con-mat-ao-thi

Cũng có thể do anh quá tức giận chuyện này, nên mới phát ra những câu chửi thề, nhưng lúc này anh không thể chú ý nhiều như vậy.

Thay vào đó, anh tiếp tục hét vào mặt người bạn không giữ lời trước mặt.

Bất kể chúng ta đã đưa ra quyết định gì trước đây, đều do chính chúng ta đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Tại sao anh lại đưa ra quyết định thay chúng tôi? Việc anh làm theo cách này ,không phải là ích kỷ lắm sao? Chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi đến Thượng Quận Thiên Đô là hoàn toàn tự nguyện, anh cũng đồng ý chuyện này, tại sao bây giờ lại phải bỏ rơi chúng tôi! Triệu Tuấn hét lên, tỏ vẻ rất lo lắng và tức giận.

Anh được học hành và nhận được sự giáo dục rất tốt, cực ít khi tức giận, nhưng hôm nay, anh thực sự rất lo lắng! Sau khi Lâm Thanh Diện bị những lời này nói ra, nhất thời không biết nên phản bác cái gì, nhưng trong lòng vẫn không lay chuyển được quyết tâm.

Tại thời điểm này, anh hiểu sâu sắc những gì anh sẽ làm lần này.

nguy hiểm như thế nào, vì vậy anh không muốn bất kỳ tổn hại nào, cho những người mà anh coi trọng và những người anh yêu thương nhất.

Cũng chính bởi vì vậy, bây giờ bị những người này oán trách, anh cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, thay vào đó anh tiếp tục nở nụ cười bình thản nói: Tôi hy vọng cậu có thể lý giải tâm tư của tôi, cậu không hiểu, tôi cũng không có cách nào.

Tôi không thể nhìn người tôi yêu và anh em của mình chết vì lợi ích của mình.

Tôi cũng mặc kệ cậu, bây giờ có trách tôi hay không, nhưng có một chuyện cậu nhất định phải hứa với tôi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Triệu Tuấn biết mình không thể thay đổi ý định của người anh lật lọng này, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, sau đó nói.

Lúc này mới nghĩ tới nhờ vả tôi, anh có chuyện gì hãy nói cho tôi biết.

Tuy nhiên, dù trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng anh không hề do dự chút nào.

Điều đó đủ để chứng minh rằng, bất kể đối phương yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý.

Lâm Thanh Diện cũng rất vui mừng khi thấy chàng trai này như vậy, liền cười nói tiếp: Nếu tôi không trở về, cậu nhớ bảo vệ chị dâu của cậu, cậu nhất định phải cam đoan, cô ấy sẽ an toàn trở lại Địa Cầu.

Nỗi lo duy nhất của anh lúc này, liệu vợ anh có thể tự bảo vệ mình, nếu anh thực sự gặp bất kỳ nguy hiểm nào hay không.

Chính vì vậy anh đã lên tiếng nhắc nhở, hi vọng Triệu Tuấn có thể giúp đỡ chăm sóc vợ mình, để anh có thể hoàn toàn yên tâm.

Triệu Tuấn nghe xong những lời này, trầm mặc một hồi, rốt cục vẫn gật đầu.

Mặc dù lúc này, anh rất muốn từ chối anh chàng này.

Nhưng anh cũng biết rằng, tình hình này bây giờ không thể thay đổi, và anh chỉ có thể đồng ý để đối phương cảm thấy an tâm thoải mái hơn, không phải lo lắng về sau.

Trong trường hợp này, anh ta có thể có một chút cơ hội chiến thắng, khi đối mặt với những rủi ro sắp tới.

Nếu anh chàng này khi chui đầu vào hang cọp vẫn còn lo lắng, đó không phải là một điều tốt cho anh ta.

Nhưng mặc kệ, lúc này, anh vẫn nói với giọng điệu ghét bỏ: Nhìn cái mặt thật bực mình, vợ anh anh tự lo đi, cho tôi kiếu cái vụ này.

Sau một lúc dừng lại, anh tiếp tục nói.

Nếu anh thực sự lo lắng cho chị dâu, hãy bình an vô sự trở về, mọi chuyện khác đều vô nghĩa.

Lâm Thanh Diện nghe xong cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu, sau đó xoay người tự mình đi cứu con gái.

Hứa Bích Hoài lao tới Kết Giới, nhìn bóng dáng Lâm Thanh Diện dần xa, nước mắt lưng tròng.

Cô không thể không lẩm bẩm một mình.

Anh sao lại ngốc như vậy, sao không cho em đi cùng? Thêm một người cũng nhiều thêm một phần lực lượng.

Bây giờ tình huống sinh tử của con gái, vốn đã không thể đoán trước được.

giờ chồng cô lại phải mạo hiểm lớn như vậy, nên cô tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Lần này anh ra đi, nhưng sự ra đi rất khác biệt lần này, rất có thể lần này sẽ trở thành lời chia biệt của của vợ chồng, cô không kìm được, nước mắt tuôn rơi.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, họ không biết phải nói gì.

Bọn họ mặc dù có thể hiểu được loại cảm xúc này, nhưng họ lại không thể an ủi cô ấy vào lúc này.

Giờ cách tốt nhất, là để cô ấy trút bỏ cảm xúc trước, sau đó mới nói chuyện khi cảm xúc của cô ổn định.

Hứa Bích Hoài âm thầm khóc hồi lâu, sau đó kiên quyết lau nước mắt.

Kết giới này chắc cũng chỉ có thể ngăn cản chúng ta chừng một canh giờ, chị dâu đừng lo lắng, chúng ta đến lúc đó sẽ đi hỗ trợ Lâm huynh.

Sau khi Triệu Tuấn suy nghĩ kỹ càng, vẫn lo lắng Lâm Thanh Diện một mình đối mặt với nguy cơ, cho nên lúc này liền quyết định sẽ âm thầm theo sau Đến lúc đó cho dù trễ một bước, cũng có thể giúp được vào thời điểm quan trọng.

Cho nên lúc này mới trực tiếp an ủi Hứa Bích Hoài còn đang rơi lệ.

Không ngờ câu nói này cũng làm cho cô một tia hi vọng, lúc này cô mới lau nước mắt, mạnh mẽ đứng lên nói.

Tốt, đã như vậy, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng mọi người.

Triệu Tuấn nghe xong những lời này liền lắc đầu, sau đó nói.

Không, Lâm huynh đã gửi gắm chị dâu cho tôi.

trước khi rời đi.

Tôi sẽ không bao giờ để cho chị dâu có bất kỳ rủi ro nào.

Mình có thể vì huynh đệ chấp nhận đánh bạc với tính mạng, nhưng nếu như chuyện lần này thật sự giết chết bọn họ, Hứa Bích Hoài có thể nói là hy vọng cuối cùng của Lâm Thanh Diện.

Cho nên lần này, Triệu Tuấn tuyệt đối không thể đồng ý để cô mạo hiểm cùng bọn anh.

Lúc cô nói tới lời này, anh liền thẳng thắn dứt khoát từ chối.

Hứa Bích Hoài giọng cũng vô cùng kiên định, cô nói thẳng: Điều quan trọng nhất của đời người, chính là tình yêu và người thân.

Nếu trong chuyện này ngay cả chồng và con gái tôi cũng mất mạng, cậu nghĩ tôi còn có thể sống nổi sao? Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng, ngay cả Triệu Tuấn cũng không biết phải phản bác như thế nào.

Chỉ vì, Triệu Tuấn đã đồng ý với Lâm Thanh Diện, anh không thể để cô gặp nguy hiểm, cho nên anh tiếp tục lên tiếng.

Tôi đã hứa với Lâm huynh, nhất định phải chăm sóc chị dâu, cho nên lần này tôi thật sự không thể dẫn theo chị dâu cùng đi.

Nói xong anh dừng một chút, mới nói tiếp: Đừng lo lắng, dù sao chúng tôi nhất định cũng sẽ đưa Lâm huynh và Nặc Nặc trở về, không bao giờ để bọn họ có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Hứa Bích Hoài biết, cho dù mình có nói gì thì chàng trai này cũng sẽ không đồng ý, cho nên lúc này cũng không nói nhiều nữa.

Cô chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Kết Giới giải khai, nhưng trong lòng kiên định, bất luận như thế nào cũng đều sẽ đuổi theo.

Triệu Tuấn sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của cô, cho nên lúc này mới lén lút liếc mắt nhìn người khác.

Để lát nữa khi mọi người sẵn sàng lên đường, nhất định phải nghĩ biện pháp khống chế lại đối phương.

Chỉ có như vậy, sự an toàn của người phụ nữ này mới có thể được đảm bảo, cũng có nghĩa là anh đã không phụ lòng tin tưởng và sự giao phó của Lâm Thanh Diện đối với anh.

Người nhận được ánh mắt cũng gật đầu, chứng tỏ đã hiểu ý, lúc này mới xem như yên lòng.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà, anh liền tốc độ cao nhất như một cơn lốc lao tới chỗ của tà phái.

Trong lòng anh cực kỳ lo lắng cho con gái bé bỏng, nên anh không muốn chậm trễ một chút nào vào lúc này.

Nhưng không ngờ khi đi nửa đường, lại gặp Dao Trì.

Vốn dĩ đang nghĩ cô mang đến tin tức gì, nhưng anh cũng quyết định cho dù là như thế nào, cũng không để ảnh hưởng đến nội tâm, vững vàng suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn thấy một người nhỏ bé khác bên cạnh cô, anh sững sờ dụi mắt, đôi chân như mất lực, anh ngồi bệt xuống đất.

.

Đứa trẻ này không là ai khác, chính là tiểu hài nữ đang thương bị bắt cóc bấy lâu nay.

Lúc này anh chỉ biết mở mắt trừng trừng, cứ ngỡ đang ở trong mơ.

, một người cứng rắn như Lâm Thanh Diện,rất ít chuyện gì có thể làm anh yếu đuối, nhưng giờ đây anh không khỏi bật khóc.

Anh bật dậy,lao nhanh về phía trước, ôm vội con gái bé bỏng vào lòng, anh ôm thật chặt , như thể sợ bé lại biến mất.

Ba, con đã trở lại.

Nặc Nặc đã rất lâu không gặp lại cha, cho nên lúc này cũng hết sức kích động.

Nép mình trong vòng tay cha mình, bé khóc lóc thảm thiết.

Dao Trì nhìn cảnh tượng trước mắt, thất thần đứng sang một bên,hai người,một lớn một nhỏ nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cô cũng không muốn mở miệng, để dành thời gian cho hai cha con họ.

Sao rồi bé yêu? con không bị tổn hại gì sao? Hiện tại trong người có khó chịu gì không? Lâm Thanh Diện khóc một hồi lâu mới tỉnh táo lại, anh không thể chú ý đến bất cứ gì ngoài việc dán chặt mắt vào con gái của mình.

Cuối cùng con gái cũng đã trở về với mình, điều anh lo lắng nhất là cơ thể hài tử có bị thương tích gì không.

Nặc Nặc đương nhiên hiểu được sự lo lắng của cha mình, cho nên lúc này chỉ nũng nịu lắc đầu, sau đó mở miệng an ủi, xoa dịu cảm xúc của cha mình.

Ba, đừng lo lắng, con không có việc gì, cha không nghĩ con đã bình an trở lại rồi sao? Nói xong, bé nhìn qua Dao Trì, nói với anh, Người cô này đang còn ở đây, ba ba, ba trước nên lau nước mắt đi, nếu không sẽ thật sự rất xấu hổ đó.

Lâm Thanh Diện nhìn xem tiểu nữ này lại dám giễu cợt mình, anh không khỏi nở nụ cười.

Tuy nhiên, anh cũng hiểu con gái mình, không muốn để mình tiếp tục như vậy, nên không khỏi quay đầu lại, cười xin lỗi với Dao Trì rồi nói.

Xin lỗi cô, vừa rồi tôi như người mất trí.

Dao Trì nghe những lời này, chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó nói: Cha con anh đã lâu không đoàn tụ, đột ngột gặp lại thế này, có trạng thái như vừa rồi chỉ là bình thường, chúng ta bây giờ nhanh đi về đi, chắc hẳn những người khác cũng đang lo lắng.

Lâm Thanh Diện lúc này mới nhớ ra, những người khác vẫn đang bị mắc kẹt trong Kết Giới nên cũng gật đầu.

Ba người vội vàng trở về nhà của anh, càng nhanh càng tốt.

………………………….

Những người này cũng đang nghĩ cách đi giải cứu anh khi Kết Giới giải khai.

Không ngờ ba người bọn họ lại đột ngột xuất hiện ở đây, tự nhiên vẫn rất phấn khích.

Nhất là khi thấy anh trở về lần này, còn có cả Nặc Nặc cũng về cùng, nên tự nhiên mọi người càng hết sức cao hứng.

Rốt cuộc, dù thế nào đi nữa, họ cũng ở đây là để cứu tiểu hài tử, và bây giờ tiểu nữ đã trở lại, đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã kết thúc.

Hứa Bích Hoài vô cùng kích động khi nhìn thấy con gái, liền nhào tới ôm con gái vào lòng, khóc lớn: Con gái bảo bối của mẹ, lần này con chịu khổ rồi.

Là do bố mẹ không tốt nên con phải chịu ủy khuất.

Tuy rằng chuyện lần này là do tà phái ác độc gây ra, nhưng làm cha mẹ như bọn họ, làm sao không cảm thấy có lỗi.

Cảm xúc này ngày thường có thể kìm nén được, nhưng ngay khi nhìn thấy con gái, nó hoàn toàn bùng phát hẳn ra, muốn kiềm chế cũng không thể kiềm chế được.

Đặc biệt là Hứa Bích Hoài, cô rất hối hận, vì đồng thời mình và Nặc Nặc bị kẻ ác bắt đi, nhưng lại phải rời xa Nặc Nặc.

Nặc Nặc khi ở tà phái rất thông minh, điềm đạm, nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ.

Sau khi nhìn thấy mẹ vào lúc này, tất cả những nổi đau khổ và sự sợ hãi kìm nén trong lòng bấy lâu cũng trào dâng, vì vậy bé cũng nhào vào vòng tay của mẹ và bắt đầu nức nở khóc lớn.

Nhìn cảnh này ai cũng xót xa, nhưng họ biết không còn cách nào an ủi, nên tất cả đều im lặng chờ hai mẹ con bình tĩnh trở lại.

Triệu Tuấn lúc này mới đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, nghi hoặc hỏi: Lâm huynh, làm sao nhanh như vậy đã đem hài tử về được? Theo lý mà nói, anh hẳn là còn chưa tới vị trí bọn hắn mới đúng.

Lâm Thanh Diện đứng là rời khỏi đây cũng không bao lâu, hiện lại mang theo nhi tử trở về, tình huống này có chút khác thường.

Khi những người khác nghe thấy lời này, tất cả đều nghi ngờ nhìn sang, hiển nhiên là họ quan tâm đến tình huống này hơn.

Nghe xong câu này, Lâm Thanh Diện chỉ mở miệng cười nói.

Lần này tôi phải cảm ơn Dao Trì, tôi còn chưa đi bao xa đã thấy cô ấy cùng Nặc Nặc trở về, cho nên bọn tôi liền trở lại đây.

Nghe xong những lời này, mọi người đều khá nhẹ nhõm, dù sao thì cuối cùng tieur nữ cũng đã qua cơn nguy hiểm, cả gia đình ba người có thể đoàn tụ.

Triệu Tuấn càng cao hứng, lúc này mới nói thẳng: Tôi đã nói rồi, trời không tuyệt đường người, hài nữ này nhất định sẽ bình an vô sự trở về, hiện tại thật là tốt, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.

Hứa Bích Hoài sau khi ôm lấy nữ nhi khóc hồi lâu, giờ cũng bình tĩnh trở lại, lúc này cô nói: Lần này để con chịu ủy khuất.

Về sau ba mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.

tuyệt đối sẽ không để cho con chịu thống khổ như lâu nay.

Thực ra, ngay cả khi hài nữ đã trở về, lòng cô vẫn tràn ngập áy náy.

Cô cảm thấy, nếu ngay từ đầu mình cẩn thận hơn, thì sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như thế này, và con gái bé bỏng của cô đã không phải chịu thử thách lớn như vậy.

Mặc dù bây giờ bé đã trở lại, và thấy rằng cơ thể của bé dường như không bị tổn thương, nhưng chắc chắn, bé đã rất đau khổ trong thời gian vừa qua.

Chỉ cần cô nghĩ đến những cực khổ mà con gái cô phải gánh chịu trong tay của tà phái, cô vẫn thấy đau âm ỉ trong lòng.

Nếu có thể, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả những điều này vì con gái mình, nhưng cô cũng biết rằng điều đó là không thể.

Nặc Nặc nhu thuận ngước nhìn mẹ.

đưa tay lau nước mắt cho mẹ, sau đó bắt đầu xoa dịu cô.

Mẹ, mẹ đừng lo lắng điều gì.

Thực ra con cũng không phải chịu nhiều đau khổ.

Những người kia căn bản không làm gì được con.

Khi nói xong điều này, bé dừng lại một lúc, sau đó mới kể về hoàn cảnh mà bé đã phải chịu đựng.

Nhưng khi nghe con gái nói, chúng không có cách gì hạ độc con gái anh bằng bất cứ cách nào, Lâm Thanh Diện vẫn thập phần lo lắng cho thân thể của hài nữ.

Vì vậy lúc này anh mới nói: Nặc Nặc, con ngoan, để ba ba kiểm tra con một chút, xem thân thể con có vấn đề gì không.

Nói xong , Lâm Thanh Diện không do dự, mà liền kéo cổ tay con gái, bắt đầu bắt mạch.

Sau khi nghe thấy những lời này, những người khác cũng bắt đầu lo lắng.

Tất cả đều ở đây trầm ngâm chờ kết quả kiểm tra của Lâm Thanh Diện.

Sau khi Lâm Thanh Diện cẩn thận chẩn đoán và điều trị, cuối cùng xác định thân thể Nặc Nặc không có gì dị thường.

Lúc này mới xem như yên lòng, bất kể nói thế nào, chỉ cần nữ nhi bình an vô sự thì thật là tốt.

Lúc này anh cũng nhớ ra chuyện có chỗ hơi không hợp lý, nên hỏi thẳng: Nặc Nặc, con nói cho cha biết, vì sao hang động nơi con bị giam giữ đột nhiên sụp đổ, con quay lại như thế nào? Câu hỏi này luôn là mối nghi ngờ lớn nhất trong đầu anh.

Nói một cách logic, con gái anh dù thông minh đến đâu, khi hang đá sập xuống thì cũng phải bị thương nhẹ, nhưng rõ ràng, thân thể bé lại không có gì bất thường.

Cho nên vào lúc này, anh hỏi thẳng chuyện gì đã xảy ra.

Nặc Nặc nghe cha hỏi vấn đề này, bé xuy nghĩ một chút rồi nói: Kỳ thực, khi hang động sụp đổ, có một người mặc áo choàng đen đã cố gắng cứu con.

Nói xong, bé trực tiếp kể hết cho mọi người biết lúc bé gặp người áo đen, sau đó bé được người kia cứu như thế nào….

.

Lâm Thanh Diện sau khi nghe những lời này càng thêm nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi: Vậy thì con còn nhớ người áo đen cứu con trông như thế nào không? Vốn dĩ người này đã cứu con gái của anh, nên anh cũng sinh lòng cảm kích.

Đột nhiên người này xuất hiện, trên người mặc toàn một màu đen, trông rất thần bí, làm cho trong lòng anh dâng lên một tia cảnh giác.

Lúc này đương nhiên phải cẩn trọng hơn một chút, ít nhất sau khi đã làm rõ những nghi ngờ, anh mới có thể an tâm.

Nặc Nặc sau khi nghe xong câu này, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói.

Thực ra,ông ấy luôn đeo mặt nạ, vì vậy con không biết ông ấy trông như thế nào.

Mọi người nghe xong câu này đều không khỏi nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy có trạng thái khác thường ở đây.

Vừa định hỏi gì đó, Nặc Nặc lại nói: Tuy người này tính cách có chút cổ quái, nhưng từ khi đã cứu con về sau, ông ấy đối con cũng không tệ, hẳn là không có ác ý gì.

Phải biết, từ khi bé được cứu bởi tên này, bé đã được an bài trong sơn trang.

Và ăn uống cũng đều là tốt nhất, nên giờ phút này, tiểu hài tử trong lòng tự nhiên vẫn là rất cảm kích đối phương.

Vì vậy, bé trong tiềm thức bắt đầu nói về người kia, hơn nữa còn chủ động nói người kia, không có ác ý với bé.

Lâm Thanh Diện khi nghe con gái nói lời này cũng nhẹ gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.

Thế là anh quay đầu lại hỏi Dao Trì, Trong chính phái chúng ta, Có vị đại sư nào mặc áo choàng đen mà lại thích đeo mặt nạ không? Nếu người cứu con gái anh là người chính phái, thì có lẽ anh không cần quá lo lắng.

Nhưng nếu đó là một âm mưu có chủ đích của tà phái thì chuyện này có thể gặp nhiều rủi ro hơn.

Dao Trì đương nhiên hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, lúc này mới cẩn thận nhớ lại.

Suy nghĩ một chút, cô nói: Quả nhiên có một vị trưởng lão tên là Tiêu Dao tử.

Nói xong, cô ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: Người này làm việc, luôn thích làm gì thì làm, chỉ bởi vì khuôn mặt xấu xí, cho nên một mực mang theo mặt nạ.

Nghe xong câu này anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, người này nếu là người chính phái thì cũng an tâm rồi.

Dao Trì lúc này mới tiếp tục nói: Theo như lời Nặc Nặc vừa nói, đeo mặt nạ, mặc áo choàng đen, tính cách kỳ quái, hẳn là Tiêu Dao tử tiền bối.

Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn yên tâm khi nghe những lời này.

Chỉ cần người cứu con gái mình không phải là thành viên của tà phái, thì mọi chuyện có thể được giải thích rõ ràng, và không cần phải lo lắng nhiều về điều đó.

Cho nên lúc này anh rất muốn cảm tạ Tiêu Dao tử tiền bối kia.

Vì vậy anh lại nói với Dao Trì: Cô có thể liên lạc với Tiêu Dao tử tiền bối không? dù sao bây giờ ông đã cứu Nặc Nặc, tôi luôn muốn cảm tạ.

Dao Trì lắc đầu xấu hổ sau khi nghe những lời này.

Sau đó cô nói với giọng điệu lo lắng hơn: Tiền bối Tiêu Dao tử đến cùng vẫn luôn là Thần Long vô hình, thấy đầu mà không thấy đuôi, mà lại là người rất cổ quái.

Bây giờ không ai có thể đoán ra được, ông đang ở đâu.

Cô ta dừng một chú, rồi tiếp tục: Nếu anh muốn tìm ông ta, tôi e rằng không thể.

Người này luôn làm bất cứ điều gì ông ta muốn, trừ phi chính ông tự hiện thân.

Rất khó để chúng ta tìm được ông ta.

Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút tiếc hận khi nghe những lời này, nhưng cũng không quá để ý.

Dù tiếc vì không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn, nhưng chỉ cần con gái anh được người chính phái cứu là được.

Và bây giờ con gái đã trở về, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nên đương nhiên anh không cần lãng phí thời gian vào chuyện này nữa.

Vì vậy, lúc này, tôi chỉ nói với vẻ tiếc nuối: Vì đã như vậy, sau này tôi chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn sau khi gặp phải nó.

Chỉ là tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ sự ân cần này.

Cho nên lúc này, anh chỉ có chút tiếc nuối mở miệng nói một câu: Đã như vậy, cũng chỉ đành tương lai gặp được, tôi mới có thể nói lời cảm tạ.

Trong mọi trường hợp, người kia được coi là đã cứu con gái anh, và ông ta cũng là ân nhân lớn nhất của anh.

Phải biết rằng, nếu không có Tiêu Dao tử tiền bối đó, con gái anh không biết sẽ bị mắc kẹt ở đó bao lâu, cho dù tự anh đi, ngay từ đầu cũng có thể không cứu được nữ nhi.

Sau khi nghĩ đến điều này, anh bắt đầu cảm thấy có lỗi với con gái mình, nên lúc này anh mới bước đến ôm con gái và nói nhỏ: Nặc Nặc, đừng lo lắng, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ con, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho con lâm vào nguy hiểm lần nữa.

Nặc Nặc sau khi nghe những lời này cũng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nói: Từ trước đến nay con luôn tin tưởng ba.

Lần này không phải là lỗi của ba.

Chính là những người kia quá nham hiểm và xảo quyệt.

Hai vợ chồng không khỏi cảm thấy áy náy, trong khi con gái mình lại vô cùng hiểu chuyện.

Nhưng dẫu sao, cuộc đoàn tụ của ba người bây giờ, cũng là cái kết đẹp nhất dành cho họ.

Nhìn thấy cảnh này, những người khác cũng sáng suốt rời đi nơi này, Để lại không gian cho ba người một nhà bọn họ.

Nhưng điều mà Lâm Thanh Diện không hề hay biết, là Nặc Nặc đã trở thành con mắt của Tà Vương.

Một âm mưu lớn hơn sắp diễn ra … Anh cũng nên biết, tiểu nữ của anh có tiềm lực rất to lớn.

Nếu có thể bước vào con đường tu hành, tương lai có thể tự bảo vệ chính mình.

Những người chính phái biết tin Nặc Nặc đã được cứu về, liền phái người đến gặp Lâm Thanh Diện, bàn với anh, muốn tiểu nữ của anh bái bái sư.

Dù sao trong thể nội của bé, năng lượng ẩn chứa thực tế là quá siêu phàm.

làm cho những người này chờ mong, thiên giới sẽ có người thực sự đối kháng với tà phái.

Nếu tiểu nữ có thể được truyền dạy một cách chính xác, kích thích tối đa năng lượng ẩn tàng này, tình cảnh của chính phái trong tương lai sẽ có thể thay đổi.

Nghe xong những lời này, Lâm Thanh Diện trầm mặc nhất thời, không phải là anh không biết năng lực của con gái mình.

Chỉ là, nếu thực sự cho con gái tu hành vào lúc này, anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Chư vị tiền bối, không phải chúng tôi không muốn đáp ứng yêu cầu của các vị, chỉ là nữ nhi bây giờ vừa mới bị bắt cóc trở về… Lời nói của Lâm Thanh Diện có vẻ hơi khó xử.

Lần này con gái mình bị tà phái bắt cóc, chịu rất nhiều tổn thương tinh thần, giờ hai vợ chồng anh chỉ muốn bù đắp cho con gái, tránh cho Nặc Nặc bị thương tổn lần nữa.

Nếu bảo anh cho con gái mình đi tu hành vào thời điểm này, e rằng vợ anh trước sau gì cũng không đồng ý.

Chính vì vậy mà Lâm Thanh Diện có phần lúng túng, khi đối mặt với yêu cầu của những người chính phái này.

Suy cho cùng, điểm mấu chốt để những người chính phái này yêu cầu như vậy.

cũng là vì muốn tốt cho Nặc Nặc và chính mình.

Sau khi nghe xong những lời này, những người chính phái đầu tiên là nói vài lời lấy lòng anh, sau đó nhíu mày, tiếp tục thuyết phục: Tấm lòng cha mẹ đối với con mình, chúng tôi có thể lý giải, nhưng anh cũng phải vì tương lai của tiểu nữ mà cân nhắc.

Sức mạnh của tà phái lúc này quá quá mức cường đại, và nó đã gây ra mối đe dọa, uy hiếp cực lớn lớn cho họ, cho thiên giới.

Lúc này, họ không muốn từ bỏ hy vọng duy nhất của mình.

Vì vậy họ trực tiếp tiếp tục thuyết phục anh.

Tiểu nữ của anh, trên thân ẩn chứa loại năng lượng khổng lồ, liền chú định cả đời này bé sẽ không bình thường, để ở bên chính phái chúng ta, đó có thể là một điều cực kỳ tốt cho Nặc Nặc.

Một trong những trưởng lão nói bằng lý trí và thấu tình đạt lý, chỉ để thuyết phục Lâm Dương đồng ý vấn đề này.

Khi Lâm Thanh Diện nghe ông ta nói đến chuyện này, không khỏi nhíu mày.

Bởi vì anh biết đối phương nói gì cũng đúng, con gái anh có năng lượng to lớn ẩn tàng như vậy, thì một ngày nào đó, cả thiện và ác cũng sẽ theo đuổi quyết liệt.

Hôm nay, những người này tới, chỉ đang thảo luận với chính anh, để cho con gái của anh, bái sư học nghệ mà thôi.

Để không bị đe dọa đến lợi ích của bản thân, những kẻ tà phái chắc chắn sẽ thực hiện những hành động điên cuồng hơn nữa.

Nghĩ về vụ bắt cóc con gái mình cách đây một thời gian, cũng có thể thấy được điều đó.

Lần trước, con gái anh may mắn gặp được tiền bối Tiêu Dao tử, nếu không gặp được ông ta, có lẽ hài nhi vẫn còn bị giam giữ.

Cho nên lúc này Lâm Thanh Diện có chút động tâm, nhưng cũng có chút do dự, vì nữ nhi niên kỷ còn rất nhỏ.

Những người chính phái này cũng thừa biết anh đang lo lắng chuyện gì, thế là lúc này liền trực tiếp mở miệng trấn an nói: Lâm huynh, anh yên tâm đi, chỉ cần anh để Nặc Nặc bái nhập môn hạ của tôi, chúng tôi nhất định sẽ xem bé như nữ nhi ruột thịt của mình mà chiếu cố, tuyệt sẽ không để nữ nhi này bị ủy khuất hoặc tổn thương.

Vừa nói xong, những người khác cũng nói theo và thuyết phục.

Đúng thế, chỉ cần bé bái nhập môn hạ chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ dốc hết khả năng của mình để bảo vệ tiểu nữ, và chúng tôi sẽ không bao giờ để cho tà phái có cơ hội làm hại tiểu nữ.

Lâm Thanh Diện im lặng sau khi nghe những lời này.

Thực ra lúc này, lòng anh đã rung động trước sự thuyết phục của những người này rồi, nhưng anh lo, không biết con gái mình có chịu được nổi khổ cực, khi bước vào tu hành hay không.

Đồng thời phải đề phòng tà phái, nhân cơ hội nghĩ cách hại nữ nhi.

Thế nhưng nếu thật sự đi theo bên người hai vợ chồng mình, cũng chưa chắc trăm phần trăm an toàn Nghĩ lại những gì xảy ra lần trước, càng chứng minh được điểm này, nếu thực sự theo những người này bái sư học nghệ, có lẽ sẽ là một điều tốt cho con gái của anh.

Kết quả là sẽ có những người chính phái, bảo vệ sự an toàn cho con gái của anh.

Thứ hai, con gái anh có thể học hỏi một ít bản lĩnh từ những người này, và con sẽ có thể tự bảo vệ mình, khi gặp nguy hiểm một lần nữa.

Chỉ nghĩ đến việc con gái anh vừa về, và sắp bị chia xa, người vợ bên cạnh anh, có thể sẽ cảm thấy có chút không thể chấp nhận được, nên anh cau mày nói: Không phải tôi không chịu hứa với tiền bối, nhưng nữ nhi bây giờ mới được đón về.

Đương nhiên, vợ tôi vẫn mong được chăm sóc tiểu nữ nhiều hơn.

Khi những người chính phái nghe được những lời này, làm sao không biết, anh đã động tâm.

Vì vậy, ông tiếp tục thuyết phục anh.

Lâm huynh là một hào kiệt chân chính thực sự.

Đương nhiên nên biết rằng, lợi ích của mọi người phải được đặt lên hàng đầu trong mọi việc.

Nói xong, ông dừng một chút rồi nói tiếp: Huống chi, bây giờ đi theo chúng tôi cùng một chỗ bái sư học nghệ, đối với hài nhi này mà nói, cũng là một sự cam đoan cơ hội an toàn.

Sau khi những người khác nghe thấy lời này, họ tiếp tục lên tiếng đồng tình: Đúng vậy, hiện tại anh không thể chần chừ nữa, chỉ cần đồng ý để tiểu nữ này đi cùng chúng ta.

Nghe xong những lời này, Lâm Thanh Diện rốt cục củng cố tâm tư trong lòng.

Chính là đồng ý yêu cầu của những người này, cho Nặc Nặc tiến đến bái sư học nghệ.

Vì thê, tại thời điểm này, anh nói với họ: Được rồi, vì tất cả các tiền bối đã nói đến mức độ này, vậy tôi sẽ đồng ý.

Sau khi nghe những lời này, những người chính phái không khỏi xuất thần trong lòng.

nhịn không được một trận cuồng hỉ(vui mừng điên cuồng) Lâm Thanh Diện tiếp tục nói, yêu cầu bọn họ cam kết sự bảo hộ cho tiểu nữ.

Nhưng các tiền bối cũng phải đáp ứng tôi, vô luận như thế nào cũng không thể để tiểu nữ này tổn thương đến mình, cũng không thể bị người khác tổn thương! Nghe xong những lời này, người chính phái không chút do dự, liền trực tiếp mở miệng cam đoan .

vô luận như thế nào đều sẽ bảo vệ tốt Nặc Nặc.

Tuyệt sẽ không được để bé tổn thương đến bản thân mình, Lâm Thanh Diện hạ quyết tâm cuối cùng, sau đó để người chính phái đưa nữ nhi đi, chính thức bước vào tu hành.

Lúc này, điều mà những người chính phái không hề hay biết, là Tà Vương đang ẩn nấp trong thể nội của Nặc Nặc, theo dõi từng hành động cử chỉ của chính phái.

Giờ phút này, hắn tự nhiên cũng biết, Nặc Nặc đã thành công thâm nhập tại chính phái,thông qua việc bái sư học nghệ.

Vì vậy, hắn không thể không nở một nụ cười đắc thắng.

muốn dùng năng lượng của tiểu gia hòa này để đánh bại chúng ta sao,quả thự chính là si tâm vọng tưởng, lần này ta nhất định khiến các ngươi nợ máu trả bằng máu.

Sau khi nói xong câu này, hắn không tiếp tục trì hoãn, mà trực tiếp đi về phía dãy núi Thiên Sơn.

Lý do chính của hắn lên Thiên Sơn lần này là lấy được Hạo Nhiên thạch, để có thể biến phân thân của hắn thành một cường giả chính phái.

Điều này khiến cho kế hoạch của hắn thuận lợi hơn, kết quả sau khi tìm kiếm một phen, hắn rất dễ dàng tìm được Hạo Nhiên thạch, sau đó đem phân thân hắn hoàn tất chuyển đổi.

( Phân thân hắn giống như Tiểu Kim Nhân của Lâm Thanh Diện.

) Sau khi hắn chuyển biến thành công sức mạnh của phân thân của mình, Tà Vương sắp xếp để phân thân của mình trà trộn vào Chính Dương Môn, nơi Nặc Nặc đang ở.

Phân thân Tà Vương trở thành đệ tử ngoại môn, muốn chờ cơ hội để hoạch định chiến lược cho riêng mình.

Nặc Nặc hầu như ngày nào cũng được bảo vệ nghiêm ngặt kể từ khi vào Chính Dương Môn.

Phân thân của Tà Vương, sau khi tới đây, cơ hồ rất khó có cơ hội gặp mặt cùng đối phương.

Thế là hắn chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối, tùy thời hành động, Nặc Nặc mặc dù vừa mới bắt đầu quyết định đến học nghệ, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng bây giờ bé cũng kịp thích ứng.

Bé cũng theo dõi từng bước những người này mỗi ngày, để biết được những gì bây giờ nên học.

Muốn làm cho thể nội Thánh thể của tiểu nữ này thức tỉnh, chỉ sợ vẫn là cần một chút cơ duyên mới được.

Chính Dương chân nhân, chưởng môn Chính Dương Môn, mỗi ngày đều nghiên cứu cách kích phát năng lượng, trong cơ thể Nặc Nặc.

Chỉ có triệt để, để thân hồn Nặc Nặc thức tỉnh, chính phái mới có thể chân chính quật khởi.

Đây cũng là nguyên do rất trọng yếu, khiến trước đây ông nhận Nặc Nặc làm đồ đệ.

Chỉ là từ khi tiểu nữ này tới đây về sau, ông cơ hồ ngày ngày đều nghiên cứu biện pháp, thế nhưng là hết lần này tới lần khác, không có chút nào tiến triển.

Lúc này đây tự nhiên ông thấy rất lo lắng, mặc dù ông đã nhận tiểu nữ này làm đồ đệ, nhưng rất nhiều kẻ tà phái vẫn đang có mưu đồ về tiểu nữ này.

Đây là lý do tại sao kể từ khi Nặc Nặc đến Chính Dương Môn, ông ta đã đề phòng nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai có cơ hội tiếp xúc với Nặc Nặc.

Nhưng hiện tại ông muốn kích hoạtthức tỉnh năng lượng này trong thể nội Nặc Nặc, vẫn là không có chút manh mối.

Nhưng cũng không thể cứ bảo vệ tiểu nữ như thế này, không để bé làm gì.

…………………………………….

Nặc Nặc tuổi tuy không lớn, mới mấy ngày trước đến đây, giờ liền có thể thích ứng, tự kiềm chế, nhưng hiện tại đã bắt đầu có chút mỏi mệt.

Thế là hôm nay, nhịn không được nên lôi kéo tay Chính Dương chân nhân mở miệng làm nũng: Sư phụ, con hứa sẽ không ra khỏi núi, mỗi ngày có thể đi dạo một vòng Chính Dương môn được không? Thật ra bé cũng biết, những người này đang bảo vệ mình, nên bé cố kiềm chế hành động của mình, chính vì vậy mà sau khi đến đây, cô không hề khóc lóc làm phiền.

Nặc Nặc vốn dĩ rất thông minh, tính cách sớm đã trưởng thành, cộng thêm lần trước bị bắt cóc đã rèn luyện bản lĩnh, những chuyện này bé vẫn có thể hiểu được và chấp nhận.

Nhưng dù sao, bé vẫn có bản tính của một thiếu niên, ở lâu một chỗ sẽ khó tránh khỏi khó chịu, nên bé đã nghĩ đến việc tản bộ chung quanh sư môn du ngoạn, hẳn là cũng không có việc gì xảy ra.

Tuy rằng Chính Dương chân nhân thật sự vẫn có chút lo lắng, nhưng ông vẫn cho rằng, với cảnh giới của mình, nếu có cái gì dị thường phát sinh bên trong phạm vi môn phái, ông cũng có thể cảm nhận được ngay lập tức.

Cho nên lúc này ông mới nói: Sư phụ biết con trong khoảng thời gian này buồn chán, nếu như vậy, con ngày ngày có thể trong vòng phạm vi sơn môn, ngoại môn chơi đùa cũng được.

Nhớ không được đi xa.

càng không được thoát khỏi phạm vi tầm mắt sư huynh đệ.

Những tiền bối trong môn phái, đã bố trí các sư huynh chung quanh Nặc Nặc, nhằm để bảo vệ Nặc Nặc.

Nhưng tiểu nữ này người nhỏ mà ma mãnh, nếu thật sự thoát ra khỏi phạm vi kiểm soát của những sư huynh này, e rằng cũng rất dễ gặp nguy hiểm.

Chính vì điều này, mà ông đã căn dặn Nặc Nặc rất nhiều.

Nặc Nặc đương nhiên rất vui, khi nghe mình có thể được nới lỏng một số hạn chế, vì vậy bé nhanh chóng đồng ý.

Phân thân Tà Vương đã ở Chính Dương Môn từ lâu, cũng đã lấy được lòng tin của các đệ tử bên ngoài rồi.

Bất quá vì lúc trước, Nặc Nặc bị bảo hộ nghiêm mật, cho nên đệ tử bên ngoài bọn họ không có cơ hội tiếp xúc.

Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới luôn không có hành động, bây giờ rốt cục nhìn thấy đối phương, có thể đi ra tới bên ngoài phạm vi thế lực kiểm soát để du ngoạn, hắn liền trực tiếp nắm lấy cơ hội, đem một loại kịch độc giao cho Nặc Nặc.

Làm sao lại có một dạng khí tức quái lạ tới gần Tiểu Nặc Nặc như vậy? Phản thân Tà Vương sau khi giao độc dược cho Nặc Nặc, cũng bị Chính Dương chân nhân đồng thời cảm nhận được.

Mặc dù Chính Dương chân nhân hiện tại, không thể xác nhận thân phận của người kia, nhưng ông có linh cảm rất xấu, vì vậy lập tức bắt tay vào kiểm tra.

Không có vẻ gì khả nghi, nhưng là vừa rồi mới tiến vào Chính Dương Môn của ta.

Nếu như thế này, có lẽ là tiểu tử mới tới gần đây.

Chính Dương chân nhân nói.

Bởi vì Nặc Nặc tình cảnh hiện tại mười phần nguy hiểm, cho nên Chính Dương chân nhân, tự nhiên là không thể nào bỏ qua bất luận một điểm khả nghi nào.

Dù là Tà Vương, đã đem phân thân của mình chuyển đổi thành người chính phái.

Nhưng loại biến hóa đơn giản này, chỉ có thể ẩn thân đối với những cao thủ bình thường, đối với những cao nhân có cảnh giới như Chính Dương chân nhân vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu.

Mặc dù hiện tại dường như không có sơ hở, nhưng trên người bé vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của một tia tà khí.

Thế là ông liền quyết định, mặc kệ gia hỏa này đến cùng là thân phận gì, đều muốn đem nguy hiểm kia, tiêu diệt từ trong vô hình Vì vậy, ông vội vàng gọi tới Nặc Nặc, và hỏi xem lúc đó có gì bất thường không.

Hôm nay đi chơi, có người lạ nào đụng vào người con không? Nặc Nặc đã bị phân thân của Tà Vương khống chế, lúc này tự nhiên đáp ứng theo điều khiển của đối phương, một mực lắc đầu nói không có gì khác thường.

Hôm nay con vừa ở chỗ đệ tử môn phái bên ngoài xem luyện kiếm một hồi, những người tiếp xúc với con đều là sư huynh bên trong môn phái.

Không có gì kỳ quái.

Chính Dương chân nhân nhìn thấy vẻ ngây thơ của đứa trẻ, cũng biết đối phương không có nói dối, nhưng trong lòng cũng không yên tâm.

Bởi vì ông ấy biết rằng, đứa trẻ này luôn khôn khéo, linh cơ cẩn thận, và nếu ai đó cố tình tiếp cận, nhất định sẽ có chỗ đề phòng.

Tên đó rõ ràng là một người lạ, nhưng đứa trẻ lại cảm thấy không có gì bất thường, điều này cũng có phần không bình thường.

Vì vậy, mặc dù không thể xác nhận danh tính của Tà Vương, nhưng ông vẫn quyết định loại bỏ phân thân này trước.

Dù là những người chính phái, phương châm hành đạo là cứu người.

nhưng đôi khi họ cũng đặc biệt tuyệt đối cẩn trọng, thà giết nhầm chứ không bao giờ để xảy ra chuyện nguy hiểm.

Bây giờ trong thân thể Nặc Nặc ẩn chứa Thánh thể, cơ hồ quan hệ đến toàn bộ sự hưng suy của chính phái.

Ngay lúc này, bọn họ cũng không quan tâm, dùng nhiều một chút thủ đoạn để đạt được điều cần biết.

Vì vậy trước mặt nhi tử, tuy rằng ông không nói gì, nhưng ông trực tiếp đi tới nơi đệ tử bên ngoài, một mình gọi ra phân thân của Tà Vương.

Ai cho phép ngươi tiếp cận Tiểu Nặc Nặc? Chính Dương chân nhân trực tiếp mở miệng chất vấn, phân thân Tà Vương không ngờ thân phận mình bị bại lộ nhanh như vậy, tuy rằng không quá quan tâm, nhưng lúc này vẫn giả bộ rất bối rối.

Vốn định không chịu thừa nhận, nhưng không ngờ, đối phương căn bản không cho hắn nhiều cơ hội giải thích.

Chính Dương chân nhân thực lực rất mạnh, hồn lực trong cơ thể cũng khá cường đại, đơn giản chỉ một cái phẩy tay, liền trực tiếp đem phân thân tà vương trực tiếp tiêu diệt.

Mặc dù Tà Vương mất một phân thân, trong lòng cũng cảm thấy rất tức giận, đồng thời đối với chính phái, làm ra loại thủ đoạn này, cũng hết sức khinh bỉ.

Hiện tại sử dụng loại thủ đoạn này, trực tiếp bóp chết dù là một tia manh mối, có khác gì tà phái của ta đâu? Tà Vương lúc này đang thầm mắng Chính Dương chân nhân, nhưng thật ra hắn cũng không có gì lo lắng, bởi vì chính mình vẫn có thể khống chế Nặc Nặc.

Nặc Nặc không hề hay biết mình đã bị khống chế, nên nhanh chóng hạ độc Chính Dương chân nhân mỗi ngày, theo điều khiển của Tà Vương.

Chính Dương chân nhân thật sự đang nghiên cứu, cách thức tỉnh thể nội Thánh thể trong tiểu nữ này, nên hầu như ngày nào ông cũng đến thăm Nặc Nặc.

Đồng thời, bởi vì Nặc Nặc chỉ là một đứa trẻ, nên ông cũng không có chút nào phòng bị Nặc Nặc.

Nặc Nặc hoàn toàn bị khống chế, nên căn bản không biết mình đang làm gì.

Cứ như vậy hai người bọn họ, một người không phòng bị, một người hoàn toàn không biết, độc tố cứ vậy lặng lẽ thâm nhập vào trong thể nội của Chính Dương chân nhân từng chút một.

Trong nháy mắt, Nặc Nặc đã đến Chính Dương môn một một thời gian, những ngày này, mỗi ngày đều học một chút võ nghệ cơ bản để phòng thân.

Nhưng trên thực tế, ông chưa nghĩ ra biện pháp thức tỉnh thần hồn trong cơ thể Nặc Nặc.

Điều này cũng làm cho trên dưới Chính Dương Môn có chút lo lắng khẩn trương, bởi vì tiểu nữ này bây giờ, lưu tại Hạ Môn cũng có một khoảng thời gian, nếu là không tìm ra biện pháp giải quyết, đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Những người của tà phái độc ác đó, thời thời khắc khắc đều có chủ ý với tiểu nữ này.

Dù đã đề phòng và rất cẩn trọng, nhưng đến một lúc nào đó, họ có thể bị những người này lợi dụng.

Ngoài ra, những người chính phái khác cũng đang chằm chằm theo dõi sự tiến triển của họ, nếu không có gì đột phá, e rằng họ sẽ không hài lòng.

Có vẻ như chúng ta vẫn phải gấp rút, nghĩ cách kích thích tiềm năng của tiểu nữ này.

Chính Dương chân nhân sau khi giao tiếp với Nặc Nặc trong một ngày, trong lòng âm thầm suy tư.

Hiện tại không còn nhiều thời gian cho bọn họ, đương nhiên không thể tiếp tục trì hoãn như vậy được nữa, cách tốt nhất lúc này là nhanh chóng tìm ra bước đột phá.

Thời gian cứ một ngày, một ngày trôi qua, trong nháy mắt Nặc Nặc đi vào sơn môn, đã trên dưới một tháng.

Vào ngày này, bé đang tu luyện cùng sư huynh về sở học võ nghệ của mình.

Đột nhiên, bé nghe thấy một sư huynh khác đến gọi bé.

Nặc Nặc tiểu sư muội, sư phụ cho gọi muội đến đại điện.

Nặc Nặc mặc dù không biết có chuyện gì, hôm nay sư phụ lại gọi mình, nhưng vẫn nhu thuận đáp ứng , sau đó đi tới Trong đầu vẫn tràn đầy nghi hoặc, chỉ khi bé vừa tiến vào đại điện, đột nhiên sự kinh hỉ( kinh ngạcvui mừng) tràn ngập trong lòng bé.

Bởi vì bé phát hiện phụ thân của mình, giờ phút này đang đứng ở nơi đó chờ đợi mình, thế nên cô vui mừng chạy tới và ôm chầm lấy cha.

cha, tại sao cha lại ở đây? Nặc Nặc lúc này không khóc lóc hay làm nũng, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút nhớ nhà.

Từ khi bé đến đây, bé đã không gặp bố mẹ một thời gian, vì vậy bé cảm thấy một chút buồn.

Lúc này, sau khi bé nhìn thấy cha, bé lập tức nhảy lên và ôm chầm lấy phụ thân.

Lâm Thanh Diện lần này, đặc biệt đến đây để thăm con gái, nhìn thấy tiểu nữ này, hiện tại không sao, trong lòng cũng yên tâm.

Dù anh biết Chính Dương Môn sẽ chăm sóc tốt con gái mình, nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng anh vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng.

Giờ phút này nhìn thấy hài tử hoạt bát hiếu động, bổ nhào vào ngực mình về sau, anh mới xem như yên lòng.

Thế là anh đầy cưng chiều vuốt vuốt nữ nhi tóc mở miệng nói: Đã lâu không gặp con gái bảo bối của cha, nên hôm nay cha cố tình đến đây gặp con.

Nặc Nặc rất vui khi nghe được phụ thân muốn đến thăm mình, lúc này mới nở nụ cười.

Hai cha con nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Thanh Diện cũng quan tâm đến tiến độ của nữ nhi ở đây, trong khoảng thời gian ở đây.

Nghe bé nói các sư huynh chỉ truyền dạy cho một ít võ công tự vệ, thì anh thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh có thể hiểu được tình hình hiện tại.

Chỉ là nghĩ trong lòng, hình như những người ở đây chưa tìm ra biện pháp kích thích tiềm năng ẩn chứa của Nặc Nặc.

Mặc dù Thánh thể trong thể nội nữ nhi luôn được mọi người khát khao, nhưng trên thực tế, muốn kích phát ra được cũng không phải là dễ dàng.

.

Lâm Thanh Diện trong lòng nghĩ đến những chuyện này, không khỏi thở dài.

Nữ nhi của anh là Tiên Thiên Thánh Thể, chuyện này đối với người khác có thể là vinh quang, nhưng đối với anh, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.

So với tình hình hiện tại, anh hy vọng con gái anh, sẽ lớn lên đầy bình yên bên anh trong niềm vui thuần khiết.

Bây giờ, vì gánh nặng như vậy, bé luôn bị hai phái chánh tà khát khao chiếm hữu.

đó là điều anh không muốn nhìn thấy.

Ngay cả vợ chồng anh, cũng từng nghĩ nếu không có sự tồn tại của Tiên Thiên Thánh Thể, thì có lẽ Nặc Nặc sẽ không bị bắt cóc, huống chi là cốt nhục tách rời như bây giờ.

Chỉ là hiện tại, anh không nói nhiều như vậy trước mặt nhi tử, chỉ cùng nhi tử tán gẫu một hồi, anh liền đi tìm Chính Dương chân nhân chào hỏi.

Trước khi đi, anh vẫn không quên căn dặn nữ nhi, con ở đây phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Con nhớ kỹ, hiện tại đã bái Chính Dương chân nhân làm thầy, con nhất định phải tôn sư trọng đạo.

Nặc Nặc nghe thấy phụ thân nói câu này với mình, liền biết phụ thân muốn rời đi.

Trong lòng bé đột nhiên xuất hiện cảm giác buồn tủi không thôi, cứ như vậy bé ôm Lâm Thanh Diện thật chặt, không chịu buông ra.

Lâm Thanh Diện thấy con gái mình như vậy, thì cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lúc này anh vẫn cố gắng kiềm chế, anh xoa dịu, vỗ nhẹ vào lưng cô nói: Nặc Nặc bảo bối, hãy ngoan ngoãn, ba ba bây giờ còn chưa lập tức rời đi, chỉ là đi tìm sư phụ con trò chuyện một số chuyện.

Sau khi nói về điều này, anh dừng lại một lúc, và sau đó tiếp tục xoa dịu cảm xúc của con gái.

Vì lần này cha đến thăm con, nên cha nhất định sẽ ở bên con thêm vài ngày.

con bây giờ hãy ngoan ngoãn trở về đợi cha.

Nghe nói ba ba sẽ không rời đi ngay, Nặc Nặc coi như yên tâm, sau đó buông tay ra, vui vẻ trở về phòng.

Lâm Thanh Diện không tiếp tục trì hoãn, ngược lại là đi gặp Chính Dương chân nhân.

Khoảng thời gian này, nữ nhi nhà tôi ở đây, đã cho ngài thêm phiền phức rồi.

Thực ra vấn đề này,chính là Chính Dương chân nhân chủ động yêu cầu bái sư học nghệ, nhưng là lúc này anh vẫn khách sáo nói lễ phép.

Chính Dương chân nhân thực sự không quan tâm đến chuyện này, vừa định đáp lại, Lâm Thanh Diện đột nhiên nhìn chằm chằm ông.

Chân nhân khoảng thời gian gần đây nhất, ngài có cảm giác thân thể có chút mỏi mệt đúng không, mà thỉnh thoảng lại không thoải mái? Lâm Thanh Diện nghiêm túc mở miệng hỏi thăm, nhưng Chính Dương chân nhân ý thức đều chưa kịp phản ứng.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, phát hiện đối phương nói tới những triệu chứng, mình bây giờ thật đúng là có như vậy, thế là liền gật đầu.

Lâm Thanh Diện không nói nhảm thêm lời nào, sau khi nhìn thấy trạng thái này của ông, liền kéo cổ tay đối phương không nói lời nào, bắt đầu kiểm tra mạch đập.

Thật lâu sau, anh nghiêm nghị nói: Không biết là ai cả gan lớn mật, dám hạ độc chân nhân.

Chính Dương chân nhân giờ mới nhận ra, mình hiện tại đã bị kịch độc rất nặng, vì vậy sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Đáng sợ nhất là hiện tại, Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra ông ta trúng độc, nhưng lại không biết nguồn gốc của độc dược.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm tiên sinh, anh có thể xác định bản tôn đã trúng kịch độc sao? Chính Dương chân nhân, thật vẫn có chút khó hiểu, trong cuộc sống hàng ngày ông vẫn luôn cẩn trọng.

Hơn nữa, hiện tại ông đã tu luyện đến trình độ này, thật ra không cần ăn gì, muốn đầu độc mình, căn bản không có dễ dàng như vậy.

Và cũng không có tình huống bất thường đáng ngờ nào xung quanh ông ta trong những ngày này.

Bên kia đột nhiên nói mình trúng độc, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi thẳng: Tôi ngày thường, ngoài bế quan tu luyện,hầu như không ra ngoài sơn môn.

Cũng không ăn thứ gì, làm sao bị hạ độc? Lâm Thanh Diện nghe xong câu hỏi này, trực tiếp gật đầu, sau đó nói: Về phần y thuật của tôi, Chính Dương chân nhân, chân nhân có thể yên tâm, tuy rằng lúc này tôi vẫn chưa thể chẩn đoán được đây là loại độc gì, nhưng cũng có thể tuyệt đối xác nhận chuyện này.

Sau khi nghe xong, Chính Dương chân nhân bắt đầu nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, này nên đã đề phòng nghiêm ngặt khắp Chính Dương môn.

Mà lúc này, ông nhìn Lâm Thanh Diện có chút chờ mong, hỏi: Lâm tiên sinh khẳng định tôi đã trúng độc, có thể giúp tôi nghiên cứu giải độc không? Lâm Thanh Diện nghe xong những lời này, do dự một hồi, về sau mới có chút khó khăn mở miệng.

Tuy rằng hiện tại tôi có thể nhìn ra, tình hình dị thường trong thể nội ngài và xác nhận chắc chắn tin trúng độc, nhưng e rằng việc nghiên cứu ra thuốc giải độc cũng không dễ dàng như vậy.

Sau khi nói, anh dừng lại một lúc, và sau đó tiếp tục giải thích những gì anh vừa nói.

Nguyên nhân chính là tôi không biết chân nhân trúng loại độc dược gì, cho nên không thể chế ra thuốc giải.

Tôi chỉ có thể quan sát một thời gian, may ra….

Chính Dương chân nhân cũng biết, đối phương bây giờ có thể sớm phát hiện loại kịch độc này, đối với mình đã xem như ân cứu mạng rồi.

Nếu không phải hôm nay Lâm Thanh Diện đột ngột đến, không biết lúc nào ông mới phát hiện bị trúng độc, đến lúc đó e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Cho nên lúc này, ông cũng không cưỡng cầu loại chuyện này, chỉ cười cười, sau đó ông thờ ơ nói: Nếu đã như vậy, Lâm tiên sinh cố gắng hết sức liền tốt.

Nếu như thật sự không giải quyết được.

vậy cũng chỉ có thể biết rõ, lão hủ mệnh trung chú định có một kiếp này.

Tuy nhiên, sinh tử đối với ông tuy không quan trọng lắm, nhưng tại sao, ông lại bị trúng độc trong khi đã chặt chẽ đề phòng toàn bộ Chính Dương Môn.

Bây giờ, những người tà phái này đã bắt đầu hạ độc mình, và họ vẫn đang làm như vậy mà thần không biết quỷ không hay, .

Chứng tỏ sức mạnh của chúng đã thâm nhập đến mức này, nếu lúc này không đề phòng nghiêm ngặt , e rằng sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng hơn.

Sau khi biết được điều này, ông bắt đầu dặn dò các đệ tử thân cận của mình, phải đề phòng nghiêm ngặt bất cứ ai trong Chính Dương Môn, kể từ hôm nay trở đi.

Tà Vương biết được kế hoạch của mình bị phát hiện, trong lòng tự nhiên có chút bực tức.

Ý định của hắn là dùng Nặc Nặc hạ độc Chính Dương chân nhân, kế sách này vốn là không chê vào đâu được.

Bởi vì sẽ không ai, hướng ánh mắt hoài nghi về đứa nhỏ này, hơn nữa nếu như phát hiện độc dược này, muộn thêm một đoạn thời gian, Chính Dương chân nhân sự sẽ không có khả năng cứu vãn.

Khi đó, toàn bộ Chính Dương Môn, sẽ đều như rắn mất đầu.

điều này đương nhiên rất có lợi cho hắn, kết quả không nghĩ tới bây giờ liền bị phá sản.

Lâm Thanh Diện này khá có bản lĩnh.

Không ngờ loại độc dược không màu, không mùi, không triệu chứng này, lại bị hắn phát hiện.

Sau khi Tà Vương nhìn tình cảnh trước mắt trong tầm mắt, không khỏi thầm e ngại.

Càng nghĩ lại hắn càng cảm thấy, dù sao Lâm Thanh Diện người này, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục lưu lại, nếu không một ngày nào đó, mình cũng sẽ bị phát giác.

Nhưng lúc này vì chuyện này mà phải thay đổi kế hoạch, người chính phái không thể bị hại như ý hắn.

Có vẻ như những người chính phái, chắc chắn sẽ đề phòng chặt chẽ trong khoảng thời gian tiếp theo.

Ta không nên tiếp tục hành động hấp tấp trong khoảng thời gian này.

Bây giờ phân thân của hắn đã bị Chính Dương chân nhân loại bỏ, nếu như bị bại lộ lần nữa, thì càng bất lợi cho hắn.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn ở Chính Dương Môn, cho dù là tự mình hạ độc, e rằng sẽ bị hắn dễ dàng phát hiện.

Vạn nhất bị đối phương phát sinh nghi ngờ, kiểm tra đến trên thân nữ nhi của hắn, mình chẳng phải nhãn tuyến đều bị mất đi? Sau khi nghĩ đến đây, hắn không còn muốn lo lắng về vấn đề này nữa, mà lựa chọn bắt đầu sử dụng Nặc Nặc để quan sát từng hành vi chính phái.

Lâm Thanh Diện từ lần phát hiện, Chính Dương chân nhân sau khi trúng độc, liền một mực ở lại Chính Dương Môn.

Anh một mặt có thể đồng hành với con gái, mặt khác, anh cũng có thể nghiên cứu độc dược trong cơ thể Chính Dương trong khoảng thời gian này, hy vọng có thể tìm ra phương pháp giải độc.

Nói cách khác, chân nhân là sư phụ của con gái anh ta, cũng là nhân sĩ chính phái, cho nên chuyện này vô luận như thế nào Lâm Thanh Diện cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chính Dương chân nhân cũng không tiếp tục ngăn chặn việc phát triển và nghiên cứu sức mạnh cơ thể của Nặc Nặc trong giai đoạn này.

Nhưng cho dù ông có thử phương pháp nào, thể nội ẩn giấu bên trong của Nặc Nặc vẫn là bất động.

Chính Dương chân nhân đã dùng hết khí lực toàn thân, cũng không có cách nào kích phát trạng thái trong thể nội Nặc Nặc.

Vì vậy ông chỉ có thể gặp Lâm Thanh Diện nói trong tuyệt vọng: Khả năng tiểu nữ này, cùng ta Chính Dương Môn thật vô duyên, ta đã dùng hết phương pháp, đều không thể kích phát năng lượng trong thể nội của tiểu nữ.

Lâm Thanh Diện nghe lời này có chút không rõ ràng cho lắm, nên nghi hoặc nhìn Chính Dương chân nhân.

Chính Dương chân nhân lắc đầu, bất lực tiếp tục nói: Năng lượng ở tiểu nữ này nhất định phải được kích phát ra, bởi vì chỉ có như vậy, chính phái chúng ta mới có một chút hi vọng sống.

Nói xong, ông dừng lại một lúc, rồi tiếp tục giải thích một cách nghiêm túc.

Tình huống hôm nay, e rằng chỉ có Hạo Nhiên Môn, mới có một tia hi vọng kích phát năng lượng trong người tiểu nữ này, cho nên Nặc Nặc nữ nhi này xin giao cho Hạo Nhiên Môn.

Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút bất lực sau khi nghe những lời này.

xem ra nữ nhi lại phải chuyển sang nơi khác, bái sư học nghệ mới được Đối với một hài nhi, tình huống giày vò như thế này thực sự là một tội ác.

Với tư cách là một người cha, anh đương nhiên không muốn phải nữ nhi của mình phải chịu một gánh nặng như vậy, nhưng bây giờ, vì thiên hạ thương sinh anh cũng không có cách nào, thế là chỉ có thể gật đầu đáp ứng, đồng thời tự mình hộ tống nữ nhi đi Hạo Nhiên Môn.

Nặc Nặc không hiểu được, tại sao mình mới ở đây chưa được bao lâu, lại phải đổi sang chỗ khác học nghệ….

Bất quá đối với loại chuyện này, bé vẫn là mười phần nhu thuận, cũng không có hỏi han thắc mắc, chỉ là theo phụ thân cùng đi đến Hạo Nhiên Môn.

Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng, dù sao tiểu nữ này là Tiên Thiên thần hồn thức tỉnh, có lẽ Linh khí vì chuyện này nên mới có thể chú ý tới tiểu nữ.

Người của Hạo Nhiên Môn cũng chỉ phỏng đoán như vậy sau khi phát hiện ra dị thường này.

Rốt cuộc mọi người đều biết thực lực trong cơ thể Nặc Nặc, đây chỉ là một đứa trẻ, cho nên sẽ không ai nhìn bé với vẻ nghi ngờ thực sự.

Lâm Thanh Diện lúc đầu khi phát hiện ra dị thường này, cũng có chút bận tâm, nghe được lời nói này về sau cũng coi là yên lòng.

Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có chút bất lực, thực ra so với tình hình hiện tại, anh chỉ hy vọng con gái mình bình an vô sự mà thôi.

Chỉ là hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, cho nên anh cùng con gái bước vào Hạo Nhiên môn.

Sau khi tiến nhập sơn môn, anh nói chuyện phiếm với đám người Hạo Nhiên Môn ở cửa, Nặc Nặc được đưa đến phòng khách, an bài ngồi xuống.

Hạo Nhiên Môn đại sư huynh có Thánh thể, Hạo Nhiên lực lượng thập phần cường đại.

Vì vậy, khi những người khác lúc đầu thả lỏng cảnh giác, nhưng anh ta lại phát giác được thể nội ẩn tàng của Nặc Nặc có vấn đề.

Không sai, cỗ khí tức vừa rồi, hiển nhiên không phải do sức mạnh của thân thể tiểu nữ này hấp dẫn Linh khí chú ý.

Đại sư huynh trong lòng thầm nghĩ, tin tức vừa rồi hình như có chút quỷ dị.

Chính vì vậy mà Linh khí ở cửa núi(sơn môn) mới có phản ứng như thế này.

Vì vậy, vào lúc này anh cũng trở nên khẩn trương, nếu như thể nội tiểu nữ này có thế lực tà phái ẩn nấp lấy tin tức, đối với chính phái mà nói , tuyệt đối là một sự đả kích mang tính hủy diệt.

Cho nên lúc này anh ta cũng không thèm quan tâm giải thích, trực tiếp định xông lên phía trước kiểm tra Nặc Nặc.

Nhưng bởi vì lời giải thích ban đầu của người Hạo Nhiên Môn là cảm tính, khiến Lâm Thanh Diện hiểu lầm.

Anh vừa nói chuyện xong với đám người Hạo Nhiên Môn, đang định đi vào tìm con gái, thì thấy một người đàn ông phóng tới nữ nhi, vì vậy anh không nói hai lời liền cản ở trước mặt con gái.

Anh trực tiếp phản kích hất văng người kia ra ngoài, đồng thời lạnh lùng mở miệng chất vấn: Anh định làm gì? Chúng tôi tin vào lời nói của Chính Dương chân nhân, nên quyết định giao con gái cho Hạo Nhiên Môn.

Đây có phải là cách thể hiện sự hiếu khách của anh không? Giọng điệu của Lâm Thanh Diện lúc này lạnh lùng, bởi vì vừa rồi anh không hiểu đại sư huynh định làm gì, chỉ là nhìn thấy anh ta phóng tới nữ nhi, ánh mắt dường như có chút không đúng.

Chính vì điều này mà xảy ra hiểu lầm, và vừa rồi anh đã trực tiếp phát động công kích.

Sau khi nhìn thấy trạng thái này, đại sư huynh chợt nhận ra, vừa rồi mình hành động có chút lỗ mãng, bất quá vô thức mở miệng giải thích: Ta không có ý xúc phạm, chỉ là khí tức của tiểu nữ này… Nhưng bởi vì tình huống vừa rồi, đã làm cho Lâm Thanh Diện hiểu lầm, lúc này anh cũng không thèm nghe giải thích.

Nghe người đàn ông giải thích như vậy, lại muốn tiếp cận nữ nhi mình lần nữa, thế là anh liền trực tiếp lần nữa, ngăn ở trước mặt của con gái, mở miệng nói: Tôi cho anh biết, nếu như anh còn dám tới gần nữ nhi của tôi lần nữa,cũng đừng trách tôi không khách khí.

Nói xong lời này, anh lập tức phóng xuất toàn bộ linh khí.

Người của Hạo Nhiên Môn không ngờ rằng, ngay từ đầu đại sư huynh của mình lại có thể bốc đồng như vậy, trực tiếp muốn đối đầu với Lâm Thanh Diện.

Cho nên lúc này tự nhiên họ muốn đi ra ngoài để làm dịu không khí, nhưng tình cảnh trước mắt cũng khiến bọn họ không có cách nào mở miệng.

Đại sư huynh mặc dù có chút bất đắc dĩ, mình chẳng qua là nghĩ, thay tiểu nữ này kiểm tra một chút, nhưng không ngờ lại bị dạy dỗ như thế này.

Chẳng qua là vì sự an toàn của sơn môn , anh ta không thể không tiếp tục kiên trì mở miệng nói: Tiểu nữ này, thể nội trừ Thánh thể bên ngoài, còn có một cỗ khí tức kỳ dị ẩn nấp bên trong, ta sợ tiểu nữ này, tương lai sẽ không an toàn, cho nên mới vừa rồi muốn giúp bé kiểm tra một chút.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe những lời này, tuy rằng vẫn không tin, nhưng trong lòng đã thả lỏng vài phần cảnh giác.

Anh chỉ nhìn đại sư huynh trước mặt với vẻ nghi hoặc, ngoài ra không nói thêm gì nữa.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người Hạo Nhiên Môn không khỏi cảm thấy bất lực, vội vàng bước lên nói chuyện để làm dịu bầu không khí giữa hai người.

Lâm tiên sinh, đừng hiểu lầm, đây chính là đại sư huynh Hạo Nhiên môn của chúng ta.

nguyên bản trong thân thể chính là tồn tại Thánh thể, thực lực cường đại, là một người chính trực.

Nói xong dừng một chút, mới nói tiếp: Vậy nếu đại sư huynh thật sự cảm thấy có vấn đề, anh cũng có thể để cho anh ấy kiểm tra, liền xem như không có có chuyện gì, anh hãy an tâm.

Nhưng nếu thể nội tiểu nữ của anh có chuyện, chúng ta cũng có thể kịp thời nghĩ biện pháp, tránh tổn thương đến Nặc Nặc.

Nghe bọn họ nói xong, Lâm Thanh Diện hoàn toàn thu hồi thần lực.

Bởi vì anh biết đối phương nói, thật ra rất có lý, anh cũng nhìn ra ý định vừa rồi của đại sư huynh, khi anh mới vào cửa.

Chẳng qua anh không biết rõ ràng tình huống,chỉ thấy đối phương phóng tới nữ nhi của mình, cho nên trong tiềm thức anh đã làm như vậy.

Giờ anh mới thấy tất cả chỉ là do mình hiểu lầm, nên anh vẫn hơi ngượng ngùng, trực tiếp xin lỗi: Thì ra là như vậy, tôi thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá muốn bảo vệ con gái, cho nên sự hiểu lầm đã xảy ra.

Đại sư huynh cũng không quan tâm chuyện này, chỉ lắc đầu, sau đó cởi mở nói: Lâm tiên sinh ái nữ chi tâm là chuyện dễ hiểu, hiện tại nhiệm vụ cấp bách nhất là phải kiểm tra trước, xem có chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Thanh Diện nghe nói chuyện này liên quan đến an nguy của nữ nhi mình, tự nhiên không tiếp tục ngăn cản.

Anh chỉ gật đầu và bước sang một bên, chờ kết quả kiểm tra của đại sư huynh.

Đại sư huynh thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy đối phương đồng ý, nếu anh ta nhất định không cho kiểm tra, thì quả thực không biết phải làm sao.

Nhưng thật may mắn, vấn đề này bây giờ đã được giải quyết, vì vậy anh ta bước tới xuất ra pháp khí của mình, và bắt đầu tiến hành kiểm tra Nặc Nặc.

Ngay sau đó, mọi chuyện đã kết thúc.

Anh ta thu lại pháp khí, sau đó trầm mặt mở miệng nói: Quả nhiên ta đoán không sai, tiểu nữ này thể nội có một cỗ khí tức quỷ dị Nghe xong những lời này, Lâm Thanh Diện không khỏi có chút lo lắng, liền trực tiếp hỏi.

Anh có thể cho biết khí tức này là gì không? Có ảnh hưởng đến hài nhi không? Bọn họ rất lo lắng vì thể nội Nặc Nặc có loại khí tức quỷ dị này.

Tà Vương bên kia cũng biết tin tức, hắn ngược lại là không nghĩ tới người Hạo Nhiên Môn, thế mà có mấy phần bản lĩnh, có thể nhìn ra thần hồn của hắn.

Lúc này trong lòng hắn có chút cáu kỉnh, nếu lần này thần hồn của hắn thật sự bị phát hiện, kế hoạch của hắn sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.

Cũng chính vì vậy, hắn vô luận như thế nào, cũng sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, cho nên trong lòng hắn thầm nghĩ, phải giải quyết tình huống trước mắt như thế nào.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta đã đánh giá thấp bọn họ, sau này nhất định phải chú ý cẩn thận, bằng không mà nói, muốn tại thể nội Nặc Nặc lưu lại hồn lực của mình càng khó hơn.

Nhất là lần này, hắn nhất định phải thật nhanh nghĩ ra biện pháp, vượt qua nguy cơ trước mắt càng sớm càng tốt, không thể để bọn họ phát hiện ra hồn lực của mình lưu lại trong cơ thể Nặc Nặc.

Cho dù hiện tại bọn họ phát giác được, chỉ cần mình cẩn thận xử lý, che đậy dấu vết cũng không khó.

Nghĩ đến đây, Tà Vương không chút do dự.

Hắn lập tức dùng năng lực của mình để chuẩn bị một dấu ấn tinh thần mới trong cơ thể Nặc Nặc.

Mặc dù làm theo cách này có rất nhiều điều cấm kỵ, nhưng bởi vì Nặc Nặc có linh hồn lực của hắn trong cơ thể, có thể trực tiếp dùng sức mạnh đó làm vật dẫn, tạo dựng ra một linh hồn ấn, như vậy sẽ không cần lo lắng bị người chính phái phát hiện.

Sở dĩ hắn làm như vậy, chính là dùng linh hồn ấn này, đánh dấu đại sư huynh bên cạnh Nặc Nặc.

Mặc dù có rất nhiều người tụ tập bên cạnh Nặc Nặc, nhưng phần lớn những người ở đây đều không thể bị Tà Vương đánh dấu, chỉ có đại sư huynh thực lực hơi yếu một chút, như vậy cho dù khoảng cách xa hơn, hắn cũng có thể trực tiếp thao túng.

Chỉ bằng cách điều khiển đại sư huynh , hắn mới có thể khống chế cảm giác năng lực của anh ta, để vì phục vụ chính mình! Hơn nữa, ưu điểm của việc này là ngay cả Lâm Thanh Diện cũng không giải quyết được vấn đề trong thể nội Nặc Nặc.

Nghĩ đến đây, Tà Vương nhanh chóng bắt tay vào tạo dựng! Tốc độ của hắn rất nhanh, đây không phải là việc khó khăn, đối với Tà Vương một chút nào! Lúc này, ngay lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn trong người Nặc Nặc.

Tà Vương đằng kia đột nhiên kích hoạt nó, trực tiếp ấn ký vào thân thể đại sư huynh , chặn lại đại họa sắp xảy ra cho hắn.

Vì Tà Vương làm chuyện đó một cách bí mật, Lâm Thanh Diện một chút cũng không để ý.

Dù sao thực lực của Tà Vương cũng cao hơn anh rất nhiều, thứ mà Tà Vương sử dụng là linh hồn ấn, Lâm Thanh Diện cũng chưa nghiên cứu nhiều về lĩnh vực này, mới khiến Tà Vương thành công phát động lực lượng thần hồn của mình.

Sau khi Tà Vương phát động thành công đánh dấu đại sư huynh , bộ dáng nguyên bản của đại sư huynh lập tức thay đổi, lộ ra vẻ kỳ quái.

Bởi vì lúc này, anh ta đã bị Tà Vương khống chế, cả người đều bị Tà Vương nắm trong tay, hoàn toàn không có ý thức của chính mình, chỉ giống như một con rối .

Đây chỉ là thần ấn tạm thời, một khi đến thời hạn, khống chế liền sẽ mất đi hiệu lực, nhưng nếu có thể vượt qua nguy hiểm lần này, Tà Vương sẽ an tâm thoát khỏi kiếp nạn.

Ngay khi Tà Vương định dùng đại sư huynh để đối phó với người khác, thì thần trí trong cơ thể của đại sư huynh đang tiến hành đối kháng lại Tà Vương.

Hai loại sức mạnh không ngừng bài xích lẫn nhau, đại sư huynh muốn thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Tà Vương.

Cảm nhận được sự biến hóa như vậy, sắc mặt Tà Vương đột nhiên thay đổi, hắn không ngờ thực lực của đại sư huynh còn kém xa hắn tưởng.

Nhưng thần trí của Đại sư huynh cứ một mực kiên cường Sau một thời gian ngắn nỗ lực như vậy, một phản ứng bài xích đã xảy ra.

Vì vậy, để đối phó với tất cả những điều này, Tà Vương phải buông bỏ ý định khống chế đại sư huynh .

Hắn xoay qua trấn áp thần trí đại sư huynh , ít nhất sẽ không để cho hành vi của hắn bị người khác chú ý.

Chỉ bằng cách này, hắn ta mới có thể phá vỡ thế cục trước mặt.

Đáng tiếc, đại sư huynh hoàn toàn không cho hắn cơ hội, một mực chống lại Tà Vương.

Kết quả Tà Vương không thể khống chế đại sư huynh, khiến Tà Vương cảm thấy có chút thất bại và bực bội.

Nếu biết đại sư huynh khó đối phó, hắn sẽ đổi người khống chế.

Chỉ là hiện tại, hắn chỉ có thể đối phó cùng đại sư huynh, hấp tấp thay đổi qua khống chế người khác, nhất định sẽ bại lộ thân phận.

Tà Vương trong lòng cầu mong, có thể từ từ tiêu diệt thần trí của đại sư huynh, ít nhất là trước khi Lâm Thanh Diện và bọn họ phát hiện ra hắn, hoàn toàn khống chế được đại sư huynh.

Và trong lúc đại sư huynh đang chống lại Tà Vương, chưởng môn Hạo Nhiên môn bên kia đã định sử dụng Thần Kiếm, bảo vật tối cao của môn phái Hạo Nhiên để dẫn dắt thần hồn thể nội Nặc Nặc thức tỉnh.

Rốt cuộc ông cũng biết từ Lâm Thanh Diện, thể nội Nặc Nặc có vấn đề, cách tốt nhất là giúp Thánh thể của Nặc Nặc thức tỉnh.

Bằng cách này, mọi thứ đều được giải quyết dễ dàng.

Vì vậy khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị ra tay, Hạo Nhiên Môn đã lên tiếng: Chờ một chút, ta có biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt.

Nghe được trưởng môn Hạo Nhiên Môn nói, Lâm Thanh Diện lập tức hướng tầm mắt về phía ông, ánh mắt dò hỏi.

Ồ? Ngài có thể làm gì? mau nói dùm tôi.

Mặc dù Lâm Thanh Diện phát hiện Nặc Nặc thể nội có vấn đề, nhưng không biết triệu chứng cụ thể, Lâm Thanh Diện cũng không có nắm chắc.

Vì vậy, nếu chưởng môn Hạo Nhiên Môn có cách, anh đương nhiên muốn để Hạo Nhiên Môn chủ trì.

Rốt cuộc có thêm một người nghĩa là có thêm sức mạnh, Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy một mình mình có thể giải quyết kiếp nạn này.

Hơn nữa, Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, cho dù hết thời gian này có tạm qua được, trong tương lai chưa chắc sẽ không lại gặp nạn.

Cách tốt nhất là giải quyết nó một lần và mãi mãi, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Với ý nghĩ này, Lâm Thanh Diện dự định sẽ nghe theo ý kiến của chưởng môn Hạo Nhiên Môn.

chưởng môn Hạo Nhiên Môn thấy Lâm Thanh Diện nguyện ý nghe mình, lập tức lộ ra thần sắc hài lòng.

Vì vậy, ông không chần chừ, ngay lập tức nói ra kế hoạch của mình.

Suy nghĩ của tôi là như thế này.

Vì Nặc Nặc có vấn đề trong thể nội, vậy không bằng chúng ta trực tiếp chặt đứt mầm mống tai hoạ này.

vừa vặn ta có thể xuất động vô thượng bảo vật Hạo Nhiên thần kiếm của Hạo Nhiên Môn.

tiến hành dẫn đạo đối với thân thể Nặc Nặc.

Chỉ cần thân thể của Nặc Nặc được thức tỉnh, thì mọi vấn đề đều không còn khó khắn nữa.

Nghe được phương án giải quyết của chưởng môn Hạo Nhiên Môn, Lâm Thanh Diện lập tức sáng mắt lên, đồng tình nói: chưởng môn, biện pháp này của ngài rất tốt, có lẽ nên làm như vậy, sẽ có thể đem vấn đề thể nội của Nặc Nặc ngăn chặn.

Chỉ là làm phiền ngài, cần vận dụng vô thượng bảo vật Hạo Nhiên thần kiếm của môn phái.

Phải biết, đây chính là trấn môn chi bảo của Hạo Nhiên Môn, trong hoàn cảnh bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người, quyết định của chưởng môn thật sự vượt quá dự đoán của Lâm Thanh Diện.

Còn Lâm Thanh Diện hiển nhiên không ngờ, chưởng môn Hạo Nhiên môn vậy mà nguyện ý sử dụng vô thượng bảo vật Hạo Nhiên thần kiếm của môn phái.

Chẳng qua thế này cũng tốt, vốn dĩ bản thân Lâm Thanh Diện cũng không chắc sẽ giải quyết được vấn đề, bây giờ chưởng môn Hạo Nhiên môn nguyện ý sử dụng Hạo Nhiên thần kiếm, thì thật là tốt cho bọn họ.

Anh tin tưởng nếu có Hạo Nhiên thần kiếm tiến hành dẫn đạo, Thánh thể Nặc Nặc có lẽ thật sự thức tỉnh.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện không chút do dự, anh lập tức nói muốn bảo vệ pháp khí của Hạo Nhiên Môn, dù sao khi sử dụng Hạo Nhiên thần kiếm Hạo Nhiên Môn, thì ngay cả chưởng môn Hạo Nhiên Môn cũng phải chuyên tâm vào.

thời gian này rất dễ xảy ra chuyện bất trắc.

  CHƯƠNG 1730: BẠO ĐỘNG Ngay lúc chưởng môn Hạo Nhiên Môn và Lâm Thanh Diện chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị dẫn dắt thánh thể của Nặc Nặc, Tà Vương thực lực mạnh mẽ hơn cuối cùng cũng hoàn toàn khống chế Đại sư huynh.

Ngay khi khống chế Đại sư huynh, Tà Vương lập tức khống chế Đại sư huynh để anh ta dẫn dắt sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc không khống chế được.

Dù sao bây giờ Nặc Nặc còn nhỏ, mà sức mạnh trong cơ thể cô bé lại rất lớn, bởi vì vậy, sẽ làm sức mạnh trong cơ thể cô bé dễ dàng mất khống chết.

Chỉ cần người bên ngoài hơi dùng sức một chút, Nặc Nặc sẽ không bị không chế, như vậy có thể ngăn cản được Lâm Thanh Diện, Bởi vậy lúc chưởng môn Hạo Nhiên Môn lấy Hạo Nhiên thần kiếm ra tiến hành công tác chủa bị, lúc này, sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đột nhiên bạo động.

Nhìn thấy sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc bắt đầu vận hành không bình thường, Lâm Thanh Diện nhận ra vấn đề đầu tiên.

Vì vậy muốn đưa chưởng môn Hạo Nhiên Môn nhanh chóng cách xa Nặc Nặc, tránh cho chưởng môn Hạo Nhiên Môn bị thương.

Đáng tiếc anh đúng là vẫn chậm một bước! Không đợi Lâm Thanh Diện kéo chưởng môn Hạo Nhiên Môn về sau, sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đã hoàn toàn bạo động rồi! Bởi vì sức mạnh trong cơ thể Nặc nặc vô cùng mạnh mẽ, nên khi sức mạnh này giải phóng.

Làm liên lụy đến chưởng môn Hạo Nhiên Môn đứng gần Nặc Nặc nhất.

Mà ngay lúc bị ảnh hưởng, Lâm Thanh Diện vội vàng mở miệng nhắc nhở ông.

Chưởng môn, cẩn thận, sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc bạo động rồi! Lâm Thanh Diện vừa nhắc nhở ông, vừa vội vàng thúc đẩy sức mạnh cả người ngăn lại, hy vọng có thể tránh được kết cục bi thương.

Dù sao bây giờ anh cũng cách chưởng môn Hạo Nhiên Môn một khoảng, cho dù muốn giúp đỡ, cũng không có cách nào, chỉ có thể giữ người, tránh để bị thương.

Mà chưởng môn Hạo Nhiên Môn sau khi nghe Lâm Thanh Diện nhắc nhở, cũng vội vàng thúc đẩy sức mạnh toàn thân ngăn lại.

Nhưng mà, sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc thật sự quá lớn, muốn ngăn cản ảnh hưởng của Nặc Nặc, thì phải mạnh mẽ hơn hồn lực! Nếu như ông thật sự bị thương, nhất định sẽ bị thương rất nặng.

Nhưng dù sao ông cũng là chưởng môn Hạo Nhiên Môn, hơn vừa vì vừa rồi phản ứng nhanh, trong cơ thẻ ông phát ra hồn lực mạnh mẽ thật sự chặn lại sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc, tránh khỏi kết cục bi thương, điều này làm cho Lâm Thanh Diện bên cạnh thở phào một tiếng.

Cũng may chưởng môn Hạo Nhiên Môn không sao, nếu không hôm nay anh cũng không tiện ăn nói.

Chưởng môn, ông không sao chứ? Nhìn thấy sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đã bạo động xong, Lâm Thanh Diện vội vàng đi đến bên cạnh chưởng môn Hạo Nhiên Môn hỏi thăm tình hình.

Nghe thấy lời nói lo lắng của Lâm Thanh Diện, chưởng môn Hạo Nhiên Môn tỏ vẻ mình không sao.

Không sao, tôi không bị thương, may là cậu nhắc nhở kịp nếu không bây giờ tôi cũng bị thương nặng.

Nghe chưởng môn Hạo Nhiên Môn nói không sao, Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu.

Chỉ cần ông không bị thương là được, sau đó Lâm Thanh Diện nhìn về phía Nặc Nặc.

Lúc nhìn cô bé thì lông mày Lâm Thanh Diện lập tức nhíu lại.

Bởi vì anh cảm thấy sức mạnh lần này không khống chế được có chút kỳ lạ, dù sao trước đó Nặc Nặc chưa từng xảy ra tình huống như vậy, sao lại vào lúc này bạo động sức mạnh trong cơ thể chứ? Điều này làm Lâm Thanh Diện không thể không nghĩ nhiều.

Chuyện vô cùng trùng hợp khẳng định không bình thường, Lâm Thanh Diện cho Nặc Nặc một cái ánh mắt.

Chưởng Môn, ông có cảm thấy lúc này có vấn đề hay không? Chúng ta vừa tra ra trong cơ thể Nặc Nặc có vấn đề.

Còn chưa kịp làm gì, sức mạnh trong cơ thể con bé đã bạo động rồi, tôi hoài nghi trong đó có bẫy, có lẽ có người đang đứng trong tối quan sát chúng ta.

Mặc dù Lâm Thanh Diện không phát hiện người động thủ là ai, nhưng mà anh nhạy cảm nhận ra được chỗ không đúng.

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn nghe Lâm Thanh Diện nói vậy cũng đồng ý gật đầu, thực tế ông cũng cảm thấy như vậy.

Dù sao chyện xảy ra cũng quá mức đột ngột, nhưng mà bây giờ không phải là lúc lo lắng những chuyện này, mà là làm thế nào để bảo vệ bản thân an toàn.

Bây giờ sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đang bạo động, đang trong trạng thái táo bạo, vậy nên ông không thể nào dùng Hạo Nhiên thần kiếm dẫn dắt thánh thể của Nặc Nặc được.

Chỉ có thể sử dụng thủ đoạn ôn hòa hơn, nếu không chỉ sợ kích thích sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc bạo động lần nữa.

Vì vậy chưởng môn Hạo Nhiên Môn lập tức báo lại tình hình cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện, tình hình bây giờ, tôi không thể nào dùng Hạo Nhiên thần kiếm nữa rồi, chỉ có thể lựa chọn biện pháp khác, cậu có đề nghị gì hay không? Nghe thấy chưởng môn Hạo Nhiên Môn hỏi, Lâm Thanh Diện cận thận suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không có cách nào.

Dù sao vốn anh cũng không quá am hiểu phương diện này, bây giờ chưởng môn Hạo Nhiên Môn cũng rút lui, sao anh có thể nghĩ ra được cách giải quyết chứ? Tạm thời, tôi cũng không biết phải làm cái gì, Chưởng Môn, ông có ý kiến gì không? Nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi lại, chưởng môn Hạo Nhiên Môn cười khổ nói: Biện pháp người lại cũng có, chỉ cần xác định được nguyên nhân sức mạnh của Nặc Nặc bạo động trước, chỉ có như vậy mới có thể bốc thốc đúng bệnh, Chưởng môn Hạo Nhiên Môn đã có biện pháp, Lâm Thanh Diện vội vàng nói với chưởng môn Hạo Nhiên Môn: Đã thế chúng ta nhanh chóng kiểm tra xem, xem thử Nặc Nặc đến cùng vì sao lại bạo động.

Nhưng mà sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc vừa bạo động xong, bây giờ chúng ta ra tay, nếu như sức mạnh của cô bé lại lần nữa không khống chế được thì sao? Đến lúc đó không ai có thể giúp Nặc Nặc được rồi.

Chưởng môn Hạo Nhiên Môn cũng không phải sợ bị thương, ông chỉ là lo lắng hai người đều bị thương, thì không ai có thể khống chế Nặc Nặc được.

Chuyện phiền toán như vậy, dù sao Nặc Nặc vẫn còn nhỏ tuổi, nếu như vì vậy mà làm cơ thể cô bé ở trong trạng thái không thể giải quyết được, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến phát triển của cô bé.

Nghe chưởng môn Hạo Nhiên Môn nói, Lâm Thanh Diện đồng ý gật gật đầu.

Nặc Nặc là con gái của anh, anh quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cô bé hơn bất kỳ ai.

Anh biết chưởng môn Hạo Nhiên Môn lo lắng là có lý do, vì vậy anh nghĩ nghĩ rồi đề nghị.

Không bằng như vậy đi, một mình tôi qua đó dò xét tình hình, ông cách chúng tôi xa một chút, như vậy cho dù sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc có thể bạo động một lần nữa, cũng chỉ ảnh hưởng đến một mình tôi, mà ông cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện đưa ra phương án giải quyết này, chưởng môn Hạo Nhiên Môn kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.

Yên tâm đi, tôi không sao! Lâm Thanh Diện trầm giọng nói, anh đương nhiên biết chưởng môn Hạo Nhiên Môn lo lắng cho an nguy của mình, nhưng mà trước mắt, chỉ có cách như vậy.

So với cả hai người đều bị nguy hiểm, không bằng tự mình chịu hết tất cả nguy hiểm.

Nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Thanh Diện, chưởng môn Hạo Nhiên Môn đành phải nói ra: Được, vậy nhờ cậu.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu với chưởng môn Hạo Nhiên Môn, lập tức bước về phía Nặc Nặc, đến lúc anh lại gần, Sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc cũng không bạo dộng, sau khi phát hiện chuyện này, Lâm Thanh Diện lập tức thở dài một hơi.

Sau đó, anh bắt đầu dò xét tình hình trong cơ thể Nặc Nặc, sau khi dò xét xong, Lâm thanh Diện phát hiện nguyên nhân thật sự làm sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc bạo động.

Chưởng môn, tôi đại khái có thể biết vì sao sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc lại không kiểm soát được rồi! Thì ra là sức mạnh thần hồn của con bé bị đánh vào, cho nên mới dẫn đến bạo động xuất hiện vừa rồi, cho nên lúc này chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để thần hồn của con bé bị sức mạnh đánh vào nữa là được.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, chưởng môn Hạo Nhiên Môn lập tức bừng tỉnh!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License