con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1431: TRỞ LẠI THƯƠNG NGUYÊN GIỚI Thương Nguyên Giới, sau khi vẫy tay tạm biệt Tiểu Nguyệt, Lâm Thanh Diện xoay người đi vào thông đạo.

Khi tới Thương Nguyên Giới, sau khi bản thân nhận định, toàn bộ giao cho Dao Trì hoàn thành, lần này mình rời khỏi Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện vừa vặn nghĩ có thể cảm nhận kĩ lưỡng cái thông đạo này.

Vừa đi vào thông đạo, Lâm Thanh Diện thả thần hồn ra, cũng không thấy điểm nào thần kì.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã cảm nhận được, trong thông đạo này như đang chứa loại năng lượng kì lạ nào đó, khi trước anh từng tiến vào bí cảnh hai lần đã từng có cảm giác này.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh như đã nghĩ rõ một chuyện, đó chính là xem ra Thương Nguyên Giới chính là một loại bí cảnh nào đó, mà thông đạo này chính là con đường đi vào cái bí cảnh là Thương Nguyên Giới.

Chỉ là khi so sánh với các bí cảnh khác thì Thương Nguyên Giới rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều, vì người của Thương Nguyên Giới có thể thông qua thông đạo này để tới địa cầu, mà bí cảnh khác thì không làm được chuyện này.

Chuyện gì thế này? Lâm Thanh Diện thắc mắc trong lòng, cùng với sự xuất hiện của ánh sáng đỏ là trong đầu của Lâm Thanh Diện đột nhiên vang lên một giọng nói.

Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ cậu đi như thế à? Lâm Thanh Diện rất quen thuộc giọng nói này, anh nói: Cô Dao Trì, cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi.

Khi nói chuyện, Dao Trì xuất hiện trước người Lâm Thanh Diện.

Tuy tốc độ của Lâm Thanh Diện ở trong lối đi rất nhanh, nhưng anh phát hiện, cô gái áo đỏ này lại nở nụ cười, sắc mặt thong dong, cứ xuất hiện trước mặt mình.

Cậu Lâm, tôi giúp cậu, bây giờ là lúc cậu nên giúp tôi Dao Trì nói.

Tôi giúp cô? Lâm Thanh Diện hơi nghi ngờ, nhưng chẳng bao lâu đã bình tĩnh nói: Cô Dao Trì cần tôi làm việc gì, chỉ cần tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp! Đơn giản lắm, tôi muốn cậu trở lại Thương Nguyên Giới một lần nữa! Dao Trì cười khẽ nói.

Gì cơ, trở lại Thương Nguyên Giới lần nữa? Lâm Thanh Diện nhìn xuống dưới, đã thấy đỉnh Côn Luân mờ mờ cách đó không xa, anh biết, chắc chắn là Hứa Bích Hoài đang đợi mình.

Không, tuy tôi không biết cô muốn tôi giúp gì cô, nhưng bây giờ khả năng là không được, vợ và con gái tôi đang đợi tôi, nếu tôi không về kịp thời thì họ sẽ lo.

Tôi bảo đảm với cô, sau này nếu cô cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp cô, nhưng bây giờ, việc tôi phải làm là nhanh chóng trở về báo bình an cho Hứa Bích Hoài Lâm Thanh Diện nói.

Không, bây giờ không được, cậu nhất định phải trở lại Thương Nguyên Giới với tôi! Dao Trì nói.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, đỉnh Côn Luân gần ngay trước mắt, giờ làm sao mà trở lại được.

Xin lỗi vì không thể làm theo.

Lâm Thanh Diện nói, sau đó thầm phát thần niệm, tốc độ nhanh hơn trước đó không ít! Dao Trì thấy Lâm Thanh Diện làm thế thì trầm giọng nói: Tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu có trở lại Thương Nguyên Giới không?! Không trở lại! Chuyện mà Lâm Thanh Diện tôi không muốn làm, dù là Thiên Hoàng lão tử cũng không thể ép tôi làm! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

Thế à? Dao Trì nở một nụ cười lạnh: Nhưng bây giờ thì không do cậu rồi! Nói rồi, một cỗ khí tức mạnh mẽ tấn công Lâm Thanh Diện.

Tâm thần của Lâm Thanh Diện chấn động, lực lượng quá mạnh mẽ, dù khi mình đối mặt của Từ Bách Tranh hay Từ Tuyết Nhi cũng không gặp được lực lượng như thế.

Anh lập tức phản ứng lại, linh lực mạnh mẽ cùng với hồn lực nhanh chóng làm xong tấm phòng ngự trước cơ thể mình.

Nhưng khi tấm phòng ngự vừa tiếp xúc sát với khí tức mạnh mẽ đó đã tan thành mảnh vụn! Chuyện này, sao lại thế! Lâm Thanh Diện ngạc nhiên nói, nhìn Dao Trì lúc ẩn lúc hiện trước mặt, trong suốt quá trình, anh cũng không nhìn ra rốt cuộc người phụ nữ này có ra tay hay không! Chẳng bao lâu sau, khí tức mạnh mẽ phá tan phòng ngự của Lâm Thanh Diện đã nhanh chóng bao vậy Lâm Thanh Diện lại.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng cảm thấy, cơ thể mình lại trở nên nhẹ bỗng, tốc độ đi về địa cầu cũng trở nên chậm.

Dao Trì, cô… rốt cuộc cô là ai… Trước mắt Lâm Thanh Diện dần dần trở nên mơ hồ, cả người mất đi ý thức… Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện, anh tỉnh lại đi! Cùng với việc cơ thể liên tục bị lay, bên tai Lâm Thanh Diện vang lên giọng nói này, anh cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mắt mình là đoàn người Tiểu Nguyệt đang lo lắng ra mặt nhìn mình.

Tôi trở lại Thương Nguyên Giới rồi? Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, anh cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng nhận ra trừ việc mở mắt, anh không thể nào động đậy, thậm chí, bây giờ cũng không nói được.

Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện anh sao vậy? Tiểu Nguyệt vội vàng hỏi.

Sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi thông đạo, Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh thông đạo rất lâu, bây giờ, bản thân đã trở thành Giới chủ của Thương Nguyên Giới, nhưng lại khiến cô hoài niệm lại khoảng thời gian ở nước C.

Mà khi ở nước C, chuyện cô ta làm, phần lớn đều liên quan đến Lâm Thanh Diện.

Cô ta nở nụ cười khổ, nói đến, mình và Lâm Thanh Diện đúng là một cặp oan gia.

Khi cô ta định rời khỏi thông đạo và trở lại cung điện của Thương Nguyên Giới, đột nhiên sự rung động trong thông đạo lại bắt đầu chập chờn.

Tiểu Nguyệt hơi nghi ngờ, khi cô ta định tiến lên nhìn xem cho rõ thì phát hiện Lâm Thanh Diện lại trở lại đây từ trong thông đạo! Lâm Thanh Diện trở lại Thương Nguyên Giới một lần nữa còn đang trong trạng thái hôn mê, dù Tiểu Nguyệt có kêu gọi thể nào thì anh cũng không có phản ứng nào.

Tiểu Nguyệt đặt tay lên đầu mũi Lâm Thanh Diện, thấy tiếng hít thở đều dặn, cô ta biết Lâm Thanh Diện còn sống.

Thế nên Tiểu Nguyệt không suy nghĩ nhiều mà lập tức phải người đưa Lâm Thanh Diện về cung điện nghỉ ngơi.

Giờ đây thấy Lâm Thanh Diện mở mắt, trong lòng Tiểu Nguyệt cũng nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Diện, chẳng phải anh về rồi sao? Sao lại đến chỗ chúng tôi vậy? Tiểu Nguyệt hỏi nhưng Lâm Thanh Diện không thể trả lời được.

Tống Nghĩa và Triệu Nhân ở bên cạnh nhanh chóng phát hiện vấn đề này.

Giới chủ, chắc Lâm Điện chủ gặp phiền toái rồi, lúc này anh ấy không nói được, cơ thể cũng không nhúc nhích được.

Tiểu Nguyệt nhíu mày: Chuyện gì thế này? Trước đó thông đạo này không hề có chuyện gì, mọi người đi nước C bằng thông đạo này đều bình thường, sao đến Lâm Thanh Diện lại xảy ra chuyện chứ? Chẳng lẽ thông đạo này có thứ cổ quái sao? Tống Nghĩa, Triệu Nhân và mọi người của Thương Nguyên Giới đều nhíu mày, bọn họ cũng không biết nguyên nhân.

Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện nằm trên giường lại rất lo lắng.

Nhìn được, nghe thấy được nhưng cơ thể không động đậy, miệng cũng không nói được, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.

Mà càng khiến cho Lâm Thanh Diện kinh hãi đó là, tất cả mọi chuyện đều do người phụ nữ Dao Trì gây ra.

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai, sao thực lực của cô ta lại mạnh thế? Tại sao cô ta lại khiến mình trở lại Thương Nguyên Giới, hơn nữa cô ta còn bảo nhờ mình giúp, rốt cuộc chuyện là sao? Từng vấn đề xuất hiện trong suy nghĩ của Lâm Thanh Diện.

Giới chủ, đã lâu rồi cô chưa nghỉ ngơi, theo tôi chắc là Lâm Điện chủ tạm thời bị lực lượng nào đó phong ấn nên mới khiến anh ấy thành thế này, cô nên đi nghỉ ngơi.

Tống Nghĩa nói.

Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, lắc đầu nói: Không, tôi không đi.

Giới chủ, mong cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi nghĩ, chắc rằng lúc này Lâm Điện chủ cũng nghĩ thế Triệu Nhân cũng nói như vậy.

Còn Lâm Thanh Diện nằm trên giường, tuy không nói được nhưng vẫn nháy mắt một cái.

Tiểu Nguyệt biết, đây là Lâm Thanh Diện đồng ý với cách nói của hai người, hơn nữa, giờ mình đã là Giới chủ của Thương Nguyên Giới, sau khi trải qua trận đấu khi trước, Thương Nguyên Giới có rất nhiều chuyện cần xử lí.

Nếu mình không khỏe, sợ rằng khó mà ứng phó lại những công việc rườm rà sau này.

Vậy cũng được.

Tiểu Nguyệt xoay người nói với mấy tên thị về Thương Nguyên Giới sau lưng: Mọi người ở đây chăm sóc Lâm Điện chủ cẩn thận, nếu anh ấy mất một cọng tóc nào thì tôi trị tội mấy người! Tuân lệnh thưa giới chủ! Mấy tên thị vệ mặc phục sức màu tím gật đầu.

Ở Thương Nguyên Giới, phục sức chia làm ba màu đỏ tím đen, người hầu có thể mặc phục sức màu đen đều là những người chức cao nhất trong số người hầu của Thương Nguyên Giới.

Còn nữa, nếu Lâm Điện chủ có chiều hướng tốt, dù lúc nào đi nữa thì mọi người cũng phải lập tức thông báo cho tôi! Tiểu Nguyệt nói.

Tuân lệnh, xin Giới chủ hãy yên tâm! Những người hầu này trịnh trọng nói.

Sau khi Tiểu Nguyệt đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Lâm Thanh Diện nhìn trần nhà, trong lòng lại đang suy nghĩ, Hứa Bích Hoài thấy mọi người về cả rồi mà chỉ không thấy anh đâu, chắc là rất sốt ruột.

Nhưng dù bây giờ tu vi của mình đã đạt đến Thần Cảnh Trung kỳ, nhưng dưới thực lực mạnh mẽ của Dao Trì lại không có khả năng nào chống lại! Khi Lâm Thanh Diện đang oán hận trong lòng thì một thần niệm thoáng hiện, trong đầu lại hiện lên bóng người của Dao Trì.

CHƯƠNG 1432: AI CŨNG KHÔNG RA LỆNH CHO TÔI ĐƯỢC Nữ quý cô, rốt cuộc muốn làm gì! Lâm Thanh Diện nghĩ trong đầu, Dao Trì thật sự có thể cảm ứng được suy nghĩ Từ Tuyết Nhi trong đầu anh.

Lại gọi tôi là nữ quỷ, nói trong câu thế này thì này tôi sẽ tức giận đó Dao Trì ở trong đầu vẫn mặc bộ đồ đỏ, cô ta dầu môi nói với Lâm Thanh Diện, trông như chẳng có ác ý gì với người vật gì cả.

Rốt cuộc cô đã làm gì tôi, còn không mau cởi bỏ phong ấn trên người tôi! Lâm Thanh Diện nói.

Dao Trì mỉm cười: Cậu yên tâm, tôi chỉ dùng ít thủ đoạn nho nhỏ với cậu thôi.

Tôi tiếc cậu lắm, nếu không thì tôi làm như lần trước, phong ấn hồn lực của cậu.

Lâm Thanh Diện lại hít thở sâu, nghĩ đến việc đối phương một lần phong ấn cả ba hồn lực của ba cường giả Thần Cảnh đỉnh phong, anh biết, người phụ nữ này chắc chắn có bản lĩnh phong ấn hoàn toàn hồn lực của mình.

Sao cô phải làm thế, chẳng phải cô có việc cần tôi giúp sao? Như thế này thì tôi làm sao giúp cô? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dao Trì mỉm cười: Cậu Lâm à, tôi làm thế đương nhiên là có ý của tôi, tôi chỉ muốn để cậu biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn.

Tu vi và thực lực của cậu bây giờ, đúng là rất mạnh, nhưng trong mắt tôi thì thật sự rất yếu! Lâm Thanh Diện nhíu mày, người phụ nữ này đang ra oai phủ đầu với anh, để làm mất đi sự kiêu ngạo của anh sao? Nhưng mà cô ta nói đúng thật, thực lực của cô ta thật sự đã vượt xa tầm hiểu biết của mình, hơn nữa ban nãy cô ta nói núi cao còn có núi cao hơn, rốt cuộc là có ý gì đây? Tôi thừa nhận là cô rất lợi hại, nhưng nếu cô có hành động nào muốn gây hại đến thế giới này, thì tôi không bận tâm cô là ai mà vẫn tiêu diệt cô như thường! Lâm Thanh Diện nói.

Dao Trì cười: Không hổ là cậu cả nhà họ Lâm, còn là Điện chủ của Chúng Thần Điện, chỉ với cái khí phách này thì người bình thường không sánh nổi rồi! Nhưng mà cậu cảm thấy, nếu cậu muốn đánh bại tôi thì cần thời gian bao lâu? Một trăm năm, năm trăm năm? Hay là một ngàn năm? Sợ rằng trong lòng cậu còn chưa biết được đây.

Còn nữa, cậu cảm thấy tôi rất mạnh, như thế, chẳng lẽ không có ai mạnh hơn tôi sao? Trong lòng Lâm Thanh Diện rất kinh hãi, mỗi một câu nói của Dao Trì đều như một cái dùi sắc bén đâm mạnh vào trái tim anh.

Cậu Lâm à, hiểu biết của cậu về thế giới này còn nông cạn lắm, nhưng chuyện này không trách cậu được.

Trước cậu thì nước C của các cậu chỉ có một người biết một vài chuyện như thế này, hơn nữa ông ta vẫn chưa nói cho cậu, tôi đoán chắc đây là sự bảo vệ của ông ta dành cho cậu, nhưng suy cho cùng cậu cũng phải biết, cậu nói xem? Dao Trì mỉm cười nói.

Người mà cô nói là Ma thần Tu La đúng không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dao Trì cười gật đầu.

Nói đi, cô cần tôi giúp cô làm gì? Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Anh nghĩ đến việc khi đó mình ở giữa đáy hồ, liên quan đến viên Lạc Hồng Thạch này, khi đó đúng là mình đã hỏi Ma thần Tu La rồi, nhưng Ma thần Tu La chỉ nói Lạc Hồng Thạch này rất thần kì, nhưng trong nó cũng ẩn chứa mối nguy hiểm khôn cùng, còn lại, Ma thần Tu La không nói nhiều thêm một chữ nào.

Xem ra, bây giờ chính là lúc anh giải câu đố rồi! Đừng có sốt ruột, tôi thấy Giới chủ của Thương Nguyên Giới này quan tâm cậu lắm, cậu để cô ta chăm sóc cậu thêm hai ngày cũng không muốn đầu.

Dao Trì cười nói: Không ngờ hoa đào của cậu cũng được lắm.

Lâm Thanh Diện nhíu mày: Cô mau nói đi, đoàn người Hứa Bích Hoài vẫn đang đợi tôi ở Chúng Thần Điện, sau khi tôi giúp cô làm xong việc thì sẽ về Chúng Thần Điện.

Dao Trì mỉm cười: Vậy cũng được, thật ra chuyện tôi muốn nhờ cậu làm rất đơn giản, cậu chỉ cần đưa tôi đến một chỗ là được.

Đến một chỗ? Chỗ nào? Lâm Thanh Diện vội vàng hỏi, không ngờ chuyện mà Dao Trì nói này lại đơn giản như thế.

Nhưng không lâu sau Lâm Thanh Diện đã rõ, mình cảm thấy chuyện này rất đơn giản, nhưng đối với Dao Trì thì thật sự rất khó.

Bởi vì cô ta vẫn đang nằm trong Lạc Hồng Thạch, mà Lạc Hồng Thạch cũng không có chân, không thể tùy tiện đi lung tung, cũng vì thế nên Dao Trì chỉ có thể nhờ người khác mang đi, mới có thể đi đến nơi mình muốn đi.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Thanh Diện không khỏi mỉm cười.

Cậu cười gì vậy cậu Lâm? Chẳng lẽ cậu tưởng nụ cười của cậu rất mê người sao? Dao Trì hỏi.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Tôi cười cô.

Đúng là thực lực của cô rất mạnh, thậm chí chỉ cần dùng ý niệm là có thể phong ấn thực lực của Thần Cảnh, nhưng cô có thực lực mạnh thế mà cũng chỉ có thể nằm trong Lạc Hồng Thạch, thật ra tôi muốn đối phó cô thì đơn giản lắm.

Ồ? Đơn giản thế nào? Dao Trì hỏi.

Tôi chỉ cần ném Lạc Hồng Thạch xuống vực sâu muốn trượng, hoặc là vào biển sâu, như thế thì tháng ngày còn lại của cô chỉ có thể ở đó một mình qua ngày, dù thực lực có mạnh hơn nữa thì có ích gì đâu?! Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.

Cậu, cậu dám! Dao Trì ở trong đầu tức giận chỉ tay vào Lâm Thanh Diện, thoạt trông cô ta rất tức giận.

Bỏ tay cô xuống đi! Đừng có lấy tay chỉ tôi! Lâm Thanh Diện rất khí thế: Tôi nói cho cô biết, có vài việc, không phải thực lực của cô mạnh hơn tôi thì có thể tùy tiện sai tôi làm chuyện gì cũng được.

Lâm Thanh Diện tôi sẽ không bị người ta tùy tiện điều khiển! Nếu không, một khi thân thể tôi khôi phục thì sẽ vứt luôn Lạc Hồng Thạch, tôi nói được thì làm được! Cậu… Dao Trì cắn răng, sau đó sắc mặt hơi oan ức: Được rồi, tôi biết, người ta cũng có muốn làm thế với cậu đâu, nhưng tôi thấy khi trước cậu hơi tàn nhẫn với tôi nên mới nghĩ làm thế, đừng giận mà được không.

Nếu thế thì nhanh chóng giải phong ấn trong cơ thể tôi, tôi đã nói sẽ giúp cô, đương nhiên sẽ giúp! Lâm Thanh Diện ra lệnh.

Dao Trì gật đầu, một đạo ánh sáng đỏ thoáng hiện, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận ra cơ thể mình đã khôi phục lại bình thường như trước.

Giờ được rồi, nói đi, cô muốn tôi đưa cô đi đâu? Thấy đối phương nghe theo mình, giọng nói của Lâm Thanh Diện cũng dịu hơn hẳn, dù sao trước đây Dao Trì từng giúp anh nhiều lần, cũng nhờ Dao Trì nên lần này mới thuận lợi đến Thương Nguyên Giới, tiêu diệt Từ Tuyết Nhi và những tên mặc áo đen còn sót lại! Đơn giản lắm, tôi muốn cậu nói với cái cô Tiểu Nguyệt đó, đi đến cấm địa của Thương Nguyên Giới một chuyến.

Dao Trì trầm giọng nói.

Cấm địa? Cô đến đó làm gì? Ôi, lúc đó cậu đưa tôi đi là biết thôi, người ta chỉ có yêu cầu này thôi, chẳng lẽ cậu không đồng ý với tôi sao? Dao Trì đầu môi oan ức nói.

Được rồi, tôi có thể nói với Tiểu Nguyệt, nhưng sau khi đưa cô đến cấm địa thì tôi sẽ về Chúng Thần Điện Lâm Thanh Diện nghiêm nghị nói.

Ừ ừ, lúc đó tôi sẽ không bao giờ giữ cậu lại nữa, trừ phi cậu không nỡ Thương Nguyên Giới, không nỡ cô Giới chủ Tiểu Nguyệt này.

Sau đó, bóng người màu đỏ dần dần trở nên mơ hồ, cả người Dao Trì cũng biến mất không thấy đâu.

Lâm Thanh Diện vận động tứ chi, cảm thấy cũng không có gì bất thường, anh muốn lập tức đi tìm Tiểu Nguyệt, như thế thì có thể nhanh chóng về Chúng Thần Điện.

Nói đến cấm địa của Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện cũng hơi tò mò.

Khi anh định đi tìm Tiểu Nguyệt thì nghe thấy tiếng của phòng mở ra, một mùi hương thoang thoảng tỏa vào trong phòng, Tiểu Nguyệt đúng là một mình đi vào… CHƯƠNG 1433: KỂ RA TÂM SỰ Người phụ nữ này, vào trong phòng mình làm cái gì? Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, một lần nữa im lặng nằm xuống, nhắm mắt lại, thả nhẹ hơi thở giả vờ như là đang ngủ.

Đi tới bên cạnh giường Lâm Thanh Diện, Tiểu Nguyệt nghiêng người ngồi xuống.

Mặt mặt cô ta bình tĩnh, nhìn Lâm Thanh Diện đang nằm ở trên giường.

Bất giác, Lâm Thanh Diện cảm thấy cả người trở nên ấm áp, thì ra là Tiểu Nguyệt đang kéo chắn đắp lên cho mình.

Mấy tên thị vệ đáng chết này, đi ngủ không biết đắp chăn, cũng không sợ bị cảm lạnh, lát nữa phải trừng phạt bọn họ một chút mới được.

Tiểu Nguyệt tự nói một mình.

Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm lay động mấy sợi tóc của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn Lâm Thanh Diện đang Ngủ say.

Ôi, bây giờ bảo tôi đi nghỉ ngơi, sao tôi có thể ngủ được chứ, Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là anh sao vậy? Tiểu Nguyệt nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ, có vẻ như người phụ nữ này đang có tâm sự nặng nề.

Thật ra như thế này cũng rất tốt, anh nằm ở trên giường có thể nghe tôi nói, tôi thật sự rất muốn nói cho anh biết.

Tiểu Nguyệt tự nói: Thật ra sau lần tới Chúng Thần Điện, tôi thật sự không muốn trở về Thương Nguyên Giới làm Giới chủ, bởi vì… Trong lòng tôi rất rõ ràng, trên thực tế, tôi không muốn rời khỏi Chúng Thần Điện, hoặc là nói tôi… Tôi không muốn rời khỏi anh.

Lúc nói tới chỗ này, hai gò má Tiểu Nguyệt nổi lên màu đỏ.

Lâm Thanh Diện giật mình trong lòng, biết làm sao được, sức hấp dẫn của mình quá lớn rồi, xem ra sau này làm người phải khiêm tốn một chút mới được.

Nói ra thì thời gian chúng ta quen biết cũng không ngắn nhưng đã phần đều không phải cãi nhau thì chính là đánh nhau, người như anh bình thường luôn cao ngạo, đối với tôi lại lạnh lùng, tuy tôi rất ghét người như anh nhưng vì sao hết lần này tới lần khác tôi lại không cảm thấy như vậy với anh? Tiểu Nguyệt tự nói một mình: Chính tôi cũng không biết mình có ý nghĩ như vậy từ khi nào, nhưng tôi chắc chắn lúc ở nhà họ Lâm tôi đối với anh chỉ có hận ý, không có bất kỳ suy nghĩ gì khác, bởi vì lúc kia, trong tim tôi chỉ có Thương Nguyên Giới, hoàn toàn không chứa được những thứ khác, nhưng bây giờ… Bởi chúng ta hoàn toàn không thể được, nói ra, anh có thể không giết tôi khiến tôi đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi chứ đừng nói chi là, bên cạnh anh còn có một cô gái tốt như Hứa Bích Hoài, mà anh cũng một lòng với Hứa Bích Hoài như vậy đúng là thế gian ít có, dù sao thì anh cũng là một người đàn ông ưu tú như vậy cơ mà.

Tiểu Nguyệt đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường, khóe miệng cô ta mỉm cười, hôm nay có thể nói ta lời trong lòng đã khiến cô ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu như mình đủ ích kỷ, Tiểu Nguyệt thật sự hi vọng Lâm Thanh Diện có thể ở lại Thương Nguyên Giới mãi như thế này, như vậy thì mỗi đêm cô ta đều có thể tới kể ra tâm sự của mình với anh.

Tiểu Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện vẫn không nhúc nhích giống như trước, mặc dù cô không biết Lâm Thanh Diện đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô biết chắc chắn, trong thời gian ngắn Lâm Thanh Diện chưa thể khôi phục lại được.

Giới chủ, đã đến thời gian nghị sự rồi.

Ngoài cửa, người hầu ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở.

Biết rồi.

Tôi tới ngay đây.

Tiểu Nguyệt nói, đây là lần đầu tiên sau khi cô ta lên làm Giới chủ triệu tập đám người kia để nghị sự, cho nên tuyệt đối không thể tới muộn.

Lâm Thanh Diện, lát nữa tôi lại tới thăm anh.

Nói xong, Tiểu Nguyệt quay người định rời đi.

Ngay lúc này, sau lưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Lâm Thanh Diện truyền đến.

Ngủ thật là thoải mái, bây giờ là lúc nào rồi! Biểu cảm bình tĩnh trên mặt Tiểu Nguyệt chuyển thành kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang híp mắt ngồi ở trên giường vặn eo bẻ cổ.

Hả, Tiểu Nguyệt? Sao cô lại ở đây? Lâm Thanh Diện giả vờ như bị giật mình nói.

Tiểu Nguyệt mừng rỡ đi tới bên giường, kích động nắm chặt lấy tay Lâm Thanh Diện: Anh, anh không sao à? Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu: Đúng vậy, tôi ngủ một giấc là được rồi.

Thật quá tốt rồi, tôi còn lo anh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa đấy.

Tiểu Nguyệt vui vẻ nói, trong lòng lại nghĩ, cũng may vừa rồi anh ngủ say, nếu những lời mình vừa nói bị anh nghe thấy được chẳng phải là quá mất mặt à.

Vừa rồi anh ngủ có ngon không? Tiểu Nguyệt hỏi dò.

Đương nhiên là ngon, cái gì cũng không biết, ngủ quên cả trời đất Lâm Thanh Diện nói.

À, vậy là tốt rồi.

Tiểu Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng rồi, không phải cô định đi nghị sự à? Mau đi đi, đừng tới muộn Lâm Thanh Diện nói với Tiểu Nguyệt.

Ừm, tôi đi ngay đây.

Nói xong, Tiểu Nguyệt quay người đi ra.

Rời khỏi phòng Lâm Thanh Diện, Tiểu Nguyệt mới đi được vài bước, đột nhiên, cô dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt của Lâm Thanh Diện.

Tên này, không phải ngủ rất say hay sao, vậy tại sao anh lại biết mình định tới cung điện nghị sự chứ? Tiểu Nguyệt lo lắng nghĩ tới.

Đáng chết, có lẽ trên thực tế anh đã tỉnh từ sớm rồi! Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nguyệt đỏ bừng, bởi vậy, những lời mình vừa nói ở trước giường Lâm Thanh Diện, chẳng phải tên đó đã nghe thấy hết tất cả rồi à.

Một sự hối hận tuôn ra ở trong lòng Tiểu Nguyệt, tốt lắm, bảo sau này mình sẽ đối mặt với anh như thế nào đây? Giới chủ, ngài không sao chứ, sao lại hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng đỏ lên như vậy? Thị vệ ở bên cạnh quan tâm hỏi.

Không liên quan gì tới anh! Tiểu Nguyệt dừng bước lại nhìn thị vệ ở bên cạnh nói: Đúng rồi, lúc tôi đi đã nói với các anh là sau khi Lâm Thanh Diện tỉnh lại phải nói cho tôi biết đầu tiên, vì sao các anh không làm? Cái gì, Lâm… Lâm điện chủ đã tỉnh lại rồi? Những người hầu này rất kinh ngạc nói.

Hừ, tới sân thao luyện chạy bộ đi, không chạy đủ ba mươi vòng thì đừng quay lại gặp ta Tiểu Nguyệt giận dữ nói, bước chân nhanh chóng đi về phía cung điện.

Trong phòng Lâm Thanh Diện có thính lực rất tốt, sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Tiểu Nguyệt và mấy tên thị vệ ở cửa ra vào không khỏi lắc đầu cười.

Đã bảo là đừng nói chuyện với phụ nữ lúc họ tức giận vì làm như vậy sẽ chỉ tự chuốc nhục nhã, xem ra câu nói này tuyệt đối là một chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi! Đẩy cửa phòng ra, Lâm Thanh Diện đi ra ngoài, chuyện Dao Trì muốn mình làm anh vẫn chưa quên, nếu đã như vậy, không bằng tới cung điện trước, một là xem hội nghị lần đầu tiên Tiểu Nguyệt tổ chức kể từ sau khi lên làm Giới chủ sẽ là cảnh tượng như thế nào, hai là cũng nói với Tiểu Nguyệt ý định đi tới cấm địa của mình.

Trong cung điện Thương Nguyên Giới, đám người rộn rộn ràng ràng, nhưng so với trước kia, tu vi của đám người hiện tại đang đứng trong cung điện đã giảm đi rất nhiều.

Mà trong những người này, Tiểu Nguyệt có thực lực hóa cảnh đỉnh phong đã trở thành người mạnh nhất ở Thương Nguyên Giới, mà phải biết, ngay trước đây không lâu, người nắm giữ vị trí Giới chủ là Từ Bách Tranh có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, dưới đài cao thủ từ Hóa cảnh trở lên càng nhiều! Cho dù sau đó đổi thành Từ Tuyết Nhi làm Giới chủ, thực lực của cô ta đang ở hậu kỳ cũng đã đột phá đến Thần Cảnh đỉnh phong, ngoài ra còn có năm tên áo đen có thực lực Thần cảnh nữa.

So sánh hai thời kỳ của bọn họ, Tiểu Nguyệt trông tồi tàn hơn rất nhiều.

– Nhưng Tiểu Nguyệt không quan tâm, trong cuộc sống không chỉ có chém giết, tu vi cao thấp chẳng qua là nhất thời, hơn nữa, Thương Nguyên Giới vốn cũng lơ lửng trong không trung so với Trái Đất, xung quanh hoàn toàn không có kẻ địch nào, lại thêm quan hệ của mình và Lâm Thanh Diện, sau này, Thương Nguyên Giới chỉ tồn tại như một chi nhánh tu luyện của nước C, hoàn toàn không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Bởi vậy, Tiểu Nguyệt biết, việc mình cần phải làm bây giờ là khiến cuộc sống của người Thương Nguyên Giới trở nên tốt hơn, cuộc sống được an nhàn là được rồi.

CHƯƠNG 1434: GIÚP TIỂU NGUYỆT LẬP UY Về phần tu vi cao thấp của người Thương Nguyên Giới, bằng vào linh khí dư dả, Tiểu Nguyệt biết, có thêm mấy cao thủ Thần cảnh chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Tham kiến Giới chủ! Trên cung điện, sau khi tất cả mọi người nhìn thấy Tiểu Nguyệt cùng kêu lên nói.

Tiểu Nguyệt ngồi trên ghế chủ vị, vị trí này cha và chị gái của cô ta đều đã từng ngồi qua, bây giờ đến lượt cô ta.

Các vị, tôi vẫn là Tiểu Nguyệt trước đây, không cần vì tôi làm Giới chủ mà có bất kỳ thay đổi nào.

Đây là câu đầu tiên Tiểu Nguyệt nói với tất cả mọi người, cũng coi như là cho bọn họ ăn một viên thuốc an thần! Hôm qua, những lời tôi nói trước mặt mọi người tất cả cũng đều nghe thấy rồi, từ nay về sau, chúng ta sẽ buông xuống hận thù, chung sống hòa thuận với những người tu luyện của Địa Cầu, phải biết rằng, đối với Địa Cầu mà nói thì trước kia vốn chính là chúng ta không đúng.

Tiểu Nguyệt trầm giọng nói.

Đám người gật đầu, đa phần những người này chính là người bình thường ở Thương Nguyên Giới, đối với bọn họ mà nói thì quyền lực và thực lực cũng không quan trọng như vậy, từ đáy lòng mà nói thì chuyện lúc đầu bọn họ cướp đoạt linh nguyên trên Địa Cầu cũng là không đúng.

Đúng rồi, Giới chủ, bây giờ tôi có một vấn đề muốn xin chỉ thị của ngài.

Một thuộc hạ của Thương Nguyên Giới nói với Tiểu Nguyệt.

Nói đi, có chuyện gì? Tiểu Nguyệt hỏi.

Người kia tiến lên một bước, nhìn Tiểu Nguyệt nói: Lúc Từ Tuyết Nhi còn đang tại vị đã mở cửa cấm địa, không biết bây giờ Giới chủ có suy nghĩ như thế nào về chuyện cấm địa.

Tiểu Nguyệt cau lông mày lại, Từ Tuyết Nhi biến thành như thế có liên quan đến bí thuật được cất giấu ở bên trong cấm địa.

Mà tuyệt đại đa số thuộc hạ của mình cũng đang tu hành những bí thuật kia, nếu Lâm Thanh Diện không phong ấn hồn lực của bọn họ lại thì, một lúc nữa chắc chắn bọn họ sẽ bị bí thuật phản phệ.

Nói đến thì những bí thuật kia đều vô cùng thần kỳ, nhưng đối với chúng ta mà nói lại là thứ hại người, tôi quyết định sẽ đóng cửa cấm địa lại một lần nữa, bất kỳ người nào cũng không được đi vào, về phần bí thuật bên trong đó tôi nghĩ sẽ chế tạo một không gian nghiêm mật, đem tất cả những bí thuật này bỏ hết vào trong đó để mọi người không được tìm đọc nữa, mọi người thấy thế nào! Tiểu Nguyệt nói.

Giới Chủ anh minh! Mọi người đồng thanh nói.

Nhất là những người tu hành bí thuật của Thương Nguyên Giới, hôm qua, chính mắt bọn họ đã nhìn thấy Từ Tuyết Nhi bị thông linh phản phệ.

Bộ dạng kinh khủng đó đến bây giờ nhớ lại vẫn còn khiến bọn họ sợ hãi, bây giờ bọn họ đã sinh lòng e sợ đối với bí thuật, bọn họ biết rằng nếu như mình còn tiếp tục luyện thì kết quả cũng không khác gì Từ Tuyết Nhi! Chờ đến ngày nào đó, nếu ai có thể phá bí thuật huyền bí khiến phản phệ của nó giảm bớt đi, đến lúc đó, những bí thuật này lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, lấy ra để cho tất cả mọi người cùng tu hành.

Tiểu Nguyệt nói.

Đám người khẽ gật đầu, nếu như có thể loại trừ việc bí thuật phản phệ, vậy những bí thuật này của Thương Nguyên Giới chính là một thứ đồ vật thần kỳ, đối với tất cả người tu hành mà nói cũng là báu vật vô giá! Có thể giải quyết được vấn đề phản phệ, tôi sợ rằng cũng chỉ có Lâm điện chủ mà thôi.

Một người dưới đài nói.

Đúng, cũng chỉ có Lâm điện chủ.

Ngài ấy suy nghĩ kín đáo, hơn nữa còn rất có thiên phú, nhất định sẽ có một ngày như vậy! … Thấy đám người khen ngợi Lâm Thanh Diện như thế, không biết vì sao trên mặt Tiểu Nguyệt cũng lộ ra nụ cười.

Tôi nghĩ có cả mấy chục loại bí thuật trong cấm địa của Thương Nguyên Giới, dường như những bí thuật này là ông trời ban cho chúng ta vậy, nếu quả thật có thể sử dụng hợp lý thì đối với Thương Nguyên Giới chúng ta mà nói thì chuyện khôi phục thực lực là chuyện trong tầm tay.

Thuộc hạ dưới đài nói.

Tiểu Nguyệt chậm rãi đứng lên: Anh nói rất đúng, nhưng vẫn chưa đủ nghiêm cẩn, nếu thật sự đến lúc kia thì không phải chỉ Thương Nguyên Giới chúng ta mà là toàn bộ những người có tu vi đều được nâng cao sức mạnh.

Đám người nhìn vào Tiểu Nguyệt, bọn họ cũng biết, nếu Thương Nguyên Giới đã gia nhập giới tu hành nước C vậy thì linh khí phía bên mình cũng tốt, bí thuật cũng được, tất cả sẽ phải chia sẻ cho cả giới tu hành nước C.

Chỉ cần Lâm điện chủ phá bí thuật huyền bí.

Trong lòng mọi người Thương Nguyên Giới đều nghĩ như vậy.

Được rồi, hôm nay bàn tới đây thôi, lát nữa các người theo tôi tới cấm địa, tôi sẽ phong ấn lại cấm địa ngay trước mặt mọi người một lần nữa, mặt khác, chú Tống, chú Triệu, không gian tinh vi dùng để đảm bảo bí thuật giao cho hai người.

Tiểu Nguyệt nói.

Triệu Nhân và Tống Nghĩa đứng bên cạnh hơi gật đầu.

Là những người từng trải qua sống chết với Tiểu Nguyệt, bây giờ bọn họ đã trở thành hai vị trưởng lão của Thương Nguyên Giới.

Tiểu Nguyệt mang theo mấy tên tùy tùng định chuẩn bị đi đến cấm địa, ngay vào lúc này, một người xuất hiện trong cung điện.

Đi tới cấm địa à, cho tôi đi cùng với! Lâm Thanh Diện dáng người thẳng tắp, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm thản nhiên.

Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đầu tiên là khẩn trương, sau đó lại trở nên kinh ngạc.

Chuyện Lâm Thanh Diện trở lại Thương Nguyên Giới tất cả bọn họ đều đã biết, chỉ không ngờ là anh lại khôi phục nhanh như vậy, chỉ cần Ngủ một giấc là đã không có gì khác biệt so với lúc trước! Chỉ có điều những người này không thể nào biết được nguyên cớ bên trong.

Tham kiến Lâm điện chủ! Mọi người đồng thanh nói.

Lâm Thanh Diện khoát tay, Tiểu Nguyệt cũng đứng dậy nói: Lâm Thanh Diện, anh không cần phải khách sáo, cho dù là ở nước C hay là ở Thương Nguyên Giới, chúng tôi đều tôn trọng anh! Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt, anh biết, câu nói này Tiểu Nguyệt phát ra từ đáy lòng.

Nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.

Lâm Thanh Diện đứng ở trước mặt tất cả mọi người nói: Hôm nay tôi trở lại Thương Nguyên Giới chính là để tới cấm địa của Thương Nguyên Giới một chuyến, sau khi việc này xong xuôi tôi xin phép cáo từ, vừa rồi những lời Tiểu Nguyệt nói tôi đều đã nghe thấy được, sau này các người phải nghe lời cô ấy, nếu có người hai lòng thì sẽ giống như thanh kiếm này! Nói xong, Lâm Thanh Diện đưa một tay ra, thanh kiếm nặng mà thị vệ bên cạnh đang cầm trong tay lại bị Lâm Thanh Diện hút lấy.

Tiếp theo, Lâm Thanh Diện chỉ hơi chút dùng sức, thanh kiếm nặng nề đen sì kia đã trở thành bột mịn! Nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Thanh Diện và khí thế siêu cường phát ra từ trên người anh, những người này đều cúi đầu nói: Cẩn tuân Lâm điện chủ phân phó! Tiểu Nguyệt ở bên cạnh nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta biết, mình vừa mới lên làm Giới chủ nên bây giờ có không ít thuộc hạ là thân tín và người ủng hộ của Từ Bách Tranh hay là Từ Tuyết Nhi không phục, đồng thời, sau mấy trận đấu liên tiếp, thực lực của Thương Nguyên Giới đã không còn giống như trước kia nữa, trong đó có không ít người nhất định sẽ đổ tội lên người Lâm Thanh Diện hoặc là cô ta.

Mà hôm nay Lâm Thanh Diện tới đây, nói là lập uy nhưng trên thực tế thì đang giúp đỡ mình nói cho tất cả mọi người rằng từ nay về sau, Thương Nguyên Giới là do Tiểu Nguyệt định đoạt, mà toàn bộ giới tu hành này chỉ có Lâm Thanh Diện là người đứng đầu! Giới chủ Tiểu Nguyệt, có thể đưa tôi tới cấm địa xem một chút được không.

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói với Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt oán trách nhìn Lâm Thanh Diện một chút: Tất cả Thương Nguyên Giới đều là giới tu luyện, anh là Điện chủ của Chúng Thần Điện nên đương nhiên có thể đến.

Vậy thì đi thôi, cô dẫn đường đi.

Lâm Thanh Diện làm ra một cái dấu tay xin mời, Tiểu Nguyệt cũng không khách sáo vội cất bước rời khỏi cung điện.

Linh khí trên mặt đất như là mây mù bốc lên, nhưng Lâm Thanh Diện không hề quan tâm đến linh khí tràn đầy này mà trong lòng đang nghĩ, nhất định sẽ có một ngày, tôi sẽ đem tất cả những linh khí này về Địa Cầu, để Địa Cầu một lần nữa trở thành thiên đường của người tu hành.

Về phần những người này của Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện cũng đang cân nhắc, nếu thật sự có ngày đó không bằng đón cả bọn họ trở về Địa Cầu, dù sao thì bọn họ cũng vốn ở Địa Cầu chạy trốn tới Thương Nguyên Giới, trở lại Địa Cầu cũng tương đương với về nhà mà.

Nhưng tất cả những chuyện này để sau rồi nói.

CHƯƠNG 1435: ĐỂ LỘ TUỔI TÁC Lâm Thanh Diện đi theo bước chân Tiểu Nguyệt một hồi.

Nơi này cách cấm địa còn một đoạn đường rất dài, nếu không chúng ta đừng đi bộ nữa.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện hứng thú nhìn Tiểu Nguyệt: Sao vậy, chẳng lẽ nơi này của các cô cũng có xe taxi à? Tất cả hệ thống và phong tục ở Thương Nguyên Giới đều giống như nước C thời cổ đại, nơi này đừng nói là taxi mà ngay cả xe đạp cũng không có.

Mà tất cả những thứ này có thể giải thích rằng từ mấy trăm năm trước sau khi đám người Từ Bách Tranh tới đây, tư tưởng và kiến thức cũng dừng lại ở thời điểm kia, bởi vậy khi tạo ra Thương Nguyên Giới tất cả cũng đều xây dựng theo kiểu cũ.

Chỗ này không có xe taxi, nhưng tôi có cách khác.

Nói xong, Tiểu Nguyệt mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện, dáng vẻ kia có vẻ hơi hoạt bát đáng yêu, cô ta bỏ hai ngón tay vào trong miệng, huýt sáo một tiếng, cách đó không xa có một vật khổng lồ chạy tới bên này.

Cái này.

.

.

Đây là? Lâm Thanh Diện giật mình nhìn vật to lớn này, há to miệng nói: Thật giống một con chó nhà nước C khổng lồ! Cái gì mà con chó nhà nước C, nó tên là A Hoàng, là yêu thú tôi nuôi dưỡng từ nhỏ.

Tiểu Nguyệt nói.

Yêu thú? Lâm Thanh Diện cau lông mày lại.

Cũng chính là linh thú mà các anh hay gọi đó.

Tiểu Nguyệt nói, vuốt ve lông trên người A Hoàng.

Sau khi con chó lớn này nhìn thấy Tiểu Nguyệt thì vô cùng thân mật, nó ngồi im không nhúc nhích rất là hưởng thụ để cho Tiểu Nguyệt chơi đùa mình.

Thương Nguyên Giới linh khí tràn đầy, có thể bồi dưỡng ra Linh thú khổng lồ như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Thanh Diện nói với Tiểu Nguyệt: Chỉ có điều một con Linh thú lớn như vậy, không biết đã nuôi bao nhiêu năm rồi? Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ sau nói: Bây giờ A Hoàng vẫn còn nhỏ, lúc yêu thú trưởng thành đến giai đoạn sau sẽ biết nói chuyện và suy nghĩ giống như chúng tôi, chỉ là bây giờ nó vẫn chưa đến giai đoạn đó, nhắc mới nhớ, chắc nó cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong tỏ ra hiểu rõ, giống như Tê giác cổ ở rừng rậm Sương Mù, Linh thú đến cuối cùng cũng có thể nói chuyện với con người.

Hơn sáu mươi tuổi, còn nhiều hơn tôi không ít tuổi đâu.

Lâm Thanh Diện nói.

Đương nhiên, ở trong mắt A Hoàng anh vẫn còn là một đứa trẻ.

Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt một chút, híp mắt nói: Xem ra tôi không chỉ là đứa trẻ ở trong mắt A Hoàng mà ở trong mắt cô tôi cũng là một đứa trẻ đúng không, đây không phải Linh thú cô nuôi dưỡng từ nhỏ sao? Nói như vậy, chẳng phải tuổi của cô còn nhiều hơn cả nó à? Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, bàn tay đang vuốt ve A Hoàng của Tiểu Nguyệt đột nhiên ngừng lại.

Được lắm, không cẩn thận một cái đã để lộ tuổi của mình rồi.

Xem ra sau này tôi không thể gọi cô Tiểu Nguyệt được, phải gọi cô là Lão Nguyệt mới đúng, cô thấy thế nào? Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói.

Tiểu Nguyệt tức giận quay đầu sang một bên, đối với người tu hành mà nói thì sáu bảy mươi tuổi hoàn toàn không tính là cái gì, vẻ ngoài vẫn giống y như là thiếu nữ, nhưng nghe Lâm Thanh Diện gọi mình như vậy, trong lòng Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy không vui.

Được, anh gọi tôi là lão Nguyệt thì tôi sẽ gọi anh là Tiểu Lâm, bây giờ thì đi thôi.

Nói xong, Tiểu Nguyệt vỗ vỗ A Hoàng, sau khi A Hoàng ngồi xuống, Tiểu Nguyệt nhảy lên người nó rồi cho nó chạy thẳng về phía trước.

Chờ tôi một chút, sao thế, chẳng lẽ cô định để tôi chạy theo à? Lâm Thanh Diện vội vàng nói.

Hừ, tự anh đi đi, tôi mặc kệ anh.

Tiểu Nguyệt giận dữ nói, cô ta vẫn để bụng chuyện Lâm Thanh Diện ghét bỏ mình lần trước.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười một tiếng, thần hồn ngầm phát, bám vào trên người A Hoàng.

Lâm Thanh Diện đã tới Thần cảnh trung kỳ, khống chế một con Linh thú còn nhỏ quả thực là dễ như trở bàn tay.

A Hoàng, mày sao vậy, sao không chạy nữa? Nơi xa, Tiểu Nguyệt đang ngồi ở trên lưng A Hoàng kinh ngạc nói, tiếp theo, cô ta cũng cảm nhận được sau lưng truyền đến một trận ấm áp.

Lâm Thanh Diện nhảy lên, ngồi ở sau lưng Tiểu Nguyệt.

Sao vậy, định vứt bỏ tôi à? Lâm Thanh Diện khẽ cười nói.

Tiểu Nguyệt quay người lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp của Lâm Thanh Diện.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Tiểu Nguyệt còn có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Thanh Diện phả tới.

Khuôn mặt cô ta đỏ lên, khó chịu trong lòng lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.

Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vứt bỏ anh.

Chính bản thân Tiểu Nguyệt cũng kinh ngạc tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.

Một đường im lặng, Lâm Thanh Diện cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể quá nhiều với Tiểu Nguyệt, bởi vậy anh ngồi hơi cách xa về phía sau, tư thế này nhìn hơi kỳ lạ, hơn nữa ngồi như vậy cũng không dễ chịu.

Dọc theo con đường đi tới cấm địa, không ít người Thương Nguyên Giới đều nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt ngồi trên lưng chó phóng như bay, khó tránh khỏi có người xì xào bàn tán ầm ĩ.

Trêu cho gương mặt Tiểu Nguyệt càng ngày càng đỏ.

Cuối cùng, hai người cũng tới bên ngoài cấm địa.

Từ trên người A Hoàng xuống, A Hoàng ngồi xổm ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Bên này là cấm địa của Thương Nguyên Giới chúng tôi.

Tiểu Nguyệt chỉ vào phía trước nói.

Lâm Thanh Diện nhìn phía trước, linh khí nồng đậm, càng nhìn về phía trước linh khí lại càng tràn đầy.

Nói là cấm địa thật ra đây chính là biên giới của Thương Nguyên Giới chúng tôi, đi thêm về phía trước, ngoại trừ vách núi cheo leo và biển mây mịt mù ra thì không còn đường khác.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nếu như Địa Cầu là hình tròn còn xem ra Thương Nguyên Giới lại có biên giới, điều này cũng nói rõ, toàn bộ Thương Nguyên Giới nằm trên một mặt phẳng.

Lâm Thanh Diện càng ngày càng cảm thấy, Thương Nguyên Giới và bí cảnh trước đó anh tiến vào rất giống nhau.

Đầu tiên, giống như long đàm trước đó, thông đạo ở Thương Nguyên Giới cũng là cách mỗi một khoảng thời gian đặc biệt lại mở ra một lần.

Tiếp theo, nơi này có quá nhiều đồ vật huyền diệu, những vật này ở trên Địa Cầu vậy cũng là bảo vật vô giá, hơn nữa, những bí thuật này bí ẩn huyền diệu giống như được trời ban vậy, như thể trời sinh chúng đã được cất giữ ở Thương Nguyên Giới chờ người ta phát hiện ra.

Không biết rốt cuộc Dao Trì muốn tới nơi này là vì nguyên nhân gì? Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng, có lẽ Dao Trì có liên quan gì đó tới Thương Nguyên Giới? Chúng ta có thể vào xem không? Lâm Thanh Diện nói.

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu: Nói thật, nơi này tôi chưa từng bước vào bao giờ, hôm nay cũng là lần đầu tiên đến đây, không biết ở trong đó có cạm bẫy cơ quan gì không.

Lâm Thanh Diện cười lắc đầu: Yên tâm đi, không có cơ quan.

Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Hay là anh từng tới đây rồi? Đương nhiên là chưa rồi.

Lâm Thanh Diện cười nói: Chỉ là trước đó Từ Tuyết Nhi đã mở cấm địa ra, cho dù có cơ quan ám khí gì bên trong thì chắc chắn bọn họ cũng kích phát rồi, bây giờ nơi này chính là một con đường bằng phẳng, chúng ta cứ đi vào là được rồi.

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, chuyện Lâm Thanh Diện nói tới mấy người Từ Tuyết Nhi nhất định cũng biết, nhưng so với dược liệu thì bí thuật không chỉ khiến tu vi tăng nhanh mà còn vô cùng khủng bố, cũng chính bởi vì như vậy nên Từ Tuyết Nhi mới muốn đi đường tắt để nâng cao thực lực, cuối cùng đi lên một con đường không có lối về! Đi thôi, chúng ta đi thêm về phía trước xem một chút.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Tiểu Nguyệt.

Lông mày Lông Thanh Diện cau lại, từ lúc bắt đầu tiến vào cấm địa anh đã cảm thấy lồng ngực có một cảm giác ấm áp.

Lấy Lạc hồng thạch ra xem một chút, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy trên viên Lạc hồng thạch này dường như phát ra một tầng sáng màu đỏ, cũng không còn lạnh buốt giống như trước đó nữa.

Nơi này hẳn là chỗ cất giữ bí thuật.

Tiểu Nguyệt chỉ vào một chỗ có kiến trúc giống như miếu thờ phía trước nói.

Cửa miếu thờ đã bị mở ra, có lẽ là do trước kia Từ Tuyết Nhi đã dẫn người đến đây tạo thành.

Chúng ta vào xem thế nào.

Lâm Thanh Diện cất Lạc hồng thạch đi, cất bước đi vào.

Vừa đi vào trong miếu thờ, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bức tượng phật cao mấy chục mét ở ngay phía trước.

Sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy tượng Phật, sắc mặt thay đổi, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Kỳ lạ quá, tượng Phật này, vì sao… Vì sao lại xuất hiện ở đây! CHƯƠNG 1436: TÔI ĐÃ TỪNG NHÌN THẤY TƯỢNG PHẬT NÀY Lâm Thanh Diện sững sờ ngay tại chỗ, cho dù phải đối mặt với rất nhiều người tu luyện của Thương Nguyên Giới anh cũng không thất thần như bây giờ.

Lâm Thanh Diện, anh sao vậy? Tiểu Nguyệt nói với Lâm Thanh Diện.

Cô ta thấy từ lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy tượng Phật này thì thất thần nên cũng ngẩng đầu lên nhìn như thế, nhưng nhìn trái nhìn phải mãi mà Tiểu Nguyệt vẫn không hề cảm thấy tượng Phật này có chỗ nào kì lạ.

Tiểu Nguyệt, tôi hỏi cô, bức tượng Phật này ở đây bao lâu rồi? Hai mắt Lâm Thanh Diện vẫn nhìn chằm chằm vào bức tượng Phật, khẽ nói.

Tiểu Nguyệt cau mày lại: Nơi này chính là cấm địa, trước kia tôi chưa bao giờ tới đây, còn bức tượng Phật này thì tôi cũng không biết nó đã ở đây bao lâu rồi nữa, nhưng trước đây tôi đã từng nghe cha tôi nhắc tới, bọn họ nói là từ lúc họ từ Địa Cầu tới Thương Nguyên Giới đã phát hiện ra ngôi miếu này, tôi đoán là lúc đó bức tượng này đã ở đây rồi.

Lâm Thanh Diện tiến lên hai bước, dùng tay vỗ vào đài hoa sen của bức tượng.

Có lẽ là trước khi các người đi vào Thương Nguyên Giới đã từng có người ở lại đây? Hoặc là nói, trước các người, Thương Nguyên Giới này đã có một nhóm người từng ở lại? Lâm Thanh Diện liên tiếp đặt câu hỏi.

Lúc này, anh mới ý thức được bên trong Thương Nguyên Giới tồn tại quá nhiều bí mật, mà những bí mật này thật sự là quá thần kỳ, rất nhiều vấn đề cần mình đi tìm tòi nghiên cứu.

Tiểu Nguyệt lắc đầu: Thương Nguyên Giới vốn là một thế giới khác thoát ly khỏi Địa Cầu, trước khi cha tôi và những người khác tới đây cũng không nhìn thấy nơi này có sự tồn tại của những người khác, cung điện của Thương Nguyên Giới cũng thế, phòng ốc cũng vậy, tất cả đều là sau khi cha tôi và mọi người đến đây mới xây dựng.

Lâm Thanh Diện đưa tay sờ lên bức tượng Phật, giương mắt nói ra: Tôi cảm thấy, trước khi các người tới đây thì có lẽ là Thương Nguyên Giới này đã có những nền văn minh khác tồn tại, nếu không những bí thuật kia và cả miếu thờ này từ trên trời rơi xuống à, quả thực là quá thần kỳ! Anh nói rất đúng, nhưng mấy người già ở Thương Nguyên Giới đều nói những vật này đều là do trời ban cho Thương Nguyên Giới chúng tôi, còn về ngọn nguồn trong đó cũng không có ai tra hỏi đến cùng.

Tiểu Nguyệt nói rõ sự thật.

Khóe miệng Lâm Thanh Diện hơi cong lên, lại nhìn bức tượng Phật này tới mức thất thần.

Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì vậy, vừa rồi anh còn rất tốt, sao sau khi nhìn thấy bức tượng Phật này lại trở nên khác lạ vậy? Chẳng lẽ, anh nhìn ra cái gì cổ quái trên bức tượng Phật này à? Tiểu Nguyệt không hiểu nói.

Lâm Thanh Diện nghe xong, nghiêm mặt nhìn Tiểu Nguyệt: Bây giờ tôi có thể khẳng định, Thương Nguyên Giới không phải thế giới bên ngoài thoát ly khỏi Địa Cầu mà ngược lại, nó là một bí cảnh trong Địa Cầu! Bí cảnh? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói, quả thực chuyện này đã lật đổ nhận biết của cô ta bấy lâu nay! Cô ta đã ở nước C rất nhiều năm, đối với bí cảnh mà nói thì Tiểu Nguyệt cũng có biết một hai.

Dù thế nào thì cô cũng không ngờ được, Lâm Thanh Diện lại phán định Thương Nguyên Giới của mình là một bí cảnh trên Địa Cầu.

Chuyện này.

.

.

Chuyện này không thể nào, rõ ràng Thương Nguyên Giới đã thoát ly ra khỏi Địa Cầu rồi mà, sao có thể là bí cảnh được chứ? Tiểu Nguyệt không giải thích được nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Vũ trụ mịt mờ, vì có thể tìm được một chỗ để nhân loại sinh sống, rất nhiều nhà khoa học nhà thiên văn học đã bỏ ra cả đời cố gắng nhưng vẫn không thể tìm ra được, nếu như Thương Nguyên Giới ở bên ngoài Địa Cầu thì nó thuộc về trong vũ trụ, như vậy một nơi giống như báu vật thế này chỉ sợ rất nhiều năm trước đã bị những nhà khoa học kia tìm ra rồi.

Nhưng không tìm được cũng không nói lên là nó không tồn tại mà? Sao anh lại xác định Thương Nguyên Giới chính là một bí cảnh nằm trong Địa Cầu như vậy? Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện chỉ vào tượng Phật bên cạnh, trầm giọng nói: Nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì nó! Bởi vì nó? Tiểu Nguyệt giật mình nói: Là bởi vì bức tượng Phật này? Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu: Không sai, lúc vừa đến đây tôi cũng nghĩ như cô, nhưng đó là trước khi tôi nhìn thấy bức tượng Phật này.

Trước kia ở phía Tây của nước C, tôi đã từng vì tìm kiếm thánh quả mà đi tới một bí cảnh, lúc ấy hình như bí cảnh đó là một lối đi tới Thương Nguyên Giới, vài chục năm mới mở ra một lần.

Lâm Thanh Diện nói.

Nhưng cái này cũng không thể nói rõ Thương Nguyên Giới chính là bí cảnh, dù sao đường đi đối với người Thương Nguyên Giới chúng tôi rõ ràng chính là thông suốt.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhíu mày lại: Đây cũng chính là chỗ thần kỳ của Thương Nguyên Giới, so với bí cảnh kia, có lẽ Thương Nguyên Giới là một sự tồn tại mạnh hơn, mà khiến tôi xác định được điểm này chính là bởi vì, hôm đó, lúc bí cảnh Long Đàm sắp mở ra, sắc trời dị tượng, trên bầu trời xuất hiện Hải Thị Thận Lâu, mà cảnh tượng kia… Xuất hiện cảnh tượng gì? Tiểu Nguyệt vội vàng hỏi.

Lâm Thanh Diện giương mắt nhìn bức tượng Phật cao mấy chục mét kia, trầm giọng nói: Sắc trời dị tượng, xuất hiện chính là bức tượng Phật này! Tiểu Nguyệt giật mình nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó lại nhìn bức tượng Phật này một chút.

Một nơi là phía tây của nước C, một nơi là Thương Nguyên Giới, sao bức tượng Phật này lại có thể đồng thời xuất hiện ở cả hai nơi chứ? Mặc dù bức tượng Phật này rất cao, nhưng trên Địa Cầu cũng không phải không có, nhỡ đâu cái anh nhìn thấy không phải là bức tượng Phật này mà là cái khác thì sao? Tiểu Nguyệt hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Cảnh tượng hôm đó quá mức thần kỳ, cả đời này tôi cũng không thể nào quên được, còn về phần bức tượng Phật xuất hiện lúc ấy thì tôi có thể chắc chắn chính là bức tượng Phật ngay trước mắt này! Vì sao anh lại xác định như vậy? Tiểu Nguyệt hỏi.

Bởi vì, bức tượng Phật ngày đó không chỉ có hình dạng giống như đúc với bức tượng Phật này mà quan trọng hơn là cả hai đều có chỗ thiếu sót giống nhau.

Thứ gì? Tiểu Nguyệt hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn lên, chỉ vào giữa đôi mắt nhân hậu của bức tượng Phật này.

Thiếu nốt ruồi son ở giữa hai lông mày! Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày kiếm: Lúc ấy, mặt trời đỏ rực trên bầu trời, theo thời gian trôi qua, vừa hay chiếu vào giữa không hai lông mày của bức tượng Phật này, mà đúng lúc kia, bí cảnh Long Đàm cũng được mở ra, chuyện này không thể nói là trùng hợp được mà rõ ràng chính là phương thức tiến vào bí cảnh! Tiểu Nguyệt nghe xong Lâm Thanh Diện nói như vậy giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích.

Nhưng cô ta cẩn thận suy nghĩ lại thì bức tượng Phật này đúng như là Lâm Thanh Diện nói, giữa hai hàng lông mày bị thiếu mất nốt ruồi son.

Chẳng lẽ, những gì anh nói đều là thật sao? Thật ra Thương Nguyên Giới chúng tôi hoàn toàn không phải là một thế giới khác, rõ ràng vẫn tồn tại ở trên Địa Cầu, chỉ có điều chúng tôi ở trong bí cảnh nhưng không biết mà thôi? Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu: Dựa theo vị trí của thông đạo thì bí cảnh Thương Nguyên Giới này chắc là ở phía trên của Côn Luân, chỉ là, chỗ bí cảnh này quá mức cường đại nên mới tạo cho các người cảm giác như vậy, cho rằng mình đang sống ở một thế giới khác! Tiểu Nguyệt dựa vào bên cạnh tủ sách, trong lòng cô ta đang nghĩ nếu như nói chuyện như vậy với những người còn lại của Thương Nguyên Giới, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.

Nói cách khác, cha tôi luôn muốn tấn công Địa Cầu nhưng trên thực tế, ông ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi Địa Cầu, đúng không? Theo bản chất mà nói thì đúng là như vậy.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói.

Buồn cười, đúng là quá buồn cười.

Tiểu Nguyệt cười khổ: Nói như vậy, năm đó không phải Ma Thần Tu La đuổi cha tôi và mọi người tới Thương Nguyên Giới, mà là cha tôi và mọi người chạy trốn vào trong bí cảnh đúng không? Lâm Thanh Diện nói: Không sai, có lẽ là như vậy, đám người Từ Bách Tranh rất may mắn, lúc bị Ma Thần Tu La truy sát lại đúng lúc đang ở trên đỉnh Côn Luân của nước C, đi vào con đường thông tới bí cảnh Thương Nguyên Giới cũng đúng vào lúc thông đạo kia mở ra, điều này cũng khiến cho bọn họ có thể tiến vào Thương Nguyên Giới dễ như trở bàn tay.

Tiểu Nguyệt gật đầu, trải qua lời nói của Lâm Thanh Diện, mặc dù cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng trong lòng cũng đồng ý với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt, nói với cô ta: Trên Địa Cầu có quá nhiều chuyện thần kỳ, ví dụ như bí cảnh chẳng hạn, mỗi một bí cảnh lại khác nhau rất lớn đồng thời cũng cất giấu bảo vật mà thế giới bên ngoài không ngờ được, rốt cuộc bí cảnh như thế này có tác dụng gì, là ai kiến tạo ra chúng? Đây quả thật là một chuyện đáng để tìm tòi nghiên cứu.

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu: Anh nói không sai, người có thể sáng tạo ra bí cảnh như Thương Nguyên Giới, không, không thể gọi là người được, chỉ có thần mới có thể sáng tạo ra một nơi thần kỳ như vậy! Lâm Thanh Diện gật đầu: Trước kia, tôi hoàn toàn không tin trên thế giới này có thần tồn tại, tận đến khi tôi tiếp với chuyện tu hành mới biết được, thì ra tuổi thọ của con người có thể thông qua tu hành để kéo dài, thì ra thông qua tu hành có thể khiến một người có thể có sức mạnh lớn đến như vậy, cũng bởi vậy mới chứng kiến sự thần kỳ của thế giới này.

Tiểu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện, cô nghiêm mặt nói ra: Lâm Thanh Diện, tôi tin anh, nếu như trên thế giới này thật sự có sự tồn tại của thần, như vậy nói lên rằng người của giới tu hành nước C chúng ta gần với thần nhất chính là anh! Lâm Thanh Diện mỉm cười khoát tay nói: Tiểu Nguyệt, tôi biết những lời này là lời thật lòng của cô, nhưng tôi thực sự vẫn chưa làm được, có thể có sức mạnh được như bây giờ còn đột phá đến Thần Cảnh đỉnh phong tôi đã cảm thấy hài lòng rồi.

Anh không cần khiêm tốn như vậy, Lâm Thanh Diện, thiên phú của anh rất hiếm thấy trên đời, hơn nữa anh còn nhận được toàn bộ truyền thừa của Ma Thần Tu La, bây giờ anh đã không có đối thủ, không ai có tu vi cao bằng anh, thậm chí bây giờ anh là người có tu vi hàng thần duy nhất trong giới tu hành! Tiểu Nguyệt nói.

Không, không, cô biết tôi mà, tôi không phải người thích khiêm tốn, tôi nói như vậy là bởi vì tôi thật sự đã gặp một người có sức mạnh vượt qua tôi rất nhiều, cao đến mức khiến tôi ở trước mặt cô ta không có bất kỳ năng lực đánh trả nào.

Lâm Thanh Diện nói.

Người đó là ai vậy? Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi: Là cha tôi? Hay là Từ Tuyết Nhi? Đều không phải, người tôi nói tới này tôi cũng không chắc chắn cô ta có phải người bình thường hay không nữa.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện lạnh lùng, đột nhiên, một ý niệm xuất hiện ở trong đầu trong tim anh, anh lại giương mắt nhìn về phía bức tượng Phật thiếu đi nốt ruồi chỗ lông mày kia.

CHƯƠNG1437: KHÔNG MUỐN CHO CHÚNG TA RỜI KHỎI ĐÂY Lâm Thanh Diện, anh nói đi đây là ai? Tôi đã từng gặp rồi sao? Tiểu Nguyệt hỏi.

Lâm Thanh Diện cau chặt đầu mày: Người này cô không hề quen biết, nhưng tôi đã từng nói cho cô đó là cô gái bị phong ấn trên Lạc Hồng Thạch.

Ý anh là nữ quỷ đó ư? Tiểu Nguyệt kinh ngạc, thốt lên.

Lâm Thanh Diện gật đầu: Cô ta là Dao Trì ngự tại vùng núi Côn Luân, một đạo hồng quang giáng xuống đã phong ấn hồn phách của ba anh em Từ Bách Tranh rồi sau đó dẫn chúng ta thoát ra ngoài thông đạo, cả lần nhốt toàn bộ người của Chúng Thần Điện vào Thương Nguyên Giới và lúc tôi mắc trong thông đạo bị biến thành một dạng giống người thực vật cũng là cô ta.

Cái người Dao Trì này, lợi hại đến thế sao? Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói, trong ba việc mà Lâm Thanh Diện nhắc đến thì dù là người đạt tu vi đỉnh cấp như bọn Từ Bách Tranh cũng khó mà hoàn thành được một trong số những việc đó.

Huống chi nếu có khả năng phá được thông đạo rồi tiến vào Thương Nguyên Giới thì Ma thần Tu năm đó sớm đã ra tay đuổi cùng diệt tận đám Từ Bách Tranh rồi.

Vậy mà, việc đó không hề xảy ra, mạnh như Ma thần Tu la mà chỉ có thể làm đến bước phong ấn thông đạo, điều đó cũng có nghĩa là so với Ma thần Tu la thì thực lực của Dao Trì mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất đó là Dao Trì chỉ núp trong Lạc Hồng Thạch tựa như hồn phách mà thực lực đã cường đại đến vậy rồi, nếu như cô ta có thể khôi phục lại nhục thể giống như chúng ta thì thực lực đó thật sự không thể tưởng tượng đến.

Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Tiểu Nguyệt gật đầu: May thay, dạng cường giả như vậy không nảy sinh ý xấu với chúng ta, không những thế còn trợ giúp chúng ta không ít việc, nếu không thì cha tôi ngày đó e là… Nói đến đây, Tiểu Nguyệt ngừng lại, không tiếp tục nói những lời kế tiếp.

Nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện đương nhiên hiểu rõ cô ta muốn biểu đạt điều gì.

Lâm Thanh Diện cười nói: Cô nói không sai, nếu ngày đó không có cô Dao Trì đó giúp đỡ, với thực lực của ba anh em Từ Bách Tranh kết hợp lại thì người của Chúng Thần Điện cũng phải bó tay chịu trói, thời gian kéo dài thì người thua chắc chắn là bên mình.

Tiểu Nguyệt cúi đầu không nói gì, cô thật không dám tưởng tượng nếu lúc đó Lâm Thanh Diện bị Từ Bách Tranh giết chết thì sẽ dẫn đến cục diện như thế nào.

Nghĩ tiếp, có lẽ sẽ là Từ Tuyết Nhi khống chế đại cục Thương Nguyên Giới, còn Từ Bách Tranh khống chế giới tu vi nước C, tiếp đó là màn kịch phụ tử bất hòa, dẫn đến chiến tranh liên miên.

Có điều, theo như cô nói cô gái Dao Trì đó không có ác ý đối với chúng ta thì tôi cũng không dám khẳng định, bởi vì chuyến đi đến cấm địa lần này là do cô ta yêu cầu.

Lâm Thanh Diện đối thoại cùng Tiểu Nguyệt.

Cái gì cơ? Cô ta yêu cầu? Tiểu Nguyệt bàng hoàng nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt lập tức đề cao cảnh giác: Cô ta muốn đến cấm địa của Thương Nguyên Giới là vì mục đích gì, Lâm Thanh Diện, sao anh không nói cho tôi? Lâm Thanh Diện nhìn đăm đăm vào Tiểu Nguyệt, chuyện này không thể kịp thời báo cho Tiểu Nguyệt quả thật hơi lỗ mãng, hơn nữa hiện tại mình vẫn chưa xác định rõ mục đích thật sự mà Dao Trì muốn đến cấm địa trong hoàn cảnh này.

Tôi cũng không biết mục đích của cô ta là gì? Lâm Thanh Diện vừa nói vừa lấy Lạc Hồng Thạch ra.

Màu đỏ sậm bóng loáng tỏa ra trên thạch bích, phát ra tia đỏ ửng phơn phớt.

Lâm Thanh Diện khẽ nhếch môi, ít nhiều hiện lên tia do dự nhàn nhạt.

Lâm Thanh Diện, anh bị làm sao thế, tôi cũng chỉ nói mồm thôi mà, dù sao đưa thì cũng đưa đến tận đây rồi, chí ít bây giờ cô ta chưa xuất hiện vả lại cũng không làm bất cứ chuyện gì tổn hại chúng ta cả.

Tiểu Nguyệt giải thích, cô cho rằng do thái độ ban nãy của mình mà làm Lâm Thanh Diện giận dỗi.

Lâm Thanh Diện nhìn khối Lạc Hồng Thạch, lắc đầu nói: Không đúng, hiện giờ tôi lại xuất hiện một ý nghĩ khác.

Ý nghĩ gì? Tiểu Nguyệt hỏi.

Cặp mắt Lâm Thanh Diện mang theo tia sáng nhìn thẳng vào Tiểu Nguyệt: Còn nhớ vừa nãy tôi nói gì không, ngày đó khi tiến vào bí cảnh Long Đàm đúng lúc hồng nhật tọa lạc tại hai mi tâm tượng phật thì bí cảnh được mở ra, nên hiện tại tôi bắt đầu thấy hơi lo.

Tiểu Nguyệt thấy nét mặt lo âu của Lâm Thanh Diện thì bất giác chau mày.

Tôi hiểu rồi, anh là đang lo tượng phật bên trong miếu thờ cũng thiếu một nốt ruồi son tương tự như vậy trên lông mày, một khi nốt ruồi đó quy vị, vậy thì… Vậy thì, có khả năng sẽ mở ra một bí cảnh mới! Lâm Thanh Diện thấp giọng nói với Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị kinh sợ, không chỉ có cô mà cả Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy lạnh gáy! Nếu như Thương Nguyên Giới chỉ là một bí cảnh, nếu như tất cả giống như những gì mình suy đoán, khi nốt ruồi son trên lông mày quy vị thì một bí cảnh mới sẽ được mở ra, như vậy một khi bí cảnh mới được mở ra thì đối với quả Địa Cầu hoàn chỉnh Thương Nguyên Giới mà nói rốt cuộc là phúc hay là họa, tất cả vẫn còn là một ẩn số.

Tuy nhiên, có một điểm Lâm Thanh Diện chắc chắn một trăm phần trăm.

Thương Nguyên Giới đã được coi là bí cảnh chất chứa muôn vàn huyền diệu và thần bí, trong đó hội tủ đủ các cao thủ Thần cảnh Hóa cảnh nhiều gấp mấy lần Trái Đất, nếu trong bí cảnh vẫn còn ẩn giấu một bí cảnh khác thì khẳng định bí cảnh đó còn cường đại hơn nhiều so với Thương Nguyên Giới.

Lâm Thanh Diện, tôi nghĩ những điều anh nói hoàn toàn có căn cứ, không biết vì sao nhưng trong lòng tôi cứ thấy bồn chồn sợ hãi, anh nói xem nếu thật sư có một bí cảnh được ẩn giấu trong Thương Nguyên Giới thì một khi mở ra sẽ như thế nào? Tiểu Nguyệt vặn hỏi.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Ở đây chính là biên giới của Thương Nguyên Giới, qua ngôi miếu này sẽ không còn con đường nào khác ở phía trước, cũng chính vì thế mà chỗ này mới thích hợp trở thành cửa vào của bí cảnh, do đó theo như chúng ta thấy thì mở một bí cảnh cũng tương đương như mở một thế giới mới.

Tiểu Nguyệt gật đầu: Lâm Thanh Diện, hay là chúng ta mau đi thôi, cho dù không biết bao giờ bí cảnh sẽ mở nhưng với thân phận là Giới chủ, đối với mọi thứ liên quan đến Thương Nguyên Giới, tôi cần phải xem xét chu toàn, trong bí cảnh là hung hay là cát thì tôi với anh đều không ai biết, cho nên tốt nhất chúng ta đừng nên mạo hiểm.

Lâm Thanh Diện gật đầu đồng ý, anh nhìn xuống Lạc Hồng Thạch trong tay, sau đó kiên quyết nói: Cô nói đúng, tôi cũng đã thực hiện đúng như lời hứa đem Lạc Hồng Thạch đến cấm địa, nếu đã như vậy thì chúng ta mau đi thôi.

Dứt lời, Lâm Thanh Diện kéo Tiểu Nguyệt bước nhanh ra ngoài miếu.

Nhưng mới đi được hai bước, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi đến khép chặt cánh cửa miếu thờ vốn đang được mở to.

Theo đó, không gian miếu thờ trở nên đen kịt, mấy thân ảnh ma trơi bỗng xuất hiện như u linh, bay qua bay lại.

Lâm Thanh Diện, sao lại thế này? Tiểu Nguyệt căng thẳng hỏi, cô bất giác dựa sát vào người Lâm Thanh Diện, dường như chỉ khi ở gần Lâm Thanh Diện mới mang đến cảm giác an toàn cho cô.

Một tay Lâm Thanh Diện giữ chặt Tiểu Nguyệt, đầu mày anh nhăn chặt lại: Đừng sợ, xem ra có người không muốn chúng ta rời khỏi nơi này! Tiểu Nguyệt nhìn chòng chọc đám ma trơi, sau khi được Lâm Thanh Diện giữ chặt, cô ta dần bình tĩnh trở lại, không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu nữa.

Anh nói có lí, nếu thật có người không muốn chúng ta rời khỏi đây, vậy để tôi xem rốt cuộc đó là kẻ nào! Tiểu Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.

Đột nhiên, một luồng hỏa diễm có màu làm nhạt bỗng đột ngột tấn công về phía đám Lâm Thanh Diện.

Cẩn thận! Lâm Thanh Diện vươn tay kéo Tiểu Nguyệt ra phía sau, tiếp đó, một cỗ hồn lực từ trong cơ thể tản ra, phản đòn luồng hỏa diễm.

Nhưng đám ma trơi này dường như khó chơi hơn nhiều so với tưởng tượng, hai lực tiếp xúc, thần hồn của Lâm Thanh Diện cảm nhận được đây căn bản không phải là đám ma trơi nhãi nhép mà ngược lại chúng chính là một đám hồn lực mà người trần mắt thịt có thể nhìn thấy.

hồn lực ngưng tụ như vậy, so với những hồn lực đỉnh phong Hóa Cảnh cường đại hơn rất nhiều.

Hơn nữa, khủng bố nhất đó là trong ngôi miếu này có tận hơn mười mấy hồn lực như vậy.

Lâm Thanh Diện, chúng ta làm sao bây giờ, hay là chúng ta tạm thời tránh mũi nhọn, rời khỏi nơi này trước rồi tính sau?Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Không được, đám hồn lực này có tốc độ nhanh chóng mặt, nếu chúng đồng thời công kích chúng ta e là khó mà chống đỡ.

Được, nếu đã thế thì tôi với anh hãy liều chết một phen! Tiểu Nguyệt tràn đầy ý chí chiến đấu hô lên.

Cô ta chớp được u quang màu lam nhạt, liếc sang chiếc mũi cao thẳng cùng ánh mắt kiên định của người bên cạnh, có một loại cảm giác kì lạ sản sinh trong lòng.

Giờ phút này, cô ta không hề cảm thấy chút bất an hay căng thẳng nào khi phải đối mặt với trận chiến trước mắt mà thay vào đó là cảm giác phấn khích khi được kề vai chiến đấu cùng Lâm Thanh Diện.

Cho dù vì anh mà chết, em cũng không oán không hối.

Tiểu Nguyệt thầm nhủ trong lòng.

Coi chừng! Lâm Thanh Diện hét lên, một đám ma trơi lao nghiêng đâm dọc mang theo phong sát lao thẳng về phía Tiểu Nguyệt.

CHƯƠNG 1438: AI LỚN HƠN AI Trường tiên trong tay Tiểu Nguyệt cấp tốc huyễn hóa ra trận, đập thẳng vào đám ma trơi Phịch một tiếng, trường tiên bỗng chốc hóa thành hư vô.

Tiểu Nguyệt kinh hãi trong lòng, không ngờ lực lượng của đám ma trơi lại cường đại đến vậy.

Thân ảnh của ma trơi càng ngày càng lớn hiện lên trong đồng tử, dưới áp lực đó dường như làm Tiểu Nguyệt bị đóng băng tại chỗ, không cử động được.

Bớt chợt, một luồng kim quang chiếu sáng toàn bộ ngôi miếu, Trảm Tiên kiếm trong tay vô tình vung lên.

Mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ, bổ thẳng đám ma trơi thành hai mảnh.

Khiến Tiểu Nguyệt hồi thần trở lại từ trong kinh ngạc.

Cô hãy trốn ở đằng sau tôi, đám ma trơi này do hồn lực ngưng tụ lại, nên không phải thứ mà cô có thể đối phó được.

Lâm Thanh Diện nói.

Tiểu Nguyệt gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng đằng sau Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diên vung Trảm Tiên kiếm, đồng thời lùi lại phía sau, rất nhanh, hai người bọn họ đã lùi đến tường miếu.

Dụng ý của Lâm Thanh Diện rất rõ ràng, đó là những ma trơi này chỉ có thể tấn công từ phía chính diện, nên Lâm Thanh Diện rất có lòng tin Trảm Tiên kiếm trong tay mình có thể diệt sạch chúng! Tám con ma trơi vây kín trước mặt Lâm Thanh Diện, bọn chúng bay lơ lửng trong không trung bỗng như có linh tính, chợt dừng lại.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện ngưng trọng, anh nghĩ thầm trong lòng xem ra đám ma trơi này có lẽ cũng linh tính được sẽ bị chém banh xác nếu xông vào lúc này.

Đúng lúc hai bên đang ở thế giằng co gay gắt, bỗng nhiên, tám con ma trơi bắt đầu tức tốc xoay tròn, chúng vừa xoay vừa quy tụ với nhau với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt, một đám ma trơi ánh lam lớn mạnh bắt đầu hình thành, hồn lực ngưng tụ như một sợi dây màu lam quấn quanh thân chúng.

Lâm Thanh Diện, coi chừng! Tiểu Nguyệt ở đằng sau nhắc nhở.

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh cũng biết thực lực hiện tại của đám ma trơi này đã tăng lên gấp bội.

Bản thân bắt buộc phải dốc toàn lực để ứng phó.

Đúng lúc này, đám ma trơi bắt đầu hành động.

Vốn dĩ ngôi miếu không quá lớn, trong khi đám ma trơi to lớn này lại dùng tốc độ nhanh chóng mặt, thoắt cái đã lao đến chỗ Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thần tốc vung kiếm Trảm Tiên trong tay, một luồng kim quang bổ thẳng vào đối phương.

Khi luồng kim quang tiếp xúc lên người chúng lại dễ dàng bị nuốt chửng ngay lập tức.

Ngay sau đó, trong tay Lâm Thanh Diện phun ra hai cỗ hồn lực xen lẫn linh khí.

Vậy mà, đến khi va chạm, ngay cả ngôi miếu cũng phải rung chuyển nhưng đám ma trơi vẫn không bị công phá.

Lâm Thanh Diện, thực lực của đám ma trơi này hình như cao hơn chúng ta.

Tiểu Nguyệt kinh ngạc, thốt lên.

Lông mày Lâm Thanh Diện nhăn chặt thành một đường, không ngờ chỉ là một đám ma trơi thông thường được huyễn hóa mà thực lực đã có thể đạt tới cảnh giới này.

hồn lực bao quanh ma trơi dần sản sinh áp lực đối với Lâm Thanh Diện, một tầng phòng ngự nhanh chóng được kết lại trước mặt Lâm Thanh Diện Nhưng lớp phòng ngự đã bị nứt ra rất nhanh sau đó.

Chết tiệt! Lâm Thanh Diện nghĩ đến Tiểu Nguyệt, bỗng chốc sản sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh! Phòng ngự của mình đâu có dễ bị phá vỡ như vậy, nếu một tầng không được thì thêm nhiều tầng! Dứt lời, hồn lực trong người Lâm Thanh Diện bỗng xoay tròn, lần này, Lâm Thanh Diện chủ động có ý thức mà dùng hồn lực kết thành tuyến phòng ngự.

Một tầng, hai tầng…rồi đến năm tầng phòng ngự, bao quanh chặt chẽ quanh người Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt.

Đám ma trơi lao đến, không có bất kì thủ pháp nào, cứ thế tiếp tục xông lên.

Rất nhanh, tầng phòng ngự thứ nhất bị phá, tầng thứ hai vỡ trong tích tắc, rồi đến tầng thứ ba cũng đồng thời xuất hiện vết nứt Hai tay Lâm Thanh Diện cuộn chặt lại, thực lực đó rõ ràng đã vượt qua tu vi Thần Cảnh đỉnh phong rồi! Lẽ nào, mình và Tiểu Nguyệt phải chôn thân dưới tay ma trơi sao? Vào lúc này, Lâm Thanh Diện lấy Lạc Hồng Thạch ra, hét to: Nữ quỷ nhà cô, nếu còn không dám ra thì tôi sẽ dùng kiếm Trảm Tiên chém Lạc Hồn Thạch thành hai mảnh, tôi nói được làm được! Bỗng chốc, mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng, luồng áp lực lớn mạnh trước mặt Lâm Thanh Diện cũng biến mất vô ảnh.

Bên trong miếu, bốn phía cùng ánh nến đỏ hồng phía trước tượng phật đều khôi phục nguyên dạng, không có gì khác biệt so với lúc đầu đi vào.

Lâm Thanh Diện cùng Tiểu Nguyệt thở phào một hơi, đồng thời hai mắt giương cao cảnh giác quan sát bốn phía.

Lâm Thanh Diện, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

Tiểu Nguyệt căng thẳng nói.

Lâm Thanh Diện thấy thế kéo tay Tiểu Nguyệt: Xem ra tôi đã đoán đúng, tất cả đều do Dao Trì tạo ra, nếu cô ta không muốn cho chúng ta đi thì bất luận thế nào chúng ta cũng không đi được nửa bước.

Tiểu Nguyệt nghe xong, lại liên tưởng đến thực lực khủng bố của Dao Trì nên không nói thêm gì nữa.

Lâm Thanh Diện dơ cao Lạc Hồng Thạch, cất cao giọng vang vọng cả ngôi miếu: Dao Trì cô nương, Lâm Thanh Diện đã giữ đúng lời hứa, đưa cô đến cấm địa Thương Nguyên Giới, như vậy mong cô hãy giữ lời thả chúng ta trở về Chúng Thần Điện, nếu không tôi không ngại làm tổn hại Lạc Hồng Thạch, khiến cô mãi mãi không thể hồi sinh! Haha…Cậu Lâm , cậu làm gì mà vội vã thế, vừa nãy chỉ là giỡn với cậu một chút thôi, xem bộ dạng của cậu kìa, giận thật đấy à.

Giọng nói của một người phụ nữ bay bổng trong ngôi miếu, sau đó một dặng sương mù mờ ảo dâng lên, Dao Trì mặc hồng y từ trong sương mù thong thả đi ra.

Đó là…Dao Trì? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, bàn về tướng mạo dáng người quả thật xứng danh tuyệt thế, nhất là đôi mắt lấp lánh ánh nước kia, giống như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Cô gái nhỏ này, thật không biết tôn trọng người khác gì cả, vậy mà gọi thẳng tên húy của ta như thế.

Dao Trì nói với Tiểu Nguyệt.

Cô chẳng phải cũng là cô gái nhỏ sao? Với lại, bàn về tuổi tác, chắc gì cô đã lớn hơn tôi.

Tiểu Nguyệt lên tiếng, cô ta không nhịn được trợn trắng mắt với Lâm Thanh Diện.

Thế à? Dao Trì cong môi, đáp trả Tiểu Nguyệt: Vậy ta hỏi cô, cô sống đến ngàn năm chưa? Cái gì, ngàn năm? Tiểu Nguyệt ngỡ ngàng nhìn Dao Trì, xem diện mạo của cô ta thì nhiều nhất trên dưới hai mươi tuổi là cùng, vậy mà đã sống đến ngàn năm rồi.

Sao thế, không nói nữa à, ta đã nói mà đối với một bà lão như ta thì cô nên có ý thức tôn trọng một chút, dẫu ta cũng không phải già lắm.

Dao Trì cười nói Nói nhảm ít thôi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi ai lớn hơn ai, lời cô nói vừa nãy là có ý gì, đám ma trơi đó là do cô triệu hồi.

Lâm Thanh Diện chỉ vào Dao Trì, hỏi.

Anh nói là đám ất ơ đó hả, chúng vốn tồn tại ở trong miếu này, không phải do ta gọi ra, chỉ là vừa nãy nhất thời nổi hứng nên mới thuận thế chơi đùa một chút.

Dao Trì hời hợt nói.

Lâm Thanh Diện nắm chặt quả đấm, người phụ nữ nửa chính nửa tà này chỉ thuận tiện chơi đùa đám ất ơ mà suýt chút nữa đã lấy mạng của mình và Tiểu Nguyệt.

Tôi đã hoàn thành lời hứa, đưa cô tới cấm địa rồi, bây giờ tôi muốn rời khỏi đây, mong cô đừng cản trở.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Dao Trì nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện: Cậu nói đúng, cũng chính xác nói được làm được, nhưng nhanh như thế mà đã muốn rời khỏi đây, chẳng phải quá nhanh à? Hừ, cô bớt bớt đi, Dao Trì cô nương, tôi kính cô vì cô đã từng giúp đỡ tôi, nhưng nếu cô cảm thấy Lâm Thanh Diện tôi dễ bắt nạt thì cô lầm to rồi, tôi bây giờ nếu muốn rời khỏi đây thì không kẻ nào có thể ngăn cản! Nói xong, Lâm Thanh Diện nắm Lạc Hồng Thạch trong tay, tay còn lại giơ cao kiếm Trảm Tiên.

Nếu cô có gan dám tiến lên một bước, tôi sẽ đập nát Lạc Hồng Thạch cho cô xem.

CHƯƠNG 1439: TẤT CẢ ĐỀU HIỂU ĐƯỢC.

Mang theo ánh mắt sắc bén, Lâm Thanh Diện lôi kéo tay Tiểu Nguyệt, hai người lùi về phía sau, đi đến cửa lớn của miếu thờ.

Dao Trì treo ý cười nhạt bên khóe miệng, liên tục lắc đầu với hai người Lâm Thanh Diện.

Anh Lâm, chẳng lẽ anh không tò mò vì sao tôi phải đi vào đây à? Tôi không quan tâm những thứ này, điều tôi muốn nhất bây giờ là mau chóng quay lại Chúng Thần Điện.

Lâm Thanh Diện nói.

Dao Trì tiến lên từng bước: Lâm Thanh Diện, anh phải hiểu rõ, nếu anh mang Lạc Hồng Thạch đi thì tôi cũng phải đi theo, tuy nhiên nếu hôm nay tôi đã đến đây rồi thì dù thế nào cũng sẽ không rời đi nữa, anh hiểu không? Vậy cô muốn làm thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi.

Rấy đơn giản, đưa Lạc Hồng Thạch cho tôi, tôi để cho các người rời đi.

Dao Trì nói.

Lâm Thanh Diện nhíu mày: Ma thần Tu La từng nói muốn tôi bảo quản miếng Lạc Hồng Thạch này thật tốt, quyết không thể giao cho bất luận kẻ nào, tuy tôi không biết Lạc Hồng Thạch này có gì kỳ diệu nhưng dù bị hủy tôi cũng không giao nó cho cô! Vậy sao? Vậy thì không còn cách nào rồi.

Nói xong, Dao Trì lại tiến về phía mấy người Lâm Thanh Diện vài bước.

Cô đừng đến đây! Lâm Thanh Diện giơ kiếm Trảm Tiên lên: Nếu không thì tôi sẽ chém Lạc Hồng Thạch thành mảnh nhỏ! Dao Trì làm như không nghe thấy, cô ta vẫn tiếp tục tiến về phía Lâm Thanh Diện.

Chết tiệt, nữ quỷ này, một khi đã như vậy cũng đừng trách tôi không nể tình! Nói xong, kiếm quang trong tay Lâm Thanh Diện chợt lóe rồi bổ thẳng xuống Lạc Hồng Thạch.

Bộp một tiếng giòn tan, đốm lửa văng khắp nơi.

Lâm Thanh Diên cảm thấy gan bàn tay tê rần, kiếm Trảm Tiên trong tay thiếu chút nữa là không giữ được mà rơi xuống đất.

Đây là có chuyện gì? Lâm Thanh Diện nhìn Lạc Hồng Thạch, Lạc Hồng Thạch này thế mà lại có thể bình yên vô sự dưới đòn của mình, kiếm Trảm Tiên hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì trên nó cả.

Ha ha, ông nội Lâm à, anh phải cảm thấy đương nhiên, độ cứng của Lạc Hồng Thạch, nhất là thanh kiếm này có thể chém vỡ đấy.

Khi nói chuyện, Dao Trì đã đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt.

Hai người bọn họ vội lui về sau mấy bước.

Người phụ nữ này thật sự rất nguy hiểm! Lão yêu quái này, rốt cuộc cô đi vào Thương Nguyên Giới chúng tôi là có mưu đồ gì! Tiểu Nguyệt chỉ vào Dao Trì.

Cô biết rõ người phụ nữ này để ý nhất hai thứ, một là tuổi tác, hai là dung mạo.

Chính mình gọi cô ta là lão yêu quái, tức là nói cô ta già, còn nói cô ta xấu.

Tiểu Nguyệt muốn chọc giận đối phương, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì! Nào biết Dao Trì nghe xong lại lơ đễnh không để ý.

Anh Lâm nói tôi là nữ quỷ, cô lại nói tôi là lão yêu quái, hai người thật đúng là một đôi.

Dào Trì nói.

Thấy đối phương căn bản không bị mình chọc giận, Tiểu Nguyệt nói tiếp: Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đến Thương Nguyên Giới của tôi làm gì! Ha, cô gái nhỏ, cô thật đúng là không biết ngượng, cô nói Thương Nguyên Giới này là của cô? Qủa thực vô cùng buồn cười! Dao Trì lạnh giọng nói.

Lâm Thanh Diện cắn răng, nhìn Dao Trì mặc hồng y trước mặt: Tôi đã hiểu, tôi đã hiểu tất cả.

A? Anh hiểu được cái gì? Dao Trì nhìn Lâm Thanh Diện, rất có hứng thú hỏi lại.

Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, lạnh lùng nói: Rốt cuộc tôi cũng hiểu tất cả những điều này đều là âm mưu của cô! Âm mưu của tôi? Anh Lâm, anh có thể nói rõ ra một chút được không, không cần bắt nạt tôi còn nhỏ chưa hiểu sự đời.

Dao Trì ra vẻ vô hại nói.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói: Lạc Hồng Thạch vốn là vật của Thương Nguyên Giới, nếu tôi đoán không sai thì cho tới bây giờ có lẽ nó vẫn được gửi ở trong cấm địa, chỉ là không ngờ mấy năm trước Thương Nguyên Giới có một phản đồ, người này chính là Tần Trương Sinh.

Tần Trường Sinh? Tiểu Nguyệt giật mình nói, cô ta cũng từng nghe ba nhắc đến tên Tần Trường Sinh, hơn nữa dù là ai cũng muốn băm Tần Trường Sinh ra thành trăm mảnh sau khi bắt được Tần Trường Sinh! Đúng vậy, thật sự là ông ta, ngày đó ông ta trốn tránh Thương Nguyên Giới, có lẽ trước khi đi trốn đã phá cấm địa này, ngoài mang các loại đan dược cùng một ít bí thuật thì ông ta cũng trộm Lạc Hồng Thạch đi, chỉ là không ngờ rằng ngày đó Tần Trường Sinh mắc sai lầm, ngẫu nhiên trở thành sư phụ tôi, ông ta thu tôi làm đồ đệ cũng là do nhìn trúng thân thể của tôi, muốn tiến hành đoạt xá với tôi! Thật đáng giận! Tiểu Nguyệt căm giận nói, không ngờ Tần Trường Sinh này lại không biết xấu hổ như vậy, thuật đoạt xá chính là cấm thuật của Thương Nguyên Giới, là bí thuật bị tất cả người tu vi khinh thường! A? Không ngờ anh Lâm còn có quá khứ như vậy, vậy rốt cuộc bây giờ anh là Lâm Thanh Diện hay là Tần Trường Sinh đây? Dao Trì cười nói.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng: Tần Trường Sinh muốn đoạt xá tôi đương nhiên không dễ dàng như vậy, trong quá trình đoạt xá, tôi đã giết ông ta.

Cũng bởi vì thế tôi mới tìm được Lạc Hồng Thạch ở mộ Tần Vương, bắt đầu từ khi đó, Lạc Hồng Thạch vẫn luôn ở bên người tôi, cũng chính từ lúc đó, người bám vào Lạc Hồng Thạch là cô cũng bắt đầu tính toán âm ưu.

Đã có âm mưu? Âm mưu gì, sao tôi lại không biết? Dao Trì hỏi.

Hừ, cô bớt giả vờ giả vịt ở đây, có lẽ ngay từ khi đó cô đã muốn có một ngày trở lại Thương Nguyên Giới, đi vào trong miếu thờ rồi.

Lâm Thanh Diện cao giọng nói.

Dao Trì híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện: Chiếu theo lời nói của anh, nếu tôi thật sự muốn về lại đây, lúc nhìn thấy Lạc Hồng Thạch trong tay Tần Trường Sinh, không phải tôi có thể nói thẳng với ông ta à.

Không, cô sẽ không nói với Tần Trường Sinh! Lâm Thanh Diện tự tin nói: Bởi vì cô rõ ràng nhất, Tần Trường Sinh chính là phản đồ của Thương Nguyên Giới, đồng thời cũng làm nhiều việc ác ở nước C chúng tôi, mỗi người đều muốn trừng phạt, một người như vậy sao có thể mạo hiểm phiêu lưu quay về Thương Nguyên Giới đây? Chỉ sợ ông ta chân trước vừa bước vào Thương Nguyên Giới, sau lưng đã bị mấy người Từ Bách Tránh chém giết! Anh đừng quên nếu tôi có thể giúp anh đối phó mấy người Từ Bách Tranh thì sao lại không giúp được Tần Trường Sinh? Dao Trì hỏi.

Không đợi Lâm Thanh Diện trả lời, Tiểu Nguyệt ở một bên đã nói: Rất đơn giản, bởi vì cô biết Tần Trường Sinh là hạng người vong ân phụ nghĩa, cho dù cô có giúp ông ta thì nếu ông ta thật sự muốn đối phó cô, chỉ cần ném Lạc Hồng Thạch xuốn vực sâu sạn trượng cũng đủ cả đời cô không thể xoay người, cho nên người như ông ta không phải mục tiêu của cô, mà là Lâm Thanh Diện mới là người cô luôn chờ! Khóe miệng Dao Trì khẽ nhếch, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt ở trước mặt.

Lập tức, cô ta vỗ tay, cười nói: Phấn khích, thật sự rất phấn khích, hai người lại làm tôi nhìn với đôi mắt khác đấy.

Trận chiến ở Côn Luân, cô nói rằng cô giúp tôi, thật ra cũng là để giúp chính cô, bởi vì cô biết, một khi tôi chết, không biết đến khi nào mới tìm được người thứ hai mang cô trở lại Thương Nguyên Giới, sau khi trận chiến ở Côn Luân kết thúc, cô lập tức xuất hiện, giật dây tôi đánh lại Thương Nguyên Giới, lại nói tiếp, tuy cô cũng chỉ nghĩ việc trở về mà thôi! Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Dao Trì tủi thân nói: Anh Lâm, cái này anh nói không đúng, rõ ràng tôi suy nghĩ cho anh mà, tiêu diệt Từ Tuyết Nhi, tiêu diệt mối họa Thương Nguyên Giới, đây không phải điều anh muốn à? Tôi cùng lắm là biết thời biết thế giúp anh một phen thôi, sao anh lại nói tôi như vậy! Lâm Thanh Diện lấy tay sờ mũi: Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều thay đổi, cô để tôi mang cô đến cấm địa này, nếu tôi đoán không sai thì chắc có liên quan đến tượng phật này đúng không? Lúc nói tới đâu, ý cười trên mặt Dao Trì dần trở nên lạnh như băng.

Tôi đã nghe thấy hết những lời anh vừa nói ở trong miếu thờ, Lâm Thanh Diện, thật là có anh, không nghĩ tới tâm tư anh kín đáo như vậy, ngay cả người sống ngàn năm như tôi cũng mặc cảm không bằng.

Dao Trì nói.

Cuối cùng cô cũng thừa nhận.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn cô ta: Tôi nói rồi, không cần biết cô là ai, nếu cô làm ra chuyện hủy hoại thế giới này, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô! Tiểu Nguyệt cũng như thế, cô ta tiến lên từng bước: Dao Trì, ngày xưa chúng ta không oán, gần đây không thù, tuy rằng tôi không biết cô muốn làm gì, nhưng nếu làm hại giới chủ Thương Nguyên Giới, nếu cô dám phá hư Thương Nguyên Giới, dù có trả giá bằng cả tính mạng, tôi cũng sẽ ngăn cô lại! Ha ha… Hai đứa nhóc các người, thật đúng là đáng yêu, một người là điện chủ, một người là giới chủ, nghe thấy đúng là rất lợi hại.

Dao Trì cười to, đột nhiên cô ta lạnh lùng nói: Nhưng mà, trong mắt tôi hai người không đáng một xu, thậm chí cả giới tu vi các người đến căn bản cũng không làm được gì! Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt nhướng mày, xem ra chuyện tới nước này, cuối cùng Dao Trì cũng lộ rõ bộ mặt thật của cô ta.

CHƯƠNG 1440: MỘT VỞ KỊCH HAY Xem ra hôm nay cô đến đây, cũng chỉ vì muốn mở ra bí cảnh, đúng không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dao Trì gật đầu: Cậu nói không sai, cậu thông minh như vậy chắc có lẽ đã đoán ra được tôn tượng Phật này quả thực có thể mở ra được bí cảnh, cho nên tôi chỉ muốn hỏi cậu, chìa khóa để mở ra bí cảnh là gì? Lâm Thanh Diện nhíu mày, xung quanh miếu thờ đều đã niêm phong đóng kín, ánh mặt trời không thể nào chiếu lên giữa hai hàng lông mày của tượng Phật giống như ngày đó ở sa mạc Tây Bộ.

Lâm Thanh Diện nhìn khắp nơi xung quanh, cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ.

Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn xuống viên Lạc Hồng Thạch ở trong tay, trong đầu anh chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo.

Anh hoảng sợ nhìn Dao Trì ở đối diện: Chẳng lẽ, chìa khóa mở ra bí cảnh chính là viên…Lạc Hồng Thạch này? Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Tiểu Nguyệt cũng rất kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện nhìn Lạc Hồng Thạch, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên tượng Phật vĩ đại ngay trước mắt.

Ở giữa hai hàng lông mày của tượng Phật, có một nơi rõ ràng đã bị lõm xuống, mà nơi bị lõm và viên Lạc Hồng Thạch này trùng hợp khớp nhau! Cậu chủ Lâm, cậu thật sự là một người thông minh tuyệt đỉnh! Cậu nói không sai, Lạc Hồng Thạch này chính là chìa khóa, ta chờ đợi ở chỗ này đã hơn một nghìn năm chỉ vì muốn đợi đến ngày này! Cô ta vừa nói vừa nhìn chiếc chìa khóa, đồng thời đưa tay đến trước mặt Lâm Thanh Diện: Đưa Lạc Hồng Thạch cho ta, ta thả các ngươi đi! Lâm Thanh Diện lập tức lùi về phía sau vài bước: Không! Cô phải nói cho tôi biết, Thương Nguyên Giới vốn dĩ chính là bí cảnh, vậy trong bí cảnh này rốt cuộc đã giấu thứ gì? Ha ha…Lâm Thanh Diện, cậu thật sự rất ngây thơ, cậu nói Thương Nguyên Giới là bí cảnh sao? Dao Trì mở to hai mắt nhìn Lâm Thanh Diện bật cười.

Chẳng lẽ không đúng? Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, theo lý mà nói, suy đoán của anh không có khả năng sai lầm.

Tất nhiên không đúng, nói cách khác, bí cảnh từ trong miệng của đám người Nước C các ngươi đều không thể coi là bí cảnh, bởi vì… Ánh mắt của Dao Trì như đang nghiền ngẫm suy nghĩ, sau đó giật mình hoảng hốt nhìn hai người nói: Những nơi được gọi là bí cảnh, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi do ta ngẫu hứng tạo thành mà thôi! Cái gì? Hai người Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt thay đổi sắc mặt trở nên kinh sợ! Cô nói sao? Những bí cảnh thần kỳ trên trái đất này đều là do cô tạo thành? Lâm Thanh Diện bàng hoàng nhìn Dao Trì hỏi.

Dao Trì mỉm cười: Cậu nói không sai, chỉ là, ta không có bản lĩnh kia.

Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Dao Trì, trong lòng bọn họ cùng lúc xuất hiện một giọng nói: Nữ nhân này, và thế giới trong miệng của cô ta, cuối cùng lai lịch của nó là gì chứ? Mỗi một bí cảnh trên trái đất đều có những điểm thần kỳ của riêng nó.

Mặc kệ trước đây nó là Long Đàm, hay là Thương Nguyên Giới, những nơi này không chỉ có thật, mà bên trong còn cất giấu rất nhiều bảo vật quý báu trên trái đất mà chưa thể tìm kiếm ra đượ! cĐược rồi, không nói nhiều với các ngươi nữa.

Ta ở chỗ này khổ sở chờ đợi cả nghìn năm chỉ vì muốn đợi đến ngày này.

Cậu chủ Lâm, cậu đưa Lạc Hồng Thạch cho ta đi, ta sẽ để cho các người rời khỏi đây.

Dao Tri đưa tay đến trước Lâm Thanh Diện.

Đôi mắt Lâm Thanh Diện vô cùng nghiêm túc, anh hiểu rất rõ, một khi bí cảnh được mở ra, đồng nghĩa với việc sẽ có một khoảng thời gian bị hạn chế nhất định.

Đường đi đến bí cảnh ở hướng Tây Bắc phải mất mười năm mới mở ra một lần, mà đường đến bí cảnh của Thương Nguyên Giới đối với tu vi trên trái đất này phải cần đến trăm năm.

Theo như lời Dao Trì nói, phía sau tượng Phật cất giấu một thế giới khác, nếu muốn mở nó ra phải cần đến một nghìn năm! Tôi hỏi cô, nếu như Thương Nguyên Giới cũng là một bí cảnh, vậy vì sao nó lại không giống với bí cảnh khác, chẳng lẽ, nó có khả năng cho phép người của Thương Nguyên Giới được tự do đi đến thế giới của chúng tôi sao? Lâm Thanh Diện hỏi.

Bởi vì trong bí cảnh trước đây của Long Đàm, đám người Vân Tịch Dao nếu muốn rời khỏi bí cảnh cũng cần phải đợi đến mười năm trời, nhưng đối với Thương Nguyên Giới, dường như muốn khi nào rời đi đều có thể được.

Ở đây cũng chỉ như là thư phòng của chúng ta mà thôi.

Thư phòng? Tiểu Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn Dao Trì.

Dao Trì gật đầu: Đúng thế, làm sao vậy? Có vấn đề gì không? Nếu không thì cô cảm thấy ở trong miếu thờ vì sao lại có nhiều sách thế này? Chẳng lẽ các người có thể tự biến ra nó sao? Lâm Thanh Diện vàTiểu Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hiểu ra sao bỗng dưng xuất hiện một cái miếu thờ, cùng với vô số những điều bí mật trong miếu thờ đều đã có đáp án, đây vốn dĩ không phải là bảo vật trời ban gì đó, ngược lại, nó chỉ là một thế giới chứa đựng những cuốn sách của Dao Trì bọn họ mà thôi.

Vì để lưu giữ lại những cuốn sách này mà không ngại ngần tạo ra một thế giới, đây quả thực làm cho người khác được mở mang tầm mắt! Ngày hôm nay, nhận thức của Tiểu Nguyệt đã hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

Hóa ra trước đây, bản thân vẫn một lòng tận tâm bảo vệ nơi gọi là Thương Nguyên Giới, không ngờ nó lại chỉ là thư phòng của người ta mà thôi! Chẳng qua nhóm người Từ Bách Tranh đó gặp vận may, cơ duyên xảo hợp, vậy mà còn có thể am hiểu tường tận đường lối đi được đến đây, điều này ta cũng không ngờ tới.

Đây chỉ là những cuốn sách cũ được chúng ta cất giữ lại, không nghĩ nó lại được các người xem như bảo bối thần vật, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn còn có thể nâng cấp tu vi.

Nhưng mà như vậy vừa giúp được người cũng vừa giúp được mình, cùng nhau đọc sách, quả thực như thế cũng không tồi nha.

Dao Trì nói.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, có thể nói, mỗi một cuốn sách này đều là những kiệt tác bí thuật được lưu truyền lại rất quan trọng đối với giới tu vi, nhưng thực tế nó lại chỉ là những cuốn sách cũ không ai ngó ngàng tới nữa.

Vốn dĩ, đối với đám người Từ Bách Tranh mà nói, đường nối dẫn đến bí cảnh hoàn toàn chẳng khác gì lúc trước, bọn họ cũng không thể ra ngoài.

Chẳng qua bọn họ thấy Từ Bách Tranh đối với Ma thần Tu La và linh hồn trên trái đất vẫn luôn canh cánh nghi ngờ.

Ta mới nghĩ, dù sao ta muốn trở về thế giới của mình cũng cần phải mất một thời gian dài, nếu đã như vậy, chi bằng ngồi xem kịch hay để giảm bớt thời gian nhàm chán.

Dao Trì thản nhiên nói.

Nói cách khác, tám đường nối này đều là do cô mở ra cho đám người Từ Bách Tranh sao? Lâm Thanh Diện nhíu mày hỏi.

Dao Trì gật đầu: Đúng vậy, chỉ không ngờ, đến cuối cùng Ma thần Tu La lại dùng chính thần hồn lực của mình để phong ấn lại đường nối, ngược lại đám người Từ Bách Tranh quả thực cũng có một chút thông minh, vậy mà có thể luyện thành tàn hồn để trốn thoát, còn có thể đưa được người của mình từ đường nối trở về, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ta.

Lâm Thanh Diện nắm chặt hai tay thành quyền, giọng nói trở nên lạnh như băng: Nói cách khác, vốn dĩ đám người Từ Bách Tranh không thể thoát ra, coi như có thể thoát ra ngoài cảnh giới cũng phải mất tới một trăm năm, nhưng chính bởi vì cô cho nên bọn họ mới có thể tùy ý đến được Thương Nguyên Giới của chúng tôi có phải không? Đúng thế, sao nào? Có vấn đề gì không? Dao Trì nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt mông lung.

Vấn đề lớn đó! Lâm Thanh Diện quát lên, đến mức Tiểu Nguyệt vẫn luôn đứng ở bênh cạnh, lúc này cũng bị làm cho giật nảy người! Tranh chấp giữa trái đất và Thương Nguyên Giới kéo dài đến một trăm năm! Người của Thương Nguyên Giới ở thế giới của chúng tôi làm điều ác khắp mọi nơi, đầu độc sinh linh, những thứ này đều bởi vì cô mà tạo thành, nguyên nhân chính là vì cô lãng phí thời gian, xem kịch hay sao? Cô có biết, vở kịch hay này của cô đã hại chết bao nhiêu người hay không? Khí tức trên người Lâm Thanh Diện tản ra lạnh như băng, sau khi anh đã hiểu toàn bộ chân tướng sự việc, đối với cô nương Dao Trì này, đã không còn bất kỳ thiện cảm nào nữa! Tiểu Nguyệt đứng ở một bên không thể ngờ, điều khiến cho cha và chị gái của cô ta vẫn luôn tranh đấu với nhau về vị trí giới chủ của Thương Nguyên Giới, vậy mà nó đơn giản chỉ là một công việc làm trong thư viện thôi sao? Bản thân vừa mới trở thành giới chủ của Thương Nguyên Giới thì đã biết được bí mật mà hàng trăm năm qua chưa từng có bất kỳ người nào biết.

Càng khiến cho trái tim của Tiểu Nguyệt trở nên nguội lạnh đó chính là nếu như không phải bởi vì Dao Trì, thì đường nối sẽ không thể mở ra, coi như nó có thể mở ra, thời gian cũng cần đến một trăm năm, có lẽ đến lúc đó, tâm nguyện của cha cô ta sớm đã tiêu tan không còn nữa, nói không chừng cũng sẽ không có được linh hồn trên trái đất.

Nhưng Tiểu Nguyệt suy nghĩ, ít nhất thì đám người Từ Bách Tranh và Từ Tuyết Nhi sẽ không vì vậy mà phải táng thân.

Đồ yêu tinh, tất cả đều tại cô, sự thù địch giữa trái đất và Thương Nguyên Giới đều là bởi vì cô mà trở thành như vậy! Tôi và cô không đội trời chung! Tiểu Nguyệt vô cùng tức giận nói.

Trong mắt Dao Trì mang theo mị hoặc: Tiểu nha đầu, nói thực thì, cho dù Thương Nguyên Giới của các cô cộng thêm cả Chúng Thần Điện của cậu chủLâm, tất cả các ngươi cùng gia nhập đi nữa cũng chỉ sợ cũng không địch lại một đầu ngón tay của ta, năng lực chỉ có vậy mà cô cũng dám cùng ta không đợi trời chung sao? Cô! Tiểu Nguyệt vô cùng tức giận nhưng cô ta bị Lâm Thanh Diện kéo ra phía sau.

Dao Trì cô nương, cô quả thực rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả tôi cũng không chống đỡ nổi một trưởng trên tay của cô, nhưng mà cô đừng quên, hiện tại Lạc Hồng Thạch vẫn đang nằm trong tay tôi.

Trong ánh mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ánh sáng tự tin nhìn Dao Trì.

Anh biết, muốn đàm phán cùng nhân vật này, trong tay của anh ắt phải có vật đánh cược, mà Lạc Hồng Thạch chính vật đặt cược của anh.

 

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License