Rể quý trời cho
Chapter
0163
CHƯƠNG 1621: ỨNG PHÓ VỚI CHÓ SÓI Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Kim Cương thả lỏng hơn rất nhiều: Ý cậu là các anh em có thể nghỉ ngơi thoải mái một thời gian? Đúng vậy.
Dù sao mọi người đã không nghỉ ngơi suốt một ngày rồi.
Lúc đánh giặc thì không nghỉ một ngày chẳng thấm vào đâu, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã kết thúc.
Cho dù sau này phải đánh nữa thì hiện tại cũng không cần, mọi người nên nghỉ ngơi thoải mái.
Kim Cương hài lòng mỉm cười.
Lâm Thanh Diện nói không sai, bản thân ông ta cũng không chịu đựng được.
Thế là ông ta dẫn theo các anh em cắm trại tại chỗ để bọn họ có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Thấy bọn họ đều nghỉ ngơi hết, Lâm Thanh Diện quay lại nhìn La Tiêu Tiêu ở bên cạnh: Cô có muốn nghỉ ngơi một lát không? Tôi thấy cô sắp không chống đỡ được rồi, con gái không thể để mệt mỏi quá độ.
Nếu để tinh thần không tốt kéo dài sẽ bị xấu ra đấy.
Tôi biết, nhưng anh không nghỉ ngơi, sao tôi có thể nghỉ ngơi, tôi muốn ở cạnh anh mọi lúc.
La Tiêu Tiêu cười híp mắt nói, Lâm Thanh Diện muốn nói cái khác cũng không có cơ hội nói ra.
Người ta đã nói vậy rồi, anh chỉ có thể nghỉ ngơi một lát thôi.
Bây giờ Vương Phi Dương và Triệu Tuấn đều có mặt ở đây, anh có lo lắng nhiều hơn nữa tạm thời cũng không có tác dụng gì.
Vương Phi Dương tiến tới nói: Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cũng chẳng gồng gánh được bao lâu đâu, tới lúc đó chỉ đành trông chờ anh thôi.
Lâm Thanh Diện cười nói: Anh chỉ muốn chơi thôi.
Tôi nghe anh, nếu anh không chống đỡ nổi thì để tôi thay ca.
Tối hôm qua Vương Phi Dương ngủ rất ngon.
Từ ngày chuyện của Vương Quyền xảy ra, tối qua là tối ngủ ngon nhất của anh ta, đương nhiên là hôm nay hăng hái.
Triệu Tuấn lại nhớ lại địa hình trong rừng rậm, anh ta đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Anh không được ngủ.
Lâm Thanh Diện hơi buồn bực, người đều ở đây cả rồi, vì sao anh còn không được nghỉ ngơi? Triệu Tuấn mỉm cười: Tôi muốn vào trong rừng xem tình hình thế nào.
Đối phó với người của Vương Quyền, nhất định phải càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ.
Lâm Thanh Diện nghĩ thấy có lý, anh cũng không thể chỉ nghĩ muốn nghỉ ngơi.
Anh nhìn Câu Lân nói: Ngươi ổn không? Chủ nhân có chuyện gì cứ việc sai bảo.
Tôi rất tốt, ngủ đông mùa đông đã đủ rồi, bình thường có nghỉ ngơi hay không đều tùy tâm trạng.
Ồ, vậy thế này đi, chúng ta đi vào trong rừng, ngươi quen thuộc địa hình trong đó nhất.
Có ngươi dẫn đường mấy động vật nhỏ trong đó cũng không dám xuất hiện làm loạn.
Lâm Thanh Diện không ngờ rằng Câu Lân chỉ ngủ đông, thời gian khác không cần nghỉ ngơi.
Câu Lâm dẫn người vào trong rừng, trên lưng nó là Lâm Thanh Diện, Triệu Tuấn và Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết nói chưa biết bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, Triệu Tuấn cần người bảo vệ.
Mà nếu có chuyện gì xảy ra thật thì Lâm Thanh Diện cần giao chiến, logic rất rành mạch.
La Tiêu Tiêu muốn theo vào nhưng lại bị Vương Phi Dương khuyên ở lại.
Cô ta tủi thân ngồi bên ngoài bìa rừng khiến anh ta đứng ở cạnh cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa.
Thật ra không phải tôi nhằm vào cô hay gì.
Cô cũng biết đấy, nếu cô đi theo, một là cô không có tu vi, hai là đám Lâm Thanh Diện có việc quan trọng phải làm.
Nếu cô có thể mạnh như Bạch Tuyết thì cô đi, tôi sẽ không ý kiến gì.
Nhưng giờ cô đi theo chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Nghe Vương Phi Dương nói vậy, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Anh ta dựa vào đâu mà nói vậy, đây là chuyện riêng của cô ta, đâu đến lượt người khác nhúng tay, đúng là rất quá đáng.
Nhưng dù cảm thấy quá đáng cô ta cũng không thể nói ra.
Nơi này có nhiều người như vậy, nếu bị nói là không hiểu chuyện sẽ không hay, vợ của Lâm Thanh Diện phải là người hiền huệ hiểu chuyện.
Cô ta chỉ muốn ở bên Lâm Thanh Diện dài lâu, đương nhiên không thể gây thêm phiền phức cho anh.
Làm vậy không những không giúp được anh mà ngược lại còn khiến anh chán ghét.
La Tiêu Tiêu biết phân rõ nặng nhẹ.
Thấy La Tiêu Tiêu có vẻ đỡ tâm trạng hơn, Vương Phi Dương thầm nghĩ, cô ta điểm nào cũng tốt, chỉ là tính cách hơi tùy ý.
Bên cạnh có nhiều người đàn ông xuất sắc như vậy, làm gì chỉ nhìn mỗi Lâm Thanh Diện.
Mặc dù anh ta không xuất sắc như Lâm Thanh Diện nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn là người có vợ có con, La Tiêu Tiêu cư xử thế này thật sự không hay.
Anh ta thì nghĩ vậy, La Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh lại tức giận không tính để ý anh ta.
Cô ta cảm thấy tủi thân, bao người ở đây chẳng ai nói gì, chỉ có mỗi Vương Phi Dương lắm miệng.
Ngoài miệng nói không nhằm vào cô ta nhưng quỷ mới biết trong lòng anh ta nghĩ gì.
Tiến vào trong rừng, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Triệu Tuấn thì nhổ lá cây dọc đường đi, có mấy món đồ và con rối đã chuẩn bị trước đó cũng được anh ta thả dọc đường đi.
Bạch Tuyết hỏi: Đây là thứ gì, tôi thấy anh đặt dọc đường đi, có phải hơi nhiều rồi không? Tôi để thứ này đương nhiên có lý do của nó, cô không hiểu.
Không đúng, mọi người đều không hiểu.
Hiện giờ cô chỉ thấy nó là một cục gỗ, nhưng đến lúc cần thiết nó khẳng định là một món thần binh, người có thể giải quyết nó đã ít càng ít.
Kim mộc thủy hỏa thổ, thiên thời địa lợi nhân hòa, thứ nào cũng không thể thiếu.
Hiện giờ trong rừng rậm chủ yếu là mộc, đương nhiên phải mượn ưu thế này rồi.
Dọc đường đi nhóm người nhìn thấy không ít động vật nhỏ.
Nếu không phải có Câu Lân ở đây, chúng nó đã sớm nhào lên tấn công rồi.
Triệu Tuấn nói với Lâm Thanh Diện: Lát anh bắt hai con sói, lấy máu của chúng nó giúp tôi, có tác dụng lớn lắm đấy.
Lâm Thanh Diện cười: Tôi có thể đáp ứng nhu cầu của anh ngay.
Anh lập tức nhảy xuống lưng Câu Lân, nó nhắc nhở anh: Chủ nhân, động vật ở trong này không giống bên ngoài, phần lớn đều đã thành tinh, cậu nhất định phải cẩn thận.
Ngươi yên tâm, ta biết chừng mực.
Lâm Thanh Diện an ủi nó.
Thú cưỡi mới thuần phục hai ngày đã biết quan tâm người khác, giờ sắp phải thả nó về động anh lại cảm thấy hơi tiếc.
Đợi đến khi đuổi hết người của Vương Quyền đi, ngoài bọn họ ra, nó có muốn trở về động của nó hay không anh sẽ để nó tự quyết định, dù sao ai cũng có lối đi riêng.
Nếu nó chọn ở lại bên cạnh anh, anh cũng có thể cho nó lợi ích rất lớn, ví dụ như giúp nó biến thành người.
Đây vẫn luôn là mục tiêu nó theo đuổi.
Nhưng nếu ở lại bên cạnh anh thì nó không có tự do.
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, anh chủ động đi sâu hơn vào trong rừng.
Chỉ cần anh đơn độc một mình, nhất định sẽ có thú hoang tìm đến tận cửa.
Đây không phải suy nghĩ viển vông gì vì anh vừa đi sâu vào trong đã có ba con sói núp trong bóng tối nhìn anh chằm chằm.
Vì muốn che giấu thực lực nên anh đã che đi linh khí dùng để sử dụng công pháp.
Anh ngó nhìn, lúc này có một con thỏ chạy vụt qua, anh không hề để ý nó.
Anh rụt rè e sợ tiến về phía trước, ra vẻ sợ sệt mọi thứ xung quanh… Đúng như dự đoán, ba con sói kia lập tức vây anh lại trong hình tam giác, tru lên… CHƯƠNG 1622: TÍNH ĐOÀN KẾT RẤT MẠNH Khi trông thấy những con sói này, Lâm Thanh Diện cũng đã nhìn ra chúng muốn ăn thịt chính mình.
Nhưng hiện giờ, kẻ nào có bản lĩnh lớn thì kẻ đó mới là người chiến thắng cuối cùng.
Dáng vẻ của anh đã rất sợ hãi khi nhìn thấy sói, sói còn cho rằng đó chỉ là thợ săn từ bên ngoài đi vào trong núi mà thôi, cho nên không để Lâm Thanh Diện đặt vào trong mắt, huống hồ cũng không trông thấy chút linh khí nào trên người Lâm Thanh Diện.
Dáng vẻ Lâm Thanh Diện lúc này, khiến cho bọn chúng nghĩ cho dù có nhiều thêm hai người đi chăng nữa cũng có thể hạ gục được.
Lâm Thanh Diện có hơi trốn tránh khi nhìn những con sói, nhưng anh hiểu rõ, bản thân càng trốn tránh thì những con sói này càng muốn ăn thịt anh.
Quả nhiên, hành động của Lâm Thành Diện đã khiến cho bọn chúng xông lên phía trước, khi bọn chúng cho rằng có thể giết chết Lâm Thanh Diện thì thân pháp quỷ mị của Lâm Thanh Diện đã cấp tốc tránh thoát được.
Tiếp theo, nhìn những con sói khẽ cười đắc ý, những con sói này vô cùng kinh ngạc vì bị Lâm Thanh Diện làm cho nổi giận.
Lâm Thanh Diện nhìn bọn chúng, nói: Nghe nói, động vật ở trong rừng đều có linh khí, nhưng nhìn ba vị đây, tại hạ không nhìn ra được chỗ nào có linh khí.
Thực ra những con sói này và Câu Lân cũng giống như nhau, chỉ cần có nhiều thời gian thì có thể sẽ tu luyện được đến cấp độ giống như Câu Lân.
Nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, mấy con sói này càng mãnh liệt tấn công, phát ra tiếng sói tru.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Tru lên như thế, tức là ba vị này đang muốn gọi đồng loại tới đây có phải không? Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện lập tức xuất chưởng vọt lên, nhưng Lâm Thanh Diện không ngờ mấy con sói kia có tốc độ vô cùng nhạy bén, Lâm Thanh Diện kinh ngạc sửng sốt nói: Không nghĩ đến ba bọn mày còn vô cùng lợi hại, nhưng tiếc quá, nếu hiện giờ ta đã đến đây, vậy thì bọn mày đừng mong có thể bình yên rời khỏi chỗ này.
Lâm Thanh Diện lập tức rút ra kiếm Trảm Tiên, những con sói kia trông thấy kiếm Trảm Tiên thì lập tức bỏ chạy, Lâm Thanh Diện xông lên, điều động linh lực, chin con kim long nhanh chóng bay lên phía trước.
Giết! Ba con sói nằm trong tay Lâm Thanh Diện, đương nhiên không còn bất kỳ khả năng nào có thể phản kháng.
Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, tay xách theo sói đi về hướng đám người Triệu Tuấn, Triệu Tuấn trông thấy Lâm Thanh Diện tiến lại thì ngay lập tức lấy máu sói để vào tượng gỗ.
Câu Lân nói với Lâm Thanh Diện: Chủ nhân không nên mang những con sói này quay về, bởi vì những con sói khác sẽ đánh hơi để tới đây, đến lúc đó chúng ta có thể sẽ gặp phiền phức lớn.
Lâm Thanh Diện chỉ bình thản cười, ban đầu những con sói này muốn giết Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện chỉ xuống tay nhanh hơn một bước mà thôi, chỉ trách kỹ năng của bọn chúng không bằng người.
Triệu Tuấn cười đầy ẩn ý, hỏi: Các vị nói xem, nếu như cả một bầy sói đuổi tới đây, chúng ta lại đúng lúc đi đến nơi có quân địch ở, đến lúc đó, quân địch có thể hay không sẽ bị đám sói kia làm bị thương? Lâm Thanh Diện nhướng mày: Quân địch không chỉ có một hay hai người, chỉ sợ đám sói kia có đến thì cũng biến thành đồ ăn để ăn vào trong bụng thôi.
Lâm Thanh Diện nói xong, Triệu Tuấn cười nhạt, nói Lâm Thanh Diện không hiểu sức mạnh của loài sói, người người đều cảm thấy bất an sợ hãi khi gặp phải sói, đây còn là nơi uy quyền của bọn chúng, rừng còn lớn như vậy, khẳng định số lượng sói ở chỗ này không hề ít.
Chỉ là bình thường bọn chúng sẽ không đi ra ngoài, có thể nói, loài sói cùng với loài người nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu như có loài người đặt chân tới địa bàn của chúng, vậy thì xác định, chúng sẽ không buông tha cho loài người.
Nghe Triệu Tuấn nói, Lâm Thanh Diện hơi đăm chiêu suy nghĩ gật đầu, những chuyện thế này, thật sự anh vẫn còn không hiểu, nhưng mà sự thật chính là như vậy, vậy thì anh ta nói cũng có lý.
Chỉ cần hiện tại dẫn đàn sói kia đến nơi có quân địch ở, vậy thì khẳng định có thể cho kẻ địch một đả kích không hề nhỏ.
Nhìn sang Câu Lân, hỏi: Hiện tại cách động phủ của ngươi còn bao xa? Người khác không biết thì thôi, nhưng động phủ của chính mình làm sao Câu Lân có thể không biết, Câu Lân đối với lời nói của Lâm Thanh Diện đương nhiên là nghe lời răm rắp, ngay lập tức đưa Lâm Thanh Diện đi về hướng động phủ.
Vừa đi vừa nói với Lâm Thanh Diện, ở trên đường đi nhất định phải bố trí kết giới, nếu không bọn họ đi tới đâu thì người khác đều sẽ biết, sẽ tìm ra tung tích của bọn họ, vậy thì kế hoạch của họ cũng xong đời rồi.
Lâm Thanh Diện nghe Câu Lân nói, cảm thấy không có vấn đề, lập tức làm theo.
Trong lòng Triệu Tuấn nghĩ, nếu như Câu Lân không ở bên người Lâm Thanh Diện thì chính mình cũng có thể náo tới phong sinh thủy khởi, thuận buồm xuôi gió.
Câu Lân là người thông minh, cũng không biết làm sao lại trở thành vật cưỡi của Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, chuyện của người khác, Triệu Tuấn không muốn nhúng tay.
Huống hồ chỉ cần Câu Lân nguyện ý thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ cảm thấy không có vấn đề, vậy thì chẳng có gì là lạ cả.
Bọn họ đi không bao lâu thì đã tới địa bàn của Câu Lân, bởi vì có kết giới cho nên kẻ khác không nhìn thấy bọn họ.
Còn ba con sói đã chết này, đặt trên lưng Câu Lân, khi đã tới nơi, Câu Lân nói: Chủ nhân, hiện tại đã đến nơi rồi, chúng ta có thể vứt xác mấy con sói này ở đây, nếu như để đồng loại của nó tìm đến để gây phiền phức thì chúng cũng sẽ không tính lên đầu của chủ nhân.
Lâm Thanh Diện khẽ cười, lập tức vứt mấy con sói này xuống đất, Bạch Tuyết nhìn sói nằm trên mặt đất, khẽ nhíu mày, nói: Nhưng đặt ở chỗ này, tốc độ của loài sói chỉ sợ không nhanh như vậy đâu, có phải chúng ta nên nghĩ ra biện pháp nào khác hay không? Tạm thời Lâm Thanh Diện không có chủ ý nào khác, nhưng ở đây có nhiều người, năng lực cũng không kém, nếu mỗi người đưa ra một ý kiến đương nhiên sẽ tốt hơn là ý kiến duy nhất của một người.
Triệu Tuấn cười: Nếu ai đó có thể hiểu được tiếng tru của loài sói, vậy thì chúng ta đã có thể gọi được bầy sói tới đây.
Bạch Tuyết cũng đang nghĩ tới cách này, ngay lập tức nói với mọi người: Khi tôi ở núi Lĩnh Tuyết, ở đó cũng có rất nhiều sói tuyết, tôi có thể nghe hiểu được ít nhiều ngôn ngữ của bọn chúng.
Chỗ nào là ít nhiều hiểu một chút? Bạch Tuyết có thể nghe được hiểu được, cũng có thể nói chuyện được.
Trên ngọn núi phủ tuyết trắng, có thể nói là ngàn vạn năm nay, vẫn luôn chỉ có bọn họ và sói, ngoài ra cũng không có nhiều những loài động vật nào khác.
Vậy nên cô ta tự nhiên mà biết, tự nhiên mà học được âm thanh của tiếng sói tru khi cất lên, khi cô ta vọng ra một thanh âm, lập tức có cả trăm tiếng đáp lại, tiếng sói tru vang lên khắp nơi trong núi rừng, Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết.
Nữ nhân này cái gì cũng biết, quả thực là vạn năng.
Có điều, nếu như những con sói này nghe thấy được, vậy thì bọn chúng sẽ chạy tới đây sao? Làm xong phần này, Bạch Tuyết tự tin nói với Lâm Thanh Diện và mọi người: Chưa tới nửa giờ nữa, bọn chúng nhất định sẽ đến đây.
Loài sói có tính đoàn kết rất mạnh, sẽ không để bất kỳ đồng loại nào của nó gặp khó khăn mà không quản.
Âm thanh vọng lên của Bạch Tuyết vừa dứt, Ảnh Lịch ở trong sơn động cũng nghe thấy âm thanh này, nhìn sắc trời ở bên ngoài, nhíu mày nói: Đây là ban ngày, làm sao lại có tiếng sói tru? Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sơn động.
lập tức gọi binh sĩ ở bên ngoài hỏi: Có chuyện gì xảy ra? Một tên binh sĩ gấp gáp tiến lên phía trước, vui vẻ nói: Hai vị huynh đệ vào trong núi đi săn, săn được ba con sói, nếu như có đàn sói tới đây vậy thì chúng ta có thể giết sói để lót dạ, tất cả huynh đệ đều đã hành động.
Ảnh Lịch nghe nói như vậy, sắc mặt trở nên đen sì sì, tức giận quát: Kẻ nào đưa ra chủ ý này? Loại chuyện này cũng có thể làm ra được sao? Rừng này lớn như vậy, nếu như chọc giận sói, vậy thì ngày sau đừng mong được sống dễ chịu.
Mấy kẻ này đang làm cái gì đây, trong đó toàn bộ đều là thú dữ, tiêu diệt được sói rồi thì sao, vạn nhất còn có loại khác nữa thì làm sao đây? Thuộc hạ của Ảnh Lịch ấp a ấp úng nói không ra lời, không nghĩ tới Ảnh Lịch sẽ tức giận lớn đến mức này, lúc này lại ngửi thấy mùi thịt nướng tươi ngon, Ảnh Lịch vội vàng đi đến, ba con sói kia đã bị cho lên nướng rồi.
Tất nhiên, con mồi mà bản thân tự lấy được chính là của mình, sẽ không đời nào đi chia cho kẻ khác.
Ảnh Lịch lập tức ném đi xiên nướng: Các ngươi đúng là lũ khốn, gây phiền phức lớn cho ta rồi.
Đám người Lâm Thanh Diện ở một bên nhìn, xem đến buồn cười, xem ra Ảnh Lịch còn chưa hồ đồ, biết mức độ nặng nhẹ của sự việc….
CHƯƠNG 1623: TÌNH CẢM LÂU DÀI Bạch Tuyết ở một bên vui vẻ, cười nói: Cái này đủ khiến bọn họ bận bịu rồi đây.
Âm giọng vừa mới hạ xuống, đã nghe thấy âm thanh của loài sói truyền đến đây.
Lâm Thanh Diện nhíu mày nhìn xa về phía trước, dường như không đơn giản chỉ có mình sói.
Câu Lân cũng thấy hơi kỳ lạ: Súc vật kia làm sao lại đến đây rồi? Ai cơ? Ngươi quen biết với cái thứ lớn kia à? Lâm Thanh Diện nhìn con thú to lớn ở phía sau sơn động của đám người Ảnh Lịch, tất cả mọi người đều nhìn lại, đó là một con thú ẩn trốn cực kỳ tốt.
Lúc này Ảnh Lịch vẫn đang một lòng suy nghĩ tìm cách giải quyết chuyện mấy con sói kia, căn bản là không có tâm trạng nào để suy nghĩ nhiều nữa, cho nên hắn cũng không chú ý đến có thứ đang ở phía sau mình.
Còn những binh sĩ của hắn, đã trải qua một phen đại chiến, thật không dễ dàng có thể thoải mái nghỉ ngơi, cho nên lúc này chỉ muốn hưởng thụ thật tốt những ngày tháng yên bình.
Lâm Thanh Diện có thể hiểu được, bọn họ nhất định cũng chẳng vui vẻ gì khi xảy ra chiến tranh, lại vì bị người khác ép buộc mà trở thành lá cờ làm việc cho Vương Quyền, vì Vương Quyền ra sức đánh trận, khẳng định trong lòng bọn họ cũng thấy uất ức nhưng mà cố nín nhịn.
Đao kiếm vì tướng mà ra trận, nếu như không có người đứng ra thể hiện sự bất mãn, vậy thì sự việc càng tiếp tục thảm hại.
Lâm Thanh Diện nhìn Bạch Tuyết hỏi: Binh sĩ của Vương Quyền đến từ nơi nào? Dù sao chắc cũng không phải là chính bản thân hắn kêu gọi tập trung tới chứ? Việc này tôi biết một chút, hắn có quyền có tiền, tự nhiên sẽ có người tới tìm hắn mục đích vì muốn tìm được nơi có thể che chở họ.
Mặc dù Vương Quyền tàn bạo hung dữ, nhưng hắn đối với thuộc hạ lại vô cùng tốt.
Anh nghĩ mà xem, nếu như hắn đối với thuộc hạ không tốt thì làm sao biết bao nhiêu người như vậy lại nguyện ý ở bên cạnh hắn bảo vệ hắn, thậm chí nguyện ý chết vì hắn.
Đúng vậy, bây giờ Vương Quyền đã chết rồi.
Nếu có thể chứng minh Ảnh Lịch là người đã công kích bọn họ tiến đánh thành Tiên Linh, muốn bọn họ đánh trận chỉ bởi vì mối thù cá nhân của chính hắn.
Để cho bọn họ có suy nghĩ khác về hắn, để các binh sĩ đó sẽ không đi theo hắn nữa.
Bạch Tuyết nhìn ra Lâm Thanh Diện có tâm sự nhưng không nói, cô ta cười hỏi: Anh có chủ ý gì chưa? Chi bằng nói ra cho mọi người nghe, để xem có thể áp dụng hay không.
Lâm Thanh Diện nói: Chúng ta có thể dùng kế ly gián! Chỉ cần lòng quân không vững, trong nội bộ của bọn họ xảy ra vấn đề, vậy thì cho dù lực lượng của bọn họ có lớn mạnh cỡ nào thì cũng không thể.
Triệu Tuấn gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng xem ra những người bên cạnh Ảnh Lịch đối với Ảnh Lịch cũng không tồi, Ảnh Lịch đối với bọn họ cũng rất thoải mái, vì thế đoán chừng kế hoạch này rất khó làm.
Triệu Tuấn hỏi Lâm Thanh Diện dự tính sẽ làm thế nào, Lâm Thanh Diện đương nhiên sẽ có cách của Lâm Thanh Diện, lúc này lập tức để mọi người trở về.
Một lát nữa bầy sói sẽ kéo tới đây, vậy bọn họ nhất định sẽ gặp họa.
Kế sách hiện giờ là tránh đi trước, Triệu Tuấn đã chuẩn bị xong cơ quan đặt ở trong rừng, người bên ngoài muốn xem tình hình ở bên trong thì chỉ cần thi pháp thành mặt gương là có thể thấy rõ ràng.
Mấy người bọn họ lập tức đi ra bên ngoài, đám người Lâm Thanh Diện đi ra, Vương Phi Dương tiến lên trước hỏi: Sẽ thế nào đây? Lâm Thanh Diện cũng không biết sự việc sẽ phát triển thành dạng nào, ánh mắt đặt trên người Triệu Tuấn, nói: Vấn đề này, trong lòng Triệu huynh đệ đây là rõ ràng nhất, dù sao tôi không nắm chắc.
Vương Phi Dương nhìn sang Triệu Tuấn, khẽ cười, khách khí tiến lên hỏi tình hình, Bạch Tuyết liếc Vương Phi Dương một cái, cô ta biết Triệu Tuấn không thích nói chuyện cùng Vương Phi Dương, cho nên lập tức thay triệu Tuấn nói.
Triệu Tuấn ra tay, đã khi nào để mọi người thất vọng chưa? Đương nhiên không có việc gì.
Vương Phi Dương cũng đã quen với thái độ của Triệu Tuấn, không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng mà nghe Bạch Tuyết nói như vậy, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
La Tiêu Tiêu nhìn thấy vết máu trên người Lâm Thanh Diện, ngay lập tức lo lắng hỏi: Đây là làm sao? Anh không sao chứ? Không sao không sao, không có gì nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện có hơi xấu hổ, Vương Phi Dương nhìn trên người Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lập tức giải thích, nói là do lúc giết sói.
La Tiêu Tiêu uất ức nói Lâm Thanh Diện và Vương Quyên không cần phải trốn tránh cô ta như thế, bản thân cô ta cũng sẽ không quấn quýt lấy anh, nếu như anh không thích vậy thì cô ta sẽ làm em gái của anh, thời gian trước đây hai người cũng không xa lạ như vậy.
Nếu vì vậy mà tình cảm đi xuống, vậy ngày sau phải làm sao mới có thể chung sống hòa hợp.
Lâm Thanh Diện nghe La Tiêu Tiêu nói, lập tức cảm thấy có lý còn hơi xấu hổ.
La Tiêu Tiêu là một cô nương biết nên xử lý như thế nào.
Làm sao tới mình, chính mình thì bắt đầu trốn trốn tránh tránh, thực sự cứ thế này không phải là hành động của một quân tử.
Lâm Thanh Diện nói với La Tiêu Tiêu: Trong lòng em có thể nghĩ được như vậy, tôi rất vui.
Ngay từ đầu tôi chỉ xem em là em gái, tôi đã có vợ, giữa chúng ta không có khả năng phát sinh thành mối quan hệ khác.
Trong lòng chỉ yêu một người, không thể yêu thêm một ai khác.
Lâm Thanh Diện cũng biết, có lẽ La Tiêu Tiêu sẽ nói bản thân cô ta không quan tâm, nhưng khi hai người thật sự ở bên nhau, yêu cầu sẽ càng nhiều, muốn địa vị của vợ là số một, muốn tình yêu của bản thân là số hai.
Thời gian đã qua lâu như vậy, tình yêu của anh dành cho Hứa Bích Hoài vẫn luôn sâu đậm chưa từng thay đổi.
Mạc Niệm đã về Trái Đất, chỉ cần kế phản gián thành công thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ nhanh chóng quay trở về.
anh không phải người ở đây, căn bản không nên dừng chân ở đây.
Suy nghĩ như vậy, lại nhìn La Tiêu Tiêu.
Nha đầu này không giống như trước đây khóc lóc sướt mướt, mà dáng vẻ hiện giờ đã rất trưởng thành.
Dường như đối với chuyện này thực sự từ bỏ rồi.
Trong lòng Lâm Thanh Diện khẽ thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt nhất.
Khi bản thân trở về sẽ cùng Hứa Bích Hoài ở bên nhau.
Chắc chắn La Tiêu Tiêu sẽ cùng đi với chính mình, đến lúc đó, với tư cách là em gái, ở trước mặt Hứa Bích Hoài cũng dễ nói chuyện.
Lâm Thanh Diện biết, kỳ thật Hứa Bích Hoài sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng cô càng không để ý, bản thân anh lại càng nên quan tâm.
Hứa Bích Hoài là một người con gái, suy nghĩ của con gái vẫn luôn là điều nhạy cảm nhất.
Mặc dù cô không nói, không có nghĩa là không suy nghĩ ở trong lòng.
Chỉ cần có điều gì đó đối với Hứa Bích Hoài không tốt, Lâm Thanh Diện sẽ không để điều đó xảy ra.
Người con gái trong lòng anh, ở bên cạnh anh nhất định phải vui vẻ.
Nhớ tới chuyện ở Trái Đất, tâm trạng Lâm Thanh Diện cũng tốt hơn, anh một lòng chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng quay trở về.
Đã lâu vẫn chưa có tin tức của Mạc Niệm, có lẽ bởi vì hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, vì thế mới không tới nói với chính mình.
La Tiêu Tiêu nhìn sắc mặc Lâm Thanh Diện, bản thân cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cảm giác có hơi mất mát, Lâm Thanh Diện không yêu cô ta, hơn nữa còn thể hiện rõ ràng như vậy, khiến cho cô ta cảm thấy bản thân thật thất bại, lúc này kìm lòng không đặng sờ lên khuôn mặt chính mình, trong lòng nghĩ có phải hay không bản thân cô ta không đủ xinh đẹp, không đủ khiến cho Lâm Thanh Diện động tâm? Lâm Thanh Diện đi tới nói chuyện với đám người Vương Phi Dương, La Tiêu Tiêu tìm một nơi không có người, tâm trạng nặng trĩu.
Nhưng Bạch Tuyết nhìn thấy La Tiêu Tiêu, bước lên cười hỏi: Trong lòng cô có người đó, nhưng trong lòng người đó không có cô, cô đau khổ si tình không có kết quả.
Tại sao không thử nhìn những người ở bên cạnh, xem có ai hợp với cô hơn.
Cô thử nhìn mà xem, thật ra không chỉ có một mình Lâm Thanh Diện đáng để yêu.
Lúc trước khi Bạch Tuyết đi ra núi Lĩnh Tuyết cùng với đám người Lâm Thanh Diện, lúc đó trong lòng cũng có tình cảm với Lâm Thanh Diện.
Hiện giờ xem ra La Tiêu Tiêu chính là bản thân mình khi đó rồi.
Lời nói của Bạch Tuyết khiến trong lòng La Tiêu Tiêu cảm thấy phức tạp, cô ta nói: Cô gặp được Lâm Thanh Diện, muốn cùng Lâm Thanh Diện ở bên nhau, nhưng được một thời gian ngắn, cô lại thay đổi muốn yêu một người khác.
Nhưng đối với tôi, ngay từ đầu tôi đã ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, mẹ của tôi cũng hy vọng tôi và Lâm Thanh diện ở bên nhau, chỉ cần tôi và Lâm Thanh Diện ở bên nhau, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ không ra đi vô ích.
CHƯƠNG 1624: MỤC ĐÍCH CỦA ẢNH LỊCH Nghe thấy lời nói của La Tiêu Tiêu, Bạch Tuyết không khỏi nhíu mày: Mẹ cô chết có liên quan gì đến Lâm Thanh Diện? La Tiêu Tiêu than thở, Bạch Tuyết không ở bên họ nên cô ta đương nhiên không biết, và tất nhiên là cô ta không ngại kể chuyện xưa với Bạch Tuyết.
Nhưng khi nhắc đến lí do với Bạch Tuyết thì tam sinh quan của Bạch Tuyết hoàn toàn sụp đổ, đây là người mẹ thế nào mà có thể vì con để làm đến mức này? Nghĩ thế, đúng là không thể hiểu nổi tình yêu của mẹ của La Tiêu Tiêu dành cho La Tiêu Tiêu.
Nếu ba mẹ mình còn sống thì cô ta cũng không mong ba mẹ mình sẽ trả giá như mẹ của La Tiêu Tiêu.
Tình yêu của họ dành cho con lạ thường quá.
Nếu thật sự yêu thương con cái thì đáng ra nên tìm một mối hôn sự tốt cho con rồi chờ mong con mình kết hôn, sinh con.
Dùng mạng sống để đối lấy, sau này chưa chắc sẽ được hạnh phúc, quyết định như thế đúng là ngu ngốc.
Nhưng đây là Bạch Tuyết thấy thế thôi, đương nhiên là không nói ra, chuyện của người khác có liên quan gì cô ta đâu, hơn nữa, cô ta chỉ là người nghe.
La Tiêu Tiêu nhớ đến mẹ cô ta, trong lòng lại khó chịu.
Cũng do cô ta, vả lại, nếu mẹ cô ta không qua đời thì việc ở lại bên cạnh Lâm Thanh Diện thôi cô ta cũng không thể.
Những chuyện này, có nhân có quả, bây giờ chỉ mong Lâm Thanh Diện có thể để mình luôn ở bên cạnh anh chứ không đuổi mình đi.
Lúc sáng khi Lâm Thanh Diện đi lên núi thì không dẫn cô ta theo, khiến cô ta có cảm giác không an toàn.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể để Lâm Thanh Diện thấy mình phiền, Lâm Thanh Diện mệt mỏi như thế, trong lòng mình cũng không chấp nhận được.
Bạch Tuyết nhớ đến Vương Phi Dương, cười nói: Thật ra Vương Phi Dương cũng được mà.
Tôi nghe Triệu Tuấn nói, trước đây Vương Phi Dương cũng không phải người tốt lành gì.
Đúng thế.
Nhưng sau khi gặp Lâm Thanh Diện thì thay đổi nhiều lắm, anh ta của bây giờ và của trước khi là hai người khác nhau.
La Tiêu Tiêu nói rồi nhớ đến khi trước suýt bị quản gia Diệp hại thì Vương Phi Dương vẫn là đồng lõa, giờ thì mọi người là bạn, nhưng trong lòng vẫn có xa cách nên mối quan hệ sẽ không thân thiết lắm.
Bạch Tuyết nói có thể chọn Vương Phi Dương làm bạn đời, La Tiêu Tiêu bác bỏ.
Giữa tôi và Vương Phi Dương, vờ vịt ngoài mặt thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn giữa tôi và Vương Phi Dương tiến thêm một bước thì không thể nào.
Chuyện khi trước đã xảy ra rồi, không thể quay lại cũng không thể thay đổi, La Tiêu Tiêu không muốn gặp mặt Vương Phi Dương và Vương Phi Dương cũng thế.
Thật ra trong lòng cô ta càng không muốn gặp mặt Vương Kình Thiên hơn.
Tính tình của Vương Kình Thiên chẳng tốt tí nào, nếu không thể ở bên Lâm Thanh Diện thì làm cô em gái của Lâm Thanh Diện cũng là lựa chọn tốt nhất.
Bạch Tuyết chẳng muốn nói gì thêm với La Tiêu Tiêu nữa, bây giờ trong mắt La Tiêu Tiêu chỉ có mỗi mình Lâm Thanh Diện, chẳng nhìn lọt thêm ai.
Bây giờ Bạch Tuyết một lòng muốn cùng Triệu Tuấn kề vai chiến đấu, bảo vệ Triệu Tuấn.
Triệu Tuấn có trí thông minh và biết thuật cơ quan, cô ta thì có một thân tu vi, hai người vừa vặn bổ sung cho nhau, gì cũng tốt cả.
Nhớ tới chuyện này lại không nhịn được mà cười ngu, khi hai người đang vui vẻ nói chuyện thì nghe thấy âm thanh từ trong rừng vang lên, là tiếng kêu thảm thiết của ai đó.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra htif thấy một binh sĩ cả người đầy máu chạy ra, người chạy tới chắc chắn là người của Ảnh Lịch.
Bạch Tuyết bắt người đi đến chỗ Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thấy người thì nhíu mày hỏi: Sao thế này, bị chó sói cắn sao? Người nọ vội vàng quỳ xuống, nói: Mấy người đừng giết tôi, tôi chạy ra là để trốn khỏi cái chết, nếu vào trong cũng là chết, thế chẳng thà tôi chết trong tay mấy người.
Tôi sẵn sàng đầu hàng, sằn sàng giúp mấy người tấn công tướng quân Ảnh Lịch.
Lâm Thanh Diện vẫn chưa hiểu, dù là bị chó sói đuổi thì cũng không đến mức bán chủ cầu vinh chứ.
Kết quả binh sĩ này nói thẳng vì Ảnh Lịch nói muốn dùng bọn họ để dẫn bầy sói ra, Ảnh Lịch sẽ chặn ở phía sau, sau cùng thì phát hiện Ảnh Lịch dẫn theo một nhóm người chạy trốn.
Ban đầu tình huống của mọi người của không ổn rồi, trải qua một trận đại chiến thành Tiên Linh, hành động của Ảnh Lịch đúng là khiến người ta đau lòng.
Nghe binh sĩ giải thích, Lâm Thanh Diện gật đầu.
Ảnh Lịch có làm chuyện này hay không không quan trọng, quan trọng là bây giờ người của Ảnh Lịch nằm trong tay mình.
Trước còn nghĩ kế phản gián, giờ người nằm trong tay mình, phải làm thế nào thì quá đơn giản rồi đúng không? Ảnh Lịch muốn các cậu tấn công thành Tiên Linh với hắn ta là có mục đích khác đúng không? Nếu tôi đoán không sai thì mối quan hệ giữa hắn ta và Ảnh Tập khá tốt nhỉ, và còn là thân thích.
Chính Lâm Thanh Diện cũng không chắc, nên chỉ thăm dò hỏi thôi, nhưng lại thăm dò được thật, binh sĩ đó nói: Không sai, tướng quân Ảnh Tập là anh trai của tướng quân Ảnh Lịch, hai người họ đều là thuộc hạ của Vương Quyền, nhưng một người đã chết, nghe nói là báo thù cho Vương Quyền.
Các cậu bị lừa cả rồi, nói đi báo thù cho Vương Quyền là nói dối, chỉ là cờ hiệu thôi, sợ rằng trong lòng hắn ta muốn báo thù cho anh của hắn ta.
Hơn nữa, tôi cảm thấy không cần tranh thì phần lớn quân quyền của Thiên Giới đều nằm trong tay Ảnh Lịch rồi.
Muốn trở thành người đứng đầu Thiên Giới, cướp lấy vị trí của Vương Quyền rồi ngồi lên mới là thật nhỉ? Nghe Lâm Thanh Diện nói, cảm thấy Lâm Thanh Diện chẳng việc gì phải lừa mình thì thấy rất có lí.
Binh sĩ đó gật đầu với Lâm Thanh Diện rồi nói: Tướng quân Ảnh Lịch đúng là đã nói qua câu này, bây giờ chủ nhân chết rồi, không thể để quyền lợi của Thiên Giới lọt vào trong tay đám người khác.
Nhưng tôi không ngờ được, cướp lấy mới là ý định cuối cùng của tướng quân.
Nghe binh sĩ nói thế, Lâm Thanh Diện lại châm ngòi thổi gió, nói: Nếu đã biết sự thật của chuyện này thì không thể tiếp tục nhân nhượng, cậu nên nói cho mọi người biết được mục đích của Ảnh Lịch.
Các anh em gian khổ bán mạng cho Ảnh Lịch, cuối cùng lại hãm hại các anh em.
Người như thế mà thành chủ nhân của Thiên Giới, thì người từng theo hắn ta chắc chẳng có kết quả tốt.
Lâm Thanh Diện nói rất hợp tình hợp lí, binh sĩ đó nghe thế thì vội vàng gật đồng tán thành.
Bây giờ mình trở về thì sẽ bị những con chó sói đó giết chết, cần sự bảo vệ của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bảo anh ta đi, anh cũng sẽ không giết chết anh ta.
Những con chó sói đó không thể giết hết các binh sĩ, chỉ cần tên lính này không về đó thì sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Dù sao thì Lâm Thanh Diện còn cần anh ta loan tin cho những người ủng hộ Ảnh Lịch, biết được mục đích của Ảnh Lịch, dù là thật hay giả thì cũng có thể khiến lòng người bàng hoàng.
Với tính cách của Ảnh Lịch thì chưa chắc sẽ xử lí được chuyện này.
Binh sĩ đó rời đi, Vương Phi Dương thấy khó hiểu đi tới cạnh Lâm Thanh Diện và hỏi: Sao phải làm thế? Giữ lại đương nhiên hữu dụng, kế lí gián cần có anh ta.
Lâm Thanh Diện nói xong rồi cười, Vương Phi Dương hít thở sâu, bất đắc dĩ nói: Dù sao thì tôi không thông minh lắm nên không nghĩ được nhiều thế.
Anh đi nghỉ trước đi, có chuyện gì thì tôi gọi anh.
Có thể giữ tinh thần đến tận lúc này cũng chẳng dễ dàng gì, nếu là tôi chắc đã gục ngã từ lâu.
CHƯƠNG 1625: ĐÁM CHÁY TRONG RỪNG Nghe thấy lời nói của Vương Phi Dương, Lâm Thanh Diện vỗ lên vai Vương Phi Dương, nói: Nào khoa trương như lời anh, tôi còn không biết anh sao, anh đừng đề cao tôi quá, đừng có đợi đến khi tôi té ngã mới thấy thảm.
Vương Phi Dương bảo anh đi nghỉ ngơi, anh cũng muốn đi nghỉ, cảm nhận cái cảm giác chẳng cần bận tâm gì.
Khoảng thời gian duy nhất không cần phải bận tâm gì là khi ở bên Hứa Bích Hoài, Nặc Nặc không trúng đoạt hồn ấn của Vương Quyền, chẳng có nhiều chuyện như thế xảy ra.
Bây giờ những tên lính của Ảnh Lịch sắp ngã xuống, với Lâm Thanh Diện thì đây là một chuyện tốt.
Hơn nữa bây giờ có rất nhiều cao thủ ở đây, dù Lâm Thanh Diện chẳng phụ trách gì thì vẫn có thể thắng đối phương, có Triệu Tuấn và Vương Phi Dương, còn có Bạch Tuyết, mọi chuyện đều tốt.
Thời gian nghỉ ngơi của Bạch Tuyết và Lâm Thanh Diện như nhau, cô ta cũng mệt mỏi, thấy Lâm Thanh Diện đi nghỉ thì đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện và nói: Em theo anh cả một đường, giờ cũng mệt rồi, nếu anh không ngại thì em cũng leo lên được không? Lâm Thanh Diện nằm trên lưng Câu Lân, Câu Lân liếc mắt nhìn La Tiêu Tiêu, nói: Chỗ nãy của ta là dành cho chủ nhân ta, chứ không phải cho ngươi, sao ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của ta? Ta là em gái của Lâm Thanh Diện, ngươi là thú cưỡi của Lâm Thanh Diện, nói cách khác, ta cũng là chủ nhân của ngươi, đương nhiên ngươi phải chăm sóc ta rồi.
Nói thế đúng không, ngươi nghĩ đi? Câu Lân nghĩ, cảm thấy cũng có lí, nhưng nó không thích La Tiêu Tiêu, lúc nào cũng muốn ve vãn chủ nhân.
La Tiêu Tiêu nhìn Câu Lân, không biết làm sao đành cười, nói mình chỉ nói thế thôi, nếu Câu Lân không muốn thì thôi vậy.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh không lên tiếng, nam nữ với nhau, dù là anh em thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định.
La Tiêu Tiêu không lên đây, Câu Lân cũng không vui, mình không cần nói chuyện thì chuyện này giải quyết rồi.
Anh chẳng thèm để ý trong lòng La Tiêu Tiêu nghĩ gì, bây giờ chỉ muốn đi ngủ một giấc thật ngon và nâng cao tinh thần, đến khi tỉnh dậy thì có thể đi vào rừng rậm xem xem kế phản gián của mình hữu dụng hay không.
La Tiêu Tiêu thấy Lâm Thanh Diện không nói gì, Câu Lân không muốn so đo với La Tiêu Tiêu nên cúi thân xuống.
La Tiêu Tiêu biết Câu Lân đang đùa, nhưng Lâm Thanh Diện không nói gì tức là không vui, La Tiêu Tiêu cũng không ngu, cô ta không vui nói: Tôi không lên nữa, hai người nghỉ ngơi cho tốt.
Cô ta muốn về vương phủ, giờ nghĩ lại, đúng là chẳng nơi nào thoải mái sung sướng bằng vương phủ.
Cô ta nằm luôn dưới chân Câu Lân, Lâm Thanh Diện thấy cô ta làm thế thì hỏi: Cô có muốn về không? Muốn về thì tôi nhờ Phi Dương đưa về, cô thấy thế nào? Không về, anh trai ở đâu thì tôi ở đó, tôi không muốn rời khỏi anh.
La Tiêu Tiêu thay đổi cách xưng hô với Lâm Thanh Diện, cô ta cho rằng khi Lâm Thanh Diện nghe thấy xưng hô này thì trong lòng sẽ vui hơn một chút.
La Tiêu Tiêu nghĩ đúng, đúng là khi Lâm Thanh Diện nghe thấy La Tiêu Tiêu gọi mình như thế thì rất vui.
Anh nói: Gọi như này được đấy, sau này cứ gọi anh như thế, hiểu chưa? Tôi gọi rồi, sau này có muốn sửa cũng khó, anh nói đúng không? Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện cười cười toe toét.
Tóm lại dù có thể nào, chỉ cần Lâm Thanh Diện vui thì La Tiêu Tiêu vui.
Trong mắt La Tiêu Tiêu, Lâm Thanh Diện chính là tất cả của cô ta.
Bây giờ La Tiêu Tiêu làm gì cũng vì để có thể ở lại bên cạnh Lâm Thanh Diện.
La Tiêu Tiêu không muốn về, Lâm Thanh Diện cũng chẳng buồn khuyên cô ta về mà chỉ tay ra, đầu ngón tay anh hiện lên một tia sáng, làm phép biến ra một căn phòng nhỏ bên cạnh Câu Lân.
La Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn rồi hỏi: Anh trai chuẩn bị cho em sao? Đúng thế, người ở đây toàn là đàn ông rắn rỏi, tuy có một cô gái là Bạch Tuyết nhưng người ta là mĩ nữ từ Tuyết Sơn xuống đây nên không cần.
Chỉ còn mình em, dù gì cũng phải chuẩn bị cho em một nơi để nghỉ ngơi.
La Tiêu Tiêu gọi Lâm Thanh Diện là anh mà chính cô ta còn thấy chưa quen.
Lâm Thanh Diện thích xưng hô này vì một lí do rất đơn giản, đó là trước khi mình và Hứa Bích Hoài gặp mặt thì anh không thể khiến Hứa Bích Hoài hiểu lầm mối quan hệ giữa anh ta và La Tiêu Tiêu.
Bây giờ La Tiêu Tiêu gọi mình là anh trai, trước mặt Hứa Bích Hoài có thể nói là em gái mình mới nhận, như thế thì Hứa Bích Hoài sẽ không có ý kiến.
Nghĩ đến Nặc Nặc, anh không nhịn được mà cười, khi ngủ, trong mơ đều là bóng dáng vợ và con gái.
Người lính đó được Vương Phi Dương thu xếp đến một nơi an toàn, không chỉ nơi ở an toàn mà còn có ăn ngon mặc đẹp, người lính đó cảm thấy đây chính là cuộc sống của thần tiên, ngược lại thì cuộc sống khi dưới trướng Ảnh Lịch chưa từng tốt như thế.
Chỉ cần là người bình thường thì đều chọn theo phe nhóm Vương Phi Dương.
Thật ra thời gian này Ảnh Lịch đã bị điên, nói cái gì cũng không phải, làm gì cũng thấy không ổn.
Một là nhớ đến mấy tiếng trước gặp tên quái vật khổng lổ đó trong rừng rậm, hai là bị bầy sói công kích ở phía sau, hắn ta chỉ lo lắng cho mình, sống chết của người khác thì có coi ra gì đâu.
Tướng quân như thế thì có ích gì chứ? Vương Phi Dương cũng không muốn rảnh rỗi nên đến chỗ nghỉ ngơi của binh sĩ và hỏi người lính đó: Bây giờ cậu đi ra rồi thì còn định quay về không? Đương nhiên là phải về, trải qua chuyện lần này, không ít anh em của tôi vẫn ở đây, tôi muốn các anh em của tôi đều biết bộ mặt thật của Ảnh Lịch, không thể bị Ảnh Lịch gạt nữa, Ảnh Lịch không phải thứ tốt lành gì, chúng tôi luôn bị Ảnh Lịch lừa.
Càng nói càng tức, quan trọng là bị Ảnh Lịch lừa mà còn đếm tiền cho Ảnh Lịch nữa.
Tên lính này nói bên tai Vương Phi Dương, càng nói càng tức, đây chính là hiệu quả mà Vương Phi Dương muốn.
Dáng vẻ binh sĩ đó dõng dạc hùng dũng, Vương Phi Dương lại châm ngòi thổi gió, mọi chuyện đúng là hợp lẽ thường.
Làm xong chuyện ở chỗ tên lính, Vương Phi Dương nhìn đến căn nhà gỗ bên chỗ Câu Lân, biết là La Tiêu Tiêu ở bên trong, lại nhìn Lâm Thanh Diện thì đã biết quyết định của Lâm Thanh Diện.
Đây là muốn giữ khoảng cách với La Tiêu Tiêu, và cũng biết thêm, chuyện này xong xuôi thì Lâm Thanh Diện phải trở về.
Nếu ba anh ta không nói bây giờ Lâm Thanh Diện chưa thích hợp trở về thì có lẽ Lâm Thanh Diện đã trở lại quê nhà anh rồi.
Khoảng thời gian này Vương Phi Dương tiếp xúc với Lâm Thanh Diện, cảm thấy rất luyến tiếc Lâm Thanh Diện.
Nhưng thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn đâu, dù không nỡ cũng hết cách rồi.
Khi trong lòng đang nghĩ chuyện thì lại nhìn thấy ánh lửa ngất trời ở trong rừng rậm, Triệu Tuấn nói: Sao lại bốc cháy thế này? Bạch Tuyết cũng nhíu mày, tiếp đó lo lắng nói: Động vật đều sợ lửa, khả năng bọn họ phóng hỏa đốt chó sói.
Đây đúng là cách hay, nhưng cũng không thích hợp lắm, vì khu rừng này cũng sẽ gặp nạn, nhất định phải ngăn chuyện này xảy ra.
Triệu Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Bạch Tuyết, anh ta biết suy nghĩ của Bạch Tuyết, nếu cánh rừng này xảy ra hỏa hoạn thì sinh thái của cả thành Tiên Linh đều bị tổn hại, đừng nói chi đến linh khí.
Nếu biến thành trạng thái mất hết linh khí như ở Trái Đất thì đúng là tổn thất… CHƯƠNG 1626: NGĂN CẢN ĐÁM CHÁY Người khác sẽ không nghĩ đến chuyện này, nhưng Bạch Tuyết ở lại núi Lĩnh Tuyết khá lâu nên cô ta biết nếu chuyện này xảy ra thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng giờ không có cách gì, Bạch Tuyết tiếc nuối nói: Chẳng lẽ chúng ta phải chủ động ra tay cứu giúp sao? Một lòng muốn bọn họ chết, không ngờ lại đi đến nước đi giúp đỡ sao? Khi nói chuyện Bạch Tuyết tỏ ra rất không cam lòng, đám người đó cũng chẳng phải người tốt lành gì, đều là kẻ địch của mình, đi giúp đúng là hơi hoang đường.
Nhưng bây giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, Triệu Tuấn nói: Tôi hiểu suy nghĩ của cô, nhưng hậu quả của chuyện này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Trong núi có không ít dã thú, nếu chuyện này xảy thật thì sinh linh trong đó đều sẽ chạy loạn khắp nơi.
Bách tính của thành Tiên Linh phải làm sao mà sống đây? Dã thú trong rừng ít nhiều đều có linh khí, chúng sẽ không chết nhiều, nhưng nếu chạy ra cả và chiếm cứ thành Tiên Linh này, vậy thì thành Tiên Linh chẳng thể nào trở lại trạng thái như cũ.
Vậy những người dân của thành Tiên Linh trước đây ở đâu.
Họ ở trong tiểu thế giới của Lâm Thanh Diện, sớm muộn gì Lâm Thanh Diện cũng sẽ trở về, không thể nào đưa người của thành Tiên Linh về được.
Nghĩ đến đây, Triệu Tuấn cũng không có cách nào.
Chẳng ai muốn nhìn thấy trạng thái này, Ảnh Lịch làm ra hành động này là muốn cá chết lưới rách.
Hắn ta không phải người ngu mà không biết hậu quả do chuyện này gây ra.
Lâm Thanh Diện còn đang nghỉ ngơi thì bị tiếng lửa cháy đánh thức.
Anh nhìn ánh lửa ngất trời, đâu đâu cũng đầy bụi bặm bèn ngồi dậy.
Tên Ảnh Lịch đúng là cũng chẳng biết suy nghĩ và lo lắng cho chuyện gì, hắn ta làm thế là có ý gì, tuyên chiến sao? Lâm Thanh Diện lập tức xuất hiện bên người Triệu Tuấn, hỏi: Chuyện này có nghĩa là tốn công tạo mấy cơ quan đó rồi? Triệu Tuấn gật đầu, thầm đồng ý, đúng là thế thật.
Trong đó đều là gỗ, gặp lửa thì đương nhiên chẳng còn.
Bây giờ nên nghĩ cách dập lửa, những binh sĩ đó ra được chắc cũng không tiếp tục theo Ảnh Lịch và làm việc cho Ảnh Lịch nữa.
Bạch Tuyết nói: Lâm Thanh Diện, việc khẩn cấp trước mắt không phải là cơ quan, mà là chúng ta phải nghĩ cách để dập lửa, cứ tiếp tục thế này thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Lâm Thanh Diện hít thở sâu, nhìn nơi bốc cháy, một trời sương mù và mưa bụi.
Mũi chân anh chĩa xuống đất rồi nhảy lên thật cao.
Hồn lựa là linh lực trong cơ thể anh đan xen vào nhau, giúp anh đứng giữa trời, nhìn bao quát tình cảnh cả khu rừng.
Việc này không khó, chúng ta có thể khống chế phạm vi bốc cháy.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói, sau đó kêu Vương Phi Dương bay lên, ánh lửa ngất trời chẳng là gì cả, chỉ có chỗ của Ảnh Lịch thì chưa cháy to.
Vương Phi Dương cũng thấy, nhưng vẫn không hiểu Lâm Thanh Diện có ý gì.
Lâm Thanh Diện chỉ vào một nơi không xa đám cháy và nói: Chúng ta có thể nhổ hết các bụi cây ở đó và dời sang chỗ khác.
Lửa cháy tới đó sẽ không lan sang nơi khác, như thế thì ta đã khống chế được đám cháy.
Vừa hay người của chúng ta ngăn ở ngoài, người của Ảnh Lịch ở bên trong, chính hắn ta phóng hỏa thì vừa vặn thiêu chết hắn ta.
Lâm Thanh Diện nói, Vương Phi Dương vẫn không rõ, hỏi lại: Như thế được sao? Được hay không thì chúng ta thử là biết, chỉ nghĩ thì đương nhiên là không thể.
Lâm Thanh Diện nói rồi nhìn quân sĩ bên dưới, bảo mọi người cùng đi hỗ trợ.
Bây giờ thì Triệu Tuấn thành người rảnh rỗi, ban đầu còn tưởng ít nhiều gì mình cũng giúp được gì, giờ xem ra chẳng giúp được gì.
Bạch Tuyết cười: Giờ thì tốt rồi, Lâm Thanh Diện có cách, chúng ta không cần lo lắng nữa.
Cô nói đúng, Lâm Thanh Diện luôn có cách.
Trong ấn tượng tôi thì anh ấy là người có chủ kiến nhất, nếu không nhờ Lâm Thanh Diện thì giờ tôi đã mất mạng rồi.
Bạch Tuyết nhíu mày, nói: Anh lợi hại như thế mà còn cần Lâm Thanh Diện cứu mạng sao? Tôi lợi hại nhưng cũng từng suýt bị người của Vương Quyền giết chết, là Lâm Thanh Diện cứu tôi.
Thế nên chỉ cần là chuyện của Lâm Thanh Diện, tôi đều sẵn sàng ra tay giúp đỡ, huống chi chuyện của Lâm Thanh Diện có liên quan rất nhiều đến thành Tiên Linh.
Triệu Tuấn không cho rằng mình là người biết lo cho nước lo cho dân, nhưng nhờ có Lâm Thanh Diện, mà tư tưởng ban đầu của mình đã thay đổi nhiều.
Lâm Thanh Diện có bản lĩnh, thật ra bản lĩnh cũng không quá cao nhưng anh để ý không chỉ có một mình anh, mà còn những cái khác.
Tuy Triệu Tuấn không có bản lĩnh gì nhiều nhưng ít nhiều cũng vẫn ra sức được, đương nhiên sẽ không từ chối.
Bạch Tuyết nghe Triệu Tuấn nói thế thì biết thêm Triệu Tuấn hơn, thật ra trong mắt Bạch Tuyết, Triệu Tuấn là người hơi kiêu ngạo lạnh lùng.
Nhưng hôm nay nghe Triệu Tuấn nói thế, mới phát hiện Triệu Tuấn là người trong nóng ngoài lạnh, chung sống với người thế này, chắc chắn rất vui vẻ.
Cô ta nói: Bọn họ qua đó rồi, tôi cũng nhanh chóng qua đó xem giúp được gì không.
Anh đi cùng chứ? Triệu Tuấn lúng túng nói: Tôi chẳng có tu vi gì cả, không giúp gì được.
Không sao, tôi có thể dẫn anh đi, anh ôm chặt tôi.
Bạch Tuyết không khách hề đi đến bên cạnh Triệu Tuấn, cầm tay Triệu Tuấn đặt lên eo cô ta, chẳng thấy gì là không thích hợp.
Triệu Tuấn có kiêu ngạo lạnh lùng hơn nữa thì cũng là đàn ông thôi, nên thấy mặt Triệu Tuấn đo đỏ, cúi đầu, chẳng biết lại nghĩ gì.
Bạch Tuyết thấy Triệu Tuấn như thế thì còn tưởng do Triệu Tuấn đi tới đám cháy nên cảm thấy hơi nóng, chứ không nghĩ gì nhiều.
Trong nháy mắt, ở đó chỉ còn lại La Tiêu Tiêu và nhóm người Kim Cương, nhóm Kim Cương đi ngủ trước nhưng động tĩnh lớn thế nên đều tỉnh lại.
La Tiêu Tiêu sợ mình sẽ gặp nguy hiểm nên không dám ra ngoài, nghe thấy động tĩnh từ nhóm Kim Cương mới dám ra xem.
Lửa to như thế, rõ ràng cách rất xa mà vẫn thấy rất nóng, chỉ cần vừa đi ra thì trên tóc cô ta sẽ bám đầy một lớp bụi.
Kim Cương nói: Nhà mà Lâm Thanh Diện chuẩn bị được lắm đó, một cô gái như cháu bây giờ đi ra làm gì? Cháu về phòng đi, đừng có đi ra đó, chú đi xem xem bên chỗ Lâm Thanh Diện có cần gì giúp đỡ không.
Kim Cương muốn đi, La Tiêu Tiêu định nói bảo bọn họ đừng đi, cô ta ở đây một mình không thấy an toàn.
Nhưng nghĩ đến Lâm Thanh Diện ở đó, nhóm Kim Cương đi đến đó sẽ Lâm Thanh Diện sẽ ít nguy hiểm hơn, thế nên không nói gì nữa.
Cô ta nói: Chú Kim Cương, cháu đi cùng cách chú vậy, cháu cũng lo cho Lâm Thanh Diện.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này thôi.
Mà tình hình ở đây cô ta cũng không dám chờ tiếp.
Kim Cương lâm vào do dự, lúc này La Tiêu Tiêu bèn nói: Cháu ở đây một mình thì sợ lắm.
Lỡ như có mãnh thú trốn ra thật thì cháu thật con cá trên thớt mất.
Kim Cương bất đắc dĩ dẫn La Tiêu Tiêu theo, trong lòng oán thầm, có con bé này bên cạnh, có khi chẳng giúp gì được mà còn gây phiền, có ở bên cạnh Lâm Thanh Diện cũng hết cách.
Dẫn La Tiêu Tiêu qua đó, còn chưa đi một một cơn gió to thổi đến, một ngọn lửa đốt căn nhà lá nơi La Tiêu Tiêu ngủ.
Nhiệt độ cao khiến da mọi người bỏng rát, nhất thời, người ở đây vô cùng hỗn loạn… CHƯƠNG 1627: TIỂU LÂU LA La Tiêu Tiêu thấy cảnh này thì không nhịn được mà hét ầm lên, không có Lâm Thanh Diện ở đây, đối với cô ta xung quanh đâu đâu cũng đầy nguy hiểm.
Cô ta lớn tiếng hỏi: Chúng ta làm sao mà đi đây? Kim Cương ở bên cạnh, vốn dĩ chuyện cũng chẳng dễ xử lí, thấy cô ta lo lắng như thế thì nói luôn: Đương nhiên là nhanh chóng rời đi.
Khả năng biến cố ở đây có liên đến hành động của nhóm người Lâm Thanh Diện ở bên kia.
Chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đến chỗ Lâm Thanh Diện mới biết rõ chuyện gì xảy ra.
’ Kim Cương dẫn La Tiêu Tiêu vội vàng đi, bây giờ La Tiêu Tiêu cứ khóc khiến Kim Cương bực dọc trong lòng.
Ở bên kia, nhóm Lâm Thanh Diện đã nhổ không ít gốc đại thụ và cỏ dại, bản thân Bạch Tuyết thì có khí lạnh sẵn rồi, biến ra một thứ như băng tuyết quanh quẩn trên không trung.
Vì có nhiệt độ từ đám cháy nên hóa thành nước mưa và rơi xuống.
Dần dần khống chế được đám cháy này, Lâm Thanh Diện lo lắng cho bên phía La Tiêu Tiêu nên hỏi Vương Phi Dương: Nhóm người chú Kim Cương ở bên đó không sao chứ? Chú Kim Cương không phải con nít nên không sao đâu.
Người khác thì chú ấy không giúp được, nhưng tự vệ thì không thành vấn đề.
Anh yên tâm đi, con bé La Tiêu Tiêu cũng không sao đâu, chú Kim Cương sẽ không để cô ta xảy ra chuyện đâu.
Vương Phi Dương là người hiểu rõ Kim Cương nhất, ông ta làm người chính trực, đối tốt với anh ta, đối xử với Lâm Thanh Diện cũng rất tốt, người bên cạnh Lâm Thanh Diện, ông ta đương nhiên sẽ bảo vệ mà không chối từ.
Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ, lần này chắc La Tiêu Tiêu bị dọa cho sợ rồi, hết cách rồi, anh cũng không thể lúc nào cũng dẫn theo cô ta bên người, nếu không sẽ bỏ lỡ không ít chuyện.
Bạch Tuyết hỏi Lâm Thanh Diện: Anh lo La Tiêu Tiêu sao? Đương nhiên là lo, nếu La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện thì đời này tôi không thể nào yên tâm.
Bạch Tuyết nhún vai, nhưng cũng không nói gì, bảo Lâm Thanh Diện về đi.
Bây giờ bọn họ có thể khống chế tình hình ở đây rồi, không bằng để Lâm Thanh Diện đi làm chuyện mà anh muốn làm.
Lâm Thanh Diện lại có cảm giác mình bị đuổi.
Anh rời khỏi đây, thật ra trong lòng cũng lo lắng cho người của Ảnh Lịch.
Đám cháy này cháy về hướng ngược lại, sợ rằng những người của Ảnh Lịch đều bị thiêu chết rồi.
Nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy Ảnh Lịch quá thất đức.
Nếu không có mệnh lệnh của Ảnh Lịch thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Ai cũng là người thông minh nên đều biết sau khi xảy ra chuyện này sẽ có hậu quả gì.
Lâm Thanh Diện không có thời gian để ý nhiều như thế bèn đi về luôn.
Lửa bên kia rất to, vả lại còn có sự giúp đỡ của Bạch Tuyết, lửa ở nơi mà ban nãy Lâm Thanh Diện đến đã nhỏ đi nhiều.
La Tiêu Tiêu và nhóm người Kim Cương định đi sang chỗ Lâm Thanh Diện, nhưng lửa cháy to quá không qua được, chỉ đành tìm một chỗ mà lửa chưa lan đến.
La Tiêu Tiêu đầy lo lắng nhìn Kim Cương hỏi: Lâm Thanh Diện không sao chứ ạ? Lâm Thanh Diện là ai chứ.
Cháu yên tâm, người khác sẽ có sao, nhưng Lâm Thanh Diện chắc chắn không sao.
Trong lòng Kim Cương biết rõ, nếu Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện thì tình trạng của nhóm người Vương Phi Dương sẽ chẳng khá khẩm gì.
Việc quan trọng nhất lúc này là bảo vệ La Tiêu Tiêu, nếu không lửa sẽ lan đến đây.
Lâm Thanh Diện không thấy người ở chỗ cũ nên tiếp tục quay lại, biết chắc là nhóm người La Tiêu Tiêu thấy nơi này nguy hiểm nên đã đi đến nơi khác rồi.
Đợi đến khi giải quyết xong đám cháy này, không còn cơ hội cháy lại thì mới có thể đến vương phủ.
Trừ vương phủ ra, nhóm người La Tiêu Tiêu không còn chỗ nào để đi.
Trời đổ mưa to, Lâm Thanh Diện muốn dùng người nhỏ màu vàng trong đầu đi tìm hiểu tình hình trong rừng.
Sợ rằng trong đó toàn là than, hậu quả mà đám cháy này gây ra không nặng nề như bình thường.
Chỉ một lúc sau, người nhỏ màu vàng đi vào trong rừng thì thấy giữa rừng là một vùng xanh biếc, hình như chẳng bị đám cháy này ảnh hưởng gì.
Nó nhìn rất ngạc nhiên, rồi truyền tin tức mà mình nhìn thấy cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện ở bên ngoài, biết tình hình bên trong thì chính anh cũng rất ngạc nhiên, vậy tức là thật ra nhóm người Ảnh Lịch không bị sao cả sao? Lâm Thanh Diện chỉ đoán trong lòng thế thôi, dù sao anh không đích thân đi xem nên anh cũng không biết.
Người nhỏ màu vàng đó nhìn quanh, có thể thấy được dấu vết dã thú và quân sĩ đánh nhau, đây chắc chắn là nơi mà nhóm Ảnh Lịch từng dừng chân.
Khi định đi ra thì một âm thanh vang dội vang lên, nói: Cậu là ai! Hôm nay đến đây là để thăm dò tin tức sao? Người nhỏ màu vàng không hiểu, thăm dò tin tức gì? Nghĩ ra ý tứ ý nghĩa của câu nói này, người nhỏ màu vàng vội vàng cười, nói: Tôi kiểm tra thế lửa thế nào chứ không có ý khác.
Đám cháy ở bên ngoài đã bị chúng tôi khống chế, nhưng tại sao nơi này lại hình thành một vùng xanh biếc? Lâm Thanh Diện đột phát Thánh Cảnh nên người nhỏ màu vàng trong đầu cũng có trí tuệ, có thể coi là phân thân của Lâm Thanh Diện, nó có thể nói chuyện.
Chỗ phát ra âm thanh ban nãy cười haha: Các cậu phóng hỏa mà không cho người ta có cơ hội phòng ngự sao? Thế có phải có tàn nhẫn quá không? Người nhỏ màu vàng không nghe hiểu ông ta nói gì, nhíu mày: Chúng tôi không phóng hỏa, đám cháy này do người bên trong gây ra.
Nếu chúng tôi phóng hỏa thì đi dập lửa làm gì, đây không phải là ý của chúng tôi.
Người nhỏ màu vàng cố gắng giải thích rõ, chuyện này có liên quan gì đến nó đâu, đương nhiên có đánh chết cũng không nhận.
Nhưng chủ nhân của giọng nói đó lại không định bỏ qua cho nó, nói: Ta là người bảo vệ của vùng này.
Các cậu cũng không có bằng chứng chứng minh đám cháy này không phải do các cậu gây ra, trừ phi cậu ở lại, đợi ta tìm ra người phóng hỏa thật sự mới có thể trả lại sự trong sạch cho cậu.
Người nhỏ màu vàng nghe xong thì thấy quá hoang đường, tức giận: Khi chưa tìm ra hung thủ mà ông giam tôi lại thì không thích hợp lắm nhỉ? Người nhỏ màu vàng không bằng lòng, mà nghe người nhỏ màu vàng nói thế thì giọng nói đó cười haha nói: Cậu nghĩ cậu vào được đây rồi thì có thể đi ra sao? Người nhỏ màu vàng cười nhạt: Nghe thấy tiếng cười đầy tự tin của ông, hôm nay có thể khiến tôi ở lại hay không tùy thuộc vào bản lĩnh của ông, tôi cảm thấy ông không phải là đối thủ của tôi.
Lúc này người nhỏ màu vàng cũng không coi ông cụ này ra gì, dù sao bên ngoài còn có Lâm Thanh Diện, có không vui hay bực bội nhiều đi nữa thì cũng chẳng cần chịu đựng.
Cân nhắc đến chuyện không gây phiền toái cho Lâm Thanh Diện nên nó sẽ đi luôn.
Cùng với giọng nói đó là một người xuất hiện, tay cầm kiếm nói: Cậu nhóc, chủ nhân của chúng tôi không phục, nếu cậu có thể hàng phục tôi trong ba chưởng thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Người nhỏ màu vàng khinh thường nhìn người trước mặt, ba chưởng sao? Người nhỏ màu vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói với giọng nói đó: Người này là gì của ông, đáng ra lúc này ông phải ra đánh với tôi một trận mới đúng chứ? Thuộc hạ của ta đủ năng lực để đối phó cậu, cậu không phải là đối thủ của ta, ta đi đối phó cậu chẳng phải là hạ thấp địa vị và giá trị con người sao? Từ đầu đến cuối chẳng hề nhìn thấy người nói chuyện, người nhỏ màu vàng nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc là ai mới có thể sinh tồn trong vụ hỏa hoạn này? Đi đếm chắc chẳng được mấy người.
Lời nói khinh bỉ của người nọ khiến trong lòng người nhỏ màu vàng rất khó chịu, trong lòng nghĩ dù có thế nào cũng phải gặp được ông ta thì mới cam lòng và dừng lại.
CHƯƠNG 1628: TỪNG NGƯỜI MỘT HAY CÙNG LÊN Thuộc hạ của người đó cũng khinh bỉ nhìn người nhỏ màu vàng, trong mắt hắn ta đây chính là một thằng nhóc, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Nếu phát sinh mâu thuẫn thật thì chắc chắn họ không phải là đối thủ của mình, mình nên toàn thắng mới đúng.
Trên người thuộc hạ của người đó mặc một cái áo choàng màu nâu đậm, gương mặt bị che lại, hắn ta nói với người nhỏ màu vàng: Nếu cậu đầu hàng tôi thì tôi có thể tha cho cậu một mạng.
Còn nếu cậu cứ ngu ngốc không chịu đổi ý thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Người nhỏ màu vàng nở nụ cười khinh bỉ: Anh nói dễ nghe quá, với thực lực của anh chưa chắc là đối thủ của toi, chủ nhân của anh đi ra mới được, anh không phải là đối thủ của tôi.
Người nhỏ màu vàng cũng chẳng muốn phí lời với anh ta, ý của Lâm Thanh Diện là biết được tình hình trong này, tình huống nó cũng biết kha khá rồi, chẳng phải là có một chốn bồng lại xanh biếc thôi sao? Còn nữa, những binh sĩ của Vương Quyền còn sống hay không, đây cũng là điều mà nó cần biết.
Bèn hỏi thẳng người đàn ông cao to trước mặt: Người đến đây không chỉ có một mình tôi, nếu anh có thể giết hết thì mới coi là có bản lĩnh thật, tôi nói có đúng không? Người đến đây, phần lớn đều đầu hàng, nếu không đầu hàng thì đều bị lửa thiêu chết.
Tôi thấy cậu cũng có ít căn bản để tu luyện, nếu ở lại thì chủ nhân của chúng tôi bồi dưỡng cho cậu.
Người nhỏ màu vàng cười nhạt, đã đạt được mục đích, như thế tức là Ảnh Lịch đã đầu hàng, vùi thây trong biển lửa đúng là một chuyện tốt, huống chi người này cũng sẽ không bỏ qua họ.
Người nhỏ màu vàng nói: Tôi không muốn phí lời với mấy người, hôm nay tôi ra khỏi đây thì đương nhiên mấy người không thể làm gì tôi.
Nó nói phải rời khỏi, mà Lâm Thanh Diện ở bên ngoài cũng cảm nhận được người nhỏ màu vàng của mình muốn trở lại nên đương nhiên phải gọi về.
Lúc này chủ nhân giọng nói đó xuất hiện, chặn lại đường đi của người nhỏ màu vàng.
Người nói chuyện là một ông cụ quái dị, gỗ quấn đấy người, người nhỏ màu vàng hơi ngạc nhiên hỏi: Ông là thụ yêu? Sao mà nói chuyện khó nghe thế, hai chữ thụ yêu không thích hợp dùng ở đây.
Ta ở đây nhiều năm, là Sơn Thần cai quản vùng này, thế nên bảo cậu ở lại đây là nể mặt cậu rồi.
Nếu giờ cậu muốn đi thì ta cũng không giữ cậu nữa.
Sơn Thần ra tay công kích người nhỏ màu vàng, ở bên ngoài Lâm Thanh Diện gọi về nên người nhỏ màu vàng đã về đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, nói tất cả những gì nghe thấy cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, trong núi này thế mà có Sơn Thần.
Cũng phải thôi, nếu không có khi đám cháy đó sẽ hủy hoại biết bao sinh linh.
Nghĩ thế, người nhỏ màu vàng trở lại trong người Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Sơn Thần rất khó chịu, sống lâu như thế mà trước giờ chưa có ai có thể thoát khỏi tay ông ta, người nhỏ màu vàng này đúng là lợi hại.
Cậu ta lợi hại như thế, nếu có thể giữ lại để mình sử dụng, hoặc là giết rồi hút đi linh khí trong cơ thể cậu ta, vậy hiệu quả sẽ tốt hơn ông ta tu luyện cả trăm năm nhỉ? Khi nghĩ thế thì ông ta đã đuổi tới, Lâm Thanh Diện thấy người đến, chắc là người mà người nhỏ màu vàng nói rồi đây.
Sơn Thần nhìn Lâm Thanh Diện, tên ban nãy chính là Lâm Thanh Diện còn gì nữa, ông ta cười đắc ý nói: Không ngờ cậu chạy nhanh đấy, nhưng cậu phải biết, không ai chạy thoát khỏi bàn tay ta đâu, huống chi đây là còn địa bàn của ta.
Lâm Thanh Diện cười nhạt: Tôi không chạy, cái người mà ngài vừa nói không phải là tôi.
Ngài là Sơn Thần một vùng, bảo vệ nơi này bình an, tôi nghĩ ngài sẽ không so đo với một hậu bối như tôi chứ? Khi Lâm Thanh Diện nói chuyện, từ đầu đến cuối rất lễ phép, nhưng Sơn Thần lại chẳng coi lời nói của Lâm Thanh Diện ra gì, cười lạnh: Ta làm thế nào, Sơn Thần như ta cần gì nói với cậu, đúng không? Hôm nay, một là cậu ở lại chỗ ta, làm việc cho ta, hai là ta giết cậu, vừa hay hút đi linh khí trong người cậu.
Lâm Thanh Diện nghe thế chỉ thấy buồn cười, ý tứ sâu xa cười hỏi: Sao ngài tự tin ngài có thể giết tôi như thế? Ban nãy là do cậu chạy nhanh, dĩ nhiên cậu không phải là đối thủ của ta.
Sơn Thần đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt Sơn Thần, động tác ban nãy của người nhỏ màu vàng chính là chạy trốn, thế nên ông ta đuổi theo chắc chắn sẽ có phần thắng.
Lâm Thanh Diện cười nhạt, giải thích với Sơn Thần: Ngài nhận lầm người rồi, đó không phải tôi mà chỉ là một thần hồn của tôi thôi.
Hôm nay hồn phách của tôi có thể chạy trốn khỏi tay ngài thì ngài làm sao mà là đối thủ của tôi được? Thêm nữa, tôi có ở lại cũng không giúp gì cho ngài được.
Tôi tính tình thẳng thắn, người không phạm ta ta không phạm người, nhưng giờ ngài muốn gây phiền cho tôi, thì tôi sẽ hầu ngài đến cùng.
Sơn Thần nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, nhất thời hơi ngạc nhiên, sau đó cười haha, Lâm Thanh Diện coi thường người khác quá.
Người khác chưa chắc đánh thắng, nhưng Lâm Thanh Diện thì không thành vấn đề, cậu ta trẻ như thế thì năng lực được mấy, Sơn Thần chẳng tin.
Sơn Thần vỗ tay hóa thành hình người, cành cây xung quanh người ông ta chậm rãi dồn lại, trở lại trong cơ thể ông ta.
Lúc này trên người hiện lên ánh sáng mà vàng nhạt, rất nhiều người xuất hiện.
Xem ra đây đều là người của Sơn Thần, những người này cũng nhìn Lâm Thanh Diện, chờ Sơn Thần căn dặn.
Lâm Thanh Diện nhìn họ, vờ ra vẻ sợ hãi: Ngài gọi nhiều người thế đến là định giết tôi sao? Nhưng mà muốn giết tôi cũng không cần nhiều người thế đâu, ngài tự ra tay là được.
Nhưng Sơn Thần không muốn đích thân ra tay, đối với ông ta thì người như Lâm Thanh Diện chỉ là tiểu lâu la thôi.
Lâm Thanh Diện liều lình như thế, khi ở trong rừng, ông ta chưa dùng đến ba phần lực mà thần hồn của Lâm Thanh Diện đã chạy đi.
Giờ thêm một lần, ông ta chắc chắn sẽ thắng Lâm Thanh Diện.
Ông ta cảm thấy mình ra tay thì hạ thấp thân phận quá, nơi này đều là người của ông ta, đều chờ mệnh lệnh.
Lúc này Lâm Thanh Diện có muốn hối hận cũng không còn đường quay về nữa.
Ánh mắt của Sơn Thần lại nhìn Lâm Thanh Diện, mong rằng Lâm Thanh Diện có thể trở thành người của mình.
Ông ta cần chiêu hiền nạp sĩ, muốn thống nhất khu rừng rậm này thì bên cạnh mình phải có thêm nhiều người mới, nếu không thì đến năm tháng nào chuyện mới thành được.
Sơn Thần nghĩ trong lòng, lại nói với Lâm Thanh Diện: Nếu cậu hối hận, muốn làm người của tôi thì lúc nào tôi cũng sẽ đồng ý với cậu, dù sao thì tôi cũng cần nhân tài.
Lâm Thanh Diện thấy không sao cả nói: Nói nhiều thế làm gì, các anh từng người một lên hay cùng lên? Sơn Thần nhíu mày, giễu cợt nói: Cậu đang sợ sao? Tôi đã cho cậu cơ hội rồi.
Chàng trai trẻ à, cậu phải nghĩ kĩ vào, đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn đó.
Đạo lí kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trông cậu cũng thông minh, chắc sẽ hiểu nhỉ? Lâm Thanh Diện hết nói nổi bật cười.
Sơn Thần này đúng là người yêu người tài, nhưng anh không phải là người mà ông ta muốn tìm, đám Ảnh Lịch chưa chết, chắc chắn là bị bắt thành kẻ dưới tay rồi.
Vậy có nghĩa là những gì mà bọn họ bận rộn làm từ trước đến nay đều uổng công, dù không ngăn đám cháy lan ra thì Sơn Thần của ngọn núi này cũng sẽ đích thân đi khống chế.
Lâm Thanh Diện kiên định nói: Tôi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi một cách dễ dàng.
Lên cả đi, tôi cảm thấy từng người lên một thì phiền quá… CHƯƠNG 1629: ĐÁNH CỜ VỚI SƠN THẦN Lâm Thanh Diện nói, Sơn Thần đó nhìn Lâm Thanh Diện như đang nghe chuyện cười, tuy ông ta nói với Lâm Thanh Diện là bảo Lâm Thanh Diện ở lại, nhưng Lâm Thanh Diện cũng không đến mức xem thường những người của ông ta thế chứ.
Người trẻ đúng là người trẻ, làm việc chẳng biết cân nhắc gì nhiều, quyết định của Lâm Thanh Diện lúc này, về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Sơn Thần ra hiệu bằng mắt với thuộc hạ của mình, người đó là hộ pháp của ông ta, cũng chính là người mà ban nãy đánh với người nhỏ màu vàng.
Lâm Thanh Diện khinh thường nhìn người bịt mặt này, biết hắn ta từ tin tức mà người nhỏ màu vàng mang về, cười nhạo nói: Đây chính là người giỏi bên cạnh ngài sao? Chàng trai trẻ, đừng có đắc ý quá, cậu phải thắng thuộc hạ này của ta thì mới dễ nói chuyện đúng không? Sơn Thần vẫn cảm thấy, khi ở trong rừng, thần hồn của Lâm Thanh Diện đánh với thuộc hạ của mình toàn nhờ may mắn của anh, nếu không thì chẳng lẽ ông ta còn không biết thực lực của thuộc hạ của ông ta sao.
Lâm Thanh Diện cũng chẳng muốn nghe Sơn Thần nói nữa, không có thực lực mà còn to mồm.
Người này xưng vương xưng bá trong núi sâu, nếu đi ra ngoài thật thì chẳng lợi hại gì nhiều.
Bây giờ công pháp của Lâm Thanh Diện còn phải khống chế cả tiểu thế giới nên nhìn chung, thực lực không mạnh như trước.
Lâm Thanh Diện nhìn người ở đây, tuy thực lực không mạnh như trước nhưng vẫn đối phó với mấy người này được.
Nhóm người ngày phách lối như thế, không dạy dỗ họ thì họ sắp quên mất cái câu núi cao còn có núi cao hơn rồi.
Nếu không nhờ một đám cháy thì đám người Ảnh Lịch cũng ăn đủ rồi.
Giờ đây xưng lão đại trước mặt Lâm Thanh Diện, đương nhiên chỉ khiến Lâm Thanh Diện thấy buồn cười thôi.
Thái độ thờ ơ của Lâm Thanh Diện khiến Sơn Thần rất không vui, ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện nên cung kính mới phải.
Dù Lâm Thanh Diện không xin tha thì cũng sẽ ăn nói dễ nghe, không đắc tội với người khác.
Nhưng qua lời nói của Lâm Thanh Diện, ông ta không nghe ra tí khiêm tốn nào, người như thế này thì phải dạy cho cậu ta một bài học mới được.
Bây giờ các chàng trai trẻ càng lúc càng không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Nghĩ thế, lẳng lặng nhìn thuộc hạ đánh nhau với Lâm Thanh Diện, Sơn Thần cảm thấy, nếu Lâm Thanh Diện có thể ở lại chỗ mình mà tu luyện thì nhất định sẽ có thành tựu hơn nữa.
Nhưng Lâm Thanh Diện không muốn thì đành chịu thôi, cách giải quyết duy nhất là giết Lâm Thanh Diện mới là cách giải quyết tốt nhất.
Bên cạnh Lâm Thanh Diện cũng có rất nhiều người, nếu bọn họ đều đến cả thì mình có thể vây bọn họ lại trong rừng.
Tất cả thực vật ở đây đều có linh khí có thể nghe sai bảo, muốn giữ bọn họ lại chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Trong lòng Sơn Thần nghĩ, Lâm Thanh Diện đánh nhau với thuộc hạ của ông ta, nhìn Lâm Thanh Diện dần dần phải nhượng bộ, thực tế thì thuộc hạ của Sơn Thần cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
Lâm Thanh Diện càng nhượng bộ thì tay chân hắn ta càng lộn xộn.
Cùng lúc với việc từng bước nhượng bộ, thỉnh thoảng Lâm Thanh Diện lại cho hắn ta một chiêu, việc này khiến hắn ta có cảm giác chỉ cần Lâm Thanh Diện tiến hành phản kích thì chắc chắn hắn ta không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn người trước mặt, cười lạnh hỏi: Tôi thấy anh không ổn rồi, có muốn để bạn của anh cùng lên luôn không? Tôi thấy anh sắp không chịu nổi rồi đó.
Giọng nói của anh bị Sơn Thần nghe được, trong lòng Sơn Thần thấy tức giận, người này đúng là cũng có thực lực.
Nhưng phải nói, nếu người của mình của ra tay thì cậu ta chưa chắc là đối thủ.
Bây giờ lại bảo người mình cùng ra tay thì thấy bắt nạt người ta quá.
Xem ra tên thuộc hạ này không phải là đối thủ của tên này.
Sơn Thần nghĩ sau khi thuộc hạ của ông ta thua rồi ông ta mới cho người cùng lên, như thế thì trông không như bắt nạt người ta quá đáng.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện thắng thì chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ yêu cầu mọi người cùng ra tay, vậy thì không phải do mình không nghĩa khí.
Nghĩ thế, phát hiện Lâm Thanh Diện cũng không có ý định tốc chiến tốc thắng, mà anh như đang cố ý đùa bỡn người bịt mặt.
Người bịt mặt đánh thì anh lui, thỉnh thoảng lại cho người bịt mặt một kích, người bịt mặt cảm thấy tinh thần sắp sụp đổ rồi.
Cuối cùng vẫn thua Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện chẳng hề gì vỗ tay, tựa như đã đoán trước kết quả này rồi.
Anh nhìn Sơn Thần và nói: Người ngài thua rồi, bây giờ cùng lên đi, tôi đoán không sai, người này chắc chắn là trợ thủ đắc lực nhất của ngài, đúng không? Này cậu, cậu tưởng thắng rồi thì thấy mình rất vô địch sao? Ta thấy cậu thắng trận này mà phí sức quá, nếu người của ta cùng tiến lên, chắc chắn cậu sẽ thua rất thảm, làm thuộc hạ của tôi có gì không tốt sao? Khi nói chuyện Sơn Thần cứ muốn Lâm Thanh Diện trở thành người của ông ta, Lâm Thanh Diện cũng không thấy chuyện này có gì là quá đáng, nhưng ép người là sai.
Chuyện mình không muốn, thì ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ép mình.
Lâm Thanh Diện nhìn người bên cạnh Sơn Thần rồi nói: Lên cả đi, tôi không có nhiều thời gian như thế.
Anh còn phải đi xem xem tình hình của La Tiêu Tiêu thế nào rồi, nhóm người La Tiêu Tiêu ở bên đó, bây giờ tình hình ra sao, trong lòng vẫn chưa biết.
La Tiêu Tiêu ở bên kia thấy lửa bên này nhỏ lại nên nói với Kim Cương: Bây giờ không biết tình hình bên chỗ anh Lâm Thanh Diện sao rồi, cháu muốn nhanh đi xem anh Lâm Thanh Diện được không? Cháu muốn đi thì bọn chú cũng phải đi.
Nơi đó không chỉ có một mình Lâm Thanh Diện, còn có mấy người Vương Phi Dương nữa.
Yên tâm chờ ở đây đi, Lâm Thanh Diện sẽ không sao đâu.
Chúng ta mà qua đó thì chỉ biết gây phiền toái cho Lâm Thanh Diện thôi.
Vừa nói thế, La Tiêu Tiêu hơi ủ rũ.
Cô ta biết mình qua đó sẽ thêm phiền cho Lâm Thanh Diện, nhưng đó là vì lo cho Lâm Thanh Diện, nếu Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện thì cô ta sẽ chẳng sống dễ chịu đâu.
Một cô gái bình thường không có tu vi, không có gia thế và bối cảnh nào, nếu Lâm Thanh Diện không ở bên cạnh mình thì chắc chắn mình không có kết quả tốt.
Nhóm người Kim Cương không đi nên đương nhiên La Tiêu Tiêu cũng không đi được.
Kim Cương cho rằng ít nhất La Tiêu Tiêu vẫn biết nặng nhẹ nên sẽ không để ý lắm.
Đến khi Kim Cương lấy lại tinh thần thì chẳng thấy La Tiêu Tiêu đâu nữa.
Trong lòng không nghĩ gì khác mà chỉ sợ La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, Lâm Thanh Diện về sẽ trách mình.
Nhưng nghĩ lại, La Tiêu Tiêu tùy hứng quen, Lâm Thanh Diện biết, dù La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện thật thì cũng chẳng có liên quan gì mình.
Con bé ngu đó cứ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện thì với anh, đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, nếu thật sự biến mất, Lâm Thanh Diện mới thật sự được giải thoát.
Kim Cương nghĩ một lúc rồi thuyết phục mình, bèn về tiếp tục dựa vào đại thụ mà nghỉ mơi.
La Tiêu Tiêu đi theo con đường khi đi tới, quả nhiên thấy Lâm Thanh Diện đang đánh nhau với một đám người.
Cô ta trốn ở một bên, nhưng không biết Sơn Thần đã phát hiện cô ta đến đây từ lâu rồi.
Sơn Thần thâm thúy nhìn chỗ La Tiêu Tiêu núp, đến đây, chắc chắn có quan hệ với Lâm Thanh Diện.
Chỉ cần bắt được cô gái đó, Lâm Thanh Diện sẽ dễ nói chuyện hơn đúng không? Lâm Thanh Diện đang đánh nhau với nhóm người của Sơn Thần, bên kia thì La Tiêu Tiêu bị cây mây từ trên cao hạ xuống cuốn lấy… CHƯƠNG 1630: ĐIỂM YẾU La Tiêu Tiêu vừa định nói chuyện, nhưng lại phát hiện hình như trên người mình cũng bị sử dụng ma chú rồi, một câu cũng không nói ra được.
Bỗng nhiên trong lòng cô ta có dự cảm không lành, lần này mình đến đây nhất định sẽ gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, đã không phải là lần đầu tiên người khác muốn dùng việc mình để uy hiếp Lâm Thanh Diện rồi.
Lần này mình nhất định không thể gây thêm phiền phức cho Lâm Thanh Diện, ngay cả Kim Cương cũng nói mình chỉ biết gây thêm phiền phức cho Lâm Thanh Diện, trong lòng La Tiêu Tiêu chua xót, biết mình vẫn luôn không thích hợp ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Đến cuối cùng người ở bên cạnh và người thân thiết với Lâm Thanh Diện đều sẽ liên lụy đến anh, bởi vì người khác không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, vì vậy cũng chỉ có thể ra tay với người bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc mình không hề có chút tu vi nào, người khác muốn ra tay đối phó với mình thật sự rất dễ dàng, vẫn luôn là như vậy, người khác muốn đối phó với Lâm Thanh Diện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sơn Thần đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Tôi thấy không cần đánh nữa, tôi cảm thấy bây giờ chuyện cậu làm việc cho tôi đã là điều chắc chắn rồi.
Lâm Thanh Diện không biết lời Sơn Thần nói có ý gì, có điều bên kia không có việc gì, anh cứ chơi đùa với Sơn Thần ở chỗ này vậy, cho Sơn Thần nhìn thấy mình không cần sử dụng bất kỳ chiêu lớn, không cần dốc hết sức, chỉ như bình thường vẫn có thể đánh bại người của Sơn Thần.
Nhưng nghe thấy lời này của Sơn Thần, lại cảm thấy bây giờ Sơn Thần nói lời này hơi sớm rồi, anh mỉm cười nhìn Sơn Thần nói: Bây giờ thắng bại vẫn còn là câu hỏi, nói lời này hơi sớm rồi, tôi cũng không cho rằng những người này của ông là đối thủ của tôi.
Sơn Thần cười nhạt: Vậy nếu tôi nắm được điểm yếu của cậu, có phải sẽ khác hay không? Sơn Thần biết, phần lớn con người đều sẽ trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là chàng trai giống như Lâm Thanh Diện, nói không chừng cô gái này chính là người tình của Lâm Thanh Diện.
Nếu Lâm Thanh Diện nhìn thấy người tình của mình nằm trong tay ông ta, tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm Thanh Diện lại thấy không sao cả, ở nơi này, La Tiêu Tiêu ở bên cạnh Kim Cương, nào sẽ xảy ra chuyện gì.
Đám người Bạch Tuyết lại càng không có nguy hiểm, người ở đó đều là cao thủ, Lâm Thanh Diện nghĩ mãi vẫn cảm thấy Sơn Thần này đang nói khoác với mình, ông ta cũng chỉ muốn mình nôn nóng mà thôi, tình huống này thật sự rất buồn cười.
Anh không để lời nói của Sơn Thần ở trong lòng, Sơn Thần nhìn Lâm Thanh Diện đánh, cuối cùng Lâm Thanh Diện dứt khoát giết hết người của Sơn Thần.
Lâm Thanh Diện giải quyết xong tất cả mọi người, bất đắc dĩ nói: Tôi không muốn giết người, nhưng những tên lính quèn này của ông ương ngạnh quá, nếu tôi không giết bọn họ, bọn họ vẫn sẽ đánh, ông cũng không thể trách tôi, bây giờ người của ông đều đã chết trong tay tôi rồi, tôi biết chắc chắn ông vẫn còn không ít người, nhưng tôi cảm thấy, vì một nhân vật nhỏ bé như tôi thật sự không đáng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không phải như vậy rất tốt sao? Sơn Thần lập tức treo La Tiêu Tiêu ở giữa không trung, nói: Chàng trai, cậu cũng quá ngây thơ rồi, chưa đến cuối cùng, vĩnh viễn không biết người cười cuối cùng là ai.
Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn La Tiêu Tiêu, hỏi: Tiêu Tiêu, sao em lại ở đây? La Tiêu Tiêu nói không nên lời, Sơn Thần giải trừ ma chú trên người La Tiêu Tiêu, La Tiêu Tiêu có thể nói chuyện rồi.
Lâm Thanh Diện, xin lỗi, em lo lắng cho anh, vì vậy đến tìm anh, nhưng em không biết rằng em đến sẽ liên lụy đến anh, anh không cần để ý đến em, dù chết em cũng sẽ không trách anh.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi bất đắc dĩ, bây giờ người đã ở trước mặt mình, cô ta chết rồi, sau này mình làm người như thế nào đây.
Dù thế nào cũng không thể La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, Sơn Thần trông thấy thái độ của La Tiêu Tiêu và Lâm Thanh Diện thì biết mình không bắt nhầm người, ông ta đắc ý hỏi Lâm Thanh Diện: Lâm Thanh Diện, bây giờ cảm thấy như thế nào? Sơn Thần, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, ông thả La Tiêu Tiêu ra đi, em ấy chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, ông muốn sau này tôi ở bên cạnh ông làm việc cho ông, có phải cũng hi vọng tôi sẽ trung thành không, nhưng nếu La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, chắc chắn tôi sẽ không ngoan ngoãn làm việc cho ông.
Sơn Thần thích thú nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Lâm Thanh Diện, ý của cậu là, cậu đồng ý với tôi sao? La Tiêu Tiêu không phải người thích khóc, nhưng từ khi gặp Lâm Thanh Diện, dường như nước mắt cô ta chưa từng ngừng chảy, cô ta áy náy nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Lâm Thanh Diện, anh không thể đồng ý với ông ta, nếu anh đồng ý với ông ta, vậy trở về thế nào đây, em còn muốn trở về cùng anh, thăm người nhà của anh, còn muốn nhìn thấy vợ của anh, chị dâu của em.
Nếu anh không để ý đến em, vậy em không còn cơ hội kia nữa rồi, Tiêu Tiêu, anh đã đồng ý với mẹ của em, tất nhiên sẽ không nhìn em xảy ra chuyện, em yên tâm, có anh ở đây, tất cả đều sẽ không sao cả.
Sơn Thần hơi không kiên nhẫn nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Rốt cuộc nhóc con cậu đồng ý hay không đồng ý, một câu nói thôi nào cần phải phiền phức như vậy, nếu cậu đồng ý, tôi thả người phụ nữ này của cậu ra, cũng sẽ không làm tổn thương đến cô ta, cậu thấy thế nào? Đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không đồng ý với Sơn Thần, nhưng mà vẫn nói: Ông muốn tôi làm người của ông, đây là một chuyện không nhỏ, nếu tôi đồng ý với ông rồi, vậy tất nhiên phải ký khế ước tinh thần, đúng không, dù sao ông cũng phải cho tôi chút thời gian cân nhắc chứ.
Sơn Thần dứt khoát vung tay lên, bên dưới La Tiêu Tiêu xuất hiện một chảo dầu, Sơn Thần không cho Lâm Thanh Diện nhiều thời gian, nói thẳng với Lâm Thanh Diện: Cậu không có nhiều thời gian như vậy, nếu dầu trong chảo nóng lên, người phụ nữ này rơi xuống chảo thì sẽ không còn mạng, nhưng cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện cứu người, có đôi khi tay tôi sẽ không tự kiểm soát được, trượt tay một cái, người phụ nữ này rơi xuống rồi.
Bên dưới chảo dầu là lửa đang bùng cháy, trong lòng Lâm Thanh Diện tức giận mắng chửi, không biết lão yêu quái này học được những hình phạt tàn khốc này ở đâu, La Tiêu Tiêu chưa từng phải chịu khổ, bây giờ khó chịu nhiều đến nhường nào? La Tiêu Tiêu cực kỳ hối hận khi không nghe lời Kim Cương, ngay cả Kim Cương cũng đã bắt đầu chán ghét mình, chắc chắn Lâm Thanh Diện cũng chán ghét mình rồi, nếu không phải bởi vì có lời của mẹ mình, chỉ sợ Lâm Thanh Diện đã rời khỏi mình từ lâu.
Trong lòng La Tiêu Tiêu bắt đầu suy nghĩ lung tung, quay đầu nhìn Sơn Thần, tức giận nói: Lão quái vật ông có bản lĩnh gì chứ, dùng tôi để uy hiếp anh Lâm Thanh Diện, ông có bản lĩnh thì giết tôi đi, ông chính là đồ không có bản lĩnh.
Nhóc con, cô nói đúng rồi, nếu tôi giết cô, vậy cô không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, tại sao tôi phải giết cô chứ, cô phải sống thật tốt ở bên cạnh tôi, để tôi có thể khống chế anh Lâm Thanh Diện của cô.
Khi Sơn Thần nói chuyện, quái gở nhìn về phía Lâm Thanh Diện, ông ta hiểu rõ tính tình con người, Lâm Thanh Diện sẽ không buông tay mặc kệ, đúng lúc có thể lợi dụng La Tiêu Tiêu hoàn thành mục đích của mình.
Cô gái La Tiêu Tiêu này, dù ông ta giết cũng không mang lại lợi ích gì cho ông ta, cái ông ta cần chính là Lâm Thanh Diện có thể trở thành người của mình.
Nghe thấy La Tiêu Tiêu nói như vậy, Lâm Thanh Diện vội vàng gọi La Tiêu Tiêu, nói: Em không nên nói như vậy, Tiêu Tiêu, em chịu đựng một chút, anh nhất định sẽ cứu em.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License