Rể quý trời cho
Chapter
0091
Biệt thự nhà họ Bạch.
Vì Bạch Chấn Phong thích phong cách phục cổ nên phòng khách được trang trí bằng ghế gỗ, bàn gỗ, ở giữa còn có một lư hương, khói bay lên nghi ngút.
Lúc này mấy người trong phòng khách đang ngồi đối diện nhau, Bạch Chấn Phong ngồi ở ghế chính giữa, cười nói chuyện phiếm với mấy người trong phòng khách.
Nếu ai hiểu về giới phong thuỷ của Kinh Đô ở đây sẽ phát hiện mấy người đang ngồi trong phòng khách chính là những đại sư nổi tiếng trong giới phong thuỷ ở Kinh Đô.
Ánh mắt họ nhìn Bạch Chấn Phong tương đối kính trọng, dường như địa vị của Bạch Chấn Phong trong lòng họ cực kỳ cao.
Sở dĩ họ tụ tập ở đây là để thảo luận về Đại hội trao lưu thuật pháp sẽ được tổ chức trong khoảng thời gian sắp tới.
Trong giới phong thuỷ của Kinh Đô chỉ có Bạch Chấn Phong nhận được thư mời, bọn họ tới đây để nịnh bợ Bạch Chấn Phong, sau đó ông ta sẽ dẫn họ đi cùng.
Mặc dù những người này đều là đại sư phong thuỷ nổi tiếng nhưng cũng chỉ biết một số chuyện phiếm về âm dương, kiến thức lý thuyết Kỳ môn Độn giáp, tất cả đều dựa vào miệng chứ không có thực lực.
Đương nhiên Bạch Chấn Phong xem thường những người này, nhưng hắn nguyện ý nghe họ khen ngợi mình, có thể khoe khoang nói phét trước mặt họ cũng khá vui.
Mấy ngày không gặp mà khí sắc của gia chủ Bạch càng ngày càng tốt, mà thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch lại càng tinh xảo hơn.
Đúng thế, thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch thật sự rất huyền diệu, ban đầu lúc mới nhìn thấy, tôi đã rất sốc.
Bạch Chấn Phong cười nói: Thực lực của tôi đúng là đã tinh tiến không ít, hai ngày trước có một cô nhóc tự xưng là đến từ Chúng Thần Điện tới gây rối cho tôi, nói rằng tôi phạm tội, muốn bắt tôi về.
Thực lực của cô gái này quả thực không yếu, tuổi còn trẻ đã có thực lực của Tông sư cảnh, tiếc là cô ấy không biết tôi có thủ đoạn nhiếp hồn này, một lúc sau đã bị tôi thôi miên.
Tôi đã nghe đến tên Chúng Thần Điện từ trước, nghe nói là một tổ chức rất bí ẩn.
Nể mặt tổ chức này nên tôi mới không ra tay mà chỉ lấy đi tất cả đồ trên người cô ấy, nếu không với vẻ đẹp ấy, chắc chắn tôi sẽ chơi vui vẻ rồi.
Nhiếp hồn là tên Bạch Chấn Phong đặt cho tinh thần lực của mình.
Năng lực này hắn có được trong một tình huống tình cờ, khi hắn đang gặp nguy hiểm, tuyệt vọng thì năng lực này xuất hiện, hắn luôn nghĩ đó là món quà ông trời ban tặng cho mình.
Mọi người nghe Bạch Chấn Phong nói vậy thì đều bật cười.
Với thủ đoạn của gia chủ Bạch đương nhiên không cần quân tâm đến cái gọi là tổ chức bí ẩn này.
Cho dù có bí ẩn đến đâu cũng không bí ẩn khó lường như thủ đoạn của gia chủ Bạch.
Đúng thế, thủ đoạn và thực lực của gia chủ Bạch đều là hạng nhất, e rằng Lâm Thanh Diện lừng danh một thời trước đây cũng không phải đối thủ của gia chủ Bạch.
Nghe câu này, Bạch Chấn Phong đột nhiên lộ vẻ khinh thường: Bao năm nay tôi không quan tâm đến danh tiếng, cho nên nhà họ Bạch vẫn mãi là gia tộc hạng hai, vậy mới khiến nhà họ Lâm có cơ hội vươn lên.
Nếu tôi muốn ra tay thì Lâm Thanh Diện kia có thể không sống sót quá mười phút trong tay tôi.
Tiếc là tôi đã mệt mỏi với loại chiến đấu này, suốt ngày đánh đánh giết giết làm sao có tôi tự nhiên tự tại như bây giờ, nếu không làm gì có cơ hội cho Lâm Thanh Diện nổi tiếng.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Gia chủ Bạch nói đúng, sợ rằng Lâm Thanh Diện còn không bẳng một phần mười của ông, ông mới là cao thủ tuyệt thế chân chính.
Người sống ẩn dật như gia chủ Bạch mới là cao thủ chân chính, những người làm ầm ĩ trong hậu thế giống như đang xem tuồng kịch, cảnh giới như vậy thực sự không phải chúng tôi có thể so sánh được.
Nếu gia chủ Bạch xuất thế thì Lâm Thanh Diện chỉ có đường tránh sang một bên, hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng thôi, gia chủ Bạch mới là người nắm giữ thần thông cường đại chân chính.
.
.
.
Khi đám người không ngừng nịnh hót Bạch Chấn Phong thì cửa biệt thự nhà họ Bạch bị một cơn gió thổi tung, sau đó là một âm thanh cực lớn vang vọng bên tai mỗi người.
Gia chủ Bạch uy phong thật lẫm liệt, nếu cảm thấy tôi đẳng cấp thấp thì chi bằng chúng ta đấu trực tiếp đi?Bạch Chấn Phong lập tức nhìn về phía cửa, đôi mắt cũng híp lại.
Hắn thấy hai bóng người bước vào biệt thự, chính là Lâm Thanh Diện và Chu Tước.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, những người khác đều vô cùng sửng sốt, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lâm Thanh Diện thực sự lại xuất hiện ở biệt thự nhà họ Bạch.
Bọn họ vẫn luôn sợ Lâm Thanh Diện, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên không dám tuỳ ý trêu chọc Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ có Bạch Chấn Phong ở đây, họ cũng không lo lắng gì.
Bạch Chấn Phong nhìn thấy Chu Tước phía sau Lâm Thanh Diện thì như hiểu ra điều gì, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: Tôi còn tưởng có chuyện gì, thì ra là cô gái nhỏ tức giận nên tìm người giúp.
Chu Tước lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Phong, nếu Quý Trường Thanh gọi cô là cô gái nhỏ thì cô còn có thể chấp nhận, Bạch Chấn Phong gọi như thế khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Bạch Chấn Phong, ông dùng suy nghĩ để điều khiển người khác phạm tội, bắt ông là trách nhiệm của Chúng Thần Điện tôi, lẽ nào ông nghĩ ông phạm phải những sai lầm kia mà vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Bạch Chấn Phong nói.
Bạch Chấn Phong nhìn vào Lâm Thanh Diện, khịt mũi một tiếng rồi nói: Không ngờ cậu cũng là người của Chúng Thần Điện đó, thế nào, lẽ nào thật sự cho rằng tôi sợ hai người à? Nói cho hai người biết, ông đây không quan tâm đến cái gọi là Chúng Thần Điện của hai người đâu, khuyên hai người tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng, nếu không tôi không ngại để Chúng Thần Điện ít đi hai người đâu.
Vậy sao? Vậy để tôi lĩnh giáo thủ đoạn của gia chủ Bạch xem nào.
Khí thế trên người Lâm Thanh Diện bộc phát trong tích tắc, hoàn toàn không có ý định giấu Bạch Chấn Phong.
Bạch Chấn Phong cảm nhận được khí thế trên người Lâm Thanh Diện, trong lòng chấn động, xét về cảnh giới thì Lâm Thanh Diện cao hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn có thủ đoạn nhiếp hồn trong tay nên cũng không sợ.
Đúng là nói khoác không biết ngượng, thật sự tưởng rằng xử lý được một đám phế vật trong giới võ đạo là có thể kiêu ngạo trước mặt Bạch mỗ sao? Nếu đã nói rồi thì tôi cũng cho mọi người thấy, Lâm Thanh Diện ở trước mặt tôi kém cỏi đến thế nào!Bạch Chấn Phong nói xong cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới giữa phòng khách.
Chu Tước liếc nhìn Lâm Thanh Diện mà có chút thấp thỏm, không biết anh có thật sự ứng phó được với Bạch Chấn Phong hay không, cô nói: Cẩn thận tinh thần lực của hắn, cảm giác đó rất kỳ lạ, hơn nữa cực kỳ bất ngờ, một khi trúng chiêu là xong đời đó.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Yên tâm đi, chút tài mọn thôi mà, không cần lo lắng.
Bạch Chấn Phong thấy Lâm Thanh Diện thờ ơ với thủ đoạn của mình như vậy thì trong lòng cũng cười khẩy, trước kia hắn đã gặp rất nhiều người như Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy nhiếp hồn của hắn chỉ để hù doạ người khác mà thôi, tiếc là đến cuối cùng người nói câu này đều biến mất trên cõi đời.
Lâm Thanh Diện, cậu sẽ được biết ngay thôi, võ lực không phải sức mạnh duy nhất trên đời, cho dù cảnh giới võ đạo cậu có thể trấn áp tôi, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn sẽ bại trong tay tôi thôi.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Chấn Phong đột nhiên nheo mắt, sau đó một sức mạnh vô hình tản ra từ trên người hắn, bao trùm lấy Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lúc này đã phóng tinh thần lực của mình ra, trong phạm vi năm mét, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh cảm nhận được sức mạnh do Bạch Chấn Phong phóng ra, quả thực có chút đặc biệt, nhưng ở trước tinh thần lực của anh, dường như nó quá nhỏ bé, không đáng kể.
Sức mạnh do Bạch Chấn Phong phóng ra quét thẳng vào tâm trí Lâm Thanh Diện, con người nhỏ bé trong đầu Lâm Thanh Diện chỉ mở mắt ra, trừng mắt nhìn vào sức mạnh, sức mạnh đó lập tức như bị uy hiếp rất lớn, không dám làm càn.
Hơn nữa cho dù sức mạnh này tấn công được vào tinh thần Lâm Thanh Diện thì với con người nhỏ bé trong đầu anh cũng chỉ đủ gãi ngứa.
Vốn dĩ Lâm Thanh Diện còn tưởng tinh thần lực mà Bạch Chấn Phong điều khiển cũng cùng loại với anh, anh đã sẵn sàng cho một cuộc tranh tài nghiêm túc, nhưng bây giờ cảm nhận được sức mạnh của Bạch Chấn Phong, anh mới nhận ra hắn nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ đẳng cấp thấp mà thôi.
Đừng nói đến con người nhỏ bé trong tâm trí anh, e rằng ngay cả năng lực nhận thức môi trường xung quanh Bạch Chấn Phong cũng không có.
Có lẽ hắn chỉ dựa vào cái gọi là tinh thần lực của mình để sử dụng những thủ đoạn đơn giản tấn công tinh thần người khác mà thôi.
Thủ đoạn này có vẻ rất mạnh đối với người bình thường, và nó cũng có tác dụng thần kỳ đối với những cao thủ Tông sư cảnh không phòng bị.
Nhưng đối với cao thủ Hoá cảnh thì tác dụng của loại công kích này cực kỳ bé nhỏ.
Dù sao mỗi cao thủ đạt được tới Hoá cảnh đều có nghị lực rất lớn, tinh thần của họ kiên định, đâu phải thứ người thường có thể so sánh.
Chút thủ đoạn này của Bạch Chấn Phong nhiều nhất chỉ có thể khiến tinh thần của cao thủ Hoá cảnh mất trật tự một chút, chứ không thể gây ra nhiều thiệt hại hơn.
Mà Lâm Thanh Diện lại càng không sợ thủ đoạn này, tinh thần lực trong mắt anh do thần hồn thức tỉnh mang lại.
Nhìn lại Nước C, cho dù trong lịch sử cũng không mấy người có thần hồn tự nhiên mà lại thức tỉnh thành công.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không biết rõ sự mạnh thần hồn của mình, nhưng cũng không cản trở anh cảm nhận được khoảng cách giữa sức mạnh của Bạch Chấn Phong và bản thân.
Vốn dĩ Lâm Thanh Diện còn tưởng Bạch Chấn Phong là một kẻ lợi hại, nhưng hoá ra lại chỉ có chút bản lĩnh này khiến anh khá thất vọng.
Để cảm nhận sự khác biệt giữa Bạch Chấn Phong và mình nên Lâm Thanh Diện sững người tại chỗ một lúc, không có bất kỳ hành động nào.
Mọi người thấy bộ dạng này của Lâm Thanh Diện thì đều cho rằng anh đang đi theo sự chỉ dẫn của Bạch Chấn Phong, trước kia khi Bạch Chấn Phong che giấu thủ đoạn của mình với họ, những người trúng chiêu cũng đều lộ vẻ sững sờ, ngơ ngác thế này.
Bạch Chấn Phong cũng không thể cảm nhận được sức mạnh của mình trong tâm trí Lâm Thanh Diện đã trải qua những thứ gì đó, nên cũng nghĩ rằng anh đã trúng chiêu.
Vừa nãy còn khí thế vậy mà, tôi còn tưởng tên nhóc này lợi hại thế nào, không ngờ lại trúng chiêu của tôi nhanh vậy, đệ nhất võ đạo Nước C xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Chấn Phong đắc ý nói.
Mấy người xung quanh cũng nhanh chóng phụ hoạ theo.
Quả nhiên gia chủ Bạch anh minh thần võ, tôi còn tưởng Lâm Thanh Diện sẽ đọ sức với gia chủ Bạch một phen, không ngờ hắn vừa lên đã trúng chiêu.
Xem ra thực lực võ đạo lợi hại hơn nữa cũng không lại được thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch, Lâm Thanh Diện vừa gặp mặt đã bị gia chủ Bạch khống chế, theo tôi thấy gia chủ Bạch hoàn toàn có thể thay thế nhà họ Lâm.
Thủ đoạn của gia chủ Bạch thần kỳ, ông mới là đệ nhất võ đạo Nước C chân chính.
.
.
.
Nghe những lời khen ngợi của đám người, Bạch Chấn Phong cũng nở nụ cười đắc thẳng.
Hắn nhìn Lâm Thanh Diện, với kinh nghiệm trước kia, người trúng chiêu của hắn sẽ trở nên vô tri vô giác một khoảng thời gian.
Cho dù ý chí có mạnh đến đâu cũng không thể tỉnh lại ngay lập tức, trong khoảng thời gian này hắn hoàn toàn có thể trừ đi Lâm Thanh Diện.
Chu Tước thấy Lâm Thanh Diện sững sờ, lại thêm những lời của đám người trong phòng khách nên cô chợt trở nên căng thẳng, cô nhìn Lâm Thanh Diện mấy lần, không ngờ anh lại dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Sao tên này còn kém hơn cả mình? Mình còn chống cự được một lát mà sao hắn lại sững sờ ngay rồi? Mình bị tên kiêu ngạo này làm hại rồi, bây giờ đi theo hắn đúng là đen đủi.
Chu Tước thầm than thở trong lòng.
Bạch Chấn Phong nhìn Chu Tước, trên môi nở nụ cười xấu xa, hắn nói: Điều cô không nên làm nhất là đưa người quay lại tìm tôi gây rắc rối, ban đầu tôi đã tha cho cô một mạng rồi, không ngờ cô lại không biết hối cải.
Đợi tôi giải quyết tên nhóc này xong, lát nữa sẽ từ từ tính sổ với cô, cực phẩm như cô, tôi rất thích đấy.
Nói xong Bạch Chấn Phong định ra tay với Lâm Thanh Diện.
Chu Tước thấy thế thì lập tức chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, mặc dù trong lòng tức giận vì Lâm Thanh Diện tự đại nhưng cô cũng không thể bỏ mặc anh.
Thứ cặn bã ghê tởm, đừng tưởng ông có chút thủ đoạn đặc biệt thì có thể lên trời, bà đây cũng không dễ chọc đâu!Bạch Chấn Phong hoàn toàn không để Chu Tước vào mắt, mặc dù thực lực của Chu Tước đã là Tông Sư cảnh đỉnh phong nhưng Lâm Thanh Diện còn trúng chiêu của hắn thì Chu Tước làm sao có thể may mắn thoát được.
Ngay khi Chu Tước định ra tay, thừa dịp Bạch Chấn Phong còn chưa sử dụng thủ đoạn nhiếp hồn, Lâm Thanh Diện đột nhiên giơ tay, nắm lấy cánh tay cô.
Trên mặt Chu Tước lập tức lộ vẻ nghi ngờ, cô quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Lâm Thanh Diện đang mỉm cười nhìn mình.
Anh bị tên này thôi miên rồi à? Phản ứng đầu tiên của Chu Tước là Lâm Thanh Diện đã bị Bạch Chấn Phong khống chế, theo như tư liệu thì hắn có khả năng thôi miên người khác.
Không, vừa nãy tôi chỉ bị thất thần chút thôi, thủ đoạn của hắn tệ hơn tôi tưởng rất nhiều, để tôi giải quyết hắn.
Nói xong Lâm Thanh Diện kéo Chu Tước ra sau mình, nhìn Bạch Chấn Phong trước mặt.
Bạch Chấn Phong cũng không ngờ Lâm Thanh Diện tỉnh lại nhanh như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Lâm Thanh Diện: Không ngờ thằng nhóc cậu có thể hồi phục nhanh như vậy, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu.
Nhưng tôi có thể khiến cậu trúng chiêu một lần thì có thể khiến cậu trúng chiêu lần hai, lần này tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, nhất định phải giải quyết cậu ngay!Nói xong hắn lại sử dụng tinh thần lực của mình để chống lại Lâm Thanh Diện.
Trên môi Lâm Thanh Diện nở nụ cười giễu cợt, anh nói: Chỉ dựa vào chút năng lực của ông mà cũng muốn tôi trúng chiêu, đúng là mơ mộng hão huyền!Dứt lời, tinh thần lực của Lâm Thanh Diện chợt thu lại, cuốn lấy chút tinh thần lực mà Bạch Chấn Phong phóng ra.
Khoảnh khắc này Bạch Chấn Phong mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là da đầu tê dại.
Không thể nào!Bạch Chấn Phong ngạc nhiên kêu lên, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, nhưng tốc độ tinh thần lực của Lâm Thanh Diện quá nhanh, chỉ trong thời gian một suy nghĩ, hắn đã cảm thấy tinh thần lực của mình bị ép trở về, ngay sau đó một luồng tinh thần lực lớn mạnh đáng sợ ập tới, tràn vào tâm trí hắn.
Bạch Chấn Phong chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trời đất trước mặt quay cuồng, hắn lảo đảo ngã xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt người như chết.
Nhìn thấy kết cục của Bạch Chấn Phong, Lâm Thanh Diện cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ tinh thần lực của mình lại mạnh đến thế.
Anh thu hồi tinh thần lực lại, mặc dù thủ đoạn này bất ngờ, hiệu quả cũng tương đương, nhưng tiêu hao rất nhiều tinh thần.
Nếu liên tục duy trì trạng thái này, không bao lâu tinh thần anh sẽ trở nên uể oải.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn Bạch Chấn Phong ngã trên đất, họn họ chỉ thấy Lâm Thanh Diện mới trừng mắt nhìn Bạch Chấn Phong một cái mà hắn đã ngã xuống ói máu, dáng vẻ như sắp chết.
Thủ đoạn này còn đáng sợ hơn cái gọi là nhiếp hồn của Bạch Chấn Phong nhiều.
Không.
.
.
không phải Lâm Thanh Diện đã trúng chiếu sao? Sao cậu ta chỉ nhìn một cái đã khiến gia chủ Bạch thành ra thế này rồi?Có vẻ chúng ta đã đánh giá thấp Lâm Thanh Diện rồi, thủ đoạn của gia chủ Bạch dường như không có tác dụng gì với cậu ta, hơn nữa thủ đoạn của Lâm Thanh Diện còn mạnh hơn nhiều so với gia chủ Bạch.
Khụ khụ, xem ra Lâm Thanh Diện được gọi là đệ nhất võ đạo Nước C không phải không có nguyên nhân, cho dù là gia chủ Bạch cũng không làm được gì cậu ta.
.
.
.
Chu Tước vốn tưởng Lâm Thanh Diện vì tự kiêu mà trúng chiêu, cô còn thầm oán trách trong lòng hồi lâu, bây giờ nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt.
Khi ấy cô phải chiến đấu giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Bạch Chấn Phong chơi đùa, nhưng Lâm Thanh Diện chỉ nhìn một cái đã khiến Bạch Chấn Phong ngã ói máu, thủ đoạn này e là điện chủ cũng không làm được ấy chứ?Lẽ nào tên này che giấu thực lực? Nhưng với độ tuổi của anh, cho dù anh là thần tiên chuyển thế cũng không thể trong thời gian ngắn đạt tới trình độ một ánh mắt đã khiến người khác ói máu.
Vì vậy trong lòng Chu Tước nghi ngờ có lẽ vừa nãy Lâm Thanh Diện đã sử dụng thủ đoạn tinh thần lực như của Bạch Chấn Phong để khiến hắn bị thương nặng, nếu không uy lực của một ánh mắt không thể lớn đến vậy.
Cô nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt phức tạp, mặc dù ấn tượng đầu tiên của cô về tên này rất kém, nhưng thiên phú và thực lực của anh thật sự khiến mọi người phải kinh ngạc, hơn nữa không ai biết rốt cuộc anh có bao nhiêu con át chủ bài, theo như tin tức Chúng Thần Điện công bố thì không nói Lâm Thanh Diện còn có thủ đoạn tinh thần lực.
Xem ra mắt nhìn của điện chủ cũng không tệ, nếu đã vậy thì tôi sẽ tạm thời tha thứ cho thái độ lúc trước của anh với tôi.
Chu Tước tự nói trong lòng.
Nếu ba huynh đệ Thanh Long biết Chu Tước nói lời này chắc chắn họ sẽ trừng lớn hai mắt.
Họ quen Chu Tước bao nhiêu năm nay nhưng chưa từng thấy cô tha thứ cho ai bao giờ, cho dù thật sự là sai, với tính cách của cô cũng không thể nói ra hai chữ tha thứ này.
Mà bây giờ trong lòng Chu Tước lại thực sự tha thứ cho Lâm Thanh Diện, theo lý luận của ba huynh đệ Thanh Long thì nguyên nhân khiến Chu Tước làm vậy chắc chắn là vì có ý với Lâm Thanh Diện.
Ừm, gia chủ Bạch, đột nhiên tôi nhớ ra trong nhà còn có chút việc, tôi phải về đây, không làm phiền ông nữa.
Một đại sư phong thuỷ xem náo nhiệt đã đoán được kết cục hôm nay thế nào, biết rõ nếu tiếp tục ở lại chưa biết chừng sẽ gặp nạn theo, cho nên quyết định chuồn trước.
Hắn cũng không quan tâm Bạch Chấn Phong có trả lời lại không, nói xong thì nhanh chân đi ra ngoài biệt thự.
Mấy đại sư phong thuỷ thấy thế cũng vội nói như vậy rồi vội vã rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, bây giờ không chuồn thì lát nữa sẽ thật sự không có cơ hội.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý tới mấy người đó, anh vừa vào đã thấy họ chỉ là người bình thường, đến đây nịnh hót Bạch Chấn Phong nên không cần phải lãng phí thời gian với họ.
Bạch Chấn Phong lúc này đang nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ kinh hoàng như nhìn quái vật.
Bao năm nay vì có tinh thần lực nên hắn cũng đã điều tra rất nhiều về phương diện này, biết được trên thế giới thực sự có một số người có thông qua một vài cơ duyên tình cờ mà có được cách khống chế tinh thần lực, nhưng trong điều tra của hắn, những người có tinh thần lực ấy, về cơ bản cũng chỉ ở trình độ như hắn.
Dù sao có thể sử dụng tinh thần lực đã là ghê gớm lắm rồi, nếu còn có thể đạt tới trình độ tương đương với quỷ thần thì quá đáng sợ.
Các yếu tố và điều kiện khác nhau khiến cho sức mạnh của tinh thần lực không thể quá mạnh.
Nhưng bây giờ Bạch Chấn Phong lại được thấy tinh thần lực có thể sánh với quỷ thần trên người Lâm Thanh Diện.
Vừa nãy khi tinh thần lực của Lâm Thanh Diện đánh trúng người hắn, hắn cảm thấy mạng nhỏ của mình thật sự đã nằm trong tay Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa nếu không phải Lâm Thanh Diện lưu tình thì e rằng bây giờ hắn đã trở thành kẻ ngốc rồi.
Cho dù là vậy, đầu hắn lúc này vẫn như kim châm, cơn đau từng đợt không ngừng kéo đến từ nơi sâu thẳm tinh thần khiến trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Thanh Diện bước về phía Bạch Chấn Phong, trên môi nở nụ cười giễu cợt, anh hỏi: Thế nào, bây giờ còn cảm thấy chút thủ đoạn của mình đủ dùng nữa không?Bạch Chấn Phong hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: Vì sao? Sao cậu có thể chống lại thuật nhiếp hồn của tôi? Hơn nữa vừa nãy tôi còn cảm nhận được một lượng tinh thần lực rất mạnh, lẽ nào cậu cũng có tinh thần lực?Lâm Thanh Diện cười nói: Có phải tinh thần lực hay không thì tôi không biết, nhưng sức mạnh của tôi mạnh hơn cái gọi là nhiếp hồn của ông nhiều, hơn nữa thực lực của ông chỉ là Tông sư cảnh mà lại dám nói lời ngông cuồng trước mặt tôi, gan cũng lớn đấy.
Nói xong, trong tay Lâm Thanh Diện xuất hiện một tia sáng, anh ngồi xổm bên cạnh Bạch Chấn Phong, một tay nhẹ nhàng đập lên chân hắn, sau đó Bạch Chấn Phong gào lên thảm thiết.
Sau khi phế hai chân Bạch Chấn Phong đề phòng hắn chạy thoát, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Chu Tước vẫn còn đang kinh ngạc rồi nói: Hắn là của cô đó.
Lúc này Chu Tước mới hoàn hồn, nhìn Bạch Chấn Phong đã mất khả năng chạy trốn và bị thương nặng, trong đầu Chu Tước hiện lên cảnh tượng bị hắn chơi xỏ, hai mắt cô lập tức bùng lên lửa giận.
Dù thế nào Chu Tước cũng là một trong bốn đại cao thủ của Chúng Thần Điện, từ nhỏ lại được ba cao thủ Hoá cảnh cưng chiều, sao cô có thể chịu được việc bị người khác chơi xỏ.
Bạch Chấn Phong nhìn vào mắt Chu Tước rồi bỗng nhiên rùng mình, lúc này hắn như đang thấy một con hổ cái xuất hiện trước mặt.
Khi bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Bạch, trên tay Lâm Thanh Diện có một bức thư mời với dòng chữ Lời mời đến cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật, văn phong giống như bức thư mà Lâm Thanh Diện lấy từ Chu Tước.
Lâm Thanh Diện không ngờ rằng Bạch Chấn Phong cũng nhận được lời mời đến cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật này, có vẻ như quy mô của nó lớn hơn nhiều so với Lâm Thanh Diện nghĩ, những người được mời chắc chắn phải đều là những kỳ nhân dị sĩ thực sự có năng lực.
Điều này không thể không làm cho Lâm Thanh Diện có hứng thú hơn với lần gặp gỡ trao đổi ma thuật này, anh tự hỏi liệu sẽ có một vị cao thủ thực sự thành thạo về linh lực trong cuộc họp trao đổi ma thuật này hay không.
Sự hiểu biết hiện tại của anh về trí lực vẫn đang ở giai đoạn cơ bản nhất, hiện giờ ngoại trừ biết trí lực của mình có thể nhận thức được tình hình xung quanh ra thì anh không biết nó còn có những tác dụng gì khác.
Anh chỉ trừng mắt Bạch Chấn Phong một cái mà đã khiến cho Bạch Chấn Phong bị thương nặng, nhưng lúc đó là bởi vì tinh thần lực của Bạch Chấn Phong đánh vào Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mới có thể nhân cơ hội thuận theo lực đạo của hắn ta để đánh bật trở lại, nếu không thì Lâm Thanh Diện hoàn toàn không biết phải sử dụng tinh thần lực của mình để tấn công người khác như thế nào.
Vậy nên hiện tại anh rất muốn tìm một người thực sự hiểu được phương pháp này, nếu như anh thực sự thành thục phương pháp tấn công người khác bằng sức mạnh tinh thần, đây nhất định sẽ trở thành đòn sát thủ mạnh nhất của Lâm Thanh Diện trong trận đấu, công kích tinh thần bất ngờ thì cho dù là những người mạnh hơn Lâm Thanh Diện một bậc cũng e là sẽ không phòng bị lại kịp.
Nếu có thể tìm ra cách sử dụng linh lực từ cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật này thì đương nhiên sẽ mang lại lợi ích vô hạn cho Lâm Thanh Diện.
Lúc này Chu Tước đang đi theo sau Lâm Thanh Diện, tâm trạng Chu Tước người đã tự tay xử lý Bạch Chấn Phong khá tốt, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện đang đi phía trước với vẻ tò mò trên mặt.
Sau một lúc, Chu Tước rốt cục nhịn không được, hỏi Lâm Thanh Diện: Vừa rồi anh trừng mắt khiến Bạch Chấn Phong bị thương rất nặng, còn nôn ra máu, vậy có phải anh cũng nắm được các chiêu thức về mặt tinh thần lực không? Anh đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, nói: Không dám nói tới chiêu thức, chẳng qua là may mắn có thực lực ở phương diện này.
Còn sử dụng như thế nào thì tôi cũng không rõ.
Nghe câu trả lời khẳng định của Lâm Thanh Diện, trên mặt Chu Tước đột nhiên lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Theo thống kê tại các thần điện thì có rất ít người có thể sở hữu linh lực, thiên tài như Lâm Thanh Diện vốn đã là hiếm có trong hàng vạn người rồi, vậy mà lại còn sở hữu được chiêu thức như vậy, thật sự khiến người ta oán hận sự bất công của ông trời.
Bây giờ Chu Tước đã thực sự có chút ngưỡng mộ đối với Lâm Thanh Diện, trước đây cô ta luôn được người khác gọi là thiên tài, đến khi gặp Lâm Thiển Dương, cô ta mới nhận ra mình vẫn còn một khoảng cách nhất định mới tới được thiên tài thực sự.
Nhìn thấy Chu Tước vẫn đi theo mình, Lâm Thanh Diện nói: Nhiệm vụ của cô chắc đã giải quyết xong rồi nhỉ, giờ cô không quay về phục mệnh sao? Tại sao lại đi theo tôi?Chu Tước nghe như kiểu Lâm Thanh Diện có chút chán ghét mình, trong lòng đột nhiên hơi tức giận rồi vùng vằng trả lời: Ai nói với anh là nhiệm vụ đã kết thúc hả, không phải vẫn còn một cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật khác đây sao? Những người tham gia buổi họp mặt này chắc chắn không phải những người mà kẻ bình thường có thể xử lý được.
Là người của chúng thần điện, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm ngăn chặn những phát sinh ngoài dự liệu chứ.
Anh chắc cũng phải tới cuộc gặp trao đổi pháp thuật này, với tư cách là đồng nghiệp, tôi đương nhiên phải hành động cùng anh chứ.
Nghe Chu Tước nói vậy, Lâm Thanh Diện đột nhiên không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc rồi đáp: Tôi đi một mình đủ rồi.
Cô không cần phải đi đâu.
Không được, ban đầu là tôi tìm thấy lá thư mời này từ trên người Bạch Chấn Phong, tôi nhất định phải đi.
Chu Tước nói một cách nghiêm túc.
Lâm Thanh Diện bất lực, mặc dù không muốn thực hiện nhiệm vụ với con hổ cái này, tiếng hét thảm vừa nãy của Bạch Chấn Phong vẫn vang vọng bên tai Lâm Thanh Diện, nhưng vì Chu Tước đã nói vậy rồi nên anh cũng không cách nào từ chối được.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không lường được độ nông sâu của cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật này đến mức nào, thêm một người thì thêm cách phối hợp, nếu có chuyện gì xảy ra, tốc độ tìm người của Chu Tước nhất định là nhanh hơn anh.
Không nói gì nữa, Lâm Thanh Diện và Chu Tước cùng nhau trở về nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện sắp xếp một chỗ cho Chu Tước ở vài ngày.
Lâm Thanh Diện sẽ ở lại đây cùng Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc dăm bữa.
Sau đó họ sẽ lên đường đến tham gia cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật này.
Buổi tối, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài ở trong phòng, Lâm Nhất Nặc đã bị Tôn Tuệ Phương bế đi, đêm nay là thế giới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài đắp mặt nạ trước bàn trang điểm rồi nằm trên giường, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, cả cơ thể hiện ra vô cùng tao nhã tinh tế trong bộ đồ ngủ bằng lụa này.
Cùng với sự lười nhác giữa hai lông mày của Hứa Bích Hoài, tính khí của cô trở nên có phần mị hoặc, khá hấp dẫn.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào hai miếng Ngưng Hồn Ngọc, không biết chất liệu của hai miếng ngọc này là gì, tại sao lại có tác dụng dưỡng tinh thần lực.
Lâm Thanh Diện, anh lại đây.
Hứa Bích Hoài hét lên với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diệng lập tức đặt hai miếng ngọc trong tay xuống, quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, nhìn thấy tư thế của cô lúc này, trên mặt chợt nở nụ cười, anh đứng dậy đi tới bên giường.
Anh quăng mình lên người Hứa Bích Hoài, nhếch mép nói: Sao, hôm nay trông em rất có hứng thú đó nha.
Em đã sẵn sàng đấu với anh ba trăm hiệp chưa hả?Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện một cái nhìn kỳ quái, nói: Em hỏi anh, lúc anh ở bên ngoài có phải là rất thường xuyên xã giao với những cô gái xinh đẹp không?Lâm Thanh Diện sửng sốt, không ngờ Hứa Bích Hoài lại hỏi anh như vậy.
Cũng không tính là xã giao gì, nhưng mà thật sự thì vì một vài yêu cầu mà anh sẽ quen những người đó.
Lâm Thanh Diện thành thật trả lời.
Đột nhiên Hứa Bích Hoài cảm thấy ấm ức: Liệu anh có bị họ bắt đi mất không hả? Cô đồng nghiệp kia của anh rất xinh đẹp, hơn nữa em thấy cô ấy có vẻ rất quan tâm đến anh.
Lần này hai người cùng nhau đi làm việc, liệu có phát sinh chuyện gì không?Lâm Thanh Diện đột nhiên dở khóc dở cười, đưa tay đặt ở trên mặt Hứa Bích Hoài, cười nói: Làm sao có khả năng đó được, anh trốn con hổ cái đó còn không kịp nữa, sao lại có chuyện gì với cô ta được chứ.
Anh là người thế nào chẳng lẽ em còn không rõ à?Anh ra ngoài xảy ra chuyện gì em cũng không biết, ai biết sau lưng anh sẽ làm chuyện gì đó chứ.
Hứa Bích Hoài vẫn vẻ mặt đáng thương.
Lâm Thanh Diện trực tiếp ôm cô vào lòng, nói: Anh thề với nhân phẩm của mình là sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, trong lòng anh chỉ có duy nhất mình em, hơn nữa anh là người thẳng thắn như vậy, không thể nào cho những người phụ nữ khác có cơ hội được.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ một lúc và cảm thấy Lâm Thanh Diện đúng là người như vậy, cô chỉ muốn càm ràm một chút vậy thôi.
Còn về cách làm người của Lâm Thanh Diện, cô vẫn là người hiểu rõ hơn ai hết.
Đây là anh nói đó nhé, nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ đưa Nặc Nặc đến nơi anh không tìm được, cho anh sốt ruột chết luôn.
Hứa Bích Hoài nũng nịu với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đè Hứa Bích Hoài dưới thân mình, cười nói: Anh sẽ chỉ yêu một mình em.
Bây giờ anh sẽ dùng những hành động thực tế để bày tỏ tình yêu với em.
Nói xong anh cúi xuống.
Mấy ngày sau, sân bay Kinh đô.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước lên máy bay, sau khi tìm được chỗ ngồi của mình, họ ngồi xuống.
Điểm đến lần này của họ là Dung Thành, đây là nơi sẽ tổ chức buổi giao lưu pháp thuật này.
Theo thư mời viết thì đứng ra tổ chức buổi gặp mặt này là nhà họ Chu có tiếng tăm, uy tín ở Dung Thành này.
Nhà họ Chu không có nhiều tiếng tăm trong giới kinh doanh, nhưng trong những gia tộc ở Dung Thành thì không ai dám coi thường họ cả.
Lâm Thanh Diện đã đặc biệt kiểm tra thông tin của nhà họ Chu và biết được rằng sở dĩ nhà họ Chu có uy tín đáng kể ở Dung Thành là vì nhà họ có rất nhiều thầy phong thủy.
Những thầy phong thủy này không phải là loại người mà Lâm Thanh Diện nhìn thấy ở nhà họ Bạch.
Người ta đồn rằng các thầy phong thủy của nhà Chu đều có pháp thuật cả.
Dung Thành có rất nhiều truyền thuyết về các bậc thầy nhà họ Chu, có người nói rằng họ có chiêu thức nhất niệm khai hoa, cũng có người nói các họ sử dụng bùa chú xuất quỷ nhập thần, cao thâm còn hơn gấp trăm lần những gì thấy trên tivi nữa.
Có người nói các bậc thầy nhà họ Chu rất giỏi bày binh bố trận, đội hình sắp xếp có uy lực chấn động, người bình thường tiến vào, căn bản chỉ có chết chứ không sống nổi.
Giáo chủ của nhà Chu là Chu Trùng Quang, thậm chí còn là một cao thủ siêu cấp được mệnh danh là đệ nhất ma giới ở Dung Thành, từng làm phép trước mặt người dân Dung Thành, niệm chú điều khiển kiếm chặt đứt một thân cây lớn năm người ôm ở cách xa hơn 500 mét.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Chu Trùng Quang là thần thánh giáng trần, bằng không thì làm sao có thể dùng tâm pháp điều khiển kiếm bay, đây là phương pháp chỉ có thần thánh mới có thể sử dụng.
Lâm Thanh Diện cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tin đồn về Chu Trùng Quang, không ngờ rằng Chu Trùng Quang có thể điều khiển kiếm bay bằng ý niệm của mình, không biết phương pháp điều khiển kiếm bay của ông ta có phải là mượn từ tinh thần lực hay không.
Về truyền thuyết của nhà Chu, người đời thường cho rằng đó là những lời đồn đại mà nhà Chu cố tình phóng đại nhằm tạo vẻ huyền bí khó lường, còn trong ma giới ai cũng biết nhà Chu có bản lĩnh thật sự.
Đặc biệt là thanh kiếm bay của Chu Trùng Quang, qủa thực biến hóa khôn lường, có thể lấy đầu người trên không, thực sự đáng sợ.
Lý do nhà họ Chu tổ chức buổi giao lưu pháp thuật này là để chứng tỏ sức mạnh của họ và cho mọi người trong giới pháp thuật thấy các chiêu thức mà nhà họ Chu đang sở hữu và củng cố vị trí của nhà họ Chu trong giới.
Một lý do nữa là nhà họ Chu sẽ cho mọi người xem bảo vật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ tại cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật, bảo vật này đã được nhà họ Chu nghiên cứu nhiều năm, thế nhưng họ vẫn chưa hiểu rõ được rốt cuộc món bảo vật này là dùng để làm gì.
Nhưng điều chắc chắn là bảo vật này rất phi thường, một khi biết được công năng của bảo vật này, nhà họ Chu nhất định sẽ thu được vô số lợi ích.
Tuy nhiên bởi vì không ai có thể tìm ra cách sử dụng bảo vật này nên nhà họ Chu dự định thu thập những hiểu biết của tất cả các cao thủ trong ma giới để xem liệu họ có thể tìm ra vai trò của bảo vật này đối với gia đình mình hay không.
Nếu ai đó có thể nghiên cứu và hiểu được bảo vật của nhà họ Chu thì sẽ nhận được phần thưởng từ họ, vậy nên lần này rất nhiều người đến vì bảo vật của nhà Chu.
Chính vì muốn có thêm cơ hội bẻ khóa bảo vật, nhà họ Chu đã mời rất nhiều cao thủ từng lọt vào mắt xanh của mình, danh môn chính phái hay oai môn tà đạo gì cũng đều không bỏ qua, vì vậy những người như Chu Thác và Bạch Chấn Phong có thể nhận được thư mời của họ.
Sau khi hiểu được đại khái tình hình của cuộc gặp gỡ trao đổi này, Lâm Thanh Diện cũng đã có một vài suy nghĩ đại để về hành động lần này của mình, nếu như nhà họ Chu này không làm ra tội ác tày đình gì thì Lâm Thanh Diện tự nhiên sẽ không rảnh rỗi mà đi gây rắc rối với họ.
Anh cũng sẽ xem xem liệu có bậc thầy nào thành thạo về sức mạnh tâm linh trong cuộc trao đổi pháp thuật này không, cũng muốn thử xem có thể hỏi đối phương một số kiến thức về sức mạnh tâm linh hay không.
Không bao lâu sau, máy bay cất cánh, Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, tự nhiên bộc phát thần lực, muốn dùng thần lực quan sát những người xung quanh.
Ngay khi thần lực của anh phát ra, anh lập tức cảm giác được một làn sóng sức mạnh không hề yếu ớt từ thân thể của một ông cụ ngồi không xa phía trước truyền đến, xem ra bên kia đối phương cũng là người có tinh thần lực tương tự.
Khi tinh thần của Lâm Thanh Diện tập trung vào trên người ông cụ, ông ta dường như ý thức được, quay đầu nhìn về phía sau.
Lâm Thanh Diện mở mắt ra nhìn ông ta, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó ông cụ liền xoay người đi.
Chu Tước chú ý thấy bộ dạng của Lâm Thanh Diện và hỏi: Có chuyện gì vậy?Lâm Thanh Diện cười nói: Không có gì, xem ra cuộc gặp gỡ trao đổi pháp thuật này quả thực sẽ có một số người có chiêu thức phi thường tham gia.
Chu Tước có chút khó hiểu, không biết tại sao Lâm Thanh Diện lại nói ra những lời như vậy, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nhìn vào tạp chí thời trang chuẩn bị ở trên máy bay.
Sau khi ông cụ quay lại, trên mặt hiện lên một chút nghi ngờ, ngồi bên cạnh ông ta là một cô gái xinh xắn chừng hai mươi tuổi, cô gái nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ông ta liền hỏi: Ông nội, có chuyện gì vậy?Ông cụ lắc đầu nói: Vừa rồi ông cảm thấy ở phía hình như có một sức mạnh siêu nhiên gì đấy đang thăm dò chỗ chúng ta, sau đó ông thấy một cậu thanh niên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ông nghĩ chắc chỉ là ảo giác thôi.
Thằng nhóc đó còn trẻ như vậy sao có thể có được tinh thần lực chứ, có vẻ như ông đã quá mê mẩn việc nghiên cứu tinh thần lực trong khoảng thời gian này nên mới có ảo tưởng vừa rồi thôi.
Trên đời này sợ là căn bản không tồn tại người sở hữu thần khí, lại càng làm sao có thể có người dùng tinh thần lực thăm dò ở đây?Cô gái cũng nhìn ra phía sau, thấy Lâm Thanh Diện quả nhiên rất bình thường, liền nói với ông cụ: Ông nội gần đây có lẽ hơi mệt mỏi, nhưng lần này nhà họ Chu tổ chức cuộc họp trao đổi pháp thuật, hẳn là có rất nhiều cao nhân đến đấy.
Có thể sẽ có người có thể cứu được chị cháu.
Mà nhà họ Chu còn sẽ lấy bảo vật ra, nếu chúng ta có thể mở khóa bí mật của bảo vật đó thì không chừng chúng ta không cần một người có tinh thần lực đến cứu chị nữa.
Ông cụ thở dài lẩm bẩm: Mong vậy, nếu như lần này không tìm được người hay cách cứu chị gái cháu thì sợ là… ôi.
Trên mặt cô gái cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, cô ta cúi đầu chìm vào im lặng.
Sau khi máy bay đến Dung Thành, Lâm Thanh Diện và Chu Tước từ sân bay đi ra, cùng nhau đi tìm khách sạn, sau khi đặt đồ xuống, họ đến nhà hàng của khách sạn để ăn một chút gì đó.
Tôi nghe nói ở Dung Thành non xanh nước biếc, phong cảnh mỹ lệ, lịch sử lâu đời và còn nhiều món ăn rất ngon nữa.
Đây là một nơi rất tuyệt để đến đi du lịch.
Vẫn còn ba ngày nữa mới tới cuộc gặp trao đổi pháp thuật.
Chúng ta có thể tận dụng cơ hội này tham quan nhìn ngắm Dung Thành, thả lỏng một chút.
Lâm Thanh Diện nhìn Chu Tước nói.
Đôi mắt Chu Tước đột nhiên mở to, anh chàng này muốn dạo quanh Dung Thành cùng cô ta.
Đây chẳng phải là đang hẹn hò sao?Lâm Thanh Diện chú ý tới biểu hiện trên mặt Chu Tước, có chút khó hiểu hỏi: Sao vậy? Có vấn đề gì không?Chu Tước vội ho hai tiếng nói: Không, không có gì, đi loanh quanh cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy mình nên thay quần áo.
Tôi phải mua vài bộ quần áo để mặc trước đã.
Được.
Lâm Thanh Diện không quan tâm, dù sao thì cugx là đi giết thời gian, mua sắm quần áo hay là thăm thú danh lam thắng cảnh thì cũng chẳng khác gì mấy.
Chu Tước thấy ánh mắt Lâm Thanh Diện có chút thất thường, trước đây cô ta chưa từng mua quần áo với người đàn ông nào khác ngoài ba anh em bọn Thanh Long, bây giờ đi với Lâm Thanh Diện, cô ta vẫn có chút căng thẳng.
Lâm Thanh Diện đương nhiên không biết Chu Tước đang nghĩ gì trong đầu, hiện tại anh thật sự coi Chu Tước là đồng nghiệp của mình, anh nói cùng ra ngoài đi loanh quanh là thật sự chỉ có ý muốn kiếm chuyện làm giết thời gian mà thôi.
Không quan tâm Chu Tước là nam hay nữ đều cũng sẽ nói vậy.
Dù gì thì cũng chẳng thể ở lì trong khách sạn suốt cả ba ngày được.
Sau khi cả hai dùng bữa cùng nhau, họ rời khách sạn và đi về phía đường Xuân Yến rất nổi tiếng ở Dung Thành.
Kỳ thật khi Chu Tước nói muốn đi mua quần áo, Lâm Thanh Diện vẫn là có chút kinh ngạc.
Dù sao trong ấn tượng của anh, Chu Tước vốn là một người không quan tâm đến hình tượng của chính mình, tuy rằng cô ta có ngoại hình xuất chúng, nhưng là một người học võ, làm sao cô ta có tâm tình mà nghĩ về chuyện trang điểm ăn mặc?Vì vậy trong lòng Lâm Thanh Diện, Chu Tước là một người không quan tâm đến ngoại hình, vài bộ quần áo của cô ta đã lỗi thời, rất bình thường so với những bộ quần áo của mấy người đẹp ngoài kia.
Nhưng từ lúc bắt đầu lên máy bay, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy Chu Tước không phải là kiểu người không quan tâm đến hình ảnh nhiều như anh nghĩ nữa, người phụ nữ có tính khí như một con hổ cái này thế mà thậm chí còn thích đọc tạp chí thời trang.
Bây giờ lại còn đi mua quần áo nữa, điều này làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy dù là một người phụ nữ quyền lực đến đâu thì bản chất của cô ta cũng không dễ thay đổi, nhưng mà đây cũng là một điều tốt cho Chu Tước, biết đâu ăn mặc đẹp một chút sẽ khiến tính khí của cô ta trở nên dịu dàng hơn chút.
Lâm Thanh Diện không biết rằng Chu Tước trước đây chưa từng nghĩ tới chuyện ăn mặc này, điều khiến người ta thấy cô ta đẹp hiện giờ hoàn toàn là nhờ ngoại hình cường tráng.
Nếu học cách ăn mặc, mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, tư thái nhất định có thể ít nhất ghi thêm hai điểm.
Nếu ba anh em bọn Thanh Long biết Chu Tước rủ Lâm Thanh Diện đi mua quần áo cùng nhau thì chắc họ sẽ phải đốt hai quả pháo để ăn mừng, cuối cùng thì em gái của họ cũng mở mang đầu óc rồi.
Đường Xuân Yến là con phố thương mại lớn nhất ở Dung Thành, có rất nhiều trung tâm mua sắm và người qua lại ở đây.
Có thể nói đây là nơi sôi động nhất ở Dung Thành này, rất nhiều người nổi tiếng trên mạng cũng sẽ đến đây để quay video.
Ở nơi này, bạn có thể nhìn thấy tất cả các kiểu con gái xinh đẹp, đây cũng coi như là một phong cảnh độc đáo ở đây.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước bước vào một trung tâm mua sắm, nhìn dãy quần áo rực rỡ, Chu Tước cũng có chút hứng thú.
Cô ta dắt Lâm Thanh Diện đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác để xem.
Lần nào Chu Tước cũng hỏi ý kiến của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thường sẽ ứng phó một chút bằng cách trả lời đẹp đấy với bất kỳ câu hỏi nào của Chu Tước.
Dù sao thì trong mắt một chàng trai thẳng như Lâm Thanh Diện, chỉ cần không xấu xí và thái quá thì những bộ quần áo này nhìn cũng không khác biệt gì lắm.
Cuối cùng, trong một cửa hàng quần áo khá cao cấp, Chu Tước nhìn trúng được một chiếc váy dài đen, cửa hàng này còn có dịch vụ trang điểm cho khách, sẽ trang điểm phù hợp cho khách theo trang phục mà họ ưa thích.
Chu Tước đi thử váy và nhờ nhân viên trang điểm giúp.
Một lúc sau, cô ta mặc một chiếc váy đen với mái tóc dài xõa ra, một Chu Tước duyên dáng với khuôn mặt trưởng thành xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tước trông như thế này, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Sau khi trang điểm xong, ít nhất cô ta cũng được 9,5 điểm trên thang điểm 10.
0.
5 điểm ít hơn là vì Chu Tước không còn trẻ như Thượng Sam Tinh Vũ hay Lương Cung Nhạn Sương nữa, bớt đi một chút xanh tươi và non nớt, lại thêm phần càng trưởng thành và nữ tính.
Khi Chu Tước nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, cô ta cũng không thể tin được.
Cô ta cảm thấy như mình đã thay đổi khuôn mặt, mấy năm này, cô ta thực sự chưa bao giờ quan tâm đến ngoại hình của mình lần nào.
Cô nhìn Lâm Thanh Diện ngượng ngùng, hỏi: Anh thấy thế nào?Lâm Thanh Diện giơ ngón tay cái lên với Chu Tước và nói: Rất đẹp.
Nếu tính khí của cô tốt hơn thì người theo đuổi cô chắc có thể xếp hàng dài luôn đó.
Chu Tước lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, muốn hỏi anh là ai có tính khí không tốt, thế nhưng nghĩ đến việc anh chàng này đã khen ngợi nhan sắc của mình nên cũng không thể tính toán với anh được, vậy nên cô ta liền vui vẻ đi thanh toán.
Lâm Thanh Diện mỉm cười bất lực, nghĩ rằng việc ăn mặc đẹp hơn sẽ rất hữu ích.
Vừa nãy Chu Tước còn kiềm chế được tính khí của cô ta rồi đấy thôi.
Tuy nhiên chẳng được mấy giây sau, giọng nói cáu kỉnh của Chu Tước lại truyền đến từ quầy thu ngân.
Cô đang nói cái gì vậy! Chiếc váy và phí trang điểm này có giá hơn 240 triệu! Cửa hàng mấy người ăn cướp à?Lâm Thanh Diện đi về phía quầy tính tiền, nhìn thấy Chu Tước hung hăng nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng, nhân viên này sợ tới mức hoảng sợ đến mức không dám lộ người ra ngoài.
Thưa cô, cửa hàng của chúng tôi chủ yếu bán quần áo cao cấp.
Lúc trang điểm, tôi đã nói với cô về chi phí.
Cô cũng trực tiếp bỏ qua và bảo để nói sau, tôi nghĩ rằng cô không quan tâm đến giá cả.
.
.
Nhân viên thận trọng nói.
Chu Tước đột nhiên cảm thấy mình bị hớ, lúc đó cô ta thật sự đã mặc kệ giá cả, cảm thấy một bộ quần áo trang điểm cũng sẽ không quá đắt, ai mà ngờ giờ giá cả cao như vậy.
Mặc dù cô ta đã lấy lại đồ của mình và tiền từ chỗ Bạch Chấn Phong, nhưng mà cộng lại thì cũng không đủ 240 triệu.
Điều này khiến Chu Tước đột nhiên xấu hổ, cô ta do dự không muốn trả tiền trang điểm, váy cũng không còn muốn nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn cảnh này mà bất giác mỉm cười, không thể ngờ rằng Chu Tước, một trong bốn vị cao thủ của chúng thần điện mà cũng có lúc bị dồn tới bước đường này.
Anh bước đến chỗ nhân viên bán hàng, đưa thẻ ngân hàng và nói: Quẹt thẻ.
Người bán hàng thở phào nhẹ nhõm và quẹt thẻ của Lâm Thanh Diện.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện quẹt hơn 240 triệu mà không chớp mắt, nhân viên bán hàng biết ngay anh chắc chắn là một người vừa giàu vừa khiêm tốn, trong lòng cảm thấy ghen tị với Chu Tước.
Thưa ngài, thật hạnh phúc cho bạn gái của ngài khi có một người bạn trai như ngài.
Cô nhân viên mỉm cười đưa tờ hóa đơn vào tay Lâm Thanh Diện nói.
Sau khi Lâm Thanh Diện và Chu Tước nghe những gì nhân viên bán hàng nói, họ đồng thanh: Anh ấy (cô ấy) không phải là bạn trai (gái) của tôi.
nhân viên bán hàng nghe vậy, sắc mặt lập tức sững sờ, không ngờ hai người bọn họ không phải là bạn trai bạn gái.
Xin… xin lỗi, tôi đã nói sai, xin hãy tha thứ cho tôi.
Nhân viên bán hàng nói nhanh.
Không sao đâu.
Lâm Thanh Diện nói.
Bạn trai tương lai của tôi nhất định tốt hơn anh ta.
Chu Tước cũng giả vờ nói một câu, lén lút liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
Lâm Thanh Diện không nói gì, xoay người bước ra ngoài, Chu Tước cũng vội vàng đi theo, quần áo thay đổi lúc trước cũng để trong tiệm.
Sau khi tiễn hai người Lâm Thanh Diện đi, nhân viên bán hàng thở phào nhẹ nhõm nói với chính mình: Người phụ nữ vừa rồi thật sự rất kỳ quái.
Cô ta rõ ràng là có ý với anh kia, thế mà lại mạnh miệng chối.
Phụ nữ quả nhiên là loài sinh vật khẩu thị tâm phi mà.
Từ lúc ra khỏi cửa hàng, Chu Tước có hơi ngượng ngùng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Vừa rồi cảm ơn anh, tôi sẽ trả lại cho anh hai trăm bốn mươi triệu kia.
Lâm Thanh Diện cười trả lời: Không cần, hơn hai trăm triệu thôi mà, coi như là quà tôi tặng cô.
Sau này cô đừng động tí là cáu bẩn với tôi là được.
Vẻ mặt Chu Tước tràn đầy tức giận: Chẳng lẽ tính tình của tôi xấu đến vậy à?Lâm Thanh Diện chỉ cho cô một ánh mắt, để cô tự nhận thức lại bản thân.
Lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: Bây giờ cô có bao nhiêu cống hiến?Chu Tước ngẫm nghĩ, nói: Từ nhỏ tôi đã sống trong Chúng Thần Điện, đến bây giờ, tổng cộng có chừng có khoảng hơn ba trăm nghìn điểm cống hiến.
Mắt Lâm Thanh Diện như sáng lên, mở miệng hỏi tiếp: Vậy những điểm cống hiến đó của cô có bán không, tôi có thể ra giá cao để mua, thế nào?Chu Tước có hơi nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện một chút, nói: Chúng Thần Điện cấm mua bán điểm cống hiến, anh không biết à? Điểm cống hiến chỉ có thể tự mình sử dụng thôi.
Cái này tôi biết, có điều tôi cũng là muốn dùng điểm cống hiến đổi một thứ, cô cầm điểm cống hiến đổi, tôi và cô cùng nhau giao dịch, như vậy sẽ không có ai biết.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Chu Tước nghĩ thấy đúng là có thể thực hiện, liền nói: Anh muốn đổi thứ gì?Chờ sau này hẵng nói, không cần nóng vội.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Chu Tước cũng không hỏi nhiều, chỉ gật nhẹ đầu.
Nghĩ đến có thể dùng cách này đổi lấy viên Ngưng Hồn Ngọc thứ ba, trong lòng Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ như vậy, anh sẽ có thể tiết kiệm được không ít thời gian và tinh lực.
Có điều cho dù để Chu Tước hỗ trợ đổi Ngưng Hồn Ngọc, cũng phải đợi đến khi mang về Chúng Thần Điện mới có thể nắm trong tay, vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của Lâm Thanh Diện vẫn là lần giao lưu hội thuật pháp này.
Hai người cùng đi về phía trước, không ít người chung quanh bị Chu Tước thu hút, so với mấy cô hot girl mạng kia, rõ ràng Chu Tước có khí chất hơn nhiều, đối với Tông Sư Cảnh, khí chất quanh thân đều được cải thiện nhất định.
Chu Tước bị người chung quanh nhìn chằm chằm lập tức có hơi xấu hổ, có điều cũng rất hưởng thụ cảm giác được chú ý này.
Cô nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Chúng ta đi làm gì bây giờ?Lúc ấy tôi nghe người ta nói chuyện phiếm rằng quảng trường bên cạnh có một hội triển lãm nhỏ về đồ cổ, định qua đó xem thế nào.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Chu Tước ồ một tiếng, thành thành thật thật đi theo Lâm Thanh Diện qua bên đó.
Trình độ của Lâm Thanh Diện về phương diện đồ cổ cực kỳ cao, lúc ấy nghe nói có triển lãm đồ cô, anh đương nhiên là có hứng thú.
Với cả bây giờ Lâm Thanh Diện có được tinh thần lực, trước kia anh đều phải dựa vào mắt nhìn và tri thức để phát đoán một thứ đồ cổ, bây giờ anh chỉ cần sử dụng một chút tinh thần lực của mình thì có phải cũng có thể phân biệt được thứ đồ có giá trị cao trong đống đồ cổ đó hay không.
Không bao lâu, Lâm Thanh Diện và Chu Tước đi tới quảng trường có diện tích không lớn, so với phố thương mại người qua kẻ lại nườm nượp vừa rồi thì bên này thanh tịnh hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện nhìn triển lãm đồ cổ cách đó không xa, mọi người đang trực tiếp bày quán bán đồ cổ trên quảng trường, nếu trong lòng thích thì có thể tiến hành giao dịch tại chỗ.
Tuy nói triển lãm đồ cổ này có quy mô nhỏ, có điều quầy hàng trên quảng trường cũng không ít, khá nhiều người đang đi dạo qua các quầy hàng, thử nhìn xem có thể kiếm được đồ tốt gì trong đống đồ cổ này không.
Chu Tước nhìn những quầy hàng đó, quay đầu nói với Lâm Thanh Diện: Thật ra anh muốn đồ cổ nào thì có thể trực tiếp đi tìm Điện chủ, đồ sứ trong nhà Điện chủ, bốc đại cũng có lịch sử trăm năm, dễ dàng hơn so với việc anh phí sức ở chỗ này tìm nhiều.
Lâm Thanh Diện cười, nói: Thật ra tới những chỗ như này, ý nghĩa lớn nhất không phải là mua lại những món đồ cổ kia, như thật thật không có gì thú vị cả.
Vậy anh tới chỗ này có ý nghĩa gì? Chu Tước hỏi.
Lâm Thanh Diện hơi nhếch môi: Mua rẻ bán đắt.
Nói xong, anh liền đi về phía trước.
Ở những chỗ như này, mua một món đồ cổ mà tất cả mọi người đều công nhận, đối với Lâm Thanh Diện đương nhiên là không có ý nghĩa gì, với lại niềm vui thú mua rẻ bán đắt cũng không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng.
Hai người đi tới hội triển lãm, dọc theo quầy hàng nhìn lại.
Vẻ mặt Chu Tước tràn đầy hiếu kỳ, mặc dù cô không có hiểu biết gì về đồ cổ, nhưng cũng muốn dựa vào mắt nhìn của mình để xem có phát hiện được món đồ tốt nào không.
Lâm Thanh Diện thì lập tức thi triển tinh thần lực, bao phủ lên những món đồ cổ kia, cẩn thận quan sát.
Sau khi sử dụng tinh thần lực quan sát đồ cổ, Lâm Thanh Diện cứ như phát hiện ra thế giới mới, những món đồ cổ này dưới sự bảo phủ của tinh thần lực, tất cả chi tiết đều truyền tới não bộ của Lâm Thanh Diện.
Nếu là lúc trước chỉ dựa vào lực Suy nghĩ để quan sát, cho dù Lâm Thanh Diện tự nhận mình có trình độ cao thì vẫn sẽ có lúc nhìn nhầm.
Mà giờ có tinh thần lực, Lâm Thanh Diện có thể nhìn được toàn bộ phương vị, không có góc chết, giống như là dùng kính hiển vi quan sát những món đồ cổ này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Cộng thêm vốn tri thức của Lâm Thanh Diện, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống nhìn nhầm nữa.
Lâm Thanh Diện thực sự phát hiện ở một vài quầy hàng có mấy món đồ cổ phẩm chất không tệ, mà chủ quán không rõ giá trị của nó, ra giá cực kỳ thấp.
Nếu như có thể nhặt được đồ tốt ở đây, Lâm Thanh Diện đoán chừng mình có thể kiếm được món hời lớn.
Có điều, bây giờ Lâm Thanh Diện không có ý định này, tiền với anh mà nói chỉ là con số mà thôi, với cả Lâm Thanh Diện cũng không có hứng thú với việc sưu tầm, cho nên không có ra tay.
Chu Tước nhìn một quần hàng cách đó không xa có bày một chiếc vòng tay, hai mắt lập tức sáng lên, chạy về phía đó, cầm lên nhìn thoáng qua.
Chủ quán lập tức cười nói: Cô gái, mắt nhìn của cô tốt đấy, vòng tay này dùng phỉ thúy tốt nhất để chế tác, mà còn là đồ từ thời Càn Long, nếu cô có hứng thú thì ba trăm triệu, chúng ta bán hàng giao lưu.
Chu Tước đưa vòng tay cho Lâm Thanh Diện nhìn, hỏi: Cái vòng tay này thế nào?Lâm Thanh Diện dùng tinh thần lực quét qua một chút, cười nói: Có vết nối rõ ràng, với lại chi tiết xử lý tương đối thô, xem ra là đồ sản xuất hàng loạt trong nhà xưởng, chất liệu cũng là loại kém nhất, thời Càn Long sẽ không sản xuất loại đồ này.
Chu Tước mở to mắt nhìn, không ngờ Lâm Thanh Diện nhìn một cái là ra chiêu trò trong đó, cô cẩn thận nhìn chăm chú hồi lâu, vẫn không nhìn ra được gờ nối, cũng không biết Lâm Thanh Diện làm thế nào nhìn ra được.
Lâm Thanh Diện cười một tiếng, đương nhiên là anh dùng tinh thần lực để nhìn ra rồi, nếu không có tinh thần lực thì anh chỉ có thể thông qua một vài chi tiết kết luận vòng tay này không tốt lắm, cũng không thể nhìn ra là do công xưởng sản xuất.
Bây giờ trình độ công nghệ của nhà máy đã không thua gì các bậc thầy cấp cao thời cổ đại, có điều đồ cổ phải có cảm giác lịch sử và niên đại, cho nên nhà xưởng có sản xuất được đồ tốt cũng không thể đối xử như đồ cổ được.
Chủ quán cũng có hơi khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Diện, cái vòng tay này ông ta đã tìm mấy vị sư phụ nhìn qua, mặc dù mấy vị sư phụ đó có thể đánh giá chiếc vòng này không tốt, nhưng vốn không nhìn ra được chiếc vòng này do công xưởng sản xuất.
Lâm Thanh Diện lại liếc mắt một cái là nhìn thấu, xem ra đúng là người có bản lĩnh thực sự, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, nhất định là nhân tài có thành tích nổi trội.
Ngay vào lúc chủ quán và Chu Tước cùng kinh ngạc, Lâm Than Diện lại bị một thanh kiếm ngọc bày trong của hàng thu hút ánh nhìn.
Kiếm ngọc này chế tác rất tinh xảo, nhưng trên thân kiếm có một vết nứt, cho nên ít ai hỏi thăm.
Lâm Thanh Diện dùng tinh thần lực đảo qua, vậy mà thanh kiếm ngọc đó lại phát ra ánh hào quang mà người thường không thể nhìn thấy được.
Chẳng lẽ là bảo vật? Lâm Thanh Diện dùng tinh thần lực quan sát đi quan sát lại thanh kiếm ngọc đó một hồi, phát hiện đúng là chỉ khi dùng tinh thần lực mới phát hiện được ánh hào quang đó.
Anh đặt thanh kiếm ngọc vào trong tay, kiếm ngọc chỉ cỡ lòng bàn tay, nhìn qua thì giống như một vật trang trí, xem xét từ góc độ chế tác, thanh kiếm ngọc này dù không tính là tốt nhất nhưng cũng là vượt xa trình độ bình thường.
Về phần năm tuổi, Lâm Thanh Diện nhìn hồi lâu mà vẫn không thể nhìn ra được thanh kiếm ngọc này được chế tạo ra từ lúc nào, cảm giác giống như vừa được làm mấy năm trước, nhưng lại có cảm giác như đã tồn tại cực kỳ lâu rồi, trên thân kiên không có một tia gợi nhắc niên đại, mà vẫn khiến cho người ta có cảm giác xưa cũ.
Cộng thêm vết nứt trên thân kiếm, về cơ bản sẽ không có ai chú ý tới thứ đồ như vậy, ngay cả chủ quán cũng đặt nó ở một nơi hẻo lánh.
Lâm Thanh Diện cầm thanh kiếm ngọc lên, cẩn thận dùng xúc cảm để cảm thụ thanh kiếm ngọc này, lúc đặt vào tay, vậy mà anh lại cảm thấy có một luồng khí lạnh, phảng phất như kiếm khí phát ra từ thân kiếm, cho người ta cảm giác bị uy hiếp.
Đây tuyệt đối là một bảo vật.
Trong lòng Lâm Thanh Diện có phán đoán, những thứ đồ cổ kia lọt vào mắt, anh không có hứng thú nhặt, nhưng lại vô cùng thích thanh kiếm ngọc này, thứ đồ mà chỉ dùng tinh thần lực mới phát hiện ra điểm đặc biệt thì nhất định không đơn giản.
Chủ quán thấy Lâm Thanh Diện cầm thanh kiếm ngọc trong tay, cười nói: Thứ này là mấy năm trước tôi mua lại trong tay người khác, cũng cho người xem qua mấy lần, đều nói thứ này mà không có vết nứt kia thì cũng xem như một món đồ thủ công mỹ nghệ tương đối tốt, nhưng vì vết nứt nên chẳng đáng gì, món này đặt ở đây nhiều năm như vậy vẫn không có ai muốn, nếu anh thích thì tôi bán cho anh một triệu rưỡi, chút ngọc này cũng chỉ đáng giá đó.
Biết Lâm Thanh Diện là người trong nghề nên chủ quán cũng không tiếp tục mời chào, tránh tạo cho người ta ấn tượng xấu.
Lâm Thanh Diện cười nói: Được.
Sau đó anh cầm lên một món đồ có màu sắc tinh khiết hơn thứ mà Chu Tước nhìn trúng: Cái vòng tay này cũng coi như là một món đồ tốt, bán cho tôi cái vòng tay này và thanh kiếm ngọc kia, tôi trả cho ông ba trăm triệu, giá này không tính là thấp chứ.
Chủ quán nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, sau đó trên mặt lộ vẻ kích động, nói: Được được được, tôi gói lại cho anh.
Chiếc vòng tay mà Lâm Thanh Diện cầm lên đúng là một món đồ tốt, nhưng còn kém xa cái giá ba trăm triệu, chủ quán cũng biết Lâm Thanh Diện chủ yếu là muốn thanh kiếm ngọc kia.
Có lẽ đối với Lâm Thanh Diện, đây là một món bảo vật khó gặp, nhưng đối với chủ quán mà nói thì chỉ là một thứ không ai hỏi thăm, thứ này để ở chỗ ông ta lâu như vậy, cố người muốn đã là tốt lắm rồi, ông ta làm gì còn muốn trông cậy vào thanh kiếm ngọc này mà phát tài chứ.
Cho nên không nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý.
Trong ngành kinh doanh đồ cổ này, đúng là có người sẽ cố ý tăng giá khi thấy khách hàng của mình tỏ vẻ rất muốn có một món đồ.
Nhưng chủ quán cũng không phải loại người không thức thời, Lâm Thanh Diện đưa ra cái giá này có thể nói là cực kỳ hợp lẽ rồi, nếu ông ta lại vì thấy Lâm Thanh Diện muốn có mà lên giá, không chừng Lâm Thanh Diện sẽ trực tiếp quay người rời đi mất.
Dù sao ông ta cũng không nhìn ra Lâm Thanh Diện cực kỳ có ham muốn với thanh kiếm ngọc này.
Ngay khi chủ quán muốn bọc vòng tay và thanh kiếm ngọc lại cho Lâm Thanh Diện, một giọng nói liền vang lên sau lưng Lâm Thanh Diện.
Thanh kiếm ngọc này tôi cũng muốn, tôi trả sáu trăm triệu, bọc lại cho tôi đi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, không ngờ lại có người chạy tới chặn một chân.
Anh và Chu Tước cùng quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, phát hiện người tới là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, trong tay cần một cái quạt.
Ánh mắt người đó dừng lại trên thân Chu Tước một hồi lâu, mới nhìn sang Lâm Thanh Diện, cười với anh, nói: Ngại quá người anh em, thanh kiếm ngọc này có duyên với tôi, cho nên chỉ có thể cướp đoạt, hi vọng anh bỏ qua cho.
Chủ quán nhìn chằm chằm người vừa tới, nói: Anh bạn này, thật sự là ngại quá, tôi và vị khách này đã thương lượng xong giá tiền, cuộc làm ăn này coi như đã đàm phán thành công, tôi làm nghề này nhiều năm như vậy, quan trọng nhất chính là chữ tín, đổi ý giữa chừng tôi chưa từng làm qua, cho nên mời anh đây có thể nhìn ngắm những món đồ khác.
Người đàn ông kia cười, trực tiếp mở ra cây quạt trong tay, bên trên viết một chữ Chu, nói tiếp: Làm ăn, trước giờ đều là người trả giá cao thì có được, làm gì có chuyện không đổi ý, ông nói có đúng không?Chủ quán nhìn chằm chằm vào chữ trên quạt mấy lần, sau đó giống như là nhớ ra điều gì, sắc mặt bỗng thay đổi, kinh hô một tiếng: Anh là cậu chủ nhà họ Chu?Trên mặt Chu Viễn lộ ra nụ cười đắc ý, nói: Xem như ông vẫn còn có mắt nhìn, nếu như đã biết thân phận của tôi thì mau gói thanh kiếm ngọc này lại cho tôi đi.
Chủ quán lập tức cực kỳ khó xử, mặc dù ông ta coi trọng chữ tín trong chuyện làm ăn, sau khi thương lượng giá cả xong chưa từng đổi ý, nhưng mà nhà họ Chu ở Dung Thành có địa vị vô cùng quan trọng, nếu đắc tội với cậu chủ nhà họ Chu, vậy sau này việc làm ăn của ông ta sẽ đổ bể.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra chủ quán đang khó xử, quay đầu nhìn Chu Viễn một chút, nói: Xin lỗi, tôi rất thích thanh kiếm ngọc này, cho nên không muốn để cho người khác, tôi chín trăm triệu.
Chu Viễn thấy Lâm Thanh Diện còn tăng giá, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: Người anh em, anh chắc là từ nơi khác tới, nếu anh nghe nói đến cái tên Chu Viễn của tôi, hẳn là sẽ không muốn thanh kiếm ngọc này nữa đau.
Sao, không phải anh nói người trả giá cao thì được à? Việc này có liên quan gì tới cái tên của anh chứ? Tên của anh rất đáng tiền à? Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại một câu.
Trong lòng Chu Viễn thầm chửi một tiếng, có điều nhìn thấy trong tay Lâm Thanh Diện cầm một cây đao, xem bộ dáng là người học võ, cho nên cũng không muốn cùng anh xảy ra xung đột: Nếu vậy tôi chỉ có thể tiếp tục tăng giá, một tỷ hai.
Ba tỷ.
Lâm Thanh Diên thản nhiên nói.
Chu Viễn lập tức mở to mắt nhìn, không ngờ Lâm Thanh Diện lại vung tay hào phóng như vậy, trực tiếp nâng giá lên ba tỷ, thân là cậu chủ nhà họ Chu, Chu Viễn đương nhiên là có hiểu biết nhất định về huyền học, lúc ấy nhìn một cái là biết thanh kiếm ngọc này có chỗ không tầm thường, cho nên mới muốn mua về nghiên cứu một chút.
Có điều anh ta chỉ cảm giác được thanh kiếm ngọc này không tầm thường, lại không biết thanh kiếm ngọc này dùng làm gì, bình thường anh ta cũng có thể nhìn thấy không ít đồ không tầm thường, nhưng sau khi lấy về nghiên cứu thì thật sự không có tác dụng gì quá lớn.
Cho nên dùng một tỷ hai để mua một thanh kiếm tàn không xác định được công dùng đối với anh ta đã là cực hạn, bây giờ Lâm Thanh Diện trực tiếp trả ba tỷ, anh ta đương nhiên không nỡ tăng giá.
Chủ quan đứng một bên cũng ngây ra, lúc đầu ông ta cảm thấy thanh kiếm ngọc này có người mua đã là tốt lắm rồi, kết quả trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện lại trả đến ba tỷ.
Loại cảm giác này giống như đang nằm mơ vậy.
Chu Viễn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, tuy trong lòng khó chịu nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, ngược lại còn mỉm cười nói với Lâm Thanh Diện: Nếu người anh em đã muốn như vậy thì tôi sẽ không tăng giá nữa, thanh Ngọc Kiếm này là của cậu.
Lâm Thanh Diện cũng không nói gì, lấy luôn thẻ ngân hàng ra để chủ quầy quẹt thẻ.
Nhìn màn hình POS thể hiện mấy chữ giao dịch thành công, hai tay của chủ quầy run run.
Ông ta không sao ngờ được thanh Ngọc Kiếm bị gãy không ai để ý của mình lại được bán với giá cao như vậy, nếu nói ra việc này e rằng cũng chẳng có ai tin.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ thờ ơ, phảng phất như không hề quan tâm đến số tiền mấy tỷ bạc của Lâm Thanh Diện, trong lòng chủ quầy hàng liền biết Lâm Thanh Diện chắc chắn là kiểu người lấy mấy tỷ, mấy chục tỷ làm tiền tiêu vặt.
Ông ta không do dự nữa, vội vàng gói lại thanh Ngọc Kiếm và vòng tay rồi đưa vào tay Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cất thanh Ngọc Kiếm đi, sau đó đưa vòng tay cho Chu Tước.
Chu Tước nhìn vòng tay kia, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: Cái này cho tôi sao?Lâm Thanh Diện gật đầu.
Vẻ mặt của Chu Tước lập tức ngượng ngùng, cô ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại mua chiếc vòng này để tặng cô.
Cô ta nhất thời không biết nên làm thế nào? Trong đầu cũng hiện lên suy nghĩ lung tung.
Tuy cô ta cảm thấy mình không nên nhận chiếc vòng này nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc vòng trong vô thức.
Ai ôi, cái gã này sao lại tặng vòng ngọc cho mình chứ? Anh đang ám chỉ điều gì sao? Trong đầu Chu Tước tràn đầy những suy nghĩ như vậy, cô ta hơi sợ hãi nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không chú ý tới dáng vẻ khác thường của Chu Tước.
Anh mua cái vòng này vốn dĩ là vì không muốn để cho chủ quầy cảm thấy anh là cố ý mua thanh Ngọc Kiếm kia.
Lâm Thanh Diện đương nhiên không có hứng thú gì với vòng tay, lúc đó anh thấy Chu Tước hình như rất thích, cho nên sẵn tiện mua tặng cô ta luôn.
Nếu biết trong đầu Chu Tước suy nghĩ lung tung như vậy, cho dù Lâm Thanh Diện có vứt cái vòng tay này đi cũng sẽ không tặng cho cô ta rồi.
Chu Viễn nhìn chằm chằm hai người Lâm Thanh Diện và Chu Tước sau đó trên mặt lộ ra ý cười, anh ta nói: Nhìn hai người hẳn là khách đi du lịch đến Dung Thành của chúng tôi rồi.
Lúc nãy tôi cũng rất muốn thanh Ngọc Kiếm này cho nên mới hét giá hai lần, mong các người đừng để bụng.
Gặp gỡ là duyên, nếu đã có duyên gặp nhau rồi không bằng chúng ta kết bạn đi.
Lát nữa tôi sẽ đi tham gia một tiệc rượu.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Chu chúng tôi sẽ tổ chức buổi giao lưu thuật pháp, tôi đã mời mấy vị đại sư giỏi đến dùng cơm chung.
Không biết biết hai vị có hứng thú đi chung không?Nghe Chu Viễn nói vậy, Lâm Thanh Diện đúng là hơi nảy sinh hứng thú.
Chu Viễn này tự xưng là cậu chủ nhà họ Chu, chắc chắn phải có chút hiểu biết về buổi giao lưu thuật pháp này.
Vừa lúc Lâm Thanh Diện cũng có thể xem rốt cuộc những người tham gia buổi giao lưu thuật pháp này sẽ là ai?Được.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Anh nhìn dáng vẻ của Chu Viễn, đúng là một người biết điều, anh ta không vì mình ra giá cao để mua thanh Ngọc Kiếm mà tức giận ngược lại còn mời anh ăn cơm, cho nên Lâm Thanh Diện cảm thấy nên nể mặt anh ta một lần.
Cô muốn đi không? Lâm Thanh Diện quay đầu lại hỏi Chu Tước.
Lúc này Chu Tước vẫn còn xoắn xuýt trong niềm vui bất ngờ vì được Lâm Thanh Diện tặng vòng tay, khi nghe được Lâm Thanh Diện hỏi cô ta đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
Lâm Thanh Diện cũng muốn đi, đương nhiên cô ta cũng đi theo rồi.
Chu Viễn mỉm cười xoay người dẫn theo hai người Lâm Thanh Diện đi về chiếc xe đậu cách đó không xa.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước đều không để ý tới khoảnh khắc khi Chu Viễn xoay người ánh mắt anh ta lộ ra vẻ hung tàn và ác độc.
Địa vị của nhà họ Chu ở Dung Thành rất cách biệt, ba của Chu Viễn lại là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thuật pháp.
Lâm Thanh Diện lại dám cướp đồ của anh ta, sao anh ta có thể tha cho Lâm Thanh Diện được chứ?Ba người cùng ngồi xe đi đến một quán rượu ở Dung Thành.
Trên đường đi Chu Viễn hỏi Lâm Thanh Diện và Chu Tước rất nhiều vấn đề, cố ý muốn tìm hiểu rõ lai lịch của bọn họ.
Tuy hai người Lâm Thanh Diện đến đây vì buổi giao lưu thuật pháp nhưng thư mời trong tay bọn họ đều là do cướp được vì không muốn Chu Viễn nghi ngờ liền nói bọn họ đến Dung Thành để đi du lịch, trùng hợp nghe được buổi giao lưu thuật pháp cho nên cảm thấy rất thích thú.
Chu Viễn cố ý hỏi Lâm Thanh Diện tại sao lại mang theo một cây dao ra ngoài.
Lâm Thanh Diện nói bản thân rất thích mấy thứ đồ chơi này, cho nên lúc ra ngoài sẽ đem theo một cây dao, đồng thời cũng có thể dùng nó để phòng thân.
Chu Viễn đoán có thể Lâm Thanh Diện là một võ giả, có điều cũng không để trong lòng, bởi vì từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong nhà họ Chu, anh ta vẫn luôn cho rằng võ học không so được với thuật pháp.
Những võ giả tìm đến Chu Trọng Quang thách đấu kia cuối cùng đều bị đánh bại bởi Phi Kiếm trong tay ông ta, cộng thêm sự thay đổi khôn lường của thuật pháp, cho nên Chu Viễn luôn cảm thấy võ học rất kém cỏi, không xứng tầm.
Mặc kệ những gì Lâm Thanh Diện và Chu Tước nói có phải là sự thật không nhưng Chu Viễn cũng đã xác nhận hai người này không phải là hậu duệ của đại sư danh tiếng gì.
Hai người cũng mù tịt về thuật pháp, muốn đối phó với bọn họ cũng khá dễ dàng.
Không lâu sau, xe dừng lại trước quán rượu, Chu Viễn, Lâm Thanh Diện và Chu Tước cùng bước xuống xe, sau đó anh ta nhiệt tình mời bọn họ vào nhà hàng.
Hôm nay Chu Viễn đã bao trọn nhà hàng này rồi, trừ khi được Chu Viễn cho phép, hết thảy những người khác đều không được vào.
Ngay khi hai người Lâm Thanh Diện và Chu Tước bước vào nhà hàng, bọn họ liền nhìn thấy trong đại sảnh đã bày sẵn một chiếc bàn rất lớn, có thể ngồi khoảng vài chục người, lúc này trên bàn chỉ mới có bộ dụng cụ ăn còn thức ăn vẫn chưa được mang lên.
Mà cách cái bàn đó không xa có rất nhiều người đã đợi sẵn ở đây, bọn họ đều được Chu Viễn mời đến.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước nhìn những người kia một lát, trong lòng hơi kinh ngạc, bởi những người ngồi ở đây đều là khách nữ.
Hơn nữa ai cũng tướng mạo trẻ đẹp, xinh đẹp hơn người.
Trong đại sảnh chỉ có mỗi Lâm Thanh Diện và Chu Viễn là hai người đàn ông.
Điều này không chỉ khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi nghi ngờ.
Chu Viễn này nói là mời bạn bè và mấy vị đại sư của giới thuật pháp cùng ăn cơm, đại sư mà Chu Viễn nói có thể vẫn chưa tới nhưng bạn của anh ta không ngờ lại đều là bạn nữ, việc này khiến người khác cảm thấy hơi khác lạ.
Mọi người ngồi vào chỗ trước đi, tôi đây liền đi mời mấy vị đại sư kia đến đây, đợi lát nữa lúc ăn cơm đại sư sẽ tiến hành giảng pháp.
Đây là cơ hội tốt cho chúng ta, mọi người tuyệt đối đừng bỏ lỡ đấy.
Chu Viễn nói với mọi người xong liền đi vào bên trong.
Chỗ sâu nhất trong quán rượu, bên trong một gian phòng có ba người đàn ông vẻ mặt vô lại đang xếp bằng ngồi trên sàn nhà.
Có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ đang bốc lên từng đợt sương mù, có vẻ bọn họ đang tu luyện một môn công pháp nào đó.
Chu Viễn đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy ba người thì mỉm cười nói: Ba vị đại sư, đừng vội luyện công, người đã đến đủ rồi.
Lần này người tôi tìm cho các vị đều là những người đẹp thuộc hàng tuyệt phẩm, bảo đảm các người sẽ vừa lòng.
Ba người đều mở mắt ra, trên mặt đều mỉm cười.
Có sự giúp đỡ của cậu chủ Chu, đại pháp song tu của chúng ta chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau chuyện lần này chúng ta nhất định sẽ có phần thưởng xứng đáng cho cậu chủ Chu.
Người ngồi ở giữa mở miệng nói.
Thẩm đại sư khách sáo quá rồi.
Chỉ có điều trong số những người hôm nay tôi mời đến đây, có một người đàn ông theo sự quan sát của tôi có lẽ là một võ giả.
Người này đã giật một món đồ của tôi.
Hy vọng lát nữa ba vị đại sư sẽ trừng trị kẻ này cho tôi.
Chu Viễn nhất định sẽ rất biết ơn.
Chu Viễn mở miệng nói.
Việc này xin cậu chủ Chu cứ yên tâm, chỉ là một võ giả mà thôi, đối với chúng tôi mà nói dễ như ăn cháo.
Đợi lát nữa cậu chủ cứ yên tâm ngồi xem kịch vui là được.
Người được gọi là Thẩm đại sư trả lời vô cùng tự tin.
Trong đại sảnh nhà hàng, Lâm Thanh Diện và Chu Tước đã ngồi vào bàn, những người phụ nữ khác được Chu Viễn mời đến cũng đều ngồi xuống.
Lâm Thanh Diện quan sát kỹ những cô gái này một hồi, phát hiện bọn họ đều là những cô gái bình thường, chỉ có điểm chung duy nhất đó là ai cũng cực kỳ xinh đẹp.
Điều này khiến Lâm Thanh Diện nghi ngờ không biết có phải Chu Viễn này là viện cớ mời đại sư ăn cơm hay cố ý đến đây tán gái.
Chu Tước cũng nghi ngờ nhìn mấy cô gái ngồi trước bàn, nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: Không phải nói là mời đại sư ăn cơm sao? Anh ta mời nhiều phụ nữ đến để làm gì?Việc này còn phải hỏi Chu Viễn.
Trước tiên cứ nhìn thử xem rốt cuộc đại sư mà anh ta nói là ai.
Nếu tình hình không ổn, chúng ta cứ rời đi luôn là được.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Chu Tước gật đầu, không nói gì nữa.
Có thể nhìn thấy trên mặt của mấy cô gái kia cũng tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Rõ ràng, bọn họ cũng không ngờ Chu Viễn này lại mời nhiều bạn nữ như vậy.
Tình huống này hoàn toàn khác xa với những gì Chu Viễn đã nói.
Nhưng vì bọn họ đều đã đến rồi, nếu cứ rời đi như vậy thì cũng không được.
Huống chi đại sư mà Chu Viễn nói vẫn chưa xuất hiện, nếu cứ đi như vậy không chỉ xúc phạm đến cậu chủ Chu mà còn đắc tội với đại sư, việc này đối với bọn họ mà nói đúng là mất nhiều hơn được.
Một lúc sau, Chu Viễn đi từ bên trong ra, ba vị đại sư kia cũng đi theo.
Để tôi giới thiệu với mọi người.
Ba vị đại sư này là do tôi mời tới.
Vị này là Thẩm Long Thẩm đại sư, vị này là Thành Hổ Thành đại sư.
Vị này là Tôn Báo Tôn Đại sư.
Chu Viễn giới thiệu ba vị đại sư với mọi người.
Lâm Thanh Diện nhìn ba người bọn họ, không hề phát hiện sự dao động của nội lực trên người bọn họ nhưng khí tức của ba người quả thực khác với người thường, cho nên Lâm Thanh Diệu lại dùng tinh thần lực quan sát ba người bọn họ một hồi, phát hiện xung quanh ba người bọn toát ra một tầng ánh sáng mà mắt thường không nhìn được.
Nếu anh đoán không lầm, ba người chắc hẳn là tu luyện một môn công pháp nào đó của giới thuật pháp.
Tuy bọn họ không có nội lực, có điều sức mạnh của loại công pháp tu luyện này không hẳn đã kém hơn nội lực.
Ba người Thẩm Long mỉm cười nhìn những người cùng bàn, ánh mắt hơi dừng lại trên người Lâm Thanh Diện, sau đó ba người cùng ngồi xuống, dùng bộ dáng cao nhân đắc đạo nhìn những người ngồi trước bàn.
Mấy cô gái đang ngồi đây hơi căng thẳng, có không ít người ngồi thẳng sóng lưng, muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt mấy vị đại sư này.
Chu Viễn cũng ngồi xuống, sau đó bắt đầu kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Sau khi trên bàn đã dọn đủ món ăn, Chu Viễn nhìn mọi người, mở miệng nói: Có lẽ các vị rất tò mò muốn biết sở trường của ba vị đại sư này là gì đúng không? Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu cho mọi người cùng biết.
Sở trường của ba vị đại sư này chính là mê hồn đại pháp cùng với song hưu chi pháp.
Mà hôm nay tôi mời các người đến đây thật ra là vì giúp đỡ ba vị đại sư hoàn thành song hưu chi pháp.
Ba vị đại sư cần tiến hành giao hợp với các người để tăng pháp lực.
Các người nên cảm thấy vinh dự khi có thể giúp đỡ được ba vị đại sư đây.
Chu Viễn vừa dứt lời, tất cả mọi người ngồi đó đều lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Chu Viễn lại nói ra những lời thô thiển như vậy.
Anh có ý gì? Ai muốn làm loại chuyện đó với bọn họ chứ? Chắc không phải anh cố ý lừa chúng tôi đến đây chứ? Chu Tước hơi nóng nảy hét lên với Chu Viễn.
Chu Viễn mỉm cười nói: Nếu mọi người đã đến đây rồi thì tôi cũng sẽ không vòng vo nữa.
Cô ta nói không sai, tôi đúng là cố ý gạt các người tới đây đấy.
Đồ khốn kiếp, anh không sợ tiếng tăm của nhà họ Chủ sẽ bị hủy hoại trong tay anh sao? Chu Tước trừng mắt nhìn Chu Viễn quát lớn, những cô gái còn lại cũng lộ ra vẻ kinh tởm nhìn Chu Viễn.
Không phải tôi vừa nói ba vị đại sư đây rất giỏi về mê hồn đại pháp sao? Đợi sau khi các người trúng mê hồn đại pháp của bọn họ rồi thì có ai biết tôi đã lừa gạt các người chứ? Vẻ mặt Chu Nguyên thờ ơ.
Anh ta vừa dứt lời thì trên tay của ba người Thẩm Long liền kết thủ ấn, tiếp đó trên người của ba người liền toát ra một luồng sức mạnh kỳ lạ, bao trùm lên tất cả những người đang ngồi ở đây.
Chu Tước vốn định muốn đứng dậy lý luận một phen với Chu Viễn và ba người được gọi là đại sư này nhưng lại bị luồng sức mạnh này bao trùm, trong nháy mắt liền ngồi yên tại chỗ, cả người trở nên ngơ ngẩn như kẻ mất hồn.
Lâm Thanh Diện cũng cảm nhận được luồng sức mạnh này đang bao trùm lên người anh, tiếp đó liền ảnh hưởng đến tinh thần lực của anh.
Luồng sức mạnh này cố gắng phong ấn ý thức chủ quan của Lâm Thanh Diện.
Sau khi người nhỏ trong tâm trí Lâm Thanh Diện cảm nhận được luồng sức mạnh này, trên người đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, sau đó Lâm Thanh Diện cảm thấy luồng sức mạnh đó biến mất không còn tăm hơi.
Anh liếc nhìn xung quanh thì nhận thấy tất cả các cô gái bao gồm cả Chu Tước giống như đang bị khống chế tâm trí, ngồi yên tại chỗ, hệt như con rối không thể di chuyển khi chưa có mệnh lệnh.
Để làm rõ rốt cuộc ba người được Chu Viễn gọi là đại sư này muốn làm gì, Lâm Thanh Diện cũng ngồi đó không nhúc nhích, yên lặng xem diễn biến.
Ba vị đại sư đều đứng lên, Thẩm Long mỉm cười liếc nhìn Chu Viễn nói: Tôi đã khống chế mọi người xong rồi.
Chỉ cần trúng mê hồn đại pháp của chúng tôi, trừ khi chúng tôi chết, hoặc là do chúng tôi chủ động giải thuật pháp trên người bọn họ ra, trong vòng một thán bọn họ đều sẽ nghe lệnh của chúng tôi.
Lần này cậu chủ Chu tìm những cô gái chất lượng như vậy cho chúng tôi, không những chỉ cải thiện được song hưu chi pháp của chúng tôi mà còn có thể khiến cho chúng tôi vui đùa thỏa thích một phen.
Trên mặt Chu Viễn cũng lộ ra nụ cười bỉ ổi, mở miệng nói: Ba vị đại sư hài lòng là được, tôi cũng chọn hai người chơi đùa một chút, đợi sau khi chơi xong, sẽ đưa lại cho ba vị đại sư.
Chu Viễn nói xong thì nhìn lên người Lâm Thanh Diện.
Tên nhóc kia cũng cũng bị ba vị đại sư khống chế sao? Chu Viễn mở miệng hỏi.
Thẩm Long gật đầu nói: Hễ là người không hiểu thuật pháp, chỉ cần trúng mê hồn đại pháp của chúng tôi sẽ hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ.
Tuy tên nhóc này là võ giả nhưng nhìn tuổi tác của cậu ta chắc hẳn cũng không thể nào đạt tới Hóa Cảnh mà võ giả nói, chắc chắn sẽ không chống lại được mê hồn đại pháp của chúng tôi.
Bây giờ cậu chủ có thể tùy ý xử trí cậu ta.
Chu Viễn mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện: Thằng nhóc, chắc chắn cậu không ngờ tôi mời cậu đến đây thật ra là muốn cho cậu một bài học đúng không? Cậu từ chỗ khác đến đây, lại dám cướp đồ của tôi, đúng là không biết tốt xấu.
Bây giờ cậu đã trúng mê hồn đại pháp của ba vị đại sư rồi, ngay cả mạng nhỏ của cậu cũng nằm trong tay tôi, để tôi xem thử cậu làm thế nào cướp đồ của tôi nữa!Chu Viễn nói xong thì dừng lại trước mặt Lâm Thanh Diện nói: Liếm giày của tôi trước, để tôi xem phương pháp của ba vị đại sư có thực sự thần kỳ như trong lời đồn hay không.
Lâm Thanh Diện đứng từ trên ghế lên, sau khi Chu Viễn nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ người trúng mê hồn đại pháp lại thật sự nghe lời như vậy.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện không liếm giày như lời Chu Viễn nói, mà nở nụ cười giễu cợt, sau đó trực tiếp đá vào người Chu Viễn.
Cơ thể của Chu Viễn lập tức bay ra xa đập vào tường, cả người cắm thẳng vào trong tường.
Rất xin lỗi, thủ đoạn của ba vị đại sư này hình như cũng không lợi hại như anh nghĩ.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License