.
Nếu không có chư vị kịp thời ra tay trượng nghĩa thì tiểu nữ sợ rằng phải hổ thẹn cả đời rồi!Lý Vân Tiêυ khoát tay áo, nói:Không cần, chúng ta cũng chỉ là thuận tiện xem náo nhiệt thôi.
Hắn nói với Cẩn Huyên:Cẩn Huyên, ta đang muốn mượn một ít lực lượng của ngươi.
Cẩn Huyên gật đầu nói:Tùy thời đều nguyện ý cống hiến sức lực cho Vân thiếu.
Nhìn ra được nàng thiệt tình nguyện ý, hơn nữa bộ dáng tràn đầy vui mưng, tựa hồ như vì mình có thể cống hiến sức lực mà cảm thấy vui vẻ vậy.
Một màn này rơi vào trong mắt Liên Trường, gương mặt cực kỳ âm trầm, nhưng lúc này hắn căn bản không dám lên tiếng, chỉ có thể lộ ra vẻ âm độc, nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm lấy, thỉnh thoảng hiện lên vẻ oán độc.
La Thiên chân thành nói:Hi vọng ngươi hấp thụ giáo huấn hôm nay, làm người làm việc không nên quá mức càn rỡ, thực lực của mình tài cao là bổn sự.
Nhà của ngươi thế lực mạnh, sư phụ của ngươi lợi hại, đây không phải là bản lãnh của ngươi, chỉ có thể khiến càng nhiều người xem thường ngươi hơn thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Hắn nói xong, nhân tiện nói:Vân thiếu các ngươi đi trước, ta theo Nguyên Lương đại sư đi xem công hội một chút.
Lý Vân Tiêυ biết rõ hắn muốn lực lượng công hội giúp mình, liền cũng không khách khí, nhẹ gật đầu, liền dẫn mọi người rời đi với Cẩn Huyên.
Liên Trường đâu có nghe lọt, chỉ cảm thấy đối phương là đang trào phúng mình, giống như từng đao cắt lấy thịt mình vậy, đau nhức thấu tim, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, vẻ oán hận kia càng tăng thêm gấp trăm lần.
Tâm tình Kế Chính Đức hiện giờ giống như ngồi trên xe cáp treo vậy, vừa rồi thật sự đã bị sợ cháng váng, hiện giờ trong đầu trống rỗng, đi theo mọi người rời đi.
Người còn lại trong viên cũng nguyên một đám ngốc trệ, đối với biến hóa đầy hí kịch hôm nay cũng có chút không kịp phản ứng.
Sắc mặt Tống Quang càng âm trầm bất định, nhưng đa số là lửa giận ngút trời, sắc mặt Yến Tinh Hỏa cũng trở nên ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, những người Tinh Nguyệt Trai này tựa hồ cực kỳ không đơn giản.
Người còn lại cũng đều có tâm tư, rất nhanh yến hội cũng tan rã trong không khí không vui.
Thương hội Tử Vân ở thành Vĩnh Tương còn quản lý sinh ý của thương hội Thiên Nguyên cho nên sản nghiệp thật lớn, cơ hồ là thương hội long thủ.
Cái gì? Các ngươi muốn tìm hành tung Nguyệt Đồng kia sao?Trong phòng tiếp khách thương hội Tử Vân, sau khi Lý Vân Tiêυ nói rõ ý đồ đến thì Cẩn Huyên thoáng cái kinh hãi nói:Nguyệt Đồng kia ta cũng có nghe qua, gần đây dường như náo rất hung, ngay cả Thánh Vực cũng đã bị thiệt thòi không ít, Vân thiếu ngươi ngàn vạn đừng đi!Lý Vân Tiêυ đại hỉ nói:Ngươi quả nhiên có tin tức, thỉnh nhất định phải giúp ta hỏi thăm đấy.
Tử Huyên mặt mũi tràn đầy ngượng nghịu, du du nói:Nếu là chuyện khác, Cẩn Huyên tất nhiên dùng hết toàn lực, nhưng việc này quá mức nguy hiểm, ta không hi vọng Vân thiếu dính vào việc nguy hiểm này.
Lý Vân Tiêυ nói:Nhân sinh trên đời, rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được, hiện giờ ta tích cực chủ động, chung quy tốt hơn bị đồng chờ đợi nhiều.
Huống hồ ta là người thế nào ngươi cũng hiểu rõ, chuyện không có nắm chắc mười phần ta sẽ không làm đâu.
Cẩn Huyên nói:Thế nhưng mà Nguyệt Đồng kia…Lý Vân Tiêυ nói:Không có nhưng nhị gì hết, lần này ngươi phải giúp ta!Trong mắt của hắn một mảnh kiên quyết, có loại khí chất khiến người phải tin phục.
Cẩn Huyên tuy rằng cảm thấy rất khó xử, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng hắn, nói:Mặc dù như thế, nhưng ta hi vọng Vân thiếu có thể cân nhắc cho an nguy của mình, dù sao Linh nhi muội muội còn đang chờ ngươi đấyĐồng tử Lý Vân Tiêυ hơi co lại, nói:Ta đã lâu không có tin tức Linh nhi, ngươi có biết gì về tình hình của nàng không?Cẩn Huyên trầm ngâm một hồi, ánh mắt đảo qua những người còn lại, tựa hồ có vẻ hiềm nghiLý Vân Tiêυ suy nghĩ, cũng không tiện truy vấn, nhân tiện nói:Ta thiếu chút nữa đã quên rồi, giới thiệu giới thiệu cho ngươi một chút mấy vị bằng hữu của ta, vị này chính là Huyền Hoa…Huyền Hoa híp mắt, chậc chậc khen:Tiểu tử ngươi đi tới chỗ nào cũng có nữ hài tử ưa thích, thật sự là công địch của nam nhân khắp thiên hạ ah!Cẩn Huyên trên mặt ửng đỏ, gật đầu nói:Bái kiến Huyền Hoa tiên sinh, danh tự rất tốt, rất giống với Ngân Nguyệt Võ Đế.
Lý Vân Tiêυ cười mà không nói, tiếp tục giới thiệu nói:Vị này chính là Liễu Phỉ Yên.
Liễu Phỉ Yên gật đầu nhẹ nhàng cười cười, xem như chào hỏi rồi.
Cẩn Huyên sững sờ, kinh ngạc nói:Liễu Phỉ Yên? Huyền Hoa… Liễu Phỉ Yên…Nàng cười khổ một tiếng, nói:Danh tự Phỉ Yên tỷ tỷ cũng như vị Huyền Hoa tiên sinh này, đều rất có khí tràng đấy.
Liễu Phỉ Yên cũng cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lý Vân Tiêυ nói:Vị này chính là Ninh Khả Vi đại nhân, vị này chính là nữ nhi của hắn Ninh Khả Vân.
Cẩn Huyên: … Nàng thấy phụ tử Ninh Khả Vi gật đầu chào hỏi với mình, trong lòng không khỏi đột nhiên run lên, trên người chẳng biết tại sao bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh:Vân thiếu, tên những người bạn này vì sao giống các đại nhân vật thế?Có sao?Lý Vân Tiêυ nháy mắt nói:Vị này mặt không biểu tình, lớn lên tương đối xấu này gọi là Khâu Mục Kiệt, vị đi Thuật Luyện Sư công hội kia gọi là La Thiên.
Hắn cuối cùng chỉ vào Tam lão trong góc, nói:Ba vị này… Ba vị này ta cũng không biết danh hào, chỉ là người xưng là Hồng Hoàng Lam Tam lão.
Cẩn Huyên: … Nàng triệt để mộng rồi, ngốc trệ nguyên tại chỗ, kinh ngạc nói:Những… này… Những người bạn này… Thật sự… Thật là… Những.
.
đại nhân vật… kia sao?Huyền Hoa cười to nói:Đại nhân vật nào, đều là đi theo lăn lộn thôi.
Cẩn Huyên sợ hãi nói:Ngươi, ngài thật là Ngân Nguyệt Võ Đế Huyền Hoa đại nhân sao?!Những cái tên Lý Vân Tiêυ vừa nói, tùy tiện một cái đều đủ để chấn động thiên hạ, hiện giờ toàn bộ hội tụ ở trong nhà nàng uống trà, loại chuyện nào bảo sao nàng có thể tin tưởng được.
Ha ha, hư danh mà thôi, cần gì tiếc nuối.
Huyền Hoa thoáng khiêm tốn, nhưng nhìn vẻ mặt kia, hiển nhiên là cực kỳ đắc ý.
Ah!Cẩn Huyên thoáng cái bị sợ cháng váng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, thở nói:Vậy ngài chính là Hồng Liên Võ Đế Liễu Phỉ Yên đại nhân, thành chủ thành Hồng Nguyệt đời trước Ninh Khả Vi đại nhân, trưởng lão Thần Tiêu Cung Ninh Khả Vân đại nhân, Khâu Mục Kiệt đại nhân được xưng là Phong Tử Thuật Luyện Sư, cùng với Tam lão thành Hồng Nguyệt danh chấn thiên hạ sao?Lý Vân Tiêυ cười nói:Đúng là những người này, không cần ngạc nhiên vậy đâu.
Cẩn Huyên chỉ cảm thấy trong đầu có chút mê muội, lảo đảo vài bước, mới vội vàng nghiêm mặt bái xuống, cung kính nói:Cẩn Huyên không biết là chư vị đại nhân giá lâm, có chỗ tiếp đón không được chu đáo mong được tha thứ.
Ninh Khả Vi cười nói:Cẩn Huyên hội trưởng không cần đa lễ, vừa rồi Huyền Hoa đại nhân nói không sai, chúng ta cũng chỉ là đi theo Vân thiếu lăn lộn mà thôiĐi theo Vân thiếu lăn lộn mà thôi…Cẩn Huyên thì thào nói mấy lần, một đôi mắt bất lực nhìn qua Lý Vân Tiêυ, tràn đầy vẻ u oán, thật giống như đang nói: hiện giờ đến cùng đã lăn lộn đến trình độ nào ah!Lý Vân Tiêυ cười nói:Đừng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, có mọi người hỗ trợ, hiện giờ ngươi sẽ không cảm thấy ta đối phó Nguyệt Đồng rất nguy hiểm nữa chứ?Cẩn Huyên dốc sức liều mạng nhẹ gật đầu, nói:Những đại nhân này chỉ cần có một hai vị, cũng đủ để đối phó Nguyệt Đồng, hiện giờ đều ở bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm.
Vậy ta liền phái người đi nghe ngóng tin tức Nguyệt Đồng, có tin sẽ lập tức nói cho ngươi biết ngay.
Lý Vân Tiêυ nói:Khổ cực rồi.
Cẩn Huyên rất nhanh quét dọn gian phòng cho mọi ngươi, an trí chu đáo, hơn nữa hạ lệnh đãi ngộ với quy cách khách quý cao nhất, thỏa mãn mọi yêu cầu của tất cả mọi người.
Mọi người cũng đơn giản, chỉ là muốn một mật thất tu luyện, sau đó toàn bộ đều bế quan, căn bản chân không bước ra khỏi nhà.
Lý Vân Tiêυ sau đó hỏi chuyện về Cực Thiên Băng Tinh và Vĩnh Hằng chi mộc, Cẩn Huyên cũng không có đầu mối, đáp ứng sẽ bảo người đi điều tra.
Trong Giới Thần Bi.
Lý Vân Tiêυ vươn tay ra, một đạo hào quang bạch mông mông hiển hiện trong lòng bàn tay, hóa ra mảnh vỡ Thái Hư Đạo Quả.
Hắn nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ Đạo Quả kia một hồi, ánh mắt lộ ra thần sắc ấm áp.
Phi Nghê giờ phút này vẫn còn trong ngủ say, thời gian ngủ say lần này tựa hồ thập phần lâu, Lý Vân Tiêυ có thể cảm nhận được sinh cơ bên trong ngọn lửa kia vẫn bừng bừng, còn có lực lượng không ngừng chậm chạp tăng lên, bởi vậy cũng không lo lắng nữa.
Tuy rằng giờ phút này cũng không phải thời cơ tốt nhất để phục dụng mảnh vỡ Đạo Quả này, nhưng ta đã dùng nhiều loại phương pháp, cũng không thể bảo trụ quả vị xói mòn, cứ tiếp tục như vậy thì mảnh vỡ Đạo Quả này sợ rằng sẽ phế mất.
Lý Vân Tiêυ có chút cảm khái một chút, mảnh vỡ Đạo Quả này nếu chờ đến khi hắn đạt Võ Đế cửu tinh đỉnh phong, hoặc là siêu phàm nhập thánh dùng mới có hiệu quả tốt nhất, đáng tiếc không thể đợi lâu vậy nữa rồi.
Hắn trầm tư thoáng một phát, liền không hề do dự, trực tiếp để mảnh vỡ Đạo Quả kia vào miệng nuốt vào, cả người ngồi xếp bằng trong hư không, bắt đầu cảm ngộ lấy.
Giờ phút này, hào khí trong toàn bộ thành Vĩnh Tương bắt đầu trở nên có chút bất thường.
Tống gia náo loạn một cái thiên đại tiếu thoại, trở thành trò cười cho toàn thành, nhưng toàn thành đều là võ giả mặc áo giáp dò xét, phàm nghe thấy có người đàm tiếu đều sẽ bắt hết không tha, tựa hồ tiến nhập trạng thái cao áp.
Mà tất cả thế lực lớn cũng đều chú ý cẩn thận, nghiêm cấm công khai và lén thảo luận việc này, để tránh không cẩn thận truyền ra ngoài trở thành cái gai trong mắt Tống gia.
Cẩn Huyên cũng bắt đầu công việc lu bù, thông qua các loại quan hệ đi điều tra hạ lạc của Nguyệt Đồng, may mắn chuyện Nguyệt Đồng tựa hồ ngày càng nhiều người chú ý, các loại tin tức không ngừng bay tới thành Vĩnh Tương như tuyết rơi.
Dưới hào khí nghiêm nghị này, Yến Tinh Hỏa cũng đứng ngồi không yên, nghe ngóng thế nào cũng không biết được thân phận những võ giả Tinh Nguyệt Trai kia, hắn chỉ biết là công hội Thuật Luyện Sư phi thường thân thiết với những người kia, thường xuyên có thể nhìn thấy Nguyên Lương đại sư chạy tới thương hội Tử Vân, cái này đối với hắn mà nói cũng không phải điềm tốt gì.
Thời gian bất giác trôi qua, hơn mười ngày sau, trong Giới Thần Bi.
Lý Vân Tiêυ ngồi ngay ngắn trên hư không, một tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng có Ma Ha cổ tự lóe ra bên người, vừa ẩn mà không có.
Ở phía sau hắn chậm rãi hiển hiện một Đồng ảnh, chậm rãi mở ra huyết sắc đồng nhãn, có vô số phù văn và câu ngọc lập loè ở giữa, nháy mắt tản mát ra thất thải quang mang.
Lý Vân Tiêυ chậm rãi giơ tay lên, một đạo kim quang chớp động nơi ngón tay, Oanh một tiếng run rẩy, như kết giới tản ra vậy.
Quyết ấn hắn biến đổi, trong kết giới kia dâng lên một mảnh sáng bóng, hóa ra vô số phù văn màu vàng bay lên, đều dũng mãnh tràn vào trong con mắt kia.
Trong chốc lát, toàn bộ đồng quang đều biến đổi, thất thải chi sắc lập tức hóa thành một mảnh kim quang, đồng tử chậm rãi co rút lại, bên trong chớp động lên vô số ấn ký cổ quái.
Nhãn quang kia xoay chuyển, ngóng nhìn tới phía trước, lập tức xuyên qua tầng tầng không gian, tựa hồ toàn bộ Thiên Võ đại địa đều bị thu vào đáy mắt hắn.
Lý Vân Tiêυ trong lòng hơi kinh, loại cảm giác này giống như là Thiên Lý Nhãn vậy, ánh mắt xuyên thấu Giới Thần Bi, không ngời phi tốc chuyển dời tới trong Thiên Võ Giới.
Trong khoảnh khắc, hắn chỉ cảm giác như mình phảng phất đã không tồn tại, chỉ là một đạo nhãn quang mà thôi, không có bất kỳ tư duy, cứ như vậy bay vút trên trời cao, tùy ý quan sát núi sông tráng lệ.
Đầu tiên rơi vào ánh mắt chính là phủ thành chủ thành Vĩnh Tương phủ, người bên trong thần thái vội vội vàng vàng, mỗi người đều cúi đầu, tựa hồ không khí có chút áp lực.
Trong một phòng nhỏ ở bên cạnh, truyền đến tiếng đánh chửi và kêu thảm thiết thê lương.
Lý Vân Tiêυ không khỏi có chút kỳ quái, mình rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy, căn bản không cách nào nghe được thanh âm, vì sao lại cảm thấy có kêu thảm thiết?Tâm niệm hắn vừa động, cảnh tượng trong phòng đã lập tức rõ ràng.
Chỉ thấy trong tay Tống Bích cầm một cây roi da, đang không ngừng quật lấy nha hoàn, toàn thân nha hoàn đều là vết thương nhìn thấy mà giật mình, máu đầy đất, cuộn mình trong góc run rẩy lấy, cơ hồ hấp hối.
Vừa rồi ở ngoài phòng còn có thể nghe thấy tiếng đánh chửi và kêu thảm thiết, vừa vào trong phòng đã lập tức không còn thanh âm nữa, chỉ có cảnh tượng trước mắt.
Tống Bích tay cầm roi, gương mặt cực kỳ dữ tợn, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng, tựa hồ hạ quyết tâm muốn đánh chết nha hoàn kia.
Lý Vân Tiêυ trong nội tâm khẽ động, ánh mắt lập tức dời đi, cảnh tượng cả phủ thành chủ đều khắc sâu vào tầm mắt.
Tống Quang đi qua đi lại trong sân, sau đó đi vào một tòa địa lao, Ngô Đại Thành cả người bị ngâm mình trong nước thuốc nào đó, thân hình không ngừng run rẩy lấy, lộ ra thống khổ dị thường.
Ánh mắt của hắn lần nữa dời về trước, thoáng cái đã ra khỏi thành Vĩnh Tương, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa hồ ngay lập tức vạn dặm.
Không ít thành trì trực tiếp xẹt qua trước mắt hắn, nơi ánh mắt nhìn thấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng.
Trong lòng Lý Vân Tiêυ dâng lên kinh ngạc, chỉ cảm thấy tầm mắt của mình tựa hồ như bị thứ gì đó hấp dẫn, đang dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng tiến lên.
Cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu vạn dặm núi sông, đột nhiên cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Chỉ thấy bên trong một tòa sơn mạch, xuất hiện mấy đạo khe rãnh cự đại, ở bốn phía khe rãnh cảnh hoàng tàn khắp nơi, một mảnh tàn bại.
Mà trái ngược với vẻ rách nát kia chính là linh khí cường đại không ngừng tràn ra, bay thẳn đến chân trời, đúng là cảnh tượng trong linh sơn địa mạch đứt gãy, linh khí tiết ra ngoài, như hồi quang phản chiếu của người, tỏa ra hào quang cả đời vào thời khắc cuối cùng nhất vậy.
Tình cảnh này giống như vừa trải qua một trận chiến kinh thiên nào đó, đánh đến long trời lở đất, sơn thể sụp đổ.
Trong linh khí đầy trời, tựa hồ quả thật có bóng người chớp động.
Ánh mắt Lý Vân Tiêυ không khỏi hơi co lại, ánh mắt của hắn một đường tới đều có thể xuyên thấu tất cả, thu vạn vật vào đáy mắt, giờ phút này chẳng biết tại sao lại không thể nhìn thấu sương mù kia.
Đột nhiên một đạo thân ảnh run rẩy tập tễnh đi trong linh khí đầy trời kia, người nọ cũng không phải là không đi được, mà là thương thế quá nặng, bởi vậy nên mới lảo đảo như thế.
Trong lòng Lý Vân Tiêυ có chút lo lắng, giờ phút này mọi thứ mới dần trở nên rõ ràng, dưới chân bóng người tập tễnh kia tràn đầy thi thể, hơn nữa quần áo và trang sức thuần một sắc, hẳn là xuất từ cùng một tông phái.
Lòng hắn chấn động mãnh liệt, bởi vì tông môn này hắn cũng không xa lạ gì, đúng là Mộ Dung thế gia!Đạo thân ảnh tập tễnh kia cũng hiển hiện ra, hình dáng mơ hồ rõ ràng khiến Lý Vân Tiêυ trong lòng giật mình, như sóng to gió lớn, bay thẳn đến chân trời!Ninh Khả Nguyệt!Lý Vân Tiêυ hô to lên trong lòng, nhưng vô luận hắn gọi như thế nào, Ninh Khả Nguyệt đều hoàn toàn nghe không được, chỉ run rẩy đi qua từng bước một.
Ồ?Đột nhiên một đạo thanh âm rõ ràng truyền vào hắn trong tai, khiến thân hình hắn lần nữa đại chấn, càng nhịn không được như run rẩy vậy.
Thiên Tư! Thiên Tư ah!Lý Vân Tiêυ cơ hồ nổi giận, quát ầm lên:Ngươi ở nơi nào? Ở nơi nào? Đi ra cho ta!Hắc hắc, quả nhiên là ngươi nha.
Ở trước mặt Ninh Khả Nguyệt chậm rãi xuất hiện một đạo thân ảnh nam tử hùng vĩ, ánh mắt Lý Vân Tiêυ ngưng mắt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi mỏng.
Nơi khóe miệng còn có một vòng máu tươi, tự hồ bị tổn thương, nhưng giờ phút này hắn lại mỉm cười, hắc thanh nói:Ngươi đã tu luyện Nguyệt Đồng tới trình độ này rồi sao? Xem ra phế vật cũng có thể lợi dụng a.
Ngươi ở nơi nào? Mau nói cho ta biết ngươi ở nơi nào?!Lý Vân Tiêυ cuồng loạn gào thét, nghe được thanh âm kia, cùng khuôn mặt dần rõ ràng trong mắt, lửa giận của hắn liền không nhịn được phun trào lên, một màn ở Địa Lão Thiên Hoang không ngừng hiển hiện trong đầu.
Ta biết rõ tên của ngươi, ngươi gọi là Lý Vân Tiêυ a? Hắc hắc, cố gắng lên ah, khoảng cách uy lực Nguyệt Đồng mở ra toàn bộ còn không ít đường phải đi đấy.
Hi vọng lúc ta tìm được ngươi, ngươi có thể đạt tới kỳ vọng trong lòng ta a.
Thiên Tư cười hắc hắc, khuôn mặt Mộ Dung Trúc dần dần xuất hiện ởtrước mắt Lý Vân Tiêυ, trên gương mặt trắng nõn kia không có bất kỳ huyết sắc, trong mắt lóe ra một mảnh nhãn quang sâu như biển lớn mênh mông, yêu dị dị thường.
Vèo! Bỗng nhiên Thiên Địa biến ảo, toàn bộ thời không đều thay đổi.
Ah ah!! Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một đạo đau nhức kịch liệt, lập tức thoát khỏi trạng thái kia, ánh mắt thoáng cái về tới trong Giới Thần Bi.
Mặt của hắn cực kỳ âm trầm, thân hình vẫn còn đang run rẩy, lửa giận vô biên cháy trong thân thể hắn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống khỏi má.
Làm sao vậy? Vì sao người khác tu luyện đều là ngồi lẳng lặng, an tường u tĩnh, tinh khiết như cao nhân.
Mà ngươi mỗi lần tu luyện đều muốn chết muốn sống, không phải sắc mặt trắng bệch thì cũng là lộ ra gân xanh, lần này thân hình càng cự chiến, ta thấy ngươi đã ngồi ở đó run rẩy cả nửa ngày rồi, không sao chứ?Một giọng nói du du vang lên, thân thể Xa Vưu thoáng cái hiện ra trước mặt hắn.
Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh lửa giận và lăng lệ ác liệt, nhìn thoáng qua hắn, lúc này mới dần điều tiết lại cảm xúc của mình, thở hắt ra, nói:Ta không sao.
Xa Vưu nhíu mày ra, nói:Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma, đang lo lắng có nên giẫm ngươi không, ai biết tự ngươi đã khôi phục lại rồi.
Lý Vân Tiêυ dần khôi phục bình tĩnh, nói:Ta vừa rồi nhìn thấy Ninh Khả Nguyệt và Thiên Tư.
Đồng tử Xa Vưu co rụt lại, nói:Ngươi vừa rồi ngủ mớ sao?Lý Vân Tiêυ lắc đầu, cắn răng nói:Thật sự nhìn thấy, tựa hồ là tu luyện Diệu Pháp Linh Mục nên đã khiến lực lương Nguyệt Đồng triệt để thích phóng ra, trực tiếp xuyên thấu vạn dặm không gian.
Xa Vưu cả kinh nói:Còn có loại chuyện này sao? Khó trách ngươi lại có chấn động cảm xúc lớn như vậy, nói như vậy ngươi đã đã tìm được chỗ Thiên Tư rồi sao?Lý Vân Tiêυ nói:Chỉ biết là trong một mảnh sơn mạch, căn bản không cách nào định vị tọa độ cụ thể, hơn nữa thi thể đầy đất, tất cả đều là người Mộ Dung thế gia.
Xa Vưu nói:Mộ Dung thế gia cũng xuất động? Hừ, trừ phi bọn hắn dốc toàn bộ lực lượng, nếu không căn bản không thể nào là đối thủ của Thiên Tư và Quy Khư, chỉ có thuần túy là tìm chết thôi.
Lý Vân Tiêυ một hồi trầm mặc không nói, lúc này mới nhớ tới lời Thiên Tư nói lúc nãy, lực lượng Nguyệt Đồng muốn mở ra toàn bộ có một đoạn đường phải đi nữa.
Chẳng lẽ cực hạn của Nguyệt Đồng còn chưa được phá huy ra sao?Hắn một mực đều cho rằng đã sớm nắm vững Nguyệt Đồng, tình huống vừa rồi vốn nên là cảnh giới cao nhất xuất hiện sau khi tu luyện Diệu Pháp Linh Mục, hơn nữa do lĩnh ngộ Thái Hư Đạo Quả nên mới tiến vào trạng thái như thế, hiện giờ mặc cho hắn cố gắng thế nào đều không thể tái hiện nữa.
Đừng nói ngay lập tức vạn dặm, coi như là gian mật thất chỗ vị trí Giới Thần Bi cũng không cách nào nhìn thấu.
.
Xa Vưu thấy hắn đầu đầy mồ hôi, tựa hồ đang cố gắng gì đó, một bộ thất bại chán nản, lập tức an ủi:Mọi thứ không thể cưỡng cầu, hết sức là được.
Hơn nữa tiểu tử ngươi thiên mệnh tại thân, sớm muộn sẽ gặp phải hắn thôi, sợ cái gì? Hiện giờ ngươi cần phải làm là không ngừng đề cao lực lượng của mình.
Lý Vân Tiêυ hít một tiếng, nhẹ gật đầu, nói:Ngươi đã đã luyện hóa được Thiên Địa Vô Pháp Kiếm?Trong mắt Xa Vưu bắn ra một mảnh tinh mang, tràn đầy vẻ hưng phấn, nói:Đúng vậy!Hắn giương một tay lên, loong coong một tiếng, một mảnh bóng kiếm hiển hiện trên bầu trời.
Kiếm ảnh kia lộ ra màu xanh, như kết giới mở ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ không gian trong vòng ngàn dặm.
Mặc dù Lý Vân Tiêυ là chủ nhân Giới Thần Bi cũng bị cổ lực lượng này làm khiếp sợ, tựa hồ tùy thời run lên, liền có thể phá vỡ giới lực mà đi vậy.
Trong kết giới màu xanh kia, một đạo Long Ảnh không ngừng xoay quanh hiển hiện, đúng là hóa thân của Thiên Địa Vô Pháp Kiếm.
Trong mắt Xa Vưu chớp động tinh mang, nói:Nếu có thể đủ tìm về bốn chuôi Chân Long chi kiếm, hợp lại làm một, ta đây cũng có thể bằng vào kiếm này đột phá chướng ngại huyết mạch, thành tựu Thập Phương Thần Cảnh!Lý Vân Tiêυ trực tiếp giội nước lã nói:Hừ, đừng nói bốn chuôi, Kiếp Lượng Vô Thủy Kiếm trong tay Long Thủ kia ngươi đã không cách nào lấy được, trừ phi ngươi có nắm chắc đánh bại Thập Phương Chân Linh Thủy Long đại nhân kia.
Xa Vưu nhíu mày u sầu, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười nói:Ha ha, ta không sợ, có tên sát tinh như ngươi bên cạnh, cho dù Thủy Long gặp được cũng phải chết.
Chậc chậc, ta vốn tu luyện đến cổ chai bởi vậy mới tới tìm ngươi, xem có thể có một phen cơ duyên cầu đột phá hay không, không nghĩ tới vừa thấy được ngươi liền nhận được chuôi Thiên Địa Vô Pháp Kiếm này, ngươi quả nhiên là thiên mệnh chi nhân ah, ta chỉ cần đi theo ngươi, sớm muộn cũng có thể tìm về tứ kiếm thôi.
Lý Vân Tiêυ một hồi im lặng, nói:Tốt, có ngươi ở bên người làm bảo tiêu, cũng rất phong cách.
Hừ!Xa Vưu lạnh lùng nói:Ngươi còn muốn ta làm nô tài sao? Ta cho ngươi biết, trừ phi ngươi mệnh huyền một đường, nếu không bổn tọa tuyệt sẽ không xuất thủ, chính ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Hắn nói xong liền lóe thân ảnh lên, biến mất trên bầu trời.
Lý Vân Tiêυ một hồi im lặng, lập tức phẫn nộ quát:Vậy ta cần ngươi làm gì chứ? Cút đi!Nhưng trời cao đã sớm không còn nhân ảnh, không ai trả lời hắn cả.
Lý Vân Tiêυ dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ trạng thái trước kia, hẳn là một loại thần thông cực mạnh trong Diệu Pháp Linh Mục, mình trong lúc lĩnh ngộ Đạo Quả đột nhiên kích phát Nguyệt Đồng chi lực, trong lúc vô tình liền thi triển ra.
Hiện giờ mắc cho hắn cố gắng như thế nào cngx hoàn toàn không có kết quả.
Cũng thế, chuyện tu luyện không cưỡng cầu được.
Sắc mặt hắn trầm ngâm nói:Thiên Tư hẳn là vừa đại chiến một hồi với Mộ Dung thế gia, nếu có thể thừa cơ truy kích, nhất định có thể một lần hành động giết chết hắn!Ý niệm tới đây, liền trực tiếp ra khỏi Giới Thần Bi, đi tìm Cẩn Huyên.
Bên ngoài thương hội Tử Vân, thỉnh thoảng có bóng người chớp động, hơn mười đạo hào quang trước sau mà rơi.
Người thương hội đột nhiên ngất lịm, vội vàng đi vào thông báo.
Cẩn Huyên đang ở trong một tòa trong tiểu viện, trong tay nắm một quả ngọc giản, mặt ủ mày chau.
Đột nhiên bên ngoài báo lại, nàng cả kinh vội vàng phi thân ra.
Bên ngoài thương hội, một cổ khí tức cường đại đập vào mặt, đúng là mấy tên võ giả liên thủ, bố xuống một đạo kết giới, phong tỏa lấy toàn bộ thương hội vào trong.
Sau khi nàng thấy rõ người tới, lập tức giận tím mặt, quát:Liên Trường, ngươi làm cái gì vậy?!Trong hơn mười đạo bóng người kia, người phía trước dĩ nhiên lại là Liên gia Đại công tử Liên Trường, thấy Cẩn Huyên hiện thân, lập tức vẻ mặt lạnh lùng, nói:Cẩn Huyên, những người Tinh Nguyệt Trai kia đâu? Bảo bọn hắn đi ra đi.
Sắc mặt Cẩn Huyên biến hóa, mấy người bên người Liên Trường vẻ mặt đều trầm trọng, liếc nhìn lại nguyên lực chấn động, đều là cao thủ cả.
Nàng cả giận nói:Ngày ấy tại tiệc cưới, may mắn bọn hắn hạ thủ lưu tình, cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi ngàn vạn không nên lấy ơn báo oán, nếu không hậu quả không phải ngươi có thể thừa nhận được đâu!Ha ha, lấy ơn báo oán? Ở trước mặt người toàn thành lại ẩu đả bản thiếu gia, vậy mà nói ta lấy ơn báo oán sao!Liên Trường giận dữ, quát với một người bên người:Tứ thúc, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ!Tứ thúc hắn Liên Thống gật đầu, nói:Quả nhiên có người không biết trời cao đất rộng, ta ngược lại rất muốn biết, trên đời này có hậu quả gì mà Liên gia ta không thể thừa nhận nổi.
Tinh Nguyệt Trai có thể trong mấy năm ngắn ngủn từ yên lặng vô danh thoáng cái biến thành một trong bảy đại thương hội, trong đó tất nhiên có chỗ cực kỳ không đơn giản, chúng ta gọi bọn họ đi ra nói chuyện cho rõ ràng, cầu cái thị phi khúc chiết, công bình công chính là được, không nên dùng lực áp người.
Một gã nam tử hồng bào không nhanh không chậm nói.
Nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc lạnh nhạt, trên trường bào màu đỏ thêu đầy các đường vân, cực kỳ hoa lệ.
Vâng, sư phó!Liên Trường vội khom người thụ giáo, trên mặt tràn đầy vẻ kính sợ.
Liên Thống cười nói:Hoằng Dương đại sư ái đồ sốt ruột, nghe thấy Trường nhi chịu thiệt liền lập tức chạy đến, nhưng vẫn không mất đi phong độ đại sư a.
Hoằng Dương nói:Trên đời này mặc dù là cường giả vi tôn, nhưng cũng phải trực chỉ bản tâm, chúng ta làm việc không thể trái tâm mà làm, càng không thể cậy thế ức hiếp người khác được.
Hoằng Dương đại sư nói như vậy quả nhiên là cương trực công chính, từ bi vi hoài, khó trách có thể đạt được thành tựu khiến người phải ghé mắt trên Thuật đạo, khiến thế nhân phải kính ngưỡng.
Một gã lão giả áo xanh du du nói:Liên Trường, ngươi phải nhớ cho kỹ lời Hoằng Dương đại sư dạy bảo.
Liên Trường vội hỏi:Vâng, đồ nhi thời khắc ghi nhớ lời dạy bảo của hai vị sư tôn!Cái kia lão giả áo xanh đúng là sư tôn võ đạo của Liên Trường, Phó Nghi Xuân, hắn cũng là nghe nói Hoằng Dương tỏa nhập cửu giai Thuật đạo nên cố ý chạy đến chúc, ai ngờ vừa vặn đụng phải chuyện Liên Trường.
Cẩn Huyên cả kinh, vội vàng thở dài nói:Thì ra là Hoằng Dương đại sư và Nghi Xuân đại nhân, Cẩn Huyên bái kiến hai vị đại nhân.
Nàng trong lòng thầm nhũ không thôi, không thể tưởng được tên nam tử hồng bào kia dĩ nhiên lại là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai Hoằng Dương đang nổi danh gần đây tại Đông Vực.
Hoằng Dương nói:Không cần đa lễ, danhtiếng Cẩn Huyên hội trưởng ta cũng đã nghe qua từ lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là người tài ba.
Cẩn Huyên vội hỏi:Đại sư quá khen, mong rằng đại sư có thể bảo người Liên gia thối lui, miễn cho náo chuyện nó đến mức lớn khó có thể thu xếp.
Khó có thể thu xếp? Hừ! Chuyện đã khó có thể thu xếp rồi.
Liên Thống quát:Toàn bộ Đông Vực, còn không người dám không cho Liên gia ta vài phần mặt mũi, Thương Minh các ngươi ngược lại thực là coi trời bằng vung rồi, trộm Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của cháu ta không nói, còn đả thương hắn, ngươi cảm thấy việc này có thể dễ dàng kết thúc sao?Cẩn Huyên cau mày nói:Việc này khó mà nói rõ ràng được, nhưng nếu đã phát sinh, mong rằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì hơn.
Ah? Ta ngược lại muốn biết Cẩn Huyên tiểu thư làm sao để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có đây?Liên Trường lạnh lùng nói.
Cẩn Huyên nói:Không bằng như vậy, Liên Trường công tử cứ nói rả điều kiện, thương hội Tử Vân ta bồi thường các ngươi, việc này cứ vậy bỏ qua, liền xem như chưa bao giờ xảy ra.
Liên Trường lạnh giọng nói:Chỉ sợ điều kiện bản thiếu gia nói ra ngươi không đáp ứng.
Cẩn Huyên cau mày nói:Chỉ cần không phải quá phận, ta sẽ tận lực thỏa mãn.
Nàng thật sự không muốn cãi nhau trở mặt với người Liên gia.
Tuy rằng bọn người Lý Vân Tiêυ có thể cường thế áp đảo bọn hắn nhất thời, nhưng mình là người thương hội, thiên thiên vạn vạn thủ hạ ở Đông Vực đi theo mình kiếm cơm ăn, đắc tội với địa đầu xà bực này thật sự là hành vi không khôn ngoan, thương nhân coi trọng chính là dĩ hòa vi quý.
Liên Trường cười hắc hắc nói:Kỳ thật không quá phận, tuyệt không quá phận, đối với Cẩn Huyên tiểu thư mà nói ngược lại là một chỗ tốt cực lớn.
Chỉ cần Cẩn Huyên tiểu thư gả cho ta, bản thiếu gia coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Hắn thấy trên mặt Cẩn Huyên dần dần dâng lên lửa giận, vội nói:Tuy rằng ta đã có chính thê, nhưng chỉ cần ngươi về nhà chồng, ta lập tức bỏ nàng, lập ngươi làm chính.
Bằng vào lực lượng Liên gia ta, tăng thêm quan hệ giữa thương hội Thiên Nguyên với các ngươi, biến thương hội Tử Vân thành thương hội đệ nhất đại Đông Vực ttuyệt không phải mộng!Nói đến chính hắn cũng có chút kích động, trong mắt phát sáng lên.
Cẩn Huyên nổi giận, cắn răng nói:Vô sỉ! Các ngươi đều cút cho ta!Sắc mặt Liên Thống trầm xuống, lạnh giọng nóiChửi Liên gia chúng ta cũng đã là trọng tội rồi, huống chi còn nhục mạ cả Hoằng Dương đại nhân và Phó Nghi Xuân đại nhân, tội không thể tha được!Sắc mặt Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân cũng trầm xuống, tựa hồ cũng lúng túng.
Phó Nghi Xuân nói:Cẩn Huyên tiểu thư, đồ nhi ta chẳng lẽ không xứng với ngươi?Cẩn Huyên nghiêm mặt nói:Đây không phải là vấn đề xứng đôi hay không xứng đôi, chỉ là ta không có nửa phần hảo cảm đối với Liên Trường công tử, chuyện hôn nhân há có thể miễn cưỡng?Phó Nghi Xuân nói:Lứa tuổi chúng ta, hôn nhân há có thể do chính mình làm chủ? Cẩn Huyên hội trưởng coi như là nữ trung hào kiệt, có lẽ minh bạch rất nhiều đạo lý.
Kết minh lợi ích mới chính là mục đích của hôn nhân.
Cẩn Huyên nhíu mày nhíu một cái, lạnh lùng nói:Vậy sao? Cũng như Đường Tâm công tử và Nhược Băng tiểu thư à?Sắc mặt Phó Nghi Xuân đại biến, thành Hồng Nguyệt biến đổi lớn đã vang rền thiên hạ, bởi vì một việc hôn sự mà ngay cả thành chủ cũng đầu thân hai chỗ, biến thành trò cười thiên hạ, giờ phút này Cẩn Huyên lại nói ra trước mặt hắn, hiển nhiên là cố ý đánh mặt hắn, lập tức lạnh giọng nói:Nếu Cẩn Huyên đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách đồ nhi ta không khách khí!Trong mắt Liên Thống một mảnh lạnh như băng, quát:Lên, bắt lấy Cẩn Huyên!Lập tức mấy đạo quang mang vọt lên, phi thân đánh tới Cẩn Huyên.
Dừng tay!Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, mấy đạo nhân ảnh lăng không mà rơi, một người cầm đầu chém ra song chưởng, trực tiếp ngăn ở phía sau Cẩn Huyên, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ quát:Hoằng Dương, nhanh bảo bọn hắn dừng tay!Hoằng Dươn ngưng mắt xem xét, người đến chính là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư thành Vĩnh Tương, còn có vài tên võ giả đi theo hắn nữa.
Hắn nghe đối phương gọi thẳng kỳ danh, trong nội tâm cảm thấy cực kỳ không thoải mái, lạnh lùng nói:Thì ra là Nguyên Lương đại sư, chẳng lẽ đại sư cũng đứng về phía người Thương Minh, cùng khi dễ đồ nhi ta sao?Nguyên Lương trừng mắt cả giận nói:Hoằng Dương, ngươi đây là ý gì? Ta bảo các ngươi dừng tay chính là muốn tốt cho các ngươi thôi.
Tốt cho chúng ta?Sắc mặt Hoằng Dương trầm xuống, lạnh lùng nói:Ta biết rõ những người này có một gã Thuật Luyện Sư bát giai, tựa hồ cũng là đến từ Hóa Thần Hải, không biết là vị đại sư nào, chẳng lẽ là hậu trường rất cứng sao?Trên mặt Nguyên Lương lộ ra vẻ cổ quái, nói:Tóm lại không nên hỏi nữa, ta và ngươi tương giao nhiều năm, ta há có thể hại ngươi?Hoằng Dương cau mày lại, trước khi mình bước vào Thuật Luyện Sư cửu giai, Nguyên Lương đối với mình luôn tất cung tất kính.
Thứ nhất Thuật đạo của mình chính là bát giai đỉnh phong, tùy thời khả năng đột phá đến cửu giai, hai cũng là bởi vì sư phó mình chính là La Thiên đại sư, tên khắp thiên hạ.
Theo lý mà nói sau khi mình bước vào cửu giai hắn càng phải nên đứng về bên phía mình mới đúng, sao lại cảm thấy có chút cổ quái?Trong lòng của hắn không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ địa vị tên Thuật Luyện Sư bát giai kia càng lớn? Dù sao Hóa Thần Hải cũng không phải lấy sư phó hắn vi tôn.
Phó Nghi Xuân lạnh lùng nói:Tốt cho chúng ta? Nguyên Lương đại sư thật sự dọa chúng ta sợ đấy, đại sư chỉ cần một bên thì đã là tốt cho chúng ta rồi.
Nguyên Lương cả giận nói:Phó Nghi Xuân, ta cũng khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, ngàn vạn đừng khiến mình lâm vào vạn kiếp bất phục!Vạn kiếp bất phục? Ha ha ha!Phó Nghi Xuân cười như điên, lạnh giọng nói:Thành Hồng Nguyệt mấy chục năm qua khó khăn lớn nhỏ trắc trở không ngừng, năm đó có loạn Cổ Phi Dương, loạn Địa Lão Thiên Hoang, trước đó không lâu có loạn Lý Vân Tiêυ, Phó Nghi Xuân ta đều vượt qua, ta ngược lại muốn xem thử nơi này làm sao có thể khiến ta vạn kiếp bất phục!Nguyên Lương đột nhiên cười lạnh một tiếng, phất phất tay, để cho thủ hạ đứng ở một bên, chính hắn cũng thối lui, làm ra thủ thế mời nói:Nếu mấy vị đều nói như vậy, vậy thì xin mời.
Các ngươi muốn động Cẩn Huyên tiểu thư, ta sẽ không can thiệp thêm nữa.
Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân đều nhíu mày lại.
Liên Thống khẽ nói:Giả thần giả quỷ, ở Đông Vực chẳng lẽ còn chuyện Liên gia ta không làm được sao, bắt!Hắn hô một tiếng, đám võ giả Liên gia lần nữa lao xuống.
Đột nhiên một đạo thanh âm lười biếng vang lên, nóiCũng không biết là tên rác rưởi nào, vẫn là lỗ tai bổn tọa quá tốt, muốn im lặng bế quan, tăng lên chút thực lực cũng không thể an bình, bên ngoài tạp âm lớn như vậy, thật sự là phiền toái!Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Theo thanh âm kia rơi xuống, thân ảnh Huyền Hoa thoáng cái xuất hiện ở bên ngoài thương hội, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía mọi người Liên gia.
Cái gì? Làm sao có thể?!Liên Thống và Liên Trường đều toàn thân đại chấn, vừa rồi trong đám võ giả ra tay có hai gã chính là cường giả Võ Đế bát tinh a!Vậy mà vừa đối mặt đã bị đánh bay.
Không, phải nói là còn chưa đối mặt nữa! Bởi vì bọn hắn hoàn toàn không thấy rõ người nọ ra tay thế nào, thật giống như những người kia tự mình bay mất vậy.
Nhưng những người kia có thể tự mình bay mất sao?Đương nhiên không có khả năng!Dưới ánh mắt của Huyền Hoa, trong lòng chú cháu Liên gia chợt thấy lạnh cả người, như là bị nhấn vào hàn băng vạn năm vậy.
À?! Ngươi, ngài là…!Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân đồng thời kinh hô lên, mặt mũi đều tràn đầy hoảng sợ.
Nguyên Lương cười lạnh nhìn mấy người, nhưng nội tâm của hắn cũng dâng lên nghi hoặc, trong những người này hắn chỉ nhận thức La Thiên.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, chính là những ngày gần đây liên hệ trực tiếp với hắn đều là La Thiên, cũng không thấy bóng dáng những người này, loại cảm giác này giống như là La Thiên đang chạy vặt cho những người này vậy…Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống khỏi trán hắn, loại dự cảm này càng thêm rõ ràng, nhưng lý trí khiến hắn như thế nào cũng khó mà tin được.
Huyền Hoa lạnh lùng nói:Hoằng Dương, ngươi còn nhận ra ta nha.
Vị này chính là Nghi Xuân đại nhân gì đó a, vừa mới từ biệt ở thành Hồng Nguyệt, nhanh như vậy đã lại gặp mặt rồi.
Ồ, Nghi Xuân đại nhân rõ ràng không bỏ mạng trong kiếp nạn thành Hồng Nguyệt, thật sự là kỳ tích nha.
Lý Vân Tiêυ cũng xuất hiện, trong mắt mỉm cười nhìn qua Phó Nghi Xuân.
Phó Nghi Xuân chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, toàn thân run rẩy.
Bởi vì ngoại trừ Huyền Hoa và Lý Vân Tiêυ, hắn còn nhìn thấy bọn người Ninh Khả Vi, Ninh Khả Vân, Tam lão, Liễu Phỉ Yên, Khâu Mục Kiệt, La Thiên, nguyên một đám đi ra.
Hoằng Dương cũng bị dọa vỡ mậ, lúc hắn nhìn thấy La Thiên đi tới, phòng ngự trong lòng lập tức sụp đổ, Bịch một tiếng quỳ xuống tại chỗ.
A? Sư phó, hai vị sư phó, các ngươi làm sao vậy?Liên Trường chấn động kinh ngạc, vội bước lên trước muốn đỡ Hoằng Dương lên.
Phanh! Phó Nghi Xuân trực tiếp tát tới một tát, dốc cạn cả đáy quát:Tiểu súc sinh chết tiệt! Ngươi gây vào những người nào thế hả! Ngươi hại chết vi sư rồi!Thân hình Liên Trường đảo lộn hơn mười vòng trên không trung, răng rơi đầy đất, một tát này không chút lưu tình nào cả, còn có máu tươi vẩy trên trời cao nữa.
Phó Nghi Xuân nào dám lưu tình, sau một chưởng vội bước lên phía trước, khom người bái xuống, run rẩy nói:Bái, bái kiến chư vị đại nhân!Liên Thống và Liên Trường lập tức mắt choáng váng, thấy tư thế này, sao còn không rõ ràng chứ, biết rõ mình đã chọc phải nhân vật lớn rồi!Nhưng mặc kệ là nhân vật nào, cũng không thể nào khiến hai vị đại nhân sợ tới mức này chứ.
Phó Nghi Xuân thấp kém tựa như một con chó vậy, Hoằng Dương càng trực tiếp quỳ xuống, cái này, những người này đến cùng là người nào? Đầu óc hắn thoáng cái liền phát mộng rồi.
Liên gia vây công thương hội Tử Vân đã sớm được truyền đi, rất nhanh đã có không ít võ giả vây ở chung quanh trông xem thế nào, sau khi thấy một màn này, toàn bộ đều được mở rộng tầm mắt, không ít người càng trực tiếp té xuống khỏi bầu trời.
Mả mẹ nó, ta không nhìn lầm chứ?!Nguyên một đám xoa xoa tròng mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt, có thể khiến Thuật Luyện Sư cửu giai Hoằng Dương đại sư trực tiếp bị hù quỳ xuống, chẳng lẽ người đến chính là thánh địa chi chủ, bảy đại tông sư, Phong Hào Võ Đế sao?Người Tống gia sau khi nhận được tin tức liền chạy tới trước tiên, bọn hắn cũng không muốn Liên gia và Thương Minh xảy ra mâu thuẫn trên địa bàn mình, đến lúc đó mình phải lâm vào thế khó xử rồi.
Đợi đến khi Tống Quang mang theo rất nhiều cao thủ đuổi đến thì vừa hay nhìn thấy một màn Hoằng Dương quỳ xuống, Liên Trường bị Phó Nghi Xuân tát bay đi, cũng tất cả đều ngốc tại chỗ, sửng sờ ở cách đó không xa, cũng quên mất mình tới đây để làm gì luôn rồi.
Hừ!Hồng lão lạnh lùng hừ một tiếng, giương mắt nói:Chúng ta không phải đại nhân, ngươi mới phải, Nghi Xuân đại nhân!Phó Nghi Xuân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thiếu chút nữa đã quỳ xuống cùng Hoằng Dương rồi.
La Thiên thở dài:Hoằng Dương, ngươi thật khiến ta thất vọng.
Hoằng Dương nghe xong, sợ tới mức toàn thân phát run, trực tiếp phủ phục trên mặt đất không ngừng dập đầu, giống như băm tỏi vậy, mới vài đã khiến đầu đầy máu tươi, rung giọng nói:Sư, sư phó, đồ nhi sai rồi, đồ nhi thực xin lỗi lão nhân gia ngài và chư vị đại nhân đây, nếu biết lão nhân gia ngài và chư vị đại nhân ở đây, dù đánh chết đồ nhi cũng không dám đến đâu!À?!!Lần này tất cả mọi người mộng rồi, cũng đều hiểu rõ ra.
Sư phó Hoằng Dương là ai? Ở đây ai cũng biết, chính là vị Đại Thuật Luyện Sư cửu giai được thiên hạ tôn kính, La Thiên kia!Tống Quang cũng choáng váng, một lão đầu bình thường như vậy, vậy mà lại là La Thiên!Hắn vội vàng mang theo chúng người chạy đến, khom người bái nói:Thành chủ thành Vĩnh Tương Tống Quang, bái kiến La Thiên đại sư!La Thiên phất phất tay, ý bảo không cần đa lễ.
Liên Thống và Liên Trường triệt để choáng váng, trong đầu trống rỗng, chỉ có mấy chữ không ngừng thoáng hiện:Đã xong, xong đời rồi.
.
.
Hồng lão nói:Ta vừa rồi tựa hồ nghe được có người nói ở Đông Vực không có chuyện mà Liên gia bọn hắn không làm được.
Nghi Xuân ah, ngươi trước hết giải quyết ba lão gia hỏa chúng ta đi, cạo chết ba lão bất tử chúng ta, cũng đỡ cho chúng ta mắt không thấy tâm không phiền.
Phó Nghi Xuân vẻ mặt cầu xin, run rẩy nói:Đại nhân, ba vị đại nhân, là Nghi Xuân đáng chết!BA~! BA~! BA~! Hắn vậy mà trực tiếp tát vào mặt mình, một cái mạnh hơn một cái, mới mấy cái đã khiến má sưng đỏ lên cả rồi.
Toàn bộ bên đường đều là tiếng tát của hắn, tất cả mọi người phát mộng, chỉ cảm thấy giống như đang tát vào mìnhvậyKế Chính Đức trong khoảng thời gian này một mực dừng ở thương hội Tử Vân cũng cảm thấy choáng váng, cảm thấy thế giới biến hóa quá nhanh, bản thân không thể nào hiểu được.
Lúc này ai cũng biết Liên gia đã gây ra việc lớn rồi, nguyên một đám đứng xa xa nhìn, không người dám tới gần.
Liên Thống và Liên Trường càng cơ hồ sụp đổ, hai chỗ dựa lớn nhất của mình, một người đang quỳ trên mặt đất dập đầu sám hối, trán đầy máu, một người thì cúi đầu tát vào mặt mình, hai cái đôi má sưng lên giống như đầu heo vậy.
Tống Quang vốn muốn tiến lên cũng bị tràng diện này dọa cháng váng, nào còn dám đi tới thêm nữa.
La Thiên nhìn thoáng qua ái đồ của mình, thở dài, nói:Tốt rồi, đứng lên đi.
Hoằng Dương lúc này mới nơm nớp lo sợ bò lên khỏi mặt đất, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho máu chảy đầy mặt, căn bản không dám xử lý.
La Thiên quát:Còn đứng ở đó làm gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian nhận lỗi với Vân thiếu đi!Hoằng Dương vẻ mặt mê mang, hắn căn bản không biết ai là Vân thiếu, La Thiên đưa mắt ra hiệu, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng thở dài nói với Lý Vân Tiêυ:Hoằng Dương có mắt không tròng, đắc tội Vân thiếu, tội đáng chết vạn lần, mong rằng Vân thiếu thứ tội.
Hắn tuy rằng tất cung tất kính, bộ dạng thập phần thành khẩn, nhưng trong lòng vẫn nói thầm không thôi, Vân thiếu này rốt cuộc là ai chứ?Hồng lão nhìn qua Phó Nghi Xuân, nói:Ngươi cũng đừng đánh nữa, đi bồi tội với Vân thiếu đi.
Vâng!Phó Nghi Xuân cũng thập phần dứt khoát, dù sao hắn biết rõ Lý Vân Tiêυ là người phương nào, nội tâm cũng cũng không có bao nhiêu phẫn niệm, thành thành thật thật đi qua bồi tội.
Lý Vân Tiêυ nhàn nhạt nói ra:Không dám nhận, kỳ thật phải nói xin lỗi hẳn là ta mới đúng, ta lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của đồ đệ các ngươi, còn đánh hắn, có lẽ ta nên nói xin lỗi gì đúng hơn.
Vân thiếu nói đùa, Liên Trường hắn bổn sự thấp kém, làm người lại cuồng vọng không bị trói buộc, may mắn gặp phải Vân thiếu, nếu như là những người khác thì đoán chừng đã sớm bị đánh chết rồi.
Phó Nghi Xuân vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, quát:Tiểu súc sanh, còn không mau cút tới dập đầu bồi tội với Vân thiếu!Liên Trường cuống quít chạy tới, nào dám có nửa phần bất mãn, Bịch thoáng một phát liền quỳ xuống, liên tục cầu xin tha thứ.
Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy đần độn không thú vị, nói:Ngươi không có đắc tội với ta, không cần xin lỗi ta làm gì, ta sở dĩ nhìn ngươi không vừa mắt, lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của ngươi, là vì ngươi nổi lên lòng bất chính đối với bằng hữu ta, điểm ấy khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.
Cẩn Huyên trong lòng hơi động một chút, một cổ dòng nước ấm nhộn nhạo trong lòng, tuy rằng nàng biết rõ Lý Vân Tiêυ chỉ xem nàng như bằng hữu bình thường, nhưng loại cảm giác điềm mật, ngọt ngào hạnh phúc kia vẫn tự nhiên sinh ra.
Đúng, đúng, ta đáng chết, là ta đáng chết!Liên Trường vẻ mặt đưa đám nói:Ta không nên nổi lên cách nghĩ không an phận với Cẩn Huyên tiểu thư, không nên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ta đáng chết, cầu Vân thiếu tha thứ cho ta đi!Lý Vân Tiêυ cau mày nói:Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Ngươi không đắc tội với ta!Phó Nghi Xuân đá mạnh tới một cước, không chút lưu tình, trực tiếp đá cho hắn thổ huyết, quát:Là xin lỗi Cẩn Huyên tiểu thư ah, đầu heo!Hắn nhìn như hung ác, nhưng trong lòng kỳ thực lại muốn che chở đệ tử mình, tự mình ra tay đánh hắn tuy thảm một chút, nhưng chung quy còn tốt hơn để Lý Vân Tiêυ giết hắn đi.
Liên Trường bất chấp sát huyết, vội vàng quỳ bò tới, cuống quít dập đầu nói:Cẩn Huyên, Cẩn Huyên tiểu thư, tha cho mạng chó của ta đi.
Lúc này Tống Quang cũng rốt cục cố lấy dũng khí, từ đằng xa đi tới nói:Cẩn Huyên hội trưởng, Liên Trường công tử mặc dù có mạo phạm đối với ngươi, nhưng là xuất phát từ ưa thích, ngươi hãy bỏ qua cho hắn một lần đi.
Cẩn Huyên nói:Nếu thành chủ đại nhân cũng đã nói như vậy rồi, vậy ta cũng không so đo với ngươi nữa, hi vọng ngươi về sau không nên phạm phải nữa.
Đúng, đúng, nhất định sẽ không đâu!Liên Trường cơ hồ muốn khóc lên rồi, trải qua chuyện hôm nay, gan cũng bị dọa vỡ, nào dám có cách nghĩ không an phận nữa chứ.
Tuy rằng Lý Vân Tiêυ và Cẩn Huyên không so đo với hắn, nhưng dư âm việc này vẫn chưa dứt.
Mấy ngày sau, sau khi người Liên gia biết rõ hắn đắc tội với người phương nào liền trực tiếp phế đi cái tên Liên Trường của hắn, tước đoạt quyền kế thừa vĩnh viễn, lưu đày thành đệ tử ngoại tộc.
Phó Nghi Xuân nói:Cẩn Huyên tiểu thư lòng từ bi, tiểu súc sanh ngươi còn không mau cám ơn! Nếu còn có lần sau, vi sư sẽ là người đầu tiên phế ngươi đi!Hắn ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong lòng cuối cùng lại thở nhẹ ra.
Đúng, đúng! Cám ơn Cẩn Huyên tiểu thư, cảm ơn Vân thiếu.
Liên Trường khóc lóc bò dậy, cuối cùng bảo trụ được một mạng, kích động khóc lớn lên, lúc này hắn vẫn còn thấy tâm kinh đảm hàn, mình rốt cuộc đã đắc tội với người nào thế?Vấn đề này Tống Quang cũng thập phần muốn biết, ánh mắt nhìn về phía Cẩn Huyên, có ý xin giúp đỡ.
Dù sao trong những người này, hắn cũn chỉ dám trò chuyện với Cẩn Huyên.
Cẩn Huyên cười nói:Thành chủ đại nhân, Vân thiếu chính là con rể tốt của ngươi đấy.
Con rể tốt?À?!Tống Quang rốt cục phản ứng alị, cả kinh hít một hơi lạnh, rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyệnTrong lòng Lý Vân Tiêυ giờ phút này thập phần bực bội, không chút hứng thú với chuyện trước mắt, chỉ hỏi:Cẩn Huyên, Nguyên Lương, gần đây có tin tức gì không?Trên mặt Nguyên Lương lộ ra một tia ngưng trọng, nói:Vừa mới đạt được một ít tin tức, cũng không biết có giá trị không?Cẩn Huyên cũng nói:Ta cũng vậy, xem ra hơn phân nửa là sự thật, không bằng chúng ta cùng nhau xác minh xem.
Tốt!Nguyên Lương trầm giọng gật đầu.
Lý Vân Tiêυ nói:Đều vào trong nói chuyện đi, không nên để nhiều người nhàm chán như vậy vây xem.
Mọi người đều đi vào, Hoằng Dương và Phó Nghi Xuân, Tống Quang, còn có người Liên gia đứng bên ngoài, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Rất nhanh, La Thiên lại đi ra, nói:Ba người các ngươi tiến đến, người còn lại mau cút đi:Hắn chỉ đúng là Hoằng Dương, Phó Nghi Xuân và Tống Quang.
Thân hình ba người chấn động, lập tức cẩn thận từng li từng tí theo ở phía sau, cùng nhau tiến vào thương hội Tử Vân.
Về phần người Liên gia thì đều chạy đi như bay, những võ giả vây xem chỉ cảm thấy đã hết chuyện, nhưng không nhận ra mánh khóe gì, cũng chầm chậm tản ra, chỉ có điều trong một đoạn thời gian rất dài, quán trà ở thành Vĩnh Tương lại nhiều thêm một đoạn chuyện thú vị.
Sau khi tiến vào thương hội Tử Vân, mọi người phân biệt ngồi xuống, mấy người Hoằng Dương nào dám ngồi, nữ tỳ đưa ghế đến, mới cẩn thận từng li từng tí ngồi ở phía dưới cùng.
Lý Vân Tiêυ nói:Nguyên Lương đại sư, Cẩn Huyên, nói tin tức của các ngươi đi.
Hai người nhìn nhau một cái, Nguyên Lương nói:Để ta nói trước đi, kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì cả, động tĩnh lần này thật sự quá lớn, sợ rằng rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ thôi.
Lần này một trong các Chấp Chính Giả Thánh Vực, Hắc Vũ Hộ đại nhân, cộng thêm gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Bộ Hải, còn có chúng cường giả cùng nhau đánh lén Nguyệt Đồng.
Lý Vân Tiêυ nói:Sau đó đại bại, tử vong vô số.
Mọi người đều giật mình, Nguyên Lương ngạc nhiên nói:Thì ra Vân thiếu đã biết.
Hắn có chút trách cứ nhìn Cẩn Huyên, tưởng rằng nàng nói.
Cẩn Huyên mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói:Vân thiếu làm sao mà biết được?Lý Vân Tiêυ cười khổ nói:Giữa ta và Thiên Tư tựa hồ có cảm ứng, cụ thể cũng không biết.
Vừa rồi trong lúc bế quan tâm thần có chút không tập trung, lúc này mới xuất quan ra.
Nhưng chuyện cụ thể cũng không biết được.
Người biết rõ thân phận của hắn đều lộ ra vẻ chợt hiểu, dù sao Cổ Phi Dương có được Nguyệt Đồng chi thuật, thiên hạ đều biết.
Cẩn Huyên sửng sốt một chút, nói:Thì ra là thế, lần này Thánh Vực vây quét Nguyệt Đồng, tử thương thật lớn, thiên hạ khiếp sợ, mà ngay cả Hắc Vũ Hộ đại nhân cũng bị thương rất nặng.
Nàng có chút lo lắng nói:Nguyệt Đồng kia lợi hại như thế, Vân thiếu ngươi cũng đừng đi tham dự, đã có Thánh Vực đối phó bọn hắn rồi.
Sắc mặt Liễu Phỉ Yên ngưng trọng nói:Nam Cung Bộ Hải được xưng là thiên hạ huyễn thuật đệ nhất nhân, tăng thêm Hắc Vũ Hộ và Mộ Dung thế gia, thực lực không dưới mấy người chúng ta, tuyệt đối không thể khinh thường.
Huyền Hoa hắc hắc nói:Có Hắc Vũ Hộ bọn hắn xung phong, Nguyệt Đồng kia tất nhiên cũng trọng thương nơi thân, chúng ta chỉ cần tìm được bọn hắn nhanh một chút, nhặt đại tiện nghi, một lần hành động đánh chết là được.
Tống Quang và Nguyên Lương nghe được trong lòng hoảng hốt, những người này tự xưng có thể sánh với bọn người Hắc Vũ Hộ, Nam Cung Bộ Hải, đến cùng có thân phận lai lịch gì? Bất quá có thể ở cùng một chỗ với Lý Vân Tiêυ, tất nhiên cũng không phải loại đơn giản.
Cẩn Huyên cau mày nói:Đây chính là chỗ vấn đề, hiện giờ tất cả thế lực lớn đều đang chú ý đến hướng đi của Nguyệt Đồng, nhưng sau trận chiến này, Nguyệt Đồng tựa hồ trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt các thế lực, hoàn toàn không có bóng dáng.
Biến mất?Lý Vân Tiêυ sững sờ, hồ nghi nói:Trận chiến kinh thiên nhưthế, thiên hạ chú mục, làm sao có thể biến mất trước mắt mọi người được.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nóiDùng năng lực của bọn hắn, muốn tránh thoát điều tra, dễ dàng đến cực điểm.
Lý Vân Tiêυ cau mày lại, Khâu Mục Kiệt nói rất đúng, dùng năng lực của Thiên Tư, nếu là muốn tránh thì quả thật rất khó tìm được.
Cái này cũng chứng minh Thiên Tư đích thật đã bị trọng thương, giống như mình thấy trong Đồng thuật vậy.
Liễu Phỉ Yên nói:Nếu hắn đã cố tình trốn, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện đâu.
Vân Tiêu, không bằng ngươi trước theo chúng ta quay lại Hóa Thần Hải, một khi có tin tức Thiên Tư lại xuất động, hơn nữa mượn lực Hóa Thần Hải, có vết xe đổ của Thánh Vực, nắm chắc sẽ rất lớn đấy.
Huyền Hoa nói:Đúng vậy a, ta đối với chuyện của ngươi những năm gần đây cảm thấy rất hứng thú đấy, quay về nói cho ta nghe một chút đi.
Trên mặt Lý Vân Tiêυ lộ ra ngượng nghịu, trầm tư một hồi mới nói:Ta còn có chuyện khác nơi thân, trước không thể về với các ngươi được, nửa năm sau Kỳ Thắng Phong ước hẹn với Hóa Thần Hải ước hẹn, ta nhất định sẽ đến.
Cái gì? Nửa năm?!Huyền Hoa cả kinh nói:Ngươi muốn đi đâu, lại cần lâu như vậy?Liễu Phỉ Yên cũng nhíu mày nhìn qua hắn.
Lý Vân Tiêυ nói:Việc này càng ít người biết rõ càng tốt, các ngươi về Hóa Thần Hải trước đi.
Huyền Hoa nhướng mày, tựa hồ có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh liền tán đi, nói:Có chuyện gì thì mọi người cùng nhau chống, dù sao thực lực ngươi bây giờ rất cặn bã đấy.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu có đại sự chịu chết, ta nhất định gọi ngươi.
Huyền Hoa cười mắng:Xéo đi!Liễu Phỉ Yên nói:Vô luận chuyện gì, chúng ta cũng có thể giúp đỡ ngươi.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Cũng không thể việc nhỏ gì cũng kêu các ngươi được, ta tử Võ Sĩ Nhất Nguyên cảnh lăn lộn đến bây giờ, một đường gập ghềnh đều đã tới, hiện giờ cách đỉnh phong chỉ có một bước ngắn, thiên hạ này người có thể gây tổn thương cho ta thật sự không nhiều lắm đâu.
Liễu Phỉ Yên biết rõ tính nết của hắn, biết rõ nói thêm cũng không có kết quả, chỉ đành nói:Vậy ngươi bảo trọng rồi, nửa năm sau Hóa Thần Hải chờ ngươi đến.
Trong thời gian này ta sẽ lưu ý tin tức Thiên Tư, nếu có manh mối sẽ thông tri ngươi trước tiên.
Đồng dạng, nếu ngươi đã tìm được Thiên Tư, cũng phải tránh độc hành, nhớ rõ cho chúng ta biết.
Lý Vân Tiêυ nói:Bảo trọng.
Liễu Phỉ Yên nhẹ gật đầu, mấy người tuy không nỡ, nhưng cũng biết thời khắc ly biệt đã đến.
Mọi người đều là ngươi tiêu sái, Huyền Hoa nói một tiếng, nói:Ngày khác lại gặp, nhất định pahỉ chén rượu ngôn hoan, tạm biệt.
Hai người dắt tay nhau mà đi, La Thiên và Hoằng Dương theo sát phía sau, không đợi Cẩn Huyên đưa tiễn đã biết mất trước mắt mọi người.
Cẩn Huyên nói:Huyền Hoa đại nhân và Liễu Phỉ Yên đại nhân thật là tồn tại như thần, Vân thiếu sao kết bàn với bọn hắn được thế.
Tống Quang và Nguyên Lương lúc này mới toàn thân đại chấn, hiểu rõ vừa rồi là người phương nào, tất cả đều hai tay đổ mồ hôi, trên sống lưng dâng lên cảm giác mát, lúc này bọn hắn mới hiểu được Liên Trường đắc tội phải nhân vật khủng bố thế nào.
Ninh Khả Vi nói:Không biết Vân thiếu đi chuyện gì, ta cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng nếu là chuyện đối phó Thiên Tư cứu tiểu nữ thì đừng quên thông tri chúng ta đấy.
Lý Vân Tiêυ nói:Đại nhân và Tam lão tính đi đâu thế?Ninh Khả Vi nói:Thành Hồng Nguyệt đã không phải nơi ta dừng chân nữa, ta sẽ cùng tiểu nữ đi Thần Tiêu Cung.
Thần Tiêu Cung?Lý Vân Tiêυ nhíu mày lại.
Ninh Khả Vân nói:Ta tạm thời an trí phụ thân và Tam lão ở Tinh Nguyệt Trai, chờ đợi thế cục thiên hạ biến hóa.
Dù sao cung chủ đại nhân chưa xuất quan, không tiện dẫn bọn hắn vào trong cung.
Tống Quang và Nguyên Lương càng kinh hãi hơn, cô gái trước mắt này dĩ nhiên là người Thần Tiêu Cung, hơn nữa nghe ý trong lời nàng, tựa hồ Tinh Nguyệt Trai và Thần Tiêu Cung có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Tống Quang cảm thấy giật mình, khó trách Tinh Nguyệt Trai có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế đặt chân được ở Thương Minh.
Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình một mực đều khách khí với Kế Chính Đức, tương lai phải càng thúc đẩy sự phát triển của Tinh Nguyệt Trai ở thành Vĩnh Tương mới được.
Lý Vân Tiêυ nói:Như thế cũng tốt, có Thần Tiêu Cung che chở, mặc dù Vi Thanh muốn tìm bọn các ngươi phiền toái cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nghi Xuân đại nhân, hiện giờ tình hình thành Hồng Nguyệt như thế nào?Phó Nghi Xuân vội nói:Sau trận chiến lần trước, thế lực Đường gia và Tứ Cực Môn đã triệt để tan thành mây khói rồi.
Hôm nay trong thành ngoại trừ thành chủ La Thanh Vân và phó thành chủ Lí Dật là người từ ngoài đến, trên cơ bản khôi phục cục diện ba nhà Khương, Ninh, Nguyễn khống chế.
Chỉ là người ba nhà cũng tử thương rất nặng, lực lượng thành Hồng Nguyệt đã xưa đâu bằng nay.
Trên mặt hắn lộ ra ngượng nghịu, nói:Nếu là lão thành chủ và Tam lão đều không quay về thì căn bản không có lực lượng có thể chống lại La Thanh Vân và Lí Dật.
Ninh Khả Vi nói:Sau lưng hai người này là Vi Thanh, mặc dù chúng ta có trở về, thành Hồng Nguyệt cũng đã mất đi lực lượng có thể chống lại Vi Thanh.
Mà sau khi Đường gia sụp đổ, lại lần nữa đã mất đi lực lượng quần nhau với Vi Thanh.
Mặc dù chúng ta trở về, cũng chỉ có thể khiến cho cục diện ổn định hiện giờ lần nữa đi về hướng hỗn loạn, đối với thành Hồng Nguyệt cũng không tốt chút nào.
Phó Nghi Xuân nói:Lão thành chủ chẳng lẽ cứ như vậy cam tâm chắp tay nhường ra thành Hồng Nguyệt sao?Ninh Khả Vi nói:Chắp tay nhường cũng không đến mức, hiện giờ không phải lúc, cưỡng ép đối lập với đại thế thiên hạ, sẽ đưa mình vào chỗ chết, tất nhiên phấn thân toái cốt, đối với thành Hồng Nguyệt cũng chính là tai hoạ ngập đầu.
Tống Quang ở bên nghe được toàn thân mồ hôi lạnh, đối với thân phận người trước mắt này đã có suy đoán, lại như thế nào cũng không thể tin được.
Lý Vân Tiêυ nói:Khả Vi đại nhân nói không sai, tạm thời để thành Hồng Nguyệt nắm dưới khống chế của Vi Thanh đích thật là kết cục tốt nhất.
Hơn nữa La Thanh Vân đã từng đáp ứng ta, sẽ không làm khó mọi người đâu, bởi vì chí hắn không ở đó.
Ninh Khả Vi nói:Đúng vậy, tiểu tử kia quả thật không tệ, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng.
Nghi Xuân, tâm ngươi giờ phút này là hướng về chúng ta, hay là Vi Thanh đây?Toàn thân Phó Nghi Xuân run lên, vội vàng nói:Tự nhiên là hướng về lão thành chủ đại nhân! Nghi Xuân cả đời nhận được lão thành chủ tài bồi và đề bạt, mới có hôm nay, trọn đời không dám quên!Ninh Khả Vi nói:Lòng trung thành của ngươi, ta tự nhiên biết rõ, vậy thì mọi chuyện thành Hồng Nguyệt làm phiền ngươi rồi.
Phó Nghi Xuân mặt mũi tràn đầy khí huyết nói:Nghi Xuân tất nhiên không phụ đại nhân nhờ vả, cúc cung tận tụy, chết mới thôi.
Lý Vân Tiêυ nói:Bọn người Nguyễn Hồng Ngọc và Khương Nhược Mai hiện giờ tốt chứ?Phó Nghi Xuân nói:Tất cả mạnh khỏe, La Thanh Vân tựa hồ cũng không quan tâm chuyện trong thành, hiện giờ tất cả đều là do ta quản lý.
Chỉ là Lí Dật kia tựa hồ dã tâm thật lớn, bốn phía đều can thiệp tại hạ.
Lý Vân Tiêυ nói:Lí Dật lúc ở Thiên Thủy Quốc đã là hảo thủ chơi quyền thuật, hơn nữa người này không cam lòng khuất dưới người, có lẽ sẽ tìm kiếm cách bồi dưỡng thế lực của mình, đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Chưa chắc là chuyện xấu?Phó Nghi Xuân khó hiểu, người còn lại cũng không hiểu.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Thành Hồng Nguyệt trải qua kiếp nạn, tất nhiên nhân tâm bất ổn, mượn hắn làm một khối đá thử vàng đi.
Ninh Khả Vi trong mắt sáng ngời, nói:Vân thiếu quả nhiên thông minh, nếu vậy, những người tâm trí không kiên định đối với thành Hồng Nguyệt tất nhiên sẽ bị Lí Dật lôi kéo qua, còn lại đều là tử trung tâm trí kiên định, cũng là cổ lực lượng kiên cố nhất để kiến thiết lại thành Hồng Nguyệt!Lý Vân Tiêυ nói:Đúng là như thế, hơn nữa Lí Dật kia quả thật có cổ quái, tựa hồ mệnh số rất mạnh, gặp chuyện liên tiếp cũng có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa nhân họa đắc phúc.
Có mấy lần bản thiếu gia muốn tự tay giết hắn, đều bị hắn thoát được, ta cũng rất muốn nhìn một chút tương lai hắn có thể phát triển đến loại trình độ nào.
Phó Nghi Xuân nói:Vậy thì liền theo như Vân thiếu nói, ta tận lực không xung đột với hắn, tận lực tránh đi người này.
Lý Vân Tiêυ gật đầu, sau đó mi tâm lóe lên, một đạo quang mang phấn sắc bắn ra, trong đại sảnh hóa thành một đạo thân ảnh.
Phó Nghi Xuân cả kinh nói:Nhược Băng tiểu thư.
Lý Vân Tiêυ nói:Nhược Băng, vừa rồi mọi người nói ta cũng đã cho ngươi biết, ngươi là theo ta đi, tiếp tục lưu lại trong Giới Thần Bi tu luyện, hay là quay về thành Hồng Nguyệt đây?Khương Nhược Băng mặt mũi tràn đầy ưu sầu, sau khi bái kiến Ninh Khả Vi và Tam lão liền ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêυ, trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, chân thành nói:Vân Tiêu, gươi hi vọng ta lưu lại, hay là hi vọng ta đi?Tất cả mọi người trong lòng khẽ nhúc nhích, ánh mắt đồng loạt nhìn qua Lý Vân Tiêυ.
Trên mặt Lý Vân Tiêυ lộ ra nét sầu lo khó có thể phát hiện, lạnh nhạt nói:Đi ở tự nhiên là theo ý ngươi.
Khương Nhược Băng toàn thân run lên, có chút buồn bã cười nói:Đã như vậy, vậy ta vẫn nên quay về thành Hồng Nguyệt đi thôi.
Lý Vân Tiêυ nói:Trong thành Hồng Nguyệt nguy hiểm dị thường, ngươi ở lại tu luyện trong Giới Thần Bi chẳng phải tốt hơn sao?Trong mắt Khương Nhược Băng hiện lên một tia hào quang, nói:Ngươi là đang giữ ta lại sao?Lý Vân Tiêυ im lặng, sau đó nói:Chỉ là đề nghị.
Khương Nhược Băng cười cười, nói:Ở lại Giới Thần Bi người mặc dù an, tâm lại khó có thể bình an.
Đi thành Hồng Nguyệt người bất an, lại an tâm.
Thành Hồng Nguyệt là nhà của ta, ta chung quy phải về nơi đó.
Ta là công chúa thành Hồng Nguyệt, lúc này có lẽ nên trở về rồi.
Huống hồ La Thanh Vân đại ca cũng có quen biết với ta, sẽ chiếu cố tốt cho ta thôi.
Lý Vân Tiêυ thở dài:Nếu ngươi đã quyết định đi, vậy thì nhớ bảo trọng.
Khương Nhược Băng cười nói:Ngày đó vô tình gặp được trong thành, cùng uống say quên buồn, hi mong ngày nào đó gặp lại, còn có thể hào hứng như thế.
Lý Vân Tiêυ nói:Bảo trọng.
Khương Nhược Băng cười nhạt một tiếng, liền quay người mà đi.
Ninh Khả Vân có chút hít một tiếng, cũng từ biệt mọi người rời đi.
Giờ phút này trong đại sảnh chỉ còn lại Lý Vân Tiêυ, Khâu Mục Kiệt, Cẩn Huyên và Tống Quang.
Tống Quang vẫn khẩn trương vạn phần, đoan đoan chánh chánh ngồi, không dám nói một câu.
Lý Vân Tiêυ nói:Mục kiệt huynh, ngươi thì sao? Là quay về Càn Ba Sơn, hay là theo chân ta, hay là tự mình đi tìm Vi Thanh tính sổ?Khâu Mục Kiệt khẽ nói:Đi theo ngươi có chỗ tốt gì?Lý Vân Tiêυ nói:Không cóKhông có lợi vì sao ta phải đi theo ngươi?Khâu Mục Kiệt cười lạnh một tiếng, khinh thường khẽ nói:Ngươi không phải là muốn ta làm tay chân miễn phí đấy chứ?Lý Vân Tiêυ nói:Mặc dù không có lợi, nhưng cũng không có chỗ hỏng.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói:Có ý tứ gì?Lý Vân Tiêυ cười nói:Ngươi đi tìm Vi Thanh tính sổ là không thể nào, thậm chí ta dám nói, nếu ngươi một mình hành động thì đời này cũng sẽ không có cơ hội giết Vi Thanh.
Tiếp theo Càn Ba Sơn đã không phải là của ngươi, điểm ấy ngươi có lẽ hiểu rõ, mặc dù muốn đi cũng chỉ có thể có thể ở tạm bợ thôi, không có khả năng đoạt lại được.
Đi theo ta mặc dù không có chỗ tốt, nhưng cũng không có chỗ hỏng, không phải sao?Khâu Mục Kiệt đổi sắc mấy lần, hắn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, lời Lý Vân Tiêυ nói hắn tự nhiên hiểu rõ, chỉ dựa vào chính hắn thì không thể nào đối phó Vi Thanh được, nhưng trên mặt không phục, chỉ hừ mạnh một tiếngLý Vân Tiêυ cười nhạt, biết rõ hắn sẽ không đi, chuyện kế tiếp của mình nếu có Khâu Mục Kiệt ở bên cũng sẽ giúp được rất nhiều.
Hắn xoay người nói:Thành chủ đại nhân, mới tới thành Vĩnh Tương, đã mang đến cho quý thành phiền toái không nhỏ, thực thẹn trong lòng.
Không dám không dám, đâu có đâu có!Tống Quang vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy kinh sợ nói:Nếu không có Vân thiếu trượng nghĩa ra tay, không chỉ hai vị nữ nhi của Tống mỗ thân bại danh liệt, mà cả Tống gia cũng sẽ hổ thẹn, bị người toàn thành chế nhạo, Vân thiếu chính là đại ân nhân của Tống gia ta a!Lý Vân Tiêυ nói:Ân nhân không dám, tên kia vậy mà dám giả danh ta đi làm ác, ta tự nhiên phải xen vào.
Cẩn Huyên là hảo hữu ta, lúc ở thành Vĩnh Tương hi vọng thành chủ đại nhân có thể chiếu cố nhiều hơn một phen.
Tự nhiên, đó là tự nhiên!Tống Quang vội vàng vỗ bộ ngực, nói:Từ nay về sau, chuyện của thương hội Tử Vân chính là chuyện của Tống mỗ.
Lý Vân Tiêυ nói:Như thế ta liền yên tâm.
Cẩn Huyên rung giọng nói:Vân thiếu, ngươi muốn đi sao?Lý Vân Tiêυ khẽ cười nói:Thiên hạ có yến hội nào không tàn, lần trước từ biệt chẳng phải rất nhanh đã gặp lại sao? Lần sau gặp lại cũng sẽ không lâu đâu.
Nói xong, hắn liền hóa thành một đạo lôi quang, lập tức biến mất trên đại điện.
Khâu Mục Kiệt hừ lạnh một tiếng, cũng lóe thân ảnh lên, theo sát phía sauToàn bộ đại điện thoáng cái trở nên trống trơn, người trước mắt không còn, Cẩn Huyên rốt cục nhịn không được nước mắt tràn mi mà ra.
Lý Vân Tiêυ sau khi rời khỏi thương hội Tử Vân liền trực tiếp độn tới khu vực truyền tống của thành Vĩnh Tương, tiến vào mộttrong các chủ thành của Đông Vực, thành Trường Cốc.
Cái gì? Ngươi muốn đi Vô Pháp Thiên?Khâu Mục Kiệt sửng sốt một chút, cổ quái nhìn Lý Vân Tiêυ, nói:Chỗ kia cơ hồ ngăn cách, hiếm có dấu vết người, chẳng lẽ là đi tìm thiên tài địa bảo gì đó sao?Lý Vân Tiêυ nói:Coi như thế đi, nhưng còn có một chuyện càng quan trọng hơn, chờ sau khi ngươi đến đó sẽ rõ.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói:Chuyện của ngươi thì có quan hệ gì đến ta chứ? Ta không cần biết rõ, ngươi đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi chuyện gì.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Nhiều khi rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ ah.
Xem tiếp...Vạn cổ chí tôn
truyện tranh Vạn cổ chí tôn
truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn truyện chữ
đọc truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License