Rể quý trời cho
Chapter
0176
CHƯƠNG 1751: PHÁ GIẢI TRẬN PHÁP Thật tốt quá, nếu chúng ta đã lấy được viên đan được này, vậy tiếp theo chúng ta nên đi tìm đại sư huynh, đi thôi, hai người chúng ta cùng đi về, đến lúc đó còn cần cô giúp đỡ nữa.
Lâm Thanh Diện nói kế hoạch tiếp theo với Dao Trì, còn liên tục dặn dò Dao Trì bảo cô ta đi theo sát mình, đừng để bị lạc nữa.
Đương nhiên Dao Trì liên tục đồng ý.
Từ lần trước chia tay trên Trái đất, Dao Trì đã rát lâu không ở riêng với Lâm Thanh Diện rồi.
Dù sao lúc đó, Dao Trì nhập vào trong Lạc Hồn Thạch, suốt ngày được Lâm Thanh Diện mang theo bên người, hai người có thể nói là sớm chiều bên nhau, thậm chí Dao Trì còn quen thuộc với hơi thở trên người Lâm Thanh Diện hơn Hứa Bích Hoài.
Yên tâm đi, Lâm Thanh Diện, tôi sẽ không như khi nấy nữa đâu.
Dao Tri mỉm cười nói.
*Vậy thi tốt.
Lâm Thanh Diện gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng đi về, sau đó đúc lại linh hồn cho đại sư huynh.
Bây giờ Lâm Thanh Diện chỉ mong trên đường trở về không gặp phải phiền phức nữa.
Hai người cùng nhau đi về, vì bây giờ bọn họ đang đứng trong núi Thiên Vương, mà nơi này đều là dãy núi, cho nên trên đường về bọn họ cũng cần đi qua rất nhiều núi rừng.
Hai người bọn họ đều không chú ý, lúc này, phân thân của Tà Vương đã đi đến phía sau bọn họ, hơn nữa còn lặng lẽ nhìn chằm chằm theo hướng bọn họ tiền lên.
Bây giờ phân thân của Tà Vương đã biết mục đích tiếp theo của bọn họ, bèn đi thẳng đến núi Âm bọn họ nhất định phải đi qua, sau đó nhanh chóng bày ra một trận pháp.
Lần này ta muốn xem hai người phá trận như thế nào, ta không tin hai người có thẻ hy sinh cho nhau, trên thế gian này sẽ không có tình cảm trong sáng như thế.
Phân thân của Tà Vương vô cùng ác ý thiết kề trận pháp này.
Thật ra trận pháp này cực kỳ độc ác, ông ta nhát định phải có một người chống đỡ trận pháp mới có thể để một người khác ra ngoài, mà sau khi người kia được đi ra ngoài, người còn lại sẽ không thể nào rời đi.
Nhưng lúc này Lâm Thanh Diện và Dao Trì đều không hay biết gì về chuyện này, bọn họ vẫn đang sót ruột vội vàng chạy đi, dù sao mỗi giây mỗi phút đều là thời gian, bọn họ càng chậm trễ, thời gian đại sư huynh khó chịu cũng càng nhiều, cho nên bọn họ nhất định phải di chuyển nhanh chóng.
Cứ thế, cuối cùng Lâm Thanh Diện và Dao Trì vẫn đi tới núi Âm, khi bọn họ bước vào vùng núi này, một cơn gió lạnh kéo tới, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy không đúng, sau đó đẩy Dao Trì ra sau lưng mình.
Dao Tri, cẩn thận, tôi thấy dường như nơi này có gì đó không đúng, đây rõ ràng là ở trong dãy núi, sao lại có gió lạnh thỏi tới? Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ đây là trận pháp, chỉ cảm thấy dường như nơi này có gì đó kỳ lạ, động tác bảo vệ Dao Trì theo bản năng của anh cũng khiến Dao Trì cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Nhưng Dao Trì cũng cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ, cô ta cẩn thận cảm nhận cơn gió này, đột nhiên cảm thấy hình như mình từng gặp cái này ở đâu đó rồi? Cô ta suy nghĩ một lát, chợt giật mình la lên một tiếng.
Lâm Thanh Diện bị Dao Trì làm giật mình, vô thức nhìn về phía cô ta, không biết cô ta đang làm gì? Vì sao đột nhiên la lên như thế, anh còn thấy hơi khó hiểu, vì anh cũng không biết nên xử lý cơn gió lạnh ở trước mặt thề nào, vào lúc anh đang mặt mày ủ rũ, tiếng hô này làm anh giật cả mình.
Dao Trì, cô sao thế? Sao đột nhiên la lên vậy? Chẳng lẽ cô nhìn thấy cái gì lạ sao? Đừng phản ứng mạnh như thế, tôi còn đang nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra đây? Lâm Thanh Diện hơi oán trách nói với Dao Trì.
Anh cảm tháy Dao Trì cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Khi nãy khó khăn lắm anh mới cảm nhận được một chút, nhưng đã bị tiếng hô của cô ta làm mát sạch rồi, nhưng Dao Trì cũng không biết những suy nghĩ này của anh, cô ta chỉ cảm thấy bây giờ cuối cùng cũng đã biết vì sao bọn họ lại đối mặt với tinh huống thế này rồi.
*Lâm Thanh Diện, tôi nói anh nghe, tôi cảm thấy cơn gió này rất quen thuộc, sau đó tôi nhớ lại, trước đó Tà Vương đã từng sử dụng thủ đoạn như vậy với ông ta có năng lực điều khiến âm phong, tôi nghi ngờ ở đây có sự tồn tại của Tà Vương.
Dao Trì vô cùng nghiêm túc nói với Lâm Thanh Diện.
Dù cô ta không biết đây có phải giống mình suy đoán không, nhưng cô ta nhát định phải nói những gì mình biết cho Lâm Thanh Diện, sau đó Lâm Thanh Diện mới có thể giải quyết chuyện nơi này, hai người bọn họ đã ở cùng nhau thì phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau suy xét vấn đề.
Lâm Thanh Diện không ngờ lại còn có chuyện như thế, nhưng điều này cũng khiến anh nhớ ra trước đó phân thân của Tà ‘Vương vẫn luôn đi theo mình, cho nên rất có khả năng đây là thủ đoạn phân thân của Tà Vương triển khai với bọn họ, dù sao trước đó mình cũng có thù sâu hận lớn với ông ta.
*Tà Vương đáng chết này thật là vướng víu.
Lâm Thanh Diện chợt cảm tháy rất buồn cười, trong lòng hơi bực bội, nhưng anh vẫn nhanh chóng binh tĩnh lại, nhìn về phía có âm phong thỏi đến kia.
Anh sử dụng hồn lực, phát hiện dường như trước mắt là một trận pháp.
Anh tiếp tục di chuyển trong trận pháp này, vừa thi triển công pháp của mình chống lại âm phong không ngừng thỏi đến vừa cảm thận tìm kiếm mắt trận, dù sao đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Cũng may thời gian không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng tìm thấy mắt trận, sau đó anh phát hiện quả nhiên mình đã rời khỏi trận pháp này, anh nở nụ cười đắc ý nói với Dao Trì: *Dao Trì, cô mau ra đây, tôi đã phá được trận pháp này rồi, cứ đi ra theo cách của tôi khi nãy là được.
Lâm Thanh kích động nói với Dao Tri, cuối cùng có thể ra khỏi trận pháp này rồi, bây giờ anh phải vội chạy về, vì đại sư huynh, không rảnh tiếp tục dây dưa với Tà Vương nữa, tuy cảm nhận được ông ta cũng ở gần đây, nhưng anh không thẻ lãng phí thời gian ở nơi này được.
Dao Trì cũng rất vui vẻ, lập tức đi qua mắt trận theo lời Lâm Thanh Diện, nhưng cô ta phát hiện thật sự đã mở được một cái mắt trận, nhưng trong này dường như vẫn còn một mắt trận nữa, một khi mình muốn rời đi, bên trong đây sẽ phát ra âm phong càng lớn hơn, mình hoàn toàn không thể ngăn cản được.
*Lâm Thanh Diện, tôi phát hiện tôi không ra ngoài được, anh mau mang đan dược về cho sư huynh của anh dùng trước đi, tôi sẽ ở đây giữ trận pháp này, đợi anh cứu được sư huynh rồi quay lại tìm tôi.
CHƯƠNG 1752: ĐÁNH BẠI TẢ VƯƠNG Dao Trì vô cùng khẩn thiết nói với Lâm Thanh Diện, tuy cô ta cũng không muốn ở mãi trong trận pháp này hứng chịu gió lạnh, cô ta cũng thấy rất khó chịu, nhưng bây giờ mạng người quan trọng, cô ta nhất định phải cứu đại sư huynh, cho nên đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì vẫn luôn ở bên trong bị âm phong tập kích, anh cũng không đau lòng, nhưng anh thật sự không.
thể đi vào thay cô ta, vì chỉ anh mới có thể cứu đại sư huynh, hình như thật sự không còn cách nào khác cả.
*Tà Vương đáng chết, cái tên này đúng là quá vướng víu, Dao Trì, cô ở lại đây bảo tồn thực lực, sau đó đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng cứu đại sư huynh, sau đó đợi tôi quay lại tìm cô.
Tôi đảm bảo đáy! Nội tâm Lâm Thanh Diện giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn tiến vào trong trận pháp, lấy đan dược trong tay Dao Trì ra ngoài, sau đó rời khỏi nơi này.
Lần này anh còn lo lắng hơn lúc trước, vì còn Dao Trì đợi anh quay lại cứu cô ta, Tà Vương này lúc nào cũng chướng mắt như thế, bây giờ anh càng thấy hận Tà Vương hơn.
Phân thân của Tà Vương vẫn luôn lặng lẽ trốn đi ở phía sau, nhìn cảnh trước mặt, ông ta chỉ cảm tháy rất châm chọc, còn tưởng Lâm Thanh Diện sẽ cố chịu khổ cùng Dao Trì nữa chứ, bây giờ xem ra tình cảm của bọn họ cũng cũng chẳng đáng là bao, nhưng muốn ông ta cứ thế bỏ qua cho Lâm Thanh Diện là chuyện không thể nào.
Không phải cậu muốn cứu đại sư huynh à? Tôi cũng nhất định muốn ngăn cản cậu, không cho cậu cứu được đại sư huynh đơn giản như thế, tôi muốn xem rốt cuộc cậu là loại người gì.
Phân thân của Tà Vương nặng nề nói, sau đó lập tức đi trước Lâm Thanh Diện.
Dù ông ta chỉ là một phân thân, nhưng tốc độ của ông ta vẫn rất nhanh, sau đó ông ta ở phía trước đợi Lâm Thanh Diện đi đến.
Lâm Thanh Diện đi trên đường không chú ý điều gì, bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ chính là mau chóng đến Hạo Nhiên Môn, sau đó cứu đại sư huynh, bây giờ đại sư huynh đã không thẻ chậm trễ nữa rồi, còn có Dao Trì đang đợi anh quay lại cứu mình nữa, anh không thể chậm trễ được.
Nhưng anh càng nôn nóng lại càng gặp phải những chuyện anh không muốn gặp, phân thân của Tà Vương nhìn Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt mình, vô cùng đắc ý nói với anh: Bây giờ có phải ngươi nôn nóng lắm không? Có phải rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây không? Nhưng ta lại cứ không cho ngươi được như ý, trước đó ngươi vẫn luôn ngăn cản ta đi hấp thụ nguồn sức mạnh kia, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt ta ngăn cản ngươi rồi.
Sau khi nói xong câu này, phân thân của Tà Vương lập tức tấn công Lâm Thanh Diện, ông ta mới vừa hấp thụ xong nguồn năng lượng kia, bây giờ là lúc tinh lực dồi dào, ông ta không tin bây giờ mình vẫn không đánh bại anh.
Lâm Thanh Diện siết chặt tay mình, lúc mình càng sót ruột, cái tên Tà Vương này lại càng vướng chân.
Nhưng anh cũng không còn cách nào khác nữa, anh phải kết thúc tất cả những chuyện này, nếu không đánh bại phân thân của Tà Vương, chắc chắn anh sẽ không thể nào rời đi.
Nếu đã thế, anh cũng không muốn giữ lại thực lực nữa, đánh nhau với phân thân của Tà Vương, cũng vì trận đấu này, anh ngạc nhiên phát hiện hình như phân thân của Tà Vương trở nên lợi hại hơn rồi, điều này chứng tỏ sức mạnh của Tà Vương cũng đã được tăng lên.
Đáng ghét, rốt cuộc ông sử dụng thứ gì rồi? Sao có thể trở nên lợi hại như thề chứ? Vốn dĩ Lâm Thanh Diện cho rằng có thể đánh bại phân thân của Tà Vương một cách dễ dàng, dù sao đây chỉ là một phân thân của ông ta, cũng chỉ có một phần năng lực, nhưng bây giờ ngay cả phân thân này anh cũng không thẻ đánh bại, khiến anh cảm thấy hơi thất bại.
Phân thân của Tà Vương nhìn vẻ khí thế hùng hỗ của anh, chỉ cảm thấy rất đắc ý.
Cuối cùng cũng nhìn tháy dáng vẻ Lâm Thanh Diện tức giận rồi, điều này khiến ông ta rất vui, ông ta là muốn nhìn thấy dáng vẻ chỉ muốn đánh chết mình lại không thể làm gì được của đối phương.
*Ta cho ngươi biết, sức mạnh của ta đã sớm được tăng cường rồi, lần này ngươi muốn đánh bại ta đã không còn là chuyện dế dàng nữa rồi, bây giờ ta chỉ là một phân thân, chứ nếu là thân thể thật sự của ta, thi lúc này ngươi đã bị đánh bại từ lâu.
Tuy phân thân của Tà Vương bát phân thắng bại với Lâm Thanh Diện, nhưng ông ta cũng không cảm thấy mát mặt, dù sao thực lực của Lâm Thanh Diện vẫn luôn rõ như ban ngày, nhưng bây giờ chỉ có thể ngang bằng với một phân thân nhỏ nhỏ, ông ta cảm thấy rất đắc ý.
Nghe thấy lời nói kiêu căng này của ông ta, Lâm Thanh Diện hoàn toàn nồi điên, nghĩ đến đại sư huynh đang đợi mình cứu mạng và Dao Trì đang bị giày vò trong trận pháp, anh cảm thấy mình không thể dễ dàng tha thứ nữa, lực lượng Tu La lập tức bộc phát từ trên người anh.
Tu La chủ chiến, sức mạnh kinh khủng này khiến phân thân của Tà Vương lùi về sau mấy bước, ông ta ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không biết nên có phản ứng thề nào.
Ông ta thật sự vô cùng khiếp sợ, chưa từng nghĩ tới cảnh trước mặt, ông ta cảm thấy bây giờ thực lực của Lâm Thanh Diện và mình đã ngang hàng, không ngờ rằng anh còn có thể mạnh như thế.
Nhưng Lâm Thanh Diện đã không cho ông ta cơ hội này nữa, lập tức đánh bại phân thân của Tà Vương, sau đó xoay người rời khỏi đây, bây giờ anh chỉ có một mục tiêu, đó là bỏ lại phân thân của Tà Vương, đến Hạo Nhiên Môn cứu đại sư huynh.
Phân thân của Tà Vương vẫn giữ tư thề khi bị đánh bại, sửng sốt không kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Lâm Thanh Diện đã sớm rời khỏi đây, anh đi tới Hạo Nhiên Môn, sau đó đi thẳng đến phòng của đại sư huynh.
*Đại sư huynh, tôi về rồi đây, chúng tôi đã tìm thầy Chú Hồn Đan rồi, bây giờ anh ở trên giường nghỉ ngơi một lát, tôi lập tức cho anh sử dụng đan dược, anh sẽ quay lại nhanh thôi.
Lâm Thanh Diện tự lầm bẩm, sau đó cho đại sư huynh sử dụng đan dược, chậm rãi giúp anh ta hồi phục.
Chưởng môn vẫn luôn ở một bên xem phản ứng của đại sư huynh, chỉ sợ anh ta xảy ra chuyện dị thường gì đó, nhưng cũng may mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, sư huynh cũng thành công tiêu hóa viên đan dược đó, như vậy tiếp theo chỉ cần đợi đại sư huynh tỉnh lại là được.
Hành trình này vất vả cho cậu rồi, có lẽ cậu lấy được đan dược này cũng không dễ dàng gì, cậu về nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác cứ để cho tôi, sức khỏe của đại sư huynh cậu không cần phải lo, tôi có thể chăm sóc tốt.
Chưởng môn vẫn rất thương Lâm Thanh Diện, dù sao cũng nhìn từ nhỏ đến lớn, thấy trên đường anh bôn ba mệt nhóc, bây giờ chỉ muốn để anh nhanh trở về nghỉ ngơi, dù sao chuyện còn lại một mình minh vẫn có thể làm được, không cần Lâm Thanh Diện tiếp tục ở lại đây nữa.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại chỉ lắc đầu, bây giờ anh biết Dao Tri còn đang ở trong trận pháp, cần bọn họ quay lại cứu, anh không thẻ chậm trễ ở đây nữa, cho nên anh vô cùng nghiêm túc nói với chưởng môn: Chưởng môn, bây giờ tôi không thẻ nghỉ ngơi được, Dao Trì đang bị nhót trong trận pháp, còn đợi tôi về cứu, bây giờ còn phải quay lại tìm cô ấy.
CHƯƠNG 1753: XÔNG VÀO CẢNH GIỚI XA LẠ Chưởng môn không ngờ còn xảy ra chuyện như vậy, nhưng ông áy cũng biết tầm quan trọng của tình huống bây giờ, ông ấy nhìn thoáng qua đại sư huynh, phát hiện hô hắp của anh ta vô cũng ổn định, xem ra đã sắp tỉnh lại rồi, ông ấy ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói với Lâm Thanh Diện: Nếu đã thề thì tôi đi cứu Dao Trì với cậu, cậu không cần quan tâm đến đại sư huynh, trạng thái hiện tại của đại sư huynh đã rất tốt rồi, đợi chúng ta cứu Dao Trì về, có lẽ cậu ấy cũng sẽ tỉnh lại.
Lâm Thanh Diện suy xét lời của chưởng môn Hạo Nhiên, anh cảm thấy để chưởng môn đi cứu Dao Trì cùng mình cũng là một lựa chọn tốt, dù sao bây giờ anh thật sự có hơi mệt mỏi, trước đó anh đã sử dụng sức mạnh Tu La, việc này tạo thành thương tổn rất lớn với anh, nếu có chưởng môn đi cùng thì thật sự sẽ an toàn hơn một chút.
Cho nên anh cũng không khách sáo với chưởng môn, nếu anh đã đồng ý với cách chưởng môn nói thì anh cũng không phải bâng khuâng chuyện khác nữa, anh thẳng thừng trả lời chưởng môn.
Vậy chuyền đi này vất vả cho chưởng môn rồi, trước đó tôi đã chiến đầu một trận với phân thân của Tà Vương, cho nên sức mạnh có tiêu hao một chút, cơ thể cũng bị nội thương, nếu có ngài đi theo sẽ càng thuận lợi hơn.
Lâm Thanh Diện giải thích tình huống của mình với chưởng môn Hạo Nhiên, sau đó mới đi cùng với ông ấy, dù sao chỉ anh mới nhớ được vị trí của trận pháp kia, nếu nói với chưởng môn, chưa chắc ông áy có thể tìm thấy được.
Chưởng môn Hạo Nhiên gật đầu, ông ấy đã có cảm giác bây giờ Lâm Thanh Diện đang rất suy yếu, dường như vẫn luôn chống đỡ bằng ý chí.
Đương nhiên ông áy rất tin tưởng vào lý do Lâm Thanh Diện nói, hơn nữa trước giờ ông ấy cũng chưa từng nghĩ tới lý do khác, chỉ là thật sự lo lắng cho thân thể của anh mà thôi.
Hai người quyết định xong thì nhanh chóng đi tới chỗ của Dao Trì, kết quả lại không nhìn tháy bóng dáng của Dao Trì, chưởng môn Hạo Nhiên nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khó hiểu, phát hiện anh không đi về phía trước nữa, nhưng bên cạnh cũng đâu thấy Dao Trì, ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lâm Thanh Diện, sao cậu không đi tiếp nữa? Dao Trì cũng đâu có ở đây, sao cậu lại dừng lại ở đây? Chưởng môn Hạo Nhiên cũng không biết vị trí của Dao Trì, đương nhiên cũng không biết hai người đã sớm đi tới vị trí của trận pháp.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng thầy hơi mơ hồ, anh nhớ rõ ràng trước đó trận pháp ở ngay đây, nhưng xung quanh lại không có chút động tĩnh nào, còn không có một bóng người, anh cũng không hiểu là chuyện gì đang diễn ra.
Tôi không biết, nhưng tôi nhớ rõ trận pháp kia ở đây, Dao Trì cũng bị vây trong trận pháp kia, nhưng bây giờ không hiểu vì sao lại không thầy Dao Trì đâu, tôi không nhìn thây bóng dáng của cô ấy, cho nên tôi cũng không biết chuyện này là thế nào nữa.
Lâm Thanh Diện tỏ vẻ khó hiểu giải thích với chưởng môn Hạo Nhiên.
Trước giờ anh chưa từng gặp tình huống như vậy, rõ ràng là ở trong trận pháp, kết quả người lại biên mát rồi, mà anh vẫn nhớ rõ vị trí trận pháp kia, chẳng lẽ có người thay thế Dao Trì sao? Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện lắc đầu, dẫu sao nơi này cũng không có ai, ai có thể đồng ý thay thế Dao Trì chứ? Anh tỉ mỉ cảm nhận trận pháp xung quanh, sau đó chậm rãi cho lực lượng thần Sáng Thé của mình tập kích về phái trận pháp, trận pháp đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, anh nháy mắt với chưởng môn Hạo Nhiên, sau đó đi vào trong.
Đúng như dự đoán, tôi cũng đoán có lẽ trong trận pháp này có một thế giới nhỏ, nếu không ai có thể biền mát ở đây được, bây giờ chúng ta mau đi tìm Dao Trì tôi, cô ấy đã bị tập kích quá lâu rồi.
Lâm Thanh Diện sốt ruột đi về phía trước, chưởng môn Hạo Nhiên cũng hiểu được tâm trạng của anh.
Ông áy biết tình cảm của anh và Dao Trì luôn rất tốt, bèn đi theo sau anh, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, ông ấy chưa từng nhìn thây cảnh tượng như thế bao giờ, nơi này khiến ông ấy có cảm giác rất kỳ diệu, cũng hơi kỳ lạ.
Trong nhận thức của ông áy, đáng lẽ chuyện như vậy sẽ không xảy ra, dẫu sao bọn họ cũng tu luyện theo chính đạo, không hiểu máy bàng môn tà đạo này lắm.
Lâm Thanh Diện nhìn ra sự khó hiểu của chưởng môn Hạo Nhiên, bèn giải thích với ông ấy: Nếu tôi đoán không lầm thì trận pháp này là do Tà Vương thiết lập, ông ta không hồ danh là Tà Vương, chỉ biết sử dụng những âm mưu quỷ kế này, còn thiết lập một thế giới nhỏ bên trong.
Mục đích chỉ là vì nhốt người trong trận pháp lại.
Chưởng môn Hạo Nhiên gật đầu, đồng thời còn hơi khó hiểu, trước giờ ông ấy vẫn luôn xem thường những hành vi này, theo ông ấy, đây chính thứ thắp kém, hoàn toàn không ra làm sao, nhưng ông ấy vẫn biết trước mắt mau chóng tìm thấy Dao Trì mới quan trọng nhất.
Hai người cùng nhau tìm kiếm vẫn nhanh hon, vào lúc bọn họ đi tới một nơi cách đó không xa, lập tức nhìn thấy Dao Trì, sau đó Lâm Thanh Diện có đi tới, lại phát hiện mình bị một thứ gì đó không biết tên cản lại, nhưng lại không thẻ nhìn thầy.
Trong chốc lát Lâm Thanh Diện không biết nên làm sao cho phải, xung quanh Dao Trì vẫn không ngừng xoay vòng vòng, Dao Trì nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng rất kích động, đồng thời còn cúi người chào chưởng môn Hạo Nhiên, cứ thế ở bên trong tiếp tục đợi bọn họ đến cứu mình, nếu bọn họ đã tìm thầy mình thì sẽ nhanh chóng đưa mình ra ngoài, Dao Trì rất có lòng tin vào chuyện này.
Chưởng môn Hạo Nhiên cũng nhìn tháy cảnh trước mặt, nhìn một hồi, ông ấy mới nói với Lâm Thanh Diện: Lâm Thanh Diện, bây giờ cậu cách xa nơi này một chút, tôi muốn lấy trường kiếm Hạo Nhiên bổ nơi này ra, tôi không tin không bổ nó ra được.
Chưởng môn Hạo Nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã lùi lại một khoảng vừa đủ thì bèn giơ trường kiếm Hạo Nhiên của mình lên, sau đó nhảy lên không trung, chém mạnh thanh trường kiếm xuống, đúng lúc này, dường như có một tiếng rắc vang lên, Dạo Trì cũng đi ra ngoài.
*Chưởng môn Hạo Nhiên, Lâm Thanh Diện, lằn này thật sự rất cảm ơn hai người, nếu không nhờ hai người thì bây giờ chắc tôi vẫn còn ở lại trong trận pháp này, may có hai người không ngại đường xa vạn dặm đền cứu tôi.
Dao Trì là một người rất chân thật, người khác cứu cô ta, chắc chắn cô ta sẽ nghiêm túc cảm ơn họ, hơn nữa đây vồn dĩ là người đồng môn với mình, cho nên cảm ơn cũng tự nhiên hơn.
Lâm Thanh Diện phát tay, thật ra anh có hơi áy náy, tình huống lúc đó thật sự bọn họ không còn lựa chọn nào khác, mình để Dao Trì lại cũng không đúng lắm, anh còn sợ Dao Trì so đo với mình nữa.
Dao Trì, cô nói vậy thì hơi khách sáo rồi, tình huống khi đó nếu không nhờ cô ở lại thì bây giờ đã không thuận lợi như thế rồi.
CHƯƠNG 1754: MỎ QUẶNG THÁNH TINH THẠCH Sau khi nghe anh nói thế, Dao Trì cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao hai người cũng trải qua rất nhiều chuyện rồi, quan hệ cũng xem như thân thiết, lúc này đương nhiên cũng không cần quá khách sáo nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, vì thế bèn nói thẳng: Bây giờ chúng ta đã không còn thời gian để tiếp tục chậm trễ nữa, vẫn nên mau chóng phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.
Hai người còn lại nghe thấy thế cũng đều gật đầu, dù sao tình huống lúc này vẫn cực kỳ nguy cấp, nhanh chóng phá hủy trận pháp vẫn có lợi cho bọn họ hơn.
Lâm Thanh Diện thầy bọn họ đều đồng ý thì không nói nhảm nữa, bắt đầu nghiên cứu nên phá trận pháp này thế nào.
Kết quả lúc phá hủy trận pháp lại phát hiện bên dưới điện Thiên Vương xuất hiện một cái hồ đen rất lớn.
Dường như cái hồ đen này hơi kỳ lạ, chúng ta vẫn nên kiểm tra kỹ thì tốt hơn.
Lúc nhìn thấy cái này, chưởng môn Hạo Nhiên không nhịn được cất lời.
Lời này cũng đúng với ý của Lâm Thanh Diện, anh lập tức gật đầu tán thành: Tuy trận pháp bây giờ đã bị phá hủy, nhưng chúng ta cũng không dễ dàng ra ngoài như thế, vẫn nên đi vào thăm dò xem sao.
Hai người khác nghe tháy lời này cũng không nói thêm gì, gật đầu, ba người bèn đi vào nơi này.
Sau khi đi vào mới phát hiện hố đen này có một không gian khác, bên ngoài trông chỉ là một vùng đen ngòm, nhưng đi vào mới phát hiện bên dưới có rất nhiều Thánh Tinh Thạch.
Lúc nhìn thây cảnh này, chưởng môn Hạo Nhiên không nhịn được tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vì tắt cả mọi người đều biết Thánh Tinh Thạch là một thứ vô cùng hiếm có trên thề giới này.
Bây giờ nơi này lại có nhiều như thé, đủ để chứng minh thật ra điện Thiên Vương này không hề đơn giản.
Vì thế không nhịn được cảm thán với hai người: Không ngờ nơi này lại tồn tại thứ tài nguyên này.
Sau khi nghe thấy lời này Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được gật đâu, vì anh cũng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng lúc này anh cũng không chú ý đến những Thánh Tinh Thạch rải rác này.
Vì anh phát hiện dường như nơi này còn có thứ khác, ở một chỗ cực kỳ không nồi bật bên cạnh đang lóe lên chút ánh sáng vụn vặt.
Vì thế anh bèn đi thẳng về phía đó, sau đó nói với hai người bên cạnh: Hai người đi qua nhìn xem, nơi này có thứ gì đó, hình như còn rất nhiều nữa.
Hai người nghe thấy lời này thì lập tức đi qua, ba người quan sát một lúc, phát hiện nơi này hóa ra là một mỏ quặng Thánh Tinh Thạch.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng không nhịn được hơi sững sờ, vì thế bèn bắt đầu triển khai xem xét nơi này.
Xem ra điện Thiên Vương này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều, chúng ta vẫn nên xem xét kỹ rồi hẳn đi bước tiếp theo.
Lúc này tuy chưởng môn Hạo Nhiên rất động lòng với những Thánh Linh Thạch này.
Nhưng ông ấy cũng không hành động lỗ mãng, vì ông ấy biết thứ này không dễ lấy được như vậy.
Vì thế bèn đề nghị mọi người tiền hành xem xét.
Lúc mọi người đang định bắt đầu, chợt cảm nhận được một trận tà khí kéo đến.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện là người đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của thứ này, lúc đang muốn nhắc nhở mọi người cẩn thận thì phát hiện đã muộn rồi.
Sau khi ngửi được làn khí này, những người còn lại đều ngắt xỉu hét, chỉ còn lại mỗi anh tỉnh táo.
Vì thế trong lòng anh không nhịn được hoảng hót, thầm nghĩ may mà khi nãy mình kịp đề phòng, nếu không e rằng lúc này đã ngắt xỉu ở đây luôn.
Nhưng anh cũng biết lúc này không thể phân tâm quá nhiều, bắt đầu quan sát xung quanh, xem rốt cuộc là ai đang giở trò.
Vì lúc trước đã từng tiếp xúc với Tà Vương máy lần, cũng khá quen thuộc với hơi thở trên người ông ta, vì thế lúc này lập tức lên tiếng.
Đường đường là Tà Vương lại giờ trò lắm la lắm lét như thé à, nếu đã đến rồi sao còn không xuất hiện? Sau khi nghe thấy lời này, Tà Vương lập tức cười to xuất hiện trước mặt anh, sau đó nói: Ta không ngờ tên ranh ngươi lại có thể tìm đến tận đây, nói thật ra thì ta cũng khá khâm phục ngươi đấy.
Sau khi Tà Vương xuất hiện, Lâm Thanh Diện cũng đã phát hiện đây chỉ là một phân thân của ông ta, anh bèn hừ lạnh, châm chọc: Tôi không chịu nỗi khâm phục của ông đâu, vẫn nên thôi thì hơn, nhưng nếu ông đã đến, vì sao không đến bằng bản tôn luôn, mà chỉ dám dùng phân thân đối chiến với tôi thế, suy cho cùng cũng chỉ là một tên chuột nhắt mà thôi.
Lúc nghe thầy câu này, phân thân của Tà Vương không nhịn được cảm thấy nỏi trận lôi đình.
Ông ta không ngờ người bình thường trước mắt lại dám khiêu khích mình như thế, bèn hừ lạnh, sau đó cắt lời: Ngươi vẫn chưa xứng cho chân thân của bản tôn xuất hiện đâu, dù dùng phân thân vẫn có thể xử lý được ngươi.
Lâm Thanh Diện lại chỉ cười châm chọc, sau đó phản bác lại ông ta.
Cũng không biết trước đó phân thân của ai bị tôi đánh tơi bời hoa lá nữa, bây giờ còn dám khoác lác ở đây.
Tà Vương cũng không khách sáo nữa, vạn khí tắn công Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không dễ bắt nạt, nhìn thấy đối phương hành động như vậy thì bắt đầu đề phòng, hai người bắt đầu đánh nhau.
Sau một hồi chiến đấu, phân thân của Tà Vương vẫn không thể nào thắng được Lâm Thanh Diện, dù trong lòng hơi không cam lòng, nhưng cũng biết đạo lý giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt.
Lúc này ông ta cũng không hiếu chiến, khi phát hiện mình dần không chịu được đòn tân công của đối phương bèn rời đi.
Sau khi Tà Vương rời đi, tà khí ở nơi này cũng chậm rãi tản đi, mọi người cũng tỉnh lại.
Khi nãy chúng ta làm sao thế? Sao lại có cảm giác như mình vừa bắt tỉnh vậy? Sau khi tỉnh lại trông Dao Trì vẫn rất mơ màng, hoàn toàn không biết rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì, vì thế bèn cát tiếng hỏi.
Sau khi nghe thấy câu này Lâm Thanh Diện cũng không nói gì nhiều, chỉ lắc đầu rồi nói: Khi nãy Tà Vương đền đây, thả ra một chút tà khí, hai người không chịu được tà khí tắn công nên ngắt xỉu.
Sau khi nói xong lời này còn hơi lo lắng nói.
*Nơi quỷ quái này không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi thôi.
Sau khi nghe thấy lời này mọi người cũng đều gật đầu, dù sao khoảng thời gian đi tới đây đã gặp nhiều chuyện như vậy, đương nhiên bọn họ cũng biết nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Mọi người bèn đi thẳng ra ngoài, kết quả phát hiện nơi này giống như một mê cung vậy, bọn họ vòng tới vòng lui vẫn k thể ra ngoài.
CHƯƠNG 1755: LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY Chưởng môn Hạo Nhiên đi được một đoạn nữa thì dừng lại, sau đó nói với mọi người.
Chúng ta đừng lãng phí sức lực nữa, nơi này chắc chắn có ảo cảnh, mới có thể khiến chúng ta lạc đường.
Sau khi nói đến đây, ông ấy im lặng một lúc rồi nói tiếp: Nếu muốn ra ngoài thì phải loại trừ ảo cảnh đã, nếu không chúng ta đi lung tung như con ruồi mất đầu như thế cũng vô dụng.
Sau khi nghe thấy lời này, trông Dao Trì rất căng thẳng, vì nếu bị vây ở nơi này, mọi người thật sự không biết phải làm sao cả.
Dù sao bọn họ có lợi hại đến mức nào thì thể lực cũng có hạn, lúc này nếu tiếp tục bị vây khốn như thế thì sớm muộn gì cũng có ngày tiêu hao hết toàn bộ thể lực.
Lúc này bèn lo lắng hỏi: Nếu thật sự là ảo cảnh thì chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ đi vòng vòng ở đây như thề sao? Sau khi nghe thấy câu này, lúc chưởng môn Hạo Nhiên đang định trả lời nên loại bỏ ảo cảnh như thế nào, Lâm Thanh Diện chợt lên tiếng.
Mọi người đừng nôn nóng, nếu là ảo cảnh thì chắc chắn có cách loại bỏ.
Nói đến đây anh dừng một chốc rồi nói tiếp: Hơn nữa nếu nơi này xuất hiện ảo cảnh thì chứng tỏ nơi này sẽ có đồ tốt, chúng ta tiếp tục thăm dò một lát rồi nói sau.
Tuy Lâm Thanh Diện cũng không phải người tham của, nhưng vì cơ duyên nên mới đi tới nơi này.
Nếu nơi này thật sự có một vài cơ duyên thì đương nhiên không thể bỏ qua rồi.
Ít nhiều gì anh vẫn có hơi chờ mong với tình huống lần này, cho nên mới nói thế.
Dù sao hoàn cảnh nơi này xuất hiện gợn sóng khá mạnh, cho nên anh cho rằng nơi này chắc chắn có rất nhiều đồ tốt.
Hơn nữa khi nãy anh đã quan sát tỉ mỉ sóng năng lượng của nơi này, phát hiện nó có quy luật nhát định.
Đó là Thánh Tinh Thạch càng nhiều chắn động sẽ càng mạnh, chỉ cần tìm đến nơi có chắn động mạnh, chắc chắn còn sẽ phát hiện những thứ khác.
Sau khi nghe thấy lời này, mọi người cũng cảm tháy có lý, vì thế cũng không vội đi ra ngoài mà đi thăm dò theo anh.
Kết quả sau khi đi vào trong lại phát hiện nơi này tồn tại rất nhiều đan dược cực phẩm, điều này khiến ba người không nhịn được thấy hơi ngạc nhiên.
Không ngờ nơi này lại ẩn giấu nhiều thứ như vậy, không chỉ có mỏ Thánh Tinh Thạch cao quý còn có nhiều đan dược như vậy nữa.
Tuy chưởng môn Hạo Nhiên là cao nhân đắc đạo, nhưng lúc nhìn thấy nhiều đan dược như vậy cũng khó tránh khỏi hơi động lòng.
Dù sao người như bọn họ thường có khát vọng với đan dược cực phẩm hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc này, trong mắt họ đều lộ vẻ tham lam tuyệt đối sẽ không có ở ngày thường.
Lúc nhìn thây những đan dược này Lâm Thanh Diện cũng hơi bát ngờ, nhưng cũng không biểu hiện rõ như ông ấy.
Ngược lại bây giờ anh cảm thấy phải càng cần thận hơn, vì thế bèn quan sát tỉ mỉ thêm một chút.
Hơn nữa khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, dù có thể hiểu được nhưng ít nhiều vẫn thấy hơi ghét bỏ.
Dù sao nếu một người như vậy làm chưởng môn chính phái, rõ ràng hơi khiến người ta không phục.
Nhưng nghĩ lại bây giờ suy cho cùng ba người vẫn xem như người cùng một thuyền, vì thế anh bèn nhắc nhở.
Mọi người đừng vội, nơi này xuất hiện những đan dược này có thể là có vấn đề, chúng ta vẫn nên quan sát một lúc rồi hẳn quyết định phân chia như thế nào.
Lúc này chưởng môn Hạo Nhiên lại hoàn toàn không nghe lọt tai câu nói này, ngược lại còn cảm thấy đối phương chỉ muốn độc chiếm một mình.
Vì thế hoàn toàn không quan tâm đến sự ngăn cản của đối phương, lập tức chặn trước mặt anh đi về phía đó trước.
Sau đó bèn nói, dáng vẻ chính đáng nhưng lại khiến người ta cảm tháy rất buồn nôn.
Cậu Lâm không cần ngăn cản, tôi biết cậu cũng cảm thầy hứng thú với những đan dược này, nhưng dù sao việc tu luyện của tôi cũng cần thứ này hơn, lần này tôi không khách sáo với cậu nữa.
Sau khi nói xong thì lập tức lầy máy viên đan dược này nuốt vào bụng, két quả lại đột nhiên ngắt xỉu.
Sau khi thấy trạng thái như vậy, Dao Trì cực kỳ ngạc nhiên.
Rõ ràng những thứ này đều là đan dược cực phẩm, với trạng thái của chưởng môn Hạo Nhiên chắc chắn có thể hấp thu được, sao lại trở thành như bây giờ rồi? Cô ta thật sự không hiểu vì sao với tu vi của đối phương mà lại té xỉu sau khi nuốt những đan dược này.
Lâm Thanh Diện thì như đã đoán trước, bèn cắt lời: Khi nãy tôi đã nói rồi, rất có thể những đan dược này có vấn đề, nhưng ông ta lại không nghe lời khuyên, tôi cũng hét cách.
Sau khi nói xong lại cần thận quan sát cảnh vật xung quanh.
Vì những đan dược này rõ ràng chính là cái bẫy, lúc này chắc chắn sẽ có thứ nguy hiểm hơn xuất hiện.
Sau khi nghe tháy lời này của anh, Dao Trì cũng không nhịn được thầm cảm thán.
Dù là người có tu vi cao thâm đến mức nào đi nữa cũng khó tránh khỏi lòng tham.
Nếu khi nãy đối phương có thể tỉnh táo một chút, nghe lời khuyên của Lâm Thanh Diện thì đã không như bây giờ.
Lúc này Lâm Thanh Diện hoàn toàn không rảnh chú ý đến những điều này, vì anh đã nhận ra nơi này là bẫy.
Cho nên vấn luôn cảnh giác.
Quả nhiên không bao lâu sau, một trận khói đen thỏi đến, dường như những khối đen này còn có thể tắn công bọn họ.
Sau khi thấy cảnh này, Lâm Thanh Diện lập tức lạnh lùng nói: Quả nhiên những thứ chúng ta gặp đều chỉ là bẫy mà thôi, cẩn thận tuyệt đối đừng để trúng chiêu.
Sau khi nói xong, bèn mang theo Dao Trì đánh nhau với những khói đen này.
Sau khi giao thủ, lại phát hiện những khói đen này không hề công kích bọn họ.
Mà có mấy người mặc áo đen trốn bên dưới sự bảo vệ của khói đen.
Sau khi biết được điều này, Lâm Thanh Diện cũng yên tâm hơn không ít, ít nhát nếu đánh nhau, một người bình thường cũng dễ giải quyết hơn một thứ không rõ là gì nhiều.
Anh bèn nói với Dao Trì bên cạnh.
*Đây chỉ là cách bọn họ cố ra vẻ bí ẩn mà thôi, chúng ta vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng giải quyết những người này rồi tính sau.
Lúc này Dao Trì cũng đã phát hiện sự tồn tại của những người mặc áo đen, vì thế lập tức gật đầu.
Hai người cũng không lãng phí thời gian nữa, từng chiêu thức đều nhắm vào chỗ hiểm muốn lấy mạng bọn họ.
Dù võ công của Dao Trì không bằng Lâm Thanh Diện, nhưng cũng xem như một cao thủ.
Vì thế dưới tình huống hai người liên thủ, những người mặc áo đen này cũng không được lợi.
Dù có khói đen yểm hộ, nhưng vẫn bị hai người này nhanh chóng giải quyét.
Bọn họ không ngờ đối thủ gặp được lần này lại lợi hại như thề.
Lúc này muốn chạy trốn giữ mạng cũng không còn kịp nữa rồi, đều bị chết dưới tay hai người.
CHƯƠNG 1756: KHÔNG THẺ GIẢI ĐỘC Sau khi người mặc đồ đen bị hai bọn họ giải quyết xong, ảo mộng này đã bị phá hủy.
Cả đám đi ra bên ngoài, lúc này Lâm Thanh Diện mới yên tâm, cho dù như thế nào thì ít nhát cũng đã có một tia hy vọng.
Chỉ cần có thể rời khỏi ảo mộng vừa rồi thì đó sẽ là thêm sự bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Nhưng vì vừa rồi trưởng môn Hạo Nhiên Môn không kiềm chế được lòng tham nên đã nuốt viên đan dược, lúc này ông ta bị trúng độc rồi.
Việc quan trọng nhát lúc này là phải giải độc cho trưởng môn Hạo Nhiên Môn.
Anh liếc nhìn con người lúc này đã bát tỉnh ngã xuống đắt, trong lòng cảm tháy bát lực.
Mặc dù vô cùng coi thường cách làm của trưởng môn, nhưng cũng biết rằng lúc này vẫn phải giải độc cho ông ta mới được.
Sau khi Dao Trì nghe thấy vậy, cô ta khinh thường nói: Không nên quan tâm đến ông ta mới phải, ai bảo đường đường là người đức cao vọng trọng mà lại tham lam vô độ như vậy.
Nói đến đây giọng điệu cũng trở nên khinh miệt, sau đó tiếp tục phàn nàn.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nhắc nhở rằng những viên đan dược này khả năng sẽ có vân đề, nhưng ông ta lại không nghe nên mới ra nông nỗi này, cũng coi như là tự mình chuốc lấy.
Lâm Thanh Diện mỉm cười bắt lực khi nghe những lời này, sau đó anh mở lời thuyết phục cô gái đang đứng trước mặt mình.
Được rồi, dù sao đi nữa thì trong những việc trước đây, trưởng môn của Hạo Nhiên Môn đã giúp chúng ta rất nhiều.
Nói đến đây anh lại ngưng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: Hơn nữa vì tiền tài mà ngay cả tiền tài cũng không cần , con người khi đối mặt với những thứ đó thì trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ này là chuyện bình thường.
Dao Trì nghe thầy vậy, mặc dù không nói thêm gì nữa, nhưng trên mặt đã lộ rõ vẻ khinh thường.
Vì cô ta cho rằng có rất nhiều lúc chỉ cần giữ vững nguyên tắc của mình thì sẽ không phạm phải những sai lầm như vậy.
Con người này có kết cục như bây giờ chẳng qua là vì bản thân tham lam vô độ mà ra, thật sự không đáng thương hại chút nào.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy sắc mặt của đối phương là đã đoán được suy nghĩ rồi, nhưng anh cũng không nói gì nhiều.
Vì suy cho cùng thì cô gái này khi đối mặt với một con trăn khổng lồ có thể cảm tháy tội nghiệp cho nó, huống hồ gặp phải chuyện như thế này, nếu có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.
Dù sao thì đối phương cũng có những nguyên tắc riêng của mình, thật ra nếu chính phái nhiều hơn thì đó là một lợi ích.
Chỉ là đôi khi không thể áp đặt yêu cầu của mình lên tất cả mọi người.
Lúc này, Lâm Thanh Diện vẫn ngồi xồm xuống tìm cách giải độc cho trưởng môn Hạo Nhiên Môn.
Tuy nhiên sau khi nghiên cứu một hồi, anh nhận ra mình không có cách nào hóa giải được độc dược này nên không trong lòng khỏi cảm thầy hơi bát lực.
Thực ra thì y thuật của anh vồn đã rất giỏi rồi, nhưng khi đối mặt với loại độc dược này vẫn không biết phải làm sao.
Thế là không nhịn được lắm bẩm một mình: Kỳ lạ, rõ ràng đối với ta loại độc này rất quen thuộc, nhưng tại sao lại không nhớ ra là gì và nên giải trừ như thế nào đây? Vừa rồi anh đã nghiên cứu chát độc trong cơ thể người này, hình như đã từng tiếp xúc qua, nhưng cụ thể là gì thì không thể biết được.
Lâm Thanh Diện cau mày, nghĩ cách xem rốt cuộc phải làm sao để giải trừ độc dược này.
ối nói: Sau khi Dao Trì đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc, rồi nghi hoặc bói Tôi tưởng rằng trên đời này không có thứ độc dược nào là anh không giải trừ được, không ngờ nó lại làm khó được anh.
Lâm Thanh Diện nghe thấy những lời này không khỏi nở nụ cười khổ rồi bất lực nói.
Con bé này đang nghĩ gì vậy? Tôi không phải thần thánh, chỉ là y thuật cao hơn người thường một chút mà thôi.
Có thể điều trị được những căn bệnh khó chữa thông thường, nhưng với những loại thuốc độc phức tạp hơn thì không chắc chắn được.
Dao Trì nghe thầy vậy cũng phải gật đầu, quả thực là mình suy nghĩ viễn vông rồi.
Dù sao đối phương cũng không phải là thần thánh, thấy khó khăn cũng là chuyện bình thường cho nên lúc này cô ta gật đầu nói.
Vậy thì phải làm sao đây? Chúng ta không thể nhìn tên này chết ở đây đúng không? Có thể là bởi vì những chuyện đã xảy ra ở bên trong, lúc này cô ta không thẻ nào kính trọng trưởng môn của Hạo Nhiên Môn được.
Trước đây còn gọi là trưởng môn bây giờ đã trở thành tên này.
Nhưng Lâm Thanh Diện không hề có tâm trạng để so đo tính toán điều này, chỉ cau mày tiếp tục suy nghĩ xem nên giải trừ chất độc này như thế nào.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có cách nào thì lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Nếu thực sự muốn giải quyết khó khăn trước mắt thì tốt nhát hãy tự mình đi vào rừng.
Hai người nhận ra ngay đây là giọng nói của Tà Vương, lúc này đều trở nên thận trọng.
Dao Trì lên tiếng lo lắng nhắc nhở Lâm Thanh Diện đang ở bên cạnh.
Tà Vương trước giờ luôn nham hiểm và xảo quyệt.
Lần này chắc chắn cũng là một cái bẫy, tôi khuyên anh đừng nên hành động hấp tấp.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện biết những lời đối phương nói là thật, nhưng lúc này không còn cách nào khác nên đành phải nói.
Nhưng cho dù như thế nào chúng ta cũng không thể thầy chết mà không cứu.
Nói đến đây anh ngừng lại một lúc, sau đó nhìn Dao Trì và dặn dò.
Cho dù đây có phải là cái bẫy hay không thì tôi vẫn phải đi kiểm tra kĩ càng, cô đưa trưởng môn Hạo Nhiên Môn về trước đi.
Đã quen biết Lâm Thanh Diện bao nhiêu năm nay nên tắt nhiên là Dao Trì hiểu tính tình của anh, cho nên lúc này cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu dặn dò.
Được rồi, nếu anh đã quyết định rồi thì tôi cũng sẽ không ngăn cản, tôi đưa ông ta về trước, anh nhát định phải cẩn thận đáy.
Lâm Thanh Diện nghe vậy thì gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì đi thẳng về phía rừng cây.
Sau khi anh đi rồi Dao Trì cũng đưa trưởng môn của Hạo Nhiên Môn về chỗ của họ.
Lâm Thanh Diện đi đến đó đã nhìn thấy phân thân của Tà Vương đang đứng ở kia dương dương tự đắc nhìn mình.
Thế nào, những người chính phái các người nhìn tháy thứ đó chẳng phải cũng nảy sinh lòng tham đấy thôi.
Khi nói điều này, trên khuôn mặt của Tà Vương luôn nở một nụ cười chế giễu, ông ta ghét nhát là nhìn thấy bộ dạng ra vẻ đạo mạo của những người thuộc chính phái này.
Lần này có cơ hội tất nhiên phải chế nhạo một phen, nhưng Lâm Thanh Diện không có thời gian so đo tính toán đến những điều này, mà cắt lời hỏi thẳng.
Nói nhảm ít thôi, giao thuốc giải ra đây, nếu không ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu.
Sau khi Tà Vương nghe tháy vậy nhưng lại không có phản ứng gì to tát, chỉ đắc ý nói: Thuốc giải ở trong sơn động, ngươi có giỏi thì tự đi mà lây.
CHƯƠNG 1757: GIẢI ĐỘC Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy những lời này, mặc dù biết ở đây nhát định có cạm bẫy, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy.
Lúc này anh chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không để ý tới sự khiêu khích đến từ phân thân của Tà Vương mà một mình đi vào sơn động.
Bởi vì sau khi tới đây, trưởng môn của Hạo Nhiên Môn đã giúp đỡ anh rất nhiều nên cũng không thể thầy chết mà không cứu.
Cũng chính vì vậy nên cho dù biết bên trong chắc chắn có cạm bẫy, nhưng lúc này nhát định phải xông vào một phen.
Quả nhiên khi vừa bước chân vào, cửa hang đã đổ sập xuống, anh đã bị mắc kẹt bên trong.
Phân thân của Tà Vương cười khinh khỉnh khi đứng ngoài cửa, sau đó chề giếễu: Ta ghét nhất cái gọi là nghĩa khí của những kẻ thuộc chính phái các người.
Ta lại muốn xem xem lần này người sẽ làm như thề nào.
Nói xong, ông ta cũng không ở lại chỗ này mà xoay người rời đi.
Dao Trì lúc này đã đưa trương môn trở lại Hạo Nhiên Môn, sau khi thu xếp ổn thỏa thì ở bên cạnh túc trực và chờ đợi Lâm Thanh Diện trở về.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng của anh, tự nhiên trong lòng hơi lo lắng.
Cộng thêm việc lúc này độc dược trên người trưởng môn Hạo Nhiên Môn ngày càng nghiêm trọng khiến cô ta càng thêm sốt sắng.
Từ khi Lâm Thanh Diện tiến vào trong sơn động thì phát hiện nơi này không hề đơn giản.
Nhưng không thể để tâm đến những điều này, bởi vì điều quan trọng nhát lúc này là tìm ra thuốc giải.
Vì vậy bí mật tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm ra thuốc giải càng sớm càng tốt, sau đó nghĩ cách để rời khỏi đây.
Thế nhưng có vẻ nơi này quá ầm ướt, mới ở đây chưa được bao lâu anh đã cảm thấy hơi ớn lạnh.
Thế là không khỏi tự lắm bẩm một mình.
Xem ra nơi này thật sự không đơn giản.
Ngay cả một người tu luyện như ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lo thì người thường chẳng bao lâu mà bị chết cóng.
Nhưng khi đối mặt với cảnh tượng trước mắt, anh vẫn không thể quan tâm được nhiều như vậy, vì vậy lúc này lập tức bắt tay vào tìm kiếm thuốc giải.
Chỉ là sau khi tìm kiếm nửa ngày trời vẫn không phát hiện ra điều gì, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng sót ruột.
Chẳng lẽ những chuyện này chỉ là cái bẫy do Tà Vương giăng ra đề nhốt ta ở đây.
Nghĩ đến đây lại không khỏi cảm thầy bát lực, nếu thật sự là như vậy thì tình hình của mình đang rất nguy hiểm.
Anh không lo rằng cái hang động nhỏ như lỗ mũi này có thể nhốt được mình, nhưng nếu quay trở về muộn, e rằng trưởng môn Hạo Nhiên Môn sẽ hết thuốc chữa mắt thôi.
Nhưng cho dù đã tìm kiếm một hồi lâu nhưng vẫn không ra, Lâm Thanh Diện cũng không muốn từ bỏ như thề này.
Anh tiếp tục tìm kiếm cần thận ở xung quanh, không muốn bỏ qua bát kỳ manh mối nào.
Cuối cùng đã thấy một cái chai trong góc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được một chút.
May mà vẫn phát hiện ra thứ này, nêu không thật không biết phải giải quyết ván đề trước mắt như thế nào.
Nhưng mặc dù đã tìm được thuốc giải, nhưng không thẻ tin tưởng vào Tà Vương được, cho nên tự mình bắt tay vào nghiên cứu.
Vì suy cho cùng tên đó trước giờ vẫn luôn nham hiểm và xảo quyệt, đặt một lọ thuốc giải giả ở đây cũng là điều có thể xảy ra.
Nếu không tìm hiểu rõ ràng cũng chẳng dám vội vàng mang về đưa cho trưởng môn Hạo Nhiên Môn sử dụng.
Sau khi đã ở đây nghiên cứu một lúc, cuối cùng cũng xác định được lọ thuốc này có thể giải độc cho trưởng môn Hạo Nhiên Môn.
Lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thế là anh đặt thuốc giải độc vào trong người, sau đó tự nói với chính mình: Cũng may tuy tên này nham hiểm xảo quyệt muốn gài bẫy nhốt mình trong cái hang động này, nhưng ít nhất thuốc giải là có thật.
Bây giờ cũng xem như đã giải quyết xong một vấn đề quan trọng nên mới an tâm được phần nào.
Còn những viên đá vụn ở cửa thì không cần phải lo lắng.
Bởi vì những thứ này không thể ngăn cản bước chân của anh.
Giờ phút này cũng chẳng để tâm mà tự tin sải bước tới cửa hang.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một đống đá vụn bị sụp đỗ xuống, đáng lẽ ra có thể loại bỏ một cách dễ dàng mới đúng.
Kết quả không ngờ rằng để giải quyết vấn đề này lại tốn nhiều công sức đến như vậy.
Lúc ban đầu thật sự anh đã tưởng rằng những chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần đến kỹ năng bình thường là được.
Cuối cùng phát hiện ra rằng sau khi mình vận công thì những viên đá vụn này vẫn chắn ở cửa, thậm chí còn không động đậy.
Lúc này anh mới nhận ra rằng những thứ này đều đã bị Tà Vương giờ trò, nếu chỉ dùng những bài công pháp bình thường này thì sẽ không thể nào ra khỏi nơi này được.
Thề là trong lòng lại không khỏi thầm mắng Tà Vương là tên độc ác hèn hạ.
Không ngờ cuối cùng tên này lại giở trò với ta, nhưng chỉ dựa vào máy thứ này mà muốn nhốt ta ở đây đúng là suy nghĩ viền vông.
Vừa nói anh vừa vận công sức mạnh thần thánh của mình, quả nhiên đã nhanh chóng phá bỏ được rào chắn được tạo ra bằng đống đá vụn này.
Sau khi giải quyết vân đề nan giải ở cửa hang, anh không nán lại một giây nào mà đi thẳng về Hạo Nhiên Môn.
Dao Trì nhìn thấy anh quay lại thì vô cùng ngạc nhiên, thế là vội vàng bước tới phía trước và hỏi han quan tâm.
Cuối cùng anh cũng đã trở lại, thế nào rồi, không bị tên Tà Vương kia giở trò chứ? Lúc này Lâm Thanh Diện không màng đến chuyện giải thích mà chỉ bình tĩnh nói: Bây giờ tình trạng của trưởng môn Hạo Nhiên Môn thế nào rồi? Khi Dao Trì nghe anh đề cập đến ván đề này, trên khuôn mặt của cô ta không khỏi lộ ra sự chua xót, sau đó lo lắng nói: Từ khi quay trở lại thì tình trạng của ông ta không được.
tốt cho lắm.
Độc tính từ từ lan ra, nếu anh trở lại muộn hơn một chút nữa chắc không thể cứu chữa được rồi.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy vậy cũng không nghĩ ngợi được nhiều vội vàng bước tới đem thuốc giải cho ông ta uống.
Vậy thì xem ra cũng còn may, tôi quay lại kịp thời, nếu không có thể sẽ gây ra tai họa lớn.
Hiện tại tình trạng của ông ta đã ổn định, tin rằng sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Quả nhiên anh vừa nói dứt lời thì không lâu sau trưởng môn đã dần dân tỉnh lại.
Lúc này ông ta không khỏi nhớ lại tình cảnh trước khi mình lâm vào hôn mê, trên mặt toát lên sự hối hận.
Cảm thấy hơi xấu hồ, ông ta nhìn hai người bọn họ hồi lâu rồi mới nói: Chuyện lần này là do tôi quá tham lam mới gây ra kết cục như vậy, không ngờ hai người lại cứu tôi.
Lâm Thanh Diện nghe thấy vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ lắc đầu sau đó lằng lặng đứng sang một bên.
Nhưng càng như vậy thì trong lòng trưởng môn càng cảm thấy ân hận.
Thế là bầy giờ ông ta gắng gượng ngồi dậy, cảm ơn đối phương.
Lần này may nhờ có sự giúp đỡ của ngừời Lâm huynh, tôi mới có thẻ tỉnh lại.
Nếu sau này có chuyện gì cần Hạo Nhiên Môn nhất định sẽ giúp đỡ hét mình.
CHƯƠNG 1758: BỨC THƯ BÍ ÂN Sau khi nghe những lời kia, Lâm Thanh Diện chỉ lắc đầu, sau đó mới mở miệng nói: Cho dù nói thế nào, Nặc Nặc đứa nhỏ thưa dạ này vẫn muốn ở lại đây học tập thêm một khoảng thời gian nữa, hơn nữa những chuyện trước đây Chưởng môn cũng giúp tôi không ít, những chuyện này đều là tôi nên làm.
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp.
Bây giờ Chưởng môn cũng không cần để những chuyện này ở trong lòng, chỉ cần chú ý sau này đừng để xảy ra những chuyện như vậy nữa là được.
Đường nhiên lời này cũng coi như một kiểu nhắc nhở khác, cho dù như thế nào đi chăng nữa.
Chuyện lần này đều do lòng tham của đối phương mới gây nên kết quả như vậy.
Chưởng môn Hạo Nhiên Môn cũng biết ý tứ trong lời nói của đối phương, giờ phút này vẻ xấu hỗ trên mặt càng thêm rõ ràng hơn.
Tuy thế nhưng cũng biết rõ đối phương cố ý giữ mặt mũi cho mình nên mới không nói toạc chuyện này ra trước mặt mọi người.
Thế là lúc này, lòng cảm kích với Lâm Thanh Diện cũng càng thêm mãnh liệt.
Giờ phút này ông ta mở miệng thành tâm thành ý nói: Lâm huynh, yên tâm đi, sau này nhất định tôi sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, bài học lần này đã quá đủ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó lại xảy ra thêm một lần nào nữa.
Lâm Thanh Diện nghe được lời này tự nhiên cũng biết, đối phương đã hiểu ý của mình nên cũng không nói thêm gì nữa.
Đám người cũng hết sức vui mừng bởi vì Chưởng môn Hạo Nhiên Môn đã tỉnh táo lại, bởi vì cho dù như thế nào thì đối phương cũng là nòng cốt của Hạo Nhiên Môn.
Nếu ông ta thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì rất có thể Hạo Nhiên Môn sẽ trở thành thần long không đầu.
Đến lúc đó sẽ trở thành đối tượng công kích chính của tà phái.
Bây giờ đối phương tỉnh táo lại tự nhiên cũng sẽ tránh được chuyện này, nên giờ phút này tất cả mọi người mới hết sức vui mừng.
Mà đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một phong thư, sau khi mọi người thấy một màn này không nhịn được sinh lòng cảnh giác.
Hơn nữa vào lúc này mọi người cũng phát hiện ra, trong thư này đã viết rõ là giao cho Lâm Thanh Diện.
Thế là đám người không dám tùy tiện mà chỉ đưa thư tới giao cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hơi bắt ngờ, không biết rốt cuộc là ai vào lúc này.
Lại gửi tới một phong thư như thế này cho mình, thế là mở ra xem.
Sau khi đọc thư xong vẻ mặt anh trở nên hơi nặng nề, hiển nhiên trong thư này ghi chép một chút việc.
Cũng bởi vậy nên đám người cũng hơi tò mò, nhưng cũng không ai nói gì.
Dù sao phong thư này cũng giao cho Lâm Thanh Diện, dù trong đó có viết cái gì thì cũng là việc riêng của người ta.
Cho dù bọn họ có tò mò như thế nào đi nữa thì cũng không thể tùy tiện tìm hiểu việc riêng của người khác.
Sau khi Lâm Thanh Diện đọc thư xong, vẻ mặt trở nên suy tư nặng nề mắt một lúc, rồi nói với Chưởng môn Hạo Nhiên Môn: Bây giò độc tố của ông đã được giải trừ hoàn toàn, ông chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là sẽ khôi phục.
Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nghe tin đối phương đã xem xong thư nhưng lại không hề đề cập tới nội dung của bức thư.
Ngược lại còn căn dặn bản thân mình sau này chú ý tới sức khoẻ, nên cũng biết trong thư viết một số nội dung mà những người này không thể biết được.
Thế là lúc này mới hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó mở miệng nói: Lâm huynh yên tâm đi, bây giờ độc tố đã được giải trừ toàn bộ, tiếp theo tôi chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.
Lâm Thanh Diện nghe xong cũng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau một hồi trầm mặc, anh lại mở miệng dặn dò lần nữa.
Bây giờ cơ thể của ông vẫn còn hơi suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt một chút mới được, trong khoảng thời gian này, nhớ là không thể mệt nhọc quá độ, bao gồm cả hồn lực trong cơ thể ông cũng không thể sử dụng quá độ.
Nói đến đây anh dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói tiếp: Lần trúng độc này đã tổn thương tới gốc rễ của ông nên ông tuyệt đối không được xem thường, lần này nhất định phải an tâm điều dưỡng một thời gian.
Đối phương thấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà Lâm Thanh Diện vẫn trước sau như một quan tâm tới thân thể của mình, lúc này trong lòng lại càng thêm xấu hổ.
Nhưng ông ta cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ gật đầu tỏ ra là mình đã biết.
Bấy giờ Lâm Thanh Diện mới an tâm gật đầu, sau đó nói lời từ biệt.
Bây giờ tôi còn có chút việc cần phải đi xử lý, khoảng thời gian này Nặc Nặc giao cho các người, hi vọng các người có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này.
Vừa rồi lúc anh xem thư phát hiện bên trong lá thư này viết rằng nếu Lâm Thanh Diện muốn biết chuyện bây giờ mình lo lắng nhất là chuyện gì thì phải đi tới một thôn trang nhỏ.
Mặc dù lúc mới bắt đầu nhìn thấy nội dung của lá thư, anh luôn cảm thấy nhất định trong này có chuyện không thể cho ai biết được.
Nhưng vì biết rõ nghỉ ngờ trong lòng nên vẫn quyết định tự mình đi đến đó một chuyến.
Cũng chính vì vậy mới nói lời từ biệt vào lúc này, chỉ có điều anh không thể đưa theo con gái bên mình được.
Thế là lúc này mới nhờ đối phương, nhất định phải chăm sóc tốt cho con gái của mình.
Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nghe xong chuyện này thì gật đầu đồng ý.
Lâm huynh cứ yên tâm, cho dù lý do là gì thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé Nặc Nặc này, nếu anh có việc thì cứ đi làm việc của mình trước đi.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới an tâm gật đầu chuẩn bị rời đi, kết quả lại nhìn thấy con gái dùng vẻ mặt khổ sở nhìn mình.
Thế là ít nhiều trong lòng vẫn không đành lòng lắm, anh ngồi xổm xuống để an ủi tâm trạng của con gái.
Thời gian này ba vẫn còn một số việc phải xử lý, con ngoan ngoãn đợi ở đây học tập cho giỏi, nhớ nhất định phải ngoan ngoãn, không được gây thêm rắc rối cho Chưởng môn.
Mặc dù Nặc Nặc không nỡ để ba mình đi nhưng cũng biết rõ chuyện nặng nhẹ, cô bé nhẹ gật đầu.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới an tâm rời khỏi đây.
Anh biết, Nặc Nặc ở đây mà nói là tương đối an toàn, thế nên anh cũng không do dự nhiều mà cất bước rời khỏi Hạo Nhiên Môn.
Sau khi đến thôn trang, phát hiện người ở đây dường như rất hướng nội, hơn nữa còn hoàn toàn không muốn giao lưu với người ngoài.
Sau khi nhìn thấy có người lạ tiến vào thôn trang, toàn bộ đều tỏ ra khủng hoảng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện rồi thì hốt hoảng rời khỏi nơi này, chỗ nào cũng thế.
Tất cả mọi người đều như thế, thế là trong lòng anh dâng lên một chút nghi ngờ.
Dường như nơi đây rất kỳ lạ, chẳng lẽ có liên quan tới những chuyện đã viết trong thư ư? Sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy những tình huống này, trong lòng hơi nghỉ ngờ.
Bởi vì chính bản thân mình hoàn toàn không hề mang theo một chút ác ý nào, nhưng dường như những người này lại rất sợ hãi dáng vẻ của anh.
Sau khi nghĩ tới những thứ này, anh chợt cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới lá thư kia.
Thế là anh quyết định ở lại cẩn thận xem xét một phen, nhìn xem có thể tìm ra một chút manh mối nào hay không.
Anh tìm một nhà trọ, sắp xếp lại, dự định nghỉ ngơi một chút.
Vào ban ngày dường như không phát hiện ra điều gì bắt thường, chỉ là người ở đây khá nhút nhát khi tiếp xúc với người khác mà thôi.
Nhưng đến ban đêm, lại nghe được một trận tiếng khóc quỷ dị, lúc này anh mới phát hiện ra chỗ không thích hợp.
CHƯƠNG 1759: THÔN TRANG KỲ LẠ Xét cho cùng, Lâm Thanh Diện cũng là người đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau khi nghe thấy tiếng khóc thì chắc chắn nơi này không đúng.
Thế là anh không còn buồn ngủ nữa mà đứng dậy bắt đầu chuẩn bị tiền hành điều tra, định tìm xem rốt cuộc tiếng động quỷ dị kia phát ra từ nơi nào.
Ban ngày những người này đều vô cùng yên tĩnh, nhưng đến ban đêm lại truyền đến tiếng khóc, nhất định là có chỗ kỳ lạ .
Lâm Thanh Diện vừa lầm bằm lầu bầu suy đoán, vừa đứng dậy thu dọn đơn giản một chút rồi ra ngoài bắt đầu xem xét.
Mặc dù tuyệt đại đa số người ở đây đều đóng chặt cửa nhà, nhưng anh vẫn thông qua khe cửa và cửa số nhìn thấy tình hình bên trong, hơn nữa còn cảm nhận được chỗ dị thường của những người này.
Kỳ lạ, rõ ràng những người này là thôn dân bình thường, vì sao trên người lại có sức mạnh tà ác lớn như vậy? Sau khi anh quan sát một lượt, đã phát hiện ra thể nội của người trong thôn không đúng lắm.
Đương nhiên trong lòng anh vẫn còn hơi nghỉ ngờ, bởi vì đây chỉ là một thôn trang bình thường mà thôi, theo lý mà nói thì người dân ở đây cũng phải là người bình thường.
Hơn nữa vào ban ngày anh cũng không hề phát hiện ra những người dân này có chỗ nào không bình thường.
Cũng chính bởi vì vậy, buổi tối có thể cảm nhận được cỗ khí tức này nên tự nhiên anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ngay khi đang trăm mối không có cách giải, Lâm Thanh Diện lại chợt nhớ tới lời giới thiệu về thôn Quỷ Vương ở Thiên Giới.
Mình nhớ trước kia có người từng nói rằng thôn Quỷ Vương cũng giống như thế này, trên cơ thể mỗi người đều có sức mạnh tà ác, nhưng không thể phát hiện được vào ban ngày.
Lâm Thanh Diện tự nói một mình, sau khi quan sát những tình hình này xong thì trốn vào trong một góc tối, bắt đầu phân tích những điều mà mình mới quan sát được.
Nhất là sau khi nghĩ đến truyền thuyết về thôn Quỷ Vương rồi lại càng cảm thấy chúng có liên quan với nhau.
Mặc dù vừa đến nơi đây và cũng không hề phát hiện dấu hiệu gì kỳ lạ, người nơi này cũng chỉ là không thích kết nối với người khác mà thôi.
Hơn nữa, sau khi Lâm Thanh Diện đi tới quán trọ vẫn được chủ quán tiếp đãi bình thường nên anh cũng không hề suy nghĩ nhiều gì.
Nhưng đủ loại dấu hiệu buổi tối lại cho thấy nhát định trong này có gì đó.
Nhất là sau khi cảm nhận được cỗ sức mạnh tà ác to lớn trong cơ thể của người ở đây thì anh lại càng thêm vô cùng kiên định mà cho rằng, nhất định hai cái này có liên quan tới nhau.
Chỉ là thôn trang nhỏ không mấy nỗi bật, thế mà lại có liên quan với thôn Quỷ Vương? Mặc dù Lâm Thanh Diện đã nghĩ đến nơi này có liên quan tới thôn Quỷ Vương trong truyền thuyết, nhưng cũng vẫn không rõ hai nơi này có liên quan như thế nào.
Mà đúng lúc này lại phát hiện ra dường như có một nơi loại khí tức này vô cùng đậm đặc, nên anh đi đến chỗ kia.
Chỉ có điều trong quá trình đi đến đó, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện kia, anh muốn biết rõ quan hệ giữa hai nơi.
Phải biết rằng đủ loại dấu hiệu ở nơi này đều rất giống với thôn Quỷ Vương trong truyền thuyết ở Thiên Giới kia.
Nhất định nơi này không phải ngẫu nhiên, lúc này trong lòng anh ít nhiều vẫn hơi nghỉ ngờ.
Và khi anh đi đến gần nơi kia, anh chợt phát hiện ra căn nhà này tuy nhìn không đáng chú ý, nhưng sau khi đi vào lại được bao phủ bởi một loại khí tức quỷ dị.
Lúc này trong lòng anh có một suy đoán to gan, thế là không nhịn được lầm bầm nói: Nơi này lại có khí tức tà ác nồng đậm như vậy, chẳng lẽ là… Sau khi tiến vào một căn nhà, anh cảm nhận được dường như cỗ khí tức kia đậm đặc hơn bắt kỳ chỗ nào khác, lúc này trong lòng anh lại có một suy đoán.
Đó chính là thôn trang nhỏ này chính là thôn Quỷ Vương, chẳng qua để che giấu tai mắt người khác nên mới lấy tên là thôn Tiểu Thắng.
Chỉ là mặc dù bây giờ anh có suy đoán như vậy nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, Lâm Thanh Diện cũng không có cách để chứng minh điểm này.
Lúc này chỉ có thể tiếp tục điều tra, xem có thể tìm được thêm những đầu mồi khác hay không.
Mà đúng lúc này anh cũng phát hiện ra mình đang từ từ đến gần nơi phát ra tiếng khóc.
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, có phải khí tức tà ác đậm đặc kia có liên quan đến tiếng khóc ở phía trước không.
Lúc này anh quyết định mình tự mình đi đến xem thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến người phụ nữ này khóc như đứt từng khúc ruột gan như thế.
Sau khi đến gần mới phát hiện ra lúc này có một người phụ nữ đang ôm con mình khóc ròng.
Đứa con đáng thương của tôi, nó còn nhỏ như vậy mà sao lại phải chịu sự đối xử không công bằng như vậy chứ.
Dường như người phụ nữ này cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Thanh Diện mà chỉ tiếp tục ôm con mình khóc rống lên.
Lâm Thanh Diện nhìn một màn trước mắt này, lông mày nhíu chặt lại, muốn xem một chút cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vừa xem lại không nhịn được mà giật nảy mình, bởi vì anh phát hiện ra đứa con trong lòng người phụ nữ kia đã chết từ lâu, hơn nữa còn chết một cách cực kỳ thê thảm.
Dường như cơ thể của đứa bé bị ăn mòn một cách rất nghiêm trọng, từ đó mới dẫn đến cái chết.
Cho dù anh là một người đàn ông đã từng trải qua rất nhiều mưa gió nhưng lức nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không nhịn được mà thắt lại.
Dù sao đứa bé mà người phụ nữ kia ôm cũng không lớn lắm, bây giờ tuổi còn nhỏ mà đã bị ăn mòn như vậy, nói thế nào cũng thảm không nỡ nhìn.
Hơn nữa sau khi chết rồi vẫn còn bị mẹ ôm ở trong lòng, dường như cũng không được mồ yên mả đẹp, nhìn ra có một cảm giác quỷ dị.
Nhưng để tiện điều tra, Lâm Thanh Diện cũng không làm kinh động đến người phụ nữ kia mà chỉ ở phía xa bí mật quan sát, muốn biết rõ rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào.
Bởi vì hoàn toàn đắm chìm trong nỗi bi thương của mình, nên giờ phút này người phụ nữ kia không hề chú ý tới có người tới nơi này.
Cô ta chỉ tiếp tục ôm con của mình khóc ròng, hiển nhiên bởi vì sự ra đi của đứa bé mà đã mắt hết hy vọng.
Lâm Thanh Diện ở một nơi bí mật gần đó quan sát hồi lâu, phát hiện ngoại trừ trong cơ thể người phụ nữ này cũng ẩn chứa một lượng rất lớn khí tức tà ác ra thì dường như không hề có thêm bắt kỳ phát hiện nào.
Hơn nữa phần lớn khí tức tà ác kia đều được truyền đến từ trên người đứa bé bị ăn mòn đó.
Anh phát hiện cho dù mình có trốn ở trong tối quan sát thêm nữa thì cũng không có kết quả gì, nên cuối cùng Lâm Thanh Diện vẫn quyết định tiến lên hỏi thăm rõ ràng.
Bây giờ mình cũng đã đi vào trong thôn này, nếu không biết rõ ràng tất cả mọi chuyện là không được, nhưng nếu mình chỉ ở trong bóng tối quan sát mà muốn biết rõ ràng mọi chuyện thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.
CHƯƠNG 1760: QUỶ ẢNH Sau khi nghĩ thông suốt rồi, cũng không tiếp tục do dự mà đi lên phía trước, nhìn người phụ nữ trước mắt hỏi thăm.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao đứa bé này còn nhỏ tuổi mà lại bị ăn mòn nghiêm trọng như vậy? Nhắc đến cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến người ta hơi khó tiếp nhận, giờ phút này anh lại hỏi thăm thẳng thừng như thế.
Người phụ nữ cũng không ngờ lúc này lại có người tới đây, thế là kinh ngạc ngắng đầu lên nhìn thoáng qua đối phương.
Nhưng lại nhanh chóng lâm vào nỗi đau của mình, cũng không để ý đến thân phận của đối phương mà ngược lại tiếp tục cúi đầu nhìn đứa bé.
Cô nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi, có lẽ tôi có thể giúp được một tay cũng nên.
Lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy người phụ nữ này hoàn toàn không để ý tới mình thì khó tránh khỏi trong lòng cũng hơi nóng nảy, thế là lúc này lại tiếp tục mở miệng.
Người phụ nữ nghe thấy đối phương không buông tha vẫn tiếp tục hỏi thăm, lúc này ít nhiều cũng hơi mắt kiên nhẫn, nhưng cũng không nói thêm câu nào mà chỉ cúi đầu tiếp tục ôm đứa bé thút thít.
Hồi lâu sau, nhìn thầy đối phương vẫn không có ý định rời đi mới ngắng đầu lên, dùng giọng nói nghẹn ngào mở miệng nói: Không cần biết anh là ai thì cũng đừng quan tâm tới chuyện không liên quan này, đây chỉ là sự trừng phạt của Vương mà thôi.
Mặc dù vừa rồi người phụ nữ này khóc vô cùng thê thảm, nhưng lại không muốn để người khác đến can thiệp chuyện này, tình huống này vốn cũng hơi kỳ lạ.
Lâm Thanh Diện nghe xong lại càng nhíu chặt lông mày lại, sau đó mở miệng định hỏi thăm lần nữa, nhưng người phụ nữ này chết sống không chịu nói.
Hơn nữa một lúc sau, anh cảm nhận được khí tức tà ác ở xung quanh dường như càng ngày càng đậm hơn một cách rõ ràng, anh hơi kinh ngạc, đang định đề phòng thì người phụ nữ kia lại có vẻ hơi sa sút và tuyệt vọng.
Vào lúc này lại chợt mở miệng nói: Anh đi mau đi, tế tự sắp bắt đầu rồi đấy.
Sau khi nói đến đây thì không nói gì thêm nữa mà lại cúi đầu xuống tiếp tục nhìn đứa bé, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một nụ cười mỉm như được giải thoát.
Con à, mặc dù mẹ không bảo vệ được con nhưng vẫn có thể đi cùng con.
Nói đến đây lại không nói tiếp nữa, nhưng vẫn tiếp tục dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng, giống như đứa bé kia chưa chết mà chỉ đang ngủ thiếp đi mà thôi.
Trong suốt quá trình này Lâm Thanh Diện vẫn luôn cau mày, nhìn cử chỉ khác thường của người phụ nữ này nhưng vẫn hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc vì sao đối phương lại biến thành như thế này.
Rốt cuộc sự trừng phạt của Vương trong miệng cô ta là cái gì? Dường như những chuyện này đã biến thành vô số dấu hỏi quanh quần ở trong lòng Lâm Thanh Diện.
Lúc đang định hỏi thăm lần nữa, anh phát hiện có một luồng quỷ khí truyền tới, thế là bắt đầu phòng bị theo bản năng.
Kết quả lại phát hiện luồng quỷ khí này không hề đi về phía mình mà ngược lại đang hướng về phía người phụ nữ kia.
Rõ ràng người phụ nữ cũng cảm nhận được sự tồn tại của quỷ khí, nhưng lại không hề trốn tránh mà còn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Quỷ khí cũng hấp thu tắt cả tinh hoa sinh mệnh trên người người phụ nữ, sau đó người phụ nữ ngã ra trên mặt đất.
Lâm Thanh Diện trơ mắt nhìn một màn này xảy ra ở ngay trước mắt mình nhưng hoàn toàn không kịp ngăn cản, lúc này trong lòng ít nhiều cũng hơi ảo não.
Nhưng bây giờ nghĩ tới những thứ này hiển nhiên đã không còn tác dụng gì nữa, lúc này đơn giản nhất chính là đi theo luồng quỷ khí này thì hơn.
Dường như quỷ khí cũng cảm nhận được nguy hiểm ở gần đó, thế là nhanh chóng đi chuyển tới nơi sâu nhất của thôn.
Lâm Thanh Diện cầm Kiếm Trảm Tiên vẫn luôn theo sát ở phía sau.
Anh đã phát hiện ra tất cả những thứ này chắc chắn đều có liên quan đến luồng quỷ khí này, nên lúc này chỉ muốn mau chóng giải quyết nó.
Tuy nhiên tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, vẫn luôn kéo ra một đoạn khoảng cách với anh.
Mặc dù Lâm Thanh Diện đã cố gắng hết sức bám theo, nhưng vẫn có sự chênh lệch nhất định, giờ phút này truy đuổi cũng tương đối vắt vả.
Nhưng anh không hề có ý định từ bỏ, dù sao nếu không giải quyết được thứ này thì vị trí và hoàn cảnh của anh cũng không thể thay đổi được.
Chỉ là mặc dù anh đã hết sức đuổi theo, nhưng lúc đuổi tới nơi vẫn không thấy bóng dáng của quỷ khí đâu nữa.
Thế là không nhịn được âm thầm nói thầm một câu.
Đáng chết, không ngờ tốc độ của tên này vậy mà lại nhanh như thế.
Lúc đang định từ bỏ thì anh lại đột nhiên cảm nhận được khí tức của nó, thế là lại nhanh chóng di chuyển bước chân, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Quả nhiên sau khi quan sát một lượt, đã phát hiện ra vật này cũng không hề đi xa, chỉ ở gần xung quanh đây.
Ta còn tưởng mi lợi hại thế nào, không ngờ cũng chỉ biết trốn mà thôi.
Sau khi Lâm Thanh Diện phát hiện ra vấn đề này không nhịn không mà hừ lạnh một tiếng, sau đó cười châm chọc.
Cuối cùng sau khi nhìn quanh một vòng, mục tiêu được khóa chặt là một căn nhà hoang.
Mặc dù anh còn chưa đi qua đó nhưng đã có thể xác định vật kia đang núp ở bên trong, thế là nở một nụ cười lạnh.
Lần này để xem mi chạy đi đâu.
Lạnh lùng nói xong những lời này, anh giơ Kiếm Trảm Tiên trong tay mình lên bổ một nhát vào căn nhà kia.
Quả nhiên trong nháy mắt ngôi nhà kia sụp đỏ, một đạo quỷ ảnh đã xuất hiện ở trước mắt của anh.
Dường như quỷ ảnh cũng nỗi trận lôi đình bởi vì hành động vừa rồi của đối phương.
Trong miệng nó phát ra một loạt âm thanh cực kỳ sắc bén và khủng bố.
Đồ đáng chết, lại dám làm ảnh hưởng tới đại kế của ta, Quỷ Vương đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Mặc dù miễn cưỡng hiểu được lời nói của đối phương, nhưng nghe lại cực kỳ chói tai.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi khó chịu với âm thanh này, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó lạnh lùng nhìn quỷ ảnh.
Tôi cũng rất muốn xem thử xem Quỷ Vương đại nhân của các người lợi hại đến mức nào.
Nói xong câu đó anh cũng không nói thêm câu nào nữa, mà xông vào đánh nhau với tên kia.
Quỷ ảnh vốn cũng đang vô cùng phẫn nộ bởi vì đối phương đã phá hủy kế hoạch của mình, giờ phút này lại nhìn thấy đối phương đuổi theo không bỏ, trong lòng ít nhiều cũng hơi nổi trận lôi đình.
Cũng chính bởi vì vậy, thời khắc này công kích vô cùng kịch liệt, ngay từ đầu Lâm Thanh Diện cũng hơi chật vật vì dù sao tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, hơn nữa còn mang rất nhiều tính công kích.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không phải ăn chay, rất rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu đã khiến Lâm Thanh Diện dần thích ứng với đối phương, sau đó bắt đầu thế chiếm thượng phong.
Vốn quỷ ảnh cho rằng giải quyết tên trước mắt này dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ đối phương lại khó chơi như thế, lúc này cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để quần nhau với Lâm Thanh Diện, chỉ có điều đến cuối cùng vẫn không địch lại được đối phương, bị Lâm Thanh Diện chém chết.
Sau khi Lâm Thanh Diện giải quyết xong quỷ ảnh rồi mới thở dài một hơi, cho dù như thế nào thì bây giờ anh cũng coi như giải quyết xong tên kia rồi.
Kết quả không kịp buông lỏng một chút nào lại phát hiện những thôn dân ở đây dường như đều tập trung lại hết ở chỗ này, hơn nữa còn đang trợn mắt tròn xoe nhìn mình.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License