Rể quý trời cho
Chapter
0095
Tại bãi đất trống trong khu huấn luyện Thần Long Vệ.
Khi Tằng Nghị đưa người trở về, còi tập hợp đã được thổi lên, lúc này thì toàn bộ các thành viên trong Thần Long Vệ đều đã tập hợp ở đây, cùng chờ đợi tổng huấn luyện viên mới tới.
Trực thăng đáp xuống ở một nơi không xa, ba người Lâm Thanh Diện, Nhậm Thu Hùng và Trác Nhã cùng bước xuống, Lâm Thanh Diện đưa mắt nhìn về phía Thần Long Vệ, và khi trông thấy đội quân hừng hực khí thế ấy, anh thấy tâm trí mình như bị thổi bùng.
Nhậm Thu Hùng nhìn về phía vách núi bên kia, khi trông thấy cờ chiến của Thần Long Vệ đã được cắm trên vách đá kia thì anh ta bèn nở một nụ cười như đang đùa cợt.
Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi vừa cười vừa nói: tổng huấn luyện viên à, đây là toàn bộ thành viên của Thần Long Vệ, là một lực lượng vô cùng tinh nhuệ, tôi tin sau khi trở thành huấn luyện viên của Thần Long Vệ thì chắc chắn anh sẽ giúp bọn họ tiến bộ hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện cũng chẳng đoái hoài gì tới lời ca ngợi của Nhậm Thu Hùng mà cứ thế bước thẳng về phía các chiến sĩ của Thần Long Vệ.
Tằng Nghị thấy thế thì liền hô lên: Chào mừng tổng huấn luyện viên!Đội quân phía sau cũng lên tiếng hô theo: Chào mừng tổng huấn luyện viên!Âm thanh vang rền như sấm dậy, đập thẳng vào màng nhĩ người nghe, đây chính là cái khí thế hừng hực độc thuộc đội quân thiện chiến bậc nhất ở Bắc Cảnh này.
Lâm Thanh Diện hài lòng gật đầu, đoạn anh quay lưng nhìn về phía Nhậm Thu Hùng đang ở phía sau, hỏi: Không phải là còn có nghi thức chuyển giao sao? Bắt đầu đi.
Nhậm Thu Hùng vội trả lời: tổng huấn luyện viên, đúng là có một nghi thức bàn giao để nhận chức, yêu cầu anh phải cầm cờ chiến của Thần Long Vệ cùng tuyên thệ với các anh em trong đôi, có điều bây giờ cờ đang bị cắm trên vách núi kia rồi, mà quân đội có quy tắc là trong nghi thức chuyển tiếp chỉ có tổng huấn luyện viên được chạm vào cờ thôi, anh.
.
.
Lâm Thanh Diện ngoái đầu nhìn về phía vách núi kia, sau khi trông thấy lá cờ cắm trên vách núi anh lại quay về phía Nhậm Thu Hùng.
Nhậm Thu Hùng vội vã nhìn sang chỗ khác, như thể không để ý thấy ánh mắt của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng hiểu mọi chuyện là do Nhậm Thu Hùng đã sắp xếp từ trước, muốn làm anh mất mặt.
Trác Nhã cũng đưa mắt nhìn về phía vách núi, đoạn cô ta nói: Cao quá, làm sao lấy xuống được chứ?Đám người trong Thần Long Vệ cũng hướng mắt nhìn về anh, muốn xem thử xem anh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Mắt của Nhậm Thu Hùng đảo liên hồi, rồi anh ta cười nói với Lâm Thanh Diện: Tổng huấn luyện viên, chẳng qua chỉ là hình thức thôi mà, tuy quy tắc là chỉ có tổng huấn luyện viên mới được đụng vào cờ chiến, nhưng nếu tổng huấn luyện viên không có cách nào lấy cờ xuống thì tôi có thể giúp cho.
Anh ta đã tính hết cả rồi, cắm cờ chiến trên vách núi cao, đầu tiên là để cho Lâm Thanh Diện chủ động yếu thế nhờ vả, một khi anh nói rằng bản thân mình không thể nào lấy cờ xuống thì sau này muốn lập uy trong quân đội Thần Long Vệ sẽ khó vô cùng.
Hơn nữa anh ta cũng có thể nhân dịp này để bộc lộ năng lực của mình, tuy rằng vách núi cao trăm mét rất khó leo, song nếu dùng thêm một vài công cụ thì mức độ khó khăn sẽ giảm đi nhiều.
Là một cao thủ môn Muay Thái, Nhậm Thu Hùng cũng có kha khá kinh nghiệm về leo núi, anh ta thậm chí còn chuẩn bị vài món đồ hỗ trợ leo núi định sẽ sử dụng vào hôm nay.
Anh ta tin chắc rằng mình có thể lấy được cờ chiến chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Chắn chắn sau chuyện đó các đội viên trong Thần Long Vệ sẽ so sánh Lâm Thanh Diện với anh ta, khi đó mọi người sẽ cho rằng chức vị tổng huấn luyện viên thích hợp với ông ta hơn.
Không cần, tôi tự lấy là được.
Lâm Thanh Diện thản nhiên trả lời Nhậm Thu Hùng.
Nhậm Thu Hùng vừa nghe thế thì ngớ cả người ra, anh ta không ngờ đến việc Lâm Thanh Diện sẽ đồng ý tự mình lấy cờ, dù sao đó cũng là vách núi cheo leo cả trăm mét, dẫu có là một cao thủ võ đạo thì cũng rất khó leo lên được.
Nhậm Thu Hùng đã từng được nghe nói là tông sư giới võ đạo đều rất có bản lĩnh, họ có thể chuẩn bị một chốc rồi leo lên được vách núi cao trăm mét như vầy, nhưng anh ta cũng nghe nói là các tông sư toàn là người đã đứng tuổi thôi, anh ta cho rằng một người trẻ tuổi tầm hai mươi như Lâm Thanh Diện không thể nào đạt đến cảnh giới tông sư được.
Tổng huấn luyện viên, vách núi này cao hơn trăm mét, muốn leo được lên trên rất khó, hơn nữa nếu anh muốn leo lên thì chỉ có thể leo lên sườn núi phía sau kia, trời bây giờ cũng nhá nhem rồi, đợi đến khi anh trèo tới nơi thì trời cũng đã tối rồi.
Nhậm Thu Hùng nói.
Trác nhã cũng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trông có vẻ rất băn khoăn: Tổng huấn luyện viên, vì sự an toàn của anh tôi thấy tốt nhất là anh đừng nên cố quá, huấn luyện viên Nhậm là cao thủ Muay Thái, để anh ta lên lấy còn tiết kiệm thời gian hơn.
Lâm Thanh Diện cười cười nhìn hai người họ, miệng nói: Hai người không cần lo, lấy lá cờ kia xuống tôi chẳng cần tới một phút.
Nói rồi Lâm Thanh Diện liền bước về phía vách núi kia, thả ba lô trên người mình xuống.
Tay anh vẫn đang cầm Thôn Chính, anh còn cần cây đao này để leo lên núi lấy cờ chiến.
Tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía vách núi, Nhậm Thu Hùng cũng trông theo, hai mắt anh ta híp lại, muốn xem thử xem Lâm Thanh Diện sẽ làm thế nào để có thể lấy được lá cờ trong chưa đầy một phút.
Đây vốn là chuyện bất khả thi.
Huấn luyện viên Nhậm, anh mau lại khuyên tên khờ kia đi, đợi lát nữa xảy ra chuyện gì thì phiền lắm.
Lâm Thanh Diện đã đi xa rồi nên Trác Nhã cũng chẳng sợ sẽ bị anh nghe thấy, cô ta lại gọi Lâm Thanh Diện là tên khờ.
Nhậm Thu Hùng phất tay, miệng nói: Không cần đâu, nếu cậu ta đã nói mình có thể lấy được thì cứ chống mắt lên xem cậu ta lấy bằng cách nào, nếu lát nữa lấy không được thì người mất mặt là chính cậu ta thôi.
Thấy Nhậm Thu Hùng nói vậy thì Trác Nhã cũng không thưa thốt gì thêm, cô ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Hừ, tên khốn, dám phạt mình hít đất, bị mất mặt cũng đáng đời.
Trác Nhã nghĩ thầm trong bụng.
Các thành viên của Thần Long Vệ đứng cách đó không xa cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Thật là, không ngờ vị huấn luyện viên mới này của chúng ta nổ ghê quá, dám nói mình có thể lấy được cờ chiến trong không đầy một phút, đến cả huấn luyện viên Nhậm còn chẳng dám nói như vậy.
Đại Pháo thì thầm.
Thì đó, vách núi cao như vậy, dù là leo từ sườn núi phía sau thì cũng phải mát nữa giờ, vậy mà anh ta dám nói mình có thể lấy được lá cờ trong một phút, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lão Hắc cũng hùa theo.
Chắc anh ta chẳng qua chỉ là muốn thể hiện trước mặt chúng ta thôi, mà kỹ năng chém gió của anh ta cũng chẳng ra gì, nói vậy có khác gì tự đào hố chôn mình đâu chứ.
Chờ xem trò cười đi, nếu tên đó không lấy được cờ chiến trong vòng một phút thì sau này chắc chắn sẽ chẳng có tiếng nói gì trong Thần Long Vệ cả.
.
.
.
Tuy đã đi xa nhưng lúc này Lâm Thanh Diện đang khai mở thần niệm, vậy nên mọi lời nói hành động của tất cả những người ở đây anh đều rõ như lòng bàn tay, thấy mọi người điều đang châm chọc mình thì anh cũng nở một nụ cười bỡn cợt.
Muốn xem trò cười của tôi sao? Tiếc là hôm nay không thể thỏa mãn mấy người rồi.
Lâm Thanh Diện tự thì thầm với chính mình, tay anh cũng đã rút Thôn Chính ra khỏi vỏ.
Mọi người thấy Lâm Thanh Diện rút đao ra thì đều rất khó hiểu, bọn họ thật sự không thể nghĩ ra được anh sẽ làm cách nào để dùng đao lấy được lá cờ chiến kia.
Chắng lẽ anh ta muốn dùng đao chém cờ chiến sao? Khoan hãy nói đến việc anh ta có đủ sức để làm vậy không, chỉ riêng việc chém cờ cũng đã đủ để khỏi dậy cơn tức giận trong lòng các thành viên rồi.
Nhậm Thu Hùng cười khẩy.
Anh ta đã chắc mẩm trong bụng là dù Lâm Thanh Diện có xoay sở cách mấy thì cũng không đời nào có thể lấy được lá cờ kia trong một phút, hôm nay chắc chắn tên đó phải nhục mặt rồi.
Thế nhưng cảnh tượng ngay sau đó lại như một cái tát vả thẳng vào mặt anh ta, nụ cười khinh khỉnh trên khuôn mặt của anh ta chợt cứng lại, thay vào đó là vẻ kinh hoảng khó tin.
Sau khi Lâm Thanh Diện rút thanh đao Thôn Chính ra, từ trên thân đao phát ra từng luồng sáng kỳ ảo, chỉ cảnh tượng này thôi cũng đã quá thần kỳ rồi.
Ngay sau đó mọi người liền thấy Lâm Thanh Diện chạy vụt về phía vách núi kia, mặt đất dường như cũng rúng động theo từng bước chân của anh.
Hơn nữa tốc độ của Lâm Thanh Diện đã đạt tới mức độ mà người thường không thể nào tưởng tượng ra được, đám người Nhậm Thu Hùng đứng từ xa chỉ có thế thấy bóng anh vụt qua, chẳng khác gì hiệu ứng đặc biệt trên màn ảnh.
Vào giây phút Lâm Thanh Diện lao tới bên cạnh vách núi kia, anh bỗng bật người nhảy lên, luồng không khí xung quanh như đang bị nén lại bởi một thứ sức mạnh lớn lao vừa được phóng thích.
Và rồi cả người anh lao vun vút lên như một mũi tên.
Một lần bật người anh đã nhảy lên cao hơn chục mét, tất cả mọi người xung quanh thấy thế đều ngay ra như phỗng.
Khi tốc độ dần giảm xuống, Lâm Thanh Diện đưa tay đâm thanh đao Chính Thôn vào vách núi, ngay sau đó lại dẫm lên thân đao đang được bao trùm bởi luồng sức mạnh kỳ diệu kia để lấy đà.
Thôn Chính nháy mắt phóng ra nguồn năng lượng vô biên, Lâm Thanh Diện nương theo lực đẩy lại lao thẳng về phía trước, chỉ thoáng chốc anh đã nhảy tới chỗ cắm cờ chiến.
Sau khi rút cờ chiến ra Lâm Thanh Diện cũng không dừng lại mà vãn tiếp tục lao lên, cho đến khi chạm đến đỉnh núi.
Anh chống cây cờ chiến xuống cạnh bên mình, đưa mắt nhìn xuống đám người bên dưới khu huấn luyện, Lâm Thanh Diện lúc này không khác gì một vị chiến thần đang nhìn xuống chúng sinh, mọi người trong mắt anh chỉ nhỏ bé như đàn kiến.
Mọi người bên dưới cũng cảm nhận được từ Lâm Thanh Diện một cảm giác áp lực, cái cảm giác đó chức vị tổng huấn luyện viênkhông thể nào tạo nên được.
Anh ta có phải là con người không? Sao có thể làm được như vậy chứ? Cứ như vậy.
.
.
Lao lên đỉnh một vách núi cao trăm mét sao? Lão Hắc trợn mắt há mồm nói.
Trời ạ, có phải tôi vừa mớ ngủ không? Sao tôi thấy cứ như trong phim vậy? Lẽ nào vị huấn luyện viên này của chúng ta mời cả nhóm xử lý kỹ xảo tới núp đâu đó gần đây à? Đại Pháo thì thào nói.
Quá khủng khiếp, vị huán luyện viên này có khi còn lợi hại hơn cả cao thủ võ đạo trong truyền thuyết ấy chứ!.
.
.
Nhậm Thu Hùng cũng đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc trước anh ta vẫn còn hơi khinh thường Lâm Thanh Diện, song bây giờ thật sự đã phải phục cậu sát đất.
Năng lực của Lâm Thanh Diện có lẽ đến cả cao thủ Tông Sư Cảnh trong giới võ đạo cũng không thể bì được, không ngờ vị tổng huấn luyện viên do tổng chỉ huy mời tới lần này lại lợi hại đến như vậy.
Xem ra là tôi nhìn nhầm rồi, người do tổng chỉ huy tuyển chọn sao có thể là loại tầm thường được chứ? Đã vậy tôi còn muốn ra oai phủ đầu anh ta, tự cho rằng mình dùng công cụ leo núi mà có thể lấy cờ chiến xuống trong nửa giờ là hay ho lắm, người ta nhảy hai lần là leo tới trên đỉnh núi luôn rồi, đúng là buồn cười quá mà.
mth bất lực lắc lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.
Trác Nhã đứng cạnh đó cũng đã vô cùng kinh ngạc, cô ta mở to mắt ngơ ngác nhìn về phía Lâm Thanh Diện đang đứng trên đỉnh núi, ngây người hôi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Lúc trước nghe Nhậm Thu Hùng nói cô vẫn luôn cho rằng Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là một tên ất ơ may mắn trùng hợp lọt vào mắt xanh của tổng chỉ huy thôi, nhờ đó anh mới được mời tới làm tổng huấn luyện viên, tác dụng chính chỉ là để tôi luyện tâm trí của các thành viên trong Thần Long Vệ mà thôi.
Song lúc này trông thấy năng lực của Lâm Thanh Diện, cô đã biết Nhậm Thu Hùng hoàn toàn sai rồi, cô cũng đã sai rồi, Lâm Thanh Diện được tổng chỉ huy ưu ái không phải là nhờ vào may mắn, và đưa anh tới đây làm huấn luyện viên không chỉ đơn giản chỉ là để tôi rèn ý chí không thôi.
Tên này lợi hại vậy sao, thật là không ngờ luôn đó.
Trác Nhã cảm thán trong lòng, sự tương phản mạnh mẽ như thế này làm ấn tượng của cô với Lâm Thanh Diện càng sâu sắc hơn, nếu Lâm Thanh Diện thể hiện bản lĩnh ấy ra ngay từ đầu thì bây giờ chưa chắc cô ta đã có cảm xúc như vậy.
Hừ, nể tình anh giỏi như vậy, tôi sẽ không so đo chuyện anh phạt tôi hít đất nữa.
Đôi mắt đẹp đẽ của Trác Nhã ánh lên sự vui vẻ, cơn tức tối của cô với Lâm Thanh Diện cũng hoàn toàn tan biến.
Tổng huấn luyện viên thật là lợi hại quá, nhưng anh ấy leo lên như vậy định sẽ xuống dưới bằng cách nào đây? Nếu men theo sườn núi bên kia đi xuống thì sẽ rất mất thời gian đó.
Ngay khi tất cả mọi người đều đang thán phục trước bản lĩnh của Lâm Thanh Diện thì bỗng có một thành viên Thần Long Vệ lên tiếng.
Mọi người cũng thắc mắc không biết anh sẽ xuống bằng cách nào, lúc anh leo lên trên thật sự vô cùng oai phong, nếu bây giờ khi đi xuống lại trèo từ sướn núi kia thì sẽ có vẻ hơi buồn cười.
Dù có xuống dưới bằng cách nào thì vị huấn luyện viên này thật sự đã khiến tôi phục sát đất rồi, cách leo lên vách núi của anh ấy cả đời này chắc tôi sẽ không bao giờ được thấy lần hai.
Đúng đó đúng đó, cảnh tượng lúc nãy đã quá đáng sợ rồi, nhưng dù vậy thì tôi cũng muốn xem thử xem lúc anh ta xuống núi có thể cũng rầm rộ như lúc leo lên không.
Này, nhìn kìa, tổng huấn luyện viên đang đứng cạnh vách núi, chẳng lẽ anh ấy định nhảy xuống luôn sao?Mẹ ơi, đừng làm bậy chứ, vách núi này cao cả trăm mét đó, dù anh ta có lợi hại cách mấy thì nhảy xuống cũng sẽ tan xương nát thịt thôi, mà chỗ này còn là nền bê tông nữa chứ.
.
.
.
Hai người Nhậm Thu Hùng và Trác Nhã cũng lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, tuy cảnh tượng vừa nãy đã vượt qua tầm hiểu biết của hai người họ, nhưng bọn họ vẫn không thể nào tin rằng có người nhảy từ độ cao trăm mét xuống dưới mà vẫn có thể lành lặn đứng dậy.
Trác Nhã vô thức siết chặt hai nắm tay, cau mày nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng trên vách núi, lòng thầm nghĩ: Mọi người đã biết anh rất giỏi rồi, không cần phải ráng nhảy xuống đâu, rơi từ độ cao như vậy thì dù có là bê tông cốt thép cũng sẽ nát thôi.
Nhậm Thu Hùng bước về trước vài bước, sau đó anh ta lớn tiếng hô lên: Tổng huấn luyện viên, anh đứng đó chờ chút đã, tôi sẽ đi gọi trực thăng lên đón anh ngay! Anh đừng sốt ruột làm bậy, vách núi này cao lắm, nhảy xuống là xong đời đấy.
Lâm Thanh Diện tuy đã nghe thấy tiếng kêu của Nhậm Thu Hùng nhưng anh cũng không thèm để tâm đến, đã vậy trong lòng còn thấy hơi phấn khích.
Anh chưa từng thử nhảy từ nơi cao như thế này xuống, không biết cảm giác sẽ như thế nào nữa.
Không nghĩ nhiều làm gì, Lâm Thanh Diện cứ thế bước về phía trước, anh mau chóng rơi xuống dưới.
Các chiến sĩ thuộc Thần Long Vệ thấy anh nhảy xuống vách núi thật thì đều kinh ngạc há hốc mồm, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó tin.
Tiêu rồi tiêu rồi, tổng huấn luyện viên vừa mới nhận chức liền tự sát ngay, Thần Long Vệ chúng ta sắp nổi danh rồi.
Đừng nói bậy, sao anh biết huấn luyện viên nhảy xuống để tự sát chứ? Lỡ đâu anh ấy có thể nhày xuống mà vẫn lành lặn thì sao?Anh em à, đây là vách núi cao hàng trăm mét đó, từ khi vị tổng huấn luyện viên này của chúng ta là thần tiên, nếu không dù có lợi hại tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể bình an vô sự được.
Giờ tôi chỉ mong sao tổng huấn luyện viên đừng bị gì, lúc nãy khi anh ấy lấy cờ thật sự quá ngầu, nhưng vừa ra oai xong đã tự đào hố chôn mình thì lại thành trò cười rồi.
.
.
.
Nhậm Thu Hùng thấy Lâm Thanh Diện cứ thế nhảy xuống thì cũng lạnh cả người, hoàn toàn không hiểu nổi vị huấn luyện viên mới này đang nghĩ gì trong đầu mà lại nhảy từ một nơi cao như vậy xuống.
Nếu Lâm Thanh Diện mới nhận chức ngày đầu tiên mà đã phát sinh sự cố thì chắc chắn anh ta cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng anh cũng hết cách rồi, bây giờ chỉ còn nước cầu cho Lâm Thanh Diện bình an vô sự thôi.
Khoảng khác mà Lâm Thanh Diện gieo mình nhày xuống Trác Nhã thấy tim mình như thắt lại, cùng lúc đó cô cũng đang chửi thầm trong lòng đám coi trai muốn ra oai mà bất kể tới hậu quả đúng là làm người ta lo lắng mà.
Cả người Lâm Thanh Diện rơi xuống với tốc độ chóng mặt, ngay khi xuống tới một nửa anh mau chóng đưa tay rút Thôn Chính đang cắm trên vách núi ra.
Sau đó anh vận hành Huyền Kình trong cơ thể, ngưng kết lực lượng ở dưới lòng bàn chân, một vòng hào quang có thể thấy rõ bằng mắt thường hiện lên dưới chân anh, Lâm Thanh Diện tinh chắc rằng vòng sáng ấy sẽ đánh tan phản lực tác động lại khi anh rơi xuống mặt đất.
Lâm Thanh Diện vốn đã tiếp xúc với quá nhiều những chuyện không thể lý giải theo lẽ thường nên anh cũng không thấy việc mình nhảy từ vách núi hơn trăm mét xuống có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ trong chốc lát Lâm Thanh Diện đã rơi từ trên đỉnh núi xuống mặt đất.
Ngay sau đó mọi người liền nghe thấy một tiếng rền vang ầm trời, mặt đất cũng theo đó rung lên, bụi đất mịt mù bao quanh nơi Lâm Thanh Diện rơi xuống.
Các nhân viên trong khu huấn luyện cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất thì vô cùng hoảng sợ, còn tưởng là kẻ địch bắn tên lửa đạn đạo tấn công căn cứ, mọi người thi nhau chạy ra bên ngoài.
Chuyện gì vậy? Tiếng vang lúc nãy từ đâu vọng lại vậy? Chẳng lẽ là do người của Sa Quốc tấn công?Này nhìn bên kia kìa, bình như là có gì đó vừa rơi xuống, bụi ngập trời như vậy, hay là do có đá lớn rơi xuống từ đỉnh núi?Đám nhân viên kia cùng chạy về phía khu đất trống thì liền trông thấy tất cả các thành viên Thần Long Vệ đều đang tập trung ở đây, vẻ mặt người nào người nấy đều đang rất căng thẳng cùng nhìn về phía đám bụi mù mịt kia, bọn họ đoán hẳn đã có chuyện gì rất nghiêm trọng vừa xảy ra.
Này các anh, vừa nãy có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người đang thí nghiệm tên lửa sao? Hay có thứ gì rơi từ trên vách núi xuống? Một người nhân viên bước tới bên cạnh các thành viên Thần Long Vệ, miệng hỏi.
Một thành viên Thần Long Vệ hoàn hồn lại, anh ta lẩm bẩm trong miệng: Tổng huấn luyện viên vừa nhày từ trên đó xuống.
Cái gì? Nghe anh ta nói vậy thì mấy nhân viên kia cũng giật thót, người vừa lên tiếng hỏi kia lại nói tiếp: Tổng huấn luyện viên mới tới sao? Trời ạ, chuyện gì vậy chứ? Không lẽ anh ta không muốn là huấn luyện viên ở đây nên, vì muốn bộc lộ sự bất mãn trong lòng nên làm vậy để chống đồi tổng chỉ huy sao?Thành viên Thần Long Vệ kia quay đầu lại nhìn anh ta một cái, vẻ mặt rất phức tạp, định lên tiếng giải thích xong lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng anh ta chỉ biết nhấp môi vài lần rồi lại thôi.
Không lâu sau, trong đám người Thàn Long Vệ bỗng có người hô lên: Nhìn kìa, có bóng người đi tới từ trong kia!Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hướng đó, quả nhiên đang có một bóng người bước ra từ đám bụi mù mịt kia, ngày càng hiện rõ hơn, đó chính là Lâm Thanh Diện! Anh vẫn lành lặn!Các chiến sĩ Thần Long Vệ bắt đầu nhốn nháo, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người nhảy từ trên một vách núi cao trăm mét xuống mà vẫn lành lặn khỏe mạnh, đây đúng là chuyện mà chỉ có thần tiên mới làm được.
Quỳ, tôi xin quỳ dưới chân vị huấn luyện viên mới này! Sau này ai dám nói xấu huấn luyện viên thì biết tay với tôi!Đúng là đỉnh quá, tôi chưa thấy ai giởi như vậy bao giờ, anh ta hoàn toàn xứng đáng chức tổng huấn luyện viên của chúng ta.
Nếu huấn luyện viên mới cũng dạy chúng ta cách lao lên vách núi cao trăm mét rồi lại lao xuống như vậy thì hay quá, căn hộ mà người nhà mua cho tôi nằm trên tầng ba mươi mấy, nếu tôi cũng làm được vậy thì đỡ phải đi thang máy rồi.
Tém lại đi, dù cậu có học được kỹ năng này thì cũng không thể tự ý thử ở tòa nhà của cậu được đâu, mau nhìn chỗ huấn luyện viên vừa đáp xuống kìa, nếu không muốn bị người bên quản lý chung cư đuổi đánh cả ngày thì tốt nhất là đừng làm như vậy.
.
.
.
Lớp bụi bay đi, lúc này mọi người mới trông thấy ngay trên bề mặt bê tông sau lưng Lâm Thanh Diện đã xuất hiện một cái hố to, độ sâu gần nửa mét, phạm vị trong bán kính hơn hai mươi mét xung quanh miệng hố xuất hiện những đường rãnh nứt nẻ như mạng nhện, trông rất đáng sợ.
Người lúc nãy nói muốn nhảy từ trên lầu nhà mình xuống trông thấy cảnh này thì hai mắt trợn to, ngay lập tức dẹp bỏ ý nghĩ ban nãy của mình.
Nếu cứ nhảy xuống từ trên lầu giống vậy thì chắc bãi đỗ xe ngầm của khu chung ư sẽ bị anh ta đập thủng luôn.
Nhậm Thu Hùng kính nể nhìn về phía Lâm Thanh Diện, giờ đây anh ta đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi năng lực của Lâm Thanh Diện, người thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi này lại nắm trong tay sức mạnh mà anh ta không thể nào mượng tượng ra được, năng lực đó không phải ai muốn so cũng có thể so được.
Lâm Thanh Diện bước đến trước mặt các chiến sĩ Thần Long Vệ, sau đó anh cắm cây cờ trên tay mình xuống mặt đất, mọi người thấy thế liền đứng thẳng người lên, mặt mày nghiêm trang nhìn Lâm Thanh Diện.
Hôm nay Lâm Thanh Diện tôi sẽ nhận chức tổng huấn luyện viên của Thần Long Vệ, còn có ai không phục không?Giọng nói của Lâm Thanh Diện vang như tiếng sấm, vọng đến bên tai từng người chiến sĩ trong Thần Long Vệ.
Mọi người ùng đồng thanh đáp: Không có!Lúc này đám nhân viên đứng quanh người nào người nấy đều ngây ra như phỗng, thành viên Thần Long Vệ lúc nãy nói thật, đúng thật là huấn luyện viên mới của Thần Long Vệ vừa nhảy từ trên vách đá xuống, nhưng hình như đó không phải là hành động tự sát để biểu đạt sự bất mãn trong lòng.
Mà là vì muốn khiến các chiến sĩ Thần Long Vệ phải kinh ngạc, cố ý nhảy xuống để phô diễn năng lực của mình.
Quá biến thái đi mất, ngảy xuống từ trên vách núi để ra oai, chắc trong lịch chưa từng ghi nhận trường hợp nào như vậy đâu, xem ra khu huấn luyện Thần Long Vệ đợt này lại có thêm một người lợi hại rồi.
Người nhân viên kia lầm bầm trong miệng.
Nhậm Thu Hùng và Trác Nhã nghe thấy Lâm Thanh Diện nói ra câu đó thì cũng vô thức đứng thẳng lưng, hai người bọn họ thật sự đã hoàn toàn phục Lâm Thanh Diện rồi.
Thậm chí ánh mắt của Trác Nhã khi nhìn về Lâm Thanh Diện còn xen lẫn một cảm xúc đặc biệt nào đó.
Thấy cái nhìn của các chiến sĩ Thần Long Vệ về mình đã hoàn toàn thay đổi, Lâm Thanh Diện cũng biết mình đã đạt được mục đích rồi.
Nhưng anh không định bỏ qua chuyện này như vậy.
Anh quay người lại nhìn về phía Nhậm Thu Hùng, miệng nói: Huấn luyện viên Nhâm, trên đường tới đây tôi thấy hình như anh không quá đồng tình với việc tôi nhận chức tổng huấn luyện viên.
Bây giờ tôi cho anh một cơ hội để chiến đấu với tôi, không biết anh dám đấu với tôi một trận không?Nhậm Thu Hùng nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy thì cả người run lên, anh vô thức muốn giải thích với Lâm Thanh Diện rằng mình lúc trước có mắt không tròng, không biết anh lợi hại như vậy.
Nhưng rồi lại nghĩ lại, nếu anh ta nhận thua Lâm Thanh Diện trước mặt các chiến sĩ Thần Long Vệ như thế thì sau này chính anh ta sẽ là người mất hết uy tín trong mắt Thần Long Vệ.
Các chiến sĩ Thần Long Vệ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì đều tỏ ra rất mong chờ, rõ ràng bọn họ đang rất muốn được xem trận đấu giữa Lâm Thanh Diện và Nhậm Thu Hùng.
Huấn luyện viên Nhậm, hãy đánh một trận với tổng huấn luyện viên thử xem, để chúng tôi được mở rộng tầm mắt, trận chiến giữa hai người chắc chắn sẽ vô cùng hồi hộp!Đúng đó, tổng huấn luyện viên rất lợi hại, nhưng thực lực của huấn luyện viên Nhậm cũng không kém, trận đấu này chắn chắn sẽ rất hay ho.
Đánh một trận đi! Huấn luyện viên Nhậm, đây là lúc để anh thể hiện sức hấp dẫn của một người đàn ông đó! Không phải anh vẫn hay nói là mình rất giỏi hay sao? Bây giờ có tổng huấn luyện viên ở đây này, để anh ấy thử đương đầu với năng lực của anh xem! Có người thích thú hóng chuyện hét to.
Nhậm Thu Hùng nghe thấy tiếng la của người kia thì thật sự rất muốn xông lên bóp cổ anh ta, lúc nãy anh ta chỉ đang do dự một chút, suy nghĩ xem có cách nào để từ chối Lâm Thanh Diện mà vẫn không quá mất mặt không.
Bây giờ đám người này hú hét lên như vậy, nếu anh ta mà còn từ chối nữa thì chắc chắn sẽ bị gắn mác nhát cáy.
Trác Nhã đứng cạnh trông thấy vẻ mặt tím như gan heo của Nhậm Thu Hùng thì cũng bật cười, miệng nói: Huấn luyện viên Nhậm, nếu mọi người đều muốn thấy anh và tổng huấn luyện viên đánh một trận thì thôi anh hãy đồng ý đi.
Nhậm Thu Hùng bất lực thở dài, đoạn anh ta quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, lòng thầm nghĩ, kỹ năng của Lâm Thanh Diện lúc nãy đúng thật rất đáng kinh ngạc, không mấy ai có thể làm được, nhưng chưa chắc gì khả năng thực chiến của anh ta vượt xa anh.
Muay Thái còn được xưng là môn võ giết người, một khi đã đánh thì chiêu nào cũng chí mạng, cho dù Lâm Thanh Diện có lợi hại thì cũng chưa chắc gì anh ta sẽ thua.
Sau khi đã hạ quyết tâm thì ánh mắt của mth cũng trở nên kiên định, anh ta đặt tay lên ngực cúi chào Lâm Thanh Diện rồi nói: Nếu tổng huấn luyện viên đã muốn đấu vậy thì tôi cũng xin thuận theo, nếu có lỡ làm phật lòng huấn luyện viên thì cũng mong anh thứ lỗi cho.
Lâm Thanh Diện cũng nở một nụ cười, đưa tay ra hiệu mời Nhậm Thu Hùng ra tay.
Tuy biết bản thân mình làm thế này là đang ức hiếp Nhậm Thu Hùng, nhưng anh cần phải lập uy trước mặt Thần Long Vệ, đánh một trận với Nhậm Thu Hùng là cách tốt nhất.
Hơn nữa anh cũng có chút tò mò về Muay Thái, tuy nó không thể khiến Lâm Thanh Diện đột phá nhưng nếu có thể học được vài ưu điểm từ các chiêu thức của Muay Thái thì cũng rất tốt.
Hai người đứng trước các chiến sĩ Thần Long Vệ, chừa ra một mảnh đất trống để tiện cho việc đánh nhau.
Lâm Thanh Diện nhìn thẳng vào Nhậm Thu Hùng, đoạn anh nói: Bắt đầu đi.
Nhậm Thu Hùng cũng không hề do dự, anh ta chuẩn bị chốc lát rồi liền mau chóng lao về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ từng động tác của Nhậm Thu Hùng, đối với anh thì các động tác của Nhậm Thu Hùng chậm như rùa bò, nếu Lâm Thanh Diện muốn thì hoàn toàn có thể đánh gục anh ta ngay khi bắt đầu.
Sau khi Nhậm Thu Hùng xông đến trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta dứt khoát tấn công một cách mạnh bạo vào các điểm yếu hiểm hóc trên người anh.
Lâm Thanh Diện nhìn kỹ các chiêu thức của Nhậm Thu Hùng, mới bắt đầu anh cũng không tấn công lại, muốn trải nghiệm thử cảm giác mà Muay Thái mang lại.
Nhậm Thu Hùng thấy Lâm Thanh Diện chỉ né tránh chứ không tấn công lại còn tưởng anh không biết cách phản đòn, thế là anh ta lại thầm khinh thường Lâm Thanh Diện.
Xem ra anh ta đúng là không có kinh nghiệm thực chiến thật, chẳng qua chỉ có kỹ năng leo vách núi thôi, nếu đã vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác.
Nghĩ đoạn, Nhậm Thu Hùng lại càng ra đòn mạnh mẽ hơn, hết chiêu này tới chiêu khác nối tiếp tung về phía Lâm Thanh Diện, kỳ lạ là tất cả các chiêu anh ta đánh ra đều không thể động đến một sợi lông nào trên người Lâm Thanh Diện.
Điều này khiến Nhậm Thu Hùng bắt đầu thấy bối rối, dù Lâm Thanh Diện không đánh trả nhưng nếu anh ta không thể động vào Lâm Thanh Diện được thì cũng không thể nào giành được phần thắng.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu các chiêu thức tấn công của Muay Thái, Lâm Thanh Diện chán nản lắc đầu, anh cảm thấy tuy rằng thế võ rất mạnh bạo quyết liệt, nhưng cũng có rất nhiều chỗ sơ hở, đến cả một cao thủ vừa đặt chân vào ngưỡng cửa Nội Kình thì cũng có thể dễ dàng nhận ra những sơ hở đó rồi đánh gục anh ta từ lâu.
Muay Thái tuy cũng khá có tiếng trong giới võ thuật, nhưng nếu đêm so với võ đạo nước C thì còn thua xa.
Sau khi đã hiểu rõ kết cấu của các chiêu thức, Lâm Thanh Diện cũng không định phí thì giờ với Nhậm Thu Hùng thêm nữa, vào ngay lúc anh ta ra chiêu thì anh liền tấn công vào vùng sơ hở của anh ta, chỉ một cú đấm đã đủ để khiến anh ta ngã gục xuống đất.
Những người trong Thần Long Vệ đang xem cuộc chiến thấy cảnh này liền kinh ngạc hô lên, nhìn hai người họ dây dưa lâu thế cuối cùng cũng tới chiêu quyết định.
Nhậm Thu Hùng cũng không ngờ Lâm Thanh Diện vừa nãy còn đang né tránh lại đột nhiên tung một cú đánh khiến anh ta ngã gục như vậy, anh ta vội vã đứng dậy lại vào tư thế chiến đấu.
Anh có rất nhiều chỗ sơ hở, không cần phải tiếp tục đánh nữa đâu.
Lâm Thanh Diện nói.
Tổng huấn luyện viên, lúc nãy chẳng qua là do tôi sơ xuất thôi, xin anh đừng coi khinh người khác!Nhậm Thu Hùng lớn tiếng nói, dứt lời anh ta lại xông về phía Lâm Thanh Diện, lòng nghĩ mình cũng phải đánh gục Lâm Thanh Diện một lần, như vậy mới đỡ mất mặt.
Thế nhưng anh ta vừa lao đến trước mặt Lâm Thanh Diện thì lại bị anh tung một cú đáng ngã ra đất.
Nhậm Thu Hùng lại đứng dậy đánh về phía anh, rồi lại bị anh đánh ngã ngay tức thì.
Đến cả Nhậm Thu Hùng cũng không biết tại sao mình lại ngã xuống đất, đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại thì cả người đã chạm đất rồi.
Mọi người xung quanh há hốc mồm nhìn cảnh này, Nhậm Thu Hùng ngã xuống rồi lại đứng lên, nhưng rồi chỉ vài giây sau lại ngã xuống tiếp, dường như đối với Lâm Thanh Diện anh ta chỉ là một đứa bé yếu đuối mà thôi, chỉ biết chịu đòn chứ không làm gì được.
Đến tận lúc này thì Nhậm Thu Hùng mói ngộ ra, lúc trước Lâm Thanh Diện không đánh trả chỉ là vì muốn nhường mình mà thôi, năng lực của anh ta đối với Lâm Thanh Diện chỉ như châu chấu đá xe.
Anh ta không muốn tiếp tục làm trò cười nữa, sau khi đứng dậy liền chắp tay chào anh, mặt đỏ bừng nói: Tổng huấn luyện viên, năng lực của anh thật sự ưu tú, tôi không có cửa để so bì, tôi nhận thua, và cũng xin lỗi huấn luyện viên vì thái độ của mình lúc trước, mong huấn luyện viên rộng lượng bỏ qua chuyện cũ, sau này Nhậm Thu Hùng tôi chắc chắn sẽ ra sức phò trợ huấn luyện viên.
Lâm Thanh Diện hài lòng gật đầu, sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía các thành viên Thần Long Vệ, lớn tiếng nói: Hôm nay tới đây thôi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức huấn luyện mọi người, yêu cầu của tôi rất cao, rất nghiêm khắc, mong mọi người có thể chống chịu được áp lực, tôi cam đoan với mọi người, nếu có thể kiên trì thực hiện theo những gì tôi huấn luyện thì chắc chắn mọi người sẽ như lột xác thành một con người mới!Vâng! Tổng huấn luyện viên! Các chiến sĩ trong Thần Long Vệ đồng thanh hô lên.
Lâm Thanh Diện không nói thêm gì nữa, buổi chuyển giao chức vị hôm nay xem như thành công mĩ mãn.
Trác Nhã bước về phía Lâm Thanh Diện, cô cười nói: Tổng huấn luyện viên, để tôi đưa anh tới chỗ ở được phân phối.
Lâm Thanh Diện gật đầu, quay lưng đi cùng với Trác Nhã về phía trong căn cứ.
Các cậu xem kìa, tổng huấn luyện viên và chỉ đạo viên Trác đứng cạnh nhau trông xứng đôi thật, tổng huấn luyện viên của chúng ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã lợi hại như thế, còn trẻ như vậy mà đã lên làm tổng huấn luyện viên của Thần Long Vệ, chỉ đạo viên Trác cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại rất xinh đẹp, hai người bọn họ yêu đương với nhau, đúng là cực xứng đôi.
Nói đúng đó, tuy chỉ đạo viên Trác là người tình trong mộng của tôi, nhưng mà bây giờ tổng huấn luyện viên đến, tôi cảm thấy bản thân không thể so được với tổng huấn luyện viên, xem ra chỉ có thể nhịn đau từ bỏ thứ mình thích thôi.
Hậm mộ thật, chỉ đạo viên Trác chắc là đóa hoa xinh đẹp nhất trong quân đội chúng ta, nhìn cô ấy hình như cũng rất sùng bái tổng huấn luyện viên, lần này không biết có bao nhiêu anh em bị thất tình đây.
Mọi người nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Diện và Trác Nhã, sôi nổi bàn tán.
Im lặng hết cho tôi, quay về huấn luyện, nếu ai dám lén lút bàn chuyện của tổng huấn luyện viên nữa, lập tức đi chạy bộ mang thêm phụ trọng hai mươi kilômét.
Nhậm Thu Hùng trừng mắt nhìn những tướng sĩ trong Thần Long Vệ.
Mọi người lập tức ngậm miệng, không dám bàn tán lung tung nữa.
Nhậm Thu Hùng xoay người liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Trác Nhã, sau đó cũng lầm bầm nói: Nhìn đúng là xứng đôi thật, chỉ tiếc tổng huấn luyện viên đã kết hôn.
Nhưng mà cho dù có nói như thế nào, lần này Thần Long Vệ có anh ta làm tổng huấn luyện viên, chắc chắn sẽ càng huy hoàng hơn xưa rất nhiều.
Mặt Nhậm Thu Hùng lộ ra vẻ xúc động, đến tận lúc này, anh hoàn toàn bị thuyết phục bởi thực lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra.
Lâm Thanh Diện dựa vào thần niệm nghe mọi người nói chuyện nãy giờ, lập tức cảm thấy đau đầu, không tự chủ được lập tức cách xa Trác Nhã.
Trác Nhã thấy Lâm Thanh Diện nhích người sang bên cạnh, mặt mày còn rất kỳ lạ, lập tức nhích lại gần Lâm Thanh Diện hơn.
Lâm Thanh Diện thấy vậy không khỏi tăng nhanh bước chân hơn, xem cơ có cơ hội anh phải nói với Phương Tôn, bảo đổi cho anh một chỉ đạo viên nam.
Nếu không anh không biết anh lại chọc phải nợ đào hoa gì nữa.
Thật đúng là một người quá ưu tú cũng không phải luôn là chuyện tốt, điều này càng làm cho Lâm Thanh Diện thêm quyết tâm sau này phải khiêm tốn lại.
Qua không bao lâu, hai người đi đến bên trong trụ sở huấn luyện viên, Trác Nhã dẫn Lâm Thanh Diện đến nơi ở đã được chuẩn bị xong.
Bởi vì điều kiện ở Bắc Cảnh rất gian khổ, cho nên nơi ăn ở cũng không quá tốt, nhưng những điều kiện cơ bản đều thỏa mãn được.
Lâm Thanh Diện cũng không có yêu cầu quá cao về nơi ăn ở, chỉ cần có cái giường là được.
Anh bỏ đồ đạc xuống, quay đầu nhìn Trác Nhã còn đang đứng trong phòng, nói: Cô có thể đi rồi, mấy chuyện còn lại tôi tự làm được.
Trác Nhã nhanh chóng nói: Tổng huấn luyện viên, tôi trải giường cho anh.
Nói xong cô lập tức chạy đến mép giường, bắt đầu sửa soạn giường đệm cho Lâm Thanh Diện.
Mặt Lâm Thanh Diện đờ ra, nói: Không cần, cô ra ngoài đi.
Trác Nhã không nghe lời Lâm Thanh Diện, vừa trải giường vừa nói: Không sao, tôi giúp anh trải, đàn ông các anh chắc chắn không cẩn thận bằng phụ nữ bọn tôi, tôi làm giúp anh để anh có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Lâm Thanh Diện lập tức cạn lời, lạnh lùng nói với Trác Nhã: Bây giờ tôi ra lệnh cho cô đi ra ngoài ngay!Trác Nhã thấy giọng điệu của Lâm Thanh Diện không đúng, sợ đến mức nhanh chóng dừng lại, quay đầu qua nhìn Lâm Thanh Diện, miệng méo xệch.
Tổng huấn luyện viên, anh đừng có hung dữ như vậy có được không, người ta chỉ cảm thấy lúc trước có chút không đúng, cho nên mới muốn biểu hiện tốt trước mặt anh một chút, anh mạnh hơn những gì tôi tưởng tượng, tôi không nên có thái độ như thế đối với anh, anh tha thứ cho tôi có được không.
Trác Nhã đáng thương nói.
Tuy đã đến quân đội, nhưng Trác Nhã được cưng chiều từ bé, vào nơi này rồi vẫn luôn được che chở cẩn thận, cho nên tính tình của cô vẫn giống hệ như một đóa hoa, không thể so sánh với những chiến sĩ đã từng chiến đấu trăm trận được.
Lâm Thanh Diện thấy Trác Nhã sắp sửa khóc tới nơi, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, vì muốn đuổi cô đi thật nhanh, nhanh chóng nói: Tôi đã tha thứ cho cô, cô mau đi ra ngoài đi.
Anh thật sự tha thứ cho tôi rồi? Trác Nhã nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi.
Thật.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Thấy Lâm Thanh Diện đã tha thứ cho cô, Trác Nhã lập tức nở nụ cười tươi rói, dáng vẻ yếu đuối đáng thương lúc nãy lập tức biến mất tăm.
Vậy tôi đi trước nha, có chuyện gì cứ gọi tôi là được, ngày nào tôi cũng có thể đến trải giường cho anh.
Nói xong, Trác Nhã còn chớp chớp đôi mắt to.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng đẩy Trác Nhã ra khỏi phòng của anh, tiện tay đóng cửa lại.
Sau khi đưa Trác Nhã ra ngoài, Lâm Thanh Diện cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không biết Phương Tôn nghĩ như tế nào mà nhất định phải sắp xếp cho anh một chỉ đạo viên thế này, thế này không phải là tự tăng thêm phiền phức cho anh sao.
Lâm Thanh Diện đến, làm cho các tướng sĩ ở Bắc Cảnh bàn tán vô cùng xôn xao, đặc biệt là chuyện anh một thân một mình nhảy lên vách đá cao trăm mét, lấy được cờ chiến cắm bên trên, đúng là làm mọi người sợ ngây ra.
Chuyện anh nhảy từ trên vách đá cao trăm mét xuống cũng đã trở thành một truyền thuyết ở Bắc Cảnh, gần như tất cả những người nghe được chuyện này đều chạy đến mảnh đất trống phía dưới vách đá nhìn thử, sau khi nhìn thấy nền xi măng vỡ vụn do Lâm Thanh Diện rơi xuống tạo thành rồi, mọi người đều điên cuồng xuýt xoa, thật sự không nghĩ ra được phải là cơ thể như thế nào mới có thể thừa nhận được lực phản chấn cực lớn như thế mà không hề bị thương dù chỉ một chút.
Bác sĩ đặc chiến của căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ thậm chí còn lén lút đi theo sau Lâm Thanh Diện mấy ngày, muốn quan sát thử xem anh có đang sinh hoạt bình thường rồi tự nhiên đột quỵ hay không.
Dù sao bên ngoài không sao, không có nghĩa là nội tạng bên trong cũng không sao, bọn họ cũng từng nhìn thấy không ít người rơi từ trên cao xuống nhưng vẫn đi lại bình thường, sau một khoảng thời gian những người đó đều chết hết, bởi vì thật ra nội tạng của họ đã vỡ vụn, chỉ là đại não vẫn chưa phát hiện mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thật sự bình an không có chuyện gì rồi, những bác sĩ đặc chiến kia mới yên tâm, đồng thời đều kinh ngạc trước cơ thể của Lâm Thanh Diện, thậm chí còn có chút xúc động muốn bắt Lâm Thanh Diện lại giải phẫu nghiên cứu nữa.
Đương nhiên, bọn họ đều đánh không lại Lâm Thanh Diện, cho nên cho dù có ý tưởng đó cũng không có cách nào biến nó thành hành động thực tế được.
Cùng lúc đó, biên giới của nước C và nước Sa, núi non liên miên, trong một thung lũng vắng vẻ hoang tàn mà máy móc rất khó phát hiện ra được.
Bên trên ngọn núi vốn nên yên bình, bây giờ lại đang tràn ngập từng luồng sương mù màu đen, những sương mù đó hình thành một xoáy nước hình phễu giữa không trung, trông vô cùng kỳ quái.
Theo thời gian trôi đi, sương mù ở giữa xoáy nước đó càng lúc càng đậm, cuối cùng trong đó phát ra một loại dao động vô cùng kỳ dị, lan tỏa ra xung quanh, máy nhận tín hiệu của căn cứ quân sự cách đó gần nhất có một chút khác thường vì dao động này, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Không bao lâu sau, một bóng người mặc áo đen, khắp cơ thể tản ra loại dao động kỳ lạ này bò ra từ giữa vòng xoáy nước, đứng bên trong thung lũng.
Bóng người kia nhìn thoáng về hướng nước C, sau đó lẩm bẩm nói: Cuối cùng cũng đã đến đây, đám người kia chắc chắn không thể tưởng tượng được, chúng ta lại bỏ cửa vào cũ, tạo ra một cái mới khác.
Tuy cửa vào này chỉ đủ để một mình mình đi vào, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, chỗ này linh khí đã khô kiệt, toàn là người thường, dựa vào năng lực của mình, muốn làm một vài chuyện thì dễ như trở bàn tay.
Nói xong, bóng người nâng tay lên, bấm đốt ngón tay một lúc, sau đó lại cười lạnh, xoay người đi về phía lãnh địa của nước Sa.
Người đó đi không nhanh, nhưng mỗi khi anh ta bước một bước, bóng người sẽ xuất hiện ở nơi cách đó vài chục mét, chỉ trong vài giây, người nọ đã biến mất tăm, không biết đi đến nơi nào.
Căn cứ huyến luyện Thần Long Vệ, trong phòng họp.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang ngồi ở bàn tròn trong phòng họp thảo luận một vài chuyện với ban quản lý Thần Long Vệ.
Nhậm Thu Hùng và Trác Nhã ngồi ở hai bên Lâm Thanh Diện, Trác Nhã phụ trách việc ghi chép cuộc họp lần này, tổng đội trưởng Thần Long Vệ Tằng Nghị mặt mày nghiêm túc ngồi đối diện Lâm Thanh Diện, những người còn lại ngồi trên bàn tròn chính là các phân đội trưởng của Thần Long Vệ.
Tổng huấn luyện viên, tình hình đại khái là thế, tháng sau có cuộc thi đấu giữa các quân đội, quân đội thi đấu với chúng ta chính là quân đoàn Nanh Sói có danh tiếng khá lớn ở Bắc Cảnh, thực lực của quân đoàn Nanh Sói này cũng chỉ kém Thần Long Vệ của chúng ta một chút xíu, lần thi đấu trước chúng ta cũng đấu với bọn họ, bên chúng ta may mắn thắng bọn họ.
Lúc này Nhậm Thu Hùng đang nói cho Lâm Thanh Diện nghe cuộc thi đấu quân đội sắp diễn ra.
Vì quân đoàn Nanh Sói luôn bị chúng ta đè đầu, cho nên vẫn luôn tìm cơ hội thắng chúng ta một trận, để cướp lấy danh hiệu Thần Quân Đệ Nhất nước C của chúng ta, lần thi đấu này, bọn họ nhất quyết phải giành được thắng lợi, hơn nữa còn tuyên bố nhất định sẽ đè bẹp chúng ta.
Nếu quân đoàn Nanh Sói giống như những quân đội bình thường khác thì chúng ta cũng không thèm quan tâm đến, dù sao thì không ai có thể sánh bằng Thần Long Vệ của chúng ta, nhưng quân đoàn Nanh Sói lại khác bọn họ là quân đội mạnh có thực lực thật sự, cho dù là chúng ta cũng không thể không coi trọng lần thi đấu này.
Tôi nghe nói bọn họ đã tìm được một tông sư có thực lực rất mạnh trong giới võ đạo làm huấn luyện viên, bọn họ muốn tăng khả năng chiến đấu của từng binh sĩ lên đến trình độ cao nhất trong thời gian ngắn, cho nên áp lực của chúng ta cũng rất lớn.
Nhưng mà chúng tôi cũng đã được chứng kiến thực lực của tổng huấn luyện viên rồi, chắc chắn không thua kém gì tông sư do quân đoàn Nanh Sói tìm đến, cho nên chúng tôi vẫn rất tự tin có thẻ chiến thắng quân đoàn Nanh Sói.
Sau khi nói xong, Nhậm Thu Hùng dời mắt nhìn Lâm Thanh Diện, chờ Lâm Thanh Diện nói chuyện.
Lâm Thanh Diện gật đầu với anh, hỏi: Cao thủ tông sư mà quân đoàn Nanh Sói tìm đến tên là gì?Nhậm Thu Hùng lắc đầu nói: Đây là cơ mật trong quân đoàn Nanh Sói, trước khi thi đấu bọn họ sẽ không để lộ ra ngoài, ngay cả chuyện bọn họ tìm cao thủ tông sư đến làm huấn luyện viên cũng do tôi nghe được từ một người bạn, nếu không chúng ta cũng không hề biết được bọn họ còn có chuẩn bị như thế.
Lâm Thanh Diện giống như đang suy nghĩ cái gì, gật đầu nói: Không sao, chỉ tìm một cao thủ tông sư mà thôi, không có vấn đề gì lớn, muốn thắng bọn họ cũng khá dễ.
Mọi người ngồi đây nghe Lâm Thanh Diện nói như thế xong đều cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ anh lại tự tin đến thế, hôm nay trước khi mở họp thì Nhậm Thu Hùng đã giới thiệu sự kinh khủng của cao thủ tông sư cho mọi người biết rồi, sau khi mọi người nghe xong đều cảm thấy trận thi đấu kỳ này không còn chắc ăn nữa.
Không ngờ Lâm Thanh Diện lại khinh thường cao thủ tông sư đến như thế, giống như cao thủ tông sư ở trước mặt anh chẳng là cái thá gì vậy.
Trước đây, quân đội cũng từng nghĩ đến chuyện phổ biến phương pháp tu luyện của giới võ đạo để tăng lên thực lực chiến đấu của các binh sĩ, nhưng mà các gia tộc lớn của giới võ đạo đều che giấu phương pháp tu luyện của bọn họ như bảo bối, chỉ chịu đưa ra một số chiêu thức võ thuật, không có phương pháp thổ nạp để phối hợp, cho dù có học được những chiêu thức đó thì uy lực của nó cũng chẳng hơn quân thể quyền bao nhiêu.
Hơn nữa người đi tòng quân thay đổi quá nhanh, phần lớn người đều đi nghĩa vụ quân sự hai năm rồi lập tức về nhà, cho dù quân đội có được phương pháp thổ nạp thì hai năm cũng chẳng học được cái gì.
Nếu như phương pháp thổ nạp có thể học cấp tốc thì chỉ sợ bây giờ trong quân đội đã phổ biến phương pháp thổ nạp từ lâu rồi.
Cho dù những gia tộc võ đạo kia không chịu công bố phương pháp thổ nạp ra, nếu thật sự có hiệu quả cấp tốc thì khi đó cho dù có cướp cũng nhất định phải cướp cho bằng được.
Tập võ phải xem thiên phú, loại thiên tài yêu nghiệt như Lâm Thanh Diện, trên cả thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có một người.
Hơn nữa thế gia võ đạo có thể bổi dưỡng ra được cao thủ là bởi vì từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện các thành viên trong gia tộc, mà binh lính trong quân đội khi nhập ngũ trung bình cũng đã mười tám tuổi, muốn trở thành cao thủ võ học đương nhiên lại càng khó hơn.
Lần này quân đoàn Nanh Sói có thể tìm được một tông sư làm huấn luyện viên cho bọn họ cũng làm cho Nhậm Thu Hùng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy biết được không thể nào luyện tập thành một cao thủ võ học trong vòng vài tháng, nhưng mà được tông sư hướng dẫn, vẫn có thể dễ dàng làm khả năng chiến đấu của các tướng sĩ tăng lên một bậc.
Tổng huấn luyện viên, anh tin tưởng như vậy sao, không lẽ anh cũng là cao thủ cấp tông sư? Nhậm Thu Hùng tò mò hỏi.
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu.
Mọi người còn đang đầy chờ mong lập tức trở nên uể oải, bọn họ còn tưởng Lâm Thanh Diện mạnh như vậy, chắc chẳng cũng là cao thủ cấp tông sư, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói anh không phải, vậy lần thi đấu lần này chỉ sợ là sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Thanh Diện không để ý đến phản ứng của mọi người, tuy anh không phải cấp bậc tông sư, nhưng anh đã đến nửa bước Hóa Cảnh, hơn nữa còn là cao thủ huyền kình, không biết mạnh hơn cao thủ cấp tông sư bao nhiêu lần nữa.
Chẳng qua Lâm Thanh Diện lười giải thích mà thôi.
Tổng huấn luyện viên, chúng tôi biết anh rất mạnh, nhưng mà chúng ta cũng không được tự tin mì quáng, vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nhậm Thu Hùng bất đắc dĩ nói.
Tôi nói có thể thắng thì chắc chắn có thể thắng.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói.
Nhậm Thu Hùng chỉ cho rằng Lâm Thanh Diện đang an ủi bọn họ, cho nên không thể nào vui nổi.
Lúc này Lâm Thanh Diện lấy một quyển sách được đóng cẩn thận từ trên người ra, đưa cho Nhậm Thu Hùng, nói: Đi in cuốn sách này ra, phát cho mỗi thành viên của Thần Long Vệ mỗi người một cuốn, bảo bọn họ bắt đầu từ ngày mai phải tu luyện theo những gì ghi trong sách, một tháng sau, người của quân đoàn Nanh Sói chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Long Vệ.
Nhậm Thu Hùng nhận lấy cuốn sách đó, nhìn chằm chằm bìa sách, thấy trên đó cũng không có tên, mở ra nhìn, bên trong ghi một số điểm quan trọng khi thổ nạp.
Tổng huấn luyện viên, anh có chắc rằng học theo những gì ghi trong này thì chúng ta có thể thắng quân đoàn Nanh Sói không? Nhậm Thu Hùng vẫn không quá tin tưởng hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Nội dung ghi trong quyển sách này là do tôi chỉnh sửa dựa theo phương pháp thổ nạp của võ học, càng thích hợp để tu luyện trong quân đội hơn, chỉ cần bảo các tướng sĩ tu luyện theo những gì ghi trong này, không cần đến một tháng, thực lực của bọn họ sẽ có thay đổi long trời lỡ đất.
Nội dung trong quyển sách này được Lâm Thanh Diện lấy cảm hứng từ phương pháp thổ nạp cơ bản do Công Tôn Thắng chỉnh sửa lúc trước, phiên bản do anh sửa chữa này càng hoàn thiện hơn phiên bản của Công Tôn Thắng một chút.
Phương pháp thổ nạp cải tiến này tuy không thể nào làm chiến sĩ trong quân đội trở thành cao thủ nội kình, nhưng đủ để làm cho lực lượng cơ thể của bọn họ phát huy cao gấp mấy lần tiềm lực của bản thân họ, quan trọng nhất là phiên bản cải tiến này áp dụng cho mọi người, cho dù một người không có thiên phú võ học học nó, cũng có thể làm cho thực lực của người đó mạnh hơn nhiều lần so với trước kia.
Hơn nữa phiên bản cải tiến này có thể học cấp tốc, một tháng cũng đã đủ làm cho người học phương pháp thổ nạp cải tiến này thay da đổi thịt.
Đây cũng chính là sự tự tin của Lâm Thanh Diện để đánh bại quân đoàn Nanh Sói.
Cho dù bọn họ mới đến cao thủ tông sư, dạy một đống thứ phải dùng cả đời để học tập, cũng không thể nào có hiệu quả nhanh bằng phương pháp thổ nạp cấp tốc của Lâm Thanh Diện.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người ra khỏi phòng họp, mặt Tằng Nghị và các phân đội trưởng của Thần Long Vệ đều có chút không chắc chắn, lúc này trong tay bọn họ đang cầm một quyển phương pháp thổ nạp cấp tốc do Lâm Thanh Diện tự tay biên soạn, không biết nên vui hay nên lo.
Các anh nói coi, cái thứ tổng huấn luyện viên đưa cho chúng ta thật sự có thể làm chúng ta mạnh lên sao? Sao tôi cứ có cảm giác không đáng tin vậy, trong này toàn nói một ít phương pháp hít thở thổ nạp, còn có phương pháp vận kình, nghe có vẻ mơ hồ quá.
Lão Hắc nói.
Không biết, nhưng mà tổng huấn luyện viên mạnh như vậy cũng là nhờ phương pháp này, chắc anh ta cũng không lấy mất thứ không có tác dụng đưa cho chúng ta đúng không.
Đại Pháo trả lời.
Các phân đội trưởng còn lại cũng có chút nghi ngờ, cứ có cảm giác có thể mạnh lên một cách đơn giản như thế, có chút không thực tế.
Được rồi, nếu tổng huấn luyện viên đã nói dựa vào cách này là có thể làm chúng ta mạnh lên, vậy thì chúng ta cứ nghe theo tổng huấn luyện viên đi, đừng nghĩ nhiều, sau khi về rồi cứ dựa theo những điều ghi trong này thử một chút là biết có tác dụng hay không thôi.
Tằng Nghị liếc nhìn mọi người nói.
Mọi người đều gật đầu đồng ý rời đi.
Bọn họ cũng không biết là phương pháp thổ nạp cấp tốc này này chỉ là điều cơ bản để làm bọn họ trở nên mạnh hơn của Lâm Thanh Diện mà thôi, điều đang chờ bọn họ, còn có đợt huấn luyện ma quỷ có cường độ siêu mạnh do Lâm Thanh Diện đặc biệt xây dựng.
Tác dụng của phương pháp thổ nạp là kích thích tiềm năng bên trong cơ thể, làm cơ thể phát huy được thực lực vượt xa bình thường, mà muốn để cho bọn họ thích ứng với loại trạng thái này trong thời gian ngắn, đương nhiên cần phải thông qua việc liên tục áp bức.
Bốn giờ sáng, căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ, tiếng còi tập hợp khẩn cấp đột nhiên vang lên, tất cả tướng sĩ đều từ trên giường bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo xong rồi xông ra ngoài.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã đứng trên sân thể dục của căn cứ huấn luyện, Nhậm Thu Hùng đứng cạnh anh, hai mắt đen xì, tiếng còi tập hợp khẩn cấp lúc này là do anh thổi.
Lúc này Trác Nhã cũng mặt mày mệt mỏi đi đến cạnh Lâm Thanh Diện và Nhậm Thu Hùng, đầu óc choáng váng, không biết Lâm Thanh Diện tập họp bọn họ sớm như thế là muốn làm gì.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện mặt mày sáng láng, mắt sáng ngời, không có chút buồn ngủ nào, trong lòng liên tục mắng anh biến thái, nghĩ thầm anh không buồn ngủ thì phải gọi tất cả mọi người dậy, thật là đáng ghét mà.
Không bao lâu sau, tất cả tướng sĩ của Thần Long Vệ đều đã tập hợp đầy đủ ở sân thể dục.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm bọn họ nói: Bắt đầu từ ngày hôm nay, giờ này chính là giờ bắt đầu huấn luyện của mọi người, tôi đã lập ra kế hoạch huấn luyện vô cùng cặn kẽ cho mọi người, chính xác đến từng phút, hy vọng mọi người đều có thể sống sót chịu đựng được.
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên, Lâm Thanh Diện hy vọng bọn họ có thể sống chịu đựng được, vậy thì rốt cuộc đợt huấn luyện này biến thái đến cỡ nào chứ?Đừng nói là tổng huấn luyện viên nói thật đó nha? Anh ta hy vọng chúng ta có thể sống sót chịu đựng được, vậy nếu như không chịu nổi thì sao đây, có phải là sẽ mất mạng luôn không?Chắc là chỉ nói đùa thôi, là kiểu nói quá lên đó, cho dù tổng huấn luyện viên có tàn nhẫn như thế nào thì chắc chắn cũng sẽ không dùng tính mạng của chúng ta làm trò đùa được.
Phần lớn người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ đang dùng biện pháp nói quá, không tin rằng huấn luyện của Lâm Thanh Diện có thể luyện đến chết người.
Lâm Thanh Diện lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, trên đó viết những hạng mục cần phải tiến hành trong đợt huấn luyện này.
Anh đưa tờ giấy cho Nhậm Thu Hùng, bảo Nhậm Thu Hùng đọc cho mọi người nghe.
Nhậm Thu Hùng nhận tờ giấy, cũng rất tò mò không biết huấn luyện của Lâm Thanh Diện ra sao, đợi đến khi anh ta nhìn thấy nội dụng ghi trên giấy, cơ thể lập tức cứng đờ lại, hơi khó tin liếc nhìn Lâm Thanh Diện, giống như không thể tin nổi đây chính là kế hoạch huấn luyện mà Lâm Thanh Diện thiết kế ra.
Tổng huấn luyện viên, cái này.
.
.
thật sự huấn luyện như thế sao? Nhậm Thu Hùng hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Đọc đi.
Nhậm Thu Hùng hút sau, sau đó mới đọc lớn nội dung ghi bên trong tờ giấy: Hít đất 300, squat 300, gập bụng 300, chạy nâng cao đùi 300.
.
.
Các tướng sĩ nghe nội dung Nhậm Thu Hùng đọc ra, tâm trạng đang lo lắng lập tức thả lỏng lại.
Tôi còn tưởng huấn luyện kinh khủng đến cỡ nào, thì ra chỉ là huấn luyện thể lực mà thôi, cái này cũng không mệt hơn huấn luyện lúc trước của chúng ta bao nhiêu, xem ra tổng huấn luyện viên thật sự chưa từng trải nghiệm cuộc sống quân đội, không biết nội dung huấn luyện mỗi ngày của chúng ta thật ra cũng chỉ là mấy thứ này.
Có người cười nói.
Đúng đó, tôi còn tưởng là huấn luyện chết người đáng sợ nào chứ, thì ra cũng chỉ là mấy nội dung này, có thể yên tâm rồi.
Các cậu nói nhỏ thôi, đừng để tổng huấn luyện viên nghe được, nếu không lát nữa lại tặng thêm lượng huấn luyện đó.
Ngay lúc mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Nhậm Thu Hùng tạm dừng một chút rồi lại nói: Những nội dung trên là phần khởi động làm nóng người buổi sáng, cần phải hoàn thành trước sáu giờ rưỡi sáng, người không hoàn thành, ngày hôm sau tăng gấp đôi!Những người trong Thần Long Vệ còn đang cảm thấy may mắn lập tức trợn mắt há hốc mồn, trên sân thể dục lập tức không còn bất cứ tiếng động nào.
Cái gì! Mấy cái đó.
.
.
chỉ là nội dung làm nóng người? Tôi có nghe lầm không đó?Tía má ơi, mấy nội dung này, lúc trước chúng ta phải luyện nửa ngày trời, bây giờ lại muốn hoàn thành trong vòng một tiếng rưỡi, đây thật sự là sẽ chết người đó.
Tôi khóc, thì ra tổng huấn luyện viên không phải nói giỡn, nội dung khởi động đã biến thái như vậy, vậy phần huấn luyện chính chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa, tổng huấn luyện viên thật sự muốn chúng ta huấn luyện chết mà.
Toàn bộ Thần Long Vệ lập tức đầy tiếng oán than.
Nhậm Thu Hùng không để ý đến phản ứng của mọi người, tiếp tục đọc nội dung ghi trong giấy.
Nội dung huấn luyện Lâm Thanh Diện sắp xếp cho Thần Long Vệ chính là kế hoạch huấn luyện mà sư phụ đã đưa ra khi huấn luyện Lâm Thanh Diện lúc trước, nhưng khi đó Lâm Thanh Diện có thuốc cao màu đen do sư phụ chế tạo ra, cho nên cơ thể có thể thừa nhận được lượng huấn luyện rất kinh khủng, suy xét đến tình hình của các tướng sĩ này, Lâm Thanh Diện đã giảm bớt lượng huấn luyện đi rất nhiều.
Bây giờ những tướng sĩ này có phương pháp thổ nạp cấp tốc của Lâm Thanh Diện, phục hồi khá nhanh, hơn nữa còn kích thích tiềm năng của bọn họ.
Dựa theo tính toán của Lâm Thanh Diện, chỉ cần bọn họ thành thạo được phương pháp thổ nạp cấp tốc, những huấn luyện này vừa đúng cực hạn một ngày của bọn họ.
Đương nhiên, khổ chắc chắn là rất khổ rồi, muốn mạnh lên thì nhất định phải chịu khổ được.
Tiếng nói của Nhậm Thu Hùng từ từ vang vọng, sắc mặt của mọi người trong Thần Long Vệ lại càng ngày càng khó coi, kế hoạch huấn luyện này của Lâm Thanh Diện, chắc chắn là biến thái nhất trong số những kế hoạch bọn họ từng thấy.
Chờ Nhậm Thu Hùng đọc xong rồi, xung quanh đều vô cùng yên lặng, tất cả mọi người giống như nuốt phải thuốc độc, hận không thể trúng độc chết ngay tại chỗ.
Lâm Thanh Diện thấy mọi người không nói gì, lập tức cười nói: Kế hoạch huấn luyện này chỉ mới là khởi đầu, nếu như mọi người có biểu hiện tốt, tôi sẽ suy xét đến việc tăng thêm lượng vận động một chút.
Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện, hy vọng mọi người đều đã nắm được phương pháp thổ nạp tôi dạy cho mọi người, cái đó sẽ làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn trong quá trình huấn luyện.
Tôi chỉ nói đến đây, chúc mọi người may mắn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung thêm một câu: Đúng rồi, vì để mọi người huấn luyện nhiệt tình thêm một chút, tôi quyết định để huấn luyện viên Nhậm cũng huấn luyện cùng mọi người cả ngày, hy vọng huấn luyện viên Nhậm có thể làm một tấm gương tốt!Nhậm Thu Hùng đứng bên cạnh lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi lên mặt, hai mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Thời gian tiếp theo, quân đội Thần Long Vệ bắt đầu cuộc huấn luyện khó khăn nhất trong lịch sử, khung cảnh trong căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ có thể nói là khá thảm thương.
Đặc biệt là những ngày mới bắt đầu, gần như mỗi một vị tướng sĩ trong Thần Long Vệ đều bị tra tấn đến sống không bằng chết, huấn luyện chính xác đến từng phút gần như làm bọn họ muốn chết, ngày hôm sau đã có gần một nửa chiến sĩ cảm thấy bản thân không thể nào chịu đựng nổi cuộc huấn luyện tàn khốc này, rất có khả năng sẽ chết giữa đường, dự định rút lui.
Nhưng những người này đều bị Nhậm Thu Hùng mắng đuổi trở về, nói bọn họ làm Thần Long Vệ mất mặt, nếu chút khiêu chiến nhỏ nhoi này còn không thắng được, bọn họ làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề của Thần Long Vệ chứ.
Tuy Nhậm Thu Hùng cũng có chút không gánh nổi cường độ huấn luyện này, nhưng anh là phó huấn luyện viên của Thần Long Vệ, nếu anh dám nói bỏ cuộc, chỉ sợ Lâm Thanh Diện là người đầu tiên đánh chết anh.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng đã đoán được tình trạng này từ trước, cho nên tối hôm sau lập tức tập hợp mọi người trong Thần Long Vệ lại, tập trung giảng cho bọn họ biết một số chỗ quan trọng trong phương pháp thổ nạp.
Sau khi những người Thần Long Vệ dựa theo những gì Lâm Thanh Diện giảng mà vận chuyển phương pháp thổ nạp xong, đúng là cảm giác được trong cơ thể sinh ra một lực lượng từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm nhận được, bởi vì buổi sáng đã tốn quá nhiều sức, cho nên buổi tối khi vận chuyển phương pháp thổ nạp này, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang hấp thu phần lực lượng này, chuyện này làm bọn họ cảm thấy rất sung sướng.
Ngày huấn luyện thứ ba, mọi người phát hiện ra vì đã tu luyện phương pháp thổ nạp này rồi, cho dù ngày hôm trước đã huấn luyện rất kinh khủng nhưng bọn họ cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vẫn rất có sức sống.
Hơn nữa sức mạnh của bọn họ đều tăng lên rõ rệt.
Nhóm Thần Long Vệ nếm được ngon ngọt lập tức đánh mất suy nghĩ bỏ cuộc, nếu thật sự dựa theo kế hoạch huấn luyện của Lâm Thanh Diện, một tháng sau, bọn họ sẽ thật sự thay da đổi thịt.
Việc huấn luyện vẫn tiến hành tuần tự dựa theo kế hoạch của Lâm Thanh Diện, không khí trong căn cứ huấn luyện cũng biến thành đầy áp lực nhưng không nặng nề, mỗi người đều biết một tháng tiếp theo họ phải làm gì, chỉ cần có thể kiên trì chịu đựng, một tháng sau bọn họ sẽ thấy được một bản thân hoàn toàn mới.
Tuy Trác Nhã không huấn luyện cùng bọn họ, nhưng vì mỗi ngày đúng bốn giờ sáng Lâm Thanh Diện sẽ thức dậy xem mọi người huấn luyện, thân là chỉ đạo viên của Lâm Thanh Diện, cô đương nhiên cũng phải dậy theo, hướng dẫn cuộc sống và những sắp xếp của Lâm Thanh Diện.
Bởi vì khá tò mò, Trác Nhã cũng xin Nhậm Thu Hùng một quyển phương pháp thổ nạp, tu luyện cùng mọi người, lúc đầu Trác Nhã còn lo rằng mỗi ngày đều dậy sớm như thế sẽ không tốt cho da, nhưng mà sau khi tu luyện phương pháp thổ nạp xong, cô chỉ cảm giác da cô không những không xấu đi, ngược lại còn càng thêm căng bóng mịn màng.
Điều này càng làm Trác Nhã cảm thấy Lâm Thanh Diện không tầm thường hơn, trong lòng cũng cực kỳ tò mò về Lâm Thanh Diện, thường xuyên mượn danh nghĩa hướng dẫn cuộc sống của Lâm Thanh Diện mà đi vào ký túc xá của Lâm Thanh Diện, muốn tìm thử xem có thể phát hiện ra được bí mật gì của Lâm Thanh Diện hay không.
Lâm Thanh Diện đương nhiên là trốn Trác Nhã còn không kịp, nhưng cô là chỉ đạo viên của anh, anh cũng không có cách nào đuổi thẳng cô đi được, cho nên có thể cố gắng trốn được là trốn ngay, trốn không được thì tùy tiện ứng phó.
Hơn nữa trong bộ đội cũng có rất nhiều chuyện cần Trác Nhã đến xử lý, sức của Lâm Thanh Diện có hạn, không thể việc nào cũng tự tay làm lấy hết.
Chiều nay, dưới sự dẫn dắt của Nhậm Thu Hùng, Thần Long Vệ đang tiến hành đấu đối kháng, vì chuyện huấn luyện đã đi vào quỹ đạo, không cần Lâm Thanh Diện luôn để ý mãi, cho nên lúc này Lâm Thanh Diện đang ở trong phòng của anh, tu luyện phương pháp thần hồn.
Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng trên giường, hai tay kết pháp ấn kỳ quái, hơn nữa giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, nhìn trông giống hệt như đang đả tọa.
Nhưng nếu có người thức tỉnh thần hồn đến nơi này là có thể nhìn thấy lúc này xung quanh cơ thể Lâm Thanh Diện có một tầng lực lượng tản ra ánh sáng đang lơ lửng, những lực lượng này liên tục chui vào trong đầu Lâm Thanh Diện, hội tụ trên cơ thể của người thu nhỏ trong đầu Lâm Thanh Diện.
Lúc này người thu nhỏ trong đầu Lâm Thanh Diện đã ngưng tụ chân thật hơn trước kia rất nhiều, ánh sáng xung quanh cơ thể cũng đã đậm hơn một chút, thần hồn lực cũng đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Từ khi lấy được phương pháp thần hôn ở nhà họ Ngô rồi, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều tu luyện, tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng Lâm Thanh Diện thật sự cảm nhận được thần hồn của anh càng ngày càng mạnh hơn, tốc độ chữa trị của kiếm Trảm Tiên cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian trước anh còn từng thử đi dò xét trận bàn lấy được từ nhà họ Chu, khi đó anh cảm giác lấy thần hồn lực của anh hoàn toàn không chống đỡ nỗi kích hoạt trận pháp một lần.
Nhưng theo khoảng thời gian này tu luyện thần hồn, Lâm Thanh Diện cảm nhận được thần hồn lực của anh đang liên tục tăng lên, tin chắc không bao lâu nữa anh sẽ có đủ năng lực để sử dụng trận bàn.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh Diện chấm dứt việc tu luyện, hít sâu một hơi, hút toàn bộ lực lượng xung quanh cơ thể vào, lúc này ánh sáng trên thần hồn của anh sáng ngời, làm xung quanh Lâm Thanh Diện xuất hiện một hình ảnh ảo.
Một bóng người Lâm Thanh Diện cực lớn, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim bảo phủ cả người Lâm Thanh Diện, cảnh này làm Lâm Thanh Diện trông cực kỳ thần dị, giống như thần phật hạ phàm.
Ngay lúc này, Trác Nhã mở cửa bước vào phòng Lâm Thanh Diện, vừa lúc nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Diện kết thúc tu luyện thần hồn.
Trác Nhã đang định trực tiếp gọi tên Lâm Thanh Diện lập tức ngây ngẩn tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn há to ra, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Lâm Thanh Diện đang tỏa ra ánh sáng vàng kim ngồi trên giường.
Giây phút này, Trác Nhã cảm thấy cô thấy được thần tiên hạ phàm.
Bởi vì lúc thu công Lâm Thanh Diện không thả thần niệm ra ngoài, cho nên cũng không hề phát hiện ra Trác Nhã đã đến phòng của anh, chờ anh tu luyện xong mở mắt ra, mới nhìn thấy Trác Nhã đang đứng giữa phòng, đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Anh từ trên giường bước xuống, làm như không có việc gì nói: Đứng ngây người ở đây làm gì? Cô lại đến trải giường cho tôi sao?Trác Nhã nuốt nước bọt, sau đó hỏi: Tổng.
.
.
tổng huấn luyện viên, anh là thần tiên sao?Lâm Thanh Diện nhịn không được bật cười, nói: Nếu tôi là thần tiên thì đã bay lên trời rồi, còn ở đây làm gì chứ.
Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi còn nhìn thấy cơ thể của anh sáng lên, lại còn có thêm một anh phiên bản cực bự bao phủ ở xung quanh anh nữa, đây không phải là thủ đoạn chỉ có thần tiên mới có được sao? Trác Nhã không tin nói.
Lúc nãy chỉ là hiện tượng kỳ lạ phát sinh khi tôi kết thúc việc tu luyện mà thôi, tôi là người sống sờ sờ, được rồi, đừng có xoắn xuýt chuyện này mãi, nói xem cô đến tìm tôi làm gì.
Lâm Thanh Diện nói.
Tuy Lâm Thanh Diện đã tự nhận anh là một người sống sờ sờ, nhưng trong lòng Trác Nhã lại rất rõ ràng, Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải người bình thường, cảnh thần dị lúc nãy đã nói lên tất cả rồi.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này rồi, ánh mắt Trác Nhã càng kiên định hơn, sau đó quay sang nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: Tổng huấn luyện viên, tôi đến tìm anh, thật ra là có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
Ồ? Chuyện gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Trác Nhã lập tức hơi ngượng ngùng, còn hồi hộp bẻ ngón ay cô, sau đó dùng giọng điệu õng ẹo nói: Tôi muốn.
.
.
nhờ anh làm bạn trai của tôi vàCuộc họp kết thúc, tất cả mọi người ra khỏi phòng họp, mặt Tằng Nghị và các phân đội trưởng của Thần Long Vệ đều có chút không chắc chắn, lúc này trong tay bọn họ đang cầm một quyển phương pháp thổ nạp cấp tốc do Lâm Thanh Diện tự tay biên soạn, không biết nên vui hay nên lo.
Các anh nói coi, cái thứ tổng huấn luyện viên đưa cho chúng ta thật sự có thể làm chúng ta mạnh lên sao? Sao tôi cứ có cảm giác không đáng tin vậy, trong này toàn nói một ít phương pháp hít thở thổ nạp, còn có phương pháp vận kình, nghe có vẻ mơ hồ quá.
Lão Hắc nói.
Không biết, nhưng mà tổng huấn luyện viên mạnh như vậy cũng là nhờ phương pháp này, chắc anh ta cũng không lấy mất thứ không có tác dụng đưa cho chúng ta đúng không.
Đại Pháo trả lời.
Các phân đội trưởng còn lại cũng có chút nghi ngờ, cứ có cảm giác có thể mạnh lên một cách đơn giản như thế, có chút không thực tế.
Được rồi, nếu tổng huấn luyện viên đã nói dựa vào cách này là có thể làm chúng ta mạnh lên, vậy thì chúng ta cứ nghe theo tổng huấn luyện viên đi, đừng nghĩ nhiều, sau khi về rồi cứ dựa theo những điều ghi trong này thử một chút là biết có tác dụng hay không thôi.
Tằng Nghị liếc nhìn mọi người nói.
Mọi người đều gật đầu đồng ý rời đi.
Bọn họ cũng không biết là phương pháp thổ nạp cấp tốc này này chỉ là điều cơ bản để làm bọn họ trở nên mạnh hơn của Lâm Thanh Diện mà thôi, điều đang chờ bọn họ, còn có đợt huấn luyện ma quỷ có cường độ siêu mạnh do Lâm Thanh Diện đặc biệt xây dựng.
Tác dụng của phương pháp thổ nạp là kích thích tiềm năng bên trong cơ thể, làm cơ thể phát huy được thực lực vượt xa bình thường, mà muốn để cho bọn họ thích ứng với loại trạng thái này trong thời gian ngắn, đương nhiên cần phải thông qua việc liên tục áp bức.
Bốn giờ sáng, căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ, tiếng còi tập hợp khẩn cấp đột nhiên vang lên, tất cả tướng sĩ đều từ trên giường bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo xong rồi xông ra ngoài.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã đứng trên sân thể dục của căn cứ huấn luyện, Nhậm Thu Hùng đứng cạnh anh, hai mắt đen xì, tiếng còi tập hợp khẩn cấp lúc này là do anh thổi.
Lúc này Trác Nhã cũng mặt mày mệt mỏi đi đến cạnh Lâm Thanh Diện và Nhậm Thu Hùng, đầu óc choáng váng, không biết Lâm Thanh Diện tập họp bọn họ sớm như thế là muốn làm gì.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện mặt mày sáng láng, mắt sáng ngời, không có chút buồn ngủ nào, trong lòng liên tục mắng anh biến thái, nghĩ thầm anh không buồn ngủ thì phải gọi tất cả mọi người dậy, thật là đáng ghét mà.
Không bao lâu sau, tất cả tướng sĩ của Thần Long Vệ đều đã tập hợp đầy đủ ở sân thể dục.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm bọn họ nói: Bắt đầu từ ngày hôm nay, giờ này chính là giờ bắt đầu huấn luyện của mọi người, tôi đã lập ra kế hoạch huấn luyện vô cùng cặn kẽ cho mọi người, chính xác đến từng phút, hy vọng mọi người đều có thể sống sót chịu đựng được.
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên, Lâm Thanh Diện hy vọng bọn họ có thể sống chịu đựng được, vậy thì rốt cuộc đợt huấn luyện này biến thái đến cỡ nào chứ?Đừng nói là tổng huấn luyện viên nói thật đó nha? Anh ta hy vọng chúng ta có thể sống sót chịu đựng được, vậy nếu như không chịu nổi thì sao đây, có phải là sẽ mất mạng luôn không?Chắc là chỉ nói đùa thôi, là kiểu nói quá lên đó, cho dù tổng huấn luyện viên có tàn nhẫn như thế nào thì chắc chắn cũng sẽ không dùng tính mạng của chúng ta làm trò đùa được.
Phần lớn người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ đang dùng biện pháp nói quá, không tin rằng huấn luyện của Lâm Thanh Diện có thể luyện đến chết người.
Lâm Thanh Diện lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, trên đó viết những hạng mục cần phải tiến hành trong đợt huấn luyện này.
Anh đưa tờ giấy cho Nhậm Thu Hùng, bảo Nhậm Thu Hùng đọc cho mọi người nghe.
Nhậm Thu Hùng nhận tờ giấy, cũng rất tò mò không biết huấn luyện của Lâm Thanh Diện ra sao, đợi đến khi anh ta nhìn thấy nội dụng ghi trên giấy, cơ thể lập tức cứng đờ lại, hơi khó tin liếc nhìn Lâm Thanh Diện, giống như không thể tin nổi đây chính là kế hoạch huấn luyện mà Lâm Thanh Diện thiết kế ra.
Tổng huấn luyện viên, cái này.
.
.
thật sự huấn luyện như thế sao? Nhậm Thu Hùng hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Đọc đi.
Nhậm Thu Hùng hút sau, sau đó mới đọc lớn nội dung ghi bên trong tờ giấy: Hít đất 300, squat 300, gập bụng 300, chạy nâng cao đùi 300.
.
.
Các tướng sĩ nghe nội dung Nhậm Thu Hùng đọc ra, tâm trạng đang lo lắng lập tức thả lỏng lại.
Tôi còn tưởng huấn luyện kinh khủng đến cỡ nào, thì ra chỉ là huấn luyện thể lực mà thôi, cái này cũng không mệt hơn huấn luyện lúc trước của chúng ta bao nhiêu, xem ra tổng huấn luyện viên thật sự chưa từng trải nghiệm cuộc sống quân đội, không biết nội dung huấn luyện mỗi ngày của chúng ta thật ra cũng chỉ là mấy thứ này.
Có người cười nói.
Đúng đó, tôi còn tưởng là huấn luyện chết người đáng sợ nào chứ, thì ra cũng chỉ là mấy nội dung này, có thể yên tâm rồi.
Các cậu nói nhỏ thôi, đừng để tổng huấn luyện viên nghe được, nếu không lát nữa lại tặng thêm lượng huấn luyện đó.
Ngay lúc mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Nhậm Thu Hùng tạm dừng một chút rồi lại nói: Những nội dung trên là phần khởi động làm nóng người buổi sáng, cần phải hoàn thành trước sáu giờ rưỡi sáng, người không hoàn thành, ngày hôm sau tăng gấp đôi!Những người trong Thần Long Vệ còn đang cảm thấy may mắn lập tức trợn mắt há hốc mồn, trên sân thể dục lập tức không còn bất cứ tiếng động nào.
Cái gì! Mấy cái đó.
.
.
chỉ là nội dung làm nóng người? Tôi có nghe lầm không đó?Tía má ơi, mấy nội dung này, lúc trước chúng ta phải luyện nửa ngày trời, bây giờ lại muốn hoàn thành trong vòng một tiếng rưỡi, đây thật sự là sẽ chết người đó.
Tôi khóc, thì ra tổng huấn luyện viên không phải nói giỡn, nội dung khởi động đã biến thái như vậy, vậy phần huấn luyện chính chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa, tổng huấn luyện viên thật sự muốn chúng ta huấn luyện chết mà.
Toàn bộ Thần Long Vệ lập tức đầy tiếng oán than.
Nhậm Thu Hùng không để ý đến phản ứng của mọi người, tiếp tục đọc nội dung ghi trong giấy.
Nội dung huấn luyện Lâm Thanh Diện sắp xếp cho Thần Long Vệ chính là kế hoạch huấn luyện mà sư phụ đã đưa ra khi huấn luyện Lâm Thanh Diện lúc trước, nhưng khi đó Lâm Thanh Diện có thuốc cao màu đen do sư phụ chế tạo ra, cho nên cơ thể có thể thừa nhận được lượng huấn luyện rất kinh khủng, suy xét đến tình hình của các tướng sĩ này, Lâm Thanh Diện đã giảm bớt lượng huấn luyện đi rất nhiều.
Bây giờ những tướng sĩ này có phương pháp thổ nạp cấp tốc của Lâm Thanh Diện, phục hồi khá nhanh, hơn nữa còn kích thích tiềm năng của bọn họ.
Dựa theo tính toán của Lâm Thanh Diện, chỉ cần bọn họ thành thạo được phương pháp thổ nạp cấp tốc, những huấn luyện này vừa đúng cực hạn một ngày của bọn họ.
Đương nhiên, khổ chắc chắn là rất khổ rồi, muốn mạnh lên thì nhất định phải chịu khổ được.
Tiếng nói của Nhậm Thu Hùng từ từ vang vọng, sắc mặt của mọi người trong Thần Long Vệ lại càng ngày càng khó coi, kế hoạch huấn luyện này của Lâm Thanh Diện, chắc chắn là biến thái nhất trong số những kế hoạch bọn họ từng thấy.
Chờ Nhậm Thu Hùng đọc xong rồi, xung quanh đều vô cùng yên lặng, tất cả mọi người giống như nuốt phải thuốc độc, hận không thể trúng độc chết ngay tại chỗ.
Lâm Thanh Diện thấy mọi người không nói gì, lập tức cười nói: Kế hoạch huấn luyện này chỉ mới là khởi đầu, nếu như mọi người có biểu hiện tốt, tôi sẽ suy xét đến việc tăng thêm lượng vận động một chút.
Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện, hy vọng mọi người đều đã nắm được phương pháp thổ nạp tôi dạy cho mọi người, cái đó sẽ làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn trong quá trình huấn luyện.
Tôi chỉ nói đến đây, chúc mọi người may mắn.
Nói xong, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung thêm một câu: Đúng rồi, vì để mọi người huấn luyện nhiệt tình thêm một chút, tôi quyết định để huấn luyện viên Nhậm cũng huấn luyện cùng mọi người cả ngày, hy vọng huấn luyện viên Nhậm có thể làm một tấm gương tốt!Nhậm Thu Hùng đứng bên cạnh lập tức hiện đầy dấu chấm hỏi lên mặt, hai mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Thời gian tiếp theo, quân đội Thần Long Vệ bắt đầu cuộc huấn luyện khó khăn nhất trong lịch sử, khung cảnh trong căn cứ huấn luyện Thần Long Vệ có thể nói là khá thảm thương.
Đặc biệt là những ngày mới bắt đầu, gần như mỗi một vị tướng sĩ trong Thần Long Vệ đều bị tra tấn đến sống không bằng chết, huấn luyện chính xác đến từng phút gần như làm bọn họ muốn chết, ngày hôm sau đã có gần một nửa chiến sĩ cảm thấy bản thân không thể nào chịu đựng nổi cuộc huấn luyện tàn khốc này, rất có khả năng sẽ chết giữa đường, dự định rút lui.
Nhưng những người này đều bị Nhậm Thu Hùng mắng đuổi trở về, nói bọn họ làm Thần Long Vệ mất mặt, nếu chút khiêu chiến nhỏ nhoi này còn không thắng được, bọn họ làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề của Thần Long Vệ chứ.
Tuy Nhậm Thu Hùng cũng có chút không gánh nổi cường độ huấn luyện này, nhưng anh là phó huấn luyện viên của Thần Long Vệ, nếu anh dám nói bỏ cuộc, chỉ sợ Lâm Thanh Diện là người đầu tiên đánh chết anh.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng đã đoán được tình trạng này từ trước, cho nên tối hôm sau lập tức tập hợp mọi người trong Thần Long Vệ lại, tập trung giảng cho bọn họ biết một số chỗ quan trọng trong phương pháp thổ nạp.
Sau khi những người Thần Long Vệ dựa theo những gì Lâm Thanh Diện giảng mà vận chuyển phương pháp thổ nạp xong, đúng là cảm giác được trong cơ thể sinh ra một lực lượng từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm nhận được, bởi vì buổi sáng đã tốn quá nhiều sức, cho nên buổi tối khi vận chuyển phương pháp thổ nạp này, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang hấp thu phần lực lượng này, chuyện này làm bọn họ cảm thấy rất sung sướng.
Ngày huấn luyện thứ ba, mọi người phát hiện ra vì đã tu luyện phương pháp thổ nạp này rồi, cho dù ngày hôm trước đã huấn luyện rất kinh khủng nhưng bọn họ cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vẫn rất có sức sống.
Hơn nữa sức mạnh của bọn họ đều tăng lên rõ rệt.
Nhóm Thần Long Vệ nếm được ngon ngọt lập tức đánh mất suy nghĩ bỏ cuộc, nếu thật sự dựa theo kế hoạch huấn luyện của Lâm Thanh Diện, một tháng sau, bọn họ sẽ thật sự thay da đổi thịt.
Việc huấn luyện vẫn tiến hành tuần tự dựa theo kế hoạch của Lâm Thanh Diện, không khí trong căn cứ huấn luyện cũng biến thành đầy áp lực nhưng không nặng nề, mỗi người đều biết một tháng tiếp theo họ phải làm gì, chỉ cần có thể kiên trì chịu đựng, một tháng sau bọn họ sẽ thấy được một bản thân hoàn toàn mới.
Tuy Trác Nhã không huấn luyện cùng bọn họ, nhưng vì mỗi ngày đúng bốn giờ sáng Lâm Thanh Diện sẽ thức dậy xem mọi người huấn luyện, thân là chỉ đạo viên của Lâm Thanh Diện, cô đương nhiên cũng phải dậy theo, hướng dẫn cuộc sống và những sắp xếp của Lâm Thanh Diện.
Bởi vì khá tò mò, Trác Nhã cũng xin Nhậm Thu Hùng một quyển phương pháp thổ nạp, tu luyện cùng mọi người, lúc đầu Trác Nhã còn lo rằng mỗi ngày đều dậy sớm như thế sẽ không tốt cho da, nhưng mà sau khi tu luyện phương pháp thổ nạp xong, cô chỉ cảm giác da cô không những không xấu đi, ngược lại còn càng thêm căng bóng mịn màng.
Điều này càng làm Trác Nhã cảm thấy Lâm Thanh Diện không tầm thường hơn, trong lòng cũng cực kỳ tò mò về Lâm Thanh Diện, thường xuyên mượn danh nghĩa hướng dẫn cuộc sống của Lâm Thanh Diện mà đi vào ký túc xá của Lâm Thanh Diện, muốn tìm thử xem có thể phát hiện ra được bí mật gì của Lâm Thanh Diện hay không.
Lâm Thanh Diện đương nhiên là trốn Trác Nhã còn không kịp, nhưng cô là chỉ đạo viên của anh, anh cũng không có cách nào đuổi thẳng cô đi được, cho nên có thể cố gắng trốn được là trốn ngay, trốn không được thì tùy tiện ứng phó.
Hơn nữa trong bộ đội cũng có rất nhiều chuyện cần Trác Nhã đến xử lý, sức của Lâm Thanh Diện có hạn, không thể việc nào cũng tự tay làm lấy hết.
Chiều nay, dưới sự dẫn dắt của Nhậm Thu Hùng, Thần Long Vệ đang tiến hành đấu đối kháng, vì chuyện huấn luyện đã đi vào quỹ đạo, không cần Lâm Thanh Diện luôn để ý mãi, cho nên lúc này Lâm Thanh Diện đang ở trong phòng của anh, tu luyện phương pháp thần hồn.
Lâm Thanh Diện ngồi xếp bằng trên giường, hai tay kết pháp ấn kỳ quái, hơn nữa giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, nhìn trông giống hệt như đang đả tọa.
Nhưng nếu có người thức tỉnh thần hồn đến nơi này là có thể nhìn thấy lúc này xung quanh cơ thể Lâm Thanh Diện có một tầng lực lượng tản ra ánh sáng đang lơ lửng, những lực lượng này liên tục chui vào trong đầu Lâm Thanh Diện, hội tụ trên cơ thể của người thu nhỏ trong đầu Lâm Thanh Diện.
Lúc này người thu nhỏ trong đầu Lâm Thanh Diện đã ngưng tụ chân thật hơn trước kia rất nhiều, ánh sáng xung quanh cơ thể cũng đã đậm hơn một chút, thần hồn lực cũng đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Từ khi lấy được phương pháp thần hôn ở nhà họ Ngô rồi, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều tu luyện, tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng Lâm Thanh Diện thật sự cảm nhận được thần hồn của anh càng ngày càng mạnh hơn, tốc độ chữa trị của kiếm Trảm Tiên cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian trước anh còn từng thử đi dò xét trận bàn lấy được từ nhà họ Chu, khi đó anh cảm giác lấy thần hồn lực của anh hoàn toàn không chống đỡ nỗi kích hoạt trận pháp một lần.
Nhưng theo khoảng thời gian này tu luyện thần hồn, Lâm Thanh Diện cảm nhận được thần hồn lực của anh đang liên tục tăng lên, tin chắc không bao lâu nữa anh sẽ có đủ năng lực để sử dụng trận bàn.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh Diện chấm dứt việc tu luyện, hít sâu một hơi, hút toàn bộ lực lượng xung quanh cơ thể vào, lúc này ánh sáng trên thần hồn của anh sáng ngời, làm xung quanh Lâm Thanh Diện xuất hiện một hình ảnh ảo.
Một bóng người Lâm Thanh Diện cực lớn, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim bảo phủ cả người Lâm Thanh Diện, cảnh này làm Lâm Thanh Diện trông cực kỳ thần dị, giống như thần phật hạ phàm.
Ngay lúc này, Trác Nhã mở cửa bước vào phòng Lâm Thanh Diện, vừa lúc nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Diện kết thúc tu luyện thần hồn.
Trác Nhã đang định trực tiếp gọi tên Lâm Thanh Diện lập tức ngây ngẩn tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn há to ra, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Lâm Thanh Diện đang tỏa ra ánh sáng vàng kim ngồi trên giường.
Giây phút này, Trác Nhã cảm thấy cô thấy được thần tiên hạ phàm.
Bởi vì lúc thu công Lâm Thanh Diện không thả thần niệm ra ngoài, cho nên cũng không hề phát hiện ra Trác Nhã đã đến phòng của anh, chờ anh tu luyện xong mở mắt ra, mới nhìn thấy Trác Nhã đang đứng giữa phòng, đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Anh từ trên giường bước xuống, làm như không có việc gì nói: Đứng ngây người ở đây làm gì? Cô lại đến trải giường cho tôi sao?Trác Nhã nuốt nước bọt, sau đó hỏi: Tổng.
.
.
tổng huấn luyện viên, anh là thần tiên sao?Lâm Thanh Diện nhịn không được bật cười, nói: Nếu tôi là thần tiên thì đã bay lên trời rồi, còn ở đây làm gì chứ.
Nhưng lúc nãy rõ ràng tôi còn nhìn thấy cơ thể của anh sáng lên, lại còn có thêm một anh phiên bản cực bự bao phủ ở xung quanh anh nữa, đây không phải là thủ đoạn chỉ có thần tiên mới có được sao? Trác Nhã không tin nói.
Lúc nãy chỉ là hiện tượng kỳ lạ phát sinh khi tôi kết thúc việc tu luyện mà thôi, tôi là người sống sờ sờ, được rồi, đừng có xoắn xuýt chuyện này mãi, nói xem cô đến tìm tôi làm gì.
Lâm Thanh Diện nói.
Tuy Lâm Thanh Diện đã tự nhận anh là một người sống sờ sờ, nhưng trong lòng Trác Nhã lại rất rõ ràng, Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải người bình thường, cảnh thần dị lúc nãy đã nói lên tất cả rồi.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này rồi, ánh mắt Trác Nhã càng kiên định hơn, sau đó quay sang nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: Tổng huấn luyện viên, tôi đến tìm anh, thật ra là có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
Ồ? Chuyện gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Trác Nhã lập tức hơi ngượng ngùng, còn hồi hộp bẻ ngón ay cô, sau đó dùng giọng điệu õng ẹo nói: Tôi muốn.
.
.
nhờ anh làm bạn trai của tôi và
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License