con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1681: TIẾN VÀO THÀNH TRUNG TÂM Nghe thấy cậu ta hỏi như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không tiện nói gì, chỉ nói: Tôi chưa từng vào trong đó, ngoài muốn đi vào xem thử, còn muốn trải nghiệm linh khí bên trong nồng đậm cỡ nào, lợi dụng năng lượng bên trong nâng cao thực lực của tôi, đây mới là mục đích chủ yêu nhất.

Lâm Thanh Diện cảm thấy đây mới là lý do có sức thuyết phục nhất, cậu ta không có lý do gì không tin, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, thiếu niên mới gật đầu, nói: Vậy được, anh muốn làm chuyện xấu gì là không được đâu.

Mục đích của Lâm Thanh Diện tự nhiên sẽ không nói ra, nếu như biết mục đích của Lâm Thanh Diện, thiếu niên này cũng sẽ không để Lâm Thanh Diện đi vào.

Lâm Thanh Diện theo thiếu niên đi vào Thành Trung Tâm, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, ở đây tu luyện một hai ngày, nhất định có thể đột phá Linh Thông Thánh Cảnh, nghe khẩu khí của Dao Trì, tới lúc đó nếu như muốn tiến vào Thành Trung Tâm thì không có khó như vậy rồi.

Tới đầu phố của Thành Trung Tâm, người qua qua lại lại đều là nhân sĩ chính phái, theo như Liễu Lâm giới thiệu, người ở đây đều là người của chính phái, có ranh giới với tà phái.

Theo Liễu Lâm đi tới trước một phủ đệ cực lớn, Liễu Lâm nói: Đây là nhà tôi.

Ở trên tấm biển to đó, nhìn thấy hai chữ cực lớn ‘Liễu Phủ’.

Tộc trưởng Linh tộc, người có thân phận hiển hách này, tất nhiên biết người đằng sau tà phái là ai, có thể móc với tuyến này thì có thể tìm được người đứng sau của tà phái, điều đó đối với việc cửu Nặc Nặc cũng có giúp đỡ rất lớn.

Ít nhất có một điểm không có vấn đề, không thể tiếp cận, cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ thân phận.

Nhìn thấy Liễu Lâm bọn họ đi vào, hạ nhân cung kính chào hỏi, mà còn chưa có tới sảnh chính, một người mặc trang phục của quản gia đi tới, nói: Thiếu gia, lão gia tìm cậu, ở hậu hoa viên.

Liễu Lâm quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Đưa Mộc Quang công tử tới phòng cho khách ăn uống nghỉ ngơi.

Nói nhỏ ở bên tai Lâm Thanh Diện: Anh đợi tôi một lát, tôi dẫn tôi tới chỗ tốt tu luyện.

Lâm Thanh Diện gật đầu, thiếu niên này là thật sự xem Lâm Thanh Diện là bạn, anh cảm thấy thời gian ngắn như vậy, Lâm Thanh Diện có thể bỏ lại những người kia, vậy thì chứng minh thực lực của Lâm Thanh Diện cũng không yếu.

Kết bạn với người như này, cậu ta một chút cũng không thiệt, Lâm Thanh Diện gật đầu, quản gia khách sáo nói với Lâm Thanh Diện: Mộc công tử, mời cậu đi theo tôi.

Lâm Thanh Diện đi theo quản gia, nhìn thiết kế của nơi này, mọi thứ đều là đồ tốt, người quản gia này đối với Lâm Thanh Diện ngược lại tò mò, ở đây chưa từng gặp Lâm Thanh Diện, có điều Thành Trung Tâm của Thiên Giới cũng rất lớn, chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường.

Quản gia sắp xếp chỗ ở cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng không muốn ở đây lâu, chuyện bên ngoài còn đợi anh đi xử lý, có điều có một điểm là thật, nếu đã tới rồi thì phải làm rõ đường ranh giới giữa chính phái và tà phái rốt cuộc nằm ở đây, muốn tới tà phái, không thể đi ở cửa chính của tà phái, đó là ở bên chính phái.

Liễu Lâm đi tới hậu hoa viên mà ba cậu ta – Liễu Sơn Thanh ở, bộ dạng ba lăng nhăng, ở đằng sau gọi một tiếng: Ba, ba tìm con? Cái thằng nhóc thối, ba nói với con là không được chạy lung tung, đặc biệt là đừng đi ra bên ngoài, con thì không nghe, cùng mấy đứa bạn vô tích sự đó của con đi ra ngoài, con muốn làm ba tức chết sao? Còn không phải là người con trai nuôi Lăng Húc đó của ba nói muốn tìm bí tịch, dụ con ra ngoài, còn dẫn mấy người, có điều cũng không sao, ba đừng lo lắng nhiều như vậy.

Liễu Lâm nhỏ giọng giải thích, Liễu Sơn Thanh thường xuyên gầm lên với cậu ta như vậy, có điều cậu ta đều quen rồi, chỉ cần nhỏ giọng nhận sai, ba của cậu ta sẽ không làm gì cậu ta cả.

Cái tính khí này của con, rốt cuộc là Lăng Húc người ta dẫn con ra ngoài, hay là chủ ý rách của bản thân con, sao không nhìn thấy nó và con cùng trở về, ba thấy con chính là nói dối.

Liễu Lâm vừa nghĩ, trong lòng nói mình chỉ mãi nói chuyện với Lâm Thanh Diện, vậy mà quên mất mấy người kia, có điều bọn họ tự biết trở về, không cần quá lo lắng.

Huống chi mấy người bọn họ ở cùng nhau, sẽ không có chuyện gì.

Vội nói: Con còn không phải là vì tìm bí tịch đó sao, có điều rất nhanh thì có thể tìm được rồi, ba yên tâm, con nhất định sẽ giao bí tịch vào tay ba, tới lúc đó khi luyện thành, đối phó với tà phái tự nhiên dễ dàng.

Liễu Sơn Thanh nhíu chặt mày, hỏi đầu đuôi sự việc, đoán trước lũ trẻ quậy phá, mấy người bọn họ cũng có thể lấy được bí tịch về tay, vậy thật sự là nực cười.

Cái tên Mộc Quang này ngày cả nghe cũng chưa từng nghe qua, ông ta sao lại ở ý chứ.

Liễu Sơn Thanh thở dài một tiếng, nói: Muốn đánh bại tà phái, đâu có dễ như vậy, điều quan trọng nhất là cứu cô bé có Thánh Linh Chi Thể kia ra ngoài, chỉ có lực lượng và thiên phú ẩn giấu trên người cô ta, sau khi tu luyện thành công mới có thể đánh bại người của tà phái, nhưng chúng ta lại chưa cứu được cô bé đó ra, không biết tới khi nào.

Nghe thấy Liễu Sơn Thanh nói như vậy, Liễu Lâm đều có hơi buồn bực, lời này Liễu Sơn Thanh không chỉ nói một hai lần, nhiều rồi không có thú vị nữa, tai cũng mọc nấm rồi.

Bây giờ chuyện cậu ta phải làm là lấy lại miếng ngọc bội ở trên người Lâm Thanh Diện để đi ra ngoài trả cho người ta, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc xuất hành bình thường của người ta.

Ba, con, cái đó, con lui xuống trước, con đi xem thử Lăng Húc bọn họ trở về hay chưa, đừng gặp nguy hiểm gì thì không hay rồi.

Liễu Sơn Thanh còn muốn nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy Liễu Lâm chạy ra ngoài rồi, ở Thành Trung Tâm này, tự nhiên không có ai sẽ bắt nạt cậu ta, nhưng tới nơi khác thì không nhất định, ngoài chạy hơi nhanh một chút thì không có ưu thế gì, người làm ba như ông ta đều lo lắng thay cho cậu ta.

Lâm Thanh Diện ở trong phòng chờ đợi, nghe thấy có tiếng bước chân, còn chưa mở cửa, Liễu Lâm đã đẩy cửa ra, đi tới trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện: Ngọc bội đó đưa cho tôi, tôi đi trả cho người ta.

Lâm Thanh Diện giao miếng ngọc bội màu xanh đen đó cho Liễu Lâm, nói: Tôi đi cùng cậu đi.

Liễu Lâm suy nghĩ, nói: Như vậy cũng tốt, anh đối với nhà tôi không quen thuộc, ở đây khá nhàm chán, vừa hay cùng đi, tôi có thể dẫn anh tới nơi bình thường chúng tôi hay tu luyện, đó là thánh địa tuyệt vời.

Nghe thấy Liễu Lâm nói như vậy, Lâm Thanh Diện rất bằng lòng, trực tiếp đi theo Liễu Lâm ra ngoài, xuyên qua con đường sầm uất, trực tiếp đi vào trong một con ngõ, có một căn nhà nhỏ, Liễu Lâm đi tới gõ cửa, nói: Chị Ngọc, mở cửa.

Người nhà này trông hơi mộc mạc đơn giản, sau đó một cô gái mặc chiếc váy màu phấn đi tới mở cửa, vóc dáng yểu điệu, gương mặt xinh đẹp.

Lâm Thanh Diện từng thấy rất nhiều mỹ nữ nhàn nhạt mỉm cười thể hiện sự lịch sự, Liễu Lâm vội lấy ra ngọc bội, nói: Trả ngọc bội cho chị, chị Ngọc, đúng rồi, tên Lăng Húc kia còn chưa trở về sao? Chưa nhìn thấy người trở về, không phải là cùng cậu đi ra ngoài sao? Lăng Ngọc ngạc nhiên nhìn Liễu Lâm, Liễu Lâm nhìn thấy Lăng Ngọc lo lắng, vội nóil : Không cần lo lắng, cậu ta chỉ là hiếm khi ra ngoài một chuyến, ở bên ngoài chơi vui quên trở về thôi, không cần quá để ý.

Nhìn ngọc bội trong tay, lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi Liễu Lâm: Ngọc bội của tôi là cho công tử này dùng sao? Cô nương nói không sai, may nhờ có ngọc bội của cô, tôi mới có thể đi vào.

CHƯƠNG 1682: NGỌC BỘI XUẤT HÀNH Lâm Thanh Diện rất lịch sự cũng rất đàn ông, cô gái đó vội nói: Không cần khách sáo, nếu là công tử dùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, tôi bình thường cũng không ra khỏi cửa, ngọc bội này cũng là để tôi xuất hành được thuận tiện hơn mà thôi, cho tôi cũng không có quá nhiều chỗ dùng.

Khi cô ta nói chuyện thì lần nữa đưa lại ngọc bội cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cảm thấy đối phương là người tốt, nhưng cũng không tiện chiếm tiện nghi của người ta, nghĩ tới việc xuất hành thuận lợi, không thể không cầm lại miếng ngọc bội đó.

Liễu Lâm nhìn cô gái kêu chọc, nói: Nếu là như vậy, chị không mua được phấn son ở Thành Trung Tâm đâu, không thể ra ngoài, muốn ra ngoài cũng phải tìm công tử này lấy đồ, chị thật sự nỡ sao? Liễu Lâm ngược lại khá bất ngờ, sớm biết Lăng Ngọc rộng rãi như vậy, trực tiếp không lấy trở về là được rồi, việc gì còn phải phí công như vậy.

Lúc này Lăng Ngọc bất mãn liếc nhìn Liễu Lâm, nói: Chị nếu như ra ngoài, hàng xóm ở đây nhiều như vậy, chị lẽ nào không mượn được một cái ngọc bội nào, không có nghiêm trọng như vậy.

Lâm Thanh Diện cầm ngọc bội không biết làm sao mới ổn, Lăng Ngọc nhìn Lâm Thanh Diện nói: Công tử không cần lo lắng, không sao, anh muốn dùng thì anh cầm khá ổn, tôi cũng không phải ra ngoài thường xuyên, đây là Thành Trung Tâm của Thượng Quận Thiên Đô, đô thành của Thiên Giới, lẽ nào còn mua không được đồ sao? Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này, cất ngọc bội đi, nói: Cô nương nếu như cần, nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định kịp thời đưa lại cho cô.

Dù sao đầu năm nay người có thể đem đồ quan trọng trong tay mình cho người khác không có nhiều, nói trắng ra, vẫn là vì có Liễu Lâm, vẫn là phải cố gắng cảm ơn Liễu Lâm.

Lăng Ngọc gật đầu, hỏi Lâm Thanh Diện bọn họ có ăn gì hay chưa, trong nhà vừa hay nấu cơm xong, bảo Lâm Thanh Diện bọn họ đi vào ăn chút gì đó.

Nhưng Lâm Thanh Diện còn có chuyện, Liễu Lâm nói với nơi bọn họ bình thường hay tu luyện, Lâm Thanh Diện rất hứng thú, muốn đi xem thử, không được thì có thể tu luyện ở Thành Trung Tâm.

Lâm Thanh Diện cảm thấy không khí đều có thể lợi dụng đều có lực công kích, cảm giác tươi mới chỉ cần hít thở cũng có thể nâng cao tu vi của mình.

Sau đó cầm ngọc bội, bây giờ trong tay có ngọc bội, làm cái gì đều đơn giản hơn nhiều rồi.

Liễu Lâm mỉm cười, nói: Tôi dẫn anh đi xem chỗ chúng tôi bình thường hay tu luyện, không có chỗ nào có thể tốt hơn chỗ đó, chỉ cần anh tới, tôi tin, nhất định sẽ thích.

Lâm Thanh Diện cười hỏi: Có thật lợi hại như những gì cậu nói không? Tôi lừa anh làm cái gì, chỉ đáng tiếc tôi không có thiên phú đó, làm cái gì cũng làm không tốt, nếu không tu vi tiến bộ, ở Thượng Quân Thiên Đô cũng không có nhiều hạn chế như vậy, ngọc bội này của tôi cho anh cũng không có gì to tác cả.

Khi Liễu Lâm nói chuyện còn mang theo sự tức tối, bản thân cậu ta đều cảm thấy bản thân vô dụng, người có chút thiên phú tu luyện đều siêu hơn cậu ta, chỉ cần nghĩ tới chuyện này thì cậu ta có cảm giác thất bại nặng nề.

Lâm Thanh Diện đi theo cậu ta tới nơi tu luyện, nói đó là một ngọn núi, có rất nhiều sườn dốc nhỏ, mỗi một sườn dốc nhỏ thật ra đều có một mô đất nhô lên ở trong nơi lõm xuống, bên trên có một chiếc đệm cói mỏng.

Trên trời có cầu vồng nhiều màu, dưới sự phản chiếu của cầu vồng những núi non sông nước đó, tựa như bức tranh bổ mắt xuất hiện ở trước mắt, tâm trạng của người ngắm đều sẽ tốt hơn nhiều.

Thấy nơi này có mấy người đang tu luyện, Lâm Thanh Diện tò mò quay đầu nhìn Liễu Lâm, nói: Chỗ tốt như vậy, Thành Trung Tâm vậy mà không có bao nhiêu người tới tu luyện sao? Chỗ thì tốt, nhưng chính phái chúng tôi người có thiên phú không có bao nhiêu cả, thích tu hành hơn nữa kiên trì đi mãi lại càng ít, anh nhìn thấy mấy người ở đây đều là người thích tu hành, nhưng vậy thì sao chứ, thiên phú của bọn họ vẫn là không cao.

Lúc Liễu Lâm nói chuyện đã thở dài, nói người của chính phái không phải là đối thủ của tà phái là có đạo lý, người của tà phái hiếu chiến, tu vi thì nghĩ cách nâng cao, nhưng người của chính phái, tự sau khi người của tà phái bị đè xuống thì lười tu luyện, chính phái hiện nay không phải là đối thủ của tà phái là rất có đạo lý.

Người của Thiên Giới tu luyện không có bao nhiêu, nhưng nếu đi nhìn thử người của tà phái, chỉ sợ sẽ có được đáp án không giống nhau.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện cảm thấy không phải là anh đánh giá cao tà phái, chỉ là đánh giá cao thực lực của chính phái, Lâm Thanh Diện bất lực hỏi: Người của chính phái, người lợi hại sợ là không có mấy người nhỉ? Liễu Lâm nhìn về bên kia của rừng sâu, nhíu mày, muốn nói cái gì lại thôi, chỉ nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Trong rừng sâu đối diện là cấm địa, không có chuyện gì tuyệt đối đừng đi vào, đó không phải là nơi chúng ta có thể đi được.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: Đó là nơi phân cách với tà phái sao? Không phải, trong nơi đó có một trưởng bối của Thiên Giới, chỉ là không thích có ai làm phiền, tôi nghe ba tôi nói, đã có mấy ngàn năm không có ai đi vào rồi, cho nên, ba tôi cũng không để chúng tôi đi vào, mãi đều như vậy, ba tôi cũng chưa từng đi vào xem.

Anh vừa tới đây, không biết, tôi nhắc nhở anh, anh cũng phải nhớ trong lòng.

Người lợi hại của Thiên Giới hiện nay thì tôi biết, có một cô nương tên Dao Trì, còn có một người tên Vong Trần, một trưởng lão tên Diệp Phàm Trần, có điều ông ta hình như ẩn cư rồi, còn thế hệ đó của ba tôi so với thế hệ trẻ chúng ta cũng có rất nhiều người mạnh, nhiều nữa thì tôi không biết.

Lâm Thanh Diện cảm thấy may mắn, vừa hay hai người này anh đều quen, mới đầu nghĩ rằng Vương Quyền lợi hại rất nghịch thiên, bây giờ xem ra cũng không có lợi hại như vậy, so với những người này, Vương Quyền chẳng qua chỉ là cùng thế hệ mà thôi.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhìn bên kia của núi đối diện, nếu người bên đó không muốn đi ra, mấy ngàn năm trước, tu vi chắc rất cao, đợi tới khi thật sự giao thủ với tà phái, gọi ông ta ra, vẫn là có cơ hội thắng.

Dao Trì từng nói, cảnh giới của người tu luyện của Thiên Giới đều rất cao, chỉ là người Dao Trì quen biết đều có tu vi rất cao, cái gọi là mây tầng nào quen mây tầng đó, Liễu Lâm không có lợi hại như vậy, cho nên người quen biết cũng không có bao nhiêu lợi hại.

Nếu không khi đi tìm anh cũng không cần ở đó chờ anh, trực tiếp nghĩ cách công kích kết giới đánh mở ra rồi đi vào là được rồi, bọn họ không có bản lĩnh để làm như vậy.

So sánh lại, điểm này làm không có giỏi như tà phái, tà phái có bản lĩnh, cũng vô tình vô nghĩa, trong lòng muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn khác với chính phái.

Làm như thế cũng vừa hay ở trong lòng tất cả người dân có phân chính tà, từng bước diễn luyện tới mức độ như ngày hôm nay.

Lâm Thanh Diện nhìn sắc trời, hỏi Liễu Lâm: Thời gian của Thành Trung Tâm và thời gian bên ngoài là như nhau sao? Cái này anh yên tâm, chẳng qua chỉ là cách một bức tường thành, còn lại đều như nhau, anh không cần lo lắng.

Liễu Lâm không biết Lâm Thanh Diện muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện chính là có việc, cậu ta nhìn ngọc bội của Lâm Thanh Diện, nói với Lâm Thanh Diện: Bây giờ thì tốt rồi, anh nếu như đi vào, trong tay mình cầm ngọc bội, đi đi lại lại cũng tiện, huống chi ngọc bội này là của Lăng Ngọc, anh tóm lại phải tới trả lại cho người ta! CHƯƠNG 1683: NGHI VẤN CỦA LÂM THANH DIỆN Có điều Lâm Thanh Diện nghe lời này cũng thấy có lý, tuy nói cô gái người ta không phải là thường xuyên ra ngoài, nhưng anh cũng không thể cứ chiếm đồ của người khác không trả.

Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, nếu anh đi vào khu trung tâm, xung quanh tra xét, sợ rằng sẽ gây nên sự nghi ngờ của nhà họ Liễu.

Bây giờ Lâm Thanh Diện không định nói ra tất cả mọi chuyện, nếu Liễu Lâm biết thân phận của anh, cậu ta cũng nhất định sẽ không để anh ở đây.

Nếu như làm cho tất cả mọi người của Thành Trung Tâm này đều biết, vậy mặt mũi của anh cũng không dễ coi.

Tuy Lâm Thanh Diện là ba của Nặc Nặc, nhưng trong mắt của người Thiên Giới chỉ có Nặc Nặc có Thánh Linh Chi Thể, đối với ai là ba của Nặc Nặc không cảm thấy hứng thú.

Tất cả mọi chuyện đều phải để Lâm Thanh Diện từ từ đi làm, nghe thấy lời của thằng nhóc Liễu Lâm này, trong lòng Lâm Thanh Diện biết, chỉ thể trông mông vào Thiên Giới vẫn là không nhiều.

Dao Trì có thể giúp đỡ, Vong Trần cũng có thể, những người khác không cần nói không thân quen với anh, cho dù có thể giúp, chỉ sợ cũng không có bản lĩnh quá lớn.

Nếu thật sự xảy ra đại chiến gì với tà phái, Lâm Thanh Diện cảm thấy rất cần phải tới thành Tiên Linh mời Diệp Phàm Trần một chuyến, dù sao thực lực của Diệp Phàm Trần không thấp.

Không chỉ Diệp Phàm Trần, còn cả Triệu Tuấn, mọi người đều là anh em cùng nhau cộng sự, Triệu Tuấn không có lý do không giúp được mình.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhìn Liễu Lâm trước mặt, nói: Tôi sau này nếu như đi vào, tôi đi đâu tìm cậu? Liễu Lâm: Nhà tôi dù sao anh cũng tới rồi, anh tự mình tới là được rồi, không cần đi chỗ khác.

Thật ra Lâm Thanh Diện không phải là rất muốn tới, Liễu Lâm không biết thân phận của anh, nhưng ba của cậu ta là tộc trưởng của Linh tộc, ông ta một cái nhìn thì có thể nhìn ra tu vi của anh, nếu để người khác phát hiện, sau này anh muốn làm cái gì thì không tiện rồi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Hay là như này đi, tôi sau này nếu như thì tới đây tìm cậu, tôi không ngờ có chỗ nào có thể thích hợp hơn chỗ này.

Liễu Lâm bất lực chỉ có thể đáp ứng, Liễu Lâm ra ngoài một chuyện không có dễ dàng, nếu như trắng trợn quá, Liễu Sơn Thanh chắc chắn là muốn ngăn cản cậu ta.

Cho nên chuyện này, tuyệt đối không thể để Liễu Sơn Thanh biết được, cậu ta phải ra ngoài một chuyến cũng không phải chuyện dễ dàng, Lâm Thanh Diện cũng không phải là người làm khó người khác.

Liễu Lâm nhìn nơi này, nói: Mẫu chốt là tôi không biết anh khi nào sẽ tới.

Liễu Lâm nghĩ tới Lăng Ngọc, nói: Trong nhà chị Lăng Ngọc tôi không có ai cả, chỉ có hai chị em, anh nếu như đến, anh có thể đến nhà của chị Lăng Ngọc, bảo chị Lăng Ngọc đến thông báo cho tôi, như thế tôi có thể biết rồi.

Anh ta nói đây, trong lòng mỉm cười vui thích, Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói trong lòng, niềm vui của thằng nhóc này thật đơn giản, như thế thì đã vui vẻ trở lại rồi.

Vừa hay bản thân cầm ngọc bội của Lăng Ngọc người ta, cũng là phải đi trả cho Lăng Ngọc, như này là tốt nhất.

Lâm Thanh Diện đáp ứng, trực tiếp đi ra ngoài, đương nhiên, Lâm Thanh Diện không quen thuộc nơi này, vẫn là Liễu Lâm dẫn ra ngoài.

Cả chặng đường Lâm Thanh Diện đến đâu cũng nhìn, anh hy vọng có thể tìm được nơi giáp giới giữa chính phái và tà phái, nếu đều đã đi vào rồi, tất nhiên phải tìm được nơi đó.

Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, nếu như không có hiểu về tà phái một chút gì, thì nói cái gì tới chiến thắng tà phái chứ? Ở trong việc của Vong Trần và Dao Trì, cho dù hiểu được một chút xíu, nhưng cũng không thấu triệt, thứ gì, anh vẫn là thích tự mình tận mắt nhìn thấy.

Trong mắt của Liễu Lâm, Lâm Thanh Diện là lần đầu tiên tới đây, nhìn thấy cái gì đều cảm thấy rất hiếu kỳ, điều này rất bình thường, sau khi đưa Lâm Thanh Diện đi ra thì tự mình quay về, trở về muộn cũng khó tránh chịu một trận trách mắng của Liễu Sơn Thanh.

Liễu Sơn Thanh thật ra trong lòng là lo lắng, Liễu Lâm không có tu vi quá cao, nếu như ra ngoài gặp phải người của tà phái, Liễu Lâm một mình không phải là đối thủ của bọn họ, Liễu Sơn Thanh chỉ có một đứa con trai như này, nếu như đứa con trai này xảy ra chuyện, ông ta không thể sống nữa.

Nhưng Liễu Lâm không nghĩ như vậy, mỗi lần sau khi bị trách mắng thì cậu ta đều ném chuyện này ra sau đầu, bản thân làm theo ý mình, hoàn toàn quên lời Liễu Sơn Thanh nói.

Lâm Thanh Diện ra khỏi Thành Trung Tâm thì trực tiếp trở về, Hứa Bích Hoài ngồi ở cửa đợi Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện trở về, lập tức mừng rỡ đi tới, có hơi trách cứ nhìn Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt sau lại nhìn sắc trời, nói: Bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, tại sao bây giờ mới trở về, anh khiến em thật lo lắng.

Em không cần lo cho anh, anh đảm bảo với em, anh ở bên ngoài, nhất định bảo đảm sự bình an của mình.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, nói: Anh rõ ràng từng nói, mặc kệ chuyện gì, anh đều phải dẫn theo em, bây giờ lại muốn tự mình ra ngoài rồi, anh có phải là xem thường em không? Nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, Lâm Thanh Diện mỉm cười bất lực, nói: Bà xã, em đang nói cái gì vậy, anh làm sao xem thường em được, chỉ là có chút chuyện không thể hai người cùng đi làm được, với lại, buổi trưa hôm nay anh đã trở về một chuyến.

Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện, nói: Cái đó cũng tính sao, em ngay cả người của anh đều chưa có nhìn thấy, còn làm ra vẻ thần bí như vậy, em tưởng rằng là ai tới đánh lén chúng ta đó.

Vong Trần đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ mắng yêu, cũng không có trực tiếp đi tới hỏi bọn họ, chỉ tự mình quay về trong phòng của mình.

Vong Trần cảm thấy, Lâm Thanh Diện lần này ra ngoài thu hoạch chắc chắn không ít, ngoài chuyện của y quán đó.

Lâm Thanh Diện sau khi dỗ Hứa Bích Hoài thì trực tiếp đi tới phòng của Vong Trần, anh cấp thiết muốn biết, đối diện thánh địa tu luyện kia rốt cuộc là ai, anh cần trợ thủ.

Nếu người của Thiên Giới đều biết chỉ có người có thiên thú Thánh Linh Chi Thế mới có thể đánh bại tà phái thì bọn họ chắc phải bằng mọi giá nghĩ cách cứu Nặc Nặc ra ngoài.

Tại sao còn có người nằm ở đằng sau, chính phái của Thiên Giới đều trở thành cái dạng này rồi, lẽ nào không muốn trở lại lo liệu, khôi phục lại vinh quanh trước kia của Thiên Giới sao? Lâm Thanh Diện thật ra không thể hiểu, Vong Trần ngồi trên chiếc đệm cói trong phòng đang tu luyện, ánh sáng trắng nhàn nhạt quấn quanh Vong Trần.

Vong Trần nghe thấy có người đi vào, không cần nhìn cũng biết là Lâm Thanh Diện, nhàn nhạt hỏi: Như thế nào, lần này ra ngoài thu hoạch không nhỏ nhỉ? Tôi trực tiếp tới Thành Trung Tâm, tới thánh địa tu luyện của người Thiên Giới, nếu chỗ đó không tồi, chúng ta tu luyện bí tịch có thể đến đó, tất nhiên có thể một công đôi việc.

Lâm Thanh Diện nhắc nhở Vong Trần, anh muốn dẫn dắt vào chủ đề, Vong Trần mỉm cười, nói: Không được, đây là bí mật, tuy đã có người biết, nhưng tóm lại làm không tốt để mọi người biết, như thế chúng ta sẽ có rất nhiều phiền phức.

Ông lẽ nào không hỏi tại sao tôi đi vào được Thành Trung Tâm sao? Lâm Thanh Diện hiếu kỳ nhìn Vong Trần, rất không hiểu.

Vong Trần rất thản nhiên nói: Thật ra đây không phải là chuyện gì hiếm lạ, tôi không ngờ cậu sẽ gặp được người của Thành Trung Tâm, là bọn họ chủ động tìm tới cửa nhỉ? Giọng điệu của Lâm Thanh Diện không phải là rất tốt, nói: Tôi lấy được ngọc bội đi vào, tại sao không nói? CHƯƠNG 1684: NGĂN CÁCH Vong Trần thật ra không có ngờ, Lâm Thanh Diện nhanh như vậy thì có thể đi vào, ông ta đến đi tự do, ngược lại cũng quên mất chuyện có ngọc bội có thể đi vào.

Với cả, người cầm ngọc bội đều là đám hậu sinh kia, ông ta cũng không có thời gian đi nghe ngóng những thứ này.

Bấy giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi như vậy, không khỏi nhíu mày, nghĩ tới chuyện của ngọc bội.

Ông ta mở mắt ra, ánh sáng trên người chầm chậm tản ra, nhìn thẳng Lâm Thanh Diện hỏi: Lẽ nào cậu cảm thấy tôi chính là cố ý không nói cho cậu biết sao, Lâm Thanh Diện, giữa chúng ta lẽ nào còn cần phải nghi ngờ như vậy sao? Lâm Thanh Diện biết lời mình nói có hơi quá đáng rồi, giọng nói nhỏ đi nhiều, nói: Tôi không phải có ý này, trong lòng ông biết rõ tôi cấp thiết muốn đi vào bên trong như nào, nhưng chuyện ngọc bội này lại chưa từng nói với tôi.

Lúc đó tôi chỉ là không nghĩ tới, tôi nếu như nghĩ tới, cậu đã đi vào rồi, cũng không phải làm cái gì cả, dù sao tu vi của cậu ở đó, Lâm Thanh Diện, thứ duy nhất giúp cậu có thể đánh bại cao thủ của tà phái, cứu được con gái của cậu ra, chỉ có dựa vào một bộ bí tịch trong tay, bây giờ chúng ta đều chỉ là vừa bắt đầu, còn ở sơ cấp, cậu chỉ có cố gắng tu luyện bộ bí tịch này tới đỉnh phong mới có khả năng đánh bại được người dẫn đầu của tà phái kia, nếu không chỉ có để mặc người khác cầm bóp.

Lời của Vong Trần tuy nói có hơi quá đáng, nhưng chính Lâm Thanh Diện cũng biết, lời Vong Trần nói cũng không có sai.

Nhưng ít nhất anh biết trước được, có thể hiểu rõ ràng chuyện bên trong, phần thắng cứu được Nặc Nặc coi như cũng lớn hơn nhiều.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi ở bên cạnh Vong Trần, hỏi Vong Trần: Cấm địa của Thành Trung Tâm, ở chỗ kia của chính phái, đối diện với chỗ tu luyện có một người thần bí, ông ta là ai, tôi đoán không sai, ông ta nhất định rất có thực lực? Ông ta ở đó ít nhất cũng được hơn vạn năm rồi, tôi cũng không biết là ai, có điều nếu là cấm địa, đó chính là nơi chúng ta không thể đi, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ có nỗ lực thành thực làm việc mới là thật, không thể đi mặc kỳ con đường tắt nào.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này, không khỏi thở dài một hơi, lời này nói rất có đạo lý, nhưng thật sự làm thì rất khó.

Một trái tim không thể làm cùng lúc hai việc, Âm Dương Kinh của anh và Hứa Bích Hoài tương đối mà nói càng thêm dễ dàng hơn, cùng Hứa Bích Hoài song tu, đạt được thực lực nhất định, các khác không nói, ít nhất Hứa Bích Hoài có thể bảo vệ được mình, Lâm Thanh Diện cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Lâm Thanh Diện gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài, Vong Trần nhìn phần bí tịch kia trong tay, hỏi Lâm Thanh Diện: Cậu không định xem thử sao? Tôi buổi tối ra ngoài một chuyến, khi ra ngoài sẽ tới lấy, nếu như ông muốn ra ngoài, tôi đã dặn Câu Lân bảo vệ tốt cho vợ tôi, Vong Trần huynh, ông không nên bị kẹt ở đây.

Lời của Lâm Thanh Diện không nhanh không chậm, Vong Trần lại nghe ra trong lòng Lâm Thanh Diện bực tức, có đều không định tính toán với Lâm Thanh Diện.

Chuyện này vốn là ông ta không có nghe ngóng tới nơi tới chốn, Lâm Thanh Diện bực tức trong lòng cũng là chuyện rất bình thường.

Anh ta vốn tu luyện ở đây, Lâm Thanh Diện chịu chia bí tịch cho ông ta, đây chính là sự tin tưởng cực lớn đối với ông ta, không thể vì một câu nói của Lâm Thanh Diện mà xảy ra ngăn cách với Lâm Thanh Diện được.

Vong Trần đáp lại Lâm Thanh Diện: Công pháp vừa rồi tham ngộ được một chút, tôi không định rời khỏi nơi này, cậu nếu như có việc thì cậu đi làm, tôi cần tôi giúp thì quay về nói, là anh em, tôi cũng không từ chối.

Những điều Vong Trần nói, Lâm Thanh Diện cảm động trong lòng, trực tiếp đi ra ngoài.

Đàn ông không phải là động vật rất giỏi thể hiện cảm tình, Lâm Thanh Diện cũng như vậy.

Lâm Thanh Diện đi ra, Câu Lân cũng đi tới, nói: Chủ nhân, ngài đi đâu, có thể dẫn tôi theo không? Có tôi, ngài không cần đi bộ, sẽ không mệt như vậy, nếu như gặp phải kẻ địch, tôi cũng có thể giúp ngài, ngài thấy như nào? Lâm Thanh Diện khoát khoát tay, nói: Ngoại vi Thượng Quận Thiên Đô đều là một số phàm phu tục tế, ngươi nếu như đi ra cùng ta, mục tiêu thật sự là quá lớn, dẫn tới hoảng sợ thì không hay.

Câu Lân ở đây thật sự là rất nhàm chán, khi ở trong núi, Câu Lân muốn như thế nào thì như thế ấy, dù sao nơi đó có một khoảng địa bàn của nó.

Tuy căn nhà mà nhà họ Đổng chuẩn cho Lâm Thanh Diện không nhỏ, chỗ ở đối với Lâm Thanh Diện bọn họ mà nói hoàn toàn là đủ rồi, nhưng đối với con vật to lớn như Câu Lân mà nói, thật sự là quá bé rồi.

Chủ nhân, tôi có thể làm cún yêu của ngài.

Câu Lân nói xong, vội biến thành dáng vẻ của con chó nhỏ, Lâm Thanh Diện bất lực, biết Câu Lân muốn ra ngoài, Lâm Thanh Diện chỉ có thể nói: Nếu đã tới mức này rồi, người muốn ra ngoài, vậy thì ra ngoài đi, ta đi đâu đều nhất định dẫn ngươi theo.

Không dễ gì Lâm Thanh Diện mới đồng ý cho Câu Lân ra ngoài, Câu Lân ngúng nguẩy đáp ứng.

Hứa Bích Hoài ở một bên nhìn, muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ Lâm Thanh Diện nhất định có chuyện rất quan trọng phải làm, dứt khoát cũng không có tìm Lâm Thanh Diện nói cái gì.

Lâm Thanh Diện chỉ có thể dặn dò Mạc Niệm ở bên Hứa Bích Hoài, trạng thái của Mạc Niệm không tốt, tuy Lâm Thanh Diện đáp ứng Hứa Bích Hoài mặc kệ đi đâu đều nhất định sẽ dẫn theo cô, nhưng tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt.

Hứa Bích Hoài nhớ Nặc Nặc, hy vọng Lâm Thanh Diện có thể nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra, những chuyện khác không suy nghĩ quá nhiều.

Cô an tâm làm một người mẹ hiền vợ đảm đợi Lâm Thanh Diện quay về là được rồi.

Mạc Niệm đi tới bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói: Em và Lâm Thanh Diện lúc mới đầu tới Thiên Giới, em tưởng rằng ngày ngày đi theo Lâm Thanh Diện cùng nhau làm việc, đâu biết, Lâm Thanh Diện có chuyện của mình, đương nhiên em đều quen rồi, chị, chị nhất định cũng quen rồi nhỉ? Chị và anh ấy kết hôn tới nay, hai vợ chồng chưa từng trải qua được bao nhiêu ngày tháng yên bình, giống như em nói, chị cũng quen rồi, có điều chuyện này không có gì to tác cả, đợi con gái chị được cứu ra, chị nghĩ cho dù Lâm Thanh Diện có chuyện lớn hơn trời cũng nên dừng lại ở bên bọn họ một cách tử tế.

Hứa Bích Hoài nói rồi, trên mặt lộ ra nụ cười mong chờ.

Nhìn mặt trời ngả về phía tây, hai tay chống má, cô nghĩ tới cảnh Lâm Thanh Diện dừng lại, hai vợ chồng cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn, chỉ cần vợ chồng ở bên nhau cảnh giới, tiền bạc, tu vi gì cũng không quan trọng.

Bên cạnh có Nặc Nặc ở bên, niềm vui vẻ nhất trên đời cũng chỉ có như vậy, nghĩ tới những điều này, có ủy khuất nhiều hơn, cô đều có thể chịu được.

Chỉ hy vọng mọi chuyện có thể nhanh chóng kết thúc, mà Mạc Niệm ở một bên suy nghĩ, chỉ cần tà phái bị diệt, Mạc Niệm ở bên cạnh giúp đỡ Lâm Thanh Diện, Tinh Linh nhất tộc đó lấy mình làm đại diện, cũng xem như có công.

Có thể lần nữa quay về Thiên Giới, địa vị không nói cũng biết siêu việt hơn trước kia, ít nhất không phân cao thấp với trước kia.

Mọi chuyện đều phải dựa vào Lâm Thanh Diện, chỉ một mình Mạc Niệm không có bao nhiêu hy vọng có thể khôi phục vinh quang ngày xưa của Tinh Linh nhất tộc.

Mạc Niệm cảm thấy gặp được Lâm Thanh Diện là may mắn lớn nhất của Mạc Niệm, nếu như không có Lâm Thanh Diện nhất định không có Mạc Niệm của ngày hôm nay, ngay cả Thiên Giới cũng không tới được.

Còn Vong Trần bởi vì Lâm Thanh Diện tìm được nước tháng, mà cùng Lâm Thanh Diện giao đổi điều kiện, chuyện năm đó không cần nghĩ nhiều, Mạc Niệm tin, rất nhanh sẽ có một kết quả hoàn mỹ….

CHƯƠNG 1685: NGƯỜI KHÔNG BIẾT TỐT XẤU Lâm Thanh Diện dẫn Câu Lân trực tiếp đi về nơi người chính phái ở, Lâm Thanh Diện tưởng dẫn theo Câu Lân không thể đi vào, chắc vì nguyên nhân thân phận của Câu Lân, khi bọn họ đi vào không có ai ngăn cản, đi thẳng vào Thành Trung Tâm.

Dáng vẻ của Câu Lân là một con chó nhỏ, không có mang tới ảnh hưởng quá lớn.

Câu Lân đi vào thì phấn khích không thôi, nói: Tôi đều luôn ở trong rừng rậm kia, lại không biết còn có nơi tốt như này, chủ nhân, nếu không phải là ngài, cả đời này tôi sợ rằng đều không thể nhìn thấy.

Nghe thấy nó nói như vậy, Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười: Không cần nói khủng khiếp như vậy, ngươi không phải là muốn tu luyện thành hình người sao, có động lực như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ tới nơi này, ngươi cũng rất có bản lĩnh, người phải tin tưởng chính ngươi.

Lâm Thanh Diện tuy nói như vậy, nhưng Câu Lân cho rằng, bản lĩnh của nó còn xa không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, trong tay Lâm Thanh Diện cho dù không có kiếm Trảm Tiên, nó cũng nhất định sẽ thua Lâm Thanh Diện, loại chuyện này không có bất cứ vọng tưởng nào.

Lâm Thanh Diện nói như vậy chẳng qua là khích lệ nó mà thôi, khiến nó có thể thoải mái trong lòng.

Vội vàng nói: Chủ nhân tuyệt đối đừng nói nhiều như vậy, loại chuyện này đâu cần phải nghi ngờ, cho dù tôi thật sự lợi hại hơn chủ nhân, bây giờ ngài là chủ nhân của tôi, tôi cũng là phục vụ vì ngài, ngài nói nhiều như vậy, khiến Câu Lân tôi làm sao đối mặt với mình được.

Câu Lân ngược lại khá khiêm tốn, có điều Lâm Thanh Diện cũng không có nói lời khách sáo gì với Câu Lân.

Khi hai người đang nói chuyện, nghe thấy một tiếng aiya, một người ngã trên đất, vừa hay quẹt qua phía Lâm Thanh Diện bọn họ.

Nghe thấy âm thanh, Lâm Thanh Diện và Câu Lân không hẹn mà cùng quay đầu lại, một người vừa hay ngã ra đó, người đó không vui nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Con người này, dắt chó kiểu gì vậy, con chó chết này, tao nhìn thấy mà là chán sống rồi, dám đụng vào tao? Câu Lân cũng không phải là kẻ dễ chọc gì, vừa muốn nói chuyện, Lâm Thanh Diện đã ngăn lại.

Lâm Thanh Diện nói thẳng với người đó: Rõ ràng là chính mình đi đường không mở mắt, tại sao lại trách trên người sủng vật của tôi chứ? Nếu không phải Lâm Thanh Diện nói chuyện, Câu Lân suýt nữa quên mất, thân phận của nó bây giờ chỉ là một con thú cưng của Lâm Thanh Diện mà thôi.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện, tự nhiên một câu cũng không nói, thấy Lâm Thanh Diện câu từ đanh thép như vậy, tên bị đụng phải đó vẫn không chịu thôi, tuổi tác nhìn trông ngang tầm Lâm Thanh Diện.

Có điều tính khí không có tốt như Lâm Thanh Diện, người trẻ khí thịnh, nói cái gì cũng không muốn bỏ qua cho Lâm Thanh Diện bọn họ.

Anh ta trực tiếp nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Chính là chó của anh đụng vào tôi, anh nói bây giờ phải như nào? Tên này một ánh mắt liền nhận ra Lâm Thanh Diện bọn họ là người nơi khác, một người nơi khác đến địa bàn của bọn họ cũng dám hung hăng, thật sự hỗn láo.

Lâm Thanh Diện cạn lời, đã nhìn thấy người không nói lý, nhưng chưa từng thấy ai không nói lý như này, mặc kệ là chính phái hay tà phái, có người tốt cũng có người xấu.

Lần này là người kia sai, Lâm Thanh Diện gặp phải loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, cái có chính là cách đáp đối với đối phương, trực tiếp hỏi đối phương: Anh nói đi, anh muốn tôi đền bao nhiêu, chó của tôi đụng phải anh, anh đi dẫn con chó của anh qua đây, tôi để chó của anh đụng một cái, anh thấy có thể chưa? Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, tên đó khinh thường mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn Câu Lân.

Có mấy hôm không có ăn ngon, hiện nay gặp được thứ như này, nếu như có thể bỏ vào nồi, ăn một bữa thịt chó, vậy cũng không tồi.

Mặt hàng như Lâm Thanh Diện này vừa nhìn là biết nhát gáy, không cần thiết để Lâm Thanh Diện vào trong mắt, anh ta nói thẳng với Lâm Thanh Diện: Đụng vào tôi, tự nhiên là phải trả giá, con chó này của anh không có mắt, anh cũng không thể trách tôi, như này đi, con chó này của anh giao cho tôi xử lý, còn tôi làm như nào, anh không quản được.

Câu Lan ở một bên nhíu mày, đã đoán được tên này muốn làm cái gì, Lâm Thanh Diện có hơi bất lực, lúc sáng đi tới, vừa cùng Liễu Lâm nói chuyện tu vi của Thiên Giới, tên này nhìn qua không có bao nhiêu tu vi, anh ta muốn ăn Câu Lân, sợ là không có dễ như vậy.

Lâm Thanh Diện bất lực mỉm cười đầy thâm y nhìn người thanh niên ở trước mắt này, hỏi: Anh nên nghĩ kỹ muốn làm như nào, cuối cùng cùng anh đừng hối hận, nói tôi bắt nạt anh.

Tên này không có để lời khuyến cáo của Lâm Thanh Diện vào trong mắt, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: Không phải chỉ là một con chó rách thôi sao, anh có phải còn cho rằng tôi không làm gì được, cũng không biết là đồ nhà quê, lỗi thời ở đâu ra.

Lâm Thanh Diện nghe thấy anh ta nói như vậy, nói với Câu Lân: Ta giao người này cho ngươi, có thể để anh ta dẫn đi hay không xem bản lĩnh của ngươi, Câu Lân, ngươi đừng khách sáo, không cần cho ta mặt mũi, biết chưa? Câu Lân đáp một câu: Mệnh lệnh của chủ nhân, tôi dám làm trái hay sao? Nghe thấy Câu Lân nói chuyện, người thanh niên kia rõ ràng sững ra, sau đó chỉ vào Câu Lân, hỏi Lâm Thanh Diện: Chó của anh có thể nói chuyện? Lâm Thanh Diện nhíu mày, nói: Anh có phải là nghe nhầm rồi không, trên đời này lấy đâu ra chó biết nói chuyện, tôi chưa từng thấy, lẽ nào anh từng thấy rồi? Người thanh niên đó gật đầu, nói: Tôi là chưa từng thấy, nếu đã nói đưa con chó này cho tôi, vậy tôi dẫn đi, anh cũng không cần đau lòng, ai kêu anh không có trông kỹ? Thật ra chó biết nói chuyện vẫn là có, đó là thần thú có tu vi cực cao, có điều đồ nhà quê Lâm Thanh Diện này chắc chắn chưa từng thấy, người thanh niên này nghĩ trong lòng, bản thân tuy chưa từng thấy, nhưng tốt xấu gì cũng coi như nghe nói qua.

Điều này không có gì kỳ lạ cả, con chó này của Lâm Thanh Diện vừa nhìn là biết không phải biết nói chuyện, nếu không vừa rồi khi anh ta đụng phải nó, tại sao nó không nói một lời? Người thanh niên nói rồi thì muốn dùng tay ôm Câu Lân đi, Câu Lân gừ một tiếng, nhe răng há miệng nhìn người thanh niên, người thanh niên cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ ngăn cản, nhưng thấy dáng vẻ xem kịch hay của Lâm Thanh Diện, nghĩ rằng con chó này Lâm Thanh Diện chưa có nuôi lâu.

Không chừng là chó lang thang nhặt ở đâu về, đối với anh không có bao nhiêu quan tâm, xem con chó này bị anh ta giết chết như nào.

Trực tiếp vồ lên, Câu Lân nhanh nhẹn né ra, trực tiếp lộ ra chiếc răng nanh của mình, bộ móng vuốt của mình cũng mở ra, chiếc móng vài mất tấc, trực tiếp công kích người thanh niên từ đằng sau, vồ vào mông.

Người thanh niên còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một mảng mông ẩm ướt, vốn dĩ sắc trời đã tôi, ánh sáng duy nhất bọn họ có thể nhìn thấy chỉ có phản quang của kiếm trong tay và ánh trăng trên trời.

Sờ mông, khi vừa vồ vào chưa có cảm thấy rất đau, khựng lại mấy giây này, cảm giác đau đớn ập tới, tức giận quát: Con chó chết tiệt, tao chưa từng thấy có con chó nào lợi hại như vậy, ông mày không tin không trị được mày.

Lập tức cất bước xoay người, lại xông về phía Câu Lân, Câu Lân lần này không cho anh ta mặt mũi nữa, trực tiếp há miệng cắn vào ngực, một mảng da dính đầy máu bị Câu Lân cắn xuống.

Lâm Thanh Diện vội nói: Gây ra án mạng không có hay, tới điểm liền dừng là được, Câu Lân, chúng ta đi.

CHƯƠNG 1686: CƠ QUAN CHI THUẬT LẠI XUẤT HIỆN Câu Lân nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thanh Diện, vội vàng đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, còn người thanh niên ngã trên đất không cam lòng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Anh biết rõ tôi không phải là đối thủ của nó, cho nên anh là cố ý? Lời này Lâm Thanh Diện không thể thừa nhận, Lâm Thanh Diện trực tiếp nói: Đây là vấn đề của anh, tôi không có nói chó của tôi như thế nào, tự anh ngã, cưỡng từ đoạt ý vu khống người khác trước, sau còn muốn ăn thịt chó, tôi chỉ là muốn giúp anh, bộ dạng đó của anh tôi cũng không thể làm cái gì, tự tạo nghiệp không thể sống, hôm nay gặp phải tôi xem như anh xui xẻo.

Lâm Thanh Diện dẫn Câu Lân trực tiếp rời đi, để lại một mình người thanh niên kia ở đó kêu thảm thiết, gào lên sẽ không tha cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện bọn họ chưa có đi xa thì nghe thấy âm thanh từ đằng sau truyền tới, nói: Thằng oắt anh có bản lĩnh nói ra anh họ gì tên gì không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.

Lâm Thanh Diện và Câu Lân đến đây vốn không muốn trêu chọc ai, cẩn thận hành sự, nghe anh ta hỏi như vậy, tuyệt nhiên cũng sẽ không nói thông tin cho anh ta.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đi về phía cấm địa của Thiên Giới, khi tới thánh địa tu luyện đó, ngay cả Câu Lân cũng không nhịn được mà cảm thán: Chủ nhân, đây thật là một chỗ tốt, theo lý mà nói, điều kiện tốt như vậy, bọn họ không nên chỉ có tu vi thấp như vậy.

Con người chỉ có trong tình cảnh gặp nguy hiểm mới muốn phấn đấu, mà tà phái bị chính phái áp chết nhiều năm như vậy, bắt đầu từ những năm gần đây, chính phái mới nghĩ tới việc áp chế tà phái cũng không kịp rồi, dẫn tới con cháu đời sau của bọn họ đều lười nhác như vậy, không kỳ lạ.

Lâm Thanh Diện nói ra, nhưng cũng không có ngờ cục diện như này, giờ chỉ biết thở dài.

Câu Lân ở một bên như hiểu như không mà gật đầu, ánh nhìn của Lâm Thanh Diện đều luôn nhìn chằm chằm về phía đằng kia của cấm địa, hỏi Câu Lân: Ta tới đó, khả năng sẽ có nguy hiểm rất lớn, ngươi có thể không đi, có thể đi, có điều nếu như không có mạng quay về, ta không chịu trách nhiệm.

Câu Lân nếu đã ra ngoài cùng Lâm Thanh Diện, cũng muốn đi ngắm nhìn thế giới, nơi Lâm Thanh Diện đi, không phải là nơi nguy hiểm còn không có mấy nơi.

Chủ nhân đều không sợ, tôi sợ cái gì, với cả, có chủ nhân ở bên cạnh, chuyện có lớn bằng trời đều không tính là gì.

Nghe thấy Câu Lân nói như vậy, Lâm Thanh Diện trực tiếp dẫn Câu Lân đi về nơi đó, Câu Lân ngúng nguẩy đi theo đằng sau Lâm Thanh Diện.

Xuyên qua những chiếc đệm cói đó, đi tới một nơi có con đường mòn nhỏ, trăng và sao trên trời tăng thêm ánh sáng cho bọn họ, bóng cây đổ lên đường.

Đi qua con đường nhỏ đó, trực tiếp nhìn thấy một thế giới rộng lớn, nhìn cách đó khoảng 500m có một chiếc bàn đá, còn có bốn chiếc ghế ở đó.

Bên trên giằng kín mạng nhện, mạng nhện đó là có màu, giống như cầu vồng trên trời.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, đều nói cấm địa của nơi này, nhìn trông không có ai ở, giống như cũng không có thần bí như vậy.

Còn chưa có khi được hai bước thì đụng phải, Lâm Thanh Diện xoa xoa trán, kinh ngạc nói: Nơi này vậy mà có kết giới? Câu Lân ở một bên nói: Nếu đã nói là cấm địa, cũng là nơi người không bình thường không vào được, chủ nhân, chúng ta nên làm sao mới ổn? Lâm Thanh Diện đến rồi, không có muốn rời đi mà không có thu hoạch gì, trực tiếp nói: Nhất định có cách đi vào, ít nhất làm rõ nơi này như nào, chúng ta không thể tới uổng công một chuyến được? Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Câu Lân mang bộ dạng coi thường cái chết đi theo Lâm Thanh Diện, mặc kệ Lâm Thanh Diện làm cái gì, nó đều nhất định phải đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Mà Lâm Thanh Diện thuận theo phạm vi của kết giới tới đâu xem thử, chỉ thấy trong kết giới đó có một ngôi miếu, ngôi miếu không xa hoa, hơn nữa còn có hơi dột nát.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, lẽ nào trong ngôi miếu này có người sống sao, có điều cũng nói không chắc được, nếu không có ai, kết giới này từ đâu mà ra.

Người bên trong nhất định cho dù sợ có người làm phiền, cho nên cố ý thiết kế, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, niên đại thiết lập kết giới này thật sự là rất lâu rồi, căn bản nói không rõ là kết hạ từ năm nào.

Anh nhíu chặt mày, không biết như nào mới tốt, Câu Lân lần nữa nói: Chủ nhân, thật ra không có cách, chúng ta có thể quay về từ từ nghĩ, nếu trời sáng rồi, bị người của Thành Trung Tâm biết, chúng ta cho dù là muốn đi, chỉ sợ là có khó khăn.

Nghe thấy Câu Lân nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng biết đạo lý này, nhưng vẫn không cam lòng.

Anh không muốn như vậy, nếu sự việc thật sự như vậy, anh đi đi lại lại còn không biết phải chạy tới đây bao nhiêu chuyến nữa.

Nếu đã biết nơi như này có người ở, không làm rõ thì anh nhất định không thể bỏ qua.

Những chuyện này đủ để chứng tỏ người sống ở đây không phải là người tầm bình thường gì đó, nếu như đơn giản như vậy mà từ bỏ, muốn cứu con gái ra ngoài thật sự không biết tới năm tháng nào.

Anh nói: Chúng ta trước khi trời sang quay về là được, Câu Lân, ngươi có thể quay về trước, đừng ở đây đợi ta.

Câu Lân vừa nghe lời này thì lập tức không vui, nói: Chủ nhân ngài có thể ở đây, tại sao Câu Lân tôi không được, tôi ở đây cùng ngài, mặc kệ ngài làm cái gì, tôi đều muốn ở bên cạnh ngài.

Nghe thấy lời của Câu Lân, Lâm Thanh Diện bất lực, Câu Lân bằng lòng ở lại, Lâm Thanh Diện cũng không có cản.

Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, có thể thêm một trợ thủ cũng tốt, Vong Trần đều không biết người bên trong là ai, chỉ cần anh có thể đi vào, muốn cứu Nặc Nặc ra ngoài, chắc không còn xa vời như vậy nữa.

Vì Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện chuyện gì cũng có thể làm.

Lâm Thanh Diện bắt đầu trực tiếp công kích, anh biết, bất luận anh gọi thế nào, người bên trong đều sẽ không đi ra.

Nhưng khi Lâm Thanh Diện vừa công kính, từ bốn phương tám hướng có mũi tên bay về phía anh, anh vội vàng tránh nén, kinh ngạc nói: Lẽ nào nơi này còn có cơ quan sao? Câu Lân tránh né theo, mà Lâm Thanh Diện nghĩ tới Triệu Tuấn, Triệu Tuấn giỏi sử dụng cơ quan chi thuật, cũng là như này.

Nơi này nếu như có cơ quan, người bên trong lẽ nào có liên quan gì tới Triệu Tuấn sao? Lâm Thanh Diện không có thời gian suy nghĩ tiếp, một sóng kiếm công kích về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện sau khi tránh né vừa mới yên phận lại.

Lâm Thanh Diện tiếp tục công kích cơ quan đó, sau đó đá trên núi tập trung lại với nhau, lao thẳng vào Lâm Thanh Diện, ngay cả Câu Lân cũng bị thương.

Không dễ gì mới tránh được, Câu Lân không phục muốn tiếp tục công kích cơ quan đó, Lâm Thanh Diện vội ngăn cản lại: Không được, chỉ sợ chúng ta công kích càng mạnh, công kích này tới càng thêm mãnh liệt.

Câu Lân bất lực nói: Chủ nhân, lẽ nào chúng ta cứ thôi như vậy? Lâm Thanh Diện không có nói chuyện, nhưng trong lòng biết, ngoài thôi như vậy ra thì không có chủ ý nào khác, ngay cả người công kích anh là ai, anh đều không biết, vậy còn có thể làm cái gì? Lâm Thanh Diện trực tiếp thuận thế dựa vào tảng đá bên cạnh, vô lực ngồi trên đất, trong đầu cứ nghĩ mãi.

Tất cả cơ quan chi thuật đều có thể giải, nếu như bản thân tìm được Triệu Tuấn, có phải thì có thể giải được cơ quan chi thuận của nơi này, có thể đá được kết giới để đi vào không.

Lẽ nào nhiều năm trôi qua như vậy, không có ai vượt qua được kết giới sao, điều này chỉ có một khả năng, kết quả này là nhận được sự bảo vệ của cơ quan chi thuật… CHƯƠNG 1687: MỜI NGƯỜI GIÚP ĐỠ Lâm Thanh Diện rất bất lực, lẽ nào thật sự chỉ có đi tìm Triệu Tuấn tới mới có cách sao? Không được, chuyện này không thể đi tìm Triệu Tuấn, tất cả đáp án đều ở Thượng Quận Thiên Đô, Triệu Tuấn không thể cứ giúp anh mãi được, anh ta còn có chuyện của mình phải làm, với cả, anh trước giờ làm việc, độc lập quen rồi.

Lâm Thanh Diện tin, bản thân nhất định có thể giải quyết chuyện này.

Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, Câu Lân luôn ở bên cạnh đợi Lâm Thanh Diện, bất tri bất giác trời đã sáng rồi.

Lâm Thanh Diện đứng dậy, nói: Chúng ta không thể ở lại đây nữa, bắt buộc phải nhanh chóng quay về, thời gian ở đây lâu rồi, nơi này chắc chắn sẽ có người tới.

Câu Lân gật đầu, thật ra Câu Lân lo lắng trong lòng, vừa rồi Câu Lân và Lâm Thanh Diện đối phó với tên kia, nếu như tên đó tìm người trả thù, sẽ mang tới phiền phức cho bọn họ.

Bản thân bên này vốn không phải là người của Thành Trung Tâm, những người đó nếu như tìm tới, trong chốc lát vẫn chưa có cách đối phó.

Lâm Thanh Diện bọn họ chuẩn bị đi ra, mặt trời đã dần ló rạng trên bầu trời, ánh sáng đỏ chiếu xuống xung quanh.

Vẫn là giống như khi Lâm Thanh Diện trước khi tới, có cầu vồng ở bên cạnh mặt trời, khiến nơi tu luyện phủ lên màu sắc vô cùng bổ mắt.

Bọn họ còn chưa có đi ra, khi tới cổng của Thành Trung Tâm phát hiện có người cản ở bên cửa kia, Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhớ tới chuyện trước đó.

Câu Lân và Lâm Thanh Diện đi cùng nhau, Lâm Thanh Diện cản lại: Chuyện gì vậy, ta tới xem thử trước rồi nói, người đợi ở đây.

Câu Lân ở một góc đợi Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhíu mày đi tới cổng thành, lịch sự hỏi thủ vệ: Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hạn chế người xuất hành.

Công tử của nhà Âu Dương bị người ta làm bị thương, trước khi chưa tìm được người đó, cổng thành này tự nhiên không thể mở ra.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không có hỏi tiếp nữa, công tử của nhà Âu Dương, tám chín phần mười chính là tên gặp phải anh và Câu Lân tối qua.

Rõ ràng là tên đó tự mình làm điều ác, bây giờ còn muốn tìm người ta gây phiền phức.

Thành Trung Tâm này thật sự là khá loạn, có điều như này dường như không thể giải quyết vấn đề, từ trong giọng điệu của Thủ vệ có thể biết, thân phận của nhà Âu Dương ở đây chắc chắn không tầm thường, nếu không sẽ không làm to chuyện như vậy.

Lâm Thanh Diện cười nói: Công tử của nhà Âu Dương sao lại có người dám xuống tay cơ chứ, người này cũng quá không biết sống chết rồi.

Thủ vệ đó nhìn Lâm Thanh Diện hai cái, nhíu mày hỏi: Anh là ai, sao chưa từng gặp anh? Thủ vệ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện không có nhìn thấy chó, lời mà Âu Dương công tử kia nói rất rõ, một người một chó làm anh ta bị thương.

Tôi là ở bên ngoài, chẳng qua là bạn với Liễu công tử, cậu ta mời tôi vào, nói muốn đưa tôi ra ngoài, tôi đã từ chối, tóm lại có chuyện gì không tốt đều làm làm phiền Liễu công tử.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói là Liễu công tử, thủ vệ đó vội vàng hỏi: Liễu công tử mà anh nói sẽ không phải là Liễu Lâm thiếu gia chứ? Không sai, chính là người này, có điều các anh làm việc có cái khó của mình, tôi cũng không cưỡng cầu, tôi đi tìm Liễu công tử, bây giờ tới phủ đợi, đợi chuyện này trôi qua rồi nói tiếp chuyện đi ra ngoài.

Lâm Thanh Diện vốn cho rằng, bản thân nói như vậy, thủ vệ này sẽ phá lạ, không ngờ thủ vệ này lộ ra một vẻ mặt khó xử, nói: Công tử, không phải là chúng tôi không muốn, Âu Dương công tử này trước giờ ngang ngược thành quen, chúng tôi ngược lại bất mãn đối với anh ta, nhưng không dám ra tay, cũng không biết vị hiệp sĩ nào thu thập anh ta một phen, thay mọi người trút giận, nhưng chuyện của nhà Âu Dương chúng tôi không dám nhúng tay quá.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mỉm cười: Không sao, tôi ở đây chẳng qua chỉ là đợi thêm lát nữa, hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được hung thủ làm hại Âu Dương công tử, như thế cũng có thể khôi phục trình tự bình thường.

Lâm Thanh Diện ngoài mặt rất thản nhiên, nhưng có hơi lo lắng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không biết chuyện của trong này, chắc sẽ lo lắng, anh cũng gửi được tin tức ra ngoài.

Bây giờ không thể đi tìm Liễu Lâm, thái độ của Liễu Sơn Thanh đối với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không biết, nếu đi tìm Liễu Lâm, vừa hay gặp phải Liễu Sơn Thanh, Liễu Sơn Thanh chưa chắc sẽ vì anh mà đắc tội với nhà Âu Dương.

Nhìn ngọc bội, nghĩ tới Lăng Ngọc, ở chỗ cô nàng Lăng Ngọc kia, Lăng Ngọc sẽ không từ giúp đỡ.

Lâm Thanh Diện đi tới góc tường, mang Câu Lân đi về phía nhà của Lăng Ngọc.

Câu Lân nói: Chủ nhân, nếu liên lụy tới người khác thì phải làm sao? Đều là người của Thiên Giới, nhà Âu Dương sẽ không tìm từng hộ gia đình một, huống chi bây giờ ta không có chỗ để đi rồi, tới chỗ của Lăng Ngọc cô nương, con người của cô nương đó không tồi, sẽ giúp đỡ.

Lâm Thanh Diện biết khả năng sẽ liên lụy tới Lăng Ngọc, nhưng thân phận của anh không thể bị lộ được.

Lăng Ngọc nghe thấy có người gõ cửa, vội đi ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì có hơi bất ngờ.

Sau đó vội vàng mở cửa cho Lâm Thanh Diện, nói: Công tử, vào trong nói chuyện.

Thấy Câu Lân ở bên cạnh Lâm Thanh Diện thì cô ta biết Lâm Thanh Diện chính là người đó, có điều không hề kiêng kỵ.

Lâm Thanh Diện nói xin lỗi: Chuyện này khả năng sẽ liên lụy tới cô, huống chi, một người đàn ông như tôi, ở nhà của một cô nương, liệu có tạo thành ảnh hưởng đối với danh tiếng của cô nương hay không? Không nhiều chuyện như vậy, cây ngay không sợ chết đứng, anh đi vào trước đi.

Lăng Ngọc giục Lâm Thanh Diện, ánh mắt nhìn xung quanh, không phát hiện có ai ở xung quanh nhìn.

Cô ta sắp xếp Lâm Thanh Diện bọn họ ở phòng cho khách, nói với Lâm Thanh Diện: Anh yên tâm đợi ở đây, bọn họ không dám tới nhà tôi đâu, chỉ là công tử sao lại đắc tội với tên ác bá của nhà Âu Dương đó vậy? Lâm Thanh Diện bất lực, sau đó nói một lượt đầu đuôi sự việc ra, Lăng Ngọc cứ nói tên Âu Dương đó thật sự đáng chết.

Bình thường lêu lổng không chịu học hành chỉ biết bắt nạt người yếu thế, bây giờ xem như để anh ta nhớ kỹ bài học này.

Lâm Thanh Diện tò mò hỏi Lăng Ngọc: Cô nương không sợ tôi liên lụy sao? Công tử là người hành hiệp trượng nghĩa, tôi sao lại sợ bị liên lụy chứ, nếu như tôi có bản lĩnh, tôi cũng ra ngoài, khiến tên ác bá đó nhớ cho kỹ, nhưng bây giờ công tử đã trút giận rồi, cũng khiến tôi thoải mái trong lòng.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Lăng Ngọc, mỉm cười nhàn nhạt, biết rõ mình không thể ở đây, nói với Lăng Ngọc: Cô nương, không nói nhiều như vậy nữa, cô tới Liễu phủ tìm Liễu công tử, nói tôi ở chỗ của cô, cậu ta sẽ nghĩ cách.

Lâm Thanh Diện biết, người duy nhất hiện nay anh có thể cầu giúp đỡ chỉ có Liễu Lâm rồi.

Liễu Lâm vừa nhìn là biết người nghĩa khí, biết Lâm Thanh Diện gặp khó, tự nhiên sẽ giúp.

Lăng Ngọc biết Lâm Thanh Diện là sợ liên lụy tới cô, cho dù cô ta giữ, Lâm Thanh Diện cũng chưa chắc sẽ ở lại, chỉ có thể gật đầu đáp ứng Lâm Thanh Diện.

Trong nhà Liễu Lâm, Liễu Sơn Thanh không muốn Liễu Lâm ra khỏi cửa, nhưng nhìn thấy Lăng Ngọc tới thì mỉm cười không khép được miệng.

Lăng Ngọc nói lâu rồi không có tới nhà họ Liễu hơi, bây giờ tới rồi, có thể tới hậu hoa viên đi dạo.

Lập tức có người làm dẫn cô ta tới, phòng của Liễu Lâm ở bên cạnh hậu hoa viên, tới hậu hoa viên không có nhìn thấy Liễu Lâm, Lăng Ngọc tò mò hỏi hạ nhân ở bên cạnh, hỏi: Sao lại không thấy Liễu thiếu gia? Tộc trưởng không cho phép thiếu chủ ra khỏi cửa, nói thiếu chủ ngày ngày không lo chuyện chính sự, chỉ biết gây chuyện, bắt cậu ấy đóng cửa suy ngẫm rồi.

Hạ nhân lịch sự nói với Lăng Ngọc, Lăng Ngọc mày liễu hơi nhíu lại, nói: Như vậy vừa hay, tôi đi xem cậu ấy, bình thường đều không có rảnh, bác Liễu lần này là cứng rắn muốn khống chế người rồi sao? Lăng Ngọc nói rồi thì đi về phía phòng của Liễu Lâm, hạ nhân đi theo ở một bên, Liễu Lâm nghe thấy có người, vui mừng nói: Chị Lăng Ngọc, là chị tới rồi sao? CHƯƠNG 1688: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH EM Nếu nói ra thì, cô nhóc Liễu Sơn Thanh thương nhất vẫn chính là Lăng Ngọc.

Mỗi lần khi bị Liễu Sơn Thanh cấm túc, người Liễu Lâm nghĩ tới đầu tiên chính là Lăng Ngọc, bảo hạ nhân lặng lẽ đi tìm Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc đi tới, tóm lại là tìm Liễu Lâm có việc, Liễu Lâm cũng nghi vấn, lần này bản thân chưa có gọi người đi tìm Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc đi tới, hạ nhân rất tự nhiên mà mở ra cửa ra, bọn họ đã quen kiểu này, loại tình huống này thường xuyên đều xảy ra, Liễu Lâm gặp phải chuyện gì đều tìm Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc tới, Liễu Sơn Thanh cũng là mặc nhận Lăng Ngọc đến là vì Liễu Lâm, cho nên tự nhiên cũng sẽ không nói gì.

Hạ nhân mở cửa ra, Liễu Lâm trực tiếp đi ra, vui vẻ nhìn Lăng Ngọc, nói: Chị Lăng Ngọc, chị sao lại tới đây, thật là tâm linh tương thông mà, tôi vừa hay muốn người sai người đi mời chị tới, chị vừa hay đã tới rồi.

Lăng Ngọc nghe thấy lời này, nhìn mấy người xung quanh, Liễu Lâm kêu bọn họ lui xuống hết.

Sau khi hạ nhân đi rồi, Liễu Lâm trực tiếp hỏi Lăng Ngọc: Chị, sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Lăng Ngọc nói ra tình hình của Lâm Thanh Diện, Liễu Lâm nhíu mày, có hơi bất lực, Lâm Thanh Diện sao lại chọc vào tên đó, chuyện này nói ra thì cũng không hợp lý.

Lâm Thanh Diện sao lại gặp phải tên của nhà Âu Dương đó, loại chuyện này căn bản không thành lập, số của Lâm Thanh Diện không tốt, cứ gặp phải.

Lăng Ngọc nhìn Liễu Lâm, hỏi: Mộc công tử bây giờ ở chỗ tôi, cậu có muốn dẫn Mộc công tử qua đây không? Liễu Lâm sờ sờ mũi, nói: Ngoài chuyện này còn có thể làm cái gì nữa, ở chỗ của chị cũng nhất định sẽ liên lụy tới chị, loại chuyện này không thể để chị chịu liên lụy được.

Lúc nói chuyện, Liễu Lâm trực tiếp đi tìm Liễu Sơn Thanh, trong lòng cậu ta đã nghĩ ra cách đối phó với Liễu Sơn Thanh, cậu ta biết tính khí của ba nhà mình.

Cho dù có chuyện to bằng trời, chỉ cần có Lăng Ngọc ở đây, ông ta đều sẽ để cậu ta ra ngoài, Lăng Ngọc làm việc trầm ổn, Liễu Sơn Thanh cũng yên tâm.

Đến phòng sách của Liễu Sơn Thanh, Liễu Sơn Thanh không vui nhìn Liễu Lâm, hỏi: Bây giờ bên ngoài nhà Âu Dương nháo mức giông bão khắp nơi, con định ra ngoài làm gì, đừng có gây chuyện cho ba.

Liễu Lâm cười hì hì, nói với Liễu Sơn Thanh: Có chị Lăng Ngọc ở đây thì con muốn làm gì quá đáng, vậy cũng không làm được, rảnh thì cũng rảnh, không bằng đi xem thử, ba không phải nói con không nghiêm chỉnh hay sao, hiện nay con một lòng muốn tu hành, ba ngược lại không muốn rồi? Liễu Sơn Thanh lườm Liễu Lâm, nói: Con đi làm cái gì, người làm ba như ba không biết, nhưng ba đoán, con nhất định không phải là đi tu luyện, hiểu con không ai bằng ba, con giấu được người khác, lẽ nào còn giấu được người làm ba như ba sao? Lăng Ngọc ở một bên mỉm cười khẽ, chuyện gì cũng không được Liễu Sơn Thanh, bình thường đều sẽ trong Liễu Lâm không để cậu ta làm chuyện gì vượt phép, nhưng lần này, vì Lâm Thanh Diện, không thể không giúp Liễu Lâm ra ngoài.

Phải khiến Liễu Sơn Thanh thất vọng, nếu như vận may tốt, có thể giấu được mọi người, nếu như vận may không tốt bị lôi ra, đắc tội với nhà Âu Dương, cô ta đích thân xin lỗi với Liễu Sơn Thanh.

Vốn dĩ sống yên ổn với nhà Âu Dương, nhưng lần này khả năng có thể chỉ lo được cho mình là rất nhỏ, từ khoảnh khắc Lâm Thanh Diện bước vào Thành Trung Tâm thì bọn họ đã không thoát khỏi quan hệ rồi.

Liễu Lâm nhìn ba cậu ta, dẩu môi, nói: Ba rốt cuộc vẫn là có ý kiến, con ra ngoài cũng không có chuyện lớn gì, ngồi ở nhà cũng không có nghĩa lý gì, ở trong nhà mấy ngày ba nhốt con tới mức sắp mốc rồi, lẽ nào ba hy vọng con cứ ở trong nhà như vậy sao? Liễu Sơn Thanh rất nghẹn lời, được có mấy ngày chứ, cậu ta đều nói mình sắp mốc rồi, không phải là chuyện của hôm qua sao? Ba thấy con ở trong nhà, một ngày cũng nhốt không được, thời gian dài thì gọi chị con, ba nói cho con biết, nếu không phải phải nể mặt của Ngọc, ba cứ phải nhốt con một tháng.

Liễu Sơn Thanh không có định cho Liễu Lâm một chút mặt mũi, Lăng Ngọc đều quen với cách chung đụng như này, nhìn nhiều cũng không thấy lạ.

Liễu Sơn Thanh cũng lười phí lời với Liễu Lâm, cậu ta ở trong nhà rên rỉ ỉ ôi, không để cậu ta ra ngoài thì cậu ta có thể lèm bèm cả ngày, trực tiếp để cậu ta cùng Lăng Ngọc ra ngoài đi.

Khi ra ngoài còn dặn dò Lăng Ngọc, nhất định phải trông chừng kỹ con trai của ông ta, không để cậu ta gây chuyện thị phi.

Hai người bọn họ sau khi ra ngoài, Lăng Ngọc trực tiếp dẫn Liễu Lâm về nhà, Lâm Thanh Diện và Câu Lân đợi ở bên trong, nghe thấy có tiếng bước chân, rất cảnh giác.

Nghe thấy giọng nói mới đi ra, Liễu Lâm hỏi Lâm Thanh Diện: Như thế nào, không có gì khác thường chứ! Lâm Thanh Diện đi ra, nói: Đều ổn, không có ai tới, có điều ngược lại phải làm phiền hai người rồi, không ngờ tên đó không chịu buông tha, chuyện lần này chỉ sợ không dễ thu dọn.

Lâm Thanh Diện cần ở đây một khoảng thời gian, nhưng người có thể giúp đỡ chỉ có Liễu Lâm, thân phận của Liễu Lâm cao quý, ít nhất địa vị trong Thành Trung Tâm vẫn được.

Đợi có chỗ ổn định ở lại, trực tiếp đi ra đón Hứa Bích Hoài vào trước, cô không dễ gì mới tới nơi này được, không thể để cô một mình tiếp tục chờ đợi ở trong ngôi nhà kia.

Ngoài ra còn có một điểm, chuyện bên trong này quan trọng thế nào đi nữa, bản thân có thể ở lại, nhưng phải đợi giông bão qua đi mới có thể đón Hứa Bích Hoài vào.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện bọn họ không sao, Liễu Lâm hỏi: Vậy Mộc công tử đây là định ra ngoài hay là ở lại, tôi đều có thể giúp, nhà chúng tôi ở đây vẫn là có thể nói chuyện.

Lâm Thanh Diện nói: Ở đây sống cũng không tồi, có điều không thể ở nhà cậu, cậu xem có chỗ nào có thể sắp xếp hay không? Lâm Thanh Diện nói ngược lại không có chút sơ hở, Liễu Lâm nhíu mày, nói: Cứ như vậy tới nhà chúng tôi chắc chắn không được, đầu tiên một cửa ải đó của ba tôi là không qua được, ngược lại ở gần Linh Sơn, nhà chúng tôi có một trang viên, nơi đó tuy đơn sơ một chút, có thể ở được, ba tôi vì để tiện cho tôi tu hành, đặc biệt xây dựng nơi đó.

Lâm Thanh Diện nghe rồi, khẽ mỉm cười, trực tiếp vỗ vai của Liễu Lâm, nói: Người anh em, cậu giúp tôi như vậy, tôi làm sao cảm ơn cậu đây? Tôi gọi anh là Mộc đại ca đi, anh như này là khách sáo rồi, khi chúng ta gặp mặt, anh không phải cũng giúp tôi sao, tu vi của tôi, không có dễ dàng thoát khỏi bọn họ như vậy được.

Liễu Lâm là người trọng tình, nói năng thoải mái.

Lâm Thanh Diện từng giúp Liễu Lâm cậu ta, cậu ta tự nhiên cũng phải có qua có lại, Lăng Ngọc ở một bên, nhíu mày hỏi: Tiểu đệ, sẽ không có chuyện chứ! Chị Ngọc, chị yên tâm, chị còn không biết sao, dựa vào quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà Âu Dương, nơi tôi nói đó, người của nhà anh ta chưa thông qua sự đồng ý của tôi, đâu dám tùy ý đi vào chứ? Liễu Lâm nói với Lâm Thanh Diện: Mộc đại ca, anh đi theo tôi! Lăng Ngọc vội gọi lại, nói: Mộc công tử, tiểu đệ hai người đợi đã.

Sau đó đi vào phòng, trực tiếp lấy ra hai chiếc nón cho Lâm Thanh Diện và Liễu Lâm: Đội lên, không thì dễ bị phát hiện.

Lâm Thanh Diện cần, nhưng Liễu Lâm để chiếc nón sang bên cạnh, thản nhiên nói: Tôi không dùng cái này, vốn dĩ chính là người của nơi này, người của nhà Âu Dương nhìn thấy cũng không dám tìm tôi gây phiền phức! CHƯƠNG 1689: LIỄU LÂM GIÚP ĐỠ Nếu chuyện này là thật, người của nhà họ Âu Dương nhìn thấy rồi, e rằng trong lòng dù có nghi hoặc cũng không dám đến gây phiền phức.

Lâm Thanh Diện cười nói: Chúng ta thế này, người khác nhìn vào là thấy bất thường ngay, cậu ở bên cạnh chúng tôi, khó tránh sẽ bị để ý.

Lâm Thanh Diện vừa mới nhắc nhở Liễu Lâm, nếu Liễu Lâm ở bên cạnh anh, chắc chắn sẽ liên lụy đến Liễu Lâm, hơn nữa lúc đó nhà họ Liễu cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau khi Lâm Thanh Diện đi xem chỗ ở, cũng không thể cứ ở mãi đây được.

Nhà họ Liễu có thể cho nơi ở, Lâm Thanh Diện đã vô cùng cảm kích rồi, không thể làm phiền người ta được.

Nghe Lâm Thanh Diện nói xong, Liễu Lâm cũng đội mũ lên, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng để mấy người Lâm Thanh Diện không bị phát hiện, cậu ta cũng chỉ đành như thế.

Cậu ta đội mũ lên, mấy người cùng nhau ra ngoài, Câu Lân đang chờ ở nhà Lăng Ngọc, nếu là cùng ra ngoài với Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ biến Lâm Thanh Diện trở thành tâm điểm chú ý.

Câu Lân không đi theo, Lâm Thanh Diện cũng có thể yên tĩnh, mà bản thân Câu Lân cũng được nghỉ ngơi một lát.

Sức mạnh của Lâm Thanh Diện hơn người, nhưng Câu Lân không giống vậy, nó cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức một lát.

Đám người Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà của Lăng Ngọc, đi thẳng đến mục tiêu, ngang qua mấy con phố, có thể nhìn thấy rõ ràng một nhóm người mặc quần áo màu xanh đang tìm kiếm người khắp nơi.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, đây là người của nhà họ Âu Dương phái tới sao? Rõ ràng là họ đuối lý không chịu tha cho người khác, mà giờ thì hay rồi, làm như bên đó chịu oan ức gì to lớn lắm vậy.

Lâm Thanh Diện và Liễu Lâm, còn có Lăng Ngọc ở một bên, đầu đội nón che mặt, thu hút không ít người.

Trong đó có một người dáng vóc cao lớn, mặt mũi xấu xí đứng ra hỏi: Các người là ai, bỏ nón che xuống.

Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, Liễu Lâm đã lên trước, nhún vai nói: Là ai có liên quan gì đến các người, chuyện của nhà Âu Dương các ngươi, nếu kéo theo chuyện khác nữa, thì không dễ nói chuyện đâu đó! Nghe thấy giọng nói của Liễu Lâm, người đàn ông không khỏi nhíu mày, giọng điệu của Liễu Lâm khá lớn, nhưng nhà họ Âu Dương ở trung tâm tòa thành này, chưa từng sợ ai cả.

Anh ta nói thẳng vào mặt Liễu Lâm: Nếu không bỏ nón ra xem thử, ta làm sao biết các người là ai, lỡ như là người thiếu gia chúng ta muốn tìm, vậy không phải là buông tha cho các người rồi sao? Liễu Lâm cười lạnh nói: Vậy nếu ta không bỏ nón ra thì sao? Nếu công tử đây đã không muốn bỏ nón ra, vậy thì để chúng ta bỏ ra giúp.

Liễu Lâm không nhúc nhích, trực tiếp nói: Vậy thì đừng hối hận, nếu hôm nay ngươi bỏ cái nón này xuống, ta đảm bảo với ngươi, cho dù nhà họ Âu Dương có đến cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu.

Người đàn ông vươn tay ra, lại không dám hấp tấp, anh ta không biết thân phận của Liễu Lâm, nhưng nghe giọng điệu, chắc chắc là người không thể đắc tội.

Nhìn thấy động tác này, Liễu Lâm bật cười: Sao thế, không dám à? Công tử là người ở đâu, đến đây làm gì? Người đàn ông rút tay về, mở miệng hỏi.

Liễu Lâm trả lời: Nghe khẩu âm của ta, chắc ngươi cũng biết, ta là người ở đây, ngươi không ra tay là đúng rồi, nếu không hối hận không kịp đâu.

Liễu Lâm trực tiếp rời đi, Lâm Thanh Diện cũng theo sát phía sau, lúc này người đàn ông vội hỏi: Công tử là người nhà họ Liễu đúng không? Bất kể ta có là gia tộc nào, thì ngươi cũng không thể đắc tội được, công tử nhà ngươi kiêu ngạo hống hách, chịu phải một chút trừng phạt, cũng là đáng đời, làm khó làm dễ như vậy, có phải không sợ người ta biết hắn ta ngang ngược, không biết nói lý à? Thật ra Liễu Lâm nói như vậy mục đích là muốn nói xác định với người đàn ông trước mặt, cậu ta là Liễu Lâm, nhưng lại không nói rõ ra.

Người đàn ông trong lòng ít nhiều cũng biết một chút, ở thành Trung Tâm, ít người dám nói như vậy về người của nhà họ Âu Dương, anh ta bỗng nhiên trở nên thành thật hơn rất nhiều, Nhưng người đàn ông cau mày lại, nếu người đội mũ là Liễu Lâm, vậy những người xung quanh Liễu Lâm thì sao, có phải họ đang cố tình che giấu điều gì đó không? Cái này cũng thật khó nói, không thể để họ đi như thế, nhưng cũng không thể xung đột chính diện đươc.

Liễu Lâm hỏi người đàn ông: Chúng ta đi được chưa? Công tử nói giọng địa phương, công tử muốn đi, chúng tôi làm gì dám cản công tử? Nói xong, Liễu Lâm và Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía Linh Sơn, người đàn ông gọi một tên thuộc hạ, nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, thuộc hạ đáp: Ngài yên tâm, ta nhất định theo dõi thật kỹ.

Nói xong, bọn họ mau chóng đi theo bước chân của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cảm nhận sau lưng bất thường, quay đầu lại nhìn, nói với Liễu Lâm: Có người đi theo chúng ta, ta thấy không cần đến Linh Sơn nữa rồi.

Liễu Lâm quay đầu, không nhìn thấy gì hết, nhưng Lâm Thanh Diện nói như vậy, thì phía sau nhất định có người đi theo.

Liễu Lâm hỏi Lâm Thanh Diện: Mộc huynh, làm sao đây? Tôi trực tiếp đi ra ngoài, cậu dẫn đường cho tôi, chỉ cần cho lính canh một câu giải thích là được, còn về chuyện sau khi ra ngoài, tôi tự giải quyết được.

Lâm Thanh Diện không lo lắng gì lắm, chỉ cần anh ra ngoài, anh có cách để thoát khỏi những người đang theo dõi mình.

Lâm Thanh Diện không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến nhà họ Liễu, nhà họ Liễu và nhà họ Âu Dương không có mâu thuẫn ngoài mặt, không thể để chuyện này phá vỡ thế cân bằng được.

Bây giờ xem ra chỉ còn cách này, Lâm Thanh Diện đưa ngọc bội lại cho Lăng Ngọc nói: Cảm ơn cô đã chăm sóc, ngọc bội này trả lại cho cô.

Xảy ra chuyện này, Lâm Thanh Diện cũng biết, có thể một thời gian nữa, anh cũng không quay lại đây, nếu đã như vậy, thì cũng không cần phải mang theo ngọc bội của Lăng Ngọc nữa.

Lăng Ngọc khẽ cau mày, từ chối: Tôi không bao giờ ra ngoài, ngọc bội này đối với tôi không có ích lợi gì, tôi biết Mộc công tử có thể dùng nó, chúng ta bây giờ là bạn bè rồi, bạn bè thi đừng khách sáo với tôi.

Lăng Ngọc nói gì cũng không chịu nhận lại ngọc bội, Lăng Ngọc biết, nếu bản thân cầm ngọc bội về, Lâm Thanh Diện không còn cách vào thành Trung Tâm nữa.

Thật ra bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra rằng Lâm Thanh Diện nhất định có chuyện khác khi đến thành Trung Tâm, chỉ là Lâm Thanh Diện không nói ra mà thôi.

Lâm Thanh Diện thấy Lăng Ngọc như vậy, biết cô là muốn tốt cho anh, trong lòng rất cảm động.

Tôi biết là cô muốn tốt cho tôi, chỉ là, thế lực của nhà Âu Dương ở đây không nhỏ, nếu như ngọc bội của cô không còn nữa, nhà họ Âu Dương sẽ điều tra, đến lúc đó cô không nói rõ được đâu.

Lâm Thanh Diện nói.

Lăng Ngọc mỉm cười nói: Hiếm khi thấy anh suy nghĩ kỹ càng như vậy, nhưng nhà họ Âu Dương cũng không tính lên đầu tôi đâu, cho dù có là tôi làm, nhà bọn họ cũng không làm gì được tôi.

Lâm Thanh Diện không biết thân phận của gia đình Lăng Ngọc là gì tại sao cô ấy lại tự tin như vậy, nhưng Lâm Thanh Diện có linh cảm rằng thân phận của gia đình Lăng Ngọc ở thành Trung Tâm cũng không phải là bình thường.

Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, bất kể thân phận như thế nào, Lăng Ngọc và Liễu Lâm đều không có hại người, Lâm Thanh Diện rất an tâm về hai người họ, Nếu như Lăng Ngọc đã không cần ngọc bội, Lâm Thanh Diện tiếp tục giữ theo ngọc bội bên mình, mấy người cùng nhau đi đến cổng thành, có Liễu Lâm bên cạnh, lính canh cổng thành cho dù có muốn khó dễ cho đám Lâm Thanh Diện, nhìn thấy Liễu Lâm thì cũng không dám.

Lính canh lịch sự hỏi: Liễu thiếu gia, cậu muốn ra ngoài sao? CHƯƠNG 1690: BÊN NGOÀI THÀNH TRUNG TÂM Liễu Lâm cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại: Bổn thiếu gia đã đến đây rồi, ngươi hỏi cái này không phải vô nghĩa sao? Lính canh ở cửa không nói được lời nào, ai cũng nói Liễu Lâm là con nhà dòng dõi, nhưng bình thường bọn họ cũng hiểu rõ Liễu Lâm, mặc dù nói chuyện hơi ác miệng chút, nhưng làm người không tệ.

Nếu thiếu gia muốn ra ngoài, chúng tôi không thể cản, mời thiếu gia tự nhiên! Trước kia họ cũng có gặp Lâm Thanh Diện rồi, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng nói, quan hệ của anh ta với thiếu gia nhà họ Liễu không tệ, người ở đây cũng thấy, đương nhiên cũng không lấy làm lạ.

Nhưng Lâm Thanh Diện đầu đội nón che, nhìn cũng không rõ mặt, Liễu Lâm ở đây, Lâm Thanh Diện bây giờ là người bên cạnh Liễu Lâm, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Lâm Thanh Diện thỉnh thoảng chú ý tới người theo phía sau, tên đó thực sự kiên trì đi theo, tựa hồ sẽ không bỏ cuộc.

Lâm Thanh Diện không khỏi nghĩ trong lòng, công tử nhà Âu Dương này, không có tranh vẽ của mình, cho dù người của hắn ta tìm được, cũng không có cách xác định đúng người.

Nhìn thấy ai khả nghi, thì tóm lấy người đó, đây không phải trông gà hoá cuốc sao? Câu Lân đang ở nhà của Lăng Ngọc, vậy thì cứ để Câu Lân chờ ở đó, sau khi sóng yên biển lặng rồi, Lâm Thanh Diện sẽ đến đón Câu Lân đi.

Tên Câu Lân đó cũng không để ý mấy chi tiết này đâu, nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện ra khỏi cổng thành Trung Tâm, đi thẳng đến một nơi hẻo lánh.

Trước đó, anh ta đã dặn dò Liễu Lâm, để Liễu Lâm quay về.

Liễu Sơn Thanh không lương thiện gì, nếu để Liễu Sơn Thanh biết chuyện Lâm Thanh Diện làm, còn kéo theo Liễu Lâm, Liễu Sơn Thanh nhất định không vui.

Những người theo dõi Lâm Thanh Diện không có hứng thú với Liễu Lâm, đương nhiên Lâm Thanh Diện đi đâu, bọn họ đi đó.

Lâm Thanh Diện đi tới một nơi hẻo lánh, nhìn lại phía sau, những người đó tức khắc trốn đi, Lâm Thanh Diện lập tức mở ra tiểu thế giới, trong nháy mắt biến mất.

Người đi theo Lâm Thanh Diện kinh ngạc, đây là đi theo không khí sao, trở về nhất định sẽ bị trừng phạt.

Mấy người này tìm không thấy Lâm Thanh Diện, đành bất lực quay về, có thể đánh Âu Dương công tử bị thương, chắc chắn không phải là người bình thường, huống hồ chi đánh bị thương Âu Dương công tử không phải Lâm Thanh Diện, mà chỉ là con chó của Lâm Thanh Diện thôi.

Nghĩ cũng biết, nếu mà Lâm Thanh Diện ra tay, vậy thì đó là sự tồn tại mạnh mẽ đến thế nào.

Đối với loại chuyện này, phận người làm cũng không có tâm tư mà suy nghĩ, chỉ biết làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, quay về phục mệnh thôi.

Xem xét bên ngoài không có nguy hiểm, Lâm Thanh Diện mới bước ra.

Vốn dĩ lúc bước vào tiểu thế giới, đã đến một nơi rất vắng vẻ, mà bây giờ ra ngoài cũng không thấy một ai hết.

Lâm Thanh Diện vội vàng trở về, anh cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là gặp Hứa Bích Hoài, ít nhất phải để Hứa Bích Hoài biết anh bình an vô sự.

Hứa Bích Hoài ở trong nhà lo lắng Lâm Thanh Diện sẽ xảy ra chuyện, giống như lúc trước, một đi không quay trở lại, khiến cô khổ sở chờ đợi trong nhà.

Tất nhiên, có Vong Trần ở đó, cô không lo lắng rằng sự an toàn của anh sẽ bị đe dọa, nhưng khi mặt trời lặn, cô vẫn luôn một mình đứng bên ngoài, đợi Lâm Thanh Diện trở về.

Tương tự, Hứa Bích Hoài lúc nào cũng có cảm giác Nặc Nặc đang ở bên cạnh, một nhà ba người vui vẻ sống với nhau.

Lúc không có Lâm Thanh Diện bên cạnh, Hứa Bích Hoài vô cùng lý trí, dù sao tất cả chuyện này cũng là vì cứu Nặc Nặc ra ngoài, con bé không biết bây giờ có đang chịu đựng sự tra tấn nào hay không.

Lâm Thanh Diện đau lòng con gái cũng không thua kém gì Hứa Bích Hoài, Hứa Bích hoài biết rõ, Lâm Thanh Diện giống cô, nhất định là ngày đêm cũng nhớ đến Nặc Nặc.

Áp lực mà Lâm Thanh Diện phải gánh chịu vượt qua sức tưởng tượng của Hứa Bích Hoài, nếu đã không thể giúp Lâm Thanh Diện, vậy cũng đừng gây thêm phiền phức cho anh.

Là một người vợ, điều duy nhất Hứa Bích Hoài có thể làm cũng chỉ có việc này.

Trong lòng nghĩ đến chuyện đó, Mạc Niệm ở bên cạnh cô một lúc, vừa tính quay về, liền chỉ ra ngoài cửa: Chị, chị xem, Lâm Thanh Diện về rồi.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, bất đắc dĩ nói: Chị biết Lâm Thanh Diện quay về, nhưng về không bao lâu cũng ra ngoài nữa thôi.

Miệng nói vậy, nhưng chân lại bước về phía cánh cửa, Mạc Niệm cũng đi theo sau cô.

Hứa Bích Hoài tiến về phía trước, nói thẳng: Coi như anh về rồi, không gặp phải chuyện gì chứ? Anh gặp chuyện gì được chứ, chỉ khổ em ở nhà một mình, Vong Trần đâu? Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh, không thấy Vong Trần đâu.

Hứa Bích Hoài trả lời: Anh bảo Vong Trần ở đây bảo vệ chúng em, Vong Trần đương nhiên không rời đi, đang tu luyện ở trong nhà, nếu không có gì khác thường sẽ không đi ra Lâm Thanh Diện nắm tay Hứa Bích Hoài đi vào nhà, nói với Hứa Bích Hoài chuyện ở Linh Sơn, đó là nơi những người ở thành Trung Tâm chuyên đến tu luyện, nếu vợ chồng họ đi vào, tốc độ tu luyện của họ nhất định sẽ tăng thêm một tầng.

Hứa Bích Hoài lúc đầu vẫn nghe với vẻ thích thú, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói người vào cần phải có tu vi, cô lập tức nản lòng: Em muốn vào đó, không có tu vi thì không vào được, đến anh còn phải cần ngọc bội giúp đỡ, nội công tu vi này của em, làm sao dễ dàng mà vào đó được? Hứa Bích Hoài thật lòng nói, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng cười đáp: Em đừng gấp, trong tay anh có ngọc bội là thật, nhưng ngọc bội trong tay anh không phải chỉ có anh mới dùng được, người cho anh ngọc bội cũng là cô gái rất lương thiện, vợ chồng chúng ta cùng vào cũng không phải chuyện khó.

Hứa Bích Hoài cau mày, có chút giận dỗi nói: Anh hay rồi, em ở bên ngoài chờ anh, trong miệng anh lại là cô gái dịu dàng thùy mị, em tốt với anh, anh quên hết rồi, người vợ này, không so được với mấy cô gái ngoài kia.

Lâm Thanh Diện nghe mấy câu này, bất lực cười cười, anh chưa từng thấy Hứa Bích Hoài giận, cũng rất đáng yêu.

Anh nắm chặt tay Hứa Bích Hoài: Em là mẹ Nặc Nặc, là vợ anh, lòng anh nhỏ lắm, chỉ chứa được em thôi, chỉ là người ta giúp anh nhiều, anh không thể vong ân phụ nghĩa được.

Hứa Bích Hoài không nhịn được cười nói: Được rồi, em đùa với anh thôi, Vong Trần đại ca đang tu luyện ở trong nhà đó, không đi đâu hết, bây giờ anh về rồi, anh đi tìm anh ấy đi, anh ấy e rằng muốn ra ngoài hít thở cũng lo cho an nguy của tụi em, vừa hay anh về rồi, để cho anh ấy muốn đi đâu thì đi, có thể đi mua sắm, ở trong nhà ngột ngạt lắm.

Lâm Thanh Diện nhìn về phòng của Vong Trần, đồng ý.

Trước khi đến thành Trung Tâm, Lâm Thanh Diện cảm thấy Thượng Quận Thiên Đô là nơi luyện tập tốt nhất, những nơi khác không thể sánh bằng.

Nhưng bây giờ có vẻ như Linh Sơn ở thành Trung Tâm là nơi tốt nhất.

Vong Trần thiệt thòi ở lại đây, không đến Linh Sơn, nhất định là vì mình.

Anh bước đến cửa phòng Vong Trần, gõ cửa, chỉ thấy cửa phòng tự động mở, Vong Trần ngồi trên sàn, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, quanh thân có làn khói mỏng.

Nhìn thấy anh như vậy, nhất định là vừa vận công xong, Lâm Thanh Diện hỏi: Tôi làm phiền anh rồi sao, Vong Trần huynh?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License