con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1441: VĨNH VIỄN KHÔNG MUỐN TỈNH LẠI Cậu muốn làm gì? Dao Trì lạnh giọng hỏi.

Nói cho tôi biết, nơi cô lúc nào cũng muốn trở về là nơi nào? Lâm Thanh Diện nói, bây giờ anh không thể phán đoán được thế giới của đối phương là nơi nào, nếu thế giới của cô ta có uy hiếp đến thế giới này thì bằng bất cứ giá nào cũng phải phá hủy Lạc Hồng Thạch! Dao Trì mím môi nhìn Lâm Thanh Diện: Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ngày ở giữa đáy hồ, Ma Thần Tu La đã từng nói với cậu, biết chuyện này chỉ có hại chứ không có lợi.

Bây giờ không phải lúc đó, lúc đó tôi không có tu vi như hiện tại, cũng không có trách nhiệm lớn như bây giờ.

Lâm Thanh Diện nói.

Được, nếu đã như vậy tôi sẽ nói cho cậu.

Dao Trì bình tĩnh nhìn hai người: Lâm thiếu, cậu có tin vào trường sinh không? Trường sinh? Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt kinh ngạc.

Chúng ta tu hành không chỉ cố gắng nâng cao tu vi, thực lực của mỗi người không chỉ được nâng cao mà tuổi thọ cũng sẽ được kéo dài, tôi nghĩ đến lúc chúng tôi tu hành đến cảnh giới cao nhất thì trường sinh cũng không phải là không thể.

Tiểu Nguyệt nói.

Ha ha, cô gái nhỏ thật ngây thơ.

Dao Trì cười nói: Như lời cô nói, vậy đâu mới là cảnh giới cao nhất? Thần Cảnh? Hay Thần Cảnh đỉnh phong? Vậy tôi hỏi cô, ba huynh đệ Từ Bách Tranh đã đến Thần Cảnh đỉnh phong, còn người gọi là Lý Mộ Bạch kia, râu tóc đều đã bạc trắng, cô cảm thấy mấy người họ còn có thể sống được bao lâu? Tiểu Nguyệt chần chừ nói: Tôi cảm thấy bốn năm trăm năm nữa chắc không thành vấn đề.

Đúng, vậy qua bốn năm trăm năm nữa thì sao? Cái này… Tiểu Nguyệt cắn môi, điều này đã vượt quá nhận biết của cô ta.

Cô gái, cô nhìn tôi đi, tôi đã sống hơn ngàn năm nhưng bề ngoài còn xinh đẹp đáng yêu hơn cô, chẳng lẽ cô không thấy tôi giống với thiếu nữ hai mươi tuổi sao? Cho nên cô mới là lão yêu quái.

Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói, bị người khác nói mình xấu hơn khiến Tiểu Nguyệt vô cùng tức giận.

Lâm Thanh Diện nghe hai người nói chuyện lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

Đều là người đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong nhưng ba huynh đệ Từ Bách Tranh so với tiền bối Lý Mộ Bạch mà nói, không chỉ công pháp mạnh hơn mà nội lực cũng mạnh hơn so với Lý Mộ Bạch nhiều, đây cũng là lý do mà ở núi Côn Luân, Lý Mộ Bạch luôn bị Từ Bách Tranh áp chế.

Điều này cũng chỉ ra được dù đều là Thần Cảnh đỉnh phong nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể thấy được sự chênh lệch cấp bậc.

Nhưng Lâm Thanh Diện nhận ra một điều, dù Từ Bách Tranh cũng coi như ở đỉnh cao của Thần Cảnh thì so với Ma Thần Tu La năm đó vẫn có cảm giác kém hơn một chút, bằng không ông ta cũng không trốn ở Thương Nguyên Giới mấy trăm năm qua, chẳng qua là sợ hãi uy danh của Ma Thần Tu La thôi.

Có nghĩa cảnh giới của Ma Thần Tu La so với Từ Bách Tranh còn cao hơn? Lâm Thanh Diện nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, Lý Mộ Bạch đã từng thấy Ma Thần Tu La, nếu Ma Thần Tu La đã đạt đến cảnh giới cao hơn, nhất định tiền bối Lý Mộ Bạch sẽ báo cho mình biết.

Vậy còn cảnh giới khác cao hơn Thần Cảnh đỉnh phong sao? Lâm Thanh Diện nhìn qua Dao Trì.

Đây đã là cái gì, trong mắt chúng ta đây cũng chỉ là trò đùa vui thôi, đối với người có tu vi cao thì dời sông lấp biển có gì hơn người chứ.

Dao Trì vừa cười vừa nói, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Ồ? Vậy cô có bản lĩnh gì? Nếu có thì thể hiện để tôi được mở mang tầm mắt đi.

Tiểu Nguyệt nói.

Mắt Dao Trì mang ý cười, nhìn Tiểu Nguyệt nói khẽ: Cô chắc chắn? Tất nhiên, nói suông không đáng tin, tôi muốn kiểm chứng một chút.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhíu mày: Tiểu Nguyệt, cô chưa từng thấy cô ta động thủ nên không biết sự lợi hại của cô ta, đừng làm loạn.

Ồ, xem ra cậu Lâm vẫn rất thương tiếc cô gái nhỏ này nha, nếu đã như vậy tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.

Dao Trì vừa cười vừa nói.

Cô động thủ đi, tôi ngược lại lại muốn mở mang tầm mắt, muốn xem thứ gọi là mạnh hơn Thần Cảnh đỉnh phong như thế nào! Tiểu Nguyệt tiến lên một bước nói.

Được! Dao Trì vừa nói xong, đột nhiên Tiểu Nguyệt cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ khung cảnh trước mắt đều lắc lư.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Tiểu Nguyệt mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt cô ta hoàn toàn thay đổi.

Đây là… chúng thần điện? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói: Tại sao mình lại ở chỗ này, không phải mình đang ở bên trong miếu thờ ở Thương Nguyên Giới sao? Tiểu Nguyệt nhìn trái nhìn phải, nơi này đúng là phòng của cô ta tại chúng thần điện.

Cô ta đẩy cửa phòng ra, bên ngoài không có một ai.

Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện anh đang ở đâu? Tiểu Nguyệt lớn tiếng gọi, đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Cô gọi tên của điện chủ làm gì? Tiểu Nguyệt quay lại thấy Chu Tước không biết đã xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Chu Tước, là anh sao? Tiểu Nguyệt tiến về phía trước nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của Chu Tước.

Đương nhiên là tôi, mời cô buông tay ra.

Chu Tước lạnh lùng nói: Cô vốn là người của Thương Nguyên Giới, tôi nên giết cô để báo thù cho Huyền Vũ, mặc dù điện chủ giữ cô lại nhưng cô cũng đừng đắc ý, Lý tiền bối gọi tôi có việc, tôi đi trước.

Lý tiền bối? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói: Ông ta… ông ta không phải đã chết rồi sao? Vô lý! Lý tiền bối đang sống tốt vậy mà cô trù ông ấy chết? Chu Tước trừng Tiểu Nguyệt: Quả nhiên người của Thương Nguyên Giới không tốt đẹp chút nào! Nói xong nhìn Tiểu Nguyệt bằng ánh mắt căm phẫn, sau đó rời đi.

Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng của Chu Tước, một giây trước mình còn đang ở Thương Nguyên Giới, tại sao bây giờ lại ở chúng thần điện? Chẳng lẽ đây là huyễn thuật? Tiểu Nguyệt nghĩ thầm, nhưng tất cả mọi thứ đều chân thật như vậy, từ bài trí căn phòng hay kể cả Chu Tước, tất cả đều rất chân thật.

Đúng lúc này truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Thanh Diện: Tiểu Nguyệt, sao cô lại ra đây, vết thương trước đó đã đỡ chưa? Lâm Thanh Diện? Tiểu Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo, không phải Lâm Thanh Diện thì là ai.

Thấy anh thật tốt, tại sao chúng ta lại ở đây, có phải do lão yêu quái kia bày trò không? Tiểu Nguyệt nói với Lâm Thanh Diện.

Lão yêu quái nào? Lâm Thanh Diện cau mày, sau đó đưa tay ra đánh nhẹ vào trán Tiểu Nguyệt.

Cô mới bị mấy người đàn ông mặc đồ đen gây thương tích, có phải chưa đỡ không? Nhanh, tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Diện kéo tay Tiểu Nguyệt, đưa cô ta vào trong phòng.

Tất cả đều thật như vậy, ngay cả độ ấm trên lòng bàn tay Lâm Thanh Diện truyền đến cũng rất thật.

Tiểu Nguyệt lần đầu tiên được Lâm Thanh Diện đối xử dịu dàng như vậy, mặc cho anh đưa mình vào phòng.

Đến đây, nghỉ ngơi một chút sẽ khá hơn.

Lâm Thanh Diện đặt tay lên vai Tiểu Nguyệt nói.

Tiểu Nguyệt nhìn nét mặt dịu dàng của Lâm Thanh Diện, ánh mắt này, chỉ khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài mới có.

Lâm Thanh Diện… Tiểu Nguyệt cắn môi, trong mắt như có hàng ngàn lời muốn nói.

Sao vậy? Bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt, có Lâm Thanh Diện tôi ở đây cô sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Tiểu Nguyệt cau mày, tất cả đều rất chân thật.

Tại sao, tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Anh biết không, tất cả mọi thứ đều là giả.

Tiểu Nguyệt nói.

Là giả? Chỗ nào không phải sự thật? Lâm Thanh Diện nói với Tiểu Nguyệt: Được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, tôi thấy do cô bị thương nên mới tưởng tượng lung tung như thế.

Vậy… vậy tôi có thể dựa vào lòng anh nghỉ ngơi được không? Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc: Nếu… nếu như vậy khiến cô dễ chịu hơn một chút thì được thôi.

Nói rồi Lâm Thanh Diện ngồi xuống giường, đưa tay kéo Tiểu Nguyệt vào ngực mình.

Tiểu Nguyệt cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện, cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể Lâm Thanh Diện truyền đến, cô ta nắm chặt mắt lại.

Nếu như đây là một giấc mơ, vậy cô không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

.

CHƯƠNG 1442: THIÊN GIỚI Trong miếu thờ Thương Nguyên Giới.

Lúc này, ánh mắt Lâm Thanh Diện hơi nghiêm nghị, bởi vì trước mắt anh, Tiểu Nguyệt đang làm động tác rất kỳ lạ, tựa như đang say.

Cô làm gì cô ấy rồi? Lâm Thanh Diện căng thẳng hỏi.

Dao Trì mỉm cười: Yên tâm đi anh Lâm, cậu đừng lo lắng, tôi đã nói không làm tổn thương cô ấy thì sẽ không làm tổn thương cô ấy.

Vậy cô ấy… Lâm Thanh Diện nghi hoặc hỏi.

Dao Trì nhìn Tiểu Nguyệt, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: Đừng lo, tôi nghĩ lúc này cô ấy đang làm chuyện gì cô ấy muốn làm nhưng chưa làm được, lát nữa cậu hỏi cô ấy là được.

Được rồi, cô đủ chưa? Mau thu hồi thần lực của cô lại đi.

Lâm Thanh Diện nghiêm giọng nói.

Được, tôi nghĩ chắc cũng được rồi, hẳn là cô nhóc đã biết điểm lợi hại của tôi, tôi sẽ thu hồi thần lực.

Nói xong Dao Trì chuyển động thần niệm.

Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt, anh thấy người cô ấy lảo đảo sắp ngã xuống đất.

Anh vội vàng bước lên đỡ Tiểu Nguyệt.

Lâm Thanh Diện, thật sự là anh à? Hoá ra không phải tôi đang mơ? Tiểu Nguyệt nép mình trong vòng tay vững chãi của Lâm Thanh Diện, dần dần tỉnh lại.

Sao thế? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Lâm Thanh Diện lo lắng hỏi.

Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, khi nhìn thấy Dao Trì đang mỉm cười, cô ta lập tức tỉnh lại.

Cô ta vội vàng đứng dậy, ra khỏi vòng tay của Lâm Thanh Diện.

Tôi… tôi đã về? Tiểu Nguyệt hỏi.

Dao Trì cười bảo: Thế nào, xem ra vừa nãy cô vẫn chưa vui đủ, để cô phải lưu luyến muốn quay lại à? Tiểu Nguyệt nhìn Dao Trì, phẫn nộ chỉ vào cô ta: Mụ phù thuỷ kia, không ngờ cô lại dùng ảo thuật để lừa tôi! Ảo thuật? Lâm Thanh Diện nhíu mày, nếu như chỉ là ảo giác thì thật sự không có chuyện gì.

Bởi vì ngày đó khi ở đáy hồ trung tâm, Tú Nương từng dùng ảo thuật với anh.

Thông thường, bên có tu vi cao hơn rất dễ sử dụng ảo thuật đối với bên có tu vi thấp hơn.

Ha ha, cô bé, nếu cô đã nói là ảo thuật thì cô có thể nói cho chúng tôi biết vừa nãy cô đã nhìn thấy gì trong ảo cảnh không? Dao Trì hỏi cô ta.

Tiểu Nguyệt nhíu mày: Tôi… vừa nãy tôi ở trong Chúng Thần Điện, còn là ở căn phòng trước kia của tôi nữa, tôi nhìn thấy Chu Tước, còn có… còn có điện chủ Lâm! Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh lắng nghe, thường khi người ta bước vào ảo cảnh, những gì họ nhìn thấy là những gì họ mong muốn nhất trong lòng.

Tiểu Nguyệt nói cô ta đã đến Chúng Thần Điện, nhìn thấy lúc mình vẫn còn ở Chúng Thần Điện, nghĩa là cô ta vẫn cực kỳ lưu luyến nơi đó, cũng cho thấy quyết tâm thoát khỏi Thương Nguyên Giới hoàn toàn vào thời điểm đó! Trong ảo cảnh, tôi nói với Chu Tước vài câu, nhưng với Lâm Thanh Diện… Nói đến đây, má Tiểu Nguyệt đỏ lên, đến giờ cô ta vẫn nhung nhớ nhiệt độ lồng ngực của Lâm Thanh Diện.

Tôi làm gì cô? Lâm Thanh Diện khó hiểu hỏi lại, chẳng lẽ trong ảo cảnh của Tiểu Nguyệt, anh không tốt với cô ta sao? Anh không làm gì tôi cả.

Tiểu Nguyệt đỏ mặt trả lời, Lâm Thanh Diện càng nghe càng khó hiểu.

Haha, anh Lâm, anh đừng hỏi nữa, cô nhóc kia rõ ràng đang ngại ngùng, có vẻ đã làm chuyện xấu hổ gì đó trong ảo cảnh rồi.

Dao Trì mỉm cười, sau đó quay sang Tiểu Nguyệt: Cô gái, nhưng cô đừng quên, ngày nghĩ gì đêm mơ đó, có lẽ những chuyện vừa nãy chính là suy nghĩ thực sự trong lòng cô phải không? Tiểu Nguyệt bị nói trúng tâm sự mặt càng đỏ hơn, Lâm Thanh Diện ở bên cạnh cũng đã hiểu.

Quả nhiên mị lực của con người đúng là không thể nói rõ, xem ra giới chủ Thương Nguyên Giới rất có hảo cảm với anh! Đừng nói nhảm nữa.

Tiểu Nguyệt tức giận bảo: Chỉ là vài chiêu ảo thuật thôi, lẽ nào đây là thủ đoạn của cô? Cô nói vừa nãy tôi làm ảo thuật? Sao thứ cấp thấp như vậy có thể so sánh với pháp thuật của tôi được? Dao Trì lạnh lùng nói.

Người tu hành chân chính di chuyển núi và đồng bằng cũng chưa là gì, có thể tạo ra một thế giới mới thì mới là cường giả chân chính! Dao Trì nó: Vừa nãy không phải cô bước vào ảo cảnh, chỉ cần tôi không ra tay, tôi đảm bảo cô có thể sống trong thế giới mà tôi tạo ra cả đời.

Ý cô là vừa nãy tôi thật sự ở Chúng Thần Điện? Mọi thứ đều là thật? Tiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Là thật cũng là giả, trong lòng cô nghĩ nó là thật thì là thật! Dao Trì bình tĩnh đáp.

Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt cau mày nhìn cô ta, Lâm Thanh Diện bước lên một bước: Cho dù là thế giới cô do cô tạo ra, xem ra cũng vô hại với con người.

Vậy sao? Dao Trì cười khẽ: Vừa nãy tôi chỉ đồng ý với cậu không làm hại cô gái này thôi, tôi có thể tạo ra thiên đường, sao cậu biết tôi không thể tạo ra luyện ngục? Sống lưng Lâm Thanh Diện lạnh toát, lẽ nào tu vi đạt đến cảnh giới cao nhất không phải dùng ngoại lực để thay đổi một thế giới, mà là tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới thuộc về mình! Vậy cần phải có tu vi cao đến thế nào chứ? Lâm Thanh Diện không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu theo lời Dao Trì nói, Thương Nguyên Giới và những thế giới Bí cảnh trên trái đất đều do người ở thế giới Dao Trì tạo ra, vậy chuyện thần kỳ như vậy thực sự tồn tại.

Mọi người nghĩ mà xem, để đối phương vào thế giới do mình tạo ra, mọi thứ đều do mình điều khiển mà đối phương hoàn toàn không hề hay biết.

Điều này còn vui hơn giết người, đúng không? Dao Trì mỉm cười.

Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu được một chút.

Cũng giống như mấy người Từ Tuyết Nhi vậy, để tranh giành vị trí giưới chủ ở Thương Nguyên Giới mà họ đã cố hết sức tranh giành anh sống tôi chết, nhưng thực tế chỉ là đang bảo vệ gia đình mình thôi.

Trong thế giới của tôi, bất cứ ai bước vào chỉ cần tôi muốn đều có thể giết hết toàn bộ.

Cậu có nghĩ rằng cách này thực lực Thần Cảnh đỉnh phong có thể đạt được không? Dao Trì hỏi.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện nặng nề, điều Dao Trì nói đúng là không ai có thể làm được.

Được rồi, mau đưa Lạc Hồng Thạch cho tôi, tôi cũng nên về rồi.

Dao Trì nhẹ giọng nói, cô ta xoay người lại nhìn bức tượng Phật trang nghiêm.

Đã một ngàn năm trôi qua, mình cũng nên quay về rồi… Hôm nay cô ta đã mang lại cho Lâm Thanh Diện cú sốc chưa từng có.

Từ trước đến nay, dù là trong thành phố hay trong giới tu luyện, Lâm Thanh Diện luôn có thể xử lý mọi việc một cách dễ dàng bằng tài năng và năng lực phi thường, cũng như sức hấp dẫn cá nhân độc đáo của mình.

Nhìn có vẻ như anh đã làm chủ được mọi thứ, đặt mọi trách nhiệm và nhiệm vụ lên vai.

Thậm chí anh còn cho rằng sau khi mọi vấn đề ở Thương Nguyên Giới được giải quyết, anh định sắp xếp lại tất cả những gì thừa kế của Ma thần Tu La, sau đó chọn ra những chiêu thức hữu ích nhất để dạy cho mọi người trong giới tu luyện ở nước C.

Vì Lâm Thanh Diện luôn nhấn mạnh một câu, đó là năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn! Sản nghiệp của nhà họ Lâm đứng đầu trong thành phố nước C, mà Lâm Thanh Diện đứng ở vị trí đỉnh cao trong toàn giới tu luyện! Nhưng hôm nay, trong ngôi miếu nhỏ của Thương Nguyên Giới, mọi nhận thức trước đây của Lâm Thanh Diện đã bị phá vỡ! Thì ra ngay cả khi anh đã tu luyện đạt đến cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng cũng không được coi là người đứng đầu, thậm chí là tu vi Thần Cảnh đỉnh phong cũng chỉ là một người tu hành vừa đạt ngưỡng trong mắt Dao Trì mà thôi.

Lâm Thanh Diện cũng rất rõ ràng, nếu Dao Trì cần phụ thuộc vào Lạc Hồng Thạch, điều đó cũng có nghĩa là thân thể của cô ta rất giống Lý Mộ Bạch trước đây, tương tự như trạng thái của linh hồn còn sót lại, nhưng dù vậy, như một chiêu vừa rồi cô ta đã có thể khiến Tiểu Nguyệt bước vào thế giới do cô ta tạo ra chỉ trong nháy mắt.

Nói như vậy, nếu cô ta khôi phục lại hình dáng thật của mình, chẳng phải thực lực sẽ còn mạnh hơn sao? Bất tử! Đầy là điều mà tất cả mọi người đều mơ ước, đối với mỗi người, điều này có sức hấp dẫn cực kỳ lớn! Nếu thật sự có thể ở bên Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc mãi mãi, có thể ở bên những người bạn tốt của mình mãi mãi, vậy sẽ là chuyện hạnh phúc nhường nào! Mặc dù Lâm Thanh Diện là người tu hành, nhưng anh vẫn là một người phàm! Nếu chuyện hôm nay không xảy ra, Lâm Thanh Diện sẽ không biết trường sinh bất lão là thế nào, nếu đã biết thì với tính cách của Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ muốn tiếp tục leo lên! Xin hỏi cô Dao Trì, không biết thế giới của các cô tên gì? Mà cảnh giới cô nói còn cao hơn cả Thần Cảnh đỉnh phong là gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dao Trì khẽ cười: Sao vậy? Xem ra cậu Lâm rất tò mò chuyện này.

Nhưng tôi cũng không phải người keo kiệt, dù sao chung sống với cậu lâu ngày, tôi cũng có rất nhiều tình cảm mà.

Nói xong Dao Trì bước lên một bước, tới trước mặt Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt.

Thế giới tôi đang sống nằm ngoài thế giới này, cậu có thể gọi nó là Thiên Giới! CHƯƠNG 1443: TẶNG QUÀ Thiên Giới? Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt đồng thanh hỏi.

Đối với người ở Thiên Giới, cảnh giới đạt tới là Thánh Cảnh, giống như các anh ở đây, Thánh Cảnh chia làm ba giai đoạn, sơ cấp, trung cấp và cao cấp, mỗi giai đoạn lại chia thành Tinh thông, Thần thông, Linh thông, ba loại cấp bậc.

Dao Trì giới thiệu đơn giản.

Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, hoá ra cảnh giới cao hơn Thần Cảnh đỉnh phong là Thánh Cảnh, siêu thần nhập thánh, cảnh giới này thật hấp dẫn! Vậy cảnh giới hiện tại của cô là gì? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dao Trì cười đáp: Nếu là một ngàn năm trước, tôi ở cảnh giới Linh thông cảnh sơ cấp! Nhưng bây giờ… Dao Trì vừa nói vừa lắc đầu, có vẻ hơi ủ rũ: Linh khí ở đây thực sự quá ít, không giúp ích được gì cho việc tu hành của tôi, hơn nữa tôi đã không còn hình dạng người thật như ban đầu nữa, tôi nghĩ cảnh giới bây giờ của mình chắc cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Thần thông cảnh sơ cấp mà thôi.

Lâm Thanh Diện hít vào một ngụm khí lạnh, Thần thông cảnh sơ cấp đã đáng sợ đến mức này rồi, anh còn chẳng có cơ hội phản kháng khi gặp Dao Trì.

Làm… làm thế nào mới có thể bước vào Thánh Cảnh? Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi.

Cậu muốn à? Dao Trì tinh nghịch nói với Lâm Thanh Diện, đồng thời đưa tay ra: Đưa Lạc Hồng Thạch cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu.

Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, bàn tay cầm Lạc Hồng Thạch từ từ đưa về phía Dao Trì.

Tiểu Nguyệt căng thẳng cực độ: Lâm Thanh Diện, đừng đưa cho cô ta, chúng ta không biết người phụ nữ này là địch hay bạn mà! Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, nở nụ cười tự tin: Yên tâm đi Tiểu Nguyệt, nếu Dao Trì thật sự có ý đồ xấu thì sẽ không nói những điều này cho chúng ta mà đã cướp Lạc Hồng Thạch luôn rồi, tôi cũng không có cách nào.

Tiểu Nguyệt hơi cau mày, nhưng thủ đoạn của Dao Trì cao siêu, năng lực của cô ta mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi, nếu thật sự cướp Lạc Hồng Thạch từ tay Lâm Thanh Diện thì e rằng cũng chỉ đơn giản như hít thở mà thôi.

Nhưng lẽ nào anh đã quên mụ phù thuỷ này đã một tay gây ra tranh chấp giữa Thương Nguyên Giới với trái đất sao? Không những thế, vừa nãy cô ta còn biến ảo hồn lực muống giết chúng ta đó thôi! Tiểu Nguyệt nói.

Dao Trì nói với Tiểu Nguyệt: Tôi nói rồi, vừa nãy tôi chỉ trêu cô cho vui thôi, hơn nữa tôi cũng đã dừng lại kịp thời.

Lâm Thanh Diện, mụ phù thuỷ này vừa chính vừa tà, ai biết cô ta nghĩ gì? Tiểu Nguyệt lón tiếng nói, cô không có ấn tượng tốt với người phụ nữ Dao Trì này.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại nghiêm túc nhìn Dao Trì.

Tiểu Nguyệt, những điều cô nói tôi đã cân nhắc rồi, nhưng tôi tin Dao Trì thật sự chỉ là một người ham chơi, đúng không? Dao Trì vội vàng gật đầu: Cậu Lâm, quả nhiên người ở bên nhau hàng ngày có khác, vẫn là cậu hiểu tôi, tôi chỉ ham chơi thôi, nếu không cũng sẽ không… cũng sẽ không bị đánh đến mức thành một linh hồn phải phụ thuộc vào Lạc Hồng Thạch, tôi đã ở một mình trong miếu này rất nhiều năm rồi.

Nói đến điều này, dường như trong mắt Dao Trì có ẩn chứa nước mắt.

Lâm Thanh Diện đưa tay ra trước mặt Dao Trì nhưng bàn tay vẫn nắm chặt.

Nói như vậy cô đã gặp rất nhiều chuyện.

Dao Trì thở dài: Vẫn còn thời gian, nếu hai người muốn nghe, tôi có thể kể.

Được, xin rửa tai lắng nghe.

Lâm Thanh Diện cười nói, Tiểu Nguyệt ở bên cạnh vẫn cảnh giác quan sát.

Một ngàn năm trước, tôi ham chơi nên đã phạm một sai lầm lớn, khiến cả Thiên Giới tức giận.

May có ba tôi cố gắng hết bảo vệ nên tôi mới không đến mức mất mạng, cũng vì điều này nên tôi mới bị lưu đày.

Dao Trì nói.

Phạm sai lầm lớn vì ham chơi? Tiểu Nguyệt nghi ngờ hỏi: Cô đã phạm sai lầm gì lớn đến mức cô phải ở đây cô đơn một ngàn năm? Vì tôi… vì sơ suất của tôi, tôi đã thả một người không nên thả.

Dao Trì cắn môi: Nhưng không thể trách tôi được, ai bảo người này biết tôi có tính tò mò, dạy tôi thuật di chuyển các vì sao, nói rằng sau khi luyện tập thành công có thể tuỳ ý thay đổi vị trí các vì sao trên bầu trời.

Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt tò mò, di chuyển núi và đồng bằng đã là năng lực khiến họ ngạc nhiên rồi, không ngờ trong Thiên Giới còn có pháp thuật di chuyển vị trí các vì sao! Tôi tò mò nên đã cầu xin hắn dạy tôi, hắn cực kỳ xấu xa, mỗi ngày chỉ dạy cho tôi một ít, tôi nhất thời sốt ruột hỏi khi nào hắn mới có thể dạy hết cho tôi? Hắn nói hai tay hắn bị trói rồi, không tiện dạy tôi, vì thế tôi… Đợi đã, sao hai tay người này lại bị trói? Tại sao? Đang yên đang lành tại sao lại bị trói? Tiểu Nguyệt không thể giải thích được.

Dao Trì cắn môi, ngước mắt nhìn Tiểu Nguyệt và Lâm Thanh Diện.

Vì người này là… là một tên tử tù! Từ tù! Dao Trì gật đầu: Đều tại tôi quá tò mò, cảm thấy việc di chuyển vị trí các vì sao thực sự rất vui, vậy nên tôi đã nhân lúc ba ngủ đã trộm chìa khoá, mở khoá cho hắn, ai ngờ… Ai ngờ khi hai tay hắn được tự do, không chịu sự kiểm soát của cô nữa đã chạy mất, đúng không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Đúng thế.

Dao Trì cúi đầu nó: Thật ra tên thật của tôi không phải Dao Trì, mà là ba phạt tôi, để tôi nhớ mãi chuyện này nên mới đổi tên tôi thành Dao Trì.

Dao Trì, chìa khoá.

Người Thiên Giới còn thích chơi trò âm gần giống nhau cơ.

Nghe đến đây, ban đầu Tiểu Nguyệt hơi ác cảm với Dao Trì, bây giờ lại muốn bảo vệ cô ta, quả nhiên tâm tư phụ nữ rất khó dò.

Nhưng chỉ thả một người đi thôi, phạt như vậy nặng quá đó.

Không nặng đâu, tôi còn thấy may mắn vì chỉ bị đánh thành một linh hồn, chờ ở đây một mình thôi.

Dao Trì nói.

Vậy từ tù mà cô thả đi chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.

Lâm Thanh Diện nói.

Dao Trì gật đầu: Đúng thế, người này là một kẻ cực kỳ xấu xa, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, mấy người ba tôi mất rất nhiều công sức mới bắt được hắn, tất cả đều do tôi, do tính ham chơi của tôi nên mới tạo thành sai lầm này.

Vừa nói Dao Trì vừa quay người nhìn tượng Phật, lẩm bẩm; Tôi đã ngàn năm không về rồi, không biết bây giờ Thiên Giới thay đổi thế nào? Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt nhìn cô ta, họ có thể cảm nhận được Dao Trì rất nhớ Thiên Giới.

Ngàn năm không về, là ai thì cũng sẽ nhớ nhà vô cùng.

Vậy giao Lạc Hồng Thạch cho cô đấy.

Lâm Thanh Diện nói với Dao Trì.

Dao Trì nhìn anh: Cậu… cậu thật sự đồng ý đưa Lạc Hồng Thạch cho tôi ư? Lâm Thanh Diện gật đầu: Chỉ là cô hãy nhớ, sau này đừng vì ham chơi mà phạm sai lầm, cô phải biết rất nhiều chuyện nếu đã làm thì sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng! Tôi biết rồi.

Dao Trì nhẹ giọng nói, bàn tay ngọc ngà đưa ra chạm vào Lạc Hồng Thạch ấm áp.

Được rồi, cô đi đi, vẫn là câu nói đó, dù Thiên Giới của cô mạnh đến đâu, nếu có mưu đồ xấu với trái đất của chúng tôi thì tôi cũng sẽ tìm các cô để tính sổ! Lâm Thanh Diện nói.

Dao Trì mỉm cười: Yên tâm đi cậu Lâm, nói thật trong mắt người Thiên Giới chúng tôi, họ không để những người tu hành trên trái đất các anh vào mắt đâu.

Lâm Thanh Diện nhất thời không nói nên lời, nhưng nghĩ đến Dao Trì mới chỉ ở cảnh giới Thần thông cảnh sơ cấp mà đã như thế, họ không để những người tu hành ở trên đất như mình vào mắt cũng đúng thôi.

Nhưng cậu Lâm, tôi thực sự ngưỡng mộ cậu, thiên phú của anh đúng là hiếm có, nhưng dù cậu ở rừng rậm Sương Mù hay ở Thương Nguyên Giới, cả đời này cậu cũng sẽ không tu luyện được tới Thánh Cảnh đâu.

Dao Trì cầm Lạc Hồng Thạch trong tay, nói với Lâm Thanh Diện.

Vậy… phải làm sao? Dao Trì cầm Lạc Hồng Thạch, đi tới trước tượng Phật, quay mặt về phía Lâm Thanh Diện nói.

Cậu Lâm, tôi với cậu cũng coi như rất có duyên, hơn nữa trải qua nhiều ngày tháng ở bên nhau, tôi có thể nhìn ra được cậu là người ngay thẳng, có trách nhiệm, đồng thời thiên phú cũng xuất chúng, đương nhiên cậu cũng đối xử với tôi khá tốt, nhưng tôi thấy cậu đối xử với cô gái xinh đẹp nào cũng tốt cả.

Mặt Lâm Thanh Diện đen lại.

Tôi sắp phải đi rồi, trước khi đi tôi cũng nên cảm ơn cậu, ở đây có hai cuốn sách, tôi có thể tặng cho cậu.

Dao Trì lên tiếng.

CHƯƠNG 1444: Ý TRỜI Sách? Ngươi nói bí thuật sao? Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói: Lẽ nào ngươi không biết, bí thuật sẽ có phản phệ với kẻ tu hành sao? Ngươi lại muốn đưa cho Lâm Thanh Diện những bí thuật này? Phản phệ? Ha, tiểu cô nương, đó chẳng qua là vì tu vi của các ngươi không đủ mới như thế, nhưng mà, Cậu Lâm cũng là tri kỷ của ta, sao ta có thể hại cậu ấy chứ? Dao Trì nói, nhìn về phía Lâm Thanh Diện: Ta sống ở đây đến hơn nghìn năm, tất cả ở đây ta nhắm mắt cũng có thể nhớ được, Cậu Lâm, làm phiền cậu đến phía sau tượng Phật.

Lâm Thanh Diện gật đầu, khoan thai bước đến phía sau bức tượng Phật to lớn tôn nghiêm.

Anh nhìn thấy cái gì rồi? Tiểu Nguyệt hỏi.

Lâm Thanh Diện ngước mắt nhìn qua, bình tĩnh nói: Tượng Phật quá cao, tôi chẳng qua có thể nhìn được những cánh hoa sen rơi rụng nơi tượng Phật đang ngồi mà thôi.

Ừm.

Dao Trì gật đầu.

Ở trong cánh hoa rơi chính giữa sau lưng đang giấu thứ mà cậu cần, cậu thử tìm ra nó đi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, rất nhanh đã nhìn thấy cánh hoa sen ở vị trí trung tâm.

Vừa liếc qua, một cánh hoa rơi màu vàng kim không có gì khác so với những cái khác.

Đắc tội rồi.

Lâm Thanh Diện chắp tay cung kính nói với tượng Phật, sau đó giơ tay muốn mở cánh hoa rơi đó ra.

Nhưng, cánh hoa lại kín đáo chặt chẽ, không thể mở ra được.

Cô chắc chắn, hai quyển bí thư đó giấu ở đây sao? Lâm Thanh Diện hỏi.

Cực kỳ chắc chắn, cậu có thể dùng hồn lực thử xem sao.

Dao Trì nói.

Nếu cô đã mạnh như vậy, vì sao cô không giúp anh ta! Tiểu Nguyệt hơi nóng ruột hỏi.

Bức tượng Phật tôn quý này vẫn là thần vật của Thiên Giới chúng ta, ta là người của Thiên Giới, không thể có bất kỳ hành động báng bổ thần linh nào, hơn nữa, hai quyển bí thuật ta đưa cho cậu Lâm, vẫn là tỉ mỉ tạo ra cho cậu ta, có lấy được không, vậy phải xem cậu ta rồi! Dao Trì nói.

Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, hồn lực trong tay dần dần ngưng kết lại.

Mười đầu ngón tay của anh như sắt thép, bấu vào trên cánh hoa.

Mở! Lâm Thanh Diện hét lớn một tiếng, linh lực và hồn lực bay lượn xung quanh, sức mạnh cả cơ thể bùng nổ! Tiếp đó, một vầng sáng lóe lên, hồn lực mạnh hơn những kẻ tu vi bình thường của Lâm Thanh Diện lúc này đã đạt đến trạng thái mạnh nhất! Tiếp đó, ánh sáng vạn trượng chiếu rọi cả ngôi miếu! Cánh sen rủ đang kín mít chặt chẽ, bị Lâm Thanh Diện tách mở một vết nứt nhỏ, tiếp đó, vết nứt càng ngày càng to.

Lâm Thanh Diện đẩy sức mạnh lên đến cực hạn, hít sâu, một luồng khí tách mở cánh sen.

Không ngờ, hồn lực của cậu Lâm lại thành thục như vậy, thiên phú thế này, nếu như đưa đến Thiên Giới, vậy há chẳng phải… Dao Trì nhẹ nhàng cảm thán, còn Tiểu Nguyệt quan tâm hơn cả là dưới cánh hoa sen rủ, có hai quyển bí thuật mà Dao Trì nói hay không! Lâm Thanh Diện, anh tìm thấy chưa? Tiểu Nguyệt hỏi.

Ở đây quả nhiên có sách quý.

Lâm Thanh Diện giơ tay, lấy quyển sách ra.

Kỳ lạ, nhưng chỉ có một quyển.

Lâm Thanh Diện nói.

Làm sao có thể! Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, Dao Trì chớp mắt đến bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Cô nhìn vào, quả nhiên, trong tay của Lâm Thanh Diện chỉ có một quyển bí thuật.

Không phải chứ, rõ ràng ở đây có hai quyển mà, nhưng mà sao chỉ có một quyển thôi thế? Dao Trì cau mày hỏi.

Hay là cô nhớ nhầm rồi? Hoặc là, lại là vì ham chơi mà làm mất một quyển trong đó rồi? Lâm Thanh Diện hỏi.

Không thể nào, tôi đã gắn trên Lạc Hồng Thạch rồi, nếu đã như vậy, làm sao có thể ham chơi chứ? Dao Trì nói.

Sau đó, cô ta nhìn quyển bí thuật trong tay Lâm Thanh Diện: Haiz, bỏ đi, cũng không phải là quyển bí thuật quan trọng gì, chỉ là cao minh hơn nhiều so với những quyển khác trong miếu.

Nói xong, Dao Trì cười: Ít nhất, quyển bí thuật trong tay cậu hiện giờ, tin rằng mới là thứ cậu muốn nhất.

Ồ? Vậy sao? Lâm Thanh Diện nghi ngờ nhìn Dao Trì, sau đó nhìn vào trang bìa của quyển bí thuật trong tay.

Âm Dương Kinh? Đây là quyển bí thuật thế nào, sao cô lại khẳng định là thứ tôi muốn đến vậy? Dao Trì cười: Rất đơn giản, bởi vì quyển Âm Dương Kinh này trông mặt bắt hình dong, thích hợp nhất là một nam một nữ tiến hành song tu, đây không phải là điều cậu Lâm hằng mơ ước sao? Song tu? Mắt Lâm Thanh Diện sáng lên: Vậy há chẳng phải là có thể đưa Bích Hoài cùng tu luyện sao? Không sai, đương nhiên là được.

Dao Trì cười: Tuy rằng quyển Âm Dương Kinh này cũng không tính là gì, nhưng tôi dám nói, trên Địa Cầu này, không có quyển bí thuật nào thích hợp song tu hơn nó, cậu Lâm, cậu cứ dùng tạm đi.

Cảm ơn.

Lâm Thanh Diện chắp tay, vui mừng ra mặt, ánh mắt của Tiểu Nguyệt bên cạnh hơi mất mát, rõ ràng, sau khi Lâm Thanh Diện có được quyển bí thuật song tu này, người đầu tiên nhớ đến là vợ của mình, Hứa Bích Hoài.

Haiz, chỉ là quyển bí thuật thứ hai không biết bị ai trộm mất rồi, quyển bí thuật đó đối với tu vi cá nhân mà nói là được nâng lên vô cùng lớn, chỉ cần có thể cố gắng luyện tập, đạt đến Thánh Cảnh cũng rất có khả năng.

Dao Trì nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, bỗng nhiên trong đầu vụt sáng: Cô Dao Trì, quyển bí thuật mà cô nói có phải là Huyền Công không? Sao cậu biết! Dao Trì kinh ngạc nói.

Lâm Thanh Diện hơi cười nói: Xem ra quyển Huyền Công này là lúc đầu bị Tần Trường Sinh trộm đi mất, giấu trong mộ huyệt Tần Vương, cũng may, phần nửa trên dưới tôi đã học được hết.

Dao Trì kinh ngạc nói: Vậy sao, đúng là ý trời mà, chỉ là ai biết lúc đầu Tần Trường Sinh mở cánh hoa ra thế nào, lại vì sao mà chỉ lấy đi một quyển? Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh miếu: Tôi cảm thấy, chắc là đã bài trí một vài bẫy của bí thuật, nếu không, với tu vi lúc đó của Tần Trường Sinh, muốn mở được cánh hoa, vốn là chuyện không thể nào.

Nếu nói như vậy, Tần Trường Sinh phải chịu phản phệ mới đúng, nhưng ông ta lại sống nhiều năm như thế.

Tiểu Nguyệt không hiểu, hỏi lại.

Lâm Thanh Diện xoa xoa mũi: Hôm Tần Trường Sinh phản bội Thương Nguyên Giới, bên cạnh có bốn tên thủ vệ, ông ta không tu luyện bí thuật, có thể để thủ vệ tu luyện bí thuật chứ.

Thì ra là vậy.

Tiểu Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói như vậy, tên Tần Trường Sinh này cũng ác độc thật chứ.

Chỉ là, vì sao ông ta chỉ lấy một quyển, việc này tôi thật sự không nghĩ ra.

Lâm Thanh Diện nói.

Tôi nhớ ra rồi, hôm đó lúc họ vào cấm địa mang Lạc Hồng Thạch cùng đan dược đi, tôi đang nghỉ ngơi trong Lạc Hồng Thạch, khi tôi phát hiện ra, lại kịp thời ngăn cản, chỉ là không ngờ, vẫn chậm mất một bước, bị họ trộm mất Huyền Công.

Dao Trì nhớ lại nói, dù gì là chuyện xảy ra khoảng trăm năm trước rồi, ký ức của Dao Trì cũng hơi mơ hồ.

Lâm Thanh Diện cười nói: Xem ra cô không chỉ ham chơi, còn rất ham ngủ nữa, bị người từ Thương Nguyên Giới mang đi, lại vẫn còn tâm trạng ngủ khò khò, đúng là chỉ có cô.

Dao Trì nói không nên lời: Anh đừng nói tôi nữa, ít nhất kết quả cuối cùng xem ra vẫn tốt đấy chứ, cậu Lâm, phần nửa trên Huyền Công vẫn là đạo luyện khí, mà phần nửa dưới mới là tinh hoa! Kinh mạch tương thông thông cửu khiếu, cửu khiếu tương thông thiên linh chiếu! Bây giờ kinh mạch của tôi đã được đả thông hết, chỉ là với vế sau, tôi vẫn chưa hiểu được huyền cơ trong đó.

Lâm Thanh Diện nói.

Việc tu hành, người ngoài nói mười câu cũng không bằng tự mình giác ngộ, có những việc chỉ có thể hiểu mà không thể nói, đồng thời, còn cần một chút may mắn, cậu Lâm may mắn của cậu trước nay khá tốt, tôi tin rằng, sẽ có một ngày, cậu có thể lĩnh hội được sự huyền diệu của vế sau! Dao Trì bình tĩnh nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Dao Trì, tuy rằng trong mắt người ngoài, lão yêu bà đã sống nghìn năm nay lại là dáng vẻ của thiếu nữ, nhưng mà, lời vừa rồi của cô ta, lại cực kỳ có triết lý.

Tiểu Nguyệt cô nương.

Dao Trì nhìn về phía Tiểu Nguyệt.

Làm sao? Tiểu Nguyệt hỏi.

Đừng căng thẳng, tôi cũng sắp phải trở về rồi, không ngờ, người cuối cùng tiễn biệt tôi lại là hai người, nếu như đã vậy, gặp gỡ chính là duyên phận, tôi đây cũng có một món quà, tặng nó cho cô vậy.

Dao Trì nói.

Tôi… Tôi cũng có quà? Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Cô ta cũng biết, người phụ nữ Dao Trì này tuyệt đối không đơn giản, đồ mà cô ta tặng nhất định không phải là đồ tầm thường.

Đúng.

Dao Trì vừa nói, vừa nhẹ nhàng tháo thắt lưng ở eo xuống.

CHƯƠNG 1445: UY LỰC CỦA THẮT LƯNG Cô muốn làm gì, nơi đây là chốn Phật pháp linh thiêng, không được làm bừa! Lâm Thanh Diện nói với Dao Trì, đồng thời không thể không nói, vóc dáng của Dao Trì đúng là hoàn mỹ, cho dù định lực của Lâm Thanh Diện rất mạnh, cũng không kìm được mà liếc thêm vài cái.

Dao Trì quả thực cười nói với Tiểu Nguyệt: Tôi thấy vũ khí mà cô thích là roi dài, dây thắt lưng này của tôi không chỉ mềm mại, độ cứng mạnh, hơn nữa bất kỳ binh khí nào hễ bị nó quấn lấy, thì không thể nào thoát ra, đương nhiên, không chỉ binh khí, con người cũng được, vậy tặng nó cho cô.

Nói xong, Dao Trì ném chiếc thắt lưng về phía Tiểu Nguyệt, đồng thời, niệm một câu chú, thắt lưng nhẹ nhàng đan lại trên eo của Tiểu Nguyệt.

Thương Nguyên Giới vốn tuân thủ chế độ Nước C thời phục cổ, mà sau khi Tiểu Nguyệt lên làm giới chủ Thương Nguyên Giới, trang phục trên người cũng giống với người cổ Nước C , chiếc thắt lưng màu ngọc bích này vòng lên eo của cô, càng cực kỳ thích hợp.

Lão… Dao Trì cô nương, vậy tôi đa tạ cô.

Tiểu Nguyệt chắp tay nói.

Được rồi, cô là người mà cậu Lâm không nỡ giết, sao ta có thể không đối tốt với cô chứ.

Dao Trì nói.

Tiếp đó cô ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện: Cậu Lâm, tôi phải trở về rồi, hai người bảo trọng.

Sau này, chúng ta còn có thể gặp lại không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Ánh mắt Dao Trì cười lên: Tôi cảm thấy, chúng ta chắc còn có thể gặp lại.

Nhưng mà, thông đạo trong đền này không phải cần nghìn năm mới có thể mở ra không? Lâm Thanh Diện không hiểu hỏi lại, nếu bản thân vẫn chưa đạt đến Thánh Cảnh, e rằng vốn không thể chống cự đến lúc thông đạo này mở ra lần nữa.

Trong mắt Dao Trì lóe lên một nụ cười kỳ quái, tùy ý nói: Cậu Lâm, ghi nhớ những gì tôi đã nói, trên thế giới này, thiên phú xuất chúng của cậu vượt qua rất nhiều người, cho dù ở trên Thiên Giới chúng tôi, nếu chỉ dựa vào thiên phú, cũng không phải người bình thường có thể sánh được.

Đương nhiên, thiên phú của Lâm Thanh Diện là số một thế giới, đây là điều mà tất cả mọi người đều công nhận.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhún vai, chẳng bày tỏ thái độ gì.

Vậy sao? Dao Trì cười nhìn về phía hai người, mỉm cười nói: Tôi cảm thấy đây không phải sự thật, ít nhất, bên cạnh hai người, có một người, nhìn có vẻ thiên phú của anh ta vượt qua cả anh.

Là ai? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói, nói như có người thiên phú còn vượt qua cả Lâm Thanh Diện tồn tại, vậy thì bản thân không thể nào không biết! Lâm Thanh Diện cũng nhíu mày, thiên phú còn mạnh hơn mình, có người như vậy sao? Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện trong đầu anh, trong ánh mắt Lâm Thanh Diện hơi kinh hãi, nhìn Dao Trì phía trước.

Ánh mắt Dao Trì mang theo ánh sáng, nhìn thẳng Lâm Thanh Diện, mỉm cười… Cô nói rõ ràng đã, rốt cuộc việc là thế nào.

Lâm Thanh Diện muốn đuổi theo để hỏi, lại một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, giống như một bức màn ngăn cản trước mặt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện va phải ánh sáng đỏ, tựa như va phải một bức tường cực dày vậy, cả cơ thể bị đánh bật lại.

Đáng chết! Dao Trì, cô đừng đi, nói cho rõ ràng đã! Lâm Thanh Diện lớn tiếng hét, Tiểu Nguyệt bên cạnh còn chưa hiểu rõ là chuyện gì.

Không phải nói trên đời này có người thiên phú còn cao hơn anh ta sao, có phải đến mức không chấp nhận nổi vậy không? Trong lòng Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói, hơn nữa, điều Dao Trì nói là thật hay giả còn chưa biết chắc.

Nhưng, đối mặt với tác động của Lâm Thanh Diện, lúc này, Dao Trì ở phía sau bức màn dường như đã mất đi ý thức, vốn không nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện.

Hai tay cô ta mở rộng, cả người bồng bềnh tựa tiên, lơ lửng giữa không trung.

Đáng chết! Lâm Thanh Diện phẫn nộ đến cực điểm, việc gì cũng có thể làm ra! Kiếm Trảm Tiên trong tay lại mang theo từng luồng ánh sáng lạnh, theo đó, một con rồng lớn xuất hiện trong không trung.

Ngăn cô ta lại cho tôi! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói, kiếm Trảm Tiên và con rồng lớn đã sớm tâm linh tương thông với Lâm Thanh Diện, chúng nhanh chóng xông về phía bức màn màu đỏ kia.

Quả cầu lửa của rồng lớn cháy trên mặt của bức màn, nhưng, lại như lửa nóng gặp phải băng lạnh vậy, vào khoảnh khắc va chạm, lại hóa thành một đám sương trắng, mà bức màn màu đỏ lại không có chút tổn thất.

Tình hình mà kiếm Trảm Tiên gặp phải cũng không tốt hơn rồng lớn là bao.

Lưỡi kiếm sác nhọn, cùng với hồn lực nồng đặc tụ lại trên lưỡi kiếm, nhưng vẫn không thể xé rách được bức màn đỏ, cho dù chỉ một vết nứt! Dao Trì sau bức màn ngày càng thăng cao, cuối cùng chạm thẳng đến đỉnh tượng Phật.

Cô ta nắm chặt Lạc Hồng Thạch trong tay, hướng về phía Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt.

Cách một lớp màn đỏ, Dao Trì cuối cùng để lại một nụ cười hơi quái dị, nụ cười đó giống như nụ cười của Mona Lisa nổi tiếng đời đời, nụ cười khiến người ta suy đoán không ra.

Cậu Lâm, tôi đi đây, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, hy vọng đợi đến khi tôi gặp lại cậu, cậu đã mạnh hơn hiện tại rất nhiều! Nói xong, Dao Trì quay người đặt Lạc Hồng Thạch vào giữa hàng lông mày của tượng Phật.

Lạc Hồng Thạch và vết lõm giữa lông mày tượng Phật ghép lại hoàn hảo! Phút chốc, ánh sáng vàng kim đã chiếu rọi cả ngôi miếu, thậm chí, vô số luồng ánh sáng này xuyên thẳng qua mái nhà, chiếu sáng cả Thương Nguyên Giới! Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt đứng dưới luồng ánh sáng chói mắt này, vội vàng dùng tay che mắt mình lại.

Thông qua khe hở, Lâm Thanh Diện cố gắng nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy trước mắt trắng xóa, bức màn đỏ đó cũng đã biến mất! Dao Trì, cô đừng đi! Lâm Thanh Diện hét lớn, xông lên phía trước.

Tiểu Nguyệt bên cạnh vội vàng giơ tay ngăn Lâm Thanh Diện lại, phía trước là dữ hay lành, chẳng ai xác định được, hơn nữa, Tiểu Nguyệt cũng không hiểu rõ, rõ ràng Lâm Thanh Diện đã đưa Lạc Hồng Thạch cho Dao Trì, vì sao bây giờ lại không để cô ta rời đi, khiến anh nảy sinh biến hóa thế này, nguyên nhân rốt cuộc là gì? Tiểu Nguyệt, cô bỏ ra! Lâm Thanh Diện hét lớn, hơi dùng sức, đã thoát khỏi tay của Tiểu Nguyệt, tiếp đó xông lên phía trước.

Lúc này, thông đạo xuyên thẳng đến Thiên Giới đã mở, trong đầu Lâm Thanh Diện lại xuất hiện một ý nghĩa, đó chính là, đuổi thẳng đến Thiên Giới, hỏi Dao Trì rõ ràng.

Lâm Thanh Diện, đừng! Tiểu Nguyệt hét lớn, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn dũng mãnh như sư tử vậy, tốc độ cực nhanh, đồng thời sức mạnh kinh người, nỗ lực xông về ánh sáng vạn trượng phía trướ! cTiểu Nguyệt cắn môi, bỗng nhiên, cô nhớ đến chiếc thắt lưng mà Dao Trì tặng! Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Nguyệt thẳng tay gỡ thắt lưng ra, vung về phía Lâm Thanh Diện! Chiếc thắt lưng này vốn chỉ dài hơn một mét, nhưng sau khi Tiểu Nguyệt vung ra, lại dường như có thể kéo dài vô tận trong không trung vậy.

Đồng thời, tốc độ của nó nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi kịp Lâm Thanh Diện phía trướ! cLúc này, Lâm Thanh Diện nhịn luồng ánh sáng chói mắt, tung người vọt lên, bỗng nhiên, phía sau anh, thắt lưng màu xanh ngọc chỉ chạm đến vạt áo anh, sau đó, dùng tốc độ chóng mặt bỗng nhiên quấn lấy cả người Lâm Thanh Diện! Lâm Thanh Diện cả kinh, nỗ lực muốn thoát ra, lại phát hiện, chiếc thắt lưng này khá là quỷ dị, cực kỳ dẻo dai, cho dù bản thân ra sức thế nào, giống như đánh lên tấm mút vậy, sức mạnh cực lớn rất nhanh đã bị giải trừ.

Một đầu còn lại của thắt lưng trên tay Tiểu Nguyệt, lực của Tiểu Nguyệt dù gì cũng không lớn bằng Lâm Thanh Diện, cô không thể kéo Lâm Thanh Diện về, nhưng chỉ cần cô không buông tay, lại có thể khiến Lâm Thanh Diện từ không trung ngã xuống đất! Tiểu Nguyệt, cô buông ra! Lâm Thanh Diện hét lớn.

Không! Tôi sẽ không nhìn anh tiến vào Thiên Giới! Tiểu Nguyệt nhíu mày nói.

Có vài việc cô không biết, tôi bắt buộc phải hỏi người phụ nữ Dao Trì này! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

Không, không được, anh đừng quên, Hứa Bích Hoài còn đang ở Chúng Thần Điện đợi anh, còn cả con gái của anh nữa, con bé cũng đang ở Chúng Thần Điện đợi anh! Lần này anh quay về Thương Nguyên Giới đã chậm trễ quá lâu, lẽ nào anh còn muốn để Hứa Bích Hoài họ đợi tiếp sao? Tiểu Nguyệt lớn tiếng nói CHƯƠNG 1446: RỒNG CÓ VẢY NGƯỢC Tôi… Lâm Thanh Diện khẽ cắn răng, anh giương mắt nhìn lên, tượng phật tản ra ánh sáng đã càng ngày càng nhỏ, điều này cũng đồng nghĩa với lối đi Thiên Giới sắp đóng, mà bóng người của Dao Trì cũng sớm đã biến mất không thấy.

Đột nhiên, đai lưng vẫn luôn buộc trên người Lâm Thanh Diện nới lỏng, lần nữa trở lại trong tay Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt, cô đây là? Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày, nhìn Tiểu Nguyệt, anh thấy trong mắt Tiểu Nguyệt dường như chớp động nước mắt.

Nếu như anh thật sự muốn đi Thiên Giới, vậy anh đi ngay đi! Đúng như lời Dao Trì nói, lối đi Thiên Giới ngàn năm mới mở một lần, nếu anh có thể ở Thiên Giới tu hành đến Thánh Cảnh, như vậy, chờ lần sau anh lại từ Thiên Giới đi ra ngoài, sợ rằng người anh quen biết cũng sớm đã không còn trên nhân gian rồi! Tiểu Nguyệt nói.

Lời của Tiểu Nguyệt giống như một chậu nước lạnh hoàn toàn dội tỉnh Lâm Thanh Diện! Đúng vậy, nếu anh tùy tiện tiến vào Thiên Giới, coi như là tu hành đến Thánh Cảnh, chờ lúc anh đi ra, Bích Hoài, Nặc Nặc còn có tất cả mọi người của chúng thần điện đều đã không còn, thậm chí Lâm gia cũng đã không còn, như vậy anh còn sống thì có ý nghĩa gì chứ? Theo sau ánh sáng tiêu tan, lối đi Thiên Giới cũng hoàn toàn đóng lại! Điều này cũng đồng nghĩa với nếu muốn lần sau tiến vào Thiên Giới, ít nhất còn phải chờ hơn ngàn năm! Ánh sáng tiêu tan, ngôi miếu này lại yên tĩnh trở lại.

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt: Cô nói đúng, Bích Hoài còn đang chờ tôi, vừa rồi tôi quá xúc động, làm việc không để ý hậu quả, nhắc tới, còn phải cảm tạ cô, kịp thời kéo tôi lại.

Tiểu Nguyệt bình tĩnh nói: Tôi nào có thực lực có thể kéo anh lại, ngược lại không nghĩ tới, sợi dây lưng nhìn như phổ thông này lại lợi hại như vậy, đây có thể đều là công lao của nó.

Lâm Thanh Diện gật đầu một cái, lần nữa nhìn đai lưng màu thúy lục thắt ở bên hông Tiểu Nguyệt: Sợi dây lưng này chính là thần vật, vừa tôi thử dùng lực tránh thoát, nhưng phát hiện căn bản không có cách nào, tôi nghĩ, bằng vào sợi dây lưng này, cho dù sau này cô gặp cao thủ thần cảnh cũng có thể có sức đánh một trận! Tiểu Nguyệt nhàn nhạt cười nói: Bây giờ trên thế giới này, chỉ có hai người anh và Quý trưởng lão đạt tới thần cảnh, chẳng lẽ anh cảm thấy, tôi sẽ đối chiến với các người sao? Hơn nữa, hôm nay sau khi chuyện này xảy ra, người đạt tới thần cảnh thật sự có thể được gọi là cao thủ sao? Lâm Thanh Diện hờ hững, Tiểu Nguyệt nói rất đúng, như Dao Trì nói, người đạt tới thần cảnh thậm chí ngay cả người tu luyện hợp cách cũng không tính, chỉ có nhân tài thần cảnh cao nhất mới coi là người tu hành hợp cách.

So với Dao Trì, thực lực của anh thật sự quá thấp! Chẳng qua là, tôi thấy anh bất kể gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh đối mặt, chưa từng thấy anh giống như vừa rồi, kích động như vậy, dường như một con bò đực vậy, kéo cũng không kéo lại được! Đây là vì cái gì, anh có thể nói cho tôi nghe một chút không? Tiểu Nguyệt không hiểu mà hỏi.

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: Vừa rồi chẳng qua là tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hơn nữa lúc Dao Trì sắp đi, lời nói ý vị sâu xa, không biết vì sao, ở trong mắt cô ấy, dường như tôi đọc được điều gì đó, tôi lo lắng sau này sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới suy nghĩ đuổi theo cô ấy, hỏi rõ cô ấy.

Vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì chứ? Tiểu Nguyệt nghi ngờ nói: Trước kia anh đều rất tốt, tôi thấy cũng bởi vì sau khi Dao Trì nói trên thế giới này còn có một người thiên phú cao hơn anh, anh mới trở nên giận dữ, đúng không? Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt, lại không nói gì.

Thật ra thì anh cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có người thiên phú cao hơn anh, theo tôi thấy cũng không phải là một chuyện xấu, chỉ cần người này một lòng vì thế giới của chúng ta là được, hơn nữa, Dao Trì nói không chừng là cố ý nói như vậy, cho tới nay cô ấy luôn phụ thuộc vào Lạc Hồng Thạch, nào biết người thiên phú cao đâu, nếu thật sự có người như vậy, vậy chúng ta cũng hẳn biết mới đúng.

Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt cười một tiếng: Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ cô cho là tôi bởi vì ghen tị mới đuổi theo Dao Trì sao? Cô sai rồi.

Tôi sai rồi? Ừ.

Lâm Thanh Diện gật đầu một cái: Lâm Thanh Diện tôi mặc dù chưa nói là lòng dạ cực kỳ rộng rãi, nhưng cũng không phải nhỏ bụng ruột gà, không nhìn được người khác tốt hơn, tôi muốn thế giới của chúng ta, có thật nhiều người tu hành thiên phú vượt qua tôi, như vậy, đối với thế giới mà nói, cũng là một chuyện vô cùng tốt.

Nào có nhiều người tu hành thiên phú cực cao như vậy, chứ đừng nói là vượt qua anh.

Tiểu Nguyệt nói, cô ta biết, trên Địa Cầu, thiên phú tu hành của Lâm Thanh Diện đã là tồn tại cao nhất, thậm chí thiên phú luyện đan của anh cũng vượt xa con người, nếu muốn lại xuất hiện một người giống như Lâm Thanh Diện, đơn giản là khó hơn lên trời! Lâm Thanh Diện lắc đầu: Cô lại sai rồi, Dao Trì nói là sự thật.

Thật? Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn ánh mắt chân thành của Lâm Thanh Diện, cô ta thật khó mà tin tưởng: Vậy người này, đó… Đó là ai? Người này tôi cô đều biết, hơn nữa, quan hệ vô cùng thân cận với tôi.

Lâm Thanh Diện nói.

Vô cùng thân cận với anh? Tiểu Nguyệt cau mày: Chẳng lẽ là cô nương tên Tiểu Điêu sao? Hay là Bạch Chỉ? Nếu là Bích Hoài nhìn trước mắt chỉ là một người bình thường, nếu coi là thiên phú tu hành, trước mắt tôi vẫn không nhìn ra.

Lâm Thanh Diện cười khổ nói: Sao vậy, vì sao cô có thể nghĩ tới có người có thiên phú tu hành đều là phụ nữ chứ? Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu Nguyệt cười nói.

Lần này cô nói đúng.

Lâm Thanh Diện cười nói: Chẳng qua là bây giờ con bé vẫn chỉ là đứa trẻ con mà thôi, là một tiểu cô nương đáng yêu.

Trẻ con? Ai? Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói: Dao Trì nói người này thiên phú này vượt qua tôi, chính là con gái tôi, Lâm Nhất Nặc! Nặc Nặc? Cái này… Đây là thật sao? Tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Là thật, sáng sớm mấy ngày trước, tôi đã từng dùng thần hồn thử cảm thụ Nặc Nặc một chút, phát hiện con bé giống tôi, trời sinh thần hồn thức tỉnh, đồng thời, thần hồn của nha đầu này nhìn qua còn phải tinh thuần hơn so với tôi rất nhiều, dùng để đi con đường tu hành là thích hợp nhất rồi.

Lâm Thanh Diện nói.

Trời sinh thần hồn thức tỉnh! Tiểu Nguyệt giật mình lắc đầu một cái, thiên phú như vậy là mơ ước của bao nhiêu người tu hành, Lâm Thanh Diện cũng chính bởi vì thần hồn thức tỉnh, cho nên bất kể là tu hành công pháp gì cũng tốt, luôn có thể so với người khác nhanh hơn một bước, đồng thời hoàn thành tốt hơn.

Thiên phú như vậy, nhà họ Lâm lại có tới hai người, đây quả thực giống như trời ban vậy.

Trời ơi, sao chuyện gì tốt cũng cho anh vậy? Tiểu Nguyệt kinh ngạc bộc lộ ra lời nói.

Không có cách nào, gien tôi thật sự quá mạnh mẽ.

Lâm Thanh Diện nói, những lời này lại hơi tự luyến.

Tiểu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng lại có một ý tưởng to gan, gien tốt như vậy, nếu chỉ sinh một đứa, có phải hơi lãng phí không? Vì vậy, vừa rồi tôi mới có thể giận dữ như vậy, bởi vì tôi không biết ánh mắt sau cùng của Dao Trì rốt cuộc là ý gì, nhìn dáng vẻ, cô ta cũng đã nhìn thấu thiên phú của Nặc Nặc, tôi lại nghĩ, cô ta chắc sẽ không làm gì với Nặc Nặc.

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Xem ra, cũng chỉ có con gái và vợ của anh mới có thể để Lâm Thanh Diện giận dữ như vậy.

Nghĩ đến Dao Trì trước khi đi ánh mắt không nói rõ điều gì, trong lòng Tiểu Nguyệt lo lắng mơ hồ Cô ta rất rõ ràng, tiểu Nặc Nặc ở trong lòng Lâm Thanh Diện có địa vị gì, thậm chí, địa vị của Nặc Nặc có những lúc còn cao hơn Hứa Bích Hoài! Đây không phải Lâm Thanh Diện cố ý thiên vị, mà là vì cha mẹ thương yêu con cái, đây là bẩm sinh! Rồng có vảy ngược, người chạm đến phải chết! Nặc Nặc chính là vảy ngược của Lâm Thanh Diện.

CHƯƠNG 1447: LỘT DA CHUỘT CỦA ANH Lâm Thanh Diện, anh yên tâm, tiểu Nặc Nặc đáng yêu như vậy, Dao Trì chắc sẽ không làm gì con bé đâu, hơn nữa, nhìn kết quả vừa rồi, nếu Dao Trì thật sự muốn động thủ với chúng ta, hoặc là động thủ với tiểu Nặc Nặc cũng sẽ không chờ tới bây giờ, có thể giải quyết chúng ta ở chúng thần điện.

Cô nói không sai, Dao Trì cô ấy có thực lực này, giải quyết hết một đám người chúng ta, đối với cô ấy mà nói là chuyện vô cùng đơn giản.

Lâm Thanh Diện nói.

Đã như vậy, anh không nên suy nghĩ quá nhiều.

Tiểu Nguyệt cười nói: Tôi tin tưởng, nếu anh là vua của người tu hành ở thế giới chúng ta, như vậy tự nhiên có thể giống Ma thần Tu La năm dó, gặp thần sát thần gặp phật giết phật, lại nói, bên trong cơ thể anh đã tập được Huyền Công, nghe theo lời Dao Trì, sự huyền diệu của Huyền Công còn vượt qua pháp thuật của thế giới chúng ta rất nhiều, chỉ cần anh có thể tu hành tốt, thực lực tăng trưởng, tự nhiên cái gì cũng không cần phải sợ! Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt, không nghĩ tới, khi tâm tình anh không ổn định nhất, người giúp anh ổn định tâm trạng lại là Tiểu Nguyệt trước mắt, ngay mấy tháng trước, anh và Tiểu Nguyệt vẫn là quan hệ đối nghịch.

Không sai, tôi vừa lấy được toàn bộ truyền thừa của Ma thần Tu La, nói rõ tín nhiệm của Ma thần Tu La đối với tôi, đã như vậy, tôi lại không thể phụ lòng lão nhân gia ông, sau này ở đây, tôi nhất định sẽ cố gắng tu hành, Thánh Cảnh cũng tốt, Thiên Giới cũng được, bọn họ nếu muốn động thủ với người bên này, trừ phi bước qua xác tôi! Lâm Thanh Diện nói, tự tin như thần lại lần nữa hiện lên trên mặt.

Tiểu Nguyệt nâng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, nụ cười tự tin như vậy đã từng vô số lần xuất hiện trên mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng cô ta thầm nghĩ, một người đàn ông như vậy, có lẽ mới là mỗi người đàn bà có thể phó thác cả đời.

Đi thôi, Lâm Thanh Diện, chúng ta cũng cần phải trở về.

Tiểu Nguyệt nhẹ giọng nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, dẫn đầu đi ra khỏi miếu thờ.

Hai người đi tới ngoài cửa, xoay người lại nhìn miếu thờ, bên trong miếu thờ, tượng phật lớn kia vẫn rất trang nghiêm, trong đầu Lâm Thanh Diện nghĩ: Pho tượng phật này cũng không biết một mình như vậy ở lại ngôi miếu này đã bao nhiêu năm, có lẽ mấy ngàn năm, có lẽ vạn năm.

Nhưng Lâm Thanh Diện rất rõ ràng, nó vẫn sẽ luôn chờ đợi.

Lâm Thanh Diện, những bí thuật kia làm sao đây? Tiểu Nguyệt hỏi.

Khóe miệng Lâm Thanh Diện mỉm cười, thầm đọc thần niệm, cửa miếu thờ bị đóng lại.

Sát theo, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nhảy một cái, đi tới giữa không trung, hồn lực to lớn ngưng tụ thành hình, bao vây ngôi miếu này lại.

Lần này được rồi, đợi sau khi tôi phá giải phản phệ của bí thuật, lại giải trừ kết giới nơi này.

Lâm Thanh Diện nói.

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, cô ta vốn nghĩ để đám người Tống Nghĩa và Triệu Nhân chế tạo một hộp thép ròng kín để đặt những bí thuật này, nhưng bây giờ không cần nữa.

Đây chính là kết giới Lâm Thanh Diện tạo ra, người đời này không ai có thể xuyên qua kết giới tiến vào ngôi miếu này.

Được, tôi tin tưởng anh, sẽ có ngày anh phá giải bí mật của bí thuật.

Tiểu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện nói, càng sống chung lâu với Lâm Thanh Diện, Tiểu Nguyệt càng có thể cảm nhận được, chỉ cần là chuyện Lâm Thanh Diện muốn làm, chưa có chuyện gì không làm được.

Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi rồi! Lâm Thanh Diện nói.

Tiểu Nguyệt hơi thất thần, cô ta lại muốn dùng đai lưng buộc Lâm Thanh Diện lại, nhưng thứ nhất cô ta không có lý do gì, thứ hai, ý nghĩ như vậy thật sự là quá tức cười.

Không ngờ, Thương Nguyên giới lại không phải một thế giới khác, ngược lại thành một nơi bí cảnh trên Địa Cầu, đã như vậy, đợi sau khi tôi trở lại chúng thần điện sẽ nói tin tức này cho tất cả mọi người, bọn họ nghe được nhất định cũng sẽ khiếp sợ như tôi.

Lâm Thanh Diện nói.

Tiểu Nguyệt mỉm cười gật đầu một cái: Anh nói không sai, tôi cũng sẽ nói phát hiện hôm nay cho người Thương Nguyên giới, từ nay về sau, mọi người đều là người một nhà, không phân biệt lẫn nhau.

Đúng, không phân biệt lẫn nhau.

Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt cười nói, lúc này bọn họ mới ý thức được, ban đầu, Thương Nguyên giới muốn chiếm linh nguyên của Địa Cầu, và việc không ngừng chém giết với người tu hành trên Địa Cầu, bây giờ nhìn lại là chuyện buồn cười biết bao, bởi vì, mọi người vốn là cùng sống trong một thế giới, vốn không nên có phân tranh như vậy! A Hoàng, chúng ta đi! Tiểu Nguyệt lớn tiếng nói, sau khi A Vàng chờ đợi ở ngoài cấm địa, đã mơ màng buồn ngủ nghe được, vội vàng vui sướng chạy tới bên cạnh hai người.

Tiểu Nguyệt và Lâm Thanh Diện tung người nhảy một cái.

A Hoàng, tiến về thông đạo! Tiểu Nguyệt nói, tứ chi A Hoàng bước đi nhanh chóng chạy đi lối ra.

… Bích Hoài, Nặc Nặc, rốt cuộc anh cũng trở lại rồi… Thận trọng đặt quyển âm dương kinh trong ngực, Lâm Thanh Diện từ trong lối đi nhảy xuống.

Tiểu Nguyệt đứng ở lối đi ánh mắt trở nên đượm buồn, nhưng cô ta biết, nên đi vẫn phải đi.

Đồng thời, làm Tiểu Nguyệt cảm thấy vui mừng là, ít nhất, sau này cô ta và Lâm Thanh Diện vẫn có thể gặp mặt.

Bây giờ, Tiểu Nguyệt từ thông đạo xoay người rời đi, cô ta cần phải nói tất cả phát hiện hôm nay cho người Thương Nguyên giới, để bọn họ càng đồng ý sự thật giới tu vi nước C là cùng một thể.

Côn Luân chúng thần điện.

Hai ngày trôi qua, nhưng vẫn không có tin tức của Lâm Thanh Diện.

Vì thế, Quý Trường Thanh cố ý tụ tập những người lúc này ở chúng thần điện lại.

Hứa Bích Hoài ngồi ở một bên ánh mắt lo âu, hai ngày nay có thể là hai ngày cô lo lắng nhất trong đời.

Mọi người cũng đều biết, Lâm điện chủ không biết vì sao, từ ngày hôm trước sau khi phản công Thương Nguyên giới vẫn không trở lại, mọi người có ý kiến gì thì cứ việc nói nói đi.

Quý Trường Thanh nói.

Dưới đài, Chu Tước cũng lo âu: Chẳng lẽ là điện chủ xảy ra chuyện gì rồi? Không thể nào đâu, Lâm điện chủ đã là tồn tại mạnh nhất đời này, nếu anh ấy muốn, lại có ai có thể ngăn lại anh ấy chứ? Thanh Long nói.

Vậy vì sao anh ấy còn chưa trở về, rõ ràng ngày đó là cùng chúng ta đi đến lối ra, chẳng qua là, anh ấy vì để chúng ta an toàn rời đi, quả thật xếp ở đội ngũ cuối cùng.

Chu Tước nói.

Ngày đó người rời khỏi Thương Nguyên giới trước Lâm Thanh Diện nói: Lúc ấy tôi là người thứ hai từ dưới lên rời đi, tôi có thể xác định, Lâm điện chủ ở ngay sau lưng tôi, nhưng vì sao anh ấy chậm chạp không về, tôi không rõ ràng lắm.

Hai, đáng tiếc chúng ta không có cách nào đi Thương Nguyên giới, nếu không có thể đi thăm dò kết quả rồi.

Đám người Bạch Hổ nói.

Thấy mọi người ngươi một lời ta một lời nhưng không nói được nguyên do, Hứa Bích Hoài càng buồn rầu hơn.

Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ anh thật sự muốn bỏ lại hai người mẹ con em sao? Quý Trường Thanh ngồi ở trên đài thấy dáng vẻ Hứa Bích Hoài như vậy, trầm giọng nói: Mọi người yên lặng một chút, tôi cảm thấy, chuyện này hơi kỳ lạ, các vị khổ cực một chuyến, mấy ngày nay chia ra ba đội người do Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước dẫn đội, ở Côn Luân tìm tung tích của Lâm điện chủ, dĩ nhiên, các vị có thể khuếch trương phạm vi lớn một chút, không chỉ là dãy núi Côn Luân, ngay cả ngoài dãy núi Côn Luân cũng phải tìm.

Tuân lệnh! Đám người Chu tước cùng nói.

Khổ cực các vị.

Hứa Bích Hoài từ chỗ ngồi đứng lên, cô cũng biết, những người này vốn đã hoạch định xong chuyện trong những ngày sau, không nghĩ tới, sau khi gặp phải chuyện như vậy làm trễ rất lâu.

Việc chúng tôi nên làm.

Mọi người nói.

Hứa Bích Hoài bình tĩnh nói: Hảo ý của mọi người tôi xin nhận, chỉ là tôi nghĩ rằng, mọi người vẫn là mỗi người lo chuyện của riêng mình đi, đúng như lời Quý trưởng lão, thực lực bây giờ của Lâm Thanh Diện, chỉ cần anh ấy muốn, nhất định có thể về tới đây, tôi nghĩ, thời gian lâu như vậy không về, chắc là gặp phải chuyện gì rồi, đến khi chuyện giải quyết xong, anh ấy nhất định sẽ trở lại, tôi nghĩ vậy.

Cái này … Mọi người tỏ ra hơi khó xử.

Điện chủ phu nhân, nếu chúng ta đều đi hết, cô và Nặc Nặc làm thế nào? Chu Tước tiến lên hỏi.

Lâm Thanh Diện một ngày không về, tôi ở đây chờ một ngày, nếu một năm không về, tôi chờ một năm.

Hứa Bích Hoài nói.

Mọi người nhìn Hứa Bích Hoài, không nghĩ tới vị này bề ngoài nhìn như yểu điệu, nội tâm lại vô cùng kiên cường.

Hai , mọi người đừng có dáng vẻ thiếu sức sống như vậy nữa, Lâm thiếu chủ thực lực mạnh mẽ, ai có thể đánh thắng anh ấy? Lúc này, Chung Tài đi ra, dáng vẻ anh ta như không có chuyện gì nói tiếp: Theo tôi thấy, cậu Lâm chắc là làm rơi thứ gì ở Thương Nguyên giới rồi, lại quay lại lấy, chỉ là… Chỉ là cái gì? Chu Tước cau mày hỏi.

Chung Tài khẽ mỉm cười: Chỉ là giới chủ Thương Nguyên giới đối với Lâm thiếu chủ kính mến có thừa, hẳn là giữ Lâm thiếu chủ lại mấy ngày, mọi người không cần lo lắng.

Ôi trời, anh cho là điện chủ giống anh sao? Chu Tước khinh bỉ nói.

Vậy ai mà biết, dù sao tôi thấy Tiểu Nguyệt không chỉ đẹp, tính cách cũng xem là tốt, nếu dùng mỹ nhân kế, Lão Thử Phi Thiên tôi khẳng định không đỡ được, còn Lâm thiếu gia… Đều là đàn ông, tôi cảm thấy anh ấy cũng không khác tôi đâu.

Chung Tài cười nói: Mọi người an tâm, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, Lâm thiếu chủ không có việc gì.

Xoẹt! Một ánh sáng màu đen thoáng qua, đùng một tiếng, nửa bên mặt trái của Chung Tài nhiều thêm một con dấu đen.

Ai, ai đánh tôi! Chung Tài che mặt sưng, nghi hoặc nhìn mọi người nói.

Tất cả mọi người nhao nhao bày tỏ nghi ngờ, mình căn bản không động thủ, nhưng Chung Tài vừa rồi rõ ràng bị người đánh, hơn nữa người xuất thủ rất cao minh.

Anh con chuột này, còn dám ăn nói bậy bạ coi chừng tôi lột da chuột anh! Bên ngoài chúng thần điện, một thanh âm truyền vào.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, một bóng dáng cao ngất dần dần đi từ cửa vào.

Thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt, hốc mắt Hứa Bích Hoài ướt át, ngơ ngác nhìn.

Người này thân hình cao ngất, đường ranh rõ ràng, một cỗ kiêu ngạo trời sinh tự nhiên phát ra, không phải Lâm Thanh Diện thì còn là ai chứ? Xin lỗi các vị, để cho mọi người lo lắng rồi! Lâm Thanh Diện nhẹ giọng một câu, sau đó ánh mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên người Hứa Bích Hoài.

CHƯƠNG 1448: KHÔNG QUÊN TÂM TƯ BAN ĐẦU Oan gia đáng chết này, cuối cùng anh cũng chịu về rồi! Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện mà nước mắt rơi đầy mặt! Lâm Thanh Diện chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Bích Hoài.

Chung Tài đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ ngạo nghễ của anh thì quên cả đau đớn trên mặt, khẽ thì thầm: Tôi đã nói rồi, cậu Lâm chắc chắn sẽ không sao.

Bây giờ thì hay rồi, mọi người đã tin tôi chưa? Anh đã về rồi.

Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài rưng rưng nước mắt vui mừng nói với Lâm Thanh Diện: Cuối cùng anh đã về.

Anh có biết mấy ngày nay em sống thế nào không? Không chỉ vậy, các anh em Chúng Thần Điện này đều khổ sở chờ anh bao ngày, lẽ nào anh không nên cho bọn họ một lời giải thích à? Lâm Thanh Diện nhìn đám đông và chắp tay nói: Xin lỗi các vị, đã làm mọi người phải lo lắng rồi.

Nhưng hôm trước tôi thật sự gặp phải vài chuyện nên mới chậm trễ.

Lâm Thanh Diện tôi ở đây, xin nhận tội với các vị.

Người của Chúng Thần Điện thấy Lâm Thanh Diện chắp tay thi lễ với mình thì vội vàng trả lễ.

Trở về là tốt rồi.

Lâm Thanh Diện, nếu nói lo lắng thì vẫn là vợ ngài lo lắng cho ngài nhất đấy.

Nhưng không biết rốt cuộc ngài gặp phải chuyện gì vậy? Quý Trường Thanh nói với Lâm Thanh Diện.

Ông ta rất kích động khi thấy Lâm Thanh Diện có thể bình yên trở về.

Ông ta đã mất đi sư phụ của mình, nếu thế giới này lại mất đi Lâm Thanh Diện, thật không biết sẽ biến thành cảnh tượng thế nào? Tôi gặp phải một chuyện đủ để thay đổi nhân sinh quan.

Lâm Thanh Diện nhìn mọi người và trầm giọng nói.

Những người tu hành có thiên phú tốt nhất nhìn thấy Lâm Thanh Diện nghiêm mặt.

Bọn họ biết một khi anh nói nghiêm túc, chứng tỏ chuyện anh gặp phải chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng.

Nếu các vị đều đang ở đây, vậy hôm nay tôi sẽ nói lại tất cả những chuyện nghe thấy trong hai ngày qua cho các vị biết! Lâm Thanh Diện cao giọng nói.

Những người này đều là tu vi giả hiện nay, bọn họ có quyền, cũng có nghĩa vụ biết tất cả mọi chuyện liên quan tới thế giới này.

Lâm Thanh Diện nói tới đây thì đi đến ghế chủ tọa trong điện và nhìn mọi người, vừa mở miệng đã như sấm sét đánh giữa trời quang.

Trên thực tế, Thương Nguyên Giới chính là một chỗ bí cảnh của nước C chúng ta! Cái gì? Bí cảnh? Điều này… sao có thể như vậy được? Chẳng phải Thương Nguyên Giới là thế giới khác với chúng ta sao? Nói vậy, nó thuộc về nước C chúng ta à? … Mọi người bàn tán xôn xao.

Điện chủ, chuyện này là thật sao? Nói vậy, Chúng Thần Điện chúng ta chiến đấu với Thương Nguyên Giới mấy trăm năm qua chẳng lẽ là do quá nhàm chán? Hóa ra mọi người đều là người một nhà à? Chung Tài nói.

Đúng vậy, nói vậy, nếu Thương Nguyên Giới thật sự là một chỗ bí cảnh của nước C chúng ta, vậy trước đó chẳng phải là chúng ta đều… tự giết lẫn nhau? Thanh Long cũng nói.

Quý Trường Thanh nghe được lời Lâm Thanh Diện nói thì vô cùng khiếp sợ.

Nếu tất cả những điều này đều là thật, ông ta trông coi nhiều năm chỉ đổi lại sự thực như vậy sao? Các vị, lời tôi nói là thật một trăm phần trăm.

Chuyện này nói ra rất dài.

Nhưng mọi người yên tâm, Chúng Thần Điện chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy cũng không phải uổng công.

Cho dù Thương Nguyên Giới là một phần của nước C chúng ta, nhưng đám người Từ Bách Tranh và Từ Tuyết Nhi đại diện cho thế lực gian ác, chúng ta loại bỏ kẻ gian ác vốn không có bất kỳ vấn đề gì! Lời Lâm Thanh Diện nói làm mọi người đang bất an cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng theo tôi được biết, nước C có bao nhiêu bí cảnh cũng không có nơi nào thần kỳ như Thương Nguyên Giới.

Chúng ta có thể thấy đám người Từ Bách Tranh tùy ý ra vào nước C.

Đây là chuyện gì vậy? Bạch Hổ bước tới hỏi.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nhìn mọi người: Các vị, xin hãy nghe tôi nói rõ ràng.

Lâm Thanh Diện lại nói cho mọi người biết chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Mọi người nghe được câu chuyện giống như nói mơ giữa ban ngày, ban đầu còn chấn động, kinh ngạc, cuối cùng đều im lặng.

Không ngờ trên Thần cảnh còn có Thánh Cảnh! Cách nói này đã khiến các tu vi giả cực kỳ chấn động! Hóa ra cả đời bọn họ theo đuổi là đạt được cảnh giới Thần cảnh cao nhất, hơn nữa đám cũng biết có lẽ đến cuối đời chưa chắc có thể đạt được nó.

Nhưng bây giờ xem ra, Thần cảnh cao nhất không tính là chặng đường cuối cùng của tu vi.

Thậm chí, dựa theo cách nói của Dao Trì mà Lâm Thanh Diện nhắc tới, đến Thần cảnh cao nhất mới xem như chính thức xuất phát trên con đường tu vi mà thôi? Thật huyền diệu! Con đường tu vi quả nhiên không đơn giản như chúng ta tưởng.

Chu Tước khẽ than thở.

Tôi cảm thấy mình vẫn nên quay trở lại thành phố tiếp tục tiêu diêu tự tại thì hơn.

Tôi đột nhiên phát hiện con đường tu hành đã không còn thích hợp với mình nữa.

Chung Tài đảo tròng mắt và nói.

Lâm Thanh Diện tất nhiên đoán được phản ứng của những người này.

Trước đó, khi anh nghe được Dao Trì nói vậy ở trong miếu thờ, cũng phản ứng chẳng khác gì đám người Chúng Thần Điện.

Thảo nào ban đầu trong trận đánh ở Côn Luân, cô Dao Trì chỉ dùng ý nghĩ đã phong ấn được hồn lực của ba người Từ Bách Tranh.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi cho rằng cô Dao Trì là quỷ hồn nên chắc hẳn có phương pháp đặc biệt nào đó có thể hoàn thành được chuyện này.

Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là thực lực của cô ta cao hơn đám người Từ Bách Tranh rất nhiều, mới có thể làm được như vậy.

Quý Trường Thanh vừa trầm giọng nói vừa lắc đầu.

Mình đã già rồi.

Nếu không phải Lâm Thanh Diện tự nhiên xuất hiện, có lẽ mình đã chết trong trận đánh ở Côn Luân trong thời gian trước.

Thánh Cảnh, chỉ sợ mình không thể đạt được… Quý Trường Thanh thầm nghĩ và nhìn đám người phía dưới.

Trong những người này có rất nhiều người không quá lớn tuổi nhưng đã đạt đến thực lực Hóa cảnh.

Quý Trường Thanh mỉm cười nhìn những người trẻ tuổi này.

Thôi cứ để những thanh niên có thiên phú tuyệt vời này tìm kiếm cảnh giới trong truyền thuyết như Thánh Cảnh đi! Lúc này, trong lòng Quý Trường Thanh hơi đắc ý, vì phần lớn những người này đều do mình tìm được và đưa tới Chúng Thần Điện.

Mà người khiến cho ông ta đắc ý nhất chính là Lâm Thanh Diện đang đứng ở bên cạnh lúc này.

Ông ta biết Lâm Thanh Diện có thiên phú xuất sắc nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được anh có thể leo đến độ cao như bây giờ, thành tồn tại mạnh nhất của các tu vi giả trong thiên hạ! Đồng thời, Lâm Thanh Diện có năng lực lãnh đạo trời cho mà ngay cả Quý Trường Thanh cũng không bì kịp.

Quý trưởng lão.

Lâm Thanh Diện nói với Quý Trường Thanh: Tôi cảm thấy, nếu Chúng Thần Điện chúng ta là tồn tại mạnh nhất trong các tu vi giả hiện nay, vậy nhất định phải đi tiếp trên con đường tu hành này.

Ngài nói không sai, nhưng lão phu đã già, sợ là không có khả năng tu luyện đến Thánh Cảnh.

Nhưng tôi hi vọng trong lúc mình còn sống có thể tận mắt nhìn thấy được cao thủ Thánh Cảnh đầu tiên của nước C chúng ta xuất hiện! Quý Trường Thanh nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt sáng ngời.

Mọi người cũng ngước nhìn Lâm Thanh Diện.

Tuy bọn họ không nói ra nhưng trong lòng đều biết rõ, nếu nói tới một người có thể đạt được tu vi Thánh Cảnh, vậy người có khả năng nhất trong lòng mọi người chính là anh! Lâm Thanh Diện mỉm cười: Không, Quý trưởng lão, ông cũng phải tiến hành tu hành như chúng tôi.

Đồng thời, trước đó Dao Trì từng nói qua, chỗ tinh diệu của Huyền Công vượt xa bất kỳ quyển bí thuật nào đang có hiện này.

Mà ông đã tu luyện được nửa phần của Huyền Công.

Chỉ cần ông chuyên tâm tu luyện nửa phần dưới, thực lực vẫn có thể nhanh chóng nâng cao.

Thật sao? Không ngờ quyển Huyền Công này tinh diệu như vậy.

Quý Trường Thanh kinh ngạc nói.

Ông ta không ngờ mình đã từng này tuổi còn có cơ hội leo lên cao hơn.

Nghĩ đến Lý Mộ Bạch cũng tu luyện Huyền Công, đồng thời thực lực đạt được Thần cảnh cao nhất đã hi sinh ở Thương Nguyên Giới, trong lòng Quý Trường Thanh không khỏi buồn bã.

Nếu sư phụ ở đây, hai người gặp phải vấn đề gì trong lúc tu luyện, có thể chỉ điểm cho nhau, có lẽ tốc độ tiến bước cũng nhanh hơn! Không chỉ có vậy.

Lâm Thanh Diện quay sang nói với mọi người: Hôm nay, tôi sẽ truyền thụ nửa phần đầu của quyển Huyền Công cho mọi người.

Chỉ cần các vị chuyên tâm tu hành, khi có người đạt đến Thần cảnh sẽ tiến hành tu luyện nửa phần dưới.

Tôi tin tưởng chuyện bước vào Thánh Cảnh tuyệt đối không phải là giấc mơ! Lâm Thanh Diện nói.

CHƯƠNG 1449: CHIA TAY ĐỂ LÀ ĐỂ GẶP LẠI Mọi người mừng rỡ nhìn Lâm Thanh Diện.

Đối với một người tu hành, không gì có thể làm người ta vui mừng hơn nhận được một quyển bí thuật tuyệt thế.

Càng không cần nói tới Huyền Công đã được Lâm Thanh Diện và Dao Trì chứng thực.

Trên cơ bản, tất cả mọi người ở đó đều đã chứng kiến qua sự tinh hiệu của Huyền lực.

Nhưng bọn họ không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ hào phóng như vậy, bằng lòng cống hiến ra Huyền Công cho tất cả người tu hành cùng dùng! Tốt quá, nói vậy thì tôi cũng có thể tu luyện Huyền Công, xông về phía Thánh Cảnh? Chung Tài híp mắt, thỏa sức tưởng tượng.

A, ai vừa nói muốn trở về thành phố nhỉ? Sao vậy? Bây giờ không về nữa à? Chu Tước cười lạnh nói.

Chung Tài cười hì hì: Trong thành phố làm gì vui bằng tu hành chứ? Tôi đã quyết định ở lại Chúng Thần Điện tu hành.

Con người tôi vốn là một người có ý chí kiên định.

Cô Chu Tước, sau này cô sẽ hiểu rõ về tôi hơn.

Chung Tài nói xong thể hiện với Chu Tước một dáng vẻ tự cho là cực đẹp trai, chọc cho cô ta thấy buồn nôn.

Đúng rồi, Điền cốc chủ.

Lúc này Lâm Thanh Diện nhìn sang Điền Uyên.

Tôi không có thiên phú cao về phương diện tu hành.

Tôi thấy mình không cần Huyền Công đâu.

Về phần Tiểu Điêu, cô ấy có thiên phú tốt, tôi vẫn rất coi trọng cô ấy.

Điền Uyên vừa cười vừa nói.

Không, Điền cốc chủ, chuyện tôi muốn nói với ông không liên quan tới Huyền Công.

Lâm Thanh Diện nói.

A? Vậy là… Điền Uyên bối rối nhìn Lâm Thanh Diện nói.

Ở trong vùng đất cấm của Thương Nguyên Giới có loại dược liệu còn thần kỳ hơn cả ở rừng rậm Sương Mù.

Tôi tin tưởng, nếu có những dược liệu này giúp đỡ, xác suất thành công luyện đan dược cấp hoàn mỹ ít nhất sẽ lên tới trên 80%! Lâm Thanh Diện nói.

Cái gì? Không ngờ còn có nơi có dược liệu cao cấp hơn ở trong rừng rậm Sương Mù à? Mắt Điền Uyên sáng nên.

Nếu công pháp thần kỳ là quan trọng nhất đối với một người tu hành, vậy đối với luyện đan sư lại không có gì quan trọng hơn là lấy được một gốc dược liệu tốt! Hơn nữa Điền Uyên đặc biệt tin tưởng Lâm Thanh Diện, không bởi nguyên nhân gì khác chỉ vì bản thân anh là một luyện đan sư đứng đầu ở nước C.

Anh đã nói vậy thì không có bất kỳ vấn đề gì! Được rồi, những gì cần nói tôi đều đã nói xong.

Các vị, mặc dù trong thế giới của chúng ta bây giờ tạm thời không có tồn tại nào uy hiếp được giới tu vi giả chúng ta, nhưng mong các vị hãy nhớ kỹ, phải phòng trước khi tai họa xảy ra.

Mọi người vẫn phải chuyên tâm tu hành, cố gắng nâng cao chính mình.

Chỉ có vậy, tương lai chẳng may lại gặp phải kẻ địch mạnh, chúng ta mới có lòng tin, cũng nắm chắc đánh bại đối phương! Lâm Thanh Diện cao giọng nói.

Mọi người nhìn Lâm Thanh Diện.

Anh đã đạt đến tu vi như vậy, còn rất trẻ, vẫn có thể đi tiếp về phía trước trên con đường tu hành.

Vậy mình vốn có thiên phú không bằng anh, có lý nào không chịu cố gắng chứ? Điện chủ yên tâm, chúng tôi tất nhiên sẽ chuyên tâm tu hành.

Mọi người cùng kêu lên.

Trước đó mọi người chẳng qua chỉ suy nghĩ về Thánh Cảnh mà thôi.

Nhưng bây giờ, Lâm Thanh Diện đã định truyền Huyền Công cho mọi người, bọn họ sẽ có khả năng đạt đến Thánh Cảnh.

Đạt đến Thánh Cảnh có nghĩa là bất diệt, điều này thật sự có sức hấp dẫn quá lớn! Một thần niệm ngầm phát ra, thần hồn của Lâm Thanh Diện đã bao phủ cả Chúng Thần Điện.

Lâm Thanh Diện thông qua thần hồn của mình đã truyền chính xác một nửa tâm pháp yếu quyết của Huyền Công vào trong đầu từng người.

Những người này nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm ngộ sự huyền diệu của Huyền Công.

Qua một lúc lâu, sau khi Lâm Thanh Diện đã xác định mỗi người đều nhận được tâm pháp yếu quyết của Huyền Công mới thu lại thần niệm.

Các vị, hi vọng ngày khác gặp lại, mọi người đều có thể có chút tiến bước.

Cho dù có đi tới cùng trời cuối đất thì chúng ta vẫn có ngày gặp nhau.

Trong những ngày kế tiếp, tôi sẽ rất nhớ những ngày được kề vai chiến đấu với các anh em! Lâm Thanh Diện chắp tay nói.

Đồng thời, tôi cũng sẽ nhớ mãi lão tiền bối Lý Mộ Bạch Lý.

Chính nhờ có sự vô tư của ông ấy mới giúp chúng ta giành được thắng lợi khi chống lại Thương Nguyên Giới! Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói.

Mọi người nhíu mày.

Cho dù bọn họ ở chung với Lý Mộ Bạch không lâu, nhưng trong lòng bọn họ vẫn thật lòng kính phục người vẫn mạnh nhất từ trước tới nay! Chẳng qua vừa ngẫm lại lời Lâm Thanh Diện nói, mọi người kinh ngạc hỏi: Điện chủ, nghe ý của ngài là muốn rời khỏi Chúng Thần Điện à? Lâm Thanh Diện mỉm cười và gật đầu, đồng thời nhìn Hứa Bích Hoài bên cạnh với ánh mắt ấm áp.

Bích Hoài, em qua đây.

Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Hứa Bích Hoài gật đầu.

Nếu trước đó cô còn rất tức giận vì Lâm Thanh Diện không thể trở về đúng lúc.

Nhưng bây giờ, sau khi biết trong hai ngày qua Lâm Thanh Diện gặp nhiều chuyện thần kỳ như vậy, cô chẳng còn giận nữa.

Hứa Bích Hoài bước nhanh tới.

Lâm Thanh Diện khẽ nắm tay cô.

Trên đại điện, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đứng ở phía trước làm mọi người phía dưới không khỏi xúc động.

Không ai còn đẹp đôi hơn bọn họ nữa.

Lâm Thanh Diện, anh gọi em tới có chuyện gì không? Những chuyện anh nói về tu hành, em không hiểu lắm.

Nhưng em nghe được cảnh giới Thánh Cảnh này chắc hẳn còn mạnh hơn các anh rất nhiều, đúng không? Hứa Bích Hoài hỏi.

Lâm Thanh Diện mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn mọi người nói: Các vị, tôi đi tới Chúng Thần Điện đã nhiều ngày.

Cả đời tôi sẽ nhớ mãi những ngày này.

Nhưng trên đời không có buổi tiệc nào mà không tan, hôm nay chia tay để sau này gặp lại.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài bên cạnh và dịu dàng nói: Tiếp theo, tôi sẽ dẫn theo vợ và con gái tôi quay về Kinh Đô một chuyến.

Sau đó, tôi định dẫn theo vợ tôi cùng tu hành.

Cùng tu hành? Không sai! Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu.

Hứa Bích Hoài bên cạnh kinh ngạc.

Cho dù trước Lâm Thanh Diện đã từng nhắc với mình về chuyện này, nhưng không ngờ lại hành động nhanh như vậy.

Em… em thật sự có thể làm được sao? Hứa Bích Hoài kinh ngạc nói.

Cô không thấy mình có thiên phú gì trên phương diện tu hành.

Trước đó anh chỉ nắm chắc 30%.

Nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn tự tin.

Lâm Thanh Diện nói.

Niềm tin của anh bắt nguồn từ quyển Âm Dương Kinh trong người.

Vậy thì tốt rồi.

Cô Lâm, Lâm Thanh Diện có thiên phú tuyệt vời.

Tôi tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ là một sư phụ tốt.

Cô đi theo ngài ấy, chắc chắn có thể bước lên con đường tu hành.

Quý Trường Thanh mỉm cười nói.

Em có nghe không, sau này ở nhà anh là chồng em, ra ngoài thì em nên gọi anh là sư phụ đấy.

Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói.

Hứa Bích Hoài trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện nhưng cũng thấy hứng thú với chuyện tu hành.

Đặc biệt là sau khi được chứng kiến bản lĩnh của Lâm Thanh Diện và đám người Chúng Thần Điện, cô càng cảm giác được sự thần kỳ trong đó.

Bao giờ điện chủ sẽ lên đường? Chu Tước bước lên hỏi.

Ngày mai! Lâm Thanh Diện vừa cười vừa nói.

Sau đó anh kéo tay Hứa Bích Hoài đi từ trên đài xuống.

Mọi người nhìn theo bóng Lâm Thanh Diện rời đi.

Trong mắt đám người Tiểu Điêu ẩn chứa rất nhiều điều muốn nói.

Lần này Tiểu Điêu đến Chúng Thần Điện, mục đích chủ yếu là muốn gặp lại Lâm Thanh Diện.

Nhưng cô ta không ngờ mới vừa gặp nhau thì anh đã định rời đi.

Ba! Bên cung điện vọng tới một giọng nói non nớt.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Lâm Nhất Nặc chạy về phía Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài rất kinh ngạc.

Tiểu Nặc Nặc vốn đã ngủ rồi, nhưng lúc này lại tự mình đi tới trên cung điện.

Chẳng lẽ cô nhóc này và Lâm Thanh Diện có cảm ứng tâm linh, biết anh đã quay về? Lâm Thanh Diện nhấc Tiểu Nặc Nặc lên thật cao, trong mắt anh đầy vẻ cưng chiều.

Ba đã về rồi Tiểu Nặc Nặc, ngày mai chúng ta sẽ quay về Kinh Đô.

Lâm Thanh Diện nói.

Vâng.

Tiểu Nặc Nặc rúc vào trong lòng Lâm Thanh Diện và gật đầu đồng ý, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Lâm Thanh Diện nhìn đôi mắt trong veo của Tiểu Nặc Nặc, đột nhiên ánh mắt của Dao Trì lúc sắp chia tay hiện ra trong đầu anh.

Thần niệm của anh ngầm phóng ra, tìm kiếm cơ thể của Tiểu Nặc Nặc, anh lập tức sợ tới mức ớn lạnh sống lưng.

Đây là… sao có thể như vậy được? Lâm Thanh Diện giật mình nhìn Tiểu Nặc Nặc.

Sao vậy ba? Sao ba nhìn con như vậy? Nặc Nặc ngây thơ hỏi.

Lâm Thanh Diện vội tươi cười: Không, không sao.

Ba chỉ đang vui thôi.

Đi nào, chúng ta về phòng nghỉ thôi.

Vâng.

Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu, theo đám người Lâm Thanh Diện trở về nhà.

CHƯƠNG 1450: DỪNG BINH ĐAO LÀ CHIẾN CÔNG Đêm khuya, tiểu Nặc Nặc nghỉ ngơi một mình ở trên giường nhỏ, Lâm Thanh Diện chính là cùng Hứa Bích Hoài tâm sự.

Tiêu điểm nói chuyện đơn giản chính là sắp xếp cho sau này.

Khi nghe Lâm Thanh Diện định để tiểu Nặc Nặc ở kinh đô, dẫn cô đi nơi rừng rậm sương mù tu hành, Hứa Bích Hoài vẫn biểu đạt bất mãn của mình.

Lâm Thanh Diện, sau khi tiểu Nặc Nặc ra đời, cho tới bây giờ em chưa từng rời xa con bé.

Bây giờ anh muốn dẫn em tới rừng rậm sương mù, để tiểu Nặc Nặc ở lại kinh đô, cho dù thế nào em cũng không yên tâm.

Hứa Bích Hoài nói: Nếu thật phải như vậy, vậy em tình nguyện không tu hành.

Không tu hành? Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày: Anh cũng biết làm ra lựa chọn như vậy hơi khó xử, đồng thời, anh cũng không bỏ tiểu Nặc Nặc được, con bé đáng yêu như vậy, lại làm cho người khác thích như vậy.

Chỉ là tiểu Nặc Nặc tuổi vẫn quá nhỏ, nếu không dẫn con bé cùng đi tu hành cũng được, huống chi, tiểu Nặc Nặc trời sinh vô cùng thích hợp tu hành.

Lâm Thanh Diện nói.

Vậy nên làm sao đây? Hứa Bích Hoài nói, một mặt, cô cũng không đồng ý một ngày nào đó trong tương lai phải rời xa Lâm Thanh Diện, mặt khác, cô cũng không đồng ý rời khỏi tiểu Nặc Nặc.

Ai, có lúc thật hy vọng con bé lớn nhanh lên một chút, nhưng có lúc lại hy vọng con bé có thể luôn nhỏ như vậy.

Lâm Thanh Diện, anh nói suy nghĩ của em có buồn cười không.

Hứa Bích Hoài nhìn tiểu Nặc Nặc đang ngủ say lầm bầm lầu bầu.

Không.

Lâm Thanh Diện ôn nhu nắm chặt tay ngọc của Hứa Bích Hoài: Suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chỉ hy vọng tiểu Nặc Nặc cả đời này đều khỏe mạnh, bình an.

Hứa Bích Hoài gật đầu, khỏe mạnh bình an, đây có lẽ là hy vọng lớn nhất của cha mẹ đối với con cái.

Lâm Thanh Diện, vậy anh nói xem, chuyện em và anh tu hành có phải nên chờ sau khi trở lại kinh đô lại tiếp tục thảo luận không? Hứa Bích Hoài hỏi: Tóm lại, để em rời xa tiểu Nặc Nặc, em rất khó làm được, coi như rời xa con bé đi tu hành với anh, sợ rằng em cũng khó mà chuyên tâm.

Em nói đúng, nói thật, bây giờ anh cũng hơi thay đổi chủ ý của anh.

Lâm Thanh Diện vừa nói, lấy quyển âm dương kinh trong ngực ra.

Đây là? Đây là bí thuật trước khi Dao Trì rời đi để lại cho anh, thích hợp nhất nam nữ song tu.

Lâm Thanh Diện nói.

Sau đó, mượn ánh nến, Lâm Thanh Diện tự nhiên mở trang đầu tiên của quyển bí thuật này.

Âm dương thuật, ngũ hành câu hợp, thần niệm tương khế, hòa tan hợp nhất! Ngắn ngủi mười sáu chữ này lại là cương lĩnh của quyển bí thuật.

Dĩ nhiên Hứa Bích Hoài vẫn đầu óc mơ hồ, nhưng từ cương lĩnh này Lâm Thanh Diện tựa hồ nhìn ra một chút con đường.

Hóa ra cái gọi là song tu thuật, chủ yếu chính là tâm thần hai người ngưng hợp.

Lâm Thanh Diện nhẹ giọng thở dài nói.

Ai, còn tâm thần ngưng hợp nữa, ngay chuyện của tiểu Nặc Nặc, ý kiến của chúng ta cũng không thống nhất, xem ra, song tu thuật này không tiến hành được nữa.

Hứa Bích Hoài thở dài, cố tình thâm trầm nói.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, trong mắt mang ý cười, anh tự nhiên biết vợ mình cố ý nói như vậy.

Bích Hoài, em nghỉ ngơi trước đi.

Trong mắt Lâm Thanh Diện mang ý cười nói.

Anh thì sao? Lại muốn đi? Hứa Bích Hoài vội vàng nói, nắm thật chặt tay của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện ôn nhu nói: Yên tâm, anh không đi đâu cả, sẽ không rời xa em nữa đâu.

Vậy anh đây là? Hứa Bích Hoài nghi ngờ nói.

Ngày mai phải đi, anh còn một số việc vừa rồi quên giao phó, em nghỉ ngơi trước, một lúc nữa anh sẽ trở lại.

Vừa nói, Lâm Thanh Diện đã đi tới cửa phòng, ngay sau đó, anh xoay người mỉm cười nói: Em vừa nói anh đều nhớ rồi, yên tâm, chuyện của tiểu Nặc Nặc, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.

Vừa nói, Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng ra ngoài… Hứa Bích Hoài nhìn bóng người Lâm Thanh Diện rời đi, giờ đã quá nửa đêm, Lâm Thanh Diện đây là đi tìm ai? Bên ngoài chúng thần điện, bóng người của Lâm Thanh Diện và Điền Uyên đứng sững trong đêm tối.

Lâm Thanh Diện, lần này tới không giúp được nhiều, anh đừng thấy lạ.

Điền Uyên nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Điền cốc chủ khách khí, mọi người kể cả anh em của trảm tiên minh cũng tới giúp tôi, chính là khích lệ lớn nhất đối với tôi, lại nói, đan dược anh mang đến đối với tất cả mọi người mà nói, đều không thể có nhiều.

Điền Uyên tự khiêm nhường nói: Nói đến đan dược, lại có ai có thể so qua Lâm Thanh Diện anh chứ? Lâm Thanh Diện mỉm cười, cũng không nói gì nhiều, bởi vì sự thật chính là như vậy, trên phương diện chế đan dược, quả thật coi như có chút thiên phú.

Lâm Thanh Diện, không ngờ lần này tới gặp anh, nhanh như vậy đã phải chia tay, nhắc lại nhớ, sợ rằng người buồn nhất phải kể tới nha đầu Tiểu Điêu này.

Điền Uyên cười nói.

Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại: Sao, vì sao cô ấy buồn? Lão phu mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra, từ sau lần từ biệt trước tại Dược thần cốc, nha đầu Tiểu Điêu này hoàn toàn xem anh thành thần tượng của cô ấy, lần này tới chúng thần điện, cô ấy cũng hy vọng có thể giúp anh, chẳng qua là, kết quả lại để cô ấy rất thất vọng.

Điền Uyên nói.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh, lúc trước phản công Thương Nguyên giới nguy nan trùng trùng, ngay cả Lý Mộ Bạch lão tiền bối cũng táng thân ở nơi đó.

Mặc dù Tiểu Điêu thiên phú rất cao, nhưng tuổi tác còn nhỏ, tu vi so với người khác vẫn còn kém hơn rất nhiều, nếu như tùy tiện đi Thương Nguyên giới, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Trở về nói với Tiểu Điêu, có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta sẽ còn gặp mặt lại.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Hả? Lâm Thanh Diện, ý anh là? Trong mắt Điền Uyên mừng rỡ, nói với Lâm Thanh Diện.

Tôi cũng đã quyết định rồi, cùng Hứa Bích Hoài đi rừng rậm sương mù tu hành, đến lúc đó, có thể lại phải quấy rầy Điền Cốc chủ rồi.

Lâm Thanh Diện chắp tay cười nói.

Đâu có đâu có, linh thú trong rừng tậm sương mù dày đặc vốn là vì anh vi tôn, nếu không phải những chuyện anh làm trước đó, người Dược Thần cốc chúng ta sao có thể đi vào rừng rậm sương mù nửa bước! Điền Uyên nói tiếp: Lâm Thanh Diện, anh chỉ cần dẫn vợ đi rừng rậm sương mù, tôi sẽ ở đó cung kính chờ anh.

Vừa nói, Điền Uyên xoay người muốn đi.

Đi gấp như vậy? Tôi muốn nói tin tức này cho Tiểu Điêu, cái tiểu nha đầu này, sau khi nghe xong nhất định sẽ rất vui vẻ.

Điền Uyên cười nói.

Lâm Thanh Diện không biết làm sao lắc đầu, nhắc tới, Điền Uyên đối với tiểu nha đầu Tiểu Điêu này lại thật cưng chiều.

Đừng vội, tôi còn có một việc muốn thương lượng với Điền cốc chủ.

Lâm Thanh Diện nói.

Ồ? Chuyện gì? Điền Uyên kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện lưu chuyển, nhẹ giọng nói trước mặt Điền Uyên: Tôi định… Trong núi Côn Luân, gió nhẹ thổi qua, cây cối tươi tốt kêu vang dội.

Rất nhanh, chân trời phía Đông nổi lên hồng quang, một vòng mặt trời đỏ rực dâng lên! Đỉnh Côn Luân, một chiếc trực thăng mới tinh to lớn xoắn ốc đang nhanh chóng xoay tròn.

Lâm Thanh Diện thay cả người âu phục đeo kính râm, bên người anh chính là tiểu Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài.

Mời các vị dừng bước.

Lâm Thanh Diện nghiêng mặt nhìn mọi người, ánh mắt quét qua những người này.

Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Quý Trường Thanh, Chung Tài, Vương Kiếm, Bạch Chỉ, Điền Uyên… Từng khuôn mặt đã khắc sâu trong đầu Lâm Thanh Diện.

Xem ra anh đã sống ở chúng thần điện rất lâu.

Lúc mới đến đây, Lâm Thanh Diện còn không biết anh sẽ gặp nguy hiểm và khiêu chiến thế nào, nhưng bây giờ, đến khi Lâm Thanh Diện rời đi, lại đã hoàn thành chuyện Ma thần Tu La Tu La năm đó cũng chưa hoàn thành! Anh làm được không chỉ là diệt trừ Thương Nguyên giới, còn là thống nhất tu vi của Thương Nguyên giới và Nước C, từ nay về sau sẽ không còn tranh chấp! Dừng binh đao là chiến công, Lâm Thanh Diện vận dụng trọn vẹn những lời này vào thực tế.

Màu đen chậm rãi lên cao, một đường đi tới kinh đô.

Đỉnh Côn Luân, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết, Lâm Thanh Diện đã giống như Ma thần Tu La vậy, trở thành truyền kỳ, mà họ may mắn trở thành một phần của truyền kỳ! Kinh đô, hôm nay vốn là một ngày vô cùng bình thường, nhưng bởi vì một chuyện lại làm cho hôm nay trở nên không tầm thường.

Lâm thiếu chủ trở lại! Tin tức này rất nhanh truyền ra trong kinh đô, tuy không đến nỗi vạn người đều biết, nhưng cũng đủ tạo thành chấn động rồi

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License