con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1481: NHÀ NHỎ TRONG RỪNG Trong rừng rậm Sương Mù.

Lúc Nặc Nặc đến căn nhà nhỏ trong rừng này, vui vẻ không lời nào tả được! Hứa Bích Hoài cũng rất kinh ngạc: Trách không được mấy hôm nay ban ngày cũng không nhìn thấy anh đâu, thì ra là đang xây nhà.

Lâm Thanh Diện cười nói: Đúng thế, sao nào, có hài lòng không? Rất hài lòng.

Hứa Bích Hoài cảm thán nói: Anh đã làm nhiều chuyện vì tu hành của chúng ta như vậy, thế thì, em cũng sẽ không phụ lòng anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ dụng tâm nỗ lực! Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu, cầm tay Hứa Bích Hoài.

Trong rừng rậm Sương Mù, linh khí ngập tràn, Lương Cung Nhạn Sương cũng chưa từng thấy qua vùng đất trù phú như vậy.

Mọi người nhanh đến xem, sao đóa hoa hồng này có thể lớn như vậy! Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc nói.

Mọi người nhìn lại, một cây hoa hồng khổng lồ nở rộ trước mặt cô ấy, không chỉ có thế, ở những nơi khác, cũng có những cây hoa hồng cực lớn sinh trưởng.

Quá thần kỳ, tôi ở đảo quốc cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh thần kỳ như vậy.

Lương Cung Nhạn Sương cảm thán nói, chóp mũi ngửi hương thơm hoa hồng.

Nước C đất rộng của cải nhiều, những chuyện thần kỳ này ngay cả tôi cũng không thể hoàn toàn biết rõ được, sao có thể so sánh với đảo quốc các cô được? Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Xì… Lương Cung Nhạn Sương nhướng mày với Lâm Thanh Diện, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại thừa nhận lời nói của Lâm Thanh Diện.

Cô đừng nói, phi thiên lão thử tôi tung hoành khắp chốn nhiều năm, cũng chưa từng nhìn thấy qua chỗ thần kỳ như vậy, tôi thấy anh chị em chúng ta cứ ở lâu dài ở đây đi, mọi người cảm thấy thế nào.

Nói xong, Phi Thiên Lão Thử thấy một viên nham thạch màu nâu khổng lồ bên cạnh, nhảy lên ngồi xuống, mắt nhỏ vui vẻ nhìn về phía Chu Tước.

Trong lòng của anh ta cũng rất vui, nghĩ đến thời gian tu thành một năm nửa năm nhất định sẽ không xong, nếu như đã như vậy, mình có đầy đủ thời gian để sớm chiều ở chung với Chu Tước, vì vậy, mình và cô ấy chẳng phải là… Ngay lúc trong lòng anh ta mơ đẹp, một giọng nói già nua truyền ra: Tên nhóc, lưng của ta là nơi cậu có thể ngồi sao? Ai, là ai! Phi Thiên Lão Thử kinh ngạc nói, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

Sau đó, viên nham thạch to lớn bên dưới di động rõ ràng, càng ngàng càng cao lên, trực tiếp lộ ra đỉnh! Mọi người kinh ngạc nhìn đột biến trước mắt, Tiểu Nặc Nạc và Hứa Bích Hoài bị dọa đến tái nhợt! Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một đầu tê giác khổng lồ đã rõ ra.

Cậu ngồi trên người của ta, thế mà còn hỏi ta là ai? Giọng nói của tê giác cổ trầm ồn, sau đó dùng sức ngẩng đỉnh đầu lên, trực tiếp đẩy ngã Chung Tài ra khỏi lưng mình.

Một kích này sức mạnh không thua kém một kích của cường già Hóa Kình Đỉnh Phong, cũng may thân thủ Chung Tài vẫn được, trước khi rơi xuống đất, trong cơ thế phát ra hồn lực, bảo vệ tốt cơ thể của mình, sau khi lăn mấy vòng trên đất, mới đứng lên.

Cái con quái vật này, thế mà có thể nói? Chung Tài nhíu chặt lông mày: Chu Tước, em yên tâm, có anh ở đây, nó sẽ không tổn thương em được! Vừa nói, Chung Tài vừa huyễn hóa ra một lưỡi dao dài.

Ai cần anh bảo vệ.

Chu Tước lạnh lùng nói.

Giọng của tê giác cổ già nua: Tên nhóc, đừng phí sức này, cô gái này không thích cậu đâu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao? Tôi… Chung Tài cắn môi: Cho ngươi lắm miệng, hôm nay cô ấy không thích tôi, không có nghĩa là ngày mai không thích tôi, ngươi sao mà biết được? Tê giác cổ thở hổn hề, đang nói chuyện, đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống đấy: Chủ nhân, hai vị bên cạnh người, là phu nhân và con của người sao.

Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt tê giác cổ, nói với nó: Ngươi nói không sai.

Dứt lời, anh nhìn về phía mọi người: Các vị không nên kinh hoảng, tê giác cổ này trước đây vốn là tọa kỳ của Tu La Ma Thần, phụng mệnh trông giữ Linh nguyên, nó cũng không phải là kẻ địch của chúng ta, ngược lại, đây là bạn của chúng ta.

Lương Cung Nhạn Sương lúc này mới hiểu được, nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy sức mạnh kinh người của tê giác cổ này, mặc dù Lâm Thanh Diên nói như vậy, bọn họ vẫn có chút cẩn thận.

Đây là linh thú anh nói sao? Hứa Bích Hoài hỏi, cô tưởng tượng dáng vẻ của linh thú, nhưng mà hôm nay nhìn thấy, vẫn làm cô giật mình.

Phu nhân, xin chào.

Tê giác cổ chào hỏi với Hứa Bích Hoài.

Nặc Nặc ở bên cạnh nhìn thấy linh thú này không có chút công kích nào, cô bé cẩn thận đi đến, nói với Lâm Thanh Diện: Ba, con…con có thể sờ sờ nó không? Đương nhiên có thể.

Lâm Thanh Diên nói.

Tê giác cổ đi lên hai bước, một bước đi đều làm bụi đất tung bay.

Sau khi nó đi đến trước mặt Tiểu Nặc Nặc, cũng ngồi xổm xuống.

Bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc vuốt ve, tê giác cổ nhắm mắt lại, trầm giọng nói: Tiểu công chúa cũng đừng chê tôi da dày thịt béo, nếu như cô không sợ, cô có thể cưỡi lên trên người tôi, để tôi mang cô đi căng gió, cảm nhận một chút rừng rậm Sương Mù khổng lồ này! Thật sao? Thật sự có thể? Nặc Nặc hỏi: Ông sẽ không hất tôi ngã sấp xuống chứ.

Ha ha, thân phận của tên nhóc vừa rồi há có thể so sánh với tiểu công chúa, cô yên tâm, phần lưng của tôi rất dày rộng, cũng sẽ bảo vệ cô, chỉ hỏi tiểu công chúa, cô có sợ không? Tê giác cổ hỏi.

Không sợ! Nặc Nặc lớn tiếng nói.

Rất tốt, không hổ là con gái của chủ nhân, tuổi còn nhỏ đã có dũng khí như vậy.

Nói xong, tê giác cổ hoàn toàn quỳ rạp xuống đấy, lại nhìn giống như một viên nham thạch màu nâu khổng lồ.

Nặc Nặc nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, dưới ánh mắt cổ vũ của hai người, từng bước chậm rãi bò lên.

Tiểu công chúa ngồi vững, tôi sẽ mang cô chạy mấy vòng! Nói xong, tê giác cổ ngồi thẳng lên, Nặc Nặc vội vàng đỡ lấy, theo sát, trên mặt xuất hiện vẻ hưng phấn.

Tê giác cổ rít một hơi dài, mang theo Tiểu Nặc Nặc chạy như điên, mà tốc độ càng lúc càng nhanh, đảo mắt đã biến mất.

Con tê giác này thật lợi hại.

Chung Tài cảm thán nói.

Đúng thế, năm đó nó là tọa kỵ của Tu La Ma Thần.

Lâm Thanh Diện nói.

Trời ạ, tôi thế mà ngồi vào tọa kỵ của Tu La Ma Thần năm đó! Chung Tài kinh ngạc nói: Móa nó, đời này cũng đáng! Trên mặt tất cả mọi người đều vui vẻ, Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh Hứa Bích Hoài, thản nhiên nói: Bích Hoài, như vậy em yên tâm rồi chứ.

Hứa Bích Hoài gật nhẹ đầu, xem ra Nặc Nặc sẽ nhanh chóng thích nơi này.

Nếu như đã như vậy, các vị, xin theo tôi đi vào trong căn phòng nhỏ trong khu rừng này, mọi người chọn căn phòng mình thích, rồi có thể bắt tay làm tu sửa của mình rồi.

Lâm Thanh Diên nói với mọi người.

Đi vào cửa chính, đầu tiên đập vào mắt là một khu vườn rộng.

Sân vườn rộng đến nỗ cơ bản vượt qua tất cả sân biệt thự trên thế gian này, hơn nữa, Lâm Thanh Diện còn cố ý cho người bố trí cảnh quan quanh sân, tất cả cảnh quan đều dựa theo Lâm Viên Tô Châu.

Xuyên qua sân, cửa chính biệt thự xuất hiện trước mặt mọi người.

Cổ kích, hợp vào xung quanh xung quanh càng hoàng tráng.

Sau khi đẩy cửa ra, mọi người mới sợ hãi than, căn biệt thự này, rõ ràng là một cung điện mà! Đại điện của Dược Thần Cốc cũng không lớn hơn cái này.

Các vị, chúng ta phải ở nơi này tu hành rất lâu, ở đây có tổng cộng bốn mươi phòng, mỗi phòng đều đã dọn dẹp xong, mọi người có thể lựa chọn phòng của mình.

Lâm Thanh Diện nói ra.

Sau đó, Lâm Thanh Diện kéo tay Hứa Bích Hoài, nói với cô: Đi thôi, phòng của chúng ta, anh đã sắp xếp xong.

CHƯƠNG 1482: ẢNH CHỤP QUÝ GIÁ Nói xong, hai người đến cửa thang máy bên cạnh.

Căn biệt thự khổng lồ này, cao khoảng bốn tầng, bởi vậy, Lâm Thanh Diện cũng đã sớm chuẩn bị thang máy.

Phòng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ở tầng trên cùng, đẩy cửa vào, Hứa Bích Hoài sợ hãi ôm miệng mình lại.

Cô sợ hãi không phải vì căn phòng này quá rộng rãi và xa hoa, bởi vì, lúc ở biệt thự nhà họ Lâm, mình và Lâm Thanh Diện cũng ở căn phòng không nhỏ hơn căn phòng này.

Làm cô sợ hãi là, bốn phía tường của căn phòng này, treo rất nhiều tấm hình, những tấm hình này không xa lạ, là ảnh cưới lúc cô và Lâm Thanh Diện cử hành hôn lễ ở Lầu đài thủy tinh! Đây là…anh có được từ đâu? Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói.

Bối cảnh ảnh chụp mộng ảo như vậy, bức ảnh công chúa và hoàng tử thâm tình hôn nhau, cũng được phóng đại mấy lần, bày ở vị trí bắt mắt nhất căn phòng.

Lúc trước ở Hồng Thành, anh bớt thời gian tìm được nhiếp ảnh gia giúp chúng ta chụp ảnh hôm đó, hỏi những hình này.

Lâm Thanh Diện cụ thể nói.

Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh.

Trong mắt Hứa Bích Hoài hiện lên lệ nóng, cảm động không thôi.

Từng tấm hình này, giống như là một câu chuyện xưa, rõ mồn một trước mắt.

Bích Hoài, kỳ thật những tấm hình này mặc dù quý giá, nhưng mà với anh mà nói, ảnh chụp quý giá nhất cũng không phải những thứ này.

Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Bích Hoài nhẹ nói ra.

Hả? Đó là? Bích Hoài kinh ngạc hỏi.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, từ trong lòng lấy tấm ảnh chụp đã có chút hư tổn.

Trên tấm ảnh, Nặc Nặc vẫn còn rất bé, nụ cười của cô bé và nụ cười của Hứa Bích Hoài, ấm áp sáng lạn như vậy.

Còn nhớ không? Đây là ngày mà em trúng độc, anh đi đến Dược Thần cốc cầu đan, trước khi đi, em đưa cho anh tấm hình này.

Lâm Thanh Diện khẽ nói: Từ lúc đó trở đi, tấm hình này vẫn luôn đi theo anh, anh quý trọng nó như quý trọng tính mạng của mình, mỗi khi anh gặp phải khó khăn và hiểm trở, lúc cơ thể anh mệt mỏi, chỉ cần nhìn tấm hình này, tất cả mọi khó khăn đều không là gì cả, bởi vì anh biết, anh chiến đầu vì ai! Trong mắt Hứa Bích Hoài đong đầy nước mắt, cô cảm thấy bức ảnh đã không còn trọn vẹn này, có thể biết được, trước đó Lâm Thanh Diện đã gặp hiểm cảnh thế nào! Lâm Thanh Diện, con đường trước đó, đều là anh đi một mình, nhưng sau này, dù là con đường thế nào, chúng ta cũng cùng nhau đi.

Hứa Bích Hoài có chút kích động nói.

Em còn quên một người, tiểu công chúa đáng yêu của chúng ta.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài gật gật đầu, được Lâm Thanh Diện ôm trong lòng.

Đôi môi chạm lấy nhau, Lâm Thanh Diện ôm Bích Hoài ngã xuống giường lớn….

Chu Tước, em cuối cùng chọn phòng nào thế, nhanh nói cho anh biết.

Bên này, Chung Tài đi theo sau lưng Chu Tước, vừa đi vừa nói.

Tôi lựa chọn phòng nào, có liên quan gì đến anh? Chu Tước lại lạnh lùng nói.

Đương nhiên là có liên quan, em ở phòng nào, anh sẽ ở cách vách.

Chung Tài híp mắt cười nói.

Vì sao anh phải đi theo tôi, tại sao phải ở cách vách tôi? Tôi không thích.

Chu Tước lạnh giọng nói, ấn nút, đi vào trong thang máy.

Chung Tài nhanh chóng đuổi theo, đôi mắt nhỏ vẫn vui vẻ.

Em suy nghĩ một chút xem, anh ở cách vách em, vậy có rất nhiều chỗ tốt mà, nếu như gặp nguy hiểm, anh có thể bảo vệ em trước, em nói có đúng không? Trong thang máy, Chung Tài nói.

Anh suy nghĩ quá nhiều, trong rừng rậm Sương Mù cũng không có nguy hiểm nào, huống hồ, còn có điện chủ ở đây, ai dám đến quấy rầy chứ? Đây chẳng phải là tìm chết? Chu Tước nói với anh ta.

Chung Tài nhếch miệng: Em nói không sai, anh đương nhiên không thể so sánh với điện chủ, nhưng mà không sợ chuyện thường chỉ sợ chuyện nhỡ.

Thôi đi! Cửa thang máy mở ra, Chu Tước lại nói với Chung Tài: Tôi cảnh cáo anh, không nên đi theo tôi nữa, nơi này có bốn mươn phòng, tùy anh chọn một phòng.

Chung Tài vừa định ra khỏi thang máy, trong tay Chu Tước lại huyễn hóa ra một con dao: Nếu như anh còn bước thêm một bước nữa, đừng trách tôi không nể mặt! Mấy hôm nay, Chu Tước bị Chung Tài quấn lấy làm phiền, không ngờ, mình đi đến rừng rậm Sương Mù, người này cũng theo đến.

Được rồi, được rồi, em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.

Chung Tài mỉm cười nói, anh ta không phải sợ Chu Tước công kích mình, bởi vì bàn về thực thực, thực lực của mình cũng không kém như Chu Tước.

Cửa thang máy đóng lại, Chu Tước thở dai, lập tức cảm thấy xung quanh yên tĩnh lại.

Cô ấy nhìn hành lang có vẻ trống trải, tâm ý của Chung Tài không phải cô không hiểu, chỉ là thật sự không có cách nào có hảo cảm.

đối với cái người đàn ông mắt nhỏ còn có chút bỉ ổi này.

Người mình thích, cũng đã lấy vợ sinh con, mà người tốt với mình, cũng đã sớm bỏ mệnh Côn Luân, bây giờ, lại là một tên Chung Tài quấn quít lấy mình, Chu Tước à Chu Tước, đường tình của mày, sao cứ không thuận như vậy? Chu Tước thì thào trong miệng.

Đối với Lâm Thanh Diện, trước đó cô căm thù, sau đó bị khí chất trên người Lâm Thanh Diện và thực lực mạnh mẽ của anh hấp dẫn, không biết sinh ra hảo cảm từ lúc nào.

Mà hôm đó, vì bảo vệ mình, Huyền Vũ bị Từ Tuyết Nhi phái người mặc đồ đen đến giết hại, cũng trở thành một chuyện khó quên trong lòng Chu Tước.

Chu Tước, cô làm sao vậy? Đúng lúc đó, góc hành lang, Lương Cung Nhạn Sương cũng chân thành hỏi thăm Chu Tước.

Nhạn Sương tiểu thư.

Không ngờ cô cũng giống tôi, cũng đi đến tầng ba.

Nhạn Sương cười nói.

Ừa, đúng rồi, sao cô không đi lên tầng cuối, trừ phòng ngủ của điện chủ, còn thừa lại không ít phòng trống.

Chu Tước nói.

Vậy sao cô không đi lên? Lương Cung Nhạn Sương cười hỏi.

Sau đó, cô ta đi đến bên cạnh Chu Tước, kéo tay Chu Tước nói: Thực tế, trong lòng hai chúng ta nghĩ cũng không khác nhau lắm, người ta một nhà ba người bây giờ tu hành ở chỗ như thế này, có thể sắp xếp cho chúng ta cùng nhau đi đã là rất tốt, còn tầng chót, thì để một nhà ba người họ ở thôi, chúng ta cũng đừng đi quấy rầy.

Chu Tước gật đầu đồng ý: Đã như vậy, nếu không hai chúng ta ở cách vách đi, nếu mà không, cái tên đáng ghét kia sẽ cứ cuống quít lấy tôi không ta.

Tên đáng ghét? Cô nói Chung Tài sao? Nhạn Sương hỏi.

Trừ anh ta ra, còn có ai nữa.

Chu Tước lạnh lùng nói: Người này vốn là người trên bảng treo thưởng của Chúng Thần Điện chúng tôi, nếu không phải điện chủ nhân từ, người này đã sớm bị giết rồi, bây giờ thì tốt rồi, anh ta thế mà gia nhập Chúng Thần điện, còn đi theo vào rừng rậm Sương Mù, thật sự không biết anh ta có vận cứt chó gì.

Tôi cảm thấy anh ta cũng rất tốt, cô có thể xem qua một chút, không thử sao biết được chứ.

Lương Cung Nhạn Sương trêu ghẹo nói.

Thôi đi, muốn thử cô thử đi, tôi tặng cho cô, vừa hay tôi cũng bớt một phiền phức.

Chu Tước cười nói.

Tôi? Xem như thôi đi.

Lương Cung Nhạn Sương giương mắt nhìn lầu trên, cảm thán nói: Tôi đã được chứng kiến người đàn ông ưu tú nhất thế giới này, người khác sao còn có thể tiến vào trong lòng tôi được chứ.

CHƯƠNG 1483: TÂM Ý TƯƠNG THÔNG Chu Tước nghe vậy, vẻ mặt cũng có chút sầu não: Haiz, ai lại không phải thế chứ.

Hai người nhìn nhau cười, chọn được hai phòng trái phải cạnh nhau, ở đó.

Bên này, Chung Tài cũng đi đến tầng ba, mà tầng ba đã trống không, căn bản không nhìn ra được phòng của Chu Tước.

Như vậy muốn hất tôi ra sao? Không khỏi quá xem thường Phi Thiên Lão Thử tôi đây đi.

Chung Tài híp mắt nói.

Lúc trước anh ta sống trong thành thị, chính là thân thể nhẹ nhàng, nổi danh không chút hành tung, hơn nữa đôi mắt nhỏ này, cho nên gọi là Phi Thiên Lão Thử.

Lúc đi qua một lượt các phòng của lầu ba, Chung Tài nhúc nhích cái mũi của mình, cuối cùng, dừng ở trước một phòng.

Chính là căn phòng này! Chung Tài chắc chắn nói, bởi vì, anh ta đã sớm nhớ kỹ mùi thơm trên cơ thể Chu Tước.

Vừa mới chuẩn bị đẩy cửa cách vách, lại nghe thấy tiếng dọn đồ đạc trong phòng của Lương Cung Nhạn Sương.

Được rồi, đã không làm được hàng xóm của em, vậy thì anh sẽ ở đối diện em.

Chung Tài nhún vai, anh ta vẫn chưa từng chung tình với một người phụ nữ như bây giờ.

Phòng ở tầng bốn, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài sau khi triền miền qua đi, lấy bản âm dương kinh mang theo tùy thân ra.

Chính sự quan trọng hơn, Lâm Thanh Diện không chút nào dám quên được mục đích đi vào rừng rậm Sương Mù này là gì.

Có quyển Âm Dương Kinh này, tin rằng anh nhất định sẽ nhanh chóng đưa em vào con đường tu hành.

Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài cũng gật nhẹ đầu, tò mò mở tờ thứ nhất của quyển Âm Dương Kinh này ra.

Âm Dương chi thuật, Ngũ Hành toàn hợp, thần niệm tương khế, dung hòa hợp nhất! Đây là quy tắc chung của quyển bí thuật này, cũng là bốn câu nói quan trọng nhất.

Lông mày Lâm Thanh Diện cau lại, trước anh cũng không có suy nghĩ cẩn thận dụng ý của bốn câu này, nhưng mà bây giờ, mình nhất định phải hiểu thật rõ, như vậy, mới có thể nhanh chóng đưa Hứa Bích Hoài lên con đường tu hành.

Âm Dương chi thuật? Đây hẳn là chỉ quyển âm dương kinh này, chỉ là mấy câu sau, em không hiểu được.

Hứa Bích Hoài nói ra.

Ngũ hành toàn hợp, kim mộc thủy hỏa thổ, là ngũ hành, ngũ hành làm một, giống như tâm trí của người tu hành có thể hợp hai thành một, có thể đạt được hiệu quả lớn với việc tu hành.

Lâm Thanh Diện nói ra.

Hứa Bích Hoài hiểu biết nông cạn: Đây không phải là nói, em có tu thành công hay không, vẫn là phụ thuộc vào anh? Đúng thế, hơn nữa, quyển bí tích này lợi hại nhất ở chỗ, hai người cùng tu quyển bí thuật này, như vậy, phàm là có một người thực lực tăng cao một chút, tu vi của người còn lại cũng sẽ tăng theo! Quá thần kỳ, nếu như anh có thể nâng cao thực lực, vậy em cũng có thể nâng cao thực lực? Hứa Bích Hoài vui mừng nói.

Đúng thế.

Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu.

Thứ tốt như vậy, hẳn là cũng nên cho bọn Nhạn Sương đến tu hành, em phải nói với bọn họ! Hứa Bích Hoài nói ra.

Đợi một chút! Lâm Thanh Diện gọi Hứa Bích Hoài chuẩn bị ra ngoài, nói với cô: Chuyện này, bây giờ có thể không làm được.

Vì sao? Tu vi của bọn họ đều có thể thay đổi mạnh hơn, đối với thế giới của chúng ta mà nói, không phải là một chuyện tốt sao? Hứa Bích Hoài hỏi.

Đương nhiên là chuyện tốt, anh cũng hy vọng mỗi người bên cạnh anh đều trở nên mạnh mẽ! Chỉ là quyển bí thuật này tên là âm dương kinh, tức là một nam một nữ tu hành sẽ tốt nhất, mà phải có tâm ý giữa nam và nữ, chỉ có như vậy mới tu được.

Lâm Thanh Diện nói.

Có tâm ý? Em cảm thấy giao tình của anh với Chu Tước và Nhạn Sương cũng không tệ, vì sao giữa hai người không thể tu hành chứ? Hứa Bích Hoài hỏi.

Chuyện này… Ánh mắt Lâm Thanh Diện có chút xấu hổ.

Chẳng lẽ, trong này còn có ẩn tình? Hứa Bích Hoài cau mày nhìn Lâm Thanh Diện.

Cái gọi là tâm ý tương thông, chính là, giữa nam và nữ phải phát sinh một số chuyện.

Lâm Thanh Dương nhỏ giọng nói ra.

Xảy ra một số chuyện? Chuyện gì? Hứa Bích Hoài càng thêm không hiểu, lúc này vẫn còn chưa bắt đầu, cô đã cảm thấy chuyện tu hành huyền bí lại huyền bí hơn, cứ như lọt vào trong sương mù.

Chính là…chính là chuyện hai chúng ta vừa mới làm.

Lâm Thanh Diện thấp giọng nói, nhìn nhìn một bên giường.

Hứa Bích Hoài lập tức phản ứng lại, sắc mắt trắng xanh rồi lại đỏ lên.

Em nói, bây giờ còn để cho anh đi tu hành với Chu Tước và Nhạn Sương sao? Lâm Thanh Diên nghiền ngẫm cười nói.

Em xem anh dám! Hứa Bích Hoài oán trách nhìn Lâm Thanh Diện, cô thế nào cũng không ngờ được, cái gọi là thần niệm tương khế, thì ra là chỉ chuyện như vậy.

Vậy…vậy thì bắt đầu đi.

Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu: Chuyện tu hành, đầu tiên em phải luyện tập được Nội Kình trước.

Nội Kình? Đúng thế.

Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu: Đi theo anh, Nói xong, anh dẫn theo ra khoảng sân lớn.

Người bình thường đánh một quyền ra, dùng là lực bên ngoài, nguyên nhân là vì không có ngưng tụ được chân khí trong cơ thể, em nhìn anh.

Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh một cây đại thụ, đưa tay ra một chưởng.

Một chưởng này vô cùng tùy ý, trên cây đại thụ bằng vòng ôm của mọi người, lá cây quả thực đều rơi xuống, mà thân cây cứng cáp cũng không ngừng loạng choạng.

Hứa Bích Hoài cũng kinh ngạc nhìn, một chưởng này của Lâm Thanh Diện, sức lực cũng quá mạnh.

Anh đây chỉ dùng chưa đến một phần lực, nếu như dùng toàn lực, cây đại thụ này hẳn là đã thành mảnh vụn rồi.

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Đối với anh hiện tại, làm được chuyện này, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Em đây phải tu hành thế nào, mới có thể luyện được Nội Kình? Hứa Bích Hoài hỏi.

Lâm Thanh Diện mỉm cười: Yên tâm, có anh ở đây, nhất định có thể làm chơi ăn thật.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, có ông chồng tu vi đệ nhất đương thời tự mình truyền thụ, mình nhất định nhanh chóng đuổi kịp.

Trong sân, Hứa Bích Hoài bắt đầu dựa theo yêu cầu của Lâm ThanH Diện, khoanh chân ngồi.

Mà bên cạnh, Lâm Thanh Diện cũng không nhàn rỗi, anh dùng thuật hấp linh tụ linh khí lại quanh mình, quay xung quanh người Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy tai thanh mắt sáng, hô hấp cũng thuận lợi hơn nhiều, tinh thần lực tập trung cao độ.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài nhập định nhanh như vậy, ngược lại có chút cảm thán, cảm thán mình không sớm mang Hứa Bích Hoài đi theo mình bắt đầu tu hành.

Một khi Bích Hoài đã bắt đầu rồi, mình cũng phải làm việc của mình.

Lâm Thanh Diện đi đến ngồi xuống bên cạnh Bích Hoài.

Kinh lạc tương thông đếu cửu khiếu, cửu khiếu tương thông Thiên Linh chiếu! Lâm Thanh Diện vẫn luôn cảm giác không được nửa phần sau của Huyền Công, nhưng mà anh tin rằng, trước khi Dao Trì rời đi từng nói, một khi lĩnh ngộ được câu nói sau dùng, cảnh giới của mình nhất định có thể phi thăng! Hồn lực sung túc tùy ý chạy trong các kinh lạc, không chút trở ngại.

Sau khi Lâm Thanh Diện vận công một vòng, cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.

Kinh lạc đã tương thông, tiếp theo, mình cần phải làm cho cửu khiếu tương thông! Cửu khiếu, bảy khiếu dương, hai khiếu âm! Mình là đàn ông, trước thông bảy khiếu dương! Vừa nghĩ, Lâm Thanh Diện lập tức thử đưa hồn lực trong cơ thể tuôn ra hai mắt mình.

Rất nhanh, hồn lực chạy loạn đã đi đến hai mắt, nhưng mà, cũng chỉ đến thế, đã bị ngừng lại rồi! Đây là có chuyện gì? Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, rõ ràng hồn lực của mình có thể tùy ý mình sử dụng, vì sao mới đến hai mắt, đã ngừng lại? Xem ra, trước đây mình nghĩ nửa phần sau của Huyền Công quá đơn giản.

Lâm Thanh Diện trong lòng cảm thán nói.

Ngay vào lúc này, tê giác cổ đưa Nặc Nặc quay về, mà Hứa Bích Hoài bên cạnh cũng chầm chậm mở mắt… CHƯƠNG 1484: LUYỆN ĐƯỢC Nội Kình Em…em hình như có thể cảm nhận được một chút biến hóa khó hiểu trong cơ thể mình, nhưng mà em không biết phải hình dung thế nào.

Hứa Bích Hoài có chút nghi hoặc kiểm tra cơ thể mình, chỉ cảm thấy chính mình lúc này dường như có độ phối hợp tứ chi hài hòa hơn bình thường.

Vừa nghe được lời này, tay phải Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng đặt lên phía sau lưng của Hứa Bích Hoài nói: Bích Hoài, bây giờ em thử đánh một quyền và cây đại thụ trước mặt này.

Hứa Bích Hoài có chút khiếp sợ, nhìn nắm tay của chính mình, lại nhìn nhìn cây đại thụ vô cùng cứng cáp, nhíu mày, nói: Cái thân cây này còn rộng hơn em và anh cộng lại, làm sao em có thể động được.

Em cứ việc thử một chút, anh ở đây.

Nghe vậy, Hứa Bích Hoài do dự một lúc lâu, hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt, toàn lực vung về phía thân cậy, nhưng mà cách thân cây mấy cm thì đột nhiên chậm lại, nắm tay nhẹ nhàng đụng vào thân cây, không xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười khổ một chút, huyền lực nho nhỏ bao trùm trên hai nắm đấm của Hứa Bích Hoài.

Được rồi, mặc dù em ra tay, anh cũng đã chuẩn bị biện pháp đề phòng, sẽ không làm em bị thương.

Gương mặt Hứa Bích Hoài đau khổ, tự biết là lần này chạy không thoát rồi, nắm thật chặt nắm tay, nhìn cây đại thụ hai ba người mới vây được này, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, toàn dùng dùng một quyền đập về phía thân cây.

Uỳnh! Tiếng vang khổng lồ lập tức vang vọng cả căn biệt thự, Lương Cung Nhạn Sương và Chu Tước vào trong sân đầu tiên, nhìn cây đại thụ đổ xuống, lập tức cảnh giác.

Xảy ra chuyện gì, có địch nhân đến? Chu Tước nhanh chóng bảo hộ bên cạnh Lâm Thanh Diện, dò hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, nở nụ cười nói: Bích Hoài, em có thể mở mắt.

Nghe giọng của Lâm Thanh diện, Hứa Bích Hoài chậm rãi mở to mắt, vốn cho rằng cánh tay mình sẽ bị chấn thương mạnh, lại không ngờ, đánh ra một quyền, lại không có chút cảm giác nào.

Giống như, đánh vào trong một miếng bọt biển.

Mà đến khi Hứa Bích Hoài tận mắt nhìn thấy cây đại thụ bị gãy chắn ngang trước mắt, Hứa Bích Hoài mới hoàn toàn kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện, đây là, đây là em làm? Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu, ý niệm động một cái, huyền lực bảo hộ trên nắm tay Hứa Bích Hoài lập tức biến mất.

Nhớ kỹ cảm giác sử dụng Nội Kình, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn với tu luyện của em.

Hứa Bích Hoài liên tục gật đầu, lần đầu tiên tự thể nghiệm cảm giác huyền diệu, trong lòng Hứa Bích Hoài có thể nói là vô cùng kích động, bây giờ nghĩ lại dường như tu luyện cũng không phải rất khó.

Bên cạnh, Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hứa Bích Hoài, cũng chỉ cười nhạt một tiếng.

Bình thường cường giả vừa nắm được Nội Kình cũng không thể làm được đến mực một quyền xuyên qua đại thụ.

Sở dĩ Hứa Bích Hoài có thể làm được, toàn bộ đều nhờ vào chút huyền lực của Lâm Thanh Diện củng cố thêm vào.

Nhưng mà Hứa Bích Hoài cũng làm cho Lâm Thanh Diện vui mừng không ít, người bình thường muốn luyện được Nội Kình cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, thậm chí có khối người mấy chục năm cũng không lĩnh ngộ được Nội Kình.

Nhanh lắm, cũng phải mấy ngày.

Thật không ngờ, Hứa Bích Hoài chỉ là dưới mấy câu dẫn dắt của mình, thế mà lại có thể lĩnh hội được Nội Kình.

Như vậy xem ra, thiên phú tu luyện đạo này của Hứa Bích Hoài cũng không thấp! Đương nhiên, trong đó có không ít công lao của Âm Dương Kinh.

Chu Tước nhìn vẻ hưng phấn của Hứa Bích Hoài, lại nhìn nhìn Lâm Thanh Diên, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, nói: Không ngờ Bích Hoài lại nhanh chóng học được Nội Kình nhanh như vậy, như vậy xem ra, cô rất nhanh có thể vượt qua tôi và Nhạn Sương rồi.

Nghe vậy, Hứa Bích Hoài cũng có chút ngượng ngùng, chạy đến náo loạn với Lương Cung Nhạn Sương và Chu Tước, ba cô gái chơi đùa rượt đuổi trong sân lớn, nhất thời có thế nói là xuân quang vô hạn, Lâm Thanh Diện nhìn thấy cũng cảm giác như được chữa lành.

Ba, Ba, mẹ cũng sắp biến thành siêu nhân rồi sao.

Sau lưng Lâm Thanh Diện, Nặc Nặc kéo kéo góc áo của Lâm Thanh Diện, vẻ mặt chờ mong, Lâm Thanh Diện mỉm cưởi gật đầu, ôm lấy Nặc Nặc, nhìn về phía tê giác cổ, nói: Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, có gì cần ta sẽ gọi.

Tê giác cổ khẽ gật đầu, xoay người đi sâu vào trong Rừng rầm sương mù.

Thể hình của tê giác cổ quá lớn, nếu như ở lại chung quanh biệt thự, khó có thể tránh khỏi những thứ phiền toái không cần thiết.

Nặc Nặc nhìn tê giác cổ càng đi càng xa, trong ánh mắt lộ vẻ không nỡ nói: Ba, con không muốn tê giác lớn đi, con muốn chơi với tê giác lớn.

Lâm Thanh Diện nhìn Nặc Nặc ở trong lòng có chút uất ức, ôn nhu nói: Nặc Nặc yên tâm, tê giác lớn có nhà của mình, chỉ cần con hứa với Ba, mỗi tuần đều theo giáo sư Phương học tập thật tốt, mỗi tuần ba đều dẫn con đi tìm tê giác lớn chơi.

Nghe thế, Nặc Nặc lập tức biến thành mặt cười, không ngừng gật đầu, ôm cổ Lâm Thanh Diện nói: Ba, nói được làm được, không được gạt con! Lâm Thanh Diện đồng ý một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cái đầu nhỏ của Nặc Nặc, hôn lên một cái.

Đi, gọi mẹ đi ăn cơm, nguyên liệu nấu ăn ở đây có ngon hơn bên ngoài bao nhiêu, bà nội Tôn học không ít món mới, đợi lúc nữa đừng ăn quá no.

Vâng ạ, đi ăn thôi! Nặc Nặc hoan hô cười, đối với cuộc sống ở rừng rậm Sương Mù, rõ ràng là vô cùng hài lòng.

Sau khi tất cả mọi người đều sắp xếp phòng xong.

Tầng một, Lâm Thanh Diện bố trí một đại sảnh lớn vô cùng xa hoa, bàn ăn gỗ cao cấp, bảo vệ môi trường, mềm mại thoải mái, rõ ràng là bọn người Chu Tước mang theo gia cụ lâu đời vô cùng hưởng thụ.

Mọi người đã chọn cùng nhau đi vào rừng rậm Sương Mù tu luyện, Lâm Thanh Diện tôi chỉ có yêu cầu dưới đây, thứ nhất, không cần đi quá xa khỏi biệt thự.

Thứ hai, có chuyện gì quan trọng nhất định phải nói cho tôi biết trước.

Thứ ba, tôi hy vọng, các vị không có gánh nặng trong lòng, ở đây cũng không phải là người xa lạ gì, mọi người đều có thể rộng lòng, cùng nhau tiến bộ.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói, Chu Tước, Lương Cung Nhạn Sương, Chung Tài bên cạnh cũng nghiêm túc đồng ý.

Chu Tước, Lương Cung Nhạn Sương thì Lâm Thanh Diện không phải lo lắm, nhưng Chung Tài này.

Lâm Thanh Diện biết rõ tâm tư của Chung Tài, xuất phát từ góc độ anh em, Lâm Thanh Diện đương nhiên ủng hộ cổ vũ, nhưng Chu Tước hình như không có chút hảo cảm nào với Chung Tài, Lâm Thanh Diện lo lắng lâu dần Chung Tài sẽ bị đả kích.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không giúp được gì, nhỉn cả bàn tề tụ, phủi tay, nói: Chị Tôn, mang thức ăn lên đi.

Vừa dứt lời, Tôn Tuệ Phương từ trong phòng bếp đẩy xe ăn đi ra.

Trên bàn cơm, có cá có thịt, thậm chí có một số loại thực vật đặc biệt của rừng rậm Sương Mù, lúc này cũng đã được Tôn Tuệ Phương xử lý thành các loại đồ ăn.

Lúc xe ăn xuất hiện, mùi thơm xông vào trong mũi lập tức làm tất cả mọi người trên bàn ăn say mê.

Cho dù là những nhà hàng cao cấp bên ngoài cũng sợ không có mùi thơm này.

Hơn nữa, hình thức của từng món dường như không không tệ, mọi người càng thêm chờ mong hương vị của nó.

Lâm Thanh Diện sớm đã đoán được phản ứng của mọi người, giúp đỡ Tôn Tuệ Phương bê món ăn lên bà, nói: Chị Tôn, chị cũng đừng khách khí, bận rộn cả ngày rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.

Nghe vậy, Tôn Tuệ Phương mỉm cười gật đầu, bị Nặc Nặc gọi đến ngồi bên cạnh.

CHƯƠNG 1485: LINH THỰC.

Được rồi, đừng khách khí nữa, thoải mái ăn, không đủ tôi lấy thêm.

Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ chảy nước miếng của Chung Tài, không khỏi cười nói.

Mọi người cũng không khách khí, cầm lấy bát đũa, lập tức tiêu diệt sạch cả bàn ăn, nhìn Lâm Thanh Diện cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nhất định là bọn họ quá mệt, nhất định là như vậy, mình không thể cười.

Lâm Thanh Diện nghĩ thầm trong lòng, bên ngoài vẫn bình tĩnh như nước, gắp một món ăn lên, cho vào trong miêng, vị ngọt vừa phải làm Lâm Thanh Diện cảm thấy vui mừng, không ngờ mình chỉ là truyền miệng lại một số tri thức về cách nấu các loại nguyên liệu đặc thù của rừng rậm Sương Mù cho chị Tôn, chỉ Tôn có thể làm đến mức này, thiên phú của chị Tôn quả nhiên là rất cao.

Oa, cái này cũng quá ngon, Lâm Thanh Diện, những thứ này đến cùng là cái gì làm ra, tôi ở bên ngoài cũng nên qua không ít món đầu bấp khách sạn cấp sao làm ra, so sánh với cái này, tôi lập tức cảm thấy những người đầu bếp đó có thể về hưu, tôi yêu chết cái hương vị này, Trong chén Lương Cung Nhạn Sương đều là những món giống với Lâm Thanh Diện, trên gương mặt tràn ngập hạnh phúc, mỹ vị của món ăn này không chút giả tạo.

Đúng thế, không chỉ món này, mỗi món ăn ở đây đều vượt xa những đầu bếp bên ngoài làm, thì ra tay nghề của chị Tôn cao như vậy, sau này sợ là tôi không thể ăn thức ăn người khác làm nữa rồi.

Chu Tước gương mặt hưởng thụ, trong miệng vẫn không quên tán dương chị Tôn.

Chị Tôn nghe hai người khen như vậy, lập tức có chút ngại ngùng, nói: Tài nấu nướng của tôi có thể so được với ai chứ, những thứ này đều do thiếu chủ dạy tôi, còn có mấy thứ gia vị đặc biệt đó, nếu như mọi người thích ăn, sau này tôi sẽ nấu mỗi ngày cho mọi người.

Vâng! Bà Tôn, sau này con mỗi ngày đều phải ăn cơm bà Tôn nấu! Nặc Nặc kích động vứt chiếc đũa trong tay sang một bên, huơ tay múa chân, chọc mọi người vui vẻ.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt cười cười, gắp một miếng thịt lên, đặt vào trong chén Hứa Bích Hoài nói, Bích Hoài, ăn nhiều một chút, những nguyên liệu nấu ăn này đều là đặc sản của rừng rậm Sương Mù, rừng rậm Sương Mù linh khí nồng đậm, động thực vật ở đây đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng, nhưng mà chỉ cần qua xử lý, những thứ này đều là nguyên liệu thượng hạng, ăn nhiều một chút, cũng có thể tăng thực lực lên.

Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh sợ, chỉ là ăn cũng có thể tăng thực lực! Nếu như cái này truyền đi, chỉ sợ cả giới tu vi cũng rung động.

Chung Tại ngược lại cũng không muốn cái gì đó quá sâu sắc, nắm chặt bát đũa trong tay, làm việc liên tục, ba giây một cái chân nướng, ăn đến mức miệng đầy mỡ.

A, chú xấu, chừa cho Nặc Nặc một chút.

Nặc hặc nhìn phương pháp thưởng thức này của Chung Tài, lúc này lại gương cờ trống, miệng lớn bắt đầu ăn.

Hứa Bích Hoài không khỏi che miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện bên cạnh, trong lòng từng dòng ấm áp, không cần nói gì, Lâm Thanh Diện đã hiểu được ý Hứa Bích Hoài, hơi nhích lại gần Hứa Bích Hoài cũng bắt đầu ăn.

Một lúc sau, cơm nước xong, Chung Tài ưỡn bụng như mang thai nằm trên ghế sofa, gương mặt thỏa mãn, khò khò thiếp đi.

Mà ngay cả Chu Tước và Lương Cung Nhạn Sương tự chủ rất nhanh giờ đây cũng ăn có chút no, bụng có hơi căng ra, hơi xấu hổ, dùng lý do tu luyện về phòng.

Nặc Nặc ăn đến mức quần áo dính mỡ, bị Hứa Bích Hoài ôm vào trong phòng tắm rửa.

Lâm Thanh Diện dọn dẹp bàn ăn giúp chị Tôn, nhìn chị Tôn bận trong bận ngoài, vụng trộm lau mồ hôi, Lâm Thanh Diện suy tư một chút, cuối cùng cũng quyết đinh, cũng cho chị Tôn bước vào tu đạo.

Thứ nhất có thể tăng cường thể lực cho chị Tôn, thứ hai có thể kéo dài tuổi thọ cho chị Tôn.

Chị Tôn đương nhiên cũng đồng ý, đối với Lâm Thanh Diện, có thể nói là chị Tôn vô cùng cảm kích, nếu không có Lâm Thanh Diện, mình sợ cũng không có ngày tốt lành như hôm nay.

Trong sân.

Lâm Thanh Diện khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, linh khí trong cơ thể chậm rãi dũng mãnh lao về phía hai mắt, nhưng thông qua hai mắt, linh khí này lại chạy đến lục khiếu khác, lại vô cùng khó khăn.

Không phải lập tức tiêu tác, mà là nửa bước khó đi.

Lâm Thanh Diện thử qua mấy chục lần, lại không thể tìm ra được chỗ xảy ra vấn đế.

Kinh lạc tương thông cửu khiếu, cửu khiếu tương thông Thiên Linh chiếu! Trong cửu khiếu này có cả âm khiếu dương khiếu, nhưng mà bây giờ Lâm Thanh Diện thậm chỉ là thất khiếu dương cũng không thể tinh thông.

Ngẫm lại lúc trước mình bị Dao Trì giam lại không cách nào nhúc nhích, Lâm Thanh Diện thở dài một hơi.

Cảm giác vô lực, Lâm Thanh Diện không muốn trải qua lần nữa.

Vận mệnh của anh, nhất định phải do chính anh nắm giữ! Cho dù là cường giả Thánh Cảnh, Lâm Thanh Diện cũng tuyệt không e dè.

Nghĩ xong, Lâm Thanh Diện lần nữa thử dẫn linh khí chạy đến thất khiếu, nhưng vẫn chẳng được gì, trong phiền muộn, Lâm Thanh Diện đột nhiên nhảy dựng lên, lúc rãnh rỗi, chính mình thật ra cũng đã có một thời gian chưa từng đến rừng rậm Sương Mù rồi, chẳng bằng thừa dịp bây giờ có thời gian, tản bộ trong rừng rậm Sương Mù cũng tốt.

Nghĩ xong, Lâm Thanh Diện mở ra một vòng chắn trong vòng hai cây số quanh biệt thự.

Mặc dù nói linh thú trong rừng rậm Sương Mù tôn Lâm Thanh Diện là vua, nhưng để đề phòng bất ngờ, Lâm Thanh Diện vẫn có ý bảo đảm một chút, tránh xảy ra ngoài ý muốn.

Trong rừng rậm Sương Mù.

Xi~ Ngân Xà lè lưỡi, một con rắn lớn dài năm thước nhanh chóng đi về phía cây cối, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Trong một sơn động bị bụi cỏ chặn lại, một bóng dáng nho nhỏ cuộn mình trong sơn động, áo choàng trên người che lại dung mạo và hơi thở của cô, cũng chính vì vậy, mới may mắn không bị Ngân xà bên ngoài phát hiện.

Qua mấy chục phút, bên ngoài sơn động hoàn toàn yên tĩnh, người mặc áo choàng hít sâu một hơi, cẩn thận thò cái đầu nhỏ ra khỏi động, ngắm nhìn bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng của Ngân Xà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người chui ra khỏi sơn động.

Xi~ Vừa nghe thấy âm thanh này, người mặc áo chòang lập tức quay đầu nhìn về phía sườn núi che dấu hơi thở của Ngân xà sau lưng, sợ đến mức cuồng chân bỏ chạy.

Ánh mắt ngân xà lạnh như băng, cơ thể cao lớn lại thêm tốc độ cực nhanh, lập tức chắn trước mặt người mặc áo choàng, thân rắn vây người mặc áo choàng vào giữa, xây lên một tường thịt cao hai mét.

Người mặc áo choàng vươn người nhảy lên, muốn thừa dịp thân rắn còn chưa siết chặt thoát đi, cũng bị cái đuôi của Ngân Xà đánh trúng, trực tiếp rơi xuống, bị thân rắn dần dần trói lại.

A.

Người mặc áo choàng than nhẹ một tiếng, sắp không thở nổi.

Dần dần, tầm mắt của người mặc áo choàng dần mơ hồ, nếu như lúc này hôn mê, kết quả chờ đợi cô tat, chỉ sợ là một con đường chết.

Dừng tay, không phải bảo các ngươi không nên tùy tiện sát sinh sao? Giọng nói Lâm Thanh Diện từ xa truyền đến, Ngân Xà nghe thấy âm thanh quen thuộc này, lập tức biết rõ thân phận người đến, thân rắn thả lòng, thân hình nhỏ nhắn của người mặc áo choàng bị ném rơi xuống đất, kịch liệt ho khan.

Hình ảnh tiếp theo, có thể nói là làm cho người mặc áo choàng không thể tin được.

Một con linh thú to lớn dài mấy mét, lúc này như là một đứa bé phạm lỗi, bị người đàn ông kỳ diệu này răn dạy? Ngươi ở đây đợi, không có lệnh của ta, đâu cũng không được phép đi.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc, nói với Ngân Xà.

Ngân Xà quơ quơ đầu lên xuống, thè lưỡi, nhìn có vẻ uất ức.

Nhìn thấy mọi thứ, người mặc áo choàng đã sớm không biết nói gì cho tốt.

    CHƯƠNG 1486: NHẶT ĐƯỢC MỘT TIỂU LOLI BÊN ĐƯỜNG Lâm Thanh Diện xoay đầu nhìn sang người mặc áo choàng ngồi trên đất, đi tới, đưa tay đỡ người mặc áo choàng lên thì bị người mặc áo choàng đánh một cái vào tay, rõ ràng là có địch ý.

Vừa rồi là con rắn nhỏ đó đã đắc tội với các hạ rồi, nếu như không chê bai, tôi có thể dẫn các hạ về chỗ của tôi nghỉ ngơi, khôi phục thực lực, cũng tiện để bù đắp tổn thất của các hạ.

Lâm Thanh Diện khách khí nói.

Mặc kệ nói như nào, đều là ngân xà này làm hại đối phương trước, bây giờ tất cả linh thú trong rừng rậm Sương Mù này đều tôn anh làm chủ, tự nhiên anh vào lúc này cũng cần thiết phải đứng ra chịu trách nhiệm thay cho ngân xà.

Người mặc áo choàng lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện càng thêm nghi hoặc.

Linh xà dài mấy mét đó, ở trong miệng người đàn ông này vậy mà chỉ tính là một con rắn nhỏ? Thế đạo này rốt cuộc bị làm sao thế.

Nói cho cùng, nếu không phải là bản thân vừa rồi từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, cũng không có khả năng sẽ luân lạc tới mức suýt bị con linh xà Hóa Cảnh đỉnh phong này làm thịt rồi.

Thấy đối phương không nguyện ý tiếp nhận ý tốt của mình, lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, từ trong túi lấy ra một lọ linh đan, để trên đất.

Nếu các hạ không nguyện ý tin tôi, trong chiếc lọ này là một ít đan dược có thể khôi phục thực lực, tôi để ở đây, lập tức rời khỏi, các hạ có thể tự mình kiểm tra, coi như là sự bù đắp của tôi đối với các hạ.

Nói rồi, Lâm Thanh Diện hơi cúi người với người mặc áo choàng, xoay người dẫn ngân xà đi xa.

Người mặc áo choàng ngẩn ra tại chỗ hồi lâu, ngửi mùi thuốc tản ra trong không khí, không nhịn được được tò mò, cuối cùng vẫn tới trước chiếc lọ.

Nhắc chiếc lọ lên, khoảnh khắc mở nút gỗ ra, mùi thuốc vô cùng nồng đậm trong nháy mắt khiến tinh thần của người mặc áo choàng khôi phục không ít.

Vậy mà là đan dược cấp hoàn mỹ, hơn nữa mỗi viên đều có hiện trạng cực phẩm, thằng nhóc này chẳng qua chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, chẳng lẽ đan dược này là cậu ta luyện chế sao? Không được, mình phải đi theo xem thử.

Người mặc áo choàng nghĩ trong lòng, nhét chiếc lọ nhỏ có chứa đan dược vào trong túi, tìm kiếm mùi mà Lâm Thanh Diện để lại, nhanh chóng đuổi theo.

Xịt~ Lâm Thanh Diện bên này, ngân xà phun khí, ánh mắt nhìn về đằng sau.

Lông mày của Lâm Thanh Diện hơi nhíu lại, tự nhiên hiểu ý của ngân xà, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của ngân xà, nhìn về phía lùm cây hơi lay động đó, nói: Các hạ nếu có chuyện tìm tôi thì không cần nấp như vậy.

Lời vừa dứt, xung quanh bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trong lùm cây, người mặc áo choàng tặc lưỡi, sau khi biết bản thân bị phát hiện, ngược lại cũng lười ẩn nấp, từ trong lùm cây đứng ra, giọng nói non nớt: Cậu phát hiện rồi thì nói sớm ra, tôi nấp không mệt sao.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện mặt mày cười khổ, người này theo dõi anh, ngược lại trở thành lỗi của anh rồi sao? Hơn nữa, nghe giọng nói này, người này hình như chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi? Không đúng.

Rất không đúng.

Cô bé mấy tuổi sao có thể xuất hiện ở loại địa phương như rừng rậm Sương Mù này được.

Tuy rừng rậm Sương Mù đã được Lâm Thanh Diện quét đi nguy hiểm rồi, nhưng dù sao nơi này cũng là một khu rừng rậm có diện tích cực kỳ lớn, phụ huynh nhà nào sẽ yên tâm để một đứa trẻ một mình đi đi đi lại ở trong rừng rậm Sương Mù chứ.

Hình như vừa rồi, nếu không phải là anh tới kịp thời, sợ rằng cô bé này đều đã bị ngân xà nuốt vào bụng, mất đi mạng sống.

Có lẽ, cô bé này là người của Dược Thần Cốc? Nhưng anh ở Dược Thần Cốc không ít ngày rồi, đệ tử trên dưới Dược Thần Cốc tám chín phần Lâm Thanh Diện đều biết thậm chí còn nhiều hơn, nhưng không có thông tin liên quan tới cô bé này.

Không cần nghĩ nữa, tôi không phải là người của nơi này, cậu cũng không thể biết tôi, còn nữa, đừng dùng ánh mắt nhìn trẻ con đó của cậu nhìn tôi.

Người mặc áo choàng có hơi bất mãn nói.

Lâm Thanh Diện càng thêm sửng sốt, anh cái gì cũng chưa có nói, cô bé này sao lại biết chuyện mà anh nghĩ chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có thuật đọc tâm sao? Lâm Thanh Diện không khỏi trở nên cảnh giác, đối mặt với cô bé trước mắt, lạnh lùng nói: Các hạ không ngại cởi áo choàng xuống nói chuyện chứ.

Người mặc áo choàng cảm nhận được sát khí như ẩn như hiện đó của Lâm Thanh Diện, ngược lại cũng không có ngạc nhiên, khẽ mỉm cười một tiếng, nói: Cũng thôi, nể tình thằng nhóc cậu dường như có chút thiên phú trong phương diện luyện đan và tu hành, ngược lại cũng có tư cách thấy dung mạo của tôi một lần.

Nói rồi, người mặc áo choàng hai tay cầm lấy cái mũ, từ từ gỡ mũ xuống, một gương mặt như búp bê sứ xuất hiện, Lâm Thanh Diện nhìn mà lập tức không khơi dậy nổi sát ý nữa.

Lớn lên vậy mà có hơi giống với Nặc Nặc! Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, nhất thời vậy mà ở trên người cô bé trước mắt nhìn thấy bóng hình của Nặc Nặc, nhưng rất nhanh Lâm Thanh Diện liền phân biệt ra.

Dù sao, Nặc Nặc không có vẻ kiêu ngạo như cô bé này.

Nhóc là ai? Sao lại một mình xuất hiện ở rừng rậm Sương Mù, phụ huynh của nhóc đi đâu rồi.

Lâm Thanh Diện nhiệt tình hỏi, đã hoàn toàn coi cô bé này thành đứa trẻ đi lạc đường.

Cô bé líu lưỡi, một chưởng hất tay của Lâm Thanh Diện ra, bên trong còn ấn chứa Nội Kình.

Đã nói đừng nhìn tôi thành một đứa trẻ, đúng rồi, tôi hỏi cậu, những đan dược này, đều là cậu luyện chế sao.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện nhìn chiếc lọ nhỏ trên tay cô bé, thản nhiên nói: Là tôi luyện chế, có điều, tôi bây giờ thay đổi chủ ý rồi, nhóc phải theo tôi quay về một chuyến, tôi cần phải làm rõ thân phận của nhóc.

Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, một cái vỗ tùy ý vừa rồi của cô bé, Lâm Thanh Diện rõ ràng từ trong đó cảm nhận được Nội Kình dao động, thậm chí, là một tia thần hồn chi lực! Khó lòng tưởng tượng, đứa trẻ mấy tuổi trước mắt này, chẳng lẽ đã là cường giả Nội Kình? Hoặc, là Hóa Kình? Có các loại chuyện xảy ra trước đây, mặc kệ như thế nào, Lâm Thanh Diện bắt buộc phải điều tra rõ thân phận của cô bé này.

Cô bé sau khi nghe thấy câu trả lời chính xác của Lâm Thanh Diện, mỉm cười hài lòng, đi về phía Lâm Thanh Diện, hơi nhún người, nhảy lên vai của Lâm Thanh Diện.

Được rồi, tôi cũng không muốn chạy, đừng nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy, đi thôi, dẫn tôi tới nơi cậu ở, tôi muốn làm một giao dịch với cậu.

Giao dịch? Lâm Thanh Diện hơi nghi hoặc, một cô bé, có thể làm giao dịch gì với anh chứ.

Có điều Lâm Thanh Diện không có cảm nhận được địch ý từ trên người cô bé này, Lâm Thanh Diện ngược lại cũng đè địch ý xuống, mặc kệ như thế nào, vẫn là dẫn đứa trẻ này trở về trước thì hơn.

Nghĩ rồi, Lâm Thanh Diện sau khi bảo ngân xà rời khỏi, liền lập tức dẫn cô bé đi về phía biệt thự.

Điều khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy nghi hoặc là đứa nhóc này không khóc không náo, ngược lại rất phối hợp với anh, thật sự không giống biểu hiện nên có của một đứa trẻ.

Mấy phút sau, xung quanh biệt thự, Lâm Thanh Diện thu bích chướng che chắn lại, dẫn cô bé đi về phía biệt thự.

Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu tên gì.

Cô bé mở miệng trước.

Lâm Thanh Diện hơi sững ra, nói: Lâm Thanh Diện, nhóc có thể gọi tôi là chú, nhóc tên là gì? Cô bé bất lực thở dài, cũng không muốn tranh cãi nhiều về vấn đề Lâm Thanh Diện xem mình là đứa trẻ mà đối đãi: Mạc Niệm, bọn họ đều gọi tôi như vậy.

Bọn họ là ai? Lâm Thanh Diện truy hỏi, nhưng lại không có nhận được câu trả lời của Mạc Niệm.

Trong sân của biệt thự, Chu Tước đang tu luyện ở trong sân nhìn thấy Lâm Thanh Diện dẫn một đứa trẻ trở lại, lập tức đi tới.

CHƯƠNG 1487: THÂN PHẬN MƠ HỒ Lâm Thanh Diện đẩy cửa sân ra, nhìn thấy Chu Tước đi tới đón thì chào hỏi, nói: Muộn như vậy còn chưa ngủ sao? Chu Tước cười khổ một tiếng, nói: Anh mạnh như vậy đều còn chưa ngủ, tôi phải nắm chắc thời gian tu luyện, đứa trẻ trên vai của anh là… Lông mày của Mạc Niệm nhíu lại, rõ ràng có hơi tức giận rồi, lập tức nói: Tôi nói lại một lần nữa, đừng xem tôi thành một đứa trẻ, tôi không có nhỏ hơn bất kỳ ai trong số các người đâu.

Nghe lời này, Lâm Thanh Diện và Chu Tước ngẩn ra nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng đều không xem lời của Mạc Niệm ra sao cả.

Thời kỳ nổi loạn ai không có chứ.

Trước tiên không nói những điều này nữa, trong sân gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.

Lâm Thanh Diện hờ hững nói, những người tu luyện như bọn họ tự nhiên không sợ nhiễm lạnh bị cảm, nhưng Mạc Niệm không giống, thân thể của trẻ con thường yếu, đây là kiến thức thông thường.

Chu Tước gật đầu, cùng Lâm Thanh Diện đi vào trong biệt thự.

Nhìn nội thất sáng lấp lánh của căn biệt thự, hai mắt của Mạc Niệm phát sáng.

Không ngờ trong rừng rậm Sương Mù vậy mà có tồn tại loại địa phương này, không tồi không tồi, tôi quyết định rồi, tôi cũng muốn sống ở đây.

Đối mặt với cảnh Mạc Niệm tự nói với mình, Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, nhưng dù sao chỉ là một đứa trẻ, Lâm Thanh Diện tự nhiên sẽ không làm khó Mạc Niệm, sống ở đây cũng được.

Cô bé, nói cho chị biết, nhà em ở đâu, sao lại một mình xuất hiện ở trong rừng rậm Sương Mù này, ba mẹ của em đâu? Chu Tước vốn dĩ thích trẻ con, lúc này cũng mang vẻ ân cần hỏi han Mạc Niệm.

Đáng tiếc là Mạc Niệm căn bản không ăn món này, ngược lại có hơi tức tối, nói: Ặc, bỏ đi, trẻ con thì trẻ con đi, tôi chỉ nói một lần, nhà tôi ở trong rừng rậm Sương Mù này, cả rừng rậm Sương Mù này đều là nhà của tôi, tôi chào đời chính là ở nơi này, còn ba mẹ, tôi không có cái đó.

Nghe thấy lời này, Lâm Thanh Diện và Chu Tước đều nhíu mày, như này thì chẳng lẽ Mạc Niệm trước mắt là từ nhỏ bị bỏ rơi ở trong rừng rậm Sương Mù sao? Nhưng điều này sao có thể chứ.

Phải biết, mấy năm trước Lâm Thanh Diện còn chưa tới nơi này, rừng rậm Sương Mù lúc đó thật sự là nơi vô cùng nguy hiểm, đứa trẻ vừa chào đời sao có khả năng sống sót được trong loại môi trường này chứ.

Mạc Niệm từ trên vai Lâm Thanh Diện tụt xuống, cơ thể nhẹ nhàng thật sự không giống một đứa trẻ có thể làm được.

Đúng rồi, chỗ này của cậu có gì ăn không, tôi đói rồi, muốn ăn đồ ăn.

Đối diện với sự thỉnh cầu của Mạc Niệm, Lâm Thanh Diện do dự chốc lát, vẫn là lấy đồ ăn trước đó còn chưa ăn hết trong tủ lạnh ra rồi làm nóng mấy món, mùi thơm lập tức đã thu hút được Mạc Niệm.

Điều khiến Lâm Thanh Diện và Chu Tước không ngờ là đồ ăn bên này vừa đưa lên, Mạc Niệm lại chỉ dùng năm phút ngắn ngủi ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn.

Phải biết, Lâm Thanh Diện là đã làm nóng lượng thức ăn cho ba bốn người trưởng thành ăn, bây mà vậy mà bị một đứa trẻ còn chưa cao tới chân mình ăn hết rồi? Đứa trẻ này chẳng lẽ là Thao Thiết chuyển thế.

Mạc Niệm hài lòng sờ sờ cái bụng của mình, ợ một cái, nói: Vậy mà sẽ dùng linh vật của nơi này làm đồ ăn, điểm này không tồi, tôi rất hài lòng, đừng nói tôi ăn không của cậu, cái này cho cậu.

Nói rồi, Mạc Niệm từ trong túi móc ra một mẩu mộc đằng, ném cho Lâm Thanh Diện.

Chu Tước nhìn mộc đằng đen xì trong tay Lâm Thanh Diện, mặt đầy vạch đen.

Mộc đằng này rõ ràng đã chết héo rồi, cô bé này khó tránh cũng quá không biết tốt xấu rồi, không biết cảm ơn cũng thôi đi, vậy mà còn lấy mộc đằng lởm như này tới đùa giỡn Lâm Thanh Diện.

Chu Tước vừa muốn nói gì đó, lại bị Lâm Thanh Diện cản lại.

Nhìn mộc đằng này, lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, nhìn sang Mạc Niệm, nói: Nhóc ở trên tầng hai trước, lát nữa tôi dẫn nhóc lên, ngày mai theo tôi tới một nơi.

Mạc Niệm gật đầu, biết ý mỉm cười, xem ra, Lâm Thanh Diện nhìn ra gốc mộc đằng này khác các loại bình thường.

Chu Tước mặt mày nghi hoặc, có điều nếu Lâm Thanh Diện đều đã quyết định như vậy, cô ta nhất thời tự nhiên không tiện nói gì.

Lát sau, Mạc Niệm ăn no uống đủ, cuối cùng sinh ra buồn ngủ, lúc này mới cùng Lâm Thanh Diện đi lên phòng nghỉ ở trên lầu hai.

Sau khi thấy Mạc Niệm ngủ say trên giường, Lâm Thanh Diện và Chu Tước lúc này mới yên tâm đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Chu Tước mới hỏi, nói: Lâm Thanh Diện, đứa trẻ này rốt cuộc là sao vậy, thái độ này của nó anh còn chiều nó như vậy, còn lấy một gốc mộc đằng lởm đến đùa cợt cậu, đúng rồi, mộc đằng đó đâu, tôi bây giờ đi vứt đi.

Thấy biểu cảm có hơi bất mãn của Chu Tước, Lâm Thanh Diện bất lực mỉm cười, từ trong túi lấy ra mộc đằng, nói: Lai lịch của đứa trẻ này tôi không rõ, tôi cũng là ở trong rừng rậm Sương Mù vừa khéo gặp phải, có điều, gốc mộc đằng này không như những gì cô nghĩ, mẩu mộc đằng này, là linh tài thần cấp.

Cái gì? Thần cấp? Lâm Thanh Diện, cậu sẽ không phải là nghĩ tới đan dược nghĩ tới ngốc rồi chứ.

Chu Tước mặt mày lo lắng, điều này khiến Lâm Thanh Diện ít nhiều có hơi xấu hổ.

Sao có thể chứ, những gì tôi nói là thật, lý do cô không nhìn ra, đều là vì linh tài này bề ngoài được bao bọc một lớp linh khí, cho nên nhìn trông không khác với một gốc mộc đằng đã chết khô, nhưng tôi có thể chắc chắn, đây tuyệt đối là linh tài thần cấp.

Nghe ngữ khí chắc chắn này của Lâm Thanh Diện, Chu Tước cũng không chấp nhận nổi, nhìn một mẩu mộc đằng trong tay Lâm Thanh Diện, thế nào cũng không thể có liên quan với linh tài thần cấp được.

Không đúng, nếu mộc đằng này là được linh khí bao bọc, nhưng, là ai dùng linh khí bao bọc mộc đằng này chứ, tóm lại không thể là đứa trẻ đó.

Lâm Thanh Diện cãi cãi cằm, khẽ lắc đầu, nói: Cái này tôi cũng không thể phân biệt, đứa trẻ này chắc chắn có cổ quái, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, tôi ngày mai dẫn cô bé đi gặp tê giác cổ, tê giác cổ hiểu biết về chuyện của rừng rậm Sương Mù hơn tôi, nói không chừng sẽ có manh mối.

Chu Tước gật đầu, trước mắt cũng chỉ đành như vậy.

Lầu bốn, Lâm Thanh Diện đi ra khỏi thang máy, Hứa Bích Hoài đang ngồi tu luyện ở trên giường, cảm nhận được một tia dao động của linh khí, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông trước mắt, lúc này mới yên tâm.

Lâm Thanh Diện, anh sao muộn như vậy mới trở về, vừa rồi động tĩnh dưới lầu là sao.

Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, đem chuyện đi tản bộ nhặt được Mạc Niệm nói rõ ràng cho Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài vô cùng sửng sốt, nói: Không được, Lâm Thanh Diện, đứa trẻ nhỏ như vậy, anh không thể để nó một mình ở trong rừng rậm Sương Mù.

Lâm Thanh Diện mỉm cười xoa đầu của Hứa Bích Hoài, nói: Yên tâm, anh đã đem nó sắp xếp ở dưới lầu hai rồi, ngày mai anh dẫn nó ra ngoài đi gặp tê giác cổ, có lẽ tê giác cổ sẽ biết gì đó.

Hứa Bích Hoài gật đầu, nhìn Nặc Nặc ngủ say ở một bên, hai người đã cùng luyện Âm Dương Kinh một lát, liền đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Lâm Thanh Diện thức dậy từ sớm, thấy Nặc Nặc và Bích Hoài nằm bên cạnh, khẽ khàng hôn lên trán hai người, liền rời khỏi giường.

Lầu một, Lâm Thanh Diện đi xuống cầu thang, Mạc Niệm ngồi khoanh chân trên sô pha, lại như vẻ người tu hành thu nạp linh khí vậy.

Dậy rất sớm, hôm nay ăn gì.

Mạc Niệm cười nói, ở trên người Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có cảm giác vướng mắc của người xa lạ.

CHƯƠNG 1488: TINH LINH Lâm Thanh Diện nghi hoặc một trận, Mạc Niệm nhìn giống như đang tu luyện, nhưng Lâm Thanh Diện lại không có cảm nhận được xung quanh Mạc Niệm có linh khí khác thường dao động.

Ngược lại… khí tức sinh tử dường như dày hơn một chút? Có điều đối với loại tồn tại không thể dùng từ ngữ miêu tả này, Lâm Thanh Diện cũng không thể chắc chắn.

Thấy Lâm Thanh Diện không đáp lại, Mạc Niệm có hơi bất mãn, nhảy lên vai của Lâm Thanh Diện, túm lấy tóc của Lâm Thanh Diện, nói: Đừng ngây ra nữa, thịt nướng hôm qua ấy, tôi vẫn muốn ăn, chỉ cần cậu phục vụ tôi tốt rồi, loại mộc đằng hôm qua đó sẽ không thiếu, thậm chí, tôi có thể cho cậu chỗ tốt lớn hơn.

Chỗ tốt gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Mạc Niệm cười xấu xa một tiếng, nói: Cái này bây giờ vẫn không thể nói, cậu còn chưa thể lấy được sự công nhận của tôi, cố gắng đi, người trẻ tuổi.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện nghẹn lời một trận, cũng phải, anh sao có thể động dung với một đứa trẻ, gốc mộc đằng hôm qua đó, tuy tính khả năng cực nhỏ, nhưng cũng có thể chỉ là Mạc Niệm nhặt được ở đâu đó mà thôi.

Lâm Thanh Diện đi về phía Mạc Niệm, điềm nhiên nói: Nhóc sửa soạn một chút, ăn sáng xong, tôi dẫn nhóc đi tới một nơi.

Mạc Niệm sau khi nghe xong, gật đầu, chỉ cần có ăn, không để ý Lâm Thanh Diện dẫn mình đi đâu.

Bên ngoài hơn năm mươi dặm.

Tê giác cổ khoanh chân nằm trên đất, tựa như một ngọn núi nhỏ, hình như còn đang nghỉ ngơi.

Vèo! Động tĩnh từ lùm cây truyền tới lập tức đánh thức tê giác cổ, sau khi cảm nhận được khí tức của Lâm Thanh Diện, tê giác cổ lập tức đứng dậy, chủ động đi tới nghênh đón Lâm Thanh Diện.

Chủ nhân.

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Mạc Niệm nhìn tê giác cổ cực lớn này, ngược lại không kinh ngạc giống như Nặc Nặc, mà còn mang vẻ bình tĩnh.

tê giác cổ thấy Mạc Niệm trên vai Lâm Thanh Diện, có hơi nghi hoặc, hỏi: Chủ nhân, đây là? Lâm Thanh Diện ôm Mạc Niệm xuống, hỏi: Tê giác cổ, ta đến cũng không vì chuyện gì khác, cô bé này là hôm qua ta nhặt được trong rừng rậm Sương Mù, nó không nguyện ý nói ra lai lịch, ta tới là muốn nhờ ngươi xem thử, có phải là biết cái gì không.

Nghe vậy, ánh mắt của tê giác cổ dừng trên người Mạc Niệm, cố gắng nhớ lại mọi thứ xảy ra trong rừng rậm Sương Mù, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Chủ nhân, thứ cho ta vô năng, không thể nghĩ ra tin tức gì có liên quan tới cô bé này cả.

Nghe thấy lời này, lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, ngay cả tê giác cổ cũng không biết lai lịch của Mạc Niệm, đây rốt cuộc là sao.

Mạc Niệm bất lực thở dài, nói: Tôi còn tưởng cậu dẫn tôi tới là muốn làm cái gì, tê giác cổ này tuy có chút bản lĩnh, có điều muốn đoán ra thân phận của tôi, tự nhiên là không thể nào, có điều thấy các người tò mò như vậy, vậy được thôi, tôi gợi ý cho các người.

Nói rồi, Mạc Niệm hai tay chập lại, trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy một năng lượng dao động không nhìn thấy gột rửa toàn thân, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên vô cùng yên tĩnh, Lâm Thanh Diện của lúc này, giống như bước vào một thế giới giống y hệt với rừng rậm Sương Mù.

Trải nghiệm kết thúc.

Mạc Niệm nói, hai tay đút túi, lại nhảy lên vai của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lập tức hoàn hồn lại, nhất thời không biết nói cái gì.

Ngược lại là tê giác cổ, lúc này vô cùng sửng sốt, nhìn Mạc Niệm, bốn chân đều có chút run rẩy.

Là… là Cổ Tinh Linh! Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày, Cổ Tinh Linh, đó là cái gì? Ngươi biết cái gì rồi? Lâm Thanh Diện hỏi.

Tê giác cổ trầm mặc giây lát, nói: Chủ nhân, thân phận của cô bé ta cũng không thể chắc chắn, có điều, ta đã từng nghe chủ nhân Tu La nói, ở trong thiên địa này, còn có nhân vật càng huyền diệu hơn con người, Cổ Tinh Linh chính là một loại trong đó.

Cổ Tinh Linh sao? Mạc Niệm cười cười, vỗ vỗ đầu của Lâm Thanh Diện, nói: Không ngờ tê giác cổ này còn thông minh hơn cậu, các người nói không sai, như thế nào, biết tôi không phải là đứa trẻ gì đó rồi chứ.

Nghe vậy, lông mày của Lâm Thanh Diện hơi nhíu lại, nói tới cùng, Cổ Tinh Linh là cái gì, anh căn bản không biết, anh chỉ biết, Mạc Niệm nhìn trông không khác biệt với một đứa trẻ.

tê giác cổ dường như nhìn ra được những gì Lâm Thanh Diện nghĩ, tiếp tục nói: Chủ nhân, Cổ Tinh Linh là do lượng lớn sinh mệnh chi lực và linh khí ngưng tụ mà thành, ta cũng chỉ là nghe chủ nhân Tu La ngẫu nhiên nhắc tới, Cổ Tinh Linh có năng lực cực mạnh, hơn nữa, Cổ Tinh Linh hình như rất giỏi tìm bảo vật! Sau khi Lâm Thanh Diện nghe vậy, nghĩ tới một mẩu mộc đằng mà Mạc Niệm cho anh hôm qua, lại kết hợp với tình báo mà tê giác cổ nói cho anh vào hôm nay, ngược lại cũng hiểu ra một chút.

Chẳng trách đứa nhóc này có thể thuận tay lấy ra một gốc linh tài thần cấp, thì ra là dựa vào năng lực của Cổ Tinh Linh.

Có điều nếu năng lực của Cổ Tinh Linh thật sự có thể khiến người ta tìm được linh tài thần cấp, Cổ Tinh Linh này khó tránh cũng quá nghịch thiên rồi.

Phải biết, một gốc linh tài thần cấp, nếu xuất hiện ở trong đô thành, tuyệt đối là có giá ngang ngửa với giá trên trời, thậm chí còn dẫn tới một gió tanh mưa máu cũng không chừng.

Chủ nhân, liên quan tới Cổ Tinh Linh ta chỉ biết nhiêu đó, ta cũng chưa từng gặp Cổ Tinh Linh thật sự, còn vị trên vai người, ta cũng không tiện đánh giá.

tê giác cổ nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn Mạc Niệm trên vai, nhất thời không xác định được chủ ý.

Được rồi, làm phiền ngươi rồi, ta trở về trước đây.

Tê giác cổ vội lắc đầu, nói: Chuyện của chủ nhân chính là chuyện của ta, không cần khách khí.

Lâm Thanh Diện vẫy vẫy tay, dẫn Mạc Niệm trở về.

Trong biệt thự.

Sau khi Mạc Niệm trở về liền trốn vào trong phòng, cứ khoanh chân ngồi trên thảm, cũng không nói cho Lâm Thanh Diện đây là đang làm cái gì.

Mãi đến trưa, Mạc Niệm mới từ trong phòng đi ra, mấy người trong biệt thự đều từ trong miệng của Lâm Thanh Diện biết được sự tồn tại của Cổ Tinh Linh Mạc Niệm này.

Chu Tước trước đó từng gặp Mạc Niệm, ngược lại không có bao nhiêu tò mò, ngược lại là mấy người khác, lúc này thậm chí là muốn tới phòng của Mạc Niệm xem thử.

Nhất là Nặc Nặc, từ sau khi Nặc Nặc biết được trong biệt thự lại xuất hiện một người giống với cô bé, Nặc Nặc muốn chơi cùng với Mạc Niệm.

Các người… đây là đang làm cái gì? Bữa trưa đâu, tôi đói rồi.

Mạc Niệm nhìn một nhóm người Lâm Thanh Diện đều ngồi trên sô pha, bỗng chốc mang vẻ nghi hoặc.

Oa, thật là chị gái nhỏ, chị ơi, em tên là Lâm Nhất Nặc, chị có thể gọi em là Nặc Nặc, chúng ta cùng chơi đi.

Nặc Nặc thấy Mạc Niệm xinh đẹp như vậy, hưng phấn chạy tới, ôm chầm lấy Mạc Niệm, khiến Mạc Niệm có hơi không biết làm sao.

Lương Cung Ngạn Sương và Hứa Bích Hoài lúc này cũng vây quanh Mạc Niệm, căn bản không dám tin, một cô bé trắng trẻo phúng phính như này, vậy mà là Lâm Thanh Diện từ trong rừng rậm Sương Mù nhặt về, hơn nữa còn là Cổ Tinh Linh gì đó.

Lương Cung Ngạn Sương nhíu mày, nhìn sang Lâm Thanh Diện, nói: Đây thật sự không phải là con riêng ở đâu đó của anh chứ? Lâm Thanh Diện mặt mày đầy vạch đen, nói: Cô đừng nói vớ vẩn, vợ tôi còn ở đây đó, đứa trẻ này thật sự chính là tôi hôm qua trong lúc đi tản bộ ở rừng rậm Sương Mù gặp được, nếu không phải là tôi, nó lúc này sợ rằng đã chết trong bụng của một con linh thú rồi.

Nghe vậy, Hứa Bích Hoài hơi động dung, cúi người nhìn Mạc Niệm, mặt mày lo lắng, nói: Đứa trẻ nhỏ như này, không được, Lâm Thanh Diện, chúng ta phải giữ nó lại, ít nhất phải để nó tìm được người nhà trước đã, nếu không em không yên tâm.

Thấy mọi người anh một câu tôi một câu, Mạc Niệm nghẹn lời một trận, ánh mắt khóa chặt vào Lâm Thanh Diện, dường như có hơi tức giận.

CHƯƠNG 1489: CHỈ ĐIỂM Mạc Niệm đẩy nhẹ Nặc Nặc sang một bên, hơi nhún người, trực tiếp ngồi trên vai của Lâm Thanh Diện, túm lấy tóc của Lâm Thanh Diện, hung hăng giật.

Không phải là nói đừng xem tôi thành một đứa trẻ rồi hay sao! Lâm Thanh Diện đau đớn túm chặt lấy Mạc Niệm, sau đó kéo xuống.

Đứa trẻ này, nếu không phải là nể nhóc còn nhỏ, tôi chắc chắn phải đánh nhóc một trận rồi.

Lâm Thanh Diện nói với Mạc Niệm.

Chỉ là, thấy dáng vẻ thật sự tức giận của nó thì khẽ lắc đầu, bất lực nói: Được rồi, tôi xin lỗi, nhóc trước tiên đừng giận, bữa trưa đã làm xong rồi, coi như là bù đắp cho nhóc.

Sau khi Mạc Niệm nghe vậy thì dẩu cái miệng, sau đó sau khi nhìn thấy chị Tôn bê các món ngon lên, cái bụng không khỏi kêu lên.

Không có lần sau.

Nói rồi, Mạc Niệm nhún người, tha cho Lâm Thanh Diện, ngồi ổn định ở trên bàn ăn.

Mấy người Hứa Bích Hoài thấy một màn này, đứng ở một bên cười trộm.

Không ngờ, Lâm Thanh Diện cũng có một ngày này, vậy mà bị một đứa trẻ ‘chế phục’ rồi.

Thời gian ăn trưa rất nhanh trôi qua, Lâm Thanh Diện sau khi giúp thu dọn dụng cụ ăn uống thì tiếp tục chỉ dạy Hứa Bích Hoài nắm giữa Nội Kình, mà những người khác cũng đang không ngừng tu luyện.

Nặc Nặc vẫn luôn đem Mạc Niệm thành chị gái nhỏ mà đối đãi, thỉnh thoảng quấn lấy Mạc Niệm cùng chơi, lúc không còn kiên nhẫn nữa, Mạc Niệm chỉ đành chuồn tới trong sân, trốn ở chỗ Lâm Thanh Diện.

Trong sân.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, trong cơ thể không ngừng hình thành linh khí cuồn cuộn, mà chầm chậm nương theo sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Diện đi tới hai mắt.

Thông! Linh khí gần tới vị trí hai mắt, bỗng chốc một cỗ nhiệt lượng trào lên, khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy rất thoải mái, nhưng thử vận khí lần nữa thì lần nữa thất bại.

Ở một bên, thấy Lâm Thanh Diện mặt mày rất rầu rĩ, Mạc Niệm cầm lấy túi snack, nằm trên ghế, không khỏi cười cười.

Ặc, cậu như này không được, linh khí đủ thì đủ rồi, nhưng cậu đã chọn sai phương thức để linh khí đi qua rồi.

Nghe vậy, lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, nhìn sang Mạc Niệm không biết xuất hiện từ khi nào, nói: Nhóc sao lại ở đây, nếu như nhàm chán thì chơi với Nặc Nặc đi, tôi bây giờ không có thời gian chơi với nhóc.

Vừa nghe thấy lời này, Mạc Niệm siết chặt nắm đấm, túi ăn vặt trực tiếp đập vào trong lòng của Lâm Thanh Diện, tức đùng đùng đi vào trong biệt thự, ở cửa biệt thự do dự chốc lát, thở dài bất lực.

Coi như tôi trả tiền ăn mấy ngày nay của tôi đi, Huyền Công không phải là luyện như của cậu đâu, chín khiếu có âm dương lưỡng khiếu không có sai, nhưng tám khiếu của Huyền Công đều là tương ứng với nhau.

Khống chế linh khí đi qua tám khiếu, rồi một hơi đả thông chín khiếu, liền xem như thành công một nửa rồi, những gì tôi có thể nói chỉ có từng này thôi, có thể lĩnh ngộ được không thì xem ở bản thân cậu rồi.

Nói rồi, Mạc Niệm không hề do dự khóa trái cửa lớn lại, trốn vào trong biệt thự không có động tĩnh gì nữa.

Lâm Thanh Diện lúc này mặt mày sửng sốt, đứa nhóc này vậy mà ngay cả Huyền Công cũng biết! Cổ Tinh Linh rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Thậm chí những lời mà Mạc Niệm nói vừa rồi, Lâm Thanh Diện thậm chí đều bắt đầu nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ, thật sự là phương pháp vận khí của anh có vấn đề sao? Nghĩ rồi, Lâm Thanh Diện lần nữa khoanh chân ngồi xuống, hấp thu linh khí ngoại giới, kinh mạch trong cơ thể bắt đầu hình thành một cỗ linh khí cường đại, lần nữa từ từ đi về phía hai mắt.

Quả nhiên, mắt rất thuận lợi liền được đả thông, mà một giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện bình thường đều là đem linh khí dẫn tới mũi, nhưng lần này, Lâm Thanh Diện lại cố ý vòng qua mũi.

Hửm? Lâm Thanh Diện mặt mày sửng sốt.

Vốn tưởng vòng qua mũi linh khí sẽ lập tức phân tán, nhưng điều khiến Lâm Thanh Diện không ngờ là những linh khí này không những không có phân tán, thậm chí trở nên càng sống động hơn! Theo đà này, Lâm Thanh Diện nắm chắc thời gian, đem linh khí dẫn tới khiếu tiếp theo, linh khí trào vào bên trong, vậy mà không có xảy ra bài xích, ngược lại thật sự dung hợp lại.

Khiếu thứ hai, thông! Lâm Thanh Diện vô cùng kinh hỉ, nhất thời cảm xúc dao động rất lớn, lại khiến linh khí trong cơ thể phân tán.

Có điều Lâm Thanh Diện không từ bỏ, lần nữa bắt đầu thử đả thông chín khiếu.

Dựa theo ý kiến mà Mạc Niệm đưa ra, các loại vấn đề trước đó gặp phải vậy mà rất thuận lợi được giải quyết, ngắn ngủi trong thời gian một ngày, Lâm Thanh Diện đả đả thông được ba khiếu.

Linh khí tiếp tục đi tới khiếu thứ tư, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận rõ có một thứ gì đó đang ngăn cản, cưỡng ép đột phá sợ rằng chỉ sẽ tổn thương tới gân mạch và chín khiếu của mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Thanh Diện vẫn là quyết định từ từ tiến hành, từ từ đi sâu.

Trong biệt thự, thời gian đã tới đêm khuya.

Lâm Thanh Diện một ngày đả thông ba khiếu rõ ràng rất vui vẻ, lấy ra mấy chai rượu ngon, cùng Chung Tài uống một bữa thống khoái.

Mạc Niệm nhìn Lâm Thanh Diện, mỉm cười hứng thú, không ngờ nó tùy ý gợi ý vài câu, Lâm Thanh Diện thật sự tham ngộ được đạo lý bên trong.

Quả nhiên, thiên phú của người đàn ông trước mắt này, thậm chí là những lão quái vật năm đó đều không thể so bì.

Sau bữa tối, Lâm Thanh Diện lại một mình ra sân, thử đả thông khiếu thứ tư, không có gì bất ngờ, chướng ngại đó không có vì số lần thử của Lâm Thanh Diện mà yếu đi, điều này ngược lại khiến Lâm Thanh Diện nhất thời không biết làm sao mới tốt.

Mạc Niệm từ trong biệt thự đi ra, đem quả táo trong tay ném cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện vội bắt lấy, đối với Mạc Niệm, nghi hoặc nói: Nhóc sao lại biết Huyền Công? Mạc Niệm thở dài bất lực, cắn miệng táo, dửng dưng nói: Chẳng qua là Huyền Công mà thôi, những lão già đó cho tôi xem qua không ít công pháp, Huyền Công chính là một quyển trong đó, có điều tôi ngược lại không ngờ, sau ngàn năm, thằng nhóc cậu vậy mà còn có thể gặp may có được Huyền Công, tôi thấy thiên phú của cậu không tồi, nếu như có một vài cơ duyên, nói không chừng thật sự có thể thông qua tu luyện Huyền Công đạt tới Thánh Cảnh.

Thánh Cảnh! Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, lý do anh không ngừng tu luyện Huyền Công, chính là muốn thông qua Huyền Công trở thành cường giả Thánh Cảnh.

Cường giả Thánh Cảnh, mãi mãi không chết.

Càng huống chi, sau khi nhìn thấy những năng lực khiến người ta khó bề tưởng tượng đó của Dao Trì, Lâm Thanh Diện cho rằng, có lẽ chỉ có trở thành cường giả Thánh Cảnh, mới có thể có năng lực bảo vệ tốt vợ con của mình.

Còn một điểm nữa, những lời trước đó của Dao Trì luôn quấn chặt rất lâu trong lòng Lâm Thanh Diện.

Ở bên cạnh Lâm Thanh Diện có một người có thiên phú càng trác tuyệt hơn, suy đi nghĩ lại, Lâm Thanh Diện chỉ có thể nghĩ tới con gái của mình, Lâm Nhất Nặc.

Độ mạnh của thiên phú đại biểu không chỉ là sự cường đại! Càng nhiều hơn, rất có thể là sự nguy hiểm vô tận, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lâm Thanh Diện cấp thiết muốn trở nên mạnh hơn.

Mạc Niệm, nhóc nếu đã biết Huyền Công, vậy nhóc có biết, thứ luôn ngăn cản tôi trong khiếu thứ tư này rốt cuộc là cái gì không, tôi nên làm sao đả thông được nó.

Lâm Thanh Diện nói.

Mạc Niệm khẽ lắc đầu, nói: Cậu hỏi tôi cũng vô dụng, tôi đâu có từng tu luyện Huyền Công, những cái tôi nói với cậu vào trước đó cũng chỉ là nghe một lão quái vật từng tu luyện Huyền Công ngẫu nhiên nói ra, không ngờ đối với cậu thật sự có tác dụng.

Vừa nghe thấy lời này, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy có hơi sửng sốt, nói như vậy, quả nhiên vẫn là phải tự mình mày mò mới được.

Mạc Niệm thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh Diện, bỗng chốc có hơi không nhẫn tâm, đứng dậy, suy nghĩ chốc lát.

Thật ra, tôi cũng không phải là không có cách, thứ dùng để đả thông chín khiếu là linh khí, có điều thế gian này còn có một loại năng lượng càng huyền ảo hơn.

Năng lượng sinh mệnh sao? Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc, trước đó tê giác cổ từng nhắc một ít với anh, Cổ Tinh Linh hình như có năng lượng sinh mệnh cực kỳ lớn, thậm chí lúc Mạc Niệm vô tình ra tay vào trước đó, Lâm Thanh Diện cũng có thể từ trên người của Mạc Niệm cảm nhận được năng lượng sinh mệnh vô cùng sống động.

Mạc Niệm gật đầu, nhảy lên vai của Lâm Thanh Diện: Ngộ tính của thằng nhóc cậu thật sự là không tồi, năng lượng sinh mệnh hơn xa linh khí và huyền lực, nếu thằng nhóc cậu có thể nắm giữ được năng lượng sinh mệnh, lại kết hợp với linh khí nữa, có lẽ có thể đả thông khiếu thứ tư.

CHƯƠNG 1490: CÂY KHÔ VẠN NĂM Vừa nghe thấy lời này, Lâm Thanh Diện mặt mày kinh hỉ, nhìn sang Mạc Niệm, nói: Vậy còn đợi cái gì, Mạc Niệm, nhóc là Cổ Tinh Linh, năng lượng sinh mệnh nhóc chắc không thiếu nhỉ, cho tôi một ít? Mạc Niệm mặt mày đầy vạch đen, lắc đầu, nói: Cậu đừng trông mong vào tôi, tôi hai ngày trước mới vừa thức tỉnh, cậu cũng nhìn thấy rồi, lúc đầu nếu không phải là cậu, tôi đoán chắc đã bị con rắn đó ăn rồi, tôi của bây giờ đâu có nhiều năng lượng sinh mệnh như vậy mà cho cậu chứ.

Nghe vậy, lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, nếu Mạc Niệm không có, vậy anh nên đi đâu tìm đây? Được rồi được rồi, đừng có cả ngày mày mặt nhăn nhó ủ rột như vậy, năng lượng sinh mệnh tôi không có nhiều như vậy, nhưng trong rừng rậm Sương Mù có nha, giống như mộc đằng trước đó tôi cho cậu, đó là thứ tốt, cậu đừng lãng phí, năng lượng sinh mệnh bên trong không có ít.

Nếu không phải là tạm thời không dùng tới, tôi cũng không có nỡ cho cậu.

Lâm Thanh Diện vừa nghe vậy, nhớ tới linh tài thần cấp mà Mạc Niệm cho anh lúc trước, một mẩu mộc đằng đó, lập tức đứng dậy, xông vào trong biệt thự, trong phòng chứa đồ ở lầu một, một mẩu mộc đằng đó được Lâm Thanh Diện để vào trong chiếc hộp gỗ bảo quản tử tế.

Lần này nhìn kỹ lại, trong mộc đằng bị phong ấn, quả nhiên có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh nhàn nhạt dao động bên trong.

Mạc Niệm theo tới, há miệng thở dài, nói: Một mẩu mộc đằng này chắc chắn không đủ dùng, có điều nếu cậu có thể hái được quả trên cây khô vạn năm, vậy năng lượng sinh mệnh bên trong chắc chắn là đủ cho cậu dùng rồi, nhiều còn có thể cho tôi dùng để khôi phục thực lực nữa.

Cây khô vạn năm? Tôi sao không biết trong rừng rậm Sương Mù còn có thứ này? Lâm Thanh Diện mặt mày nghi hoặc.

Thời gian anh ở trong rừng rậm Sương Mù không có ít, lại cộng thêm chưởng khống các loại linh thú trong rừng rậm Sương Mù, Lâm Thanh Diện tự nhận quen thuộc mỗi một nơi trong rừng rậm Sương Mù, nhưng lại chưa từng nghe nói trong rừng rậm Sương Mù có cây khô vạn năm gì đó.

Cậu chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, thứ này sớm đã tồn tại trên vạn năm ở trong rừng rậm Sương Mù, thời gian so với những linh thú này sống còn dài hơn nhiều, càng huống chi, cây khô vạn năm này không phải là sinh trưởng trên mặt đất.

Lâm Thanh Diện nhìn sang Mạc Niệm, trịnh trọng nói: Chỉ cần nhóc dẫn tôi tìm được cây khô vạn năm, đồ ăn vặt trong một tháng này, tôi bao trọn! Mạc Niệm sau khi nghe vậy, mặt đầy vạch đen, xem ra tên nhóc này vẫn là xem nó như một đứa trẻ mà đối đãi rồi.

Đồ ăn vặt cậu không nói cũng là của tôi, có điều ấy mà, tôi có thể dẫn cậu đi, chỉ cần cậu đáp ứng tôi một điều kiện, sau khi có được quả của cây khô vạn năm, cậu tôi chia đôi, cậu yên tâm, cho dù chỉ là một nửa, đó cũng tuyệt đối đủ cho cậu dùng rồi.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe vậy, không do dự liền đáp ứng, có điều bây giờ sắc trời đã tối, rõ ràng không thích hợp hành động, Mạc Niệm giảng giải đơn giản về nơi cây khô vạn năm sinh trưởng cho Lâm Thanh Diện một hồi, liền trở về đi ngủ.

Trưa hôm sau.

Oa, mẹ thật lợi hại, một chưởng thì có thể đánh đổ cây rồi! Nặc Nặc nhảy cẫng lên hoan hô cho Hứa Bích Hoài.

Trong sân, chỉ thấy một cái cây to bằng hai người ghép lại bị gãy ngang thân, bên cạnh, Hứa Bích Hoài mặt mày mang vẻ khó tin.

Ngày xưa chỉ cảm thấy những chuyện mà Lâm Thanh Diện làm được thì cô mãi mãi cũng không làm được.

Nhưng không ngờ, hôm nay cô vậy mà thành công rồi! Lâm Thanh Diện mang vẻ tán thưởng, từ đằng sau ôm lấy Hứa Bích Hoài, nhìn vết thương trên đôi tay nõn nà của Hứa Bích Hoài, không khỏi có chút đau lòng.

Những ngày này vất vả rồi, tiến bộ của em rất lớn, về sau anh luyện cho em mấy viên đan dược, em lại dựa theo cách tu luyện mà anh dạy em, thiết nghĩ không mất bao lâu, em cũng có thể trở thành một cường giả Tông Sư rồi.

Hứa Bích Hoài gật đầu, cô đối với cảnh giới tu luyện không có hiểu bao nhiêu cả, có điều cô bắt đầu hiểu, cường giả Tông Sư đã mạnh hơn mình trước kia nhiều rồi! Chỉ cần trở thành cường giả Tông Sư, cô sẽ có năng lực tự vệ nhất định, có thể giảm bớt gánh nặng cho Lâm Thanh Diện, thế là đủ rồi.

Lương Cung Ngạn Sương và Chu Tước ở một bên lúc này cũng đi tới chúc mừng cho Hứa Bích Hoài, sự tiến bộ của Hứa Bích Hoài thật sự là quá nhanh rồi.

Có điều chỉ có Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài biết, tất cả mọi thứ đều có công lao rất lớn của Âm Dương Kinh.

Đợi ngày sau Lương Cung Ngạn Sương và Chu Tước tìm được người bạn đời của mình, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không keo kiệt mà đem quyển Âm Dương Kinh này giao cho bọn họ.

Thấy bốn người xúm lại hoan hô khích lệ, Lâm Thanh Diện mỉm cười ấm áp, Mạc Niệm ở đằng sau lôi góc áo của anh, nhắc nhở thời gian.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn sang Hứa Bích Hoài, nói: Bích Hoài, Lương Cung Ngạn Sương, Chu Tước, còn cả Nặc Nặc, tôi có vài chuyện phải cùng Mạc Niệm ra ngoài một chuyến, có điều mọi người không cần lo lắng, ngày mai trước lúc mặt trời lặn, tôi sẽ trở về.

Hứa Bích Hoài mặt mày lo lắng, nắm lấy tay của Lâm Thanh Diện, do dự một lát, sau đó thở dài một hơi, buông tay ra, nói: Em biết rồi, anh làm những chuyện này đều là vì chúng em, anh đi đi, em sẽ ở nhà đợi anh.

Ba, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi ba trở về.

Nặc Nặc ôm lấy Lâm Thanh Diện, đợi sau khi Lâm Thanh Diện khuỵu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái vào mặt của Lâm Thanh Diện, bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chung Tài lúc này vừa hay đi ra, biết được Lâm Thanh Diện phải đi, nói: Yên tâm đi Lâm Thanh Diện, anh cố đi làm chuyện của anh đi, ở đây có tôi trông coi, lão thử tôi dùng tính mạng ra bảo đảm, có tôi ở đây, ai cũng đừng mơ đụng vào được vợ con của anh! Lương Cung Ngạn Sương và Chu Tước cũng gật đầu.

Lâm Thanh Diện mỉm cười đáp lại mấy người, bày bố bích chướng che chắn xung quanh biệt thự, lúc này mới yên tâm cùng Mạc Niệm rời khỏi.

Ặc, ra ngoài nhà một ngày mà thôi, có cần thiết lo lắng như vậy không.

Mạc Niệm thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Lâm Thanh Diện, nói.

Lâm Thanh Diện thở dài bất lực, muốn anh không lo lắng cho vợ con của mình, điều này sao mà được chứ.

Hai tiếng sau, dưới một chân núi ở nơi sâu trong rừng rậm Sương Mù.

Mạc Niệm nhảy từ trên vai Lâm Thanh Diện xuống, cảm nhận kỹ sự tồn tại của năng lượng sinh mệnh, đi tới trước một tảng đá lớn, lông mày nhíu lại, chỉ vào tảng đá lớn này, nói: Lâm Thanh Diện, mau, đánh vỡ tảng đá này, thông đạo ở bên dưới.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện bán tín bán nghi đi tới, nhìn tảng đá này, một chưởng nhẹ nhàng, huyền lực vô cùng bá đạo lập tức đánh vỡ tan tảng đá.

Đá vỡ bắn ra tỏa ra một làn khói bụi, có điều may mà Lâm Thanh Diện chuẩn bị từ trước, hình thành một tường chắn quanh người, lúc này mới không bị bẩn.

Đợi khi bụi đất tán đi, thấy dưới đá vỡ có một cái lỗ đen xì, Mạc Niệm khẽ mỉm cười.

Được rồi, không tìm sai, Lâm Thanh Diện, chính là bên dưới này rồi, cây khô vạn năm ở dưới đáy hang này, chúng ta đi xuống.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện gật đầu, một tay ôm lấy Mạc Niệm, hơi nhún người, rơi xuống trong động.

Không gian đen thui đối với người tu luyện như Lâm Thanh Diện mà nói không có tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì, có điều Mạc Niệm không chịu được, trong lúc bất lục, Lâm Thanh Diện chỉ đành lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước ra, soi đường cho Mạc Niệm.

Sau khi xuống dưới, một cỗ năng lượng sinh mệnh nồng đậm xộc tới, điều này khiến Lâm Thanh Diện biết, quả nhiên, anh không có đi sai địa điểm! Tiếp theo đi như nào? Mạc Niệm trầm mặc trong chốc lát, cố gắng nhớ lại tuyến đường, cuối cùng vẫn là từ bỏ suy nghĩ, nói: Ặc, thời gian quá lâu rồi, không nhớ nữa, có điều không sao, tôi có thể cảm nhận được năng lượng sinh mệnh, đi theo tôi là được rồi.

 

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License