Rể quý trời cho
Chapter
0175
Chương 1741: Lâm Thanh Diện đã nhận ra có điều gì đó không ồn, chân thân của Tà Vương muốn truyền tống đến đây, vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Lúc nãy sư huynh vừa mới bị khống chế, cho đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần, nhưng mà có thể nhìn thấy được sư huynh vẫn đang liều mạng phản kháng, chỉ có điều là bị chặn lại rất gắt gao.
Chỉ nhìn thấy Tà Vương đang khống ché thân thể của sư huynh, bước từng bước một đi về phía tế đàn, đứng yên tại chỗ, trên người bộc phát ra từng luồng sương mù đen.
Những thủ đoạn này không phải là thứ mà một người bình thường có thẻ dùng được, không hồ là Tà Vương trong truyền thuyết, thủ đoạn cao minh, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy bội phục.
Chỉ là không biết sư huynh lại có chuyện gì, bỗng nhiên lại ngã trên mặt đát.
Sư huynh, sư huynh, anh nhanh chóng tỉnh lại đi.
Mắy người ở bên cạnh đã có chút nóng nảy mà hô hào, nhưng mà sư huynh vẫn cứ làm lơ, có vẻ như là thời gian bị khống chế rất dài.
Lâm Thanh Diện giật mình trong lòng, căn bản cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Một khi sư huynh bị khống ché, vậy thì anh ta sẽ không thể khống chế thân thể của mình, nếu như thân thể còn không nhanh chóng khôi phục lại, ai cũng không biết cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào rát có thể là sư huynh sẽ lập tức tử vong.
Những người xung quanh đều cảm thấy có chút nóng nảy, nhưng nhìn mỗi một động tác của Tà Vương, bọn họ chỉ cảm thầy có một trận pháp vô hình bao vây bọn họ ở chỗ này, muốn bước về phía trước một bước cũng không có sức lực.
Cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sĩ, có bản lĩnh thì ông rút trận pháp lại cho tôi, ông rút trận pháp lại đi, ông nhìn xem tôi có giết ông hay không hả! Ông cứ luôn dùng mấy thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế này.
Một sư huynh ở bên cạnh lớn tiếng hét lên.
Tà Vương đứng ở phía trên lại thờ ơ, trong hai mắt của ông ta như là đang nói tất cả những ai đang gào thét ở đây đều là phế vật.
Cũng bởi vì vô dụng mà phẫn nộ mới có thể làm ra loại hành động mát mặt xấu hỗ như thế này, nếu như thật sự có bản lĩnh thì nên giết chết mình, đánh gãy truyền tống của mình.
Một đám phé vật, chân thân của ta sắp truyền đến đây, ta xem xem các người sẽ làm cái gì.
Ánh mắt tà ác của Tà Vương nhìn những người xung quanh, dựa vào tình hình hiện tại, xem ra là ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lâm Thanh Diện đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, im lặng chờ đợi chân thân của Tà Vương truyền tới, mắt thấy động tĩnh bên phía Tà Vương rất lớn, Lâm Thanh Diện đi đến giữa đám người.
Lúc Tà Vương truyền tống đến đây sẽ nhận một lực áp chế cấp đại lục, đến lúc đó thực lực của ông ta sẽ mạnh hơn hiện tại một chút, nhưng mà đề so sánh với bản thể của ông ta thì vẫn còn chênh lệch rất nhiều, hi vọng là đến lúc đó chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực để cùng nhau tiêu diệt ông ta hoàn toàn.
Lâm Thanh Diện nói rồi lại quay đầu nhìn về phía đám người ở bên cạnh.
Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, nếu đã như vậy, không bằng chờ đến lúc thực lực của Tà Vương đến thời điểm yếu nhát thì sẽ liều mạng với ông ta.
Lúc này, người bên cạnh mới chợt hiểu ra.
Bọn họ cho là lúc Tà Vương truyền tống đến đây, đó mới chính là thực lực chân chính của ông ta, nếu như bị áp chế lại một phần lớn, vậy thì cũng không phải là không có sức đề đánh một trận.
Một Tà Vương bị áp chế, cho dù có có cao tay đi nữa, cùng lắm thì cũng chỉ cao hơn hai ba tầng, thế là vẫn có khả năng tiêu diệt Tà Vương.
Lâm Thanh Diện cùng với mọi người vừa mới thương lượng xong đối sách liền phát hiện sự việc có chút không thích hợp, bởi vì một phân thân của Tà Vương lại trốn đi.
*Xảy ra chuyện lớn rồi, phân thân của ông ta đã có một cái trốn đi, mọi người nhanh chóng đuổi theo xem xem rốt cuộc là phân thân kia đi đến đâu rồi.
Một phân thân của Tà Vương trốn đi, ai biết được ông ta sẽ làm ra loại chuyện gì hại người, đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ không nhẹ nhõm như vậy.
Những nơi mà ông ta đến, khắp nơi đều là máu me đầm đìa, chắc chắn phải kịp thời truy đuổi phân thân của ông ta, nếu không thì cuối cùng sẽ trở thành họa lớn, tất cả mọi người phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
Cậu quản nhiều như vậy làm cái gì, chuyện của người ta, cậu không cần phải xen vào, phân thân của ông ta đang ở đâu à? Chúng ta căn bản cũng không cần phải quan tâm đâu, trước tiên chúng ta nên giết chết ông ta, không phải là được rồi hả.
Ở bên cạnh có một sư huynh không vui, bởi vì trong cái nhìn của anh ta chỉ cần là người bị giết thì cho dù phân thân có làm ra chuyện gì cũng chưa chắc là làm được, phân thân cũng sẽ chét theo chân thân, cùng nhau tiêu tán.
Nếu như phân thân chét rồi, chân thân lại ở đây làm loạn gây ra chuyện gì đó, còn lãng phí nhiều sức lực và hôn lực để đi tìm phân thân, chỉ là một phân thân, nó có thể tạo ra phiền phức gì cơ chứ? Anh thì biết cái gì? Bất cứ lúc nào phân thân của ông ta cũng có thẻ triệu hoán chân thân của mình, nếu như bên phía chúng ta đánh nhau ông ta, đánh không lại thì sẽ trực tiếp dùng phân thân bỏ chạy, vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Lâm Thanh Diện nói mọi chuyện cho bọn họ nghe thật rõ ràng, sau đó anh nhắm mắt lại bắt đầu xem xét, nhưng mà vị trí anh điều tra được lại là dưới môn phái của mình.
Vậy mà Tà Vương lại không mát hết hi vọng, còn muốn đến môn phái của mình đề làm loạn? Đúng là lợi hại, không tầm thường mà.
Trước tiên các người cần thận đối phó với bọn họ đi, bây giờ tôi phải lập tức đến môn phái xem xem có chuyện gì xảy ra, tôi phát hiện là phân thân của ông ta đang đến gần môn phái.
Vậy đại sư huynh ở bên này? Đám người hỏi.
Lâm Thanh Diện lặng lẽ nhìn một chút: Trước khi chân thân của đối phương đến nơi, ông ta tuyệt đối sẽ không làm gì với đại sư huynh đâu.
Tà Vương là một người tương đối có tâm cơ, bây giờ mà ông ta còn có thẻ đến một nơi cách với môn phái không xa, đã đủ để nói rõ ông ta có tâm tư.
Về phần đến môn phái làm cái gì, trước mắt Lâm Thanh Diện cũng không biết, chẳng lẽ là muốn khống chế Nặc Nặc? Đúng vậy, không sai.
Hiện tại Nặc Nặc đang trong lúc đột phá thánh thẻ, đương nhiên là trong lúc đó tương đối nguy hiểm, nếu như bị người khác khống chế, vậy thì chắc chắn sẽ quá kích.
Lâm Thanh Diện nói xong liền trực tiếp quay đầu rời đi, căn bản không kịp giải thích cái gì với người bên cạnh, anh chạy như ngựa không ngừng vó.
Những người xung quanh nghe thấy lời nói này thì trở nên ngơ ngác, căn bản cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Là do Lâm Thanh Diện đã kêu mình đến đây, kết quả không hiều sao Lâm Thanh Diện lại chạy mắt, đây chắc chắn không phải là tình huống bình thường.
Tại sao cậu ta lại đột nhiên trở lại môn phái của bọn họ vậy, chẳng lẽ là trong môn phái của bọn họ đã xuất hiện chuyện gì rồi hả? Những người khác còn chưa kịp phản ứng, phân thân Tà Vương ở bên cạnh đã trực tiếp đánh tới, đòn tắn công của ông ta tương đối nhanh chóng, những người xung quanh thậm chí không có bát cứ năng lực phản ứng, bị giết chết một số lớn.
Tình huống này làm những người xung quanh cảm thấy hoảng hốt, trong lòng căn bản cũng không biết phải làm như thế nào, bọn họ đã từng gặp không ít người có năng lực cường đại, nhưng mà người có năng lực mạnh như: thế này, bọn họ rất ít khi được nhìn thấy.
Cái đám phế vật các người củng nhau đi làm khôi lỗi của ta, không biết là các người có đồng ý không? Tà Vương nhìn những người ở phía dưới, lời nói lại rất khó nghe, làm cho mấy người bọn họ kiềm lòng không được mà nhíu chặt cả mày.
Một tên tà ma ngoại đạo, thế mà lại nói chuyện phách lối như thé, để cho những người bên chính phái của bọn họ càng nhìn càng cảm thấy chán ghét.
Ông đừng thấy Lâm Thanh Diện không có ở đây thì chúng tôi sẽ không có biện pháp làm gì ông, ông đừng tháy ông lợi hại như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ông bị chúng tôi thu phục.
Những người xung quanh không phục, năng lực của một người mạnh hay yếu, đây không phải là chuyện có thẻ nhận xét tùy tiện.
Chương 1742: Mà Lâm Thanh Diện vội vàng trở lại môn phái, vừa mới đi đến gần cửa thì đã nghe thấy một mùi máu tanh vô cùng nông nặc, làm cho tâm trạng của Lâm Thanh Diện trực tiếp rơi vào thung lũng.
Chưởng môn, Nặc Nặc, mọi người không sao đó chứ, tại sao trong môn phái lại hỗn loạn như thế.
Lâm Thanh Diện vội vàng đi tới, căn bản cũng không biết phải làm cái gì, vừa mới trở lại môn phái thì nhìn thấy ở môn phái có một đống lớn người chạy ra ngoài.
Bọn họ rất dơ bản, hoàn toàn không có vẻ xinh đẹp sắc sảo như bình thường, làm cho Lâm Thanh Diện cảm thầy có hơi lo lắng.
Sư tỷ sư huynh, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có quái vật đến môn phái của chúng ta không? Lâm Thanh Diện đưa tay cản một người lại, nhìn trên người của người này chật vật không chịu nỗi, trong lòng rất lo lắng.
Vị sư huynh này hình như là bị dọa sợ, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: Tà Vương, Tà Vương, ông ta đi lén vào môn phái của chúng ta, có ý đồ muốn giết chét tất cả chúng ta.
Nói xong, anh ta liền bối rối chạy đi ra ngoài.
Đệ tử chính quy của môn phái từ trước đến nay đều rằng thà chết mà đứng thẳng, không cam chịu sống quỳ, nếu như trong môn phái xuất hiện chuyện gì đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không rời khỏi, không ngờ tới là những đệ tử tinh anh trong môn phái đều bị người khác dày vò thành cái dạng này, có thể nhìn thấy được bị tra tắn tới cỡ nào.
Lâm Thanh Diện lập tức vọt ra bên ngoài, nhìn cảnh tượng rối bời ở bên ngoài, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Hiện t: cấp bách cần phải làm là phải tìm Nặc Nặc đang ở đâu, chỉ cần tìm được Nặc Nặc ở đâu, thế thì chuyện này đã có thể giải quyết dễ dàng.
Chỉ sợ là Tà Vương biết Nặc Nặc đã sắp thức tỉnh thánh thẻ, sau đó làm ra một số chuyện không nên làm, đến lúc đó chuyện này chắc chắn sẽ phát triển theo hướng nguy hiểm.
Cái đám phế vật này, ngày hôm nay ta muốn giết chết tất cả mọi người trong môn phái của các người, các người không quản được ta đâu.
Lâm Thanh Diện vừa mới đi qua, đúng lúc nghe thầy âm thanh cực kỳ phách lối của Tà Vương.
Chưởng môn môn phái đứng bên cạnh, cả người đều là vết thương.
Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh chưởng môn, nhỏ giọng nói: Chưởng môn, tôi thật sự rất xin lỗi, là ông ta đi theo tôi cho nên mới có thể đến đây, bây giờ trong đó chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi.
Chưởng môn nghe thấy những lời nói này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt có hơi thay đổi, trong lòng cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Ông ta an ủi Lâm Thanh Diện một phen rồi sau đó đi qua.
*Tà Vương, ông phách lối như vậy, ông thật sự cho rằng bọn người chúng tôi sẽ không làm gì được ông hả? Tất cả mọi người, nhanh chóng bày trận.
Chưởng môn vừa mới ra lệnh một tiếng, ở bên cạnh có rất nhiều đệ tử xuất hiện, phần lớn đệ tử này đều là những đệ tử có độ tuổi tương đối nhỏ, cũng là những thiên tài trong môn phái.
Lâm Thanh Diện ngảng đầu lên nhìn đám đệ tử, trong lòng cảm thấy có hơi lo lắng.
Bởi vì tuổi tác của những đệ tử này có hơi nhỏ, căn bản cũng không đủ gánh vác trách nhiệm lớn.
Hiện tại tùy tiện để bọn họ ra tay sẽ không xuất hiện ván đề gì đó chứ, néu như xuất hiện nguy cơ gì đó, th thì những đệ tử này sẽ không còn bát cứ khả năng đề sống sót.
Thấy chưởng môn với người của ông ta sắp đánh nhau, từ đầu đến cuối phân thân của Tà Vương thẳng tiến không lùi, thần cản giết thần, phật cản giết phật, nhưng mà càng về sau thì lại càng có xu hướng gục ngã.
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, trực tiếp bước một bước xông về phía trước đánh nhau với phân thân Tà Vương.
Bọn người chưởng môn đánh với phân thân Tà Vương cả nửa ngày mà cũng không phân được thắng bại, bởi vì có Lâm Thanh Diện tham gia vào cuộc chiến, cuộc chiến đã bắt đầu nghiêng qua một bên.
Đúng lúc này, Nặc Nặc đột nhiên bước tới từ bên cạnh.
Lúc nãy Nặc Nặc còn đang lâm vào hôm mê, nhìn tình huống vô cùng không tốt, thế mà bây giờ cô bé lại ở đây nhìn đám người đánh tới đánh lui, khóe miệng có một nụ cười hết sức quái dị.
Nặc Nặc, con làm cái gì vậy hả? Bây giờ năng lực của con vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, con vẫn còn chưa đột phá triệt để, con nhanh chóng đi về đi, đừng để người này có bắt cứ cơ hội nào! Tà Vương cũng không phải là một thứ gì tốt lành, nếu như có bắt cứ cơ hội nào thì sẽ tủy ý làm bậy, với lại trong lòng của Lâm Thanh Diện cũng biết rất rõ mục đích lần này ông ta đến Chính Dương Môn là vì Nặc Nặc.
Lâm Thanh Diện ngắng đầu lên nhìn Nặc Nặc ở bên cạnh, phát hiện trạng thái của Nặc Nặc có chút kỳ quái, nhưng mà lại không nói rõ là xuất hiện vấn đề ở nơi nào.
Đúng lúc này, chỉ tháy Nặc Nặc lao về phía mình.
Nặc Nặc, con sao vậy? Lâm Thanh Diện hoảng sợ nói, bởi vì anh phát hiện lúc này hai mắt của Nặc Nặc đỏ ngâu, rõ ràng là xảy ra biến hóa.
Hiện tại là lúc quan trọng đề Nặc Nặc đột phá thánh thẻ, không ngờ tới lại gây ra nhiều chuyện như thé, ai biết là sẽ có kết quả như thế nào.
Nếu như nói có thể thuận lợi đột phá, vậy thì coi như rất tốt, néu như nói không thể đột phá nỗi, thế thì cuối cùng chuyện này đã phiền phức rồi.
Rất có thể bởi vì lần kích phát quá độ này mà sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa cho cơ thẻ.
Tà Vương, ông đúng là hao tổn tâm cơ, hóa ra mục đích của ông là ở đây.
Lâm Thanh Diện nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đã hiểu rõ tại sao Tà Vương lại muốn đi theo mình, từ lúc bắt đầu đến Thiên Sơn đã đi theo mình, lúc đó mình còn lơ đểnh cho là chuyện này chỉ là một sự trùng hợp.
Sau đó lại cảm tháy chắc là ông ta muốn giết những đồng môn khác, kết quả không ngờ tới mục tiêu lại là thánh thẻ Nặc Nặc.
Ngươi nói không sai, từ lúc bắt đầu ta đã biết tình huống thân thể của cô gái này, cho nên ta đã sớm đến đây, không ngờ tới là các người ngu ngóc và hồ đồ như thế.
Tà Vương cười ha hả, có một loại đắc ý của người thắng cuộc.
Bình thường Lâm Thanh Diện ghét nhát là bị người khác xem mình như một kẻ ngu mà đùa bỡn, bây giờ nghe thấy ông ta nói như vậy, anh tức giận muốn điên lên được.
Thế mà lúc này Nặc Nặc lại tiến hành tắn công Lâm Thanh Diện.
Mặc dù là thực lực của cô bé không mạnh, nhưng mà cô bé là con gái ruột của Lâm Thanh Diện, sao Lâm Thanh Diện có thể ra tay với con gái của mình được cơ chứ? Nặc Nặc, con nhìn ba đi, ba là ba của con đây.
Trong mắt của Lâm Thanh Diện chứa nước mắt, giọng nói khàn khàn.
Chưởng môn đứng ở bên cạnh nhìn thấy mà sốt ruột trong lòng, nhưng mà cũng không có biện pháp nào khác.
Hiện tại Nặc Nặc đang trong thời điểm máu chót, néu như thân thể của cô bé xuất hiện tình huống gì đó, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng cả đời này đối với cô bé, cả một đời cũng sẽ không thẻ tiến về phía trước, thậm chí là còn phải dừng chân ở đây.
Lòng dạ của ông thật là quá độc ác, Tà Vương, tôi nhất định phải giết chết ông! Lâm Thanh Diệt ng, anh chỉ hi vọng là mình có thể để Nặc Nặc nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, chỉ cần Nặc Nặc có thể khôi phục lại sự bình tĩnh, vậy thì tất cả đã có thẻ giải quyết dễ dàng.
hét to một Lâm Thanh Diện vừa tránh né đòn tắn công của Nặc Nặc, vừa lấy một viên đan dược từ trong túi để đồ của mình ra, viên đan dược này là một loại dược vật có thể tịnh hóa lòng người, để cho người ta tạm thời trở nên bình tĩnh.
Anh ném vào trong miệng của Nặc Nặc, hai tay Lâm Thanh Diện đưa về phía trước, nhẹ nhàng đặt Nặc Nặc qua một bên.
Nặc Nặc giận dữ nhìn Lâm Thanh Diện, hai mắt vẫn đỏ ngầu như cũ, thậm chí còn muốn tiến lên, nhưng mà hình như là tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, Nặc Nặc chậm rãi nhắm mắt lại sau đó nằm xuống mặt đắt.
Được rồi, chuyện của Nặc Nặc đã được giải quyết, tôi muốn nhìn xem ông sẽ làm được chuyện gì.
Lâm Thanh Diện nhìn Tà Vương đứng trước mặt, ánh mắt cực kì lạnh nhạt.
Chương 1743: Đã gặp qua không ít người âm độc có thủ đoạn và tâm tư, nhưng mà lần này Tà Vương lại sử dụng liên hoàn kế, néu như không phải đến cuối cùng thì có lẽ là cả đời này mình cũng sẽ không phát hiện ra.
Lâm Thanh Diện bước lên đánh nhau với ông ta, hai người đánh nhau cả nửa ngày, càng đánh càng để người xung quanh cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nhất là bản thân Tà Vương căn bản không nghĩ tới là thực lực của Lâm Thanh Diện lại còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình.
Xem ra là mình đã coi thường Lâm Thanh Diện rồi, thực lực của Lâm Thanh Diện hoàn toàn rất mạnh mẽ, đó cũng không có nghĩa là mình không có cách nào xử lý được anh.
Tà Vương nhắm mắt lại, rồi đến lúc mở mắt một lần nữa, bên cạnh đã có một ngọn lửa màu đỏ rực, loại ngọn lửa đỏ rực này trông rất đáng sợ.
Lâm Thanh Diện ngảng đầu lên nhìn qua, trong đôi mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Anh căn bản cũng không hiểu Tà Vương đang dùng chiêu thức gì, đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy chiêu thức này, chẳng lẽ là một loại pháp thuật tà ác.
Lâm Thanh Diện nhìn sang, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì chưởng môn ở bên cạnh đã nhẹ giọng nhắc nhở anh: Tà Vương cảm tháy có hơi lực bát tòng tâm, cho nên ông ta lựa chọn thiêu đốt sinh mệnh của mình để đánh nhau với cậu, nếu như cậu chết, thế thì ông ta sẽ háp thụ sinh mạng của cậu.
Câu nói này của chưởng môn làm cho những người xung quanh đều hoàn toàn choáng váng, bọn họ đã gặp khá nhiều thủ đoạn ghê tởm nhưng mà thật sự đây chính là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn tháy loại thủ đoạn này.
Bình thường Tà Vương đều có bộ dạng cao cao tại thượng, vô cùng ngạo mạn, không ngờ tới là bây giờ lại có người có thể làm cho ông ta thiêu đốt cả hồn phách của mình, thế thì rốt cuộc là thực lực của người này mạnh đến mức độ nào? Có không ít người yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mang theo vài phần ngạc nhiên, bọn họ luôn cho rằng sự chênh lệch giữa mình với Lâm Thanh Diện cũng không xa xôi như thế, bình thường tiếp xúc với nhau cũng rất ôn hòa, cho đến bây giờ bọn họ mới nhận thức rõ ràng thực lực của anh, đúng là mình với Lâm Thanh Diện khác nhau như trời với đêm, cho dù muốn chạm đến anh thì cũng không thể chạm được.
Lâm Sư huynh, coi như là chuyện này phải nhờ vào mọi người rồi, thực lực của anh rất mạnh, chúng tôi cũng chỉ có thể góp chút sức lực cho anh mà thôi, anh nhất định phải cố lên.
Xung quanh có không ít người bắt đầu đồng loạt cổ vũ cho Lâm Thanh Diện, nhưng mà chuyện này thật sự đơn giản như vậy hả.
Lâm Thanh Diện không phản ứng lại những người này, ngược lại anh quay đầu nhìn về phía Tà Vương đứng trước mặt, chỉ nhìn thấy năng lực của Tà Vương càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, trạng thái của ông ta trở nên vô cùng đặc biệt, làm cho người ta rất khó mà hình dung.
Xung quanh đều là những ngọn lửa đỏ rực, Lâm Thanh Diện nhìn thấy mà trong lòng sững sờ, ngọn lửa đỏ rực như thế này không giống như là những ngọn lửa bình thường.
Rốt cuộc là ông muốn làm cái gì? Ông dùng máy ngọn lửa này thậm chí còn thiêu đốt sinh mạng của mình, ông thật sự cảm thấy đáng giá không hả? Đây chính là mạng sống của ông.
Trong lòng của Lâm Thanh Diện cảm thấy rất thắc mắc, chẳng lẽ chiến thắng đối với bọn họ mà nói thật sự quan trọng như vậy luôn hả? Thậm chí nguyện ý hi sinh cả mạng sóng của mình cũng phải phân cao thấp với đối thủ, không chỉ có như vậy, vì đạt được thắng lợi, thế mà còn liều mạng như vậy.
Ngươi thì biết cái gì! Ta làm chuyện gì đương nhiên cũng có suy nghĩ của ta, cho dủ thực lực của ngươi có mạnh đến đâu đi nữa, ngươi cũng chẳng làm được chuyện giống như chuyện mà ta đã làm, tiếp theo đây ngươi nên hiến cái sinh mạng của ngươi đi, có đúng không? Tà Vương cười cười nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, lúc đầu còn cho là năng lực của Lâm Thanh Diện còn mạnh hơn một chút, kết quả lại không ngờ tới sợ hãi như thế.
Ngay cả sinh mạng của mình mà cũng không nguyện ý đi nỗ lực, còn có tư cách gì đánh nhau với mình? Sau khi Tà Vương thiêu đốt sinh mạng của mình, năng lực lại trở nên càng ngày càng lợi hại hơn, lúc Lâm Thanh Diện đánh nhau với ông ta, anh rõ ràng cảm nhận được có hơi phí sức.
Hơn nữa, năng lực của Tà Vương lại càng ngày càng hung hăng hơn.
Từng hồn lực va chạm với nhau, Lâm Thanh Diện dần dần rơi vào thế hạ phong.
Trước mắt cậu đừng gấp gáp đánh nhau với ông ta, chẳng thà cậu suy nghĩ lại xem nhược điểm của ông ta ở đâu, bây giờ ông ta cũng không phải là chân thân, lực thiêu đốt sinh mệnh xem ra còn kém thực lực trước kia của ông ta, lời nói này không phải là do cậu đã nói hả? Bên cạnh lại bỗng nhiên có một vị sư huynh bước ra, lúc nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt mang theo vài phần kiên định.
Lời này nói không sai, bởi vì ngay từ đầu Lâm Thanh Diện đã nói, đây cũng không phải mà nơi mà Tà Vương nên đến, cho nên Tà Vương vẫn sẽ chịu đựng sự áp chế của đại lục phía chính phái.
Chính là bởi vì sự áp chế đại lục, cho nên lực của ông ta mới có thẻ yếu hơn máy cấp bậc so với lúc trước, phải lợi dụng tình huống này cho thật tốt, nói không chừng là có thẻ miễn cưỡng đánh nhau ngang hàng với Tà Vương.
Mấy người các cậu đừng có nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đến đây hét cho tôi, cùng nhau truyền hồn lực cho sư huynh.
Xung quanh có không ít người lần lượt đi tới, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, bắt đầu truyền hồn lực cho Lâm Thanh Diện.
Lúc nãy hồn lực trong cơ thể mình gần như đều đã cạn kiệt, chẳng máy chốc hồn lực trong thân thể lại không ngừng được tăng lên, bây giờ thực lực của mình còn mạnh hơn so với trước kia mấy cấp bậc.
Không tệ, đúng là anh em tốt, bây giờ mọi người làm như vậy làm cho tôi cảm thấy cảm động không thôi.
Lâm Thanh Diện nói xong thì liền nhắm mắt lại, anh thu nhận đồng thời chuyền đổi hồn lực trong cơ thể, anh vọt về phía Tà Vương.
Tà Vương và Lâm Thanh Diện đánh nhau cả nửa ngày, cho dù đã thiêu đốt hồn lực sinh mệnh, nhưng mà chỉ có thể đổi lại một người ngang sức với mình.
Chỉ là nhân loại, chỉ là sâu kiến, sao lại có tư cách đối nghịch với mình? Không có khả năng, vĩnh viễn không có ai đánh bại được ta! Tà Vương! Ta tuyệt đối không có khả năng ngang sức với cái đám nhân loại các người, thật sự không công bằng! Tà Vương có chút hoảng sợ nhìn hai tay của mình, không biết là ngọn lửa trên tay mình càng ngày càng nhỏ từ lúc nào, cho dù mình có thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, nhưng mà năng lượng sinh mệnh cũng đang chậm rãi biến mắt.
Hi vọng là đã dùng hét tuổi thọ của mình, không ngờ tới lại đánh nhau với một người cùng cấp hoặc là lựa chọn tự nổ đồng quy vô tận với đám người này, hoặc là chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ chạy.
Tà Vương mở to mắt nhìn tắt cả mọi người xung quanh, căn bản cũng không biết phải làm như thế nào.
Tà Vương, ông cũng đừng có quên từ xưa đến nay đều là chính ép tà, ông lại giết nhiều đồng môn của tôi như vậy, thậm chí còn muốn giết hại bạn bè của tôi, chuyện này đã đủ đề cho ông phải chết mười nghìn lần.
Lâm Thanh Diện ngắng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông mặc quần áo màu đen, mái tóc biến thành màu đỏ tự lúc nào, hồn lực sinh mệnh đang chậm rãi biến mắt.
Không biết là mục đích tu luyện ban đầu của ông ta là cái gì, hiện tại lại dùng hồn lực sinh mệnh của bản thân để liều mạng giết chết mình, dường như là trái ngược với ý định ban đầu của ông ta.
Chương 1744: Tà Vương, những chuyện mà ông đã làm thật sự rất quá đáng, chúng tôi nhát định phải giết chết ông.
Đúng lúc này, Dao Trì lại bước tới, lạnh nhạt nói.
Đối với sự xuất hiện của Dao Trì, Lâm Thanh Diện rát vui, hơn nữa ở bên cạnh Dao Trì còn có mấy cao thủ xuất hiện.
Không biết là từ lúc nào đó toàn bộ những người của các môn phái đã tập trung đông đủ.
Đoán chừng là các phân thân của Tà Vương đã bị giải quyết hết, cho nên bọn họ mới có thẻ đến đây, bởi vì một khi Tà Vương bắt đầu thiêu đốt năng lực sinh mệnh, ở bên này vẫn luôn chịu ảnh hưởng, muốn đánh bại là chuyện rất đơn giản.
Mắt thấy những người xung quanh đang chậm rãi đi đến gần, toàn bộ các cao thủ nổi danh đều có mặt ở đây, còn mang trong tay nhiều loại vũ khí, thậm chí còn muốn cầm dây thừng buộc chặt mình.
Tà Vương ý thức được tình hình có chút không ổn, hiện tại năng lực sinh mệnh của mình đã nhanh chóng muốn thiêu đốt hầu như không còn nữa, đánh nhau với bọn họ thì chắc chắn là một sự lựa chọn không chính xác.
Vậy thì cũng chỉ có thể thừa cơ nhanh chóng chạy trốn, ánh mắt của ông ta đảo vòng vòng, ông ta phát động tấn công với mọi người, đồng thời vội vàng lách mình chuẩn bị chạy trốn.
Trong nháy mắt, Tà Vương liền chạy ra xa nghìn dặm, trong lòng vẫn còn đang mừng thầm bọn người Lâm Thanh Diệ: đám ngu ngốc, nhưng mà lại không ngờ đến là chờ đến lúc bước về phía trước một bước, dường như là ở trước mặt có một bức tường vô hình.
là một Lúc quay đầu nhìn lại, không biết là từ lúc nào bọn người Lâm Thanh Diện đã đứng sau lưng mình, chậm rãi kết thành một vòng tròn.
Các người, các người làm gì vậy hả, sao tôi lại không thể ra được khỏi đây, không thế nào! Tà Vương không tin, lại bước về phía trước máy bước, kết quả giống như hồi lúc nãy, cho dù muốn bước ra phía trước thì căn bản cũng không thể nào.
Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, nở nụ cười một tiếng, giải thích: Lúc nãy trong khi mà ông đang thiêu đốt sinh mệnh của mình thì tôi đã nghĩ đến kết quả này, tôi đã tạo dựng một kết giới lớn, bây giờ ông đang đứng trong lãnh địa của tôi, ông căn bản không bước ra được đâu.
Lâm Thanh Diện ngắng đầu lên nhìn người trước mặt, nở nụ cười.
Tà Vương là một người khá là nhanh nhẹn, thỏ có ba hang mà, đây là một chuyện vô cùng chính xác đề hình dung ông ta.
Tà Vương cứ vọt lên nhiều lần nhưng mà vẫn không nhận được kết quả, lúc này sắc mặt của ông ta đã trở nên trắng bệch.
Các người đừng có quá đáng, nếu như các người muốn giết tôi thì chắc chắn không đơn giản như vậy đâu, tôi vẫn có thể lấy mạng sống của các người như cũ.
Ông đừng có nói láo với tôi nữa, năng lực sinh mệnh của ông đều đã bị thiêu đốt thành cái dạng này rồi, ông còn nghĩ tới chuyện muốn giết chúng tôi à? Sao mà ông cứ làm người si nói mộng hoài vậy? Những đệ tử ở bên cạnh cười vang, máy cao thủ lần lượt bước về phía trước bao vây rất nghiêm ngặt, xung quanh có một nhóm lớn người chuẩn bị lầy mạng sống của Tà Vương bắt cứ lúc nào.
Lúc Tà Vương đến đây không biết đã giết hại người của biết bao nhiêu môn phái, trong mỗi một môn phái đều có kẻ thù của ông ta, cho dù là hiện tại không có chuyện gì.
Vậy thì tuyệt đối cũng không phải là thời gian mà ông ta có thể sống sót, Lâm Thanh Diện im lặng lùi ra phía sau hai bước, nhìn đám người bọn họ đi lên đánh nhau với Tà Vương, anh thở dài một hơi.
Hồi lúc nãy hồn lực trong cơ thể mình đã đã tiêu hao toàn bộ hầu như không còn nữa, hiện tại cho dù muốn đi lên hỗ trợ bọn họ đã đánh nhau với ông ta, anh lại rơi vào trạng thái hữu tâm vô lực.
Bây giờ tôi không còn bất cứ sức lực gì, các người ở bên cạnh bảo hộ một chút đi, đừng để một lát nữa ông ta xông lại tự nổ với tôi.
Lâm Thanh Diện nhỏ giọng dặn dò một nhóm thủ hạ ở bên cạnh, dù sao thì chuyện này vẫn không đơn giản, nếu như bọn họ muốn trực tiếp tự n lôi kéo mình chết chung, vậy thì chắc chắn không được rồi.
Mình đánh nhau cả nửa ngày, đã sớm mắt hét sức lực.
Chưởng môn im lặng nhẹ gật đầu, lúc nhìn Lâm Thanh Diện còn mang theo vài phần cảm thán.
Không ngờ tới là chuyện này kéo dài một khoảng thời gian lâu như thế, đám người vẫn không có bất cứ biện pháp gì.
Chỉ dựa vào một mình Lâm Thanh Diện kiên trì, những chuyện tiếp theo đây cứ giao cho mình làm.
Bản thân cậu cũng phải cần thận một chút, tuyệt đối không nên lúng túng, mọi người đều có mặt ở đây, chắc chắn sẽ có thẻ bảo vệ cho cậu.
Chưởng môn ra lệnh một tiếng, có rất nhiều đệ tử ở xung quanh đều bảo vệ trước mặt Lâm Thanh Diện, ngay cả những đệ tử với độ tuổi tương đối nhỏ hỏi lúc nãy cũng đều bảo vệ bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Mà Tà Vương ở cách đó không xa đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt, bị ba cao thủ tắn công đến chết.
Những người xung quanh nhìn thấy mà ai nấy cũng đều hơi xúc động, lúc đầu cho rằng năng lực của Tà Vương rất là lợi hại, không ngờ tới có thể bị người ta giết chét dễ dàng như vậy, để những người xung quanh cảm thấy hơi xúc động, Lâm Thanh Diện có chút bát đắc dĩ nhìn sang.
Được rồi, các người cũng đừng có cảm thán nữa, chuyện bây giờ không hề bình thường đâu, tôi khuyên các người đừng có ở đó mà hoan hô nữa.
Mặc dù là bây giờ Tà Vương đã chết rồi, nhưng mà chúng ta cũng không thể đảm bảo khi nào ông ta sẽ lại sống lại.
Lời nói này của Lâm Thanh Diện có hơi khó nghe, nhưng mà đây cũng là hiện thực bình thường, néu như Tà Vương lại sống lại một lần nữa, vậy thì sẽ tạo thành một sự công kích rất nghiêm trọng đối với mọi người.
Những người xung quanh vội vàng đồng ý, lúc này Nặc Nặc vẫn còn đang ở bên cạnh, cũng không biết sư huynh của mình đã có kết cục gì.
Lâm Thanh Diện im lặng không tiếng động đi đến bên cạnh sư huynh, quả nhiên chỉ nhìn thấy sư huynh rát chật vật, tình huống có chút hỏng bét.
Sư huynh, sư huynh, anh nhanh chóng tỉnh lại đi.
Lâm Thanh Diện bước lên kéo sư huynh, trong lòng cảm thấy có hơi nóng nảy.
Lúc nãy sau khi sư huynh bị tế, sau đó lại bị cưỡng ép chuyền đổi tới nơi này, tình huống đã không thích hợp.
Chúng tôi đã liều mạng bảo vệ nguyên thần của sư huynh của cậu, cho nên có thể giữ lại một tia khí tức, nhưng mà khí tức rất yếu ớt, khoảng thời gian tiếp theo nên chăm sóc cho tốt đi.
Người của Chính Dương Môn ở bên cạnh đi tới nói như vậy, Lâm Thanh Diện vô cùng cảm kích.
Đa tạ chưởng môn đã ra tay giúp đỡ cho sư huynh của tôi.
Lâm Thanh Diện bước lên nhìn tình huống của chưởng môn sư huynh, quả nhiên là giống y chang như tưởng tượng, tình huống của chưởng môn sư huynh vô cùng xấu.
Chỉ còn lại có một hơi thở, nếu như tiếp theo đây không ai chăm sóc, không ai tiến hành chữa trị, rất có thể là sư huynh sẽ chết hoàn toàn.
Trước tiên, tôi xin mang sư huynh rời khỏi đây, nếu như môn phái có chuyện gì thì mọi người cứ gửi tin tức cho tôi là được.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn thoáng qua Nặc Nặc, tình huống của Nặc Nặc cũng không thê thảm như vậy, nhưng mà chuyện thức tỉnh thánh thể của cô bé, xem như là đã thất bại hoàn toàn, không biết sau khi tỉnh lại sẽ có kết quả như thế nào.
Lâm Thanh Diện chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó dẫn theo sư huynh trở về phòng mình, nhìn sư huynh hôn mê bất tỉnh ở trên giường, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.
Trước đó lúc sư huynh bị khống chế, mình còn hung hăng đánh sư huynh một trận, mặc dù là bị Tà Vương khống chế, nhưng mà mình đã làm sư huynh bị thương, đây chính là sự thật không thể trốn tránh.
Chương 1745: Tà Vương đã chết hoàn toàn, thân thể của Nặc Nặc cũng có hơi không ổn định lắm.
Khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị dẫn sư huynh rời khỏi, không ngờ chưởng môn ở bên cạnh bỗng đi tới, nhỏ giọng nói: Vừa rồi Tà Vương sau khi chết để lại một đoàn hỗn lực sinh mệnh, chúng tôi đã kiểm tra, có thẻ lợi dụng đoàn hồn lực sinh mệnh này, sau đó ổn định thể chất của Nặc Nặc.
Nặc Nặc vừa rồi là đột phá thát bại đối với người khác mà nói là một loại tình huống rắt tôi tệ, Lâm Thanh Diện ngắng đầu nhìn người trước mặt, chưởng môn trước giờ sẽ không lừa anh, bây giờ chưởng môn có thẻ nói như vậy, vậy thì đủ nói rõ một loại tình huống khác.
*Chưởng môn, ông không có đùa tôi đấy chứ? Nặc Nặc là đột phá Thánh Thẻ thất bại, néu như là người bình thường, thát bại quá nửa sẽ chết, chúng ta bây giờ có thể cưỡng ép giữ lại mạng sống của con bé, giữ được công lực hiện nay của con bé thì không tôi ồi, sao có thể lại muốn nâng lên chứ? Lời này của Lâm Thanh Diện nói không sai, néu là người bình thường, vừa rồi sớm đã chết rồi, nếu không phải là thiên phú của Nặc Nặc hơn người, hơn nữa một số người xung quanh đều đang liều mạng đề giữ mạng của Nặc Nặc, néu không Nặc Nặc sớm đã chết rồi.
Không sai, trưởng lão trong nhóm chúng tôi đã điều tra kỹ chuyện này, chắc chắn hỗn lực của cô bé không tán, nếu đã như này, vậy chúng ta có thẻ nghĩ cách khác, lẽ nào không phải sao? Có cách nếu như không đi làm, nếu như không đi thử, ai biết cuối cùng sẽ có kết quả gì? Nặc Nặc đã tu hành được một khoảng thời gian, không dễ gì mới có cơ hội, không ngờ tình trạng bây giờ lại tôi tệ như vậy, đã bị nhân vật đáng sợ còn âm hiểm như Tà Vương nhìn trúng, ai biết cuối cùng liệu có bị trầm cảm mà chết hay không.
Mắy người nói làm là làm, Lâm Thanh Diện bé Nặc Nặc vẻ phòng, trưởng lão của máy tộc bắt đầu chữa trị vết thương trên người Nặc Nặc.
Nặc Nặc không lâu sau thì mở hai mắt ra, nhìn người xung quanh, trong ánh mắt mang theo vài phần mê mang.
Đợi khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, bỗng nhiên có chút hồ thẹn cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Ba, con vừa rồi có phải là bạo phát quá độ, sau đó làm ba bị thương không, thật sự xin lỗi, con lúc đó bị khống chế.
Nặc Nặc cúi đầu căn bản không dám mở miệng, trong lòng rất khó chịu.
Lần này cô bé trực tiếp ra tay, làm Lâm Thanh Diện bị thương, điều này khiến tâm hồn bé bỏng của Nặc Nặc bị tổn thương sâu sắc.
*Con nói nhiều như vậy, thật ra không có ích gì, ba biết căn bản không phải là con muốn có tình tổn hại ba, với cả, con là con gái của ba, bắt luận con làm bát cứ chuyện gì, ba đều sẽ không trách con, con nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Thanh Diện đi đến nhẹ nhàng bé Nặc Nặc xuống lầu, cùng trưởng lão ở bên cạnh đến bên ngoài cửa của sư huynh.
Sư huynh ở trong đang được người chăm sóc, thấy tình trạng rất tôi tệ, đến bây giờ không có một chút ý thức, tuy nói là giữ được thần hồn, nhưng khí tức chỉ có một tia, hơn nữa rất yếu.
Mắt thấy mấy trưởng lão đều đang thở dài không ngừng ở bên cạnh, Lâm Thanh Diện biết chuyện lần này quá nửa là lành ít dữ nhiều, kìm chế sự khó chịu trong lòng mình, khẽ giọng nói: Trưởng lão, các ông nói chuyện này rốt cuộc phải làm sao? Nếu như các ông cần tìm thứ gì, tôi liều mạng cũng sẽ tìm về để cứu mạng của sư huynh.
Lâm Thanh Diện cúi đầu, nói thật, từng gặp phải không ít chuyện, nhưng chuyện như hiện nay thật sự khiến người ta cảm thấy chấn động không thôi.
Mắt thấy nhóm người bọn họ đều đang nhìn anh, giống như đang nhìn một nhân vật chú hề, nhưng anh lại không có cách nào.
Tình hình hiện nay, trong lòng cậu biết rõ, cậu ta bị người khác cưỡng ép hiến tế, linh hồn đã mắt đi máy tia, hơn nữa Tà Vương khi thiêu đốt sinh mệnh, đã đem gần hét lực lượng sinh mệnh của cậu ta thiêu đốt.
Vừa nói vừa khẽ thở dài, sự việc thật sự là khiến người ta cảm tháy có hơi bắt lực, mọi người căn bản không biết nên làm sao.
Nhát là Lâm Thanh Diện, thấy tình cảnh này thì hoàn toàn ngây dại, vốn còn tưởng sự việc có lẽ sẽ rất dễ giải quyết, không ngờ mức độ bây giờ vẫn là không có cách.
Vậy có cách gì có thể cứu được mạng của sư huynh không? Khiến sư huynh khôi phục được bình thường? Lâm Thanh Diện hơi cúi đầu, trực tiếp quỳ một gối với trưởng lão trước mặt: Đại sư huynh và tôi cùng đi đến hôm nay cũng rất không dễ dàng, tôi hy vọng ông có thẻ cho chúng tôi một cơ hội, tôi muốn khiến anh áy khỏe lại.
Trạng thái của sư huynh rát tôi tệ, mọi người căn bản không biết nên làm sao, bắt buộc phải làm trước chuẩn bị, không ai biết trưởng lão này sẽ chết khi nào.
Cậu ta cũng là đệ tử của môn hạ chúng tôi, tôi chắc chắn là thương cậu ta, có điều cậu nếu như thật sự muốn cứu cậu ta, cậu có thể nghĩ cách tìm được rất nhiều thứ, sau đó đúc lại thần hồn của cậu ta.
Trưởng lão trầm giọng nói, dù sao trải qua nhiều chuyện, ông ta tự nhiên cũng biết những chủ ý này.
Có điều một số cách mà bọn họ biết đều rất khó khăn, căn bản không phải là một người bình thường có thể làm được, rất khảo nghiệm năng lực của một người.
Bây giờ Lâm Thanh Diện dám mở miệng nói như vậy, chỉ có thể nói rõ một loại tình trạng, Lâm Thanh Diện rất có thể có tư cách đi làm chuyện này.
Thần hồn của cậu ta cần rất nhiều thứ, tôi khuyên bản thân cậu có thể đi xem thử, nếu không cuối cùng sẽ như nảo, điều này thật sự nói không chắc được.
Trưởng lão nói tiệp.
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ tình trạng của sư huynh đang nằm trên giường, biết những trưởng lão này căn bản không có lừa anh.
Bây giờ, việc cấp bách chính là tìm được thứ cần đề đúc lại thần hồn! Được, vậy ông nói cần chuẩn bị thứ gì? Ông có thẻ viết ra giấy cho tôi, sau đó nhát định phải nghĩ ra cách cho tôi, tôi phải cứu sư huynh.
Lâm Thanh Diện kiên định nói.
Chưởng môn ở bên cạnh nhìn mà lặng lẽ thở dài, căn bản không biết nên làm sao, có lúc tình hình khác đi, mọi người ai cũng không dám nói bừa.
Quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và sư huynh của anh khá tốt, bây giờ tình hình căn bản không đơn giản.
*Được, nếu đã muốn như vậy, vậy cậu bỏ ra tính mạng cho sư huynh của cậu, cậu lẽ nào cũng bằng lòng sao! Nói xong, anh ngoảnh đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt mang theo vài phần bát lực.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1746: Nếu như cậu thật sự muón cứu người, cậu cần phải tìm được một loại đan dược, tên là Chú Hồn Đan, chỉ cần cậu có thẻ tìm được thì cậu có thể cứu được mạng của sư huynh cậu.
Trưởng lão ở bên cạnh nhàn nhạt nói, ánh mắt lại nhìn trên người của Lâm Thanh Diện, ông ta cảm thấy đứa trẻ Lâm Thanh Diện này dường như có chút không tầm thường, ít nhất mạnh hơn những người khác nhiều.
Tuy không có bao lâu, nhưng vừa nhìn là biết Lâm Thanh Diện là người như nào, nói không ngừng có gắng có thể thật sự để anh tìm được Chú Hồn Đan này, sau đó cứu mạng của đệ tử.
Lâm Thanh Diện nghe trưởng lão nói với anh một đống vị trí, và Chú Hồn Đan rốt cuộc đề ở nơi nào, càng nghe càng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Đợi qua thời gian rất dài, bản thân Lâm Thanh Diện mới lặng lẽ gật đầu, về đến phòng, suy nghĩ cần thận, cứ cảm thấy vị trí mà trưởng lão này nói, anh hình như từng nghe ở đâu đó hoặc từng thầy ở nơi nào rồi.
Anh căn bản chưa từng tới sơn mạch Thuẫn Sơn, đây vón không phải là một nơi bình thường, rất ít người sẽ đến.
Người bình thường muốn tới, gần như đều không có quay về.
Đêm khuya, Lâm Thanh Diện mới đột nhiên nhớ ra điều này là như nào? Khi anh ở Thiên Sơn không phải từng có được một tấm bảng đồ cất giáu bảo vật sao? Tấm bảo đồ cắt giấu bảo vật đó vào lúc ấy anh căn bản không có dùng tới, căn bản không biết là sao.
Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng mọi thứ đều là ý trời, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều đã định sẵn trong bóng tối.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện đi cáo biệt mọi người.
Chưởng môn ở một bên nhìn dáng vẻ này của Lâm Thanh Diện, ánh mắt có hơi lo lắng nói: Lâm Thanh Diện cậu đừng đùa với tôi, tôi biết cậu rất muốn cứu mạng sư huynh của cậu, nhưng mạng của chính cậu càng quan trọng hơn, lẽ nào không phải sao? Nơi đó là sơn mạch chết chóc trong truyền thuyết, rất nhiều người tới là không sai, nhưng bọn họ gần như đều không có quay về, sau khi đi căn bản không trở về, sự nguy hiểm trong đó, nghĩ thôi cũng biết.
Có người miễn cưỡng sống sót từ nơi đó, nhưng tình trạng cuối cùng sẽ càng tôi tệ hơn, căn bản không thể an toàn quay trở về.
Lâm Thanh Diện cho dù muốn cứu người, vậy cũng không cần vội vàng như vậy.
Cứ khẩn trương như vậy, sợ rằng không có bắt kỳ kết quả tốt nào, rất có khả năng cũng sẽ lôi mạng của mình vào.
*Chưởng môn, ông yên tâm đi, các vị sư huynh sư tỷ mọi người cũng yên tâm đi, tôi không phải là một người hành động bồng bột, bây giờ tôi nói như này là bày tỏ tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lâm Thanh Diện nói rồi thì nhìn các huynh đệ bên cạnh, bọn họ đều rất hiểu anh, đương nhiên biết anh là người như nào.
Quả nhiên, lời này của anh vừa nói ra, người xung quanh đều trở nên trầm mặc, thở dài một hơi.
Bọn họ đều rất rõ tính cách của Lâm Thanh Diện, biết Lâm Thanh Diện một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.
Điểm này, từ khi Lâm Thanh Diện sinh ra đến bây giờ chưa từng thay đồi, cũng chính vì tính cách như vậy mới khiến Lâm Thanh Diện đứng đầu ở trái đất, hơn nữa bây giờ ở Thiên Giới, cũng tiếp tục leo lên cao! Được rồi, nếu bây giờ sự việc đã như này, vậy một mình cậu mau chóng tới đó đi, nếu không tôi không thẻ bảo đảm là kết quả gì, tôi muốn cử người đi cùng cậu, cậu có muốn dẫn theo sư huynh sư đệ của mình cùng đi không? Chưởng môn ở một bên nói nửa ngày, căn bản không có ai đáp ứng, ngược lại những người này đều lắc đầu, rõ ràng, bọn họ đều rất rõ, một khi bước lên con đường này, sợ rằng chính là lành ít dữ nhiều.
Không cần, một mình tôi là được.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, anh quen một người đến một người đi, có lẽ mang theo thêm một người, còn nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Với lại, nhìn vẻ mặt của mọi người, Lâm Thanh Diện biết trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, chuyện ép buộc, Lâm Thanh Diện không muốn làm.
Lâm Thanh Diện sau khi tạm biệt với mọi người thì rất nhanh đã đi ra bên ngoài.
Sơn mạch Thuẫn Sơn danh bát hư truyền, nhưng ai biết đều sẽ cảm thấy sơn mạch này rất nguy hiểm.
Ba, ba chắc chắn ba muốn đi một mình chứ? Nếu không con kêu một vài chú đi cùng ba, ba bây giờ như này khiến con rất lo lắng, con không biết có nên đi cùng ba hay không.
Nặc Nặc không biết đã tỉnh từ khi nào, đợi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ muốn rời đi của Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thấy Có hơi cảm khái.
Ba của cô bé, tóm lại cứ vậy gánh sự việc trên vai.
Lâm Thanh Diện nhìn trạng thái như này của Nặc Nặc, lập tức biết trong lòng Nặc Nặc rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đi tới vỗ nhẹ vào vai cô bé, nói: Nặc Nặc nghe lời, thương thế của sư huynh có một nửa trách nhiệm là của ba, lúc đánh nhau về sau cũng là vì ba dẫn Tà Vương đến, nếu không không thẻ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba cũng áy náy trong lòng, cho nên mới phải đi, ba hy vọng con có thể hiểu.
Lâm Thanh Diện lặng lẽ thở dài một hơi, có những chuyện không phải là một mình thì có thể nói rõ, anh vẫn hy vọng Nặc Nặc có thể hiểu mình, nếu không cũng không có cách gì.
Nặc Nặc nghe tháy Lâm Thanh Diện nói như vậy, sắc mặt trở nên có hơi phức tạp, không biết từ khi nào sự việc vậy mà đã biến thành như này rồi.
Tuy biết tình trạng của sư huynh, nhưng không ngờ Tà Vương vậy mà theo Lâm Thanh Diện củng trở về, néu như hắn là theo Lâm Thanh Diện cùng trở vẻ, vậy rốt cuộc sự việc sẽ như nào.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ của Nặc Nặc, rất muốn nói tình trạng thật cho Nặc Nặc, nhưng suy nghĩ rồi thì lắc đầu vẫy vẫy tay với Nặc Nặc, bắt đầu tiền hành hành động.
Lâm Thanh Diện hành động rất nhanh, suốt chặng đường cưỡi ngựa khỏe, rất nhanh thì đến sơn mạch Thuẫn Sơn, càng lại gần sơn mạch thì phát hiện người càng lúc càng ít.
Bên trong đó một khoảng trồng trải, không có bắt kỳ khí tức tốt lành gì, Lâm Thanh Diện ý thức được sự việc không đúng.
Theo lý mà nói, một sơn mạch màu mỡ không nên có dáng vẻ này, nhưng sơn mạch này lại rất đặc biệt, một khoảng trống trải căn bản không có một chút sự sống, sơn mạch như này sao có thẻ có động vật còn sống? Chẳng lẽ giống tình trạng trước đó, nếu như vẫn là dáng vẻ này, vậy chắc không có đơn giản như vậy, lần này muốn lầy được bảo bối, sợ rằng không có dễ dàng như vậy.
Muốn có được Chú Hôn Đan, lần này chỉ sợ sẽ gặp phải kiếp nạn càng nhiều.
lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt, dò xét địa hình xung quanh sơn mạch một vòng.
Nhưng vì để cứu sư huynh nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi xem rốt cuộc là như nào, sự việc ra sao cũng không bằng lòng người, bây giờ chỉ có thẻ tự mình suy nghĩ.
Vào lúc này, đột nhiên nghĩ đến sự việc có chút không đúng, Tà Vương trước giờ là bát sinh bắt diệt, chân thân của hắn tuy bị diệt, hơn nữa trên người cũng không có bao nhiêu hồn lực, chỉ là thật sự chết rồi sao? Chương 1747: Mà lúc này, đằng sau truyền đến tiếng bước chân của con người.
Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu nhìn, vậy mà là Dao Trì đi theo đằng sau anh.
*Cô sao lại đến rồi? Lâm Thanh Diện có hơi ngạc nhiên.
Sao hả? Tôi không thể đến sao? Dao Trì phẩy phẩy chiếc áo rồi nói.
Lâm Thanh Diện cậu ở đây nhìn cái gì, tôi cứ cảm thấy trạng thái của cậu có hơi không tốt lắm, có phải là phát hiện ra vấn đề gì rồi không? Dao Trì đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, thuận theo ánh mắt của Lâm Thanh Diện mà liếc xung quanh một vòng, nhìn một vòng này xong, ván đề gì cũng không có phát hiện, có phải là Lâm Thanh Diện có hơi thẫn thờ rồi không.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ vô tri của Dao Trì, lặng lẽ thở dài một hơi.
Cô đứng ở đó liếc mắt thì có thể nhìn tháy tôi ở bên này, vậy nếu như có người đi theo tôi thì sao, cũng muốn hại chúng ta, chúng ta có phải cũng có thẻ lập tức phát hiện được công kích của bọn họ hay không, chúng ta phải làm sao? Lâm Thanh Diện vừa nói, vừa đi về phía trước, ánh mắt dò xét xung quanh một vòng, sau khi chắc chắn không có bát kỳ ai, lúc này mới đi vào.
Sơn mạch này với sơn mạch bình thường gần như giống nhau, ánh sáng gì cũng không có.
Toàn bộ đều là đất vàng và cát vàng, khiến người ta nhìn mà cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Ở xung quanh lại đi tròn một vòng, chắc chắn không có bát kỳ ai, nhưng cứ cảm thấy xung quanh có một cỗ khí tức rất đặc thù, khí tức đặc thù này, không biết là từ đâu tới.
Không đúng, tôi chắc chắn nơi này có ván đề, tôi cứ cảm thấy có một cỗ khí tức rất đặc thù, loại hồn lực này, tôi hình như vừa mới gặp ở nơi nào đó, nhưng không biết ở đâu.
Lâm Thanh Diện dùng bước chân, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, cỗ hồn lực này rất quen thuộc, giống như anh đã từng tận tay chạm vào rồi vậy.
Dao Trì cũng dò thấy một kết quả, hai người đều không có vấn đề gì, mấy người đều cảm tháy có chút bát lực, đều cảm thấy.
Lâm Thanh Diện có hơi sỉ tâm vọng tưởng.
Thật sự không phải là tôi nhiều nói gì đâu, xung quanh rõ ràng thứ gì cũng không có, bản thân cậu ở đây nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên không có chỗ tốt gì rồi, có đúng không.
Nói rồi ở bên cạnh liếc nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng.
Suy nghĩ của Lâm Thanh Diện trước giờ đều sẽ không sai, nhưng nghe thấy Dao Trì nói như vậy, anh cũng cảm tháy, có phải là hai ngày nay anh có hơi căng thẳng tinh thần hay không.
Hai người cùng đi vào, tuy nhiên vào lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thần bí, người đàn ông thần bí này, nếu như Lâm Thanh Diện ở đây nhìn thấy, một ánh mắt thì có thể nhận ra đây là chân thân của Tà Vương.
Tà Vương không một tiếng động đi đến bên cạnh, một ánh mắt thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện, đứng ở đây cười lạnh lùng một tiếng: Các ngươi lẽ nào tưởng các ngươi thật sự có giết chết ta sao? Cái gì là chân thân, cái gì là phân thân, các ngươi đều không nhìn ra, còn nghĩ rằng mình lợi hại cỡ nào.
Nói rồi Tà Vương đi về phía trước, nhìn động tĩnh ở đằng trước, lạnh lùng cười một tiếng.
Đã từng thầy qua vô số người, nhưng loại người này thật sự không thẻ thấy qua, Lâm Thanh Diện tự cho rằng nhận ra được chân thân của hắn, thật ra anh căn bản không có nhận ra.
Lúc đó hắn đã thiêu đốt sinh mệnh, không sai, nhưng cái hắn thiêu đốt là sinh mệnh của phân thân, sinh mệnh của phân thân gần như giống với sinh mệnh của chân thân, vô cùng vô tận, đây chính là lý do tại sao hắn là một vương giả, mãi mãi đều sẽ bát sinh bát diệt.
Ta đường đường là tà vương, néu như để đám con người như các ngươi tủy tiện thì có thể giết chết, vậy ta mát mặt biết máy? Có phải không? Ánh mắt của Tà Vương mang theo vài phần khinh thường, nhìn Lâm Thanh Diện ở bên dưới, khóe miệng ẩn hiện nụ cười lạnh.
Hắn đứng ở nơi có thẻ thu trọn mọi hành động của Lâm Thanh Diện vào trong mắt.
Không ngờ Lâm Thanh Diện vẫn đứng ở đó, bộ dạng cười cười, một chút cũng không biết nguy hiểm đang đến.
Tà Vương hơi nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra lần nữa, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông giống hệt, hai người gần như trông giống y hệt, nếu như không nhìn kỹ, tuyệt đối không nhìn ra sự khác biệt bên trong.
Phân thân, ngươi đi theo bọn họ, xem thử bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì, đợi tới lúc mắu chốt nhát định phải cho bọn họ một kích trí mạng! Rõ Kỳ lạ, thời tiết sao đột nhiên trở nên nóng như vậy, lúc lạnh lúc nóng, thời tiết này cũng thay đổi bất thường quá rồi.
Dao Trì ngắng đầu nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Đợi hai tiếng sau, cảm giác nóng nực này lại đột nhiên biến mắt, khiến Lâm Thanh Diện đều mờ mịt.
Không đúng, độ nóng này đến cũng bát thường, đi cũng bắt thường, tôi cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, cô tự mình nghĩ cách.
Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì ở bên cạnh, Dao Trì đối với nguồn gốc của nhiệt độ rất là mãn cảm, nhưng bây giờ Dao Trì lại không nói tiếng nào, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không.
*Cũng không có gì, chỉ là cảm nhận được một cỗ hỗn lực rất đặc thù tụ tập ở xung quanh, bọn chúng đối với chúng ta mà nói không phải là một loại tình trạng rất tốt.
Dao Trì hơi cúi đầu, nghiêm túc cảm nhận, rất nhanh thì phát giác ra sự việc có hơi không đúng lắm.
Đằng trước có một chỗ, không khí của nơi này cực kỳ âm lãnh, tôi nghĩ trong này dường như có thứ khác.
Ở trong một khoảng không gian nóng nực, vậy mà có một nơi cực kỳ âm hàn, chẳng lẽ nơi này ẩn giấu bảo bối gì đó, nếu như không giấu bảo bối gì đó, vậy chắc chắn là giáu thứ gì đó đặc thủ.
Vậy chúng ta tới đó mau, cô mau chóng tra xem là địa điểm nào, chúng ta tới xem thử rốt cuộc có bảo bối gì Lâm Thanh Diện nói rồi, bèn chuẩn bị đi về phía trước, kết quả chưa đi được hai bước thì cảm thấy mặt đất dưới chân rung lắc, giống như sơn mạch bên dưới chân sắp sụp đỏ vậy.
Trái tim của Lâm Thanh Diện khẽ động, nhìn trạng thái của mọi thứ cách đó không xa, trái tim có hơi phát run.
Cô thấy đây là chuyện gì, mặt đất dưới chân sao lại rung lắc, giống như là có thứ gì đó sắp chui ra vậy.
Loại suy nghĩ này rất chính xác, Lâm Thanh Diện giương mắt nhìn sơn mạch dưới chân không ngừng sụp xuống, trong lòng càng lúc càng kinh hãi, căn bản không biết nên mở miệng như nào.
Anh đến đây tìm đồ, nếu như nói đột nhiên sụp xuống, vậy chắc chắn là không đúng, rất có khả năng là có thứ gì đột nhiên xuất hiện, muốn chôn tất cả vào trong núi.
Không thể nào, tôi tuy biết trong núi đều có thần thú thủ hộ, nhưng nơi trồng trải này, chỉ có một núi sông và đất vàng, nếu như thật sự có động vật, chúng ta chắc một ánh mắt thì có thể nhìn ra rồi, chứ không phải là bị động như này.
Trong lòng Dao Trì có hơi ngạc nhiên, lần này căn bản không biết quái vật nắp ở đâu, nếu như không tìm được quái vật này, sợ rằng tình hình sẽ càng phức tạp hơn.
Cô nói xem có khi nào có một loại khả năng những quái vật này đều ở dưới chân chúng ta hay không? Chương 1748: Lâm Thanh Diện và Dao Trì hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhảy lên, quả nhiên khi nhảy ra ngoài thì bên dưới có một con Thôn Thiên Mãng trồi ra.
Thôn Thiên Mãng há to miệng trông rất dọa người, hai người kinh hãi trong lòng, nếu như không phải bây giờ chạy nhanh, đoán chắc lúc đó đã chết rồi.
*Ôi trời ạ, không ngờ bên dưới vậy có một con Thôn Thiên Mãng, chẳng trách đất bên dưới cứ luôn động đậy, chúng ta vậy mà không hay biết gì.
Thôn Thiên Mãng là một loại thần thú tương đối nguy hiểm, bình thường sóng ở đây.
Hoặc là ở trong đất, hoặc chính là ở nơi khác, khiến người ta căn bản không biết phải làm sao.
Cũng không có vần đề gì quá lớn, tôi cảm thấy cô nghĩ hơi nhiều rồi, chúng ta mau chóng nghĩ cách.
Xem xem làm sao giết con Thôn Thiên Mãng này.
Lập tức hai con mãng xà cực lớn chui ra, khiến người ta có chút kinh ngạc trong lòng.
Lâm Thanh Diện ngảng đầu nhìn bên cạnh, trong ánh mắt vụt qua vài phần ngạc nhiên, tuy từng thấy không ít chuyện, nhưng chuyện giống như hiện nay, vẫn là lần đầu gặp phải.
Tuy biết tình hình có hơi không đúng lắm, nhưng chuyện mãi mãi không có đơn giản như vậy.
Lâm Thanh Diện lúc mới đầu đã ý thức được vấn đề rất phiền phức, bây giờ xem ra sợ rằng sẽ càng tỏi tệ hơn.
Loài người, ngươi sao vẫn không chét tâm? Ngươi năm lần bảy lượt đến lãnh địa của chúng ta, ngươi thật sự tưởng chúng ta đều không hay biết gì sao? Bây giờ ngươi còn không biết ngại mà xuất hiện ở trước chúng ta, ta tháy ngươi là không muốn sống rồi! Một con mãng xà trong đó lao tới, ánh mắt rất lạnh lẽo, khiến Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Tuy biết tình hình có hơi không đúng lắm, nhưng theo lý mà nói Thôn Thiên Mãng này không thể đột nhiên xuất hiện vào khoảng thời gian này được, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện dường như có hơi không đúng lắm.
Lâm Thanh Diện ngảng đầu nhìn, bật cười một tiếng.
Thôn Thiên Mãng, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, các ngươi không cần thiết phải đại khai sát giới đối với chúng ta, chúng ta đều là người bình thường, nếu các ngươi đại khai sát giới, điều này có hơi quá.
Dù sao anh không phải là đánh không lại bọn chúng, chỉ là không muốn tốn sức mà thôi, thấy kiều thành nhóm như bọn họ, có lẽ anh có thể nghĩ cách khác.
Lâm Thanh Diện ngắng đầu nhìn, Thôn Thiên Mãng thân hình cực lớn, nhưng không đại biểu anh không đánh lại được bọn chúng.
Ngược lại, năng lực của những Thôn Thiên Mãng này không tầm thường, ngược lại khiến trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thôn Thiên Mãng ngóc đầu nhìn Lâm Thanh Diện lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt dường như mang theo vài phần cười nhạo.
Những âm mưu quỷ kế này của các ngươi đối với ta không có tác dụng, chuyện ở Thiên Sơn kia ta sớm đã biết rồi, ta thấy.
ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, phải không? Ngươi nếu như thật sự muốn chết, ta chỉ có thể thành toàn cho ngươi! Những phế vật ở Thiên Sơn đó không thẻ bảo vệ địa bàn của mình, còn bị con người moi sạch sẽ gốc gác bên trong, khiến chúng nghĩ mà cảm tháy rất mát mặt.
Hiện nay những người này bắt nạt đến tận đầu nó rồi, nếu như nó ngay cả địa bàn của mình cũng không bảo vệ được, vậy còn xem là Thôn Thiên Mãng gì chứ! Lâm Thanh Diện tháy ý tứ như này của Thôn Thiên Mãng thì biết chuyện này sợ rằng không phải dễ giải quyết như vậy.
Vậy thì như nào? Ngươi nếu như cứ muốn đánh nhau với ta, vậy ta cũng hét cách, ta chỉ có thể đích thân ra tay giết các ngươi, để các ngươi biết sự lợi hại của taI Lặng lẽ không một tiếng động đi tới, trong tay huyễn hóa ra một chiếc móc cực lớn.
Chiếc móc này có hình dạng của chiếc liềm, khiến Dao Trì ở bên cạnh nhìn mà có hơi ngạc nhiên.
Lâm Thanh Diện ngươi đây là làm cái gì? Ngươi lấy ra một cái liềm như này, ngươi đây là mát mặt quá rồi sao? Đều nói đánh rắn đánh bảy tắc, lời này là không sai, nhưng đối với mãng xà bình thường, bây giờ những mãng xà này đều đã có hình thể cực lớn, cuối cùng cho dù muốn đánh bảy tắc của bọn chúng, nhưng có thể tìm đến bảy tắc của nó sao! Ta thấy ngươi là thật sự không biết sống chết, ngươi bây giờ cứ làm như vậy, còn muốn vọng tưởng đánh rắn đánh bảy tắc, ngươi ngược lại có mạng đánh! Thôn Thiên Mãng ngắng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng cười một tiếng, nếu như đối với con rắn bình thường, mãng xà bình thường chắc chắn sẽ bị khống ché chặt.
Điều này đối với các loài rắn khác gần như chính là sự tổn hại trí mạng, nhưng nó không giống, nó đã tu luyện đến trình độ này, nếu như dễ dàng bị bọn họ khống chế như vậy, vậy thì nó còn sống sao được, nó chính là phế vật thuần túy rồi! Tu luyện thời gian dài như vậy, không phải chính là vì đột phá bản lĩnh của mình hay sao? Nếu các ngươi đã như vậy, vậy thì đừng trách ta ra tay không khách khí, ta thấy các ngươi cũng là hiếp người quá đáng.
Lâm Thanh Diện nói rồi thì đi tới đánh nhau với bọn chúng, Dao Trì ở một bên tuy là phụ nữ, nhưng sức chiến đấu của cô ta cũng rất mạnh.
Lâm Thanh Diện và bọn chúng đánh được một lúc, rất nhanh hiểu rõ điểm yếu của chúng rồi.
Con người chính là con người, động vật mãi mãi chính là động vật, chỉ cần con người đều sẽ biết điểm yếu, động vật cũng không ngoại lệ.
Những mãng xà như bọn chúng tuy thân thể tương đối linh hoạt nhạy cảm, nhưng có một khuyết điểm rất lớn, cơ thể của bọn họ quá dài rồi, rất dễ quán bản thân lại.
Lâm Thanh Diện ở trong bọn chúng đảo qua đảo lại, rất nhanh thì đi đến bên cạnh bọn chúng, không ngừng công kích vào cơ thể của bọn chúng, từ từ đánh chết bọn chúng.
Ha, ngươi vẫn là dừng tay trước đi, ngươi không bằng nhìn xem ngươi bây giờ như thế nào trước đi, đều đã nhếch nhác như vậy rồi, ngươi chắc chắn ngươi còn muốn ra tay đánh nhau với ta sao? Ngươi không bằng cởi cơ thể của mình ra trước đi.
Lâm Thanh Diện khựng lại, bật cười một tiếng với người bên cạnh, có lúc bản thân không phải không biết, nhưng bọn chúng khó tránh có chút không biết tốt xấu.
Thôn Thiên Mãng sau khi hoàn hồn mới phát hiện cơ: thể của mình vậy mà đã bị bản thân quấn lại vô thanh vô tức, nhưng bản thân lại không biết.
Loài người bỉ ổi còn vô sỉ như bọn họ tóm lại có thể nghĩ ra nhiều thủ đoạn âm hiểm giảo hoạt như vậy, thật sự là đáng hận.
Ngươi nếu như có bản lĩnh thì ngươi đích thân đánh với ta, không cần ở trước mặt ta lãng phí nhiều thời gian như vậy có được không hả, ta thật sự chịu thua rồi, nhưng ngươi cho.
rằng làm như vậy thì ta có thể sợ ngươi sao! Chẳng trách cảm thấy hành động của mình càng lúc càng bị hạn ché, thì ra là vì nguyên nhân như vậy.
Khi bản thân đánh nhau trước giờ đều sẽ không nghĩ nhiều như vậy, không ngờ lần này vẫn bị người ta chơi một vó, khiến người càng nghĩ càng cảm thấy có hơi uất ức.
Lâm Thanh Diện mắt tháy lực chú ý của bọn chúng đã bị mình phân tán, lẳng lặng đi về phía trước, Kiếm Trảm Tiên trong tay lóe sáng, hồn lực mạnh mẽ hoàn toàn áp chế hai con mãng xà này, sau đó, trực tiếp tung ra một kích trí mạng, hoàn toàn giết chết bọn chúng.
Thôn Thiên Mãng bị cậu giết như vậy sao? Cậu ra tay cũng quá ác rồi, cậu không cảm thấy quá đáng quá sao? Dao Trì nhìn một màn máu tanh trước mặt, có hơi ngắn người.
Chương 1749: *Cô nói thủ đoạn của tôi tàn nhẫn, vừa rồi nếu không phải là chúng ta phản ứng nhanh, trực tiếp bị bọn chúng nuốt vào trong bụng, vậy chúng ta không đáng thương sao? Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ, ánh mắt có hơi lạnh nhạt.
Có lúc có thể lương thiện, nhưng không thẻ quậy quá đáng như vậy.
Nếu như mù quáng đi thương hại người khác, vậy chính là đang đem mạng của mình ra chơi đùa.
Sư huynh còn ở đó đợi anh đi cứu thần hồn trở lại, bây giờ Dao Trì chơi trò nương tay với anh? Nếu như cô cảm tháy tôi tàn độc, vậy thì đường của tôi tôi đi, cô có thẻ quay trở về, vồn dĩ tôi cũng quen một mình rồi.
Lâm Thanh Diện nói rồi thì tiếp tục đi về phía trước, người phụ nữ ở đằng sau trở nên trầm mặc, rất nhanh gật đầu, lặng lẽ đi theo.
Có khi lương tâm mềm lòng vào thời điểm không thích hợp, không chỉ hại người, càng là hại mình, đối với người xấu chắc chắn là không cần thiết đi giúp đỡ.
Đặc biệt là đối với một người muốn giết mình, nếu như thật sự đi giúp nó, không khác gì cho kẻ địch một thanh đao, để kẻ địch đích thân giết mình.
*Tôi hiểu rồi, vừa rồi là bản thân tôi mềm lòng nương tay, thật sự xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.
Dao Trì đi tới, lặng lẽ nói xin lối.
Có khi tình hình rất không đúng, mọi người cũng không biết nên nói như nào.
Lâm Thanh Diện không thẻ thật sự cãi cọ, hơn nữa cứ tức giận với một cô gái, nhưng có chút không cần thiết.
Lâm Thanh Diện không nói tiếng nào mà tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đi đến một hồ nước.
Vừa đi vào trong phạm vị của hồ nước thì cảm thấy cái lạnh lẽo ở xung quanh, giống như có một loại khí tức lạnh lẽo vô thanh vô tức xuất hiện.
Đây chính là nguồn cơn của việc vừa rồi hai người cảm tháy lạnh lẽo, vừa đi tới đây thì cảm thấy cái lạnh thầu xương, rất khó hình dung đây rốt cuộc là cảm giác gì.
Lâm Thanh Diện đi tới, trong lòng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, có khi sự việc rất không đúng, bản thân cũng không dám tùy ý hành động.
Vào lúc này, hai người nhanh mắt phát hiện ra bên dưới vậy mà có một hòn đá.
Không đúng, trên này có một hòn đá, lúc này không biết là làm cái gì, nhưng nhìn trông tác dụng dường như có hơi đặc thù.
Dao Trì đi tới, nhìn hòn đá này, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Vừa muốn đưa tay cầm hòn đá này lên thì phát hiện sự việc có hơi không đúng, hòn đá này dường như không phải là người bình thường có thể lấy ra được.
Hơn nữa lấy ra hòn đá này rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó, ví dụ như sơn mạch này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Chúng ta không thẻ tùy tiện lầy hòn đá này ra, cô lẽ nào không có cảm giác xung quanh một cỗ hồn lực đặc thù sao? Tôi nghi ngờ Tà Vương kia căn bản không có chết, mà ấp nắp ở bên cạnh chúng ta, muốn nhân cơ hội hành động, cô cảm thấy có đúng không? Lâm Thanh Diện đột nhiên dừng lại, ánh mắt lãnh khốc, tuy biết tình hình có chút không đúng lắm, nhưng bây giờ bày ở trước mặt mọi người, lại không biết mở miệng như nảo.
Dao Trì bình thường nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện chắc chắn là lần tức đồng ý, nhưng bây giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện lại không dám đáp ứng.
Nếu như Tà Vương không có chết, vậy thì trước đó mọi người hao tổn nhiều sức lực vào chuyện đó như vậy, điều này tính là cái gì.
Hơn nữa bỏ ra cái giá lớn như vậy, quả thật thứ gì cũng không sống được, điều này khiến mấy người đều cảm thấy có hơi trầm mặc.
Sư huynh còn nằm ở trên giường không rõ sóng chét, kết quả không ngờ giờ đã xuất hiện loại tình trạng này? Không thẻ nào, cậu sao lại cảm tháy thân phân của hắn còn ở đây chứ? Nếu như ở trong này chúng ta không thể nào không biết.
Dao Trì ở xung quanh nhìn một khoảng lớn trống trải xung quanh, thấy thứ gì cũng không có.
Nhưng bởi vì như này, mới không thể nào có thứ đó ở đây.
Những địa hình vừa rồi đi qua, cô ta đều đã nhìn rõ ràng.
Nếu như bên trên có ai tồn tại, cho dù một vết đen rất rất nhỏ, cô ta cũng có thẻ lập tức nhìn ra, chứ không phải giống như bây giờ.
Không thẻ, bây giờ là tình hình gì, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng biết rõ, trước đó chúng ta hao tổn sức lực cực lớn như vậy, thậm chí chết nhiều người như vậy, lẽ nào máy trăm người đó đều chết uỗổng hay sao? Cái hắn chết rõ ràng chính là chân thân của hắn, đây là chúng ta xác nhận đi xác nhận lại.
Dao Trì có chút không dám tin, nhưng lại không dám tiếp tục mở miệng, sợ một khi không cẩn thận suy nghĩ của mình trở thành sự thật.
Nếu như suy nghĩ của cô ta thành sự thật, vậy thì mới là một chuyện rất nực cười, cũng khiến người khác cảm tháy có hơi nghẹn lời và mê mang.
Chuyện này cô thật ra có tính toán trong lòng mình, rốt cuộc sẽ có tình trạng gì, trong lòng cô hiểu.
Người Lâm Thanh Diện nhìn không quen mắt nhát chính là có người ở đó biết rõ còn có hỏi, có khi tình hình rõ ràng không đúng, vậy thì tại sao cứ phải giả bộ ở đây, căn bản không cần thiết.
Nếu tình hình đều tồi tệ như vậy rồi, vậy cũng không bằng nghĩ cách khác, xem thử tình hình rốt cuộc sẽ nên thay đổi như thế nào.
Quả nhiên, vào lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen, người đàn ông mặc đỗ đen này gần như giống hệt bộ dạng của Tà Vương đã chết kia, khiến Lâm Thanh Diện trong nháy mắt ngây ra.
Quả nhiên, ta biết ngươi không có chết, người trước đó cũng là thế thân của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ lợi dụng chướng nhãn pháp lừa tất cả chúng tai Lâm Thanh Diện nổi giận đùng đùng lao tới, thấy trong ánh mắt của người trước mặt mang theo vài phần sát khí mãnh liệt.
Tà Vương thong dong đi tới, sờ tai của mình, cười ha hả nói: Vậy sao? Loại tình huống mà ngươi nói này ta sao không biết chứ, trước đó ta không nói là thân phận của ta, là ngươi cảm thấy đó là chân thân của ta, có thể trách ta sao.
Khi phán đoán một người là chân thân hay là thế thân, thật ra có một cách rất đơn giản, đó chính là thông qua hỗn lực trong cơ thể để phán đoán.
Nếu như một hồn lực trong đó càng tràn đầy hơn, vậy thì phán đoán đó là chân thân.
Không ngờ rằng bản thân đường đường là Tà Vương, hồn lực trong cơ thẻ nhiều vô kể, sao có thể sẽ bị bọn họ ép đến mức thiêu đốt sinh mệnh, chẳng qua chỉ là một kết hoãn binh mà thôi.
Ta nói mà, đường đường Tà Vương như ngươi sao có thể bị người khác ép đến mức thiêu đốt sinh mệnh chứ? Thì ra ngươi sớm đã có kế sách, vậy chúng ta không cần phí lời nữa, nếu hôm nay đã gặp phải rồi, vậy thì ngươi bắt buộc phải chết ở đây.
cho ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi! Ánh mắt của Lâm Thanh Diện mang theo vài phần sát ý, nếu như không phải bởi vì người đàn ông trước mặt, sư huynh căn bản sẽ không rơi vào tình trạng hiện nay, sinh hồn gần như bị hủy diệt.
Nếu như thần hồn của sư huynh bị hủy diệt, vậy thì sư huynh không thể sóng tiếp được nữa, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có, rất bi thảm.
Chương 1750: Lâm Thanh Diện thật sự không khống chế được Hồng Hoang Chi Lực của mình, anh từ từ thúc giục lực lượng của mình, chuẩn bị phát động công kích về phía phân thân của Tà Vương, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn, nếu đã gặp phải hắn, anh tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ thù của anh.
Phân thân của Tà Vương chú ý đến động tác của anh, trực tiếp phát tay, Lâm Thanh Diện phát hiện mình dường như đến nơi khác vậy.
Còn chưa đợi đến khi anh hoàn hôn, đột nhiên phát hiện Thiên Vương Xà muốn đánh lén anh, anh vô thức tạo ra tư thế phòng ngự, nhưng dù sao là bị đánh lén bắt ngờ, vẫn chịu một chút tổn hại.
*Con rắn đáng chết, ngươi xuất hiện từ khi nào, Tà Vương đâu? Hắn sao lại không thấy nữa? Lâm Thanh Diện hoàn toàn không biết tình hình hiện nay là gì, nhưng anh cũng biết kẻ thù đầu tiên mà mình cần phải đối mặt chính là con rắn trước mắt.
Thiên Vương Xà nghe không hiểu lời anh nói, trực tiếp không ngừng quáy lấy anh, đối với nó mà nói, người trước mắt chỉ là xông vào lãnh địa của nó, dù sao nó có thứ mình thủ hộ, sao có thể để người khác đi vào nơi này chứ? Lâm Thanh Diện nhìn con rắn này cứ quán lấy mình, hết cách, chỉ có thể đánh nhau với nó, tuy anh rất muốn bắt Tà Vương, nhưng anh cũng biết lúc này anh không thể phân tâm nữa, bởi vì con rắn này thật sự là có chút khó giải quyết.
Nếu đã quyết định chuyện mà mình muốn làm, anh cũng bắt đầu toàn thân toàn ý đối kháng với con rắn này, dù sao bây giờ là tình cảnh ngươi chết ta sống, néu như không phải con rắn đó chết, vậy thì sẽ là anh chét ở trong miệng của nó.
Lâm Thanh Diện sử dụng toàn bộ công lực của mình, có điều may mà hồn lực của anh rát mạnh, con rắn đó tuy cũng rát lợi hại, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện triệu hồi một con rồng vàng cực lớn, trong miệng rồng vàng phun ra quả cầu lửa trực tiếp đốt con Thiên Vương Xà này thành tro.
Khi Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, anh đột nhiên phát hiện chỗ không đúng, anh nhìn bóng dáng ngã xuống của con rắn đó, vậy mà cuối cùng hóa thành một tắm da, nhìn kỹ tắm da của nó, phát hiện trên da rắn của nó, vậy mà khắc một số đỗ án.
Đây là thứ gì, tại sao lại khắc lên trên con rắn này? Lẽ nào con rắn này không phải là vô tình xuất hiện ở đây? Hay là nói nó thủ hộ cái gì? Trên tay Lâm Thanh Diện cầm da rắn, anh không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, nhưng anh cũng biết đây.
chắc là một tắm bản đỏ.
Anh nhìn đồ án trên bản đồ, phát hiện chúng đều chỉ về một nơi.
Chẳng lẽ nói đó có thứ anh cần? Lâm Thanh Diện thầm nói trong lòng, sau đó anh cũng dọc theo tuyến đường trên tắm bản đồ mà đi.
Anh cũng không biết anh đi bao lâu, nhưng dần dần anh phát hiện đã không có đường rồi, anh nhác đầu nhìn, phát hiện đằng trước vậy mà có một đan lô cực lớn.
Anh ngắng đầu nhìn, phát hiện bên trên viết Thiên Vương Điện, anh bỗng hiểu rồi, thì ra con rắn này chính là thủ hộ ở đây, nhìn dáng vẻ cung điện này chắc chính là nơi ở của Thiên Vương, còn đan lô kia, chắc cũng là vị trí hắn luyện đan.
Lâm Thanh Diện của lúc này cuối cùng cũng tìm được Chú Hồn Đan mà anh cần, nhìn viên đan được anh vất vả lắm mới có được, mặt mày trở nên phấn khích: Đại sư huynh, lần này được cứu rồi, mình cuối cùng tìm được đan dược mà anh áy cần rồi, đợi sau khi anh ấy dùng viên đan dược này, đại sư huynh sẽ khôi phục như lúc đầu.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy vô cùng phán khích, anh nhìn đan dược trên tay mình, cẩn thận đề nó vào trong túi của mình, kết quả vừa ngoảnh đầu nhìn, lại phát hiện không tháy bóng dáng của Dao Trì thì không khỏi nghi hoặc.
Anh ở trong đại điện này, tìm kiếm xung quanh, nhưng chung quy không có thấy bóng dáng của Dao Trì, anh không khỏi có một chút khẩn trương, sau đó không kìm được cảm xúc của mình mà hét lên: Dao Trì, Dao Trì, cô đang ở đâu? Nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai đáp lại anh, anh lập tức cảm tháy nơi này dường như có điều kỳ lạ, trong lúc vô thức muốn rời khỏi cung điện, sau đó đi tìm Dao Trì, dù sao hai người bọn họ là cùng nhau đi tới đây, chắc chắn là phải cùng nhau trở về.
Nhưng khi anh đi đến cửa ra, anh đột nhiên phát hiện đã quên vài việc, sau đó lại ngoảnh đầu trở lại, thu hét tất cả đan dược trong cung điện này lại, lúc này mới vỗ vỗ chiếc túi của mình, hài lòng rời khỏi nơi này.
Đại sư huynh, anh đợi chút, bây giờ cầm đan dược về cứu anh, có điều chuyện quan trọng bây giờ chắc là đi tìm Dao Trì, cũng không biết cô ấy đi đâu nữa, cô ấy dù sao là theo tôi tới đây, tôi cũng nhát định phải mang cô ấy an toàn trở ra.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy vô cùng bát lực, thật sự không ngờ vậy mà sẽ xảy ra chuyện phiền phức như vậy, vốn dĩ đều đã hẹn trước với Dao Trì rồi, kết quả cô ta vậy mà còn có thể đi lạc, may mà anh đã tìm được đan dược, chuyện còn lại chỉ còn tìm cô ta, anh cảm thấy Dao Trì chắc cũng sẽ không đi quá xa, chắc chắn ở gần đây.
Khi trong lòng cũng nghĩ như vậy, vẫn cảm tháy Dao Trì rất không đáng tin, anh lần đầu nhìn thấy người phụ nữ khiến mình bất lực như vậy, có điều nghĩ đến quan hệ giữa mình và cô ta, cũng có thể nhận mệnh, ai kêu đây là sự lựa chọn mà anh đưa ra chứ.
Chuyện xảy ra bên này, Tà Vương không hẻ hay biết, chắc bây giờ chỉ cảm tháy vô cùng kích động, dù sao hắn bây giờ cuối củng cũng đã hấp thụ xong thứ đó rồi, đây là mục đích của hắn, hắn lập tức muốn trở nên mạnh hơn, sau này trên thế gian này sẽ không có bắt kỳ ai là đối thủ của hắn.
Ha ha, lực lượng đầu nguồn này bây giờ đã bị ta hấp thụ hét rồi, ta ngược lại muốn xem xem các ngươi rốt cuộc còn có ai có thể ngăn cản được ta, chuyện ta muốn làm sẽ không đề bắt kỳ ai trong số các ngươi ngăn cản ta đâu.
Tiếng cười quỷ dị của Tà Vương từ trong sơn cóc trồng trải này truyền ra.
Ở bên ngoài sơn cốc đó có nông dân lên núi đốn củi, nghe thấy tiếng cười từ đằng xa truyền đến, chỉ cảm tháy da gà da vịt trên người nỗi hết lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây, vừa đi còn vừa lắm bẩm: Nơi này thật sự là gặp ma rồi, trước đây không cảm thấy lạnh như vậy, nhưng bây giờ nơi này sao lại quỷ dị như vậy? Xem ra sau này không thể lên núi này rồi, bên trong nói không chừng xuất hiện thứ gì kỳ quái.
Người nông dân đó rất sợ hãi, lập tức rời khỏi sơn cốc này.
Mà Tà Vương tự nhiên không biết những chuyện này, bởi vì hắn bây giờ đã quyết định rồi, hắn đến núi Thiên Vương, hắn không tin hắn không tìm được đám Lâm Thanh Diện! Trước đó vậy mà dám làm phiền hắn, hắn bắt buộc phải cho bọn họ một bài học.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng tìm được Dao Trì, thì ra Dao Trì vừa rồi hục hặc một chút với anh, đang giở thói.
Nghĩ đến vừa rồi mình có chút thát thó, ngôn từ ít nhiều có chút không ổn, Lâm Thanh Diện cũng không giận cô ta nữa, dù sao bọn họ là bạn đồng hành trong hành động lần này.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License