con-mat-ao-thi

Có đôi khi tôi thật sự ghen tị với các người có thể trải nghiệm một cuộc sống của người bình thường, có thể ngồi trên xe buýt như thế nàyLâm Thanh Diện lắc đầu thở dài một hơi, tiện tay nhận lấy chiếc chìa khóa xe Lamborghini của chàng trai trẻ tuổi đưa qua, một bộ dạng vô cùng tiếc nuối.

Lúc mà người xung quanh nhìn thấy thái độ của chàng trai trẻ đối với Lâm Thanh Diện, lại cộng thêm chiếc chìa khóa đó, có thêm một con bò to tướng ở trên chiếc xe, trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ.

Ai cũng không nghĩ ra Lâm Thanh Diện y như là một tên phế vật, trên người mặc quần áo vỉa hè, thậm chí còn có chút quê mùa, thế mà lại có thể lái chiếc Lamborghini, còn cái thằng nhóc lúc nấy nói năng lỗ mãng với Lâm Thanh Diện trong nháy mắt trên mặt viết toàn vẻ xấu hổ.

Trong lòng của cô ta đã không còn lại cảm giác ưu việt như lúc nấy nữa, thay vào đó chỉ có đau rát, giống như là vừa mới bị đánh một bàn tay thật là mạnh.

Ai cũng biết rằng chiếc Lamborghini là một chiếc xe sang trọng có giá trị hàng chục tỷ, mà bọn họ cũng chỉ là người trong gia đình bình thường, thế mà còn dám nói với Lâm Thanh Diện những lời như thế.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Hứa Lệ Lệ cũng rất khó coi, cô ta thật sự không ngờ đi n này Lâm Thanh Diện có thể lái chiếc Lamborghini.

Bây giờ anh nói cho tôi biết rốt cuộc là tôi có tư cách vào đó hay không?Cả khuôn mặt của Lâm Thanh Diện đều là ý cười, mở miệng nói với chàng trai trẻ tuổi.

Vị khách tôn kính này, anh đang nói đùa cái gì thế? Sao tôi lại không cho anh đi vào được chứ, mời anh, tôi tự mình dẫn đường cho anhTrên mặt của chàng trai trẻ tuổi đỗ xe đều là vẻ cung kính, duỗi một cái tay ra bắt đầu dẫn đường cho Lâm Thanh Diện.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện căn bản cũng mặc kệ Hứa Lệ Lệ cùng với đám người này, trực tiếp đi vào với nhân viên phục vụ.

Hứa Lệ Lệ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, thiếu chút nữa là tức giận đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, không ngừng nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Lệ Lệ, rốt cuộc cái người này là ai vậy?Thế mà lại có tiền như thế, còn có thể lái được chiếc Lamborghini, cậu có người quen như thế này mà cũng không giới thiệu cho tôi biết nữa hả? Hay là nói cậu dấu diếm để mình sử dụng riêng?Có một vài nữ sinh trong số đó nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, trong mắt không còn loại mỉa mai dò xét cách ăn mặc của Lâm Thanh Diện như lúc nấy, ngược lại là bộ dạng sùng bái, trên mặt viết đầy ái mộ, so sánh với trước đó quả thật giống như là hai người.

Dù sao Lâm Thanh Diện là người có thể lái được chiếc Lamborghini, trong mắt của bọn họ, đây.

quả thật là ứng cử viên cho vị trí người chồng tốt nhất.

Cái này thì có gì đặc biệt hơn người chứ, nói không chừng chẳng qua là anh ta trúng số thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày trong người không có một đồng nào, nghèo rớt mồng tơi!Những người lúc nấy châm chọc khiêu khích Lâm Thanh Diện, lúc này ở trong lòng lại không hề cam lòng, cho nên cũng chỉ có thể phẫn hận nói.

Mà trong số những người này đương nhiên Hứa Lệ Lệ là người khó chịu nhất, cô ta thật sự không ngờ đến Lâm Thanh Diện không chỉ dám nói năng mất lịch sự với bọn họ, hơn nữa còn lái một chiếc Lamborghini.

Nhưng mà rất nhanh, cô ta liền nghĩ đến một chuyện, đó chính là Lâm Thanh Diện là một tiểu bạch kiểm, xem ra chiếc xe này là của một quý bà nào đó lúc trước.

Trong nháy mắt, trong lòng của Hứa Lệ Lệ cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, dù sao thì cô ta cảm thấy rằng chiếc Lamborghini này cũng chỉ là do những phú bà đó cho cái thằng nhóc này mà thôi!Cái thằng nhóc này đúng là một tên phế vật, bản lĩnh gì cũng không có, chỉ có thể ăn bám mà thôi, chờ sau này tôi nhất định sẽ làm cho anh quỳ gối ở trước mặt của tôi mà dập đầu cầu xin tha thứ, xin tôi đừng phát tán những bức ảnh đó, đến lúc đó tôi cũng muốn xem xem những người đó sẽ có ý kiến gì với anhĐương nhiên hiện tại Hứa Lệ Lệ cũng không định dùng điểm yếu ở trong tay của cô ta để khống chế Lâm Thanh Diện, chẳng qua trên mặt của cô ta tràn đầy khinh thường.

Cái thằng nhóc này chính là một tên nghèo nàn mà thôi, anh ta có thể lái xe gì, đều là giả vờ hết đó, căn bản không có liên quan gì đến chúng taMà lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi trên chiếc canô hướng về hòn đảo, ở trên hòn đảo này có rất nhiều dịch vụ du lịch và ăn uống, bình thường thì hòn đảo này là nơi thích hợp nhất để giới thượng lưu trong xã hội tổ chức các bữa tiệc, đều là những người có mặt mũi mới có thể đến đây được, nhưng mà địa vị của Trần Sở Thiên lại được đặt ở nơi này.

Vì vậy, khi mà bây giờ những người ở trên đảo.

nghe thấy hội giao lưu này là do Trần Sở Thiên tổ chức, đương nhiên mọi người đều sẽ đồng ý.

Dù sao thì nếu như sau này bọn họ có bệnh gì, vậy thì tất cả mọi người đều nhờ Trần Sở Thiên giúp đỡ, bọn họ cũng không muốn mất mối quan hệ này.

Mà lúc này ở trong đại sảnh, Lâm Thanh Diện vừa mới bước vào, trong lòng không khỏi cảm thán một trận.

Cái này không phải là hội giao lưu gì hết, quả thật giống như là một cái chợ bán thức ăn, có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, lúc này tất cả đều xuất hiện ở đây, thậm chí còn có người đang rao bán chúng.

Dù sao thì ai cũng biết ngày hôm nay chỉ là hội giao lưu do Trần Sở Thiên đã tổ chức, có thể nói rằng có rất nhiều người có mặt mũi sẽ đến đây, một khi thảo dược ở trong tay của những người cất giữ thảo dược được nhìn trúng, nói không chừng là bọn họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Thảo dược ở chỗ này tốt hơn rất nhiều rất nhiều lần so với những nơi mà bọn họ thường chạy đến khi có người ta nói là thảo dược tốt trong lúc bình thường.

Dù sao thì bọn họ đến đây để chào hàng, vậy thì cũng không thể tránh được bị chèn ép một phen.

Nhưng mà bây giờ, ở đây, bọn họ không cần lo lắng chuyện này, thường sẽ đến tham gia đều là những người không ít tiền.

Người anh em, cậu nhìn chỗ này của tôi xem, đây đều là những cây nấm linh chi mà gia đình tôi đã cất giữ rất nhiều năm, đã hơn hàng trăm năm rồi đóMột người đàn ông gầy guộc giống như khỉ vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện tùy ý đi dạo ở đây, đồng thời còn ăn mặc vô cùng giản dị, lập tức cảm thấy có thể chèn ép Lâm Thanh Diện một phen, cho nên lôi kéo Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.

Mà lúc này, Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của người này, chỉ là hờ hững liếc nhìn qua quây hàng của anh ta.

Sau khi anh nhìn thấy linh chỉ, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, trong lòng nghĩ món hàng như thế này mà có thể được coi là thượng đẳng? Hơn nữa còn là mấy trăm năm, cái này căn bản đang lừa gạt người ta, thứ này ngay cả linh chỉ cũng không được tính.

Chỉ là một cây nấm bình thường mà thôi, trông giống với linh chỉ, vẫn may là không có độc, làm đồ ăn cũng không tệ, về phần làm thuốc thì nên xem xét lại đi.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không có ý muốn nói cái gì, anh chỉ bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.

Mà lúc này, ở bên trong đại sảnh có rất nhiều người đến nơi này, trong lòng mang theo tâm tư bất chính, thật giả lẫn lộn, cái này là sự pha trộn giữa đồ cổ thật và đồ cổ giả được bán đầy trên một số phố đồ cổ.

Mà chuyện này đối với anh mà nói thật quá đơn giản, anh chỉ cần dùng thần niệm của mình liếc nhìn một phen, thế là anh đã có thể nhìn thấy tất cả những thứ này.

Giống như cái con người ốm như khỉ miệng nhọn đó, trên tay cầm cây nấm dại mà cũng dám gọi là nấm linh chỉ, cái gan của tên này thật sự quá lớn.

Phải biết là những kẻ lừa đảo hay đa mưu túc trí, đều là hàng kém chất lượng, hoặc là dứt khoát nói giả vờ năm tháng.

Dù sao thì loại thảo dược mấy trăm năm, bởi vì sinh trưởng trong những nơi có chứa linh khí khác nhau, phẩm chất cũng đúng là có sự chênh lệch tương đối lớn.

Nếu như không phải là người có †âm nhìn sâu rộng, trong lúc nhất thời, căn bản cũng không phân biệt đượcChẳng mấy chốc Lâm Thanh Diện đã đi dạo quanh đây một vòng, mặc dù nơi này có rất nhiều dược liệu có phẩm chất không tệ, nhưng mà những dược liệu này đối với Lâm Thanh Diện mà nói căn bản không thể lọt vào mắt của anh, ngay cả một chút tác dụng cũng không có.

Bất tri bất giác, anh lại di chuyển đến trước mặt của người đàn ông gầy gò lúc nấy, chuẩn bị đi cầu thang lên lầu hai xem thử.

Thật sự là không suy nghĩ hả người anh em, thế mà cậu lại trở về rồi, có phải là cậu cảm thấy rằng cây linh chỉ mà lúc nãy tôi giới thiệu cho cậu không tệ, muốn đến đây mua? Vậy thì cậu có thể nói chuyện giá tiền với tôi rồiNgười đàn ông đó mang theo nụ cười trên mặt nói chuyện với Lâm Thanh Diện, mà Lâm Thanh Diện chỉ lạnh nhạt đáp lời.

Ông đừng có nói đùa nữa được không hả? Linh chi giống như ông ấy à, lừa gạt những người không nằm trong nghề còn tốn rất nhiều sức mà lừa gạt tôi thì căn bản không thể nào đâu.

Bản chất của cái này vốn dĩ chính là một cây nấm bình thường, chỉ thích hợp để làm đồ ăn mà thôiNhưng mà ông lại nói nó là linh chi, đây không phải là đang mở mắt nói dối đó à? Hội giao lưu ngày hôm nay chính là do viện trưởng Trần đích thân tổ chức, mà anh lại dùng hàng giả như thế, cái này không phải là hành động sáng suốt đâu, dù sau nếu như dược liệu bị dùng linh tinh vậy thì sẽ xảy ra án mạngSau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói những lời này, trong nháy mắt người đàn ông đó liền ngơ ngẩn cả người.

Ông ta thật sự không ngờ đến Lâm Thanh Diện vừa liếc mắt liền có thể nhận ra cây nấm của ông ta.

Ai cũng biết là người tầm tuổi với Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có khả năng có nhiều kiến thức như vậy, cho nên cũng không thể nào nhận ra được đây là cây nấm.

Ít nhất thì ông ta cũng là người gia nhập vào trong cái nghề này nhiều năm rồi, mới có thể nhìn ra cây nấm này có chỗ kỳ quặc.

Nhưng mà ông ta liền phá lên cười, mở miệng nói với Lâm Thanh Diện.

Đúng là ánh mắt của cậu rất sâu xa đó, nhưng mà cậu yên tâm đi, mặc dù là ở chỗ của tôi có một vài đồ vật giả, nhưng đều là có thể ăn được.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cậu, chẳng lẽ cậu thật tâm muốn đến đây để tìm đồ à?Đúng vậy, tôi đến đây để xem xem có thứ mà tôi muốn không, chỉ có điều là hiện tại tôi đã xem hết tầng này rồi mà cũng không nhìn trúng cái nào hếtTrong giọng nói của Lâm Thanh Diện tràn đầy ý cười, mà đúng lúc này người đàn ông kia trầm mặc một hồi, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, cắn răng nói với Lâm Thanh Diện.

Nếu như cậu đã là người biết nhìn hàng, vậy thì ngày hôm nay tôi tin tưởng cậu.

Trong tay của tôi có một vài bảo bối, vốn dĩ chuẩn bị đi bán ở trên lầu, nhưng mà ở trên lầu lại còn có phí thủ tục, mà bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, cho nên tôi muốn bán hàng giả của mình trước, kiếm được phí thủ tục rồi sau đó lại đi lên lâu hai bán những vật nàyNói xong lời này, người đàn ông lại lập tức mở ra một cái rương ở bên cạnh của ông ta.

Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua bên trong cái rương, anh liền nhìn thấy đồ vật ở trong cái rương này hoàn toàn tốt hơn không ít so với những thứ ông ta bày bán, nhưng mà cũng không có quá mức kinh ngạc, chẳng qua chỉ là một số đồ thật mà thôi.

Như thế này mà cũng được xem là đồ tốt nữa hả?Ban đầu Lâm Thanh Diện có chút chờ mong đối với người đàn ông này, nhưng sau khi nhìn thấy một màn này thì trong nháy mắt anh nhíu chặt lông mày mày, người đàn ông đó lập tức phá lên cười, mở miệng nói lần nữa.

Nếu như cậu đã biết những thứ này của tôi là thứ gì, vậy thì cậu xem một chút đi, nếu có cần thì cậu tùy tiện cho tôi một cái giá là được.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện căn bản cũng không muốn tiếp tục nói nhảm với người đàn ông này, nhưng mà rất nhanh, anh liền nhìn thấy ở trong rương của người đàn ông có một cây thảo dược.

Cỏ tỉnh khiết?Lúc nhìn thấy thảo dược này, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng đều ngơ ngẩn cả người, anh thật sự là không ngờ đến thế mà còn có thể phát hiện ra cỏ tinh khiết ở chỗ này.

Lúc anh dùng thần niệm liếc nhìn gốc dược liệu, phát hiện ra công hiệu của gốc dược liệu, anh liền xuất hiện một tia mừng rỡ.

Mặc dù là không có hiệu quả cải tử hồi sinh, nhưng mà phối hợp với thần niệm của anh, cái này đối với bệnh nhân mà nói tuyệt đối có thể có hiệu quả tốt hơn.

Lúc này, trong lòng Lâm Thanh Diện tràn đây rung động, nhưng mà trên mặt lại không thể biểu hiện ra bên ngoài chút nào hết, anh cũng chỉ hờ hững liếc nhìn gốc cỏ tinh khiết kia rồi lên tiếng nói.

Tôi thấy là loại dược liệu này được đó, tôi muốn nó, ông ra giá điMà người đàn ông kia vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện thế mà lại tiện tay chỉ vào một gốc dược liệu ở trong rương mà ngay chính ông ta cũng không nhận ra, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng đắc ý, thứ này vốn dĩ ông ta chỉ là tự tay nhét vào mà thôi, đặt ở trong rương cho đủ số lượng.

Ông ta hoàn toàn ôm tâm thái thật giả lẫn lộn, nhưng mà không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại muốn mua cái này.

Tôi thấy là người anh em cũng có duyên phận với tôi, hơn nữa cậu là người đầu tiên mua đồ ở trong tay của tôi, vậy cậu cứ tùy tiện ra giá đi, ba triệu, như thế nào?Trong nháy mắt người đàn ông đó liền trở nên kích động, mà khi nghe thấy lời nói của người đàn ông này, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy buồn cười vô cùng.

Phải biết là một gốc cỏ tinh khiết như thế này, tùy tiện đặt ở trên hội đấu giá đều có thể đấu giá đến mấy tỷ bạc, người đàn ông này ra giá có ba triệu, cái này đúng là phung phí của trời mà.

Nhưng đương nhiên là anh sẽ không nói cho người đàn ông đó biết tất cả mọi chuyện, trực tiếp trả tiền liền lấy gốc dược liệu này đi.

Trong khoảnh khắc tay của Lâm Thanh Diện vừa mới cầm lấy ngọn cỏ tinh khiết, Hứa Lệ Lệ đúng lúc cũng đi tới, lúc cô ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại bỏ ra ba triệu bạc chỉ mua một cây cỏ dại mà cô ta ngay cả nhìn thấy cũng chưa từng thấy, trong nháy mắt trên mặt liền tràn đầy khinh thường mà nói lớn.

Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là có phải đầu óc.

của anh có vấn đề hay không vậy? Thế mà anh lại tốn nhiều tiên như thế để mua một gốc cỏ dại này, tôi thấy là anh bị ngu lắm đóNghe thấy lời nói của Hứa Lệ Lệ, Lâm Thanh Diện quay đầu lại ngay, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn sang, lên tiếng nói.

Tôi mua cái nào làm cho tôi vui vẻ là được rồi, mắc mớ gì tới cô chứ? Có đến lượt cô khua tay múa chân không? Hơn nữa, đối với những loại thảo dược này, cô biết được bao nhiêu?Mà người đàn ông này vừa nhìn thấy có người nói chuyện với Lâm Thanh Diện như thế này, ông ta sợ là Lâm Thanh Diện nhận ra cái này chẳng qua chỉ là một gốc cỏ dại, từ đó đổi ý muốn ông ta trả lại tiền, ông ta quay trực tiếp mở miệng nói.

Cô có biết là cô đang nói cái gì không hả?Chẳng lẽ cô muốn nói là một đứa con gái như cô đối với dược liệu rất có hiểu biết à? Lại dám nói quý khách này, quý khách, anh tuyệt đối đừng chấp nhặt với cô gái này mà, có vẻ như cô ta là người không có mắt nhìn, cũng chưa từng va chạm xã hội, dược liệu ở chỗ tôi tuyệt đối đều là đồ tốt.

Người đàn ông trung niên lập tức rất gấp, ngay cả giọng nói cũng nhanh nhanh hơn rất nhiều.

Ha ha, dựa vào cái thằng cha này ấy hả? Nếu như anh ta biết những dược liệu này, vậy thì ông tùy tiện đi ở bên đường cũng có thể kéo được người biết dược liệu đó, ông không biết là cái tên này cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi à.

Anh ta căn bản hoàn toàn không biết gì về những thứ này hết, đến đây chỉ để làm trò cười mà thôiTrên mặt của Hứa Lệ Lệ càng đầy vẻ khinh thường, cô ta thấy mặc dù Lâm Thanh Diện đúng là có thể ăn bám, nhưng mà trong lòng của cô ta, cho dù như thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi.

Tôi không quan tâm cậu ta có phải là phế vật hay không, dù sao thì chúng tôi cũng đã một tay giao tiền một tay giao hàng rồiHồi nãy trong lúc nói chuyện với nhau, người đàn ông này đã biết rằng Lâm Thanh căn bản cũng không phải là một người không biết gì, dù sao nếu như quả thật là người thiếu hiểu biết, vậy tại sao có khả năng vừa liếc mắt liền nhìn ra được linh chỉ của ông ta chẳng qua chỉ là một cây nấm mà thôi.

Hơn nữa, cuộc trò chuyện lúc nãy của bọn họ đều là những kiến thức có liên quan đến dược liệu.

Ha ha, cái tên ngu này mua rồi hả? Trong mắt của tôi không có gì tốt nhất, đừng có nghĩ anh ta đã bị lừa gạt mấy lần rồi, dù sao thì cũng là lãng phí tiền của anh ta, tôi cũng chỉ chờ để chế giễu mà thôiVốn dĩ Hứa Lệ Lệ xuất hiện ở đây cũng không phải là muốn nhắc nhở Lâm Thanh Diện, chẳng qua là đến đây xem trò cười của Lâm Thanh Diện mà thôi.

Dù sao thì trước kia Lâm Thanh Diện đã hung hăng đánh vào mặt của cô ta, cô ta thấy hiện tại đã đến lúc tìm về mặt mũi của mình.

Nhưng mà vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên ở bên tai của Lâm Thanh Diện.

Chàng trai, có thể cho tôi xem gốc dược liệu này được không?Sau khi nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều xoay người nhìn qua, liền nhìn thấy có một ông già với mái tóc trắng đang đi về phía bọn họ, mà ở bên cạnh của ông ta có một cô gái trẻ tuổi đang đứng đó, từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ khí chất, khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng không thể chọc ghẹo.

Mà Lâm Thanh Diện cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi đưa cây cỏ tinh khiết ở trong tay cho ông già này, sau khi ông già này nhận lấy thì ông ta lập tức quan sát, sau đó trong nháy mắt trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh ngạc, trong giọng nói của ông ta cũng bắt đầu xuất hiện sự run rẩy.

Thật là bất ngờ, thật là bất ngời Ở một nơi như thế này vậy mà còn có thể xuất hiện loại vật này! Hiển nhiên là lúc này ông cụ ấy cũng đã nhận ra cái này căn bản không phải là một cây cỏ dại: Lúc còn sống lại có thể nhìn thấy được nó, là dược liệu được ghi chép.

trong sách y dược cổ truyền của nhà chúng ta, cái này thật sự làm cho người ta phải rung độngHai tay của ông cụ cũng bắt đầu trở nên run rẩy, trong lòng của ông ta kích động tràn đầy.

Ông nội, chẳng lẽ là ông muốn cây thảo dược này hả? Vậy thì chúng ta mua lại nó điCô gái đi ở bên cạnh ông cụ liền lập tức mở miệng nói, dù sao thì cô ta hiếm khi thấy ông nội có thể lộ ra một vẻ mặt như thế.

Nếu như các người chỉ là muốn nhìn một chút, vậy thì dĩ nhiên là không có chút vấn đề gì.

Nhưng mà nếu như các người muốn mua lại nó, vậy thì đáng tiếc quá, cái này căn bản không có khả năng đâuTrong giọng nói của Lâm Thanh Diện tràn đầy ý cười.

Tại sao lại không có khả năng được chứ?Chẳng lẽ là không phải anh chỉ muốn tiền thôi sao? Tôi cho anh tiền, anh không cần phải lo lắng về tiền, anh muốn bao nhiêu thì chúng tôi có bấy nhiêu, không phải lúc nãy anh dùng ba triệu để mua gốc dược liệu này đó à? Tôi cho anh ba trăm triệuLúc nãy, cô gái này đã nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Thanh Diện và Hứa Lệ Lệ.

Biết là Lâm Thanh Diện đã bỏ ra ba triệu để mua loại dược liệu này, cho nên cô ta trực tiếp nâng cao giá lên thành ba trăm triệu, trong nháy mắt liền nâng giá của gốc dược liệu ngày lên tận một trăm lần.

Mà sau khi nghe thấy lời nói của cô gái này, Hứa Lệ Lệ liền lập tức sửng sờ tại chỗ.

Cô ta thấy Lâm Thanh Diện đã là một tên ngu ngốc chính cống rồi, thế mà lại còn bỏ ra ba triệu đi mua một ngọn cỏ dại không có tiếng tăm gì hết.

Nhưng mà hiện tại chỉ chớp mắt, thế mà có người còn muốn bỏ ra ba trăm triệu mua gốc cỏ dại từ trong tay của Lâm Thanh Diện đi, chẳng lẽ là tiền trên thế giới này đều là giấy lộn hết rồi à?Đương nhiên là giờ phút này biểu cảm của người thay đổi kịch liệt nhất đó chính là người đàn ông lúc nấy vừa mới bán gốc cỏ tinh khiết này cho Lâm Thanh Diện, anh ta cho rằng đây chẳng qua chỉ là một cây cỏ dại ven đường mà thôi.

Anh ta có thể cầm được số tiền ba triệu đã là một cái giá trên trời rồi, nhưng mà vừa trôi qua không có mấy phút, trong nháy mắt cái gốc dược liệu này lại tăng đến cấp độ ba trăm triệu.

Trên mặt của cô gái mang vẻ khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, lúc cô ta nhìn thấy trên người của Lâm Thanh Diện ăn mặc rất giản dị thì cô ta tin rằng cái giá ba trăm triệu tuyệt đối có thể để cho Lâm Thanh Diện lập tức quyết định bán gốc dược liệu lại cho cô ta, cô ta thậm chí còn có thể tưởng tượng đến lúc đó mình có thể nhìn thấy được trên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy vẻ lấy lòng.

Dù sao thì cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng này rất thường xuyên, không biết là có bao nhiêu người đã khâm phục nguồn tài chính của cô ta.

Mà giờ phút này, nghe thấy lời nói của cô gái đó, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy rất là buồn cười.

Chẳng lẽ nhìn anh giống như là một người thiếu tiền à? Không cần phải nói, chỉ là ba trăm triệu, ngày hôm nay cho dù có cho anh ba tỷ thì anh cũng sẽ không thèm nhìn cô gái này một chút nào.

Ngọn cỏ tinh khiết này cũng không phải là chỗ nào cũng có nó, có rất ít người có cơ hội nhìn thấy nó được một lần, bởi vì nơi mà bọn nó sinh trưởng có điều kiện vô cùng khắc nghiệt.

TI nó điật là ngại quá, tôi cũng không có ý định bán Trong giọng nói của Lâm Thanh Diện đầy vẻ bình thản.

Trong nháy mắt nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, không chỉ có người đàn ông, còn có cô gái muốn mua ngọn cỏ này từ trong tay của Lâm Thanh Diện cùng với Hứa Lệ Lệ đều mở to hai mắt mà nhìn.

Bọn họ thật sự không ngờ đến giá cả của một ngọn dược liệu này bây giờ đều đã lên tới ba trăm triệu rồi, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại không có ý định muốn bán nó đi.

Quả nhiên cái thằng nhóc này thật sự là một tên ngu chính cốngLúc Hứa Lệ Lệ nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầy nụ cười khinh thường.

Cô ta thấy chắc chắn là đầu óc của Lâm Thanh Diện có vấn đề rồi.

Đây chẳng qua chỉ là một gốc dược liệu bình thường mà thôi, lại có thể để người ta bỏ ra ba trăm triệu mua nó, thậm chí còn có thể lấy lòng của cô gái này một phen.

Mà lúc này, cô gái nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại từ chối mình, trong lòng của cô ta lập tức dâng lên cảm giác khinh thường.

Cô ta thấy chắc chắn là Lâm Thanh Diện chỉ muốn nâng giá lên mà thôi, cho nên âm thanh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, cảnh cáo Lâm Thanh Diện.

Tôi đã tăng giá cả cây thảo dược của anh lên đến một trăm lần rồi, tốt nhất là anh đừng có quá tham lamHiện tại thứ này là của tôi, chẳng qua là các người cứ khư khư cố chấp, cứ muốn mua nó, từ đầu đến cuối tôi đều không có dự định bán nó đi.

Lại nói gốc dược liệu này căn bản cũng không phải dùng ba trăm triệu là có thể mua được, không tin thì cô hỏi ông nội của cô thử xem, hỏi ông ta rằng ba trăm triệu có thể mua được thảo dược như thế này hay là không?Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy vô cùng bưồn cười, trực tiếp mở miệng nói.

Nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, cô gái này thật sự không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.

Mà ông cụ này cũng đã khôi phục lại thần trí từ trong khiếp sợ, trên mặt của ông ta tràn đầy nụ cười nói với Lâm Thanh Diện.

Chàng trai trẻ, tôi thật sự muốn gốc dược liệu này: Nhưng mà ông cũng đã biết nó là cái gì, vậy thì tôi đương nhiên cũng biết, cho nên tôi không thể nào cho ông đượcLâm Thanh Diện lập tức lắc đầu, lên tiếng nói.

Vậy như thế này đi, nếu như cậu đã không có cách nào từ bỏ thứ mà cậu yêu quý, thế thì tôi cho cậu ba tỷ, cậu có đồng ý bán thảo dược này cho tôi không?Cái giá này đã được xem như là đáng giá rồi đóÔng cụ lên tiếng một lần nữa, với gương mặt tràn đầy nụ cười, lúc này trong lòng của ông ta chỉ cảm thấy mình đã đưa ra cái giá này rồi, thế thì thảo dược này đã là vật trong túi của ông ta.

Dù sao thì ông ta cũng không tin là mình đã hứa đưa ba tỷ mà Lâm Thanh Diện còn có thể từ chối ông ta một lần nữa, ba tỷ là con số trên trời, cho nên ông ta cứ mang theo nụ cười đầy mặt mà nhìn Lâm Thanh Diện, chờ đợi câu trả lời của Lâm Thanh Diện.

Ôi trời đất ơi, đây là ba tỷ lận đó, chẳng lẽ hai người đó bị điên rồi hả, ngay cả ông cụ này cũng bị điên rồi à?Hiện tại Hứa Lệ Lệ đã bị kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời, cô ta căn bản cũng không nghĩ đến gốc cỏ dại ở trong tay của Lâm Thanh Diện lại có thể lên đến cái giá ba tỷ trong một cái chớp mắt.

Mà tất cả những người xung quanh đều bị đoạn đối thoại này làm cho khiếp sợ, đây chính là ba tỷ lận đó, hơn nữa bọn họ chưa từng nhìn thấy, gốc dược liệu này căn bản chính là một gốc cỏ dại thôi, cái này sao có thể được chứ.

Cái này căn bản không phải là vấn đề ông ra giá bao nhiêu tiền, mà là vấn đề thảo dược này có tác dụng bao nhiêu, hiện tại tôi có thể nói cho ông biết một cách chắc chắn, mặc kệ ông cho tôi cái giá bao nhiêu tôi cũng sẽ từ chối, tôi không bán cho ôngSau khi nói xong câu đó, Lâm Thanh Diện căn bản cũng lười phải tiếp tục tốn thêm nước bọt với những người ở trước mặt này, hôm nay anh mua được ngọn cỏ tinh khiết, thế là đã đáp ứng đủ chuyến đi đến hội giao lưu tối hôm nay của anh.

Nhưng mà chàng trai trẻ àÔng cụ vừa nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy thì trong nháy mắt trở nên gấp gáp, vội vàng mở miệng kêu, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại không hề có ý muốn đáp lại, trực tiếp thuận theo bậc thang đi lên trên lầu hai.

Mà lúc này gương mặt của người đàn ông bán thảo dược đều đang co rút lại với nhau, đây là ba tỷ lận đó, ông ta không khỏi ôm theo một tia hy vọng cuối cùng, quay đầu nói với ông cụ đó.

Quý khách, lúc nãy cậu ta vừa mới mua gốc dược liệu là ở chỗ của tôi, nếu không thì ông cứ tiếp tục xem xem ở chõ của tôi nữa đi, coi coi có thứ nào mà ông muốn hay khôngLúc này người đàn ông trung niên nhìn ông cụ với vẻ mặt tràn đây chờ mong, dù sao thì ở chỗ của ông ta có rất nhiều cỏ dại tiện tay hái ở ven đường, nếu như trong số đó còn có một gốc có giá trị không nhỏ thì sao.

Vậy thì ông ta đã có thể kiếm được ba tỷ rồi đó, nghĩ đến đây, ông ta kích động đến nỗi muốn ngất đi.

Ông ta chỉ hi vọng là ông cụ này có thể tìm được một gốc từ chỗ của ông ta, như thế là ông ta đã có thể phát tài rồi.

Mà ông cụ này cũng chỉ nhìn thoáng qua cái rương của ông ta, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Cái dạng hàng hóa như thế này mà ông cũng dám đặt ở trước mặt của tôi nữa à, đi, chúng ta đi lên lầu thôiÔng cụ trực tiếp nói với cô gái đứng ở bên cạnh.

Lúc này Hứa Lệ Lệ đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Lâm Thanh Diện thật là ngu ngốc khi từ chối bán một gốc dược liệu với cái giá ba tỷ.

Cái thằng cha này thật sự là không có đầu óc mà: Hứa Lệ Lệ không khỏi cảm thấy khinh thường vô cùng, nhưng mà cô ta cũng không quan tâm, bởi vì cô ta đã nắm giữ điểm yếu của Lâm Thanh Diện, đến lúc đó cô ta có một nghìn cách để uy hiếp Lâm Thanh Diện, chỉ cần có thể làm cho Lâm Thanh Diện ngoan ngoãn giao gốc dược liệu đó lại cho cô ta, thế thì cô ta đã có thể kiếm được ba tỷ trong một cái chớp mắt.

Nghĩ đến đây, Hứa Lệ Lệ lập tức đi về phía của ông cụ, trên mặt tràn đây nụ cười, lên tiếng nói.

Nếu như các người thật sự muốn mua dược liệu ở trong tay của người lúc nãy, tôi có thể giúp các người, các người yên tâm đi, tôi có cách để anh ta tuyệt đối đồng ý bán cho tôiCó thật không?Ông cụ vừa nghe thấy Hứa Lệ Lệ nói ra lời này, cảm xúc lập tức kích động một lần nữa.

Ông cứ yên tâm 100% điHứa Lệ Lệ nói xong câu đó thì trực tiếp chạy về hướng của Lâm Thanh Diện ở trên lầu.

Lâm Thanh Diện vừa mới đi lên trên lầu hai, mà Hứa Lệ Lệ ở sau lưng lập tức mở miệng kêu lớn.

Lâm Thanh Diện, anh đứng lại đó cho tôiNghe thấy câu nói này, Lâm Thanh Diện xoay người lại, liền nhìn thấy Hứa Lệ Lệ ở đằng sau, trên mặt của anh là vẻ không vui, mở miệng nói.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất là nên đi theo tôi, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ phải hối hận với quyết định của anhTrên mặt của Hứa Lệ Lệ là nụ cười lạnh, mà Lâm Thanh Diện thì lập tức cau mày lại, anh thật sự không nghĩ rằng rốt cuộc là Hứa Lệ Lệ đang tính toán cái gì, nhưng mà anh cũng không hề có chút sợ hãi, trực tiếp xoay người đi cùng với Hứa Lệ Lệ.

Hứa Lệ Lệ đi đến một chỗ không có ai, trực tiếp vươn tay ra mở miệng nói với Lâm Thanh Diện.

Tốt nhất là anh mau đưa dược liệu lúc nãy cho tôi điNghe thấy lời nói này của Hứa Lệ Lệ, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy bất ngờ.

Anh ta đã gặp người não tàn rồi, nhưng mà từ xưa đến nay chưa từng gặp cái loại não tàn nào giống như là Hứa Lệ Lệ, quả thật là ngu ngốc đến một cảnh giới tối cao.

Dựa vào cái gì mà anh phải giao loại dược liệu ở trong tay của mình cho Hứa Lệ Lệ, đây quả thật là chuyện không thể nào.

Tôi thấy cô bị điên rồi đóLâm Thanh Diện vô cùng khinh thường mà nói.

âm Thanh Diện, tốt nhất là anh đừng có nói với tôi như vậy, tôi đang có điểm yếu của anh, chỉ cần anh ngoan ngoãn giao gốc dược liệu đó cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện của anh cho Hứa Bích Hoài biết đâuKế hoạch của Hứa Lệ Lệ rất tốt, muốn dùng ảnh chụp ở trong tay của cô ta để uy hiếp Lâm Thanh Diện, mà lúc này cô ta còn có cơ hội có thể thuận tiện kiếm được ba tỷ, tại sao cô ta lại từ bỏ.

Ha ha, nhược điểm gì cô nói cho tôi nghe một chút xemLâm Thanh Diện lập tức khinh thường nâng mặt nói.

Tốt lắm, nếu như anh đã muốn nghe, vậy thì tôi sẽ nói cho anh nghe.

Tôi biết là anh vẫn luôn đang ăn bám, đang lấy lòng một phú bà, lần trước tôi đã nhìn thấy rõ ràng rồi, chiếc Ferrari, còn chiếc xe Lamborghini đó nữaHứa Lệ Lệ lập tức mở miệng nói, nghe thấy lời nói của Hứa Lệ Lệ, Lâm Thanh Diện cũng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Vốn dĩ là lần trước Lưu Viễn Kiều nhất định phải để Lưu Ly đi theo anh, mà bây giờ Hứa Lệ Lệ lại cho rằng anh đang ăn bám, chuyện này quả thật quá buồn cười.

Chẳng lẽ cũng chỉ có chuyện này thôi à?Trên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy vẻ khinh thường hỏi ngược lại Còn nữa, anh đừng có quên là cách đây không lâu tôi đã nhìn thấy anh đi trên một chiếc xe Mercedes Benz mới tinh, chắc có lẽ đó là một phú bà khác chứ gì, tôi thật sự không ngờ là anh lại có thể ăn vụn một lúc nhiều người như thếNói đến đây, cảm xúc của Hứa Lệ Lệ càng trở nên kích động hơn, cô ta thấy dược liệu ở trong tay của Lâm Thanh Diện dường như đã trở thành vật trong tay của cô ta, cô ta trực tiếp mở miệng nói ra.

Cho nên bây giờ anh nên ngoan ngoãn giao gốc dược liệu đó cho tôi đi, tôi sẽ không nói những chuyện này cho Hứa Bích Hoài biết, nếu không thì anh cứ đợi đến lúc đó giải thích với Hứa Bích Hoài điTrong giọng nói của Hứa Lệ Lệ tràn đầy uy hiếp, nghe thấy lời nói của Hứa Lệ Lệ, thiếu chút nữa là Lâm Thanh Diện đã cười to lên.

Đặc biệt là lúc nãy Hứa Lệ Lệ còn nói ra chuyện chiếc MercedesBenz, đây quả thật là câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này.

Chiếc MercedesBenz đó vốn dĩ là của Hứa Bích Hoài, anh lên chiếc xe đó không thể bình thường hơn được hả?Haha, hóa ra đây chính là những điểm yếu khống chế tôi mà cô đã nói đó à? Thật sự ngại quá đi, cô cứ việc công khai những chuyện này ra đi, nhưng mà nếu như cô muốn tôi giao dược liệu cho cô, vậy thì quả thật là cô đang nằm mơ rồiTrên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy vẻ khinh thường nhìn Hứa Lệ Lệ, sau đó không còn ý tứ muốn để ý tới Hứa Lệ Lệ, xoay người đi khỏi.

Ban đầu Hứa Lệ Lệ tưởng rằng cái đó chắc chắn đã là vật ở trong túi của mình, giờ lập tức bị dội một chậu nước lạnh, cả người liền bùng nổ, cơ thể đang kịch liệt run rẩy.

Cô ta thật sự không nghĩ đến Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của cô ta nói xong không chỉ không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại còn có một bộ dạng tùy cô ta, cái này khiến cho trong lòng của cô ta vô cùng khó chịu.

Lúc này nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đi về phía bên này, ông cụ với cô gái đó còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện đã bị Hứa Lệ Lệ thuyết phục rồi, chuẩn bị bán dược liệu cho ông ta, lập tức nói với Lâm Thanh Diện.

Cậu trai trẻ, chỉ cần cậu có thể chịu bán dược liệu lại cho tôi, chúng ta còn có thể thương lượng về giá cảThương lượng à? Nếu như ông đã biết đó là cỏ tinh khiết, vậy thì ông đương nhiên cũng biết rõ ràng đó chính là bảo bối có tiền cũng không thể mua được, chúng ta còn có gì để nói nữa đâu?Lúc này Lâm Thanh Diện đã có chút phiền phức rồi, trực tiếp bộc lộ ra vẻ khinh thường, nói một câu, rồi sau đó xoay người đổi một phương hướng khác.

Mẹ nó chứ, thật sự tức chết cháu rồi, đây rốt cuộc là cái gì vậy chứ? Thế mà lại không có lễ phép gì hếtCô gái đó đã bị lời nói của Lâm Thanh Diện làm cho tức giận không nhẹ, gào thét lên.

Thật sự không ngờ là độ tuổi của thằng nhóc này còn nhỏ mà lại có thể nhận biết được dược liệu, đây quả thật là không đơn giản, là chúng ta đã xem thường cậu ta rồiLúc ông cụ này nghe thấy Lâm Thanh Diện lại nói ra tên của cỏ tinh khiết, lập tức đã phản ứng lại, Lâm Thanh Diện căn bản cũng không phải là mộ người không biết hàng, mà là cao thủ trong cao thủ.

Dù sao thì cho dù là ông ta, ông ta cũng phải xem rất nhiều sách cổ rồi thì mới biết gốc dược liệu này, ông ta có thể khẳng định rằng người biết dược liệu này tuyệt đối không vượt qua năm ngón tay.

Cho dù là viện trưởng Trần cũng chưa chắc có thể nhận ra gốc dược liệu này.

Cái này sao có thể được chứ, ông cũng đã ra giá ba tỷ rồi, mà chẳng qua anh ta cũng chỉ bỏ ra có ba triệu mà thôiTrong giọng nói của cô gái đó tràn đầy lửa giận.

Vậy thì như thế nào chứ, đây là bản lĩnh của người ta, người ta biết hàng cho nên mới có thể liếc nhìn được hàng thật từ trong một đống vô số hàng giả, đồng thời còn nhặt được của hiếmÔng cụ không khỏi xúc động.

Chẳng lẽ là gốc dược liệu đó thật sự rất đắt ạ?Cô gái này cũng đã học y thuật với ông nội của cô ta trong một khoảng thời gian dài, đối với một vài loại dược liệu cơ bản cũng có sự hiểu biết rõ ràng, nhưng mà đến bây giờ cô ta căn bản cũng không nhận ra gốc dược liệu ở trong tay của Lâm Thanh Diện rốt cuộc là loại gì, càng không rõ ràng lắm rốt cuộc là thứ này có thể được dùng để làm gì.

Loại dược liệu này chính là cỏ tinh khiết được.

ghi chép trong sách thuốc cổ truyền của nhà chúng ta, trong truyền thuyết công dụng của nó có thể kéo dài tuổi thọ của con người, là một bảo vật vô cùng hiếm thấy trên toàn thế giới: Trong giọng nói của ông cụ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cái gì chứ?Lúc cô gái nghe thấy lời nói của ông cụ, lập tức bị dọa không nhẹ, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn vào bóng lưng rời đi của Lâm Thanh Diện, lúc này Lâm Thanh Diện đã đi rất xa rồi.

Nếu không thì tại sao ông lại không quan tâm đến mặt mũi của mình mà nói chuyện một cách nhỏ nhẹ với cậu ta cơ chứ, mặc dù là nhà họ Trương chúng ta không được tính là một gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mà cũng không cần phải hạ mình như thếÔng cụ bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà ông nội ơi, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây, chẳng lẽ là chúng ta phải ra một cái giá cao hơn để cầu xin anh ta có thể bán nó cho chúng ta?Rốt cuộc sắc mặt của cháu gái của ông cụ đã trở nên khẩn trương hơn, nơi này là địa bàn của viện trưởng Trần, mà lại là hội giao lưu cũng là do ông ta tổ chức toàn bộ.

Nếu không thì chúng ta hạ mình xuống cầu xin ông ta, để ông ta ra mặt giúp chúng ta điÔng cụ này lại thở dài một hơi, mở miệng nói.

Đúng vậy đó, chúng ta nhờ viện trưởng Trần hỗ trợ đi, dù sao thì quan hệ của ông nội với lại viện trưởng Trần cũng vô cùng tốt mà, ông ta nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của ông đâu.

Chỉ còn ông ta có thể mở lời giúp chúng ta, cháu cũng không tin là cái người đó có thể từ chối chúng ta nữaTrên mặt của cháu gái ông cụ lập tức xuất hiện nụ cười.

Cho dù anh ta có xem thường người khác đến đâu, nhưng mà đến lúc đó viện trưởng Trần đã mở miệng rồi, anh ta cũng nhất định phải cho mặt mũiSan San, đến lúc đó nói chuyện với người ta đừng có nói chuyện lạnh lùng như vậy, con người này đã có thể biết cỏ tinh khiết, vậy cũng nói rõ chắc chắn là cậu ta xuất thân trong một thế gia nào đó, hơn nữa độ tuổi còn nhỏ như vậy chắc chắn là thế lực sau lưng không đơn giảnÔng cụ này lập tức mở miệng nói, mà San San ở trong miệng của ông ta chính là cô gái ở bên cạnh của ông ta, tên là Trương San San.

Con thấy là cái tên này cũng chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi, ông xem xem trên người của anh ta ăn bận cái loại quần áo đó, chỉ là hàng vỉa hè, người như thế này sao có thể xuất thân từ gia tộc lớn được chứTrên mặt của Trương San San tràn đầy vẻ khinh thường lên tiếng nói, lúc này trong lòng của Trương San San tràn ngập xem thường, phải biết là từ nhỏ đến lớn cô ta đã lớn lên trong một hoàn cảnh nhung lụa, cho dù là cô ta có muốn cái gì thì đều tuyệt đối có thể có được.

Lúc nấy cô ta đã ra giá ba trăm triệu, cái này đã cao hơn giá của anh đưa ra một trăm lần cái giá anh đã mua gốc dược liệu đó, mà ngay cả ông nội của cô †a cũng đã hạ mình xuống rồi, kết quả là thằng nhóc này vẫn không hề cho bọn họ chút mặt mũi nào.

Đi thôi, không nói nữa, trước tiên chúng ta đi thương lượng chuyện này với viện trưởng Trần điÔng cụ lập tức mở miệng nói.

Mà sau khi đi lên trên lầu hai, Lâm Thanh Diện lập tức phát hiện quả nhiên là dược liệu ở trên lầu hai tốt hơn so với lầu một không ít, ít nhất là không có vàng thau lẫn lộn như vậy, gần như đều là những hiệu thuốc có mặt mũi, các chủng loại được bán ra đương nhiên cũng tốt hơn nhiều.

Đương nhiên cũng có một số nhà đầu tư nhỏ lẻ đã trả tiền rồi, nhưng mà dược liệu hoàn toàn không phải là hàng giả gì hết.

Chất lượng ở lầu này rõ ràng tốt hơn so với lầu một rất là nhiều, mà đương nhiên giá cả cũng là nước lên thì thuyền lên, dù sao cũng đã được chứng nhận Tồi.

Một vài người có tiền căn bản sẽ không dừng lại ở lầu một, trực tiếp đi lên trên lầu hai, những cửa hàng ở trên lầu hai toàn là tai to mặt lớn.

Bọn họ cũng đã lấy ra vật phẩm quý giá của nhà mình đến đây buôn bán, mặc dù quả thật là không có sản phẩm lỗi, nhưng mà đồng thời mấy giống tốt hình như cũng không có tồn tại.

Dù sao thì loại dược liệu cỏ tinh khiết này vĩnh viễn cũng không xuất hiện trong những cửa hàng thuốc như thế này, bởi vì căn bản cũng không có người nào mở tiệm thuốc biết loại thảo dược này, cho dù có biết đi nữa thì cũng không có người nào cầm đến đây mà bán, nó đã sớm được người biết nhìn hàng mua với một cái giá cao ngất ngưởng.

Nhưng mà có loại cỏ tinh khiết này, lần này Lâm Thanh Diện đến hội giao lưu đã hồi vốn, cũng có thể nói rõ viện trưởng Trần tổ chức hội giao lưu quả thật đã để anh đạt được mục đích.

Cho dù bây giờ anh trực tiếp trở về nhà, anh cũng đã có thu hoạch, cho nên anh đã tập trung ở trên người của một số nhà đầu tư nhỏ lẻ đã giao tiền vào.

Lúc nãy gốc cỏ tinh khiết trong tay anh là vô tình mua được từ người đàn ông muốn lừa gạt tiền, nếu như anh muốn tìm được chỗ tốt, vậy thì mấy người này mới là chỗ tốt nhất.

Chẳng mấy chốc Lâm Thanh Diện đã đi dạo một vòng nữa, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của anh, căn bản cũng không có đồ vật gì đặc biệt tốt, mặc dù là dược liệu coi như không tệ nhưng mà những loại thảo dược này tùy tiện đi đến đâu cũng có thể mua được nó.

Cho dù có mua mấy xe tải cũng không phải là vấn đề, căn bản cũng không có loại vật phẩm quý hiếm như cỏ tinh khiết.

Trong lúc Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị quay người đi, anh chỉ thấy một tảng đá, tảng đá đó được một người buôn bán dùng để đè lên cái tấm thảm trải trên mặt đất để phòng ngừa dược liệu bay toán lại trên mặt đất.

Trong lúc vô tình, Lâm Thanh Diện sử dụng thần niệm của mình liếc nhìn tảng đá đó, trong nháy mắt trong lòng của anh đều tràn đầy kích động, bởi vì đó chính là tảng đá được dùng để chuyên môn mài dược liệu.

Nếu như tùy tiện dùng tảng đá bình thường mài dược liệu, vậy thì ít nhiều gì cũng sẽ làm giảm mất giá trị hiệu dụng của dược đến lúc đó dược liệu sẽ bị giảm xuống.

Nhưng mà loại đá chuyên môn để mài dược liệu hoàn toàn không giống như vậy, gần như là nó có thể làm giảm độ xói mòn dược liệu xuống con số không.

Một tảng đá tốt thế này có thể được sử dụng hàng trăm năm mà không có vấn đề gì.

Đồ tốt như vậy, đương nhiên là anh sẽ không bỏ qua, giá trị của tảng đá thậm chí còn cao hơn gấp mấy lần so với ngọn cỏ tinh khiết ở trong tay của anh.

Thực sự đã tìm được rồi, quả là không ngờ đến ở một nơi như thế này mà mình còn có thể gặp được đồ tốt như vậyTrong nháy mắt Lâm Thanh Diện liền bị hấp dẫn, anh bước đi về phía người bán hàng đó.

Nhưng mà một giây sau anh liền cảm thấy hình như là mình đụng phải cái gì đó, vừa quay đầu lại anh liền nghe thấy có một người phụ nữ đang gầm thét lên với anh.

Cái tên này có phải là mắt bị mù rồi không hả? Rốt cuộc là có biết đi đường hay là không, không biết đi thì cút ra bên ngoài điDù sao thì cũng là do mình đụng vào người khác, Lâm Thanh Diện trực tiếp mở miệng nói xin lỗi: Thật sự xin lỗiLúc nấy quả thật là anh bị tảng đá đó hấp dẫn ánh mắt, căn bản cũng không quan tâm đến người bên cạnh, cho nên anh mới đụng vào cô gái này.

Mà người đàn ông ở bên cạnh cô gái này lại mặc một bộ đồ tây, vốn dĩ ngày hôm nay muốn biểu hiện thật tốt ở trước mặt của cô gái này một phen.

Vừa nhìn thấy cả người của Lâm Thanh Diện mặc quần áo như vỉa hè, hơn nữa còn đụng phải cô gái này, trong nháy mắt anh ta liền cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để anh ta biểu hiện, lập tức giận dữ hét lên với Lâm Thanh Diện.

Chẳng lẽ anh nói xin lỗi là có tác dụng rồi à? Anh có biết anh đụng vào người nào không hả, nhìn coi anh ăn mặc rách rưới như thế này mà cũng có thể bước vào trong đây được, loại địa phương này là nơi mà người như anh có tư cách bước vào? Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ dạy dỗ cái thằng này cho ra tròNgười đàn ông đó giận dữ hét lên.

Lúc Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị mở miệng giải thích, thế mà có một người đang đi về phía quầy hàng của người buôn bán đó, bắt đầu quan sát tảng đá.

Chuyện này lập tức làm mặt mũi của anh tràn này vẻ khẩn trương, anh thật sự là không ngờ đến lại còn có người nhận ra tảng đá.

Nếu như tảng đá bị người khác mua rồi, vậy thì anh lại phải mua về từ trong tay của người khác, chỉ sợ là sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên anh cũng không có ý muốn nói tiếp nữa, trực tiếp sải bước đi về phía bên kia.

Nhưng mà cô gái đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện đụng mình thế mà chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi muốn quay người đi ngay, cô †a lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên với Lâm Thanh Diện.

Cái tên này, rốt cuộc là anh có lỗ tai hay không vậy hả? Anh đụng phải tôi thế mà anh chỉ thuận miệng nói một tiếng xin lỗi liền muốn đi rồi à, anh đứng lại đó cho tôi!Đúng vậy đó, thật không biết thãng nhóc này trà trộn vào trong đây bằng cách nào, tốt nhất là anh nên nói xin lỗi đi, nếu không thì chắc chắn là anh không có quả ngon để ăn đâuNgười đàn ông đó cũng nhanh chóng bước lên bắt lấy Lâm Thanh Diện, không cho Lâm Thanh Diện đi khỏi, mà nhìn dáng vẻ hai người trước mắt, sắc mặt của Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy bất mãn, anh thật sự không ngờ đến ở đây mà còn có thể gặp phải loại người ngu ngốc như thế này.

Hơn nữa còn vào lúc anh muốn ra tay mua một vật bảo bối, trên mặt của anh lập tức tràn đầy lửa giận quát lên với hai người bọn họ.

(Cập nhật tại truyen.

one)Cút ngay cho tôi!Cuối cùng là anh có biết anh đang nói cái gì không hả? Thế mà anh còn dám kêu tôi cút đi, cái thằng nhóc này thật sự không biết trời cao đất rộngCô gái đó vừa nghe thấy Lâm Thanh Diện lại dám nói ra lời này với cô ta, cô ta lập tức tức giận không nhẹ, hét lên với Lâm Thanh Diện.

Trên mặt của người đàn ông cũng tràn đầy lửa giận, anh ta thấy Lâm Thanh Diện không nói xin lỗi đàng hoàng với bọn họ thì cũng thôi đi, thế mà còn dám nói năng lỗ mãng với bọn họ, này quả thật không đặt bọn họ vào trong mắt, đây là đang đánh vào trong mặt của anh ta.

Dáng người của Lâm Thanh Diện cũng không phải là rất cường tráng, so sánh với anh ta căn bản giống như là một tờ giấy.

Trên người của người đàn ông này toàn thân trên dưới đều là cơ bắp, anh ta thấy rằng anh ta tùy tiện dùng hai cánh tay của anh ta với Lâm Thanh Diện cũng có thể làm cho Lâm Thanh Diện sống sờ sờ phải chết đi.

Cái thằng nhóc này, tao thấy là mày thật sự muốn chết rồiNói xong lời này, người đàn ông trực tiếp đặt một tay lên trên vai của Lâm Thanh Diện, muốn bắt đầu ra tay với Lâm Thanh Diện.

Mà giờ phút này trong lòng của Lâm Thanh Diện cũng đều là lửa giận, cánh tay bỗng nhiên cử động, trực tiếp nhấc người đàn ông cách mặt đất, sau đó lên tiếng nói.

Nếu như các người còn dám gây chuyện với tôi, vậy thì đừng trách tôi không cho các người mặt mũiNói xong lời này, Lâm Thanh Diện còn tăng thêm sức lực ở trên tay, lập tức làm cho người đàn ông đó đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.

Anh ta chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, cơn đau không ngừng phát tán hết tứ chi của anh ta, mà Lâm Thanh Diện lại giống như là một gọng kìm sắt, căn bản cũng không cho anh ta phản kháng nửa phần.

Anh ta đổ mồ hôi lạnh đầy người, thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Anh ta chỉ cảm thấy nếu như anh ta dám tiếp tục nói năng lỗ mãng với Lâm Thanh Diện, vậy thì Lâm Thanh Diện có thể tiện tay giết chết anh ta.

Mà cô gái đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức cũng bị dọa cho sợ hãi.

Trên mặt tràn đầy vẻ căng thẳng nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trực tiếp mở miệng nói.

Tốt nhất là các người không cần phải tiếp tục nhiều lời, tôi đã nói xin lỗi rồi, nếu như các người cứ đi theo tôi, đợi một lát nữa tôi sẽ không chỉ làm như vậy đâuSau khi nói xong, Lâm Thanh Diện buông lỏng tay của mình ra.

Người đàn ông đó lập tức xụi lơ xuống đất, ngã ở trên mặt đất, dường như là sức lực toàn thân đều đã bị rút sạch.

Ngay cả sức lực bò dậy cũng không còn, thân thể không ngừng co quắp, mồ hôi ở trên người đổ ra như suối.

Anh ta thật sự không ngờ đến Lâm Thanh Diện như thế này mà lại có sức lực kinh khủng như thế, dù sao thì bản thân anh ta là một người không có tu vi.

Mà Lâm Thanh Diện cũng không có ý muốn để ý đến hai người này, anh trực tiếp đi về phía tảng đá đó.

La Gia Hào, anh không sao đó chứ?Trên mặt của Đỗ San San tràn đầy vẻ khẩn trương mà hỏi thăm.

Anh không sao đâu, cái thằng nhóc này có mấy phần công phu, nhưng mà em không cần phải lo lắng cho anh, anh quên hết tất cả các bảo vệ ở trong đây mà, thằng nhóc đó chờ đó cho anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâuLúc này cả người La Gia Hào tức giận đến nỗi sắp nổ tung, dù sao thì anh ta cũng đã bị mất hết mặt mũi ở trước mặt của Đỗ San San rồi, anh ta tuyệt đối phải hung hăng giáo huấn thằng nhóc này một phen.

Anh ta khó khăn bò dậy từ dưới đất, đi đến phía bảo vệ với Đỗ San San.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện căn bản cũng không đặt những người này vào trong mắt, trực tiếp đi đến trước quầy hàng của người buôn bán.

Lúc này đã có người đàn ông cầm tảng đá kia lên, nhìn tảng đá đó mấy lần, sau đó mới mở miệng nói.

Tảng đá này của ông bao nhiêu tiền?Mà người buôn bán vừa nghe thấy lời của người đàn ông này, lập tức ngơ ngẩn cả người, ông ta căn bản cũng không ngờ.

đến là có người đến quầy hàng của ông ta, thế mà lại hỏi giá cả của một tảng đá.

Không phải, đây chỉ là một tảng đá tôi nhặt ven đường mà thôi, tại sao ông lại muốn mua nó?Trên mặt của người bán hàng tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Không có gì hết, tôi là một nhà điêu khắc, tôi nhìn thấy dáng vẻ của tảng đá này không tệ, thích hợp dùng để điêu khắc đồ vật, cho nên tôi mới muốn mua nó, ông tùy tiện đưa ra một cái giá điTrên mặt của người đàn ông này tràn đầy ý cười, giờ phút này nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Lâm Thanh Diện căn bản không thể xác định được người đàn ông này có phải là vì điêu khắc mới mua tảng đá này thật hay là không.

Nhưng mà cho dù như thế nào, anh cũng không thể chấp tay nhường tảng đá đó cho người khác, anh trực tiếp mở miệng nói.

Tôi cũng cảm thấy là hình dạng của tảng đá đó không tầm thường, tôi cũng muốn nóMà người bán hàng nghe thấy lời nói này, ông ta liền quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện mặc trên người quần áo rẻ tiền, ông ta nhíu mày lại.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy? Tại sao cùng một lúc lại có hai người muốn mua tảng đá không đáng tiền của ông †a, chẳng lẽ là tảng đá này có chỗ nào đặc biệt?Nhưng mà cho dù ông ta có nhìn như thế nào, ông ta cũng hoàn toàn không nhìn ra được tảng đá đó có chỗ nào kỳ lạ.

Người đàn ông đang cầm tảng đá nghe thấy lời nói này, lập tức nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, trong giọng nói mang theo từng tia lửa giận.

Chẳng lẽ là người anh em này lại muốn giành đồ với tôi à? Tôi mua là để điêu khắc, cậu muốn mua để làm cái gì?Nghe thấy lời nói này, Lâm Thanh Diện lập tức nở nụ cười đầy mặt, lên tiếng nói.

Thật sự xin lỗi, tôi cũng là một nhà điêu khắc, tôi cũng muốn dùng nó để điêu khắc ra một chút đồ Nghe cũng thú vị đấy chứ, chẳng lẽ là cậu còn muốn cạnh tranh với tôi nữa, nhìn bộ quần áo cậu bận đi, chắc là cậu cũng không có bao nhiêu tiền đâu, chẳng lẽ là đúng lúc cậu vừa mới chuyển gạch xong thuận tiện đến đây để đi một vòng?Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có tranh giành với tôi, cậu cũng không chịu đi xung quanh để hỏi thử xem xem có ai mà không biết tôi ai, không biết tôi là Hộ Gia ThànhTrên mặt của người đàn ông tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

*Ð, chẳng lẽ ông chính là đại sư Hộ Gia Thành đó à, trước kia tôi đã gặp qua rất nhiều tác phẩm điêu khắc của ông rồi, những thứ đó quả thật chính là siêu phàmLúc mà người bán hàng nghe thấy lời nói này, trong ánh mắt và trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.

Ha ha, đó chỉ là những đồ vật mà tôi tiện tay làm mà thôi Giờ phút này nghe thấy lời nịnh nọt của người bán hàng, trên mặt của Hộ Gia Thành tràn đầy vẻ xem thường, ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là một tên nghèo hèn chính cống mà thôi, còn có thể đến đây gặp vận may gì.

Thế mà lại muốn tranh giành đồ vật mà ông ta đã nhìn trúng, đây quả thật giống như là người si nói mộng, mà giờ phút này nghe thấy lời nói của Hộ Gia Thành, rốt cuộc Lâm Thanh Diện cũng thở dài một hơi.

Hóa ra là không phải nhìn thấy tảng đá kia đặc biệt, mà là thật sự muốn dùng nó để điêu khắc đồ vật, vậy thì trong lòng của mình cũng không cần phải kiêng ky.

Cho dù đối phương dùng nó không phải là để điều khắc, mà Lâm Thanh Diện cũng sẽ không thấy sợ hãi, đối với anh mà nói tiền cũng chỉ là một con số mà thôi, chính là một đống giấy vụn.

Đúng là tôi đã nghe qua tên của ông, nhưng mà nếu như thật sự muốn mua đồ vật, cho đến bây giờ đều là ai ra giá cao thì người đó có thể có được nó.

Ông chủ này, ông nói lời tôi nói có đúng không?Trên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy ý cười nhìn về phía người bán hàng.

Đúng là như vậy, thầy Hộ Gia Thành, dựa vào địa vị của ông, tôi có thể tùy tiện đưa ra một con số, chỉ cần là thăng nhóc này mua không nổi thì ông đã có thể mua tảng đá kia là được rồiNgười bán hàng nghe thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt trong lòng tràn đầy hưng phấn.

Mặc dù là ông ta xem thường Lâm Thanh Diện trước mắt, nhưng mà ít nhất là hiện tại Lâm Thanh Diện đứng ở đây, ông ta cố tình nâng giá lên với Hộ Gia Thành.

Được rồi, vậy thì cứ tùy tiện nói một cái giá đi, chỉ cần cái giá ông đưa ra không phải là không phù hợp với lẽ thường thì tôi sẽ lập tức đưa tiền mặt cho ôngHộ Gia Thành nghe thấy lời nói này thì gương mặt tràn đầy ý cười.

Nếu đã nói như vậy, thế thì mười tám triệu đi, ông có thể chấp nhận không?Người bán hàng vừa mới mở miệng thì chính là mười tám triệu, đương nhiên là bản thân của ông ta cũng hiểu rằng ông ta đang nâng giá tiền, dù sao thì ông ta thấy đây chẳng qua chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi.

Mà về phần Lâm Thanh Diện, từ đầu đến đuôi người bán hàng đều không thèm nhìn tới một chút nào.

Mà Hộ Gia Thành vừa nghe thấy người bán hàng vừa mới mở miệng là mười tám triệu, trong nháy mắt trên mặt liền hiện đầy lửa giận.

Tảng đá kia chẳng qua chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi, mặc dù là hình dạng quả thật thích hợp để ông ta dùng để điêu khắc, nhưng mà mười tám triệu, cái giá cũng không phù hợp với lẽ thường.

Dù sao thì ông ta cũng không phải là đang mua bảo thạch gì.

Ông chủ, ông xem cái giá này của ông có thể thấp hơn một chút nữa khôngHộ Gia Thành muốn mặc cả với ông chủ theo bản năng, nhưng mà Lâm Thanh Diện chỉ trực tiếp mở miệng nói.

Có thể, mười tám triệu thì mười tám triệu, tôi lập tức đưa tiền cho ôngSau khi nghe thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện, người bán hàng và Hộ Gia Thành đều ngơ ngẩn ngay tại chỗ, bọn họ.

cũng không ngờ là Lâm Thanh Diện lại có thể tiêu nhiều tiền như thế, căn bản là mắt cũng không hề chớp.

Đây chẳng qua chỉ là một khối đá vụn mà thôi, mười tám triệu, ngoại trừ người thật sự yêu thích tảng đá đó, vậy thì chắc chắn chỉ có tên đần mới có thể bỏ ra số tiền này.

Người bán hàng nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt trên mặt của ông ta tràn đầy vẻ kích động, hưng phấn đến nỗi tay cũng bắt đầu trở nên run rẩy.

Còn Hộ Gia Thành thì lại cảm thấy trên mặt đau rát một trận.

Ban đầu ông ta còn muốn mặc cả với người bán hàng trả giá thấp xuống một chút, kết quả không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại mở miệng đồng ý, cái này quả thật hung hăng đánh vào mặt ông ta.

Đặc biệt là cách đây không lâu, ông ta còn mang theo vẻ khinh thường mà trào phúng Lâm Thanh Diện, trong một cái chớp.

mắt liền bị Lâm Thanh Diện đánh một cái vào trong mặt, chẳng lẽ ông ta đường đường là một bậc thầy điêu khắc mà còn không bằng một tên nghèo hèn giống như là Lâm Thanh Diện nữa?Tôi cho ông ba mươi triệu, thứ này là tôi đã nhìn thấy trước, tôi không cho phép ông bán nó cho cậu taGiờ phút này trên gương mặt của Hộ Gia Thành đều là sự chế nhạo, ông ta thấy làm sao mà tài lộc của ông ta lại không có khả năng so sánh với thằng nhóc như Lâm Thanh Diện được chứ? Cho nên ông ta trực tiếp đưa ra một cái giá ba mươi triệu.

Người bán hàng nghe thấy lời nói này của Hộ Gia Thành, lập tức trở nên kích động đến nỗi muốn rơi cả nước mắt.

Đây chính là ba mươi triệu lận đó, cho dù ngày hôm nay ông ta bán hết tất cả dược liệu của mình, ông ta cũng chỉ mới được có sáu chục triệu mà thôi, mà bây giờ một khối đá của ông ta lại có thể bán được với giá tiền ba mươi triệu.

Có không ít người bán đồ và ông chủ cửa hàng thuốc ở xung quanh nghe thấy động tĩnh ở phía bên này, vây quanh nhìn xem, trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đặc biệt là tại đại hội trao đổi thảo dược như thế này, có hai người tranh giành một viên đá, đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này.

Ha ha, lời này của ông cũng quá mức tự đại rš mươi triệu.

đó, ông chủ, nếu như ông ta đã ra giá ba mươi triệu, vậy thì tôi cho ông sáu Lâm Thanh Diện căn bản không có ý muốn chùn bước, trực tiếp mở miệng nói.

Sáu mươi triệu?Lúc này cho dù là Hộ Gia Thành hay là người bán hàng, hay là tất cả mọi người đang vây xem, tất cả đều trở nên ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới.

Cái tên nghèo hèn giống như là Lâm Thanh Diện vừa ra tay liền có thể vung ra sáu mươi triệu, trong cái nhìn của bọn họ, chuyện này giống như là đang nói một chuyện kỳ quái, ngay cả Hộ Gia Thành cũng không ngờ đến là Lâm Thanh Diện lại chơi trội như thế.

Cái tảng đá đó cho dù ông ta có điêu khắc xong bán ra bên ngoài, giá nhiều nhất thì cũng chỉ có hơn bốn mươi triệu, hơn nữa còn phải là dưới tình huống có người muốn ra tay mua nó.

Mà số tiền cần phải tiêu trong tất cả các quá trình đều là do bọn họ tự trả, lợi nhuận chân chính cũng chỉ có mấy triệu bạc mà thôi.

Nhưng mà hiện tại đã đi đến bước này rồi, Hộ Gia Thành ông ta sao có thể tha thứ cho Lâm Thanh Diện tiếp tục đánh vào mặt của mình được chứ, Lâm Thanh Diện cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.

Thầy Hộ Gia Thành, ông cảm thấy như thế nào?Giờ phút này trên gương mặt của người bán hàng tràn đầy vẻ kích động, quay đầu lại mở miệng hỏi Hộ Gia Thành, hiển nhiên là ông ta hi vọng rằng hai người này có thể tiếp tục cố tình nâng giá lên.

Tôi cho ông chín mươi triệu.

Mặc dù là hiện tại ở trong lòng của Hộ Gia Thành tràn đầy lửa giận, nhưng mà ông ta không thèm đếm xia tới, phải biết rằng ông ta dùng chín mươi triệu để mua một tảng đá như thế này đã là ranh giới của ông ta có thể chấp nhận được.

Anh ta không tin là Lâm Thanh Diện lại còn tiếp tục tăng giá.

Cái này là chín mươi triệu lận, trong vòng một năm người bình thường chưa chắc có thể tiết kiệm được chín mươi triệu, ông ta không tin là Lâm Thanh Diện còn có thể tiếp tục.

Ôi trời đất ơi, bây giờ đã lên đến chín mươi triệu rồi đó à, từ lúc nào mà đại hội giao lưu thảo dược của chúng ta lại trở thành hội giao lưu ngọc thạch vậy chứ?Mặt của tất cả những người ở xung quanh đều là vẻ mặt ghen tị, mở miệng nói.

Quả nhiên vẫn là thầy Hộ Gia Thành ra tay hào phóng, chỉ trong một cái chớp mắt mà đã nâng giá lên đến chín mươi triệu, xem ra là chàng trai trẻ này không có hi vọng rồiTrong lòng của người bán hàng vô cùng kích động, ông ta hưng phấn đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

Chín mươi triệu lận đó, ông ta sắp phát tài rồi, một tảng đá thuận tay nhặt ở ven đường vậy mà được bán ra với cái giá chín mươi triệu, rốt cuộc là thế giới này điên cùng đến cỡ nào vậy chứ?Mà Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Hộ Gia Thành, lúc này anh cũng lười phải tiếp tục kêu thêm ba mươi triệu này ba mươi triệu nọ với Hộ Gia Thành, dù sao thì anh cầm được tảng đá đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Đã đến đây, anh căn bản cũng không hề do dự một chút nào, trực tiếp mở miệng nói.

Vậy tôi ra giá ba trăm triệu.

Lúc Lâm Thanh Diện nói ra con số ba trăm triệu, tất cả những người ở xung quanh đều ngậm miệng lại, không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đang nói đùa.

Một tảng đá vụn như thế này sao có thể bán được ba trăm triệu chứ? Dù sao thì ở đây cũng không phải là hội giao lưu ngọc thạch.

Cho dù là hội giao lưu ngọc thạch, một tảng đá vụn như thế làm sao có thể bán được ba trăm triệu?Ba trăm triệu? Cái thằng nhóc này có phải là đã bị điên rồi không hả, sao tảng đá đó có thể đáng giá ba trăm triệu được chứ, cho dù tự tay tôi điêu khắc ra thì cũng chỉ bán có mấy chục triệu mà thôi, có phải là đầu óc của cậu có vấn đề rồi không vậy?Lúc Hộ Gia Thành nghe thấy Lâm Thanh Diện nói đến cái giá ba trăm triệu, trong nháy mắt ông ta liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng lập tức tràn đầy lửa giận gào thét lên với Lâm Thanh Diện.

Đúng vậy đó, đây chính là ba trăm triệu đó, cái thằng nhóc này chắc chản là đã bị điên rồiMột số người đứng xung quanh nghe thấy đoạn đối thoại của Lâm Thanh Diện và Hộ Gia Thành, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là mua để điêu khắc mà thôi.

Cho nên mọi người đều đồng loạt lên tiếng, mà người bán hàng cũng ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, ông ta thật sự không ngờ đến một tảng đá như thế này mà lại bán được với giá ba trăm triệu, chẳng lẽ là hai người này đều bị điên hết rồi hả?Sau này ông ta cũng không cần phải lên núi hái thảo dược mỗi ngày nữa, trực tiếp nhặt tảng đá vụn ở ven đường là được rồi, nếu như ngày hôm nay ở chỗ của ông ta có đặt mười mấy tảng đá, vậy thì chẳng phải ông ta đã lên như diều gặp gió rồi à?Cậu trai trẻ, cậu xem xem cậu trả tiền mặt hay là muốn quẹt thẻ?Lúc này ông ta sợ là Lâm Thanh Diện sẽ đổi ý xoay người đi khỏi, cho nên vội vàng nói với Lâm Thanh Diện.

Quẹt thẻ điTrong giọng nói của Lâm Thanh Diện tràn đầy sự bình thản, rất nhanh, Lâm Thanh Diện đã quẹt thẻ xong rồi.

Sau khi nhập mật mã xong, đám người liền nghe thấy một chuỗi âm thanh thanh toán thành công, tất cả mọi người đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thế mà lại thật sự là ba trăm triệu đồng!Má ơi, tôi đang ngoài đường mà sao lại gặp phải một tên ngốc như thế này chứLúc này Hộ Gia Thành quả thật bị tức không nhẹ, trực tiếp xoay người lại đi ngay, ông ta nhìn thấy bỏ ra ba trăm triệu để mua một tảng đá vụn, đây quả thật là bị điên rồi.

Ông ta thậm chí cảm thấy Lâm Thanh Diện không nên cầm ba trăm triệu để mua một tảng đá này, mà là nên đi bệnh viện khám não đi.

Mà giờ phút này đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng sẽ không tiếp tục dừng lại ở đây, dù sao thì hai đồ vật là tảng đá cùng với cỏ tinh khiết ở trong tay của anh quá mức quý giá.

Về phần số tiền ba trăm triệu vừa mới được sử dụng, ở trong mắt của Lâm Thanh Diện nó căn bản chỉ là một đống giấy vụn mà thôi, dù sao thì tài sản của anh cũng không có người nào có thể so sánh được.

Cho dù là tảng đá đó xuất hiện trong hội đấu giá, ít nhất anh phải tốn một hồi lâu mới có thể mua nó được, dù sao thì thứ này cũng không phải là ai cũng có thể gặp được.

Giờ phút này Lâm Thanh Diện định là đi chào hỏi với Trần Sở Thiên, hỏi xem Trần Sở Thiên còn có thảo dược nào quý giá xuất hiện ở đây hay không, nếu như không có thì anh đi.

Ở trong phòng bao trên tầng cao nhất, Trần Sở Thiên trang uống trà ở trong tay, trò chuyện với người trước mắt, người nói chuyện với Trần Sở Thiên không phải là ai khác, đó chính là Trương San San và ông cụ Trương.

Viện trưởng Trần à, lần này tôi đến đây, tôi đã gặp được một gốc dược liệu trong hội giao lưu của các ông, tôi đã tìm dược liệu này rất nhiều năm rồi, cho nên chờ một chút nữa ông có thể giúp tôi ra mặt nói chuyện không? Tôi muốn mua lại nó từ trong tay của một người khác, chỉ cần ông đồng ý ra mặt giúp cho tôi, chỉ cần cậu ta chịu bán, mặc kệ bao nhiêu tiền, tôi cũng đồng ýLúc này trên mặt của ông cụ Trương tràn đầy ý cười, lên tiếng nói.

Về chuyện này ấy à, đợi một lát nữa tôi thử xem sao, chỉ có điều là tôi cũng không dám chắc chắn là nhất định có thể làm đượcTrong nháy mắt, Trần Sở Thiên liền mang theo ý cười đầy mặt.

Viện trưởng Trần, dựa vào mặt mũi của ông ở đây, sao lại có chuyện mà ông không làm được chứ, ông thật sự quá khiêm tốn rồiTrương San San lập tức cười nói.

Nhưng mà chuyện này cũng không chắc chắn đâu, tôi không thể nào ép buộc người khác bán đồ vật cho các người đượcTrên mặt của Trần Sở Thiên vẫn mang theo nụ cười.

Vậy thì tôi cũng không quan tâm, lần này viện trưởng Trần nhất định phải giúp chúng tôi mua được gốc dược liệu đóTrương San San nghe thấy lời nói của viện trưởng Trần, trong nháy mắt liền lập tức làm nũng với viện trưởng Trần.

Được rồi được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng giúp hai người hết sức mìnhViện trưởng Trần nghe thấy lời nói này, trên mặt chỉ có thể tràn đầy vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Dù sao thì mối quan hệ của ông ta với hai người trước mắt cũng vô cùng tốt, đều quen biết nhiều năm rồi, nếu như ông ta có thể giúp một tay, đương nhiên là ông ta muốn ra mặt rồi.

Chỉ là ông ta căn bản không biết rằng những người này muốn mua chính là dược liệu ở trong tay của Lâm Thanh Diện.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị đi tìm Trần Sở Thiên, kết quả Lâm Thanh Diện vừa mới đi không tới mấy bước liền nghe thấy âm thanh của người đàn ông lúc nãy bị anh đánh truyền đến.

Chính là cái thăng nhóc này, nhanh chóng bắt cậu ta lại cho tôiTrong nháy mắt mấy tên bảo vệ nghe thấy tiếng la của La Gia Hào, gương mặt của tên bảo vệ đứng đầu trở nên lạnh lùng, lên tiếng nói.

Chính là cái thăng nhóc này đã ra tay đánh cậu La đó à?Lâm Thanh Diện vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy La Gia Hào mà anh cảnh cáo lúc nãy, còn có người phụ nữ đó.

Hiển nhiên là lúc nãy hai người đó bị anh dạy dỗ cảm thấy không cam lòng, thế mình trở về tìm bảo vệ đến đây muốn tìm mặt mũi Trong nháy mắt, trên mặt của Lâm Thanh Diện càng đầy vẻ khinh thường.

Lúc nãy là do các người không làm hỏng chuyện của tôi cho nên tôi cũng không muốn xử lý các người rồi, nhưng mà bây giờ các người còn dám đến tìm tới cửa, chẳng lẽ là các người chán sống rồi à?Hai người đó thật sự không ngờ đến là Lâm Thanh Diện không chỉ không nói xin lỗi với bọn họ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế mà còn dám nói năng lỗ mãng với bọn họ như vậy.

Trong nháy mắt, sắc mặt của La Gia Hào trở nên vô cùng khó coi, trên mặt tràn đầy vẻ không cảm tình nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói.

Cái thăng nhóc thối này thế mà ngay cả tôi cậu cũng dám động vào, anh em, chỉ cần các người có thể trừng trị cậu ta ác động giúp cho tôi, đến lúc đó các người muốn cái gì thì tôi cũng đều có thể cho các ngườiDù sao thì trước đó La Gia Hào đã cho mấy người bảo vệ mấy triệu.

Giờ phút này, Lâm Thanh Diện nhìn có vẻ vô cùng yếu, trên người cũng không có được mấy khối cơ bắp, lại cộng với việc Lâm Thanh Diện ăn mặc vô cùng đơn giản, trong tay còn cầm theo một tảng đá, nhìn có vẻ như là tên ăn mày ở ven đường.

Dù sao nếu như là người có tiền căn bản cũng không thể có dáng vẻ như thế.

Mẹ nó, thằng nhóc này trà trộn vào trong hội giao lưu của chúng ta thì thôi đi, thế mà còn dám ra tay với người khác, cậu cũng đừng có trách là chúng tôi không khách khí với cậuMấy tên bảo vệ lập tức mở miệng nói.

Chuyện của tôi không đến lượt các người quản đâu, nếu như các người thật sự không muốn mất công việc này thì cút đi nhanh lên điLâm Thanh Diện cũng không muốn phải ra tay đánh người ở đây, dù sao thì đây là hội giao lưu do Trần Sở Thiên đã tổ chức, nếu như anh thật sự ra tay ở đây, chẳng khác nào là đang đấm vào mặt của Trần Sở Thiên, nếu như là tin tức này bị truyền đi, chỉ sợ là mặt mũi của Trần Sở Thiên sẽ không được đẹp mắt.

Ôi chao, cái thăng nhóc này trông có vẻ phách lối quá đó chứ, chắc là lâu rồi cậu ta không có bị người nào đánhTên bảo vệ cầm đầu mang theo vẻ khinh thường trên mặt, mở miệng nói.

Đã như vậy rồi thì bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người đến đây dạy dỗ nhóm các người một phenTrong giọng nói của Lâm Thanh Diện tràn đầy sự khinh thường.

Ha ha, cái thăng nhóc như cậu mà còn tìm người nữa hả, cậu muốn tìm ai đây? Cái loại nghèo nát giống như cậu quen biết được mấy người, chẳng lẽ là mấy nhân viên làm việc ở trên công trường hả?Những người xung quanh nghe thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện, lập tức cười nghiêng ngả.

Được rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại, tôi cũng muốn xem xem có thể tìm được người nào đến đâyTrên mặt của La Gia Hào tràn đầy khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, trực tiếp mở miệng nói, mà giờ phút này Lâm Thanh Diện cũng không hề do dự một chút nào, một tay cầm theo tảng đá, một cái tay khác lấy điện thoại di động ở trong ngực ra gọi điện thoại qua cho Trần Sở Thiên.

Bây giờ Trần Sở Thiên đang nói chuyện phiếm với ông cụ Trương, sau khi nhìn thấy tên của người gọi điện, lập tức mở miệng nói.

Tôi có chút chuyện, các người chờ tôi một chút.

Mà ông cụ Trương lập tức gật đầu, Trần Sở Thiên đi ra ngoài kết nối điện thoại, trong nháy mắt đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh của Lâm Thanh Diện.

Có mấy tên bảo vệ đang ngăn cản tôi lại, tôi đang ở lầu hai, nếu như ông có thời gian thì đến đây xem một chút điMà Trần Sở Thiên vừa nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức tràn đầy lửa giận, dù sao thì trước đó ông ta cũng đã cảnh cáo bảo vệ của mình rồi, chỉ cần là có thể vào đây thì tuyệt đối không thể làm gì với bọn họ.

Kết quả là bọn họ không làm theo, thế mà lại còn chặng đường của Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ là không phải đang tìm cái chết à?Cầu yên tâm đi, tôi lập tức đến đó ngay, tôi đang ở trên lầu, nhiều nhất thì mười mấy giây đã đến nơi rồiNói xong câu nói đó, Trần Sở Thiên trực tiếp cúp máy chạy xuống dưới lầu, Lâm Thanh Diện cũng thả điện thoại di động xuống, hờ hững nói một câu với đám người bảo vệ trước mặt.

Các người chờ thêm một lát nữa đi, lập tức có người đến đây thôi, các người đợi tai họa giáng xuống đầu điHa ha, dựa vào thằng nhóc như cậu ấy à, tôi cho cậu biết là ngày hôm nay cho dù cậu có kêu ai đến đây thì cũng không có chút tác dụng nào đâu.

Cậu cũng dám ra tay với tôi, cậu đã sắp chết đến nơi rồi, tôi sẽ cho cậu phải cút ra khỏi chỗ này, hơn nữa còn là được mang ra bên ngoài, bởi vì đến lúc đó chân của cậu sẽ bị chúng tôi đánh gãyKết quả lời của La Gia Hào vẫn còn chưa nói xong liền nghe thấy một âm thanh lớn vang lên.

Tôi thấy là các cậu to gan lớn mật lắm rồi đó, thế mà lại dám đuổi người tôi mời đếnSau khi âm thanh này truyền đến, nhóm bảo vệ, còn có cả đám người La Gia Hào đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Bởi vì lúc trước La Gia Hào và Đỗ San San căn bản cũng chưa từng gặp Trần Sở Thiên, dù sao thì thân phận và địa vị của Trần Sở Thiên chính là đặt ở nơi đây, bọn họ căn bản cũng không có tư cách được gặp.

Bình thường Trần Sở Thiên thích ăn mặc quần áo mộc mạc, cho nên lúc này trông có vẻ như chỉ là một ông già bình thường mà thôi.

Nhìn thấy ông già này, trong nháy mắt trên mặt của La Gia Hào tràn đầy vẻ khinh thường hét lên một tiếng.

Cái ông già hèn mọn này, ông là cái thá gì vậy hả? Người mà ông mời đến đây rất ghê gớm à, cái thằng nhóc này dám đánh tôi đó, vậy xem như cậu ta xong đời rồi.

Đúng rồi đó, thằng nhóc này còn dám kêu tôi cút đi, ngày hôm nay tôi nhất định phải xã cơn giận này ra mới được!Trên mặt của Đỗ San San cũng tràn đầy vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói.

Đương nhiên là mấy tên bảo vệ này nhận ra Trần Sở Thiên, dù sau thì hồi sáng này Trần Sở Thiên cũng đã cố ý nói với bọn họ rằng không thể ra tay trong hội giao lưu được.

Bất kể là ai, chỉ cần vào rồi thì nhất định phải đối xử cung kính với người ta, nhưng mà hiện tại bọn họ lại muốn ra tay với Lâm Thanh Diện, điểm mấu chốt đó chính là Lâm Thanh Diện lại là người bạn do đích thân Trần Sở Thiên mời tới.

Viện trưởng TrầnSắc mặt của tên bảo vệ đứng đầu tràn đầy vẻ hoảng sợ, mặt mũi mang theo chút cung kính kêu một tiếng, dù sao thì địa vị của viện trưởng Trần ở trong thành phố vô cùng đáng sợ.

Địa vị trong giới y dược của ông ta cũng ở đó, trong toàn bộ thành phố này, người mà không cho viện trưởng Trần mặt mũi đúng là không có được mấy người.

Dù sao thì cũng không có người nào đảm bảo rằng cả một đời này đều sẽ không bị bệnh, đặc biệt là những người có tiền, càng có tiền thì lại càng sợ chết, cho nên không ít danh môn vọng tộc đều phải lấy lòng vị này đủ kiểu.

Cái gì chứ, ông ta là viện trưởng Trần?Trong nháy mắt La Gia Hào và Đỗ San San bị dọa không hiểu ra làm sao, hai người bọn họ căn bản cũng không ngờ đến người Lâm Thanh Diện gọi đến lại là viện trưởng Trần.

Chuyện này quả thật đáng sợ mà, mà lần này La Gia Hào đến hội giao lưu là muốn lôi kéo làm quen với viện trưởng Trần.

Dù sao thì bản thân của ông nội anh ta đã bị bệnh nặng, đang chờ người đến cứu mạng.

Mà lúc trước anh ta đã cầu xin viện trưởng Trần một lần, nhưng mà vẫn không thể gặp được mặt viện trưởng Trần, đã bị người ta đuổi ra ngoài.

Viện trưởng Trần, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không biết cậu ta là người khách mà ông tự mình mờiLa Gia Hào lập tức bị dọa cho phát sợ, vội vàng bước lên nói xin lỗi, mà sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy viện trưởng Trần đến rồi, trong nháy mắt liền nhẹ gật đầu nói với viện trưởng Trần.

Chào viện trưởng TrầnCậu không sao đó chứ?Viện trưởng Trần cũng căng thẳng mở miệng hỏi thăm Lâm Thanh Diện.

Không có việc gì đâu, viện trưởng Trần, trước tiên ông xử lý mấy người này điLúc này sắc mặt của Lâm Thanh Diện cũng rất khó coi, căn bản là một giây anh cũng không muốn nhìn thấy những người trước mặt mình.

Được, tôi sẽ xử lý bọn họ ngayViện trưởng Trần lập tức nở nụ cười đầy mặt rồi nói, chỉ có điều là bây giờ ông ta vô cùng tò mò tại sao ở trong tay của Lâm Thanh Diện lại cầm một tảng đá.

Đây là hội giao lưu dược liệu, nếu như Lâm Thanh Diện đến đây để mua dược liệu vậy thì dĩ nhiên đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà tại sao lại đi mua một tảng đá vậy chứ.

Nhưng mà viện trưởng Trần cũng không hỏi nhiều, dù sao thì bây giờ Lâm Thanh Diện đang giận dữ mắng mỏ La Gia Hào và Đỗ San San còn có mấy tên bảo vệ đó nữa.

Sau khi nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, tất cả mọi người đều bị sợ đến choáng váng, thái độ nói chuyện của Lâm Thanh Diện và viện trưởng Trần căn bản cũng không phải chỉ là quen biết mà thôi, cái này còn có giọng điệu như là đang dạy viện trưởng Trần cách làm việc.

Mà viện trưởng Trần lại còn có bộ dạng không có chuyện gì hết, chuyện này thật sự quá đáng sợ, dù sao thì đây cũng là viện trưởng Trần mà.

Thật sự xin lỗiTrong nháy mắt La Gia Hào bị dọa không nhẹ, ban đầu anh ta còn trông cậy mình có thể lấy lòng viện trưởng Trần, chữa bệnh cho ông nội của anh ta, hiện tại thì hay rồi đó, anh ta trực tiếp gây chuyện với viện trưởng Trần rồi Mấy cái thằng nhãi này, sau này tôi sẽ tính toán với các cậu, bây giờ các cậu đuổi hai người này đi cho tôi ngay lập tứcViện trưởng Trần trực tiếp mở miệng nói, mà mấy tên bảo vệ đó vừa nghe thấy viện trưởng Trần tự mình lên tiếng, họ căn bản cũng không dám không nghe theo.

Trực tiếp chạy qua bên đó, không thèm quan tâm đến Đỗ San San là con gái, cứ vậy mà lôi kéo đi ra phía lối ra.

Mà La Gia Hào cũng không có quả ngon gì để ăn, bị kiềm chặt lại.

Giờ phút này mặt mũi của La Gia Hào và Đỗ San San đều đã bị ném sạch sẽ, nhưng mà bọn họ không có cách nào hết.

Dù sao thì lấy thân phận của bọn họ, ở trước mặt của viện trưởng Trần căn bản chẳng là cái khỉ khô gì hết, mà viện trưởng Trần nhìn thấy hai người bọn họ đã bị đuổi đi rồi, lúc này mới quay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi nói với Lâm Thanh Diện.

Thật sự ngại quá, đều là do tôi không quản tốt cấp dưới của mình, cho nên mới khiến cậu chịu thiệtViện trưởng Trần, ông cũng không cần phải khách khí với tôi như vậy đâu, dù sao thì chuyện này cũng không thể trách ông được.

Yên tâm đi, tôi vẫn còn không đến mức bởi vì chuyện này mà tức giận với ôngLâm Thanh Diện trực tiếp mở miệng nói.

Cậu không giận là được rồi, đi lên lầu ngồi với tôi một chút điĐương nhiên lúc này Trần Sở Thiên cũng đã hiểu Lâm Thanh Diện không phải là loại người tính toán chỉ li, nếu như Lâm Thanh Diện đã nói là không có chuyện gì, thế thì chắc chắn là không sao hết, cho nên lôi kéo Lâm Thanh Diện đi lên trên lầu.

Mà lúc này trong phòng bao ở trên lầu, ông cụ Trương với Trương San San đang uống trà ở trong tay, Trương San San trực tiếp mở miệng hỏi.

Ông nội ơi, ông đoán xem viện trưởng Trần có thể giúp chúng ta được không?Cháu cứ yên tâm đi, dựa vào địa vị của viện trưởng Trần, chuyện này đối với ông ấy mà nói chỉ là thuận tay mà thôi, đương.

nhiên nếu như chúng ta ở địa bàn của chúng ta, vậy thì căn bản cũng không cần viện trưởng Trần phải ra mặt giúpTrên mặt của ông cụ Trương tràn đầy vẻ tự tin.

Đó là điều đương nhiên rồi, ai mà không biết nhà chúng ta ở địa bàn của chúng ta chính là thế gia y dược cơ chứTrong nháy mắt trên mặt của Trương San San cũng tràn đầy kiêu ngạo, mở miệng nói.

Khiêm tốn lại đi, bây giờ chúng ta đang ở chỗ của viện trưởng Trần, dù sao thì địa vị của viện trưởng Trần vẫn còn ở đó, chúng ta không thể quá khoe khoang đượcÔng cụ Trương phá lên cười, đương nhiên là ông ta cũng cho rằng nếu như ở cái tỉnh này thì đúng là danh tính của viện trưởng Trần lớn hơn, nhưng mà nếu nhưng ở địa bàn của bọn họ, vậy thì danh tiếng của nhà bọn họ tuyệt đối không thấp hơn viện trưởng Trần.

Cháu ngược lại hi vọng là viện trưởng Trần có thể dẫn cái thằng cha đó đến trước mặt của chúng ta, cháu thật sự muốn hỏi xem anh ta có tư cách gì mà lại không bán đồ vật ở trong tay của anh ta cho chúng taTrương San San giận dữ mở miệng nói.

Mà lúc này ở một khoảng cách cách ông cụ Trương và Trương San San chỉ có mười mấy thước, Lâm Thanh Diện và viện trưởng Trần đang đi về phía bên này, trên mặt của viện trưởng Trần dạt dào ý cười.

Tôi có một người bạn cũng có hơi nổi tiếng về phương diện giám định thảo dược, là một người đến từ thành phố khác, một lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu, nói không chừng có lẽ là nhà của bọn họ có thứ mà cậu cầnLâm Thanh Diện nghe thấy lời nói này thì nhẹ gật đầu, mở miệng đáp lời lại.

Vậy làm phiền ông rồiKhông cần phải khách khí đâu, đây đều là những chuyện tôi nên làm vì cậu màViện trưởng Trần lập tức cười lớn nói, trong lòng của ông ta, y thuật của Lâm Thanh Diện có thể dùng từ xuất thần nhập quỷ để hình dung.

Cho dù ông ta có bái Lâm Thanh Diện làm thầy đó cũng là niềm vinh hạnh của ông ta, ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, ông ta cũng chỉ là sâu bọ mà thôi, căn bản cũng không phải là đại sư nổi tiếng trong giới y dược.

Đương nhiên ngày hôm nay Lâm Thanh Diện đến đây mục đích chủ yếu chính là vì tìm kiếm dược liệu, giống như là có tinh khiết với tảng đá, anh thấy đều đã có thu hoạch ngoài ý muốn.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến cửa phòng.

Viện trưởng Trần trực tiếp mở cửa ra mang theo Lâm Thanh Diện đi vào trong.

Trương San San nhìn về phía cửa đang mở, sắc mặt của cô ta thay đổi nhanh chóng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sao lại là anh?Lúc này Trương San San thật sự không ngờ đến người đi vào với viện trưởng Trần chính là cái tên nghèo nàn có cỏ tỉnh khiết ở trong tay hồi lúc nấy.

Ngược lại là ông cụ Trương lập tức đứng dậy đi đến phía trước, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, cầm lấy tay của viện trưởng Trần, mở miệng nói.

Thật không hổ là viện trưởng Trần, quả nhiên là ông ra mặt có tác dụng, nhanh như vậy mà đã có thể đem thảo dược đến trước mặt của chúng tôi rồiLúc Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của người này thì lập tức nhíu mày lại, mà viện trưởng Trần thì lại kinh ngạc không thôi.

Ông ta cũng không kịp phản ứng lại rốt cuộc ông cụ Trương có ý gì, chỉ là quay đầu lại nói với Lâm Thanh Diện.

Đây chính là người am hiểu về phương diện dược liệu mà lúc nấy tôi mới nói với cậu đó, ông ta là người ở thành phố khác, hai người có thể giao lưu trao đổi với nhau, có lẽ là bọn họ có đồ vật mà cậu cần

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License