Rể quý trời cho
Chapter
0162
CHƯƠNG 1611: LẤY CHẾT TẠ TỘI.
Ánh Lịch vội vàng chạy về chỗ cũ thì đã không thấy bóng dáng Tiền Kỳ, hắn ta đấm mạnh một đấm vào cây cột khắc hoa văn ở giữa nhà, phẫn nộ không thôi.
Những người này cũng quá đê tiện, nếu sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy thì có bản lĩnh ra chiến một trận với tôi, tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó ngũ mã phanh thây Cấp dưới của hắn ta cũng đầy mặt không cam, vất vả đến sắp hỏi được điều gì, không ngờ đúng lúc này người lại bị mang đi, kế hoạch của bạn họ hoàn toàn bị phá hỏng, không biết nên như thế nào cho phải.
Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì? Theo tôi người kia có lẽ đang ở vương phủ, hay là bây giờ chúng ta quay lại vương phủ nhìn xem Ảnh Lịch cũng hiểu được bây giờ chỉ còn cách này, nếu không đi mà để kẻ địch có cơ hội chạy trốn, vậy thì cái gì cũng không còn.
Vốn dĩ hắn ta nghĩ đây là một cuộc chiến oanh oanh liệt liệt, không ngờ đối phương lại trốn đi, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy.
Hắn ta cũng không thể tượng tượng nổi lúc ấy bọn họ chiến thắng chủ nhân của mình bằng cách nào, bọn họ không có khả năng kia.
Ảnh Tập, cũng chính là anh trai của hắn ta là một người cực kỳ tài giỏi cũng bị hủy trong tay bọn họ, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Nếu không giết kẻ thù này, sau này sẽ không còn chỗ đứng ở Thiên Giới, ngay cả đầu cũng không ngẩng nổi, bọn họ từng là người của Vương Quyền, bây giờ Vương Quyền không còn, mặc kệ đi đến đâu, Thiên Giới cũng sẽ có chủ nhân mới, bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
Mấy người bọn họ vội vàng đi đến vương phủ, lúc này kết giới đã bị phá, Vương Phi Dương chỉ biết bọn họ nhất định sẽ đuổi theo cho nên đã phá hủy đường bí mật kia để đi vào.
Chỉ là khi bọn họ đến đây cũng không biết nên tìm mấy người Lâm Thanh Diện ở chỗ nào.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vương Phi Dương qua mặt kính, trong lòng kinh ngạc không thôi, biết Vương Phi Dương trong tình nghĩa, tình cảm với Tiền Ngũ như anh em ruột, nhưng anh thật không ngờ Vương Phi Dương lại mạo hiểm đi cứu người như thế.
Thật ra trong lòng anh hơi buồn bực, Vương Phi Dương cứu ba của Tiền Ngũ đến đây, nhưng ba Tiền Ngũ phản bội mọi người, nên xử lý như thế nào mới có thể làm mọi người phục đây? Triệu Tuấn cười lạnh: Thật đúng là người trong tình trọng nghĩa, sao trước kia không phát hiện cơ chứ? Tuy nhiên thật đúng là ngu xuẩn! Triệu Tuấn đã chuẩn bị xong tất cả, anh ta nói với Lâm Thanh Diện, nếu thật sự khởi động cơ quan thì trong thành sở thành thành đống đổ nát, tất cả phải làm lại từ đầu, sửa chữa lại lần nữa.
Lâm Thanh Diện mỉm cười thờ ơ, tất cả những thứ anh ta nói đều là con người làm ra, chỉ cần người còn thì cái gì cũng tạo ra được.
Chờ khi trận chiến này thật sự thắng lợi, có lẽ trong thành cũng có một chủ nhân, có anh ở bên giúp đỡ thì thành muốn trở lại dáng vẻ cũ, thậm chí càng xa hoa hơn cũng không khó.
Lâm Thanh Diện luôn có tâm trạng thoải mái dù ở đâu và khi nào, kể cả khi gặp con gái và vợ, anh cũng sẽ luôn duy trì trạng thái tâm lý tốt.
Cho dù tâm trạng uể oải thì cũng không duy trì bao lâu, cái này là năm đó lúc đi ở rể rèn luyện ra.
Ngẫu nhiên nhớ lại những quá khứ mà không nỡ nhớ lại, cũng không phải không có lợi, ít nhất chuyện này làm cho anh trưởng thành hơn rất nhiều, biết được cuộc sống hiểm ác.
Triệu Tuấn nghe thấy Lâm Thanh Diện nói trong thành sẽ có một chủ nhân thì nhíu mày, trong lòng lại có ý nghĩ riêng.
Trước đây đều là ba gia tộc kiểm soát mọi việc trong thành, thật ra như vậy là không hợp lý, có lẽ thật sự nên đề cử một chủ nhân, giống như lúc trước Thiên Giới chỉ có một chủ nhân là Vương Quyền.
Ai cũng biết đạo lý một núi không thể có hai hổ, trong lòng anh ta chỉ là nghĩ đến, dù sao cuộc chiến này vừa mới bắt đầu.
Cơ quan đã bắt đầu khởi động, cách tương tự có thể dùng trên việc tương tự, lúc trước bởi vì cơ quan làm cho Vương Quyền đánh mất lý trí, bây giờ dùng ở trên người binh lính của ông ta cũng sẽ đạt được hiệu quả tốt.
Điều tiếc nuối duy nhất là binh lực của ông ta không ở cả trong thành, dù Triệu Tuấn có năng lực đến đâu cũng chỉ có thể xung phong dẫn đầu trận chiến, tương lai trận chiến thế nào đều quyết định ở mấy người Lâm Thanh Diện Trong thành trời long đất lở, đám người Ảnh Lịch cảm giác giống như có động đất, cơ thể nghiêng ngả về phía trước không thể khống chế được.
Sông núi chấn động, đá trên núi cuồn cuộn mà đến, không chỉ có như thế, sống trên mặt đất đều dâng lên đổ ập tới, bọn họ căn bản không thể không chỉ được cơ thể của mình.
Vương Đình Thiên khó tin nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, hơi tiếc nuối nhìn tòa nhà của mình.
Lúc trước vẫn biết là nhờ Triệu Tuấn giúp đỡ mới có thể bắt được Vương Quyền, nhưng ông ta vẫn không biết Triệu Tuấn bắt Vương Quyền kiểu gì, bây giờ nhìn thấy tất cả qua mặt gương, lòng ông ta xem như hiểu được.
Triệu Tuấn gọi Lâm Thanh Diện: Cái tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ có nhiêu đây, bây giờ nếu anh nên sắp xếp Tiền Kỳ cho thỏa đáng, nếu không lát nữa mọi người xuất chiến sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Thanh Diện không khỏi nhíu mày, anh đương nhiên biết đây là việc khó, nhưng Vương Phi Dương đã cứu người về, cũng không thể giết người ta được.
Nếu thật sự giết người, mình sẽ trở thành kẻ địch của Vương Phi Dương, Vương Phi Dương không muốn quan hệ của anh ta và Tiền Ngũ bị tổn hại, Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng không hy vọng quan hệ của mình và Vương Phi Dương cũng bởi vì chuyện này mà tan biến.
Nghe được lời của Triệu Tuấn, Vương Đình Thiên cảm thấy Vương Phi Dương đúng là quá tệ, sao nó lại trượt dây xích ngay ở thời điểm quan trọng như vậy được, thật sự là làm cho mình thất vọng vô cùng.
Vương Đình Thiên nói thẳng: Chuyện này là đứa con vô liêm sỉ của tôi làm, tôi nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thuyết phục, lúc này là lúc nào mà nó còn mê muội đầu óc đi làm loại chuyện này, không phải là làm cho mọi người bị dao động à? Khi nói chuyện, ông ta không đợi Lâm Thanh Diện trả lời thì đã đi thẳng đến chỗ Vương Phi Dương, Lâm Thanh Diện thầm thở dài một hơi, Vương Đình Thiên đi qua, Vương Phi Dương cũng không thể trở mặt thành thù với ba của mình.
Vương Phi Dương cứu kẻ thù về là đi thẳng đến chỗ Tiền Ngũ luôn, vốn dĩ tinh thần của Tiền Ngũ đang uể oải, nhìn thấy ba mình bình an trở về thì tinh thần lập tức bừng bừng lại.
Còn chưa kịp vui mừng nói mấy câu đã thấy Vương Đình Thiên nổi giận đùng đùng đi vào, Vương Phi Dương đứng dậy lập tức bị Vương Đình Thiên cho một cái tát.
Cái thằng vô liêm sỉ này, mày đang dùng sinh mạng của mọi người để đùa giỡn đấy biết không? Thật ra Vương Đình Thiên có tâm tư riêng, ông ta và Tiền Kỳ cũng không hòa hợp, bây giờ rốt cuộc cũng có được cơ hội, nhất định là muốn giết Kỳ Tiền.
Biết con nào bằng ba, nhưng làm con cũng hiểu biết ba mình, Vương Phi Dương biết ba mình không chí công vô tư đến mức ấy, bây giờ đến đây là có tâm riêng.
Bác Tiền đã không còn tu vi, dù còn sống cũng không có uy hiếp lớn đến chúng ta, sao ba lại gây chuyện như vậy? Vừa rồi ông ta có thể đưa quân địch vào thành, con có dám chắc chắn ông ta ở đây sẽ không tiết lộ tin tức của chúng ta ra ngoài, hại tính mạng mọi người không? Những lời Vương Đình Thiên nói đều là đạo lý, Tiền Ngũ lập tức quỳ xuống đất, đập đầu bôm bốp nói: Nếu ba cháu lại làm chuyện này, cháu sẽ lấy cái chết tạ tội CHƯƠNG 1612: LÀM VIỆC XONG SẼ QUAY TRỞ VỀ.
Tiền Ngũ không làm được chuyện nhìn ba gặp chuyện không may, nói trắng ra là ba làm tất cả những chuyện này là vì anh ta.
Nhìn thấy thái độ của Tiền Ngũ, Vương Đình Thiên tức giận không có chỗ rải, ba con người ta một lòng như vậy, vì sao Vương Phi Dương không thể nghe lời mình được? Chỉ có ba con hai người một lòng thì gia đình với có thể hòa thuận, Vương Đình Thiên không khỏi nhìn thiếu niên trước mặt, nói: Lời đảm bảo của cậu căn bản vô dụng, cậu không biết ba cậu là người như thế nào à? Lời này nói chính là sự thật, Tiền Ngũ biết anh ta không có cách nào thay đổi suy nghĩ của ba, nhưng trải qua việc này, nói gì Tiền Kỳ cũng sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.
Tất cả những chuyện từng làm lúc trước giờ đã nhận báo ứng, ông không còn lý do khăng khăng một mực.
Tiền Kỳ bị Vương Đình Thiên đáng ngất, bây giờ tỉnh lại vẫn còn hỗn loạn, ông ta biết Vương Đình Thiên không thích mình, bây giờ ông ta rơi vào tay Vương Đình Thiên, Vương Đình Thiên đương nhiên sẽ không buông tha ông ta dễ dàng, cho nên ông ta nói với Tiền Ngũ: Sống chết có số, con việc gì phải cầu xin ông ta rồi hạ thấp thân phận của mình? Tiền Ngũ hơi tức giận khi nghe được lời này, tuy rằng ngoài miệng người ta nói lời không hay nhưng cũng không thật sự làm chuyện gì thương tổn mình, hành động này của ba thật sự là buồn cười.
Vương Đình Thiên cười lạnh: Đối đầu kẻ địch mạnh, tôi không hơi đầu đi so đo với ông, nhưng ông không thể ở chỗ này làm cho quan tâm không yên.
Vương Đình Thiên cũng không phải người tốt gì cả, ông ta muốn giết Tiền Kỳ, nhưng lại nghĩ người là Vương Phi Dương đi ra ngoài trăm cay nghìn đắng cứu về, làm người bị thương sẽ ảnh hưởng đến tình cảm ba con, cũng chỉ đành gạt ý tưởng này sang một bên.
Lúc này Vương Phi Dương nói: Ba, không ở chỗ này thì có thể đi đâu? Vương Đình Thiên bất đắc dĩ nói: Luôn có chỗ cho ông ta đi, con dẫn ông ta đến núi Kiếm Đãng đi, thuận tiện mang thằng nhóc này đi luôn.
Lúc nói lời này, Vương Đình Thiên nhìn Tiền Ngũ, Tiền Kỳ cần người chăm sóc, Tiền Ngũ đi theo cũng có thể chăm sóc tốt cho ông ta.
Vương Đình Thiên không có lòng căm thù gì với Tiền Ngũ cả, chuyện của người lớn không liên quan gì đến người trẻ, huống chi cậu ta còn có quan hệ vô cùng tốt với con trai mình Lúc trước nếu không phải có cậu ta, Vương Phi Dương đã không dễ dàng thoát thân ở nhà họ Tiền.
Tiền Ngũ cảm kích nhìn Vương Đình Thiên: Tiền bối, sau khi chúng tôi đi, chú ở bên này không sao chứ? Vương Kinh Thiên ở bên này cũng coi như nhân vật danh dự uy tín hàng đầu, ông ta ra vấn đề ở đây, cho dù trong lòng người khác có nghĩ gì cũng không nói ra.
Các người không cần phải xen vào chuyện ở đây, tôi sẽ xử lý Vương Đình Thiên nói với Tiền Ngũ.
Bởi vì ba Tiền Ngũ thiếu chút nữa là có chuyện, đổi làm người khác cũng không có cách nào khôi phục trong thời gian ngắn, bởi vậy bây giờ Tiền Ngũ có phần nơm nớp lo sợ.
Vương Đình Thiên không muốn ở chỗ này nhìn bọn họ tâm sự tình cảm anh em gì đó, ông ta cảm thấy mình có thể làm đến mức này đã là không dễ dàng.
Vương Đình Thiên đi ra ngoài, Vương Phi Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, luôn cảm thấy Vương Đình Thiên ở trước mặt làm mình cảm thấy bị lực lượng ép tới không thở nổi.
Chuyện quan trọng nhất thật ra là cầu tình Vương Đình Thiên, thái độ đương nhiên không thể quá cứng rắn, nếu không quan hệ hai ba con thường ngày cũng không tệ lắm.
Tiền Ngũ lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện: Tôi tay trói gà không chặt, nếu trên đường gặp chuyện không may thì cũng không cách nào ứng phó được, Phi Dương, bây giờ ba tôi bị binh lính của Vương Quyền nhìn chằm chằm, không thể rời đi như vậy được, anh đưa tôi đi đi.
Cho tới bây giờ, Tiền Ngũ và Vương Phi Dương chưa từng khách khí với nhau, Vương Phi Dương gật đầu đồng ý, đều nói đưa Phật đưa đến Tây Thiên, anh ta không có lý do không đưa họ đi cả.
Đi ra ngoài không nói gì với Vương Đình Thiên, Vương Đình Thiên cũng biết Vương Phi Dương nghĩ cái gì, bây giờ không còn cách giải quyết nào khác, đành phải đi thôi.
Vương Phi Dương còn chưa đi xa, ông ta dặn Vương Phi Dương: Trên đường cẩn thận một chút, binh lính của Vương Quyền không chỉ có ở thành Tiên Linh đầu.
Vương Phi Dương đáp lời, thật ra Lâm Thanh Diện ở bên cạnh khá ngạc nhiên, thế mà Vương Đình Thiên lại thả Tiền Kỳ, tính cách ông ta như thế, dù thế nào cũng muốn giết Tiền Kỳ.
Dù sao Tiền Ngũ cũng không có năng lực gì, dù giết Tiền Kỳ thì Tiền Ngũ muốn báo thù cũng không được.
Dọc theo đường đi không yên ổn, Lâm Thanh Diện vẫn có hơi lo lắng cho Vương Phi Dương, anh bước đến bên người Vương Phi Dương rồi nói: Tôi không đi được, nhưng anh đi đường phải cẩn thận, biết không? Tôi cũng không phải trẻ con, anh yên tâm, không sao đâu.
Lâm Thanh Diện nhìn Tiền Ngũ một cái, trong lòng Tiền Ngũ có quỷ, lúc trước còn nghĩ vì Lâm Thanh Diện phế tu vi của ba mình nên mới xảy ra chuyện như vậy, bây giờ xem ra là mình lòng dạ tiểu nhân.
Lâm Thanh Diện không nói gì, liếc nhìn Tiền Kỳ một cái, hành động của Tiền Kỳ làm cho anh khâm phục, chính anh cũng có con, chẳng may thật sự có một ngày như vậy, anh cũng sẽ làm giống Tiền Kỳ.
Chỉ cần bọn họ không ở đây thì chính là lời giải thích tốt đối với bên ngoài, lúc đi giết bọn họ, bọn họ đã chạy trốn, dù không đủ chặt chẽ nhưng nếu không phải kẻ ngốc thì đều sẽ không truy cứu.
Bây giờ thành Tiên Linh chướng khí mù mịt, đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa, những gia đình trong thành lúc trước đều ở trong tiểu thế giới của Lâm Thanh Diện, không ai biết bên ngoài xảy ra chuyện gì cả.
Triệu Tuần nhìn người đã chết gần hết, anh ta nói với Lâm Thanh Diện: Chúng ta không thể cho đối phương cơ hồi hồi phục, tôi có thể làm cũng chỉ được như vậy, còn lại dao cho các anh! Thành Tiên Linh núi rung đất nứt! Bây giờ đã chết không ít người, Ảnh Lịch không ngừng nôn mửa, cấp dưới bên cạnh anh ta khẩn trương nhìn, bọn họ thật sự không ngờ chuyện sẽ thành như vậy.
Bọn họ còn như ổn lại thì đã có người chạy vào báo: Không tốt, tướng quân, quân lính của chúng ta đóng quân ngoài thành Tiên Linh thành đã bị tập kích, bây giờ nên làm sao? Ảnh Lịch giật mình, biết sao lại thế này, cấp dưới kinh hoàng nhìn hắn ta, hắn ta vô lực ngồi xuống đất: Tôi vẫn luôn nghĩ bọn họ trốn đi, thật ra không phải vậy, chỉ là không so đo với chúng ta mà thôi, bọn họ cố ý tiêu hao linh lực của chúng ta, chờ đến khi chúng ta suy kiệt tinh thần, bọn họ mới đi ra, đánh tan chúng ta! Ảnh Lịch không thể không thừa nhận, đối phương quả thật lợi hại, Vương Phi Dương cứu người đi ngay dưới mí mắt bọn họ, vậy chứng tỏ năng lực anh ta không kém.
Anh ta chỉ là một trong số đó, thành Tiên Linh có rất nhiều cao thủ, Ảnh Lịch không tin sự cố vừa rồi là thiên tai.
Hắn ta hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: Tất cả mọi người đứng lên, đừng ngồi, đi hỗ trợ đi.
Phần lớn quân đội đều đóng quân ngoài thành, bây giờ bọn họ tấn công từ phía sau, vừa vặn đột phá vòng vây bất ngờ tấn công.
Về phần Lâm Thanh Diện, anh nhìn thấy Ảnh Lịch thì cười bất đắc dĩ, ý tưởng của hắn ta không tồi, nhưng binh lực ở thành Tiên Linh vốn không yếu, bọn họ cũng không nghĩ phía sau vẫn còn.
Mấy người Vương Đình Thiên và Diệp Phàm Trần đều là cao thủ, về mặt chiến thuật, đám Ảnh Lịch bị bọn họ chèn ép gắt gao.
Diệp Phàm Trần đi đến hỏi Lâm Thanh Diện: Có biết khi nào Mạc Niệm trở về không? Lâm Thanh Diện cười nhẹ: Chưa làm xong chuyện tôi giao cho cô ấy thì tự nhiên chưa thể về, tuy nhiên chắc không lâu nữa tôi cũng sẽ rời Thiên Giới CHƯƠNG 1613: BAO VÂY KHU RỪNG Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Diệp Phàm Trần chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, chỉ sợ phiền phức này không đơn giản như Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu như chuyện gì cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay thì đây không phải là muốn một tay che trời sao? Lâm Thanh Diện đối với Diệp Phàm Trần rất cảm kích, nhưng lại không biết nên báo đáp thế nào.
Anh nguyện ý đem Nặc Nặc làm đồ đệ của Diệp Phàm Trần nhưng ông ta lại nói chuyện này cứ từ từ.
Diệp sư phụ, tôi ở chỗ này lâu như vậy, nếu không có ngài giúp đỡ thì con đường tôi đi sẽ rất gian nan, cảm ơn ngài đã giúp tôi, nếu có một ngày ngài có chuyện gì cần tôi làm thì nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức Diệp Phàm Trần hít sâu một hơi, ông ta giúp Lâm Thanh Diện cũng không phải vì muốn anh báo đáp, bây giờ Lâm Thanh Diện ở nơi này đối phó với binh lính, bảo vệ bách tính ở thành Tiên Linh, đó đã là chuyện báo đáp tốt nhất rồi.
Chỉ là chuyện cũng chưa chắc sẽ thuận lợi như dự tính của Lâm Thanh Diện, ông ta cũng sẽ không nói gì với Lâm Thanh Diện, đến lúc đó anh sẽ tự biết.
Bây giờ Diệp Phàm Trần muốn thành Tiên Linh vững vàng, người kia tốt nhất đừng nên ra ngoài làm loạn, nếu không thì Thiên Giới sẽ đại loạn mất.
Nếu người kia thực sự ra ngoài làm loạn thì nhất định sẽ hối hận với quyết định ban đầu.
Nhìn thấy suy nghĩ của Diệp Phàm Trần, Lâm Thanh Diện tiếp tục nhìn vào gương, nói là anh cùng tham chiến nhưng thực ra hai người Vương Kình Thiên và Lâm Thanh Diện không ra ngoài chiến trường.
Kim Cương sinh ra đã hiếu chiến, chắc chắn sẽ không thể ngồi yên một chỗ nên nói thẳng ông ta muốn ra nhìn.
Mang theo một đám binh lính đi ra ngoài, ông ta đốt hết những doanh trướng của đám lính bên ngoài thành Tiên Linh, không có chỗ ở, bọn họ phải ở ngoài trời, thời tiết hôm nay cũng không quá tốt, ban đêm bọn họ chắc chắn sẽ rất khổ.
Thành Tiên Linh không phải là một thành nhỏ, người ở trong thành cũng nhiều, người của ba nhà Vương, Triệu và Tiền cộng lại cũng không ít.
Mặc dù người Ảnh Lịch mang theo nhiều nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc mấy người Kim Cương đánh thắng trận.
Binh sĩ Ảnh Lịch mang giống như những quả bóng xì hơi vậy, gặp một giết một, căn bản không có chút lưu tình nào.
Bọn họ mang theo ba nghìn binh sĩ, không bao lâu giết hết một trăm nghìn người của Ảnh Lịch, người bên cạnh Ánh Lịch bị khủng hoảng tinh thần, Ảnh Lịch nhìn tình huống đó khóc cũng không ra nước mắt.
Ngay từ đầu hắn nghĩ vua chết thì như hổ ngủ gật, không ngờ bị đám người kia ám toán.
Nhưng sau khi hắn gặp đám người đó thì biết vốn không có cái gì gọi là trùng hợp cả.
Những người này đã lên sẵn kế hoạch đối phó với hắn, hơn nữa mặc kệ là kế hoạch hay trình độ, thực lực giữa binh lính, tất cả đều cao hơn so với bên hắn ta.
Hắn mang binh lính vào rừng, Kim Cương mang người đuổi theo nhưng chỉ dừng lại ở cửa rừng.
Đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi ai cũng biết, huống chi khu rừng này nghìn năm rồi cũng không có ai vào, bên trong có không ít dã thú, yêu quái và các loại mãnh thú hung ác, bọn họ ở trong này chắc chắn cũng không tốt hơn là bao.
Đương nhiên nếu lạc đường không ra được càng tốt, một lần vất vả trong cuộc đời nhãn nhã, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Thành Tiên Linh khôi phục như bình thường thế nhưng mọi thứ gần như đều bị phá hủy hết, muốn khôi phục là những phòng ốc này mặc dù không phải quá khó nhưng vẫn gặp khó khăn.
Mấy người Lâm Thanh Diện đến khu rừng kia, sau khi quan sát thì không thấy ranh giới đầu cả, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, thật giống khu rừng sương mù cách Dược Thần Cốc không xa, thậm chí so với khu rừng sương mù còn rộng hơn.
Vương Đình Thiên nhìn tình hình chiến đấu này thì ha ha cười nói: Không ngờ rằng binh lính của Vương Quyền không chịu nổi một kích này, mấy chục nghìn người thì sao chứ, còn không phải bị lính của ta dọa sao, đánh trận chẳng chuyên nghiệp chút nào, nếu Vương Quyền biết được tin tức này có phải sẽ tức đến mức sống lại không? Vương Đình Thiên nói vui vẻ, ông ta chưa bao giờ đi đánh trận mà thoải mái như vậy, vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn Triệu Tuấn: Cậu Triệu, nếu không có người thì kế hoạch của chúng ta chưa chắc đã thuận lợi như vậy, người nỗ lực nhất trong cuộc chiến này nhất chính là ngươi.
Triệu Tuấn cười nhạt một tiếng, dù bên ngoài không thích nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì vẫn không thể thiếu, dù gì cũng là bậc cha chú.
Ta chỉ hi vọng tất cả mọi người đều bình an, chuyện này cũng không khác lắm với những gì ta mong muốn.
Ánh mắt Triệu Tuấn hướng vào trong rừng rậm, anh ta cau mày, không thể cho bọn họ có cơ hội trốn thoát được, trừ khi chắc chắn bọn họ chỉ có thể ở bên trong chờ chết, không thể ra ngoài được.
Lâm Thanh Diện cũng nghĩ như vậy, anh nhìn chằm chằm vào trong rừng nói: Chúng ta không thể cứ mặc kệ như vậy được, một khi bọn họ ở trong đó có cơ hội trốn thoát thì điều chúng ta phải đối mặt chính là chiến tranh, bây giờ vẫn chưa coi là thắng được Vương Đình Thiên đắc ý cười: Chuyện này căn bản không có khả năng, bên trong phần lớn là dã thú, bọn họ không có cơ hội sống sót trở ra.
Lâm Thanh Diện nhìn bên trong khu rừng, mấy chục nghìn người ở bên trong khiến một diện tích lớn cây lung lay, chim chóc cũng bay hết ra.
Bọn họ nhiều người, nếu gặp mãnh thú thì chưa chắc chúng đã là đối thủ Lâm Thanh Diện cau mày, quay đầu nói với Kim Cương: Nhất định phải bao vây chỗ này lại, lúc nào cũng phải quan sát kĩ, không được để bọn họ có cơ hội đánh lén.
Kim Cương tự tin cười: Đại ca ta nói đúng, bọn họ không ra được, nhưng nếu cậu Lâm đã nói như vậy thì ta sẽ nghe theo cậu Lâm Lâm Thanh Diện cười một tiếng, sống cùng với mọi người mấy ngày nay, Kim Cương đã sớm xem anh là người thân, ngoài miệng không nói những bình thường cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa còn có cả sự kính nể ông ta dành cho anh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời cũng dần tối, Lâm Thanh Diện nhìn người trong thế giới nhỏ, anh cần tinh thần và thể lực rất lớn để bảo toàn thế giới này, anh buồn rầu không biết nên sắp xếp bọn họ như thế nào mới tốt.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết xong vấn đề này rồi về sớm một chút, nhưng dựa vào tình hình này xem ra sẽ không còn cần thêm thời gian, Mạc Niệm cũng chưa trở về.
Đứa bé Mạc Niệm kia không giống như người làm việc lề mề, Lâm Thanh Diện luôn cảm giác có chuyện gì đó xảy ra nhưng bây giờ lại không đi được.
Chuyện của Ảnh Lịch bọn họ vẫn chưa giải quyết xong, anh vẫn chưa thể rời đi được, bây giờ anh đã là một phần của thế giới này, vinh nhục của thành Tiên Linh và Lâm Thanh Diện đã không thể tách rời được nữa.
Mặt trăng dần lên cao, bên tai từng đợt quạ kêu không dứt, La Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Lâm Thanh Diện nói: Lâm Thanh Diện, có phải sẽ có chuyện gì không hay xảy ra không, ta nghe nói có tiếng quạ kêu thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra Trận chiến này chết nhiều người như vậy thì còn có thể là chuyện tốt sao? Làm sao vậy, Tiêu Tiêu ngươi sợ sao? Tôi đương nhiên là sợ rồi, nhiều quạ kêu như vậy thì không biết chuyện xấu đến mức nào chứ.
La Tiêu Tiêu cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên có một tiếng gào thét vang lên, cô ta vội vàng ôm lấy Lâm Thanh Diện.
Vương Đình Thiên và mấy người khác đã trở về trước, hiện giờ ở chỗ này cũng chỉ có Lâm Thanh Diện, Kim Cương và binh lính ông ta mang theo.
Lâm Thanh Diện ở lại, La Tiêu Tiêu cũng không đồng ý rời đi, ngồi cùng với Lâm Thanh Diện trên một tảng đá lớn, bây giờ cô ta bị tiếng quạ kêu dọa đến phát run cả người.
CHƯƠNG 1614: NỮ NHÂN ĐÚNG LÀ MỘT SINH VẬT KỲ LẠ Lâm Thanh Diện im lặng nhìn La Tiêu Tiêu, nha đầu này rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn muốn ở lại đây đợi, cũng không biết cô ta nghĩ gì nữa, anh cũng đâu phải thần hộ mệnh của cô ta, chuyện khác cô ta còn có thể giúp những chuyện này thì không thể.
Lâm Thanh Diện nhìn La Tiêu Tiêu nói: Như vậy đi, ta đưa cô về, tôi thấy cô ở đây không khác gì chịu tội Không, tôi không về, tôi về rồi anh ở đây cũng sẽ sợ, tôi nhất định phải ở cạnh anh, không thể rời anh ra được.
Lâm Thanh Diện không khỏi cười một tiếng, nếu như bản thân anh ngay cả những thứ này cũng sợ hãi thì sao sống đến bây giờ được? Anh biết La Tiêu Tiêu không muốn trở về, nhưng ban đêm thời tiết lạnh, anh cũng không có ý định để La Tiêu Tiêu ở đây cả đêm.
Vừa rồi anh chỉ muốn thử La Tiêu Tiêu một chút, thấy cô ta không muốn trở về thì anh cũng không còn cách nào khác cả.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện dừng lại trên tay bị La Tiêu Tiêu ôm chặt, nói: Bình thường nhìn sức cô cũng không lớn lắm, tại sao ôm tay ta chặt vậy, cô có thể bỏ tay ta ra trước được không? La Tiêu Tiêu nghe vậy thì xấu hổ, vội vàng buông tay ra nói: Do tôi không chú ý, thật xin lỗi.
Không có gì, tôi là anh của cô, huống chi chỉ bằng sức đó của anh cũng không làm tôi khó chịu.
Lâm Thanh Diện nhớ đến Hứa Bích Hoài, anh không quen để một người phụ nữ khác ôm mình.
Mặc dù bên cạnh anh nhiều phụ nữ đến đâu thì anh cũng đều cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm với Hứa Bích Hoài, cũng không biết bây giờ cô thế nào.
Hai vợ chồng cùng muốn song tu, bây giờ lại mỗi người một phương, muốn gặp nhau khó hơn lên trời thì sao có thể song tu được? Anh nghĩ đến Hứa Bích Hoài thì chắc trong lòng cô cũng nghĩ đến anh, hai người muốn có một cuộc sống an tỉnh bình yên, đây cũng là điều Lâm Thanh Diệu hướng tới, nhưng không có cách nào đạt được.
La Tiêu Tiêu nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì trong lòng hơi khó chịu, Lâm Thanh Diện cố ý nói đến anh em là muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người ra.
La Tiêu Tiêu là một người trưởng thành, không phải đồ đần.
Nhưng nếu Lâm Thanh Diện đã không thích thì cô ta cũng không nên tiếp tục như vậy, thời gian dài sẽ nảy sinh tình cảm, thái độ bây giờ của Lâm Thanh Diện đối với cô ta cũng khác trước.
La Tiêu Tiêu biết bây giờ Lâm Thanh Diện đang coi cô ta như người thân.
La Tiêu Tiêu trong lòng Lâm Thanh Diện chỉ là một em gái mà thôi, muốn có vị trí cao hơn trong lòng anh khó như lên trời vậy.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện, nghiêm túc hỏi: Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ cả đời này tôi chỉ có thể làm em gái của anh thôi sao? Tôi vẫn luôn xem cô là em gái, Tiêu Tiêu, cô cũng biết tôi đã có vợ, tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, nếu tôi cưới cô thì không phải với vợ tôi, tôi cưới cô nhưng trong lòng không có cô thì cũng không công bằng với cô.
Tôi không quan tâm, Lâm Thanh Diện, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn trở thành vợ anh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh La Tiêu Tiêu hơi kích động, không yêu thì sao chứ, chỉ cần trong lòng cô ta có anh là được rồi, chuyện này không phải là chuyện Lâm Thanh Diện có thể quyết định.
Mẹ của cô ta mất rồi, La Tiêu Tiêu cảm thấy mục tiêu lớn nhất của mình bây giờ là gả cho Lâm Thanh Diện, mặc kệ Lâm Thanh Diện có đồng ý hay không thì cô ta nhất định phải cố gắng cho đến khi anh tiếp nhận cô ta mới thôi.
Lâm Thanh Diện nghe La Tiêu Tiêu nói vậy thì cảm thấy nữ nhân này nhất định điên rồi, anh thấp giọng khiển trách: Nếu cô đã nghĩ như vậy thì đừng ở bên cạnh tôi nữa, tôi không cho cô thứ cô muốn, cô ở bên tôi cũng như tra tấn vậy, cô biết không? Tôi không biết, Lâm Thanh Diện, tôi chỉ biết trong lòng có anh, ngoại trừ anh, ai ta cũng không muốn, tất cả đàn ông trên đời này không ai có thể so sánh với anh, anh là người ưu tú nhất trong lòng tôi Dưới cái nhìn của La Tiêu Tiêu, yêu một người không sai, anh hùng như Lâm Thanh Diện có thêm nhiều người nữa cũng không sau, Lâm Thanh Diện không cần cảm thấy có gánh nặng.
Tương lai cô ta nhất định sẽ cùng ở một chỗ với Lâm Thanh Diện, cô ta sẽ tôn trọng vợ của Lâm Thanh Diện, tuyệt đối không bất kính với cô ấy.
Lâm Thanh Diện còn có một đứa con gái, cô ta cũng sẽ xem như đó là con ruột của mình, Lâm Thanh Diện đã đi vào thế giới của La Tiêu Tiêu thì không có cách thoát ra, cô ta sẽ theo sát Lâm Thanh Diện như cái bóng bên người anh.
Lâm Thanh Diện đôi khi cảm thấy rất bất đắc dĩ, chẳng qua anh chỉ làm việc tốt bảo vệ kẻ yếu thôi, vậy mà La Tiêu Tiêu lại nhớ mãi không quên.
Trước kia anh cũng đã gặp qua tình huống như vậy, nhưng đều không điên cuồng bằng La Tiêu Tiêu.
Anh hít sâu một hơi, nhìn La Tiêu Tiêu đang ủy khuất ngồi đó, nghiêm túc nói với cô ta: Cô biết một đời một kiếp một đội có nghĩa gì không? Nắm tay nhau cùng già đi, ý anh là cái này sao? La Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc: Tôi cũng muốn như vậy với anh, bên nhau đến già.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười: Cô nói như vậy chính là cô không đúng rồi, tôi có vợ, tôi đã cùng cô ấy hứa bên nhau trọn đời, nếu nửa đường xuất hiện một nữ nhân khác thì sao tôi xứng đáng với lời hứa hẹn đó được? Lâm Thanh diện nói rất chân thành, La Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh sau đó chạy đi, cô ta hiểu ý của Lâm Thanh Diện.
Biết mình yêu người có vợ là sai, nhưng tình yêu là thứ không ai có thể khống chế được.
Cô ta yêu Lâm Thanh Diện là một sai lầm, cũng chỉ trong chớp mắt ấy, nhưng đâu phải muốn quên là được.
Xưa này chuyện tình cảm là đau khổ nhất, chỉ cần không cố gắng thì bản thân sẽ trở thành quá khứ, nhưng dù cho Lâm Thanh Diện đã bày tỏ suy nghĩ và thái độ của anh thì La Tiêu Tiêu vẫn không thể từ bỏ được.
Cô ta biết Lâm Thanh Diện trọng tình trọng nghĩa, cũng biết chuyện này không đúng, nhưng sâu trong thâm tâm cô ta không muốn nhận thua.
Lâm Thanh Diện thấy La Tiêu Tiêu chạy đi thì thở dài, đàn ông tốt trong thiên hạ này còn rất nhiều, La Tiêu Tiêu cũng là một nữ nhân ưu tú, tại sao cứ muốn lãng phí thời gian lên người anh? Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện anh là người có VỢ, điều này đã khiến cho người khác không hiểu nổi.
Tiếng quạ kêu không ngừng, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi ồn ào, bay thẳng lên một cây cổ thụ cao, thấy La Tiêu Tiêu đang nhỏ giọng khóc sau một tảng đá, cũng không có ý định đến an ủi cô ta.
Nếu như người ngồi đó khóc là Hứa Bích Hoài thì anh còn đến đó, nhưng La Tiêu Tiêu thì không được.
Người phụ nữ này đúng là một sinh vật kì lạ, Lâm Thanh Diện đã tưởng tượng đến lúc bản thân quát La Tiêu Tiêu, cô ta sẽ làm ra vẻ mặt gì, sau đó càng khóc lóc lợi hại hơn.
Về sau có chuyện gì đều tìm anh để khóc lóc thì sao anh vượt qua khoảng thời gian đó được? Lâm Thanh Diện tạo một kết giới ngăn chặn tiếng ồn, mấy người Kim Cương đang ở gần đó, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm.
Nghĩ như vậy anh dựa vào thân cây nghỉ ngơi, ngẫu nhiên xem người bên trong tiểu thế giới một chút, tất cả đều an tĩnh.
CHƯƠNG 1615: ĐẠI CHIẾN DỊ THÚ La Tiêu Tiêu che miệng lại, không dám phát ra âm thanh, cô ta chỉ cảm thấy chân của mình mềm nhũn, không thể cử động được.
Ngẩng đầu lên thấy Lâm Thanh Diện đang dựa vào cây nghỉ ngơi, dị thú kia càng đến gần, cô ta mở miệng gào thật lớn: Có ai không, nơi này có quái thú, Lâm Thanh Diện, mau cứu tôi, nơi này có quái thú Lâm Thanh Diện nhíu mày, cảm thấy có chuyện gì đó kì lạ, vốn dĩ anh đứng đây để theo dõi xem đám người trong rừng có bày trò gì không nên kết giới cũng lỏng lẻo.
Nghe được tiếng của La Tiêu Tiêu thì vội vàng nhìn xuống, thấy quái thú kia thì không khỏi khẩn trương.
Thứ này hành động vào ban đêm sao, trong rừng này sao lại có thứ lợi hại này chứ.
Bây giờ vị trí của mấy người Lâm Thanh Diện là bên ngoài rừng, nếu như trong rừng có thể còn gặp nhiều quái thú lợi hại hơn con này.
Hai mắt La Tiêu Tiêu không ngừng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, cũng không ngừng chạy, cô ta vốn chạy đã chậm, dù dùng hết sức lực nhưng vẫn có cảm giác sẽ bị dị thú kia bắt lại, Lâm Thanh Diện ôm cô ta vào trong ngực nhảy lên cây.
Mấy người Kim Cương bên kia chắc đang nghỉ ngơi, không phải động tĩnh lớn thì chắc không thể đánh thức.
Lâm Thanh Diện thi pháp khiến dị thú không thể động đậy, phát hiện công pháp của mình chỉ có thể duy trì được năm phút, dị thú này không dễ dàng giải quyết như vậy.
Anh nói với La Tiêu Tiêu: Cô đi gọi mấy người Kim Cương đến đây, nơi này không an toàn, chúng ta ở chỗ này còn có thể gặp quái thú to như vậy thì chắc đám người của hoàng thất sẽ không bình an được, tạm thời có thể yên tâm, bọn họ sẽ không ra công kích.
Đó là suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, nhưng người còn sống hay không thì chưa chắc, dù sao cũng có nhiều người như vậy.
La Tiêu Tiêu vội vàng chạy đi, không quên dặn dò Lâm Thanh Diện: Tôi đi trước, ngươi cẩn thận một chút, đừng để cho quái thú này làm bị thương Không sao, tôi cũng không dễ có chuyện như vậy được, cô yên tâm đi Giọng nói Lâm Thanh Diện rất ôn nhu, không giống ngữ khí từ chối La Tiêu Tiêu hồi nãy.
La Tiêu Tiêu chạy đến chỗ Kim Cương thông báo tin tức.
Kim Cương thấy La Tiêu Tiêu tới thì nhíu mày nói: Lâm Thanh Diện bảo cô tới? Bên kia có dị thú rất lớn, Lâm Thanh Diện bảo tôi nói với các ông nhất định phải cẩn thận.
Kim Cương gật đầu hỏi: Lâm Thanh Diện có muốn chúng ta đến hỗ trợ không? Tự Lâm Thanh Diện cũng có thể giải quyết, nhưng không nói các ông qua đó, các ông cố gắng ở đây canh gác, nếu như binh lính hoàng thất có ra thì tối nay cũng có người ở đây canh chừng.
La Tiêu Tiêu phân tích, cô ta rất sợ quái thú kia nhưng cũng rất tin tưởng vào thực lực của Lâm Thanh Diện, chắc không có gì nguy hiểm.
Lâm Thanh Diện đối diện với dị thú kia, nhíu mày, dựa vào ánh trăng có thể thấy được dị thú này đầu chó, trên đầu còn có một đôi sừng lớn, mình lại như trâu, cực kì to lớn.
Cũng không biết đây là thứ gì, Lâm Thanh Diện hỏi nó: Này, người ra đây làm gì, trở về đi, ta sẽ không làm người bị thương Ta biết các ngươi sẽ không làm tổn thương ta, nhưng trong rừng đã bị những người khác chiếm mất, động của ta cũng mất, ta không ra thì đi đâu? Dị thú của nói lại với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy ngạc nhiên, ở thiên giới, mặc kệ là người hay thú cũng không thể xem thường, năng lực của bọn họ rất lớn.
Ngươi nói đội binh sĩ vào đó hôm nay? Lâm Thanh Diện hỏi nó, trong lòng cũng nghi hoặc tình hình gần đây của bọn họ, nếu như bọn họ còn sống thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Dị thú kia nói: Đúng vậy, nhân loại các người đánh nhau liên lụy đến chúng ta, thật đáng chết Lúc nói câu này, ánh mắt sắc bén của dị thú nhìn thẳng vào Lâm Thanh Diện, trong rừng rậm có rất nhiều người, mặc dù nó đã giết không ít nhưng vẫn cảm nhận mình không phải đối thủ của bọn họ.
Bây giờ nơi này cũng chỉ có mình Lâm Thanh Diện, những người khác nó không thể đánh được nhưng chẳng lẽ một mình tên này nó cũng không thể sao? Dị thủ đắc ý cười, Lâm Thanh Diện chính là bữa tối hôm nay của nó.
Lâm Thanh Diện cảm nhận được sát ý của dị thú đối với mình, anh cũng vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, gia hỏa này nhìn chằm chằm muốn giết Lâm Thanh Diện.
Mặc dù không rõ ràng nhưng Lâm Thanh Diện không ngốc.
Làm hỏng động của ngươi cũng không phải chúng ta, nếu như người tính trên người chúng ta thì có phải quá không công bằng với chúng ta rồi không? Dị thú kia không hài lòng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Mặc dù ngươi đúng nhưng nếu không phải các ngươi chặn đường ở chỗ này khiến người bên trong không ra được thì bọn họ cũng sẽ không lấy động của ta, không phải sao? Nói rồi móng vuốt hướng về phía Lâm Thanh Diện: Nếu như ta ăn nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh như vậy thì chắc chắn sức mạnh của ta nhất định sẽ cao hơn một bậc.
Lâm Thanh Diện né tránh, thân thể của dị thú này cực kì lớn, hành động không quá tiện, những nơi bị nó đi qua đều để lại dấu vết to trên mặt đất.
Thứ lợi hại hơn người ta cũng đã gặp qua, huống chi là ngươi, nếu người đàng hoàng thì ta có thể sẽ tha chết cho người, nhưng người lại hành động như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác ngoài giết người, nếu ta tha cho người thì chính ta cũng sẽ gặp chuyện.
Lâm Thanh Diện nói xong thì rút kiếm Trảm Tiên ra chém về phía dị thú.
Da dị thú này rất dày, dù là kiếm Trảm Tiên cũng không có hiệu quả rõ ràng, không hổ là da trâu, da của nó cũng cứng không khác gì da trâu vậy.
Dị thú nhìn Lâm Thanh Diện không thể gây tổn thương cho mình thì cười lạnh: Ngươi chỉ là một nhân loại nhỏ bé miệng còn hội sữa mà cũng đòi giết ta sao? Nếu người ngoan ngoãn thì ta sẽ cho người một cái chết nhẹ nhàng nhất, chính người lựa chọn.
Dị thú không nhanh không chậm nói, nó rất đắc ý, người tới nơi này không có ai có thể bằng Lâm Thanh Diện.
Nó cảm nhận được một cỗ linh khí rất lớn trong thân thể Lâm Thanh Diện, nếu như giết Lâm Thanh Diện, đem hết công lực của anh cho nó thì không bao lâu nữa nó có thể hóa thành người rồi.
Bộ dạng này của nó rất dọa người bình thường muốn ra ngoài ăn người cũng không tiện.
Nghĩ vậy nó hưng phấn không thôi, động tác về Lâm Thanh Diện cũng nhanh hơn nhiều, Lâm Thanh Diện thấy gia hỏa này giống như lần đầu khi đến thiên giới gặp Vương Phi Dương vậy, cũng là bộ dáng phách lối này.
Dị thú này lúc nói chuyện cũng giống như Vương Phi Dương lúc đó, một lòng một dạ muốn giết anh.
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, ở thiên giới dù người hay thú cũng đều giống nhau, Lâm Thanh Diện nhìn kiếm Trảm Tiên trong tay mình, cứ như vậy thì không thể xuyên thủng qua thân của dị thú được, chẳng lẽ anh rót linh khí vào còn không thể sao? Lâm Thanh Diện cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên kiếm Trảm Tiên, thân kiếm ngay lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ, Dị thú thấy vậy kinh ngạc hỏi: Đồ này của ngươi là gì? Lâm Thanh Diện sâu xa cười: Ngươi nói da ngươi dày, thanh kiếm này là thần khí thượng cổ, tên là kiếm Trảm Tiên, người nói xem nó có thể đâm thủng da người hay không? Dị thú khinh thường nói: Kiếm Trảm Tiên? Sao kiếm Trảm Tiên lại nằm trong tay người được, đừng có lừa ta, làm như ta là nhóc con ba tuổi không bằng, ta đứng im cho ngươi đâm thử ta nhé! Chương 1616 Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh đã gặp qua phách lối nhưng chưa thấy ai hay thứ gì phách lối như thế này, còn có cả loại yêu cầu đó sao? Đứng hai tay ra, đứng thẳng lên, tư thế cực kì buồn cười, để Lâm Thanh Diện cầm kiếm đi giết nó.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nói: Ta lớn thế này rồi chưa gặp yêu cầu như người bao giờ, nếu người đã muốn vậy thì ta sẽ không khách khí.
Lâm Thanh Diện cầm kiếm đâm tới, dị thú chắc chắn Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của mình, kiếm trong tay Lâm Thanh Diện cũng là đồ giả, vừa rồi anh nói vậy chắc để dọa nó mà thôi.
Thần kiếm lợi hại như vậy sao có thể trong tay Lâm Thanh Diện được chứ? Lúc Lâm Thanh Diện tiến đến, kiếm Trảm Tiên như bùng phát năng lượng, kéo theo người Lâm Thanh Diện hung hăng đánh tới, tạo thành một cái hố trên ngực dị thú.
Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng nó, nó không thể tin được nhìn Lâm Thanh Diện nói: Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ đây thực sự là kiếm Trảm Tiên? Lâm Thanh Diện thấy nó kinh ngạc thì uất ức nói: Ta không muốn mọi chuyện trở thành như vậy, nhưng đây là do người yêu cầu, đừng trách ta ra tay độc ác.
Lâm Thanh Diện nói xong thì rút kiểm tra, dị thú máu me đầm đìa ngã xuống mặt đất, Lâm Thanh Diện vừa muốn đi thì nó gọi lại: Thiếu hiệp, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, người đừng đi, cứu ta với, ta đã sắp tu luyện thành hình người được, ngươi đừng giết ta, ta không muốn công lực tu luyện mấy nghìn năm nay bị hủy hoại trong chớp mắt.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nếu không muốn thì sao không ngoan ngoãn sống, làm việc có quy củ đi? Bây giờ anh có thể cứu nó, nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, cũng đâu thể giúp đỡ không công như vậy được, nó có thể cho anh cái gì chứ? Lâm Thanh Diện nhìn dị thú hỏi: Ta có thể giúp ngươi, bây giờ ngươi cũng chưa chết được, nhưng ta cam đoan có thể để cho ngươi không cử động được, chỉ cần ta đi xa chẳng mấy chốc sẽ có những dị thủ khác đến, người mất mạng, không phải sao? Lâm Thanh Diện nói đúng, dị thú kia nói: Chỉ cần người cứu ta thì người chính là chủ nhân của ta, ngươi nói cái gì ta sẽ làm cái đó, trở thành nô lệ của người, thú cưỡi của người, không phải ngươi không có thú cưỡi sao? Lâm Thanh Diện nhìn dị thú này, cảm thấy có lí, hỏi: Ngươi tên gì? Ta tên Câu Lân, cũng không biết mình sống bao lâu nhưng ngài yên tâm, nếu không phải do ta khinh địch thì sẽ không bị ngài đánh bị thương Câu Lân ảo não nói.
Cũng chỉ tại Lâm Thanh Diện nhìn quá trẻ khiến nó không liên hệ được với kiếm Trảm Tiên.
Lâm Thanh Diện sờ mũi nói: Đó là yêu cầu của ngươi, không thể trách ta được.
Vừa nói chuyện vừa đi đến cạnh dị thú, tu hành bất chính, huống hồ nó đã tu hành mấy nghìn năm, tiện tay chữa trị cho nó mà thôi, nó cũng đã nói sẽ làm thú cưỡi cho anh, thuận tiện có thêm một thần thú cũng vui.
Lâm Thanh Diện đi lên, dị thú nói: Ngài cứu ta thật sao? Ta không phải cứu người mà là cứu thú cưỡi của ta, nếu như không phải người nói sẽ phục vụ ta thì còn lâu ta mới cứu ngươi.
Lâm Thanh Diện vừa nói vừa luyện đan dược thần cấp cho Câu Lân ăn, có thể khôi phục thể lực và vết thương của nó, khoảng vài giây sau, Cầu Lân cảm thấy linh khí của mình khôi phục, càng sùng bái Lâm Thanh Diện hơn.
Ở trong mắt nó, một người trẻ tuổi không nên lợi hại như vậy.
Lâm Thanh Diện đứng dậy nói với Câu Lân: Ngươi thử đứng lên xem có hiệu quả không? Câu Lân đứng dậy cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cúi người xuống nói: Chủ nhân, ta chính là thú cưỡi của ngài, ngài thử lên cảm nhận một chút.
Lâm Thanh Diện không chút do dự nào nhảy lên, nếu anh không lên thì nó này sẽ cảm thấy bản thân không có tác dụng, anh không thể lãng phí thành tâm này của Câu Lân được.
Huống hồ làm thú cưỡi của anh thì anh cũng sẽ không bạc đãi nó.
Lâm Thanh Diện ngồi trên lưng Câu Lân, da mềm, Câu Lân đi cũng vững vàng, cảm giác cực kì hài lòng.
La Tiêu Tiêu chạy tới thấy Cầu Lân bình yên thì gọi to Lâm Thanh Diện.
Cô ta thấy Câu Lân từng bước đi về phía mình, cũng không thấy Lâm Thanh Diện đầu, La Tiêu Tiêu cho rằng nếu Lâm Thanh Diện không chết thì Câu Lân tuyệt đối không xuất hiện.
Cô ta lớn tiếng gọi: Lâm Thanh Diện, anh ở đâu, không phải anh chết rồi chứ? Cô ta bây giờ không thấy sợ Câu Lân chút nào, trong đầu đều là Lâm Thanh Diện, nếu không thấy Lâm Thanh Diện thì cô ta thà chết còn hơn.
Nghe thấy giọng nói của La Tiêu Tiêu, đám người Kim Cương cũng chạy đến, thấy dị thú Câu Lân khổng lồ thì cảm thấy không ổn, Lâm Thanh Diện chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lâm Thanh Diện đang nằm trên lưng Câu Lân, lưng của nó rất rộng, không chỉ có thể ngồi mà ngủ luôn trên đây cũng không sao, chờ Nặc Nặc tốt hơn sẽ đưa Câu Lân về Trái Đất cho Nặc Nặc làm thú cưng.
Trong lòng đắc ý, nhưng lại bị giọng của của La Tiêu Tiêu phá hủy, anh cảm thấy La Tiêu Tiêu thực ồn ào.
Lâm Thanh Diệu biết La Tiêu Tiêu quan tâm mình nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ, như vậy cũng tốt, dẫn hết cả mấy người Kim Cương đến đây, Lâm Thanh Diện không còn cách nào khác đành phải đứng dậy.
Câu Lân hơi tức giận, luồng khí từ mũi nó phun ra thổi hết đống lá cây trên mặt đất, không vui nói: Ngươi nữ nhân này nhỏ giọng một chút, ồn ào làm phiền giấc ngủ của chủ nhân ta.
La Tiêu Tiêu ngây người, chỉ thấy giọng Lâm Thanh Diện truyền tới hỏi Kim Cương: Tiền bối, ông thấy thú cưỡi của ta thế nào? Kim Cương bị câu hỏi này làm ngay người, tưởng Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện gì, không ngờ dị thú này lại bị Lâm Thanh Diện thuần phục, ông ta ai cũng không phục, chỉ phục mình Lâm Thanh Diện.
Đám người hâm mộ nhìn Lâm Thanh Diện, Cầu Lần này nhìn thì hung dữ nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Diện lại giống như một con chó anh nuôi, nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn.
La Tiêu Tiêu kinh ngạc không nói ra lời, sao Lâm Thanh Diện lại có thể làm như thế được? Rõ ràng, rõ ràng vừa rồi thứ này còn suýt chút nữa giết cô ta, sao trong chớp mắt đã thành thú cưỡi của Lâm Thanh Diện rồi? La Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, nói với Lâm Thanh Diện: Không phải anh định đưa thứ này về thành Tiên Linh đấy chứ? Làm sao, có gì không thể chứ? Lâm Thanh Diện cảm thấy cực kì hợp lí, Thiên Giới không như Trái Đất, kiến thức người ở đây sâu rộng, sẽ không bị dọa sợ vì một thần thú.
La Tiêu Tiêu vẫn còn sợ hãi bộ dáng hung thần của Câu Lân, vội nói: Tôi cảm thấy không ổn.
Mọi người hâm mộ Lâm Thanh Diện, nhưng thấy anh muốn mang thứ này về, nghĩ lại mặc dù kích thích nhưng cũng không ít người đứng ra phản đối anh, Câu Lân nghe được cực kì không thoải mái.
Lâm Thanh Diện cảm thấy không có vấn đề gì: Đồ của tôi thì tất nhiên tôi muốn mang về, để lại ở nơi hoang vu này đến một ngày không cần tối nữa thì sao? Một câu nói khiến không ai phản bác được, Lâm Thanh Diện hoàn toàn chính xác, về chỗ canh gác mấy người Ảnh Lịch, Lâm Thanh Diện nằm trên lưng Câu Lân hỏi nó: Những người chiếm động của người công lực thế nào, có phải đang dưỡng thương không? Cũng không mạnh, đánh yếu xìu, đánh nhau cũng không đánh lại ta, tại ta hơi nhát, chủ nhân, bọn họ đoạt động của ta, ta nhất định phải trở về báo thù, chủ nhân có thể giúp ta sao? Câu Lần nói xong lại cảm thấy buồn bực, nó sống trong động đó lâu lắm rồi đó.
Chương 1617 Câu Lân tội nghiệp nói, nhưng nếu nó không nói thì Lâm Thanh Diện cũng không có ý định bỏ qua cho đám người của hoàng thất.
Chỉ cần bỏ qua cho bọn họ thì đến lúc bọn họ quay về sẽ phản công, khi đó Lâm Thanh Diện cũng đã rời khỏi Thiên Giới, chuyện này cũng có liên quan đến anh, Lâm Thanh Diện không thể để chuyện đó xảy ra được.
Anh nói với Cầu Lân: Mấy người đó cũng là kẻ thù của ta, ngươi yên tâm, bây giờ ngươi là của ta, ta biết người phải chịu thiệt thì sẽ giúp người báo thù, chỉ cần ta ra tay thì không ai có thể tổn thương đến ngươi.
Nói rồi cười nhạt một tiếng, Kim Cương ở bên cạnh thấy sắc trời đã sáng hỏi Lâm Thanh Diện: Cậu Lâm, ngươi nói chúng ta quay lại lúc nào thì hợp lí? Cũng không thể trở về, chẳng những không thể trở về mà còn phải nghĩ cách lợi dụng thời cơ thích hợp tiêu diệt hết người trong đó Trong lòng Lâm Thanh Diện rõ ràng, cho dùng không hoàn toàn giết hết bọn họ thì cũng không thể để đó không quan tâm được.
Bọn họ ở trong đó chỉ cần còn sống thì sẽ nghĩ cách báo thù, không thể để cho bọn họ có cơ hội đó.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Thanh Diện biết rõ cái gì gọi là thả hổ về rừng, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chuyện này anh không thể chấp nhận được.
Trong lòng anh nghĩ vậy, để Kim Cương mang theo người của mình đi nghỉ ngơi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng sẽ mệt.
Mà chính Lâm Thanh Diện là người, cũng không phải thần tiên, anh thay ca cùng Vương Phi Dương, cứ như vậy nhìn, không cho bọn họ có cơ hội làm loạn.
Nói gì thì nói, tình hình bây giờ cứ như vậy, cách có thể nghĩ tốt, có Triệu Tuấn, Vương Kinh Thiên ở đây, bọn họ không thiếu cách, Những người của Vương Quyền không chỉ có đám người trong rừng, những người này chỉ là một bộ phận nhỏ đến thành Tiên Linh, còn những người khác không đến thành Tiên Linh, cho nên nếu để những thể lực còn sót lại tụ tập một chỗ, binh lính của hoàng thất có thêm sự giúp đỡ thì tất nhiên sẽ càng không thêm kiêng nể gì.
Trong lòng Lâm Thanh Diện suy nghĩ vậy, để Câu Lân đưa mình trở về.
Thành Tiên Linh bây giờ chính là một phế tích, không ai có thể liên tưởng nơi này đến những hình ảnh phồn hoa trước kia.
Đương nhiên, trong tiểu thế giới do Lâm Thanh Diện sáng tạo ra, thành Tiên Linh bên trong đã dần trở lại như cũ, nếu như về sau có thể dựa theo bên trong tiểu thế giới mà kiến tạo lại thì hiệu quả càng tốt hơn, có thể sẽ càng phát triển hơn xưa.
Câu Lân đưa Lâm Thanh Diện trở về, Lâm Thanh Diện ngồi trên lưng Câu Lân đi qua cửa thành Tiên Linh, đi đến nhà họ Vương.
Thành Tiên Linh không có dáng vẻ ngày xưa nhưng nhà họ Vương vẫn như cũ, trận này giống như một cơn động đất nhỏ, không tạo nên thay đổi gì lớn cho nhà họ Vương.
Lâm Thanh Diện muốn rời đi thì tất nhiên La Tiêu Tiêu cũng sẽ không ở lại, Lâm Thanh Diện để cô ta lên lưng Câu Lân, để Câu Lân đưa hai người họ rời đi.
La Tiêu Tiêu thấy Cậu Lân đã sợ, hơn nữa lại đối với Cầu Lân không có thái độ tốt, Cầu Lân cũng nói cô ta đi lên nhưng cô ta từ chối, thế là nó thở phì phò đi cực nhanh.
Câu Lân đi nhanh, La Tiêu Tiêu theo sau muốn nói Lâm Thanh Diện chờ mình nhưng lại không được.
Lâm Thanh Diện nói với Câu Lân: Chậm một chút, chờ nha đầu kia với, cô ta đi một mình phía sau sợ có nguy hiểm Câu Lân không vui nói: Nữ nhân này đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện, mặc dù ta không thích nàng ta nhưng là người bên cạnh chủ nhân nên ta cũng không bài xích, chủ nhân, ngài có muốn gọi nàng ta lên không? Câu Lân hỏi Lâm Thanh Diện, anh cười một tiếng nói: Ngươi gọi cô ta lên đi, ta gọi chỉ sợ cô ta sẽ mất mặt không lên.
Câu Lân quay đầu, La Tiêu Tiêu ở phía sau đứng chống thông, nhìn sắc trời, bây giờ mặt trời đã lên, xung quanh đều nhiễm một màu đỏ.
Cô ta không vui nói với Câu Lân: Ngươi quay lại làm cái gì, còn chưa đến nơi đâu.
Chủ nhân ta bảo người lên, nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ đưa chủ nhân đi trước, người đừng nghĩ ta tốt với người, đây là do chủ nhân ta nói, nữ nhân người cũng kì lạ thật, không phải chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Ta cảm thấy so với lòng ái mộ của người dành cho chủ nhân ta thì không đáng nhắc đến, ngươi chỉ cần ngồi trên lưng ta cùng có thể thân mật ở chung với chủ nhân ta, đối với người chỉ có tốt chứ không có xấu, ta nói thế đấy.
Câu Lân cong người xuống để La Tiêu Tiêu trèo lên, còn về phần La Tiêu Tiêu có lên hay không thì đó là chuyện của cô ta, nó không rảnh mà quản nhiều như vậy.
Nếu như không phải Lâm Thanh Diện quan tâm đến La Tiêu Tiêu thì nó ngay cả nói một câu với cô ta cũng chê phí lời, nữ nhân này cũng quá kì quái rồi.
Trong lòng Câu Lân nghĩ vậy, tưởng rằng La Tiêu Tiêu vẫn sẽ từ chối nhưng sau khi La Tiêu Tiểu suy nghĩ thì cảm thấy lời của nó cũng có lí.
Cô ta chỉ cần lên lưng Câu Lân thì có thể ngồi gần Lâm Thanh Diện, đó không phải là điều cô ta vẫn hằng mong ước sao? Sau khi cô ta trèo lên thì Cầu Lân nói: Ngồi cho vững, bây giờ cô La đã lên nên ta muốn đi nhanh một chút, cô La, ngươi nhớ ôm chặt chủ nhân ta, nếu người từ trên lưng ta ngã xuống ta cũng mặc kệ.
La Tiêu Tiêu biết Câu Lân đang tạo cơ hội cho mình, bỗng nhiên cô ta phát hiện thực ra Câu Lân cũng không đáng sợ như vậy.
Lâm Thanh Diện nói: Ngươi chậm một chút, chúng ta không vội như vậy.
Trong lòng Câu Lân nghĩ gì Lâm Thanh Diện không quan tâm, nhưng chỉ cần anh và La Tiêu Tiêu ở một chỗ thì nhất định phải duy trì khoảng cách nhất định.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không nói hẳn ra, La Tiêu Tiêu nhanh chóng ôm lấy người anh nói: Ngươi đi đi, ta sẽ không ngã, nếu ngã cũng không trách ngươi.
Câu Lân dựa theo chỉ thị của Lâm Thanh Diện đi đến cửa nhà họ Vương, trên đường đi La Tiêu Tiêu đều mặt đỏ tim đập nhanh, ít ra cô ta cũng có thời gian tiếp xúc gần với Lâm Thanh Diện.
Cô ta rất hâm mộ vợ Lâm Thanh Diện, lúc đến trước cửa nhà họ Vương, trong lòng cô ta còn oán trách thời gian quá ngắn, nếu như đường đi dài thêm chút nữa, không cần nói chuyện với Lâm Thanh Diện cũng không sao, chỉ cần ôm anh, cảm thụ thời gian anh bên cạnh cô ta đã không tệ rồi.
Vương Đình Thiên thấy động tĩnh bên ngoài có hơi lớn thì vội vàng đi ra, vừa mới đánh một trận với binh lính của Vương Quyền, nếu bây giờ bọn họ tấn công thêm một lần nữa thì nhất định phải chuẩn bị cẩn thận.
Chắc chắn sẽ không còn nhiều người, nghĩ như vậy thì bước chân cũng nhanh hơn, ra bên ngoài thấy Câu Lân thì không khỏi nhíu mày.
Ông ta lập tức cảnh giác, dị thú này thực sự quá to lớn, hỏi Câu Lân: Ngươi yêu thú này đến đây làm gì? Chỉ thấy Câu Lân ngồi xuống, Lâm Thanh Diện ló đầu ra nói: Tiền bối, không cần kinh ngạc, đây là thú cưỡi ta thu phục trong khu rừng kia.
Vương Đình Thiên kinh ngạc không nói nên lời, ấp a ấp úng nói: Tiểu tử cậu, đây là thú cưỡi của cậu? Vương Đình Thiên lớn tuổi như vậy cũng chỉ mới nghĩ đến chuyện này, đây là lần đầu thấy trực tiếp như vậy.
Thấy vẻ mặt hâm mộ của ông ta, Lâm Thanh Diện nói: Nếu tiền bối thích thì ta có thể tìm cho tiền bối một con trong vùng núi kia, ta có thể giúp tiền bối.
Vương Đình Thiên vui vẻ: Thật sao, có thể tìm được con nghe lời như vậy sao? Chương 1618 Lâm Thanh Diện cười bất lực, thần thú thế này nơi nào cũng có, chỉ là phải tự mình thuần phục chúng nó mà thôi.
Chỉ cần thuần phục được, thì nào có con nào dám trái lời? Anh cảm thấy, chỉ cần con thần thú được thuần phục này đi theo anh, ngoan ngoãn nghe lời, nó muốn tu luyện thành người, anh có thể giúp nó.
Chỉ cần lúc anh luyện thần đan cho nó ăn một ít, lâu dần bản thân nó cũng có thể chăm chỉ tu luyện.
Muốn biến thành người không phải việc khó, anh tu tiên cũng có thể dẫn nó đồng hành.
Lâm Thanh Diện nói với Vương Đình Thiên: Chuyện này đương nhiên có thể.
Có một thú cưỡi, làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều Anh cảm thấy có một người bầu bạn bên anh, đi đường sẽ không quá mệt mỏi, còn có thể giúp đỡ anh giải quyết rất nhiều việc, vệ sĩ hay tay sai đều không thành vấn đề.
Câu Lân cảm thấy đây không phải do kiểm Trảm Tiên của Lâm Thanh Diện.
Nếu nó không hiểu lầm, vốn là nó không thể nào thua anh nhanh như vậy.
Lần này là do anh may mắn, nếu để lúc khác thì không nhất định.
Dám chơi dám chịu, đúng là nó đã đồng ý làm thú cưỡi cho anh, vậy thì không thể hối hận, hơn nữa anh còn cứu mạng nó.
Vương Đình Thiên hâm mộ nhìn Câu Lân, con thần thú này trông thì hung dữ nhưng lại rất nghe lời Lâm Thanh Diện, ông ta cũng nóng lòng muốn có được một con.
Dù sao thì muốn tìm một thú cưỡi không khó, nhưng tìm được thú cưỡi tốt như Lâm Thanh Diện thì khó.
Ông ta mỉm cười nhàn nhạt, đi mấy vòng xung quanh Câu Lân ngắm nghía nó.
Câu Lân hắt xì một cái dọa ông ta giật mình.
Nó liếc mắt coi thường ông ta: Cái lá gan này của ông, có một thần thú như ta ở cạnh, ông cũng sợ à.
Nghe nó nói vậy, ông ta lập tức đen mặt, lẩm bẩm: Mình không muốn loại thần thú như này.
Ít nhất cũng phải đáng yêu như mèo con chó con, vẻ ngoài này của người quá xấu xí Câu Lân lười để ý Vương Đình Thiên, ông ta vốn chẳng đủ sức để thuần phục nó.
Nếu không phải Lâm Thanh Diện có kiểm Trảm Tiên, ai giết ai còn chưa biết được.
Đúng là Lâm Thanh Diện rất giỏi, nó đồng ý với anh cũng không định nuốt lời.
Làm người phải có chữ tín, làm thủ cũng có đạo lý này.
Lâm Thanh Diện và Vương Đình Thiên tiến thẳng vào trong phủ nhà họ Vương, Vương Đình Thiên tiến lên hỏi: Tình hình bên đó thế nào rồi, đám người Vương Quyền có hành động nào khác không? Người thì không có hành động gì, nhưng chúng ta không thể thả lỏng cảnh giác, nếu không đến cuối cùng sẽ thua rất thảm Suy nghĩ của Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện giống nhau, nhất định phải có người theo sõi sát sao nơi đó, vì bọn họ mãi mãi không biết đám người đó nghĩ cái gì.
Nếu không được thì, chúng ta còn cách nào khác không? Vương Đình Thiên cau mày, rõ ràng biết bên trong chẳng phải nơi tốt lành gì, mà người mình lại không thể tiến vào.
Cứ canh chừng ở bên ngoài thế này không thể tạo ra đe dọa thực tế gì với đám người ở trong.
Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện, mong rằng anh có thể nghĩ ra một cách hay.
Lâm Thanh Diện trở về nhất định là đã nghĩ ra cách gì, nếu không sẽ không nhắc đến chuyện này.
Lâm Thanh Diện hỏi Vương Phi Dương: Phi Dương, cậu có cách nào hay không? Cậu biết đấy, tôi vẫn luôn thuộc phải hành động, cậu bảo tôi nghĩ cách, tôi e rằng mình không có năng lực đó.
Cậu nêu ý tưởng, tôi cảm thấy được thì chúng ta thực hiện, được chứ? Hiện giờ Lâm Thanh Diện cũng không có cách hay nào, chỉ đành nói với ông ta: Tôi chưa từng đi vào trong đó, không biết trong đó có những thứ gì.
Nhưng mà hiện giờ chúng ta vừa không được buông lời cảnh giác vừa cần nhìn vào tình hình thực tế, mọi người sắp cạn kiệt thể lực rồi, chúng ta nhất định phải thay phiên nhau La Tiêu Tiêu nhất định phải ở cùng Lâm Thanh Diện.
Cô ta thẳng thắn bày tỏ thái độ, dù bọn họ đổi người kiểu gì thì cô ta cũng phải ở cạnh anh.
Vương Phi Dương nghe La Tiêu Tiêu nói vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, dù cô ta không nói, khi mọi người xếp người cũng sẽ cân nhắc cô ta.
Lâm Thanh Diện lại không muốn ở cùng La Tiêu Tiêu, có lúc cô ta rất phiền phức.
Nhưng anh không thể nói ra, cô ta làm bất cứ điều gì cũng vì thích anh.
Nếu không phải vì thế thì cô ta cũng sẽ không làm như vậy.
Vương Phi Dương gật đầu, tán thành ý kiến này: Tôi cảm thấy ý kiến này không tệ, dù sao hiện giờ chúng ta cũng không nghĩ ra cách hay hơn, càng không thể rời khỏi nơi đó Tối qua Vương Phi Dương đã nhìn khắp các ngõ ngách trong thành Tiên Linh.
Bây giờ tòa thành này chẳng khác nào một đống lộn xộn, mọi thứ đều khác trước kia, nó đã thay đổi rất nhiều.
Anh ta mong có thể nhanh chóng kết thúc hết thảy, trả thành Tiên Linh về dáng vẻ vốn có của nó.
Dù sao đó cũng là nơi anh ta lớn lên, anh ta không mong nơi đó tiếp tục đi xuống như vậy.
Thật ra anh ta muốn ra ngoài thăm thú tiểu thế giới của Lâm Thanh Diện, nên cũng dặn Lâm Thanh Diện không được phá hủy thế giới đó.
Đó là quê quán trong tim anh ta, cũng là bản mẫu xây dựng thành Tiên Linh.
Đợi sau khi chuyện này kết thúc, mọi người chung sức với nhau thì chuyện này không hề khó giải quyết, Lâm Thanh Diện cũng biết vậy.
Để Vương Phi Dương yên tâm hơn, bọn họ sẽ không hủy đi bản mẫu của thành Tiên Linh.
Chỉ là hiện giờ còn chưa giải quyết xong chuyện ở thế giới bên ngoài, xây dựng thành Tiên Linh cũng là chuyện sau này.
Triệu Tuấn đứng một bên đứng ra nói: Chúng ta không thể cứ canh ở ngoài như vậy, nhất định phải nghĩ cách vào trong Vào trong? Chúng ta không quen thuộc tình hình trong đó, vào trong chỉ có nước tìm chết! Vương Đình Thiên nói.
Triệu Tuấn cười nhạt nói: Ông nói cũng có lý, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ rằng, thật ra hiểu biết của bọn họ về bên ngoài cũng chẳng khác chúng ta là mấy.
Đều mới vào trong không bao lâu, chỉ cần chúng ta nắm được điểm này, nghĩ về nó có phải đã thấy dễ dàng hơn không? Vương Đình Thiên gật đầu, Triệu Tuấn nói cũng có lý.
Lâm Thanh Diện nói: Thú cưỡi Câu Lân của tôi đi từ trong đó ra.
Nếu để nó dẫn chúng ta vào trong nhất định sẽ tăng khả năng thành công của chuyện này.
Động của Câu Lân, cũng là nơi ở của nó đã bị Ảnh Lịch chiếm cứ, nó có thể nhanh chóng tìm ra đám người kia đang ở đâu? Rừng rậm không phải nơi có thể ở lại lâu dài, thế nên bọn họ nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.
Lâm Thanh Diện không cảm thấy bọn họ sẽ đi ngược hướng, vì bọn họ không hề biết khu rừng rậm này rộng lớn đến đâu….
Chương 1619 Triệu Tuấn nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì cảm thấy rất có lý.
Chỉ cần có người quen thuộc địa hình trong đó, thì anh ta có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi.
Anh ta cũng biết tất cả là do thuật cơ quan của anh ta, bây giờ chẳng dễ gì mới đánh thắng tất cả bọn chúng, không thể để cho bọn chúng có cơ hội trở mình.
Không nói cái khác, nếu bọn chúng có thể lật mình thật, vậy anh ta nhất định không có kết cục tốt.
Bắt đầu từ Vương Quyền rồi vẫn luôn là anh ta, nếu anh ta không làm tốt công tác chuẩn bị thì chỉ có nước mặc người chém giết.
Bây giờ mọi người đều ngồi chung một thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu một người xảy ra chuyện thì những người khác cũng chẳng thể sống tốt được.
Triệu Tuấn cười nói: Nếu đã vậy thì chuyện này dễ làm hơn nhiều rồi.
Lâm Thanh Diện, nếu thú cưỡi của cậu hiểu rõ tình hình bên trong, đám người Vương Quyền lại chiếm chỗ ở của nó, không bằng nhân cơ hội này giúp thú cưỡi của cậu đoạt lại chỗ ở luôn.
Cậu thấy thế nào? Tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng chúng ta phải chuẩn bị chu đáo, để thú cưỡi của tôi miêu tả rõ tình hình bên trong trước đã.
Đám người của Vương Quyền không phải kẻ ngu, Ảnh Lịch lại càng thông minh, nhưng Câu Lân cũng rất quen thuộc tình hình bên trong.
Chỉ cần có nó dẫn đường, bọn họ có thể tiến vào mà chưa chắc sẽ bị phát hiện.
Nghĩ vậy, Vương Phi Dương cười an ủi: Người ta đều nói ý tưởng luôn nhiều hơn khó khăn, chỉ cần mọi người chung sức, tôi không tin có chuyện chúng ta không giải quyết được.
Triệu Tuấn nhìn Lâm Thanh Diện, cũng may Lâm Thanh Diện thu phục được Câu Lân ở trong đó.
Nhưng mà nhất định phải bảo đảm Câu Lân trung thành với anh, nếu không không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn hại ngược lại người cùng phe.
Câu Lân là kẻ giữ chữ tín, Lâm Thanh Diện biết tính nó nên cũng không nói nhiều, Câu Lân chờ ở bên ngoài phủ nhà họ Vương, thấy Lâm Thanh Diện đi ra thì hỏi: Chủ nhân, chúng ta có thể về sao? Sau này ta đi đầu người đi đó, ta ở đâu nơi đó là nhà người.
Người nói trở về là trở về động của người sao? Câu Lân cảm thấy Lâm Thanh Diện nói có lý.
Vừa nãy nó lỡ lời, nó đã là người của anh, phải dốc hết sức giúp anh.
Chỉ cần anh còn sống, anh nói gì nó không được phép cãi lại.
Làm nô lệ phải ra dáng nô lệ, nó cúi đầu nói: Chủ nhân nói đúng.
Lâm Thanh Diện cười nhạt nói: Ngươi muốn trở về cũng được, nhưng phải dẫn bọn ta theo Câu Lân ngạc nhiên nhìn anh.
Lâm Thanh Diện biết nó chịu theo hầu anh vì nó đã hứa như vậy, hứa làm thú cưỡi cho anh, chỉ vì nó đã thua anh mà thôi.
Nếu lần này có thể giết được đám người Vương Quyền, Câu Lân có thể trở về động của nó, Lâm Thanh Diện sẽ không giữ nó lại bên mình nữa.
Làm vậy không công bằng với nó, anh thắng được nó cũng chỉ vì nó khinh địch.
Nếu nó không khinh địch, dù anh có thắng nó cũng không thắng nhanh như vậy.
Câu Lân không ngờ rằng Lâm Thanh Diện lại nói như vậy.
Bây giờ nó là vật cưỡi của anh, mọi chuyện đều phải nghĩ cho anh trước tiên.
Lâm Thanh Diện thấy nó ngạc nhiên như vậy thì cười nhạt: Ta nói có điều kiện cả đấy.
Người phải kể rõ tình hình trong động của người cho ta, còn có lối đi vào rừng rậm, nếu không thì ta cần gì thả ngươi đi? Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì nó cười nhạt: Chuyện này không khó Câu Lân ngẫm nghĩ, chỉ cần nó làm theo những gì Lâm Thanh Diện nói, vậy nó không cần ở lại đây, có thể trở về trong núi sâu, sống cuộc sống tự do tự tại cũng được phết.
Lâm Thanh Diện nhìn Câu Lân, hỏi nó có cần chuẩn bị giấy bút không.
Câu Lân bắt đầu nhớ lại cảnh tưởng trong rừng rậm, sau đó chiếu lên không trung như máy chiếu phim.
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên hỏi: Không ngờ rằng người còn có năng lực lớn như vậy.
Chẳng phải chuyện gì khó, trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên.
Nhưng mà đây là tình hình lúc tôi rời khỏi, hiện giờ có bị đám người kia thay đổi hay không tôi cũng không dám chắc.
Lâm Thanh Diện không biết nói gì hơn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy dù bọn chúng có lòng muốn thay đổi cũng chẳng có sức mà làm.
ở trong màn ảnh, bọn họ nhìn thấy Ánh Lịch, gã đang cuống cuồng quở trách cấp dưới, để bọn chúng yên tâm chớ sốt ruột.
Bây giờ đã tìm được chỗ ở lâu dài rồi, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, khôi phục sức lực là có thể đánh phá vòng vây.
Bây giờ Vương Quyền đã chết, gã nhất định phải thay Vương Quyền quản lý Thiên Giới hiện giờ, không thể để quyền khống chế Thiên Giới rơi vào tay kẻ khác Lâm Thanh Diện nghe vậy thì cười nhạt, bọn chúng biết thế là tốt, nhưng cũng phải có cái năng lực để làm.
Không có năng lực thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Biết là bọn chúng sẽ không tuân thủ quy tắc, cũng chẳng trông chờ bọn chúng có thể dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Kể từ ngày chuyện kia xảy ra, kết cục đã định không phải mày chết thì là tao chết! Vương Phi Dương cảm thấy khó chịu nói: Đám người này đã thua thảm hại vậy rồi mà còn có nghị lực mạnh mẽ như vậy, không uổng là người bên cạnh Vương Quyền.
Lúc đó nếu không phải đám người Bạch Tuyết giết chết Vương Quyền, vậy Vương Quyền cũng sẽ không nghĩ đến việc giữ gìn danh dự của kẻ làm vua.
Đám người của Vương Quyền giống với hắn ta, nhưng Ảnh Lịch nói phải nắm quyền khống chế Thiên Giới, dù Thiên Giới này không còn chủ nhân, Ánh Lịch có ý kia thì gã cũng không có khả năng kế thừa nó.
Nếu không phải sau lưng gã có nguồn binh lực hùng mạnh thì gã chẳng là cái thá gì.
Bạch Tuyết đi đến bên cạnh Triệu Tuấn nói: Thuật cơ quan kia rất mạnh, nếu có thể dùng trong rừng rậm cũng không tệ Nếu tôi muốn ra tay, không ai có thể cản được tôi Triệu Tuấn quay lại nhìn Bạch Tuyết, từ trước đến nay anh ta chưa gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.
Người đã đẹp lại còn yêu hận rõ ràng.
Giết Vương Quyền cũng coi như báo thù thay những người bị hắn ta giết và tổn thương.
Chỉ cần tôi muốn, nó có thể dùng được ở bất cứ nơi nào.
Chỉ là tôi không hiểu rõ tình hình bên trong, phải nắm rõ vị trí của từng cành cây ngọn cỏ.
Nếu không nắm bắt rõ ràng thì thuật cơ quan của tôi không thể phát huy tác dụng Triệu Tuấn vừa nói vừa dịu dàng nhìn Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết gật đầu nói với Lâm Thanh Diện: Anh bảo Câu Lân nhớ lại một lần nữa, tôi sẽ về thành bản đồ, mong rằng có thể giúp ích cho mọi người Vương Quyền chết, người của hắn ta cũng nên chết.
Năm đó ba mẹ cô ta đều bị người của hắn ta giết chết, người đã từng tổn thương bọn họ, cô ta nhất định không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.
Câu Lân bắt đầu nhớ lại, Bạch Tuyết lấy giấy bút ra thì Triệu Tuấn lại từ chối: Không cần, tôi liếc mắt là nhớ được hết Anh ta vốn giỏi trong việc liếc mắt cái là nhớ được hết, đây không phải chuyện mới xảy ra gần đây.
Chuyện này không làm khó được anh ta… Chương 1620 Lời này nói ra khiến Bạch Tuyết nhìn Triệu Tuấn như một fangirl, đó giờ cô ta chưa từng gặp ai giỏi như Triệu Tuấn.
Chỉ là tới đây rồi, trong khoảng thời gian này biết được Triệu Tuấn giỏi giang, nhưng anh ta lại không thể tu luyện công pháp, đúng là chuyện khiến người khác cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng mà với năng lực của anh ta, có rất nhiều kẻ có tu vị cũng không đánh lại.
Ngay cả người như Vương Quyền cũng có thể ngã dưới chân anh ta.
Vậy những kẻ còn lại, chẳng phải càng dễ bắt hơn sao? Anh ta thật sự rất giỏi.
Anh có khả năng xem qua là nhớ, tôi vẽ ra đương nhiên cũng vô dụng.
Bạch Tuyết nói, liếc mắt đưa tình nhìn Triệu Tuấn.
Ấn tượng của Triệu Tuấn về cô ta không tệ, trong số những cô gái anh ta từng gặp, Bạch Tuyết là người xinh đẹp nhất, tạm thời cũng coi là người tốt tính nhất.
Nếu có người có thể thành đối với cô ta, người đó nhất định rất hạnh phúc.
Chỉ là cơ thể của anh ta kém thật, hơn nữa anh ta không có tu vi, nếu thành đối với Bạch Tuyết, không thể nào bảo vệ cô ta.
Cô ta giỏi giang như vậy, nhất định phải tìm một người giỏi giang như cô ta mới tính là xứng đôi vừa lứa nhỉ? Lâm Thanh Diện thấy dáng vẻ vui vẻ của Bạch Tuyết thì cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
Anh không biết cô ta đã trải qua những gì, nhưng từ sau khi Vương Quyền chết, tâm trạng của cô ta rõ ràng khá hơn rất nhiều.
Chỉ cần cô ta có thể vui vẻ, anh đưa cô ta ra ngoài cũng không tính là hại cô ta.
Lâm Thanh Diện đi ra ngoài, tuy là nói muốn xem người trong rừng rậm, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi ở phủ nhà họ Vương.
Anh nghỉ ngơi ở bên ngoài rừng rậm, cách gần làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Bạch Tuyết đi ra ngoài cùng Triệu Tuấn, mà La Tiêu Tiêu lại theo sát Lâm Thanh Diện.
Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, có La Tiêu Tiêu ở bên cạnh không phải chuyện gì tệ.
Nhưng có lúc cô gái La Tiêu Tiêu này nói rất nhiều.
Nói nhiều cũng không sao, nhưng vấn đề là toàn nói về chuyện tình cảm.
Nếu anh chưa có vợ, để cô ta nói cũng không sao, nhưng anh lại có vợ rồi.
Không thể tiếp tục thế này được, nếu cứ như vậy anh sợ La Tiêu Tiêu sẽ càng lún sâu, không thể cứu vãn.
Làm vậy sẽ hại cô ta.
Anh mong cô ta có thể tìm được một người yêu trẻ tuổi, tài giỏi đẹp trai, kết hôn rồi sống hạnh phúc qua ngày.
Lúc mẹ La Tiêu Tiêu chết đã nhờ anh chăm sóc tốt cho cô ta, nhưng cô ta ở lại bên cạnh anh không hề có kết quả tốt.
Trước đây Bạch Tuyết cũng quấn lấy Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ cô ta có người khác rồi, cũng không dính chặt lấy anh nữa.
Bạch Tuyết nhìn trúng Triệu Tuấn, người sáng suốt đều nhận ra.
Vừa khéo là Triệu Tuấn lại độc thân, nếu hai người có duyên đến với nhau, vậy cũng coi là chuyện tốt.
Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu vậy thì anh trở thành người làm mai, quá tốt rồi.
Anh vừa nghĩ vừa bước lên lưng thú cưỡi.
Vương Phi Dương thấy anh muốn đi thì xông tới phía trước hỏi: Cả ngày hôm qua không xảy ra việc gì, tôi cảm thấy cậu có thể nghỉ ngơi thêm một lát rồi hẵng đi, tôi có thể gánh thay cậu.
Cậu nói lời này tôi không thích nghe đâu, gì mà gánh thay tôi? Lẽ nào đây là chuyện của một mình tôi, không liên quan gì đến cậu? Vương Phi Dương lập tức hiểu ra anh ta nói chưa đủ rõ ràng và nghiêm túc, anh em với nhau nào lại kì kèo với nhau nhiều như vậy.
Bây giờ mọi người ở cùng nhau, quan hệ thân thiết hơn nên thích đùa vui, không có gì lạ cả Nếu là trước đây thì không thể đùa như vậy được.
Lâm Thanh Diện thì nghĩ đến ba con Tiền Kỳ, không biết bây giờ bọn họ sao rồi.
Nhưng mà ở chỗ của Diệp Phàm Trần hẳn là sẽ ổn cả thôi.
Lâm Thanh Diện phải đi, Vương Phi Dương cũng không rảnh rỗi, vội vã đuổi theo.
Hai anh em kề vai chiến đấu, đương nhiên cần đi cùng nhau.
Mà Triệu Tuấn bắt đầu mường tượng lại cảnh tượng mà anh ta đã nhớ rất kỹ càng ở trong đầu.
Tiếp theo chỉ cần giở chút trò trong rừng là được.
Thật ra thì ở trong rừng càng dễ giở trò hơn là sơn động hay là thành phố trong thành Tiên Linh.
Vì trong rừng có quá nhiều thứ có thể lợi dụng, dù là sông suối hay là mấy con vật nhỏ, Triệu Tuấn đều có thể khống chế.
Chỉ là không có điều kiện thực tế, cũng không có cách nào thực hiện được.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể bộc lộ tài năng, dù đã khiến cho Vương Quyền không thể nào lật mình, anh ta vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh, cảm thấy anh ta còn có thể mạnh hơn nữa.
Bạch Tuyết nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cho tới giờ cô ta chưa từng gặp ai giỏi giang như Triệu Tuấn.
Cô ta cảm thấy Vương Quyền mạnh, là vương giả chân chính, thế nên người có thể đánh thẳng hắn ta đều đáng để cô ta kính phục và học tập.
Bọn họ cùng đi loanh quanh bên ngoài rừng rậm, chờ người ở bên trong ra ngoài.
Vương Đình Thiên vẫn luôn ở trong phủ, không định đi đâu hết.
Có những người trẻ tuổi ở đây, ông ta không cần ra tay.
Gần đây ông ta thật sự rất bận rộn, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút cũng tốt.
Người khác thế nào ông ta mặc kệ, chỉ cần con trai ông ta bình an là được.
Dù bây giờ biết rằng không có chuyện gì nữa cũng luôn dặn dò Vương Phi Dương làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Vương Phi Dương cười cười, anh ta đã quen với sự quan tâm của ba mình.
Tuy là hơi càm ràm nhưng lại chan chứa tình thương của ba.
Không thể phủ nhận đây là chuyện rất hạnh phúc.
Có một người ba luôn lúc quan tâm con trai như vậy, trời có sập cũng có ba gánh thay.
Trước khi gặp Lâm Thanh Diện, anh ta cảm thấy mọi thứ đều là giả dối.
Nhưng gặp rồi lại cảm thấy, có một vài chuyện không hẳn luôn khó như vậy.
Trước đây anh ta luôn túc trong nhà không đi đâu hết, trở thành bá chủ trong thành.
Nhớ lại những chuyện đã qua, đúng là có hơi xấu hổ.
Cũng may hiện giờ anh ta đã đổi tà theo chính, những chuyện đã qua đều là quá khứ cả rồi.
Đám Lâm Thanh Diện không tính toán với anh ta, anh ta cũng không cần canh cánh trong lòng.
Khi đến bên ngoài rừng rậm, Kim Cương đang dựa vào cây to ngủ, nhìn thấy bọn họ đi tới, nói là sẽ đợi bọn họ qua thay ca.
Nay thấy bọn họ dẫn ít người theo thì hơi ngạc nhiên.
Ông ta hơi thương cho những người anh em của ông ta, canh giữ ở đây suốt một buổi tối.
Ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện trở về sẽ dẫn theo nhiều người tới thay ca hơn, nhưng thấy bọn họ chỉ có vài người, không nhịn được nêu ý kiến.
Chỉ có mấy người các cậu tới khẳng định không được.
Ít nhiều gì cũng phải dẫn theo nhiều người hơn, mấy anh em của tôi đã không chống nổi rồi.
Bản thân tôi cũng cảm thấy khó khăn, hơn.
nữa bọn họ tu vi không quá cao, còn cần nghỉ ngơi Lâm Thanh Diện cũng biết ông ta nhất định sẽ nói như vậy nên nói thẳng với ông ta, bọn họ có kế hoạch cả rôi.
Bọn họ không định tới đây để canh chưng bên ngoài bìa rừng, không cho phép người bên trong đi ra ngoài.
Bọn họ muốn vào trong xem tình hình thế nào, người ở đây mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi tại chỗ.
Bây giờ tạm thời không xảy ra chuyện gì, nhưng có xảy ra chuyện gì thật cũng không thể trách ông ta.
Bọn họ chỉ thích hợp đứng ngoài canh chừng, nếu đến lúc cần đánh nhau thật thì phải là cả đám cùng đánh, đám Lâm Thanh Diện mới là phe chủ lực.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License