con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1631: DIỆT TRỪ SƠN THẦN La Tiêu Tiêu nghe thấy lời Lâm Thanh Diện, không biết nên cảm ơn Lâm Thanh Diện như thế nào, ân tình của Lâm Thanh Diện đối với cô ta, dù cô ta có chết cũng không cách nào báo đáp, bây giờ Lâm Thanh Diện còn vì mình mà phải chịu uy hiếp, chuyện này so với mình chết còn khó chịu hơn.

Cô ta không nghe Lâm Thanh Diện nói, chỉ thản nhiên nói: Anh Lâm Thanh Diện, em thật sự rất thích anh, khoảng thời gian em ở bên cạnh anh là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời em, em biết anh có vợ rồi, nhưng em vẫn không khống chế được yêu thích của mình đối với anh, em biết, giữa em và anh là không thể nào, kiếp này không thể gả cho anh, em hi vọng kiếp sau có thể gặp anh sớm hơn.

La Tiêu Tiêu càng nói thái quá, trong lòng Lâm Thanh Diện có dự cảm chẳng lành, ngay cả Sơn Thần cũng nhíu chặt mày, Lâm Thanh Diện sợ La Tiêu Tiêu làm chuyện điên rồ, vội vàng nói với Sơn Thần: Ông thả em gái tôi ra, tôi đồng ý với ông, chuyện gì tôi cũng đồng ý với ông.

Vừa dứt lời, La Tiêu Tiêu đã tức giận mắng: Lâm Thanh Diện, anh không thể đồng ý với ông ta, nếu bây giờ anh đồng ý với ông ta, vậy sau này thì sao, nếu ông ta sai anh đi làm chuyện anh không muốn làm, anh cũng phải đồng ý với ông ta sao? Chỉ cần em có thể bình an, anh làm gì cũng được, La Tiêu Tiêu, em hãy nghe cho kỹ, không cho phép em làm chuyện điên rồ, Lâm Thanh Diện anh không có em gái, anh cũng đã đồng ý làm anh trai của em, vậy sẽ phải bảo vệ người em gái là em thật tốt.

Sơn Thần nghe thấy cuộc nói chuyện của Lâm Thanh Diện và La Tiêu Tiêu, hai tai đều cảm thấy không thoải mái, lúc này rồi mà đôi trai gái này vẫn còn quanh quanh co co như vậy, chuyện đã xảy ra thì giải quyết luôn không tốt sao.

Ông ta sợ Lâm Thanh Diện sẽ hối hận, vội vàng nói với Lâm Thanh Diện: Chính bản thân cậu đồng ý rồi, không được nuốt lời.

Sơn Thần vừa nói chuyện vừa thả La Tiêu Tiêu xuống, mà La Tiêu Tiêu biết, đời này mình không thể nào giành được tình yêu của Lâm Thanh Diện, thật ra lời vừa rồi của Lâm Thanh Diện đã nói rõ thái độ của anh.

Nếu mình chết ở nơi này, có lẽ đời này Lâm Thanh Diện sẽ nhớ đến mình, bản thân La Tiêu Tiêu cũng không có tiếng tăm gì, Lâm Thanh Diện là một anh hùng, có thể được một người anh hùng mãi mãi nhớ đến, đây là một chuyện tốt.

Có người chết đi, bình thường không có gì đặc biệt, nhưng mình chết đi lại có thể được Lâm Thanh Diện nhớ kỹ, như vậy chết cũng cam lòng.

Sơn Thần thả La Tiêu Tiêu xuống, Lâm Thanh Diện nhìn thấy La Tiêu Tiêu bình an thì thở phào nhẹ nhõm, đồng ý với Sơn Thần cũng chỉ là biện pháp tạm thời, sau này có thể từ từ nghĩ cách.

Bây giờ tính mạng của La Tiêu Tiêu mới là quan trọng nhất, ngẫm lại tính tình La Tiêu Tiêu tùy tiện, đám người Kim Cương căn bản không quản được La Tiêu Tiêu.

Dù hôm nay La Tiêu Tiêu thật sự xảy ra chuyện, cũng không liên quan nhiều đến đám người Kim Cương.

Sơn Thần đắc ý nhìn La Tiêu Tiêu, nói: Nhóc con, hôm nay thật sự phải cảm ơn cô, không có cô, thằng nhóc Lâm Thanh Diện này giết người của tôi thì thôi đi, còn không bằng lòng làm việc cho tôi, tôi đúng là được không bù nổi mất.

La Tiêu Tiêu hung dữ nhìn Sơn Thần, tức giận nói: Tôi sẽ không để cho mưu kế của ông thành hiện thực.

Sau đó cô ta nhìn Lâm Thanh Diện, nói với anh: Lâm Thanh Diện, anh không thể đồng ý với ông ta, em ở bên cạnh anh lâu như vậy, đã không phải một lần hai lần liên lụy đến anh, lần này dù thế nào em cũng không thể để anh vì em mà bị người ta uy hiếp.

La Tiêu Tiêu nói rồi lập tức đâm vào tảng đá lớn cách cô ta chừng trăm mét, máu tươi bắn tung tóe ngay tại chỗ.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất xông đến, ôm chặt lấy La Tiêu Tiêu, muốn chữa trị cho La Tiêu Tiêu.

La Tiêu Tiêu biết Lâm Thanh Diện muốn làm gì, vội vàng nắm chặt lấy tay Lâm Thanh Diện, nói: Anh Lâm Thanh Diện, em thích anh, đây là sự thật, nhưng em không hi vọng sự tồn tại của em là gánh nặng của anh, anh không cần cứu em, để em chết có tôn nghiêm được không? Không, Tiêu Tiêu, anh đã đồng ý với mẹ em sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, đồng ý với bà sẽ chăm sóc em thật tốt, em bảo anh phải ăn nói với mẹ em thế nào đây? La Tiêu Tiêu ho hai tiếng, tự giễu nói: Anh nhìn đi, Lâm Thanh Diện, đến giờ anh vẫn luôn chỉ là vì dặn dò của mẹ em nên mới muốn chăm sóc em thật tốt, em không muốn, em nhớ mẹ em, em muốn nhanh chóng đến thăm bà, anh đã chăm sóc em rất tốt rồi, em không cần sống nữa, dù anh cứu được em rồi, em vẫn sẽ đi tìm bà, cuộc sống của em đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.

Lâm Thanh Diện không nghe lời khuyên của La Tiêu Tiêu, lập tức muốn chữa trị cho La Tiêu Tiêu, mà Sơn Thần ở bên cạnh thấy La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, trong lòng biết lần này Lâm Thanh Diện không thể nào nghe mình sai khiến nữa rồi.

Tại thời điểm Lâm Thanh Diện yếu ớt, một lòng nghĩ muốn chữa trị cho La Tiêu Tiêu, không có tâm trạng đối phó với ông ta, ông ta đã bắt đầu vận công.

Lúc này Sơn Thần dứt khoát đánh một chưởng lên trên người Lâm Thanh Diện, phòng ngự trên người Lâm Thanh Diện đã mất đi tác dụng, miệng lập tức phun ra máu tươi.

Anh vốn không ở trong trạng thái chiến đấu, là bị Sơn Thần đánh lén, Sơn Thần thấy Lâm Thanh Diện dễ đối phó như vậy, muốn hút linh khí của Lâm Thanh Diện.

La Tiêu Tiêu thấy vậy, trong lòng càng thêm tự trách, mà khi một chưởng của Sơn Thần đánh tới, Lâm Thanh Diện còn chưa kịp né tránh, La Tiêu Tiêu đã vội vàng dùng hết sức lực cuối cùng của mình đỡ một chưởng của Sơn Thần thay Lâm Thanh Diện.

Ngã vào trong ngực Lâm Thanh Diện, dường như Sơn Thần cũng không ngờ La Tiêu Tiêu sẽ xông ra, lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Thanh Diện ôm chặt La Tiêu Tiêu, La Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Em không hối hận, điều em tiếc nuối nhất chính là không thể gặp anh sớm hơn, trở thành người phụ nữ của anh.

Lâm Thanh Diện đặt người phụ nữ trong tay xuống, nhìn về phía Sơn Thần, hốc mắt đã đỏ bừng, tức giận không thôi, nói: Tôi đã đồng ý với ông rồi, vì sao ông còn muốn đánh lén sau lưng, hạng người như ông mà lại được làm Sơn Thần, là tự mình phong sao? Thằng nhóc cậu ít nói lời vô dụng đi, cậu cho rằng tôi là kẻ ngu à, người phụ nữ này của cậu đã không xong rồi, tôi không tin cậu sẽ ngoan ngoãn nghe tôi sai khiến, vẫn là càng nhanh chóng hút linh khí của cậu thì càng có lợi.

Quả thật là mơ mộng hão huyền, ông cho rằng ông thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Lâm Thanh Diện nhìn Sơn Thần ở trước mặt, anh nhất định phải giết Sơn Thần báo thù cho La Tiêu Tiêu, báo thù cho chính mình.

Sơn Thần chế giễu: Bây giờ cậu đã bị một chưởng của tôi làm tổn thương vào gốc rễ, cậu cho rằng mình còn là đối thủ của tôi sao? Có phải hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Lâm Thanh Diện bắt đầu vận công, tụ hợp công pháp của mình.

Mà Sơn Thần cũng chuẩn bị sử dụng đòn sát thủ của mình, còn chưa chuẩn bị kỹ càng, Lâm Thanh Diện đã cầm kiếm Trảm Tiên giết đến, Sơn Thần lập tức né tránh rồi đánh ra một chưởng, Lâm Thanh Diện né tránh một cách hoàn mỹ.

Long Ngâm Cửu Tiêu! Tất cả sức mạnh tụ lại trong lòng bàn tay, một luồng ánh sáng mãnh liệt mang theo toàn bộ sức mạnh của Lâm Thanh Diện giết về phía Sơn Thần.

Sơn Thần còn chưa kịp tránh né đã lập tức trở thành một đống bụi, chỉ còn một sợi tàn hồn lơ lửng trên không trung, ông ta kinh ngạc nhìn thân thể của mình, không thể tin nổi nói: Tại sao lại như vậy, sao lại như vậy, tôi đây là… CHƯƠNG 1632: CÁI CHẾT CỦA LA TIÊU TIÊU Sơn Thần hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Diện lại mạnh mẽ như vậy, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm đống bụi trên mặt đất, thấy mình đã không còn thân thể, ông ta biết ông ta đã hồn phi phách tán rồi.

Lâm Thanh Diện nhìn La Tiêu Tiêu lẳng lặng nằm ở nơi đó, bước nhanh đến ôm lấy La Tiêu Tiêu, anh nói: Sao em lại ngốc như vậy, anh không đáng để em phải trả giá vì anh như vậy.

Ngay từ đầu chính là vì em chọc phải quyền quý của thành Tiên Linh, em không thể cứ bắt anh phải thu dọn cục diện rối rắm cho em mãi được.

La Tiêu Tiêu miễn cưỡng nở một nụ cười, cô ta biết mình đã không xong rồi, gắng gượng một hơi cuối cùng nói hai câu với Lâm Thanh Diện.

La Tiêu Tiêu giơ tay sờ lên mặt Lâm Thanh Diện, mỉm cười nói: Tốt quá, em chưa từng tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế này, Lâm Thanh Diện, đồng ý với em, kiếp sau nhất định phải gặp em sớm một chút, không được gặp người khác trước, có thể không? Nghe thấy câu này, một người đàn ông như Lâm Thanh Diện cũng phải chảy nước mắt, nói: Được, anh đồng ý với em, nhưng em nhất định phải gắng lên.

Em không xong rồi, Lâm Thanh Diện, có thể chết trong lòng anh, hi sinh vì anh, em cảm thấy đáng giá, anh tuyệt đối đừng đau lòng, đời này em gặp được anh, không còn gì tiếc nuối.

La Tiêu Tiêu nói rồi ho hai tiếng, lưu luyến không rời nhìn Lâm Thanh Diện, khi hai mắt cô ta nhắm lại, trong đôi mắt chảy ra nước mắt.

Lâm Thanh Diện biết mình không cứu được La Tiêu Tiêu rồi, bây giờ dù có bản lĩnh lớn bằng trời, La Tiêu Tiêu cũng không sống được.

Anh ôm La Tiêu Tiêu thật chặt, trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng, cho đến bây giờ cũng chưa từng đau lòng như vậy, La Tiêu Tiêu vì anh mà chết, cả đời này anh cũng không quên được La Tiêu Tiêu.

Mà đây cũng là kết quả La Tiêu Tiêu muốn, chính là dù chết cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt! Ít nhất bây giờ xem ra, Lâm Thanh Diện vô cùng để ý đến cái chết của mình.

Đủ rồi, vậy là đủ rồi.

La Tiêu Tiêu thầm nghĩ, từ từ nhắm mắt lại… Lâm Thanh Diện nhìn sợi hồn phách lơ lửng trong không trung, hốc mắt đỏ bừng, nói: Em gái tôi đi rồi, đều bởi vì ông, bây giờ không giải quyết triệt để ông, thật sự có lỗi với em ấy.

Lâm Thanh Diện dứt khoát vung kiếm Trảm Tiên chém về phía ông ta, hồn phách kia của Sơn Thần lập tức bị kiếm Trảm Tiên hấp thu.

Lâm Thanh Diện rất hài lòng nhìn kiếm Trảm Tiên, nói: Thế này vừa khéo thành đồ trong bụng ngươi, có thể giúp ích cho ta khi chém giết kẻ địch, công lực cũng có thể tăng lên một chút.

Lâm Thanh Diện xông thẳng vào trong rừng, khi vào bên trong phát hiện ra đám người Ảnh Lịch, Sơn Thần chết rồi, tất nhiên sinh linh trên núi cũng trở nên rối loạn, nhưng Lâm Thanh Diện không rảnh đi giải quyết những chuyện này, anh chỉ cần xúi giục người của Ảnh Lịch.

Bây giờ chỉ một lòng nhớ đến mẹ con Nặc Nặc, không biết bọn họ có bình an hay không, tất cả mọi chuyện đều nên kết thúc ở đây thôi, những chuyện khác không liên quan nhiều đến anh.

Người của Ảnh Lịch nhìn thấy Lâm Thanh Diện đều rất sợ hãi, cho rằng Lâm Thanh Diện đến lấy tính mạng của bọn họ, nhưng Lâm Thanh Diện lại chỉ nói hai câu đã khiến người của Ảnh Lịch tan rã.

Những tinh linh trên núi kia lại càng không dám trêu chọc Lâm Thanh Diện, ngay cả Sơn Thần cũng đã chết, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đúng lúc lại cảm giác thấy hơi thở của Sơn Thần trên người Lâm Thanh Diện.

Sơn Thần trông coi nơi này rất lâu rồi, trên người Lâm Thanh Diện có hơi thở của Sơn Thần, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Ảnh Lịch nhìn thấy Lâm Thanh Diện, nói với Lâm Thanh Diện: Người của các anh chiến thắng đều là trùng hợp, tôi chết cũng không nhận thua.

Lâm Thanh Diện khinh thường nhìn anh ta, nói: Tôi mặc kệ anh như thế nào, anh cũng không nhìn thử xem, bây giờ có bao nhiêu anh em bằng lòng đi theo anh, anh vẫn nên thành thật một chút, không gây chuyện tất cả mọi người có thể bình an, nếu không biết điều, tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ rất thảm.

Ảnh Lịch chỉ biết lợi hại trong Cơ Quan Thuật của Triệu Tuấn, tiến vào trong rừng, làm thế nào cũng không nghĩ ra vì sao bọn họ lại lợi hại như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Ảnh Lịch lại cảm thấy Lâm Thanh Diện vốn không phải đối thủ của anh ta.

Nếu tôi thua anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng bằng lòng, nhưng anh thắng tôi như thế này, tôi cảm thấy chỉ là trùng hợp, anh vẫn nên cho tôi một cơ hội, cũng là để tôi nhìn xem rốt cuộc anh có bản lĩnh lớn đến nhường nào.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, trái lại Lâm Thanh Diện cũng không quan tâm, nói: Tôi thích nghe lời này của anh, anh muốn quyết chiến với tôi, không bằng chúng ta hẹn một nơi nào đó, hôm nay tôi không có thời gian dông dài với anh.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy những người bên cạnh Ảnh Lịch kia đều không muốn làm việc cho Ảnh Lịch nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, ít nhất chuyện này đã giải quyết được phần lớn rồi.

Bây giờ Ảnh Lịch muốn đánh một trận với mình, chẳng qua cũng chỉ là không cam lòng, vùng vẫy giãy chết vẫn không phục mà thôi.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn ra bên ngoài, thi thể của La Tiêu Tiêu vẫn còn ở ngoài, không thể để cô nhóc kia ngủ ở nơi đó được.

Anh rời đi, người của Ảnh Lịch nhìn anh chăm chú, Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ quay đầu, nói: Các người không làm việc cho Ảnh Lịch, dù đi theo tôi, tôi cũng không cách nào kiếm ra việc làm cho các người.

Nhưng anh em chúng tôi đã không còn nơi nào để đi, chúng tôi là người của Vương Quyền, Vương Quyền đã chết, cho dù đi đến nơi nào, chúng tôi cũng không có kết quả tốt.

Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Lâm Thanh Diện suy nghĩ, chỉ có thể để bọn họ làm việc cho Vương Kình Thiên, nếu Vương Kình Thiên nhìn thấy nhiều người đi tìm ông ta nương tựa như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ rất vui vẻ.

Anh hiểu rõ con người Vương Kình Thiên, đưa người qua đó, Vương Kình Thiên cũng sẽ không có suy nghĩ gì khác.

Anh dẫn theo mấy người đi ra ngoài, sau đó ôm thi thể La Tiêu Tiêu trở về.

Khi đến Vương Phủ, sắp xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người, tất nhiên trong lòng Vương Kình Thiên rất vui vẻ, Lâm Thanh Diện đi một chuyến, vốn là người của Vương Quyền giờ đã trở thành người của Vương Kình Thiên, không tốn một đồng tiền nào, ông ta giống như nhặt được bảo bối vậy.

Trong lòng Vương Kình Thiên vui vẻ, nói: Lâm Thanh Diện, thằng nhóc cậu rất lợi hại, tôi không cần kiếm Trảm Tiên nữa, thứ này vốn là của cậu.

Lâm Thanh Diện xấu hổ cười một tiếng, vốn dĩ trong lòng cũng không có ý định cho Vương Kình Thiên, cho Vương Kình Thiên rồi, ông ta cũng không cách nào sử dụng, trái lại như thế này cũng rất tốt, trong lòng mọi người đều rõ ràng, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Khi Lâm Thanh Diện mang theo thi thể La Tiêu Tiêu muốn rời đi, Vương Phi Dương ngăn ở trước mặt Lâm Thanh Diện, nói: Anh muốn dẫn cô ấy đi đâu? Không biết em ấy thích chỗ nào, tất nhiên đưa em ấy về nơi em ấy lớn lên, tôi nghĩ em ấy sẽ rất thích quê nhà của mình.

Vương Phi Dương nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, không nhịn được cúi đầu, áy náy nói: Chú Kim Cương rất tự trách, còn nữa, tôi cũng nói chú Kim Cương nhất định có thể bảo vệ tốt cho Tiêu Tiêu, không ngờ tôi lại sơ suất.

Tính tình cô nhóc này vốn bướng bỉnh, không trách ai được, có trách thì trách tôi không bảo vệ được em ấy, tôi nghĩ em ấy cũng sẽ không để bụng, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, anh cũng không thể trách ai được.

Có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu đã định trước kết cục của La Tiêu Tiêu, cho dù Lâm Thanh Diện làm cái gì, La Tiêu Tiêu đều kiên trì muốn đi theo anh, anh biết trong lòng cô nhóc La Tiêu Tiêu này nghĩ cái gì, anh không cách nào ngăn cản, cũng không cách nào tập trung toàn bộ tinh thần lên người La Tiêu Tiêu, chắc chắn La Tiêu Tiêu sẽ chết trong tay kẻ địch… CHƯƠNG 1633: NGƯỜI HUÊNH HOANG THƯỜNG KHÔNG CÓ THỰC LỰC Lâm Thanh Diện nói xong còn đặc biệt dặn Vương Phi Dương chuyển lại lời nói của anh cho Kim Cương, nói Kim Cương đừng tự trách.

Nguyên nhân chuyện này vốn cũng không phải do Kim Cương, không liên quan đến Kim Cương, cũng thật không công bằng đối với Kim Cương.

Vương Phi Dương gật đầu, đưa mắt nhìn Lâm Thanh Diện rời đi, mà Lâm Thanh Diện cũng đã nghĩ thông suốt, sau khi an táng La Tiêu Tiêu, đánh một trận với Ảnh Lịch, để Ảnh Lịch thua tâm phục khẩu phục, lúc này mình cũng có thể trở về rồi.

Đã lâu như vậy, chắc hẳn Nặc Nặc đã tốt rồi, chắc chắn Hứa Bích Hoài cũng đang chờ anh trở về.

Lâm Thanh Diện an táng La Tiêu Tiêu ở bên cạnh mẹ cô ta, bên cạnh mẹ cô ta là mộ của ba cô ta, như vậy vừa vặn người một nhà ở cùng một chỗ, không gì có thể hoàn mỹ hơn thế này.

Anh tiếp tục ở lại Vương Phủ, ngày hôm sau có gã sai vặt vào trong phòng nghỉ ngơi của Lâm Thanh Diện, nói: Cậu Lâm, bên ngoài có người tìm ngài.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, trong lòng đã biết là ai, nói: Cậu bảo anh ta đợi đó, tôi ra ngay, đây không phải nơi thích hợp.

Lâm Thanh Diện mặc áo khoác vào, cầm kiếm đi ra ngoài, đối phó với Ảnh Lịch, dùng kiếm Trảm Tiên thì không công bằng với anh ta, dùng công pháp huyễn hóa ra một thanh kiếm vậy, đó cũng là linh lực của bản thân.

Khi đi đến cửa, Vương Phi Dương khoanh hai tay trước ngực, khinh thường nhìn Ảnh Lịch, nói: Với bản lĩnh này của anh đến tôi đều đánh không lại, còn muốn đánh với Lâm Thanh Diện? Anh là con trai của nhà họ Vương? Ảnh Lịch tò mò nhìn Vương Phi Dương, hình như đã từng gặp ở nơi nào.

Đúng vậy, Tiền Kỳ mà mấy người các anh trông giữ bị tôi mang đi ngay dưới mí mắt của các anh, tôi nhớ lại còn cảm thấy mất mặt, anh còn đến nơi này, cũng không sợ không biết giấu mặt ở đâu sao? Lời này không có lực sát thương gì, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh, sắc mặt Ảnh Lịch thay đổi, giận dữ mắng: Người của thành Tiên Linh các anh cũng chỉ biết sử dụng mánh khóe, có bản lĩnh thì đi ra, chúng ta mặt đối mặt đánh một trận, nếu như thắng tôi, tôi sẽ phục các anh.

Vương Phi Dương nhún vai, rút kiếm ra nói: Tôi và anh đánh với nhau một trận, anh thấy thế nào? Còn nữa, nếu tôi thắng anh, mặc kệ dùng cách nào, chỉ cần thắng thì có gì mà không thể chứ, đều nói chiến tranh không ngại dối lừa, đầu óc anh không tốt, có thể trách ai? Ảnh Lịch vừa nhìn đã không thích dáng vẻ này của Vương Phi Dương, Ảnh Lịch từ chối anh ta: Tiểu nhân cứ nói lời của tiểu nhân, anh không xứng quyết chiến cùng tôi, tôi muốn đánh với Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt Vương Phi Dương nhìn Ảnh Lịch luôn mang theo vẻ khinh bỉ, tên này đúng là nói khoác không biết ngượng, trong tay Lâm Thanh Diện có kiếm Trảm Tiên, chỉ sợ anh ta còn không chịu nổi một chưởng của Lâm Thanh Diện.

Anh ta thật sự quá coi thường sức mạnh của Lâm Thanh Diện rồi, Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, há có thể so sánh với anh ta? Nhưng nghe thấy anh ta kiên trì như vậy, Vương Phi Dương cũng không nói gì, có lòng tốt khuyên nhủ hai câu, Ảnh Lịch thấy Lâm Thanh Diện mãi không ra, hỏi: Không phải thằng nhóc kia sợ rồi chứ, anh ta sợ thua tôi, vì vậy trốn tránh làm con rùa đen rút đầu, không dám đi ra? Lâm Thanh Diện còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng anh ta, nở nụ cười sâu xa, nói: Chẳng lẽ anh cho rằng ai cũng động một chút là đầu hàng nhận thua giống như anh à, hôm qua tôi đã hẹn cùng anh, nhưng không phải nơi này, anh phải biết, đây không phải nơi để đánh nhau, anh có nơi nào khác có thể lựa chọn không, nếu như không có, vậy để tôi chọn.

Lâm Thanh Diện nói một cách thờ ơ, không hề có ý e sợ nào, Ảnh Lịch liếc nhìn Vương Phi Dương, nói: Anh không phải đối thủ của tôi, Lâm Thanh Diện cũng không phải đối thủ của tôi, tôi đánh bại Lâm Thanh Diện rồi mới đánh với anh.

Vương Phi Dương lẳng lặng nhìn người trước mặt này, trong lòng cũng không nhịn được mắng anh ta không biết điều, người không biết trời cao đất rộng vĩnh viễn sẽ không biết đến cuối cùng mình sẽ chết như thế nào.

Anh im lặng quan sát, thật ra cũng muốn biết tên này đánh bại Lâm Thanh Diện thế nào, Vương Phi Dương cảm thấy Ảnh Lịch đánh với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thật sự rất thiệt thòi, dù sao đối tượng đánh với người như Lâm Thanh Diện cũng nên là cao thủ có đẳng cấp cao một chút.

Lâm Thanh Diện quơ quơ kiếm trong tay, nói: Anh nhìn đi, kiếm này của tôi giống với kiếm trong tay anh, rất bình thường, không có chỗ nào hơn người, đến cuối cùng thua rồi cũng đừng nói tôi khác biệt tôi bắt nạt anh.

Ảnh Lịch lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Anh cũng đừng nói như vậy, ai thắng ai thua, chưa đến cuối cùng, ai có thể chắc chắn chứ, phải không? Lời nói của Ảnh Lịch khiến Lâm Thanh Diện không nhịn được cười, nếu không phải muốn anh ta thua tâm phục khẩu phục, anh cũng chẳng muốn ra tay.

Anh có chấp nhận hay không cũng không sao, kết quả sẽ cho anh đáp án.

Đối mặt với Ảnh Lịch, Lâm Thanh Diện vẫn vô cùng chắc chắn, người anh từng gặp đều có tu vi cực cao, nhưng rõ ràng tu vi của Ảnh Lịch này chỉ vừa mới đến Thần Cảnh.

Mà Ảnh Lịch lại không cho là như vậy, anh ta cho rằng đám người Lâm Thanh Diện đều là đầu cơ trục lợi, bây giờ một đối một cùng Lâm Thanh Diện, nếu trong quá trình đánh không có ai giúp đỡ, chắc chắn Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của mình.

Trước đó khi Ảnh Lịch luyện tập với Ảnh Tập, Vương Quyền từng khen ngợi công pháp của Ảnh Lịch rất tuyệt vời, nếu chăm chỉ tu luyện, nhất định có thể vượt qua Ảnh Tập.

Mà bây giờ Ảnh Tập đã chết, anh ta biết, nhất định là bị đám người Lâm Thanh Diện bao vây giết, Lâm Thanh Diện hoặc là Vương Phi Dương, một đối một căn bản không phải là đối thủ của anh trai anh ta.

Chỉ vừa nghĩ như vậy, anh ta đã cảm thấy Ảnh Tập chết thật sự rất oan uổng, lần này những binh lính kia của Vương Quyền cũng không chịu không chế nữa rồi, không thành công cũng thành nhân, nếu lần này thua Lâm Thanh Diện, vậy mình cũng không cần sống nữa.

Lâm Thanh Diện đánh nhau cùng Ảnh Lịch, không mất bao nhiêu công sức, thể lực của Ảnh Lịch đã không chống đỡ nổi, Lâm Thanh Diện còn chưa đánh hết một chiêu, Ảnh Lịch đã cảm thấy không chống đỡ được nữa rồi.

Anh ta đánh một chưởng về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện giơ tay lên, một luồng ánh sáng nhạt lướt qua, lập tức đánh cho Ảnh Lịch lùi lại mấy bước, Ảnh Lịch nhìn Lâm Thanh Diện, rất không cam lòng.

Lâm Thanh Diện hỏi: Sao rồi, anh còn không định nhận thua à? Trong thế giới của tôi không có hai chữ ‘nhận thua’, anh muốn tôi nhận thua, trừ phi giết tôi.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, anh cũng chưa từng gặp người nào đưa ra yêu cầu này, nhưng đối phương cũng đã nói như vậy, dù không giết đối phương cũng không thể để đối phương có cơ hội phản kích lại mình.

Hạng người như Ảnh Lịch này, nếu cho anh ta cơ hội, vậy nhất định sẽ phản kích đến cùng, không cho Lâm Thanh Diện bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Hạng người như thế này, Lâm Thanh Diện từng nhìn thấy nhiều lắm, không chỉ một mình Ảnh Lịch.

Nếu anh đã nói thế, vậy tôi không khách khí, như vậy đi, Ảnh Lịch, nếu anh có thể tiếp được ba chiêu của tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh, không được thì tôi nhận thua, xem như anh thắng, có thể không? Anh làm như vậy là rất coi thường tôi, tôi là loại người này sao? Ảnh Lịch giận không kiềm được xông lên, sử dụng công pháp toàn thân đánh lên trên người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện khéo léo tránh thoát, nhanh như chớp hung hăng đánh một chưởng vào người Ảnh Lịch, trong miệng Ảnh Lịch phun ra máu tươi, lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Anh ta giơ kiếm lên muốn tự sát, Lâm Thanh Diện vội vàng ngăn lại… CHƯƠNG 1634: THÀNH CHỦ CỦA THÀNH TIÊN LINH Lâm Thanh Diện cau mày nói: Anh muốn chết ở chỗ này sao? Sao vậy, bây giờ ngay cả sống chết của tôi anh cũng muốn nhúng tay sao? Ảnh Lịch hung ác nhìn Lâm Thanh Diện, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thanh Diện vậy.

Lâm Thanh Diện cười lạnh, nói: Tôi không muốn quản sống chết của anh, anh không có tiền đồ thế này, chết ở cửa nhà họ Vương, còn phải làm phiền người của nhà họ Vương đi nhặt xác, thật sự rất bẩn, anh muốn chết thì đi nơi khác, chết xa một chút, đừng ở chỗ này làm ô uế địa bàn của nhà họ Vương.

Ảnh Lịch nghe thấy lời này, trong lòng lập tức khó chịu, chỉ vào Lâm Thanh Diện, anh ta bị lời nói của Lâm Thanh Diện làm cho rất tức giận, nói với Lâm Thanh Diện: Cái đồ nhà anh thật sự quá đáng, nhân phẩm anh kém như vậy, thắng tôi thì sao chứ? Lâm Thanh Diện cũng không muốn nói nhảm với anh ta, trong lòng thật sự không muốn anh ta chết ở chỗ này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mình thắng rồi còn ép người ta chết, như vậy cũng không tốt cho thanh danh của mình.

Ảnh Lịch vốn cũng không phải người tốt lành gì, chết rồi cũng coi như vì dân trừ hại, nhưng bây giờ anh ta không có năng lực phản kích, sống còn đau khổ hơn chết, không phải Tiền Kỳ chính là như vậy sao? Nhưng bây giờ Tiền Kỳ vẫn khá tốt, ít nhất còn có con trai Tiền Ngũ ở bên cạnh, chuyện gì cũng suy nghĩ cho Tiền Kỳ.

Bây giờ bên người Ảnh Lịch không có đám lính kia của Vương Quyền, anh trai Ảnh Tập của anh ta cũng đã chết, có thể nói là cô đơn một mình, dù sống trên đời này cũng không có tôn nghiêm, thế này chẳng phải còn khó chịu hơn cái chết sao? Lâm Thanh Diện nghĩ rồi đi vào Vương Phủ, mọi chuyện đều đã được giải quyết, anh không nên ở lại nơi này nữa.

Vương Phi Dương sai thuộc hạ quan sát, đừng cho Ảnh Lịch chết ở chỗ này, để Ảnh Lịch biết, không phải thua rồi là muốn làm gì thì làm, không phải lúc nào người yếu cũng có lý.

Lâm Thanh Diện vào trong phòng, Vương Kình Thiên hỏi anh: Lâm Thanh Diện, sau này có tính toán gì? Ánh mắt Lâm Thanh Diện đặt trên người Triệu Tuấn, nói: Chuyện trước đó tôi nói, anh suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện tìm chủ nhân thành Tiên Linh? Triệu Tuấn biết, Lâm Thanh Diện nói rất có lý, nhưng muốn chọn chủ nhân, so với Vương Kình Thiên, lai lịch của anh ta vẫn kém hơn chút, hơn nữa chưa chắc người của thành Tiên Linh này sẽ phục mình.

Vương Kình Thiên ở bên cạnh không hiểu nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Chuyện cậu nói là chuyện gì? Lâm Thanh Diện nói lại mọi chuyện ra một lượt, Vương Kình Thiên chưa suy nghĩ đã từ chối, thành Tiên Linh lớn như vậy, muốn tu sửa lại lần nữa, chắc chắn tốn không ít tiền, việc này tốn nhiều thời gian công sức, còn không có nhiều người, loại chuyện này Vương Kình Thiên rất không muốn làm.

Vương Kình Thiên là thương nhân, bao giờ cũng đặt lợi ích lên đầu, bây giờ chuyện này không có lợi với mình, dù thế nào ông ta cũng không muốn làm.

Vương Phi Dương biết trong lòng Vương Kình Thiên nghĩ cái gì, mọi người đều rõ ràng, Vương Kình Thiên tự nhận mình đã lớn tuổi, không muốn vất vả nữa.

Vương Phi Dương ở bên cạnh cũng không biết phải nói gì, ba anh ta không muốn bỏ tiền, anh ta cũng không có cách nào, Vương Phi Dương cũng biết khả năng của mình đến đâu, chức vị thành chủ thành Tiên Linh này, mình không thích hợp, cũng không quản lý được.

Lâm Thanh Diện nói: Sau khi tôi xử lý xong chuyện ở đây, tôi phải về nhà, dù sao tôi cũng không phải người nơi này.

Khi Lâm Thanh Diện nói chuyện thì nhìn Triệu Tuấn, trong này chỉ có Triệu Tuấn là thích hợp nhất.

Triệu Tuấn biết chuyện Lâm Thanh Diện giao cho mình cũng không phải chuyện nhỏ, mặc dù nhà họ Triệu đã sa sút, nhưng vẫn còn có tiền tài sức lực, anh ta nói với Lâm Thanh Diện: Anh cảm thấy tôi thích hợp nhất chỉ là vì không có người để chọn lựa mà thôi, nếu chuyện đã như thế, tôi đành phải đồng ý vậy.

Anh ta không đồng ý thì cũng không có người nào khác làm, chuyện này Triệu Tuấn chạy không thoát, anh ta là người của thành Tiên Linh, bây giờ nhà họ Tiền đã không được, Vương Kình Thiên cũng không muốn làm, chỉ có thể dựa vào nhà họ Triệu bọn họ! Giúp đỡ tu sửa toàn bộ Thành Tiên Linh tốn không ít sức lực, Lâm Thanh Diện muốn rời khỏi, cũng không thể mang hết người ở thành Tiên Linh đi, mấy ngày trôi qua, toàn bộ thành Tiên Linh đều đã được tu sửa xong, càng trở nên tráng lệ hơn so với trước kia, còn có nhiều thêm một pháo đài lớn.

Về phần chỗ ở của Triệu Tuấn, anh ta muốn quản lý tất cả việc của Thành Tiên Linh, tất nhiên cần một nơi có thể làm việc, sắp xếp chức vị.

Thành Tiên Linh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, để quản lý được cũng cần nhiều công sức.

Triệu Tuấn đi vào bên trong, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến việc làm thành chủ, nhưng bây giờ trên người mang chức vị, tất nhiên không thể lười biếng.

Ánh nắng rất đẹp, bởi vì nó có thể xóa đi tất cả dấu vết mà cuộc chiến tranh này mang đến, giống như cho đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra vậy, từng tia sáng chiếu xuống mặt đất, chiếu lên trên cơ thể con người, mang lại cảm giác đặc biệt dễ chịu.

Lâm Thanh Diện tìm một nơi rộng lớn thả những người kia ra, thoáng cái những người đang sống ở bên trong tiểu thế giới đã xuất hiện bên trong pháo đài lớn này, bọn họ kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, Lâm Thanh Diện nói với mọi người: Bây giờ mọi người có thể về nhà rồi, trong nhà mọi người có cái gì, bây giờ vẫn còn y nguyên như vậy, mọi người có thể trở về kiểm tra, có chuyện gì khó xử có thể đến nói với thành chủ.

Bách tính đều ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện, thành chủ, từ lúc nào mà thành Tiên Linh có thành chủ rồi? Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Tuấn, nói: Cậu chủ Triệu chính là thành chủ, tất cả đều là công lao của anh ta, nếu như không có anh ta, bây giờ mọi người không thể nào được an toàn như thế này.

Triệu Tuấn biết, muốn làm một thành chủ tốt không dễ dàng, tất nhiên cũng có rất nhiều người không phục, nói thẳng với mọi người: Nếu mọi người cảm thấy tôi không thích hợp với chức vị thành chủ này, có người nào thích hợp hơn thì có thể đi ra, tôi tặng vị trí này cho người đó.

Nếu như không có, tôi tạm thời đảm nhiệm, nhưng tất cả mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cho dù là hình phạt, hay là tài chính, nông nghiệp, công nghiệp, thương nghiệp đều phải nghe theo tôi, nếu mọi người có ý kiến có thể nói ra.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu, rõ ràng thế lực lớn nhất ở thành Tiên Linh chính là nhà họ Triệu, nhà họ Vương, nhà họ Tiền, bây giờ nhà họ Tiền đã không được, nhà họ Vương cũng không có ý định tranh đoạt vị trí này, điều đó chứng tỏ người nhà họ Vương cũng đã chịu phục, những người này đều được giải quyết tốt, vậy không có gì mà Triệu Tuấn không giải quyết được.

Vì vậy để Triệu Tuấn ngồi ở vị trí này là thích hợp nhất, trong lòng mọi người đều nghĩ vậy, ai về nhà nấy, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa.

Vương Kình Thiên nhìn thấy toàn bộ thành Tiên Linh đã được tu sửa xong, huấn luyện đám lính của Vương Quyền để lại kia trong chiến hào nhà mình, trong lòng càng nghĩ càng giận, nhìn toàn bộ thành Tiên Linh được khôi phục rất tốt.

Bây giờ thằng nhóc Triệu Tuấn kia trở thành Thổ hoàng đế rồi, Vương Phi Dương im lặng, tính tình Vương Kình Thiên vẫn luôn như vậy, cũng không biết bao giờ mới có thể sửa đổi.

Vương Phi Dương trở về phủ, thấy Mạc Niệm đang ở trong Vương Phủ, hơi kinh ngạc, vội vàng đi lên hỏi: Sao cô lại đến đây, có phải cũng mang vợ và con của Lâm Thanh Diện đến rồi không? Vương Phi Dương nghĩ, nếu là như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không cần rời khỏi nơi này rồi.

Mạc Niệm nghiêm túc hỏi anh ta: Lâm Thanh Diện đâu, sao tôi không nhìn thấy Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ anh ta không ở Vương Phủ? CHƯƠNG 1635: SUY NGHĨ CỦA KẺ ĐỊCH Nhìn thấy sắc mặt Mạc Niệm biết xảy ra chuyện không tốt rồi, Vương Phi Dương cau mày nói: Xảy ra chuyện gì? Tôi nói với cậu cậu cũng không biết làm gì, vợ và con Lâm Thanh Diện gặp chuyện không may rồi.

Mạc Niệm nói ra, biểu cảm vô cùng khổ sở, lập tức ngồi xổm xuống.

Mạc Niệm tiếp tục nói: Khi tôi đến thì đã chậm một bước, ngay cả cốc chủ Điền Uyên cũng không thể bảo vệ hai người bọn họ, bây giờ chỉ có thể dựa vào Lâm Thanh Diện nghĩ cách thôi.

Vương Phi Dương hít sâu một hơi, không biết nên vui hay nên buồn, anh ta lo lắng cho vợ con Lâm Thanh Diện, nhưng cũng vui vì Lâm Thanh Diện không phải rời khỏi nơi này, có thể luôn ở nơi này làm anh em tốt với mình.

Về phần vợ con của anh, nhất định là bị kẻ địch của Thiên Giới bắt rồi, vì vậy mình có thể nghĩ cách cứu người cùng Lâm Thanh Diện.

Mạc Niệm hỏi Vương Phi Dương Lâm Thanh Diện đang ở đâu, cô ta nhất định phải lập tức đưa tin cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện muốn nghĩ biện pháp gì đó là chuyện của Lâm Thanh Diện, còn cô ta không thể không đưa tin đến.

Lâm Thanh Diện đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, đến Vương Phủ muốn chào tạm biệt Vương Phi Dương, nhưng lại nhìn thấy Mạc Niệm, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành, hỏi thẳng Mạc Niệm: Vì sao cô lại đến nơi này? Anh biết chắc chắn có chuyện không hay xảy ra rồi, nước mắt Mạc Niệm lập tức chảy ra, nói: Bọn họ đều bị người ta bắt đi rồi, là tám người, cốc chủ Điền Uyên nói cho tôi biết, lúc nói lời này, ông ta cũng rất bất lực, chúng ta phải làm sao bây giờ, Lâm Thanh Diện, bây giờ dù muốn cứu người cũng không biết phải đi nơi nào.

Trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức rối loạn, bảy tám người, đó không phải là những người vây đánh mình trên đường lúc trước sao? Cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi, thật sự không ngờ chỉ là vừa mới bắt đầu, Mạc Niệm trả lại tàn hồn mà Lâm Thanh Diện đưa cho cô ta.

Cô ta nói với Lâm Thanh Diện: Chuyện anh sắp xếp tôi không làm xong, đây là hồn phách của bé con Nặc Nặc, nếu tìm được Nặc Nặc, có thể trả lại hồn phách cho cô bé.

Lâm Thanh Diện nhận lấy, ngẩng đầu lên, nước mắt vờn quanh hốc mắt, nhẫn nhịn nuốt ngược lại.

Đây cũng là chuyện cách đây không lâu, thật ra khi những người áo đen kia tấn công mình đã có sơ hở, chỉ là mình không nghĩ đến thôi, nghĩ như vậy, anh hít sâu một hơi, biết bây giờ không được bối rối.

Lâm Thanh Diện, anh biết những người kia là ai sao? Vương Phi Dương ở bên cạnh quan tâm hỏi, Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh căn bản không biết người đứng sau bọn họ là ai.

Vương Quyền đã chết, mà những người kia cũng không phải những người còn sót lại của Vương Quyền, Lâm Thanh Diện có một dự cảm rất lớn, nhất định còn có một cường giả đứng sau lưng khống chế tất cả.

Chỉ là mình không biết mà thôi, có lẽ Dao Trì biết, nhưng Dao Trì ở đâu, Lâm Thanh Diện không biết, bây giờ chỉ có Diệp Phàm Trần là người duy nhất có thể có được tin tức.

Nhưng nếu Diệp Phàm Trần biết, vì sao không nói với mình, ngẫm lại, đột nhiên Diệp Phàm Trần không nhắc đến chuyện muốn nhận Nặc Nặc làm đồ đệ nữa, chắc hẳn biết đã xảy ra chuyện rồi, chỉ là lúc đó không biết phải nói với mình như thế nào mà thôi.

Lâm Thanh Diện vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc ấy truy hỏi đến cùng, Diệp Phàm Trần không có lý do gì không nói với mình.

Khi Diệp Phàm Trần khác thường, trong lòng Lâm Thanh Diện đã biết chắc chắn có chuyện gì đó lừa mình rồi, chỉ là vì sao lúc đó lại ngu ngốc… Nhớ đến chuyện này, Lâm Thanh Diện tự nói với bản thân, mình không thể cứ tiếp tục như vậy, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng đi tìm Diệp Phàm Trần, lấy được tin tức mình muốn từ chỗ Diệp Phàm Trần.

Anh không ở lại Vương Phủ lâu, cũng không nói gì với mấy người Vương Phi Dương, lập tức đi đến núi Kiếm Đãng, Mạc Niệm thì ở trong Vương Phủ ngóng nhìn theo, rất đau lòng.

Vương Phi Dương an ủi: Bây giờ tình trạng của Lâm Thanh Diện không tốt, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn anh ta không phải cố ý, cô muốn đi đến núi Kiếm Đãng với tôi không? Sao có thể không đi, Lâm Thanh Diện đã đi rồi, chắc chắn tôi phải đi, đúng rồi, La Tiêu Tiêu đâu, sao không nhìn thấy La Tiêu Tiêu? Vương Phi Dương hơi khựng lại, nói: La Tiêu Tiêu cô ấy, vì Lâm Thanh Diện chết rồi… Vương Phi Dương không nói tiếp nữa, anh ta biết thật ra quan hệ của Mạc Niệm và La Tiêu Tiêu vẫn luôn rất tốt, bây giờ Mạc Niệm biết La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn.

Mạc Niệm hỏi: Cậu biết mộ cô ấy ở nơi nào không? Mặc dù chuyện của Lâm Thanh Diện quan trọng, nhưng La Tiêu Tiêu cũng coi như là bạn tốt của Mạc Niệm, Mạc Niệm muốn đi thăm cô ta.

Vương Phi Dương gật đầu, đưa địa chỉ cho Mạc Niệm, Mạc Niệm đi đến nơi chôn cất La Tiêu Tiêu tế bái La Tiêu Tiêu, mà Vương Phi Dương bên này cũng rất lo lắng cho Lâm Thanh Diện, dứt khoát đi đến núi Kiếm Đãng tìm Lâm Thanh Diện.

Khi Lâm Thanh Diện còn chưa đến núi Kiếm Đãng, Diệp Phàm Trần đã biết sớm muốn gì anh cũng sẽ tới, đứng trên đỉnh núi kia đợi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đi lên hỏi: Diệp sư phụ, thật ra ngài biết tất cả mọi chuyện, chỉ là lúc đó không biết phải nói với tôi như thế nào, phải không? Nếu cậu đã đoán được, vậy chắc chắn muốn hỏi tôi người kia là ai, đúng không? Diệp Phàm Trần không quay đầu lại, đón gió hỏi Lâm Thanh Diện, ông ta không muốn nói với Lâm Thanh Diện, nhưng dù sao cũng đã liên lụy đến người nhà của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không thể ngồi xem mặc kệ.

Diệp Phàm Trần cũng coi như có tình cảm với mấy người Lâm Thanh Diện, không thể giả bộ hồ đồ.

Đúng vậy, Diệp sư phụ, dù tôi mất mạng, con gái và vợ của tôi cũng không thể xảy ra chuyện, bọn họ thật sự phát điên rồi, vậy mà ra tay với trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đối trói gà không chặt.

Lâm Thanh Diện càng nói càng kích động, nếu những người kia rơi vào trong tay anh, anh nhất định sẽ chém bọn họ thành muôn mảnh.

Diệp Phàm Trần cười lạnh, nói: Không có cái gì mà bọn họ không thể ra tay, chỉ là hắn ta không giống Vương Quyền, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, e rằng người ra tay làm tổn thương vợ con cậu chỉ là thuộc hạ của hắn ta.

Diệp Phàm Trần nói thẳng với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hỏi lại: Nếu người đứng đằng sau lợi hại như vậy, vì sao lại muốn bắt vợ con của tôi? Khó khăn lắm Lâm Thanh Diện mới giải quyết được Vương Quyền, cho rằng có thể đoàn tụ với vợ và con gái rồi, không ngờ cuối cùng lại xuất hiện loại chuyện này, bất kỳ một người bình thường nào cũng không thể tiếp nhận được.

Con gái của cậu có thiên phú cực cao, tôi để ý, tất nhiên người khác cũng để ý, dù sao cô bé cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Thanh Diện, đây là điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu.

Lời nói của Diệp Phàm Trần khiến Lâm Thanh Diện yên tâm hơn nhiều, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi, ít nhất mình cũng không cần lo lắng sẽ không còn được gặp lại con gái.

Trước kia người khác động vào người bên cạnh Lâm Thanh Diện đều bởi vì muốn đối phó với Lâm Thanh Diện, bây giờ bọn họ động vào Nặc Nặc chỉ là bởi vì Nặc Nặc có thiên phú cực cao, đứa bé này là một nhân tài, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người bụng dạ khó lường, đứa bé này đúng là số khổ.

Bây giờ Lâm Thanh Diện lại hi vọng bọn họ bắt con bé là bởi vì đối phó với anh chứ không phải là không muốn đối phó với anh, nhưng lâu như vậy mới biết được tin tức cũng đã nói rõ, những người kia không có hứng thú với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện xin Diệp Phàm Trần chỉ dẫn: Diệp sư phụ, bây giờ tôi nên làm gì?   CHƯƠNG 1636: THƯỢNG QUẬN THIÊN ĐÔ Diệp Phàm Trần không muốn nói cho Lâm Thanh Diện nghe nhưng Lâm Thanh Diện cũng không thể mặc kệ vợ con mình được, do đó ông ta nói với Lâm Thanh Diện: Cậu giải quyết chuyện ở thành Tiên Linh rất tốt, tôi thay mặt người dân ở thành Tiên Linh cảm ơn cậu.

Nhưng cậu không phải là người ở đây, không nên ở lại đây.

Diệp Phàm Trần nói xong thì cho Lâm Thanh Diện biết, thành Tiên Linh này chỉ là một nơi nhỏ bé trên Thiên Giới, nơi thật sự lợi hại chính là Thiên Đô.

Thượng Quận Thiên Đô là thành trung tâm của Thiên Giới, người ở nơi đó đều là cao thủ thành kinh.

Mặc dù với lại lịch hiện giờ của mình thì Lâm Thanh Diện vẫn miễn cưỡng có thể vào được nhưng không phải là người của Thiên Giới thì hoàn toàn không thể vào được.

Muốn vào Thượng Quận Thiên Đô thì bắt buộc phải nâng cấp tu vi, thấp nhất cũng phải đạt được cấp Thánh kinh thông linh, như vậy mới được coi là chìa khóa mở cửa đi vào nơi đó.

Lâm Thanh Diện nghe xong lời này, trong lòng lập tức hơi lo lắng và chán nản.

Lần này đến Thiên Giới mặc dù đã làm ra không ít chuyện, nhưng tu vi vẫn chưa được nâng cấp, năng lực của con người khi đạt đến một thời điểm nhất định thì không gian và tốc độ thăng cấp sẽ chậm hơn rất nhiều.

Diệp Phàm Trần lại nói với Lâm Thanh Diện rằng chỉ có một cách duy nhất cũng không được đầu cơ trục, nếu không không thể vào được là thứ nhất, bị người ta phát hiện thì chỉ có con đường chết.

Lâm Thanh Diện hiểu ý của Diệp Phàm Trần, anh đều nhớ kỹ những điều cần chú ý, anh biết muốn tìm được vợ và con gái thì việc cần làm lúc này đó là đến Thượng Quận Thiên Đô, họ đang ở đó, có như vậy thì khả năng anh tìm thấy họ sẽ lớn hơn rất nhiều.

Cho dù trước mặt có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm, với tư cách là một người ba, một người chồng, đây đều là những chuyện Lâm Thanh Diện nên làm.

Trong Vương phủ, Lâm Thanh Diện cảm kích nhìn Vương Phi Dương, nói: Làm phiền mọi người trong phủ lâu như thế rồi, quả thật ngại quá.

Tôi muốn rời phủ để đến Thượng Quận Thiên Đô, cảm ơn cậu, Phi Dương, để tôi gặp được một người bạn tốt như cậu Vương Phi Dương nhíu mày, nói: Dù anh có đi thì cũng chắc chắc đã vào được, tôi nghe ba tôi nói, ngay đến cả ông ấy cũng không có cách nào Lâm Thanh Diện thở dài, anh đương nhiên biết ý của Vương Phi Dương là gì, chỉ là anh đã không còn lựa chọn nào khác nữa.

Anh cười nhạt một tiếng, rồi nhìn Vương Phi Dương, vỗ bả vai anh ta, nói: Tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng cậu nghĩ xem, nếu người ở trong đó là vợ và con cậu, cậu nhất định sẽ đưa ra lựa chọn giống tôi.

Cho dù trong đó là núi đao biển lửa, anh cũng không chùn bước, đây là trách nhiệm của một người ba và một người chồng, anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.

Tôi biết, anh muốn đi cứu vợ con mình, nhưng Mạc Niệm đi thăm La Tiêu Tiêu rồi, anh có muốn đợi Mạc Niệm đi cùng không? Vương Phi Dương hỏi xong, Lâm Thanh Diện lập tức gật đầu, Mạc Niệm vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh không thể không đi cùng Mạc Niệm được.

Cô nhóc đó bây giờ chắc hẳn đang rất tự trách, vẫn cần Lâm Thanh Diện khuyên giải, Lâm Thanh Diện nghĩ đến đây thì lập tức đi đến trước cửa lớn của Vương phủ rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong lòng không có bất kỳ chủ ý nào.

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, rất ngay ngắn, trật tự, anh nhìn về phía phát ra âm thanh, là Câu Lân.

Câu Lân, sao người lại đến đây, sao không ngoan ngoãn đợi trong rừng, trên đường đi không dọa người ta đấy chứ? Lâm Thanh Diện đi lên trước hỏi Câu Lân, mọi thứ trong rừng đều rất tốt, bây giờ động phủ của nó cũng trở lại rồi, vì sao lại không đợi trong động phủ? Câu Lân hơi tủi thân, nói: Chủ nhân không phải là một người chủ nhân đạt tiêu chuẩn, muốn rời đi cũng không chào hỏi một tiếng, ngài bỏ tôi lại trong rừng mà không hề hỏi ý kiến của tôi ư? Lời của Câu Lân khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy rất áy náy, anh vốn muốn để Câu Lân yên tâm tu luyện, nhưng bây giờ nó lại tìm đến tận nơi.

Là lỗi của ta, không bàn bạc với người trước.

Nhưng mà Câu Lân, ta thật sự không thể mang người theo được, trên đường đi mà quá nổi bật thì cũng không tốt lắm Câu Lân mất mát nhìn Lâm Thanh Diện, biết rõ ý của anh là gì, nó nói: Tôi không cần bất cứ thứ gì từ chủ nhân cả, cũng không để ý nhiều như thế, chỉ cần ở bên chủ nhân là được Lâm Thanh Diện nói thẳng với Câu Lân rằng bản thân anh vẫn còn thú cưỡi khác, Cổ Tên chính là con thú trong rừng sương mù, dù có là linh lực của trời thì cũng không sánh bằng Trái Đất.

Câu Lân không nên rời đi cùng anh, nếu anh rời khỏi thành Tiên Linh đến Thượng Quận Thiên Đô mà mang theo Câu Lân thì rất dễ bị phát hiện.

Thật ra Câu Lân biết điều đó, lúc này Lâm Thanh Diện đã gặp phải khó khăn, Lâm Thanh Diện không chỉ không giết nó mà còn cứu nó.

Lâm Thanh Diện còn cướp lại động phủ cho nó, do đó nó cũng không có lý do gì không giúp Lâm Thanh Diện.

Mỗi một câu Lâm Thanh Diện nói đều là vì tốt cho Câu Lân, Câu Lân nói: Tôi hiểu ý của chủ nhân, nhưng chủ nhân à, ngài yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho ngài đâu, có tôi ở đây, ít nhất là bên cạnh ngài cũng có thêm một trợ thủ.

Đợi đến khi ngài muốn quay lại nơi cũ, tôi sẽ trở lại rừng, ngoan ngoãn tu luyện trong động phủ của mình, không ra ngoài nữa Nghe thấy lời này của Câu Lân, Lâm Thanh Diện muốn từ chối cũng không tìm được lý do.

Cuối cùng Lâm Thanh Diện gật đầu đồng ý, leo lên lưng Câu Lân đi tìm Mạc Niệm.

Lúc này, Mạc Niệm đang ở đó đốt tiền giấy cho La Tiêu Tiêu, miệng nói La Tiêu Tiêu không coi trọng nghĩa khí.

Nhìn thấy Câu Lân đến, Mạc Niệm hơi sợ, cho đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện từ trên lưng Câu Lân đi xuống, Mạc Niệm mới biết không sao, hỏi Lâm Thanh Diện: Sao Tiêu Tiêu lại chết? Vì tôi, cô ấy đỡ một chương cho tôi.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, vô cùng áy náy.

Mạc Niệm khẽ đẩy Lâm Thanh Diện một cái, nói: Con người cậu thật là, ngay đến cả người bên cạnh mình cũng không bảo vệ tốt được Biết Mạc Niệm đau buồn nên Lâm Thanh Diện cũng không nói gì về việc bảo Mạc Niệm đi cùng mình.

Bây giờ Mạc Niệm có thể ở lại thành Tiên Linh, có thể trở lại Trái Đất, cũng có thể đi cùng anh đến Thượng Quận Thiên Đô, giờ chỉ trông chờ vào lựa chọn của chính Mạc Niệm mà thôi.

Đi cùng anh đến Thượng Quận Thiên Đô là nguy hiểm nhất, thật ra Lâm Thanh Diện vẫn hi vọng Mạc Niệm đợi trong khu rừng đầy sương mù ở Trái Đất hơn.

Do tôi chậm một bước, Lâm Thanh Diện, tôi muốn đi cùng cậu, muốn cứu mẹ con Nặc Nặc.

Vả lại, nhất định phải thay đổi địa vị của gia tộc Tinh Linh chúng ta, những chuyện này không thể dựa vào người khác được Trong lúc nói chuyện, Mạc Niệm vô cùng kiên định nhìn Lâm Thanh Diện, không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của Mạc Niệm.

Lâm Thanh Diện cũng hiểu rõ, muốn gia tộc Tinh Linh trở lại Thiên Giới là chấp niệm của Mạc Niệm nên anh lập tức đồng ý.

Vương Phi Dương vốn muốn đi cùng Lâm Thanh Diện, nhưng Vương Đình Thiên lại cảm thấy, mọi thứ ở thành Tiên Linh bây giờ đã khôi phục lại bình thường, Vương Phi Dương không có lý do gì phải đi cùng Lâm Thanh Diện đến nơi mạo hiểm cả, vì thế ông ta đã ngăn cản Vương Phi Dương.

Lâm Thanh Diện cũng không muốn có quá nhiều người bên cạnh mình, đây là chuyện của anh, chuyện ở thành Tiên Linh đã xong rồi, không nên để đám người Vương Phi Dương vướng vào rắc rối lần nữa.

Khi Lâm Thanh Diện sắp đi, Triệu Tuấn gọi anh lại.

Lâm Thanh Diện còn đang nghi ngờ mục đích của Triệu Tuấn nhưng khi anh ta lấy bí tịch ra đưa cho Lâm Thanh Diện, anh vô cùng kinh ngạc.

Triệu Tuấn nói: Vốn đã bị tôi đốt rồi, nhưng biết anh sắp đi, tôi đã chép lại bí tịch ngay trong đêm đó, mong có thể giúp đỡ được cho anh Lâm Thanh Diện nặng nề nhận lấy bí tịch, cười nhạt một tiếng: Vì sao lại chọn tôi? Tôi chưa gặp người nào chính trực hơn anh, anh tu luyện, có thể đem lại hạnh phúc cho muôn dân.

Mối lo duy nhất của tôi là sợ kẻ xấu có được nó, nhưng anh là người tốt.

CHƯƠNG 1637: NGƯỜI ĐÀN ÔNG RÂU RỬA CHẶN ĐƯỜNG Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng biết là Triệu Tuấn tin tưởng mình.

Anh thở dài một tiếng, để bí tịch vào trong lòng, dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng, nói: Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu.

Nếu có một ngày tôi thật sự trở nên xấu xa, cậu có thể tự tay giết chết tôi Lâm Thanh Diện nói xong, trong lòng cũng hiểu rất rõ, Triệu Tuấn có thể đưa ra quyết định như vậy hẳn là rất khó khăn.

Là bạn tốt của Triệu Tuấn, anh nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình.

Triệu Tuấn gật đầu, trong lòng anh ta cũng hiểu, sự tốt xấu của một người thật ra không cần ở chung quá lâu mới nhận ra, chỉ cần trong một khoảng thời gian ngắn là đã có thể nhìn ra được rồi.

Lâm Thanh Diện là người tốt, cả đời này cũng sẽ không thay đổi.

Lâm Thanh Diện có thể ảnh hưởng đến người bên cạnh, chẳng hạn như Vương Phi Dương, Vương Phi Dương trước đây không phải là bộ dạng như bây giờ.

Nếu Lâm Thanh Diện trở nên xấu xa, với thiên phú và năng lực của anh, rất khó tưởng tượng được thế giới này sẽ trở nên như thế nào! Triệu Tuấn vỗ vai Lâm Thanh Diện, mỉm cười nói: Lời này là anh nói, tôi nhớ rồi, nếu có một ngày anh trở nên xấu xa, tôi sẽ tự tay giết chết anh Mạc Niệm lẩm bẩm ở bên cạnh, ngày đó chắc chắn không thể xảy ra bởi vì Mạc Niệm ở bên Lâm Thanh Diện rất lâu, không ai hiểu Lâm Thanh Diện hơn Mạc Niệm.

Sau khi tạm biệt Triệu Tuấn, Lâm Thanh Diện rời đi, Lâm Thanh Diện không có gì vướng bận ở thành Tiên Linh cả, bây giờ anh chỉ một lòng muốn tìm được người bắt Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài, báo thù cho hai mẹ và cứu người ra.

Không có được kết quả chính xác ở chỗ Diệp Phàm Trần, Lâm Thanh Diện chỉ còn cách đích thân ra tay.

Những người đó vì hồn phách của Nặc Nặc nhưng Nặc Nặc và anh lại là ba con, giữa ba và con gái luôn có cảm ứng huyết thống.

Lâm Thanh Diện dẫn theo Câu Lân và Mạc Niệm cùng lên đường đi đến Thượng Quận Thiên Đô, Lâm Thanh Diện hỏi Mạc Niệm: Cô từng đi đến đó chưa? Trước đây tôi sống trên Thiên Giới nên đương nhiên là từng đi đến đó rồi.

Mạc Niệm nghĩ đến chuyện trước đây rồi nói với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói: Từng đến đó rồi thì tốt, tôi không biết quãng đường xa bao nhiêu, có cô ở bên, quen đường, khả năng thành công cũng lớn hơn.

Mạc Niệm không nói gì, đây chỉ là suy nghĩ của một mình Lâm Thanh Diện, Thượng Quận Thiên Đồ bây giờ không phải là nơi người nào cũng có thể tùy tiện vào được.

Tu vi của Lâm Thanh Diện chưa đủ, muốn đi vào đó, quả thật là khó hơn lên trời.

Mạc Niệm nói với Lâm Thanh Diện: Cậu muốn đi cũng được, nhưng không dễ lắm, bên trong Thượng Quận Thiên Đô đều là những người có thân phận, ban đầu cậu không phải là người của Thiên Giới, tôi cũng không phải, còn Câu Lân là thần thú càng không thể vào nên chúng ta muốn đến nơi đó thì cần mất một khoảng thời gian.

Những lời Mạc Niệm nói đều là thật, Lâm Thanh Diện nghe vậy thì chỉ cười, Diệp Phàm Trần đã nói với anh chuyện này nhưng không sao cả, bản thân anh đã quyết định rồi, đến được nơi đó thì không cần sợ không vào được.

Con đường này vốn đi không dễ nên không có gì phải lo lắng cả.

Không sao, mọi chuyện đều do người làm, chỉ cần cố gắng, tôi tin chúng ta nhất định có thể vào được.

Có cô và Câu Lân ở bên cạnh, ít nhất là tôi cũng không phải chiến đấu một mình Bây giờ, Thiên Giới đã trở nên hỗn loạn, làm gì còn bình yên như trước.

Vương Quyền chết, Thiên Giới thật ra đã loạn rồi.

Bây giờ, thành Tiên Linh có Triệu Tuấn kiểm soát, mọi thứ đều rất tốt, nhưng những nơi còn lại thì không chắc.

Mạc Niệm chỉ nghĩ như vậy trong lòng chứ không nói ra, Mạc Niệm biết con đường mà Lâm Thanh Diện muốn đi sẽ rất khó khăn, nhưng nghĩ kỹ thì Lâm Thanh Diện cũng không bận tâm đến chuyện này.

Câu Lân chở Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm, cả quãng đường đều đi theo chỉ thị của Mạc Niệm, mặt trời treo cao trên bầu trời, Cậu Lân nói: Không biết chủ nhân có cảm nhận được mỗi khi chúng ta đến gần hơn chút thì lại cảm thấy linh khí sắp dồi dào hơn không.

Câu Lân ở một thời gian dài trong rừng, trước đó chưa từng ra ngoài, bây giờ được ra bèn cảm thấy không được đi dạo ngắm nhìn thế giới thì thật sự là đáng tiếc.

Không có gì kỳ lạ cả, trong Thượng Quận Thiên Đô đều là những tu vi tu hành cấp cao, họ đều tập hợp ở nơi đó, dòng người chen chúc nên người bình thường mới không thể vào được.

Nếu ai cũng vào được thì Thượng Quận Thiên Đô đã sớm chật kín người rồi Lâm Thanh Diện chưa từng đi đến nơi đó nhưng nghe thấy Mạc Niệm nói vậy thì trong lòng anh thật sự rất muốn đến Nếu có thể cứu được con gái, sau đó cùng Hứa Bích Hoài ở Thượng Quận Thiên Độ, vậy thì quá trình nâng cấp tu vị sẽ càng nhanh hơn.

Lâm Thanh Diện không nhịn được khẽ xoa bí tịch Triệu Tuấn đưa cho mình, trong lòng nghĩ có thể đến được Thượng Quận Thiên Đô, linh khí ở nơi đó không tồi, như vậy có thể cân nhắc một cách cẩn thận.

Nếu Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài không có gì nguy hiểm, anh sẽ lấy ra xem thử, nhưng bây giờ thì chưa được.

Họ do dự khoảng bốn, năm ngày, tốc độ của Câu Lân cũng rất nhanh, chưa gì đã nhìn thấy cột mốc ranh giới của Thượng Quận Thiên Đô, Câu Lân đến đó, hỏi Mạc Niệm: Nơi này là Thượng Quận Thiên Đô, chúng ta đi vào cũng không có ai ngăn cản.

Mạc Niệm cười, nói: Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, đây mới chỉ là vừa vào mà thôi, trung tâm Thượng Quận Thiên Đô mới không thể vào được.

Vị trí của Thượng Quận Thiên Đô rất rộng, không thể nói, một bước cũng không thể giẫm vào được Họ vừa đi vào thì nhìn thấy phía trước có không ít người, trong tay họ đều đang cầm kiếm đợi đám người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không biết họ muốn làm gì, nhưng bước đầu xem ra, người đến đều không có thiện chí.

Mạc Niệm nhỏ giọng nói bên tại Lâm Thanh Diện: Chỉ sợ mấy tên này không phải dạng tốt bụng gì, chúng ta nhất định phải cẩn thận Một người đàn ông lắm râu khinh bỉ nhìn đám người Lâm Thanh Diện, phía sau hắn còn có bốn, năm tên thuộc hạ.

Hắn giờ kiểm lên, chỉ Lâm Thanh Diện hỏi: Tên nhóc này, người từ đầu đến? Tôi từ đầu đến thì liên quan gì đến anh? Lâm Thanh Diện khoanh hai tay trước ngực, có thể thấy anh không coi tên này là gì cả.

Nếu như hắn đã coi thường người khác như vậy thì anh cũng không cần phải tôn trọng nói chuyện với hắn làm gì cả, hắn hoàn toàn không xứng.

Thấy Lâm Thanh Diện hốc hách như vậy, tên râu ria đứng đầu tức giận quát: Ây dô, tên nhóc nhà ngươi cũng to gan lớn mật thật đấy.

Người là người ngoài, ta không so đo với người.

Nhưng muốn vào Thượng Quận Thiên Đô thì phải bỏ ra mười nghìn kim tệ mới được, nếu không hôm nay ông đây sẽ chặn người ngay tại chỗ này! Mạc Niệm nhíu mày, không phục nhìn hắn, nói: Con đường này đã có từ rất nhiều năm trước rồi, với tuổi của người sợ là tu luyện cũng không nổi đầu Tên râu ria khinh thường nhìn Mạc Niệm, thẹn quá hóa giận quát: Một con nhóc như người thì có tư cách gì nói chuyện với ta, một câu thôi hôm nay nếu không đưa tiền thì không được vào, đi hay không thì phải xem thái độ của các ngươi.

Tên râu ria chống nạnh, ngang ngược chặn đường.

Lâm Thanh Diện hỏi Câu Lân, nói: Đạp thẳng qua đầu hắn, không sao chứ? Câu Lân trả lời: Người khác thì có lẽ sẽ có chuyện nhưng tên này, cho dù có thêm hai tên như vậy nữa, tôi cũng không coi là cái thá gì cả Tên râu ria nghe thấy lời này của Câu Lân thì lập tức hoảng loạn.

Thấy đám người Lâm Thanh Diện không có thực lực gì cả nhưng thần thú bên cạnh Lâm Thanh Diện lại trông có vẻ rất đáng sợ, nó chỉ cần ngoạm một miếng thôi thì e là còn không đủ nhét kẽ răng ấy chứ.

Cũng không biết Lâm Thanh Diện có thân phận gì nên hắn nói với anh: Có giỏi thì người xuống đây, ngồi trên lưng một con súc sinh thì gầm gừ gì với ta.

Ta thấy người cũng chỉ là một thằng nhóc mặt búng ra sữa, không chống lại được một quyền của ta đâu Tên râu ria chỉ Lâm Thanh Diện, vô cùng không phục, Câu Lân thấy vậy lạnh mặt, nói: Ngươi nói thêm lần nữa về chủ nhân ta thử xem? CHƯƠNG 1638: KHÔNG DỄ DÀNG NHƯ VẬY ĐÂU Tên để râu vừa nghe thấy lời này thì lập tức không vui, Câu Lân này có tiền đồ như vậy, sao lại coi trọng người như Lâm Thanh Diện chứ.

Tên để rầu nói với Cầu Lân: Thế này nhé, người đi theo ta, ngươi muốn cái gì ta đều cho ta thấy chủ nhân này của ngươi không biết là gì cả, người đi theo ta hất định sẽ ăn ngon mặc đẹp Nghe thấy câu này, Câu Lân nổi giận gầm lên một tiếng, một cơn gió mạnh thổi qua, nước miếng của Câu Lân đều bắn trên mặt tên để râu, Lâm Thanh Diện nở nụ cười: Anh tưởng anh có thứ gì đó lại có thể đấu với chúng tôi à? Tên để râu thấy Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của mình, vốn dĩ muốn uy hiếp Lâm Thanh Diện mấy câu, nhưng thấy Câu Lân thì lại thôi.

Gã ấp úng nói: Đừng nói cậu tưởng đi qua được chỗ tôi là có thể thuận lợi vào thành nhé, đúng là buồn cười Tên để râu thấy không cam lòng, thầm thế nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người Lâm Thanh Diện dễ dàng như thế, đàn em bên cạnh nói nhỏ vào tai: Anh Hổ Tử, bây giờ chúng ta không phải đối thủ của người ta, hay là rút lui đi, lát nữa sẽ không mất mặt.

Tên để râu tát cho người vừa nói một cái, Lâm Thanh Diện nhìn gã bằng ánh mắt sâu xa, vừa nhìn tên để râu này đã biết là người bình thường giống mấy người La Tiêu Tiêu, không có chút tu vị nào, sao có thể chống lại Lâm Thanh Diện được? Tên để rầu bỏ đi, cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể kiêu ngạo trước mặt mình chỉ là vì có Câu Lân, nếu vào thành, Câu Lân sẽ không thể ở bên cạnh Lâm Thanh Diện mãi.

Đợi đến lúc chỉ còn Lâm Thanh Diện và đứa bé kia, gã lại xuất hiện, dạy dỗ cho Lâm Thanh Diện này một bài học làm người Sau khi tên để râu biến mất, Lâm Thanh Diện cảm thán: Xem ra Thượng Quận Thiên Đô này cũng là rồng cá hỗn tạp, loại người gì cũng có nhỉ? Mạc Niệm nhún vai: Đó là đương nhiên, hơn nữa Thượng Quận Thiên Đô cũng không tốt như lúc ở thành Tiên Linh, người ở đây lợi hại hơn người ở thành Tiên Linh, cũng khó ở chung hơn, Lâm Thanh Diện, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn Câu Lân: Chúng ta mang Câu Lân theo quá hút mắt, phải tìm một chút cho Câu Lân Mạc Niệm cũng không quen thuộc với nơi này, ký ức về nơi này đã từ hơn nghìn năm trước, bây giờ rất nhiều nơi đều đã thay đổi.

Mấy người Lâm Thanh Diện đi vào bên trong, người dân đông hơn, từng căn nhà phồn hoa, người đến người đi buôn bán, không chỗ nào không thể hiện sự sầm uất của Thượng Quận Thiên Độ.

Theo Mạc Ngôn nói, đây vẫn không phải là nơi phồn hoa nhất, Lâm Thanh Diện rất chờ mong không biết nơi phồn hoa nhất trong ra sao.

Mạc Niệm nhìn nơi này, thầm cảm thán, nhiều năm không về, nơi này thật sự đã thay đổi quá nhiều, thật sự có rất đông người đến Thượng Quận Thiên Đô, trước kia thì chỉ trung tâm thành mới có người thôi, không có chặt chẽ như vậy, bây giờ nhìn thấy những người này, đều là nghe đồn Thượng Quận Thiên.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy một nhà trọ, tiểu nhị ra ngoài nói: Khách quan, ngoài chỗ chúng tôi, mọi người sẽ không thể tìm thấy chỗ nào thích hợp hơn đâu.

Tiểu nhị cười híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cười hỏi: Sao lại nói thế? Vì đón tiếp một vị khách có thú cưỡi là ngài, chúng tôi đặc biệt thiết kế chỗ dừng chân cho thú nuôi ở trong sân, ở Thượng Quận Thiên Đồ này không có chỗ thứ hai đầu Bao nhiêu kim tệ một đêm? Lâm Thanh Diện hỏi thẳng, như vậy chắc chắn nơi này cũng không rẻ, ở thành Tiên Linh có nhà họ Vương, Lâm Thanh Diện không quan tâm đến kim tệ lắm, đợi khi đến nơi này, không có kim tệ thì đúng là nửa bước khó đi.

Tiểu nhị giơ hai đầu ngón tay ra nói: Số này! Mạc Niệm hỏi: Đừng nói là hai trăm kim tệ nhé? Sao có thể được, tôi nói này em gái nhỏ, đây không chỉ là nơi em và ba em ở, chỗ thú cưỡi của mọi người ở cũng phải tính tiền đó, hai nghìn kim tệ, không nói thách Mạc Niệm xùy một tiếng: Sao anh không đi cướp đi, ban ngày ban mặt, anh tưởng tiền của người khác đều là gió lớn thổi tới à? Câu Lân cúi người cho Lâm Thanh Diện đi xuống, Lâm Thanh Diện đi xuống, nó lập tức biến thành nhỏ như con chó trong nhà, đi theo bên cạnh Lâm Thanh Diện, còn nói: Như vậy chủ nhân sẽ không phiền phức nữa, ta có thể ở chung một phòng với chủ nhân Mặt tiểu nhị lập tức đen lại, thái độ với mấy người Lâm Thanh Diện cũng thay đổi, hắn ta biết mấy người Lâm Thanh Diện là một lũ nghèo không có tiền rồi.

Lâm Thanh Diện đã hiểu, dù ở Thiên Giới hay Trái Đất, chỉ cần trong tay không có tiền, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xem thường.

Lâm Thanh Diện nhìn tiểu nhị, nói: Được rồi, bây giờ thú cưỡi của tôi đã không cần các người cung cấp nơi ở nữa, có phải có thể rẻ hơn một chút không? Chỗ chúng tôi không có phòng trống Tiểu nhị khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, tiền thuê của nơi này thật sự rất cao, nếu Lâm Thanh Diện đã giống kẻ không ở nổi, mình cũng không cần phải phí thời gian làm gì.

Lâm Thanh Diện sờ trán, còn có chuyện như thế nữa, khi nãy cũng đâu có nói vậy.

Mạc Niệm không vui nói: Tôi thấy các người đang xem thường người khác thì có Lúc này, có người vỗ một cái lên lưng Lâm Thanh Diện: Bọn họ ở lại cần bao nhiêu kim tệ, tôi sẽ trả Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì quay đầu nhìn lại, thấy là Vong Trần, Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ngờ lại gặp ông ta ở đây: Sao ông lại ở đây? Tôi ở đây có gì đáng ngạc nhiên chứ, cậu đến đây mới đúng là kỳ lạ đấy, sao thế, chuyện của Nặc Nặc vẫn chưa giải quyết xong sao? Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thanh Diện thật sự là một lời khó nói hết, nếu chuyện của Nặc Nặc đã giải quyết xong thì mình cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Tiểu nhị thấy Vong Trần thì lập tức trở nên cung kính: Nếu công tử này nói muốn trả tiền cho mấy vì thì chỗ tôi đương nhiên có phòng tốt hơn.

Mạc Niệm hỏi tiểu nhị: Khi nãy không phải anh nói không có ư, bây giờ lại có rồi à? Tiểu nhị liếc Mạc Niệm một cái, không để ý đến cô ta, Lâm Thanh Diện và Vong Trần đi vào cùng nhau, vừa đi vừa nói.

Lâm Thanh Diện nói một lượt chuyện mình đã trải qua khoảng thời gian này cho Vong Trần nghe, Vong Trần than thở, không ngờ Lâm Thanh Diện lại xui xẻo như vậy.

Dù làm chuyện gì cũng không thể thuận lợi, ở Thượng Quân Thiên Đô, ông ta chưa từng nghe nói có biến cố gì, chỉ biết Vương Quyền đã chết, cho nên mới phải hỏi Lâm Thanh Diện.

Bây giờ con gái của Lâm Thanh Diện ở Thiên Giới, bây giờ Lâm Thanh Diện đến tìm con gái còn khó khăn hơn lấy hồn phách của Nặc Nặc bên cạnh Vương Quyền nhiều.

Đi vào phòng, ông ta nói với Lâm Thanh Diện: Chặng đường này không dễ dàng, cậu phải biết sau lưng Vương Quyền còn có người lợi hại hơn, thậm chí Vương Quyền cũng chỉ là một con cờ của người ta, bây giờ hành động của cậu đã bị người ta chú ý đến, mọi cử động đều không thể che giấu được Lâm Thanh Diện nhíu mày, mục đích của bọn họ là Nặc Nặc, bây giờ Nặc Nặc đã ở trong tay bọn họ, e rằng mình cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.

Hai ba con có liên hệ với nhau, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ cách giết mình, anh hỏi Vong Trần: Bây giờ tôi nên làm gì? CHƯƠNG 1639: NGƯỜI NHÀ HỌ TRIỆU Vong Trần bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Tôi cũng hết cách rồi, thực lực của tôi không giúp gì được cho cậu cả Vong Trần vẫn hiểu tu vi của mình đến đâu, ít nhất ông ta có thể đấu tay đối với Vương Quyền, nhưng thực lực của người đứng sau Vương Quyền mới là đáng sợ nhất.

Là nhân vật lớn ở cả hai phái chính tà của Thiên Giới, nếu mình ra ngoài thì chỉ có thể chôn thân thôi.

Lời của Vong Trần khiến Lâm Thanh Diện rất chán nản, nhưng Lâm Thanh Diện không thể từ bỏ, anh biết nếu mình từ bỏ, thì cũng chẳng thể cứu nổi Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài nữa.

Bây giờ Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài chỉ có thể hy vọng vào anh thôi, anh cắn răng nói: Trên chặng đường này, tôi đã trải qua nhiều chuyện lắm rồi, khó hay không khó, tôi đều đã trải qua, chuyện càng không dễ dàng làm được tôi lại càng muốn làm, tôi không thể vứt bỏ Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài được.

Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Vong Trần gật đầu: Bây giờ cậu phải tìm thấy con gái và vợ mình, đương nhiên không thể đợi ở đây, phải đi vào trung tâm của Thượng Quận Thiên Độ, người cậu muốn tìm đều ở trong đó, nhưng với tu vi của cậu muốn đi vào cũng không phải chuyện đe dang.

Vong Trần chỉ đang nói thật thôi, tu vi của Lâm Thanh Diện thật sự quá thấp, hoàn toàn không thể đối địch với những người ở đây.

Trên Trái Đất là lão đại, không có đối thù, nhưng đến Thiên Giới, tu vị của anh không đánh lại mấy người cả.

Bây giờ nơi này là bên ngoài Thượng Quận Thiên Đô, Lâm Thanh Diện không gặp kẻ thù mạnh, nếu mà gặp, anh hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.

Lâm Thanh Diện lấy bí tịch trong lòng ra, nói: Đây là của một người bạn cho tôi, tôi nghĩ khi hiểu được công pháp bên trong, tu vi của tôi nhất định có thể tăng lên Lâm Thanh Diện lấy ra, nhìn chằm chằm vào nó, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Nhưng Lâm Thanh Diễn biết đồ của Thiên Giới chắc chắn sẽ mạnh hơn trên Trái Đất.

Anh nhất định phải cố gắng tu luyện, hy vọng duy nhất bây giờ là ở đây, ở trong tay Triệu Tuấn mà cả Vương Quyền cũng cần, thì chắc chắn là một thứ rất lợi hại.

Thấy quyển bí tịch kia, Vong Trần vô cùng ngạc nhiên, vội cầm lấy từ trong tay Lâm Thanh Diện: Thế này đi, tôi giúp cậu vào Thượng Quận Thiên Đô, cậu cho tôi thứ này, có được không? Lâm Thanh Diện như nhận ra điều gì, vội lấy lại từ trong tay Vong Trần.

Dù Vong Trần là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng thứ này tuyệt đối không thể cho ông ta, đây là Triệu Tuấn cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không tu luyện cũng không thể đưa vào tay người khác được.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: Đây là bạn tôi cho tôi, không phải tôi không muốn, mà là thật sự không thể Lâm Thanh Diện vội cất bảo bối của mình đi, Vong Trần cũng không phải kẻ thích cướp đồ của người khác: Tôi nói như vậy với cậu chỉ là muốn làm một vụ giao dịch thôi, nhưng cậu không muốn tôi cũng không ép, như vậy đi, tôi đã nói tôi có thể giúp cậu đi vào Thượng Quận Thiên Độ, nếu cậu nghĩ kỹ có thể nói với tôi, tôi vẫn luôn ở đây, sẽ không đi đâu khác.

Vong Trần nói xong, Lâm Thanh Diện gật đầu, anh hiểu nói giúp đỡ gì đó thật ra đều là liên quan đến lợi ích, không có lợi ích cũng chẳng có cái gì nữa cả.

Vong Trần thật sự từng giúp Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện rất biên ơn, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện khác người.

Tôi biết, tôi tin tưởng ông, tôi nhất định sẽ từ từ nghĩ cách, chuyện này, tôi cho rằng người khác hoàn toàn không giúp được mình Lâm Thanh Diện nói, trong lòng anh hiểu, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Dù Vong Trần có giúp mình đi vào trung tâm thành đi nữa nhưng sau này thì sao, sau này lúc Vong Trần không ở bên cạnh mình thì sao? Người bên trong Thượng Quận Thiên Đô mới là người Lâm Thanh Diện thật sự muốn đối phó, anh phải mạnh lên mới có bản lĩnh chống lại bọn họ.

Bây giờ người anh lo lắng nhất chính là Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài ở trong tay bọn họ nhưng cô không có tác dụng lớn gì cả, sợ rằng bọn họ sẽ giết chết cô.

Vong Trần nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Giữa tôi và cậu cũng coi như bạn bè, bây giờ cậu đến đây, tôi phải nhắc nhở cậu, bí tịch trong tay cậu là thứ biết bao người mong ước, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, nếu có người phát hiện bị tịch trong tay cậu, e rằng cậu còn không kịp nhìn thấy con gái và vợ thì đã mất mạng trong tay người khác rồi.

Lâm Thanh Diện nghe thấy Vong Trần nói vậy thì càng giữ kỹ thứ trong tay hơn, vội vã cảm ơn Vong Trần.

Vong Trần quay về phòng của mình, trong đầu đều là bảo bối trong tay Lâm Thanh Diện, ông ta nhất định phải có được nó.

Dù Lâm Thanh Diện không cho, nhưng cũng có thể tu luyện cùng mình mà, mình chỉ cần nhìn chiêu thức bên trong là được.

Bí tịch kia đã thất truyền mấy chục nghìn năm, bây giờ lại xuất hiện, thật không biết chủ của bí tích này là ai, là ai cho Lâm Thanh Diện? Vong Trần nằm trên giường, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên giường, ông ta trằn trọc mãi, không thể nào ngủ được.

Bây giờ Lâm Thanh Diện vừa đến Thượng Quận Thiên Đô, không ai biết thân phận của anh, Lâm Thanh Diện vẫn an toàn, nhưng nếu có người biết là Lâm Thanh Diện giết  Vương Quyền, những người đứng bên phía Vương Quyền chắc chắn sẽ coi Lâm Thanh Diện như cái định trong mắt cái gai trong thích, cho nên ở bên cạnh thằng nhóc Lâm Thanh Diện này cũng không ổn lắm.

Vong Trần nghĩ tới nghĩ lui, mãi không ngủ được, bèn đi thẳng đến phòng Lâm Thanh Diện.

Lúc này Lâm Thanh Diện đang nôn nóng muốn cứu con gái, đang mở bí tịch ra xem, nhìn thấy Vong Trần đến, anh bên cất đi.

Vong Trần thấy động tác của Lâm Thanh Diện, bất đắc dĩ nói: Cậu yên tâm, tôi sẽ không cướp với cậu, tôi đến là muốn hỏi cậu thằng nhóc đưa bí tích này cho cậu tên gì, có phải họ Triệu không? Phải, sao ông biết? Lâm Thanh Diện ngạc nhiên nhìn Vong Trần, chẳng lẽ Vong Trần biết chuyện gì? Vong Trần chợt nhớ ra, ông ta nghe nói Mộc Thần muốn tìm một đệ tử, nhất định phải là họ Triệu, lúc đó Vong Trần cũng coi trọng bí tịch này, ông lão kia chết sống không muốn cho ông ta.

Bây giờ bí tịch này đời đời truyền lại, vừa khéo đến tay Lâm Thanh Diện, Vong Trần tò mò hỏi: Sao thằng nhóc kia không tự mình tu luyện mà lại đưa cho cậu thế? Lâm Thanh Diện kể chuyện của Triệu Tuấn cho Vong Trần, Vong Trần nghe mà liên tục thở dài, cảm thấy quá đáng tiếc.

Năm đó Mộc Thần giải thuật cơ quan, chắc hẳn đều là đệ tử của ông ta, nhưng đệ tử đời thứ mấy thì không rõ.

Vong Trần nói với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nên đưa Triệu Tuấn đến Thượng Quận Thiên Đô cùng, Triệu Tuấn có thể giúp anh rất nhiều chuyện mà anh không tưởng tượng nổi.

Lâm Thanh Diện không để ý, anh chỉ cảm thấy chuyện của mình tự mình xử lý, không nên liên lụy đến người khác.

Triệu Tuấn đã giúp anh rất nhiều rồi, nợ người tiền có thể trả, nhưng nếu mang ơn thì khó trả lắm.

Vong Trần thở dài nói: Năm đó ông lão kia truyền thuật cơ quan kia lại, nhưng chắc ông ta không ngờ rằng đến thế hệ này ngay cả tu luyện cũng là vấn đề, nếu không thứ này cũng sẽ không nằm trong tay cậu CHƯƠNG 1640: ĐỒ DO MỘC THẦN ĐỂ LẠI Nghe thấy Vong Trần nói, Lâm Thanh Diện cảm thấy hứng thú ngay lập tức, anh vẫn luôn muốn biết người dạy Triệu Tuấn về cơ quan chủ thuật đó là ai, bây giờ ở đâu.

Bây giờ nghe thấy Vong Trần nói như vậy, xem ra Vong Trần biết người kia ở đâu bên trong, Lâm Thanh Diện vội vàng hỏi lại: Ngài có biết người này ở đâu không? Đó là chuyện từ lâu lắm rồi, trước kia tôi biết anh ta ở đâu nhưng bây giờ thì không biết nữa, từ mấy ngàn năm trước tôi đã không quan tâm đến thế sự nữa rồi.

Ông ta nói như vậy khiến Lâm Thanh Diện hơi thất vọng, hỏi: Vậy ai dạy Triệu Tuấn cơ quan chi thuật? Cậu nói thằng nhóc kia à, có lẽ là được tổ tiên truyền lại, năm đó Mộc Thần truyền cho nhà họ Triệu, nếu nhà họ Triệu không gặp phải đại nạn gì thì đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài, cho nên không có ai biết, nếu lần này không có chuyện Vương Quyền thì tôi tin là thằng nhóc nhà họ Triệu kia cũng sẽ không dùng đến nó, truyền qua bao nhiêu đời rồi thì tôi không biết, tóm lại cậu phải hiểu là bí tích trong tay cậu là đồ tốt, cậu phải tu luyện hết những thử viết trong đó, đừng nói cứu vợ con cậu mà khi chống lại tà phái tôi cảm thấy cũng sẽ có hi vọng Lâm Thanh Diện nghe Vong Trần nói xong thì hơi kích động, nhưng cũng rất phiền não, cau mày lại.

Thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Diện như vậy, Vong Trần hỏi: Có chuyện gì vậy? Không sao, tôi đang cảm thấy thứ đồ tốt như vậy lại ở trong tay mình nên áp lực hơi lớn Lâm Thanh Diện nghĩ thế nên nói thẳng là mình xem không hiểu công pháp trong đó, thật sự vô cùng xấu hổ, vốn Vong Trần cũng muốn thử đồ trong tay anh, nói thẳng ra, Vong Trần cũng nhớ mãi không quên bị tịch trong tay anh.

Người trẻ tuổi, áp lực nên lớn một chút, có áp lực thì mới có động lực, cậu nói xem có đúng không? Tôi tới đây là để thương lượng với cậu một việc Vong Trần trơ mắt nhìn Lâm Thanh Diện, bảy ra một bộ dạng rất chân thành.

Lâm Thanh Diện nhìn bí tịch trong tay một chút, anh biết ông ta muốn nói cái gì nên từ chối luôn: Tôi nói rồi, thứ này không thể đưa cho ông được Tôi biết, tôi cũng không muốn đồ của cậu, tôi nghĩ như thế này, cậu xem hai chúng ta cùng nhau tu luyện được không, trong quá trình tu luyện nếu cậu gặp phải chỗ không hiểu thì tôi cũng có thể chỉ điểm cho cậu một chút.

Vong Trần nói rất chân thành nhưng Lâm Thanh Diện không đem những lời Vong Trần nói để ở trong lòng, Vong Trần và mình giống nhau, nhất định cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với bí tịch này.

Nếu là lần đầu tiên tiếp xúc, vậy ông ta cũng không biết nhiều hơn mình bao nhiêu, sao có thể chỉ giáo cho mình được? Ông ta có chỗ lợi hại của ông ta, Lâm Thanh Diện cũng có chỗ lợi hại của mình, hai người ai cũng có sở trường riêng, không thể nói là ai giúp ai, trong quá trình tu luyện bộ bí tịch này, cho dù năng lực của hai người cách xa nhau thì hai người bọn họ là bình đẳng.

Tôi vẫn luôn tự tu luyện một mình, thật sự chưa từng có ai ở bên cạnh hỗ trợ, một mình cũng đã quen rồi, nếu có một ngày tôi tẩu hỏa nhập ma thì đó cũng là do tài nghệ của tôi không bằng người khác, là tôi đáng đời, tôi nghĩ, tôi có thể thành công! Lâm Thanh Diện đã từng gặp qua không ít bị tịch công pháp, lúc đầu xem cũng không hiểu, sau đó từ từ tu luyện cũng có thể đạt tới tinh thông.

Bây giờ xem không hiểu, thời gian dài, nhất định có thể từ từ hiểu được.

Vong Trần thấy Lâm Thanh Diện cứng nhắc như vậy thì nói thẳng: Tôi biết, chắc chắn cậu sẽ không đưa nó cho tôi, thật ra là tôi chỉ muốn nói với cậu rằng hai chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện, từ rất nhiều năm trước kia tôi đã coi trọng bộ công pháp này, chỉ có điều lão già kia không chịu cho tôi thôi, tôi không tham lam, cậu cho tôi tu luyện cùng cậu thì trong quá trình cứu vợ con cậu tôi cũng có thể hỗ trợ cậu, đúng không? Nghe thấy Vong Trần nói như vậy, Lâm Thanh Diện nhớ tới những lời Triệu Tuấn nói với anh, anh ta cho anh bí tịch này là bởi vì tin tưởng anh, vì anh là người tốt.

Nhưng Vong Trần là người như thế nào Lâm Thanh Diện không rõ, Vong Trần nói sẽ không hại Lâm Thanh Diện mà còn giúp Lâm Thanh Diện, chuyện này thật sự là một sự dụ dỗ rất lớn đối với anh.

Mạc Niệm ở bên cạnh nói: Lâm Thanh Diện rất kiên định, ông đừng cố khuyên cậu ta nữa, hơn nữa, Vong Trần, ông cũng đã lợi hại như vậy rồi thì cần gì phải giật đồ với Lăng Dương nữa? Lâm Thanh Diện và Vong Trần rất giống nhau, khi biết Triệu Tuấn có cái bí tịch kia, Lâm Thanh Diện cũng muốn xem một chút.

Chỉ có điều chấp niệm của hai người bọn họ khác nhau, một người tinh ranh không thể nào lý giải được, Vong Trần trợn mắt nhìn Mạc Niệm một chút, nói: Ngươi có biết nguyên nhân vì sao người sống lâu như vậy mà vẫn là bộ dạng này không? Mạc Niệm nghe không giống chuyện tốt nhưng vẫn hỏi: Ông nói thử một chút xem đó là nguyên nhân gì? Còn không phải do người không biết vươn lên à, ngươi cũng nói ta lợi hại mà ta vẫn còn muốn bí tịch kia, đó tất nhiên là vì muốn công phu của mình nâng cao thêm một bước nữa, cho nên ta biết phấn đấu, lăn lộn đến hôm nay với tình trạng này, tôi thấy nha đầu người ngay cả một người Thần Cảnh Sơ Kỳ cũng không đánh lại được, thế mà còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói ta.

Lúc nói chuyện Vong Trần tỏ ra xem thường Mạc Niệm, chủ yếu là do những lời Mạc Niệm vừa mới nói khiến Vong Trần cảm thấy Mạc Niệm không có tiền đồ.

Mạc Niệm muốn nói gì đó nhưng cũng cảm thấy người ta nói có đạo lý nên cái gì cũng không nói ra được.

Mạc Niệm ấm ức nhìn Lâm Thanh Diện, rồi nói với anh: Lâm Thanh Diện, dù thế nào thì cậu cũng không được hợp tác với lão ta, tôi thấy nhân phẩm của ông ta không được.

Vong Trần không thèm để ý tới Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện không phải người có lòng tham hơn nữa còn luôn chiến đấu một mình, cũng không phải đối thủ của những người ta phải kia, Lâm Thanh Diện là một người thông minh, biết rõ chuyện nặng nhẹ.

Cho nên, đối với Vong Trần mà nói thì Lâm Thanh Diện đồng ý cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, ông ta không cần phải suy nghĩ nhiều.

Lâm Thanh Diện nói với Vong Trần: Ông nói có lý, nhưng tôi vẫn muốn cân nhắc một chút vì dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ Vong Trần không biết Lâm Thanh Diện và thằng nhóc nhà họ Triệu kia đã ước định cái gì, với sự hiểu biết của mình về Lâm Thanh Diện, ông ta vẫn tin Lâm Thanh Diện, ông ta cười cười, nói: Được, cậu cân nhắc bao lâu tôi cũng sẽ chờ, nhưng Lâm Thanh Diện này, con gái và vợ cậu thì không chờ được lâu đầu, tự cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Lâm Thanh Diện gật đầu, Vong Trần trở về đi ngủ, không muốn ở đây nhiều lời nữa.

Sau khi Mạc Niệm trông thấy Vong Trần đi rồi thì đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hỏi Mạc Niệm: Cô thấy thế nào? Mặc dù Mạc Niệm hơi nóng tính, nhưng cũng coi như là hiểu chuyện.

Cậu quyết định như thế nào cũng được, có điều tôi cảm thấy Vong Trần không phải người xấu, cậu nghĩ đi, nếu Vong Trần không cứu cậu thì cậu đã chết ở trong tay ương Quyền rồi, có Vong Trần ở đây, sau này đối kháng với tà phái cũng sẽ có một người trợ giúp Mạc Niệm nói xong, Câu Lân ở bên cạnh cũng đã ngủ, nó cũng không hiểu nhiều như vậy nên Lâm Thanh Diện cũng không định hỏi nó cái gì, anh trầm mặc không nói gì, nằm ở trên giường.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, anh đi ra ngoài, linh khí ở thành Tiên Linh cũng không tệ, bây giờ Thượng Quận Thiên Đô ngày càng thêm lợi hại, Lâm Thanh Diện lần theo linh khí dư thừa mà đi, anh cảm nhận được nên đi đến một ngọn núi, trên cây cối xanh mơn mởn còn có giọt sương, ánh mặt trời chiếu xuống, óng ảnh trong suốt.

Đây là nơi tu luyện tốt, bây giờ Lâm Thanh Diện nhất định phải nâng cao tu vi của bản thân thì mới có thể đi vào trong thành được, lúc này có mấy người đi ra, không phải ai khác mà chính là mấy tên du côn đã cản đường anh trước đó.

Tên râu quai nón cất giọng giễu cợt: Thằng nhóc này đã không có Thần thú ở bên cạnh, tôi thấy chắc chắn cậu ta không phải đối thủ của chúng ta rồi.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License