Rể quý trời cho
Chapter
0112
Trong đại điện màu vàng óng ánh.
Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng trong đại điện, xung quanh dường như có những ánh sáng màu vàng đang bay ra ngoài.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều buồn chán ngán ngẩm canh giữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Vân Sơn vẫn duy trì một tư thế không hề nhúc nhích, mà Tú Nương thì thỉnh thoảng quan sát người chủ nhân mới của mình, muốn xem xem anh có tỉnh lại hay không.
Hiện tại cô ta vô cùng tò mò đối với người chủ nhân mới của mình, mà hiện tại thực lực của Lâm Thanh Diện vẫn còn rất yếu, cô ta vẫn còn có cơ hội làm càng ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, nếu không để sau này đến lúc thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh hơn cô ta, cô ta đã không còn bất cứ cơ hội để đùa giỡn với chủ nhân của mình.
Mặc dù hai người bọn họ đều là con rối nhưng mà đều đã sinh ra ý thức của mình, cho nên mới có thể có suy nghĩ như vậy.
Bọn họ cũng sẽ cảm thấy buồn chán giống như người bình thường, cũng sẽ sướng vui giận buồn giống như người bình thường.
Sự khác nhau giữa bọn họ với những người bình thường cũng đơn giản chính là sự khác biệt về cấu tạo thân thể, vĩnh viễn sẽ không nãy sinh ra hành vi phản bội.
Mà lúc này kiếm Trảm Tiên đang bay lơ lửng bên cạnh của Lâm Thanh Diện đã trở nên hoàn toàn không còn chút tổn hại nào, không còn bất kỳ sự khiếm khuyết nào nữa.
Nó cứ nhẹ nhàng lơ lửng ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện như thế, cho dù không có bất cứ động tác gì, trong toàn bộ đại sảnh, đều có thể cảm nhận được một cổ kiếm ý nồng đậm.
Kiếm Trảm Tiên đã hoàn toàn không có chút tổn hại nào, nó có một sức mạnh vô cùng to lớn.
Ngay cả hai người Vân Sơn và Tú Nương đứng ở một bên lúc này cũng có một tia kiêng kỵ đối với kiếm Trảm Tiên.
Tiên kiếm có linh hồn, làm một thanh kiếm đã tồn tại nhiều năm như vậy, đồng thời còn là linh kiếm đã giết chết vô số tiên thần, đã sớm sinh ra linh chí của mình.
Mặc dù là trình độ linh chí không cao, nhưng mà đã xa đến nỗi là thứ mà binh khí bình thường không thể so sánh được.
Đương nhiên, mặc dù kiếm Trảm Tiên có cường đại nhưng muốn phát huy năng lực của nó, cuối cùng vẫn phải xem xem chủ nhân sử dụng nó có năng lực lớn bao nhiêu.
Giống như thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện vẫn còn ở giai đoạn tương đối thấp, đương nhiên phần lớn uy lực của kiếm Trảm Tiên không có cách để phát huy.
Nó cũng chỉ có thể trợ giúp Lâm Thanh Diện nhận được ưu thế cực lớn trong các cao thủ cùng cấp bậc.
Không bao lâu sau, ở xung quanh Lâm Thanh Diện vẫn luôn im lặng ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên lại xuất hiện một luồng sức mạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay sau đó một luồng khí đục thở ra từ trong miệng của anh, có thể nhìn thấy được ở trên đỉnh đầu của anh cũng xuất hiện từng luồng khói đen, giống như là tạp chất ở trong người đang thông qua loại phương thức này để đi ra khỏi cơ thể.
Ngay sau đó, loại biến hóa này dừng lại, ngay cả làn da của Lâm Thanh Diện đều trở nên trắng hơn rất nhiều, mặc dù dung mạo không có thay đổi gì, nhưng mà vẫn trắng hơn trước đó rất nhiều.
Đây là một số lợi ích đi kèm với việc chấp nhận sự truyền thừa của Thanh Phong.
Mặc dù thể chất của Lâm Thanh Diện trong quá khứ đã coi như là tốt vô cùng, nhưng mà vẫn có một ít tạp chất, lần này truyền thừa của Thanh Phong đã loại bỏ những tạp chất này ra khỏi cơ thể của Lâm Thanh Diện, đối với việc tu luyện sau này của anh mà nói đương nhiên chính là một chuyện tốt.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện mở mắt ra, có hai ánh sáng từ đó bắn ra, ở bên trong toàn bộ đại điện xuất hiện sự rung chuyển khó nói thành lời.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười đứng dậy từ dưới đất, trong một thời gian dài như vậy, cuối cùng anh cũng đã tiếp nhận hết truyền thừa do Thanh Phong để lại.
Khóe miệng của anh lộ ra một độ cong hài lòng, có những truyền thừa của Thanh Phong, anh căn bản cũng không lo mình không thể trở thành cường giả đứng đầu thế giới.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều đã phát hiện Lâm Thanh Diện tỉnh lại, thế là đều đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, hành lễ với anh: Chủ nhân.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười nhìn hai người bọn họ, mở miệng nói: Từ nay về sau hai người các người cứ đi theo tôi, các người đã có ý thức riêng của bản thân mình, ở trước mặt tôi cũng không cần quá câu nệ làm gì.
Vâng.
Hai người Tú Nương và Vân Sơn đồng thời lên tiếng đáp lại.
Sau khi nhẹ gật đầu với Vân Sơn và Tú Nương, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn thoáng qua ở bên trong đại điện, ánh mắt rơi vào ngai vàng trong đại điện.
Trong truyền thừa của Thanh Phong cho Lâm Thanh Diện, bao gồm cả một chút ký ức trước đó của Thanh Phong, cho nên đối với Thanh Phong, Lâm Thanh Diện cũng có sự hiểu biết khá khá.
Những gì mà người này trải qua cả một đời tuyệt đối chính là thứ mà trước đó Lâm Thanh Diện căn bản nghĩ tới cũng không dám nghĩ, anh chưa từng nghĩ đến một người lại có thể có cuộc sống gập ghềnh như thế.
Mà lúc đó trái đất linh khí dồi dào, quá khứ của Thanh Phong ở trong lòng của Lâm Thanh Diện giống như là một bộ phim thần thoại, khiến cho người ta thấy kinh ngạc.
Nhất là Thanh Phong đã từng được phong làm chiến thần Tu La, vì sự công bằng tài nguyên trên trái đất, khung cảnh cuộc chiến chống lại những kẻ bất tử, Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn bị khuất phục bởi những hình ảnh đó.
Bây giờ nghĩ đến Thanh Phong đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này, trên thế giới này từ đây đã không còn Thanh Phong, thậm chí có rất ít người biết đến cái tên này, thật ra ngay cả tên thật của chiến thần Tu La, trong lòng của Lâm Thanh Diện cảm khái không thôi.
Nhưng mà anh cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng chỉ cảm khái một phen, đây cũng đã là sự tôn trọng lớn nhất mà anh đối với Thanh Phong.
Truyền thừa chủ yếu mà Thanh Phong để lại cho Lâm Thanh Diện chính là một phương pháp tu luyện thân thể, có tên là Tu La thần thể.
Năm đó, Thanh Phong dựa vào Tu La thần thể này mà có thể nhận được danh xưng Ma Thần Tu La, đạt được cấp độ chiến đấu chống lại những kẻ bất tử bằng sức mạnh của chính mình.
Tu La thần thể tổng cộng có chín giai đoạn, mỗi một giai đoạn đều sẽ khiến cho thân thể của người tu luyện và sự cường hóa mà người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Nếu như Lâm Thanh Diện có thể tu luyện Tu La thần thể đến giai đoạn cao nhất, đạt đến trình độ bất tử.
Năm đó Thanh Phong cũng chỉ đạt đến giai đoạn thứ tám của Tu La thần thể vậy mà đã có sức mạnh với chúng thần tiên đủ để thấy sự kinh khủng của Tu La thần thểHơn nữa trong phương thức tu luyện Tu La thần thể, mỗi một giai đoạn đều sẽ bổ sung một chiêu thức võ công, trợ giúp cho người tu luyện có thể phát huy năng lực của Tu La thần thể tốt hơn.
võ kĩ là một thủ đoạn quan trọng để cho người tu luyện phát huy sức chiến đấu, các cao thủ có cấp bậc ngang nhau sử dụng võ kĩ với lại không dùng võ kĩ chính là sự khác biệt giữa trời với đất.
Võ kĩ có thể phát huy tối đa sức mạnh của người đã tu luyện, một người chỉ luyện công mà không có võ kĩ tương đương với việc kiếm được nhiều tiền nhưng mà không tiêu.
Vì vậy, nó thật sự rất quan trọng đối với một người tu luyện.
Cũng như sức mạnh của con người được chia thành các cấp độ, võ kĩ cũng có điểm mạnh và điểm yếu.
Xem thêm ngôn tình tổng tài.
Võ kĩ bình thường được chia thành ba cấp bậc: thiên cấp, địa cấp, và nhân cấp.
Thiên cấp là mạnh nhất, địa cấp là thứ hai, nhân cấp là yếu nhất.
Mà mỗi một giai đoạn còn phân ra ba phẩm cấp thượng trung hạ, cấp càng cao thì phát huy uy lực sẽ càng mạnh.
Mặc dù nhân cấp trong võ kĩ chính là cấp bậc thấp nhất, nhưng mà một khi có thể được định nghĩa vì võ kĩ, vậy cũng mang ý nghĩa là nó có sức mạnh.
Giống như trước đó, Lâm Thanh Diện nắm giữ Thiên Tinh chưởng, Yêu Nguyệt và Kinh Lôi chưởng, uy lực đã được cho là không tầm thường, nhưng mà khoảng cách giữa bọn nó so với võ kĩ chân chính vẫn còn chênh lệch.
Cho nên dù là võ kĩ của nhân cấp nằm ở cấp thấp nhất, nó vẫn mạnh hơn rất nhiều so với các chiêu thức mà trước đó Lâm Thanh Diện đã nắm giữ.
Cho nên trong trái đất của quá khứ và trong Thương Nguyên Giới, từ trước đến nay võ kĩ đều là tài nguyên mà những người tu luyện tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Một nhân cấp đủ để cường giả động tâm, địa cấp còn có thể gây nên chấn động toàn bộ giới tu, càng không cần phải nói đến thiên cấp.
Thiên cấp cho dù chỉ là hạ phẩm, một khi xuất thế nhất định sẽ máu chảy thành sông, xác chết trôi vạn dặm.
Mà trong Tu La thần thể của Thanh Phong để lại cho Lâm Thanh Diện, cho dù chỉ là giai đoạn thứ nhất, võ kĩ đi kèm nó đều là nhân cấp thượng phẩm, không biết là sau khi Lâm Thanh Diện tu luyện Tu La thần thể đến giai đoạn cực hạn thì sẽ có võ kĩ cấp bậc nào.
Ngoài Tu La Thần Thể ra, Thanh Phong còn để lại cho Lâm Thanh Diện rất nhiều kiến thức liên quan tới thế giới tu luyện và biện pháp giải quyết các vấn đề có thể sẽ gặp phải trên con đường tu luyện.
Bởi vì tu luyện trên Trái Đất bị gián đoạn cho nên Lâm Thanh Diện biết được một vài thứ, chẳng qua là những thứ được lưu truyền lại trong giới võ đạo, việc trong giới tu luyện có thể nói là một chữ cũng không biết.
Mà những gì Thanh Phong truyền thừa cho anh, vừa đúng lúc bù đắp thiếu sót về phương diện này của anh.
Hiện nay trên trái đất, e rằng không ai hiểu rõ kiến thức về phương diện này nhiều hơn so với Lâm Thanh Diện.
Cho dù là những cường giả ở Thương Nguyên Giới kia cũng không nhất định là biết nhiều hơn so với Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Thanh Diện cũng không có thời gian sửa sang lại những thứ đồ truyền thừa này, đến ngay cả Tu La Thần Thể, anh cũng thật sự chỉ nhìn lướt qua, vẫn chưa kịp tu luyện.
Những thứ truyền thừa khác đủ để hỗ trợ cho con đường tu luyện lâu dài trong tương lai của Lâm Thanh Diện, không thể trong thời gian ngắn mấy ngày có thể học xong được, điều này đòi hỏi anh phải từng chút từng chút một đi tìm tòi và tiếp thu.
Cho nên cho dù có Thanh Phong truyền thừa, anh cũng nhất định phải chân thật tu luyện, làm vững chắc căn cơ của mình, nếu không mọi thứ đều là hư không.
Lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc bùi ngùi, Lâm Thanh Diện đưa mắt nhìn vào thân kiếm Trảm Tiên, nhìn thấy trên thân kiếm Trảm Tiên đã không có lỗ hổng thì vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Anh cầm lấy kiếm Trảm Tiên trong tay mình, một luồng kiếm ý ngút trời vọt thẳng tới đáy lòng Lâm Thanh Diện, giờ phút này, Lâm Thanh Diện cảm giác như mình biến thành một thanh kiếm, tài năng bộc lộ rõ.
Đồng thời khoảnh khắc khi anh tiếp xúc với kiếm Trảm Tiên, một phần ký ức cũng thông qua phương thức đặc biệt hiện ra trong đầu anh.
Trảm Tiên cửu thức!Lâm Thanh Diện cảm nhận được trong đầu mình xuất hiện phần ký ức kia, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới kiếm Trảm Tiên hoàn chỉnh lại tự kèm theo một bộ đầy đủ chiêu số.
Chỉ đơn giản nhìn qua phần ký ức đó một chút, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy Trảm Tiên cửu thức này không tầm thường.
Nếu không đoán sai, nếu Lâm Thanh Diện có thể nắm giữ Trảm Tiên cửu thức thì e rằng uy lực không kém hơn bao nhiêu so với Tu La Thần Thể.
kiếm Trảm Tiên cũng tỏ ra một chút thân thiết với Lâm Thanh Diện, sau khi một tia thần niệm cuối cùng của Thanh Phong tiêu tán, Lâm Thanh Diện hoàn toàn trở thành chủ nhân mới của kiếm Trảm Tiên, giữa hai người cũng nảy sinh một mối liên hệ kì diệu, từ nay về sau thanh kiếm này xuất hiện chỉ vì Lâm Thanh Diện!Kìm nén sự kích động trong lòng mình, Lâm Thanh Diện tiếp nhận kiếm Trảm Tiên vào trong đầu mình, sau đó hỏi Vân Sơn và Tú Nương một câu: Tôi ở nơi này bao nhiêu lâu rồi?Thưa chủ nhân, tất cả là mười ngày.
Tú Nương trả lời.
Lâm Thanh Diện lập tức giật mình, tính cả thời gian anh tiêu tốn trong thông đạo lúc trước thì đã hơn hai tuần anh không đi ra ngoài.
Lúc trước anh và Lâm Trung Thiên giao hẹn thời gian một tuần, hiện tại e rằng Lâm Trung Thiên có lẽ cảm thấy mình đã chết ở chỗ này.
Anh lập tức mở miệng nói: Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta rời khỏi đây ngay.
Vân Sơn và Tú Nương đồng thanh nói: Rõ!Sau đó cả ba người hướng về phía đại điện đi ra ngoài.
Trong đại điện này có một lối ra khác, họ không cần phải đi ra ngoài qua thông đạo luân hồi bên kia nữa.
Sau khi ra khỏi đại điện, Lâm Thanh Diện lập tức cảm nhận được sát khí kinh khủng tràn ngập bên ngoài.
Mặc dù thần niệm của Thanh Phong đã tiêu tán, nhưng những sát khí này cũng không biến mất theo hắn ta, nếu ở lại nơi này thì vẫn là một tai hoạ ngầm không nhỏ.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Thanh Diện đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sau đó vẻ mặt anh vui mừng lấy Tụ Linh Ngọc ra.
Tâm niệm khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt trên Tụ Linh Ngọc xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, ngay sau đó, sát khí trong thông đạo bắt đầu tụ tập về phía Tụ Linh Ngọc.
Không gian bên trong Tụ Linh Ngọc vô cùng lớn, nó đã có thể cất giữ linh khí thì dĩ nhiên là cũng có thể cất giữ sát khí, cho nên Lâm Thanh Diện mới có thể nghĩ đến dùng biện pháp này hấp thu những sát khí đó.
Hơn nữa hiện tại Lâm Thanh Diện biết rất nhiều kiến thức về tu luyện, cho nên xử lý những sát khí này với anh mà nói chẳng qua chỉ như một bữa ăn sáng.
Mặc dù tốc độ hấp thu của Tụ Linh Ngọc thật sự nhanh, nhưng sát khí ở nơi này đã tồn tại hơn năm nghìn năm, cũng khá nồng nặc, cho nên Lâm Thanh Diện liên tục hấp thu hơn hai giờ mới có thể hấp thu hết tất cả sát khí ở dưới đất vào trong Tụ Linh Ngọc.
Đến lúc này, Lâm Thanh Diện cũng không cần phải lo lắng sát khí ở đây rò rỉ ra ngoài nữa.
Sau khi hấp thu sát khí xong, Lâm Thanh Diện cũng không trực tiếp cất Tụ Linh Ngọc đi, mà là đưa tay đặt lên phía trên Tụ Linh Ngọc, đưa một tia sức mạnh trong cơ thể mình thâm nhập vào trong Tụ Linh Ngọc.
Không bao lâu sau Lâm Thanh Diện treo Tụ Linh Ngọc ở bên hông mình, sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện năm viên thuốc màu đen.
Năm viên thuốc này chính là ngưng tụ những sát khí được Tụ Linh Ngọc hấp thu tạo thành.
Mỗi một viên trong số đó đều ẩn chứa sức mạnh sát khí kinh khủng, nếu nổ tung thì hoàn toàn có khả năng tạo thành uy lực khó có thể tưởng tượng được.
Thuốc này do sát khí biến thành, lấy tên là Sát Khí Đan đi.
Lâm Thanh Diện thản nhiên mở miệng.
Sát Khí Đan này là anh dựa vào ký ức trong truyền thừa, dùng sức mạnh của mình trung hoà, ngưng tụ mà thành.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện dùng lực thì Sát Khí Đan sẽ trực tiếp nổ tung, gây ra sự hủy diệt ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa sát khí vốn có tính ăn mòn, lại thêm sức mạnh kích nổ của Lâm Thanh Diện, ngoài việc gây sát thương cực mạnh ra thì còn khiến cho người trúng chiêu bị sát khí ăn mòn, cho dù may mắn sống sót cũng sẽ bị sát khí hành hạ đến chết.
Cho nên Sát Khí Đan này là một thứ vũ khí đáng sợ, nếu nhân lúc người ta không để ý ném ra bên ngoài dẫn nổ, chỉ sợ là Cường giả Thần Cảnh cũng không có cách nào tiếp tục chống đỡ.
Trên thế giới này bất kỳ vật gì cũng đều có mặt lợi và mặt hại, mặc dù sát khí là thứ cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu như được sử dụng một cách khéo léo thì sẽ trở thành pháp bảo đánh bại địch giành chiến thắng.
Sau khi thu Sát Khí Đan vào trong Tụ Linh Ngọc, Lâm Thanh Diện không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng đi về phía bên ngoài thông đạo.
Anh nhất định phải nhanh chóng đi báo tin bình an với Lâm Trung Thiên, không biết trong khoảng thời gian này Lâm Trung Thiên có phái người tới tìm mình hay không?Nếu ông nghĩ rằng mình đã chết rồi làm ra chuyện gì đó điên rồ thì sẽ có chút phiền toái.
Vân Sơn và Tú Nương đi theo sau Lâm Thanh Diện, thực lực của hai người họ đều cao hơn so với Lâm Thanh Diện, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Diện lại khúm núm, điều này khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Với lại trước đây anh vẫn luôn một thân một mình, chưa từng để cho người khác đi theo bao giờ, hiện tại lại có thêm hai vệ sĩ siêu cấp, nhất thời anh vẫn có chút không thoải mái.
Vân Sơn cho Lâm Thanh Diện cảm giác còn tốt một chút, Tú Nương lại khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.
Một vưu vật như vậy đi theo bên cạnh mình, e rằng bất kể là đi đến đâu cũng đều sẽ rước lấy không ít phiền phức.
Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn quần áo hở hang trên người Tú Nương, sau đó mở miệng nói: Loại quần áo này đã không còn thịnh hành trong xã hội hiện đại, chờ khi đi ra ngoài tôi dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo mới, nếu không cô ăn mặc thế này thật sự là quá bắt mắt.
Sau khi Tú Nương nghe vậy thì cười nói: Chủ nhân, Tú Nương mặc như vậy chính là vì để ngài vui tai vui mắt, nếu như ngài cần, Tú Nương cũng có thể không mặc gì cả.
Lâm Thanh Diện lập tức ho khan hai tiếng, nói: Không không không, cô vẫn nên mặc nhiều một chút thì tốt hơn, nếu không sẽ có phiền phức.
Đồng thời trong lòng anh cũng thầm chửi bậy, Thanh Phong là một người nho nhã như vậy, không biết vì sao lại tạo ra một con rối xinh đẹp như vậy.
Cách đảo khoảng mười dặm.
Lâm Trung Thiên lúc này đã bị trói bằng một sợi dây thừng, đang dựa vào gốc cây, lúc này sắc mặt ông đã tái nhợt, trên mặt có không ít vết thương, xem ra hẳn là bị đánh không ít.
Những thuộc hạ của ông cũng không khác ông bao nhiêu, đều bị dây thừng trói chặt, than thở.
Hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân đang ngồi trên chiếc giường được những người thuộc hạ kia chuẩn bị cho Lâm Trung Thiên, bên trên còn có một cái ô che nắng.
Lúc này sắc mặt Tiêu Phong có chút tái nhợt, giữa mi tâm hiện lên một hoa văn màu đen, dường như đang ăn mòn tinh thần của cậu ta, cậu ta nhất định phải phân phối rất nhiều tinh thần và thể lực để ngăn chặn thứ này.
Hoa văn màu đen ở mi tâm của cậu ta không phải cái gì khác, mà chính là sát khí.
Ngày đó Lâm Trung Thiên nói với hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân rằng Lâm Thanh Diện đang ở trong một bí cảnh, mặc dù hai anh em họ nghi ngờ nhưng trông Lâm Trung Thiên không giống đang nói dối người khác, thế là liền dựa theo địa chỉ mà Lâm Trung Thiên nói tới, đi tìm một chút.
Khi nhìn thấy cánh cửa dẫn đến thông đạo kia, hai người họ mới thật sự tin tưởng ở dưới trung tâm hòn đảo có thứ gì đó không hề̀ tầm thường.
Cho nên họ đã tìm vào phía bên trong.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện có thể bình yên vô sự đến chỗ sâu là vì trên người có Tụ Linh Ngọc, sát khí không thể tới gần, dĩ nhiên hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân không có sự trợ giúp của loại đồ vật này.
Với lại Lâm Trung Thiên cũng chưa nói cho họ biết trong lối đi này có tồn tại sát khí, cho nên lúc đó Tiêu Phong đi phía trước liền trực tiếp trúng chiêu.
Sau khi cậu ta bị sát khí xâm lấn thì lập tức bảo Tiêu Vân rút lui, hai người đều không tiếp tục thâm nhập sâu thêm, lúc này Tiêu Vân mới may mắn thoát nạn, sát khí trong người Tiêu Phong cũng không quá nghiêm trọng, cũng giống như Lâm Trung Thiên trước đó, chẳng qua vẫn phải chịu đựng sự dày vò khá sâu.
Sau khi hai người trở về liền đánh cho Lâm Trung Thiên một trận, nếu không phải còn muốn dùng Lâm Trung Thiên để uy hiếp Lâm Thanh Diện thì họ đã trực tiếp giết chết Lâm Trung Thiên.
Lâm Trung Thiên vốn tưởng rằng có thể để cho hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đều trúng chiêu, không ngờ lại chỉ Tiêu Phong trúng chiêu, hơn nữa lại còn không quá nghiêm trọng, điều này khiến ông có chút thất vọng.
Nhưng ông đúng là có chút đánh giá thấp hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, không chỉ ông mà ngay cả Lâm Thanh Diện cũng không hiểu rõ thực lực chân chính của hai người họ.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân là người thân tín của Tần Trường Sinh, sao có khả năng thật sự chỉ có thực lực bề ngoài của Tông Sư cảnh đỉnh phong.
Hai người họ từ rất nhiều năm trước đều đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên tuổi của hai người họ cũng không phải trẻ như bây giờ nhìn thấy, sở dĩ nhìn họ trẻ như vậy chẳng qua là vì Tần Trường Sinh dạy cho họ một pháp quyết giữ gìn vẻ bề ngoài mà thôi.
Hai người Hóa cảnh đỉnh phong, đây tuyệt đối được coi là chiến lực mạnh nhất trên Trái Đất, những sát khí kia mặc dù nguy hiểm nhưng dựa vào kinh nghiệm của họ thì vẫn có thể tránh né được.
Lần này Tiêu Phong trúng chiêu đều nằm ngoài dự kiến của họ, cho nên mấy ngày nay họ liên tục tra tấn Lâm Trung Thiên.
Tiêu Phong khoanh chân ngồi trên thuyền hồi lâu, chau mày, rất nhanh từng luồng khí bẩn từ mi tâm của cậu ta bốc ra, hoa văn màu đen kia cũng trực tiếp biến mất.
Dựa vào sức mạnh Hóa cảnh đỉnh phong của mình, qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng cậu ta cũng đã hóa giải sạch sẽ sát khí xâm lấn trong cơ thể mình.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Phong nhìn về phía Lâm Trung Thiên, mở miệng nói: Lần này nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thật sự đúng là sẽ rơi vào tay ông, chờ sau khi Lâm Thanh Diện đi ra, chuyện thứ nhất tôi làm chính là giết ông.
Lâm Trung Thiên cười cợt, nói: Lâm Thanh Diện cũng đã đi vào trong đó thời gian dài như vậy, rất có thể đã không ra được, các cậu đừng nên lãng phí thời gian ở đây.
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy dưới tình huống có sát khí khủng bố như thế tồn tại, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có khả năng kiên trì ở trong đó lâu như vậy.
Nhưng Lâm Trung Thiên càng nói Lâm Thanh Diện không ra được, cậu ta lại càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu Lâm Thanh Diện thật sự chết ở bên trong, sao Lâm Trung Thiên lại kiên trì đợi ở đây?Cho nên hai anh em họ định ở chỗ này chờ một thời gian, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự không từ bên trong đi ra, họ sẽ giết Lâm Trung Thiên rồi rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, ba âm thanh xé gió đột nhiên vang lên.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân quay đầu nhìn sang phía bên kia thì phát hiện ba thân hình đang xông về phía bên này.
Người dẫn đầu chính là Lâm Thanh Diện.
Mắt hai người lập tức sáng lên, sau đó Tiêu Phong liếc Lâm Trung Thiên, mở miệng nói: Đồ chết tiệt, lại còn muốn lừa chúng tôi, tên nhóc này không phải ra đây sao?Lâm Trung Thiên cũng nhìn lướt qua nơi đó, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện sẽ đi ra vào lúc này.
Tuy nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện không sao, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ lại, trong lòng ông lại dâng lên một chút nghi ngờ.
Theo lý thuyết, dưới mặt đất nồng đậm sát khí như vậy thì không ai có thể sống sót được, Lâm Thanh Diện cũng dựa vào khối ngọc bội thần kỳ kia mới có thể không bị sát khí ăn mòn.
Vì sao thằng bé lại từ bên trong đi ra, lại còn dẫn theo hai người?Chẳng lẽ hai người kia vẫn luôn sống ở dưới mặt đất?Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này, thực lực của hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân vô cùng mạnh mẽ, cho dù Lâm Thanh Diện từ dưới đất ra cũng không chắc có thể chống đỡ được, cho nên ông nhất định phải nhắc nhở Lâm Thanh Diện, để anh rời khỏi nơi này trước.
Chẳng bao lâu sau Lâm Thanh Diện liền dẫn Vân Sơn và Tú Nương tới khu vực bọn Lâm Trung Thiên.
Khi thấy Lâm Trung Thiên bị trói lại, hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đứng ở một bên, Lâm Thanh Diện sững sờ.
Lâm Trung Thiên vội vàng hét về phía Lâm Thanh Diện: Con đi mau! Thực lực của hai người họ vô cùng mạnh, cứ rời khỏi nơi này trước, không cần phải để ý đến ba!Tiêu Phong cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: Lúc này muốn đi e rằng đã chậm.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười trêu tức.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng tìm ra hai người họ có chút khó khăn, không nghĩ tới hai người họ vậy mà chủ động đưa tới cửa.
Lần này cũng giúp anh tiết kiệm được thời gian và sức lực đi tìm.
Tôi cũng không nói là muốn đi.
Thực tế tôi còn đang tìm hai người, vậy nếu hai người đã chủ động tới chịu chết thì cũng giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền toái.
Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân lập tức cười nhạo một tiếng, Tiêu Vân mở miệng nói: Lâm Thanh Diện, không phải cậu thật sự cho là chúng tôi chỉ có thực lực Tông sư cảnh đỉnh phong chứ? Đó chẳng qua là ngụy trang để xua tan sự nghi ngờ của cậu thôi.
Chúng tôi có thể coi là đệ tử sớm nhất của sư phụ, thực lực đều đã đạt đến Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù cậu lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng đạt tới Thần cảnh, hai người chúng tôi kết hợp cùng nhau thì cậu hoàn toàn không có chút cơ hội chiến thắng nào!Lâm Thanh Diện cười cợt, nếu lần này anh không tiếp nhận thành công Thanh Phong truyền thừa thì đúng là anh không phải đối thủ của Tiêu Phong và Tiêu Vân.
Nhưng hiện tại anh đã tiếp nhận truyền thừa, hơn nữa bên cạnh còn có hai vệ sĩ siêu cấp Vân Sơn và Tú Nương tồn tại, hai người Hóa cảnh đỉnh phong ở trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn sáng!Quả thật hai người các anh che giấu đủ sâu, nếu biết trước các anh là loại người mặt người dạ thú này thì lúc trước tôi tuyệt đối sẽ không để các anh ở lại nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện thản nhiên mở miệng.
Tiêu Phong cười nhạo một tiếng nói: Trên thế giới này ba chữ vô dụng nhất chính là nếu biết trước, mặc dù bây giờ cậu đã biết, nhưng rốt cuộc vợ cậu cũng không tỉnh lại được nữa, cảm giác này có phải vô cùng khó chịu hay không?Nghe thấy những lời này của cậu ta, sắc mặt Lâm Thanh Diện lập tức trầm xuống, mở miệng nói: Các anh sẽ chết rất thê thảm.
Hiện tại sở dĩ Hứa Bích Hoài hôn mê bất tỉnh chính là vì hai anh em trước mắt này, cho dù Tần Trường Sinh người sai khiến hai người họ làm như thế đã chết thì hai người này cũng được coi là hung thủ chân chính.
Hai người họ đã sớm xuất hiện trên sổ đen của Lâm Thanh Diện, bây giờ gặp phải, đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không cho họ bất kì đường sống nào.
Tiêu Phong và Tiêu Vân đều nhếch miệng, hiển nhiên cũng không để lời nói của Lâm Thanh Diện vào mắt.
Chỉ dựa vào cậu mà muốn giết chúng tôi thì còn kém nhiều lắm! Tiêu Vân hừ lạnh một câu.
Lúc này Vân Sơn đi đến sau lưng Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Chủ nhân, cần tôi giúp anh giải quyết hai người này không?Lâm Thanh Diện xua tay, nói: Hai người họ để tôi tự mình giải quyết, các người ở bên cạnh xem là được.
Hai người này hại Hứa Bích Hoài hôn mê bất tỉnh, đương nhiên anh phải tự tay giết sạch hai người.
Vân Sơn thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy thì đành phải khẽ gật đầu, chờ một lúc nếu như Lâm Thanh Diện có nguy hiểm gì thì anh ta và Tú Nương đương nhiên sẽ lao lên giải quyết Tiêu Phong, Tiêu Vân ngay đầu tiên.
Lâm Trung Thiên cũng không rõ Lâm Thanh Diện đã trải qua những gì ở dưới đất, cho nên không biết Lâm Thanh Diện có thể đối phó với sự liên thủ của hai người đó hay không, ông tràn đầy lo lắng mở miệng nói: Lâm Thanh Diện, con đừng kích động, con vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây trước đi, chuyện báo thù có thể để sau này hãy nói, hiện tại bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!Lâm Thanh Diện nhìn Lâm Trung Thiên, mở miệng nói: Ba, ba yên tâm, hai người họ không làm gì được con.
Nói xong, anh quay đầu nói với Vân Sơn: Tháo bỏ sợi dây trên người ba tôi ra, bảo vệ ông ấy thật tốt.
Vân Sơn lập tức gật đầu, sau đó liền đi về phía Lâm Trung Thiên.
Tiêu Phong liếc mắt nhìn Lâm Trung Thiên một cái, hừ lạnh một tiếng: Nếu cậu đã ra tới đây thì ông ta cũng không còn tác dụng gì, trước khi giải quyết cậu, trước hết tôi để cậu nếm thử cảm giác đánh mất người thân thật sự là như thế nào!Nói xong, cậu ta liền phóng ra một luồng sức mạnh tinh khiết, bắn thẳng đến trên người Lâm Trung Thiên.
Nhưng mà luồng sức mạnh kia còn chưa kịp tới trước mặt Lâm Trung Thiên thì một cái tay đã ngăn luồng sức mạnh đó lại.
Vân Sơn nghiêng đầu liếc nhìn luồng sức mạnh đánh vào tay mình kia, không hề làm gì mà luồng sức mạnh kia liền biến thành một làn khói, tiêu tán không nhìn thấy.
Một đòn dùng toàn lực của Tiêu Phong thậm chí còn không để lại bất kì dấu vết gì trên tay Vân Sơn.
Điều này sao có thể? Tiêu Phong lập tức kinh ngạc thốt lên, nhìn Vân Sơn với vẻ mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi, trong lòng sinh ra một chút sợ hãi.
Vân Sơn chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân một câu: Nếu không phải do mệnh lệnh của chủ nhân thì hiện tại các người đã chết trên tay tôi.
Tiêu Vân đi đến bên cạnh Tiêu Phong, mở miệng hỏi: Người kia thực lực thế nào? Sao có thể dựa vào thân thể liền đỡ được một đòn toàn lực của anh?Tiêu Phong híp mắt lại, mở miệng nói: Nhìn không ra, nhưng cũng không cần lo lắng quá, có lẽ anh ta chỉ đang gắng gượng chống đỡ thôi, mục tiêu của chúng ta là Lâm Thanh Diện, hiện tại không cần để ý tới những người khác.
Tiêu Vân khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu đưa mắt nhìn vào Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi về phía trước hai bước, kiếm Trảm Tiên đột nhiên xuất hiện trong tay anh.
Các anh yên tâm, đây là ân oán giữa tôi với các anh, hai người họ sẽ không ra tay.
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Cho dù các cậu hợp thành một khối thì cũng không phải đối thủ của hai chúng tôi!Lâm Thanh Diện nhếch miệng, bây giờ nếu mình đúng là thực lực Hóa cảnh đỉnh phong, một người đấu với hai người họ quả thật là vô cùng phí công.
Nhưng hiện tại thanh kiếm trong tay anh chính là thần kiếm kiếm Trảm Tiên mà năm đó Ma thần Tu La sử dụng, có thanh kiếm này trong tay, đừng nói hai người họ, cho dù là nhiều cao thủ Hóa cảnh đến thì Lâm Thanh Diện cũng tự tin có thể chém họ dưới kiếm.
Động thủ đi!Lâm Thanh Diện hô một tiếng với hai người, sau đó giơ kiếm Trảm Tiên lên, tạo tư thế ra chiêu.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân cũng không do dự, trực tiếp dùng nội lực biến hóa ra vũ khí cho riêng mình.
Hai cây trường thương!Hai người họ là anh em sinh đôi, tâm ý tương thông, phối hợp với nhau có thể nói là không chê vào đâu được, hai người họ liên thủ thì cho dù có ba người Hóa cảnh đỉnh phong cũng có thể đánh bại, chứ đừng nói là một mình Lâm Thanh Diện.
Hai người đều chĩa trường thương trong tay mình về phía Lâm Thanh Diện, sau đó đồng thanh hét lên một tiếng rồi lao về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, kiếm trong tay hướng thẳng về phía hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân.
Một đường kiếm quang kinh động trời đất xuất hiện, trong trời đất tràn ngập kiếm ý, người bình thường như Lâm Trung Thiên nhìn thấy thì không khỏi run lên.
Đây…đây chính là thủ đoạn thật sự của Lâm Thanh Diện sao? Nó… vẫn là người sao? Lâm Trung Thiên tự lẩm bẩm.
Mặc dù trước đó đã từng thấy sức mạnh của Lâm Thanh Diện nhưng ông chưa bao giờ thấy cao thủ chiến đấu cấp bậc này, cho nên sau khi nhìn thấy đường kiếm kinh động trời đất xuất hiện thì trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Điều này đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của ông về chiến đấu, xem ra những năm qua ông thật sự vẫn luôn trì trệ không tiến bộ.
Thực tế không riêng gì Lâm Trung Thiên khiếp sợ mà ngay cả chính bản thân Lâm Thanh Diện cũng hơi kinh ngạc, vừa rồi chẳng qua anh chỉ đơn giản chém ra một kiếm về phía trước, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thanh thế lớn như vậy.
Xem ra kiếm Trảm Tiên hoàn hảo thật sự có thể coi là thứ vũ khí sắc bén trảm tiên trừ ma.
Cho dù thực lực không mạnh như vậy thì cầm kiếm Trảm Tiên cũng có thể phát ra uy lực chấn động trời đất.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đều chau mày, họ không ngờ Lâm Thanh Diện vừa xuất hiện đã sử dụng một chiêu lợi hại như vậy, họ đã dùng tất cả vốn liếng mới miễn cưỡng tránh thoát một chiêu này của Lâm Thanh Diện.
Tiêu Phong nhìn chằm chặp vào Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cậu đây là vừa ra tay đã dùng đến chiêu lợi hại nhất của mình à? Chẳng lẽ cậu cho rằng như vậy là có thể hù dọa hai chúng tôi? Vừa bắt đầu cậu đã lộ ra lá bài tẩy của mình, trái lại tôi thật sự muốn nhìn một chút tiếp theo cậu muốn đối phó với chúng tôi như thế nào!Lâm Thanh Diện không nhịn được bật cười, không ngờ họ lại cho rằng một đòn bình thường vừa rồi của mình trở thành con át chủ bài.
Lúc này trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ tò mò, một đòn bình thường đã có thể có uy lực như vậy, vậy nếu mình thi triển Trảm Tiên cửu thức một chút thì có thể phóng bao nhiêu uy lực?Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện trực tiếp dựa theo ký ức trong đầu mình, bắt đầu thi triển chiêu thức thứ nhất của Trảm Tiên cửu thức theo từng bước một.
Mặc dù với thực lực của anh bây giờ, muốn thật sự thi triển chiêu thức này vẫn còn chút khó khăn, nhưng cho dù chỉ phát huy được một nửa sức mạnh thì hẳn là cũng có thể giải quyết được hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân.
Một đường lại một đường kiếm ý lần lượt ngưng tụ trên thân kiếm Trảm Tiên, trong nháy mắt, kiếm ý trên thân kiếm Trảm Tiên đã biến thành một loại kinh khủng.
Tiếp theo Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng ra những kiếm ý này và bay về phía Tiêu Phong, Tiêu Vân.
Đây mới là con át chủ bài thật sự của tôi!Du long thức!Trong thoáng chốc, toàn bộ trời đất đều có chút mờ mịt.
Ngay sau đó, mọi người nghe thấy tiếng rồng ngâm vang lên từng cơn, tiếp theo một con thần long được tạo thành bởi kiếm ý ngưng tụ xuất hiện ở giữa trời đất này, khiến tất cả mọi người nhìn ngây người.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân từ đi khi đi theo Tần Trường Sinh đến nay chưa bao giờ thấy công kích có thanh thế lớn như vậy, hơn nữa cũng chưa từng thấy có ai có thể làm kiếm ý ngưng tụ thành một con rồng!Họ đều cho rằng đạo kiếm quang trước đó Lâm Thanh Diện phóng ra kia đã là công kích mạnh nhất của anh, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện còn có thể phóng ra chiêu thức khủng bố như vậy.
Thần long này do kiếm ý ngưng tụ mà thành, e rằng có thể so sánh với uy lực của hàng trăm hàng nghìn đường kiếm quang hội tụ lại với nhau.
Trong lòng hai người sinh ra một tia sợ hãi, họ đều hiểu rõ họ hoàn toàn không có bất kì khả năng nào có thể thoát khỏi kiếm ý du long này.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ được là chiêu thức thứ nhất của Trảm Tiên cửu thức đã có uy lực khủng bố như vậy, với lại dựa vào suy đoán của Lâm Thanh Diện thì hiện tại anh hẳn là chỉ là phát huy được một nửa uy lực của Du long thức.
Vậy nếu phát huy được hết toàn bộ uy lực của Du long thức thì ước chừng toàn bộ Quan Lĩnh sẽ phải xây dựng lại.
Anh lập tức nhìn Vân Sơn và Tú Nương một cái, trực tiếp thông qua ý niệm, truyền cho hai người một mệnh lệnh.
Mau dẫn ba tôi và thuộc hạ của ông rời khỏi nơi này.
Vân Sơn và Tú Nương không chút do dự, bắt đầu di chuyển, tốc độ nhanh chóng, chỉ có thể nhìn thấy từng vệt tàn ảnh.
Trong chớp mắt, Vân Sơn và Tú Nương đã dẫn Lâm Trung Thiên cùng với mấy tên thuộc hạ kia rời khỏi phạm vi công kích của Du long thức.
Lâm Thanh Diện như một vị thẩm phán nhìn chằm chằm hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đã bị bao phủ dưới kiếm ý du long.
Giờ này phút này, trong mắt Lâm Thanh Diện họ đã trở thành người chết.
Sau khi hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân lấy lại tinh thần từ trong chấn động cũng ý thức được dựa vào thực lực của họ thì hoàn toàn không có khả năng chống lại được sự công kích của kiếm ý du long này, trước mắt họ chỉ còn lại một con đường, đó là chạy trốn.
Anh hai, chúng ta làm thế nào bây giờ? Sự công kích của tên nhóc này thật sự quá mức kinh khủng, dựa vào thực lực của chúng ta hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.
Tiêu Vân run giọng nói.
Tiêu Phong cũng hít sâu một hơi, nói: Chuyện đến nước này thì chỉ có thể chạy trốn trước.
Thật sự không biết rốt cuộc tên nhóc này sao lại làm được như vậy, rõ ràng cậu ta chỉ có thực lực Hóa cảnh đỉnh phong, lại có thể phóng ra công kích khủng bố như vậy, loại công kích cấp độ này, e rằng cũng chỉ có Cao thủ Thần cảnh mới có thể làm được!Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, mau chạy đi anh cả!Tiêu Vân sốt ruột nói một câu với Tiêu Phong, sau đó túm lấy cậu ta nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Lâm Thanh Diện thấy thế thì trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười khẩy, nói: Các anh cho rằng đã đến mức này rồi còn trốn được sao?Anh vừa dứt lời thì tốc độ của kiếm ý du long đột nhiên tăng lên, phi thẳng về phía hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân.
Thân thể hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân trực tiếp bị kiếm ý du long bao phủ, ngay sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trên bầu trời Quan Lĩnh.
Một lúc lâu sau, uy lực của kiếm ý du long tiêu tán, bóng dáng hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân hiện ra, hai người đều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, như là hóa đá.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng đi tới đó, đi đến trước mặt hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, liếc nhìn trên thân hai người họ.
Chỉ thấy lúc này hai người họ toàn thân cao thấp đều bị kiếm ý cắt ra từng lỗ nhỏ, chi chít chằng chịt, khoảng chừng hơn vạn vết, máu không ngừng chảy ra, trong nháy mắt hai người trở thành hai người máu, đáng sợ dị thường.
Tiêu Vân ngã xuống, cả người anh ta ngã xuống đất, mềm nhũn, toàn bộ khung xương giống như nát vụn.
Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát, phát hiện anh ta đang hấp hối, không còn chút sinh khí.
Còn Tiêu Phong, vẫn còn hơi thở cuối cùng, nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi: Chuyện này … tại sao lại thế này? Tại sao đòn tấn công của anh lại kinh khủng như vậy?Lâm Thanh Diện mỉm cười, sau khi xem xét kiếm Trảm Tiên trong tay, liền nói: Có lẽ là do thanh kiếm trong tay của tôi, trước đây từng trảm Tiên.
Sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn Tiêu Phong nói: Nếu bây giờ cậu giao thuốc giải của Thiên Độc Đan ra, tôi có thể tha mạng cho cậu, bằng không, cậu sẽ không bao giờ thấy mặt trời ngày mai.
Tiêu Phong cười nói: Cho dù tôi có thuốc giải của Thiên Độc Đan, tôi cũng không đưa cho anh, em trai tôi đã chết trong tay anh, tôi còn sợ chết sao?Hơn nữa tôi báo cho anh biết, Thiên Độc Đan, không có thuốc giải, thuốc giải của nó, chỉ có ở Thương Nguyên Giới, anh muốn cứu vợ anh ư, đừng có nằm mơ.
Lâm Thanh Diện, tôi chết cũng không sao, vợ anh chỉ có thể ở trong trạng thái sống dở chết dở thôi, cô ta sẽ không chết bất chợt, nhưng anh cũng không có cách cứu sống cô ta, cảm giác đó, có phải rất khó chịu không?Cả đời này, anh sẽ vĩnh viễn sống trong sự tra tấn này!Lâm Thanh Diện mặt biến sắc, sau khi nghe Tiêu Phong nói xong, dùng kiếm Trảm Tiên đâm xuyên tim hắn.
Vừa rồi anh đã kiểm tra bằng thần niệm, trên người hai anh em này đều không có thứ gì tương tự như đan dược, điều đó có nghĩa là bọn họ không có thuốc giải của Thiên Độc Đan.
Cho dù có giữ lại Tiêu Phong, hắn ta cũng không thể giao cho mình thuốc giải Thiên Độc Đan, dựa vào những gì anh ta biết về Tần Trường Sinh, xác suất hai người bọn họ có thuốc giải Thiên Độc Đan là cực kỳ thấp.
Sau khi rút kiếm Trảm Tiên khỏi người Tiêu Phong, hắn ta giống như Tiêu Vân, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, không còn chút sinh khí.
Và trên kiếm Trảm Tiên cũng không có một giọt máu của Tiêu Phong, dường như máu của người phàm, không xứng đáng lưu lại trên đó.
Sau khi giải quyết xong hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân, Lâm Thanh Diện bèn vội vã đi về hướng nơi ở của Lâm Trung Thiên.
Lúc này trong cơ thể Lâm Thanh Diện cảm nhận yếu đi, chiêu thức vừa rồi quả thực rất mạnh, trực tiếp rút hết toàn bộ sức mạnh của Lâm Thanh Diện.
Ở trong trạng thái như vậy, đừng nói là tiếp tục chiến đấu, ngay cả đi bộ cũng tốn sức.
Lâm Trung Thiên lúc này còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện, liền hỏi ngay: Con không sao chứ?Lâm Thanh Diện cười lắc đầu nói: Con không sao, khiến ba lo lắng rồi.
Lâm Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm nói: Con không sao là tốt rồi, con ở trong đó quá lâu không ra, ba còn tưởng con….
không sao là tốt rồi.
Lâm Thanh Diện cũng cười nói: Con của ba phúc lớn mạng lớn, không dễ chết như vậy đâu.
Lâm Trung Thiên cười lớn và nói: Ba cũng nghĩ như vậy, con trai ba phúc lớn mạng lớn, ai chết chứ nó chắc chắn không sao.
Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, lần này con đã thu hoạch được rất nhiều thứ ở bên trong, con cần thời gian để tiêu hóa chúng.
Lâm Thanh Diện nói.
Nói xong, mọi người đi về phía biệt thự Quan Lĩnh.
Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, lần này không là gì cả, sau này anh còn phải đi đến những bí cảnh để tìm kiếm dược liệu.
Cuộc hành trình của anh chỉ mới bắt đầu.
Trong một khách sạn ở thành phố Bạch Sơn, tỉnh Vân Bắc.
Lâm Thanh Diện lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, Tụ Linh Ngọc để trước mặt, linh khí trong đó bốc lên liên tục, tất cả đều hút vào cơ thể Lâm Thanh Diện.
.
Lúc này, Vân Sơn và Tú Nương đang tò mò nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.
Bọn họ ở dưới lòng đất đã năm nghìn năm, dĩ nhiên không biết thế giới hiện tại trở nên như thế nào, cho nên sau khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng kia, cùng xe bốn bánh bên ngoài, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ không thể ngờ rằng thế giới cạn kiệt linh khí lại phát triển như vậy, giờ cả thế giới đang hết sức sùng bái một thứ gọi là khoa học và công nghệ, và mọi thứ trên thế giới này, đều được phát triển bởi khoa học và công nghệ.
Mặc dù trong mắt họ, những thứ này kém xa so với các loại pháp thuật ở trong thời kì linh khí ngập tràn, nhưng chúng cũng đủ để khơi dậy hứng thú của họ.
Lâm Thanh Diện lúc này đang tu luyện Tu La Thần Thể, anh căn cứ theo pháp Tu La Thần Thể, huy động sức mạnh trong cơ thể, để những sức mạnh này tôi luyện cơ thịt trong người anh.
Đồng thời anh cũng hấp thụ linh khí từ Tụ Linh Ngọc, để bổ sung sức mạnh cho cơ thể và hình thành thế cân bằng.
Phải nói dựa vào linh khí để tu luyện, quả thực nhanh hơn rất nhiều so với đánh thức tiềm năng trong cơ thể, sau khi Lâm Thanh Diện cảm nhận được sự kỳ diệu của linh khí, trong lòng anh rốt cuộc hiểu được tại sao dựa vào linh khí, lại khiến cho người tu luyện gia tăng thực lực bản thân mạnh mẽ như vậy.
Chút sức mạnh được tu luyện thông qua đánh thức tiềm năng bản thân, thực sự quá nhỏ bé, khi ở trước mặt của linh khí vĩ đại.
Vào lúc này trên cánh tay của Lâm Thanh Diện có một hoa văn hình ngôi sao ẩn ẩn hiện hiện, phía trên hoa văn này tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra một góc ngôi sao đã được thắp sáng.
Đây chính là dấu hiệu Lâm Thanh Diện đã nhập môn Tu La Thần Thể, sau khi năm góc của ngôi sao này đều được thắp sáng, chính là lúc Lâm Thanh Diện luyện xong tầng đầu tiên của Tu La Thần Thể.
Khi đó, anh sẽ có được Tu La Thể một sao, nếu không cần giải phóng bất kỳ sức mạnh nào, Lâm Thanh Diện dự đoán Tu La Thể một sao có thể chống lại sức mạnh của một khẩu súng bắn tỉa.
Cho dù bây giờ Lâm Thanh Diện đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, anh cũng chỉ có thể chắn chắn bản thân có thể chống lại sức mạnh của súng lục hoặc súng tiểu liên, súng bắn tỉa thì anh không chắc.
Nhưng có được Tu La Thể một sao, dù không làm gì, anh cũng có đủ tự tin bắt được viên đạn từ súng bắn tỉa.
Đủ để thấy sự lợi hại của Tu La Thần Thể.
Thậm chí Lâm Thanh Diện còn cảm thấy nếu bản thân luyện đến tầng cao của Tu La Thần Thể, cho dù đứng yên cho người khác đánh, người đó cũng không thể làm anh ta nhúc nhích.
Và lý do tại sao anh xuất hiện ở tỉnh Vân Bắc, dĩ nhiên là tìm bí cảnh.
Sau khi giải quyết xong hai người Tiêu Phong và Tiêu Vân ở Quan Lĩnh, anh đã nghỉ ngơi vài ngày ở Quan Lĩnh, sau đó từ giã Lâm Trung Thiên, và bước vào hành trình tìm kiếm bí cảnh.
Mặc dù quá trình phát độc của Thiên Độc Đan khá dài, nhưng Hứa Bích Hoài hôn mê thêm một ngày, thì lòng Lâm Thanh Diện đau thêm một ngày, vì vậy anh phải tìm ra thuốc giải càng sớm càng tốt.
Vì vậy, sau khi giải thích ngắn gọn một số chuyện với Lâm Trung Thiên, anh ta đã đến tỉnh Vân Bắc.
Sau khi bản đồ về bí cảnh được Thanh Phong sửa lại, không chỉ vị trí phía trên trở nên chính xác hơn, mà Thanh Phong còn đánh dấu mức độ nguy hiểm của những bí cảnh này.
Lâm Thanh Diện đã xem xét tất cả những bí cảnh đó, và thấy rằng với thực lực của mình hiện tại, một nơi cũng không tiếp cận được.
bí cảnh đơn giản nhất, cũng cần có khả năng Thông Huyền Cảnh thấp nhất, mới có tỉ lệ sống sót 3%.
Thông Huyền Cảnh, là Thần Cảnh.
Lâm Thanh Diện lúc này chỉ đạt tới Hóa Cảnh Đỉnh Phong, còn cách Thần Cảnh một bước, cho nên tự nhiên không thể đi tới bất kì bí cảnh nào.
Tuy nhiên, sau khi nhận được những gì Thanh Phong truyền lại, Lâm Thanh Diện ước tính rằng nếu anh rút tấm bài cuối cùng ra, thì việc giết chết Thần Cảnh, không phải là chuyện quá khó.
Và với sự trợ giúp của Tụ Linh Ngọc, anh cảm thấy khoảng cách bản thân có thể đột phá Thần Cảnh đã không còn xa.
Vì vậy, anh khởi hành đến bí cảnh đơn giản nhất trong mắt Thanh Phong, chính là nơi mà anh đang ở bây giờ.
Anh dự định sẽ tìm hiểu nơi này trước, nếu có cơ hội, đương nhiên phải nhanh chóng nắm bắt.
Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là nâng cao thực lực của bản thân, dù sao thì bí cảnh ở tỉnh Vân Bắc này là đơn giản nhất trên bản đồ, nhưng cho dù như vậy, dù Thần Cảnh vào đây, tỉ lệ sống sót cũng chỉ có 30%.
Anh nhất định phải gia tăng quân bài trong tay trước khi tiến vào, chỉ có cách này, anh mới có thể sống sót bước ra từ bí cảnh.
Thành phố Bạch Sơn là một thành phố ở góc của tỉnh Vân Bắc, ở đây tập trung rất nhiều dân tộc thiểu số, tuy vẫn giữ được một số truyền thống cổ xưa, nhưng với sự phát triển của đất nước, chỗ này cũng đã phát triển thành một thành phố hiện đại, những thứ cần có không thiếu thứ nào.
Theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, bí cảnh, tồn tại trong khu đô thị của thành phố Bạch Sơn.
Còn vị trí cụ thể của bí cảnh này và Lâm Thanh Diện vào đó như thế nào, hiện tại còn là ẩn số, chuyện này anh phải tìm manh mối từ từ.
Rất lâu sau, Lâm Thanh Diện tu luyện xong, ngôi sao năm cánh trên cánh tay cũng từ từ biến mất, anh mở mắt, và bước xuống giường.
Anh nhìn thấy Vân Sơn và Tú Nương đang ở cạnh cửa sổ nhìn đăm chiêu ra ngoài đường, anh nở nụ cười và nói, Đi thôi, tôi dẫn hai người đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, hai người mặc vậy hoài, không khéo bị người ta hiểu lầm đang đóng phim.
Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Diện, Tú Nương lộ vẻ phấn khích ngay.
Cô ta cứ tưởng quần áo trên người mình rất đẹp, cho nên không muốn đổi, nhưng sau khi đi theo Lâm Thanh Diện ra ngoài, nhìn thấy những bộ đồ mà các cô gái xinh đẹp kia mặc trên người, cô ta liền chột dạ, luôn chờ đợi Lâm Thanh Diện dẫn cô ta đi mua quần áo.
Còn Vân Sơn thì không thích thú mấy, chỉ cần có thứ gì đó để mặc, đối với ông ta là đủ.
Chủ nhân, tôi muốn mua rất nhiều quần áo đẹp, nhưng tôi không có tiền mà người hay nói, làm sao bây giờ? Tú Nương hỏi.
Lâm Thanh Diện cười nói: Cô không có nhưng ta có, trên người ta không có thứ gì nhiều ngoài tiền, cô muốn mua bao nhiêu tùy ý.
Tú Nương hét lên đầy phấn khích, sau đó chạy đến chỗ Lâm Thanh Diện, ôm lấy anh và hôn lên mặt anh.
Chủ nhân, người tốt nhất trên đời, tối nay Tú Nương hầu hạ tốt cho chủ nhân cho ngủ tốt.
Lâm Thanh Diện liền ngại ngùng nói: Sau này cho dù xúc động như thế nào, cũng không được phép chạy đến hôn ta, hơn nữa buổi tối ta ngủ không cần người hầu hạ, nghe chưa?Tú Nương như phải gánh chịu nỗi ấm ức lớn, liền nói the thé với Lâm Thanh Diện: Chủ nhân, Tú Nương biết lỗi rồi, sau này Tú Nương không dám như vậy nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn cô ta một cách bất lực, thầm nghĩ nếu có cơ hội thì sẽ điều Tú Nương đi nơi khác, nếu không thời gian quá lâu, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Trung tâm thương mại thành phố Bạch Sơn.
Lâm Thanh Diện dẫn Tú Nương và Vân Sơn hai người họ vào trung tâm thương mại, bên trong trưng bày đủ loại các mặt hàng khiến hai người họ hoa mắt, Tú Nương thỉnh thoảng thở dài, muốn khiêng hết tất cả những món đồ bày bán trong trung tâm về nhà.
Mà sau khi Tú Nương xuất hiện ở trong trung tâm, liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở đó.
Cô ta quả thực rất xinh đẹp, thân hình cũng quá hoàn hảo, cộng với bộ đồ trên người có chút lộ liễu kì quái, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cô ta, đều không thể rời xa tầm mắt.
Lâm Thanh Diện sau khi thấy phản ứng của mọi người xung quanh, liền có chút đau đầu, anh sớm đã đoán được để Tú Nương bên cạnh thì sẽ gặp phải phản ứng lớn như thế nào, nhưng không ngờ phản ứng này lại hết sức tưởng tượng như vậy.
Ngay lúc Lâm Thanh Diện định nhanh chóng dẫn hai người họ đi mua quần áo, sau đó nhanh chóng rời khỏi, có một người mặc áo vest trắng, vẻ ngoài hơn 30 tuổi, dáng vẻ điềm đạm, đi đến trước mắt họ.
Miệng của người đàn ông này đang cắn một cành hoa hồng, nhìn là biết, anh ta đến vì Tú Nương.
Anh ta đi đến trước mặt Tú Nương, nháy nháy mắt với Tú Nương, sau đó mở miệng nói: Người đẹp, gặp nhau do duyên, cành hoa hồng này tặng cho em, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp như em, mới sánh với hoa hồng kiêu sa và quý phái này.
Tú Nương nhìn người đàn ông đó một cái, quay sang hỏi Lâm Thanh Diện: Chủ nhân, người này muốn tặng bông cho tôi, tôi có nên nhận không?Người đàn ông mặc vest trắng nghe thấy Tú Nương gọi Lâm Thanh Diện như vậy, liền lập tức mở to mắt, trong lòng nghĩ bọn họ chơi lớn như vậy à, gọi luôn là chủ nhân.
Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông cạn lời, lúc nãy những lời tình tứ mà anh ta nói ra khiến anh nổi da gà.
Anh lắc đầu với Tú Nương, nói: Chúng ta còn phải đi mua quần áo, sau này gặp những người này tránh xa một chút, không nên tin những lời ong bướm mà họ nói.
Tú Nương gật đầu ngay: Vậy chúng ta đi mua quần áo thôi.
Người đàn ông vest trắng nghe họ nói như vậy, trong lòng có chút không vui, liền nói với Lâm Thanh Diện: Tên này, chẳng lẽ anh không biết thế giới này nói chuyện với nhau bằng thực lực à? Người đẹp này, chỉ có kẻ mạnh mới xứng, anh ăn mặc nghèo nàn như vậy, nhìn là biết không có tiền, anh có thể mua được quần áo gì cho người đẹp này chứ?Nói xong, anh ta nhìn Tú Nương: Người đẹp, đi theo anh đi, trong thẻ anh có tiền, cho dù em muốn mua quần áo gì, anh cũng sẽ mua cho em.
Tú Nương liếc người đàn ông đó một cái, và nói: Chủ nhân tôi nói rồi, kêu tôi tránh xa loại người như anh, anh mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!Người đàn ông vest trắng không ngờ bản thân dùng tiền không thể thay đổi suy nghĩ của cô gái này, trong lòng càng sốt ruột.
Người đẹp, em theo tên này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp, anh ta sẽ bắt em chịu khổ, như vậy mà em cũng gọi anh ta là chủ nhân, em quả thật khờ quá.
Người đàn ông vest trắng nói tiếp.
Lâm Thanh Diện thấy người đàn ông này day dưa không dứt, càng cạn lời, liền lấy điện thoại ra, tìm đoạn tin nhắn gửi từ ngân hàng, đưa trước mặt của người đàn ông này.
Này xem cho rõ, tôi nuôi nổi cô ta không.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, trong lòng nghĩ xem như thế nào thì tên này tiền cũng không nhiều.
Anh ta hướng mắt về tin nhắn đó, sau khi nhìn thấy loạt dãy số dài, cả người đơ cứng.
Chục ngàn, trăm ngàn, triệu, chục…chục tỷ, trăm tỷ…nghìn tỷ, chục nghìn tỷ…Mắt của người đàn ông trợn tròn, xém chút nữa là con ngươi lòi ra.
Anh ta không tin vào mắt mình nhìn Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không thể tin được, trong thẻ của anh ta, lại có số dư khủng như vậy.
Số tiền trong thẻ của anh ta, e là gần bằng với GDP nửa năm của thành phố Bạch Sơn!Sao…sao lại có thể, sao anh có nhiều tiền như vậy? Người đàn ông vest trắng không tin mở miệng hỏi.
Sao nào, do các công ty của tôi kiếm được, có vấn đề gì không? Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông vest trắng và nói.
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: Không, không vấn đề gì.
Không có vấn đề thì đừng làm phiền chúng tôi nữa, tính khí tôi không tốt lắm, nếu tôi nổi giận, anh sẽ gánh hậu quả.
Lâm Thanh Diện dọa nạt.
Người đàn ông vest liền gật đầu lia lịa, nhanh nhảu nói: Anh hai, thực sự xin lỗi, là tôi bị mù, không nhận ra anh giàu có như vậy, anh quả là quá khiêm tốn, hèn gì tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi bảo đảm sau này không làm phiền hai người nữa.
Nói xong, anh ta mau chóng quay người, đi vội vã.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới cất điện thoại vào trong, trong lòng nghĩ bản thân có lúc quả thực rất khiêm tốn, kiêu ngạo một chút có lẽ sẽ ít chuyện phiền phức hơn.
Anh nhìn Vân Sơn và Tú Nương, liền dẫn bọn họ đi tới khu quần áo.
Vân Sơn không có yêu cầu quá cao với quần áo của mình, Lâm Thanh Diện lựa vài bộ đồ tây cho ông ta, ông ta đã cảm thấy mãn nguyện.
Lâm Thanh Diện bảo ông ta thử một bộ, dáng người cao to kèm với khuôn mặt lạnh lùng của Vân Sơn, nếu có thêm một cặp kính, thì nhìn y như một vệ sĩ chuyên nghiệp.
Còn Tú Nương thì không dễ dãi như Vân Sơn, cô chưa từng thấy qua quần áo của con gái thời hiện đại, cho nên thấy cái nào, đều cảm thấy rất đẹp, Lâm Thanh Diện chỉ còn cách dựa vào khiếu thẩm mỹ của bản thân loại trừ một số cho Tú Nương, nếu không, e là Tú Nương sẽ khiêng cả trung tâm thương mại này về nhà.
Bọn họ xem nhiều tiệm, Tú Nương không ngừng thử đồ, Vân Sơn phụ trách xách đồ, Lâm Thanh Diện trả tiền.
Ba người phân chia công việc rõ ràng, không ai có ý kiến gì.
Thậm chí Lâm Thanh Diện còn có cảm giác anh và Vân Sơn là vệ sĩ, còn Tú Nương mới là chủ nhân của bọn họ.
Hơn nữa anh cũng phát hiện một sự thật không thể chối cãi, một người phụ nữ, cho dù sinh ra ở thời hiện đại, hay là sinh ra vào 5 ngàn năm trước, dạo phố, luôn là chuyện họ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Không lâu sau, ba người đến tiệm hàng hiệu cuối cùng trong trung tâm, Tú Nương vừa bước vào, ánh mắt của cô đã đổ dồn vào chiếc đầm đặt ngay giữa tiệm.
Tú Nương liền chạy ngay về phía chiếc đầm đó và nói: Chủ nhân, người mau qua xem chiếc đầm này, đẹp quá nè, mua cho tôi được không?Nhân viên bán hàng trong tiệm nghe Tú Nương nói vậy, lập tức dồn ánh nhìn về phía của Lâm Thanh Diện và Tú Nương, dường như do cách gọi chủ nhân, khiến họ cảm thấy có chút kì quặc.
Lâm Thanh Diện ngại ngùng, nhanh chóng đi về hướng Tú Nương nói: Chiếc đầm này ta mua cho cô, từ chủ nhân này, đến thời hiện đại, chỉ xuất hiện ở trong trường hợp đặc biệt, cô đừng để người khác hiểu lầm ta.
Tú Nương cười cười nói: Dạ biết rồi, chủ nhân.
Lâm Thanh Diện cạn lời, cảm thấy bản thân nói như không nói.
Ngay lúc Tú Nương định đem chiếc đầm đi thử, một cô gái vẻ mặt lạnh lùng cao sang, theo sau có hai cô như người hầu đi cùng, nhìn chiếc đầm liền nói: Chiếc đầm này tôi mua, gói lại cho tôi.
Nhân viên kia sau khi thấy cô gái này, sắc mặt liền thay đổi, nhanh nhảu nói: Dạ, là cô Lưu ạ, cô đợi một chút ạ, tôi đi gói chiếc đầm cho cô ngay.
Lúc này những người đang xem quần áo trong tiệm nghe thấy hai chữ cô Lưu xong, ai cũng lộ vẻ sợ hãi, đồ cũng không thử, liền nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn cô gái này với ánh mắt nghi hoặc, trên người cô ta có chút ma mị, có vẻ như cô gái đứng ở đâu, ở đó sẽ trở thành một nơi u ám.
Tú Nương không quan tâm cô gái này là ai, cô chỉ biết cô ta cũng thích chiếc đầm kia, hơn nữa nhân viên còn hứa gói lại cho cô ta.
Cô tức tối nói: Chiếc đầm này rõ ràng là tôi thấy nó trước, cô dựa vào đâu mà kêu gói lại thì gói lại, đầm này tôi cũng muốn mua, theo nguyên tắc trước sau, nó thuộc về tôi mới đúng.
Cô gái đó quay đầu nhìn Tú Nương, khuôn mặt nở nụ cười khinh thường và nói: Cô có biết tôi là ai không? Dám giành đồ với tôi?Tú Nương ngẩng cao đầu và nói: Tôi mặc kệ cô là ai, tôi chỉ biết chiếc đầm này đáng ra thuộc về tôi, cho dù cô là ai, cũng phải tuân thủ nguyên tắc trước sau.
Người nhân viên nghe Tú Nương nói vậy, khuôn mặt sợ hãi, giọng nói run rẩy: Cô à, hay là…cô nhường chiếc này cho cô Lưu đi, đồ của cô ta, không giành được.
Tú Nương cau mày nói: Chiếc đầm này rõ ràng là tôi thấy trước, sao lại biến thành tôi giành của cô ta? Chẳng lẽ người hiện đại mấy người, đều không nói phải trái sao?Nhân viên nghe Tú Nương nói vậy, ai cũng lo lắng, nhất thời không biết xử trí thế nào.
Lúc này một nhân viên khác nhìn Lâm Thanh Diện, biết Lâm Thanh Diện là chủ nhân trong ba người họ, kéo Lâm Thanh Diện qua một bên.
Cậu à, nếu tôi đoán không lầm, ba người các cậu là người ngoại tỉnh đúng không? Nhân viên hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Mấy người là dân ngoại tỉnh, cho nên không biết rõ tình hình, cô gái kia, là ôn thần nổi tiếng ở thành phố Bạch Sơn, cô ta là con gái út nhà họ Lưu, không biết bị trúng tà gì, mà ai từng tiếp xúc với cô ta, cũng sẽ gặp bất hạnh, cho nên người dân của thành phố Bạch Sơn gặp cô ta, ai cũng tránh xa, tôi khuyên mấy người đừng tranh giành với cô ta, để cô ta nhanh chóng đem chiếc đầm đó rời khỏi chỗ này, chúng tôi cũng sợ chết khiếp nè.
Nhân viên giải thích.
Nghe nhân viên nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện hơi tò mò về cô gái họ Lưu này, không ngờ cô gái này lại là ôn thần nổi tiếng ở thành phố Bạch Sơn.
Chính vì như vậy khiến cho Lâm Thanh Diện hơi đồng cảm với cô ta, dù gì thì năm đó Lâm Thanh Diện cũng làm tên vô dụng nổi tiếng mấy năm ở Hồng Thành.
Chỉ là tình trạng của cô Lưu này tốt hơn anh nhiều, mọi người chỉ sợ cô ta, cho nên không dám tiếp xúc nhiều với cô ta thôi.
Lâm Thanh Diện giải phóng thần niệm của bản thân ra, vây cô Lưu đó, tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên người cô gái này không có gì đặc biệt.
Chỉ là trên người cô ta có đeo một túi thơm, khiến cho Lâm Thanh Dương chau mày.
Trên chiếc túi thơm đó có một hắc khí vây bám xung quanh, khiến cho cô gái này trên người tỏa ra một mùi mốc, sau khi được Thanh Phong truyền thừa, Lâm Thanh Diện mới biết được, trên đời này quả thực có thứ gọi là Phong thủy huyền học.
Có lúc dựa vào ngoại lực, có thể thay đổi vận mệnh của một người.
Như cô gái họ Lưu này đang đeo một chiếc túi thơm, trên đó bốc ra một loại mùi mốc, khiến cô ta dễ dàng thu hút xui xẻo, nhân viên tiệm này cũng nói ai tiếp xúc qua với cô Lưu đều gặp bất hạnh, e là do chiếc túi thơm này gây ra.
Lâm Thanh Diện thử dùng thần niệm của bản thân xâm nhập vào chiếc túi thơm này, điều tra bên trong chiếc túi này chứa gì.
Nhưng gặp phải sức mạnh tà ma đánh trả, khiến anh không thể nhìn rõ bên trong chiếc túi rốt cuộc có gì.
Chuyện này càng khiến Lâm Thanh Diện thích thú với cô gái này, muốn biết tại sao trên người cô ta lại có chiếc túi thơm này, hơn nữa bản thân cô ta dường như không biết chiếc túi này gây hại cho cô ta như thế nào.
Anh nhìn nhân viên đó cười cười và nói: Cám ơn đã nhắc nhở, nhưng chiếc đầm đó đúng là chúng tôi đã chọn trước, Tú Nương nhất định sẽ không dễ nhường nhịn như vậy, nên không cần mọi người bận tâm.
Anh không lo lắng sau khi Tú Nương tiếp xúc với cô Lưu đó sẽ gặp phải bất hạnh, vận may, chỉ xảy ra trên thân thể của con người.
Tú Nương và Vân Sơn bản chất là con rối, phong thủy huyền học không tác động được bọn họ.
Nhân viên thấy Lâm Thanh Diện cố chấp như vậy, cũng không biết nói gì, cô ta cũng không định can thiệp chuyện này, suy cho cùng người gặp xui xẻo không phải mình, bọn họ muốn làm gì thì làm.
Sau đó cô ta nhanh chóng núp vào trong góc, không dám đến gần cô Lưu nửa bước.
Cô Lưu nhìn Tú Nương trước mặt, trước giờ, không ai dám nói chuyện với cô ta, tuy rằng Tú Nương tranh giành với cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy khá vui.
Bình thường ở nhà, ai cũng tránh xa cô ta, thậm chí nói thêm vài câu với cô ta cũng không chịu, tất cả mọi người đều xem cô ta là ôn thần, cho nên gặp phải người không e sợ cô ta, cô ta cũng cảm thấy thích thú.
Cô ta liếc nhìn Tú Nương: Ở thành phố Bạch Sơn này, ai cũng sợ tôi vô cùng, vì ai từng tiếp xúc với tôi, sau cùng đều gặp tai họa.
Có nhìn thấy hai người đi theo sau tôi không? Bọn họ mới theo tôi hai ngày trước, hai người theo tôi trước đó, một người thì gặp tai nạn giao thông, một người thì bị gãy chân, bọn người hầu như họ, tôi đã đổi hơn cả trăm người.
Sắc mặt của hai người hầu lộ ra chút khó xử, nhà họ Lưu quyền uy, bọn họ vì kế sinh nhai, cho dù không muốn, cũng phải theo hầu cô Lưu.
Cho nên cô chắc chắn muốn giành chiếc đầm này với tôi?Tú Nương không hề để tâm tới những lời cô Lưu nói, cô sống hơn 5 ngàn năm, có chuyện li kì cổ quái nào chưa gặp qua, loại người khiến người khác gặp xui xẻo như cô Lưu, trong trải nghiệm của cô, đếm không xuể.
Cô chỉ là xui xẻo hơn người khác chút thôi, liên quan gì đến chuyện tôi thích chiếc đầm này.
Tú Nương trả lời với vẻ mặt thờ ơ.
Cô Lưu kinh ngạc, trước giờ cô chưa từng nghĩ, lại có người cho rằng cô ta xui xẻo hơn người khác chút thôi, trước đây ai cũng cho rằng cô ta là quái vật.
Rất nhanh, khuôn mặt cô ta lộ ra nụ cười mãn nguyện: Được rồi, vậy chiếc đầm này nhường cho cô.
Tú Nương sảng khoái nhìn về phía Lâm Thanh Diện nói: Chủ nhân, mau trả tiền cho tôi, bây giờ tôi phải đi thử chiếc đầm này.
Lâm Thanh Diện cạn lời, đi đến quầy thu ngân thanh toán, sau đó quay sang nhìn cô Lưu và nói: Không biết cô Lưu có nể mặt trò chuyện một lát không? Tôi rất hứng thú, với chuyện của cô.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License