con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1811: CỨU VIỆN   Lâm Thanh Diện bọn họ bây giờ thật sự là rơi vào tuyết cảnh trước giờ chưa từng có, điều tồi tệ nhát là ba lô của Lâm Thanh Diện rơi ở cách đó không xa, vừa rồi khi dây lao cuồn lấy anh, ba lô đã bay ra.

  Hiện nay quả cầu thủy tinh bên trong không thẻ lấy ra, anh cho dù muồn xin sự giúp đỡ của người ăn xin, cũng không thẻ có cách gì, nhìn trông Lâm Thanh Diện bây giờ giống như đi vào một ngõ cụt, không có bát kỳ lối ra đáng tin.

  Chuyện này vẫn có cơ hội thay đổi, mạng sống không tới thời khắc cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ! Đúng rồi, nghĩ tới một quyển sách tôi trước đây đọc được, tuy không có nhớ hét, nhưng chúng ta chắc có khoảng năm canh giờ, đến lúc đó chúng ta cỉ cần nghĩ cách cắt đứt cây lao thì có thể chạy trồn rồi.

  Ô Mộc không biết Lâm Thanh Diện nói lời này là đang an ủi anh ta hay là đang an ủi bản thân, nhưng bây giờ vạch trần hành vi thiện ý của một người, cho dù hành vi này là nói dối, điều đó có liên quan gì?   Quyển sách Lâm Thanh Diện đọc trước đó, vừa hay miêu tả cảnh ăn đồ ăn vào đêm trăng tròn của rắn phát sáng.

  Có điều lúc đó Lâm Thanh Diện nghĩ loại sinh vật như rắn cách anh thật sự quá xa, khi anh tu luyện không dùng tới, cho dù là khi mua đan dược cũng không dùng tới, thật sự là một chút tác dụng cũng không có.

  Hiện nay thật sự hồi hận chết rồi, đây thật sự là ứng nghiệm với hai câu nói xưa, khi cần sách hận quá ít, khi bạc đầu hận đọc sách quá trễ.

  Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút một, vào lúc Lâm Thanh Diện và Ô Mộc thật sự nghĩ hết mọi cách rồi, thậm chí Ô Mộc còn làm một vài hành vi không thể miêu tả, đó chính là tiểu vào cây cây leo của mình.

  Lâm Thanh Diện dùng thút móng tay hơi dài, muốn cứa đứt cây leo, nhưng nghĩ lại, loại dây leo này có thể siết mình càng chặt, căn bản không thể dùng móng tay cứa đứt, nếu không, điều đó cũng quá ly kỳ rồi, căn bản chính là chuyện không thể tin được.

  Lâm Thanh Diện thậm chí từng thử dùng răng cắn, nhưng ngoại trừ bị gai đâm vào miệng ra thì không có tác dụng gì, ngược lại đâm đau anh.

  Xem ra nghiệt tôi tạo ra ở kiếp này, thật sự quá nhiều rồi, đến ông trời cũng trừng phạt tôi như vậy, không bằng tôi vẫn là…   Khi đang nói chuyện, Lâm Thanh Diện phát hiện quần của Ô Mộc ướt một nửa, mượn sự hiểu biết của mình về Ô Mộc, cho dù dao kề trên cổ anh ta, cũng tuyệt đối sẽ không căng thẳng đến mức tiểu ra quân, vậy thì chỉ có một loại khả năng, muốn dùng sự ấm nóng của tiểu nước, kích thích cây leo của cây giết người.

  Nhưng không ngờ chiêu này có hiệu quả, nhưng chỉ có một chút hiệu quả, cây leo hơi di chuyển vị trí, nhưng tóm lại không có thay đổi.

  Chúng ta bây giờ đã dùng mọi cách thoát ra, nhưng cây giết người này căn bản không muốn tha cho chúng ta, xem ra chúng ta thật sự là phải bỏ mạng ở đây, tất cả chuyện này đều tại tôi, néu như tôi lúc đó không có chấp lên núi tuyết tìm kiếm rắn phát sáng, sợ rằng những chuyện này sẽ không xảy ra!   Trong lòng Lâm Thanh Diện lúc này đột nhiên dáy lên suy nghĩ đau thương này, néu như lúc này tay của anh có thẻ hoạt động, nhất định sẽ tát mạnh bản thân hai cái.

  Vốn có thể bình an vô sự rời đi, đến lúc đó bản thân chỉ cần chăm sóc tốt cho rắn đồng sinh cộng tử, dù sao tuổi thọ của con rắn đó phải 30 năm, bản thân chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc, hoàn toàn có thể sống thêm 30 năm, nhưng hiện nay anh sợ rằng ngay cả ba canh giờ cũng không thể rồi.

  Trời tối rồi, ngôi sao đã xuất hiện, bầu trời giống như bức tranh thủy mặc vẽ trên giấy trắng, ngoài điểm xuyết những ngôi sao màu trắng ra, căn bản không nhìn ra màu sắc gì khác nữa.

  Vằng trăng tròn xuất hiện, hơn nữa còn sáng, chiều rõ từng chút biểu cảm kinh sợ trên mặt của Lâm Thanh Diện.

  Đột nhiên vào lúc này, Lâm Thanh Diện phát hiện rắn phát sáng đã sinh ra sự thay đổi kỳ lạ, ban đầu trên người nó đều là màu vàng sãm, giống như một con rắn làm từ vàng, chỉ có Lâm Thanh Diện sau khi quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện nó cũng là một con rắn có máu có thịt, có điều động vật máu lạnh, căn bản không có chút tình cảm.

  Bây giờ rắn phát sáng đã biến thành rắn màu lam rất ánh sáng rực, vốn trước đó răng nhọn không có độc, bây giờ răng độc của rắn phát sáng trở nên vừa dài vừa nhọn, có lực lượng có thẻ cắn đứt đầu của con người ngay.

  Mà lúc này sự thay đổi của cây giết người lại khiến Lâm Thanh Diện và Ô Mộc cùng cảm thầy kinh ngạc, cây giết người trước đó chỉ cao khoảng 2m, nhưng bây giờ gần như đã vươn lên 6m, 6m là khái niệm gì? Ngay cả cây leo trên người nó cũng dài hơn nhiều, kéo Lâm Thanh Diện và Ô Mộc lên không trung.

  Lúc này, rắn phát sáng đã bò về phía hai người, không mát bao lâu, Lâm Thanh Diện biết rõ trong lòng, bọn họ sẽ trở thành đồ ăn trong bụng của cây giết người và rắn phát sáng.

  Tự dựng nghĩ tới kiếp này, trong lòng thật sự quá không cam tâm, còn chưa có tận tay giết chết Vương lão gia, cũng chưa có đường hoàng đánh bại Giang Vô Địch, nhưng sinh mệnh dần mắt đi thì bản thân rất nhanh sẽ trải nghiệm rồi.

  Trong tình thề ngàn cân treo sợi tóc, trên trời đột nhiên xuất hiện một bóng dáng anh hùng phóng khoáng, Lâm Thanh Diện không rõ rốt cuộc là ai, trong lòng rất là nghi hoặc, lẽ nào lúc này còn có người đến cứu mình, tới thật sự quá khéo rồi.

  Khi trong lòng lần nữa nhen nhóm ngọn lửa hy vọng, bắt luận là ai, nếu như cứu được Lâm Thanh Diện và Ô Mộc, vậy thì anh nhất định sẽ cảm ơn người đó vô cùng, kêu anh làm trâu làm ngựa cũng không sao.

  Khi nhìn rõ diện mạo của người này, vậy mà là sư phụ của anh — Du Ly, Lâm Thanh Diện kích động gọi, gọi tên của sư phụ hết lượt này đến lượt khác.

  Phải biết vào đêm trăng tròn, quả thật là thời cơ tốt nhát để rắn phát sáng và cây ăn thịt ăn uống, nhưng cũng vào lúc này, phòng ngự của hai bọn chúng sẽ thấp nhát.

  Lâm Thanh Diện cảm thấy sư phụ của mình thật sự là một cứu tỉnh, vất vả tới cứu anh, lẽ nào còn có ai đáng tin hơn sư phụ của anh?   Cô ta một đao chém rắn phát sáng, một kiếm chém cây giết người, đó gọi là anh tư phiêu dật, Lâm Thanh Diện cũng không tự chủ mà giơ ngón cái ở trong lòng.

  Du Ly cứu anh ra, Lâm Thanh Diện lập tức ăn mật rắn của rắn phát sáng, nghĩ ngày mai thì có thể trả lại rắn đồng sinh cộng tử cho Vương Tiểu Lâm, cho nên rất vui.

  Sư phụ, người sao lại tìm được tôi thế?   Ban đầu khi ở sơn cốc dạy cậu, đối với khí tức trên người cậu thật sự quá quen thuộc rồi, vừa rồi tới đây thì tôi tìm được cậu ngay, vừa hay nhìn thấy cậu đã rơi vào thế khó.

  Lâm Thanh Diện kích động tới mức ngân ngắn nước mắt, không có ngờ mình lại được Du Ly cứu lần nữa.

  Nhưng trên người trở về, Lâm Thanh Diện lại phát hiện điều không đúng, đó chính là sư phụ của anh, tuy đã cứu hai người bọn họ, nhưng tâm trạng trông không phải quá tốt.

  Sư phụ, người sao nhìn trông có hơi không vui vậy? Xảy ra chuyện gì, người nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định giúp người xử lý.

  Chuyện khiến Lâm Thanh Diện với Ô Mộc không ngờ tới đã xảy ra rồi, Du Ly đột nhiên rơi nước mắt.

CHƯƠNG 1812: TẠI HỌA.

  Lâm Thanh Diện bây giờ rất hối hận khi hỏi Du Ly vần đề này, chuyện này đối với Du Ly mà nói, tuyệt đối tính là một tai họa từ đầu tới cuối.

  Còn cô ta bây giờ một câu cũng không muốn nói, hai mắt chan chứa nước mắt, nhìn trông rất đáng thương, Lâm Thanh Diện cảm tháy trái tim của mình đều sắp hòa tan rồi.

  Tôi không biết tại sao sự việc lại phát triển đến bước đó, thật sự không biết mẹ của tôi bây giờ rốt cuộc còn sống trên đời hay.

  không, tất cả chuyện này đều là do sự vô năng nhu nhược của tôi tạo thành.

Nếu như tôi có đủ thực lực mạnh mẽ thì tuyệt đối sẽ không xảy ra vần đề như này rồi, đều là tại tôi!   Trên chặng đường bọn họ xuống núi tuyết, Du Ly bỗng không kìm được mà bật khóc, Du Mộc lúc này cũng mang tâm trạng phức tạp.

  Anh ta vừa rồi cũng là người trải qua khảo nghiệm sinh tử, anh ta của lúc này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mọi người thật khổ sở.

  Bản thân trước đó còn tưởng người có thực lực cao cường như Du Ly, bắt luận như thế nào cũng sẽ không gặp chuyện phiền lòng, tuy nhiên bây giờ xem ra, những người có thực lực mạnh mẽ như bọn họ mới sẽ bị các loại chuyện phiền muộn bủa vây.

  Du Ly người đừng lo lắng, từ từ nói chuyện này ra đi, nói ra thì sẽ dễ chịu hơn.

Chúng tôi cũng có thể lên kế hoạch cho người, xem điểm vần đề rốt cuộc nằm ở đâu, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết, tuyệt đối đừng quá hoảng, như vậy không được ích gì.

  Lâm Thanh Diện an ủi vài câu, nhưng suy nghĩ lại, bản thân an ủi người khác, thật sự quá qua loa rồi, căn bản không có đánh trúng nỗi đau trong lòng của người đó, mà bản thân cũng không có giỏi nói lời an ủi, không khỏi trở nên lúng túng, cười khổ một tiếng.

  Thật ra đạo lý tôi cũng hiểu, nhưng không có ngờ sau khi tôi trở về, vẫn bị loại cảnh tượng đó làm chắn động, không có ai biết khi vừa trở về trong lòng tôi vui mừng cỡ nào, nhìn thấy cảnh tượng tàn ác vô nhân đạo đó, trong lòng tôi tức giận cỡ nào.

  Nghe thây Du Ly nói ra lời như này, trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, néu không sẽ không khiến sư phụ Du Ly của anh lộ ra biểu tình như vậy, toát ra cảm xúc bi thương như vậy, như này không phải là phong cách nhát quán của cô ta.

  Nhớ trước đó khi ở trong sơn cốc Du Ly dạy anh, lần nào cũng nho nhã dịu dàng như vậy, đồng thời cũng rất kiên nhẫn dạy anh, thậm chí bao gồm rất nhiều chiêu thức và cách tác chiến.

  Những thứ này khiến Lâm Thanh Diện sử dụng cả đời, anh luôn muốn hỏi cảnh giới của Du Ly là gì, nhưng Du Ly luôn không có tiết lộ.

  Có điều căn cứ theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, người sư phụ này của anh, sợ rằng đã gần tới đỉnh phong của tu vi.

  Anh muốn nói một tiếng cảm ơn với Du Ly, tuy ở trong hoàn cảnh lúc này, lại rất không thích hợp.

  Hôm đó sau khi Du Ly trở về, thật sự cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, cô ta thử gọi máy lằn tên của ba mẹ, không có ai đi ra đón cô, tâm trạng lập tức rơi vào đáy cốc, còn tưởng người trong nhà không muốn để ý cô ta.

  Tuy nhiên cô ta đẩy cửa nhà ra, phát hiện cảnh tượng trong sân, khiến cô ta không khỏi sụp đổ.

  Vốn dĩ cảnh tượng hôm đó Du Ly nhìn thầy là như này: đâu đâu cũng là xác người, có thi thể trông chưa có hoàn toàn thối rữa, máu tươi chảy tí tách từng giọt ra đó, nước trong hồ, đều nhuộm thành máu đỏ máu, cảm thầy giống như huyết tương vậy, kết một lớp vảy, bên trên cứ vậy mà đã thu hút rất nhiều ruồi bọ.

  Du Ly sụp đổ bật khóc, lúc này dường như nghĩ đến chuyện quan trọng nhát, gọi tên của ba mẹ hét lần này đến lần trước, nhưng cô tìm khắp các gian phòng, cho dù là phòng chứa nước, hoặc phòng đề củi, đều không tìm được thi thể của ba mẹ.

  Vậy thì nói rõ một điểm, ba mẹ của cô ta chắc bị người ta bắt đi rồi, ít nhát đây cũng xem như may mắn trong bát hạnh rồi, chết ở trong sân đều là hạ nhân của nhà cô ta.

  Ba và mẹ của Du Ly bình thường đối đãi với người làm rất tốt, cho nên trong lúc nguy hiểm, bọn họ đều liều mạng chiến đầu, không có một ai làm rùa rụt cổ, ngày sau nghĩ tới điểm này, Du Ly không khỏi rơi nước mắt.

  Nếu có giá trị ràng buộc, vậy thì tạm thời chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm tới tính mạng.

  Du Ly thử hỏi những gia tộc có quan hệ tốt với nhà mình, muồn biết chuyện này rốt cuộc là ai làm, nhưng không có ngờ, những bạn bè vốn thân thiết với ba hoặc mẹ, đều đóng chặt cửa nhà, bắt luận như thế nào cũng nói không có tí quan hệ gì với ba của Du Ly, sự nóng lạnh của thói đời khiến Du Ly chịu uất ức.

  Nếu như có một ngày tôi có thể tra rõ rốt cuộc là ai làm, vậy thì tôi nhát định khiến kẻ đó nhận sự trừng phạt tàn khốc nhát trên thế gian này!   Du Ly ở trên nền tuyệt suy sụp khóc to, Lâm Thanh Diện lúc này ôm Du Ly vào trong lòng mình, mắt cũng không khỏi ươn ướt, anh ta nghĩ tới bản thân, bản thân của trước kia, cũng không ít lần chịu khổ, vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể sống bình yên dưới ánh mặt trời rồi, lại không có ngờ: đắc tội với ‘Vương lão gia quyền cao chức trọng, tới mức bọn họ ở trong thành trì trước kia, không có chỗ đứng, néều không phải có vài nơi ẩn náu, bọn họ thậm chí ngay cả một chỗ nương thân cũng không tìm được.

  Hơn nữa bên Du Ly cũng gặp phải truy sát.

  Đây là vấn đề nghiêm trọng nhát hiện nay, Lâm Thanh Diện không chút do dự nói với Du Ly, anh có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô ta, tuy nói có khả năng không bảo vệ được, hôm nay còn nháo ra một trò cười rất lớn, vậy mà để Du Ly đến giải cứu mình.

  Có điều Lâm Thanh Diện đã quyết định rồi, néu có người muốn ra tay với Du Ly, vậy bắt buộc phải bước qua xác của anh ta.

  Du Ly ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc bi thương, cô ta di chuyền tính cách cương nghị lại can đảm của ba, bắt luận gặp phải khó khăn gì, đều sẽ lặng lẽ nghiền răng nghiền lợi đi tiếp.

  Ba người ngay trong đêm quay lại trong thành, bây giờ bọn họ bắt buộc phải chuẩn bị chiến đầu, nhận thêm nhiều đồng minh gia nhập hơn, mới có thể khiến mọi người tiến hành một cách có trật tự, đương nhiên hoạt động chính chính là trả thù, nếu không thể báo được mối thù của Du Ly, báo được mối thù của mình, vậy thì tắt cả mọi chuyện đều không có ý nghĩa gì cả.

  Tuy nhiên, cái chờ đón bọn họ lại là một tin xấu, không biết bên Vương Tiểu Lâm nghĩ như nào, vậy mà dám ngang nhiên ra tay với Vương lão gia, nhìn trông chắc là bạo lộ hoàn toàn rồi, nghĩ không bằng liều một ván, néu như có thể dùng mạng của mình đổi lầy mạng của Vương lão gia, vậy thì cũng xứng đáng.

  Nhưng không ngờ bên cạnh Vương lão gia có cao nhân, lập tức cứu được Vương lão gia, độc vật kiêu ngạo nhát trong tay anh †a còn chưa xuất chiến thì đều bị một mồi lửa thiêu chết rồi.

  Chúng ta hiện nay không thẻ từ bỏ bát kỳ một người đồng hành nào, Vương Tiểu Lâm tuy làm việc hơi lỗ mãng, nhưng lại là một người tài hiếm có, bắt buộc phải cứu được anh ta.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương lão gia bây giờ hẳn đã biết, Lâm Thanh Diện bọn họ chuẩn bị ra tay với mình, nhưng bởi vì thực lực bản thân quá thấp, cho nên một mực ẩn núp, đối với một con hồ ly đầy mưu mô như lão ta, sự uy hiếp như vậy tuyệt đối không được phép tồn tại.

Hắn liền quyết định nhổ cỏ nhổ tận gốc, hắn là một người tàn nhẫn, nếu không phải vì vướng bận lúc này, thì hắn sẽ dốc toàn lực của cả phủ để đối phó với Lâm Thanh Diện bọn họ.

Thành thật mà nói, nếu không phải vì thứ sức mạnh chết tiệt này, ta đã có thể đối phó với chúng từ lâu rồi, nhưng không ngờ bây giờ lại bị sức mạnh này khống chế.

không biết lúc nào mới có thể phát huy tác dụng cỗ lực lượng này! Website [email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất Vì bọn họ đều nói rằng, họ là những người đàn ông có tình có nghĩa, nên tốt hơn hết, lão sẽ thả ra một tin tức, nói rằng Vương Tiểu Lâm sẽ bị chém đầu trên đường vào buổi sáng ngày mai, như một cách răn đe.

Lão sẽ cho một người thay thế trùm kín đầu, sau đó sẽ quan sát và tung một mẻ lưới hốt gọn.

Phải nói sách lược của Vương lão gia thật là hung ác.

Chỉ cần thủ hạ của lão nằm mai phục trước, có thể đợi đối phương sơ hở, mệt mỏi, chỉ cần uổng phí một tên binh sĩ như một con tốt thí, đem Lâm Thanh Diện bọn họ một mẻ hốt gọn, há không phải tốt đẹp sao? Quyền chủ động trong chuyện này, hiện tại đều nằm trong tay Vương lão gia, hắn hoàn toàn có thể tùy ý thiết kế.

Nhưng nếu Lâm Thanh Diện không dám xuất hiện, hắn có thể dùng cảnh tượng nhuốm màu này để kích thích Lâm Thanh Diện.

Rốt cuộc, nếu bọn họ còn không cứu những huynh đệ đã giúp bọn họ, thì họ cũng là một đám xấu xa, lúc đó bọn họ chỉ là những kẻ ngoài miệng nói nhân từ, chính trực, đạo lý, cũng không khác gì chính mình.

Với những tính toán gian trá như vậy, nên Vương lão gia xứng đáng có vị trí đáng ghét như ngày nay, vì để ngồi được vào vị trí này, hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện độc ác, tàn nhẫn.

ai cũng biết, Vương lão gia đơn giản là một kẻ tắm máu không biết bao nhiêu bá tánh.

Khi tin tức này đến tai Lâm Thanh Diện, không ai có thể rõ, có thể đây là cái bẫy hay không, nhưng nếu không đi thì nhất định sẽ bị người đời lên án, lúc đó Lâm Thanh Diện sẽ không thể có chỗ đứng trong thiên giới này.

Du Ly lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, hiện tại cô dùng Lâm Thanh Diện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng trong lòng cô cũng hiểu được, cho dù Lâm Thanh Diện cùng Ngô Mộc lại cộng thêm mình, cũng không phải là đối thủ của số lớn nhân mã đối phương.

Tiếc rằng thời gian không đợi ai, nếu như người vô tội trên sân bị hành quyết là Vương Tiểu Lâm, thì mọi chuyện nên xử lý như thế nào? Lâm Thanh Diện lúc này đang ôm đầu, không nói lời nào, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, không ai nói cho Lâm Thanh Diện biết, vào lúc này phải làm sao? Trong chốc lát, Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu có thể chuyên tâm nghe mệnh lệnh của người khác, thật sự là một điều tuyệt vời, không cần dùng đến khối óc của chính mình, cũng không cần ra quyết định.

về những tình huống không thể nói trước được.

Đọc truyện tại [email protected] nh24 7.

com nhé ! ………………… Trong địa lao, cho đến bây giờ, Vương lão gia cảm thấy sách lược của mình vẫn rất là tốt, lão đứng trên đống rơm trong ngục, trịch thượng nhìn Vương Tiểu Lâm.

Lão ta ít nhiều mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu người ra sân hành quyết ngày mai thật sự là Vương Tiểu Lâm, như vậy toàn bộ sự kiện cũng không phải là đặc biệt mỹ diệu.

Vấn đề nói chung là không lớn, vì vậy một số thay đổi tương ứng phải được thực hiện, để thúc đẩy sự phát triển của nhiều thứ khác nhau.

Trong ngục tối, Vương lão gia cười lớn, Vương Tiểu Lâm nằm co quắp trong góc trông khá tiều tụy.

Ngươi tưởng đồng bọn xấu xa sẽ tới cứu ngươi sao? Ta nghe nói các ngươi còn đang chuẩn bị cùng nhau lật đổ ta đúng không? Ta cho ngươi biết chuyện này là không thể.

Đây hoàn toàn là si tâm vọng tưởng của ngươi, sự thống trị thành trì này của ta, là tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng của ngươi.

Bằng không, ngươi phải biết mặt mũi của ta đặt vào đâu, chúa tể của ta là thần vĩnh cửu của ngươi! Vương Tiểu Lâm lườm hắn một cái, lúc này cũng không muốn nói gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Lâm Thanh Diện đúng như mình đã tin tưởng lúc trước, vậy cũng phải biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo.

Anh ta không cần phải vì một kẻ hấp hối sắp chết mà mạo hiểm tính mạng.

Sau khi dốc hết sức lực, Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng đến bên cạnh thế thân Vương Tiểu Lâm, nhưng khi anh vén tấm khăn trùm đầu ra, thì phát hiện có gì đó không ổn.

Trong lòng của anh thầm mắng một tiếng, Vương lão gia này thật đúng là một tên ác tặc, vậy mà dùng một kẻ chết thay để thay thế Vương Tiểu Lâm, không dám chơi một điểm chân thực, điều này đối với bọn họ mà nói, là một loại vũ nhục, càng là chà đạp trí thông minh đối với phía bên mình.

Lúc này Vương lão gia dẫn theo không ít thủ hạ đứng lên, tựa hồ muốn bắt sống Lâm Thanh Diện cùng Ngô Mộc bọn họ, nhìn bọn họ còn muốn phản kháng, Vương lão gia cười ha ha nói.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tiểu Lâm khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trong thoáng chốc xém chút liền ngã quỵ xuống, anh ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, Cứu mình làm gì? Tại sao lại phải mạo hiểm với chính mình? Anh ta bật khóc, lúc này Lâm Thanh Diện đã được cởi trói đi tới, vỗ vai anh ta, thì thầm an ủi.

Du Ly và Ngô Mộc cũng an ủi rằng, chuyện này vẫn còn biện pháp, bọn họ không cần lo lắng chút nào.

Nhưng Vương Tiểu Lâm trong lòng biết, bọn họ mặc dù nói như vậy, nhưng đã bị bắt thế này, còn biện pháp và cơ hội nào để thoát được đâu? Bước ngoặt duy nhất, chính là vấn đề chết sớm hay chết muộn, chẳng lẽ ở trong ngục tối của Vương lão gia, bọn họ còn có thể lật trời sao? Chuyện này đều là lỗi của tôi.

Tôi vốn tưởng rằng, nếu tôi trả giá bằng cả tính mạng, thì mọi người sẽ không cần phải mạo hiểm, thế nhưng là không nghĩ tới mọi người có ý nghĩ như vậy, thật là uổng phí nỗi khổ tâm của tôi… Lâm Thanh Diện thở dài, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, nhưng nếu không làm chuyện này, không ai có thể đảm bảo người trên kia bị hành hình, đến cùng có phải Vương Tiểu Lâm hay không? Chỉ khi tận mắt chứng kiến, họ mới tin vào sự thật của toàn bộ sự việc.

Nếu Lâm Thanh Diện được phép lựa chọn lại, thì vẫn sẽ kiên quyết lựa chọn cứu Vương Tiểu Lâm, đây là niềm tin và trách nhiệm của những người như bọn họ, dù sao bọn họ cũng phải cùng với ác ma Vương lão gia mới phân biệt rõ ràng, họ không phải là những người như lão ta.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới kinh ngạc phát hiện, trong ngục tối này không chỉ có Ngô Mộc, Du Ly và Vương Tiểu Lâm, mà còn có một bà lão khác.

Chuyện xảy ra vào lúc này, bà lão nghe được câu chuyện của bọn họ liền bật cười, Ngô Mộc tâm tình vốn là khó chịu, bởi vì chính mình tại thời điểm chiến đấu, mặc dù giết chết mấy người, nhưng anh ta vẫn không thích thú gì.

Nhưng mà, lúc chuẩn bị đánh trận cuối cùng, lại bị một tấm lưới lớn trói chặt, để Ngô Mộc cảm thấy hiện tại dù chết cũng không cam tâm .

Đúng lúc này, bên tai lại có một bà lão cười khó chịu như vậy, lập tức muốn đánh bà ta một trận.

Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu chết, nhất định không thể nhận bất cứ sự sỉ nhục nào, có thể bị giết chết, không thể chịu nhục nhã, chính là cái đạo lý này.

Khi Ngô Mộc đang định động thủ với bà lão, thì lại bị Lâm Thanh Diện ngăn lại, ôm chặt lấy anh ta.

Làm sao đến lúc này, huynh còn không có từ bỏ tính khí nóng nảy bất thườngsao? Đánh người ta thì có thể giải quyết vấn đề sao? Hơn nữa, người ta đã là gần đất xa trời, chẳng qua là cười vài câu, huynh còn có loại thái độ này, không phải hơi quá đáng sao? Lâm Thanh Diện nói những lời này, bỗng nhiên làm cho Ngô Mộc tỉnh lại, anh ta không phải loại người ác độc, trong lòng nghĩ như thế nào để bình tĩnh lại cảm xúc hiện tại, anh ta đi vào ở trong góc không nói gì, tóc, nhìn như một củ cải héo.

Không nghĩ tới các ngươi, vậy mà trọng tình trọng nghĩa như thế, mười năm trước ta cũng đã từng một lòng chân thành như vậy với một người, nhưng người đó đã đáp lại với ta như thế nào? Cứ bỏ đi không lời từ biệt! Nhưng mà, ngay lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị tắt thủy tinh cầu, thì anh phát hiện bà lão bên cạnh, cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình thủy tinh cầu, như muốn xác nhận điều gì đó.

Sau đó, bà lão đột nhiên run rẩy nói: Sau nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ta còn có thể gặp lại ngươi, ha ha, trời không phụ người có lòng, ngươi là thứ đàn ông phụ bạc, tranh thủ thời gian cút đi nhanh cho ta! Ta mẹ nó, không nghĩ tới ngươi vậy mà không chết, ngươi là tai họa ngàn năm của ta! Lúc này, lão nhân gia cũng lộ rõ vẻ kinh hãi, nhưng ngay giây sau đó, nước mắt lưng tròng, ông ta quỳ xuống van xin bà lão tha thứ.

  *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà cụ đã trải qua mười năm như thế nào, thì trong lòng ai cũng không rõ, chỉ có thể là bản thân cảm nhận được một việc, đó là thời gian của bà trôi qua trong ngục cũng không vui vẻ, và niềm tin duy nhất khiến bà sống sót, chính là muốn gặp lại lão nhân gia kia.

Không nghĩ tới hiện tại, trời xui đất khiến, Lâm Thanh Diện lại gián tiếp góp phần vào chuyện này, bây giờ có thể nói gì đây? Lâm Thanh Diện cẩn thận đặt thủy tinh cầu trước mặt bà lão, sau đó mấy người bọn họ liền lánh ở một bên, lúc này Lâm Thanh Diện như đã quên, mình đang ở trong tù.

May mắn thay, không có quản ngục nào đến kiểm tra vào thời điểm này, họ có thể chứng kiến một mối tình kéo dài mười năm.

A Hương, nghe tôi nói, trong chuyện này tôi có nỗi khổ tâm! Tôi không phải cố ý không gặp bà.

Khi đó, chúng ta cũng đã vượt qua đủ loại khó khăn trở ngại, sau đó mới cùng nhau hạnh phúc Mặc dù hạnh phúc của chúng ta, chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai tháng, nhưng hai tháng đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

cho dù là đánh lui mười vạn yêu triều, tôi cũng không có đêm tân hôn, chúng ta đoạn thời gian tuần trăng mật hành trình kia, cơ hồ đã cùng nhau đi khắp Hàn Giang Thành lớn nhỏ.

Lão nhân gia nói tiếp: Ai biết được tên Lão Vương gia chết tiệt kia.

Đơn giản không phải chuyện! Nếu một ngày nào đó, tôi có thể thoát khỏi nhiệm vụ xiềng xích này, quên đi cái sứ mệnh kia, thì tôi nhất định sẽ cho bà một lời giải thích! Lão Vương gia kia, coi như ta dùng hết tất cả tu vi toàn thân cao thấp, cũng không tiếc gặp Thiên Khiển, nhất định sẽ làm cho hắn trả giá đắt, đáng tiếc, ta phải gánh vác sứ mệnh bảo hộ Hàn Giang Thành cho tất cả mọi người… Đến lúc này thì lão nhân gia cũng đã nghẹn ngào rồi, Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc vẫn luôn cho rằng, lão nhân gia là một lãng tử, mặt ngoài thân phận là một tên nhân gia, cũng bất quá là vì che giấu tai mắt người khác.

Nhưng không ngờ, lại phát hiện ra rằng mọi chuyện không giống như hai người họ nghĩ, cốt truyện rắc rối phức tạp, ngay cả khi họ chưa nhìn thấy những mô tả như vậy trong kịch bản, trong lúc nhất thời, cảm giác được sự sửng sốt không gì sánh nổi.

Thậm chí có thể nói, bởi vì hai người bọn họ còn trẻ, không hiểu toàn bộ đã phát sinh ra câu chuyện gì, chỉ cảm thấy những chuyện này thật cảm động, vốn dĩ anh vẫn luôn cho rằng, không có người nao tại mười năm tuế nguyệt, còn có thể kiên định đi yêu một người, nhưng là lão nhân gia cùng lão phụ nhân làm được.

Đây là điều đáng mừng nhưng cũng là điều đáng buồn, Lâm Thanh Diện cho rằng hai tâm trạng này không hề mâu thuẫn, vẫn có thể cùng tồn tại.

Thực ra, sự thật của sự việc lúc đó là, Giang thành chủ đang tại vị, đã bày tiệc cho con trai mình, bởi vì khi đánh bại thú triều, lãnh chúa thành cũng đã hỗ trợ rất nhiều cho mình.

Vì vậy Tinh Thần đế cho rằng, dù thế nào cũng phải cho người khác thể diện, vì vậy liền ăn mặc chỉnh tề đi dự tiệc nhi tử trăng tròn yến của con trai Giang thành chủ, không ngờ lại vì chuyến đi của chính mình mà gây ra.

tạo thành cục diện không thể vãn hồi, tất cả mọi chuyện thật kỳ lạ.

Cứ nghĩ rằng, sự việc sẽ phát triển như thế này, nhưng không ngờ, cuối cùng nó lại phát triển thành một dạng khác, thực sự có thể nói là thử thách nhận thức của mọi người, và những điều đáng tiếc xảy ra với chính bản thân mỗi người.

Khi đó, lão nhân gia là người có thực lực và uy phong như vậy, thậm chí có thể nói địa vị của ông so với chủ tử kinh thành cao hơn một chút, chỉ có hơn chứ không kém, cho nên ở Hàn Giang Thành, cũng không có ai dám chạm vào người phụ nữ của chính mình.

Bởi vì Tinh Thần đế, sau này là một lão nhân gia, cũng chính là tên nhân gia.

nguyên lai địa vị ở tại Hàn Giang Thành luôn uy phong, mọi người cơ hồ là đem Hàn Giang Thành lật qua lật lại tìm không dưới trăm lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng A Hương, cuối cùng biết được từ trong miệng một tiểu hài nhi, A Hương bị một người là Vương lão gia từ thành trì khác bắt đi.

Giang thành chủ cũng hừng hực lửa giận, tự nhiên phái người đến hỏi chuyện, thành chủ cũng đích thân tới đó, mang theo võ sĩ tinh nhuệ nhất trong đám thủ hạ Hàn Giang Thành, một lời không hợp dũng khí liền khai chiến.

Nhưng mà, không ngờ Vương lão gia thật sự giở trò lưu manh, khăng khăng là đứa bé kia nhìn lầm, hắn nhất định là không phải là người họ nghi ngờ, hơn nữa còn cắn trả lão nhân gia một hơi, nói là đang vu oan chính mình.

CHƯƠNG 1816: TRẬN NHÃN KỲ THẠCH Từ đó về sau cũng không có Tinh Thần Đề nữa, Tinh Thần Đề đã hoàn toàn sống trong thần thoại của mọi người, có cũng chỉ là người ăn xin trong thành Hàn Giang.

Trong lòng Lâm Thanh Diện lúc này sinh ra nhiều sự cảm khái, trong loại cảm giác muốn đánh nhau đó, không tự chủ là ôm chặt Du Ly, đây là người quan trọng nhất trước mắt của anh.

Du Ly vào lúc này cũng mới mắt đi người thân, cũng không tự chủ mà ôm chặt Lâm Thanh Diện, mọi người đều rất cảm động.

Ô Mộc lúc này hận không thể đánh mình lăn ra đất, nhưng như thế sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, chỉ có thể một mình âm thầm đau lòng, hạ quyết tâm nếu như mình có cơ hội ra ngoài, chắc chắn phải sửa cái tật này.

Tôi không thể tìm được bà, chính là vì dưới người tôi có một con yêu thú vạn năm, điều này đối với tôi mà nói, là sứ mệnh không thể đùn đẩy.

Nhưng phàm tôi chỉ cần rời khỏi nơi này, vậy thì tất cả yêu thú sẽ lại tới cứu con yêu thú vạn năm này, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiều tướng sĩ và con người sẽ chết… Nói đến đây, người ăn xin lệ nóng vùng quanh, ông ta tiếp theo làm ra một chuyện khiến ai cũng không tưởng tượng được, ‘bụp’ một tiếng quả cầu thủy tinh quỳ ở đối diện Lâm Thanh Diện, yêu cầu Lâm Thanh Diện nhất định phải mang bà lão trở về.

Lâm Thanh Diện cầu xin cậu, điều tiếc nuối duy nhất trong lòng tôi hiện nay chính là Hương của tôi, bất luận bà trở thành như thế nào, tôi vẫn có thể từ trong mắt của bà nhìn thấy Hương của năm đó, bà chính là người tình trong mộng của tôi! Bất luận ở đâu, trái tim của tôi đều thuộc về bà! Cho nên Lâm Thanh Diện tôi cầu xin cậu, hy vọng cậu có thể đưa Hương của tôi trở về, tất cả chiêu thức có thể truyền dạy cho cậu ở chỗ của tôi, tôi đều sẽ truyền dạy hết cho cậu! Lâm Thanh Diện sao có thể là người nhân lúc cháy nhà mà hôi của chứ? Anh trước giờ đều là một người đàn ông nhiệt huyết dám làm dám chịu, lập tức quỳ với thần sắc kiên định, đồng thời kèm theo lời nói đanh thép có lực, nói với người ăn xin: Ông xem Lâm Thanh Diện tôi thành người như nào thế, chỉ bằng việc ông trước đó đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn với loại chuyện này, ông yên tâm đi, cho dù lôi cả tính mạng của chính tôi vào, cũng nhất định sẽ cứu Hương của ông ra.

Thật không dám giấu, tuy chúng tôi bây giờ ở trong địa lao, nhưng trong lòng tôi đã có một cách hoàn mỹ, chỉ cần kế hoạch này thực hiện thành công, chúng tôi đều có thể bình an vô sự xuất hiện ở trước mặt ông, đến lúc đó chúng ta làm căn cứ ở thành Hàn Giang, nhất định đánh bại lão đại gian đại ác kial Người ăn xin ở bên kia đều sắp kích động không đỡ được người của mình, 10 năm rồi, ông ta tìm tròn 10 năm rồi, không ngờ cuối cùng vậy mà vẫn phải nhờ vào một vãn bối cứu người phụ nữ của mình trở về.

Điều này đối với ông ta mà nói, đâu phải là một loại cảm xúc buồn chứ! Vui buồn của con người không liên quan với nhau, e rằng chính là loại tình huống này rồi.

Chắc sẽ có một số người bình thường sẽ ngưỡng mộ người ăn xin, có khả năng kiểm soát tinh thần mạnh mẽ như vậy, nhưng không có ngờ bản thân có sự tự do mà người đàn ông tha thiết mơ ước.

Người ăn xin của bây giờ, trong lòng rất rõ, ông ta bất luận như thế nào cũng đã nợ Lâm Thanh Diện quá nhiều rồi, mà ông ta đối với Lâm Thanh Diện mà nói, chẳng qua là kể một vài chuyện đã qua cho anh, huống chỉ lúc đầu chỉ là vì quá nhàm chán mới làm những những việc đó, căn bản không tính là cái gì.

Người ăn xin của lúc này, còn nghĩ rằng Hương của ông ta đã chết từ lâu, hiện nay tận đáy lòng thật sự nhen nhóm ngọn lửa hy vọng lần nữa, ông ta bây giờ trong lòng đã hơi có chút xúc động rồi, quỷ biết Hương trong một tháng của sau này không tới được bên cạnh ông ta, ông ta sẽ đưa ra quyết định như nào! Nếu như không phải bởi vì trên người ông ta gánh vác sứ động quá quan trọng, người ăn xin vừa rồi nếu như không chạy mỗi ngày mười dặm, vậy thì tuyệt đối không là bắt trung với lòng của mình.

Nhưng không ngờ, khi tất cả mọi người đều thầm cảm động, quả cầu thủy tinh đột nhiên hết năng lượng rồi, Lâm Thanh Diện nhận ra một màn này, một quyền đánh vào cây cột mục nát.

Nhưng cai ngục kia nghe thấy bên trong có tiếng vang, lập tức lao tới, nhìn thấy năm người bọn họ đứng đó hoàn toàn không tổn hại gi thì thầm thở phào.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Lâm Thanh Diện hiểu rõ trong lòng, kế hoạch này của anh là có thể thực hiện, trước mắt chính là tìm một cơ hội thích hợp.

Lúc này bà lão đột nhiên lắm bẩm mở miệng: Trước đây hình như có người từng nhắc với tôi trận nhãn kỳ thạch hình như còn mắt một mảnh, tôi biết rốt cuộc ở đâu.

Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện kinh ngạc hốt lên thành tiếng, không ngờ vậy mà còn có thể có gặp được loại chuyện tốt như này, lập tức dùng ánh mắt đáng thương nhìn bà lão trước mặt, hy vọng bà ta có thể nói ra một kết quả, nhưng nếu như kết quả này là ở trên người Vương lão gia, vậy thì thật ra không khác biệt bao nhiêu, nhưng không ngờ đáp án sau đó anh nghe được, lại phấn chắn lòng người như vậy.

Nhìn thấy địa lao đối diện không? Trong đó tôi nếu như không có nhớ nhằm, chắc là một người đàn ông lực lưỡng tới đây vào 8 năm trước, trên người bị khóa xích, nhiều năm như vậy không chưa có chết, nghe nói ở tim của người đó có một trận nhãn kỳ thạch.

Nghe đến đây mọi người đưa mắt nhìn nhau, điều này rốt cuộc có ý gì? Trong lòng bọn họ rất rõ, nếu nói trước đó nên Vương Tiểu Lâm hay không, Lâm Thanh Diện có thể nói là được, mọi người đều nguyện ý ủng hộ quyết định của anh.

Nhưng bây giờ sao có thể mặc mình quyết định chứ? Anh không quyết định được, cũng không có tư cách quyết định.

Nếu muốn lấy được trận nhãn kỳ thạch thì bắt buộc phải giết người kia, nhưng đề lầy được trận nhãn kỳ thạch mà đi giết một người, đây không phải là tác phong của bọn họ, vẫn là sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Tôi biết một chuyện như này, hy vọng có chút trợ giúp đối với chuyện của các cô cậu, thật không dám giấu mà nói với các cô cậu, chuyện mà mười năm nay tôi ngày đêm suy nghĩ chính là được gặp người ăn xin đó một lần, vừa rồi đã gặp được rồi, tuy không phải là tiếp xúc thực chất, nhưng trong lòng tôi đã không có gì hồi tiếc rồi, nếu các cô cậu có thể để hai chúng tôi gặp mặt lần nữa, vậy thật sự chính là người tích đại đức! Bà lão kích động tới mức lệ nóng lưng tròng, Lâm Thanh Diện cũng không dễ chịu, hết lần này đến lần khác lau nước mắt của mình.

Thật ra người ăn xin còn có một ít chuyện không có nói, đó chính là sau khi Giang thành chủ đi, không ngờ Hương năm đó trực tiếp lấy cái chết uy hiếp, nói cái gì cũng không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gả cho Vương lão gia vừa xấu vừa lùn kia, cho nên thà chết đi.

Vương lão gia không muốn tổn thương Hương, nhưng lại cảm thấy rất tức giận cho nên đưa Hương vào trong đại lao, nghĩ rằng sau một thời gian giam cầm trong lao ngục, chắc chắn có thể mài mòn tính khí của người phụ nữ trước mặt này, tuy nhiên không có ngờ lần mài mòn tính khí này đã mài tới 10 năm.

Về sau, Vương lão gia đối với Hương không có hứng thú nữa, trực tiếp lãng quên trong sâu thẳm ký ức.

Nhớ có một lần nghĩ tới Tinh Thần Đề, sau đó tìm tới, nhờ người nói cho người ăn xin, nếu như bằng lòng làm việc cho mình, vậy thì có thể thả Hương.

Vi sứ mệnh của mình, người ăn xin chỉ có thể nuốt nước mắt mà từ chối, từ đó về sau, cũng không có nhận được tin tức của Hương nữa.

CHƯƠNG 1817: TRỐN KHỎI NGỤC TÙ Vào lúc mọi người chần chừ chưa đưa ra quyết định, đột nhiên người ăn xin đứng lên.

Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người người ăn xin.

Chỉ thấy người ăn xin thong dong mà nói.

Mấy người đừng do dự lâu quá, thế này nhé, nếu như người đàn ông vạm vỡ bị nhốt giam ấy gây ra tội ác tày trời thì giết hắn quách cho rồi, cướp kỳ thạch ấy về, làm vậy thì mấy người cũng được xem như thay trời hành đạo.

Nghe thế, những người khác không khỏi lao nhao tranh luận.

Đúng thế, sao chúng ta lại không nghĩ đến chuyện này kia chứ? Đây là ý hay đấy.

Nhưng nếu như người đàn ông vạm vỡ kia chẳng làm gì sai thì chúng ta biết phải làm sao? Nghĩ nhiều thế làm chi, bây giờ chúng ta đi điều tra là được rồi, nếu như người đàn ông vạm vỡ ấy không làm gì hết thì cùng lắm chúng ta tìm cách khác.

Cuối cùng tất cả mọi người đều nhát trí với lời đề nghị của người ăn xin.

Vậy chúng ta biết phải trốn khỏi đây bằng cách nào, đừng nói là chúng ta không tìm được cách, nếu như không kiếm ra cách thoát khỏi chỗ này thì cách hay gì cũng chẳng có tác dụng! Vào lúc này, có người lên tiếng thắc mắc.

Anh ta nói đúng.

Bọn họ suy nghĩ một hồi lâu, không ngờ thật sự không nghĩ ra được cách nào cả.

Căn tù giam chìm trong yên tĩnh.

Vào lúc này, Lâm Thanh Diện đứng bên ngoài cửa ngục, lông mày anh nhíu chặt.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên tai.

Lâm Thanh Diện lập tức quay sang nói với mọi người.

Mau nắp đi! Có người đến rồi! Nghe thấy thế, bọn họ không khỏi tụ lại bên cạnh nhau.

Chắc chắn là tay sai của Vương lão gia! Vốn dĩ Vương lão gia chẳng phải là hạng người tốt lành gì cả, chắc chắn lão ta muốn tiêu diệt chúng mình, chúng mình phải tìm ra kế sách mới được.

Vương lão gia không dám đụng đền chúng ta vào thời điểm này đâu.

Mọi người rì rầm thảo luận, Lâm Thanh Diện lại lắc đầu một cách chắc nịch.

Sự chắc chắn của anh khiến cho người khác thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng người ăn xin không khỏi thắc mắc.

Vương lão gia ra tay với chúng ta vào lúc này thì có lợi lắm, chẳng có hại chút nào cả, ông ta sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp này đâu.

Lâm Thanh Diện lại nhếch môi cười rồi phân tích một cách bình tĩnh.

Bây giờ Vương lão gia sẽ không dám đụng đến chúng ta một cách dễ dàng, ông ta còn hy vọng chúng ta giúp ông ta hoàn thành việc mà ông ta muốn làm kia mà, nếu như ra tay với chúng ta thì đồng nghĩa với việc kế hoạch của ông ta đều tan vỡ, Vương lão gia là người thông minh, sẽ không để cho kế hoạch của mình tan vỡ toàn bộ.

Lâm Thanh Diện phân tích rất có lý, những người khác cũng không khỏi tin phục hơn vài phần.

Tiếng chân mỗi lúc một gần rồi kìa.

Vào lúc này, rõ ràng tiếng bước chân ấy đã đến bên ngoài.

Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Những người khác cũng hoang mang.

Nếu như không định giết chúng ta vào lúc thì thì Vương lão gia cần thì phải cử người đến, hơn nữa Vương lão gia cũng không phải hạng ngu ngốc, lẽ nào dám đích thân đến đây hay sao? Đừng sốt ruột thế.

Lâm Thanh Diện lắc đầu rồi nhìn ra bên ngoài.

Bây giờ Vương lão gia không nỡ để chúng ta gặp chuyện không hay, chỉ cần chúng ta có mệnh hệ gì, Vương lão gia ắt sẽ rất nóng lòng, chắc chắn những kẻ đến đây là tay sai của Vương lão gia, nhất định ‘Vương lão gia đã căn dặn chúng chuyện gì đó.

Bởi thế bây giờ chúng ta tập trung nằm xuống vờ chết, dù người bên ngoài có thế nào thì cũng đừng để phát ra tiếng động nào cả, nhất định hắn ta sẽ mở cửa thôi.

Nghe thấy vậy, những người khác đều gật đầu đồng ý rồi nằm xuống mặt đắt, ai nấy cũng khép chặt mắt lại, thở thật nhẹ nhàng như thể không còn chút sức sống nào cả.

Lâm Thanh Diện thở phào một hơi rồi cũng nhắm mắt lại như mọi người.

Hơn nữa vị trí mà bọn họ chọn cũng rất đẹp, cả tập thể nằm ở chỗ cuối cùng, bởi thế nếu như bọn tay sai của Vương lão gia có định đánh thức bọn họ, chỉ đứng ở bên ngoài thì không thể nào đủ.

Quả nhiên sau khi bọn tay sai của Vương lão gia tiến vào, nhìn thấy người nằm la liệt trên đất bèn hoảng loạn.

Sao lại thế này? Sao bọn họ đều mê man hết vậy? Lâm Thanh Diện nhờ ánh sáng mờ mờ nhìn vài tên đàn em mà Vương lão gia phái đến.

Bọn họ đều cường tráng, rõ ràng rất khỏe khoắn.

Thầy nhóm người Lâm Thanh Diện nằm trên mặt đất, chúng những tưởng gặp phải nguy hiểm, trong lòng rốt ruột vô cùng.

Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Vương lão gia dặn rồi, đám người này quan trọng lắm, tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì được.

Trong lòng Lâm Thanh Diện chọt thấy nặng nè.

Quả nhiên mình đoán không sai.

Mặc dù Vương lão gia phái người đến, nhưng mà, chỉ cần nhận được mệnh lệnh của Vương lão gia, nhất định phải chăm sóc cho bọn họ chu đáo, không thẻ để cho bọn họ gặp bát trắc, thế thì bọn chúng sẽ mở cửa ngay khi trông thấy bọn họ hôn mê.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện lấp lánh, anh nhắm mắt lại ngay.

Cũng vào lúc này, đám tay sai lấy chìa khóa ra.

Tôi đi báo cho Vương lão gia, hai người vào trong trước xem xem xảy ra chuyện gì, không thể để đám này gặp chuyện được! Được.

Đám tay sai ra quyết định, một tên dứt khoát rời khỏi nơi này, đám còn lại đứng bên cửa.

Cạch… Cửa được mở ra.

Vài tên bước vào trong, ngồi xỗm xuống.

Có một tên vừa khéo dừng lại ngay bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Hắn dùng một tay lay cánh tay Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện èo èo uột uột, dường như chẳng còn sức lực đâu nữa.

Tên tay sai ấy cũng thêm phần tin tưởng, hắn nói với đồng bọn sau lưng: °Xem ra đám người này bị thương thật rồi, mau đỡ chúng lên xem xem thế nào.

Sau khi nói dứt lời bèn đỡ Lâm Thanh Diện dậy.

Nhưng tên tay sai ấy không hề để ý thấy bàn tay của Lâm Thanh Diện đã vươn ra sau cổ của hắn.

Vào lúc tên tay sai chuẩn bị xoay lưng lại, Lâm Thanh Diện cử động.

Anh bóp cổ tên tay sai, làm kinh động đến những kẻ khác! Đám chúng nó không có hôn mê đâu! Một tên tay sai rống lớn, những tên còn lại hành động ngay lúc đó, muốn xông về phía bọn họ.

Nhưng không kịp nữa.

Lâm Thanh Diện đánh ngất một tên tay sai, còn tên tay sai bên phía người ăn xin cũng bị hai người khống chễ.

Trước lúc những tên khác xông ra ngoài, Lâm Thanh Diện dùng chân cản cánh cửa lại.

Bọn chúng giơ con dao vắt ngay eo lên, chuẩn bị đâm Lâm Thanh Diện! Tiếc rằng vào giây phút con dao của chúng quơ đến, Lâm Thanh Diện đã đá thẳng vào bụng của một tên trong số chúng.

Tên bị đá lảo đảo ra sau hai bước rồi va vào hai tên tay sai khác.

Bọn chúng ngã rạp xuống đất.

Lâm Thanh Diện thừa cơ cướp lấy chìa khóa của một tên tay sai đang hôn mê, rống với nhóm người còn đang hỗn chiến với đám tay sai sau lưng: Lấy được chìa khóa rồi, mau rời khỏi đây! Nghe thấy thế, bọn họ cũng không ham mê đánh nhau nữa mà hắt bọn tay sai đi, nhanh chóng chạy về phía Lâm Thanh Diện.

Một tên tay sai lồm cồm bò dậy, sự hoang mang toát lên trong đôi mắt hắn: Một đám vô dụng, chúng mày nằm trên mặt đất làm gì? Mau đuổi theo đi, nếu như Vương lão gia biết chúng ta để bọn nó chạy thoát thì không chết cũng bán tàn phế! Những thủ hạ khác không khỏi run lên vì sợ hãi, nhanh chóng làm theo.

Lúc này, tên thủ hạ bỏ đi đầu tiên đã báo cáo mọi chuyện với Vương lão bản.

Vương lão bản vừa nghe thấy vậy tức giận đứng lên, hung hăng đập ghế.

Tên thủ hạ không đoán ra được nguyên nhân, đành phải quỳ trên mặt đất, run rẩy cầu xin thương xót, Vương lão bản, chúng ta vừa nhìn thấy những người đó nằm trên mặt đất khi đến nơi, chúng ta cũng không biết là tình huống như thế nào! phì! Vương lão bản hướng thẳng đến dưới mặt đất phun một bãi nước bọt, hung hăng trừng mắt nhìn thủ hạ.

Thật sự là một đống đồ vô dụng! Mấy người đó am hiểu nhất là dùng mưu kế, các ngươi chẳng lẽ cũng không biết dùng phương pháp khác thăm dò ở bên ngoài sao? Tranh thủ thời gian, gọi người cùng một chỗ đuổi theo mau lên, mấy người kia rất có thể đã bỏ trốn! Khi những lời này nói ra, tên thủ hạ suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Tại sao hắn lại không nghĩ ra điều này! Nhưng đã quá muộn để hối hận.

Tên thủ hạ vội quay lại và gọi những người khác.

Một đám người trực tiếp lao về hướng nhà ngục nhốt Lâm Thanh Diện.

Khi bọn họ biết được, Lâm Thanh Diện đã chạy trốn, đám nha đầu còn lại vài tên thở hổn hển đuổi theo.

Vương lão bản đầy giận dữ, tát một cái vào mặt đám thủ hạ .

Ta nuôi các ngươi làm cái gì?! Một đám phế vật ăn không ngồi rồi, mau tranh thủ thời gian đuổi theo cho ta! Đám thủ hạ của Vương lão bản không dám nhìn, nhanh chóng tăng tốc hướng Lâm Thanh Diện chạy đi .

Lần này, người do Vương lão bản phái tới không dùng tay không, mà mang theo nhiều loại ám khí phát nổ! Lâm Thanh Diện bọn họ thoát thật nhanh, nhưng ám khí phát nổ đã trực tiếp rơi xuống phía sau.

Sức mạnh của ám khí phát nổ, uy lực thực tế quá lớn đến mức, nhiều lần đem bọn họ đánh ngã trên mặt đất, tốc độ thực sự trở nên chậm hơn rất nhiều! Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, túm lấy Vương Tiểu Lâm đang nằm trên mặt đất.

Vương Tiểu Lâm ho khan vài tiếng, máu miệng trào ra, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện cảm kích.

cảm tạ anh.

Không có thời gian đâu, nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ.

Lâm Thanh Diện nhìn thẳng chằm chằm, dùng hết sức chạy về phía trước.

Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, chỉ cần ráng nhịn một chút, sau khi chạy thoát ra , ngất xỉu cũng được! Vương Tiểu Lâm không nói, nhưng là lắc đầu.

Điều gì đó đã khiến họ lo lắng hơn, đã xảy ra.

Một trận ám khí phát nổ trực tiếp nổ tung về phía Ngô Mộc.

Ngô Mộc còn không có kịp phản ứng, văng người lên cao rồi ngã mạnh xuống đất! Bước chân của Lâm Thanh Diện bọn họ, buộc phải dừng lại.

Lâm Thanh Diện nhìn đám người phía sau, nhanh chóng ra lệnh, Giúp Ngô Mộc đứng lên, tiếp tục lên đường! Anh hiện tại trên lưng, đã phải vác Vương Tiểu Lâm trên đường đi, không còn có thể chịu được thêm một Ngô Mộc đè nặng.

Những người khác nâng Ngô Mộc lên vẻ mặt nghiêm trọng.

Lâm Thanh Diện dùng hết sức hét lên.

Chú ý ám khí phát nổ từ phía sau bắn tới! Khi ám khí phát nổ bắn ra, phải trực tiếp nằm xuống hoặc phân tán hành động.

Đừng để Vương lão bản tận diệt! Vài người khác lần lượt gật đầu.

Đọc truyện tại [email protected] nh24 7.

com nhé ! Mà Ngô Mộc bị thương nặng, chống đỡ thân thể bằng chân sau lết theo mọi người, quá trình đi đường ho khan không ngừng, vết máu rơi đầy đất.

Cuối cùng, Ngô Mộc nhịn không được nữa, trực tiếp nằm lăn ra trên mặt đất.

Mọi người không cần cứu tôi, mọi người nhanh đi trước đi, tôi đã bị thương nặng, ở bên cạnh mọi người chỉ thêm gánh nặng! Không được! Lâm Thanh Diện nghiến răng, Chúng ta phải cùng nhau đi, nhanh lên! Những người khác cũng không để ý tới phản đối, trực tiếp nhấc lên Ngô Mộc lần nữa.

Nhưng vào lúc này, bà lão cũng mềm nhũn ngã xuống đất.

Bà lão thở hổn hển không ngừng, rõ ràng là bà đã cạn kiệt sức lực khi đi đường.

Tôi, tôi không thể đi được được nữa! Lên đi.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xổm trước mặt bà lão.

Bà lão vội xua tay.

Không được, ta không thể lại liên lụy các ngươi, Ngô Mộc còn trẻ, chỉ cần cứu Ngô Mộc ra ngoài.

Ta là lão bà, sống thời gian cũng đã đủ lâu, cho nên ta không muốn cái gì nữa! Không nên lãng phí thời gian nữa, mau lên đi, chúng ta không còn một chút sức lực nào để duy trì lâu hơn nữa đâu! Giọng điệu của Lâm Thanh Diện cứng rắn lạ thường.

Bà cụ hơi có chút khó khăn.

Đúng lúc này, một viên ám khí phát nổ lần nữa đáp xuống phía sau Lâm Thanh Diện.

Vì khoảng cách xa nên Lâm Thanh Diện không bị thương.

Nhưng lần này bà lão có chút sợ hãi, nhanh chóng leo lên lưng Lâm Thanh Diện, ánh mắt có chút áy náy, không khỏi lẩm bẩm.

Lão bà ta rốt cuộc là muốn hại ngươi.

Lâm Thanh Diện trầm mặc không nói.

Tất cả những gì vang lên trong tai anh, là tiếng ám khí phát nổ vang trời.

Anh thậm chí không thể nghe thấy những gì bà lão nói.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện đang cõng lão bà thì động tác giảm đi rất nhiều, những người khác thực tế cũng quá mệt mỏi, nên tốc độ đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng thể lực Vương lão bản cùng đám thủ hạ còn rất nhiều, cho nên sau một hồi, Vương lão bản bọn họ thật sự đuổi kịp Lâm Thanh Diện.

Ngay khi đám thủ hạ sắp tung ám khí phát nổ lần nữa, Vương lão bản đã vươn tay ngăn chúng lại và hét lớn một tiếng.

Nếu các ngươi không muốn chết, vậy hãy dừng lại ngay, nếu không ta sẽ tung toàn bộ ám khí phát nổ này.

Một khi người của ta đánh trúng các ngươi, vậy coi như chỉ có một con đường chết.

Mặc kệ Vương lão bản bên kia hét toáng, đám người Lâm Thanh Diện vẫn tiếp tục di chuyển.

Vương lão bản rất tức giận, nhưng hắn vẫn duy trì một tia lý trí, hắn hạ lệnh cho đám người phía sau.

Cố gắng hết sức đuổi kịp, nhưng đừng dùng ám khí nữa, nhớ đừng đả thương bọn hắn, bọn hắn đã kiệt sức rồi, các ngươi sẽ sớm đuổi kịp bọn chúng.

tuân mệnh.

Mấy người gật đầu một cái, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đuổi về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện có thể rất rõ ràng, cảm giác được bước chân đám người càng ngày càng nhiều.

Lúc này, một người của Vương lão bản đã bắt kịp bọn họ.

Ngay lúc tốc độ Vương lão bản cùng của bọn thủ hạ càng ngày càng nhanh, Lâm Thanh Diện cùng những người khác đều cho rằng trước mắt không còn cách nào sống sót, Vương Tiểu Lâm đột nhiên dừng lại.

Lâm Thanh Diện chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Vương Tiểu Lâm lấy từ thắt lưng ra một cây sáo.

Tiếng sáo tử thần! Trong đám người có tên nhận ra cây sáo do Vương Tiểu Lâm cầm.

Không thể để hắn thổi sáo này! Sẽ bị hắn hại chết! Khi giọng người đàn ông rơi xuống, Vương Tiểu Lâm cũng đã thổi sáo.

Vương lão bản trước khi nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, thì cũng đã run lẩy bẩy khi nghe thấy thanh âm.

Một số lượng rắn độc rất lớn, đột nhiên xuất hiện từ mọi ngóc ngách lao ra! Vương Tiểu Lâm để ống sáo xuống, chỉ vào khoảng trống còn sót lại trước mặt, hét lên với bọn họ: Đi mau! Lâm Thanh Diện không thể bỏ lại Vương Tiểu Lâm.

Anh nghiến răng túm gáy Vương Tiểu Lâm, kéo thẳng về phía sau! Vương Tiểu Lâm lại thổi sáo, rắn xuất hiện càng nhiều thêm! Nhưng Vương lão bản đột nhiên nheo mắt lại, bắt được một trong hai con đại xà hắc bạch phân minh! Gần như ngay lúc Vương lão bản động thủ, Vương Tiểu Lâm một ngụm máu tươi tràn ra.

Anh ta đẩy Lâm Thanh Diện ra, nằm vật xuống đất.

Vương lão bản bọn hắn đang mải đối phó với đàn rắn độc, cho nên Vương lão bản bọn hắn mất rất nhiều công sức.

Bây giờ Lâm Thanh Diện bọn họ, đã cách Vương lão bản rất xa.

Nhưng mà, Vương Tiểu Lâm không nhịn được nữa.

Bởi vì con rắn mà Vương lão bản đang cầm, là con rắn bản mệnh của cậu ta.

Rắn bản mệnh có liên hệ rất lớn với bản thân người liên quan, có thể nói nếu rắn bản mệnh chết đi, Vương Tiểu Lâm không thể sống được, rắn bản mệnh bị thương, Vương Tiểu Lâm tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi không chịu được nữa, rắn bản mệnh của tôi nằm trong tay Vương lão bản,anh cứu tôi cũng vô dụng! Vương Tiểu Lâm lắc đầu, gạt bàn tay mà Lâm Thanh Diện định vươn ra.

Muốn xứng đáng với tôi, anh lúc này liền rời đi! Tôi chấp nhận hy sinh tính mạng, là muốn cho mọi người chạy trốn.

Nếu như anh kiên quyết ở lại đây, chính là phụ lòng tâm ý của tôi! Vương Tiểu Lâm vừa nói vừa trực tiếp cầm lấy viên đá sắc nhọn rải rác trên mặt đất, ấn vào cổ mình.

Nếu như anh không rời đi, tôi liền chết ở chỗ này! Dù sao tôi cũng không chết được! Lâm Thanh Diện nhìn thấy thì biết, Vương Tiểu Lâm đã hạ quyết tâm.

Lâm Thanh Diện hai mắt đỏ lên, anh nhìn Vương Tiểu Lâm chằm chằm, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

Ngô Mộc ở bên ho khan vài tiếng, nắm lấy Lâm Thanh Diện ống tay áo thúc giục.

Nhanh lên! Còn chần chờ gì nữa! Còn chần chờ gì nữa, thật sự là quá muộn rồi! Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, xoay người rời đi.

Vương Tiểu Lâm ho khan vài tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười ảm đạm.

Anh biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa.

Nhưng trước khi chết, để cho Lâm Thanh Diện và bọn họ một cơ hội chạy trốn, cũng rất đáng.

Vương Tiểu Lâm vốn tưởng rằng, Vương lão bản sẽ trực tiếp giết chết con rắn bản mệnh của chính mình.

Nhưng điều không ngờ, Vương lão bản lại trực tiếp lấy ra một cái hộp, ném con rắn bản mệnh của Vương Tiểu Lâm vào trong thùng giấy.

Con rắn bản mệnh rơi bộp một cái vào thùng cáctông, Vương Tiểu Lâm lại cảm thấy toàn thân một cơn đau đớn kịch liệt, khiến anh mặt mũi méo xẹo, cuối cùng nhịn không được hôn mê bất tỉnh.

Vương lão bản bọn hắn, đã sớm đuổi tới hướng Vương Tiểu Lâm ngất đi.

Đem người này bắt lại cho ta.

Vương lão bản chỉ vào Vương Tiểu Lâm dưới mặt đất, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Những tên thủ hạ phụng mệnh, đem Vương Tiểu Lâm tóm lấy.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, Lâm Thanh Diện và những người khác đã biến mất từ lâu, tất cả những gì bọn hắn có thể nhìn thấy, là những con đường dài vô tận.

Một tên thuộc hạ đứng ở phía trước Vương lão bản, có chút sợ hãi, hỏi: Vương lão bản, bọn họ không còn thấy nữa, hiện tại chúng ta tiếp tục đuổi theo sao? Không cần đuổi theo.

Vương lão bản phất tay, nhưng vẻ lạnh lùng toát ra từ trong mắt vẫn không thay đổi.

Chỉ thấy Vương lão bản hướng về phía thủ hạ kia nói thứ gì đó.

Sau đó tên thuộc hạ lấy ra một chiếc loa khuếch đại từ phía sau.

Vương lão bản nói vào cái loa.

Lâm Thanh Diện, Vương Tiểu Lâm vì các ngươi mà bị thương rất nặng.

Hiện tại các ngươi đang liều mạng chạy trốn.

Ngươi xứng với tình cảm của hắn sao? Ta sẽ cho các ngươi ba ngày cuối cùng.

Chỉ cần các ngươi xuất hiện trong mấy ngày này, ta sẽ không tổn thương Vương Tiểu Lâm, nhưng nếu ngươi không xuất hiện trong ba ngày này, thì ta sẽ bóp chết Vương Tiểu Lâm và con rắn bản mệnh của hắn.

Được rồi, nói giống như ta truyền ra chung quanh, hiện tại bọn họ nhất định đang lẫn trốn, tạm thời cũng không thể rời khỏi nơi đây, bọn hắn đều có thể nghe được thanh âm này.

Vâng.

Thuộc hạ gật đầu, rồi lùi lại.

Vương lão bản cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường, trong miệng thì thào nói: Muốn thoát khỏi tay của ta, để xem các ngươi đến cùng có mấy phần bản lĩnh? Lúc này, Lâm Thanh Diện bọn họ, đang trốn trong một góc khuất, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Vương lão bản.

Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ là dẫn bọn họ chạy về phía trước, sau khi tìm được chỗ ổn định an toàn, mới dừng lại.

Tuy nhiên Vương Tiểu Lâm vẫn đang nằm trong tay Vương lão bản.

Tất cả đều bối rối nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt có chút sợ hãi.

Chúng ta có thể làm gì bây giờ? Chúng ta thực sự sẽ xuất hiện sao? Không được, chúng ta không được xuất hiện.

Cuối cùng chúng ta cũng đã vất vả thoát khỏi nơi đó.

Chúng ta nếu trở về một lần nữa, để chịu đựng sự tra tấn của Vương lão bản sao?! Lời này vừa nói ra, bà lão bên cạnh nhíu chặt mày có chút không vừa lòng.

Ý của cậu là? Cậu thật sự bỏ rơi Vương Tiểu Lâm? Chúng tôi không có lựa chọn nào khác.

Ngô Mộc đứng bên cạnh bà cụ nhún vai.

Vương Tiểu Lâm chỉ một người, nhưng chúng ta lại là một nhóm người, nếu như bởi vì Vương Tiểu Lâm mà tất cả chúng ta bị bắt lại, đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm này? Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Ngay khi mọi người đồng ý với lời nói đó, Lâm Thanh Diện mới lên tiếng.

Vương Tiểu Lâm là cứu chúng ta, cho nên mới bị Vương lão bản bắt được.

Ai có thể từ bỏ Vương Tiểu Lâm, nhưng tôi không thể.

Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ Vương Tiểu Lâm.

Khi những lời này nói ra, người vừa đề xuất bỏ Vương Tiểu Lâm lại không khỏi cúi đầu xấu hổ.

Nhưng Lâm Thanh Diện tuyệt không mở miệng trách cứ.

Sinh tồn là bản năng của con người.

Bọn họ muốn từ bỏ Vương Tiểu Lâm, để bảo toàn đường sống cho một đám người, kỳ thật cũng không có sai.

Vừa nghĩ đến cảnh Vương Tiểu Lâm ngã xuống đất, dùng cái chết buộc bọn họ rời đi, Lâm Thanh Diện luôn cảm thấy áy náy.

Anh không thể để Vương Tiểu Lâm chết.

Ta cũng đồng ý cứu Vương Tiểu Lâm.

Lúc này, Ngô Mộc cũng lên tiếng.

Ngô Mộc bị thương lúc này đã được băng bó.

Ánh mắt những người khác đều nhìn về phía Ngô Mộc.

Ngô Mộc nghiêm túc bước tới Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói: Vương Tiểu Lâm bị thương vì cứu chúng ta, ta nguyện ý cùng đệ làm con tin.

Con tin gì? Lâm Thanh Diện nhướng mày.

Đệ không phải làm con tin, để cho Vương lão bản thả Vương Tiểu Lâm sao? Ngô Mộc có chút bối rối.

Đương nhiên không phải.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Chúng ta không thể chủ động xuất đầu lộ diện, nhưng có thể lợi dụng ba ngày này, tiến vào địa bàn Vương lão bản, cứu Vương Tiểu Lâm ra.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt những người khác không khỏi sáng lên.

Ta cũng đồng ý cứu Vương Tiểu Lâm! Ta cũng đồng ý! Nếu không có cậu ta, chúng ta đều có thể bị bắt, lúc này cũng không thể sống sót! Đúng! Chúng ta không thể là người vô tình vô nghĩa như vậy! Nhìn mọi người cuối cùng cũng đồng ý, Lâm Thanh Diện không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Du Ly ở một bên tiến lên một bước, ngập ngừng nói.

Tôi đồng ý cứu Vương Tiểu Lâm, nhưng hiện tại tôi thiếu vũ khí, không có vũ khí.

Khi lâm trận, tôi sẽ không thể giúp được gì.

Lâm Thanh Diện nghe xong không khỏi lâm vào trầm tư.

Nếu không có vũ khí tiện dụng, khi lâm trận, chỉ có thể đối mặt với thảm cảnh bị bắt.

Ngay khi Lâm Thanh Diện khó xử, Ngô Mộc ở một bên lên tiếng.

Tôi biết có một người thợ rèn có thể chế tạo vũ khí.

Nhưng người thợ rèn đó có tính khí rất kỳ lạ.

Anh ta sống ở phía Tây thành trì.

Nhiều người đã nhờ anh ta chế tạo vũ khí, nhưng anh ta hiện đã đóng cửa.

Chúng ta có thể đến thử xem sao.

Lâm Thanh Diện ánh mắt nhàn nhạt sáng lên, sau đó vội vàng nói: mặc kệ được hay không, phải thử mới biết được! Nói xong, anh đưa mắt nhìn Ngô Mộc.

Huynh đã biết địa điểm, vậy chúng ta ngày mai liền lên đường! Ngô Mộc gật đầu.

Đúng, nhưng người ta nói rằng người thợ rèn có tính khí kỳ quái, và chúng ta có thể sẽ bị anh ta khước từ.

Lâm Thanh Diện không nói gì nữa.

Mà Du Ly ở một bên nói: Vậy ngày mai ta cùng cậu đi! Không được.

Lâm Thanh Diện lắc đầu.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Du Ly, Lâm Thanh Diện giải thích.

Tôi cùng Ngô Mộc hai người, có thể cùng làm chuyện này.

quá nhiều người đi ngược lại không ổn.

Du Ly nghe vậy cũng không nói nhiều, cuối cùng gật đầu đồng ý quyết định của Lâm Thanh Diện.

Buổi tối, Lâm Thanh Diện không ngủ được.

Bà lão phải làm sao sau khi anh và Ngô Mộc rời đi? Nhất thời, Lâm Thanh Diện lâm vào trầm tư.

Một lúc sau, một bóng người lóe lên trong đầu Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện ánh mắt chợt sáng lên, lúc này cũng không buồn ngủ nữa, từ trên giường đứng dậy đi tới phòng Du Ly đang nghỉ ngơi.

Du Ly vừa mở cửa, nhìn thấy người đứng ở cửa thực sự là Lâm Thanh Diện, liền sửng sốt.

Ngày mai cậu không muốn rời đi sao? Sao đến bây giờ cậu vẫn chưa ngủ? Du Ly nói xong nghênh đón Lâm Thanh Diện vào cửa.

Tôi đang nghĩ xem, bà cụ sẽ thế nào sau khi tôi rời đi.

Không phải cứ để lão phu nhân ở đây sao? Du Ly hiển nhiên bị suy nghĩ của Lâm Thanh Diện làm khó hiểu.

Bà lão ở đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, bất quá tôi nghĩ kỹ, tìm một chỗ tốt cho bà lão, để ngày mai chúng tôi lên đường, sư phụ sẽ đưa lão bà đến chổ lão nhân gia.

Như vậy sao được? Du Ly lắc đầu không tán thành.

Không có gì không được.

Lâm Thanh Diện phi thường kiên định.

Chuyện này đã định, sư phụ và những người khác không cần quan tâm kỳ thạch cùng Vương Tiểu Lâm.

Cứ giao hai việc này cho tôi và Ngô Mộc.

Nhìn thấy vẻ mặt không thể thương lượng của Lâm Thanh Diện, cuối cùng Du Ly cũng gật đầu đồng ý Lâm Thanh Diện.

Ta biết ý của cậu, cậu yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa lão bà đến bên vị Tinh Thần đế kia, cậu cùng Ngô Mộc có thể rời đi, không cần lo lắng.

Vậy tốt rồi.

Lâm Thanh Diện thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc rời khỏi nơi này.

Những người khác nhìn chằm chằm về hướng Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc xa xa, vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc rời đi, Du Ly thuận theo Lâm Thanh Diện an bài, bà lão bên cạnh lão nhân gia.

Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện cùng Ngô Mộc, hai người rốt cục đã tới phía tây thành trì.

Tuy nhiên, khi vừa đến phía tây thành trì, hai người không xác định được vị trí cụ thể nhà của người thợ rèn, nên đành phải hỏi người dân ở phía tây thành trì.

Nhưng không ngờ, những người đó nghe nói Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc thật sự tới tìm thợ rèn, liền không nhịn được thuyết phục.

Các ngươi thật sự muốn tìm thợ rèn? Nếu đã như vậy, ta khuyên hai người nên nhanh chóng rời đi.

Người đó tính tình rất kỳ quái, đừng nói là các ngươi, liền xem như chúng ta, người sinh sống ở đây đi tìm hắn, cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt.

Nghe thợ rèn bị dân chúng đánh giá không tốt, Lâm Thanh Diện không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vũ khí không thể không có, liền tiếp tục nói.

Chúng ta kỳ thật chỉ là muốn tìm thợ rèn thương lượng một phen, nếu thực tế không có cách nào, vậy vũ khí này không cần cũng được.

Khi người đó nghe vậy, anh ta gật đầu.

Các ngươi có nhìn thấy con đường phía trước không? Người Thợ rèn ở cuối con đường đó, cắn nhà của hắn toàn bộ sơn màu đen.

người bình thường, cũng không thể sống sót ở nơi đó! Lâm Thanh Diện cùng Ngô Mộc cũng không nhiều lời, chỉ là cảm tạ người nọ, sau đó liền hướng phía người kia nói đi tới.

Cuối cùng, hai người nhìn thấy chính là một căn phòng nhỏ sơn đen thui.

Căn phòng nhỏ quả thực bị bao phủ trong bóng tối u ám, ngay cả trong ánh nắng như thiêu đốt, sẽ không bao giờ có một chút ánh sáng mặt trời đến được nơi này.

Hai người nhìn nhau, trong mắt không khỏi mang theo một chút ngưng trọng.

Lâm Thanh Diện dẫn đầu, tiến lên đưa tay gõ cửa một cái, ngữ khí mang theo chút ôn hòa.

Có ai ở đó không? Không có ai.

Âm thanh đầy tang thương phát ra.

Lâm Thanh Diện không khỏi giật giật khóe miệng.

Làm thế nào mà trong phòng không có ai, vậy ai có thể tạo ra âm thanh trong căn phòng này? Chẳng qua Lâm Thanh Diện lúc này, vẫn không lựa chọn xúc phạm người thợ rèn, anh nhẫn nại nói.

Chúng tôi đến đây để tìm một người có thể chế tạo vũ khí.

Tôi tự hỏi, liệu người đó có ở đây không? Không phải ở đây.

Âm thanh của sự tang thương lại phát ra từ căn phòng.

Đừng lãng phí sức lực, hãy trở về càng sớm càng tốt, kẻo lãng phí thời gian.

Hiện tại ngươi không ở trong đó sao? Đừng lo lắng, chúng ta có tiền, có thể mua được vũ khí, chỉ cần trong vài ngày tới, ngươi có thể chế tạo vũ khí cho chúng ta! Ngô Mộc giật lấy lời nói của Lâm Thanh Diện, trực tiếp phản bác lời nói của thợ rèn.

Lâm Thanh Diện trong lòng chợt cười thầm, lời đường mật thật không hiệu quả.

Người thợ rèn này, là người cực kỳ khó chịu trong miệng người khác, nên tự nhiên không muốn nghe bọn họ, cũng chưa bao giờ lại gặp người dám phản bác hắn như thế này.

như dự đoán.

Trong giây tiếp theo, có tiếng gầm giận dữ từ trong căn phòng.

Cút ngay! Lão tử đã lâu không chế tạo vũ khi bằng sắt cho người ta rồi.

Lúc tới đây các ngươi không nghe nói đến chuyện này sao? Lâm Thanh Diện thấp giọng kéo Ngô Mộc ra xa một chút, kẻo Ngô Mộc lại bốc đồng mà nói những lời xúc phạm.

Ngươi là thợ rèn, ngươi nhất định sẽ không hoàn toàn biến mất, ngươi là người yêu thích chế tạo vũ khí.

Vậy thì sao? Âm thanh tang thương trong căn phòng không ngừng vang lên.

Còn có nhiều người muốn ta chế tạo vũ khí.

Nhưng ta không muốn làm nữa? Không cần tiếp tục nói thêm, các ngươi nói cái gì đều vô dụng, còn có nhiều người thủ đoạn tốt hơn ta.

các ngươi cũng không cần tại chỗ này uổng phí sức lực với ta, tốt nhất vẫn là đi tìm người khác đi.

Nói xong căn phòng hoàn toàn im lặng.

Lâm Thanh Diện muốn cùng thợ rèn nói thêm vài câu, nếu có thể thợ rèn chuyển biến ý nghĩ.

Nhưng không ngờ gã thợ rèn thật sự không nói lời nào, Lâm Thanh Diện nói thế nào, gã đều không có một lời đáp lại.

Ở một bên, Ngô Mộc có chút không giữ được bình tĩnh, nhấc chân lên định đạp cửa.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng ngắn cản Ngô Mộc, nhíu chặt mày.

Nếu lúc này thật sự không còn hy vọng.

Huynh chẳng lẽ muốn để Vương Tiểu Lâm chết sao?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License