con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1661: KHÔNG ĐƯỢC HÁO CHIẾN.

Hứa Bích Hoài có chút nóng nảy, sợ là Lâm Thanh Diện sẽ thật sự làm như vậy, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: Em không cho phép, em tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy, nếu như anh làm như vậy thì em sẽ không sống nữa.

Nếu như anh thật sự phế bỏ tu vi, ai sẽ đi cứu con gái chúng ta, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ đây, đắc tội với nhiều người như vậy, anh muốn kẻ thù đều tìm tới cửa giết chúng ta hết hả? Lâm Thanh Diện căn bản không lo được nhiều như vậy, hiện tại anh chỉ cần Hứa Bích Hoài bình an, có Vong Trần ở đây, cho dù bọn họ có bản lĩnh lớn bằng trời đi nữ, chỉ cần Hứa Bích Hoài đến chỗ Vong Trần, bọn họ liền không có biện pháp làm tổn thương Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện đã bắt đầu vận công, anh đang xua tan linh khí trong thân thể mình, Hứa Bích Hoài ở một bên trực tiếp khóc lên.

Tên đại ca cầm đầu dường như không nghĩ tới Lâm Thanh Diện có thể làm như vậy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông yêu một người phụ nữ lại đến mức độ này, nguyện ý từ bỏ cả tu vi của mình.

Đối với những người tu hành như bọn họ mà nói, tu vi chính là mạng sống, cách làm này của Lâm Thanh Diện không thể nghi ngờ gì đó chính là đang dùng mạng sống của mình để đổi mạng sống của người phụ nữ này.

Đứng bên cạnh chế giễu Hứa Bích Hoài: Thật ra thì cô có phúc lớn lắm đó, có một người đàn ông yêu cô như thế, cô nói xem sau khi nó không có tu vi thì sẽ như thế nào? Ánh mắt của Hứa Bích Hoài đỏ rực, nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt, cho dù cô có khuyên ngăn như thế nào Lâm Thanh Diện cũng không chịu nghe.

Cô trực tiếp hỏi tên đại ca cầm đầu: Cho dù anh ấy thật sự phế bỏ tu vi, anh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi có đúng không? Tôi chưa từng nhìn thấy vợ chồng nào thắm thiết như các người, nếu như cậu ta thật sự phế bỏ tu vi của mình, tôi có thể cân nhắc thả cô với cậu ta, bởi vì một người không có tu vi đối với chúng tôi mà nói căn bản cũng không có bất cứ sự uy hiếp nào, chỉ sợ là con gái của cô thì không thể.

Lúc tên đại ca cầm đầu nói chuyện lại mang theo ánh mắt đắc ý, hiện tại Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chính là con mồi của bọn họ, đã vào trong tay, tùy ý bọn họ điều khiển.

Vong Trần đứng ở một bên nhìn Lâm Thanh Diện, thật ra tu vi vẫn còn chưa bắt đầu phế đi, chỉ là mới chuẩn bị bước đầu, chỉ có chuẩn bị xong rồi thì mới có thể phế bỏ tu vi trong chớp mắt.

Nói cái gì Vong Trần cũng không thể nhìn Lâm Thanh Diện làm như vậy, anh còn có con gái cần phải cứu, nếu như quả thật như vậy, thế thì sau này lấy gì để hành động đây? Không bằng cứ trực tiếp giết chết Hứa Bích Hoài, để Lâm Thanh Diện mất đi tưởng niệm, như thế này Lâm Thanh Diện cũng sẽ báo thù cho Hứa Bích Hoài, một lòng tu hành, không có Hứa Bích Hoài, ít nhất là giữa hai người bọn họ vẫn còn có một đứa con gái, cũng có chỗ dựa tinh thần.

Nhưng mà nếu như Lâm Thanh Diện phế đi rồi vậy thì thật sự không còn gì nữa.

Vong Trần nghĩ đến đây, dứt khoát đánh một quyền qua, tên đại ca cầm đầu không ngờ tới Vong Trần sẽ ra tay, bọn họ lại đánh nhau một lần nữa, bảy người khác thì đối phó với Vong Trần.

Lâm Thanh Diện ở một bên tâm trạng có chút không tập trung, nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở trạng thái này, tên đại ca cầm đầu rất đắc ý, lúc này tấn công Lâm Thanh Diện, đây chính là lúc Lâm Thanh Diện yếu ớt nhất, tuyệt đối sẽ có được phần thắng.

Đánh một chưởng về phía Lâm Thanh Diện, mà đúng lúc này phía sau của anh ta đã chịu một chưởng trước, Dao Trì với bộ đồ đỏ xuất hiện trực tiếp bảo vệ Hứa Bích Hoài đằng sau lưng mình.

Cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện rất không có tiền đồ, lại vì một người phụ nữ mà phế bỏ tu vi của mình, nhưng mà đây cũng chính là tình yêu trung trinh không thay đổi, cô ta rất ghen tị nhưng mà lại không thể có được.

Anh bị điên rồi hả, anh thế mà lại làm như vậy, anh biết rất rõ cho dù anh có phế tu vi rồi thì hắn ta cũng sẽ không có khả năng bỏ qua cho anh, anh vẫn muốn đánh cược một phen, anh cảm thấy có phần thắng bao nhiêu? Lúc này Lâm Thanh Diện đã dừng tay lại, Hứa Bích Hoài không nói hai lời liền nhào vào trong ngực của Lâm Thanh Diện, không ngừng đánh vào ngực của Lâm Thanh Diện.

Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ, anh vì em như vậy là không đáng đâu, chúng ta vẫn còn có một cô con gái, cho dù em không còn nữa thì ít nhất vẫn còn có con gái mà, có đúng không? Bởi vì có em mới có con gái, nếu như không có em thì con gái từ đâu tới? Lâm Thanh Diện lại ôm chặt Hứa Bích Hoài, một người đàn ông to lớn trong lòng lại cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ bừng thiếu chút nữa là đã rơi nước mắt.

Đại ca cầm đầu nhìn Dao Trì, trong lòng không can tâm nói: Từ lúc nào mà cô Dao Trì lại thích quan tâm mấy chuyện rảnh rỗi như vậy? Bọn họ là bạn của tôi, anh đứng đối lập với bọn họ tức là đối lập với tôi, anh nói xem cái này có còn coi là quan tâm chuyện tào lao nữa không? Dao Trì đi đến bên cạnh Vong Trần, dự định hợp lực với Vong Trần loại trừ tám người này, tên đại ca cầm đầu biết thân phận của Dao Trì, đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lần này bỏ qua cho Lâm Thanh Diện đơn giản như thế, bọn họ không cam tâm, thật sự là ăn trộm một con gà không được còn mất một nắm gạo.

Dao Trì cười một tiếng, liếc mắt nhìn tám người bọn họ: Nghe nói trận pháp của các người rất lợi hại, tôi còn chưa thử qua, xuất trận pháp của các người ra đi, tôi xem xem là rốt cuộc nó lợi hại bao nhiêu, có phải là tôi có thể trực tiếp ra khỏi trận pháp của các người không.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đứng dậy, nhưng mà cũng không có thời gian nói nhảm với bọn họ, Hứa Bích Hoài đã đứng bên cạnh anh, hiện tại trong tay của bọn họ không còn con tin, đương nhiên đã mất đi quyền nói chuyện.

Con gái của tao đang ở đâu? Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi.

Dao Trì có thể xuất hiện kịp thời như thế này là được Lâm Thanh Diện nhắc nhở, phải biết tình hình gần đây của Hứa Bích Hoài, không nghĩ tới một đường đến đây đúng lúc gặp phải loại tình huống như thế này.

Bởi vì cái gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, từ xưa đến nay chính tà không nằm cùng một phe, cô ta cũng không sợ đắc tội với người của tà phái, dù sao thì không đắc tội cũng là đắc tội, đã sớm như nước với lửa, bề ngoại duy trì hòa bình không có lợi ích gì hết.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi Nặc Nặc, tên đại ca cầm đầu nói: Con gái của mày đương nhiên không ở đây rồi, thằng nhóc kia, mày có bản lĩnh lắm đó, không ngờ tới là cường giả ở Thiên Giới còn đứng ở bên phía của mày.

Trong lời nói mang theo sự ghen ghét nồng đậm, Lâm Thanh Diện cười lạnh: Từ xưa đến nay tà không ép chính, chắc chắn là tà phái sẽ không có kết quả tốt, đến cùng cũng chỉ là một kết thúc thất bại mà thôi, chuyện này không có bất kỳ lo lắng gì hết, nếu như bọn mày cứ chấp mê bất ngộ, chỉ sợ là kết quả cũng chỉ có một một là chết.

Lâm Thanh Diện biểu thị bên cạnh mình có người giúp đỡ, đó là bởi vì anh có trái tim chính nghĩa trừ gian giúp kẻ yếu, mà không phải là người ức hiếp kẻ yếu làm đủ trò xấu xa.

Dao Trì nhíu mày hỏi Lâm Thanh Diện: Bây giờ cậu định làm cái gì vậy, con gái của cậu đang ở chỗ an toàn, nhưng mà bây giờ không thể cứu ra được.

Giọng nói của Dao Trì rất nhỏ, Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này thì có chút mất mát, nhìn tình huống của Hứa Bích Hoài, tình trạng của cô không tốt là bao, cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt, huống hồ gì vợ chồng xa nhau mới gặp lại, lời nên nói vẫn còn chưa nói hết.

Lâm Thanh Diện vẫn không nói gì, Vong Trần lại lên tiếng nói: Người tà phái rất nhiều, chỉ cần bọn họ phóng tín hiệu tới nơi này thì sẽ có một đống lớn người tà phái tới đây, chúng ta không thể chiến đấu được, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Anh à, muốn cứu con gái thì cần phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta về trước đi có được không? Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nói, hành động lúc nãy của Lâm Thanh Diện thật sự làm cô cảm thấy sợ hãi, cô không muốn Lâm Thanh Diện phải bị tổn thương một chút nào.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu đồng ý.

Lúc chuẩn bị rời đi, Dao Trì đứng ở nơi cao nhất ở sơn trang vong ưu, nói: Ngày hôm nay bản cô nương còn có việc, không so đo nhiều với các người, nhưng mà sau này nếu như để tôi nhìn thấy các người lại ức hiếp bạn của tôi thì tôi sẽ không khách khí đâu.

  CHƯƠNG 1662: VÕ ĐÀI.

Dao Trì nói, Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, Dao Trì giúp Lâm Thanh Diện rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời để Lâm Thanh Diện không biết phải báo đáp như thế nào.

Cho dù người của tà phái không đáp ứng thì cũng không có cách nào khác, Dao Trì cũng không phải là người dễ nói chuyện, mặc kệ thực lực hay là về địa vị thân phận, bọn họ đều không thể so sánh với Dao Trì.

Dao Trì cùng với bọn người Lâm Thanh Diện đến khách sạn, lúc đến khách sạn Dao Trì dặn dò Lâm Thanh Diện nhất định phải chăm sóc cho Hứa Bích Hoài thật tốt, vợ chồng vất vả lắm mới gặp mặt nhau, cái gì cần nói cứ nói hết đi.

Hứa Bích Hoài dựa ở trong ngực của Lâm Thanh Diện, đúng là trạng thái không tốt chút nào hết, Dao Trì cũng không ở lại trong khách sạn, dù sao thì hai vợ chồng nhỏ người ta gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, thời gian dài như vậy, trải qua khoảng thời gian trắc trở vất vả lắm mới có thể gặp nhau.

Còn có một chuyện cứ luôn quanh quẩn ở trong lòng của Dao Trì, đó chính là lúc này Nặc Nặc vẫn còn đang bị bắt, tình huống rất nguy cấp.

Vốn dĩ năm đó là do mình đã thả cái tên kia ra, nếu như sai lầm năm đó lại liên lụy cho người dân trên thiên hạ, đó chính là do Dao Trì mình không đúng.

Dao Trì biết là mình không thể ngồi yên chờ chết, nếu không thì chính là cho đối phương cơ hội.

Hứa Bích Hoài ngủ rồi, Lâm Thanh Diện lại đi tìm Dao Trì, đúng lúc Dao Trì đang muốn rời khỏi.

Cô lại muốn đi đâu nữa vậy, không ở trong khách sạn hả? Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn Dao Trì, hiện tại Hứa Bích Hoài đã được cứu ra, người duy nhất chưa được cứu đó chính là Nặc Nặc.

Dao Trì cũng đã nói hiện tại muốn cứu Nặc Nặc căn bản cũng không dễ dàng như vậy, Lâm Thanh Diện không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

May mắn là Vong Trần đã hiểu một phần bí tịch, chỉ cần có thể học hết tất cả các công pháp trên bí tịch, sau này muốn cứu con gái cũng dễ dàng hơn.

Dao Trì cười một tiếng, nói: Vợ của cậu vừa mới trở về, cậu đến nói chuyện với tôi không sợ cô ấy ghen hả, cậu nhìn đi, hiện tại chỉ có hai người chúng ta mà thôi, có phải sẽ bị người khác hiểu lầm không đây? Vợ của tôi không phải là người như vậy, Dao Trì cô nương định đi đâu vậy? Dao Trì nhún vai, nói: Cậu phải biết là hiện tại con gái cậu không còn đơn giản là con gái của cậu nữa rồi, mà là bảo vật ở Thiên Giới chúng tôi, trên người của con bé có thể hội tụ thiên phú, tiến hành tu luyện hoàn toàn có thể loại trừ tà phái, cũng chính là như vậy cho nên người của tà phái mới dòm ngó đến thiên phú trong cơ thể của Nặc Nặc, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu con gái của cậu ra.

Vốn dĩ Dao Trì không quan tâm đến chuyện này, nhưng mà chuyện này không thể thoát khỏi quan hệ với cô ta, cô ta cũng không thể mặc kệ được.

Nghe thấy Dao Trì nói như vậy, Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhưng mà Dao Trì nói đúng, sự tồn tại của tà phái căn bản là không hợp lý, sẽ không làm việc tốt cho Thiên Giới, ngược lại còn toàn làm điều xấu.

Nếu như có thể loại trừ đại ca của tà phái, đó chính là chuyện tốt tạo phúc cho bách tính.

Lâm Thanh Diện muốn nói cảm ơn, tính tình của Dao Trì vốn dĩ rất thoải mái, không đợi Lâm Thanh Diện nói xong liền trực tiếp đi khỏi.

Lâm Thanh Diện tiếp tục đi vào trong phòng.

Bọn người Mạc Niệm rất biết điều, nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở cùng một chỗ, bọn họ lại đi mướn một căn phòng khác.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Mạc Niệm, cô ngạc nhiên hỏi Lâm Thanh Diện: Cô gái đó chính là đứa nhỏ Mạc Niệm đó hả? Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: Cũng là bởi vì cứ có người gọi cô ấy là con nít, trong lòng của cô ấy cảm thấy không thoải mái, cho nên mới không tiếc hao phí tinh lực của mình mà lớn lên.

Là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, như thế này cũng không tệ.

Lâm Thanh Diện, chỉ là con gái của chúng ta… Hứa Bích Hoài nói rồi lại nghẹn ngào, Nặc Nặc là một cô bé vô cùng hiểu chuyện, cũng không biết sau khi mình đi rồi Nặc Nặc sẽ sống như thế nào, những người đó sẽ đối phó với Nặc Nặc như thế nào.

Anh đã nói rồi, anh sẽ không để con gái của chúng ta xảy ra chuyện gì, huống hồ chi hiện tại người không hi vọng Nặc Nặc xảy ra chuyện không phải một mình anh, còn có những người khác nữa.

Lâm Thanh Diện nhớ tới lời nói của Dao Trì, phát hiện mình không phải chiến đấu đơn độc, trong lòng cũng không cảm thấy gánh nặng.

Hứa Bích Hoài còn muốn nói cái gì đó, Lâm Thanh Diện biết chắc chắn là chuyện của con.

Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài ở trong ngực, nói: Vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, anh tin tưởng là không bao lâu nữa một nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ thôi.

Hứa Bích Hoài im lặng gật đầu, dựa trong vòng tay kiên cố của Lâm Thanh Diện, cho dù lúc nào đi nữa cô vẫn luôn lựa chọn tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện… Mạc Niệm và Câu Lân ở cùng một căn phòng, Câu Lân hỏi Mạc Niệm: Cô quen biết với chủ nhân của tôi từ khi nào vậy? Lúc còn ở Trái Đất, thôi bỏ đi, nói với ngươi ngươi cũng chưa chắc biết chỗ đó đâu, ta có nói cũng vô ích thôi.

Mạc Niệm cảm thấy hiện tại có nói cái gì với Câu Lân, Câu Lân cũng không biết.

Ngược lại là bây giờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ở cùng nhau, Mạc Niệm cảm thấy mình giống như là bị thất sủng, Câu Lân bất mãn nói: Cô cũng không nói mà sao biết là tôi không biết chứ? Ta quen biết với Lâm Thanh Diện còn là bởi vì con thú cưỡi của Lâm Thanh Diện, cũng không lớn hơn ngươi là bao, có điều hung dữ hơn ngươi rất nhiều.

Câu Lân nhíu mày, nếu như không phải Mạc Niệm nhắc tới, nó còn không biết Lâm Thanh Diện còn có một con thú cưỡi khác, bỗng nhiên cũng có một loại cảm giác mình bị thất sủng.

Mạc Niệm nhìn bộ dạng của Câu Lân, không khỏi buồn cười nói: Không đến mức đó đâu, nhưng mà ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, cho dù Lâm Thanh Diện sẽ trở về nhưng mà cũng sẽ không mang theo ngươi đâu.

Câu Lân không biết Mạc Niệm có ý gì, nhưng mà nghe thấy dường như Mạc Niệm cũng không có ý định muốn nói gì đó với mình, khinh thường nói với Mạc Niệm: Có mang tôi theo hay không cũng không quan trọng, cô nói mấy cái này với tôi là có ý gì vậy? Ta cũng chỉ nói những điều mà ta biết cho nghe thôi, không có ý gì khác hết, không phải là ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn ngươi đó chứ? Mạc Niệm lười biếng dựa trên đầu giường nhìn Câu Lân.

Bây giờ Câu Lân giống như là một con chó con đang bị tức giận, trước đó Mạc Niệm ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, hiện tại Hứa Bích Hoài lại ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, nó không phải cứ đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng người ta.

Mạc Niệm cũng thật sự rất buồn chán, hiện tại người nói chuyện với Mạc Niệm cho dù là đấu võ mồm cũng chỉ có Câu Lân, Câu Lân ghé ở một bên không có ý định phản ứng lại Mạc Niệm, Mạc Niệm muốn làm gì nó nó cũng chẳng thèm xen vào, dù sao thì người này cũng chỉ biết châm ngòi mối quan hệ của mình với chủ nhân mà thôi.

Lâm Thanh Diện là chủ nhân, tất cả những điều Lâm Thanh Diện làm đều đúng, những chuyện này không có gì có thể phản bác.

Lục Hân ở một bên khác đứng ngồi không yên, trong lòng của cô ta vốn dĩ có chút oán hận, nếu như không phải là Lâm Thanh Diện, chỉ sợ là cô ta đã có thể có được một số tiền lớn.

Càng nghĩ càng tức giận, đặc biệt là cái người đàn ông như Lâm Thanh Diện lại để mình rời khỏi nơi này, trong lòng của cô ta nghĩ đến vậy, dứt khoát trực tiếp muốn đánh võ đài ngoài phạm vi Thượng Quận Thiên Đô, chỉ cần thắng Lâm Thanh Diện, vậy là có thể cưới mình rồi.

Không phải anh chê tôi không có ai thèm hả, chỉ là Lục Hân tôi không muốn tìm, nếu như đã tìm rồi thì nhất định phải tìm người lợi hại hơn anh nhiều.

Sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa treo cao, một tia nắng chiếu vào cửa sổ, Lục Hân đã kêu Lâm Thanh Diện dậy.

Trực tiếp đẩy cửa bước ra, Hứa Bích Hoài đang trang điểm, Lâm Thanh Diện đang xem bí tích ở một bên, Lục Hân lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng, nói: Có phải là tôi đã đến sớm rồi không? Hứa Bích Hoài buông xuống cây bút lông mày đang vẽ ở trong tay, quay đầu nhìn Lục Hân rồi hỏi: Sao cô lại muốn Lâm Thanh Diện ra ngoài vậy, công pháp của Lâm Thanh Diện không lợi hại như cô nghĩ đâu.

Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nở nụ cười, Lâm Thanh Diện trong lòng cô là lợi hại nhất, nếu như Lâm Thanh Diện lên võ đài không có người nào có thể đánh thắng được anh, kế hoạch đánh võ đài chọn rể của Lục Hân sẽ bị ngâm nước nóng.

Tuổi tác không lớn mấy, cô gái này không cần phải gấp gáp như vậy, lúc này Lục Hân lại nói: Lâm Thanh Diện là người ưu tú nhất tôi từng gặp, cứ dựa theo như vậy mà tìm kiếm là không có vấn đề gì.

CHƯƠNG 1663: CÔ GÁI ƯU TÚ Hứa Bích Hoài suy nghĩ lời nói này nói cũng không tệ đó, con gái tìm chồng là quan trọng nhất, chú ý cẩn thận chắc hẳn không thể thiếu.

Đều nói con gái sợ gả nhầm chồng, đàn ông sợ đi sai đường, suy nghĩ này của Lục Hân không hề sai, Lâm Thanh Diện ở một bên trực tiếp mở miệng từ chối nói: Võ nghệ của cô Lục Hân cũng không tệ, tự cô đánh còn không được nữa hả, tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu.

Lục Hân đều đã suy nghĩ kỹ là Lâm Thanh Diện, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, nếu như Lâm Thanh Diện không đi ra, thế thì với chút năng lực này của cô ta tất nhiên là người nào cũng có thể nắm thóp.

Lục Hân lên còn không bằng không lên, lúc này lại mang theo bộ dạng cầu xin giúp đỡ mà nhìn Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Nếu như Lục Hân đã tìm tới cửa rồi, vậy thì anh giúp em ấy một tay đi.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, cảm thấy Hứa Bích Hoài đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, nếu như mà Lục Hân không chọn được chàng rể vậy thì điều đó có phải là phải gả cho mình không hả.

Hứa Bích Hoài nói với Lục Hân: Cô đi ra ngoài trước đi, để tôi kêu Lâm Thanh Diện thay quần áo.

Hứa Bích Hoài hòa áo dễ gần để bọn người Lục Hân cảm thấy rất dễ chịu, Lục Hân trực tiếp đi ra ngoài, có được sự trợ giúp của Lâm Thanh Diện, mình cũng sẽ không gặp phải những người không đứng đắn.

Sau khi cô ta đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện cau mày nhìn Hứa Bích Hoài: Em không nên đồng ý, anh cũng không có nhiều thời gian như vậy đâu.

Nói như thế nào thì mọi người cũng đến đây cùng nhau mà, không thể mặc kệ được, em biết năng lực của anh rất cao siêu.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện, nếu như chúng ta có thể gặp được được người xứng đôi với cô bé này, vậy thì anh có thể ra tay lưu tình, tìm một người chồng như ý cho cô ấy, vậy thì sau này cô ấy cũng sẽ không cần ngày nào cũng đi theo chúng ta.

Lâm Thanh Diện nghe xong, anh cười hỏi: Em không thích có người đi theo chúng ta hả? Bên cạnh anh luôn không thiếu phụ nữ, đương nhiên là em không thoải mái rồi, nếu như có thể để bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, đương nhiên là em sẽ vui lòng.

Hứa Bích Hoài nói xong thì lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút: Anh sẽ không cho là em ghen tuông đó chứ? Tới lúc nào rồi mà em còn có tâm trạng suy nghĩ tới chuyện này, hơn nữa đây cũng là biểu hiện cho em yêu anh, nếu như em lại biểu hiện mình không thèm quan tâm, vậy thì có phải người làm chồng như anh không làm tròn trách nhiệm không hả? Hứa Bích Hoài nói không sai, đúng là ở bên cạnh Lâm Thanh Diện có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà có đôi khi Lâm Thanh Diện cũng không có cách nào hết, có một La Tiêu Tiêu đã làm anh không còn sức lực, nếu như hiện tại La Tiêu Tiêu còn sống, vậy thì mình cũng phải cân nhắc tìm cho cô ta một người chồng mà gả đi.

Thật sự rất khó xử khi ở cạnh một người đàn ông đã có gia đình, Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài, hôn một cái lên trên trán của Hứa Bích Hoài, anh nói: Nếu như em đã nghĩ như vậy, thế thì anh đồng ý với em.

Hứa Bích Hoài nhẹ giọng cười một tiếng, nói: Em có cần phải đi cùng với mọi người không? Em muốn đi thì có thể đi, dù sao cũng náo nhiệt mà.

Lâm Thanh Diện không quan tâm chuyện bí tịch, không phải là ngày một ngày hai là có thể hoàn thành được, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.

Đến võ đài, Lục Hân trực tiếp mặc bộ đồ đỏ trông giống như là đợi để được gả đi, đứng ở bên cạnh võ đài.

Nghe nói dạo này rất náo nhiệt, ai cũng muốn đến đây xem một chút, Đổng Hoa đi tới đây, không ngờ tới chủ nhân của chuyện này lại là Lục Hân.

Ánh mắt của Đổng Hoa đặt ở trên người Lục Hân, Lục Hân không thèm quan tâm tới, đương nhiên cũng không nhìn thấy Đổng Hoa.

Đổng Hoa đi đến sau lưng Lục Hân, nhìn thấy Lục Hân đang cầm quả tú cầu, nói: Không ngờ tới là cô Lục Hân lại muốn lấy chồng sớm như thế.

Nếu như tôi không lấy chồng cũng không dám trở về, ba của tôi sẽ lột da tôi mất, ông ấy đã muốn ôm cháu ngoại lâu lắm rồi, không giống với công tử có tiền như các người đâu.

Vậy để tôi cưới cô, cô coi coi có được không, những thứ này có thể bớt đi rồi.

Đổng Hoa nhìn võ đài, cảm thấy thật là nhàn chán.

Lục Hân nghe thấy lời nói như vậy, khinh thường nhìn Đổng Hoa: Tôi thấy anh yếu đuối vô cùng, tôi cũng không muốn sau này tôi sẽ bảo vệ anh, hơn nữa gia cảnh nhà các người như thế nào, một cô gái giống như tôi biết rõ mà.

Đổng Hoa nhíu mày cười hỏi: Cô cảm thấy thân thể tôi yếu đuối, cần có cô bảo vệ hay là cảm thấy gia cảnh của chúng tôi, cô không thích hợp gả cho tôi.

Hai loại khả năng này đều có hết, cũng không phải là một loại, nói tóm lại chính là cô gái như tôi không thích hợp sống trong gia đình của anh đâu.

Lục Hân đã từng suy nghĩ, thật ra thì nếu như có thể ở cùng với Đổng Hoa, nếu như ba của cô ta biết được thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Ngoại trừ việc Đổng Hoa yếu ớt, lúc gặp đối thủ sẽ bị bắt nạt, những thứ còn lại không có chuyện gì để bắt bẻ, nhân phẩm tốt, có lòng hiếu thảo, dáng dấp cũng rất đẹp trai.

Có điều Lục Hân tự hiểu thân phận mình, diễn kịch chính là diễn kịch, cô ta với Đổng Hoa không thể đùa giả thành thật được.

Đổng Hoa không hiểu, anh ta thật sự thích tính tình này của Lục Hân, có điều không thể nói thẳng được, anh ta hỏi Lục Hân: Ý của cô là ai có thể đánh thắng ngày hôm nay thì cô sẽ gả cho người đó, có phải là đạo lý này không? Tôi đã bố trí võ đài xong rồi, dĩ nhiên là dự định như thế này, có điều này hôm nay người mà tôi muốn tìm chính là cao thủ, anh cũng không nên suy nghĩ, tôi thấy có vẻ anh cũng không phải là đối thủ của người ta, đi lên đánh không được hai chiêu là bị đánh xuống dưới.

Lục Hân vừa loay hoay với quả tú cầu vừa nói, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Đổng Hoa.

Đổng Hoa không hiểu, trước đó mình trông mặt mà bắt hình dong đều bị Lục Hân phê bình, bây giờ Lục Hân cũng chưa thấy mình ra tay, cần gì cứ cố chấp chắc chắn là anh ta không bảo vệ được cho cô ta? Đổng Hoa nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, quay đầu lại hỏi Lục Hân: Người cô nói chẳng lẽ là Lâm Thanh Diện hả? Y thuật của Lâm Thanh Diện không tệ, nhưng mà chưa từng nghe nói tu vi của Lâm Thanh Diện mạnh bao nhiêu, chẳng lẽ cô gái này nghiêm túc đó à? Đổng Hoa nhìn Hứa Bích Hoài ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, hỏi Lục Hân: Đó là ai vậy? Lục Hân nhìn Đổng Hoa, nhíu mày nói: Anh quản người ta làm gì, đó là vợ của Lâm Thanh Diện, nếu như Lâm Thanh Diện mà không có vợ thì mục tiêu của tôi chính là Lâm Thanh Diện.

Anh xem đi, người ta ưu tú biết bao nhiêu, phóng mắt nhìn qua có mấy người có thể so sánh được đâu? Lúc cô ta đang nói chuyện trong ánh mắt đều lộ ra vẻ sùng bái, mà Đổng Hoa thì gật đầu, trực tiếp đi về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi trên một cái ghế dài, chỉ còn chờ trận đấu bên phía Lục Hân bắt đầu.

Nhìn thấy Đổng Hoa đi tới, Lâm Thanh Diện thật sự ngạc nhiên, cười hỏi: Bệnh của ba anh đã tốt hơn chưa? Đã tốt hơn nhiều rồi, đúng lúc vừa mới khỏi, ba tôi còn cho người đến tìm anh kê đơn thuốc, y thuật của anh rất cao siêu, không phải là những người ở bên ngoài có thể tùy tiện so sánh được.

Đổng Hoa thật sự là đang nói thật, vẫn may là từ đầu biết Lâm Thanh Diện có thể cứu người, nếu không thì ngày hôm nay sợ là ba của anh ta không qua khỏi.

Lâm Thanh Diện cười nói: Anh tới đây chính là vì chuyện này hả, chắc là anh cũng không biết tôi ở đây đâu ha.

Không sai, không hổ là Lâm Thanh Diện, tôi đến đây để xem cuộc vui, cho nên mới đến xem một chút, không ngờ tới cái cô nhóc Lục Hân đó.

Lục Hân nhìn có vẻ xinh đẹp, tâm địa tốt, không có khuyết điểm gì lớn, căn bản chính là không cần phải tốn công tốn sức như thế này.

Lâm Thanh Diện nhìn Đổng Hoa bằng ánh mắt thưởng thức, Đổng Hoa có mắt nhìn, có điều hình như là trong lời nói của anh ta có cái gì đó.

.

CHƯƠNG 1664: ĐỀU LÀ NHỮNG PHÀM PHU TỤC TỬ.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trực tiếp nhìn chằm chằm vào Đổng Hoa, hỏi có phải là Đổng Hoa có suy nghĩ gì đó không.

Anh ta cười nói: Anh cảm thấy con người của Lục Hân như thế nào? Không phải lúc nãy tôi đều đã nói hết rồi hả? Cô ấy rất ưu tú, chỉ là không hiểu tại sao rất rất muốn kết hôn như vậy.

Tôi nói chuyện với cô ấy vài câu, nghe thấy ý tứ của cô ấy hình như là trong nhà thúc giục cô ấy kết hôn.

Nếu như hai người có duyên phận ở cùng một chỗ, tuyệt đối là trai tài gái sắc, nếu như anh đã thích cô ta tại sao lại không tự mình nói với cô ta đi? Lâm Thanh Diện trực tiếp hỏi Đổng Hoa, lúc này Đổng Hoa đều đã nói hết rồi, nhưng mà Lục Hân lại không có loại suy nghĩ đó, Lục Hân cảm thấy gia đình của hai người thật sự chênh lệch rất lớn, không thể ở bên nhau được, đây cũng là có đạo lý, nhưng mà chỉ cần mình thắng võ đài này vậy thì Lục Hân chính là người của mình.

Đây không phải là đang luận võ chọn rể à, tôi chỉ cần thắng anh là có thể cưới được cô ấy, tôi nhớ cô ấy không phải là người hai lời, có chơi có chịu, mặc kệ gặp được người như thế nào, cô ấy cũng phải gả, nếu không thì cô ấy cũng không tiện mời anh đến đây một trận, anh cũng biết tâm tư của cô ấy mà.

Đổng Hoa đã nói tới lời trong lòng của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng nghĩ như vậy.

Không ngờ tới lúc đó mình với Hứa Bích Hoài đã thương lượng xong xuôi lại có thể nhanh chóng tìm thấy bạch mã hoàng tử của Lục Hân, Lâm Thanh Diện nhìn người luôn rất chuẩn, lần này cũng sẽ không nhìn lầm.

Ba của Đổng Hoa là một người tốt, Đổng Hoa cũng là người có lòng hiếu thảo, sẽ không xấu xa chỗ nào, chỉ cần Lục Hân và Đổng Hoa ở bên nhau, đây tuyệt đối là ông trời tác hợp.

Lâm Thanh Diện nhìn Đổng Hoa rồi lại hỏi anh: Nhưng mà chưa chắc là anh có thể đánh bại được tôi, nếu là vậy thì anh sẽ không có được cô ta.

Không thử một chút thì làm sao biết được, cho dù đánh không lại, vậy thì vì hạnh phúc của cô gái ấy, anh cũng phải nhường cho tôi, tôi là thật lòng thật dạ với cô ấy.

Đổng Hoa trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình, anh ta biết là mối quan hệ của Lâm Thanh Diện và Lục Hân cũng không tệ, cho nên nói ra cũng là bình thường thôi, đương nhiên Lâm Thanh Diện rất thích nghe lời này.

Anh yên tâm đi, một lát nữa tôi sẽ sắp xếp, sẽ không để cho anh thất vọng đâu.

Lâm Thanh Diện vỗ bả vai của Đổng Hoa, thà hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một cái đám cưới.

Bây giờ anh đã quyết định làm bà mối, hai người bọn họ đều ưu tú, cảm thấy cũng không chênh lệch gì.

Hứa Bích Hoài ở một bên có chút không dám tin, nói: Đơn giản như vậy hả, cứ giải quyết như vậy hả, có khi nào không đáng tin không anh? Em cứ yên tâm đi, cái thằng nhóc này không phải là người xấu đâu, anh hiểu rõ cậu ta, tuy là nói thời gian gặp mặt không dài nhưng mà nhân phẩm trong cũng được đó, anh đã từng cứu ba của anh ta một mạng, anh ta là ai, không có ai hiểu rõ hơn anh? Thật ra thì trong lòng Lâm Thanh Diện suy nghĩ là giữa Lục Hân và Đổng Hoa cũng quen biết nhau, trước đó nói muốn kết hôn giả với nhau cũng là lừa gạt ba của anh ta, để ba anh ta vui mừng.

Hai người bọn họ cũng là người có đầu óc, nếu như hai người tiến tới với nhau thì cũng sẽ không có mâu thuẫn quá sâu sắc, ngược lại sẽ rất hạnh phúc.

Đúng lúc Đổng Hoa cũng có ý với Lục Hân, chỉ là Lục Hân trở ngại thân phận của mình, những chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ gì hết, biết nhất định là có thể thành rồi.

Hứa Bích Hoài là một người phụ nữ, thái độ là phụ nữ nên lo lắng cho phụ nữ, những lời mà cô nói ra cũng không phải là không thể hiểu, có điều là cô cũng không biết tình huống trong này.

Chỉ cần là chuyện anh làm, bất cứ khi nào em cũng ủng hộ, em tin tưởng anh sẽ không để cô gái đó chịu thiệt thòi, nếu như mà muốn nói thương hương tiếc ngọc, về điểm này đúng là không có người nào hơn anh.

Hứa Bích Hoài âm dương quái khi nói, Lâm Thanh Diện nghiêng đầu qua nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi Hứa Bích Hoài có ý gì, chẳng lẽ là đang ghen tuông hả? Anh xem cô ta như là em gái của mình mà thôi, em cũng không thể suy nghĩ nhiều, hơn nữa sự quan tâm của anh đều là đối với em, những người phụ nữ khác cũng là do bọn họ tự chạy theo, cũng không phải là anh đồng ý.

Lúc nói chuyện, Lâm Thanh Diện còn có chút ấm ức, giống như là Hứa Bích Hoài đang đổ oan cho anh vậy đó.

Em cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy mà thôi, anh giải thích nhiều như thế chẳng lẽ là trong lòng anh có quỷ hả? Bộ dạng cố tình tức giận của Hứa Bích Hoài không muốn nói chuyện với Lâm Thanh Diện, mà hai người đã sống cùng với nhau nhiều năm như thế, đối phương có tính tình như thế nào cả hai cùng hiểu rất sâu sắc.

Anh biết Hứa Bích Hoài không phải là thật sự tức giận, nhưng mà cũng vui vẻ dỗ dành, cô giống như là một đứa con nít, nói vài lời ngọt ngào thì liền vui vẻ.

Hai người ở trong liếc mắt đưa tình nói lời mật ngọt, võ đài ở bên kia đã bắt đầu, thật ra thì có rất nhiều người đến đây, phần lớn đều là muốn xem náo nhiệt, nhưng mà thấy dung mạo của Lục Hân rất kinh diễm, thật sự xinh đẹp, có không ít người đàn ông kích động tâm tư.

Nghĩ thầm nếu như có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như thế này về nhà, thế thì cuộc sống chắc chắn sẽ vô cùng thú vị, nhưng mà bọn họ không ngờ tới bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.

Đánh nhau với người có tu vi, mặc dù là Lâm Thanh Diện không lợi hại đến nỗi đảo trời đảo đất, nhưng mà thực lực cũng tuyệt đối không kém.

Huống hồ chi những người đến đây luận võ chọn rể, đều là những phàm phu tục tử không có bản lĩnh thật sự gì hết.

Lâm Thanh Diện không cần phải xuất công pháp, có thể đánh bại bọn họ một cách trực tiếp, đánh người bọn họ cũng không biết tự lượng sức mình.

Những người có tu vi sẽ không đến đây luận võ chọn rể, người ta là người có thân phận có địa vị, căn bản không hứng thú đối với loại chuyện này.

Bên cạnh ai mà không có thê thiếp, muốn tìm vợ trong nhà cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, ở một nơi thần kì như là Thiên Giới lại càng là như vậy.

Thật ra thì ở Thiên Giới với Trái Đất cũng không có gì khác nhau, khác biệt duy nhất đó chính là tinh lực ở Trái Đất không có nhiều bằng Thiên Giới, tu hành ở Thiên Giới tu vi sẽ tăng lên rất mạnh, nhưng mà ở Trái Đất thì tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Nếu như không phải Lâm Thanh Diện có thiên phú, anh căn bản cũng không có khả năng tu hành đến cảnh giới này, trong lòng của Lâm Thanh Diện biết rõ hiện tại Hứa Bích Hoài cũng tu luyện, nếu như có cơ hội thì tất cả mọi người có thể không cần phải trở về Trái Đất.

Trực tiếp tu hành ở tiên giới, hai vợ chồng bọn họ cùng nhau đối phó với những người tà phái để cứu con gái ra, đây mới chính là kết quả mọi người đều vui vẻ.

Lục Hân ngồi trên cái ghế ở bên cạnh, hai chân bắt chéo trực tiếp nhìn về phía võ đài, cô ta thấy chướng mắt hết những người đàn ông bước lên võ đài, cảm thấy bọn họ không bằng Lâm Thanh Diện.

Không nói đến việc có thể ngang hàng với Lâm Thanh Diện, ít nhất cũng không thể quá kém, cô ta không sốt ruột chuyện kết hôn, nhưng mà ba của cô ta sốt ruột đến hoảng rồi, đây cũng là do không có biện pháp nào hết.

Đi một đoạn đường xa đến đây một chuyến, cũng không thể chỉ lo ham chơi, Mạc Niệm trực tiếp đi đến bên cạnh Lục Hân, nói: Đây đều là những phàm phu tục tử, cô để bọn họ đánh nhau với Lâm Thanh Diện, tôi thấy là lần này cô đừng mong mình có thể được gả đi.

Đúng là Lâm Thanh Diện rất lợi hại, nhưng mà tôi cũng không tin anh ta là người lợi hại nhất ở đây, có thể một tay che trời, tôi chính là muốn tìm người lợi hại hơn anh ta, vậy thì trong tim tôi mới có thể được cân bằng.

Mạc Niệm xí một tiếng, nói: Tôi đã thấy rất nhiều người giống như cô rồi, đáng tiếc là cuối cùng bọn họ cũng không được toại nguyện, vợ của người ta đang ở đây, tốt nhất nên thu lại chút tâm tư nhỏ trong lòng của cô đi.

La Tiêu Tiêu không phải là một ví dụ đó à? Mạc Niệm có thể thấy được, có điều là nếu như so sánh, La Tiêu Tiêu kinh khủng hơn Lục Hân rất nhiều.

Lục Hân nói: Tôi không có nói cái gì hết, cô đừng có suy nghĩ lung tung, đến lúc đó lại vụ oan tới trên người tôi? CHƯƠNG 1665: LÀ MỘT BÀ MỐI TIÊU CHUẨN.

Mạc Niệm nghe thấy lời nói này cũng trực tiếp nói ra luôn rồi, mọi người đều biết Lục Hân có tâm tư của tư mã chiêu cần gì phải nói nữa, Mạc Niệm chỉ là thấy những người phụ nữ đều thích Lâm Thanh Diện, cho nên lần này cô ta cảm thấy Lục Hân chắc chắn đã thích Lâm Thanh Diện, cho nên mới có loại suy nghĩ này.

Lục Hân cũng không phải là nghĩ như vậy, chỉ là có ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện, nhưng mà chưa nói tới thích, huống hồ gì nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở bên nhau vô cùng xứng đôi, cô ta cũng không đành lòng chia rẽ.

Cô ta thật sự muốn tìm một người để sống cùng với mình, Đổng Hoa không tệ đó, nhưng mà gia cảnh của Đổng Hoa quá tốt rồi, nếu như mình và Đổng Hoa ở bên nhau, vậy thì sẽ rất mệt mỏi.

Ở cùng với Đổng Hoa có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất thì không cần phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng sự trả giá của việc không lo chuyện cơm áo đó chính là làm cho mình không có vị trí trong cuộc hôn nhân sau này.

Chỉ cần suy nghĩ tới những chuyện này thì Lục Hân đã đánh trống lui quân, cô ta cũng không nên ở cùng với Đổng Hoa, chuyện hôn nhân vốn dĩ không đơn giản giống như việc hai người chơi đùa với nhau, mà nó là chuyện của hai gia đình, hôn nhân không tốt có thể liên lụy đến người trong nhà.

Muốn sống, muốn tìm chồng, những chuyện mạo hiểm như thế này cô ta phải suy nghĩ cho chu đáo.

Trong lòng của Mạc Niệm cứ đang suy nghĩ tào lao cái gì đó, cô ta cũng không muốn quan tâm tới.

Ánh mắt trực tiếp nhìn về phía võ đài, hi vọng là có thể tìm được một chàng trai thanh tú, dáng dấp đẹp mắt một chút, công phu tốt một chút, suy nghĩ một chút là có thể gả đi rồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện giúp người khác làm loại chuyện này, nhưng mà đứng từ góc độ bạn bè mà suy nghĩ, nếu như người ngoài mời anh thì anh không đồng ý đến đâu.

Đổng Hoa ở bên cạnh, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chăm vào võ đài, nhìn những người xung quanh đã qua mấy hiệp rồi cũng không có người nào dám bước lên.

Đổng Hoa trực tiếp bước lên võ đài, lúc nhìn thấy Đổng Hoa, Lục Hân lập tức đứng dậy, hơi kinh ngạc.

Sao Đổng Hoa có thể là đối thủ của Lâm Thanh Diện được chứ, đây qua thật là trò cười, anh ta muốn lên không phải là muốn tìm tai vạ cho mình hả, loại chuyện này sao có thể xảy ra được chứ? Tôi nói là tôi luận võ chọn rể, anh tới làm cái gì hả, sao anh lại có thể là đối thủ của anh ta được chứ? Lục Hân trực tiếp đứng lên võ đài, chất vấn Đổng Hoa.

Lâm Thanh Diện nhíu mày nhìn Lục Hân: Cô muốn luận võ chọn rể, chẳng lẽ cô còn muốn tìm người nào nữa hả? Trước đó đâu có quy tắc này đâu.

Lục Hân không thể phản bác lại câu hỏi này của Lâm Thanh Diện, lúc này Đổng Hoa lại cười cười đi đến bên cạnh Lục Hân, anh ta nói: Tôi có thể đánh thắng được hay không thì phải đánh mới biết được, bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu ra tay mà, tại sao cô cứ luôn phủ định tôi thế, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi không phải là người đó, hoặc là tôi không xứng cưới cô? Mặt của Lục Hân lập tức đỏ lên, ấp úng nói: Tôi không có ý đó, chẳng qua là tôi cảm thấy vóc dáng của anh xương nhỏ không đánh nhau được, nếu như mà làm anh bị thương thì tôi cũng không có tiền bồi thường cho gia đình anh đâu.

Vất vả lắm gia đình của bọn họ mới có thể kiếm được một chút tiền, nếu như bởi vì chuyện này mà bị thương, có phải là mình sẽ bồi thường tiền không đây? Cô ta không muốn phải làm ăn lỗ vốn như vậy đâu.

Tôi sẽ không bị thương, cho dù có bị thương cũng không cần phải quan tâm đến, đó chính là chuyện của bản thân tôi, tại sao cô phải chịu trách nhiệm? Đổng Hoa rất có trách nhiệm mà nhìn Lục Hân, thỉnh thoảng còn chớp mắt mấy cái, có ý trêu chọc.

Tôi thấy anh vô lại lắm đó! Lục Hân nổi giận đùng đùng nói: Dù sao thì đây cũng là anh nói đó, tôi không bồi thường tiền đâu.

Thật ra thì trong lòng của cô ta có chút sợ hãi, sợ là Đổng Hoa sẽ thắng, nhìn vóc người nhỏ bé nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy người ta thật sự ra tay đánh nhau.

Ngay từ đầu cô ta cũng cho là Lâm Thanh Diện không có công phu gì hết, đến cuối cùng còn gây ra trò cười, cô ta chỉ hi vọng lần này Lâm Thanh Diện có thể không chịu thua kém, đừng để Đổng Hoa thắng.

Có điều là cái này cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cô ta, làm sao cô ta biết được Lâm Thanh Diện và Đổng Hoa đã thương lượng xong xuôi hết rồi, trong lòng của Lâm Thanh Diện muốn phải hoàn thành vụ hôn sự này, vậy thì có chỗ nào sai sót được chứ? Quả nhiên là đi lên đánh chưa được mấy chiêu Lâm Thanh Diện đã thua rồi.

Thật ra thì lúc Lâm Thanh Diện và Đổng Hoa so chiêu với nhau, không ngờ tới Đổng Hoa còn có năng lực mạnh như thế, mặc dù anh ta không có tu vi, nhưng mà võ công lại rất tốt, đương nhiên là muốn đối phó với Đổng Hoa thì Lâm Thanh Diện cũng không cần phải dùng tu vi, huống hồ chi anh cũng đã muốn bại bởi Đổng Hoa rồi.

Hứa Bích Hoài nhìn tất cả những thứ này, hiểu ý cười cười, cuối cùng chuyện này cũng đã thành công rồi.

Trong lòng của Hứa Bích Hoài có không ít tâm sự, cô muốn để những người phụ nữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện đều có một kết quả tốt, để bọn họ không quấn lấy Lâm Thanh Diện nữa.

Lúc này Hứa Bích Hoài đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, chỉ hi vọng là bên cạnh Lâm Thanh Diện chỉ có một mình mình.

Chỉ cần phụ nữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện tìm được một kết quả tốt, vậy thì tất cả mọi người đều là bạn bè của nhau, muốn giúp đỡ gặp nhau cái gì đó cũng không cần phải xấu hổ, ở trong mắt của Hứa Bích Hoài, những người phụ nữ dây dưa với Lâm Thanh Diện ở bên cạnh Lâm Thanh Diện đều là những người có suy nghĩ sâu xa với Lâm Thanh Diện.

Trước kia lúc còn ở trên Trái Đất, không để ý như thế nào, nhưng mà lần này thiếu chút nữa đã mất đi Lâm Thanh Diện, thiếu chút nữa đã không thể gặp anh, trong lòng của Hứa Bích Hoài đã cảm thấy thời gian chung đụng giữa mình với Lâm Thanh Diện thật sự quá ít, hẳn nên tạo thêm thời gian cho hai người mới được.

Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện cùng nhau tu hành, chỉ cần cảnh giới đạt đến trình độ nhất định, mọi người bắt tay lại với nhau chắc chắn có thể cứu được con gái, và chính là suy nghĩ trong lòng Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài cũng biết là mình không thể lập tức nói những suy nghĩ này cho Lâm Thanh Diện nghe.

Trước kia mình dịu dàng hiền thục, mặc kệ bên cạnh của Lâm Thanh Diện có phụ nữ không, bỗng nhiên lại nói là không thích ở bên cạnh Lâm Thanh Diện có phụ nữ, sợ là Lâm Thanh Diện sẽ không thích ứng kịp.

Loại chuyện này cũng chỉ có thể tiến hành theo thời gian, chậm rãi nói cùng với anh, tình anh em cái gì đó, bạn bè đơn thuần cái gì đó, tất cả những thứ này đều là giả.

Bây giờ ở trong mắt của Hứa Bích Hoài, giữa nam và nữ không có tình bạn bè đơn thuần.

Cô còn nhớ rõ ánh mắt của Dao Trì khi nhìn cô, mặc dù là Dao Trì đã cứu được Hứa Bích Hoài, nhưng mà Hứa Bích Hoài có thể nhìn thấy được sự ghen tị và ghen tuông từ trong mắt của cô ta.

Cái này khiến cho Hứa Bích Hoài có cảm giác vô cùng không an toàn, Dao Trì là một người phụ nữ xinh đẹp lại ưu tú như thế, nếu như cứ lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh Lâm Thanh Diện trong một khoảng thời gian dài, ai có thể đảm bảo cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không thay đổi tâm tư.

Nhớ tới những chuyện này, Hứa Bích Hoài không khỏi hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi đến phía võ đài.

Tôi còn cho là không có người nào có thể đánh thắng được chồng tôi, không ngờ tới Đổng công tử lại cao hơn một chiêu, vậy thì cô gái này đã là của anh rồi.

Hứa Bích Hoài trực tiếp đi lên nắm tay của Lục Hân, Lục Hân không cam tâm nhưng mà cũng không thể nói cái gì, dù sao thì ở trước mặt của nhiều người như vậy, mình đã nói thì nhất định phải thực hiện.

Đổng Hoa đắc ý nhìn Lục Hân: Lúc trước chúng ta đã nhắc tới chuyện đóng giả làm vợ chồng, tôi cho em một khoản tiền, nhưng mà bây giờ chúng ta không phải giả vợ chồng, chúng ta làm vợ chồng thật, tôi cảm thấy đây chính là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Lục Hân không vui nói: Anh cứ luôn miệng nói tiền tiền, chẳng lẽ anh cho rằng tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề hả? Tôi xem thường nhất chính là đám công tử như anh đó, nếu như không phải bởi vì số tiền ấy tôi mới không giả làm vợ chồng với anh đâu, không phải là anh cho là tôi có ý gì với anh đó chứ.

  CHƯƠNG 1666: SỰ CỐ KỴ SÂU TRONG LÒNG.

Lục Hân nói xong lời này rồi trực tiếp ném quả tú cầu xuống đất, chạy về phía khách sạn, không phải là cô ta không muốn, mà là trong lòng có quá nhiều cố kỵ.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, không biết đây là có ý gì, Lâm Thanh Diện trực tiếp hỏi Đổng Hoa: Chẳng lẽ trước đó các người có mâu thuẫn gì hả? Biểu hiện như thế này thật sự không nên đâu nha.

Dựa theo đạo lý mà nói, Lục Hân có thể luận võ chọn rể, người nào cô ta cũng có thể gả, không có đạo lý đến chỗ Đổng Hoa thì từ chối.

Đổng Hoa cũng chẳng hiểu ra làm sao, cô hiểu lầm mình đã làm sai chỗ nào, làm sai điều gì, đắc tội với cô gái này ở điểm nào.

Đổng Hoa có chút thắc mắc mà nhìn Lâm Thanh Diện, trở nên không tự tin mà hỏi Lâm Thanh Diện: Có phải là tôi thật sự kém cỏi như vậy không, vậy cho nên mới để cho cô ấy cảm thấy phản cảm như vậy? Lâm Thanh Diện xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: Đây đều là chuyện không có, chắc chắn là trong này có hiểu lầm gì đó, nếu như anh thực sự kém cỏi tôi cũng sẽ không cố ý thua anh đâu.

Tháo dây chuông cần phải tìm người buộc chuông, tôi nghĩ để có thể làm rõ ràng, đây chính là một mối nhân duyên tốt, không thể nói tản liền tản.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, không hiểu là nơi nào đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ bởi vì Lục Hân thích Lâm Thanh Diện cho nên để Lâm Thanh Diện đánh với mọi người, cố ý làm dáng cho mọi người nhìn? Bởi vì thật ra trong lòng của Lục Hân biết là không có người nào có thể đánh thắng Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện: Có lẽ là vấn đề xuất hiện ở trên người của anh đó, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.

Đều nói lòng dạ của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, Lâm Thanh Diện bị mấy chuyện này làm cho mơ hồ, lúc này Mạc Niệm lại bước tới: Nói những chuyện này thì có được lợi ích gì đâu chứ, tôi cảm thấy phải hỏi trong lòng của Lục Hân nghĩ như thế nào mới đúng kìa.

Mạc Niệm nói xong thì cũng trực tiếp đi về phía khách sạn, cô ta với Lục Hân ở chung với nhau cũng không phải là ngày một ngày hai, Lục Hân không phải là người như thế, chắc chắn là trong đó có hiểu lầm gì rồi.

Lâm Thanh Diện đưa tay nắm lấy tay của Hứa Bích Hoài: Mặc kệ người khác như thế nào, chúng ta không cần bị người khác ảnh hưởng đến tình cảm hai vợ chồng chúng ta là được rồi, nếu như người khác ảnh hưởng tới chúng ta, vậy thì không bù được mất, em biết ý của anh chứ? Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm, cô bất đắc dĩ nói: Có đôi khi em tình nguyện anh là Lâm Thanh Diện cửa trước kia, không có người nào tranh giành với em, anh chính là của một mình em, mọi thứ tốt hơn rồi, những người phụ nữ kia sẽ chỉ coi thường anh, không có người nào ở lại bên cạnh anh.

Lâm Thanh Diện chạm vào mũi của Hứa Bích Hoài một cái: Anh không thích nghe lời nói này của em đâu, anh không chỉ nói qua một lần rằng trong lòng của anh chỉ có một mình em, là vợ của anh, em nên tin tưởng anh, nếu như giữa vợ chồng ngay cả niềm tin cơ bản nhất mà cũng không có, vậy thì khoảng thời gian này phải sống như thế nào đây? Vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm như vậy, thật ra hai người đều biết nghi ngờ chính là sự tối kỵ giữa vợ chồng.

Chỉ là trong lúc nhất thời Hứa Bích Hoài nhịn không được mà nói ra khỏi miệng, nói ra rồi thì mới cảm thấy hối hận vội vàng trêu đùa: Anh cũng không cần phải để ý quá đâu, em chỉ nói đùa một chút mà thôi, một lát nữa để em đi hỏi Lục Hân cho.

Phụ nữ và phụ nữ dễ nói chuyện với nhau nhất, nếu như trong lòng Lục Hân không phải có Lâm Thanh Diện, vậy thì Lục Hân chắc chắn sẽ mở lòng mình nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng mà nếu như trong lòng của Lục Hân có Lâm Thanh Diện, vậy thì chẳng những không nói chuyện với mình, ngược lại còn có thể cảnh giác với mình.

Hứa Bích Hoài muốn đi, như thế này cũng đúng lúc có thể giải được mối nghi hoặc trong lòng của Hứa Bích Hoài, rốt cuộc là Lục Hân suy nghĩ như thế nào? Lâm Thanh Diện gật đầu biểu thị đồng ý, Đổng Hoa đứng gãi đầu ở bên cạnh, cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì.

Vậy bây giờ tôi về nhà chờ hay là làm sao đây? Đổng Hoa dứt khoát khỏi Lâm Thanh Diện.

Anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện là người đã kết hôn, đối với loại chuyện này chắc là hiểu rất, rõ học hỏi kinh nghiệm từ người đã từng trải, kiểu gì cũng sẽ không sai.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn không nói gì, Hứa Bích Hoài lại trực tiếp từ chối: Tôi cảm thấy bây giờ anh vẫn nên trở về mới tốt hơn, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi anh lại đến, nếu không sẽ chỉ làm cho tâm trạng của Lục Hân trở nên kích động thêm.

Hứa Bích Hoài thật lòng muốn cuộc hôn nhân này trở thành sự thật, đương nhiên không thể từ bỏ được.

Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều mang theo ánh sáng yếu ớt chiếu rọi xuống mặt đất.

Ở trong khách sạn, Mạc Niệm và Lục Hân ở cùng một chỗ.

Lúc Mạc Niệm nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi vào, cô ta nói là có việc muốn đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài đến đây tất nhiên là muốn hỏi suy nghĩ của Lục Hân, Mạc Niệm cũng biết mình ở đây không thích hợp.

Hứa Bích Hoài gật đầu, sau khi Mạc Niệm đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lục Hân.

Thật ra thì Đổng Hoa căn bản đánh không lại chồng của tôi, chuyện này là do hai vợ chồng chúng tôi hết sức thúc đẩy, chỉ là nhìn thấy hai người rất xứng đôi cho nên mới làm như vậy, nhưng mà nếu như cô trách tội thì tôi cũng không thể nói gì hơn.

Hứa Bích Hoài nói thẳng kế hoạch của bọn họ, Lục Hân không phải là người ngu ngốc, hiện tại mọi người cần nhất đó chính là đối xử thẳng thắn với nhau.

Lục Hân quay đầu lại nhìn Hứa Bích Hoài, cô ta không ngờ tới Hứa Bích Hoài sẽ nói với mình nhiều như thế, cái này khiến cho cô ta cảm thấy được yêu mà sợ.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lục Hân không ghét bỏ mình rồi mới hỏi tiếp: Rốt cuộc là có chuyện gì thế, cô tình nguyện ở cùng một chỗ với người xa lạ, vậy mà cô với Đổng Hoa đã từng gặp nhau, hai người hẳn nên hiểu rõ nhau, tại sao cô lại không muốn? Lục Hân hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ lên, nói: Thật ra thì tôi biết Đổng Hoa rất tốt, nhưng mà hai chúng tôi không thích hợp, bàn từ gia thế thì đã không thích hợp rồi.

Lời nói này làm Hứa Bích Hoài không khỏi cười một tiếng, năm đó Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở bên nhau, người khác cũng cảm thấy không thích hợp, ngay cả bản thân Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy không thích hợp.

Gia đình của Lâm Thanh Diện sa sút, mà nhà của Hứa Bích Hoài thì lại là nhân vật nổi tiếng ở vùng đó, nhưng mà hai người ở cùng nhau lâu dài, không thích hợp thì cũng trở nên thích hợp.

Huống hồ gì sau đó Lâm Thanh Diện lại có bản lĩnh như thế, thật ra cho dù Lâm Thanh Diện không có bản lĩnh thì Hứa Bích Hoài cũng sẽ ở bên cạnh anh cả một đời mà không có tâm tư gì khác, bởi vì ở trong mắt của Hứa Bích Hoài kết hôn chính là người một nhà đồng tâm hiệp lực.

Hứa Bích Hoài nói cho Lục Hân nghe những chuyện mà cô và Lâm Thanh Diện đã từng trải qua, Lục Hân nghe thấy, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại thở dài: Người và người không có giống nhau, tôi không thể đảm bảo tôi có thể sống tốt trong cuộc hôn nhân này.

Chỉ cần hai người ở vui vẻ ở bên nhau, cảm thấy không mệt mỏi, tôi thấy như vậy là tốt rồi, mà tình cảm của hai người, hai người từ từ gây dựng, không có liên quan quá lớn đối với gia thế đâu.

Hứa Bích Hoài ngồi ở một bên truyền kinh nghiệm của mình.

Hiện tại Đổng Hoa sẽ không nói cái gì, nhưng mà tôi sợ là sau khi chúng tôi ở bên nhau anh ta sẽ cảm thấy tôi bởi vì tiền của gia đình anh ta mà lựa chọn kết hôn với anh ta, không có tình cảm thật gì hết, vậy thì đương nhiên cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu, những lo lắng ấy của tôi cũng không phải là không có đạo lý.

Hôn nhân nhất định phải vô cùng cẩn thận, đây là điều mà ba đã nói cho Lục Hân nghe từ khi còn nhỏ.

Tâm lý của Lục Hân cũng rất lo lắng, nếu như mình với Đổng Hoa thật sự ở bên nhau, có khi nào sẽ để cho người ta hiểu lầm trên thực tế mình chính là một người phụ nữ ham giàu.

CHƯƠNG 1667: VỢ CHỒNG SONG TU LUYỆN ÂM DƯƠNG KINH.

Thật ra thì đây chính là điều kiêng kỵ nhất ở trong lòng của Lục Hân, ai cũng có lòng ham hư vinh, có điều Lục Hân tuyệt đối sẽ không bởi vì tiền của Đổng Hoa mà lựa chọn ở bên cạnh anh ta.

Hứa Bích Hoài ngồi ở bên cạnh, trấn an nói: Cô nghĩ như vậy là đúng, nhưng mà cho dù thế nào thì cô cũng phải xem xem Đổng Hoa suy nghĩ như thế nào chứ? Lục Hân nhìn Hứa Bích Hoài, cảm kích nói với Hứa Bích Hoài: Thật ra tôi biết hai vợ chồng các người là muốn tốt cho tôi, các người có lòng tốt thúc đẩy, không ngờ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này.

Lục Hân nói chuyện có chút tự trách, nhưng mà Hứa Bích Hoài căn bản cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, cô vừa cười vừa nói: Chuyện đã như vậy rồi, cô muốn giải quyết như thế nào đây, nếu như cô không muốn gả thì tôi có thể nói dùm cô, tôi thấy công tử nhà họ Đổng cũng không phải là người ngang ngược không nói lý.

Hứa Bích Hoài nói xong thì lại giả vờ như là muốn đi tìm Đổng Hoa, Lục Hân vội vàng giữ chặt cô lại: Chị Hoài, tôi, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, để tôi hỏi thử xem trong lòng của anh ta suy nghĩ như thế nào… Lúc nói chuyện, trạng thái của Lục Hân rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, Hứa Bích Hoài vui mừng cười một tiếng, nói: Phải như vậy chứ, có chuyện gì thì nên nói rõ ràng trước mặt, giữa hai người có đôi khi bỏ lỡ chính là cả một đời.

Bây giờ Hứa Bích Hoài có thể nhìn ra giữa hai người đều có tình nghĩa với đối phương, như thế này, tất cả đều vui vẻ.

Lục Hân chỉnh sửa lại quần áo của mình, nhìn mình ở trong gương, chải lại tóc, hỏi Hứa Bích Hoài: Trạng thái này của tôi sẽ không quá chật vật chứ? Rất xinh đẹp, ai nói là chật vật? Nói xong, Hứa Bích Hoài lại cài cây trâm lên cho cô ta: Đi thôi, tôi và Lâm Thanh Diện chờ tin tức của cô, chỉ cần chuyện của hai người hoàn thành, tôi và Lâm Thanh Diện cũng đã có thể yên tâm, ba của cô không phải vẫn còn đang ở ngoại ô hả? Nếu như quyết định kết hôn thì nhất định phải đón ba của cô đến đây.

Lời nói này làm Lục Hân đỏ mặt, thẹn thùng nói: Vẫn còn chưa xem bát tự nữa mà, còn phải xem xem Đổng Hoa nói như thế nào.

Nhìn thấy cô ta vui vẻ đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.

Cái cô Mạc Niệm vẫn còn đang ở bên ngoài, Hứa Bích Hoài đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy Mạc Niệm đang đứng ở cửa ra vào, Mạc Niệm bước lên hỏi Hứa Bích Hoài: Này chị, Lục Hân đi đâu vậy? Cô đoán là cô ấy sẽ đi đâu? Hứa Bích Hoài thừa nước đục thả câu, Mạc Niệm nhíu mày, không hiểu rõ cho lắm.

Hứa Bích Hoài cười một tiếng rồi nói: Cô cũng đừng có nghĩ nữa người, ta tới đây là để tìm chồng, đương nhiên đi tìm người trong lòng rồi, đến lúc nào cô mới tìm một người đây? Chị đây sẽ làm mai cho cô, cô coi coi có được không? Mạc Niệm đánh lãng chủ đề, cô ta còn có một việc cần phải hoàn thành, làm gì có thời gian suy nghĩ đến loại chuyện này, suy nghĩ đến mấy cái này thật sự là quá sớm.

Lúc này, trong phòng của Lâm Thanh Diện, Vong Trần cũng đang ở đây, Hứa Bích Hoài đi đến cửa phòng nghe thấy tiếng nói của Lâm Thanh Diện và Vong Trần, cô muốn mở cửa ra, cánh tay đang duỗi ra lại dừng lại.

Hiện tại tình huống của Nặc Nặc không tốt, nếu như Lâm Thanh Diện có thể sớm ngày luyện được công phu của bí tịch đó, vậy thì cũng có thể nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra.

Cô dựa ở trên tường, tưởng tượng thấy Nặc Nặc phải nhận tra tấn ở nơi đó, cảm thấy khổ sở không thôi.

Cô nghe thấy tiếng vang ở trong phòng, hình như là Vong Trần muốn đi ra, cô vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt.

Lâm Thanh Diện quan tâm đến cô, cô cũng không muốn nhìn Lâm Thanh Diện khổ sở, áp lực của Lâm Thanh Diện chắc chắn không hề nhỏ hơn cô, Hứa Bích Hoài đổi thành một gương mặt tươi cười, Vong Trần vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy Hứa Bích Hoài.

Sao em dâu không đi vào đi? Vong Trần cười nói, thầm nghĩ Hứa Bích Hoài là một người rất biết đều.

Hứa Bích Hoài cười một tiếng, nói: Tôi vừa mới đến đây, bây giờ muốn đi vào đây.

Sau khi Vong Trần đi khỏi, Hứa Bích Hoài đi vào trong, nhìn quyển bí tịch ở trong tay của Lâm Thanh Diện, rót cho Lâm Thanh Diện một ly nước, cười hỏi: Thế nào, có tiến triển gì không anh? Vẫn ổn, ít nhất là hiện tại đã biết tu luyện như thế nào, chỉ cần tìm được phương pháp tu luyện, tất cả đều không còn khó khăn nữa.

Lâm Thanh Diện nhận lấy ly nước ở trong tay của Hứa Bích Hoài, thổi thổi rồi uống một ngụm.

Sau đó anh lại hỏi Hứa Bích Hoài chuyện của Lục Hân, Hứa Bích Hoài gật đầu nói là chuyện này thành công rồi, không lâu sau đó bọn họ đã có thể uống rượu mừng của Lục Hân.

Lục Hân và Lâm Thanh Diện đi đến đây, vốn dĩ Lâm Thanh Diện cũng không muốn phải quan tâm nhiều, nhưng mà Lục Hân đã xem Lâm Thanh Diện là bạn bè, Lâm Thanh Diện cũng không thể bỏ mặc được.

Nếu như Lục Hân và Đổng Hoa quả thật có thể thành đôi cũng coi như đã hoàn thành tâm sự của Lâm Thanh Diện, còn có tâm sự của ba Lục Hân.

Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói: Những ngày anh không có ở bên cạnh em, em chịu quá nhiều khổ cực, ở Thiên Giới không có giờ phút nào là không nhớ đến em, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng đã trở về bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu tu hành đi có được không? Song tu? Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, trong khoảng thời gian này không có ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, cô đã lười lắm rồi.

Huống hồ gì tình trạng của Nặc Nặc không tốt, chăm sóc cho Nặc Nặc, cũng không biết phải tu hành như thế nào.

Bây giờ Lâm Thanh Diện nhắc tới, đương nhiên là Hứa Bích Hoài đồng ý, Lâm Thanh Diện nói: Em đã luyện tập được nội kình, anh nghĩ là em sẽ đạt được tông sư rất nhanh thôi, cho dù anh không có ở bên cạnh em, em gặp phải tình huống gây bất lợi cho mình thì em cũng có thể bảo vệ cho bản thân.

Hứa Bích Hoài vội vàng ôm lấy Lâm Thanh Diện, nói: Em không muốn phải rời khỏi anh đâu, em muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, anh nói không sai, chỉ cần em có thể tu luyện cho đàng hoàng, đến lúc cứu con gái vợ chồng chúng ta đã có thể đồng tâm hiệp lực.

Nặc Nặc là một đứa bé hiểu chuyện, nếu như nhìn thấy ba mẹ cũng đi cứu cô bé, chắc chắn là cô bé sẽ rất vui.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Hứa Bích Hoài, trong lòng vô cùng chua xót, anh thật sự có lỗi với Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không nên phải chịu nhiều uất ức như thế.

Nếu như Hứa Bích Hoài ở cùng với người bình thường, cuộc sống chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi, sẽ không gặp phải nhiều chuyện xấu như thế, nhưng mà vận khí của cô không tốt, gặp phải mình, Lâm Thanh Diện cảm thấy vô cùng tự trách.

Anh hỏi Hứa Bích Hoài: Nếu như để em lựa chọn một lần nữa, nếu như em có thể làm chủ, em vẫn sẽ lựa chọn ở cùng anh chứ? Lựa chọn chính xác trong cuộc đời này của em đó chính là lựa chọn ở bên anh, Lâm Thanh Diện, em mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng em đều mãi mãi có anh, một ngày không có anh, em sống không được.

Hứa Bích Hoài tràn đầy tình cảm nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhẹ giọng cười một tiếng, anh thề là từ nay về sau cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng không cho phép mình và Hứa Bích Hoài tách ra.

Lúc này, hai vợ chồng ngồi lại với nhau, nhắm mắt lại, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện cảm nhận linh lực nhẹ nhàng mà âm dương kinh mang đến đang rót vào trong cơ thể, hiện tại đã là cao thủ nội kình, đang đột phá đến đẳng cấp tông sư.

Lâm Thanh Diện phát hiện cho dù Hứa Bích Hoài đã là cao thủ nội kình, nhưng mà cô chưa từng sử dụng công pháp của mình tấn công người khác, là cô không biết sử dụng như thế nào hả? Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thẳng cho đến khi trời tối, mặt trăng dâng lên, ánh sáng xung quanh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã tản đi, Hứa Bích Hoài từ từ mở mắt ra, đứng dậy, lập tức cảm thấy cả người nhẹ như long hồng.

Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn hai tay của mình, cô hỏi Lâm Thanh Diện: Sao em lại cảm thấy nhẹ nhàng như thế, giống như là đang bay vậy đó, chồng ơi, đây là có chuyện gì vậy? CHƯƠNG 1668: LỢN CHẾT KHÔNG SỢ BỊ BỎNG NƯỚC SÔI.

Lâm Thanh Diện cười một tiếng: Nếu như đã là cao thủ nội kình, hiện tại em đang đột phá nội kình đến cảnh giới tông sư, chỉ là anh phát hiện cho dù công pháp của em đã mạnh như vậy, nhưng mà em vẫn không sử dụng công pháp, chẳng lẽ là em không gặp kẻ thù hả? Lời này là Lâm Thanh Diện cố ý nói, cô vợ ngốc của mình sao lại không biết sử dụng công pháp khi tấn công người khác vậy chứ.

Hứa Bích Hoài sờ lên mũi, ấp a ấp úng: Hình như là em chưa từng sử dụng, chỉ là lúc ở dược thần cốc Nặc Nặc muốn ăn cá, em đã sử dụng công pháp để bắt cá cho Nặc Nặc.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu xem như đã hiểu, lúc còn ở dược thần cốc, đúng là Hứa Bích Hoài không có kẻ thù gì hết, nhưng mà lúc tám anh em đã bắt cô đi, nội kình của cô căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Hứa Bích Hoài đều không có cơ hội ra tay, nhưng mà bây giờ hai vợ chồng đều ở bên nhau, có chuyện gì cũng có thể chậm rãi làm.

Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài: Em phải học được cách sử dụng, nếu như gặp phải nguy hiểm mà em lại không chịu sử dụng, thế thì em tu luyện uổng phí rồi, có biết chưa.

Được rồi, em biết rồi, có anh ở bên cạnh, những thứ này em cứ từ từ học, cũng không cần phải gấp gáp làm gì, quan trọng nhất đó chính là anh với Vong Trần đại ca tu luyện bí tịch đó, em lo lắng con gái của chúng ta ở trong tay của tà phái sẽ bị bắt nạt, chúng ta nhất định phải nhanh chóng cứu con bé ra mới được.

Nghe thấy Hứa Bích Hoài nhắc tới Nặc Nặc, lông mày của Lâm Thanh Diện không khỏi nhíu lại, cũng không biết bên phía Dao Trì có tin tức gì không, dựa vào tính tình của Dao Trì, nếu như có tin tức thì chắc chắn sẽ nói với mình.

Lâm Thanh Diện ném cho Hứa Bích Hoài một ánh mắt yên tâm, nói: Anh biết là trong lòng em lo lắng, nhưng mà những cái này không phải là thứ mà em nên nghĩ, anh là đàn ông, những chuyện này vẫn nên để anh quan tâm.

Lâm Thanh Diện rất có bộ dạng người đàn ông trong gia đình, bá đạo nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài gật đầu, nói: Được rồi, em nghe lời anh, nhưng mà em là mẹ của Nặc Nặc, em cũng có trách nhiệm, Nặc Nặc ở bên cạnh em, em đang trông chừng, em tuyệt đối có trách nhiệm.

Em biết là anh sẽ không nói cái gì, nhưng mà không nói thì trong lòng có đôi khi lại nhớ tới thì em cũng sẽ băn khoăn.

Hứa Bích Hoài nói một trận, Lâm Thanh Diện cũng đành chịu thôi, cô vẫn luôn là như thế này, có chuyện gì tất cả đều cứ hướng lên trên người mình.

Điều duy nhất mà Lâm Thanh Diện có thể làm chính là có thể an ủi cô, trừ những cái này ra thì cũng không còn cách nào khác.

Hai người nói một hồi, nghỉ ngơi cũng sớm.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện ra khỏi cửa, đúng lúc đi ngang qua gian hàng coi bói, có một đám người vây quanh chỗ đó.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, tên kia vẫn đang lừa gạt người khác, cũng không biết thu liễm lại hả? Nếu như mình không nên nói hai ba câu, vậy thì thật sự thiên lý bất dung.

Anh bước nhanh đi qua, nhìn bóng lưng người kia, anh tương đối quen, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó chính là ông Đổng.

Ánh mắt của người xem bói rất độc, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi lên, vội vàng bước đến tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức, nói: Cái thằng nhóc thối tha này, có phải cậu lại nói xấu tôi ở trước mặt của ông Đổng không vậy hả, rõ ràng là lá bùa của tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông Đổng mà.

Lâm Thanh Diện kinh ngạc, giống như cười mà không phải cười hỏi: Lá bùa của anh thật sự linh nghiệm như vậy hả? Thế thì tại sao ông Đổng không cho anh phần thưởng, ngược lại muốn tìm anh gây phiền phức, hình như là cũng đâu có linh như vậy đâu.

Người coi bói không phục nói: Sao tôi biết được chứ, chắc chắn là ông Đổng đã bị những lời nói thêu dệt của người khác lừa gạt, nếu như không có lá bùa đó của tôi, ông căn bản cũng không khỏe nhanh như vậy đâu.

Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, dự định xem Lâm Thanh Diện sẽ xử lý như thế nào.

Ông Đổng luôn là một người có trái tim nhân hậu, đến đây không phải muốn tranh chấp với người coi bói này, thứ nhất là muốn lấy tiền xem bệnh của mình về, thứ hai là không cho ông ta tiếp tục lừa gạt ở đây.

Nếu như ngày hôm trước không phải là Lâm Thanh Diện đã cứu mạng, thế thì ông ta đã mất mạng để đến đòi công đạo cho mình.

Lâm Thanh Diện nhắc nhở ông ta: Tôi nhớ hình như là ngày hôm đó tôi cũng đã nói kết quả của ông rồi, kêu ông nhanh chóng chuyển sang nơi khác, nhưng mà ông lại không chịu, bây giờ chuyện đã vunh đến trên đầu anh, cái này cũng đáng đời ông mà thôi.

Ánh mắt của người coi bói đặt ở trên người ông Đổng, nói: Ông không nên đối xử với tôi như vậy, đối xử với ân nhân cứu mạng của ông như thế, thật là không nên nha.

Ông Đổng cười lạnh nói: Có phải là cậu xem những người ở đây như đứa trẻ ba tuổi không hả, tôi lớn tuổi như vậy rồi, đây là lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như thế.

Như thế này đi, cậu trả số tiền trở về cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.

Người coi bói đó cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, số tiền đó là ông ta vất vả lắm mới có thể lừa gạt được, sao có thể tùy tiện trả lại? Cho dù đối phương là gia đình giàu có ở đây, ông ta cũng không muốn khuất phục.

Tôi đã bỏ lực bỏ đồ, bây giờ ông Đổng muốn lấy trở về, có phải là không thích hợp không hả? Bà con đến đây nhìn những người này không biết phân rõ phải trái đi nè.

Giọng nói của người coi bói rất lớn.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, cái tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mắt thấy bà con xung quanh đều vậy lại, mọi người đang âm thầm nhỏ giọng nghị luận, bình thường ông Đổng làm người cũng không tệ, tại sao lại làm ra loại chuyện này? Trong lúc nhất thời ông Đổng từ một người bị hại lại biến thành đối tượng bị thảo luận, Lâm Thanh Diện muốn đổ cả mồ hôi, ông Đổng cũng không biết giải thích cho mình hai câu hả.

Lâm Thanh Diện trực tiếp bước lên phía trước, nói với người coi bói đó: Ông Đổng uống bùa chú làm thành nước của ông cả tối, người vẫn không khỏe hơn, anh còn dám nói đồ của ông có tác dụng, cái này chẳng lẽ không phải hãm hại lừa gạt người khác? Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, cung kính hỏi: Công tử, cậu xem xem xử lý cái tên này như thế nào mới tốt? Người coi bói kinh ngạc nhìn ông Đổng, không ngờ tới ông ta lại đối xử với Lâm Thanh Diện khách khí như vậy, trước đó lúc ở đây cũng không phải là như thế này, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện thật sự là nhân vật lợi hại gì hả? Không thế nào, tuyệt đối không thể nào! Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy, không thể nào là Lâm Thanh Diện cứu được ông Đổng.

Người coi bói lợn chết không sợ bỏng nước sôi, vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, giang hai tay ra nói: Ngày hôm nay tôi đắc tội với người ta rồi, nếu như bây giờ không phân rõ phải trái tôi cũng không thể nói cái gì, đều nói ông Đổng uống bùa chú hóa nước của tôi sắp chết, nhưng mà mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đó, người đứng trước mặt chúng ta không phải là ông Đổng đó à, chẳng lẽ đây là quỷ hồn của ông Đổng.

Nói xong lại còn cười ha ha một tiếng, Lâm Thanh Diện ý vị thâm trường nhìn ông ta, Lâm Thanh Diện cũng muốn xem xem cái tên này có thể diễn tới khi nào.

Tất cả mọi người đều đồng tình kẻ yếu, nhìn thái độ này của người coi bói cũng cảm thấy là có đạo lý, hiện tại ông Đổng cũng đang khỏe mạnh đứng ở đây, không thể vu oan cho người ta được.

Người coi bói cũng đồng ý lấy tiền ra, chất vấn ông Đổng: Ông đến đây tìm cớ gây phiền phức, đơn giản chính là hối hận vì đã bỏ tiền ra, ông nói là ai đã cứu được ông, nếu không ông nói ra đi, tôi đi hỏi một chút, chẳng lẽ là cái tên châm ngòi ly gián đứng trước mặt? Người coi bói không tin Lâm Thanh Diện sẽ cứu người, âm dương quái khí nói khiêu khích nhìn Lâm Thanh Diện.

Ông Đổng duỗi tay, lúc này mới cười nhạt một tiếng: Cậu nói đúng, chính là tiểu công tử trước mặt đã cứu tôi, nếu như không phải cậu ấy, tôi đã sớm không có cơ hội đến đây đòi lại công đạo, hiện tại cậu còn có gì để nói nữa không? CHƯƠNG 1669: MỘT MẠNG ĐỔI MỘT MẠNG.

Người coi bói nghe thấy lời này, cả người lập tức thay đổi, sắc mặt thay đổi vô cùng mà nhìn ông Đổng: Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng ông, ông nói là cậu ta thì chính là cậu ta hả, ông có chứng cứ gì không? Ông Đổng nhìn đám người xung quanh, nói: Từ trước đến nay họ Đổng tôi làm việc đều rất thẳng thắn, làm việc sẽ không che giấu, tôi đã sống ở đây mấy chục năm, mọi người cũng biết cách làm người của tôi, cảm thấy tôi thật sự không có đạo lý ăn nói hàm hồ hả? Ông Đổng vô cùng căm hận nhìn người coi bói, nói: Tôi tin là ở đây có không ít người bị cái tên này lừa gạt, chỉ là không dám nói ra mà thôi, có điều tôi sẽ không cho cậu ta có cơ hội này, ngày hôm nay tôi nhất định phải loại trừ khối u ác tính này mới được.

Ông Đổng vẫy vẫy tay, vệ sĩ ở bên cạnh muốn đi lên bắt người, người coi bói nói: Tôi không phục, ông Đổng làm việc không có sức thuyết phục, người ở đây đều sẽ làm chứng cho tôi.

Trong lúc nhất thời ông Đổng lâm vào tình thế khó xử, ông ta vẫn luôn là người nói chuyện lý lẽ, bây giờ lại dùng bạo lực, cũng đúng là không thể nào nói được.

Ông ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng, trực tiếp đi đến bên cạnh người coi bói, hỏi: Anh không tin vào y thuật của tôi, không tin tôi có thể chữa bệnh cứu người? Cái thằng nhóc như cậu, câu nói là cậu biết chữa bệnh cứu người, chẳng bằng đang lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi, cậu nghĩ là có thể lừa gạt người lớn chúng tôi à? Lúc người coi bói đó nói chuyện còn không quên dèm pha Lâm Thanh Diện một phen.

Đúng là tuổi của Lâm Thanh Diện thật sự quá nhỏ, trong đám người này cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, bọn họ tin tưởng Lâm Thanh Diện có y thuật bằng cách nào đây? Lúc này tất cả mọi người đều đang nghị luận ầm ĩ, không có cách nào tin tưởng Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trực tiếp đi đến trước mặt của một bà cụ, thấy bà cụ đó đi đứng không phải rất nhanh nhẹn, mỗi khi thời tiết thay đổi đau đến không muốn sống.

Nói với bà cụ: Chân của bà có bệnh cũ lâu ngày tái phát, đau đến không muốn sống, bình thường cũng có uống thuốc, nhưng mà đều không có hiệu quả có đúng không? Bà cụ kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, lại nhìn chân của mình, trong lòng có chủ ý, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự có thể xem bệnh nặng giúp cho bà, vậy đó là chuyện tốt.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện không thể xem, vậy thì đã chứng minh cái này là giả.

Bà ta nói: Chàng trai trẻ à, tôi đi đứng không tốt, chỉ cần nhìn cẩn thận một chút thì có thể nhìn ra được, nếu như cậu bạn muốn mượn cái này để nói y thuật của cậu không tệ, hình như là thiếu sức thuyết phục rồi.

Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng, đương nhiên biết tâm tư của bà cụ, nói: Bà nói không sai, nếu như tôi có thể chữa khỏi cho bà thì sao? Bà cụ thở dài: Nhà chúng tôi cũng không phải là gia đình thiếu tiền, vì hai cái chân này của tôi đã bỏ đi không ít tiền bạc, nhưng mà mấy người lang băm đó đều chỉ kê thuốc châm cứu cái gì đó, nhưng mà không có hiệu quả, nếu như cậu có thể thật sự chữa trị hết cho hai chân của tôi, tất nhiên tôi sẽ báo đáp cho cậu, nếu như cậu trị không hết, vậy thì sẽ phải có chuyện khác.

Lâm Thanh Diện biết ý của bà cụ, phụ họa nói: Nếu như tôi chữa khỏi chân cho bà cụ, vậy thì y thuật của tôi cũng không phải là lừa gạt người khác, nếu như mọi người có ai đau nhức gì thì cứ bước lên đi, tất nhiên tôi sẽ hỗ trợ điều trị.

Lâm Thanh Diện cảm thấy anh cũng có thể tận dụng cơ hội này để truyền thanh danh của mình ra, muốn kiếm tiền, đầu tiên phải có thanh danh mới được.

Người nào rồi cũng sẽ bị bệnh, cũng không có ít bệnh không thể trị, nhưng mà đã vào trong tay của Lâm Thanh Diện thì cũng chẳng là cái gì hết.

Bà cụ tràn đầy khinh thường, bây giờ người trẻ tuổi khoác lác đều không có điểm dừng, giống như là Lâm Thanh Diện vậy đó, bà ta cũng đã gặp không ít người rồi, ai nấy cũng đều ăn nói hùng hồn.

Có điều là sâu trong nội tâm vẫn hy vọng Lâm Thanh Diện có thể giúp mình một tay, nếu như Lâm Thanh Diện có thể trị hết bệnh, vậy thì mình cũng không cần phải chịu đựng đau đớn nữa rồi.

Người ở đây đều chuẩn bị xem kịch vui, đặc biệt là người coi bói đó trực tiếp yên vị ngồi trong gian hàng của mình, chân bắt chéo đưa lên thật cao: Tôi cũng muốn xem xem, cậu dựa vào cái miệng này của cậu trị bệnh cứu người, hay là còn có cái gì khác.

Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, cũng nhíu mày, tuy nói Lâm Thanh Diện chữa được bệnh của ông ta, nhưng mà người người đều biết bà cụ rõ ràng là bị căn bệnh cũ tái phát.

Nếu như lần này Lâm Thanh Diện không thể chữa trị hết, vậy thì sẽ thật sự trở thành đối tượng châm biếm cho những người ở đây.

Ông Đổng nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: Công tử, thật sự được à? Lâm Thanh Diện biết ông Đổng lo lắng, hỏi ngược lại: Chẳng lẽ ông Đổng cho rằng tôi là người nói khoác hả? Ông Đổng lập tức nói từ tận đáy lòng: Tôi tin tưởng vào vị công tử này, mạng của ông già này là do cậu ấy đã cứu sống.

Lâm Thanh Diện hỏi mọi người ở đây, nói: Không bột đố gột nên hồ, ở gần đây có tiệm thuốc, có ai đồng ý đi mua thuốc giúp tôi không? Lúc này, có một chàng trai trẻ tuổi đứng ra, bước lên kêu bà cụ một tiếng bà nội, sau đó lại nói với Lâm Thanh Diện: Nếu như chữa bệnh cho bà nội tôi, vậy thì để tôi đi chuẩn bị thuốc cho, có đều chữa bệnh ở ngay chỗ này, có phải là sơ sài quá rồi không? Lâm Thanh Diện có thể có y thuật tốt, vốn dĩ chính là đang khoác lác, trong mắt của người trẻ tuổi nếu như nói chữa bệnh ở đây vậy thì thật sự quá hoang đường.

Sâu trong lòng của anh ta đương nhiên là không muốn tin tưởng, Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng: Chính là ở chỗ này, một người bác sĩ tốt chữa bệnh cũng không cần phải phân biệt địa điểm.

Lời nói của anh làm đám người khinh thường, những người tụ tập ở chỗ này lại càng đến càng nhiều, phần lớn bọn họ đều đến đây để xem trò cười, bọn họ làm cứ như là sắp nhìn thấy Lâm Thanh Diện xấu mày xấu mặt.

Còn có ông Đổng, mặc dù nói bình thường ông Đổng là người không tệ, nhưng mà chỉ sợ là lần này phải lật xe rồi.

Lâm Thanh Diện nói: Cậu đi mua đi, ngưu tốc, đỗ trọng, dương hỏa diệp, ngô công… Lúc Lâm Thanh Diện nói tên dược liệu, chàng trai trẻ tuổi đó lập tức tìm kiếm cây bút ở ngay chỗ đó, ghi kỹ từng loại lại, sau khi nghi kỹ rồi thì cầm tờ giấy đó đi vào trong chỗ bán thuốc.

Những thứ mà Lâm Thanh Diện muốn đều là một vài thứ đơn giản, cho nên cũng dễ tìm trong cửa hàng bán thuốc, chủ yếu chính là Lâm Thanh Diện phải rót tinh lực trong thân thể vào đan dược, đó mới chính là điều khó nhất.

Kiếm tiền mà, bản thân mình cũng phải như thế này.

Chỉ một chốc lát sau, chàng trai trẻ tuổi ấy đã đưa thuốc mà mình mua được vào trong tay của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thành lập một kết giới, ngồi trên mặt đất, ở trong mắt của mọi người giống như là đang tiến vào trạng thái minh tưởng của mình.

Nơi này đều là phàm phu tục tử, Lâm Thanh Diện không hi vọng hành động của mình quá chói mắt.

Anh bắt đầu sử dụng dược liệu để luyện chế ra đan dược, không qua bao lâu đan dược đã được luyện ra, mở kết giới đi ra ngoài, đám người cũng không phát giác chỗ mà bọn họ vừa nhìn hồi lúc nãy có kết giới.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đưa đan dược cho bà cụ, bà cụ cầm lấy đan dược, có chút lo lắng.

Bà ta hỏi Lâm Thanh Diện: Công tử, tôi lớn tuổi rồi, thật sự có thể uống hả? Nếu như bà uống nó vào rồi xảy ra vấn đề, Lâm Thanh Diện tôi nguyện ý dùng một mạng đổi một mạng, bà thấy như thế nào… Lâm Thanh Diện nhìn bà cụ, vô cùng nghiêm túc, ông Đổng đã biết kết quả, ông ta chính là uống một viên đan dược này rồi trực tiếp khỏe lên.

Bà cụ do dự, cháu trai của bà ta đứng ra, nói: Mạng của anh làm sao có thể đổi được mạng của bà nội tôi? CHƯƠNG 1670: ĂN CƠM Nhìn thấy tất cả mọi người đều không tin, Lâm Thanh Diện cũng có thể hiểu được, dù sao thì mình mới tới nơi này, mọi người không tin mình cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc này ông Đổng lại đứng ra, ông ta nói: Tôi đảm bảo thay cho vị công tử này, mọi người chắc có thể tin tưởng rồi chứ? Bà cụ nhìn ông Đổng, hỏi: Ông Đổng, bệnh của ông thật sự là do vị công tử này đã chữa khỏi hả? Ông Đổng cười nhạt một tiếng, nói: Hiện tại thuốc đã nằm trong tay của bà rồi, bà thử một chút đi, tôi nói nhiều đi nữa còn không bằng bà thử một lần.

Bà cụ gật gật đầu: Tuổi của tôi cũng đã lớn rồi, nếu như thuốc này có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, đương nhiên tôi sẽ cảm ơn vị công tử này, nhưng mà nếu như không thể chữa khỏi thì đây cũng là do số phận.

Sống để phải chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật đối với bà cụ mà nói còn không bằng chết.

Bà cụ trực tiếp nuốt đan dược xuống, lập tức cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên, ở chỗ chân có một cảm giác đau đớn rất nhỏ, tiếp theo đó lại sờ lên chân, mát mẻ không thôi.

Thời gian trôi qua mấy giây, Lâm Thanh Diện cười nói: Bây giờ và đã cảm nhận được sự thay đổi gì rồi? Mát mẻ, có hơi đau một chút, nhưng mà cũng không đáng kể.

Bà cụ nói, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người bà cụ, hi vọng là bà cụ có thể tốt hơn.

Dù sao thì nơi đây có xuất hiện thêm một thần y đối với những người ở đây mà nói là có một lợi ích rất lớn, đương nhiên là mọi người hy vọng có thể tốt hơn rồi.

Ngược lại là người coi bói lại thay đổi sắc mặt, ông ta kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện này, đợi đến lúc Lâm Thanh Diện xấu mặt, chỉ cần Lâm Thanh Diện thành công, đó chính là xui xẻo của ông ta.

Lúc nãy tất cả mọi người đều đứng về phe của ông ta, nếu như Lâm Thanh Diện chữa khỏi cho bà cụ này, vậy thì thanh danh của mình cũng sẽ bị phế luôn rồi.

Trong lòng suy nghĩ, nhớ tới cơn đau đầu của mình, chắc là Lâm Thanh Diện cũng có thể chữa trị? Trong lòng của ông ta vô cùng phức tạp, sờ vào túi quần, vất vả lắm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bây giờ muốn trả trở về đúng là thật đau.

Cháu trai bà cụ ở một bên nhìn chân bà cụ, nói: Bà nội, bà đi hai bước thử xem.

Bà cụ nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi Lâm Thanh Diện: Công tử, tôi đã có thể đi được chưa? Đây cũng là ý của tôi.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, uống đan dược của anh, đương nhiên thuốc đến bệnh trừ, trên mặt của bà cụ ấy đã hoàn toàn khỏe rồi, căn bệnh cũng đã được giải quyết, hiện tại đã có thể đi nhanh như gió.

Bà cụ thử đi hai ba bước, cảm thấy quả nhiên tất cả đều tốt, đồng thời thân thể còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Quay đầu cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, bà ta nói: Công tử, cảm ơn cậu, là bà già này có mắt mà không biết Thái Sơn, cậu xem xem có cần phải kê cho tôi một đơn thuốc, để tôi trở về điều dưỡng không? Lâm Thanh Diện khoát khoát tay: Không cần đâu, bà chỉ cần chú ý hoạt động bình thường là được rồi, lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi sức khỏe sẽ không dễ chịu, sau này có bệnh gì thì tôi không bảo đảm được đâu.

Lúc Lâm Thanh Diện nói chuyện lại còn cười cười, bà cụ cảm kích không thôi, giống như là một đứa nhỏ được ăn kẹo đường, chỉ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

Lúc này ánh mắt của ông Đổng nhìn về phía người coi bói, nói: Tiền của tôi, cậu đã có thể trả chưa hả? Người coi bói ấp a ấp úng, đã như vậy, ông ta có giải thích nó thì cũng là che giấu, bất đắc dĩ lấy tiền từ trong túi quần ra, bây giờ ông ta cũng chỉ cầu nguyện ông Đổng sẽ không làm khó ông ta.

Nếu như ông Đổng gây khó dễ, ông ta không chết thì cũng bị lột lớp da, ông ta nhìn ông Đổng, tay run rẩy đưa tiền cho ông Đổng.

Ông Đổng hỏi Lâm Thanh Diện: Công tử, cậu định xử lý cái tên lừa đảo này như thế nào? Lâm Thanh Diện cười một tiếng, biểu thị đây là chuyện của ông Đổng, ông Đổng làm như thế nào mình cũng chẳng xen vào, bây giờ anh chỉ phụ trách chữa bệnh.

Bà cụ đó quá vui mừng, trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện muốn bao nhiêu tiền, Lâm Thanh Diện cũng không cần nhiều, anh nói thẳng: Bệnh này cũng không phải là quá lợi hại, năm trăm kim tệ là được rồi.

Trước đó trị bệnh cho ông Đổng, Lâm Thanh Diện lấy của ông ta chín triệu, đó là bởi vì linh khí của mình bị tiêu hao không ít, mỗi người thu số tiền khác nhau, đây cũng là chuyện bình thường.

Cháu trai của bà cụ sùng bái nhìn Lâm Thanh Diện, trực tiếp đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, hỏi: Anh trai, nhận một cái cúi đầu của tôi đi, anh có thu nhận đồ đệ không vậy? Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trước mắt, tuổi của cậu ta chắc là nhỏ hơn mình mấy tuổi, bất đắc dĩ nhìn cậu ta, nói: Tôi không nhận đồ đệ đâu, hiện tại bà của cậu đã tốt rồi, cậu có thể dẫn bà ấy về nhà, chăm sóc cho bà ấy thật tốt.

Nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, hiển nhiên là chàng trai trẻ tuổi có chút mất mát, lại hỏi Lâm Thanh Diện có thiếu công việc gì khác không, Thượng Quận Thiên Đô có không ít bác sĩ nhưng mà cho đến nay cũng không nhìn thấy ai lợi hại như Lâm Thanh Diện.

Nếu như Lâm Thanh Diện đồng ý, vậy thì chắc chắn có thể kiếm không ít tiền.

Trong lòng của Lâm Thanh Diện đã sớm có dự định, bản thân mình muốn kiếm tiền, tự mình mở một phòng khám chắc chắn sẽ có không ít người tới.

Về phần chuyện tiền bạc cũng không cần phải lo lắng, con người chính là như vậy, chỉ cần bạn có danh tiếng, thế thì tiền đương gì sẽ đến tay.

Lâm Thanh Diện uyển chuyển từ chối chàng trai trẻ tuổi, chàng trai trẻ tuổi giống như là cứ tập trung vào Lâm Thanh Diện, anh ta cứ luôn cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống như là người bình thường, anh ta đọc sách không được, tu hành lại càng không được, nhưng mà nếu như có thể học một thứ gì đó ở bên người Lâm Thanh Diện, vậy cũng sẽ không bị ba mẹ trách mắng.

Nghĩ như vậy, anh ta trực tiếp đưa bà nội của mình về nhà, Lâm Thanh Diện trở về khách sạn, mà ông Đổng thì mời Lâm Thanh Diện đến nhà ông ta.

Lâm Thanh Diện ra ngoài chỉ dạo chơi, nhìn đồng hồ, bây giờ trở về chắc là đã đến thời gian ăn cơm, nếu như Hứa Bích Hoài không thấy mình thì chắc chắn sẽ nôn nóng.

Anh đi thẳng về phía khách sạn, nhìn thấy Lục Hân cũng đang ở đây, Lục Hân có vẻ như rất vui, không giống như bộ dạng của ngày hôm qua.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, Lục Hân trực tiếp đứng ở bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói với Lâm Thanh Diện: Về rồi kìa, Lâm Thanh Diện, anh ngồi kế chị đi.

Từ lúc nào mà quan hệ của hai người lại thân mật như vậy, tôi lại không biết đó, đều xưng hô chị em với nhau? Lâm Thanh Diện trêu chọc cười một tiếng, Lục Hân trực tiếp nói: Đương nhiên là phải tốt hơn anh rồi, chị Hoài là người tốt như thế, tôi gọi một tiếng chị tôi cũng không chịu thiệt thòi.

Lâm Thanh Diện cau mày, chẳng lẽ mình là người kém cỏi lắm hả, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, cũng ăn với mọi người.

Câu Lân ngồi ở trong góc bên cạnh, nó không quen ăn đồ vật của người, nó đều ăn thịt sống, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện nói với Lâm Thanh Diện: Chủ nhân, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, ngài không cần phải lo lắng cho tôi đâu.

Đi làm cái gì? Lâm Thanh Diện nhíu mày, cũng lo lắng cho sự an toàn của Câu Lân, cho dù bản lĩnh của Câu Lân có tốt đi nữa nhưng mà đây là đang ở trong thành Thượng Quận Thiên Đô, gặp phải nguy hiểm là chuyện rất bình thường.

Câu Lân nhìn bọn người Lâm Thanh Diện ăn đồ ăn, Mạc Niệm ở bên cạnh nhắc nhở nói: Đương nhiên là Câu Lân người ta phải ra ngoài tìm thức ăn rồi, nó không thích đồ ăn của chúng ta, với lại chẳng đủ để cho người ta rét kẻ răng.

   

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License