con-mat-ao-thi

Nghe Lục Diên Thọ nói vậy, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ ông ta đã lập xong kế hoạch để mình và đám sư huynh đệ cùng đi theo, chỉ là không biết đến khi mình đi, có thể mang theo cái gì.

Dù sao, Lâm Thanh Diện phỏng đoán, thực lực của Lục Diên Thọ chắc đã đạt đến Thần Cảnh rồi, đến lúc đó nếu gặp phải phiền toái gì thì với thực lực của ông ta chắc chắn cũng có thể dễ dàng đối phó.

Ngược lại nếu đám đệ tử này cùng đi theo có lẽ sẽ trở thành vướng víu.

Nhưng Lục Diên Thọ đã thỉnh cầu như vậy, Lâm Thanh Diện không hề do dự, dù sao anh có thể có ngày hôm nay, phần lớn là nhờ sư phụ.

Cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không quên ơn tri ngộ và sự dạy bảo năm đó của sư phụ, bây giờ sư phụ cần anh thì anh không sẽ chùn bước mà lao lên trước nhất.

Sư phụ yên tâm, đến lúc đó chắc chắn con sẽ không từ chối.

Lâm Thanh Diện nói với Lục Diên Thọ.

Lục Diên Thọ vui mừng khẽ gật đầu, rõ ràng hết sức hài lòng đối với đệ tử này của mình.

Không biết khi nào sư phụ muốn đi chỗ Tần Trường Sinh lưu lại? Lâm Thanh Diện hỏi.

Con vừa tới trên đảo, còn chưa quen hết sư huynh đệ, chuyện này cũng không vội, cứ chờ con thích ứng một chút rồi nói sau.

Lục Diên Thọ nói.

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, cũng không có ý kiến gì.

Sau đó hai người lại hàn huyên một số việc linh tinh khác.

Khi từ trong phòng Lục Diên Thọ đi ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vương Kiếm đang đứng chờ ở ngoài phòng sư phụ, lập tức lễ phép nói: Chào sư huynh Vương Kiếm.

Vương Kiếm mỉm cười với Lâm Thanh Diện, nói: Bây giờ cậu đã là Đại sư huynh, đừng gọi tôi là sư huynh nữa.

Thật ra tôi muốn xin lỗi cậu về chuyện trước kia, trước kia là tôi quá cố chấp, hơn nữa thái độ sư muội Bạch Chỉ với cậu khiến tôi nảy sinh lòng đố kỵ.

Nhưng trận chiến hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn bình tĩnh lại, tôi cũng đã hiểu dụng ý của sư phụ, cộng thêm sư muội Bạch Chỉ cũng đã bày tỏ thái độ đối với tôi, nên hiện tất cả những thứ tích tụ trong lòng tôi cũng đã tan thành mây khói.

Thiên phú và thực lực của cậu đúng là mạnh nhất trong đông đảo đệ tử của sư phụ, điều này không thể nghi ngờ, tôi tâm phục khẩu phục rồi, nhưng sau này tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt được trình độ của cậu.

Về phần sư muội Bạch Chỉ, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, dưa hái xanh không ngọt, sau này tôi cũng sẽ không tiếp tục tranh giành cô ấy với cậu nữa, tôi tin cô ấy đi theo cậu, mới có thể sống càng vui vẻ.

Nghe xong những lời từ đáy lòng của Vương Kiếm, Lâm Thanh Diện lập tức có chút dở khóc dở cười, vội giải thích: Sư huynh, thật ra tôi không hề có ý gì với sư tỷ Bạch Chỉ, hơn nữa tôi đã có vợ rồi, con tôi cũng đã gần một tuổi.

Sau này, anh nên tiếp tục theo đuổi cái anh muốn theo đuổi, tuyệt đối đừng vì tôi mà từ bỏ.

Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Vương Kiếm lập tức ngơ ngác, lẩm bẩm nói: Cậu đã kết hôn rồi sao? Con cũng đã một tuổi rồi?Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.

Vương Kiếm lập tức có chút không biết làm sao.

Phải biết năm nay anh ta đã ba mươi tuổi, vẫn luôn theo đuổi Bạch chỉ, nhưng lại chưa bao giờ thành công, nên tới hôm nay anh ta vẫn còn độc thân.

Mà sư đệ nhỏ hơn mình vài tuổi, không chỉ kết hôn rồi, thậm chí ngay cả con cũng đã có rồi.

Điều này khiến người làm sư huynh như anh ta cảm thấy khá hổ thẹn.

Vương Kiếm xấu hổ cười cười, khẽ đằng hắng một tiếng, rồi nói: Thì ra là như vậy, tôi thật đúng đã hiểu lầm cậu.

Đêm nay tôi định cùng các sư huynh đệ uống vui vẻ, đến lúc đó cậu nhất định phải tới.

Chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, buổi tối tôi phải uống cùng cậu một chầu.

Vương Kiếm vội dời chủ đề, phòng ngừa mình tiếp tục xấu hổ.

Chắc chắn rồi.

Lâm Thanh Diện đáp lại.

Buổi tối, Vương Kiếm tập hợp hết sư huynh đệ và sư tỷ muội lại, bảo mọi người đem hết rượu ngon của mình ra, chuẩn bị uống một trận.

Mọi người đốt lửa lên, sau đó mang thịt rừng ban ngày mình đánh được ở trên đảo và hải sản bắt được từ biển ra, vừa uống rượu vừa ăn thịt.

Bởi vì biểu hiện ban ngày, Lâm Thanh Diện hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mọi người đối với anh, mọi người đều muốn lôi kéo làm quen với anh, càng không ngừng tìm anh uống rượu.

Hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu cũng thỉnh thoảng tìm Lâm Thanh Diện uống một chút, nhất là Giang Tiểu Nhu, rõ ràng không thể uống rượu, lại nhất định phải giả vờ tửu lượng không tệ, kết quả chỉ một chén nhỏ, cả người đã lâng lâng.

Vì tránh cho sau này xấu hổ, Lâm Thanh Diện kể chuyện mình đã kết hôn, đồng thời có một đứa con gái cho mọi người.

Sau khi nghe được, hai người Bạch Chỉ và Giang Tiểu Nhu đều có vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện đã kết hôn, hơn nữa còn có con gái rồi.

Giang Tiểu Nhu vẻ mặt đau khổ, cộng thêm đã uống rượu, ở trước mặt mọi người mạnh mẽ phê phán Lâm Thanh Diện lừa gạt tình cảm của cô ta, nếu đã có vợ rồi, sao còn để cho mình sinh ra loại suy nghĩ kia chứ.

Lâm Thanh Diện vẻ mặt im lặng, nói mình tới bây giờ chưa từng lừa gạt tình cảm của cô ta, là do bản thân cô ta cứ nghĩ về phương diện đó.

Tất nhiên, Lâm Thanh Diện cũng hiểu với tính cách của Giang Tiểu Nhu nói ra là coi như xong, cũng sẽ không coi là thật.

Nhưng Bạch chỉ, sau khi nghe anh nói mình đã có vợ và con gái, rõ ràng tỏ ra mất mát.

Hơn nữa ngay từ đầu cô ta cũng không uống rượu, thế mà sau đó bắt đầu uống với mọi người, đồng thời còn tỏ vẻ không quan trọng.

Lâm Thanh Diện thấy cô ta như vậy, biết cô ta có thể thật sinh ra một loại ý nghĩ nào đó, nhưng cũng may bọn họ quen biết chưa lâu, loại ý nghĩ này vẫn chỉ dừng ở giai đoạn ban sơ, cho nên lúc này bóp chết loại ý nghĩ đó của Bạch Chỉ từ trong ban đầu mới là cách làm chính xác nhất.

Lần này, cùng uống rượu đã kéo gần mối quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và mọi người lại.

Sau khi uống thỏa thuê, mọi người bắt đầu kể về chuyện xảy ra năm đó khi mình được sư phụ thu làm đồ đệ.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không khỏi cảm khái, nghĩ đến năm đó khi bản thân chán nản nhất thì gặp được sư phụ, nếu không phải sư phụ cho anh một tia hi vọng, e là anh rất khó sống đến bây giờ.

Sự cảm kích của anh với sư phụ không ngôn từ nào diễn tả hết được, nên anh mới sẵn lòng đồng ý mọi yêu cầu của sư phụ, dù là lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng không chối từ.

Khi mọi người ở đây náo nhiệt, trong bóng đêm cách đó không xa, Lục Diên Thọ đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn những đệ tử này của mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt ông ta dừng trên người Lâm Thanh Diện thật lâu, trong ánh mắt là một loại ý vị không tên.

Nếu lúc này Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát xung quanh một chút, thì sẽ phát hiện Lục Diên Thọ ẩn trong bóng tối, đồng thời nhìn thấy quanh thân ông ta tràn ngập sương mù màu đen.

Đám sương mù màu đen này không chỉ chie lấp Lục Diên Thọ, mà còn tạo ra sự tương phản với vẻ điềm đạm gần gũi hàng ngày của ông ta.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm đám đệ tử hồi lâu, ánh mắt ông ta chợt trở nên tĩnh mịch, khóe miệng ông ta cũng khẽ cong lên độ cong rất nhỏ, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Ông ta cũng không tiếp tục dừng lại, quay người rời khỏi nơi này, không ai phát hiện ông ta đã từng tới.

Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện ở lại trên đảo, sau khi mâu thuẫn trước đó được giải trừ, Lâm Thanh Diện phát hiện những sư huynh đệ này của mình đều rất nhiệt tình.

Hơn nữa đêm đó, sau khi anh nói cho mọi người mình đã có vợ và con gái, tốc độ gây phiền phức của Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ với anh rõ ràng chậm lại.

Bởi vì giờ đây bản thân cũng được xem là Đại sư huynh, nên không ít sư huynh đệ chạy tới hỏi anh một số chuyện liên quan tu luyện.

Dù sao với kinh nghiệm của cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, còn là kinh nghiệm của thiên tài tuyệt thế vẫn khá hữu dụng với bọn họ.

Lâm Thanh Diện cũng không keo kiệt, mặc kệ ai đến hỏi, đều sẽ kiên nhẫn giải đáp, điều này khiến mọi rất có thiện cảm với anh.

Nhưng Lâm Thanh Diện không nghĩ tới chính là người đến thỉnh giáo nhiều nhất lại là Bạch Chỉ, nhưng cũng may lần nào Bạch Chỉ cũng hỏi về vấn đề võ học, khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta đã tiếp nhận sự thật về chuyện mình đã kết hôn, có lẽ sau này sẽ không tiếp tục có ý nghĩa kia với anh nữa.

Còn Giang Tiểu Nhu, lần nào cũng mượn cớ thỉnh giáo, hỏi Lâm Thanh Diện một loạt chuyện phiếm, làm cho Lâm Thanh Diện dù không sợ người khác làm phiền, nhưng cứ nhìn thấy Giang Tiểu Nhu đều vội vàng né tránh.

Sau gần một tuần, Lục Diên Thọ triệu tập mọi người lại, đồng thời tuyên bố với bọn họ, ông ta đã quyết định tiến về chỗ năm đó Tần Trường Sinh lưu lại, để mọi người chuẩn bị một chút.

Trước lúc này, Lục Diên Thọ nói sơ qua về tình hình của mình và mọi người một lần, sau khi mọi người biết được Lục Diên Thọ chỉ sống được chưa tới ba năm thì đều giật mình.

Nhưng sau khi biết còn có biện pháp cứu vãn, mọi người đều là thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nói rõ, Lục Diên Thọ để mọi người chuẩn bị một chút, rồi bọn họ lập tức xuất phát tiến về nơi Tần Trường Sinh lưu lại.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng có chút chờ mong, muốn xem rốt cuộc nơi Tần Trường Sinh lưu lại là nơi như thế nào.

Lâm Thanh Diện vẫn rất tò mò về người trước kia từ Thương Nguyên Giới trốn tới.

Năm đó Tần Trường Sinh từ Thương Nguyên Giới đi vào trái đất, Chúng Thần Điện đều cực kì chấn động, gần như điều động tất cả lực lượng tiến hành lùng bắt vây quét ông ta, nhưng đều không thể tìm được tung tích của ông ta.

Sau gần hơn một trăm năm, Chúng Thần Điện vẫn không tra được tung tích Tần Trường Sinh, tưởng trước đó ông ta đã bị trọng thương khi từ đường nối truyền tống trốn tới, sau đó không bao lâu thì chết.

Lại không ngờ ông ta đã thay đổi thân phận, gây sóng gió với võ đạo khi đó, thậm chí còn thu Lục Diên Thọ làm tùy tùng.

Đương nhiên, chắc chắn Tần Trường Sinh bị thương nặng, bằng không ông ta sẽ không chỉ khiêu chiến giới võ đạo của mọi người.

Dù bây giờ từ trong miệng Lục Diên Thọ biết được Tần Trường Sinh đã chết, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn rất muốn biết rốt cuộc người đến từ Thương Nguyên Giới là người như thế nào.

Dù sao dựa theo cách giải thích của Quý Trường Thanh, thì Thương Nguyên Giới có thần tiên tồn tại.

Tần Trường Sinh có thể trốn tới từ đường nối truyền tống, chứng minh thực lực vô cùng mạnh, dù ở Thương Nguyên Giới, có lẽ cũng là người đứng đầu, cho nên ông ta chắc là thần tiên trong truyền thuyết.

Dù không nhìn thấy phong thái Tần Trường Sinh khi còn sống, nhìn dáng vẻ thần tiên sau khi chết một chút cũng đáng.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong không lâu, Lục Diên Thọ đã dẫn một đám đệ tử đi về phía trung tâm của đảo.

Trên đường Giang Tiểu Nhu còn lấy làm lạ, thầm nói: Chẳng lẽ trên đảo này còn có nơi tôi không biết sao? Nếu chỗ sư phụ nói thật tồn tại, thì chắc tôi phải đi qua rồi mới đúng.

Bạch Chỉ bên cạnh lập tức cười nói: Người đến cảnh giới như sư phụ, đều là bản lĩnh phi thường, em mới có chút thực lực, nếu có thể tìm được chỗ sư phụ nói mới kỳ lạ.

Mọi người nhanh chóng đi đến phía trước vách đá của trung tâm đảo.

Nơi này có gì đặc biệt chứ, trước kia tôi thường xuyên đến chỗ này chơi đấy, chưa từng phát hiện có cái gì khác biệt.

Giang Tiểu Nhu vẻ mặt nghi hoặc mở miệng nói.

Lục Diên Thọ mỉm cười, sau đó trên bàn tay xuất hiện một sức mạnh kỳ lạ, khẽ vung về phía trước, sức mạnh kia lập tức chui vào trong vách núi cheo leo, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy trên vách đá dựng đứng bắt đầu chập chờn như gợn nước, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Sau khi gợn sóng xuất hiện, toàn bộ vách đá dựng đứng cũng bắt đầu biến hóa kỳ dị, dường như vách đá chỉ là dùng thuật che mắt, dần dần biến mất, mà một thứ giống cửa đá cũng dần dần lộ ra.

Ngay khi mọi người nhìn thấy vách đá biến mất trước mắt thì thay vào đó là một cửa đá khổng lồ.

Mà trên cửa đá là có ba chữ lớn viết theo lối cổ.

Mộ Tần Vương Mọi người đều hít sâu một hơi, sau khi nhìn ba chữ kia một cái, bọn họ lập tức cảm thấy một sức mạnh vô tận bao phủ bọn họ, khiến từ đáy lòng bọn họ sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy thần phục.

Trời ạ, đây thật quá đáng sợ, vẻn vẹn ba chữ đã khiến ta cảm thấy không cách nào phản kháng, rốt cuộc người viết xuống ba chữ này lợi hại cỡ nào chứ?Thật sự quá thần kỳ, vừa rồi vách đá lại có thể trực tiếp biến thành cửa đá, khó trách trước kia tôi chưa từng phát hiện, đây chắc là thủ đoạn của thần tiên rồi? Giang Tiểu Nhu cũng tỏ ra vẻ mặt hiếu kì.

Mộ Tần Vương, không nghĩ tới nơi này lại là một ngôi mộ, người tự xưng Tần Vương này khi còn sống chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, chỉ là tại sao tôi chưa từng có nghe nói về danh hiệu của người này? Vương Kiếm vẻ mặt cũng đầy cảm khái.

Lâm Thanh Diện nhìn ba chữ kia thì mỉm cười, không ngờ Tần Trường Sinh lại còn tự phong Tần Vương, không biết đây là danh hiệu của ông ta ở Thương Nguyên Giới, hay là sau khi đi vào trái đất mới lấy cho mìnhLúc này anh cũng chú ý tới trên cửa đá kia có ba chỗ lõm xuống, lớn nhỏ giống như ngọc Ngưng Hồn, nghĩ đến chỉ cần đem ba khối ngọc Ngưng Hồn đặt ở bên trên thì chắc chắn cửa đá này sẽ mở ra.

Lục Diên Thọ nhìn mọi người một chút, rồi lấy từ trong quần áo mình ra một bình ngọc, đổ ra một số viên thuốc màu đen.

Trong mộ này có sát khí, nếu mọi người cứ như vậy đi vào thì tâm thần sẽ bị sát khí ăn mòn, đan dược này có thể giúp mọi người ngăn cản sát khí ăn mòn, mỗi người một viên, uống đi.

Nói xong, ông ta lập tức phân phát đan dược trong tay cho mọi người.

Mọi người đều không hề do dự, nuốt đan dược vào.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm viên đan dược kia, không cảm thấy nó có gì kỳ quái, nên liền bỏ vào trong miệng mình.

Sau khi mọi người uống đan dược xong, Lục Diên Thọ lấy ba khối ngọc Ngưng Hồn ra, đặt ở trên chỗ lõm xuống của cửa đá.

Ba khối ngọc Ngưng Hồn lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy cửa đá kia bắt đầu từ từ mở ra, mùi bụi bặm đã lâu lập tức đập vào mặt.

Trong cửa một mảnh đen kịt, nhưng có con thú lớn nguy hiểm đang ẩn náu, chỉ cần nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy bên trong ẩn chứa vô vàn mối nguy.

Lâm Thanh Diện trực tiếp phóng ra thần niệm của mình, thăm dò bên trong môn, nhưng điều anh không ngờ tới chính là, thần niệm của anh vừa lướt qua tảng đá kia liền bị một lực cực lớn cản lại, rất khó để tiến lên trước.

Thứ gây cản trở thần niệm của anh tiến lên là một loại lực khá quỷ dị, loại lực này có hiệu quả ăn mòn lòng người, chỉ sau khi tiếp xúc với nó một thời gian ngắn, anh liền cảm giác cả người đều trở nên cáu kính.

Nếu như đoán không sai, đây chính là sát khí mà Lục Diên Thọ nói tới.

Trong lòng anh sinh ra một tia e ngại với Tần Trường Sinh, chỉ một tia sát khí lưu lại sau khi ông ta chết đi vậy mà cũng kinh khủng như thế.

Phải biết rằng Lâm Thanh Diện đã là cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, sức chống cự tương đối mạnh với nhiều thứ, nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ tiếp xúc với sát khí này, liền có cảm giác bị ăn mòn, đủ để thấy nó khủng khiếp cỡ nào.

Với lại, Tần Trường Sinh đã chết đi nhiều năm như vậy, sát khí trong mộ bây giờ đã yếu hơn nhiều so với lúc trước.

Xem ra có thể từ Thương Nguyên Giới chạy trốn tới trái đất thì Tần Trường Sinh này cũng không phải người đơn giản.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm vào sau cửa đá, trên mặt lộ ra tia cảm khái, sau đó chỉ tay một cái, một vệt sáng xuất hiện, bắn vào sau cửa đá.

Đám người thuận theo tia sáng, nhìn thấy một dãy hàng làng rất dài phía sau cửa.

Tia sáng kia trực tiếp khắc vào phía trên bức tường, như một cái đèn điện, một mực tỏa ánh hào quanh, đám người có thể thấy rõ được tình trạng bên trong.

Tất cả đều có chút thán phục bản lĩnh cao cường của Lục Diên Thọ, khả năng hiện tại của ông ta trong mắt người bình thường chẳng khác thần tiên là bao.

Sát khí trong ngôi mộ này tràn lan, nhưng các người vừa uống đan dược mà tôi đưa, cho nên sẽ không bị sát khí ăn mòn, có điều phải nhớ đừng dùng thần niệm hoặc tinh thần lực đi dò xét tình huống trước mặt, sát khí này có thể thông qua thần niệm và tinh thần lực để tiến hành ăn mòn người.

Lục Diên Thọ vừa lên tiếng, ánh mắt liền hướng về phía Lâm Thanh Diện, lời này rõ ràng đang nói với anh.

Lâm Thanh Diện thành thật gật đầu, vừa rồi anh cũng cảm thấy được uy lực của sát khí này.

Bây giờ chúng ta đi vào thôi.

Không tiếp tục do dự nữa, Lục Diên Thọ dẫn đầu đi vào trong một.

Đám người lập tức đuổi theo, trên mặt đều mang theo vẻ tò mò khó giấu.

Đi dọc hành lang đến cuối cùng, mọi người thấy có hai lối rẽ xuống hiện trước mặt, Lục Diên Thọ xe nhẹ chạy đường quen đi vào con đường bên trái, giống như thường xuyên tới nơi này vậy.

Lúc đầu, Lâm Thah Diện cho là những ngôi mộ giống như vậy, nhất định sẽ có cơ quan, bọn họ phải trải qua muôn vàn nguy hiểm mới đến được khu vực trung tâm.

Nhưng mà bọn họ một đường đi tới cũng không có đụng phải bất kỳ cơ quan hay cạm bẫy nào, Lục Diên Thọ cứ như biết nơi này không có cơ quanh, bước chân vô cùng nhanh.

Sau đó Lâm Thanh Diện mới hiểu ra, Tần Trường Sinh cũng không phải hoàng đế vương gia trong thời cổ đại của nước C, không có thói quen tạo cơ quan ở huyệt mộ của mình.

Với cả khi ông ta còn sống gần như sánh vai với Tiên nhân, chỉ riêng phương pháp này tiến vào huyệt mộ, người bình thường còn không nghĩ ra chứ nói chi đến đi trộm mộ.

Nếu không phải Lục Diên Thọ mở cái cửa đá này ra, ngay cả Lâm Thanh Diện đạt được đến cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không nhìn ra được vách đá kia lại có thể biến thành của đá.

Với cả sát khí tồn tại trong huyệt mộ này còn khủng khiếp hơn sơ với tất cả các cạm bẫy, cơ quan.

Nếu không phải Lục Diên Thọ cho bọn họ đan dược có thể chống lại sát khí, thì cho dù Hóa Cảnh đỉnh phong như Lâm Thanh Diện đều gánh không được sự ăn mòn của sát khí.

Cho nên có thể giải thích được vì sao Tần Trường Sinh không cần bố trí cạm bẫy, cơ quan trong mộ huyệt của mình.

Dọc theo con đường tới cuối cùng, tất cả mọi người đều thấy một không gian thoáng đạt, Lục Diên Thọ lần nữa thi triển chiêu thức của mình, thắp sáng toàn bộ không gian,Đây là một sảnh vuông đại khái mấy trăm mét vuông, bên trong được xây dựng tương đối to lớn huy hoàng, cho người ta cảm giác như ở hoàng cung.

Đám người bị khí thế phòng khách này làm cho rung động, không nhịn được nhìn quanh bốn phía.

Phòng khách này trưng bày rất nhiều thứ, đủ loại rương, không biết bên trong chứa cái gì.

Ở vị trí trung tâm, đám người có thể nhìn thấy ở đó đặt một chiếc giường đá, trên giường đá có một cái xác.

Cái xác này hoàn hảo không chút tồn tại, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu bị sấy khô, giống như là một người đang ngủ thiếp đi, chỉ là trên người của người này đã không còn bất kỳ hơi thở nào.

Lâm Thanh Diện phán đoán, cái xác nằm trên giường kia hẳn là Tần Trường Sinh.

Không ngờ đã hơn một trăm năm, thi thể Tần Trường Sinh vẫn như cũ, hoàn hảo không chút tổn hại.

Không biết khi còn sống thực lực của ông ta rốt cuộc đã đạt được đến dạng nào.

Lục Diên Thọ nhìn thấy cái xác trên giường xong thì cả người đều trở nên kích động, không biết bởi vì tình cảm năm đó ông đi theo Tần Trường Sinh, hay là vì nguyên nhân khác.

Sư phụ, nơi này đặt rất nhiều rương, thứ mà sư phụ muốn tìm, có phải ở trong một trong số chúng không? Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Diên Thọ hỏi một câu.

Lục Diên Thọ nhìn cũng không buồn nhìn nhưng cái dương đó, mở miệng nói: Thứ mà ta muốn tìm hẳn là nằm trên cái xác kia.

Tất cả mọi người đều nhìn sang cái xác, không biết rốt cuộc là trên cái xác đó có đồ vật thế nào.

Lục Diên Thọ đi về phía giường đá, tất cả mọi người đều lên tinh thần, giờ giờ phút phút cảnh giác nguy hiểm có thể bất ngờ xảy ra chung quanh.

Đến trên giường đá, ánh mắt Lục Diên Thọ đột nhiên trở nên có chút cổ quái, dường như ông ta có một cảm xúc khác lạ đối với cái xác này.

Lâm Thanh Diện chú ý tới biến hóa nhỏ này của Lục Diên Thọ, trong lòng dấy lên tia kỳ quái, nghĩ thầm cho dù sư phụ tưởng nhớ đến quãng thời gian đi theo Tần Trường Sinh thì cũng không nên toát ra cảm xúc như vậy đối với một cái xác mới đúng.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm cái xác hồi lâu, vậy mà vươn tay, sờ lên mặt cái xác đó.

Điều này khiến cho mọi người mở to mắt ra nhì, hoàn toàn không ngờ được Lục Diên Thọ lại làm ra hành động như vậy.

Sư phụ, thế nào là sao? Chẳng lẽ ông ta.

.

.

và cái xác này khi còn sống từng có xích mích gì không thể nói? Giang Tiểu Nhu nhỏ giọng thì thầm một câu, gương mặt đều là vẻ hóng hớt.

Bạch Chỉ trừng cô một cái, bảo cô ngậm miệng.

Bàn tay Lục Diên Thọ vuốt ve trên mặt cái xác kia, xem ra đúng là có chút tình cảm khác thường với cái xác này, nhưng Lâm Thanh Diện có thể lĩnh hội ra, tuyệt đối không giống như Giang Tiểu Nhu nghĩ.

Anh cảm giác khi Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm vào cái xác này, dường như đang nhìn vào mình vậy.

Đúng lúc này, ở trong sảnh lớn đột nhiên truyền tới một tiếng gào thét, ngay sao đó, một bóng đen không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng vọt về phía Lục Diên Thọ.

Sư phụ, cẩn thận! Lâm Thanh Diện nhanh chóng hô một tiếng về phía Lục Diên Thọ.

Lục Diên Thọ cũng chú ý tới bóng đen đó, lúc này ngẩng đầu nhìn lên, hai con mắt gắt gao khóa chặt vào bóng đen đó.

Sau khi bóng đen vọt tới trước mặt Lục Diên Thọ, thì trực tiếp vươn tay, bóp vào cổ ông ta.

Trong lòng Lâm Thanh Diện có hơi kinh hãi, anh có thể cảm nhận được khí thế tỏa ra từ người bóng đen, thực lực của kẻ đó lại đạt Hóa Cảnh đỉnh phong.

Mà thể nội của bóng đen này phát ra lực lượng chập chờn, giống hệt với Huyền Công mà anh tu luyện!Nhưng có chút quỷ dị chính là anh lại không thể cảm nhận bất kỳ hơi thở của sự sống này trên người bóng đen này.

Kẻ này cho người ta cảm giác giống như một tử thi, có chút kinh khủng.

Lục Diên Thọ nhìn bóng đen kia ra tay với mình, sau đó vung tay lên một cái, một luồng lực lớn xuất hiện, trực tiếp khống chế bóng đen đó ngay tại chỗ.

Lúc này đám người mới nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen kia, thật ra là một người, nhưng bộ da của người này hoàn toàn là màu xanh đen, khô quắt, cả gương mặt không có bất kỳ máu thịt gì, hai con mắt là một màu đỏ tươi quỷ dị, nhìn giống như cương thi trong phim ảnh.

Cái người này giống như dã thú, cổ họng thỉnh thoảng phát ra từng tiếng rống trầm thật, trong miệng cũng mọc răng nanh màu dden, nhìn qua như cực kỳ muốn cắn một cái vào cổ Lục Diên Thọ một cái.

Có điều thực lực của Lục Diên Thọ đã vượt xa so với Hóa Cảnh đỉnh phong rồi, cho nên cái người này không có cách nào làm tổn thương Lục Diên Thọ được.

Kẻ đó đứng trước mặt Lục Diên Thọ, cơ thể ngay cả động cũng không động được.

Sư phụ, đây là thứ gì, sao nhìn lại khủng khiếp như vậy? Người này cũng không phải người sống đúng không ạ? Giang Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, hỏi một câu.

Ánh mắt Lục Diên Thọ trở nên có chút phức tạp, mở miệng nói: Không sai, người này đã chết trên trăm năm, khi còn sống gã có thực lực mạnh mẽ, sau khí chết bị sát khí trong mộ ăn mòn, cho nên mới sinh ra biến hóa như thế.

Gã là bảo vệ cho cái xác trên giường đá này, nếu như ta động vào thi thể, gã sẽ công kích ta.

Đám người nghe xong, trong lòng đều giật mình, không ngờ kẻ nhìn như cương thi này lại chết hơn một trăm năm rồi.

Với cả điều mà bọn họ không tưởng tượng được là gã đã chết trên trăm năm, mà còn canh giữ thực thể trên giường, chỉ riêng lòng trung thành này cũng khiến người ta cảm động.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm tên đó, trong mắt tràn đầy xúc động, dường như cũng đang tán thưởng lòng trung thành của gã.

Có điều Lâm Thanh Diện lại bắt được trong mắt của Lục Diên Thọ một tia tiếc hận sâu sắc, không biết tại sao ông ta lại xuất hiện tâm trạng như vậy.

Từ sau khi tiến vào trong một huyệt, Lâm Thanh Diện liền cảm giác được Lục Diên Thọ có chút không bình thường, cũng không biết là vì lúc đầu loại trừ sát khi trong cơ thể mình, hay là vì nguyên nhân gì khác.

Lục Diên Thọ nhìn chằm chằm người kia hồi lâu, sau đó vung tay lên, cơ thể của người kia liền bị đánh nay ra ngoài, văng xuống đất.

Gã còn muốn tiếp tục công kích Lục Diên Thọ, dường như Lục Diên Thọ cực kỳ không muốn, như mà cuối cùng vẫn phóng ra một luồng năng lượng, trực tiếp bay thẳng vào mi tâm người kia.

Trong nháy mắt, người kia liền không có bất kỳ động tĩnh gì, cơ thể cũng mềm nhũn, con mắt đỏ rực cũng nhanh chóng tan đi, biến thành không còn chút sự sống nào.

Sau khi giải quyết xong người kia, Lục Diên Thọ hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Được rồi, tôi đã tìm được biện pháp giải độc, có điều cần các người phối hợp.

Tất cả đều cho Lục Diên Thọ một ánh mắt khẳng định, Lục Diên Thọ có cần, đương nhiên bọn họ sẽ không có bất kỳ từ chối nào.

Lâm Thanh Diện, con qua đây.

Lục Diên Thọ lên tiếng.

Lâm Thanh Diện liền đi về phía Lục Diên Thọ, không biết ông ta muốn để mình làm gì.

Lục Diên Thọ lập tức chuyển cái xác kia đặt xuống dưới đất, sau đó nói với Lâm Thanh Diện: Con nằm lên đó.

Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rõ ràng là thể nội của Lục Diên Thọ có sát khí cần hóa giải, vì sao lại bắt mình nằm lên đây?Có điều anh cũng không hỏi nhiều, sư phự bảo vậy là có lý của ông, cho nên anh liền nằm đang hoàng trên giường đá.

Sau đó Lục Diên Thọ nhìn về phía mấy người Vương Kiếm, nói với bọn họ: Các người tới đây, ngồi quanh giường đá thành một hình tròn.

Vương Kiếm và những người khác lập tức đi qua, vây quanh giường đá ngồi xuống.

Đám người đều thấy kỳ quái, theo lý mà nói, Lục Diên Thọ muốn hóa giải sát khí trong cơ thể ông ta, thì hẳn nên tìm một nơi nào đó uống đan dược là được rồi.

Nhưng mà bây giờ ông ta lại để một đám người làm như vậy, dường như đang tiến hành nghi thức nào đó, khiến cho mọi người có chút không nghĩ ra.

Lục Diên Thọ nhìn thấy vẻ nghi ngờ trêm mặt mọi người, ông ta liền cười, dường như đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Lúc này, ông ta quay người lục trong cái xác của Tần Trường Sinh, nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc.

Giang Tiểu Nhu lúc này cũng phát hiện ra chỗ kỳ lạ của sư phụ, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ: Chị có phát hiện ra không, sư phụ dường như rất quen thuộc với nơi này, vậy mà lại biết trên cái xác kia có đồ vật gì.

Bạch Chỉ cũng chú ý tới điểm này, có điều cô không muốn bàn tán sau lưng sư phụ, liền lên tiếng: Sư phụ sâu hiểm khó dò, sao chúng ta có thể phỏng đoán được, chỉ cần theo lời sư phụ làm là được rồi.

Giang Tiểu Nhu gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.

Lục Diên Thọ lấy ra bình ngọc xong, lấy từ bên trong ra một viên đan dược màu vàng, sau đó nói với đám người: Các người có biết đây là đan dược gì không?Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Đan này tên là Chuyển hồn đan, là một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, cấp hoàn hảo mày ta nói không giống như cấp bậc hoàn mỹ trong nhận biết của các người, cấp hoàn mỹ này là tiêu chuẩn của Thương Nguyên Giới.

Chuyển hồn đan này, có thể khiến cho thần hồn rời thân thể tồn tại được trong một nơi của thế giới mà không bị tiêu tán, mà nó chính là đan dược tốt nhất dùng để đoạt xác.

Uống viên đan dược này vào, xác suất đoạt xá thành công sẽ gia tăng cực lớn.

Lục Diên Thọ giới thiệu với đám người một chút về đan dược trong tay ông ta.

Tất cả đều một vẻ mờ mịt nhìn Lục Diên Thọ, có chút không hiểu ông ta đang nói gì.

Hôm nay không phải tới giúp Lục Diên Thọ hóa giải sát khí trong cơ thể à? Tại sao lại liên quan đến đoạt xá rồi chứ?Lục Diên Thọ thấy vẻ mặt hoang mang của mọi người, lộ ra tia hài lòng, hỏi tiếp: Các người có phải cảm thấy hôm nay ta có chút kỳ quái, ta có thể nắm rõ như lòng bàn tay mọi thứ trong huyệt một này, hơn nữa còn sinh ra cảm giác với cái cương thi đối đầu lúc nãy không?Tất cả đều gật đầu, không ngờ Lục Diên Thọ lại chủ động nói chuyện này với bọn họ.

Bọn họ đều coi đây là sự uyên thâm của Lục Diên Thọ, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Cho tới bây giờ, ta cũng không cần thiết phải giấu diếm các người.

Hiện tại, ta chỉ thiếu một bước cuối cùng, cũng là lúc nói tất cả cho các người biết.

Thật ra ta chính là Tần Trường Sinh.

Mọi người nghe xong lời của Lục Diên Thọ thì trố mắt nhìn sư phụ mình, không ngờ ông ta lại có thể nói ra những lời kinh ngạc đến thế.

Sư phụ, chẳng phải Tần Trường Sinh đã chết rồi ư? Thi thể ông ta đang đặt trên đất kìa, sư phụ đừng đùa chúng con nữa.

Lúc này có người cười nói với Lục Diên Thọ.

Lục Diên Thọ bật cười: Con thấy ta giống người thích nói đùa không?Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đá ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, anh đứng bậy dậy khỏi giường đá, tìm hỏi sư phụ cho rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vào lúc này, anh lại ngạc nhiên phát hiện mình không thể dùng lực được nữa.

Anh thử vận chuyển Huyền Kình, kết quả phát hiện cơ thể như bị tắc nghẽn, anh không thể phát huy được chút sức lực nào.

Không chỉ anh mà tất cả những người có mặt đều nhận thấy dường như không thể sử dụng sức mạnh trong cơ thể nữa, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên mặt đất.

Sư phụ, sao con cảm thấy không còn sức lực thế? Có chuyện gì vậy? Giang Tiểu Nhu nhìn Lục Diên Thọ rồi hỏi.

Lục Diên Thọ mỉm cười nói: Đó là do viên thuốc ta đưa các ngươi bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Viên thuốc quả thực có thể chống chọi với sát khí ở đây, nhưng đồng thời cũng khiến các ngươi tạm thời mất đi sức mạnh.

Mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Lục Diên Thọ bây giờ với bọn họ mà nói là quá xa lạ.

Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm ông ta rồi hỏi.

Lục Diên Thọ quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện sau đó hờ hững nói: Vừa nãy ta đã nói rồi, thật ra ta là Tần Trường Sinh, mà ta đưa các ngươi tới đây cũng chẳng phải để tìm thuốc giải sát khí, mục đích thật sự của ta là đoạt xá, đổi sang một cơ thể mới.

Nói xong trên mặt ông ta lộ ra một tia cảm xúc, tực như bí mật chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng được nói ra, có vẻ rất nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Diện nhìn từ vẻ mặt của ông ta mà phán đoán, ông ta không hề nói dối.

Nếu người là Tần Trường Sinh thì cái xác đó là thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi.

Những điều ta nói với ngươi trước kia đều không phải bịa đặt, đúng là có người Lục Diên Thọ, hơn nữa cũng chính là chủ nhân của cơ thể ta, năm đó ta thấy hắn tài giỏi nên đã giữ hắn ở bên cạnh mình.

Lúc đó ta vừa trốn được khỏi đường nối truyền tống, bị thương nặng, thực lực tổn hại rất lớn, sắp mất mạng đến nơi.

Cho nên ta đã biến Lục Diên Thọ thành vật chứa của mình để đào tạo, khi ta sắp mất mạng thì đã bắt đầu đoạt xá hắn, cướp đi cơ thể hắn, đồng thời thay thế thân phận hắn.

Lục Diên Thọ không hề nói dối, ông ta bình tĩnh giải thích cho Lâm Thanh Diện.

Trong lòng Lâm Thanh Diện sinh ra vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng, anh không thể ngờ sư phụ mình lại là Tần Trường Sinh đoạt xá để sống lại!Chẳng trách trong một trăm năm qua Chúng Thần Điện không thể tìm thấy dấu vết của Tần Trường Sinh, thì ra ông ta đã hoàn toàn trở thành một người khác.

Bởi vì từng tiếp xúc với lão tổ tông nhà họ Ngô nên Lâm Thanh Diện không lạ gì việc đoạt xá, thậm chí anh còn suýt bị lão ta đoạt xá.

Đến giờ Lâm Thanh Diện mới hiểu vì sao trước kia Lục Diên Thọ lại bày ra nhiều chuyện vô lý như vậy.

Chẳng trách khi ông ta biết thực lực của anh đã đạt tới Hoá cảnh đỉnh phong lại lộ vẻ mặt bối rối như thế, hẳn là ông ta đã coi anh là mục tiêu đoạt xá mà bồi dưỡng, thực lực của anh càng mạnh thì ông ta càng khó chiếm được xác của anh.

Chẳng trách ông ta lại quen thuộc với mộ Tần Vương đến thế, bởi đó chính là lăng mộ của ông ta.

Mấy năm nay ông ta đi khắp thế giới thu nhận đồ đệ không phải để truyền thừa, mà là để tìm một vật chứa cho riêng mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện cảm thấy lòng đau đớn khó tả, anh không thể chấp nhận được sư phụ mà mình hằng tôn kính lại là người như này.

Mọi thứ về ông ta đều là giả, điều này khiến hình tượng sư phụ như thần thánh trong lòng Lâm Thanh Diện bị sụp đổ.

Tất cả mọi người có mặt đều có cảm giác sợ hãi như Lâm Thanh Diện, dù là ai đi nữa chắc chắn cũng đều không chấp nhận được sự thật này.

Lục Diên Thọ lộ ra chút cảm khái, nhìn về phía xác chết đã không còn hơi thở của sự sống nào ở đằng kia.

Năm đó ở Thương Nguyên Giới, tất cả các môn phái lớn vì Huyền Công mà đã cùng nhau tấn công ta, để có thể sống sót ta đã đưa bốn thị vệ mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, may mắn thay cả năm người chúng ta đều thoát được khỏi đường hầm này.

Nhưng sức mạnh phong ấn trong đường hầm rất đáng sợ, cho dù chúng ta sống sót nhưng vẫn bị thương nặng mà chết.

Khi đó bốn thị vệ kia có ba người lựa chọn rời bỏ ta, dự định sẽ để mặc ta một mình, chỉ có hắn trung thành theo ta đến chết.

Bây giờ hơn một trăm năm sau, cơ thể hắn đã bị sát khí ăn mòn nhưng vẫn ở bên bảo vệ ta, lòng trung thành của hắn được coi là lớn nhất trong số rất nhiều thuộc hạ trong tay ta thuở đó.

Tiếc là năm đó ta không có thêm sức mạnh để giúp hắn cùng đoạt xá, nếu không cùng với có hắn là phụ tá đắc lực cạnh ta thì có lẽ ta trái đất này đã sớm là thiên hạ của ta rồi.

Lâm Thanh Diện không hề bị thuộc hạ này của Lục Diên Thọ mà cảm động, mà từ trong lời ông ta nắm bắt được một số thông tin quan trọng.

Năm đó có bốn người đã chạy ra ngoài với Tần Trường Sinh.

Dựa trên những thông tin Lâm Thanh Diện đã biết, một số điều trong đầu anh bấy lâu nay chưa nghĩ thông, lúc này đều được giải đáp hết.

Hồi đó ông nội Giang Thu Nguyệt trộm mộ, tìm thấy Huyền Công sau đó tặng cho Lâm Thanh Diện, thời gian trước anh còn hoài nghi mộ ông ấy trộm chính là mộ của Tần Trường Sinh.

Nhưng bây giờ xem ra có vẻ đó là lăng mộ của một trong bốn thị vệ của Tần Trường Sinh.

Mà bí pháp Lâm Thanh Diện đang nắm giữ chỉ có tác dụng đối với Huyền Kình, anh đã thử dùng nội lực để kích hoạt bí pháp nhưng hiệu quả rất nhỏ, điều này cho thấy bí pháp và Huyền Công có quan hệ rất mật thiết.

Mà bí pháp này là do Lâm Thanh Diện có được từ tay đại sư Thiên Long, cùng với bí pháp còn có Xích Dương Linh Mộc, theo lời đại sư Thiên Long thì thứ này được tìm thấy trên một hài cốt trong hang động.

Nếu anh đoán không nhầm thì hài cốt trong hang động kia có lẽ cũng là của một trong bốn thị vệ Tần Trường Sinh.

Lại thêm thị vệ trong mộ Tần Vương này, Lâm Thanh Diện đã có thể chắc chắn trong bốn thị vệ thì đã có ba người chết.

Còn người cuối cùng có còn sống không hay là đang ở đâu thì Lâm Thanh Diện không biết.

Điều anh lo lắng bây giờ là Lục Diên Thọ sắp đoạt xá mình.

Nếu như là trước kia, sư phụ muốn anh dùng mạng để giúp đỡ, anh sẽ không bao giờ do dự, nhưng bây giờ sau khi biết sư phụ thật ra là Tần Trường Sinh đoạt xá mà sống lại thì anh lại cực kỳ căm ghét ông ta.

Ông ta kiên nhẫn chỉ dạy anh chỉ để có thể dễ dàng huấn luyện mình trở thành vật chứa đoạt xá tiếp theo khiến Lâm Thanh Diện không thể chấp nhận!Cho dù chết anh cũng không thể để Lục Diên Thọ được như ý!Sư phụ, vậy là sư phụ nhận tụi con làm đệ tử, chỉ là vì sư phụ muốn đào tạo bồi dưỡng tụi con để làm công cụ cho sư phụ đoạt xá sao? Lâm Thanh Diện nhìn Lục Diên Thọ và lên tiếng hỏi.

Lục Diên Thọ bình tĩnh thu hồi lại cảm xúc của mình, ông xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện và cười nói: Chính xác, thân thể ta tuy bất diệt, nhưng cũng không còn bất cứ sinh cơ nào, ta muốn tiếp tục sống, nên chỉ có thể nghĩ cách đoạt xá người khác thôi.

Mà linh khí phía trên trái đất này loãng, cơ bản là không thể tu luyện được, cho dù ta có đoạt xá để tái sinh, muốn khôi phục lại thực lực như thời còn ở Thương Nguyên giới thì cũng không thể nào làm được.

Thân thể này của Lục Diên Thọ, đã đạt đến cực hạn rồi, ta không thể không đoạt xá lần nữa, như vậy thì mới có thể tiếp tục sống được.

Vốn dĩ trên trái đất này, ta cần tiến hành vô số lần đoạt xá thì mới có thể đạt đến mức trường sinh, nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, khiến cho ta nhìn thấy được một tia hy vọng hoàn toàn khác.

Ngươi là người có tư chất tốt nhất trong số những người ta đã gặp, hơn nữa ngươi còn sở hữu tiên thiên thần hồn, tuy rằng như vậy đối với việc đoạt xá mà nói thì độ khó sẽ tăng cao, nhưng vì cảnh giới của ngươi còn rất thấp, cho nên ta cũng chỉ tốn thêm chút tâm tư mà thôi.

Điều khiến cho ta không thể ngờ đến chính là, tự ngươi có thể chiếm được Huyền Công, cơ thể của ngươi sau khi được Huyền Kình cải tạo đã trở nên hoàn mỹ hơn.

Nhưng mà thực lực của ngươi càng lớn, ta đoạt xá càng khó, vì vậy mà hôm trước ngươi nói với ta là thực lực của ngươi đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, ta thật sự có chút bất ngờ.

Nhưng cũng may là ngươi vì cảm kích tình sư đồ của hai chúng ta mà không hề nghi ngờ ta, thật thà nuốt viên đơn dược mà ta cho ngươi, nên giờ ta không hề lo lắng việc ta không thể tiến hành đoạt xá với ngươi.

Hơn nữa vì để gia tăng tỷ lệ đoạt xá thành công, ta sẽ hấp thu hết toàn bộ tinh thần lực của các đệ tử có mặt ở đây, để tăng thần hồn của ta lên, như vậy thì cho dù ngươi có phản kháng chống cự thì cũng không mấy tác dụng.

Nghe những lời Lục Diên Thọ, đúng hơn là lời Tần Trường Sinh nói, tất cả mọi người đều hít hơi sâu, trong lòng họ đều cảm thấy không dễ chịu lắm.

Bọn họ không thể nào chấp nhận sư phụ của mình thật chất là kẻ ác ẩn giấu sau lớp mặt nạ, ông ta thu nhận mọi người làm Chỉ hoang mang tột độ, cô vốn coi sư phụ như ngọn đuốc soi sáng cô trên con đường thỉnh giáo từ sư phụ, và những vấn đề của cô luôn được sư phụ giải đáp rất hợp lý.

Nhưng những lời nói lúc này đây của Tần Trường Sinh khiến cho ngọn đuốc sáng trong cô sụp đỗ, cái cảm giác giống như bất ngờ phát hiện tín ngưỡng của mình là giả, bất kể là ai thì e là đều khó mà chấp nhận được.

Giang Tiểu Nhu lại như muốn khóc, cô nhìn Tần Trường Sinh và lừa tụi con đúng không, làm sao lại có chuyện sư phụ vì cái đoạt xá gì gì đó mà thu nhận tụi con làm đệ tử, mấy năm nay sư phụ dạy dỗ chúng con nhiều như vậy, con không tin sư phụ làm vậy chỉ là vì lợi dụng tụi con.

Tần Trường Sinh để lộ vẻ mặt cười trêu tức của mình: Các ngươi không phải là người của Thương Nguyên giới, nên các ngươi không thể có thể sống trên thế gian này được bao lâu.

Trước khi đến trái đất này, ta đã sống gần năm ngàn năm, thời gian sẽ khiến cho tình cảm của con người trở nên nhạt nhẽo, khi ngươi sống càng lâu, thì ngươi sẽ phát hiện thực lực càng khiến con người cảm thấy thú vị hơn là tình cảm.

Nhưng ta không thể nào khiến cho bản thân mình trở thành người vô cảm, như vậy thì ta sẽ những năm này, ta đều căn cứ theo hình tượng đặc thù để nhập vai, người mà các ngươi biết và nhìn thấy chẳng qua là do ta diễn để các ngươi nhìn thấy mà thôi.

Nếu các ngươi không cảm nhận được sự dạy bảo mà sư phụ này dành cho các ngươi, vậy thì chẳng phải lần diễn xuất này của ta thất bại rồi sao.

Giang Tiểu Nhu nghe sư phụ giải thích với cô mà không hề lòng cũng tan biến không còn.

Vương Kiếm cũng nhìn sư phụ mình với vẻ mặt phức tạp, mấy ngày trước, anh còn vì muốn nhận biết rõ khuyết điểm của mình mà cố tình nhờ Lâm Thanh Diện đánh tỉnh mình, mà hôm nay, ông lại nói thu nhận anh làm đệ tử chẳng qua là vì lợi ích của bản thân ông.

Nếu không có Lâm Thanh Diện, e là người nằm trên chiếc giường đá kia chính là phải là mình, nhưng Tần Trường Sinh cũng sẽ không tha cho bất cứ người nào ở đây.

Tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là vì hóa giải kiếp nạn của sư phụ mà đến, nhưng họ lại không ngờ rằng họ chỉ là công cụ để sư phụ lợi dụng mà thôi, tất cả bọn họ đều cúi đầu bất lực, viên đơn dược mà Tần Trường Sinh cho bọn họ uống khiến chuyện đến nước này thì bọn họ cũng chỉ còn biết chấp nhận kết quả như vậy mà thôi.

Ta biết có thể các ngươi sẽ khó mà chấp nhận được, nhưng các ngươi phải hiểu, sinh mạng của các ngươi, đem so với kẻ mạnh đích thực thì chẳng qua chỉ là con kiến sẵn sàng bị dẫm chết bất cứ lúc nào mà thôi.

Hoặc không chừng các ngươi còn nên cảm thấy hãnh diện, vì những người cống hiến sinh mạng của mình cũng không có.

Tần Trường Sinh lên tiếng nói với tất cả mọi người rồi nhìn Tần Trường Sinh nói: Thật xin lỗi, chúng tôi không cần cái hãnh diện khiến người khác ghê tỏm này.

Tần Trường Sinh cười cười, ông không hề để ý đến lời anh nói, ông đáp lại: Ngươi yên tâm, sau khi ta đoạt xá ngươi rồi, ta sẽ phát huy tiềm lực trong cơ thể ngươi hết mức có thể, ta có dự cảm cơ thể này của ngươi có thể giúp ta đạt được đỉnh cao muốn cho Tần Trường Sinh cơ hội này, nhưng anh cũng không có cách nào để vận chuyển sức lực trong cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Trường Sinh giở trò với anh.

Những gì cần nói thì ta cũng đã nói hết cho các ngươi rồi, như vậy để các ngươi có chết cũng hiểu lý do mình chết, còn bây giờ, ta sẽ bắt đầu đoạt xá, nguyện kiếp sau các ngươi hồi sinh đó bỏ viên chuyển hồn đơn vào miệng mình.

Tiếp theo ông ngồi xuống và nhắm mắt lại.

Sức mạnh của chuyển hồn đơn khiến cho sức mạnh thần hồn của ông tăng vọt, rồi từ từ thoát ly khỏi cơ thể của ông.

Tất cả mọi người nhìn thấy một Tần Trường Sinh trong suốt xuất hiện trong không trung, Tần Trường Sinh ở trạng thái thần hồn này chính là bộ dạng thật của Tần Trường Sinh, chứ không còn nhận sức mạnh thần hồn của mình, sau đó thực hiện thủ quyết, khiến cho thần hồn ở không trung kết thành một cái ấn, sau đó ông hét lớn: Thu!Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được một lực hút lớn đang từ trền đầu hút tinh thần lực của bọn họ ra ngoài.

Tinh thần lực của họ không ngừng hướng về hội tụ phía trên thần hồn của Tần Trường Sinh, khiến cho thần phía Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đá, rồi cười nói: Tiếp theo, đến lượt đoạt xá rồi, Lâm Thanh Diện, hãy thả lỏng thoải mái, bất cứ phản kháng nào của ngươi cũng chỉ phí công mà thôi.

Nói xong, thần hồn của Tần Trường Sinh lao thẳng về phía cơ thể của Lâm Thanh Diện, rồi sau đó nhập thẳng vào biển não Lâm Thanh Diện.

Trong thế giới tinh thần của Lâm Thanh Diện.

Sau khi thần hồn Tần Trường Sinh tiến vào đầu anh, thần hồn tiểu nhân trong thế giới tinh thần của Lâm Thanh Diện bỗng mở mắt ra.

Anh liền phóng thần hồn chi lực của mình ra, định ngăn cản thần hồn Tần Trường Sinh đi vào đầu mình.

Nhưng anh nhanh chóng cảm nhận được một lực cản rất mạnh, thần hồn chi lực của Tần Trường Sinh liền phóng ra sức mạnh áp chế anh ngay.

Rồi Lâm Thanh Diện nhìn thấy Tần Trường Sinh xuất hiện trong thế giới tinh thần của mình.

Tần Trường Sinh nhìn thấy thần hồn tiểu nhân của Lâm Thanh Diện, thì cười chế giễu: Quả nhiên thiên phú của cậu nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ thần hồn của cậu đã ngưng tụ lại rồi, xem ra sau khi tôi đoạt xá cậu, có thể dựa vào thần hồn của cậu để tiến hành đột phá.

Lâm Thanh Diện nhìn Tần Trường Sinh với vẻ mặt phức tạp, giờ trạng thái thần hồn của Tần Trường Sinh đã không còn mang dáng vẻ của Lục Diên Thọ, nên khi Lâm Thanh Diện đối mặt với ông, anh không còn chút tình nghĩa nào với sư phụ nữa.

Đây chỉ là người lợi dụng anh để đoạt xá, một kẻ ác nhân không hề có chút tình cảm.

Sư phụ hòa ái dễ gần của anh đã sớm bỏ mạng khi bị thần hồn Tần Trường Sinh rời khỏi cơ thể rồi.

Trước đây ông luôn là người tôi kính trọng nhất, ông là ân sư của tôi, người có ơn cứu mạng với tôi, nên nếu ông muốn lấy mạng tôi để trợ giúp ông, chắc chắn tôi sẽ không từ chối.

Nhưng tôi không ngờ mình chỉ là công cụ để ông bồi dưỡng, trong mắt ông toàn bộ tình nghĩa sư đồ đều chỉ là phiền toái không đáng có mà thôi, nên dù trước đây ông đã dạy bảo tôi rất nhiều, thì ông cũng chỉ là Tần Trường Sinh tới từ Thương Nguyên Giới, không hề có quan hệ gì với ân sư của tôi.

Tôi cũng không bao giờ tôn kính ông nữa, nếu ông muốn đoạt xá tôi, chắc chắn tôi sẽ không ngồi im chờ chết.

Lâm Thanh Diện nghiêm mặt với nói Tần Trường Sinh.

Tần Trường Sinh liền cười nói: Giờ cậu nói những lời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mọi tình cảm trên thế gian này đều chỉ là hư vô do con người tạo ra thôi, cậu cần gì phải để tâm thế.

Lâm Thanh Diện nghe vậy thì hít sâu một lời này, chứng tỏ trong lòng ông ta tình nghĩa ân sư đã chết thật rồi.

Ánh mắt anh dần chuyện của sư phụ nữa.

Nếu Tần Trường Sinh muốn lấy thân xác anh, vậy thì anh sẽ không cho ông ta được toại nguyện.

Mặc dù phần lớn bản lĩnh của anh đều do sư phụ chỉ dạy, nhưng mấy năm nay bản thân anh cũng gặp nhiều may mắn, chưa chắc đã không có sức đánh trả Tần Trường Sinh.

Mắt anh trở nên kiên định, sử dụng thần hồn chi lực, kết thành pháp ấn trong không trung, rồi thế giới tinh thần của Lâm Thanh Diện, nên không kết được thủ ấn, mà phải dùng thần hồn chi lực, mới có thể sử dụng thần hồn công kích chi pháp.

Tần Trường Sinh thấy Khống Hồn Ấn xuất hiện thì ánh mắt trở nên nghiêm nghị, như thể không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ dùng thần hồn công kích chi pháp.

Nhưng ông không hề hoảng loạn, mà giơ một tay lên, thần hồn chi lực tinh khiết phóng của Lâm Thanh Diện liền tan biến, không hề đả động gì đến Tần Trường Sinh.

Không ngờ cậu lại nắm giữ thần hồn công kích chi pháp, nhưng tiếc là thần hồn của cậu quá yếu, nếu không phải vì tôi đang định đoạt xá cậu, tôi chỉ cần lật bàn tay cũng có thể giết chết cậu, cậu đừng làm mấy trò vô ích này nữa.

Tần Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Lâm Thanh Diện cắn môi, không ngờ ta chỉ cần nhấc tay đã hóa giải thần hồn công kích chi pháp của anh.

Anh không kịp nghĩ ngợi đã sử dụng thần hồn chi lực của mình, hình thành một trường mâu trong không trung, rồi phóng thẳng về phía Tần Trường Sinh.

Phương thức này có tên Tinh Thần Trường Mâu, là thần hồn công kích chi đại được Lâm Thanh Diện học từ mấy cuốn sách cổ nhà họ Ngô.

Tần Trường Sinh thấy trường mâu này phóng về phía mình thì híp mắt lại, rõ ràng uy lực của trường mâu này mạnh hơn Khống Hồn Ấn lúc nãy rất nhiều.

Ông giơ tay lên, vung mạnh ống tay áo, một cơn gió mạnh do thần hồn chi lực ngưng tụ bỗng xuất hiện, cuốn bay trường mâu này.

Uy lực lại phóng về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không ngờ Tần Trường Sinh lại đổi hướng đi Tinh liền hóa giải sự công kích của nó, để nó tan biến trong không trung.

Lâm Thanh Diện cảm thấy mình bắt đầu hơi lo lắng, vì trước mặt Tần Trường Sinh, chút thực lực này của mình hoàn toàn không đáng được nhắc đến, dù mình tung ra tuyệt chiêu gì, Tần Trường Sinh cũng có thể dễ dàng hóa giải.

Tần Trường Sinh đi về phía Lâm Thanh Diện nói: Giờ có lẽ cậu cũng giỡn đủ rồi đúng ta rồi.

Lâm Thanh Diện cảm thấy nguy hiểm đang ập tới, nên nhanh chóng lùi về sau.

Tần Trường Sinh giơ một ngón tay lên, một sợi tơ do thần hồn chi lực ngưng tụ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Diện, rồi bắt đầu quấn quanh người anh ngay.

Cho dù là Lâm Thanh Diện, cũng nhất thời không phản ứng kịp trước sự xuất hiện đột ngột của sợi tơ này.

Anh nhận ra rằng mình đang gặp khống chế rồi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện dâng lên một nỗi sợ, phải biết rằng đây là thế giới tinh thần của anh, nhưng anh không hề cảm nhận được sự xuất hiện của thứ này trong thế giới tinh thần của mình, có thể tưởng tượng được chuyện này đáng sợ đến mức nào.

Khống chế Lâm Thanh Diện xong, Tần Trường Sinh liền đi tới trước mặt anh, nhìn thần hồn chi lực xung quanh anh, rồi nở một phương thức tu luyện thần hồn nào, bằng không với thiên phú của cậu, e là đợi đến khi tôi đoạt xá cậu, cậu đã có đủ năng lực để đối phó tôi rồi.

Tần Trường Sinh nói.

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn ông: Cho dù ông không truyền dạy tôi phương thức tu luyện thần hồn, thì hôm nay ông cũng đừng hòng đoạt xá được tôi!Tần Trường Sinh mỉm cười, phớt lờ câu nói của anh, tạp, rồi một hoa văn phức tạp xuất hiện xung quanh người ông, bao phủ thần hồn của ông và Lâm Thanh Diện ngay.

Tiếp theo đây tôi sẽ bắt đầu đoạt xá, cậu hãy tận hưởng thật kỹ khoảng thời gian tỉnh táo cuối cùng của mình đi, lát nữa, tôi sẽ tiếp nhận toàn bộ ký ức của cậu, rồi tôi sẽ sống thay cậu trên thế giới này.

Ông vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện liền cảm nhận lực hút đó như muốn hút hết tất cả, không những là thần hồn chi lực, mà còn cả ký ức, nhận thức, mọi thứ thuộc về mình.

Ông muốn đoạt xá tôi ư, đừng hòng!Lâm Thanh Diện hét lớn, rồi cắn răng siết chặt nắm đấm, dùng chút sức lực cuối cùng của mình kêu gọi tia ánh sáng màu vàng.

Kiếm Trảm Tiên bỗng xuất hiện trong thế giới tinh thần của Lâm Thanh Diện, rồi phóng xuyên qua người Tần Trường Sinh.

Tần Trường Sinh hoàn toàn không ngờ, lúc mình đang tập trung tinh thần tiến hành đoạt xá Lâm Thanh Diện, lại xuất hiện biến cố như vậy, làm ông nhất thời kinh ngạc.

Ông không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện, và tiểu kiếm màu vàng đang lơ lửng trước mặt, thần hồn chi lực bỗng trở nên tán loạn, khiến ông khó có thể duy trì việc đoạt xá Lâm Thanh Diện.

Thật ra trước đây ông đã đề phòng Lâm Thanh Diện rồi, cảm thấy có lẽ anh vẫn còn đường lui nào khác, nhưng mấy thần hồn công kích chi pháp kia của Lâm Thanh Diện chỉ là trò trẻ con với ông, hoàn toàn không đáng được nhắc tới, cho dù anh thi triển ra, ông cũng chỉ dùng chút sức lực để đối phó là được.

Nhưng ông không hề cảm nhận được tiểu kiếm màu vàng mà Lâm Thanh Diện phóng ra này, hơn nữa uy lực của nó cũng rất mạnh, đã vượt qua Lâm Thanh Diện tới mấy cảnh giới.

Theo suy nghĩ của người bình thường, không ai có thể ngờ rằng Lâm Thanh Diện vẫn còn thủ đoạn như vậy.

Lâm Thanh Diện cảm thấy lực hút xung quanh mình đã tan biến, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm tiểu kiếm màu vàng đó vào tay, cảnh giác nhìn Tần Trường Sinh ở trước mặt.

Sở dĩ anh chọn lúc này mới phóng kiếm Trảm Tiên ra, là vì nghĩ đến thực lực Tần Trường Sinh quá mạnh mẽ, không biết uy lực của kiếm Trảm Tiên có thể địch lại Tần Trường Sinh không?Nên lúc Tần Trường Sinh tiến vào thế giới tinh thần của mình, anh liền ẩn giấu kiếm Trảm Tiên đi, định đợi thời điểm quan trọng nhất mới giáng một đòn trí mạng vào Tần Trường Sinh.

Giờ xem ra, quả thật uy lực của kiếm Trảm Tiên không làm anh thất vọng, hình như Tần Trường Sinh đã bị kiếm Trảm Tiên chém trọng thương, thần hồn chi lực không ngừng phóng ra bên ngoài, khí thế trên người cũng chỉ còn một phần mười so với lúc nãy.

Thanh kiếm trong tay cậu có lai lịch gì? Tại sao uy lực lại mạnh đến thế? Tần Trường Sinh ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, kiếm Trảm Tiên có tác dụng áp chế tuyệt đối với thần hồn, một khi bị nó chém trúng, cho dù thần hồn mạnh đến đâu, cũng sẽ bị trọng thương, giờ Tần Trường Sinh đã hết cách để hành động.

Nhưng ông đang nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh của mình, rồi kiếm một cơ hội để phản kích.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay mình nói: Thanh kiếm này tên là kiếm Trảm Tiên, nếu ông là cường giả đứng đầu trong Thương Nguyên Giới, có lẽ cũng biết rõ lai lịch thanh kiếm này.

Ban đầu liên quan đến kiếm Trảm Tiên một lát, nhưng sau đó anh cảm thấy mình đã nhận đủ thông sư phụ sống lâu, cũng chưa chắc biết nhiều hơn lão tổ nhà họ Ngô, nên anh không hỏi nữa.

Giờ xem ra, cũng may lúc đó anh không nói với sư phụ chuyện liên quan đến kiếm Trảm Tiên, bằng không e là Tần Trường Sinh đã sớm nghĩ cách cướp kiếm Trảm Tiên của mình đi rồi, anh cũng thật sự không còn thủ đoạn nào để đối phó với Tần Trường Sinh, nên mới xảy ra cục kiếm Trảm Tiên này, thì con ngươi bỗng thu nhỏ lại, sự nghi ngờ trong mắt cũng tan biến ngay, như đã hiểu rõ tại sao Lâm Thanh Diện có thể đột ngột bùng phát uy lực mạnh đến thế?Không ngờ cậu lại có kiếm Trảm Tiên này, nói vậy là, chẳng lẽ cậu là người kế thừa vị Đại Năng kia ư? Tần Trường Sinh hỏi.

Lâm Thanh Diện nhíu mày hỏi: Kế thừa cái gì?Tần Trường Sinh cười vị đó, có lẽ tôi đã không có cơ hội xuất hiện trong thế giới tinh thần của cậu, xem ra cậu chỉ may mắn lấy được thanh kiếm này thôi.

Lâm Thanh Diện cũng không xoắn xuýt chuyện kế thừa mà Tần Trường Sinh nói là cái gì, việc quan trọng trước mắt là phải mau chóng giải quyết ông ta.

Ông đừng bận tâm chuyện tôi có được nó như thế nào, mà ông chỉ cần biết ông sẽ nói.

Tần Trường Sinh cười nói: Giết tôi chẳng có lợi ích gì cho cậu.

Nếu tôi đoán không lầm, khoảng thời gian trước, có người trong Thương Nguyên Giới đã tới Trái Đất đúng không?Lâm Thanh Diện nhíu mày nói Người đó đã bị giải quyết rồi, chuyện này liên quan gì đến ông?Ha ha, quả thật chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng lại rất liên quan đến thế giới này.

Tần Trường Sinh nói: Người bên Trái Đất, điều này chứng tỏ bọn họ đã nắm giữ cách chế tạo đường truyền tống, với IQ của các vị Đại Năng trong Thương Nguyên Giới, tôi tin rằng chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ chế tạo ra con đường vững chắc hơn, hơn nữa còn có thể đi tới những nơi có thực lực mạnh hơn.

Đến lúc đó, người bên Thương Nguyên Giới sẽ xâm chiếm Trái Đất với quy mô lớn, cậu cảm thấy cho dù giờ cậu có thể sống tiếp, thì đến lúc đó, cậu vẫn có thể sống sót à?Lâm Thanh Diện hừ lạnh nói: Nên ý ông là dù gì tôi cũng sẽ chết, không bằng giờ giao thẳng cơ tay cậu đã cầm kiếm Trảm Tiên rồi, tôi có muốn đoạt xá cũng không được nữa, nhưng tôi xong, sẽ nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, đến khi người trong Thương Nguyên Giới xâm chiếm tới đây, tôi sẽ có đủ năng lực để chống đỡ, tôi đã sống trên Trái Đất hơn một trăm năm rồi, tất nhiên sẽ có chút tình cảm với nơi này.

Hơn nữa tôi cũng không thích mấy tên Thương Nguyên Giới đó, nên tôi vẫn có thể bảo vệ Trái Đất được.

Nhưng nếu giờ cậu giết tôi, đợi đến sức mạnh trên Trái Đất sẽ không thể nào chống đỡ được.

Giờ nếu chúng ta cùng lùi một bước, tôi sẽ tiền hành đoạt xá người khác, mà cậu cũng không giết tôi, đến lúc đó tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu đột phá, đợi người Thương Nguyên Giới tới đây rồi, tôi và cậu sẽ liên thủ lại, chẳng phải sẽ dễ dàng ngăn cản được sao?Nghe Tần Trường Sinh nói thế, Lâm Thanh Diện bỗng híp trước mắt, anh đã hoàn toàn mất niềm tin với ông ta rồi, hơn nữa anh cũng biết, ông ta chỉ đang kéo dài thời gian thôi.

Hạng người như ông ta, sao có thể muốn giúp anh đột phá chứ, ông ta chỉ muốn nghĩ cách tìm cơ hội để đoạt xá mình thôi.

Ông tưởng giờ tôi vẫn còn tin tưởng ông à? Ông đừng tiếp tục kéo dài thời gian nữa, một khi kiếm Trảm Tiên chém vào đã hết đường sống sót rồi!Nói xong, Lâm Thanh Diện lại giơ kiếm Trảm Tiên trong tay mình lên.

Tần Trường Sinh thấy Lâm Thanh Diện không bị mình mê hoặc, thì trong lòng cũng hơi sốt ruột nói: Nếu cậu giết tôi, thì bản thân cậu cũng khó mà sống thoải mái, mặc dù tôi không thể giết được cậu, nhưng tôi có thể khiến cậu sống đau khổ cả đời, hãy nghĩ đến vợ cậu, nếu tôi chết Diện nghiêm mặt, không ngờ Tần Trường Sinh lại dùng Hứa Bích Hoài để uy hiếp mình.

Trong lòng anh dâng lên dự cảm bất an, đoán có lẽ Tần Trường Sinh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Nhưng Tần Trường Sinh mới là tai họa lớn nhất thế giới này, dù có thế nào, anh cũng không được do dự.

Ông bớt chơi trò đánh đòn tâm lý với tôi đi, mau chết đi!Kiếm Trảm Tiên trong tay anh chém thẳng chém thần hồn của ông ta thành hai khúc ngay.

Tần Trường Sinh vốn định đấu tranh đến cuối cùng, nhưng tốc độ kiếm Trảm Tiên quá nhanh, ông còn chưa kịp phản ứng lại, kiếm Trảm Tiên đã chém lên người ông rồi.

Sau khi bị kiếm Trảm Tiên chém thành hai khúc, thần hồn Tần Trường Sinh hóa thành hai nhóm thần hồn chi lực tinh túy, mà hai nhóm thần hồn chi lực này còn to lớn tinh khiết hơn thần hồn lão tổ nhà họ Ngô rất nhiều.

Điều này chứng tỏ thần hồn Tần Trường Sinh đáng sợ đến cỡ nào.

Tiếc là kiếm Trảm Tiên khắc chế thần hồn, cho dù Tần Trường Sinh lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì hôm nay cũng bại dưới tay Lâm Thanh Diện.

Kiếm Trảm Tiên vừa nhìn thấy hai nhóm thần hồn này, thì không chút do dự bay ra khỏi tay Lâm Thanh Diện ngay, bắt đầu hấp thụ một nhóm thần hồn.

Nó còn phát ra tiếng kiếm khe khẽ, như đang nhắc nhở Lâm Thanh Diện mau hấp thụ giống nó đi.

Lâm Thanh Diện mới sử dụng kiếm Trảm Tiên hai lần, đã tiêu hao rất nhiều thần hồn, nên cũng không do dự đi tới trước mặt một nhóm thần hồn khác, rồi ngồi xuống bắt đầu hấp thụ.

Trong mộ Tần Vương.

Lúc này Vương Kiếm và ba mươi đệ tử khác đang vô cùng đau khổ, Tần Trường Sinh đã hấp thụ tinh thần lực của họ, để giúp ông ta đột phá, ông ta không ngừng duy trì cách thức này, nên tinh thần lực của mọi người luôn tập hợp ra bên ngoài.

Cứ đà này, sớm muộn gì tinh thần lực của họ cũng sẽ bị hút cạn, đến lúc đó, e là bọn họ sẽ biến trành những tên ngốc không còn chút ý thức.

Nhưng đến khi mọi người đều cảm thấy mình sắp không trụ được nữa, thì lực hút đó bỗng biến mất.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lực hút đó biến mất, thì tính mạng của họ tạm thời được bảo toàn.

Nhưng vì bị hút quá nhiều tinh thần lực, nên trông ai cũng mệt mỏi, muốn khôi phục lại tình trạng này, e là phải nghĩ dưỡng một thời gian dài.

Sao lực hút đó bỗng biến mất vậy? Chẳng lẽ sư phụ đã thành công đoạt xá Lâm Thanh Diện rồi ư? Một tên đệ tử mở miệng hỏi.

Mọi người đều nghiêm mặt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đến nước này rồi, cậu đừng gọi ông ta là sư phụ nữa, mặc dù ông ta có ơn dạy dỗ chúng ta, nhưng tất cả chỉ là âm mưu của ông ta thôi, ông ta hoàn toàn không xứng làm sư phụ chúng ta.

Một tên đệ tử khác lắc đầu thở dài.

Giờ chúng ta vẫn chưa biết rốt lúc Tần Trường Sinh chưa tỉnh lại mà sớm nghĩ cách thoát khỏi đây đi.

Vương Kiếm bất đắc Tiểu Nhu mơ màng, rõ ràng hơi khó chấp nhận sự thật này.

Trên mặt Bạch Chỉ cũng hiện lên sự đau khổ, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đá, rồi cắn môi.

Có lẽ khi anh ấy tỉnh lại, mình phải gọi anh ấy là Tần Trường Sinh.

Bạch Chỉ lẩm bẩm.

Vì Tần Trường Sinh đã cho bọn họ uống đan dược, nên giờ bọn họ vẫn chưa thể sử dụng sức mạnh trên người mình, đan dược đã trở nên nhẹ hơn, có lẽ chẳng mấy chốc nữa, bọn họ có thể cử động lại được.

Nhưng bọn họ không dám chắc, liệu Tần Trường Sinh có tỉnh lại trước khi bọn họ có thể cử động lại không?Lúc mọi người đang nghĩ cách thoát khỏi đây, thì Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đá bỗng bộc phát một làn sóng thần hồn chi lực mạnh mẽ, rồi lan ra bốn phía.

Sau khi mọi thần của mình đã khôi phục hơn nhiều.

Rồi Lâm Thanh Diện mở mắt ra, đứng dậy khỏi giường đá.

Anh liếc nhìn xung quanh, nhận ra mấy sư huynh đệ của mình đều còn sống, thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người Vương Kiếm đều không biết rõ người tỉnh lại là Lâm Thanh Diện hay Tần Trường Sinh, nên ánh mắt đầy cảnh giác.

Lão già xấu xa này, chẳng lẽ ông đã giết Lâm Thanh Diện rồi Diện, rồi mở miệng mắng.

Cô cảm thấy dù gì hôm nay mình cũng không thể sống tiếp, không bằng trước khi chết, mắng Tần Trường Sinh một trận, chí ít cô sẽ không chết uất ức như vậy.

Trên mặt Lâm Thanh Diện hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi cười nói với Giang Tiểu Nhu: Tôi là Lâm Thanh Diện, tôi vẫn chưa chết.

Giang Tiểu Nhu nhìn anh với vẻ mặt không tin, nói: Ông đừng hòng lừa được chúng giờ ông chỉ đang diễn kịch thôi.

Lâm Thanh Diện lườm cô: Nếu tôi là Tần Trường Sinh, thì việc đầu tiên khi tôi tỉnh lại là giết chết các người.

Hơn nữa cô cảm thấy sư phụ sẽ nói với cô bằng giọng điệu của tôi à?Giang Tiểu Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: Chuyện này thì chưa chắc.

Vương Kiếm quan sát tỉ mỉ Lâm Thanh Diện một hồi lâu, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi ngờ hỏi: gật đầu.

Vậy Tần Trường Sinh đâu?Mắt Lâm Thanh Diện trở nên lạnh lẽo, rồi hờ hững đáp: Ông ta chết rồi.

Cùng lúc đó.

Nhà tổ nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Hứa Bích Hoài đang dẫn Nặc Nặc tập đi trong sân, hai mẹ con cười đùa rất vui vẻ.

Trong một căn phòng ở gần chiếc sân này, hai anh em Tiêu Phong cùng mở mắt ra, lấy ngọc bội trong phòng quần áo của mình ra.

Giờ trên hai miếng ngọc bội thì nó sẽ vỡ vụn.

Con ngươi của hai người đều thu nhỏ lại, rồi đồng thanh nói: Sư phụ đoạt xá thất bại rồi!Hai người nhìn nhau, rồi ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ khó có thể che giấu.

Tiêu Phong hít sâu một hơi mới lên tiếng: Xem ra giờ chúng ta phải làm theo lời căn dặn của sư phụ lúc trước rồi.

Tiêu Vân gật đầu, rồi lấy một chiếc bình ngọc trong áo mình ra, rồi tay.

Chúng ta thật sự chỉ cho cô ta uống một viên đan dược thôi à? Sư phụ đoạt xá thất bại, e là đã mất mạng rồi, chẳng phải chúng ta nên giết sạch người nhà họ Lâm à? Tiêu Vân nói.

Tiêu Phong thở dài nói: Lúc đó sư phụ đã căn dặn chúng ta phải giết thẳng tay, thật ra đó là cách làm nhân từ nhất, sư phụ muốn Lâm Thanh Diện phải đau khổ cả đời, là cách làm tốt nhất.

Viên Thiên Độc Đan này là do sư phụ mang tới từ Thương Nguyên Giới, chỉ có nơi đó mới có thuốc giải, một khi Hứa Bích Hoài uống nó, sẽ chìm vào trạng thái ngủ say mãi mãi, cho dù Lâm Thanh Diện nghĩ ra bao nhiêu cách, cũng không thể nào tìm được thuốc giải.

Hứa Bích Hoài là người Lâm Thanh Diện yêu nhất, nên không có chuyện nào giày vò anh ta đi ra khỏi phòng.

Hai người cùng đi tới sân mà Hứa Bích Hoài đang ngồi chơi ở đó.

Hứa Bích Hoài thấy hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân đi tới, thì cười nói với Nặc Nặc: Nặc Nặc, mau gọi chú đi con!Nặc Nặc mở to mắt nhìn hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân, rồi vô thức lùi về sau.

Tiêu Vân đi tới trước mặt Hứa Bích Hoài, thở dài nói: Đắc tội rồi.

Rồi anh ta bóp miệng cô.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Hứa Bích Hoài liền nhắm mắt lại, ngã xuống đất.

Nặc Nặc bắt đầu gào khóc.

Trong đại sảnh mộ Tần Vương.

Lâm Thanh Diện kể lại chuyện mình đã giết Tần Trường Sinh trong thế giới tinh thần của mình cho mọi người nghe.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nắm giữ át chủ bài có thể giết chết Tần Trường Sinh, chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tất nhiên, Lâm Thanh Diện không nói cho bọn họ biết át chủ bài của mình là kiếm Trảm Tiên, ngay cả sư phụ mình cũng bị Tần Trường Sinh đoạt xá, nên Lâm Thanh Diện khó mà tin tưởng ai nữa.

Dù biết có lẽ mấy sư huynh đệ của mình không thể xuất hiện thêm một Tần Trường Sinh nữa, nhưng anh vẫn nên cẩn trọng.

Sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại, mấy người Vương Kiếm đều cảm khái, có thể nói hôm nay bọn họ đã trải qua khá nhiều biến cố.

Từ lúc sư phụ mình tuyên bố ông ta là Tần Trường Sinh, đến khi ông ta tiến hành đoạt xá Lâm Thanh Diện, rồi hút tinh thần lực của họ, cuối cùng lại bị Lâm Thanh Diện dùng át chủ bài mạnh mẽ của mình để phản kích, quả thật là chuyện quá khó tin đối với họ.

Nhưng dù là thế nào thì tính mạng của họ cũng xem được bảo toàn, giờ Tần Trường Sinh đã bị Lâm Thanh Diện giết chết, nên trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ bọn họ sẽ không còn rắc rối nào nữa.

Lâm Thanh Diện dựa vào thực lực của mình, cùng với việc hấp thụ thần hồn chi lực của Tần Trường Sinh, nên đã hóa giải tác dụng của đan dược.

Nhưng mấy người Vương Kiếm thì phải đợi thêm một lúc nữa.

Nhân lúc này, Lâm Thanh Diện đi tới trước người Lục Diên Thọ, sau khi nhìn chằm chằm dáng vẻ của ông thì cúi người vươn tay sờ vào trong áo của ông.

Thoáng chốc, Lâm Thanh Diện đã lấy ra một cuốn sách quý ở bên trong, trên đó viết hai chữ Huyền Công.

Lâm Thanh Diện liền mở ra xem, nhận ra nội dung Huyền Công này khác hoàn toàn với cuốn mà mình học lúc trước, sau một hồi nghiên cứu tỉ mỉ, anh mới nhận ra có lẽ cuốn Huyền Công này là phần kế tiếp của cuốn mà mình đã tu luyện kia.

Trước đây khi Lâm Thanh Diện đột phá lên Hóa Cảnh đỉnh phong, anh đã nhận ra một điều, có lẽ Huyền Công mà anh tu luyện, cùng lắm chỉ có thể chèo chống anh đột phá đến Thần Cảnh, lúc đó anh nghĩ Thần Cảnh là nấc cuối cùng của võ đạo, nên không để tâm cho lắm.

Nhưng sau có người luôn tu luyện đến cảnh giới đứng sau Thần Tiên, lúc đó Lâm Thanh Diện mới bắt hoàn chỉnh.

Bây giờ nhìn thấy cuốn Huyền Công tiếp theo này, trong lòng Lâm Thanh Diện đã chắc chắn một điều, quả nhiên trên Thần Cảnh vẫn còn cảnh giới cao thâm hơn.

Nhưng giờ Lâm Thanh Diện còn chưa đạt tới Thần Cảnh, nên có nghĩ nhiều cũng vô ích, cuốn Huyền Công tiếp theo này đã giải quyết vấn đề tu luyện của anh sau khi đạt tới Thần Cảnh.

Sau khi cất cuốn sách quý Huyền Công này, khi anh không còn phát hiện ra món đồ giá trị nào nữa, mới châm lửa, đốt thi thể này.

Hành động này của anh xem như cắt đứt quan hệ với Lục Diên Thọ, từ nay về sau, anh không bao giờ gọi ai là sư phụ nữa.

Đốt thi thể Lục Diên Thọ xong, Lâm Thanh Diện liền đi tới trước mấy chiếc rương để trong đại sảnh, rồi mở từng cái một, xem thử bên trong đựng món trong đều là đan dược.

Trên rương có viết rõ tên và công dụng các loại đan dược, Lâm Thanh Diện nhìn kỹ từng rương, vẻ mặt không che giấu nổi sự kinh ngạc.

Tất.

.

.

tất cả đều là đan dược cấp bậc hoàn mỹ?!! Trong lòng Lâm Thanh Diện cả kinh.

Nơi này có tới mấy chiếc rương, Tần Trường chứa nhiều đan dược cấp bậc hoàn mỹ như thế để làm gì?Anh lại nhìn kỹ mấy chiếc rương đó, rồi loại đan dược này.

Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan, Dưỡng Khí Đan, Phá Chướng Đan.

.

.

Nếu mình đoán không lầm, có lẽ mấy loại đan dược đều dùng để củng cố thực lực và tiến hành đột phá.

Anh đọc kỹ lời giới thiệu liên quan đến mấy loại đan được ở trên rương, rồi nhận ra mấy đan dược này thật sự dùng để hỗ trợ củng cố thực lực, tiến hành đột phá.

Nếu mấy loại đan dược này chỉ thế, nhưng ở đây có tới mấy rương đan dược cấp bậc hoàn mỹ, khiến anh không thể không nghi ngờ, rốt cuộc Tần Trường Sinh giấu nhiều đan dược cấp bậc hoàn mỹ như thế để làm gì?Đồng thời lúc trước Tần Trường Sinh cũng nói với mình rằng, chắc chắn người Thương Nguyên Giới sẽ xâm chiếm Trái Đất, nên Lâm Thanh Diện liền đoán ra e là ông ta muốn dùng mấy loại đan dược này, khi người Thương Nguyên Giới tới, bọn họ sẽ có đủ năng lực để chống chọi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cảm khái, Tần Trường Sinh chuẩn bị nhiều như vậy, có lẽ ông ta không thể ngờ rằng, mấy đan dược này sẽ rơi vào tay mình.

Toàn bộ đan dược trong rương đều thuộc cấp bậc hoàn mỹ, Lâm Thanh Diện đoán cho dù mình chỉ lấy một phần nhỏ trong số này để nâng cao thực lực, có lẽ cũng có thể dựa vào hiệu lực của đan dược, đột phá thẳng đến Thần Cảnh trong thời gian ngắn.

Anh cũng không phấn khích cho lắm, tới trước chiếc rương cuối cùng.

Chiếc rương này không đựng đan dược, mà là mấy cuốn sách quý, một ngọc bội phát ra ánh sáng màu đỏ như máu.

Anh cầm tấm bản đồ lên xem, nhận ra mấy vị trí được đánh dấu trên bản đồ, đều là những nơi hẻo lánh và khá bí ẩn trên Trái Đất, anh cũng không biết mấy chỗ này có điểm nào đặc biệt, khiến Tần Trường Sinh phải cố ý đánh dấu trên bản đồ.

Rồi anh lại cầm mấy cuốn sách quý đó lên xem, không ngờ lại phát hiện viết, phía trên còn kể cuộc đời của ông ta, bao gồm những chuyện trước khi ông ta tới Trái Đất.

Trong này còn bao gồm một số tâm đắc lúc Tần Trường Sinh tự tu luyện, Lâm Thanh Diện còn phát hiện rất nhiều chiêu thức tấn công và thần hồn công kích chi pháp tinh xảo ở bên đó.

Giờ anh không có nhiều thời gian để nghiên cứu kỹ tự truyện của Tần Trường Sinh, anh đặt mấy máu lên.

Cảm giác lạnh lẽo từ miếng ngọc bội khiến Lâm Thanh Diện suýt ném nó xuống đất.

Lâm Thanh Diện không biết rõ rốt cuộc miếng ngọc bội đỏ như máu này dùng để làm gì, nhưng khiến Tần Trường Sinh cất giấu như vậy, chắc chắn là không tầm thường, nên anh bọc nó lại, rồi cất vào trong túi áo.

Chẳng mấy chốc, mấy người Vương Kiếm đã khôi phục lại sức lực, bắt đầu đứng dậy.

Lâm Thanh lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Tần Trường Sinh sẽ giấu nhiều đan dược cấp bậc hoàn mỹ như vậy ở nơi này.

Lâm Thanh Diện, Tần Trường Sinh là do cậu giết, chúng tôi đều do cậu cứu mạng, nên tất cả đồ vật ở đây đều phải thuộc về cậu, chúng tôi sẽ không cướp mấy đan dược này đâu, cậu mang hết đi đi.

Vương Kiếm nghiêm túc nói với Lâm Thanh Diện.

Mấy người sống sót là nhờ vào Lâm Thanh Diện, nên bọn họ đâu thể cướp mấy thứ này với anh được.

Lâm Thanh Diện cười đáp: Nhiều đan dược như thế, một mình tôi không thể dùng hết, hơn nữa lúc nãy tôi đã quyết định một chuyện, cần phải có sự hợp tác của các sư huynh đệ, mà mấy loại đan dược này sẽ làm nền tảng cho chúng ta.

Ồ? Chuyện gì thế? Vương Kiếm hỏi.

Tôi muốn thành lập kiên định.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License