Thần đạo đan tôn
Chapter
0216
Mà hắn.
.
.
Cũng vậy! Tiên Vương cửu trọng, một bước liền bước lên trời.
Nhưng nếu như vừa vào Tiên Vương liền có thể nắm giữ vạn pháp của thiên hạ, vậy nói không chừng Tiên Vương nhất trọng liền có thể giết chết Tiên Vương tam trọng!Nếu như nói ra lời này, sẽ bị người ta cười ngạo.
Người nào không biết, Tiên Vương cửu trọng thiên, đẳng cấp nghiêm ngặt.
Nhị trọng thiên tuyệt đối nghiền ép nhất trọng thiên.
Tương đương với Phân Hồn đánh Trảm Trần, đó chính là lão tử đánh con trai, con trai chỉ có phần bị đánh.
Hiện tại lại còn nói Tiên Vương nhất trọng thiên không chỉ có thể đánh bại tam trọng thiên, thậm chí còn có thể giết chết.
Không phải lúc này đây sẽ khiến người ta cười ngạo sao?Lăng Hàη lại hoàn toàn không có ý định cười.
Kiếp trước của Kỷ Vô Danh nhất định là Tiên Vương.
Hơn nữa còn là Tiên Vương cao giai.
Hiện tại hắn lại chuyển thế, không phải vì mạnh nhất thì là cái gì?Hắn chỉ dựa theo ý nghĩ của mình suy đoán, lại vừa vặn đoán mò.
Trong lòng Lăng Hàη dâng lên chiến ý hừng hực.
Hắn nhất định phải đánh bại người này.
Đường đường chính chính đánh bại, mà không phải là mượn lực của Hắc Tháp, hay là lấy độc của quả trúc xanh đốm đỏ giết chết.
Người này.
.
.
Có thể khiến cho ý chí võ đạo của hắn thăng hoa.
Lúc này mới đúng.
Tiểu tháp gật đầu, đưa ra sự tán thành đối với suy nghĩ của Lăng Hàη.
Không nên lén nhìn ý nghĩ của ta, đồ tháp biến thái nhà ngươi! Nếu không có liên kết cùng thức hải của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý nhìn ý nghĩ dơ bẩn này của ngươi chắc?Tiểu tháp phản kích.
Lăng Hàη không tiếp tục để ý tới tiểu tháp.
Hắn cũng bước về phía bia đá đại đạo chân giải, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu.
Có Lăng Hàη dẫn đầu, nữ hoàng, Hổ Nữu cũng đi tới.
Hắn lại thả Nhu Yêu Nữ ra.
Thêm ba người Nghiêm Tiên Lộ nữa, tất cả đi tới trước tấm bia đá.
Chỉ là ba người Nghiêm Tiên Lộ vẫn còn tràn ngập kiêng kỵ, rất sợ Kỷ Vô Danh sẽ trở nên hung bạo làm khó dễ.
Hình như cảm ứng được ý nghĩ của ba người, Kỷ Vô Danh đột nhiên xoay đầu lại, nhếch miệng cười.
Sơn Quý Đồng và Lao Tùng sợ đến đến mức thiếu chút nữa tè ra quần.
Nghiêm Tiên Lộ cũng nhảy lên một cái, làm ra tư thế phòng ngự.
Kỷ Vô Danh quay đầu trở lại, tiếp tục quan sát đại đạo chân giải, hình như chỉ là hù dọa ba người này một chút.
Nhưng bởi vậy, đám người Nghiêm Tiên Lộ bọn họ cũng không dám tới quá gần.
Bọn họ phải duy trì khoảng cách đủ lớn đối với quái vật kia.
Nếu bị ăn mất, bọn họ phải tìm ai đây?Nhưng phải tới gàn đại đạo chân giải mới có khả năng thấy rõ.
Nơi này có lực lượng thần bí nào đó trong thiên địa che lấp.
Cũng không phải ngươi nhìn được là có thể thấy rõ.
Điều này làm cho ba người Nghiêm Tiên Lộ không ngừng phát điên.
Thư Nhã Dung lại vô cùng cung kính quỳ ở phía sau lưng Kỷ Vô Danh, giống như một thị nữ vậy.
Điều này khiến cho người ta nhìn thấy phải líu lưỡi.
Đây là đệ nhị cao thủ trong thế hệ trẻ của Quảng Long Thiên sao? Còn là đệ nhất mỹ nữ sao?Chỉ là ba ngày sau, Kỷ Vô Danh liền đứng lên.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Lăng Hàη một cái: Cố gắng bảo trọng.
Lần sau thời điểm gặp lại, ta sẽ thu tất cả cơ duyên trên người ngươi.
Lăng Hàη mở mắt ra, đối chọi gay gắt nói: Sau khi ta đánh bại ngươi, sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.
Dưới sự so sánh, hắn càng khí phách, tự tin hơn.
Cho dù tha cho ngươi khỏi chết thì sẽ như thế nào.
Bất kể ngươi đuổi theo như thế nào, cũng không thể là đối thủ của ta.
Ha ha ha ha!Kỷ Vô Danh cười to, nghênh ngang rời đi.
Lăng Hàη thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thư Nhã Dung.
Thư Nhã Dung cũng không cùng rời đi theo, chỉ dùng ánh mắt tiều tụy cung kính tiễn Kỷ Vô Danh rời đi.
Sau khi thân ảnh của đối phương biến mất, nàng mới từ tư thế quỳ biến thành tư thế ngồi, trên mặt cũng khôi phục lại vẻ tự tin và ung dung vốn có của một thiên kiêu tuyệt đỉnh nên có.
Giờ phút này Thư Nhã Dung mới thật sự là Thư Nhã Dung.
Thư cô nương, Kỷ Vô Danh này đến tột cùng là ai?Lăng Hàη hỏi.
Thư Nhã Dung chỉ cười nhạt, nói: Ngươi chắc hẳn là đoán được.
Tất nhiên là một người vĩ đại hiếm thấy!Hiển nhiên, đối phương không chịu nói ra thân phận chân chính của Kỷ Vô Danh kiếp trước.
Lăng Hàη chỉ có thể đoán: Tiên Vương bát trọng?Lúc nói chuyện, hắn chú ý biểu tình của Thư Nhã Dung.
Chỉ thấy trong ánh mắt của đối phương thoáng lộ ra một vẻ khinh miệt, tuy rằng chỉ vừa lóe lên liền biến mất.
Tiên Vương cửu trọng!Hắn khẳng định nói.
Thư Nhã Dung từ chối cho ý kiến, cũng không có phản ứng lại Lăng Hàη, mà chăm chú nhìn ở trên tấm bia đá đại đạo chân giải.
Tiên Vương cửu trọng.
Ở trong lòng Lăng Hàη cũng khẳng định một câu.
Sau đó sóng to gió lớn dâng lên.
Tiên Vương cửu trọng tại sao lại muốn chuyển thế? Hắn đã đứng ở trên đỉnh của thế gian.
Lẽ nào vì áp chế Tiên Vương cùng giai, đạt được sự vô địch chân chính, cho nên dứt khoát quyết tuyệt vứt bỏ rơi đạo quả vô thượng, trọng sinh tu luyện?Thành tựu Tiên Vương đều khó khăn nặng nề.
Huống gì là trở lại cửu trọng thiên.
Nếu chẳng may vẫn không đạt được độ cao ban đầu thì sao?Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đã từng là Tiên Vương, sẽ nhất định có thể một lần nữa tu luyện quay về Tiên Vương.
Tu luyện vốn chính là việc làm nghịch thiên.
Chuyển thế trùng tu, sẽ bị thiên địa tận lực nhằm vào.
Độ khó độ kiếp sẽ tăng lên.
Hơn nữa, ai có thể bảo đảm ở trên con đường trưởng thành sẽ không bị người khác ngắm bắn, nửa đường ngã xuống?Cho dù là Lăng Hàη, hắn tự hỏi cũng không có dũng khí tự chém đạo quả, làm lại một lần nữa.
Đã đứng ở đỉnh phong, một đao này muốn chém xuống, cần nghị lực lớn tới mức nào? Tiểu tháp, Tiên Vương cửu trọng thực sự là đỉnh cao của Tiên Vực rồi sao?Lăng Hàη hỏi.
Hắn không tin Kỷ Vô Danh bởi vì muốn trở thành mạnh nhất trong các Tiên Vương cửu trọng mà tự chém mình.
Bởi vì thời gian dài dằng dặc, dù thế nào Tiên Vương cửu trọng cũng có thể chậm rãi bù đắp chỗ thiếu hụt ở trên con đường tu luyện, đạt đến mức hoàn mỹ.
Trừ khi là muốn phát sinh biến động mang tính căn bản, trùng kích cảnh giới cao hơn.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Tiên Vương cửu trọng không phải là đỉnh cao của Tiên Vực.
Tiểu tháp trầm mặc một lát, mới nói: Trên Tiên Vương cửu trọng, chính là Phổ Thiên Tôn Sư, tức là.
.
.
Thiên Tôn!Thiên Tôn!Tim Lăng Hàη kích động nhảy lên một chút.
Hắn chợt nghĩ đến, tiểu tháp gọi chủ nhân trước của Hắc Tháp là Thiên Tôn.
Trên Tiên Vương cửu trọng, đó là Thiên Tôn.
Phổ Thiên Tôn Sư.
Sư chủ Thiên Tôn.
Đây là tồn tại thế nào?Lăng Hàη cảm thấy có chút miệng khô lưỡi nóng.
Tiên Vương cửu trọng liền ngồi ngang hàng cùng với trời đất.
Vượt lên trên đại đạo, lại điều khiển thiên địa.
Một ý niệm là hiển hóa được ở bất kỳ chỗ nào trên đời, tương đương với một Tiên Vương cửu trọng đến trái đất.
Cho dù đọc tụng phong hiệu của hắn, cũng có thể khiến cho thiên địa cảm ứng.
Tiểu tháp lo lắng nói.
Lăng Hàη từ trong kích động dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng hai tay, hai chân vẫn cảm giác có chút run rẩy: Đứng đầu Hắc Tháp đó là Thiên Tôn.
Nhưng hắn.
.
.
Biến mất! Đúng!Lúc này Tiểu tháp cũng không giấu diếm, mà là thoải mái thừa nhận.
Thiên Tôn cũng sẽ nằm xuống.
Đây chính là tồn tại còn vượt lên trên cả đại đạo.
Thảo nào Bất Diệt Thiên Kinh lợi hại như vậy, có thể hấp dẫn Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy.
Bởi vì đây là pháp còn vượt lên trên đại đạo!Nhưng càng biết Thiên Tôn cường đại, Lăng Hàη lại càng không có cách nào hiểu được tại sao tồn tại như vậy còn có thể ngã xuống.
Chính là muốn tự sát cũng không thể nào được đâu.
tThế gian đã không có lực lượng gì có thể xóa đi tồn tại như vậy.
Ngươi bây giờ không cần nghĩ quá nhiều.
Cố gắng nâng cao tu vi.
Sau này, ngươi sẽ biết tất cả.
Tiểu tháp nói.
Lăng Hàη gật đầu.
Miệng của tiểu tháp rất kín.
Nếu như nó không muốn nói, ép thế nào cũng chỉ là vô dụng.
Hiển nhiên, Kỷ Vô Danh tự hủy đạo quả, vì để trùng kích vị trí Thiên Tôn, bước trên đỉnh phong thực sự của thế gian.
Dũng khí và quyết đoán như vậy, đều vô cùng kinh người.
Thảo nào Thư Nhã Dung đối với người này lại sùng bái như vậy.
Chờ một chút.
Vậy vì sao Thư Nhã Dung cũng muốn chuyển thế? Còn có Đường Minh Long nữa.
Lẽ nào người người đều muốn muốn trùng kích tới vị trí Thiên Tôn?Lăng Hàη giải ra được một nghi ngờ, lại có nghi ngờ mới, khiến cho hắn không ngừng phát điên.
Thôi đi, không nghĩ nữa!Hắn đặt lực chú ý tới trên tấm bia đá đại đạo chân giải, dụng tâm nghiền ngẫm.
Kỷ Vô Danh ở trên phương diện nắm giữ quy tắc cơ sở hiển nhiên đạt tới trình độ kinh người.
Bởi vậy hắn chỉ dùng thời gian ba ngày đã hoàn toàn tiêu hóa đại đạo chân giải này.
Nhưng Lăng Hàη không làm được.
Hắn là Trảm Trần chân chính, không có kiếp trước thậm chí có mấy kỷ nguyên quy tắc để đặt nền tảng.
Hắn không có khả năng so sánh được cùng Kỷ Vô Danh.
Sau tròn nửa năm, Thư Nhã Dung cũng đứng lên.
Nàng liếc mắt nhìn Lăng Hàη, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, không ngừng thay đổi.
Nhưng cuối cùng nàng không làm cái gì, đi nhanh xuống núi.
Sau khi nàng xoay người, Lăng Hàη cũng mở hai mắt ra, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Vừa rồi, nếu như Thư Nhã Dung ra tay với hắn, vậy hắn cũng sẽ không khách khí, sẽ dùng hết toàn lực chém chết đối phương.
Hắn một lần nữa đặt lực chú ý ở trên phương diện đại đạo chân giải, không ngừng làm chắc cơ sở quy tắc giết chóc.
Tròn mười ba năm trôi qua, lúc này Lăng Hàη mới kết thúc trạng thái ngồi thiền.
Hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ trang đại đạo chân giải này.
Nhưng cuối cùng hắn đã ghi nhớ kỹ mỗi một chữ ở trong thức hải.
Cho dù bây giờ muốn hắn vẽ ra, đó tuyệt là chuyện không thể nào làm được.
Chỉ vừa ngầm có ý nghĩ, không nói ra, thiên địa cũng không đồng ý.
Hắn đã từng nghĩ sẽ đào tấm bia đá lên, thu vào bên trong Hắc Tháp.
Nhưng hắn lại phát hiện hắn căn bản không có cách nào làm được điều này.
Tấm bia đá cùng toàn bộ ngọn núi nối liền thành một khối.
Mốn thu phải thu tất cả.
Nếu như ngọn núi này là núi đá cấu trúc bình thường, vậy Lăng Hàη sẽ không để ý tới, vẫy tay là có thể lấy đi.
Nhưng mấu chốt là ở nơi đây quá đặc biệt, hoàn toàn không thể nào làm được điểm này.
Cho nên, hắn dùng mười ba năm mới ghi nhớ được ký hiệu đại đạo.
Thấy Hổ Nữu, nữ hoàng, Nhu Yêu Nữ còn đang trong trạng thái ngồi thiền, Lăng Hàη liền tiến vào trong Hắc Tháp, ở dưới cây luân hồi bắt đầu thật sự tìm hiểu.
Từ điều này cũng có thể thấy được, Hổ Nữu không phải là Tiên Vương chuyển thế.
Bằng không có nền tảng kiếp trước, nàng cần gì phải tốn khoảng thời gian lâu như vậy mới có khả năng nhớ được trang đại đạo chân giải này?Dưới cây luân hồi, thời gian hơn bảy mươi vạn năm ngộ đạo thoáng một cái đã trôi qua.
Thời gian hiện thực cũng đã qua hai mươi năm.
Lăng Hàη ra khỏi Hắc Tháp, hắn cuối cùng đã hiểu được sơ bộ đại đạo chân giải này.
Chỉ là sơ bộ, không phải là hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng ba người Hổ Nữu còn đang cứng rắn ghi nhớ đại đạo chân giải.
Lăng Hàη liền không có quấy rầy các nàng.
Hắn lại tiến vào Hắc Tháp, lấy ra một khối Tiên Vương Huyết Thạch, cùng đại đạo chân giải tham khảo, tiếp tục cân nhắc quy tắc giết chóc.
Thời gian hiện thực lại trôi qua mười năm.
Dưới cây luân hồi, Lăng Hàη đã ngộ đạo hơn ba mươi vạn năm.
Hổ Nữu, nữ hoàng lúc này cuối cùng mới kết thúc trạng thái ngồi thiền.
Các nàng đã hoàn toàn ghi nhớ được đại đạo chân giải vào trong thức hải.
Bởi vì Nhu Yêu Nữ vẫn còn đang ngồi theièn, Lăng Hàη liền thu hai nàng vào bên trong Hắc Tháp.
Mọi người cùng nhau tới nghiên cứu quy tắc giết chóc.
Hổ Nữu bất mãn.
Tại sao phải chờ đại yêu tinh đần độn này?Nhưng Lăng Hàη và nữ hoàng đều không nói gì thêm, nàng cũng chỉ đành tiến vào Hắc Tháp ngoan ngoãn tìm hiểu.
Cũng may, điều này đối với nàng mà nói vẫn là trò chơi mới mẻ, khiến cho tiểu nha đầu rất hưng phấn, không đến mức buồn chán.
Vì vậy, thoáng một cái lại là năm mươi năm thời gian hiện thực trôi qua.
Nhu Yêu Nữ cuối cùng đứng lên.
Lúc này đã cách thời gian đám người Nghiêm Tiên Lộ, Sơn Quý Đồng rời đi hơn hai mươi năm.
Đây là sự chênh lệch.
Chờ tới khi Nhu Yêu Nữ vừa tỉnh, Lăng Hàη liền thu nàng vào trong Hắc Tháp, để cho nàng đi củng cố căn cơ.
Hắn và nữ hoàng, Hổ Nữu lại bắt đầu xuống núi.
Bắt đầu tính từ khi Kỷ Vô Danh rời đi sớm nhất, thời gian đã qua hơn tám mươi năm.
Cũng không biết cơ duyên trên hai đỉnh núi khác có bị lấy đi hay không.
Liệt Diễm Lôi Kích Mộc có rơi xuống tay của người nào, hay là đã phi thiên độn thổ chạy mất.
Ba người xuống núi, đồng thời cần phải cẩn thận.
Thậm chí còn phải tăng chú ý gấp bội.
Bởi vì trọng lực quá lớn, lại là đi xuống phía dưới, dễ dàng bị rơi hơn.
Tốn thời gian hơn một tháng, lúc này bọn họ mới xuống dưới ngọn núi.
Bây giờ là đi hai ngọn núi khác, hay là đi sâu vào bên trong sơn cốc?Nữ hoàng hỏi.
Đi qua hai ngọn núi này trước, xem một chút đi.
Lăng Hàη suy nghĩ một chút Đầu tiên, sơn cốc quá lớn, không có manh mối gì.
Cho dù là tốn một trăm vạn năm cũng không nhất định có thể tìm được bụi cây Liệt Diễm Lôi Kích Mộc kia.
Thứ hai, nói không chừng nó ở trên hai ngọn núi này? Vậy đi mau đi!Hổ Nữu dắt Lăng Hàη tay, lôi hắn đi.
Ba người đi.
Không bao lâu, phía trước liền xuất hiện một con quái vật hình người mọc đầy gai nhọn.
Để cho Nữu tới!Hổ Nữu nhảy ra.
Nàng vừa mới nắm giữ một ít quy tắc giết chóc, đang nóng lòng muốn thử.
Vèo.
Một đạo sát khí hóa thành kiếm quang cuốn qua.
Vút.
Thoáng cái quái vật hình người này liền bị cắt, tan ra.
Chính là nữ hoàng ra tay.
Oa oa oa, đáng giận, đáng giận.
Thật đáng ghét!Tiểu nha đầu tức giận đến mức kêu to.
Vì sao nàng trước sau đều muốn cướp đồ của Nữu?Nữ hoàng thu ngón tay về: Trên trán quái vật này lại không có viết tên của nàng.
Vậy nàng có thể cướp sao?Hổ Nữu căm giận nói.
Nữ hoàng nín cười, vô cùng nghiêm trang gật đầu.
Nàng là đang cố ý trêu đùa Hổ Nữu.
Quả nhiên, Hổ Nữu bị trêu đến nhảy lên, giống như một con khỉ.
Lăng Hàη không khỏi mỉm cười.
Luận về thực lực đúng là Hổ Nữu tốt hơn.
Nhưng nói đến đấu trí đấu dũng khí, vậy tuyệt đối là nữ hoàng vượt xa.
Người ta đã làm nữ hoàng vô số năm.
Đối với việc đùa bỡn quyền mưu đã quá quen thuộc.
Được rồi, không nên ồn ào nữa.
Ở đây quái vật có nhiều lắm.
Hắn an ủi.
Hổ Nữu chu mỏ một cái, ghé vào trên người Lăng Hàη.
Sau đó nàng quay về phía nữ hoàng lè lưỡi làm xấu, bộ dạng khinh bỉ ngươi.
Ba người tiếp tục đi tới.
Quả nhiên lại có một con quái vật xuất hiện.
Chỉ có điều, lúc này lại là Lăng Hàη ra tay trước.
Một đạo quy tắc giết chóc hóa thành kiếm quang xẹt qua.
Con quái vật kia nhất thời tan ra.
Lăng Hàη, ngươi cũng xấu.
Nữu không chơi với ngươi nữa!Hổ Nữu đi cắn lỗ tai Lăng Hàη.
Lăng Hàη cười ha ha, vỗ vỗ vào lưng Hổ Nữu nói: Còn có rất nhiều cơ hội.
Rất nhiều quái vật xuất hiện.
Hổ Nữu cuối cùng có cơ hội ra tay.
Lực phá hoại của quy tắc giết chóc thực sự đáng sợ.
Bọn họ được đại đạo chân giải quy tắc của nơi này, uy lực quy tắc giết chóc nâng cao thêm một bước.
Rõ ràng cảnh giới không biến hóa, nhưng thực lực chính là được tăng cường.
Quả nhiên, cảnh giới không là tuyệt đối.
Ở trên phương diện nắm giữ quy tắc càng tinh tế hơn.
Chiến lực lại càng cường đại hơn.
Ba người vui vẻ đi về phía trước, không ngừng mượn quái vật rèn luyện chính bản thân mình.
Kỹ xảo này nắm giữ đến thuần thục cũng chỉ là vô dụng.
Còn phải thông qua vận dụng trong thực tế để tăng cường uy năng.
Vài ngày sau, bọn họ đi tới phía dưới chân ngọn núi thứ hai.
Ngọn núi giống như cao vút đâm vào trong mây, không nhìn thấy đỉnh ngọn núi.
Bọn họ bắt đầu leo núi.
Nhưng vừa lên, bọn họ liền phát hiện có điểm không ổn.
Ở đây lại có thể xuất hiện vô số lối rẽ.
Đi như thế nào đây?Hổ Nữu cảm thấy khó khăn.
Tùy tiện tìm một đường đi.
Lăng Hàη nói.
Nếu không biết đường nào mới là chính xác, như vậy cứ tùy ý đi.
Ba người tùy tiện chọn một con đường, đi về phía trước, không nghĩ tới con đường này đặc biệt quanh co.
Sau khi đi tới đi lui ba ngày, bọn họ lại phát hiện ra con đường này chính là một con đường cụt.
Phía trước chính là một vách núi.
Vừa nhìn thử, liền thấy sâu không thể nhìn ra đáy, tối đen một mảnh.
Bọn họ đều rụt đầu lại, sau đó đi trở về, tới ngay vị trí ban đầu.
Sau đó bọn họ lại lựa chọn đường đi một lần nữa.
Sau khi đi lòng vòng một hồi, lúc này thì hay rồi.
Hai ngày sau, phía trước xuất hiện một ngã ba đường.
Nếu như con đường này lại sai, vậy bất kể chọn một con đường nào, chúng ta sẽ chỉ càng chạy xa trên con đường sai.
Mù quáng mà đi, vậy cả đời cũng không thể đi ra khỏi nơi này.
Đây cũng là một trận pháp.
Ba người lại lui về.
Gặp phải trận pháp, có thử số nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Chỉ có thể càng bị dẫn vào lối cụt.
Muốn xông qua, trước hết phải phá giải, hoặc là nắm giữ trận pháp này.
Bọn họ lui xuống dưới ngọn núi, bắt đầu ở phía dưới quan sát.
Hổ Nữu không thích động não nhất.
Rất nhanh nàng liền ngáp lớn, ghé vào trên lưng Lăng Hàη ngủ.
Nữ hoàng lại cùng Lăng Hàη triển khai thảo luận, xác minh lẫn nhau.
Kết hợp trí tuệ của hai người chung quy vẫn tốt hơn so với một người.
Bọn họ không ngừng tiến vào Hắc Tháp.
Có cây luân hồi giúp đỡ, bọn họ nắm được ưu thế cực lớn.
Chỉ là ba ngày sau, bọn họ đã có phương án sơ bộ.
Dưới cây luân hồi, bọn họ đã dùng hết gần ba trăm năm.
Ba người tiếp tục leo núi, lựa chọn một con đường lên.
Một đường đi về phía trước, sau một ngày, phía trước xuất hiện lối rẽ.
Bọn họ lựa chọn con đường phía bên trái.
Lại là một ngày sau, phía trước xuất hiện một ngã ba.
Bọn họ chọn đường ở giữa.
Sau khi lại đi một ngày, phía trước xuất hiện một ngã tư.
Cứ như vậy, lối đi càng lúc càng nhiều.
Sau đó đã đạt hơn mấy trăm nghìn đường.
Lăng Hàη và nữ hoàng lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Điều này phù hợp với suy đoán của bọn họ, để tìm được một con đường chính xác.
Lại hơn mười ngày sau, phía trước bọn họ xuất hiện bóng người.
Là Nghiêm Tiên Lộ.
Nghiêm huynh!Lăng Hàη kêu lên.
Lăng huynh!Nghiêm Tiên Lộ quay đầu lại.
Các ngươi cũng tới đây sao?Hắn cũng không biết ba người Lăng Hàη chỉ dùng thời gian một năm lại vượt qua hắn.
Bằng không hắn nhất định sẽ khiếp sợ mà không phải là kinh ngạc.
Bởi vì đầu tiên hắn đã tốn nhiều năm thời gian đi lòng vòng, cuối cùng mới tìm ra quy luật nhất định.
Nhưng cho dù chạy tới đây, mỗi lần gặp lối rẽ hắn vẫn phải suy tính nhiều lần, xác định được một con đường là chính xác.
Lăng Hàη gật đầu.
Người đã đi trước hai mươi năm, vậy quảng đường còn lại cũng đủ dài.
Bọn họ chưa chắc không thể tranh một chuyến đầu tiên.
Dù sao nắm giữ cây luân hồi bọn họ gặp phải loại tình huống này vẫn có ưu thế.
Rất nhanh, bọn họ gặp phải ngã ba mới.
Ba người Lăng Hàη không chút do dự lại lựa chọn một con đường.
Trong lòng Lăng Hàη và nữ hoàng đã có dự tính trước mọi việc.
Hổ Nữu lại căn bản không chịu suy nghĩ, cứ đi theo là được.
Lăng huynh, các ngươi chẳng lẽ không cần tính toán một chút sao?Đầu tiên Nghiêm Tiên Lộ dừng chân lại một chút, sau đó mới chạy nhanh tới.
A?Lăng Hàη sờ mũi một cái.
Không phải đã sớm suy tính xong rồi sao?Nhìn thấy vẻ mặt này của Lăng Hàη, Nghiêm Tiên Lộ đột nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc kêu lên lên: Các ngươi chẳng lẽ một đường đi tới, đều nghĩ cũng không cần nghĩ, đã sớm biết nên đi như thế nào? Lẽ nào ngươi không phải vậy sao?Lăng Hàη hỏi ngược.
Trời ạ, các ngươi đều là quái vật, cả nhà đều là quái vật.
Trong lòng Nghiêm Tiên Lộ phiền muộn vô cùng.
Hắn cảm thấy mình có thể đi trên con đường chính xác đã thật sự không đơn giản.
Nhưng càng đi về sau, cần lượng suy tính lại càng lớn, cần thời gian cũng càng nhiều.
Đi qua một đoạn lối rẽ, cần một ngày dùng để có thể suy tính.
Nhưng lựa chọn nên đi một con đường như thế nào, lại cần tới nửa năm thậm chí một năm.
Lăng huynh, ta đi cùng với các ngươi.
Ở trước mặt Lăng Hàη, Nghiêm Tiên Lộ không thừa nhận cũng không được.
Thế gian còn có tồn tại càng yêu nghiệt hơn so với hắn.
Thiên phú võ đạo cao hơn hắn, chiến lực mạnh hơn hắn, ở trên đan đạo cũng có tiềm lực trở thành đại sư.
Hiện tại ở trên trận đạo cũng bỏ qua hắn một mảng lớn.
Thế gian làm sao có thể có người toàn năng như vậy?Có Lăng Hàη và nữ hoàng dẫn dắt, bọn họ gặp phải đầu ngã ba cũng không dừng lại.
Điều này tất nhiên khiến cho tốc độ của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Lại là qua hai tháng, phía trước bọn họ lại xuất hiện bóng người.
Nhưng lần này, số lượng người rất nhiều.
Thư Nhã Dung cùng với những người của Quảng Long Thiên còn sống sót, ví dụ như đám huynh muội Liễu Kiệt.
Phát hiện bốn người Lăng Hàη đuổi qua, đôi mắt đẹp của Thư Nhã Dung không khỏi hơi co lại, là có chút giật mình.
Nàng chắc chắn đám người Lăng Hàη cần phải tốn thời gian rất dài ở trên đại đạo chân giải.
Nhưng bây giờ lại có thể bị bọn họ đuổi kịp.
Điều này có ý nghĩa như thế nào?Tốc độ phá giải trận pháp này của đối phương đã vượt xa mình.
Trong lòng nàng thầm kinh hãi.
Người khác không biết, nhưng bản thân nàng đương nhiên rõ ràng, kiếp trước mình chính là Tiên Vương thất trọng thiên.
Bởi vì thời gian sống quá dài, nàng đối các đạo trên thế gian này đều có nghiên cứu rất sâu.
Nhưng bây giờ lại có thể không bằng một Trảm Trần nho nhỏ! Hừ!Nhìn thấy bốn người Lăng Hàη, đám người Quảng Long Thiên đều lộ ra biểu tình không tốt.
Bị Kỷ Vô Danh tàn sát hơn quá nửa số người.
Còn có vài người lại đi vào lối rẽ, không thể đợi đến khi Thư Nhã Dung chạy tới.
Hiện tại Quảng Long Thiên tổng cộng chỉ có bảy người, có vẻ vô cùng ít ỏi.
Hừ cái gì mà hừ?Hổ Nữu trừng mắt.
Ai không phục, tới đánh nhau đi!Không ai tiếp lời.
Sự hung hãn của Hổ Nữu đã khắc sâu vào lòng người.
Nàng cũng có thể địch nổi Thư Nhã Dung, những người khác không tính làgì.
Hai bên đều không có giao lưu, rất nhanh liền đến lối rẽ phía trước.
Đoàn người Quảng Long Thiên đều dừng lại, lấy Thư Nhã Dung dẫn đầu triển khai suy tính, tìm ra con đường chính xác tới.
Nhưng bốn người Lăng Hàη lại không dừng lại, trực tiếp chọn một con đường.
Trời ạ!Bảy người Thư Nhã Dung đều kinh ngạc tới ngây người.
Đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào các ngươi đã tìm ra được con đường chính xác? Không thể nào đâu.
Xem một chút liền biết.
Đây là năng lực suy tính gì chứ? Đuổi theo!Thư Nhã Dung lập tức nói.
Cho dù đây là một con đường sai lầm, bọn họ cũng có thể lập tức lui trở lại.
Trí nhớ tiên nhân đương nhiên không cần hoài nghi.
Bọn họ triển khai thân pháp, bước nhanh đuổi theo.
Một ngày sau, phía trước xuất hiện một lối rẽ mới.
Lấy nhãn lực của tiên nhân, chỉ cần vừa liếc mắt là có thể nhìn được rõ ràng, ở đây tổng cộng có bao nhiêu lối rẽ.
Mà số lượng này lại nhiều hơn so với lối rẽ vừa rồi.
Nói cách khác, đây là một con đường chính xác!Đoán loạn?Vậy cũng quá trùng hợp đi.
Hơn nữa bọn họ một đường đi qua đều dựa vào đoán loạn sao?Quá dọa người.
Đây là quái vật thế nào?Chỉ có điều, đã như vậy, cứ đi theo bọn họ là được.
Người của Quảng Long Thiên đều nghĩ như vậy.
Vừa vặn có thể tiết kiệm cho bọn họ một chút thời gian.
Liên tục trải qua vài lần rẽ, bảy người Thư Nhã Dung đều theo sát phía sau bốn người Lăng Hàη, ngồi mát ăn bát vàng.
Này, các ngươi đi theo chân chúng ta làm cái gì?Hổ Nữu bất mãn.
Đường này cũng không phải do nhà ngươi mở.
Chẳng lẽ còn không để cho người khác đi sao?Có Đế giả nói.
Tất nhiên hắn không chịu thừa nhận hành vi mưu lợi của bọn họ.
Đi thôi.
Lăng Hàη gật đầu.
Đợi tới thời điểm đi tới lối rẽ kế tiếp, hắn dừng bước chân lại Mời các ngươi đi trước.
Bảy người Thư Nhã Dung nhìn nhau.
Mời cái gì mà mời.
Nhưng bọn họ tất nhiên cũng không có đạo lý nhận mình kinh sợ.
Bọn họ cũng không để ý tới, ở chỗ này bắt đầu suy tính.
Lăng Hàη cười giễu cợt, nhấc chân liền đi.
Bảy người Thư Nhã Dung vừa thấy, vội vàng đi theo, tuyệt đối không đỏ mặt.
Quá vô sỉ!Hổ Nữu oa oa kêu to.
Lăng Hàη mỉm cười, nhìn về phía Hổ Nữu nói: Đừng nóng vội, xem ta.
Đợi tới khi đi đến lối rẽ tiếp theo.
Lăng Hàη đột nhiên nắm lấy đám người nữ hoàng, sau đó triển khai thân pháp, thực sự hóa thành bốn cái bóng, lần lượt chạy vào lối rẽ.
A!Bảy người Thư Nhã Dung nhất thời dừng lại, không biết nên đi theo bóng người nào.
Làm sao có thể.
Lăng Hàη chỉ là Ngũ Trảm.
Tuy rằng cảnh giới có thể sánh bằng Dương Hồn, chiến lực nghiền ép Âm Hồn, ngay cả Địa Hồn cũng có thể miễn cưỡng va chạm.
Nhưng dù sao hắn không phải Phân Hồn Cảnh.
Cũng chỉ có Phân Hồn, mới có khả năng phân ra thần hồn, hình thành phân thân, khiến cho người ta căn bản không có cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Quá cổ quái.
Nhưng bọn họ không biết, Lăng Hàη vận dụng lực thời gian của Hắc Tháp, tăng cường ở trên người mình.
Ở trong mắt đối phương xem ra chỉ là trong nháy mắt bình thường.
Nhưng Lăng Hàη lại xuất hiện thêm mấy trăm lần lần thời gian, lần lượt chạy nhanh ở một ngã tư, giống như có thêm ba thân thể.
Làm sao bây giờ? Tách nhau ra sao?Nhưng Lăng Hàη lại làm một lần nữa.
Bảy người chia làm bốn tổ, mỗi tổ cũng chỉ còn dư lại chưa tới hai người.
Tiếp theo nên tách ra thế nào? Thôi đi.
Chúng ta vẫn tự mình thôi diễn.
Bọn họ đàng hoàng bắt đầu tự mình động não.
Phía trước, Lăng Hàη thoáng lộ ra một vẻ tươi cười.
Muốn chơi với hắn sao?Lại đi hơn mười ngày, phía trước đột nhiên rộng mở sáng láng, không có vô số lối rẽ nữa.
Chỉ còn lại có một con đường rộng thênh thang.
Cuối con đường lại là một tòa nguy nga cung điện.
Bốn người đi tới.
Bọn họ lại phát hiện tòa cung điện này đã sớm chỉ là danh nghĩa.
Còn lại chỉ một chỗ trống rỗng.
Hơn nữa khắp nơi đều đổ nát.
Năm xưa, nơi đây là một tòa kiến trúc hoa lệ, lớn tới kinh người.
Nhưng bây giờ ngay cả cọng cỏ dại cũng không mọc.
Chỉ còn lại có trơ trụi toàn đá.
Ở trên một quảng trường cực lớn, một tấm bia đá rất lớn.
Phía trên giăng đầy các loại chữ.
Một nam tử dáng vẻ thấp bé đang đứng ở phía trước tấm bia đá, màu tóc tái nhợt, ngửa đầu nhìn tấm bia đá này, thần sắc có chút chăm chú.
Chỉ có điều, khi bốn người Lăng Hàη xuất hiện, nam tử này lập tức quay người nhìn sang.
Đây không phải là Đường Minh Long thì là người nào?Hắn không có đi ngọn núi bên trái, mà là đi thẳng tới đây.
Nếu như Lăng Hàη biết hắn đã từng va chạm với Kỷ Vô Danh một hồi, sẽ đoán được đối phương không có đi ngọn núi phía trái là bởi vì có liên quan đến Kỷ Vô Danh.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Vì sao đối phương tới đây trước.
Phải biết rằng từ lối vào tiến tới, khoảng cách với ngọn núi phái trái thật ra rất gần.
Tuy rằng ngọn núi nằm ở giữa sơn cốc, nhưng không phải thông đạo tiến thẳng vào sơn cốc.
Thật sự không ngờ được, các ngươi lại là người đầu tiên đi tới nơi này.
Đường Minh Long cảm thấy vô cùng xúc động.
Hắn biết rất rõ địa vị của Thư Nhã Dung.
Một Tiên Vương chuyển thế lại còn không sánh bằng mấy hậu bối.
Điều này khiến cho hắn rất ngạc nhiên.
Lăng Hàη cười nhạt, cũng không để ý tới.
Người không phạm hắn, hắn cũng lười phạm người.
Hắn đi tới, sau đó nhìn về phía tấm bia đá.
Diệt Thiên Cửu Kiếm!Lập tức, trên tấm bia đá có bốn chữ lớn vọt ra, hóa thành bốn đạo ánh sáng.
Không, bốn đạo kiếm khí chém về phía Lăng Hàη.
Ầm!Lăng Hàη giơ cánh tay lên ngăn cản, chít.
Toàn thân hắn bị kiếm khí đẩy lui về phía nhau.
Hắn nhảy lên mấy cái, liền lùi lại mấy trăm bước sau mới ngừng lại được.
Nhìn từ chỗ này, chữ trên tấm bia đá nhất thời trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhận ra được chữ viết ở trên đó.
Diệt Thiên Cửu Kiếm?Lăng Hàη đứng vững, thoáng lộ ra một vẻ tươi cười.
Có nghĩa là không thể đứng ở trước mặt, liền không có tư cách tu luyện bộ kiếm pháp này sao?Nữ hoàng, Hổ Nữu, Nghiêm Tiên Lộ cũng lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Thiên kiêu bao giờ cũng không chịu thua.
Lăng Hàη thả Nhu Yêu Nữ ra, Năm người đều bước về phía tấm bia đá kia.
Oong, kiếm quang lại tới.
Lần này Lăng Hàη đã có sự chuẩn bị.
Hắn lập tức vung tay phải lên, đánh về phía những kiếm quang kia, mà không phải là bị động phòng ngự.
Có tấm gương của Lăng Hàη đi trước, đám người nữ hoàng bọn họ cũng có chuẩn bị, giơ tay lên liền đánh ra tiên thuật rất mạnh.
Ầm ầm ầm ầm.
Một mảnh ánh sáng hoa lệ xẹt qua.
Vòng công kích đầu tiên của tấm bia đá đánh tới.
May là tất cả mọi người có sự chuẩn bị, nhưng vẫn bị bổ cho phải lui ra cực xa.
Không có một người nào có thể không lùi mà tiến tới.
Kiếm quang này đặc biệt sắc bén.
Chỉ có điều, cùng là bị ép phải lui lại, nhưng số bước chân mỗi người lui ra phía sau cũng không giống nhau.
Giống như Lăng Hàη lui ra phía sau ít nhất.
Lần này là hơn hai trăm bước.
Thứ hai là Hổ Nữu, lui lại nhiều hơn so với hắn hơ mười bước.
Tiếp nữa lại là nữ hoàng, lui lại thêm bảy bước.
Sau đó là Nghiêm Tiên Lộ.
Hắn lùi lại phía sau hai mươi mấy bước.
Cuối cùng là Nhu Yêu Nữ, lui tụt về phía sau hơn sáu trăm bước.
Bởi vì Lăng Hàη đã đón đỡ một lần, mới có thể lui lại ít nhất.
Hắn thì không tính.
Nhưng thực lực mọi người vừa xem liề hiểu ngay.
Trở lại!Hổ Nữu hưng phấn kêu lên, một bước xa vọt ra ngoài.
Đám người Lăng Hàη cũng xông về phía trước công kích.
Ầm ầm ầm.
Sau mỗi lần công kích, tất cả mọi người lại bị ép lui.
Nhưng số bước bị ép lui lại của Lăng Hàη, Hổ Nữu, nữ hoàng càng lúc càng ít.
Cũng có nghĩa là sau mỗi lần bọn họ công kích, luôn có thể tiến thêm vài bước so với trước.
Nghiêm Tiên Lộ và Nhu Yêu Nữ cũng tiến về phía trước, nhưng mức độ chậm hơn.
Nhất là Nhu Yêu Nữ, chậm thái quá.
Đường Minh Long nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi đưa tay xoa chòm râu.
Gương mặt đầy nếp nhăn cũng giãn ra, hình như đang vui mừng vô cùng: Không uổng công lão phu khổ đấu một phen, tiêu hao hết vài lá bài tẩy.
Sau khi những người tuổi trẻ này trưởng thành lên, tuyệt đối chính là chủ lực để chống lại triều Hắc Ám.
Trong lòng hắn thầm nói.
Đột nhiên hắn đưa tay ấn vào ngực, thân hình run lên, sắc mặt lập tức trở nên đặc biệt tái nhợt.
Chỉ thấy bên trong lại có máu tươi chảy ra.
Cho dù chuyển thế trùng tu, tất cả mọi người là Ngũ Trảm, nhưng lão phu cùng vị nào đó chênh lệch vẫn là lớn như vậy.
Không nghĩ tới, lão phu không thật sự chết ở trong trận chiến chống lại triều Hắc Ám, lại phải chết ở chỗ này.
Cũng tốt, thân về cố hương.
Lão phu cũng có thể mỉm cười.
Hơn nữa, chỉ cần những người này có thể trưởng thành lên, lão phu cho dù bỏ mạng thì như thế nào.
Ở chỗ kia chiến đấu vô số năm, không phải là vì bảo vệ mảnh đất quê hương sao?Hắn quay người đi, không để cho đám người Lăng Hàη thấy được tình cảnh bi thảm của hắn hiện tại.
Thân hình bốc lên, rất nhanh lại biến mất không thấy bóng dáng.
Giống như lời Kỷ Vô Danh đã nói lúc trước.
Đường Minh Long không có khả năng giết được hắn.
Hắn muốn giết Đường Minh Long, chỉ cần tốn một con át chủ bài.
Nhưng hiển nhiên Kỷ Vô Danh cũng tính sai.
Hắn tiêu hết cũng không chỉ là một con át chủ bài.
Đây cũng nguyên nhân trước đó, Kỷ Vô Danh biết rất rõ ràng Lăng Hàη mang theo dị bảo trên người nhưng không có ra tay.
Con át chủ bài của hắn đã tiêu hao quá nhiều, không có khả năng lấy ra bắt Lăng Hàη.
Mà không phải là hắn thủ hạ lưu tình.
Lăng Hàη nhìn lướt qua, không khỏi kinh ngạc, Đường Minh Long lại đi như thế?Hắn cũng không biết trong lúc đó phát sinh chuyện gì.
Hắn chỉ cho rằng Đường Minh Long tới sớm, đã học môn kiếm pháp này, nên cũng không có để ở trong lòng.
Người khác không trêu chọc đến hắn, hắn cũng không có hứng thú đi trêu chọc người khác.
Lực chú ý một lần nữa được đặt ở trên tấm bia đá.
Lăng Hàη đi nhanh đi tới.
Vèo vèo vèo.
Kiếm quang lại kéo tới.
Lăng Hàη hừ một tiếng, vươn tay phải ra.
Hắn lấy ra quy tắc giết chóc đối đầu.
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Trong sự đối kháng kịch liệt, chân hắn lui về phía sau.
Nhưng chỉ lui lại bảy bước, Lăng Hàη liền đứng vững lại.
Sau đó hắn cường thế phản kích.
Qua bước một, hắn kiên định tiến về phía trước.
Hắn đã có thể hoàn toàn đối kháng được với uy lực của Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Ít nhất là uy lực của bốn chữ này.
Bởi vì kiếm pháp này là do quy tắc giết chóc làm cơ sở sáng lập ra, uy lực vô cùng cường đại.
Trong lòng Lăng Hàη vui mừng.
Bởi vì hiện tại hắn nắm giữ rất nhiều quy tắc giết chóc, lại đạt được này một khối đại đạo chân giải.
Sau này hắn có thể nắm giữ quy tắc giết chóc đến trình độ tinh tế nhập vi.
Như vậy phối hợp với Diệt Thiên Cửu Kiếm, đủ để hoàn toàn phóng ra uy lực của quy tắc giết chóc.
Hơn nữa, Lăng Hàη có lĩnh hội nho nhỏ.
Chính là bốn chữ Diệt Thiên Cửu Kiếm này cũng làm cho hắn thưởng thức được sự cường đại của kiếm ý.
Và đối với vận dụng quy tắc giết chóc, hắn mơ hồ cảm thấy mình cũng có thể chém ra kiếm pháp như vậy.
Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra.
Chữ trên tấm bia đá này cũng không phải để người ta đi lĩnh ngộ, mà là trực tiếp hóa thành công kích cùng người đối chiến, khiến người ta ở trong chiến đấu lĩnh ngộ Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Nếu như thực lực ngươi chưa đủ, trước sau chỉ có thể qua lại ở khu vực bên ngoài, như vậy có thể phỏng đoán cũng chỉ có bốn chữ Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Có ý tứ.
Vậy đi thử một chút xem kiếm pháp tiếp theo lại cường đại tới mức nào.
Lăng Hàη tiến lên trước một bước.
Lần này, chữ ở hàng thứ hai trên tấm bia đá phát ra ánh sáng.
Vèo vèo vèo.
Chúng hóa thành bảy thanh sát kiếm bắn tới.
Mỗi thanh đều tràn ngập sát khí, giống như uống máu tươi.
Hắn ra tay nghênh đón.
Hắn cũng không có dùng lực của Hắc Tháp, mà lấy thực lực của bản thân đối đầu.
Leng keng leng keng.
Những tiếng dễ vỡ vang lên không ngừng.
Trong lúc đối đầu, kiếm quang phóng lên cao, xé ra mây mù.
Hình như có thể công kích chấn động cửu trọng thiên.
Lăng Hàη lại bị ép lui lại.
Đây chỉ là chữ ở hàng thứ hai.
Nhưng uy lực của chúng lại tăng lên gấp mấy lần.
Khiến cho hắn vì đánh giá sai, bị chém lui trở về.
Ha ha, trở lại!Trong lòng Lăng Hàη thầm nói.
Hắn lại đi tới.
Ầm.
Toàn thân hắn bốc cháy lên hỏa diễm, đã phát động lực tiên thai, tăng chiến lực lên thêm một mảng lớn.
Coong.
Sát kiếm run rẩy, giống như bị chọc giận, điên cuồng chém vô cùng vô tận.
Lăng Hàη đối đầu.
Cửu Thiên Hỏa quấn quanh thân.
Hắn giống như một vị Hỏa thần bất diệt.
Trong một quyền đánh ra, có thể khiến toàn bộ thiên địa đều bốc cháy lên, uy lực cường đại.
Hắn mạnh, Diệt Thiên Cửu Kiếm cũng không yếu, cùng hắn triển khai đối đầu kịch liệt.
Ầm! Ầm! Ầm!Đây là một loại chiến đấu khác.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng nhìn không ra ai mạnh ai yếu.
Chỉ có ánh sáng đáng sợ phóng lên cao, không ngừng nổ mạnh.
Ký hiệu đại đạo không ngừng hình thành lại nổ tung.
Lực phá hoại kinh người.
Cuộc chiến đấu diễn ra gần bảy ngày, Lăng Hàη cuối cùng chiếm được thượng phong, đi từng bước một về phía trước, sát kiếm bị ép trở lại.
Mà khi hắn đi tới đến một cực hạn nào đó, hàng chữ thứ hai phai nhạt xuống.
Nhưng hàng chữ thứ ba lại không sáng lên, giống như tấm bia đá đã mất tác dụng.
Tình huống gì vậy?Trước đây Tiên Vương đại chiến, cũng đã chém hỏng mất tấm bia đá truyền thừa Diệt Thiên Cửu Kiếm này sao?Lăng Hàη nâng cằm suy nghĩ một hồi.
Hắn lại nhìn đám người Hổ Nữu.
Hiện tại Hổ Nữu và nữ hoàng cũng tiến vào khu vực thứ hai, đang đối đầu với sát kiếm ở hàng thứ hai.
Một người dùng ra bí pháp Côn Bằng.
Một người lại hiện ra cả chín phân thân.
Nghiêm Tiên Lộ còn đang ở trong khu vực thứ nhất, nhưng đã sắp xông qua.
Nhu Yêu Nữ lại kém xa, gần như chỉ là đang dậm chân tại chỗ mà thôi.
A?Lăng Hàη đột nhiên có một ý nghĩ.
Hắn lui trở lại, sau đó sẽ đi tới.
Vèo vèo vèo.
Sát kiếm hiện lên, chém về phía hắn.
Sát khí giống như sôi trào.
Hắn lấy ra Tiên Ma Kiếm, bắt đầu vận dụng kiếm pháp học được trước đó, cũng chính là thức thứ nhất của Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Có biến hóa!Lăng Hàη lập tức phát hiện ra.
Tuy rằng uy lực sát kiếm vẫn rất lớn, nhưng thật giống như thoáng cái đã mất đi sự thù địch đối với hắn, trở nên Ôn nhu hơn một ít.
Lăng Hàη nhất thời bừng tỉnh.
Tấm bia đá này quả thực đưa đến tác dụng truyền thừa.
Mục đích chính là dạy người Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Nhưng vì cái gì sau khi xông qua khu vực tầng thứ hai, chữ ở hàng thứ ba không sáng lên?Bởi vì người ta dạy chính là Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Ngươi không muốn sử dụng Diệt Thiên Cửu Kiếm tới đối đầu là có ý tứ gì?Cho nên, hiện tại một khi Lăng Hàη dùng tới Diệt Thiên Cửu Kiếm, sát kiếm ở ngay hàng thứ hai cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, giống như một lão sư đang chỉ đạo đồ đệ của mình.
Lão sư lại hung hăng.
Cái này cũng chỉ là nghiêm khắc mà thôi.
Trong lòng Lăng Hàη có phần hiểu ra.
Hắn liền nhìn về phía nữ hoàng và Hổ Nữu nói: Sử dụng Diệt Thiên Cửu Kiếm vừa học được tới đối đầu.
Hai nàng đều là người thông minh.
Hơn nữa đối với Lăng Hàη, các nàng tuyệt đối tín nhiệm.
Ngay lập tức, cả hai thay đổi phương thức công kích.
Có thể dùng được một môn kiếm pháp vừa mới tớitay.
Vậy uy lực này có thể mạnh mẽ tới mức nào chứ? Cho dù sát kiếm trở nên ôn nhu hơn một ít, vẫn liên tục chém cho ba người Lăng Hàη liên tục tháo chạy.
Lăng Hàη bất động không sợ hãi.
Chỉ là ở trong đầu hắn liên tục hiện ra thức thứ nhất của Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Trong tay hắn cầm Tiên Ma Kiếm cũng vận dụng ra.
Trong khi đang từng bước bị ép lui, nắm giữ của hắn đối với Diệt Thiên Cửu Kiếm cũng càng lúc càng thuần thục.
Thậm chí, có đôi khi hắn còn có thể lui ra ngoài, tiến vào Hắc Tháp, ở dưới cây luân hồi tìm hiểu một hồi mới trở ra.
Hắn như vậy, nữ hoàng và Hổ Nữu cũng vậy.
Lại sau bảy ngày, bọn họ gần như đồng thời thông qua khu vực tầng thứ hai.
Ong ong oong.
Ký hiệu ở hàng thứ ba sáng lên, đan vào nhau thành hình ba người.
Trong tay bọn họ đều đang nắm một thanh kiếm.
Không nói nhảm đương nhiên cũng không nói thừa.
Ba hình người xông qua, vung kiếm liền chém.
Quả nhiên, đây mới là phương thức chính xác để mở ra.
Lăng Hàη cười ha ha, Tiên Ma Kiếm rung lên.
Hắn cũng lấy Diệt Thiên Cửu Kiếm ra nghênh đón.
Keng keng keng.
Hai kiếm va chạm vào nhau.
Rõ ràng đây chẳng qua là quang ảnh hư hình, lại có thể phát ra tiếng va chạm mãnh liệt.
Đây là đại đạo va chạm, kinh thiên động địa.
Cuộc đối đầu vô cùng được kịch liệt.
Ba người Lăng Hàη vẫn giống như trước đó, đánh một chút dừng một chút, thường xuyên tiến vào bên trong Hắc Tháp tìm hiểu một chút.
Một ngày ngồi thiền chính là trăm năm vắt óc suy nghĩ.
Hơn nữa với thông minh tài trí của bọn họ, tất nhiên tiến cảnh như bay.
Khi bọn họ thẳng tiến tới khu vực tầng thứ năm, Nghiêm Tiên Lộ mới khó nhọc có thể tiến vào khu vực thứ hai.
Nhu Yêu Nữ lại không cần phải nói, vẫn còn ở chỗ, không có cách nào tiến thêm.
Đây là chênh lệch.
Lăng Hàη thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi cảm giác xúc động.
Nhu Yêu Nữ vốn là Vương giả.
Sau đó lại được Thiên Đạo Ngọc trợ giúp, chém ra con đường tu luyện, bước vào nhóm Hoàng giả, hơn nữa còn là Hoàng giả đỉnh cấp.
Nhưng Hoàng giả đỉnh cấp lại có thể còn chưa có tư cách tu luyện Diệt Thiên Cửu Kiếm!Nhiều lắm chính là tìm hiểu một chút về thức thứ nhất.
Năm đó Tiên Vương sáng tạo ra môn kiếm pháp này tất nhiên là người tâm cao vô cùng khí ngạo, nhận thức kiếm pháp của mình chỉ có thể do Đế giả tới kế thừa.
Những kẻ tầm thường, thà rằng thất truyền cũng không nhận.
Hơn nữa, vị này tất nhiên là Tiên Vương cao giai, thất trọng? Bát trọng? Cửu trọng?Trong lòng Lăng Hàη càng thêm chấn động kinh sợ.
Chỉ là hắn thấy, có vài vị Tiên Vương chuyển thế.
Nói vậy, xác suất Tiên Vương chết vẫn rất cao.
Điều này hoàn toàn khác với hiểu biết của hắn về Tiên Vực.
Tiên Vương lẽ ra nên Vạn Cổ bất diệt.
Hắn ép xuống nghi ngờ trong lòng.
Hiện tại trọng điểm là học được môn kiếm pháp này.
Hắn không giải thích được, nhưng sau khi cảnh giới nâng cao, cuối cùng hắn sẽ nhận được đáp án.
Càng là tiến về phía trước, ký hiệu trên tấm bia đá hóa ra quang ảnh hình người lại có chiến lực càng cường đại hơn.
Cũng khiến cho độ khó bọn họ muốn học Cửu Kiếm không ngừng tăng lên.
Đến thời điểm năm thứ ba, Lăng Hàη đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía sau.
Có người đến.
.
.
Đám bảy người Thư Nhã Dung.
Bọn họ cuối cùng đã suy tính hoàn tất, tìm được con đường chính xác.
Đáng tiếc, chỉ là mấy chỗ rẽ như vậy mà thôi, lại khiến cho bọn họ chậm trễ hai năm.
Chênh lệch quá xa.
Từ điều này cũng có thể thấy được sự cường đại của cây luân hồi.
Thiên địa bản nguyên chính là thứ lợi hại như vậy.
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàη, bảy người Thư Nhã Dung đều lộ ra vẻ giận dữ.
Nếu có thể vẫn đi theo Lăng Hàη, bọn họ đã sớm có thể chạy tới nơi này trước hai năm.
Còn phải lãng phí thời gian một cách vô ích như vậy sao?Chỉ để cho ngươi dẫn một đoạn đường mà thôi, ngươi có tổn thất gì.
Cần gì phải nhỏ mọn như vậy chứ?Bọn họ hoàn toàn nhìn từ góc độ của mình ra.
Suy nghĩ một chút, ngược lại bọn họ cảm thấy ủy khuất.
Nhưng bọn họ không nghĩ, Lăng Hàη dựa vào cái gì phải dẫn đường cho bọn họ? Đừng nói là đang ở bí cảnh đoạt bảo, cho dù là ở bên ngoài, chỉ đường thôi cũng phải nói tiếng cám ơn, có đúng hay không?Lăng Hàη cười nhạt, không có hứng thú để ý tới bọn họ.
Bảy người Thư Nhã Dung đương nhiên cũng phát hiện tấm bia đá này.
Bọn họ vội vàng đi tới, cùng Diệt Thiên Cửu Kiếm triển khai chiến đấu.
Đáng tiếc chính là, ngoại trừ Thư Nhã Dung ra, những người khác đều không có được đại đạo chân giải quy tắc giết chóc.
Muốn để cho bọn họ lại chiến đấu vài cái như thế liền học được Diệt Thiên Cửu Kiếm, đây không phải là đùa giỡn hay sao?Trừ khi tư chất của bọn họ đạt được trình độ nghịch thiên.
Nếu không căn bản không có khả năng lại học được Diệt Thiên Cửu Kiếm khi không có cơ sở như thế.
Nhưng bọn họ lại không cam lòng.
Một môn kiếm pháp tuyệt thế đang ở ngay trước mặt, sao có thể bỏ qua?Vậy thì cứ lăn qua lăn lại.
Lăng Hàη thu hồi lực chú ý, tiếp tục chiến đấu.
Đừng thấy quang ảnh người hung bạo mạnh mẽ.
Nhưng bọn họ cũng là lão sư vô cùng tốt, thể hiện ra hết tinh túy của Diệt Thiên Cửu Kiếm, hết lần này tới lần khác, không hề cảm thấy phiền.
Lại là một năm trôi qua.
Cho dù là Nhu Yêu Nữ cũng có tiến bộ rất lớn, thẳng tiến đến khu vực tầng thứ hai.
Nhưng ngoại trừ Thư Nhã Dung ra, những người khác đều đau khổ qua lại ở tầng thứ nhất, không tiến vào được.
Chỉ có điều Thư Nhã Dung không hổ danh là thiên kiêu đệ nhị Quảng Long Thiên, còn là Tiên Vương chuyển thế.
Nàng đã thẳng tiến đến tầng thứ ba, chạy song song cùng với Nghiêm Tiên Lộ.
Lúc này, Lăng Hàη, nữ hoàng, Hổ Nữu đã chiến đấu ở khu vực tầng thứ tám khu vực rất lâu.
Thông qua tầng này nữa, bọn họ có thể học được một kiếm cuối cùng của Diệt Thiên Cửu Kiếm, viên mãn.
Ầm!Lăng Hàη dẫn đầu thông qua.
Trong lúc Tiên Ma Kiếm vung lên chém ra, một đạo quang ảnh hình người bị hắn cứng rắn đánh tan.
Toàn thân hắn tản ra sát khí vô tận, một bước vừa ra.
Vút.
Hắn rơi vào khu vực tầng thứ chín.
Nhưng ký hiệu ở hàng thứ chín lại không sáng lên.
Chuyện gì xảy ra vậy?Lăng Hàη kinh ngạc, hắn rõ ràng đã sử dụng Diệt Thiên Cửu Kiếm xông qua, làm sao có thể không có phản ứng được?Hắn nhìn kỹ.
Cuối cùng hắn phát hiện ra ký hiệu ở hàng thứ chín của tấm bia đá t cũng không hoàn chỉnh.
Bị phá hỏng rồi?Hắn nhìn lại vài lần, sau đó lại lắc đầu.
Đây cũng không phải là bị người phá hủy, mà căn bản còn chưa có viết xong.
Có lẽ, vị Tiên Vương kia cũng không có thể sáng tạo ra kiếm thứ chín.
Có lẽ thời điểm hắn đang lưu lại kiếm thứ chín đột nhiên thay đổi ý nghĩ.
Không có ý chí của Tiên Vương, ký hiệu ở hàng thứ chín ảm đạm không có ánh sáng.
Hơn nữa nhìn thế nào cũng chỉ là những nét vẽ loạn.
Lăng Hàη không thể làm gì khác hơn là dừng lại.
Ầm ầm ầm.
Đúng vào lúc này có một tiếng nổ phát ra.
Tấm bia đá này đột nhiên sụp đổ, giống như hoàn thành truyền thừa, nó cũng có thể ngủ yên.
Nhất thời, tất cả kiếm quang, bóng người đều biến mất.
Ngươi… ngươi làm cái gì?Một Đế giả của Quảng Long Thiên nhìn về phía Lăng Hàη quát lớn.
Hắn tên là Mã Lộ Cương, xếp hạng thứ tám.
Ta làm cái gì?Lăng Hàη sờ sờ mũi.
Đối phương hiển nhiên tính đổ chuyện tấm bia đá sụp đến trên đầu của mình.
Tuy rằng điều này rất có khả năng là thật.
Nhưng đó là xuất phát từ suy tính của vị Tiên Vương kia.
Chỉ cần có người học được tám kiếm, tấm bia đá tự vỡ.
Chuyện này có liên quan tới hắn cái lông?Đừng nói hắn cũng không biết.
Cho dù biết, hắn có nghĩa vụ cố ý dừng lại, chờ những người này học được Diệt Thiên Cửu Kiếm sao?Thực sự nực cười.
Không phải ta khinh thường các ngươi.
Đám cặn bã các ngươi căn bản không học được môn kiếm pháp này.
Lăng Hàη rất nghiêm trang nóiThật ra không phải Lăng Hàη đang kỳ thị bọn họ.
Mà là những người này cũng không học được đại đạo chân giải của quy tắc giết chóc, dù như thế nào đi nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Điều này không có liên quan gì tới thiên phú.
Trừ khi thiên phú của ngươi đạt được đến mức nghịch thiên.
Ngươi…Người của Quảng Long Thiên đều giận dữ.
Ngươi không chỉ đập nát tấm bia đá, không để cho chúng ta tu luyện kiếm pháp tuyệt thế, lại còn mắng chúng ta là rác rưởi!Lăng Hàη cười nhạt, nói: Thế nào, vẫn không phục? Tới đây, xem ta đánh cho các ngươi phục thế nào.
Người của Quảng Long Thiên đều cứng người lại, sau đó nhìn về phía Thư Nhã Dung.
Trong số mọi người ở tại đó, cũng chỉ có Thư Nhã Dung có khả năng đối đầu với Lăng Hàη.
Thư Nhã Dung không nói tiếng nào.
Kỷ Vô Danh đã nói, muốn đích thân lấy tính mạng của Lăng Hàη.
Bởi vậy đừng nói nàng ra tay với Lăng Hàη, nếu như Lăng Hàη gặp phải nguy hiểm tính mạng, nói không chừng nàng còn có thể tương trợ.
Lăng Hàη nhoẻn miệng cười.
Cho dù Thư Nhã Dung ra tay hắn cũng không sợ hãi.
Trước đó, khi cùng Kỷ Vô Danh chiến đấu hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Thực lực của đối phương nhiều lắm cũng chỉ tương đương với hắn.
Đây là ở dưới tình huống không suy nghĩ dùng tới đại chiêu.
Hắn đảo mắt nhìn về phía sáu người Mã Lộ Cương, nói: Đại nam nhân khác dựa vào một nữ nhân.
Có giỏi lao tới đây.
Ngươi thật sự cho rằng mình có gì đặc biệt hơn người sao?Mã Lộ Cương nhảy ra ngoài.
Trong lòng hắn biết rõ, mình không phải là đối thủ của Lăng Hàη.
Nhưng muốn chống đỡ mười chiêu trăm chiêu lại không thành vấn đề.
Bởi vậy, hắn quyết định nhảy ra đánh mấy chiêu, lấy chút mặt mũi trở về.
Lăng Hàη chợt hiện.
Vèo.
Thân hình hắn nhanh như lưu quang, trong nháy mắt đã đi tới trước người Mã Lộ Cương.
Hắn đưa tay chộp về phía mặt đối phương.
Làm càn!Mã Lộ Cương rống lên một tiếng, vung chưởng đáp lễ về phía Lăng Hàη.
Ngươi quả thực mạnh hơn ta, nhưng cũng không thể khinh thường ta như vậy được.
Khóe miệng Lăng Hàη cong lên, hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Hắn lấy ra lực của Hắc Tháp.
Lực thời gian chuyển động.
Tốc độ của Mã Lộ Cương nhất thời trở nên vô cùng chậm rãi.
Dòng thời gian giảm.
Lấy độ cao của hắn hiện tại, chỉ cần có giảm xuống tốc độ Mã Lộ Cương một cách có giới hạn là hoàn toàn đủ.
Sau đó một chưởng đè xuống, giống như tiến vào chỗ không người, nắm lấy mặt của đối phương, trực tiếp xách lên.
Dựa vào!Cảnh tượng như vậy thấy toàn thân người của Quảng Long Thiên đều ớn lạnh.
Mã Lộ Cương chính là Đế giả xếp hạng thứ tám.
Tuy rằng không thể so sánh được với ba quái thai đứng đầu, nhưng so với trước mười còn không lợi hại sao?Nhưng hắn ở trước mặt Lăng Hàη cũng không địch nổi một đòn!Trước đó Lăng Hàη có mạnh như vậy sao?Điều này đương nhiên là Lăng Hàη cố ý lập uy.
Bằng không hắn cũng không vận dụng Hắc Tháp đối phó với một người yếu như vậy.
Ô.
Mã Lộ Cương giãy dụa, nhưng chỉ hoàn toàn là phí công.
Trên mặt hắn đều là phẫn nộ, xấu hổ.
Đường đường là Đế giả lại không thể địch nổi một đòn.
Thật mệt cho hắn trước đó còn vọt lên.
Mất mặt chết người.
Không có bao nhiêu cân lượng, thì ngoan ngoãn chờ đợi đi.
Không nên đi tìm chết!Lăng Hàη lộ vẻ uy nghiêm đáng sợ nói, tràn ngập sát ý lạnh như băng.
Lăng Hàη, buông tay!Thư Nhã Dung trách mắng.
Nàng sẽ không ra tay với Lăng Hàη, cũng không có nghĩa là sẽ ngồi yên nhìn Lăng Hàη sát hại người của Quảng Long Thiên.
Lăng Hàη liếc mắt nhìn về phía nàng, thản nhiên nói: Ta biết nàng sao? Không nên ép ta!Thư Nhã Dung cũng lạnh dưới mặt.
Lăng Hàη thoáng dùng sức.
Cái cổ Mã Lộ Cương nhất thời bị vặn gãy.
Hai tay, hai chân co quắp một hồi, sau đó lại thả ra.
Đế giả thì như thế nào, cũng chỉ có một mạng.
Ngươi…Thư Nhã Dung giận dữ.
Ầm.
Mái tóc đen không gió tự động chuyển động, bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Lăng Hàη chắp hai tay sau lưng, nói: Ngươi cái gì mà ngươi.
Ta thiếu nợ gì nàng sao? Không nên vung tay múa chân đối với ta.
Ta muốn làm cái gì, không cần nghe theo mệnh lệnh của ngươi!Hai tay Thư Nhã Dung nắm lại.
Nếu như nàng còn có lực Tiên Vương, vậy trong nháy mắt là có thể bắt được Lăng Hàη.
Muốn đánh nhau muốn giết tùy ý.
Nhưng bây giờ nàng lại một điểm nắm chắc cũng không có.
Đi!Nàng cắn răng nói.
Tấm bia đá truyền thừa đã bị hủy.
Có ở lại ngọn núi thứ hai này nữa cũng không có ý nghĩa.
Năm người Quảng Long Thiên đều dâng lên cảm giác thỏ chết cáo xót thương.
Nhìn Lăng Hàη cướp đoạt thần khí không gian trên người Mã Lộ Cương, lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, quay đầu rời đi.
Ầm.
Trên tay Lăng Hàη giơ Cửu Thiên Hỏa lên, thiêu đốt thi thể Mã Lộ Cương thành tro tàn.
Oán hận của người chết tiêu tan, liền khiến cho hắn sạch sẽ trở về thiên địa.
Lăng Hàη hư hỏng, Nữu còn thiếu một chút xíu là học được thức thứ tám.
Hổ Nữu đánh tới, treo ở trên người Lăng Hàη ỏn ẻn nói.
Lăng Hàη mỉm cười, nói: Không có việc gì.
Sau này ta sẽ dạy chiêu này cho các nàng.
Tấm bia đá truyền thừa đã hỏng, nhưng hắn lại được hết tám kiếm chân truyền.
Nói không chừng chờ sau khi hắn tăng lên tới một độ cao nhất định, còn có thể tự mình ra kiếm thứ chín tiếp theo.
Nhất định có thể.
Trong lòng Lăng Hàη thầm nói.
Hắn có đại đạo chân giải của quy tắc giết chóc.
Lại thêm tám kiếm đầu của Diệt Thiên Cửu Kiếm, chỉ cần thông hiểu đạo lí, muốn tìm ra chiêu thứ chín chỉ là vấn đề thời gian.
Lăng huynh, ta cũng trông cậy vào ngươi.
Nghiêm Tiên Lộ mặt dày nói.
Diệt Thiên Cửu Kiếm vô cùng cường đại.
Đây chính là kiếm thành lập ở trên quy tắc giết chóc.
Ở trước Tiên Vương, cho dù so với tiên thuật quy tắc ngũ hành và hệ lôi vẫn mạnh hơn.
Lăng Hàη cười ha hả, không trực tiếp trả lời.
Có thời gian hắn không ngại dạy.
Nhưng hắn lại là một người bận rộn, không có khả năng dừng lại lâu ở một nơi.
Cho nên hắn cũng không dám bảo đảm.
Thật may, Nghiêm Tiên Lộ cũng chỉ nói một chút mà thôi.
Mỗi người đều có cơ duyên của mình, cũng không thể cưỡng ép được.
Bọn họ xuống núi.
Đi lên thì khó khăn, nhưng rời khỏi đó lại đơn giản.
Mỗi người đều nhớ con đường lúc đi tới.
Xuống núi tất nhiên là chuyện dễ dàng.
Bọn họ đi tới ngọn núi thứ 3.
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, ngọn núi thứ ba lại có thể vô cùng dễ leo lên.
Không có trọng lực, không có mê cung, không có quái vật cản đường.
Bởi vậy, chỉ sau bảy ngày bọn họ đã leo đến đỉnh núi.
Trên thực tế, bọn họ cũng không có đến được đỉnh núi.
Bởi vì ngọn núi này bị chém ngang.
Tuy vậy, nó vẫn rất cao.
Thảo nào không các loại ngăn cản.
Bởi vì ngọn núi này đã bị hủy.
Chắc là bị hủy lúc Tiên Vương đại chiến.
Thật sự làm cho người ta thấy say mê.
Trận chiến đấu trước đây phải kinh người tới mức nào? Thật sự muốn xem thử cảnh Tiên Vương chiến đấu một chút.
Bọn họ thốt ra cảm thán, sau đó xoay người, xuống khỏi ngọn núi thứ ba.
Hiện tại, bọn họ muốn tìm, chỉ có Liệt Diễm Lôi Kích Mộc, thiên địa bản nguyên.
Vấn đề là, cả sơn cốc này to lớn như thế, đi đâu để tìm đây? Vậy.
.
.
Tùy tiện đi.
Lăng Hàη nói.
Nữ hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ đương nhiên sẽ không phản đối.
Nghiêm Tiên Lộ lại cùng bọn họ mỗi người đi một ngả.
Thứ nhất hắn không muốn quấy rầy người một nhà Lăng Hàη nữa.
Thứ hai, tiếp theo chính là tìm kiếm Liệt Diễm Lôi Kích Mộc.
Điều này phải xem vận khí của từng người, không phải thực lực mạnh thì nhất định có được.
Một quỷ đáng ghét cuối cùng cũng đã đi.
Nhưng một quỷ đáng ghét khác vẫn còn ở đây!Hổ Nữu nhìn Nhu Yêu Nữ nói.
Da mặt Nhu Yêu Nữ cũng đủ dày.
Nàng căn bản không có nghe vào trong tai.
Điều này khiến cho Hổ Nữu lại lộ ra hung quang.
Bốn người thực sự tùy tiện đi dạo.
Ở trong sơn cốc lớn như vậy, quả thực không biết nên chạy đi đâu.
Có lẽ, bọn họ phải ở chỗ này nghỉ ngơi hơn mấy trăm nghìn năm cũng không biết chừng.
Thật may, Tam Hoa Cốc cũng không có mở ra.
Qua thời gian nhất định sẽ đi ra.
Nếu không sẽ có hạn chế sát cơ lớn, khiến cho bọn họ có thể ung dung tìm kiếm.
Vì một đạo thiên địa bản nguyên, đây là đáng giá.
Khắp nơi trong sơn cốc là những quái vật mọc đầy gai nhọn.
Đối với bốn người Lăng Hàη mà nói, điều này cũng không đáng ghét.
Mà là đưa cho bọn họ, bảo vật Tiên Vương Huyết Thạch chứa quy tắc giết chóc, vô giá.
Một lần di chuyển này chính là bảy năm.
Trong lúc đó bọn họ cũng không có lãng phí thời gian, đều cố gắng tìm hiểu quy tắc giết chóc và Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Xoẹt!Tia chớp đột nhiên từ trên bầu trời bổ xuống, khiến cho bốn người đều bị dọa giật mìnhTia chớp này đánh xuống đặc biệt đột ngột, hơn nữa uy lực rất mạnh.
Chỉ riêng khí tức nó phát ra đã khiến cho người ta ớn lạnh.
Chí ít, Lăng Hàη cảm thấy nếu mình bị bổ trúng một cái, khẳng định xong đời.
Đây là Thiên Kiếp!Lăng Hàη nói.
Tuy rằng tia chớp này từ trên đỉnh đầu của bọn họ bổ xuống, lại hết sức quỷ dị tránh bốn người bọn họ, khéo đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có một nguyên nhân.
Đây là Thiên Kiếp.
Chỉ nhằm vào riêng một cá thể.
Như vậy chỉ cần người khác không chủ động nhúng tay vào, có đứng ở gần cũng sẽ không bị Thiên Kiếp trực tiếp đánh đến.
Dĩ nhiên, Thiên Kiếp đánh xuống, khiến cho đất đá văng lên cao.
Như vậy nếu bị đánh trúng, thiên địa sẽ không chịu trách nhiệm.
Nhưng bọn họ đều không có đột phá, thế nào lại đột nhiên có một đạo Thiên Kiếp đánh xuống.
Hơn nữa còn kinh khủng như vậy.
Liệt Diễm Lôi Kích Mộc!Bọn họ trăm miệng một lời.
Chỉ có gốc cây kỳ lạ này mới có thể có tai hoạ không ngừng, không phải bị lử thiêu chính là bị sét đánh.
Bởi vậy, hiện tại đột ngột xuất hiện một đạo Thiên Kiếp, chín phần là bụi cây tổ thụ kia lại bị sét đánh.
Mới vừa rồi là một dư âm xẹt qua.
Nói như vậy hẳn là ở phía trên.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mây mù lượn quanh.
Lăng Hàη hít một hơi thật sâu, ngưng tụ ra tất cả lực lượng của toàn thân.
Tiên Ma Kiếm lấy ra, chém một kiếm về phía bầu trời.
Ầm.
Một đạo kiếm quang lướt qua không trong.
Sát khí cuồng loạn.
Mây mù bị cứng rắn đẩy ra, hiện ra một bầu trời trong xanh.
Sau đó những mây mù kia dường như có tính mạng, nhanh chóng chuyển động dung hợp, khiến cho trong cốc lại khôi phục lại một cảnh mờ mịt.
Nhưng chỉ có trong nháy mắt như thế, cũng đã đủ cho bốn người Lăng Hàη thấy rõ.
Trên bầu trời, có một gốc cây lớn đến mức không có cách nào hình dung.
Bọn họ chính là đang ở phía dưới tán cây.
Thảo nào lại có Thiên Kiếp đánh xuống.
Bọn họ đang ở ngay phía dưới Liệt Diễm Lôi Kích Mộc.
Đây thật sự là ở dưới đèn thì tối.
Bọn ở ngay phía dưới Liệt Diễm Lôi Kích Mộc tìm kiếm mục tiêu.
Căn cứ vào hình dáng tán cây có thể thấy, phương hướng của thân cây chắc hẳn là ở đó.
Lăng Hàη chỉ vào một phương hướng nói.
Được, đi thôi.
Bốn người đi về phía đó.
Lần đi này lại có thể chính là bảy ngày.
Lúc này bọn họ mới nhìn thấy được phía trước xuất hiện một bức tường, toàn thân tối tăm.
Đứng ở bên tường tiếp tục nhìn, sẽ phát hiện ra bức tường này không phải là hoàn toàn bằng phẳng, mà là thành một hình cung.
Chỉnh thể mà nói chắc là một bức tường có kết cấu hình vòng tròn.
Chỉ là nó quá lớn, cảm giác giống như bằng phẳng.
Đây là Liệt Diễm Lôi Kích Mộc!Thời điểm bọn họ phát hiện ra mình đang đứng ở dưới cây, nói không chừng đã di chuyển ở dưới tán cây chừng mấy ngày.
Nhưng bọn họ vẫn phải đi thêm bảy ngày mới đi tới chỗ thân cây.
Như vậy đủ thấy gốc cây tổ thụ này cực lớn.
Tán cây lớn như vậy, thân cây làm sao có thể nhỏ được?Lăng Hàη vươn tay ra, đặt ở trên thân cây.
Xoẹt.
Chỉ thấy có tia chớp màu trắng xoẹt qua.
Ầm.
Hắn đã bị chấn động bay ra ngoài.
Lăng Hàη, ngươi không sao chứ?Hổ Nữu vội vàng chạy tới.
Không có việc gì.
Lăng Hàη bò dậy.
Nói là không có việc gì, nhưng thân thể hắn lại không ngừng run lên.
Lực tia chớp trên Liệt Diễm Lôi Kích Mộc này thật sự không thể khinh thường.
Tuy rằng còn chưa đủ để lấy giết chết hắn, lại khiến cho toàn thân hắn run rẩy, khó chịu vô cùng.
Tới đi.
Tất cả mọi người đi thử một chút, xem ai có thể lấy được đạo thiên địa bản nguyên này.
Lăng Hàη nói.
Hắn muốn gốc cây Liệt Diễm Lôi Kích Mộc này, nhưng tuyệt đối không sẽ ích kỷ độc chiếm, không cho người khác có cơ hội thử.
Thiên địa bản nguyên, vốn chính là người có duyên sẽ nhận được.
Ba người nữ hoàng đều gật đầu, cách nhau xa một chút, đối mặt với Liệt Diễm Lôi Kích Mộc.
Thu như thế nào, là dựa vào thủ đoạn của mỗi người.
Hơn nữa, cơ hội khó có được.
Ai biết lúc nào Liệt Diễm Lôi Kích Mộc sẽ phi thiên độn địa rời đi.
Lăng Hàη cũng đi tới.
Hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh.
Loại này là công pháp cấp bậc Thiên Tôn, vượt lên trên vạn đạo, như vậy đối với thiên địa bản nguyên chắc hẳn cũng có lực hấp dẫn cường đại.
Oong.
Toàn thân của bốn người đều phát sáng.
Đại đạo của mỗi người hiện lên trên thân, muốn khiến cho Liệt Diễm Lôi Kích Mộc cộng hưởng, thu được sự công nhận của hắn.
Liệt Diễm Lôi Kích Mộc không có chút phản ứng nào, giống như cây cối bình thường, mặc cho ngươi làm ra bao nhiêu cũng chỉ là uổng phí.
Bốn người đều không buông tha.
Chỉ cần Liệt Diễm Lôi Kích Mộc còn ở nơi này, bọn họ vẫn có cơ hội.
Hơn nữa, thiên địa bản nguyên làm gì có thể dễ dàng bắt lấy như vậy sao?Bọn họ tiếp tục.
Lại qua mấy ngày sau.
Chỉ thấy trên thân cây có từng đạo mạch văn phát sáng, che kín cả toàn bộ thân cây.
Có phản ứng!Bốn người đều mừng rỡ, vội vàng tiếp tục, chú tâm vào.
Vèo.
Một đạo hàn quang từ sau lưng của bọn họ đột nhiên lao tới, bắn về phía bốn người.
Lăng Hàη hừ một tiếng, đứng lên, chính là một quyền đánh ra.
Ầm.
Đạo hàn quang này nhất thời vỡ nát.
Nhưng mạch văn trên Liệt Diễm Lôi Kích Mộc đã dừng phát sáng.
Hơn nữa thân cây run rẩy, mặt đất cũng đang run rẩy.
Hình như nó sắp đột ngột từ mặt đất dâng lên, bay lên trời.
Lăng Hàη giận tím mặt, nhìn lại về phía sau lưng.
Chỉ thấy có sáu người đang đứng ở nơi đó.
Thư Nhã Dung và đám thiên kiêu của Quảng Long Thiên.
Thật đúng là Âm Hồn không tiêu tan.
Hơn nữa còn khiến cho cố gắng của đám người Lăng Hàη thất bại trong gang tấc.
Còn thiếu chút nữa khiến cho Liệt Diễm Lôi Kích Mộc trực tiếp bỏ chạy.
Lăng Hàη không phản đối cạnh tranh.
Nhưng cạnh tranh như vậy khiến cho hắn vô cùng phản cảm.
Trước đó hắn lửa giận bạo phát, giết chết Mã Lộ Cương.
Hiện tại những người này lại trực tiếp đạp lên ranh giới cuối cùng của hắn.
Đâm đầu vào chỗ chết!Các ngươi nếu dám ra tay làm phiền, vậy sẽ phải chuẩn bị tốt tinh thần, nhận lửa giận của ta.
Ầm.
Phía sau lưng Lăng Hàη hóa ra một đôi cánh hỏa diễm.
Cánh rung lên, hắn đã xông tới trước mặt sáu người Thư Nhã Dung.
Tiên Ma Kiếm được rút ra.
Diệt Thiên Cửu Kiếm triển khai.
Xoạt.
Kiếm quang giống như bốc cháy.
Thư Nhã Dung hừ một tiếng, vung chưởng đón nhận.
Những người khác cũng đều ra tay.
Có Thư Nhã Dung ở phía trước kìm chế Lăng Hàη, bọn họ có thể yên tâm lớn mật ra tay.
Phải vậy không?Lăng Hàη cười lạnh một tiếng.
Hỏa diễm Tiên Thai phát động.
Một cột sáng từ trên trời đánh xuống.
Hắn chìm vào trong đó, uy lực tràn ngập phát ra.
Không tốt.
Mau lui lại!Thư Nhã Dung liền vội vàng kêu lên, rút lui trước.
Trốn được không?Lăng Hàη cười lạnh, lực tiên thai hoàn toàn bạo phát.
Ầm.
Lấy hắn làm trung tâm, một vòng sóng lửa dâng cao ra, giống như một con hỏa long đang gầm thét, trong nháy mắt đã đuổi kịp sáu người Thư Nhã Dung.
Đây là một đòn mạnh nhất Tiên Thai.
Cho dù Lăng Hàη, ở trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ có thể vận dụng một lần.
Nhưng uy lực lại vô cùng cường đại.
Sóng lửa dần dần trở lại bình thường lại, hiện ra bóng dáng của Lăng Hàη.
Hắn đứng chắp tay.
Ở trước mặt hắn chỉ có một người còn có thể đứng thẳng.
Đương nhiên là Thư Nhã Dung.
Chỉ có điều nàng cũng vô cùng chật vật.
Trang phục trên người nàng đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Mông, thắt lưng, ngực đều có chỗ lộ có cảnh xuân.
Nhưng trên làn da nàng lại có từng đạo phù văn hiện lên lưu chuyển, giống như trang phục che kín thân thể.
Nàng thở phì phò.
Mái tóc cũng bị đốt rụi hơn phân nửa.
Dáng vẻ duyên dáng sang trọng đã hoàn toàn biến mất, có vẻ rối loạn không chịu nổi.
Năm người khác.
.
.
đã bị toàn diệt!Thư Nhã Dung ngửa mặt lên trời hét dài.
Trên gương mặt nàng đầy vẻ giận dữ.
Quảng Long Thiên vốn có nhân tài đông đúc.
Nhưng trước đó bị Kỷ Vô Danh nuốt sống một phần.
Hiện tại lại bị Lăng Hàη giết chết, gần như toàn diệt.
Điều này khiến cho nàng vô cùng phẫn nộ.
Đây là Quảng Long Thiên bị tổn thương nguyên khí, không biết phải bao nhiêu năm có khả năng khôi phục lại.
Tiểu bối vô tri, lại không để ý đại cục như này.
Thư Nhã Dung lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Theo nàng, tất cả đều phải lấy việc chống lại triều Hắc Ám làm trọng.
Cho nên những kẻ đứng đầu thiên tài một người cũng không thể chết.
Tốt nhất là mỗi người đều có thể lớn lên, trở thành Tiên Vương cửu trọng.
Lăng Hàη tàn sát mấy thiên kiêu, coi như là ở đang tàn sát tương lai của Tiên Vực, khiến cho nàng không thể ức chế được sát tâm.
Lăng Hàη lộ ra biểu tình thản nhiên, nói: Các ngươi có thể chọc ta, cũng không cho phép ta phản kích sao? Làm người không thể vượt quá hai tầng tiêu chuẩn! Muốn chiến, vậy thì tới đi!Thư Nhã Dung gào to một tiếng, xông qua.
Nàng lấy ra một chiếc gương đồng cổ, quay sang chiếu về phía Lăng Hàη một cái.
Nhất thời có một bóng người từ trong gương đi ra.
Không ngờ người này có bộ dạng giống hệt với Lăng Hàη, thậm chí trên phương diện khí tức cũng không có chút khác biệt nào.
Giết!Bóng người này nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Lăng Hàη.
Ầm!Lăng Hàη cùng người này đánh một quyền phát nổ.
Nhất thời cả hai đều lui về phía sau.
Hơn nữa lại có thể đều lui lại mười bảy bước.
Cân sức ngang tài, chẳng phân biệt được trên dưới.
Lăng Hàη lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người này hình dáng giống hắn như đúc, lại có thể có thực lực cũng giống nhau như đúc?Chuyển thế Tiên Vương, quả nhiên có thủ đoạn riêng.
Thư Nhã Dung hét dài một tiếng, xông về phía Lăng Hàη.
Bóng người kia cũng vậy.
Bóng người cùng nàng liên thủ công kích Lăng Hàη.
Trong nháy mắt, Lăng Hàη bị hai đại cường giả hợp công.
Tình thế lập tức trở nên tràn ngập nguy cơ.
Ta cũng không tin, chỉ là một món bảo khí lại có thể hoàn toàn mô phỏng thực lực của ta ra được.
Lăng Hàη lấy ra Tiên Ma Kiếm.
Hắn ngược lại muốn xem bóng người này có thể hay không cũng lấy ra một thanh tới.
Quả nhiên, bóng người này cũng không có kiếm.
Nhưng động tác của hắn lại tương đương với Lăng Hàη.
Hắn lấy ngón tay thay kiếm, vung lên chém về phía Lăng Hàη.
Ầm! Ầm! Ầm!Lăng Hàη cùng hai đại cường giả chiến đáu.
Thư Nhã Dung thì không cần nói.
Nàng chính là đệ nhị cường giả trong thế hệ trẻ của Quảng Long Thiên.
Tiền thân còn là một vị Tiên Vương thất trọng thiên, thực lực tất nhiên mạnh mẽ.
Bóng người kia lại có chiến lực tương đương với Lăng Hàη, giống như thiên địa đem phục chế hắn đi ra.
Chỉ là sử dụng chiêu thức có chút khác nhau.
Hai người này liên thủ, uy lực cực lớn.
Nếu như đổi lại là Nghiêm Tiên Lộ, chắc hẳn vừa ra tay sẽ bị đánh nổ.
Nhưng thể phách của Lăng Hàη thật sự quá cường đại.
Cho dù lực công kích của hai người này đều đạt tới Âm Hồn đỉnh phong.
Mơ hồ có vài phần uy lực của Địa Hồn.
Nhưng đánh vào trên người Lăng Hàη lại chỉ khiến cho hắn thoáng thấy chút máu.
Ngay cả một cái xương cũng không có gãy.
Đây là tổn thương như thế nào? Tới chiến, tới chiến, tới chiến!Lăng Hàη cười ha ha, quá hào hùng.
Cho dù lấy một địch hai hắn cũng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Hắn lo lắng quá đủ.
Hắn triển khai Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Nếu như ngay cả kiếm chiêu như vậy bóng người này cũng có thể mô phỏng ra, vậy thực sự kinh người.
Điều này nói rõ Thư Nhã Dung hoàn toàn có thể thông qua bóng người này thu được tiên pháp Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Tuy rằng bóng người kia vung kiếm chém nhanh ra, nhưng căn bản không phải là Diệt Thiên Cửu Kiếm.
Chỉ có điều uy lực cũng không thể khinh thường.
Xem tiếp...thần đạo đan tôn
truyện tranh thần đạo đan tôn
truyện thần đạo đan tôn
thần đạo đan tôn truyện chữ
đọc truyện thần đạo đan tôn
thần đạo đan tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License