con-mat-ao-thi

Trương San San nghe thấy lời nói của viện trưởng Trần, lập tức ngơ ngẩn cả người, dù sao thì giọng điệu lúc nãy của viện trưởng Trần cũng vô cùng cung kính, chỉ là thằng nhóc này, cậu ta xứng à?Mà ông cụ Trương cũng sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: Vị này là ai vậy?Viện trưởng Trần, ông không cần phải giới thiệu với tôi đâuGiọng điệu của Lâm Thanh Diện bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, tiếp tục mở miệng nói: Tôi với bọn họ không có gì cần nói với nhau hếtNói xong lời này, Lâm Thanh Diện trực tiếp quay người đi ra khỏi cửa.

Cái tên này thật sự quá phách lối rồi, cho dù là anh có quen biết với viện trưởng Trần, anh cũng không có tư cách lên mặt ra oai ở trước mặt của ông nội tôi như thếTrong nháy mắt trên mặt của Trương San San tràn đầy lửa giận.

Đứng lại! Mặc kệ viện trưởng Trần có nói với anh hay không, cỏ tinh khiết của anh nhất định phải bán cho chúng tôi, nếu không thì xem như anh gặp đại nạn lâm đầuTrương San San lập tức gào lên.

Ha ha, đại nạn lâm đầu à, cô nói cho tôi nghe thử xem một lát nữa tôi bị đại nạn lâm đầu như thế nào?Lâm Thanh Diện bước xoay người lại, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn Trương San San Cậu Lâm, ông cụ Trương, có phải là hai người có hiểu lầm gì đó không? Mong hai người ngồi xuống trước đi đãViện trưởng Trần nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có thể cảm thấy xấu hổ, đành phải lên tiếng giảng hòa.

Ông cụ Trương, cậu Lâm này là, cậu ta là.

.

Lúc này ông cụ Trương mới nhớ ra rõ ràng lúc nấy là do mình đã nghĩ nhiều rồi.

Đúng là mình căn bản cũng không nói cho viện trưởng Trần biết rốt cuộc người này là ai, cũng chưa từng nói dóc dược liệu đó là cái gì.

Viện trưởng Trần chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài một hồi, làm sao có thể đúng lúc tìm được người mà ông ta muốn tìm.

Hay là ông ta tự loạn trận cước, không ngờ đến ông ta tuổi đã cao lại còn phạm sai lầm như thế này.

Thật là xằng bậy, San San, sao cháu lại nói chuyện như vậy được chứ, bạn của viện trưởng Trần chính là bạn của nhà họ Trương chúng ta, cháu nhanh chóng nói xin lỗi điTrương San San vừa nghe thấy lời nói này của ông cụ Trương, mặc dù là mặt mũi tràn đây không tình nguyện, lại cũng chỉ có thể ngồi ở trên ghế sofa.

Ông cụ Trương đã tính toán xong xuôi rồi, ông ta muốn dùng địa vị gia tộc của mình để ép buộc Lâm Thanh Diện, trước đó ông ta vẫn luôn không nói thế lực của gia tộc mình.

Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì rất nhiều người xung quanh đang chú ý, hơn nữa ở độ tuổi của ông ta vẫn rất hiểu như thế nào là khiêm tốn, điều thứ hai, căn bản nó cũng không quan trọng.

Mặc dù biết ánh mắt của Lâm Thanh Diện thật sự không kém, nhưng mà chưa chắc là xuất thân trong gia đình hào môn, chỉ cần ông ta có thể dùng nhiều tiền thì thằng nhóc này tuyệt đối có thể thấy tiền sáng mắt, chắp tay tặng cỏ tinh khiết cho ông ta.

Nhưng mà hiện tại xem ra thằng nhóc trước mắt lại có quan hệ tốt với viện trưởng Trần, như vậy tất nhiên đối với gia tộc của bọn họ cũng có chỗ hiểu rõ, chắc là tên tuổi gia tộc của bọn họ cũng có thể hù dọa thằng nhóc này rồi.

Để thằng nhóc này ngoan ngoãn giao đồ vật ra cho mình, thậm chí còn có thể không tốn một đồng tiền nào liền có thể để cho cậu ta đưa mình.

Lâm Thanh Diện xoay người lại, ông cụ Trương nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện đã bị mình dọa sợ, nhưng mà trong nháy mắt nghe thấy Lâm Thanh Diện nói với sắc mặt khinh thường.

Ép mua ép bán, viện trưởng Trần, đây chẳng lẽ là chuyện mà ông muốn làm à?Thẳng cho đến lúc này Trần Sở Thiên rốt cuộc mới biết rõ đây là có chuyện gì, trong lòng của ông ta lập tức cảm thấy khó để nói như thế nào, hóa ra dược liệu mà ông cụ Trương nhờ ông ta hỗ trợ tìm kiếm thế mà lại năm ở trong tay của Lâm Thanh Diện, xem ra là ông ta không thể giúp gì trong chuyện này được rồi.

Không phải đâu cậu Lâm, cậu hiểu lầm tôi rồiTrần Sở Thiên lập tức lên tiếng nói.

Trần Sở Thiên nói tất cả những chuyện ở đây cho Lâm Thanh Diện nghe một lần, mà sau khi nghe thấy đoạn hội thoại này, rốt cuộc sắc mặt của Lâm Thanh Diện mới có hơi hòa hoãn một chút.

Anh còn cho rằng Trần Sở Thiên âm thầm giúp đỡ hai người trước mắt ép mình phải đi vào khuôn khổ.

Nếu như mà người có được dược liệu này không phải là mình, mà chẳng qua chỉ là một người bình thường, sợ rằng sẽ khuất phục dưới sự chuyên quyền của viện trưởng Trần và bọn người nhà họ Trương, chắp tay nhường dược liệu cho bọn họ.

Nhưng mà một màn này ở trong mắt của Trương San San lại không đơn giản như vậy, địa vị của Trần Sở Thiên đặt ở đó, thế mà lại nói chuyện cung kính với cái thằng nhóc này như thế.

Chẳng lẽ là mình đã bị hoa mắt rồi, nhưng mà lời tiếp theo Lâm Thanh Diện nói ra càng làm cho cô ta phải mở to hai mắt mà nhìn.

Ông cụ Trương, tha thứ cho tôi nói thẳng, tôi tuyệt đối không thể cho ông gốc cỏ tinh khiết này đượcGiọng điệu của Lâm Thanh Diện dễ nghe hơn lúc đầu rất là nhiều, dù sao thì bọn họ đều là người hành y, việc mà bọn họ làm đều là cứu chữa cho những người bị thương, hơn nữa lúc đầu cũng không có thâm cừu đại hận gì lớn cho lắm, chỉ có điều là từ đầu đến cuối anh không thèm nghe Trương San San một cái nào.

Gốc cỏ tinh khiết này đã bị cậu Lâm nhanh chân mua trước rồi chúng tôi thật sự không có lý do gì để đoạt lại nó thưa ông.

cụ TrươngTrần Sở Thiên vội vàng lên tiếng nói.

Mà ông cụ Trương nghe thấy Trần Sở Thiên đều đã nói như vậy rồi, ông ta lập tức chau mày lại, dù sao thì bọn họ với Trần Sở Thiên đã quen biết nhiều năm, viện trưởng Trần không có lý nào vào thời điểm này không giúp mình nói chuyện.

Ông ta quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện một chút, phát hiện Lâm Thanh Diện cũng đang nhìn mình, đột nhiên ông ta phát hiện chàng trai trước mắt dường như giống với một người bạn cũ ông ta đã quen trước đó.

Nhưng mà mặc dù là gốc cỏ tinh khiết này quý giá, nhưng dù sao cũng không có ai nói là trên đời này chỉ có một gốc duy nhấtTrần Sở Thiên lại nói một lần nữa, trong lúc nhất thời liền đánh gãy suy nghĩ của ông cụ Trương.

Viện trưởng Trần, chẳng lẽ ý của ông là?Trương San San lập tức hứng thú mở miệng hỏi.

Ngay từ đầu cháu cũng không nói với chú là hai người muốn cỏ tinh khiết, không phải chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, chả lẽ chú không thể trực tiếp tặng cho hai người một gốc cỏ tinh khiết, chú đang giữ cũng được nữaCái này thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên lại đưa tới cửa.

Trương San San nghe thấy lời nói này, trong nháy mắt lại trở nên vô cùng kích động, căn bản cũng không thèm để ý đến Lâm Thanh Diện, ôm lấy viện trưởng Trần, cuối cùng lại dùng giọng điệu nhõng nhẽo nói.

Vậy thì thật sự cảm ơn chú lắm, viện trưởng TrầnDù sao thì Trần Sở Thiên cũng đã có tuổi rồi, lúc này lại bị Trương San San đột ngột ôm một cái, hơn nữa còn ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng một mảnh.

Nhưng mà lúc này thoại của Trần Sở Thiên lại vang lên một lần nữa, ông ta lập tức đẩy Trương San San ra, bước lên nhận điện thoại.

Nói vài câu, rồi sau đó nói với Lâm Thanh Diện và ông cụ Trương.

Hội giao lưu lập tức chính thức bắt đầu rồiLúc này khung cảnh của hội giao lưu đã chật ních người, khách đến từ nhiều nơi, có người là bác sĩ, có người là thương nhân buôn bán dược liệu, đương nhiên trong đó cũng không có ít những tên lừa đảo ngư long hỗn tạp.

Càng đi lên trên tầng cao, chất lượng của dược liệu càng có được sự bảo đảm, đương nhiên là dược hiệu cũng càng vi diệu hơn.

Nhất là dược liệu ở trên hội trường trên tầng cao nhất, cho dù là vẫn chưa đạt đến cấp bậc quý hiếm trên thế giới nhưng mà nó vô cùng khó gặp trên đời này Hứa Lệ Lệ, sao bây giờ cậu mới đến đây vậy chứ?Báo thù rửa hận.

Chợt nghe thấy cách đó không xa có một người nói với cô ta, cô ta vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay đầu cười một tiếng.

Trước đó đã gặp phải một người quen cho nên nói chuyện vài câu với nhau ôn lại chuyện cũ, như thế nào rồi Triệu Tuyết? Ở đây toàn là mấy anh chàng đẹp trai, cậu có coi trọng người nào không thế?Mà lúc này cô gái tên là Triệu Tuyết nghe thấy lời nói này của Hứa Lệ Lệ, đương nhiên hiểu trong lời nói của cô ta có ý tứ gì.

Dù sao thì bọn họ là mấy sinh viên đại học bước vào trong hội giao lưu như thế này căn bản cũng không phải là đến đây vì dược liệu.

Mục đích đến đây của bọn họ chỉ là muốn câu được anh chàng đẹp trai trẻ tuổi làm bạn trai của mình mà thôi.

Triệu Tuyết là một thành viên trong số đó Thôi, cậu đừng có nói nữa, ngày hôm nay thật sự xui xẻo quá đi thôi, thế mà tôi không coi trọng được một người nào hếtNghe thấy câu trả lời của Hứa Lệ Lệ, Triệu Tuyết không khỏi thở dài một hơi rồi nói.

Mà lúc này Hứa Lệ Lệ chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, mặc dù Triệu Tuyết là bạn thân tốt của cô ta, nhưng mà thật sự cũng chỉ là cóc ghẻ mà đi thịt thiên nga, cũng không chịu xem xem mình là người như thế nào.

Dáng dấp vớ va vớ vẩn như thế, vậy mà còn muốn tìm người có tiền, quả thật chính là người sỉ nói mộng.

Cũng chỉ có Hứa Lệ Lệ cô ta có học lực cao, nhan sắc cao, ngoại ngữ lưu loát, cá tính hoạt bát mới xứng tìm bạch mã hoàng tử làm bạn trai của mình.

Đợi đến lúc sau khi cô ta tìm người có tiền rồi, Lâm Thanh Diện cái gì đó, Hứa Bích Hoài cái gì đó, đến lúc đó đều biến thành chó của cô ta hết!Hứa Lệ Lệ cùng với một đám bạn thân của cô ta di chuyển vài vòng trong hội trường này, phát hiện những người có tiền ở trong đây trên cơ bản đều là những người lớn tuổi.

Nếu như Hứa Lệ Lệ không ngại tuổi tác, hoặc là đơn thuần muốn tìm một người ba nuôi, vậy thì lựa chọn cũng không tính là ít, nhưng mà căn bản cô ta không vừa mắt.

Cũng không lâu lắm, cô ta liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.

Mặc dù là nghe không rõ, nhưng mấy cái câu mắng chửi giống như là đồ ngốc đồ nghèo hèn vẫn truyền đến.

Một người đàn ông trung niên đang không ngừng chửi ầm lên với một cậu bé trai.

Tạp chủng từ đâu đến đây, chạy nhảy lung tung đụng phải tao rồi có thấy không hả?Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của Hứa Lệ Lệ liền phát sáng, bởi vì cô ta đánh giá người đàn ông kia từ trên xuống dưới, phát hiện người đàn ông ăn mặc vô cùng giàu có, trên người đầy hàng hiệu, hơn nữa còn là kiểu dáng mới nhất của châu Âu.

Nếu như tài sản ở trên người không vượt qua mười chữ số, thế thì tuyệt đối không có quần áo như Vậy.

Nhất là khi ánh mắt của Hứa Lệ Lệ dừng lại trên cổ tay của người đàn ông, thế mà còn mang theo một cái đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ.

Hứa Lệ Lệ luôn rất chú ý đến tạp chí thời trang quốc tế, trước kia thường xuyên được nhìn thấy loại đồng hồ này, là phiên bản siêu giới hạn Patek Philip, căn bản cũng không phải là cái loại dùng tiền là có thể mua được, đồng thời còn có địa vị xã hội rất cao.

Mà nhìn người đàn ông này có tuổi tác cũng không lớn, chắc là cũng chỉ lớn hơn cô ta mấy tuổi mà thôi, thuộc độ tuổi có thể chấp nhận được.

Mà ngược lại, đứa bé đó ăn mặc không phù hợp với bình thường, ở thế kỷ hai mươi mốt thế mà lại mặc loại vải lanh, dưới sự trang hoàng lộng lẫy trông rất là cổ quái.

Thời đại nào rồi? Còn tưởng rằng là đang diễn phim cổ trang nữa chứ, Hứa Lệ Lệ trợn trắng mắt, lập tức bước ra từ trong đám người, đứng ở bên cạnh người đàn ông, bày ra một bộ dạng như rất quen biết.

Chào anh, anh là một người đàn ông ga lăng, không thể đánh đồng với cậu bé ăn mày như thế này, làm như thế này là tự hạ thân phận của mìnhMặc dù là lời nói này giống như là đang giải vây cho bé trai, nhưng mà thật ra là đang dèm pha thân phận của bé trai, nâng cao địa vị của người đàn ông này.

Nói xong lời nói này, Hứa Lệ Lệ con hất tóc của mình với người đàn ông, mặt mũi tràn đầy ý cười, trên mặt biểu hiện ra vẻ lấy lòng.

Người đàn ông này thấy Hứa Lệ Lệ xuất hiện, đầu tiên là hơi kinh ngạc một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu Hứa Lệ Lệ đến đây là có ý gì, trên mặt của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường nhìn bé trai trước mắt, sau đó lại tiếp tục mắng chửi.

Cái thằng nhóc này có biết là quần áo mặc ở trên người của tao đắt đỏ đến cỡ nào không hả? Cho dù có bán này đi cũng không bồi thường nổi đâu, cũng may là chị gái xinh đẹp này đã giải vây cho mày, nếu không thì tao sẽ làm cho mày đẹp mặtLúc này bé trai đứng nguyên ở chỗ đó không nhúc nhích, tất cả mọi người cho rằng cậu bé bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.

Cùng lúc đó, trong một gốc của hội trường, Lâm Thanh Diện vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Anh cũng đã sớm đi tới hội trường rồi, dù là cảnh tượng trước mắt làm Lâm Thanh Diện có chút khó chịu, nhưng mà anh vẫn không muốn nhúng tay vào.

Dù sao thì Lâm Thanh Diện cũng chỉ muốn tìm dược liệu mà mình cần, sau đó mua được nó, anh cũng không cần phải hấp dẫn quá nhiều lực chú ý.

Dù sao thì bản thân đứa nhỏ này cũng không bị tổn thất gì hết, chỉ là biến thành bàn đạp của những kẻ có tiền mà thôi.

Ai ngờ rằng cậu bé đột nhiên lại ngẩng đầu của mình lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người đàn ông và Hứa Lệ Lệ ở trước mắt, chậm rãi mở miệng nói.

Các người lấy lá gan từ đâu ra, ai nói là tôi không bồi thường nổi bộ quần áo rách rưới này?Đám người nghe thấy lời nói của cậu bé, đầu tiên là giật mình một chút, sau đó đồng loạt há miệng cười to, một thằng nhóc như thế này mà có thể bồi thường được bộ quần áo có giá trị không nhỏ của người đàn ông này?Nhìn quần áo của đứa trẻ căn bản cũng chả giống như là con cháu của nhà có tiền.

Không phải là nhóc thật sự muốn bán mình đi đó chứ, những ông chủ ở đây cũng sẽ không thu mua nhóc đâuMà lúc này Hứa Lệ Lệ đang lén lút nở nụ cười cái thằng nhóc này quả thật chính là một tên hành hạ chính cống so sánh với Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có gì khác nhau.

Cái loại vừa nghèo hèn vừa vô liêm sỉ như thế này là loại mà cô ta ghét nhất, không có bản lĩnh mà lại thích khoe khoang.

Chỉ cần Hứa Lệ Lệ vừa nghĩ tới Lâm Thanh Diện thì trong lòng của cô ta liền nổi lên một tia lửa giận.

Người đàn ông nghe thấy lời nói của cậu bé, mở †o hai mắt mà nhìn, cả gương mặt đều là biểu cảm khinh thường, một tay tóm lấy cậu bé từ dưới đất lên, trong nháy mắt biểu cảm trở nên hung ác.

Mày có bồi thường nổi không, lấy cái gì bồi thường?Ông nội của tôi sẽ lập tức đến bên đây thôi, ông ấy kêu tôi đến đây trước để tùy tiện nhìn xem, đến lúc đó ông ấy chắc chắn sẽ đưa cho ông tiềnHaha, ông nội của mày là cái thá gì chứ?Mặc dù là những người có thể bước vào tâng lầu này đều là những nhân vật lớn có mặt mũi, nhưng mà trong mắt của người đàn ông này, ông nội của cái thằng nhóc cùng lắm cũng chỉ là một người bán thuốc mà thôi.

Một người bán thuốc, Vương Dã Lạc sẽ không đặt vào trong mắt.

Hoặc là nói anh ta thân là cậu chủ của nhà họ.

Vương ở Đông Bắc, xuất hiện ở đây, tất cả những người ở hội trường này đều không đáng để anh ta đặt vào trong mất.

Lần này anh ta đến thành phố này là có chuyện muốn thương lượng, tình cờ nghe nói ở đây có tổ chức một hội giao lưu cho nên anh ta dự định đến đây, tùy tiện xem xét, coi như là đến tham quan.

Ai cũng biết là khu vực tây bắc của bọn họ là một nơi sản xuất dược liệu rất nổi tiếng.

Chính vì vậy mà anh ta cũng có những kiến thức nhất định đối với dược liệu.

Trước đó, Vương Dã Nhạc đã ở đây rất lâu, căn bản không có nhìn thấy dược liệu vào lọt vào mắt của anh ta.

So với ở Tây Bắc của bọn họ, dược phẩm của nơi này, thật sự kém hơn rất nhiều.

Ha ha, tuy cháu trai của tôi không tính là danh môn vọng tộc gì cả, nhưng bộ quần áo rách này của cậu, tôi vẫn là có thể tùy tiện đềnLời của người đàn ông vừa rồi nói xong thì nghe thấy đẳng sau truyền đến một giọng nói khinh thường.

Ông nội của cậu bé này không phải là người khác, chính là Trần Sở Thiên!Lúc này có một số người bán thuốc đã nhận ra Trần Sở Thiên, bỗng chốc trong đám đông vang lên một cuộc tiếng nói bàn luận rần rần.

Chỉ có điều một cuộc bàn luận này cũng không có hướng về phía người đàn ông đó, ngược lại đều cảm thấy người đàn ông đó chết đến nơi rồi.

Thì ra đứa trẻ này là cháu trai của viện trưởng, chẳng tráchĐúng thế, tôi vừa nhìn đứa trẻ này, đứng mực: như thế thì biết thân thể sau lưng của cậu bé chắc sẽ không đơn giản! Quả nhiên là vậy!Ài, người đàn ông này vậy mà ngay cả viện trưởng Trần cũng dám chọc, sợ rằng cậu ta coi như là chết đến nơi rồiMà lúc này tiếng bàn luận rần rần ở xung quanh, không có dọa Vương Dã Nhạc, ngược lại trong lòng Hứa Lệ Lệ lập tức trở nên buồn bực, cô ta không nên chạy tới lấy lòng Vương Dã Nhạc mà đi mắng cậu bé này.

Cậu bé này chính là cháu trai của viện trưởng Trần.

Ngộ nhỡ viện trưởng Trần phát hiện mình, đến lúc đó sợ rằng ngay cả cô ta cũng sẽ bị viện trưởng Trần xử lí.

Cô ta nhân lúc mọi người không chú ý, từng bước từng bước lùi về phía sau, chầm chậm lùi về trong đám đông, trốn đi.

Hứa Lệ Lệ, tôi nói cô đi đâu rồi, nửa ngày cũng không tìm thấy người, thì ra ở đây?Vừa khéo, Triệu Tuyết trong đám đông cũng phát hiện Hứa Lệ Lệ, lớn tiếng gọi.

Hứa Lệ Lệ bỗng bị dọa cho tái mét mặt mày, ắp bắp, nói không ra lời.

Tất cả mọi chuyện, tự nhiên không thể thoát khỏi mắt của Trần Sở Thiên, ông ta chỉ là mang vẻ mặt vô cùng khinh thường liếc nhìn Hứa Lệ Lệ, sau đó xoay người sang Vương Dã Nhạc.

Cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể đền cho cậuNghe tiếng bàn luận rần rần ở xung quanh, Vương Dã Nhạc cũng đại khái biết được người trước mặt, rốt cuộc có thân phận gì.

Ông ta chính là người tổ chức hội giao lưu lần này – Trần Sở Thiên.

Viện trưởng Trần, ý mà ông nói là xem thường nhà họ Vương tôi sao? Vương Dã Nhạc không hề tỏ ra yếu thế, lạnh lùng mỉm cười Thật ra người giống như viện trưởng Trần, bối phận quả thật bất phàm, nhưng thứ quan trọng hơn chính là địa vị xã hội tiềm ẩn.

Dù sao, tất cả mọi người đều sẽ sinh bệnh, một khi bắt đầu sinh bệnh, tự nhiên sẽ đến cầu Trần Sở Thiên.

Ngoài chuyện này ra, Trần Sở Thiên ngược lại không có tiền tài tích lũy cả, cho nên theo Vương Dã Nhạc thấy, Trần Sở Thiên căn bản không có gì có thể so được với anh ta.

Viện trưởng Trần ông căn bản không cần để tâm đến cậu ta, tôi trước đó đã nhìn rõ rồi, người đó là tự mình làm hỏng quần áo, cố ý trách tội lên đầu cháu trai của ôngTrong đám đông xung quanh đột nhiên nhảy ra vài người, tự xưng mình là người tận mắt chứng kiến sự việc.

Vương Dã Nhạc nghe thấy những lời này, hơi nhíu mày, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Dù sao trước khi Trần Sở Thiên xuất hiện ở chỗ này, những người này đều là đứng ở một bên yên lặng xem, căn bản không có một tí ý tứ muốn đi giúp cậu bé này.

Nhưng bây giờ, Trần Sở Thiên mời vừa xuất hiện, những người này vậy mà lập tức biến thành cỏ mọc đầu tường, bắt đầu trách tội Vương Dã Nhạc, thật không hổ là một đám người nghiêng theo chiều gió.

Ha ha, chuyện này thật là đủ nực cười, chẳng lẽ người của chỗ này các ông đều là như thế sao?Vương Dã Nhạc bỗng cười lớn, sau đó trong ngữ khí tràn ngập sự khinh thường.

Trần Sở Thiên, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi đã nghe nói về ông từ lâu, ông chẳng qua chỉ là một lang băm mà thôiMọi người nghe thấy lời này, lập tức quay sang nhìn nhau.

Phải biết y thuật của Trần Sở Thiên, đó có thể tính là vang danh gần xa, nếu không ông ta căn bản sẽ không trở thành viện trưởng của bệnh viện tốt nhất.

Dù sao ông ta là người đã cứu rất nhiều người từ ranh giới sinh tử trở về, được ca tụng như Hoa Đà chuyển thế.

Còn Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, lông mày lại nhíu lại, Vương Dã Nhạc vậy mà thuận miệng nói một bác sĩ là một tên lang băm, điều này quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người hành yl Ha haNghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, Trần Sở Thiên chỉ cười to một tiếng, ngay cả ý tứ để tâm đến Vương Dã Nhạc cũng không có, liền sải bước đi lên bục chủ trì.

Ông ta hẵng giọng, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người.

Hội giao lưu dược liệu, bây giờ chính thức bắt đầuSau đó bế cậu bé xoay người rời đi, chỉ để lại một đám người đứng ở đó, không biết nên nói gì, nhìn một màn này, trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng tán thưởng.

Quả nhiên, người hành y chính là có thực lực để làm vậy!Mọi người bàn tán rần rần, chỉ có Vương Dã Nhạc nhìn thấy hành động của Trần Sở Thiên, trong lòng cảm thấy mặt của mình bị tát mạnh một cái!Anh ta chọc giận đối phương như thế, đối phương vậy mà ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái?Điều này khiến mặt mũi của cậu cả Vương như anh ta biết để ở đâu?Vương Dã Nhạc nghĩ, bỗng nhìn cậu bé bên cạnh mình, ánh mắt khẽ đảo, đưa một tay ra, sờ vào.

trán của cháu trai Trần Sở Thiên.

Thuận theo cái sờ này của anh ta, cậu bé mặc đồ giả thành hiệp sĩ thời cổ đại, bỗng chốc mắt trợn ngược ngất ra đất.

Tiểu Phu, cháu sao thế, Tiểu Phu!Nhìn một màn trước mắt này, mọi người bị dọa giật mình, Trần Sở Thiên vốn đã đang nói cười vui vẻ cũng từ trên sân khấu nhảy xuống, đặt cháu trai của mình nằm thẳng trên đất, bắt đầu các biện pháo sơ cứu.

Vương Dã Nhạc bắt lấy cơ hội, đi vài ba bước, nhanh chóng lên bục chủ trì, nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó mở miệng nói với tất cả mọi người.

Trần Sở Thiên, ông không phải là nói mình là thần ý nổi danh gần xa hay sao? Ông không phải khinh thường từ lang băm mà tôi vừa rồi nói ông sao? Nếu như y thuật của ông thật sự cao minh như thế, vậy bây giờ để xem thử ông có thể cứu được người cháu trai của ông hay khôngMột màn này xảy ra quả thật quá đột ngột, cả hội trường bỗng chốc loạn thành một nồi cháo.

Rất nhiều người đều đứng ra một cách tự phát, có người nghĩ đối sách, thậm chí có không ít người lục tìm các loại dược liệu, chủ động dâng cho Trần Sở Thiên.

Mỗi người đều muốn kêu Trần Sở Thiên thử y thuật của mình, hoặc là dùng dược liệu mà mình mang đến.

Dù sao nếu như thật sự có thể cứu được Tiểu Phu, vậy bọn họ có thể bám vào cây đại thụ như Trần Sở Thiên rồi, bọn họ ở giới y dược trong thành phố này, có thể làm những gì mình muốn.

Các người im lặng hết cho tôi! Trần Sở Thiên bỗng tức giận quát lên.

Cho dù là vừa rồi ông ta bị Vương Dã Nhạc sỉ nhục là đồ lang băm, ông ta cũng có thể xem như không nghe thấy, nhưng bây giờ cháu trai của ông ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ta cũng không thể giống như lúc đầu, duy trì sự bình tĩnh nữa.

Mọi người xung quanh nghe thấy lời này của.

Trần Sở Thiên, lập tức toàn bộ đều yên tĩnh trở lại, mà Trần Sở Thiên cũng rất nhanh ổn định tiếng lòng của mình, bắt đầu thể hiện y thuật của mình.

Hay là, đưa tới bệnh viện? Dù sao chỗ này không có thiết bị y tế€ó người đề nghị đưa Tiểu Phu đến bệnh viện gần nhất, dù sao sợ hình như khéo quá hóa vụng, cho dù viện trưởng Trần y thuật cao siêu, ở trong tình trạng thiếu thốn thiết bị, cũng khó thể cứu được một mạng.

€ó điều, tình huống trước mắt, điều này rõ ràng chính là không có khả năng.

Vị trí của nơi này, cách bệnh viện gần nhất cũng có một khoảng cách dài nhất định.

Ngộ nhỡ vừa đến muộn thì sẽ bỏ lỡ thời gian cứu chữa tuyệt nhất.

Huống chỉ, dựa vào số lượng dược liệu có tại đây hôm nay thì đã vượt qua rất nhiều bệnh viện tầm trung.

Viện trưởng Trần, cháu trai của ông mặt mày xanh tím, mạch tượng lại rất bình ổn, nhìn trông giống như bị trúng kịch độc, không bắng thử phối hai gốc dược liệu của chỗ tôi?Ông cụ Trương đứng ở bên cạnh mở miệng nói.

Nói xong lời này, ông ta còn từ trên tay lấy ra hai gốc dược liệu trân quý, có công hiệu thanh nhiệt giải độc rất lớn.

Cái gọi là quan tâm quá ắt loạn, trong lòng Trần Sở Thiên lúc này cũng hỗn loạn vô cùng, nghe thấy lời này của ông cụ Trương, đột nhiên gật đầu.

Ông ta nhận lấy hai gốc dược liệu trong tay của ông cụ Trương, cẩn thận phối thuốc.

Đợi sau khi ông ta phối xong, vội vàng đút cho Tiểu Phu uống.

Ai biết cái này vừa uống vào, không những cháu trai không có xuất hiện bất cứ dấu hiệu chuyển biến tốt nào, ngược lại càng tồi tệ hơn.

Tiểu Phu vốn chỉ là ngất đi, bây giờ sắc mặt vậy mà đều trở nên trắng bệch.

Nhìn một màn này, Trần Sở Thiên cũng hoàn toàn ngây ra.

Chuyện này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ông ta.

Ông cụ Trương ở bên cạnh cũng nhíu mày, ông †a sinh ra trong gia đình có truyền thống y dược, y thuật cũng không thua kém Trần Sở Thiên.

Nhưng nhất thời ông ta cũng chỉ có thể nghĩ tới cách phối như thế, vậy mà không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại còn khiến bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.

Thật là không ngờ, đường đường là viện trưởng Trần, ngay cả cháu trai của chính ông, cũng không cứu nổiNhìn một màn trước mắt, trên mặt Vương Dã Nhạc càng thêm khinh thường.

Nói ông là lang băm ông còn không tin, ngay cả độc tôi vừa thuận tay hạ ông cũng không thể giải được, ông vậy mà cũng dám tự xưng là thần y, quả thật rất nực cười màiLà cậu làm? Ánh mắt của Trần Sở Thiên trở nên sắc bén, ông ta vừa rồi còn có hơi nghi ngờ, không ngờ tên Vương Dã Nhạc này cư nhiên thừa nhận rồi.

Chẳng lẽ, bối cảnh sau lưng tên Vương Dã Nhạc này, là sự tồn tại mình không thể tưởng tượng sao?Lão Trần, chúng ta không cần sốt ruột.

Chuyện cấp bách vẫn là phải làm rõ Tiểu Phu rốt cuộc trúng độc gì, như thế mới có thể dùng thuốc đúng bệnhÔng cụ Trương bỗng mở miệng nói, mà đạo lý.

này, Trần Sở Thiên tự nhiên cũng rất rõ ràng.

Chỉ là nếu như muốn biết Tiểu Phu rốt cuộc đã trúng phải độc gì, ngay cả ông ta cũng không kiểm tra ra được, muốn biết nguồn gốc, xem ra chỉ có thể hỏi Vương Dã Nhạc!Nghĩ đến đây, Trần Sở Thiên bỗng quay đầu, trầm giọng nói: Chàng trai này, nếu như cậu là vì hiểu lầm vừa rồi, tôi có thể bồi thường tổn thất của cậu nhưng xin cậu đừng làm khó cháu trai của tôi!Ông nói không làm khó thì tôi không làm khó sao?Trần Sở Thiên thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Vương Dã Nhạc, không nhịn được mà nhíu mày: Mặc kệ cậu rốt cuộc có thân phận gì, nếu như cháu trai tôi hôm nay có chuyện gì, cậu tuyệt đối là chết đến nơi rồiLúc này uy hiếp của Trần Sở Thiên, Vương Dã Nhạc nghe rồi, chẳng qua chỉ là gió thôi qua, anh ta căn bản không có nửa điểm sợ hãi.

Dù sao anh ta sinh ra trong thế gia của Tây Bắc!Hứa Lệ lệ dường như cũng phát giác được cái gì, bối cảnh của người đàn ông này hình như cũng không kém, ở đây nhiều người như thế, vậy mà không có ai dám động vào anh ta!Huống chi, anh ta vừa rồi chỉ tiếp xúc nhẹ với Tiểu Phu thì có thể khiến Tiểu Phu rơi vào nguy cơ, thậm chí độc này đến Trần Sở Thiên cũng không thể giải trừ!Bản thân vừa về nước, nếu như có thể tìm được người có bối cảnh sâu, vừa có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.

Muốn đứng ở vị trí cao nhất của nhà họ Hứa, còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao?Đến lúc đó, cả nhà họ Hứa đều phải cúi người cung kính với cô ta!Hứa Lệ Lệ lúc này cũng không tránh được mà suy nghĩ ác độc, nếu như Vương Dã Nhạc có thể hạ loại độc này với Lâm Thanh Diện, há không phải càng tốt hơn?Lúc này Trần Sở Thiên hình như nghĩ tới cái gì đó, rút điện thoại trong ngực ra ấn một số điện thoại Lâm Thanh Diện đứng ở trong góc của hội trường, thoại trong ngực lại bỗng đổ chuông.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lông mày của Vương Dã Nhạc lần nữa nhíu lại, thật ra cháu trai của Trần Sở Thiên khi mới trúng độc này thì anh đã định ra tay rồi.

Anh sau khi dùng thần niệm quét qua cơ thể của Tiểu Phu thì anh đã biết tình trạng đại khái, chỉ là thấy bệnh tình này không nặng, anh cũng thật sự không muốn bại lộ thân phận, mới quyết định quan sát trước.

Bây giờ Trần Sở Thiên vậy mà gọi điện thoại cho anh, là điều Lâm Thanh Diện không ngờ tới.

Có điều anh cũng hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao Tiểu Phu chính là cháu ruột của Trần Sở Thiên, trong lúc lo lắng Trần Sở Thiên làm ra chuyện như này, quả thật là hành vi bình thường.

Do Lâm Thanh Diện đang đứng ở trong góc của hội trường, bên cạnh cũng không có ai, cho dù là điện thoại đổ chuông, căn bản không có ai liên tưởng viện trưởng Trần Sở Thiên của bệnh viện tốt nhất của thành phố này, cuộc gọi đi này vậy mà là gọi cho anh!Cậu đang ở đâu? Mau đến hội trường bên này, cháu trai tôi, nó sắp không xong rồi: Nghe thấy lời của Trân Sở Thiên, Lâm Thanh Diện liếc nhìn ông ta ở giữa hội trường, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng nói một chữ.

ChờNói xong lời này thì anh cúp máy.

Chờ?Chờ rốt cuộc là có ý gì?Trần Sở Thiên bỗng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ ý của Lâm Thanh Diện, là cháu trai của mình chỉ có thể chờ chết?Phải biết đây là cháu trai duy nhất của ông ta, đích tôn duy nhất của nhà họ Trần!Hay là, ông ta trực tiếp cầu xin Vương Dã Nhạc ở trước mặt này, cho dù là danh tiếng mất hết, cũng phải bảo vệ tính mạng của cháu trai.

Nghĩ tới đây, Trân Sở Thiên thở dài, vẻ mặt chán chường, loạng choạng đi đến trước mặt Vương Dã Nhạc.

Khoảnh khắc đó ông ta dường như ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch đi vài phần.

Tôi cầu xin cậu, giải độc trên người cháu trai của tôi đi!Ha ha, nếu ông đã cầu xin tôi rồi, vậy có phải ông ta đã thừa nhận mình là lang băm rồi không?Trong ngữ khí của Vương Dã Nhạc, tràn ngập sự khinh thường.

Nghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, Trần Sở Thiên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, ông ta căn bản không để tâm đến tất cả những thứ này, chỉ cần bây giờ có thể cứu được Tiểu Phu, ông ta cái gì cũng bằng lòng làm.

Ha ha, ông bây giờ thừa nhận cũng đã muộn rồi.

Tôi thay đổi chủ ý rồi! Ngoài cầu xin tôi ra, ông ta còn phải quỳ xuống dập đầu với tôi, nếu không, tôi không có khả năng ra tayNghe thấy lời của Vương Dã Nhạc, sắc mặt của Trần Sở Thiên lập tức thay đổi.

Không cần nghỉ ngờ, tên Vương Dã Nhạc này hôm nay chính là cố tình đến phá rối, muốn khiến ông †a mất hết mặt mũi!Nhìn dáng vẻ của Trần Sở Thiên, Vương Dã Nhạc lần nữa mở miệng nói.

Ha ha, Trân Sở Thiên, nhìn trông ông hình như cũng không phải quá để tâm đến sống chết của cháu trai ông nhỉ? Ông chắc cũng rõ, thời gian giải độc tốt nhất, chỉ còn không đến mười phút, nếu như ông còn tiếp tục suy nghĩ nữa, nói không chừng ngay cả tôi, cũng không giải được độc này nữa rồi!Vương Dã Nhạc vừa nói, còn đặc biệt nâng một cánh tay, liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Mà lời này của Vương Dã Nhạc, không nghi ngờ đã đè chết cọng rơm cuối cùng của lạc đà, khiến Trần Sở Thiên mất đi hy vọng.

Hai chân của Trân Sở Thiên mềm nhũn, đau đớn quỳ xuống.

Khi ông ta quỳ ở trước mặt Vương Dã Nhạc, trong lòng ông ta rất rõ ràng, thanh danh cả đời này của ông ta, coi như hoàn toàn mất hết rồi.

Mà ông cụ Trương nhìn một màn này, cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Ha ha ha ha, viện trưởng Trần, tôi chỉ nói đùa với ông thôi.

Ông vậy mà thật sự quỳ xuống rồi? Vậy thôi! Vương Dã Nhạc lại như phát điên mà bật cười, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh ta từng bước từng bước đi đến trước mặt của Tiểu Phu.

Một tay giả bộ đưa ra lần nữa, để trên trán của Tiểu Phu.

Được rồi, đợi thêm mấy phút nữa, cháu trai của ông lập tức sẽ tỉnh lại!Vương Dã Nhạc lúc này chỉ cảm thấy thật buồn cười, thật ra thứ anh ta hạ, căn bản không phải là độc dược gì cả, mà là một loại thuốc cầm máu phát tác chậm.

Tác dụng của loại thuốc cầm máu này, chính là có thể khiến máu của người đó chuyển động chậm lại, tạo thành hiện tượng giả của căn bệnh nghiêm trọng.

Chỉ là số lượng của nó kham hiếm, hơn nữa không có tác dụng gì khác, cho nên rất ít có người biết dược phẩm có công hiệu thần kỳ này.

Nếu như Trần Sở Thiên có thể kiềm chế được, đợi thêm vài phút, vậy tác dụng của thuốc độc này sẽ tự nó tán đi.

Vậy thì, cháu trai của ông ta cũng tự nhiên sẽ tỉnh lại.

Ông ta trước đó không ngừng nhìn đồng hồ của mình, chính là đang xác định cháu trai của Trần Sở Thiên, còn có mấy phút nữa sẽ tỉnh lại!Chỉ đáng tiếc những người xung quanh này, căn bản không hiểu thuốc cầm máu của mình, rốt cuộc có biển ảo khó lường như thế.

Tất cả mọi người đều cho rằng động tác của Vương Dã Nhạc vừa rồi là đang giải độc cho Tiểu Phu, thật ra anh ta cái gì cũng không có làm.

Trần Sở Thiên dù sao là người học y hiểu biết sâu rộng, nhìn thấy một màn này, cũng bỗng hiểu ra, vừa rồi một chữ mà Lâm Thanh Diện nói với ông ta, là bảo ông ta chờ.

Trần Sở Thiên cười khổ, chỉ cảm thấy trong lòng chua chát một trận, không ngờ hôm nay vậy mà lật thuyền trong mương.

Vào lúc này, trong đám đông đăng sau Vương Dã Nhạc đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.

Ông Vương, thời gian của chúng ta không còn nhiều rồi, vẫn là mau chóng trở về thôiĐược rồi, tôi biết rồi.

Tôi cũng vừa hay chơi đủ rồi! Nơi này căn bản không có chút thú vị gì cảNghe thấy lời này, Vương Dã Nhạc bỗng cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, sau đó xoay người đi về phía cửa.

Vào lúc này anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện luôn đứng ở trong góc, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của hai người đều không có chút thay đổi nào.

Lúc này Hứa Lệ Lệ vô cùng kích động, vừa rồi Vương Dã Nhạc thể hiện sức mạnh, thật sự chính là bạch mã vương tử hoàn mỹ trong lòng cô ta!Chỉ ra tay một lần lại có thể khiến cho một nhân vật lớn như Trần Sở Thiên ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt anh ta!Hứa Lệ Lệ vội vàng nhanh chân đuổi theo, muốn tạo mối quan hệ với Vương Dã Nhạc.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại cho người nhà, người nghe máy là quản gia.

Cậu chủ, xin chào!Điện thoại vừa mới kết nối, đầu kia liền truyền giọng nói vô cùng cung kính của quản gia, mà Lâm Thanh Diện cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi vấn đề chính của mình!Ông có biết nhà họ Vương không?Nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi như vậy, quản gia lập tức trả lời.

Cậu chủ, theo tôi được biết, tỉnh này của chúng ta hình như không tồn tại cái gọi là Đại gia tộc nhà họ Vương gì đó, còn những nơi khác tôi cũng không rõ lắm!Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, sau đó cúp điện thoại trong tay.

Phải biết rằng vừa rồi Vương Dã Nhạc thể hiện thủ đoạn đó, anh đã từng nhìn thấy.

Năm đó, có rất nhiều người ở trước mặt anh lợi dụng loại thảo dược đặc thù này, chế tạo ra một loại trạng thái chết giả, muốn thoát chết, nhưng cuối cùng vẫn bị anh nhìn thấy và chết trong tay anh Vậy nên lúc ấy Lâm Thanh Diện chỉ là cho Trần Sở Thiên môt lời nhắc nhở để ông ta chờ đợi.

Chỉ cần chờ mấy phút, cháu của ông ta tự nhiên sẽ tỉnh lại, bởi vì hiệu quả của độc dược này đương nhiên sẽ bị thân thể giải trừ, ngoại trừ việc đầu óc hơi choáng váng, cũng sẽ không gây bất cứ tổn thương nào cho thân thể.

Mà người họ Vương đó có thể sự dụng loại độc này, như vậy gia tộc của anh ta chắc chắn có vô số liên hệ với những người kia.

Sau khi Lâm Thanh Diện nhận ra điểm này, cũng không quan tâm đến diễn biến của cuộc gặp gỡ giao lưu này sẽ phát triển thế nào sau đó, dù sao trong tay anh cũng đã có được hai bảo bối, coi như không uổng phí một chuyến này.

Trầm tư một lát, Lâm Thanh Diện trực tiếp liền xoay người, nhanh chân rời khỏi hội trường.

Đúng lúc anh nhìn ra ngoài cửa, Hứa Lệ Lệ đang vây quanh người Vương Dã Nhạc nói điều gì đó, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt.

Mà nhìn thấy cảnh này, Lâm Thanh Diện cũng không hề có ý muốn hiểu.

Nhìn hành vi mập mờ của hai người, Hứa Lệ Lệ ra vẻ thẹn thùng, cũng có thể đoán được, chuyện bọn họ đang nói chẳng qua chỉ là chuyện giữa nam và nữ.

Điện thoại trong ngực Lâm Thanh Diện đột nhiên vang lên.

Anh vừa kết nối máy liền nghe được một giọng nói vô cùng lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến.

Cậu chủ.

Việc lớn không tốt! Trước đó cậu lấy được một tổ dược liệu bảo bối kia, hình như xảy ra vấn đềSau Lâm Thanh Diện nghe được câu nói này, lập tức nhíu mày, trước dó mình vì muốn cứu vợ mà mở ra vườn dược liệu, thu thập các loại thuốc kỳ lạ trên thế giới.

Những thứ thuốc này, đều đã được xác nhận qua thần thức của mình, không hề giả.

Vậy đã xảy ra chuyện gì?Rốt cuộc là có chuyện gì?Mà ở đầu dây bên kia, giọng nói của thư ký đang vô cùng căng thẳng.

Một số dược liệu dường như đã chếtNghe được lời nói này, sắc mặt Lâm Thanh Diện càng thêm khó coi, trực tiếp bắt xe lao nhanh về phía vườn dược liệu mà trước đó anh đã gửi tới.

Vừa rồi, thư ký phụ trách nơi này đúng lúc nhận được điện thoại của nhân viên làm việc nói rằng dược liệu mà anh tự mình đưa tới đã sắp không xong rồi.

Thậm chí một số dược liệu có giá trị không nhỏ ở xung quanh cũng bắt đầu khô héo, phải biết rằng đây có thể tính là một chuyện lớn!Lâm Thanh Diện cũng đã dặn dò anh ta từ trước, nếu như những dược liệu này có vấn đề gì, nhất định phái nói cho anh biết trước tiên.

Thư ký đành phải cố gắng chống đỡ, có thể sẽ chịu lửa giận của Lâm Thanh Diện, gọi điện thoại cho.

Lâm Thanh Diện, rất nhanh Lâm Thanh Diện liền chạy tới đây.

Vị thư ký kia đang đứng ở bên ngoài chờ đợi, Lâm Thanh Diện vừa mới tới đây mặt mũi đã vô cùng bất mãn tức giận hét lên.

Đây rốt cuộc là thế nào?Vừa nói lời nói này, Lâm Thanh Diện vừa quét mắt nhìn về phía trong vườn thảo dược, quả nhiên giống như những gì thư ký đã nói với mình, vài cọng dược liệu đã bắt đầu khô héo.

Không chỉ khô héo, mà có thể dùng từ không có sức sống để mô tả!Mà những vườn dược liệu xung quanh tất cả đều là cảnh tượng khô héo, Lâm Thanh Diện lập tức nổi nóng khi nhìn thấy cảnh này.

Có thể biến thành thế này, hoàn toàn không phải chuyện ngày một ngày hai.

Đều tạo thành tình huống thế này, có lẽ chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là nhân viên đã không nghiêm túc chăm sóc chúng, lúc này mới khiến cho dưỡng chất của chúng không đủ, vậy nên mới biến thành thế này.

Lâm Thanh trực tiếp quay đầu lại, mặt mũi tràn đầy tức giận nói với thư ký.

Rốt cuộc là ai phụ trách quản lý những dược liệu này?Anh vừa mới vừa nói xong câu nói này, liền có một người đàn ông trung niên đứng dậy, mặt mũi đầy hoảng sợ mở miệng nói.

Tôi là người phụ trách ở đây, Diệp Phàm!Giờ phú này toàn thân Diệp Phàm đang run rẩy kịch liệt.

Ông ta đã làm việc trong nhà họ Lâm một thời gian dài, vị thư ký trước mặt này đương nhiên ông ta nhận biết, địa vị ở trong nhà họ Lâm không hề thấp.

Vị thư ký đối với người đàn ông ăn mặc giản dị này lại vô cùng cung kính, thậm chí trên mặt còn viết đầy kiêng kị.

Ngời đàn ông này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, có thể là một tiểu bạch kiểm được một tầng lớp thượng lưu nào đó của nhà họ Lâm bao nuôi, cũng khó nói.

Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, Lâm Thanh Diện trầm tư một chút, sau đó yêu cầu một lời giải thích từ phía Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm ấp úng hồi lâu, hoàn toàn không thể nói ra bất cứ lý do gì.

Ông ta đành phải thoái thác hết tất cả những phương pháp mà mình đã học được để chăm sóc dược liệu trước đó.

Ông ta nói rằng những phương pháp này không đúng, vậy nên mới khiến những dược liệu này bị chết.

Mà nghe thấy Diệp Phàm nói những lời này, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy nực cười, những cách chăm sóc đều là do anh tự mình dặn dò bọn họ, rốt cuộc có vấn đề hay không, chẳng lẽ anh không biết rõ sao?Tên thật thật sự coi anh là kẻ ngu ngốc sao!Anh vô cùng tức giận quát lớn: Phát tiên lương tháng này cho người này, sau đó để ông ta cút đi, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy ông ta!Những dược liệu này quan trọng thế nào với anh, đương nhiên không có cách nào dùng tiền tài để đo được, anh không xử lý người đàn ông này, chỉ đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Lâm, đây đã là sự nhân từ lớn nhất đối với người đàn ông này.

Nhưng người đàn ông này hoàn toàn không có ý cảm kích, vừa nghe thấy Lâm Thanh Diện muốn đuổi ông ta ra ngoài, không biết ông ta lấy dũng khí ra đâu, lại hét lớn với Lâm Thanh Diện.

Này, tôi ở đây nhiều năm như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao.

Anh là tiểu bạch kiểm do cấp trên nào bao nuôi? Có hiểu gì về tôi không, cứ như vậy mà xử lý tôi sao? Anh có tư cách này sao?Diệp Phàm đã hoàn toàn thông suốt.

Dù sao ông ta cũng biết, làm việc ở đây được đãi ngộ vô cùng tốt, rất nhiều người vót đến nhọn cả đầu cũng không vào được nhà họ Lâm.

So với việc ngồi chờ chết, không bằng liều một phen.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện lạnh lùng, anh hoàn toàn không muốn nói gì nhiều với Diệc Phàm.

Bây giờ anh chỉ muốn xem xem những dược liệu này còn có một chút hy vọng sống nào hay không.

Dù sao rất nhiều dược liệu trong đó đều là do anh phí rất nhiều tâm tư mới thu thập được.

Không phục đúng không? Lâm Thanh Diện quay đầu nói với thư ký.

Thế đấy, cậu xem đó mà làm.

Tóm lại, cho tôi một lời giải thích!Thư ký nghe thấy Lâm Thanh Diện nói ra lời này, đương nhiên hiểu rằng anh thật sự đã nổi giận.

Người đâu, đem tên này kéo ra ngoài cho tôi!Thư ký trực tiếp vẫy vẫy tay, ngay sau đó liền có vài người đột ngột xông lên, kéo Diệp Phàm đi ra ngoài.

Mẹ nó, tên đàn ông ăn bám này, cậu dám làm chuyện thế này với tôi, cậu chờ đó cho tôi, cậu sắp chết đến nơi rồi!Trước khi bị kéo ra ngoài, Diệp Phàm vẫn còn gào thét điên cuồng.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không muốn để ý đến ông ta, tâm tư của anh đã hoàn toàn đặt ở trên những dược liệu này.

Bởi vì những dược liệu này, rất nhiều loại võn đã nguy cấp, nếu không nhanh chóng cứu chữa bọn chúng, có lẽ sẽ không đủ sức xoay chuyển.

Lập tức tăng cường bố trí chất dinh dưỡng! Lâm Thanh Diện nói: Còn nữa, nhanh chóng tìm một chút nước đến, từ giờ trở đi, mỗi một giờ đồng hồ đều phải tưới nước một lần!Đã hiểu!Thư ký nhanh trong trả lời, sau đó dưới sự chỉ đạo của Lâm Thanh Diện, bọn họ tiến hành các biện pháp khẩn cấp.

Cũng là do Lâm Thanh Diện bố trí thỏa đáng, thời gian dân trôi qua, những dược liệu này dân dân không còn dâu hiệu khô héo, mơ hồ hiện ra một chút sức sống.

Tận mắt nhìn đến một màn này, đôi mắt xinh đẹp của thư ký trừng lớn.

Chẳng trách Lâm Thanh Diện lại coi những dược liệu này quan trọng như vậy.

Những dược liệu này cho thấy năng lực tái sinh mạnh mẽ như thể, vậy tác dụng chữa bệnh của bọn chúng có lẽ cũng là hiếm thấy trên thế gian.

Mà nhìn cảnh này, cuối cùng trái tim Lâm Thanh Diện cũng thả lỏng.

Những dược liệu này vô cùng hiếm thấy, đối với môi trường sinh trưởng đương nhiên cũng vô cùng hà khác.

Nhất là bọn chúng bị mình cấy ghép từ nhiều nơi khác nhau tới đây, cho dù anh đã chọn nơi này cũng vô cùng phì nhiêu, nhưng nếu chăm sóc những dược liệu này không tốt thì mình cũng phí công nhọc sức.

Nhìn những dược liệu trước mắt có dấu hiệu cải tử hồi sinh, trái tim đang căng thẳng của thư ký rốt cuộc cũng để xuống, quay người nói với Lâm Thanh Diện.

Anh Lâm, Diệp Phàm do một tay tôi bôi dưỡng, tôi thật không ngờ ông ta sẽ nói với ngài như vậy, tất cả những thứ này đều là vấn đề của tôi, xin ngài trừng phạt tôi!Lâm Thanh Diện lườm anh ta một cái.

Năng lực làm việc của người thư ký này, mình vẫn luôn hết sức hài lòng, hơn nữa những dược liệu này cũng chưa thật sự có tổn thất gì, vậy nên cũng không có ý muốn trách phạt.

Lần sau không được như vậy nữa Lâm Thanh Diện trâm tư nói: Những dược liệu này vô cùng quan trọng với tôi!Đã hiểu, tuyệt đối sẽ không có lân sau Thư ký vội vàng nói.

Lúc này, gia đình Hứa Lệ Lệ đang tổ chức tiệc trong phòng riêng của một khách sạn.

Hóa ra trước đó, sau khi rời khỏi buổi giao lưu, Hứa Lệ Lệ đã nhanh chóng quấn lấy Vương Dã Nhạc.

Tên nhóc Vương Dã Nhạc này, vốn cũng rất giỏi chuyện này.

Trước đó còn có nhiệm vụ, đương nhiên không cho phép anh ta giao thiệp với Hứa Lệ Lệ.

Bây giờ viện trưởng Trân thua dưới chân mình, lại có người đẹp ôm ấp yêu thương, cái này coi như là chiến lợi phẩm.

Vậy nên anh ta cũng ỡm ờ, đông ý với lời mời của Hứa Lệ Lệ, đi đến bữa tiệc của nhà bọn họ.

Ngũ quan của Hứa Lệ Lệ cũng coi như thượng thừa, cộng thêm việc bản thân chịu ảnh hưởng lớn từ phương tây, ăn mặc cũng rất hở hang, đây thật sự là món ăn của Vương Dã Nhạ!c Người phụ nữ như vậy đưa tới cửa, anh ta có lý do gì để không nhận đây?Hứa Vệ Quốc, ba của Hứa Lệ Lệ lúc này trong lòng đương nhiên là vô cùng đäc ý, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn.

Lúc trước ông ta đã từng nói chuyện phiếm với Vương Dã Nhạc, ông ta đương nhiên biết về nhà họ Vương ở Tây Bãc, đây chính đại gia tộc thanh danh hiển hách khắp cả nước, ông ta không thể không tán thưởng nhìn về phía Hứa Lệ Lệ.

Lần này con gái thật sự làm quá tốt! Thật sự có cách để trong một khoảng thời gian ngăn, có thể có mối quan hệ thân mật với cậu cả nhà họ Vương như vậy.

Băng cách này, mình sẽ không cần phải đặt trọng tâm ở nước ngoài, hoàn toàn có thể mượn thế lực nhà họ Vương, một lần nữa phát triển trong nước, để đám bạn bè người thân nhìn thấy ông ta trâu bò!Nhà họ Vương của cháu nếu có thể kết thông gia với nhà chúng tôi thì thật sự là phúc phần tổ tiên nhà chúng tôi tích được! Hứa Vệ Quốc nói, chủ động kính rượu Vương Dã Nhạc.

Bác trai, khách khí rồi.

Đều là người một nhà cả! Vương Dã Nhạc nghe Hứa Vệ Quốc nói như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, đối với Hứa Lệ Lệ, anh ta chỉ là chơi đùa tùy tiện mà thôi.

Loại thế lực mà đến ngay cả nhà họ Hứa cũng vứt bỏ, thế mà lại vọng tưởng kết thông gia với nhà họ Vương của bọn họ, thật sự là si tâm vọng tưởng.

Mặc dù trong lòng Vương Dã Nhạc rất coi thường Hứa Lệ Lệ, nhưng anh ta không biểu lộ ra chút nào, Dù sao thì cho dù không nhìn vào sắc đẹp của Hứa Lệ Lệ, nếu có thể có một chút thế lực ở đây, đó cũng là một lựa chọn vô cùng tốt Hoặc là dứt khoát nói, Vương Dã Nhạc cảm thấy, gia đình Hứa Vệ Quốc và Hứa Lệ Lệ hoàn toàn có tư cách để làm chó của anh ta.

Hứa Thiên Địa, anh trai của Hứa Lệ Lệ kích động đến mức mặt đỏ bừng, không ngừng mời rượu Vương Dã Nhạc Em rể, đến đây, em uống nhiều một chút.

Đừng khách khí, hãy coi đây là nhà của mình!Phải biết, tuổi của Vương Dã Nhạc còn lớn hơn so với Hứa Thiên Địa năm sáu tuổi, bây giờ Hứa Thiên Đại lại không biết ngượng gọi Vương Dã Nhạc là em rể, đây thật sự là không biết xấu hổ.

Huống chỉ, đây là lần đầu tiên Vương Dã Nhạc đến nhà Hứa Lệ Lệ.

Mà giờ khäc này người đặc ý nhất, không ai khác ngoài Hứa Lệ Lệ.

Lần này trong buổi gặp gỡ có thể câu được con cá lớn Vương Dã Nhạc này, trong lòng cô ta vô cùng hưng phấn và hạnh phúc.

May mãn là trước đó, mình không có ý định tìm một người đàn ông khác, đây thật sự là quá sáng suốt.

Ba, nếu đây đã là buổi họp mặt gia đình, chúng ta có phải nên mời gia đình của Lâm Thanh Diện tới sao?Hứa Lệ Lệ nhãc nhở.

Trong lòng cô ta biết rõ, khoan hãy nói đến bối cảnh và thực lực của Vương Dã nhạc, chắc chăn có thể hung hăng giâm đạp Lâm Thanh Diện dưới chân.

Chỉ dựa vào những bức hình của Lâm Thanh Diện, nếu như hôm nay cô ta có thể gọi tất cả người nhà Lâm Thanh Diện đến đây, sau đó công khai với mọi người.

Vậy hôm nay thể diện của tất cả mọi người trong gia đình anh ta cũng đều bị ném sạch.

Có lý.

Chuyện tốt thế này, sao có thể không gọi người ta đến chứ?Hứa Vệ Quốc lập tức dặn dò Hứa Thiên Địa: Con trai, con mau đi mời người trong nhà tới, chúng ta cùng dùng bữa tối gia đình!Hứa Thiên gật đầu, nhưng gọi một vòng, người nhà họ Hứa đều từ chối báo bận, không tới được.

Hứa Thiên Địa hiếu rõ, cho dù gia đình anh ta ở bên ngoài huy hoàng đến mức nào thì người nhà họ Hứa vân coi thường bọn họ: ‘Hừ, đám cà chớn các người, chờ đến khi em gái tôi gả cho nhà họ Vương.

Tôi sẽ để đám mắt chó coi thường người khác các người, tất cả đều năm rạp xuống đất!Anh ta vừa nghĩ, vừa tiếp tục gọi điện thoại cho bác trai Hứa Quốc Hoa của mình.

Nhưng nghe máy lại là một phụ nữ.

A, là cháu trai lớn sao.

Ta là bác gái của cháu, vừa mới kết hôn với bác trai cháu, ta là Sở Nguyệt Đối phương tự giới thiệu mình.

Hứa Thiên Địa sửng sốt một chút, sớm nghe nói vị bác trai này đã đuổi vị bác gái kia ra khỏi nhà, cấp tốc ly hôn.

Chỉ không ngờ, nhanh như vậy đã sớm tái hôn rồi ư?Hừ, kết hôn lần thứ hai mà đến cả nhà mình cũng không thông báo sao?Hứa Thiên Địa oán hận trong lòng, giọng nói lạnh hơn: A, bác gái, ba con mời mọi người đến nhà con dùng cơm!Được, ta biết rồi.

Chúng ta nhất định sẽ đến dự!Sở Nguyệt nói đồng ý, câu trả lời dứt khoát như vậy khiến Hứa Thiên Địa không khỏi sửng sốt một chút.

Được, được.

Vậy tôi sẽ chờ mong ngài đến dự!Đặt điện thoại xuống, Sở Nguyệt vắt chéo chân nhìn vê phía Hứa Quốc Hoa đang ở bên cạnh.

Có nghe thấy không, cháu ông mời ông qua nhà bọn họ ăn cơm, ông đi chuẩn bị một chút rồi qua đi!Giọng điệu của Sở Nguyệt đậm chất ra lệnh, nhưng Hứa Quốc Hoa lại tỏ vẻ ngốc trệ như người rối.

Vâng, chủ nhânĐúng rồi, nhân tiện kêu con gái và con rể của ông đi cùng! Sở Nguyệt nheo mắt lại, liếm môi một cái: Ưm, đúng lúc, cũng là thời điểm gặp anh ta một lần…Lâm Thanh Diện nhận điện thoại, chỉ cảm thấy nghi ngờ.

Bình thường bố vợ không phải rất ghét mấy người nhà Hứa Vệ Quốc sao?Tại bây giờ lại muốn đi.

Nhưng anh cũng không từ chối, dù sao cũng là buổi gặp mặt gia đình, đi thì đi.

Ngay sau đó Hứa Bích Hoài lái chiếc Mercedes – Benz của mình đi vê phía khách sạn, trước khi lên xe đã gửi địa chỉ bọn họ gặp gỡ cho Lâm Thanh Diện.

Nhân viên phục vụ ở cửa khách sạn đương nhiên đã từng gặp rất nhiều xe sang trọng.

Sau khi nhìn thấy chiếc Mercedes – Bez này, đương nhiên bọn họ hiểu rằng những người có thể lái chiếc xe thế này thân phận chắc chắn không bao giờ thấp.

Quả nhiên, sau khi chờ đợi một lát, bọn họ liên thấy một đôi chân dài thẳng tắp từ cửa xe Merxedes – Benz bước xuống.

Hôm nay Hứa Bích Hoài thật sự rất đẹp, cô mặc một bộ váy dài màu tím, nâng đỡ gương mặt xinh đẹp kia, thật giống như tiên nữ giáng trân.

Hứa Bích Hoài vừa xuất hiện, liên hấp dẫn tất cả những ánh mắt của những người đàn ông ở đây.

Trong phòng riêng ở tâng cao nhất, Hứa Thiên Địa đang không ngừng mời rượu Vương Dã Nhạc, mà giờ phút này, đúng lúc gia đình Hứa Bích Hoài đi vào phòng, trong khoảnh khắc nhìn thấy Hưa Bích Hoài, Vương Dã Nhạc lập tức ngây ngẩn cả người.

Một người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ như Hứa Bích Hoài, ngay cả nhìn thôi anh ta cũng chưa từng nhìn thấy, nhìn thế này, Hứa Lệ Lệ ngôi ở bên cạnh thật sự chẳng khác gì một người phụ nữ quê mùa.

Vương Dã Nhạc lập tức đứng lên, hướng Hứa Bích Hoài hỏi: Vị này là ai?Hứa Lệ Lệ vừa nhìn thấy cảnh này, mặt mũi lập tức tức giận trả lời.

Cô ta là Hứa Bích Hoài, là con của chú ruột emlLúc này Vương Dã Nhạc mới nhận ra rằng hành động vừa rồi của anh ta thất thố đến mức nào, dù thế nào đi nữa anh ta cũng là người nhà họ Vương ở Tây Bắc, người đẹp thế nào mà chưa từng gặp qua? Vậy mà lại vì một người phụ nữ như vậy mà bối rối.

Lúng túng ho khan vài tiếng, anh ta lần nữa ngồi vào vị trí của mình.

Hứa Vệ Quốc nhanh chóng giới thiệu mấy người này cho Vương Dã Nhạc, khi ông ta giới thiệu Vương Dã Nhạc với gia đình Hứa Bích Hoài, đến ngay cả lỗ mũi cũng sắp vếnh lên đến tận trời.

Dù sao thân phận và địa vị của Vương Dã Nhạc chính là đặt ở đây.

Nhất là khi đặt chung với Lâm Thanh Diện để so sánh, thân phận và địa vị đó, chắc chắn Lâm Thanh Diện không đủ khả năng để sánh được.

Hứa Quốc Hoa vốn cho rằng lần này mời ông ta tới đây là muốn lấy lòng gia đình ông ta, không ngờ khi vừa mới xuất hiện, Hứa Vệ Quốc đã không ngừng ca ngợi con rể mới của gia đình bọn họ.

Ông ta lập tức cảm thấy buồn cười, con hàng này sao có thể so sánh với Lâm Thanh Diện?Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện cũng đã đến khách sạn.

Thực sự xin lỗi, tôi tới trễ!Lâm Thanh Diện đẩy cửa đi vào, nhưng lời xin lỗi này của anh, chỉ để cho một mình Hứa Bích Hoài nghe.

Ha ha ha, Lâm Thanh Diện, cậu tới thật sự muộn, phải tự phạt ba chén, tôi có nghe nói tửu lượng của cậu rất tốtHứa Vệ Quốc lập tức đứng lên, hướng Lâm Thanh Diện nói Nếu như lúc này không biết nguồn gốc mối quan hệ giữa anh em nhà họ Hứa này rốt cuộc sâu sắc đến mức nào, nhìn thấy cảnh tượng gia đình hòa hòa thuận thuận thế này, chắc chắn sẽ cho rằng mối quan hệ của bọn họ vô cùng tốt đẹp.

Lúc này Lâm Thanh Diện lại hoàn toàn không có ý định nói chuyện, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Hứa Thiên Địa nhìn Lâm Thanh Diện dám phớt lờ lời nói của ba mình, lập tức khó chịu.

Thế nào, em rể, ba tôi nói chuyện với cậu, cậu bị điếc sao?Vốn Hứa Thiên Địa còn muốn giới thiệu một chút vê thân phận của Vương Dã Nhạc, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện đứng dậy, quay đầu trừng Hứa Thiên Địa một cái.

Cái nhìn này, giống như khối băng bên trong hầm băng, lập tức đâm thủng lớp phòng ngự trong lòng Hứa Thiên Địa.

Anh ta lập tức bị dọa đến mức toàn thân run rấẩy, một lúc lâu sao mới bình tĩnh lại, không hiểu tại sao ánh mắt của một người lại có thể sắc bén như vậy.

Hứa Lệ Lệ thấy anh trai lắp bắp, trong lòng cười lạnh.

Lâm Thanh Diện, tên nhóc cậu thật sự không biết xấu hổiCô ta cố ý lắc lắc chiếc điện thoại trong tay mình với Lâm Thanh Diện, vẻ mặt tràn đầy sự uy hiếp.

Trước đó trong cuộc họp trao đổi khoa y, cô ta đã cảnh cáo Lâm Thanh Diện một lần, cô ta có băng chứng ăn bám của anhI Mặc dù ở trước mặt cô ta, Lâm Thanh Diện không tỏ vẻ quan tâm chút nào, nhưng theo quan điểm của Hứa Lệ Lệ, đó chỉ là đang cố găng chống đỡ mà thôi Nếu anh đã không sợ, cũng đừng trách tôi không khách khí!Hứa Lệ Lệ đứng dậy, đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, vô tình hay cố ý đem điện thoại di động của mình đưa cho Hứa Bích Hoài, mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài, cô giúp tôi xem mấy tấm hình lúc trước tôi chụp thế nào?Hứa Bích Hoài nhận điện thoại, chỉ thấy ảnh chụp trên điện thoại di động, hoàn toàn không nhận ra người này là Hứa Lệ Lệ, bởi vì đã bị Photoshop đến mức các đường nét trên mặt đều thay đổi.

Cô kéo ra sau, còn có rất nhiêu tấm ảnh ‘đẹp mät’Sở Nguyệt ngồi bên cạnh nghe được lời nói này, cũng nhanh chóng thò đầu qua thăm dò.

Bà ta có thể nhận ra được, hôm nay Hứa Lệ Lệ cố ý nhăm vào Lâm Thanh Diện, nếu đã như vậy, đăng sau chắc chẳn có trò hay.

Quả nhiên, bức ảnh Lâm Thanh Diện đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp đã lọt vào tâm mắt của ba người Vừa nhìn thấy tấm hình này, Sở Nguyệt đã giật lấy điện thoại của Hứa Lệ Lệ và giơ lên.

Lâm Thanh Diện, cậu như vậy là đang cấu kết với những người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Hứa Lệ Lệ nhìn thấy cảnh này, làm ra vẻ hối hận: Haizz, đều là tôi không cẩn thận chụp được.

Các người đừng truyền ra ngoài, mau trả điện thoại lại cho tôi!Mà Hứa Vệ Quốc thấy con gái mình làm ra chuyện này, trong lòng cuối cùng cũng hiểu là có ý gì, ông ta không thể không tán thưởng trong lòng, con gái của mình thật sự quá tuyệt vời!Lâm Thanh Diện nghe xong lời này, lập tức nhíu mày, anh không ngờ Hứa Lệ Lệ lại có thể hèn hạ như vậy!Hứa Bích Hoài, mặc dù ta không phải mẹ ruột con, nhưng cũng là dì con.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ, chồng con ở bên ngoài vụng trộm, thật sự mất mặt! Sở Nguyệt cố gäng châm ngòi.

Dì, có thể gì không hiểu rõ về Lâm Thanh Diện rồi, anh ấy không phải loại người như vậy! Hứa Bích Hoài vội vàng giải thích cho Lâm Thanh Diện.

Sở Nguyệt hơi động lòng, ghé mắt liếc Hứa Quốc Hoa một cái, ánh đỏ trong mắt lập tức lóe lên.

Hứa Quốc Hoa giống như bị điêu khiển từ xa, thân thể lung lay, máy móc đứng lên, nổi giận nói: ‘Lâm Thanh Diện! Lúc con gái của tôi gặp khó khăn, câu lại tiêu dao ở bên ngoài.

Còn muốn con gái tôi giúp cậu che giấu, đồ không biết xấu hố! Ly hôn, hai người nhanh chóng ly hôn cho tôi!Tất cả những thứ này đều không bình thường, đương nhiên là không thể che giấu được con mät của Lâm Thanh Diện.

Thương Nguyên Giới, cổ thuật?Chẳng trách ba vợ vân luôn kỳ lạ, trước đó luôn lấy lòng anh bảng mọi cách, bây giờ lại ghét bỏ như vậy, có vẻ như đã bị trúng cổ.

Lâm Thanh Diện lườm Sở Nguyệt một cái: Xem ra người mẹ vợ mới này, địa vị rất không đơn giản!Chỉ có điều rốt cuộc bà ta muốn làm gì đây?Ly hôn? Ba, không nghiêm trọng như vậy chứ? Hứa Bích Hoài cầm bức ảnh trên bà lên, cẩn thận phân biệt và nói: Ba, con nhớ ra rồi, đây là bạn của Lâm Thanh Diện, trước đó cũng con đã từng gặp!Lâm Thanh Diện không ngờ Hứa Bích Hoài lại tin tưởng mình như vậy, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

Chỉ cần bà xã tin tưởng anh, cho dù người khác nói thế nào, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, đều không cân thiết.

Hứa Lệ Lệ khựng lại, cô ta không ngờ Hứa Bích Hoài lại nói như vậy.

Nhưng không sao, dù sao Lâm Thanh Diện cũng không phải chỉ cấu kết với một người phụ nữ, cô ta còn có những chứng cứ khá!cMọi người xem đằng sau còn có những tấm hình người phụ nữ khác, Lâm Thanh Diện không chỉ cấu kết với một người phụ nữ!Hứa Lệ Lệ vừa nói, vừa lướt những hình phía sau điện thoại.

Lâm Thanh Diện cũng tò mò, Hứa Lệ Lệ còn chứng cứ gì nữa, kết quả vừa dòm đầu sang, tấm hình lọt vào mắt anh, khiến anh cảm thấy rất nghi hoặc.

Vợ à, đây không phải là xe của em sao?Hứa Bích Hoài nghe như vậy, liên ngước qua xem, trong phút chốc nụ cười nở trên khuôn mặt.

Đúng rồi, đây là những tấm hình tôi chụp chung với Lâm Thanh Diện khi đi dại phố? Lúc đó tôi đang ngồi trên xe đợi anh ấySao? Đây là xe của chị sao?Hứa Lệ Lệ bối rối, không ngờ bản thân tính toán như vậy, cũng không tóm được đuôi của Lâm Yến.

Càng bối rối hơn, cô ta hoàn toàn không ngờ, chiếc Benz này là của Hứa Bích Hoài!Hứa Lệ Lệ thừ người, nhưng Sở Nguyệt bên cạnh, cũng không phải là người dễ đối phó.

Vậy thì sao? Tuy rằng trong tấm hình này là Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, vậy người phụ nữ trước kia là ai? Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ?Sở Nguyệt cười nham hiểm: Hơn nữa, hai người ở sát nhau như vậy, xem ra mối quan hệ rất thân mật?Hứa Quốc Hoa gật đầu: Không sai, ly hôn! Mau ly hôn cho ba!Vương Dã Lạc thấy cảnh này, liên đổ dầu vào lửa.

Đúng rôi, em nghĩ chị họ xinh đẹp như tiên nữ, cho dù từng ly hôn, cũng không có ai chê bai chị đâu.

Hứa Vệ Quốc vốn dĩ cũng đang cười vui vẻ, kết quả nghe câu này của Vương Dã Lạc, liền trở nên căng thẳng.

Lời của Vương Dã Lạc, chẳng phải mang hàm ý muốn làm người đổ vỏ sao?Khó khăn lắm, bản thân mới lợi dụng sắc đẹp của con gái, trèo lên cành cây cao này của nhà họ Vương, tuyệt đối không được để cho Hứa Quốc Hoa cũng dựa hơi được Vương Dã Lạ!cKhông được, không được để cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn!Nghĩ đến đây, Hứa Vệ Quốc lập tức kéo thêm vài người: Nào nào nào, đừng nóng vội, chúng ta uống rượu trước, vừa uống vừa trò chuyệnLúc này, tại lãnh thổ phía Tây Bắc, trong căn phòng được trang hoàng lộng lẫy của Ông Vương.

Có tin tức của cậu hai không?Ông Vương nói với một lão già.

Bẩm ông chủ, trước đó cậu hai có gửi tin cho tôi, nói nơi cậu ấy ở có một gia tộc, có ý muốn nịnh bợ cậu ấy, nên cậu ấy thử xem có thâu tóm gia tộc đó, làm con cờ không.

Rốt cuộc là gia tộc gì?Ông Vương nghe xong lời này, liền cảm thấy thích thú.

Dạ bẩm ông chủ, nghe nói tên là nhà họ Hứa.

Nhà họ Hứa?Trên khuôn mặt của Ông Vương, đầy vẻ nghi hoặc.

Nhưng nơi ở của cậu hai, vốn dĩ chưa bao giờ nghe gia tộc họ Hứa nào được xếp hạng caoDạ bẩm ông chủ, trước đây tôi có điều tra qua nhà họ Hứa này, đừng nói là nơi cậu hai đang ở, cho dù cả cái thành phố chô đó, cũng chỉ là một gia tộc tâm thường thôiNghe quản gia nói như vậy, khuôn mặt của Ông Vương liền tức giận, lập tức hét lớn.

Thăng nhóc này chuyện chính đáng thì không làm, toàn làm những chuyện tào lao như vậy, mau bảo nó cút về đây, mấy cái gia tộc kiểu này, nhà ta có hay không cũng được!Dạ, để tôi liên hệ cậu haiCùng quản gia rời khỏi phòng, Ông Vương trầm tư suy nghĩ, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở lại Giang Naml Rất nhanh, Vương Dã Lạc nhận được điện thoại của quản gia.

Cậu hai, nếu cậu còn không vê, lần này ông chủ, e là nổi giận thật rồiNghe xong, Vương Dã Lạc chỉ đành khó chịu đứng dậy, nói với mọi người.

Tôi có việc, nên về trướcÔng già mà nổi giận, không phải chuyện nhỏ.

Vương Dã Lạc không có ý định ở lại, liền rời khỏi phòng.

Trước khi rời phòng, anh ta có luyến tiếc quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái, người đẹp hiếm có như vậy, sớm muộn cũng phải có đượ!c Cậu Vương, sao gấp gáp vậy?Hứa Vệ Quốc ngạc nhiên, ông ta thực sự không ngờ, Vương Dã Lạc nói đi là đi.

Như vậy không hề tôn trọng gia đình họ.

Nhưng dù sao với thân phận của Vương Dã Lạc, sau này gia đình bọn họ muốn bay cao, thì cũng phải dựa vào Vương Dã Lạ!c Công tử Vương chăc có chuyện gấp cần phải xử lý, vậy chúng ta tiếp tục dùng bữa không sao cả, Lệ Lệ, con mau ra ngoài tiên Cậu Vương!Hứa Lệ Lệ sớm đã có ý định tiên Vương Dã Lạc ra ngoài, vốn dĩ không cần ba lên tiếng, Vương Dã Lạc vừa bước vài bước, cô ta đã nhanh chân rượt theo phía sau Lâm Thanh Diện thấy vậy, liền ngồi xuống ăn, tuy những đồ ăn này chỉ đồ ăn bình thường, nhưng hương vị thì cũng không tệ.

Chuyện còn chưa giải quyết xong, đừng tưởng dê dàng đánh trống lảng Sở Nguyệt cười lạnh lùng.

Tên này chỉ biết ăn! Hôm nay cậu mà không đem chuyện của phụ nữ trước đây, giải thích rõ ràng với chúng tôi, thì cậu đừng hòng về nhà! Đừng tưởng Hứa Bích Hoài dẻ ăn hiếp, hai vợ chồng tôi, không để cậu ăn hiếp nó!Người ngoài không hiểu nội tình thấy cảnh này, thì sẽ tưởng Sở Nguyệt là mẹ kế tốt, ra mặt vì con gái.

Nói lời này, tay của Sở Nguyệt cũng đưa ra, hất một cái, bay mất chén cơm trước mặt Lâm Thanh Diện Còn bát cơm leng keng, bay ra ngoài, không lệch chút nào, đập vào bức thư pháp treo trên tường ở giữa phòng Mục đích của Sở Nguyệt, rõ ràng là muốn Lâm Thanh Diện bẽ mặt, cố tình làm lớn chuyện.

Nhân viên phục này nghe tiếng động lập tức chạy tới, khi anh ta nhìn bức thư pháp trên tường không còn nguyên vẹn, liên mở to mắt, khuôn mặt tím tái, liên hét lớn trong bộ đàm.

Mau gọi giám đốc lên phòng riêng trên lâu! Xảy ra chuyện lớn rồi!Lâm Thanh Diện trong lòng nghĩ, xem ra Sở Nguyệt, lại muốn ra tay với mình.

Vậy tại sao bà ta muốn ra tay, lại không tự mình ra tay? Chẳng lẽ muốn thử thực lực của mình?Hứa Quốc Hoa cũng hét lên với người phục vụ.

Lâm Thanh Diện, cậu muốn gì đây, muốn đánh trưởng bối sao?Hi hì, bức thư pháp treo trong mỗi phòng riêng trên tâng cao nhất đều được ông chủ khách sạn chúng tôi mua lại với số tiền khổng lồ ở buổi đấu giá, đặc biệt bức này, chính là nguyên tác của họa sĩ nổi tiếng Từ Lôi! người phục vụ nói.

Từ Lôi?Đồng tử Hứa Vệ Quốc co lại: Đó là một họa sĩ đương đại vĩ đại, năm ngoái một bức tự họa của ông ta, trị giá hàng tỷ đồng!Lúc này trong lòng Hứa Vệ Quốc tràn đầy giễu cợt, xem ra, gia đình người anh họ trước mặt có lẽ xui xẻo rồi.

Có thật không? Bức tự họa này thực sự đắt như vậy?Hứa Bích Hoài cũng hỏi Lâm Thanh Diện giá trị của bức tự họa này là bao nhiêu, vì dì của anh ta đã làm bẩn nó, nên gia đình anh phải đền tiền.

Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tê từ cửa bước vào, không cân nghĩ ngợi gì, đây có lẽ là giám đốc được người phục vụ gọi đến.

Ngay khi giám đốc nhìn thấy bức tự họa trên tường thì liên bước tới, gỡ bức tranh xuống, khuôn mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối và đau khổ.

Ai? Ai đã gây ra chuyện này? Giá thị trường của bức tranh này, vỏn vẹn là 90 tỷ, quý vị muốn bôi thường bằng tiền mặt hay thẻ?Hứa Vệ Quốc lập tức nháy mắt với Hứa Thiên Địa, Hứa Thiên Địa lập tức hiểu ra, quát Sở Nguyệt.

Vết tích trên đó là do thím làm dơ, có phải thím nên là người bôi thường?Hứa Bích Hoài cau mày: Liên quan gì đến anh? Cũng đâu phải bồi thường cho anh!Nghe thấy những lời của Hứa Bích Hoài, Hứa Thiên Địa ngay lập tức kiêm lại, và ngôi xuống.

Nhưng trong lòng anh ta vẫn đầy những lời giễu cợt, anh ta muốn xem số tiên 90 tỷ bọn họ sẽ trả như thế nào!Và Hứa Vệ Quốc ngay lập tức bắt đầu đổ dầu vào lửa.

Thực ra, chuyện này cũng không trách được vợ chú, nếu như Lâm Thanh Diện không làm chuyện chọc tức bà ta, sau đó chỉ biết tiếp tục ăn cơm, làm sao mà bà ta lại bất cẩn làm dơ bức tự họa này?Chính xác!Khi Sở Nguyệt nghe Hứa Vệ Quốc nói vậy, bà ta lập tức lôi Lâm Thanh Diện tới, rồi hét lên.

Mọi chuyện đều do cậu!Nghe được những lời này, Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, Sở Nguyệt quả là có tài năng diễn xuất.

Dì à chuyện này làm sao có thể trách Lâm Thanh Diện, rõ ràng là do dì gây ra!Hứa Bích Hoài trở nên bất lực.

Chúng ta đền tiền điNói xong Hứa Bích Hoài liên rút thẻ ngân hàng của cô ra.

Hứa Quốc Hoa lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện càng thêm khó chịu.

Lúc này Hứa Lệ Lệ đã tiễn Vương Dã Lạc ra ngoài, trở về phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền hỏi.

Chuyện gì đang diên ra vậy?Vốn dĩ khi quay lại, Hứa Lệ Lệ nghĩ Hứa Bích Hoài đang nổi giận với Lâm Thanh Diện, vì bức ảnh trước đó của Lâm Thanh Diện, vì vậy người phục vụ đến để can ngăn, cô ta nghĩ cuối cùng cũng có màn kịch hay để xem.

Đừng có giả bộ giàu sang nữa, gia đình mấy người có tiên sao? Nếu không phải Cậu Vương đã lên máy bay rồi, tôi còn có thể giúp mấy ngườiNhưng nếu Lâm Thanh Diện quỳ trước mặt tôi, xin lôi tôi, tốt hơn là cảm †ạ Cậu Vương, vậy nói không chừng tôi có cách liên lạc với anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ mấy ngườiTrên thực tế cô ta không thể liên lạc được với Vương Dã Lạc, vì ngay cả số điện thoại cũng là do cô ta cứ đu bám không dứt nên mới miên cưỡng cung cấp cho cô ta.

Nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Hứa Vệ Quốc trong lòng rộn ràng, không uổng công cho con gái học đại học, giờ làm việc đều rất chu toàn, thậm chí còn giỏi hơn cả con trai ông ta.

Điều mà tất cả mọi người không biết lúc này là trong lòng của Lâm Thanh Diện không còn vui vẻ Anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói.

Mấy người đợi tôi một chút, để tôi gọi điện thoạiTên khốn khiếp này muốn bỏ trốn à?Hứa Vệ Quốc ngay lập tức chửi măng.

Thật là một tên vô dụng, gây ra chuyện còn muốn bỏ trốn, tôi nói anh biết hôm nay anh đừng hòng đi đâu!Hứa Lệ Lệ liền nổi giận.

Tôi muốn xem anh ta gọi cho ai, hơn nữa hạng người như anh ta thì quen biết ai chứ!Lâm Thanh Diện bước ra khỏi phòng tìm một nơi không có ai, liền gọi điện thoại cho cô thư ký đã liên lạc với anh trước đó.

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của thư ký Tạ Chỉ San vang lên.

Thiếu chủ, anh kiếm tôi có chuyện gì sao?Hai ngày nay Tạ Chí San đều theo dõi tới vườn dược liệu đó, sợ lại xảy ra chuyện, nhưng may mãn là từ khi Lâm Thanh Diện đưa ra phương pháp trị liệu, dược liệu đó đều không có vấn đề gì.

Tạ Chỉ San, kiểm tra giúp tôi xem nhà hàng bây giờ tôi đang có mặt, có phải sản nghiệp của chúng ta không, đợi tí tôi gửi tên cho côbạChưa đây một phút sau khi Lâm Thanh Diện gửi tên qua đó, tiếng của Tạ Chỉ San lại vang lên.

Thiếu chủ, nhà hàng này là sản nghiệp của chúng taVậy thì tốt Lâm Thanh Diện mỉm cười.

Sau đó anh đem chuyện bản thân gặp phải, nói với Tạ Chỉ San, bảo Tạ Chỉ San nhanh chóng giải quyết.

Sau đó anh lại gọi tiếp một cuộc điện thoại cho quản gia, anh có ấn tượng rất sâu đậm với Vương Dã Lạc, Vương Dã Lạc không phải phú nhị đại bình thường, Lâm Thanh Diện vừa nhìn đã biết, con người này có dã tâm cực kì lớn.

Nhất là trước đó Vương Dã Lạc đã hạ độc trước mặt của viện trưởng Trân, anh luôn ghi nhớ trong lòng.

Thực ra anh mơ hồ nhớ lại bản thân lúc nhỏ.

Quả thực có nghe qua nhà họ Vương Tây Bắc, là một gia tộc thích dùng độc.

Nhưng sau đó nghe nói, hình như nhà họ Vương đắc tội với ai, đột nhiên giống như biến mất khỏi thế gian, sau khi thay đổi chỗ ở, thiết nghĩ quản gia bây giờ, cũng chưa chắc nhớ được chuyện năm đó xảy ra với nhà họ Vương.

Nhưng anh cũng phải điều tra một phen, nhất là sau khi anh biết được nhà họ Vương đang ở Tây Bắc, thì càng dễ điều tra.

Lúc này ở giám đốc ở trong phòng cũng khá kiên nhẫn, dù gì người vào được căn phòng này cũng không phải tầm thường.

Cho dù Lâm Thanh Diện ăn mặc đơn giản, anh ta cũng không dám xem thường, vì những năm nay anh ta gặp qua rất nhiêu phú nhị đại ăn mặc đơn giản.

Rất nhanh anh ta thấy Lâm Thanh Diện quay lại vào phòng.

Chúng ta đền tiền điLâm Thanh Diện vừa bước vào, Hứa Bích Hoài liên mở miệng ngay.

Haha, thằng này gọi điện thoại có ích gì, nó chỉ là thằng vô dụng thôi, cuối cùng phải đền tiên? Hứa Vệ Quốc mở miệng nói: Tôi thấy mãy người, mau chóng cầu xin Lệ Lệ, để Lệ Lệ nhờ vả Vương Dã Lạc giúp đỡ xem!Hứa Lệ Lệ tỏ ra khuôn mặt đắc chí.

Lâm Thanh Diện à Lâm Thanh Diện, lúc đó anh cho tôi ăn một cái tát, không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay đúng không.

Nhưng rất nhanh điện thoại giám đốc đứng bên cạnh reo lên, anh ta nhanh chóng bắt máy.

Đó là cú điện thoại của cấp trên gọi đến, chỉ thấy anh ta không ngừng gật đầu nghiêng người, trên trán càng ngày đổ càng nhiêu mồ hôi.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh ta hít thở sâu, lập tức cung kính nói với đám đồng.

Thực sự rất xin lỗi, mọi người không cân đền bức tự họa này, tiên dùng bữa hôm nay nhà hàng chúng tôi cũng sẽ chỉ trảSau đó, giám đốc quay người cúi chào Lâm Thanh Diện, nghiêm chỉnh quay người rời khỏi phòng.

Người phục vụ đứng đợi ở ngoài, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt kinh sợ, sau đó theo sau giám đốc mà hỏi.

Trong lòng giám đốc cũng cảm thấy may mắn, vì lúc nãy bản thân đủ bình tĩnh, không lớn tiếng với bọn họ.

Nếu không, e là anh ta đã bị sa thải.

Lúc này mọi người trong phòng, đều đã đơ cứng người.

Con trai ông chủ sao?Lúc này Hứa Lệ Lệ vẻ mặt đây kinh ngạc, không ngờ tên Lâm Thanh Diện lại trở mình được.

Cả nhà Hứa Vệ Quốc đều vô cùng hoang mang, lo sợ.

Sau đó Lâm Thanh Diện lôi Hứa Bích Hoài ra ngoài, Sở Nguyệt thấy không còn cách nào, cũng lôi Hứa Quốc Hoa đi theo.

Đúng lúc này, dưới một tòa nhà, một chiếc Ferrari đã được cải tạo hoàn hảo, liền dừng lại, người bước ra khỏi xe không phải ai khác, chính là Lưu Ly.

Trước đây khi Lưu Ly và Lâm Thanh Diện đến thành phố này, thì đi khắp nơi vui chơi, nhưng lúc này hơi buồn chán, nên chuẩn bị đi dạo.

Bây giờ cô ta không hề biết, bản thân đã trở thành sugar baby của Lâm Thanh Diện.

Sau khi trở vê từ nhà hàng, đã rất trẻ, Lâm Thanh Diện trở về phòng mình.

Trước ở ray thuốc, Lâm Thanh Diện đã đem cỏ tinh khiết trên người giao cho Tạ Chỉ San, căn dặn cô ta phải cố gảng vun trồng, còn miếng đá kia thì anh đem vê.

Lúc này anh ở trong phòng đang đem đi ngăm nghía, miếng đá dùng để nghiền thuốc chia làm nhiều loại, và miếng trong tay anh ta, là loại cực phẩm trong số các loại cực phẩm Cuộc giao lưu này, anh ta quả thực bội thu.

Dù sao miếng đá này phải trải qua mấy ngàn năm rèn giũa, mới thành hình như hiện tại.

Khi dùng để nghiền dược liệu, thì gần như không làm mất chút dược tính nào Chỉ cân nhớ đến cuộc giao lưu, trong đầu Lâm Thanh Diện lại hiện lên cảnh Viện trưởng Trần quỳ xuống trước mặt Vương Dã Lạc.

Ngay lúc này Lâm Thanh Diện chợt nghe thấy cửa phòng có tiếng gõ cửa, nối tiếp là tiếng la hét của ba vợ.

Lâm Thanh Diện cậu đừng trốn nữa, tôi biết cậu ở trong đó! Cậu phá hoại gia phong, ngày mai cậu phải ly hôn với Hứa Bích Hoài, trả lại tự do cho nói

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License