Rể quý trời cho
Chapter
0170
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Vong Trần đứng dậy, cười nói: Bí tịch sơ cấp ta đã đạt tới, Lâm Thanh Diện, ngươi có muốn ở cùng ta Tu luyện không? Vong Trần cảm thấy bây giờ tu vi của ông cường hãn không có gì có thể so sánh được, chỉ cần ông học xong những công pháp trong quyển bí tịch này,muốn đối phó với tà phái cũng không khó như vậy.
Trong lòng nghĩ đến đây, ông nhìn Bí tịch hai mắt sáng ngời.
Lâm Thanh Diện nhớ tới Liễu Lâm và mình gặp nhau lần đầu tiên,cũng là bởi vì chuyện Bí tịch, Bí tịch đã không thể che giấu được, e rằng những ngày tới sẽ càng có nhiều người biết chuyện, sẽ khiến phong ba không nhỏ nổi lên.
Tu luyện là đại sự, và tôi cũng muốn luyện tập cùng với sư huynh, nhưng có quá nhiều thứ cần giải quyết, tôi không thể phân thân ra được.
Ở sâu trong Linh Sơn, mơi Kết Giới trong núi, cùng người bí ẩn bên trong, những chuyện này đều cần Lâm Thanh Diện từng cái bí ẩn giải khai.
Về phần tu vi, chỉ cần Bí tịch có trong tay, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Võng Trần cười nhạt một tiếng, nói: Ngươi bận bịu ta biết, nhưng không đến mức bận bịu mà không phân chủ thứ(chủ yếuthứ yếu), ngươi muốn cứu nữ nhi là trọng yếu nhất, cái này ta biết, nhưng tu vi của ngươi liền liên trung tâm thành còn không thể nào vào được, cũng sẽ không cách nào cứu được con gái của ngươi, ngươi hẳn là nên đem công pháp bên trong bí tịch đều học xong, mới có năng lực giả thoát nũ nhi.
Lâm Thanh Diện đương nhiên biết Vong Trần đang nói cái gì, nhưng những gì Vong Trần nói không phải như anh nghĩ.
Chỉ cần anh tìm ra người thần bí ở sâu trong Linh Sơn là ai, mời người bí ẩn xuất sơn, chắc chắn sẽ đối phó được với tà phái, nhưng nếu theo con đường Tu luyện, thì Lâm Thanh Diện thậm chí bây giờ, còn không thể quen thuộc Bí tịch, muốn tu luyện để có thể có tu vi, cùng tà phái tranh đoạt thì phải mất thời gian bao lâu, Lâm Thanh Diện thậm chí không dám nghĩ tới.
Đúng là phải dựa vào thực lực của người khác giúp đỡ, chuyện này, ý tưởng của Lâm Thanh Diện và ý tưởng của Vọng Trần không thể đi cùng nhau.
Còn có Dao Trì, có Dao Trì ở một bên, thay mình dò hỏi tin tức, Lăng Ngọc cùng bọn họ giúp đỡ, Lâm Thanh Diện có thể ra vào trung tâm thành phố không bị cản trở, tất cả đều là do ngoại lực.
Đối với Lâm Thanh Diện, tình thế hiện tại, mượn nhờ thực lực của người khác đi tới thành công, nhanh hơn Tu luyện từng bước rất nhiều.
Giải cứu Nặc Nặc, giờ không phải là chuyện của một mình Lâm Thanh Diện, mà là mục tiêu của toàn bộ người chính phái trong thiên giới.
Muốn dùng tài năng của Nặc Nặc đánh bại tà phái, điều kiện cơ bản là phải giải cứu được Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện cho rằng mục tiêu của mọi người, nên tập trung giải cứu Nặc Nặc trước, muốn đối phó với tà phái thì để sau, khi mọi người cùng tập trung lại, thì giải cứu Nặc Nặc không khó đến như vậy.
Mấy ngày nay không có tin tức gì của Dao Trì, Lâm Thanh Diện cũng lo lắng cho an nguy của Nặc Nặc.
Hoặc là Dao Trì đã lâu không xuất hiện, bởi vì đã có cách giải cứu Nặc Nặc, tuy rằng khả năng xảy ra tình huống này rất thấp, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn nuôi hy vọng rất lớn.
Việc anh cần làm bây giờ là tìm ra danh tính của người thần bí kia.
kết giới kia nhất định là kiệt tác của người thần bí, nếu người đó có thể ra tay, cục diện chính phái liền sẽ thay đổi, không còn bị tà phái đè ép.
Lâm Thanh Diện nhắc nhở Vong Trần: Linh Sơn ở trung tâm thành trì là nơi tốt cho Tu luyện, sư huynh có thể tới đó.
Ta cũng đã ở nơi đó rất lâu.
Người thần bí ở sâu trong Linh Sơn, sư huynh hẳn phải biết một chút.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nhắc tới người ở sâu trong Linh Sơn, lông mày Vong Trần không khỏi nhíu mày, nói: Ngươi cũng biết rồi? Chỉ có một người, tôi tự nhiên phải biết.
Linh Sơn Cấm Địa không phải là nơi ai cũng có thể đi, chuyện này từ trong miệng Liễu thiếu gia nói tôi biết được.
Với tính cách của tôi, há có thể không đi tìm tòi hư thực.
Nghe Lâm Thanh Diện nói lời này, Vong Trần thở dài: Ngươi vẫn là không nên nghĩ chuyện này, ta không thực biết người đó là ai, ta chỉ biết có người ở sâu trong Linh Sơn, trong đó có một người thần bí, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai đi vào.
đi vào đều mất mạng, cho nên trở thành cấm địa, nếu người bên trong không chủ động đi ra, chúng ta cũng không có khả năng tiến vào.
Thái độ của Vong Trần khiến cho ham muốn đi vào của Lâm Thanh Diện, càng lúc càng kích thích mãnh liệt, anh không tin mình vào không được, dù là mất mạng anh cũng muốn cố gắng đi thử xem sao.
Triệu Tuấn nên có biện pháp, chính là Cơ Quân Thuật, xem ra anh phải đi Tiên Linh Thành một chuyến, chỉ có Triệu Tuấn mới hiểu được Cơ Quân Thuật.
Vương Quyền uy lực lợi hại như vậy,ở trước Cơ Quan Thuật hắn còn bó tay toàn tập, mình là cái đinh gì với hắn đâu.
Trong lòng Lâm Thanh Diện có linh cảm, trừ Triệu Tuấn ra, hầu như không ai có thể sống sót dưới Cơ Quân Thuật đó, hôm qua Lâm Thanh Diện bị làm cho thần chí mê sảng,nếu trễ bứt ra, người chết kia chỉ sợ là anh.
Lâm Thanh Diện trên mặt cười nói: Tôi có biện pháp, có một người nhất định có thể đi vào, sư huynh cũng biết.
Cơ Quan Thuật? Vong Trần nhíu mày, sau đó cười hỏi: Là Triệu gia tiểu tử kia sao? Đúng vậy, Vương Quyền giống như cá nằm trên thớt trong Cơ Quan Thuật của anh ta, Cơ Quân Thuật của anh ta đã được rèn luyện đến mức hoàn mỹ.
Lâm Thanh Diện nhắc tới Triệu Tuấn, trong mắt hiện lên tia sáng tự tin.
Anh chưa từng thấy ai mạnh như Triệu Tuấn, trên trái đất anh đã là vua, nhưng nhìn thấy Triệu Tuấn, liền phát hiện Triệu Tuấn khả năng thông minh cùng năng lực, Triệu Tuấn mới chính là người tồn tại không ai sánh kịp.
Vong Trần hứng thú, cười hắc hắc nói: Ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn nhìn thấy tiểu tử kia.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía phòng của Hứa Bích Hoài, cười nhạt nói: Sư Huynh muốn đi cũng được, tôi cũng không có ý định đi một mình.
Lâm Thanh Diện nói xong đi thẳng vào phòng, Hứa Bích Hoài sầu não, cầm một quyển sách đang xem.
Lâm Thanh Diện cười nói: Tại sao lại thích đọc sách rồi? Đây là cuốn sách mà nữ nhi rất thích.
Em sẽ giữ nó thật tốt cho hài nhi, khi nào bé ra, nhìn thấy tất nhiên rất vui vẻ.
Lâm Thanh Diện nghe vậy cảm thấy chua xót trong lòng, liền chuyển đề tài.
Anh nhẹ nhàng cầm tay Hứa Bích Hoài lên, nói: Anh sẽ đưa em đến nơi em ở khi mới lên Thiên giới, em có đi không? Hứa Bích Hoài vội hỏi: Có xa không? Nếu là xa, chúng ta có thể chờ con gái đi ra rồi dẫn theo.
Lần này anh ra ngoài cũng là vì Nặc Nặc.
Anh chỉ là muốn đi.
anh muốn mang em ở bên cạnh.
Lâm Thanh Diện trìu mến nhìn Hứa Bích Hoài, Em ở bên cạnh anh thời gian không nhiều, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội, anh cũng sẽ không để em một mình chờ đợi.
Hứa Bích Hoài nghe vậy liền vội vàng đứng dậy thu dọn quần áo, nói cũng muốn đi, trước nay cô chưa từng có cơ hội được đi bên cạnh Lâm Thanh Diện, thật tốt nếu có được cơ hội gặp gỡ những người anh ấy đã tiếp xúc và nơi anh ấy từng sống.
Anh nói sẽ đi buổi tối, Lâm *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ xa, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy Triệu Tuấn đang đến gần.
Khi ở trước mặt Lâm Thanh Diện, Triệu Tuấn nhìn Hứa Bích Hoài cười hỏi: Đây là chị dâu? Hứa Bích Hoài nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Chồng, anh không giới thiệu sao? Mọi người bật cười, sau khi Lâm Thanh Diện giới thiệu từng người một thì cùng Triệu Tuấn đi vào trong thành.
Lúc đầu ở bên trong thành, Triệu Tuấn đã bảo hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, còn chưa chuẩn bị xong, Vương Phi Dương đã phái người tới đó, vào trong đại sảnh nhìn thấy người của Vương gia, Lâm Thanh Diện cười hỏi: Các ngươi làm sao biết? Người của Vương gia kính cẩn nói: Trong Tiên Linh Thành này, Lâm công tử là nhân vật Phong Vân, nếu không có Lâm công tử, Tiên Linh Thành của chúng ta đã không phát triển tốt như vậy, chỉ cần người tới đây, làm sao còn có người không biết ? Nghe vậy, Triệu Tuấn không hài lòng nói: Nhìn đi, Lâm huynh, ta là thành chủ ở đây.
Ta chợt phát hiện mình chỉ là vật trang trí.
Cho dù huynh đã rời khỏi Tiên Linh Thành, người mà mọi người ghi nhớ vẫn là huynh.
Trong khi ta là thành chủ nơi này, ta nhìn ắt là phải để cho huynh làm được rồi.
Lâm Thanh Diện không có hứng thú với địa vị của thành chủ, anh xua tay nhanh chóng: Ta kém xa ngươi, lần này ta tới cũng là muốn cầu cạnh ngươi.
Triệu Tuấn không biết Lâm Thanh Diện cần cái gì, liền nhìn về phía Vương gia, đối với Lâm Thanh Diện nói: Có đại sự gì, cũng phải cơm nước no nê, sau rồi hãy nói.
Hạ nhân lập tức nói với Triệu Tuấn: Thiếu gia chúng ta là có ý hy vọng thành chủ cũng đi cùng.
Bất quá, lần này Lâm công tử trở về, mọi người có thời gian cùng nhau tụ tập.
Triệu Tuấn nở nụ cười: Thiếu gia các ngươi nơi nào sẽ nhớ được ta, chính là bởi vì có Lâm công tử ở đây, gọi là nói Lâm công tử đi qua, thuận đường kêu luôn ta mà thôi.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều cười, sau đó tất cả cùng nhau đứng dậy đi Vương phủ.
Bây giờ Vương Kình Thiên không muốn quan tâm cái gì, phó mặc mọi chuyện cho Vương Phi Dương, ông hiện chỉ cần an nhiên tự tại.
Vương Phi Dương nhận được tin tức Lâm Thanh Diện tới, anh trực tiếp thu xếp trong phủ bắt đầu chuẩn bị yến hội, anh vốn muốn cùng Lâm Thanh Diện tới Thượng Quận Thiên Đô.
nhưng Vương Kình Thiên hiện nay chuyện gì đều mặc kệ, bây giờ Vương Phi Dương mới là trụ cột Vương gia, thành ra có muốn cũng đi không xong Anh ta đang ở trong sảnh chính, bên ngoài ồn ào, nghe thấy Lâm Thanh Diện tới, Vương Kình Thiên liền đi gọi King Kong.
Trong nhà Vương Kình Thiên, King Kong rất thoải mái, ông nói với Vương Kình Thiên: Chúng ta ra ngoài chuẩn bị nghênh đón Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đến rồi, mọi người sẽ cùng nhau uống rượu một bữa thật say.
Đã rất lâu chúng ta không gặp.
Không biết Thượng Quận Thiên Đô có tốt hay không.
King Kong cũng khao khát được đến Thượng Quận Thiên Đô, nhưng ông ấy không muốn đến đó một mình, đối với cuộc sống nơi đó ông chưa quen.
nếu có Lâm Thanh Diện ở đó, ông đi cùng Lâm Thanh Diện thì thật là tốt.
Vương Kình Thiên nghe vậy liền không vui, nói: Ta giờ không quan tâm, cái gì cũng muốn buông tay mặc kệ, chính là sợ tiểu tử kia biết trong nhà có ta trông nom, hắn sẽ tìm đến Lâm Thanh Diện, cùng Lâm Thanh Diện đi chung với nhau.
King Kong không hiểu, nói: Không phải rất tốt sao? Hài tử biết tiến biết lui như vậy.
Nếu như hắn đi cùng Lâm Thanh Diện, tiền đồ nhất định vô hạn lượng.
Đây chỉ là suy nghĩ của King Kong, Vương Kình Thiên bất mãn nói: Tuy rằng lời ngươi nói có lý, nhưng tiểu tử Lâm Thanh Diện làm những chuyện gì, ngươi không phải không biết, nếu không cẩn thận sẽ không còn mệnh.
chơi với Lâm Thanh Diện, ta không biết lúc nào người đầu bạc sẽ tiễn người đầu xanh, ta thà rằng hắn ở Tiên Linh Thành bình bình đạm đạm an lành còn tốt hơn.
King Kong đã nhìn xem Vương Phi Dương lớn lên, giờ nghe Vương Kình Thiên nói như vậy, ông cũng đồng cảm với anh của mình, ông nói: Đại sư huynh nói không sai, thôi thế này cũng tốt, mọi người cứ tùy thời lui tới với nhau là được, có chuyện gì ta cũng an tâm.
Nếu Lâm Thanh Diện một ngày nào đó gây ra đại náo thiên giới, trên cõi thiên thai này hài tử của ta vẫn còn có chỗ đứng, Phi Dương là huynh đệ tốt của hắn, nhất định sẽ được cất nhắc.
Vương Kình Thiên nghĩ đến Trảm Tiên Kiếm của Lâm Thanh Diện, trong lòng vẫn là có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu Trảm Tiên Kiếm ở trong tay ông, ông cũng không dùng được, nghĩ đến đây, ông cũng liền coi như thôi.
Dù sao ông ấy cũng được coi là một chưởng môn, không thể cùng vãn bối so đo nhiều như vậy.
Nghĩ về điều này, ông nói với King Kong: Ta không biết khi nào tiểu tử Lâm Thanh Diện sẽ rời đi.
Kể từ khi hắn tới đây , phải chăm sóc hắn thật tốt, không thể để cho người ngoài trách mắng Vương gia ta lỗ mãng.
Vương Kình Thiên không ngốc, Lâm Thanh Diện ở Tiên Linh Thành cùng Triệu Tuấn thân phận tương đương, người của Tiên Linh Thành nhìn thấy Lâm Thanh Diện, tựa như trông thấy phụ mẫu tái sinh.
và Vương Phi Dương cùng Lâm Thanh Diện có quan hệ tốt, tóm lại chỉ có ích không có hại.
King Kong gật đầu và đi cùng Vương Kình Thiên, bọn họ đều là người quen.
đi uống một chén với họ cũng tốt, đến tham gia một chút náo nhiệt, đi cùng những người trẻ tuổi, để không đến mức, ở trong cái xã hội này lạc hậu quá nhiều Bên kia, Tiền gia phụ tử đã trở về Tiền phủ, coi như trước đó Tiền Kỳ gây rất nhiều ân oán, nhưng người ta Triệu Tuấn giờ là thành chủ, anh ta cũng không có ý định quan tâm gì Tiền gia.
Cuộc sống của Tiền gia tuy không còn ngang ngược càn rỡ, nhưng coi như là qua được.
Tiền Kỳ hận Lâm Thanh Diện phế bỏ tu luyện của lão ta, giờ nghe nói Lâm Thanh Diện về tới, Tiền Ngũ đang uống hoa tửu liền bị gọi trở về.
Tiền Ngũ về đến phủ, liền thấy Tiền Kỳ, Tiền Kỳ nhìn thấy Tiền Ngũ trở về, hận rèn sắt không thành thép nói: Lâm Thanh Diện tiểu tử kia trở về, họ Triệu không phải thể chất Tu luyện, Bí tịch nhất định ở trong người Lâm Thanh Diện, ngươi cùng Vương gia có quan hệ tốt, ngươi đi tìm Vương Phi Dương, nghĩ biện pháp đem Bí tịch về cho ta.
Tiền Ngũ cau mày, bất mãn nói: Cha, ngày hôm nay của chúng ta không tốt sao, lại đi xen vào chuyện bên kia? Người ta đang chuẩn bị yến tiệc, đã sai hạ nhân đi gọi con, con đã sợ cha gọi con tới tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức, cho nên con đã cự tuyệt Vương Phi Dương, hiện tại cha lại kêu con đi qua, làm sao con còn giữ được thể diện? Trước đã nhìn thấy Tiền Ngũ như thế này, Tiền Kỳ cũng không định giao cho Tiền Ngũ tu luyện, mà là Bí tịch sẽ nằm trong tay chính mình, trước đó tu vi cái gì đều không còn, nhưng tối thiểu sau này lão có Tu luyện cơ sở, lão nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.
Tiền Kỳ tức giận mắng: Đồ không có chí tiến thủ, ta nghĩ ngươi chỉ muốn chọc giận làm tức chết ta thôi.
hiện tại ở đây tuy là thái bình, nhưng tình hình thiên giới thì đang đung đung đưa đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, nếu không có chút bản lãnh, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong tay người khác, ta làm cha không phải tất cả là lo cho ngươi sao? Cho dù Tu luyện không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiền Kỳ thu dọn đồ, sửa sang quần áo rồi mới đi ra ngoài, trong miệng chửi rủa: Đồ hư hỏng, không thèm nghe lời.
Lão luôn cho rằng Tiên Linh Thành bình yên sẽ không được bao lâu, luôn cho rằng sẽ có người hãm hại mình.
Nếu thật sự không có khả năng tự vệ, sớm muộn gì lão cũng sẽ chết trong tay người khác, mình chết cũng không sao, nhưng Tiền Ngũ còn nhỏ, lão không thể để Tiền Ngũ gặp bất trắc.
Trong lòng thầm nghĩ, tốc độ đi Vương phủ của lão cũng đã tăng nhanh hơn rất nhiều.
T*amlinh2*47.
c*om cập nhật nhanh nhất.
Triệu Tuấn khôn như một con khỉ.
Đến gặp Triệu Tuấn để lấy Bí tịch chắc chắn không phải là một ý kiến hay, nhưng Lâm Thanh Diện thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện hẳn là sẽ nghĩ rằng, hắn đã phế tu vi của mình, dù mình có lấy Bí tịch cũng vô dụng, nghĩ đến đây, trong lòng lão cũng có chút tự tin.
Tiền Kỳ lúc rời đi, dặn dò Hồng Linh một tiếng sau phải đến Vương gia biểu diễn, lão cảm thấy Hồng Linh nhất định sẽ ra tay giúp lão, cho dù lão đã nghe đồn từ bên ngoài rằng, có vợ của Lâm Thanh Diện đi theo tới đây.
Lão được biết vợ của Lâm Thanh Diện và Hồng Linh trông rất giống nhau, đợi Hồng Linh đến Vương gia, làm rối tung suy nghĩ của Lâm Thanh Diện thì lão bắt đầu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nói đến Vương gia, người tiếp đãi là Vương Phi Dương, chỉ là Lâm Thanh Diện bọn họ cũng ở đây, vừa nhìn thấy Tiền Kỳ, Vương Phi Dương, ngược lại là lễ phép gọi một tiếng: Tiền bá bá, ngài làm sao lại tới đây? Vừa hỏi lời này, Phi Dương liền đột nhiên cảm thấy không thích hợp, có người tới ngồi cũng không có gì to tát.
Vương Phi Dương chỉ là đặc biệt ngạc nhiên, tại sao Tiền Kỳ lại tới đây, Tiền Kỳ và phụ thân Vương Kình Thiên là không hợp nhau, quan hệ như nước với lửa, anh biết cho dù ông ta tới đây, Vương Kình Thiên cha anh cũng sẽ không hoan nghênh.
Tiền Kỳ trợn nhìn Vương Phi Dương một chút, hai tay khoanh trước ngực, hỏi: Thế nào, ngươi không hoan nghênh ta, hay là ngươi cho rằng ta không nên tới đây? Vương Phi Dương đột nhiên lúng túng không thôi, Lâm Thanh Diện từ phía sau đi tới, cười hoà giải nói: Người tới đương nhiên là khách, Phi Dương tính tình ngay thẳng thẳng, tiền bối bỏ qua đừng để ý.
Lâm Thanh Diện biết Tiền Kỳ không có nhiều hảo cảm với mình.
Anh nói như vậy chẳng qua để bên ngoài mọi người không ai e ngại .
Tiền Kỳ nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện, thấy thái độ của anh ta đối với mình tốt hơn nhiều so với trước đây, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói lời này, lão cười đáp: Vẫn là Lâm Thanh Diện nói chuyện nghe được, ngươi tiểu tử này cũng không học hỏi nhiều một chút.
Đi cùng Lâm Thanh Diện bên người lâu như vậy, một điểm tiến bộ đều không có sao.
Lâm Thanh Diện khá tò mò, Tiền Kỳ từ khi nào lại nói nhiều như vậy.
Nhìn thái độ tươi cười của Tiền Kỳ, Lâm Thanh Diện càng phải chú ý.
Lâm Thanh Diện chưa kịp nói gì, Tiền Kỳ đã hỏi: Lâm công tử, Thượng quận Thiên Đô, ngươi nghĩ xem Tiền ngũ nhà ta đi theo ngươi, dù sao hai người cũng có thể hòa thuận, ngươi cũng có thể bảo vệ hắn giúp ta.
Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Lão ta là có ý gì… Anh có một chút không hiểu, nhưng cũng cười: Đương nhiên là đợi đến khi ta đi trở lại, nếu như Tiền Ngũ nguyện ý, chúng ta có thể cùng đi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.
c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Trong lòng Lâm Thanh Diện linh cảm Tiền Kỳ nhất định phải có tính toán khác, anh là người thông minh, biết rõ khả năng tính cách của Tiền Ngũ, anh không nghĩ Tiền Ngũ sẽ cùng anh rời đi.
nhất định lão ta còn có mục đích khác.
Vương Phi Dương nói: Bá bá đã tới, vậy liền ngồi đi, yến hội một hồi liền mở màn, ngài nhất định phải ăn thoải mái, uống thoải mái.
Tiền Kỳ gật đầu cười đi vào, ánh mắt Lâm Thanh Diện đặt ở trên thân Tiền Kỳ, Vương Phi Dương cười nói: Dưới sự quản lý chân chính của Triệu công tử.
Lần này mọi người đã thay đổi rất nhiều.
Triệu Tuấn lúc đầu ngồi bên người Lâm Thanh Diện không nói gì.
nghe thấy Vương Phi Dương lời này, lập tức liền gạt đi: Sói đi ngàn dặm ăn thịt, nếu như nó cảm thấy có lợi ích, bản tính của con người sẽ để lộ ra khi cần đạt một âm mưu gì đó, cho nên, ta cũng không cảm thấy ta có bản lãnh lớn như vậy, tất cả mọi chuyện chỉ là đang ẩn tàng mà thôi.
Triệu Tuấn nói gì Vương Phi Dương mờ mịt ngẩn ra, Vương Phi Dương nhìn một chút Tiền Kỳ, lông mày khẽ cau lại, Triệu Tuấn là có ý tứ gì? Đương nhiên, Triệu Tuấn cũng không định làm cho Vương Phi Dương hiểu, chỉ cần Lâm Thanh Diện có thể nghe hiểu là được.
Vương Phi Dương không hiểu được ý tứ của Triệu Tuấn, mà Lâm Thanh Diện chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Lời nói của Triệu Tuấn là muốn nhắc nhở Lâm Thanh Diện rằng bề ngoài của một người rất dễ ngụy trang, đừng có bị bề ngoài làm mê muội.
Thông minh như Triệu Tuấn, Lâm Thanh Diện đều muốn nghe, Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tuấn cùng nhau ngồi một chỗ, Vương Phi Dương ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Diện bên kia.
Mọi người đang ăn uống nói chuyện, Hứa Bích Hoài bị Bạch Tuyết kéo sang chỗ khác, Hứa Bích Hoài không biết Bạch Tuyết, nhưng nhìn cô gái không có ác ý, cô nghĩ chắc là bạn của Lâm Thanh Diện.
Ngồi bên cạnh Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cười hỏi: Lâm Thanh Diện được vô số phụ nữ vây quanh, ngưỡng mộ, nhưng đều không hề bị lay động, luôn nói là trong nhà có thê tử cùng nữ nhi, ngay từ đầu ta còn không hiểu, bây giờ nhìn thấy cô nương, ta xem như rõ ràng Lâm Thanh Diện, tại sao lại có định lực mạnh như vậy.
Hứa Bích Hoài cũng không ngốc, biết lời này là khen chính mình.
Cô khiêm tốn nói: Không phải anh ấy định lực tốt.
Tôi thấy anh ấy ngày thường bận rộn không có thời gian.
tôi là vợ mà anh ấy còn không rảnh để đi cùng, huống chi là cô nương bên ngoài.
Hứa Bích Hoài một cái nhăn mày, một nụ cười mỉm, Bạch Tuyết đều có thể nhìn và minh bạch ra được.
Hứa Bích Hoài quả thực rất xinh đẹp, dung mạo bất phàm, khó có thể nhận ra cô đã là bà mẹ có con vài tuổi.
Trước mặt Hứa Bích Hoài, Bạch Tuyết cảm thấy mình thật sự rất ảm đạm.
Bạch Tuyết mỉm cười, biết Hứa Bích Hoài khiêm tốn, nói: Là bởi vì phụ nữ ở bên ngoài không bằng phu nhân ở nhà, cho nên mới không có hứng thú.
Bằng không, nam nhân có bao nhiêu hảo tâm? Có rất nhiều người khen ngợi Lâm Thanh Diện, cũng có không ít nữ nhân có suy nghĩ về Lâm Thanh Diện, hôm nay nghe Bạch Tuyết nói, Hứa Bích Hoài thật sự khá bất ngờ.
Hứa Bích Hoài không ngờ ở bên cạnh mình lại có một người phụ nữ khác có thể khen ngợi chồng mình một cách không chút kiêng kỵ như vậy.
Hứa Bích Hoài đưa mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hít sâu một hơi, cười bất lực: Thật ra có tốt cũng có xấu.
anh ấy một lòng vì ta, ta cũng biết.
Nhưng tu vi cũng quan trọng không kém đối với Lâm Thanh Diện, anh ấy dành phần lớn thời gian cho việc tập luyện, và thời gian anh dành cho tôi thực sự chỉ là đếm trên đầu ngón tay.
Hứa *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người bọn họ ở đây trò chuyện, Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện cũng trò chuyện vui vẻ, một lúc sau Vương Phi Dương bị Tiền Kỳ gọi đến, ý nói có vũ công biểu diễn làm cho mọi người vui vẻ.
Vương Phi Dương nghĩ thầm đây cũng là chuyện tốt, không hề nghĩ tới Tiền Kỳ có ý đồ gì, anh nói: Tiền bá bá an bài thế này là chuyện tốt, ta cái gì cũng đều chuẩn bị, duy chỉ có ca múa là chưa chuẩn bị xong, bất quá chúng ta trong phủ cũng có ca cơ cùng vũ cơ, có thể trợ hứng cho vũ nữ của ngài.
Nghe vậy, Tiền Kỳ vội vàng xua tay nói: Như vậy cũng không cần, cô gái ta mang theo, một điệu nhảy đủ để khiến cho chúng sinh khuynh đảo, người khác đều chỉ là vật làm nền, tự nhiên không cần thiết đi lên.
Vương Phi Dương ngạc nhiên cười, nói: Vì Tiền bá bá tin tưởng như vậy, lo lắng của ta coi như dư thừa.
hết thảy đều bởi ngài đến thu xếp đi.
T*amlinh2*47.
c*om cập nhật nhanh nhất.
Tiền Kỳ gật đầu đồng ý.
Vương Phi Dương đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Tiền bá cũng chuẩn bị múa hát, ngược lại là có tâm, nghe lão nói cô nương kia, nếu mọi người trông thấy sẽ kinh động như gặp thiên nhân.
Lâm Thanh Diện nhìn qua vị trí của Hứa Bích Hoài và Bạch Tuyết, cười nhạt, anh không có hứng thú lắm, nói: Tôi có vợ rồi, anh cứ nhìn loại chuyện này, nếu hợp thì thu nhận .
Anh cũng là con cả, đã đến lúc phải tìm một người vợ để cuộc sống tốt đẹp.
Vương Phi Dương không hề nghĩ tới chuyện này, vừa nghe Lâm Thanh Diện nói tới, chỉ có thể chuyển hướng đề tài.
Hứa Bích Hoài và Bạch Tuyết tán gẫu rất vui vẻ, cũng không có ý định quấy rầy Lâm Thanh Diện, tuy rằng Lâm Thanh Diện đưa cô đến đây, nhưng ở nơi này căn bản là đợi không được bao lâu cô liền phải trở về phòng.
Những người ở đây đều là bằng hữu của anh, phải để cho Lâm Thanh Diện chơi vui vẻ.
Một lúc sau, tiếng nhạc vang lên, một người phụ nữ mặc váy đỏ trùm khăn che mặt bước lên từ cửa theo điệu nhạc và nhẹ nhàng nhảy múa.
Lâm Thanh Diện thoạt nhìn rất quen thuộc, không chỉ là Lâm Thanh Diện, còn có Vương Phi Dương cũng cảm thấy quen thuộc.
Vương Phi Dương nhíu mày, cô gái này là do Tiền Kỳ an bài, liền biết Tiền Kỳ không có ý tốt gì, cô gái này họ biết rồi, bọn họ đã từng thấy qua.
Lâm Thanh Diện trí nhớ rất tốt, anh đương nhiên biết cô gái này là ai, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Hứa Bích Hoài.
Điều này làm cho Hứa Bích Hoài thấy, nhất định phải có suy nghĩ, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chuyện này vốn là do Tiền Kỳ sắp xếp, sao có thể dễ dàng giải quyết được.
Hồng Linh hai mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nghe Tiền Kỳ nói, lần này có thể an bài mình bên cạnh Lâm Thanh Diện, nghe được tin tức này, nàng mừng rỡ hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng chợt nhìn thấy người phụ nữ cách Lâm Thanh Diện không xa, trông rất giống cô ta.
Hồng Linh biết, vì Tiền Kỳ muốn dùng cô để đối phó với Lâm Thanh Diện, quan hệ giữa người phụ nữ kia và Lâm Thanh Diện hẳn là không tầm thường, trái tim cô ta đều là hình bóng Lâm Thanh Diện, nếu như cô ta có thể thay thế nữ nhân kia đi đến Lâm Thanh Diện bên người, không gì có thể tốt hơn.
Lâm Thanh Diện cau mày, Tiền Kỳ ý tứ sâu xa nhìn xem Lâm Thanh Diện bên này, ánh mắt lão vừa vặn cùng gặp anh mắt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhíu mày, cười lạnh.
Anh hủy bỏ cơ sở tu luyện của Tiền Kỳ, Tiền Kỳ nào sẽ dễ dàng buông tha, nếu có điều kiện, hắn còn ước gì giết chết được mình.
Chuyện này cũng không có gì quá đáng.
Lâm Thanh Diện đứng dậy đi tới chỗ Hứa Bích Hoài, trong lòng Hứa Bích Hoài lúc này chắc hẳn đang có rất nhiều suy nghĩ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.
c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Bạch Tuyết nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi qua, sáng suốt bước ra ngoài, đến chỗ Lâm Thanh Diện vừa ngồi, bên cạnh Triệu Tuấn.
Hứa Bích Hoài nhìn người phụ nữ bên dưới, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Chồng à, có phải là mưu kế gì không? Anh đã từng nhìn thấy cô ấy rồi, cô ấy giống hệt em, nhưng khí chất kém xa so với em.
Lâm Thanh Diện cười tủm tỉm, Đây là lão đầu kia thiết kế, không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì, dù sao em không thể rời khỏi anh, em biết chưa.
Em biết, người ở đây em không quen ai, em sẽ không có nơi nào để đi.
Ánh mắt Hứa Bích Hoài vẫn luôn nhìn về phía người phụ nữ.
Sau một điệu nhảy, người phụ nữ vén mạng che mặt, chắc chắn, cô ấy trông gần giống hệt Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài hỏi Lâm Thanh Diện, Có bao giờ anh nghĩ cô ấy giống em không? Người dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là vật thế thân, nhưng bản chính là cô lại ở đây, vật thay thế đương nhiên vô giá trị.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười: Anh nhìn thấy cũng có cảm giác như vậy, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.
Chúng ta ở bên nhau đã lâu, em là người thế nào, cho dù là mùi trên người em cũng vậy.
Anh có thể phân biệt rõ ràng.
Theo lời nói của Lâm Thanh Diện, trong lòng Hứa Bích Hoài đang cảm thấy khó chịu, lúc này cảm giác không thoải mái đó cũng bị những lời yêu thương của Lâm Thanh Diện ăn mòn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chuyện này cũng không tạo ra rào cản giữa anh và Hứa Bích Hoài.
Hồng Linh múa xong hành lễ lên sân khấu, Tiền Kỳ cười nói: Không biết mọi người có phát hiện hay không? cô gái này cùng cô nương bên cạnh Lâm công tử của chúng ta, trông thật giống nhau.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hứa Bích Hoài, đều là kinh ngạc, mấy người trong phòng biết mục đích của Tiền Kỳ.
liền nói vài câu với Lâm Thanh Diện.
Triệu Tuấn cười nói: Tiền bá bá đây là muốn làm cái gì, giống thì có giống, nhưng người với người tóm lại là không giống, mọi người đều có người tốt người không tốt, đơn giản hai cô nương này không thể so sánh được.
Hồng Linh là người của Tiền Kỳ, chỉ cần Tiền Kỳ bên kia không nói lời nào, Hồng Linh cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tiền Kỳ đưa mắt nhìn Hứa Bích Hoài và hỏi Hứa Bích Hoài: Không biết cô nương có biết chút gì gọi là cầm kỳ thi họa không? ta nghĩ người xinh đẹp như vậy, ca múa thi từ, nhất định cũng không kém ai, không bằng trên đài hãy biểu diễn một đoạn, cũng để cho tất cả mọi người may mắn được chiêm ngưỡng.
Lâm Thanh Diện đang định nói, Hứa Bích Hoài liền nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, nhìn Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Họ tới đây là tới lo công việc, không phải đến gây gổ với người khác.
Lâm Thanh Diện nhịn không được, Hứa Bích Hoài thì thào: Không phải chỉ là khiêu vũ sao? Ai sẽ biết chuyện gì xảy ra? Nếu anh phải ra tay ngăn cản, người khác sẽ nói em thế này thế nọ, chính em có thể giải quyết.
Lâm Thanh Diện cũng không muốn cùng Tiền Kỳ so đo, dù sao mình phế tu vi của lão, trong lòng của lão tức giận cũng là bình thường.
Biết là ủy khuất Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện nói: Em không cần làm khó mình, em cùng cô nương kia há có thể so sánh sao? Cô gái đó có thể nhảy, mà em lại không thể nhảy sao? Hứa Bích Hoài cười nhạt, trực tiếp bước lên sân khấu.
Lâm CHƯƠNG 1695: CHUYỆN TRÊN BỮA TIỆC Kế hoạch của Tiền Kỳ chẳng lẽ có thay đổi.
Cô ta rất nhanh phản ứng lại, nói: Vậy tôi đưa cô gái này xuống dưới thay quần áo.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tiền Kỳ, chỉ cần Tiền Kỳ ở đây, anh cũng không sợ Hứa Bích Hoài gặp chuyện gì không may, Tiền Kỳ không có tu vi, thu dọn Tiền Kỳ đối với Lâm Thanh Diện mà nói là rất dễ dàng.
Hứa Bích Hoài đi theo Hồng Linh xuống dười, Hồng Linh cười nói: Thân hình của cô cũng không khác tôi lắm, áo quần của tôi chắc cô cũng mặc vừa người.
Hứa Bích Hoài ngoài miệng không nói gì, nhưng chắc chắn cô gái này là Tiền Kỳ dùng để mê hoặc Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài sâu xa nói: Đương nhiên là có thể, cô cũng thiếu chút nữa là thành tôi, không chỉ dáng người, mà cả khuôn mặt cũng không khác quá, cũng may là tôi đến từ địa cầu, nếu không thì phải hỏi bố mẹ xem, có phải là chị em thất lạc nhiều năm hay không.
Hồng Linh nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Bích Hoài, nói: Tôi thế nào không quan trọng, phải xem công tử Lâm thế nào, nếu như tôi có hứng thú với công tử Lâm, công tử Lâm cũng sẽ không quay lại bên cạnh cô nữa.
Nghe thấy lời này, Hứa Bích Hoài cảm thấy có chút buồn cười, chỉ châm chọc: Thế thân vĩnh viễn là thế thân, Lâm Thanh Diện nhà chúng tôi cái này vẫn là phân được rõ, cô luôn miệng nói không có hứng thú với Lâm Thanh Diện, ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy, nháy mắt ra hiệu với chồng tôi, đây là chuyện người không có hứng thú làm sao? Lời nói của Hứa Bích Hoài làm Hồng Linh nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể không cam lòng nhìn Hứa Bích Hoài, dựa vào cái gì mà người tốt như Lâm Thanh Diện vậy lại để cho Hứa Bích Hoài gặp? Trong lòng Hồng Linh kỳ thật là lo lắng cho Lâm Thanh Diện, cô ta không biết Tiền Kỳ có mục đích gì, chỉ sợ Tiền Kỳ sẽ dựa vào Hứa Bích Hoài mà làm tổn thương Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện là người tốt, hơn nữa trước đó còn cứu cô ta, ân tình của Tiền Kỳ đối với cô ta, nên trả đã trả, lần này, cô ta cũng không còn phải bị Tiền Kỳ khống chế.
Chỉ thấy Hồng Linh lấy ra một bộ đồ múa màu đỏ, Hứa Bích Hoài ôm vào trong ngực, cảm thấy không có gì lạ, cười lạnh, lập tức đánh lén vào sau lưng Hồng Linh.
Tốc độ của cô rất nhanh, Hồng Linh cũng không kịp phản ứng lại.
Hồng Linh nhíu mày hỏi: Cô làm cài gì vậy? Cô cho người đánh lén rôi? Hứa Bích Hoài lạnh lùng hỏi, tiện thể nhìn xung quanh nói: Tôi có thể cảm nhận được, xung quanh đây có người đang trốn.
Hồng Linh cũng không cảm nhận được, không ngờ Hứa Bích Hoài lợi hại như vậy.
Chẳng lẽ là Tiền Kỳ muốn mình thay thế Hứa Bích Hoài? Hay là, Tiền Kỳ trực tiếp biến vợ của Lâm Thanh Diện thành con ngốc chứ? Hồng Linh bị Hứa Bích Hoài nắm cổ xách lên, lạnh lùng nói nói Hồng Linh: Hôm nay nếu tôi không ra ngoài được, cô cũng sẽ không có kết cục tốt.
Hứa Bích Hoài cảm nhận được một sức mạnh chạy trong cơ thể mình, Lâm Thanh Diện từng nói, cô là cao thủ nội kình, chỉ là không biết sử dụng công pháp.
Nhưng lần này, Hứa Bích Hoài là theo bản năng đánh ra công pháp, cảm giác vô cùng diệu kỳ.
Hồng Linh kinh ngạc không thôi, bản lãnh của Hứa Bích Hoài, Tiền Kỳ không dự liệu được, tất cả thất bại trong gang tấc rồi.
Tôi không biết xảy ra chuyện gì, tôi biết cô sẽ không tin tôi, nhưng mà tôi không cần phải lừa cô Tiền Kỳ cái gì cũng không nói, chỉ bảo Hồng Linh nghe theo sắp xếp của ông ta.
Nhưng bọn họ chẳng ai ngờ được, Hứa Bích Hoài lại lợi hại như vậy.
Hứa Bích Hoài không tin, nhưng mà vẫn nói: Tôi với cô không thù không hận, tôi đương nhiên biết cô không có lý do phải hại tôi, nhưng mục tiêu của mấy người là chồng tôi, tôi cũng sẽ không dể mấy người đụng đến anh ấy.
Hồng Linh không phải là người sợ chết, nhưng cô ta cũng không hy vọng mình chết trong tay Hứa Bích Hoài, nói với Hứa Bích Hoài: Cô rất lợi hại, có thể lúc này rời đi đi, Tiền Kỳ nghĩ cô là cô gái yếu đuối, không có sắp xếp cao thủ gì đâu.
Hồng Linh có thể chắc chắn, huống gì bây giờ thực lực của nhà họ Tiền cũng không còn cao thủ nào có thể cống hiến sức lực cho nhà họ Tiền nữa rồi.
Hứa Bích Hoài thờ ơ cười, nói: Mấy người này của các người đều không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, chỉ là lợi hại hơn tôi, nếu như thật sự khống chế tôi, Lâm Thanh diện có 1000 cách để cứu tôi ra.
Đám Lâm Thanh Diện đứng bên ngoài, Hứa Bích Hoài chậm chạp không ra, trong lòng Lâm Thanh Diện có chút lo lắng, lúc đang muốn đi vào trong, Hứa Bích Hoài mặc đồ múa hoa sen lảo đảo nhảy múa nhẹ nhàng, đi thẳng đến trung tâm san khấu.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy, lập tưc thở dài một hơi.
Sắc mặt Tiền Kỳ tím tái, ánh mắt nhìn về phía Hồng Linh, Hồng Linh đi đến bên cạnh Tiền Kỳ, Tiền Kỳ thấp giọng hỏi: Chuyện gì xảy ra, cứ thế mà đi ra? Cô ta có tu vi, rất lợi hại, mấy người ngài bảo đi vào, thấy ra có hai người ra, nhưng cũng lui về.
Tiền Kỳ nhíu mày, ánh mắt nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài trông có vẻ là một cô gái yếu đuối, lại có bản lĩnh lớn như vậy? Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói: Tôi cũng không tin tôi không trị được con nhóc đó.
Những lời này của Tiền Kỳ, nói ra chỉ để lấy lại mặt mũi của ông ta, không đến mức lộ ra thực lực quá yếu trước mặt Hồng Linh.
Ông ta sớm nên nghĩ đến, bản thân của Lâm Thanh Diện cũng không tầm thường, người lợi hại như anh, người phụ nữ bên cạnh đương nhiên cũng sẽ không tệ.
Hồng Linh nhìn nhìn Tiền Kỳ, sự mong muốn rời khỏi nhà họ Tiền càng mãnh liệt, nhưng mà cô ta không biết cái gì cả, thực lực của Tiền Kỳ bây giờ có yếu đến thế nào, bên người cũng có không ít thủ hạ, muốn tóm cô ta về, quả thật dễ như trở bàn tay.
Duy nhất có thể làm chỉ là giết Tiền Kỳ, nợ Tiền Kỳ đã trả xong, nhưng nếu như bị uy hiếp đến tình mạng, cô ta không ngại giết Tiền Kỳ.
Cô ta không có năng lực, nhưng người có năng lực thì nhiều, cứ nghĩ như vậy, nhìn nhìn Lâm Thanh Diện còn có Triệu Tuấn bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Tiền Kỳ không đạt được mục đích cáu kỉnh thề không bỏ qua, cô ta đã sớm hiểu rõ, Tiền Kỳ nhất định không cam lòng, nhất định còn có cách để đối phó với Lâm Thanh Diện, không bằng để Tiền Kỳ đi trả thù là được.
Đứng bên cạnh tiền Kỳ nói: Hổ cũng có lúc ngủ ngáy, cha nuôi nếu thật sự muốn ra tay, không nhất định phải chọn lúc này.
Nghe lời nói của Hồng Linh, Tiền Kỳ suy ngẫm sâu xa nhìn Hồng Linh, tiện đà nói :Con có cách gì hay sao? Hồng Linh cười nhạt một tiếng nói: Con đầu óc đần độn, sao có thể có cách gì được, chẳng qua là con cảm thấy, bây giờ không phải là thời cơ ra tay tốt nhất, cha nuôi cũng có thể nhìn ra được, cho dù là Lâm Thanh Diện hay người bên cạnh Lâm Thanh Diện, cũng có bản lĩnh rất lớn, tình trạng của chúng ta bây giờ căn bản không có khả năng tính đến bọn Lâm Thanh Diện được.
Tiền Kỳ đương nhiên không phải cái gì cũng nghe Hồng Linh Nói, ngay từ đầu thái độ của Hồng Linh cũng không kiên định như vậy.
Hỏi đến Hồng Linh, Hồng Linh chỉ nói là vì bên cạnh Lâm Thanh Diện đã có Hứa Bích Hoài, nên là cô ta có tốt thế nào với Lâm Thanh Diện, không muốn tổn thương Lâm Thanh Diện thì cả đời này của Lâm Thanh Diện cũng không thể nào của cô ta được.
Lý do thoái thác này đủ để thuyết phục Tiền Kỳ, Tiền Kỳ rất hài lòng với câu trả lời thuyết phục này, không ở nhà họ Vương lâu cũng quay về.
Lúc ra ngoài, Vương Phi Dương cũng không đi ra tiễn, biết Tiền Kỳ lại có ý đồ xấu, khách khách khí khí với ông ta đã là nể mặt ông ta rồi.
Dáng múa của Hứa Bích Hoài, người đang ngồi bên dưới đều tán thưởng, đều nói là một đôi trời đất tạo nên với Lâm Thanh Diện.
Vong Trần ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện, trong bữa tiệc này, ông ta nhìn ra Tiền Kỳ không yên lòng, nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Vừa rồi tên kia, tôi thấy ông ta sẽ không có ý định bỏ qua cho anh.
CHƯƠNG 1696: LÚC NÀO THÌ ĐI Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười, nói: Tôi với ông ta có thù oán, tôi cũng không mong đợi ông ta có ý tốt gì với tôi, chỉ là làm loạn nhỏ mà thôi, tôi cũng không định so đo với ông ta.
Vong Trần nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đương nhiên cũng cười cho qua, Lâm Thanh Diện biết là được rồi.
Ở với Triệu Tuấn không bao lâu, Vong Trần tán thưởng Triệu Tuấn, anh ta đã từng gặp nhiều thanh niên tài tuấn, có thể so sánh với Triệu Tuấn cũng chỉ có Lâm Thanh Diện đây.
Nhưng nếu nói thật, Lâm Thanh Diện còn không bằng Triệu Tuấn, nghĩ như vậy, hỏi Lâm Thanh Diện: Định lúc nào thì nói với Triệu Tuấn chuyện Thượng Quận Thiên Đô? Vừa đến nơi này, Triệu huynh đệ nhất định còn có rất nhiều việc phải sắp xếp, tôi không thể vừa tới đây đã nói với người ta, cũng phải đợi bận rộn xong mới nói.
Mọi người anh một câu tôi một câu, sắc trời dần tối xuống, người cũng càng ngày càng thưa, thành Tiên Linh được Triệu Tuấn quản lý gọn gàng ngăn nắp, tốt hơn nhiều so với lúc Lâm Thanh Diện vừa đến thành Tiên Linh.
Đám Triệu Tuấn cũng muốn quay về chủ thành, để Lâm Thanh Diện cùng đi với bọn họ, mà Vương Phi Dương bước lên ngăn lại nói Trước kia Lâm Thanh Diện đều ở lại Vương phủ, nhất định là quen ở Vương phủ hơn, chủ thành mặc dù tốt, nhưng mà cũng không bù được thói quen, tôi nói thành chủ Triệu, anh cũng không thể đoạt với tôi chứ.
Triệu Tuấn nhún nhún vai, nhìn Lâm Thanh Diện: Lâm Thanh Diện đến đây, tôi nên làm một người chủ nhà, anh ấy muốn nghỉ tạm ở đâu đương nhiên là do chính bản thân anh ấy quyết định.
Lâm Thanh Diện nhìn nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng không nắm được ý, cười một tiếng nói: Lâm Thanh Diện đã đến một lần, có thể không tính là khách nữa rồi, tôi với anh Vong Trần mới là khách của thành Tiên Linh này, anh Vong Trần nói đi đâu thì đi đó.
Vong Trần vốn là muốn hiểu rõ Triệu Tuấn là người thế nào, nói ở lại chủ thành cũng được.
Vương Phi Dương bất đắc đĩ cười, lúc Lâm Thanh Diện đi ra ngoài bảo Triệu Tuấn đưa Vong Trần và Hứa Bích Hoài đi nghỉ ngơi trước, anh và Vương Phi Dương còn nhiều chuyện muốn nói.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong hậu hoa viên của Vương phủ, Vương Phi Dương bước lên trước nói: Thượng Quận Thiên Đô thế nào, tôi muốn đi, nhưng bây giờ cha tôi cái gì cũng không quản, cũng không thể phân thân, anh đến đây, nhất định không phải chỉ vì thăm chúng tôi? Tôi đến tìm Triệu Tuấn, chỉ có anh ta mới có thể giúp tôi, ở Thượng Quận Thiên Đô, gặp phải người biết sử dụng thuật cơ quan như Triệu Tuấn, chỉ có Triệu Tuấn giúp đỡ, tôi mới có thể hóa giải.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nếu như Triệu Tuấn từ chối anh, anh đúng thật là không tìm được cách nào khác.
Tình hình thành Tiên Linh rất vững vàng, cho dù là rời khỏi thành Tiên Linh, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì.
Nghe xong lời này, Vương Phi Dương nhíu mày, nói: Tôi tự cho là tu vi rất cao, nhưng mà so với sư phụ của tôi quả thật không đáng nhắc đến, tôi đã cho là sư phụ lợi hại đến không có đối thủ rồi, tên Triệu Tuấn Kia lại làm ra một thuật cơ quan, anh ở Thượng Quận Thiên Đô cũng gặp phải rồi, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Vương Phi Dương tiếc nuối, cả đời này của mình, chỉ sợ không thể đạt được cảnh giới như Triệu Tuấn, còn có tâm tư kín đó và tu vi thiên phú của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện dựa vào một tảng đá lớn, cảm nhận gió đêm mát lạnh, vô cùng vui vẻ, hỏi: Sư phụ Diệp gần đây thế nào, vẫn là đang ở núi Kiếm Đãng không ra sao? Không ở đó, sư phụ tôi nói ở thành Tiên Linh thời gian dài cũng phiền, đi ngao du khắp nơi, đến ngày nào đó muốn quay về, thì lại trở về, chủ yếu vẫn là tôi quản lý gia nghiệp, không có nhiều thời gian tu luyện như vậy, sư phụ cũng hiểu tôi nên quay đầu rồi, người vừa đi, tôi lại cảm thấy rất cô đơn.
Vương Phi Dương muốn đi ra ngoài, cùng với Lâm Thanh Diện, đến Thượng Quận Thiên Đô.
Nhưng mà bây giờ như cá trong chậu chim trong lồng, đi đâu cũng không được.
Nhìn thành Tiên Linh được Triệu Tuấn thống trị gọn gàng ngăn nắp, quầy buôn bán nhà bọn họ cũng càng ngày càng thuận lợi, chuyện rời khỏi thành Tiên Linh này đối với anh ta mà nói thật sự càng ngày càng xa xôi.
Nếu như Vương Phi Dương không nói tiếng nào rời đi, có phải là tức chết Vương Kình Thiên rồi không, Vương Kình Thiên chỉ có một đứa con trai độc nhất là anh ta, dù thế nào cũng phải ở bên cạnh Vương Kình Thiên.
Lâm Thanh Diện nhìn Vương Phi Dương, thầm nghĩ Vương Phi Dương quả thật là người ở trong phúc mà không biết.
Nói với Vương Phi Dương: Cuộc sống của anh bây giờ cũng rất tốt mà, nếu như anh tìm vợ, sinh con, những ngày tháng đấy giống như là thần tiên, người khác hâm mộ còn không kịp, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Anh thật sự nghĩ như vậy? Vương Phi Dương bất ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ không phải cả đời đều tập trung vào tu luyện công pháp sao? Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ, nói: Nếu như con gái tôi khỏe mạnh, không bị tà phái bắt đi, tôi đương nhiên là mang vợ con tôi, tìm một chỗ tốt sống cuộc sống gia đình bình thường, những thứ bên ngoài kia thì liên quan gì đến tôi chứ.
Lâm Thanh Diện nói lời này thì nhớ lại lúc ở Dược Thần Cốc, bọn họ rõ ràng đã tính đến việc không hỏi chuyện gì cả, nhưng thế mà Nặc Nặc lại trúng Đoạt Hồn Ấn, bây giờ lại bị người tà phái bắt đi.
Trong lòng Lâm Thanh Diện biết, thân phận của Nặc Nặc không tầm thường, cuộc đời này của đứa bé này nhất định cả đời không yên ổn.
Làm cha của Nặc Nặc, đương nhiên phải cùng tiến cùng thoái với Nặc Nặc.
Bây giờ anh chỉ hy vọng Triệu Tuấn có thể đồng ý cùng lên Thượng Quận Thiên Đô, có Triệu Tuấn, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút.
Nếu như Triệu Tuấn cũng không có cách nào, vậy thì phải nghĩ đến cách khác.
Trời tối, Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương hàn huyên rất lâu, Lâm Thanh Diện mới quay về chủ thành.
Người ta có việc, Vương Phi Dương cũng không thể cưỡng chế giữ lại.
Sinh hoạt thường ngày của đám người Lâm Thanh Diện là do Bạch Tuyết sắp xếp, Triệu Tuấn cũng biết tâm tư của Lâm Thanh Diện, lúc tất cả mọi người đã ngủ say, Lâm Thanh Diện ngồi trên nóc nhà, không biết nên mở lời với Triệu Tuấn thế nào.
Loại chuyện này nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, chuyện anh làm đều vô cùng nguy hiểm.
Triệu Tuấn ở bên dưới, cầm một cái quạt lông trắng trong tay, mặc áo trắng, cười nhạt một tiếng, nói: Quan hệ của tôi với anh đã đến mức này, còn cái gì không thể nói? Suy nghĩ của Lâm Thanh Diện bị giọng nói của Triệu Tuấn kéo về, thả người nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Người thông minh như Triệu Tuấn, biết là chuyện bình thường.
Anh cũng biết, anh Triệu, chuyện con gái tôi vẫn luôn không được giải quyết, lần này quay về, tôi cũng là muốn tìm anh giúp đỡ, nhưng mà anh phải biết rằng, chuyện này rất nguy hiểm, cho nên, quyền quyết định ở anh, nếu anh không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng, chuyện này… Lâm Thanh diện còn chưa nói hết lời, Triệu Tuấn đã nói: Anh nói đi, lúc nào thì lên đường, tôi cũng đã sắp xếp xong thời gian.
Vốn là định làm hôn lễ với Bạch Tuyết, nhưng Lâm Thanh Diện có việc, hôn lễ có thể đẩy về sau lại nói.
Lâm Thanh Diện cũng không biết nói gì cho phải, nói nhiều hơn nữa cũng không có cách nào thể hiện lòng cảm kích của anh, chỉ có thể gật đầu nói: Càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngày mai lên đường.
Lúc này Bạch Tuyết đi ra, vội vàng nói: Chuyện này dù quan trọng, nhưng mà anh Tuấn, chúng ta có thể kết hôn xong, cùng đi đến Thượng Quận Thiên Đô, em đến từ chỗ đó, em cũng hiểu biết chỗ đó.
Triệu Tuấn quay đầu nhìn Bạch Tuyết, nhíu mày, chất vấn: Đã trễ thế này, chuyện chính của em là ngủ sớm một chút, đến đây làm gì? Em không đến, đâu biết được rằng anh phải đi? Bạch Tuyết bước lên, tủi thân.
CHƯƠNG 1697: HÔN SỰ CỦA TRIỆU TUẤN Trước đó Bạch Tuyết giả vờ ngủ trong phòng, đơn giản chỉ là muốn xem tính toán của Lâm Thanh Diện và Triệu Tuấn, Triệu Tuấn đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của anh ta, làm Bạch Tuyết theo đến.
Triệu Tuấn không ngờ sau lưng có người đi theo, hoàn toàn không chút phòng vệ, dù sao trong chủ thành này đều là người Triệu Tuấn tin tưởng.
Triệu Tuấn.
Bạch Tuyết sau lưng nhịn không được gọi anh ta lại.
Triệu Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy là Bạch Tuyết, bất đắc dĩ cười, nói: Em đã biết anh muốn đi, sao lại còn phải muốn thành thân với anh chứ, chuyện này trước có thể chậm lại.
Vất vả lắm mới gặp được một cô gái tâm đầu ý hợp, anh ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện, nhưng Lâm Thanh Diện có việc, hai người cũng xem là vào sinh ra tử, giúp Lâm Thanh Diện là nên làm.
Chỉ là chuyến đi này, sinh tử khó dò, Lâm Thanh Diện cũng đã bó tay chịu trói, Triệu Tuấn cũng không có tự tin có thể hoàn hảo không chút thương tổn còn sống quay về, đã không nắm chắc, thì càng không nên kết hôn với con gái nhà người ra, buộc con gái nhà người ta lại.
Bạch Tuyết nghe lời nói của Triệu Tuấn, trong lòng rất lạ, nhưng mà tốt xấu gì cô ấy cũng là một cô gái, cũng không thể nói chết sống muốn cùng với Triệu Tuấn được, chỉ có thể nhếch miệng nói: Em biết anh thật sự bận, nhưng mà cho dù anh đi đến đâu, em cũng muốn đi theo.
Đương nhiên, Bạch Tuyết muốn đi, thì có thể, Triệu Tuấn cho rằng, có Bạch Tuyết bên cạnh, lúc gặp nguy hiểm còn có thể bảo vệ anh ta.
Anh ta không thể không thừa nhận, dưới tình huống không có thuật cơ quan, anh ta là người cần được bảo vệ, anh ta không có thiên phú tu hành, đành phải nghiên cứu thuật cơ quan.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, chỉ cảm thấy hai người phát triển đến bây giờ là tất nhiên, đây là một chuyện tốt.
Bọn họ muốn kết hôn, mình đến đây, người ta lại không kết được, đời này sao có đạo lý như vậy được.
Anh thản nhiên nói: Kết hôn chuyện lớn như vậy, thế mà không thông báo với tôi, anh Triệu, anh thế này rất không trượng nghĩ đó, tôi ở Thượng Quận Thiên Đô, anh có thể tìm người truyền tin, nếu tôi không đến nơi này, còn không biết hai người muốn kết hôn.
Triệu Tuấn bất đắc dĩ cười, nhưng mà muốn thông báo với Lâm Thanh Diện, lại không biết anh ở đâu, hôn lễ có Lâm Thanh Diện tham gia đương nhiên là tốt.
Lâm Thanh Diên nói luôn sau đó: Tôi đến đây, cũng phải uống rượu mừng của anh Triệu rồi đi, nếu như hôn sự vì tôi mà hỏng bét, trong lòng tôi cũng sẽ áy náy.
Triệu Tuấn còn muốn nói gì đó, Lâm Thanh Diện trực tiếp chặn lời Triệu Tuấn lại, Triệu Tuấn nghĩa khí cũng phải xem thời gian, hôn nhân đại sự cả đời, sao có thể qua loa? Bạch Tuyết liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lời muốn nói ở trong mắt, Lâm Thanh Diện hiểu ý của cô ấy.
Cùng Lâm Thanh Diện ra khỏi Tuyết Sơn, kết hôn với Triệu Tuấn, đây là một kết quả rất tốt với Bạch Tuyết.
Triệu Tuấn và Bạch Tuyết đều không phải là người so đo, cuộc sống đương nhiên có thể rất hòa hợp.
Lâm Thanh Diện quyết định bây giờ không đi, Triệu Tuấn và Bạch Tuyết cùng nhau quay về.
Ban đêm lạnh lẽo, ảnh trăng phủ lên mặt đất, giống như bọc một lớp sương bạc, lúc Lâm Thanh Diện đi vào trong nhà, Hứa Bích Hoài đã ngủ say.
Vừa mới cởi giày muốn nằm ngủ, Hứa Bích Hoài đột nhiên gọi: Nặc Nặc, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đến cứu con, nhất định sẽ! Giọng nói mớ dần dần nhỏ lại, Lâm Thanh Diện đưa tay, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cô, nhỏ giọng nói: Em yên tâm, anh sớm muộn cũng sẽ cứu con gái ra, cả nhà cùng nhau! Nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má Hứa Bích Hoài một cái, Hứa Bích Hoài giống như là một đứa bé bị sợ hãi vui vào trong ngực Lâm Thanh Diện.
Tiền phủ bên kia, Hồng Linh ngồi trong phòng, nhìn gương mặt giống Hứa Bích Hoài như đúc của mình trong gương đồng ố vàng, nhớ lại từng chút với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đã cứu mạng cô ta, nếu như Hứa Bích Hoài không có tu vi, diệt Hứa Bích Hoài, thay thế cô cũng không phải là chuyện không thể, làm Hứa Bích Hoài gặp chuyện không may, Lâm Thanh Diện sẽ không giết đi bóng dáng duy nhất giống Hứa Bích hoài.
Nghĩ đến đây, cô ta lộ ra một nụ cười tự giễu, Hứa Bích Hoài rất vĩ đại, có thể tự bảo vệ mình, nhưng cô ta cái gì cũng không biết, sao có thể so sánh với Hứa Bích Hoài được.
Đứng lên, chậm rãi đẩy tấm rèm thủy tinh ra, đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt nhìn thư phòng của Tiền Kỳ, ông ta không ngủ được, đương nhiên là không ngủ được, Lâm Thanh Diện không chết, Tiền Kỳ chắc chắn không có cách nào yên tâm.
Nhưng cô ta không muốn ở bên cạnh Tiền Kỳ chịu khống chế của Tiền Kỳ, không nói đến đi với Tiền Kỳ tiền đồ xa vời, Tiền Kỳ còn không xem cô ta là con người.
Theo con đường nhỏ trải đá cuội, xuyên qua bồn hoa đi đến trước cửa phòng Tiền Kỳ, gõ cửa.
Tiền Kỳ ngồi trên đất, nghe thấy tiếng đập cửa, nói: Vào đi.
Hồng Linh đi vào, Tiền Kỳ nhíu nhíu mày hỏi: Hồng Linh, con đến đây có chuyện gì? Hồng Linh cười nhẹ: Con muốn hỏi cha nuôi có ý định gì tốt để đối phó với đám người Lâm Thanh Diện chưa, con có một.
Lời nói của Hồng Linh làm Tiền Kỳ kinh ngạc, đầu óc của Hồng Linh lúc nào lại lanh lợi như vậy, trong phủ, vẫn luôn là ông ta ra lệnh cho Hồng Linh làm.
Tiền Kỳ hỏi: Có ý định gì, nói gì xem, nếu như có thể được, ta sẽ thưởng cho con.
Hồng Linh thăm dò hỏi: Nếu như ý định của con rất lợi hại, con muốn lúc này rời đi, ngài có thể đáp ứng không? Rời đi? Tiền Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Hồng Linh, nói: Sao thế, ở đây sống không thoải mái sao, sao lại muốn rời đi? Chỉ là muốn đi xem xem, không có chỗ nào không thoải mái, không biết ngài có thể đáp ứng hay không, ân tình của ngài đối với con con nhớ trong lòng, nếu ngài có chỗ nào cần đến con, con nhất định nghĩa bất dung từ đến giúp đỡ.
Ánh mắt Hồng Linh nhìn Tiền Kỳ, giọng nói có chút gấp gáp, cô ta hy vọng Tiền Kỳ có thể đồng ý, chỉ cần Tiền Kỳ đồng ý rồi, cô ta cũng không cần phải hao tâm tổn trí lợi dụng Lâm Thanh Diện.
Tiền Kỳ thâm trầm cười, nói: Con cứ nói ý định của con trước đi, Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy, ta cũng không muốn giết cậu ta, mà là cho cậu ta chịu chút thiệt nhỏ.
Lời này nói ra, Hồng Linh đương nhiên không tin, vẫn kiên nhẫn nghe Tiền Kỳ nói xong.
Nếu Tiền Kỳ muốn khống chế Hứa Bích Hoài, nhưng cụ thể muốn lấy cái gì từ trên người Lâm Thanh Diện, Hồng Linh không biết, cho rằng Tiền Kỳ muốn trả thù Lâm Thanh Diện, dù sao tu vi cũng bị Lâm Thanh Diện hủy, đây cũng là ở trong tình.
Tiền Kỳ cho Hồng Linh hai ngày, dù là Hồng Linh có ý tưởng gì, chỉ cần Hồng Linh bắt Hứa Bích Hoài làm tù binh là được.
Tin tức Triệu Tuấn và Bạch Tuyết sắp kết hôn, khắp nơi đều có, bây giờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng đến đây, đương nhiên phải tham gia hôn lễ, uống rượu ăn cơm không đáng nói, lúc đó có nhiều người náo nhiệt, muốn ra tay đương nhiên dễ dàng.
Lâm Thanh Diện không phải người hồ đồ, nhưng say rượu hỏng việc, anh chưa hẳn có thể phân rõ được ai là ai.
Cô làm gì, Tiền Kỳ cũng biết rõ mục đích của cô, tất cả yêu cầu của Hồng Linh đều thỏa mãn.
Trong lòng có suy nghĩ, Hồng Linh cũng không hoàn toàn tin tưởng Tiền Kỳ, cô ta thật sự không biết Tiền Kỳ sẽ thật sự thả cô ta đi, nếu như có một ngày việc này lộ ra, tất cả cũng có thể đẩy lên người Tiền Kỳ.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài giúp đỡ ở thành Tiên Linh, mà Bạch Tuyết không có nhà mẹ đẻ, xuất giá từ nhà cũ của Triệu gia.
Hỉ phục đỏ chót, trải thảm đỏ, trực tiếp đi từ nhà cũ Triệu gia đến cửa ra bên trái chủ thành, sóng người chen chúc, làm kẹt cả cửa.
Một tiếng kèn xona, người ở giữa tự giác nhường ra một con đường….
CHƯƠNG 1698: RƠI VÀO KHỐNG CHẾ Triệu Tuấn cưỡi huyết mã, trước ngực đeo bông cưới màu đỏ, đằng sau đi theo rất nhiều người hầu, theo con đường thảm đỏ đi đến nhà tổ của nhà họ Triệu.
Dọc theo đường đi người xung quanh đều nhốn nháo, nói Bạch Tuyết có thể gả cho thành chủ thật là có phúc.
Nhà Triệu Tuấn có tiền, những đứa bé ở thành Tiên Linh đều có quà, đội ngũ thảm đỏ đi chậm rãi, chỉnh tề như một đội quân.
Ban đầu bọn họ cũng không muốn tổ chức rườm rà, dựa theo tính cách của Triệu Tuấn, anh ta cũng không muốn tốn kém, nhưng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều cảm thấy chuyện như kết hôn nên náo nhiệt linh đình, Bạch Tuyết một lòng một dạ với Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nên cho cô ta một hôn lễ suốt đời khó quên.
Lúc trước, hôn lễ của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài có thể nói là làm chấn động tứ phương, Hứa Bích Hoài nhớ lại liền nghĩ, bất giác thời gian đã trôi qua mấy năm.
Hứa Bích Hoài nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, thở dài: Không chú ý, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, họ kết hôn nhưng lại khiến em nhớ lại hôn lễ của chúng ta.
Vậy anh tổ chức một hôn lễ nữa với em, em thấy sao? Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Hứa Bích Hoài vội lắc đầu, nói: Em không muốn, hôn lễ cả đời tổ chức một lần là đủ rồi, tổ chức nhiều lần, vậy thật vô nghĩa.
Kết hôn là một nghi thức, nghi thức cả đời, chỉ có người tái hôn mới tổ chức hôn lễ hai lần, Hứa Bích Hoài nghĩ đây là điềm xấu, Lâm Thanh Diện không hề nói giỡn, nếu Hứa Bích Hoài thích, dù là tổ chức chín, mười lần, anh cũng có thể tổ chức.
Từng tiếng kèn Xôna lấn át tất cả những âm thanh khác, hôm nay Bạch Tuyết là cô gái hạnh phúc nhất trên đời, cô ta mặc áo cưới bước đến.
Bên cạnh có bà mai đỡ, bước lên kiệu hoa.
Hôn lễ có rất nhiều nghi thức, làm tới cuối cùng, đến khi khách đã rời đi quá nửa, Triệu Tuấn đưa Bạch Tuyết về nghỉ sớm, những chuyện sau đó đều có Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lo.
Bọn họ là người từng trải, lễ thức hôn lễ của Thiên Giới và địa cầu thật ra cũng không quá khác nhau, hai người xử lý không gặp khó khăn gì.
Lúc bày tiệc, Vương Phi Dương dẫn theo Tiền Ngũ đến, lôi kéo Lâm Thanh Diện uống rượu.
Nhìn thấy Tiền Ngũ, Lâm Thanh Diện rất ngạc nhiên, ba Tiền Ngũ và đám người Lâm Thanh Diện bằng mặt không bằng lòng, nhưng Tiền Ngũ lại rất hợp với họ.
Vài người lôi kéo Lâm Thanh Diện uống rượu, Hứa Bích Hoài ở một bên bận việc, bọn họ uống mặc họ Hứa Bích Hoài không dính vào.
Lúc này có một cô bé tới đây, dáng vẻ tầm mười hai mười ba tuổi, thấy Hứa Bích Hoài, lễ phép nói: Cô Lâm, bên ngoài có người tìm cô.
Hứa Bích Hoài nhíu mày, ở Tiên Linh này người cô quen rất ít, cô nhìn về phía cô bé, cười nhẹ: Người đến là ai? Cô bé chỉ nói là một cô gái, vẻ ngoài nhìn hơi giống Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài liền biết là Hồng Linh, rồi đi theo cô bé ra ngoài.
Sau khi cô bé lui xuống, Hứa Bích Hoài hỏi: Đến cũng đến rồi, ngày tốt như hôm nay, sao không đi vào uống một chén rượu mừng? Uống rượu mừng không cần thiết, tôi có việc muốn bàn với cô.
Hứa Bích Hoài xoay người quay về, vừa đi vừa nói: Tôi không thân với cô, có gì mà bàn chứ, nếu cô không uống rượu mừng thì quay về đi.
Hồng Linh vội vàng bước tới, ngăn Hứa Bích Hoài lại, khiêu khích hỏi: Làm sao, cô sợ tôi hại cô? Hứa Bích Hoài khinh thường, cô gái trước mặt chỉ biết làm trò dụ dỗ đàn ông, cô có gì phải sợ? Nhưng nếu Hồng Linh muốn, cô không ngại nói chuyện với cô ta.
Mới đi được vài bước, phía sau có người bước tới, trực tiếp đánh Hứa Bích Hoài, ra tay không nặng, Hứa Bích Hoài hoàn toàn là có thể phản kích, nhưng rất nhanh cô liền cảm giác không thể dùng sức, ót bị một cây gậy đánh vào, hôn mê bất tỉnh.
Trong tiệc rươu, Lâm Thanh Diện không để ý tới Hứa Bích Hoài, thấy cô không ở chỉ nghĩ là cô mệt, cho nên trở về nghỉ ngơi.
Mà lúc quay về phòng, không thấy Hứa Bích Hoài, lại tìm thấy một bức thư trên bàn.
Trong lòng lập tức có dự cảm xấu, vội mở thư ra, là thư của Tiền Kỳ, là Tiền Kỳ bắt Hứa Bích Hoài đi.
Siết chặt lấy bức thư, nháy mắt nó đã hóa thành tro tàn.
Đi ra ngoài, Tiền Ngũ đang uống rượu với Vương Phi Dương, Tiền Kỳ coi Tiền Ngũ như mạng của mình, nếu nắm lấy Tiền Ngũ trong tay, Tiền Kỳ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn giao Hứa Bích Hoài ra.
Lâm Thanh Diện nghĩ tới ý này nhưng ngay sau đó liền lắc đầu, bỏ qua nó.
Tiền Ngũ là Tiền Ngũ, Tiền Kỳ và Tiền Kỳ rốt cuộc không phải một người, không có đạo lý cha sai thì con đến gánh vác.
Lâm Thanh Diện lặng lẽ đi tới Tiền phủ… Bốn bề yên ắng, những ngôi sao lấp lánh trên trời, thời tiết lạnh lẽo, gió thổi lá cây xào xạc.
Trên cây cổ thụ ngàn tuổi ở Tiền phủ, Lâm Thanh Diện ngồi trên đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi phát ra ánh sáng.
Tiền Kỳ quả nhiên vẫn luôn chờ anh, nếu không đi, Tiền Kỳ tất nhiên sẽ tự loạn, Hứa Bích Hoài không có ích lợi gì cho Tiền Kỳ, hay là, muốn mạng của anh? Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong đầu, nhưng ý nghĩ lại bị một tiếng nói xa xa quấy rầy, nhìn về phía cửa lớn, vài người giúp đỡ Tiền Ngũ lảo đảo đi vào.
Tiền Ngũ về, Tiền Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu người hầu đưa anh ta đi nghỉ ngơi, tâm trạng tốt, nên không hỏi nhiều.
Tiền Kỳ nhận được tin của Hồng Linh, đã nhốt Hứa Bích Hoài lại, cười toe tóe, quả nhiên,vẫn là Hồng Linh có cách.
Cô gái thông minh như vậy giữ bên cạnh trăm lợi không một hại, Tiền Kỳ không nỡ thả cô ta rời đi.
Thời gian dần trôi qua, vốn là tối khuya, nếu không chú ý, thì không thể thấy có người lẻn vào Tiền phủ, người đó mặc đồ đen, trực tiếp đẩy cửa đi vào thư phòng của Tiền Kỳ.
Lâm Thanh Diện nhảy xuống, vội đuổi qua theo.
Gia chủ, thư đã đưa đến rồi, tôi dựa theo lệnh của ngài đi gặp cô Hồng Linh, người cô ấy sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng cô ấy nói muốn rời khỏi đây, kêu tôi đem thư về cho ngài.
Tiền Kỳ cau mày, nói: Không được để Hồng Linh rời đi, nếu cô ta không làm việc cho ta, tất nhiên cũng không thể làm việc cho người khác.
Tiền Kỳ làm động tác cắt cổ, tên thủ hạ kia cảm thấy lạnh lẽo, Tiền Kỳ quá độc ác mà.
Tử sĩ làm việc cho nhà họ Tiền, đều bị nhà họ Tiền nắm nhược điểm trong tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù bây giờ Tiền Kỳ không có tu vi, bọn họ cũng không dám dùng mạng người nhà làm tiền đặt cược.
Dừng một chút, Tiền Kỳ nhíu mày: Làm sao, lời nói của ta không đủ rõ ràng sao? Thuộc hạ hiểu được, đi làm ngay! Tên thuộc hạ kia rời đi, biến mất trong đêm tối.
Tiền Kỳ cười lạnh, một vũ nữ được trọng dụng, đơn giản chỉ vì có gương mặt giống với Hứa Bích Hoài, thật sự coi bản thân là người quan trọng sao.
Lâm Thanh Diện không rảnh lại kéo dài thời gian, ngay lập tức đuổi theo tên thuộc hạ kia, chỗ Hồng Linh ở, tất nhiên là nơi Hứa Bích Hoài ở.
Có thể xác định, giờ Hồng Linh đang khống chế Hứa Bích Hoài.
Hồng Linh ở trong một hang động ở ngoại thành Tiên Linh, hắc y nhân đi vào, Hồng Linh cười: Gia chủ nói thế nào? Ông ta muốn tôi giết cô! Rồi rút kiếm chém về phía Hồng Linh, Hồng Linh bất cẩn bị lưỡi kiếm cắt vào tay áo… CHƯƠNG 1699: ĐẠT ĐƯỢC SỰ HỢP TÁC Hồng Linh ngạc nhiên không thôi, không phải mình nói là sẽ rời khỏi đây rồi sao? Hơn nữa lúc mình nói muốn đi, Tiền Kỳ cũng không có ý kiến gì khác, tại sao bây giờ lại muốn qua cầu rút ván, làm vậy có phải quá đáng lắm hay không? Sao ông ta lại thế này chứ? Hồng Linh bị dọa cho hoảng sợ, đang yên đang lành, cô không muốn chết oan uổng trong tay gã này đâu.
Hồng Linh biết Tiền Kỳ không buông tha cho cô dễ dàng được, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, Tiền Kỳ sẽ ra tay nhanh như vậy.
Bây giờ Hứa Bích Hoài đang nằm trong tay Tiền Kỳ, nhiệm vụ của Hồng Linh cũng coi như hoàn thành rồi.
Đối với Tiền Kỳ mà nói, người không có giá trị lợi dụng, hơn nữa biết được rất nhiều bí mật của ông ta, chi bằng cứ giết thẳng tay cho rồi.
Dù sao, chỉ có người chết, mới có thể giữ bí mật.
Góc áo của Hồng Linh bị rách, chân cũng mềm nhũn, người đàn ông mặc đồ đen bất đắc dĩ nói: Đừng trách ta, ta cũng chỉ nghe lời người khác, cô cứ xuống mà cáo trạng trước cung điện Diêm Vương đi! Người áo đen cầm kiếm xông đến, chân bước nhanh hơn, Hồng Linh không có chút tu vi nào, người áo đen giết cô dễ dàng như giết gà vậy.
Mũi kiếm quét qua, chém vào khoảng không.
Giữa không trung, Lâm Thanh Diện bỗng vụt ra, ôm lấy Hồng Linh nhanh chóng rời đi.
Người áo đen cau mày, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, kinh ngạc một trận, Lâm Thanh Diện sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Hồng Linh và Lâm Thanh Diện tính toán từ trước? Tay Lâm Thanh Diện đặt trên eo của Hồng Linh, Hồng Linh lập tức ôm chặt lấy Lâm Thanh Diện, hỏi: Anh….
sao anh ở đây? Anh nhất định phải cứu tôi, tôi không thể chết ở đây.
Lâm Thanh Diện vốn luôn giữ khoảng cách thích hợp, bây giờ Hồng Linh ôm chặt lấy Lâm Thanh Diện, làm cho Lâm Thanh Diện thấy không thoải mái.
Anh chỉ nghĩ rằng Hồng Linh biết Hứa Bích Hoài đang ở đâu, nên mới cứu Hồng Linh, còn có một chuyện anh nhìn không thuận mắt là việc Tiền Kỳ qua cầu rút ván.
Đạo lý môi hở răng lạnh, không ngờ ngươi không hiểu, ta cho ngươi một phút rời khỏi đây, còn có đi không, tùy ngươi.
Lâm Thanh Diện vô thức đẩy Hồng Linh ra, sâu xa nhìn người mặc áo đen, người áo đen đương nhiên biết bản thân không bằng Lâm Thanh Diện, bất lực nói: Nếu hôm nay ngươi ở đây, ta còn có thể giết Hồng Linh sao? Cảm ơn công tử đã tha cho ta.
Hắn ta sắp sửa rời đi, lại nghe giọng Lâm Thanh Diện vang lên: Ngươi về nói với Tiền Kỳ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không chịu an phận, thì đừng trách ta vô tình.
Lâm Thanh Diện nói xong, người áo đen cũng biến mất trong hang động.
Nước đang nhỏ giọt trên đá trong hang, hang động ẩm thấp và u ám, chỉ có Hồng Linh và Lâm Thanh Diện đang đứng ở giữa, bầu không khí có chút kỳ quái.
Lâm Thanh Diện có thể chắc chắn rằng Hứa Bích Hoài không ở trong hang, anh không cảm nhận được hơi thở của Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện xoay người lại, nghiêm nghị nhìn Hồng Linh, lạnh lùng hỏi: Vợ tôi đâu? Tất cả đều là ý của Tiền Kỳ.
Tôi chỉ là con rối trong tay ông ta, tôi có thể nói cho anh biết vợ anh đang ở đâu, nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện.
Hồng Linh chi bằng nhân cơ hội này thẳng tay giải quyết Tiền Kỳ, một kẻ xấu xa như Tiền Kỳ không đáng để Hồng Linh làm việc cho ông ta.
Lâm Thanh Diện ẩn ý nhìn Hồng Linh, có chút đồng cảm, nhưng những gì cô làm với Hứa Bích Hoài khiến Lâm Thanh Diện tức giận.
Cô không cần phải nói với tôi rằng đó là lỗi của Tiền Kỳ.
Cho dù đó là ý của Tiền Kỳ, thì cô cũng là đồng phạm.
Lâm Thanh Diện vươn tay ra siết chặt cổ Hồng Linh nói: Nếu cô nói ra nơi tung tích của vợ tôi, nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho cô, còn nếu như cô ấy có bất trắc gì, tôi là người đầu tiên không tha cho cô.
Hồng Linh ngẩng cao đầu, hai mắt nhắm lại, thờ ơ nói: Anh giết tôi đi, nếu không có anh vừa nãy tôi cũng chết rồi, bây giờ anh giết tôi thì cũng vậy thôi, dù sao đều cũng phải chết, tôi thà chết trong tay anh.
Hồng Linh biết, cô nói ra tung tích của Hứa Bích Hoài, với tính cách của Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ tha cho cô, nhưng nếu như vậy, là cô phản bội Tiền Kỳ, Tiền Kỳ càng muốn giết cô hơn.
Chỉ có Lâm Thanh Diện giết Tiền Kỳ vậy thì mới có thể đầu xuôi đuôi lọt! Lúc này, Lâm Thanh Diện siết chặt hai tay lại.
Nếu người phụ nữ này không có khuôn mặt giống hệt Hứa Bích Hoài, anh sẽ không mềm lòng đâu.
Cô ta nếu còn không chịu nói ra tung tích của Hứa Bích Hoài, lẽ nào anh phải đồng ý với điều kiện của cô ta sao? Bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm lợi dụng người anh yêu nhất để trói buộc anh, đây là lần đầu tiên anh gặp phải, mọi việc đều đang bế tắc, trước mắt chỉ có thể lùi một bước mà thôi Cô có điều kiện gì? Lâm Thanh Diện buông tay xuống, trên cổ Hồng Linh xuất hiện một vết đỏ, anh không dùng sức, nhưng Hồng Linh đau đến mức chịu không nổi rồi.
Hồng Linh vươn tay sờ sờ cổ nói: Anh giúp tôi giết Tiền Kỳ.
Nếu tôi nói cho anh vợ của anh ở đâu, Tiền Kỳ sẽ không buông tha cho tôi, anh cứu tôi cũng là phí công.
Tôi biết anh là người tốt, Lâm Thanh Diện, nhưng anh cũng phải hiểu nỗi khổ của tôi.
Lâm Thanh Diện cười lạnh, cái này không cần Hồng Linh nói, Lâm Thanh Diện cũng không dễ buông tha cho Tiền Kỳ.
Anh càng lùi, thì Tiền Kỳ càng ngày càng không biết chừng mực, con người ai cũng có giới hạn.
Lâm Thanh Diện không chút nghĩ ngợi nói: Cô yên tâm, không phải tôi giúp cô, vì để trút giận cho vợ tôi, tôi cũng không thể dễ dàng buông tha cho lão già kia đâu.
Giữa lông mày anh có một luồng sát khí dày đặc, Nặc Nặc đã không còn ở bên cạnh anh nữa, anh cũng không muốn Nặc Nặc còn chưa ra ngoài, Hứa Bích Hoài lại gặp nguy hiểm.
Trong tình cảnh này, trái tim của Hồng Linh không tự giác mà buông xuống, chỉ cần Lâm Thanh Diện đồng ý, cô không có gì phải lo lắng nữa, chỉ sợ Lâm Thanh Diện lảng tránh mà thôi.
Hồng Linh đưa Lâm Thanh Diện ra khỏi hang động, đi thẳng đến thành Tiên Sơn, hang động này ở ngoại ô thành Tiên Sơn, trên đường đi, Hồng Linh nói với Lâm Thanh Diện Hứa Bích Hoài không có ở bên ngoài, mà là ở bên trong thành.
Bởi vì đề phòng Tiền Kỳ, cô nói là giấu Hứa Bích Hoài ở trong hang động, tên áo đen đó chưa nhìn thấy Hứa Bích Hoài là về phục mệnh rồi, Tiền Kỳ đương nhiên tin hắn.
Hồng Linh thật ra nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tiền Kỳ giữ chữ tín, cô sẽ đưa Hứa Bích Hoài đến hang động, không ngờ Tiền Kỳ vậy mà dễ bị kích động.
Tại một nhà trọ nhỏ lạnh lẽo, người ra vào tấp nập, so sánh với tửu lầu náo nhiệt bên cạnh, lại thấy có vẻ như quá cô độc, không thu hút ánh nhìn.
Hồng Linh đi qua, liếc nhìn xung quanh, rồi bước thẳng vào trong nhà trọ, Lâm Thanh Diện đi theo sau lưng.
Đi thẳng quẹo trái vào căn phòng thứ hai trên lầu, Hứa Bích Hoài đang nằm yên ổn trên ghế tháp, sắc mặt trắng lại pha đỏ, tựa hồ đã uống quá nhiều rượu, đang ngủ say trên ghế tháp, giống như người đẹp ngủ trong rừng vậy.
Cô ấy trúng thuốc mê, không bị thương gì hết, trong vòng ba canh giờ sẽ tỉnh lại.
Hồng Linh sợ Lâm Thanh Diện nhìn thấy tình trạng của Hứa Bích Hoài sẽ nổi giận với cô, liền vội vàng giải thích.
Lâm Thanh Diện đặt tay lên cổ tay Hứa Bích Hoài, tiện tay biến ra một tờ giấy đưa cho Hồng Linh: Đi mua thuốc theo tờ giấy này đi.
Nhận được tờ giấy, thấy trên đó viết: trái bả đậu, lá bạc hà….
Hồng Linh cầm tờ giấy đi thẳng ra bên ngoài, được hai bước quay lại hỏi: Có cần tìm thầy lang không? Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, cố gắng không để cho mình tức giận, cố ý hạ thấp giọng, nói với Hồng Linh: Không cần, cô ra ngoài cẩn thận, tôi không muốn thêm phiền phức! CHƯƠNG 1700: DƯỢC LIỆU Lâm Thanh Diện không hiểu trong đầu Hồng Linh nghĩ gì, đã thế này rồi, cô ta còn muốn đi tìm thầy lang, mình bảo cô ta ra ngoài hốt thuốc, là do có cách làm cho Hứa Bích Hoài tỉnh lại được.
Mở cửa sổ ra, từng làn gió nhẹ chậm chậm thổi vào phòng, Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài đang ngủ trên ghế tháp, gương mặt đỏ lên giống như dùng son phấn vậy, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Hồng Linh kia cũng coi như không quá nhẫn tâm, bỏ thuốc không nhiều, Hứa Bích Hoài bây giờ chỉ là đang ngủ say thôi.
Gió nhẹ thổi vào phòng, khiến không khí ngột ngạt trong phòng được thổi bay đi hết, cả người cũng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Diện rót nước cho Hứa Bích Hoài, cho cô ấy ít nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, mở cửa sổ ra thêm một ít, trong gió có mang theo chút hơi mưa, nước mưa rơi xuống mặt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mới phát hiện trời mưa rồi.
Ban ngày thời tiết rất tốt, vừa hay là đám cưới của Triệu Tuấn và Bạch Tuyết, chọn ngày cũng không tệ.
Vốn tưởng rằng sau đám cưới có thể đi đến Thượng Quận Thiên Đô, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy, không giải quyết chuyện của Tiền Kỳ, Lâm Thanh Diện sẽ nghẹn một bụng tức.
Nhất định phải cho Tiền Kỳ một bài học, mục đích của ông ta là gì, tại sao lại bắt Hứa Bích Hoài, trả thù đơn giản, hay là còn có mục đích nào khác không thể nói ra? Chỉ có tìm ra gốc rễ của vấn đề mới có thể giải quyết được, nếu không dù có làm tốt đến đâu thì đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời chứ không phải là biện pháp vĩnh viễn.
Mưa tí ta tí tách rơi xuống, không biết nhà ai thờ cúng ông bà, mà bên kia đường còn có ánh lửa đốt giấy tiền chưa tan, kế bên có một chuồng bò, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có rơm rạ đã khô rồi thôi.
Hồng Linh bước lên những bậc thang màu xanh lam đến hiệu thuốc lớn nhất trong thành Tiên Linh, bên trong tối đen, rất rõ ràng là người ta đi ngủ mất rồi.
Cô khẽ cau mày, cô không vào được, cho dù có vào được cũng không biết mặt thuốc.
Hồng Linh cứ đứng quanh quẩn trước cửa, vào giờ này, người bình đều đi ngủ hết rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn chuồng bò bỏ hoang bất lực, trầm giọng lẩm bẩm một mình: Xem ra chỉ còn cách này thôi.
Cô bước đến chuồng bò, nắm một nắm rơm, nghĩ rằng trời đang mưa, có đốt cũng không cháy được, huống hồ bên trong không có ai, chỉ cần có lửa, những người đã ngủ ở khắp nơi chắc chắn sẽ lao đến, đến lúc đó không phải đạt được mục tiêu rồi sao? Nghĩ đến đây, cô lập tức ra tay, trong chốc lát lửa cháy ngập trời, Hồng Linh vội vàng kêu lên: Cháy rồi cháy rồi, chuồng bò nhà ai đang cháy kìa.
Cô nhanh chân chạy đi gõ cửa, từ xa có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh lửa, người xung quanh sợ rằng lửa sẽ đốt cháy nhà, tốc độ đương nhiên là cực nhanh.
Một nhóm người đi ra, mang theo xô thùng để múc nước, xếp thành một hàng dài.
Bên trong hiệu thuốc, năm ba người bước ra, vội vàng giúp lấy nước dập lửa, Hồng Linh cũng vội vàng bước vào trong hiệu thuốc, tiểu nhị đang ngơ ngác, nhìn thấy Hồng Linh, ánh mắt tỉnh táo lại, vội vàng cười hỏi: Tối vậy rồi, là cô nương nhà ai ở đây thế? Không phải có cháy hay sao, sao ngươi không đi phụ dập lửa? Hồng Linh hai tay chống má nhìn tiểu nhị trước mặt, cảm thấy được hắn rất kỳ quái, tiểu nhị gật đầu trả lời: Lời cô nương nói đương nhiên có lý, chỉ là tiệm thuốc chúng ta có quy tắc, không được rời khỏi quầy thuốc.
Tiệm thuốc lớn thế này, nếu không ai trông, lỡ trộm vào lấy đồ thì phải làm sao, ai đền đây? Hồng Linh đưa đơn thuốc đến trước mặt tiểu nhị: Lỡ dậy rồi, vậy lấy thuốc cho ta đi.
Tiểu nhị cầm đơn thuốc nhíu mày, chưa từng thấy ai giờ này mà đến hốt thuốc, nhưng vẫn đưa thuốc cho Hồng Linh.
Đặt thuốc vào tay Hồng Linh, hỏi xem cô là cô nương nhà nào, có kết hôn chưa.
Hồng Linh không thèm nói chuyện với hắn ta, vội vàng trở về nhà trọ, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang chờ thuốc, nếu không có thuốc, Hứa Bích Hoài muộn nhất là ngày mai mới tỉnh lại được.
Nếu như Lâm Thanh Diện đã nói là giúp mình đối phó Tiền Kỳ, vậy mình cũng nên phối hợp, nếu không Tiền Kỳ cũng quá kiêu ngạo rồi.
Về đến nhà trọ, trên quần áo vẫn còn đọng lại những giọt nước, cô mỉm cười đưa thuốc vào tay Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cầm lấy thuốc, có chút ngoài ý muốn: Nhanh như vậy, trễ thế rồi, cô đi đập cửa nhà người ta à? Làm gì được, tôi phóng hỏa, mấy người kia còn đang dập lửa kìa.
Hồng Linh ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện, cau mày hỏi: Chừng nào cô ấy mới tỉnh lại vậy, đến lúc đó đừng có bám dính tôi không buông đó nha.
Nhìn Lâm Thanh Diện bận rộn vì Hứa Bích Hoài, Hồng Linh ngưỡng mộ không tả xiết, nếu Hứa Bích Hoài tỉnh lại, tự hủy hoại bản thân, vậy Lâm Thanh Diện có tha cho mình không? Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, hỏi hai câu về đám cháy, Hồng Linh làm vậy coi như làm mới lại tam quan của Lâm Thanh Diện.
Nhưng mà nghe Hồng Linh nói rằng lửa không lớn, nên cũng yên tâm.
Sau khi xem qua những dược liệu mà Hồng Linh mang về, bắt đầu luyện đan.
Hồng Linh không có tu vi, nhưng bản lĩnh của Lâm Thanh Diện thì cô biết, Hồng Linh chăm chú theo dõi, như bị mê hoặc.
Phút chốc, hai viên thuốc xuất hiện trên tay Lâm Thanh Diện, đưa cho Hứa Bích Hoài uống vào, Tác dụng của thuốc rất nhanh, Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài rời khỏi, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện rời đi cũng không làm khó Hồng Linh.
Lúc đi Lâm Thanh Diện dặn dò Hồng Linh, nếu như nhà trọ này an toàn, vậy Hồng Linh cứ chờ ở đây, chuyện anh đồng ý với Hồng Linh nhất định sẽ làm.
Nói đến nước này, Hồng Linh mới yên tâm, cô không tin người khác, nhưng Hồng Linh không có lý do gì để không tin những gì Lâm Thanh Diện nói.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện đừng thất hứa với cô, nếu không ngày nào cô cũng đi theo làm phiền Lâm Thanh Diện, để hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài không được sống yên ổn, Nhưng sáng hôm sau, chuyện nhà họ Tiền làm, Triệu Tuấn đã nhận được tin tức, cảm thấy vô cùng áy náy, Chuyện lớn chuyện nhỏ ở Linh Sơn Thành, đều do anh ta lo liệu, để xảy ra chuyện như hôm nay, nghĩ thế nào cũng là do thành chủ anh giải quyết chưa tốt.
Lâm Thanh Diện không định nói với Triệu Tuấn việc này, Triệu Tuấn mới kết hôn, anh ấy không nên lo lắng về những chuyện này.
Triệu Tuấn sáng sớm đã đi tìm Lâm Thanh Diện hỏi: Chị dâu không sao chứ? Tin tức của anh cũng nhanh thật đó! Lâm Thanh Diện cũng rất ngạc nhiên, chuyện thế này làm sao có thể lọt đến tai của Triệu Tuấn được? Ban đầu tôi cũng không muốn làm thành chủ, nhưng anh nói tôi thích hợp, tôi mới làm, bây giờ làm thành chủ rồi, đừng nói chuyện có bao lớn, nhưng đã xảy ra ở trong thành, thì tôi cũng nên làm rõ chứ, anh nói có đúng không? Triệu Tuấn nói rất tự tin, người thông minh như Triệu Tuấn cũng không có mấy người, Lâm Thanh Diện cảm thấy, dù có giao cả Thiên Giới cho Triệu Tuấn, anh ta cũng có thể quản lý tốt.
thành Tiên Linh so với lúc anh tới đây tốt hơn không phải một chút, anh ấy không cần phải khiêm tốn như thế.
Tôi muốn đến nhà họ Tiền một chuyến, ít nhất cũng phải làm rõ mọi chuyện.
Lâm Thanh Diện đánh tiếng với Triệu Tuấn, đây là địa bàn của Triệu Tuấn, anh ấy nên biết chuyện.
Nếu anh cần sự giúp đỡ gì thì đừng khách sáo, anh làm việc tôi rất yên tâm.
Lâm Thanh Diện làm việc đều phải suy nghĩ kỹ càng, sẽ không gì quá trớn đâu.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License