con-mat-ao-thi

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng chưa nghĩ đến có người nói một câu như vậy vào lúc này.

Phương Tri Lẻ cũng quay đầu nhìn vê phía Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra vẻ lạnh băng.

Sao vậy, cậu đang nghỉ ngờ y thuật của tôi sao?Người nhà họ Lưu mấy người mời tôi đến chữa bệnh, kết quả lại không tin tưởng y thuật của tôi, mấy người cố ý làm cho tôi khó xử sao? Phương Tri Le lạnh lùng nói Tất cả người nhà họ Lưu có chút bối rối, dù sao.

người nói câu này không phải là người nhà họ Lưu Vẻ mặt Lưu Viên Kiều cũng hoang mang, ông ta mời Phương Tri Lê xem bệnh cho vợ mình, hiện tại đột nhiên có người tới một câu như vậy, không phải tìm phiên toái sao.

Thân y Phương, người này không phải là người nhà họ Lưu, ông đừng trách lâm nhà họ Lưu chúng tôiLưu Viễn Kiều cầu xin Phương Tri Lễ.

Người nhà họ Lưu bát đầu chỉ trích Lam Thanh Diện, muốn phúi sạch quan hệ với Lâm Thanh Diện.

Đúng vậy thân y Phương, tên nhóc này võn không phải là người nhà họ Lưu, chúng tôi cũng không biết cậu ta xuất hiện từ đâu: Thân y Phương, tên nhóc này không biết gì cả, ông đừng đặt lời nói của cậu ta ở trong lòngKhông phải tên nhóc này là bạn của cô chủ Sao, sao cậu ta lại như thế, chẳng lẽ cậu ta cố ý đến gây rối sao?Lưu Văn Hùng hung dữ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, dường như cuối cùng cũng bät được nhược điểm của Lâm Thanh Diện, ông ta lập tức mảng: Cậu có ý gì? Chăng lẽ vừa rồi học trò của thân y Phương nói chưa rõ sao, lúc người ta làm việc thì người khác không được quấy râyVào lúc này cậu nói như vậy là có ý gì? Uổng công cậu là bạn của Lưu Ly, kết quả hiện tại cậu lại không muốn mẹ Lưu Ly được chữa bệnh, không biết tại sao trên thế giới này lại có loại người như cậu.

Lâm Thanh Diện bĩu môi nói: Tôi chỉ muốn nhäc nhở ông ta một chút mà thôi, chẳng lẽ muốn chờ ông ta chữa trị cho bệnh nhân đến chết thì tôi mới mở miệng sao?Phương Tri Le nghe Lâm Thanh Diện nói thì lập tức đứng lên, tức giận nói: ‘Mấy người mời tôi đến là vì muốn sỉ nhục tôi sao? Chữa trị bệnh nhân đến chết, không ngờ mấy người cũng có thể nói ra được câu này!Trí Lê này làm nghề y nhiêu năm như vậy nhưng chưa bao giờ xuất hiện chuyện người bệnh chết, mấy người đang träng trợn sỉ nhục tôi!Tôi không chữa bệnh nữa, mấy người muốn làm gì thì làm đi, từ nay về sau tôi sẽ không đến thành phố Bạch Sơn nữa, người của thành phổ Bạch Sơn măng nhà họ Lưu thể nào cũng không liên quan đến tôi!Học trò kia cũng hung hãng nói với Lâm Thanh Diện: Người này đúng là đáng ghét, dám sỉ nhục sư: phụ của tôi như vậy, ông ấy là thần y trên đời, loại người như anh có tư cách tùy tiện sỉ nhục ông ấy sao?Hiện tại anh mau quỳ xuống nói xin lõi sư phụ của tôi đi, nếu không thì chúng ta sẽ nói cho mọi người ở thành phố Bạch Sơn, đến lúc đó mấy người có thế gặp phiền phức!Lâm Thanh Diện liếc học trò kia một cái, mở miệng nói: Trẻ con miệng còn hồi sữa, nơi này vân chưa đến lượt cậu nói chuyện.

Anh nói xong thì tay khẽ nhúc nhích, một sức mạnh xuất hiện bịt miệng tên học trò kia lại, hiện tại cho dù cậu ta muốn nói chuyện cũng không nói ra được Vẻ mặt của học trò hoảng sợ, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta không nói được, cho nên không ai có thể biết được tình hình hiện tại của cậu ta thể nào.

Lâm Thanh Diện nhìn về phía Phương Tri Lễ mở miệng nói: Tôi thấy ông không phải cảm thấy mình chịu nhục nhã, mà bởi vì ông không chữa được bệnh này, cho nên tìm cho mình một lý doKhuôn mặt già nua của Phương Tri Lễ lập tức trở nên xanh mét, không thể tưởng được người thanh niên này cũng dám nói với ông ta như vậy, quan trọng nhất là anh đã nói đúng.

Nếu hiện tại ông ta không nghĩ cách lấy lại thể diện, chuyện này truyền ra ngoài thì chäc chản sẽ tạo ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta.

Nhưng ông ta còn chưa nói gì thì người nhà Lưu đã ngôi không yên.

Người anh em, nhà họ Lưu không oán không thù với cậu, hơn nữa nghe nói sao cậu lại cố ý đắc tội với thân y Phương vào lúc này, chẳng lẽ cậu không muốn mẹ Lưu Ly được chữa khỏi bệnh sao? Lưu Thanh Sơn nhìn chăm chảm Lâm Thanh Diện nói một câu.

u là bạn của Lưu Ly, vì Lưu Viên Kiều cũng đầy tức giận nhìn Lâm Thanh Diện nói: ‘Chỉ có thân y Phương có thể chữa trị bệnh của vợ tôi, cậu làm như vậy là muốn hại nhà của chúng ta, Lưu Ly đã như vậy, kết quả hiện tại mẹ nó cũng không chữa khỏi, sao tôi có thể sống nổi chứ!Ba, con thấy nên đuối tên nhóc này rảnh rỏi đi gây chuyện này đi, cũng cho thân y Phương một câu trả lời, cho dù cậu ta là bạn của Lưu Ly thì sao, cũng chỉ mang lại rắc rối cho nhà chúng ta mà thôi Lưu Văn Hùng nhìn chăm chảm Lâm Thanh Diện nói Lâm Thanh Diện nghe bọn họ nói thì cười nói: ‘Mấy người đừng vội, nếu thân y Phương thật sự có y thuật cao siêu như vậy thì sẽ không sợ người khác nghi ngờ đâuTôi chỉ nói lời thật lòng, nhưng nếu thân y Phương đã đến thì hãy chứng minh y thuật của ông trước mặt mọi người đi: Nếu ông có thể chữa khỏi bệnh cho bà ta thì hiện tại tôi sẽ xin lỗi ông, ông muốn tôi làm gì cũng được, tôi nhất định không nuốt lời được không?Phương Tri Lẻ nheo mắt lại, cảm giác tên nhóc này muốn ăn sống ông ta, nếu hiện tại ông ta vân muốn rời đi thì trở thành chột dạ Cho nên ông ta muốn bảo vệ danh tiếng của mình thì chí có thể chữa bệnh, vậy thì mới có thể đánh vào mặt Lâm Thanh Diện.

Ông ta hít sâu một hơi, nói với Lâm Thanh Diện.

‘Được, nếu cậu đã nói như vậy, hôm nay tôi sẽ cho tên nhóc ngông cuông là cậu biết danh tiếng của tôi nhiêu năm như thế cũng không phải chỉ nói bảng miệng.

Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không nói gì Anh cũng hoàn toàn không lo lắng Phương Tri Lê sẽ chữa bệnh cho mẹ Lưu Ly có xảy ra vấn đề gì không.

Nếu là cổ trùng thì với năng lực của anh, chỉ cân không xuất hiện vấn đề quá lớn cũng sẽ có cơ hội cứu được Người nhà họ Lưu thấy Tri Lẻ đồng ý với Lâm Thanh Diện thì cũng không tiếp tục đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, chỉ có thể chờ Phương Tri Lẻ chữa khỏi bệnh, đến lúc đó lại tính số với Lâm Thanh Diện Lưu Viễn Kiều thấy Tri Lễ đồng ý chữa bệnh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơn nữa nói như vậy thì Phương Tri Lê chắc chăn sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình đế chữa bệnh, ngược lại cũng là một chuyện tốt Lưu Văn Hùng nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, cười nhạo một tiếng nói: Đúng là không biết trời cao đất dày, không ngờ lại đánh cược với thần y Phương như vậy, có lẽ đầu óc đã bị úng nước, chờ lát nữa thân y Phương chữa khỏi bệnh, tôi sẽ giải quyết cậu đầu tiên!Phương Tri Lễ lại ngồi xuống mép giường nhìn thoáng qua mẹ Lưu Ly, sau đó lại lấy ra kim châm.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, xem ra thân y Phương này thật sự không biết chữa trị cổ trùng thế nào Phương Tri Lê câm kim châm trong tay châm cứu vào vị trí ngực của mẹ Lưu Ly.

Trên mặt mẹ Lưu Ly lập tức lộ vẻ đau khổ, nhưng rất nhanh sắc mặt của bà ta tốt hơn một chút Phương Tri Lê còn tưởng räng có hiệu quả, trên mặt lập tức lộ vẻ đắc ý.

Người nhà họ Lưu cũng tràn đầy bội phục, nghĩ thâm thần y thật là lợi hại, vừa ra tay đã có hiệu quả Nhưng không đợi Phương Tri Le đäc ý xong thì sắc mặt mẹ Lưu Ly bắt đầu thay đổi xấu đi, sau đó phun ra một ngụm máu đen.

Tình huống này làm cho tất cả mọi người hoảng sợ, bọn họ vốn cho rãng Phương Tri Lẻ châm cứu xong sẽ có hiệu quả, không nghĩ răng y thuật lại thấp như vậy, tình hình của mẹ Lưu Ly chuyến biến xấu đi Vừa rồi những người khen y thuật của Phương Trí Lễ cao siêu nhìn thấy vậy thì lập tức bịt miệng của mình lại, không dám phát ra âm thanh gì Lưu Viễn Kiều nhìn thấy tình hình của vợ mình đột nhiên chuyển biến xấu đi thì vẻ mặt trở nên lo lắng, nhanh chóng nhìn Phương Tri Lễ hỏi: ‘Thân y Phương, chuyện gì đã xảy ra, vì sao tình hình của vợ tôi lại trở nên xấu đi chứ? Cầu xin ông hãy cứu bà ẩy!Phương Tri Lẻ cũng mờ mịt, ông ta vốn không biết chuyện gì xảy ra, ông ta nhìn chăm chăm mẹ Lưu Ly thì thấy đối phương sắp không sống được bao lâu nữa, cho nên vẻ mặt cũng tràn đây hoảng hốt.

Nếu hôm nay ông ta không chữa khỏi cho bệnh nhân thì sợ là danh tiếng thân y cũng chịu ánh hướng, Trên trán ông ta đổ đây mồ hôi lạnh, tay câm kim châm bắt đầu run rấy.

Lâm Thanh Diện cười nhìn Phương Tri Lê mở miệng hỏi: ‘Thần y, sao ông không động đậy? Bệnh nhân sắp tắt thở rồi, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi sao?Phương Tri Lễ quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái quát: Cậu biết cái gì! Tôi đang quan sát tình hình của bệnh nhân mà thôi, lát nữa tôi không chữa khỏi bệnh cho bà ta cũng là vì cậu ở bên cạnh quấy rây!Lưu Văn Hùng lập tức trừng mát nhìn Lâm Thanh Diện một cái mở miệng nói: ‘Cậu có nghe thấy hay không, thân y Phương nói cậu im miệng, tôi thấy cậu cố ý, cậu không muốn thần y Phương chữa khỏi bệnh nên dùng thủ đoạn này, đúng là không cần mặt mũi!Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Lưu Văn Hùng một cái, mở miệng nói: Tôi thấy giọng nói của anh lớn hơn tôi rất nhiều, người không muốn ông ta chữa khỏi bệnh là anh sao?Lưu Văn Hùng lập tức nghẹn họng, Lưu Thanh Sơn quay đầu trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta cũng chỉ có thể im miệng.

Phương Tri Lê đầy lo läng, nhất thời không biết nên làm gì, ông ta nhìn chăm chäm cây kim châm trong tay, sau đó muốn châm cứu lại xem có hiệu quả hay không.

Lần này ông ta thay đổi vị trí châm cứu, lúc ông ta châm lên trên người mẹ Lưu Ly thì mẹ Lưu Ly lại phun ra một ngụm máu, säc mặt càng trở nên trắng bệch.

Lân này Phương Tri Lê hoàn toàn luống cuống, ông ta vốn không có năng lực chữa khỏi bệnh cho mẹ Lưu Ly, hơn nữa mẹ Lưu Ly trải qua hai lân châm cứu của ông ta thì càng bước gần đến quỷ môn quan, cho.

dù là thần tiên thì chỉ sợ cũng không thể cứu vãn Ông ta hít sâu một hơi, con ngươi xoay một vòng, sau đó xoay người, mở miệng nói: Bệnh tình của bà ta đã không thể nào cứu chữa, vốn không có cách chữa trị, tôi không chữa được, mấy người chuẩn bị hậu sự đi!Ông ta nói xong thì nhìn học trò một cái, ra hiệu băng mắt với cậu ta học trò lập tức hiểu ý, nhanh chóng thu dọn đồ đạc Lưu Viễn Kiều lập tức muốn ngất đi, ông ta không nghĩ tới Phương Tri Lẻ được gọi là thần y lại nói thẳng không chữa được bệnh của vợ ông ta Ông ta nhanh chóng đến trước mặt Phương Tri Lê, vẻ mặt cầu xin nói: Thân y, cầu xin ông chữa khỏi bệnh cho vợ tôi, tôi đặt toàn bộ hy vọng lên người ông đấy.

Phương Tri Lễ đấy tay ông ta ra, mở miệng nói ‘Bệnh tình đã đến mức này, ông mới đến tìm tôi, ông nghĩ tôi là thần tiên sao? Nếu mấy người sớm đến tìm tôi thì còn có cơ hội cứu sống, hiện tại đừng lãng phí sức lực!Hai chân Lưu Viên Kiêu mêm nhũn, ngôi xuống mặt đất Hiện tại Phương Tri Lê có chút lo lắng, ông ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lỡ người nhà họ Lưu tìm ông ta gây chuyện thì coi như xong đời Ngay lúc này, Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, anh đi thẳng đến giường bệnh.

Người nhà họ Lưu thấy vậy thì trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Tên nhóc kia muốn làm cái gì, chẳng lẽ cậu ta muốn ra tay chữa bệnh sao?Tên nhóc này điên rồi sao? Thần y Phương cũng không chữa khỏi được, chẳng lẽ cậu ta cho răng mình làm được sao?Thân y Phương không chữa khỏi được bởi vì cậu ta ảnh hưởng đến ông ta, hiện tại cậu ta còn muốn làm loạn, đúng là bội phục.

Lưu Văn Hùng cũng nhìn Lâm Thanh Diện mở.

miệng nói: ‘Tên nhóc, cậu muốn làm cái gì, cậu mau cút ngay cho tôi, bởi vì cậu nên thím mới không chữa khỏi bệnh, chẳng lẽ hiện tại cậu còn muốn mạng của bà ấy sao?Lưu Viên Kiêu cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, vẻ mặt khó hiểu nói: Vì sao… Vì sao cậu muốn hại vợ tôi như thế, chúng tôi và cậu không oán không thù, vì sao cậu muốn hại chúng tôi!Lưu Văn Hùng nhìn về phía Lưu Thanh Sơn nói: ‘Ba, ba nhanh chóng cho người bát cậu ta lại đi!Ôn ào quá! Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, một khí thế mạnh mẽ vô hình bồng xuất hiện toàn bộ phòng khách, tất cả mọi người im lặng, không biết vì sao bọn họ nghe thấy tiếng quát của Lâm Thanh Diện thì bản năng không dám tiếp tục lên tiếng.

Ngay cả học trò kia cũng không dám tiếp tục thu dọn đồ đạc, sợ ảnh hưởng đến Lâm Thanh Diện, một bàn tay của Lâm Thanh Diện đã làm cho cậu ta muốn chết.

Phương Tri Lê cũng đứng tại cho, không đám trốn đi vào lúc này.

Lâm Thanh Diện nhìn mẹ Lưu Ly trên giường bệnh, anh đưa hai ngón tay, một sức mạnh tỉnh túy xuất hiện ở trên đó, sau đó anh điểm huyệt trên người mẹ Lưu Ly mấy cái, năng lực truyền vào cơ thể bà ta, cổ trùng vốn náo loạn lập tức yên tĩnh lại Sau đó Lâm Thanh Diện dùng tay đặt lên cổ tay mẹ Lưu Ly, năng lượng được truyền vào dọc theo kinh mạch đến tới cơ quan nội tạng của bà ta.

Khi năng lượng tiếp xúc với những khí đen trong cơ thể mẹ Lưu Ly thì lập tức bät đầu hóa giải nó.

Những khí đen tiếp xúc với năng lượng của Lâm Thanh Diện cũng giống như thấy quỷ, định len lỏi trong cơ thể mẹ Lưu Ly trốn đi nhưng Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị xong, anh đã chặn các kinh mạch của mẹ Lưu Ly, cho nên khí đen không thể đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bị hóa giải Với thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện thì muốn hóa giải khí đen này không phải là chuyện khó khăn, năng lượng của anh hoàn toàn áp chế được khí đen, cho nên muốn hóa giải khí đen này cũng chỉ cần một chút thời gian mà thôi Trong chốc lát khí đen trong cơ thế mẹ Lưu Ly đã được hóa giải hơn một nửa, tình hình của mẹ Lưu Ly cũng chuyển biến tốt đẹp.

Tất cả mọi người im lăng nhìn chäm chú, không ai dám phát ra âm thanh quấy rây Lâm Thanh Diện.

Phương Tri Lê cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện thật sự có cách chữa trị bệnh của mẹ Lưu Ly, ông 1a híp mãt lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Một lát sau, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng hóa giải xong khí đen trong người mẹ Lưu Ly, sau đó anh lại chuyển một phần năng lượng của mình vào cơ thế mẹ Lưu Ly, bảo vệ nội tạng của bà ta để không phải chịu tổn thương vừa rồi mà mất đi tính mạng.

Lúc này những đổm đen trên người mẹ Lưu Ly đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn nhiều, ngoại trừ có chút tiêu tụy thì không có gì đáng ngại Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ.

Thế… Thế là không sao rồi à? Trông có vẻ như: đã chữa khỏi rồiGiỏi quá đi, căn bệnh mà thân y Phương bó tay, không ngờ lại được cậu ta trị khỏi, lẽ nào cậu ta mới là thân y thật sự?rời ạ, ban nãy tôi còn muốn dạy đỗ thăng nhóc ấy một chặp, may mà nhịn được, chứ băng không nếu vì tôi mà làm ảnh hưởng đến việc chữa trị thì tôi đã rước ¡y họa lớn vào thân rồiXem ra chúng ta đều đã hiểu lầm cậu ấy, thảo nào cậu ấy bảo thần y Phương không chữa hết bệnh được, hóa ra y thuật của cậu ấy cao hơn thần y PhươngTất cả mọi người trong nhà họ Lưu đều nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ ngạc nhiên, sự kính phục dân đần hiện lên trong mät.

Lưu Thanh Sơn cũng híp mat lại, rõ ràng không ngờ bạn của Lưu Ly lại giỏi như thế, một vài suy nghĩ cũng nảy sinh trong lòng bọn họ.

Lưu Văn Hùng lại nhìn Lâm Thanh Diện với về oán hận, chỉ mong có thể xông lên bóp chết mẹ của Lưu Ly.

Ban nãy anh ta còn nghĩ xem nếu như khiến cho mẹ của Lưu Ly chết đi trong quá trình chữa trị, thế thì anh ta cũng có lý do để ra tay, báo lại món thù ngày hôm qua Kết quả không ngờ rắng cái tên này lại chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, lân này không những anh ta không có lý do đối phó với Lâm Thanh Diện, không chừng nhà họ Lưu còn cảm kích Lâm Thanh Diện nữa Không biết thăng này đụng phải vận may cứt chó gì thế, thế mà cũng có thể chữa khỏi bệnh, tức chết đi được Lưu Văn Hùng lẩm bẩm Phương Tri Lễ và học sinh của mình cũng nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ ngạc nhiên, có lẽ trong số tất cả mọi người có mặt ở đây, chỉ có một mình Phương Tri Lê biết Lâm Thanh giỏi đến mức nào khi chữa hết căn bệnh này.

Bây giờ thái độ Phương Tri Lê dành cho Lâm Thanh Diện đã thay đổi nhiêu, mặc dù khi nãy Lâm Thanh Diện khiến cho ông ta lúng túng, làm ông ta mất mặt trước đám đông, thế nhưng dù gì ông ta cũng là y sĩ, trong lòng vần thấy kính phục trước y sĩ giỏi hơn mình Hơn nữa bây giờ ông ta rất muốn biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện chưa được căn bệnh không rõ nguyên nhân nàyBởi thế đã bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để xin lỗi Lâm Thanh Diện rồi Sau khi rút hết sức lực trong cơ thể của mình về, anh nhìn thoáng qua mẹ Lưu Ly, mẹ Lưu Ly châm chậm mở mắt, gương mặt có vẻ rất mờ mịt.

Trong ấn tượng của bà ấy, bà ấy đã chết rồi, nhưng không biết vì sao vừa đi đến Quý Môn Quan đã bị kéo ngược trở về.

Người đầu tiên bà ấy nhìn thấy sau khi mở mät ra chính là Lâm Thanh Diện, bà ấy nói: Cậu là người đã chữa hết bệnh cho tôi sao?Lâm Thanh Diện mỉm cười gật đầu: Cháu là bạn của Lưu Ly, cô ấy nhờ cháu chữa bệnh cho bác đấy ạGương mặt mẹ của Lưu Ly thoáng có vẻ kích động, thế nhưng bà ấy cũng biết mình bị nhiêm bệnh vì Lưu Ly, có điều bà ấy không hề trách cứ gì cô ấy.

Sau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói Lưu Ly nhờ anh đến chữa bệnh cho mình, trong lòng mẹ của Lưu Ly cũng biết tình cảm con gái dành cho mình.

Bà ấy lập tức muốn ngôi dậy cảm ơn Lâm Thanh Diện, nhưng vì cơ thể quá yếu ớt, bởi thế bà ấy không có chút sức lực nào.

Lâm Thanh Diện nhìn bà ấy rồi nói: Cháu cũng chỉ tiện tay mà thôi, hơn nữa cháu cần phải nhắc nhở bác một điều, không phải bác bị bệnh mà là mắc một loại cổ trùng, đúng là bị nhiêm cổ trùng từ người Lưu Ly, nhưng không phải vì Lưu Ly, bùa chú trên người Lưu Ly có lý do khác, cháu đến đây là để điều tra việc nàyLúc nói chuyện, mọi người chỉ có thế nhìn thấy anh mở miệng nhưng lại không nghe thấy giọng nói của anh, chỉ có mẹ Lưu Ly nghe thấy anh nói gì mà thôi Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói thế, gương mặt mẹ con Lưu Ly toát ra vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì Lâm Thanh Diện cười cười: Bác không cần phải ngạc nhiên như thế, đừng nói cho ai biết hồi nãy cháu nói gì với bác, cháu cũng chỉ vì không muốn bác hiếu lâm Lưu Ly nên mới nói cho bác nghe thôi, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, tất nhiên tình cảm giữa hai mẹ con bác sẽ khôi phục lại bình thườngMẹ của Lưu Ly vội vàng gật đầu với Lâm Thanh Diện, bà ấy không nói gì nữa Lâm Thanh Diện cũng quay người lại, ngừng sử dụng thủ đoạn vừa mới thi triển, rồi sau đó, anh nhìn Lưu Viễn Kiều đang ngôi trên mặt đất: Không cần phải bi quan như thế đâu, đã chữa khỏi bệnh cho vợ của bác rồiLưu Viên Kiêu nhìn Lâm Thanh Diện, đôi môi ông ta mấp máy: Thật…Thật sao?Bác tự nhìn là biết ngay Lâm Thanh Diện nói Lưu Viên Kiều lập tức bò dậy, lao đến bên giường, lúc nhìn thấy vợ mình không bị gì nặng nề thì ông ta mới kích động đến nôi bật khóc.

Vào lúc này, Phương Tri Lễ đi về phía Lâm Thanh Diện, gương mặt ông ta có vẻ rất áy náy: Nhóc con, xin lỗi vì chuyện khi nãy, tôi tự phụ quá, chứ bang không cũng không đến nöi gây ra chuyện cười như thế này, bây giờ tôi trịnh trọng xin lôi cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho sơ sót của tôiLâm Thanh Diện thấy thái độ nhận sai của Phương Tri Lê cũng thành khẩn, anh mỉm cười Đúng là y thuật của Phương Tri Lẻ không có vấn đề gì cả, lần này mẹ của Lưu Ly bị trúng cổ trùng chứ không phải là bị bệnh, bởi thế nên Phương Tri Lê mới không trị được bệnh cho bà ấy, Lâm Thanh Diện không thích ông ta chỉ vì sự kiêu ngạo của ông ta mà thôi Bây giờ Phương Tri Lễ chủ động xin lôi anh, tất nhiên anh cũng sẽ không hận thù.

Thần y Phương, thân là bác sĩ thì nên khiêm tốn mới phải, không thế kiêu ngạo đâu, làm thế chỉ tố rước thêm phiền phức cho ông mà thôi Lâm Thanh Diện nhäc nhở.

Phương Tri Lê vội vàng gật đầu rồi nói: Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, nhất định tôi sẽ ghi nhớ, sau này sẽ không phạm sai lâm nữaChỉ có điều không biết cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu đã chữa khỏi bệnh của bà ấy bảng cách nào không, tôi đã khám rất lâu rồi mà cũng không tìm ra nguyên nhân của căn bệnh, kỳ quặc thậtLâm Thanh Diện nhìn ông ta rồi nói: Tôi chỉ có thể nói với ông răng, không phải bác gái bị bệnh mà là bị cái khác, bác sĩ Phương không biết thì hơn, chứ băng không lại rước lấy họa vào ngườiPhương Tri Lễ biến sắc, không ngờ bệnh tình của mẹ Lưu Ly đáng sợ như thế, ông ta là người thông minh, bởi vậy mới im lặng ngay.

Có lúc chỉ biết điêu gì đó cũng là tội lỗi, sẽ rước họa vào người Lưu Thanh Sơn cũng đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, ông ta quan sát anh một cách nghiêm túc rồi bật cười mà nói: Không ngờ cậu lại cao thâm khó dò như thế, có y thuật hơn người, thật khiến cho người khác kính phục, tôi thay mặt cả nhà họ Lưu cảm ơn cậu Lâm Thanh Diện cười với ông ta: Cháu là bạn của Lưu Ly, tất nhiên phải giúp đỡ mọi người rồiLưu Thanh Sơn nghe thấy mấy chữ bạn của Lưu Ly, ánh mắt ông ta trở nên sâu thám, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Lâm Thanh Diện cũng nhân cơ hội này phóng ra quan sát khãp người Lưu Thanh Sơn.

Điều khiến cho anh không ngờ là anh lại phát hiện ra vết tích của cổ trùng trên người Lưu Thanh Sơn, hơn nữa còn không chỉ có một!Không biết cậu đây có thể nói cậu và Lưu Ly quen nhau như thể nào không? Lưu Ly từ khi còn nhỏ.

đã mang lại xui xẻo cho mọi người, theo lẽ thường, thì sẽ không có ai làm bạn với nó, tôi cũng có chút tò mò không biết tại sao cậu đây lại không sợ vận xui của Lưu Ly Lưu Thanh Sơn thăm dò hỏi Lúc này ông ta đã nhận ra Lâm Thanh Diện không đơn giản chút nào, làm sao có thế làm bạn với Lưu Ly, lại có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, sao có thể là một người đơn giản được.

Ông ta bây giờ không chắc chản về mục đích thực sự của Lâm Thanh Diện khi đến nhà họ Lưu, vì vậy ông ta muốn lấy được chút thông tin từ Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười với ông ta, nói: Con người tôi trời sinh mạng cứng, cho nên không sợ vận xui gì, làm bạn với Lưu Ly cũng chỉ là tình cờ, cô ta thật ra cũng không đáng sợ như người ta nói, ông nói có đúng không, Lưu gia chủ?Nghe được giọng điệu có ý khác trong lời nói của Lâm Thanh Diện, Lưu Thanh Sơn cũng có chút không hiếu rõ Lâm Thanh Diện, nhưng Lâm Thanh Diện vừa mới chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, ông ta nhất định sẽ không thế làm gì Lâm Thanh DiệnVì vậy chỉ có thể mỉm cười với Lâm Thanh Diện, nói: Đúng vậy, Lưu Ly thực sự là một cô gái tốt, đáng tiếc là ông trời không công bảng, để khi nó sinh ra, thì mang theo vận xuiLâm Thanh Diện cười nói: Có thể không phải do trời sinhLưu Thanh Sơn đột nhiên chau mày lại, ánh mãt nhìn sang Lâm Thanh Diện, xuất hiện vài phần kỳ lạ.

Nhưng ngay sau đó ông ta mỉm cười và nói: Dù thế nào đi nữa, bệnh của mẹ Lưu Ly lân này có thể chữa khỏi, cũng là nhờ có cậu đây, nhà họ Lưu tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt, qua hai ngày nữa, thì là sinh nhật của Lưu Ly, đến lúc đó sẽ có cao nhân đến nhà họ Lưu tôi, hay là cậu ở lại nhà họ Lưu tôi thêm mấy ngày, không chừng đến lúc đó cậu có duyên với cao nhân, cũng xem như tặng cậu tạo hóa nàyĐang có ý này Lâm Thanh Diện trả lời Lưu Thanh Sơn gật đầu, không nói chuyện với Lâm Thanh Diện nữa, bây giờ ông ta vẫn không rõ Lâm Thanh Diện đến đây có ý gì, mặc dù đối phương trông khá thần bí, hơn nữa còn có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ Lưu Ly, nhưng dù sao thì cũng trẻ một chút.

Cho nên Lưu Thanh Sơn không hề cảm cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể gây ra sự uy hiếp nào cho.

kế hoạch của ông ta Ông ta để Lâm Thanh Diện đợi đến ngày cao nhân đến, cũng chỉ là đề phòng mọi chuyện, nếu Lâm Thanh Diện thực sự có ý xấu, và khi cao nhân đến, ông ta không cân phái lo läng sẽ xảy ra chuyện gì Lúc này Lưu Văn Hùng tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta đã ghét Lâm Thanh Diện đến thấu xương, nhưng không ngờ räng tên này sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, làm cho anh ta không có lý do gì để ra tay với Lâm Thanh Diện.

Nhưng anh ta sẽ không từ bỏ như vậy, nếu như có cơ hội, anh ta nhất định sẽ không khách sáo với Lâm Thanh Diện.

Mọi người sau khi kinh ngạc, cũng bắt đầu tản đi, bệnh tình của mẹ Lưu Ly đã được chữa khỏi, cho nên cũng không còn gì đáng xem cả.

Phương Tri Lễ cũng nhận thức sâu sắc vê những sai lầm của mình, sau khi anh ta xin lỗi Lâm Thanh Diện lân nữa, bèn dân cậu học sinh đó rời khỏi nơi này.

Trước khi họ rời đi, Lâm Thanh Diện đã khôi phục khả năng nói của cậu học sinh đó.

Cậu học sinh bị sốc, lân này cậu đã biết điều, cậu nói với Phương Tri Lẻ răng Lâm Thanh Diện biết phép thuật, Phương Tri Lê trách măng cậu học sinh, nói rằng y thuật của Lâm Thanh Diện đúng là tài giỏi, nhưng vân chưa đến mức là phép thuật Trên đời này vốn dĩ không có thần tiên, làm sao có thể có thứ phép thuật chứ.

Sau khi mọi người giải tán, Lâm Thanh Diện cũng quay người rời khỏi đây, chỉ còn lại hai vợ chồng Lưu Viễn Kiều ở đây cảm khái Mẹ của Lưu Ly nhớ kĩ những gì Lâm Thanh Diện đã nói, không nói cho ai biết những gì Lâm Thanh Diện đã nói với bà, trong thâm tâm biết rõ, có thể cứu được con gái mình, e rằng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện, bây giờ bà cũng đã đặt mọi niềm hy vọng lên người Lâm Thanh Diện.

Buổi tối, Lâm Thanh Diện đến giữa sân của Lưu Ly.

Anh bước tới cửa phòng Lưu Ly, vươn tay gõ cửa Sau khi trải qua bối rối lần trước, anh không dám trực tiếp xông vào phòng Lưu Ly nữa Mời vào Giọng Lưu Ly truyên đến, Lâm Thanh Diện mới đấy cửa bước vào.

Nhưng điều anh không ngờ tới là, sau khi anh vào phòng, phát hiện Lưu Ly văn đang tảm, anh lập tức quay người lại Cô… cô đang tăm sao lại để tôi vào? Lâm Thanh Diện hỏi Lưu Ly lân này đã không còn xấu hổ như trước đây, cô ta cười với Lâm Thanh Diện, nói: Anh Lâm Thanh Diện, không sao đâu, em không sợ anh nhìn thấyLâm Thanh Diện ho nhẹ hai tiếng, nói: Cô không sợ, nhưng mà tôi sợ, tôi sẽ đợi cô mặc quần áo rồi vào rồi mới vào vậy.

Nói xong, Lâm Thanh Diện bước nhanh đi vê phía bên ngoài Lưu Ly thầy vậy, lộ ra một nụ cười xinh đẹp trên mặt Cô ta biết hai ngày sau chính là lúc cao nhân tới, tuy răng Lâm Thanh Diện nói qua sẽ giúp cô ta, nhưng đến lúc đó cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, thì không ai biết cả, rất có thể hai ngày này sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng của cô ta, cho nên cô ta không còn kiêng ky điều gì cả €ô ta muốn hai ngày này sẽ sống vui vẻ hơn.

Nếu có thể, cô ta cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm phụ nữ là như thế nào.

Lâm Thanh Diện chắc chản là đối tượng tốt nhất của cô ta, hơn nữa trước đó cô ta cũng nói qua, cho dù có dâng hiến bản thân cho Lâm Thanh Diện thì cũng không sao, vì thế cô ta muốn mạnh dạn đi thử.

€ô ta bước ra khỏi bồn tàm, sau khi quấn khăn tắm quanh người, hướng về bên ngoài hét lên một tiếng: Anh Lâm Thanh Diện, em mặc quân áo rồi, anh có thể vào đâyLâm Thanh Diện nghe thấy giọng nói của Lưu Ly, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, nghĩ thâm tốc độ cô ta mặc quân áo cũng nhanh thật đấy, còn chưa tới một phút nữa, đã mặc xong rồi Anh đi về phía phòng, sau khi đi vào trong, nhìn thấy Lưu Ly toàn thân ướt đảm, chỉ quấn một cái khăn tăm quanh người, liền nhanh chóng quay đầu lại Không phải cô mặc quần áo xong rồi sao? Tại sao chỉ quấn một cái khăn tảm? Lâm Thanh Diện hỏi Lưu Ly cười nói: Anh Lâm Thanh Diện, anh nghĩ cái khăn tăm này vướng víu sao? Nếu anh cho räng cái khăn tắm vướng víu, em kéo nó xuống cũng đượcLâm Thanh Diện vội vàng xua tay, nói: Không cần đâu không cần đâu, như vậy cũng ổnLưu Ly che miệng cười, nghĩ thầm dáng vẻ này của Lâm Thanh Diện trông cũng đáng yêu.

Tôi đến tìm cô, thật ra tôi chí muôn nói với cô một tiếng, bệnh của mẹ cô, đã không sao rồi, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian, có lẽ sẽ không sao nữaLâm Thanh Diện mở miệng nói Sau khi nghe được lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt Lưu Ly đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt hiện lên vài phân kích động, ô ta trực tiếp đi về phía Lâm Thanh Diện, nhìn Lâm Thanh Diện đầy cảm kích, nói: Anh Lâm Thanh Diện, cảm ơn anhKhông có gì đầu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôiLâm Thanh Diện đáp.

Lưu Ly do dự một chút, sau đó như đã hạ quyết tâm, trực tiếp kéo khăn tảm trên người xuống, sau đó ôm lấy Lâm Thanh Diện.

Anh Lâm Thanh Diện, đại ân đại đức của anh Lưu Ly không gì báo đáp, bây giờ chí có thể dùng cách này, hy vọng anh Lâm Thanh Diện sẽ không chê Lưu Ly!Lâm Thanh Diện bị sững sờ trước phản ứng bất ngờ của Lưu Ly, làm thế nào anh cũng không ngờ đến, Lưu Ly lại đột nhiên cởi khăn tắm trên người ra, hơn nữa còn ôm lấy mình.

Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể Lưu Ly, và sự mềm mại khó hiểu, cả người Lâm Thanh Diện cứng đờ.

Bây giờ thậm chí anh còn không dám cúi đầu nhìn Lưu Ly đang ôm lấy mình, cũng không dám dùng tay đẩy cô ta ra, dù sao Lưu Ly bây giờ có thể nói là không mảnh vải che thân, nếu như chạm phải chỏ không nên chạm phải thì rất ngại ngùng.

Anh Thanh Diện, chúng ta….

đi đến giường bên kia đi Khuôn mặt Lưu Ly ngượng ngùng, đỏ ửng lên tiếng.

Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng, nói: Cô buông tôi ra, tôi không cần cô dùng cách này để báo đáp tôiLưu Ly đột nhiên trở nên lo lắng nói: Anh Thanh Diện, là em không đủ quyển rũ sao? Em thật sự muốn giao bản thân mình cho anh Thanh Diện, để báo đáp ân tình của anh Thanh DiệnLâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, nói Không liên quan đến điều này, cô mau buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khíLưu Ly thấy Lâm Thanh Diện không giống như đang nói đùa, đột nhiên cũng có chút do dự Suy nghĩ Lâm Thanh Diện có thể thật sự sẽ tức giận, cuối cùng cô ra cũng buông tay Lâm Thanh Diện ra Lâm Thanh Diện không thèm liếc nhìn Lưu Ly, đi thẳng ra ngoài cửa.

Sau khi đi đến cửa, anh quay lưng lại với Lưu Ly, nói: Thời gian không còn sớm nữa, cô đi ngủ sớm đi.

Nói xong, anh rời khỏi đây.

Trên khuôn mặt Lưu Ly tràn đầy sự thất vọng nhìn về hướng Lâm Thanh Diện rời đi, trong ánh mắt hiện lên sự u sầu Từ nhỏ cô ta đã bị xem như là một sao chổi, vì vậy lớn như vậy, căn bản chảng có thứ gì giá trị, chỉ có cơ thể của mình, còn được xem là trân quý, Cô ta cứ nghĩ có thể dùng bản thân mình để trả ơn Lâm Thanh Diện, nhưng ai có thể ngờ được, Lâm Thanh Diện lại không hề cảm kích.

Trên mặt cô ta hiện lên sự buồn bã, sau đó bất lực thở dài, nhặt khăn tảm trên mặt đất lên, đi vào phòng.

Sau khi Lâm Thanh Diện quay lại phòng của mình, cũng im lặng thở dài một tiếng, là một người đàn ông bình thường, gặp phải tình huồng lúc nãy, anh sao.

có thể không có phản ứng chứ.

Nhưng anh không thể làm chuyện đó với Lưu Ly, hiện giờ Hứa Bích Hoài vần còn hôn mê chưa tỉnh lại, nếu như anh thật sự làm chuyện đó, thì sao có thể xứng đáng với Hứa Bích Hoài chứ.

Anh lau mồ hôi trên trán, lấm bẩm: Xem ra sau này không thể tùy tiện vào phòng Lưu Ly, lần sao trước khi vào phòng nhất định phải dùng thần niệm đế nhìn trước, nếu không thì quá nguy hiểm rồiBuổi chiều ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện đang tu luyện ở trong phòng, Lúc này bên ngoài đột nhiên truyên đến tiếng bước chân, Lâm Thanh Diện đột nhiên mở mắt ra, dùng thần niệm nhìn, phát hiện người đến là Lưu Văn Hùng.

Anh trực tiếp từ trên giường đi xuống, đi đến cửa, vào lúc Lưu Văn Hùng định gõ cửa, lập tức cửa mở ra Lưu Văn Hùng bị dọa sợ, vội vàng lùi vê sau 2 bước, sau nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, cười nói: Anh thật sự quá dọa người rí ban ngày đó, nếu như là buổi tối, có lẽ đã bị anh dọa sợ chết rồi¡, lúc này vân còn là Lâm Thanh Diện lạnh mặt nhìn anh ta nói: Anh lại muốn làm gì? Lễ nào anh lại muốn bị dọa sợ đến mức tè ra quầnLưu Văn Hùng vội vàng cười nói: Không, không, không, anh hiểu nhầm rồi, tôi đến tìm anh, thực sự muốn rời anh tối nay ăn một bữa cơm, thuận tiện xin lỗi anh, anh chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, đối với nhà họ Lưu chúng tôi mà nói cũng xem là ân nhân, tôi đương nhiên không thể gây trở ngại cho anh, tôi đến đây là để mời anhLâm Thanh Diện nghỉ ngờ nhìn anh ta, hỏi: Anh có thế tốt bụng như vậy sao, mời tôi ăn cơm?Lưu Văn Hùng vội vàng nói: Anh đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự muốn mời anh ăn cơm để xin lỏi anhLâm Thanh Diện nghĩ dù sao tối nay mình cũng không làm gì, đồng ý với Lưu Văn Hùng cũng không sao, cho dù Lưu Văn Hùng muốn gây phiền phức cho.

mình, anh cũng không cần lo lắng điều gì, dù sao còn có thể xem như để giải trí.

Được, vậy tôi cùng ăn cơm với anh Lâm Thanh Diện nói Thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, trên khuôn mặt Lưu Văn Hùng đột nhiên hiện lên sự phấn khích, nhưng rất nhanh đã bị anh ta thu lại Đương nhiên anh ta sẽ không tốt bụng chạy đến đây để xin lỏi Lâm Thanh Diện, anh ta hận không thế giết chết Lâm Thanh Diện thì có.

Bây giờ anh ta đến đây mời Lâm Thanh Diện ăn cơm cũng là vì anh ta có được tin tức từ một người bạn, anh trai của người bạn kia là quân nhân hôm nay trở vê Người ta đồn anh trai của người bạn này là bộ đội của một đơn vị thân bí và mạnh nhất nước C, một thành viên của Thần Long Vệ, rất lợi hại, sau khi Lưu Văn Hùng nghe thấy, lập tức nói chuyện với người bạn kia, đợi anh trai của cậu ta đến, bọn họ sẽ nghĩ cách để anh trai của cậu ta đánh cho Lâm Thanh Diện một trận, như vậy mới có thể trút giận được Vì để có thể báo thù được Lâm Thanh Diện, nhân nhịn nhất thời là điều cần thiết, vì vậy Lưu Văn Hùng bây giờ mới thấp giọng nói chuyện với Lâm Thanh Diện.

Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, tôi đã hẹn mấy người bạn, bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, đúng lúc qua đó là có thế ăn cơm Lưu Văn Hùng cười nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi ra ngoài cùng với Lưu Văn Hùng Lưu Văn Hùng mở cửa xe mình ra, là một chiếc xe thể thao đất tiền, gia đình nhà họ Lưu là gia tộc hàng đầu thành phố Bạch Sơn, còn có không ít nội tình Sau khi lên xe, Lưu Văn Hùng dân theo Lâm Thanh Diện đi về phía nhà hàng mà anh ta đã đặt trước.

Mặc dù thành phố Bạch Sơn không bảng các thành phố lớn, nhưng với sự phát triển của đất nước, trình độ kinh tế ở đây cũng không lạc hậu.

Khách sạn lớn, quán rượu, ktv, trung tâm thương mại đều có, đến tối, trên các con đường của thành phố Bạch Sơn cũng trở nên náo nhiệt, sôi động.

Không lâu sau, Lưu Văn Hùng dừng xe trước khách sạn tốt nhất ở thành phố Bạch Sơn Hai người xuống xe, đã có mấy nam nữ ăn mặc thời thượng đợi ở bên đó.

Lưu Văn Hùng dân Lâm Thanh Diện đi vê phía mấy người kia, cười nói: Các bạn, tôi đến có chút muộn, để mọi người đợi lâu rồiĐể tôi giới thiệu với mọi người, đây là Lâm Thanh Diện, là bạn của Lưu LyAnh ta vừa nói ra câu này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Lâm Thanh Diện, trên mặt đều hiện lên sự chán ghét không hề che giấu.

Lưu Ly ở trong mắt bọn họ giống như vận hạn vậy, bạn của Lưu Ly đương nhiên cũng không có gì tốt Mãy nữ sinh thậm chí còn lùi vê phía sau hai bước, sợ Lâm Thanh Diện đem theo sự xui xẻo.

Cậu Lưu, sao cậu lại đưa tên tiểu tử như này đến đấy, có thể làm bạn với Lưu Ly, chäc chắn cũng không phải là người tốt? Anh dân anh ta tới, bữa cơm hôm nay của chúng ta phải ăn như thế nào? Một cô gái trang điểm tỉnh tế ghét bỏ nói Lưu Văn Hùng nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng liền cảm thấy đắc ý, anh ta chính là muốn để cho Lâm Thanh Diện cảm thấy xấu hổ mới cố ý nói như vậy.

Tiểu Mỹ, đừng nói như vậy, Lâm Thanh Diện đã chữa khỏi bệnh cho mẹ của Lưu Ly, anh ấy là ân nhân của nhà họ Lưu chúng tôi, hơn nữa tôi khẳng định ở cùng với anh ấy, không hề xui xẻo Lưu Văn Hùng nói Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện vẫn tràn đầy sự kinh thường.

Cô gái tên Tiếu Mỹ liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lầm bẩm: Thật sự không còn lời nào để nói, cái thứ ở thùng rác cũng có thế chen chúc vào trong vòng của chúng ta, sớm biết như vậy, tối nay tôi đã không đếnLưu Văn Hùng làm bộ giống như không nghe.

thấy lời Tiếu Mỹ nói: Chúng ta mau đi vào thôi, nếu không lát nữa sẽ hết cho đó.

Mọi người cùng nhau đi vào trong Một thanh niên bằng tuổi với Lưu Văn Hùng đi đến bên cạnh Lưu Văn Hùng, người này tên là Tôn Kỳ, chính anh trai của anh ta đã gia nhập vào Thần Long Vệ Tôn Kỹ liếc mät với Lưu Văn Hùng, trên mặt hai người đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Trong phòng bao của nhà hàng Nhóm của Lưu Văn Hùng ngồi ở bàn trước, Làm Thanh Diện tìm một chỏ ở trong góc, định ngôi xuống Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh lập tức nói: Anh không được ngồi ớ đây, tôi sợ anh sẽ đem xui xẻo đến cho tôiLâm Thanh Diện có chút không còn gì để nói, nhưng cũng không nói gì, định tìm một chỗ khác để ngồi xuống, nhưng một người ở phía khác cũng vội vàng nói: Tôi cũng sợ xui xẻo, anh đi tìm chỗ khác ngôi điLúc này tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt cảnh giác, sợ anh ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Lưu Văn Hùng nhìn thấy cảnh tượng này, trên khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, anh ta giả vờ không nhìn thấy, muốn để Lâm Thanh Diện xấu hổ thêm một chút Lâm Thanh Diện nhếch miệng, nói: Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần thiết phải ở đây ăn cơm nữa, mọi người ăn điNói xong, anh đang định quay người rời đi Lưu Văn Hùng vội vàng hét lên: Đừng, đừng, đừng, Lâm Thanh Diện, anh qua đây ngồi bên cạnh tôi, tôi không ghét bỏ anhAnh ta lập tức đứng dậy, kéo Lâm Thanh Diện lại, để anh ngồi xuống bên cạnh mình, mà bên kia chính là Tôn Kỳ.

Lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy cảnh này, trong lòng đã đoán được hôm nay Lưu Văn Hùng gọi mình đến căn bản không phải để xin lôi, có lẽ anh ta đã nghĩ xong phải đối phó với mình như thế nào, Đã như vậy, anh không cân thiết phải rời khỏi đây, ngược lại anh muốn xem xem Lưu Văn Hùng này có thể nghĩ ra cách gì để đối phó với mình Lâm Thanh Diện, thật sự xin lỏi, danh tiếng của Lưu Ly ở chö cũng tôi thật sự quá kém, vì vậy mọi người đều sợ cô ấy, anh đừng để trong lòng nhé Lưu Văn Hùng giả vờ an ủi nói Lâm Thanh Diện cười nói: Đương nhiên rồiLưu Văn Hùng câm lấy menu, gọi một vài món, gọi một ít rượu, sau đó bät đầu kể cho mọi người nghe chuyện lúc Lâm Thanh Diện chữa bệnh cho mẹ Lưu Ly đã xảy ra chuyện gì Sau khi mọi người nghe xong chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt đối với Lâm Thanh Diện quả thật có chút kính phục, thực ra trong lòng vân còn có thành kiến rất lớn với anh.

Danh tiếng của Lưu Ly ở thành phố Bạch Sơn này đã lan truyền hơn 20 năm, là bạn của Lưu Ly, mọi người sao có thể dẻ dàng chấp nhận anh chứ Đồng thời, Lưu Văn Hùng cũng gứi một tin nhắn trong nhóm chat của bọn họ.

Hôm nay tôi nói muốn xin loi anh ấy, thực ra là lừa anh ta thôi, tên tiểu tử này ngày hôm đó đã làm tôi sợ hãi tột độ, mối thù này nhất định phải báo, đợi lát nữa các cậu phải ra sức chuốc rượu anh ta, phải khiến anh ta say khướt, tối mart muốn làm gì anh ta thì làm Mọi người lân lượt câm điện thoại lên nhìn tin nhãn và Lưu Văn Hùng vừa gửi, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười xấu xa, rõ ràng rất ủng hộ kể hoạch này của Lưu Văn Hùng Nhưng bọn họ không hề biết Lâm Thanh Diện đã dùng thần niệm nhìn thấy nội dung đoạn tin nhãn này, Trên mặt Lâm Thanh Diện cũng nở nụ cười, nếu như đây chính là thủ đoạn mà Lưu Văn Hùng muốn dùng để đổi phó anh, vậy cũng quá đơn giản rồi.

Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Diện cười, trong lòng còn cảm thấy anh ngốc, lát nữa anh sẽ bị chỉnh, kết quả tên tiểu tử này còn ngốc nghếch nở một nụ cười Không lâu sau, đồ ăn và rượu mà Lưu Văn Hùng gọi đã lên, Lưu Văn Hùng trực tiếp rót cho Lâm Thanh Diện ở bên cạnh một cốc rượu, cười nói: Lâm Thanh Diện, vì để biểu bạt sự xin lôi cúa tôi với anh, tôi kính anh một ly, nếu như anh tha thứ cho tôi, thì hãy uống cạn ly rượu trước mặt, sau này chúng ta là bạn, thể nào?Lâm Thanh Diện cười, nói: ĐượcCầm ly rượu mà anh ta vừa đặt trước mặt mình lên, uống cạn.

Lưu Văn Hùng vì muốn chuốc Lâm Thanh Diện say, đã gọi rượu träng với nông độ cao, chiếc ly anh ta dùng để rót rượu cho Lâm Thanh Diện là ly thủy tinh dùng để uống rượu.

Anh ta hoàn toàn không ngờ đến, Lâm Thanh Diện lại uống cạn cả ly này mà không cần suy nghĩ.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, dường như hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Anh ta nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện mấy giây, sau khi phản ứng lại, liếc nhìn ly rượu của mình, đột nhiên có chút do dự.

Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào anh ta, nói: Thế nào, rượu của tôi, tôi đã uống hết rồi, đây là anh kính tôi, còn chờ đợi gì nữa?Lưu Văn Hùng ngượng ngùng cười, sau đó vội vàng uống hết ly rượu trong tay mình Vốn dĩ nông độ của rượu này rất cao, đột nhiền uống nhiều như vậy, cay đến mức anh ta trực tiếp nôn ra Anh ta không thể tin được nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không ngờ đến tên tiểu tử này tại sao uống nhiều rượu như vậy mà không xảy ra chuyện gì Nhưng anh ta không hề lo lăng, ở trong phòng anh ta có mười mấy người, đợi lát nữa mọi người đều kính rượu Lâm Thanh Diện, bọn họ chỉ là môi người uống một ly, còn Lâm Thanh Diện một mình phải uống mười mấy ly, uống nhiều rượu như vậy, cho dù thân tiên chăc chăn cũng sẽ không trụ được Quả nhiên, không lâu sau, mọi người làm theo.

kế hoạch đã được định trước, bät đầu lần lượt kính rượu Lâm Thanh Diện Không ít người thậm chí còn đã nghĩ xong lý do thoái thác, nếu như Lâm Thanh Diện không uống, thì chính là không nể mặt bọn họ.

Mà Lâm Thanh Diện không từ chối bất kỳ lời kính rượu của ai, cho dù là ai kính, anh đều nhận, một lúc sau, trước mặt anh đã có 3 chai rượu trắng.

Tất cả mọi người đều không thể tin được nhìn Lâm Thanh Diện, có một số người không chịu được.

nồng độ của rượu, chỉ uống một ly đã bät đâu choáng váng, mà Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có chuyện gì, thậm chí bọn họ còn có chút nghỉ ngờ rượu của Lâm Thanh Diện là nước hay là rượu Rất nhanh, tất cả mọi người đều uống rượu cùng Lâm Thanh Diện, Lưu Văn Hùng có chút đau đầu, anh ta không ngờ tửu lượng của Lâm Thanh Diện lại tốt như vậy, uống nhiêu rượu träng như vậy mà không Say.

Tên tiểu tử này đã uống nhiều như vậy, không thể không có chuyện gì, có khả năng anh ta có thể chất đặc biệt, rượu ngấm chậm, nói không chừng một lúc nữa anh ta sẽ ngã xuống đất Trong lòng Lưu Văn Hùng lẩm bẩm nói Lâm Thanh Diện thấy mọi người không kính rượu mình nữa, vì vậy chủ động tìm mọi người uống rượu, cũng là một lần một ly, mọi người bị Lâm Thanh Diện uống đến mức cảm thấy ngứa đầu, không lâu sau, mọi người ở trên bàn đều đã có chút phê Lưu Văn Hùng và Tôn Kỳ liếc nhìn nhau, nếu như cứ như vậy, kể hoạch tối nay của bọn họ có thể sẽ thất bại Lưu Văn Hùng chắc chắn Lâm Thanh Diện chỉ là rượu ngẩm chậm, vì vậy sau một lúc suy nghĩ, anh ta nhìn mọi người, nói: Các vị, chúng ta đợi sau khi ăn uống xong, đi đến KTV đi, tôi thấy Lâm Thanh Diện chưa được uống thỏa mãn, chúng ta đợi đến đó rồi uống tiếpMọi người đều gật đầu, dù sao bọn họ cũng không muốn uống rượu cùng Lâm Thanh Diện nữa Lưu Văn Hùng nhìn Lâm Thanh Diện nói: Lâm Thanh Diện, anh không có vấn đề gì chứ? Uống nhiêu rượu như vậy, lát nữa đi KTV có lẽ không sao đúng không?Lâm Thanh Diện cười, nói: Không sao, đã muốn chơi, vậy thì hôm nay tôi sẽ cùng mọi người chơi thỏa thíchLưu Văn Hùng gật đầu, trong lòng cũng hạ quyết tâm, cho dù hôm nay Lâm Thanh Diện có bị chuốc say: hay không, anh ta cũng phải nghĩ cách giáo huấn anh một trậnLúc này Lưu Văn Hùng nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện ở trước mặt, trong lòng thì cảm thấy đâm lao thì phải theo lao, dù sao thì hiện tại chính bản thân mình cũng đã uống không ít, bây giờ đã hơi chóng mặt rôi, nếu như tiếp tục uống như vậy, chỉ sợ là không đợi Lâm Thanh Diện gục ngã là anh ta phải đi trước một bước.

Không được, không thể như thế này được! Ngày hôm nay vẫn còn chưa xử lý thăng nhóc Lâm Thanh Diện này, làm sao anh ta có thể từ bỏ ý đồ được chứ!Quét mắt một vòng nhìn đám người trước màt, nhìn thấy tất cả mọi người đã lộ ra vẻ mặt khó xử, trong nháy mát Lưu Văn Hùng cười nói Mọi người này, tôi thấy là mọi người cũng đã uống khá nhiều rồi, đừng chỉ uống không, ngày hôm nay tôi chọn đều là thức ăn ngon, dùng bữa, dùng bữa đi Nghe thấy lời nói của Lưu Văn Hùng, cuối cùng những người ở đây mới có bộ dạng như trút được gánh nặng, đồng loạt bỏ ly rượu trong tay xuống.

Dù sao thì bọn họ đều không chịu nổi rồi, nếu như tiếp tục uống hết, chắc chăn là ngay cả sức lực đứng lên mà bọn họ cũng không có.

Lưu Văn Hùng nhìn Lâm Thanh Diện đang ở bên cạnh mình, trong mắt tràn đây oán hận.

Con mẹ nó, coi như vận may của thãng nhóc này tốt, có thể uống như: vậy, nhưng mà có thể uống thì như thế nào chứ? Đợi một lát nữa tôi có trăm phương ngàn kế để cậu chết ở trong tay của tôi!Lưu Văn Hùng hãng giọng một cái, lại bắt đâu thổi phồng y thuật của Lâm Thanh Diện với đám người ngồi ở phía đối diện, ý tứ trong lời nói của anh ta rõ ràng là muốn những người này tiếp tục tìm cơ hội để làm nhục Lâm Thanh Diện.

Ôi chao, y thuật của anh Lâm đúng là xuất quỷ nhập thần!Nghe thấy câu nói này của Lưu Văn Hùng, nhìn biểu cảm ở trên mặt của Lưu Văn Hùng, Tiểu Mỹ đang ngôi đó phát ra một tiếng cười lạnh xem thường.

Dù sao thì từ lúc bät đầu cô ta đã cảm thấy khó chịu với Lâm Thanh Diện, trực tiếp mở miệng châm chọc nói Ha ha, bộ dáng như thể này mà cũng dám xưng là bác sĩ nữa hả? Tỏi nhìn thấy anh ta căn bản chính là vận khí tốt mèo mù đụng phải chuột chết, cho nên mới chữa được khỏi bệnh, nếu như ngày hôm đó anh ta làm chết người, vậy thì chäc chết tới nơi rồi.

Dù sao thì bác sĩ cũng là một cái nghề có thế diện, sao lại có dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi giống như anh ta được chứ?Nghe thấy lời nói của Tiểu Mỹ, trong lòng của Lưu Văn Hùng phải gọi là vui vô cùng, kiềm chế cảm xúc, chờ đợi những người khác tiếp tục làm nhục Lâm Thanh Diện Dù sao thì ngày hôm nay anh ta chính là muốn Lâm Thanh Diện phải khó xử.

Mà đám người còn lại nghe thấy Tiểu Mỹ nói ra những lời này, tất cả cũng đánh giá Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lần nữa.

Sau khi nhìn thấy bộ quần áo mặc ở trên người của Lâm Thanh Diện, tất cả đêu lộ ra vẻ mặt mỉa mai Bọn họ là một đám phú nhị đại, bây giờ tụ tập ở đây cũng coi như là người có hiểu biết.

Nhưng mà cái loại quỷ nghèo kiết xác giống như là Lâm Thanh Diện thế mà lại nhận được thư mời đến đây tham gia, chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thật chính là vô cùng nhục nhã.

Anh Lưu, sao ngày hôm nay anh lại mời cái tháng nhóc này đến đây vậy? Cậu ta mà có thế được gọi là bác sĩ á? Tôi thấy chắc chăn là cậu ta lừa anh rồi, chạc chản là cậu ta là một tên ăn xin ở ven đường, ngày hôm nay muốn ăn cơm chùa cho nên mới nói với anh cậu ta là bác sĩ, chính là muốn đến đây để ăn ké một bữa cơm.

Tôi khuyên anh vàn nên mau chóng đuổi cậu ta đi ra ngoài điĐúng vậy đó, cái tên này sao có thể xứng ngồi cùng một chỏ với chúng ta được, anh ta ngồi ở đây tôi ngại bẩn đây nàyBảo vệ đâu rồi, bảo vệ ở đâu rồi? Nhanh chóng gọi bảo vệ đến đuổi cái thăng nhóc đi ra ngoài đi, nếu như bây giờ cậu ta không có tiền ăn cơm thì tôi có thế thương hại cậu ta, bố thí cho cậu ta mấy đồng tiền để cậu ta đi sang bên cạnh mua mấy cái bánh bao mà ănHa ha ha, con người như thế này mà còn có thể ăn bánh bao nữa hả, tôi thấy anh ta cũng chí xứng đi dành ăn với mấy con chó hoang ở ven đường mà thôi.

Trong lúc nhất thời toàn bộ những người ở trong phòng đều bắt đầu mở miệng trào phúng Lâm Thanh Diện Mà lúc này, Lưu Văn Hùng đứng ở sau lưng Lâm Thanh Diện nghe thấy những lời nói lạnh nhạt của những người xung quanh, trong bụng nở hoa Mà Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của những người xung quanh, trong lòng của anh chỉ có khinh thường dày đặc.

Đường đường là một con hổ dữ, há có thể tự hạ thấp thân phận cúa mình để phân cao thấp với bọn họ?Sự giêu cợt và trào phúng của đám người này đối với anh mà nói càng giống như là con kiến đang giương nanh múa vuốt ở trước mặt con voi, quả thật buôn cười!Trong cách nhìn của Lâm Thanh Diện, nếu như.

ngày hôm nay Lưu Văn Hùng mời anh đến đây vỏn vẹn chí để những người này dùng miệng mà làm nhục anh, vậy thì Lưu Văn Hùng cũng chẳng ra cái giống gì, anh đang chờ xem bước tiếp theo của Lưu Văn Hùng là cái gì Sau khi Lưu Văn Hùng bày ra tất cả những mánh khóe của mình, nếu như không có thú vị gì, thì cứ coi như kết thúc đi Lúc này, Lưu Văn Hùng nhìn thấy tất cả những người xung quanh cơ bản đối xử với Lâm Thanh Diện không khác mấy, trong nháy mắt liền quay đầu, lại ném một ánh mắt với Tôn Kỳ mang theo nụ cười lạnh đây mặt ngồi ở bên cạnh.

Mà giờ phút này, Tôn Kỳ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Văn Hùng thì ngay lập tức hiểu rõ ngay.

Dù sao thì trước đó bạn họ đã thương lượng xong rồi, phải thừa dịp bữa tiệc ngày hòm nay mà cho Lâm Thanh Diện một bài học nhớ đời, nói cho thằng nhóc này biết là sau này làm người không thế phách lối như vậy được.

Tôn Kỳ lập tức đứng dậy từ trên ghế, trên mặt tràn đầy nụ cười đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, vươn một cái tay ra với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói Xin chào, tôi tên là Tôn Kỳ, là bạn của Lưu Văn Hùng.

Ngày hôm nay rất hân hạnh được biết anhLúc này, Lâm Thanh Diện nghe thấy câu nói này vang lên ở bên tai, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếc qua Tôn Kỳ, không hề có ý muốn đưa tay ra.

Tôi không hân hạnh Lâm Thanh Diện lạnh nhạt đáp lời lại Nhìn tư thái của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt tất cả phú nhị đại ở xung quanh đều bắt đầu huýt sáo, Theo suy nghĩ của bọn họ, Lâm Thanh Diện phách lối nói như vậy, đây quả thật là đang đánh vào.

trong mặt của Tôn Kỳ rất là mạnh.

Dù sao thì bọn họ đều biết Tôn Kỳ, biết gân đây Tôn Kỷ vừa mới trở vê sau khi tham gia quân ngũ, đây chính là người luyện võ chân chính Toàn thân trên dưới Tôn Kỳ đều là cơ bắp mạnh mẽ, so sánh với Lâm Thanh Diện đối lập rõ ràng, chẳng phải chỉ cân một năm đấm là có thể đánh thằng nhóc trước mất chết tươi à?Trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy hưng phấn nhìn cảnh tượng xảy ra trước mat, bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi Tôn Lỳ dạy dỏ thăng nhóc Lâm Thanh Diện một trận Lúc này, vốn dĩ Tôn Kỳ muốn thừa dịp lúc bắt tay với Lâm Thanh Diện rồi cho Lâm Thanh Diện một bài học, nhưng mà chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện thế mà ngay cả chút ý tứ để ý tới anh ta cũng không có, trong nháy mắt cảm giác vô cùng mất mặt, trên mặt viết đây sự giận dữ.

Nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện, cân răng gặn ra một câu từ trong miệng.

Thảng nhóc kia đang ra vẻ với ai thế, có ngon thì lặp lại lân nữaLâm Thanh Diện cười lạnh, anh đã biết rôi, xem ra là món chính ngày hôm nay Lưu Văn Hùng chuẩn bị cho anh cũng chỉ là người đàn ông có dáng người cường tráng ở bên cạnh mình mà thôi Trong lòng của anh tràn đây khinh thường, nếu như Lưu Văn Hùng cho räng như thế này có thể xử lý mình, vậy thì cũng quá coi thường mình rồi.

Anh cút ra xa một chút đi, tốt nhất đừng có nên chọc tôi Lâm Thanh Diện nóiTôn Kỳ nghe thấy lời nói này từ trong miệng của Lâm Thanh Diện, trong nháy mät cả khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, anh ta đã hoàn toàn bị lửa giận làm choáng váng đầu óc.

Anh ta thật sự không ngờ tới cái đô rác rưỡi, không ra hình dạng như Lâm Thanh Diện lại còn dám nói năng lỗ mãng với anh ta như thế, đây quả thật là không cho anh ta chút mặt mũi nào.

Câu nói lúc nãy của Lâm Thanh Diện vừa mới dứt lời, tất cả những phú nhị đại ở xung quanh ngay lập tức trở nên hưng phấn, tất cá bät đầu liêu mạng châm ngòi thổi gió.

Ôi trời! Ngầu quá đi thôi, tôi thích loại người thăng thản như thể nàyTôn Kỳ, tháng nhóc này lại dám nói với anh như vậy, anh còn đang kiềm chế cái gì nữa, còn không tranh thủ giáo huấn anh ta một trận đi?Tôi thấy là dựa vào tính tình của Tôn Kỳ, ngày hôm nay thăng nhóc này sẽ bị ném ra ngoài, nếu không thì sao anh ta còn có mặt mũi lăn lộn với chúng ta nữa?Ánh mắt của đám người này, sự chênh lệch vê cơ thể giữa Lâm Thanh Diện và Tôn Kỳ vẫn còn đặt ở đó, cho dù bọn họ có làm như thể nào cũng không tin Lâm Thanh Diện có thể đánh tháng được Tôn Kỳ.

Thăng nhóc, anh muốn chết à! Lúc nghe thấy những lời nói châm ngòi thổi gió của phú nhị đại ở xung quanh, trong nháy mät Tôn Kỳ cũng đã nổi giận, một cái tay muốn hung hăng đánh lên trên đầu của Lâm Thanh Diện.

Mà đúng lúc này nói thì chậm xảy ra thì nhanh, không có ai thấy rõ ràng Lâm Thanh Diện cử động như thế nào, chỉ nhìn thấy anh vươn một cái tay ra năm chặt lấy bàn tay đang hướng về phía mình của Tôn Kỳ.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện khinh thường khi đối mặt với mình như thế, trong lòng của Tôn Kỳ lại càng tức giận hơn nữa Xem ra không thể dùng một quyên mà chơi chết thăng nhóc này được rồi, đây quả thật là quá tiện nghi cho anh ta Hiện tại Tôn Kỳ chỉ muốn hung hãng đùa bỡn thăng nhóc này một phen, làm nhục anh ta, cuối cùng đánh cho anh ta chết tươi ở đây.

Trong phút chốc anh ta biến năm đấm của mình trở thành một chưởng, một bàn tay năm chặt lấy bàn tay đang đưa qua của Lâm Thanh Diện Ban đầu anh ta muốn giả vờ mượn cớ nảm tay.

với Lâm Thanh Diện, sau đó để Lâm Thanh Diện cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt đến mức phải cầu xin anh ta tha thứ, mất mặt ở trước mặt của tất cả mọi người, tùy ý để bọn họ hung hãng nhục nhã Bây giờ Lâm Thanh Diện lại đấu lại một năm đấm như thế này, cũng có thể nói trúng ý của Tôn Kỳ.

Hai bàn tay chạm vào nhau, trong nháy mãt khóe miệng của Tôn Kỳ lại hiện lên một nụ cười lạnh, dường như anh ta đều có thể nhìn thấy một giây tiếp theo dáng vẻ của Lâm Thanh Diện nhe răng trợn mắt không ngừng cầu xin tha thứ với mình.

Chờ đến lúc đó chính là lúc để anh ta làm nhục cái thăng nhóc này, lúc nãy lại dám nói năng thô lỗ với anh ta như thể à Hít một hơi sâu, trong nháy mắt sắc mặt của anh ta thay đổi, bởi vì anh ta đã cảm thấy thứ mà mình đang câm không phải là bàn tay của Lâm Thanh Diện, giống như là một tấm sát, tùy ý dùng lực trên tay của anh như thế nào cũng đều không có cách nào động đậy nửa phần Trên mặt của Lâm Thanh Diện cũng là vẽ hờ hững, làm gì có bộ dạng bị đau, ngay lập tức cảm thấy không thể vô thức gia tăng sức mạnh của đôi tay, nhưng mà Lâm Thanh Diện chỉ lại dùng một cái tay khác bưng ly nước ở trước mặt nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả phú nhị đại ở xung quanh bao gồm đã Lưu Văn Hùng đều phải mở to hai mãt mà nhìn Lưu Văn Hùng trực tiếp kêu lên với Tôn Kỳ: Tôn Kỳ, anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không nhanh chóng xuất lực đi, trực tiếp quật ngã thảng nhóc này, còn giữ tay làm cái gì nữa!Đúng vậy đó, anh nhanh chóng cho thăng nhóc.

này quỳ xuống nói xin lỏi với anh, tốt nhất là dập đâu mấy cái với anh, nếu như anh ta chịu dập đầu, nói không chừng đến lúc chúng ta ăn cơm xong xuôi rồi vân còn lại cơm thừa còn có thể để cho anh ta đóng trên tay của mình, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng chỉ mang theo nụ cười ở trên mặt, quay đầu lại nói một câu với anh ta Làm sao vậy? Anh chưa ăn cơm nữa hả? Dùng thêm chút sức nữa đi, tôi đâu có cảm thấy cái gì đâu nàoAnh nói cái gì?Nghe thấy câu nói này của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt Tôn Kỳ gầm thét lên tiếng, cho dù làm như thể nào anh ta cũng không tin thăng nhóc trước mắt lại có thể có sức lực để đối đầu với mình, đây là người à?Cản chặt hàm răng, một cái tay khác của mình cũng hung hăng giữ bàn tay của Lâm Thanh Diện lại, dùng hết sức bình sinh nhưng mà cho dù như thể nào trên mặt của Lâm Thanh Diện cũng chỉ treo nụ cười thản nhiên.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mät, những phú nhị đại ở xung quanh rốt cuộc cũng đã có phản ứng lại, trên mặt của bọn họ đều là biếu cảm không thế tin được Chẳng lẽ là thật, là Tôn Kỳ thật sự không có cách nào xử lý thăng nhóc này?Lúc nãy bọn họ cảm thấy thực lực của cả hai người chênh lệch xa nhau, cho nên mới ôn ào mở.

miệng.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Diện rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, bọn họ lập tức trợn tròn mät, bắt đầu hai mặt nhìn nhau Thăng nhóc này có lai lịch gì? Tại sao lại có thế giăng co với loại đàn ông mạnh mẽ như Tôn Kỳ?Trong lúc nhất thời tất cả mọi người bởi vì kinh ngạc vô cùng mà ngậm miệng lại, nhưng mà lúc này Lưu Văn Hùng và còn chưa phản ứng lại.

Phải biết rảng anh ta đã mong đợi giờ khắc này quá lâu quá lâu rồi, lúc này anh ta chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống đất cầu tha thứ của Lâm Thanh Diện.

Anh ta không khỏi tiếp tục nói với Tôn Kỳ: Tôn Kỳ, anh còn đang chờ cái gì nữa hả? Anh nhanh chóng giáo huẩn thăng nhóc này một phen điTrên mặt của Tôn Kỳ là mồ hôi rơi mưa, nghe thấy câu nói này của Lưu Văn Hùng, trong nháy mắt anh ta liên cảm thấy tức giận không có chỏ phát tiết, cái thăng nhóc này đang đùa giỡn với mình à? Chẳng lẽ là anh ta nhìn không ra tình hình trước mặt được ư?Thế là quả quyết buông hai tay đang năm chặt lấy bàn tay của Lâm Thanh Diện ra.

Một giây sau, một tiếng bản tay vô cùng giòn giã vang lên trong phút chốc Tất cả những người ở xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin mà nhìn cảnh tượng này.

Tôn Kỳ lại ra tay đánh Lưu Văn Hùng một bạt tay?Lưu Văn Hùng là nhân vật chính, lúc này cũng ngơ ngác che mặt, một nửa bên má của anh ta đã trở nên đỏ bừng, đồng thời nó cũng sưng lên với tốc độ nhanh chóng băng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Trên mặt của anh ta tràn đây biểu cảm không thể tin, nhìn Tôn Kỳ trước mắt, anh ta căn bản cũng không biết tại sao Tôn Kỳ đột nhiên lại muốn đánh mình, anh ta mở miệng hỏi theo bản năng.

Anh làm cái gì vậy? Tại sao anh lại đánh tôi?Anh câm miệng lại cho ông đây! Mẹ nó, ông đây có thể xử lý được còn cần anh phải nói nữa à? Anh bản lĩnh thì anh lên đi Tòn Kỳ chỉ vào Lâm Thanh Diện, lớn tiếng quát lên với Lưu Văn Hùng.

Mẹ nó, ông đây cũng đã dùng tiên mời đến đây rồi, anh không giúp ông đây làm việc, có tin là ông đây sẽ cho anh không thế lăn lộn ở ngoài đời được hay không hả?Lưu Văn Hùng nổi giận nói Lâm Thanh Diện nhìn cảnh tượng này, dở khóc.

đở cười.

Hai cái tên này không phải là vì đối phó mình mà đến đó à? Tại sao lại bát đầu chiến tranh nội bộ với nhau rồi?Tôn Kỳ ở chõ Lâm Thanh Diện ăn thiệt, mặt mày tối sâm, bực tức trở vê chỏ ngồi của mình, hän học nhìn đăm đăm vào Lâm Thanh Diện.

Anh ta bất luận như thế nào cũng không tin, một thăng nhóc như này, sao có thể khi đối mặt với toàn bộ sức lực của mình vừa sử dụng ra, mặt vân không đổi sắc?Tôn Kỳ không ngu, lân giao thủ vừa rồi thì anh ta có thế cảm nhận được sự cách biệt về thực lực giữa mình và Lâm Thanh Diện!€ó điều bây giờ anh ta vần có hơi không phục, không chừng là vì thăng nhóc này nhiêu năm chuyển đồ, cho nên mới luyện được một thân sức lượng có thể địch lại anh ta?Nhưng nếu như thế, vậy thì như thế nào chứ?Bây giờ chỉ là đánh nhau, nhưng những kỹ năng giết người học được khi anh ta làm lính, thăng nhóc này một chút cũng không cóiI Đến lúc đó, chỉ cần tìm một lý do gây chuyện, khiến thăng nhóc này động thủ với anh ta, vậy anh ta còn không phải dê dàng có thể đánh thăng nhóc này không chết thì tàn hay sao?Tôn Kỷ, ông đây nói chuyện với anh, anh không nghe thấy à?Lưu Văn Hùng không đối phó được với Lâm Thanh Diện, nhưng đối phó với Tôn Kỳ đã tiêu tiền, vẫn là có lá gan rất lớn.

Tôn Kỳ cũng hiểu, có tiên chính là ba của đạo lý, cũng không đáp lại, cúi đầu ăn cơm.

Lưu Văn Hùng thấy Tôn Kỳ nhát chết rồi, trong lòng càng tức tối không thôi, bản thân tỉ mỉ chuẩn bị cả nửa ngày, giờ lại phải thua như thế?Tôn Kỷ, anh là điếc rồi, hay là ngốc rồi? Lưu Văn Hùng đi qua cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy nhân viên phục vụ, trong tay cầm một nồi canh vịt già, đi tới Do vị trí Lâm Thanh Diện ngồi, vừa hay là sát cửa, mà chính vì như thế, nhân viên phục vụ ra ra vào.

vào đưa đồ ăn lên đều đi qua bên cạnh Lâm Thanh Diện Sau khi quan sát thấy chỉ tiết này, Tôn Kỳ trong nháy mát có kế sách trong lòng, trực tiếp đưa tay đẩy Lưu Văn Hùng ra: Làm gì hả! Anh tưởng có tiền là hay lảm à, phải không?Lưu Văn Hùng hơi loạng choạng, ngã về phía sau, vừa hay đụng vào người của nhân viên phục vụ đó.

Theo tiếng hô kinh ngạc của nhân viên phục vụ, cả một nồi canh nóng hôi hổi lập tức đổ về phía Lâm Thanh Diện Lâm Thanh Diện thật ra đều luôn quan sát, tất cả mọi thứ trên bàn rượu, tự nhiên cũng chú ý tới động tác này của Tôn Kỳ.

Lại nhìn nhân viên phục vụ đi qua bên phía mình, khóe môi của anh bỏng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, cái trò vặt vãnh này theo anh thấy thật sự là quá tệ rồi Lâm Thanh Diện sớm có chuẩn bị, đối mặt với loại tình huống này, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, liền mang theo chiếc ghế đang ngồi lui ra sau vài thước Cùng lúc này, anh còn không quên nhấc một chân lên, không những vừa vặn tránh được một nồi canh nóng đang bốc khói đó, thậm chí nhân lúc canh trong bát chưa kịp đánh đổ thì một chân đã đá vào đít nồi Một nồi canh vịt già đang bốc khói nghỉ ngút, dưới sự khống chế tỉnh diệu của Lâm Thanh Diện, đổi một hướng, bay về phía Tôn Kỷ đang ngồi Nhìn một màn xảy ra trước mát, Tôn Kỳ vốn dĩ trên mặt vừa xuất hiện nụ cười thì ngay lập tức biển thành sự khiếp sợ hét lên một tiếng, muốn tránh ra sau.

Nhưng, trong khoảnh khắc canh bay đến vừa rồi, vừa hay bị Lưu Văn Hùng che tâm nhìn, phản ứng của anh ta sao mà kịp?Xèo một tiếng, trong nháy mät cả nồi canh vịt, cứ như thế hät vào mặt của anh ta, lập tức trong cả sảnh đều có một mùi hương của thịt thối.

Tôn Kỷ bị bỏng không nhẹ, lập tức lăn lộn trên đất, vẻ mặt đau đớn Một màn thảm thiết xảy ra trước mắt này rõ ràng bị dọa sợ rồi, tất cả mọi người trên bàn rượu, Lưu Văn Hùng vội đứng dậy, rảo bước chạy qua chô của Tôn Kỳ, vừa đỡ Tôn Kỳ từ trên đất dậy, vừa vô cùng quan tâm hỏi Như thể nào? Anh có bị gì nghiêm trọng không?Mà lúc này mặt mày Tôn Kỳ mang vẻ vô cùng đau đớn, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Lưu Văn Hùng thấy cảnh này lập tức gâm lên với Lâm Thanh Diện: Đêu là tại anh, anh nhìn chuyện anh làm đi, nếu không phải anh vì tránh nôi canh này, nồi canh này sao có thể hät vào người của Tôn Kỳ, anh quá thật chính là đồ sao chổi!Mà tất cả phú nhị đại ở xung quanh cũng bắt đầu nói ra lời chỉ trích Lâm Thanh Diện.

Đúng, đều là vì một cú đá của anh, mới khiến Tön Kỳ thành ra bộ dạng như này, chuyện này anh nên chịu toàn bộ trách nhiệm!Tôi thấy Tôn Kỳ quả thật là bị thương không nhẹt Tôi bây giờ báo cảnh sát, thảng nhóc anh đợi đấy lát nữa sẽ bị bắt đi ăn cơm tù!Không những phải ăn cơm tù, còn phải kiện anh ta, kiện anh ta cố ý làm hại người khác, bắt anh ta đền đến táng gia bại sản, mãi mãi cũng chỉ có thể sống ở trong tù!Mà Lâm Thanh Diện lúc này nghe mấy lời của những người này, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười một trận, anh không khỏi lạnh lùng nói.

Tôi sao lại nhớ, nôi canh này là Lưu Văn Hùng đụng phải, sao lại trách lên đầu của tôi rồi?Nhất thời nghe mấy lời của những người này, Lâm Thanh Diện trong nháy mat tức quá thành cười, còn chưa đợi anh nói cái gì, Tôn Kỳ giãy giụa từ trên đất bò dậy, xông tới chỗ của Lâm Thanh Diện túm lấy cổ áo của Lâm Thanh Diện, gâm lên với Lâm Thanh Diện Mẹ nó, thăng nhóc này, tôi thấy anh là tìm chết rồi, vậy mà dám ám toán tôi, ông đây hôm nay đánh chết anh!Ha haNhìn Tôn Kỳ trước mặt đã bỏng đến mức nửa người đỏ rộp, Lâm Thanh Diện lập tức không nói gì nữa Phải biết nếu không phải Lưu Văn Hùng bắt tay Tôn Kỳ tính kế anh, anh sao có thể sẽ tương kế tựu kế, khiến Tôn Kỳ tự ăn quả đảng?Tất cả chuyện này vốn dĩ chính là nghiệp do.

chính Tôn Kỳ tạo ra! Bây giờ thấy tính kế anh không thành, lại còn muốn hät nước bẩn lên đầu anh, điều này thật sự quá đáng quá rồi!Cho dù anh hôm nay vốn dĩ chính là muốn đến trêu đùa mấy người này một phen, anh bây giờ cũng đã không thể nhịn được nữa rồi!Lúc này Tôn Kỳ trực tiếp giơ một tay lên, muốn đánh vào mặt của Lâm Thanh Diện Mắt thấy, cái tát đó sắp đánh vào mặt của Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở.

Một giây sau, cũng không có ai nhìn rõ Lâm Thanh Diện động như nào, chỉ nghe thấy một tiếng tát vô cùng giòn rã vang lên, Tôn Kỳ vóc dáng tráng kiện vô cùng cứ như thế bay ngược ra ngoài, đập vào bức tường cách đó không xa, khiến bức tường bị đập vào xuất hiện một vết lõm, sau đó mời từ từ trượt xuống.

Mắt thấy thân thể của Tôn Kỳ không ngừng lăn lộn trên đất, trong miệng chỉ có hơi thở ra không có hơi hít vào, sau đó ngất đi.

.

Mẹ nó, thăng nhóc này! Giữa thanh thiên bạch nhật, anh sao lại dám động thủ lại người khác bị thương chứ?Lưu Văn Hùng nhìn một màn trước mất này, bồng hít một hơi khí lạnh, anh ta bất luận như thế nào.

cũng không ngờ, thăng nhóc Lâm Thanh Diện này vậy mà dám động thủ trước với Tôn Kỳ, hơn nữa còn đánh Tôn Kỳ thành như này, phải biết đây chỉ là một cái tát, Tôn Kỷ là con nhà luyện võ, thăng nhóc này anh ta sao có thể làm được chứ?Nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, trong lòng anh ta cũng chỉ có sợ hãi Anh ta chỉ là đang thấy may mãn, vẫn may vừa rồi người muốn thu thập Lâm Thanh Diện không phải là mình, nếu không sợ räng bản thân anh ta cũng sẽ rơi phải kết cục của Tôn Kỹ!Nghĩ đến đây, tay của Lưu Văn Hùng chỉ trước mặt Lâm Thanh Diện đang run rấy, mở miệng nói: Anh đợi đấy, anh phản rồi, vậy mà dám đánh người, tôi giờ báo cảnh sát.

Anh đợi bị bắt đi, đến lúc đó tôi nhất định bát phải anh vào tù!Vừa nói, anh ta vừa rút điện thoại ra, bày ra dáng vẻ muốn gọi điện thoại Vào lúc này, còn chưa đợi Lâm Thanh Diện nói cái gì, chỉ thấy một cái gậy chống từ phía cửa bay vào, không biết nặng nhẹ đập vào đầu của Lưu Văn Hùng, trong nháy mät đem đầu của Lưu Văn Hùng đập cho choáng váng hoa mắt, suýt chút nữa mông ngồi cả xuống đất Ngấng đầu, Lưu Văn Hùng bỏng chốc tức phát điền, tức giận gào lên với Lâm Thanh Diện Mẹ nó, anh vậy mà còn dám đánh tôi, tôi thấy anh thật sự chán sống rồi, đến lúc đó tôi không đập chết anh, tôi cũng không mang họ Lưu!Đồ khốn! Cháu muốn đập chết ai hả?Vào lúc này, một giọng nói vô cùng già nua từ phía cửa truyền đến, Lưu Văn Hùng nghe thấy giọng nói này, lập tức toàn thân trên dưới run lên một trận, mặt mày không dám tin quay ra nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy người ở cửa, anh ta trong nháy mất bị dọa cho không nhẹ, giọng nói cũng trở nên run rấy, mở miệng hỏi.

Chú sao lại đến đây?Mà lúc này người ở cửa không phải là người khác, chính là Lưu Ly và Lưu Viễn Kiều.

Lưu Ly lúc này đang đỡ Lưu Viên Kiều, vừa rồi cây gậy đó chính là Lưu Viễn Kiêu quăng ra Ông ta vốn dĩ tìm đến đây là vì đế nói một chuyện với Lâm Thanh Diện, thế mà vừa hay đụng phải một màn này.

Phải biết Lâm Thanh Diện vừa mới chữa khỏi bệnh của vợ ông ta, đây chính là đại ân nhân của gia đình bọn họ, ông ta cảm ơn còn không kịp, mà thăng nhóc này thế mà muốn gọi điện gọi người đến bảt Lâm Thanh Diện Điều này khiến Lưu Viên Kiều trong lúc tức giận quân quá mới ném chiếc gậy trong tay.

Hừ! Chú tại sao đến đây? Cháu cái thăng nghiệt tử này! Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi, phải biết cậu Lâm chính là ân nhân của nhà chúng ta, mà cháu bây giờ đang làm cái gì đấy hả?Cháu…Nhất thời nghe thấy lời của Lưu Viễn Kiều ở trước mặt, giọng nói của Lưu Văn Hùng đều bát đầu ấp a ấp úng, Anh ta vốn dĩ muốn ở đây tính kế Lâm Thanh Diện, chính là vì không có Lưu Viên Kiều nhúng tay, bản thân có thể làm gì cũng được: Mà bây giờ Lưu Viên Kiều cư nhiên tìm đến đây, anh ta đâu còn dám làm càn gì nữa?Nếu như anh ta dám tiếp tục ngang ngược, sợ rằng anh ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó tất cả mọi thứ anh ta có đều sẽ biến mất sạch sẽ, anh ta không gánh nổi cái giá như này, anh ta còn chưa có hưởng thụ đủ!Chú cái gì mà chú?Nghe thấy lời của Lưu Văn Hùng, Lưu Viễn Kiều bồng nổi giận, trực tiếp quát lên, lúc này trực tiếp dọa Lưu Văn hùng đến mức hai chân mềm nhữn, mông ngồi phịch xuống đất.

Lâm Thanh Diện lúc này, ánh mắt thản nhiên nhìn mọi chuyện trước màt.

Thật ra nếu không phải Lưu Viễn Kiều xuất hiện, kết cục của Lưu Văn Hùng chỉ có thế càng thảm hơn Lưu Viên Kiều trực tiếp sải bước đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cung kính cúi sâu người với Lâm Thanh Diện Sau đó ghé sát bên tai của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói vài câu gì đó, vốn dĩ Lâm Thanh Diện mặt mày đầy ý lạnh, vừa nghe thấy mấy câu mà Lưu Viễn Kiều nói ra, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, mở miệng hỏi Lưu Viên Kiều.

Lời này là thật?Trên mặt của Lưu Viên Kiều đây thành ý gật đầu với Lâm Thanh Diện.

Được, tôi biết rồiNói xong câu nói này, Lâm Thanh Diện trực tiếp quay đầu, liếc nhìn về phía Lưu Văn Hùng, nhìn ánh mắt này của Lâm Thanh Diện, Lưu Viên Kiều lập tức hiểu ý, cung kính nói với Lâm Thanh Diện Cậu Lâm cậu yên tâm đi, thăng nhóc này tôi nhất định dạy dỗ nó thật nghiêm khác!Nghe thấy lời này của Lưu Viên Kiều, Lâm Thanh Diện không có nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bao, mà đăng sau bỏng truyền đến tiếng kêu cứu xé gan xé ruột của Lưu Văn Hùng.

Rất rõ ràng, Lưu Viên Kiều cũng sớm muốn thu thập thăng nhóc này một trận rồi Lâm Thanh Diện rảo bước chân, vừa rôi Lưu Viên Kiều nói với anh, chỉ là tin tức của bí cảnh mà anh gần đây rất quan tâm, phải biết anh lần này đến đây chính là muốn tìm dược liệu, có thể khiển Hứa Bịch Hoài từ trong hôn mê tỉnh lại Từ sau khi Hứa Bích Hoài hôn mê, anh cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dù sao đó là chấp niệm tình yêu một đời của cô Nghĩ đến đây khóe mắt của Lâm Thanh Diện có hơi ươn ướt, không bao lâu thì anh đến nơi mà Lưu Viên Kiều vừa rồi nói với anh.

Căn cứ theo những gì Lưu Viên Kiều nói, ông ta cũng là vừa mới từ bên phía gia tộc nhận được tin tức, chính là thủ hạ ở đó phát hiện điêu kỳ lạ, không chừng câu đố về bí cảnh cũng có thể ở gân đó nhận được đáp án Sau khi đến nơi mà Lưu Viên Kiều nói với anh, Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh không có ai, trong nháy mắt đem thần niệm của mình tản ra, bao phủ một khu vực lớn xung quanh.

Không lâu sau, anh ở một góc khu đất hoang văng này phát hiện một chỏ kỳ quái.

Đó tuy là một tảng đá, nhưng rõ ràng bằng phẳng dị thường, giống như có người tận tâm điêu khäc.

Mà những nơi khác, anh dùng thần niệm cũng có thể thăm dò tình trạng dưới đất.

Nhưng duy chỉ có tảng đá này, anh vậy mà một chút đồ vật cũng không cảm nhận được, giống như bị tảng đá này bít kín Thần niệm không thăm dò được, nhất định có sự khác thường Lâm Thanh Diện xoay người đi về phía nó.

Anh cúi người, cậy tảng đá đó ra, bỏng chốc, ngay cả Lâm Thanh Diện mặt mày cũng xuất hiện vẻ bàng hoàng, không vì cái gì khác, chính là vì dưới tảng đá này, vậy mà là sự tồn tại hon độn giống như một cái động đen, hôn độn không ngừng lưu chuyển, căn bản nhìn không được đăng sau rốt cuộc có cái gì Lâm Thanh Diện thuận tay nhặt một hòn đá bên cạnh lên, trực tiếp ném xuống, khoảnh khắc hòn đá rơi vào phiến hon độn đó, bông chốc giống như trồng röng biến mất vậy.

Vào lúc này, thân niệm của anh cảm nhận về anh đi đi lại lại ở đây lâu như vậy, đã điều tra nhiều manh mối như thế, đến cuối cùng lại chỉ đơn giản như vậy thì đã biết được lõi vào của bí cảnh!Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu*.

Tục ngữ*: ý bằng đi rách giầy cũng không tìm được, không tôn sức gì lại tìm ra.

Chỉ cần vừa nghĩ đến trong bí cánh này có thể tồn tại thuốc giải khiến Hứa Bịch Hoài tỉnh lại, Lâm Thanh Diện cũng không kìm được mà vô cùng kích động ở trong lòng, sau khi thăm dò đơn giản một phen mắt nhăm lại, nhảy vào trong phiến hôn độn.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License