con-mat-ao-thi

Nhưng lúc này Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm tới những lời Hứa Quốc Hoa nói.

Vì anh phát hiện bố vợ không bình thường, gân như đã bị mẹ vợ mới kia kiểm soát.

Bây giờ còn quá đáng hơn, lại ép bản thân và vợ ly hôn?Rất nhanh, đến ngày hôm sau.

Buổi trưa, Lâm Thanh Diện nhận được cuộc gọi của quản gia, nội dung cuộc điện thoại, là liên quan đến nhà họ Vương trước đó anh đề cập.

Quản gia sử dụng nhiều mối quan hệ, cuối cùng cũng lấy được thông tin.

Hóa ra nhà họ Vương mấy năm trước, mới trở nên nổi tiếng.

Trước đó Tây Bắc chưa từng nghe qua, có sự tôn tại của nhà họ Vương, tốc độ trỗi dậy của nhà họ Vương rất nhanh chóng.

Gia đình của họ nói chung là kinh doanh ở nước ngoài, và gân đây họ có mối quan hệ thương mại thân thiết nhất với Mễ Sách Quốc.

Lâm Thanh Diện đột nhiên cau mày, vì gia đình đó, là kẻ thù của bọn họ.

Quản gia dường như phát hiện được Lâm Thanh Diện có gì đó không ổn, liên mở miệng nói.

Có lẽ nhà họ chỉ có mối quan hệ làm ăn với Mễ Sách Quốc, có lẽ không dám tham gia những phi vụ bất hợp pháp.

Tôi nghĩ không đơn giản như vậy.

Nói xong câu này, Lâm Thanh Diện bỏ điện thoại xuống, bắt đầu trâm tư suy nghĩ.

Dù sao anh tham gia Thân Long Vệ, Mê Sách Quốc yên lặng khá nhiều, không biết bọn họ đang có âm mưu gì trong lúc án binh bất động?Nếu có một ngày, bọn họ thực sự quay trở lại, Lâm Thanh Diện sẽ không hề do dự dẹp trừ hậu hoạn, vì đó chức trách của anh.

Lúc này Lâm Thanh Diện, đột nhiên nhận được cú điện thoại, còn cả nhà Hứa Quốc Hoa, đã ra Cục đăng ký kết hôn đợi anh.

Tôi muốn xem, nó rốt cuộc muốn gì đâyỞ ngoài Cục đăng ký kết hôn, Hứa Bích Hoài hoàn toàn không ngờ, Sở Nguyệt lần này thực sự ra tay, ba mình luôn phục tùng nghe theo.

Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện cho nhà mình còn ít sao? Hứa Bích Hoài chất vấn: Ba, ba không được như vậy, ba từng dạy con, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trông cây mà?Bớt nói đại đi, nghe lời của dì Sở Nguyệt, nhất định phải ly hôn! Thái độ của Hứa Quốc Hoa kiên quyết bất thường.

Hứa Bích Hoài hơi nhíu mày, nhìn người ba trước mặt.

Bây giờ càng ngày cô càng cảm thấy, gân đây ba thực sự có vấn đề.

Trước đây ba luôn ra ngoài khoe khoang với bạn bè, con rể của mình tài giỏi như thế nào.

Gần đây không những không đặt chân ra khỏi cửa, mà thái độ đối với Lâm Thanh Diện, còn thay đổi 180 độ, thậm chí còn ép mình ly hôn!Quả thực là khó hiểu!Hứa Bích Hoài vừa nghĩ, thì thấy Lâm Thanh Diện đi đến.

Thôi, dù sao mọi chuyện cứ để Lâm Thanh Diện lo liệu…Hứa Bích Hoài chưa từng nghĩ qua, bây giờ cô, lại càng ngày càng phụ thuộc vào Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, mặt nở nụ cười, trấn an nói: Đừng sợ, không sao đâuHứa Bích Hoài nghe vậy, trong lòng trở nên ấm áp, yên tâm hơn.

Cái gì mà không sao? Mau theo chúng tôi vào trongRất nhanh thì đi vào bên trong, Sở Nguyệt liền vào ô cửa đăng ký ly hôn, và cán bộ ngồi đằng sau ô cửa sổ, nghe có người tới, đầu cũng không ngước lên mà nói.

Đến đăng ký ly hôn à? Nếu vậy, thì đem CMND ra, cùng với giấy chứng nhận kết hôn, và điền cho tôi tờ form này: Nói xong liên đưa ra một tờ giấy đăng ký ly hôn.

Chúng tôi có đem theo, đây là giấy kết hôn, đây là CMNDHứa Quốc Hoa nhanh chóng đem giấy tờ ra, sau đó quay đầu liếc Lâm Thanh Diện một cái.

Còn đứng đó làm gì? Mau đem CMND ra?!Lâm Thanh Diện cau mày, anh đến đây, là muốn xem rốt cuộc Sở Nguyệt có âm mưu gì, chứ không phải thực sự muốn ly hôn với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, liền đá chân, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trầm giọng nói: Này, Lâm Thanh Diện, anh không phải muốn biến giả thành thật chứ?Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hứa Bích Hoài, lại sợ bị người ta thấy khuôn mặt ngại ngùng, Lâm Thanh Diện cười khúc khích, trở nên vui vẻ.

Bị Lâm Thanh Diện cười như vậy, Hứa Bích Hoài càng thêm xấu hổ, khi không lại chạy tới đây ly hôn, thực sự mất mặt lắm rồi.

Tên này có chế giễu mình?Đột nhiên, khuôn mặt vô song của Hứa Bích Hoài trông giống như một quả táo chín, đỏ mọng và người ta thèm khát.

Quả nhiên là cậu!Cô gái ở quầy, nhìn rõ họ tên trên CMND, liền la lớn: Tớ sợ nhận lầm người! Hóa ra là cậu! Hoa đán của trường chúng ta, Hứa Bích Hoài!Hứa Bích Hoài cũng nhìn rõ khuôn mặt của cô ta: Í, Trương Lộ sao cậu lại ở đây?Cán bộ trước mặt không phải ai khác, chính là bạn học Trương Lội Vốn dĩ Trương Lộ có chút ái ngại, vì dù sao thời đi học Hứa Bích Hoài cũng hoa đán nổi tiếng gần xa của trường họ.

Trương Lộ sớm có nghe ngóng, cuộc sống của Hứa Bích Hoài như cá gặp nước, thậm chí công ty của gia đình còn lên như diều gặp gió.

Còn bản thân cố gắng hết sức, mới có được một công việc này.

Tuy rằng nói làm nhà nước sẽ ổn định, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nghĩ đến đây, phản ứng của Trương Lộ hơi khác thường, chỗ này là nơi đăng ký ly hôn, xem ra Hứa Bích Hoài không tốt hơn mình bao nhiêu?Giàu đẹp sang thì sao, cuối cùng cũng phải ly hôn?Quay qua nhìn cách ăn mặc của Lâm Thanh Diện bên cạnh, Trương Lộ liên phản ứng, nở nụ cười trên mặt nói.

Hoa đán Hứa, hèn chi cậu muốn ly hôn.

Anh chàng này, giống y như lời đồn, không xứng với cậuHưa Bích Hoài nghe vậy, nét mặt niềm nở sau bao lâu không gặp, trở nên khó chịu: Anh ta là chông của tớiKhông sao, chút nữa sẽ không còn là chông.

Cậu sẽ được giải thoát!Trương Lộ cười mỉm chỉ nói.

Hứa Bích Hoài khựng lại, cô chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ ly hôn với Lâm Thanh Diện.

Nhưng khi nghe Trương Lộ nói như vậy, điêu mà Hứa Bích Hoài nghĩ đến là sự chăm sóc tỉ mỉ và tình yêu của Lâm Thanh Diện dành cho bản thân.

Hứa Bích Hoài, lâu lăm rồi bạn bè chúng ta chưa tụ họp, nhân lần này, tổ chức cho cậu một bữa tiệc độc thân cậu thấy thế nào?Trương Lộ chưa nói xong, liền rút điện thoại ra, chụp hình Hứa Bích Hoài, sau đó gửi vào nhóm: Có ai nhớ hoa đán trường mình Hứa Bích Hoài không?Cậu ta tới ly hôn! Vì để ăn mừng cậu ta quay về cuộc sống độc thân, tối nay ai rảnh, thì ra tụ họp!Chưa đây một phút, thì trong nhóm đã có người trả lời.

Thiệt sao? Dù sao cũng là hoa đán năm xưa, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh nàyỞ đâu ở đâu? Lâu rồi chưa gặp Hứa Bích Hoài, phải ra gặp xem thế nào!Đàn ông aa, phụ nữ miên phí!Trương Lộ thấy số lượng phản hồi của bạn bè trong nhóm như bùng nổ, ánh mắt có chút xúc động.

Cậu mau trả CMND cho tới Tớ phải đi! Hứa Bích Hoài căn môi, trong đôi mät to ngấn nước của cô, có những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.

Đừng mà, Hứa Bích Hoài, phụ nữ chúng ta, thì không được nhân nhượng với đàn ông! Tớ ủng hộ cậu, loại đàn ông không chí cầu tiến này, thì nên bỏ! Trương Lộ rất nghiêm túc: Cậu đừng sợ, tớ sẽ là hậu phương vững chắc của cậu!Säc mặt Hứa Bích Hoài nhất thời đỏ bừng, nhân nhìn cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng bộc phát.

Biến! Tôi không ly hôn!Trương Lộ kinh ngạc, liên chửi lớn: Ý cô là sao, tôi nói giúp cô, mà cô lại chửi tôi?Không nghe thấy sao? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Vợ tôi nói, không ly hôn, mau trả CMND đây!Lâm Thanh Diện muốn lấy lại CMND, nhưng Trương Lộ nhanh tay, cất CMND vào sau lưng, nhếch môi.

Đồng nghiệp của Trương Lộ, cũng lập tức lên tiếng: Tên đê tiện, sao nào, không muốn ly hôn à? Tôi chính là chướng mắt, với loại đàn ông ăn hiếp phụ nữ như anh! Anh nói không ly hôn, thì không ly hôn à?Chu Nhất Điều, sao anh lại chửi người ta? miệng Trương Lộ thì nói vậy, nhưng thực chất khuôn mặt tươi cười: À, xin lỗi, hình như anh ta chỉ là con chó theo đuôi của hoa đán chúng ta!Chu Nhất Điều nhìn bộ dạng của Trương Lộ, liên trở nên phấn khích, nhìn khuôn mặt của Trương Lộ mà nước miếng muốn chảy ra.

Nên biết là anh ta theo đuổi Trương Lộ không phải là chuyện một hai bữa, nhưng Trương Lộ không cự tuyệt anh ta, cũng không chấp nhận anh ta, chỉ là cứ day dưa, khiến anh ta cảm thấy rất sầu não.

Nhưng xem ra Trương Lộ rất hài lòng với câu nói lúc nãy, anh ta liên cảm thấy có cơ hội thể hiện, nói tiếp.

Trương Lộ, cả đời này anh khinh thường nhất, là con chó theo đuôi như vậyThần thái đó, câu nói đó, hoàn toàn là một thái độ trịch thượng.

Hứa Bích Hoài, cậu xem, mắt người ngoài là sáng nhất, cậu xem bọn họ nhìn thấu đáo chưa! Tớ nói cậu nghe, con chó này cậu không thể dung túng, nếu không nó sẽ ngôi lên đầu lên cổ của cậu!Sở Nguyệt nghe đoạn đối thoại của Trương Lộ và Chu Nhất Điều, liên thêm mắm giậm muối: Các con nói không sai, tên này không chỉ không ra gì, mà còn có vợ bé! Quả thực là làm mất mặt nhà chúng tôi!Thiệt sao? Có chuyện này sao?Hèn chỉ!Nghe Sở Nguyệt nói vậy, khuôn mặt Trương Lộ càng phấn chấn hơn Hứa Bích Hoài, không phải tớ muốn nói cậu, có những chuyện cậu không nên lương thiện…Lúc này thì đằng sau đã có vài cặp tới làm thủ tục ly hôn xếp hàng ở phía sai, nhìn Sở Nguyệt la lớn.

Mấy người có làm thủ tục không, có thể nhanh hơn được không?Nghe mấy người đằng sau hối thúc, Sở Nguyệt liên đứng dậy, kéo Hứa Bích Hoài qua đó.

Lúc này một bên tay của Hứa Bích Hoài đang năm Lâm Thanh Diện, Sở Nguyệt làm sao kéo đi được, kéo như vậy trong phút chốc khiến Hứa Bích Hoài cảm thấy đau đớn!Cô dường như sắp bị chia làm đôi, nước mắt chảy xuống, nhìn thấy như vậy, Lâm Thanh Diện liên bỏ tay ra, khuôn mặt đầy vẻ bứt rứt nói.

Hứa Bích Hoài em có sao không?Sao lại không sao, Hứa Bích Hoài chúng ta phải ly hôn với tên này, tên vô dụng này quả thực rất đáng ghét!Nhìn thấy Lâm Thanh Diện buông tay, Sở Nguyệt nhanh chóng kéo Hứa Bích Hoài vê bên mình, mở miệng nói.

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào họ.

Đúng lúc này, một người đàn ông dáng vẻ lãnh đạo bước vào Cục đăng ký kết hôn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đi thẳng đến bên cửa sổ hỏi Trương Lộ.

Xảy ra chuyện gì?Xin chào trưởng phòng, người phụ nữ này muốn ly hôn với người đàn ông này, nhưng người đàn ông này không những không chịu ly hôn, còn động tay động chân!Chu Nhất Điều tố cáo.

Anh đừng ăn nói bậy bạiNghe câu này của Chu Nhất Điều, Hứa Bích Hoài gạt nước mắt, la lớn.

Cô ta.

Cô không ngờ, không những ba cô và mẹ kế cô xem thường Lâm Thanh Diện, mà một người ngoài như Chu Nhất Điều, còn đối xử như vậy với Lâm Thanh Diện.

Nghe Chu Nhất Điều nói vậy, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy buồn cười, mở miệng nói.

Tốt nhất anh hãy suy nghĩ kỹ mới lên tiếng, nếu không những lời anh nói ra đều phải gánh chịu hậu quảTrưởng phòng, ông xem tên này quá kiêu ngạo, đến bây giờ còn dám uy hiếp tôi.

Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao? Trương Lộ, hai cô chú này, mọi người nói lời tôi nói có thật không?Chu Nhất Điều rất tự tin, vì anh ta biết không có ai bênh vực Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa, phó cục trưởng là bà con của anh ta, tuy rằng anh ta im lặng không nhắc tới.

Nhưng người trong Cục đăng ký kết hôn này, có lẽ đều biết người đứng đăng sau anh ta, nếu không anh ta sẽ không kiêu ngạo như vậy.

Đúng là như vậy thưa trưởng phòngTrương Lộ liền gật đầu, trong lòng của cô ta vô cùng rộn ràng hôm nay cô ta xem được một màn kịch quá hay.

Trưởng phòng đương nhiên biết, bà con của Chu Nhất Điều là phó cục trưởng ở trong Cục đăng ký này, hơn nữa ông ta nhìn cách ăn mặc của Lâm Thanh Diện, vừa nhìn đã biết là tên không quyên không thế, nên liền tin tưởng lời nói Chu Nhất Điều.

Ông ta nghiêm túc nói với Lâm Thanh Diện.

Tuy rằng anh có quyền đồng ý không cho vị này ly hôn, nhưng chô này tuyệt đối không phải là nơi để anh động tay động chân, cho nên mời cả nhà anh ra ngoài, vì mấy người đã làm rối loạn trật tự nơi đâyĐúng, mau cút ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ!Chu Nhất Điều hét lớn vài khuôn mặt khinh bị, lần này anh ta đã lộ mặt trước mặt của Trương Lộ.

Trước đây bà con anh đã dặn dò anh ta, không được dùng họ tên người đó, ra ngoài làm xăng làm bậy.

Nên anh ta cứ nhịn mãi nhịn mãi, nếu không Trương Lộ đã chết dưới tay anh ta bao nhiêu lần.

Nhưng không sai, sau khi trải qua chuyện này, anh ta tin răng bản thân đã đủ năng lực, bät Trương Lộ lên giường với anh ta.

Haha, vậy sao?Lâm Thanh Diện khuôn mặt rất khó coi, chỉ vào Chu Nhất Điều, Trương Lộ và ông trưởng phòng đó, sau đó mở miệng nói.

Nếu bây giờ thật sự có người phải biến khỏi đây, thì tôi cho răng chính là ba ngườiAnh có biết anh đang nói gì không?Trưởng phòng không ngờ, Lâm Thanh Diện không xem lời ông nói ra gì, trái lại còn bảo ông cút ra ngoài.

Lâm Thanh Diện mặt đầy vẻ khinh thường, chỉ là mấy tên lính nhỏ, anh ta hoàn toàn không quan tâm.

Nói xong anh ta gọi một cú điện thoại.

Có chuyện gì sao?Lúc này người phụ trách địa phương đang họp, nhân viên tham gia cuộc họp chưa từng thấy qua sắc mặt của người phụ trách như vậy, ai cũng đang suy đoán, có lẽ là nhân vật lợi hại nào đang gọi tới.

Trong Cục đăng ký kết hôn, khi Lâm Thanh Diện vừa bỏ điện thoại xuống, thì có mấy tên bảo vệ đang vây lấy anh.

Chu Nhất Điều lập tức hét lớn: Bảo vệ, mau đuổi bọn này ra cho tôiHehe, anh đợi một tí, chút xíu nữa, anh sẽ biết ai là người bị đuổi ra ngoài.

Khuôn mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh, bảo vệ nghe câu này liên quay qua nhìn trưởng phòng Lưu.

Tuy rằng Chu Nhất Điều đã hạ lệnh, nhưng ở đây chức vụ cao nhất là trưởng phòng Lưu.

Lúc này trong lòng trưởng phòng Lưu cũng đây bất mãn, cho dù Chu Nhất Điều có bà con trong đây, nhưng trong Cục đăng ký kết hôn, cũng không được qua mặt ông ta, thay ông ta ra mệnh lệnh, điều này quả thực không xem ông ta ra gì!Ông ta ho vài tiếng, mở miệng nói.

Vậy được, vậy để tên này đợi ở đây vài phút, vậy tôi sẽ cho cậu vài phút, tôi muốn xem sau vài phút, cậu có ngoan ngoãn cút ra ngoài không!Nói xong, ông ta liền quay vào phòng.

Những thể loại này, trưởng phòng Lưu gặp không ít, nên không hề sợ hãi.

Kết quả sau hai phút, toàn bộ người đều thấy trưởng phòng Lưu xông ra ngoài.

Trưởng phòng Lưu lúc này bị dọa tới kinh sợ, ông ta không ngờ sếp lớn lại đích thân gọi cho ông ta.

Trong điện thoại, tiếng la hét của cấp trên không ngừng truyền tới.

Ông muốn gây phiền phức cho tôi phải không hả?Trưởng phòng Lưu nghe giọng của cấp trên Có phải ông cho là ông ngồi chức trưởng phòng, thì muốn làm gì thì làm? Bây giờ ông Chu Nhất Điều và Trương Lộ, lập tức cho đình chức tiếp nhận kiểm tra!Trưởng phòng Lưu bị hù tới toàn thân run rấy, và cấp trên lúc này cũng bị dọa tới sợ hãi.

Lúc nãy trong lúc họp, người phụ trách nhận được một cuộc gọi bí mật.

Ông ta lập tức bị chửi rủa, nếu ông ta không làm chút chuyện, thì e là chiếc ghế của ông ta sẽ khó giữ!Trưởng phòng Lưu chạy ra ngoài văn phòng, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Diện, nhưng cho dù nhìn như thế nào, thì cũng không nhìn ra, rốt cuộc Lâm Thanh Diện có điểm gì đặc biệt.

Chuyện lúc nãy, là ngẫu nhiên, hay là do anh ta làm? Cục trưởng Lưu Sợ hãi.

Một cú điện thoại, xém tí nữa khiến cho ông mất chén cơm, thân phận của người đàn ông này rốt cuộc là gì?Trưởng phòng Lưu, không phải nói đợi vài phút sao? Sao vậy, sao mới có một lát ông lại chạy ra đây?Hứa Bích Hoài liền hỏi trưởng phòng Lưu.

Con hỏi nhiều quá làm gì?trưởng phòng Lưu trăm công ngàn việc, sao có thời gian đợi tên vô dụng này!Thôi đi, chúng ta mau đi đi, thật là mất mặt!Nhìn xung quanh, người vây quanh càng ngày càng nhiều, Hứa Quốc Hoa không chịu được.

Thật sự hết cách Hứa Bích Hoài, hôm nay làm lớn chuyện quá rôi, nếu thực sự muốn ly hôn, phải đợi ngày mai.

Khuôn mặt Trương Lộ đáng tiếc lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn mong chờ.

Cô ta mong chờ, thây cảnh Lâm Thanh Diện bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Chỉ cân nghĩ đến thôi, cô ta có thể chụp thêm một tấm hình.

Chỉ cần thêm một dòng, cả nhà Hứa Bích Hoài, đã bị bảo vệ mời ra khỏi Cục đăng ký kết hôn!Gửi vào trong nhóm, hoa đán chúng ta bị người ta mời ra ngoài, nhất định sẽ lại dậy sóng.

Nghĩ đến đây, Trương Lộ cười ra tiếng.

Cô đang cười cái gì vậy? Cô còn dám cười!Trưởng phòng Lưu giận sôi sục, nói với Trương Lộ và Chu Nhất Điều.

Hai người cút về nhà cho tôi, từ hôm nay đình chức tiếp nhận điều tra, khi nào cảm thấy hai người đủ tư cách thì mới quay về!Nói xong câu này, ông ta liền quay vào phòng, chỉ nghe ông ta vừa đi vừa nói nhỏ.

Hai người này, hôm nay hại ta thật thê thảm!Nghe trưởng phòng Lưu nói như vậy, Trương Lộ và Chu Nhất Điều, bị hù tới hồn bay phách tán.

Hai người họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao họ lại bị đình chức điều tra?Tại sao đến bây giờ, Hứa Bích Hoài vẫn chưa bị đuổi ra ngoài?Lâm Thanh Diện tên vô dụng này còn đứng ở đây, còn bọn họ thì bị điều tra?Giây trước Trương Lộ còn đang cười, bây giờ thì khuôn mặt sợ hãi, Lâm Thanh Diện còn làm động tác mời Trương Lộ và Chu Nhất Điều ra ngoài, quả thực khiến người ta tức tối.

Cút đi, hai vị! Lâm Thanh Diện nói khinh bỉ.

Lúc này Chu Nhất Điều không cam tâm, liền lấy điện thoại ra, gọi cho người bà con kia, lúc này anh ta không hề quan tâm những lời người bà con kia đã cảnh cáo anh ta.

Anh rể có người dám động đến em, anh mau xuống đây ra mặt giùm emlCó chuyện gì?Đầu bên kia điện thoại, là anh rể của Chu Nhất Điều, liền hỏi.

Thế là, Chu Nhất Điều kể hết toàn bộ những gì đã diễn ra, cho anh rể anh ta nghe, nhưng những gì anh ta làm sai, anh ta không kể.

Có chuyện này sao, em đợi anh xuống ngay, có người dám động người của anh saolA, chẳng lế anh rể cậu thực sự là phó cục trưởng sao?Trương Lộ nhanh chóng năm lấy bùa hộ mệnh và hỏi Chu Nhất Điều, Chu Nhất Điều đắc chí mở miệng nói.

Chuyện này thì đương nhiên, đợi chút nha, cho dù là trưởng phòng cũng phải nể mặt anh rể anh!Nói xong, anh ta nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mät khinh thường.

Anh rể của Chu Nhất Điều tên là Vũ Hình, bước từng bước trong đơn vị này, làm việc ở đây mấy chục năm, mối quan hệ rất rộng.

Anh ta gặp rất nhiều người, vì dính vô tai họa không nên dính vào, cho nên cuối cùng có kết cục bi thảm, nên anh ta làm việc rất thận trọng.

Nhưng đối với tên vô dụng Lâm Thanh Diện này, dám ăn hiếp người của anh ta, nên lần này quả thực không nhịn đượ!c Sau khi nhận được điện thoại của Chu Nhất Điều, anh ta lập tức chạy ra khỏi văn phòng, chạy ngay xuống đại sảnh.

Anh ta vừa tới tâng trệt đã thấy trưởng phòng Lưu, nhìn thấy ông ta cúi đầu u rũ, Vũ Hình cảm thấy kì lạ: Lão Lưu, ông sao vậy!A, là phó Cục trưởng à! Ayda, chuyện rất dài, lân này tôi tiêu đời rồi!Có lẽ không còn cơ hội thăng chức!Giọng điệu của trưởng phòng Lưu, rất thất vọng, cái gì mà đình chức điều tra, thực ra chính là đánh mất tương lai, chỉ nói cho dê nghe vậy thôi.

Rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi hỏi cấp trên xem, xem có cách cứu vãn không!Vũ Hình biết trưởng phòng Lưu, vân còn chút thế lực ở đây, thế là nói những lời a dua.

Ai ngờ trưởng phòng Lưu thở dài và bỏ đi.

Anh rể!Nhìn thấy Vũ Hình, Chu Nhất Điều xúc động, không hề quan tâm tới mọi người xung quanh đang nhìn, liên lớn tiếng gọi Vũ Hình: Anh rế!Vũ Hình nghe thấy gọi như vậy, liên cau mày, sau đó cũng đi qua đó.

Trong thời gian làm việc, không được gọi bậy bạiTrong lòng Trương Lộ hân hoan, không ngờ phó Cục trưởng lại có mối quan hệ thân thích, với Chu Nhất Điều.

Chu Nhất Điều à Chu Nhất Điều!Nếu anh nói sớm anh rể anh là phó cục trưởng, vậy tôi sẽ nhận lời anh sớm rồi!Chào phó cục trưởng! Trương Lộ lập tức chào Vũ Hình, Vũ Hình gật đầu, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện.

Nếu là bình thường thì tên nhãi ranh như Lâm Thanh Diện, anh ta không thèm dòm tới, nhưng lúc nãy nghe Chu Nhất Điều kể, thì hình như tên này có quen biết sếp lớn?Chuyện này khiến anh ta hoảng hốt.

Anh rể, chính là tên này, bảo sếp lớn nói với trưởng phòng Lưu, đình chỉ chức vụ của tụi em!Chu Nhất Điều chỉ vào Lâm Thanh Diện nói.

Được rồi, câm mồm.

Lúc nãy không phải em đã nói trong điện thoại rôi sao? Vũ Hình cau mày, tỉ mỉ quan sát Lâm Thanh Diện trước mặt.

Nhìn thế nào, cũng không giống nhân vật có thể quen biết sếp lớn mình!Hay là, Chu Nhất Điều nhầm lẫn?Vũ Hình nói với Lâm Thanh Diện.

Tuy rằng tôi không biết, anh và cấp trên có mối quan hệ gì, nhưng cấp trên vì một cú điện thoại của anh mà đã hạ lệnh ư? Tôi không tin!Lâm Thanh Diện lắc đầu, chỉ vào Chu Nhất Điều nói.

Vậy anh muốn gì?Muốn gì, tìm cấp trên nói chuyện.

Anh rể tôi và cấp trên có mối quan hệ không tệ.

Anh nhất định đã cho cấp trên lợi lộc gì đó, ông ta mới đình chỉ chức vụ tôi! Chu Nhất Điều thấy có anh rể chống lưng, dĩ nhiên không sợ Lâm Thanh Diện: Anh rể, anh mau gọi cấp trên, thu hồi mệnh lệnh!Tên này im miệng cho ta!Vũ Hình tức giận, sau đó quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Diện nói.

Anh còn trẻ, đừng quá ngông cuông, khiêm tốn một chút, bây giờ tôi chỉ cần gọi điện thoại, thì có thể khiến cấp trên thu hôi mệnh lệnh!Lâm Thanh Diện bây giờ không muốn nói thêm câu nào với Vũ Hình, thấy qua coi voi cúi đầu giải thích với con kiến chưa?Muốn gọi thì tùy anh.

Nhưng mà, hậu quả thì không phải anh có thể gánh vác được!Hừm, thằng nhãi này quả là cố chấp, anh sẽ mau chóng biết sự thật!Nhìn thấy Lâm Thanh Diện không thèm để ý, Vũ Hình càng tức giận, liếc Lâm Thanh Diện một cái, rồi một cú điện thoại cho vị sếp đang họp.

Buổi họp vừa kết thúc, vị sếp đang ngôi dưới, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Chính là lúc nãy ông ta tận mắt nhìn thấy, vị tổng phụ trách đó cung kính nghe xong cuộc gọi, liền kêu ông ta ra ngoài, lớn tiếng chửi ông ta một trận, nói ông ta có mắt không tròng, đi đắc tội với loại người gì.

Thậm chí còn hỏi ông ta, có muốn tiếp tục ngôi vị trí này không?Nếu không muốn, thì chuyển vị trí!Chuyển vị trí, là chuyện rất lớn, không phải mình tổng phụ trách nói là đượ!cĐiều này chứng tỏ cấp dứoi của ông, đã đắc tội vị kia một nhân vật rất lớn!Tuyệt đối! Tuyệt đối không động đến đượ!cCho nên ông ta ở trước mặt người phụ trách, liên gọi cho trưởng phòng Lưu, đồng thời nổi đùng nổi đóa, hơn nữa đem chỉ thị của người tống phụ trách, giao cho trưởng phòng Lưu, đình chỉ hết bọn kial Thế nhưng vị tổng phụ trách vẫn chưa hài lòng về chuyện này, cho nên ông ta đang do dự, không biết có nên đình chỉ chức vụ của trưởng phòng Lưu không, thì Vũ Hình gọi đến.

Sếp à, chuyện này là sao Vũ Hình nói nhỏ trong điện thoại: Sao lại đình chỉ chức vụ của em vợ tôi thể này?Chu Nhất Điêu nhìn thây anh rể, thật sự gọi cho cấp trên, lập tức đắc ý ngẩng cao đầu, cảm thấy thật hãnh diện, và liếc Lâm Thanh Diện một cái.

Trong lòng nghĩ, tên này có thể mua chuộc cấp trên, thì tôi cũng có thể nhờ anh rể tìm cấp trên!Vũ Hình, anh nên biết, chỉ thị đó không phải tôi đưa raỒ, hóa ra như vậyNghe đến dây, trong lòng của Vũ Hình thở phào, có lẽ do cấp trên xuống sai chỉ thị thôi.

Thì đúng rồi, cấp trên của mình, làm sao mà tùy tiện, kết giao với tên thấp hèn này chứ?Vậy ngài xem, hiện tại em vợ tôi còn đang lo sợ, không biết ngài có thể phục chức cho nó không…Anh hiểu lầm rồi, chỉ thị thực sự không phải tôi đưa ra, là tổng phụ trách đích thân hạ lệnh, tôi chỉ là truyên đạt lại thôiĐược rồi Vũ Hình! Tôi không nói nữa, tôi còn có chuyện, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng gây thêm tai họa!Nói xong, cấp trên liền cúp máy.

Vũ Hình thừ người.

Không ngờ thái độ của cấp trên, lại cương quyết như vậy.

Càng không ngờ, chuyện này lại dính líu tới tổng phụ trách!Chu Nhất Điều thấy sau khi anh rể mình cúp điện thoại, thì sắc mặt rất khó coi, liền hỏi.

Sao rồi anh rể? Cấp trên có thu hồi mệnh lệnh không?Cút, tên này, tí nữa tôi tính sổ với cậu saulVũ Hình cho ngay một tát, vào thẳng mặt của Chu Nhất Điều, Chu Nhất Điều như một trái bóng bị xì hơi ngã xuống đất, anh ta thực sự không hiểu, tại sao anh rể lại nổi trận lôi đình như vậy, còn tát mình một cái?Trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện câu nói lúc nãy của Lâm Thanh Diện, Hậu quả anh không thể gánh chịuVốn dĩ khi thấy phó cục trưởng gọi điện thoại, trong lòng Hứa Bích Hoài có chút lo lăng, nhưng khi nhìn Vũ Hình bỏ điện thoại xuống và cái tát kia, thì cô như trút được gánh nặng.

Đồng thời, Hứa Bích Hoài hét lớn trước mặt Hứa Quốc Hoa.

Ba, dì, con nói rồi con sẽ không ly hôn!Hứa Bích Hoài nói xong, liền năm tay Lâm Thanh Diện, vào ngả vào lòng anh: Hơn nữa Lâm Thanh Diện tài ba như vậy, ngay cả người ở đây cũng không dám đụng đến ảnh! Đối xử với con cũng tốt, tại sao con phải ly hôn với anh ấy?Sở Nguyệt thấy vậy, liền cau mày.

Nếu như vậy, thì nhiệm vụ mà Thương Nguyên Giới giao cho bản thân, sẽ không hoàn thành đượ!c Con đừng quên, nó còn có người phụ nữ khác! Sở Nguyệt nói ngay.

Con tin Lâm Thanh Diện, ảnh sẽ không làm những chuyện như vậyHứa Bích Hoài tin tưởng, cô không hề tin Lâm Thanh Diện là hạng người như vậy.

Cho dù Lâm Thanh Diện có người khác, thì với thân phận của Lâm Thanh Diện, có người phụ nữ nào mà Lâm Thanh Diện không có đượ!cThôi! Thôi! Sở Nguyệt hiểu rõ, bây giờ ép buộc Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, là chuyện không thể nào.

Nhưng có chuyện nào, có thể kiềm hãm sức mạnh của Lâm Thanh Diện không?Ngay lúc này, Sở Nguyệt đột nhiên thấy có một chiếc Ferrari được tân trang qua, dừng trước mặt bọn họ.

Bà ta mở to mät, vì người phụ nữ từ chiếc Ferrari bước xuống, không ai khác, chính là người phụ nữ mà bọn họ đã gặp trước đó – Lưu Ly.

Sở Nguyệt chợt lóe lên suy nghĩ, nở nụ cười đắc ý.

Ông trời không phụ lòng người, cơ hội của mình, cuối cùng đã tới!Anh LâmTuy rằng Hứa Bích Hoài rất tin tưởng Lâm Thanh Diện, nhưng thấy người phụ nữ này, lại xuất hiện trước mặt mình, trong lòng cô đột nhiên có giảm giác lo lắng.

Sở Nguyệt bên cạnh, liếc nhìn Lưu Ly một cái, đột nhiên nói: Con hồ ly tinh vô liêm sỉ này, lại đến đây.

!Hứa Bích Hoài nhìn cô Lưu này từ đầu đến chân, quả thực rất đẹp, như tiên nữ giáng trân!Có lẽ do lý do từ gia đình, nên cả người của cô ta toát lên vẻ kiêu sã tao nhã của gia đình thượng lưu, khí chất thoát tục, điều mà Hứa Bích Hoài không có.

Hoặc có lẽ, thân phận địa vị bây giờ của Lâm Thanh Diện, thích loại phụ nữ này, cũng rất bình thường…Tâm trạng này, khiến cho Hứa Bích Hoài khó chịu, giống như thứ mà cô yêu quý nhất, sắp bị người khác cướp mất!Hứa Bích Hoài thở dài, nhưng rất nhanh thì phản ứng khác, tí nữa là bị tâm trạng cuốn theo.

Từ khi nào mà mình trở nên nhỏ nhen như vậy?Dì à, dì yên tâm, con tin Lâm Thanh Diện nhà chúng ta.

Anh tuyệt đổi không làm ra những chuyện có lỗi với conVậy sao? Con chắc chắn thì tốt, dì không có ý kiếnSở Nguyệt nhún vai, ánh mắt nhìn Hứa Bích Hoài, trở nên oán hận.

Nếu không phải có Mộng Cổcủa ta, chỉ có thể gieo vào thân thể qua những lần gặp gỡ trân trụi giữa nam và nữ, Sở Nguyệt cũng sẽ không tìm thấy Hứa Quốc Hoa.

Nếu có thể trực tiếp khống chế Hứa Bích Hoài, thì việc đối phó Lâm Thanh Diện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!Sở Nguyệt có chút tiếc nuối.

Cô đến tìm tôi làm gì?Lâm Thanh Diện có chút khó chịu cau mày.

Anh nhớ rất rõ, mình đã dặn qua Lưu Ly, không có chuyện gì lớn thì đừng đến gặp anh, dù sao anh cũng có cuộc sống riêng.

Có con gái có vợ, anh không cũng đâu phải làm thuê cho Lưu Ly.

Kết quả bây giờ, Lưu Ly lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, thậm chí còn chưa chào hỏi qua anh!Tuy rằng anh biết, Lưu Ly không phải là người không biết ứng xử….

Chẳng lẽ nhà họ lại xảy ra chuyện?!Đúng, đúng là như vậy.

Nhà tôi xảy ra chuyện rồi!Kết quả, đúng như những gì Lâm Thanh Diện dự đoán!Nhưng anh lại cảm thấy kì lạ, nói như thế nào, thì nhà họ Lưu cũng là một đại gia tộc có máu mặt.

Chuyện thông thường, bọn họ có thể tự mình giải quyết.

Là chuyện lớn gì, ngay cả nhà họ Lưu cũng không giải quyết được.

Lâm Thanh Diện quay đầu, nói với Hứa Bích Hoài: Vợ à, anh có chuyện phải xử lý.

Mọi người về nhà trước đi, được không?Được, không sao, anh đi điTuy ở ngoài Hứa Bích Hoài gật đầu, nhưng trong lòng có chút không muốn, ánh mắt dõi theo Lâm Thanh Diện bước lên xe, đứng đó khư khư không rời đi.

Lúc này Sở Nguyệt đứng đằng sau Hứa Bích Hoài, đột nhiên giật con mắt.

Con cổ trông trên người Hứa Quốc Hoa, nhúc nhích nhẹ, lúc này đôi mắt của Hứa Quốc Hoa đỏ ngầu.

Cổ trùng nhúc nhích, Hứa Quốc Hoa lại bị Sở Nguyệt khống chế suy nghĩ…Con gái, tại sao con không ly hôn với nó, để nó đi với tiểu tam?Hứa Bích Hoài nhìn ba, nhăn mặt: Ba, ba đừng gọi Tiểu tam, tiểu tam nữa.

Người ta và Lâm Thanh Diện, chỉ là bạn bè bình thường thôiĐến tận nơi đưa đi, chỉ có con mới nghĩ như vậy! Hứa Quốc Hoa giận dữ.

Thôi đi, ông Hứa.

Con gái có cách suy nghĩ của nó Sở Nguyệt giả bộ khuyên răn: Ông đừng tức giận hại thân, hại đến sức khỏe thì không đángNói xong, bà ta liền đỡ Hứa Quốc Hoa rời khỏi.

Hứa Quốc Hoa nhìn theo bóng dáng của cha, cảm thấy thái độ của Hứa Quốc Hoa đối với Lâm Thanh Diện, càng ngày càng kì lạ.

Tại sao đang tốt lành, mà bắt mình ly hôn với ảnh? Trước đó không phải luôn thấy tự hào với chàng rể này sao?Đợi lúc rảnh, phải nói với Lâm Thanh Diện, dẫn ba tới bệnh viện kiểm tra, xem ba có bị mắc chứng suy giảm trí nhớ ở người già không?Bên cạnh đó, trên chiếc xe xịn của nhà họ Lưu.

Anh Lâm, anh nhất định phải giúp nhà chúng tôi, ba tôi ói máu nằm viện rồiVừa lên xe, Lưu Ly khóc lóc thê lương, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Lần trước trước khi tôi rời khỏi, có xem qua cho ba cô, tuy rằng tuổi ông †a đã cao, nhưng sức khỏe còn rất tốt.

Không thể nào đột nhiên ói máu được Lâm Thanh Diện hiểu rõ năng lực Thần thức của bản thân, anh tuyệt đối không tin chỉ vài ngày ngắn ngủi.

Ba của Lưu Ly lại trở nên như vậy!Ba tôi không phải bị bệnhNghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Lưu Ly hiểu lúc nãy còn chưa nói hết câu chuyện, nên lập tức lên tiếng.

Thật ra, ba tôi bị người khác làm cho tức giậnLâm Thanh Diện biết vẫn chưa hết chuyện, nên đợi Lưu Ly kể tiếp.

Lưu Ly lắc môi, rồi chậm rãi nói: Gia đình họ Lưu chúng tôi cây lớn gió lớn, có rất nhiều người không tuân thủ nguyên tắc.

Một trong số đó, có người tên là Lưu Thiên Thê.

Ông ta có một đứa con ngoài giá thú ở bên ngoài, mới chuyển về nhà họ Lưu không lâu trước đó, kết quả không lâu sau thì người ta chém chết ở ngoàiTuy rằng là con ngoài giá thú, nhưng Lưu Thiên Thê rất thích anh ta, nếu không, cũng không đón nó về, sau khi anh ta chết, thì người họ hàng kia mới điều tra xem, rốt cuộc tại sao anh ta lại chếtLâm Thanh Diện suy ngâm.

Tính cách của Lưu Viên Kiều, cho dù bạn thân bị giết, cũng không đến nöi tức đến nồi ói máu nằm viện.

Còn chuyện có con ngoài giá thú, thì thật ra cũng rất bình thường với gia tộc lớn, tự giải quyết là được, tại sao Lưu Ly phải vội vãng xông tới đây tìm mình?Lưu Ly dường như thấy được sự nghỉ hoặc của Lâm Thanh Diện, liên thở dài và nói.

Ba tôi nói, chuyện này, thật ra là do ông làm.

Cho nên Lưu Thiên Thê cảm thấy bất mãn, âm thầm liên kết các gia tộc khác, muốn phá hủy gia tộc tôi! Trả thù cho người con riêng kia!Ba tôi nghe tin này, thấy nhà họ Lưu giết hại lần nhau, ô uế gia phong, nên mới bị tức như vậy.

Lâm Thanh Diện nghe những lời này của Lưu Ly, liền hít một hơi dài.

Chỉ là một đứa con riêng, Lưu Thiên Thê vì anh ta, mà liên kết với gia tộc bên ngoài phá hủy nhà họ Lưu sao?Chuyện này đem lại lợi ích gì cho ông ta?Hoặc là nói, ông ta còn có mục đích nào khác?Lúc nãy khi xuống xe, tại sao lại không nói cho tôi biết? Lâm Thanh Diện hỏi.

Nghe vậy, Lưu Ly khó xử läc đầu.

Bây giờ nhà họ Lưu rối như mớ bòng bong, ai cũng gặp nguy hiểm, ai theo phe mình cũng không biết! Điện thoại cũng bị găn máy nghe trộm, cho nên tôi không dám chào anh một câuCũng may là xe này, là tôi đích thân giám sát tân trang, trong đó có gắn thiết bị chống nghe trộm, nên bảo đảm lời nói hôm nay của chúng ta, sẽ không bị lộ ra ngoàiAnh Lâm, anh phải cứu gia đình chúng tôiNghe Lưu Ly nói vậy, Lâm Thanh Diện trâm tư.

Chuyện này vốn dĩ không liên quan tới anh, nhưng về tình nghĩa, bản thân cũng nên giúp cô ta vượt qua ải này.

Ba của cô, năm ở bệnh viện nào?Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Lưu Ly hiểu ý, võ vai anh và nói: Mau, tới bệnh viện!*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang lúc lái xe, điện thoại của Lâm Thanh Diện đổ chuông, anh cầm điện thoại liếc nhìn thì ra là Ông Phương gọi tới.

Lâm Thanh Diện vừa ra hiệu cho Lưu Ly lái xe, vừa ấn nghe máy.

Ông Phương, tìm tôi có chuyện gì? Lâm Thanh Diện mang theo nét cười hỏi.

Thằng nhóc, từ lần từ biệt trước lâu rôi không gặp rôi, tôi vừa hay ở thành phố của cậu chấp hành nhiệm vụ, có thời gian ra ngoài tụ tập không?Phương Tôn hỏi.

Được, ông Phương người đợi chút, dưới mắt tôi phải đi chào hỏi một người bạn, xong sẽ liên lạc với ông.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc, tôn trọng đáp.

Được, thằng nhóc, đợi điện thoại của cậu, không gặp không vê Phương Tôn hài lòng cúp máy.

Lưu Ly lái xe rất nhanh, không lâu sau thì tới bệnh viện mà Lưu Viễn Kiều ở.

Lâm Thanh Diện chuẩn bị trước hế đích thân xem thử Lưu Viên Kiều bây giờ rốt cuộc có tình trạng gì, nếu như cân thiết, anh sẽ đích thân ra tay cứu.

Trong bệnh viện lúc này, Lưu Viễn Kiều vừa được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra.

Do phẫu thuật vẫn còn thuốc mê, Lưu Viễn Kiều chưa có tỉnh lại.

Không đến nửa tiếng, Lưu Ly dẫn Lâm Thanh Diện đi vào, vừa nhìn thấy Lưu Viễn Kiều nằm trên giường bệnh, Lưu Ly cuỗi cùng cũng không ngăn được nước mắt của mình nữa, lập tức lao tới bên cạnh giường, nắm tay của Lưu Viễn Kiều.

Cô chủ, bác sĩ nói ông cụ ông ấy đã qua cơn nguy kịch rồiQuản gia đứng ở một bên vội vàng mở miệng nói.

Nghe thấy lời của quản gia, Lưu Ly cuối cùng cũng buông lỏng được.

Lúc này Lâm Thanh Diện đi đến cạnh giường, đang chuẩn bị dùng thần niệm xem thử tình trạng phẫu thuật của Lưu Viễn Kiều.

Vào lúc này Lưu Viễn Kiều đã mở mắt ra, phát ra âm thanh suy yếu.

Lưu Ly con đến rồi, tìm được cậu Lâm rồi sao?Lúc này Lưu Viễn Kiều đã tỉnh lại, Lưu Ly vội vàng kéo Lâm Thanh Diện tới, nói với Lưu Viễn Kiều.

Con dẫn anh Lâm đến rồiCậu lâm, câu xin cậu ra tay, hãy cứu gia đình chúng tôi.

Lưu Viễn Kiêu vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện lập tức giãy giụa ngôi dậy, Lâm Thanh Diện lập tức đỡ ông ta, trong lòng có hơi động.

Cơ thể của Lưu Viễn Kiều đã kiệt quệ thành như này, còn lo nghĩ cho nhà họ Lưu, trách nhiệm như này, khiến trong lòng Lâm Thanh Diện có hơi cảm động.

Ở trên đường Lưu Ly đã nói sự việc với tôi rồi, ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi tuyệt đối sẽ giúp các ôngLưu Viễn Kiêu cũng rõ, Lâm Thanh Diện rốt cuộc có thực lực mạnh mẽ cỡ nào, cho nên nghe thấy lời này, lập tức yên tâm rồi.

Vậy cậu Lâm, tôi nhờ cả vào cậu rồiNhà họ Lưu bây giờ đã loạn thành một nồi cháo, thế lực một phương của Lưu Viễn Kiều, bây giờ đã sắp rơi vào bước đường cùng rôi.

Tất cả đều nằm trong sự khống chế của Lưu Thiên Thê, mà trước đó Lưu Thanh Sơn quản lý nhà họ Lưu đã bị giết.

Những người còn lại của nhà họ Lưu đang bị giam lỏng ở nhà họ Lưu.

Lưu Thiên Thê đang đứng ở chính giữa đại sảnh hội nghị, vẻ mặt ngang ngược quát to.

Nếu người quản sự đều đã bị tôi giết rồi, vậy bây giờ, trong nhà có phải nói tôi mới tính hạy không?Lưu Thiên Thê, ông tốt nhất đừng quá ngông cuồng, tuy nói chúng tôi quả thật nằm trong tay ông, nhưng Lưu Viễn Kiều vẫn còn đó, nơi này còn chưa đến lượt ông nói chuyện!Đột nhiên có người mở miệng tức giận gắt lên.

Ha ha, còn chưa đến lượt tôi nói chuyện, tôi bây giờ nói cho ông biết, Lưu Viễn Kiều vậy mà dám giết chết con trai của tôi, ông ta cũng chỉ có một con đường chếtLưu Thiên Thê vẻ mặt vô cùng tức giận xông đến người vừa rồi mà gầm lên.

Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nó chết thì chết thôi, lẽ nào ông với người bên ngoài cùng nhau hạ bệ nhà chúng ta, ông thì có thể sống tiếp được sao?Người đó lập tức mở miệng nói lần nữa, trong ngữ khí không có nửa phần sợ hãi.

Đem ông ta cho chó ănThủ hạ của Lưu Thiên Thê lập tức lôi người này ra ngoài, bên ngoài rất nhanh truyền tới tiếng gió sủa, cùng từng tiếng kêu thảm thiết xé tim xé gan.

Người trong phòng, quay ra nhìn nhau, đều bị hành vi tàn nhãn của Lưu Thiên Thê chấn nhiếp.

Bỏ đi bỏ đi.

Theo tôi thấy chuyện này Lưu Viễn Kiều làm, quả thật có chút không thỏa đáng, dù sao đã động thủ giết người nhà của mình.

Nếu như Lưu Ly bị giết, sợ rằng Lưu Viễn Kiều cũng sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào mà làm ra chuyện như thếHa ha ha, lời này mới giống lời con người nói, thằng nhóc này cậu có cảm ngộ, tôi nhất định cho cậu chức vị tốt để ngồi!Đồ khốn! Chuyện quan trọng như thế, cậu không biết nói sớm với tôi sao? Lưu Thiên Thê hằn học tát người ta một cái, tên thủ hạ đó ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra.

Lưu Thiên Thê siết ngón tay, sắc mặt âm trâm.

Con trai của mình bất ngờ chết, Lưu Thiên Thê trước giờ chưa từng để †âm, cái ông ta để tâm chính là vị trí của mình.

Chuyện của con trai, chỉ là một mối dẫn, để ông ta nắm được đại quyền!Từ khi Lưu Thiên Thê bắt đầu soán vị, đến sau khi Lưu Viễn Kiều nằm viện, loại bỏ người kẻ bất đồng ý kiến, hiện nay cả nhà họ Lưu người có thể nói chuyện, cũng chỉ có Lưu Ly, không nằm trong tầm khống chế của ông ta.

Bắt Lưu Ly lại, kế hoạch mới gọi là viên mẫn.

Chúng tôi cũng gặp cô bé này rồi: Sắc trời dần dần tối, Lâm Thanh Diện cả buổi chiều đều ở trong phòng bệnh cùng Lưu Viễn Kiều và Lưu Ly, bởi vì anh biết Lưu Viễn Kiều chỉ là miếng mồi nhử để Lưu Thiên Thê bắt lấy Lưu Ly.

Anh chỉ cần ở đây đợi đối phương tìm đến cửa là được rồi.

Trước lúc đó, Lâm Thanh Diện đã liên lạc với quản gia trong nhà, một số tiền lớn đã được gom lại, thuận tiện để anh rút bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện đối phó với hai đại gia tộc khác.

Vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Thiên Thê mặt mày tràn đầy ý cười đi vào.

Lưu Thiên Thê, ông lại muôn làm cái gì?Lưu Ly lập tức phát hiện Lưu Thiên Thê, bỗng tức giận quát.

Ha ha, Lưu Viễn Kiêu cũng nằm viện rồi, tôi lẽ nào không nên đến thăm một chút sao? Quên mất nói cho cô biết, mấy lão già trong nhà cô đã bị tôi xử hết rồiNói xong câu này.

Lưu Thiên Thê đặt mông ngôi trên giường bệnh của Lưu Viên Kiều, ánh mắt khinh miệt nói: Lão Lưu, anh đừng phản kháng nữa.

Thế lực của nhà họ Lưu bây giờ đều thành của tôi rồi.

Mấy gia tộc bên ngoài, cũng đều băng lòng ủng hộ tôi.

Chỉ cân anh bằng lòng, tôi sau khi trở thành gia chủ, vẫn sẽ giữ lại một vị trí cho anhĐồ khốn, mày căn bản không xứng làm người của nhà họ Lưu!Nhìn thấy Lưu Thiên Thê, Lưu Viễn Kiêu thật sự tức đến mức toàn thân run rẩy, nếu không phải ông ta bây giờ cơ thể suy yếu, ông hận không thể giết ông ta: Vậy mà vì một đứa con riêng, bắt tay với gia tộc bên ngoài! Để mày trở thành gia chủ, nhà họ Lưu sắp bị người ta xơi tái rồi!Ha ha, anh cho rằng tôi ngu ngốc? Tôi cũng là lợi dụng bọn họ mà thôi.

Dù sao tôi sau khi trở thành gia chủ, mọi thứ đều phải nghe theo tôi!Vậy nhà họ Lưu sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người! Cũng sẽ tiêu đời!Anh cho rằng tôi sẽ giống như anh, vô dụng như thế sao? Tính đàn bà đó của anh, đổi lại chính là nhà họ Lưu nhiều năm như vậy không bước về phía trước được! Anh chính là một lão già cổ hủ cứng đầu không có lòng cầu tiến!Lưu Thiên Thê khinh thường chỉ vào Lưu Viễn Kiêu mà nói: Mà tôi! Tôi có thể dùng mạng của một đứa con trai đổi lấy cả nhà họ Lưu to lớn! Phần tín niệm này, anh không cóIVào lúc này, một tràng vỗ tay bỗng truyền đến, ai cũng không có nhìn thấy rốt cuộc là có chuyện gì mà Lưu Thiên Thê ngã xuống đất.

Một lúc sau, ông ta mới cảm thấy trên mặt mình nóng rát đau đớn, lúc này Lưu Thiên Thê mới chú ý đến trong phòng bệnh vậy mà còn có một người lạ.

Cậu là ai!Vì tham vọng quyên lực, người ngay cả mạng của con trai ruột của mình cũng có thể lấy ra lời dụng, không xứng làm con người.

Lâm Thanh Diện nhà nhạt nói.

Cậu hiểu cái gì? Con trai tôi nhiêu như vậy, còn thiếu một đứa con hoang sao?Sau khi phản ứng lại, Lưu Thiên Thê từ trên đất bò dậy, nói với hai người ở đằng sau.

Hai người còn đợi cái gì? Không nhìn thấy thằng khốn này vậy mà đám đánh tôi, còn không mau giết chết cậu ta cho tôi!Hai người bỗng lao về phía Lâm Thanh Diện.

Nhìn thấy một màn này, Lưu Ly bỗng phát ra một tiếng hô.

Cẩn thận!Hai người bên cạnh đều là kim bài trong trận đấu quyền anh ở chở đen dưới lòng đất, trước đó dẹp yên thế lực phản kháng của nhà họ Lưu, quả thật là dễ dàng.

Thực lực đó mạnh đến không tưởng.

Trên mặt Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười lạnh, loại nhân vật quèn như này, thậm chí ngay cả một cọng lông trên người mình cũng không so được.

Có điêu mấy giây sau, hai thủ hạ toàn bộ đều ngã ra đất.

Lưu Thiên Thê vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lợi hại như thế, lập tức có hơi sợ hãi, mở miệng nói.

Ha ha, cô nhóc, bạn trai của cô vẫn là có chút công phu đó.

Lưu Thiên Thê còn nghĩ, thằng nhóc này thân thủ không tồi, nếu như có thể làm cho mình, há không phải càng tốt.

Ông không biết anh ấy? Lưu Ly chỉ vào Lâm Thanh Diện mà hỏi.

Tôi thèm quản cậu là ai! Lưu Thiên Thê nhìn Lâm Thanh Diện nói: Có điều cậu nhóc, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác, chỉ cần cậu có thể khiến tôi ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Lưu, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậuĐồ khốn nạn, tao còn chưa chết!Nghe thấy lời của Lưu Thiên Thê, Lưu Viễn Kiều suýt nữa lại tức đến hôn mê.

Gia chủ? Có thểBước chân của Lâm Thanh Diện khẽ điểm, trong nháy mắt giãm qua hai vệ sĩ nằm trên đất của Lưu Thiên Thê, như tia điện xẹt qua không trung, một đấm như sấm sét, lập tức đánh vào mặt Lưu Thiên Thê.

Gương mặt đầy thịt của Lưu Thiên Thê bỗng bị đánh cho xuất hiện một vết bầm tím, ông ta đau đớn không ngừng kêu gào.

Có điều làm gia chủ, cần phải có nhận thức tỉnh táo với bản thânLâm Thanh diện chỉ vào Lưu Thiên Thê nói: Nếu như vừa rồi hai cái tát này, ông còn không cảm nhận được đau đớn, vậy một quyền này, chắc có thể khiến ông nhớ lâu hơn chút rồi!Trong ngữ khí của Lâm Thanh Diện tràn ngập sự bình thản, khiến người ta không rét mà run.

Mẹ nó! Thằng nhóc cậu đừng quá ngang ngược, cậu không phải chỉ là có mấy phần công phu tay chân thôi sao? Mày đừng quên, người của nhà họ Lưu đều nằm trong tay tôi!Lâm Thanh Diện thấy rất lạ, Lưu Thiên Thê này rốt cuộc cho rằng anh là ai, vậy mà cảm thấy an nguy của người nhà họ Lưu,có thể uy hiếp được mình?Nực cười!Lưu Thiên Thê nhìn thấy Lâm Thanh Diện đứng ở đó, còn tưởng mình thành công uy hiếp được Lâm Thanh Diện.

Còn tưởng là ẩn sĩ cao nhân gì, xem ra cũng chẳng qua là cao thủ mà Lưu Viễn Kiều mời về mà thôi!Lưu Viễn Kiều này không đơn giản, vậy mà có thể tìm được một trợ thủ mạnh mẽ như thế.

Lưu Thiên Thê đứng dậy, vừa chỉnh lại quần áo, vừa lẩm bẩm.

Còn tưởng cậu là loại nhân vật tầm như nào, thì ra chẳng qua là một con chó mà thôi!Chó sao?Lâm Thanh Diện lại nhấc chân, đạp Lưu Thiên Thê.

Một cú đạp này, cơ thể của Lưu Thiên Thê lại kỳ quái nằm bất động trên đất, dường như bị ghim toàn thân.

Cuối cùng, ông ta chỉ cảm thấy phần bụng, giống như bị một chiếc xe trọng tải nặng nghiến qua, trong nháy mắt đau đớn ập tới toàn thân, hai chân mềm nhũn, mềm đã ngã ra, nửa ngày cũng không bò dậy được.

Hửm? Lâm Thanh Diện cũng có hơi bất ngờ.

Một cước này mà anh tung ra với Lưu Thiên Thê, lực độ chuẩn xác, khống chế không sai một ly.

Lúc này mới có thể tạo thành nguyên nhân Lưu Thiên Thê tuy chịu trọng kích, ngay cả động đậy cũng không động đậy được.

Xem ra khả năng khống chế lực lượng của anh, lại tịnh tiến rồi!ÁI Lưu Thiên Thê nôn ra một bãi dịch vàng, chỉ cảm thấy cả người mình giống như rời ra.

Vào lúc này Lưu Viễn Kiều còn nằm trên giường, run rẩy cầu xin.

Cậu, cậu Lâm, xin cậu nhất định phải thay tôi dạy dỗ cái tên khốn nạn này!Gương mặt đầy thịt của Lưu Thiên Thê đanh lại, mắt lộ vẻ hung dữ: Lưu Viễn Kiều, anh đừng tưởng anh tìm được trợ thủ… khoan đã, cậu Lâm?Cậu họ Lâm, cậu lẽ nào là?Lưu Thiên Thê bỗng lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

Vừa nghe thấy Lưu Viễn Kiều gọi anh là cậu Lâm, Lưu Thiên Thê cảm thấy không hay rồi.

Bởi vì người trẻ tuổi như vậy, không đánh để Lưu Thiên Thê gọi một tiếng cậu?!Ông ta không khỏi nghĩ tới, tin đồn khủng khiếp đó…Lễ nào, người thanh niên trước mắt chính là Lâm Thanh Diện khoảng thời gian trước từng cứu Lưu Ly?Lúc này ông ta tự nhiên có thể hiểu, Lâm Thanh Diện và nhà họ Lâm sau lưng anh, rốt cuộc đánh sợ cỡ nào!Đó chính là gia tộc đỉnh trong hàng đỉnh tiêm của cả nước HI Sự việc đã đến nước này, Lưu Thiên Thê thật sự không cam tâm, ông ta bây giờ cũng phải liều chết!Bởi vì ông ta hiện nay, tuy còn không phải là gia chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Lưu, nhưng đã khống chế cả nhà họ Lưu, người cầm quyền trên thực tế.

Cộng thêm hại đại gia tộc mà ông ta bắt tay, nếu như chỉ là xử lý Lâm Thanh Diện, cũng không phải là không có cơ hội thắng!Dù sao nếu như thành công, vậy ông ta có thể trở thành truyền kỳ của cả nhà họ Lưul Còn sau đó, lại nghĩ cách che đậy trước là đượ!c Dụ hoặc như thế, Lưu Thiên Thê căn bản không có lý do từ chối, ông ta lập tức có can đảm.

Thằng nhóc của nhà họ Lâm?Tôi biết cậu có chút năng lực, nhưng tôi cũng không phải là dễ bắt nạt! Cùng lắm, chúng ta cá chết lưới rách!Nói xong lời này, Lưu Thiên Thê cầm điện thoại muốn gọi đi.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy một màn này, nhíu mày.

Xem ra tên này, quả thật có hơi cứng đầu, trái tim sắt rồi!Vào lúc này, điện thoại của Lưu Thiên Thê đột nhiên đổ chuông.

Ông ta rút ra nhìn, là một người bạn của ông ta – Vương Triêu Hòa, đồng thời cũng là người liên lạc giữa ông ta với những đại gia tộc kia.

Thì ra vừa rồi, Lưu Thiên Thê bị Lâm Thanh Diện đá ra đất, nửa ngày không có đứng lên, ông ta đã ý thức được tình thế không ổn, lén lút gửi tin nhăn cho Vương Triều Hòa, hy vọng Vương Triều Hòa có thể liên lạc với mấy gia tộc gọi người đến cứu ông ta.

Lưu Thiên Thê nhìn thấy số điện thoại này, lập tức nhịn cơn đau trên người mà đứng dậy, trực tiếp mở loa ngoài.

Vương Triều Hòa, người của mấy gia tộc đó khi nào tới?Vốn dĩ Lưu Thiên Thê cho rằng, Vương Triêu Hòa gọi điện tới, chắc là báo tin tốt.

Người của những gia tộc đó, khả năng đã ở trên đường rồi.

Nhưng, rất nhanh giọng nói truyền ra trong điện thoại lại khiển ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Lưu Thiên Thê, bọn họ bảo tôi nói với ông, sản nghiệp của nhà các ông bọn họ thu lại rôi, nhưng chuyện của ông bọn họ sẽ không quản!Nói xong lời này, Vương Triều Hòa cúp máy.

Lưu Thiên Thê cầm điện thoại trong tay, cả người đều rơi vào trạng thái sốc.

Trước đó đã nói xong xuôi cả rồi, thế nào đột nhiên đám người trợ giúp này lại chọn từ bỏ ông ta?Lưu Thiên Thê hoàn hồn, thật là cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Vậy thì mọi thứ trước đó ông ta làm, không phải đều là uổng công vô ích hay sao?Hoặc ông còn có thể gọi cho những gia tộc khác hỏi thử xem, có lẽ bọn họ có thể phái người đến cứu ôngLâm Thanh Diện giờ ngón tay, mở miệng nói.

Đúng! Có lẽ còn có hy vọng khá!cLưu Thiên Thê không có nửa điểm do dự, lập tức liên lạc với từng người, kết quả mặc kệ gọi cho ai, đều không có người nghe máy…Lưu Thiên Thê không cam tâm, khi thất vọng, đột nhiên một cuộc điện thoại khiến ông ta lấy lại hy vọng.

Nhìn rõ người gọi tới, thì ra là con trai của mình.

Ông ta vội nghe máy, trong điện thoại lập tức truyên đến tiếng khóc lóc của con trai.

Ba! Chuyện lớn không hay rồi!Những gia tộc đó sau khi tiếp quản mấy sản nghiệp của chúng ta thì lập tức vứt bỏ chúng ta rồi!Lưu Thiên Thê hoàn toàn ngốc trệ rôi, không ngờ mình tính kế người khác, người khác đồng thời cũng đang tính kế mình!Thật ra tất cả những chuyện này, đều lọt vào trong mắt Lâm Thanh Diện: Một người ngay cả gia tộc cũng có thể bán đứng, ai sẽ thật lòng hợp tác với ông chứ?Ông hiểu cái gì! Bây giờ xong thật rôi!Lưu Thiên Thê bỗng bị dọa cho ngốc rôi, trong lòng ông ta rất rõ ràng, ông ta sau đây sẽ đối diện với cái gì!Lâm Thanh Diện, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của cậu có đúng không! Lưu Thiên Thê như phát điên mà bật cười, mở miệng nói.

Thằng nhóc nhà họ Lâm, cậu đừng hòng làm gì được tôi, dù sao nhà chúng ta dưới sự dẫn dắt của tôi sắp trở thành gia tộc hàng đầu rồi, sao có thể sẽ xong đời chứ?Lâm Thanh Diện khẽ lắc đầu.

Anh sớm đã nghĩ tới, Lựu Thiên Thê sẽ có kết quả này, cũng chỉ có loại thông minh rởm như Lưu.

Thiên Thê, mới đi tin hợp tác với người ngoài.

Thời đại này, ai ai cũng đặt lợi ích lên đầu, sao có thể sẽ thành tâm giúp đỡ ông ta? Thật sự chính là người sỉ nói mộng!Bản thân chỉ là tùy tiện tìm vài bạn, truyền ra một ít tin tức nhỏ Lưu Thiên Thê chuyển dời tư sả cho mấy gia tộc trợ giúp này, bọn họ lập tức sế lật mặt, nhanh chóng sâu xé tư sản dưới tên của Lưu Thiện Thê.

Đây chính là điển hình của kiểu trộm gà không thành mất luôn nắm thóc.

Lâm Thanh Diện, cậu đợi ở đây, tôi quay về xem, cậu đừng mơ lừa được `.

tôi.

Lưu Thiên Thê lập tức xông ra cửa, vừa muốn nhắc nhở Lâm Thanh Diện đừng để Lưu Thiên Thê chạy.

Kết quả đầu của Lưu Thiên Thê đập vào cánh cửa của phòng bệnh, sau đó ngã ra đất, cũng không có hơi thở nữa.

Lưu Viễn Kiều nằm trên giường nhìn một màn này, không ngừng lắc đầu.

Tất cả những chuyện Lưu Thiên Thê đã làm, không chỉ là hủy hoại ông ta, đồng thời sản nghiệp của nhà họ Lưu cũng tổn thất không ít.

Nhà họ Lưu to lớn, bị hủy đi như thế, đều tại Lưu Viễn Kiều ngu xi!Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Lưu Viễn Kiều, an ủi Lưu Viễn Kiều.

Không sao, nhà các ông còn có thể cứu đượcThật sao? Anh Lâm, nhà chúng tôi thật sự còn có thể cứu được sao?Lưu Ly vội vàng đứng dậy, kích động hỏi Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhàn nhạt gật đầu.

Gia chủ của nhà họ Vương ở Bắc Tây vào lúc này đang ngồi trên ghế bằng gỗ đỏ rộng rãi, nghe báo cáo của cậu hai Vương Dã Nhạc.

Tuy anh ta lần này đến Giang Nam chỉ nhìn thấy hai nhà trong số mấy đại gia tộc, nhưng hai gia tộc này đều đã bị anh ta nói cho lay động rồi, đồng ý để nhà bọn họ quay lại Giang Nam!Trong lòng của Vương gia chủ rất kích động, đem mọi thứ nói cho ba.

Được, con lần này làm rất tốt, xem ra vị trí này của ba, sớm muộn sẽ truyền cho conlVương Dã Nhạc nghe thấy lời này vội vàng khiêm tốn nói.

Ba, ba tuyệt đối đừng nói như thế, còn có anh cả xếp trên con nữa!Anh ta tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn kích.

Dù sao anh ta lần này đến Giang Nam, đã hoàn thành nhiệm vụ một cách không tồi, đối với địa vị của anh cả anh ta tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Càng huống chi Vương gia chủ, vốn càng thích Vương Dã Nhạc, vị trí gia chủ này, rất có khả năng sẽ truyền cho Vương Dã Nhạc.

Vương Dã Nhạc đắc ý liếc nhìn về phía anh cả, trong lòng không khỏi nghĩ tới.

Bắt đầu từ ngày mai hợp tác với bên phía biên cảnh toàn bộ giao cho con, Vương Dã Nhạc!Vương gia chủ bỗng mở miệng nói.

Cảm ơn baiNghe thấy lời này giọng của Vương Dã Nhạc cũng bắt đầu run rẩy, dù sao nhà bọn họ ở biên cảnh có vô số sản nghiệp, quy mô dược thảo của nhà bọn họ sớm đã là bá chủ của chỗ đó rồi.

Ba, con cũng muốn tham gialNgười lên tiếng chính là em gái của Vương Dã Nhạc, Vương Tỉnh Tinh.

Nếu như nói đứa con trai mà Vương gia chủ thích nhất là Vương Dã Nhạc, vậy thì cô con gái mà ông ta thích nhất chính là Vương Tinh Tinh.

Nghe thấy lời này Vương gia chủ nhíu mày, nói.

Con đừng quậy, chuyện như này giao cho anh trai con là được!Đúng đó, em.

gái, em vẫn là cùng anh cả học tập cách nuôi trồng thảo dược đi! Vương Dã Nhạc cũng mở miệng nói.

Sau đó Vương Dã Nhạc cười lạnh một tiếng, cúi người với Vương gia chủ: Ba vây con đi trước!Vương gia chủ gật đầu ngay.

Vậy con đi trước điĐợi Vương Dã Nhạc đi xa rồi, lão đại mới đi tới, vẻ mặt không vui nói.

Ba, nói thế nào con cũng là trưởng.

Ba ở trước mặt mọi người, nói như thế, sợ rằng khó lòng phục chúngLão đại khuyên: Càng huống chỉ, bây giờ em hai được sủng sinh kiêu, ở bên ngoài làm chuyện xăng bậy, ba lẽ nào không sợ nó quá càn quấy sao?Vương gia chủ luôn không phải rất thích anh cả của Vương Dã Nhạc, bởi vì cảm thấy anh ta quá nhân từ mềm lòng, không bằng Vương Dã Nhạc hạ thủ tàn nhẫn.

Hơn nữa ông ta từng thấy quá nhiều mưa to gió lớn, tự nhiên biết cái gọi mà nhân từ, chẳng qua chỉ là sự tàn nhãn đối với nhà bọn họ.

Người làm việc lớn tuyệt đối không thể nhân từ!Nhưng lão đại, cho dù đến hôm nay, đều vân phản đối nhà bọn họ và những thế lực của biên cảnh tiến hành giao dịch mật thiết.

Những năm này ở Bắc Tây, nếu như nhà bọn họ không phải có những giao dịch này chống đỡ, vậy căn bản không xếp được loại thứ hạng như ngày hôm nay, càng đừng nhắc đến sau này còn muốn quay về Giang Nam!Ba còn chưa có già như vậy?Lão đại, con đây là đang dạy ba làm việc sạo?Vương gia chủ bỗng đập mạnh vào tay vịn của chiếc xe, tức giận quát.

Anh cả, anh nói gì thế?Vương Tinh Tinh vội vàng đi tới, bắt đầu không ngừng an ủi Vương gia chủ, mở miệng nói.

Ba, anh cả không phải là có ý đóĐồng thời còn dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh cả nhận sai, anh cả cũng ý thức được lời vừa rồi của mình ngu xuẩn cỡ nào, vội mở miệng nói.

Ba, con biết sai rồiNhưng Vương gia chủ căn bản không có ý muốn nhìn anh ta nữa, chỉ nói với Vương Tinh Tỉnh.

Qua mấy ngày nữa cậu ba của nhà họ Trần ở Giang Nam sẽ đến nhà chúng ta cầu thân, đó chính là nhân tài hiếm cóVương Tinh Tinh chu cái miệng xinh xắn hoàn toàn như pha lê: Nhưng con không muốngả cho anh taHôn nhân đại sự, con không thể tùy hứngGia chủ phu nhân vội nói, chuyện cậu chủ của nhà họ Trần sắp tới đây, ba con đã nói từ lâu rồi.

Con gái của gia tộc lớn như bọn họ, tình yêu sao có thể tự mình làm chủ, bình thường đều là bị trở thành quân cờ giao dịch mà thôi.

Sau lưng của hôn nhân, càng còn liên quan đến sự phát triển của gia tộc trong tương lai, căn bản không do bọn họ làm chủ.

Nhà họ Trần ở Giang Nam cũng coi như là đại gia tộc, Vương Tinh Tinh cho dù gả qua đó, cuộc sống cũng sẽ không có hạ thấp.

Mẹ của Vương Tinh Tinh cũng là như thế mà gả đến nhà họ Vương, lúc này tự nhiên sẽ không nói chuyện giúp Vương Tinh Tinh.

Mẹ, mọi người sáo có thể đối với con như thế?Vương Tinh Tinh viền mắt đỏ lên, bật khóc, sau đó chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu.

Con thà chết, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho anh talBệnh viện.

Lâm Thanh Diện đã rời khỏi phòng bệnh, ngồi trong xe của Lưu Ly, nhanh chóng đi tới nhà họ Dương một đại gia tộc khác của Giang Nam, Lưu Ly lái xe thỉnh thoảng dùng ánh mắt long lanh nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cuộc đối thoại trước đó giữa Lâm Thanh Diện và ba, cô ta nghe rất rõ ràng.

Hiện nay sau khi nhà họ Lưu trải qua đại chiến thì trở nên điêu tàn, muốn vực dậy lần nữa, là chuyện rất khó.

Có điều có lẽ là lời của anh, có cơ hội này.

Mắt của Lưu Ly sáng lên, hỏi Lâm Thanh Diện.

Anh Lâm, nhà chúng tôi thật sự còn hy vọng sao?Cô cảm thấy sao? Lâm Thanh Diện nhằm mắt dưỡng thần, không ngừng rèn luyện khí tức thân luyện của mình.

Theo anh thấy, một nhà họ Lưu nho nhỏ, anh nếu như muốn, bất cứ lúc nào cũng xây dựng được vô số gia tộc có quy môn này!Lưu Ly nghe Lâm Thanh Diện nói như thế, trầm mặc.

Nhà họ Lưu thực lực và tiền bạc hùng hậu, hùng bá một phương, hiếm có đích thủ, lại có ai có thể ngờ, chẳng qua chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, nhà bọn họ sẽ trở thành cái dạng này?Chấn hưng nhà họ Lưu, đối với anh mà nói, chắc không khó.

Điều tôi sợ là những kẻ sâu xé sản nghiệp của nhà họ Lưu sẽ bởi vì sợ nhà họ Lưu trả thù, mà cản trở hành động của anh:.

Lưu Ly cắn môi: Dù sao, long mạnh không đè nổi đầu rắn, ngộ nhỡ xảy ra sự cố gì, thế lực của anh sẽ thoát khỏi tầm kiểm soátLâm Thanh Diện mỉm cười khinh thường, bình tĩnh nói.

Một đám kiến, không cần sợiLâm Thanh Diện hít sâu một hơi, sau đó mở điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

Đây là gửi cho quản gia của anh, bảo ông ta sau khi sàn chứng khoán mở, thu mua số lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Trần và nhà họ Dương.

Cùng lúc này anh cũng gọi điện cho Ông Phương, bảo ông ta cử vài thủ hạ xuống, tạo áp lực không ngừng cho hai nhà này.

Nhà họ Lưu không thể ngã xuống, những đại gia tộc của Giang Nam, có thể tồn tại nhiều năm như thế, vậy chắc chắn là có một vài nguyên nhân.

Bọn họ luôn duy trì sự một loại ước định với nhau, cân bằng vi diệu sự giúp đỡ qua lại.

Nếu như nhà họ Lưu lúc này thật sự xảy ra chuyện lớn, sự cân bằng đó chắc chắn sẽ bị phá hỏng.

Nếu như những gia tộc này cắn nhau cần xé, đừng nói là Giang Nam, sợ rằng kinh tế của cả đất nước, đều sẽ chịu xung kích nhất định, đó là kết quả mà phía trên không muốn nhìn thấy.

Có điêu Lâm Thanh Diện cũng thấy hơi lạ, nhà họ Dương và nhà họ Trần có thể lăn lộn đến được địa vị này, chắc chắn là có bối cảnh và bản lĩnh nhất định, không phải không biết trong này sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng bọn họ vẫn quyết định làm như thế, điều này rốt cuộc là gì cái gì?Sau lưng nhất định có ẩn tình!Suy đi nghĩ lại, Lâm Thanh Diện ngôi ở đằng sau, nghỉ ngơi một lúc.

Lưu Ly phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, ngoái đầu nhìn, mới phát hiện Lâm Thanh Diện đã ngủ rôi, cô ta tự nhiên hiểu, cho dù là Lâm Thanh Diện, những ngày này không ngủ nghỉ, quay như chong chóng, cũng đã có hơi mệt mỏi, trong lòng không tránh khỏi có hơi áy náy…Đại bản doanh của nhà họ Dương ở Giang Nam, cùng một thành phố với nhà họ Lưu, nhiêu năm nay hai nhà bọn họ tự nhiên cũng sẽ hợp tác làm ăn, cho nên nói Lưu Ly đến nhà họ Dương, cũng coi như là quen đường.

Rất nhanh bọn họ đến trước một ngôi nhà tứ hợp viện, Lưu Lý khẽ đánh thức Lâm Thanh Diện.

Anh Lâm, chúng ta đến rồi Lúc này trước mắt Lâm Thanh Diện là một tòa nhà rộng lớn mang kiến trúc cổ kính, hoài niệm, rất có phong vị.

Lâm Thanh Diện hơi mở mắt ra, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, từ từ nói: Căn nhà cổ này, ngược lại có chút thú vị.

Người của nhà họ Dương này, không hổ là đại gia tộc ngang hàng với nhà họ Lưu các cô.

Lưu Ly gật đâu: Nhưng anh Lâm, vậy chúng ta cứ như vậy đi vào sao?Ý của Lưu Ly rất là rõ ràng, cô cảm thấy chỉ dựa vào cô ta và Lâm Thanh Diện, sợ rằng không thể đòi lại những tư sản mà nhà họ Dương đã nuốt.

Nếu như chọc giận nhà họ Dương, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Chỉ là cô ta xem nhẹ người đàn ông bên cạnh rốt cuộc là có thực lực gì rôi!Chỉ sợ là mười nhà họ Dương, liên hợp với nhau cũng không thể chiếm được một chút tiện nghi nào trên người anh.

Càng huống chi, thể lực sau lưng của Lâm Thanh Diện chính là thứ nhà họ Dương không thể còn chống lại được.

Nếu không, chúng ta còn phải tắm rửa thay quân áo, chân thành chuyển lời, mới có thể đi vào sao?Nghe thấy hai từ tắm rửa), gương mặt xinh đẹp của Lưu Ly bỗng đỏ ửng, chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh.

Cô ta không ngờ, cô ta vậy mà có một ngày sẽ vì một câu nói đùa của một người đàn ông mà thất thố như vậy.

Người của nhà họ Dương ở đâuKhi bước vào cửa lớn, giọng nói thản nhiên của Lâm Thanh Diện, rõ ràng lọt vào trong tai của mỗi một người.

Trong phòng họp của nhà họ Dương lúc này, một số lãnh đạo cấp trên đang bàn luận, phân chia tài sản căn nuốt được của nhà họ Lưu như nào.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, hậu bối của nhà họ Dương rất nhanh thì phát hiện, Lâm Thanh Diện và Lưu Ly cũng cùng lúc đi vào.

Đứng lại! Các người lập tức cản hai người này, chất vấn rõ ràng.

Hai người là ai? Dám cả gan xông vào nhà họ Dương?Tôi là con gái của Lưu Viễn Kiều – Lưu Ly,muốn gặp trưởng lão của nhà họ DươngNhững tiểu bối đó không biết Lưu Ly, nhưng tên của Lưu Viễn Kiều bọn họ lại từng nghe nói, dù sao cuộc họp đang tiến hành hiện nay chính là phân chia làm sao tài sản cắn được của nhà họ Lưu: Ồ, thì ra là cô chủ của nhà họ Lưu.

Ha ha, cô hôm nay đại giá quang lâm, chẳng lẽ là nhà hợ Lưu ngã xuống rồi, cô muốn đầu quân vào nhà họ Dương chúng tôi sao?Anh nói cái gì hả? Cái gì mà cô chủ nhà họ Lưu? Chẳng qua là con chó của nhà có tang mà thôiMột tên con cháu của nhà họ Dương, đi đến trước mặt Lưu Ly, cẩn thận đánh giá tư sắc của cô ta: Cậu cũng đừng nói linh tinh cậu nhìn đi, Lưu Ly người ta lớn lên xinh đẹp như thế, cô gái như này, đó chính là kiểu tôi thích nhất! Hay là cô đi theo tôi, tôi ở nhà họ Dương cũng tính là có ít quyền nói chuyện!Ha ha, anh họ anh muốn ăn một mình thì quá đáng rồi.

Nếu như cô Lưu thật sự bằng lòng, hãy là để chúng tôi hưởng thức thử!Tiếng cười châm chọc xung quanh và tiếng sỉ nhục bỗng vang lên.

Bọn họ tưởng mình nắm phần thắng, đối với Lưu Ly tự nhiên sẽ không khách sáo.

Lưu Ly vừa tức vừa thẹn, sắc mặt đỏ bừng, nhưng bọn họ là người thắng lợi, bất luận sỉ nhục như thế nào, bản thân cũng chỉ có thể lặng lẽ nhẫn nhịn.

Tuy nhiên Lâm Thanh Diện lại không nhịn được, chỉ thấy anh thuận tay túm lấy tên con cháu nhà họ Dương đứng ở trước mặt Lưu Ly, ném ra ngoài cửa, phát ra một tiếng vang lớn.

Tôi ở bên ngoài, thấy nơi này môi trường không tệ, còn tưởng nhà họ Dương có chút gì đó.

Ai biết, thì ra nhà họ Dương đều là loại mặt hàng này?Mọi người nhìn nhau, đều không dám tin vào mắt của mình, người này vậy mà thuận tay túm người thì có thể hất một cái đập hỏng một cánh cửa?Nhất định là cửa này, nhiều năm không sửa, dẫn tới như thếtKhông sai! Cái loại này, vậy mà dám đến nhà họ Dương ra oai, mau chóng động thủ đánh cậu ta cho tôi!Những người đó tự nhiên không thể biết Lâm Thanh Diện, lũ lượt mở miệng mắng.

Lời vừa dứt, mười mất tên tiểu bối lập tức vây lại, Lâm Thanh Diện quả thật cảm thấy buồn cười, một đám ranh con này thật sự là nghé con không sợ hổ, anh khế hít một hơi; chỉ một quyền, người đàn ông của nhà họ Dương ở trước mặt liền bay ra ngoài.

Người đàn ông áo đỏ cảm thấy.

xương cốt của mình đều bị gãy mấy cái, tiếng răng rắc phát ra, sau đó bay ra ngoài cửa lớn, ngã bên cạnh tên con cháu của nhà họ Dương vừa rồi bị Lâm Thanh Diện ném ra, nằm trên đất, không ngừng rên rỉ.

Một người đàn ông trung niên béo ục jch, nhìn thấy một màn trước mắt này, tức giận chất vấn.

Người của nhà họ Lưu các người, hiện nay cây ngã ve sầu bay, cũng dám đến nhà họ Dương chúng tôi gây sự? Tôi thấy hai người là mốn chết rồi!Cậu, cậu nhất định phải giúp chúng cháu làm chủ! Thằng này, vậy mà dám đến nhà chúng ta gây sự!Người đàn ông áo đỏ ngã trên đất, bỗng mở miệng gào lên, Lâm Thanh Diện lại chỉ nhàn nhạt nói.

Gây sự? Tôi không có cái hứng thú đó, tôi là đến giúp nhà họ Lưu lấy lại đồNgười đàn ông trung niên nghe thấy lời này, ánh mắt hơi nheo lại, ông ta là Dương Văn Vũ gia chủ của nhà họ Dương, chuyện này lúc đó cũng là ông †a phản kế hoạch của Lưu Thiên Thê mà làm.

Đương nhiên biết ý tứ của Lâm Thanh Diện là gì.

Có điều lúc này, trong lòng Dương Văn Vũ tràn ngập sự khinh thường, nhà họ Lưu đã nuốt vào trong miệng, miếng thịt béo bở như thế sao có thể nhả ra?Cuối cùng, ông ta nhìn sang cô cả nhà họ Lưubên cạnh: Cô cả nhà họ Lưu, cô sao lại đến đây?Nghe thấy lời này, trong lòng Lưu Ly bỗng vô cùng tức giận, vừa muốn mở miệng, Lâm Thanh Diện xua tay với cô ta, nhàn nhạt mở miệng nói.

Chúng tôi hôm nay đến đây không phải là đến ôn chuyện xưa, đem thứ mà các ông không nên lấy giao ra đây, dập đầu mấy cái bồi tội với nhà họ Lưu.

Tôi tha cho các ngườiHa ha, thằng nhóc, tôi thấy nhà cậu có bệnh rồi.

Nhà họ Dương chúng tôi không có thói quen xin lỗiBên cạnh bỗng có một người vô cùng khinh thường mà mở miệng nói.

Dương Văn Vũ lúc này, cười ha hả nói với thủ hạ đó: Người trẻ tuổi bọn họ quá ngông cuồng, người của nhà họ Dương chúng ta là người có học thức, chúng ta là dựa vào hợp đồng mà làmChuyện này sao có thể chứ?Lưu Ly mặt mày không dám tin, trước đó cô cũng chưa từng nghe nói, có hợp đồng này.

Quả thật là như thể.

Nếu không tin, tự cô đến xemDương Văn Vũ mỉm cười nói với Lưu Ly.

Đây chính là hợp đồng mà chúng tôi đã ký không lâu trước với người của nhà các côVừa dứt lời, một thư ký lập tức đem hợp đồng đặt ở trước mặt Lưu Ly.

Nhìn hợp đồng trước mặt, Lưu Ly lập tức lật ra, bên trên đều có chữ ký của Lưu gia chủ — tên của Lưu Thanh Sơn!Lúc này, ý cười của Dương Văn Vũ càng sâu, bản hợp đồng này là ông ta khi đó kêu Lưu Thiên Thê ép buộc Lưu Thanh Sơn kí, bây giờ đã có hiệu lực.

Nhóc à, tôi cũng không biết cậu rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Lưu, nhưng nơi này không phải là nơi cậu có thể ra oai! Nếu như có suy nghĩ gì, chúng ta gặp nhau trên tòa!Dương Văn Vũ tự nhiên rõ ràng, bản thân năm ưu thế, xung quanh có vô số tiểu bối.

Người đâu, còn không đuổi những thứ rác rưởi này đi? Ai để bọn họ vào hả? Dương Văn Vũ lớn tiếng nói, định kêu những tiểu bối đó, trực tiếp đuổi thằng nhóc Lâm Thanh Diện này đi.

Nhưng vừa rồi thực lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra, đâu có ai dám làm như thế?Sao hả, đàn ông nhà họ Dương không có một ai có cái gan này sao?Dương Văn Vũ rất không hài lòng với sự thể hiện của những tiểu bối này, nhíu mày nói.

Bây giờ cũng đã là thời đại nào rôi, cậu là cảm thấy có vài phần công ty quyên cước thì có thể ngang ngược phải không? Nói cho mấy người biết, thời đại này là dựa vào cái đầu!Nghe thấy Dương Văn Vũ nói như thể, tất cả mọi người của nhà họ Dương bỗng mỉm cười.

Ánh mắt của người của nhà họ Dương nhìn Lâm Thanh Diện, giống như đang nhìn một kẻ ngu.

Võ công của cậu cao hơn nữa, nhà họ Dương không phải là bị Dương Văn Vũ xoay vòng vòng sao?Anh Lâm, những hợp đồng này nhất định là bọn họ ép gia chủ ký vào!Chuyện này không thể xảy ra được!Lưu Ly vội nói.

Vậy thì như thế nào? Hợp đồng này nếu đã ký rồi, thì có hiệu lực pháp lý! Dương Văn Vũ không sợ hãi, nhàn nhạt nói: Mau chóng cút về nói với Lưu Viễn Kiêu, đừng tiếp tục vọng tượng tranh lại cái gì cả, không có ý nghĩa gì đâu! Nhà họ Lưu các người, coi như xong đời rồi!Lưu Ly tức giận hai mắt đỏ ngâu, nhưng Lâm Thanh Diện lại đưa tay cản cô ta lại.

Ông là cảm thấy, thế lực lớn thì có thể làm gì thì làm có phải không?Lâm Thanh Diện nhìn Dương Văn Vũ nói.

Đương nhiên, thể lực tài lực hầu hậu thì có thể làm gì cũng đượcDương Văn Vũ cười híp mắt nói: Nếu không cậu cảm thấy chúng tôi cả ngày vất vả, là vì cái gì? Chính là vì giẫm lên người như mấy người đó!Được, nếu đã như thế, tôi có vài người bạn, có thể tìm bọn họ nói chuyện với ông.

Lâm Thanh Diện rút điện thoại ra, một gọi này là gọi cho Phương Tôn đã liên lạc trước đó: Ông Phương, gặp phải một chuyện, làm phiền ông giải quyếtKhông lâu trước, mấy đội Thần Long Vệ đã tới bên ngoài cửa của nhà họ Dương.

Lẽ nào thằng nhóc này còn chuẩn bị gọi điện gọi người tới? Tôi xem thử cậu có thể gọi được ai tớiCậu cũng đừng vãi tè, xem thử cậu rốt cuộc có dáng vẻ gì nữa, vậy mà còn muốn gọi người đến, cậu có thể gọi được người nào đến chứ? Lẽ nào là lao công dọn rác trên đường đó sao?Người của nhà họ Dương, lũ lượt mà tới, rõ ràng không tin Lâm Thanh Diện có thể gọi ai tới cả.

Vô dụng, gọi ai tới cũng vô dụng.

Nhà họ Lưu đã tiêu đời rồi, căn bản sẽ không có ai giúp cậu! Dương Văn Vũ cũng không tin, Lâm Thanh Diện có thể gọi được nhân vật trâu bò nào tới.

Lâm Thanh Diện cũng lười giải thích, đám người này cho dù anh ra tay giải quyết hết bọn họ, bọn họ cũng chỉ cảm thấy, anh chỉ là võ công cao mà thôi.

Sự khác biệt giữa Thần Cảnh, Hóa Cảnh và người bình thường, ở trong mắt bọn họ, sợ rằng không có gì khác biệt với những tên đả thủ trong chợ đen!Ở trong con kiến, sao có thể phân biệt sự khác nhau giữa côn bằng và chim lớn?Ngược lại dùng Thần Long Vệ, loại thủ đoạn đơn giản thô bạo này có thể khiến bọn họ đối với anh có một nhận thức mới.

Báo cáo tổng giáo quan, chúng tôi toàn bộ đều đã vào vị trí rồi, đợi chỉ thị tiếp theo của anhLâm Thanh Diện rất nhanh thì nhận được tin của Thanh Long Vệ.

Binh quý thần tốc, Thần Long Vệ bình thường đều là hành động như lôi điện, càng huống chỉ lần này là đích thân anh hạ lệnh.

Ở yên vị trí, đợi thông báo của tôi: Vào lúc này, ngoài cửa mấy tiểu bối trước đó bị Lâm Thanh Diện dạy dỗ, vội vàng chạy vào, vẻ mặt vô cùng căng thẳng nói với Dương Văn Vũ.

Gia chủ, bện ngoài xảy ra chuyện lớn rồi!Các người hoảng hốt thành dạng gì rồi, từ từ nói với ta là được!Không biết tại sao, bên ngoài nhà chúng ta vậy mà có một đám người ăn mặc kỳ quáiCác người thật là quá không có kiến thức rồi, có vài người đi qua cửa nhà chúng ta, có cần thiết phải hoảng hốt như vậy không?Bỗng chốc người đàn ông trung niên mặt mày vô cùng bất mãn nói.

Không phải, không phải là mấy người, là từng đội từng đội, chỉnh tề chặn ở cửa nhà chúng ta! Hơn nữa trang bị tinh vi, hình như không dễ đối phóINghe thấy lời này Dương Văn Vũ bỗng ngây ra, mở miệng nói: Ta biết rồi, đây chắc chắn là vì những bạn tốt đó của nhà chúng ta, biết chúng ta gần đây kiếm được không ít, cho nên phái người đến, bảo vệ chúng ta không bị người xấu nhòm ngó!Dương Văn Vũ nhìn Lâm Thanh Diện ở trước mắt, rất nhanh chắc chắn suy nghĩ của mình: Ha ha, dù sao thế lực của nhà họ Dương chúng tôi bày ra ở đó.

Bọn họ đến, vừa hay đứng lúc!Không sao, các người đi theo ta, ra ngoài nghênh đón bạn của chúng ta!Bầu không khí hiện giờ, lập tức thả lỏng, thì ra những người đó nghe thấy có phân tử vũ trang chặn ở cửa, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều xuất hiện thần sắc căng thẳng: Nhưng nghe thấy Dương Văn Vũ nói như thế, bỗng cảm thấy phấn kích.

Nhà họ Dương hiện nay, quả nhiên hơn xưa rất nhiều, rất có mặt mũi.

Nhóc con như thế nào? Cho dù công phu quyền cước của cậu có giỏi thế nào, cậu dám đối đầu với vũ trang tới bảo vệ chúng tôi không? Dương Văn Vũ hống hách nói: Đây chính là uy lực khi có quyền có thếNhưng Lâm Thanh Diện căn bản phớt lờ lời của ông ta, chỉ là mở miệng nói với đầu dây bên kia.

Các người lập tức bao vây nhà họ Dương lại, bắt Dương Văn Vũ của nhà họ Dương lại cho tôi.

RõCăn bản không có đợi những người này phản ứng, rất nhanh người của Thần Long Vệ toàn bộ xông vào, đem tất cả mọi người của nhà họ Dương đều khống chế lại.

Mà người dẫn đội trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cung kính hành lễ.

Lão đại! Lâu rồi không gặp!Lâm Thanh Diện lại chỉ nhàn nhạt gật đầu mở miệng nói.

Làm việc đi xemNhìn một màn này trước mắt, tất cả mọi người đều trợn to mắt há hốc mồm, chuyện này sao có thể chứ? Lẽế nào những người này không phải là đến bảo vệ nhà bọn họ? Tại sao lại gọi tên khốn rách nát này là lão đại?Ngay cả Lưu Ly cũng không ngờ, vậy mà còn có bối cảnh vũ trang, cô ta nghĩ Lâm Thanh Diện nhiều nhất cũng chỉ là có thể mượn lực lượng của nhà họ Lâm, đến đây uy hiếp nhà họ Dương mà thôi.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License