Rể quý trời cho
Chapter
0092
Chu Viễn phun ra một ngụm máu, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không dám tin, trên mặt cũng lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, lúc nãy một cước của Lâm Thanh Diện thật sự quá đáng sợ, anh hoàn toàn chưa phản ứng lại thì người đã đập vào tường.
Chuyện.
.
.
chuyện này sao có thể? Mày nên ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, tại sao.
.
.
Chu Viễn nói ngày càng nhỏ, chỉ sợ cú đá này của Lâm Thanh Diện đã đánh nát nội tạng của anh, nếu anh muốn sống, e là phải đợi thần tiên tới cứu.
Ba người Thẩm Long cũng bị giật mình trước cú đá đột ngột này của Lâm Thanh Diện, thấy Chu Viễn bị đá thẳng vào tường, ba người liền biết thực lực của Lâm Thanh Diện không hề đơn giản.
Chết tiệt, không ngờ Chu Viễn này lại dẫn về một cao thủ, chúng ta mau kết trận đi, phải giải quyết người này trước đã rồi hẵng xử lý mấy chuyện khác.
Thẩm Long hét lớn, rồi nhanh chóng rời khỏi cạnh bàn, tay không ngừng kết thủ ấn, trông rất huyền diệu lạ thường.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo cũng vội vàng đứng sau Thẩm Long, rồi kết thủ ấn như ông ta, trong nháy mắt, xung quanh ba người đã phát ra ánh sáng màu đen mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trông hơi quỷ dị.
Lâm Thanh Diện nắm chặt Thôn Chính, từ từ rút ra khỏi vỏ đao, rồi híp mắt nhìn ba người, trong mắt cũng mang theo chút cảnh giác.
Những cao thủ pháp thuật này rất khác với cao thủ nội kình, bọn họ thường công kích bất ngờ, nên Lâm Thanh Diện không dám lơ là một chút nào.
Thẩm Long liếc nhìn Lâm Thanh Diện, rồi lạnh lùng nói: Nhóc con, cậu là ai? Tới đây với mục đích gì?Lâm Thanh Diện hừ lạnh rồi nói: Câu này tôi nên hỏi mấy người mới đúng, tôi được mời tới đây để tham gia tiệc rượu, nhưng lại suýt bị khống chế tinh thần, các ông làm vậy với mục đích gì?Trước giờ tôi rất ghét mấy thủ đoạn bàng môn tà đạo này, nếu hôm nay đã gặp phải, vậy thì tôi sẽ thay trời hành đạo, để sau này các cô gái khác khỏi rơi vào thủ đoạn thâm độc của các ông.
Thẩm Long híp mắt, lạnh lùng nói: Quả thật thực lực của cậu rất tốt, có thể thoát khỏi Mê Hồn Đại Pháp của chúng ta, thậm chí còn một cước đá thẳng người kia vào tường, nhưng ba anh em chúng tôi đã tung hoành giang hồ nhiều năm, cũng từng giết nhiều cao thủ Hóa Cảnh trong võ giả các cậu, chỉ dựa vào một mình cậu cũng muốn đối phó với chúng tôi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Chúng tôi đã kết Thúc Hồn Trận rồi, cho dù cậu có bản lĩnh bằng trời cũng đừng hòng tới gần chúng tôi nửa bước.
Thế à? Vậy để tôi xem dạy cho các ông biết thế nào là lợi hại.
Lâm Thanh Diện vừa dứt lời, trên thân Thôn Chính đã phát ra từng luồng ánh sáng, gần như có thể phóng ra uy thế vô tận bất cứ lúc nào.
Thẩm Long thấy Lâm Thanh Diện có thể làm thân đao phát sáng, thì trong lòng cũng hoảng hốt, đoán anh có lẽ cũng là một cao thủ Hóa Cảnh.
Ông không dám sơ suất, mà vội vàng kết thủ ấn, rồi hét lớn: Tập hợp!Trong nháy mắt, ánh sáng màu đen xung quanh ba người liền ngưng tụ về phía Lâm Thanh Diện, rồi trên mặt đất lại xuất hiện một hoa văn như lá bùa, bao vây Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vung Thôn Chính trong tay ra, chém vào hoa văn đó, mặt đất lại xuất hiện một chiếc hố, nhưng hoa văn đó không hề có chút thương tổn.
Thẩm Long cười nhạo Lâm Thanh Diện rồi nói: Nhóc con, Thúc Hồn Trận của chúng ta là nhắm vào tinh thần của cậu, nên cậu dùng sức mạnh cơ thể sẽ không đời nào phá được bản lĩnh của chúng tôi, lúc nãy nếu cậu lao thẳng tới giết ba người chúng tôi, có lẽ sẽ có chút khả năng, đáng tiếc cậu vẫn luôn đứng đợi chúng tôi xuất chiêu, giờ trận pháp đã thành hình rồi, cậu không còn cơ hội nào để đánh thắng chúng tôi nữa.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Thanh Diện liền muốn xông về phía ba người, nhưng anh vừa cử động, lá bùa trên mặt đất liền phóng ra từng luồng ánh sáng, trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện cảm thấy đầu óc mình đau nhói.
Rồi trên lá bùa đó lại phóng ra một luồng sức mạnh màu đen quấn quanh người Lâm Thanh Diện, sau đó bóp cổ anh ngay.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không hề cảm thấy có thứ gì đó đang bóp cổ mình, nhưng anh vẫn thấy khó thở.
Cảm giác này gần như làm đầu óc anh sinh ra ảo giác, cho rằng có người đang bóp cổ mình, rồi cơ thể tự động sinh ra phản ứng, nếu bộ não cho rằng mình đã chết, cho dù cơ thể không hề chịu sự tổn thương nào, thì người cũng sẽ xuất hiện tình huống chết não.
Nếu ba người Thẩm Long đối phó với cao thủ Hóa Cảnh khác, với những người có thực lực yếu, quả thật có thể bị thứ được họ gọi là Thúc Hồn Trận của họ giết chết, nhưng Lâm Thanh Diện là người có tinh thần lực, Tiểu Nhân trong đầu anh luôn luôn chú ý đến tinh thần của anh, sao có thể để cho thủ đoạn này uy hiếp tính mạng của mình được.
Lâm Thanh Diện thông qua nội quan, vừa liếc mắt đã nhìn thấy sức mạnh màu đen đang xuất hiện trong đầu mình, Tiểu Nhân trong đầu anh liền mở mắt ra, vươn tay bắt lấy luồng sức mạnh đó, rồi khẽ vung lên, luồng sức mạnh đó liền tan biến.
Sau đó trên người Tiểu Nhân phát ra từng tia sáng, ngăn cách toàn bộ sức mạnh màu đen đang định tiến vào cơ thể Lâm Thanh Diện.
Cứ thế, thứ được gọi là Thúc Hồn Trận đã hoàn toàn mất hết tác dụng với Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Nhân trong đầu mình lại lợi hại đến thế, dựa theo lời nói của Thẩm Long, Thúc Hồn Trận của họ đã từng giết cao thủ Hóa Cảnh, nhưng không ngờ lại không đỡ nổi một đòn khi đứng trước mặt Tiểu Nhân.
Chính anh cũng bắt đầu nghi ngờ, Xích Dương Linh Mộc không cho anh nắm giữ tinh thần lực, mà để anh nắm giữ bản lĩnh thần kỳ mà người thường không có.
Ba người Thẩm Long đều cho rằng Lâm Thanh Diện đã bị bọn họ khống chế, trên mặt luôn nở nụ cười khẩy, thầm nghĩ mấy võ giả này quá tự đại, luôn cho bọn họ thời gian để bố trí trận pháp.
Nhưng một giây sau, bọn họ đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện cầm đao lao về phía họ.
Chuyện gì thế này, mau khống chế cậu ta lại!Thẩm Long hét lên, ba người vội kết thủ ấn, sức mạnh trên lá bùa không ngừng bao phủ lên người Lâm Thanh Diện, nhưng nó gần như không có tác dụng gì với anh.
Lâm Thanh Diện cho Thôn Chính vào vỏ đao, bản lĩnh của ba người này không có tác dụng gì với mình, vậy thì bọn họ cũng không khác gì người thường khi đứng trước mặt mình, tất nhiên anh không cần phải sử dụng Thôn Chính để giải quyết bọn họ.
Mắt thấy Thúc Hồn Trận đã mất đi tác dụng, trên trán ba người Thẩm Long đều toát mồ hôi lạnh.
Tại.
.
.
tại sao? Sao Thúc Hồn Trận lại không có tác dụng với cậu ta? Cho dù cậu ta có ý chí mạnh mẽ, cũng không thể nào không có một chút phản ứng?Lâm Thanh Diện đã đến trước mặt Thẩm Long, nhếch miệng cười với hắn, rồi nói: Tôi cũng không nói ngoài trừ võ đạo, tôi sẽ không còn bản lĩnh nào khác.
Nói xong, anh tát thẳng vào mặt Thẩm Long, ông ta liền ngã xuống đất không hề có sức để phản kháng.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo thấy thế thì xoay người định chạy, Lâm Thanh Diện nhanh chân đá hai cước, làm bọn họ ngã nhào xuống đất.
Ba người đã bị đánh bại, Thúc Hồn Trận cũng tan biến ngay, Thẩm Long nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt đầy sợ hãi, định dùng Mê Hồn Đại Pháp để kéo dài thời gian.
Nhưng trong lúc ông dùng Mê Hồn Đại Pháp, ông liền cảm thấy có một sức mạnh vô hình xâm nhập vào đầu mình, rồi Thẩm Long hét thảm một tiếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nằm nhoài trên mặt đất sủi bọt mép.
Thành Hổ và Tôn Báo vốn cũng định dùng Mê Hồn Đại Pháp để kéo dài thời gian, cho dù không khống chế được tinh thần của Lâm Thanh Diện, nhưng có lẽ kéo dài thời gian một chút sẽ không sao.
Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thẩm Long, trong lòng hai người đều cả kinh, lúc nãy bọn họ đều cảm nhận được Thẩm Long đã sử dụng Mê Hồn Đại Pháp, nhưng chỉ trong nháy mắt ông ta đã biến thành bộ dạng này, điều này chứng tỏ Lâm Thanh Diện đã dùng bản lĩnh lợi hại hơn để phản kích, bằng không không thể nào xảy ra tình huống này được.
Trong lòng hai người đều khiếp sợ, bọn họ cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc Lâm Thanh Diện là quái vật gì, mà đạt đến thực lực mạnh mẽ như thế trong võ học, trên thuật pháp cũng có sức mạnh đáng sợ như vậy à, hơn nữa cậu ta còn trẻ như thế, chuyện này cần phải có thiên phú mạnh mẽ như thế nào mới có thể đạt tới trình độ này trong khoảng thời gian ngắn như vậy?Lâm Thanh Diện thấy Thẩm Long sùi bọt mép cũng hơi bất ngờ, ban nãy anh luôn phóng tinh thần lực, lúc nào cũng chú ý đến cử động của ba người, lúc Thẩm Long dùng Mê Hồn Đại Pháp, anh đã dùng tinh thần lực để phản kích lại ngay, không ngờ ông ta lại biến thành bộ dạng này.
Lâm Thanh Diện không hề do dự, nhấc chân đạp lên ngực Thẩm Long một phát, cả người ông ta co giật mấy lần rồi không còn nhúc nhích nữa.
Đối với hạng người dùng thủ đoạn tà môn ma đạo với các cô gái vô tội, tất nhiên Lâm Thanh Diện không cần phải xử nhẹ tay, nếu anh đoán không lầm, chắc chắn trước đây ba người này đã dùng Mê Hồn Đại Pháp để hại nhiều cô gái, nên anh cứ giết thẳng mới là biện pháp tốt nhất để sau này bọn họ hỏi hại người.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo thấy Thẩm Long chết trong tay Lâm Thanh Diện thì dứt khoát đứng dậy khỏi mặt đất, định chạy ra ngoài.
Thân hình Lâm Thanh Diện bỗng lóe lên, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hai người.
Ông ta đã đi tới chỗ Diêm Vương báo cáo rồi, hai người các ông cứ bỏ mặc ông ta như vậy thì không ổn cho lắm.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Trên mặt hai người Thành Hổ và Tôn Báo đầy vẻ tuyệt vọng, rồi quỳ thụp xuống đất ngay.
Người anh em, xin cậu tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi không bao giờ dám làm chuyện này nữa, chúng tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, xin cậu tha cho chúng tôi một mạng.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh nói: Các ông muốn xin tha mạng à, hay là hai người đi tìm Diêm Vương để nói đi.
Nói xong, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhấc chân lên, đá vào cuống họng hai người Thành Hổ và Tôn Báo.
Chỉ thấy cuống họng hai người phát ra tiếng ừng ực, rồi mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Giải quyết ba người xong, mấy cô gái trong Mê Hồn Đại Pháp cũng tự động biến mất.
Tất cả các cô gái đều lộ vẻ mặt sợ hãi nhìn xung quanh, lúc nãy hình như bọn họ đã mơ thấy một ác mộng, cảm thấy người mình đã mất khống chế, hơn nữa hình như người khác nói gì bọn họ cũng làm theo, cảm giác đó thật sự hơi đáng sợ.
Chuyện đầu tiên sau khi Chu Tước tỉnh táo lại là nhìn bên cạnh mình, xác nhận xem Lâm Thanh Diện có ở đó không.
Khi thấy Lâm Thanh Diện đã biến mất khỏi chỗ ngồi, cô lại vội vàng nhìn xung quanh, lúc thấy ba người Thẩm Long Thành Hổ và Tôn Báo đã lặng lẽ nằm trên mặt đất, còn Lâm Thanh Diện thì đứng trước mặt bọn họ, cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội đứng dậy, đi tới bên Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Anh không sao chứ?Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: Tôi đã giải quyết rắc rối rồi, ba người này am hiểu Mê Hồn Đại Pháp, còn Chu Viễn thì phối hợp với họ lừa các cô gái tới đây, để ba người này tu luyện Song Hưu Chi Pháp, xem ra nhà họ Chu này cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà lại dạy ra hạng người như vậy.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, trong lòng Chu Tước cũng hoảng sợ, hôm nay nếu không có anh, e là cô cũng bị Chu Viễn và ba tên súc vật này hủy hoại rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tước lại nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt cảm kích, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác an toàn từ trên người anh, như thể chỉ cần có anh ở đây, mọi khó khăn đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Vậy cậu chủ nhà họ Chu đâu? Chu Tước chỉ nhìn thấy thi thể ba người Thẩm Long, chứ không thấy Chu Viễn, nên mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện giơ tay chỉ về phía tường, Chu Tước nhìn theo hướng tay mà anh chỉ, sau khi nhìn thấy cả người Chu Viễn đã hõm sâu vào tường, thì há to miệng ngay.
Chuyện này cần phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể đá một người hõm sâu như thế?Chu Tước đi tới bên tường, thấy sắc mặt Chu Viễn đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng mất đi ánh sáng, cô để tay lên mũi Chu Viễn kiểm tra một lát, rồi biến sắc nói: Anh ta tắt thở rồi.
Lâm Thanh Diện nhún vai, không hề cảm thấy điều gì bất thường, Chu Viễn này phối hợp với ba người Thẩm Long làm chuyện không có tính người, hơn nữa còn muốn ra tay với anh, tất nhiên phải chết rồi.
Nhà họ Chu có thế lực rất lớn ở Dung Thành, hơn nữa e là thực lực của gia chủ nhà bọn họ cũng tương đương với cao thủ Hóa Cảnh, con trai ông ta chết trong tay chúng ta, chắc chắn nhà họ Chu sẽ không buông tha cho chúng ta.
Chu Tước hơi lo lắng nói.
Là do anh ta tự tìm cái chết thôi, nếu gia chủ nhà họ Chu cũng không hiểu biết như con trai ông ta, vậy thì tôi cũng không ngại để ông ta đi cùng con trai ông ta.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Lúc này, Chu Tước cảm nhận được khí thế vô tận trên người Lâm Thanh Diện, giống như một vị chiến thần hạ phàm, trên đời này, bất kỳ người nào cũng không có tư cách xúc phạm uy nghiêm của anh.
Giờ Chu Tước đã lựa chọn tin tưởng Lâm Thanh Diện, trong lòng cô, anh đáng có tư cách để cô tin tưởng.
Không phí lời nữa, Lâm Thanh Diện và Chu Tước động viên mấy cô gái một lát, rồi bảo bọn họ đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài, bằng không sẽ rước họa sát thân.
Mấy cô gái đó cũng hiểu rõ mình mới trở về từ cõi chết, cũng rất cảm kích hai người Lâm Thanh Diện, tỏ vẻ nhất định sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của hai người Lâm Thanh Diện và Chu Tước, một nhóm người rời khỏi quán trọ, bọn họ đều sợ nhà họ Chu tìm tới cửa, nên bàn bạc một hồi rồi quyết định rời khỏi Dung Thành một khoảng thời gian, để tránh khỏi thị phi.
Tối hôm đó.
Nhà tổ nhà họ Chu, trong thư phòng Chu Trọng Quang.
Chu Trọng Quang đang ngồi trước bàn, cầm một tấm vải nhẹ nhàng lau sạch đoản kiếm đang lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trên thanh kiếm đó có phù văn rất phức tạp, giữa phù văn đó còn có ánh vàng xoay chuyển, rất phi phàm.
Thanh kiếm này chính là Phi Kiếm đã tạo ra uy danh lớn lao cho Chu Trọng Quang trong giới thuật pháp, nói một cách chính xác, nó là bảo vật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Chu, chỉ có gia các đời mới có thể nắm giữ, sau khi pháp khí nhận chủ, thì có thể phát huy uy lực vô tận.
Lúc Chu Trọng Quang đang lau Phi Kiếm, bỗng có một người hốt hoảng xông vào thư phòng, rồi quỳ trước mặt ông.
Ông.
.
.
ông chủ, không xong rồi, cậu chủ, cậu chủ.
.
.
Cậu chủ lại gây ra họa gì nữa? Cần gì phải hốt hoảng như thế? Chu Trọng Quang nhìn chằm chằm người đó nói.
Cậu chủ chết trong nhà hàng Xuân Hiên rồi!Cậu nói cái gì?Chu Trọng Quang bật dậy ngay, rồi đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn nhất thời vỡ tung, trong nháy mắt Phi Kiếm bay vút lên cao, chĩa thẳng vào mi tâm người đang nói, kiếm khí chỉ mới xẹt qua, mà mi tâm người đó đã xuất hiện một đường máu nhỏ.
Cái chết của Chu Viễn nhanh chóng làm cả nhà họ Chu chấn động, không ai ngờ được cậu cả nhà họ Chu lại chết trong tay người khác, hơn nữa nghe nói còn có ba vị đại sư có thanh danh không nhỏ ở giới thuật pháp chết cùng.
Người ra tay chắc chắn không tầm thường, Chu Trọng Quang sử dụng hết tất cả năng lực của nhà họ Chu để tìm kiếm hung thủ giết chết Chu Viễn.
Lúc người nhà họ Chu đến nhà hàng Xuân Hiên điều tra, phát hiện ra đã có người phá hư mất camera giám sát của nhà hàng Xuân Hiên, mất hai ngày mới sửa lại được.
Chu Trọng Quang tức muốn hộc máu, nổi giận đùng đùng, hận không thể lật ngược toàn bộ Dung Thành lên tìm ra được người giết chết con của ông.
Nhưng hiện tại chỉ còn hai ngày nữa là đến nngày diễn ra hội giao lưu thuật pháp, cái chết của Chu Viễn chắc chắn không thể quá ồn ào, cho nên cuối cùng Chu Trọng Quang vẫn đè chuyện này xuống, chỉ thông báo trong nội bộ của nhà họ Chu, hơn nữa còn cấm nói ra ngoài.
Mọi người trong nhà họ Chu cũng bị phân ra một số lực lượng để điều tra chuyện này, còn lại vẫn tiếp tục chuẩn bị chuyện hội giao lưu thuật pháp.
Bây giờ đã gửi thiệp mời rồi, không ít người trong giới thuật pháp đều đã đi đến Dung Thành, cho nên nhà họ Chu chắc chắn la phải chuẩn bị chuyện này trước, còn chuyện của Chu Viễn, nếu như có thể tìm được hung thủ là tốt nhất, nếu tìm không được thì cũng chỉ có thể chờ đến khi hội giao lưu thuật pháp kết thúc rồi mới tính tiếp.
Có không ít người nhà họ Chu bảo rằng người giết Chu Viễn chính là kẻ thù của nhà họ Chu, giết chết Chu Viễn là vì muốn cảnh cáo nhà họ Chu, người này chắc chắn sẽ xuất hiện ở buổi giao lưu thuật pháp.
Cũng có người nói là vì Chu Viễn đi chung với ba vị đị sư kia, vừa khéo gặp phải kẻ thù của ba vị đại sư đó đến trả thù, cho nên mới bị giết chết.
Tóm lại chuyện này ầm ĩ đến mức người nhà họ Chu đều cảm thấy hoảng sợ, rất nhiều người đều sợ kẻ thù của người nhà họ Chu đột nhiên đánh đến tận cửa, giết sạch bọn họ.
Chu Trọng Quang suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là kẻ thù nào sẽ làm ra loại chuyện này, hơn nữa những kẻ thù trong ấn tượng của ông chắc là đều không thể dễ dàng giải quyết ba người Thẩm Long như thế.
Nhưng Chu Trọng Quang cũng rất hy vọng người này sẽ xuất hiện trong hội giao lưu, đến lúc đó các cao thủ của giới thuật pháp có mặt ở đây, cộng thêm vài người bạn của ông, cho dù người này có giỏi cỡ nào thì cũng không thể trốn thoát.
Ngay lúc nhà họ Chu đang chấn động vì cái chết của Chu Viễn, hung thủ Lâm Thanh Diện lại đang ở trong khách sạn nhàn nhã nghiên cứu thanh kiếm ngọc mua được từ buổi triễn lãm đồ cổ.
Anh cũng không lo lắng người nhà họ Chu sẽ tìm đến đây, trước khi đi, anh đã cố ý phá hư theo dõi của nhà hàng, cho dù nhà họ Chu có thể tìm được một ít manh mỗi từ những dấu vết để lại thì chắc chắc cũng đã đến khi bắt đầu hội giao lưu thuật pháp.
Khi đó Lâm Thanh Diện sẽ tự đến nhà họ Chu, không cần người nhà họ Chu đến tìm.
Phòng của Lâm Thanh Diện và Chu Tước gần nhau, lúc này Chu Tước đang ngồi trên giường ngẩn ra, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Mà Lâm Thanh Diện ở phòng kế bên lại đang ngồi trước bàn, cản thận quan sát thanh kiếm ngọc trong tay anh.
Thanh Kiếm ngọc này được làm rất tinh xảo, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trên nó còn có rất nhiều hoa văn kỳ lạ, Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm nghiên cứu những hoa văn đó một lúc lâu vẫn chưa nhìn ra được cái gì.
Mà trên thân kiếm có thể nhìn thấy hai chữ mờ mờ, những vì kiếm ngọc đã bị mẻ mất một góc, cho nên hai chữ này cũng không được hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được là hai chữ Trảm tiênNếu đoán không sai thì tên của thanh kiếm ngọc này chính là Trảm Tiên.
Khi nhìn thấy tên này, Lâm Thanh Diện vô cùng khiếp sợ, một thanh kiếm ngọc thế này mà lại dám đặt một cái tên lợi hại như thế, không biết quá khứ của nó có thật sự có được uy năng như vậy không, hay là vì người chế tạo ra thanh kiếm ngọc này vì nhìn thấy nó rất mạnh nên mới cố ý đặt một cái tên như thế.
Tạm không bàn đến chuyện trên đời này có tiên hay không, chỉ nghe cái tên Trảm Tiên này, vừa nghe đã thấy sợ rồi, nếu như thanh kiếm này thật sự có thể làm ra chuyện đó, chỉ sợ mình cũng có thể dựa vào nó mà trở thành thiên hạ vô địch.
Lâm Thanh Diện cười nói, thanh kiếm này làm từ ngọc, cùng lắm cũng chỉ xem như một món đồ trang trí, hơn nữa thân kiếm cũng chỉ lớn bằng bàn tay, đừng nói trảm tiên, muốn cắt tờ giấy cũng phải tốn rất nhiều sức.
Sau khi quan sát thân kiếm không phát hiện ra được điều gì đặc biệt rồi, Lâm Thanh Diện thả tinh thần lực của anh ra, lúc trước anh dựa vào tinh thần lực mới phát hiện được sự đặc biệt của thanh kiếm, trong lòng đoán thầm nếu muốn phát hiện ra bí mật trong thanh kiếm này, chắ cũng phải dựa vào tinh thần lực.
Dùng tinh thần lực bao trùm từng chút một lên thân thanh kiếm ngọc rồi, Lâm Thanh Diện lại thấy bên trên phát ra những đốm sáng lấm tấm, nhưng trừ cái này ra thì không còn gì đặc biệt nữa.
Không lẽ thanh kiếm ngọc này chỉ có vật liệu khá đặc biệt, cho nên khi tinh thần lực bao trùm thì nó sẽ tản ra ánh sáng, cũng không có bí mật gì khác?Lâm Thanh Diện lầm bầm lầu bầu nói, lúc này anh lại đặt lực chú ý lên trên lỗ hổng của thanh kiếm ngọc, anh có thể cảm nhận được hình như trên lỗ hổng này có một lực hấp dẫn rất nhỏ, đang hấp dẫn tinh thần lực của anh.
Chuyện gì thế này? Có cảm giác như thanh kiếm ngọc này hình như xem tinh thần lực của mình thành đồ ăn vậy.
Mặt Lâm Thanh Diện hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó tập trung tinh thần lực lên trên lỗ hổng đó.
Đúng lúc này, lực hấp dẫn trên lỗ hổng đó đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp hút tinh thần lực của Lâm Thanh Diện vào đó.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện đột nhiên thay đổ, hoàn toàn không ngờ được sẽ có thay đổi như thế này, anh lập tức định thu tinh thần lực lại, nhưng chuyện làm anh cảm thấy kinh ngạc là, anh không thể khống chế tinh thần lực của anh nữa.
Lỗ hổng kia giống như một cái miệng không đáy vậy, tham lam hút tinh thần lực của Lâm Thanh Diện, chỉ trong chốc lát, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng thanh kiếm này lại không hề có ý định dừng lại.
Người thu nhỏ trong đầu Lâm Thanh Diện cũng không có cách nào khống chế tinh thần lực bị thanh kiếm này hút đi, thời gian dần trôi đi, Lâm Thanh Diện nhìn thấy người thu nhỏ trong đầu anh đã hơi trong suốt.
Chết tiệt, đừng nói là thanh kiếm này sẽ rút cạn tinh thần lực của mình, biến mình thành một thằng ngốc không có ý thức đó nha?Lâm Thanh Diện mắng thầm trong lòng, rồi cũng không còn cách nào, nếu sớm biết sẽ xuất hiện tình huống này, anh sẽ không tùy tiện dùng tinh thần lực điều tra thanh kiếm ngọc này.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Thanh Diện đã rất mệt mỏi, mí mắt sắp không mở lên được nữa, thanh kiếm này đã tiêu hao tinh thần lực của anh rất nhiều, anh cảm thấy nếu anh không nhanh chóng đi ngủ một giấc, sợ là sẽ đột quỵ.
Cũng đúng lúc này, thanh kiếm ngọc cuối cùng cũng ngừng lại không hấp thu tinh thần lực của Lâm Thanh Diện nữa.
Nếu so với lúc trước, ánh sáng của thanh kiếm ngọc bây giờ đã sáng láng hơn nhiều, không còn bình thường như trước kia nữa.
Thấy kiếm ngọc dừng lại, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhắm mắt, nằm dài trên bàn ngủ mất.
Anh cảm thấy trạng thái hiện nay của anh có thể ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Ngay lúc Lâm Thanh Diện hôn mê đi, thanh kiếm ngọc kia đột nhiên tỏa sáng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, đồng thời từng đạo kiếm khí xuất hiện trong phòng, tất cả mọi thứ trong phòng đều run rẩy vì sợ hãi kiếm khí này.
Không bao lâu, kiếm ngọc biến thành một vệt sáng vàng kim, bay thẳng vào trong đầu Lâm Thanh Diện, biến mất hoàn toàn.
Lâm Thanh Diện, anh làm sao vậy? Sao không có phản ứng gì hết?Giọng nói của Chu Tước vang lên bên tai Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Chu Tước đang đứng cạnh bàn, đng lắc lắc người anh.
Anh từ trên bàn bò dậy, vì nằm bò trong thời gian dài, hai tay đã tê rần, một lúc lâu sau Lâm Thanh Diện mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ đến chính anh bị kiếm ngọc hút cạn tinh thần lực nên mới hôn mê.
Tôi ngủ bao lâu rồi? Hội giao lưu thuật pháp đã bắt đầu rồi sao? Lâm Thanh Diện hỏi Chu Tước.
Chu Tước thấy Lâm Thanh Diện đã tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhỏm, nói: Ngày mai hội giao lưu thuật pháp mới tổ chức, ai mà biết anh ngủ bao lâu chứ, tôi đến tìm anh hai lần, gõ cửa không thấy anh trả lời, tôi tưởng anh có việc nên không quấy rầy, nhưng chiều nay tôi lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm, lại đến gọi anh vài lần nhưng vẫn không nghe được tiếng trả lời, cho nên tôi mới phá cửa vào.
Lúc nãy thấy anh nằm dài trên bàn, tôi còn tưởng là anh đã chết rồi, rốt cuộc thì anh đang làm gì thế, không lẽ anh cứ nằm dài trên bàn ngủ mãi thế hả?Lâm Thanh Diện gật đầu, nếu như ở giữa không có chuyện gì xảy ra thì anh đúng là vẫn luôn nằm dài trên bàn ngủ.
Ngày mai mới tổ chức hội giao lưu thuật pháp, cũng có nghĩa Lâm Thanh Diện đã ngủ hai ngày, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đã tối rồi, nhưng anh không ngờ anh lại ngủ lâu đến thế.
Nói xong, anh bắt đầu tìm kiếm thanh kiếm ngọc làm anh phải hôn mê, nhưng mà trên bàn và dưới đất không hề nhìn thấy bóng dáng của thanh kiếm đó.
Cô có nhìn thấy thanh kiếm ngọc tôi mua trong buổi triễn lãm đồ cổ không? Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Chu Tước hỏi.
Chu Tước lắc đầu: Không có, tôi mới vừa vào đã nhìn thấy anh nằm dài trên bàn, lập tức chạy đến gọi anh, cũng không thấy thanh kiếm đâu cả.
Mặt Lâm Thanh Diện lập tức hiện lên vẻ khó hiểu, theo lý thuyết trước khi anh ngủ say thì đã đặt thanh kiếm kia lên bàn mới đúng, không lẽ trong đoạn thời gian ở giữa này có trộm lẻn vào phòng, trộm mất thanh kiếm đó?Ngay lúc Lâm Thanh Diện định đứng dậy đi tìm thanh kiếm ngọc kia, hai mắt anh đột nhiên co rụt lạ, sau đó ngồi yên trên bàn không nhúc nhích, cơ thể cứng còng tại chỗ, ngơ ngẩn.
Anh thành như thế này là vì anh phát hiện ra trong đầu anh, bên cạnh người thu nhỏ kia không ngờ lại có thêm một thanh kiếm nhỏ đang tỏa ra ánh vàng rực rỡ, trông giống y như đúc thanh ngọc kiếm Lâm Thanh Diện mua về, trên thân kiếm cũng có một cái lỗ hổng.
Cái lỗ hổng trên thanh kiếm nhỏ màu vàng này đang từ từ hấp thu tinh thần lực của Lâm Thanh Diện, giống như là đang tự nuôi dưỡng lỗ hổng của nó.
Lâm Thanh Diện cảm giác được giữa anh và thanh kiếm nhỏ này xuất hiện một chút liên hệ đặc biệt, tuy Lâm Thanh Diện nhìn thấy thanh kiếm nhỏ này đang hấp thu tinh thần lực của anh, nhưng Lâm Thanh Diện cũng biết nó không có ác ý, mà chỉ dựa vào tinh thần lực của Lâm Thanh Diện để tự chữa trị lỗ hổng của chính nó.
Mà Lâm Thanh Diện cũng cực kỳ chắc chắn thanh kiếm nhỏ này chính là thanh kiếm ngọc anh mua về, còn chuyện vì sao nó lại xuất hiện trong đầu của anh, Lâm Thanh Diện cũng không rõ lắm.
Nhưng Lâm Thanh Diện cảm nhận được trạng thái hiện tại của thanh kiếm đang rất yếu, nó đi hút tinh thàn lực của Lâm Thanh Diện cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, bây giờ nó đang dựa vào tinh thần lực của Lâm Thanh Diện, đã có thể tồn tại trong đầu của Lâm Thanh Diện.
Sau này mỗi ngày nó chỉ cần hấp thu một ít tinh thần lực của Lâm Thanh Diện để chữa trị cho bản thân, tuy quá trình này rất dài dòng, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ trở về trạng thái tốt nhất.
Giống như là vì muốn cảm ơn tinh thần lực của Lâm Thanh Diện, thanh kiếm này đã nhận Lâm Thanh Diện là chủ, Lâm Thanh Diện cảm giác được anh có thể khống chế thanh kiếm này, nhưng thanh kiếm này đã bị hư hại quá nặng, Lâm Thanh Diện không thể lấy được bất cứ tin tức có ích nào từ nó cả.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, nếu thanh kiếm này trở về trạng thái tốt nhất, chắc chắn có thể hủy thiên diệt địa, cho dù là trảm tiên như cái tên của nó, cũng chưa chắc là không thể.
Chu Tước thấy Lâm Thanh Diện cứng còng ở đó, cho rằng Lâm Thanh Diện lại xảy ra chuyện gì, nhanh chóng nói: Anh làm sao thế, hai hôm nay rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì, là mê hồn đại pháp của ba tên Thẩm Long kia làm đầu óc của anh có vấn đề gì sao?Lâm Thanh Diện lấy lại tinh thần, cười cười nhìn Chu Tước, đầu óc của anh đúng là có chút vấn đề, đột nhiên lại có thêm một thanh kiếm, vấn đề này rất lớn, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện lại rất rõ, thanh kiếm này sẽ không hại anh, ngược lại, có khả năng còn là một tài nguyên vô cùng to lớn đối với Lâm Thanh Diện.
Tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến một vài chuyện mà thôi, nếu ngày mai là hội giao lưu thuật pháp, vậy chuẩn bị cho kỹ càn một chút, ngày mai có lẽ sẽ có phiền phức không nhỏ, đến lúc đó cô cứ tự lo cho bản thân là đuọc, chuyện còn lại để tôi giải quyết.
Lâm Thanh Diện nói.
Anh có chắc anh có thể đánh lại gia chủ nhà họ Chu không? Tôi nghe nói thanh phi kiếm của ông ta cũng khá lợi hại, có thể lấy đầu người từ xe, tốc độ cực kỳ nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được, cho dù là cao thủ Hóa Cảnh, chỉ sợ cũng phải trốn tránh.
Chu Tước nhắc nhở Lâm Thanh Diện.
Lúc đầu tôi vẫn có chút không chắc, nhưng bây giờ thì không có vấn đề gì.
Lâm Thanh Diện nở một nụ cười đầy tự tin trên mặt.
Hôm sau, trên quảng trường nhỏ trước nhà của của nhà họ Chu.
Sáng sớm, nơi này đã có một nhóm đông tụ tập, nhà họ Chu đã cải tạo nơi này trở thành hội trường cho hội giao lưu thuật pháp, xung quanh đã thiết lập màng cách ly, ngươi không liên quan không được phép đến gần, chỉ có dựa vào thư mời mới có thể đi vào trong hội trường.
Hai người Lâm Thanh Diện và Chu Tước đã đi đến nơi này từ sáng sớm, xen lẫn vào trong đám đông, dựa vào bức thư mời lấy được từ chỗ Chu Thác và Bạch Chấn Phong mà trà trộn vào giữa hội trường.
Vì có rất nhiều người đến tham dự hội giao lưu thuật pháp, cho nên người nhà họ Chu phụ trách kiểm tra thư chỉ nhìn mặt ngoài thư mời, sau khi xác nhận là thật thì sẽ cho người vào, không xem nội dung bên trong.
Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát những người ở xung quanh, phát hiện trong số họ có không ít người ăn mặt lố lăng, có người mặc đồ đạo sĩ, có kẻ khoác áo cà sa, đủ loại, không có cái nào không làm nổi bật sự đặc biệt của bọn họ.
Những người này đúng là những người có nghiên cứu hoặc nhiều hoặc ít về thuật pháp, chẳng qua thuật pháp chân chính đã xuống dốc hơn ngàn năm, nhà họ Chu chỉ dựa vào một thanh phi kiếm mà đã có thể trở thành bậc cao thủ trong giới thuật pháo, đủ để thấy được trình độ hiện tại của giới thuật pháp.
Phần lớn người xuất hiện ở đây đều giống như ba anh em Thẩm Long hoặc Bạch Chấn Phong, là người có một số thủ đoạn khác người thường nhưng cũng không phải người quá mạnh.
Lúc Lâm Thanh Diện đang quan sát khắp nơi, một ông già dẫn theo một cô bé xinh xắn đi vào giữa hội trường.
.
Hai người này chính là ông già và cô bé gái Lâm Thanh Diện gặp được trên máy bay, lúc đó Lâm Thanh Diện dùng tinh thần lực trên người ông già này, phát hiện ra một loại dao động rất kỳ lạ.
Lâm Thanh Diện vừa nhìn một cái đã chủ ý đến hai người này, ông già và cô bé kia cũng chú ý đến Lâm Thanh Diện.
Bọn họ liếc nhìn nhua, sau đó ông già lập tức dẫn cô bé bước sang chỗ Lâm Thanh Diện.
Anh bạn nhỏ, có thể gặp được cậu ở chỗ này đúng là duyên phận rồi, không ngờ các cậu cũng đến tham gia hội giao lưu thuật pháp này.
Ông già cười nói.
Lâm Thanh Diện cũng cười cười nhìn ông già, đáp lại vài câu, thật ra trong lòng lại có chút xấu hổ, dù sao thì anh và Chu Tước không được nhà họ Chu mời, phải xử khách của nhà họ Chu rồi mời đến được.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn giết cậu cả nhà họ Chu, nếu bị người khác biết, anh chắc chắn sẽ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.
Không biết sư phụ của hai người là ai, tôi cũng xem như là có rất nhiều bạn bè trong giới thuật pháp, người đến tham gia hội giao lưu ngày hôm nay tôi ít nhiều gì cũng biết được một ít chi tiết, nhưng chỉ riêng hai người là không có tin tức gì, không biết hai người thuộc môn phái nào, cho nên có hơi tò mò.
Ông già hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười: Chỉ là một môn phái nhỏ trong núi thôi, được nhà họ Chu nể tình, chúng tôi mới đến đây, không cần phải nhắc đến.
Thật ra trong lòng anh cũng có hơi thấp thỏm, dù sao ông già này ngồi cùng chuyến máy bay với bọn họ đến đây, chắc cũng là người Kinh Đô, vậy có xác suất rất lớn là có biết đến Lâm Thanh Diện, nếu thân phận của anh bị vạch trần thì rất xấu hổ.
Nhưng nhìn ông già và cô bé này hình như cũng không biết anh là ai.
Ông già nghe Lâm Thanh Diện trả lời, cũng không hỏi tiếp nữa, ông biết có một số môn phái lánh đời không muốn để lộ ra quá nhiều tin tức về tông môn, để tránh rước phiền phức về, cho nên cũng không cảm thấy lời Lâm Thanh Diện nói có điều gì không đúng.
Hơn nữa nếu có thể được nhà họ Chu mời đến, chắc chắn là người có thực lực, cho nên ông già cũng không dám khinh thường Lâm Thanh Diện và Chu Tước.
Thông qua việc trò chuyện, Lâm Thanh Diện biết ông già tên là Ngô Dung, là người của một gia tộc nhỏ nhà họ Ngô không có gì đặc biệt ở Kinh Đô, cô bé kia là cháu gái của Ngô Dung, Ngô Bội Nghiên.
Tuy nhà họ Ngô ở Kinh Đô chỉ là một gia tộc rất nhỏ, nhưng cái này chỉ ở trong xã hội bình thường thôi, trong giới thuật pháp, Ngô Dung có địa vị rất lớn.
Tổ tiên của nhà họ Ngô cũng là phe phái có địa vị nhất định trong giới thuật pháp khi xưa, sau đó lại vì thuật pháp dần dần tụt dốc, nhà họ Ngô chỉ giữ lại một ít truyền đời, lánh đời ở Kinh Đô.
Mấy năm nay nhà họ Ngô rất ít khi tiếp xúc những chuyện của xã hội bình thường, cho nên cũng không rõ chuyện của Lâm Thanh Diện, bọn họ thường tiếp xúc với những người trong giới thuật pháp hơn.
Hơn nữa mấy năm gần đây người nhà họ Ngô rất khiêm tốn, nếu không phải vì tham gia hội giao lưu lần này để tìm cách cứu chị của Ngô Bội Nghiên, bọn họ sẽ không đi xa nhà đến thế.
Tôi nghe được một ít tin tức, nghe nói mấy ngày trước cậu cả nhà họ Chu bị giết chết, người ra tay rất thần bí, cũng không biết là nhân vật lớn nào trong giới thuật pháp, dám coi thường uy hiếp của nhà họ Chu, cũng không biết người này có xuất hiện trong hội giao lưu thuật pháp này không nữa, nếu như thật sự xuất hiện, chỉ sợ sẽ có một trận chiến lớn.
Ngô Dung hơi xúc động nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: Nói không chừng người đó cũng chỉ bất đắc dĩ mới giết người thì sao, tôi nghe nói cậu cả nhà họ Chu cũng không phải dạng tốt lành gì, có lẽ là vì anh ta quá ngu ngốc nên mới chọc phải tai họa.
Hơn nữa tôi cảm thấy nếu người đó đã giết người, chắc là cũng chẳng xem nhà họ Chu ra gì.
Nghe Lâm Thanh Diện nói, Ngô Dung chỉ cười cười không nói tiếp.
Ngô Bội Nghiên ở bên cạnh lại có chút không phục liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Nhà họ Chu có địa vị không ai có thể lay động được trong giới thuật pháp, không thể nào có người dám không xem nhà họ Chu ra gì, nếu đối phương thật sự không xem nhà họ Chu ra gì thì sau khi giết người xong rồi cũng sẽ không bỏ trốn.
Lâm Thanh Diện thấy Ngô Bội Nghiên lại nghĩ như thế, lập tức cười hỏi: Sao em biết người ta trốn đi chứ? Người đó không xem nhà họ Chu ra gì, cũng không cần thiết phải nói cho nhà họ Chu biết người đó ở chỗ nào đi, đúng không?Ngô Bội Nghiên lập tức bị nghẹn nói không nên lời, trong lòng lại có chút khó chịu với Lâm Thanh Diện, cảm thấy anh đang ăn nói ngang ngược.
Hơn nữa cô bé cảm thấy nếu Lâm Thanh Diện đã đến tham gia hội giao lưu thuật pháp do nhà họ Chu tổ chức thì không nên nói xấu người nhà họ Chu.
Huống chi Lâm Thanh Diện còn không dám nói lai lịch của bản thân, Ngô Bội Nghiên cảm thấy Lâm Thanh Diện và Chu Tước chắc chắn không phải là người danh môn chính phái gì, cho nên trong lòng cũng đã hơi khinh thường bọn họ.
Cô bé cô gắng nghĩ xem nên phản bác lại lời Lâm Thanh Diện như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể hừ lạnh với Lâm Thanh Diện, xoay đầu sang nơi khác.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý, chỉ cảm thấy Ngô Bội Nghiên này ra xã hội chưa được bao lâu, không biết lòng người độc ác, cũng không phải nhà họ Chu có địa vị rất lớn trong giới thuật pháp thì người nhà họ Chu đều là người tốt.
Không lâu sau, mọi người trong hội trường đều nhìn về phía trước hội trường, đều im lặng lại, bởi vì lúc này Chu Trọng Quang đã dẫn theo mọi người trong nhà họ Chu xuất hiện trên hội trường.
Mặt Chu Trọng Quang có hơi âm trầm, rõ ràng là đang tức giận vì có người dám giết con của ông, đằng sau ông còn có một vài người đang nâng một cái bàn, trên bàn còn có một món đồ có sáu cạnh, mọi người đều nhìn vào cái thứ đang đặt trên bàn đó, nghĩ chắc đây chính là bảo vật mà người nhà họ Chu nhắc đến.
Món đồ kia cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn bàn tay một ít, nhưng được chế tạo rất tỉ mỉ, ở mặt ngoài còn có một số hoa văn kỳ lạ, không biết là dùng để làm gì.
Lâm Thanh Diện cũng cẩn thận nhìn chằm chằm món đồ kia, nhưng vì khoảng cách quá xa, anh không thể nào dùng tinh thần lực đi quan sát được, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của món đồ đó chứ không thể nhìn rõ từng chi tiết được.
Chu Trọng Quang ngừng lại trước mặt mọi người, người ở phía sau ông cũng nhanh chóng đặt bàn xuống.
Chào mọi người, rất vui vì mọi người có thể đến tham dự hội giao lưu thuật pháp lần này, chắc mọi người đều đã rõ mục đích nhà họ Chu chúng tôi tổ chức hội giao lưu thuật pháp này rồi, một là vì để mọi người có cơ hội trò chuyện cùng nhau, một lý do khác là vì muốn tiếp thu ý kiến của mọi người, nghiên cứu thử xem bảo vật này của nhà họ Chu chúng tôi, nhìn xem rốt cuộc thì nó có tác dụng gì.
Tôi cũng không dông dài với mọi người, trên bàn này chính là bảo vật được truyền lại từ nhiều đời của nhà họ Chu chúng tôi, nếu như có ai phát hiện ra được bí mật của bảo vật này, nhà họ Chu chúng tôi sẵn lòng dâng tặng một món pháo khí, hơn nữa người bạn đó sẽ được nhà họ Chu chúng tôi che chở suốt đời.
Lát nữa mọi người có thể thay phiên nhau quan sát món bảo vật này, có thể cầm lên, nhưng xin đừng có bất cứ ý đồ xấu x nào, nếu không phi kiếm của tôi cũng không ăn chay đâu.
Nói xong, Chu Trọng Quang lập tức nhường vị trí, để mọi người bước lên quan sát món bảo vật này.
Đồng thời Chu Trọng Quang cũng lướt mắt nhìn khắp xung quanh, muốn nhìn xem có người khả nghi nào xuất hiện không, để tìm ra kẻ thù giết chết con của ông.
Không bao lâu sai, ánh mắt Chu Trọng Quang lập tức dừng lại trên người Lâm Thanh Diện và Chu Tước, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Ông vẫy tay gọi người phụ trách hội giao lưu lần này đến, người nọ bước qua, mặt mày cung kính.
Chu Trọng Quang chỉ Lâm Thanh Diện và Chu Tước đứng bên kia hỏi: Hai người kia là ai, sao tôi không nhớ trong số những người tôi bảo các cậu mời có hai người đó vậy?Người phụ trách cũng nhìn thoáng quan Lâm Thanh Diện và Chu Tước, nói: Bẩm gia chủ, lần này có rất nhiều người được mời đến hội giao lưu, hơn nữa cũng không chắc rằng người đó sẽ đích than đến, có không ít người đều cho con cháu trong nhà đến, hai người đó có khả năng là con cháu trong nhà một người nào đó.
Chu Trọng Quang gật đầu, nhưng vẫn nghi ngờ liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Chu Tước, trong lòng thầm lưu ý hai người bọn họ.
Điều tra camera giám sát của nhà hàng Xuân Hiên như thế nào rồi.
Chu Trọng Quang lại hỏi.
Đã sửa chữa gần xong rồi, bên kia nói hôm nay sẽ sửa xong, chờ sửa xong sẽ lập tức đưa đến cho gia chủ xem.
Người phụ trách trả lời.
Chu Trọng Quang hừ lạnh, nói: Đừng để tôi biết được ai dám giết con trai tôi, một khi tôi biết được, cho dù đó là người nào thì tôi nhất định sẽ bầm thây tên đó!Sau đó Chu Trọng Quang lập tức dời lực chú ý lên trên món bảo vật kia, muốn nhìn thử xem có người nào phát hiện ra bí mật trong đó hay không.
Lâm Thanh Diện và Chu Tước cũng cùng nhau bước lại gần cái bàn đó, trên mặt Chu Tước cũng đầy vẻ tò mò, rất rõ ràng cô cũng cực kỳ hứng thú với món bảo vật của nhà họ Chu.
Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên cũng nhanh chóng chạy qua, lần này bọn họ đến hội giao lưu này cũng là vì muốn xem thử xem bảo vật của nhà họ Chu có thể cứu được chị gái của Ngô Bội Nghiên không, đương nhiên phải đến gần quan sát rồi.
Có không ít người còn trực tiếp cầm lấy cái món sáu cạnh kia lên cẩn thận quan sát một lúc lâu, nhưng mà cuối cùng cũng đều khó hiểu lắc đầu, rõ ràng cũng không biết được món bảo vậy này rốt cuộc là có tác dụng gì.
Có người cho rằng thứ này chắc chắn có cơ quan nào đó, chỉ cần tìm được cách phá giải cơ quan này thì có thể biết được món bảo vật có tác dụng gì.
Nhưng trừ một số hoa văn phức tạp ở bên rên thứ này ra, cũng không nhìn ra được chỗ nào có cơ quan cả, hơn nữa Chu Trọng Quang cũng đã nói rõ không biết thứnày được chế tạo từ vật liệu gì, bọn họ cũng từng nghĩ cách muốn đập vỡ nó, nhìn thử cấu tạo ở bên trong, nhưng vẫn chưa thành công.
Thứ này còn cứng hơn kim cương gấp mấy lần.
Một lúc lâu sau, những người vây xung quanh đều thở dài đặt bảo vật nhà họ Chu xuống, nhường cho người phía sau xem, cuối cùng đến đến lượt nhóm Lâm Thanh Diện.
Ngô Dung bước qua, cầm lấy món đồ kia nhìn thật kỹ, sau đó lẩm bẩm nói: Thứ này nhìn sơ qua giống như trận bàn, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể kích hoạt trận bàn này.
Ông nội, trận bàn là gì vậy? Ngô Bội Nghiên ở bên cạnh hỏi.
Trận bàn là trụ cột của trận pháp, đây là do ông nhìn thấy trong sách cổ ở nhà, trước kia khi mọi người bày trận cần tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, nếu như bắt đầu bày trận trong lúc chiến đấu, trận còn chưa bày xong, chắc cũng đã bị giết rồi, cho nên những trận pháp đại sư kia vì muốn bản thân có năng lực tự bảo vệ, cho nên đã phát minh ra trận bàn có thể kích hoạt đúng lúc.
Trận bàn thật ra cũng tương đương với việc bố trí xong một trận pháp, sau đó chứa đựng trận pháp trong một vật môi giới nào đó, cái thứ môi giới chứa đựng trận pháp được gọi là trận bàn, có trận bàn rồi, trong lúc chiến đấu, chỉ cần dùng cách đặc biệt nào đó kích hoạt, lập tức có tể làm trận pháp bên trong trận bàn phát huy ra uy lực của nó, càng có thể làm đối thủ trở tay không kịp.
Nhưng mà trong sách cổ ghi trận bàn đều là những bảo vật vô cùng sắc sảo điêu luyện, người có thể chế tạo ra được trận bàn càng là đại sư như thần quỷ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng ra được, vật đó có thật sự tồn tại hay không cũng còn chưa biết được, tuy vật này của nhà họ Chu nhìn qua có chút giống với thứ được ghi chép trong sách cổ, nhưng cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.
Ngô Dung giải thích.
Nghe Ngô Dung nói thế, Ngô Bội Nghiên gật đầu, cái hiểu cái không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện nghe nói đến trận bàn, nghe Ngô Dung miêu tả, đúng là một vật rất thần kỳ.
Bởi vì thành kiếm nhỏ màu vàng trong đầu anh, bây giờ Lâm Thanh Diện đã không còn quá nghi ngờ đối với những chuyện huyền diệu khó giải thích như trước nữa.
Có lẽ trên đời này thật sự có trận bàn như những gì Ngô Dung nói.
Nghĩ như thế, Lâm Thanh Diện thả tinh thần lực của anh ra thăm dò thử món đồ có sáu cạnh kia, muốn nhìn thử xem có thể phát hiện ra được một ít chi tiết mà người thường không thể điều tra ra được hay không.
Ngay khoảng khắc tinh thần lực của anh bao vây lấy trận bàn kia, những hoa văn phủ bên ngoài bảo vật của nhà họ Chu đột nhiên có một luồng ánh sáng lướt qua.
Ngay sau đó, trong đầu Lâm Thanh Diện đột nhiên có thêm một đoạn tin tức, làm anh sợ đến mức lập tức thu tinh thần lực về.
Cửu Long trói sát trận, cần thần hồn lực khởi động, năng lượng dữ trữ có thể khởi động trận pháp ba lần, trận thế thành, Cửu Long hiện, diệt sạch kẻ địch trong nháy mắt!Nhìn đoạn tin tức xuất hiện trong đầu, Lâm Thanh Diện vô cùng khiếp sợ, sau đó có hơi kinh ngạc liếc nhìn Ngô Dung đang ở bên cạnh, không ngờ rằng thứ này thật sự là trận bàn như những gì ông ta nói.
Nhưng có một chuyện Lâm Thanh Diện không rõ là, vì sao khi anh dùng tinh thần lực dò xét trận bàn này lại nhận được tin tức như thế, không lẽ tinh thần lực của anh chính là thần hồn lực sao?Trong lúc nhất thời, trong lòng Lâm Thanh Diện có rất nhiều nghi ngờ, anh quay sang nhìn Ngô Dung, lúc nãy Ngô Dung nói ông ta đã nhìn được ghi chép liên quan đến trận bàn trong sách cổ, không biết trong sách cổ nhà ông ta có ghi chép gì về thần hồn lực không.
Nếu như tinh thần lực của Lâm Thanh Diện chính là thần hồn lực, vậy nếu như có thể lấy được trận bàn của nhà họ Chu về, thứ này chỉ sợ chính là lá bài tẩy lớn nhất của anh.
Dù sao Cửu Long hiện, diệt sạch kẻ địch trong nháy mắt như trong tin tức kia nói chắc chắn không phải là thứ mà những trận pháp bình thường có thể miêu tả.
Lâm Thanh Diện nhìn Ngô Dung, hỏi: Ông à, ông có biết gì về thần hồn lực không?Ngô Dung đang cẩn thận nghiên cứu trận bàn nghe Lâm Thanh Diện hỏi thế, mặt mày đột nhiên thay đổi, nhanh chóng quay sang nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: Cậu nghe được cách gọi thần hồn từ nơi nào? Cậu biết ai có được thần hồn sao?Lâm Thanh Diện thấy Ngô Dung lại có phản ứng mạnh đến như vậy, cũng hơi kinh ngạc nói: Ừm, tôi chỉ muốn hỏi thăm chút thôi.
Ngô Bội Nghiên nhìn Lâm Thanh Diện nói: Ông nội, người biết đến thần hồn rất ít, chắc anh ta cũng chỉ nghe được tin vỉa hè mà thôi.
Ngay lúc mấy người bọn họ nói chuyện, một người nhà họ Chu nhanh chân chạy đến trước mặt Chu Trọng Quang, đưa điện thoại của người đó qua.
Gia chủ, video theo dõi của nhà hàng Xuân Hiên đã sửa xong rồi.
Chu Trọng Quang nghe vậy, lập tức cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm video, trong video chính là cảnh Lâm Thanh Diện đá bay Chu Viễn.
Thấy cảnh này, Chu Trọng Quang lập tức cắn chặt răng, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy dữ dội.
Sau đó, ông đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, từng đạo sát khí phát ra từ trong đó, làm người bên cạnh sợ đến mức run lập cập.
Đồ đáng chết, giết con trai của tôi, lại còn dám nghênh ngang đến tham gia hội giao lưu thuật pháp, hôm nay tôi không giết cậu, sẽ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Chu!Lâm Thanh Diện đang nghĩ xem có thể moi chút tin tức liên quan đến thần hồn lực từ chỗ Ngô Dung hay không thì một toán người đột nhiên lao vào trong hội trường, nhanh chóng dẹp mọi người ở đây sang bên cạnh rồi đi vào.
Mọi người trong hội trường vội vã dạt sang bên cạnh, chỉ còn lại bốn người Lâm Thanh Diện, Chu Tước, Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên vẫn đứng trước bàn quan sát cái trận bàn đó.
Mọi người cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao người nhà họ Chu lại đột nhiên đuổi bọn họ sang bên cạnh.
Bốn người Lâm Thanh Diện cũng chú ý tới tình hình trên hội trường, hai người Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên hơi nghi hoặc, cũng không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Chu Trọng Quang đi về phía bên này, Lâm Thanh Diện đoán ngay ra người nhà họ Chu đã điều tra ra Chu Viễn chết trên tay anh.
Nhưng anh cũng không ngạc nhiên lắm, trước khi đến, anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với tình huống này rồi.
Lát nữa nếu động thủ, cô hãy trốn sang một bên, chiến đấu ở cấp bậc này cô cũng không giúp được gì đâu, hơn nữa còn có thể khiến tôi phân tâm, cô chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi.
Lâm Thanh Diện quay đầu nói với Chu Tước.
Chu Tước cũng hiểu tình hình hiện tại, nên cũng không cậy mạnh, khẽ gật đầu với Lâm Thanh Diện.
Chu Trọng Quang đi tới trước bàn, một tay cầm lấy trận bàn từ trong tay Ngô Dung tới, sau đó nhìn Ngô Dung hỏi: Ông Ngô, không biết ông và hai người này có quan hệ như thế nào?Thấy giọng điệu của Chu Trọng Quang không có ý tốt, trong lòng Ngô Dung cũng run lên, nói: Chúng tôi và bọn họ vừa mới quen, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến ông chủ nhà họ Chu điều động rầm rộ như thế?Hừ, ba ngày trước con trai tôi đã chết trên tay người khác, tôi vừa mới điều tra được người sát hại con trai tôi chính là hai người kia, nếu ông Ngô không có quan hệ gì với hai người họ, tôi khuyên ông Ngô hãy bước sang một bên, tránh lát nữa bị liên lụy.
Chu Trọng Quang lạnh lùng nói.
Ngô Dung biến sắc, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một chút, không ngờ Lâm Thanh Diện chính là hung thủ sát hại cậu chủ nhà họ Chu, chẳng trách lúc ấy Lâm Thanh Diện lại giải vây cho hung thủ, thì ra bởi vì hung thủ này chính là Lâm Thanh Diện.
Ngô Bội Nghiên có vẻ rất kinh ngạc, nhưng cô ta nhìn ra Chu Trọng Quang đã có ý định giết chết Lâm Thanh Diện, người bị ông chủ nhà họ Chu để mắt tới, làm sao có thể còn đường sống, hôm nay Lâm Thanh Diện khẳng định là chết chắc rồi.
Cô ta vội nói với Chu Trọng Quang: Chúng tôi và bọn họ không hề có quan hệ gì, vừa rồi bọn họ tới tìm chúng tôi bắt chuyện, không ngờ người này lại là hung thủ sát hại cậu chủ nhà họ Chu, đây là việc riêng của nhà họ Chu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào gây phiền phức cho ông chủ nhà họ Chu.
Nói xong, Ngô Bội Nghiên lập tức kéo Ngô Dung đi sang bên cạnh.
Sau khi nghe Chu Trọng Quang nói rõ nguyên nhân, mọi người xung quanh đều có vẻ rất ngạc nhiên, hầu hết bọn họ đều không biết cậu chủ nhà họ Chu đã chết, hơn nữa gần như mọi người đều không tin có người dám giết cậu chủ nhà họ Chu.
Nhìn dáng vẻ Chu Trọng Quang, chuyện này chắc không phải là giả, ánh mắt mọi người dừng trên người Lâm Thanh Diện, không hiểu tại sao người thanh niên nhìn chỉ chừng hơn hai mươi tuổi này lại phải giết cậu chủ nhà họ Chu.
Lần này đắc tội nhà họ Chu, còn bị Chu Trọng Quang bắt quả tang trên hội trường, mạng nhỏ của Lâm Thanh Diện chắc chắn không giữ được rồi.
Tên này suýt chút nữa thì hại chết chúng ta, không ngờ cậu ta lại là hung thủ sát hại cậu chủ nhà họ Chu, không biết cậu ta nghĩ gì mà còn dám đến tham gia hội giao lưu pháp thuật, đây chẳng phải muốn chết sao.
Sau khi đi sang bên cạnh, Ngô Bội Nghiên hơi sợ hãi nói.
Nếu lúc ấy Chu Trọng Quang hoài nghi bọn họ và Lâm Thanh Diện là cùng một bọn thì hôm nay chắc chắn sẽ xui xẻo rồi.
Ngô Dung cau mày nhìn Lâm Thanh Diện, dù ông ta luôn cảm thấy vấn đề Lâm Thanh Diện hỏi ông ta không hề tầm thường, hơn nữa dù bị Chu Trọng Quang mang người bao vây nhưng Lâm Thanh Diện cũng không hề tỏ ra bối rối, dường như cậu ta đã đoán trước được mọi việc rồi, người bình thường đối mặt loại tình huống này, chắc chắn không duy trì được tâm trạng như vậy.
Hai mắt Chu Trọng Quang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, sau đó nói: Nhóc con, nhà họ Chu tôi không oán không thù với cậu, cậu lại giết con trai tôi, trong tay tôi có video giám sát làm bằng chứng, cậu đừng hòng chống chế, hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một câu trả lời.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn chằm chằm Chu Trọng Quang, nói: Con của ông thông đồng với ba kẻ gian ác định xâm hại hơn mười cô gái vô tội, tôi thì vì mua phải đồ vật cậu ta nhìn trúng mà cậu ta muốn lấy tính mạng của tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân con ông không biết tốt xấu.
Chu Trọng Quang lập tức hừ lạnh một tiếng, quát: Cậu nói láo, con trai tôi làm dao có thể độc ác như cậu nói chứ, cậu đừng có kiếm cớ nữa, hôm nay tôi nhất định phải giết cậu, báo thù cho con trai tôi.
Không phải ông nói có video sao, vậy ông có dám lấy video đó ra để mọi người cùng nhau xem không, xem rốt cuộc tôi nói thật hay giả.
Hôm đó, ở cùng con ông còn có ba người Thẩm Long, Thành Hổ, Tôn Báo, ông chắc đã nhìn thấy thi thể của bọn họ, ba người này có phải kẻ gian ác hay không, tôi nghĩ trong lòng mọi người ở đây đều rất rõ ràng.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Sau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, mọi người đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ ba người Thẩm Long lại có liên quan đến chuyện này, thanh danh của ba người này trong giới pháp thuật đúng là rất kém cỏi, đặc biệt pháp Song Hưu của bọn họ càng khiến người ta phỉ nhổ.
Nhưng thực lực của ba người này lại vô cùng mạnh, Lâm Thanh Diện nói ba người bọn họ đã chết, điều này chứng minh thực lực của Lâm Thanh Diện vượt xa ba người Thẩm Long.
Mọi người không ngờ Lâm Thanh Diện nhìn có vẻ còn rất trẻ mà lại có thực lực mạnh như vậy.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, sắc mặt Chu Trọng Quang trở nên hết sức khó coi, bản thân ông ta cũng hiểu rõ nhân phẩm của con trai mình.
Ngày đó sau khi nhìn thấy thi thể ba người Thẩm Long, ông ta đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, video giám sát lúc ấy càng khẳng định phỏng đoán của ông ta.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Chu Viễn cũng là con trai ông ta, Lâm Thanh Diện giết con trai ông ta, nên dù ông ta có đuối lý thì chắc chắn ông ta sẽ không từ bỏ ý định.
Cậu đừng có mà ở đây cả vú lấp miệng em, con trai tôi chết trên tay cậu là sự thật không thể chối cãi.
Tôi không cần biết cậu là người nào, có bối cảnh gì, hôm nay cậu nhất định phải nói ra danh tính, bồi tội cho con trai tôi.
Chu Trọng Quang không có ý định nói nhảm, lấy đoản kiếm khắc hoa văn phức tạp từ trong quần áo mình ra.
Lâm Thanh Diện thấy Chu Trọng Quang không có ý định nói lý lẽ, cũng lắc đầu, mở miệng nói: Nếu ông đã u mê không tỉnh ngộ như thế, giải vây cho một kẻ có tội thì cũng đừng trách tôi không khách khí.
Con của ông không hiểu chuyện, chết trên tay tôi là đáng đời cậu ta, ông già như vậy mà vẫn không hiểu chuyện, thì tôi không ngại để hai cha con ông đi gặp nhau dưới suối vàng.
Nói xong, Lâm Thanh Diện rút thanh đao Thôn Chính ra khỏi vỏ.
Thấy cuộc chiến sắp bắt đầu, Chu Tước vội nói với Lâm Thanh Diện: Anh phải hết sức cẩn thận.
Sau đó nhanh chóng chạy sang bên cạnh, để tránh khiến Lâm Thanh Diện phân tâm.
Chu Trọng Quang một tay kết ra một dấu tay kỳ quái, sau đó xẹt qua đoản kiếm một cái, một ánh sáng xuất hiện trên đoản kiếm, đoản kiếm lập tức vọt lên, bay về phía Lâm Thanh Diện.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều có vẻ rất kinh ngạc, bình thường bọn họ đều nghe nói ông chủ nhà họ Chu am hiểu phi kiếm, khá nhiều người lần đầu nhìn thấy phi kiếm chân chính bay lên không, nên không kìm được thốt lên kinh ngạc.
Đã sớm nghe nói ông chủ nhà họ Chu am hiểu ngự kiếm giết người, hôm nay nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền.
Bản lĩnh này của gia chủ nhà họ Chu quả nhiên khủng bố, tốc độ thanh phi kiếm đó chắc chắn người bình thường không thể so sánh, e là tên nhóc kia sắp gặp phiền phức rồi.
Mặc kệ rốt cuộc tại sao tên nhóc này giết cậu chủ nhà họ Chu, hiện cậu ta xem như đã kết thù với nhà họ Chu rồi, phi kiếm của ông chủ nhà họ Chu cũng không phải đùa giỡn, e là hôm nay tên nhóc này sẽ không có kết cục tốt.
***Ngô Bội Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nhìn thấy trong tay anh cầm một cây đao thì lập tức có chút xem thường nói: Phi kiếm của ông chủ nhà họ Chu là một loại pháp khí, anh ta định dùng một thanh đao bình thường chống lại, đúng là đủ tự đại.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao sau khi giết cậu chủ nhà họ Chu, anh ta còn muốn đến hội giao lưu pháp thuật, chẳng lẽ anh ta cố ý đi tìm cái chết sao?Nghe thấy Ngô Bội Nghiên nói vậy, Ngô Dung mở miệng nói: Tên nhóc này không hề đơn giản như cháu nghĩ đâu, ông không cảm thấy cậu ta sẽ ngốc đến mức tự mình tới chịu chết.
Ông nội, tên đó đã đắc tội nhà họ Chu rồi, tại sao ông còn muốn nói đỡ cho anh ta chứ? Cháu không cảm thấy anh ta có tài năng ẩn giấu gì, ông xem cây đao mang theo bên người anh ta kìa, làm sao cao thủ chân chính lại mang vật như vậy ở trên người.
Ngô Bội Nghiên lẩm bẩm.
Cháu hãy nhìn kỹ lại thanh đao trong tay cậu ta một chút.
Ngô Dung mở miệng.
Ngô Bội Nghiên dừng mắt trên thanh đao trong tay Lâm Thanh Diện, lần này cô ta kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì trên cây đao đó phát ra ánh sáng, trên đó còn có một loại uy thế khó nói lên lời.
Đây.
.
.
đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ anh ta cũng là một đại sư pháp thuật? Ngô Bội Nghiên lẩm bẩm.
Trong võ học, đạt tới Hóa Cảnh là nội kình có thể thay đổi, tạo thành cảnh tượng thần kỳ này, nhưng bình thường cao thủ Hóa Cảnh đều không mang theo vũ khí, cảnh giới của cậu ta chắc là ở giữa Tông Sư cảnh và Hóa Cảnh, nên cần một vũ khí làm môi giới.
Ngô Dung nhiều kinh nghiệm giải thích với Ngô Bội Nghiên một chút.
Không phải nói cảnh giới của ông chủ nhà họ Chu còn lợi hại hơn cao thủ Hóa Cảnh trong võ đạo sao, tên nhóc này chỉ ở giữa Tông Sư cảnh và Hóa Cảnh thì kém ông chủ nhà họ Chu rất nhiều, dù thực lực anh ta bất phàm, cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh thua trong tay nhà họ Chu.
Dường như Ngô Bội Nghiên nhìn thấy một nửa vận mệnh của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Ngô Dung không nói tiếp nữa, ông ta cũng không đồng ý với lời của Ngô Bội Nghiên, dù thực lực Lâm Thanh Diện nhìn qua còn chưa đạt tới Hóa Cảnh, nhưng ông ta luôn cảm thấy tên nhóc này biết thần hồn lực còn có át chủ bài ông ta không thưởng tượng ra được.
Phi kiếm của Chu Trọng Quang như ánh sáng lấp lánh, bay về phía cổ Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cảnh giác, ngay khi thanh phi kiếm kia đến trước mặt Lâm Thanh Diện, Thôn Chính trong tay anh lập tức giơ lên, chặn thanh phi kiếm đó.
Trên phi kiếm mang theo sức mạnh không thua gì uy thế cao thủ Hóa Cảnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nếu đổi thành cao thủ Hóa Cảnh nửa chừng khác, e là giờ đã đầu rơi xuống đất rồi.
Mà Lâm Thanh Diện có tinh thần lực, có thể nhìn rõ tình huống trong phạm vi năm mét, chỉ cần thanh phi kiếm này tiến vào phạm vi năm mét quanh người Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lập tức có thể cảm nhận được rõ ràng quỹ tích của nó, dễ dàng ngăn cản.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại có thể chặn một kích này của mình, Chu Trọng Quang có vẻ hết sức ngạc nhiên, lẩm bẩm: Không ngờ lại có thể tiếp được một kích này của tôi, có vẻ thật có chút bản lĩnh, nhưng phi kiếm của tôi cũng không phải chỉ lần này, xem cậu có thể chống lại phi kiếm của tôi trong bao lâu.
Dứt lời, pháp quyết trên tay Chu Trọng Quang biến hóa, thanh phi kiếm lại bay đến trước mặt Lâm Thanh Diện, bắt đầu liên tiếp ra chiêu.
Lâm Thanh Diện cầm Thôn Chính, dốc toàn bộ sức mạnh của mình lên thân đao, thanh phi kiếm này của Chu Trọng Quang đúng là hết sức lợi hại, hơn nữa, sắc bén hơn binh khí bình thường rất nhiều, Lâm Thanh Diện có thể cảm giác được, nếu không phải anh dốc hết sức mạnh lên thân đao, e là Thôn Chính không đánh được mấy lần đã hỏng rồi.
Thanh danh của ông trùm giới pháp thuật quả nhiên không phải tự dưng mà có.
Thấy Lâm Thanh Diện và phi kiếm so chiêu, vẻ mặt mọi người rất ngạc nhiên, bọn họ trợn tròn mắt nhìn ánh sáng trên người Lâm Thanh Diện và ánh sáng trên phi kiếm.
Mọi người đều không nghĩ tới, Lâm Thanh Diện lại có thể chống chọi được phi kiếm của Chu Trọng Quang lâu như vậy, xem ra đúng là có bản lĩnh.
Sức mạnh phi kiếm này của ông ta không phải bình thường, e là đã vượt qua cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ, nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ mình không cầm cự được lâu nữa.
Ông ta ỷ vào thanh phi kiếm này chứ thực lực bản thân chắc không mạnh lắm.
Chỉ cần mình có thể lại gần ông ta, khống chế ông ta thì trận chiến này sẽ lập tức kết thúc.
Lâm Thanh Diện vội nghĩ ra cách đối phó.
Sức mạnh của phi kiếm của Chu Trọng Quang đã vượt qua Hóa Cảnh sơ kỳ rồi, được tinh thần lực hỗ trợ, Lâm Thanh Diện mới có thể miễn cưỡng cầm cự.
Hơn nữa mọi người nhà họ Chu vây xung quanh, trong tình hình này nếu anh sử dụng bí pháp, đến cuối cùng nếu không giải quyết hết tất cả những người đó thì anh chắc chắn sẽ chết.
Cho nên bây giờ anh chỉ có thể mau chóng tới gần Chu Trọng Quang, giải quyết ông ta.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Diện bay nhanh về phía Chu Trọng Quang, ánh sáng trên thân đao trong tay sáng rực, sau đó, ánh đao quét về phía Chu Trọng Quang.
Thiên Tinh thức!Chu Trọng Quang hơi híp mắt, sau đó dấu tay của ông ta biến đổi, phi kiếm cũng đã bay đến trước mặt ông ta, rồi chém về phía trước, lập tức phá giải chiêu thức của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ chiêu này của mình có thể gây tổn thương gì cho Chu Trọng Quang, chẳng qua là để phân tán sự chú ý của Chu Trọng Quang mà thôi.
Thôn Chính trong tay anh thay đổi chiêu, tiếp tục bổ tới Chu Trọng Quang, một ánh đao hình bán nguyệt xuất hiện, rơi trên đỉnh đầu ông ta.
Yêu Nguyệt thức!Phi kiếm của Chu Trọng Quang lập tức vượt qua đỉnh đầu ông ta, sau đó dường như hóa ra vô số phân thân, tạo thành một cái lưới hình vuông trên phi kiếm, chụp xuống ánh đao của Lâm Thanh Diện.
Ngay lúc này, Lâm Thanh Diện đã vọt tới trước mặt Chu Trọng Quang, anh nhìn ông ta chằm chằm, nói: Phi kiếm của ông đúng là lợi hại, nhưng là cao thủ pháp thuật, thực lực cận chiến của ông chắc chắn là nhược điểm, một khi bị người ta tiếp cận, chắc chắn trở tay không kịp.
Ông không nên bất cẩn như vậy.
Lâm Thanh Diện vừa dứt lời, Thôn Chính trong tay anh đã tập trung hết sức mạnh, một ánh đao khổng lồ xuất hiện, kéo theo từng đợt sấm chớp bổ lên người Chu Trọng Quang.
Kinh Lôi thức!Khi nhìn thấy ánh đao khổng lồ của Kinh Lôi thức, mọi người ở đây đều không khỏi hít sâu một hơi, tấn công mạnh mẽ như thế, không biết mạnh hơn những thủ đoạn pháp thuật của bọn họ bao nhiêu lần.
Sau khi, võ đạo đạt tới Hóa Cảnh, sự thần kỳ không hề thua kém pháp thuật, hơn nữa uy lực rõ ràng còn mạnh hơn một chút.
Tất nhiên, đây cũng là vì ở hiện đại pháp thuật đã tàn lụi, còn tồn tại thì cũng đều mơ hồ, trong ghi chép trước kia, pháp thuật có năng lực hủy thiên diệt địa.
Giống trận bàn Cửu Long Trói Sát Trận của nhà họ Chu sử dụng giết người, chắc chắn là được lưu truyền từ xa xưa khi pháp thuật còn phồn vinh tới nay, nếu pháp thuật thật thịnh vượng, người nhà họ Chu không thể ngay cả mở trận bàn như thế nào cũng không biết.
Nên Lâm Thanh Diện thầm nghi ngờ tại sao đến thời điểm này pháp thuật lại tàn lụi, trong đó chắc chắn chứa đựng bí mật vô cùng lớn.
Mắt thấy ánh đao khổng lồ kia sắp chém vào Chu Trọng Quang, mọi người đều lo lắng thay cho ông ta.
Nhưng Chu Trọng Quang cũng không hề nao núng, mà lại cười lạnh.
Nhìn thấy nụ cười lạnh này, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy bất an, bất giác muốn thối lui về phía sau.
Nhưng lúc này ánh đao đã ở trên người Chu Trọng Quang rồi, mà ông ta không hề có ý ngăn cản hoặc chạy trốn.
Ông ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn ánh đao chém lên người mình.
Trên da ông ta lập tức lần lượt xuất hiện từng ký hiệu màu vàng, tạo thành lồng sức mạnh ánh sáng màu vàng, trực tiếp cản trở sự tấn công của Lâm Thanh Diện.
Luồng ánh sáng màu vàng đó lập tức hấp thu sạch sẽ một kích này của Lâm Thanh Diện, sau đó nhanh chóng đập toàn bộ lên người anh.
Con ngươi Lâm Thanh Diện co lại, thật không nghĩ tới Chu Trọng Quang còn có thủ đoạn như vậy, hơn nữa tất cả những điều này đều xảy ra trong chớp mắt, dù Lâm Thanh Diện ý thức được nguy hiểm thì cũng không chống đỡ kịp.
Toàn bộ sức mạnh bị Chu Trọng Quang đẩy ngược trở lại đập vào người Lâm Thanh Diện, điều này tương đương với bản thân anh đã dốc hết sức đánh bản thân một Kinh Lôi thức, tổn thương do cái này gây ra vô cùng kinh khủng.
Người Lâm Thanh Diện bay ra ngoài không trung mười mấy mét, rồi mới rơi xuống đất.
Lâm Thanh Diện phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt anh trở nên tái nhợt.
Ở bên cạnh quan sát trận chiến, Chu Tước thấy thế, vội lao đến chỗ Lâm Thanh Diện, đỡ anh lên, ân cần hỏi: Anh không sao chứ?Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, mở miệng nói: Còn chưa chết, không ngờ ông ta vẫn còn có thủ đoạn như vậy, lần này đúng là tôi đã chủ quan.
Mọi người ở đây đều giật mình vì thủ đoạn vừa nãy của Chu Trọng Quang, không biết ông ta đã làm thế nào bắn lực công kích của Lâm Thanh Diện ngược trở lại.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện dừng trên người Chu Trọng Quang, mở miệng hỏi: Vừa nãy ông đã dùng thủ đoạn gì, tại sao có thể phản dame?Thấy Lâm Thanh Diện đã trọng thương, Chu Trọng Quang cũng không nóng nảy tiếp tục động thủ với anh, mà cười nói: Cậu nói không sai, cận chiến đúng là nhược điểm của tôi, tôi hiểu điều này rõ hơn cậu, nên cậu cảm thấy tôi sẽ cho cậu cơ hội tiếp cận tôi sao? Nếu cậu có thể thuận lợi tiếp cận tôi, chẳng qua là tôi cố ý thôi.
Trong bộ bộ quần áo này, tôi đã mặc Hộ Quang Giáp, là pháp khí do tổ tiên nhà họ Chu truyền lại, pháp khí này có thể ngăn cản công kích của kẻ địch thay tôi, đồng thời bắn hết trở về.
Mấy năm nay tôi đã thắng không ít cao thủ võ đạo, một nửa trong số họ không hề bị bại dưới phi kiếm của tôi mà là bị Hộ Quang Giáp của tôi đánh bại.
Các võ giả các cậu, luôn tưởng tiếp cận thân thể của chúng tôi thì chúng tôi không thể làm gì, đạo lý đúng là như vậy, nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ ngu, nếu không bây giờ ngươi cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Nhóc con, thực lực của cậu không yếu, hơn nữa còn còn trẻ như vậy, có thể nói là thiên phú vượt trội, đáng tiếc cậu đã giết con trai tôi, dù thiên phú của cậu có mạnh hơn thì hôm nay ở đây tôi cũng phải giết chết cậu, báo thù cho con trai tôi.
Mọi người đều khó tin nhìn Chu Trọng Quang, không ngờ ông ta không chỉ có được một phi kiếm có thể giết người từ xa, mà trên người lại còn mặc một bộ pháp khí bắn ngược công kích của đối thủ.
Điều này khiến mọi người không thể không bội phục nhà họ Chu đúng là không hổ là trùm giới pháp thuật, người bình thường không thể so sánh được.
Mặt mũi Lâm Thanh Diện căng thẳng, anh đã hơi xem thường Chu Trọng Quang, đây là lần đầu anh gặp phải loại pháp khí có thể bắn ngược công kích của người khác.
Nhưng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, trong thời gian ngắn, pháp khí này của Chu Trọng Quang khẳng định chỉ có thể vận dụng một lần, hơn nữa khả năng bắn ngược chắc chắn cũng có hạn chế, nếu không Chu Trọng Quang căn bản cũng không cần hành động, cứ đứng tại chỗ để người khác đánh đã có thể bắn ngược khiến kẻ địch của ông ta chết.
Chu Trọng Quang đi về phía Lâm Thanh Diện, vẻ mặt đằng đằng sát khí, phi kiếm lơ lửng bên cạnh ông ta, nhìn qua có vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm về phía Lâm Thanh Diện.
Nhóc con, bây giờ cậu lập tức quỳ xuống cho tôi, lạy mười cái với không khí, xem như tế con trai tôi trên trời có linh, như vậy tôi có thể suy nghĩ để cậu chết thoải mái.
Bằng không, tôi sẽ từ từ tra tấn cậu, đến tận khi cậu không chịu nổi nữa mới giết chết cậu.
Chu Trọng Quang nói.
Lâm Thanh Diện hơi híp mắt, lạnh lùng nói: Nằm mơ!Hừ, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Nói xong, phi kiếm phía trên Chu Trọng Quang định đâm vào đầu Lâm Thanh Diện.
Lúc này Chu Tước trực tiếp chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Nếu ông muốn giết thì trước tiên giết tôi đã, rõ ràng con ông có ý đồ bất chính với chúng tôi, hắn chết cũng là chuyện đương nhiên, nếu ông giết chúng tôi, Chúng Thần Điện sẽ không bỏ qua cho nhà họ Chu các ngườiMắt Chu Trọng Quang hơi híp lại, lạnh lùng nói: Tôi còn tưởng các người là ai, không nghĩ tới lại là người của Chúng Thần Điện, nhưng đã giết con trai tôi thì dù có là người của Chúng Thần Điện cũng phải đền mạng như thường, đừng tưởng tôi sẽ sợ các người.
Nói xong, phi kiếm của Chu Trọng Quang lập tức phát ra tiếng kiếm reo chói tai, sau đó lao về phía Lâm Thanh Diện và Chu Tước.
Chu Tước trực tiếp nhắm mắt lại, biết hôm nay mình đã không thay đổi được gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện kéo cô ta ra sau mình, cười nói: Tôi chưa từng nói tôi trúng kế của ông ta rồi thì không có biện pháp đối phó ông ta, cô không cần để ông ta giết cô vội như vậy.
Dứt lời, Lâm Thanh Diện nhìn về phía phi kiếm, lẩm bẩm nói: Chỉ một phi kiếm mà thôi, ông tưởng chỉ có ông chơi thứ này sao?Nói xong, trên đỉnh đầu Lâm Thanh Diện lập tức xuất hiện một ánh sáng màu vàng, ngay sau đó, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khiến trên mặt mọi người đều có thêm một quầng sáng vàng.
Trường kiếm màu vàng chỉ phi kiếm của Chu Trọng Quang, không chút do dự, lập tức vọt vể phía đó.
Khi nhìn thấy thanh trường kiếm màu vàng đó xuất hiện, mọi người sợ đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi, bởi vì bọn họ chưa từng thấy trên người Lâm Thanh Diện còn mang theo một thanh kiếm, thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Trời ơi, thanh kiếm màu vàng kia từ đâu ra thế, cứ như bỗng dưng xuất hiện trên đỉnh đầu tên nhóc đó, lại còn là tản ra ánh sáng màu vàng, chẳng lẽ đây là một thanh kiếm tiên trong truyền thuyết?Mẹ kiếp, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, lúc đầu cảm thấy phi kiếm của chủ nhà họ Chu đã thật lợi hại, không ngờ thằng nhóc này cũng có phi kiếm, hơn nữa còn có thể phát sáng, cảm giác thanh kiếm màu vàng này lợi hại hơn phi kiếm của chủ nhà họ Chu.
Đây mới là pháp thuật thật sự, chúng ta chẳng qua có chút công phu mèo cào mà thôi, ngự kiếm giết người, ánh sáng vạn trượng, đây mới là pháp thuật chân chính.
***Chu Tước không ngờ Lâm Thanh Diện còn có thủ đoạn như vậy, nghĩ đến mình vừa nãy vội vã chịu chết lập tức vẻ mặt đầy xấu hổ.
Hai người Ngô Dung và Ngô Bội Nghiên cách đó không xa đều mở to mắt nhìn thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Thanh Diện.
Khi thanh kiếm kia xuất hiện, Ngô Dung gần như lập tức mở miệng nói: Thần hồn ngự kiếm, là thần hồn ngự kiếm, người bạn nhỏ này quả nhiên có được thần hồn, xem ra tôi ở trên máy bay cũng không phải là ảo giác.
Nghe Ngô Dung nói vậy, vẻ mặt Ngô Bội Nghiên lập tức trở nên phức tạp.
Sau khi nhìn thấy trường kiếm màu vàng xuất hiện, hai mắt Chu Trọng Quang nhíu lại, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: Giả thần giả quỷ thôi, tôi học hơn hai mươi năm mới miễn cưỡng nắm giữ được thuật phi kiếm này, cậu chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, làm sao lại có bản lĩnh này, chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện có phải phô trương thanh thế hay không không phải ông ta nói là được, chỉ thấy thanh trường kiếm màu vàng lập tức giao chiến với phi kiếm, ánh kiếm vàng mở rộng, chỉ trong vòng một hiệp, phi kiếm của Chu Trọng Quang đã rơi xuống dưới đất.
Sau khi rơi xuống đất, lại còn bị cắt thành hai đoạn.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sợ ngây người, Chu Trọng Quang cũng sững sờ ngay tại chỗ, kinh ngạc nhìn thanh phi kiếm rơi trên mặt đất, rất lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Lại.
.
.
lại có thể bị gãy mất? Không ít người sợ hãi kêu lên.
Chu Trọng Quang nhanh chóng chạy về phía thanh phi kiếm, nhặt hai đoạn phi kiếm rơi trên mặt đất lên, khó tin nhìn bọn chúng, hai cánh tay cũng hơi run rẩy.
Điều này sao có thể, tại sao lại bị gãy chứ? Đây là một pháp khí, được truyền từ đời này qua đời khác ở nhà họ Chu, lâu như vậy chưa từng xuất hiện vấn đề gì, thanh kiếm có thể phá hủy tất cả mọi thứ, tại sao lại gãy?Chu Trọng Quang ngẩng đầu nhìn trường kiếm màu vàng giữa không trung một cái, ánh mắt có vẻ kiêng kị, giờ mới hiểu được mình đã coi thường Lâm Thanh Diện rồi.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự nhiều, sau khi chặt đứt phi kiếm của Chu Trọng Quang, kiếm Trảm Tiên giữa không trung bay thẳng về phía Chu Trọng Quang.
Chu Trọng Quang biến sắc, trên tay kết ra pháp ấn, sau đó ném ra từng tấm bùa vàng về phía kiếm Trảm Tiên, hét lớn một tiếng, những bùa vàng đó lập tức nổ tung lên.
Nhưng sự công kích trình độ này chẳng là gì với kiếm Trảm Tiên, nó hóa thành một vệt sáng vàng, xuất hiện ngay trước mặt Chu Trọng Quang.
Ông chịu thua chưa? Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Chu Trọng Quang hỏi.
Ánh mắt Chu Trọng Quang có vẻ ác độc, sau đó vươn tay cắn nát ngón tay, bôi máu tươi lên trên Hộ Quang Giáp của mình.
Trong thời gian ngắn, Hộ Quang Giáp của tôi có thể sử dụng hai lần, dù như vậy sẽ hao tổn tuổi thọ của Hộ Quang Giáp, nhưng dùng để đối phó cậu cũng đáng giá.
Cậu nên kiến thức uy lực của Hộ Quang Giáp rồi, chỉ cần cậu dùng thanh kiếm này công kích tôi thì tất cả công kích của cậu đều sẽ bắn ngược lại, cuối cùng xui xẻo vẫn là cậu.
Chu Trọng Quang lạnh lùng nói.
Nghe Chu Trọng Quang nói vậy, Lâm Thanh Diện không kìm được bật cười, sau đó nói: Ngớ ngẩn.
Sau đó, kiếm Trảm Tiên lập tức xuyên thấu qua người Chu Trọng Quang, Hộ Quang Giáp của Chu Trọng Quang cũng không hề phóng ra lồng ánh sáng màu vàng óng như trước kia, có thể nói tốc độ của trảm tiên quá nhanh, nên Hộ Quang Giáp này còn chưa kịp phản ứng, đã bị kiếm Trảm Tiên đâm xuyên qua rồi.
Sau khi làm xong những việc này, Lâm Thanh Diện nhanh chóng thu kiếm Trảm Tiên lại, khi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, thanh trường kiếm màu vàng bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa, lần nữa quay về trong đầu của Lâm Thanh Diện.
Sáng nay, Lâm Thanh Diện phát hiện trong đầu mình xuất hiện thanh kiếm nhỏ màu vàng này, cảm thấy bản thân và nó có liên hệ, anh đã biết mình có thể sử dụng thanh kiếm này.
Dù lúc này thanh kiếm nhỏ này vẫn sứt mẻ, nhưng uy lực của nó không phải người bình thường có thể tưởng tượng, Lâm Thanh Diện cũng không ngờ nó có thể chặt đứt phi kiếm của Chu Trọng Quang.
Lâm Thanh Diện có thể cảm giác được, kiếm Trảm Tiên có thể phát huy ra uy lực hiện tại, chính là dựa vào khả năng hấp thu tinh thần lực để hồi phục của anh.
Mới chỉ như vậy mà đã có uy lực khủng khiếp như thế, thật không biết khi ở trạng thái tốt nhất thì kiếm Trảm Tiên này có thể phát huy được uy lực mạnh cỡ nào.
Nhưng dù chỉ sử dụng kiếm Trảm Tiên trong thời gian ngắn ngủi mấy phút, tinh thần lực của Lâm Thanh Diện đã bị rút đi tám mươi phần trăm, bằng không anh cũng sẽ không vội thu kiếm Trảm Tiên lại như thế.
Dù thứ này lợi hại, nhưng với trình độ hiện tại của Lâm Thanh Diện thì không thi triển được bao lâu, nhiều lắm là làm một át chủ bài, nhân dịp đối thủ chủ quan lơ là mà dùng một chút.
Sắc mặt Chu Trọng Quang trở nên tái nhợt, hai mắt trợn trừng, ông ta cúi đầu nhìn lồng ngực mình, phát hiện chỗ đó, đã có máu tươi không ngừng chảy ra.
Sao.
.
.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao Hộ Quang Giáp không phát huy tác dụng?Chẳng lẽ phi kiếm của thằng nhóc đó đã mạnh tới mức này rồi sao?Lầm bầm xong hai câu, Chu Trọng Quang lập tức ngã thẳng về phía sau, sau khi ngã nhào trên mặt đất, cổ uốn éo hai lần, rồi không có động tĩnh gì nữa.
Mọi người xôn xao, không ngờ kết quả cuối lại như thế này, ông chủ nhà họ Chu tiếng tăm lẫy lừng lại chết trên tay Lâm Thanh Diện như vậy.
Điều này, điều này thật quá đáng sợ, ông chủ nhà họ Chu lại có thể chết trên tay cậu ta.
Trời ạ, ai có thể nghĩ tới, ông chủ nhà họ Chu sẽ chết ở hội giao lưu pháp thuật do chính mình tổ chức chứ.
Khá nhiều người bắt đầu bàn luận.
Lâm Thanh Diện đi về phía Chu Trọng Quang, sau khi đến trước mặt ông ta, phát hiện ông ta mở to hai mắt, nhưng ánh mắt trong mắt đã tắt, anh cúi người, sờ trên người Chu Trọng Quang, tìm lấy trận bàn bỏ vào quần áo mình.
Lúc đầu ông vẫn có cơ hội tiếp tục sống trên cõi đời này, nhưng ông không phân tốt xấu, khăng khăng muốn giết tôi, cái này chỉ có thể oán chính ông.
Tôi lấy trận bàn này, coi như là lễ vật nhà họ Chu các người bồi thường cho tôi.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License