Rể quý trời cho
Chapter
0106
Lâm Thanh Diện mắt chữ A miệng chữ O nhìn Giang Tiểu Nhu đang chạy ở phía trước, hoàn toàn không thể ngờ anh không cho cô ta xem đồ trong túi xách, cô ta lại dùng cách này để đối phó anh.
Bạch Chỉ cũng có chút không ngờ tới, lén nhìn Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, rồi cô hét lên với Giang Tiểu Nhu: Giang Tiểu Nhu! Em ở đó nói năng vớ vẩn gì thế! Từ lúc nào cậu ấy thành người yêu của chị rồi?Giang Tiểu Nhu quay người lại, làm mặt quỷ với Bạch Chỉ, nói: Ai bảo anh ta không cho em xem đồ ở trong túi của anh ta chứ, dù sao người gặp phiền phức cũng là anh ta, sư tỷ đừng để ý đến những chi tiết này.
Sau đó cô ta lại nhìn Lâm Thanh Diện, cười xấu xa nói: Sư tỷ Bạch Chỉ là nữ thần trong lòng những sư huynh kia, đợi lát nữa mọi người ra rồi, cho anh biết mặt.
Lâm Thanh Diện có chút cạn lời, thầm nghĩ cô nhóc này đúng thật là quá tùy hứng, anh chỉ không cho cô xem đồ trong túi mà thôi, không ngờ cô lại gây phiền phức cho anh như vậy.
Bạch Chỉ cũng không còn cách nào khác với Giang Tiểu Nhu, quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Tính cách con bé như vậy đó, cậu đừng để bụng.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Lát nữa giải thích là được rồi.
Rất nhanh, những người đang ở trong phòng đợi nghe thấy tiếng hét của Giang Tiểu Nhu liền vội lao ra ngoài như đàn ong vỡ tổ.
Người yêu của sư muội Bạch Chỉ đến rồi? Ở đâu, mau cho anh xem xem!Sư tỷ Bạch Chỉ đã có người yêu rồi sao? Thật hay đùa vậy?Mẹ nó, không ngờ nữ thần của tôi đã có người yêu rồi, vậy sau này tôi phải sống thế nào đây?…Chớp mắt, hai mươi mấy người xông ra, đi đến trước mặt mấy người Bạch Chỉ.
Có người nhìn thấy Giang Tiểu Nhu, lập tức hỏi: Người yêu của sư muội Bạch Chỉ tới rồi à? Ở đâu?Giang Tiểu Nhu lập tức chỉ sang phía Lâm Thanh Diện, nói: Chính là tên kia!Mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Thanh Diện, hơn hai mươi cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Thanh Diện.
Là truy cập Truyenhayonline.
com để cập nhật nội dung các bạn nhé! giác như còn không bằng tôi, mắt nhìn của sư tỷ Bạch Chỉ có phải hơi kém không?Thật hay truy cập Truyenhayonline.
com để cập nhật nội dung các bạn nhé! sao? Cô ấy là một nhân vật đẳng cấp nữ thần đó, tìm người yêu, không cứ phải tìm một người thật đẹp trai, nhưng ít nhất cũng phải là một người có năng lực mạnh chứ, tên nhóc này trông rất bình thường mà.
Giang Tiểu Nhu thấy mọi người không tin, mau chóng nói tiếp: Đương nhiên là thật rồi, em tận mắt nhìn thấy hai người họ cùng nhau đến chỗ Vân Khê tắm đó, mọi người nhìn tóc của sư tỷ Bạch Chỉ xem, vẫn còn ướt kìa.
Mọi người đều nhìn sang Bạch Chỉ, thấy tóc cô ấy quả thực vẫn còn ướt, hơn nữa câu nói đi đến chỗ Vân Khê tắm này, đúng là như một quả bom hạng nặng, mọi người nghe xong lập tức bùng nổ.
Em nói cái gì! Hai người họ đi tắm cùng nhau sao??? Trời ơi, bình thường anh cũng chỉ dám nhìn trộm vài cái, tên nhóc này lại đã đi tắm chung rồi?Xong rồi, nữ thần của tôi bị làm nhơ rồi, không được, tôi phải giết chết tên nhóc này!.
Chết tiệt, mối thù cướp vợ, buộc phải trả! Tên nhóc này có điểm tốt gì chứ, tôi phải quyết chiến với anh ta một trận!Một đám đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thanh Diện, hận không thể xông lên đánh với anh một trận.
Sắc mặt của Bạch Chỉ và Lâm Thanh Diện đen xì, trong lòng không khỏi bội phục thủ đoạn tạo tin đồn của Giang Tiểu Nhu, đúng là thiên hạ vô địch.
Bạch Chỉ thấy mọi người đều muốn xông lên quyết chiến với Lâm Thanh Diện , nhanh chóng giải thích với bọn họ: Mọi người đừng nghe cô ấy nói bừa, đây là Lâm Thanh Diện, là đệ tử mà sư phụ thường xuyên nhắc tới, tôi và cậu ấy vốn không quen biết, sao cậu ấy có thể là người yêu của tôi được, tại Giang Tiểu Nhu lại thấy buồn chán nữa đó.
Giang Tiểu Nhu thấy Bạch Chỉ giải thích, ánh mắt xoay chuyển, vội nói: Sư tỷ sợ mọi người gây phiền phức với anh ta nên mới nói như vậy đó, dù Lâm Thanh Diện này mới đến, nhưng chắc chắn giữa hai người họ đã xảy ra gì đó rồi, nếu không sao em có thể nhìn thấy hai người họ cùng đi ra từ Vân Khê được chứ.
Sư tỷ, chị dám nói hai người không cùng nhau đi ra khỏi chỗ Vân Khê không?Nghe thấy câu hỏi này của Giang Tiểu Nhu, Bạch Chỉ nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Chúng tôi cùng đi ra khỏi đó, là vì.
.
.
Cô vẫn chưa nói xong, Giang Tiểu Nhu đã cắt ngang: Mọi người nghe xem, sư tỷ cũng thừa nhận rồi kìa.
Bạch Chỉ nghiến răng, thầm nghĩ con nhóc này càng ngày càng nói năng bừa bãi, nếu cô không dạy dỗ lại con bé, sau này con bé sẽ ngang ngược tận trời luôn.
Tuy mọi người đều đoán được việc Lâm Thanh Diện là người yêu của Bạch Chỉ là do Giang Tiểu Nhu nói bừa, nhưng hai người cùng nhau đi ra truy cập Truyenhayonline.
com để cập nhật nội dung các bạn nhé! hơi ướt, khiến mọi người không khỏi tưởng tượng thêm.
Vào lúc mọi người đều căm hận Lâm Thanh Diện cướp đi nữ thần của bọn họ, có ba người đàn ông đi về phía này.
Mọi người thấy vậy, đều lập tức mở đường cho ba người này.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện cũng rơi vào ba người này, ba người họ, chính là ba người thực lực đã đạt tới Hóa Cảnh mà Lâm Thanh Diện quan sát ban nãy.
Người đàn ông đi đầu là một người có gương mặt đầy kiên định và nghị lực, mày kiếm mắt sáng, khoảng ba mươi tuổi, có thể cảm nhận được sự chín chắn và thận trọng trên người anh ta.
Sư huynh Vương Kiếm tới rồi! Cái tên Lâm Thanh Diện e là sắp đen đủi rồi.
Sư tỷ Bạch Chỉ là đối tượng lí tưởng trong lòng sư huynh Vương Kiếm đó, tên Lâm Thanh Diện vừa đến đã có tin đồn như vậy với sư tỷ Bạch Chỉ, sư huynh Vương Kiếm e là ý nghĩ muốn giết anh ta cũng có rồi.
Tôi nghe nói sư huynh Vương Kiếm vốn đã có chút bất mãn với tên Lâm Thanh Diện này, sư huynh Vương Kiếm là đệ tử có thực lực mạnh nhất dưới trướng sư phụ, nhưng sư phụ luôn khoe khoang tên Lâm Thanh Diện này trước mặt chúng ta, sư huynh Vương Kiếm đã muốn phân cao thấp với tên Lâm Thanh Diện này từ lâu rồi.
Tên Lâm Thanh Diện này nhìn có vẻ không giỏi bằng tôi, sư huynh Vương Kiếm đã là cao thủ kỳ giữa Hóa cảnh rồi, sao anh ta có thể đánh lại sư huynh Vương Kiếm được chứ!.
…Vương Kiếm đưa hai sư đệ kỳ đầu Hóa cảnh cùng đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
Giang Tiểu Nhu nhìn thấy màn này, gương mặt lộ ra sự thích thú, vì ở trên đảo khá nhàm chán, nên cô ta rất thích nhìn thấy xung đột như này.
Cậu là Lâm Thanh Diện? Vương Kiếm nhàn nhạt hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Cậu và Bạch Chỉ là người yêu của nhau? Vương Kiếm hỏi thẳng.
Hiểu lầm mà thôi, Lâm Thanh Diện đáp.
Bạch Chỉ lập tức nói với Vương Kiếm: Sư huynh, là nhóc Tiểu Nhu đùa dai mà thôi, lời của con bé không lẽ anh cũng tin sao.
Vương Kiếm cười với Bạch Chỉ, nói: Đương nhiên là anh không tin, sư muội không cần giải thích quá nhiều.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút không thoải mái, dù sao ban nãy Bạch Chỉ cũng thừa nhận rồi, cô và Lâm Thanh Diện cùng nhau đi ra từ chỗ Vân Khê.
Mà chỗ đó là nơi chuyên dành cho mấy cô gái trên đảo tắm rửa.
Sư đệ Lâm Thanh Diện có thể lên đảo, đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng ban đầu sư phụ cũng đã có quy định, phàm là người lên đảo, buộc phải hoàn thành một thử thách mới có thể ở lại trên đảo, sư đệ Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Không biết sư đệ Lâm Thanh Diện có muốn thực hiện thử thách này không?Vương Kiếm nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt dần dần hiện lên sự thù địch.
Bạch Chỉ nghe thấy lời Vương Kiếm nói, lập tức nhíu mày, hỏi: Sư huynh, từ lúc nào thì sư phụ đưa ra quy định như này thế.
Khoảng thời gian trước sư phụ mới nói với anh, anh vẫn chưa nói cho mọi người.
Vương Kiếm thản nhiên nói.
Bạch Chỉ thầm nghĩ, vừa nghe đã biết đây là quy định mà tự Vương Kiếm bịa ra, chỉ để làm khó Lâm Thanh Diện.
Cô không ngờ Vương Kiếm lại thật sự làm khó Lâm Thanh Diện, cảm thấy rất lực.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra tên gọi là sư huynh Vương Kiếm này đang cố ý làm khó mình, xem ra anh ta vẫn thực sự coi anh là tình địch.
Giang Tiểu Nhu thích thú nói: Đúng đúng đúng, em có biết chuyện này, Lâm Thanh Diện là người mới tới, buộc phải thông qua thử thách, nếu không, thì phải đuổi anh ta ra khỏi đảo.
Lâm Thanh Diện trừng mắt với Giang Tiểu Nhu, anh cũng không sợ thử thách gì cả, nếu bọn họ muốn anh phải thử thách, vậy anh cứ nghe theo là được, tránh về sau lại nảy sinh thêm phiền phức gì.
Nếu đã như vậy, thì nói một chút về nội dung thử thách đi.
Lâm Thanh Diện nhìn Vương Kiếm nói.
Thấy Lâm Thanh Diện chấp nhận thử thách, Vương Kiếm cười khẩy, nói: Phía bên kia có một cái rương, bên trong là chì, nặng khoảng hai tấn, khoảng cách đã được đánh dấu phía trước, cậu chỉ cần di chuyển cái rương này về phía trước năm mét, vượt qua năm mét, xem như là thành công.
Sau khi mọi người nghe thấy Vương Kiếm nói nội dung thử thách đều để lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Hai tấn đối với người thường mà nói đã rất nặng rồi, về cơ bản không có người thường nào có thể nâng nổi đồ có trọng lượng nặng như vậy.
Nhưng đối với võ sĩ mà nói, tùy theo sự thăng cấp của thực lực, sức lực của cơ thể sẽ càng ngày càng mạnh, tiềm lực trong cơ thể cũng sẽ được khai phá rất nhiều.
Vì vậy nâng một vật nặng hai tấn vẫn là có khả năng.
Dù sao lúc tiềm lực của người bình thường bạo phát đến xe ô tô cũng nhấc lên được, những cao thủ luyện Nội Kình như họ, sao có thể không có chút tiềm lực này được.
Có điều muốn trực tiếp nâng thứ đồ hai tấn này lên, thì vẫn khá là khó khăn, cho dù là cao thủ đạt tới Tông Sư cảnh muốn nâng lên cũng có chút khó khăn.
Cao thủ Tông Sư cảnh đỉnh phong cũng miễn cưỡng mới có thể nâng đồ nặng hai tấn về phía trước năm mét mà thôi.
Sở dĩ Vương Kiếm cho Lâm Thanh Diện một thử thách như vậy là để xác nhận rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn vẫn chưa đạt tới thực lực Tông Sư cảnh đỉnh phong.
So sánh thì, Bạch Chỉ đã đạt đến trình độ Tông Sư cảnh đỉnh phong rồi, đương nhiên mọi người sẽ cảm thấy Lâm Thanh Diện không xứng với Bạch Chỉ.
Còn về việc đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi đảo, cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Sư huynh Vương Kiếm ác thật đó, không ngờ lại dùng cách bình thường mà chúng ta kiểm tra thực lực để thử thách Lâm Thanh Diện, không có thực lực đạt tới Tông Sư cảnh đỉnh phong, sao có thể vác đồ nặng như vậy đi năm mét được.
Đây rõ ràng là khiến tên Lâm Thanh Diện này biết tự mình lượng sức, tuy sư phụ thường xuyên khen tên sư đệ này, nhưng thật sự không nhìn ra cậu ta có gì đặc biệt cả.
Đừng nói là năm mét, tôi cảm thấy đến cái rương này cậu ta cũng khó mà nhấc lên.
.
.
.
Sau khi Bạch Chỉ nghe thấy lời Vương Kiếm nói, cô nhíu chặt mày, nói: Sư huynh, anh làm như vậy có phải là làm khó cậu ấy rồi không?Vương Kiếm cười, nói: Sư phụ không phải vẫn luôn khen vị sư đệ này sao, anh nghĩ thử thách này với cậu ta mà nói cũng không tính là khó đâu?Tuy Lâm Thanh Diện chấp nhận thử thách không liên quan gì đến Bạch Chỉ, nhưng Vương Kiếm đề nghị thử thách này là vì cô, cô không muốn khiến những sư huynh, sư đệ của cô vì cô mà tranh chấp những thứ vô nghĩa này.
Bạch Chỉ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Thật ra sư phụ vốn không đưa ra thử thách gì cả, cậu không cần nghe sư huynh Vương Kiếm nói, đợi sư phụ trở về, cậu đi hỏi thẳng sư phụ là được.
Sắc mặt Vương Kiếm trầm xuống, nói: Sư muội, em quan tâm cậu ta như vậy, chẳng lẽ thật sự có tình cảm gì với cậu ta sao?.
Bạch Chỉ bất đắc dĩ, nói: Sư huynh, anh nghĩ nhiều quá rồi, em với cậu ta mới biết nhau chưa tới hai tiếng.
Vương Kiếm nhếch miệng, anh ta quen biết Bạch Chỉ bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng thấy cô nói đỡ cho anh ta.
Lâm Thanh Diện không đợi sư phụ trở về theo lời Bạch Chỉ nói, dù sao nếu làm như vậy sẽ chỉ khiến Vương Kiếm nghĩ ra càng nhiều cách để làm khó anh, không bằng anh trực tiếp chứng minh thực lực của bản thân thì hơn.
Anh không nói gì, đi thẳng đến trước cái rương kia.
Mau xem, cậu ta đi chuyển cái rương rồi! Có một người hét lên một câu.
Mọi người lập tức quay đầu sang nhìn.
Bạch Chỉ có chút nghĩ không thông tại sao Lâm Thanh Diện lại hành động cảm tính như vậy, rõ ràng chỉ cần đợi sư phụ trở về là có thể giải quyết, sao cứ phải khiến nó trở nên phức tạp như vậy chứ.
Lát nữa nếu mà anh không đi nổi năm mét, hôm nay lại là ngày đầu tiên anh ta lên đảo, e là mọi người sẽ có ấn tượng không tốt về anh.
Vương Kiếm cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự dám di chuyển cái rương kia, có điều đây cũng là điều anh ta muốn nhìn thấy, đợi lát nữa Lâm Thanh Diện mất mặt trước mặt mọi người, anh ta cũng không lo Lâm Thanh Diện sẽ tranh giành Bạch Chỉ với mình nữa.
Giang Tiểu Nhu thấy Lâm Thanh Diện đồng ý thực hiện thử thách này, sắc mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý.
Ai bảo anh không cho tôi nhìn thấy đồ trong túi chứ, bây giờ tiến thoái lưỡng nan rồi đúng không, sư huynh Vương Kiếm không dễ chọc như vậy đâu, nếu anh sống trên đảo một thời gian dài, vậy thì vui rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn cái rương trên mặt đất, không lớn, nhưng nếu bên trong có chì, anh vẫn có thể tính toán trọng lượng của cái rương.
Mật độ của chì rất lớn, cho dù cái rương bé như vậy cũng sẽ nặng hai tấn.
Anh không hề do dự, cúi người xuống, hai tay giữ cái rương, Huyền Kinh trong tay xuất hiện, sau đó anh dùng sức, trực tiếp vác cái rương lên vai.
Mọi người thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy bọn họ cũng có thể nhấc cái rương này lên, nhưng nhấc một cái rương nặng như vậy cũng cần rất nhiều sự chuẩn bị, mà Lâm Thanh Diện lại có thể nhẹ nhàng nhấc lên như vậy.
Trời ạ, sức của cậu ta lớn như vậy sao? Cảm giác như cậu ta nhấc cái rương lên không mất sức gì mấy vậy.
Có thể là mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi, quan trọng còn phải xem cậu ta có thể đi được bao xa.
Nói đúng, cái rương nặng hai tấn đè lên người, muốn đi được cũng rất tốt sức, phải xem xem cậu ta có thể đi được bao xa rồi nói.
Mắt Vương Kiếm cũng híp lại, cảm giác như anh ta đã xem thường Lâm Thanh Diện này rồi.
Có điều suy nghĩ của anh ta giống với đa số mọi người, đều cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể vác lên được không tính là gì, quan trọng là anh có thể vác được cái rương này đi bao xa.
Thực lực của cậu ta không đủ, cho dù có vác lên được, e là cũng không đi được vài bước.
Nhưng suy nghĩ này của anh ta vừa xuất hiện, Lâm Thanh Diện đã vác cái rương bắt đầu đi, rất nhanh, anh đã đi được mười mét.
Sau đó anh đặt rương xuống, nhìn Vương Kiếm, hỏi: Không biết tôi làm như vậy có coi là thông qua thử thách không?.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại dễ dàng đi xa mười mét, bình thường lúc bọn họ gánh cái rương này, chưa từng cảm thấy nó nhẹ nhàng như vậy.
Mới đầu Bạch Chỉ còn cảm thấy Lâm Thanh Diện cậy mạnh, thì giờ cũng rất ngạc nhiên, thực lực của cô đang ở Tông Sư cảnh đỉnh phong, trước đây cô cũng từng gánh chiếc rương này rồi, tất nhiên sẽ biết rõ, muốn gánh nó đi tới phía trước khó khăn đến nhường nào.
Thế mà giờ Lâm Thanh Diện như gánh một chiếc rương mười cân đi tới phía trước, hoàn toàn không có một chút khó khăn nào.
Giờ cô mới biết mình đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện, hóa ra anh không phải cậy mạnh, mà là rất có tự tin với mình.
Nghĩ như vậy, Bạch Chỉ bỗng thấy hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng trở nên hơi lúng túng.
Vương Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một hồi lâu không nói nên lời, một giây trước anh còn cảm thấy chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không đi được xa, không ngờ một giây sau anh ta đã đi tới mười mét, như một cái tát vào mặt anh.
Giờ dù là người nào thì chắc chắn cũng rất lúng túng.
Mà chuyện quan trọng nhất là, anh không ngờ Lâm Thanh Diện lại dễ dàng hoàn thành thử thách này như vậy, anh vốn định dựa vào thử thách này để làm Lâm Thanh Diện mất mặt, nhưng lại khiến anh ta bày ra thực lực hơn người trước mặt mọi người, lần này e là mọi người đều đồng tình với những lời khen ngợi mà sư phụ dành cho Lâm Thanh Diện lúc trước.
Nhưng mặc kệ trong lòng anh nghĩ gì, thì người làm đại sư huynh như Vương Kiếm cũng không thể nói suy nghĩ của mình ra.
Anh khẽ ho một tiếng, rồi nói: Coi như cậu miễn cưỡng vượt qua thử thách, xem ra sư phụ không hề nhìn nhầm, không thu nhận một tên vô dụng làm đệ tử.
Mọi người nghe Vương Kiếm nói thế, thì nhất thời cảm thấy yêu cầu của đại sư huynh thật sự quá hà khắc, mấy người bọn họ đạt tới Tông Sư cảnh đỉnh phong, mới có thể miễn cưỡng gánh chiếc rương đó đi năm mét, nhưng Lâm Thanh Diện lại đi tới mười mét, như vậy đã quá lợi hại rồi.
Thế mà Vương Kiếm lại nói miễn cưỡng vượt qua, quả thật đã làm bọn họ cảm thấy anh yêu cầu quá cao rồi.
Giang Tiểu Nhu vốn đợi xem trò cười của Lâm Thanh Diện, cũng đang trợn tròn mắt, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh.
Là một cô gái trẻ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, tất nhiên Giang Tiểu Nhu rất có cảm tình với những người trời sinh lợi hại hơn mình.
Mặc dù cô cố tình làm cho Vương Kiếm nảy sinh thù địch với Lâm Thanh Diện nhưng đó là anh không cho cô xem đồ trong túi.
Giờ thực lực mà Lâm Thanh Diện phô ra đã hoàn toàn chinh phục cô.
Anh ta thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng đi được mười mét như thế, chính mình muốn nhấc chiếc rương kia lên cũng rất khó rồi.
Thảo nào sư phụ lại yêu thích khen ngợi anh ta như thế, xem ra anh ta thật sự rất khác người thường.
Ây ya, sớm biết thế này, mình đã không gây sự với anh ta, người này lợi hại như vậy, hơn nữa tính cách còn rất đặc biệt, hoàn toàn trái ngược với mấy sư huynh chỉ biết chiếm tiện nghi của mình.
Sớm biết thế này mình đã nói anh ta làm bạn trai mình rồi.
Giang Tiểu Nhu tự lẩm bẩm, vì sinh sống trên đảo trong thời gian dài, đã làm tính khí cô hơi bốc đồng, nghĩ gì nói nấy.
Cộng thêm trên đảo mọi người đều cưng chiều cô, nên bình thường cô muốn làm gì thì làm, chưa từng biết câu nệ là gì.
Nên sau khi thay đổi cái nhìn về Lâm Thanh Diện, cô liền đi tới bên anh, rồi mở miệng nói: Lâm Thanh Diện, chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi không nên ăn nói lung tung về anh, thật ra anh và sư tỷ Bạch Chỉ chưa xảy ra chuyện gì cả.
Lâm Thanh Diện thấy Giang Tiểu Nhu đã làm sáng tỏ, thì trong lòng cũng thay đổi cái nhìn về cô ta, còn gật đầu với cô ta nữa.
Nhưng anh không ngờ rằng, câu nói kế tiếp của Giang Tiểu Nhu suýt làm anh xông tới bóp chết cô nhóc này.
Các vị, mọi người đều đã nhìn thấy thực lực của Lâm Thanh Diện, anh ấy thật sự là thiên tài tuyệt thế như sư phụ khen ngợi, nên anh ấy có tư cách ở lại đảo! Sau đây tôi xin tuyên bố, từ nay về sau, Lâm Thanh Diện sẽ là bạn trai tôi, mọi người không ai được phép bắt nạt anh ấy!Nói xong, Giang Tiểu Nhu quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: Anh yên tâm, sau này trở thành người của tôi rồi, tôi đảm bảo sẽ cho anh ăn uống no say trên đảo này.
Vẻ mặt mọi người đều xám xịt, hoàn toàn không hiểu mạch não của Giang Tiểu Nhu.
Lâm Thanh Diện cạn lời, định nói gì đó, nhưng bị lời nói của Giang Tiểu Nhu chặn đứng không biết nên nói gì mới đúng.
Xem ra anh vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của Giang Tiểu Nhu, lúc nãy anh còn cảm thấy cô ta rất tốt khi làm sáng tỏ cho mình, nhưng giờ xem ra mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Bạch Chỉ cũng dở khóc dở cười nhìn Giang Tiểu Nhu nói: Em đừng có hâm nữa, Lâm Thanh Diện mới lên đảo được bao lâu, mà em bảo người ta làm bạn trai em.
Giang Tiểu Nhu không phục nói: Sao nào, chẳng lẽ em không được nói thế à? Sư tỷ, chị đừng nóng lòng nói ra những lời này, chẳng lẽ chị cũng có ý với Lâm Thanh Diện?Bạch Chỉ nhất thời đỏ mặt nói: Em nói bậy gì đấy! Chị đâu phải người tùy tiện như em.
Hì hì, sư tỷ, chị đỏ mặt rồi, vẻ mặt của chị không thể lừa được ai đâu, Giang Tiểu Nhu cười xấu xa nói.
Bạch Chỉ vội sờ mặt mình nói: Em nói bậy.
Vương Kiếm thấy dáng vẻ này của Bạch Chỉ, thì trong lòng càng thù địch Lâm Thanh Diện.
Mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Lâm Thanh Diện, tất nhiên bọn họ đều nhìn ra thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với Lâm Thanh Diện, rõ ràng thực lực mà anh vừa mới thể hiện đã chinh phục tất cả mọi người.
Haizz, uổng công em theo đuổi Bạch sư tỷ lâu như vậy, nhưng chị ấy luôn lạnh nhạt với em, Lâm Thanh Diện này mới lên đảo chưa được bao lâu mà sư tỷ Bạch Chỉ đã đỏ mặt vì anh ta rồi, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.
Một người đứng bên cạnh Vương Kiếm cảm thán.
Câu nói này của anh ta cũng chính là tiếng lòng của Vương Kiếm, nghe anh ta nói thế, sắc mặt Vương Kiếm càng trở nên khó coi.
Hừ, cậu ta chỉ vác rương đi mười mét thôi mà, có gì đáng để khoe khoang chứ, người luyện võ xem trọng thực chiến, dù sức lực lớn đến đâu mà không phát huy được trong thực chiến thì cũng vô dụng thôi.
Vương Kiếm tức giận nói.
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy Vương Kiếm nói rất có lý.
Đại sư huynh nói đúng, không ít người sinh ra đã có sức mạnh to lớn, nhưng lại có rất ít người đạt đến thực lực đỉnh phong, trừ khi Lâm Thanh Diện kia cũng đạt tới trình độ như Vương Kiếm sư huynh, bằng không anh ta không thể nào so bì với Vương Kiếm sư huynh được.
Đúng đó, cảnh giới mới là vương đạo, Hóa cảnh trung kỳ như Vương Kiếm sư huynh mới được xem là người lợi hại thật sự.
Chỉ có cô gái chưa trưởng thành như Tiểu Nhu mới ngạc nhiên, khi nhìn thấy chút điểm khác biệt so với người thường thôi, cô ấy thật sự quá ngây thơ rồi.
Vương Kiếm nghe mọi người nói thế, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn nhiều, càng nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng mọi người không hề hay biết, thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, sớm đã bỏ xa bọn họ tám cây số.
Thử thách kết thúc, mọi người cũng có ấn tượng sơ qua về Lâm Thanh Diện rồi.
Vì thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với Lâm Thanh Diện, nên mấy sư huynh đệ chưa từng gặp mặt anh cũng nảy sinh thù địch với anh.
Cộng thêm Vương Kiếm đã ngang nhiên bày tỏ thái độ của mình với Lâm Thanh Diện, nên tất nhiên mấy người bình thường Vương Kiếm sai đâu làm đó cũng sẽ không có ấn tượng tốt với anh.
Tất nhiên, cùng lắm bọn họ chỉ đố kỵ về thái độ của Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu với anh thôi, chỉ có một mình Vương Kiếm thật sự nảy sinh thù địch đối với anh.
Mọi người đều có chuyện riêng phải làm, đương nhiên sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện không thể thay đổi được thói quen của họ, nên thoáng chốc, mọi người đã bận rộn làm chuyện của mình.
Giang Tiểu Nhu đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện cười nói: Có lẽ anh không có ý kiến gì về chuyện tôi bảo anh làm bạn trai đúng không? Bởi vì bình thường bọn họ đều tranh giành muốn làm bạn trai tôi.
Lâm Thanh Diện lườm cô ta nói: Xin lỗi, tôi không có phúc để hưởng thụ lộc này, cô nên đi tìm người khác đi.
Bạch Chỉ cũng cạn lời nhìn sư muội mình, rồi nói: Em có thể nghiêm chỉnh một chút không, nếu em còn tiếp tục như vậy, e là Lâm Thanh Diện sẽ bị em dọa cho chạy mất dép.
Giang Tiểu Nhu nhất thời không phục nói: Sư tỷ, dựa vào cái gì mà chị bảo em không nghiêm chỉnh khi em nói anh ta làm bạn trai em chứ? Chẳng lẽ chị cho anh ta nhìn thấy chị tắm rửa là nghiêm chỉnh à?Bạch Chỉ bỗng đỏ mặt, nhìn trộm Lâm Thanh Diện, rồi nói với Giang Tiểu Nhu: Em đúng là người không nói lý lẽ, chị không nói chuyện em nữa.
Nói xong, cô vội vàng chạy đi.
Hừ, chắc chắn chị ấy đã bị mình nói trúng tim đen, bằng không tại sao lại chột dạ như vậy? Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm.
Rồi cô nhìn Lâm Thanh Diện nói: Ở đây nhà là chúng tôi tự xây lên, anh mới tới đây nên chưa có chỗ ngủ đúng không, hay là anh tới nhà tôi trước đi, nhà tôi có một chiếc giường lớn đủ cho hai người chúng ta ngủ.
Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng, vội đáp lại ngay: Không cần đâu, ý tốt của truy cập Truyenhayonline.
com để cập nhật nội dung các bạn nhé! rồi hẵng nói.
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi về phía rừng cây ở gần đó, rồi nhảy lên một cành cây cao, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Nhu thấy thế thì tức giận nói: Không cần thì thôi, hừ.
Chớp mắt đã đến sẩm tối, Lâm Thanh Diện đang ở trên cây mở mắt ra, ngắm nhìn mấy căn nhà chằng chịt ở gần đó.
Mỗi căn nhà mang một phong cách riêng, xem ra đúng như Giang Tiểu Nhu nói, mọi người xây nhà theo sở thích riêng của mình.
Nhưng Lâm Thanh Diện không muốn định cư lâu dài ở trên đảo, anh tới đây là để đưa Ngưng Hồn Ngọc cho sư phụ, nếu được, tất nhiên anh sẽ giúp đỡ sư phụ, nhưng có lẽ không sẽ không tốn nhiều thời gian, nên anh không cần phải xây một căn nhà ở đây.
Lúc Lâm Thanh Diện đang nhìn chằm chằm mấy căn nhà đó, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói già nua: Bọn họ là đồ đề được ta thu nhận trong nửa cuộc đời ngao du thiên hạ của mình, mỗi người đều có tư chất nổi bật, mỗi người đều có thể được mệnh danh là con cưng của trời , nhưng trong số các đồ đệ này, chỉ có con là làm ta hài lòng nhất.
Lâm Thanh Diện giật mình, vội vàng nhìn qua bên cạnh, rồi nhận ra không biết từ lúc nào, sư phụ đã ngồi cạnh anh.
Trong lòng anh tràn đầy kinh ngạc, lúc nãy anh hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ tiếng động nào bên cạnh mình, phải biết rằng giờ thực lực của anh đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù không mở thần niệm, thì bất kỳ người nào tới gần anh trong phạm vi năm mét, anh đều có thể phát hiện ra đầu tiên.
Nhưng giờ sư phụ đã ngồi cạnh anh rồi, vậy mà anh lại không hề phát hiện ra, nếu không phải sư phụ lên tiếng, anh hoàn toàn không biết rằng bên cạnh mình vẫn còn một người.
Điều này càng khiến Lâm Thanh Diện vững tin rằng, chắc chắn thực lực của sư phụ đã đạt tới Thần cảnh.
Hơn nữa sư phụ cũng từng tu luyện Huyền Công, nên giờ e là chỉ có mình anh là biết rõ, rốt cuộc thực lực của ông đáng sợ đến mức nào?Sư phụ, lần sau sư phụ có thể chào hỏi con trước được không, lúc nãy tim con sắp rớt ra ngoài rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Lục Diên Thọ mỉm cười nói: Ta thấy con nằm đây nhắm mắt nghỉ ngơi, nên không muốn làm phiền.
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ sư phụ, rồi nhận ra hình như sư phụ đã già hơn hai mươi mấy tuổi so với lần trước, cả người cũng trở nên thăng trầm hơn nhiều, ánh mắt càng trở nên thâm thúy hơn, đồng thời ẩn chứa nhiều cảm xúc mà Lâm Thanh Diện không thể thấu hiểu được.
Anh không biết có phải sư phụ đã trải qua chuyện gì, hay là vì kiếp nạn sắp tới mới trở nên tiều tụy như thế không?Sư phụ, bộ dạng người.
.
.
Lục Diên Thọ cười nói: Gần đây ta có chút chuyện phiền muộn, nên già đi mấy tuổi, không sao đâu.
Thấy sư phụ nói thế, Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục chất vấn nữa.
Sư phụ, con đã tìm đủ ba miếng Ngưng Hồn Ngọc rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Ta đã đoán ra rồi, bằng không với tính cách của con, sẽ không tới đây tìm ta.
Sư phụ nói rất nhẹ nhàng.
Vậy kiếp nạn của sư phụ chừng nào sẽ tới? Nếu có thể trợ giúp, chắc chắn đệ tử sẽ không chối từ, Lâm Thanh Diện nói.
Lục Diên Thọ đáp: Chuyện này không cần gấp đâu, , kiếp nạn này là do ta tự tìm tới, chứ không phải nó tới tìm ta, đợi thời cơ chín muồi, chắc chắn ta sẽ nói cho con biết.
Mặc dù không hiểu ý của sư phụ, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn gật đầu.
Lục Diên Thọ không tiếp tục đề tài này nữa, mà quay qua nói: Có lẽ con đã gặp mấy sư huynh sư tỷ của mình rồi đúng không, sao nào, con cảm thấy họ thế nào?Lâm Thanh Diện mỉm cười rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra khi mình lên trên đảo cho Lục Diên Thọ nghe.
Lục Diên Thọ nghe xong thì bật cười, không ngờ sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Con bé Tiểu Nhu này, đúng là hơi tùy hứng một chút, nhưng nó vẫn còn trẻ, đợi nó lớn thêm chút nữa, có lẽ sẽ không làm thế nữa đâu.
Bạch Chỉ là một nhóc thông minh lanh lợi, hơn nữa tâm tư cũng thận trọng, trong cứng ngoài mềm, trước đây từng có sư huynh đệ nhìn trộm nó tắm, thế là nó cầm dao rượt người ta ba ngày ba đêm không chịu tha, con bé khách sáo với con như thế, quả thật đã nằm ngoài suy đoán của ta.
Nghe Lục Diên Thọ nói thế, Lâm Thanh Diện cũng hơi bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngay cả ông cũng cảm thấy Bạch Chỉ có ý mình ư?Còn Vương Kiếm, cậu ta là một trong đệ tử có tư chất và thiên phú tốt nhất, đồng thời cũng là người có thực lực mạnh nhất, chưa tới ba mươi tuổi đã đạt tới Hóa cảnh trung kỳ, điều này cũng khiến cậu ta trở nên kiêu căng tự đại.
Tư chất của cậu ta mạnh hơn con, nhưng con trẻ hơn nó, nên thực lực chỉ ngừng ở mức Hóa cảnh nửa bước, bằng không, ta có thể dùng con để mài giũa lại nhuệ khí của nó.
Nghe Lục Diên Thọ nói thế, Lâm Thanh Diện khẽ cười đáp: Sư phụ, thật ra.
.
.
con đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi.
Lục Diên Thọ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, thì khuôn mặt vốn bình tĩnh bỗng tan biến, nhất thời trở thành kinh ngạc và có chút.
.
.
hoảng loạn?Lâm Thanh Diện bắt gặp tia hoảng loạn thoáng qua mắt Lục Diên Thọ, thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Nếu Lục Diên Thọ ngạc nhiên thì anh còn có thể hiểu được, nhưng tia hoảng loạn kia đã làm Lâm Thanh Diên cảm thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy thực lực của mình trở nên mạnh mẽ, sẽ uy hiếp ông sao?Nhưng tia hoảng loạn đó chỉ thoáng qua mắt Lục Diên Thọ rồi biến mất, nên Lâm Thanh Diện cũng không chắc chắn mình có nhìn nhầm hay không.
Kinh ngạc xong, trên mặt Lục Diên Thọ liền nở nụ cười vui mừng, rồi vươn tay vỗ vai Lâm Thanh Diện nói: Không hổ danh là người có tư chất nhất trong các đệ tử của ta, ta vốn tưởng rằng con phải thêm một năm rưỡi nữa mới có thể đột phá, không ngờ tốc độ tu luyện của con lại thần tốc đến thế.
Lâm Thanh Diện chẳng còn để tâm đến cảm giác lúc nãy nữa, anh cảm thấy đó chỉ là ảo giác của anh thôi, nên cười nói: Thật ra con có thể đột phá là do may mắn.
Ta mặc kệ con có may mắn hay không, nếu con có thể đột phá đến thực lực như vậy trong độ tuổi này, thì xem như đây là bản lĩnh của con rồi.
Lục Diên Thọ nghiêm túc nói.
Giờ ta không còn gì để dạy cho con nữa, con đường còn lại con phải tự bước tiếp thôi.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu với Lục Diên Thọ: Con chắc chắn sẽ không quên lời chỉ dạy của sư phụ.
Thực lực của con đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong rồi, xem ra lần này ta có thể dùng con để mài giũa lại nhuệ khí của nó rồi.
Lục Diên Thọ cười nói.
Sư phụ nói đùa rồi, Vương Kiếm là đại sư huynh trong lòng mọi người, sao con có thể mài giũa anh ta chứ? Lâm Thanh Diện nói.
Lục Diên Thọ chỉ mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, nhưng có vẻ như trong lòng ông đã có kế hoạch rồi.
Sau đó Lục Diên Thọ triệu tập tất cả đệ tử đến đây, đồng thời chính thức giới thiệu Lâm Thanh Diện với mọi người.
Lúc giới thiệu, ông vẫn liên tục khen ngợi Lâm Thanh Diện, đại sư huynh Vương Kiếm nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu.
Giới thiệu xong, Lục Diên Thọ nói mình phải về tu dưỡng, nên bảo Lâm Thanh Diện làm quen với mọi người, rồi quay về nhà.
Mọi người đều biết Lâm Thanh Diện rồi, hơn nữa vì Vương Kiếm không hề thích anh, nên sư phụ vừa về nhà, mọi người đều giải tán hết.
Chỉ có hai người Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ là còn đứng đó.
Giang Tiểu Nhu nhìn Lâm Thanh Diện nói: Này, tối nay anh thật sự không tới nhà tôi ngủ à? Tôi cảm thấy có lẽ tối nay trời sẽ mưa đấy.
Lâm Thanh Diện vội lắc đầu đáp: Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng quan tâm tôi nữa.
Giang Tiểu Nhu hừ lạnh, rồi nhìn Bạch Chỉ ở bên cạnh nói: Chẳng lẽ tối nay anh muốn ngủ trong nhà sư tỷ Bạch Chỉ, nên mới từ chối tôi à?.
Lâm Thanh Diện nhất thời nghẹn họng, Bạch Chỉ đứng bên cạnh cũng lườm cô ta rồi hét lên: Giang Tiểu Nhu! Hôm nay nếu chị không đánh em một trận no đòn, thì chị không làm sư tỷ của em nữa.
Nói xong, Bạch Chỉ lao về phía Giang Tiểu Nhu.
Giang Tiểu Nhu thấy thế liền xoay người chạy, thoáng chốc, hai cô gái đã khuất khỏi tầm mắt của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười bất đắc dĩ, rồi đi về phía rừng cây.
Dù gì anh cũng từng sống trong môi trường gian khổ rồi, nên buổi tối ngủ trên cây cũng chẳng có gì to tát với Lâm Thanh Diện.
Nửa đêm, Lâm Thanh Diện đang nằm trên một cành cây, thì bỗng cảm thấy có một giọt nước rơi xuống mặt mình, nên tỉnh dậy ngay.
Anh thấy mây đen phủ kín bầu trời, xa xa còn truyền đến tiếng sấm, trong lòng thầm kêu không ổn, xem ra lát nữa trời sẽ mưa to.
Anh vội cầm túi của mình lên, rồi nhảy xuống cành cây.
Miệng quạ Giang Tiểu Nhu này nói không trật đi đâu được.
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.
Rồi anh nhìn về phía mấy căn nhà kia, định xem thử có thể tìm nơi nào để trú mưa không.
Anh vừa có suy nghĩ này, trên trời bỗng vang lên một tiếng sét, rồi cơn mưa như trút nước ập tới.
Lâm Thanh Diện vội chạy về phía mấy căn nhà, giờ đã là nửa đêm rồi, có lẽ mọi người đều đã đi ngủ.
Hơn nữa cho dù bọn họ chưa ngủ, e là vì chuyện ban ngày, cũng sẽ không có ai mở cửa cho anh vào nhà trú mưa vào lúc này.
Anh nhìn lướt qua mấy căn nhà, rồi nhận ra tất cả đều đã tắt đèn, ngoại trừ nhà của Bạch Chỉ.
Lúc Lâm Thanh Diện chạy đến đây, quần áo trên người anh đã ướt sũng, anh vốn định xem thử có mái hiên nào cho anh trú mưa không , nhưng nhận ra mấy căn nhà bọn họ tự xây này hoàn toàn không có mái hiên.
Đúng lúc này cửa nhà Bạch Chỉ mở ra, cô nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã ướt như chuột lột.
Lâm Thanh Diện và Bạch Chỉ nhìn nhau, cô vội vàng dời mắt đi, như thể hơi chột dạ khi giờ này mình còn chưa ngủ, đồng thời còn đúng lúc mở cửa ra khi trời mưa nữa.
Bên ngoài đang mưa to, cậu vào trong trú mưa trước đi.
Bạch Chỉ do dự một lát rồi mới nói một câu.
Mặc dù Lâm Thanh Diện cảm thấy việc mình đi vào nhà Bạch Chỉ sẽ không thích hợp cho lắm, nhưng giờ trời đang mưa to, mà gần đây hoàn toàn không có chỗ để trú, nếu anh không đi vào thì anh chỉ có thể đứng ngoài mưa thôi.
Cảm ơn.
Lâm Thanh Diện nói xong thì chạy nhanh vào nhà Bạch Chỉ.
Đợi Lâm Thanh Diện đi vào nhà rồi, Bạch Chỉ liền đóng cửa lại, để mưa khỏi tạt vào.
Nhà Bạch Chỉ trang trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, và tủ đựng đồ, tất nhiên, chỗ cô cũng có không ít đồ dùng dành cho con gái, được sắp xếp rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Vì trên đảo chưa có nhà máy điện, nên nơi này chỉ có dùng nến để thắp sáng.
Ánh sáng từ ngọn nến không mạnh cho lắm, mà hơi mờ ảo, càng làm bầu không khí trở nên mờ ám.
Cộng thêm lúc này cả người Lâm Thanh Diện đều ướt sũng, cô nam quả nữ ở cùng một nhà, khó tránh khỏi nảy sinh bầu không khí khác thường.
Bạch Chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc, rồi mới phản ứng lại, vội dời mắt đi chỗ khác, mặt cũng hơi đỏ ửng: Quần áo trên người cậu đều ướt hết rồi, chắc cậu có mang theo đồ để thay nhỉ? Vậy cậu mau đi thay đồ đi.
Lâm Thanh Diện nhất thời xấu hổ nói: Tôi thay ở đây ư?.
Bạch Chỉ lườm anh, nói: Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn ra bên ngoài thay.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Thôi được rồi.
Rồi Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, không hề nhúc nhích.
Bạch Chỉ cảm thấy kỳ lạ hỏi: Cậu nhìn tôi làm gì, mau thay đồ đi.
Lâm Thanh Diện khẽ ho một tiếng rồi nói: Chị nhìn chằm chằm tôi như thế thì sao tôi thay được, hay là, chị quay người đi được không?Lúc này Bạch Chỉ mới phản ứng lại, khuôn mặt đang tươi cười bỗng đỏ bừng, vội xoay người lại.
Lâm Thanh Diện nhìn Bạch Chỉ xoay người sang chỗ khác, lúc này mới bắt đầu cởi quần áo ướt trên người mình xuống, rồi mới lấy khăn và quần áo để tắm rửa ra, sau khi lau người xong mới thay quần áo khô.
Tôi thay xong rồi, chị có thể xoay người lại.
Lâm Thanh Diện nói.
Lúc này, Bạch Chỉ mới xoay người, nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Đợi lát nữa tạnh mưa tôi sẽ ra ngoài.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Bạch Chỉ không nói gì thêm, dẫu sao nếu trời tạnh mưa rồi mà cô ta còn giữ Lâm Thanh Diện ở trong phòng, vậy có vẻ cô ta không thuần khiết lắm.
Bởi vì trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, bên ngoài mưa rơi không ngớt, không khí đương nhiên có hơi là lạ.
Bạch Chỉ vốn muốn tìm một đề tài để nói chuyện, nhưng không biết vì sao lại không thể mở lời, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện thôi cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Lâm Thanh Diện cũng không biết nên nói chuyện gì với Bạch Chỉ, chỉ cảm thấy mình phải trú mưa trong phòng Bạch Chỉ có hơi xấu hổ.
Chị có thể nghỉ ngơi, tôi sẽ đợi ở đây một lát, đợi mưa tạnh sẽ đi ra ngoài.
Lâm Thanh Diện nói một câu với Bạch Chỉ, sau đó đến bên cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế ở đó.
Bạch Chỉ không nói gì nữa mà xoay người ngồi lên giường.
Cô ta vốn muốn ngồi bên Lâm Thanh Diện một lát, nhưng thấy hai người không biết phải nói gì nên cũng hơi xấu hổ.
Cô ta đành lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Lúc này, trong đầu cô ta quẩn quanh rất nhiều suy nghĩ kỳ dị.
Chính là kiểu suy nghĩ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Thanh Diện vẫn ngồi đợi mưa tạnh, nhưng cơn mưa đêm nay kéo dài rất lâu, cứ rào rào không ngừng, không hề có dấu hiện sắp tạnh.
Thoáng cái đã tới nửa đêm, Bạch Chỉ vốn tưởng rằng có Lâm Thanh Diện ở trong phòng ngủ sẽ không ngủ được, nhưng đêm càng về khuya, cơn buồn ngủ ập đến, cô ta không kiên trì được nữa nên dần thiếp đi.
Lâm Thanh Diện ngồi bên giường, cũng không đấu lại được cơn buồn ngủ nên ghé luôn vào bàn, cũng chợp mắt một lát.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời nhô lên cao, bởi vì hôm qua trời mưa, nên không khí trên đảo vô cùng tươi mát.
Chúng đệ tử của Lục Diên Thọ đều đi ra từ phòng mình, bắt đầu một ngày mới.
Giang Tiểu Nhu đi ra từ phòng mình, sau khi vươn vai vặn eo, còn ngáp một cái, cảm giác thời tiết hôm nay thật đẹp.
Tuy rằng đêm qua trời mưa, nhưng cô ta ngủ rất ngon nên sáng nay mới biết tối qua trời mưa.
Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ ra Lâm Thanh Diện vẫn ngủ ở trên cây, trời mưa thì sao có thể ngủ trên cây được, cũng không biết đêm qua anh trải qua như thế nào.
Đêm qua bảo anh tới phòng tôi ngủ anh lại không tới, giờ thì hay rồi đấy!Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm lầu bầu, sau đó nhìn thoáng qua rừng cây, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Diện.
Cô ta túm chặt một sư huynh, hỏi: Sư huynh, đêm qua trời mưa, anh có biết Lâm Thanh Diện đi đâu không?Người sư huynh kia lắc đầu, nói: Chắc là tìm một nơi nào đó để trú mưa rồi.
Anh ấy có thể trú mưa ở đâu được chứ? Giang Tiểu Nhu nghi ngờ hỏi.
Người sư huynh kia lại cười nói: Chỗ khác thì anh không biết, những chỗ sư huynh đệ bọn anh chắc chắc là không thể.
Gần đây, thằng ranh đó đắc tội đại sư huynh, nhất định không ai để cậu ta trú mưa đâu.
Giang Tiểu Nhu vô cùng nghi ngờ, nghĩ thầm gần đây cũng không có hang núi nào, Lâm Thanh Diện có thể đi đâu trú mưa?Ngay khi cô ta còn đang suy nghĩ anh có thể đi đâu, cửa phòng Bạch Chỉ mở ra.
Giang Tiểu Nhu lập tức đi về phía đó, muốn hỏi Bạch Chỉ có nhìn thấy Lâm Thanh Diện hay không.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lâm Thanh Diện lại thật sự đi ra từ trong phòng Bạch Chỉ.
Giang Tiểu Nhu lập tức trợn mắt đứng nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó vội hỏi: Anh, anh, anh, sao anh lại ở trong phòng của phòng của Bạch Chỉ sư tỷ?Tôi trú mưa ở trong phòng chị ấy.
Lâm Thanh Diện mở miệng đáp.
Bạch Chỉ sư tỷ đâu? Giang Tiểu Nhu hỏi tiếp.
Chị ấy còn chưa tỉnh ngủ, chắc tại đêm qua ngủ muộn.
Lâm Thanh Diện nói.
Một câu vô cùng đơn giản như vậy, nhưng Giang Tiểu Nhu lại suy ra rất nhiều ý nghĩa.
Khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi, như thể tâm hồn non nớt đã tiếp xúc với những thứ không hợp với lứa tuổi của mình.
Trời ơi, các người cũng quá nhanh rồi! Bạch Chỉ sư tỷ thật quá giả dối, chị ấy nói sẽ không tranh giành anh với tôi mà? Kết quả quả chỉ mới một đêm, chị ta đã muốn cướp anh đi rồi, hơn nữa nghe lời anh nói, đêm qua các người còn rất kịch liệt nữa.
Giang Tiểu Nhu kích động nói.
Lâm Thanh Diện nhất thời cạn lời, nói: Cô hiểu lầm rồi, đêm qua tôi chỉ trú mưa ở trong phòng của chị ấy thôi, có phải sức tưởng tượng của cô quá phong phú rồi không?Anh xem tôi là đứa trẻ lên ba sao? Hai người trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, anh muốn nói chưa làm gì, có quỷ mới tin! Giang Tiểu Nhu lập tức phản bác.
Sau đó, cô ta xoay người chạy nhanh đi, gân cổ lên la lớn: Mọi người mau đến đây đi, có chuyện lớn rồi!Đêm qua Lâm Thanh Diện qua đêm trong phòng Bạch Chỉ sư tỷ! Hơn nữa bây giờ chị ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ, anh ta còn nói là đêm qua ngủ quá muộn, cũng không biết hai người họ làm những gì mà lại ngủ muộn như vậy!Lâm Thanh Diện hoàn toàn không thể ngờ được Giang Tiểu Nhu lại gân cổ nói ra chuyện này.
Anh thấy đau hết cả đầu, sau khi cô ta rêu rao như vậy, e rằng anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Sau khi những sư huynh đệ vừa mới tỉnh ngủ nghe Giang Tiểu Nhu nói như vậy, lập tức chạy vội tới đây, chỉ một thoáng sau, mọi người đã tụ tập ở trước cửa phòng Bạch Chỉ.
Thật hay giả, đêm qua Lâm Thanh Diện ngủ ở trong phòng của Bạch Chỉ sư muội sao?Không phải chứ, nữ thần của tôi cứ bị người ta vấy bẩn như vậy sao? Trời ơi, từ nay về sau tôi biết sống sao đây!Móa nó, có phải bọn họ tiến triển quá nhanh hay không? Là chúng ta sống ở trên đảo quá lâu, cho nên không theo kịp thời đại sao?.
.
.
Lâm Thanh Diện cạn lời nhìn đám người tụ tập trước cửa phòng, nhất thời không biết phải giải thích với họ như thế nào.
Lúc này, Bạch Chỉ cũng đi ra từ trong phòng, cô ta xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, nhìn thấy mọi người xúm lại trước cửa phòng, khuôn mặt đầy nghi ngờ.
Giang Tiểu Nhu lập tức chạy đến trước mặt Bạch Chỉ, vô cùng oán giận nói: Sư tỷ, sao chị lại dối trá như vậy, chị đã nói không có hứng thú với Lâm Thanh Diện cơ mà? Kết quả bây giờ đến cả chuyện này cũng xảy ra rồi, chị thật đáng ghét!Bạch Chỉ nhìn cô ta bằng vẻ mặt mơ hồ, hỏi: Cô đang nói bừa gì vậy, tôi và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?Đêm qua Lâm Thanh Diện ngủ ở trong phòng chị, chị nói các người có thể xảy ra chuyện gì? Giang Tiểu Nhu căm giận nói.
Bạch Chỉ lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, vội vàng giải thích: Đêm qua mưa to, Lâm Thanh Diện không có nơi trú mưa nên tôi để cậu ta vào đây trú mưa thôi.
Sao tôi có thể xảy ra chuyện gì với cậu ta được, cô coi tôi là loại người gì?Giang Tiểu Nhu vẫn không tin, nói: Sư tỷ, chị đừng gạt tôi nữa, chị nói thật đi, có phải chị thích Lâm Thanh Diện hay không? Nếu chị thừa nhận, nể tình chúng ta là chị em lâu năm như vậy, tôi sẽ nhường anh ta cho chị.
Bạch Chỉ cạn lời nhìn cô ta, nghĩ thầm có cô nhóc Giang Tiểu Nhu này ở đây, cho dù chuyện không thể cũng trở thành có thể.
Lúc này, Vương Kiếm đi ra từ trong đám người, sắc mặt âm trầm ghen ghét đi tới trước mặt Bạch Chỉ và Lâm Thanh Diện.
Vương Kiếm liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói với Bạch Chỉ: Rốt cuộc thằng ranh này có gì tốt? Cũng chỉ được sư phụ khen vài câu mà thôi, chẳng lẽ người có thực lực Hóa Cảnh trung kỳ như tôi lại thiếu mấy lời khen của sư phụ sao?Bạch Chỉ nghe Vương Kiếm nói vậy liền tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Tuy rằng Bạch Chỉ biết Vương Kiếm để ý mình nhưng anh ta chưa từng biểu lộ ra mặt, cũng chưa bao giờ đề cập qua phương diện này.
Đây là lần đầu tiên chính tai cô nghe Vương Kiếm nói ra những lời như vậy.
Vương Kiếm sư huynh, đêm qua Lâm Thanh Diện thật sự chỉ ở lại trong phòng tôi một đêm mà thôi, là con nhỏ Tiểu Nhu này nói lung tung đó.
Bạch Chỉ giải thích: Hơn nữa, chuyện đó và Vương Kiếm Sư huynh không có liên quan gì hết, hà cớ gì phải nói những lời nghiêm trọng như vậy?Tuy rằng Bạch Chỉ cũng rất kính trọng Vương Kiếm, cảm thấy anh ta là một trong những đồ đệ lợi hại nhất của sư phụ nhưng cô ta không hề cảm nắng anh ta.
Trước kia Vương Kiếm chưa từng nói rõ ràng chuyện này, nếu lần này đã nói ra, thì cô cũng sẽ nhân cơ hội này mà từ chối anh ta để sau này không còn xảy ra chuyện hiểu lầm không cần thiết nữa.
Mọi người nghe Bạch Chỉ nói xong liền cảm thấy đây là tình huống nhạy cảm nên đều im thin thít, không dám nói chuyện nữa.
Liền ngay cả kẻ đầu sỏ gây chuyện là Giang Tiểu Nhu tựa hồ cũng ý thức được lời nói vô ý vô tứ của mình hình như đã gây ra những rắc rối không ngờ đến.
Vương Kiếm nghe Bạch Chỉ nói xong thì cũng thầm hiểu được thái độ của Bạch Chỉ đối với mình, trong lúc nhất thời có chút không khống chế được cảm xúc, tuy nhiên một người có thể đạt tới Hóa Cảnh trung kỳ như anh ta thì chắc chắn là có khả năng tự chủ hơn người cho nên cuối cùng vẫn cố nén cảm xúc xuống.
Ha ha, nếu sư muội nói như vậy thì tôi đúng thật là đã chõ mũi vào chuyện của người khác rồi, có điều tôi vẫn phải nhắc nhở sư muội một câu, tiềm lực lớn không có nghĩa là là có thể trưởng thành, trong lịch sử cũng có không ít những thiên tài chết yểu.
Vương Kiếm nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, những lời này của anh ta hiển nhiên là nhằm vào Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện tương đối bất đắc dĩ, anh không hề muốn mọi chuyện biến thành như vậy.
Chỉ sợ lúc này Vương Kiếm sư huynh đang có dã tâm muốn giết quách anh ta cho rồi.
Lâm Thanh Diện sư đệ, một khi sư phụ đã khen ngợi cậu như vậy, chắc thực lực của cậu cũng đã đạt tới đỉnh cao rồi, không biết cậu có dám luận bàn cùng tôi một phen để tôi được lĩnh giáo một chút sự lợi hại của thiên kiêu chi tử như cậu không.
Vương Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện bằng ánh nhìn sắc bén, giống như đang đàn áp Lâm Thanh Diện.
Là đại sư huynh, hiển nhiên ngạo khí của Vương Kiếm không cần phải bàn tới rồi, những lời Bạch Chỉ vừa nói chẳng khác nào trực tiếp từ chối anh ta trước mặt nhiều sư huynh đệ nên anh ta khó chịu trong lòng là chuyện dĩ nhiên.
Cũng vì vậy mà anh ta sinh ra địch ý vô hạn đối với nguồn cơn của chuyện này là Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa sư phụ lúc nào cũng khen Lâm Thanh Diện, cho nên Vương Kiếm cảm thấy mình cần phải khiến cho Lâm Thanh Diện ý thức rốt cuộc ai mới là đại sư huynh, nếu không sau này Lâm Thanh Diện sẽ cưỡi lên đầu lên cổ anh ta.
Lâm Thanh Diện nghe Vương Kiếm nói vậy thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Sư huynh, thực chất không cần phải như vậy đâu, tôi thấy hay là thôi đi.
Anh nghĩ mình đã tới ngưỡng Hóa Cảnh đỉnh phong rồi, nếu luận bàn cùng Vương Kiếm, đến lúc đó Vương Kiếm bị thua thảm thì anh ta lại càng mất mặt trước tất cả mọi người.
Vương Kiếm nghe Lâm Thanh Diện nói thế liền cho rằng Lâm Thanh Diện sợ, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười khẩy, nói: Chẳng qua chỉ là luận bàn, tôi sẽ không hạ sát chiêu đâu nên cậu cũng không cần sợ hãi.
Mọi người chung quanh cũng đều cảm thấy Lâm Thanh Diện sợ thực lực của Vương Kiếm cho nên mới từ chối.
Không ngờ Lâm Thanh Diện lại thông minh như vậy, biết chính mình đánh không lại Vương Kiếm Sư huynh, cho nên từ chối thẳng, có điều sợ là Vương Kiếm sư huynh sẽ không dễ dàng buông tha anh ta đâu.
Vương Kiếm Sư huynh cũng thê thảm quá mà, vốn dĩ anh ta là đệ tử có thực lực mạnh nhất của sư phụ, kết quả lại là sư phụ toàn khen Lâm Thanh Diện, sợ rằng đổi lại là người khác thì cũng chẳng thấy dễ chịu đâu, hiện tại Bạch Chỉ sư muội lại vì Lâm Thanh Diện mà từ chối Vương Kiếm sư huynh, Vương Kiếm sư huynh không đuổi tận giết tuyệt Lâm Thanh Diện mới là lạ.
Lâm Thanh Diện thấy Vương Kiếm khăng khăng muốn luận bàn với mình thì nhíu mày ngẫm nghĩ hay là trực tiếp nói cho anh ta biết thực lực của mình để anh ta bỏ đi ý niệm ấy trong đầu.
Tuy nhiên, từ sau lưng lại có tiếng của sư phụ vang lên.
Không ngờ mọi người đều đang ở đây, vừa hay ta cũng muốn thông báo một chuyện, mọi người đã có mặt lại càng tiện.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Lục Diên Thọ, Vương Kiếm ghìm lại cơn tức giận của mình rồi cung kính hành lễ với sư phụ.
Lục Diên Thọ nhìn lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm Thanh Diện một lát rồi mới nói: Kỳ thật ta muốn nói với các người rằng từ hôm nay trở đi, Lâm Thanh Diện sẽ là đại sư huynh của các người, về sau không có ta ở đây thì các người phải nghe lời Lâm Thanh Diện, lời của nó cũng chính là lời của ta, nghe rõ chưa?Lục Diên Thọ vừa nói xong, tất cả mọi người đều há hốc mồm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Kiếm là người đầu tiên phản ứng lại, sư phụ thường xuyên khen Lâm Thanh Diện thì cũng thôi đi nhưng bây giờ lại muốn để Lâm Thanh Diện làm đại sư huynh của bọn họ, anh ta thực sự không thể chấp nhận được chuyện này.
Sư phụ, Lâm Thanh Diện nhập môn trễ hơn tất cả chúng ta, để hắn làm đại sư huynh của ta có phải là không được ổn không?Đúng vậy sư phụ, Vương Kiếm sư huynh mới là đại sư huynh của tất cả chúng ta, Lâm Thanh Diện tuy rằng thiên phú trác tuyệt, nhưng vẫn chưa đủ tư cách làm đại sư huynh.
Sư phụ, Lâm Thanh Diện chẳng qua mới lên đảo được một ngày mà người đã cho hắn làm đại sư huynh, có phải là quá vội vàng rồi không?Lâm Thanh Diện cũng không ngờ sự phụ lại làm ra chuyện bất ngờ như vậy, ông ta làm như vậy quả thật đã đào sâu thêm mâu thuẫn giữa anh và Vương Kiếm, lần này sợ là khó mà hòa giải được với Vương Kiếm.
Tuyên nhiên lúc này anh nhớ lại những lời Lục Diên Thọ đã nói với mình đêm qua, muốn dùng anh để rèn giũa Vương Kiếm, nên anh cũng hiểu được vì sao sư phụ phải làm như vậy.
Sư phụ đây là muốn anh chèn ép Vương Kiếm, nếu không làm như vậy thì với tâm tính của Vương Kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện xui xẻo.
Lục Diên Thọ lập tức tươi cười nói: Ta biết có thể trong lòng các người sẽ không phục, ta cũng biết Lâm Thanh Diện muốn làm đại sư huynh thì đúng thật là còn chưa đủ tuổi.
Nhưng người tập võ có quy củ của người tập võ, nếu các ngươi không phục việc Lâm Thanh Diện làm đại sư huynh thì hãy đấu với nó một trận, nếu ai đánh thắng thì người đó chính là đại sư huynh, như vậy các người còn ý kiến gì nữa không?Mọi người nghe Lục Diên Thọ nói vậy, hai mắt liền sáng rỡ, và như một cách ngẫu nhiên tất cả đều nhìn về phía Vương Kiếm.
Hiện tại Vương Kiếm đang muốn khiêu chiến Lâm Thanh Diện, nếu sư phụ đã cho phép thì hiển nhiên anh ta sẽ không khách khí với Lâm Thanh Diện nữa.
Anh ta trực tiếp quay lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: Lâm Thanh Diện sư đệ, vị trí đại sư huỳnh này có lẽ cậu ngồi không quen đâu, tôi thấy cậu nên trả lại cho tôi thì tốt hơn.
Nếu sư phụ đã nói đến quy củ thì hẳn là cậu không thể từ chối so chiêu với tôi được đúng không?Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài, biết hôm nay nếu không đánh cùng Vương Kiếm thì chuyện này sẽ dây dưa mãi.
Tuy nhiên với Lâm Thanh Diện mà nói thì đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nếu Vương Kiếm muốn tự làm mình mất hết thể diện thì anh cũng đành phải thuận theo ý người mà thôi.
Anh liếc nhìn Vương Kiếm một cái rồi thản nhiên nói: Được, tôi đánh với anh.
Vương Kiếm thấy Lâm Thanh Diện đồng ý liền cười khẩy, nghĩ thầm rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội dạy dỗ Lâm Thanh Diện, luận bàn lần này cùng Lâm Thanh Diện, mình nhất định phải để cho mọi người biết, tên đệ tử mà sư phụ khen ngợi chẳng đáng một xu trước mặt mình!Giang Tiểu Nhu thấy Lâm Thanh Diện đồng ý lập tức nói thầm một câu: Có phải anh bị ngốc không vậy, chỉ cần anh không đồng ý thì anh vẫn có thể làm đại sư huynh, giờ đồng ý thì Vương Kiếm sư huynh vừa ra tay là vị trí đại sư huynh anh còn chưa ngồi nóng đít đã bị cướp lại rồi.
Bạch Chỉ cũng có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, vừa rồi bầu không khí giữa hai người vẫn còn giương cung bạc kiếm, bây giờ Lâm Thanh Diện nhận lời khiêu chiến, Vương Kiếm nhất định sẽ không nương tay.
Tuy nói thì nói vậy nhưng vị trí đại sư huynh này từ trước đến nay đều dựa vào thực lực để ngồi lên, không biết sư phụ nghĩ gì mà chứ nhất nhất để Lâm Thanh Diện làm sư huynh nữa, như vậy chẳng phải khiến anh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao? Bạch Chỉ nhỏ giọng nói một câu.
Giang Tiểu Nhu quay đầu nhìn cô một cái, cười xấu xa nói: Sư tỷ, chị đang quan tâm anh ta đấy à?Bạch Chỉ lập tức trừng mắt với cô ta nói: Nếu em còn nói bậy thì trả lại mấy cuốn truyện tranh em lấy ở chỗ chị đây.
Giang Tiểu Nhu cười hắc hắc, nói: Không nói không nói nữa, trong lòng chúng ta tự biết là được rồi.
Lời này của cô ta lại càng khiến Bạch Chỉ thêm tức giận, nhưng cô cũng hết cách, đành phải quay đầu ngó lơ cô ta.
Các sư huynh đệ còn lại cũng không ngờ Thanh Diện lại nhận lời khiêu chiến, có điều họ không giống với Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu, họ rất muốn chứng kiến cảnh Vương Kiếm cùng Lâm Thanh Diện đánh nhau.
Lá gan của tên Lâm Thanh Diện này cũng lớn thật đấy, Vương Kiếm Sư huynh khiêu chiến mà cũng dám nhận, Vương Kiếm Sư huynh là cao thủ Hóa Cảnh trung kỳ rồi, thực lực như vậy liệu có mấy người có thể đánh thắng chứ.
Vương Kiếm sư huynh cũng không phải hẳn là căm thù Lâm Thanh Diện gì lắm đâu, cho dù giao thủ thì trong quá trình, Vương Kiếm sư huynh cũng sẽ không hạ sát chiêu nhưng chắc chắn sẽ đánh một trận nhớ đời.
Chưa biết chừng, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, anh ta sợ về sau Vương Kiếm Sư huynh lại nhằm vào mình nên lần này mới đồng ý khiêu chiến, bị đánh bây giờ đỡ hơn nhiều so với bị nhằm vào sau này.
Mọi người nhao nhau bàn tán, sau đó họ nhanh chóng nhường chỗ cho Lâm Thanh Diện cùng Vương Kiếm tiện giao thủ.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ thực lực của Vương Kiếm cho nên đều đứng tương đối xa, tránh cho bị ảnh hưởng.
Bạch Chỉ đi tới bên cạnh Lục Diên Thọ, hỏi: Sư phụ, người làm vậy chẳng phải là đẩy Lâm Thanh Diện vào hố lửa sao? Chẳng lẽ người làm vậy là vì muốn tôi luyện anh ta?Lục Diên Thọ nở nụ cười, nói: Con nói ngược rồi, thực ra ta muốn tôi luyện Vương Kiếm.
Bạch Chỉ sửng sốt, không rõ Lục Diên Thọ nói vậy có ý gì, Vương Kiếm rõ ràng đã có thực lực của Hóa Cảnh trung kỳ rồi còn bảo Lâm Thanh Diện đến tôi luyện, phải chăng có chút không được thích hợp cho lắm không?Lục Diên Thọ hiểu được nghi hoặc trong lòng cô nên cười nói: Cứ xem đi đã, lát nữa thôi là con sẽ hiểu vì sao ta lại làm như vậy.
Bạch Chỉ gật gật đầu, tập trung vào Lâm Thanh Diện và Vương Kiếm đang đứng giữa sân.
Vương Kiếm đứng đối diện Lâm Thanh Diện, nét mặt vô cùng tự tin nói: Lâm Thanh Diện sư đệ, lát nữa nếu cậu cảm thấy chịu hết nổi thì hãy nhanh chóng nhận thua, đó cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Đa tạ Vương Kiếm Sư huynh quan tâm, có điều đây cũng là lời mà tôi muốn tặng cho huynh, nếu lát nữa anh hết chống đỡ nổi thì cũng có thể trực tiếp nhận thua, đó cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.
Lâm Thanh Diện nói rất nghiêm túc, bởi vì thực lực Hóa Cảnh trung kỳ có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thắng nổi Hóa Cảnh đỉnh phong, huống chi thứ mà Lâm Thanh Diện tu luyện còn là Huyền Kình.
Nhưng Vương Kiếm thì không hề biết thực lực của Lâm Thanh Diện, cho nên nghe anh nói vậy liền cho rằng Lâm Thanh Diện đang khiêu khích mình.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, nói: Hy vọng lát nữa cậu vẫn còn nói được câu đó!Tiếp theo thân hình của anh ta liền bộc phát lao về phía Lâm Thanh Diện, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhận ra nữa.
Mọi người chỉ nhìn thấy một tàn ảnh lóe lên, tiếp theo thân hình của Vương Kiếm đã xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện.
Quyền cước không có mắt, sư đệ, đắc tội!Vương Kiếm đấm một đấm mang theo sức mạnh phá trời diệt đất về phía Lâm Thanh Diện, anh ta muốn trực tiếp đánh ngã Lâm Thanh Diện để Lâm Thanh Diện biết được sự đáng sợ của Hóa Cảnh trung kỳ.
Mọi người thấy Vương Kiếm vừa ra tay đã xuất ra khí thế như vậy liền hoảng sợ, trong lòng không khỏi thương tiếc cho Lâm Thanh Diện một chút.
Lâm Thanh Diện nheo mắt nhìn nắm đấm của Vương Kiếm, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên, một sức mạnh cực lớn xuất hiện, trực tiếp cản nắm đấm của Vương Kiếm lại.
Vương Kiếm biến sắc, hoàn toàn không ngờ một cú vung tay nhẹ nhàng của Lâm Thanh Diện lại có sức mạnh lớn như vậy, trong ánh mắt ngập tràn sự khiếp sợ.
Anh ta vội lùi về sau, sau đó sức mạnh trong cơ thể lưu chuyển, hét lớn một tiếng sau, tung một cú chưởng về phía Lâm Thanh Diện.
Hư ảnh của một bàn tay xuất hiện, trực tiếp bao trùm lên cả người Lâm Thanh Diện khiến anh không còn chỗ nào để trốn tránh.
Lâm Thanh Diện giơ tay chỉ một cái thì có một đạo hào quang xuất hiện, ngay sau đó một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên thủng bàn tay đó.
Sư huynh, tôi thích đánh sáp lá cà hơn, đắc tội rồi!Lâm Thanh Diện cười nói với Vương Kiếm một câu, sau đó liền bay vọt tới chỗ Vương Kiếm.
Mọi người chỉ thấy một giây trước, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ở đằng xa vậy mà kết quả là một giây tiếp theo đã xông tới trước mặt Vương Kiếm.
Vương Kiếm cũng nheo mắt lại, cảm giác Lâm Thanh Diện giống như di đến trước mặt mình chỉ bằng một cái chớp mắt nên trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Anh ta nôn nóng ra tay ngăn cản đòn công kích của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đánh một quyền tới, anh ta dùng cánh tay ngăn cản, một cỗ sức mạnh cường đại phân tán ra xung quanh còn anh ta thì bay thẳng ra phía sau.
Lâm Thanh Diện cũng không chần chờ, trực tiếp theo sau, rồi lại đạp tới một cước đạp, trong lúc bối rối, Vương Kiếm đã tránh né sau đó xuất chưởng với Lâm Thanh Diện, nhưng lại bị Lâm Thanh Diện nắm chặt cổ tay và quật mạnh xuống đất.
Toàn thân Vương Kiếm đập mạnh xuống đất tạo ra một cái hố, còn các khớp xương thì như muốn rụng rời.
Tất cả mọi người giật mình hô lên một tiếng, hoàn toàn không ngờ Hóa Cảnh trung kỳ như Vương Kiếm lại bị bị Lâm Thanh Diện đánh ngã như vậy.
Giang Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy rồi vội vàng quay sang nhìn Lục Diên Thọ, hỏi: Sư phụ, Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy sao, ngay cả Vương Kiếm Sư huynh cũng không phải là đối thủ của anh ta, rốt cuộc thực lực của anh ta đã đạt tới ngưỡng nào rồi?Mọi người nghe Giang Tiểu Nhu nói vậy cũng đều quay sang nhìn Lục Diên Thọ, biểu hiện thực lực của Lâm Thanh Diện thật sự khiến bọn họ quá mức bất ngờ.
Trên mặt Lục Diên Thọ nở một nụ cười tươi rói, nói: Thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt tới Hóa Cảnh đỉnh phong, có lẽ chỉ còn một bước nữa là đạt tới Thần Cảnh.
Lời này vừa được nói ra liền khiến tất cả mọi người im lặng.
Ngay cả Vương Kiếm đang nằm trên mặt đất cũng ngẩn người theo.
Gã sư đệ mà mình hoàn toàn không xem ra gì đã đạt được thực lực mạnh đến vậy rồi sao?Tuy trong lòng sợ hãi nhưng Vương Kiếm cũng không do dự quá nhiều, bởi vì trong lúc cao thủ chiến đấu bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ dẫn đến thất bại.
Anh ta cắn răng tránh khỏi tay của Lâm Thanh Diện, sau đó trực tiếp bộc phát sức mạnh trong cơ thể, tạo thành một cái rìu cực lớn, chém lên người Lâm Thanh Diện.
Sau khi biết thực lực của Lâm Thanh Diện không đơn giản như mình nghĩ, Vương Kiếm cũng không định nương tay nữa, nếu không anh ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để đánh bại Lâm Thanh Diện.
Trên lòng bàn tay Lâm Thanh Diện bốc lên sức mạnh, trực tiếp hóa thành một thanh kiếm dài chặn lại cái rìu kia.
Sức mạnh của rùi và kiếm dài va vào nhau, từng luồng sức mạnh gợn sóng tản ra xung quanh khiến mặt đất bắt đầu run lên.
Bất kể thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, cho dù Vương Kiếm có dốc hết sức lực cũng không thể đỡ nổi sức mạnh của Lâm Thanh Diện.
Huống chi Lâm Thanh Diện là tu luyện Huyền Công, sức mạnh trong cơ thể anh mạnh hơn Nội Kình cả một bậc.
Sau va chạm, Vương Kiếm bay ngược ra ngoài một lần nữa, sau đó ngã luôn xuống đất.
Bởi vì chỉ là rèn luyện, cho nên Lâm Thanh Diện không dùng quá nhiều sức, vừa đủ là được, vì thế Vương Kiếm chỉ ngã trên mặt đất, nếu không sợ là lúc này Vương Kiếm đã mất mạng rồi.
Anh ta ngã xuống đất hồi lâu cũng không phản ứng lại được.
Anh ta không ngờ mình sẽ thua Lâm Thanh Diện như thế này.
Nhất thời, trong lòng Vương Kiếm ngổn ngang cảm xúc khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Thì ra sở dĩ Lâm Thanh Diện không muốn luận võ với anh ta là bởi vì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ thắng anh ta.
Lâm Thanh Diện từ chối anh ta chỉ là vì không muốn anh ta mất mặt, nhưng bản thân anh ta lại cố chấp muốn đấu võ với Lâm Thanh Diện hòng chứng minh bản thân.
Bây giờ ngẫm lại suy nghĩ kia của anh ta đúng là nực cười đến cực điểm.
Hơn nữa mãi đến tận bây giờ anh ta mới hiểu rõ tại sao sư phụ lại khen Lâm Thanh Diện như vậy.
Người này không chỉ là một thiên tài mà còn là một yêu nghiệt.
Anh chẳng qua mới ngoài hai mươi tuổi mà đã đạt tới trình độ Hóa Cảnh đỉnh phong rồi.
Thành tựu này cho dù Vương Kiếm có cố gắng cả đời cũng không đạt được.
Tuy trước đây anh ta cũng được xem là thiên tài, hơn nữa trình độ cũng khá cao nhưng năm nay anh ta đã hơn ba mươi tuổi mà thực lực chỉ là Hóa Cảnh trung kỳ, cách đột phá xa xôi vời vợi.
Nếu anh ta muốn đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong chỉ sợ phải cố gắng hai mươi năm thậm chí ba mươi năm nữa.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện đã đạt đến trình độ này rồi.
Điều này khiến cho sự kiêu ngạo trong lòng anh ta tan biến ngay lập tức, hóa ra so với Lâm Thanh Diện anh ta chẳng là gì.
Cũng khó trách Bạch Chỉ, tuy chỉ mới biết anh vỏn vẹn một ngày nhưng thái độ đối xử với anh hoàn toàn khác xa với những người khác.
Lâm Thanh Diện có thiên phú mà người bình thường không bao giờ có được, dù không nói ra nhưng sự đặc biệt đó sẽ có thể thu hút bất kỳ ai tiếp xúc với anh.
Lâm Thanh Diện đi về phía Vương Kiếm, sau đó cúi đầu nhìn anh ta hỏi: Sư huynh, anh còn muốn đánh nữa không?Vương Kiếm hoàn hồn, lắc đầu lia lịa nói: Không cần, tôi nhận thua.
Thấy Vương Kiếm nhận thua dứt khoát như vậy Lâm Thanh Diện cũng hơi ngạc nhiên.
Anh còn tưởng rằng Vương Kiếm sẽ cố chấp không chịu thua, nhất định phải một mất một còn với anh nữa đấy.
Vương Kiếm đứng lên nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt phức tạp: Cậu rất mạnh, cậu là một người mạnh nhất trong số những thiên tài mà tôi đã gặp qua.
Sư phụ khen cậu không phải chỉ khen suông.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Vương Kiếm: Sư huynh quá khen.
Vương Kiếm hít sâu một hơi, nói: Từ nay về sau, vị trí Đại sư huynh này sẽ do cậu đảm nhiệm.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói: Thật ra cũng không cần phải như thế.
Sở dĩ sư phụ làm như vậy chẳng qua là muốn anh được tôi luyện thêm, sau này vị trí Đại sư huynh này vẫn là do anh làm thôi.
Vương Kiếm mỉm cười: Người tập võ, dựa vào thực lực để xếp vai vế.
Với thực lực của cậu hoàn toàn xứng đáng với vị trí này, cậu cũng đừng từ chối.
Lâm Thanh Diện thấy Vương Kiếm đã nói như vậy, anh cũng không nói gì nữa.
Vương Kiếm là một người thông minh, anh ta có thể đạt đến thực lực Hóa Cảnh trung kỳ, không phải chỉ dựa vào vận may.
Chỉ là vì thiên phú và thực lực của anh ta quá xuất sắc, vẫn chưa có người nào vượt qua cho nên trong lòng anh ta mới sinh ra thái độ ngạo mạn, không xem ai ra gì kia.
Đối với Vương Kiểm mà nói kiểu tâm lý này là đòn chí mạng, rất có khả năng sau này lúc đột phá sẽ trở thành nút thắt trong lòng anh ta, khiến cho thực lực của anh ta không cách nào tiến bộ được nữa.
Mà muốn xóa bỏ kiểu tâm lý này cũng chỉ có thể tìm một người có thực lực và thiên phú mạnh hơn anh ta để anh ta hiểu được núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Khoảnh khắc thua trong tay Lâm Thanh Diện, Vương Kiếm liền hiểu được mục đích của sư phụ, đồng thời cũng hiểu được sự thiết sót của mình.
Anh ta cũng không phải là người hẹp hòi.
Lần này anh ta vẫn phải cảm ơn Lâm Thanh Diện đã giúp anh ta hiểu được vấn đề này, đương nhiên cũng sẽ không thù hận gì Lâm Thanh Diện.
Mọi người nhìn thấy Vương Kiếm chủ động chịu thua, trong lòng cũng ngập tràn cảm xúc.
Bọn họ không ngờ Vương Kiếm người luôn mạnh nhất trong lòng bọn họ lại có lúc chịu thua người khác như vậy.
Thì ra Diện sư đệ lợi hại như vậy.
Thế mà trước đây tôi còn thấy cậu ta chỉ là một kẻ liều lĩnh, bây giờ xem ra tầm nhìn của tôi hạn hẹp quá.
Người nào mà chẳng như vậy? Ai có thể nghĩ sư đệ Lâm Thanh Diện còn trẻ mà lại đạt tới trình độ Hóa Cảnh đỉnh phong chứ? Trước đó tôi còn tưởng cậu ta còn chưa đạt được Tông Sư cảnh đỉnh nữa đấy.
Ai ôi, đúng là xấu hổ mà, tính ra tôi lớn hơn Lâm Thanh Diện mấy tuổi mà ngay cả Tông Sư cảnh đỉnh cũng không đạt được đấy.
Trong khi đó sư đệ Lâm Thanh Diện đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong rồi.
Tôi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt sáng rực khác thường.
Sư tỷ, có phải tỷ đã phát hiện Lâm Thanh Diện không tầm thường từ trước nên mới đối tốt với anh như vậy không? Giang Tiểu Nhu mở miệng hỏi.
Bạch Chỉ nhìn Giang Tiểu Nhu nói: Đừng nói mò, trước đây tôi cũng không biết anh ấy lại lợi hại như vậy.
Giang Tiểu Nhu im lặng một hồi rồi nói: Vậy sư tỷ sẽ không ngại khi muội cạnh tranh Lâm Thanh Diện với tỷ chứ?Bạch Chỉ nhất thời cạn lời: Tôi nói tôi có ý với Lâm Thanh Diện khi nào chứ? Ai rỗi hơi cạnh tranh với cô?Ha ha, nếu sư tỷ đã nói vậy thì muội sẽ không khách sáo đâu.
Muội mà theo đuổi được anh ấy thì tỷ đừng hối hận đấy.
Giang Tiểu Như cười xấu xa nói.
Bạch Chỉ nhất thời muốn nói gì đó chỉ có điều sau khi do dự một hồi vẫn giữ im lặng.
Lời của hai người bọn họ đều bị Lâm Thanh Diện nghe được, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ đang đi về phía mình anh liền nhanh chóng chạy về phía sư phụ.
Sư phụ, chúng ta mau vào phòng đi, con có chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Sau đó anh liền kéo Lục Diên Thọ đi vào phòng.
Sau khi hai người vào phòng đồng thời xác định Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu không đuổi theo, lúc này Lâm Thanh Diện mới thấy nhẹ nhõm.
Lục Diên Thọ mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện nói: Sao vậy? Con sợ bọn họ vậy sao, vậy mà dám lấy sư phụ ra làm lá chắn.
Lâm Thanh Diện cười ngượng với Lục Diên Thọ, thật ra anh không phải đơn thuần chỉ muốn trốn Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ.
Bây giờ anh đã mang tới ba miếng Ngưng Hồn Ngọ, cũng đã đến lúc anh phải hỏi thử xem kiếp nạn của sư phụ là gì rồi.
Sư phụ, thật ra con còn muốn hỏi một chút, kiếp nạn mà lúc đó sư phụ nói rốt cuộc là kiếp nạn gì?Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Diên Thọ, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng.
Tiếp đó, anh lấy ba miếng Ngưng Hồn Ngọc từ trên người ra đặt lên bàn.
Ngọc Ngưng Hồn có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn, ba miếng Ngưng Hồn Ngọc đặt cạnh nhau, hiệu quả này sẽ tăng gấp đôi.
Khoảng thời gian này Lâm Thanh Diệu luôn mang theo ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này bên người, tốc độ trưởng thành của thần hồn khá khả quan.
Bây giờ tìm được sư phụ cũng là lúc giao ba miếng ngọc này ra rồi.
Cũng không biết ba miếng ngọc này làm thế nào để giúp sư phụ vượt qua kiếp nạn nữa.
Lục Diên Thọ nghe Lâm Thanh Diện hỏi vậy, trên mặt lộ ra nụ cười dường như đã đoán trước được Lâm Thanh Diện sẽ hỏi vậy.
Ông ta đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế, một tay lấy ba miếng Ngưng Hồn Ngọc kia qua vừa thưởng thức vừa nói: Con có thấy dáng vẻ bây giờ của ta khác lúc trước không?Lâm Thanh Diện lập tức liếc nhìn sư phụ, nghĩ đến hôm qua lúc mới gặp sư phụ, anh cảm thấy sư phụ đột nhiên như già hơn hai mươi tuổi đã cảm thấy không bình thường rồi.
Bây giờ sư phụ lại nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng đoán được sư phụ đột ngột già như vậy, hẳn không phải là vì áp lực lớn hoặc có tâm sự nặng nề.
Lần trước lúc con thấy sư phụ, sư phụ vẫn là thần thái sáng láng, tinh thần quắc thước, nhưng lần này mới chẳng bao lâu, đột nhiên sư phụ dường như già hơn hai mươi tuổi.
Lẽ nào đây là kiếp nạn của sư phụ sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Lục Diên Thọ gật đầu nói: Đúng vậy, bây giờ tốc độ già đi của cơ thể ta mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuổi thọ của ta cũng chỉ còn lại ba năm.
Đây cũng là lý do tại sao ta bảo con trong vòng ba năm phải tìm cho được Ngưng Hồn Ngọc.
Lâm Thanh Diện nghe Lục Diên Thọ nói vậy, trong lòng liền run lên.
Anh không ngờ tuổi thọ của sư phụ chỉ còn lại không tới ba năm.
Tại sao lại như vậy? Thực lực của sư phụ mạnh như vậy đáng lẽ ra phải còn sống rất lâu mới đúng chứ? Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi.
Lục Diên Thọ mở miệng nói: Nếu con muốn nghe giải thích thì trường hợp của ta hẳn là do trúng độc.
Chỉ có điều loại độc này đặc biệt, không giống với những loại độc mà con đã biết nhưng kết quả mà chúng gây ra thì giống nhau, tức là sẽ lấy mạng ta.
Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi: Vậy phải làm sao mới có thể giải được chất độc kia? Có phải dựa vào ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này không?Lục Diên Thọ mỉm cười: Ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này đương nhiên không thể giải được độc của ta.
Thật ra ba miếng ngọc này là chìa khóa của một nơi mà nơi đó có thuốc giải có thể giải độc của ta.
Đầu tiên Lâm Thanh Diên ngây ra, tiếp đó anh liền nhìn về phía ba miếng Ngưng Hồn Ngọc trong tay sư phụ.
Anh không ngờ ba miếng ngọc này lại là chìa khóa.
Lúc ta còn trẻ, từng gặp được một người mà người này có lai lịch cực kỳ bí ẩn.
Ông ta không giống như người của thế giới này, cách ăn mặc cũng rất khác lạ.
Lúc đó ông ta nói ta có thiên phú dị bẩm, cảm thấy rất có duyên với ta, cho nên cho ta một quyển sách quý.
Ta bắt đầu tu luyện theo quyển sách quý kia và phát hiện thực lực của mình tiến bộ thần tốc.
Khi tất cả mọi người còn đang rầu rĩ vì bước vào Nội Kình thì sức mạnh trong cơ thể ta đã mạnh hơn bất kỳ cao thủ đại thành nào có thực lực hơi kém một chút rồi.
Bởi vì như vậy nên ta cảm thấy người kia không đơn giản.
Cho nên liền đi theo ông ta, người kia cũng không từ chối, ông ta dẫn ta vào nam ra bắc, gần như là chinh phục tất cả cường giả đương thời.
Ta chưa từng gặp tồn tại nào mạnh như ông ta.
Thực lực của ông ta khiến ta kính ngưỡng, nhưng trên người ông ta lại toát ra sát khí mà mắt thường không thể nhận ra.
Loại sát khí này vẫn luôn ăn mòn bản thân ông ta, khiến ông ta trở nên điên cuồng.
Mà sở dĩ ông ta đồng ý để ta đi theo cũng là vì lúc ông ta trở nên điên cuồng ta có thể giúp ông ta tỉnh táo lại.
Lúc đó ta cũng không nhận ra được tính chất nghiêm trọng của việc này, mãi đến sau này, người kia nói với ta thời gian của ông ta không còn nhiều nữa, ông ta muốn đi tới một nơi mà không ai có thể tìm được, tự mình kết thúc.
Còn ta, bởi vì đi theo ông ta một thời gian dài, hơn nữa còn giúp ông ta tỉnh táo lại lúc ông ta điên cuồng cho nên bản thân ta cũng bị sát khí trên người ông ta ăn mòn.
Ông ta nói cho ta biết loại sát khí ăn mòn này sẽ không có bất kỳ triệu chứng nào trong thời gian ngắn, nhưng nó sẽ bộc phát vào một ngày nào đó trong tương lai.
Lúc đó, cơ thể của ta sẽ lão hóa nhanh chóng, thậm chí lúc trở nên điên cuồng ta sẽ chết trong tình trạng mất kiểm soát này.
Tuy nhiên, tình trạng này không phải là không thể giải quyết được.
Ông ta đã để lại cho ta một địa chỉ và bảo ta đi tìm đủ ba miếng Ngưng Hồn Ngọc, khi có triệu chứng này thì đi đến địa chỉ ông ta đã cho.
Ông ta sẽ để lại đồ cho ta hóa giải triệu chứng này.
Mãi sau này ta mới biết quyển sách quý mà người kia đưa cho ta là Huyền Công, còn tên của người đó là Tần Trường Sinh.
Nghe được cái tên Tần Trường Sinh này, đồng tử của Lâm Thanh Diện đột nhiên co rút lại.
Anh không ngờ Huyền Công của sư phụ lại là do Tần Trường Sinh ban cho!Mà dựa theo lời giải thích của sư phụ thì quả thực Tần Trường Sinh đã chết rồi.
Chỉ là anh không ngờ sư phụ mình và Tần Trường Sinh lại có mối quan hệ như vậy.
Lục Diên Thọ thấy phản ứng này của Lâm Thanh Diện cũng hơi bất ngờ, nên mở miệng hỏi: Con biết Tần Trường Sinh?Lâm Thanh Diện gật đầu, anh vẫn chưa nói cho sư phụ biết anh đã là điện chủ của Chúng Thần điện, cho nên cũng biết một số chuyện liên quan tới Thương Nguyên giới.
Có điều đây dù sao cũng là cơ mật của Chúng Thần điện, Lâm Thanh Diện cũng không định nói với sư phụ.
Nếu sư phụ năm đó đã đi theo Tần Trường Sinh thì chắc chắn ông ta sẽ biết nhiều hơn anh.
Con cũng biết một ít.
Biết được người này hình như đắc tội không ít người.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lục Diên Thọ cười nói: Ông ta đâu chỉ là đắc tội không ít người, năm đó giới Võ đạo này đều đang đuổi giết ông ta, chỉ đáng tiếc thực lực của ông ta quá mạnh, hoàn toàn không có ai là đối thủ của ông ta.
Vậy địa chỉ mà Tần Trường Sinh cho sư phụ là ở đâu? Nếu thời gian không còn nhiều vậy chúng ta phải tìm được chỗ kia càng nhanh càng tốt, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Lục Diên Thọ mở miệng nói: Địa chỉ của ông ta cho ta là hòn đảo này.
Ta cũng tìm đến địa chỉ mà ông ta đã nói.
Bây giờ con đã mang ba miếng Ngưng Hồn Ngọc này đến rồi, vậy thì chúng ta có thể đi đến đó bất cứ lúc nào, để tìm được thứ có thể hóa giải được tình trạng hiện giờ của ta.
Lâm Thanh Diện cũng ngạc nhiên, không ngờ hòn đảo này là chỗ mà Tần Trường Sinh nói, xem ra anh đúng là không cần lo lắng quá.
Dù sao đã có Ngưng Hồng Ngọc, muốn vào chỗ mà Tần Trường Sinh nói chắc hẳn cũng không khó lắm, trừ khi nơi đó còn có những nguy hiểm khác.
Sư phụ người định lúc nào thì đi đến hòn đảo mà Tần Trường Sinh nói? Không biết con có thể giúp gì cho người không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License