Rể quý trời cho
Chapter
0165
Chương 1641 Lâm Thanh Diện cười lạnh nhìn bọn họ, nói: Các người thật đúng là kiên nhẫn, vẫn luôn đi theo tôi.
Đều nói oan gia ngõ hẹp, bây giờ xem như Lâm Thanh Diện đã gặp oan gia, nhưng vừa tới Thượng Quận Thiên Đô này nên Lâm Thanh Diện cũng không muốn giết người.
Tên râu quai nón nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Tên nhóc này đúng là không biết điều, mình có bao nhiêu cần bao nhiêu lượng cũng không biết sao, nếu tôi là cậu thì lúc nào tôi cũng sẽ mang theo Thần thú bên mình, dù thế nào cũng sẽ không đi một mình đâu, cậu đi một mình, xem ra thật đúng là không sợ chết nhỉ.
Lâm Thanh Diện bẻ ngón tay, nói: Sai rồi, không phải tôi không sợ chết mà là không sợ các người, mấy người cảm thấy mình đỡ được mấy chiêu của tôi? Lâm Thanh Diện khinh thường nhìn mấy người kia, tên râu quai nón nhìn thân hình nhỏ bé của Lâm Thanh Diện thì bật cười lên ha hả, Lâm Thanh Diện từ nơi khác tới đây, nếu là người địa phương thì thật đúng là tên râu quai nón không dám nói gì, bởi vì nơi này có rất nhiều cao thủ ẩn nấp, còn Lâm Thanh Diện thì thật sự không đáng để vào mắt.
Ngay cả Thần thú đi theo Lâm Thanh Diện, anh ta cũng cho rằng nhất định là do Lâm Thanh Diện hãm hại lừa gạt mới có được.
Lâm Thanh Diện thật sự quá trẻ tuổi, trẻ tuổi thôi không nói, dáng vẻ còn yếu đuối nữa.
Thằng nhóc cậu nói chuyện đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, cậu cũng không thử hỏi thăm xung quanh một chút xem tôi là ai, đắc tội với anh Hổ tồi thì đều không có kết cục tốt, vốn tôi cũng không có hận thù gì với cậu, chỉ cần cậu cho tôi kim tệ, cậu dùng tiền giải trừ tai họa còn tôi cũng được một chút tiền bạc, nhưng cậu lại không muốn như thế thì tôi cũng hết cách Lâm Thanh Diện giống như cười mà không phải cười hỏi: Ý của anh là nếu như tôi đồng ý thì bây giờ cũng có thể lấy tiền cho anh sau đó tôi có thể rời đi sao? Lâm Thanh Diện nhìn mấy người bọn họ, anh hơi không đành lòng ra tay, bọn họ thật sự là quá yếu.
Tên râu quai nón lạnh lùng nói: Cậu mẹ nó đừng nghĩ hão huyền nữa, hôm qua cậu làm nhục tôi mà hôm nay còn muốn chỉ lo thân mình, tôi thấy trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu, cậu quỳ trên mặt đất gọi tôi ba tiếng ông nội rồi lấy hết tiền trên người ra đây thì may ra tôi còn giữ lại cái mạng chó cho cậu.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này lại nhớ đến thời điểm mình còn ở rể tại nhà họ Hứa, tên râu quai nón này cũng là loại người giống như bọn họ.
Trông thấy Lâm Thanh Diện không hề sợ hãi, tên đàn em đứng bên cạnh tên râu quai nón nói ra: Đại ca, anh xem thằng nhóc này không hề để chúng ta vào mắt, xử lý nó đi.
Không vội, tôi thấy có lẽ thằng nhóc này đang cân nhắc lợi hại, cậu ta biết không đánh lại được chúng ta nên chắc đang nghĩ phải cho chúng ta bao nhiêu tiền thì chúng ta sẽ buông tha cho cậu ta.
Tên râu quai nón nghị luận với đàn em của mình.
Lâm Thanh Diện nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ nên không khỏi buồn cười.
Lâm Thanh Diện nhìn tên râu quai nón một chút, đánh vỡ ảo tưởng của anh ta, nói: Các người đừng nên nghĩ nhiều làm gì, tôi sẽ không đưa tiền cho các người đầu huống chi tôi cũng không có, mà nếu có thì cũng sẽ không cho các người Tên râu quai nón giờ kiểm trong tay lên, nói: Thằng nhóc thối tha này thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi thấy chắc cậu chán sống rồi.
Anh ta vừa nói vừa xông tới, Lâm Thanh Diện vẫn đứng im đấy không nhúc nhích, tốc độ của tên râu quai nón ở trong mắt Lâm Thanh Diện giống y như rùa bò, tùy thời anh cũng có thể phản kích hay né tránh.
Người ta không có tu vi vậy mình cũng không thể dùng công pháp đối phó lại được.
Lâm Thanh Diện còn chưa ra tay thì đã có một người phụ nữ ngăn ở trước người anh, một cước đá tên râu quai nón ngã lăn ra.
Mấy tên du côn này, bình thường bắt nạt người khác thì cũng thôi đi nhưng các người cũng không nhìn người này thế nào à, tay trói gà không chặt, thế mà các người cũng ra tay được Tên râu quai nón trông thấy người phụ nữ này thì nhíu mày lại, người phụ nữ này cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, trên người mặc một thân trường sam màu xanh lục, trong tay cầm kiếm, là một hiệp nữ.
Thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Thanh Diện, xem ra có trò hay để xem rồi.
Tên râu quai nón trông thấy người phụ nữ thì giận dữ mắng mỏ: Cô gái nhỏ, cô rảnh rỗi xem vào chuyện của người khác làm gì, thức thời thì mau đi chỗ khác đi nếu không mấy anh đây chơi cô không ai có thể ngăn cản được đâu.
Hôm nay Lục Hân tôi nhất định phải xen vào việc này, mảnh núi này là của tôi, các người đến địa bàn của tôi gây sự, anh nói xem tôi có nên xen vào hay không? Lục Hân bảo vệ Lâm Thanh Diện, cô ta nói với Lâm Thanh Diện: Anh đừng sợ, mấy người cặn bã bọn họ không dám làm gì anh đâu.
Lâm Thanh Diện mở miệng, nói: Tôi, tôi không cần.
Tôi biết, anh là một người đàn ông, để một người phụ nữ như tôi bảo vệ mình anh sẽ cảm thấy mất mặt, nhưng không sao, người như anh tôi đã thấy nhiều, không nên cảm thấy mất mặt, cũng không được cậy mạnh, bọn họ cũng không phải dễ chọc đâu Lục Hân rất bá đạo nói với Lâm Thanh Diện như vậy, cũng không cho Lâm Thanh Diện cơ hội giải thích, lúc đầu Lâm Thanh Diện định nói mình không cần bảo vệ những nhìn cô gái xinh đẹp có tấm lòng hiện nghĩa trước mặt, anh cảm thấy mình không nên để người ta thất vọng.
Tên râu quai nón nghe thấy cái tên Lục Hân thì nuốt một ngụm nước bọt, anh ta vẫn hơi kiêng kị, tên râu quai nón cảm thấy mấy người bọn họ không phải là đối thủ của Lục Hân, huống chi vì một tên bám váy yếu ớt mà đắc tội với Lục Hân thì thật sự không có lợi.
Cô Lục Hân, không phải cô thích cái tên bám váy yếu ớt này đấy chứ, tên bám váy yếu ớt này là người của tôi, cô trả một vạn kim tệ thì tôi sẽ tặng ta cho cô để làm áp trại phu quân, thế nào? Tên râu quai nón nhìn Lục Hân, Lục Hân mắng: Bà nhà anh, anh cho rằng bà đây cũng nông cạn giống như anh sao? Tôi chỉ đơn thuần là không thích nhìn anh bắt nạt người khác ở địa bàn của tôi thôi Tên râu quai nón nghe thấy Lục Hân nói không lựa lời như vậy thì đánh tới, một mình Lục Hân dẫn theo Lâm Thanh Diện, bay tới bay lui trên không trung, Lâm Thanh Diện bị lắc tới lắc lui mà choáng đầu.
Chỉ thấy tên râu quai nón bị Lục Hân đánh bại trên mặt đất, đang cầu xin tha thứ.
Lục Hân đả tên râu quai nón một cước, miệng đắc ý nói: Bà đây ở đây cũng không phải mới một hai ngày, cũng không phải anh không biết chuyện này, muốn tới trêu chọc tôi à? Tên râu quai nón nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi, trong lòng cảm thấy bà cô này ra tay thật sự là quá độc ác mà, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô gái này nổi danh là giết người không chớp mắt đấy.
Tên râu quai nón cầu xin tha thứ: Cô Lục Hân đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chuyện hôm nay là Hổ Tử tôi có mắt không trọng, sau này nếu có cần thì tôi nhất định sẽ phục tùng, vì cô mà cống hiến sức lực, cô thấy thế nào? Lâm Thanh Diện ở bên cạnh đã hóa đá, đây là lần đầu tiên anh được một người phụ nữ bảo vệ như vậy, đồng thời thân phận của mình còn là tên bám váy yếu ớt.
Anh không khỏi nhớ tới Hứa Bích Hoài, lúc còn ở nhà họ Hứa, Hứa Bích Hoài vì bảo vệ anh khỏi sự bắt nạt của Tống Huyền Khanh cũng sẽ đứng ở trước mặt anh đối kháng với Tống Huyền Khanh, chỉ không biết, bây giờ Hứa Bích Hoài có mạnh khỏe không, người thế nào rồi.
Nhìn Lục Hân bên cạnh, chỉ thấy Lục Hân đang hung hăng đá tên râu quai nón hai cước, rồi nói: Sau này tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi gặp anh một lần thì sẽ đánh anh một lần, dẫn theo người của anh cút đi.
Chuyện xong xuôi, Lâm Thanh Diện nói lời cảm ơn: Cảm ơn cô đã giúp đỡ, ra tay cứu giúp tôi, nếu không hôm nay có lẽ tôi khó thoát một kiếp này.
Lục Hân đánh giá Lâm Thanh Diện, cười quỷ dị một tiếng, rồi nói: Bản cô nương giúp anh là có nguyên nhân, anh lên núi cùng tôi một chuyến, lát nữa tôi sẽ đưa anh xuống, được không? Lâm Thanh Diện nhíu mày, sau đó tò mò hỏi: Vậy nếu tôi không muốn đi thì sao, cô gái? CHƯƠNG 1642: CHA CON THÚ VỊ Lục Hân nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy thì không khỏi tò mò, Lâm Thanh Diện có thể nói ra lời này, vậy cũng đã chứng minh thật ra lá gan của Lâm Thanh Diện cũng rất lớn.
Lục Hân cười nhạt một tiếng, nói: Nếu anh không đồng ý thì vừa rồi kết cục của bọn họ thể nào anh cũng nhìn thấy rồi đó, tôi không ngại đánh anh đâu, ý của anh như thế nào? Lâm Thanh Diện chưa từng cũng chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào thú vị như vậy, anh cười hỏi: Cô cảm thấy, cô là đối thủ của tôi sao? Cô gái, người không thể nhìn bề ngoài, có phải cô đã quá coi thường tối rồi không? Lúc này Lục Hân mới nghiêm túc dò xét Lâm Thanh Diện, nhìn thế nào thì cô ta cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng không giống như người có bản lĩnh, nói gì thì cô ta cũng không tin Lâm Thanh Diện có thể đầu lại được mình.
Cô ta nói với Lâm Thanh Diện: Như vậy đi, anh thế nào tôi cũng biết rồi, tôi bảo anh đi lên núi cùng tôi chắc anh sẽ cảm thấy tôi đang lợi dụng anh, nhưng tôi không phải loại người như vậy.
Vừa rồi những chuyện mà tên râu quai nón làm Lục Hân cũng cảm thấy không thuận mắt, cô ta mới không phải loại người như vậy.
Lâm Thanh Diện nghe Lục Hân nói vậy cũng cảm thấy khá dễ chịu, ít nhất là Lục Hân cũng không hề ngang ngược không nói đạo lý, thậm chí còn có một chút đáng yêu.
Lâm Thanh Diện nhìn Lục Hân một chút, anh nhớ tới mình còn có rất nhiều chuyện phải làm nên từ chối nói: Cô gái, không phải tôi không muốn đi lên núi cùng cô mà thật sự là tôi còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, cô đừng nên trách tôi.
Lục Hân nhíu mày, trong lòng hơi nóng nảy.
Bây giờ vất vả lắm mới tìm được một người đàn ông nhìn thuận mắt một chút có thể mang lên núi trình diện cha, để nói với cha rằng không phải mình không có ai lấy mà là mình không quan tâm, vậy mà tên trước mắt này lại không biết điều, còn dám từ chối mình, thật sự là quá bắt nạt người khác rồi.
Cô ta tóm lấy tay Lâm Thanh Diện, ra lệnh: Hôm nay bất kể như thế nào thì anh cũng phải đi với tôi, cho dù không đi thì cũng phải đi, chuyện này không phải do anh quyết định.
Lâm Thanh Diện chỉ hơi dùng sức đã có thể dễ dàng rút tay ra được, thậm chí Lục Hân còn không hề phát hiện được Lâm Thanh Diện làm như thế nào, cô ta kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn bộ dạng kia của cô ta, buông tay: Cô gái, tôi đã nói là cô không phải đối thủ của tôi mà! Vậy vừa rồi, vì sao anh lại như vậy? Lục Hân hỏi Lâm Thanh Diện, nếu Lâm Thanh Diện đã lợi hại như vậy thì vì sao vừa rồi lúc đối mặt với tên râu quai nón lại không hề ra tay, chẳng lẽ là do có chuyện khó nói gì sao? Lâm Thanh Diện không quan trọng nói: Tôi không ra tay là vì muốn xem sức mạnh của bọn người râu quai nón thể nào, thứ hai là cô đã giải quyết đảm bọn họ trước khi tôi kịp làm rồi, đâu có cơ hội để tôi ra tay đâu Lục Hân nghe thấy lời này thì hơi xấu hổ, cô ta vẫn cho rằng mình cứu Lâm Thanh Diện, không ngờ sức mạnh của Lâm Thanh Diện còn vượt xa mình.
Nhìn Lâm Thanh Diện không giống người xấu, nên cô ta nói: Bây giờ tôi không phải là đối thủ của anh, muốn anh đi lên núi với tôi là chuyện không thể nào, anh trở về đi, tôi tin là một ngày nào đó tôi sẽ tìm được người.
Lục Hân đã từng gặp rất nhiều người nhưng vẫn không có người nào phù hợp, mỗi người cô ta dẫn về cha cô đều không hài lòng, đều nói người đàn ông này không tốt.
Nhưng bây giờ ông ấy đã sắp chết, Lục Hân không thể để ông ấy ra đi mà vẫn mang theo tiếc nuối như vậy.
Lâm Thanh Diện tích nơi này, muốn ở đây tu luyện nhưng tuyệt sẽ không phải ở trên núi mà Lục Hân nói, nếu không cũng không biết sau này Lục Hân sẽ tìm tới cửa vì chuyện gì nữa.
Nhưng con người đều có lòng hiếu kỳ, Lâm Thanh Diện hỏi Lục Hân: Cô muốn tôi đi lên núi cùng cô, có phải có chuyện gì quan trọng không? Cha tôi sắp chết rồi, trước khi chết ông ấy muốn gặp chồng tôi nhưng tôi lại không tìm được người thích hợp, những người phàm phu tục tử dưới núi kia không có một người nào vừa mắt tôi, bây giờ tôi nhìn trúng anh nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không đồng ý Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể như trò đùa như vậy, cô gái, cho dù cha cô sắp qua đời thì cô cũng không được tùy tiện sắp xếp hôn nhân của mình như vậy, đây là chuyện cả đời đó Lâm Thanh Diện nhắc nhở Lục Hân, ở trong mắt Lâm Thanh Diện, một người là cả một đời, tất nhiên hôn nhân là chuyện lớn ảnh hưởng tới cả đời người.
Tôi hiểu ý của anh, tôi cũng không bắt anh phải ở cùng tôi cả đời, chỉ là để cha tôi có thể an tâm rời khỏi thế giới này thôi, này, tôi thấy, nếu không anh giúp tôi một chuyện đi.
Lục Hân nhìn Lâm Thanh Diện, trông mong Lâm Thanh Diện sẽ đồng ý với cô, dù sao thì Lâm Thanh Diện cũng không có việc gì, người bận rộn sẽ không đi linh tình ở trên núi như thế này đâu.
Đối diện với người phụ nữ trước mặt, Lâm Thanh Diện không khỏi nhớ tới La Tiêu Tiêu, lúc gặp được La Tiêu Tiêu cùng là mẹ của La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện.
Cô ta là một cô gái hiếu thuận, chuyện này đối với mình mà nói cũng chỉ là nhấc tay giúp đỡ, đồng ý với cô ta cũng chưa hẳn là không được, vừa hay có thể đi lên xem một chút xem nơi này còn có chỗ nào có linh khí dồi dào nữa không.
Nghĩ như vậy nên Lâm Thanh Diện đồng ý, trong nháy mắt Lục Hân nhận được sự đồng ý của Lâm Thanh Diện thì cười không ngậm được mồm, không ngừng nói Lâm Thanh Diện là người tốt.
Nếu vừa rồi Lâm Thanh Diện không cầm tay cô ta, để cô cảm nhận được công lực cường đại của mình thì cô ta vẫn sẽ quả quyết tin rằng anh chỉ là một tên bám váy yếu ớt.
Đám tên râu quai nón cũng coi như may mắn vì gặp mình, nếu Lâm Thanh Diện thật sự ra tay thì chỉ sợ bọn họ không ai còn mạng nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Hân hít sâu một hơi, đi lên phía trước dẫn đường cho Lâm Thanh Diện.
Núi này cao và đường khá dốc, Lâm Thanh Diện đi không tốn sức lắm nhưng tiếng thở của Lục Hân lại càng ngày càng nặng, chuyện này đối với Lục Hân mà nói đúng là một thử thách.
Cô ta quay đầu lại hỏi Lâm Thanh Diện: Anh có cảm thấy mệt mỏi không, hơi xa một chút đấy.
Cô từ trên núi cao xuống thật sự chỉ vì muốn tìm một người chồng? Không đúng, là chồng giả Ngoại trừ chuyện này ra thì hình như cũng không có chuyện gì khác.
Không phải đầu, cha tôi bệnh nặng, ông ấy chỉ muốn nhìn thấy tôi lập gia đình.
Lục Hân nói, không khỏi thở dài.
Người thân duy nhất ở trên đời này của Lục Hân chính là cha, nếu thật sự không cứu được thì cô ta cũng không muốn để cha mình ra đi trong sự tiếc nuối.
Vất vả lắm mới lên tới đỉnh núi, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một căn nhà tranh, một cái sân, mặc dù rất đơn sơ nhưng cũng rất ấm áp.
Lục Hân lanh lợi mang theo Lâm Thanh Diện đi vào, gọi cha mình: Cha ơi, con về rồi, không phải cha muốn gặp con rể à, con mang về cho cha rồi đây, lần này chắc chắn cha sẽ hài lòng.
Lâm Thanh Diện không khỏi lau mồ hôi lạnh, lần này, vậy trước kia đã có bao nhiêu lần rồi, cô nhóc này cứ tưởng mình là Hoàng đế tuyển phi à? Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ho khan, Lâm Thanh Diện đi theo vào, lễ phép chào hỏi, anh nhíu mày, nhìn ông già kia một cái, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra ông già này vô cùng khỏe mạnh, cái gì mà thân thể không tốt, đều là giả vờ hết.
Trong lòng nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đây là sốt ruột vì con gái mãi không chịu lấy chồng đây mà.
Chính là chàng trai này à? Ông lão trên giường ho hai tiếng, ánh mắt đánh giá Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, ông lão cười cười, hỏi: Chàng trai, tôi thấy cậu là người đọc sách, không có chút tu vi nào đúng không? CHƯƠNG 1643: CÔNG PHÁP TRÊN BÍ TỊCH Lâm Thanh Diện không khỏi hít sâu một hơi, cho dù ở nơi nào thì tu vi vẫn là điều quan trọng nhất.
Đặc biệt là ở nơi như Thiên Giới này, việc đọc sách không có ích gì mấy.
Lục Hân nghe thấy câu hỏi của ba thì nói: Ba, không phải bây giờ ba nên lo lắng việc con không thể kết hôn sao? Chỉ cần con có thể kết hôn thì có phải người học giả hay không quan trọng thế sao? Hơn nữa người ta cũng không phải học giả Nghe đến đây, ba Lục Hân lườm Lục Hân: Ba không hài lòng thằng nhóc này, học giả làm sao bảo vệ được con, nếu ba có mệnh hệ gì thì ai chăm sóc cho con? Lục Hân tay trái sờ tay phải, lẩm bẩm: Bây giờ ba đang khoẻ mạnh thế này, mà bản thân con cũng tự bảo vệ được mình mà, ba không cần phải bảo vệ con Lục Hân nói xong, ba cô ta bắt đầu ho dữ dội, Lâm Thanh Diện chỉ buồn cười, cách hai ba con này ở chung với nhau thật kỳ lạ.
Lâm Thanh Diện bước ra ngoài, Lục Hân tưởng anh giận nên vội đuổi theo ra: Anh đừng giận những lời ba tôi nói, ba tôi là người như vậy đó, nhưng ông ấy không có ý xấu đầu, anh giúp tôi dỗ ông ấy với Ba cô không sao, chỉ là lo lắng việc cưới xin của cô thôi, chỉ cần cô kết hôn thì mọi bệnh tật đều sẽ tiêu trừ Lâm Thanh Diện nói cho Lục Hân nghe những điều mình nhìn thấy, Lục Hân hơi ngạc nhiên, hỏi anh: Anh còn có khả năng này nữa hả? Nếu cô không tin thì thôi, yên tâm đi, nếu ba cô có chuyện gì sẽ không có tinh thần chọn con rể đầu, không phải ông muốn cô tìm được một người có thể yên tâm sao? Lâm Thanh Diện cười hỏi ngược lại Lục Hân.
Lục Hân trầm ngâm gật đầu, sau đó lại thở dài: Nếu ba tôi làm vậy là vì tôi thì anh nghĩ xem sao ông phải khổ vậy chứ? Chuyện của tôi, lẽ nào tôi còn không tự biết phải làm thế nào chắc? Lục Hân bảo Lâm Thanh Diện rời đi, dẫn anh lên cũng không phải không có thu hoạch gì.
Chí ít cô biết ba mình vẫn khoẻ, chỉ cần ông khoẻ mạnh thì cô làm gì cũng đáng giá.
Không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Nói với ông, cô có thể xuống núi cùng Lâm Thanh Diện, ở đó nhiều người, cô không tin không có người phù hợp với mình.
Lâm Thanh Diện vừa định đi thì ba Lục Hân bước ra, cười nói: Cậu nhóc, chuyện không có tu vi là thật, nhưng nghe lời cậu nói, cậu hẳn là một thần y, cậu có gia đình chưa? Lâm Thanh Diện quay đầu lại cười nhạt, uyển chuyển từ chối ông già.
Anh đã có Hứa Bích Hoài, không thể dây dưa với người khác nữa.
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng không muốn người phụ nữ mình quen có kết cục giống La Tiêu Tiêu.
La Tiêu Tiêu vì anh mà chết, anh cảm thấy có lỗi với La Tiêu Tiêu, anh nhất định không thể để những chuyện như trước đây xảy ra nữa.
Nghe Lâm Thanh Diện nói mình đã có gia đình, ba Lục Hân hơi thất vọng, nhưng sau đó ông nói mình cũng hiểu biết một chút về y thuật, nếu Lâm Thanh Diện bằng lòng thì có thể ở lại bên ông, đi theo ông nghiên cứu điều chế thuốc.
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện vẫn từ chối, năng lực của anh còn vượt xa ông ta, đâu cần phải ở lại bên cạnh ông ta làm gì.
Anh cứ thể rời đi, Lục Hân nhìn ba mình nói muốn xuống núi tìm con rể về cho ông.
Nghe Lục Hân nói vậy, ba cô cũng hơi bất đắc dĩ: Con đừng nói nữa, câu này con cũng nói không phải chỉ lần một lần hai, thế nhưng ba vẫn chưa thấy con đưa được ai tử tề về đây, bây giờ đưa được về thì người ta đã có vợ, ba không chết vì bệnh thì bị con làm cho tức chết Lâm Thanh Diện ra về, Lục Hân theo sau, bỏ lại người cha già bất lực đứng yên tại chỗ.
Ông không biết Lâm Thanh Diện có bao nhiêu thực lực, nhưng ông có thể khẳng định một điều năng lực của Lâm Thanh Diện không hề kém, cậu nhóc xuất sắc như vậy nhưng thật đáng tiếc.
Lâm Thanh Diện vốn định yên lặng tu luyện trên núi, nhưng không nghĩ lại xảy ra chuyện này.
Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ đành về lại phòng trọ nghiên cứu bí tịch với Vong Trần, anh không hiểu bí tịch lắm, nếu có Vong Trần ở bên cạnh sẽ ổn hơn chút.
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm rồi nhìn Lục Hân bên cạnh, nhất định không được để cô ta đi theo mình, vào thành phố anh sẽ để cô ta đi tìm lang quân như ý một mình.
Nhưng có vẻ Lâm Thanh Diện đã suy nghĩ quá đơn giản, Lục Hân không định đi nơi khác, Lâm Thanh Diện đi đâu cô ta đi đó.
Khi Mạc Niệm đi dạo trên phố thì thấy Lục Hân và Lâm Thanh Diện đi cùng nhau, không khỏi trêu chọc Lâm Thanh Diện: Bây giờ cậu đi đâu, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ nhỉ, cuộc sống cũng khá tốt đó chứ.
Nhìn Lục Hân cũng xinh nhưng thua xa Hứa Bích Hoài, bây giờ không biết Hứa Bích Hoài đang ở nơi đâu, bên cạnh Lâm Thanh Diện có người phụ nữ khác cũng không thích hợp.
Lâm Thanh Diện đáp: Đừng nói linh tinh, sẽ huỷ hoại thanh danh cô gái nhà người ta Lục Hân không quan tâm, nói: Người này là gì của anh vậy? Nói năng không có lớn nhỏ gì cả, tôi nhìn thế nào cũng thấy anh là bề trên của cô ta Nghe thấy câu này của Lục Hân, Mạc Niệm lập tức không vui: Cô không hiểu chuyện thì đừng có nói nhảm, Lâm Thanh Diện đã có vợ rồi, cô đừng có mang suy nghĩ bậy bạ ở bên cạnh cậu ấy Mạc Niệm với Lục Hân có một câu, tôi một câu, Lâm Thanh Diện nghe mà thấy xấu hổ, Lục Hân không nói gì nhưng Mạc Niệm đã bị chọc tức.
Phải biết Mạc Niệm ghét nhất bị người khác nói mình là trẻ con, bây giờ Lục Hân nói vậy đương nhiên Mạc Niệm sẽ khó chịu.
Lâm Thanh Diện lười nghe hai người cãi vã, anh đi thẳng về trọ.
Vừa về đến phòng mình anh đã thấy Vong Trần đang chờ mình, ông ta hỏi: Thằng nhóc cậu suy nghĩ thế nào rồi? Tôi thật lòng chứ không đùa với cậu đâu.
Được, nhưng tôi muốn vào trung tâm thành phố xem thế nào, nếu không lòng tôi thấy không yên tâm Lâm Thanh Diện cảm thấy có phải có thể vào được hay không thì phải đi mới biết, nếu không đi thì không có tiến triển gì cả, chẳng phải đã tới đây vô ích rồi sao? Đừng lãng phí thời gian nữa, lẽ nào cậu vẫn không tin tôi? Vong Trần biết Lâm Thanh Diện lo lắng, Vong Trần vào được, nhưng ông vào được chưa chắc Lâm Thanh Diện đã vào được.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đến đó cũng mất thời gian, nếu bị người của phái tà biết được thì sẽ rút giây động rừng.
Còn chưa nâng cao tu vi đã bị người khác phát hiện, sau này phải làm sao? Vong Trần thuyết phục Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, Vong Trần không quấy rầy anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện lấy bí tịch ra: Nghe ông vậy, ông nghiên cứu bí tịch này nhiều năm, bây giờ nhìn thấy đương nhiên sẽ muốn.
Một mình tôi xem không hiểu hết, cũng không phải không thể cho ông xem.
Nhưng ông phải đồng ý với tôi, không được dùng công pháp của bí tịch làm chuyện xấu Tôi giống người sẽ làm chuyện xấu sao? Vong Trần nhíu mày, hỏi ngược lại Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện biết Vong Trần không giống người sẽ làm chuyện xấu, bày tỏ lập trường cũng không khó, anh vẫn muốn Vong Trần thề.
Vong Trần cũng biết ý Lâm Thanh Diện, vì thế ông ta thề: Sau này nếu tôi dùng công pháp của bí tịch để làm chuyện trái với đạo trời thì tôi sẽ tẩu hỏa nhập ma không được chết yên ổn, hồn bay lên chín tầng mây CHƯƠNG 1644: HAI PHÁI CHÍNH TÀ Lâm Thanh Diện nói ý mình không phải như vậy, thực ra thứ này rất quan trọng, nếu không quan trọng thì anh cũng không cần quan tâm đến thế.
Anh biết Vong Trần và Vương Quyền đều thích thứ này, các bài công pháp trong đó rất lợi hại, sau này dù tu vi của Vong Trần hơn anh một bậc, hay là tu vị của anh hơn Vong Trần thì đều là chuyện tốt cả.
Sau này anh có thể ngăn cản Vong Trần, những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất là điều anh đã đồng ý với Triệu Tuấn.
Lâm Thanh Diện đưa bí tích cho Vong Trần, Vong Trần kích động cầm lấy, nhìn công pháp bên trong.
Năm đó ông ta không có phúc được thấy bí tịch này, hôm nay được thấy trong lòng cực kỳ rạo rực không nói nên lời.
Ông ta nói thẳng với Lâm Thanh Diện: Cậu yên tâm đi, tôi nói lời giữ lời, trước đây chúng ta cũng đã từng hợp tác một lần, tôi hy vọng lần này chúng ta hợp tác vẫn có thể suôn sẻ, thuận lợi.
Đúng, trước đây chúng ta đã hợp tác một lần, lần này tôi cũng tin ông, ông là người tốt Khi nói lời này thật ra Lâm Thanh Diện cũng không chắc lắm.
Thực tế giữa anh với Vong Trần chỉ có lợi ích, nếu nói về hiểu biết thì anh không hiểu ông ta là Hy vọng anh không nhìn nhầm người, Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn vào quyển bí tịch.
Nghe Vong Trần nói bí tịch này không thể để người khác nhìn thấy, nếu bị người khác biết thì Thượng Quận Thiên Đô sẽ không được thái bình, anh bèn nói với Vong Trần: Cho dù chúng ta tu luyện cũng không thể luyện ở đây, chúng ta phải tìm một nơi cực kỳ bí ẩn để luyện Vong Trần cất bí tịch đi rồi bảo: Cậu nói đúng, đây không phải nơi thích hợp để tu luyện, nơi này loại người nào cũng có, chúng ta không biết được mình có đang bị người khác theo dõi hay không? Vong Trần cau mày, mặc dù nói đây không phải nơi tốt nhất, nhưng cũng không có nơi nào tốt thế này để mọi người tu luyện.
Khi ông ta còn đang suy nghĩ thì Lâm Thanh Diện đã đứng dậy, anh nói phải ra ngoài xem thế nào mới vào được, nhờ Vong Trần nghĩ cách giúp mình.
Đương nhiên Vong Trần không có cách gì hay, để Lâm Thanh Diện từ bỏ, ông ta đã nói có thể đến rìa trung tâm thành phố cùng anh xem.
Nếu Lâm Thanh Diện có cách đi vào thì tốt, nếu không có cách thì có thể từ từ nghĩ.
Lâm Thanh Diện và Vong Trần cùng đi, đi vòng quanh ngoại ô Thượng Quận Thiên Đô vài vòng mới đến nơi.
Vong Trần nói Thượng Quận Thiên Đô là nơi những tôn giả có tu vi cực cao sinh sống, bay giờ nơi họ ở thực sự cách nơi này quá xa.
Trong trung tâm thành phố cũng chia thành khu vực bên trong và bên ngoài, mọi thứ không đơn giản như Lâm Thanh Diện nghĩ.
Lâm Thanh Diện nghe có vẻ phức tạp, nhưng suy nghĩ cẩn thận trong lòng anh không khỏi nhớ đến một người.
Nếu có Dao Trì ở đây chẳng phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều sao? Anh hỏi Vong Trần: Ông biết Dao Trì không? Dao Trì, cậu biết Dao Trì? Vong Trần ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện, nếu Lâm Thanh Diện biết Dao Trì thì sẽ biết Dao Trì ở đâu, lo gì không vào được trung tâm thành phố, đi tìm vợ và con gái mình? Tôi quen Dao Trì nhưng không hiểu nhiều Biết Dao Trì đã lâu, chuyện rất dài, anh cũng không thể kể hết với Vong Trần trong chốc lát.
Vong Trần hỏi thì anh nói cũng không thân lắm, vì thế ông ta cũng không hỏi sâu thêm.
Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ vậy, Vong Trần gật đầu, trầm ngâm: Đương nhiên tôi biết Dao Trì, nhưng cũng như cậu, không thân quen với Dao Trì lắm.
Tiên nữ như cô ấy làm sao lại giao thiệp với người như chúng ta? Nghĩ đến chuyện Thiên Giới năm đó, Vong Trần lại nhớ đến Dao Trì, nhưng Dao Trì là Dao Trì, hai người không có nhiều mối liên hệ.
Đến bên ngoài trung tâm thành phố, hai người thấy cầu vồng lơ lửng trên bầu trời, linh khí bay nhè nhẹ, ở một nơi khác lại là sương mù tối tăm, Lâm Thanh Diện cau mày hỏi: Sao bầu trời lại có cảnh tượng thế này? Chuyện này không có gì kỳ lạ, tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu, Thiên Giới chia thành tà phái và chính phái.
Chính phái đương nhiên là bên phía có cầu vồng, còn tà phái sẽ không có ánh sáng đẹp, đó cũng là chuyện bình thường Vong Trần giải thích mọi thứ cho Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng đã trải qua nhiều chuyện, không cần mình phải nói thì Lâm Thanh Diện cũng biết, không ngờ vẫn hỏi mình.
ở trung tâm thành phố, ranh giới giữa thành phố và ngoại ô có một cánh cổng ngăn cách hai thế giới, Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thấy nơi này giống như Thiên Giới và Trái Đất.
Bây giờ trung tâm thành phố giống như Thiên Giới ở Thượng Quận Thiên Đô, còn ngoại ô thành phố giống như Trái Đất.
Người trong Trái Đất đều là người bình thường, mà người trong trung tâm thành phố đều là tô giả có tu vi cực cao.
Nghĩ như thế, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, không biết khi nào mình mới có thể thoải mái ra vào trung tâm thành phố.
Muốn cứu Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài thật sự không dễ dàng, anh nhìn Vong Trần bên cạnh, có sự giúp đỡ của Vong Trần, hy vọng ngày này sẽ không quá xa.
Anh nhìn cánh cổng lớn trước mặt, có hai bên, một bên là lính canh gác mặc chiến phục màu nâu, bên còn lại mặc màu đen.
Lâm Thanh Diện quay lại nhìn Vong Trần, ông ta trả lời: Nhìn thấy rồi chứ? Những người lính bên trái mặc chiến phục màu nâu là thuộc phe chính phái, cũng là người gác cổng, bên phải là tà phái, hai bên phân chia rất rõ ràng Lâm Thanh Diện nảy lên một ý tưởng: Vậy chúng ta có thể đi vào bên phía chính phái, ít nhất dễ vào hơn bên tà phái, cũng không có gì nguy hiểm Lâm Thanh Diện nói là làm, nhưng bị Vong Trần kéo lại: Cậu nghĩ đơn giản quá, bây giờ tà phái đang thịnh hành, chính phái bị chèn ép không ngóc đầu lên được.
Nếu cậu đi bên chính phái, sợ rằng người ta cũng nghĩ cậu là người bên tà phái trà trộn.
Nếu không phải những người mặc định thì không vào được, cậu đừng nghĩ nữa thì hơn Lâm Thanh Diện cau mày, không hiểu ý Vong Trần lắm, nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng không khó đoán.
Anh vào thẳng bên tà phái thì binh lính tà phái sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
Trên người Lâm Thanh Diện không cảm nhận được một chút khí tức nào của tà phái, hắn nhíu mày hỏi Lâm Thanh Diện: Anh từ đầu đến? Vào đây là gì? Có tu vị thế nào? Lâm Thanh Diện không nói mình đến từ thành Tiên Linh mà nói mình là người bản địa ở ngoại ô thành phố, người gác cổng thẳng thừng từ chối Lâm Thanh Diện: Anh là người bản địa thì phải biết quy tắc của chúng tôi.
Nhìn anh tôi thấy có tu luyện vài kiếp nữa cũng không vào được, có phải muốn vào trong để xem thánh địa tu luyện đúng không? Lâm Thanh Diện nhìn binh lính cảm giác như tên ngốc, vấn đề rõ ràng như vậy mà còn không nhìn ra à? Muốn vào trong để tu luyện cho tốt cũng là điều bình thường, nhưng anh không nói gì mà chỉ lịch sự hỏi: Phải làm sao thì mới vào được? Hoặc là người ở trong đưa vào, hoặc là anh phải nâng cao tu vi lên khiến nút ấn cơ quan chuyển sang màu xanh lá mới vào được Lâm Thanh Diện nhìn nút ấn người lính nói, lại nhìn hai người vừa vào, họ đặt tay lên nút ấn sau đó nút chuyển màu xanh, mà màu ban đầu của nút là màu đỏ.
CHƯƠNG 1645: TÊN CAO TO LỪA GẠT Lâm Thanh Diện bước tới thử, tay còn chưa đặt lên đã bị Vong Trần kéo lại, Vong Trần lắc đầu với anh, bảo anh đừng làm những điều ngu ngốc nữa.
Lâm Thanh Diện không hiểu ý Vong Trần, ông ta kéo anh sang một bên rồi nói: Chỉ cần cậu đặt tay lên đó thì người ta sẽ biết cậu có thân phận gì, không đợi cậu vào thì đã có người đi ra đưa cậu vào rồi.
Lâm Thanh Diện hỏi: Lẽ nào có liên quan đến Nặc Nặc? Đúng thế, cậu là ba Nặc Nặc, hai người có quan hệ huyết thông, nếu cậu bị người của tà phải cảm ứng được thì đừng nói đến việc cứu Nặc Nặc và vợ cậu, chính mạng cậu còn không giữ được Vong Trần nói rất nghiêm túc, nghĩ rằng bây giờ Lâm Thanh Diện vẫn chưa hiểu tình hình mà cũng dám làm việc theo ý mình, cứ tiếp tục như vậy là không được.
Lâm Thanh Diện hỏi: Cái đó có tác dụng này? Không chỉ có tác dụng này, thật ra nó để khảo nghiệm tu vi, dù là người của chính phái hay là tà phái, chỉ cần đạt đến tu vi đó là đều vào được, bây giờ tà phái một lòng muốn tiêu diệt chính phái, nhưng sẽ không hành động ngoài mặt, nếu có người chính phái lợi hại đi vào, chắc chắn họ sẽ gọi người chính phải đó tới để tẩy não, để người của chính phái về phe tà phái Vong Trần nói xong, Lâm Thanh Diện tò mò nhìn ông ta: Vậy ông thì sao? Ông thuộc tà phái hay chính phái? Tôi chưa vào, trước đây từng vào nhưng bây giờ cảm thấy không cần thiết phải vào nữa.
Nếu tôi vào thì dù là chính phái hay tà phái, họ đều không quan tâm Vong Trần nói rất tự tin, nói mình vào được thì cũng ra được, chỉ vì ông ta không phải chính phái cũng không phải tà phái, tà phái sẽ không làm khó ông ta, chính phái cũng sẽ chẳng quan tâm.
Ông ta muốn giúp Lâm Thanh Diện nhưng bây giờ thời cơ chưa chín muồi, nếu vì giúp Lâm Thanh Diện mà mình cũng bị cuốn vào thì không đáng.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện hơi thất vọng, không thể thông qua ải nút ấn để vào, trừ khi tu vị của anh đạt tới mức họ muốn, anh phải nghĩ cách khác.
Vong Trần an ủi: Không cần đầu, nếu tu vi của cậu thật sự đạt đến mức đó, tôi sẽ nghĩ cách để cậu vào được.
Người của chính phái sẽ không ngồi yên chờ chết, bây giờ họ đang nghĩ cách, cậu và tà phái không cùng thể cùng tồn tại, chỉ cần cậu có đủ năng lực thì sẽ có người phát hiện ra cậu Khi nghe lời này, Lâm Thanh Diện mỉm cười, nụ cười thật sự miễn cưỡng, phải đợi đến lúc nào chứ? Bây giờ Lâm Thanh Diện chỉ muốn biết tin tức về Nặc Nặc, chỉ cần Nặc Nặc bình an, Hứa Bích Hoài vẫn khoẻ mạnh thì chờ bao lâu anh cũng chờ.
Nhưng bây giờ anh còn không biết tình hình của hai mẹ con thế nào.
Đột nhiên anh nhìn Vong Trần hỏi: Ông có thể giúp tôi một việc được không? Bây giờ tôi chưa thể giúp cậu được, thời cơ chưa chín muồi, tôi đồng ý với cậu rồi thì sẽ không nuốt lời, cậu yên tâm đi Vong Trần thẳng thừng từ chối Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói: Tôi không cần ông làm gì cả, ông có thể vào mà vừa hay tôi lại không biết tình hình vợ con tôi thế nào, ông có thể thay tôi vào thăm họ được không? Người của tà phái muốn giết Nặc Nặc, Nặc Nặc rơi vào tay chúng sẽ không được sống êm đẹp.
Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, nhìn trạng thái Lâm Thanh Diện bây giờ, Vong Trần biết mình không muốn đồng ý thì nhìn Lâm Thanh Diện như vậy cũng không đành lòng, ông đáp: Thế này đi, tôi chỉ có thể thay cậu vào thăm họ, những việc khác bây giờ thật sự không thể giúp được Lâm Thanh Diện biết Vong Trần đang mạo hiểm để giúp mình, ngàn lời khó nói chi bằng một câu cảm ơn, anh tìm một nơi ngồi xuống rồi bảo: Tôi chờ ông ở gần đây.
Không cần, cậu về trước đi, tôi đã nói sẽ giúp cậu thì nhất định sẽ đi, chỉ là sẽ mất một thời gian.
Tôi từng nói với cậu trong đó không chỉ có trung tâm, mà còn có khu vực bên trong, bên ngoài.
Thân phận con gái cậu đặc thù, chắc hẳn ở bên trong Lâm Thanh Diện gật đầu rồi đi về, tâm trạng anh rất phức tạp.
Nếu có thể dùng tính mạng mình để đổi lấy sự bình yên cho Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài, anh sẽ đồng ý ngay tức khắc, nhưng bây giờ anh lại không thể làm gì.
Anh đi bên ngoài như một cái xác di động, không có mục đích, lúc này có người đụng phải anh, người đó đẩy Lâm Thanh Diện thật mạnh rồi nói: Mày mù à, không nhìn đường sao? Anh đúng là không thể nói lý, tôi chưa thấy ai kiêu ngạo như anh đâu.
Tôi đang đi trên đường, rõ ràng là anh và vào tôi Lâm Thanh Diện cũng không phải người dễ bắt nạt, anh lạnh lùng nhìn người cao lớn trước mặt, nếu nhìn từ thân hình thì hắn ta phải to gấp hai lần Lâm Thanh Diện.
Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, tên cao to cau mày, đưa tay muốn đánh Lâm Thanh Diện, nhưng lúc này một người khác tiến lên nói: Chú hai, nếu cậu đánh người là cậu sai rồi.
Cậu bị cậu ta va vào, bây giờ bị thương ở đâu thì nên bảo cậu ta đền tiền đi khám chứ Anh cả nói đúng Người đàn ông cao lớn nhìn người đàn ông có dáng người tầm như mình ở bên cạnh, miệng lại gọi anh cả.
Lâm Thanh Diện nhìn hai người này cũng hơi giống, vừa nhìn là biết hai anh em.
Lâm Thanh Diện không có tiền trên người, gặp hai người lừa đảo này thì họ đã định sẵn sẽ phải về tay không rồi.
Lâm Thanh Diện khoanh hai tay trước ngực, lưu manh hỏi hai người: Bây giờ các anh muốn thể nào? Mày không nghe thấy hai anh em chúng tạo nói sao? Mày có tiền không? Nếu có tiền thì đưa hai ngàn lạng vàng thì tao tha cho, nếu không đưa vàng cho chúng tạo thì chỉ có thể gặp nhau trên công đường thôi.
Lâm Thanh Diện cười nhạt: Nói nhiều như vậy làm gì, tôi là bác sĩ, có thể để tôi xem tôi khiến anh trai đây bị thương ở đâu, nếu thật sự bị thương thì chắc chắn tôi sẽ chữa cho anh Người đàn ông cao to nhìn anh cả mình, hai người nhìn nhau cười rồi chế nhạo Lâm Thanh Diện: Ai yo, không nhìn ra thằng nhóc mày còn biết y thuật đấy? Anh không nhìn ra là do mắt anh có vấn đề, tôi biết y thuật là tôi có bản lĩnh, có dũng khí cho tôi khám không? Lâm Thanh Diện đưa tay ra.
Anh lớn từng này vẫn chưa thấy mấy ai dám ngang nhiên lừa người thế này, ngoài lúc ở rể ở nhà họ Hứa lúc trước.
Bây giờ hai anh em nhà này gặp phải Lâm Thanh Diện, đúng lúc tâm trạng anh không tốt, có thể trút giận lên họ, chỉ trách bọn họ xui xẻo.
Tên đàn ông cao lớn nhìn anh trai, anh trai hắn nói: Nếu anh muốn xem thì xem đi, nếu không thấy có vấn đề gì thì là do y thuật của anh không đủ tinh thông, chúng ta cần tìm người khác khám Tên cao to nghe câu này của anh trai thì đưa tay ra, lúc này xung quanh đã có không ít người vây quanh.
Lâm Thanh Diện loáng thoáng nghe thấy những lời bàn tán, ai cũng nói anh thật xui xẻo, gặp hai anh em nhà này thì không thoát được, tốn tiền tốn của.
Tên cao to cười đầy ẩn ý: Vừa nãy tôi bị anh và vào ngực, cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh phải xem cho kỹ đấy nhé CHƯƠNG 1646: XIN LỖI Lâm Thanh Diện cười nhạt: Nếu đã nói để tôi khám tử tế cho anh thì tôi sẽ không phản bác.
Lâm Thanh Diện bắt đầu bắt mạch cho hắn, khi tên cao to nói lời này thì một viên thuốc đã bay vào miệng hắn: Viên thuốc vừa nãy là để chữa bệnh đau tim, anh uống vào chắc chắn sẽ khỏi bệnh.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc bắt mạch, anh biết đối phương đang lừa nhưng anh cũng vẫn làm trò cùng.
Tên cao to nghe Lâm Thanh Diện nói thế mặt đột nhiên đen đi, hắn còn chưa nói thì anh trai hắn đã lên tiếng: Anh cho em tôi uống gì vậy hả? Lá gan của anh có phải hơi to quá rồi không? Lâm Thanh Diện cau mày nhìn mọi người: Mọi người đều đã thấy có phải chính anh trai này nói đau tim không? Đương nhiên tôi sẽ cho anh ta uống thuốc chữa đau tim rồi, hay là anh ta giả vờ bị đau tim? Lâm Thanh Diện nhìn tên cao lớn với vẻ đầy ẩn ứng, hắn ta giơ tay muốn đánh anh, Lâm Thanh Diện cười hỏi: Sao? Đuối lý rồi hả? Không nói lại được nên định đánh người à? Lâm Thanh Diện nói câu này xong, tên cao to cảm thấy ngực mình nóng rát đau đớn, Lâm Thanh Diện cười hỏi hắn: Sao rồi, có cảm thấy dễ chịu hơn không? Anh trai hắn ta cau mày, biết muốn giải quyết chuyện hôm nay không đơn giản, nhưng nhìn người Lâm Thanh Diện tuy cao lớn, nhưng bên chúng có hai người, lấy một đọ hai, tên này hoàn toàn không phải đối thủ của anh em chúng.
Trong mắt chúng, khả năng duy nhất cả Lâm Thanh Diện là sử dụng thuốc độc, phải nói rằng chúng chưa nhìn ra khả năng nào khác của anh.
Bây giờ không biết tên cao to đã trúng độc gì, nhất định phải cứu người trước, còn chuyện lừa gạt để tính sau.
Mọi người xung quanh đều đang theo dõi, cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ bị hai anh em nhà này lừa, không ngờ Lâm Thanh Diện lại làm ngược lại, đây là điều mà họ không ngờ tới.
Tên cao to nhìn Lâm Thanh Diện, ôm ngực, phát hiện ngực mình thật sự rất đau, hắn chỉ vào Lâm Thanh Diện nói: Mày cho tao uống thuốc độc gì hả? Tao nhất định phải đi kiện mày.
Lâm Thanh Diện nhìn hắn với vẻ rất vô tội, hỏi mọi người xung quanh, nghe giọng điệu của họ chắc chắn cũng đều không thích hai anh em này, chắc chắn họ sẽ nói giúp mình.
Mọi người có thấy tôi hạ độc người này không? Không phải anh ta nói anh ta đau tim sao? Là anh ta nói anh ta đau tim nên tôi mới tốt bụng giúp đỡ, bây giờ lại thành tôi hạ độc.
Tôi vô tội làm sao, mọi người phải làm chứng cho tôi.
Lâm Thanh Diện nói rất đáng thương, cứ như anh là người bị hại, mặc dù trước đó anh đúng là người bị hại thật, nhưng bây giờ trước mặt hai anh em này, anh cũng là người chiến thắng.
Lâm Thanh Diện vốn không định so đo với họ, nhưng họ thực sự quá đáng quá.
Tên đàn ông cao lớn đã đau đến mức nằm trên đất không đứng dậy được, có một bác gái ghé vào tai Lâm Thanh Diện nói nhỏ: Cậu nhóc à, cậu mau đưa thuốc giải cho họ đi, hai anh em này không dễ chọc đâu.
Lâm Thanh Diện nhìn bác gái đang nói chuyện với mình, bác ấy có ý tốt, nhưng anh không sợ.
Anh trên tên kia bước tới trước mặt Lâm Thanh Diện rồi bảo: Thằng nhóc, cậu đưa thuốc giải ra đây, nếu không hôm nay tôi không khách sáo với cậu đâu.
Lâm Thanh Diện cau mày, với người khác thì không nói, nhưng đối phó với hai anh em này thì không thành vấn đề.
Có người qua đường khuyên: Cậu đưa thuốc giải đi, coi như kết bạn làm quen với nhau, không đánh nhau không thành bạn.
Tên cao lớn nằm thoi thóp trên đất, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, đau đớn rên rỉ: Anh cả, cứu em với! Lâm Thanh Diện bật cười, đung đưa viên thuốc giải trong tay rồi bảo: Vừa nãy hai người định lừa tôi nhưng hôm nay các người xui xẻo gặp phải tôi.
Bây giờ muốn tôi đưa thuốc giải cho cũng được, nhưng các người phải xin lỗi tôi.
Lâm Thanh Diện nhìn anh trai của tên cao lớn, anh ta chưa phải chịu sự sỉ nhục thế này bao giờ, không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này nói gì cũng không thể dễ dàng tha cho Lâm Thanh Diện.
Anh ta bước lên muốn cướp, Lâm Thanh Diện lập tức xoay người tránh đi: Ồ, muốn cướp à? Anh trai tên kia không ngờ tốc độ của mình đã nhanh rồi mà Lâm Thanh Diện vẫn né được, trong lòng không khỏi giật mình, có lẽ Lâm Thanh Diện không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta tức giận tái xanh cả mặt bèn ngồi xổm xuống nói với tên cao lớn: Anh có cầu tôi không, tôi cũng không cầm làm gì anh, xin lỗi tôi thì thứ này sẽ là của anh.
Mẹ nó, tao chết cũng không cúi đầu trước thằng giẻ rách mày, ông đây bắt diều hâu năm này qua năm khác, hôm nay bị diều hâu mổ mắt cũng tự nhận mình xui.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ đành đứng dậy: Không muốn xin lỗi thì thôi, nhưng anh yên tâm, anh sẽ không chết đâu, sẽ chỉ cứ tiếp tục đau đớn như vậy, càng về sau càng đau.
Tôi cũng không có thời gian nói với anh, anh nghĩ thông suốt thì nói với tôi, ông đây rảnh lắm.
Không ai ngờ hai anh em bình thường quen bắt nạt người khác, bây giờ lại bị một cậu nhóc như Lâm Thanh Diện thu phục, anh trai tên cao lớn đuổi theo túm lấy cổ áo Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện quay đầu lại cười với anh ta, sau đó siết chặt tay anh ta.
Anh trai tên cao lớn vội vàng bỏ tay ra, đau đớn không nói nên lời, Lâm Thanh Diện hỏi: Vẫn chưa chịu từ bỏ à? Hai anh em anh chắc vẫn chưa biết câu ‘Đi đêm lắm có ngày gặp ma’ nhỉ? Tay anh ta rất đau, nói cũng không được hoàn chỉnh, chỉ ấp úng nói: Tôi xin lỗi, xin lỗi, anh tha cho em trai tôi đi, cho tôi thuốc giải.
Tên cao lớn rất có khí phách, ngăn cản anh trai: Anh, đừng cúi đầu, anh em chúng ta nhận thua thì sau này làm sao sống được ở Thượng Quận Thiên Đô này nữa? Câm miệng, có gì quan trọng hơn mạng sống chứ? Anh trai hắn nhìn Lâm Thanh Diện, cầu xin: Thiếu hiệp, cậu thả tay tôi ra đi, tôi xin lỗi! Tay anh ta cực kỳ đau đớn, Lâm Thanh Diện ghé sát tay anh ta nói: Nếu anh không xin lỗi, tôi đảm bảo tay này của anh sẽ gãy.
Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai khiến anh ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trước kia không phải họ chưa từng gặp người lợi hại, nhưng người ta không coi hai anh em họ vào mắt, đa phần đều coi như đánh rắm mà thôi, không ngờ hôm nay Lâm Thanh Diện lại so đo.
Lâm Thanh Diện thả tay anh ta ra, chỉ thấy vị trí cổ tay anh ta xanh tím, tên cao to nhìn thấy thế thì kinh ngạc nhìn anh trai, biết Lâm Thanh Diện không dễ động vào.
Anh trai hắn quỳ trên đất nói: Thiếu hiệp, xin hãy bỏ qua cho anh em chúng tôi, là chúng tôi có mắt không tròng.
Nói xong anh ta nhỏ giọng nhắc nhở tên cao lớn bên cạnh, thức thời trang trang tuấn kiệt, đồng thời nói sự lợi hại của Lâm Thanh Diện cho hắn, bảo hắn cũng xin lỗi.
CHƯƠNG 1647: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA DAO TRÌ Nghe anh trai nói vậy, tên to cao nhìn Lâm Thanh Diện sau đó lại nhìn dấu vết trên cổ tay anh trai, khựng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện nhưng không nói lời nào.
Lâm Thanh Diện không hiểu, rõ ràng chỉ là làm sai chuyện, nhận sai thôi khó vậy sao? Nhưng anh không sốt ruột, người nên sốt ruột là hai anh em nhà này, chất độc trong người tên cao to không cho hắn nhiều thời gian.
Anh trai đẩy hắn, hắn vẫn không làm gì, chỉ cảm thấy bụng đau không chịu nổi, đau đớn đổ mồ hôi, lăn lộn trên đất.
Lâm Thanh Diện cười khẩy, xoay người định đi, tên to cao nhịn đau, nắm lấy ống quần Lâm Thanh Diện, nói với anh: Tôi sai rồi vẫn chưa được sao? Hắn sợ chết, nếu chật thật thì không sao, nhưng Lâm Thanh Diện lại không cho hắn chết, còn giày vò tra tấn hắn, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.
Lâm Thanh Diện nhìn hắn, nở nụ cười hài lòng: Sai không có gì đáng sợ, sai mà không biết hối cải mới là điều đáng sợ nhất.
Lâm Thanh Diện không định làm gì hắn, hai anh em họ gặp phải Lâm Thanh Diện là do họ xui xẻo.
Những người có mặt đều nhìn Lâm Thanh Diện, không ít cô gái đổ dồn ánh mắt lên người anh, thầm nghĩ nếu được lấy người ngầu như Lâm Thanh Diện, có phải sau này đi đâu cũng không sợ bị bắt nạt nữa không? Lâm Thanh Diện lấy thuốc giải ra rồi nói với hắn: Sau này thành thật một chút, làm việc ác nhiều sẽ gặp quả báo.
Hôm nay gặp tôi, tôi vẫn cho các người cơ hội, nếu gặp người khác thì chưa chắc các anh đã có cơ hội này đâu.
Lâm Thanh Diện nói, tên cao to chỉ biết nhận lấy thuốc giải rồi uống ngay, cảm giác chất độc phát tác trong cơ thể thật sự rất khó chịu.
Anh trai tên kia thấy em mình đã uống thuốc giải thì quan tâm hỏi: Thế nào rồi? Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Lâm Thanh Diện vỗ tay rồi bảo: Yên tâm đi, thuốc của tôi sẽ có tác dụng trong vòng chưa đến 3 phút.
Tên cao to uống thuốc giải xong cảm thấy rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng trong lòng không định bỏ qua cho Lâm Thanh Diện.
Bây giờ chịu hạ mình chỉ là kế tạm thời, hắn không tin Lâm Thanh Diện có thể một tay che trời, ở Thượng Quận Thiên Đô này có rất nhiều cao thủ, Lâm Thanh Diện không là gì cả.
Hắn trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, anh thấy hắn không phục thì tới bên hắn hỏi: Sao, không phục à? Anh trai hắn vội nói: Thiếu hiệp công phu lợi hại như vậy sao chúng tôi lại không phục, chỉ là thuốc giải này có để lại di chứng gì không? Anh ta lo lắng nếu để lại di chứng thì hai anh em họ sẽ luôn nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Thanh Diện, đây là điều họ không muốn xảy ra.
Anh làm anh trai lo cho em là đúng, anh yên tâm đi, Lâm Thanh Diện tôi tính tình thẳng thắn, không làm loại chuyện này đâu.
Khi anh nói câu này, đột nhiên có tiếng vỗ tay sau lưng, Lâm Thanh Diện quay đầu lại rồi cực kỳ ngạc nhiên.
Đối diện với anh là một cô gái, dung mạo của cô gái không thay đổi nhiều so với trước đây, vẫn như tiên nữ.
Anh Lâm Thanh Diện, anh đang nghĩ gì vậy? Cô gái lên tiếng.
Tim Lâm Thanh Diện đập thình thịch, giọng nói này vẫn quen thuộc như thế, khi ở Thiên Giới họ đã đi cùng nhau một thời gian, bây giờ ở đây anh gặp rất nhiều người, nhưng hôm nay lại gặp được người cũ khiến anh cảm thấy thân thiết hơn.
Gặp lại người quen cũ ở nơi đất khách quê người thật sự là một may mắn lớn trong đời.
Sao vậy? Một thời gian không gặp đã không nhận ra tôi rồi à? Cô gái mỉm cười đi về phía Lâm Thanh Diện.
Dao Trì, sao… sao cô lại ở đây? Lâm Thanh Diện nói.
Dao Trì bật cười: Làm ơn, đây là Thiên Giới, câu này nên là tôi nói mới đúng chứ! Lâm Thanh Diện gật đầu, chỉ là khoé miệng vẫn mang theo ý cười.
Dao Trì đến trước mặt Lâm Thanh Diện rồi nhẹ giọng nói: Hơn nữa đây là nơi phồn hoa nhất Thiên Giới, sao tôi lại không được ở đây? Nhưng đúng là duyên phận, tôi không ngờ lại gặp anh ở đây.
Dao Trì biết Lâm Thanh Diện sẽ đến Thiên Giới, nhưng không ngờ anh lại đến sớm như thế, cô hỏi: Anh đến đây làm gì? Lâm Thanh Diện mặc kệ hai anh em kia, cùng Dao Trì tìm một nơi vắng vẻ, nói cho cô biết mọi chuyện, Lâm Thanh Diện rất hy vọng Dao Trì có thể giúp mình.
Dao Trì nghe xong thì thở dài: Bây giờ hai phái chính tà ở Thiên Giới đang đấu đá nhau cả trong lẫn ngoài.
Người bên trong điều biết tà phái đã bắt một cô bé cực kỳ có thiên phú.
Cô bé đó là khắc tinh của tà phái, nhưng không ngờ đó lại là con gái anh.
Lâm Thanh Diện hỏi Dao Trì: Cô biết con gái tôi đang ở đâu không? Tôi không biết, tôi rất ít khi quan tâm mấy chuyện này, năm ấy xảy ra chuyện đó tôi đã không còn gánh vác nhiệm vụ quan trọng ở Thiên Giới nữa, bản thân tôi cũng không muốn làm.
Bài học năm đó vẫn còn ở đấy, tôi không muốn nó xảy ra một lần nữa.
Dao Trì nói vậy khiến Lâm Thanh Diện hơi ủ rũ: Bây giờ tôi không vào được bên trong, thật sự không có cách nào, trong lòng cũng không có ý tưởng nào.
Ban đầu tôi nghĩ có lẽ cô có thể giúp tôi, bây giờ xem ra cũng không được rồi.
Đây là lần đầu tiên Dao Trì thấy dáng vẻ thất vọng của Lâm Thanh Diện, anh chưa bao giờ tỏ ra chán nản như vậy, dù sao hai người cũng từng là bạn, Dao Trì nhìn mà lòng thấy khó chịu.
Cô nói với Lâm Thanh Diện: Nếu anh thật sự lo lắng thì tôi sẽ nghe ngóng giúp anh, thân phận của anh bây giờ đi vào chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Lâm Thanh Diện hiểu ý Dao Trì, anh là ba của Nặc Nặc, nếu anh đứng về phía chính phái, để người tà phái biết chắc chắn sẽ cho người tới giết anh, mang đến những tranh chấp không đáng có.
Chỉ cần biết tình hình hiện tại của Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài là Lâm Thanh Diện đã mãn nguyện lắm rồi.
Có sự giúp đỡ của Dao Trì, mọi chuyện sẽ không khó khăn như vậy nữa.
Anh vẫn luôn lo lắng, bây giờ Dao Trì nói sẽ giúp đỡ, trái tim treo lơ lửng của anh cũng yên tâm được phần nào.
Lâm Thanh Diện đáp: Chỉ cần có sự giúp đỡ của cô thì chuyện gì tôi cũng có thể yên tâm.
Tôi cũng không thể đảm bảo nhất định có thể giúp được anh, nhưng tôi có thể cố hết sức.
Lâm Thanh Diện, anh sống ở đâu? Tôi đến xem xem, có cách xa đây không? Dao Trì nhất định phải hỏi rõ chỗ ở của Lâm Thanh Diện, nếu không khi có tin tức cũng không biết đi đâu tìm anh.
Lâm Thanh Diện sờ mũi trả lời: Tôi ở một nhà trọ, nhưng giờ không ở đó nữa.
Nhà trọ được Vong Trần ứng tiền trước, nhưng bây giờ Vong Trần đã thay anh đi nghe ngóng tin tức, không có tiền chắc chắn không thể ở đó được nữa.
Lâm Thanh Diện nói với Dao Trì: Bây giờ vẫn chưa tìm được địa điểm chính xác, nếu ở ngoài Thượng Quận Thiên Đô thì cách nơi đây cũng gần, tôi có thể ở gần đây.
Dao Trì gật đầu: Tôi đang ở nhà trọ Tinh Hữu, anh cũng tìm một phòng ở đó đi, chúng ta liên lạc cũng tiện hơn.
Lâm Thanh Diện không nói với Dao Trì rằng Vong Trần đã thay mình đi thăm dò tin tức, vì bên Vong Trần cũng không chắc chắn, bên Dao Trì cũng vậy, hai người đi cũng vẫn có nhiều hy vọng hơn một người.
Dao Trì nói với Lâm Thanh Diện: Vợ anh không có ích gì với họ, muốn cứu vợ anh chắc không khó lắm, nhưng con gái anh thì anh hãy chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ đến Hứa Bích Hoài, trong lòng Lâm Thanh Diện rất hỗn loạn, ở bên Hứa Bích Hoài, anh thật sự có lỗi với cô, anh chẳng mang lại cho cô vinh quang gì, mà cô ở bên anh lại phải chịu quá nhiều khổ cực.
Nếu Hứa Bích Hoài có thể ra đây ở cùng anh, dù sau này hai vợ chồng có xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ xa cách nữa.
Lâm Thanh Diện gật đầu: Chỉ cần cứu được thì ai ra trước cũng được, cô ấy chịu quá nhiều thiệt thòi, không biết tình hình bây giờ thế nào, có an toàn hay không.
CHƯƠNG 1648: CON TIN Dao Trì nhìn Lâm Thanh Diện rồi trêu: Nếu tôi có người chồng tốt như anh, biết anh một lòng suy nghĩ cho tôi, cho dù chết tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Dao Trì nói, thật ra trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, công phu của Lâm Thanh Diện ở Thiên Giới có lẽ không lớn mạnh, nhưng đối với vợ, Lâm Thanh Diện chắc chắn là một người chồng tốt.
Lâm Thanh Diện nghe lời này của Tiểu Điêu cũng không thấy vui lắm, anh chỉ thở dài một hơi rồi bảo: Cô ấy đã hy sinh cho tôi quá nhiều, tôi không biết kiếp sau có thể làm gì để bù đắp cho cô ấy.
Lâm Thanh Diện biết nếu Nặc Nặc bình an thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu Nặc Nặc gặp chuyện gì, Hứa Bích Hoài làm sao để chống đỡ tiếp, anh phải làm thế nào? Nghĩ đến những điều này, nắm đấm anh siết chặt, những người đó muốn ra tay với người bên cạnh anh đúng là mơ mộng hão huyền, dù thế nào anh cũng phải cứu được vợ và con ra.
Ngay cả khi không có sự trợ giúp của Dao Trì hay những người khác, Lâm Thanh Diện cũng chắc chắn tìm ra cách, một gia đình cho dù chết cũng phải ở bên nhau.
Trên đời này Lâm Thanh Diện không có nhiều người thân, Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc là hai người quan trọng nhất với anh, Lâm Trung Thiên ở trên Trái Đất có thể tự chăm sóc bản thân nên anh không cần lo lắng.
Dao Trì rời khỏi vùng ngoài Thượng Quận Thiên Đô, mà Lâm Thanh Diện cũng cần đi về một chuyến, Mạc Niệm và Lục Hân vẫn ở đó, Lục Hân vốn là người ở đây, ở đó không có gì lạ, nhưng Mạc Niệm đi cùng anh, là người của anh, Nếu Lâm Thanh Diện đi lâu không về, chắc chắn Mạc Niệm sẽ đi tìm, đến lúc đó bị kẻ hữu tâm biết thân phận thì sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Niệm thuộc tộc Tinh Linh, tộc Tinh Linh ở Thiên Giới không có địa vị gì, Lâm Thanh Diện không thể để Mạc Niệm gặp chuyện.
Nhìn Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện sẽ nhớ đến Nặc Nặc, cô nhóc đó rất giống Nặc Nặc khiến tinh thần Lâm Thanh Diện ít nhiều cũng có chỗ gửi gắm.
Khi Lâm Thanh Diện về đến nhà trọ thì trời đã tối, Mạc Niệm đang ngồi cùng Lục Hân, thấy Lâm Thanh Diện về, Mạc Niệm không vui lắm nhìn anh nói: Tôi tưởng anh sẽ không về nữa, muộn thế này rồi, anh đi đâu vậy? Đương nhiên là đi làm chuyện chính rồi.
Lâm Thanh Diện ngồi lên giường, ngắm trăng bên ngoài.
Lúc này Câu Lân bước đến bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Chủ nhân, nếu có gì cần tôi giúp thì chủ nhân cứ nói.
Không sao, ngày mai chúng ta không ở đây nữa, đến nơi khác.
Lâm Thanh Diện vừa nói xong Mạc Niệm đã hỏi ngay: Đi đâu? Trung tâm Thượng Quận Thiên Đô? Đúng, chúng ta đến đây chẳng phải để tới đó sao? Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Mạc Niệm rồi dặn: Đồ của cô thứ gì cần thu dọn thì thu dọn sớm đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Tôi tưởng anh chỉ định ra ngoài một lúc thôi, chúng ta ở đây vẫn rất tốt mà.
Lâm Thanh Diện, mặc dù hơn xa nhưng vẫn có ích, hơn nữa Vong Trần đã trả tiền phòng cho chúng ta, chúng ta không cần lo không có chỗ ở.
Lâm Thanh Diện nhìn Mạc Niệm, nói cho cô ấy bây giờ Vong Trần không ở đây nữa, Mạc Niệm nghe thấy tin này thì sắc mặt hơi khó coi.
Bây giờ không có tiền, chỗ ở cũng không có, tối đến ở bên ngoài cũng có người đi săn bắn, những người tà phái thì chờ tìm người có tu vi thấp để chiếm đoạt, như vậy có thể nâng cao tu vi của họ.
Khi Lâm Thanh Diện còn ở Trái Đất chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, đến Thiên Giới, thẻ đen của anh cũng vô dụng.
Lâm Thanh Diện cảm thấy những điều Mạc Niệm nói không có gì ghê gớm, ai cướp ai vẫn chưa biết được, bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Mà lúc này ở một nơi khác trong Thượng Quận Thiên Đô, Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc ở trong một hang động, Hứa Bích Hoài nhìn sắc mặt con gái không tốt lắm thì hơi lo lắng.
Nặc Nặc, Nặc Nặc? Nặc Nặc rất buồn ngủ, linh hồn của cô bé đang bị cướp đoạt từng chút, đám người đó không thể giết Nặc Nặc ngay trong một lần, chỉ có thể từ từ cướp lấy linh hồn Nặc Nặc, mà trong thời gian này Nặc Nặc không thể không có người chăm sóc nên Hứa Bích Hoài cũng bị giam ở đây.
Nặc Nặc nghe thấy giọng Hứa Bích Hoài thì gắng gượng mở mắt ra, mỉm cười với cô rồi nói: Mẹ, mẹ đừng lo cho con, bây giờ mẹ sao rồi? Mẹ không sao, đừng sợ, có mẹ đây họ không thể làm gì được con.
Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc bị trói cùng nhau.
Trước đó mặc dù hai mẹ con bị khống chế tự do, nhưng biết hai mẹ con cô không có tu vi không thể chạy thoát nên chúng không trói họ lại.
Bây giờ đột nhiên bị trói, trong lòng Hứa Bích Hoài ít nhiều hơi chắc chắn, cô biết nếu Lâm Thanh Diện biết tin nhất định sẽ nghĩ cách đến cứu họ.
Dù còn rất nhỏ nhưng Nặc Nặc vẫn rất hiểu chuyện, cô bé nói với Hứa Bích Hoài: Mẹ đừng lo, chắc chắn ba sẽ tới cứu chúng ta, con không sợ, con là con gái của ba, ba là anh hùng.
Nặc Nặc không có nhiều sức lực nên giọng nói rất nhỏ, nhưng khi nói đến ba, cô bé cố ý cao giọng.
Trong lòng Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện là cả bầu trời.
Cô gái biết lo cho mình nên Hứa Bích Hoài rất vui, Nặc Nặc còn nhỏ đã biết quan tâm mình, sau này lớn lên chắc chắn cũng rất hiếu thảo.
Có một người chồng như Lâm Thanh Diện, con gái như Nặc Nặc, đời này mọi điều cô làm đều đáng giá, Hứa Bích Hoài thầm nghĩ trong lòng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó có người đi vào, trong tay bưng một bát cơm, là một bát cháo loãng ít ỏi.
Nhìn hai mẹ con Hứa Bích Hoài bị trói ở đây vẫn còn cười đùa nói chuyện, tên tà phái khinh bỉ: Đúng là người Trái Đất ngu ngốc, chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, không biết lo lắng gì cả.
Hứa Bích Hoài nhìn người đó, cất lại nụ cười rồi bảo: Chúng tôi không dễ chết thế đâu, chủ nhân các người vẫn chưa làm gì chúng tôi, chẳng phải mẹ con chúng tôi vẫn còn tác dụng với hắn sao? Cô cũng thông minh đấy, nhưng thông minh thì cũng vô ích, chuyện chủ nhân tôi đã quyết định thì chẳng ai thay đổi được.
Cô yên tâm, gia đình cô sẽ sớm được đoàn tụ thôi.
Người nói là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, hắn đặt bát đồ ăn lên bàn rồi đi ra, hắn còn chưa đi đến cửa Hứa Bích Hoài đã vùng vẫy nói: Các anh trói tôi lại còn muốn chúng tôi ăn, ăn làm sao được? Tôi thì không sao, nhưng con gái tôi bị đói rồi có chuyện gì, chắc chắn chủ nhân các anh sẽ trách tội.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Hứa Bích Hoài, cau mày nói: Không ngờ cô lại thông minh đấy, nếu cô đã nói vậy thì tôi cởi trói cho cô, chủ nhân chuyện bé xé ra to thôi, cô cũng không thể trốn thoát được.
CHƯƠNG 1649: KHÔNG ĐƯA RA ĐƯỢC Từ khi tới đây, Hứa Bích Hoài luôn tỏ ra rất bình tĩnh, cô hùa theo: Anh nói đúng, cho dù thiên phú của đứa nhỏ này tốt nhưng con bé không có tu vi, hơn nữa tôi là một cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt, các anh thật sự không cần phải trói mẹ con tôi lại.
Thanh niên kia cởi dây trói cho Hứa Bích Hoài, cô đi ra nói cảm ơn.
Hứa Bích Hoài tốt bụng từ bé, cô nghĩ rằng cho dù người thanh niên trước mặt nói những lời quá đáng như thế cũng vì nghe theo lệnh của người khác, nếu không thì không thù không oán, hắn sẽ không ra tay với cô và Nặc Nặc.
Nếu nói về thái độ, những kẻ chạy chân đều giống thế này, ở trong tay người ta còn muốn người ta khách sáo với mình thì không thực tế lắm.
Hứa Bích Hoài rất thoải mái trong việc này, cô đi cởi trói cho Nặc Nặc, khi thấy vết thương đỏ vì bị dây thừng siết trên cổ tay Nặc Nặc, cô hơi đau lòng hỏi: Khi nãy mẹ hỏi con, con còn nói không sao, đây giống không sao à? Ba là anh hùng, con gái của anh hùng mà không chịu được chút khổ đó sao? Mẹ, chút vết thương này không có gì, chỉ cần mẹ ổn, Nặc Nặc nhất định sẽ ổn, con với ba sẽ bảo vệ mẹ.
Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ cười, cô nhéo mũi Nặc Nặc nói: Mẹ sinh một đứa con gái chứ không phải một đứa con trai, tính tình của con khiến mẹ trông như sinh một đứa con trai ấy, con gái thì phải dịu dàng.
Nặc Nặc ôm chặt lấy Hứa Bích Hoài, không kìm được chảy nước mắt: Tất cả đều do con.
Nếu không phải vì con, mẹ cũng sẽ không bị bắt.
Con nhất định sẽ giết những người đó.
Mẹ, con có lỗi với mẹ.
Nặc Nặc rất hiểu chuyện, cô bé cũng tình cờ nghe được cấp dưới nói những lời này, Hứa Bích Hoài véo mặt Nặc Nặc, nhỏ giọng trách mắng: Con bé này, ai dạy con nói những lời này thế? Con là con gái của mẹ, mẹ bảo vệ con gái là lẽ đương nhiên.
Hứa Bích Hoài an ủi Nặc Nặc, lo cho Nặc Nặc ăn cơm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, cô không phải đồ ngốc, cô biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cô biết Lâm Thanh Diện nhất định sẽ tới cứu hai mẹ con cô, nhưng không biết khi nào anh đến.
Nếu Lâm Thanh Diện đến muộn, chắc chắn Nặc Nặc sẽ lành ít dữ nhiều.
Họ giữ cô lại chỉ vì cô có thể chăm sóc cho Nặc Nặc.
Nếu Nặc Nặc xảy ra chuyện, đương nhiên kết cục của người làm mẹ là cô cũng sẽ không tốt hơn là bao.
Cô hít sâu một hơi, nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua khung cửa sổ, trong lòng cô nghĩ, nhất định không thể ngồi chờ chết, phải tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Cô chịu thêm đau khổ cũng không quan trọng, nhưng Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, những đau khổ này không phải Nặc Nặc có thể chịu nổi.
Trong lòng cô nghĩ đến Lâm Thanh Diện, đã lâu rồi chưa gặp anh, mong rằng anh sẽ ổn thoả trong mọi chuyện.
Theo lời thanh niên nói vừa nãy, chắc chắn Lâm Thanh Diện đang lên kế hoạch cứu người.
Chỉ cần có Lâm Thanh Diện, dù có bao nhiêu chuyện đi nữa, cô cũng không cần lo lắng.
Lâm Thanh Diện là thần hộ vệ của hai mẹ con cô… Vong Trần đã vào tà phái, ông ta đi chào hỏi với lính trông giữ nhà tù của tà phái: Hi, trong này đang giam ai thế, tôi thấy nơi này được trông giữ rất nghiêm ngặt.
Đương nhiên là con bé kia với mẹ nó.
Người trông giữ hang động hơi bất đắc dĩ, việc này là do lão đại của họ sắp xếp, nói thật thì một cô gái yếu ớt hoàn toàn không dấy lên được sóng to gió lớn gì, còn cần họ phải trông giữ vậy sao? Cái này có gì phải trông giữ, tôi đã gặp hai mẹ con họ, tôi thấy không cần lo đâu, dù để cô ta trốn cũng không rời khỏi nơi này được, đúng là chuyện bé xé ra to.
Vong Trần vừa nói vừa đọc thần chú trong miệng, một mùi thơm thoang thoảng toả ra từ người ông ta, mọi người xung quanh hoàn toàn không nhận thấy được chuyện gì đã xảy ra.
Sau một lúc nói chuyện, tên lính trông giữ cảm thấy buồn ngủ, Vong Trần lập tức đánh anh ta ngất xỉu, sau đó biến thành bộ dạng của anh ta đi vào trong hang động.
Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đang ôm nhau, Vong Trần liếc nhìn bên ngoài, hiện tại bên ngoài không có vấn đề gì, chỉ sợ đột nhiên có người đến, vì thế bây giờ nhất định phải giải quyết chuyện ở đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Ông ta nói: Mẹ con các cô tình cảm sâu nặng, có phải nên chuyển qua nơi khác không? Vong Trần dứt lời, Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên nhìn ông ta, cô vừa nhìn là nhận ra Vong Trần không phải người trông giữ, cô nhíu mày hỏi: Anh là ai, có mục đích gì? Tôi nói này cô gái, có phải cô nghĩ người nào đến cứu các cô cũng có mục đích không? Vong Trần cạn lời, nhìn Hứa Bích Hoài là một người phụ nữ xinh đẹp, sao lại cảnh giác cao tới vậy? Người phụ nữ của Lâm Thanh Diện quả nhiên không đơn giản, Hứa Bích Hoài cười nhạt: Không hẳn là thế, nhưng nếu không có lý do gì, tôi cũng không thể đi cùng anh.
Mặc dù tôi và con gái tôi sống ở đây không được thoải mái cho lắm, lỡ như đi với anh là dê vào miệng cọp thì sao? Hứa Bích Hoài rất bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm vào Vong Trần, cô rất muốn Vong Trần nói ra tên Lâm Thanh Diện, là Lâm Thanh Diện nhờ ông ta đến cứu mình.
Cô nhìn Vong Trần một cách chờ mong, Vong Trần cười nhạt, nhỏ giọng trả lời: Lâm Thanh Diện đã đến đây, nhưng cậu ta không vào được, tôi tới thay cậu ta.
Cậu ta rất lo lắng cho sự an toàn của các cô nên nhờ tôi đến xem thử, thấy mẹ con các cô bình an, cậu ta cũng sẽ yên tâm.
Nghe thấy tên của Lâm Thanh Diện, mắt Hứa Bích Hoài lập tức đỏ lên.
Cô và Lâm Thanh Diện đã không gặp nhau một thời gian rồi, cô cũng nhớ anh.
Hứa Bích Hoài hỏi Vong Trần: Anh trai, bây giờ Lâm Thanh Diện vẫn ổn chứ? Chúng tôi không ra ngoài được, một mình anh chắc chắn không thể đưa chúng tôi đi.
Thế này đi, anh đưa con gái tôi ra ngoài, tôi ở đây đợi anh ấy đến cứu tôi.
Cậu ta rất ổn, chỉ là lo lắng cho các cô.
Cậu ta đi đi lại lại cũng vì để cứu mẹ con các cô.
Vong Trần nói thật.
Nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt Hứa Bích Hoài, cô nói: Tôi biết, anh ra ngoài nói với Lâm Thanh Diện, bảo anh ấy đừng lo lắng, tôi sẽ ổn thôi.
Lúc nói, cô vội vàng đẩy Nặc Nặc qua cạnh Vong Trần, bảo Vong Trần nhất định phải đưa Nặc Nặc ra khỏi đây an toàn.
Cô ra sao không quan trọng, nhưng Nặc Nặc nhất định phải bình an.
Với tư cách là mẹ của Nặc Nặc, cô nhất định phải bảo vệ Nặc Nặc thật tốt.
Vong Trần vào đây đã không dễ dàng, phải trải qua vô vàn cửa ải, bây giờ muốn đưa Nặc Nặc ra ngoài thì khó như lên trời.
Trong tà phái này chỉ có một đứa trẻ là Nặc Nặc, muốn đưa Nặc Nặc ra ngoài là rất khó.
Vong Trần nói: Tôi không có bản lĩnh đó, Nặc Nặc ở đây không nguy hiểm, nhưng còn cô, tôi cảm thấy việc quan trọng nhất là đưa cô ra ngoài.
Cô ở đây không an toàn, họ không giết được Nặc Nặc, nhưng cô thì khác.
Cô gái, đi cùng tôi đi! CHƯƠNG 1650: BẮT NGƯỜI Hứa Bích Hoài vội vàng lắc đầu: Đứa bé này nhỏ như vậy, họ nhất định sẽ giết trẻ con.
Nếu tôi đi, không ai chăm sóc cho con bé, lúc đó chắc chắn nó sẽ mất mạng.
Thấy Hứa Bích Hoài lề mề chậm chạp, Vong Trần hơi bất đắc dĩ, có lẽ các bà mẹ trên thế giới này đều giống như vậy nhỉ, Nặc Nặc ở bên cạnh lay cánh tay Hứa Bích Hoài: Mẹ ơi, nếu họ có thể giết con thì đã giết từ lâu rồi.
Bác trai này nói đúng, họ sẽ không giết con, nếu không họ sẽ không tốn công sức đưa con đến đây.
Mẹ đi đi, mẹ với ba cùng nhau đến cứu con, có được không ạ? Vong Trần nhìn Nặc Nặc, ông ta rất kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, chuyện này cũng không có gì kì lạ, con gái của Lâm Thanh Diện đương nhiên không thể quá tệ, nếu không thì cũng không thể khiến một thế lực lớn như tà phái phải tốn công tốn sức bắt đứa bé lại đây.
Với tính tình của Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ cứu họ ra ngoài.
Vong Trần liếc nhìn bên ngoài, nếu vẫn chưa đi, thời gian sẽ không kịp nữa.
Hứa Bích Hoài lo lắng Nặc Nặc ở đây một mình, nói gì cô cũng không muốn rời đi.
Khi Vong Trần khó lắm mới thuyết phục được Hứa Bích Hoài thì nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài.
Vong Trần hơi luống cuống, bây giờ đi ra ngoài nhất định sẽ chạm mặt, ông ta lấy một tấm gương từ trong ngực ra cho Hứa Bích Hoài: Cô cầm lấy thứ này sẽ liên lạc được với Lâm Thanh Diện.
Nếu Lâm Thanh Diện chủ động liên lạc với cô, cậu ta có thể sẽ bị người bên ngoài phát hiện, nhưng bây giờ nơi này không có người, cô có thể chủ động liên lạc với cậu ta, xem ra hôm nay các cô không đi được rồi.
Vong Trần vừa nói vừa nhìn ra ngoài, Hứa Bích Hoài hơi tự trách mình: Đều do tôi, bây giờ chúng ta phải làm gì? Không sao, tôi không thể đưa các cô đi, nhưng người ở đây vẫn không làm gì được tôi.
Vong Trần lập tức trốn vào một góc, cùng lúc đó, Hứa Bích Hoài ôm chặt Nặc Nặc, cảnh giác nhìn ra ngoài hang động.
Một người đàn ông trung niên bước vào từ cửa hang động, mặt ông ta tái mét, trông rất tức giận.
Đương nhiên Hứa Bích Hoài biết nhất định là họ đã phát hiện ra gì đó, người đàn ông này chính là người đã bắt các cô đến đây, ngoài ra còn bảy người khác nữa.
Ông muốn làm gì? Nhốt chúng tôi ở đây thì tại sao không giết chúng tôi? Giết các cô? Nghĩ hay lắm, chồng cô vẫn chưa tới, mẹ con các cô sẽ cô đơn trên đường xuống suối vàng, tôi cảm thấy đáng thương.
Chồng cô đến rồi, cô còn sợ tôi sẽ không thực hiện được nguyện vọng này của cô sao? Đây là tên lão đại đứng đầu tám người, lúc trước ông ta tấn công Lâm Thanh Diện, bị Lâm Thanh Diện đánh khá thê thảm.
Hiện tại Lâm Thanh Diện đã đến Thượng Quận Thiên Đô, họ có thể cảm ứng được hơi thở của Lâm Thanh Diện.
Nếu Lâm Thanh Diện đã tới vậy thì nhất định phải chờ anh đến cứu người, cứ vậy mà giết thì lời cho họ quá.
Khi họ nhìn thấy Nặc Nặc trông giống Lâm Thanh Diện nên đã bắt Nặc Nặc về.
Hứa Bích Hoài vội vàng lao tới trước nói: Ông là đàn ông, cho dù ông có thù oán với Lâm Thanh Diện cũng không thể ra tay với một đứa trẻ, ông muốn làm gì cứ nhằm vào tôi.
Người đàn ông kia nhìn Hứa Bích Hoài một cách sâu xa, ông ta cười khà khà nói: Con gái cô có tác dụng rất lớn với chủ nhân của chúng tôi, nhưng cô thì chẳng có tác dụng gì với chủ nhân chúng tôi.
Nếu tôi đưa cô đi rồi cố ý báo tin này cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện sẽ tới cứu cô đúng không? Lúc đó chúng tôi sẽ có thể bắt được Lâm Thanh Diện một cách dễ như trở bàn tay, cả gia đình ở bên nhau, ý tưởng này cũng hay nhỉ? Hứa Bích Hoài chau mày, vội vàng nói: Chủ nhân các ông giữ tôi ở lại đây thì đương nhiên có lý do của mình.
Nếu ông đưa tôi đi, chủ nhân các ông nhất định sẽ trách tội.
Hứa Bích Hoài lo lắng cho Nặc Nặc, Nặc Nặc lớn từng tuổi này vẫn chưa bao giờ rời xa cô.
Nhưng người đàn ông không để lời nói của Hứa Bích Hoài vào mắt, ông ta lập tức dẫn Hứa Bích Hoài đi, Nặc Nặc ở bên cạnh cực kỳ bình tĩnh, trong đầu cô bé nghĩ, bác trai vừa rồi muốn đưa Hứa Bích Hoài đi, bây giờ vừa khéo Hứa Bích Hoài có thể ra ngoài, có lẽ là chuyện tốt.
Trong lòng cô bé hơi lo lắng cho hoàn cảnh của mình, nhưng nghĩ đến việc có một người ba anh hùng như Lâm Thanh Diện, cô bé cảm thấy vô cùng an toàn.
Vong Trần đứng trong góc nhìn, ông biết bây giờ Hứa Bích Hoài được dẫn ra ngoài, chắc chắn những người bị ông thôi miên bên ngoài cũng nâng cao cảnh giác.
Giờ ông có thể ra ngoài, nhưng hoàn toàn không thể đưa Nặc Nặc theo.
Ở một nơi khác, lúc Dao Trì đang hỏi thăm đám người Nặc Nặc đang ở đâu thì vô tình nghe được tin Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc mất tích, cô ta nghĩ nhất định phải cứu Hứa Bích Hoài ra trước.
Có Hứa Bích Hoài bên cạnh, dù Lâm Thanh Diện có lo lắng thế nào thì ít nhất cũng đỡ hơn lúc trước.
Mà vào sáng nay, Lâm Thanh Diện đã dẫn Mạc Niệm đến một nhà trọ ở trung tâm Thượng Quận Thiên Đô, dù nói gì Lục Hân cũng muốn đi cùng.
Mạc Niệm và Lục Hân đi theo sau Lâm Thanh Diện, Lục Hân lên tiếng: Muốn tìm một người chồng như ý ở đây sẽ dễ dàng hơn, nhân tài ở đây nhiều lắm.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười, thực ra con bé này chỉ nghĩ tới việc đi chơi, còn nói một cách đàng hoàng như vậy.
Bây giờ Lâm Thanh Diện không chỉ lo lắng cho vợ và con gái, hơn nữa trên người anh không có tiền, nhất định phải tìm được tiền mới có thể ở lại nhà trọ.
Anh là một người đàn ông, không thể đi hỏi Dao Trì một chuyện đơn giản như vậy.
Nếu Dao Trì biết chắc chắn sẽ mỉa mai anh.
Lâm Thanh Diện nhìn hai tay mình, một ý nghĩ nảy lên trong đầu, anh biết chữa bệnh, nơi đây đa số là người bình thường, chỉ cần là người thì nhất định sẽ không tránh được ốm đau bệnh tật.
Chỉ cần anh mở một cửa hàng nhỏ, khám bệnh miễn phí cho mọi người, nâng cao danh tiếng trước cũng ổn.
Sau khi đến nhà trọ mà Dao Trì sắp xếp cho trước đó, ba người Lục Hân, Mạc Niệm và Lâm Thanh Diện ở trong một căn phòng, Mạc Niệm hỏi Lâm Thanh Diện: Kế tiếp anh có tính toán gì? Tôi đã tìm được người thay tôi đi dò la tình hình của Nặc Nặc và vợ tôi, hiện tại không gấp.
Tiền và tu vi, bây giờ tiền là thứ quan trọng nhất.
Chỉ cần có tiền sẽ có rất nhiều vấn đề anh không cần lo lắng.
Mạc Niệm quay sang nhìn Lục Hân: Cô đi cùng chúng tôi cũng không cách nào tìm được người chồng như ý của mình, đúng không? Cô nên tìm một nơi đông người.
Ở cạnh Lâm Thanh Diện, cô chẳng thích ai được đâu.
Lục Hân trợn mắt nhìn Mạc Niệm, cô ta hỏi: Cô nói vậy là có ý gì? Tôi nói gì lòng cô tự hiểu, dù sao lời tôi nói cũng là thật.
Mạc Niệm thấy Lục Hân như thế, chẳng phải La Tiêu Tiêu cũng giống vậy sao? Có điều bây giờ Lục Hân vẫn chưa đến mức như La Tiêu Tiêu, chắc hẳn vẫn còn cứu được.
Lục Hân công nhận Lâm Thanh Diện rất ưu tú, cô ta nhất quyết đi theo Lâm Thanh Diện đương nhiên có ý nghĩ của riêng mình, nhưng cũng không quá quắt như Mạc Niệm nói.
Sau đó cô ta trách cứ Mạc Niệm: Cô nói vớ vẩn, đừng bêu xấu thanh danh của tôi!
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License