Rể quý trời cho
Chapter
0111
Lâm Thanh Diện nhìn đại sảnh Ý Chí, anh hít sâu một hơi rồi đi vào bên trong.
Con rối ấy không can thiệp, xem ra tác dụng của nó chỉ là phụ trách giải thích cho những người đến đây mà thôi.
Lâm Thanh Diện vừa đặt một chân lên sàn đại sảnh Ý Chí, gần như trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự thay đổi ở xung quanh mình, giống như có thứ gì đó nặng ngàn cân đang đè lên người anh, suýt nữa đã khiến cho anh ngã nhào xuống mặt đất.
Anh đạp một chân vào đại sảnh Ý Chí, luồng trọng lực vô hình bao phủ quanh người, cảm giác nhẹ nhàng trước kia đã biến mất.
Mặc dù trông đại sảnh Ý Chí không lớn, quá lắm cũng khoảng chừng một trăm mét mà thôi, thế nhưng dưới sự bao quanh của trọng lực này, Lâm Thanh Diện lại cảm thấy một trăm mét hơi dài.
Anh thử bước về trước một bước, thế nhưng lại nhận ra dưới tác dụng của trọng lực, bản thân mình không hề tiến lên thêm một bước nào cả.
Có thế nào thì anh cũng không ngờ mình chỉ vừa đứng lên, không ngờ lại phải đối đầu với trọng lực đáng sợ như thế.
Lẽ nào trong mắt chủ nhân căn phòng này, ngay từ ban đầu ý chí của người bình thường phải mạnh mẽ như thế sao?Có điều nếu như đã đứng ở đại sảnh Ý Chí, thế thì không có lý do nào để rút lui cả.
Anh cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, ánh mắt trở nên kiên định hơn nhiều, rồi sau đó, anh bước đi từng bước nhỏ.
Lâm Thanh Diện thử dùng sức lực trong cơ thể mình để đối chọi với trọng lực đang đè nặng trên người anh, nhưng không có hiệu quả gì cả, có thể nhận ra quả nhiên giống như con rối, muốn vượt qua bằng thực lực là chuyện không thể nào.
Bây giờ Lâm Thanh Diện chỉ có thể dựa vào ý chí của mình rồi đi về phía trước.
Càng vào sâu thì trọng lực trong đại sảnh Ý Chí càng đè nặng lên người, bởi thế Lâm Thanh Diện đi từng bước nhỏ về phía trước, không hề nhẹ nhàng chút nào.
Mà tương phản, mỗi một bước tiến về phía trước càng đau đớn hơn vài phần.
Trong tình huống như thế, bản năng của con người kêu gọi anh từ bỏ, dù gì chỉ cần từ bỏ thì mới có thể cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên Lâm Thanh Diện sẽ nảy sinh cảm giác như thế này, nhưng trong lòng anh biết rõ, một khi anh từ bỏ thì sẽ không còn cách nào giúp Hứa Bích Hoài tìm thấy thuốc giải nữa, cả đời này mình cũng sẽ không được gặp lại cô ấy.
Bởi thế anh không thể bỏ cuộc, cũng không thể nào bỏ cuộc được.
Vì niềm tin này, Lâm Thanh Diện mới có thể giúp bản thân mình tiến về phía dưới trọng lực càng lúc càng nặng nề.
Cùng lúc đó, ở lối vào đại sảnh Ý Chí, người đàn ông trung niên nhìn Lâm Thanh Diện đang bước đi trong đại sảnh Ý Chí một cách khó nhọc.
Ánh mắt ông ta khác hẳn ban nãy, lúc trước chỉ là một con rối không có bất kỳ tình cảm nào, mà bây giờ, không ngờ ánh mắt ông ta lại sáng lấp lánh.
Đã nhiều năm nay như thế, xem như đã có một thằng nhóc đến đây? Vào lúc này, có giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai ông ta.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về hướng ấy, một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, nhan sắc đẹp đẽ, có thể nói là người đẹp tuyệt trần, không biết đã đến bên cạnh ông ta từ lúc nào.
Mặc dù ánh mắt của người đàn ông trung niên ấy có cảm xúc, thế nhưng gương mặt ông ta vẫn vô cảm, ông ta nói: Đúng là đã nhiều năm rồi, nếu cậu ta không xuất hiện thì bây giờ tôi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.
Người phụ nữ ấy lập tức bật cười: Nhưng trông thằng nhóc ấy có vẻ không ổn, chỉ có thực lực Trúc Cơ đỉnh phong, vẫn còn kém xa.
Đại sảnh Ý Chí kiểm tra ý chí của con người, không liên quan gì đến thực lực cả, một người có ý chí kiên định thì sẽ có cơ hội vượt qua, hồi xưa chủ nhân thiết kế thử thách này cũng vì miễn cho có người tìm đến nơi này rồi, thế nhưng do thực lực quá yếu ớt mà không vào được.
Chủ nhân để lại nơi này là để tìm người thừa kế, để tìm được người thừa kế, ông ấy đã để lại số lượng lớn Truyền thừa ở lại nơi này, bởi thế cho dù người tìm đến đây không có thực lực thì cũng vẫn có thể tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân.
Người đàn ông trung niên lên tiếng nói.
Người phụ nữ xinh đẹp bật cười rồi nói: Theo như tôi thấy, chắc hẳn cậu ta không thể đi được bao xa đâu, nếu như ý chí của cậu ta thật sự mạnh mẽ thì sẽ không đi lâu như thế, mới bước được tầm mười mét thôi.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn người phụ nữ ấy rồi hỏi: Cô muốn chủ nhân không có người thừa kế đến vậy kia à?Cô ta bật cười rồi đáp: Chẳng qua tôi chỉ là con rối do chủ nhân tạo ra mà thôi, mặc dù có suy nghĩ riêng của mình, nhưng vĩnh viễn sẽ luôn trung thành với chủ nhân, ý chí của chủ nhân chính là ý chí của tôi, làm sao tôi lại mong chủ nhân không có người thừa kế cho được, chẳng qua tôi chỉ nói thật theo tình hình của cậu ta mà thôi.
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Thanh Diện, ông ta nói: Suy nghĩ của tôi và cô khác nhau, mặc dù tốc độ của cậu ta chậm chạp, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy một từ mà chủ nhân từng nói hồi ấy trong ánh mắt của cậu ta.
Từ gì? Người phụ nữ ấy nổi hứng thú.
Cố chấp.
Người đàn ông trung niên đáp: Ánh mắt cậu ta chứa đựng sự cố chấp rất sâu, hồi xưa chủ nhân từng nói, người nào có chứa đựng thứ này trong mắt thì có thể sáng tạo ra vô số khả năng.
Người phụ nữ ấy bật cười rồi nói: Chẳng qua chỉ là một từ chủ nhân dùng để lừa gạt ông mà thôi.
Hồi xưa chủ nhân cũng có chấp niệm sâu sắc, tiếc là cuối cùng…Nói đến đây, đột nhiên ánh mắt của cô ta trở nên ảm đạm.
Hai người không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Lâm Thanh Diện bước về điểm cuối trong đại sảnh Ý Chí.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang vất vả trong đại sảnh Ý Chí, tất nhiên không biết con rối như người sống kia trở nên bình thường vô cùng, hơn nữa ở nơi này còn có đến tận hai con rối.
Hai con rối ấy chẳng khác nào người bình thường cả, nếu như Lâm Thanh Diện nhìn thấy trạng thái hiện tại của họ, chắc chắn anh sẽ nghĩ bọn họ đều là người bình thường.
Mà giống như những gì người đàn ông ấy nói, trong lòng Lâm Thanh Diện có chấp niệm, anh không thể nào bỏ mặc Hứa Bích Hoài được, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc kia chứ.
Bởi thế mặc dù anh đi chậm, thế nhưng anh vẫn không ngừng bước, anh vẫn luôn dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình để đối chọi với trọng lực.
Sau một ngày một đêm.
Lâm Thanh Diện đã mệt nhoài, bây giờ anh chỉ còn cách đích đến một bước nữa thôi.
Tế bào toàn thân của anh đang khuyên nhủ anh, kêu anh bỏ cuộc, anh đã không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa, bây giờ cơ thể của anh đang run rẩy, chỉ cần thở ra một hơi thôi, trọng lực khủng khiếp trên người sẽ nghiền nát anh thành tro bụi.
Anh thật sự muốn bỏ cuộc, bởi vì khó khăn quá, cho dù chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thì đối với anh cũng khó như đi lên trời vậy.
Nhưng suy nghĩ bỏ cuộc vừa mới xuất hiện, bóng dáng Hứa Bích Hoài nằm trên giường đã xuất hiện trong đầu óc anh.
Nghĩ đến việc Hức Bích Hoài còn đang bị thuốc độc giày gò, anh không thể nào bỏ cuộc được.
Anh cắn răng, dùng hết sức lực trong cơ thể mình, cuối cùng cũng bước hết bước cuối cùng.
Trọng lực khủng khiếp ấy biến mất ngay lập tức, Lâm Thanh Diện ngã xuống mặt đất như thể không có xương cốt, anh chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Người phụ nữ ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta nở nụ cười châm chọc rồi lẩm bẩm với mình: Không ngờ thằng nhóc ấy lại có thể vượt qua đại sảnh Ý Chí, thật khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ có điều không biết đến ải của tôi thì cậu ta còn có thể chịu đựng nổi hay không.
Sau khi nở nụ cười trêu chọc, người phụ nữ xinh đẹp ấy xoay lưng bỏ đi.
Không biết bao lâu sau, Lâm Thanh Diện bừng tỉnh từ giấc mơ, nhìn thấy mình đã nằm trong cuối đại sảnh Ý Chí, xung quanh tối om om, anh cầm đèn pin ở bên cạnh lên, sau khi bật đèn mới nhìn thấy đúng là mình đã vượt qua đại sảnh Ý Chí, anh bèn thở phào một hơi.
Không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi.
Lâm Thanh Diện vừa nghĩ vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bên trên có hiển thị ngày tháng đơn giản, sau khi nhìn thử thì anh mới biết mình đã ngủ ở đây được hai ngày rồi.
Anh vội vàng bò dậy từ dưới mặt đất, bởi vì đã lâu rồi chẳng ăn uống gì, bởi thế anh vội vàng lấy miếng bánh quy và nước trong túi ra, bổ sung năng lượng.
Nhớ lại trọng lực đáng sợ của đại sảnh Ý Chí, Lâm Thanh Diện rùng mình sợ hãi, nhất là khoảng cách gần cuối, mỗi một bước đi đều khiến cho anh muốn nộp mạng mình cho Diêm Vương.
Cảm giác ấy đau đớn quá mức, khiến cho anh không còn thiết sống.
Nếu không có niềm tin giữ cho mình vững vàng, anh đi được hai phần ba đoạn đường là đã muốn bỏ cuộc.
Dù gì bây giờ có đánh chết thì cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đáng sợ ấy một lần nào nữa.
Nếu như còn thêm một lần, chắc chắn anh sẽ bị trọng lực đáng sợ ấy nghiền nát.
Bởi thế bây giờ anh đã không còn sự lựa chọn nào nữa cả, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi ăn uống no đủ, Lâm Thanh Diện đứng lên từ dưới mặt đất, cầm đèn soi rọi về con đường ở phía khác, phát hiện con rối ấy đã biến mất rồi, không biết đã đi đâu nữa.
Anh quay người, nhìn con đường tối om trước mắt, nơi này cũng giông giống với con đường mà anh đến ban nãy, không biết nếu đi tiếp thì có đụng phải nơi nào giống như đại sảnh Ý Chí nữa hay không.
Sau khi điều chỉnh lại tâm lý của mình, Lâm Thanh Diện hoạt động cơ thể, khiến cho tinh thần trở nên phấn chấn, rồi sau đó, tiếp tục lần theo con đường đi về phía trước.
Đại khái chừng hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thanh Diện lại nhìn thấy chút ánh sáng.
Nhưng so với ánh sáng xanh xanh của đại sảnh Ý Chí, ánh sáng đằng trước trông càng có vẻ…mờ ám.
Anh ôm tâm trạng tò mò tiếp tục đi về phía nguồn sáng, phát hiện đại sảnh lớn, có điều trên vách tường của đại sảnh này lại thắp rất nhiều ngọn nến, trên mỗi ngọn nến đều có cái chụp màu đỏ, khiến cho cả đại sảnh rực rỡ sắc đỏ.
Nếu như ở thế giới bên ngoài, Lâm Thanh Diện còn có thể cảm thấy thật mờ ám, nhưng ở nơi này, anh chỉ cảm thấy u ám.
Thường thì khi xuất hiện ánh sáng này trên tivi, cũng cách nữ quỷ không xa nữa rồi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Thanh Diện nhớ đến con đường đi Vô Cực Tông của mình, gặp phải nữ quỷ mặc áo đỏ, cũng không biết rốt cuộc lai lịch của nữ quỷ áo đỏ ấy thế nào.
Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, không nghĩ đến những thứ lung tung ấy nữa, Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn quanh quất xung quanh, muốn xem xem có phải nơi này cũng có một con rối hay không.
Quả nhiên, lúc Lâm Thanh Diện nhìn dáo dác bốn phía, chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, Lâm Thanh Diện cảm thấy có một tấm vải lướt trên mặt Lâm Thanh Diện, rồi sau đó, một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Người phụ nữ ấy ăn mặc hở hang, nhan sắc quyến rũ, Lâm Thanh Diện nhìn cô ta đến ngẩn ngơ.
Anh vội vàng lấy tấm vải trên đầu mình xuống, rồi sau đó nhét vào tay người phụ nữ ấy: Xin lỗi, đồ của cô rơi rồi.
Đồng thời, trong lòng của anh cũng dậy lên cảm giác ngờ vực, lẽ nào một người phụ nữ quyến rũ như thế này mà cũng là con rối sao?Sau khi xuất hiện trước mắt Lâm Thanh Diện, cô ta cũng không có động tĩnh gì, ánh mắt chẳng chứa đựng chút cảm xúc, giống y hệt với người đàn ông trung niên mà Lâm Thanh Diện đã gặp hồi ban nãy.
Anh thầm hiểu rõ mình phải thể hiện muốn đi vào trong đại sảnh, thì con rối này mới phản ứng, thế là sải chân đi lên trước một bước.
Vào lúc này, người phụ nữ ấy nhào vào lòng Lâm Thanh Diện như thể người sống, làn gió thơm ngát phả vào mũi anh, cộng thêm vóc dáng đáng kiêu ngạo của người phụ nữ ấy nữa, sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không kiềm chế được mà vươn tay ôm cô.
Thế nhưng Lâm Thanh Diện không làm như thế, cảnh tượng đột ngột này khiến cho Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, người phụ nữ này đúng là quyến rũ thật, nhưng từ trước đến nay Lâm Thanh Diện chỉ chung tình với một mình Hứa Bích Hoài, bởi thế cho dù người phụ nữ này có quyến rũ hơn đi chăng nữa thì anh cũng chẳng nảy sinh chút hứng thú nào cả.
Anh chỉ cảm thấy chắc chắn có trò lừa đảo trong này.
Anh vội vàng lùi về sau vài bước, nhìn người phụ nữ ấy với vẻ cảnh giác, đề phòng hành động đột ngột của cô ta.
Người phụ nữ ấy thấy Lâm Thanh Diện không ôm mình vào lòng, cô ta lảo đảo một chút rồi đứng vững lại, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ ngại ngùng: Anh ơi, anh có muốn vào nơi này không?Lâm Thanh Diện thấy rùng rợn, thầm nghĩ không ngờ con rối này lại giống người thật như thế, hơn nữa vẻ mặt thái độ còn giống y như vậy, chắc chắn đây là con rối tuyệt đỉnh.
Nhưng mà anh không hề nói suy nghĩ trong lòng mình ra mà chỉ gật gật đầu với cô ta.
Người phụ nữ ấy bật cười rồi nói: Đằng trước là đại sảnh Dục Vọng, tên sao thì nội dung y như vậy, đại sảnh này dùng để kiểm tra dục vọng của con người.
Sau khi đi vào trong đại sảnh, mỗi một dục vọng của anh đều sẽ biến thành lưỡi đao gió, sượt ngang qua người anh, mặc dù lưỡi đao gió này là giả, cơ thể anh sẽ không bị tổn thương gì cả nhưng cảm giác của anh lại là thật.
Dục vọng càng mạnh thì sức mạnh của lưỡi đao gió càng mạnh, nỗi đau khổ mà anh phải chịu cũng sẽ sâu sắc hơn, nếu như muốn vượt qua đại sảnh Dục Vọng, chỉ có thể khiến cho lòng mình không còn tạp niệm, không nảy sinh bất cứ hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Nhưng những ngọn nến trên tường có tên là nến tâm hồn, ngọn nến ấy sẽ khuếch trương dục vọng trong lòng anh, dưới tác dụng của ngọn nến, thất tình lục dục trong lòng anh sẽ được đẩy lên đến cực hạn.
Nếu như anh không thể khống chế dục vọng trong lòng mình, cuối cùng sẽ biến mất trong đại sảnh Dục Vọng, bị lưỡi đao gió chém nát linh hồn.
Xin hỏi anh có còn muốn tiếp tục nữa hay không?Lâm Thanh Diện bật cười, nếu như bây giờ bày ra trước mặt anh là thử thách khác, có lẽ Lâm Thanh Diện sẽ sợ hãi, nhưng nếu như kiểm tra dục vọng của mình thì Lâm Thanh Diện chẳng thấy lo lắng gì cả.
Lúc anh bị cả thành phố xem là đồ vô dụng, anh đã rèn luyện tâm tính của bản thân ôn hòa như dòng nước, trên đời này, đã không còn bất kỳ cám dỗ nào có thể mê hoặc anh cả.
Anh là một người lý trí, cho dù dục vọng có lớn đến mức nào thì anh cũng có thể biết rõ rốt cuộc mình muốn làm gì.
Bởi thế, đối với anh, bài thử thách này giống hệt như tặng không vậy.
Anh mỉm cười với người phụ nữ xinh đẹp ấy rồi nói: Tiếp tục.
Người phụ nữ ấy lập tức làm tư thế mời với Lâm Thanh Diện rồi nhường đường cho anh.
Lâm Thanh Diện không hề do dự mà bước thẳng vào trong đại sảnh Dục Vọng.
Gần như trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được dục vọng trong lòng mình bắt đầu trở nên điên cuồng, cùng lúc đó, một ngọn gió vô hình xuất hiện bên cạnh anh, cắt lên da thịt của anh.
Ngọn gió ấy cắt lên da thịt anh nhưng lại không có bất kỳ vết thương nào cả, thế nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm thấy đau thấu xương, anh cảm thấy cả linh hồn của mình đang run rẩy,Anh hít sâu một hơi, cố gắng ép mình tập trung tinh thần, kiềm chế những dục vọng đang nảy sinh trong lòng mình xuống.
Những ngọn đao gió vô hình ấy nhỏ đi nhiều, cứa lên người Lâm Thanh Diện cũng không làm anh thấy đau cho mấy.
Đúng là những ngọn nến trong đại sảnh này khuếch đại dục vọng trong lòng anh, nhưng ý chí của Lâm Thanh Diện lại kiên định, đồng thời hiểu rõ bản thân mình muốn gì, bởi thế muốn khống chế dục vọng này xuống mức thấp nhất lại chẳng phải là việc gì khó.
Anh từng bước từng bước đi sâu, mặc dù thỉnh thoảng ngọn gió ấy vẫn chém lên người anh, thế nhưng tất cả vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của anh.
Người phụ nữ ấy đứng trước cửa vào, thấy Lâm Thanh Diện ấy đi nhanh như thế, hơn nữa dường như chẳng mấy đau khổ thì phải, gương mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào thằng nhóc này trẻ tuổi như thế mà đã đến cảnh giới đạm bạc như nước rồi à? Dường như ngọn gió ấy hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với anh vậy.
Người phụ nữ ấy nhìn Lâm Thanh Diện đang đi trong đại sảnh Dục Vọng, cô ta lẩm bẩm với mình.
Vào lúc này, người đàn ông trung niên cũng đứng ở bên cạnh cô ta, cười cười rồi nói: Cô cảm thấy cậu ta là một người không có sức bền đúng không? Cậu ta còn chưa đi vào trong đại sảnh Dục Vọng mà cô đã muốn quyến rũ cậu ta rồi.
Điều khiến tôi không ngờ nhất là cậu ta lại không bị cô quyến rũ, có lẽ đây là lần cô thất bại thảm hại nhất sau khi được chủ nhân tạo ra chứ gì?Người phụ nữ ấy nghe người đàn ông trung niên nói thế, gương mặt cô ta toát ra vẻ oán hận: Trong hoàn cảnh như thế này, phản ứng đầu tiên của người bình thường chắc chắn là tránh né, cậu ta không phải là đồ ngu ngốc, đương nhiên sẽ không mắc bẫy rồi.
Tôi có thể hiểu rằng cô đang tìm cái cớ cho mình không? Người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi.
Người phụ nữ ấy hừ lạnh rồi nói: Cái đồ đầu gỗ, ông thì biết cái gì, chẳng qua trước kia tôi chỉ thử lòng cậu ta thôi, nếu như đến ải của tôi mà cậu tôi còn không vượt qua được thì không cần phải thử thách tiếp nữa.
Chẳng qua là tôi muốn tiết kiệm thời gian mà thôi, không ngờ định lực của thằng nhóc này lại không tệ, lại qua ải của tôi.
Người đàn ông trung niên cười cười: Nhìn bộ dạng của cậu ta, đối với cậu ta, chắc thử thách đại sảnh Dục Vọng chẳng là cái gì cả, chắc thằng nhóc này cũng đã trải qua một vài chuyện, chứ bằng không chẳng thể nào khống chế dục vọng của mình tốt như thế.
Người phụ nữ ấy bĩu môi: Sốt ruột cái gì, chẳng qua đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, hơn nữa, thử thách tôi dành cho cậu ta vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Người đàn ông trung niên sững sờ rồi hỏi: Cô còn thử thách cậu ta cái gì nữa?Người phụ nữ ấy bật cười: Trong thất tình lục dục của con người, khó kiềm chế nhất là tình dục, đây là bản năng của con người, trừ phi cậu ta có vấn đề gì, chứ bằng không dưới tác dụng của nến tâm hồn, người đàn ông có lạnh lùng hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ nảy sinh ham muốn với người khác.
Đến khi ấy tôi sẽ đích thân ra mặt, tôi không tin thằng nhóc này có thể khống chế được!Sau khi nói dứt lời, gương mặt cô ta trông có vẻ rất quyến rũ, cảm giác đẹp đẽ hấp dẫn ấy có thể khiến cho tất cả người đàn ông trên đời này điên cuồng.
Rõ ràng người đàn ông trung niên này không ngờ cô ta sẽ tiếp tục thử thách Lâm Thanh Diện, có điều ông ta cũng không nói gì nữa, đây cũng được xem như là sự thử thách mà chủ nhân đã thiết kế, nếu như Lâm Thanh Diện không chịu nổi, thế thì cũng chỉ có thể nói cậu ta không đủ tư cách.
Lâm Thanh Diện đi được một nửa đại sảnh Dục Vọng, sau khi trải qua các buổi lễ rửa tội của dục vọng, dục vọng trong lòng anh càng lúc càng bành trướng, ngọn nến tâm hồn ấy khiến cho anh nhìn thấy huyễn cảnh, đó là khát vọng lớn lao nhất trong số những cơn dục vọng của mình,Ngọn nến tâm hồn khiến cho Lâm Thanh Diện tưởng rằng dục vọng của mình đã hóa thành thật, bởi thế, anh sẽ quên mất khống chế dục vọng của mình, khiến cho sức mạnh của ngọn gió vô hình mỗi lúc một mạnh hơn.
Có điều ý chí của Lâm Thanh Diện kiên cường, mỗi một lần nến tâm hồn công kích, anh đều có thể gánh đỡ nổi.
Cho dù là vinh hoa phú quý hay quyền lực khuynh đảo thiên hạ, Lâm Thanh Diện đều có thể phớt lờ.
Mà lúc này, Lâm Thanh Diện đang trải qua kiếp nạn cuối cùng trong thử thách dục vọng, tình dục.
Một khi cảm giác ấy xuất hiện, Lâm Thanh Diện bèn cảm thấy người mình khô nóng, rồi sau đó, rất nhiều người phụ nữ quyến rũ xuất hiện trước mặt anh, ngoắc ngoắc tay với anh.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lâm Thanh Diện lập tức cười lạnh, dục vọng mà anh khống chế tốt nhất chính là tình dục, bởi thế đối với anh, những hình ảnh này không hề có bất cứ hiệu quả nào cả.
Trong lòng anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài mà thôi, bởi thế những người phụ nữ khác không hề khiến cho Lâm Thanh Diện nảy sinh ra chút suy nghĩ nào.
Bây giờ Hứa Bích Hoài còn đang bị độc dược dày vò, Lâm Thanh Diện càng không có tâm trạng để ý đến những thứ này.
Bởi thế anh mới có thể cảm thấy nhẹ nhàng, tốc độ đi đường cũng trở nên nhanh chóng hơn.
Vào lúc này, đột nhiên cảnh tượng trước mắt biến mất mà thay vào đó mà một khoảng trắng, một bóng người loáng thoáng xuất hiện trong lớp sương mù trắng ấy, Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn thử, nhìn thấy một cô gái xuất hiện trước cửa.
Bây giờ trông cô ta có vẻ rất quyến rũ, chỉ mặc lớp vải mỏng, để đường nét đẹp đẽ trên người lộ ra hết tất cả.
Cô gái ấy chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, ánh mắt đong đầy vẻ cám dỗ, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã không thể dời tầm mắt được.
Dù Lâm Thanh Diện kiên định đến mức nào đi chăng nữa, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh cảm thấy hơi lung lay, mặc dù anh không muốn, thế nhưng cơ thể của anh lại không nghĩ như thế.
Cộng với tác dụng của nến tâm hồn, Lâm Thanh Diện cũng nhìn người phụ nữ ấy chăm chú, anh bắt đầu nuốt nước miếng.
Người phụ nữ ấy nở nụ cười khiêu khích, rồi sau đó, cô ta sà vào lòng anh, lần này Lâm Thanh Diện không tránh né mà ôm cô ta vào lòng mình.
Người phụ nữ ấy chơm chớp mắt nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta thì thầm vào tai anh: Đến đi…Một ngọn gió cực mạnh dần dần hình thành xung quanh Lâm Thanh Diện, ngọn gió ấy chém lên người anh, chỉ e rằng linh hồn của Lâm Thanh Diện sẽ tan biến trước cơn gió này.
Đột nhiên Lâm Thanh Diện ý thức được một điều, những thứ anh nhìn thấy ở đại sảnh Dục Vọng chỉ là ảo giác mà thôi, sao lại có một người phụ nữ chân thật như thế này ở đây?Thứ gì lạ thường ắt có điều quỷ quái!Lâm Thanh Diện bừng tỉnh ngộ, anh không thể làm ra chuyện có lỗi với Hứa Bích Hoài.
Bởi thế anh lập tức đẩy cô gái ấy xuống mặt đất ngay, rồi sau đó, vội vàng bước về phía trước, đứng ở điểm cuối trong đại sảnh Dục Vọng.
Chỉ là một con yêu tinh mà cũng muốn quyến rũ tôi sao, lẽ nào cô tưởng tôi chưa từng xem Thiếu Nữ U Hồn à!Người phụ nữ ấy ngã xuống trên mặt đất, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt sững sờ, ban nãy cô ta còn tưởng rằng mình đã quyến rũ Lâm Thanh Diện thành công rồi kia chứ, thật không ngờ rằng Lâm Thanh Diện đột ngột vứt cô ta xuống mặt đất, vội vàng đi ra ngoài.
Hơn nữa cô ta tuyệt đối không ngờ cảnh tượng mình quyến rũ Lâm Thanh Diện, thật ra rất nhiều bộ phim điện ảnh khác đã diễn vài trăm lần rồi, cho dù Lâm Thanh Diện chưa xem hết toàn bộ thì cũng đã xem được một phần mười.
Mà nhiêu đây cũng đã đủ để cho anh nảy sinh lòng cảnh giác.
Bởi thế cô ta mới quyến rũ thất bại.
Chắc chắn cô ta không thể ngờ thứ đánh bại cô không phải là ý chí của Lâm Thanh Diện mà lại là sức tưởng tượng lớn trong các bộ phim điện ảnh.
Sau khi đi đến cuối cùng, Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, cảm giác sợ hãi nảy sinh trong lòng.
Nếu như không phải vì thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này trong phim điện ảnh, khiến cho anh cảm thấy kỳ quặc từ tận bản năng, có lẽ anh thật sự sẽ bị cô gái ấy cám dỗ.
Bây giờ tưởng tượng đến cảnh tượng ban nãy, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi lưu luyến.
Anh quay đầu nhìn lại sau lưng mình, không ngờ người phụ nữ ấy còn ngồi trên mặt đất nhìn mình một cách ngỡ ngàng, trong lòng anh lập tức cảm thấy rùng rợn.
Ban nãy anh cứ tưởng cô gái ấy chỉ là ảo giác mà thôi, không ngờ cô ta lại là người thật!Lẽ nào ban nãy anh thật sự có xúc cảm, lẽ nào con rối trong con đường này lại cao cấp đến thế, không ngờ còn chủ động thử thách mình?Hơn nữa bây giờ người phụ nữ ấy còn nhìn mình với ánh mắt oán hận, điều này khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi nghi ngờ vì mình vượt qua thử thách của cô ta, bởi thế nên cô ta mới cảm thấy mất mặt.
Cô ta sẽ không cảm thấy tức giận, dứt khoát khử mình luôn đấy chứ?Con rối trong con đường này là thứ mà Lâm Thanh Diện không dám đụng đến, anh không nghĩ rằng mình có thể sống sót dưới bàn tay của cô ta.
Cô…Cô…vẫn ổn chứ? Mặc dù cảm thấy đối phương là một con rối, thế nhưng Lâm Thanh Diện vẫn lịch sự hỏi han cô ta.
Đến bây giờ người phụ nữ ấy mới sực tỉnh táo lại, cô ta lồm cồm bò từ mặt đất lên, bước về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thấp thỏm bất an, sợ cô gái này đột ngột ra tay với mình.
Thiếu Nữ U Hồn là cái gì? Cô gái ấy đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cất tiếng hỏi anh.
Cô ta không hiểu vì sao mình không thể quyến rũ được Lâm Thanh Diện, chắc hẳn nguồn gốc của mọi chuyện có liên quan đến Thiếu Nữ U Hồn mà Lâm Thanh Diện đã nói.
Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích: Đó là một bộ phim điện ảnh, có tình tiết gần giống với cô ở trong đó.
Sau khi nói dứt lời, anh còn nhìn người phụ nữ ấy rồi vội vàng dời mắt đi.
Cô ta vừa mới bò dậy từ dưới mặt đất, bởi thế còn chưa kịp thay đồ.
Phim điện ảnh? Đó là cái gì? Cô ta thắc mắc.
Lâm Thanh Diện ho khẽ hai tiếng rồi nói: Đó là một loại kỹ thuật vẽ tranh, còn cụ thể thì tôi không tài nào giải thích với cô nổi.
Hay là cô mặc đồ vào trước đi?Người phụ nữ ấy mới ý thức được rằng mình vẫn còn chưa mặc quần áo nghiêm chỉnh, cô ta vẫy tay, một bộ quần áo gợi cảm khác lập tức hiện lên trên người.
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, anh không ngờ con rối này lại ghê gớm như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã thay đồ xong rồi.
Người phụ nữ ấy trở nên bình thưuòng, không tiếp tục để tâm đến việc mình có quyến rũ Lâm Thanh Diện thành công hay không nữa, dù gì rốt cuộc cũng có người vượt qua thử thách mà chủ nhân để lại rồi, cho dù thuật cám dỗ của cô ta có đáng sợ đến mức nào đi chăng nữa chì chắc chắn vẫn sẽ có người chống lại được, không có gì đáng để suy nghĩ nhiều cả.
Cậu giỏi lắm, đã vượt qua được hai thử thách rồi, bây giờ còn sót lại một thử thách cuối cùng, chỉ cần cậu vượt qua đươc thử thách này thì có thể đến được khu vực trung tâm.
Người phụ nữ ấy nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, xem ra cô ta không hề có ý định ra tay với mình.
Không biết thử thách cuối cùng là cái gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Người phụ nữ ấy giơ tay chỉ vào trong một con đường rồi bảo: Thử thách cuối cùng chỉ còn sót lại mỗi con đường này thôi, chỉ cần cậu vượt qua thì xem như đã chiến thắng.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, thầm nghĩ thử thách cuối cùng sẽ không đơn giản như vậy đâu chứ, lẽ nào người phụ nữ này thấy mình vượt qua ải của cô ta nên mới giảm độ khó à?Đương nhiên anh biết chắc chắn việc tốt đẹp như thế sẽ không rơi xuống người mình.
Bởi thế chắc chắn con đường cuối cùng không đơn giản như những gì anh nghĩ.
Thế cô có thể tiết lộ đôi chút cho tôi được hay không, có nguy hiểm gì ở trong con đường này thế? Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.
Con đường cuối cùng được gọi là đường Luân Hồi, còn về phần nguy hiểm ấy à, chẳng có đâu, nhưng nếu như muốn bước ra lại không dễ dàng, nội dung cụ thể thế nào chỉ có thể trông chờ vào cậu.
Người phụ nữ ấy nói với Lâm Thanh Diện một câu rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Lâm Thanh Diện mờ mờ mịt mịt, người phụ nữ ấy chỉ nói cho anh biết con đường này tên là đường Luân Hồi, nhưng lại không nói con đường này sẽ làm cái gì, hơi phiền phức rồi đây.
Nhưng đã có kinh nghiệm từ hai thử thách trước, trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, tác dụng của con đường này có liên quan rất lớn đến cái tên của nó, lẽ nào sau khi bước vào trong con đường này thì anh sẽ tiến vào luân hồi?Chẳng phải thế mình sẽ phải đầu thai một lần nữa sao?Đương nhiên rồi, chắc chắn tình hình bên trong không giống với những gì mình tưởng tượng ra, nếu như đi vào con đường phía trước thì có thể đầu thai một lần nữa, thế thì sợ rằng chủ nhân của nơi này chính là Chúa Sáng Thế rồi.
Nhưng có thể xác định một điều, sự nguy hiểm trong con đường này không liên quan đến thực lực của anh, hai thử thách lần trước đã khiến cho Lâm Thanh Diện hiểu rõ rồi, chắc hẳn chủ nhân ở nơi này muốn tìm một người có ý chí mạnh mẽ chứ không phải là một người có thực lực cao cường.
Bởi thế, chắc hẳn thử thách cuối cùng có liên quan đến giá trị nội tại của mình.
Nhưng chắc chắn không tài nào đoán được con đường này được dùng để làm gì, muốn biết rõ thì chỉ có thể đi vào trong đó mà thôi.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, sau khi nhìn con đường trước mặt một lúc, anh sải chân bước vào trong.
Vào lúc này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều đứng trước cửa, nhìn vào bên trong.
Ông nói xem cậu ta có thể vượt qua con đường Luân Hồi hay không? Người phụ nữ ấy hỏi.
Phải xem bản thân cậu ta rồi, chủ nhân thiết kế con đường luân hồi là để kiểm tra xem người đó có thể giữ được tấm lòng ban đầu của mình hay không, người bước vào trong con đường Luân Hồi sẽ luân hồi trăm kiếm, tìm kiếm cuộc đời hoàn hảo nhất trong lòng người đó.
Sự đáng sợ của con đường luân hồi này ở chỗ, nó sẽ khiến cho bạn biết mình đang luân hồi, thế nhưng lại chậm rãi nuốt chửng lấy bạn, tìm kiếm cuộc đời mà mình khao khát nhất, cuối cùng đắm chìm vào trong đó, vĩnh viễn không có ngày tỉnh lại.
Đến lúc chủ nhân còn tại thế, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ một ai vượt qua được con đường luân hồi.
Bởi vì tất cả những thứ nó mang đến cho con người quá tốt đẹp, cuộc đời của người đó đã quá hoàn hảo, thế thì cần gì phải tỉnh giấc, chịu đựng nỗi đau đớn ở thế giới hiện tại kia chứ?Sau khi bước vào trong con đường ấy, anh bèn cảm thấy hoa mắt, rồi sau đó mới thấy mình đang ở trong Kinh Đô, trước mắt mình chính là nhà tổ của nhà họ Lâm.
Anh đi về phía nhà tổ của nhà họ Lâm, nhìn thấy Lạc Hân và Lạc Tâm đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, lúc nhìn thấy mình, bọn họ lập tức ngừng lại, nở nụ cười tươi roi rói rồi đi về phía mình.
Cũng vào lúc này, Lâm Thanh Diện mới nhận ra không ngờ mình đã quay về bộ dạng mười mấy tuổi, tất cả mọi thứ xung quanh đều là cảnh tượng lúc mình mới mười mấy tuổi đầu.
Gương mặt anh toát ra vẻ bất ngờ, không biết rốt cuộc là vì sao, anh cứ ngỡ rằng tất cả mọi thứ trước mắt mình chỉ là ảo giác, thế nhưng ảo giác này khiến cho người khác thật sự không dám tin tưởng.
Anh nhớ ba mình đã mất tích vào năm ấy, cũng từ năm ấy, Lạc Hân và Lạc Tâm coi mình như cái đinh trong mắt, bắt đầu lên kế hoạch đuổi mình ra khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng hòa mình vào cảnh tượng năm ấy, bây giờ anh biết mẹ mình muốn làm gì, bởi thế điều anh muốn làm nhất chính là ngăn chặn trước khi mọi chuyện xảy ra.
Thế là Lâm Thanh Diện bắt đầu đối phó với kế hoạch của Lạc Tâm và Lạc Hân, triệt để trừ khử hai người bọn họ, đồng thời nắm quyền điều hành nhà họ Lâm, không để cho mình lưu lạc đến Hồng thành, trở thành một thằng vô dụng.
Mặc dù đây là chuyện hồi ấy Lâm Thanh Diện muốn làm, nhưng sau khi hoàn thành, anh lại cảm thấy thiêu thiếu gì đó, cuối cùng cả đời này mình cũng chỉ có thể sống trong cô độc và trống rỗng.
Sau khi chết đi, anh phát hiện ra mình đã trở về con đường luân hồi, đồng thời không hề ngừng lại mà bắt đầu cuộc đời mới.
Lần này anh lại trở về cái năm gặp được Hứa Bích Hoài, vào lần đầu tiên Hứa Bích Hoài quan tâm đến anh, anh bèn tỏ tình với cô ấy.
Đương nhiên Hứa Bích Hoài không hề đồng ý, Lâm Thanh Diện bắt đầu nghĩ đủ mọi cách theo đuổi Hứa Bích Hoài, giữa chừng anh còn bắt đầu phát triển sự nghiệp của mình, cuối cùng, anh đã cưới được Hứa Bích Hoài, đồng thời sự nghiệp phát triển rực rỡ, nhà họ Hứa cũng không xem anh là đồ vô dụng, anh và Hứa Bích Hoài sống cả đời hạnh phúc với nhau.
Nhưng lần này anh vẫn không cảm thấy hài lòng, thường cảm thấy đây không phải là cuộc sống mà anh mong muốn.
Bây giờ anh đã biết rồi, chỉ cần mình chết thì có thể bắt đầu cuộc đời mới, thế là sau khi kết hôn với Hứa Bích Hoài không bao lâu, anh bèn tự sát.
Cuộc đời mới bắt đầu, lần này Lâm Thanh Diện quay trở lại lúc anh vừa mới vào nhà họ Hứa làm rể, anh may mắn được Lục Diên Thọ nhận làm học trò, chỉ có điều vào lúc này anh đã biết Lục Diên Thọ chính là Tần Trường Sinh, anh đã bắt đầu nảy sinh cảm giác kháng cự với Lục Diên Thọ.
Lúc ấy anh vẫn còn ký ức về võ học, bởi thế anh rời khỏi Lục Diên Thọ, dựa vào ký ức của mình, nâng cấp thực lực lên đến cảnh giới Hóa Cảnh, rồi sau đó tìm cách giết Lục Diên Thọ, kết quả anh lại sống một đời giả dối.
Rõ ràng bao nhiêu đây không thể nào nào khiến cho Lâm Thanh Diện hài lòng được, thế là anh lựa chọn bắt đầu cuộc đời mới.
Anh định không ngừng thử nghiệm, cho đến khi tìm được cuộc đời trong mong muốn của mình mới thôi.
Lâm Thanh Diện lại bắt đầu luân hồi một lần nữa, mỗi lần anh đều bắt đầu ở những thời điểm khác nhau trong đời, dựa vào ký ức của mình, bắt đầu viết lại những chuyện làm mình không vừa ý.
Nhưng dù đã sống hàng trăm cuộc đời, anh cũng không tài nào xây dựng cuộc sống khiến cho mình hài lòng.
Cuối cùng sau khi anh bắt đầu cuộc đời mới, về trước lúc anh lên đảo tìm kiếm thầy của mình.
Lần này anh không trực tiếp đi tìm kiếm ba của mình mà trở về Kinh Đô, tìm thấy hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, giết chết hai người bọn họ, rồi sau đó sắp xếp cho Hứa Bích Hoài và Nặc đến tổng bộ của Chúng Thần điện.
Rồi sau đó anh mới lên đảo, lúc Tần Trường Sinh định đoạt xá mình, anh dựa vào kiếm Trảm Tiên giết chết hắn ta.
Lần này Lâm Thanh Diện cảm thấy cuộc đời mình không còn bất kỳ nuối tiếc nào nữa, anh đã giải quyết chuyện khiến cho mình hối hận nhất trong đời, Hứa Bích Hoài sẽ không bị hạ Thiên Độc Đan, Tần Trường Sinh cũng chết, tất cả đều trở lại bình thường.
Hơn nữa trong cuộc đời mới của Lâm Thanh Diện, người trong Thương Nguyên Giới thất bại trong việc chế tạo con đường không gian, bọn họ không thể nào đến trái đất, mối uy hiếp lớn nhất của người địa cầu cũng đã được giải quyết.
Lần này Lâm Thanh Diện cảm thấy cuộc đời mình thật hoàn hảo.
Mặc dù trước kia đã luân hồi hàng trăm lần, anh đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc những thay đổi ấy cũng chỉ trong quá khứ mà thôi, trong đầu anh có một ký ức vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bởi thế muốn để cuộc đời mình trở nên hoàn hảo hơn, thế thì chỉ đành thay đổi tương lai mà thôi.
Lâm Thanh Diện triệt để đắm chìm vào trong cuộc đời hoàn hảo ấy.
Hứa Bích Hoài không trúng độc, người trong Thương Nguyên Giới không xâm phạm lãnh thổ, anh không cần phải lo lắng gì nữa, chỉ cần hưởng thụ một đời an lành với vợ con của mình.
Bởi thế, anh dần dần quên mất thực ra mình đang luân hồi, anh cho rằng đây mới chính là cuộc sống thật sự, bởi vậy, anh không cần phải tỉnh lại, anh chỉ cần sống theo quỹ đạo bình thường ấy là đã đủ rồi.
Tất cả đều đang diễn ra trong đầu, anh luân hồi hàng trăm lần, thế nhưng cũng chỉ mới nửa tiếng đồng hồ trong thế giới thật mà thôi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang nằm trên mặt đất, gương mặt rất yên bình, trông giống như anh mơ thấy một giấc mộng tuyệt vời.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ đứng bên ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều lắc đầu thở dài một cách bất đắc dĩ.
Xem ra cậu ta không tài nào vượt qua ải này được, bây giờ chắc hẳn cậu ta đang sống cuộc đời mà mình mong muốn, vĩnh viễn cũng chẳng tỉnh lại nữa.
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
Tất cả những người nằm xuống trên con đường luân hồi, chưa từng có ai tỉnh lại.
Đây là kết luận mà ông ta đã rút ra qua nhiều năm nay.
Nằm xuống đại diện cho triệt để trầm luân, không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Người phụ nữ ấy cũng quay sang nhìn con đường luân hồi, cô ta nói: Có lẽ chủ nhân sắp xếp con đường luân hồi ở ải thứ ba, chắc vì không muốn để những người đến đây thành công vượt qua, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa thì làm sao tỉnh táo nổi trước cuộc đời trong con đường luân hồi.
Cuộc đời đã hoàn hảo như thế, tỉnh giấc để làm gì, giả dối cũng có sao đâu.
Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa trong câu nói của chủ nhân vào rất nhiều năm trước rồi.
Hai người lắc lắc đầu, định xoay lưng rời khỏi nơi này.
Người đến tiếp nhận thử thách lần này đã thất bại rồi.
Nhưng vào giây phút bọn họ toan bỏ đi, một giọng nói chứa chan vẻ phẫn nộ vang lên.
Thử thách rác rưởi gì thế này, vốn chẳng thể nào phá nổi cục diện này, không biết cái tên đần độn Tu La ấy nghĩ gì trong đầu nữa.
Vừa mới dứt lời, một ánh sáng đỏ đã bao trùm Lâm Thanh Diện đang nằm trên mặt đất, rồi sau đó, cơ thể anh lửng lờ trên không trung, bay vút về phía cuối con đường.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ trong thông đạo luân hồi lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.
Hơn nữa giọng nói vừa rồi cũng khiến cho bọn họ hơi khó hiểu, nơi này ngoại trừ hai người bọn họ ra thì cũng chỉ có Lâm Thanh Diện, vậy âm thanh kia phát ra từ chỗ nào?Mà trong thông đạo luân hồi bài trừ mọi sự tồn tại của ngoại lực, nói cách khác là nếu như có hai người đến để tiến hành khảo nghiệm, cho dù một người có nằm xuống ở trong thông đạo luân hồi mà người bên ngoài muốn đi vào cứu cũng không thể được.
Người đi vào này cũng sẽ giống như người đầu tiên, bắt đầu tiến hành luân hồi.
Trừ phi thực lực có thể mạnh hơn chủ nhân của bọn họ thì mới có thể cứu được người đã tiến vào thông đạo luân hồi ra ngoài.
Mà ngay vừa rồi, một đạo hồng quang xuất hiện, trực tiếp bao trùm lên Lâm Thanh Diện, mang theo anh bay ra ngoài.
Chẳng lẽ người phóng ra đạo hồng quang này còn có thực lực mạnh hơn cả chủ nhân của bọn họ?Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đều sinh ra một cảm xúc khó nói nên lời.
Nhưng bọn họ cũng không biết khi gặp phải tình huống như thế này thì nên làm cái gì, năm đó chủ nhân cũng không hề nói với bọn họ biện pháp ứng đối với tình huống này.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều mà bọn họ bận tâm, dù sao thì Lâm Thanh Diện đã vượt qua thông đạo luân hồi nên coi như là đã thông qua tất cả khảo nghiệm, đã có tư cách tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân, còn về phần anh thông qua khảo nghiệm này như thế nào thì cũng không cần hai người bọn họ quan tâm tới.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy một giây trước mình vẫn còn ở trong một cuộc sống tươi đẹp mà một giây sau anh đã nhận ra đó chỉ là mộng cảnh của anh, tiếp theo liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Anh không nhớ rõ lắm rốt cuộc mình đã trải qua những gì, chỉ nhớ là hình như mình đã nằm mơ một giấc mơ không ngừng luân hồi, ở trong mơ, anh không ngừng thay đổi cuộc sống của mình, cuối cùng để cho mình có được một cuộc sống hoàn hảo nhất.
Ngay lúc anh đang định an ổn sống cả đời này như vậy thì một giọng nói quen thuộc vang lên, trực tiếp đánh thức anh khỏi giấc mộng đẹp.
Tiếp theo nữa, chính là dáng vẻ của anh khi tỉnh dậy.
Anh quay đầu nhìn xung quanh phát hiện ra mình đang ở trong một phòng khách vàng son lộng lẫy, trong căn phòng này không có lối đi đen tối mà ngược lại lộ ra vẻ sáng sủa dị thường.
Hơn nữa trang trí ở nơi này có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa, Lâm Thanh Diện nghĩ chỉ có một nơi có thể so sánh với nơi này đó chính là Hoàng cung.
Anh nhìn thấy trên tường ở đây có rất nhiều đá quý vô cùng tinh xảo, những món đá quý này đều là bảo vật quý hiếm ở thế giới bên ngoài nhưng ở nơi này lại chỉ là một thứ vật phẩm trang sức nho nhỏ.
Chẳng lẽ nơi này chính là cuối của thông đạo?Nhưng không phải mình đang tiếp nhận khảo nghiệm ở trong thông đạo luân hồi à? Vì sao lại tới đây?Chẳng lẽ ở trong giấc mộng, trời xui đất khiến thế nào mình lại thông qua được khảo nghiệm, sau đó trở lại nơi này?Mang theo nghi ngờ như vậy, Lâm Thanh Diện tiếp tục nhìn quanh bốn phía, rất nhanh, ánh mắt của anh liền rơi vào một chiếc ngai vàng trong căn phòng.
Một cỗ áp lực vô hình tỏa ra từ chiếc ngai vàng kia giống như muốn làm cho cả đất trời đều phải thần phục dưới chân của nó, Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua mà đã sinh ra ý nghĩ muốn quỳ xuống lễ bái.
Nhưng cũng may là ý chí của anh kiên định nên mới không để cho thân thể của mình làm theo phản ứng của bản năng.
Nếu là người có ý chí hơi yếu kém một chút thì khi nhìn thấy cái ngai vàng này chắc chắn sẽ trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Trong lòng anh sinh ra một tia kinh hãi, chỉ là một cái ngai vàng thôi mà đã khiến cho người ta sinh ra phản ứng như vậy, vậy chủ nhân của nơi này sẽ cường đại tới mức nào đây.
Lúc này có một người đàn ông tóc dài bay phấp phới đang ngồi trên ngai vàng, nhìn qua có chút nho nhã siêu phàm, anh ta đang xem sách.
Lúc Lâm Thanh Diện đem ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia thì anh ta cũng buông sách trong tay xuống và nhìn về phía Lâm Thanh Diện ở bên này.
Anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện ở đây, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Lâm Thanh Diện cũng ngây ngẩn cả người, anh cũng không ngờ rằng trong căn phòng này vẫn còn có một người nữa!Chẳng lẽ người này chính là chủ nhân của nơi đây?!Nếu thật là như vậy thì chắc chắn thực lực của người này đã mạnh đến mức mà Lâm Thanh Diện không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là một ánh mắt của đối phương cũng có thể diệt trừ được mình.
Lâm Thanh Diện lập tức trở nên căng thẳng, ở trước mặt những đại lão như thế này không dám có chút làm càn.
Đồng thời trong lòng anh cũng sinh ra một tia nghi ngờ, chỗ này không phải là nơi mà sau khi qua đời những đại năng kia sẽ ở lại đấy chứ, sao nơi này còn có người tồn tại?Mặc dù nhìn qua thì người đàn ông kia cũng chạc tuổi mình nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện vẫn có cảm giác, có lẽ người này chính là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm thậm chí là trên cả vạn năm.
Cho nên lúc này mặt mũi anh tràn đầy cung kính chắp tay nói với người đàn ông kia: Tiền bối, tại hạ là Lâm Thanh Diện, không biết nơi này là nơi nào?Người đàn ông kia đứng lên, đi xuống dọc theo bậc thang tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Trên người người đàn ông này đang mặc một chiếc trường bào màu xanh, phong cách ăn mặc tương đối phục cổ nhưng không đẹp bằng những bộ quần áo mà Lâm Thanh Diện đã từng nhìn thấy.
Hơn nữa chất liệu làm nên bộ quần áo này cũng khá quý hiếm, tuyệt không đơn giản chỉ là dùng sợi tơ chế thành quần áo.
Cộng thêm người đàn ông này có dáng vẻ tiên phong đạo cốt nên không khỏi khiến cho Lâm Thanh Diện nghi ngờ có phải anh ta từ trên trời xuống đây hay không.
Người đàn ông kia đánh giá Lâm Thanh Diện vài lần rồi mới mở miệng hỏi: Có phải cậu tới từ thông đạo luân hồi đúng không?Lâm Thanh Diện cũng không dám giấu diếm, khẽ gật đầu.
Cậu vượt qua khảo nghiệm của thông đạo luân hồi bằng cách nào? Theo lý mà nói thì trên thế giới này không ai có thể thông qua khảo nghiệm này được.
Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, nghĩ thầm nếu đã không có ai có thể thông qua khảo nghiệm này thì vì sao còn thiết lập ra khảo nghiệm này chứ, vì muốn làm cho người tới đây trải nghiệm cảm thấy tuyệt vọng ư?Nhưng anh cũng không dám đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra ngoài mà chỉ thành thật trả lời: Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy mình nằm mơ sau đó không biết tại sao lại bị đánh thức, khi tỉnh dậy đã thấy mình xuất hiện ở đây rồi.
Người đàn ông hơi nghi ngờ một chút, anh ta vô cùng tò mò đánh giá Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Nói như vậy thì cậu đã tìm được cuộc sống hoàn hảo của mình rồi nhưng cậu lại tỉnh lại, kỳ quái nhỉ, không ngờ lại có chuyện lạ như vậy xảy ra đấy.
Lâm Thanh Diện không hiểu ra sao, anh bị người đàn ông này nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi.
Dường như trong ánh mắt của người đàn ông nhìn Lâm Thanh Diện thẩm thấu ra một lực lượng kỳ lạ bao trùm lấy cả người của anh, giờ phút này, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình ở trước mặt người đàn ông này không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
Chỉ là một tên nhóc Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi, nhìn qua cũng không có gì…Anh ta vẫn chưa nói xong thì trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc, sau đó anh ta khẽ vươn tay ra, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy thế giới tinh thần của mình mở ra một cái lỗ hổng, ngay sau đó có một tia sáng bay từ trong đầu anh ra ngoài, chính là kiếm Trảm Tiên!Cảnh tượng này khiến cho Lâm Thanh Diện giật mình, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng biết còn có người có thể trực tiếp khống chế thế giới tinh thần của người khác, sau đó từ trong thế giới tinh thần của người khác lấy đồ vật ra ngoài.
Nếu như vừa rồi thứ mà người đàn ông này muốn lấy đi chính là thần hồn của mình thì bây giờ mình chẳng phải là một cái xác không hồn đã mất hết ý thức rồi sao?Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng hoảng sợ.
Hơn nữa theo lý thuyết hẳn là kiếm Trảm Tiên rất bài xích những người khác trừ mình ra, nhưng sau khi nó bay từ trong đầu mình ra ngoài thì lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, còn có vẻ rất thân mật với người đàn ông này giống như đây chính là chủ nhân của nó vậy, chuyện này khiến Lâm Thanh Diện mãi không nghĩ ra.
Sau khi người đàn ông kia lấy được kiếm Trảm Tiên thì vẻ mặt cũng rất hưng phấn, mở miệng cười nói: Người bạn già, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà tôi lại gặp được mi, thật sự có thể nói là duyên phận mà.
Chẳng lẽ là mi đưa tên nhóc này đi vào sao?Kiếm Trảm Tiên bay múa một trận ở bên cạnh người đàn ông kia, trên thân kiếm cũng phát ra từng đợt tiếng kêu khẽ giống như là đang trò chuyện cùng với người đàn ông kia.
Mà dường như người đàn ông kia cũng có thể nghe hiểu lời kiếm Trảm Tiên, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Không phải mi dẫn cậu ta vào đây à, vậy thì có chút kì quái đấy, rốt cuộc là tên nhóc này vào đây bằng cách nào? Người đàn ông tự lẩm bẩm: Nhưng mi nói là cậu ta thích hợp làm người thừa kế vậy thì tôi cũng sẽ thử suy nghĩ một chút xem.
Tiếp theo người đàn ông liền nhìn về phía Lâm Thanh Diện bên này, mở miệng cười nói: Thật sự không ngờ là cậu lại mang theo kiếm Trảm Tiên, đây cũng coi như là duyên phận giữa tôi và cậu.
Lâm Thanh Diện thừa cơ hội này, nhanh chóng mở miệng hỏi: Tiền bối, không biết ngài có thể nói cho vãn bối biết rốt cuộc ngài là ai không?Người đàn ông cười cười, nói: Cậu có thể gọi tôi là Thanh Phong, đương nhiên, cậu cũng có thể gọi tôi bằng một cái tên khác.
Rất lâu trước đây, bọn họ đều gọi tôi là… Ma Thần Tu La.
Ma Thần Tu La!Bốn chữ này như nổ vang ở bên tai Lâm Thanh Diện khiến cho thân thể của anh cứng đờ, cho dù bình thường anh vẫn luôn rất khắc chế biểu cảm trên mặt mình nhưng giờ phút này, anh cũng không thể không há to miệng.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình lại chính là một vị chiến thần trong truyền thuyết, người cuối cùng áp bức bọn họ phải đến Thương Nguyên Giới, Ma Thần Tu La!Ở trong đầu Lâm Thanh Diện, Ma Thần Tu La vẫn luôn là một người cường đại kinh khủng, toàn thân đẫm máu, chỉ cần dùng một ánh mắt là đã có thể giết chết một đám người nghịch thiên, nhưng bây giờ khi Ma Thần Tu La chân chính xuất hiện ở trước mặt của anh thì lại là một người đàn ông tao nhã, tiên khí bồng bềnh.
Hơn nữa anh ta còn có một cái tên vô cùng văn nghệ, Thanh Phong.
Điều này khiến Lâm Thanh Diện làm thế nào cũng không thể gắn anh ta và Ma Thần Tu La.
Hơn nữa không phải nói là Ma Thần Tu La đã chết từ gần năm ngàn năm trước sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?Qua một lúc sau, Lâm Thanh Diện mới lấy lại được tỉnh táo từ trong sự kinh ngạc, sau khi nuốt nước bọt xuống anh mới mở miệng hỏi: Tiền bối, ngài… thật sự là Ma Thần Tu La?Thanh Phong cười cười, nói: Đúng vậy.
Năm đó tôi chính là dựa vào thanh kiếm này, chém giết quần tiên, bức bọn họ phải đến Thương Nguyên Giới.
Cùng bởi bậy kiếm này mới có tên là kiếm Trảm Tiên.
Đúng rồi, cậu đã nghe nói qua chuyện năm đó của tôi rồi à.
Lâm Thanh Diện vội vàng gật đầu, cũng may trước kia mình đã được nghe ông cụ nhà họ Ngô nói qua một số chuyện năm đó, nếu không bây giờ anh cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Mà điều khiến cho anh không ngờ nhất chính là kiếm Trảm Tiên vẫn luôn giấu ở trong đầu mình kia lại là vũ khí của Ma Thần Tu La.
Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy người đàn ông tên là Thanh Phong này đang lừa mình, bởi vì anh đã nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Thanh Phong, giữa hai người giống như là con kiến và voi vậy.
Một vị cường giả nghịch thiên như thế này cũng hoàn toàn không cần nói dối Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này, sau khi để cho mình tỉnh táo lại mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
Tiền bối, tôi nói lời này có thể sẽ có chỗ bất kính xin ngài tha thứ.
Tôi nghe người khác nói là ngài đã chết từ năm ngàn năm trước rồi, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?Thanh Phong nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt lập tức phóng ra cảm giác tang thương, sau đó mới lẩm bẩm nói: Đã qua năm ngàn năm rồi cơ à?Sau đó anh ta nở nụ cười với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Quả thực là tôi đã chết, cái mà bây giờ cậu nhìn thấy chỉ là một sợi thần niệm của tôi mà thôi, sợi thần niệm này có nghĩa là tôi vẫn sống sót, vẫn bất diệt, tức là thần hồn bất diệt, nhưng nó cũng mang ý nghĩa là sợi thần niệm này của tôi không thể nào đi ra khỏi chỗ này được.
Đương nhiên, thực lực bây giờ của tôi cũng chỉ còn là thực lực của một sợi thần niệm này mà thôi, muốn tái hiện lại vinh quang năm đó là không thể nào.
Bây giờ Lâm Thanh Diện mới chợt hiểu ra, thì ra đây chỉ là một sợi thần niệm của Ma Thần Tu La.
Đồng thời trong lòng anh cũng âm thầm rung động, chỉ có một sợi thần niệm mà mình đã không thể nào phản kháng được, vậy khi còn sống thực lực của Ma Thần Tu La còn khủng bố đến mức nào, anh không thể tưởng tượng ra được.
Tôi ở trong đại điện này có liên quan đến ba khảo nghiệm bên ngoài và cũng là để chọn lựa ra một người thừa kế thích hợp, chỉ có điều đã qua nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có người nào có thể đi ra khỏi thông đạo luân hồi được.
Thông đạo kia sẽ biến những nguyện vọng tốt đẹp nhất trong lòng bọn họ thành sự thực, mặc dù chỉ là trong ý thức của bọn họ thôi nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Chỉ cần chính bản thân bọn họ tin tưởng những cái kia là thật, không phải đã trải qua đầy đủ rồi sao?Cho nên càng về sau, tôi đã không còn suy nghĩ tìm kiếm người thừa kế nữa mà những người kia tới đây cũng đơn giản là vì muốn tìm kiếm lực lượng cường đại, thông đạo luân hồi sẽ giúp bọn họ thực hiện tất cả cho nên tôi không cần phải gọi bọn họ tỉnh lại, để bọn họ sống cả đời ở trong huyễn cảnh đi, đó không phải cũng là một lựa chọn rất tốt hay sao?Nhưng tôi không ngờ hôm nay cậu lại đến được nơi đây, điều này thực sự khiến cho tôi hơi bất ngờ, cậu nói bên ngoài đã qua mấy ngàn năm rồi, không bằng nói cho tôi biết một chút xem bây giờ bên ngoài như thế nào rồi đi?Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nói.
Lâm Thanh Diện cũng không dám lơ là, lúc này liền kể lại dáng vẻ của thế giới bên ngoài cho anh ta.
Cũng cường điệu nói một chút chuyện người của Thương Nguyên Giới muốn xâm lấn Trái Đất.
Sau khi Thanh Phong nghe xong, nhướng mày, nói: Không ngờ những người của Thương Nguyên Giới vẫn còn muốn đến Trái Đất, xem ra bọn họ đã quên sạch sự dạy dỗ năm đó rồi!Nhưng cậu tới rất đúng lúc, cậu có thể thông qua ba lần khảo nghiệm kia đã nói rõ tâm tính và phẩm chất của cậu rất tốt.
Cộng thêm kiếm Trảm Tiên cũng nói là cậu thích hợp trở thành người thừa kế của tôi.
Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ chỉ định cậu làm người thừa kế của tôi, tôi sẽ đem sở học suốt đời của mình truyền thụ lại cho cậu, sau này những người ở Thương Nguyên Giới kia có đến Trái Đất thì cậu cũng có thể ứng đối được.
Không biết cậu có bằng lòng tiếp nhận truyền thừa của tôi không?Lúc này Lâm Thanh Diện vẫn còn đang kinh ngạc về Ma Thần Tu La nên hoàn toàn không nghĩ đến sau khi Thanh Phong nghe mình nói người của Thương Nguyên Giới sẽ còn tới xâm chiếm Trái Đất lại trực tiếp chỉ định mình là người thừa kế của anh ta.
Thanh Phong thấy Lâm Thanh Diện do dự, mở miệng hỏi: Sao vậy? Cậu không muốn tiếp nhận truyền thừa của tôi à?Lâm Thanh Diện kịp phản ứng lại, vội vàng nói: Tôi muốn, tôi rất muốn, chỉ là tiền bối nói quá đột ngột nên tôi không kịp phản ứng mà thôi.
Thanh Phong cười cười, nói: Cậu đồng ý là tốt rồi, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì cả đời này cậu cũng sẽ không gặp được chuyện tốt như vậy đâu.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu, cảm thấy lời Thanh Phong nói không sai, nếu như thật sự bỏ lỡ chuyện lần này thì cả đời cũng thể nào gặp được chuyện tốt như vậy nữa.
Nhưng trước khi tôi tiến hành truyền thừa cho cậu, tôi cần cậu phải đồng ý với tôi hai điều kiện.
Thanh Phong nói tiếp.
Xin Tiền bối cứ nói.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Điều kiện thứ nhất là tôi hi vọng sau khi cậu tiếp nhận truyền thừa của tôi rồi sẽ giết chết tất cả những người Thương Nguyên Giới tới xâm nhập Trái Đất, giết chết tất cả, bọn họ đều là đám ích kỷ, năm đó bọn họ đã chiếm lấy tất cả tài nguyên tu luyện với ý đồ dựa vào cái này để thống trị toàn bộ thế giới, sau đó mới bị tôi giết chạy trốn tới Thương Nguyên Giới, đây là báo ứng của bọn họ.
Bây giờ Trái Đất đã phát triển một cách tương đối ổn định, người của Thương Nguyên Giới tới đây nhất định sẽ đánh vỡ sự ổn định này, cậu tiếp nhận truyền thừa của tôi thì đương nhiên cũng sẽ phải gánh phần trách nhiệm này trên lưng.
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, đương nhiên anh biết rõ đạo lý năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, hơn nữa anh đã coi chống lại những người đến từ Thương Nguyên Giới chính là sứ mệnh của mình.
Tiền bối yên tâm, tôi đã được lĩnh giáo qua đức hạnh của những người đến từ Thương Nguyên Giới, tôi cũng sẽ không cho phép bọn họ tùy ý chạy đến trên Trái Đất làm loạn đâu.
Lâm Thanh Diện trịnh trọng nói.
Thanh Phong hài lòng gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: Còn điều kiện thứ hai chỉ là ân oán cá nhân của tôi mà thôi, tôi hi vọng sau này khi nào cậu đủ thực lực rồi sẽ giúp tôi giết một người.
Đồng tử trong mắt Lâm Thanh Diện lập tức co rụt lại, nghĩ thầm người mà Ma Thần Tu La muốn giết chắc chắn sẽ rất lợi hại, ít nhất cũng là một nhân vật có thực lực ngang tầm với Ma Thần Tu La, với chút thực lực này của anh chắc chắn là người ta chẳng thèm để vào mắt.
Dường như nhìn ra lo lắng của Lâm Thanh Diện, Thanh Phong cười cười, nói: Cậu không cần phải lo lắng, đây cũng chỉ là một hi vọng của tôi mà thôi, nếu có cơ hội thì cậu giết hắn ta giúp tôi là tốt nhất, nhưng nếu như không có cơ hội thì cũng không sao, cậu cũng không cần đem chuyện này trở thành gánh nặng của mình.
Mặc dù thiên phú và tâm tính của cậu cũng không tệ nhưng muốn phát triển đến mức có thể giết được người kia thì vẫn còn có chút khó khăn, tôi cũng không hi vọng xa vời là cậu có thể giúp tôi hoàn thành chuyện này.
Nghe Thanh Phong nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng đoán được người mà anh ta muốn mình giết chắc chắn không tầm thường, nhưng nếu mình đã tiếp nhận truyền thừa của người ta thì dĩ nhiên cũng phải bày tỏ chút thái độ.
Tiền bối yên tâm, chỉ cần tôi có cơ hội thì nhất định sẽ giúp tiền bối hoàn thành chuyện này.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc mở miệng nói.
Thanh Phong cười cười, nói: Chỉ mong cậu có được cơ hội này.
Tin tức liên quan tới người này, tôi sẽ truyền vào trong trí nhớ của cậu cùng với cả truyền thừa, trước khi thực lực của cậu chưa đạt tới một trình độ nhất định thì cậu cũng sẽ không thể tiếp xúc với tin tức liên quan tới người này, bởi vì nếu biết quá sớm đối với cậu cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Chỉ khi thực lực của cậu chân chính đạt đến trình độ có hi vọng chống lại được người này thì những ký ức này mới có thể xuất hiện ở trong đầu của cậu, cho nên cậu có thể tạm thời quên đi chuyện này cũng được.
Lâm Thanh Diện gật đầu, đồng thời cũng cảm thấy thủ đoạn của Thanh Phong rất thần kỳ, không ngờ anh ta lại còn có thể khiến ký ức của người ta sinh ra biến hóa như thế.
Nhưng nghĩ đến năm ngàn năm trước đây Thanh Phong chính là Ma Thần Tu La đã đuổi giết chúng tiên phải chạy trối chết kia, anh cũng không còn cảm thấy có cái gì kỳ quái nữa.
Trước khi tôi tiến hành truyền thừa cho cậu, cậu còn có cái gì muốn hỏi nữa không? Tôi chỉ còn thừa lại một sợi tàn hồn này nên cũng chỉ đủ để tiến hành một lần truyền thừa cho cậu, sau khi truyền thừa kết thúc có lẽ tôi cũng sẽ hoàn toàn tiêu tán giữa đất trời.
Thanh Phong mở miệng cười, lúc nói lời này dáng vẻ của anh ta rất tùy ý, giống như đã sớm nhìn rõ sự sống và cái chết vậy.
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Diện có chút cảm khái nhưng cũng biết đây là cơ hội khó có được để thỉnh giáo đại năng thượng cổ, thế là vội vàng mở miệng hỏi: Không biết tiền bối có biện pháp giải được Thiên Độc đan không?Thanh Phong nghe xong trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, nói: Khi còn sống tôi cũng có đọc lướt qua rất nhiều lĩnh vực, duy chỉ có lĩnh vực luyện đan chế dược này là không tìm hiểu, cộng thêm thể chất của ta đặc thù, bách độc bất xâm, cho nên sợ là chuyện giải độc này tôi còn không bằng cậu nữa.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi mất mát, không ngờ ngay cả Ma Thần Tu La cũng không biết cách giải Thiên Độc đan này, đồng thời anh cũng sinh ra một tia hâm mộ với Ma Thần Tu La, không biết khi còn sống anh ta có thể chất như thế nào vậy mà có thể bách độc bất xâm.
Cũng không do dự quá nhiều, Lâm Thanh Diện vốn cũng không nghĩ là nhanh như vậy đã có thể tìm ra được biện pháp giải độc, cho nên anh nhanh chóng đem tấm bản đồ trong túi mình ra, đưa tới trước mặt Thanh Phong.
Tiền bối, không biết ngài có biết mấy chỗ đánh dấu trên bản đồ này không, có phải đó là bí cảnh trong truyền thuyết không? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ kia một lúc rồi nở nụ cười, nói: Không ngờ lại có người có thể chế lại bí cảnh trên Trái Đất thành một phần bản đồ, cũng coi là một nhân tài, chỉ có điều lỗi sai trên tấm bản đồ này cũng không ít, tôi sẽ sửa chữa qua giúp cậu một chút.
Nói xong, Thanh Phong vung tay lên, một đạo ánh sáng hiện lên, đồ án trên tấm bản đồ kia bắt đầu xảy ra thay đổi, trong nháy mắt, miếng bản đồ này liền thay đổi thành một hình dạng khác, so với trước đó thì càng thêm kỹ càng và chuẩn xác hơn nhiều.
Trong lòng Lâm Thanh Diện quá đỗi mừng rỡ, có Ma Thần Tu La sửa đổi qua bản đồ thì anh cũng không cần lo mình không tìm ra bí cảnh ở đâu rồi.
Cầm lại bản đồ sau khi chỉnh sửa, Lâm Thanh Diện nhớ ra mình còn lấy được một viên ngọc thạch màu đỏ như máu ở trong mộ của Tần Trường Sinh mà vẫn chưa biết rõ lai lịch.
Ma Thần Tu La kiến thức rộng rãi, không chừng sẽ biết lai lịch của viên ngọc thạch này.
Anh tìm viên ngọc kia sau đó đưa tới trước mặt Ma Thần Tu La, mở miệng hỏi: Tiền bối, ngài có biết viên ngọc thạch này có lai lịch gì không?Thanh Phong nhìn về phía viên ngọc thạch trên tay Lâm Thanh Diện, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cả người cũng trở nên kích động, mở miệng hỏi: Cậu lấy viên ngọc thạch này ở đâu ra?Lâm Thanh Diện không ngờ Thanh Phong lại có phản ứng lớn như vậy nên cũng giật nảy mình, anh không dám giấu diếm liền đem chuyện của Tần Trường Sinh nói lại cho Thanh Phong.
Sau khi Thanh Phong biết mình còn mang theo Huyền Công, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười sốt ruột.
Xem ra đúng là ý trời rồi, khó trách cậu có thể thông qua khảo nghiệm của thông đạo luân hồi, tôi còn lăn tăn về chuyện cậu làm thế nào có thể tỉnh lại được nhưng sau khi nhìn thấy viên ngọc thạch này, tôi đã hiểu ra rồi.
Thật đúng là ý trời mà, cậu lại còn mang theo cả Huyền Công, nếu như nhận được truyền thừa của tôi thì tương lai một ngày nào đó, có lẽ cậu thật sự có thể giúp tôi giết người kia.
Lâm Thanh Diện hơi khó hiểu liền vội vàng hỏi: Tiền bối, rốt cuộc viên ngọc thạch này có lai lịch ra sao? Vì sao lại khiến cho ngài kích động như thế?Thanh Phong cười nhìn anh một cái, mở miệng nói: Lai lịch của viên ngọc thạch này cần chính cậu phải tự đi tìm hiểu, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một chút là tuyệt đối không thể để viên ngọc thạch này rơi vào tay bất kỳ người nào khác, nếu không không chỉ cậu gặp phải tai họa mà thế giới này cũng có thể bị hủy diệt!Lâm Thanh Diện nghe Thanh Phong nói xong mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, anh thực sự không ngờ khối ngọc thạch này lại có sức mạnh lớn như thế, nếu như mình đánh mất nó lại có thể khiến cho cả thế giới đều bị hủy diệt.
Đương nhiên trong lòng anh cũng rất rõ ràng, Thanh Phong nói là có thể hủy diệt thế giới cũng không phải là do sức mạnh ẩn chứa trong viên ngọc thạch này có thể khiến cho thế giới bị hủy diệt, mà là bí mật ẩn giấu trong viên ngọc thạch này đủ để hủy diệt toàn bộ thế giới.
Nếu chỉ là sức mạnh bên trong viên ngọc thạch này có thể hủy diệt thiên hạ thì cho dù Lâm Thanh Diện cầm viên ngọc thạch này trong tay cũng có thể làm nổ tung viên ngọc thạch này vào một ngày nào đó, và trực tiếp hủy diệt toàn bộ thế giới này.
Thấy Thanh Phong không chịu nói ra lai lịch của viên ngọc thạch này, Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục hỏi nhiều, anh nhanh chóng suy nghĩ một chút xem mình còn có cái gì cần thỉnh giáo anh ta nữa không vì dù sao cơ hội như thế này đã ít lại càng thêm ít, nhất định phải cố gắng nắm lấy.
Lúc này anh nhớ tới khối ngọc bội bằng ngọc bích có thể chống lại tà ma, thế là lại lấy khối ngọc bội ra, mở miệng hỏi: Tiền bối, không biết khối ngọc bội này có lai lịch gì? Tôi chính là dựa vào khối ngọc bội này mới có thể chống lại được sát khí ở trong thông đạo, cho nên tôi cảm thấy khối ngọc bội này không đơn giản.
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia, cười nói: Khối ngọc bội này là năm đó tôi đã đeo theo bên mình, tên là Tụ Linh Ngọc, là một khối Linh Ngọc thượng thừa, bên trong khối ngọc này có một không gian rất lớn, năm đó tôi đã trực tiếp rót vào trong đó một lượng linh khí lớn, cậu nói bây giờ linh khí ở bên ngoài đã rất ít không thể tu luyện được, có khối ngọc này thì cậu cũng cần không cần lo lắng tình trạng này nữa.
Linh khí ẩn chứa trong viên Tụ Linh Ngọc này có lẽ là đủ cho cậu tu luyện đến cảnh giới như của tôi, hơn nữa không gian bên trong Tụ Linh Ngọc cũng có thể dùng để chứa đựng những vật khác, có thể sử dụng như một pháp khí không gian.
Lâm Thanh Diện nghe Thanh Phong nói xong liền cảm thấy viên Tụ Linh Ngọc này vô cùng thần kỳ, không ngờ trong này lại ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ như thế, còn đủ để cho Lâm Thanh Diện anh tu luyện được tới cảnh giới như Thanh Phong.
Hơn nữa Thanh Phong còn nói Tụ Linh Ngọc còn có tác dụng chứa đựng, chuyện này khiến anh có chút bối rối, khối ngọc này cũng chỉ lớn bằng bàn tay thì chứa đựng đồ vật bằng cách nào?Tiền bối, Tụ Linh Ngọc này làm thế nào mới có thể chứa đựng được đồ vật, nó nhỏ như vậy có lẽ cũng không chứa được bao nhiêu thứ? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Thanh Phong bật cười một tiếng, nói: Trái Đất không có linh khí làm nền tảng, rất nhiều truyền thừa tu luyện, luyện khí luyện đan truyền thừa đều đã mất đi, cũng thật là có chút đáng tiếc.
Mặc dù theo sự miêu tả của cậu thì Trái Đất hiện tại đã phát triển khoa học kỹ thuật đến vậy, nhưng so với thủ đoạn thông thiên chân chính thì vẫn còn kém rất nhiều.
Cậu chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể biết được Tụ Linh Ngọc này sử dụng như thế nào.
Nhỏ máu nhận chủ? Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi một câu.
Lúc này Thanh Phong điều khiển kiếm Trảm Tiên rạch ra một vệt trên ngón tay của Lâm Thanh Diện, một giọt máu tươi nổi bồng bềnh giữa không trung sau đó trực tiếp nhỏ lên trên Tụ Linh Ngọc.
Giọt máu tươi kia chui vào trong Tụ Linh Ngọc rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy giữa mình và Tụ Linh Ngọc sinh ra một mối liên hệ đặc biệt, đồng thời anh cũng biết hết tất cả những thông tin liên quan tới Tụ Linh Ngọc này.
Anh vô cùng ngạc nhiên cảm nhận sự thần kỳ của Tụ Linh Ngọc, sau đó hướng Tụ Linh Ngọc vào cái ba lô của mình, trong chớp mắt, cái ba lô kia liền biến mất không thấy nữa.
Mà Lâm Thanh Diện lại có thể nhìn thấy chiếc ba lô kia của mình đang ở trong không gian của viên Tụ Linh Ngọc.
Quả nhiên phương pháp này khoa học kỹ thuật hiện đại không thể so sánh được.
Sau này có Tụ Linh Ngọc rồi, anh cũng không cần cả ngày cõng một cái ba lô chạy khắp nơi nữa, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa bây giờ Lâm Thanh Diện còn có thể phóng xuất ra linh khí ở bên trong Tụ Linh Ngọc để mình tu luyện, có thể nói là vô cùng có tác dụng.
Lâm Thanh Diện vội vàng chắp tay với Thanh Phong, nói: Cảm ơn tiền bối.
Thanh Phong cười cười, nói: Đây cũng chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mà thôi, không cần cảm ơn tôi, năm đó khi tôi còn tại thế thì mấy thứ đồ này cũng chỉ là đồ vật nhỏ tiện tay tặng cho người khác mà thôi.
Lâm Thanh Diện âm thầm tặc lưỡi, đại lão chính là đại lão, một viên ngọc bội thần kỳ như thế cũng chỉ dùng để tiện tay tặng cho người khác.
Đúng rồi, nhìn thấy Tụ Linh Ngọc này tôi lại nhớ tới một sự kiện.
Thanh Phong mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía anh ta, không biết anh ta nhớ tới chuyện gì.
Thanh Phong nhẹ nhàng vỗ tay một cái lập tức có hai bóng người thình lình xuất hiện ở trước mặt anh, chính là người đàn ông và người phụ nữ trung niên mà Lâm Thanh Diện đã gặp ở trong thông đạo lúc trước.
Sau khi hai người kia xuất hiện liền trực tiếp quỳ lạy Thanh Phong, cùng kêu lên một câu: Chủ nhân!Thanh Phong khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cậu cũng đã gặp qua hai người bọn họ rồi, hai người bọn họ là hai con rối mà năm đó tôi đã tìm bảo vật ở khắp thiên hạ rồi luyện chế ra, tuy là con rối nhưng bởi vì phẩm cấp rất cao nên bọn họ đã tự sinh ra linh trí của mình, cho nên bọn họ cũng không khác lắm so với người bình thường.
Chiến lực của hai con rối này không tầm thường, năm đó khi tôi đối chiến quần tiên, hai người bọn họ cũng giúp tôi rất nhiều, bây giờ cậu sắp tiếp nhận truyền thừa của tôi thì cứ để hai người bọn họ tiếp tục phụ tá cậu đi.
Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn về phía hai con rối kia, mở miệng nói: Vân Sơn, Tú Nương, lấy hạch tâm của hai người ra để Lâm Thanh Diện nhận chủ đi.
Vân Sơn và Tú Nương ngay lập tức gật đầu, không dám vi phạm mệnh lệnh của Thanh Phong, ngay sau đó, hai người bọn họ liền đem thứ quan trọng nhất của mình là hạch tâm lấy ra để trước mặt Lâm Thanh Diện.
Tuy bọn họ có linh trí và cũng không khác gì người bình thường nhưng chung quy lại thì vẫn có đặc tính của con rối, cho nên một khi nhận chủ rồi thì sẽ vĩnh viễn không phản bội, chỉ điểm này thôi đã đáng tin hơn rất nhiều so với tuyệt đại đa số con người rồi.
Chỉ cần chủ nhân ra mệnh lệnh, bọn họ đều sẽ chấp nhận vô điều kiện, cho dù có phải chết thì bọn họ cũng sẽ không có chút do dự nào.
Lâm Thanh Diện vô cùng kinh ngạc nhìn hạch tâm của hai người bọn họ đang bày ra trước mặt mình, lúc trước trong khảo nghiệm, thậm chí đã có lúc anh nghi ngờ hai người này hoàn toàn không phải là con rối mà là người thật.
Nhưng không ngờ bây giờ người ta lại đem hạch tâm biểu thị cho sức mạnh của mình lấy ra cho anh.
Lúc này trong đầu Lâm Thanh Diện cũng xuất hiện một nỗi nghi ngờ, nếu con rối đã có linh trí thì mình nên đối đãi với bọn họ như là con người hay vẫn vẫn đối đãi giống con rối như cũ?Tiền bối, chuyện này.
.
.
Tôi đã tiếp nhận Tụ Linh Ngọc rồi còn hai vị này tôi vẫn nghĩ là không cần nhận chủ đâu? Lâm Thanh Diện mở miệng.
Thanh Phong cười cười, nói: Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn để hai người bọn họ vĩnh viễn chờ đợi ở dưới lòng đất này à? Con rối không có chủ nhân thì cũng không khác gì là phế phẩm cả?Lâm Thanh Diện bị Thanh Phong nói như vậy không thể phản bác được, chỉ có thể gật đầu, nói: Vậy tôi xin cảm ơn ý tốt của tiền bối.
Sau đó anh làm theo cách Tụ Linh Ngọc nhận chủ, lấy ra hai giọt máu tươi nhỏ lên hạch tâm của Vân Sơn và Tú Nương.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy giữa mình và bọn họ sinh ra một tia kết nối kỳ diệu, anh cảm thấy trong đầu mình có một ý niệm có thể điều khiển sự sống chết của hai con rối này.
Hơn nữa nếu như hai con rối này có bất kỳ ý niệm xâm phạm mình thì anh cũng có thể cảm nhận được ngay lập tức, đồng thời thông qua kết nối này tiến hành trừng phạt bọn họ.
Sau khi hoàn thành việc nhận chủ, Vân Sơn và Tú Nương cùng quay người quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, cùng cung kính gọi một tiếng: Chủ nhân!Lâm Thanh Diện gật đầu với hai người bọn họ, sau đó mở miệng nói: Đứng lên đi.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều lập tức đứng dậy từ dưới đất.
Vân Sơn là một người đàn ông trung niên với tính cách đôn hậu, bình tĩnh tỉnh táo, mang đến cho người ta một lọai cảm giác rất đáng để tin cậy, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được sự vững chắc từ trên người của ông ta.
Mà Tú Nương thì giống như những gì Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy trước đây, là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, làm cho cả thiên hạ bởi vì đó mà phấn chấn.
Hình tượng phong tình vạn chủng, quyến rũ yêu kiều của cô ta chính là loại mà tất cả những người đàn ông đều mơ ước, ngay cả khi Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi lâu đều cũng có chút không kiềm chế được.
Hơn nữa lĩnh vực am hiểu giữa hai người cũng có chỗ khác nhau, Vân Sơn am hiểu về sức mạnh, Tú Nương thì am hiểu về mị hoặc, có thể nói là đều có sở trường riêng của bản thân.
Lúc Lâm Thanh Diện chăm chú nhìn vào bọn họ, Tú Nương còn chớp chớp mắt với Lâm Thanh Diện, tràn đầy trêu chọc, nhìn làm cho trong lòng của Lâm Thanh Diện phải run lên.
Lúc này anh có chút lo lắng với ý thức của bản thân con rối của mình sinh ra, thật sự không biết là chuyện tốt hay là một phiền phức.
Thanh Phong thấy Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn nhận chủ, sau đó mới mở miệng nói: Được rồi, bây giờ những thứ tôi có thể cho cậu cũng đều đã cho, đây cũng là lúc nên truyền thừa cho cậu.
Lâm Thanh Diện nhìn Thanh Phong với một vẻ mặt nghiêm túc, sau đó mở miệng nói: Tiền bối, tôi cần phải làm như thế nào?Cậu chỉ cần ngồi dưới đất là được rồi, phần truyền thừa này của tôi tất cả bao gồm trong trí nhớ của tôi, tôi sẽ di chuyển toàn bộ phần kí ức của tôi vào trong đầu của cậu, sau này cậu có thể trực tiếp nhìn những truyền thừa trong ký ức.
Thanh Phong mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, sau đó đàng hoàng ngồi trên mặt đất.
Thanh Phong vươn tay ra chỉ vào đầu của Lâm Thanh Diện, có một ánh sáng hiện lên từ đầu ngón tay của ông ta, trực tiếp chui vào trong đầu của Lâm Thanh Diện.
Thân thể của Lâm Thanh Diện lập tức ngồi thẳng dậy, anh vột vàng nhắm mắt của mình lại, cảm nhận sự thay đổi trong tâm trí của mình.
Theo sự truyền thừa của Thanh Phong đối với Lâm Thanh Diện, sợi dây thần niệm này cũng bắt đầu dần dần trở nên trong suốt, chờ đến lúc truyền thừa kết thúc rồi ông ta cũng coi như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng tan biến trong trời đất.
Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện nhắm nghiền mắt đang ngồi ở dưới đất, trong lòng cũng sinh ra một tia mong đợi, ông ta không biết rằng chàng trai may mắn này rốt cuộc có thể đi đến trình độ nào, nhưng mà những thứ này đều không phải là chuyện ông ta nên suy tính.
Thời đại thuộc về ông ta đã kết thúc, Lâm Thanh Diện mới chính là nhân vật chính của thời đại trước mắt, đường đi như thế nào, bản thân anh quyết định là được rồi.
Bởi vì sự truyền thừa của Thanh Phong thật sự quá mức khổng lồ, Lâm Thanh Diện ngồi ở dưới đất hết ba ngày ba đêm, một phần lớn ký ức truyền vào trong đầu của anh để cho anh không có cách nào quan tâm đến tình huống xung quanh.
Cho nên hiện tại anh giống như là đang tiến vào trạng thái ngủ say, chỉ có tiếp thu toàn bộ phần ký ức này rồi thì anh mới có thể tỉnh lại.
Thần niệm của Thanh Phong càng ngày càng trở nên trong suốt, mắt thấy nó đã sắp biến mất không dấu vết.
Mà lúc này ông ta cũng đã hoàn thành sự truyền thừa với Lâm Thanh Diện.
Không ngờ là vẫn còn thừa lại một chút sức lực, đã như vậy, thế thì giúp ông bạn phục hồi lại thân kiếm thôi.
Thanh Phong cười cười, sau đó kiếm Trảm Tiên trống rỗng xuất hiện bay lượn xung quanh Thanh Phong.
Dường như là nó vô cùng không nỡ bỏ Thanh Phong, thần kiếm bỗng nhiên run rẩy, âm thanh khẽ rên phát ra giống như là đang biểu đạt sự đau khổ của mình.
Thanh Phong cười vuốt ve thân kiếm, mở miệng nói: Tao đã bán mạng nhiều năm rồi, hiện tại tao đã sống trong lịch sử, mà mày không giống như vậy, mày đi theo Lâm Thanh Diện đi, vậy thì mày mới có thể càng có hào quang lớn hơn.
Mày ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện giúp đỡ cậu ấy thực hiện tham vọng lớn của mình, có cơ hội thì tao hy vọng đến tương lai, Lâm Thanh Diện giết người đó, nằm ở trong tay của cậu ấy vẫn chính là mày.
Kiếm Trảm Tiên ngay lập tức phát ra một tiếng kiếm cao vút, giống như là đang đồng ý với yêu cầu của Thanh Phong.
Thanh Phong vui mừng nhẹ gật đầu, sau đó dùng một chút sức lực cuối cùng của mình rót vào trong kiếm Trảm Tiên.
Sau đó cả người của Thanh Phong nhanh chóng tan biến, đã sắp hoàn toàn không còn bóng dáng.
Đúng lúc này, ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện lại xuất hiện một cô gái mặc đồ đỏ hành lễ với Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tôn kính, sau khi chấp tay với cô ta thì hoàn toàn biến mất giữa không trung.
Cô gái áo đỏ quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó trong một cái chớp mắt lại biến mất không nhìn thấy đâu.
Mà hai người Vân Sơn và Tú Nương dường như căn bản cũng không phát hiện cô gái đồ đỏ đã từng xuất hiện, trên mặt mang theo vẻ thành thật canh giữ ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện, chờ đến lúc Lâm Thanh Diện hoàn thành truyền thừa.
Sau khi kiếm Trảm Tiên tiếp nhận chút sức lực cuối cùng từ Thanh Phong, nó cũng lơ lửng ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, bắt đầu chữa trị cho bản thân, lỗ hổng trên thanh kiếm cũng đã bắt đầu được khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lâm Thanh Diện cứ ngồi xếp bằng ở trên đất như thế, nhận lấy sự truyền thừa của Thanh Phong từng chút từng chút một, cứ như vậy, thời gian một tuần chớp mắt liền trôi qua.
Quan Lĩnh, trên một mảnh đất trống cách với trung tâm hòn đảo khoảng mười dặm, Lâm Trung Thiên đang tràn đầy sốt ruột đi tới đi lui.
Cứ cách một chút là ông ta lại đảo mắt nhìn về phía trung tâm của hòn đảo, trong lòng chờ mong Lâm Thanh Diện sẽ xuất hiện trong ánh mắt của ông ta.
Nhưng mà ở đó lại không có người nào xuất hiện.
Lúc này khoảng cách với khoảng thời gian một tuần mà Lâm Thanh Diện đã nói đã trôi qua thêm một tuần nữa, nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản cũng không bước ra từ trong đó, cái này cũng mang ý nghĩa rất có thể Lâm Thanh Diện đã bị bao vây ở bên trong, hoặc là đã bỏ mạng.
Lâm Trung Thiên không có cách nào tiếp nhận sự thật này, ông ta vẫn luôn mang theo thủ hạ của mình canh giữ ở chỗ này, ông ta tin tưởng con trai của mình không thể nào chết một cách dễ dàng như thế, anh chỉ là gặp phải một chút phiền toái, chờ thêm một lát nữa chắc chắn là anh sẽ xuất hiện.
Ông chủ, đã trôi qua một tuần rồi, nếu như thiếu chủ thật sự còn sống thì cũng đã đi ra, đã ba ngày ba đêm mà ông chủ chưa chợp mắt, thuộc hạ vẫn hy vọng ông chủ có thể đi nghỉ ngơi một chút, ở nơi này cứ để cho thuốc hạ và mọi người canh giữ là được rồi.
Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen nói với Lâm Trung Thiên một câu.
Lâm Trung Thiên nghe thấy lời nói của anh ta, trực tiếp đá lên trên người của anh ta một đá, mắng chửi: Cậu có ý gì chứ hả? Cậu nói là con trai của tôi đã chết à? Con trai của tôi phúc lớn mạng lớn, không thể nào chết dễ dàng như thế được!Người đàn ông kia bắt đầu thở dài, biết có nói nữa Lâm Trung Thiên căn bản cũng sẽ không thông, cho nên cũng chỉ có thể im lặng.
Lâm Trung Thiên lại quay đầu nhìn về phía hòn đảo trung tâm, ánh mắt híp lại, mở miệng nói: Nó là con trai của tôi, tôi không thể nào từ bỏ nó dễ dàng như vậy, nó mà còn chưa ra một ngày, tôi sẽ chờ đợi ở đây một ngày, tôi tin tưởng vào kỳ tích kiểu gì cũng sẽ xuất hiện!Một đám người tiếp tục ở bên cạnh của Lâm Trung Thiên mà chờ đợi ở chỗ này, còn có người đặc biệt chuyển đến đây một cái giường để Lâm Trung Thiên nghỉ ngơi ở bên trên, Lâm Trung Thiên thật sự không chống đỡ được nữa mới nằm xuống nghỉ ngơi một hồi.
Cũng may là Lâm Thanh Diện đi vào trong một thời gian dài như vậy, sát khí trong lòng đất vẫn không phát tán ra bên ngoài, cho nên vị trí này của bọn họ vẫn là vị trí an toàn.
Cũng chính bởi vì sát khí không có khuếch tán, Lâm Trung Thiên mới tin tưởng chắc chắn là Lâm Thanh Diện vẫn còn sống.
Ngày hôm nay Lâm Trung Thiên tiếp tục chờ đợi Lâm Thanh Diện ra.
Đúng lúc này, hai bóng dáng xuất hiện ở trước mặt của ông ta, dáng dấp của hai người đó giống nhau như đúc, vừa nhìn liền có thể nhìn ra đây chính là một đôi song sinh.
Nếu như có Lâm Thanh Diện ở đây thì anh sẽ phát hiện ra ngay, hai người xuất hiện ở chỗ Lâm Trung Thiên chính là hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân.
Dựa theo manh mối điều tra, nơi cuối cùng mà Lâm Thanh Diện đến chính là một nơi tên là Quan Lĩnh, cụ thể ở đâu thì vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm.
Tiêu Vân nói một câu.
Tiêu Phong nhẹ gật đầu, sau đó lại đi về phía của Lâm Trung Thiên.
Các người có từng nhìn thấy một người tên là Lâm Thanh Diện không vậy? Tiêu Phong mở miệng hỏi.
Lâm Trung Thiên lập tức sững sờ, sau đó mở miệng hỏi: Các người tìm con trai của tôi làm cái gì?Hai người Tiêu Phong và Tiêu Vân nghe thấy câu nói này của ông ta, cả hai cũng giật mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Chúng tôi đến đây tìm con trai ông để báo thù, bây giờ ông nhanh chóng giao cậu ta ra đây, nếu không thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.
Ánh mắt của Lâm Trung Thiên lập tức ngưng đọng lại, không ngờ là hai người này đến đây tìm Lâm Thanh Diện để báo thù.
Chỉ có điều là bây giờ Lâm Thanh Diện vẫn còn chưa biết sống chết, hai người này có đến đây để báo thù hay không thì cũng không quan trọng.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Trung Thiên suy nghĩ ra một biện pháp vô cùng tốt, sau đó nói với hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân: Lâm Thanh Diện đã tiến vào một bí cảnh ở nơi này, nếu như hai người thật sự không sợ chết thì có thể đi vào trong bí cảnh đó mà tìm nó.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License