Rể quý trời cho
Chapter
0110
Tất cả mọi người đều không ngờ Trần Vô Cực lại trở nên kích động như vậy, tuy rằng bọn họ cũng chẳng rõ Thương Nguyên Giới mà Trần Vô Cực nói là nơi nào nhưng theo những gì sư phụ nói thì đó nhất định không phải là một nơi bình thường.
Tiền Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ ánh sáng màu vàng trong mắt sư phụ lại khan hiếm như vậy, xem ra từ trước đến nay, cô ta đã xem nhẹ anh chàng này.
Nhớ lại sự khinh thường cũng như trào phúc mà mình đã dành cho Lâm Thanh Diện trên đường, cô ta liền xấu hổ và tự thấy mình giống như một tên hề trước mặt Lâm Thanh Diện.
Cô ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt phức tạp, sau đó đi đến trước mặt anh, chân thành nói: Thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên dùng thái độ như vậy để đối đãi với anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cười đáp lại chứ không nói gì.
Tiểu huynh đệ, mau theo tôi đến đây, tư chất như cậu tôi đây bình sinh cũng hiếm thấy, hôm nay nhất định phải trò chuyện thật lâu với cậu mới được.
Trần Vô Cực lại nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Trần Vô Cực vào bên trong.
Chúng đệ tử của Vô Cực Tông đều cảm khái, bọn họ vốn dĩ còn cho rằng trong tông môn xuất hiện một tên không biết trời cao đất dày là gì nên muốn thể hiện uy phong trước mặt Lâm Thanh Diện một phen.
Kết quả Lâm Thanh Diện lại là một người mà ngay cả sư phụ của bọn họ còn phải kính nể ba phần, mà quan trọng nhất là tuổi của Lâm Thanh Diện cũng xấp xỉ bọn họ mà thôi nên chuyện này thật sự khiến bọn họ không được thoải mái cho lắm.
Tiền Nguyệt thở dài, sau đó nhìn thoáng qua các sư huynh đệ của mình rồi mở miệng nói: Vừa rồi sư phụ nói không sai, chúng ta không thể bởi vì một chút thành tựu liền đắc chí, chúng ta nên biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, tất cả mọi người nhanh đi tu luyện đi!Tiền Nguyệt không biết những người khác có thật sự cảm nhận được ý từ vừa rồi của sư phụ hay không, riêng phần cô thì đã thật sự lĩnh ngộ được rồi, hơn nữa cô ta còn hạ quyết tâm phải nỗ lăng nâng cao thực lực của mình.
Lâm Thanh Diện đi theo Trần Vô Cực vào một căn phòng sâu trong Vô Cực Tông, căn phòng này được bố trí rất trang nhã, ngoại trừ bàn ghế, trên tường còn treo mấy bức tranh thuỷ mặc, có thể nhìn ra được phàn đề chữ là tên của Trần Vô Cực.
Trần Vô Cực bảo Lâm Thanh Diện ngồi xuống, sau đó ẩm cho anh một hồ trà ngon rồi mới ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện, cười hỏi: Tiểu huynh đệ, không biết cậu đến tìm tôi là vì chuyện gì? Quý Trường Thanh sai cậu đến gặp tôi ư?Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói: Tiền bối, vừa rồi chẳng phải người đã hỏi tôi học nghệ ở đâu sao.
Trần Vô Cực gật đầu, nói: Đúng đúng đúng, suýt chút nữa thì quên, vừa rồi cậu đã nói sư phụ cậu và tôi là bạn bè nhưng tôi nghĩ một hồi cũng không nhớ ra được rốt cuộc đó là người nào, hay tiểu huynh đệ hãy nói cho tôi biết đi.
Lâm Thanh Diện tươi cười đáp: Sư phụ tôi tên là Lục Duyên Thọ, tuy nhiên ông ấy còn có một cái tên khác nữa.
Tần Trường Sinh.
Nói xong, Lâm Thanh Diện liền chăm chú quan sát sắc mặt Trần Vô Cực, muốn xem xem ông ta sẽ có phản ứng như thế nào.
Khi nghe đến ba chữ Tần Trường Sinh, toàn thân Trần Vô Cực cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất dạng còn ánh nhìn thì trở nên sâu xa hơn.
Ông ta im lặng nhìn Lâm Thanh Diện hồi lâu rồi nói: Một trăm năm trước, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta rồi, chuyện của ông ta tôi sẽ không nhúng ta vào nữa, vì ông ta gặp phải phiền toái gì đó cho nên sai cậu đến tìm tôi ư?Nếu đúng thật là như vậy thì mời cậu quay về.
Lâm Thanh Diện không nghĩ Trần Vô Cực lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, mình chẳng qua chỉ nhắc đến cái tên Tần Trường Sinh thôi mà ông ta đã dùng ánh mắt nhìn kẻ địch để nhìn anh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ với anh vậy.
Thông qua phản ứng này của ông ta, Lâm Thanh Diện cũng đoán được phần nào chuyện Trần Vô Cực đúng thật đã cắt đứt quan hệ với Tần Trường Sinh, hơn nữa còn không muốn có bất kỳ giao du nào với ông ấy nữa.
Lâm Thanh Diện cười nói với Trần Vô Cực: Không phải Tần Trường Sinh bảo tôi tới, hoặc cũng có thể nói chuyện tôi tới đây đúng thật là có chút dính dáng đến ông ấy nhưng ông ấy đã không còn cơ hội sai tôi làm bất cứ chuyện gì nữa rồi.
Ông ta đã chết dưới tay tôi rồi.
Lâm Thanh Diện vừa thốt ra câu ấy, Trần Vô Cực liền phun sạch ngụm trà trong miệng ra, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt khó tin, nói: Cậu nói cái gì? Tần Trường Sinh chết dưới tay cậu? Điều này sao có thể!Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: Sao chuyện này lại không thể chứ?Hơn nữa chuẩn xác mà nói, Tần Trường Sinh hoàn toàn không xứng làm sư phụ của tôi, sư phụ tôi là Lục Duyên Thọ, ông ấy chết ngay khi Tần Trường Sinh lột bỏ lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Trần Vô Cực hít sâu một hơi, những gì Lâm Thanh Diện nói thật sự khiến ông ta khó mà chấp nhận, ông ta phải bình tĩnh lại mới có thể tiếp tục trò chuyện cùng Lâm Thanh Diện.
Một lúc lâu sau, Trần Vô Cực mới dần bình tĩnh lại, mở miệng hỏi Lâm Thanh Diện: Vậy rốt cuộc cậu tìm tôi là vì cái gì? Giết tôi sao?Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói: Tôi tới tìm sự trợ giúp từ ông.
Sau đó anh liền kể lại cho Trần Vô Cực những gút mắc giữa mình và Tần Trường Sinh cùng với chuyện Tần Trường Sinh muốn đoạt hồn cướp xác anh nhưng kết quả lại bị anh phản đòn giết chết, đương nhiên, anh không hề nói rõ mình đã phản đòn giết chết Tần Trường Sinh như thế nào, anh chỉ kể ngắn gọn để Trần Vô Cực biết, mình còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của ông ta.
Lúc sau Lâm Thanh Diện lại kể chuyện hai huynh đệ Tiêu Vân và Tiêu Phong được Tần Trường Sinh sắp đặt bên cạnh vợ mình chờ thời cơ xuống tay.
Tôi tới tìm ông là muốn hỏi liệu ông biết cách giải Thiên Độc đan không.
Lâm Thanh Diện chân thành nói với Trần Vô Cực: Chỉ cần ông có thể giúp tôi giải được thứ độc này trên người vợ tôi thì ông yêu cầu bất cứ điều gì tôi cũng đều sẽ đáp ứng.
Trần Vô Cực nghe Lâm Thanh Diện kể xong cũng lặng lẽ thở dài một hơi, nghe Lâm Thanh Diện nói chính anh giết Tần Trường Sinh, ông ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tới đuổi tận giết tuyệt, bây giờ biết hóa ra Lâm Thanh Diện đến là để tìm thuốc giải.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi nói: Thiên Độc đan này là một loại độc dược cực kỳ phức tạp chỉ ở Thương Nguyên Giới mới có, độc tính của loại độc này không mạnh, thời gian độc phát cũng lâu, bình thường phải dùng rất lâu mới có thể khiến cho người trúng độc phát độc mà chết.
Thông thường loại độc này đều được dùng để khống chế một số nhân vật quan trọng, dùng họ làm lợi thế để uy hiếp kẻ địch.
Thật ra tôi có biết phương pháp giải loại độc này.
Nghe thấy thế, ánh mắt của Lâm Thanh Diện lập tức sáng ngời, vẻ mặt kích động nói: Vậy xin tiền bối hãy nói cho tôi biết phương pháp này, tiền bối có yêu cầu gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
Trần Vô Cực khoát tay áo, nói: Cậu đừng nôn nóng.
Tuy rằng tôi biết này phương phái giải Thiên Độc đan nhưng muốn giải độc phải có đủ dược liệu, mà dược liệu đó chỉ Thương Nguyên Giới mới có.
Trên trái đất thiếu linh lực nên hoàn toàn không thể trồng được những dược liệu ấy, muốn giải độc, cậu phải đến Thương Nguyên Giới để tìm những dược liệu ấy.
Lâm Thanh Diện vốn dĩ đang tràn trề hy vọng nhưng sau khi nghe Trần Vô Cực nói xong, mặt mũi lập tức sửng sốt rồi vội vàng hỏi: Buộc phải đến Thương Nguyên Giới mới có thể tìm được dược liệu mà ông nói?Trần Vô Cực gật đầu, đáp: Không sai, dược liệu mà thuốc giải Thiên Độc đan cần nhất định phải được nuôi dưởng bởi linh khí mới có thể phát huy được dược hiệu cần có, trên trái đất từ lâu đã không còn chút linh khí nào nữa thì sao có thể nuôi trồng được loại dược liệu như vậy đây.
Cho nên muốn tìm được dược liệu đó chỉ có thể đến Thương Nguyên Giới.
Toàn thân Lâm Thanh Diện lập tức dấy lên một cảm giác vô lực, anh vốn cho rằng Trần Vô Cực có biện pháp giải độc của Thiên Độc đan, nhưng ngờ tới cuối cùng vẫn phải đến Thương Nguyên Giới mới có cơ hội giải độc.
Mà người Thương Nguyên Giới muốn đến được trái đất đều gặp phải muôn vàn trắc trở thì anh sao có thể có được cơ hội đến được Thương Nguyên Giới.
Nếu nói đây là hy vọng thì chi bằng nói rằng hy vọng này hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
Thật sự không có biện pháp gì sao? Lâm Thanh Diện thì thào tự nói, nghĩ đến cảnh Hứa Bích Hoài sau này chỉ có thể hôn mê bất tỉnh ở trên giường, cuối cùng bị Thiên Độc đan gặm nhấm từng chút một, anh liền cảm thấy đau đớn thấu tim gan.
Anh luôn miệng nói phải bảo vệ Hứa Bích Hoài cả đời vậy mà giờ đây, ngay cả thứ độc này cũng giải không được, cảm giác ấy khiến Lâm Thanh Diện muốn tự tát mình một cái thật mạn.
Trần Vô Cực nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Lâm Thanh Diện cũng đoán được Lâm Thanh Diện hẳn là rất yêu vợ của mình, bằng không cũng sẽ không cố ý chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc này để tìm ông ta.
Ông ta do dự một lát rồi nói: Ngoại trừ đến Thương Nguyên Giới có thể tìm được dược liệu này, thì tôi cũng không thể khẳng định là trên trái đất này không còn nơi nào có thể tìm được chúng.
Lâm Thanh Diện lại ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Vô Cực, hỏi: Ý ông là gì?Cậu đã giết Tần Trường Sinh, vậy thì cậu đã hiểu, đã hiểu vì sao trên trái đất lại trở nên khô cạn linh khí chứ? Trần Vô Cực hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Chuyện này thì tôi hiểu, người ta nói rằng nhiều năm trước, trận đại chiến giữa ma thần Tu La và một đám tiên nhân đã gây ra điều đó.
Trần Vô Cực gật đầu, nói: Không sai, trước trận đại chiến đó, trái đất vẫn là một nơi linh khí cực thịnh, lúc đó, trên trái đất, có rất nhiều bí cảnh mà năm người từng tìm kiếm.
Đa số những bí cảnh đó đều được phong ấn, cho nên người bình thường hoàn toàn không thể tìm được nơi đặt nó, mà cũng chính vì sự tồn tại của phong ấn mà có lẽ linh khí trong những bí cảnh đó cũng không biết mất theo sự cạn kiện của linh khí trên trái đất.
Cho nên nếu vận khí của cậu đủ tốt để tìm được bí cảnh và thuận lợi tiến vào đó thì có lẽ sẽ tìm được dược liệu mà tôi đã nói.
Có điều bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng, năm đó người của Thương Nguyên Giới còn chưa rời khỏi trái đất, nhiều cường giả như vậy mà cũng không có biện pháp để sống sót rời khỏi bí cảnh đó nói chi đến một tên nhóc chỉ có thực lực Hóa cảnh đỉnh phong như cậu đây.
Đừng nghĩ là tôi cường điệu, hiện tại, Hóa cảnh đỉnh phong trên trái đất này đúng thật là rất lợi hại, ngay cả thực lực của tôi cũng chỉ ở đẳng cấp Hóa cảnh đỉnh phong, nhưng năm xưa, Hóa cảnh đỉnh phong đều chỉ được xem là vừa mới bước lên con đường tu luyện mà thôi.
Hơn nữa cho dù cậu may mắn, thật sự tìm được bí cảnh, lại còn nghĩ ra cách tiến vào bí cảnh đi nữa thì cũng không biết chắc được là có tìm được dược liệu mà tôi nói hay không.
Bí cảnh tuy rằng linh khí sung túc, nhưng cũng không phải là nơi mà cậu muốn có dượng liệu gì thì nó sẽ mọc ra loại dược liệu đó.
Có khả năng tiến vào bí cảnh thì cũng không chắc là gặp được dược liệu mà tôi nói.
Cho nên chọn cách này còn gian nan hơn trực tiếp đến Thương Nguyên Giới tìm kiếm dược liệu mà tôi nói, dù gì thì việc tìm kiếm bí cảnh cũng đủ để cậu hao phí cả đời mình rồi.
Năm đó sau khi Tần Trường Sinh đi vào trái đất đã thử đi tìm những bí cảnh này, tuy rằng về sau tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta, không hề chú ý đến chuyện của ông ta nữa nhưng vì ông ta đã chết dưới tay cậu nên có lẽ ổng cũng không tìm được bí cảnh nào hết, hoặc giả tìm được rồi nhưng cũng chẳng biết cách vào.
Nếu Tần Trường Sinh sống sót rời khỏi bí cảnh thì tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể giết, hơn nữa nếu thật sự là như vậy thì ông ta cũng không cần cướp hồn đoạt xác để kéo dài sinh mệnh.
Bên trong bí cảnh có những bảo vật cùng dược liệu vượt xa trí tưởng tượng của cậu, có điều đó chỉ là những thứ mượn hoàn cảnh hoang dã của bí cảnh để sản sinh ra mà thôi.
Lâm Thanh Diện nghe Trần Vô Cực kể xong, trong lòng cũng chấn động theo, không thể tưởng được trên trái đất lúc này vẫn còn một nơi như bí cảnh tồn tại.
Theo lý thuyết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay lẽ ra đã sớm thăm dò sạch sẽ thế giới này rồi.
Nhưng cẩn thận suy ngẫm thì thứ mà nhân loại dựa vào khoa học kỹ thuật để thăm dò chẳng qua chỉ là những thứ trên bề mặt trái đất mà thôi.
Tựa như huyệt mộ của Tần Trường Sinh, nếu không phải chính ông ta mở ra thì người thường chỉ biết rằng nơi đó là một vách đá chứ sao có thể biết được phía sau vách đá là một cánh cửa bằng đá chứ.
Ngay cả một cao thủ hóa cảnh đỉnh phong như Lâm Thanh Diện cũng không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Bí cảnh mà Trần Vô Cực nói chỉ sợ là còn bí mật hơn mộ huyệt của Tần Trường Sinh, muốn dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại để phát hiện ra sự tồn tại của nơi đó đúng là một chuyện mơ hồ.
Có điều người khác tìm không ra sự tồn tại của những bí cảnh ấy thì hiển nhiên là Lâm Thanh Diện lại càng không thể tìm được, cho nên chuyện này đối với Lâm Thanh Diện mà nói vẫn là một thông tin tuyệt vọng.
Tuy nhiên đúng lúc này anh đột nhiên ý thức được vừa rồi Trần Vô Cực nói sau khi Tần Trường Sinh tiến vào trái đất đã đi tìm bí cảnh, điều này khiến anh lập tức mở to hai mắt.
Anh đã tìm thấy một phần của tấm bản đồ không biết dùng để làm gì trong mộ huyệt của Tần Trường Sinh, trên đó có đánh dấu một số địa điểm, mới đầu Lâm Thanh Diện còn nghiên cứu qua, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được rốt cuộc những địa điểm được đánh dấu trên phần bản đồ đó là để làm gì.
Hiện tại nghe Trần Vô Cực nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức nghĩ ra một khả năng!Phần bản đồ kia rất có có thể chính là tất cả vị trí bí cảnh mà Tần Trường Sinh tìm được.
Chẳng qua vướng phải vấn đề thực lực, Tần Trường Sinh không có biện pháp đi vào, cho nên chỉ có thể ghi chú lại những vị trí đó.
Nghĩ đến đó, Lâm Thanh Diện lập tức kích động, nếu những vị trí được đánh dấu trên bản đồ đúng thật là địa điểm mà bí cảnh có khả năng tồn tại thì Lâm Thanh Diện không thể nào không tìm được dược liệu mà Trần Vô Cực cần trên trái đất này.
Cho dù xác xuất của chuyện này có nhỏ đi nữa thì anh cũng phải thử, nếu không thì thật sự chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Anh quay lại nhìn Trần Vô Cực nói: Tiền bối, xin hãy viết cho tôi những tin tức cụ thể về dược liệu cần có để giải độc, mặc kệ có tìm được hay không thì tôi cũng phải thử một lần.
Cậu muốn đi tìm những bí cảnh ấy? Trần Vô Cực hỏi.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.
Tôi đã nói cho cậu biết mức độ nguy hiểm của những bí cảnh đó, thực lực Hóa cảnh đỉnh phong mà bước vào đó sẽ chết chắc.
Trần Vô Cực nói.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trở nên kiên định nói: Chết chắc thì sao chứ, nếu không thể cứu được vợ của tôi sống lại thì chẳng khác nào giết tôi.
Hơn nữa nếu thực lực hóa cảnh đỉnh phong không đủ thì tôi sẽ khiến mình trở nên mạnh hơn, chỉ cần tôi nỗ lực nhất định sẽ tìm được những thứ dược liệu đó về trước khi độc phát!Trần Vô Cực nhìn đôi mắt vô cùng kiên định của Lâm Thanh Diện, thầm thấy cảm khái trong lòng, giống như rất nhiều năm về trước ông ta cũng đã từng bằng lòng bỏ ra tất cả để đưa ra một quyết định.
Từ sau khi bị trọng thương ở đường nối truyền tống, ông ta càng trở nên cẩn thận hơn.
Cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy tính trước hậu quả, một khi có bất cứ nguy hiểm gì, ông ta đều sẽ không làm.
Bởi vì ông ra rất rõ ràng trong lòng, đây là một trái đất đã khô kiệt linh khí, ông ta muốn đạt được thực lực như ở Thương Nguyên Giới là chuyện không thể.
Ông ta đã bị thương, nên muốn tiếp tục sống trên thế giới này đã rất khó khăn rồi.
Cho nên ông ta mới tìm đến Quý Trường Thanh để làm một cuộc giao dịch, cả đời chỉ ở lại núi Tần Lĩnh.
Cách duy nhất để giải sầu chính là thu nhận đồ đệ từ xóm núi xung quanh Tần Lĩnh.
Bây giờ lời nói của Lâm Thanh Diện khiến ông ta tìm lại cảm giác thời trai trẻ.
Cảm giác này làm ông ta tựa như trở lại thời mình còn mấy chục tuổi.
Trần Vô Cực lắc đầu cười, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Nếu bây giờ người nói là bất kỳ một ai khác, cho dù hắn đã đạt tới Thần Cảnh, tôi cũng cảm thấy hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về từ bí cảnh.
Nhưng cậu không giống vậy, cậu là thiên tài tôi đã từng tận mặt chứng kiến, là người khiến người ta kính nể nhất.
Cho dù là thiên tài ở Thương Nguyên Giới cũng ít ai có thể so được với cậu.
Cho nên tôi thật lòng ủng hộ những lời cậu vừa nói ra, chỉ cần cậu cố gắng, cậu có thể tìm được những dược liệu đó trong bí cảnh.
Nhưng mà tôi cũng xin khuyên cậu một câu, thời gian của cậu nhiều nhất chỉ có mười năm.
Sau mười năm, nếu cậu không thể gom đủ những dược liệu đó, vậy chỉ có thể nhìn vợ mình bị độc tố ăn mòn mà chết.
Đương nhiên, nếu cậu chết giữa bí cảnh thì cũng không cần lo lắng chuyện này.
Lâm Thanh Diện trịnh trọng gật đầu với Tần Vô Cực.
Đối với anh mà nói, mười năm đã đủ lâu rồi, anh bước vào con đường học võ cũng chỉ mới hai ba năm đã đạt được thành tựu như bây giờ.
Anh tin mình nhất định có thể đạt tới thực lực đủ để sống sót ra khỏi bí cảnh trong thời gian mười năm.
Trần Vô Cực cũng không do dự quá lâu, ông ta lấy giấy bút ra, viết tên những dược liệu mà anh cần.
Ông ta không chỉ ghi chú rõ dược tính, đặc tính, hình dạng của dược liệu, mà còn vẽ thêm một sơ đồ ở bên cạnh để Lâm Thanh Diện tiện phân biệt.
Lâm Thanh Diện cần tìm được ba loại dược liệu.
Khi nhận được tờ giấy Trần Vô Cực đã viết xong, nhìn tên dược liệu trên đó, thật sự không giống thứ có thể xuất hiện trên trái đất.
Nhưng bất cứ chuyện gì chỉ cần có bắt đầu, thì những chuyện còn lại sẽ không còn khó khăn nữa.
Tiếp đó, anh chỉ cần làm rõ rốt cuộc tấm bản đồ Tần Trường Sinh để lại kia có liên quan gì tới bí cảnh không, sau đó cố gắng nâng cao thực lực của mình là đủ rồi.
Nếu như vậy vẫn không thể tìm được những dược liệu này, anh chỉ có thể nghĩ cách tới Thương Nguyên Giới một chuyến thôi.
Còn nếu không thể tới Thương Nguyên Giới, tuy rằng Lâm Thanh Diện không thể, nhưng anh có dự cảm, trong vòng mười năm tới nhất định sẽ có người của Thương Nguyên Giới tới trái đất.
Đến lúc đó anh chỉ cần bắt được người đó, tìm được cách tới Thương Nguyên Giới chắc sẽ không khó lắm.
Chỉ là dẫu sao Thương Nguyên Giới cũng là một thế giới xa lạ với Lâm Thanh Diện.
Với chút thực lực này của anh, chỉ sợ tới đó sẽ chỉ ở cấp đá lót đường thôi, cho nên chưa đến lúc cùng đường, anh sẽ không dùng đến cách này.
Xét cho cùng thì thực lực mới là tất cả.
Lâm Thanh Diện cẩn thận cất tờ giấy kia đi, rồi nhìn về phía Trần Vô Cực, nói: Tiền bối, tôi muốn nhắc nhở ông một chút, thế giới này chắc không yên ổn được bao lâu nữa đâu, sẽ lại rung chuyển một lần nữa thôi.
Người Thương Nguyên Gới đã tự mình sáng tạo ra đường nối truyền tống, nên đã tới trái đất một lần.
Tuy rằng người đó đã bị chúng tôi diệt trừ, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ lại đến đây.
Đến lúc đó, chỉ sợ cả thế giới sẽ lại chìm trong hỗn loạn.
Hy vọng tới lúc ấy tiền bối vẫn tuân thủ lời hứa với ông Qúy, tránh trong núi Tần Lĩnh mà không tới làm nội ứng cho những người Thương Nguyên Giới đó.
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói xong, sắc mặt Trần Vô Cực lộ ra sự nghiêm nghị, ông ta lẩm bẩm: Cuối cùng thì những kẻ đó vẫn muốn tới sao.
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nở nụ cười, nói với Lâm Thanh Diện: Nếu chúng thật sự tới đây, tôi sẽ chỉ liên minh với các người, sẽ không trở thành nội ứng của chúng.
Năm đó nếu không phải vì chúng, sao chúng tôi lại bị ép dốc sức phá tan phong ấn để chạy trốn đến trái đất.
Tôi ước gì chúng tới đây để tôi giết từng người một.
Lâm Thanh Diện cũng cười cười, anh cũng đang bởi vì biết rõ chuyện này nên mới nói cho Trần Vô Cực biết.
Dẫu sao Trần Vô Cực cũng coi như là một trong những người có sức chiến đấu hàng đầu trên trái đất.
Nếu người Thương Nguyên Giới thật sự xâm lăng, có ông ta trợ giúp đương nhiên là rất tốt.
Lâm Thanh Diện cũng không định ở lại Vô Cực Tông quá lâu.
Bây giờ anh rất rõ mình phải làm như thế nào, cho nên càng không thể lãng phí thời gian.
Sau khi hàn huyên chút chuyện không đâu với Trần Vô Cực, anh đứng dậy muốn đi.
Trần Vô Cực muốn giữ anh ở lại núi mấy ngày, nhưng Lâm Thanh Diện lại từ chối.
Ông ta cũng biết anh đang nghĩ gì trong lòng, nên cũng không kiên quyết giữ lại.
Cùng ngày, Lâm Thanh Diện rời khỏi Vô Cực Tông, đi dọc theo con đường đã đi qua để trở về.
Khi anh đi, đám Tiền Nguyệt lại hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Thanh Diện mới tới đây một thời gian ngắn như vậy đã đi rồi.
Tiền Nguyệt còn đặc biệt chạy tới hỏi Trần Vô Cực vì sao anh lại đi vội như vậy.
Trần Vô Cực cười nói: Lão già như ta không thể giúp cậu ta được gì nhiều, nên cậu ta đương nhiên sẽ không ở lại nơi này quá lâu.
Lời này khiến Tiền Nguyệt thầm cảm khái, sư phụ của họ cũng không thể giúp được gì nhiều cho Lâm Thanh Diện, vậy rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?Chỉ sợ sẽ vượt xa tưởng tưởng của anh ta.
Trên đường xuống núi, Lâm Thanh Diện lấy bản đồ ra từ trong ba lô của mình.
Anh xem kỹ một số địa điểm được đánh dấu trên bản đồ này, mặc dù vẫn chưa hiểu những nơi này có gì đặc biệt nhưng anh nhận thấy một đặc điểm chung của những nơi này, đó là ít người lui tới, và đều đã từng xảy ra một vài chuyện kỳ bí.
Khi trước, Lâm Thanh Diện từng tra những địa điểm này trên mạng, thì luôn tìm ra những câu chuyện kỳ bí ở những địa điểm này.
Nhưng lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng đó là quảng cáo lừa đảo trên trang web để lấy lượng truy cập nên đã bỏ qua.
Bây giờ nghĩ lại, nếu những nơi đó thật sự đều xảy ra những chuyện kỳ bí, vậy có nghĩa là những địa điểm này rất không bình thường.
Có lẽ sự tồn tại của bí cảnh đã khiến những chuyện kỳ bí đó xảy ra.
Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện càng thêm tin tưởng tấm bản đồ này chính là bản đồ về bí cảnh.
Chờ có thời gian, anh chắc chắn sẽ tới những địa điểm đó diều tra một chút, xác minh suy đoán của mình.
Đương nhiên, bây giờ anh còn có chuyện muốn đi làm.
Trước khi tới Tần Lĩnh, Lâm Trung Thiên đã gọi điện thoại cho anh.
Cuộc gọi đó làm anh cảm thấy Lâm Trung Thiên đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên bây giờ anh phải tới Quan Lĩnh một chuyến, xem rốt cuộc ông ta đã gặp phải chuyện gì rồi.
Thành phố Tây An ở gần sơn mạch Tần Lĩnh nhất.
Lâm Thanh Diện đi tới trước cửa một tòa nhà, lúc nãy anh đã liên lạc với người bên Quan Lĩnh, bảo họ lái thẳng trực thăng tới đây đón anh.
Người bên Quan Lĩnh thông báo vị trí bãi đậu trực thăng gần Lâm Thanh Diện nhất, để anh tới đó đợi họ trước, rồi họ sẽ cử người lái trực thăng tới đón anh ngay.
Vị trí bãi đậu trực thăng đó là sân thượng tòa nhà trước mặt Lâm Thanh Diện.
Đây là một tòa nhà thương mại cao cấp, còn trang bị cả bãi đậu trực thăng, tất nhiên sẽ không đơn giản rồi.
Nhưng nơi này chỉ là một sản nghiệp nhỏ của Quan Lĩnh.
Muốn ra vào tòa nhà cần phải có thẻ ra vào chuyên biệt, nhân viên bên ngoài muốn đi vào phải trải qua quá trình kiểm tra rất phức tạp.
Để tránh phiền phức, Lâm Thanh Diện liền phóng Thần niệm của mình ra, dùng sức mạnh Thần hồn để ‘che mắt’ mấy nhân viên bảo vệ đang đứng trước cửa tòa nhà.
Như vậy không ai có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào tòa nhà.
Chuông báo động ở cửa tòa nhà bỗng vang lên, mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng nhìn về phía này, tưởng có ai đó muốn xông vào trong, nhưng lúc này trước cửa tòa nhà chỉ có mấy nhân viên bảo vệ bọn họ, chứ không nhìn thấy người nào khác.
Điều này đã làm bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Quái lạ, rõ ràng không có ai, sao chuông báo động này lại kêu lên? Chẳng lẽ là do máy bị trục trặc? Một nhân viên bảo vệ lẩm bẩm.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn dáng vẻ mơ màng của mấy nhân viên bảo vệ, rồi đi vào tòa nhà.
Lâm Thanh Diện đi thẳng lên sân thượng, rồi nhận ra cánh cửa ở cuối cầu thang lại mở ra, có vẻ như ai đó đang ở trên đây.
Anh mở cửa đi ra ngoài, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bãi đậu trực thăng trên sân thượng, rồi tiện thể liếc nhìn xung quanh, nhận ra trong một góc tường, có đôi nam nữ đang ôm ấp, quần áo người phụ nữ thì xốc xếch, còn người đàn ông thì đang ‘bận’, dáng vẻ rất gấp gáp.
Nhìn cách ăn mặc của hai người, có lẽ là nhân viên trong tòa nhà này, xem ra người đàn ông đó là lãnh đạo, còn người phụ nữ kia là thư ký.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thanh Diện không khỏi bật cười, không ngờ lại có người chạy tới đây làm chuyện này.
Đúng lúc người phụ nữ đó quay mặt về phía Lâm Thanh Diện, rồi nhanh chóng nhận ra trên sân thượng bỗng xuất hiện thêm một người nữa, nên sợ hãi đẩy người đàn ông kia ra, hốt hoảng nói: Tổng giám đốc Trương, có người tới kìa!Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Trương kia cũng vội vàng chỉnh lại đồ đạc, rồi xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Sau khi nhận ra anh không phải người quen, thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ông quan sát Lâm Thanh Diện tỉ mỉ, thấy anh không giống người làm trong tòa nhà này, nên mở miệng hỏi: Cậu là ai? Ai cho cậu lên đây?Lâm Thanh Diện cười nói: Thật ngại quá, tôi lên đây để đợi bạn tới đón, không ngờ lại chứng kiến chuyện hai người, nhưng hai người đừng lo, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu, hai người cứ tiếp tục đi.
Tổng giám đốc Trương nhất thời nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt xám xịt, rồi mắng: Cậu còn đứng đây thì tôi làm sao tiếp tục được, tôi thấy cậu đang cố tình tới đây gây sự đúng không?Lâm Thanh Diện nhún vai nói: Tôi thật sự tới đây để đợi bạn tới đón mà.
Cậu đang lừa ai đấy? Ai lại chạy lên sân thượng đón cậu thế? Tôi thấy cậu đang cố tình gây sự thì có! Tổng giám đốc Trương tức giận nói.
Lúc này người phụ nữ kia đã mặc xong đồ, rồi ôm cánh tay tổng giám đốc Trương, ai oán nói: Tổng giám đốc Trương, vừa nhìn là biết tên này là người xấu rồi, lúc nãy người ta đang hứng thú như vậy, tự dưng lại bị anh ta cắt ngang, thật tức quá đi mất.
Tổng giám đốc Trương liền an ủi cô ta: Cục cưng ngoan, em đừng sốt ruột, để anh dạy dỗ tên khốn này một trận, tự nhiên lại chạy lên sân thượng, đúng là muốn ăn đòn mà.
Nói xong, ông ta lại nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: Nhìn cách ăn mặc của cậu, có lẽ không phải nhân viên của tòa nhà này đúng không? Nhưng cậu có thể đi vào đây, điều này chứng tỏ cậu cũng làm việc ở đây, nên tôi đoán không lầm thì chắc hẳn cậu là nhân viên vệ sinh của tòa nhà đúng không?Tôi nói cho cậu biết, tôi có quen biết quản lý của cậu, giờ cậu mau xin lỗi chúng tôi, rồi cút khỏi đây ngay, bằng không, tôi sẽ gọi cho quản lý của cậu để ông ta sa thải cậu.
Lâm Thanh Diện nực cười, không ngờ mình tới đây ngồi trực thăng, cũng có thể gặp phải chuyện này.
Nhưng anh không định so đo với hai người này, anh nhẩm thời gian, có lẽ người bên Quan Lĩnh cũng sắp tới rồi, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đi tới Quan Lĩnh thôi.
Anh phớt lờ tổng giám đốc Trương đó, rồi đi thẳng về phía bãi đậu trực thăng.
Tổng giám đốc Trương anh phớt lờ mình, thì trong lòng nổi giận, đi tới hai bước nói: Cậu không nghe thấy lời tôi nói à? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn mình bị sa thải?Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn ông ta: Tôi nói rồi, tôi chỉ tới đây đợi bạn tới đón thôi, hơn nữa hai người làm chuyện bậy bạ ở đây, tại sao lại bắt tôi phải xin lỗi hai người?Tổng giám đốc Trương nghe xong thì nhất thời kích động muốn đánh Lâm Thanh Diện một trận.
Đúng lúc này người phụ nữ kia kéo tổng giám đốc Trương lại: Tổng giám đốc Trương, ông đừng so đo với anh ta, nhìn bộ dạng của anh ta, có lẽ là đầu óc có vấn đề, nói không chừng anh ta tới đây để nhảy lầu đó, đừng để đến lúc đó mọi người lại đổ lỗi chúng ta.
Lúc này tổng giám đốc Trương mới từ bỏ việc gây sự với Lâm Thanh Diện.
Ông nhìn anh cười chế giễu: Đúng là đầu óc có vấn đề, ai sẽ chạy tới đây đón cậu chứ, chẳng lẽ một tên khốn như cậu cũng muốn trực thăng tới đón?Ông ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn bỗng vang lên ở gần sân thượng, rồi một chiếc trực thăng xuất hiện từ từ đáp xuống bãi đậu trực thăng.
Tổng giám đốc và người phụ nữ kia đều chết lặng, bọn họ không thể ngờ rằng, thật sự có trực thăng bay tới đây.
Đã lâu rồi bãi đậu trực thăng trên sân thượng tòa nhà bọn họ không được sử dụng, về cơ bản chưa ai từng nhìn thấy trực thăng đậu ở nơi này, không ngờ khó khăn lắm mới xuất hiện một lần, lại bị hai người bọn họ bắt gặp.
Lâm Thanh Diện quay đầu mỉm cười nhìn tổng giám đốc Trương và người phụ nữ kia, rồi xoay người leo lên trực thăng.
Tổng giám đốc Trương và người phụ nữ kia đều kinh ngạc nhìn trực thăng chở Lâm Thanh Diện đi, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Không, không ngờ thật sự có người tới đón anh ta, chuyện này thật khó tin? Rốt cuộc anh ta là ai vậy, phải có bối cảnh thế nào mới có thể cử trực thăng tới đây đón chứ? Người phụ nữ lẩm bẩm.
Lúc này, tổng giám đốc Trương bỗng nhíu mày, trong đầu chợt nhớ ra một chuyện, hình như bãi đậu trực thăng trên sân thượng tòa nhà được xây riêng cho ông chủ tòa nhà này.
Nghe nói ông chủ tòa nhà này là người giàu nhất thế giới, sản nghiệp phân bố khắp thế giới, mặc dù về cơ bản bãi đậu trực thăng sẽ chua bao giờ sử dụng, nhưng lúc cần thì vẫn phải có, nên sân thượng tòa nhà mới xây bãi đậu trực thăng.
Liệu người lúc nãy có phải là ông chủ tòa nhà này không?Quan Lĩnh.
Sau khi xuống trực thăng, Lâm Thanh Diện liền vội vàng đi thẳng tới trung tâm hòn đảo.
Mấy nhân viên bên Quan Lĩnh đã sớm biết rõ thân phận của Lâm Thanh Diện, nên từ khi nhìn thấy anh, ai cũng mang vẻ mặt cung kính, khi biết anh sắp đi tới trung tâm hòn đảo, thì sắp xếp cano cho anh ngay.
Thoáng chốc, Lâm Thanh Diện đã tới trung tâm hòn đảo, rồi sải bước đi tới chỗ Lâm Trung Thiên đang ở.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện đã tới trước cửa thư phòng Lâm Trung Thiên.
Lâm Thanh Diện giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa liền mở ra, rồi anh đi vào trong.
Lúc này Lâm Trung Thiên đang đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài đến thất thần.
Từ lúc Lâm Thanh Diện đi vào vẫn luôn im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đợi trong thư phòng.
Một lúc sau, Lâm Trung Thiên mới lạnh nhạt nói: Con tới rồi à!Ông không hề xoay người lại, Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm bóng lưng ông nói: Vâng ba.
Lúc nãy nghe giọng điệu của ba trong điện thoại, hình như không được ổn cho lắm, chẳng lẽ đã xảy chuyện gì rồi ư?Lúc này Lâm Trung Thiên mới chậm rãi xoay người lại, lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy khuôn mặt đó, cả người anh bỗng cứng đờ, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác sởn gai ốc.
Giờ anh chỉ thấy cả khuôn mặt Lâm Trung Thiên chằng chịt những mạch máu màu đen, trong mắt cũng chứa đầy tia máu, cả người như tẩu hỏa nhập ma, rất đáng sợ.
Nếu không phải lúc nãy Lâm Trung Thiên vẫn còn nói chuyện bình thường với Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ cho rằng ông bị yêu ma nào đó nhập vào người.
Ba, mặt ba…Lâm Trung Thiên cười nói: Bộ dạng của ba không dọa con chứ?Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, giờ bộ dạng của Lâm Trung Thiên đã rất đáng sợ rồi, một khi ông cười lên thì càng trở nên đáng sợ thâm trầm hơn nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, tại sao ba lại biến thành bộ dạng này?Lâm Trung Thiên cũng không nóng vội, chỉ nói với Lâm Thanh Diện rằng: Con ngồi xuống trước đi, mặc dù bộ dạng lúc này của ba trông rất đáng sợ, nhưng chưa chết ngay đâu.
Lâm Thanh Diện gật đầu, rồi ngồi xuống ghế trong thư phòng Lâm Trung Thiên.
Lâm Trung Thiên ngồi cạnh Lâm Thanh Diện, cảm khái nói: Con còn nhớ, tại sao ba lại được mệnh danh là Đồ Thiên Tuyệt không?Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, trước đây Lâm Trung Thiên từng kể cho anh nghe chuyện này rồi, lúc đó ông vừa mới tới Quan Lĩnh, vì muốn khống chế Quan Lĩnh trong tay, mà ông từng có một khoảng thời gian rất điên cuồng, gần như giết sạch đối thủ mà ông từng gặp.
Đến khi ông tới Đăng Thiên Thê, ông vẫn duy trì sự tàn bạo này, chưa từng buông tha bất kỳ người nào đứng cùng võ đài với mình, cuối cùng khi Đăng Thiên Thê thành công, thậm chí ông còn giải quyết ông chủ đời trước của Quan Lĩnh ngay, nắm chắc Quan Lĩnh trong tay mình.
Lúc đó cái tên Đồ Thiên Tuyệt này cũng khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật, biến sắc ngay.
Lúc đó Lâm Thanh Diện tưởng Lâm Trung Thiên vì muốn sống tiếp trong Quan Lĩnh, nên buộc phải đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhưng giờ nhìn bộ dạng này của Lâm Trung Thiên, hình như chuyện này vẫn còn ẩn tình nào khác.
Ba, chẳng lẽ năm đó ba giết sạch người từng giao thủ với ba là có nguyên do khác? Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Trung Thiên gật đầu nói: Không sai, năm đó quả thật thực lực mạnh hơn mấy cao thủ trong Quan Lĩnh rất nhiều, nhưng cho dù ba đánh thắng bọn họ, cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận họ, hơn nữa với tính cách của ba, sao có thể giết nhiều người như thế?Năm đó sở dĩ ba trở nên điên cuồng như thế là vì lúc ở trong nhà giam dưới lòng đất, ba đã bị sát khí từ dưới lòng đất ăn mòn.
Sát khí dưới lòng đất? Lâm Thanh Diện bỗng nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn Lâm Trung Thiên, lần trước anh đã nghe thấy hai từ sát khí này, trong mộ Tần Trường Sinh.
Bình thường chỉ có người mạnh mẽ sau khi chết, sức mạnh trong cơ thể không tiêu tán hết, mới dần dần sinh ra sát khí, sao Lâm Trung Thiên lại bị sát khí ăn mòn chứ?Đúng vậy, sự ăn mòn của sát khí đó đã khiến ba trở nên điên cuồng, khó có thể kiểm soát bản thân, trong lòng luôn có suy nghĩ khát máu và giết chóc, nên ba mới giết sạch những người từng giao thủ với mình, thậm chí còn giết sạch hết những người từng ở chung nhà giam với mình.
Lâm Trung Thiên tràn đầy cảm khái nói.
Hơn nữa sát khí này không hề đơn giản như con tưởng tượng, giờ sở dĩ ba vẫn còn chút ý thức tỉnh táo, là vì vị trí của Quan Lĩnh có công dụng khống chế sát khí này, nhất là vị trí trung tâm hòn đảo này.
Nên ba không thể rời khỏi Quan Lĩnh được, mà chỉ có thể đợi con tới đây tìm ba thôi.
Một khi ba rời khỏi đây, sát khí trong người ba sẽ hoàn toàn mất khống chế, ba sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Nhưng dạo gần đây, sát khí trong người ba ngày càng khó kiểm soát, nó khiến ba biến thành bộ dạng mà con nhìn thấy đây, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cho dù ba vẫn tiếp tục ở lại đây, thì cũng không thể khống chế được sát khí trong người nữa.
Lần này ba gọi con tới đây, một là để nói cho con biết chuyện này, hai là muốn con giết chết ba trước khi ba hoàn toàn mất khống chế, để sau này ba khỏi làm ra những chuyện không có tính người.
Lúc Lâm Trung Thiên nói những lời này, vẻ mặt ông rất bình tĩnh, như thể đã sớm nhìn thấu chuyện này rồi.
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện rất khó chịu, dù có thế nào, thì anh cũng không thể tự tay giết ba mình được.
Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nhìn Lâm Trung Thiên: Ba, ba đừng bi quan như thế, chỉ là chút sát khí thôi mà, chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết nó thôi.
Lâm Trung Thiên bất đắc dĩ cười nói: Mấy năm qua ba đã thử rất nhiều cách rồi, nhưng hoàn toàn vô ích, một khi sát khí này ngấm vào người, ngoại trừ sự áp chế từ vị trí của Quan Lĩnh, thì hoàn toàn không có biện pháp giải quyết nào khác.
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự sẽ nảy sinh suy nghĩ như Lâm Trung Thiên, nhưng giờ anh đã tiếp xúc với nội kình, thậm chí đã trở thành cường giả Hóa cảnh Tông Sư, nên anh không còn nghĩ như thế nữa.
Lâm Trung Thiên nghĩ thế là vì cho dù ông lợi hại đến đâu, thì suy cho cùng ông cũng chỉ là người bình thường, ông chưa từng tiếp xúc với nội kình và sức mạnh huyền diệu như Huyền Kình.
Ban đầu đối với Lâm Thanh Diện, Đăng Thiên Thê là một chuyện phải dùng cả tính mạng mình để đánh đổi, nhưng giờ nếu toàn bộ cao thủ Đăng Thiên Thê lúc đó đều đứng trước mặt anh, anh có thể bóp chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
Nên Lâm Thanh Diện không cho rằng sát khí trong người Lâm Trung Thiên không thể chữa khỏi được.
Lâm Trung Thiên hoàn toàn không thể tưởng tượng được rốt cuộc giờ Lâm Thanh Diện đã đạt tới trình độ nào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lâm Trung Thiên một lúc, lúc trước ở trong mộ Tần Trường Sinh, vì anh tin ông ta, nên mới uống đan dược có chứa sát khí mà ông ta đưa.
Nhưng sau đó anh nhận ra rằng, thật ra sức mạnh trong cơ thể mình cũng có thể chống lại mấy sát khí đó.
Tần Trường Sinh nói thế chỉ để lừa bọn anh uống đan dược thôi.
Nên anh có thể dùng Huyền Kình để hóa giải sát khí.
Nghĩ đến đây, anh liền nói với Lâm Trung Thiên: Ba, ba giơ tay ba ra cho con xem một lát.
Lâm Trung Thiên nghe Lâm Thanh Diện nói thế thì sửng sốt một lát rồi nói: Giờ sát khí đang quấn quanh người ba, cho dù con chỉ chạm nhẹ vào người ba, thì mấy sát khí này cũng sẽ men theo lòng bàn tay xâm nhập vào cơ thể con, nên con đừng chạm vào người ba.
Lâm Thanh Diện cười nói: Ba, thật ra từ khi con rời khỏi Quan Lĩnh, thực lực của con đã tăng lên rất nhiều, nên mấy sát khí này chẳng có gì to tát với con cả.
Lâm Trung Thiên lắc đầu nói: Quả thật con rất có thiên phú, nhưng sát khí này rất quỷ dị, chứ không đơn giản như chúng ta nghĩ, cho dù con đánh thắng người khác, cũng không thể chống lại sát khí này.
Lâm Thanh Diện thấy Lâm Trung Thiên không tin mình thì phóng ra một tia sức mạnh ngay, trên ngón tay anh hình thành một ánh kiếm, rồi chém vào một chiếc ghế ở gần đó.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc ghế đó liền vỡ tan tành dưới ánh kiếm của Lâm Thanh Diện.
Lâm Trung Thiên chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt không dám tin, rõ ràng ông không ngờ Lâm Thanh Diện có thể làm ra chuyện thần kỳ như vậy, giờ ông đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Nhưng giờ bộ dạng ông hơi đáng sợ, nên sau khi trợn tròn mắt, ông càng trở nên đáng sợ hơn.
Sao… sao con có thể làm được chuyện này? Lâm Trung Thiên lẩm bẩm.
Trước đây, ông luôn cho rằng Lâm Thanh Diện cũng giống như mình, có thể liên tục chiến đấu với mười mấy cao thủ đã là cực hạn mà con người có thể làm được rồi.
Nhưng ông thật sự không thể ngờ rằng, Lâm Thanh Diện chỉ khẽ dùng một ngón tay, đã chém chiếc ghế vỡ tan tành, đây là điều mà con người không thể nào làm được.
Nếu chuyện này không xảy ra ngay trước mắt ông, chắc chắn ông sẽ cho rằng đây chỉ là hiệu ứng đặc biệt do máy tính tạo ra.
Lâm Thanh Diện cười nói với Lâm Trung Thiên: Đây được gọi Huyền Kình, là một sức mạnh được tu luyện từ trong cơ thể, nếu đạt tới một trình độ nhất định, thì có thể phóng sức mạnh này ra, để tấn công người khác.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Lâm Trung Thiên tiếp xúc với chuyện này, mắt ông chứa đầy sự tò mò, hy vọng Lâm Thanh Diện có thể giảng giải thêm cho ông.
Lâm Thanh Diện cũng không nóng vội, bắt đầu kể cho Lâm Trung Thiên nghe về sự phát triển của võ đạo nước C, và giới hạn mà võ đạo luyện tới tột cùng sẽ ở trình độ nào.
Lâm Trung Thiên nghe xong thì cảm khái nói: Không ngờ võ đạo nước C lại huyền diệu như vậy, mức cuối cùng còn có thể phóng sức mạnh ra bên ngoài, rồi giết người trong nháy mắt, xem ra ba đúng là ếch ngồi đáy giếng, trước đây ba luôn cho rằng, nhân loại đạt tới giới hạn bắp thịt rồi thì không thể bước tiếp nữa.
Lâm Thanh Diện mỉm cười không nói gì, anh không nói cho Lâm Trung Thiên biết thật ra võ đạo nước C chỉ là thứ căn bản nhất, trước đây trên Trái Đất còn có thần tiên đi dạo nữa.
Giờ anh có nói nhiều với Lâm Trung Thiên cũng chẳng có tác dụng gì, nói không chừng nói nhiều quá sẽ sinh ra tác dụng ngược, nên giờ Lâm Thanh Diện chỉ cần nói cho ông biết võ đạo nước C huyền diệu hơn ông nghĩ là đủ rồi.
Nên con cảm thấy sức mạnh của con có thể hóa giải sát khí trong người ba, cho dù không hóa giải được, con cũng tin rằng sát khí này không thể xâm nhập ăn mòn người con được.
Lâm Thanh Diện nói với Lâm Trung Thiên.
Lâm Trung Thiên do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói: Nếu vậy thì ba sẽ cho con thử một lát, nhưng một khi sức mạnh của con không thể hóa giải sát khí này, con phải nhanh chóng thu tay về ngay, ba không muốn hai ba con mình đều bước đi trên con đường này.
Ba yên tâm, con tự biết chừng mực của mình.
Lâm Thanh Diện tràn đầy tự tin nói.
Rồi Lâm Trung Thiên giơ tay mình tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, nắm tay Lâm Trung Thiên ngay, rồi anh phóng Huyền Kinh trong người mình ra, men theo huyệt vị trên lòng bàn tay của ông, tiến thẳng vào kinh mạch của ông.
Lúc mới chạm vào tay Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện liền cảm nhận được một cỗ sức mạnh mang tính công kích định đẩy lùi sức mạnh do anh phóng ra, có lẽ đây chính là sức mạnh của sát khí đó.
Lâm Thanh Diện liền khống chế sức mạnh của mình, bắt đầu chống lại cỗ sức mạnh trong người Lâm Trung Thiên.
Quả thật sát khí này khó giải quyết hơn Lâm Thanh Diện nghĩ, nhưng dù gì Huyền Kình trong người anh cũng là sức mạnh mà người Thương Nguyên Giới đang hằng mong ước, nên với trình độ của nó, chút sức mạnh sát khí kia hoàn toàn không thể so bì được.
Cho dù sát khí này rất khó giải quyết, nhưng cuối cùng nó vẫn bị Huyền Kình của Lâm Thanh Diện tiêu hao từng chút một.
Lâm Trung Thiên không biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện đang trải qua cảm giác gì, mà ông chỉ thấy lòng bàn tay anh truyền tới một cảm giác ấm áp, sát khí trong người ông cũng trở nên khuấy động hơn nhiều.
Điều này khiến ông hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được, nên ông luôn nhẫn nhịn, đợi Lâm Thanh Diện giúp ông hóa giải sát khí trong người.
Mấy sát khí này đã lan khắp kinh mạch trong người Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện muốn giúp ông hóa giải toàn bộ sát khí này, phải tiêu hao một lượng lớn sức lực.
Hơn nữa anh phải kiểm soát tốt sức mạnh của mình, kinh mạch trong người khá mỏng manh, nên một khi bất cẩn, có thể sẽ phá vỡ kinh mạch của Lâm Trung Thiên.
Trong thư phòng, hai người cứ duy trì dáng ngồi này đến nửa đêm.
Lúc này, cả người Lâm Thanh Diện toát đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm, tình trạng của Lâm Trung Thiên cũng chẳng khá hơn anh là bao, hơn nữa sát khí luôn bạo phát trong người ông, khiến ông chịu đựng rất khổ sở.
Nhưng lúc này mạch máu màu đen trên mặt Lâm Trung Thiên đã tan biến gần hết rồi, cả người cũng bình thường hơn rất nhiều, xem ra sự cố gắng cả ngày của Lâm Thanh Diện rất có công dụng.
Cuối cùng Lâm Thanh Diện dựa vào sức mạnh của mình, hóa giải tia sát khí cuối cùng trong người Lâm Trung Thiên, rồi vội vàng thu hồi sức mạnh về cơ thể mình, thở dài.
Lâm Trung Thiên cảm nhận được cơ thể mình đã trở lại bình thường, như được tái sinh, cả người cũng nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.
Mặt ông cũng trở lại bình thường, không còn tình trạng sát khí như trước nữa, sự nho nhã từ rất lâu về trước cũng trở về người ông lần nữa.
Lâm Thanh Diện thấy ba mình đã trở lại bình thường, thì trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Giờ anh đã kiệt sức rồi, gần như muốn ngã gục.
Hóa giải sát khí cũng không khó khăn gì, mà cái khó ở đây là Lâm Thanh Diện phải luôn tập trung tinh thần, không được tổn thương kinh mạch của Lâm Trung Thiên, nên phải mất nhiều thời gian như vậy mới có thể hóa giải sạch sẽ sát khí trong người Lâm Trung Thiên.
Không ngờ sẽ có một ngày sát khí này lại biến mất khỏi cơ thể ba, trước đây, ba đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình phải chết rồi, Lâm Thanh Diện, cảm ơn con, lần này nếu không có con, sớm muộn gì ba cũng sẽ bị sát khí này ăn mòn mà chết.
Lâm Trung Thiên kích động nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, tất nhiên hóa giải nguy cơ cho ba mình là chuyện mà người làm con như anh nên làm.
Đến lúc này, anh mới đưa ra những nghi vấn trong lòng mình.
Ba, ba có từng nghĩ tới chuyện, tại sao vị trí trung tâm hòn đảo này lại có công dụng áp chế sát khí trong người ba không?Lâm Trung Thiên nghe Lâm Thanh Diện hỏi thế thì nghiêm túc trả lời: Tất nhiên ba đã điều tra chuyện này rồi, bản thân nơi Quan Lĩnh này đã khá đặc biệt, mà vị trí trung tâm hòn đảo này càng xảy ra một số chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Mấy năm nay ba luôn ở lại nơi này, có rất nhiều đêm, ba sẽ mơ thấy một số chuyện kỳ lạ, đôi khi còn thấy một người toàn thân đầy máu me chạy về phía ba, định bắt ba lại, có lúc lại chứng kiến trận đại chiến rất rộng lớn, mà cảnh tượng đó chỉ có thể nhìn thấy trong phim.
Hơn nữa ba cũng thường nghe thấy một giọng nói, bảo ba lặng xuống đáy biển, ở đó có người đang đợi ba.
Sau đó vì muốn điều tra rõ xem rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, ba đã tìm rất nhiều người, rồi bảo họ lặn xuống đáy biển, xem thử rốt cuộc dưới đó có thứ gì, tiện thể kiểm tra xem tại sao nơi này lại có tác dụng áp chế sát khí trong người ba.
Nhưng điều khiến ba ngạc nhiên là, dưới đáy biển lại ẩn chứa rất nhiều sát khí, mà mấy người lặn xuống dưới biển đó đều chết hết.
Sau đó ba liền nghĩ đến phía trên trung tâm hòn đảo, nếu dưới biển không thể điều tra được, thì ba sẽ đào một cái hang ở trên đảo, xem thử mình có thể đào ra được thứ gì không?Không ngờ ba thật sự đào ra được một đường hầm ở trên đảo, nhưng đường hầm đó cũng chứa đầy sát khí, hơn nữa còn gấp hơn trong biển rất nhiều lần, mấy người đào hầm đó cũng bị sát khí ăn mòn thành ma hết, vì thế ba đành phải giết sạch bọn họ.
Từ đó về sau, ba liền từ bỏ suy nghĩ truy tìm nguyên do, cả hòn đảo này gần như bị sát khí bao trùm, ngoại trừ trên mặt đất là không sao cả, hơn nữa còn có công dụng áp chế sát khí, mà sát khí trong biển và trong đường hầm đó cũng chưa từng lọt ra ngoài.
Còn về nguyên do, ba đã hết cách để biết được rồi, mấy sát khí đó thật sự quá đáng sợ, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của ba.
Lâm Thanh Diện nghe Lâm Trung Thiên nói thế thì trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao trong biển và dưới lòng đất đều có sát khí, nhưng trên mặt đất lại không hề có, mà ngược lại còn có tác dụng áp chế sát khí nữa.
Hơn nữa từ lời nói của Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện có thể đoán ra được, hình như dưới hòn đảo này thật sự có thứ gì đó đang tồn tại, bằng không bọn họ không thể nào đào ra được đường hầm của hòn đảo này.
Vậy đường hầm đó dẫn đến đâu? Có nhiều sát khí tồn tại như thế, chẳng khác nào đang nói thật ra dưới hòn đảo này là một huyệt mộ?Có lẽ, dưới trung tâm hòn đảo này là một bí cảnh đúng như Trần Vô Cực đã nói.
Những nghi vấn này khiến Lâm Thanh Diện hoài nghi thật ra Quan Lĩnh là một nơi có rất nhiều lai lịch, cũng khiến anh nảy sinh sự tò mò mãnh liệt về đường hầm dưới vị trí trung tâm hòn đảo.
Nếu dưới trung tâm hòn đảo thật sự là một bí cảnh, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ tiến thêm một bước về phía dược liệu mà Trần Vô Cực đang cần.
Còn chuyện trên mặt đất có tác dụng áp chế sát khí, cũng khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng anh có thể chắc chắn, không phải là vì bầu không khí trên mặt đất đặc biệt mới có công dụng áp chế sát khí, nhất định là trên trung tâm hòn đảo có thứ gì đó có thể áp chế mấy sát khí này.
Anh vốn định phóng Thần niệm của mình ra, để tìm kiếm thử xem nơi này có thứ gì khá đặc biệt không.
Nhưng tiêu hao cả ngày trời đã làm anh có chút không trụ nổi nữa, mà tinh thần cũng kiệt quệ, hoàn toàn không thể phóng ra Thần niệm.
Ba, con sẽ ở lại đây một thời gian, để điều tra thử rốt cuộc nơi này có gì đặc biệt đến thế, nhưng hôm nay con thật sự quá mệt, nên phải nghỉ ngơi một lát, ba sắp xếp cho con một nơi để con nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Thanh Diện nói.
Lâm Trung Thiên vội gật đầu, rồi đứng dậy vỗ tay.
Người đàn ông mặc vest đen đứng bên ngoài liền đi vào, thấy mặt Lâm Trung Thiên đã trở lại bình thường, cũng sửng sốt một lát.
Cậu mau đi thu xếp một phòng cho thiếu chủ, đồng thời gọi mấy cô gái tới chăm sóc tận tình cho thiếu chủ ngay đi.
Lâm Trung Thiên nói.
Lâm Thanh Diện vội lên tiếng: Anh sắp xếp cho tôi một phòng là được rồi, không cần gọi gái đâu.
Lâm Trung Thiên cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ con trai mình đúng là người si tình hiếm có, dù là lúc nào cũng chỉ trung thành với vợ.
Người đàn ông đó nhận lệnh xong, thì sắp xếp cho Lâm Thanh Diện một phòng ngay, anh vừa bước vào phòng đã nằm xuống ngủ, rất muốn ngủ đến ba ngày ba đêm.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không muốn các cô gái tới chăm sóc, nhưng người đàn ông vẫn sắp xếp mấy cô đứng canh ngoài cửa, nếu anh có nhu cầu gì, bọn họ sẽ phục vụ cho anh ngay.
Lâm Thanh Diện ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày thứ ba, mới từ từ tỉnh dậy.
Anh vươn người, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, rõ ràng đã nghỉ ngơi khá tốt.
Anh vừa mở cửa đi ra ngoài, thì nhận ra mấy cô gái cosplay mèo đen đang đứng canh trước cửa, tay còn cầm không ít đồ ăn, thấy Lâm Thanh Diện vừa ra khỏi phòng thì bao vây lại ngay.
Thiếu chủ, cậu đói chưa? Mau ăn chút gì đi.
Lâm Thanh Diện nhìn mấy cô gái này, da gà trên người bỗng nổi lên, thầm nghĩ mình đã nói không cần các cô gái tới chăm sóc rồi mà, không ngờ ba vẫn sai anh ta đi sắp xếp, hơn nữa còn cosplay mèo đen.
Nhưng quả thật anh có hơi đói bụng, anh nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay mấy cô gái, rồi cầm một dĩa lên, rời khỏi đây, chỉ còn lại mấy cô gái cosplay mèo đen đứng nhìn nhau.
Ăn uống no say rồi, Lâm Thanh Diện bắt đầu công việc tuần tra trung tâm hòn đảo, mặc dù giờ phạm vi Thần niệm của anh đã vượt xa lúc trước, nhưng diện tích trung tâm hòn đảo cũng không nhỏ, nên anh không thể bao quát hết được, đành phải kiểm tra từng chút một.
Hơn nữa dựa theo lời nói của Lâm Trung Thiên, đào sâu ba mét xuống mặt đất hòn đảo sẽ không sát khí, nên không loại trừ khả năng thứ có thể áp chế sát khí kia được chôn dưới đất.
Mặc dù Thần niệm có thể dễ dàng xuyên qua mặt đất, nhưng sẽ tiêu hao sức mạnh tinh thần rất lớn, nên đối với Lâm Thanh Diện, đây là một chuyện không hề nhỏ.
Đến khi sẩm tối, cuối cùng Lâm Thanh Diện mới phát hiện ra tia khác thường, khi đang đi tới một nơi mà bình thường không ai lui tới trên hòn đảo.
Anh dùng Thần niệm bao quát xung quanh, rồi xuyên xuống dưới lòng đất, chẳng mấy chốc, Thần niệm của Lâm Thanh Diện đã chạm đến một chỗ kỳ lạ.
Không ngờ nơi đó lại ngăn cách Thần niệm của Lâm Thanh Diện, anh không cảm nhận được bất kỳ thứ gì ở chỗ đó, như thể một phần không gian bị biến mất vậy, rất quỷ dị.
Anh liền tìm mấy người tới đây, bảo họ đào chỗ anh mới phát hiện ra điểm khác thường lên.
Thoáng chốc, quả nhiên mấy người đó đã đào ra được một thứ ở dưới lòng đất.
Lâm Thanh Diện vội đi tới nhận lấy, sau khi lau sạch bùn đất ở phía trên, anh mới nhận ra không ngờ nơi này lại chôn một miếng ngọc bội được chạm khắc hoa văn phức tạp.
Miếng ngọc bội màu trắng kia lấp lánh trong suốt, sờ vào có cảm giác trơn mượt, sau khi Lâm Thanh Diện đặt tay lên trên, anh lờ mờ cảm nhận được một luồng sức mạnh kì lạ đặc biệt truyền ra từ miếng ngọc bội.
Chẳng lẽ đây chính là miếng ngọc bội trấn áp tà khí dưới đảo? Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.
Anh niệm chú bọc miếng ngọc bội này lại, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, thậm chí tay anh nắm lấy miếng ngọc bội mà cũng không thể cảm nhận được gì.
Miếng ngọc bội này như có tác dụng ngăn thần niệm, không khỏi khiến Lâm Thanh Diện suy nghĩ nếu anh đặt miếng ngọc bội này lên người mình, có phải là sẽ không bị thần niệm của người khác phát hiện hay không.
Đồng thời Lâm Thanh Diện còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh lớn đang dâng lên trong miếng ngọc bội, loại sức mạnh đó khá kì lạ, đặc biệt, không biết dùng để làm gì, anh thử nhiều nhiều cách để di chuyển sức mạnh trong miếng ngọc bội, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau khi nghiên cứu chi tiết miếng ngọc bội này cả nửa ngày trời nhưng không có được tin tức hữu dụng nào, Lâm Thanh Diện bèn mang miếng ngọc bội đi tìm Lâm Trung Thiên.
Trong phòng làm việc của Lâm Trung Thiên.
Con nói cái gì?! Con muốn đi đường hầm dưới lòng đất đó? Lâm Trung Thiên không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói ra lời khiến ông sợ hãi như vậy.
Bây giờ sát khí trong cơ thể ông đã không còn nữa, hoàn toàn biến thành một người bình thường, vì vậy ông đã có thể rời khỏi Quan Lĩnh rồi.
Ông vốn còn muốn cùng Lâm Thanh Diện trở về Kinh Đô, đến đó thăm cháu gái của mình, kết quả Lâm Thanh Diện lại muốn đi vào đường hầm dưới lòng đất, theo ông thấy, đây đúng là hành động tìm chết.
Ba không đồng ý cho con đi tới đó, sát khí nơi đó không phải là thứ con có thể tưởng tượng nổi đâu, đến đó rồi, con sẽ không trở về được nữa, bây giờ sát khí của ba đã không còn nữa, dưới lòng đất rốt cuộc có gì, không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, ba không muốn ba ổn rồi, lại mất con bởi sát khí.
Lâm Trung Thiên kích động nói.
Lâm Thanh Diện lập tức lấy miếng ngọc bội anh tìm được hôm nay ra, nói với Lâm Trung Thiên: Hôm nay con tìm được miếng ngọc bội này, con nghi ngờ sở dĩ nơi này có thể trấn áp sát khí chính là vì miếng ngọc bội này, chỉ cần con mang miếng ngọc bội này theo, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Trung Thiên nhìn miếng ngọc bội kia, gương mặt vẫn rất kiên định, nói: Vậy cũng không được, không ai biết dưới lòng đất có gì, chỉ riêng sát khí này thôi đã khiến người ta phải sợ hãi rồi, trong đó chắc chắn còn những nguy hiểm khác, ba không thể để con đi mạo hiểm được.
Ở dưới trung tâm đảo, rất có thể là một bí cảnh, chỉ có nơi như vậy mới có những dược liệu mà Trần Vô Cực nói, Lâm Thanh Diện sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được.
Ba, tin con, sẽ không có chuyện gì đâu, miếng ngọc bội này chỉ có thể trấn áp sát khí, nếu bên dưới ngoài sát khí còn có những nguy hiểm khác, sao ba có thể ở đây sinh sống nhiều năm như vậy chứ.
Lâm Thanh Diện nói: Hơn nữa con cần vào để xác nhận xem nơi này có phải nơi như con nghĩ hay không, con có một món đồ rất quan trọng cần vào đó để tìm, con không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào được.
Lâm Trung Thiên nghe lời Lâm Thanh Diện nói, bất lực thở dài, sau đó nhìn miếng ngọc bội trong tay Lâm Thanh Diện, nói: Con muốn đi đường hầm đó cũng được, nhưng buộc phải xác nhận xem miếng ngọc bội này có thật sự trấn áp được tà khí hay không.
Lâm Thanh Diện vui vẻ, gật đầu với Lâm Trung Thiên.
Tuy biết trong đường hầm này có thể ẩn chứa rất nhiều gian nan, hung hiểm, nhưng Lâm Thanh Diện không phải kiểu người gặp khó khăn mà lùi bước.
Nếu không thể tìm được số dược liệu kia, vậy thà để anh chết đi còn hơn.
Cách Lâm Thanh Diện xác nhận xem miếng ngọc bội này có thể trấn áp được sát khí hay không rất đơn giản, theo như Lâm Trung Thiên nói, dưới hồ nước mười lăm mét sẽ bắt đầu có sát khí xuất hiện trong nước, vì vậy Lâm Thanh Diện tìm một con cá, đặt miếng ngọc bội lên người con cá, rồi để con cá lặn xuống dưới hơn mười mét.
Đợi đến lúc vớt cá lên, nếu cá còn sống, đương nhiên có thể chứng minh miếng ngọc bội này thật sự có thể trấn áp sát khí.
Mà sự thật cũng giống những gì Lâm Thanh Diện nghĩ, lúc con cá kia được vớt lên, quả thực vẫn còn nhảy nhót, không có bất cứ vấn đề nào.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Thanh Diện lại tìm những con vật nhỏ khác để thử, cuối cùng phát hiện, sau khi chúng đeo miếng ngọc bội này rồi đến nơi có sát khí, đều có thể bình yên sống sót.
Lúc này Lâm Trung Thiên mới tin chính là miếng ngọc bội này đã áp chế sát khí ở trung tâm đảo.
Sau khi xác nhận chuyện này, Lâm Thanh Diện lập tức bắt đầu chuẩn bị chuyện đi xuống đường hầm dưới lòng đất.
Vì nếu Lâm Thanh Diện mang miếng ngọc bội này xuống đường hầm dưới lòng đất, rất có thể trên mặt đất sẽ không còn thứ trấn áp sát khí, luồng sát khí đó sẽ dần dần thoát ra ngoài.
Vì vậy Lâm Thanh Diện bảo Lâm Trung Thiên sơ tán mọi người ở trung tâm hòn đảo, thậm chí trong phạm vi mười dặm quanh hồ cũng không thể có bất cứ hoạt động nào, cho đến khi Lâm Thanh Diện ra ngoài thì thôi.
Đương nhiên, Lâm Trung Thiên cũng không thể tiếp tục ở trung tâm đảo nữa, ông và mọi người của Quan Lĩnh cần đi ra khỏi phạm vi mười dặm quanh trung tâm đảo.
Lâm Thanh Diện và Lâm Trung Thiên đã hẹn với nhau, anh sẽ chỉ vào trong đó một tuần, một tuần sau, bất kể anh có tìm thấy đồ anh cần hay không đều buộc phải ra ngoài.
Nếu như trong thời gian đã hẹn Lâm Thanh Diện không ra ngoài, vậy chứng tỏ anh đã chết ở trong đó, hoặc là bị nhốt ở trong đó.
Lúc đó Lâm Trung Thiên buộc phải tìm Quý Trường Thanh, bảo bọn họ nghĩ cách đi xuống dưới lòng đất, đến nơi mà Lâm Thanh Diện nói để xác nhận tình hình của anh.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện sắp xếp như vậy là vì Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch đều là những ông già đã sống hơn trăm năm, kinh nghiệm chắc chắn sẽ phong phú hơn anh, chắc sẽ có cách để chống lại luồng tà khí kia, muốn vào đường hầm để xác nhận tình hình của anh chắc là vẫn rất dễ dàng.
Hơn nữa luồng tà khí ở đây đáng sợ như vậy, quả thực Lâm Thanh Diện cũng phải nói rõ tình huống ở đây cho Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch, tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn.
Sau khi sắp xếp xong, Lâm Trung Thiên và Lâm Thanh Diện bắt đầu sơ tán mọi người.
Lâm Trung Thiên sơ tán hết mọi nhân viên trong phạm vi mười dặm ra bên ngoài, và còn tuyên bố với bên ngoài, Quan Lĩnh tạm dừng kinh doanh, những người đang ở Quan Lĩnh nghỉ lễ đều bị đuổi đi rồi.
Sau khi làm xong những chuyện này, Lâm Thanh Diện lại xác nhận lại những món đồ anh cần mang vào đó, sau khi chuẩn bị chu toàn mọi thứ, Lâm Thanh Diện đích thân đưa Lâm Trung Thiên đến nơi cách nơi này mười dặm.
Lâm Trung Thiên đau lòng nhìn con trai mình, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: Nhất định phải sống trở về đấy!Lâm Thanh Diện cười, nói: Yên tâm đi ba, con phúc lớn mạng lớn, không dễ chết vậy đâu.
Lâm Trung Thiên vỗ vai anh, không nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự nữa, quay người đi về phía trung tâm đảo.
Lâm Trung Thiên đã nói với Lâm Thanh Diện vị trí cụ thể của đường hầm dưới lòng đất, đợi đến trung tâm đảo là anh có thể vào đường hầm rồi.
Trên trung tâm hòn đảo.
Lâm Thanh Diện đến căn phòng dưới lòng đất trong căn biệt thự của Lâm Trung Thiên.
Anh làm theo lời Lâm Trung Thiên nói, đến một góc vô cùng bí ẩn trong căn phòng dưới tầng hầm, sau đó tìm thấy một cái nút, ấn vào đó, bức tường trước mặt anh đột nhiên chậm rãi chuyển động.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một cánh cửa an toàn được mã hóa như cánh cửa của ngân hàng xuất hiện trước mặt anh.
Trên cánh cửa, có một thiết bị mã hóa vô cùng phức tạp, cho dù tên trộm đẳng cấp nhất thế giới có đến đây, e là cũng không thể nào mở được cánh cửa này.
Cánh cửa này là do Lâm Trung Thiên đã cố ý tìm người dựng lên để tránh kẻ khác thâm nhập xuống dưới lòng đất, muốn mở cánh cửa này ra, buộc phải có mật mã chính xác, nếu không cho có nổ bom cũng không thể nào nổ được cánh cửa này.
Trước khi đến đây, đương nhiên Lâm Thanh Diện đã nói mật mã để mở cánh cửa này cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đi đến trước cánh cửa, làm theo lời Lâm Trung Thiên nói, bắt đầu nhập mật mã thử mở cánh cửa mã hóa từng chút một.
Qua khoảng nửa tiếng, Lâm Thanh Diện nghe thấy cánh cửa truyền đến một tiếng ting, lúc này mới biết anh đã mở được cánh cửa ra rồi.
Đây chắc chắn là cái cửa khó mở nhất mình từng gặp, xem ra không để người khác có thể dễ dàng vào đây, ba đã tốn không ít công sức.
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.
Sau đó anh bước vào trong.
Bên trong là một đường hầm dài, đoạn đường đầu là Lâm Trung Thiên sai người đào ra, vì vậy nơi này không có nguy hiểm gì cả, đi vào trong khoảng hơn một phút nữa, Lâm Thanh Diện mới dần dần cảm nhận được tình hình xung quanh đã có chút thay đổi.
Nơi này không được tu sửa ngăn nắp giống như đoạn đường ban đầu nữa, mà đã trở nên lồi lõm, không bằng phẳng, cách đó không xa, Lâm Thanh Diện có thể nhìn thấy xương người rải rác dưới đất, xem ra là những người năm đó Lâm Trung Thiên sai đến đây đào hang.
Càng đi vào trong, Lâm Thanh Diện nhìn thấy càng nhiều xương cốt, năm đó lúc Lâm Trung Thiên đào con đường hầm này đã tìm rất nhiều người, lúc đó bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của sát khí phía dưới, vì vậy lúc phản ứng lại, một nửa đám người đó đã bị sát khí xâm nhập rồi.
Lúc những người này cảm nhận được sự nguy hiểm đã bắt đầu điên cuồng chạy ra phía ngoài, nhưng cuối cùng không thể chạy thoát khỏi sự xâm nhập của sát khí, từng người một biến thành kẻ điên, bắt đầu tàn sát lẫn nhau, cuối cùng tạo thành cảnh tượng mà Lâm Thanh Diện đang thấy.
Tiến lên phía trước chưa bao lâu, Lâm Thanh Diện cũng bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của sát khí xung quanh người mình, nhưng vì tác dụng của miếng ngọc bội, luồng sát khí đó đều tránh khỏi Lâm Thanh Diện, dường như bốn phía xung quanh anh hình thành một rào cản vô hình, ngăn cản luồng sát khí đó xâm nhập cơ thể anh.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện đã đi đến nơi giao nhau giữa cái hang mà Lâm Trung Thiên sai đám người kia đào và con đường hầm.
Anh đi thẳng vào phía trong đường hầm kia, có một cảm giác nặng nề ập vào người anh, dường như con đường hầm này đã tồn tại trên thế giới này hàng nghìn năm vậy.
Con đường hầm này không tính là rộng, chỉ có thể chứa được tầm bốn năm người đi lại, một mình Lâm Thanh Diện đi vào trong, vẫn xem như là khá thoải mái.
Nhưng cho dù có nhìn thế nào, con đường hầm này cũng giống như là con người tạo ra, chứ không giống với bí cảnh thiên nhiên mà Trần Vô Cực miêu tả.
Chẳng lẽ nơi này không phải bí cảnh gì cả?Sự nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Diện, bây giờ anh đã đến đường hầm này rồi, muốn làm rõ con đường này sẽ dẫn đến nơi nào, thì chỉ còn cách đi đến tận cùng.
Men theo con đường đi về phía trước, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được anh cách mặt đất càng lúc càng xa, hơn nữa sát khí trong con đường hầm cũng càng lúc càng dày đặc, sát khí lúc trước đó anh còn có thể dựa vào sức mạnh của mình để chống cự, nhưng đi xuống sâu, sát khí dày đặc đến một mức độ nhất định, cho dù Lâm Thanh Diện đã đạt đến trình độ Hóa cảnh đỉnh phong e là cũng không chống cự nổi sự xâm nhập của luồng sát khí này.
Hơn nữa, đây còn là suy đoán của Lâm Thanh Diện sau khi tu luyện Huyền Kình, nếu là người bình thường luyện đến trình độ Hóa cảnh đỉnh phong vào đây, e là chỉ mới hô hấp một lúc đã bị sát khí xâm nhập mà chết rồi.
Lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên lo lắng nếu một tuần sau anh không thể nào ra khỏi đây, nhóm người Quý Trường Thanh phải làm thế nào để vào đây xác nhận tình huống của anh.
Theo mức độ dày đặc của luồng sát khí này, không có miếng ngọc bội mà Lâm Thanh Diện tìm được kia, cho dù có nhiều thủ đoạn như thế nào, e là cũng không thể tiến vào bên trong được.
Có điều lúc này anh đã không thể suy nghĩ đến những vấn đề này được nữa, điều anh có thể làm là tiếp tục tiến lên phía trước, làm rõ nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào.
Khi đi xuống đến nơi cách mặt đất khoảng một kilomet, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng nhìn thấy một chút thay đổi xảy ra ở phía trước.
Anh thấy đường hầm phía trước đột nhiên trở nên rộng hơn, hơn nữa còn có thể nhìn thấy có ánh sáng lờ mờ, như ánh sáng được tỏa ra từ thứ như Dạ Minh Châu.
Lúc Lâm Thanh Diện sắp đến nơi tỏa ra ánh sáng, có một bóng đen đột nhiên lướt qua mặt anh.
Thần kinh của Lâm Thanh Diện lập tức thắt chặt lại, theo lí mà nói nơi như này không nên có người sống mới phải, sao có thể có bóng đen xuất hiện được?Chẳng lẽ giống với mộ Tần Vương, người đã chết rất nhiều năm kia, vì sát khí xâm nhập, lại thêm chấp niệm trong lòng, cuối cùng hóa thành thứ như cương thi?Lâm Thanh Diện lập tức trở nên căng thẳng, anh phóng ra thần niệm, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng sát khí ở đây quá dày đặc, thần niệm của anh rất khó để thực hiện.
Vì vậy bây giờ anh chỉ có thể dựa vào ngũ cảm để phán đoán bóng đen vừa nãy rốt cuộc là thứ gì.
Anh tiếp tục đi về phía trước, có một con dao dài xuất hiện trên tay anh, tản ra ánh sáng lờ mờ, khiến cho con đường hầm trở nên sáng hơn một chút.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện đã đến một nơi rộng rãi, anh nhìn thấy phía trước là một nơi giống như đại sảnh, trên bốn bức tường xung quanh có rất nhiều đá dạ quang, ánh sáng nơi này đều được tản ra từ chỗ đá dạ quang đó.
Lâm Thanh Diện chú ý được, chỗ đá dạ quang này đều là cực phẩm trong cực phẩm, tùy tiện lấy một viên ra, e rằng đều sẽ bán được với giá hàng vài trăm tỉ, mà trên tường lại kín mít loại đá dạ quang này.
Chúng giống như những con mắt, sáng lấp lánh, nhìn chằm chàm Lâm Thanh Diện, khiến cả đại sảnh có một cảm giác u ám đáng sợ.
Lâm Thanh Diện đứng ở lối vào quan sát một lúc, sau đó định bước vào trong đại sảnh, xem xem nơi này có thể phát hiện được gì hay không.
Đúng lúc này, bóng đen kia lại xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện lần nữa, Lâm Thanh Diện không nói lời nào, cầm con dao trong tay chém về phía người kia.
Tiếng va chạm vang lên.
Người kia giơ tay ra giữ lấy dao của Lâm Thanh Diện, sau đó ông ta đã trực tiếp làm tan biến cây dao dài do sức mạnh hóa thành kia.
Cũng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen này, không ngờ lại là một người trung niên ăn vận chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị.
Lâm Thanh Diện không thể ngờ, bóng đen xuất hiện ở đây lại trông có vẻ rất giống người bình thường!Đồng thời trong lòng anh cũng có một nỗi kinh hoàng sâu sắc, ban nãy người này rất nhẹ nhàng đã giữ được con dao dài mà anh dùng sức mạnh để biến ra.
Hơn nữa chỉ khẽ dùng lực, con dao dài của Lâm Thanh Diện đã lập tức biến mất.
Điều này khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy anh và ông ta vốn không phải người cùng đẳng cấp.
Ban nãy rõ ràng anh không cảm nhận được bất cứ sự xuất hiện nào về sức mạnh của người đàn ông trung niên này, giống như là một người đàn ông trung niên hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ thể hóa giải sự công kích của anh.
Cơ thể của người đàn ông này mạnh đến mức độ nào mới có thể tay không giữ lấy con dao của Lâm Thanh Diện chứ?Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Lâm Thanh Diện, sau đó anh nhanh chóng lùi về phía sau.
Một người đáng sợ như vậy đứng trước mặt anh, nếu đối phương muốn giết anh, e là không cần tốn chút sức nào.
Tiền bối, quả thực ngại quá, tôi không phải cố ý xông vào đây đâu, nếu tiền bối không cho qua, tôi sẽ trở về.
Lâm Thanh Diện ôm quyền với người đàn ông trung niên trước mặt.
Người đàn ông trung niên đứng nguyên tại chỗ, không có bất cứ động tác nào, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng mới có tâm tư cẩn thận quan sát người đàn ông trung niên.
Anh phát hiện người đàn ông trung niên này nhì có vẻ rất giống người bình thường, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất không hài hòa, đôi mắt của ông ta không có bất cứ thần thái nào, như là thiếu mất linh hồn vậy, ngây ngốc lại trì độn.
Có điều tốc độ ban nãy của người đàn ông này khiến Lâm Thanh Diện hiểu rõ, ông ta chắc chắn không phải kẻ trì độn, chỉ là nhìn có vẻ ngây ngốc mà thôi.
Thấy người đàn ông trung niên kia không có phản ứng, Lâm Thanh Diện bèn thử hỏi dò một lần nữa: Tiền bối, không biết nơi này là nơi nào, có thể nói được không?Người đàn ông trung niên kia vẫn không có phản ứng gì.
Lâm Thanh Diện nhất thời cảm thấy có chút kì lạ, theo lí mà nói cho dù người đàn ông trung niên này không muốn để ý đến anh, cũng nên có chút phản ứng mới phải, chứ không phải giống một bức điêu khắc, đứng bất động tại đó.
Đúng lúc này, trong đầu Lâm Thanh Diện hiện lên một từ, khiến anh tìm được nguyên nhân người đàn ông trung niên này đứng bất động tại chỗ.
Con rối!Người đàn ông trước mắt tuy trông không khác gì người bình thường, nhưng đôi mắt ông ta không có chút thần thái nào, giống như không có linh hồn vậy, chứng tỏ người đàn ông này so với người bình thường vẫn có sự khác biệt nhất định.
Nếu không cho dù có là người trì độn, cũng sẽ không đứng tại chỗ một lúc lâu như vậy mà không có bất cứ động tĩnh và phản ứng nào.
Người đàn ông trung niên này chắc là một con rối mạnh mẽ được chế tạo ra từ chất liệu đặc biệt nào đó, vì vậy nên ban nãy lúc giao đấu với Lâm Thanh Diện mới không có bất cứ sự dao động nào của sức mạnh, chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể.
E là chỉ có con rối mới có thể phát huy sức mạnh của cơ thể đến mức độ này.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện đại khái cũng đoán được tại sao anh hỏi ông ta mà ông ta lại không có chút phản ứng nào rồi.
Con rối này chắc là đang hành động tuân theo một vài chỉ thị đơn giản, nếu Lâm Thanh Diện không kích thích một vài điều kiện, chắc những con rối này sẽ không có bất cứ phản ứng nào.
Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện đi về phía trước hai bước, muốn xem xem con rối này sẽ có phản ứng gì.
Cập nhật nhanh tại truyen.
oneQuả nhiên, Lâm Thanh Diện vừa tiến lên hai bước, con rối kia đã giơ tay lên, cản anh lại.
Hơn nữa cổ họng của ông ta còn phát ra tiếng khàn khàn.
Nếu muốn thông qua, buộc phải chấp nhận thử thách, bất kể sống chết, cậu còn muốn tiếp tục không?Lâm Thanh Diện nghe thấy con rối nói ra lời này, nhất thời ngơ ra, không ngờ lại thật sự là một con rối, chỉ cần anh biểu hiện ra dáng vẻ muốn đi qua, ông ta mới nảy sinh phản ứng.
Hơn nữa thử thách mà con rối nói đã thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Diện, anh nghĩ một lúc, hỏi: Thử thách gì?Lâm Thanh Diện vốn tưởng rằng sẽ không nhận được bất cứ câu trả lời nào, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời của con rối.
Đại sảnh phía trước được gọi là đại sảnh ý chí, là nơi mà lúc chủ nhân còn sống đã ở, sau này được dùng để thử thách ý chí của con người, người tiến vào đại sảnh sẽ cảm nhận được một luồng trọng lực, càng vào trong, trọng lực sẽ càng mạnh, không có bất cứ cách nào, máy móc nào có thể tránh được trọng lực này, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân để chống cự, người có ý chí càng mạnh, trọng lực có thể chịu đựng được cũng càng mạnh.
Nếu không đủ ý chí, sẽ bị trọng lực nghiền nát, nếu thực lực không vượt qua chủ nhân, cho dù thủ đoạn thông thiên cũng không thể hóa giải trọng lực này, sống sót ra khỏi đại sảnh ý chí, sẽ được xem là thông qua thử thách.
Nghe thấy lời con rối nói, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy rất thần kì, không ngờ lại còn có thủ đoạn dùng thể thử thách như vậy nữa.
Theo lời con rối nói, đại sảnh ý chí này sẽ không quan tâm tới thực lực của người đi vào, muốn vượt qua, chỉ có thể dựa vào ý chí của mình, trừ phi thực lực vượt qua chủ nhân mà con rối nói kia, nếu không thì không thể nào hóa giải được trọng lực này.
Chỉ là một con rối đã khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút sợ hãi rồi, nghĩ thôi cũng biết chủ nhân của nó ghê gớm đến mức độ nào.
Dù sao chắc chắn Lâm Thanh Diện không thể dựa vào thực lực để hóa giải trọng lực này được.
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên anh nghe thấy trọng lực có thể tùy theo sự thay đổi của ý chí con người mà thay đổi, điều này cũng đủ để chứng tỏ thủ đoạn của người tạo ra đại sảnh ý chí này đáng sợ đến mức nào.
Chủ nhân mà con rối nói rất có thể là một vị đại năng đã xuất hiện trên Trái Đất năm nghìn năm trước.
Đến đây, về cơ bản Lâm Thanh Diện có thể chắc chắn, đây không phải bí cảnh gì cả, đây chắc là mộ huyệt của một vị đại năng, hoặc là một nơi kiểu như di tích.
Điều này cũng có nghĩa, cho dù tiếp tục đi xuống phía dưới, cũng rất có thể không tìm được dược liệu anh cần.
Vì vậy Lâm Thanh Diện có chút cho dự, không biết anh có nên đi xuống hay không.
Suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Thanh Diện nhìn về phía đại sảnh ý chí, anh đoán, thử thách mà người chủ nhân kia để lại chắc chắn là có mục đích.
Nếu như anh tiếp tục đi về phía trước, nói không chừng sẽ có thu hoạch không ngờ tới, dù sao cũng không có ai tạo ra một thử thách ở đây chỉ để trêu chọc người đến sau cả.
Người chủ nhân này chắc chắn đã để lại món đồ quý giá gì đó ở đây.
Tuy mục đích của Lâm Thanh Diện là dược liệu, nhưng đồng thời anh cũng cần nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, dù sao bí cảnh mà Trần Vô Cực nói cũng rất gian nan, nguy hiểm, với thực lực hiện tại của anh, đi vào chỉ có một con đường chết.
Mà thử thách nơi này rõ ràng không cần thực lực quá mạnh, cũng có cơ hội thông qua.
Về mặt ý chí, Lâm Thanh Diện cũng rất có tự tin với bản thân, nếu ý chí của anh yếu ớt, sao có thể từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay được.
Hít sâu một hơi, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng đưa ra quyết định!Tiếp tục tiến về phía trước!Cho dù đại sảnh ý chí này còn thử thách khác, Lâm Thanh Diện cũng vẫn có thể rút lui, vì vậy không có gì đáng sợ cả.
Anh nhìn con rối kia, nói: Tôi chấp nhận thử thách.
Con rối như là nghe hiểu lời Lâm Thanh Diện nói, lập tức quay người qua một bên, làm ra tư thế mời với Lâm Thanh Diện.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License