Rể quý trời cho
Chapter
0148
CHƯƠNG 1471: MẮT LÉ Đôi mắt Nặc Nặc lập tức trào ra nước mắt, cô bé sốt sắng nói: Chú ơi, cái này là của bọn cháu, sao chú lại giành đi.
Của tụi mày gì chứ, cái này là của tao! Người đàn ông tức giận mà nói.
Lâm Thanh Diện dỗ dành Nặc Nặc, nhìn đứa con gái uỷ khuất của mình, lúc này còn không ra tay thì làm sao còn là một người cha hợp quy cách nữa chứ.
Hồi nãy mọi người đều đã nhìn thấy rồi, con thú bông này rõ ràng là bọn tôi giành được, anh đây là đang ăn cướp giữa ban ngày.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Nói bậy gì vậy.
Mi tâm của người đàn ông nhíu lại, nói với Lâm Thanh Diện: Mày biết cái gì, hồi nãy tao chơi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không giành được gì, mày thì hay rồi, vừa tới thì liền bắt được thú bông, rõ ràng là do trình tự của cái máy này, luôn có một lần thành công, mà lần đó lại đúng lúc để mày trúng! Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, nhìn đối phương giống hệt như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Người trước trồng cây, người sau nhận quả, ông đây vất vả cực khổ, tốn gần ba triệu đồng xu mà cũng không lấy được, thế mà lại bị thằng nhóc như mày chiếm hời, mày nói, cái con thú bông này có phải nên thuộc về tao không? Người đàn ông lẽ thẳng khí hùng mà nói.
Trong lòng Lâm Thanh Diện dấy lên ý lạnh, nhìn vào đám người mà nói: Không lẽ có nhiều người làm chứng như vậy mà anh cũng có thể xảo biện như vậy sao? Nhiều người làm chứng như vậy? Ha ha nhóc con, đến từ vùng khác đúng không, còn chưa biết anh đây là ai chứ gì.
Người đàn ông nở nụ cười khinh miệt, nhìn sang đám người: Mấy người này đều là đàn em của tao, mày nói xem, bọn nó sẽ làm chứng cho mày ư? Không thể nào.
Nói xong, mấy người vốn đang đứng ở xung quanh, toàn bộ đều đứng ở đằng sau người đàn ông.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mà nhìn mấy người này, xem ra, tên này là rắn hổ mang của tiểu trấn này rồi.
Nói cho mày biết, hôm nay ông đây chính là muốn ăn cướp giữa ban ngày đó, mày có thể làm được gì tao? Người đàn ông vứt lại một ánh mắt khinh miệt, quay người lại định rời đi.
Đợi đã! Lâm Thanh Diện lạnh giọng gọi đối phương lại.
Sao hả nhóc con, không phục à? Có bản lãnh thì mày bắt thêm một con đi, mày không phải là rất có bản lãnh sao, con thú bông này, tao lấy rồi.
Người đàn ông khinh miệt mà nói, căn bản không có đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt.
Nghe ý của anh, là cứ trực tiếp ăn cướp giữa ban ngày là được rồi sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Người đàn ông có chút hiếu kỳ, tiến lên trước hai bước, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai: Đương nhiên là được, nhưng, tao Hồng Tam cướp của mày thì được, còn mày có bản lĩnh để cướp từ tay tao đi không? Vậy sao? Lâm Thanh Diện nở một nụ cười quỷ dị, thần niệm thầm phát ra, gần như là trong nháy mắt, con thú bông này liền xuất hiện trong tay của Lâm Thanh Diện.
Cái…cái này sao có thể được? Hồng Tam kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, lại nhìn đôi tay trống không của mình.
Nặc Nặc, cầm lấy thú bông, chúng ta đi thôi, chắc là bên mẹ cũng gần xong rồi đó.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói với Nặc Nặc, cũng lười nhìn tên Hồng Tam một cái.
Hồng Tam tức đến sắc mặt tím tái, đôi môi khô cằn.
Mẹ nó, ngăn nó lại cho tao! Một tiếng quát lên, mấy tên đàn em ở đằng sau hắn ta trực tiếp xông lên trước, chặn đường đi của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện quay người lại, híp mắt nhìn Hồng Tam đang bạo nộ kia: Anh đây, là muốn đối đầu với tôi sao? Không sai, một người đến từ vùng khác như mày mà cũng dám ngang ngược như vậy, hôm nay mày không cho tao một lời giải thích thì đừng mong ta khỏi cái khu giải trí này nửa bước! Hồng Tam ngạo mạn mà nói: Chỗ này đều là người của tao, biết điều thì quỳ xuống kêu tao ba tiếng ông nội, nếu không thì ngay cả con gái mày tao cũng đánh nốt! Ánh mắt Lâm Thanh Diện dần trở nên băng lãnh, tên ngốc thì năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.
Từ đầu đến cuối có một điểm mà anh luôn không hiểu, không lẽ tướng mạo của mình có vấn đề, bề ngoài nhìn trông rất dễ bắt nạt sao? Tôi khuyên anh thu lại những lời anh vừa nói, nếu không thì tôi bảo đảm, anh sẽ hối hận.
Thanh âm Lâm Thanh Diện trầm thấp mà nói.
Ha, tao dựa vào đâu mà phải thu lại, tao có nhiều người như vậy, cả khu giải trí này đều là Hồng Tam tao bảo kê, quản lý trung tâm thương mại nhìn thấy tao cũng phải tôn xưng một tiếng anh ba, tao phải sợ mày chắc, lên cho tao! Một tiếng hét lên, mấy đám đàn em này toàn bộ đều xông tới.
Ba, con sợ.
Nặc Nặc sợ hãi mà nói, cô bé làm gì mà ngờ được, trên thế giới này lại có người hung ác như vậy.
Đừng sợ, Nặc Nặc, nghe lời, nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Diện dịu dàng mà ngồi xổm xuống nói với Nặc Nặc.
Nặc Nặc nghe lời mà gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện không đặt mình vào trong mắt như vậy, lửa giận của Hồng Tam càng thêm dữ dội.
Nhóc con, lát nữa mày sẽ quỳ xuống xin tha thôi.
Bên này, Lâm Thanh Diện đứng thẳng người dậy, ý lạnh trong mắt anh càng thêm mãnh liệt! Vốn chỉ muốn rời khỏi Hứa Bích Hoài và Lương Cung Nhạn Sương, đưa Nặc Nặc đến khu giải trí thư giãn một chút, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Mình thì không sao, nhưng nếu như trái tim trẻ con của Nặc Nặc bị tổn thương thì không thể nào bù đắp được! Dám làm tổn thương con gái tôi, các người đều phải chết! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, đối phó với mấy người này, cũng không cần dùng tới hồn lực của mình, chỉ bởi vì, mấy người này không xứng mà thôi! Ngay lập tức, người thứ nhất xông tới, Lâm Thanh Diện lập tức đưa tay ra, một đấm tung thẳng vào mặt của đối phương.
Trong chớp mắt, hai hàng máu mũi tuôn ra từ lỗ mũi của đối phương, cả người hắn cũng ngã ở dưới đất.
Hai nắm đấm của Lâm Thanh Diện siết chặt, đếm sơ qua, chỗ này cả Hồng Tam nữa là tổng cộng có 8 người.
Ngoan, Nặc Nặc, con đếm đến mười thì có thể mở mắt ra! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói, sau khi nghe thấy thì Nặc Nặc gật đầu bắt đầu đếm số! 10 giây, đối với Lâm Thanh Diện mà nói là đã quá dư thừa rồi, chỉ cần anh muốn thì chưa tới nửa giây thôi đã có thể khiến toàn bộ mấy tên này chết ngay tại chỗ rồi.
Chỉ là cảnh tượng lúc đó sẽ quá là máu tanh, dù sao Nặc Nặc cũng có ở đây, Lâm Thanh Diện vẫn định tha cho bọn chúng một con đường sống.
Lần này, Lâm Thanh Diện chủ động xuất kích.
Hồng Tam ở bên cạnh cũng ngây người, hai chân đứng tại chỗ không chịu nghe lời nữa.
Điều mà hắn vốn mong đợi là đối phương bị thủ hạ của mình vây đánh, sau đó quỳ xuống cầu xin tha, nhưng bây giờ, sự phát triển của sự việc lại khiến mình có chút không hiểu.
Rõ ràng là bên mình người nhiều, nhưng, tên nhóc này lại đuổi đánh người ở bên mình, hơn nữa, Lâm Thanh Diện ra tay cực nhanh, sức lực rất lớn.
Một đấm một tên, mấy tên này toàn bộ sấp mặt ở dưới đất.
.
…Chín, mười! Ba ơi, con đếm xong rồi, có thể mở mắt ra rồi.
Nặc Nặc cười nói, mở mắt ra.
Lúc này, bảy tên đàn em đã sấp mặt ở dưới đất, và bị Lâm Thanh Diện ném qua một bên, mà hai chân Hồng Tam thì không ngừng run rẩy, dựa vào vách tường mới không bị ngã xuống.
Mày…sao mày lại lợi hại như vậy, Hồng Tam tao lớn nhỏ gì cũng đánh qua mấy chục trận chiến ở tiểu trấn này rồi, còn chưa từng thấy ai đánh giỏi như mày.
Lâm Thanh Diện cười khinh một cái: Hồi nãy, là anh bảo tôi quỳ xuống xin lỗi sao? Đại ca, đại ca tôi không dám nữa, đại ca, tôi quỳ xuống, đại ca tha cho tôi đi.
Hồng Tam cầu xin mà nói.
Hắn vừa chuẩn bị quỳ xuống thì bị Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng lôi dậy.
Đại ca, anh đây là? Hồng Tam nhìn Lâm Thanh Diện, hắn không hiểu người trẻ tuổi này đang định làm gì mình.
Anh không cần xin lỗi tôi, người anh nên xin lỗi, là con gái của tôi.
Lâm Thanh Diện dùng ngón tay chỉ về phía Tiểu Nặc Nặc.
Hồng Tam nhìn cô bé mới vừa cao hơn một mét kia, lỡ mồm nói: Hả? Tôi….
tôi xin lỗi cô bé này? Không sai.
Lâm Thanh Diện đưa Tiểu Nặc Nặc tới bên cạnh mình, đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
Hồng Tam dưới khí thế như vậy, bèn cúi đầu, coi bộ hôm nay nếu như không muốn chịu khổ da thịt thì chỉ có thể xin lỗi cô bé này rồi.
Phịch một tiếng, Hồng Tam quỳ xuống đất: Cô bé nhỏ, chú sai rồi, con thú bông đó là của cháu, chú đáng lẽ không nên cướp đi.
Nặc Nặc còn chưa rõ là chuyện gì, cô bé nhìn Lâm Thanh Diện nói: Ba ơi, bây giờ con nên làm thế nào đây? Con có thể cho hắn đứng dậy, đương nhiên cũng có thể bảo hắn quỳ mãi ở đó, do con làm chủ hết.
Lâm Thanh Diện nói.
Nặc Nặc gật đầu như hiểu mà cũng như chưa hiểu: Vậy được, chú ơi, chú đứng dậy đi.
Nghe thấy Nặc Nặc nói như vậy, Hồng Tam lúc này mới thở phào một hơi.
Lâm Thanh Diện cũng chả quan tâm đối phương nữa, dắt theo Tiểu Nặc Nặc quay người định rời đi.
Đợi đã.
Hồng Tam đột nhiên kêu Lâm Thanh Diện lại.
Anh còn có chuyện gì sao? Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi, tên này nếu như còn dám lỗ mãng thì mình có thể dùng 100 loại cách để khiến hắn ta khó chịu.
Không, không, đại ca, tôi muốn hỏi anh, chính là con thú bông đó, anh làm sao mà lấy được vậy, tại sao anh một lần liền thành công, còn tôi thì không được? Hồng Tam rất nghiêm túc mà hỏi.
Lâm Thanh Diện nở một nụ cười khinh miệt: Rất đơn giản, bởi vì, mắt anh lé.
Nói xong, đưa Tiểu Nặc Nặc rời khỏi chỗ này.
Tên này có mắt không tròng, không đặt ai vào trong mắt, ngay cả một thiên chi kiêu tử như Lâm Thanh Diện còn không nhận ra, thì không phải là mắt lé rồi sao? CHƯƠNG 1472: ĐẠI ĐỆ TỬ DƯỢC THẦN CỐC Đi ra bên ngoài khu giải trí, Lâm Thanh Diện đưa Nặc Nặc đến một nhà hàng.
Chúng ta ở đây nghỉ ngơi đợi mẹ có được không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Nặc Nặc gật gật đầu, bắt đầu chơi đồ chơi ở trong tay mình.
Lâm Thanh Diện lấy điện thoại ra liên lạc với Hứa Bích Hoài một cái, gọi một ly cà phê, đồng thời cũng gọi một ly nước cam cho Nặc Nặc.
Không lâu sau, ở xa xa, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy hai người đẹp đang xách túi lớn túi nhỏ.
Chỉ một hồi mà hai người bọn họ đã thu hoạch đầy tay rồi.
Lâm Thanh Diện, anh cũng không biết qua đây xách dùm một chút à, cứ nhẫn tâm nhìn hai người đẹp bọn tôi mệt bở hơi tai sao? Lương Cung Nhạn Sương nói với Lâm Thanh Diện.
Nhạn Sương, cô không hiểu anh ấy rồi, anh ấy chính là người đàn ông thẳng như ruột ngựa, chúng ta cứ kệ anh ấy đi.
Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nói, sau đó đi tới đặt túi đồ lên trên bàn.
Người nói thì không có ý gì, nhưng người nghe thì có tâm.
Nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, Lương Cung Nhạn Sương sững sờ.
Nói mình không hiểu anh, điều này không phải đang trá hình mà nói thời gian mình và Lâm Thanh Diện ở cùng nhau không dài bằng Hứa Bích Hoài sao? Nhưng nghĩ lại cũng phải, hai người sớm tối ở bên nhau, sự hiểu nhau chắc chắn phải nhiều hơn mình rồi.
Lương Cung Nhạn Sương cũng đặt túi đồ lên trên bàn, cô ta mỉm cười nói: Nặc Nặc, con thú bông này đáng yêu qua, là ba mua cho em sao? Không phải đâu chị gái, là em giành được đó.
Nặc Nặc có chút đắc ý mà nói.
Giỏi thế.
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương sờ sờ đầu của Nặc Nặc, trên mặt mang theo ý cười: Nặc Nặc thật dễ thương, thật ngưỡng mộ hai người, có một cô con gái đáng yêu như thế.
Nhạn Sương, cô cũng sẽ được mà, người con gái ưu tú như cô, chắc cũng chả thiếu người theo đuổi đâu.
Hứa Bích Hoài nói.
Nghe xong lời này, Lương Cung Nhạn Sương lại nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cô ta nói: Bỏ đi, đến bây giờ vẫn chưa có một người nào có thể lọt vào pháp nhãn của tôi, muốn lấy tôi, ít nhất cũng phải như Lâm Thanh Diện chứ.
Này, cô gì kia, cô nói như vậy thì tôi không đồng ý rồi đó, sao, tôi rất kém cỏi à? Lâm Thanh Diện đùa giỡn mà nói.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện, và cả một nhà ba người hạnh phúc này, trong lòng cảm thán, người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù có là ở cả Đảo Quốc cũng không tìm được, tại sao người mình thích lại có người trong lòng rồi chứ? Nhìn thấy trên mặt Lương Cung Nhạn Sương hiện lên một tia thương cảm, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau một cái, cũng không có nói gì.
Chị ơi, ăn chút khoai tây chiên đi.
Tiểu Nặc Nặc đã phá vỡ đi sự ngượng ngùng, đưa khoai tây chiên cho Lương Cung Nhạn Sương.
Đúng vào lúc này, đại sảnh trung tâm mua sắm đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Một đám người vây xung quanh sân khấu được dựng ở chính giữa đại sảnh.
Đang làm gì vậy? Lương Cung Nhạn Sương tò mò mà hỏi.
Cô ta đang ở trên lầu hai, đứng dậy nhìn ngó.
Ai biết đâu, có lẽ là trung tâm mua sắm đang khuyến mãi để lôi kéo khách đó mà.
Lâm Thanh Diện tuỳ ý mà nói, vốn không có hứng thú gì với hoạt động ở đại sảnh.
Vậy sao? Tôi thấy không giống lắm.
Lương Cung Nhạn Sương nhàn nhạt nói.
Chỉ nhìn thấy, trên chiếc sân khấu được dựng tạm, chỉ có một người đang đứng.
Người này tuổi còn trẻ, nhưng khí chất toàn thân lại có chút xuất chúng.
Chỉ là, điều khác bọt với những người ở tiểu trấn khác chính là người trẻ tuổi này lại mặc một bộ sườn sám dài, nhìn trông giống như một người hát hí kịch vậy.
Các vị, tôi là đại đệ tử của cốc chủ Dược Thần Cốc Điền Uyên! Câu nói đầu tiên vừa thốt ra thì đã thành công thu hút được sự chú ý của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn người trẻ tuổi đang đứng trên sân khấu ở giữa đại sảnh kia, miệng lẩm bẩm: Tên này là ai thế, sao mình chưa gặp hắn qua chứ? Điền cốc chủ có một đại đệ tử như vậy à? Lâm Thanh Diện, anh có biết không? Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu: Anh ở Dược Thần Cốc nhiều ngày rồi, đều nhận ra hết tất cả người ở Dược Thần Cốc, nhưng chưa từng gặp qua tên này.
Nói như vậy, tên này là một…kẻ lừa đảo? Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện sờ sờ đầu mũi, kéo tay của Nặc Nặc: Đi, chúng ta đi coi thử, tên này nếu như biết điều dừng đúng lúc thì cũng có thể bỏ qua, còn nếu như làm ô uế danh dự của Điền cốc chủ thì anh không thể đứng ngoài không quản được.
Nói xong, mấy người cùng nhau đi xuống.
Các vị, lần này tôi ra khỏi cốc, chính là phụng mệnh của thầy đi tế thế cứu người, thuận tiện chọn vài người có thiên phú trong số các vị để trở thành đồ đệ của sư phụ, cho nên, lần này, tôi cũng là nhận đồ đệ thay cho sư phụ! Người trẻ tuổi tự tin mà cười nói.
Có rất nhiều người vây xem sau khi nghe câu nói này, đều kinh thán.
Chỗ này gần với Dược Thần Cốc, đương nhiên cũng có nghe nói về sự thần kỳ của Dược Thần Cốc rồi, trong lòng của người tiểu trấn, cốc chủ của Dược Thần Cốc là Điền Uyên chính là thần tiên.
Có thể được Điền cốc chủ nhìn trúng, trở thành đệ tử của ông ta và tiến hành luyện chế đan dược, đây chính là chuyện mà không biết bao nhiêu người mơ cũng không được nữa! Tôi đã ở tiểu trấn hai mươi năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Điền cốc chủ muốn nhận đồ đệ, cậu thanh niên à, chắc cậu không gạt tôi đó chứ.
Một người trung niên hét lên với sân khấu.
Tôi gạt chú ư? Trong đôi mắt của người thanh niên trên sân khấu loé qua một tia nộ kí, nhưng rất nhanh liền tiêu tán đi, nhưng điều này vẫn không giấu được ánh mắt của Lâm Thanh Diện.
Để con tên nhóc con này muốn chơi trò gì.
Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ.
Ông chú đây, chỉ e chú vẫn chưa biết, lần này tôi xuống núi thay sư phụ nhận đệ tử, là đã khuyên sư phụ từ rất lâu rồi, dù sao, Dược Thần Cốc chúng tôi luôn đặt bá tánh muôn dân vào trong lòng, muốn được giúp đỡ thêm nhiều người, đây không phải là một chuyện tốt sao? Người thanh niên nói.
Phải, người này nói đúng đó.
Nhìn cậu ta khí chất bất phàm, hơn nữa nói chuyện khéo léo, chắc chắn là người của Dược Thần Cốc rồi.
….
Đám người bàn tán xôn xao, trên mặt người thanh niên mang theo ý cười.
Đương nhiên rồi, lần này xuống núi, đầu tiên vẫn là mở hòm thuốc chữa bệnh.
Thanh niên cười nói: Không biết vị nào mang bệnh trong người, nếu như tin tôi thì có thể lên sân khấu, tôi xem giúp cho.
Nói xong, người thanh niên quét nhìn đám người, mấy người này đại đa số là ôm lấy tâm thái hóng hớt mà tới thôi, càng huống hồ, sự thần kỳ của đan dược Dược Thần Cốc, bọn họ cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chứ chưa ai được may mắn chứng kiến.
Người anh em này, tôi….
tôi có thể nhờ cậu khám một chút không.
Chính vào lúc này, một người đàn ông ở bên dưới sân khấu nói.
Ánh mắt đám người liền nhìn về phía người này, người này khoảng trên dưới 40 tuổi, mặt đầy râu, đồ mặc trên người cũng vô cùng giản dị, mà trong tay ông ta còn cầm một cây gậy.
Anh đây, anh mau lên đây, có bệnh tật thì có thể nói với tôi.
Người thanh niên nói.
Ánh mắt người này lập loè, có chút băn khoăn mà nói: Thực ra tôi cũng không có gì, chỉ là, cái chân này sau khi bị tông lần trước thì đi bộ cứ cà nhắc cà nhắc, không biết cậu có thể chữa khỏi không.
Chút chuyện nhỏ này đương nhiên là không vấn đề gì rồi, mời anh lên sân khấu.
Người thanh niên mời gọi.
Thế nhưng, người ở bên dưới sân khấu lại khó xử mà nói: Thôi bỏ đi, tôi không phải là không tin cậu, chỉ là bình thường tôi chỉ là một người thu gom phế liệu, bình thường nghèo khổ, cho dù cậu có chữa khỏi cho chân của tôi thì tôi cũng không có tiền trả cho cậu, hay là bỏ đi.
Đừng, anh trai ơi, đừng đi.
Người thanh niên cười nói: Tôi thân là đại đệ tử của cốc chủ Dược Thần Cốc, xuống núi chữa bệnh, bất luận là giàu hay nghèo đều sẽ không thu bất kỳ xu nào, anh có thể yên tâm.
Thật sự không lấy tiền sao? Người đàn ông bên dưới sân khấu ngạc nhiên mà nói.
Đương nhiên, nhiều người có mặt ở đây như vậy, tôi nói lời giữ lấy lời.
Người trẻ tuổi nói.
Vậy tôi lên đây, cảm ơn cậu rất nhiều.
Người đàn ông hơn 40 tuổi, có chút lôi thôi lếch thếch này chống lấy cây gậy cà nhắc cà nhắc mà bò lên dưới sự dìu đỡ của người thanh niên.
Ba ơi, ông bác này đáng thương quá, thật hy vọng anh trai này có thể chữa khỏi cho bác ấy.
Nặc Nặc nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, sờ sờ đầu của Nặc Nặc.
Lúc này, người thanh niên trên sân khấu đỡ đối phương nằm xuống, sau đó tiến lên trước một bước, thử co co cái chân bị thương của đối phương.
Mỗi lần co lại, người đàn ông khoảng 40 tuổi này đều nghiến chặt răng, trông vô cùng đau khổ.
Này, cậu có chữa được không? Phải đó, có chữa được không, nếu không chữa được thì cũng đừng dày vò người ta như vậy chứ.
….
Một số người ở bên dưới sân khấu bất bình mà nói.
Người trẻ tuổi đứng dậy, nói với đám người: Các vị yên tâm, hồi nãy tôi chỉ là đang chẩn đoán tình trạng vết thương của anh trai này thôi, bây giờ xem ra, tật chân của anh trai này ít nhất đã có 10 năm rồi, tôi nói có đúng không? Đúng đúng.
Người bệnh ở trên sân khấu kinh ngạc mà nói: Không sai, cả 10 năm rồi, cậu thật là thần kỳ, cái này mà cũng có thể nhìn ra được! Nghe thấy bản thân người bệnh cũng xác nhận, trong ánh mắt của đám người bên dưới sân khấu cũng ngập tràn thần thái sùng kính.
Sự thần kỳ của Dược Thần Cốc không chỉ dừng lại ở đây.
Nói xong, người thanh niên móc một đan dược màu vàng kim từ trong ngực ra.
CHƯƠNG 1473: CHỮA BỆNH CỨU NGƯỜI Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, tên nhóc này lấy đan dược gì ra mà chả được, vậy mà còn là một viên đan dược màu vàng kim, phải biết, đan dược màu vàng kim chính là đan dược thần cấp đó! Viên đan dược này là do tôi đích thân chế tạo ở Dược Thần Cốc, có hiệu quả tu sửa xương gãy, phục sinh kinh mạch.
Thần kỳ như vậy à? Người bên dưới sân khấu hỏi.
Đương nhiên.
Nói xong, người trẻ tuổi nhìn sang bệnh nhân đó: Anh trai này, nếu như anh tin tôi thì có thể uống viên đan dược này vào.
Tin, tôi đương nhiên là tin cậu rồi.
Người bệnh này vội vàng nhận lấy đan dược trong tay đối phương: Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, còn nước còn tát.
Nói xong, nuốt viên đan dược xuống.
Thần sắc của đám người bên dưới sân khấu đều tràn đầy trông đợi mà nhìn lên sân khấu.
Người thanh niên trẻ tuổi này nói: Anh trai đây, anh có thể thử đứng dậy rồi đó.
Cái này…thật sự được sao? Bệnh nhân hỏi.
Người trẻ tuổi gật đầu: Tin tôi, anh tuyệt đối có thể.
Bệnh nhân khoảng 40 tuổi này mang theo thần sắc sợ hãi và ngạc nhiên, run rẩy mà từ từ bò dậy khỏi mặt đất, ngay sau đó, ông ta đứng thẳng trên sân khấu, trên mặt xuất hiện một vẻ kinh hỉ.
Tôi không sao nữa rồi, tôi không sao nữa rồi, tôi khỏi rồi! Đây thật đúng là thần y, đan được của Dược Thần Cốc quả nhiên thần kỳ! Nói xong, người bệnh này vậy mà lại trực tiếp múa tay múa chân mà chạy trên sân khấu, vừa chạy vừa nhảy nhót.
Tất cả mọi người bên dưới sân khấu đều kinh ngạc, không ngờ một người bị tật ở chân đã 10 năm rồi, vậy mà lại hoàn toàn lành lặn chỉ trong vòng chưa tới 10 giây ngắn ngủi.
Chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt, đám người không thể không tin.
Chỉ là, điều bọn họ không biết chính là, có một số chuyện, cho dù là xảy ra ở ngay trước mắt thì cũng chưa chắc là thật.
Diễn có hơi ảo, còn một con đường dài lắm mới tới được giải Oscar.
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói, quay người nhìn một cái, tên này hay lắm, người phụ nữ Lương Cung Nhạn Sương này vậy mà lại ngân ngấn lệ.
Cô sao thế? Nhìn đến mê muội rồi à? Lâm Thanh Diện hỏi.
Lương Cung Nhạn Sương lắc đầu, đôi mắt nhìn trên sân khấu: Không ngờ, đan dược của Dược Thần Cốc lại thần kỳ như vậy, hơn nữa, phong cách của người thanh niên này cao thượng, căn bản không quan tâm đối phương giàu hay nghèo, chuyện như vậy, có thể không cảm động được sao? Vẻ mặt Lâm Thanh Diện đầy hắc tuyến, phải nói Lương Cung Nhạn Sương cũng là con gái của gia tộc lớn, đánh giá từ bức ảnh khổ lớn mà Lâm Thanh Diện vô ý nhìn thấy trước đây, kiến thức của cô ta chắc cũng rất là nhiều, nhưng sao trông vẫn còn đơn thuần đến có hơi ngốc thế kia? Nhạn Sương, cô vẫn chưa nhìn ra sao? đây là vở kịch hát đôi của hai bọn họ đó.
Hứa Bích Hoài ở bên cạnh nhắc nhở.
Không hổ là người phụ nữ của Lâm Thanh Diện, hai tên hề này ở trước mặt của Hứa Bích Hoài, vừa nhìn liền bị bóc trần.
Hát đôi? Ý gì cơ? Lương Cung Nhạn Sương suy cho cùng cũng là người Đảo Quốc, đối với những thành ngữ tục ngữ như vậy thì cô ta cũng không hiểu lắm.
Ý là nói hai người bọn họ đang diễn kịch đó.
Lâm Thanh Diện thấp giọng nói.
Diễn kịch? Đôi mắt Lương Cung Nhạn Sương trừng to, không dám tin mà nhìn lên sân khấu.
Lâm Thanh Diện, Bích Hoài, hai người đều nhìn ra được sao? Đương nhiên.
Hai người đồng thời mỉm cười gật đầu.
Khuôn mặt Lương Cung Nhạn Sương đỏ bừng, được rồi, xem ra chỉ có một mình mình là không nhìn ra được thôi.
Tên này, vậy mà lại dám gạt chúng ta, coi tôi lên đó tẩn hắn một trận.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức bày ra trận thế, nhưng bị Lâm Thanh Diện kéo lại.
Đợi lát nữa xử hắn rồi cũng không muộn, coi hắn chuẩn bị giở trò gì nữa.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói, lại đặt ánh mắt lên sân khấu.
Sau khi câu chuyện hệt như sự tích thần tiên này diễn ra ở trước mắt đám người, thì đám người đều lũ lượt hướng ánh mắt tán đồng nhìn người thanh niên trẻ trên sân khấu.
Các vị nào vẫn còn bệnh tật thì có thể nói ra, chỉ là hôm nay tôi xuống núi có hơi vội, không chuẩn bị đủ đan dược, nhưng cái này cũng không sao, các vị cứ nói bệnh mình ra, tôi ghi chép lại từng cái, đợi 15 ngày sau, tôi sẽ đem đủ đan dược tới, cũng không lấy một xu nào! Người thanh niên nói.
Đám người kinh ngạc ồ lên, đan dược của Dược Thần Cốc tuỳ tiện lấy ra một viên đem bán cũng được xưng là trân bảo rồi, bây giờ vậy mà lại có chuyện tốt như vậy, cái này thật đúng là người thanh niên này đang đại phát từ bi.
Trên mặt người thanh niên khẽ cười, nhìn thấy thời cơ cũng đến rồi, liền xua xua tay thị ý nói: Các vị, tiếp theo đây, chính là chuyện thứ hai mà tôi xuống núi lần này, đó chính là, thay sư phụ nhận đồ đệ.
Các vị đều biết đó, sư phụ tôi cốc chủ Điền Uyên là người nhân hậu rộng rãi, tay nghề chế tạo đan dược không ai có thể so sánh được, hôm nay, tôi có thể mang theo nguyện vọng của ông lão mà xuống núi nhận đồ đệ, thì chính là cơ hội ngàn năm có một, hơn nữa, mọi người đều biết đó, một khi học được chế tạo đan dược rồi thì thứ gì sẽ đợi chờ các vị, tin chắc dù tôi có không nói thì mọi người cũng đều rất rõ rồi.
Đôi mắt đám người phát sáng lên, nếu như mình học được thuật chế tạo đan dược thì sau này tuỳ tiện chế tạo một viên đan dược đem đi bán, thì lợi nhuận sẽ tương đối khả quan.
Cho nên, cơ hội lần này vô cùng hiếm, phải biết, đợi đến lần sau sư phụ nhận đồ đệ, thì còn chưa biết phải đợi đến khi nào nữa đó.
Người thanh niên nhìn xuống bên dưới sân khấu mà nói.
Bệnh nhân mới vừa được chữa khỏi hồi nãy nói với người thanh niên: Chào cậu, tôi không biết tôi có thiên phú hay không, nhưng nếu như cậu không chê, thì không biết có thể nhận tôi làm đồ đệ không? Người thanh niên nhìn đối phương, cười nói: Cái này à, cũng không phải là không được, nhưng như anh nói đó, trước tiên tôi phải coi coi anh có cái thiên phú này không đã.
Vậy làm sao mới coi được? Người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi này hỏi.
Rất đơn giản, sờ xương.
Sờ xương? Người đàn ông trung niên ngạc nhiên mà nhìn người thanh niên trẻ tuổi, đám người bên dưới sân khấu cũng không hiểu.
Hễ là người có thiên phú thì xương khớp rất kỳ diệu, bên trong kinh mạch sẽ có một loại chân khí tồn tại, chỉ là, chân khí như vậy các vị sẽ không cảm nhận được, mà thân là đại đệ tử của Dược Thần Cốc, tôi đương nhiên có thể cảm nhận được.
Người thanh niên giải thích với đám người.
Đám người lũ lượt gật đầu, sự thần kỳ của Dược Thần Cốc bọn họ dầu ít dầu nhiều gì cũng được biết một chút rồi, đối với cái gọi là chân khí và kinh mạch gì đó thì bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không tin, Nào, nếu như có thể thì tôi sờ xương giúp anh.
Người thanh niên nói.
Vậy, được rồi.
Người đàn ông trung niên đáp, đứng ở trước mặt của người thanh niên.
Người thanh niên nhìn đối phương, vươn hai tay ra, túm lấy hai cánh tay của đối phương, từ trên xuống dưới, nhắm đôi mắt bắt đầu giả vờ mò mẫm từ trên xuống.
Đám người mở to đôi mắt nhìn sân khấu, sau mười mấy giây, đột nhiên, một màn kỳ dị đã xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy, khi người thanh niên đang sờ mó cơ thể của đối phương thì trên cơ thể của người trung nhiên vậy mà lại phát ra một luồng sương mù màu trắng mỏng manh! Đám người lũ lượt bày tỏ sự kinh thán, tình huống như vậy giống như là đang làm ảo thuật vậy! Người thanh niên mở mắt ra, nhìn đối phương nói: Anh trai này, xương cốt anh kỳ diệu, chân khí trong cơ thể cuộn trào mạnh mẽ, dùng để tu hành chế tạo đan dược thì không còn gì thích hợp hơn! Cái gì? Ý của cậu là? Đối phương ngạc nhiên mà nhìn người thanh niên nói.
Ý tôi là, nếu như anh đồng ý thì một người có thiên phú cực đỉnh như anh có thể gia nhập Dược Thần Cốc chúng tôi! Người trẻ tuổi mỉm cười nói.
Thật sao? Tôi thật sự có thể ư? Người đàn ông trung niên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ nói: Tốt quá rồi, tôi cuối cùng cũng không cần thu gom ve chai nữa, tôi có thể gia nhập Dược Thần Cốc, trở thành đồ đệ của Điền cốc chủ rồi! Đám người bên dưới sân khấu lũ lượt ca thán, bọn họ đều biết, có thể gia nhập Dược Thần Cốc, đối với một người mưu sinh bằng nghề thu gom ve chai mà nói, tuyệt đối là giàu có chỉ sau một đêm! Chỉ là….
Người thanh niên nhìn đối phương.
Chỉ là gì? Người trung niên hỏi.
Chỉ là, trước khi chính thức gia nhập Dược Thần Cốc, anh cần phải nộp một số phí nhất định, phí không cao, 3 triệu là đủ rồi, một là để dùng cho cuộc sống sau này ở Dược Thần Cốc, hai là để có thể nhìn thấy thành ý của anh.
Người trẻ tuổi nói.
Kịch hay cuối cùng cũng lên sàn rồi.
Lâm Thanh Diện ở bên dưới sân khấu thấp giọng mà nói, lần này, không chỉ anh và Hứa Bích Hoài, mà ngay cả Lương Cung Nhạn Sương ở bên cạnh cũng hoàn toàn hiểu rồi.
Tên này, thật đúng là vô sỉ mà.
Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói.
CHƯƠNG 1474: THẬT LÀ VÔ SỈ Tôi nộp, không phải chỉ là ba triệu bạc thôi sao, tôi lấy ra được! Người đàn ông trung niên thò tay vào ngực, lấy ra một sấp tiền, có 5 ngàn, có 2 ngàn, còn có vài tờ 1 ngàn, vừa nhìn cũng chả biết gom góp từ đâu ra nữa, nhưng rất phù hợp với thân phận thu gom ve chai của ông ta.
Cậu đếm đếm xem, chỗ này có đủ ba triệu không, nếu như không đủ thì tôi về gom góp thêm, bất kể nói thế nào thì cái này cũng là một cơ hội để tôi có thể thay đổi vận mệnh, nhất định phải nắm lấy! Người đàn ông trung niên nói với người thanh niên, hai tay nộp tiền cho đối phương.
Tôi không đụng tiền, để vào trong thùng công đức ở bên cạnh là được rồi.
Người thanh niên mỉm cười nói, chỉ về một cái thùng giấy màu đỏ đã được chuẩn bị trước.
Anh trai đây thanh bần, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần đếm số tiền nữa.
Người thanh niên cười nói.
Bỏ tất cả tiền lẻ vào trong thùng công đức, sau đó người thanh niên từ trong cái túi vải ở bên cạnh móc ra một cái huy chương hình sao màu vàng kim.
Mang cái huy chương này, đi đến Dược Thần Cốc, tự nhiên sẽ có người nhận anh, nếu như anh không yên tâm, thì sau hôm nay cùng tôi tới Dược Thần Cốc cũng được.
Người thanh niên trẻ tuổi nói.
Cảm ơn, cảm ơn đại sư huynh.
Người đàn ông trung niên cung kính mà cúi người với người thanh niên một cái, sau đó nhìn sang đám người: Cảm ơn mọi người, hôm nay không ngờ tôi lại có thể gặp được chuyện tốt như vậy, một người thu gom phế liệu như tôi vậy mà lại có thể có thiên phú như vậy, các vị bảo trọng, tôi phải đi Dược Thần Cốc chế tạo đan dược đây.
Nói xong, người trung niên này liền đi xuống sân khấu, đám người nhìn người trung niên đang mừng rỡ vui sướng này, mãi đến khi ông ta rời khỏi trung tâm mua sắm.
Các vị, còn có ai muốn đến thử một cái không? Người thanh niên khẽ cười mà nói.
Món tráng miệng đã xong rồi, tiếp theo đây là món chính.
Trong lòng đám người lẩm bẩm, người đàn ông trung niên hồi nãy là một người thu gom phế liệu, nhưng con người bần hèn như vậy mà lại có thiên phú chế tạo đan dược này.
Ông ta mà còn được, thì tại sao mình không được chứ? Trong lòng đám người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy, chỉ không biết, người thanh niên ở trên sân khấu chính là đang mong muốn hiệu quả như vậy.
Để tôi.
Bên dưới sân khấu, một người đàn ông trẻ giơ tay nói: Có thể giúp tôi xem được không, coi coi tôi có thiên phú không, nếu như thật sự như vậy thì gia sản trăm tỷ tôi cũng không kế thừa nữa, nếu thật sự có thể chế tạo đan dược thì một viên đan dược đã hơn cả gia sản trăm tỷ rồi! Người thanh niên chắp tay nói: Nếu đã như vậy, thì mời người anh em đây lên sân khấu, để tôi sờ xương cho anh.
Người đàn ông dưới sân khấu này đi lên sân khấu, cũng chắp tay nói: Dám hỏi đại danh của đại sư huynh Dược Thần Cốc, nếu như sau này thật sự trở thành đồng môn thì cũng tiện xưng hô.
Tại hạ Tất Chấn Văn.
Người trẻ tuổi cười nói: Nếu người anh em đây đã có lòng thì tôi giúp anh sờ xương.
Nói xong, anh ta liền bắt đầu nhắm mắt lại giúp người này sờ sương giống như lúc nãy.
Đám người bên dưới sân khấu nhìn lên sân khấu, chỉ là lần này, không có giống như lần trước, cái lớp sương trắng đó không có hiện lên.
Sau vài giây, Tất Chấn Văn mở mắt ra, nhìn đối phương nói: Thật ngại quá, người anh em này, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của chân khí ở trong cơ thể anh, vì vậy, anh không có thiên phú chế tạo đan dược, mời anh đi xuống cho.
Sao vậy được? Người đàn ông ngạc nhiên mà nhìn Tất Chấn Văn: Ông già đó mà còn có thiên phú, mà tôi lại không có? Tất Chấn Văn chỉ mỉm cười, vốn không có nói gì nhiều.
Mẹ nó, không phải chỉ có ba triệu thôi sao, ông đây cho anh gấp mười, anh làm lại lần nữa đi! Tất Chấn Văn lắc đầu: Có lại mười lần thì cũng như vậy thôi.
Nói đến đây, ánh mắt anh ta nhìn về phía đám người: Người có thiên phú, thì ba triệu là đã đủ, nếu như không có thiên phú luyện chế đan dược thì cho dù có dời một núi vàng đến đây, tôi cũng sẽ không nhận, bởi vì không có thiên phú thì chính là không có thiên phú.
Đám người lũ lượt gật đầu, xem ra người thanh niên tên Tất Chấn Văn này là một người vô cùng có nguyên tắc.
Qủa nhiên là xuất thân từ Dược Thần Cốc, căn bản không bị thế tục quấy nhiễu.
Phải đó, hay là chúng ta cũng đi thử đi, có thiên phú thì tốt, còn nếu như không có thiên phú thì dù gì cũng không cần móc tiền.
Đám người lũ lượt bàn tán.
Trên sân khấu, người thanh niên đó có chút không giữ được cảm xúc nữa.
Mẹ nó, lời tôi nói mà anh lại dám không nghe, Dược Thần Cốc thì đã sao.
Người anh em này, xin nhắc lại lần nữa, anh không có thiên phú, mời anh xuống sân khấu cho.
Tất Chấn Văn nói.
Tôi không xuống.
Người đàn ông nói.
Nếu đã như vậy thì tôi phải đắc tội rồi.
Nói xong, hai tay Tất Chấn Văn nhấc một cái, một thanh niên hơn 50 ký vậy mà lại bị anh ta nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó trực tiếp ném xuống sân khấu.
Nhìn thấy Tất Chấn Văn ra tay như vậy, lúc này, tất cả mọi người đều tin tưởng tuyệt đối.
Để tôi.
Coi giúp tôi chút đi.
Tôi đã chuẩn bị xong ba triệu rồi, coi giúp tôi trước đi! Tất cả mọi người đều háo hức muốn thử, cùng xông lên sân khấu.
Đừng gấp đừng gấp, từng người một.
Tất Chấn Văn cười nói.
Chỗ này tính sơ sơ cũng hơn ba trăm người, trong lòng anh ta đã có tính toán hết rồi, một nửa nói là không có thiên phú, một nửa thì nói là có thiên phú.
Như vậy thì chỉ một tiếng này thu nhập sẽ vào khoảng 450 triệu, mà hôm nay mình đã nói chuyện xong với quản lý trung tâm rồi, bày ở đây một ngày, tính toán thử thì chỉ một ngày thu nhập được một tỷ cũng không phải là giấc mơ rồi.
Bên dưới sân khấu, bọn người Lâm Thanh Diện lạnh lùng mà nhìn Tất Chấn Văn ở trên sân khấu.
Tên nhóc này, xem ra là một kẻ có tu vi.
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
Làn sương trắng đó chính là do chân khí trong cơ thể đối phương ảo hoá ra, còn về một tay nhấc một tên đàn ông hơn 50 ký lên thì đối với một kẻ tu vi mà nói, càng không phải chuyện gì khó.
Kẻ tu hành? Vậy anh nói, tu vi của hắn và tu vi của tôi, ai cao hơn? Lương Cung Nhạn Sương tiến lên trước mà hỏi.
Đó đương nhiên không so được với cô rồi.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Đối phương chẳng qua chỉ là tông sư cảnh mà thôi, mà Lương Cung Nhạn Sương bây giờ đã là hoá cảnh.
Vậy thì tốt.
Lương Cung Nhạn Sương nói, trong mắt loé qua một nụ cười quỷ dị.
Cô muốn làm gì? Làm gì? Hừ, tôi muốn hắn sờ xương cho tôi.
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương nhón chân lên, hai bước liền nhảy lên sân khấu.
Đám người bên dưới sân khấu vội vàng chen lên sân khấu, mà Tất Chấn Văn thì vừa đang bận sờ xương, vừa bận thu tiền, bọn họ căn bản không có chú ý thấy Lương Cung Nhạn Sương lên sân khấu như thế nào.
Lâm Thanh Diện, Nhạn Sương sẽ không có chuyện gì chứ.
Hứa Bích Hoài có chút lo lắng mà nói.
Có chuyện? Lâm Thanh Diện cười khổ mà nói: Chỉ e, cái mà em nên lo lắng bây giờ là sự an nguy của tên nhóc Tất Chấn Văn này đó.
Bên này, sau khi Lương Cung Nhạn Sương lên sân khấu, thì hồn lực trong cơ thể thầm phát ra, mở ra một con đường.
Gần như là tốc độ mười giây, Tất Chấn Văn bên này đang nhanh chóng giả vờ sờ xương cho đám người, thì đột nhiên bên tai anh ta truyền đến một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Anh đẹp trai này, có thể giúp tôi xem một chút không.
Đợi đã, không thấy tôi đang bận sao, cô xếp hàng trước đi! Tất Chấn Văn bận rộn mà nói, theo bản năng liếc nhìn một cái.
Chỉ là cái nhìn này, Tất Chấn Văn hệt như bị người ta điểm huyệt vậy, đôi mắt không động đậy được nữa.
Anh ta nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, có thân hình bốc lửa ở bên cạnh, hoàn toàn chấn kinh.
Nếu anh đẹp trai đã nói như vậy thì tôi đi xếp hàng đây, chỉ là thời gian của tôi gấp rút, lát nữa là phải đi rồi, không biết còn có thể tới phiên tôi không nữa.
Nói xong, trên mặt Lương Cung Nhạn Sương mang theo thần sắc uỷ khuất, cúi đầu quay người đi về cuối hàng người.
Đợi đã! Lá gan của tên Tất Chấn Văn này cũng không nhỏ, trực tiếp túm lấy cổ tay của Lương Cung Nhạn Sương.
Cái tiếp xúc này thật đã, Tất Chấn Văn chỉ cảm thấy làn da của đối phương đàn hồi căng mịn, quả đúng là non nớt đến có thể búng ra sữa.
Sao thế? Lương Cung Nhạn Sương mở to đôi mắt, nhìn đối phương với vẻ đáng thương tội nghiệp.
Nếu cô đây lát nữa có việc thì chi bằng tôi phá lệ, giúp cô xem trước.
Tất Chấn Văn đảo mắt nhìn Lương Cung Nhạn Sương, miệng thì nói.
Ở bên dưới sân khấu, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn hết tất cả vào trong mắt.
Mị lực quyến rũ người của Lương Cung Nhạn Sương, Lâm Thanh Diện đã tận mắt chứng kiến qua, cho dù Lâm Thanh Diện có định lực đủ đầy, thì trước đây cũng suýt nữa đã bị công phá rồi, chứ đừng nói là một tên dung tục như Tất Chấn Văn.
Cái này, thật sự có thể sao? Tôi nói được, thì chính là được.
Tất Chấn Văn mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lương Cung Nhạn Sương mà nói: Yên tâm đi, cô gái, tôi sẽ nghiêm túc, cẩn thận mà sờ xương cho cô.
Ừm, nếu đã như vậy thì làm phiền anh rồi.
Lương Cung Nhạn Sương thấp giọng nói.
CHƯƠNG 1475: MUỐN CHUỒN, CHỈ E LÀ KHÔNG ĐƯỢC Không phiền, không phiền.
Tất Chấn Văn cười nói, trong lòng nghĩ: Không ngờ ở cái tiểu trấn này mà cũng có một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, lát nữa phải sờ mó cơ thể của người phụ nữ này thật kỹ mới được.
Nói xong, anh ta nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi giơ về phía Lương Cung Nhạn Sương.
Trên mặt Lương Cung Nhạn Sương mang theo thần sắc e thẹn, chỉ là, khi đầu ngón tay của đối phương chạm đến tay của mình, trên mặt cô ta liền xuất hiện một ý cười thần bí.
Mát lạnh.
Đây chính là cảm giác đầu tiên ở trong lòng Tất Chấn Văn lúc này.
Cô à, cơ thể cô sao lại lạnh như vậy, xem ra là có âm khí đang xoay chuyển ở trong cơ thể cô rồi, tôi phải cảm nhận thật kỹ, thuận tiện giúp cô xua tan đi âm khí này.
Đối phương nói.
Nếu đã như vậy, thì làm phiền anh Tất rồi.
Lương Cung Nhạn Sương yếu đuối mà mói.
Tất Chấn Văn đang nhắm mắt thầm sung sướng trong lòng, tiếp đó càng sờ mó về phía trước.
Lúc này, nếu như anh ta có chút cẩn thận thì đương nhiên sẽ phát hiện được, đám người náo nhiệt ở bên cạnh mình, bây giờ đã trở nên trầm tĩnh lại rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta làm gì còn suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, trong đầu anh ta lúc này đều đang nghĩ đến mấy chuyện dung tục, nghĩ rằng lát nữa sờ tới cơ thể của đối phương thì đôi tay sẽ có xúc cảm như thế nào? Sau đó Tất Chấn Văn lần mò về phía trước, thế nhưng, cảm giác lạnh lẽo này lại như không có điểm cuối vậy.
Kỳ lạ, cánh tay của người phụ nữ này sao lại dài như thế.
Trong lòng Tất Chấn Văn thầm nghĩ, bên tai, lại truyền tới giọng nói của Lương Cung Nhạn Sương: Anh gì ơi, anh cảm nhận ra được chưa, rốt cuộc tôi có có thiên phú chế đan không.
Đừng gấp, cứ từ từ, tôi đang dụng tâm cảm nhận đây mà.
Tất Chấn Văn nói, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay là ngày thu được cả sắc lẫn tài a.
Thậm chí, trong lòng anh ta đã suy tính xong xuôi, rằng lát nữa sẽ nói thiên phú trong cơ thể của người phụ nữ này không bình thường, đợi sau khi đám người giải tán, có thể đến chỗ mình ở để từ từ thăm dò.
Lần này mình đến tiểu trấn, trên người có mang theo một ít thuốc mê, đợi đến lúc đó, thì há không phải là….
.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tất Chấn Văn vui đến nở hoa.
Này, anh có xong chưa, người khác đều là mười giây thì đã xong rồi, còn anh thì sắp sờ đến một phút rồi đó.
Lâm Thanh Diện ở bên dưới sân khấu lúc này rất đúng lúc mà la lên.
Đâu có đâu có, chân khí trong cơ thể của cô đây phiêu diêu bất định, đương nhiên cần phải dụng tâm cảm nhận rồi.
Tất Chấn Văn nhắm mắt nói.
Chỉ là, đầu ngón tay của anh ta ngoại trừ sự lạnh lẽo ra thì cảm giác ấm áp láng mịn kia không có một chút nào cả, ngược lại, hình như còn có chút thô ráp.
Anh ơi, anh không phải đang sờ tay của chị gái em đâu.
Bên dưới sân khấu, Tiểu Nặc Nặc hét lên, bé cứ không hiểu, tại sao anh trai này lại sờ mó hăng hái như vậy, bộ dạng như rất là hưởng thụ.
Cái gì? Không phải tay? Nghe xong, Tất Chấn Văn vội vàng mở mắt ra, anh ta kinh ngạc mà phát hiện, lúc này, cái mà hai tay mình đang sờ chẳng qua chỉ là một sợi roi mềm mà thôi! Ha ha! Người ở xung quanh cười lớn lên.
Cậu thanh niên, một cây roi mà đã khiến cậu hưng phấn như vậy rồi, sao, cậu cảm nhận được linh khí bên trong cây roi này chưa? Phải đó, còn không phải là thấy cô đây có vẻ ngoài xinh đẹp nên muốn chiếm hời của người ta sao.
….
Nghe thấy sự đùa cợt của đám người, sắc mặt Tất Chấn Văn không giữ nổi nữa.
Cô đây, cô có ý gì? Tất Chấn Văn lạnh giọng hỏi, anh ta rất chắc chắn, cô gái xinh đẹp này rõ ràng chính là đang tới phá đám.
Bích Hoài, bây giờ em ở đây coi kịch hay, anh ra ngoài làm chút chuyện.
Bên dưới sân khấu, Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài gật đầu, Lâm Thanh Diện quay người mà ra ngoài.
Bên trên sân khấu, Lương Cung Nhạn Sương cười lạnh mà nhìn đối phương.
Cây roi hồi nãy là mình đã ảo hoá ra trong tích tắc thôi, cô ta sao có thể để một tên đàn ông dung tục như vậy sờ mó cơ thể mình chứ? Anh Tất Chấn Văn đúng chứ, biết điều thì trả tiền mà anh thu của người ta lại đi, rồi thành thật khai báo vở kịch lừa gạt của anh, tôi có thể tha cho anh một mạng.
Lương Cung Nhạn Sương nói.
Cô đang nói bậy gì vậy, vở kịch lừa gạt gì chứ, tôi có gì để khai báo chứ.
Tất Chấn Văn tức giận nói.
Còn cần tôi phải nói sao.
Lương Cung Nhạn Sương quay người nhìn đám người: Tên này, căn bản không phải là người của Dược Thần Cốc, càng không phải là đệ tử của Cốc chủ Điền Uyên! Cái gì? Sao vậy được? Có thể khiến cái chân gãy hồi phục nguyên trạng, cái này chỉ có người của Dược Thần Cốc mới làm được thôi.
Phải đó, hồi nãy còn có một luồng sương bốc lên nữa, cái này mọi người đều tận mắt nhìn thấy mà.
Đám người lũ lượt nói.
Các người, các người quá là ngốc rồi.
Lương Cung Nhạn Sương hận sắt không thành gang, chỉ vào Tất Chấn Văn nói: Mau nói, nói chuyện anh là tên lừa đảo cho mọi người nghe đi! Tên lừa đảo? Lừa đảo gì cơ? Tất Chấn Văn cười nói: Người đẹp, cô làm sao mà phán tôi là tên lừa đảo vậy, cô xuất ngôn sỉ nhục Dược Thần Cốc, đúng là tội ác cực kỳ! Phải đó.
Không sai, cô không lấy ra được chút chứng cứ nào mà đã nói chúng tôi là đồ ngốc rồi.
Địa vị của Dược Thần Cốc ở trong lòng người tiểu trấn rất cao, do hồi nãy đã nhìn thấy sự Thần thông mà Tất Chấn Văn biểu diễn ở trước mặt mọi người, mấy người này hoàn toàn tin tưởng thân phận của Tất Chấn Văn! Nhìn thấy mình mới chớp mắt đã có nhiều người ủng hộ như vậy, sự tự tin của Tất Chấn Văn càng được tăng thêm.
Cô đây, nếu như cô có lòng muốn lấy tại hạ ra làm trò cười thì mời cô đi xuống, người của Dược Thần Cốc tôi không phải để cô tuỳ tiện lấy ra làm trò cười.
Tất Chấn Văn nói.
Tên khốn này, thật đúng là bỉ ổi vô sỉ! Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói, bất lực là đám khán giả này lại như bị tẩy não rồi vậy, lại tin đối phương, điều này khiến Nhạn Sương có chút lúng túng.
Cô đây, cô năm lần bảy lượt xuất ngôn sỉ nhục, tôi vốn không muốn ra tay với cô, nếu đã như vậy thì tại hạ không thể không mời cô xuống sân khấu rồi.
Nói xong, ám kình trong cơ thể của Tất Chấn Văn thầm phát ra, giống như hồi nãy, hai tay muốn dùng sức nhấc Lương Cung Nhạn Sương lên.
Đang đợi anh ra tay đó! Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương hôm nay đã sớm tràn đầy nộ khí rồi, đang rầu là không có chỗ phát tiết.
Cô quất cây roi trong tay ra, trực tiếp quấn lên tay đối phương.
Tất Chấn Văn cười thầm, cánh tay đột nhiên dùng sức.
Nội Kình phát ra ngoài, cô gái yếu đuối đối diện này vậy mà lại không nhúc nhích đi chút nào.
Cô? Tất Chấn Văn kinh ngạc mà nhìn Lương Cung Nhạn Sương, anh ta không ngờ, người phụ nữ nhìn trông yếu ớt này lại là một kẻ tu hành, hơn nữa, nhìn cô ta hẳn là tu vi ở trên mình rất xa.
Không phải chỉ là ném người ra ngoài thôi sao, tôi cũng làm được.
Lương Cung Nhạn Sương khinh miệt mà cười nói, sau đó, một tay khẽ dùng sức, một luồng Nội Kình lớn mạnh phát tán ra, trực tiếp ném cả người đối phương xuống sân khấu.
Đám người kinh ngạc mà nhìn Lương Cung Nhạn Sương, bọn họ cũng bị một chiêu của cô gái xinh đẹp này làm chấn kinh rồi.
Mọi người đừng tin tên này, trong Dược Thần Cốc vốn không có sự tồn tại của người này.
Lương Cung Nhạn Sương chỉ Tất Chấn Văn đang ngã dưới đất nói.
Nếu cô đã nói như vậy thì hẳn là rất quen thuộc với Dược Thần Cốc rồi, nếu không thì sao cô có thể chắc chắn đối phương không phải người của Dược Thần Cốc chứ? Một ông chú trung niên nói.
Tôi….
tôi không phải người của Dược Thần Cốc, nhưng tôi đang định đến Dược Thần Cốc.
Lương Cung Nhạn Sương thành thật mà nói.
Cô ta quả thực không phải người của Dược Thần Cốc, đối với chuyện về Dược Thần Cốc cũng là biết quá ít.
Nghe thấy chưa, cô ta căn bản không biết Dược Thần Cốc mà đã dám xuất ngôn vu nhọ tôi rồi, người đời đều biết, người trong Dược Thần Cốc chúng tôi, vốn không phải thạo về tu vi mà là đứng đầu thiên hạ về luyện chế đan dược.
Tất Chấn Văn nhân thời cơ, loạng choạng mà đứng dậy nói: Mọi người đừng tin cô ta, người phụ nữ này xuất ngôn sỉ nhục Dược Thần Cốc, quả đúng là tội không thể tha.
Tôi sẽ về bẩm báo với sư phụ, để ông ấy làm chủ.
Anh không được đi, chuyện này còn chưa làm rõ, anh không được đi.
Lương Cung Nhạn Sương sốt sắng mà nói.
Hừ, xem ra hôm nay cô muốn giết tôi, được, có bản lãnh thì cô cứ tới giết, nhưng Tất Chấn Văn tôi thà chết cũng không phục, thân là người của Dược Thần Cốc, chết cũng là ma của Dược Thần Cốc! Nhìn thấy bộ dạng lòng đầy căm phẫn của Tất Chấn Văn, đám người lũ lượt gật đầu.
Người anh em, cậu đi trước đi, yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.
Đúng, không sai, chúng tôi giúp cậu ngăn người phụ nữ này, cậu đi trước đi.
…… Nhìn thấy đám người làm lẫn lộn đen trắng này, Lương Cung Nhạn Sương hoàn toàn tức giận, cô ta sốt sắng đến sắp tuôn nước mắt ra: Mấy người các người đều bị anh ta gạt rồi, sao lại ngốc như vậy chứ.
Đại ân không cần tạ, chuyện nhận đồ đệ này đợi hôm sau tôi lại xuống núi, nhất định sẽ tiếp tục khai triển.
Tất Chấn Văn ra dáng mà chắp tay nói với tất cả mọi người.
Tình thế không ổn, mình mà còn ở lại đây thì chính là tên ngốc, anh ta vừa đang định chuồn, vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn mình.
Muốn chuồn, chỉ e là không được rồi.
CHƯƠNG 1476: CÓ AI MUỐN SỜ XƯƠNG Lâm Thanh Diện mỉm cười, tay trái nhanh chóng tiến lên trước, túm lấy cổ áo của đối phương, nhẹ nhàng quăng một cái, đối phương liền nhẹ nhàng bay về sân khấu hệt như một con diều vậy.
Tất Chấn Văn hoàn toàn hoá đá, cái tiểu trấn này sao lại ngoạ hổ tàng long, có nhiều người tu hành có thực lực còn mạnh hơn mình thế.
Anh….
anh lại là ai nữa? Tất Chấn Văn chỉ vào Lâm Thanh Diện nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười một cái, nhẹ nhàng nhảy một cái lên sân khấu.
Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một chút rồi, chỉ cần có người đàn ông này thì sẽ không còn chuyện gì không giải quyết được nữa.
Lâm Thanh Diện lên sân khấu, vốn không có nhìn sang Tất Chấn Văn, mà ngược lại anh nói với mọi người xung quanh: Các người có ai muốn sờ xương, tôi có thể giúp các người.
Cậu cũng biết à? Không lẽ, cậu cũng là người của Dược Thần Cốc? ….
Lâm Thanh Diện mỉm cười: Tôi…cứ coi như là phải đi, Điền cốc chủ là bạn bè của tại hạ, mà trong Dược Thần Cốc có một vị tên là Triệu Ất, là ân sư chế đan vỡ lòng của tôi.
Đúng rồi, nếu như anh là đệ tử của Dược Thần Cốc, thì anh chắc cũng biết Triệu Ất nhỉ? Lâm Thanh Diện đột nhiên hỏi.
Thần sắc của Tất Chấn Văn chợt sững sờ, sau đó nói: Biết biết, Triệu Ất và tôi cùng nhau lớn lên, chúng tôi từ trước đã cùng chơi đùa với nhau, chỉ là, kỹ thuật chế đan của cậu ta vốn không bằng tôi.
Vậy sao? Lâm Thanh Diện giễu cợt mà cười một cái: Triệu Ất là một lão già đã hơn 70 rồi, vậy mà anh lại nói ông ta cùng lớn lên với anh, còn nữa, Triệu Ất là sư đệ của Điền cốc chủ, trưởng lão của Dược Thần Cốc, anh nếu như thật sự là đại đệ tử của Dược Thần Cốc thì sao lại không biết được! Tôi….
.
Tất Chấn Văn nhất thời á khẩu, trong mắt loé qua sự căm hận.
Tên nhóc này, đang đào hố đợi mình nhảy đây mà! Đám người vừa nghe vậy, trong mắt liền loé qua tia kinh ngạc, người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mắt nói chuyện một cách ra dáng như vậy, nhưng coi bộ, câu trả lời của Tất Chấn Văn trông lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nào, không phải ông muốn sờ xương sao, tôi giúp ông.
Không cho người ta từ chối, Lâm Thanh Diện trực tiếp kéo lấy một người trung niên.
Hai tay anh đặt lên người đối phương, miệng nói: Không phải chỉ là sương trắng thôi sao, tôi cho ông.
Nói xong, hồn lực trong tay Lâm Thanh Diện thầm phát ra, anh chỉ thích phóng ra một chút hồn lực, nhưng lại đậm đặc hệt như một đám mây trắng trên không trung.
Đám người kinh ngạc: Cái, cái này là sao chứ? Họ Tất kia, anh nói xem, thiên phú chế đan của ông đây như thế nào.
Lâm Thanh Diện hỏi.
Tôi….
.
Tất Chấn Văn cắn môi, anh ta biết, hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi, xem ra hôm nay khó qua ải này.
Không nói đúng không, tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục.
Nói xong, đôi mắt anh nhìn xuống sân khấu, lớn tiếng hét một tiếng: Ba người các người còn đứng ngây ra đó làm gì, lên đây đi! Câu này vừa nói xong, đám người liền nhìn xuống bên dưới sân khấu.
Ở không xa kia, một đám ba người đang run rẩy mà đi vào trong.
Đây không phải là tên thu gom phế liệu hồi nãy sao? Còn có hắn ta nữa, tên phú nhị đại đó, chính là tên muốn cho ba mươi triệu! Tôi biết tên mặc đồ vest đó, chính là quản lý của trung tâm thương mại này! ….
Lúc nói chuyện, thì ba người đã lên đến sân khấu, ánh mắt bọn họ lập loè, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì hệt như nhìn thấy ác quỷ vậy, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Hoá ra, mới hồi nãy, sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi Hứa Bích Hoài thì đã nhanh chóng đuổi theo tên lụm phế liệu và tên phú nhị đại kia, và dùng Si Cốt Châm khống chế đối phương lại, sau đó Lâm Thanh Diện lại tìm đến quản lý của trung tâm mua sắm này, cũng dùng cách như vậy để khống chế.
Sao các người lại quay lại rồi, còn có ông quản lý này nữa, ông đến đây làm gì? Người qua đường hỏi.
Nói, nói đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra hôm nay đi.
Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Tôi nói, tôi nói.
Người đàn ông bị gãy chân lúc nãy chỉ vào Tất Chấn Văn đang ngã trên mặt đất nói: Tôi…tôi thật ra đã bàn bạc xong xuôi với cậu ta rồi, tôi đóng giả làm người có tật ở chân, sau đó giả vờ được cậu ta chữa khỏi, sau khi chuyện thành, cậu ta sẽ chia 15 triệu cho tôi.
Tôi cũng như vậy, cũng phối hợp diễn với cậu ta, mục đích chính là để các người tin cậu ta chính là người của Dược Thần Cốc, không phải vì tiền tài.
Phú nhị đại cũng yếu ớt mà nói.
Tên quản lý mặc đồ vest, ra vẻ ta đây kia nói: Tên này hôm qua tới tìm tôi, nói muốn mượn trung tâm của chúng tôi để dựng sân khấu, nói là sẽ chia cho tôi 30 triệu, tôi liền đồng ý.
Nghe thấy ba người nói như vậy, đám người lúc này mới phản ứng lại.
Hay lắm, quả nhiên là một tên lừa đảo! Mẹ nó, còn nói ông đây có thiên phú, hại tôi uổng công kích động, cậu phải đền phí tổn thất tinh thần cho tôi! Đúng đó, nôn tiền của chúng tôi ra đây! ….
Tất cả mọi người đều tới vây lấy Tất Chấn Văn.
Trên mặt Tất Chấn Văn toát mồ hôi lạnh, nhưng, mấy người này chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi, đối với anh ta mà nói thì xông ra ngoài vốn không phải chuyện gì khó.
Thế nhưng, điều khó thật sự chính là Lâm Thanh Diện căn bản sẽ không cho phép anh ta làm như vậy.
Thần niệm động đậy một cái, chưa tới 1 giây, Lâm Thanh Diện liền phong ấn Nội Kình bên trong cơ thể của đối phương lại.
Tất Chấn Văn thử quơ nắm đấm, nhưng, không có chút sức lực nào cả.
Đám người vừa đấm vừa đá, ngay lập tức, Tất Chấn Văn đã xanh tím mặt mày, thảm đến không nhìn nỗi.
Các vị, Dược Thần Cốc là nơi tràn đầy linh khí, chuyện chế tạo đan dược càng không thể cưỡng cầu.
Lâm Thanh Diện nói với đám người: Tên này chính là đã lợi dụng tâm lý của các vị, cho nên mới bày ra trò lừa này, sau này các vị nhất định phải cẩn thận.
Cảm ơn người anh em đã nhắc nhở.
Một ông chú chắp tay mà nói.
Đột nhiên, trong đám người có người nói: Đây, đây không phải là Lâm thiếu chủ Lâm Thanh Diện sao? Lời này vừa thốt ra thì đám người liền kinh ngạc mà nhìn qua, càng có người móc điện thoại ra tra.
Không sai, anh ta chính là cậu chủ Lâm, hồi trước khi anh ta tới tiểu trấn cứu chúng ta, tôi đã gặp qua anh ta! Chả trách, lời anh ta nói ra, đương nhiên đều là thật rồi.
….
Ngay sau đó, đám người này liền xông về phía Lâm Thanh Diện, trong lòng bọn họ, thiếu chủ nhà họ Lâm chính là nhân vật đứng trên đỉnh của nước H.
Mẹ, ba được hoan nghênh yêu thích quá ta.
Nặc Nặc hỏi.
Hứa Bích Hoài mỉm cười: Đó là đương nhiên, ba con bây giờ là một đại nhân vật rất giỏi giang đó.
Nặc Nặc ngước cái đầu nhỏ của mình lên nhìn người ba đang bị đám người vây quanh ở trên sân khấu kia, tuy tuổi của cô bé còn nhỏ vẫn còn chưa biết tại sao mấy người này lại ủng hộ ba của mình như vậy, nhưng, có thể dễ thấy được, ba của mình ở trong lòng mình, cũng đã là một đại anh hùng từ lâu rồi! Tất Chấn Văn ở trên sân khấu thương tích đầy mình, mang theo nửa cái mạng chuồn khỏi chỗ này.
Được rồi, hai người đẹp, còn có Tiểu Nặc Nặc dễ thương của chúng ta, chúng ta cũng nên về khách sạn rồi.
Lâm Thanh Diện nói với ba người.
Hứa Bích Hoài và Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, cùng quay về khách sạn.
Không ngờ, hôm nay chỉ đơn giản là ra ngoài dạo trung tâm mua sắm mà thôi, mà đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi.
Lâm Thanh Diện cũng có chút bất lực, mình vốn không phải người gây chuyện, nhưng chuyện cứ tìm tới mình.
Thật muốn nhanh chóng đi tới rừng rậm sương mù của Dược Thần Cốc, ở trong lòng của núi rừng dòng chảy, an tĩnh mà dẫn dắt Bích Hoài cùng tu hành.
Đến tầng cao nhất của khách sạn, một nhà ba người Lâm Thanh Diện vừa vào phòng chuẩn bị đóng cửa lại thì Lương Cung Nhạn Sương lại đứng ở ngoài cửa.
Sao thế? Còn có chuyện gì sao? Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc mà hỏi.
Nhạn Sương nhìn căn phòng tổng thống này.
Không lâu trước đây, mình đã từng ở trong căn phòng này, mặc đồ ngủ mỏng manh cùng ở một phòng với Lâm Thanh Diện.
Nếu như không phải Lâm Thanh Diện hôm đó định lực đủ đầy thì chỉ e gạo sống đã nấu thành cơm chín rồi.
Chỉ là bây giờ, vẫn là căn phòng đó, vẫn là bài trí đó, nhưng nữ chủ nhân bên trong đã đổi thành Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài một chút không? Nhạn Sương hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, rồi lại quay đầu dùng ánh mắt thị ý mà nhìn Hứa Bích Hoài.
Nhìn em làm gì, anh đi đi.
Hứa Bích Hoài tuỳ ý mà nói.
Yên tâm, anh sẽ về nhanh thôi.
Nói xong, Lâm Thanh Diện cùng Lương Cung Nhạn Sương đi ra ngoài.
CHƯƠNG 1477: BƯỚC ĐẾN TRƯỚC CỬA Lương Cung Nhạn Sương đứng trước cửa sổ ở cuối hành lang, cô ta xoay người nhìn Lâm Thanh Diện.
Này chị, có chuyện gì thì mau nói đi, ngày mai chúng ta phải đến Dược Thần Cốc, tôi không sao cả, nhưng mọi người nên nghỉ ngơi thật tốt, nói cách khác, đường núi gập ghềnh vô cùng khó đi, nếu mọi người không nghỉ ngơi tốt thì đến lúc đó đừng hy vọng tôi cõng mọi người đấy.
Lâm Thanh Diện cười nói, cũng không phải đe dọa.
Thôi đi, anh cảm thấy hiện tại tôi còn cần anh cõng sao? Lương Cung Nhạn Sương trầm giọng nói.
Lâm Thanh Diện nhìn đối phương: Cô xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa tôi quên mất, hiện tại cô là người tu hành có năng lực siêu phàm, nói cách khác, sao có thể ngoan ngoãn phục tùng được chứ.
Thôi bỏ đi, hơn nữa nếu không phải cuối cùng anh mang theo ba tên mặt dày kia, cho dù tôi nói thế nào thì những người kia cũng không tin tưởng tôi.
Nhạn Sương đi tới một bước, cách Lâm Thanh Diện ngày càng gần.
Nhạn Sương, cô muốn làm gì, khoảng cách gần như vậy có chút không ổn lắm.
Lâm Thanh Diện lùi lại phía sau một bước nói.
Lâm Thanh Diện, vì sao anh làm chuyện gì cũng thành thạo như vậy, vì sao anh luôn có thể nhẹ nhàng phá bỏ nguy hiểm chứ? Rốt cuộc anh có lực hấp dẫn gì, tôi cũng thấy được không ít người tuấn tú tài giỏi, nhưng lại không có ai giống như anh.
Lương Cung Nhạn Sương trầm giọng nói.
Lâm Thanh Diện xấu hổ cười một tiếng, anh quen biết nhiều phụ nữ như vậy, anh thật sự có tình cảm đặc biệt với Lương Cung Nhạn Sương.
Nhưng Lâm Thanh Diện biết rõ tình cảm này chắc chắn không phải là tình yêu nam nữ, mà đúng hơn là lòng biết ơn.
Nói đến lực hấp dẫn thì có ai bằng cô Nhạn Sương chứ, cô chỉ liếc mắt một cái đã khiến mọi người chết mê chét mệt.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Thôi bỏ đi, tôi có thể hấp dẫn bất cứ đàn ông nào trên đời này, nhưng không thể mê hoặc được anh.
Lương Cung Nhạn Sương nói, hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Từ sự chán ghét trước kia đến khi thân thiết, Lương Cung Nhạn Sương cũng không biết mình thế nào, làm sao lại yêu mến người đàn ông tốt ở nước C trước mắt này.
Nhạn Sương, cô nghe tôi nói.
Lâm Thanh Diện nói với cô ta: Tôi biết tôi là người nói là làm, lúc trước ở trong hôn lễ của tôi và Bích Hoài, tôi đã thề trước mặt mọi người sẽ không phản bội cô ấy suốt đời này, mà tôi cũng không phải là đồ ngốc, tôi biết suy nghĩ trong lòng của cô, tôi vô cùng biết ơn vì cô đã hết lòng quan tâm cho tôi trước đó, nếu không có cô thì sẽ không có Lâm Thanh Diện ngày hôm nay.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện: Tôi quan tâm anh cũng không phải vì muốn anh trả ơn, mà tôi cam tâm tình nguyện.
Tôi biết, nhưng mong cô hãy tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ mang theo Bích Hoài tu hành, tôi tin năm tháng dài dằng dẵng đang chờ tôi và Bích Hoài cùng nhau vượt qua, nhưng vừa rồi cô đã nói sai một câu rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Tôi nói sai? Nói cái gì? Trong mắt Lâm Thanh Diện mang theo một chút buồn phiền, Nhạn Sương chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Lâm Thanh Diện tôi cũng không phải là toàn năng, tôi cũng có lúc bó tay bất lực, nói cách khác tôi cũng sẽ không để người mình kính trọng chết ở trước mặt mình.
Lâm Thanh Diện nói, anh nghĩ tới hình ảnh ông tiền bối Lý Mộ Bạch mất mạng ở Thương Nguyên Giới, đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên được.
Lần này tu hành ở Dược Thần Cốc, tôi tin có rất nhiều người tu hành có thiên phú sẽ tụ tập ở đó, cô sẽ thấy rất nhiều người tài giỏi giống như tôi, có lẽ lúc đó cô sẽ gặp người đáng để cô yêu, giống như tôi gặp Bích Hoài vậy.
Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương nói.
Nhạn Sương cắn môi nhìn Lâm Thanh Diện, theo sau cười nói: Những lời anh nói giống như không có ai cần tôi vậy, không quan tâm tới anh nữa.
Cô ta nói xong thì xoay người muốn rời đi, nhưng lúc cô ta xoay người lại đột nhiên nhìn thấy có người đứng sau lưng.
Bích Hoài? Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc nói.
À, tôi vừa đến đây, không quấy rầy hai người chứ, Nhất Nặc cứ đòi Lâm Thanh Diện quay về kể chuyện cho con bé nghe nên tôi đến đây.
Hứa Bích Hoài bình tĩnh nói.
Tôi nói rồi, Nhất Nặc vẫn thân thiết với tôi nhất, tôi đi kể chuyện cho con bé nghe.
Lâm Thanh Diện nói xong thì cười đi về phía Hứa Bích Hoài.
Hai người sóng vai đi về phía phòng tổng thống, trên hành lang chỉ còn lại một mình Lương Cung Nhạn Sương.
Lâm Thanh Diện, em đã nghe thấy những lời hai người vừa nói.
Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, bởi vì Hứa Bích Hoài nắm chặt lấy tay anh.
Sáng sớm hôm sau, một nhóm bốn người lên đường đến Dược Thần Cốc.
Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng người đầu tiên cảm thấy mệt mỏi là Hứa Bích Hoài.
Không nhìn ra đó, Nhất Nặc, em đúng là rất lợi hại.
Lương Cung Nhạn Sương rất bất ngờ nói với Nhất Nặc.
Không nghĩ tới cô nhóc còn nhỏ tuổi nhưng thể lực còn tốt hơn người lớn bình thường rất nhiều.
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, thiên phú của cô nhóc vượt xa mình, có lẽ bởi vì thần hồn trong cơ thể của cô bé.
Nhưng hiện tại Nhất Nặc còn quá nhỏ, cho dù nói với cô bé thì cô bé cũng không hiểu được rốt cuộc thần hồn là cái gì.
Chỉ cần Nhất Nặc có thể lớn thêm mười năm, khoảng mười lăm tuổi, tôi có thể mang theo con bé tu hành.
Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, đến lúc đó anh là cường giả truyền thụ đương thời, dựa vào thiên phú cực mạnh trong cơ thể thì tu vi của Nhất Nặc nhất định có thể tăng lên nhanh chóng! Bích Hoài, anh cõng em.
Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài.
Bích Hoài vốn định kiên trì thêm một chút, nhưng thật sự không chống đỡ nổi.
Mấy người không mệt sao? Hứa Bích Hoài nhìn mấy người Lâm Thanh Diện hỏi.
Vẫn còn tốt.
Lương Cung Nhạn Sương cười nói: Bích Hoài, nếu cô có thể tu hành với Lâm Thanh Diện thì đường núi này không làm khó được cô.
Hứa Bích Hoà thầm gật đầu, xem ra người mang tu vi đúng là có nhiều lợi ích.
Lâm Thanh Diện ngồi xổm xuống cõng Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lâm Thanh Diện thì dựa vào đó.
Em nghỉ ngơi một lát đi, khi nào em tỉnh dậy thì chúng ta đến nơi rồi.
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
Nhất Nặc, em thi đấu với chị đi, xem ai đến nơi trước, ở đây có người khoe tình cảm, chị không nhìn nổi.
Lương Cung Nhạn Sương cười nói, mang theo Nhất Nặc rời đi trước.
Hai người đi chậm một chút! Hứa Bích Hoài có chút lo lắng nói.
Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.
Lâm Thanh Diện cười nói, nơi này là Dược Thần Cốc, hơn nữa cũng coi như là địa bàn của mình, mà hiện tại năng lực của Lương Cung Nhạn Sương đạt đến siêu phàm, người bình thường và chuyện nhỏ không làm khó được cô ta! Bọn họ chậm rãi đi vào trong Dược Thần Cốc, dọc theo đường đi có hoa thơm chim hót.
Hai người vừa bước vào thì khung cảnh trước mắt đã hấp dẫn Hứa Bích Hoài.
Nơi này thật là đẹp, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói.
Thế nào, chồng của em chọn nơi tu hành cho em cũng không tệ lắm đúng không.
Lâm Thanh Diện kiêu ngạo nói.
Hứa Bích Hoài thầm gật đầu, nhìn quen sự ồn ào náo nhiệt của thành phố sầm uất, Hứa Bích Hoài đi vào chỗ này giống như tìm được một chốn quay về, linh hồn cũng được gột rửa.
Hai tiếng sau, Lâm Thanh Diện đã đi tới trước cửa Dược Thần Cốc.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện cõng Bích Hoài nhưng lại không có cảm giác mệt mỏi.
Hơn nữa, nửa đường sau Lâm Thanh Diện cố ý nhanh chân hơn, vội vàng đuổi kịp Lương Cung Nhạn Sương và Nhất Nặc nên bọn họ cùng đến bên ngoài Đại Điện Dược Thần Cốc.
Bên ngoài Đại Điện, sáng sớm Điền Uyên đã nhận được tin tức nên dẫn mọi người ở Dược Thần Cốc đến đây chờ đợi.
Không chỉ có như thế, ở đây còn rất nhiều người quen.
Chu Tước, cô cũng đến à.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Tiểu Nhất Nặc càng vui vẻ chạy đến bên cạnh Chu Tước: Chị, không nghĩ tới em còn có thể gặp chị ở đây, chị dẫn em đi chơi được không? Cô nhóc này, chị thấy em tham ăn thì có, có phải em muốn ăn đồ chị làm đúng không.
Chu Tước cười nói với Nhất Nặc.
Nhất Nặc bị vạch trần suy nghĩ, nghịch ngợm le lưỡi làm mặt quỷ chọc mọi người bật cười.
Chung Tài, sao tên nhóc cậu lại đến đây, lúc ấy tôi nhớ cậu nói muốn ở lại Chúng Thần Điện mà.
Lâm Thanh Diện nói với Chung Tài.
Phi Thiên Lão Thử xấu hổ cười cười: Tôi vốn muốn ở Chúng Thần Điện, nhưng… Nhưng gì? Lâm Thanh Diện hỏi lại nhìn thấy ánh mắt của Chung Tài không ngừng liếc về phía Chu Tước.
Lâm Thanh Diện lập tức hiểu được, tên nhóc này vừa biết yêu, hoá ra là thích Chu Tước.
Nhưng không biết tên nhóc này có may mắn hay không, Chu Tước nổi tiếng là người đẹp băng giá, nếu muốn chạm đến trái tim của cô ta thì vô cùng khó! CHƯƠNG 1478: QUÀ TẶNG CỦA LÂM THANH DIỆN Lâm Thanh Diện, bà Lâm, đi đường vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi đi.
Điền Uyên chắp tay nói với mấy người Lâm Thanh Diện.
Đúng vậy, anh Lâm, tôi đưa anh đi xem phòng đã sắp xếp cho mọi người, chị Tiểu Điêu tự tay chuẩn bị đấy.
Hầu Tử cười nói.
Hầu Tử đáng chết, cậu nói nhiều quá.
Tiểu Điêu giả vờ đánh Hầu Tử, trên mặt đỏ bừng.
Người này là? Điền Uyên nhìn Lương Cung Nhạn Sương bên cạnh Lâm Thanh Diện hỏi.
Tôi là Lương Cung Nhạn Sương, cốc chủ Điền, sư phụ nói tôi đến đây, sư phụ Từ Thần bảo tôi giao bức thư này cho ông.
Lương Cung Nhạn Sương nói xong thì lấy bức thư ra giao cho Điền Uyên.
Từ Thần? Điền Uyên mở thư ra vừa xem vừa nói: Lần trước tôi và ông ta gặp nhau, sợ là đã hai mươi năm rồi, sức khỏe của ông ta thế nào? Sức khỏe của sư phụ rất tốt, ông ấy nói chờ có cơ hội thì nhất định tự mình đến thăm hỏi cốc chủ Điền.
Thôi đi, ông già đó nói thăm hỏi tôi gì chứ, chắc chắn muốn lấy một chút đan dược của tôi đi thì có.
Điền Uyên cười nói, nhìn Lương Cung Nhạn Sương: Không nghĩ tới cô còn trẻ lại có năng lực Hóa Cảnh, đúng là thiên phú làm cho người ta kinh ngạc.
Cốc chủ Điền nói đùa, hiện tại có ai dám nói mình có thiên phú làm cho người ta kinh ngạc ở trước mặt Lâm Thanh Diện trước mặt chứ? Không phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Lương Cung Nhạn Sương khẽ cười nói.
Mọi người mỉm cười nhưng không ai phản bác.
Đi thôi, mọi người, ở đây gió lớn, đi vào rồi nói.
Lâm Thanh Diện chắp tay chào hỏi, mang theo vợ con và Lương Cung Nhạn Sương đi vào trong Đại Điện Dược Thần Cốc.
Hứa Bích Hoài nhìn Đại Điện to lớn thì trong lòng nghĩ cuối cùng mình đã đi đến bước đầu tiên của việc tu hành! Tiệc rượu trong Đại Điện đã được chuẩn bị xong.
Đám người Chu Tước nghe nói hôm nay Lâm Thanh Diện sẽ đến thì ngày hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị.
Tất cả chỉ là nguyên liệu núi rừng, nhưng sau khi Chu Tước chế biến thì từng món ăn đều có hương vị và màu sắc đẹp.
Đúng rồi, cốc chủ Điền, Triệu Ất đâu? Sao hôm nay tôi không gặp ông ta? Lâm Thanh Diện ngồi trên ghế hỏi Điền Uyên.
Cậu nói Triệu Ất à, có lẽ đêm qua ông già này lại uống say rồi, không biết đang nằm ngáy khò khò ở đâu nữa.
Điền Uyên bất đắc dĩ cười nói: Tiểu Điêu, cô có biết sư phụ của cô ở đâu không? Tôi không biết, hôm qua tôi ở lại giúp cả nhà anh Lâm chuẩn bị phòng ở nên không ở bên cạnh sư phụ.
Tiểu điêu nói.
Được rồi, lát nữa ăn cơm xong, tôi đến hang núi thăm hỏi ông ta.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
Được, chỉ cần cậu không bị mùi rượu nồng nặc trong hang động xông khói là được.
Điền Uyên cười nói.
Mọi người cười ha ha.
Lão Điền, ông nói ai có mùi rượu nồng nặc đấy.
Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Mọi người quay đầu lại nhìn thấy Triệu Ất ăn mặc có chút lôi thôi, trên mặt mang theo ý cười đi vào.
Triệu Ất.
Lâm Thanh Diện cung kính nhìn ông ta.
Hứa Bích Hoài và Nhất Nặc cũng đứng lên.
Trước khi anh đến Dược Thần Cốc, nếu không có Triệu Ất huấn luyện đặc biệt thì chỉ sợ Lâm Thanh Diện không thể lĩnh hội được chế tạo đan dược và tu vi cũng vậy khắc sâu như thế.
Ha ha, em trai Lâm Thanh Diện, tôi tới rồi, mọi người ngồi đi, không cần khách sáo.
Triệu Ất cười nói, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Triệu Ất, ông biết hôm nay Lâm Thanh Diện đến đây, vì sao còn chờ đến bây giờ? Điền Uyên hỏi.
Ha Ha, lão Điền, tôi chắc chắn có lý do của mình.
Triệu Ất cười ha ha, thần bí nói: Em trai Lâm Thanh Diện, cậu nhìn đi, tôi mang thứ gì đến cho cậu.
Hả? Lâm Thanh Diện có chút tò mò nhìn đối phương.
Triệu Ất nói xong thì cẩn thận lấy bình sứ Thanh Hoa trong ngực ra.
Đây là… Tôi mang đến rượu ngon.
Triệu Ất cười nói, mở bình ra, mùi hương rượu lan khắp sảnh lớn.
Nào, nào, đừng khách sáo, tôi biết hôm nay cậu đến đây nên cố ý tìm bình rượu ngon, hai chúng ta cùng thưởng thức.
Triệu Ất nói xong thì rót cho Lâm Thanh Diện một ly, mình cầm một nửa bình sứ Thanh Hoa.
Cụng ly.
Ly và bình chạm nhau, Lâm Thanh Diện nếm thử một ngụm, đúng là rượu ngon, mùi hương ngào ngạt, có vị ngọt.
Triệu Ất ngửa cô uống sạch rượu trong bình.
Ôi, coi như không tệ.
Triệu Ất cười nói.
Điền Uyên nhìn bình sứ Thanh Hoa trên bàn trống không thì lông mày nhíu lại, cầm lên nhìn một chút.
Ông ta nhìn xung quanh bình, dưới đáy có khắc mấy chữ: Vương Sinh tặng! Triệu Ất này, mười lăm năm trước đại sư Vương Sinh tặng cho tôi một bình rượu Hoa Hạ, tôi đã nói càng nhìn bình này càng thấy quen mà, không ngờ ông lại lấy đến đây? Điền Uyên tức giận nói.
Không xong, bị phát hiện rồi.
Triệu Ất chu miệng nói với Điền Uyên: Trời ơi, Lâm Thanh Diện vất vả lắm mới tới Dược Thần Cốc một lần, không phải chúng ta nên tiếp đón nồng nhiệt sao, ông đã giữ bình rượu này mười lăm năm rồi, tôi lấy ra nếm thử, lỡ rượu hư rồi thì chẳng phải là phí phạm của trời, ông nói đúng không.
Ông thì biết cái gì! Điền Uyên dựng râu trừng mắt: Bình rượu này của ông Vương càng để lâu thì càng tinh khiết và thơm, hơn nữa trên đời này chỉ có một bình, ông… Ông thật sự quá đáng.
Thôi đi, lão Điền, quỷ hẹp hòi.
Triệu Ất chu miệng nói: Vậy ông nói làm sao bây giờ, tôi đã uống rượu vào trong bụng, cùng lắm thì nôn ra trả lại cho ông.
Ông… lão già Triệu.
Điền Uyên vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: Không phải tôi không nỡ lấy bình rượu này cho Lâm Thanh Diện uống, nhưng bởi vì rượu này đặc biệt, tôi muốn mời Lâm Thanh Diện và vợ cậu ấy sau khi hoàn thành việc tu hành, vào ngày xuất quan mới lấy ra, ông thì hay rồi, chỉ rót cho người ta một ly nhỏ, còn mình lại uống hết.
Triệu Ất bĩu môi: Ôi, tôi biết rồi, ông phải nói sớm chứ, ông cũng biết tôi thích rượu như mạng, tôi khuyên ông sau này đừng giấu rượu nữa, nói cách khác tôi ngửi mùi rồi tìm nó đấy.
Ông… Ông còn trách tôi! Điền Uyên tức giận nói.
Cốc chủ Điền, ông đừng làm khó Triệu Ất, tôi nghĩ ông ta cũng xuất phát từ lòng tốt.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.
Nhưng đây là rượu ngon của ông Vương tặng cho tôi, mới mười lăm năm mà thôi, haiz.
Điền Uyên lắc đầu thở dài, Lâm Thanh Diện cũng là người yêu rượu nên biết hương vị càng để lâu càng thơm.
Cốc chủ Điền, không cần chán nản, Vương Sinh và tôi cũng có chút quen biết, tôi cũng có một chút rượu ngon như vậy.
Lâm Thanh Diện nói: Tuy rằng hương vị không bằng bình này, nhưng cũng do Vương Sinh tự tay ủ rượu.
Thật sao? Thiếu chủ Lâm, cậu nói thật sao? Điền Uyên khó tin nói.
Vương Sinh là đại sư ủ rượu nổi tiếng Hoa Hạ, nghìn vàng dễ kiếm nhưng khó có được một bình rượu của Vương Sinh.
Năm đó Điền Uyên muốn có thể được một bình rượu ngon do Vương Sinh tỉ mỉ sản xuất nên cho Vương Sinh ba viên đan dược cao cấp.
Đương nhiên là thật, nhà họ Lâm chúng tôi bỏ tiền xây dựng trang trại rượu của Vương Sinh, ông ta cũng là thầy nấu rượu cho nhà họ Lâm chúng tôi, ông nói xem tôi có quen biết ông ta hay không? Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.
Điền Uyên khiếp sợ không thôi, Triệu Ất bên cạnh vỗ vai Lâm Thanh Diện: Em trai Lâm Thanh Diện, cậu đúng là lợi hại, nếu có thể thì sau này cậu cho tôi thêm mấy bình rượu của Vương Sinh đấy.
Chuyện này thì dễ thôi.
Lâm Thanh Diện nhìn nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: Tôi xem thời gian thì có lẽ đã đến rồi.
Đến rồi, cái gì đến? Triệu Ất và Điền Uyên khó hiểu hỏi.
Lâm Thanh Diện nói với mọi người: Mọi người, mời đi theo tôi.
Lâm Thanh Diện nói xong thì dẫn đường mọi người đi theo Lâm Thanh Diện ra ngoài.
Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Nhất Nặc đứng bên cạnh rất tò mò.
Ba, trên bầu trời có gì sao.
Lát nữa con sẽ biết.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Một phút sau, tiếng ầm ầm vang lên từ phía chân trời.
Mọi người nhìn lên bầu trời, tám trực thăng lớn bay về phía bọn họ.
Lâm Thanh Diện, đây là? Điền Uyên kinh ngạc hỏi, rõ ràng Lâm Thanh Diện gọi những trực thăng này đến.
Cốc chủ Điền, cả nhà chúng tôi sẽ làm phiền mọi người một thời gian rất lâu, trong lòng tôi áy náy, vì vậy tôi mang theo một ít quà tặng, mong ông nhận lấy.
Lúc bọn họ nói chuyện thì chiếc trực thăng đầu tiên đã dừng lại ở bên ngoài Đại Điện.
CHƯƠNG 1479: MỌI THỨ SẮP XẾP THỎA ĐÁNG Cửa khoang mở ra, hai người trong máy bay trực thăng lấy đồ bên trong ra.
Đây là.
.
Nhìn từng rương hàng được đóng gói chắc chắn, bọn người Điền Uyên cũng không biết rõ bên trong chứa cái gì.
Mở ra! Lâm Thanh Diện nói.
Thùng gỗ mở ra, Điền Uyên và tất cả mọi người Dược Thần Cốc đều chấn kinh.
Bởi vì, trong mấy cái rương lớn này, đều là những tài liệu sách vở liên quan đến y thuật nước C, hơn nữa có rất nhiều cái đã thất truyền từ lâu.
Điền cốc chủ, từ lần trước sau khi đến Dược Thần Cốc, tôi cảm thấy trong sơn động của Dược Thần Cốc, mặc dù phần lớn sách vở, nhưng vẫn không đầy đủ, bởi vậy, trong phạm vi năng lực của tôi, tìm được những quyển bí tịch này, bây giờ tặng cho ông, không biết mọi người có thích hay không.
Thích, rất là thích! Điền Uyên vui mừng nói, mặc dù bọn họ là luyện đan sư, nhưng mà bọn họ đến cùng nguyên nhân có thể phát triển chính thức luyện đan sư cũng là dựa vào y thuật cổ xưa của Nước C.
Những quyển sách này đối với bọn họ mà nói, còn quý hơn nhiều so với mấy thứ kỳ trân dị bảo.
Có những quyển sách cổ này làm nền, chúng tôi sẽ cố thể sáng tạo nên càng nhiều phương thuốc đan dược rồi.
Điền Uyên cảm kích nói với Lâm Thanh Diện.
Đang nói, chiếc máy bay trực thăng thứ hai chậm rãi đáp xuống.
Thân máy bay còn chưa dừng hẳn, chóp mũi Triệu Ất hơi động, lớn tiếng nói: Rượu, mùi rượu thật là nồng đậm! Lâm Thanh Diện cười cười, Triệu Ất này, đúng là yêu rượu như mạng.
Cabin mở ra, từng vò rượu ngon lâu năm được mang ra.
Rượu trắng, rượu đỏ, rượu nho, sâm banh.
.
Lâm Thanh Diện mang đến hơn mười rương, gần như đầy đủ các loại rượu trên toàn thế giới.
Những cái này là sản phẩm từ các trang trại rượu nổi tiếng thế giới, Triệu Ất, trong này, đứng đầu là rượu Vương Sinh tự mình sản xuất.
Nói xong, Lâm Thanh Diện mở thùng đầu tiên ra, tám vò lớn! Mà Triệu Ất tinh thông rượu đạo vừa nghe là biết, tám vò rượu lớn này, chất lượng tuyệt đối không kém hơn bình rượu cất kỹ của Điền Uyên kia.
Hai chiếc máy bay trực thăng bay đi, lại có hai chiếc đáp xuống.
Những thứ này? Mọi người rất là chờ mong, quà tặng Lâm Thanh Diện chuẩn bị, mỗi thứ đều có giá trị liên thành.
Trong hai chiếc trực thăng này có một chút quần áo, tôi thấy mọi người ở Dược Thần Cốc ăn mặc mộc mạc, nên tự làm chủ, mua thêm một chút quần áo cho mọi người.
Lâm Thanh Diện nói.
Cảm ơn Lâm thiếu chủ.
Điền Uyên trầm giọng nói.
Bên mình cũng không phải là yêu cầu mộc mạc, ngược lại, nguyên nhân chủ yếu là xuống núi không tiện, mà cách thành phố có chút xa xôi, bởi vậy, cô gái nhỏ như Tiểu Điêu đành phải bỏ qua quần áo yêu thích của mình.
Lâm Thanh Diện, anh làm ra chuyện thật lớn, đây là dọn sạch nửa phố Champs Elysees sao? Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói.
Khó trách lúc trước tôi đến Pháp, tâm tâm niệm niệm muốn mua những mẫu mới nhất năm nay lại không mua được, nhân viên cửa hàng nói với tôi đã sớm có người đặt trước, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, thì ra người mua mấy thứ này là anh sao.
Lương Cung Nhạn Sương cũng kinh ngạc nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, những bộ trang phục này đều là do nhà thiết kế trứ danh thế giới tạo nên, mình cũng là dùng tất cả quan hệ mới có thể mua được nhiều như vậy.
Được rồi, Lâm thiếu chủ, ý tốt của cậu chúng tôi xin nhận, nhiều quà tặng quý giá như vậy, đủ để thấy thành tâm của cậu đối với chúng tôi, trên thực tế, Dược Thần cốc chúng tôi có thể tiếp nhận Lâm thiếu chủ, đó mới là vinh hạnh của chúng tôi.
Điền Uyên khách khí nói.
Quà tặng tạm thời chỉ là những thứ này, về phần trong mấy chuyến máy bay trực thăng còn lại có cái gì, đó là vì cho phu nhân và con gái tôi.
Lâm Thanh Diện nói: Làm phiền Điền cốc chủ tìm một nơi, để đặt những thùng này.
Được, Dược Thần cốc chúng tôi có một kho hàng, diện tích rất lớn, có thể dùng để để đồ.
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, đưa ba người làm đến kéo mấy thứ kia vào kho hàng.
Ba, ba tặng con quà gì vậy.
Đến lúc đó, con sẽ biết.
Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói.
Theo chiếc trực thăng cuối cùng ạ xuống, lúc này, không phải là quà tặng, mà là một người bước xuống.
Chị Tôn? Hứa Bích Hoài vui mừng nhìn người phụ nữ trung nhiên này.
‘Cậu chủ, cô chủ.
Tôn Tuệ Phương mỉm cười nhìn bọn họ.
Bà Tôn.
Tiểu Nặc Nặc sau khi nhìn thấy Tôn Tuệ Phương, trực tiếp chạy đến.
Nặc Nặc, nhớ con muốn chết rồi, có nghe lời ba mẹ hay không.
Tôn Tuệ Phương hỏi.
Vâng.
Nặc Nặc dùng sức gật đầu.
Tôn Tuệ Phương chăm sóc Nặc Nặc rất lâu, một già một trẻ này đã sớm có cảm tình.
Lâm Thanh Diện cũng bởi vì thế, mới cố ý cho máy bay trực thăng đưa Tôn Tuệ Phương đên.
Cảm ơn anh, Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện.
Chuyện mình lo lắng nhất là sau khi tu hành với Lâm Thanh Diện, Nặc Nặc sẽ không ai chăm sóc, bây giờ, chị Tôn đến đây, nói như vậy, sự băn khoăn của Hứa Bích Hoài đều được cởi bỏ.
Yên tâm, chuyện anh đã hứa, nhất định sẽ làm được.
Lâm Thanh Diện nói: Không chỉ như thế, anh đã tìm giáo sư Phương của đại học Thanh Bắc nước C, ông ấy đã đồng ý với anh, mỗi tuần đi chuyên cơ vào Dược Thần cốc một lần, đến dạy học cho Nặc Nặc, bởi vậy, việc học của con bé cũng sẽ không chậm trễ.
Hứa Bích Hoài yên lặng gần đầu, điểm này mình chưa từng nghĩ đến, nhưng Lâm Thanh Diện lại lo lắng chu toàn.
Giáo sư Phương, chính là giáo sư đại học Thanh Bắc Phương Ngọc sao? Chu Tước kinh ngạc hỏi.
Đúng thế, cô biết? Lâm Thanh Diện hỏi.
Đương nhiên, tôi cũng là học sinh của ông ấy.
Chu Tước tự hào nói: Giáo sư Phương Ngọc tinh thông kiến thức kim cổ uyên bác, trên cơ bản không có lĩnh vực mà ông ấy không tinh thông, người khác mời ông ấy giảng một khóa, ông ấy có thể đẩy đều đẩy, không ngờ, lại vì điện chủ, có thể một tuần đến một lần.
Lâm Thanh Diện mỉm cười: Nhìn không ra đó, cô thế mà lại học sinh tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Sao thế, tôi nhìn không giống sao? Chu Tước oán trách nhìn Lâm Thanh Diện nói.
Gương mặt Lâm Thanh Diện vui vẻ: Đại học Thanh Bắc ở Kinh Đô, tôi tìm được giáo sư Phương, cũng không phải là việc khó khăn gì.
Chu Tước nghĩ lại cũng đúng, Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô, người có danh tiếng lớn như vậy sao có thể không biết? Ai lại không cho thiếu chủ nhà họ Lâm mặt mũi chứ? Điền Cốc chủ.
Lâm Thanh Diện xoay người nói với Điền Uyên: Hai hôm nay tôi sẽ ở lại nơi này làm phiền, đợi mấy hôm nữa, tôi hẳn là sẽ đưa Bích Hoài và Nặc Nặn đến Rừng rậm sương mù trước.
Có thể, Lâm điện chủ muốn ở đây mấy ngày thì ở, Dược Thần cốc nếu không phải nhờ Lâm điện chủ ra tay lần trước, chỉ sợ đã tai hoa ngập đầu rồi! Điền Uyên nói ra.
Đúng thế, Lâm Thanh Diện, chúng ta cũng đã lâu không gặp, trước đó cô nhóc Tiểu Điêu kia làm tôi quá chén, làm tôi không thể đến Chúng Thần Điện giúp đỡ cậu, lần này, chúng ta phải tâm sự thật nhiều, nâng cốc nói cười.
Triệu Ất cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nhìn nhìn Tiểu Điêu, lại nhìn nhìn Triệu Ất.
Anh biết, con người Triệu Ất này mặc dù yêu rượu như mạng, nhưng lại phải nói rằng, lúc gặp chuyện lớn chưa bao giờ quá chén.
Lần trước không đến Chúng Thần Điện, tôi nghĩ, hẳn là ông cố ý.
Lâm Thanh Diện cười thấp giọng nới với Triệu Ất.
Triệu Ất mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Quay trở lại trong đại điện Dược Thần cốc, Nặc Nặc kéo bọn người chị Tôn và Chu Tước vào trong cốc chơi đùa, mà Lâm Thanh Diện lại dẫn Hứa Bích Hoài đến phòng mà Điền cốc chủ đã sắp xếp từ trước.
Đẩy của chính của phòng, bên trong sắp xếp sạch sẽ sáng ngời, trên bệ cửa sổ, một chậu hoa màu vàng nhạt càng thêm cảm giác yên tĩnh.
Nhìn ra được, cô nhóc Tiểu Điêu này sắp xếp phòng cũng rất có tâm.
Hứa Bích Hoài mỉm cười nói, cô vô cùng hài lòng với căn phòng này.
Đây không phải là nơi chúng ta ở lâu, không đến mấy ngày, chúng ta sẽ đến Rừng rậm sương mù trước.
Lâm Thanh Diện nói.
Rừng rậm sương mù? Trong miệng Hứa Bích Hoài yên lặng lẩm bẩm: Lâm Thanh Diện, vẫn luôn nghe anh nhắc đến chỗ này, em thấy Dược thần cốc này đã giống như là thế ngoại đào nguyên, vậy Rừng rậm sương mù sẽ là nơi nào chứ? Chỗ đó rất thần kỳ, thần kỳ gấp mười lần Dược Thần Cốc.
CHƯƠNG 1480: BƯỚC LÊN ĐƯỜNG SONG TU Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: Bích Hoài, tiếp theo đây em sẽ bắt đầu tu hành với anh, bây giờ anh nói chuyện tu hành cho em trước.
Hứa Bích Hoài gật nhẹ đầu, nghiêm túc nghe lời Lâm Thanh Diện.
Thế giới này của chúng ta, đã từng là một thế giới ngập tràn linh khí, cái gọi là linh khí, đối với người bình thường mà nói, có thể thanh tâm nhuận phổi, làm cho tinh thần con người sảng khoái, mà đối với người có tu vi mà nói, có linh khí củng cố, có thể nhanh chóng tăng cảnh giới tu vi của mình lên.
Nhưng mà, bởi vì mấy trăm năm trước, Thương Nguyên Giới gia nhập, bọn Từ Bá Tranh trắng trợn cướp lấy linh khí trên địa cầu, mà trước mắt nơi ngập tràn linh khí, cũng chỉ còn một mình Rừng rậm sương mù, đây cũng là lý do, tu vi của người Nước C chúng ta vượt ra hơn các quốc gia khác rất nhiều.
Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài khẽ cau mày lại, có thể nghĩ ra được, hành vi của bọn Từ Bá Tranh Thương Nguyên Giới năm đó đáng giận cỡ nào.
Mà bây giờ, anh đã biết, Thương Nguyên giới thật sự không phải thoát ra khỏi địa cầu, mà là làm một bí cảnh tồn tại, Tiểu Nguyệt cũng đã trở thành giới chủ mới của Thương Nguyên Giới, chỉ là bây giờ cảnh giới của chúng ta còn chưa đủ cao, Tiểu Nguyệt dù có tâm trả lại linh khi đã cướp đoạt trước đó, nhưng mà cũng hữu tâm vô lực, trước mắt vẫn chưa có cách nào trả lại hoàn toàn.
Lâm Thanh Diện nói cặn kẽ.
Hứa Bích Hoài gật nhẹ đầu: Không sao, em tin rằng sẽ có một ngày, chuyện như vậy nhất định sẽ xảy ra.
Thật sao, có tự tin như vậy? Lâm Thanh Diện cười nhì cô.
Bởi vì, em tin tưởng anh, em tin tưởng người đàn ông của Hứa Bích Hoài em là người ưu tú nhất trên thế giới này, không có việc gì mà anh không làm được! Hứa Bích Hoài nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Diện nói.
Lâm Thanh Diện cầm bàn tay ngọc của Hứa Bích Hoài: Cho nên nói, Bích Hoài, chúng ta đã muốn cùng nhau tu hành, Rừng rậm sương mù chính là nơi phù hợp nhất đối với chúng ta, cũng là nơi nhanh nhất để người ta bước vào cánh cửa tu hành.
Em tin tưởng anh, Lâm Thanh Diện, nếu không thì, em cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi theo anh từ Kinh Đô đến nơi này.
Hứa Bích Hoài ôn nhu nói.
Chỉ là.
.
trong Rừng rậm sương mù, ngược lại chút chuyện thần kỳ, nơi đó có rất nhiều động vật.
Lâm Thanh Diện nói.
Động vật? Hứa Bích Hoài cau mày lại: Nặc Nặc mặc dù rất thích động vật nhỏ, nhưng có thể có mãnh thú hay không, sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Thanh Diện lắc đầu cười: Rừng rậm sương mù, chính là nơi linh khí tụ tập, động vật ở đó em không tưởng tượng nổi, gọi là linh thú! Linh thú? Đúng thế, những thứ đó đều là linh thú đã mở trí tuệ, bọn nó có thể nghe hiểu được lời chúng ta nói, mà ở trong này, cũng có một con tê giác không lồ, thậm chí có thể mở miệng nói chuyện.
Lâm Thanh Diện đơn giản giới thiệu.
Trời ạ, còn có chuyện thần kỳ như vậy? Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói, nhìn nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng lại bình thường trở lại.
Đúng thế, chồng của mình, làm những chuyện như vậy với anh, không chuyện nào không phải là chuyên vô cùng thần kỳ.
Được rồi, chỉ là chúng ta tùy tiện xâm nhập và những linh thú này, bọn họ có thể phát ra công kích với chúng ta hay không? Hứa Bích Hoài có chút lo lắng hỏi, mặc dù cô cũng biết, có Lâm Thanh Diện ở đây, toàn bộ thế giới đều an toàn.
Yên tâm đi, những linh thú đó nghe theo hiệu lệnh của anh, anh tin rằng, em và Nặc Nặc nhất định sẽ trở thành bạn tốt của linh thú.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Vậy là được rồi.
Hứa Bích Hoài nhàn nhạt gật nhẹ đầu: Lâm Thanh Diện, lúc mới quen anh, thật không ngờ có một ngày anh trở thành bây giờ.
Trong ánh mắt Lâm Thanh Diện mang theo nhu tình, ôm Hứa Bích Hoài vào lòng: Bích Hoài, anh đã thề, phải để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên trái đất này, hơn nữa, cũng sẽ vĩnh viễn một đời với em, bây giờ, chúng ta cùng nhau cố gắng về phía phương hướng này.
Ừ.
Hứa Bích Hoài gật nhẹ đầu, cuộc đời này cô có thể gả cho Lâm Thanh Diện, không còn gì để hối hận! Chỉ là, nếu như Rừng rậm sương mù là một khu rừng rậm, vậy nếu chúng ta đi đến chỗ đó, thì ở đâu đây? Hứa Bích Hoài hỏi.
Em yên tâm đi, anh đã sắp xếp xong cả rồi.
Lâm Thanh Diện cười nói: Em cứ đợi thời khắc cùng anh bước vào Rừng rậm sương mù! … Mấy hôm nay, ban ngày Lâm Thanh Diện luôn biến mất một thời gian ngắn, mà trong Chúng Thần Điện, Bích Hoài và Lương Cung Nhạn Sương với bọn Chu Tước tụ thành một đám, đã trở thành chị em tốt.
Nặc Nặc do chị Tôn chăm sóc, mỗi tuần giáo sư Phương đều lên giúp đỡ phụ đạo cho Nặc Nặc, thời gian còn lại, Tiểu Điêu và Tiểu Hầu Tử đều dẫn Nặc Nặc đi chơi đùa trong sơn cốc.
Ở đây rời xa tiếng ồn ào của đô thị, cảnh quan tự nhiên vô cùng đẹp, hơn nữa có Tiểu Điêu và Tiểu Hầu Tử đi cùng, Lâm Thanh Diện cũng rất yên tâm.
Mấy hôm nay Lâm Thanh Diên cũng là làm một chuyện lớn, những thứ trước đó đã đặt với anh đầu trọc đã đưa đến bằng máy bay.
Chế tạo một căn phòng nhỏ trong Rừng rậm sương mù! Đây cũng là chuyện sáng sớm nay Lâm Thanh Diện đã tính toán xong! Nói là phòng nhỏ, nhưng lại còn lớn hơn bất kỳ biệt thự nào trong thành phố.
Vì hoàn thành mục tiêu như vậy, Lâm Thanh Diện sáng sớm đã sắp xếp xong hơn 500 nhân thủ, do thiết kế sư nổi tiếng nước C sắp đặt.
Chỉ huy điều động 500 người, toàn bộ đều do một mình Lâm Thanh Diện hoàn thành.
Đương nhiên, vì để tránh những linh thú trong rừng rậm ẩn hiện, dọa đến những người này, Lâm Thanh Diện đã sớm nói qua với con tê giác cổ, trong khoảng thời gian này, Linh Thú chỉ ở trong động hoặc trong nước, không được đi ra.
500 người xây một căn biệt thự, hiệu suất có thể nói kinh người.
Không đến mấy ngày, một căn biệt thự bằng gỗ thô đã dựng xong, mà những cái rương trước đó được cất trong Chúng Thần điện, lúc này có thể mở ra.
Đồ chơi, máy tập thể hình, đủ loại sách báo.
Những thứ này nhanh chóng nhồi vào trong biệt thự, mà những đồ dùng gia đình đặt riêng cũng được đặt vào.
Ngày hoàn công, Lâm Thanh Diện đứng ở cửa lớn biệt thự, anh rất hài lòng thưởng thức biệt thự lớn dung hợp hoàn mỹ với Rừng rậm sương mù này.
Tương lai mấy năm đến mấy chục năm, sẽ là nơi ở của mình, Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc, hơn nữa trong lòng Lâm Thanh Diện mong đợi, đó chính là, lúc mình lần nữa bước ra khỏi Rừng rậm sương mù, cảnh giới của mình đến cùng sẽ đến mức nào! Trở lại Dược Thần Cốc, đã là buổi tối.
Đêm nay là bữa cơm tối cuối cùng của Lâm Thanh Diện ở Dược Thần Cốc.
Các vị! Lâm Thanh Diện bưng chén rượu lên, nói với mọi người: Ngày mai tôi sẽ mang theo Bích Hoài và Nặc Nặc đến Rừng rậm sương mù trước.
Nhanh như vậy đã đi? Triệu Ất có chút giật mình: Hai chúng ta còn rất nhiều rượu chưa uống đâu.
Thời gian không đợi người, tôi muốn có thể nhanh chóng đột phá Thần Cảnh đỉnh phong.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Triệu Ất gật gật đầu: Được rồi, nếu như lão phu nhớ cậu, sẽ mang rượu đến Rừng rậm sương mù tìm cậu.
Ừ, một lời đã định.
Lâm Thanh Diện cười nói, sau đó nhìn mọi người.
Mấy hôm nay, tôi ở Rừng rậm sương mù xây một căn biệt thực rất lớn, nếu như các vị có lòng theo Lâm mỗ đến Rừng rậm sương mù.
như vậy tôi đương nhiên hoan nghênh.
Lâm Thanh Diện nói.
Đã sớm nghe nói linh khí trong Rừng rậm sương mù nồng đậm hơn Dược Thần Cốc, nếu như Điện chủ đã thịnh tình mời, tôi cũng đi.
Chu Tước trầm giọng nói.
Chu Tước đi, tôi cũng đi.
Chung Tài đưa tay nói, cười cười nhìn Chu Tước bên cạnh, đổi lấy một ánh nhìn khinh khỉnh của Chu Tước.
Chị em tốt của tôi cũng đi, vậy thì tính cả tôi đi.
Lương Cung Nhạn Sương cười nói.
Thật tốt quá, nếu như có hai chị đây đi cùng…thì có thể dẫn em đi chơi.
Nặc Nặc vui vẻ nói, sau đó nhìn Tiểu Điêu và Tiểu Hầu Tử nói: Anh ơi chị ơi, nếu không hai người cũng đi cùng với bọn em đi.
Tiểu Điêu mỉm cười nhìn Nặc Nặc: Không được, chị không đi được, chị còn phải ở đây học luyện đan mà.
À.
Nặc Nặc có chút uể oải, mấy hôm nay ở chung, Nặc Nặc rất thích hai người bọn họ.
Chị hứa với em, đợi chị có thời gian, nhất định sẽ đến Rừng rậm sương mù tìm em chơi, có được không.
Được rồi, một lời đã định.
Nặc Nặc duỗi ngón út ra ngoéo tay với Tiểu Điêu.
Cuối cùng, trừ người của Dược Thần Cốc, bọn Chu Tước còn có Lương Cung Nhạn Sương cũng chuẩn bị đi vào trong Rừng rậm sương mù.
Nghĩ cũng đúng, lần này Lâm Thanh Diện mang đến nhiều sách cổ liên quan đến luyện đan như vậy, bọn Điền Uyên nhất định sẽ đặt tâm tư trên việc chế đan dược.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ rực từ từ hiện lên, bên trong Dược Thần cốc, sương mù dày đặc, giống như là tiên cảnh.
Các vị, chúng ta phải đi rồi.
Biên giới Rừng rậm sương mù, Lâm Thanh Diện xoay người chắp tay nói nói với đám người Điền Uyên đã đưa tiễn.
Đám người Điền Uyên gật nhẹ đầu, đứng trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Điện chủ, đợi cậu ra khỏi Rừng rậm sương mù, tôi nhất định sẽ tổ chức thịnh yến, làm tiệc đón gió cho cậu! Lâm Thanh Diện vui vẻ, đưa tay kéo Hứa Bích Hoài qua.
Điền cốc chủ, Triệu Ất, chúng tôi đi đây, nếu như Dược Thần Cốc có chuyện gì, thì nói cho tôi biết, Lâm Thanh Diện tôi sẽ tự mình ra tay tương trợ.
Lâm Thanh Diện kiên định nói.
Điền Uyên gật gật đầu, nhìn nhóm người Lâm Thanh Diện bước chân vào Rừng rậm sương mù.
Đợi đến lúc Lâm Thanh Diện ra khỏi đó, cậu ấy nhất định sẽ làm thế giới khiếp sợ! Trong lòng Điền Uyên cảm khái, mà đó, cũng là chuyện mà tất cả mọi người ở đây tin tưởng…
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License