Rể quý trời cho
Chapter
0181
Lâm Thanh Diện cảm thấy rất ngượng ngùng, Ô Mộc cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, người ngượng ngùng nhất trong số đó chính là người ăn xin, lúc nãy ông ta quá oai phong, lập tức khống chế Lâm Thanh Diện và Ô Mộc.
Nhưng lúc này, ông ta phát hiện mình đã bị lời nói của Lâm Thanh Diện khống chế lại, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng khẽ ho khan.
Chuyện này quả thực là tôi làm không đúng, nhưng trận nhãn còn lại hoàn toàn có thể khiến phong ấn không lỏng ra, nhưng chỉ là nhiều hơn một chút tai họa ngầm mà thôi.
Bây giờ tôi đang tích cực tìm kiếm hai trận nhãn kỳ thạch thất truyền, không đúng, một trận nằm trong tay của mấy người, rất cảm ơn mấy người giúp tôi tìm được.
Mặc dù tinh lực của tôi rất dồi dào, nhưng cũng không thể nào đem thần thức đặt lên mỗi ngóc ngách của thành phố này, trùng hợp vị trí đầu đá này được đặt, trốn được sự quét thần thức của tôi trong mấy ngày hôm nay Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện thở dài, bây giờ mọi người đều có một vài chuyện không được như ý nguyện, buồn phiền như vậy, nếu như đặt lên người bình thường, sợ là sớm đã sụp đổ rồi, người ăn xin bây giờ còn có thể trò chuyện vui vẻ với bọn họ, đủ thấy tâm thái cũng là một người tu đạo rất tốt.
Dù sao cũng không ngờ đến người ăn xin lại gặp khó ở vấn đề cuối cùng, điều này cũng khiến ông ta không tình nguyện tham gia vào cuộc đối thoại tiếp theo, nhưng qua một lúc, cũng thoải mái.
Rốt cuộc là vấn đề gì? Chuyện này vẫn phải hỏi Ô Mộc, không biết anh ta nghĩ như thế nào, Lâm Thanh Diện hỏi nhiều vấn đề như vậy, nhưng không chạm đến được vảy ngược của người ta, nhưng Ô Mộc vừa đưa ra một vấn đề đã khiến người ăn xin không kiêng nể gì.
Vậy tại sao bây giờ ông lại ăn mặc rách rưới, theo những gì tôi biết được, dựa vào năng lực của ông, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió trong cái thành này.
Có thể sống ở phủ xa hoa của thành chủ Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt người ăn xin lập tức thay đổi, lắc đầu, thể hiện mình không muốn trả lời câu hỏi của Ô Mộc, mà kẻ đầu têu thói xấu lúc này, Ô Mộc, đang bị Lâm Thanh Diện hung hăng đạp cho một phát.
Anh còn bảo tôi hỏi một vài câu không nên hỏi, xem xem chuyện tốt mà anh làm đi.
Ông lão, ông đừng tức giận, Ô Mộc trời sinh không mang não, hôm nay tôi ra ngoài tìm đồ, cũng không mang theo, hi vọng ông đừng để ý, tôi biết rõ chuyện này thuộc về việc riêng tư của một người, chúng ta không có quyền được biết Nghe đến đây, người ăn xin thở dài, giống như có tình cảm lưu luyến vô hạn với những chuyện dung tục trước đây.
Bây giờ ba người bọn họ lại một lần nữa rơi vào cục diện ngượng ngùng, nhất thời ai cũng không biết nên nói gì, Ô Mộc đỏ mặt, người ăn xin này đã là tinh thần đế uy danh lừng lẫy, cũng xem như là thần tượng mà mình sung bải nhất, nhưng không ngờ thần tượng ở trước mặt mình, lại bị ép phải nhận thua, điều này khiến khuôn mặt của anh ta phải treo lên thế nào.
Lúc này Lâm Thanh Diện lên tiếng trước, bây giờ nếu như anh không đứng ra hóa giải sự ngượng ngùng này, có khả năng ba người bọn họ sẽ tiếp tục ở trong bầu không khí ngượng ngùng như thế này, nếu như vậy, đối với đám người Lâm Thanh Diện mà nói, trăm hại mà không có một chút lợi.
Bây giờ kẻ địch mà bọn họ phải đối phó thực sự quá nhiều, không chỉ là bên phía Giang Vô Địch, bản thân không có cách nào kết thúc, càng nhiều hơn chính là bên phía Vương lão gia, khiến tâm trạng của người ta không thoải mái, tức đến mức giậm chân đấm ngực.
Nếu như có thể mượn được sự giúp đỡ của người ăn xin, ngoại trừ Vương lão gia, không hẳn không phải là một chuyện đáng vui mừng, đáng chúc mừng.
Không biết ông có biết Vương lão gia ở thành trì bên cạnh không, ông ta là một người lòng lang dạ sói, cũng chính ông ta, muốn chuẩn bị lặng lẽ di chuyển trận nhãn kỳ thạch về, may là hai người chúng tôi phát hiện ra, kịp thời ngăn cản, mới tránh được một kỳ thạch rơi vào tay ông ta.
Người ăn xin hiển nhiên biết chuyện này, khẽ gật đầu, hơn nữa lên tiếng nói cảm ơn sự trượng nghĩa giúp đỡ của hai người bọn họ.
Thực ra trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, cho dù hai người bọn họ không có bất kỳ hành động gì, vậy thì hôm nay trận nhãn kỳ thạch này cũng sẽ xuất hiện trong tay của người ăn xin, chẳng qua bọn họ mượn hoa dâng Phật mà thôi.
Người cậu nói trước đó chính là Vương lão gia ở thành phố bên cạnh đúng không? Có phải các cậu cũng trêu trọc ông ấy, haha, tôi biết ông ta bị người của chính phái không dung tha, yên tâm đi.
Chuyện này tôi sẽ cho các cậu sự giúp đỡ đủ hài lòng Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện kích động một phát nhảy cao ba thước, không có chuyện gì thực tế hơn so với việc một người có thực lực mạnh đồng ý giúp đỡ mình, lập tức mặt mày rạng rỡ, lúc này người ăn xin lại nói một chuyện khiến tâm trạng của anh bình tĩnh lại, những vẫn lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Lúc nãy cậu nói với tôi, trước đây cậu từng đấu với thuộc hạ của Vương lão gia, bây giờ tôi nói thật cho cậu biết, lúc đó Vương lão gia căn bản chưa phát huy một thành sức lực của mình.
Ví dụ thật sự nói là thật sự muốn giữ lại cậu, liều sự hao tổn trên người, vậy thì chắc chắn là có thể giữ lại cậu, cho dù người đến cứu cậu lợi hại đến mức nào, nhưng không ngờ một người nham nhiểm, xảo quyệt như Vương lão gia đồng thời cũng đủ che giấu cũng đủ sâu, biết ẩn nhẫn, vậy thì chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản, mười năm trước tôi đã được lĩnh giáo qua Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện hít một hơi khí lạnh, vốn dĩ cứ nghĩ Vương lão gia là một con gà có không có sức chiến đấu, nhưng không ngời thực ra thực lực lại rất kinh người.
.
Nhưng lúc Lâm Thanh Diện truy hỏi Vương lão gia rốt cuộc như thế nào, lúc này khuôn mặt của người ăn xin lại lộ ra vẻ lúng túng, nói là mình cũng không biết quá nhiều, chỉ biết sức lực chiến đấu của Vương lão gia thực ra không quá ổn định, trong chớp mắt có bản lĩnh tiêu hủy trời đất, nhưng có khả năng ở giây tiếp theo lại trở nên yếu ớt, không đứng lên được, có lẽ là trong một khoảng thời gian ngắn thăng cấp lên một thực lực quá lớn vì vậy để lại di chứng.
Hơn nữa, bây giờ tôi phải nói với cậu một chuyện, không ngờ tất cả xảy đến lúc này đều là một vòng tròn, xem ra bây giờ tôi nhất định phải hành động, cũng xem như làm tiêu tan hoàn toàn sự tiếc nuối của tôi trong mấy ngày nay Mặc dù Lâm Thanh Diện không biết người ăn xin trước mặt nói câu này ruốt cuộc là có ý gì, nhưng trong lòng đã có tính toán, bản thân có thể kết giao được với một người đồng đội có thực lực mạnh vô biên, nhưng đồng thời cũng có thể chọc phải một nhân vật có thực lực rất mạnh và đầu óc không hề đơn giản, Vương lão gia.
Lại nói với hai cậu một chuyện rất tình cờ, bây giờ hai trận nhãn kỳ thạch bị trộm đã tìm được một cái, mà cái còn lại chính là ở trong cái thành trì các cậu đang ở, đúng lúc cũng ở trong tay Vương lão gia, không ngờ tất cả đều đã được định sẵn … Nghe đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diện và Ô Mộc dường như bị chạm đến, thực ra đổi lại là bất kỳ người có tâm trí vững vàng, nhưng phàm là anh ta đứng ở đây nghe thấy tất cả cuộc đối thoại này, trong lòng cũng vô cùng cảm khái.
Chỉ là thực sự là đáng tiếc, dựa vào thực lực của tôi, mặc dù không nói nắm chắc 100% nhưng cũng có thể ở trên mức độ rất lớn đánh cho Vương lão gia không thể lật mình được, khiến ông ta không có cách nào làm mưa làm gió Lâm Thanh Diện lập tức lộ ra khuôn mặt vui mừng, những câu nói tiếp theo của người ăn xin khiến anh lạnh tâm.
Nhưng tôi với tư cách là nhân vật cốt lõi của trận pháp này, không thể rời khỏi Hàn Giang Thành! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ăn xin nhìn Lâm Thanh Diện ở trước mặt mình, trong lòng do dự một lúc, ông ta quả thật có chút xoắn xuýt, nhưng nhìn Lâm Thanh Diện dường như đáng để tin tưởng, ông ta đã quyết, cuối cùng vẫn quyết định cược một ván, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự làm được, vậy thì chuyện của mình cũng xem như được giải quyết.
Lâm Thanh Diện, tôi nói thật với cậu vậy, thực ra tôi mới là trung tâm của trận pháp, vì vậy tôi không thể rời khỏi đây Người ăn xin nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Ông ta thực sự không còn cách nào, cũng xem như Lâm Thanh Diện hợp mắt của ông ta, ông ta cũng không có cách nào đi tìm trận nhãn đã bị mất, dù sao ông ta cũng hãm sâu trong trận pháp này, một khi ông ta rời đi, vậy thì trận pháp này sẽ hoàn toàn thất bại.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời giải thích này của ông ta, không ngờ người ăn xin này trông rách nát như vậy, lại có một vị trí quan trọng như thế, ngược lại anh không cảm thấy ông ta sẽ lừa mình.
Hóa ra là như vậy, nhưng như vậy cũng đúng lúc có thể giải thích tại sao bây giờ ông trông chán nản như vậy Lâm Thanh Diện có chút hiểu ra, gật đầu, bây giờ xem như anh đã hiểu, tại sao người trước mặt lại trở thành bộ dạng như bây giờ, hóa ra là trường kỳ không thể rời khỏi trận pháp này gây ra.
Người ăn xin nhìn Lâm Thanh Diện rất dễ dàng tiếp nhận sự thật này, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nhất thời có chút xấu hổ, đây thực sự là lúc ông ra chán nản, nhớ đến lúc đầu ông ta cũng hăng hái, chỉ tiếc là từ sau khi trận nhãn bị trộm đi, bản thân đã rơi vào bước đường như bây giờ.
Haiz, những chuyện này nói đều là một lời khó nói hết được, tiểu huynh đệ, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện, tôi biết tôi nói như vậy có thể có chút tùy tiện, nhưng nếu như cậu có thể giúp tôi tìm được trận nhãn còn lại tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.
Người ăn xin kia biết mình nói những lời không suy nghĩ như vậy thực sự là rất không đáng tin, nhưng bây giờ ông ta không còn thứ gì khác có thể hứa hẹn với Lâm Thanh Diện, ông ta không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng trận nhân này thực sự phải được tìm về, vì vậy ông ta chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của người ngoài.
Ông ta nhìn ra, cảnh giới của Lâm Thanh Diện bây giờ không thấp, nếu như anh có lòng giúp mình tìm kiếm, nói không chừng có thể thật sự giúp ông ta tìm lại được, đây đã là cơ hội duy nhất của ông ta rồi.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói này của người ăn xin, suy nghĩ một lúc, thực ra anh cũng cảm thấy thân phận của người ăn xin này chắc chắn không bình thường, chỉ là anh không chắc có thể giúp ông ta tìm được trận nhãn còn lại hay không, hơn nữa anh cũng không biết đó là đồ vật như thế nào.
Nếu như tôi gặp được, đương nhiên tôi sẽ giúp ông lưu tâm một chút, dù sao tôi cũng luôn rèn luyện ở bên ngoài, nói không chừng có thể gặp được, nhưng nếu như tôi không tìm được, vậy tôi bất lực rồi.
Lâm Thanh Diện không nói huênh hoang, rất thành thật nói với ông ta tình hình của mình, nếu như ông ta cảm thấy có thể đồng ý với yêu cầu hiện tại, anh cũng nguyện ý giúp đỡ người ăn xin này.
Người ăn xin kia nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự hứa với ông ta, nói chắc chắn sẽ tìm lại trận nhãn, ngược lại ông ta sẽ cảm thấy không đáng tin, nhưng bây giờ cách nói của anh lại rất tự nhiên, khiến ông ta có thể chấp nhận.
Thật sự rất cảm ơn cậu, chuyện này tôi nhờ cậy cậu, đúng rồi, đây là thủy tinh cầu của tôi, nó có thể làm máy cất trữ, cũng có thể dùng để liên lạc Người ăn xin kia đột nhiên từ trong túi áo rách nát của ông ta lấy ra một thủy tinh cầu, đưa cho Lâm Thanh Diện.
Người ăn xin giải thích ngắn gọn về công dụng của thủy tinh cầu, cũng khiến Lâm Thanh Diện hiểu được, đây là ông ta cảm thấy Lâm Thanh Diện đã là người đáng tin nhất mà mình gặp được, dựa vào lời nói thẳng thắn của anh lúc này, ông ta tình nguyện tin tưởng Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không khách khí, đã nhận lấy đồ của người ăn xin, thì càng nên giúp đỡ ông ấy tìm kiếm, đã đồng ý, anh cũng không dừng lại, người ăn xin nhìn bóng dáng anh rời đi, cũng chỉ có thể cầu mong anh có thể thật sự giúp ông ta tìm được trận nhãn.
Sau khi Lâm Thanh Diên và người ăn xin tạm biệt nhau, lại một lần nữa trở về chỗ ở của Vương lão gia, nhìn Ô Mộc vẫn ở trong phòng đợi mình, anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước mặt bạn mình, anh vẫn rất tự nhiên.
Tôi trở về rồi, bên phía Vương lão gia có động tĩnh gì không? Lâm Thanh Diện không quên mục đích lần này của mình, vì vậy anh cũng chỉ có thể hỏi Ô Mộc, vừa đi ra ngoài một chuyến, hi vọng bên phía Vương lão gia không xuất hiện điều gì bất thường.
Mộc lắc đầu, anh ta vẫn chú ý đến động tĩnh bên kia, nhưng anh ta thực sự không tìm thấy chỗ nào kỳ lạ, bây giờ anh ta cũng có chút thất vọng, không biết sự giám sát này của bọn họ rốt cuộc có tác dụng hay không.
Lâm Thanh Diện nhìn ra tâm trạng chán nản của Ô Mộc, khẽ vỗ vai anh ta, anh cũng không có cách nào với chuyện này, chỉ có thể tiếp tục theo dõi Vương lão gia.
Bây giờ chúng ta sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, đã giám sát Vương lão gia lâu như vậy, xem xem chúng ta có nơi nào không chú ý đến không Lâm Thanh Diện cảm thấy có thể phương hướng của bọn họ xuất hiện chỗ sai, nếu không cũng không thể đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Ô Mộc nghe Lâm Thanh Diện nói, cũng ngồi ở bên cạnh, cùng anh nhớ lại khoảng thời gian này, tất cả hành động của Vương lão gia, hai người họ nói một lượt về ăn, ở, đi lại, còn có người bên cạnh Vương lão gia.
Lúc nói đến người bên cạnh Vương lão gia, hai người đột nhiên cũng hiện ra vẻ mặt bừng tỉnh: Tôi biết rồi, người mặc đồ đen thần bí kia.
Lâm Thanh Diện đột nhiên cười một cách thoải mái, xem ra hai người bọn họ nghĩ đến cùng một điều, bây giờ đã có phương hướng, hai người bọn họ lặng lẽ trói tên thuộc hạ thân cận nhất hầu hạ bên cạnh Vương lão gia lại.
Tên thuộc hạ kia đang đợi sự sai khiển của Vương lão gia, nhưng lại không ngờ hôm nay mở mắt ra, lại nhìn thấy một hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa còn có hai người xa lạ, anh ta nhất thời có chút sững sờ, theo lý mà nói, thân phận này của anh ta sẽ không đắc tội với người khác, nhưng tại sao phải trói anh ta đến đây chứ.
Các người là ai? Tôi chẳng qua chỉ là một người hầu hạ bên cạnh Vương lão gia mà thôi, tôi thật sự không có bản lĩnh gì? Tên thuộc hạ kia bây giờ đã bị dọa sợ, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật trước mắt.
CHƯƠNG 1803: HOA BẢY MÀU Người làm kia nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, lúc này mới hiểu tại sao lần này mình lại bị bắt, nhưng anh ta cũng không dám giấu diếm gì, anh ta cũng biết tính mạng của mình đã nằm trong tay hai người này, nếu họ không làm bọn họ hài lòng, chắc chắn mình sẽ chết.
Tôi biết anh ta sống trong một trong căn phòng ở trong cùng phía đông, nơi đó rất âm u, người bình thường như chúng tôi không dám đến đó, hơn nữa anh ta cũng không cho chúng tôi vào phục vụ.
Người làm kia vội vàng nói những gì mình biết cho Lâm Thanh Diện.
Anh ta thực sự rất sợ người áo đen bí ẩn kia.
Ngày thường, người áo đen thường mang đến cho anh ta một loại hơi thở âm u, hơn nữa nơi ở của anh ta luôn có đủ thứ kỳ quái ra vào, hơn nữa có dặn dò của người áo đen kia, bình thường bọn họ cũng không dám vào phục vụ.
Sau khi Lâm Thanh Diện và Ô Mộc biết được đáp án lúc sau, lại khiến cho người làm kia ngắt xỉu, sau đó đưa anh ta trở lại vị trí ban đầu.
Đám Lâm Thanh Diện đã biết được thông tin mình muốn có, bọn họ đi thẳng tới phòng của người áo đen, kết quả bọn họ vừa bước vào sân của người áo đen, lập tức có vô số con bọ cạp độc bò ra.
Hai người cả kinh, né tránh theo bản năng, nhưng hai người không lui về phía sau mà vẫn đi vào phòng của người áo đen, chỉ là lần này họ đã có tâm lý đề phòng.
Rốt cuộc người này có thân phận gì mà nuôi được nhiều thứ độc vậy? Trời ơi, nếu không phải khi nãy chúng nó cùng bò ra nhiều như vậy, sợ là chúng ta còn chưa tìm ra đâu.
Ô Mộc nghĩ mà sợ, nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng chưa từng gặp nhiều thứ độc như vậy, nhưng là anh lại cảm thấy rất có thể là người áo đen bí ẩn này cố ý nuôi những thứ độc đó, nhưng không biết mục đích của anh ta là gì.
Lâm Thanh Diện chỉ có thể bảo Ô Mộc tiếp tục đề phòng hơn, dù sao thì hai người bọn họ phải cùng nhau đi vào gian phòng này, anh ta cũng cần chú ý đến những thứ độc thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh mình, tránh cho bản thân bị thương.
Được rồi, đừng nghĩ nữa, thứ này rốt cuộc đến từ đâu? Vẫn nên cần thận thì hơn, đi xem trong phòng của người áo đen bí ẩn này giấu cái gì, tôi không tin trao đổi của anh ta với Vương lão gia sẽ không xuất hiện ở đây.
Lâm Thanh Diện cảm thấy đây cũng là một manh mối, thế nhưng có thể khiến người đàn ông thần bí và Vương lão gia có tiếp xúc, vậy chắc chắn cho thấy giữa bọn họ có bí mật, đây cũng chính là mục đích lần này của bọn họ.
Lâm Thanh Diện nhìn quanh căn phòng nhìn có vẻ âm u này, đột nhiên anh phát hiện ra ngăn kéo trên bàn dường như thường xuyên bị động vào, anh lập tức cảm thấy đây là nơi ẩn giấu trong đó, vô thức mở nó ra, kết quả đúng lúc này, một con rắn nhỏ đột nhiên xông ra cắn Lâm Thanh Diện một cái.
Lâm Thanh Diện không khỏi hô lên một tiếng, Ô Mộc nghe thầy động tĩnh, cũng thấy bóng dáng của con rắn nhỏ màu trắng kia, nhưng lúc này anh ta đã không còn nghĩ được gì nhiều nữa, Lâm Thanh Diện cũng biết chắc mình sắp bị phát hiện, lập tức rời khỏi căn phòng này cùng Ô Mộc.
Lâm Thanh Diện, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Con rắn nhỏ màu trắng khi nãy nhìn rất đáng yêu, chắc không phải là rắn độc đâu nhỉ? Ô Mộc cũng không rõ ràng về máy thứ độc này, anh ta không biết con rắn nhỏ màu trắng có độc hay không.
Lâm Thanh Diện cũng không nói ra được cảm giác lúc này là gì, anh nhìn vết thương của mình, đột nhiên phát hiện nó đã biến thành một đóa hoa bảy màu, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ.
Lúc này Ô Mộc cũng chú ý tới vết thương của Lâm Thanh Diện, theo lý mà nói, sau khi bị rắn cắn, nếu là rắn độc vét thương sẽ nhanh chóng sưng lên rồi mưng mủ, nhưng tại sao bây giờ lại xảy ra thay đổi như vậy? Giờ tôi cảm thấy hình như cơ thể cũng không có cảm giác gì quá mạnh, cũng không đề cảm thấy có độc đang chảy trong cơ thể, nhưng đóa hoa bảy màu đột nhiên xuất hiện đúng là có chút kỳ lạ, giống như tự dưng mọc ra vậy.
Lâm Thanh Diện có chút bắt đắc dĩ, rõ ràng bị rắn cắn nhưng hiện giờ anh có cảm giác sau khi bị rắn cắn, nhưng bông hoa bảy màu tự dưng xuất hiện này lại mang đến cho hắn cảm giác rất không ổn, anh luôn cảm thấy dường như hiện giờ mình bị uy hiếp, nhưng cơ thể lại không cảm thấy có gì không thoải mái.
Ô Mộc cũng không biết nên làm gì bây giờ, anh ta cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, Lâm Thanh Diện không muốn để Ô Mộc lo lắng cho anh, liền bảo anh ta đi ra ngoài, bảo anh ta đi tìm người khác.
Anh cảm thấy tình huống trước mắt của mình chỉ có thể hỏi người ăn xin khi trước, dù sao người giỏi về trận pháp như vậy, có lẽ đã từng nhìn thấy loài hoa bảy màu này.
Mặc dù Ô Mộc vẫn còn chút lo lắng, nhưng vẫn nghe lời Lâm Thanh Diện liền đi chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện trong phòng cũng lấy ra quả cầu pha lê mà người ăn xin đưa cho mình trước đó, anh hơi giật mình, quả cầu pha lê kia đúng như dự đoán, bên tai liền truyền đến giọng của người ăn xin.
Sao vậy? Cậu đột nhiên liên lạc với tôi là vì cậu có phương hướng của mắt trận kia rồi sao? Giọng nói vui mừng của người ăn xin phát ra từ quả cầu pha lê.
Tuy rằng gã cảm thấy Lâm Thanh Diện không thể tìm được mắt trận kia ngay, nhưng nhìn khi thấy anh liên hệ với mình, vẫn không khống chế được hưng phần, cho dù chỉ là một phương hướng cũng khiến ông ta chờ đợi.
Lúc này Lâm Thanh Diện thật sự có chút hối hận, rõ ràng là người ăn xin nhờ mình giúp ông ta tìm mắt trận, nhưng mình vừa bắt đầu hỏi ông ta chuyện cá nhân, với những người xung quanh anh, anh cảm thấy ông ta là người duy nhất có thể sẽ biết.
Cho nên Lâm Thanh Diện cực kỳ áy náy mà nói với người ăn xin: Không phải thế, tôi đang làm việc riêng của mình, đột nhiên tôi bị một con rắn nhỏ màu trắng rất đáng yêu cắn, nhưng cơ thể tôi không có cảm giác không khỏe nào lớn, trên vết thương của tôi lại xuất hiện một bông hoa bảy màu.
Tôi chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nghĩ đến ông hiểu nhiều biết rộng, nên muồn hỏi ông chút.
Lâm Thanh Diện giải thích tình huống trước mắt của mình, anh thực sự thấy có lỗi, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng người ăn xin có thể cho mình một lời giải thích, sau đó nhất định anh sẽ giúp người ăn xin tìm mắt trận.
Người ăn xin kia nghe lời Lâm Thanh Diện nói xong, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghe thấy Lâm Thanh Diện nói đến hoa bảy màu thì lại khiếp sợ, bởi vì ông ta từng nghe truyền thuyết của hoa bảy màu, giờ xem ra truyền thuyết này là thật rồi.
CHƯƠNG 1804: VƯƠNG TIỂU LÂM Đây là độc của rắn đồng sinh cộng tử, sao cậu lại có thứ này? Giọng nói kinh ngạc của người ăn xin truyền vào tai Lâm Thanh Diện, sau khi Lâm Thanh Diện nghe được lời giải thích của ông ta, lập tức bồi rối, nhưng nghĩ đến tất cả chất độc trong căn phòng mình đã vào khi trước, anh lại cảm thấy người kia cũng không lừa mình.
Mà Lâm Thanh Diện cũng rất tin tưởng người ăn xin kia, dù sao cũng là tự mình muốn giúp ông ta làm việc, mình có ổn thì người ăn xin kia mới có hy vọng, nhưng rắn đồng sinh cộng tử thì đây là lần đầu anh được nghe.
Dường như người ăn xin cảm nhận được sự sợ hãi của anh, liền giải thích truyền thuyết mà ông ta nghe nói cho Lâm Thanh Diện.
Nghe nói rắn đồng sinh cộng tử này là một loại rắn cực kỳ đẹp, nhưng cậu tuyệt đối không được bị vẻ ngoài của nó lừa dối.
Một khi bị nó cắn, trên vết thương của người bị cắn sẽ xuất hiện một bông hoa bảy màu, đồng thời, ở chỗ bảy tắc của rắn đồng sinh cộng tử cũng sẽ xuất hiện một bông hoa bảy màu.
Lâm Thanh Diện nhìn hoa bảy màu trong gương, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên phản ứng thế nào.
Anh chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, cho nên anh vẫn chưa trả lời người ăn xin, rơi vào trạng thái thẫn thờ, người ăn xin cũng không phải là người biết khuyên nhủ, đối mặt với loại tình huống này, ông ta cũng không biết phải làm sao.
Mà người áo đen bí ẩn kia cuối cùng cũng trở về nơi ở của mình, anh ta lướt qua thứ độc này rất tự nhiên, như thể đi vào chỗ không người, sau đó anh ta lại tìm thấy con rắn nhỏ màu trắng dễ thương của mình, nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai, cẩn thận vuốt ve một chút, ngay sau đó anh ta đột nhiên nhìn thấy bông hoa bảy màu trên bảy tắc của nó, lập tức nỗi giận.
Chết tiệt, ai dám vào phòng mình? Còn bị rắn đồng sinh cộng tử cắn? Người áo đen bí ẩn kia phẫn nộ hô to, khiến những người đang dọn dẹp trong nhà gần đó vô cùng sợ hãi, vội vàng rời đi.
Người áo đen bí ẩn kia chính là Vương Tiểu Lâm, chỉ cảm thầy hiện giờ vô cùng tuyệt vọng, anh ta hao tâm tổn trí lắm mới có thể đi vào biệt thự của Vương lão gia, vất vả lắm mới tiếp xúc được với ông ta, hai người tạm thời đạt được thỏa thuận, tất nhiên là Vương lão gia cho là như thề.
Ba, mẹ, con trai thẹn với hai người! Vương Tiểu Lâm đột nhiên quỳ xuống đất, ngửa mặt kêu trời, nghĩ đến thảm cảnh khi cha mẹ chết lúc trước, bọn họ vẫn trợn trừng mắt như là chết không nhắm mắt vậy, khi anh ta về đến nhà, những gì anh ta nhìn thấy không phải là vui vẻ chào đón ba mẹ mình, mà là cảnh ba mẹ như thế, chỉ cảm thấy vô cùng SUY SỤP.
Mà người khởi xướng tất cả những chuyện này, Vương lão gia sư phụ vẫn vui vẻ lắm, không bị ảnh hưởng tí nào, anh ta cảm thấy không cam lòng, ba mẹ yêu thương anh ta bị ông ta tra tắn mà qua đời, cớ gì ông ta vẫn sống vui vẻ như vậy? Vì vậy Vương Tiểu Lâm thật sự không cam lòng, anh ta tìm được vài con đường, cuối cùng tiêu hết gia sản của mình mới mua được con rắn đồng sinh cộng tử này, kết quả cứ vậy mà lãng phí, anh ta vốn muốn dùng con rắn này lên người Vương lão gia.
Như vậy, sự sống và cái chết của ông ta đều do chính anh ta kiểm soát, hơn nữa anh ta có thể ra đi rất thanh thản.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là, Vương lão gia này không phải cẩn thận bình thường, nếu không phải vì Vương lão gia muốn đối phó với Lâm Thanh Diện, anh ta muốn tới gần Vương lão gia càng không thực tê.
Chỉ là hiện giờ vất vả lắm mới thực hiện được hết tiền đề, đã tiếp cận Vương lão gia cũng thành công, nhưng con rắn của mình lại lãng phí mắt rồi, hiện giờ anh ta chỉ cảm thấy lửa giận phừng phừng, trời cũng muốn giết anh ta, bảo anh ta tiếp tục để cho Vương lão gia tồn tại sao? Anh ta không thể chấp nhận được sự thật này.
Người áo đen bí ẩn nhìn bông hoa bảy màu đáng ghét kia, nghĩ đến mọi kế hoạch của mình đã tan thành mây khói, càng cảm thấy tức giận, nhưng anh ta đã bình tĩnh lại cực nhanh, sau đó niệm chú, xem phản ứng của rắn bảy màu, rồi đưa nó đi ra ngoài.
Mày ngoan nhé, dẫn tao đi tìm người bị mày cắn, tao muốn xem ai đã phá hỏng kế hoạch của tao.
Người áo đen lạnh lùng nói.
Người áo đen kia mang theo con rắn đồng sinh cộng tử đi đến căn phòng Lâm Thanh Diện đang ở, nhìn con rắn đồng sinh cộng tử muốn đi vào, trực tiếp ngăn nó lại, sau đó tạm thời đứng ở gần đó, suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Mà lúc này, sau khi Lâm Thanh Diện ở trong phòng nghe người ăn xin giải thích, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội giãy dụa, không khỏi ôm hy vọng hỏi người ăn xin.
Ông nói xem có cách gì giải được độc rắn này không? Lâm Thanh Diện hỏi xong câu này thì nín thở, anh rất sợ nhận được đáp án phủ định từ người ăn xin, bởi vì mình còn chẳng biết loài rắn này, người ăn xin là người duy nhất biết nhiều về nó.
Sau khi người ăn xin nghe thấy lời anh ta nói thì rơi vào trầm tư.
Ông ta chưa từng thấy loại rắn này, cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Thanh Diện sẽ xảy ra chuyện như vậy, về phần cách giải quyết, tất nhiên là ông ta cũng không biết.
Cho nên người ăn xin chỉ có thể nói thật suy đoán của mình với Lâm Thanh Diện, sau đó bảo anh tìm cách giải quyết: Tôi không biết làm sao để giải nọc độc của loài rắn đồng sinh cộng tử này, nếu cậu muốn giải độc thì chỉ có thể tìm người sở hữu rắn đồng sinh cộng tử, nói không chừng anh ta sẽ có cách.
Người ăn xin kia chỉ cho Lâm Thanh Diện một chiêu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, Lâm Thanh Diện cũng biết ông ta thật sự hết cách rồi.
Dù sao thì số mệnh của hai người hiện tại có quan hệ mật thiết, người ăn xin cũng sẽ không giấu diếm gì.
Lâm Thanh Diện ngắt liên lạc với người ăn xin, nhìn tình huống trước mắt, vẫn không cam lòng, cuối cùng quyết định phải phấn chắn lên, mình vẫn còn có hy vọng, tìm được người áo đen bí ẩn kia, ép hỏi anh ta là được.
Bây giờ xem ra tôi chỉ có thể đi tìm anh thôi, không ngờ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến anh.
Lâm Thanh Diện không biết tâm trạng hiện tại của mình là thế nào, chỉ cảm thầy anh và người áo đen bí ẩn kia có quá nhiều liên quan, mà mình lại phải bước vào căn phòng đầy độc của anh ta lần nữa.
Lúc này Ô Mộc cũng đã trở lại, nhìn thấy Lâm Thanh Diện muốn đi ra ngoài, không khỏi lo lắng hỏi: Giờ anh muốn làm gì? Lâm Thanh Diện chỉ có thể giải thích tình hình trước mắt với Ô Mộc, Ô Mộc vừa nghe thấy anh muốn đi tìm người áo đen bí ẩn kia, lập tức nói muốn đi cùng anh, Lâm Thanh Diện hiện giờ đã trúng độc rắn, anh ta cũng không biết có thể xảy ra tác dụng phụ nào không, vì vậy anh ta phải đề phòng.
CHƯƠNG 1805: HỮU HẢO Lâm Thanh Diện biết tính tình Ô Mộc, cũng không lằng nhằng với anh ta, hai người cứ thế rời khỏi phòng lần nữa, mà Vương Tiểu Lâm vẫn luôn nhìn chằm chằm căn phòng này cũng chú ý tới bóng dáng rời đi của họ, lập tức đi theo phía sau.
Khi bọn họ đi tới một nơi hẻo lánh, Vương Tiểu Lâm cảm thấy cơ hội của mình đã đến, liền sai hàng chục triệu con bọ có cánh tấn công về phía Lâm Thanh Diện, anh ta biết nếu anh ta và Lâm Thanh Diện đánh đơn thì chắc chắn sẽ không thể bằng anh được, anh ta chỉ có thể lợi dụng những thứ này.
Lúc này tuy Lâm Thanh Diện đã trúng độc rắn, nhưng anh vẫn rất nhạy cảm.
Anh trực tiếp đẩy Ô Mộc ra, tự mình đối mặt với đám bọ cánh này, hồn lực trong cơ thể nhanh chóng tản ra, có thể trực tiếp giảm thiểu sức công kích của bọ cánh đến mức tối thiểu, mà Ô Mộc vốn còn lo lắng, thấy sức tần công của đám côn trùng bay đó đang giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cũng yên tâm.
Thấy tình huống hiện tại đã được giải quyết gần hết, Lâm Thanh Diện cũng đoán được, trực tiếp hô lên với người gần đó: Người áo đen bí ẩn, là anh đúng không? Chỉ có anh mới có thủ đoạn này.
Lâm Thanh Diện nói máy câu này xong, Vương Tiểu Lâm cũng biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Thanh Diện, thế nên cũng bước ra, nhưng ánh mắt tức giận kia không hề nhạt đi, thậm chí có người còn có chút tâm trạng giận cá chém thớt với Lâm Thanh Diện.
Là tôi thì sao? Anh đã trúng độc rắn của tôi, phá hỏng kế hoạch của tôi.
Đó là con rắn mà tôi dùng toàn bộ gia sản mới có được, cứ vậy mà bị anh lãng phí rồi.
Vương Tiểu Lâm cảm thấy mình rất uất ức, rõ ràng là anh ta muốn dùng con rắn này để đối phó với Vương lão gia, kết quả hiện giờ lại bị người thay Vương lão gia muốn xử lý hứng thay, anh ta thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
Những gì Vương Tiểu Lâm nói khiến Lâm Thanh Diện nghỉ ngờ, anh cảm thầy có gì đó không đúng lắm, ít nhất là người áo đen này không nên có ác ý với mình, chẳng qua là do mình trúng độc rắn kia mà thôi.
Đã như vậy rồi, mình chỉ cần giải quyết mâu thuẫn với anh ta thì có lẽ mình có thể tìm ra cách giải độc rắn, hơn nữa anh vốn định đi tìm người này, đúng lúc anh ta tự dẫn xác đến, cũng tiết kiệm sức lực cho anh.
Anh cũng có thù oán gì với Vương lão gia sao? Lâm Thanh Diện dùng giọng điệu thăm dò hỏi Vương Tiểu Lâm, bởi vì anh biết rõ Vương lão gia làm rất nhiều việc ác, người có thù với ông ta nhiều vô kể.
Mà người trước mắt này biết mình đang đối phó với Vương lão gia nhưng không tính toán gì, vậy chỉ có thể cho thấy kẻ thù thực sự của anh ta cũng chính là Vương lão gia.
Vương Tiểu Lâm không ngờ anh lại đoán được chuyện này, lại có chút cam chịu, dù sao anh ta cũng không có cách nào để báo thù, có quá nhiều người bảo vệ bên cạnh ông cụ Vương, hơn nữa anh ta lại muốn tra tắn Vương lão gia, không muốn để ông ta chết dễ dàng, bây giờ mọi mục tiêu đều bị phá nát rồi, anh ta không muốn đấu tranh nữa.
Đúng thì sao? Vắt vả lắm tôi mới tìm được con rắn này, nhưng giờ rắn đồng sinh cộng tử bị anh chiếm trước một bước rồi.
Vốn dĩ tôi muốn dùng nó cho ông cụ Vương, ông ta tổn thương ba mẹ tôi, tôi không thể để ông ta tiếp tục sống như thế, là một người xấu, ông ta nên bị trừng phạt.
Vương Tiểu Lâm tức giận nói, anh ta cảm thấy thế gian này thực không công bằng, có người cả đời tốt bụng nhưng cuối cùng lại rưi vào khốn cảnh như thế, có người làm đủ chuyện xấu xa nhưng lại tận hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Ô Mộc một cái, Ô Mộc cũng hiểu suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, hai người họ cùng nhau đi đến bên cạnh Vương Tiểu Lâm đích bên người, vỗ nhẹ vào lưng anh ta như an ủi.
Nếu kẻ thù của bọn họ đều là Vương lão gia, vậy chứng tỏ bọn họ đứng cùng chiến tuyến.
Người anh em, lời anh nói rất đúng, chính là như vậy, nếu không hai người chúng tôi cũng không nhắm vào ông cụ Vương như thế.
Chỉ là chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay, chúng tôi vẫn luôn theo dõi ông cụ Vương, nhưng bây giờ tự nhiên tôi lại trúng độc rắn đồng sinh cộng tử này của anh, tôi cũng vô tội lắm chứ.
Lâm Thanh Diện bắt đầu bán thảm, dù sao những gì anh nói đều là sự thật, anh thật sự muốn hợp sức với Vương Tiểu Lâm, dù sao độc rắn của anh vẫn cần Vương Tiểu Lâm giúp anh tìm cách giải quyết.
Khi Vương Tiểu Lâm nghe những gì Lâm Thanh Diện nói cũng mới phản ứng lại, Lâm Thanh Diện cũng là một người vô tội, chắc chắn anh không muốn trúng loại độc rắn này, mình giận cá chém thớt với Lâm Thanh Diện đúng là hơi quá đáng.
Cũng đúng, anh cũng là một người đáng thương, mục đích của chúng ta đều giống nhau, nhưng bây giờ lại hại anh gánh tội lỗi mà đáng ra ông cụ Vương phải chịu, anh cũng rất oan ức, nhưng ba mẹ tôi thì phải làm sao đây? Tôi vẫn muốn trả thù cho họ.
Vương Tiểu Lâm chưa bao giờ là một người tàn nhẫn, cho dù chế ra bao nhiêu chất độc cũng chưa từng cố ý hãm hại người khác, ông cụ Vương là người duy nhất anh ta muốn đối phó, bây giờ gặp phải tình huống này, anh ta thật sự bối rối.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta, xem ra mình có thể hỏi anh ta chuyện giải độc, dù sao thì một người dùng độc giỏi thế mà lại có tính tình như vậy cũng rất hiếm.
Đừng nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta nhất định phải đối phó với ông cụ Vương, nhưng trước tiên tôi phải giải độc rắn này đã, không biết anh có cách giải không? Lâm Thanh Diện cần thận hỏi Vương Tiểu Lâm, anh cũng không biết anh ta có cách nào không, nhưng đây là lối thoát cuối cùng của mình, nếu anh ta cũng không biết thì có lẽ mình sẽ phải mang độc rắn này cả đời.
Ô Mộc nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Diện, trong lòng có chút khó chịu, anh ta chưa thấy Lâm Thanh Diện thế này bao giờ, nghĩ đến tình huống hiện giờ, anh ta cũng rất xót xa, nhưng qua cuộc nói chuyệnvừa rồi khiến anh ta nhận ra cái người Vương Tiểu Lâm này biết anh ta là một người thật thà tốt bụng.
Đúng vậy, nếu anh có cách nào đã nói ra đi, ba người chúng ta hiện giờ đã là người chung một chiến tuyến, coi như là vì có cùng kẻ thù là Vương lão gia, có thể kết nghĩa anh em đáy.
Ô Mộc ở bên cạnh phụ họa nói.
Vương Tiểu Lâm nhìn hai người bọn họ, cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy bọn họ nói rất có lý, trực tiếp lầy độc phổ cha mẹ để lại cho anh ta ra, sau đó giao nó cho Lâm Thanh Diện.
Tôi cũng cũng không phải giải độc rắn thế nào, nhưng loài rắn đồng sinh cộng tử này, tôi xem độc trong phổ thì thấy nó là thích hợp nhất để đối phó ông cụ Vương, tôi vẫn chưa đọc kỹ quyền sách này, cúng ta có thể xem qua ở đây, biết đâu sẽ có cách giải độc rắn.
Vương Tiểu Lâm cũng không giữ cho riêng mình, tiếp lấy độc phổ ba mẹ để lại cho anh ta ra.
CHƯƠNG 1806: RẮN PHÁT SÁNG Lâm Thanh Diện nhìn quyển sách mà Vương Tiểu Lâm đưa cho mình, càng công nhận người anh em này, anh cảm thấy anh ta đối với mình chân thành như vậy, anh trước đó nên trực tiếp nói chuyện với anh ta, không nên tự ý lẻn vào nhà của anh ta, kết quả còn bị trúng oan một loại độc rắn, có điều hối hận cũng không có tác dụng.
Anh cũng không có khách sáo với Vương Tiểu Lâm, trực tiếp lật quyền sách này ra, tính mục đích của anh cũng rất mạnh, chính vì tìm cách giải độc rắn của rắn đồng sinh cộng tử này, các loại độc vật khác, anh cũng không có xem, anh cảm thấy đây là bản lĩnh của Vương Tiểu Lâm, anh không thể xâm phạm chuyện riêng tư của anh ta.
Ô Mộc ở bên cạnh an ủi Vương Tiểu Lâm, Lâm Thanh Diện không ngừng lật sách, ba người đã chung đụng bình hòa theo cách khác thường như vậy, thậm chí trông vô cùng hài hòa.
Cuối cùng Lâm Thanh Diện mừng rỡ hô một tiếng: Tìm được rồi, Vương Tiểu Lâm, không biết anh từng nghe nói về loại rắn phát sáng này chưa? Lâm Thanh Diện vừa lật đọc quyển sách này, anh phát hiện nếu như muốn giải loại độc rắn của rắn đồng sinh cộng tử, vậy thì chỉ có thể độc trị độc, tuy độc tính của loại rắn phát sáng này rất mạnh, nhưng chỉ có rắn phát sáng mới có thể giải được độc rắn của rắn đồng sinh cộng tử.
Vương Tiểu Lâm nghe thấy tiếng hô của Lâm Thanh Diện, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với Ô Mộc nữa, khi nghe thấy anh nói đến rắn phát sáng, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, néu loại rắn khác, vậy thì rất dễ tìm được, con rắn phát sáng này đã rất nhiều năm không có xuắt hiện rồi.
Lâm Thanh Diện, tôi nói thật với anh, sự xuất hiện của rắn phát sáng chắc là vào 11 năm trước, 11 năm nay, luôn có người cố thử tìm ra nó, nhưng lại không có bất kỳ bóng dáng nào, hơn nữa tôi nghe nói có người đã từng ở núi tuyết từng nhìn thấy dấu vết của rắn phát sáng, nhưng có phải là thật sự tồn tại hay không, thì không biết.
Vương Tiểu Lâm nói thông tin mình biết cho Lâm Thanh Diện, anh ta thật sự không ngờ, muốn giải độc rắn của rắn đồng sinh cộng tử này, vậy mà cần rắn phát sáng.
Có điều nếu như suy nghĩ kỹ lại, thật ra điều này cũng khá hợp lý, bởi vì rắn đồng sinh cộng tử vốn rất hiếm gặp, mà khắc tinh với nó chính là rắn phát sáng, độc tính của hai con rắn này đều sẽ sinh ra sự tương khắc mạnh mẽ, hơn nữa thế gian hiếm gặp, không giống loại có khả năng sinh sôi vô cùng mạnh như độc vật khác, thường xuyên có thể nhìn thấy.
Rắn phát sáng khó tìm như vậy sao? Anh nói đã phát hiện dấu vết của nó trong núi tuyết, vậy cũng không có ai tìm được nó sao? Lâm Thanh Diện có hơi nghi hoặc hỏi Vương Tiểu Lâm, bởi vì anh không tiếp xúc với những độc vật này, cho nên đối với những loại rắn này cũng không quá hiểu.
Vương Tiểu Lâm nghe thấy lời anh nói, chỉ khẽ lắc đầu, nếu như rắn phát sáng thật sự dễ dàng tìm được như vậy, cũng không thể hơn mười năm này đều không có một tin tức cụ thể nào truyền ra.
Cho nên tôi mới nói rắn phát sáng khó tìm, tuy nói có người ở núi tuyết nhìn thấy dấu vết của nó, nhưng tin này là thật hay giả, không có ai biết, có khả năng nó thật sự ẩn nấp ở núi tuyết, cũng có khả năng nó chỉ là tin quảng cáo người khác tung ra.
Vương Tiểu Lâm nói rất bắt lực, bản thân bây giờ đều đã công nhận Lâm Thanh Diện, tự nhiên cũng hy vọng anh có thể thuận lợi giải quyết độc rắn, nhưng muốn tìm được rắn phát sáng, là thật sự không dễ dàng.
Anh ta thầy biểu cảm sứng sờ của Lâm Thanh Diện hiện nay, cũng biết anh chắc chắn không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng quả thật như vậy, có điều anh ta vẫn an ủi Lâm Thanh Diện một phen, vẫn muốn có hy vọng mới được, nếu không độc rắn này mãi mãi đều sẽ không được giải.
Anh vẫn là đến núi tuyết thử xem, tuy không nhất định có thể tìm được rắn phát sáng, nhưng chuyện này cũng không hẳn là tin quảng cáo, tôi tin bản lĩnh của anh, Vương Tiểu Lâm không hy vọng Lâm Thanh Diện từ bỏ như vậy, đối với độc tính của rắn đồng sinh cộng tử, anh ta rất hiểu rõ, bây giờ néu đã có cách giải quyết, hơn nữa điều này lại có dây dựa lớn với Lâm Thanh Diện, cũng hy vọng anh có thể đi thử xem.
Lâm Thanh Diện bị lời của Vương Tiểu Lâm nhắc nhở, mới phát hiện mình trước đó vậy mà đi vào trong ngõ cụt, anh không thể có những suy nghĩ này, chỉ cần có một phương hướng thì anh không thể từ bỏ, bắt buộc phải đi tìm, chỉ có tìm rồi, mới có thể chấp nhận thất vọng, nếu như không có tìm kiếm, anh chỉ đành trực tiếp từ bỏ, nhưng về sau cũng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh.
Anh nói không sai, mặc kệ núi tuyết có rắn phát sáng hay không, tôi đều nên đi thử một phen, vậy lộ trình tiếp theo của tôi cũng đã định rồi, tôi phải đến núi tuyết rồi, vậy anh thì sao, Vương Tiểu Lâm, tiếp theo anh muốn làm như nào? Lâm Thanh Diện thủ vững trái tim của mình, xác định được lộ trình tiếp theo thì cũng không suy nghĩ linh tỉnh nữa, anh là một người rất kiên định, chỉ cần có mục tiêu, tiếp theo chỉ cần kiên trì là được rồi, nhưng người anh em tốt vừa mới quen biết này của anh, hơn nữa anh ta lại có thù hận lớn như vậy với Ông cụ Vương, anh không biết anh ta sẽ làm gì.
Vương Tiểu Lâm có hơi mờ mịt nhìn trời, anh ta ở trong phủ đệ này của Ông cụ Vương, từ trước tới nay đều có động lực, cũng biết mục đích của bản thân, nhưng tình hình hiện nay dường như không cho phép loại chuyện này xảy ra rồi.
Anh ta lại chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói với hai người bọn họ: Tôi vẫn là tiếp tục ẩn núp ở trong phủ đệ của Ông cụ Vương, đã chờ lâu như vậy rồi, hơn nữa tôi cũng không muốn phí hoài công sức, nói không chừng tiếp theo tôi còn có cách khác, có thể giết chết Ông cụ Vương, xem tình hình rồi tính.
Lâm Thanh Diện và Ô Mộc nghe thấy lời nói của Vương Tiểu Lâm thì biết bọn họ tiếp theo chắc chắn không tiếp tục đi cùng rồi, bởi vì Vương Tiểu Lâm đã lẻn vào trong phủ đệ của Ông cụ Vương, cũng có được sự tin tưởng của ông ta, con đường còn lại cũng chỉ có thể tự anh đi tiếp.
Lâm Thanh Diện là người thẳng tính, trên con đường này, anh thật ra đã ly biệt với rất rất nhiều người, tuy là bạn bè, nhưng bọn họ cũng sẽ không mãi ở bên nhau, chung đụng, nghĩ đến con gái của anh còn đang đợi anh, trên con đường này anh cũng không thể dừng lại, không thể chùn bước.
Được, xem ra chúng ta tiếp theo phải mỗi người đi mỗi ngả rồi, hy vọng anh có thể thuận lợi đạt được mục đích của anh, báo thù rửa hận cho sư phụ của anh, tôi tới núi tuyết tìm kiếm rắn phát sáng, thật sự hy vọng chúng ta sau này có một ngày có thể đoàn tụ lần nữa.
Lâm Thanh Diện nói với Vương Tiểu Lâm mà có hơi cảm khái, bạn bè cuối cùng sẽ phải ly biệt, nhưng khi ly biệt tóm lại sẽ pha tạp các loại cảm xúc lại, Ô Mộc bị bầu không khí này lây nhiễm, nhất thời cũng có hơi buồn, vừa rồi nói chuyện phiếm với Vương Tiểu Lâm, thật sự khiến anh ta cảm thấy gặp được tri kỷ.
Vương Tiểu Lâm, hy vọng chúng ta lần sau còn có cơ hội cùng nhau uống rượu, người bạn như cậu, Ô Mộc tôi nhận rồi, cậu nhất định phải sống tốt, đợi chúng tôi quay lại.
Ô Mộc vỗ mạnh vào vai của Vương Tiểu Lâm, muốn trút ra cảm xúc đè nén trong lòng mình.
Vương Tiểu Lâm tuy cảm thầy có một chút đau đớn và không nỡ, nhưng đây là sự lựa chọn anh ta đưa ra, anh ta bây giờ chỉ có thể án binh bất động, ẩn núp xem ngày tháng sau này.
CHƯƠNG 1807: XUNG ĐỘT Vương Tiểu Lâm tuy uống say bí tỉ, có điều trong lòng rất rõ, toàn bộ gia tài của anh ta bây giờ chỉ có thể cho Lâm Thanh Diện, nếu như không cho anh, sợ rằng ngày mai không nhìn thấy anh đâu nữa.
Rắn đồng sinh cộng tử thật sự là một loài rắn khác biệt, sợ rằng khắp thiên hạ này không có con rắn độc nào có độc tính giống như nó.
Chuyện này thiết nghĩ không cần tôi nhắc nhở, anh chắc cũng biết sự việc phát triển đến mức độ nào, bây giờ bắt buộc phải để lại rắn đồng sinh cộng tử cho anh rồi.
Nói thật tôi vẫn là có chút không nỡ, anh thật sự không biết tôi ban đầu đã tốn bao nhiêu mới có được con rắn này, do thuộc tính mạnh mẽ, tôi mới bằng lòng bỏ ra cái giá cao như vậy, nhưng không ngờ sai sót ngẫu nhiên, lại hoàn thành hiệu quả cuối cùng với anh, hơn nữa rắn đồng sinh cộng tử chỉ có một lần hiệu quả thần kỳ như vậy! Lâm Thanh Diện thở dài, những lời Vương Tiểu Lâm nói anh đều rõ, nhưng đây không phải là sự lựa chọn của anh.
Nếu như anh cố ý đi trêu chọc rắn đồng sinh cộng tử, vì thế trong cơ thể bị hạ loại kỳ độc này, vậy cũng không có gì đáng nói, Lâm Thanh Diện đáng đời, có đúng không, nhưng tình hình hiện nay không phải như vậy! Chuyện này bắt luận nói như nào, bắt buộc phải cảm ơn Vương Tiểu Lâm anh rồi, nếu như không phải anh thầu tình đạt lý như vậy, thiết nghĩ người anh em tôi bây giờ đã sống không được thời gian dài rồi, ở đây bắt buộc phải cúi người với anh, bày tỏ ý cảm ơn chân thành với anh, anh thật sự chính là ân nhân cứu mạng của tôi! Lúc này nói ra lời lẽ như này, đại đa số đều là một vài lời thật lòng, sẽ không tồn tại tình huống giả vờ giả vịt kia, nói thì ra dù sao cũng là vì anh, khiến kế hoạch củ Vương Tiểu Lâm hoàn toàn phá sản.
Tuyệt đối đừng cảm ơn tôi, bởi vì chúng ta có cùng chung lý tưởng, đó chính là giết chết Ông cụ Vương, nếu như không giết được ông ta, trong lòng tôi sẽ rất không thoải mái, thiết nghĩ các anh cũng giống như tôi bất mãn với các hành vi trước kia của ông ta, vậy thì chúng ta bây giờ bắt buộc phải dốc hết sức rồi! Vừa rồi nói hết câu nói đanh thép đó thì Vương Tiểu Lâm đã ngắt đi, Lâm Thanh Diện lúc này cầm ly rượu, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, Ô Mộc ở bên cạnh đã hoàn toàn say rồi.
Anh bây giờ ngay cả một người có thể uống rượu cùng cũng không có rồi, ban đầu nghĩ Ô Mộc chắc có tửu lượng rất tốt, nhưng không ngờ tửu lượng của anh ta cũng bình thường.
Lâm Thanh Diện tôi khi ở trên trái đất, đội trời đạp đất, mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gi, đều có thể giải quyết được, Dược Thần Cốc, Chúng Thần Điện, tôi đều là nói một là một, nhưng bây giờ, nơi này là Thiên Giới… thực lực của tôi ở đây căn bản không tính là cái gì, hơn nữa, tại sao sau khi đến đây, sự việc cũng nối nhau mà tới, phải biết, vốn dĩ mục đích tôi đến Thiên Giới, cũng chỉ là dẫn Bích Hoài và Nặc Nặc cùng tu luyện mà thôi.
Trong lòng Lâm Thanh Diện vẫn rất buồn, nhưng lúc này trong men say, anh cũng không rõ bản thân nói cái gì, sau đó liền ngã xuống.
Lúc này vật sống duy nhất có thể tỉnh táo ở đây, chỉ có rắn đồng sinh cộng tử mà Ô Mộc mang tới, bởi vì nguyên nhân đặc thù, cho nên vô cùng thân cận với Lâm Thanh Diện, từ từ bò lên mặt của Lâm Thanh Diện, thè lưỡi, liếm gò má của Lâm Thanh Diện hết lượt này đến lượt khác.
Không biết sau khi anh tỉnh lại, nhìn thấy một màn kinh người như này, liệu có khi nào sẽ kinh ngạc đến nhảy dựng lên không.
Vương Tiểu Lâm là người đầu tiên tỉnh lại, anh ta trước kia có một khoảng thời gian rất dài đều trong trạng thái mượn rượu giải sầu, cho nên tửu lượng cũng vô cùng tốt.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện vẫn đang ngủ say, anh ta không tự chủ được mà thở dài một tiếng.
Lâm Thanh Diện có thể nói là người có thực lực mạnh nhất trong ba người bọn họ, bắt luận là lực công kích hay khả năng đánh đối kháng cũng là số một số hai, nhưng đây chỉ là tương đối mà thôi, nếu thật sự đối đầu với một số lão đại có thực lực cao thâm khó lường thì sẽ bị đánh, có thể chạy trốn được đã là may mắn rồi.
Dù sao, nơi này là Thiên Giới! Mà ba người bọn họ muốn lật đỗ Vương lão đại người có thế lực cường đại, không biết phải hao tổn sức lực như nào, bọn họ của hiện tại, dường như không có năng lực này, nhưng thời gian không đợi người.
Lâm Thanh Diện, nhờ cả anh rồi.
Vương Tiểu Lâm khẽ nói, sau khi để lại một lời nhắn trên tờ giấy cho Lâm Thanh Diện, anh ta tiếp tục trở về trong phủ của Ông cụ Vương, chọn ẩn núp tiếp.
Sau khi Lâm Thanh Diện tỉnh lại, phát hiện rắn đồng sinh cộng tử ở bên cạnh mình, cũng giống Vương Tiểu Lâm mà thở dài một tiếng.
Sau đó bèn nhìn thấy lời nhắn Vương Tiểu Lâm để lại, nội dung bên trong khiến anh không khỏi thầm rơi nước mắt, khả năng là nghĩ đến tình cảnh bi thảm khi đó.
Khi Ô Mộc tỉnh lại, còn tưởng Lâm Thanh Diện với Vương Tiểu Lâm chỉ uống một chút rượu, nói bọn họ thật sự quá không trượng nghĩa rồi, không ngờ Lâm Thanh Diện nói ra sự thật, anh ta lại càng thấy xấu hổ, chỉ đành tìm chủ đề khác để che đậy sự ngại ngùng của mình.
Lâm Thanh Diện lại không quan tâm nhưng điều này, vội vàng thúc giục Ô Mộc thu dọn, bọn họ phải tới ngọn núi tuyết từng xuất hiện rắn phát sáng.
Bọn họ đánh chết cũng không có ngờ, trên ngọn núi tuyết này vậy mà còn có bóng người, ở trong ấn tượng nhất quán của Lâm Thanh Diện, bọn họ đến loại nơi không có máy ai kia, mãi đi khi đi ra khỏi nơi đó, cũng chỉ có bản thân hoặc người quen đồng hành bên cạnh.
Nhưng không có ngờ đây là lần đầu tiên gặp phải người xa lạ, Lâm Thanh Diện vốn muốn đi tới bắt chuyện, không có ngờ Ô Mộc nhanh hơn anh.
Không ngờ ở đây còn có thể gặp được người sống, thật sự là quá vinh hạnh rồi, xin chào, tên của tôi là Ô Mộc, hy vọng chúng ta làm quen một chút.
Nếu như có thể giúp đỡ lẫn nhau, thật là một chuyện không còn gì tốt bằng.
Lời nói còn chưa dứt, Lâm Thanh Diện nhận thấy dưới chân của Ô Mộc, hình như giẫm nát thứ gì đó thì không khỏi nhíu mày, người trước mặt này nhìn cách ăn mặc chắc là người bắt bò cạp, vậy thì thứ Ô Mộc vừa rồi giẫm phải, chắc là một con bò cạp.
Người ngoài như anh sao lại thô lỗ như vậy, tại sao muốn giẫm nát bọ cạp của tôi? Tôi nói cho anh biết, chuyện này ngày hôm nay nếu như hai người không cho tôi một lời giải thích, vậy thì tuyệt đối không xong đâu, tôi sẽ không tha cho hai người! Lâm Thanh Diện thở dài, quả nhiên Ô Mộc gặp phải người không quen biết, chỉ là muốn đi tới bắt chuyện, lần này đụng phải nhân vật ghê gớm rồi.
Người bắt bò cạp đưa ra giá bồi thường, Ô Mộc bắt mãn, hai người sau vài chiêu, Lâm Thanh Diện ở một bên lắc đầu bát lực, trực tiếp đẩy Ô Mộc sang một bên, trả tiền đủ số.
CHƯƠNG 1808: BÁT NGỜ ĐỘT PHÁ Con người này bị làm sao thé, tôi chẳng qua chỉ giãm nát một con bọ cạp của anh ta, vậy mà dám dùng công phu sư tử ngoạm như vậy, nếu như đổi lại thường ngày, tôi chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận nhừ tử, khiến anh ta biết rõ Ô Mộc tôi rốt cuộc là một người như nào.
Ô Mộc có hơi bắt mãn, lúc này Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai của anh ta.
Bây giờ bọn họ bản thân cũng khó bảo vệ được, càng huồng chi, chuyện này vồn là Ô Mộc không đúng.
Một ít tiền mà thôi, Lâm Thanh Diện sẽ không để trong lòng.
Lâm Thanh Diện cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn có thể giúp cậu kiếm lại số tiền này, đợi sau này chúng ta yên ổn rồi, nhát định phải tìm tên đó tính sổ, dám nhân cơ hội bắt chẹt hai chúng ta, thật sự là chán sống rồi.
Lâm Thanh Diện khoát tay, ra hiệu hiện nay tìm rắn phát sáng là chuyện quan trọng nhất, nếu như bản thân bởi vì do không tìm được, vậy thì anh sẽ nguội lạnh, tất cả mọi chuyện đều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng chính trong cuộc nói chuyện câu được câu chăng này, Lâm Thanh Diện phát hiện bọn họ hình như đã lơ đi một vân đề.
Ô Mộc vừa rồi còn nghĩ chắc là vần đề hoàn cảnh, còn anh không dám lớn gan ra tay, nhưng hoàn cảnh hiện nay lại trở nên càng tồi tệ hơn, cũng là chuyện hai người không có nghĩ tới.
Thầy người bắt bò cạp trước đó đã chạy mắt dạng rồi, đoán chắc là biết rõ sự thay đổi lạ kỳ của núi tuyết này, nhưng lại không có nhắc nhở bọn họ, thật sự là uỗng phí mình đã bỏ ra một khoản tiền lớn.
Tên đó thật sự không phải thứ gì tốt lành, nhắc nhở chúng ta, anh ta lẽ nào sẽ chết hay sao? Thật sự là không có một tí ti chủ nghĩa nhân đạo, có điều trước đây nghe người già trong thôn nói loại tuyết sạt này chắc là do con người nói to mà tạo thành, sao hai chúng ta nói chuyện bình thường cũng xảy ra chuyện như này, thật sự là quá khiến người ta cảm thấy nghi hoặc rồi.
Lâm Thanh Diện bây giờ đều có hơi khâm phục Ô Mộc rồi, anh ta vào thời khắc nguy hiểm này, vậy mà còn có thẻ trong lúc gặp nguy hiểm không hề sợ hãi nói ra lời lẽ này, thật sự không biết anh ta là ngu ngốc, hay thật sự không sợ chết nữa.
Bởi vì vào lúc anh ta vừa nói chuyện, từng phiến tuyết đã sụp.
xuống, hai người bọn họ lúc này cho dù hack, sử dụng lực lượng toàn thân, cũng tuyệt đối chạy không thoát được hiện tượng tuyết sạt kỳ lạ.
Mau nằm xuống, nghe tôi, đừng nhúc nhích, nều như hơi nhúc nhích, hai người chúng ta sẽ bị tách ra, nắm tay nhau, mau! Sau khi Lâm Thanh Diện nói xong lời này, Ô Mộc vừa hay đưa tay đến trước ngực anh, Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đan mười ngón tay vào nhau, lúc này mới tránh được lần tuyết sạt khủng khiếp như vậy, hai người bị tách ra.
Khi Lâm Thanh Diện chằm chậm tỉnh lại, phát hiện đầu có hơi đau, phả biết số tuyết tích tụ này là từ độ cao ngàn mét sát lở xuống, vậy thì đối với bọn họ mà nói, chính là một lần đả kích không nhỏ, người tu luyện bình thường khả năng phải ba ngày mới có thể hồi phục sức.
Nếu là người bình thường gặp phải loại tuyết sạt này, trực tiếp nhận mệnh, bát luận bạn trồn ở đâu, đều có khả năng sẽ vì các loại nguyên nhân mà chết, còn không bằng thống khoái để tuyết sạt tới đè chét.
Ô Mộc, anh đang ở đâu? Trước đó không phải nói anh nắm chặt tay của tôi sao? Sao lâu như vậy rồi, anh vẫn không thây bóng dáng đâu.
Lâm Thanh Diện lúc này cảm thấy môi của mình có hơi khô khốc, không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, giống như có chuyện gì đó, giống như đang cưỡng ép đả kích anh, xảy ra hiện tượng tuyết sạt kỳ lạ như này, giống như có thứ gì đó đang âm thằm cánh cáo bọn họ đừng đối đầu với Vương lão gia, thật sự là như thế sao? Lâm Thanh Diện không đồng ý.
Lúc này, Ô Mộc cuối cùng đã đưa một cánh tay ra, xem như đáp lại, anh ta vừa rồi cũng bị tuyết đè ở trong u tuyết, cảm thấy đầu vô cùng đau, miệng cũng khô khốc như Lâm Thanh Diện, có điều anh ta lấy ít tuyết đó để trong lòng bàn tay rồi hòa tan, bôi nước đã hòa tan lên miệng của mình, lúc này mới hơi đỡ hơn.
Không biết tại sao lại xảy ra chuyện như này, nhưng tiếp theo chúng ta phải đi ra khỏi nơi thần bí này, trước tiên đi dò đường đã! Nếu như hôm nay có thể đi ra, vậy thì tắt cả mọi chuyện đều không tính là quá tồi tệ.
May mắn trong bát hạnh, là anh không có đề rắn đồng sinh cộng tử ở trên người mình, một trận tai họa vừa rồi, nếu như anh thật sự làm giống như trước đó nghĩ, sợ rằng lúc này không bị tuyết đè chết, cũng bởi vì cái chét của rắn đồng sinh cộng tử, liên lụy với anh biến anh thành một cỗ thi thể rồi.
Không lâu sau, còn có một tin tốt truyền tới, đó chính là ba lô của bọn họ không có mắt, mà rơi ở nơi nào đó.
Trong này đều là lương khô, đều là loại lương khô hàng đầu sau khi ăn no thì lập tức có thể khỏe như vâm, như thế cũng bảo đảm bọn họ cho dù ở đây không ra ngoài được, mười ngày nửa tháng sau cũng sẽ không chết đói.
Rắn đồng sinh cộng tử được anh để vào một nơi an toàn tuyệt đối, hơn nữa còn dùng thời gian một đêm, luyện chế một trận pháp, nếu như có ai muốn cưỡng ép xông vào, vậy thì sẽ bị trận pháp nghiền vụn.
Chuyện này đều là họa của tôi, nếu như tôi lúc đó không giẫãm nát con bọ cạp của người bắt bọ cạp đó, vậy thì sự việc sẽ không phát triển đến mức độ này, bởi vì không chậm trễ, chúng ta lúc này đã ở trên đỉnh núi rồi, cho dù xảy ra hiện tượng tuyết sạt, cũng không có chút liên quan với chúng ta, chuyện này đều là do tôi! Ô Mộc bực tức, nhìn ra được, anh ta lúc này rất là hối hận, Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai của anh ta, tỏ ý an ủi, dù sao chuyện này ai cũng không có sai, không biết trách ai, vậy thì quy trách nhiệm cho ông trời vậy! Bây giờ chúng ta phải ra ngoài, tính kế lâu dài.
Lâm Thanh Diện, cậu yên tâm ở lại đây, cũng xem như là một điểm hội họp, tôi đi dò đường.
Lâm Thanh Diện gật đầu đáp ứng, sau đó sau khi Ô Mộc đi, một người lấy nồi sắt trong ba lô ra cho thêm ít tuyết, đun một nồi nước nóng.
Hiện nay bắt buộc phải đợi Ô Mộc quay lại, hai người bọn họ chia nhau, bởi vì nơi này trong chốc lát sẽ không đi ra được, lúc này Lâm Thanh Diện nhìn thầy con bọ cạp chết trong ba lô.
Chỉ cần không phải là loại bọ cạp kịch độc kia, bọ cạp bình thường, đối với bọn họ mà nói thậm chí có thể là mỹ vị.
Lâm Thanh Diện ném con bọ cạp đó vào trong nồi sắt, bản thân ngưng tụ hồn lực, đầu ngón tay bắn ra ngọn lửa màu lam nhạt, tuy ở trong thực chiến chỉ hiệu quả trong khoảng 5m, nhưng đun nóng nước đủ rồi.
Sau khi nấu xong con bọ cạp, Lâm Thanh Diện nuốt hét xuống, nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ.
CHƯƠNG 1809: NĂNG LỰC HOÀN TOÀN MỚI Xong rồi, lần này mình không phải tới số rồi chứ? Không ngờ rắn đồng sinh cộng tử không có chuyện, nhưng mình bây giờ gặp xui rồi, không ngờ mình khi chết đi còn liên lụy tới một con rắn, thật sự không ra làm sao.
Vừa rồi khi Lâm Thanh Diện muốn nôn ra thứ đã nuốt xuống kia, nhưng phát hiện lúc này đã muộn rồi, nếu như thật sự muốn lấy dị vật trong bụng con bọ cạp đó ra, vậy thì phải rạch bụng Lâm Thanh Diện, như thế, còn không bằng bị tuyết đè chết cho rồi.
Theo trực giác, Lâm Thanh Diện cảm thầy trong cơ thể dường như có thứ như trân châu, quỷ biết trong con bọ cạp đó rốt cuộc chứa thứ gì, dù sao người bắt bọ cạp kỳ lạ như vậy, bọ cạp bắt được há không phải càng thêm kỳ lạ hay sao? Lúc này Lâm Thanh Diện phát hiện nước trong nồi sắt hiện nay đều đóng băng rồi, hơn nữa bên trong có chút ánh sáng màu lam yếu ớt, nồi sắt hiện nay bởi vì rất lạnh giá, đã mỏng tang như giấy, Lâm Thanh Diện chạm nhẹ vào, chiếc nồi sắt lập tức nứt vỡ.
Lâm Thanh Diện lúc này tâm trạng nặng nề lấy ra quả câu thủy tinh, hiện nay đi xin sự giúp đỡ của người ăn xin, là cách duy nhất anh làm được, nều không, Ô Mộc hiện nay chưa có trở về, anh đều không rõ nên nói chuyện kỳ lạ này với ai? Bình thường nghe thấy náo kịch như này, sợ rằng đều sẽ cười chê đương sự không suy nghĩ, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, nếu như bản thân ở trong cảnh nguy hiểm như này, căn bản không thể suy nghĩ đàng hoàng được.
Quả cầu thủy tinh của anh xuất hiện bóng người của người ăn xin ở bên kia, Lâm Thanh Diện thầm thở dài, hiện nay người ăn xin nói anh không cứu được, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ nằm yên đợi chết, anh từ đầu tới cuối chưa từng đấu với Vương lão gia có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa rất nhiều quỷ ké.
Nhưng sau khi người ăn xin nghe nói chuyện của anh, không có lập tức bày tỏ sự thương xót với Lâm Thanh Diện, mà ở trong trí nhớ của mình, lục tìm tên gọi của thứ đó.
Thứ Lâm Thanh Diện nuốt xuống, thứ ở trong con bọ cạp, vậy mà là có tên, néu có tên gọi, chắc sẽ không phải là vật kịch độc.
gì đâu nhỉ? Cậu bây giờ không cần khẩn trương, chuyện này không có tồi tệ như cậu nghĩ, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến, ít nhất, cậu bây giờ không thể dùng tâm trạng cực kỳ bi quan nhìn nhận những chuyện này, nều không khả năng tất cả đều không thể vãn hồi rồi.
Lâm Thanh Diện thở dài, nghĩ mình thật sự là nhà dột còn gặp mưa đêm, chuyện có tỷ lệ nhỏ như vậy, cũng có thể bị anh đụng phải, nếu lúc đó anh không tham ăn, sợ rằng chuyện này sẽ không xảy ra trên đầu anh.
Nhưng không lâu sau, người ăn xin vậy mà lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, lời nói sau đó nói với Lâm Thanh Diện đã khiến Lâm Thanh Diện thoát khỏi cảm xúc bi quan.
May mà vào lúc này, Ô Mộc đã quay lại, có điều anh ta không có mang về tin tốt, mà nói xung quanh đây đều là một màn tuyết trắng bao trùn, căn bản không tìm được đường.
Lâm Thanh Diện chúc mừng cậu, cậu tuyệt đối đừng nghĩ tôi bị điên, viên trân châu mà cậu nuốt, chắc là Băng Phách Viên Châu, tôi vừa mới nghĩ trong môi trường địa lý ở chỗ cậu, và xuất hiện trong bụng bọ cạp, vậy thì tôi cơ bản có thể phán đoán, đó chính là Băng Phách Viên Châu.
Lâm Thanh Diện không biết Băng Phách Viên Châu là thứ gì, nhưng anh nhìn ra trên mặt của người ăn xin không có lộ ra cảm xúc bi thương hay tuyệt vọng, vậy thì tất cả đều dễ phán đoán rồi.
Thứ anh nuốt, không những không có bát kỳ tổn hại đối với cơ thể, còn có khả năng khiến anh nhiều thêm một hai kỹ năng khác, điều này chưa chắc không phải là một chuyện tốt! Lâm Thanh Diện thằm thở phào trong lòng, nghĩ bản thân đã gặp phải nhiều chuyện lạ thường như vậy, hiện nay có đại ngỗ như này, lẽ nào không phải là điều đương nhiên sao? Sẽ không có ai vận khí cứ tệ mãi được! Lâm Thanh Diện siết chặt nắm đắm, đột nhiên tràn ngập lòng tin về con đường phía trước, vùng núi tuyết này và Vương lão gia, đều không thể ngăn cản bước chân tiến về phía trước của anh, anh muốn hướng về phía mặt trời, quang minh chính đại mà đi.
Ô Mộc lúc này vừa hay quay lại, gãi gãi đầu, không rõ Lâm Thanh Diện rốt cuộc gặp phải chuyện gì, thầy anh vừa khóc vừa cười, trong lòng rất không biết như nào.
Người ăn xin bảo Lâm Thanh Diện biểu diễn mộ chút, Băng Phách Viên Châu rốt cuộc có công hiệu thần kỳ gì, tuy ông ta rõ ràng có một thứ như Băng Phách Viên Châu, nhưng dù sao loại bảo bối nhìn rồi sẽ khiến người ta cảm thấy đỏ mắt, phải xem cơ duyên tạo hóa của mỗi người, người ăn xin như ông ta có lợi hại như nào, cũng chưa từng thầy thứ này.
Lâm Thanh Diện lúc này đưa tay thăm dò, đột nhiên phát hiện ở cổ tay của tay phải của anh xuất hiện một ấn ký hình viên trân châu màu lam, bên trên ẩn hiện ánh tuyết nhàn nhạt.
Lâm Thanh Diện phát tay, nơi trước đó bị tuyết đè, đột nhiên hình như trồng trơn, chỉ đề lại phiến đất trơ chọi và một ít cỏ, néu không phải anh, những cây cỏ nhỏ này phải đến mùa xuân mới có thể mọc ra.
Nhưng sau khi Lâm Thanh Diện dùng tay trái phẩy nhẹ, nơi này đột nhiên xuất hiện càng nhiều tuyết, đây thật sự là kỹ năng thần kỳ, người ăn xin ở bên kia cũng ôm mặt của mình cười rồi nói, ông ta chưa từng thây cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Lâm Thanh Diện lúc này đóng quả cầu thủy tinh lại, trong lòng anh đã có một suy nghĩ to gan.
Anh dùng tay phải đưa về phía trước, tay phải của anh đi tới đâu, những băng tuyết đó đều hòa tan, không có gì ngoại lệ.
Ô Mộc nhìn thấy một màn này, trong lòng rất ngưỡng mộ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui cho người anh em tốt của mình.
Anh ta không rõ Lâm Thanh Diện trước đó sao lại có loại buồn bã thậm chí là bi thương, chỉ cảm thấy bọn họ sẽ có một ngày gặp may mắn.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện dùng tay phải đưa vào bên dưới chân núi tuyết, lại bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trên mặt xuất hiện vẻ quyết tuyệt, Ô Mộc lúc này vội vàng kéo Lâm Thanh Diện, nghĩ anh có phải có một hai loại kỹ năng hoàn toàn mới, chuẩn bị đơn phương khiêu chiến với Vương lão gia không, chuyện này không được! Lâm Thanh Diện lúc này lại nói với Ô Mộc rằng mình có cách tìm rắn phát sáng rồi.
Trước đó trong quyển Bách Xà Phổ mà Vương Tiểu Lâm cho anh xem, có nói rắn phát sáng thích nhất chui vào dưới lớp băng.
Mà tầm nhìn của con người không thể xuyên qua những khối băng trắng đó, cho nên có thẻ có hiệu quả ẩn náu rất tốt, nhưng bây giờ trong cơ thể của anh có Băng Phách Viên Châu, những khói băng đó đối với anh mà nói không đáng là gì.
Ô Mộc cũng bị suy nghĩ to gan này làm cho kinh ngạc, vội vàng lộ ra nụ cười.
Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, có điều đã thay đổi phương hướng khác.
Nói ra rất nực cười, trước đó bọn họ muồn xuống núi, bây giờ lại thở hồng hộc, muốn làm sao lên núi.
Hai người bọn họ hiện nay cảm thấy nhát định có thể tìm được rắn phát sáng, lại không biết thứ gì đang chờ bản thân rơi vào bẫy.
CHƯƠNG 1810: TẠI HỌA.
Hai người bọn họ đang đi lên núi tuyết, Lâm Thanh Diện vì đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, đã dùng tu vi của anh.
Dù sao anh bây giờ một khắc cũng không thể đợi rồi, néu rắn đồng sinh cộng tử đó xuất hiện bệnh gì, vậy thì sức khỏe của anh sẽ sẽ bị giảm theo tương ứng, vậy thì đối với bản thân trong lúc tác chiến mà nói, là rất không tốt.
May mắn Lâm Thanh Diện đã hòa tan toàn bộ khói băng mà anh có thể nhìn thấy, số tuyết tích tụ kia tự nhiên không có thoát được Băng Phách Viên Châu, cuối cùng, hai người bọn họ nhìn thấy ngoài tuyết trắng và đất ra, có một loại thực vật tự nhiên.
Đó là một cây đại thụ rất cao, cây đại thụ này sinh trưởng thật sự quá mạnh mẽ rồi, thân cây rắn chắc vô cùng, cành cây lại tương xứng với nhau, trông rất mảnh, tóm lại giống như một cơ thẻ hoàn mỹ của con người vậy.
Có điều Lâm Thanh Diện với Ô Mộc đều không nói được cái cây này rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn quyết ý đi về phía cái cây này.
Sau đó, Lâm Thanh Diện đã rất hồi hận, mọi chuyện không gì có thể chắc chắn, nêu đi hỏi người ăn xin thì tốt rồi, ông ta dù sao.
là người của địa phương lớn, bát luận nhìn thầy thứ gì, trong lòng đều có tính toán, cũng có thể cho bọn họ một lời góp ý tham khảo rất tốt.
Nhưng Lâm Thanh Diện của lúc này, đã bị sự xuất hiện của rắn phát sáng làm cho ngu muội đầu óc.
Anh kiên quyết không đổi đi về phía cái cây này, bởi vì trên ngọn của cái cây này, có quán một thứ.
Lâm Thanh Diện đè nén tâm trạng kích động của mình lại, nghĩ đó chắc là một con rắn hoa cải hoặc là trúc diệp thanh, nhưng không ngờ, đi tới gần nhìn, vừa hay là rắn phát sáng trong sách của Vương Tiểu Lâm, lập tức phần khích gọi.
Nhưng ngay một giây sau, lại bịt miệng của mình lại, sợ bởi vì sự lớn tiếng của mình, dọa rắn phát sáng chạy mát.
May mắn rắn phát sáng còn đang ngoan ngoãn thè lưỡi ở đó, giống như không có phát hiện hai người Lâm Thanh Diện với Ô Mộc đang lặng lẽ lại gần, cùng lúc này, Ô Mộc đột nhiên khuyu xuống, ở đó không nhúc nhích.
Anh ta biết rõ mình rốt cuộc là một người như nào, bắt luận làm chuyện gì, đều sẽ nắm chặt thời cơ máu chốt nhát của chuyện đó, hiện nay đến giai đoạn máu chốt nhát của Lâm Thanh Diện rồi, anh ta bắt buộc phải bảo đảm không có sai sót gì.
Cúi cơ thể có hơi phát tướng của mình xuống, cần thận quan sát bóng dáng của rắn phát sáng, néu như con rắn đó cả gan dám chạy trốn, anh ta sẽ dùng toàn lực đuổi theo.
Tuy nhiên chuyện khiên hai người bọn họ bắt luận như nào cũng không ngờ tới đã xảy ra.
Nếu như chuyện này Lâm Thanh Diện có dự cảm trước, vậy thì cũng tuyệt đối sẽ không đưa mình vào chỗ chết.
Đây cũng là vì Lâm Thanh Diện đã cả tin thứ trong sách của Vương Tiểu Lâm, quả nhiên cái trên sách, không thể tin hét, chỉ có thể chắt lọc một phần nhỏ làm kiến nghị tham khảo, dù sao, lý luận phải kết hợp với thực tiễn mới được.
Dù sao trải nghiệm của mỗi người là khác nhau, chuyện gặp phải cũng không khác, sự việc thay đổi khó lường, tuyệt đối không thể chỉ nhìn nhận vào máy tình tiết trong sách.
Trước đó Lâm Thanh Diện từng tra đọc trong sách của Vương Tiểu Lâm, rắn phát sáng vốn không có bát kỳ độc tính, chỉ có điều tốc độ kỳ lạ, nhưng không có ngờ rắn phát sáng hôm nay phát hiện không có vội chạy trốn, tuy Lâm Thanh Diện không có tra đọc tư liệu khác, đó chính là rắn phát sáng néu chỉ một mình, vậy thì gặp phải bát kỳ động tĩnh gì, đều sẽ lập tức chạy trồn chui xuống dưới những khối băng kia.
Nhưng nều như nó ở cùng với một cây giết người, vậy thì bắt luận như nào rắn phát sáng cũng sẽ không chạy, nó còn đợi một bữa ăn thịnh soạn.
Nghe nói rắn phát sáng thích nhất ăn vào đêm trăng tròn sáng nhất, như thế, sẽ khiến tu vi của nó tăng mạnh.
Những điều này Lâm Thanh Diện đều không có tìm hiểu tới.
Nhưng không có ngờ sự thiều hụt những kiến thức này, khi Lâm Thanh Diện vừa đi tới thì bị lây leo của cây giết người quần chết rồi.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã đưa ra một quyết định anh minh, anh vội vàng quát Ô Mộc đang đi về phía trước, muốn anh ta đừng đi về phía trước, nều như tiếp tục đi về phía trước, vậy thì ắt sẽ rơi vào kết cục giống như anh, đó chính là bị cây leo của cây giết người quán chết.
Nhưng không ngờ lời nhắc nhở của anh cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ô Mộc không biết Lâm Thanh Diện tại sao đột nhiên lớn tiếng nói với mình như vậy, trong lòng đang nghi hoặc hỏi, không cẩn thận bước một bước về phía trước, Lâm Thanh Diện thằm nhíu mày, xem ra lần này Ô Mộc cũng không thoát được rồi.
Quả nhiên cây giết người đó giống như cảm nhận được khí tức của Ô Mộc, lập tức chìa ra một sợi dây leo, quấn lấy cổ chân của Ô Mộc, lập tức khiến Ô Mộc mặt xám như tro, dù sao không có ai cảm tháy mình đột nhiệt bị trói mà không kinh ngạc biến sắc cả.
Đây rốt cuộc là sao? Trời ạ, tôi tại sao lại bị thứ quỷ này quấn lầy chứ? Thả tôi ra! Trong lòng tôi thật sự quá khó chịu rồi, các người tóm lại phải nói với tôi, tại sao những chuyện kỳ lạ liên tiếp này lại xảy ra trên người Ô Mộc tôi, điều này thật sự quá không công bằng rồi! Tại sao không chia những trải nghiệm kỳ lạ này lên người khác chứ? Ô Mộc bị dọa mà càu nhàu, Lâm Thanh Diện lúc này lại tỉnh táo lạ thường, nhưng chỉ ý thức tỉnh táo, căn bản không có chút tác dụng gì! Cảm nhận được rắn phát sáng đang bò lên trên người mình, Lâm Thanh Diện rất hy vọng rắn phát sáng cắn mình một cái, như thế, coi như tạm thời giải trừ được uy hiếp mà rắn đồng sinh cộng tử tạo cho anh.
Nhưng vừa nghĩ tới bắt buộc phải dùng mật rắn của rắn phát sáng, mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, loại độc hiếm của rắn đồng sinh cộng tử, không khỏi kiếm Lâm Thanh Diện giống như một quả bóng da xì hơi, lập tức xẹp xuống.
Chuyện này đều là họa của tôi, nếu như tôi có thể điều tra sớm hơn thì sẽ không xảy ra sai sót ấu trĩ như này rồi.
Nếu chúng ta trước trời tối không thể giải quyết dây leo, vậy thì không cân tới sáng mai, vào đêm nay, chúng ta sẽ bị gai của dây leo từng chút xuyên qua tim rồi.
Ô Mộc lúc này nhăn nhó mặt mày, nhưng anh ta cũng không hối hận chút nào, sự việc đến nước này anh ta cho dù hồi hận thì có tác dụng gì? Tất cả mọi chuyện không phải là Lâm Thanh Diễn cưỡng ép cho anh ta, mà là sự lựa chọn của anh ta, người đàn ông thực thụ.
Nếu đã làm việc, mắt mạng cũng phải nhận.
Nói thật, tôi bây giờ thật sự cảm thấy rất buồn, tôi còn chưa có một người phụ nữ! Cũng chưa có kết hôn sinh con thì xảy ra chuyện như này, chuyện này làm sao khiến ba mẹ của tôi chịu được! Lần này thảm rồi, tôi không thể gặp lại ba mẹ của tôi được nữa, hy vọng bọn họ cho rằng tôi lêu lổng, bỏ nhà đi rồi!
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License