con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1651: GIÀNH KHÁCH Lâm Thanh Diện nghe hai người anh một câu tôi một câu, cứ cảm thấy tâm trạng không yên, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, cũng không có thời gian phí lời với họ.

Anh trực tiếp nói với Mạc Niệm và Lục Hân: Hai người đợi trong nhà trọ, tuyệt đối đừng chạy lung tung, biết không, tôi ra ngoài một chuyến, có việc Mạc Niệm vội bước tới nói: Tôi đi cùng cậu, việc cậu muốn làm, tôi hắn có thể giúp được.

Lâm Thanh Diện vội cự tuyệt: Chuyện này cô không giúp được, cô chỉ cần ở yên đây là được rồi, tuyệt đối đừng nhúng tay vào Có chút chuyện, có lẽ Mạc Niệm thật sự có thể giúp đỡ, nhưng chuyện này, Mạc Niệm thật sự là không thể nhúng tay vào.

Câu Lân ở một bên nhìn Lâm Thanh Diện bận rộn, nó luôn theo cạnh anh, nói với anh: Chủ nhân, ta nghe lời ngài, nhưng nếu ngài có lúc cần ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ quyết không từ nan Lâm Thanh Diện cười an ủi, trong số ba người này, chỉ có Câu Lân ngốc là khiến anh bớt lo, nguyên nhân nó nhất định phải theo anh, anh cũng biết, chính là để có thể gia tăng tu vi của chính nó.

Nhưng Lâm Thanh Diện bây giờ có quá nhiều việc phải làm, căn bản không thể quan tâm nổi, chỉ đành để nó tủi thân trước vậy.

Câu Lân ngoan ngoãn như một con chó nhỏ của Lâm Thanh Diện, Mạc Niệm tủi thân nhìn anh, nói: Trước đây lúc ở thành Tiên Linh, chuyện gì cũng biết dẫn theo tôi, bây giờ có chuyện đều một mình đi làm, như quên mất có tôi rồi.

Đừng nói bậy, cô biết tôi bận, nếu có như vậy thì quay về địa cầu đi Lâm Thanh Diện sợ đám người Mạc Niệm giúp càng thêm hư, thực ra sợ nhất là sự an toàn của họ không được đảm bảo, ở đây không giống lúc ở thành Tiên Linh.

Lúc ở thành Tiên Linh, tu vi của anh ít nhất có thể bảo vệ Mạc Niệm, luôn không gặp cao thủ có tu vi quá cao.

Nhưng ở đây, thật sự gặp được người rất lợi hại, Lâm Thanh Diện ngay cả bảo vệ bản thân cũng không dễ dàng, nói gì đến bảo vệ người khác.

Anh không nói thẳng với Mạc Niệm rằng lo lắng cho sự an toàn của cô, nếu cô mà biết anh sợ cô gặp nguy hiểm, vậy cô sẽ càng quấn lấy anh.

Lấy cái danh cùng tiến cùng lùi với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện rất phản đối, bản thân Mạc Niệm cũng cảm thấy không có ý nghĩa mấy, liền trực tiếp nằm lên giường.

Nhưng Lục Hân và Lâm Thanh Diện không có bao nhiêu quan hệ, cô ta luôn cho rằng mình và anh chỉ là bạn bè mà thôi, Lâm Thanh Diện căn bản không thể quản được tự do của cô ta.

Lục Hân nói với Lâm Thanh Diện: Tôi đi cùng anh, nhưng anh yên tâm, tự tôi có thể bảo vệ bản thân, không nhiều người đánh lại tôi.

Lục Hân rất tự tin với võ công của cô ta, Lâm Thanh Diện không vạch trần, quả thực, Lục Hân thế nào là chuyện của chính cô ta, nếu Lâm Thanh Diện quản cả chuyện này, khó tránh khỏi quản hơi rộng.

Anh trực tiếp nói với Lục Hân, bây giờ cô ta cũng không phải trẻ con nữa, mọi người đều là người trưởng thành, biết nên bảo vệ bản thân thể nào, rồi liền đi thẳng ra ngoài.

Lục Hân ra ngoài, Mạc Niệm làu bàu trên giường: Còn tự tin như thế, chút võ công đó của cô còn không bằng một chiêu của tôi, người ở đây đều có tu vi, nghĩ thật quá đơn giản Câu Lân nhìn Mạc Niệm, vui vẻ khi người gặp họa: Không thể ra ngoài thực ra cũng rất tốt, cô xem ta rất thành thực, chủ nhân kêu ta làm gì, ta liền làm đó, vô cùng thật thành, rất tốt mà Ngươi đắc ý gì chứ, đó là vì vẻ ngoài của người kỳ quái mới không thể ra ngoài, nếu ta muốn ra ngoài, Lâm Thanh Diện cũng không thể làm gì ta, hừ! Nói rồi, cô tự đi ngủ.

… Lâm Thanh Diện trực tiếp tìm một nơi trống trải, vừa muốn bày sạp ở đó liền nhìn thấy một ông lão đang tính số cho một ông lão mặc gấm.

Khẽ nhắm hai mắt, vừa khéo như đám mèo mù trên địa cầu vớ phải chuột chết thuật sĩ giang hồ, Lâm Thanh Diện cau mày, ông lão chỉ họ nhìn, cách sửa soạn này đúng là người có tiền.

Nếu mình có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta, hắn có thể đạt được một món tiền không nhỏ, như vậy sau này ở Thượng Quận Thiên Đô, ít nhất có thể giải quyết chỗ ở.

Lâm Thanh Diện đi thẳng tới nói: Tôi thấy sức khỏe ông đây không tốt, có phải mắc bệnh ác nhiều năm? Ông lão nhìn Lâm Thanh Diện một cái, đại khái là cảm thấy anh thực sự quá trẻ, có thể nhìn ra chứng bệnh của ông ta cũng rất khéo, thầy tính số cũng đã nói rồi, có tà ma xâm nhập thân thể mình, phải trừ đi sát khí.

Lâm Thanh Diện thấy ánh mắt khinh thường của ông lão nhìn mình, anh cũng đã quen với ánh mắt như vậy, cười nhạt, lại nói: Ông bị bệnh, dù tính số cũng sẽ không khỏi, chỉ có thân thể khỏe mạnh thì đương nhiên có thể trường thọ bình an Thầy tính số giở một tấm biển, đôi mắt hình như là tăng nhãn áp, nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Diện, ánh mắt rõ ràng thoáng chốc khôi phục bình thường, ông ta là cố ý giả bộ.

Ánh mắt đó vô cùng hung ác, như đang nhắc nhở Lâm Thanh Diện tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác, Lâm Thanh Diện không có ý rút lui, thầy tính số nói: Người trẻ đúng là tấm chiếu mới, hiểu cái gì đâu, không hiểu thì tốt nhất đừng nói lung tung Ông lão kia trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: Cậu đừng ở đây quấy rầy sư phụ tính cho tôi, nếu không xảy ra vấn đề, tiểu tử cậu không có kết cục tốt.

Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh mới phát hiện ông lão này dẫn theo bốn vệ sĩ, đều là người bình thường ở Thượng Quận Thiên Đô, Lâm Thanh Diện xem như nhìn ra rồi, nếu hôm nay mình nhúng tay, khó tránh khỏi có một phen tranh chấp.

Nhưng nhìn ông cụ này đã không được nữa, ông ta sớm muộn cũng sẽ đến cầu mình, ánh mặt trời rất yếu ớt, mây đen cuồn cuộn, nhìn như sắp mưa.

Anh trào phúng thầy tính số, nói: Đạo trưởng có thể tính số cho người ta, tại sao không tính ra trời sắp mưa, nếu lát nữa đổ mưa to, sạp hàng của ông đều sẽ bị ướt, phơi khô thật không dễ dàng Lời vừa nói ra, có gió thổi tới, vừa khéo thổi tấm vải bát quái được thầy tính số chặn trên sạp, nếu không phải động tác của ông ta linh hoạt, thì thứ đó sẽ bị thổi bay mất.

Ông ta bất mãn nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thật là mồm quạ đen, không biết nhìn tình hình chút nào, cứ thích lắm mồm.

Ông ta nói với ông lão: Thưa ông, nơi này thật sự quá ồn ào, khiến suy nghĩ của tôi rất loạn, không bằng ông cho người đuổi thằng oắt này đi, như vậy tôi tĩnh tâm lại cũng có thể tính tốt hơn cho ông.

Ông lão trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu với mấy người sau lưng, mấy người vội bước tới, nói với Lâm Thanh Diện: Mắt con, muốn tự đi hay muốn chúng tôi tiễn cậu đi, nếu không thể tự đi, chúng tôi tiễn cậu đi cũng được Các người có mấy người? Lâm Thanh Diện cau mày, cảm thấy nếu mình động thủ với họ, vậy chính là trắng trợn bắt nạt họ, có chút không phù hợp.

Lúc này, ông lão hỏi: Cậu cảm thấy ít sao? CHƯƠNG 1652: ĐẠO SĨ BỊP BỢM Lâm Thanh Diện gật đầu, nào chỉ là ít, chút người này thực sự ít đến đáng thương, mình không thể ra tay với họ, nếu không sẽ gánh thanh danh không dễ nghe là bắt nạt người khác.

Thế là anh trực tiếp nói với ông lão: Người chỗ ông hơi ít, nhưng tôi cũng sẽ không bắt nạt họ, ông à, tôi chỉ muốn khám bệnh cho ông, tôi thấy sức khỏe ông không tốt, lo lắng ông bị người khác lừa, cho nên mới có hành động này.

Thầy tính số kia liền không vui nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Mắt con, nếu cậu thật sự là thần y, thì cần gì đến chỗ này, thực là thừa thãi, nơi cậu đến hẳn là nơi nườm nượp khách mới đúng, cần gì giành khách ở chỗ tôi? Thần côn nói không sai, Lâm Thanh Diện không cách nào phản bác, ông lão nhìn anh liền biết người trẻ tuổi đang lừa người khác, ranh con bây giờ có bao nhiêu người sẽ có tài năng thật sự chứ, đều là lừa đảo mà thôi.

Trong lòng ông ta nghĩ vậy, sự chán ghét đối với Lâm Thanh Diện lại sâu thêm một tầng, Lâm Thanh Diện có chút bất đắc dĩ, còn muốn nói gì với ông lão, nhưng mấy vệ sĩ của ông ta đã trực tiếp chặn anh lại, nói: Anh rời khỏi đây, chỗ chúng tôi không hoan nghênh anh.

Lâm Thanh Diện cười lạnh, nói: Nếu tôi không rời đi thì sao, đây không phải nhà ông mở, chẳng lẽ anh kêu tôi rời đi thì tôi phải rời đi? Ánh mắt ông lão rơi trên người Lâm Thanh Diện, nghe thấy anh nói vậy, trong lòng rất không vui, hành động của anh chính là đang trêu chọc ông ta một cách trắng trợn, nói gì ông ta cũng không cách nào nhịn nổi.

Nhưng ông ta luôn cho rằng, mình bị bệnh rồi, nhất định phải tích đức hành thiện thật nhiều, không thể lỗ mãng, bây giờ thấy chàng trai trẻ này bám lấy không tha, có lẽ là muốn lừa bịp mà thôi.

Thật khéo, thứ ông ta không thiếu nhất chính là tiền, thế là ông ta trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện: Cậu muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi nơi này, cậu nói đi, tôi cho cậu, cậu rời khỏi nơi này, đừng ảnh hưởng đến chuyện của tôi, cậu thấy thế nào? Lâm Thanh Diện có chút kinh ngạc, anh không biết tại sao ông lão lại nghĩ vậy.

Ông lão này quá xem thường người khác rồi, Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu với ông ta, dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, anh muốn biết, thần côn này sẽ nói gì với ông ta.

Ông lão thấy Lâm Thanh Diện không nói chuyện, trong lòng càng thêm lộp bộp, là nguyên nhân gì, anh muốn tiền, thì nói thẳng, mình đã nói có thể cho rồi, tại sao anh còn không dao động.

Ông ta cau mày, không lên tiếng, chỉ nhìn thấy tính số.

Thầy tính số thấy Lâm Thanh Diện ở đó, trong lòng có chút hoảng, ông ta vốn không có bản lĩnh thật sự gì, lừa được ai thì hay người nấy, bây giờ gặp Lâm Thanh Diện, trong lòng cũng không biết làm sao, cứ cảm thấy có chút hoảng.

Thầy tính số che giấu rất tốt, người khác không nhìn ra, nhưng Lâm Thanh Diện có thể nhìn thấy, anh nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa.

Thầy tính số quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói với ông lão: Thằng này ở đây ảnh hưởng phong thủy, thưa ông, ông kêu cậu ta rời khỏi đây đi Ông lão không hiểu: Đạo trưởng đã thật sự có bản lĩnh đó, nghĩ hẳn sẽ không so đo với đám hậu bối không hiểu chuyện này, đạo trưởng, chúng ta không cần để ý cậu ta, mình làm việc của mình, cậu ta ở đây tôi cảm thấy cũng không ảnh hưởng gì, ông xem, bây giờ không phải thành thực không nói chuyện sao? Lâm Thanh Diện tán thưởng nhìn ông lão, ông lão này đã minh mẫn hơn rồi, câu này anh rất thích nghe.

Bây giờ, trong lòng Lâm Thanh Diện đã có kế hoạch của mình, anh muốn mượn cơ hội hôm nay, đánh vang thanh danh của mình ở Thiên Giới! Lâm Thanh Diện chống cằm, ném đá vào trong ao bên cạnh, nước bắn lên, dáng vẻ anh nhàn nhã, thầy tính số nhìn trong mắt, trong lòng lại cảm thấy tên oắt này nói không chừng sẽ bước ra bổ cho ông ta một đao.

Chỉ cần như vậy, ông ta sẽ không có cách nào lăn lộn nữa, Lâm Thanh Diện thực sự là thằng oắt khốn khiếp.

Nói nửa ngày, thầy tính số đưa cho ông lão một lá bùa, nói với ông ta: Thứ này ông cầm về pha nước uống sẽ không sai, thời vận nhất định sẽ từ từ tốt lên, dựa theo lời của làng trung, uống chút thuốc, đúng giờ đúng lượng Ông lão cầm lá bùa, vứt một túi đồng vàng cho thầy tính số, nói: Đây là một ngàn kim tệ, nếu ông nói thật, sau này sẽ có nhiều tiền hơn nữa cho ông.

Lâm Thanh Diện không hiểu, chỉ là một tờ giấy rách thôi, thầy tính số đó cũng không biết xấu hổ nhận nhiều tiền của người ta như vậy, chẳng lẽ không thẹn với lòng chút nào sao, dù sao Lâm Thanh Diện cũng không làm được.

Lâm Thanh Diện cũng không quản nhiều như vậy, dù sao ông lão này cũng không tin anh, thấy ông lão vừa muốn đi, anh bước tới trực tiếp nói với ông ta khách điểm mình đang ở ở đâu, nếu ông ta có gì cần, anh có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Ông lão không để trong lòng, trực tiếp quay về.

Nhìn ông lão rời đi, Lâm Thanh Diện liền đi tới cạnh sập của đạo sĩ nọ, nói: Tôi nói này, ông thật xấu xa nha, một thứ rách nát, ông cũng nhận của người ta nhiều tiền như vậy? Đạo sĩ nhìn Lâm Thanh Diện, cười ý tứ sâu xa, rồi lại trào phúng: Tôi ở đây mấy chục năm rồi, đều là như vậy, tôi thấy thằng oắt như cậu, là muốn lừa bịp mà không có cơ hội đó nên đến chỗ tôi giành khách đi, tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, không có cửa đâu.

Lâm Thanh Diện có chút cạn lời, đạo sĩ này xem thành anh giành khách, liền lập tức hỏi ông ta: Ý của ông là ông thừa nhận mình đang lừa bịp Anh vừa hỏi ra, sắc mặt đạo sĩ liền thay đổi, vội phản bác: Câu này là cậu vu oan cho tôi, tôi nói mình lừa đảo lúc nào, mục đích của cậu không đạt được, cho nên đến phỉ báng tôi Lâm Thanh Diện cũng lười nghe ông ta nói linh tinh, thực sự không có ý nghĩa, trực tiếp xoay người rời đi, đi hai bước liền quay đầu nói: Đạo sĩ, tôi tốt bụng nhắc nhở ông, vừa vặn là được rồi, sức khỏe ông lão kia đã không được nữa, sẽ tới sáng mai, ông ta sẽ nằm liệt giường không dậy nổi, đến lúc đó sạp này của ông chỉ sợ giữ không nổi nữa Đạo sĩ nghe lời của Lâm Thanh Diện, khinh thường không để ý, ông ta không tin, còn có người thần kỳ như vậy, như đã nói trước đó, Lâm Thanh Diện nói y thuật của anh cực kỳ tốt, vậy sớm đã khách xếp nườm nượp rồi, nào còn cần đến giành khách.

Lâm Thanh Diện không trực tiếp quay về khách điếm, mà là đến phía ngoài trung tâm thành phố xem thử, anh lo lắng cho đám người Hứa Bích Hoài, hi vọng Dao Trì cũng được, Vong Trần cũng được, có thể nhanh chóng cho anh chút tin tức có ích.

Không có tin tức của vợ và con gái, ăn ngủ khó yên.

Nghĩ gì thì tới nay, đầu kia liền nhìn thấy Vong Trần ra khỏi cửa, anh vội bước tới.

Vong Trần thấy Lâm Thanh Diện, vô cùng kinh ngạc nói: Cậu luôn đợi ở đây sao? Tôi chỉ vừa khéo tới đây, muốn xem xem, không nghĩ tới liền gặp được ông, thế nào, có tin tức sao? Tạm thời chưa có, nhưng vợ và con gái cậu đã tách ra, chúng tôi có thể cứu vợ cậu ra, nhưng muốn cứu con gái cậu, sợ là không dễ dàng như vây! CHƯƠNG 1653: TIN TỨC CỦA VỢ Lâm Thanh Diện thở dài, nói: Không có gì, chỉ cần hai người bọn họ đều bình bình an an là được, chỉ cần bình an, tôi sẽ có thời gian để nghĩ cách Bây giờ Lâm Thanh Diện không có năng lực mạnh mẽ như vậy, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, chỉ cần Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc vẫn tốt, anh sẽ có đủ thời gian đề nghĩ cách, nếu như hai người bọn họ xảy ra chuyện, bản thân anh có bản lĩnh lớn đến đâu cũng vô dụng.

Vong Trần nhìn thấy Lâm Thanh Diện vui vẻ như vậy, cau mày, bây giờ vui mừng vẫn còn sớm, ở đó vẫn còn có một cái lưới lớn đang chờ Lâm Thanh Diện, với tính tình của Lâm Thanh Diện thì nhất định sẽ đi qua.

Bây giờ bộ bí tịch kia, không chỉ Lâm Thanh Diện xem không hiểu mà ngay cả Vong Trần cũng không thể nào xem hiểu.

Vì vậy, an toàn của Hứa Bích Hoài bọn họ là một ẩn số, phải xem bản thân Lâm Thanh Diện làm như thế nào.

Lâm Thanh Diện cảm kích nhìn Vong Trần nói: Đúng vậy, tôi đã gặp Dao Trì, tôi nghĩ, nếu như có sự giúp đỡ của Dao Trì, tôi nhất định có thể cứu được vợ mình Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói đến Dao Trì, Vong Trần im lặng gật đầu, nghĩ đến thân phận của Dao Trì, nếu như cô ta thật sự ra tay giúp đỡ thì khả năng thẳng của chuyện này thật sự vẫn có.

Vong Trần nói: Chúng ta trở về khách sạn đi, cậu không cần phải lo lắng, chuyện sau này có thể từ từ nghĩ cách Lâm Thanh Diện gật đầu, ông lão kia cũng sắp không ổn rồi, đợi đến lúc thân thể của ông lão không ổn, đến lúc nhớ đến tên khách sạn cũng không tìm ra ông lão, vậy ông lão kia không cứu được rồi, bản thân cũng không kiếm tiền được.

Có tiền hay không cũng không quan trọng đến vậy, mất đi ông lão, vẫn còn người khác.

Quan trọng ở chỗ đối với Lâm Thanh Diện, ông lão là một người tốt, anh không nhẫn tâm nhìn ông lão bị đạo sĩ lừa, vì vậy mới có cái ý định này.

Sau khi đến nhà trọ, anh vẫn còn chưa nhìn thấy Lục Hân trở về, Lâm Thanh Diện nhìn Mạc Niệm hỏi: Lục Hân vẫn chưa trở về sao? Cô ta không phải là đi cùng với cậu sao, vẫn chưa nhìn thấy người à, đúng rồi, Lâm Thanh Diện, lần này ra ngoài có thu hoạch được cái gì không, nói nghe thử Mạc Niệm áp hai tay lên má, nhìn Lâm Thanh Diện, không nhắc đến trong lòng khó chịu đến mức nào, Lâm Thanh Diện không dẫn theo cô ta ra ngoài, cảm thấy Lâm Thanh Diện không coi nghĩa khí ra gì.

Lâm Thanh Diện cau mày, Lục Hân và anh cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng mà cùng nhau đến đây, không thể nhìn cô ta gặp phải nguy hiểm mà không lo.

Anh ngồi trên ghế, trong lòng nghĩ, hay là đợi đến tối một chút rồi mà Lục Hân vẫn chưa về thì mình nhất định phải ra ngoài xem thử.

Ba của Lục Hân biết rõ Lục Phục và anh cùng nhau xuống núi, không thể đến được Thượng Quận Thiên Đô, chuyện khác không làm tốt không nói, mà đến Lục Hân cũng không nhìn thấy nữa.

Đây không phải là tọc mạch, rảnh rỗi can thiệp vào chuyện của người khác, mà là một loại trách nhiệm với người thân bên cạnh mình, trong lúc Lâm Thanh Diện đang tập trung suy nghĩ, một chiếc phi tiêu trực tiếp từ cửa sổ bay vào, găm vào cây cột bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Cây cột màu nâu sẫm đó bị chiếc phi tiêu đó bay vào sâu hai tấc, màu nguyên bản của gỗ lộ ra, trên phi tiêu có gắn một tờ giấy, Vong Trần vội vàng đi qua, cảm xúc trong lòng phức tạp.

Vừa nãy không nói với Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài đã bị những người đó đưa đi, không ngờ tốc độ của những người đó quá nhanh.

Lâm Thanh Diện lấy tờ giấy xuống, nhìn vào chữ ở bên trong, cau mày.

Muốn gặp mặt vợ anh thì đến sơn trang Vong Ưu! Các kí tự lớn trên tờ giấy đều rất chói mắt.

Lâm Thanh Diện nhìn về hướng Vong Trần, hỏi: Vong Trần, sơn trang Vong Ưu ở đâu? Bọn họ đưa tin tức đến cho cậu, Lâm Thanh Diện, cậu không thể đến đó, tôi cũng không có năng lực cứu cậu.

Giọng điệu Vong Trần nặng nề kéo dài nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Nơi đó là địa chỉ thứ hai của tà phái, người bên trong là một trang viên, đều là bọn xấu xa chuẩn bị ở ngoại ô Thượng Quận Thiên Độ, bên trong đều là bọn xấu xa.

Cậu mà đi thì nhất định sẽ chết Đương nhiên Lâm Thanh Diện biết, anh không phải tên ngốc, người ta đột nhiên đưa tin tức của Hứa Bích Hoài đến cho anh, anh không thể không đi.

Lâm Thanh Diện lãnh đạm nói: Tôi biết, nhưng nếu như tôi không đi, Hứa Bích Hoài sẽ gặp nguy hiểm, nếu như giữa hai người chúng tôi nhất định phải có một người hi sinh, vậy thì tôi tình nguyện là người đó Mạc Niệm chạy đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, kéo tay Lâm Thanh Diện, nói: Lâm Thanh Diện, tôi không cho phép cậu đi, nơi Vong Trần nói đó tôi biết, cũng đã tồn tại nhiều năm rồi, không phải nơi tốt đẹp gì, nếu cậu đi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Hứa Bích Hoài Dù Mạc Niệm và Vong Trần nói nhiều như vậy, cũng không có cách nào ngăn được sự nhớ nhung của Lâm Thanh Diện dành cho Hứa Bích Hoài, anh nhìn Mạc Niệm cười, nói: Đây là chuyện của bản thân tôi, Mạc Niệm, cô ở bên cạnh tôi, bởi vì tôi mà làm quá nhiều chuyện rồi, chuyện này tôi không cho phép cô nhúng tay vào Mạc Niệm mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi: Lời nói của cậu, tôi xem như nghe được rồi, nhất định phải đi sao, không đi không được? Không được, tôi đã lâu không gặp cô ấy rồi, tôi biết, cô ấy nhất định cũng sẽ nhớ tôi.

Khi Lâm Thành Diện nói, lộ ra chút vui mừng, quên hết cái gì gọi là nguy hiểm, có gì phải sợ, chỉ cần có cơ hội gặp Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện đều sẽ không bỏ qua.

Mạc Niệm đến cả một câu cũng không thể nói ra, Lâm Thanh Diện nói quá đúng, vợ chồng bọn họ nghĩ về nhau, người ngoài không có tư cách ngăn cản.

Bởi vì bọn họ là bạn của Lâm Thanh Diện, điều duy nhất có thể làm là cầu cho Lâm Thanh Diện bình an, nếu như đi cùng Lâm Thanh Diện, vậy là đi đến chỗ chết, đi dâng đầu cho người ta, tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho Lâm Thanh Diện.

Trong lòng nghĩ, cũng biết tính tình của cái người Lâm Thanh Diện này.

Dường như Vong Trần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trực tiếp lấy ra chiếc gương trong ngực của ông ta đưa cho Lâm Thanh Diện, nói: Đưa cái này cho cậu, gọi là gương dịch chuyển, tôi đưa cho vợ cậu một cái, tôi nói trong tình hình an toàn có thể liên hệ cậu, tôi nghĩ, đối với cậu có lẽ sẽ giúp được gì đó.

Lâm Thanh Diện nhìn chiếc gương, nhíu mày, đây không phải một loại dụng cụ để liên lạc giống như điện thoại của Trái Đất sao? Ở Trái Đất, mặc dù linh khí không mạnh mẽ như Thiên Giới, nhưng công nghệ thông tin thì phát triển rất mạnh mẽ, Thiên Giới không thể nào sánh kịp, anh trực tiếp nhận lấy, bỏ vào nhận chứa đồ, nói: Bí tịch đó tôi không hiểu được, nếu như ông có thể hiểu được, cho tu luyện cũng không nhất thiết là không thể Vong Trần biết, lời này của Lâm Thanh Diện là lời cảm kích, nhưng đồ là của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện sẵn sàng chia sẻ với bản thân ông như vậy cũng đã đủ rồi, không thể quá tham lam.

Vậy thì không được, chưa nói đến tôi hiểu trước hay cậu hiểu trước, đồ vật là của cậu, tôi chỉ mượn dùng tin tức của bí tịch này vẫn không thể phát tán ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối Lâm Thanh Diện gật gật đầu, đương nhiên là biết, anh nằm trên giường, nhìn sắc trời, đợi trời tối sau đó mới đi, vào đêm tối và nhiều gió mới là cơ hội hành động tốt nhất.

Trong lòng Lâm Thanh Diện đang nghĩ, vào thời gian này, Hứa Bích Hoài có thể gửi cho bản thân anh chút tin tức, ít nhiều gì thì Hứa Bích Hoài cũng sẽ có chút tu vi, mình cứu lấy cô, về phương diện chạy trốn sẽ không có vấn đề gì… CHƯƠNG 1654: ĐẤU VÕ MỒM Không chỉ Hứa Bích Hoài mà hiện giờ Lục Hân ở nơi nào cũng khiến Lâm Thanh Diện lo lắng.

Nơi như thế này không giống ngọn núi Lục Hân thường lui tới.

Nơi đó Lục Hân quen thuộc, lại có chút công phu, tất nhiên sẽ không ai làm gì được nhưng mà ở nơi như thế này thì khác, Lục Hân không phải dân địa phương, tính cách cũng rất dễ đắc tội với người khác, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vong Trần một lòng bắt tay vào nghiên cứu nội dung của bí tịch, đã sớm muốn được cầm bí tịch trong tay.

Bây giờ khó khăn lắm mới chiếm được tất nhiên phải xem cho kỹ.

Mạc Niệm ở cùng với Câu Lân, Câu Lân và Mạc Niệm đang nói chuyện với nhau, cảm thấy bản thân lại làm phiền Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện phải đối phó với những người đó, cô ta có vội cũng không giúp được gì, đến thời điểm mấu chốt còn có thể mang đến phiền toái cho Lâm Thanh Diện.

Mạc Niệm nghe Câu Lân nói vậy, có chút mất hứng, nói: Cậu là tọa kỵ của Lâm Thanh Diện, cậu ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, chỉ cần Lâm Thanh Diện đi nơi nào thì cậu chỉ cần chở Lâm Thanh Diện là được.

Lâm Thanh Diện người ta cũng không cần cậu làm cái gì? Mạc Niệm thông qua lời nói của Câu Lân mà nghĩ đến mình, Mạc Niệm cảm thấy bản thân không có gì cả.

Ít nhất Câu Lân còn có thể làm thú cưỡi cho Lâm Thanh Diện, còn Mạc Niệm mình lại chẳng làm được gì.

Mạc Niệm không đồng ý với lời nói của mình cho lắm, Câu Lân liếc mắt nhìn cô, thì thầm với cô: Nếu không thì cô với tôi trở về thành Tiên Linh đi.

Cô là tinh linh, nhất định là quen ở trong rừng rậm, hai chúng ta đi cùng nhau sẽ không nhàm chán nữa.

Tôi có thể có bạn, coi như chuyển đi cùng chủ nhân này là đi du dịch Mạc Niệm vội vàng từ chối: Không được, nếu cậu muốn trở về thì tự đi mà nói với Lâm Thanh Diện.

Vất vả lắm mới đến được nói này, tôi không nên rời khỏi Lâm Thanh Diện, do dù Lâm Thanh Diện làm gì thì tôi cũng phải ở bên cạnh cậu ấy.

Đôi khi báo tin hay nằm vùng cũng được.

Mạc Niệm nói xong thì lòng tin vững hơn rất nhiều, cảm thấy bản thân nhất định có thể giúp được Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghe được cuộc đối thoại của hai người thì mừng thầm trong lòng.

Ít nhất bọn họ sẽ không gây thêm phiền toái gì cho anh nữa, còn cái cô Lục Hân kia nữa, nếu như quay lại, dù nói gì cũng phải khiến cô trở về.

Mặc kệ cô ta có nói gì đi chăng nữa thì nếu đã đi cùng Lâm Thanh Diện mà xảy ra chuyện cũng khiến trong lòng anh áy náy.

La Tiêu Tiêu vì Lâm Thanh Diện mà chết khiến trong lòng anh có một khúc mắt lớn.

Anh không hy vọng Lục Hân trở thành một La Tiêu Tiêu thứ hai.

Phòng bị những thứ chưa xảy ra luôn tốt, bạn sẽ vĩnh viễn không biết được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Lục Hân không có tu vi, nếu người có tu vi gặp được Lục Hân thì có thể dễ dàng bóp chết cô ta như bóp chết một con kiến.

Lâm Thanh Diện hỏi Mạc Niệm: Sao rồi, sau khi Lục Hân đi với tôi thì vẫn chưa trở lại sao? Chưa trở lại, nghe lời của anh thì người phụ nữ kia đi ra ngoài với anh nhưng hai người không đi chung đường, thật sự không thể bớt lo.

Ngay từ đầu đã nói không được ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi, còn khiến người khác lo lắng cho mình nữa chứ? Mạc Niệm chửi bới, Câu Lân nói: Trước đó cũng đâu có cho cô ra ngoài, chẳng phải trong lòng cô không thích sao.

Cô còn nói người ta nữa, chẳng phải chính cô cũng như vậy à.

Cô không biết cô nói người khác như vậy cũng không hợp lý sao? Phải tìm thấy người thì mới an tâm được.

Ở Thượng Quận Thiên Đô chắc không có nguy hiểm gì, hơn nữa Lục Hân không có quen biết ai, chắc là sẽ không đắc tội với nhà quyền quý nào đâu.

Câu Lân thấy Lâm Thanh Diện lo lắng bèn nói: Chủ nhân, ta có thể đi ra ngoài tìm cô Lục Hân về.

Ta có tu vi, chủ nhân không cần lo lắng, nhất định sẽ bình an mà Người tìm như thế nào chứ, đừng ra ngoài, đến lúc đó lỡ như không có ai về được thì càng tệ hơn.

Lâm Thanh Diện cũng không muốn Câu Lân cũng biến mất theo Lục Hân.

Câu Lân trực tiếp nói không thể nào.

Nó đã ở với Lục Hân được một thời gian nên đã rất quen thuộc với mùi của cô ta, nên muốn đi tìm Lục Hân thì rất dễ dàng.

Nếu Lục Hân vẫn an toàn thì nhất định phải đưa Lục Hân về.

Thấy Câu Lân cam đoan là không có chuyện gì, Lâm Thanh Diện mới an tâm.

Mà Mạc Niệm lại không thể ngồi yên, Câu Lân đã có thể làm việc cho Lâm Thanh Diện thì bản thân không thể ngồi không được, cũng đòi đi theo.

Thấy hai người đều muốn ra ngoài, Vong Trần hỏi Lâm Thanh Diện: Anh tính khi nào đi sơn trang Vong Ưu? Trời tối liền đi, đi làm chuyện này, còn có một chuyện đang chờ tôi Lâm Thanh Diện nhớ đến ông lão đang bị bệnh bèn lo lắng không thôi.

Nếu tối nay ông lão không đến tìm anh thì sáng mai cũng sẽ đến, thân thể ông đã không trụ được nữa rồi.

Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Vong Trần gật đầu, nói khi Lâm Thanh Diện đi ông ta sẽ đi chung với anh.

Lâm Thanh Diện tất nhiên sẽ không từ chối, anh biết thực lực mình tới đâu, có Vong Trần ở đó, ít nhất sẽ có nhiều phần thắng hơn, nếu không có Vong Trần thì khó nói lắm.

Câu Lân và Mạc Niệm rời đi, Mạc Niệm vừa đi vừa nói: Cũng may có cậu đi tìm người phụ nữ kia, nếu không thì Lâm Thanh Diện lại thêm một cái phiền toái rồi Thật ra cô không cần phải đi theo.

Chỉ một mình tôi cũng có thể tìm được người phụ nữ kia.

Hơn nữa, tôi thấy cô đi theo cũng đâu có giúp được cái gì, không cần thiết.

Nghe Câu Lân nói xong, Mạc Niệm mất hứng đáp: Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi đi với cậu là do có lòng tốt, nếu cậu gặp một kẻ có tu vi lợi hại chẳng phải sẽ phiền đến Lâm Thanh Diện sao Thật ra là do Mạc Niệm ở trong khách sạn đến phát chán rồi.

Lúc ở trong rừng rậm thì chẳng thấy được bóng dáng con người nào.

Từ khi gặp được bọn người Lâm Thanh Diện, cô ta mới có bạn bè.

Bỗng nhiên bảo cô ta ngồi yên một chỗ mà đợi như vậy đúng là không thể thích ứng được.

Lúc này, chóp mũi của Câu Lân động đậy, có vẻ như đã ngửi được mùi của Lục Hân.

Nó trực tiếp đi ra khỏi tòa nhà, Mạc Niệm cau mày, thấy trên bảng hiệu của tòa nhà có khắc hai cái chữ rất lớn.

Đổng Phủ! Mạc Niệm nhíu mày, hỏi vu vơ: Chẳng lẽ người phụ nữ kia ở trong này? Câu Lân khẳng định gật đầu, nói: Tôi ngửi thấy được, không sai đâu.

Cô ta nhất định ở nơi này nhưng cô ta tới nơi này để làm gì? Mạc Niệm nhún vai: Tôi thấy là cậu ngửi sai rồi.

Lục Hân mộc mạc như vậy, hơn nữa cho dù không mộc mạc thì có tới Đổng Phủ đi chăng nữa, người trông cửa cũng sẽ không cho cô ta vào Câu Lân liếc nhìn Mạc Niệm, không ngờ Mạc niệm lại không tin vào phán đoán của nó, phán đoán của nó sẽ không có sai lầm gì.

Có ở bên trong hay không, đi vào là biết thôi.

Lúc nói câu này nó có chút không vui, Câu Lân không thích cảm giác bị người khác nghi ngờ này.

Nhưng thấy Câu Lân khẳng định như vậy.

Mạc Niệm cũng không chắc, bèn ấp úng nói: Thì đi, nếu cậu có năng lực như vậy thì nói xem chúng ta phải vào như thế nào? Nơi cô ta không vào được, người khác cũng không thể vào được.

Mạc Niệm muốn xem thử, Câu lân có thể có ý kiến hay gì.

Bây giờ hình dáng của Câu lân như một con cún con, trực tiếp chay tới trước cửa Đổng Phủ.

CHƯƠNG 1655: GIAO DỊCH Câu Lân để Mạc Niệm lại phía sau, Mạc Niệm thấy hành động của nó thì nét mặt lộ lên vẻ nghi ngờ.

Thật là lợi hại, nói ra tay thì liền ra tay, không để người khác kịp có cơ hội phản ứng lại.

Mạc Niệm hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn cánh cửa kia.

Hai gã sai vặt đang đứng cạnh cửa nhìn thấy Câu Lân thì tiến lên đuổi nó đi: Con chó này ở đâu đến vậy, thật kỳ quái Dáng dấp của hai gã này gầy yếu, thấp bé.

Một người lớn tuổi, người còn lại trông trẻ hơn, nói: Con chó này ở đâu ra vậy? Trông không giống như là ở nơi này, làm gì có con chó như thế này chứ? Bọn họ đều nghĩ rằng Câu Lân là một giống chó mới, Câu Lân ngoan ngoãn nghe lời đi đến cọ cọ vào người đàn ông đầy râu ria.

Khi người đàn ông đó nhìn về phía Câu Lân, đôi mắt của nó liền phát ra tia sáng màu xanh, người đàn ông như bị ma nhập, nói: Con chó này thật đáng yêu.

Vợ của tôi vẫn luôn muốn nuôi một con, giờ tôi đem nó đi giấu đã, khi nào xong việc thì sẽ mang nó về nhà Gã sai vặt trẻ tuổi cười rồi nói: Bây giờ sức khoẻ của ông chủ không tốt, cậu chủ thì đang bận chuẩn bị kết hôn với, xung hỉ cho ông chủ.

Chả ai quan tâm đến việc của ông đầu, ông cứ việc nuôi nó trong phủ đi, không ai nói gì đâu Trong lúc nói chuyện, người đàn ông râu ria đã trực tiếp ôm theo Câu Lân rồi đi vào trong.

Mạc Niệm đứng một bên kinh ngạc nhìn, không ngờ Câu Lân có thể vào trong dễ dàng như vậy.

Cô ta có chút tức giận, Câu Lân cứ như vậy mà đi vào, không thèm đoái hoài gì đến cô ta.

Cô ta thật sự rất khó chịu trong lòng, miệng lầu bầu một câu: Thật ích kỷ Chỉ là chuyện này không làm khó được Mạc Niệm, cô ta đứng ngay bên ngoài Đổng Phủ rồi nhìn xung quanh, cuối cùng dự định sẽ trèo vào trong qua bức tường đó.

Tốt xấu gì cô ta cũng là tinh linh trong núi, Đổng Phủ này cũng chỉ là nơi mà người phàm ở.

Đương nhiên cô ta có thể dễ dàng vào trong, chỉ là phương  pháp không được vẻ vang cho lắm mà thôi.

Sau khi trèo vào trong, cô ta lập tức đi tìm Câu Lân.

Thấy câu lân bị nhốt bên trong một căn phòng chứa củi, Mạc Niệm ẩn thân rồi đi vào.

Chỉ tay vào dây thừng trên cổ của Câu Lân, cô ta cười nhạo nói: Xem kìa, cậu bị người ta bắt rồi bị đối xử như một con chó, thật là mất mặt mà.

Tôi muốn rời đi cũng dễ thôi.

Nhưng tôi ở trong này là để đợi cô đấy, sợ khi cô tới thì không tìm thấy tôi.

Nếu không thì cô cho rằng bọn họ có thể gây khó khăn cho tôi sao? Trong lúc nói chuyện thì Câu Lân đã thoát ra khỏi dây thừng.

Mạc Niệm nhìn nó rồi khinh thường ngoảnh đầu đi.

Cô ta không muốn thừa nhận việc cô ta không có bản lĩnh như Câu Lân.

Những Câu Lân cũng không so đo gì với cô ta, nó bước ra ngoài rồi nói: Bây giờ vào trong được rồi, tôi đã biết Lục Hân đang ở đâu.

Chúng ta chỉ cần tìm và Được, tôi thật muốn biết rốt cuộc Lục Hân đã vào đây bằng cách nào.

Hơn nữa, cho dù Lục Hân có thể vào đây thì cô ta hẳn cũng chỉ là một đầy tới mà thôi.

Cho dù cậu có tìm được cô ta, thì sợ rằng cô ta chỉ muốn ở lại đây làm việc.

Hai người đối đáp qua lại, Cầu Lân lần theo mùi hương đi vào một cái sân trông rất xa hoa.

Thấy Lục Hân đang đứng cùng với một người đàn ông khác, người đàn ông ấy có vẻ ngoài đẹp trai thanh tú, đứng cùng với Lục Hân cũng xem như là xứng đôi vừa lứa.

Lục Hân nhìn người đàn ông rồi nói: Đã nói đây là giao dịch rồi, đến lúc đó anh cũng không thể đùa giả làm thật đâu Cô nói gì vậy? Chỉ cần cô phối hợp thật tốt, để ba tôi thanh thản thì đương nhiên tôi sẽ đền đáp cho cô một số tiền lớn.

Hiện tại ba tôi đang hấp hối, đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra Đồng Hoa nói, rồi hít vào một hơi.

Cả đời này ba vì gia đình mà làm lụng vất vả, kiếm được chút gia sản.

Bây giờ sức khoẻ đã kém, nguyện vọng duy nhất của ông là trước khi qua đời được nhìn thấy con trai thành thân.

Khi Đổng Hoa mãi vẫn chưa tìm người thích hợp thì tình cờ lại gặp được Lục Hân đang cần tiền, cũng không có trở ngại gì nữa, tạm thời đây là phương án phù hợp nhất.

Tôi cũng muốn không bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần đủ con số mà tôi đã nói, nhiều thì không cần, thiếu cũng không được Lục Hân nói, rồi lại nhớ đến Lâm Thanh Diện có thể chữa trị cho người bệnh, hơn nữa kỹ thuật của anh cũng không tồi.

Nếu Lâm Thanh Diện có thể ra tay thì bệnh tình của ba anh ta có khả năng sẽ thuyên giảm.

Như vậy thì Lâm Thanh Diện có nhận được một số tiền, mà bản thân cô ta cũng có được không ít tiền, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hai ba con nhà này có vẻ như không giống với người thiếu tiền, chỉ cần có thể cứu được mạng của người ba, thì có ra giá nào bọn họ cũng chịu trả.

Tính tình Lục Hân thật ra cũng rất thoải mái.

Đồng Hoa cười, tán thưởng cô ta không thôi, gia thế của anh ta không tồi, những cô gái mà Đổng Hoa từng gặp đều giả vờ làm bộ làm tịch, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết bọn họ giả mù sa mưa rồi.

Bao nhiêu cô gái muốn được gả cho Đổng Hoa, nhưng tất cả đều vì tài sản của nhà họ Đổng.

Mặc dù Lục Hân cũng một lòng vì tiền, nhưng cô ta không có chút hứng thú nào với việc kết hôn với Đổng Hoa, mà có mục đích rất rõ ràng, điều này khiến Đổng Hoa cảm thấy cô ta có chút không giống với người khác.

Câu Lân và Mạc Niệm trốn qua một bên ở phía sau, Mạc Niệm muốn chửi lên: Không ngờ cô ta còn cũng có khá đấy, chỉ đơn giản vậy mà đã có quan hệ với anh trai cậu ấm nhà người ta rồi.

Không thể không phục.

Câu Lân nhìn lướt Mạc Niệm một cái, cười nhạt, Mạc Niệm thì chắc sẽ không có bản lĩnh ấy.

Nó thì thầm với Mạc Niệm: Nêu cô lớn hơn một chút thì trông khuôn mặt cô cũng rất xinh đẹp đấy, hắn là sẽ không thua kém gì Lục Hân đâu.

Mạc Niệm sờ tay lên mặt, dường như đến bây giờ cô ta vẫn không nghĩ đến việc sẽ làm cho bản thân trưởng thành hơn một chút, cũng không phải là cô ta không thể lớn lên, mà là vì Mạc Niệm cảm thấy điều đó là không cần thiết.

Ý tưởng chợt loé lên, cô ta nói: Không tồi nha, vậy thì sẽ không còn ai gọi ta là con gái của Lâm Thanh Diện nữa.

Ở bên cạnh anh ta trong hình hài một đứa nhỏ cũng khiến ta có chút bất tiện.

Trong lúc nói chuyện, Mạc Niệm ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, rồi thoáng chốc đã biến thành một thiếu nữ mười tám.

Câu Lân nhìn thấy vậy thì ngây người, sau đó ho khan hai tiếng.

Mạc Niệm xoay người một vòng rồi nói: Ngươi thấy có đẹp không? Ngươi nghĩ nếu Lâm Thanh Diện thấy ta trong bộ dáng này thì có vui không? Lâm Thanh Diện có thích hay không cũng không quan trọng, dù sao thì ngài cũng đã có vợ rồi.

Chẳng lẽ cô vì Lâm Thanh Diện mà biến thành người lớn đấy chứ? Mạc Niệm đương nhiên hiểu ý của Câu Lân, nhưng Mạc Niệm không giống với La Tiêu Tiêu và những người khác.

Cô ta ở bên Lâm Thanh Diện, lúc nào cũng xem anh như anh trai của mình.

Thế nên những lời mà Câu Lân nói là không đúng, cô ta trừng mắt liếc Câu Lân một cái, nhìn ra phía bên ngoài rồi nói: Biết người phụ nữ Lục Hân kia an toàn rồi thì bây giờ chúng ta làm gì? Ta nghĩ cô ta sẽ không trở về cùng chúng ta đầu, hay là chúng ta về trước đi.

Câu Lân gật gật đầu: Chỉ cần biết cô ta vẫn bình an là được, với cả bây giờ cô ta sống ở đây cũng rất tốt, không cần chúng ta phải lo lắng nữa.

Câu Lân và Mạc Niệm cùng nhau đến chỗ bức tường ở sân sau, Mạc Niệm nhìn một cái lỗ cách đó không xa rồi nói với Câu Lân: Ta sẽ trèo tường ra ngoài, người thì không cần đâu.

Người xem bên kia có một cái lỗ chó, ngươi chui ra từ đó là được.

Câu Lân nhíu mày: Lỗ chó? CHƯƠNG 1656: CHỮA BỆNH CỨU NGƯỜI Thiết kế của người có tiền chính là có hết tất cả, Mạc Niệm cười mỉa nhìn Câu Lân, nói: Ngươi sẽ không phải không biết còn có một thứ như này chứ? Câu Lân không vui nhìn Mạc Niệm, nói: Ta không biết có thứ này, có điều vừa rồi rõ ràng có thể đi vào từ chỗ này, người làm gì không nói sớm? Mạc Niệm phẩy phẩy tay, mỉm cười vui sướng khi người khác gặp nạn: Ta không phải là muốn xem thử ngươi có cách gì hay hơn không, không nói nữa, lát nữa bị người ta phát hiện thì không hay rồi Hai người vội vàng đi ra, trực tiếp đi về phía khách điếm.

Vong Trần và Lăng Dương đang nghiên cứu công pháp kia, Vong Trần xem rất nhiều lần, tóm lại xem như tìm được nơi có thể đột phá.

Còn chưa nói với Lâm Thanh Diện thì nghe thấy từ đằng xa truyền tới giọng nói của Mạc Niệm.

Chúng ta lần này ra ngoài, xem như uổng công một chuyến rồi Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng của Mạc Niệm thì thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy lời này, tảng đá trong lòng coi như buông xuống rồi, ít nhất Lục Hân không sao.

Có điều nghe khẩu khí của bọn họ, hình như Lục Hân không có theo trở về, cô ta có thể làm cái gì? Cánh cửa cọt kẹt được đẩy ra, Mạc Niệm đi tới, mặc chiếc váy màu hồng phấn xoay một vòng ở trước mặt Lâm Thanh Diện, hỏi Lâm Thanh Diện: Lâm Thanh Diện, có đẹp không, cậu nhìn tôi như này, cậu thích không? Lâm Thanh Diện nhíu mày, tiếp tục hỏi: Cô là Mạc Niệm? Không ngờ Mạc Niệm sẽ lớn nhanh như vậy, Lâm Thanh Diện có chút không quen, Mạc Niệm dầu môi ở bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Cậu nói có đẹp không? Lâm Thanh Diện nói: Khá đẹp, có điều cô như này cũng quá đột ngột rồi, tôi trong chốc lát không có phản ứng kịp, vẫn hơi không thích ứng được Mạc Niệm nhìn thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, vội vàng hỏi: Ý của cậu là cậu thích dáng vẻ hiện tại này của tôi, phải không? Lâm Thanh Diện gật đầu, dáng vẻ của cô nàng này, nếu như anh nói không thích, trong lòng Mạc Niệm nhất định sẽ khó chịu.

Có điều nhất thời thấy bộ dạng này của Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện vẫn là cảm thấy có chút không quen.

Thật ra cái Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng là tại sao Mạc Niệm đột nhiên muốn trở thành người lớn, nhỏ nhỏ thật ra cũng rất tốt, trở thành người lớn rồi, quấn tới quấn lui ở bên cạnh anh, trong lòng cứ cảm thấy lạ lạ.

Lâm Thanh Diện tiếp tục hỏi tình hình của Lục Hân, Mạc Niệm nói lại một lượt những lời bọn họ nghe thấy cho Lâm Thanh Diện thì Lâm Thanh Diện mới yên tâm.

Chỉ cần bên đó không sao, anh bên này muốn làm cái gì thì có thể yên tâm đi, không có quá nhiều bận tâm.

Mạc Niệm hỏi Lâm Thanh Diện buổi tối có phải muốn tới sơn trang Vong Ưu, Mạc Niệm ngược lại là muốn đi cùng Lâm Thanh Diện, nhưng không có can đảm nói ra, sợ nói ra Lâm Thanh Diện sẽ tức giận, bởi vì đi theo đối với Lâm Thanh Diện không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, nhưng trong lòng Mạc Niệm lại lo lắng cho Lâm Thanh Diện.

Trong lòng muốn còn chưa có hỏi thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh, là tiếng của Lục Hân, bên cạnh còn có đàn ông.

Lục Hân trực tiếp đi vào trong căn phòng, còn không đợi Lâm Thanh Diện nói cái gì thì trực tiếp ghé sát tại Lâm Thanh Diện: Có một vụ làm ăn lớn, tôi cảm thấy anh nên làm, chúng ta thật sự là quá thiếu tiền rồi.

Lâm Thanh Diện bây giờ có chuyện quan trọng hơn, có điều đúng vậy, vụ làm ăn này tốt như vậy, anh đi một chuyến cũng không tồi.

Đổng Hoa trực tiếp đứng ở một bên nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ thần y mà Lục Hân nói chính là Lâm Thanh Diện, người này nhìn thế nào cũng không giống một bác sĩ.

Lẽ nào chính là anh ta, cô nói anh ta có thể cứu mạng ba của tôi, nhìn thế nào cũng không giống! Đổng Hoa không hiểu nhìn Lục Hân, cảm thấy mình giống như bị lừa vậy.

Lục Hân thật ra cũng chưa từng thấy y thuật của Lâm Thanh Diện, có điều cô ta tuyệt đối tin Lâm Thanh Diện sẽ không lừa người, Lâm Thanh Diện nếu như thật sự không có một chút bản lĩnh, sao có thể với một ánh mắt nhìn ra ba của cô ta là giả bệnh chứ? Có hơi không vui sát lại bên cạnh Đồng Hoa, không vui nói: Đều nói con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi không ngờ anh cũng là người nông cạn như vậy, anh đều chưa có nhìn thấy y thuật của anh ấy thì đã phủ nhận anh ấy như vậy, điều này thật sự không phù hợp! Lâm Thanh Diện thâm ý nhìn Lục Hân và Đồng Hoa, không biết trong hồ lô của Lục Hân đang bán thuốc gì, cô ta sao không hỏi xem anh có bằng lòng hay không mà đã trực tiếp dẫn người tới tận cửa rồi? Đồng Hoa trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Anh nếu như thật sự biết y thuật, chữa khỏi cho ba tôi tôi có hậu tạ lớn, nhưng nếu như không có y thuật thì chúng ta không cần thiết phải lãng phi thời gian của nhau, tôi nghĩ cô gái này nhất định là bị anh lừa gạt, cho nên cô ấy mới nói với tôi y thuật của anh thật sự là rất giỏi! Lâm Thanh Diện khinh thường nhìn Đồng Hoa, loại người này đều là xem mặt mà bắt hình dong, anh không muốn chữa bệnh cho loại người này.

Lâm Thanh Diện từ chối thẳng: Khi anh hỏi ra câu này, đã thể hiện rất rõ anh không tin tôi, nếu anh không tin tôi thì tôi tới nhà của anh cũng không thể chữa trị tử tế cho ba của anh, anh hãy mời người tài giỏi khác đi! Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Đổng Hoa đập vào chỗ cứng, anh ta trước giờ chưa từng bị ai từ chối như này, lần này bị từ chối một cách dứt khoát, một chút cũng không níu kéo.

Lâm Thanh Diện, đều nói người hành y nhân ái, anh không thể thấy chết mà không cứu! Lục Hân ở một bên vội khuyên nhủ, cô ta không phải thật sự nói người hành y nhân ái gì gì đó, chỉ là người ta có một khoản tiền rất lớn có thể cho Lâm Thanh Diện, vừa hay bọn họ lại rất thiếu tiền.

Người khác không rõ tâm tư của cô ta, Lâm Thanh Diện là rõ nhất, Lâm Thanh Diện nhìn thẳng cô ta, nói cô ta hám tiền tới điên rồi.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời Mạc Niệm bọn họ nói trước đó, Lục Hân là muốn kết hôn giả với người đàn ông đối diện này, sau đó xung hỷ cho ba anh ta, vừa nghe, chuyện này chính là không đáng tin, Lục Hân trước mặt này, thế nào cũng là hám tiền tới điên.

Lục Hân nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện rất không vui, cho dù cô ta là hám tiền tới điện, nhưng thứ như tiền ai mà không thích, có lòng tốt nhận việc cho anh, tới cuối cùng anh lại nói mình như vậy, đổi thành bất cứ một ai thì trong lòng đều sẽ không thoải mái.

Thái độ của Lâm Thanh Diện không khỏi khiến Đồng Hoa nảy sinh nghi hoặc, nhìn chắc không phải là kẻ lừa đảo, tình trạng của ba anh ta nghiêm trọng hơn qua từng ngày, hôm nay càng tệ hơn hôm trước, không có hy vọng nhưng không thể cũng không biết được, ngộ nhỡ thật sự khỏi rồi thì sao? Vẫn mong người anh em đừng trách, tôi chỉ là lo lắng cho bệnh tình của ba tôi nhỡ bị trì hoãn, ngoài điều này ra cũng không có ý gì khác, bây giờ kẻ lừa đảo trên giang hồ thật sự quá nhiều, không thể không phòng Đồng Hoa vội vàng đi tới xin lỗi, giải thích cho lời mà mình nói.

Không sao, tôi gặp phải người như anh cũng không phải là lần đầu tiên, đều đã quen rồi, nếu như anh tin tôi, chúng ta bây giờ có thể đi! Bây giờ không phải là lúc thích hợp tới sơn trang Vong Ưu, vừa hay có thể nhân lúc này đi cứu người, còn có thể kiếm một chút cũng không tồi.

Đổng Hoa cắn răng trực tiếp đáp ứng Lâm Thanh Diện, mấy người cùng đi vào trong phủ, chỉ là khi nhìn thấy bệnh nhân, Lâm Thanh Diện khá kinh ngạc, đây không phải là ông lão gặp lúc sáng hay sao? Xem ra mạng của ông ta thật sự là chưa tận, gặp được Lâm Thanh Diện, tay của Lâm Thanh Diện đặt trên cổ tay của ông lão, bắt đầu bắt mạch cho ông lão.

CHƯƠNG 1657: BA NGHÌN KIM TỆ.

Bây giờ ông lão đã mê man, không nhận ra được bất kỳ thứ gì, ông ta cảm thấy có chút hối hận, không nên nghe theo tên đạo sĩ thối kia.

Nhưng bây giờ thực sự không có cách nào, ông ta đi khắp nơi cầu cứu thầy thuốc, hỏi thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được tai họa này.

Lâm Thanh Diện nhìn chiếc cửa sổ đang đóng chặt, rèm cửa xung quanh cũng được che kín, vội vàng nói với Đổng Hoa ở bên kia: Kéo tất cả rèm cửa lên, mở cửa sổ ra để thông khí Nhưng có bác sĩ nói bệnh này không thể gặp gió, hôm nay ba ra ngoài một chuyến, trở về thì thành cái dáng vẻ này, cũng không biết gặp ai, tôi nghĩ bị trúng gió, nếu không cũng sẽ không nghiêm trọng như thế này! Đổng Hoa không tìm được cách nói khác, điều mà anh ta có thể giải thích chỉ có ở bên ngoài bị trúng gió, không nghe lời bác sĩ, vì vậy mới thành cái dáng vẻ này, nhưng, anh ta không hề biết ba mình đã làm những gì.

Lâm Thanh Diện khẽ cười một tiếng, nói: Lúc trước bác sĩ nói không sai, nhưng chỉ là bọn họ đã chuẩn đoán sai mà thôi, bệnh tình mà bọn họ chuẩn đoán không thể trúng gió, nhưng căn bệnh này và căn bệnh mà bọn họ chuẩn đoán hoàn toàn khác nhau Nghe Lâm Thanh Diện nói một cách đầu ra đấy, Đổng Hoa ở bên cạnh lắng nghe một cách cẩn thận, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời của Lâm Thanh Diện, kéo hết rèm ra.

Lục Hân nhìn Lâm Thanh Diện với sự sùng bái, cô ta biết Lâm Thanh Diện nhất định có thể làm được, vừa kéo rèm cửa ra, gió ở bên ngoài thổi vào, người bệnh ở trên giường ho hai tiếng, từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt của ông ta tê dại, không nhìn rõ thứ gì, nhưng bây giờ mở mắt ra, bị ánh sáng chiếu vào lại cảm thấy vô cùng nhức nhối.

Lâm Thanh Diện vận linh khí trong người, sau khi học được nửa phần sau của huyền công, linh khí của anh từ ngón tay dần dần phóng ra.

Linh khí giống như sương mù nuôi dưỡng đôi mắt của ông lão, rất nhanh, ánh mắt trắng mờ mờ chiều xung quanh mắt ông lão, một lúc sau, mắt của ông lão trở lại bình thường, có thể nhìn thấy mọi thứ.

Nhưng khi ông lão nhìn thấy người ngồi bên cạnh là Lâm Thanh Diện, không khỏi cau mày: Chàng trai, sao cậu lại đến đây? Tôi không có cho người mời cậu đến, ngay cả địa chỉ mà cậu nói tôi cũng không thể nhớ rõ.

Lâm Thanh Diện không nói gì, quay đầu nói với con trai của ông lão: Đường quy, đan sâm… mọi người có thể đi chuẩn bị những vị thuốc này.

Những vị thuốc này đều là những vị thuốc rất phổ thông, không cần đi mua, ở chỗ tôi đều có Đổng Hoa nói, sau đó anh ta căn dặn thuộc hạ làm theo những gì Lâm Thanh Diện nói, lấy ra những thứ này.

Lâm Thanh Diện tùy ý nhìn, trong lòng thầm thở dài, thật sự không hổ là Thiên Giới, tùy ý lấy ra cũng là một cây đan sâm ngàn năm! Chỉ là những thứ này, thật sự có thể chữa được bệnh cho ba tôi sao? Đổng Hoa có chút lo lắng, dù sao, nếu như có thể dùng những vị thuộc bình thường này có thể chữa khỏi bệnh cho ba, thì anh ta đã làm từ lâu rồi.

Người khác không được, có lẽ, tôi có thể thành công? Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói, âm thầm phóng ra thần niệm, người nhỏ màu vàng từ trong đầu dần dần xuất hiện.

Đám người Đồng Hoa sống ở Thiên Giới, cũng không cảm thấy kỳ lạ với việc tu luyện, vì vậy, thấy Lâm Thanh Diện ra chiêu này, bọn họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Nhắm mắt lại, Lâm Thanh Diện cảm nhận được đặc tính của từng loại thuốc, sau đó, hai tay của anh bắt đầu di chuyển.

Dưới sự hợp tác của người nhỏ màu vàng, quá trình hòa nhập của Lâm Thanh Diện diễn ra vô cùng nhanh.

Cao cấp, thượng đẳng, hơn nữa còn mang theo dược khí nồng đậm.

Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, tùy ý cũng có thể chế tạo ra đan dược cao cấp như vậy, đồ ở Thiên Giới, đúng là thần kỳ.

Đạn dược này có thể cung cấp tất cả những thứ mà trong cơ thể ông cần, trong khoảng thời gian này cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nhớ là không được xem cái gì mà đoán vận mệnh, nếu như những thứ đó có thế, còn cần bác sĩ làm gì? Ông lão nghe thấy những lời nói này đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ta biết Lâm Thanh Diện đang nói gì, sau khi uống thứ thuốc gia vào bụng không cảm thấy cơ thể có chuyển biến tốt, ngược lại càng cảm thấy nghiêm trọng hơn.

Đợi đến khi ông lão muốn tìm Lâm Thanh Diện đến để cứu người, ông ta đã quên mất địa chỉ của Lâm Thanh Diện rồi, ông trời không đối xử tệ với ông, đã để cho ông gặp được chàng trai trẻ này, điều này mới có thể khiến ông thoát được một kiếp nạn.

Ông lão cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Tiểu huynh đệ, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu, nhà tôi cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền, tôi biết các cậu làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì, đều là vì sống qua ngày, tôi không thể để cậu thiệt thòi, đúng không? Đổng Hoa ở bên cạnh khuôn mặt mơ hồ, lắng nghe, anh ta không hiểu ba mình và Lâm Thanh Diện đang nói cái gì, chỉ cần thoáng qua cũng có thể nhìn ra, trước đó bọn họ đã quen biết nhau.

Lục Hân ở bên cạnh khuôn mặt cũng mờ mịt, nhưng thấy bây giờ bệnh nhân đã có thể nói chuyện một cách vô cùng lưu loát, trong lòng cô ta cũng rất vui, ít nhất có thể có được một số tiền không nhỏ.

Đạn dược này của tôi cũng không dễ có được, lấy của ông một nghìn kim tệ, còn có chi phí tối đến tận nhà khám bệnh, lấy của ông hai nghìn kim tệ, tổng cộng và ba nghìn kim tệ, ông cảm thấy có thiệt thòi không? Lâm Thanh Diện không phải là thương nhân có lòng dạ hiểm độc gì, trực tiếp nói ra giá cả, nếu như không phải bây giờ đang thiếu tiền, anh cũng không cần phải vất vả như vậy.

Nếu như trước đây anh gặp phải, có thể chữa thì sẽ chữa, còn về tiền có thể thu hoặc không thu, nhưng bây giờ không thể không lấy.

Dù sao đây cũng là Thiên Giới, tất cả những thứ của anh đều phải làm lại từ đầu.

Ông lão nghe thấy Lâm Thanh Diện nói ra giá cả, lập tức bật cười, Lâm Thanh Diện đúng là không có một chút lòng tham, theo lý mà nói Lâm Thanh Diện nên nhân cơ hội này để bắt chẹt ông ta.

Từng này tuổi rồi, trước đây bản thân cũng từng ngạo mạn, xem thường người khác, cũng từng xem thường Lâm Thanh Diện, bây giờ lại được Lâm Thanh Diện cứu sống, ông lão cảm thấy trả bao nhiêu tiền cũng đáng.

Giá tiền này, cậu đã cứu tôi một mạng, là cảm thấy mạng của tôi không đáng giá hay là y thuật của cậu không đáng giá? Lời nói của ông lão khiển Lâm Thanh Diện cảm thấy mờ mịt, đương nhiên Lâm Thanh Diện không có ý kia, chỉ là cảm thấy mình không nên lấy quá cao.

Như vậy cũng làm trái với ý định ban đầu của mình, ông lão vì muốn tốt cho người khác, ông ta là nhìn bằng mắt và ghi nhớ ở trong lòng, nếu như bình thường không trả một đồng cũng không sao.

Đổng Hoa ở bên cạnh nhìn thấy vậy, vội vàng nói với ông lão: Lẽ nào, ba quen vị huynh đệ này? Có cơ duyên gặp một lần, ba còn hiểu nhầm cậu ấy, con phải học theo vị tiểu huynh đệ này, sự độ lượng của cậu ấy không phải người bình thường có thể có được Lúc ông lão nói chuyện còn mang theo ngữ khí tự trách, nhưng Đồng Hoa nghe xong, rất kinh ngạc, ba anh ta rất ít khi đánh giá cao một người như vậy, hôm nay ba anh ta đánh giá như vậy, nhất định là có điểm đáng để học hỏi.

Thực ra ba của anh ta có chút hiểu nhầm, ngay cả bản thân anh ta cũng hiểu nhầm, Lâm Thanh Diện không biết y thuật, cứu người, chủ yếu là vì Lâm Thanh Diện thực sự quá trẻ, bất kỳ ai đều cũng không tin, một chàng trai trẻ như vậy lại có y thuật tinh vi như vậy.

Ba nói rất đúng, lúc con cho là sức khỏe của ba không được nữa, là anh ấy cứu ba, bây giờ chúng ta bỏ ra một số tiền lớn để cảm ơn vị công tử này, đây là điều đương nhiên Lục Hân ở bên cạnh kéo tay Lâm Thanh Diện, đây là một cơ hội tốt, muốn bao nhiêu tiền, lúc này chỉ cần lên tiếng, chắc chắn bọn họ chắc chắn sẽ đưa.

Lâm Thanh Diện bất lực nhìn Lục Hân, anh đã nói ra giá của mình, nhiều hơn một đồng cũng không muốn, chỉ cần con số kia.

Lục Hân cảm thấy Lâm Thanh Diện đúng là quá cứng nhắc, tốn công cô ấy phải khổ tâm, đã từng nói kết hôn giả xung hỉ, bây giờ người ta tốt cũng không cần xung hỉ.

Lục Hân đột nhiên có chút hối hận, tìm Lâm Thanh Diện đến nói cái gì mà y thuật của Lâm Thanh Diện tốt, sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện ngược lại khiến cô ta kiếm được một số tiền lớn.

Mà thời gian Lâm Thanh Diện ở lại Sơn trang Vong Ưu, còn có vợ của anh đang đợi anh, anh ra khỏi phủ sẽ lập tức trở về, Vong Trần đã nói là muốn đi cùng anh, nên anh người cùng đi.

Vừa đi đến nhà trọ thì nghe thấy trong gương có âm thanh truyền ra, Lâm Thanh Diện lấy gương ra, chỉ nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang gọi anh.

Lâm Thanh Diện, anh vẫn khỏe chứ? Anh đừng qua đây, bọn họ đang giảng thiên la địa võng để đợi anh, em cũng vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ! Trong lời nói của Hứa Bích Hoài tràn đầy sự lo lắng, mà Lâm Thanh Diện thấy trạng thái tinh thần của cô vẫn tốt, nói: Chỉ cần có thể gặp được em, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa anh cũng không sợ, hơn nữa chỉ là thiên la địa võng, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em ra, cứ ở đó đợi anh.

Em có thể thoát ra , nhưng em nghĩ con gái của chúng ta vẫn ở trong tay người khác! Trong lúc Hứa Bích Hoài nói chuyện, biểu cảm vô cùng lo lắng.

Hứa Bích Hoài hận mình không có một chút bản lĩnh nào, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ tốt, còn liên lụy đến chồng… CHƯƠNG 1658: ĐI VÀO SƠN TRANG.

Nhưng cho dù nói gì, Hứa Bích Hoài vẫn tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của Lâm Thanh Diện, cùng Lâm Thanh Diện trải qua biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, chỉ cần Lâm Thanh Diện đến nhất định sẽ có cách cứu mình ra, hơn nữa trên người mình ít nhiều vẫn còn một ít tu vi.

Hứa Bích Hoài thầm nghĩ, chỉ cần có một cơ hội, bản thân sẽ nghĩ cách trốn ra ngoài, bây giờ cô đang có ưu thế rất lớn, chính là người khác không biết cô có tu vị.

Nghe thấy những lời tự trách của Hứa Bích Hoài, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không vui, nói: Em đừng nói như vậy, là anh không bảo vệ tốt cho hai người, là người làm chồng như anh không có bản lĩnh, nhưng em yên tâm, anh hứa với em, con gái sẽ không sao, em cũng sẽ không có chuyện gì, gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ với nhau Lâm Thanh Diện chỉ cần nhìn thấy Hứa Bích Hoài rơi lệ, trong lòng đã vô cùng khó chịu, anh biết Hứa Bích Hoài ở bên cạnh anh thực sự đã chịu quá nhiều uất ức.

Nhưng, từ trước đến nay Hứa Bích Hoài chưa từng nói ra những lời uất ức, cho dù bản thân làm cái gì, cô đối mặt với cái gì, cô đều âm thầm chịu đựng, chưa từng tạo cho Lâm Thanh Diện một chút áp lực nào.

Chỉ cần nghĩ đến những gì mà Hứa Bích Hoài bỏ ra vì mình, mũi Lâm Thanh Diện lại cay cay, Hứa Bích Hoài vội vàng lau nước mắt: Em không khóc nữa, anh đừng khó chịu, anh nói đúng, gia đình chúng ta sẽ tốt, chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, em tin, một chút khó khăn này, cả gia đình chúng ta nhất định có thể vượt qua Đã rất lâu rồi Hứa Bích Hoài chưa gặp Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ mở gương ra, nhìn thấy Lâm Thanh Diện trong gương, cảm thấy thời gian xa nhau thực sự quá nhiều thăng trầm.

Khoảng thời gian này cũng không biết Lâm Thanh Diện đã trải qua những gì, nhưng không cần nói những thứ khác, nhất định là rất mệt, lại phải lo lắng cứu mình và con gái ra, sao có thể không mệt chứ? Cô chỉ cần nhìn thấy Lâm Thanh Diện là muốn khóc, nói với Lâm Thanh Diện có người đi đến, vội vàng cất gương đi, dù sao tối hôm nay Lâm Thanh Diện cũng sẽ đến cứu người, nếu như không ngoài ý muốn, tối hai nay người có thể gặp nhau.

Nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, Lâm Thanh Diện bị bắt thì cũng có thể gặp nhau, trong lòng Hứa Bích Hoài thầm nghĩ, dựa vào tường, nhắm mắt lại.

Tưởng tượng ra cảnh trùng phùng, chỉ cần tu vị của mình có thể nâng cao, thì có thể cùng với Lâm Thanh Diện đi cứu con gái.

Nặc Nặc cũng là một đứa bé rất hiểu chuyện, những người kia sẽ không giết con bé một cách dễ dàng, thực ra nói một cách chính xác là bọn họ không có cái bản lĩnh có thể giết được con bé.

Muốn bắt được Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trừ khi giết chết Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, để đứa nhỏ kia mãi mãi ở trong tay bọn họ.

Chỉ cần Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vẫn còn ở đây, đứa bé kia nhất định sẽ được cứu ra, đây chính là điều mà phe tà phái lo lắng, nghĩ đến chuyện này, chỉ cần đứa nhỏ không gặp nguy hiểm, tất cả đều có thể từ từ tính kế.

Lâm Thanh Diện nói chuyện cùng với Hứa Bích Hoài, tâm trạng của Lâm Thanh Diện tốt hơn rất nhiều, anh thu xếp lập tức đi đến Sơn trang Vong Ưu, thực sự không thể đợi thêm giây phút nào nữa.

Hứa Bích Hoài từ trước đến nay không bao giờ nói chuyện xấu, ai biết được cô ở bên đó chịu những uất ức gì, điều mà anh nên làm bây giờ chính là nhanh chóng cứu Hứa Bích Hoài ra, sau đó cứu con gái ra, cả nhà đoàn tụ.

Vong Trần nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, lại nhìn ra bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, lúc này chính là cơ hội tốt để ra tay.

Mà Lục Hân ở bên cạnh, trong lòng lại không vui, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện chế giễu Lâm Thanh Diện: Lúc nãy anh muốn gấp mười lần người ta cũng đưa, anh vất vả như vậy, sao lại chỉ muốn có một ít tiền như vậy, nhà người ta không thiếu tiền, ngược lại chúng ta đang thiếu tiền, tiền của nhà bọn họ cho chúng ta một chút, cũng không thiệt thòi gì, anh cứu gia chủ nhà người ta một mạng, con người anh quá tốt tính rồi.

Kiếm tiền cũng không có cách này, cô về đi, ở đây không thích hợp với cô, chúng tôi cũng không có năng lực để bảo vệ cô! Lâm Thanh Diện lên tiếng, không chút khách khí nói với Lục Hân, Lục Hân cảm thấy uất ức giống như mình làm sai chuyện gì lớn lắm không bằng, tại sao đàn ông con trai lại đối xử với mình như vậy? Không phải cô ta chỉ nói một câu thôi sao, cô ta vội vàng tự dàn xếp cho mình: Dù sao anh cũng lấy tiền rồi, anh nói lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, vội vàng đuổi tôi đi làm gì, tôi cũng không mang đến phiền phức cho anh, đây không phải còn mang đến công việc kinh doanh cho anh sao? Anh như này có chút qua cầu rút ván, không trường nghĩa nha! Lục Hân nói đến mức cả khuôn mặt tràn đầy sự kiên cường, chính trực, Mạc Niệm bước lên trước lặp lại những lời Lâm Thanh Diện nói: Cô không hiểu ý của anh ấy, ý của anh ấy là cô có nhất thiết phải đi cùng chúng tôi không? Lục Hân, tôi cảm thấy cô ở nhà của mình rất tốt, cứ phải đến đây làm gì? Lúc Lục Hân vừa nhìn thấy Mạc Niệm biến thành một cô gái, còn có chút ngạc nhiên, nhưng nhớ đến bọn họ không phải là người bình thường, biến đi biển lại cũng không có gì kỳ lạ.

Lời nói của Lâm Thanh Diện cô cũng không phải là không hiểu.

Cho dù Lục Hân là con ngốc cũng biết Lâm Thanh Diện có chuyện quan trọng cần phải làm, nhưng mình ở bên cạnh anh cũng không gây trở ngại cho anh.

Hơn nữa, mục đích của cô ta vẫn chưa đạt được, sao có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy, cứ như vậy trở về không phải sẽ bị ông già trong nhà cười nhạo sao.

Tôi sẽ không rời đi, tôi vẫn chưa đạt được mục đích của mình, đã nói rồi muốn tìm một người chồng như ý, không thể tay không trở về, khiến mọi người chê cười! Mà Lâm Thanh Diện đi thẳng ra ngoài, Vong Trần đi cùng Lâm Thanh Diện, ở bên cạnh anh nói: Tôi vừa mới đọc qua chương một của bộ công pháp kia, cũng hiểu được đại khái rồi, nếu như cậu có thời gian, hai chúng ta luyện tập một chút, tối nay không có thời gian, phải đi cứu vợ cậu, ngày mai nhất định phải bớt ra chút thời gian Vong Trần cũng là một nhân vật lợi hại, ông ta hiểu rõ công pháp cũng không phải là chuyện kỳ lạ, Lâm Thanh Diện nhìn Vong Trần, nói: Ông nói không sai, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như vậy, trong lòng chỉ muốn cứu vợ và con gái ra, con gái và vợ tôi không ở cùng nhau, cũng không biết con bé bây giờ thế nào, có người chăm sóc hay không, có được ăn uống hẳn hoi hay không? Có ngủ ngon hay không? Vong Trần ở bên cạnh cười: Tôi cảm thấy cái này cậu không cần lo lắng, con bé nhà cậu rất hiểu chuyện, có thể tự chăm sóc mình, hoàn toàn không có vấn đề gì? Con bé rất hiểu chuyện, không sai, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, bây giờ không ở cùng với mẹ, nhất định sẽ không chịu được Lâm Thanh Diện hiểu rõ, muốn cứu được con gái ra, chỉ có thể lựa chọn nâng cao tu vị của mình.

Hai người bọn họ nói chuyện, đợi đến khi mây đen che mất trắng, hai người cùng nhau xuất phát đi đến Sơn trang Vong Ưu, cho dù đã rất muộn rồi, đèn ở Sơn trang Vong Ưu vẫn còn sáng, giống như đang đợi bọn họ đến vậy.

Vong Trần rất cẩn trọng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào sơn trang Vong Ưu.

Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nhắc nhở ông ta: Thực ra không cần phải như vậy, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần một người đi vào, người khác đã phát hiện ra, bây giờ đang bị người khác nhìn chằm chằm, là một sự tồn tại trong suốt, địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, cẩn thận ứng phó mới đúng CHƯƠNG 1659: CON TIN.

Hứa Bích Hoài đang ở trong một căn phòng tối đen như mực, đợi Lâm Thanh Diện đến cứu mình, cô không biết lúc nào Lâm Thanh Diện sẽ đến, nhưng Lâm Thanh Diện nói đến thì nhất định sẽ đến.

Đúng lúc này có nghe thấy âm thanh mở cửa, cô nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen đi vào, trong tay cầm một bó đuốc, cô cảnh giác nhìn người đàn ông kia.

Anh muốn làm gì? Hứa Bích Hoài hỏi người đàn ông kia, cho dù không sợ, cũng muốn tỏ ra vô cùng sợ hãi, như vậy có thể khiến người đang canh giữ buông lỏng cảnh giác, cho là mình không có bản lĩnh có thể trốn thoát.

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Hứa Bích Hoài, chê cười Hứa Bích Hoài, nói Hứa Bích Hoài đúng là không có tiền đồ.

Không ngờ vợ của tên tiểu tử kia lại yếu đuối như vậy, không có một chút tiền đồ nào, cô xứng với anh ta sao? Người đàn ông mặc đồ đen chỉ thấy Hứa Bích Hoài có chút nhan sắc, Lâm Thanh Diện nhìn trúng Hứa Bích Hoài có lẽ cũng là vì nhan sắc của Hứa Bích Hoài, ngoại trừ nhan sắc, thật sự là không còn gì nữa.

Tôi có xứng với anh ấy không, không đến lượt anh lên tiếng, dù sao trong lòng của chồng tôi cũng chỉ có một mình tôi, nếu như các người dám làm hại đến tôi, anh ấy nhất định sẽ róc da rút gân mấy người! Hứa Bích Hoài nói rất mạnh, người này qua đây nhất định muốn đưa mình ra, có thể uy hiếp Lâm Thanh Diện, nhất định là Lâm Thanh Diện đã đến.

Đây là phán đoán trong lòng của Hứa Bích Hoài, cô nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông mặc đồ đen cười một cách thâm sâu: Là ai róc da rút xương ai còn chưa biết, cô đừng nói một cách quá tự tin như vậy, hôm nay cả nhà các người đều không thể đi, để cho các người đoàn tụ trên đường xuống suối vàng! Thực ra ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài biết sẽ không có một ngày được sống một cách yên ổn, nhưng ở bên cạnh một người anh hùng như vậy, cho dù bản thân hi sinh vì anh cũng không phải là chuyện lớn gì.

Những lời mà người này nói cũng quá ngông cuồng rồi, còn chưa bắt đầu, bọn họ đã tự tin như vậy, có thể giết chết cả nhà mình sao? Hứa Bích Hoài cảm thấy cũng không có gì, nhìn người đàn ông mặc đồ đen, đột nhiên bật cười: Giống như anh nói, nếu như cả nhà chúng tôi có thể đi cùng nhau, trên đường xuống suối vàng cũng không đơn độc, có gì phải đau lòng chứ? Bây giờ trong lòng của Hứa Bích Hoài chỉ có một suy nghĩ chính là mau chóng gặp mặt Lâm Thanh Diện, không biết tình hình hiện tại của Lâm Thanh Diện thể nào, ở bên ngoài Lâm Thanh Diện nhất định cũng sẽ giống như mình, chỉ muốn có thể gặp mình! Hứa Bích Hoài bị người đàn ông mặc đồ đen đưa đi, thực ra người đàn ông mặc đồ đen này rất muốn xem xem, lúc Lâm Thanh Diện đối mặt với việc tính mạng của vợ mình bị đe dọa sẽ lựa chọn thế nào? Anh ta chỉ biết Lâm Thanh Diện trọng tình trọng nghĩa, nhưng muốn Lâm Thanh Diện hi sinh tính mạng của anh để đổi lấy mạng của vợ mình, điều này dường như không thể nào.

Người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nở một nụ cười thâm thúy, dáng vẻ như đang xem trò vui, nhìn người phụ nữ đang bị anh ta khống chế, đúng là vô số anh hùng đều vì mỹ nữ mà khom lưng.

Hai người Lâm Thanh Diện và Vong Trần ở bên ngoài, không gặp một ai, chỉ là bất cứ lúc nào đều chú ý đến động tĩnh xung quanh, rất rõ ràng xung quanh có rất nhiều người mai phục.

Lâm Thanh Diện có chút hổ thẹn nhìn Vong Trần: Thực ra ông không nên đến đây, đây là chuyện riêng của tôi, nếu như liên lụy đến ông, tôi mới thật sự là tội ác đầy trời! Tôi và cậu là huynh đệ, hơn nữa trước đó chúng ta đã nói rồi, cậu có chuyện gì tôi nhất định phải giúp đỡ, cái này cũng là tôi đã đồng ý với cậu, nếu như tôi nuốt lời, sau này sao tôi còn có thể ở lại cái Thiên Giới này nữa? Vong Trần lời lẽ đanh thép nói, Lâm Thanh Diện có thể giao bí kíp cho ông ta, chứng minh Lâm Thanh Diện tin tưởng ông ta, có tình bạn sâu đậm như vậy, chỉ bỏ ra một chút, có là gì chứ.

Lâm Thanh Diện nở một nụ cười cảm kích, thực ra trên con đường này anh gặp được quá nhiều người tốt, nếu như không phải bên cạnh có quý nhân giúp đỡ, thì không thể từng bước đi đến vị trí như bây giờ.

Tôi muốn nói với ông một câu, ông chính là người huynh đệ cả đời này của Lâm Thanh Diện tôi Lúc đầu Lâm Thanh Diện cho là giữa mình và Vong Trần mãi mãi khác nhau một trời một vực, không có sự trùng hợp nào, bởi vì thực lực của Vong Trần và mình thực sự chênh lệch quá lớn.

Nhưng bởi vì một quyển bí kíp đã kéo mối quan hệ của hai người gần lại với nhau, điều này rất đáng giá.

Trong lúc hai người anh một cầu, tôi một câu, bảy tám người đã xuất hiện xung quanh Lâm Thanh Diện, bao vây bọn họ lại.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy bọn họ, khẽ cười, vẻ mặt phức tạp: Lúc trước mấy người đã thua trong tay tôi, bây giờ vẫn không cam lòng sao, thực ra lúc trước, tôi cũng đoán được các người có thể sẽ ra tay với người nhà của tôi, chỉ là không ngờ lúc đó mấy người không nói gì, lại ẩn núp kỹ như vậy.

Tên cầm đầu nhìn thẳng vào Lâm Thanh Diện nói: Bây giờ con gái của mày đang ở trong tay bọn tao, mày cảm thấy mày còn có thể ngông cuồng được sao? Trước mắt mày chỉ có hai con đường, một là cùng bọn tao cá chết rách lưới, con gái và vợ của mày không có cơ hội sống sót, thứ hai là tự phế võ công và tất cả tu vi của mình, bọn tao sẽ suy nghĩ, giữ lại cho mày một mạng! Lâm Thanh Diện không phải là đồ ngốc, cho dù bản thân có phế bỏ hoàn toàn tụ vi của mình, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho mình, bọn họ vốn dĩ là loại người không đáng tin.

Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ là con gái của anh, đồ ngốc cũng biết phải giết chết anh, để loại bỏ hậu họa sau này, còn có mối thù trước đây, nếu như bọn họ không báo được thù, trong lòng cũng sẽ không cam lòng.

Vong Trần ở bên cạnh nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Lời nói của phe tà giáo không thể tin được, cậu đừng để trúng kết Tôi biết, vốn dĩ cũng không định tin tưởng lời nói của bọn họ, không phải mới chỉ qua lại một hai lần, trước đây cũng đã từng gặp nhau! Vong Trần không hề biết Lâm Thanh Diện đã từng giao đấu với 8 người này, nhưng thế trận của bọn họ thật sự rất lợi hại, Vong Trần cũng nghe những lời đồn đại bên ngoài, hôm nay có thể trải nghiệm một chút, cũng rất kích thích.

Chuyện lật lọng, là chuyện thường thấy trong chúng ta, các người đã từng giao đấu, tôi cũng không cần nói nhiều, anh nhất định sẽ hiểu Vong Trần xem thường mấy người này, chỉ cần ở giữa thiểu một người, trận pháp sẽ không có cách nào phát huy được uy lực lớn nhất, nếu như tấn công từng người trong số bọn họ sẽ là làm chơi ăn thật.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện đặt trên 8 người kia, quét qua một vòng, anh nhìn xung quanh, không có bóng dáng của Hứa Bích Hoài, ít nhất bây giờ có lẽ phải đảm bảo được sự an toàn của Hứa Bích Hoài mới được.

Các người ra điều kiện với tôi, nhưng tôi không hề nhìn thấy hình bóng của vợ tôi, có phải nên để tôi nhìn thấy người trước, tôi mới biết các người có lừa tôi không, vợ của tôi có ở trong tay mấy người không, tôi không biết, tại sao tôi phải đồng ý với điều kiện của mấy người chứ? Lời nói của Lâm Thanh Diện rất có đạo lý, tám người nhìn nhau người, đã biết được Lâm Thanh Diện sẽ nhắc đến chuyện này, sớm đã có chuẩn bị, vỗ tay một cái, ở trong một cái cửa đá cách đó không xa, cửa đá từ từ được mở ra, người đàn ông mặc đồ đen áp giải Hứa Bích Hoài đi ra.

Lúc Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện có chút kích động, nhưng không biểu hiện ra, cô có khả năng chạy thoát, có thể bảo vệ mình, chỉ cần đến được bên cạnh Lâm Thanh Diện, tất cả sẽ dễ xử lý hơn nhiều! CHƯƠNG 1660: TỰ PHẾ BỎ TU VI.

Lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài, trong lòng có một loại cảm giác cửu biệt trùng phùng, có chút cảm động, nhưng mà vẫn không bước lên.

Chỉ cần thấy hiện tại Hứa Bích Hoài bình an, mình đã có thể yên tâm rồi, Hứa Bích Hoài có năng lực chắc hẳn là những người nơi này không biết đâu.

Lúc này tên lão đại cầm đầu trong tâm tên đàn ông đó lại nói: Thằng nhóc kia, người mày muốn gặp mày cũng đã gặp được rồi, có phải mày nên đồng ý điều kiện của chúng tạo.

Nếu như mày tự phế bỏ tu vi của mình, vậy thì mày có thể an toàn mang vợ của mày về, có một cuộc sống yên ổn như cũ, bao gồm cả con gái của mày, nhưng mà nếu như mày không đồng ý, chỉ sợ là mày không còn mạng nữa.

Lúc nói chuyện, có một thanh kiếm dài chống đỡ ở bên cổ của Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài trực tiếp hung dữ nhìn người áo đen, tức giận nói: Anh phải cẩn thận một chút, nếu như tôi bị thương, các người cũng sẽ không có con tin, đến lúc đó các người dùng cái gì để nói điều kiện với chồng tôi? Lời nói của Lâm Thanh Diện để Hứa Bích Hoài cảm thấy yên tâm, bọn họ đều không phải là đối thủ của mình.

Hứa Bích Hoài cười nhạo một tiếng, ở thời điểm này đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết còn nói lời tâm tình.

Em chưa từng nghi ngờ thực lực của anh, đương nhiên em cũng tin tưởng anh có thể cứu được em, chỉ là bọn họ như thế này thật sự làm cho anh cảm thấy phiền lòng Vong Trần có chút không hiểu nhìn Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: Rốt cuộc là cậu dự định làm như thế nào vậy, dù sao thì bây giờ vợ của cậu cũng đang ở trong tay bọn họ, nếu như hành động bồng bột, có lẽ là vợ của cậu sẽ thật sự mất mạng, tôi tin tưởng là vợ của cậu không hy vọng chuyện như vậy xảy ra đầu, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ Lâm Thanh Diện trực tiếp nói suy nghĩ của mình ra: Vợ của tôi không yêu đến mức không thể ra gió như vậy đâu, tôi cũng không dễ đối phó như vậy, một lát nữa tôi sẽ đến đó làm con tin cho bọn họ, vào trong tay của bọn họ, bọn họ muốn làm như thế nào cũng được, đến lúc đó ông cứu vợ tôi ra ngoài, nhanh chóng dẫn cô ấy về nhà là được rồi, tất cả những chuyện ở đây cứ để tôi đối phó là được.

Lâm Thanh Diện dự định như vậy, nhưng mà biết như thế này có chút không thật, thế nhưng mà trước mắt cũng chỉ có biện pháp này mà thôi, tám người áo đen này cũng không phải là kẻ ăn chay.

Tên đại ca cầm đầu nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng vô cùng không thoải mái, trực tiếp nói với anh: Mày cũng đừng có dở trò gì với bọn tao, nếu không thì tao cũng không cam đoan vợ của mày có thể sống được bao lâu đâu.

Bọn mày lợi hại như vậy, nhưng mà cũng đã thua vào tay tạo một lần, đang lấy việc công báo thù riêng à? Vợ của tao không hận thù gì với bọn mày, bọn mày có giết cô ấy cũng không giúp đỡ được bọn mày bao nhiêu.

Muốn giết thì giết tao là được, tạo đến làm con tin cho bọn mày, bọn mày phải thả vợ của tạo ra, bọn mày thấy như vậy có được không? Chuyện này hoàn toàn không có chỗ xấu gì đối với bọn mày, chẳng lẽ bắt tạo không phải là mục đích cuối cùng của bọn mày à?.

Tám người áo đen nhìn nhau, chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thật là một điều kiện có sức hấp dẫn quá lớn, một lòng chỉ muốn bắt lấy Lâm Thanh Diện, bởi vì trước đó chịu thiệt thòi bởi Lâm Thanh Diện, một lòng muốn báo thù, nhưng mà cái này không lợi hại bằng việc Lâm Thanh Diện tự phế bỏ tu vị của mình.

Nếu như Lâm Thanh Diện tự phế bỏ tu vi, còn không phải là để bọn họ muốn làm như thế nào thì làm như thế đó à.

Thằng nhóc đó, mày đừng có ra vẻ với tạo, mày tranh thủ phế bỏ tu vi của mày đi, chỉ có như thế này thì bọn tạo mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của vợ mày Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không sợ hãi một chút nào, cô cảm thấy có chút tự trách vì mình đã trở thành con tin để bọn họ uy hiếp Lâm Thanh Diện.

Các người muốn chồng tôi tự phế tu vi, căn bản không có khả năng, bởi vì lời của các người nói không tin được, nếu như anh ấy tự phế bỏ tu vi mà các người không bỏ qua cho tôi, vậy thì các người tính như thế nào? Tới lúc đó làm thịt làm cá người khác còn không phải người khác muốn như thế nào thì làm như thế đó, làm gì có quyền nói chuyện.

Lâm Thanh Diện đứng ở một bên trực tiếp phụ họa: Vợ tao nói không sai, tạo vào trong tay của bọn mày tùy ý để bọn mày khống chế, tạo cảm thấy như thế này còn đáng tin hơn một chút, còn muốn tự phế tu vi thì không hiện thực cho lắm, bọn mày không đáng tin, cũng không phải là lần đầu tiên Bây giờ đang đối mặt trao đổi điều kiện, Vong Trần từ từ mất hết kiên nhẫn, hiện tại làm việc không thể lỗ mãng được, tất cả đều phải bàn bạc kỹ càng.

Lâm Thanh Diện không phải là người ngu, nhất định có tính toán của mình, mà ánh mắt của Lâm Thanh Diện trực tiếp nhìn chòng chọc vào người áo đen đang khống chế Hứa Bích Hoài, tu vi của người đó trông có vẻ không cao, cũng không đủ nhanh nhẹn.

Trực tiếp nói với Vong Trần ở bên cạnh: Một lát nữa tôi xử lý cái người đang khống chế vợ tôi, ông khống chế tám người này giúp cho tôi, có vấn đề gì không? Vong Trần có chút lo lắng, hỏi Lâm Thanh Diện: Cậu xác định làm như vậy hả, một khi có sai sót gì đó, đao kiếm không có mắt, vợ của cậu coi như gặp nguy hiểm rồi Nhất định phải làm như vậy, không còn biện pháp khác Lâm Thanh Diện đang tính toán trong đầu khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ của Hứa Bích Hoài, anh có đủ thời gian để giật lấy Hứa Bích Hoài từ trong tay của người áo đen đó.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Anh về đi, anh không cần phải cứu em đâu, bọn họ cũng không dám giết em, nếu như muốn giết em, anh lại báo thù cho em, để bọn họ không đạt được mục đích.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện nhíu mày, thật ra trong lòng của Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy phức tạp, hai người bọn họ làm bạn gắn bó với nhau đi đến hiện tại hoàn toàn không dễ dàng, lần này cho dù Lâm Thanh Diện không cứu mình mình cũng sẽ không oán hận.

Nhưng mà tám người kia lại không có nhiều kiên nhẫn như thế, tên đại ca trực tiếp ra lệnh cho cái tên đang khống chế Hứa Bích Hoài đưa Hứa Bích Hoài đến trước mặt của anh ta, anh ta muốn để Lâm Thanh Diện nhìn xem dáng vẻ tiều tụy của Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện lấy một gói bột sương mù từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra, kêu Vong Trần chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp ném lên trên không trung, bột bay tung tóe, vội vàng không kịp chuẩn bị làm cho người xung quanh lâm vào bối rối.

Nhưng mà cũng chỉ có hai giây, Lâm Thanh Diện liền trực tiếp đánh bại cái tên đang khống chế Hứa Bích Hoài, còn chưa đưa Hứa Bích Hoài đến nơi an toàn thì Hứa Bích Hoài lại rơi vào trong tay của tên đại ca cầm đầu một lần nữa.

Chiêu thức giống nhau chỉ cần dùng một lần là được rồi, dùng hai lần, mày coi bọn tạo là đồ ngu hết hả? Tên đại ca cầm đầu trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cắn răng, xem ra lúc này là mình đã tính sai rồi, anh vốn dĩ cho rằng sau khi Vong Trần ra tay thì tám người này sẽ tập trung để đối phó với Vong Trần, không ngờ tới là bọn họ còn tấn công đối phó mình.

Xem ra là tốc độ của mày vẫn rất nhanh, là do tạo đã tính sai rồi.

Lâm Thanh Diện giống như cười mà không phải cười nhìn tên đại ca cầm đầu, Vong Trần cùng với bảy người khác đang đánh nhau, không có thời gian nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Hiện tại mày không có tư cách để bàn điều kiện với tao, Lâm Thanh Diện, tính mạng của vợ mày phụ thuộc vào suy nghĩ của mày, mày phải suy nghĩ cho cẩn thận, tạo cho mày mấy chục giây Lâm Thanh Diện nói thẳng: Không cần phải đếm đâu, tạo đồng ý với điều kiện của mày, chỉ cần mày thả vợ của tạo ra, mày nói cái gì tao cũng đồng ý Trong lòng Hứa Bích Hoài chua xót nhìn Lâm Thanh Diện: Vất vả lắm mới có thể đi đến ngày hôm nay, nếu anh thật sực phế bỏ tu vi, đây không phải là làm người khác hài lòng hả? Em mang theo con gái của mình đi cùng anh để phát triển sự nghiệp của anh, chứ không phải để anh phế bỏ tu vi của mình.

Lâm Thanh Diện, em biết là anh đối xử tốt với em, nhưng mà nếu như anh thật sự làm như vậy, thế thì hy sinh mấy năm nay của chúng ta coi như bỏ phí rồi.

Lâm Thanh Diện không quan tâm, cười một tiếng nói: Không có em thì không có anh của ngày hôm nay, vợ à, anh không thể bỏ rơi em được.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License