Tối cường thần thoại đế hoàng
Chapter
0136
Ngươi không muốn làm đồ đệ của sư tôn, vậy muốn làm cái gì? Cơ Hạo Dạ nghi hoặc nói, sau khi giác tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần, cả người hắn đều trở nên khai lãng, thật sự là thần kỳ.
Hi Linh nhẹ hừ một tiếng, cũng không trả lời, tư thái tiểu nữ nhân, sở sở động lòng người.
Khổng Tử vuốt râu cười to, Tần Quân cũng lắc đầu bật cười.
Về phần Chuẩn Đề, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng đứng ở phía sau, không nói một lời.
Bị Vạn Kiếp ngự trùng phụ thể, hắn có thể cảm giác được linh hồn của mình bị Tần Quân khống chế, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu Tần Quân, là hắn có thể đau đến không muốn sống.
Hoảng sợ bao phủ trong lòng hắn, hắn vô cùng hối hận, lúc trước vì sao nổi lên lòng tham, đắc tội Tần Quân.
Được rồi, Hạo Dạ, đi nghỉ ngơi đi! Tần Quân phất tay nói, hắn rất chờ mong, Cơ Hạo Dạ sẽ hiện ra phong thái của Cực Viêm Ma Thần như thế nào.
Cơ Hạo Dạ cười hắc hắc, chắp tay hành lễ liền rời đi.
Khổng Tử cũng mang theo Chuẩn Đề rời đi, từ giờ trở đi, Chuẩn Đề là nô lệ của Tần Quân, một nô lệ Thánh Nhân, nếu truyền đi, nhất định gây nên sóng to gió lớn.
Sau đó một đoạn thời gian, Tần Quân rất ít đi ra ngoài.
Khổng Tử trở lại Nho Giáo sơn môn, Ma Cảnh Thương lệnh cưỡng chế Ma tộc không được xâm chiếm Nho Giáo cùng Thiên Đế Thạch Điện, khiến cho ân oán của hắn cùng Khổng Tử tạm thời gác lại.
Hai Thánh không ngăn cản, Ma Cảnh Thương có thể nói là Độc Bá Thiên Hạ.
Huyết Phệ Ma Thần lần nữa trở thành ác mộng trong lãnh địa Ma tộc, mỗi ngày ít nhất phải ăn mười sinh linh Đại La cảnh, khiến cho đám Ma đồ nghe tin đã sợ mất mật.
Năm mươi ngàn năm sau.
Ma tộc xưng bá Hỗn Độn đại địa, khiến cho thời đại Ma tộc Độc Tôn rốt cục đến.
Đây cũng là lần thứ nhất Hỗn Độn đại địa bị thống nhất, đủ để tái nhập sử sách.
Khi Ma Cảnh Thương tuyên bố thống nhất Hỗn Độn, thế lực, giáo phái khắp nơi nhao nhao tiến đến chúc mừng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Ngoại trừ Thiên Đế Cung cùng Nho Giáo, hai thế lực siêu thoát ra khỏi trần thế là Ma tộc không thể động, bởi vì chúng đều có Thánh Nhân tọa trấn.
Sau khi Ma tộc thống nhất Hỗn Độn đại địa, giết chóc cũng không có đình chỉ, ngược lại so với trước kia càng nhiều.
Sinh linh sau khi nhập Ma dễ sát lục, lại thêm Ma tộc đại thế đã thành, bọn hắn ở trên Hỗn Độn đại địa hoành hành vô kỵ, trắng trợn chế tạo sát nghiệt.
Thời gian hắc ám cứ như vậy tiến đến.
Ma Tổ hung uy, một tay che trời! Thời gian chuyển dời.
Trăm vạn năm trôi qua, Tần Quân rốt cục đột phá Thánh Nhân cảnh hậu kỳ! Ở phía xa, trong Nho Giáo sơn môn, Khổng Tử cùng Chuẩn Đề bị chấn kinh hỏng, sau Thánh Nhân cảnh còn có thể tu luyện đột phá thành công? Thật tình không biết, Tần Quân người mang Liệt Diễm đại đạo, đã có lộ tuyến tu luyện sáng tỏ.
Mà ở trong trăm vạn năm, hiện lên không ít cường giả, Bán Thánh cũng đã hơn trăm.
Trong đó Nguyên Sơ Đại Đế, Viêm Tuyên Đế Quân, Ly Võ Ma Tôn, Cực Viêm Ma Thần, Huyết Phệ Ma Thần, Chiến Quân… danh tiếng vang nhất.
Nghe nói Nguyên Sơ Đại Đế đã đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, cách thành Thánh chỉ thiếu chút nữa.
Làm cho người kính úy nhất là sư tôn của hắn, Thiên Đế cao cao tại thượng, ngay cả Ma Tổ cũng phải kính sợ ba phần.
Trong các cường giả hạng nhất, có hơn phân nửa đều có quan hệ với Thiên Đế, để cho người ta không thể không bội phục Thiên Đế vĩ đại.
Thiên Đế Thạch Điện.
Chúc mừng Bệ Hạ lần nữa đột phá! Hi Linh cười hì hì nhìn Tần Quân nói, đừng nhìn nàng vẫn như cũ là thiếu nữ ngây thơ, kì thực tu vi đã đạt tới Hiển Thánh cảnh hậu kỳ, bên ngoài càng lạnh lùng như băng, tên Nữ Đế đã rơi vào trên đầu nàng.
Tần Quân đi đến trước Chí Tôn Cửu Long Ỷ ngồi xuống, phất tay cười nói: Có chút đột phá mà thôi, gần đây trôi qua như thế nào? Hi Linh ra ngoài xông xáo mấy chục vạn năm, vừa mới hoàn toàn thuế biến.
Tạm thời không có cơ hội đột phá Hiển Thánh cảnh viên mãn.
Hi Linh thở dài nói, Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, Ly Võ, Cơ Hạo Dạ đều đã đạt tới Bán Thánh, nàng ngược lại tụt ở phía sau, để cho tâm tình sa sút.
Tần Quân giống như cười mà không phải cười nói: Có cơ hội giác tỉnh không? Từ khi Cơ Hạo Dạ giác tỉnh thành Cực Viêm Ma Thần, trong trăm vạn năm, cũng không ít Hỗn Độn sinh linh Giác Tỉnh huyết mạch, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trong đó có Nguyên Sơ.
Thiên phú của Nguyên Sơ có thể nói siêu Tuyệt, một mình ra ngoài xông xáo, rất ít trở về, dựa vào bản lãnh của mình, dẫn đầu thu hoạch được danh xưng Đại Đế.
Thậm chí có không ít âm thanh xưng, Nguyên Sơ chính là người mạnh nhất dưới Thánh Nhân.
Ma Tổ cũng từng ném ra cành oliu, muốn chiêu nạp Nguyên Sơ, nhưng bị Nguyên Sơ không chút do dự cự tuyệt.
Hi Linh tiếc nuối nói: Không, có lẽ ta không phải Hỗn Độn sinh linh.
Lúc trước trong các sinh linh nghe Tần Quân giảng đạo, nàng biểu hiện cực kỳ đột xuất, nhưng bây giờ không có đuổi kịp bước chân của đám người Nguyên Sơ, để cho nàng nghi vấn nhân sinh.
Tần Quân trấn an nói: Hết thảy tự có định số, chớ sốt ruột, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ siêu việt độ cao ngươi muốn.
Hi Linh Nữ Đế ở trong thần thoại địa vị cực cao, cho nên hắn không chút nghi ngờ thành tựu tương lai của Hi Linh.
Đối mặt Tần Quân an ủi, Hi Linh mỉm cười, so với bản thân, nàng càng thêm cao hứng khi thấy Tần Quân tiến bộ.
Lúc này, Bách Lý Thủ Ước xông vào, tuy thiên phú của tên này không cao, nhưng dầu gì cũng là thủ hạ của Tần Quân, bây giờ tu vi cũng đạt tới Nhập Thánh cảnh sơ kỳ.
Bệ Hạ, Hỗn Độn xuất hiện một tòa thành, nghe nói bên trong có giấu trọng bảo, hấp dẫn rất nhiều cường giả tiến tới.
Bách Lý Thủ Ước đi tới trước mặt Tần Quân quỳ xuống, gấp giọng nói.
Ồ? Để Hoắc Khứ Bệnh cùng Thập Nhị Thánh Tướng đi một chuyến a! Tần Quân không thèm để ý chút nào nói, hiện tại bảo bối của hắn đã chồng chất thành núi, đối với một bảo thành thần bí, cũng không có hứng thú.
Đông Vương Công đại nhân cùng Xa Bỉ Thi đại nhân đã đi, bọn hắn bị Huyết Phệ Ma Thần đánh bại, nếu không phải Ma Cảnh Thương ngăn cản, khả năng có nguy hiểm tính mạng.
Bách Lý Thủ Ước nói để Tần Quân nhíu mày, ngay cả Ma Cảnh Thương cũng tham dự tranh đoạt? Việc này đã phát sinh bao lâu? Tần Quân hỏi.
Hắn mới kết thúc bế quan, không có khả năng đúng lúc biết việc này.
Đã qua trăm năm, nghe nói Ma Cảnh Thương cũng không cách nào hiểu thấu đáo thành này, Đông Vương Công đại nhân cùng Xa Bỉ Thi đại nhân tạm thời không lo, chỉ là thành này quỷ dị, ta cảm thấy Bệ Hạ nên đi xem một chút.
Bách Lý Thủ Ước thận trọng nói, sau khi Ma Cảnh Thương thành Thánh bá đạo ngang ngược, cho nên hắn sợ Ma Cảnh Thương thu hoạch được cơ duyên siêu việt Tần Quân.
Tần Quân là ô dù của hắn, tuyệt đối không thể đổ.
Không chỉ hắn nghĩ như vậy, đám người Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi, Thập Nhị Thánh Tướng cũng nghĩ như thế.
Lấy dã tâm của Ma Cảnh Thương, nếu thực lực siêu việt Tần Quân, Thiên Đế Thạch Điện nhất định có kiếp nạn giáng lâm.
Ừm, trẫm sẽ đi.
Tần Quân khoát tay nói, thời kỳ Hỗn Độn vậy mà xuất hiện một tòa thành, xác thực cổ quái.
Sau đó hắn để Bách Lý Thủ Ước cùng Hi Linh thối lui.
Lấy ra Huyền Hỏa Kính, bên trong lặng yên không một tiếng động, liệt diễm thiêu đốt.
U Vương cùng Vận Mệnh chi tử đã yên tĩnh, dù sao bọn hắn cũng ở chung hơn một trăm vạn năm.
Vận Mệnh chi tử, có cảm ứng được Vận Mệnh tồn tại không? Tần Quân hỏi, nhiệm vụ Nô Dịch Vận Mệnh một mực bị hắn để ở trong lòng.
Hôm nay tu vi của hắn đạt tới Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, nói không chừng lúc nào sẽ xuyên việt về, hắn nhất định phải ở trước đó, chưởng khống Vận Mệnh, mới có thể giúp Liễu Nhược Lai thoát khỏi Vận Mệnh trói buộc.
Đối mặt hắn hỏi thăm, Vận Mệnh chi tử cũng không có lên tiếng.
Lúc này, âm thanh của U Vương lại vang lên, tựa như thở dài: Hắn sắp hồn phi phách tán.
Mới đầu bọn hắn còn có đấu tranh, nhưng bây giờ Vận Mệnh chi tử sắp hồn phi phách tán, hắn không bỏ được, chí ít Vận Mệnh chi tử có thể làm bạn với hắn.
Cô độc vô tận sẽ để người sống không bằng chết! Hồn phi phách tán? Xảy ra chuyện gì? Tần Quân nhíu mày hỏi, sở dĩ hắn không giết Vận Mệnh chi tử, chính là vì thông qua Vận Mệnh chi tử hiểu rõ Vận Mệnh.
Không nghĩ tới người này lại muốn hồn phi phách tán! U Vương bất đắc dĩ nói: Nghe hắn nói, Vận Mệnh tựa hồ từ bỏ hắn, mà mệnh số của hắn bị Vận Mệnh cắt đứt, cho nên liền sống không được bao lâu.
Vận Mệnh! U Vương đã từng không tin số vận mệnh, bây giờ xem như tin.
Nguyên lại thế gian thật có Vận Mệnh.
Bị Vận Mệnh vứt bỏ? Tâm thần Tần Quân nhất động, Vận Mệnh chi tử từ trong Huyền Hỏa Kính bay ra, giờ phút này toàn thân hắn cháy đen, đầu tóc rối bời, người không ra người quỷ không ra quỷ, so sánh với trước kia kiêu căng, tưởng như hai người.
Vận Mệnh chi tử hai tay ôm lấy đầu, thân thể cuộn mình, run giọng nói: Giết ta đi.
Thời gian ở trong Huyền Hỏa kính, đã xóa đi tất cả ý muốn cầu sinh của hắn, tâm lý chỉ muốn nhanh được chết.
Tần Quân lạnh lùng nhìn hắn nói: Chỉ cần ngươi nói tin tức của Vận Mệnh, trẫm liền thành toàn ngươi.
Để ngươi không thống khổ chút nào chết đi.
Hắn nhìn ra được, Vận Mệnh chi tử đã triệt để phế.
Sơ Đại Vận Mệnh chi tử, không nghĩ tới kết quả thê thảm như thế.
Tần Quân không có chút đồng tình, lúc trước Vận Mệnh chi tử trấn áp Xa Bỉ Thi, từng có thương hại qua không? Hơn vạn sinh linh bị hắn cầm tù, hắn có từng đồng tình? Vận Mệnh chi tử nghe xong, chật vật ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trống rỗng, nhìn về phía Tần Quân, chậm rãi nói: Liên quan tới Vận Mệnh, ta biết được không nhiều, là nó tới tìm ta, ta được nó nhắc nhở vì Vận Mệnh đến tìm kiếm Mệnh thành.
Mệnh thành! Đồng tử của Tần Quân phóng đại, Nhan Vương Thành của hắn đúng là Mệnh thành, tiền thân là U Vương thành.
U Vương ở trong Huyền Hỏa kính nghe xong, nói: Mệnh thành? Làm sao có thể, chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Truyền thuyết gì? Tần Quân hỏi, xem ra U Vương biết không ít, vậy mà trước kia tên này không nói.
Truyền thuyết, Mệnh thành chính là Vận Mệnh sở sinh, đoạt được Mệnh thành, có thể không nghe mệnh vận bài bố.
U Vương thận trọng trả lời, từ trên phương diện tâm lý tố chất mà nói, hắn mạnh hơn Vận Mệnh chi tử nhiều, bị trấn áp vô số năm cũng không có sụp đổ.
Mệnh thành chính là Vận Mệnh sở sinh? Chờ chút! Chẳng lẽ… Bỗng nhiên Tần Quân liên tưởng đến Bách Lý Thủ Ước nói tới tòa thành kia, ngay cả Ma Cảnh Thương cũng không cách nào nhìn trộm, chẳng lẽ đúng là Mệnh thành? Vận Mệnh sơ hiển, Mệnh thành xuất hiện, cũng hợp lý.
Chỉ là không biết Mệnh thành này, có phải tiền thân của Nhan Vương Thành hay không? Trừ cái đó ra ta thật là cái gì cũng không biết, van cầu ngươi để cho ta giải thoát.
Vận Mệnh chi tử bất lực nằm ở trên mặt đất nói, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, làm người thấy chua xót.
Tần Quân suy nghĩ một lát, liền vung tay áo, để Vận Mệnh chi tử hóa thành tro bụi.
Trong nháy mắt tử vong, Vận Mệnh chi tử không có cảm nhận được thống khổ.
Đại điện yên tĩnh lại.
Tần Quân bắt đầu suy nghĩ sự tình Mệnh thành, hắn ở trong Nhan Vương Thành lâu như vậy, vẫn không có nhìn ra chỗ phi phàm của Mệnh thành, mới đầu hắn còn tưởng rằng Mệnh thành chỉ là một pháp bảo, cùng loại với Thiên Đế Thạch Điện của hắn.
Đại khái qua một nén nhang thời gian, Tần Quân liền nhắm mắt, tìm kiếm vị trí của tòa thành trì kia.
Dãy núi vờn quanh, bên trong là một mảnh đất hoang rộng lớn, dưới mây đen, một tòa thành trì nguy nga đứng vững, so với núi lớn chung quanh, không lộ ra thấp bé chút nào.
Thành trì được thành tường bảo hộ, mặt ngoài hiện lên màu đen đặc, các loại cung điện quỳnh lâu phụ thuộc, trong thành có một tháp cao, cao tới vạn trượng, phía trên còn có một pho tượng, nếu Tần Quân ở đây, nhất định có thể nhận ra, pho tượng này cực kỳ tương tự pho tượng Lang Ma ở Nhan Vương Thành.
Ở chung quanh thành trì, trải rộng vô số sinh linh.
Trên một ngọn núi cao ở đối diện, Ma Cảnh Thương ngồi trên bảo tọa, hai bên là cường giả Bán Thánh của Ma tộc, trong đó bao quát Ly Võ cùng Huyết Phệ Ma Thần.
A, cỗ uy áp này.
Ma Cảnh Thương nhíu mày, trong nháy mắt liền liên tưởng đến Tần Quân.
Chẳng lẽ Tần Quân đột phá? Cha, ta thật đói! Huyết Phệ Ma Thần bỗng nhiên mở miệng nói, nghe mà các cường giả Ma tộc ở chung quanh sắc mặt biến hóa.
Ly Võ hừ lạnh một tiếng, hắn rất chán ghét Huyết Phệ Ma Thần, giống như súc sinh.
Ma Cảnh Thương cưng chiều cười nói: Huyết Phệ, nhịn một chút.
Một tên nam tử ở phía sau Huyết Phệ Ma Thần hừ nói: Chỉ biết ăn thôi! Hắn chính là con trai thứ hai của Ma Cảnh Thương, hoàn mỹ kế thừa huyết mạch của Ma Cảnh Thương, tên là Thương Xá Khôi, trăm vạn năm, đã tu luyện tới Hiển Thánh cảnh sơ kỳ.
Thương Xá Khôi chính là Ma Cảnh Thương cùng một nữ ma sở sinh, cho nên rất căm ghét Huyết Phệ Ma Thần, cho rằng Huyết Phệ Ma Thần là quái thai, hai người ngày bình thường rất không hợp nhau, nếu không có Ma Cảnh Thương che chở, đoán chừng Huyết Phệ Ma Thần đã sớm ăn hắn.
Huyết Phệ Ma Thần không thèm để ý, mà nhìn về phía dưới núi, hơn trăm vạn sinh linh tụ tập ở đây, người yếu nhất cũng có tu vi Đại La Cảnh.
Nếu đều bị hắn ăn, thật tuyệt vời bao nhiêu? Nghĩ như vậy, Huyết Phệ Ma Thần nhếch miệng cười một tiếng, nước bọt không cầm được theo khóe miệng chảy xuống, để cho người ta ác hàn.
Nguyên Sơ Đại Đế đến rồi! Lúc này, trăm vạn sinh linh ở phía dưới bỗng nhiên rối loạn.
Chỉ thấy Nguyên Sơ hư không dạo bước mà đến, áo trắng kim sắc, anh tuấn uy vũ bất phàm, khí tức Bán Thánh uy áp chúng sinh, khiến cho ánh mắt của trăm vạn sinh linh đều tập trung ở trên người hắn.
Bây giờ Nguyên Sơ đã là Đại Đế, không phải là sinh linh ngây thơ lúc trước đi theo Tần Quân tu luyện.
Sau khi Giác Tỉnh huyết mạch, tốc độ tu luyện của hắn đột nhiên tăng mạnh, lần này đến đây, chính là vì tìm kiếm cơ hội thành Thánh.
Gia hỏa này lại mạnh lên! Ly Võ cắn răng nói, tuy Nguyên Sơ là sư huynh của hắn, nhưng ba sư huynh đệ bọn hắn vụng trộm ai cũng không phục ai, đều muốn trở thành mạnh nhất.
Nguyên Sơ cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt đạm mạc, phảng phất như nhìn người xa lạ.
Ly Võ đầu nhập Ma tộc, để Nguyên Sơ cùng Viêm Tuyên rất phẫn nộ, cho rằng Ly Võ phản bội sư tôn, còn có hàm cấp Ma Tôn buồn cười kia, mỗi lần bọn hắn nghe được, đều căm ghét cùng cực.
Đợi ta thành Thánh, sẽ là thời điểm Đồ Ma.
Nguyên Sơ lạnh lùng nghĩ, tuy sư tôn của hắn không để ý tới thế sự, nhưng hắn đối với Ma tộc tràn đầy chán ghét, thề muốn diệt trừ Ma tộc.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, sắc mặt của Ly Võ trở nên có chút không được tự nhiên.
Ma Cảnh Thương hứng thú nhìn về phía hắn, trong miệng cười nói: Không hổ là đại đệ tử của Thiên Đế, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thể thành Thánh.
Hắn tựa như nói cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia sát ý.
Thiên Đế thủ hạ có Chuẩn Đề, Khổng Thánh Nhân, nếu Nguyên Sơ lại thành Thánh, địa vị của Ma tộc liền tràn ngập nguy hiểm.
Sau khi thống nhất Hỗn Độn đại địa, dã tâm của hắn cũng đi theo bành trướng, chưa vừa lòng ở đó.
Hắn còn muốn làm người mạnh nhất! Ta cũng sẽ thành Thánh.
Ly Võ nhẹ giọng nói, phảng phất như nói một hiện thực.
Thương Xá Khôi bĩu môi, nói thầm: Ai dám để ngươi thành Thánh.
Lời vừa nói ra, cường giả Ma tộc còn lại đều biến sắc.
Ai chẳng biết Ly Võ là đệ tử của Thiên Đế, trời mới biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào.
Ma Cảnh Thương cười cười, phảng phất như không thèm để ý, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ tìm một nơi hẻo lánh rơi xuống, thành trì thần bí này ngay cả Ma Cảnh Thương cũng không phá được, hắn đương nhiên sẽ không xuất thủ.
Nguyên Sơ tới, chúng ta có đi chào hỏi không? Xa Bỉ Thi nhìn Nguyên Sơ, lại nhìn Đông Vương Công hỏi.
Đông Vương Công lắc đầu nói: Được rồi, hiện tại Nguyên Sơ là Đại Đế, hắn khẳng định biết chúng ta đến, không có trực tiếp tới, nói rõ tự có sắp xếp.
Trong lòng của hắn thổn thức không thôi, hắn là nhìn lấy Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, Ly Võ, Hi Linh, Cơ Hạo Dạ cùng Thập Nhị Thánh Tướng được Tần Quân dạy bảo, hiện tại đều một mình đảm đương một phía, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Xa Bỉ Thi bĩu môi, những thằng nhãi con này cánh cứng cáp rồi, ngay cả tiền bối cũng không nhận.
Đại khái qua một nén nhang thời gian, một cỗ uy áp thật lớn giáng lâm, toàn bộ sinh linh cả kinh đứng lên.
Ngay cả Ma Cảnh Thương cũng đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: Thiên Đế! Người đến chính là Tần Quân.
Chỉ thấy Tần Quân lơ lửng ở trên không trung, sau lưng là Hi Linh cùng Bách Lý Thủ Ước.
Thật nhiều cường giả.
Hi Linh nhíu mày nói, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều cường giả tụ tập như vậy.
Bách Lý Thủ Ước thì đã khẩn trương lại hưng phấn, hắn còn là lần đầu tiên có thể nhìn xuống nhiều cường giả như vậy, phía dưới có thật nhiều tồn tại là lúc trước hắn không dám đắc tội.
Là Thiên Đế! Thiên Đế? Sao hắn lại tới đây? Hắn là Thiên Đế trong truyền thuyết sao? Quả thật là hắn! Cái này có trò hay để nhìn! Ma Cảnh Thương cũng khẩn trương, hẳn là Thiên Đế! Trăm vạn sinh linh kích động khó nhịn, Đông Vương Công cùng Xa Bỉ Thi vội vàng quỳ bái, cao giọng nói: Tham kiến Bệ Hạ! Xa xa Nguyên Sơ cũng quỳ xuống nói: Tham kiến sư tôn! Tham kiến sư tôn! Ly Võ ở bên cạnh Ma Cảnh Thương cũng quỳ xuống, cao giọng nói, dẫn tới các cường giả Ma tộc ở chung quanh kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, Ly Võ hoàn toàn là đánh mặt của hắn! Tần Quân cao cao tại thượng không để ý đến các ánh mắt quăng tới, mà nhìn về phía đại thành.
Quả nhiên là Mệnh thành, hơn nữa càng mạnh hơn Nhan Vương Thành.
Tần Quân nhíu mày nghĩ, hắn có thể cảm giác được trong Mệnh thành cất giấu tồn tại kinh khủng nào đó, khí tức như có như không để hắn cảm giác nguy hiểm.
Mệnh thành này không đơn giản! Thời điểm hắn đánh giá Mệnh thành, toàn bộ sinh linh đều nhìn hắn, đại bộ phận đều tràn đầy sùng bái.
Hiện nay lưu truyền đại bộ phận công pháp tu luyện đều truyền từ Thiên Đế, lại thêm Thiên Đế siêu thoát khỏi trần thế, không tham dự tranh đấu, khiến cho hắn ở trong mắt chúng sinh vô cùng thần bí.
Rất nhiều truyền thuyết, để chúng sinh thần hóa Thiên Đế.
Phảng phất như Thiên Đế không gì làm không được, giống như Đại Đạo ở Hỗn Độn sơ khai.
Tù Mệnh Đế Tôn tương lai, giờ phút này ở trong biển người ngước nhìn Tần Quân, trong mắt tràn đầy dị sắc.
Lúc trước Tần Quân cứu hắn từ trong tay Vận Mệnh chi tử ra, liền để hắn sùng bái, đáng tiếc bởi vì thiên phú không đủ, Tần Quân không có thu hắn, nhưng không có ảnh hưởng hắn sùng bái Tần Quân.
Hắn một mực khát vọng được Tần Quân nhìn trúng, cho nên nỗ lực tu luyện, bây giờ tu vi cũng đạt tới Đại La Chí Tiên, như giọt nước trong biển cả, vẫn không thể làm Tần Quân chú ý.
Khi nào ta có thể như hắn, quang huy vạn trượng, Độc Tôn Hỗn Độn.
Tù Mệnh nhìn Tần Quân, si ngốc lẩm bẩm.
Bên cạnh, một sinh linh hóa hình tức giận nói: Đừng có nằm mộng! Không có người nào có thể so sánh với Thiên Đế! Tù Mệnh bĩu môi, cũng không dám phản bác.
Thiên Đế, sao ngài lại tới đây? Lúc này, Ma Cảnh Thương bay về phía Tần Quân, mặt mũi tràn đầy mỉm cười hỏi.
Ở trước mặt nhiều sinh linh như vậy, hắn cũng không tiện biểu hiện khiêm tốn, nhưng đối mặt Tần Quân, hắn không dám sĩ diện, chỉ có thể một bộ nhẹ nhõm bình thường.
Tần Quân cũng không nhìn hắn, nói thẳng: Thành này, trẫm muốn!Lời vừa nói ra, toàn bộ Thiên Địa trong nháy mắt yên lặng lại.
Phía dưới trăm vạn sinh linh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thiên Đế không cho Ma Tổ mặt mũi như thế.
Ma Cảnh Thương lập tức xấu hổ, cười lớn nói: Thiên Đế, như vậy không tốt đâu? Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng coi là Hỗn Độn chi chủ, Tần Quân rõ ràng ngầm đồng ý hắn thống nhất Hỗn Độn đại địa, vì sao hiện tại muốn làm khó dễ hắn? Ai không biết hắn tới nơi đây đã hơn trăm năm, chờ đợi lâu như vậy, liền chờ đến một câu trẫm muốn của Thiên Đế? Ngươi có ý kiến? Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi, âm thanh có chút lạnh, dọa đến Ma Cảnh Thương co rụt cổ lại.
Trong trăm vạn năm, Ma Cảnh Thương vẫn như cũ là Thánh Nhân cảnh sơ kỳ, muốn đột phá sao mà khó, cho nên hắn vẫn không có đảm lượng chống lại Tần Quân.
Thiên Đế, ngươi không khỏi quá bá đạo đi! Thương Xá Khôi nhịn không được lên tiếng, Ma Cảnh Thương đưa lưng về phía hắn, khiến cho hắn không nhìn thấy cha mình khó xử.
Câu nói này vừa ra, Ma Cảnh Thương động dung, phía dưới trăm vạn sinh linh đều cổ quái nhìn về phía Thương Xá Khôi.
Chẳng lẽ tiểu tử này không biết Ma Cảnh Thương từng chịu nhục ở trước mặt Thiên Đế sao? Im miệng! Ly Võ lạnh giọng nói, dám bất kính với sư tôn của hắn, hắn vô ý thức nắm chặt song quyền, muốn giết Thương Xá Khôi.
Thương Xá Khôi dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Hắn sợ Ly Võ nhất, bởi vì Ly Võ là trưởng lão duy nhất trong Ma tộc ngoại trừ Ma Cảnh Thương dám đánh hắn, còn được Ma Cảnh Thương phong làm Ma Tôn, địa vị gần với Ma Cảnh Thương.
Trở về đi, cố gắng hưởng thụ, Ma tộc còn lại không nhiều thời gian.
Tần Quân nhẹ giọng nói, nghe vậy, Ma Cảnh Thương ngẩn người.
Ma tộc còn lại không nhiều thời gian? Cái này lại dọa sợ hắn, còn tưởng rằng Tần Quân muốn đối nghịch với Ma tộc, vội vàng thấp giọng nói: Thiên Đế, thành này ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể nguy hại Ma tộc a! Hắn lợi dùng pháp lực ngăn cách không gian bốn phía, khiến cho các sinh linh chỉ có thể nhìn thấy bọn hắn, lại không cách nào nghe được đối thoại, thần thức cũng không cách nào rót vào.
Không phải trẫm, hết thảy tự có mệnh số, Ma tộc vi phạm Đại Đạo, ngươi hiểu không? Tần Quân quay người, nhìn chằm chằm Ma Cảnh Thương, như có thâm ý nói.
Ma Cảnh Thương nhíu mày, nghi hoặc nói: Cái gì gọi là mệnh số? Cái gì gọi là Đại Đạo? Không thể nói, tự mình ngộ đi! Tần Quân cười khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Ma Cảnh Thương tràn đầy trêu tức.
Cho dù ngươi là Ma Tổ chúa tể Hỗn Độn, cuối cùng cũng phải phai mờ ở trong dòng sông lịch sử.
Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, trong lòng tràn đầy bất an.
Hắn hít sâu một hơi, chắp tay nói: Đa tạ Thiên Đế nhắc nhở! Sau đó hắn vung tay áo thu hồi pháp lực, cao giọng nói: Rút lui! Thoại âm rơi xuống, hắn liền dẫn đầu rời đi.
Các sinh linh Ma tộc hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo Ma Cảnh Thương rời đi.
Trăm vạn sinh linh ở chung quanh Mệnh thành thì oanh động lên.
Tuy không biết Thiên Đế nói cái gì, nhưng chỉ bằng dăm ba câu liền để trăm năm Ma tộc thối lui, có thể thấy được Ma Cảnh Thương kiêng kị Thiên Đế như thế nào.
Sau khi Ma tộc thối lui, Tần Quân nói: Các ngươi tản ra, đợi trẫm dò xét thành này! Trăm vạn sinh linh dọa đến vội vàng tán đi, hướng bốn phương tám hướng, vô cùng hỗn loạn, nhưng tốc độ cực nhanh, cơ hồ là hai ba cái hô hấp, chung quanh Mệnh thành liền không còn một sinh linh.
Tần Quân chậm rãi lấy ra Hồng Mông Đế Kiếm, kiếm quang lóng lánh, khiến cho ánh mắt của toàn bộ sinh linh đều dừng lại ở trên Hồng Mông Đế Kiếm.
Lại là thanh kiếm kia! Nguyên Sơ nhìn Hồng Mông Đế Kiếm, tràn đầy vẻ chờ mong.
Hồng Mông Đế Kiếm là pháp bảo mạnh nhất của sư tôn, có thể bổ ra cấm chế mà Ma Tổ cũng không cách nào phá hay không? Không chỉ hắn, những sinh linh khác cũng đang chờ mong.
Tần Quân giơ cao Hồng Mông Đế Kiếm, một cỗ khí tức tuyên cổ phảng phất như đến từ Hỗn Độn trút xuống, để chúng sinh hãi hùng khiếp vía, đều nín thở ngưng thần.
Đại địa run rẩy kịch liệt, núi non liên miên càng không ngừng run lắc.
Chém xuống một kiếm, tiếng long ngâm nương theo mà ra, rung động hoàn vũ.
Cực Đạo Viêm Hỏa hóa thành kiếm khí, đáp xuống.
Tựa như một sóng lửa đến từ cửu thiên, mang theo diệt thế oai phóng tới Mệnh thành.
Ánh lửa chiếu sáng dãy núi mênh mông, trăm vạn sinh linh nhìn mà há to mồm.
Oanh một tiếng! Kiếm khí bị trận pháp cấm chế của Mệnh thành ngăn trở, chỉ thấy một màn sáng vô hình như ẩn như hiện, chống đỡ kiếm khí dài đến ngàn trượng, khiến cho Mệnh thành không có lọt vào phá hư.
Nhưng Hồng Mông Đế Kiếm là Hỗn Độn Chí Bảo, kiếm khí chưa tiêu tán, kết cục vẫn như cũ là định số.
Ầm ầm.
.
.
Mệnh thành bắt đầu lay động kịch liệt.
Toàn bộ sinh linh đều nuốt nước miếng, kiếm khí của Hồng Mông Đế Kiếm cho bọn hắn một loại cảm giác sợ hãi khó mà hình dung, dù là Nguyên Sơ cũng chảy mồ hôi trán.
Sư tôn lại mạnh lên.
Trong lòng Nguyên Sơ cảm thán nói, cho tới nay Tần Quân đều là dùng phân thân dạy bảo bọn hắn, mình tu luyện chưa bao giờ thư giãn qua, cái này cũng là sư huynh đệ bọn hắn bội phục Tần Quân nhất.
Đổi lại bọn họ là đương thời mạnh nhất, sao sẽ chăm chỉ tu luyện như thế.
Rống.
.
.
Lúc này, Lang Ma thạch tượng ở trong Mệnh thành bỗng nhiên sống lại, ngửa ngày gào thét, âm thanh tràn đầy bạo lệ, phảng phất như muốn xé nát thế gian.
Lang Ma thả người nhảy lên, va nát kiếm khí, lao về phía Tần Quân, cuồng phong dọa đến Bách Lý Thủ Ước ở sau lưng Tần Quân vội vàng ôm đầu.
Hi Linh thì biểu lộ bình tĩnh, có Tần Quân ở đây, nàng không sợ hãi.
Đối mặt Lang Ma khí thế hung hung, ngón trỏ của Tần Quân chỉ ra, một đạo liệt diễm bắn ra, tựa như quang pháo, trong nháy mắt đánh nát Lang Ma, ngay cả mặt đất cũng bị oanh ra một cái hang lớn, bụi đất dâng lên, vỡ ra, vô số vết nứt hình thành hẻm núi, sâu không thấy đáy.
Trăm vạn sinh linh đều bay lên, rải ở trên không trung, nghẹn họng nhìn một màn trước mắt.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ! Thần thông chí cường của Tần Quân, rất ít thi triển.
Hắn thu liễm đại bộ phận lực lượng, nhưng chỉ một chút, cũng đủ để đánh nát Lang Ma.
Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, căn cứ Ký Ức Truyền Thừa của Tần Quân, Thần thông này đoán chừng có quan hệ tới Hồng Mông trước cả Hỗn Độn, như Vô Cực Hồng Mông bào, Hồng Mông Đế Kiếm.
Phàm là đồ vật dính tới hai chữ Hồng Mông, đều không tầm thường.
Lại thêm hai chữ phá mệnh, Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ được Tần Quân giao phó kỳ vọng rất lớn.
Sau đó hắn lần nữa điểm về phía Mệnh thành.
Cột sáng hỏa sắc bắn ra, điểm phá màn sáng cấm chế của Mệnh thành.
Trong chốc lát, Mệnh thành không còn lắc lư.
Thiên Địa lần nữa yên lặng lại, gió êm sóng lặng.
Mệnh thành vẫn nguy nga đứng vững, chỉ là so với lúc trước ít đi một phần khủng bố, thần thức lần nữa quét tới, càng không có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Giải quyết? Bách Lý Thủ Ước thận trọng hỏi, thành trì thần bí để Ma Tổ đau đầu trăm năm cứ như vậy bị Tần Quân hàng phục? Giờ khắc này, Tần Quân ở trong lòng hắn càng cao lớn hơn.
Xem ra Ma Cảnh Thương kém xa Tần Quân.
Tần Quân chăm chú nhìn Mệnh thành nói: Không, các ngươi lui ra xa đi! Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn cảm giác nguy cơ ngược lại tăng cường.
Mệnh thành này không đơn giản! Hàn phong thổi qua, các sinh linh cũng cảm giác được không thích hợp, không có người nào dám há mồm thở dốc.
Rất nhanh, Mệnh thành bắt đầu rung động, tất cả kiến trúc trong thành liên tiếp mở ra, âm thanh hội tụ vào một chỗ, để người tê cả da đầu.
Một màn này để các sinh linh phát lạnh, trong thành này đến cùng ẩn giấu thứ gì, là Tiên Thiên cấm chế, hay Đại Năng thần bí ở trong bóng tối thao túng? Thanh thế to lớn, sát khí kinh thiên.
Ô ô ô.
.
.
Trong thành truyền ra tiếng quỷ khóc sói tru, để trăm vạn sinh linh sợ hãi.
Không biết mới là kinh khủng nhất! Lúc này, một cỗ lực lượng bá đạo tuyệt luân bỗng nhiên từ trong thành truyền ra, quét ngang mà đi, mấy chục vạn sinh linh không kịp phản ứng, trong nháy mắt bị oanh tan tành mây khói, các sinh linh còn lại tránh thoát một kiếp còn chưa kịp phản ứng, từng tòa sơn phong phía dưới vỡ nát, san thành bình địa.
Tần Quân cấp tốc phất tay, dùng pháp lực bảo vệ Bách Lý Thủ Ước cùng Hi Linh.
Toàn bộ đại địa lấy Mệnh thành làm trung tâm, bị cỗ lực lượng thần bí kia lấy tốc độ cực nhanh bình định, ven đường tất cả núi đồi cùng sinh linh như hư ảnh bị oanh nát, không có tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Vô thanh vô tức! Đại địa bắt đầu vỡ nát, lúc này mới có âm thanh.
Chuyện gì xảy ra? Tần Quân khóa chặt mày kiếm, ngay cả hắn cũng xem không hiểu.
Thần thức của hắn tản ra, ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ Hỗn Độn đại địa vậy mà bắt đầu vỡ ra.
Mây đen ở trên không cuồn cuộn, từng cự hồ đứt gãy, hồ nước tràn vào trong kẽ đất, âm thanh sóng nước kinh thiên động địa.
Những cự nhạc thẳng nhập vân tiêu kia phảng phất như bị đao trảm làm hai nửa, vô số đá vụn như vẫn thạch đập tới bát phương.
Ma Cảnh Thương cùng đám Ma đồ rời đi không xa cũng giật nảy mình.
Bọn hắn nhao nhao quay đầu, cỗ lực lượng vô hình kia quét tới, Ma Cảnh Thương cả kinh vội vàng cuốn Huyết Phệ Ma Thần cùng Thương Xá Khôi đi, Ma đồ còn lại không có may mắn như vậy, vượt qua năm mươi vạn Ma đồ trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Ly Võ tràn đầy mồ hôi lạnh, tuy hắn không có việc gì, nhưng vừa rồi cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm lướt qua bên cạnh, loại cảm giác kinh động tâm phách kia, hắn vẫn là lần đầu gặp được.
Ầm ầm.
.
.
Hỗn Độn đại địa bắt đầu phá thành mảnh nhỏ, ở trung tâm chính là Mệnh thành.
Xảy ra chuyện gì? Bách Lý Thủ Ước hoảng sợ nói, lúc trước chung quanh còn đầy sinh linh cùng núi cao, trong chớp mắt, tất cả đều biến mất, bụi đất lượn lờ, tràng cảnh quỷ dị để hắn rùng mình.
Tần Quân không có trả lời, bởi vì hắn cũng bị hù dọa.
Hệ thống, ngươi biết xảy ra chuyện gì không? Trong lòng Tần Quân hỏi, hi vọng hệ thống có thể giải đáp.
Mệnh thành này chính là Vận Mệnh sơ hiển, đồng thời cũng đại biểu cho ý chí của Đại Đạo, Vận Mệnh chính là một trong các quy tắc đại đạo, bởi vì ký chủ cưỡng ép phá hư Mệnh thành, dẫn đến Mệnh thành bộc phát ra lực lượng Đại Đạo, Hỗn Độn đại địa bắt đầu phá nát, thời đại chư thiên vũ trụ sắp tiến tới! Hệ thống cấp tốc trả lời, nghe mà Tần Quân ngẩn người.
Thời đại chư thiên vũ trụ? Móa! Chẳng lẽ trẫm không cẩn thận thúc đẩy thời kỳ Hỗn Độn phát triển? Tần Quân không khỏi há to mồm, nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần.
Ô a a a a.
.
.
Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng bén nhọn vang lên, trong Mệnh thành truyền ra, dù là Tần Quân cũng ù tai.
Đinh! Đặc biệt nhắc nhở! Vận Mệnh lần đầu hiện hình, ký chủ nhanh nắm lấy cơ hội! Thanh âm của Hệ thống vang lên lần nữa, để Tần Quân nheo mắt lại.
Vận Mệnh hiện hình? Xem ra cơ hội hoàn thành Nô Dịch Vận Mệnh ở vào thời khắc này! Thần thức của Tần Quân quét tới, hắn có thể cảm giác được, ở trong Mệnh thành, có một cỗ lực lượng kinh khủng đang thức tỉnh.
Các ngươi mau rời đi! Tần Quân trầm giọng nói, tiếp đó hắn phải cùng Vận Mệnh chiến một trận, Bách Lý Thủ Ước cùng Hi Linh ở bên cạnh, rất có thể sẽ bị ngộ thương.
Đồng thời hắn cũng phân phó Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi, Nguyên Sơ tất cả đều rời đi.
Đại địa còn đang không ngừng đứt gãy, tách rời càng ngày càng xa, sinh linh ở trên không trung cúi đầu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy vũ trụ hư vô ở chỗ sâu cuối hẻm núi, đó là ở vũ trụ dưới Hỗn Độn đại địa.
Hỗn Độn đại địa bắt đầu phá nát! Khi các sinh linh thấy rõ hiện tượng này, không khỏi hoảng sợ, tuyệt vọng.
Đối với những sinh linh đản sinh ở Hỗn Độn đại địa như bọn hắn mà nói, vũ trụ hư vô phía ngoài là không biết, là nguy hiểm, bởi vì chưa từng có sinh linh rời Hỗn Độn đại địa còn có thể trở về.
Bây giờ thấy vũ trụ hư vô xuất hiện ở dưới chân, nếu Hỗn Độn đại địa phá nát, ngày sau bọn hắn nên đi chỗ nào? Ở trong vũ trụ hư vô, bọn hắn có thể sống sót sao? Hi Linh, Bách Lý Thủ Ước, Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi, Nguyên Sơ vội vàng rời đi, Tần Quân ngưng trọng như thế bảo bọn hắn rời đi, chắc hẳn tiếp xuống có chuyện kinh khủng sắp phát sinh.
Bệ Hạ.
Hi Linh lo lắng quay đầu nhìn lại, thấy thân ảnh của Tần Quân càng ngày càng nhỏ, lòng của nàng lâm vào trong khủng hoảng trước nay chưa có.
Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng liền theo Tần Quân, sau khi lớn lên tuy ra ngoài lịch luyện qua, nhưng nàng cuối cùng biết được Tần Quân ở đâu.
Hiện tại Hỗn Độn đại địa vỡ nát, tiếp đó, nàng rất có thể mất đi tin tức của Tần Quân, nàng làm sao có thể không hoảng? Yên tâm đi, sư tôn thần thông quảng đại, sẽ không xảy ra chuyện gì! Nguyên Sơ trầm giọng nói, lấy ra khí thế của đại sư huynh, hắn tin tưởng thế gian sẽ không có đồ vật gì có thể thương tổn được sư tôn của hắn.
Loại tín nhiệm này, từ khi hắn hóa hình liền có, mặc dù có chút mù quáng.
Rất nhanh bọn hắn liền tan biến ở chân trời.
Giờ phút này ngay cả trời cũng bị chia làm vô số khối, ở giữa biển mây, đã có thể nhìn thấy vũ trụ hư vô.
Tần Quân nhìn Mệnh thành, trong tay nắm chặt Hồng Mông Đế Kiếm, hắn ngược lại muốn xem xem Vận Mệnh lại biến thành cái bộ dáng gì xuất hiện.
Trận chiến này, hắn tình thế bắt buộc! Nhất định phải chiến thắng Vận Mệnh! Không bao lâu, chung quanh Mệnh thành, ngoại trừ Tần Quân, không còn sinh linh khác.
Tiếng quỷ khóc sói tru từ nội thành liên tiếp truyền ra, phảng phất như giam giữ vô số Oán Quỷ.
Oanh một tiếng.
Linh khí cuồn cuộn từ trong Mệnh thành tràn ra, như sương mù, tán đi khắp nơi.
Một màn này làm Tần Quân tràn đầy nghi hoặc, hệ thống tức thời giải thích nói: Đây là Đại Đạo linh khí, tiếp xuống Hỗn Độn đại địa phá nát thành vô số đại lục, linh khí cũng sẽ phân tán, vì bảo trì linh khí dư dả, Đại Đạo đặc địa ban cho linh khí bàng bạc.
Tần Quân nghe mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Đại Đạo lợi hại như thế? Còn có thể ban cho linh khí? Hắn bỗng nhiên hiếu kỳ, Đại Đạo đến cùng là tồn tại như thế nào.
Thật chỉ là quy tắc sao? Lúc này, trong Mệnh thành, cửa lớn nguy nga của tháp cao bỗng nhiên mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.
Tần Quân đưa mắt nhìn, biểu lộ trong nháy mắt ngưng kết.
Làm sao có thể, không có khả năng.
Cả người hắn không khỏi run rẩy, từ trong tháp cao đi ra là một nam tử khôi ngô, mặc hắc y, tóc dài tùy ý rối tung, bên miệng râu ria, phối hợp với mày rậm mắt to, cho người ta một loại cảm giác vô cùng uy nghiêm.
Cái khuôn mặt này, Tần Quân cả đời khó quên.
Là Bạch Đế mà hắn đau khổ tìm kiếm! Trước kia Bạch Đế bất cần đời, bễ nghễ thiên hạ, giờ phút này lại có vẻ vô cùng âm trầm, toàn thân tản ra lãnh ý, để Tần Quân cũng không thể tin được là hắn.
Hoàn toàn không có đạo lý! Bạch Đế làm sao có thể là Vận Mệnh? Chẳng lẽ là trùng hợp? Nhưng hắn bỗng nhiên liên tưởng đến Vận Mệnh Chi Luân chính là Bạch Đế tặng cho hắn.
Chẳng lẽ đây hết thảy đều là Nhân Quả Luân Hồi? Tần Quân càng nghĩ càng thấy khó bề phân biệt, phảng phất như mình lâm vào một đại cục kinh thiên.
Hắn lại nghĩ tới một khả năng khác, không phải là hắn Nô Dịch Vận Mệnh, Vận Mệnh mới hóa thân thành Bạch Đế, lại giao Vận Mệnh Chi Luân cho Cơ Vĩnh Sinh?Tần Quân tâm loạn như ma, lúc này, Bạch Đế cũng có thể xưng là Vận Mệnh, giương mắt nhìn về phía hắn.
Là ngươi! Nhốt Vận Mệnh chi tử! Âm thanh của Bạch Đế không mang theo tình cảm mảy may, ánh mắt băng lãnh đến cực điểm.
Nghe vậy, Tần Quân hít sâu một hơi nói: Ngươi tên là gì? Vận Mệnh, sao lại có tên? Bạch Đế lạnh giọng nói, đang khi nói chuyện, tay phải nâng lên, lòng bàn tay xuất hiện một lỗ đen, hắn đưa tay lấy ra một lưỡi hái, toàn thân đỏ đen, đao nhận còn dài hơn chuôi đao, tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Vận Mệnh Liêm Đao, có thể trảm mệnh số! Đã như vậy, trẫm liền không lưu tình! Tần Quân trầm giọng nói, hắn nhất định phải chiến thắng Vận Mệnh, nhất định phải Nô Dịch Vận Mệnh.
Nếu như Vận Mệnh cùng Bạch Đế có quan hệ, ngày sau Tần Quân lại trợ giúp Bạch Đế giải thoát.
Hắn tin tưởng, vị Bạch Đế dưỡng dục hắn lớn lên, truyền cho hắn bản lĩnh không phải là con rối của Vận Mệnh, mà là một người sống sờ sờ! Có máu có thịt! Tuyệt không phải vị trước mắt này! Thoại âm rơi xuống, Tần Quân nắm Hồng Mông Đế Kiếm, giẫm lên Đạp Tiêu Tử Khí Ngoa giết tới.
Song phương cách xa nhau vốn chỉ có mấy vạn mét, cơ hồ là trong chớp mắt, Tần Quân liền đến trước mặt Bạch Đế, nâng Hồng Mông Đế Kiếm lên cao cao, một kiếm chém tới.
Tốc độ của một kiếm này, cho dù là Ma Cảnh Thương cũng ngăn không được! Đương.
.
.
Bạch Đế dùng Vận Mệnh Liêm Đao nhẹ nhõm tiếp được Hồng Mông Đế Kiếm, ngay sau đó, một cỗ khí thế siêu cường từ trong cơ thể hắn bạo phát, chấn động đến Mệnh thành lay động kịch liệt.
Thực lực của ngươi đã đạt tới Thánh Nhân cảnh viên mãn, không hổ là Vận Mệnh, lần đầu hiện hình liền có thể mạnh như thế! Tần Quân cười ha hả, Cực Đạo Viêm Hỏa cấp tốc từ trong cơ thể hắn tràn ra, quay quanh thân, tử diễm ở giữa mi tâm đi theo nhảy lên.
Lúc trước hắn bước vào Thánh Nhân cảnh liền có lòng tin vô địch ở trong Thánh Nhân cảnh, hiện tại tu vi đạt tới Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, như thế nào sợ Bạch Đế có được thực lực Thánh Nhân cảnh viên mãn? Quấy nhiễu Vận Mệnh, phải chết! Khuôn mặt của Bạch Đế trở nên dữ tợn, đạp về phía Tần Quân, đáng tiếc đạp không.
Tần Quân thuấn di xuất hiện ở sau lưng hắn, quay người đạp một cước, đạp đối phương bay ra ngoài.
Đắc thế không tha người! Tần Quân theo sát phía sau, nhưng Bạch Đế là Vận Mệnh, lực chiến đấu cực kỳ kinh người, cấp tốc điều chỉnh tư thái, cùng Tần Quân cận chiến.
Hai cường giả tuyệt thế toàn lực chiến một trận, chỉ là khí thế liền để sinh linh trên Hỗn Độn đại địa sợ hãi.
Ti.
.
.
cỗ uy áp này? Là Thánh Nhân đang chiến đấu sao? Cái này so sánh với Thánh Nhân đại chiến trước kia càng mạnh a! Chẳng lẽ là Thiên Đế? Hỗn Độn đại địa phá nát, chẳng lẽ cũng là bởi vì Thánh Nhân đang chiến đấu? Hỗn Độn đại địa đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn đại lục, các sinh linh hoảng sợ nghị luận, cái gọi là Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, bọn hắn sợ hãi mình thân tử đạo tiêu.
Ma Cảnh Thương nhìn phương xa, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của Tần Quân cùng Bạch Đế, thân hình hai Thánh giao thoa, mỗi một lần xê dịch, đều vượt qua 1 tỷ dặm, mỗi lần Hồng Mông Đế Kiếm cùng Vận Mệnh Chi Luân va chạm đều đưa tới không gian chấn vỡ, khiến cho vô số lỗ đen hiển hiện, cực kỳ hùng vĩ.
Không chỉ hắn, trên Nho Giáo sơn môn, Khổng Tử cùng Chuẩn Đề cũng nhìn thấy một màn này.
Đó là ai? Vậy mà có thể cùng Bệ Hạ đánh nhau? Chuẩn Đề sợ hãi nói, vô luận là Tần Quân, hay Bạch Đế, phát ra khí thế đều để trong lòng hắn run sợ.
Khổng Tử không cách nào trả lời, bởi vì hắn cũng không biết.
Đương.
.
.
Tần Quân một kiếm đánh bay Bạch Đế, ngón trỏ điểm ra, Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, cái gọi là phá mệnh, không biết có thể phá diệt Vận Mệnh hay không.
Bạch Đế vô ý thức dùng Vận Mệnh Chi Luân ngăn cản, nhưng mà Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ biến thành hỏa diễm lại trực tiếp xuyên qua Vận Mệnh Liêm Đao, rơi ở trên người hắn.
Xem tiếp...Tối cường thần thoại đế hoàng
truyện tranh Tối cường thần thoại đế hoàng
truyện Tối cường thần thoại đế hoàng
Tối cường thần thoại đế hoàng truyện chữ
đọc truyện Tối cường thần thoại đế hoàng
Tối cường thần thoại đế hoàng chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License