con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1711: NGƯỜI PHÙ HỢP CÔNG PHÁP Dao Trì không quan tâm, cười cười nói: Tôi biết cậu, cậu biết tôi là được rồi, nói ra thì không hay cho lắm, tình cảm giữa tôi và cậu nếu như mà nói nhiều thì có phải là sẽ trở nên xa lạ rồi không? Nghe thấy Dao Trì nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp nói: Có gì để tôi giúp một tay không thế, tôi có thể đi vào trong thành, tôi cũng muốn đi thăm Nặc Nặc nữa.

Dao Trì lắc đầu, trải qua chuyện lần này chỉ sợ là cô ta không thể giúp chuyện của Nặc Nặc được rồi, chỉ là sau khi đi ra, ở đó trông coi Nặc Nặc sẽ càng nghiêm ngặt hơn nữa.

Nhìn thấy sắc mặt của Dao Trì, Lâm Thanh Diện nhíu mày, thở dài, không cần phải hỏi cũng biết ý của Dao Trì.

Lâm Thanh Diện lại tiếp tục hỏi: Có một khu cấm địa nằm trong chỗ sâu của Linh Sơn, cô cũng đã biết người ở trong đó là ai rồi hả? Dao Trì cau mày nói: Rất lâu trước kia đúng là có biết một người ở trong đó, nhưng mà tôi không biết là ai, sao vậy, tại sao cậu lại muốn hỏi, có phải là người đó có liên quan với những chuyện mà chúng ta muốn làm không? Bọn họ cũng không biết lai lịch của người kia, sao Lâm Thanh Diện lại có thể biết? Muốn mời người ta rời núi thì cũng chỉ có thể xem xem ở chỗ Triệu Tuấn có biện pháp gì khác hay không.

Nếu như Triệu Tuấn không có cách nào, vậy thì Lâm Thanh Diện cũng chẳng có cách, hiện tại chuyện duy nhất có thể vui mừng chính là chuyện bí tịch đã có tiến triển.

Nếu như thật sự luyện thành bí tịch, vậy thì cho dù có đến tà phái thì cũng không cần phải lo lắng cái gì.

Trong lúc bất tri bất giác trời đã tối đen, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, Dao Trì nói: Các người trò chuyện đi, tôi đi trước đây.

Không đợi Lâm Thanh Diện nói gì với cô ta, cô ta liền biến mất không còn bóng dáng, vốn dĩ Lâm Thanh Diện thấy tâm trạng của cô ta không tốt cho lắm, muốn biết là có gì có thể giúp cho cô ta không, nhưng mà nhìn thấy có vẻ là cô ta không cần.

Dao Trì rời khỏi, Liễu Lâm vừa vặn đi vào, đứng ở một bên mà nhìn Lâm Thanh Diện, không vui nói: Trái tim thật thà của anh thật sự làm cho tôi cảm thấy phải lo lắng, tôi đang chờ anh làm chủ đó.

Lâm Thanh Diện xấu hổ cười một tiếng, trực tiếp cho cậu ta chọn chỗ.

Mà Liễu Lâm cũng chỉ tức giận trong lòng, Lâm Thanh Diện vẫn luôn đùa giỡn với cậu ta, vốn dĩ cho rằng có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì đã có thể chất vấn anh một phen.

Lâm Thanh Diện cũng là người thông minh, rất tích cực nhận lỗi, cho dù Liễu Lâm có muốn tức giận cũng không thể tức giận được.

Nói là đi ăn cơm, Liễu Lâm cũng lười nói gì đó với Lâm Thanh Diện, đợi chờ ở trong nhà của Lâm Thanh Diện, ăn cơm cùng với gia đình của Lâm Thanh Diện, cậu ta mới xem như là chân chính hiểu rõ Lâm Thanh Diện.

Lúc đi ra còn dặn dò Lâm Thanh Diện nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng, không vì cái gì khác, chỉ vì tình anh em với Lâm Thanh Diện, gặp được bọn người Vong Trần, bọn Liễu Lâm nghĩ là nếu như Lâm Thanh Diện mà không ưu tú thì không có khả năng Vong Trần sẽ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Chuyện bí tịch thì không cần phải nghĩ tới, thực lực của Lâm Thanh Diện thâm tàn bất lộ, tình cảm anh em với nhau không nên nhắc tới chuyện này, dù có cứng rắn giành giật thì cũng không phải là đối thủ của người ta, chuyện ngu ngốc như thế này anh ta không làm đâu.

Sau khi tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện đi đến nơi mà Câu Lân đang ở, trực tiếp ngủ lại trong đình.

Nhớ tới lời nói của Dao Trì, trong đầu thì tưởng tượng chắc có lẽ là Nặc Nặc sống rất khó khăn.

Lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua, Lâm Thanh Diện hắc xì hơi một cái, thời tiết ban ngày dù có tốt đi nữa thì đến ban đêm cũng vô cùng lạnh.

Lâm Thanh Diện cong người muốn rời khỏi, lúc này lại có âm thanh vang lên: Đến đây cũng không thể nhàn rỗi được, anh định như thế nào? Triệu Tuấn bước đến, Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn thấy Triệu Tuấn thì rất kinh ngạc, không phải Triệu Tuấn đã đi nghỉ ngơi rồi hả? Anh nói không sai, chuyện ở trong tay có quá nhiều, có đôi khi căn bản không thể sắp xếp được, muốn đi vào trong thành thì phải cần có một miếng ngọc bội, nếu không thì sẽ không đi vào đó được, tôi không vào được thì anh cũng không vào được.

Triệu Tuấn cười nhạt một tiếng: Chỉ cần đến đây thì chắc chắn sẽ có biện pháp, chẳng lẽ là anh đang phiền não bởi vì chuyện này hả? Lâm Thanh Diện thở dài: Đương nhiên là tôi có biện pháp nào đó rồi, chỉ sợ là vào rồi lại không có cách để người kia đi ra, thế thì tất cả những cố gắng của chúng ta đều sẽ uổng phí.

Triệu Tuấn biết là Lâm Thanh Diện sốt ruột muốn cứu con gái, nhưng mà cũng không thể ôm một tâm thái tiêu cực như thế, nếu không thì cũng không cần phải làm cái gì hết.

Chuyện ra làm sao thì anh phải đi thử mới biết được chứ, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức, nói chung thì chắc cũng khó khăn.

Triệu Tuấn ở một bên an ủi Lâm Thanh Diện.

Trong lòng của Lâm Thanh Diện rất ngột ngạt, Hứa Bích Hoài không có ở trong phòng, anh không hi vọng là tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến cô.

Nhưng mà anh cũng biết rằng từ nhỏ đến lớn Nặc Nặc là do Hứa Bích Hoài đã nuôi lớn, cho dù Hứa Bích Hoài có che giấu tốt thì anh cũng biết chỉ cần là một ngày Nặc Nặc còn chưa quay về thì một ngày đó Hứa Bích Hoài không thật sự vui vẻ.

Đi vào trong phòng với Triệu Tuấn, đã nói là sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng ngày mai thức dậy sớm, nhưng mà nằm trên giường lại không có cách nào ngủ được.

Hứa Bích Hoài khép hờ hai mắt, đưa lưng về phía Lâm Thanh Diện, bình thường đều cười nhẹ nhàng đối mặt với tất cả mọi người, chỉ là người trưởng thành càng giỏi che giấu cảm xúc của mình.

Lúc trước Hứa Bích Hoài sẽ khóc, nhưng mà cô hiểu là nếu như khóc ở trước mặt của Lâm Thanh Diện sẽ chỉ làm cho Lâm Thanh Diện càng áp lực lớn hơn.

Mỗi ngày nhìn Lâm Thanh Diện đi ra đi vào ít có thời gian ở lại trong nhà, cô đã thấy đau lòng rồi.

Cho đến bây giờ Lâm Thanh Diện vẫn còn chưa nghỉ ngơi thoải mái được một ngày, không biết là khoảng thời gian như thế này đến lúc nào mới kết thúc đây.

Yêu cầu của cô không xa vời, chỉ cần gia đình bình an sống cùng nhau là được rồi, ngay cả yêu cầu nhỏ như thế này nhưng mà lại khó thực hiện như thế.

Bầu trời từ từ có những tia sáng vàng chói, Lâm Thanh Diện thức dậy từ sớm, anh đi vào trong đình, Vong Trần ngồi ở một bên, gương mặt vô cùng hồng hào.

Ông ta vui vẻ nói với Lâm Thanh Diện: Có một luồng khí tức trong lành lan tỏa khắp cơ thể, tuần hoàn qua lại, thể xác và tinh thần cũng rất thoải mái, không cần có bất cứ công pháp gì, đằng vân giá vũ cũng không thành vấn đề, chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, không dám tưởng tượng nếu như luyện đến đỉnh phong bí tịch thì sẽ như thế nào.

Lâm Thanh Diện quen biết với Vong Trần đã lâu như vậy, vẫn còn chưa nhìn thấy có lần nào Vong Trần vui vẻ như thế.

Xem bí tịch một chút, cười một tiếng: Chỉ là muốn luyện đến đỉnh phong nói thì nghe dễ đó, nếu như thật sự có thể luyện đến đỉnh phong đơn giản như vậy, tôi cũng không cần phải phiền não bởi vì muốn đến tà phái.

Đi vào không được đi ra lại càng khó khăn, Lâm Thanh Diện không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Thanh Diện nói rồi lại mới cảm thấy lời nói này của mình có hơi kì, anh nói với Vong Trần: Nếu người đã tiến vào trạng thái, vậy thì không cần phải quan tâm chuyện có thích hợp hay là không, có thể thấy là chỉ cần cố gắng thì vẫn có thể luyện tập được công pháp này.

Vong Trần cười hắc hắc, nhìn rất sảng khoái, giống như là một đứa nhỏ được thỏa mãn nguyện vọng.

Ông ta vô cùng có tự tin: Tốt xấu gì thì tôi cũng có cơ sở, tôi tin tưởng là mình có thể đạt đến mức độ đó.

Lâm Thanh Diện xem bí tịch, anh vô cùng gấp gáp muốn thể hội một chút, nhưng mà chuyện quan trọng lúc này vẫn là suy nghĩ để đi vào trong thành với Triệu Tuấn.

Còn không đợi Lâm Thanh Diện nói cái gì, hình như là Vong Trần biết suy nghĩ trong lòng của Lâm Thanh Diện, nói với Lâm Thanh Diện: Cậu yên tâm đi, chuyện ngọc bội cứ giao lại cho tôi, không nói tới những chuyện khác, chỉ có hai miếng ngọc bội mà thôi, tôi vẫn có thể có được.

Giọng nói vừa mới dứt, bỗng nhiên Bạch Tuyết lại xông tới, nói: Vong Trần tiên trưởng, có phải là ông không vội vã đi, tôi cũng có thể, không bằng ông để tôi đi vào thử một chút đi, đã biết bao nhiêu năm rồi tôi không đến tiên giới, tôi cũng muốn đến đó xem một chút.

CHƯƠNG 1712: VỢ CHỒNG ĐỒNG TÂM Nghe thấy lời nói này của Bạch Tuyết, chuyện đầu tiên mà Lâm Thanh Diện nghĩ đến chắc chắn là Bạch Tuyết muốn thấy mình với Triệu Tuấn cùng nhau đi vào trong thành, hai vợ chồng vừa mới kết hôn với nhau tình nồng ý mật, có đi đâu đi nữa thì cũng đều muốn đi cùng với nhau.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, anh tò mò hỏi Bạch Tuyết: Chỉ là Bạch Tuyết cô nương, cô thật sự có thể vào được không? Bạch Tuyết nhún nhún vai, có chút bất mãn hỏi Lâm Thanh Diện: Chẳng lẽ là trong mắt của anh thực lực của tôi yếu kém như vậy hả, chuyện này đối với tôi mà nói chẳng có khó khăn nhiều đâu.

Nói xong, Triệu Tuấn thuận theo con đường nhỏ mà đi tới: Tôi cảm thấy là cô ấy có thể đi, dù sao thì tôi không có tu vi, nếu như Bạch Tuyết đi cùng, vậy chắc chắn có thể bảo vệ cho tôi rồi, đến lúc gặp phải kẻ thù tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho mọi người.

Năng lực của Triệu Tuấn có tính hạn chế, dưới tình huống cơ quan chi thuật vẫn còn chưa được chuẩn bị xong, anh ta không có lực phản kích.

Ngay từ đầu Lâm Thanh Diện gặp được Triệu Tuấn, trên người của Triệu Tuấn đã mang theo vết thương, đó chính là ví dụ tốt nhất.

Lâm Thanh Diện gật đầu đồng ý, anh với Bạch Tuyết đã từng đánh nhau, anh cũng chưa chắc là đối thủ của Bạch Tuyết, lại càng không cần phải nói tới những người khác.

Nếu như Bạch Tuyết đi cùng, chắc chắn là ở bên cạnh Lâm Thanh Diện sẽ có thêm một trợ thủ.

Bốn người bọn họ trực tiếp đi về phương hướng thành Trung Tâm, biết là không có ngọc bội sẽ không vào được, Triệu Tuấn muốn ở lại.

Nghĩ tới việc Triệu Tuấn cũng không thân quen trong thành, Lâm Thanh Diện trực tiếp dẫn Triệu Tuấn đi đến y quán.

Đúng lúc nói hết tất cả mọi chuyện ở trong thành cho Triệu Tuấn nghe một lần, Triệu Tuấn đi theo Lâm Thanh Diện đến đây, trong lòng cũng đã đoán được điều mà Lâm Thanh Diện đang nói chắc chắn là cơ quan chi thuật.

Anh ta tự cho là cơ quan chị thuật của mình đã đến mức thành thạo, dù sao thì trong số những người mà anh ta gặp cũng không có ai có cơ quan chi thuật.

Triệu Tuấn cũng đã nhớ kỹ những kiến thức ở trong sách rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không có gì có thể làm khó được anh ta.

Vào trong y quán ngồi xuống, ánh mắt của Triệu Tuấn vẫn luôn nhìn đường phố, đều nói là những người có tu vi cao mới có thể đi vào trong thành, anh ta cũng muốn thử đi vào một chút.

Đứng dậy chậm rãi đi về phía cổng thành, thật ra thì Lâm Thanh Diện cũng chưa từng đi đến đó, nơi đó có một chốt mở, nếu như Triệu Tuấn có thể đi vào trong, vậy thì mình không cần phải có ngọc bội cũng chắc chắn có thể đi vào.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, nghe thấy âm thanh của Hứa Bích Hoài, anh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy hai người Hứa Bích Hoài với Lục Hân nói chuyện phiếm với nhau.

Hai người vừa nói vừa cười, Lâm Thanh Diện kinh ngạc, bọn họ muốn đi vào trong thành, Hứa Bích Hoài nói là cô sẽ không đi, cô sợ là tu vi của mình không cao, đến đó rồi lại gây phiền phức cho bọn người Lâm Thanh Diện, cho nên cô đã nói là mình không đi.

Không đi vào thành gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, không có nghĩa là mình không thể giúp Lâm Thanh Diện ở những phương diện khác.

Y quán đã chính thức mở cửa, làm một vài chuyện trong y quán để tiêu phí thời gian cũng rất tốt.

Mạc Niệm không có thời gian rảnh rỗi, cũng không biết vừa mới sáng sớm đã đi đâu rồi, dù sao thì lúc Hứa Bích Hoài đến đây Mạc Niệm đã không có ở trong nhà.

Lục Hân và Hứa Bích Hoài cũng nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, cô hỏi: Không phải là anh đã đi làm việc rồi hả, sao anh lại còn ở đây vậy, sao lại không thấy Triệu công tử đâu? Lâm Thanh Diện đứng dậy chỉ vào bóng lưng của Triệu Tuấn, nói: Cậu ta đang ở bên ngoài kìa, sao em lại đến đây vậy? Lục Hân cười một tiếng, chỉ vào một căn phòng khác của y quán, nói: Ở bên ngoài quá ồn ào, ở đó có một căn phòng bỏ trống, cũng không có người, mọi người đi vào đó nói chuyện đi.

Ở đây là nơi bệnh nhân lui tới, âm thanh cũng vô cùng ồn ào, cho dù là đôi vợ chồng trẻ muốn nói chuyện cũng không tiện.

Lâm Thanh Diện với Hứa Bích Hoài gần như là trăm miệng một lời: Không cần đâu.

Lục Hân nhíu mày, chuyện của vợ chồng người ta, vợ chồng người ta tự mình giải quyết, Lục Hân nhìn tình hình hai người bọn họ giống như là đang cãi nhau.

Còn chưa từng nhìn thấy hai vợ chồng nào như vậy, bản thân còn bận rộn nhiều chuyện, y quán vừa mới được mở, Đổng Hoa cũng bận tối tăm mặt mày.

Có Lâm Thanh Diện ở đây, lại có nhiều thầy thuốc ở đây, danh tiếng của y quán được lan truyền rộng rãi ở thành phố Thượng Quận Thiên Đô, tiền thuốc và tiền xem bệnh trong đó cũng không cao như thế, thu hút không ít người đến đây.

Chỉ có mấy người Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không đủ, có một vài thầy thuốc nổi tiếng, Đổng Hoa hi vọng là có thể mang về để mình sử dụng.

Thứ mà những thầy thuốc này đóng góp đã sớm cao hơn tiền lương của bọn họ, đúng lúc y quán này có bệ đỡ, bề ngoài là y quán của nhà họ Đổng, nhưng mà cổ phần Lâm Thanh Diện nắm giữ nhiều hơn nhà họ Đổng rất nhiều.

Giống như Đổng Hoa đã nói, thật ra y quán này làm công cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc đánh giá Hứa Bích Hoài, gương mặt của Hứa Bích Hoài dần dần đỏ lên, cô nói: Anh làm gì nhìn em như vậy? Em không cần phải khổ cực như vậy đâu, không phải là ở trong nhà rất tốt hả? Lúc nói chuyện, Lâm Thanh Diện lại đau lòng không thôi: Những chuyện này cứ để anh làm cho, em chỉ cần làm bà Lâm là được rồi.

Nhưng mà nếu như em không làm chuyện gì hết thì trong lòng của em rất bức bối, những chuyện mà anh làm em đều không thể giúp được, hoặc nhiều hoặc ít gì đó cũng phải làm một chút, vậy thì trong lòng mới dễ chịu.

Hứa Bích Hoài nhàn nhạt cười một tiếng: Anh yên tâm đi, em sẽ không mệt mỏi lắm đâu, anh không cần phải quan tâm những chuyện đó, anh cứ làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, chúng ta tự xử lý chuyện của mình có được không? Cô kiên trì như vậy, Lâm Thanh Diện biết tính tình của cô, anh dặn dò: Như thế này cũng tốt, em ở nhà cũng sẽ không buồn chán cho lắm, buổi tối thì về sớm một chút, đi đường cẩn thận, em là cao thủ nội kình, vào thời điểm then chốt thì em phải biết dùng tu vi để bảo vệ mình có biết chưa? Được được được, em biết rồi, em cũng không phải là con nít, những chuyện này em sẽ chú ý mà.

Ngược lại là anh đó, có rất nhiều chuyện anh cần phải quan tâm, anh không cần phải quan tâm chuyện chỗ em đâu.

Lâm Thanh Diện ở trước mặt của Hứa Bích Hoài thì trở nên dài dòng hơn rất nhiều, Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ cũng không thể nói cái gì, cô biết là Lâm Thanh Diện lo lắng cho cô.

Cô tới đây thì đã biết Lâm Thanh Diện có thể sẽ nói cái gì, nếu như mà biết có thể gặp Lâm Thanh Diện thì cô đã đến trễ hơn rồi.

Thời gian chậm rãi qua đi, đến giữa trưa nhiệt độ mặt trời tăng cao, có chút nóng.

Triệu Tuấn bước vào từ bên ngoài, trong tay phẩy phẩy cái quạt, nói: Mặt trời ở Thượng Quận Thiên Đô độc hơn nhiều ở thành Tiên Linh, giữa trưa đúng là thời điểm không thích hợp để đi ra ngoài.

Lâm Thanh Diện ở trong nhà mà cũng cảm thấy vô cùng nóng, Lục Hân nấu chè đậu mang ra cho bọn người Lâm Thanh Diện xong, sau đó lại phân chia cho bệnh nhân.

Ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói: Thượng Quận Thiên Đô không phải là như vậy đâu, Lâm Thanh Diện, anh đã đến Thượng Quận Thiên Đô một đoạn thời gian rồi, chưa bao giờ gặp trời nóng như thế này hả? Lâm Thanh Diện nhíu mày, Lục Hân không nhắc nhở thì chắc có lẽ là anh không nhớ chuyện này, anh phụ họa nói: Cô nói đúng đó, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra hả? Lục Hân vừa uống chè đậu vừa nói.

Triệu Tuấn đi ra ngoài nhìn sắc trời một chút, mây đen càng ngày càng nhiều, đây chỉ là khúc dạo đầu cho trời mưa.

Sự khô hạn này cũng không oi bức cho lắm, thật sự quá kì lạ.

Chẳng lẽ là có người nào muốn ra hả? Triệu Tuấn vội vàng vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, cũng chỉ là thời tiết mà thôi, chắc cũng không có nhiều chuyện đâu.

CHƯƠNG 1713: HÀNH ĐỘNG CỦA TÀ PHÁI Lâm Thanh Diện biết là chuyện này có chút không ổn, anh cau mày đi đến bên cạnh Triệu Tuấn, nói: Cậu đã từng nhìn thấy tình huống này chưa? Chưa bao giờ nhìn thấy, đã từng nhìn thấy trong sách miêu tả qua, chỉ có điều là loại tình huống này nó không có khả năng xảy ra.

Triệu Tuấn nói rồi lại thở dài một hơi: Nếu thật sự là như vậy, thế thì Thượng Quận Thiên Đô sẽ lâm vào một vùng trời tăm tối.

Hiện tại thực lực của chính phái và tà phái chênh lệch với nhau rất lớn, nếu như tà phái thống lĩnh toàn bộ thế giới thì sẽ bắt đầu từ Thượng Quận Thiên Đô, cắm người của tà phái vào mỗi một ngóc ngách.

Tà phái là đại diện cho hắc ám, khi đó tất cả chính phái sẽ phải lâm vào lỗ thủng, không có cách nào xoay người, tất cả người chính phái đều sẽ trở thành nô lệ cho người tà phái, Nặc Nặc không còn mạng để ra ngoài.

Lâm Thanh Diện không hiểu nhiều chuyện như vậy, anh chỉ biết chắc chắn phải cứu Nặc Nặc ra, lời của Triệu Tuấn nói làm cho trong lòng của Lâm Thanh Diện trở nên hơi khẩn trương.

Anh hỏi Triệu Tuấn: Lời nói này bắt đầu từ đâu vậy? Một lời khó mà nói hết, tôi chưa từng nhìn thấy, cũng không hi vọng là sẽ nhìn thấy.

Lúc nãy Triệu Tuấn đã đi thử cái nút bấm đó, không biết là cái nút này do ai đã thiết kế, rõ ràng không hợp lý, nó chỉ được trang trí ở đó, dưới sự so sánh nút bấm đó của tà phái sương mù dày đặc, so với chính phái lại càng hợp lý hơn nhiều, chỉ cần là người tà phái đều có thể vào được nếu như người chính phái mà muốn đi vào, vậy thì phải có tu vi rất lớn.

Sự khác biệt giữa chính phái và tà phái không phải là một điểm hay nửa điểm, giữa chính phái và tà phái nếu như hiện tại xảy ra một trận chiến, vậy thì người chiến thắng chắc chắn là tà phái.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào cổng chính phái, hi vọng là bọn người Vong Trần có thể nhanh chóng đi ra.

Trong thành đã xảy ra sự thay đổi kịch liệt, bọn người Lâm Thanh Diện ở bên ngoài căn bản cũng không biết.

Giữa tà phái và chính phái có một con sông dài làm điểm giới hạn, nước sông ở bên phía tà phái biến thành màu đen, đục ngầu, diện tích cũng lớn hơn so với phía chính phái.

Ở bên phía chính phái rất trong trẻo, có thể nhìn thấy đáy, trong nước có cá có tôm, dòng nước êm đềm yên ả hơi chuyển động, bên bờ sông còn có bách tính đang rửa rau, giặt quần áo.

Chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với hiểm nguy trong thời bình luôn là một lời lẽ chí lý, nhưng mà không ai ngờ tới, cũng không ai chú ý tới nước sông đục ngầu ấy đã chậm rãi chậm rãi ăn mòn tôm cá trong dòng sông trong lành.

Những con cá đã bắt đầu nổi lình phình trên mặt nước, cái bụng ngửa lên, thoi thóp, miệng mở ra khép lại hô hấp, tất cả những biến cố này đều xảy ra sau khi Dao Trì rời khỏi tà phái.

Tất cả những chuyện trong tà phái đều được tiến hành ngay ngắn trật tự, chỉ cần vượt qua con sông đó, bọn họ đã có thể nắm chính phái ở trong tay, hiện tại chính phái là một đống cát rồi.

Người trong chính phái cũng không trung thực, bọn họ một lòng muốn lợi dụng cô gái trong sơn động để có thể đối phó với tà phái, chỉ cần cô gái đó rơi vào trong tay của chính phái, thế thì sự chênh lệch giữa hai phái tà chính sẽ được rút ngắn, chỉ cần Nặc Nặc tiến hành tu luyện, có danh sư chỉ đạo, vậy thì chắc chắn sẽ có thể vượt qua tà phái.

Điều này không khỏi làm cho tà phái cảm thấy khủng hoảng, trong sơn động có nhốt Nặc Nặc, người tà phái chia thành hai hàng lần lượt đi đến sơn động.

Nặc Nặc mông lung nhìn những binh lính này, rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì vậy? Nặc Nặc không biết nhiều như thế, có điều là biết chắc chắn không có chuyện gì tốt xảy ra, từng người không ngừng đi vào trong sơn động, như là không có điểm cuối cùng.

Nặc Nặc cuộn tròn thân thể trong một nơi nhỏ hẹp, im lặng nhìn tất cả những chuyện này, cô bé chỉ hi vọng là ba mẹ có thể nhanh chóng đến cứu cô bé ra ngoài, ở trong này thật sự rất khó chịu.

Bầu không khí trong sơn động càng ngày càng nặng nề, sơn động bỗng nhiên bắt đầu run lên, cát bụi với đá rơi loạn xạ, có một cánh cửa chậm rãi mở ra từ đằng sau chiếc lồng sắt của Nặc Nặc, trông giống như là một cái tường bị bịt kín, không ngờ tới là còn có một cánh cửa.

Một luồng hơi lạnh đánh tới, cơn gió lạnh trực tiếp thổi vào trong, Nặc Nặc không ngừng phát run nhìn về phía cánh cửa.

Trong cánh cửa ngầm có cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ, đầu Nặc Nặc chôn chặt vào giữa hai gối, hàm răng run lên.

Không nhìn thấy cái gì ở bên trong, hai hàng binh sĩ từ từ đi vào, vừa bước qua cánh cửa đá ấy có một ngọn đuốc bốc cháy ở bên trong.

Nặc Nặc lớn tiếng hỏi: Các người muốn làm gì? Dù cho Nặc Nặc có nói lớn tiếng như thế nào vẫn không có người nào quan tâm lời nói của Nặc Nặc, lúc đầu còn rất kiên cường, thấy không có ai phản ứng, không có được bất cứ niềm hi vọng nào, nước mắt không khỏi đảo quanh trong hốc mắt.

Khóc rồi, quả nhiên là Dao Trì đã nói đúng.

Sau khi Dao Trì rời khỏi, những ấm ức mà Nặc Nặc chịu đựng còn nhiều hơn trước đó, bọn họ căn bản không xem Nặc Nặc là con người.

Lúc này, có một người mặc áo choàng màu đen đi ra, che khuất hết cả gương mặt, chỉ còn chừa lại có đôi mắt, bước từng bước đi đến trước cái lồng sắt, đi đến gần một bước Nặc Nặc liền khẩn trương thêm một phần.

Đi đến trước mặt cái lồng sắt rồi trực tiếp ngồi xổm người xuống, tròng mắt của hắn ta đen nhánh, có một làn sương mù dày đặc, Nặc Nặc lau nước mắt, dây xích lắc lư theo động tác ở trên tay.

Nặc Nặc hỏi: Chú là ai, chú muốn làm gì tôi? Ánh mắt nhìn người áo đen không hề có ý e ngại, cô bé là con gái của Lâm Thanh Diện, không thể sợ được.

Khóc là bởi vì cô đơn, nhớ ba mẹ.

Người áo đen đó nở một nụ cười xấu xa, trong ánh mắt thâm thúy không thấy đáy, âm thanh lại giống như phát ra từ trong cổ họng, trống rỗng lại lạnh lẽo làm cho sau lưng người ta phát lạnh: Cô bé nhỏ, nhóc không cần phải sợ hãi đâu, nhóc sẽ có thể gặp ba mẹ của mình rất nhanh thôi.

Nặc Nặc nghe thấy lời nói này thì hai mắt sáng rực, sau đó lại dò xét nhìn người áo đen này một chút, nói: Chú là người tốt hay người xấu? Nhóc cảm thấy ta là người tốt hay là người xấu? Người áo đen hỏi.

Tôi không biết nữa, có điều chú có thể để tôi gặp mặt ba mẹ mình, vậy thì chú chính là người tốt, tôi không hy vọng bọn họ sẽ lo lắng.

Lúc Nặc Nặc nói chuyện thì vẫn có chút sợ hãi, cô bé không biết thân phận của người này là ai, có đều nghe anh ta nói có thể để mình gặp ba mẹ, trong lòng không khỏi chờ đợi.

Ánh mắt ngây thơ thuần khiết của Nặc Nặc là thứ mà lâu rồi người áo đen chưa từng nhìn thấy, bây giờ lại cảm thấy hơi hiếm lạ.

Con nít trên đời này đều ngây thơ như vậy, hiếm khi nói thêm vài câu: Nhóc là người đầu tiên cảm thấy ta là người tốt, chỉ là… Người áo đen đứng dậy, còn chưa nói hết lời thì đã vọt thẳng về phía cánh cửa đá đang mở ra, Nặc Nặc nhíu mày, người này là cùng một phe với tà phái hả? Tại sao người đó trắng trợn như thế, nhưng lại không có ai ngăn cản? Lúc bóng lưng của người kia biến mất, Nặc Nặc rống họng hỏi: Chú nói là có thể để tôi gặp ba mẹ của tôi lúc nào vậy? Người áo đen không trả lời, ánh mắt của Nặc Nặc cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất của anh ta, trong lòng rất bực bội.

Sơn động rung lắc không ngừng, một hàng người tiếp tục đi sâu vào sơn động, Nặc Nặc ở trong lồng sắt không có người nào hỏi thăm.

Dường như sự tồn tại của Nặc Nặc chính là không khí, cô bé nhìn xung quanh, sơn động có xu hướng bị sụp đổ, trong lòng sợ hãi, suy nghĩ nếu như mình bị chôn vùi ở chỗ này thế thì sẽ không có cách nào gặp được ba mẹ.

Sơn động rung lắc sắp đổ bỗng nhiên lại không rung nữa, hai hàng binh sĩ cũng không còn tiếp tục đi theo người ta, có một con chó ở phía sau trực tiếp chạy tới bên cạnh lồng sắt của Nặc Nặc… CHƯƠNG 1714: NẶC NẶC ĐƯỢC CỨU Nặc Nặc nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể cực độ sợ hãi, bình thường cho dù cô bé có trưởng thành như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Vốn dĩ là cho rằng gặp người đàn ông áo đen thì mình có thể có được chút hi vọng sống sót, lại không ngờ tới lại có loại cảnh tượng như trước mắt.

Có điều là khi nhìn thấy con chó chạy về phía mình, không biết tại sao trong bóng tối lại cảm nhận được con chó này có thể cứu mình.

Thế là cô bé dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng của mình nhìn con chó, giọng nói run rẩy mở miệng.

Mày đến đây để cứu tao hả? Đương nhiên là con chó này không trả lời câu hỏi của cô bé.

Nhưng mà đến giờ phút nhà tù sắp sụp đổ, con chó này lại đột nhiên phóng to thân thể của mình.

Nặc Nặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không biết bây giờ mình phải có phản ứng gì.

Cũng may là hình như phản ứng của con chó này rất nhanh chóng, nó trực tiếp bảo vệ đứa bé đằng sau lưng mình, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Trong nháy mắt một người một chó rời khỏi sơn động, toàn bộ sơn động cũng đã hoàn toàn sụp đổ thành một vùng phế tích.

Nặc Nặc không biết con chó này là thần thú của Thiên Giới, cho nên lúc nãy vừa mới gặp nguy hiểm có thể biến lớn thân thể mang cô bé rời khỏi sơn động.

Nặc Nặc nhìn cảnh tượng ở bên ngoài đã lâu không thấy, lúc này mới ý thức được là rốt cuộc mình cũng đã xem như thoát khỏi giam cầm.

Bị nhốt ở trong sơn động lâu như thế, bây giờ nhìn thấy hoàn cảnh ở bên ngoài, có một loại cảm giác đã được tự do, đương nhiên vô cùng vui mừng.

Thậm chí ngay cả loại cảm giác khủng hoảng hồi lúc nãy cũng đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại vui vẻ.

Trước đó không thể rời khỏi cái lồng giam, mà bây giờ đã có thể trốn ra ngoài, đương nhiên sẽ nhanh chóng gặp được ba mẹ.

Sau khi nghĩ đến những chuyện này, cô bé không nhịn được mà lộ ra một gương mặt tươi cười, sau đó ôm lấy cổ con chó, mở miệng lớn tiếng nói.

Thật là tốt quá đi, rốt cuộc mình cũng đã được ra ngoài rồi, cảm ơn mày nha, con chó lớn, là mày đã cứu tao.

Con chó này căn bản không trả lời câu nói của cô bé, ngược lại tiếp tục cõng cô bé chạy về phía trước.

Nặc Nặc cũng không biết là rốt cuộc con chó muốn đưa mình đâu, có điều là rất tin tưởng nó sẽ không làm tổn thương mình.

Dù sao thì dưới tình huống nguy hiểm như lúc nãy, là con chó này đã cứu mình.

Cho nên nếu như nó thật sự muốn tổn thương mình thì căn bản không cần phải chờ đến bây giờ.

Quả nhiên là rất nhanh, con chó này liền đưa cô bé đến trước mặt của người áo đen mà lúc nãy cô bé mới gặp.

Chú thật sự cứu tôi ra ngoài, chú có thể dẫn tôi trở về gặp ba mẹ của tôi được không? Nặc Nặc nhìn người áo đen, mặc dù tạm thời không biết thân phận của anh ta, nhưng mà vẫn vô cùng cảm kích.

Chỉ có điều là cô bé bị nhốt ở đây rất lâu, đương nhiên biết hiện tại ba mẹ vô cùng lo lắng cho mình.

Trước khi rời khỏi nhà giam, chuyện mà cô bé quan tâm nhất là lúc nào mới có thể gặp được ba mẹ.

Sau khi nhìn thấy người áo đen, chuyện đầu tiên cô bé hỏi cũng là câu hỏi này, mà lúc này người mặc đồ đen lại mỉm cười.

Cô bé à, nhóc không cần phải gấp gáp đâu, lúc nào nên để cô bé gặp thì đương nhiên sẽ cho cô bé gặp ba mẹ.

Lúc này, giọng nói của người áo đen vẫn vô cùng khàn, lời nói ra cũng là một loại ý vị khó hiểu.

Đã không từ chối lời thỉnh cầu muốn gặp ba mẹ của cô bé, nhưng mà cũng không đồng ý lập tức mang cô bé trở về gặp ba mẹ.

Nặc Nặc không hiểu, rốt cuộc là người này muốn làm gì, lúc này cũng chỉ chớp mắt nhìn người trước mặt.

Nhưng mà cô bé cũng tin tưởng là người này sẽ không làm tổn thương tới mình, nếu như muốn làm tổn thương mình thì hoàn toàn không cần phải tốn sức lực lớn như vậy để cứu cô bé ra ngoài.

Trong thế giới của con nít có rất nhiều chuyện vẫn rất đơn thuần, gần như là có thể nói không phải đen thì tức là trắng.

Trong nhận biết của bọn nó, con người đơn giản có hai loại, là người tốt và người xấu.

Mặc dù là người áo đen trước mắt trông có vẻ rất quái dị, nhưng mà nói như thế nào thì cũng đã cứu mình ra, thế thì ở trong mắt của Nặc Nặc, hắn chính là người tốt.

Ít nhất là có thể tin tưởng được, cô bé không biết là trên thế giới này vẫn còn có màu xám tồn tại.

Mà Nặc Nặc không biết thân phận thật sự của người này, hắn lại là người đứng đầu của tà phái, Tà Vương.

Mà Tà Vương chính là người mà năm đó Dao Trì không cẩn thận đã thả ra ngoài.

Hắn muốn báo thù, hơn nữa còn muốn tiêu diệt hết toàn bộ người chính phái ở Thiên Giới.

Vì vậy, ngày hôm nay hắn sở dĩ cố ý cứu Nặc Nặc cũng là bởi vì nhìn trúng thể chất của Nặc Nặc, hơn nữa để Nặc Nặc sinh ra lòng cảm kích với hắn.

Cũng chính bởi vì tình huống này cho nên lúc này khi nhìn thấy đứa nhỏ nhìn mình với một bộ dạng tràn ngập cảm kích, trong lòng nhịn không được mà lộ ra thần sắc đắc ý.

Trước khi đến đây đã tính toán rất kỹ lưỡng, con nít không thể phân rõ phải trái, chính vì vậy hắn giả vờ cứu Nặc Nặc, trên thực tế là bởi vì để có thể khống chế cô bé dễ dàng hơn.

Quả nhiên là hiện tại mình chỉ cần cứu cô nhóc này ra khỏi sơn động thì nó đã vô cùng cảm kích với mình.

Rõ ràng là mình cũng không cố ý che giấu khí tức, bộ dạng cũng trông vô cùng quỷ dị.

Nhưng mà đứa nhỏ mà tất cả mọi người cho rằng vô cùng trưởng thành, vô cùng thông minh, không phải là bây giờ cũng xem mình như là người tốt đó à? Sau khi nghĩ tới những chuyện này, Tà Vương liền nhịn không được mà đắc ý một trận, có điều bề ngoài thì vẫn mang dáng vẻ khó dò.

Nếu như bây giờ ta đã cứu được nhóc thì chuyện gặp được ba mẹ của nhóc chỉ là vấn đề sớm hay muộn, có điều trước đó nhóc vẫn phải đi theo bên cạnh ta để ta đảm bảo sự an toàn của nhóc.

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó ánh mắt dò xét nhìn đứa bé này rồi sau đó mới nói tiếp.

Nhóc cũng biết là những người xấu xa ấy bây giờ vẫn còn đang truy tìm tung tích của nhóc, nếu như để nhóc trở về, rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm này đến cho ba mẹ của nhóc.

Đối với tâm tư của đứa nhỏ này, hắn hiểu rất rõ ràng, cho nên lúc này hắn trực tiếp mở miệng nói.

Đương nhiên là Nặc Nặc biết những người xấu ấy vẫn một lòng muốn giết mình, giờ phút này nghe thấy lời nói này thì trực tiếp căng thẳng.

Mặc dù là cô bé rất muốn gặp ba và mẹ, nhưng mà cũng không muốn mang nguy hiểm này đến cho bọn họ.

Cô bé cũng không biết rõ ràng thể chất của mình, nhưng mà không biết tại sao, hình như là cho dù có dùng phương thức gì để đối xử với mình, dường như là mình luôn luôn có thể may mắn trốn thoát.

Hơn nữa, hiện tại Nặc Nặc có thể cảm nhận rõ ràng bây giờ trong cơ thể của mình luôn luôn có một loại dự đoán đối với nguy hiểm.

Nặc Nặc rất hiểu chuyện, cô bé không muốn để cho ba mẹ của mình bởi vì chuyện này mà thương tổn.

Thế là lúc này cô bé trực tiếp mở miệng nói với người áo đen ở trước mặt: Chú chắc là mình có cách giúp tôi có đúng không? Nếu như chú đã cứu tôi ra ngoài, vậy thì chắc chắn sẽ có biện pháp, cầu xin chú nhất định hãy giúp tôi.

Sau khi người áo đen nghe thấy câu nói này thì nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng quả nhiên là con nít dễ bị lừa gạt.

Có điều là bề ngoài cũng không nói cái gì, ngược lại còn nhẹ gật đầu rồi sau đó mở miệng nói.

Chỉ cần nhóc ngoan ngoãn làm theo những lời ta nói, đi theo bên cạnh ta, thế thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Lúc này, Nặc Nặc thật sự nghe theo những gì mà người áo đen nói bởi vì ơn cứu mạng của hắn.

CHƯƠNG 1715: KẾ HOẠCH CỦA NGƯỜI ÁO ĐEN Mặc dù tạm thời Tà Vương không thể khống chế tư duy của cô nhóc này, nhưng mà trong lòng cũng đang nghiên cứu phải làm như thế nào mới có thể giải quyết vấn đề của cô nhóc.

Sở dĩ bây giờ hắn có thể lừa gạt sự tín nhiệm của cô bé là bởi vì do ơn cứu mạng hồi lúc nãy.

Cô bé này vẫn rất thông minh, cho nên nếu như mình cứ luôn mang theo bên người, chẳng mấy chốc cô bé này sẽ nhìn thấu thân phận của mình.

Bây giờ hao tổn khí lực lớn như thế để cứu cô bé này ra, đương nhiên cũng không hi vọng để cô bé ở trong tay của tà phái.

Mà hiện tại hắn cũng biết người chính phái đang tìm Nặc Nặc.

Cho nên hắn âm thầm suy nghĩ trong lòng, không bằng giao Nặc Nặc cho người chính phái.

Nhóc yên tâm đi, nếu như ta đã cứu được nhóc vậy thì ta nhất định đảm bảo sự an toàn của nhóc, từ giờ trở đi nhóc cứ yên tâm đi theo ta, ta sẽ đưa nhóc đến nơi an toàn.

Tình huống trước mắt, mặc dù là giao đứa nhỏ này lại cho người chính phái thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Nhưng mà chuyện này đối với hắn mà nói cũng có thể giải quyết hết sức dễ dàng.

Chỉ cần rót hồn lực của mình vào trong thân thể của Nặc Nặc, vậy thì hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì hết.

Cứ như vậy, đợi đến lúc một khi Nặc Nặc và người chính phái tiếp xúc với nhau, dưới sự cảm giác của thần hồn, anh ta có thể biết tất cả những chuyện liên quan tới chính phái.

Có như vậy mới tạo cơ sở cho lần tấn công tiếp theo với chính phái sẽ tốt hơn, những kế hoạch ở trong lòng của hắn mới có thể được thực hiện từng bước từng bước một.

Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chú, chỉ là lúc nào tôi mới có thể gặp được ba mẹ của tôi đây? Nghe thấy lời nói của Nặc Nặc, cô bé gật đầu ngoan ngoãn mở miệng nói, có điều đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi vẫn có chút hi vọng mà mở miệng hỏi.

Bị những người xấu ấy bắt tới đây đã lâu, chắc chắn là ba mẹ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của mình.

Nếu như lại tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện gì đó vì lo cứu mình.

Nếu như rơi vào trong tay của những người xấu ấy thì sẽ không tốt, cho nên cô bé nhìn người áo đen trước mặt với vẻ cầu xin.

Sau khi người áo đen nghe thấy lời nói này, nhếch miệng mỉm cười, sau đó mới trực tiếp mở miệng nói.

Nhóc không cần phải lo lắng quá, trước tiên ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho nhóc, nhóc cứ ngoan ngoãn ở lại đó, ngày mai đợi những người này không điều tra được chỗ ấy, ta sẽ đưa nhóc trở về gặp ba mẹ.

Nhìn cô bé có vẻ như bây giờ đang rất cảm kích mình, người áo đen đưa ra lời hứa.

Nặc Nặc nghe thấy lời hứa của hắn, vốn dĩ tưởng là đợi đến lúc gặp được ba mẹ còn phải cần chờ một đoạn thời gian nữa, không ngờ tới lại có sự xoay chuyển nhanh như thế, cho nên lúc này đương nhiên vẫn rất vui mừng.

Trong đôi mắt của cô bé chứa đầy sự hưng phấn, lên tiếng nói.

Thật hả, ngày mai tôi đã có thể trở về gặp ba mẹ của tôi rồi à? Người áo đen cũng không cho đáp án, ngược lại hơi không kiên nhẫn mà nói thẳng một câu: Ồn ào quá! Dứt lời liền trực tiếp đi ra phía sau.

Nặc Nặc nhìn đối phương vui buồn thất thường thì có chút bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn theo sau lưng hắn, dựa theo ý của đối phương mà sống trong một chỗ.

Trước tiên các người chăm sóc cô nhóc này đi, đừng để cô bé xảy ra chuyện gì, sáng ngày mai ta sẽ đến đây dẫn cô bé đi.

Người áo đen dẫn cô bé đi đến một sơn trang bí ẩn.

Mặc dù nơi này được dựng lên để ẩn nấp ở bên ngoài, không có cách nào nhìn thấy nó, nhưng mà hoàn cảnh bên trong lại có một không hai.

Bề ngoài nhìn vào chỉ như là một rừng cây bình thường mà thôi, sau khi đi vào trong, nó là sự đan xen giữa núi và dòng sông nhân tạo.

Không chỉ có hoàn cảnh bí ẩn mà lại cực kỳ xinh đẹp, Nặc Nặc nhìn hoàn cảnh trước mắt, cảm thấy người áo đen là một cao thủ thế gian.

Thế là nhịn không được mà hơi hưng phấn mở miệng: Oa, nơi này thật là xinh đẹp quá đi, là nhà của chú hả? Người áo đen nhìn dáng vẻ của cô bé mà không kiềm chế được, nở một nụ cười lạnh, sau đó trực tiếp lạnh giọng mở miệng nói: Ba mẹ của nhóc không dạy nhóc chuyện nào không nên hỏi thì không nên hỏi à? Trước tiên cứ ngoan ngoãn ở lại đây một ngày đi, ngày mai ta sẽ đưa nhóc trở về.

Nặc Nặc không ngờ tới, mặc dù cái người này cứu mình nhưng mà tính cách lại quái gở lạ lùng như thế, cho nên lúc này ít nhiều gì cũng có hơi ấm ức.

Nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Vâng.

Sau đó cũng không nói cái gì hết, tùy ý để người giúp việc ở đây dẫn mình vào một căn phòng hết sức thoải mái.

Mấy người bọn họ còn cho đứa bé này một chút đồ ăn, lúc này Nặc Nặc trông có vẻ như là hoàn toàn tin tưởng vào người áo đen.

Hơn nữa cũng biết là nếu như mình ăn phải thuốc độc gì thì cũng sẽ không bị hạ độc chết, thế là trực tiếp bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.

Nhớ kỹ là phải trông chừng nó cho cẩn thận, trước khi ta và cô bé rời khỏi đây thì đừng để nó xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất là không thể bị người khác mang đi.

Người áo đen đứng ở bên ngoài nhìn đứa bé, sau khi mở miệng dặn dò vài câu với người giúp việc ở đây, hắn liền trở về một căn phòng kế bên.

Căn phòng này cùng với căn phòng lúc này hoàn toàn khác biệt nhau, căn phòng hiện tại mà Nặc Nặc đang ở trông hoa lệ thoải mái, mà căn phòng này thì tràn đầy cảm giác hắc ám.

Căn phòng được bài trí vô cùng đơn giản, thậm chí ngay cả một vật trang trí dư thừa cũng không có, mấy cái loại như là rèm treo màn cửa gì ấy đều là màu đen.

Thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ để cho toàn bộ căn phòng có một bầu không khí quỷ dị.

Sau khi người áo đen đi vào thì tháo cái mặt nạ của mình xuống.

Nếu có người ngoài ở bên cạnh, có lẽ bọn họ sẽ hoảng hốt kêu lên bởi vì gương mặt kinh khủng của hắn.

Một nửa bên mặt của hắn đều là vết sẹo, nhưng mà tất cả đều là do lúc trước hắn bị giam giữ mà tạo thành.

Mà người tạo thành tất cả những thứ này chính là người phụ trách giam giữ hắn, cũng chính là ba của Dao Trì.

Nguyên nhân lần này hắn chủ động bước ra chính là vì để báo thù, cho nên lúc này hắn trực tiếp lạnh lùng nhìn một phương hướng trên mặt đất, lầm bầm mở miệng nói.

Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, bọn người chính phái các người chuẩn bị xong chưa? Lần này ta sẽ tặng cho các người một món quà lớn.

Vốn dĩ âm thanh của hắn đã rất quỷ dị, giờ phút này nói lời nói này lại có cảm giác đầy đặn.

Bây giờ đứa bé ấy đã vô cùng tin tưởng hắn, chỉ cần hắn có thể đưa đứa bé đến bên cạnh ba mẹ của nó.

Đến lúc đó, những thứ mà chính phái làm toàn bộ đều do hắn giám sát.

Cái ngày mà mình san bằng chính phái báo thù rửa hận cũng là chuyện trong tầm tay.

Sau khi nghĩ tới những chuyện này, hắn nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười to, nhưng mà tiếng cười này lại là âm thanh ha ha rất quỷ dị.

Lúc này, Nặc Nặc căn bản không biết là mình sẽ sắp đối mặt với cái gì, ngược lại trong lòng ôm hi vọng sắp có thể gặp được ba mẹ, sau khi ăn uống no say thì đi ngủ.

Hiện tại người áo đen lại đợi một hồi, sau đó đi vào trong phòng của đứa nhỏ này một chuyến, rót thần hồn của mình vào trong cơ thể của đứa nhỏ.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, hắn liền trở về phòng của mình chờ đợi trò hay sẽ mở màn vào ngày mai… Ta đã chịu nhục nhiều năm như vậy, chính là ngày hôm nay, các người người nào đã từng làm tổn thương ta, một người cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.

Vào lúc này ở bên phía bên kia Thượng Quận Thiện Đô , Lâm Thanh Diện triệu tập bọn người Triệu Tuấn lại, chờ đợi mấy ngày trời, Lâm Thanh Diện cũng đã không còn kiên trì.

Anh chuẩn bị ăn cả ngã về không, vì con gái của mình, anh dứt khoát trực tiếp xâm nhập vào sơn động dưới sự sắp xếp của Dao Trì.

Cho nên, lúc này anh liền triệu tập mọi người lại với nhau chính là vì thảo luận chuyện xông vào lần này.

Tôi không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, Nặc Nặc vẫn còn là con nít, hiện tại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, tôi sợ là con bé sẽ có nguy hiểm.

Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ, anh chua chát mở miệng nói, kể từ khi con gái bị bắt cóc, trong lòng của anh bị giày vò vô cùng sâu sắc.

Nếu như không phải bởi vì trên đường mình còn có trách nhiệm khác, anh đã sớm xâm nhập vào hang ổ để tìm con gái.

Bây giờ những chuyện nên làm đã được sắp xếp xong xuôi, vậy thì tiếp theo đây mình cũng không cần phải tiếp tục kéo dài thời gian, đây là lúc nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người ba.

Cho nên, lúc này anh nhìn bọn họ, trực tiếp mở miệng sắp xếp chuyện tiếp theo.

Tôi biết là lần này vô cùng nguy hiểm, cho nên tôi quyết định một mình mình đi vào trong, gọi các người đến đây chỉ là hy vọng mọi người có thể chuẩn bị.

Anh biết là lần này nếu như vào tà phái, vào sơn động, nơi mà bọn họ dùng để nhốt con gái của mình, chắc chắn có nguy hiểm nghìn trùng.

Cho nên anh cũng không hi vọng những người này sẽ đi mạo hiểm cùng với mình, nhất là trong đây có anh em mình xem trọng và cũng có vợ của mình.

Là một người đàn ông, đương nhiên anh không thể để cho bọn họ phải nguy hiểm bởi vì chuyện riêng của bản thân.

Không được, nếu như tiến công như thế thật sự quá nguy hiểm, em cảm thấy là chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút, sau đó mọi người đi cùng nhau.

Đương nhiên là Hứa Bích Hoài có thể hiểu loại tâm trạng muốn cứu con gái của chồng mình.

Nhưng mà đối mặt với cục diện hiện tại, cô vẫn phản đối như cũ.

Hiện tại sức mạnh của tà phái lớn hơn rất nhiều so với chính phái, mấy người bọn họ lại không có chuẩn bị kỹ càng.

Thậm chí ngay cả chỗ con gái bị giam giữ là ở đâu bọn họ cũng không biết rõ.

Nếu như tùy tiện tiến công như thế, rất có thể sẽ không thể cứu được con gái, ngược lại còn dễ dàng trúng gian kế của tà phái.

Thế là cô liền quả quyết mở miệng nói, đồng thời còn an ủi chồng mình.

Em có thể hiểu tâm trạng muốn cứu con gái mình của anh, nhưng mà anh cũng phải cân nhắc cẩn thận rồi mới có thể bắt đầu hành động.

Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp.

Nặc Nặc không chỉ là con gái của anh, cũng là một miếng thịt rơi xuống từ trên người em, bây giờ con bé bị bắt cóc, em cũng rất lo lắng, nhưng mà chúng ta cũng phải đảm bảo bản thân an toàn thì mới có thể cứu con gái trở về không phải à? Sau khi nói đến đây, sự kiên cường mà cô vẫn luôn duy trì mấy ngày qua lại bị phá vỡ một lần nữa, thậm chí lúc nói tới những chuyện này, cô nhịn không được mà rơi nước mắt đầy mặt.

Lâm Thanh Diện nhìn hiện tại vợ mình như thế này, trong lòng cũng vô cùng đau lòng, nhưng mà lúc này anh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, sau đó anh nói.

Anh biết là em nói có đạo lý, nhưng mà anh thật sự không thể chờ đợi được nữa, nếu như chúng ta chậm trễ thì con bé có nguy hiểm gì, vậy phải làm sao đây? Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy, cô cũng trầm mặc.

Cô là một người mẹ, sao cô có thể không lo lắng con gái của mình gặp nguy hiểm được chứ? Cũng chính bởi vì vậy, kể từ giây phút con gái bị bắt cóc, trong lòng của cô gần như là ngày nào cũng bị giày vò.

Chỉ là cũng không thể bởi vì chuyện này mà để cho chồng của mình phải mạo hiểm.

Thế là lúc này cô vẫn cố gắng thuyết phục vài câu, chỉ có điều là sao Lâm Thanh Diện có thể nghe lọt tai những lời thuyết phục này.

Cho nên anh cũng chỉ bình tĩnh cười cười, sau đó anh nói: Trước đó cũng là bởi vì lo lắng quá nhiều, cho nên anh mới chờ đến hiện tại, dù sao đi nữa thì anh cũng là một người ba.

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó anh tiếp tục dùng ngữ khí kiên định mà nói tiếp.

Cho nên lúc này anh không thể tiếp tục chờ đợi, anh nhất định phải tự mình đi cứu con gái của anh trở về.

Lúc nãy là bởi vì hai vợ chồng cứ thảo luận vấn đề cho nên Triệu Tuấn là một người ngoài nên không lên tiếng nói cái gì.

Nhưng mà bây giờ anh ta nhìn thấy bầu không khí giằng co đến một mức độ nhất định, cho nên anh ta cũng không còn bận tâm nhiều như vậy, thế là cũng thuyết phục theo.

Anh Lâm, tôi cảm thấy là chị dâu nói rất đúng, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút đi, không thể hành sự lỗ mãng được.

Nói đến đây lại dừng một chút, sau đó nhìn vẻ mặt kiên trì của Lâm Thanh Diện rồi lại tiếp tục nói.

Đương nhiên là tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của anh, nhưng mà càng là thời điểm này thì chúng ta càng không thể xúc động quá mức, không phải sao? Đúng là cần phải cứ Nặc Nặc ra, nhưng mà chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, cứ tùy tiện xông vào như vậy rất có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm lớn.

Nói đến đây, tâm trạng của mình bình tĩnh được một chút rồi sau đó mới tiếp tục nói.

Anh phải biết rằng nếu như hiện tại anh muốn cứu Nặc Nặc thì cũng có hy vọng đó, nhưng mà nếu như ngay cả anh cũng gặp nguy hiểm, vậy thì sau đó sẽ không có cách quay lại đường sống nữa rồi.

Lâm Thanh Diện biết là thật ra những gì bọn họ nói đều có đạo lý, nhưng mà con gái mình vẫn còn ở đó.

Đám người tà phái gần như là mỗi giờ mỗi khắc đều muốn giết con gái của mình.

Mặc dù trước đó Dao Trì cũng đã nói bây giờ con gái của mình không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng mà trong lòng của anh vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Anh thật sự không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, bây giờ anh chỉ muốn cứu con gái của mình trở về, sau đó người một nhà bình yên sống bên nhau.

Huống hồ gì nếu như con gái thật sự xảy ra chuyện, anh làm gì còn mặt mũi để tiếp tục sống sót.

Cho nên lúc này anh trực tiếp mở miệng nói.

Tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người, nhưng mà tôi nhất định phải lao vào nguy hiểm này mới được.

Nói đến đây, anh nhìn mặt vợ mình một chút rồi lại tiếp tục mở miệng nói.

Cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể để cho con gái mình phải chịu đựng sự hành hạ trong tay của bọn người tà phái, cho dù có trả giá bằng cả mạng sống cũng phải như vậy.

Sau khi nói xong cũng không quan tâm đám người sẽ có phản ứng gì, trái lại còn kiên định tiếp tục nói.

Là một người đàn ông, ngay cả người bên cạnh mình mà cũng không bảo vệ tốt, là một người ba mà ngay cả con gái của mình cũng không thể cứu được, anh còn có mặt mũi nào để đối mặt với bất cứ ai? Triệu Tuấn còn muốn khuyên vài câu, nhưng mà Hứa Bích Hoài là vợ, đương nhiên cô biết hiện tại chồng mình đã quyết định rồi thì không ai có thể sửa đổi được.

Cho nên lúc này cô trực tiếp lắc đầu, đồng thời đi lên phía trước, tự mình mở miệng nói.

Được, nếu như anh đã nói đến mức này rồi, em cũng không khuyên anh nữa.

Nói xong thì dừng lại một chút, sau đó dùng ngữ khí kiên định tiếp tục nói.

Nhưng mà em muốn đi cứu con gái cùng với anh, anh là ba của con bé, em cũng là mẹ của con bé.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói này thì anh lại không đồng ý, ngược lại là lắc đầu rồi sau đó mới nói.

Không cần đâu, lần này chỉ cần một mình anh đi là được rồi, em cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi.

Anh không thể như thế này được, em có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà anh cũng phải suy nghĩ đến tâm tư của người làm mẹ như em chứ! Hứa Bích Hoài nghe thấy đáp án mà mình đã dự đoán từ trước, nhưng mà cô vẫn có chút kích động.

Lâm Thanh Diện nhìn vợ mình như thế này, anh cũng không đành lòng, nhưng mà anh vẫn kiên trì nói.

Em phải biết lần này nguy hiểm mà chúng ta gặp phải lớn tới chừng nào, cho nên anh không cho phép em đi mạo hiểm! Nói xong thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp: Nặc Nặc là con gái của anh, nhưng mà em cũng là người mà anh yêu nhất đời này, hai người đối với anh mà nói đều quan trọng như nhau.

Anh không thể vì cứu con gái mà trực tiếp để vợ của mình đi mạo hiểm, loại chuyện này, cho dù như thế nào anh cũng sẽ không làm được đâu.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy thì cũng không biết nên nói cái gì.

Bất kể nói như thế nào thì lời thổ lộ này của chồng mình vẫn làm nội tâm cô cảm thấy cảm động, nhưng mà cô cũng không đồng ý để một mình đối phương đương đầu với nguy hiểm.

Cô vô cùng hiểu tính cách của chồng mình, bây giờ cho dù mình có nói như thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý.

Cho nên, cuối cùng cô cũng chỉ có thể lựa chọn lùi một bước, sau đó mới nói.

Nếu đã như vậy, thế thì anh đồng ý với em là hãy dẫn người theo, một mình anh đến đó sẽ không đối phó được với tình huống bên kia.

Ban đầu Lâm Thanh Diện đã đối mặt với loại tình huống này, nhưng mà thật ra anh không đồng ý cứ tiếp tục liên lụy tới bất cứ người nào.

Nhưng mà thấy ánh mắt kiên định của vợ mình, cuối cùng anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Thở dài rồi sau đó mới nói như trấn an.

Được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ dẫn theo những người tinh nhuệ, anh đảm bảo hết mức có thể, mang con gái mình về, đồng thời bản thân cũng an toàn.

Chỉ là mặc dù nói như vậy, nhưng mà trên thực tế nguy hiểm lần này ai nấy cũng biết rõ trong lòng, cho nên tình huống cụ thể là như thế nào, không ai nói rõ được.

Hứa Bích Hoài cũng biết đây là bước lùi duy nhất, thế là cô cũng không tiếp tục nói cái gì nữa.

Sau khi hai người chuẩn bị một phen, buổi chiều liền đứng ở ngoài cửa thành.

Nếu như chiều ngày mai anh vẫn còn chưa trở về, em nhớ kỹ là nhất định rời khỏi thiên tân, trở về Trái Đất.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói xong câu đó, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng ở trên người Hứa Bích Hoài.

Sở dĩ anh đột nhiên nhắc tới chuyện này vào thời điểm hiện tại là bởi vì anh biết mức độ nguy hiểm lần này cao đến cỡ nào.

Nếu như ngay cả bản thân mình cũng bởi vì chuyện này mà mất mạng, vậy thì tiếp theo đây sự an nguy của vợ mình cũng không có cách nào có thể đảm bảo.

Những người tà phái đó chắc chắn sẽ sử dụng trăm phương nghìn kế để tiêu diệt hết tất cả những người bên phía mình.

Bên phía Thiên Giới cũng chưa chắc có thể giữ lại vợ mình, hơn nữa chắc chắn sẽ ra tay với Hứa Bích Hoài, cho nên lúc này trở lại Trái Đất chính là cách an toàn nhất.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy thì nhịn không được mà rơi nước mắt như mưa, nhưng mà cô vẫn nhẹ gật đầu.

Cô vô cùng rõ ràng, lần này với mấy lần trước khác biệt nhau, lần này Lâm Thanh Diện đứng trước mối nguy hiểm chưa từng có, rất có thể lời tạm biệt này chính là ly biệt.

Hai vợ chồng yên lặng ông tâm thế âm thầm chờ đợi người của mình tập hợp, sau khi đến đông đủ thì trực tiếp tiến vào thế lực tà phái.

Mọi người nhanh chóng tập trung đông đủ chờ đợi, đến khu vực trung tâm Thượng Quận Thiên Đô, băng qua con sông làm ranh giới, tiến vào phạm vi thế lực tà phái, nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra ngoài.

Lâm Thanh Diện dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua vợ mình, sau đó anh dứt khoát xoay đầu lại dự định mang theo đám người rời khỏi.

Cho dù nói như thế nào thì lần này mình đã giải quyết tốt hết mọi thứ ở phía bên này, cũng không cần phải lo lắng.

Cho nên lúc này điều duy nhất anh có thể làm chính là phải nhanh chóng cứu con gái mình về.

Nhưng mà không ngờ tới là lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị rời khỏi, Hứa Bích Hoài đột nhiên chạy tới ôm Lâm Thanh Diện lại.

Em vẫn không có cách nào nhìn một mình anh bước vào nguy hiểm, em mặc kệ, lần này anh có nói cái gì em cũng muốn đi cùng với anh.

Lâm Thanh Diện cho rằng mình đã thuyết phục vợ, nhưng mà lại không ngờ tới cuối cùng đối phương vẫn lâm trận đổi ý.

Cho nên lúc này mặc dù trong lòng rất cảm động, nhưng mà anh vẫn tiếp tục khuyên cô.

Em đừng gây chuyện nữa, em ngoan ngoãn nghe lời chờ anh ở đây đi, em đừng xúc động.

Hứa Bích Hoài lại kiên định lắc đầu, sau đó quả quyết mở miệng nói.

Em không có gây chuyện, giống như anh đã nói, Nặc Nặc cũng là con gái của em, người làm mẹ như em phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đi cứu con bé.

Nhìn bộ dạng của chồng như là muốn thuyết phục mình, thế là cô lại mở miệng nói tiếp.

Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, cho nên vốn dĩ cũng không cần phải tồn tại sự lựa chọn như thế này.

Nói đến đây, cô lại dùng ánh mắt thâm tình kiên định của mình nhìn thoáng qua người chồng, sau đó mới tiếp tục nói.

Cho nên em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, ngày hôm nay cho dù sao đi nữa em cũng muốn đi cùng với anh muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời thổ lộ của vợ mình, vốn dĩ anh còn muốn thuyết phục cô một phen, nhưng mà lời nói lại nghẹn trong cổ họng.

Thâm tình lại dứt khoát, đương nhiên là trong lòng của anh vô cùng cảm động.

Cho nên lúc này anh trực tiếp cầm tay vợ, sau đó kiên định nói: Được, nếu như em đã nói như vậy, thế thì chúng ta đi cùng nhau, cho dù có chết, người một nhà của chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe anh nói như vậy, mặc dù trên mặt vẫn có nước mắt, nhưng mà lại lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Sau đó cô kiên định gật đầu, dùng ngữ khí giống như anh mà mở miệng nói: Không sai, đây mới là lựa chọn mà anh phải làm, chúng ta là người một nhà, cho dù như thế nào thì cũng nên ở cùng nhau.

Đám người sau lưng nhìn thấy hành động của hai vợ chồng thì cũng vô cùng cảm động.

Bởi vì mặc dù bọn họ đến đây để hỗ trợ, nhưng mà ai cũng hiểu lần này có ý vị như thế nào.

Mà lúc này hai vợ chồng lại lựa chọn kề vai chiến đấu, tình cảm như thế này sao lại có thể làm cho người ta không xúc động được chứ.

Lâm Thanh Diện thấy mình đã không có cách thuyết phục vợ, anh cũng dứt khoát đồng ý, hai vợ chồng nắm tay nhau dự định tiếp tục đi tới.

Bọn họ không có ý định kéo dài thời gian, cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng muốn cứu con gái trở về.

Cho nên lúc này đương nhiên cũng không cần thiết phải tiếp tục chậm trễ, cả hai nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó trực tiếp nói: Được, đừng tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, bây giờ chúng ta dừng lại ở đây lâu thêm một chút, Nặc Nặc ở bên kia sẽ có thêm một phần nguy hiểm, chúng ta nhanh lên đường thôi.

Đám người đều gật đầu, sau đó bọn họ dự định xuất phát về phía tà phái, mà đúng lúc này ở bên cạnh bỗng nhiên lại có một âm thanh truyền tới.

Mọi người chờ một chút đi, hiện tại tình huống có thay đổi.

Sau khi đám người nghe thấy câu nói đó, toàn bộ đều nghi hoặc nhìn sang, bao gồm cả Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng như thế.

Lúc này anh mới phát hiện hóa ra người đột nhiên xuất hiện lại là Dao Trì.

Lâm Thanh Diện cho là đối phương đến đây để khuyên mình, cho nên anh mỉm cười, sau đó nói.

Nếu như cô đến đây khuyên tôi không nên xúc động thì không cần phải nói đâu, ngày hôm nay tôi đã đưa ra quyết định rồi, cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đi, tôi phải cứu con gái mình về.

Tôi không phải đến đây để khuyên mọi người đâu, chỉ là tôi nghĩ cần phải nói cho cậu một tiếng, sơn động trước đó dùng để giam giữ Nặc Nặc đã bị sập rồi.

Dao Trì nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không biết nên nói cái gì, mình còn chưa mở miệng thì đối phương đã hiểu lầm ý của cô ta, cô ta cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Chỉ có điều là vẫn nói tin tức này cho Lâm Thanh Diện biết, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Có làm thế nào bọn họ cũng không ngờ tới phía bên mình đã đưa ra quyết định kỹ càng, vậy mà lại phải đón nhận một tin tức như thế này, cho nên lúc này trong lòng của bọn họ cũng trầm mặc.

Đương nhiên là hai vợ chồng vẫn lo lắng nhiều hơn, dù sao thì con gái của mình vẫn còn đang bị giam giữ ở trong sơn động đó.

Cho nên lúc này có hơi khẩn trương mà mở miệng hỏi.

Sao bỗng nhiên lại bị sập vậy, không phải là Nặc Nặc đang bị giam giữ ở trong sơn động đó hả, hiện tại con bé gặp nguy hiểm ư? Hứa Bích Hoài cảm thấy trái tim của mình dường như bị treo lên giữa không trung.

Thậm chí còn khẩn trương hơn so với hồi lúc nãy quyết định đi tìm cái chết.

Mặc dù là Lâm Thanh Diện không nói chuyện, nhưng mà vẫn ôm chặt lấy vợ mình, hình như là anh cũng vô cùng lo lắng.

Hiện tại hai vợ chồng đang vô cùng lo lắng bởi vì chuyện của con gái, nếu không thì cũng sẽ không quyết định mạo hiểm.

Chỉ là không ngờ tới đến lúc này thế mà lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nếu sơn động bị sập, vậy thì có lẽ con gái mình lành ít dữ nhiều.

Loại tin tức này đối với hai vợ chồng mà nói không phải là tin tức tốt, đương nhiên là lúc này bọn họ vô cùng lo lắng.

Lâm Thanh Diện nghĩ đến vấn đề an toàn của con gái, cho nên bây giờ anh cũng không còn tiếp tục do dự, ngược lại là yêu cầu Dao Trì.

Bây giờ không có cách để tiếp tục kéo dài thời gian, cho dù như thế nào thì cũng cầu xin cô trước tiên đưa bọn tôi vào trong trung tâm thành Thượng Quận Thiên Đô đi.

Nếu như ngay từ đầu có lẽ là bọn họ sẽ không gấp gáp như bây giờ.

Nhưng mà hiện tại sau khi nghe thấy tin tức này, đương nhiên ai cũng hỗn loạn trận cước, thậm chí là không muốn làm trễ nải một giây phút nào.

Hứa Bích Hoài cũng nặng nề gật đầu, sau đó cô dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Dao Trì.

Dao Trì cũng hiểu tâm trạng của hai vợ chồng, cho nên cô ta an ủi.

Các người đừng vội, tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, mặc dù lần này sơn động bị sập nhưng mà bọn họ không tìm được thi thể của Nặc Nặc.

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói.

Hiện tại bọn họ cũng đang thăm dò, nhưng mà không biết Nặc Nặc đã đi đâu.

Cô ta nói ra lời này vốn dĩ là muốn an ủi cảm xúc của hai vợ chồng, kết quả lại không nghĩ rằng càng để cho hai người bọn họ lo lắng hơn nữa.

Cho nên, lúc này bọn họ lại trở nên vội vàng hơn, nói tiếp: Cho nên các người cũng đừng có lo lắng quá, bởi có lẽ là đứa nhỏ này không hiểu nhiều lắm, không có nguy hiểm gì đâu.

Nếu như Nặc Nặc thật sự mất mạng bởi vì sơn động bị sập, vậy thì chắc là có thể tìm được thi thể của đứa nhỏ này ở hiện trường mới đúng.

Nhưng mà ngày hôm nay tin tức ở phía bên kia thu hoạch được là tung tích không rõ, không biết cô bé ở đâu, cái này đã đủ để chứng minh đối phương vẫn còn có hi vọng sống sót.

Nhưng dù là như vậy, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện lại càng kiên định hơn với suy nghĩ muốn đến nơi của tà phái.

Chỉ có điều là bây giờ bởi vì tình hình đột ngột xảy ra, tình huống ở bên phía tà phái chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.

Sơn động đó vốn dĩ chính là chỗ bọn họ dùng để giam giữ con gái mình.

Bây giờ lại xảy ra chuyện bị sụp đổ, cho nên lúc này chắc chắn sẽ tăng cường cảnh giác, sợ là bây giờ có vào cũng không làm ra được chuyện gì.

Như vậy, lúc này mấy người bọn họ nếu như mà bước vào tà phái, chỉ sợ là nguy hiểm còn cao hơn gấp mười lần so với ban đầu.

Hai vợ chồng đều là người nặng tình nặng nghĩa, cho nên đương nhiên cũng không muốn những người sau lưng phải bước vào mạo hiểm.

Thế là quay đầu lại nói với mấy người bọn họ: Vốn dĩ tôi dự định nhờ mọi người đi cứu con gái cùng với tôi, nhưng mà bây giờ tình huống đã có sự thay đổi.

Mặc dù là Lâm Thanh Diện nói những lời này trông có vẻ vô cùng tỉnh táo, nhưng mà trên thực tế trong lòng của anh rất bất ổn, bởi vì vào thời điểm hiện tại không có cái gì quan trọng hơn so với an nguy của con gái.

Nhưng mà có một chuyện Lâm Thanh Diện biết hết sức rõ ràng, vào giờ khác này mà mấy người bọn họ lại đồng ý giúp đỡ mình, nói rõ bọn họ thật sự xem hai vợ chồng mình là bạn bè.

Nhưng mà càng như vậy thì bọn họ càng không thể để những người này đi vào nguy hiểm, cho nên anh lại kiên định mở miệng nói.

Bây giờ sơn động đã bị sụp đổ, sợ là những người ở đó sẽ cảnh giác, mọi người vẫn không nên đi mạo hiểm cùng chúng tôi, chúng tôi không hi vọng mọi người sẽ bị tổn thương.

Ban đầu Hứa Bích Hoài cũng muốn để chồng mình dẫn theo người chỉ là vì bảo vệ cho sự an toàn của anh, nhưng mà lúc này cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của chồng mình.

Cho nên cô cũng nhẹ gật đầu, tiếp tục mở miệng nói dựa theo ý của chồng.

Lời của Lâm Thanh Diện rất có đạo lý, mọi người, chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi, chuyện lần này không có liên quan đến mọi người, mọi người không cần phải đi mạo hiểm cùng với chúng tôi đâu.

Lâm Thanh Diện biết là vợ có thể hiểu ý mình, trong lòng của anh cũng vô cùng ấm áp, thế là anh nở nụ cười với vợ.

Mặc dù giữa hai vợ chồng không nói cái gì, nhưng mà cả hai vẫn luôn có sự thấu hiểu lẫn nhau.

Sau khi nói xong lời này thì anh định tạm biệt đám người, sau đó hai người bọn họ cùng nhau đi cứu con gái.

Bọn người Triệu Tuấn cũng không đồng ý chấp nhận sự sắp xếp như thế, dứt khoát đồng loạt nói.

Chị dâu, anh Lâm, hai người nói như thế này là xem chúng tôi như người ngoài rồi đúng không? Nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó lại có chút kích động mà tiếp tục nói.

Mặc dù là tình huống hiện tại có hơi nguy hiểm, nhưng mà chúng tôi tuyệt đối không phải là người tham sống sợ chết, trước đó anh với chị dâu cùng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

Những người khác nghe thấy lời nói này, mặc dù là không nói thêm cái gì, nhưng mà ai nấy cũng đều gật đầu rất chắc chắn, sau đó Triệu Tuấn lại nói tiếp.

Bây giờ các người xảy ra chuyện, sao chúng tôi có thể bởi vì lần này quá nguy hiểm mà trực tiếp khoanh tay đứng nhìn được chứ? Giọng nói của Triệu Tuấn cực kỳ kiên định, sau khi nói xong thì lại tiếp tục mở miệng.

Cho nên mặc kệ hiện tại tình huống xảy ra thay đổi gì, chúng tôi đều phải đi cùng với mọi người để tìm kiếm Nặc Nặc, nhất định phải cứu con bé về mới được.

Mấy người bọn họ nghe thấy lời nói này thì cũng đều nhẹ gật đầu, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại kiên định lắc đầu.

Thôi bỏ đi, tôi hiểu ý tốt của mọi người, chỉ có điều là dù sao đây cũng là chuyện của gia đình tôi.

Sau khi nói xong thì anh quay đầu lại, dịu dàng nhìn vợ mình rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp: Các người vẫn còn có sứ mạng của mình, không chỉ là đối với bản thân các người, cũng là đối với gia tộc của các người.

Cho nên các người thật sự không cần thiết phải bởi vì chuyện của chúng tôi mà làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, lần này các người đồng ý giúp tôi đến Thượng Quận Thiên Đô, trong lòng của tôi đã vô cùng vui mừng.

Nói đến đây, giọng nói của Lâm Thanh Diện có hơi thay đổi, nhưng mà anh vẫn kiên định nói tiếp: Nếu như lần này bọn người tà phái đã có âm mưu nhằm vào gia đình của chúng tôi, vậy thì cứ để chúng tôi tự mình xử lý đi.

Sau khi bọn họ nghe thấy câu nói này thì toàn bộ đều rơi vào im lặng, nhưng mà rõ ràng không có ý muốn lùi bước, ai nấy vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, dường như là hi vọng có thể tiếp tục giúp đỡ hai vợ chồng tìm con gái.

Hứa Bích Hoài nhìn phản ứng của mấy người bọn họ, trong lòng cũng vô cùng cảm động, nhưng mà cô vẫn đứng bên phía chồng mình, sau đó cô mới nói: Lâm Thanh Diện nói không sai, toàn bộ chuyện này đều là chuyện trong gia đình của chúng tôi, cho nên mời mọi người về cho.

Nhưng mà bọn họ lại không nhúc nhích, cứ nhất định phải đi cùng với hai người.

Thấy ý tốt của đám đông, trong lòng của hai vợ chồng mặc dù là cảm động nhưng mà cũng càng thêm kiên định, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể liên lụy tâm trạng của mọi người.

Lúc này, Lâm Thanh Diện dứt khoát nói: Tôi biết mọi người thật lòng muốn giúp đỡ cho chúng tôi, nhưng mà lần này hãy nghe lời tôi đi.

Nói đến đây, sau khi nhìn thấy đám người vẫn không có phản ứng gì, anh lại tiếp tục nói tiếp: Mặc dù là bây giờ Nặc Nặc vẫn không có tin tức gì, thậm chí còn không biết sống chết, nhưng mà tình huống hiện tại không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Nói xong thì Lâm Thanh Diện lại thở dài, anh cũng biết lần này Nặc Nặc lành ít dữ nhiều, nhưng mà chỉ cần có hi vọng, mình sẽ không từ bỏ.

Anh tin tưởng con gái của mình giống như là tin tưởng bản thân.

Bây giờ sơn động đã bị sụp đổ, nhưng mà lại không phát hiện thi thể của Nặc Nặc, điều này cho thấy Nặc Nặc vẫn còn sống.

Nói tới đây, trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ánh sáng.

Mình là nòng cốt của nhóm người này, anh nhất định phải kiên trì, nếu như trong lòng mình đã từ bỏ, như vậy thì mặc kệ là đối với mình hay là đối với Hứa Bích Hoài hoặc là đối với những người bạn này mà nói, đây cũng chính là chuyện để cho người ta không thể chấp nhận.

Cho nên lúc này anh không thể tiếp tục nói thêm cái gì nữa, ngược lại là thuyết phục bọn họ thật thoải mái.

Dưới tình huống như vậy, chỉ cần tôi với Bích Hoài kiên nhẫn tìm kiếm, một ngày tìm không thấy thì tìm một tháng, một tháng tìm không thấy thì tìm một năm.

Lại dừng một chút, sau đó mới kiên định tiếp tục nói tiếp.

Chỉ cần chúng tôi có kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tìm được tung tích của Nặc Nặc.

Sau khi mấy người bọn họ nghe thấy như vậy thì lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, nhưng mà vẫn không thay đổi ý định ban đầu của mình.

Chuyện đúng là như vậy, nhưng mà nó cũng không liên quan gì tới chuyện chúng tôi có rời khỏi chỗ này hay là không.

Triệu Tuấn kiên trì mở miệng nói, hiển nhiên là cho dù có đối mặt với cảnh tượng như hiện tại, anh ta vẫn không có ý định từ bỏ giúp đỡ Lâm Thanh Diện.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy, anh lại muốn tiếp tục nói cái gì đó, Dao Trì ở bên cạnh đã đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ.

Các người đừng có cãi nhau nữa, bây giờ vẫn còn chưa hiểu tình huống, cho dù các người có đi cũng không có tác dụng, không phải hả? Sau khi đám người nghe xong thì cũng không nhịn được mà mà tiếp tục bình luận, sau đó có chút nghi hoặc nhìn cô ta, không biết là cô ta muốn nói cái gì.

Dao Trì lại vô cùng tỉnh táo mà nói tiếp.

Tôi biết là bây giờ mọi người đang rất lo lắng cho sự an toàn của Nặc Nặc, nhưng mà loại chuyện này cũng không thể gấp gáp được đâu, trước tiên cần phải nghe tôi nói đã.

Nói xong thì làm lắng lại khí tức của mình, rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp: Trước tiên các người cứ yên tâm đi, đừng có gấp gáp, cho tôi một chút thời gian, chờ tôi trở về hỏi thăm thêm.

Mặc dù là Lâm Thanh Diện hiểu ý tứ hiện tại của Dao Trì, nhưng mà anh sốt ruột không chịu nổi, anh không muốn phải tiếp tục chờ đợi.

Cho nên anh lại trực tiếp mở miệng phủ nhận suy nghĩ này, sau đó anh lại tiếp tục kiên trì nói: Tình huống hiện tại vô cùng nguy cấp, sao tôi có thể tỉnh táo yên tâm chờ đợi được đây.

Nếu như trước đó chỉ là bởi vì không muốn phải tiếp tục chờ đợi, nhưng mà bây giờ lại là bởi vì cục diện đã trở nên hết sức phức tạp.

Hiện tại rốt cuộc là Nặc Nặc đã đi đâu không có bất cứ người nào biết, cho nên đương nhiên anh càng lo lắng cho tình hình của con gái.

Mặc dù là Dao Trì có thể hiểu tâm tư làm ba của đối phương, nhưng mà lúc này cô ta vẫn bình tĩnh tiếp tục khuyên bảo: Tôi biết là trong lòng của mọi người vô cùng sốt ruột, nhưng mà cậu tin tưởng tôi đi, trước tiên cậu chớ vội, cho tôi một chút thời gian, thời gian một ngày, tôi nhất định có thể thăm dò tin tức, tôi đảm bảo với các người.

Nói xong, Dao Trì lại nhìn mọi người một chút, ánh mắt dừng ở trên người của Lâm Thanh Diện.

Phải biết là nếu như cô ta muốn tìm hiểu tin tức thì nhất định phải tiếp cận lãnh địa tà phái.

Cho dù đối với Dao Trì mà nói đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng mà ban đầu lúc ở Trái Đất nếu như không phải có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, thế thì bản thân mình căn bản không có cách để trở về Thiên Giới.

Cho nên vì Lâm Thanh Diện, trong lòng của Dao Trì cũng đã đưa ra chủ ý, lần này dù sao đi nữa cho dù có hy sinh tính mạng của mình cũng được, cô ta cũng muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện của Nặc Nặc.

Đúng lúc để tôi nói chuyện này cho ba của tôi biết, hỏi thử xem bên phía ba tôi như thế nào, có lẽ là ông ấy cũng có thể trợ giúp cho mọi người thì sao? Tình huống hiện tại là như thế nào vẫn còn chưa hiểu rõ cho lắm, cho nên nếu như những người này lại tùy tiện tiến lên thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng mà loại năng lượng trong cơ thể của Nặc Nặc chính là thứ mà chính phái cần có, nếu như mình trở về thông báo với ba, có lẽ là ba mình có thể cung cấp trợ giúp.

Hơn nữa tranh thủ một ngày cũng có thể tìm hiểu được chút tình huống để cục diện này càng ổn định hơn.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ không muốn tới tà phái thì cũng có thể dễ dàng xử lý những vấn đề này hơn.

Cho nên lúc này Dao Trì mới kiên trì kêu Lâm Thanh Diện đừng xúc động, cho mình thêm một ngày.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy thì cũng lâm vào trầm tư, bởi vì anh biết những gì mà cô ta nói đều đúng.

Bây giờ mình mà xúc động hành động, có lẽ đối với cục diện hiện tại mà nói cũng không có bất cứ sự trợ giúp, nói không chừng sẽ còn làm bản thân của mình vây khốn trong nguy hiểm.

Lúc nãy quả thật lo lắng cho tình huống của con gái, cho nên anh có vẻ hơi kích động, nhưng mà bây giờ nghe thấy mấy lời nói này thì anh cũng đã tỉnh táo lại.

Thế là anh dứt khoát gật đầu, anh nói: Nếu đã như vậy, thế thì chuyện này đành làm phiền cô vậy.

Dao Trì thấy rốt cuộc là người đàn ông này cũng đã nghe lời khuyên của mình, mới xem như thở phào một hơi, nói như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng đã có một phần thắng.

Sau đó, cô ta cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, cô ta trực tiếp xoay người lại rời khỏi nơi này.

Trở về chuẩn bị thương lượng với ba mình một chút, xem xem rốt cuộc phải làm như thế nào.

Hứa Bích Hoài nhìn bóng lưng quay người rời khỏi của Dao Trì, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Rõ ràng mang theo một tia hi vọng, nhưng càng nhiều hơn lại là lo lắng.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy vợ mình như thế này thì đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của đối phương, thế là anh lên tiếng trấn an cô: Em yên tâm đi, con bé Nặc Nặc vẫn luôn thông minh cơ trí, cho nên lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện gì đâu.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe thấy lời an ủi của chồng thì cũng nhẹ gật đầu, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì.

Bởi vì hiện tại hai vợ chồng cũng biết tình huống này phức tạp và nguy hiểm đến cỡ nào.

Bây giờ mấy lời nói này của chồng cũng chỉ là đang an ủi mình, thật ra anh cũng đang gầy dựng lòng tin cho mình.

Cho nên người làm vợ là mình đây cũng không thể tiếp tục dội nước lạnh, hai người bọn họ cứ mang theo tâm lý sốt ruột chờ đợi Dao Trì mang tin tức trở về.

Mặc dù là thời gian một đêm này không dài, nhưng mà đối với hai vợ chồng mà nói nó lại vô cùng giày vò.

Trên thực tế, mọi người sẽ lao vào tuyệt địa tiến thẳng về phía trước khi không có hi vọng.

Nhưng mà một khi có hi vọng rồi thì sẽ lo được lo mất, giống như là hiện tại, bọn họ vẫn đang chờ đợi tin tức tốt.

Lại sợ lại cảm thấy thất bại, cho nên tối ngày hôm nay trôi qua vô cùng khó khăn.

Đêm đã khuya, nhưng mà cũng không có ai đi ngủ, chỉ là tối nay không có bất cứ tin tức gì cho nên hai vợ chồng cũng kiềm chế không được mà cảm thấy phiền muộn.

Thôi bỏ đi, nếu như sáng mai còn không có bất cứ tin tức nào, trước tiên chúng ta đi tìm đi, dù sao thì trước đó cũng đã đưa ra quyết định rồi không phải hả? Lâm Thanh Diện nhìn lên bầu trời dần dần trắng xóa, trong lòng cũng đã hoàn toàn mất đi niềm hy vọng cuối cùng, cho nên anh mới nói với vợ.

Đương nhiên trong lòng của Hứa Bích Hoài cũng không nhịn được mà cảm thấy khổ sở, nhưng mà lúc này cô cũng kiên định gật đầu.

Được, nếu đã như vậy, chúng ta nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi.

Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì cô muốn tranh thủ thời gian, nếu như vậy thì mọi người vẫn còn chưa tới, hai người bọn họ cũng có thể trốn tránh bọn họ mà tự mình tới đó.

Vậy thì cũng không cần phải tiếp tục liên lụy đến những người này cùng nhau mạo hiểm với mình.

Đương nhiên là Lâm Thanh Diện hiểu ý của vợ ngay lập tức, thế là hai người không tiếp tục kéo dài thời gian, ngược lại bắt đầu thức dậy rửa mặt.

Nhưng dù đã cố gắng như vậy, vào khoảnh khắc bọn họ chuẩn bị xong và định tiến vào tà phái, bọn họ vẫn nhìn nhau.

Bây giờ hai vợ chồng cũng không tiếp tục thảo luận tình huống hiện tại, nhưng mà trong lòng của ai cũng đều rõ ràng rốt cuộc là cái này đang đại biểu cho cái gì.

Kết quả lần này nếu như tốt thì có thể cứu được con gái, gia đình sum vầy, nhưng mà khả năng lớn vẫn là hai vợ chồng cùng nhau chết ở đó.

Nhưng mà vì con gái, bọn họ không thể không làm như vậy, cho nên mặc dù lúc này trong lòng hết sức rõ ràng tính nguy hiểm của chuyện lần này, nhưng mà cũng không có bất cứ do dự gì.

Kết quả là trong nháy mắt mở cửa, hai người bọn họ vẫn dừng bước chân.

Bởi vì bọn họ phát hiện bọn người Triệu Tuấn đã sớm đứng chờ ở cửa.

Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, Triệu Tuấn nhịn không được mà trực tiếp cười nói: Tôi biết là hai người chắc chắn sẽ lén lút muốn ném bọn tôi lại mà, cho nên chúng tôi đã sớm đợi ở đây rồi.

Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Tuấn, anh biết là trí thông minh của thằng nhóc này rất cao, nếu không thì anh ta cũng sẽ không học được cơ quan chi thuật.

Triệu Tuấn đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, vỗ vỗ vai Lâm Thanh Diện, lại nói tiếp: Tôi nói cho các người biết nha, chúng tôi cũng không phải là loại người không có nghĩa khí, cho nên hai người đừng có nghĩ có thể vứt bỏ được chúng tôi.

Mặc dù là nói rất nhẹ nhõm, nhưng mà bất kể như thế nào tất cả mọi người vẫn hiểu tình nghĩa trong đó.

Lâm Thanh Diện mím môi nhỏ giọng nói: Thật ra thì mọi người không cần thiết phải như thế này đâu, chuyện lần này… Lời còn chưa nói xong thì đã bị Triệu Tuấn ở một bên đánh gãy.

Được rồi, một người đàn ông mà cứ lề mề chậm chạp như thế này, không ngại phiền phức à.

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó lại dùng giọng điệu trêu đùa nói tiếp: Tôi nói cho anh biết, lần này là do tôi quyết định, anh đừng nghĩ là có thể ném tôi đi được, dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng phải đi cùng.

Lâm Thanh Diện biết là cái người này dùng phương thức như vậy để áp lực của mình nhỏ hơn một chút.

Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đồng ý cho bọn họ đi cùng với mình, cho nên lúc này cũng không nói gì thêm.

Trước đó mấy người bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên ai nấy cũng đều hiểu rõ lẫn nhau, biết một khi những người này đã quyết định thì mình cũng rất khó thuyết phục.

Nhưng mà trong lòng vẫn kiên định, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không dẫn những người này vào chỗ nguy hiểm, thế là anh nhẹ gật đầu, mở miệng giả vờ đồng ý.

Nếu như cậu đã nói như vậy, thế thì tôi cũng không nói nhiều làm cái gì, tôi cảm ơn mọi người.

Mấy người bọn họ nghe anh nói như vậy thì đương nhiên cũng thở phào một hơi, vốn dĩ còn lo lắng cái người này vẫn không chịu nghe lời ai, lại tiếp tục kiên trì.

Bây giờ nhìn thấy đối phương có ý thỏa hiệp mới xem như yên lòng.

Mặc dù biết tình huống này vô cùng nguy hiểm, nhưng mà bọn họ cũng đã vô cùng chắc chắn rằng mình sẽ đi cùng, cho nên tuyệt đối không cho phép đối phương từ chối.

Mà trong lúc mọi người đang quyết định muốn bước một bước, Lâm Thanh Diện lại trực tiếp dùng hồn lực trong cơ thể bài trí kết giới trong lúc mọi người lơ đãng.

Ngăn tất cả mọi người ở lại trong phòng, làm bọn họ không có cách nào thoát ra.

Lúc này mấy người bọn họ mới phát hiện hồi lúc nãy cái tên này không có ý định để bọn họ đi cùng, mà là vì để bọn họ buông lỏng cảnh giác nên mới chịu đồng ý.

Triệu Tuấn nhìn cục diện như thế này, lại trực tiếp gấp gáp la hét.

Anh Lâm, anh làm cái gì vậy hả? Không phải đã nói rồi à, mặc kệ tương lai đối mặt với chuyện gì, mọi người đều phải đi cùng với nhau.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói này thì chỉ cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Lần này mình đã chuẩn bị chịu chết, cho nên sao anh có thể để những người này đi theo mình, bị mình liên lụy được chứ.

Cho nên lúc nãy nhìn thấy mình không thể thuyết phục được, anh dứt khoát trực tiếp từ bỏ thuyết phục, thay vào đó anh trực tiếp chuẩn bị ngăn cản mọi người lại bằng kết giới.

Đồng thời anh cũng đặt Hứa Bích Hoài vào trong kết giới, tình huống lần này rất nguy hiểm, là một người mà mình yêu thương nhất, đương nhiên cũng không thể đi cùng.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy như vậy, cô cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Vốn dĩ cho rằng trải qua chuyện này hôm qua, chồng mình đã quyết định đối mặt cùng với mình, không ngờ tới vào thời khắc này vẫn ngăn cản mình trong kết giới.

Cho nên lúc này không nhịn được mà lớn tiếng kêu gào: Cho dù anh muốn ngăn cản những người khác thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả em anh cũng phải ngăn cản, không phải chúng ta đã nói là muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết hả? Lúc Lâm Thanh Diện nghe thấy câu nói này, trong đôi mắt lại có nước mắt.

Chỉ là giọng nói cực kỳ kiên định, không thể cho đối phương từ chối.

Cô gái ngốc à, chuyện mạo hiểm như thế từ trước đến giờ đều là do đàn ông đi làm, từ lúc nào đến lượt phụ nữ chống chọi tất cả vậy? Nói xong thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói.

Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh đi, yên tâm, anh nhất định có thể đưa con gái về nhà, với lại em nhất định phải nhớ những lời mà anh đã dặn dò vào ngày hôm qua.

Sau khi nói một lúc, anh lại tiếp tục dặn dò: Nếu như anh không trở về, em nhất định đừng có bất cứ do dự gì, em phải lập tức rời khỏi Thiên Giới trở lại Trái Đất ngay.

Hứa Bích Hoài biết là cho đến bây giờ chồng vẫn còn đang lo lắng cho tương lai của mình, cho nên lúc này cô rơi nước mắt đầy mặt.

Cô lắc đầu mở miệng lớn tiếng phản bác đối phương.

Chúng ta là vợ chồng, không phải là vợ chồng phải cùng nhau đối mặt với tất cả khó khăn hả, anh dựa vào cái gì mà lại quyết định thay em? Có thể là bởi vì nội tâm quá mức kích động, cho nên lúc này cô trực tiếp lớn tiếng giận dữ hét lên.

Bởi vì câu nói đó mà trong lòng của Lâm Thanh Diện cảm thấy có hơi xúc động, nhưng mà lúc này anh lại kiên định với suy nghĩ của mình.

Sau đó anh lại nói: Chính là bởi vì chúng ta là vợ chồng, cho nên anh mới phải bảo vệ cho vợ mình, chuyện này quyết định như vậy đi.

Sau khi anh nói xong thì dứt khoát xoay đầu lại nói với Triệu Tuấn cũng đang sốt ruột đứng ở bên trong, anh dặn dò: Lâm Thanh Diện tôi cảm ơn mọi người vì tôi đã làm ra tất cả, có thể vì tôi mà đưa ra quyết định như thế.

Nhưng mà chuyện lần này vô cùng nguy hiểm, tôi thật sự không thể liên lụy mọi người được, hi vọng là mọi người có thể hiểu cho tôi.

Triệu Tuấn cũng không bởi vì chuyện này mà có ý buông bỏ, ngược lại còn tiếp tục lớn tiếng kêu gào: Hiểu cái rắm ấy, mọi người đều là anh em của nhau, có chuyện gì mà không thể cùng nhau đối mặt chứ.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License