Rể quý trời cho
Chapter
0113
Cô Lưu nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, khuôn mặt sững sờ hỏi: Anh cũng không sợ tôi sao?Tìm hiểu kỹ nguyên nhân, tự nhiên sẽ không sợ nữa.
Lâm Thanh Diện cười đáp.
Cô Lưu dường như nghe được chuyện kinh thiên động địa, mắt tròn trịa, hỏi: Anh nói nguyên nhân gì? Anh biết nguyên nhân tôi trở nên như vậy sao?Lâm Thanh Diện cười ngượng ngạo nói: Đại khái là biết.
Cô Lưu đột nhiên xúc động, xém chút thì chạy tới cầm lấy tay của Lâm Thanh Diện, sợ anh sẽ chạy mất.
Nhưng rất nhanh cô ta bình thường trở lại, một là cô ta không biết rõ Lâm Thanh Diện là người gì, những gì anh ta nói có đáng tin hay không còn chưa biết, mặt khác tại sao cô ta trở nên như vậy, gia đình sớm đã giải thích cho cô ta biết.
Nếu anh muốn trò chuyện, tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng tôi muốn nhắc nhở mấy người, ở với tôi càng lâu, sẽ càng xui xẻo, đến lúc đó mấy người chết không rõ nguyên nhân, đừng trách tôi.
Cô Lưu đáp.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: Chuyện này không cần cô Lưu lo.
Tuy Lâm Thanh Diện không có cách biết được bên trong túi thơm chứa gì, nhưng nếu muốn loại bỏ sự phá hoại của ám khí này, thì vẫn rất dễ dàng.
Còn Vân Sơn và Tú Nương hai người họ, càng không lo lắng chuyện này.
Một lúc sau, Tú Nương thay xong chiếc đầm, bước ra từ phòng thay đồ, tiên khí bay bay soi mình trong gương, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng.
Chủ nhân, mau qua xem tôi có đẹp không? Khuôn mặt Tú Nương phấn khích chạy tới trước mặt Lâm Thanh Diện, tạo dáng gợi cảm trước anh.
Lâm Thanh Diện cạn lời gật đầu nói: ĐẹpAnh không phải trả lời một cách đối phó, mà thật tâm cảm thấy Tú Nương mặc chiếc đầm này rất đẹp.
Ngay cả cô Lưu bên cạnh khi nhìn thấy Tú Nương bận lên chiếc đầm này, khuôn mặt cũng lộ vẻ tự ti không bằng.
Cũng may lúc nãy bản thân không cố chấp giành với cô ta, nếu không giành được mặc lên cũng không đẹp bằng cô ta, vậy thì quá xấu hổ.
Sau khi đợi Tú Nương thay đồ xong, cả đám đi ra khỏi tiệm, các nhân viên của tiệm lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi.
Ba người đó không muốn sống nữa rồi, còn dám trò chuyện với cô Lưu, nói không chừng, tờ báo sáng mai lại có tin ba nạn nhân chết một cách li kì.
Một nhân viên lẩm bẩm.
Đám người xem náo nhịp nhìn thấy Lâm Thanh Diện 3 người họ cùng cô Lưu bước ra, ai cũng nhanh chóng tránh xa.
Cô Lưu đã quen với chuyện này, không còn để tâm nữa.
Đám người đó nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện 3 người bọn họ, không hiểu bọn họ là ai mà cả gan ở gần với cô Lưu như vậy.
Ba người đó làm gì vậy, dám đi cùng với cô Lưu, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết một cách xui xẻo?Xem bộ dạng là 3 người ngoại tỉnh, có lẽ còn chưa biết sự lợi hại của cô Lưu, đúng là ngốc nghếch, bọn họ không thấy phản ứng của chúng ta sao, còn dám đi bên cạnh cô Lưu.
Chúng ta tránh xa ra một chút, tránh bị trúng xui xẻo, ba người đó thì chết bất đắc kì tử, chúng ta mà bị nhiễm chút xui xẻo, thì cũng gãy tay gãy chân.
…….
Cả đám rời khỏi trung tâm thương mại, vì tránh gây sự chú ý, Lâm Thanh Diện đề nghị đi đến con hẻm ở bên hông.
Cô Lưu không ngần ngại, theo ba người Lâm Thanh Diện đến con hẻm.
Lâm Thanh Diện nhìn hai người hầu đi theo, và mở miệng nói: Cô Lưu, những chuyện mà chúng ta trao đổi sau đây có lẽ khá quan trọng.
Cô Lưu hiểu ngay ý của Lâm Thanh Diện, dặn hai người hầu: Hai người qua bên kia đợi tôi đi.
Hai người kia như được ân xá phóng thích, nhanh chóng đi ra ngoài con hẻm.
Lâm Thanh Diện nhìn theo hai người hầu cười và nói: Người ở xung quanh cô sợ cô như vậy, tại sao cô còn đeo chiếc túi thơm kia, hay là, cô không hề biết chiếc túi thơm đó chính là nguyên nhân cơ bản khiến cô lâm vào hoàn cảnh hiện tại?Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Diện, cô ta ngơ ngác hỏi: Túi thơm? Anh đang nói gì vậy?Lâm Thanh Diện cười lớn: Xem ra cô thực sự không biết nguyên nhân tại sao mình lại trở nên như vậy, cô Lưu, không biết túi thơm này cô có được từ đâu?Cô Lưu chau mày nói: Đừng gọi tôi là cô Lưu nữa, tôi có tên, anh có gọi tôi là Lưu Ly.
Chiếc túi thơm này là do bác cả tôi đích thân lên núi xin từ cao nhân, vì để giúp tôi giảm vận hạn, tại sao bây giờ anh lại nói tôi trở thành như vậy, là do chiếc túi thơm này?Lưu Ly vừa nói, vừa lấy tay tháo chiếc túi thơm ra xem, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nếu không có chiếc túi này, các người đừng nói đứng đây nói chuyện với tôi, vận hạn mà tôi mang lại, sớm đã đưa các người rời khỏi thế giới này.
Lâm Thanh Diện tắt nụ cười, không ngờ cô Lưu Ly này lại xem chiếc túi thơm là một báu vật, quá rõ ràng, cô ta bị bác cả kia lừa rồi.
Anh nhìn Lưu Ly, cũng không vội vạch trần bộ mặt thật của chiếc túi thơm, sau đó mở miệng hỏi: Vậy không biết cô có thể kể cho chúng tôi nghe những chuyện đã xảy ra với cô, như vậy sẽ giúp chúng tôi hiểu cô hơn, cũng giúp chúng tôi hiểu rõ rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Lưu Ly nhìn Lâm Thanh Diện và nói: Đến bây giờ tôi còn không biết ba người mấy anh là ai, anh muốn tôi nói trước, anh đừng xem tôi như con ngốc chứ.
Lâm Thanh Diện cười, không cảm thấy bất ngờ, cho dù là ai, đột nhiên gặp phải ba người như vậy, trong lòng nhất định cũng có chút đề phòng.
Có thể cô không tin chúng tôi, nhưng tôi có thể khẳng định với cô, hiện tại vấn đề cô đang gặp phải, có lẽ chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết giúp cô, còn thân phận của chúng tôi, nếu tôi nói chúng tôi chính là cao nhân trong mắt cô, cô có tin không?Lâm Thanh Diện nói xong, nhẹ nhàng chấm một cái trước mặt, có một vòng năng lượng xuất hiện, tiếp theo sau, là một Lưu Ly phiên bản thu nhỏ xuất hiện ở không trung.
Lâm Thanh Diện điều khiển tiểu Lưu Ly trước mặt Lưu Ly, cúi chào và nở nụ cười ngây thơ trước mặt cô.
Lưu Ly há hốc mồm miệng khi nhìn cảnh này, cô ta chắc chắn trên người Lâm Thanh Diện không đem bất kì thiết bị công nghệ nào, hơn nữa cho dù công nghệ tiên tiến nhất, chắc chắn không thể làm được như Lâm Thanh Diện.
Đây quả thực là pháp thuật trong truyền thuyết!Lưu Ly bắt đầu nhìn Lâm Thanh Diện ba người họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, từ nhỏ đến lớn cô ta được xem là người đem đến xui xẻo, cho nên rất tin tưởng vào chuyện này, đối với những vị có pháp thuật cao siêu, trước giờ cô ta đều rất kính trọng.
Ba vị cao nhân, tôi sẽ kể cho ba vị nghe chuyện đã xảy ra với tôi, nếu ba vị cao nhân có thể giúp tôi vấn đề này, Lưu Ly cảm kích vô cùng!Ba người Lâm Thanh Diện đứng tại chỗ, nghiêm túc mà nghe Lưu Ly kể lại trải nghiệm của mình, càng hiểu sâu về Lưu Ly thì Lâm Thanh Diện cũng dần dần sinh ra một tia đồng cảm với cô ta.
Hóa ra Lưu Ly kể từ khi sinh ra đã bị dán cái mác xui xẻo rồi, khiến cho cô ta từ nhỏ tới lớn, ở trong mắt người khác đều là một tên dị loài.
Nhà họ Lưu là đệ nhất thế gia của thành phố Bạch Sơn, trước khi thành phố Bạch Sơn trở thành thành phố thì nhà họ Lưu đã tồn tại ở đây rồi.
Lưu Thanh Sơn đang đảm nhận vị trí gia chủ của nhà họ Lưu hiện tại này, chính là bác cả của Lưu Ly, ba của Lưu Ly là Lưu Viễn Kiều, chính là em trai của Lưu Thanh Sơn.
Tỉnh Vân Bắc thuộc góc tây nam của nước C, từ xưa đến nay, chỗ này có rất nhiều truyền thuyết thần dị, cho dù đến khi khoa học kỹ thuật đã phát triển như hôm nay thì vẫn có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được đã xảy ra.
Nghe nói vào ngày Lưu Ly được sinh ra, cả một thành phố Bạch Sơn được bao trùm bởi mây đen, sấm chớp đùng đùng, rất nhiều người đều trở nên vô cùng xui xẻo vào ngày hôm đó, đó là ngày mà thành phố Bạch Sơn xảy ra tai nạn xe nhiều nhất trong lịch sử.
Lúc đó đúng lúc có một vị cao nhân đắc đạo đi qua nhà họ Lưu, nhìn thấy trời sinh hiện tượng lạ liền đoán nhà họ Lưu có vật yêu tà được sinh ra, lập tức xông vào nhà họ Lưu, muốn trừ khử đi yêu tà đó.
Nhưng đến khi vào nhà họ Lưu, thì cao nhân đó mới phát hiện hóa ra là do ông hai nhà họ Lưu sinh ra con gái, chứ không phải là yêu tà gì.
Vị cao nhân đó xem tướng của Lưu Ly mới vừa sinh ra, đoán Lưu Ly chính là người đem đến vận rủi cho thiên hạ, sự ra đời của cô, sẽ khiến nhà họ Lưu xuất hiện tai nạn lớn nhất trong lịch sử, cao nhân kiến nghị nhà họ Lưu trực tiếp trừ khử đi Lưu Ly mới được sinh ra kia.
Tuy Lưu Ly có hình người, nhưng cao nhân nói cô ta chính là người xui xẻo, sống trên đời chỉ đem đến tai nạn và xui xẻo cho người khác thôi.
Hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều đương nhiên không nỡ cốt nhục thân sinh của mình, liền quỳ xuống cầu xin cao nhân nhất định phải cứu con của bọn họ.
Dưới sự khẩn cần của bọn họ, cao nhân đã đồng ý giúp Lưu Ly tạm thời phong ấn những vận rủi trên người, cao nhân tự xưng công lực có hạn, cho nên chỉ có thể áp chế vận rủi của cô ta trong năm năm, năm năm này Lưu Ly có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, nhưng năm năm sau nếu như vẫn không thể tìm được cách khống chế vận rủi trên người cô ta thì Lưu Ly sẽ trở thành tai nạn của nhà họ Lưu.
Hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều đương nhiên vô cùng cảm kích cao nhân, cho dù chỉ là năm năm thì đối với Lưu Ly mà nói là cũng đủ rồi, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để tìm ra phương pháp có thể khử đi vận rủi trên người Lưu Ly trong vòng năm năm này.
Cứ như vậy, Lưu Ly đã an ổn mà trải qua năm năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình, chỉ là lúc đó cô ta vẫn chưa có ký ức gì cả, cho nên dù có hạnh phúc thì đối với cô ta bây giờ, cũng không có quá nhiều cảm xúc sâu sắc.
Nhìn thấy năm năm đã sắp tới, mà hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều vẫn chưa tìm được cách để giải trừ đi sự xui xẻo trên người cô ta, cả nhà họ Lưu chìm vào trong một sự u ám.
Lúc đó có rất nhiều người nhà họ Lưu sợ Lưu Ly đem đến tai nạn cho bọn họ, liền kiến nghị hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều đưa Lưu Ly rời khỏi nhà họ Lưu, hoặc là bọn họ cũng có thể lựa chọn một cách ổn thỏa hơn, là giết Lưu Ly.
Hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều đương nhiên không nỡ giết Lưu Ly, hơn nữa bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sống ở nhà họ Lưu, rời khỏi thành phố Bạch Sơn, bọn họ căn bản là không có chỗ để đi.
Chính vào lúc một nhà ba người Lưu Viễn Kiều chịu đựng sự ghét bỏ của nhà họ Lưu, suýt chút đã bị quét ra khỏi nhà thì bác cả của Lưu Ly, Lưu Thanh Sơn lấy một cái túi hương về, nói cái túi hương này có thể giúp Lưu Ly kháng được vận rủi ở trên người.
Đeo cái túi hương này, tuy không thể hoàn toàn giải trừ đi vận rủi ở trên người Lưu Ly, nhưng đã không đến mức tạo thành tai nạn cho người khác nữa.
Đương nhiên, người tiếp xúc quá nhiều với Lưu Ly, vẫn sẽ sinh ra xui xẻo rất lớn, có lúc thậm chí còn trực tiếp gặp phải tai bay vạ gió.
Điều này đối với một nhà ba người Lưu Viễn Kiều mà nói, chắc chắc chính là một tin tốt rất lớn, tuy vận rủi trên người Lưu Ly vẫn không thể hoàn toàn được giải trừ, nhưng có thể có vật chống lại được những vận rủi này đã là một hy vọng rồi.
Một nhà ba người Lưu Viễn Kiều cũng vì vậy mà không có bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu.
Hơn nữa gia chủ Lưu Thanh Sơn còn ra lệnh, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện bàn tán chuyện của Lưu Ly, hễ là người dám công khai bàn tán vận rủi ở trên người Lưu Ly thì đều sẽ trực tiếp đuổi ra nhà họ Lưu.
Lưu Thanh Sơn cũng biểu hiện ra sự yêu thương đối với Lưu Ly, đối đãi cô ta như cô chủ cả nhà họ Lưu, đem tất cả tài nguyên của nhà họ Lưu đặt lên người cô.
Vợ chồng Lưu Viễn Kiều cũng vì vậy mà rất cảm kích Lưu Thanh Sơn, đều vô cùng bán mạng mà làm việc cho nhà họ Lưu.
Thế nhưng dù có như vậy, sau khi Lưu Ly được năm tuổi, vẫn trở thành tên lạc loài trong mắt tất cả mọi người, không có ai dám chơi với cô ta, có những đứa con nít không biết chuyện chơi với cô ta, cũng chưa được mấy ngày thì liền bị bệnh lạ không chữa được, có người thậm chí còn bị liên lụy đến cả nhà liên tục bị xui xẻo.
Dần dần, Lưu Ly mang tính cách cô độc, cô ta là một quái vật trong mắt mọi người, mọi người trong mắt cô ta chả nhẽ không phải động vật máu lạnh ư.
Cả nhà họ Lưu, chỉ có hai tùy tùng mà Lưu Thanh Sơn sắp xếp cho cô ta nhẫn nhịn sự sợ hãi trong lòng mà ở cùng với cô ta thôi, ngay cả hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều cũng ít khi tiếp xúc với Lưu Ly.
Từ từ, cả thành phố Bạch Sơn đều biết cô chủ nhà họ Lưu là một quái vật, người tới gần đều sẽ bị đem đến xui xẻo, hơn nữa có rất nhiều sự thật cũng chứng minh chuyện này, cho nên Lưu Ly đã trở thành quái vật trong mắt tất cả mọi người ở thành phố Bạch Sơn, bất kể là ai gặp, cũng đều né xa xa.
Lúc mới bắt đầu trong lòng Lưu Ly vô cùng khó chịu, dù sao cũng chả có ai muốn bị đối đãi như quái vật hết.
Nhưng về lâu về dài, cô ta cũng từ từ chấp nhận, Lưu Thanh Sơn đã từng nói với cô ta, đây là số mạng của cô ta, không thể nào tránh được, bảo cô ta có thể vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đấy.
Nghe Lưu Ly nói xong, trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một tia nghi hoặc, mở miệng hỏi: Cái túi hương của cô, bác cả cô lấy từ đâu về vậy?Lưu Ly trả lời: Theo như bác cả nói, cái túi hương này cũng là vị cao nhân đã xuất hiện vào ngày tôi được sinh ra cho đó, bác cả phí rất nhiều công sức mới tìm được vị cao nhân đó trước khi tôi được năm tuổi.
Lúc đó công lực của cao nhân đã tăng lên, cho nên đã chế ra túi hương có thể kháng lại vận rủi ở trên người tôi.
Chỉ là bác cả có nói với tôi, cao nhân vốn không vô duyên vô cớ mà cho tôi cái túi hương này để giúp tôi, bác ấy lấy được cái túi hương này cũng là vì có điều kiện, có được cái túi hương này rồi, tôi có thể sống được tới 25 tuổi một cách cũng coi như là bình thường, nhưng đợi tới năm tôi được 25 tuổi, cao nhân sẽ xuất hiện, đưa tôi đi.
Lúc đó tôi cần phải đồng ý yêu cầu của cao nhân vô điều kiện, cho dù ông ta có bảo tôi làm gì thì tôi cũng phải đồng ý, tôi có thể sống ở trên đời này đã là may mắn lắm rồi, cho nên cũng không quan tâm đến mấy cái này nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào Lưu Ly im lặng một hồi, sau đó nhìn cô ta nói: Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với cô rằng, cô bị bác cả cô và cái người được gọi là cao nhân này gạt rồi.
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt Lưu Ly lộ ra một biểu cảm nghi hoặc, mở miệng hỏi: Tại sao lại nói như vậy? Nếu như không có bác cả thì tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu vào năm năm tuổi rồi, hơn nữa không có cái túi hương này áp chế thì tôi cũng đã bị ba mẹ nhẫn tâm xử lý như quái vật từ lâu rồi.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: Đây cũng chính là chỗ cao minh của bác cả cô, rõ ràng đã gạt cô nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có thể khiến cô cảm ơn cảm tạ, tin tưởng tất cả quyết định của ông ta đều là vì cô, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Xin anh nói cho rõ, anh rốt cuộc là có ý gì, bác cả tôi từ nhỏ đã đối với tôi rất tốt rồi, tôi coi bác ấy như ba của mình, tôi không cho phép bất kỳ ai nhục mạ bác ấy.
Lưu Ly trở nên có chút kích động.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Kể từ ngày cô sinh ra, thì đã bị người ta nhận định là một đứa trẻ sẽ mang đến xui xẻo cho người khác, sau đó vào năm cô năm tuổi, cô thật sự đã bắt đầu đem đến vận rủi cho người khác, là kể từ khi cô đeo cái túi hương này vào năm tuổi, cô không cảm thấy rất kỳ lạ ư?Lưu Ly nhíu mày, mở miệng nói: Không phải tôi đã nói với anh rồi ư, trước khi tôi năm tuổi sở dĩ có thể sống bình thường là vì vị cao nhân đó đã áp chế đi vận rủi trên người của tôi, chuyện này có gì mà kỳ lạ?Tôi chính là vì trong lòng cảm kích vị cao nhân đó cho nên mới nói chuyện khách sáo với anh, nếu như anh đến chỉ vì để nói xấu bác cả tôi thì tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói tiếp nữa.
Lâm Thanh Diện không có tức giận, mà nói: Cô nói có lẽ là không sai, vậy tôi muốn biết, cô có khi nào bỏ cái túi hương này xuống, sau đó xem thử mình có đem đến xui xẻo cho người khác chưa.
Lưu Ly ngước đầu lên, nói: Bác cả tôi bảo lúc nào cũng phải đeo cái túi hương này, nếu không sẽ đem đến tai nạn cho người khác, tôi tuy hận những người xem tôi như quái vật, nhưng vẫn không có ác đến mức đi hại người.
Cho nên nói, cô căn bản không biết, sau khi cô bỏ túi hương xuống thì có còn tạo thành xui xẻo cho người khác hay không.
Lâm Thanh Diện nói.
Lưu Ly sững sờ, bất kể Lâm Thanh Diện nói có đúng hay không, thì câu nói này của anh đích thực đã khiến cô ta ý thức ra một chút gì đó.
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện, đích thực đều được xây dựng trên việc cô ta tin tưởng Lưu Thanh Sơn.
Tuy cô ta đã chấp nhận sự thật là trước năm tuổi sẽ không đem xui xẻo đến cho người khác, là bởi vì cao nhân đã giúp đỡ, nhưng lời của Lâm Thanh Diện vẫn khiến cho đáy lòng cô ta gợn lên một tia sóng.
Tôi tin bác cả của tôi, bác ấy sẽ không hại tôi.
Lưu Ly nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện nói một câu.
Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly, hỏi: Nếu như mấy cái này đều chỉ là do bác cả cô cố ý sắp xếp thì sao? Tại sao ngày cô sinh ra lại trùng hợp gặp một cao nhân, còn giúp cô áp chế đi vận rủi trong năm năm chứ?Mà khi năm năm sắp qua đi, bác cả cô lại lấy được một túi hương từ chỗ cao nhân đó?Hơn nữa chỗ khiến người ta nghi ngờ nhất chính là, nếu công lực của cao nhân đó đã tăng cao thì tại sao không trực tiếp đến đây giúp cô áp chế đi vận rủi trong người, cho dù là không áp chế được 10 năm, mà được năm năm thì đối với cô mà nói cũng là sự lựa chọn tốt hơn.
Mà bây giờ cô đeo cái túi hương này, lúc hai mươi lăm tuổi vẫn phải bị cao nhân đó đưa đi, không lẽ cô không cảm thấy chuyện này có rất nhiều lỗ hổng sao?Lời của Lâm Thanh Diện khiến cho Lưu Ly bắt đầu khó chịu, từ nhỏ cô ta đã coi Lưu Thanh Sơn là người thân cận nhất, từ đáy lòng luôn cảm thấy Lưu Thanh Sơn sẽ không làm ra chuyện gì hại đến mình, cho nên căn bản không nghĩ đến mấy vấn đề này.
Mà người nhà họ Lưu đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến mấy thứ này, bọn họ chỉ muốn mình không bị xui xẻo là đã đủ lắm rồi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện nói mấy vấn đề này ra, Lưu Ly mới ý thức ra một tia không đúng.
Tất cả những gì cô ta biết đều do trưởng bối nói, năm đó khi cô ta sinh ra rốt cuộc có chuyện gì thì cô ta căn bản không rõ.
Ngay cả hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều cũng miêu tả không rõ tình hình năm đó, lúc đó vợ của Lưu Viễn Kiều mới sinh con xong, hôn mê bất tỉnh, Lưu Viễn Kiều lại vì công việc rất bận mà rất muộn mới về.
Tình hình cụ thể vào hôm đó, đều là do Lưu Thanh Sơn kể lại.
Điều duy nhất có thể xác định, vào ngày Lưu Ly sinh ra, đích thực là mưa to xối xả, sấp chớp đùng đùng, cái loại thời tiết như vậy vốn đã tạo thành nhiều sự cố giao thông rồi, cho nên nếu như nói là do Lưu Ly sinh ra mang đến xui rủi thì thực sự là có hơi miễn cưỡng.
Trên mặt Lưu Ly đột nhiên lộ ra một tia thần sắc đau khổ, cô ta không thể chấp nhận cái sự thật này, càng huống hồ đây chỉ là lời nói phiến diện của Lâm Thanh Diện thôi, không ai có thể chứng minh anh đúng cả.
Anh chỉ là dùng mấy lời này để mê hoặc tôi thôi, cho dù anh có nói nhiều hơn nữa thì tôi cũng sẽ không tin bác cả tôi hại tôi, chúng ta hôm nay cứ đến đây thôi, tôi không biết rốt cuộc là anh có mục đích gì, nhưng nếu như anh có bất kỳ suy nghĩ xấu gì với nhà họ Lưu của tôi thì tôi khuyên anh sớm từ bỏ đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chẳng có kết cục tốt đâu.
Nói xong, Lưu Ly liền vội vàng rời khỏi chỗ này, cô ta cần bình tĩnh lại tâm trạng của mình một chút.
Lâm Thanh Diện trực tiếp chặn trước mặt cô ta, nói: Tôi vẫn còn một cách chứng minh cô luôn bị bác cả cô giấu diếm.
Cách gì? Lưu Ly ngây người.
Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười xấu xa với cô ta, sau đó trực tiếp cầm lấy cái túi hương trên người của cô ta.
Thấy vậy, sắc mặt Lưu Ly thay đổi, vội vàng muốn giành cái túi hương của mình lại.
Anh mau trả túi hương cho tôi, không có túi hương áp chế thì anh sẽ lập tức bị xui xẻo quấn lấy, trực tiếp tử vong đó!Lâm Thanh Diện cười cười nói: Chết cũng là tôi chết chứ đâu phải cô, cô sợ cái gì?Sau đó anh trực tiếp mở cái túi hương đó ra.
Vẻ mặt Lưu Ly sốt sắng, nhưng không có cách, cô ta căn bản không tranh được với Lâm Thanh Diện.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương tới chặn Lưu Ly lại, Tú Nương mở miệng nói: Yên tâm đi, chủ nhân của bọn tôi sẽ không hại cô đâu.
Vẻ mặt Lưu Ly bất lực, nhưng trong lòng cũng sinh ra một tia nghi hoặc, đây là lần đầu tiên cô ta rời khỏi túi hương kể từ khi cô ta có ký ức.
Trước đây bác cả luôn nói với cô ta, một khi túi hương rời khỏi cô thì tất cả người xung quanh đều sẽ chết, cho nên cô ta chưa từng dám bỏ xuống.
Nhưng ba người Lâm Thanh Diện căn bản trông không có bất kỳ chuyện gì cả, không lẽ do bọn họ là cao nhân sao?Sau khi Lâm Thanh Diện mở cái túi hương, đổ thứ được đựng bên trong đó ra, đó là một thứ được gói bằng một miếng giấy màu vàng được vẽ đầy bùa chú.
Thần niệm của Lâm Thanh Diện sở dĩ lại gặp phải phản ứng như vậy, chắc là vì cái bùa chú màu vàng này rồi.
Anh trực tiếp gỡ bùa chú ra, tiếp đó liền nhìn thấy trong tay mình xuất hiện một con sâu toát ra một mùi cổ quái.
Con sâu đó giống như đã được ngâm qua trong nước thuốc đặc biệt nào đó, trông cứng ngắc mà khủng bố.
Vào giây phút Lâm Thanh Diện nhìn thấy con sâu này, trong đầu liền lóe qua một từ.
Cổ trùng!Trong ký ức mà Thanh Phong truyền thừa cho Lâm Thanh Diện, có rất nhiều tri thức liên quan đến các loại thủ đoạn cổ quái hiếm có của các môn phái, cho nên Lâm Thanh Diện vừa nhìn liền nhận là con sâu trong túi hương rốt cuộc là cái gì.
Hơn nữa cho dù không có ký ức mà Thanh Phong truyền thừa lại thì anh cũng có thể đại khái đoán ra được đây rốt cuộc là thứ gì.
Tỉnh Vân Bắc vốn tồn tại các loại truyền thuyết về phù thủy cổ trùng quỷ dị, loại thủ đoạn hạ cổ trùng này, vẫn luôn được lưu truyền trên mảnh đất này.
Đồng thời trên mặt của Lâm Thanh Diện cũng lộ ra một nụ cười giễu cợt, anh vốn còn tưởng rằng đây là thứ đáng sợ gì, hóa ra chỉ là một con cổ trùng đã bị luyện hóa qua thôi.
Trong ký ức mà Thanh Phong truyền thừa lại, có rất nhiều kiến thức liên quan đến thủ đoạn cổ trùng, hơn nữa mấy cái đó đều được lưu truyền từ thời tiên tu cổ xưa, không biết còn cao minh hơn mấy thủ đoạn cổ trùng còn tàn thừa lại ở hiện đại này đến bao nhiêu nữa.
Con cổ trùng nhỏ bé này ở trong mắt Lâm Thanh Diện cũng chẳng qua chỉ là thuật cổ trùng hạ đẳng mà thôi.
Theo như quan sát của Lâm Thanh Diện, Lưu Ly sở dĩ đem đến xui xẻo cho người khác, quả thực là do con cổ trùng này tạo thành.
Con cổ trùng này tuy chả là gì ở trong mắt Lâm Thanh Diện, nhưng trong số thủ đoạn luyện cổ trùng còn tàn thừa ở hiện đại thì đã là tương đối cao thâm rồi, chỉ luyện chế thôi hẳn cũng phải cần 45 năm.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng coi như là đã hiểu cái cao nhân đó tại sao lại nói công lực của mình chỉ có thể giúp Lưu Ly chống được năm năm thôi rồi, hóa ra là vì ông ta muốn lợi dụng thời gian năm năm này để luyện chế cổ trùng.
Lâm Thanh Diện bây giờ sinh ra rất nhiều hứng thú về việc tại sao bác cả của Lưu Ly và cái người được gọi là cao nhân kia lại phí nhiều tâm tư để gạt Lưu Ly nhiều năm như vậy.
Theo như sự hiểu biết của anh, ở nơi có tồn tại bí cảnh, bình thường đều sẽ xảy ra một số chuyện linh dị cổ quái, chuyện này của Lưu Ly đối với Lâm Thanh Diện mà nói là đã đủ hiếm kỳ rồi.
Cho nên Lưu Ly nói không chừng chính là một cơ hội để cho Lâm Thanh Diện tìm bí cảnh.
Cho dù không phải, thì làm rõ được việc người nhà họ Lưu tại sao lại gạt Lưu Ly nhiều năm như vậy, đối với anh mà nói cũng không phải là lỗ gì.
Lưu Ly với vẻ mặt sốt sắng ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện lấy ra một con sâu từ trong túi hương, cũng giật bắn mình, hoàn toàn không ngờ ở bên trong túi hương lại đựng một thứ đáng sợ đến như vậy.
Mà cô đã luôn mang theo thứ này bên người nhiều năm như vậy, nếu như cô sớm biết trong túi hương đựng thứ này, thì chỉ e là ngay cả cơm cô ta cũng không nuốt nổi nữa kìa.
Đây…đây là cái gì? Tại sao bên trong túi hương lại là thứ này chứ? Lưu Ly sững sờ mà hỏi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn cô ta một cái, nói: Đây là một con cổ trùng, mấy năm nay cô sở dĩ luôn khiến người ta trở nên xui xẻo, chính là vì nó, nói chính xác, thì cô bị người ta hạ cổ trùng rồi.
Lưu Ly khó tin mà nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không dám tin lời của Lâm Thanh Diện, lắc đầu nói: Không phải như vậy đâu, đây là do bác cả tốn công sức xin được từ chỗ cao nhân, sao tôi có thể bị người ta hạ cổ trùng chứ.
Thứ này trông đáng sợ, nhưng quả thực đã giúp tôi áp chế được vận rủi ở trên người, nếu như không có nó thì tôi chỉ e đã bị giết như quái vật rồi!Thấy Lưu Ly lúc này vẫn tin bác cả của cô ta, Lâm Thanh Diện cũng có chút bất lực, mở miệng hỏi: Vậy cô làm sao giải thích đây, tôi đã lấy túi hương ra khỏi người cô rồi, nhưng cô không có trở thành quái vật đáng sợ gì hết?Hơn nữa tôi có thể đàn áp được vận rủi mà con cổ trùng này đem lại, không lẽ còn không đủ để chứng minh mấy lời mà tôi nói đều không phải đang gạt cô sao?Trên mặt Lưu Ly lộ ra một thần sắc vô cùng đau khổ, chính là vì khả năng mà Lâm Thanh Diện nói vô cùng lớn, cô ta mới kháng cự như vậy.
Muốn khiến cho người ta tin tưởng tín ngưỡng mà mình kiên định bao nhiêu năm nay là giả thì đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi.
Đây không phải thật, không phải thật, anh chẳng qua chỉ là đang gạt tôi mà thôi, anh chắc chắn là muốn có mưu đồ gì bất chính với nhà họ Lưu của tôi, tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi phải về đây.
Lưu Ly dùng sức lắc lắc đầu mình, sau đó liền quay người chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Thanh Diện túm lấy cánh tay của cô ta, mở miệng nói: Chạy trốn thì chỉ có bản thân cô là tổn thương nhất thôi, cô nên cảm thấy may mắn vì đã gặp được tôi, nếu như cô chịu nghe lời tôi thì cô vẫn còn một cơ hội sống, nếu không thì chỉ e cô sẽ bị bác cả đó của cô hại rồi.
Lưu Ly kích động mà trực tiếp khóc lên, mở miệng hét: Cầu xin anh tha cho tôi, bác cả tôi không thể hại tôi được, bác ấy đối với tôi vô cùng tốt, mấy năm nay nếu không có bác ấy thì tôi căn bản không sống tiếp được rồi, cầu xin anh đừng nói nữa.
Lâm Thanh Diện tràn đầy sự bất lực, trực tiếp phóng thích ra một tia sức mạnh, vỗ về cảm xúc của Lưu Ly.
Lưu Ly chỉ cảm thấy trên người được một làn gió dịu dàng thổi qua, tâm trạng của cả người liền bình tĩnh lại.
Thực ra muốn chứng minh điều mà bác cả cô nói thật ra rất là đơn giản, bây giờ con cổ trùng ở trên tay tôi, cô chỉ cần đi ra khỏi con hẻm này, nhìn xem thử mình có đem lại vận rủi cho người khác hay không, tất cả những điều này sẽ được giải thích rõ thôi.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lưu Ly lắc đầu, nói: Như vậy sẽ khiến những người vô tội đó gặp tổn hại.
Cô ta nhìn chăm chăm con cổ trùng trên tay Lâm Thanh Diện một cái, tuy bây giờ trong lòng cô ta cũng đã bắt đầu cảm thấy, thứ mang đến vận rủi cho người khác là con cổ trùng này chứ không phải là mình.
Nhưng trước khi chứng minh được thì cô ta thật sự không dám tin tưởng lời nói của Lâm Thanh Diện.
Chính vào lúc này con cổ trùng ở trong tay của Lâm Thanh Diện đột nhiên nhúc nhích một cái, Lưu Ly nhìn thấy thì lập tức hét lên, vẻ mặt kinh hãi mà nói: Nó…nó nhúc nhích rồi!Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn con cổ trùng trong tay mình một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: Yên tâm, đây là vì tôi đã gỡ tấm bùa dán trên người nó ra rồi thôi.
Chỉ là một con cổ trùng nhỏ bé, không đủ năng lực để làm gì tổn hại đến tôi.
Con cổ trùng đó như là nghe hiểu lời của Lâm Thanh Diện, cả người đều bắt đầu lúc nhúc, sau đó trực tiếp há cái miệng tràn đầy răng sắc nhọn ra, muốn cắn lên người Lâm Thanh Diện.
Thấy vậy, Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng thích ra một luồng huyền kình, sau khi huyền kình đó đến lòng bàn tay anh thì trực tiếp biến thành một đóm lửa, gói gọn con cổ trùng đó.
Con cổ trùng đó lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, như là quỷ kêu vậy, nghe vô cùng rợn người.
Nhưng rất nhanh, cái tiếng kêu đó đã biến mất, con cổ trùng trong tay Lâm Thanh Diện cũng đã biến thành tro, hóa thành một đốm khói đen, biến mất trong không khí.
Lưu Ly há hốc mồm nhìn cảnh này, tuy trong lòng cô ta không muốn tin con cổ trùng này sẽ đem đến vận rủi cho con người, nhưng bất kể nhìn thế nào thì con cổ trùng đó cũng là một thứ tà ác, không giống thứ tốt lành gì hết.
Hơn nữa vào lúc con cổ trùng bị đốt cháy hết, cô ta cảm nhận được trên người mình như có thứ gì đó biến mất đi rồi vậy.
Lúc này, cô ta cảm giác, mình và người bình thường, vốn không có khác biệt gì cả.
Lâm Thanh Diện vỗ vỗ tay mình, quay đầu nhìn Lưu Ly một cái, hỏi: Bây giờ cô tin lời tôi rồi chứ?Lưu Ly sững sờ mà nhìn bàn tay đã trở nên trống trơn của Lâm Thanh Diện, nhất thời có chút xuất thần.
Cái túi hương đã ở bên cạnh cô ta nhiều năm, luôn là niềm an ủi trong lòng cô ta đã biến mất như vậy rồi.
Nhất thời, trong lòng cô ta vậy mà còn có một tia mất mát nhàn nhạt.
Nhưng cái sự giải thoát xuất hiện trên người cô ta lúc nãy đã nói cho cô ta biết, Lâm Thanh Diện vốn không có gạt cô ta, cô ta quả thực đã bị người ta hạ cổ trùng, cho nên mới mang lại xui rủi cho người khác.
Vậy con cổ trùng đó, đã trốn ở trong túi hương của cô ta, nhiều năm như vậy, cô ta luôn bị Lưu Thanh Sơn gạt, người bác cả của cô ta, căn bản không có suy nghĩ nào tốt cho cô ta, tất cả những gì mà cô ta gặp bây giờ, đều là do bác cả cô ta tạo thành cả.
Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly một cái: Bây giờ túi hương của cô không còn nữa rồi, có cần tôi giúp cô chứng minh một chút, rằng trên người cô vốn không có đem lại vận rủi gì cho người khác không?Lưu Ly hít sâu một hơi, mở miệng nói: Không cần đâu, hồi nãy lúc anh đốt con cổ trùng đó, tôi đã tỉnh ngộ rồi, con cổ trùng này không những đem lại hiệu quả xui xẻo, mà còn mê hoặc lòng người, chính vì sự tồn tại của nó đã khiến tôi không muốn tin bác cả là đang gạt tôi.
Nhưng tuy con cổ trùng này không còn nữa, nhưng tôi vẫn có chút không thể chấp nhận, cảm giác bây giờ cũng chỉ là tốt hơn so với lúc nãy một chút mà thôi.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của cô ta, lập tức cười cười, nói: Tỉnh ngộ là được rồi, loại chuyện này quả thực là rất khó chấp nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, nếu như cô còn gạt bản thân mình thì chỉ có cô tổn thương thôi.
Lưu Ly nhắm mắt lại, bình tĩnh rất lâu sau mới từ từ mở ra, sau đó cúi người với Lâm Thanh Diện, nói: Cao nhân, cảm ơn anh, nếu như không có anh thì tôi chỉ e vẫn sẽ bị bịt mắt rồi.
Lâm Thanh Diện xua xua tay, hỏi: Lúc đó cô nói cái người được gọi là cao nhân đó sẽ đến đưa cô đi vào sinh nhật 25 tuổi của cô, bây giờ cô còn cách sinh nhật 25 tuổi bao lâu nữa?Ba ngày.
Lưu Ly nhìn Lâm Thanh Diện nói một câu: Vốn dĩ tôi cho rằng mình chỉ còn thừa lại ba ngày này để trải nghiệm cuộc sống thôi chứ, ba ngày sau, vị cao nhân đó sẽ đưa tôi đi, có lẽ là sẽ trực tiếp trừ khử tôi, có lẽ là sẽ đưa tôi đến nơi không có ai để nhốt lại, trong lòng tôi thực ra đã chấp nhận cái sự thật này rồi, dù sao tôi cũng luôn cảm thấy, đây chính là số mệnh của tôi.
Nhưng tôi không ngờ khi chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật 25 tuổi của tôi, lại gặp phải các người, đây chắc là ý trời rồi.
Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười, trong lòng nghĩ đây đích thực là có chút giống ý trời, dù sao thì trước khi bọn họ tới đây, cũng chưa từng nghe nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến Lưu Ly cả.
Cao nhân, tôi biết mình không nên cam chịu số phận như vậy, sau khi biết nguyên nhân thật sự khiến mình sở dĩ lại tạo thành xui xẻo cho người khác thì tôi cảm thấy bác cả tôi thật sự quá đáng sợ, một đứa con gái yếu đuối như tôi, căn bản không đấu được với ông ta, tôi cầu xin cao nhân có thể ra tay tương trợ!Lưu Ly nói xong, liền chắp tay khom người với Lâm Thanh Diện, lộ ra một tư thế cầu xin.
Không cần gọi tôi là cao nhân đâu, gọi tôi là Lâm Thanh Diện được rồi, chuyện này của cô đã khơi dậy sự hứng thú rất lớn đối với tôi, cho dù cô không có cầu xin tôi thì tôi nhất định cũng sẽ tìm hiểu.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Lưu Ly lập tức lộ ra khuôn mặt cảm kích, vội vàng mở miệng nói: Lưu Ly cảm ơn anh Lâm Thanh Diện, chỉ cần anh Lâm Thanh Diện chịu giúp tôi qua được ải này, cho dù anh Lâm Thanh Diện có kêu tôi làm gì, tôi cũng đều sẽ không có bất kỳ do dự gì hết! Xem thêm ngôn tình hay.
Nói xong, trên mặt cô ta còn lộ ra một tia xấu hổ e thẹn, lẩm bẩm nói: Bởi vì….
bởi vì tôi luôn là kẻ lạc loài trong mắt người khác, cho nên….
tôi, tôi vẫn là thân trong trắng.
Tú Nương ở bên cạnh nghe thấy lời của cô ta, lập tức cười lên, mở miệng nói: Xem ra dù đã ở xã hội hiện đại rồi, khi con gái gặp phải loại chuyện này cũng vẫn nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp, chủ nhân, tôi cảm thấy trên người con bé này hình như có chỗ gì đó bất phàm, ngài đừng có mà bỏ lỡ cơ hội này đó.
Lâm Thanh Diện lập tức trừng Tú Nương một cái, mở miệng nói: Còn đùa kiểu này nữa thì số quần áo đó của cô, tôi không nhận nữa.
Tú Nương lập tức lè lè đầu lưỡi với Lâm Thanh Diện, vẻ mặt ngoan ngoãn không nói tiếp nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly một cái, nói: Tôi không cần cô cho tôi báo đáp gì hết, chỉ cần cô phối hợp với tôi là được.
Lưu Ly nghiêm túc gật đầu, hỏi: Anh Lâm Thanh Diện, không biết anh cần tôi làm gì?Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói: Giả vờ như không có gì xảy ra, đưa tôi đến nhà cô.
Nhà tổ nhà họ Lưu.
Lưu Ly đi về phía cửa lớn, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện sau lưng cô ta xa xa, ánh mắt hơi do dự.
Bây giờ, Lưu Ly vẫn đeo chiếc túi thơm cũ kia ở bên hông, chỉ là trong đó không còn cổ trùng nữa, cô ta đeo như vậy, chỉ để người khác không nghi ngờ thôi.
Trước khi về, Lâm Thanh Diện đã dặn dò cô ta, chỉ cần cô ta làm theo lời của anh, anh sẽ giúp cô ta điều tra tại sao bác cả của cô ta lại lừa cô ta nhiều năm như vậy, còn để cô ta mang theo con cổ trùng có thể đem lại vận rủi ở bên người.
Còn hai người Vân Sơn và Tú Nương, Lâm Thanh Diện không thể dẫn theo, nên chỉ có thể để họ tìm một chỗ gần nhà tổ của nhà họ Lưu chờ lệnh, lúc Lâm Thanh Diện cần họ, chỉ một ý nghĩ thôi thì có thể ra lệnh cho họ.
Hai người hầu kia cũng nhìn Lâm Thanh Diện ái ngại, họ thật sự không ngờ, cô chủ của mình sau khi nói chuyện với Lâm Thanh Diện ở ngõ nhỏ hôm trước, vậy mà dẫn anh về nhà.
Hơn nữa người kia giống như không hề sợ cô chủ vậy, đi còn gần hơn cả họ, đây thật là lần đầu tiên trong nhiều năm đó.
Cũng không biết người kia nghĩ sao nữa, đi gần cô chủ như vậy, không lẽ anh ta không sợ gặp vận xui?Ai biết được, nhưng cô coi đi, anh ta đi với cô chủ cả chặng đường rồi, cũng không bị gì, chắc là người có vận may tốt, nếu không e là không dám đi gần cô chủ của chúng ta như vậy.
Lát sau, Lưu Ly đi vào cửa lớn của nhà tổ nhà họ Lưu.
Có một người đứng canh ở cửa, thấy Lưu Ly về, anh ta lập tức la lên: Cô chủ đã về!Sau khi những người trong nhà tổ nhà họ Lưu nghe vậy, liền vội vàng chạy ra phía sau của tổ trạch, giống như gặp phải yêu ma quỷ quái vậy.
Chỉ thoáng có một cái thôi mà tất cả đều núp đi, căn nhà vốn náo nhiệt bỗng trở nên vắng lặng.
Người vừa rồi la lên là người được nhà họ Lưu chuyên phái tới canh xem lúc nào Lưu Ly về, Lưu Ly vừa về tới, anh ta nhất định phải báo cho những người ở nhà tổ nhà họ Lưu.
Lưu Ly đã quen với chuyện này không nói gì, dù sao chỗ nào có cô ta, người nhà họ Lưu đều sẽ chạy sạch.
Vài người lớn gan một chút thì sẽ núp trong phòng nhìn lén cô ta, bây giờ cũng có mấy người ngó qua cửa sổ nhìn chằm chằm Lưu Ly.
Sau khi mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi theo sau Lưu Ly, trên mặt họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông kia là ai a, sao anh ta lại đi theo sau Lưu Ly, anh ta đi gần Lưu Ly như vậy, không lẽ không sợ chết không còn mạng sao?Trời ơi, lần đầu tiên tôi gặp người to gan vậy, đi gần Lưu Ly đến thế, nói không chừng sẽ có đá từ trên trời rơi xuống bất ngờ đập chết anh ta.
Đó là bạn của Lưu Ly sao? Có khi nào Lưu Ly không nói cho người kia nghe cô ta là kẻ đem lại vận xui không, cho nên người kia mới dám cách cô ta gần như vậy?Cô nhỏ tiếng đi, lỡ Lưu Ly nghe thấy, chạy tới đụng cô một cái, có khi cô xui tới mấy năm chưa hết.
…Dựa vào thần niệm Lâm Thanh Diện nghe thấy hết mấy lời mà người ở nhà tổ nhà họ Lưu nói, trong lòng càng đồng tình với Lưu Ly hơn.
Tuy năm đó anh cũng là bị người khác xem thường, bị mọi người nói là kẻ vô dụng, nhưng chuyện của Lưu Ly còn nghiêm trọng hơn anh, ít nhất mọi người thấy anh cũng không sợ tới mức bỏ chạy hết.
Tuy Lưu Ly không nghe những người đó đang nói gì, nhưng trong lòng cô ta cũng biết họ đang bàn tán về cô ta, cô ta bất giác cúi đầu, trong lòng cũng không yên, không biết mình đưa Lâm Thanh Diện về cuối cùng là tốt hay xấu.
Lát sau, Lưu Ly đưa Lâm Thanh Diện tới một tòa viện nhỏ, trong viện chỉ có một phòng.
Mấy ngày nay anh ở đây đi, tôi sẽ sai người đem đồ dùng hằng ngày tới, tôi ở kế bên, vì mọi người rất sợ tôi, nên ở đây rất yên tĩnh, anh không cần lo có người tới làm phiền anh.
Lưu Ly nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh thật sự thích yên tĩnh, chỗ này xem như rất thích hợp với anh.
Tôi đi về trước, nếu tôi ở cùng anh lâu quá, sẽ bị nghi ngờ.
Lưu Ly nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Chờ Lưu Ly đi khỏi, Lâm Thanh Diện liền đi vào phòng, anh trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, sau đó tập trung tinh thần, phóng thích thần niệm, tính nhìn xem nhà tổ nhà họ Lưu có chỗ nào đặc biệt không.
Theo sự tăng lên của thực lực, phạm vi thần niệm của anh đã rất lớn, muốn bao phủ hết nhà tổ nhà họ Lưu vẫn rất dễ dàng.
Sau khi bao phủ hết nhà tổ nhà họ Lưu, Lâm Thanh Diện thật sự đã phát hiện một số điểm đặc biệt của tòa nhà, nhất là viện của Lưu Ly và viện kế bên kia của Lưu Ly.
Trong thần niệm của Lâm Thanh Diện, trên hai tòa viện này vậy mà đều chiếu ra hào quang ẩn ẩn, nhìn có vẻ rất thần kỳ.
…Trong phòng con trai Lưu Văn Hùng của gia chủ Lưu Thanh Sơn của nhà họ Lưu.
Lúc này, Lưu Văn Hùng đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, bỗng có người chạy vào phòng anh ta, nói: Cậu chủ, cô chủ Lưu Ly đã về, cô ta còn dẫn một người đàn ông về cùng, có người nhìn thấy cô Lưu Ly sắp xếp cho anh ta ở trong viện kế bên chỗ ở của cô ấy.
Sau khi Lưu Văn Hùng nghe vậy, lập tức ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi: Cậu nói gì? Con bé xui xẻo Lưu Ly kia dắt một người đàn ông về? Vậy mà có người dám về cùng với Lưu Ly? Không muốn sống nữa sao?Cậu chủ, chính mắt tôi thấy, người kia còn đi rất gần với cô Lưu Ly, giống như là không hề sợ cô Lưu Ly vậy.
Người kia trả lời.
Lưu Văn Hùng lập tức hừ một tiếng, nói: Có lẽ người đó cũng là kẻ xui xẻo giống như Lưu Ly, lấy độc trị độc, sẽ không sợ.
Thật không ngờ, người như Lưu Ly vậy mà cũng tìm được bạn bè, đúng là ông trời mọc từ hướng tây mà.
Bởi vì sự xui xẻo của Lưu Ly, từ nhỏ Lưu Văn Hùng đã rất ghét Lưu Ly, luôn cảm thấy Lưu Ly là kẻ đem đến xui xẻo, chỉ biết làm hại người khác gặp vận xấu.
Anh đã muốn đuổi Lưu Ly ra khỏi nhà mình từ lâu, nhưng vì Lưu Thanh Sơn đã ra lệnh, cho nên anh ta không có cách đuổi Lưu Ly đi, chỉ có thể thỉnh thoảng làm khó dễ Lưu Ly chút.
Tất nhiên, anh ta cũng không dám tới gần Lưu Ly, làm khó dễ cũng chỉ là vài trò trọc phá, đứng xa xa nhìn thôi.
Bây giờ nghe Lưu Ly dắt bạn về, Lưu Văn Hùng sao có thể ưa bạn của Lưu Ly chứ.
Hơn nữa, anh ta nghĩ trong lòng, Lưu Ly đem lại vận xui cho người khác, bạn của cô ta không biết chừng cũng vậy.
Tuy anh ta không có cách xử lý Lưu Ly, nhưng chọc phá cô ta và bạn của cô ta thì không sao cả.
Nghĩ vậy, Lưu Văn Hùng cười xấu xa, vẫy vẫy tay với người bên cạnh, nói: Lát đi mua ít đồ về cho tôi, tối nay, xem như cũng có trò chơi rồi.
Tám giờ tối, Lâm Thanh Diện đang ngồi tu luyện giữa phòng.
Lúc này sân nhỏ bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng ma sát, anh trực tiếp phóng ra thần niệm dò xét, lập tức nở nụ cười tươi tắn, sau đó đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lắc mình một cái, biến mất tại chỗ.
Sân nhỏ bên ngoài lúc này, Lưu Văn Hùng đang dẫn theo mấy người làm nhà họ Lưu, đứng ở góc tường, lén lén lút lút, đang thương lượng gì đó.
Trong tay mấy người làm cầm mặt nạ giả quỷ và tóc dài, có người trên người còn mặt quần áo màu đỏ, nhìn có vẻ là định giả quỷ dọa người.
Mấy người nghe kỹ đây, lát nữa tôi sẽ cắt điện trong sân này, đến lúc đó trong phòng sẽ đen kịt, mấy người lập tức đi lên dọa anh ta, có nghe hay không? Lưu Văn Hùng mở miệng nói với mấy thủ hạ của mình.
Trên mặt mấy tên người làm này cũng lộ ra nụ cười xấu xa, người dẫn đầu kia mở miệng nói: Yên tâm đi cậu chủ, loại chuyện giả quỷ này, chúng tôi đã làm bao nhiêu lần rồi, cam đoan cho dù là không khí hay trình độ dọa người, đều sắp xếp ổn thỏa, tên nhóc bên trong nếu không bị chúng tôi dọa chạy ra khỏi nhà họ Lưu, cậu cứ trừ tiền lương mấy người chúng tôi.
Lưu Văn Hùng gật nhẹ đầu, nói: Bây giờ tôi đi cắt điện trong phòng anh ta, mấy người đi vào đi.
Nói xong, Lưu Văn Hùng trực tiếp kéo xuống chốt điện trên tường, căn phòng Lâm Thanh Diện đang ở lập tức đen kịt, mấy người làm cũng đi vào trong căn phòng của Lâm Thanh Diện.
Gương mặt Lưu Văn Hùng cũng ngập tràn hưng phấn mà chạy đến cửa sân, thò một cái đầu ra, muốn nhìn xem dáng vẻ bị dọa đến chạy của Lâm Thanh Diện.
Thế nhưng khi anh ta thò đầu mình ra, nhìn về phía trong sân, lại phát hiện mấy người làm vừa rồi đi vào không thấy một ai nữa rồi.
Mặc dù chỗ ở của Lâm Thanh Diện đen kịt, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong rõ ràng.
Trên mặt anh ta lập tức lộ ra sự nghi hoặc, trong lòng lại nghĩ mấy người bọn họ cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không trực tiếp vào phòng Lâm Thanh Diện mới đúng.
Chẳng lẽ mấy người bọn họ thật sự có kinh nghiệm dọa người, thậm chí đến người chủ đằng sau là anh ta cũng cảm thấy có chút u ám.
Anh ta đứng ở cửa, muốn nhìn xem lúc này trong phòng Lâm Thanh Diện sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà qua một lúc lâu, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
Hơn nữa lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh thổi qua, da gà trên người anh ta đều nổi lên.
Anh ta quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có gì cả, hơn nữa càng quỷ dị hơn, tất cả mọi thứ đều im lặng một cách thần kỳ, lần này xem như là làm anh ta có chút sợ.
Mẹ nó, mấy tên kia cũng không biết chạy đi đâu rồi, làm đến mức giống như là gần bên cạnh mình cũng có chuyện ma quái vậy.
Lưu Văn Hùng lẩm bẩm một cái.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đập lên bả vai anh ta, Lưu Văn Hùng tưởng mấy người làm, xoay người nhìn lại về đằng sau mình, còn mắng: Mấy người con mẹ nó chạy đi đâu vậy, không phải bảo mấy người đi hù dọa tên nhóc trong phòng kia sao?Thế nhưng lúc anh ta xoay người, cũng không nhìn thấy sau mình có ai.
Vẻ mặt anh ta sững sờ, lập tức mắng: Mẹ nó, ai dọa ông đây đấy, nhanh chóng cút ra đây cho ông!Cũng không có đáp lại.
Lúc này anh ta lại cảm thấy có người đang vỗ lưng mình, anh ta nhanh chóng xoay người, vẫn như cũ không thấy có ai sau lưng mình.
Hơn nữa không biết vì sao, anh ta đột nhiên cảm giác tất cả ánh sáng xung quanh mình đều tối xuống, tất cả âm thanh đều biến mất vô tung vô ảnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trống ngực Lưu Văn Hùng lập tức nhanh hơn rất nhiều, anh ta cảm thấy mình có thể là thật sự đụng vào cái gì đó không sạch sẽ.
Anh ta nghe thấy tiếng động xung quanh mình, lúc này sau lưng anh ta lại truyền đến một tiếng động rất nhỏ, anh ta nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt lại trên vai mình, đúng là bắt được một cái tay.
Móa nó, để cho ông đấy bắt được rồi, nếu như ông đây biết mày là ai, tuyệt đối không tha cho mày!Nói xong, Lưu Văn Hùng xoay người nhìn về phía sau lưng mình.
Phía sau anh ta quả thật có một cái tay, nhưng mà quỷ dị là anh ta chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đưa ta, nhìn theo cánh tay chỉ là một màu đen vô tận, căn bản không nhìn thấy cái gì cả.
Trong lòng Lưu Văn Hùng nghĩ mình cũng đã bắt được tay người này, hắn ta nhất định không trốn thoát được, cho nên bước về trước hai bước muốn nhìn xem chủ nhân của cái tay này đến cùng là ai.
Ngay lúc anh ta nhích về phái đen tối một bước, một gương mặt nát bét, một bên con mắt biến thành cái lỗ máu, mở miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết xuất hiện trước mặt Lưu Văn Hùng.
Bởi vì vừa rồi Lưu Văn Hùng tập trung cao độ, hơn nữa nghĩ là người kia cũng cách anh ta một khoảng nhất định, cho nên ánh mắt vẫn luôn phóng ra xa.
Bây giờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một mặt quỷ như vậy, quả thực làm anh ta càng hoàng sợ, cả người anh ta lập tức nhảy về sau, còn hét lên một tiếng.
Bóng dáng của nữ quỷ áo đỏ này xuất hiện trong đêm tối, vẫn là gương mặt quỷ lúc nãy, Lưu Văn Hùng nhìn thấy con nữ quỷ đó đang cười với anh ta.
Anh ta sợ đến mức xoay người bỏ chạy, trong miệng còn kêu lên: Ma!Không đến hai phút, Lưu Văn Hùng đã biến mất khỏi đây.
Nữ quỷ đó đi về trước hai bước, sau đó lấy mặt nạ và đầu tóc xuống, lộ ra, là khuôn mặt của Lâm Thanh Diện.
Lúc này sau lưng Lâm Thanh Diện đang có mấy người té xuống đất ngất đi, chính là mấy người Lưu Văn Hùng sai đi hù dọa anh.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy trên mặt đất có thêm một bãi nước tiểu, trên mặt cũng tươi cười, không ngờ người kia lại sợ đến mức tè ra quần.
Lúc anh vừa hù dọa Lưu Văn Hùng, dùng một chút ảo thuật, làm cho chính bản thân mình nhìn càng giống nữ quỷ hơn một chút, cho nên mới có thể làm Lưu Văn Hùng bị dọa chạy đến mức này.
Sau khi ném đồ trong tay lên người mấy người đang hôn mê kia, Lâm Thanh Diện cũng không về phòng mình mà xoay người đi đến sân nhỏ bên cạnh.
Ngày hôm nay lúc anh dùng thần niệm quan sát lão nhà họ Lưu, phát hiện chỗ ở Lưu Ly khác thường, cho nên muốn xem rốt cuộc trong này có cái gì.
Cũng đúng lúc đang quan sát nhà họ Lưu, Lâm Thanh Diện nghe thấy kế hoạch Lưu Văn Hùng nói muốn hù dọa mình, cho nên anh mới dọa ngược lại Lưu Văn Hùng một lần.
Đi đến cửa phòng Lưu Ly, nghĩ bây giờ thời gian còn sớm, Lưu Ly hẳn là chưa ngủ, cho nên anh ta cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
Vừa mới bước vào trong phòng, Lâm Thanh Diện lập tức ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ, sau đó anh ta cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như có chút cao, giống như là có người đang tắm vậy.
Anh nhìn vào trong phòng, phát hiện lúc này Lưu Ly đang không mảnh vải che thân nằm giữa bồn tắm lớn, ngâm nước nóng, cả người lập tức ngây ngẩn.
Lưu Ly cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, giống như là hoàn toàn không ngờ đến lúc mình tắm rửa có người bước vào, cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Diện mấy giây đồng hồ.
Qua một lúc lâu, Lưu Ly mới nhớ đến bây giờ mình không mặc quần áo nằm trong bồn tắm, nơi Lâm Thanh Diện đứng chính là góc độ có thể nhìn thấy cả người của cô, cho nên ngay lập tức đưa tay ôm lấy cơ thể mình, bắt đầu hét tiếng.
Lâm Thanh Diện bị tiếng hét chói tai của Lưu Ly kéo trở lại, sau đó vội vàng xoay người, mở miệng nói: Ngại quá, tôi không biết cô đang tắm, tôi thật sự không phải cố ý.
Lưu Ly thừa dịp Lâm Thanh Diện xoay người, vội vàng từ trong bồn tắm mò được một cái khăn tắm quấn lên người mình.
Vừa rồi tôi thấy cửa không khóa, nghĩ cô chưa ngủ, nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Lâm Thanh Diện lại giải thích một câu.
Lưu Ly vội vàng hấp tấp nói: Bởi vì tôi ở đây bình thường căn bản không có ai, cho dù tôi mời người khác đến, người khác cũng sẽ không đến, cho nên lúc tắm rửa bình thường cũng sẽ không khóa cửa.
Gương mặt Lâm Thanh Diện vẫn vô cùng xấu hổ như cũ, lúc ấy anh qua thật nghĩ tắm rửa nhất định sẽ khóa cửa, trực tiếp quên mấy tình hình của Lưu Ly.
Thật là ngại quá, tôi quả thật hẳn là nên gõ cửa trước, là tôi không có lễ phép, tôi đây đi ra trước.
Nói xong Lâm Thanh Dương lại muốn đi ra khỏi phòng Lưu Ly.
Lưu Ly vội vàng mở miệng: Không cần, anh Lâm Thanh Diện, tôi đã quấn khăn rồi, anh đã có thể xoay người lại.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới xoay người, nhìn về Lưu Ly.
Bởi vì Lưu Ly là vừa bước từ trong bồn tắm ra đã quấn khăn, căn bản không lau khô cơ thể, cho nên bây giờ tóc cô ấy ướt nhẹp, trên người cũng đọng nước, nhìn lại có một loại phong vị khác.
Lâm Thanh Diện chỉ là nhìn qua Lưu Ly một cái, lập tức dời mắt đi, mở miệng nói: Kỳ thật tôi đến đây cũng chỉ là muốn hỏi một chút cô ở đây có cái gì khác thường không, nếu như không có, tôi cũng không quấy rầy thêm nữa.
Lưu Ly vội vàng nói: Không sao.
Anh Lâm Thanh Diện, nếu không anh ra bên ngoài trước chờ tôi một chút, tôi vào trong thay quần áo, đợi tôi thay quần áo xong lại nói với anh.
Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu.
Lưu Ly vội vàng đi vào trong phòng trong.
Qua không bao lâu, đã lau khô người mình, thay một bộ quần áo mới Lưu Ly mới đi từ trong phòng ra.
Có thể là vì hôm nay Lâm Thanh Diện hóa giải con cổ trùng cho Lưu Ly, bây giờ nhìn Lưu Ly tự tin hơn trước kia nhiều, vẻ lo lắng như có như không cũng biến mất không thấy.
Điều này làm cho Lưu Ly vốn đã xinh đẹp lại thêm mấy phần rạng rỡ.
Lưu Ly đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, nói: Anh Lâm Thanh Diện, đến bên này ngồi đi.
Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu, đi theo Lưu Ly ngồi xuống sofa bên kia.
Bởi vì là lần đầu tiếp khách, Lưu Ly có vẻ có chút luống cuống tay chân, học theo như trong tivi, rót cho Lâm Thanh Diện một ly nước.
Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly, mở miệng hỏi: Cô ở trong phòng này, có cảm thấy có gì khác thường hay không?Lưu Ly nghiêm túc suy tư một lúc, mở miệng nói: Nếu quả thật muốn nói đến cái gì khác thường, cũng không phải là không có, mỗi lần đi ngủ, đều có thể nhìn thấy ánh sao trên trời rơi xuống, trước kia tôi vẫn cho đây là hiện tượng bình thường, cho đến một lần tôi hỏi người khác, mới biết chỉ tôi mới có thể nhìn thấy.
Ánh sao? Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn bầu trời, cho dù anh mở thần niệm ra, cũng không thể nhìn thấy ánh sao theo như lời Lưu Ly.
Lưu Ly gật nhẹ đầu, nói: Như bây giờ đây, tôi có thể nhìn thấy từng chút từng chút ánh sao rơi xuống.
Đúng rồi, ba mẹ tôi cũng có thể nhìn thấy những ánh sao này, bọn họ nói đây là vì người một nhà chúng tôi bị nguyền rủa, cho nên mới phải nhìn thấy những ánh sao này, tôi từ nhỏ đã bị xem là quái thai, cho nên đã sớm thấy mà không trách rồi.
Nhưng mà hôm nay lúc anh Lâm Thanh Diện làm tôi biết được tôi căn bản sẽ không mang đến vận rủi cho người khác, kỳ thật tôi cũng là một người bình thường, những ánh sao này cũng có chút kỳ lạ, tôi cũng không biết mình vì sao lại có thể nhìn thấy những ánh sao này.
Lâm Thanh Diện nghe Lưu Ly nói xong, gương mặt cũng nghi hoặc, sau đó mở miệng hỏi: Nếu như tôi đoán không sai, ở cách vách, là ba mẹ cô?Lưu Ly gật nhẹ đầu, nói: Ba mẹ quả thật ở bên kia, bởi vì mọi người ở nhà họ Lưu sợ một nhà chúng tôi, cho nên mấy cái sân ở nhà họ Lưu bên này, đều là nhà húng ta.
Lâm Thanh Diện như có điều suy nghĩ gật nhẹ đầu, hôm nay lúc anh dùng thần niệm quan sát, quả thật là căn này của Lưu Ly và cái kia có chút đặc biệt.
Hơn nữa dựa theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, sở dĩ một nhà ba người bọn họ có thể nhìn thấy những ánh sao đó, hẳn là kết quả sau khi sinh hoạt ở đây thời gian dài.
Bởi vì anh cũng không phát hiện cái gì khác thường trên người Lưu Ly, có khác thường, là nơi này.
Chẳng lẽ ở đây thật sự có gì đó liên quan đến bí cảnh?Trước Lâm Thanh Diện cũng không chắc chắn, nhưng bây giờ cảm thấy loại khả năng này vô cùng lớn.
Nhưng mà muốn xác định cuối cùng là xảy ra chuyện gì, còn cần Lâm Thanh Diện tiếp tục điều tra.
mà Lưu Thanh Sơn cùng với người gọi là cao nhân kia sở dĩ để mắt đến Lưu Ly, không chừng cũng là vì đặc thù ở đây.
Có lẽ cao nhân kia, biết rõ đây là có chuyện gì xảy ra.
Lâm Thanh Diện có thể đợi đến lúc cao nhân kia mang Lưu Ly đi, nghĩ cách lên tiếng hỏi rõ.
Anh Lâm Thanh Diện, những ánh sao này, đến cùng là xảy ra chuyện gì, anh biết chúng nó từ đâu đến sao? Lưu Ly mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Tạm thời vẫn không rõ ràng lắm, bây giờ cũng phải đợi cao nhân kia đến tìm cô, hỏi hỏi ông ta, xem ông ta có biết đến cùng là xảy ra chuyện gì không.
Sau khi Lưu Ly nghe thế gật nhẹ đầu, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng không rõ lắm, cô đương nhiên càng không có khả năng tra ra được lai lịch của ánh sao này rồi.
Đúng rồi, người này, là người của nhà họ Lưu cô sao? Lâm Thanh Diện nói xong, vung tay lên, khuôn mặt Lưu Văn Hùng hiện ra giữa không trung, đúng là dáng vẻ hoảng sợ.
Lưu Ly lập tức gật đầu, nói: Anh ta là con của bác tôi, tên là Lưu Văn Hùng, từ nhỏ anh ta đã vô cùng ghét tôi, thường xuyên đùa ác với tôi, anh ta ước gì tôi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lưu, cho nên anh ta có thể bởi vì tôi mà đến quấy rầy anh Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ hôm nay anh ta đã đến tìm anh Lâm Thanh Diện sao?Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Anh ta quả thật mang mấy người đến dọa tôi, nhưng mà lại bị tôi dọa chạy mất.
Cũng không có chuyện gì, cô không cần phải để trong lòng.
Lưu Ly gật nhẹ đầu, thầm nghĩ cao nhân như Lâm Thanh Diện vậy, quả thật không phải là người Lưu Văn Hùng có thể tùy tiện trêu chọc, cũng yên lòng.
Nếu không có gì khác thường nữa, vậy thì tôi không quấy rầy nữa, bây giờ chỉ có thể đợi cao nhân kia đến, xem xem có thể biết được gì đó trên người ông ta không.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lưu Ly do dự một chút, sau đó giống như là có quyết định, mở miệng nói: Anh Lâm Thanh Diện, tôi…có một yêu cầu quá đáng, không biết anh Lâm Thanh Diện có thể giúp tôi hay không?Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Ly, mở miệng hỏi: Giúp cái gì?Lưu Ly thở dài, trên mặt lộ vẻ ưu thương, mở miệng nói: Mẹ của tôi bị một loại bệnh lạ, vẫn luôn không thể chữa khỏi, khoảng thời gian này bác tôi nói đã tìm một vị thần y, nhất định có thể giúp mẹ tôi chữa khỏi, nhưng mà sau khi tôi biết ông ta vẫn luôn lừa tôi, tôi đã không còn tin tưởng ông ta nữa, cho nên tôi hy vọng anh Lâm Thanh Diện có thể giúp tôi đến xem qua mẹ, cho dù không có cách trị bệnh cho bà ấy, cũng đừng để lọt vào trong tay của bác tôi là được.
Bệnh lạ? Bệnh lạ thế nào? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Trên mặt Lưu Ly lộ ra vẻ tự trách, mở miệng nói: Khi còn bé mẹ vô cùng thương tôi, trong năm năm đầu, bà ấy gần như luôn ở bệnh cạnh tôi.
Sau năm năm, bác cho tôi một cái túi hương, vận rủi trên người tôi không thể dứt chỉ có thể áp chế, tôi cũng từ sau khi mang đến nhiều vận rủi cho người khác nên rời xa ba mẹ mình.
Nhưng mà mẹ tôi căn bản không bỏ tôi xuống được, thường xuyên lén lút đến đây thăm tôi, có đôi lúc thậm chí trực tiếp ôm tôi.
Lúc còn nhỏ tôi cũng không biết làm thế là có hại, cho nên có khi còn xin mẹ tôi ôm tôi, bà không đành lòng nhìn tôi đáng thương như vậy, mỗi lần đều nhịn không được.
Thời gian lâu dài, cơ thể của bà ấy bắt đầu xuất hiện tình hình, trên người của bà ấy bắt đầu xuất hiện dấu đen, cả người cũng bắt đầu suy yếu vô lực, không có tinh thần.
Tình huống như thế vô cùng rõ ràng, sau khi ba tôi phát hiện, lập tức cấm mẹ tôi tiếp tục gặp mặt tôi, cho đến bây giờ, tôi cũng chỉ có thể nghe thấy tin tức của mẹ mình từ miệng người khác, tôi cũng đã gần hai mươi năm chưa gặp bà ấy.
Tất cả mọi người đều nói là tôi hại mẹ mình, là vận rủi trên người tôi, làm mẹ tôi mắc bệnh lạ, mẹ của tôi cũng là may may lắm mới có thể bảo vệ một cái mạng, nếu không theo mấy lần bà ấy tiếp xúc với tôi đấy, cũng đã sớm bị vận rủi quấn thân, chết oan chết uổng rồi.
Mấy năm nay tôi vẫn sống trong sự tự trách, vẫn luôn vô cùng hy vọng bệnh trên người mẹ có thể chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà nghe hai người làm kia nói, bệnh của mẹ đã chuyển biến xấu rồi, chỉ sợ không chống được bao lâu, bác nói tìm một vị thần ý đến chữa bệnh cho mẹ, có lẽ cũng chỉ là an ủi tôi.
Bây giờ mặc dù tôi đã biết chân tướng, nhưng vẫn không thể gặp mẹ được, cho nên tôi muốn nhờ anh Lâm Thanh Diện có thể giúp tôi đi xem mẹ mình một chút.
Lâm Thanh Diện nghe Lưu Ly nói xong, gật nhẹ đầu, nói: Được, tôi sẽ đi xem tình hình của mẹ cô.
Mặc dù anh đối với y thuật không biết gì, giữa những truyền thừa của Thanh Phong lưu lại, cũng không có trí nhớ gì về y thuật, nhưng dựa theo lời Lưu Ly nói, bệnh của mẹ cô ấy, hẳn là con cổ trùng kia đưa đến, cái này nhìn bên ngoài là bệnh, nhưng kỳ thật vẫn là thuộc về những vu cổ phong thủy huyền học kia.
Chỉ cần là như vậy, Lâm Thanh Diện sẽ có biện pháp giải quyết.
Lưu Ly ở đây cảm ơn anh Lâm Thanh Diện, đại ân đại đức của anh Lâm Thanh Diện, Lưu Ly nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, cho dù anh Lâm Thanh Diện muốn tôi làm gì, tôi cũng không chút do dự.
Gương mặt Lưu Ly nghiêm túc, sau khi do dự một lúc, cô ta ôm lấy Lâm Thanh Diện.
Anh Lâm Thanh Diện, nếu không anh muốn em đi, xem như là em cảm ơn anh hôm nay giúp em hóa giải con cổ trùng kia, sau này em tình nguyện đi bên cạnh anh Lâm Thanh Diện làm nô tỳ, bất kỳ chuyện gì cũng nghe theo anh Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vội vàng né tránh, nói: Không cần phải như vậy, tôi đã có vợ rồi, loại chuyện này, sau này vẫn là đừng nên nói nữa.
Nói xong, Lâm Thanh Diện vội vàng đi ra bên ngoài ra khỏi phòng.
Lưu Ly kinh ngạc nhìn nhìn cửa ra vào, gương mặt đầy sự xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Ai nha, có phải là mình có vẻ sốt ruột quá không, anh Lâm Thanh Diện không phải sẽ cho rằng mình là loại phụ nữ dễ dãi chứ?….
Ngày hôm sau.
Sân chính nhà họ lưu, rất nhiều người đã tụ tập lại.
Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Thanh Sơn cùng với ba của Lưu Ly, Lưu Viễn Kiều lúc này đã đứng ở cửa sân.
Gương mặt Lưu Viễn Kiều kích động, bởi vì hôm nay vị thần y Lưu Thanh Sơn tìm đến giúp vợ ông sẽ đến, ông ta đã chờ ngày này lâu rồi, mắt nhìn vợ của mình cũng sắp không xong rồi, ông sao có thể không nóng nảy được.
Lúc này Lưu Văn Hùng sắc mặt tiều tụy đứng bên cạnh Lưu Thanh Sơn, xem dáng vẻ vẫn chưa hồi phục tinh thần từ kinh hãi hôm qua.
Nhớ đến hôm qua mình bị dọa cho tè ra quần, anh ta lại cảm thấy sợ hãi.
Buổi sáng hôm nay anh ta đã tìm được mấy người làm, hỏi bọn họ rốt cuộc đêm qua chạy đi đâu, mấy người làm đều nói sau khi vào căn nhà của Lâm Thanh Diện kia, không biết thế nào, lại không có ý thức, tỉnh lại lần nữa phát hiện bọn họ đều nằm cạnh tường.
Sau khi Lưu Văn Hùng nghe thế, lập tức đoán được, hẳn là chuyện mình muốn dọa Lâm Thanh Diện bị Lâm Thanh Diện phát hiện, người này đã sớm mai phục, còn dọa ngược lại mình một lần.
Nghĩ như vậy, Lưu Văn Hùng hận Lâm Thanh Diện nghiến răng nghiến lợi, nếu như chuyện mình bị dọa tè ra quần này bị truyền đi, sau này anh ta không còn mặt mũi nhìn ai.
Cho nên có cơ hội anh ta nhất định phải tìm Lâm Thanh Diện báo thù.
Ngay lúc anh ta nghĩ phải tìm Lâm Thanh Diện báo thù thế nào, Lâm Thanh Diện cũng đi vào sân.
Anh từ chỗ Lưu Ly biết được hôm nay vị thần y kia sẽ đến, cho nên mới đến xem vị thần y này đến cùng có lai lịch thế nào, thuận tiện cũng giúp mẹ Lưu Ly xem một chút bệnh này là có chuyện gì.
Lưu Văn Hùng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, trong ánh mắt lập tức lộ ra sự âm tàn, nhắm thẳng vào anh.
Ở đây là nơi anh có tư cách đến? Anh là bạn của cái đứa sao chổi Lưu Ly kia, nhất định không phải thứ gì tốt, tôi khuyên anh vẫn nhanh chóng cút khỏi nhà họ Lưu, nếu không tôi sẽ cho anh biết cái gì là hối hận! Lưu Văn Hùng trực tiếp mở miệng.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Nhà họ Lưu đãi khách thế này sao? Bạn của Lưu Ly thì sao? Nhà họ Lưu mấy người đã ghét bỏ Lưu Ly, vì sao không trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài?Tất cả mọi người đều nhìn lại Lâm Thanh Diện.
Hôm qua Lưu Thanh Sơn đã nghe đến chuyện của Lâm Thanh Diện, suy tính còn hai ngày nữa đến sinh nhật Lưu Ly, ông ta không ý để nữa.
nếu như lúc này xảy ra sự cố gì, thì xem như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Ông ta liếc nhìn Lưu Văn Hùng, lạnh lùng nói: Văn Hùng, không được vô lễ với bạn của Tiểu Ly!Lưu Văn Hùng nghe thấy ba nói, lúc này mới không tiếp tục ồn ào với Lâm Thanh Diện.
Anh chờ đó cho tôi, chỉ cần anh còn dám ở lại nhà họ Lưu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! Lưu Văn Hùng lạnh lùng nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Anh vẫn là nên nhanh chóng đi gặp bác sĩ đi, trị tật xấu động một chút lại tè ra quần của mình đi, đừng có ở chỗ này đùa giỡn với tôi nữa.
Khuôn mặt Lưu Văn Hùng lập tức tái nhợt, càng quyết tâm phải đối phó Lâm Thanh Diện hơn.
Lúc này người ở sân chính nhà họ Lưu cũng bắt đầu náo động.
Có người đứng ở cửa hô lớn một tiếng: Thần y Phương đến!Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một ông già tóc hoa râm, mặc bộ y phục xưa cũ đi vào sân chính, sau lưng còn có một học trò đeo một hòm thuốc.
Người này tên là Phương Tri Lễ, là thần y nổi danh tỉnh Vân Bắc, bởi vì bình thường thích du ngoạn bốn phương, hành tung bất định, lại thêm y thuật cao siêu, để lại rất nhiều sự tích, làm cho người ở tỉnh Vân Bắc đều xem ông ta như là thần y sống.
Rất nhiều người bệnh lạ nan y, mọi người đều tìm đền Phương Tri Lễ, mời ông ra tay cứu giúp, mà đại đa số người được Phương Tri Lễ cứu chữa kịp thời, cũng sẽ khỏi hẳn.
Chính là vì như thế, thanh danh Phương Tri Lễ mới có thể càng lúc càng lớn.
Chỉ có điều bởi vì ông hành tung bất định, không biết được sẽ đi đến đâu, cho nên rất khó tìm, chứ đừng nói là mời đến chữa bệnh cho người ta.
Rất nhiều người đều xem việc có thể mời thần y Phương đến chữa bệnh là một vinh hạnh.
Lần này Lưu Thanh Sơn tốn công rất lớn, mới có thể mời Phương Tri Lễn đến Bạch Sơn.
Nếu không với sự nổi tiếng của Phương Tri Lễ, căn bản không thể đến thành phố nhỏ như Bạch Sơn này.
Mọi người sau khi nhìn thấy Phương Tri Lễ đến, lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Người kia chính là thần y Phương sao, quả thật là giống như trong truyền thuyết, tiên phong đạo cốt, đây mới thật sự là thần y chứ.
Thần y chính là thần y, ngay cả đi đường cũng không giống với chúng ta, không biết tôi thế này có thể nhờ thần y xem trên người tôi có bệnh gì không tiện nói ra hay không.
Đứa bé đi sau thần y kia nhìn cũng không đơn giản, nếu như con tôi có thể theo thần y trở thành học đồng thì tốt rồi.
….
.
Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, cũng nhìn về phía thần y, không cảm thấy có gì đặc biệt.
Nhiều nhất cũng chỉ là một ông già tóc trắng mà thôi.
Xem ra sau khi một người có thanh danh, cho dù không có gì đặc biệt, ánh mắt xung quanh nhìn ông ta cũng sẽ trở nên đặc biệt.
Sau khi Lưu Viễn Kiều nhìn thấy thần y, chạy thẳng lên trước nghênh đón, gương mặt vô cùng cung kính nói: Thần y Phương, ông có thể đến giúp vợ tôi chữa bệnh, đúng là phước ba đời nhà họ Lưu chúng tôi, đại ân đại đức của ngài tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ!Lưu Thanh Sơn cũng đi đến, cười nói: Thần y Phương, ngài đến đúng là làm kẻ hèn họ Lưu này vẻ vang, mời ngài vào trong.
Phương Tri Lễ chỉ nhàn nhạt gật đầu với hai người, sau đó bước đi vào bên trong.
Ông ta đã sớm quen người ta khách khí với ông ta như vậy, dần dần dưỡng thành tính cách sống an nhàn sung sướng.
Sau khi mọi người thấy thần y Phương vào phòng khách, cũng vội vàng đi vào theo, muốn xem xem y thuật của thần y cao minh đến mức nào.
Từ sớm, Lưu Viễn Kiều đã chuyển giường của vợ mình đến đây, lúc này vợ ông đang nằm trên giường trong phòng khách, trên người có rất nhiều bớt đen, cả người cũng uể oải không tinh thần, nhìn dáng vẻ thì sức đứng lên cũng không có.
Gương mặt Lưu Viễn Kiều đầy cầu khẩn nhìn Phương Tri Lễ, mở miệng nói: Thần y Phương, vợ của tôi đã bị bệnh lạ này đã nhiều năm rồi, vẫn luôn không thể trị khỏi được, nhờ thần y Phương nhất định phải cứu cô ấy trở về, nếu không, khả năng có thể cô ấy không còn cách nào tiếp tục sống trên cõi đời này nữa rồi.
Phương Tri Lễ nhìn ông ta một cái, không nhịn được nói: Được rồi, làm thế nào là chuyện của nghề y chúng tôi, không phải ông nói hai câu y thuật của tôi sẽ tăng lên, nếu như ông muốn tôi chữa bệnh cho tốt, vậy thì đừng có đứng bên cạnh mà lắm miệng.
Gương mặt Lưu Viễn Kiều lập tức xấu hổ, vội vàng xin lỗi nói: Vâng vâng vâng, đều là tôi lắm miệng, thần y Phương bớt giận.
Nhất thời mọi người cũng không dám tiếp tục lên tiếng, sợ chọc giận thần y.
Phương Tri Lễ trực tiếp đi đến bên giường kia, lúc này có người đặt cái ghế xuống kia cho ông, Phương Tri Lễ ngồi xuống, nhìn qua người phụ nữ nằm trên giường.
Người học trò kia mới thả hòm thuốc của Phương Tri Lễ xuống, sau đó nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói: Lúc sư phụ hành nghề y không thích có người quấy rầy, cho nên không cho phép mọi người lên tiếng, nếu như bởi vì mấy người quấy rầy sư phụ tôi khám bệnh, cuối cùng trị không hết, sư phụ tôi cũng không phụ trách!Lâm Thanh Diện nhìn nụ cười lộ ra trên gương mặt người học trò kia, không thể ngờ một đứa bé lại kiêu ngạo như vậy, xem ra cậu nhóc đi theo Phương Tri Lễ bên ngoài đúng là không ai dám trêu chọc.
Mặc dù chuyện này sẽ làm cho cậu nhóc này từ bé đã hưởng thụ cảm giác người lớn tôn kính, nhưng mà đây cũng sẽ trở thành một vách ngăn lớn trên đường đời của cậu bé, nếu Phương Tri Lễ chết, cậu ta còn đối xử với người khác như thế, chỉ sợ sẽ thường xuyên bị đánh.
Phương Tri Lễ nhìn vào những vết bớt đen trên người mẹ Lưu Ly, sau đó đưa tay sờ sờ, lông mày lập tức nhíu lại.
Rất rõ ràng, tình huống này ông ta chừa từng gặp qua, cho dù y thuật ông ta tinh thông, nhìn thấy tình huống này, cũng sẽ cẩn thận suy nghĩ nên trị liệu thế nào.
Lâm Thanh Diện lúc này cũng đặt sự chú ý của mình trên người mẹ Lưu Ly, anh trực tiếp thả ra thần niệm của mình, bảo phủ quanh người mẹ Lưu Ly.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện nhìn thấy trong cơ thể mẹ Lưu Ly có một loại khí đen đang lớn lên, khối khí đen này nằm trên ngực mẹ Lưu Lý, không ngừng chảy đi bốn phía, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của bà.
Mà khối khí đen này có hơi thở giống như cổ trùng lúc trước Lâm Thanh Diện hóa giải xong, xem ra đây là vì mẹ Lưu Ly tiếp xúc với Lưu Lý quá nhiều, làm độc tính đi vào trong cơ thể của bà, trong người nuôi ra một đám khí đen này.
Xem hiểu được chuyện gì xảy ra, Lâm Thanh Diện cũng yên lặng thở ra một hơi, nếu như là độc sâu, giải quyết cũng không khó khăn.
Về phần nội tạng bị ăn mòn của mẹ Lưu Ly, qua một thời gian ngắn điều dưỡng, có thể điều dưỡng về được.
Anh quay đầu nhìn thần y Phương kia, nhìn thấy dáng vẻ cau mày của ông, trong lòng cũng hiểu được nhất định ông ta cũng không có cách nào với tình huống này.
Mặc dù là tinh thông y thuật, đụng vào loại cổ trùng này nhất định cũng không có cách này, Phương Tri Lễ lần này gặp phải vấn đề khó rồi.
Nhưng mà hình như ông ta cũng không muốn để mọi người biết ông ta không trị được bệnh này, trực tiếp lấy một gói ngân châm to từ trong hòm thuốc ra.
Xem ra, ông ta là muốn thử ngân châm trước.
Bình thường loại thần y nổi danh này, cho dù đụng phải bệnh mình không trị được, cũng giả vờ giả vịt trị một lần, tuyệt đối sẽ không để người khác biết kỳ thật ông ta căn bản không trị được cái bệnh này.
nếu không, thanh danh thần y của ông ta sẽ xấu đi.
Mà chỉ cần trị, cho dù trị không hết, ông ta cũng có thể nói mời mình đến quá muộn, bệnh đã nguy kịch, ông ta cũng không có cách nào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Phương Tri Lễ mới lấy ngân châm ra, xoa bóp mấy huyệt vị trên người mẹ Lưu Ly, sau đó nhìn đúng vào vị trí ngực, muốn đâm xuống.
Chỗ đó đúng là chỗ ở của đám khí đen, nếu như cứ vậy đâm xuống, nhất định sẽ dẫn đến khí đen loạn lạc, đến lúc đó chỉ sợ là mẹ Lưu Ly sẽ chết nhanh hơn.
Bởi vì anh đã đồng ý với Lưu Ly, cho nên chỉ có thể đứng dậy, nhìn vào Phương Tri Lễ nói: Nếu ông châm cái này xuống, không chỉ không trị được bệnh của bà ấy, ngược lại càng làm tình hình của bà ấy càng thêm không ổn!
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License