Rể quý trời cho
Chapter
0109
Sau khi Lý Xà nghe Lâm Thanh Diện là người của Chúng Thần Điện thì ánh mắt ngưng tụ, người lùi về sau hai bước.
Nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường, trên mặt hắn là nụ cười giễu cợt.
Tôi còn tưởng ai, không ngờ là người của Chúng Thần Điện, chỉ là lẽ nào anh không thấy một mình anh chạy tới đây muốn bắt tôi là quá ngây thơ rồi sao? Lý Xà cười khẩy.
Mặc dù vừa nãy Lý Xà đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thanh Diện xử lý hơn mười tên thuộc hạ của mình bằng một đấm, nhưng lúc đó Lâm Thanh Diện vẫn chưa phóng ra Huyền Kình, anh chỉ đơn thuần dựa vào kình phong khiến hơn mười người đó bị ngã mà thôi.
Cho nên Lý Xà biết Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, nhưng cũng chỉ coi anh là cao thủ Tông sư cảnh mà thôi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện nói anh là người của Chúng Thần Điện, trong lòng hắn lại càng tin tưởng điều này hơn.
Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy, cũng chỉ có Chúng Thần Điện mới bồi dưỡng được ra nhân tài như này.
Lâm Thanh Diện nghe Lý Xà nói vậy thì nở nụ cười trêu chọc: Thế nào, lẽ nào một mình tôi tới bắt cậu còn chưa đủ à?Lý Xà bật cười: Chỉ dựa vào năng lực của một mình anh, muốn bắt tôi á, chờ thêm hai mươi năm nữa đi!Tôi nể tình anh là người của Chúng Thần Điện, hôm nay tha cho anh một mạng, cút ngay bây giờ thì tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng nếu anh vẫn không biết tốt xấu thì đừng trách tôi không khách sáo!Lâm Thanh Diện không định nói nhảm với Lý Xà, anh vốn là tới trừ hại cho nhân dân, lại phát hiện anh Xà chính là Lý Xà mà Chúng Thần Điện đang truy bắt, cũng có thể coi là một niềm vui bất ngờ, cho nên dù thế nào hôm nay Lý Xà cũng không thể thoát khỏi tay anh.
Thế sao? Tôi muốn xem xem anh lấy dũng khí ở đâu mà nói những lời này.
Nói xong Lâm Thanh Diện chậm rãi ngưng tụ Huyền Kình thành một con dao dài.
Lý Xà nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Anh… thực lực của anh đã đạt tới Hoá cảnh rồi sao? Lý Xà nhất thời không kìm được mà ngạc nhiên kêu lên.
Lâm Thanh Diện cười nói: Không chỉ là Hoá cảnh thôi đâu, thật ra thực lực của tôi đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, anh tin không?Vẻ mặt Lý Xà trầm xuống rồi khịt mũi hừ lạnh: Anh đừng có lừa tôi, lẽ nào Hóa cảnh đỉnh phong là cảnh giới anh muốn đạt là đạt được sao? Ông đây cố gắng bao nhiêu năm vẫn chỉ là Hoá cảnh sơ kỳ, cho dù anh có tài giỏi đến mấy cũng không thể đạt được Hóa cảnh đỉnh phong ở độ tuổi này!Nói xong trong tay hắn đã xuất hiện một cây roi, không nói hai lời phất về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cầm con dao trong tay chém về phía trước, một tia sáng hiện ra, chém vào roi dài của Lý Xà.
Uy lực của sợi roi dài của hắn chỉ ở Hoá cảnh sơ kỳ, còn Lâm Thanh Diện đã ở Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù không dùng toàn lực thì Lý Xà cũng không chống lại được.
Trong phút chốc, cây roi dài của Lý Xà đã bị dao dài của Lâm Thanh Diện chém thành hai mảnh, sau đó hoá thành các đốm nhỏ ngôi sao rồi tan biến trong không trung.
Lý Xà kinh hãi, không ngờ thực lực của Lâm Thanh Diện lại mạnh như vậy, chém đứt được vũ khí mà hắn biến hoá ra.
Lúc này trong lòng hắn đã tin những lời Lâm Thanh Diện nói, dù sao nếu không phải thực lực Hóa cảnh đỉnh phong thì sao có thể một chiêu chém đứt vũ khí của hắn được?Lý Xà nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, dứt khoát xoay người bỏ chạy.
Trong lòng hắn biết rõ nếu tiếp tục đánh với Lâm Thanh Diện thì hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Lâm Thanh Diện thấy thế thì lập tức đuổi theo, gần như là trong nháy mắt anh đã xuất hiện phía sau Lý Xà.
Anh thấy có thể thoát khỏi tay tôi được không? Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Lý Xà thầm mắng một tiếng sau đó đánh ra một quyền từ phía sau Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thuận thế hoả giải sức mạnh hắn, còn nhân cơ hội túm lấy cổ tay hắn.
Sau đó sức mạnh trên tay Lâm Thanh Diện bùng nổ, ném Lý Xà về một phía.
Người Lý Xà bị ném 360 độ trên không trung, sau đó ngã xuống đất, mặt đất nứt ra một cái hố.
Lâm Thanh Diện nhấc chân đạp vào lưng Lý Xà một cước thật mạnh.
Lý Xà hộc máu, hiển nhiên đã bị thương.
Lâm Thanh Diện đưa tay bấm vào mấy huyệt trên người Lý Xà, sau đó phóng Huyền Kình vào những huyệt đó của Lý Xà.
Lý Xà lập tức la hét thảm thương, cả người không ngừng run rẩy.
Mấy chiêu này của Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn tước sạch sức mạnh trên người Lý Xà, bây giờ hắn đã trở thành một phế nhân.
Lý Xà có ác tâm tàn sát thôn làng, sau khi hắn tới thôn này đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu nên đương nhiên Lâm Thanh Diện sẽ không khách sáo với hắn.
Anh túm tóc Lý Xà, nhấc hắn lên rồi hỏi: Bây giờ đã tin thực lực của tôi đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong chưa?Ánh mắt Lý Xà nhìn Lâm Thanh Diện đầy vẻ kinh hãi, giọng hắn run run: Tin… tin, sức mạnh của tôi đã bị anh phế hết rồi, xin anh hãy tha cho tôi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Năm đó khi anh giết sạch toàn bộ thôn làng có từng định tha cho họ không?Lý Xà nghe Lâm Thanh Diện nói thế thì biết chắc rằng hôm nay Lâm Thanh Diện sẽ không tha cho mình, sự kiêng kỵ ban đầu cũng từ từ trở nên điên cuồng.
Bọn họ chỉ là một lũ kiến mà thôi, tôi giẫm chết một lũ kiến thì có gì sai?Sắc mặt Lâm Thanh Diện trầm xuống, sau đó nói: Mục đích anh tới thôn này là gì?Đương nhiên là để cầu sức mạnh cao hơn, trong núi này có một cao nhân, tôi muốn bái sư.
Lý Xà biết hôm nay mình đã không còn đường sống nữa nên cũng chẳng cần phải giấu giếm.
Anh bái sư thì bái sư, sao phải tập hợp người lại gây phiền phức cho người trong thôn? Thực lực của anh đã tới Hoá cảnh sơ kỳ, lẽ nào không cảm thấy làm vậy rất hạ thấp bản thân sao? Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.
Lý Xà cười lớn: Có gì mà hạ thấp bản thân, có người thích cơm ngon áo đẹp, được vạn người ngưỡng mộ, tôi thì thích vào thôn làng chơi đùa vận mệnh đám dân làng như lũ kiến, lẽ nào anh không thấy làm vậy rất thú vị à?Mỗi lần nhìn những cô gái tân trong làng bị tôi chơi chán xong ném cho lũ lưu manh, trong lòng tôi rất vui vẻ.
Tôi là kẻ mạnh, đối xử với kẻ yếu như vậy thì có gì sai?Lâm Thanh Diện nghe những lời này của Lý Xà, trong lòng cảm thấy ghê tởm, tâm lý hắn đã méo mó, làm những chuyện như vậy mà còn cảm thấy mình không sai.
Nếu giữ loại người này lại trên đời sẽ chỉ trở thành tai hoạ.
Có thể anh đã có hiểu lầm về bản thân rồi, nếu anh thật sự là kẻ mạnh thì hôm nay sẽ không bị tôi ấn dưới đất, anh sai ở chỗ quá coi trọng bản thân.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói với Lý Xà câu này xong thì lập tức dùng sức bẻ gãy cổ hắn ta.
Sau khi giải quyết Lý Xà, Lâm Thanh Diện đi dạo một vòng quanh tòa nhà của Lý Xà, muốn xem xem Lý Xà có để lại mầm tai họa gì không.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Lâm Thanh Diện lập tức đốt thi thể của Lý Xà, sau đó rời khỏi tòa nhà kiaNhóm du côn bị Lâm Thanh Diện đánh bại nằm xuống mặt đất đến trước đó tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, đều bị dọa đến không dám thở manh, nằm trên đất giả chết.
Chờ Lâm Thanh Diện đi rồi, bọn chúng mới nhanh chóng bò lên từ dưới đất, rời khỏi nơi này.
Hôm nay qua đi, chẳng mấy chốc tin tức anh Xà chết sẽ truyền khắp các thôn xóm phụ cận, đến lúc đó các thôn dân trong xóm cũng không còn phải lo lắng bị anh Xà bắt nạt nữa.
Lâm Thanh Diện đi một mạch về nhà Trương Tuyết, lúc này dám người bị anh đáng ngất xỉu trước đó đã chạy mất dạng.
Lúc anh trở về, Trương Tuyết đang đứng trong sân, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì con mắt lập tức sáng lên, đi nhanh tới trước hỏi: Anh Lâm Thanh Diện, sao rồi?Lâm Thanh Diện cười, nói: Cái anh Xà kia đã bị tôi giải quyết, sao này mọi người không cần lo bị gã đến làm phiền nữa.
Trương Tuyết nghe xong thì trong lòng cực kỳ kính nể Lâm Thanh Diện, sau đó nói một câu từ tận đáy lòng: Anh Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cười, không nói gì.
Anh Lâm Thanh Diện, em và mẹ đã dọn xong một căn phòng trong nhà, tối anh ngủ lại chỗ này đi, chỉ còn mấy ngày nữa là đồ đệ cao nhân trên núi xuống thu đồ đệ rồi, nếu anh không ngại thì mấy ngày này cứ ở nhà em đi, mặc dù điều kiện không quá tốt, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió, chỉ cần anh Lâm Thanh Diện không chê là được.
Trương Tuyết nói một cách chân thành.
Lâm Thanh Diện không có từ chối, tuy anh không phải tới bái sư, nhưng là muốn tìm thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, anh cũng chỉ có thể chờ dồ đệ của thủ vệ này xuống núi thu đồ, để từ trong miệng bọn họ hỏi ra vị trí hiện tại của thủ vệ thứ tư.
Cho nên mấy ngày nay anh chắc chắn phải ở lại trong thôn.
Buổi tối, mẹ con Trương Tuyết nấu một bữa tối thịnh soạn để thiết đãi Lâm Thanh Diện, trong lúc ăn cơm hai người không ngừng biểu thị lòng biết ơn với Lâm Thanh Diện.
Với cả điều khiến Lâm Thanh Diện có chút bất đắc dĩ chính là, mẹ con Trương Tuyết nhận định Lâm Thanh Diện là thần tiên, không lo ăn cơm, đều để Lâm Thanh Diện ăn trước, nói là đồ vật mà thần tiên nếm qua sẽ dính tiên khí, bọn họ ăn vào sẽ có phúc khí.
Lâm Thanh Diện đã giải thích nhiều lần rằng mình không phải thần tiên, nhưng mẹ con Trương Tuyết căn bản không tin, nhất quyết coi Lâm Thanh Diện là thần tiên chuyển thế, cho nên nhìn qua mới giống người bình thường.
Lâm Thanh Diện biết có giải thích bọn họ cũng không hiểu, cho nên liền không giải thích nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thanh Diện rời giường, phát hiện bên cạnh giường của mình lại đặt một cái lư hương, trong lư hương cắm ba cây nhanh, đã đốt hết.
Nếu như đoán không nhầm thì đây nhất định là tối qua mẹ con Trương Tuyết lén lút tới thả vào.
Nhìn hương đã cháy hết trong lư, Lâm Thanh Diện không nhịn được mà bật cười, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại bị người ta coi là thần tiên để tế bái.
Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện liền ở lại trong thôn nhỏ cạnh sông dựa núi này.
Tin tức anh Xà bị anh giết chết nhanh chóng lan sang mấy thôn xóm lân cận, sau khi đám người biết đươc thì vui mừng khắp chốn, hận không thể lập tức bày ra một bữa tiệc linh đình.
Đồng thời, mẹ con Trương Tuyết nói với mọi người rằng người đang ở trong nhà mình chính là vị thần tiên đã diệt trừ anh Xà.
Chẳng bao lâu, toàn bộ người trong thôn đều biết chuyện này, chạy hết đến nhà Trương Tuyết xem thần tiên.
Lâm Thanh Diện bị chuyện này làm cho đau đầu, nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình của dân chúng, cho nên ban ngày không ngồi đợi trong nhà Trương Tuyết nữa mà chạy tới chân núi tu luyện.
Cho dù như vậy, mỗi lúc trời tối, Lâm Thanh Diện trở về, đều có thể nhìn thấy trước của nhà Trương Tuyết đặt rất nhiều lư hương, bên trong vẫn còn cây nhang chưa cháy hết.
Cứ như vậy qua vài ngày nữa, lúc Lâm Thanh Diện định đi ra khỏi nhà, Trương Tuyết ra ngoài từ sớm nhanh chóng chạy về, nhìn thấy Lâm Thanh Diện định đi, liền tranh thủ thời gian gọi anh lại, nói: Anh Lâm Thanh Diện, anh đừng đi lên núi, đồ đệ của vị cao nhân kia hôm nay xuống núi, bọn họ đã đến thôn bên cạnh rồi.
Nghe vậy, con mắt Lâm Thanh Diện như sáng lên, lập tức lên tiếng: Nhanh đưa tôi tới.
Trương Tuyết gật đầu, sau đó dẫn Lâm Thanh Diện chạy tới xóm bên.
Không bao lâu sau, hai người liền tới một chỗ đấi trống mà thôn dân tập hợp.
Lúc này, nơi đó đã tụ tập một đám người, gần như người của mấy thôn chung quanh đều chạy tới đây, chính vì muốn được chứng kiến cảnh tượng đệ tử của cao nhân thu đồ.
Đương nhiên, các nhà cũng cho con của mình tới chỗ này nếu như may mắn, một khi được tuyể chọn, vậy sau này nhà người này cũng sẽ lên như diều gặp gió.
Trên đường tới, Trương Tuyết nói với Lâm Thanh Diện, đồ đệ của cao nhân thu đồ có điều kiện là không được nhỏ hơn bảy tuổi, không quá hai mươi tuổi, người không phù hợp với điều kiện này đều không được phép tham gia tuyển chọn.
Đương nhiên tuổi tác chỉ là một trong các điều kiện sàng lọc, nếu như có tư chất, tuổi tác lớn hơn một chút cũng không sao.
Bọn họ có thể tự đề cử mình, đương nhiên, nếu như chỉ tới để gây rối thì sẽ bị đệ tử của cao nhân trừng phạt.
Lúc trước Trương Tuyết nói cho Lâm Thanh Diện chuyện này chính là vì thấy Lâm Thanh Diện tư chất không tệ, thử tự ứng cử không chừng sẽ có cơ hội được chọn.
Đương nhiên, sau khi được mở mang kiến thức về thực lực của Lâm Thanh Diện, Trương Tuyết đã sớm không có loại ý nghĩ này nữa, dù so thực lực của anh chưa chắc yếu hơn cao nhân trên núi.
Hai người chen vào giữa đám đông, nhìn thấy phía trước bày mấy cái bàn, có ba người, hai nam một nữ, lúc này đang ngồi trước bàn, hững hờ nhìn thôn dân chung quanh, có thể nhìn ra được sự khinh miệt trong ánh mắt của bọn họ.
Mặc dù bọn họ cũng được sinh ra ở trong thôn gần đó, nhưng sau khi được lên núi theo cao nhân học tập, tầm mắt được rộng mở, không khỏi có chút tâm cao khí ngạo, đương nhiên cũng có chút khinh thường thôn dân ở đây.
Mà những thôn dân này cũng không dám nói gì, thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, dù sao quan niệm của bọn họ vẫn còn rất lạc hậu.
Trên bàn, ba người kia đặt một tảng đá có hình thù kỳ dị, tất cả những ai tới tham gia tuyển chọn, chỉ cần đặt tay mình lên trên đó, hòn đã sẽ phát ra chút ánh sáng, dựa vào ánh sáng mạnh hay yếu để phán đoán xem có nhận người này hay không.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy hiếu kỳ nhìn tảng đá kia, không ngờ rằng lại có tồn tại loại đồ vật kiểm tra tiềm lực này.
Xem ra người tới từ Thương Nguyên Giới, quả nhiên không tầm thường.
Lâm Thanh Diện cũng không gấp, kiên nhẫn chờ đợi ba người kia khảo thíxong tất cả người tham gia tuyển chọn.
Nhìn người cuối cùng tham gia tuyển chọn làm xong khảo thỉ, Lâm Thanh Diện cũng đi ra khỏi đám người, tiến về phía ba người kia.
Năm nay trong thôn này không có hạt giống nào có tư chất tốt, những người này đều kiểm tra xong rồi, cũng mãi mới có người đạt chuẩn, năm ngoái tốt xấu gì cũng có hai người, đúng là càng ngày càng tệ.
Đại sư huynh Triệu Lỗi nói.
Đúng vậy, có điều có tư chất như chúng ta vốn cũng không nhiều, loại tình huống này cũng là bình thường.
Nhị sư huynh Tôn Đào lên tiếng.
Sư muội Tiền Nguyệt thì nhàm chán nói: Em cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do sư phụ chỉ cho chúng ta thu đồ đệ trong mấy cái làng này, không cho đến nơi khác.
Thế giới bên ngoài kia rộng lớn như vậy, nhất định có nhiều người có tư chất tốt, cũng không biết vì sao sư phụ không cho đi.
Hại chúng ta chỉ có thể ở mấy cái thôn rách nát này tìm người, chán chết mất.
Nguyệt, em cũng từ trong cái thôn rách này ra đây, bây giờ lại còn ghét bỏ à? Triệu Lỗi cười nói.
Người thường đi chỗ cao mà, mặc dù trước kia em cũng ở trong làng này, nhưng em đã bái sư nhập môn rồi, điều này nói rõ trong mệnh của em đã định không ở trong cái thôn nhỏ này.
Tiền Nguyệt không quan tâm nói.
Hai người khác cũng không có phản bác lời cô ta nói, hiển nhiên trong lòng cũng cực kỳ tán thành, bây giờ bọn họ cũng không xem nơi thôn xóm này vào mắt, cho nên đối xử với các thôn dân đều là vênh váo, hất hàm sai khiến.
Nhưng mà lần này kiểm tra cũng coi như kết thúc, sư phụ chẳng cho chúng ta đi nơi khác, nếu có thể ra ngoài xem một chút thì tốt biết bao nhiêu.
Tiền Nguyệt nói, đang định cất tảng đá kia đi.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt bọn họ.
Ba người đều quay đầu nhìn sang, Tiền Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Diện thì lập tức nhíu mày, giọng điệu lạnh băng nói: Anh nghe không hiểu quy tắc tuyển chọn à? Qua hai mươi tuổi không được phép tham gia, hay là anh thấy tư chất của mình không tệ, cho nên muốn chủ động thử xem?Lâm Thanh Diện cười với cô ta, nói: Tôi không tới tham gia tuyển chọn, tôi muốn gặp sư phụ của các người.
Ba người đều sững sờ, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh miệt.
Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn không phải người trong thôn nhỉ? Không ngờ lại có người bên ngoài chạy tới đây chờ chúng ta, lại còn vừa mở miệng đã đòi gặp sư phụ của chúng ta, giọng điệu cũng lớn đấy.
Vẻ mặt Tiền Nguyệt tràn đầy kinh bỉ nói.
Triệu Lỗi và Tôn Đào cũng cẩn thận nhìn Lâm Thanh Diện, thấy anh không giống như là người có tư chất tốt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Thực lực của bọn họ đều là Tông Sư cảnh, đương nhiên không có khả năng nhìn ra Lâm Thanh Diện có tư chất hay không.
Thật sự xin lỗi, năm nay sư phụ của chúng tôi mới hạ lệnh, sau này không nhận người nơi khác, chỉ nhận người trong thôn, cho nên anh vẫn nên trở về đi.
Triệu Lỗi nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện cười một cái, nói: Tôi nói rồi, tôi không tới tham gia tuyển chọn, tôi tới tìm sư phụ các người, nếu như các người về thì đưa tôi theo cùng.
Tiền Nguyệt có hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng: Anh nghe không hiểu ý chúng tôi đúng không? Chúng tôi nói như vậy chính là không muốn cho anh gặp sư phụ chúng tôi.
Sư phụ chúng tôi là người cao quý, há lại để loại người như anh nói gặp là gặp được.
Anh nhanh chóng cút cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Lâm Thanh Diện không ngờ thái độ của bọn họ lại xấu như vậy, cũng nhíu chặt mày.
Lần này anh tới tìm thủ vệ thứ tư là vì muốn cứu vợ mình, làm gì có tâm tư lãng phí thời gian với mấy kẻ không biết trời cao đất rộng này.
Ha ha, lúc đầu tôi cũng nghĩ sẽ lịch sự nói chuyện với các người, có điều nếu như các người có loại thái độ này, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Triệu Lỗi và Tôn Đào nghe thế, ánh mắt đều khựng lại, không ngờ Lâm Thanh Diện lại dám dùng loại thái độ này nói chuyện với bọn họ, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu.
Bọn họ không thèm đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt, dự định ra tay với Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc này, tròng mắt của Tiền Nguyệt đảo một cái, lên tiếng: Anh muốn gặp sư phụ của chúng tôi cũng được, chẳng qua nếu như cứ ai nói muốn gặp sư phụ chúng tôi, chúng tôi đều dẫn đi, vậy tông phái này của chúng tôi chỉ sợ sớm đã bị người ta chèn phá.
Cho nên anh muốn đi gặp sư phụ của chúng tôi, nhất định phải đạt được một điều kiện.
Triệu Lỗi và Tôn Đào nghe vậy, lúc này mới ngừng ra tay với Lâm Thanh Diện.
Điều kiện gì? Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Đây là linh thạch kiểm tra tư chất của tông phái chúng tôi, chỉ cần đặt tay lên, Trắc Linh Thạch đều có thể cảm nhận tư chất của người đó, tư chất của mỗi người đều không giống nhau, làm cho ánh sáng mà Trắc Linh Thạch phát ra cũng khác biệt.
Người có tư chất kém, Trắc Linh Thạch sẽ không phát sáng, mà hơi có chút tư chất thì Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng trắng, tư chất tương đối thì phát ra ánh sáng đỏ, mà người có tư chất cực cao thì sẽ phát ra ánh sáng màu tím.
Chỉ cần anh làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng tím, chúng tôi sẽ đồng ý dẫn anh đi gặp sư phụ.
Tiền Nguyệt giải thích một chút cho Lâm Thanh Diện về Trắc Linh Thạch xong, lại nở nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm anh.
Nhưng nếu anh không làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng tím, vậy thì phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với chúng tôi, đồng thời cam đoan sau này se không còn sinh ra ý nghĩ đi gặp sư phụ của chúng tôi nữa.
Anh có dám đồng ý với điều kiện này không?Sau khi nghe xong Tiền Nguyệt nói, Triệu Lỗi và Tôn Đào đều nhếch miệng cười khẩy, hiểu ra vì sao Tiền Nguyệt muốn làm thế.
Bọn họ đều cực kỳ rõ ràng, người có thể làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu tím căn bản không tồn tại trên đời.
Ba người bọn họ đều xem như tư chất tương đối tốt, nhưng ban đầu làm kểm tra thủ, cũng chỉ khiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng trắng và sáng hơn một chút mà thôi, thậm chí ngay cả hào quang màu để cũng chưa từng xuất hiện.
Cho nên bọn họ vốn không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể làm cho trác linh thạch phát ra ánh sáng màu tím.
Không chừng Lâm Thanh Diện vốn không có tư chất gì cả, ngay cả ánh sáng trắng cũng không phát ra nổi.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện đồng ý, đến lúc đó anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi.
Lâm Thanh Diện nghe xong, cũng có chút hứng thú với Trắc Linh Thạch kia, cho nên gật đầu với cô ta, nói: Được, tôi đồng ý.
Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, cười mỉa mai, trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là một kẻ ngu đần, loại điều kiện thế này mà cũng dám đồng ý, đây chẳng phải rất rõ ràng là muốn người ta dập đầu sao?Cô ta cũng không nói nhiều nữa, lập tức đặt Trắc Linh Thạch lên bàn.
Đặt tay của anh lên trên Trắc Linh Thạch là được.
Tiền Nguyệt lên tiếng.
Vẻ mặt Triệu Lỗi và Tôn Đào đầy vẻ trêu tức, trong mắt cũng tràn ngập mong đợi, đương nhiên bon họ không mong đợi Lâm Thanh Diện có kiểm tra ra ánh sáng màu tím hay không, mà là chờ mong Lâm Thanh Diện sẽ dập đầu nhận tôi với bọn họ.
Lâm Thanh Diện không do dự, trực tiếp đặt tay mình lên.
Vừa mới đụng vào, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy một tia nhiệt độ truyền tới, sau đó có một luồng lực kỳ dị dán vào bàn tay mình.
Lâm Thanh Diên cũng có chút tò mò, dựa vào tư chất của mình sẽ là trình độ gì.
Nhưng mà qua một hồi lâu, Trắc Linh Thạch lại không có chút động tĩnh nào, cũng không có ánh sáng gì phát ra.
Cười chết tôi, hóa ra là một kẻ không có bất kỳ tư chất gì, vậy mà cũng đòi gặp sư phụ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Thanh Diện cũng có chút kinh ngạc nhìn Trắc Linh Thạch, không ngờ mình đặt tay lên, cái viên đá này lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhưng ngay cả Tần Trường Sinh của Thương Nguyên Giới cũng nói mình là thiên tài ngàn năm khó gặp một lần, sao mình lại không có bất kỳ tư chất gì chứ?Cho nên việc này nói rõ Trắc Linh Thạch này có vấn đề.
Tiền Nguyệt cười nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: Được rồi, bỏ tay của anh ra đi, anh có đặt thêm thì Trắc Linh Thạch cũng không có bất kỳ phản ứng nào đâu, anh vốn không có bất kỳ tư chất gì cả.
Dựa theo ước định, anh đến dập đầu nhận sai với chúng tôi đi.
Lâm Thanh Diện không bỏ tay mình ra, nói: Trắc Linh Thạch này của các người có vấn đề.
Tiền Nguyệt lập tức cười nhạo môt tiếng, nói: Anh bớt ở chỗ này chơi trò lươn lẹo đi, tự anh không có tư chất lại đi trách Trắc Linh Thạch của chúng tôi có vấn đề, đã nói hết cho anh rồi.
Triệu Lỗi và Tôn Đào đều nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, chờ anh thực hiện lời cá cược vừa rồi.
Anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đi, thời gian của chúng tôi có hạn, không rảnh lãng phí thời gian ở đây với anh.
Triệu Lỗi không khách khí nói.
Đúng vậy, nhanh đi, nếu anh muốn chơi xấu, thì đừng trách chúng tôi không nương tay! Tôn Đào cũng phụ họa một câu.
Lâm Thanh Diện vẫn nhìn chăm chú vào Trắc Linh Thạch, tay anh không bỏ ra, bởi vì anh có thể cảm nhận được, bên trên Trắc Linh Thạch còn có luồng lực đang phóng ra, dán vào tay mình.
Chẳng lẽ Trắc Linh Thạch này còn chưa đo ra tư chất của mình, cho nên cần chờ một lúc?Ba người Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện không nhúc nhích thì có hơi không kiên nhẫn.
Này, rốt cuộc anh quỳ không? Nếu anh tính bùng thì chúng tôi sẽ chơi tới bến đấy! Tiền Nguyệt cất tiếng.
Chớ nhiều lời với anh ta, anh thấy anh ta đang kéo dài thời gian, chúng ta cứ ra tay, dạy dỗ anh ta một trận, nhìn xem sau này anh ta còn chạy tới khoác lác đòi gặp sư phụ của chúng ta nữa không.
Tôn Đào lập tức nắm chặt tay thành đấm.
Này, rốt cuộc anh muốn sao? Có thể lấy tay ra khỏi linh thạch rồi đấy.
Triệu Lỗi híp mắt hỏi.
Lâm Thanh Diện không để ý bọn họ, mà cẩn thận cảm nhận năng lượng mà Trắc Linh Thạch truyền tới.
Triệu Lỗi thấy Lâm Thanh Diện không có phản ứng gì, trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó lập tức mở miệng nói: Ra tay đi, anh thấy anh ta không muốn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đâu.
Đã vậy, chúng ta cùng lên đánh cho anh ta phải quỳ xuống nhận sai!Nói xong, Triệu Lỗi liền định ra tay với Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc này trên Trắc Linh Thạch đột nhiên phát ra một luồng lực mãnh liệt, ngay sau đó, ánh sáng vàng chói mắt lập tức bạo phát ra trêm Trắc Linh Thạch.
Các thôn dân đứng cách đó không xa đều vì ánh sáng này mà lập tức che mắt mình đi.
Lúc này, Trắc Linh Thạch như vầng mặt trời nhỏ, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Triệu Lỗi và Tôn Đào vốn muốn ra tay cũng vì ánh sáng vàng bất thình lình chiếu ra mà vội vàng che mắt lại, trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi.
Qua một hồi lâu, ánh sáng vàng kia yếu đi, mọi người lúc này mới dám nhìn thẳng vào Trắc Linh Thạch.
Tiền Nguyệt khó tin mà nhìn ánh sáng vàng nhàn nhạt bao quanh Trắc Linh Thạch, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, cô ta còn chưa bao giờ được chúng kiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng.
Với cả rất rõ ràng, ánh sáng màu vàng này còn lợi hại hơn ánh sáng màu tím rất nhiều.
Điều… điều này sao có thể, cái tên này làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng, chẳng lẽ tư chất của anh ta còn mạnh hơn thiên tài cấp cao nhất nhiều? Tiền Nguyệt lẩm bẩm.
Triệu Lỗi và Tôn Đào cũng một mặt kinh ngạc, hoàn toàn không có tâm tư ra tay với Lâm Thanh Diện nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ Trắc Linh Thạch sẽ trực tiếp tỏa ra ánh sáng màu vàng như thế, trong lòng cũng hơi bất ngờ.
Có điều, ít ra cũng nói rõ anh không phải là không có chút tư chất nào, vừa rồi hẳn là Trắc Linh Thạch nhất thời chưa phản ứng kịp, chi nên mới một hồi mà không có phản ứng.
Anh quay đầu nhìn ba người kia, nói: Mặc dù tôi không thể để cho viên đá kia phát ra ánh sáng màu tím, nhưng ánh sáng màu vàng vừa rồi hẳn là còn lợi hại hơn một chút nhỉ?Ba người Tiền Nguyệt đều im lặng một hồi lâu, sau đó Tiền Nguyệt nhìn hai sư huynh của mình, sau đó nói với Lâm Thanh Diện, nói: Trước tiên anh chờ ở đây một chút, chúng tôi đi thương lượng cái đã.
Sau đó Tiền Nguyệt liền dẫn hai vị sư huynh của mình đi, bàn bạc xem có nên dẫn Lâm Thanh Diện đi gặp sư phụ không.
Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, lập tức mở thần niệm, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.
Chưa đầy một lát, ba người liền đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện lần nữa, Tiền Nguyệt nói với Lâm Thanh Diện: Chúng tôi bàn bạc rồi, bây giờ còn chưa xác định được ánh sáng màu vàng của anh rốt cuộc là sao, nhưng mà anh có thể khiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng thế này, có nghĩa là tư chất không kém, chúng tôi tính dẫn anh về cho sư phụ xem xét, rốt cuộc vì sao Trắc Linh Thạch lại phát ra ánh sáng màu vàng.
Có điều nếu như trở về cho sư phụ xem, xác định dây chỉ là việc ngoài ý muốn, thì anh vẫn sẽ bị đuổi ra, hiểu không?Lâm Thanh Diện cười, không thèm để ý, mở miệng nói: Được.
Sau đó ba người Tiền Nguyệt liền thu dọn đồ đạc.
Đúng là không biết đạp trúng vận cứt chó gì, thế mà làm cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng vàng, theo em thấy, có lẽ Trắc Linh Thạch gặp trục trặc, đến khi sư phụ xác nhận cái tên này không có tư chất, em nhất định sẽ từ từ dạy dỗ anh ta một trận.
Tiền Nguyệt lẩm bẩm.
Nhóm thôn dân xung quanh không biết bên đó bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ biết Lâm Thanh Diện đã khiến cho tảng đá kia phát ra ánh sáng vàng, đây nhất định là một chuyện vô cùng lợi hại, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện nhất định phát đạt rồi.
Trương Tuyết thì không kinh ngạc quá, vì cô biết Lâm Thanh Diên lợi hại, cho nên Trắc Linh Thạch kia phát ra ánh sáng màu vàng, cô cũng cảm thấy là hợp tình hợp lý.
Nếu ba người kia đã đồng ý cho Lâm Thanh Diện đi gặp sư phụ của bọn họ, vậy anh cũng không cần thiết tiếp tục chờ ở trong làng của Trương Tuyết nữa.
Cho nên anh đi tới trước mặt Trương Tuyết, nói với cô: Bọn họ đã đồng ý đưa tôi lên núi, cảm ơn hai mẹ con cô đã chăm sóc cho tôi thời gian qua.
Tôi để tiền mặt mang theo trong phòng mà tôi ngủ, coi như là cảm ơn hai mẹ con cô chăm sóc, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại.
Trương Tuyết nghe vậy thì lập tức mở to mắt nhìn: Anh Lâm Thanh Diện, như vậy sao được, hơn một tỷ năm… khụ khụ, nhà em không thể nhận đâu.
Lâm Thanh Diện cười với cô: Cất đi, những thứ đó mang theo quá rườm rà.
Trương Tuyết lập tức á khẩu không trả lời được, cô chưa từng thấy ai nói tiền là vướng víu.
Một lúc sau, ba người Tiền Nguyệt thu dọn xong, Lâm Thanh Diện liền quay người theo bọn họ lên núi.
Đi theo đám người Tiền Nguyệt lên núi còn có một cậu trai thông qua kiểm tra, cậu trai đó chừng mười tám, có lẽ vì trong lòng kính sợ đồ đệ của cao nhân, cho nên đi đường cũng không dám nói chuyện.
Mục đích của Lâm Thanh Diện chỉ là để ba người Tiền Nguyệt dẫn anh đến gặp thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, cho nên anh cũng chẳng có gì để nói với bọn họ.
Có lẽ ngay từ đầu ấn tượng với đối phương tương đối kém, cho nên Tiền Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện luôn không vừa mắt, trên đường đi còn thì thầm nói xấu Lâm Thanh Diện cùng với Triễu Lỗi và Tôn Đào.
Lâm Thanh Diện không ngần ngại chút nào, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cái cô Tiền Nguyệt này.
Chắc hẳn lúc trước không thể làm cho Lâm Thanh Diện quỳ xuống nhận lỗi, cho nên Tiền Nguyệt vẫn luôn nghĩ cách cho Lâm Thanh Diện biết tay.
Cô ta nhìn chằm chằm vào đồ đang cầm trong tay, sau đó đưa cho Lâm Thanh Diện đứng sau lưng, nói: Anh cầm đồ cho tôi.
Lâm Thanh Diện lườm cô ta một cái: Sao tôi phải cầm, cô không có tay à?Vẻ mặt Tiền Nguyệt tràn đầy tức giận, nói: Con người anh sao mà không tinh ý thế hả, là anh đi theo chúng tôi đòi gặp sư phụ đúng không? Tôi bảo anh cầm giúp tôi anh cũng không chịu, thế anh còn muốn tới gặp sư phụ chúng tôi không?Lâm Thanh Diện cười: Đi gặp sư phụ của các người là ước định của chúng tôi, trong quy ước không có mục phải giúp cô cầm đồ.
Tiền Nguyệt tức đến nghiến răng, bình thường ở trên núi, vì con gái tương đối ít, mà cô ta lại trong cũng xinh xắn, cho nên đám sư huynh đệ kia rất cưng chiều cô ta.
Trong lòng cô ta, giúp cô ta cầm đồ là chuyện đương nhiên, vậy mà Lâm Thanh Diện lại từ chối cô ta thẳng thừng như vậy, việc này khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Tôi nói cho anh biết, nếu bay giờ anh không nghe tôi, lúc về núi, tôi sẽ bảo các sư huynh của tôi đập anh! Tiền Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện nhún vai, ra vẻ không quan trọng: Cô cứ tự nhiên.
Cho dù để sư phụ của Tiền Nguyệt này ra tay, Lâm Thanh Diện còn không sợ chứ mấy tên sư huynh kia của cô ta tính là gì.
Triệu Lỗi và Tôn Đào nhìn Lâm Thanh Diện một chút, sau đó an ủi Tiền Nguyệt: Sư muội dừng chấp nhặt với anh ta, chờ đến khi về tông phái, xem anh ta làm sao được dễ chịu.
Tiền Nguyệt gật đầu, lại hung tợn nhìn Lâm Thanh Diện một cái, lúc này mới không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu thiếu niên thông qua kiểm tra kia thấy Lâm Thanh Diện lại có loại thái độ này đối với đệ tử của cao nhân, liền đi tới cạnh anh, nhỏ giọng nói: Ba người họ là đệ tử của cao nhân, đều lợi hại, tôi khuyên anh chớ gây rối với bọn họ, anh lên núi không phải vì muốn học chút bản lĩnh sao? Đắc tội với bọn họ rồi, đối với anh không tốt chút nào.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Tôi lên núi cũng không phải vì học bản lĩnh gì, bọn họ cũng không có bản lĩnh gì dạy cho tôi.
Cậu thiếu niên kia nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì lập tức nhíu mày, người này đúng là quá kiêu căng tự đại.
Anh ta cũng chỉ khiến cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng mà thôi, mặc dù điều này nói rõ tư chất của anh tốt, nhưng không có nghĩa là thực lực của anh mạnh.
Chờ đến lúc đó anh chịu thiệt thì mới biết hối hận.
Cậu thiếu niên lẩm bẩm một câu, sau đó không nói gì thêm, đi theo ba người Tiền Nguyệt đi về phía trước.
Cũng sắp tối, ba người Tiền Nguyệt dừng lại, tìm một chỗ cũng coi như bằng phẳng, nói: Trời sắp tối rồi, buổi tối không thể nào đi đường, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngay mai rồi đi tiếp.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, cất tiếng hỏi: Vị trí tông phái của các người xa vậy sao? Đi lâu như vậy còn chưa tới?Tiền Nguyệt khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Nếu như tông phái của chúng tôi dễ thấy như vậy thì chẳng phải ai ai cũng tìm được sao?Lâm Thanh Diện ngẫm lại thấy cũng đúng, Quý Trường Thanh yêu cầu thủ vệ thứ tư này chỉ có thể hoạt động một vùng trong núi Tần Lĩnh, không được tiếp xúc quá nhiều với người bên ngoài, cho nên ông ta trốn trong rừng sâu núi thẳm cũng là bình thường.
Không nói thêm gì, Lâm Thanh Diện tìm một cây cổ thụ cong queo gần đó, định tối nay ngủ một đêm trên ngọn cây.
Ba người Tiền Nguyệt mang theo lều vải giản dị, dựng lên chỗ đất trống.
Tiền Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút, phát hiện nah đã leo lên cây, lập tức lẩm bẩm một câu: Đến đêm mà mưa thì xem anh làm thế nào.
Trải qua lần trước ngủ trên tàng cây gặp mưa, Lâm Thanh Diện đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này, lúc đi trên đường, anh đã phát hiện ra cách đó không xa có một hang động trên núi.
Nếu trời mưa, anh trực tiếp vào đó là được rồi.
Không lâu sau, ba người Tiền Nguyệt nhóm lửa, sau đó lấy lương khô trong người ra, bắt đầu ăn.
Cậu thiếu niên kia thèm thuồng ra mặt, thấy ba người họ ăn, càng không ngừng nuốt nước miệng.
Tiền Nguyệt thấy vậy liền chia chút lương khô bên cạnh mình cho cậu thiếu niên kia.
Sau đó cô quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện ở trên cây, cười nói: Màn thầu hôm nay thơm thật đấy, trong rừng sâu núi thẳm mà còn có thể ăn được màn thầu, đúng là một chuyện tốt.
Có vài người thật đáng thương, không có gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi ăn.
Loại người này còn làm ra dáng vẻ cao ngạo không ai bì nổi, cho dù tôi có thật nhiều màn thầu cũng không cho loại người này ăn.
Lâm Thanh Diện biết Tiền Nguyệt đang nói cho mình nghe, lúc này quả thật là anh cũng có chút đói bụng, với lại lúc tới anh chẳng mang chút lương khô nào, anh tưởng là sẽ lên tới tông phái của Tiền Nguyệt trước khi trời tối.
Bây giờ nghe vậy, Lâm Thanh Diện chỉ cười, sau đó từ trên cây nhảy xuống.
Tiền Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện xuống, thì nhanh chóng bảo vệ màn thầu của mình, nói: Tôi sẽ không chia cho anh ân đâu, tối nay anh chịu đói đi!Lâm Thanh Diện cười, không có đáp lại cô mà là đi về phía rừng cây cách đó không xa.
Tiền Nguyệt thấy vậy, lập tức nghi ngờ một chút, rồi nhìn Triệu Lỗi và Tôn Đào hỏi: Anh ta đi làm gì nhỉ?Triệu Lỗi cười: Đoán chừng là không muốn nhìn chúng ta ăn, cho nên tìm một không người rồi.
Bọn họ không để ý nữa, tiếp tục ăn lương khôn trong tay mình.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện trở về, có điều trong tay có thêm hai con gà rừng.
Xử lý đơn giản hai con gà đó, Lâm Thanh Diện liền kiếm chút củi, nhóm lửa, sau đó liền đặt hai con gà lên nướng.
Bọn Tiền Nguyệt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai con gà rừng trước mặt Lâm Thanh Diện, không ai ngờ rằng anh lại ra ngoài săn thú.
Động vật hoang dã trong vùng núi này không tính là nhiều, với lại đều am hiểu ngụy trang, nếu không đám Tiền Nguyệt đã sớm đi săn, chứ sao phải ăn lương khôn.
Nhưng mà bọn họ không ngờ tới, Lâm Thanh Diện lại đi săn, lại còn bắt được hai con gà trống trở về, ba người đều kinh ngạc không biết sao Lâm Thanh Diện có thể làm được.
Bọn họ cũng không biết, Lâm Thanh Diện có thần niệm, cho dù đám động vật kia có ngụy trang cỡ nào, dùng thần niệm lướt qua anh liền có thể phát hiện ra.
Không bao lâu sau, hai con gà rừng trước mặt Lâm Thanh Diện được nướng chín, mùi thơm thoang thoảng bay khắp nơi, bốn người kia đều nhìn đến ngây ngườiLâm Thanh Diện xé đùi gà từ trên mình con gà nướng xuống, há miệng bắt đầu ăn.
Thấy Lâm Thanh Diện ăn ngon như vậy, bốn người Tiền Nguyệt không khỏi nuốt nước bọt, lúc này bánh bao trong tay bọn họ đã trở nên tẻ nhạt vô vị.
Dù bánh bao có ngon đi nữa thì làm sao có thể ngon bằng gà nướng chứ.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện đã ăn gần hết con gà nướng, cũng coi là ăn no rồi.
Bốn người Tiền Nguyệt nhìn con gà nướng còn lại nước dãi cũng sắp chảy ra rồi.
Nhất là Tiền Nguyệt, khi cô ta ở trên núi, các sư huynh có đồ ăn gì ngon đều đưa cho cô ta ăn, nên khi nhìn thấy đồ ăn ngon, cô ta căn bản không thể dời mắt nổi.
Bây giờ, thấy Lâm Thanh Diện đã ăn no rồi, mà bên kia còn thừa lại một con gà nướng, cô ta lập tức không kìm chế được.
Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Này, anh còn ăn con gà nướng này nữa không?Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Thế nào, cô muốn ăn à? Vừa rồi ngay cả bánh bao cô cũng không nỡ chia cho tôi ăn, giờ cô lại chạy tới đòi gà nướng của tôi, có phải không phù hợp lắm hay không?Nghe vậy, Tiền Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, nói: Anh ít ở chỗ này tự luyến đi, ai nói tôi tới đòi ăn gà nướng của anh, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, nếu anh không ăn nữa thì mau vứt thứ này đi, tôi sợ ban đêm mùi vị của nó sẽ hấp dẫn dã thú tới.
Nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Tiền Nguyệt, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy hơi buồn cười, nói: Ném đi rất đáng tiếc, nếu cô không muốn ăn thì thôi vậy, tôi đưa gà nướng cho hai sư huynh cô và tên nhóc kia ăn.
Dứt lời, anh cầm con gà nướng lên đưa cho thiếu niên đã sắp thèm nhỏ rãi kia.
Cậu hãy chia cho hai bọn họ một chút đi.
Thiếu niên vội gật đầu, cầm con gà quay đến trước mặt hai người Triệu Lỗi và Tôn Đào, chia cho bọn họ.
Triệu Lỗi và Tôn Đào cũng không khách khí, dù sao ở nơi núi đồi hoang dã này, có thể được ăn loại thịt rừng này cũng không dễ dàng lắm, nên bọn họ đều cầm lấy gà nướng rồi bắt đầu ăn.
Nhìn cảnh này, sắc mặt Tiền Nguyệt trở nên xanh mét, hận không thể thả Lâm Thanh Diện lên trên lửa nướng.
Lúc này, thiếu niên liếc nhìn Tiền Nguyệt, hỏi: Sư tỷ, chị có muốn ăn không? Tôi có thể chia cho chị một ít.
Tiền Nguyệt tức giận nói: Quỷ mới cần ăn loại đồ khó ăn này, mọi người hãy mau ăn nhanh đi, ăn xong thì hãy ném xương xa một chút cho tôi, vừa trông thấy tôi đã buồn nôn rồi.
Nói xong, cô ta rầu rĩ không vui đi đến lều vải bên kia, nghiến răng nghiến lợi gặm bánh bao.
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Diện quay về trên cây, định trực tiếp nhắm mắt tu luyện.
Ngay lúc này, anh chú ý tới hôm nay là đêm trăng tròn, mặt trăng trên trời hết sức êm dịu.
Trước kia sống trong thành phố, vì không khí ô nhiễm nên rất hiếm khi nhìn thấy mặt trăng kiểu này, giờ đi vào trên núi lại có thể nhìn rõ ràng.
Trước kia lúc xem truyền hình, bình thường đêm trăng tròn đều biểu thị cho đêm không tốt, vào những đêm như vậy đều sẽ có yêu ma ra quấy phá.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm thấy đêm trăng tròn như thế này vô cùng đẹp, còn có một loại cảm giác lãng mạn khó diễn tả bằng lời, đáng tiếc Hứa Bích Hoài không ở bên cạnh anh, nếu không anh nhất định sẽ dùng chút rượu, cùng trải qua một đêm lãng mạn với Hứa Bích Hoài ở nơi này.
Cũng không mơ mộng nhiều quá, Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xếp bằng trên cành cây đại thụ, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu tu luyện.
Nửa đêm, lúc mười hai giờ, Lâm Thanh Diện đã nhập định, xem như tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, anh chợt cảm giác được xung quanh mình hình như có chút không đúng, nên lập tức mở mắt ra.
Vừa mở mắt, Lâm Thanh Diện cảm thấy trước mặt mình sương mù mờ mịt, giống như tỉnh lại ở trong giấc mộng, khá quỷ dị.
Một lúc lâu sau, cảnh tượng trước mắt anh mới trở nên bình thường.
Anh quay đầu nhìn xung quanh, muốn xem thử có chỗ nào bất thường không, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.
Chỗ cuối cùng cành cây anh đang ngồi, có một cô gái áo đỏ, tóc dài bay phấp phới cũng đang ngồi.
Hai chân của cô gái này rủ xuống khoảng không, trên cổ chân của cô ta cột một sợi dây đỏ, trên dây đỏ là một cái lục lạc phát ra tiếng keng keng theo từng nhịp chân cô ta đong đưa.
Mặc dù từ góc nghiêng có thể nhìn thấy dung mạo cô gái áo đỏ này chắc chắn khuynh quốc khuynh thành, nhưng thời gian cô ta xuất hiện thật quá mức quỷ dị, hơn nữa hình tượng này của cô ta hoàn toàn giống hình tượng của nữ quỷ trên Ti vi.
Bây giờ nhìn thì xinh đẹp, không chừng lát nữa vừa nghiêng đầu đã lộ ra một bộ mặt quỷ, có thể dọa cho người ta ngất xỉu.
Nhưng dù sao Lâm Thanh Diện cũng là người từng trải, ngay cả người của Thương Nguyên Giới anh cũng đã từng tiếp xúc, nên giờ bên cạnh mình bỗng xuất hiện một cô gái áo đỏ thần bí, anh cũng không có vẻ quá mức bối rối.
Anh vội phóng ra thần niệm của mình, bao phủ cô gái áo đỏ bên kia.
Nhưng anh không ngờ tới trong thần niệm của anh lại không cảm giác được sự tồn tại của cô gái áo đỏ này.
Nếu bây giờ anh nhắm mắt lại, chỉ dùng thần niệm quan sát bốn phía, thì căn bản không nhìn thấy cô ta.
Anh vốn tưởng cô gái áo đỏ này có thể là đệ tử thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, vì vừa rồi mình đã nhập định, cô ta định đi tới bên cạnh mình, muốn hù dọa mình một chút.
Hơn nữa anh cũng đã nghĩ đến Tiền Nguyệt sai sử cô ta làm như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô gái áo đỏ này căn bản cũng không phải là người.
Nếu như cô ta thật là người, làm sao thần niệm của Lâm Thanh Diện lại không thể quan sát được.
Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.
Sau khi hiểu rõ thế giới này, Lâm Thanh Diện cũng đã biết còn có thế giới khác tồn tại, hơn nữa trong quá khứ, trên thế giới này có lẽ thật tồn tại thần tiên, nên bây giờ dù nói với Lâm Thanh Diện thật ra trên thế giới này có quỷ, anh cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Dù thực lực đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, Lâm Thanh Diện cũng không chắc chắn mình có thể chống lại một nữ quỷ hay không.
Anh hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn cô gái áo đỏ, mở miệng hỏi: Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?Nghe Lâm Thanh Diện hỏi vậy, cô gái áo đỏ quay đầu liếc nhìn anh, cười nói: Anh tỉnh rồi à.
Để Lâm Thanh Diện lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vì khi cô gái áo đỏ quay đầu lại, gương mặt cũng không đột ngột biến thành mặt quỷ.
Trái lại, sau khi nhìn thấy toàn bộ diện mạo cô gái áo đỏ, Lâm Thanh Diện càng có ảo giác đây không phải nữ quỷ mà là một tiên nữ.
Trả lời vấn đề của tôi đã.
Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ, cũng không hề buông lòng cảnh giác vì gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Vấn đề gì của anh? Cô gái áo đỏ vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện.
Cô là ai? Lâm Thanh Diện lại hỏi.
Cô gái áo đỏ nhếch miệng cười một tiếng, nói: Tôi không phải người thì làm sao trả lời anh chứ?Nghe cô gái áo đỏ trả lời, lông tơ trên người Lâm Thanh Diện không khỏi dựng ngược lên, sức mạnh trong cơ thể anh lặng lẽ vận chuyển, luôn đề phòng sẽ xảy ra chuyện.
Cô muốn làm gì? Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô gái áo đỏ, hỏi.
Cô gái áo đỏ vẫn vẻ mặt ngây thơ, nói: Chỉ là muốn ra ngoài nhìn anh, anh không biết, tôi ở bên trong rất khó chịu, đây không phải khó khăn lắm mới có được một cơ hội, nên ra ngoài hít thở không khí sao?Dù cô gái áo đỏ không nói mình từ chỗ nào ra, nhưng kết hợp tình huống hiện tại thì có thể thấy cô ta là từ dưới đất chui ra.
Dù sao Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ ra một nữ quỷ còn có thể từ đâu đi ra hít thở không khí.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, vì tạm thời cũng không có phát hiện cô gái áo đỏ này có bất kỳ ác ý gì, nên mới hỏi một câu: Vậy cô muốn làm gì tôi? Hút tinh khí của tôi à?Rõ ràng, cô gái áo đỏ sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức bật cười lớn.
Không thể không nói, khi cô ta cười lên nhìn hết sức xinh đẹp, khiến Lâm Thanh Diện không có cách nào đánh đồng cô ta với nữ quỷ.
Lúc này cô gái áo đỏ đột nhiên ngừng cười, sau đó khua tay làm động tác giương nanh múa vuốt với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Đúng, tôi ra là để hút tinh khí của anh, tôi là một con ác quỷ, cần dựa vào hút tinh khí nhân loại sống sót, thế nào, có sợ không?Nhìn dáng vẻ này của cô gái áo đỏ, Lâm Thanh Diện không chỉ không cảm nhận được sợ hãi, mà còn cảm thấy cô ta có chút… Đáng yêu.
Chẳng lẽ đây là một con quỷ mới chưa có kinh nghiệm, nên còn chưa biết đi dọa người như thế nào?Mang theo nghi hoặc này, Lâm Thanh Diện lắc đầu với cô gái áo đỏ, nói: Nếu như chỉ như vậy, thì thật không có gì đáng sợ.
Cô gái áo đỏ lập tức tỏ vẻ nhàm chán, tiếp tục ngồi khoanh chân tại chỗ: Hừ, thật chẳng thú vị gì cả.
Lâm Thanh Diện không có gì để nói, nữ quỷ này vừa nãy còn nghiêm túc, thấy mình không có phản ứng, thì lại có chút chán ghét rồi.
Nhưng Lâm Thanh Diện không có khả năng bị vẻ ngoài ngây thơ vô tội này của cô ta lừa gạt, trong lòng thậm chí suy đoán có lẽ đây cũng là một loại mánh khóe cô ta dùng lừa gạt người khác.
Trước tiên, cô ta thông qua bề ngoài có vẻ rất đáng yêu này lừa gạt để mình buông lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội ra tay với mình, đó cũng không phải không có khả năng.
Rốt cuộc cô muốn làm gì? Dù cô là nữ quỷ, nhưng xuất hiện ở đây chắc là có mục đích.
Lâm Thanh Diện lại hỏi.
Lần này cô gái áo đỏ không hề nhìn Lâm Thanh Diện, mà tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, hơi xúc động nói: Ta thật chỉ ra hít thở không khí trong lành để thoải mái chút thôi, anh không biết đâu, ở nơi tối tăm không mặt trời đó, chẳng thể làm gì, cơ hội ra ngoài thông khí này còn ít đến thương cảm, nên đương nhiên tôi không muốn tiếp tục ở bên trong đợi nữa.
Nghe cô ta nói vậy, Lâm Thanh Diện không hiểu lắm, nhưng cô ta nói tới tối tăm không mặt trời, không thể thông khí, ít cơ hội ra ngoài, những lời này đều khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta đang nói đến trạng thái trong quan tài.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ta, đúng là cũng không có ác ý, chỉ giống như cô gái nhỏ có chút nhàm chán, đến tìm thú vui.
Chẳng lẽ đó cũng không phải một con ác quỷ? Chỉ là con quỷ hơi nhàm chán, bởi vì rừng núi hoang vắng, cũng không có người đi qua, nên mượn cơ hội này ra tìm mình tâm sự/Đối phương cũng không làm gì mình, nên Lâm Thanh Diện cũng không ra tay với cô ta, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến đổi.
Anh cũng không nói gì với cô gái áo đỏ nữa, tiếp tục cùng cô ta ngồi trên cành cây, hai người đều không nói lời nào, cứ như vậy ngồi lúc lâu.
Đến khi Lâm Thanh Diện sắp buồn ngủ không mở nổi mắt, cô gái áo đỏ mới nói một câu: Anh biết không, với tôi mà nói, có đôi khi người khác cùng ngồi với tôi một lúc cũng là một loại xa xỉ.
Hôm nay tôi phải cám ơn anh rồi!Dứt lời, cô gái áo đỏ nghiêng đầu qua Lâm Thanh Diện, cười vui vẻ với anh, còn nháy nháy mắt.
Câu nói này của cô ta cũng không thể khiến Lâm Thanh Diện cảm động lây, dù sao có thể ngồi cùng cô ta e là cũng chỉ có một con quỷ khác, nhưng anh có thể cảm nhận được lời cô ta có bao nhiêu hàm súc.
Có lẽ nữ quỷ này thật rất cô đơn.
Đừng khách khí.
Lâm Thanh Diện lễ phép trả lời.
Nghe Lâm Thanh Diện trả lời như vậy, khóe miệng cô gái áo đỏ khẽ cong lên độ cong không dễ dàng phát giác.
Được rồi, hôm nay tôi ra ngoài đủ rồi, lần sau khi gặp lại anh, hi vọng anh vẫn tiếp tục ngồi cùng tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh một số lợi ích.
Nói với Lâm Thanh Diện xong, cô gái áo đỏ liền giơ tay lên, nhấn tới ấn đường anh.
Trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức sinh ra một tia cảnh giác, nhưng anh kinh hãi phát hiện, thân thể mình lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay cô gái áo đỏ điểm tới ấn đường mình.
Trong tình huống này, anh cảm thấy khá sợ hãi, phải biết hiện anh đã là thực lực Hóa cảnh đỉnh phong, nhưng trước mặt cô gái áo đỏ này, thậm chí ngay cả động cũng không động được.
Dù cô gái áo đỏ này khả năng cao là một nữ quỷ, nhưng dù có là như quỷ, muốn khống chế người khác thì cũng phải dựa vào sức mạnh, chẳng qua hình thái sức mạnh và Huyền Kình, Nội Kình không giống mà thôi.
Nên dù cô gái áo đỏ này là quỷ thì chắc chắn cũng là một con quỷ cực kỳ lợi hại.
Nhưng lúc này anh căn bản không kịp suy nghĩ những chuyện này, cô gái áo đỏ dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm ấn đường anh một cái, anh lập tức cảm thấy trước mắt mình trời đất quay cuồng, khi tỉnh lại lại nhìn thấy sương mù mênh mông.
Sau đó, anh lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại lần nũa, Lâm Thanh Diện phát hiện trời đã sáng, mà anh vẫn ngồi trên cành cây, duy trì tư thế nhập định, dường như cả đêm không hề động đậy.
Lúc này vẻ mặt anh có vẻ nghi hoặc, anh nhớ rõ, đêm qua, bên cạnh anh xuất hiện một nữ quỷ áo đỏ, nữ quỷ đó còn để mình cùng ngồi với cô ta một lúc.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chuyện tối qua dường như chưa từng xảy ra, đây chẳng qua là một giấc mộng của anh mà thôi.
Anh quay đầu liếc nhìn lều vải cách đó không xa, phát hiện ba người Tiền Nguyệt đã thu lều vải vào, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát lên đường.
Nhìn dáng vẻ ba người bọn họ, cũng không giống ban đêm đã gặp quỷ.
Anh từ trên cây xuống tới, đi tới trước mặt ba người Tiền Nguyệt, mở miệng hỏi: Đêm qua mọi người có thấy một cái cô gái áo đỏ hay không?Tiền Nguyệt quay đầu nhìn anh một cái, khinh bỉ nói: Có phải anh muốn phụ nữ đến điên rồi không, còn cô gái áo đỏ, sao anh không nói luôn là nữ quỷ áo đỏ đi.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Lâm Thanh Diện nhận ra đúng là đêm qua bọn họ không hề phát giác được chuyện gì dị thường, thật chẳng lẽ chỉ mình tự mơ sao?Khi Lâm Thanh Diện còn chưa nghĩ ra, trên khối ngọc thạch màu máu anh đặt trong túi thoáng lóe sáng, dường như đang chê cười anh.
Nhưng vì ngọc thạch ở trong ba lô, nên Lâm Thanh Diện căn bản không nhìn thấy sự thay đổi của nó.
Chuyện cô gái áo đỏ khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy khó hiểu, nhưng tổng hợp các loại tin tức đoán ra được kết quả, khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy có lẽ mình thật chỉ mơ một giấc mơ cổ quái.
Còn vì sao anh lại mơ giấc mơ như thế, Lâm Thanh Diện cũng không rõ ràng, nhưng anh thầm suy đoán có thể dưới gốc cây đêm qua anh ngủ chôn một thi thể nữ.
Bởi vì đã từng tiếp xúc với người tới từ thế giới khác, nên Lâm Thanh Diện cũng không hoàn toàn phủ định loại chuyện quỷ thần này.
Anh không biết loại chuyện mơ hồ này có thật tồn tại hay không, nhưng anh hiểu được một đạo lý, thà rằng tin là có, không thể tin là không.
Có lẽ cô gái áo đỏ ngày hôm qua vì chôn dưới gốc cây này, hoặc là nơi nào khác, vừa vặn hôm qua đêm trăng tròn, nên mới bị mình đụng lên.
Tất nhiên, đây đều chỉ là suy đoán của Lâm Thanh Diện, còn chuyện quỷ quái này có thật hay không, thật đúng không nói rõ được.
Cũng có khả năng chỉ do hoàn cảnh trong núi này thúc đẩy nên anh mới mơ giấc mơ như vậy.
Không nghĩ nhiều về chuyện tối qua nữa, Lâm Thanh Diện cũng thu dọn đồ đạc của mình một chút, tiếp tục theo ba người Tiền Nguyệt đi đường mòn lên núi.
Gần nửa ngày sau, Lâm Thanh Diện mới nhìn thấy trên ngọn núi xa xa viết hai chữ phóng khoáng hùng vĩ.
Vô Cực!Anh quay đầu nhìn ba người Tiền Nguyệt một chút, mở miệng hỏi: Hai chữ vô cực này là tên môn phái của các ngươi sao?Tiền Nguyệt lập tức vẻ mặt đầy đắc ý nói: Không sai, môn phái chúng ta chính là Vô Cực Tông, đồng thời đây cũng là tên sư phụ chúng tôi, người tên Trần Vô Cực, Vô Cực Tông cũng là lấy dựa theo tên người.
Nếu không phải vì sư phụ luôn ở nơi sâu của dãy núi Tần Lĩnh này, chưa từng đi ra ngoài thì đại danh Vô Cực Tông chúng tôi đã vang danh thiên hạ rồi.
Lâm Thanh Diện cười cười, nghĩ thầm không phải sư phụ cô không muốn ra ngoài, mà là ông ta không thể đi ra ngoài.
Nhưng Trần Vô Cực này là người từ Thương Nguyên Giới tới, mặc kệ là kiến thức hay thực lực đều cao hơn người giới võ đạo nước C rất nhiều, cho nên nếu như không có ước định với Trường Thanh, không chừng Vô Cực Tông này thật đúng có thể vang danh thiên hạ.
Tôi cho anh biết, phía trước chính là môn phái Vô Cực Tông của tôi, lát nữa khi anh đi vào thì ngoan ngoãn một chút cho tôi, sư phụ chúng tôi cũng không phải anh muốn gặp là có thể gặp, dù tư chất anh không tệ, cũng nhất định phải ở trên núi đợi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể nhìn thấy sư phụ chúng tôi, nghe rõ chưa? Tiền Nguyệt trừng mắt với Lâm Thanh Diện, nói.
Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, nói: Tôi không phải đến bái sư, nên yêu cầu của các người không có tác dụng gì với tôi, đến môn phái của các người, tôi lập tức muốn gặp sư phụ các người.
Tiền Nguyệt vẻ mặt đầy khó chịu nói: Anh tưởng anh là ai chứ, chúng tôi dựa vào cái gì mà phá lệ vì anh.
Nếu anh không muốn tuân thủ quy định này, hiện có thể đi ngay, không ai buộc anh đến môn phái chúng tôi.
Nói xong, Tiền Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý tới cô ta, tiếp tục đi theo bọn họ tiến về phía trước.
Dù sao giờ anh đã biết môn phái Vô Cực Tông ở nơi nào, ba người Tiền Nguyệt đã chẳng còn tác dụng gì với anh nữa.
Lát nữa, sau khi vào trong môn phái của bọn họ, dù mấy người Tiền Nguyệt không để Trần Vô Cực ra gặp anh, anh cũng có vô số biện pháp ép Trần Vô Cực ra ngoài.
Thiếu niên thông qua khảo thí theo tới thấy tận đến lúc này Lâm Thanh Diện cũng không hề có ý định giữ gìn mối quan hệ với Tiền Nguyệt, không khỏi có chút lo lắng.
Cậu ta cũng vừa tới nơi này, nếu vì Lâm Thanh Diện, khiến người của Vô Cực Tông sinh ra ấn tượng xấu gì với cậu ta, thì sau này cậu ta ở Vô Cực Tông coi như xong rồi.
Cho nên cậu ta vội bước đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, khuyên nhủ: Anh, tôi cảm thấy anh vẫn nên mềm dẻo chút đi, dù sao cũng đã đến môn phái bọn họ rồi, nơi này hoàn toàn là địa bàn của người ta, nếu anh còn như vừa rồi, đến lúc đó chỉ có anh xui xẻo mà thôi.
Hơn nữa chúng ta đều là mới tới, dù sư phụ ra mặt chắc chắn cũng giúp bọn họ, chúng ta không có lợi gì cả.
Lâm Thanh Diện cười nói: Tôi không hề e ngại sư phụ bọn họ ra mặt, huống hồ là bọn họ, cậu cũng không cần thay tôi quan tâm.
Thiếu niên thấy Lâm Thanh Diện không chỉ ngoan cố không thay đổi mà còn tự đại như thế, dám nói mình không sợ sư phụ bọn họ, chắc đang khoác lác mà thôi.
Trong lòng cậu ta cảm thấy anh có chút không thể nói lý, nên cũng không thuyết phục Lâm Thanh Diện nữa.
Không bao lâu sau, đoàn người đi tới trước môn phái Vô Cực Tông, nhìn phía trước là một đường bậc thang thật dài, cuối bậc thang thì có thể nhìn thấy một khoảng sân rộng rãi do con người tạo ra, trên khoảng sân là kiến trúc hết sức phục cổ.
Dù nơi đây là núi sâu, nhưng môn phái Vô Cực Tông lại quy hoạch rất chỉnh tề, khí tức rất mờ ảo.
Ngẫm lại thì Trần Vô Cực đã ở chỗ này hơn trăm năm, dù mỗi năm ông ta chỉ nhận một đệ tử, thì nhiều năm trôi qua như vậy, Vô Cực Tông cũng đã quy mô hơn trăm người, huống hồ thỉnh thoảng may mắn, gặp được người tư chất tốt thì người kế tục tương đối nhiều, nên dù Vô Cực Tông này có hai trăm đệ tử, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nên bọn họ có thể sửa sang nơi này thành như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Dọc theo bậc thang đi về phía trước, một đoàn người đi tới vị trí bằng phẳng, Lâm Thanh Diện thấy ở đây có rất nhiều phòng ở, đều được xây dựng ngăn nắp, hơn nữa cảnh quan xung quanh được xanh hóa rất tốt.
Lúc này trên chỗ đất trống cách đó không xa, có thể nhìn thấy có khá nhiều người đang luyện quyền, bọn họ có nam có nữ, nhưng nam chiếm đại đa số, nữ chỉ lẻ tẻ mấy người.
Sau khi mấy người Tiền Nguyệt đi đến, Tiền Nguyệt lập tức hô với những người bên kia: Các sư huynh sư tỷ! Chúng ta đã trở về!Những người đang luyện quyền bên kia lập tức đều ngừng lại, nhìn về phía bọn họ.
Những người đó nhanh chóng chạy tới trước mặt ba người Tiền Nguyệt, một người trong đó nói: Sư muội Tiền Nguyệt, lần này thu hoạch rất tốt nhỉ, lại có thể mang theo hai người trở về.
Tiền Nguyệt lập tức lườm Lâm Thanh Diện một chút, nói: Người trẻ tuổi chính là do chúng ta chọn trở về, còn người hơn hai mươi tuổi này là mặt dày theo chúng ta trở về, anh ta không thể chắc chắn.
Mọi người đều có chút hiếu kì, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, bắt đầu đánh giá anh.
Xem ra đúng là tuổi hơi lớn, nhìn tư chất có vẻ cũng không tốt lắm, sư muội, tại sao mọi người lại đưa anh ta trở về?Tiền Nguyệt lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: Không phải tôi đã nói rồi sao, là anh ta mặt dày bám theo về.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói với những đệ tử đó: Chư vị, tôi là tới gặp sư phụ mọi người, phiền thông báo giúp một chút.
Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Tiền Nguyệt lập tức quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, nói: Anh nghe không hiểu lời tôi nói với anh à? Tôi đã nói với anh, phải ở trên núi đợi đủ bốn chín ngày, anh mới có tư cách gặp sư phụ.
Lâm Thanh Diện thấy Tiền Nguyệt như vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nếu bọn họ không thông báo cho mình, vậy mình chỉ có thể trực tiếp gọi Trần Vô Cực ra mà thôi.
Anh trực tiếp vận chuyển Huyền Kình, sau khi dung nhập sức mạnh của mình vào trong âm thanh, hô lên: Trần Vô Cực, mau ra gặp tôi.
Sau khi giọng nói của Lâm Thanh Diện hòa vào trong sức mạnh của Nội Kình thì trở nên cực kỳ có sức xuyên thấu, đừng nói là Tông Môn của Vô Cực Tông, cho dù là trên đỉnh của mấy ngọn núi xung quanh e rằng đều có thể nghe được tiếng thét của anh.
Mà đám đệ tử của Vô Cực Tông đứng cách Lâm Thanh Diện không xa đều nhanh chóng bịt tai lại, rõ ràng bọn họ không chịu nổi tiếng thét của Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện thét lên xong, đám đệ tử của Vô Cực Tông mới bỏ tay xuống.
Đám người Tiền Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện bằng vẻ mặt khó tin, bọn họ hoàn toàn không ngờ anh lại dùng chiêu này.
Bọn họ không hề cảm thấy tiếng thét của Lâm Thanh Diện lớn như vậy thì có gì khác thường, bọn họ chỉ cho rằng giọng của anh lớn hơn người bình thường mà thôi.
Anh điên rồi sao?Ai bảo anh thét lên như thế? Anh lại dám gọi thẳng tên sư phụ của chúng tôi như thế, tôi thấy anh chán sống rồi phải không? Tiền Nguyệt khí thế hùng hổ nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhún vai với cô ta nói: Các người không giúp tôi thông báo, tôi chỉ đành dùng đến cách này để gọi sư phụ của các người ra mà thôi.
Tiền Nguyệt tức anh ách, cô ta cho rằng gã này chính là cố ý đến đây gây chuyện, cho nên đành quay đầu nhìn hai người Triệu Lỗi và Tôn Đào nói: Đại sư huynh, nhị sư huynh tôi thấy gã này là cố ý đến đây gây chuyện, hơn nữa anh ta còn dám bất kính với sư phụ của chúng ta, theo tôi thấy chúng ta nên dạy anh ta một bài học mới được.
Triệu Lỗi và Tôn Đào đều gật đầu, lúc nãy Lâm Thanh Diện hô thẳng tên của sư phụ bọn họ, đây là một hành vi cực kỳ bất kính với Vô Cực tông.
Huống chi Lâm Thanh Diện còn là một người mới tới, không biết gì cũng thôi nhưng anh ta lại còn không tuân thủ quy củ, quả thật nên dạy dỗ mới được.
Các đệ tử xung quanh cũng nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt thù địch.
Trong mắt bọn họ sư phụ tồn tại như một vị thần.
Làm sao bọn họ có thể bỏ qua cho một người ngoài, lại dám gọi thẳng tên húy của sư phụ bọn họ như vậy chứ?Đúng là vô phép vô tắc, như vậy mà còn muốn đến Vô Cực tông của chúng ta nữa đấy? Thực sự là buồn cười.
Không biết trời cao đất rộng, kiểu người đúng là ngứa đòn mà.
Sư huynh, để tôi thay sư phụ dạy cho anh ta một bài học.
Có vẻ tên nhóc này vẫn chưa biết Vô Cực tông của chúng ta mạnh đến cỡ nào.
Sư phụ lại là người lợi hại như vậy, đâu phải là người anh muốn gặp là gặp được!Một đám người vây xung quanh Lâm Thanh Diện, bộ dáng như muốn ra tay với anh.
Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ liền cảm thấy đau đầu, chỉ có điều anh cũng không định giải thích gì.
Nếu mấy người này thật sự ra tay với anh thì anh sẽ để cho bọn họ biết thế nào là lễ độ.
Làm vậy chắc hẳn sẽ không còn ai nghĩ tới việc gây chuyện với anh nữa.
Tiền Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói: Anh đã biết lỗi của mình chưa? Nếu biết lỗi rồi thì bây giờ đi quỳ trước tượng của sư phụ, trước tiên hãy quỳ ba ngày ba đêm, đợi sau khi anh hiểu chuyện rồi hãy nói tới những chuyện khác.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với cô ta: Nói hay nhỉ? Cho dù bây giờ sư phụ của các người có đứng trước mặt tôi thì e rằng ông ta cũng không dám ăn nói kiểu đó với tôi đâu.
Tiền Nguyệt bĩu môi, nói: Xem ra đến giờ anh vẫn chưa giác ngộ được, có nói mãi cũng không xong.
Các sư huynh đừng khách sáo với anh ta nữa, mau dạy cho anh một bài học đi!Lập tức hai người Triệu Lỗi và Tôn Đào phóng thích khí thế trên người ra, sau đó bày ra bộ dáng như sắp đánh nhau với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng lặng lẽ vận chuyển Huyền Kình trong cơ thể, nếu thật sự có đánh nhau thì tất cả mọi người trong phạm vi mười mét đều sẽ bay thẳng ra ngoài.
Thằng nhãi, mong cậu sẽ nhớ kỹ bài học lần này.
Sau này đừng có mà không biết tốt xấu nữa.
Triệu Lỗi hét lên với Lâm Thanh Diện, sau đó liền muốn ra tay.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, tiếp sau đó vang lên tiếng la sốt ruột.
Tất cả dừng tay cho ta! Đúng là hồ đồ!Mọi người nghe thấy giọng nói này, trong lòng đều sững sờ, sau đó tất cả bọn họ đều nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bóng dáng xuất hiện ở nơi này.
Triệu Lỗi vốn định ra tay cũng bị tiếng la này dọa sợ.
Anh ta lập tức thu lại sức mạnh của mình.
Sau đó xoay người nhìn về phía bóng dáng kia.
Một đám người đứng ngay ngắn cúi người với bóng dáng kia, sau đó đồng thanh kêu lên: Sư phụ!Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn bóng dáng kia, phát hiện người đến là một ông lão tóc hoa râm, già yếu lụm cụm,trên người mặc bồ đồ bằng vải bố.
Xét về tướng mạo thì ông lão này hẳn đã hơn trăm tuổi, nhưng hai mắt của ông ta quả thực rất có thần, khiến cho thần thái và tướng mạo của ông ta có vẻ trẻ hơn tuổi của mình.
Xem ra người này hẳn là thủ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh, tông chủ của Vô Cực tông Trần Vô Cực rồi.
Lúc này Trần Vô Cực cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.
Rõ ràng sau khi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Thanh Diện, trong mắt ông ta hơi lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lúc nãy sức mạnh ẩn chứa trong tiếng hét của Lâm Thanh Diện đã để cho Trần Vô Cực biết rằng, người cất tiếng thét này là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong.
Cho nên ông ta không dám rề rà, nhanh chóng ra khỏi phòng chạy tới đây.
Ông ta vốn cho rằng trên trái đất này, người đạt đến đỉnh cao như vậy chắc hẳn phải là lão già sống hơn trăm năm tuổi như Quý Trường Thanh kia.
Nhưng mà người trước mặt chẳng qua chỉ là một chàng trai ngoài hai mươi tuổi.
Việc này khiến Trần Vô Cực cảm thấy khá ngạc nhiên.
Đám người Tiền Nguyệt còn chưa biết Trần Vô Cực xem trọng Lâm Thanh Diện.
Sau khi nhìn thấy Trần Vô Cực, trong lòng mọi người đều nghĩ chỉ cần kể ra thói hư tật xấu của Lâm Thanh Diện trước mặt Trần Vô Cực thì chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ bị phạt nặng.
Tiền Nguyệt ngẩng đầu mở miệng nói: Sư phụ, người này bất kính với sư phụ.
Anh ta ở ngay cửa tông môn gọi thẳng tên của người.
Hơn nữa còn là người không biết đúng sai, xin sư phụ cho phép chúng con trừng phạt anh ta.
Trần Vô Cực nhìn Tiền Nguyệt rồi quát lớn: Thật là hồ đồ.
Cậu ta gọi thẳng tên của ta thì tại sao lại bất kính với ta? Đám nhãi các người cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện vớ vẩn này.
Tiền Nguyệt nhất thời sững sờ, trước đây sư phụ chưa từng nói chuyện với cô ta như vậy.
Nhưng tại sao hôm nay sư phụ lại vì một gã không xem ai ra gì này mà răn dạy cô ta chứ?Sư phụ, con… Tiền Nguyệt còn muốn tiếp tục tranh luận.
Được rồi, bây giờ tất cả các người đều qua đó xin lỗi cậu ta, đồng thời hãy suy ngẫm lại sự lỗ mãng vừa rồi của các người đi.
Trần Vô Cực mở miệng nói.
Tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Bọn họ không hề nghĩ tới sư phụ lại bảo bọn họ đi xin lỗi Lâm Thanh Diện.
Thấy mọi người đều sửng sốt, Trần Vô Cực lập tức hừ một tiếng nói: Sao vậy? Ngay cả lời của sư phụ mà các người cũng không nghe sao?Mọi người nhao nhao tỏ vẻ không có ý đó.
Sau đó bọn họ vội vàng ôm quyền xin lỗi Lâm Thanh Diện.
Nhìn mấy đệ tử của mình xin lỗi Lâm Thanh Diện xong lúc này Trần Vô Cực mới hài lòng gật đầu.
Sau đó hơi khách sáo nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: Tiểu huynh đệ, không biết cậu từ đâu tới? Đến nơi này có chuyện gì không?Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy Điện chủ lệnh của Chúng Thần điện ra cho Trần Vô Cực xem.
Trần Vô Cực nhìn thấy Điện chủ lệnh, ánh mắt ngưng trọng, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện hỏi: Tại sao Điện chủ lệnh này lại ở trong tay cậu? Lẽ nào Quý Trường Thanh đã…Lâm Thanh Diện cười nói: Bây giờ ông Quý rất khỏe, chẳng qua ông ta không muốn làm điện chủ nữa mà thôi.
Ông ta đã truyền ngôi vị điện chủ này lại cho tôi.
Hiện tại, Chúng Thần điện tạm thời do tôi quản lý.
Trần Vô Cực nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, ánh mắt của ông ta lại lộ ra vẻ ngạc nhiên lần nữa, dường như ông ta không thể tưởng tượng một tổ chức như Chúng Thần điện lại giao cho một thằng nhãi mới ngoài hai mươi tuổi làm điện chủ.
Tiểu huynh đệ, cậu còn trẻ như vậy mà đã có thực lực bực này.
Xem như là một người xuất sắc nhất mà tôi đã từng gặp qua ở trái đất.
E là cho dù lại trải qua thêm mấy ngàn năm nữa thì cũng chưa chắc đã có được thiên tài như cậu.
Trần Vô Cực mỉm cười nói.
Tiền bối quá khen rồi.
Lâm Thanh Diện cười nói với Trần Vô Cực.
Thông qua tiếp xúc trước mắt, ông lão tên Trần Vô Cực này quả thật không giống người xấu.
Thái độ đối với anh cũng rất khách sáo.
So với Tần Trường Sinh quả thực có phần khác biệt.
Chỉ có điều Lâm Thanh Diện không rõ sau khi ông ta biết mình là đệ tử của Tần Trường Sinh hơn nữa Tần Trường Sinh còn chết trong tay anh thì vị Trần Vô Cực này còn có thể đối xử với anh bằng thái độ này nữa không?Cậu có thể tiếp nhận Chúng Thần điện, thực lực lại mạnh như vậy, lẽ nào cậu là đệ tử của Quý Trường Thanh sao? Trần Vô Cực hỏi.
Lâm Thanh Diện vốn không định nói đến chuyện này, nhưng Trần Vô Cực vẫn hỏi tới, xem ra rốt cuộc anh cũng không thoát khỏi chuyện này rồi.
Có điều anh cũng không định giấu diếm.
Với thực lực bây giờ của anh thì anh hoàn toàn không cần sợ Trần Vô Cực.
Điều quan trọng nhất là anh muốn mượn chuyện này để thăm dò thái độ của Trần Vô Cực đối với Tần Trường Sinh, xem thử có phải ông ta đã vạch rõ giới hạn với Tần Trường Sinh không?ông Qúy chỉ có thể coi là tiền bối của tôi, không phải là sư phụ của tôi.
Chỉ có điều sư phụ của tôi và tiền bối ngài thật ra cũng là bạn cũ, tại sao chúng ta không tìm một chỗ trước, sau đó tôi sẽ từ từ nói cho ngài biết.
Lâm Thanh Diện nói.
Trần Vô Cực ngẩn ra, rõ ràng ông ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói sư phụ của anh lại là bạn cũ của ông ta.
Mà nhìn chung trên trái đất này người có thể được xem là bạn của ông ta cũng chẳng có mấy người.
Cũng không biết sự phụ của Lâm Thanh Diệu là người nào đây?Được, đã như vậy, thì tiểu huynh đệ hãy đi theo ta.
Chúng ta vào trong rồi nói sau.
Trần Vô Cực mỉm cười sau đó làm tư thế mời với Lâm Thanh DiệnĐám người Tiền Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy sư phụ mình trò chuyện vui vẻ với Lâm Thanh Diệu thì ai nấy cũng ngớ ra.
Bọn họ không rõ tại sao vị sư phụ lợi hại của mình lại đối xử quá khách sáo với một anh chàng mới hai mươi mấy tuổi.
Phải biết rằng tuổi tác của bọn họ cũng xê xích với Lâm Thanh Diện nhưng bình thường sư phụ cũng chưa từng đối xử khách sáo với bọn họ như thế.
Bởi vì ấn tượng đầu tiên và những xích mích suốt dọc đường đi của Tiền Nguyệt đối với Lâm Thanh Diệu cho nên cô ta khá khó chịu với anh.
Bây giờ nhìn thấy sư phụ lại đối xử khách sáo với anh như vậy cô ta càng khó chịu hơn.
Dù sao trong mắt cô ta Lâm Thanh Diệu cũng chỉ là một người bình thường, không biết anh chó ngáp phải ruồi gì mà khiến cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng.
Mà sở dĩ sư phụ đối xử cung kính với anh ta như vậy đại khái hẳn là do lệnh bài của anh ta.
Cô ta cảm thấy bản thân nên nhắc nhở sư phụ một chút, gã này hoàn toàn không đáng để sư phụ khách sáo như vậy.
Loay hoay mãi, cuối cùng Tiền Nguyệt cũng hạ quyết tâm, hô lên với Trần Vô Cực: Sư phụ, người đừng để bị tên này lừa.
Trên đường đưa anh ta trở về, tất cả chúng con ai cũng biết anh ta là người thế nào rồi.
Kiểu người này không đáng để sư phụ đối xử như vậy.
Triệu Lỗi và Tôn Đào gật đầu phụ họa.
Tuy bọn họ cũng nghĩ như vậy nhưng không có can đảm nói ra như Tiền Nguyệt.
Trần Vô Cực nghe Tiền Nguyệt nói như vậy lại trợn mắt quát cô ta: Ai cho con lá gan mà dám ăn nói như vậy?Tiền Nguyệt vẫn không phục: Sư phụ, con đây chỉ sợ người bị gã này lừa thôi.
Không phải người đã nói người tập võ chúng ta lấy thực lực để phân vai vế, người càng có thực lực thì địa vị càng cao sao?Nhưng gã này rõ ràng chỉ là một người bình thường, tại sao sư phụ lại cung kính anh ta như vậy?Trần Vô Cực nhất thời tức giận mắng: Ai nói cho con biết cậu ta chỉ là một kẻ bình thường? Nếu thật sự đánh nhau, cùng lắm ta chỉ đánh ngang tay với cậu ta thôi.
Lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ để ta đối xử khách sáo với cậu ta sao?Trần Vô Cực vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Bọ họ nhìn Lâm Thanh Diện bằng vẻ mặt khó tin.
Không ai ngờ chàng trai trẻ thoạt nhìn bằng tuổi họ lại có thể nhận được nhận xét như vậy của Trần Vô Cực.
Hơn nữa Trần Vô Cực còn nói cùng lắm ông ta cũng chỉ ngang cơ với Lâm Thanh Diện.
Điều này có nghĩa là, nếu thật sự đánh nhau, nếu Trần Vô Cực chỉ hơi sơ sót chút thôi nói không chừng sẽ thua trong tay Lâm Thanh DiệnNgười này rõ ràng không chênh lệc bọn họ bao nhiêu, nhưng lại có được thực lực đáng sự giống như sư phụ, sau khi nghe xong, đương nhiên bọn họ đúng là khó mà chấp nhận được.
So với Lâm Thanh Diệu, dường như bọn họ đã sống uổng công bao nhiêu năm nay rồi.
Mặt Tiền Nguyệt cũng dại ra.
Mãi đến lúc này cô ta mới hiểu rõ tại sao sư phụ lại đối xử với Lâm Thanh Diện bằng thái độ như vậy.
Đồng thời cô ta cũng hiểu rõ suốt chặng đường đến đây tại sao Lâm Thanh Diện lại đối xử với cô ta như vậy.
Tiểu huynh đệ này là thiên tài vô song duy nhất mà ta từng thấy trong đời.
Cậu ta có thực lực mạnh mẽ như vậy nhưng làm người lại rất khiêm tốn, lại cũng không cho các người biết thực lực của cậu ta.
Mà trong số các người chỉ mới hơi có thành tựu một chút mà đã đắc chí.
Sau này các người phải học tập theo cậu ta, đừng vì chút thành tựu bé như hạt vừng kia mà kiêu ngạo quá mức.
Trần Vô Cực thừa dịp dạy dỗ mọi người.
Tất cả mọi người đều xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu.
Quả thật so với Lâm Thanh Diện bọn họ kém xa một trời một vực.
Chẳng trách anh ta có thể khiến cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng.
Hóa ra là vì tư chất của anh ta hoàn toàn vượt qua tư chất đỉnh cấp nhất, có thể đạt được trình độ giống sư phụ ở độ tuổi hai mươi này, quả thật chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ yêu nghiệt.
Tiền Nguyệt tự lẩm bẩm.
Trần Vô Cực nghe được lời lẩm bẩm của Tiền Nguyệt, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ: Con vừa nói cái gì? Trắc Linh Thạch làm sao?Tiền Nguyệt ngẩng đầu nhìn sư phụ, sau đó mới nghi ngờ nói: Con nói anh ta đã khiến Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng.
Sư phụ, có vấn đề gì sao? Với tư cách của này của anh ta, để cho Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng màu vàng chắc hẳn cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì đúng không?Trần Vô Cực trợn tròn mắt, khìn Lâm Thanh Diện bằng vẻ mặt khó tin, sau đó ngạc nhiên thốt lên: Ánh sáng màu vàng! Ánh sắng màu vàng.
Kiểu tư chất này cho dù là ở Thương Nguyên Giới cũng đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện rồi.
Bây giờ lại xuất hiện trên trái đất? Làm sao có thể có chuyện này?
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License