Rể quý trời cho
Chapter
0090
Nhóc con, mày đánh không lại tao đâu, chịu chết đi! Cây gậy dài trong tay Chu Thác phát ra ánh sáng, mang theo uy lực vô song đánh về phía Lâm Thanh Diện.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã vận hành bí pháp, năng lượng trong cơ thể cũng đã tăng lên một bậc, nhìn thấy Chu Thác đánh cây gậy dài về phía mình, Lâm Thanh Diện đột nhiên nhấc thanh đao Thôn Chính trong tay, một luồng sức mạnh ập tới, toàn thân Thôn Chính đột nhiên xuất hiện một bóng đao dài, va chạm với cây gậy dài.
Năng lượng giữa hai người triệt tiêu lẫn nhau, hóa thành những đốm sáng nhỏ, tiêu tán trong không khí.
Chu Thác nhìn cảnh này với ánh mắt kinh ngạc, đòn đánh vừa rồi của ông ta xuất ra khá nghiêm túc, Lâm Thanh Diện vốn đã sắp bị đánh bại rồi vốn dĩ không thể chống đỡ được, nhưng bây giờ anh đã hóa giải đòn này, quả thật ngoài dự đoán của Chu ThácMà Chu Thác cũng cảm nhận được khí thế của Lâm Thanh Diện thay đổi, khí thế của Lâm Thanh Diện ít nhất mạnh hơn mấy lần so với vừa rồi, cho dù so với cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ như ông ta cũng không chịu thua quá nhiều.
Tại sao năng lực của mày so với vừa rồi mạnh hơn nhiều như vậy? Với trạng thái trước đây của mày, vốn không thể ngăn cản được công kích của tao! Chu Thác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi.
Lâm Thanh Diện cười với Chu Thác nói: Nếu ông có hơi mà hỏi cái này, thì tốt hơn là nên nghĩ xem lúc gặp Diêm Vương sẽ trình bày tội ác của mình như thế nào đi!Nói xong, Thôn Chính trong tay Lâm Thanh Diện sáng ngời, sau đó bóng dáng Lâm Thanh Diện liền xuất hiện ở trước mặt Chu Thác, Chu Thác gào lên một tiếng, nhanh chóng ra chiêu chống trả, hai người lại đối đầu nhau, chỉ có điều lần này Lâm Thanh Diện đã không còn bị đánh thua nữa, sức mạnh của anh mạnh đến mức thậm chí có cảm giác áp đảo Chu Thác.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện không nói ra tại sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng trong lòng Chu Thác cũng có vài phần suy đoán, ông ta cảm thấy Lâm Thanh Diện hẳn là đã uống viên thuốc cấp hoàn hảo, nên thực lực mới tăng vọt như vậy.
Viên thuốc cấp độ hoàn hảo có thể so sánh với bảo vật quý hiếm, cho dù là cao thủ Hóa Cảnh thì việc kiếm được một viên thuốc này còn khó hơn lên trời.
Ngày trước đại sư Thiên Long có thể lấy được viên thuốc cấp độ hoàn hảo, nhờ tìm thấy ở Sơn Đông một bộ xương khô bí ẩn.
Bằng không, với thực lực của đại sư Thiên Long, sẽ không thể tiếp xúc với loại đồ vật này, Lâm Thanh Diện cũng nhờ may mắn, giải quyết được đại sư Thiên Long, cho nên mới có được hai viên thuốc cấp hoàn hảo.
Chu Thác cũng rất muốn một viên thuốc cấp hoàn hảo, nhưng vì năm đó phải chạy trốn, mà viên thuốc này lại cực kỳ hiếm có, cho nên ông ta chỉ nghe người khác nói về tác dụng của viên thuốc cấp hoàn hảo này.
Mà Chúng Thần Điện là tổ chức lớn nhất ở nước C, muốn lấy một viên thuốc cấp độ hoàn hảo cũng không phải vấn đề gì, vì vậy Chu Thác cảm thấy rằng Lâm Thanh Diện hẳn đã uống viên thuốc cấp độ hoàn hảo.
Mẹ kiếp, Chúng Thần Điện này thực sự coi trọng thằng nhóc này mà, thậm chí còn cho nó viên thuốc cấp hoàn hảo, giờ có chút phiền phức rồi.
Chu Thác rủa thầm.
Nếu ông ta biết Lâm Thanh Diện đang sử dụng bí pháp có thể gia tăng sức mạnh thay uống thuốc, e là sẽ ngạc nhiên đến rơi cả cằm.
Những người phía dưới xem hai người giao tranh xảy ra tình thế đảo ngược, đều có chút không ngờ tới, rõ ràng vừa rồi Lâm Thanh Diện vẫn đang ở thế yếu, trong nháy mắt Lâm Thanh Diện bắt đầu áp chế Chu Thác rồi.
Khi Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện không còn bị áp chế nữa, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm, cầu nguyện rằng Lâm Thanh Diện có thể nhanh chóng giải quyết Chu Thác rắc rối này.
Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên nghĩ rằng Chu Thác nhất định sẽ thắng Lâm Thanh Diện trong trận chiến này, nhưng bây giờ tình hình bắt đầu thay đổi trong chớp mắt, cả hai vẫn chưa kịp phản ứng.
Con trai, tại sao cảm thấy khí thế của Lâm Thanh Diện đang lấn át đại nhân vậy? Chuyện gì vậy? Đại nhân sẽ không thua Lâm Thanh Diện đâu đúng không? Hứa Bình Nguyên nói với vẻ lo lắng.
Hứa Thông trên mặt cũng đầy thấp thỏm, nói: Có lẽ.
.
.
sẽ không, nhưng Lâm Thanh Diện quả thực khác với vừa rồi, nếu tiếp tục như vậy, thật sự không chắc ai thắng trong trận chiến này.
Vậy chúng ta có nên rời đi vào lúc này không, dù thắng hay thua cũng không liên quan đến chúng ta, nếu thua, chúng ta có thể sẽ gặp xui xẻo đó.
Hứa Bình Nguyên nói.
Hứa Thông cảm thấy lời nói có vẻ đúng, sau khi nhìn hai người phía trên đang đánh nhau một cái, thì thào nói: Đi.
Rồi anh ta liền quay người bước ra ngoài.
Hứa Bình Nguyên vội vàng đi theo, lúc này không đi, tình hình càng trở nên nghiêm trọng, bọn họ sẽ không thể rời đi.
Tuy nhiên, họ chỉ đi được vài bước thì bị mấy người Dư Tùng chặn lại.
Mặc dù lúc đó bọn họ bị thương, nhưng đối phó với hai người bình thường vẫn dư sức.
Các người muốn đi đâu? Dư Tùng nhìn chằm chằm bọn họ hỏi.
Hứa Thông nói: Chúng tôi muốn đi vệ sinh, sao hả, mấy người có ý kiến sao, nói cho mấy người biết, lát nữa đại nhân đánh thắng, mấy người liền biết tay, mau tránh cho tôi đi.
Dư Tùng đá vào người Hứa Thông, chửi rủa: Thắng được cái rắm, thành thật ở lại đây, hai người lần này đừng hòng rời khỏi kinh đô.
Trên mái nhà, Lâm Thanh Diện và Chu Thác đang đánh nhau hơn trăm chiêu, lúc này Chu Thác đã có chút thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Ông ta liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, biết rằng nếu không giải quyết Lâm Thanh Diện càng sớm càng tốt, có thể sẽ không có cơ hội nữa.
Lâm Thanh Diện cũng chăm chú nhìn Chu Thác, tuy rằng bí pháp tạm thời đạt tới trình độ sơ kỳ Hóa Cảnh, nhưng bí pháp cũng có thời hạn, qua thời hạn này nếu không giải quyết Chu Thác, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.
Vì vậy Lâm Thanh Diện không do dự nữa, vận toàn lực, tất cả đều tập trung về phía thôn chính trong tay.
Chu Thác có cùng ý nghĩ với Lâm Thanh Diện, nên vội vàng huy động sức mạnh toàn thân, ngưng tụ thành cây gậy dài gần như thật ra, nghiến răng đập mạnh về phía Lâm Thanh Diện.
Một bóng cây gậy dài khổng lồ bay xuống từ trên trời, hướng đầu Lâm Thanh Diện mà đập thẳng xuống, sức mạnh khiến cả ngôi nhà run lắc.
Một bóng đao dài to lớn cũng xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện, trên đó xuất hiện tia chớp, chém về phía Chu Thác một cách mạnh mẽ.
Kinh Lôi Thức!Hai bóng va chạm, sức mạnh to lớn lan tràn về bốn phía xung quanh, một âm thanh cực lớn nổ ra.
Mặc dù diện tích ngôi nhà cổ của gia đình họ Lâm rất lớn, nhưng cuộc giao tranh ở đây thực sự rất kinh hoàng.
Nhiều người xung quanh nghe thấy tiếng động lớn liền nhìn về phía nhà họ Lâm, thấy bóng một cây gậy dài va chạm với bóng của một con đao dài, khuôn mặt đều bị sốc.
Ôi mẹ ơi, nhà họ Lâm đang biểu diễn show ánh sáng sao?Một anh trai giao hàng đi ngang qua ngôi nhà cổ của gia đình họ Lâm nhìn thấy cảnh này, miệng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra đây không phải là một màn trình diễn ánh sáng, hai bóng đen ban nãy còn mang theo sức mạnh đáng sợ.
Bởi vì anh chính mắt nhìn thấy ngôi nhà cao nhất ở trung tâm ngôi nhà cổ của gia tộc họ Lâm đã sụp đổ ngay sau khi hai bóng ma này xuất hiện.
Mọi người trong gia đình họ Lâm đều bàng hoàng trước sức mạnh của cú đánh vừa rồi của cả hai, nhìn ngôi nhà đổ sập, ai cũng bàng hoàng không nói nên lời.
Đây… đây là sức mạnh hủy diệt của cao thủ Hóa Cảnh sao sao? Lý Tam Thốn lẩm bẩm một mình khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Xem ra lời sư phụ nói là đúng, chỉ có đạt tới cảnh giới Hóa Cảnh, chúng ta mới có thể coi như đạt tới ngưỡng cửa của kẻ mạnh, thực lực của chúng ta hiện tại, căn bản không đủ so với kẻ mạnh thực sự.
Tiêu Phong cũng cảm thán nói một câu.
Cả hai chân của Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên lúc này đều đang run rẩy, họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng ai đó lại có thể gây ra huỷ diệt như vậy bằng sức mạnh thể chất.
Trong mắt họ, đây không còn là người nữa, đây là sức mạnh mà thần thánh mới có được.
Lâm Thanh Diện nhảy xuống đất trước khi ngôi nhà sập xuống, nhưng Chu Thác không phản ứng kịp, xem ra trực tiếp bị đè bên dưới toà nhà rồi.
Đối với tình trạng hiện tại của Chu Thác, Lâm Thanh Diện cũng không nắm rõ, một chiêu lúc nãy đã tiêu hao hết sức mạnh của anh, hơn nữa là dựa trên chiêu thức lợi hại nhất của Huyền công trở lên mà diễn hoá ra, theo lý mà nói dưới tình trạng này người sơ kì Hóa Cảnh sẽ không ai có thể tiếp được chiêu này của Lâm Thanh Diện.
Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Diện đứng trên mặt đất, thở hồng hộc, họ đều thở phào vì chắc chắn rằng anh không bị thương trong vụ va chạm vừa rồi.
Nhưng không ai biết tình huống hiện tại của Chu Thác, cho nên tinh thần của mọi người vẫn căng thẳng.
Lâm Thanh Diện đi về phía đống đổ nát của ngôi nhà, dưới tấm xi măng, nhìn thấy Chu Thác cả người đầy máu, không rõ sống hay chết.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Thác, Lâm Thanh Diện thầm thở phào nhẹ nhõm, xem bộ dạng của ông ta, hẳn là khó mà còn sống.
Lâm Thanh Diện bước tới, vươn tay nhấc tấm xi măng lên, định kéo Chu Thác ra khỏi đó.
Lúc này, Chu Thác đột nhiên mở mắt ra, lao nhanh về phía Lâm Thanh Diện, định bóp cổ anh.
Lâm Thanh Diện như có linh cảm, cảm giác đó khá là huyền bí, giống như linh tính của bản thân đã đoán trước rằng Chu Thác là giả chết, anh nhanh chóng phản ứng lại, nắm lấy một cánh tay của Chu Thác, dùng sức, ném ông ta xuống đất.
Sau đó Lâm Thanh Diện nhanh chóng phóng đến trước mặt Chu Thác, cúi xuống, sau khi bẻ cổ ông ta xong mới thật sự thả lỏng.
Xong việc, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hai chân trở nên nhẹ bẫng, ngồi bệch trên mặt đất.
Khi mọi người nhìn thấy, liền chạy về phía Lâm Thanh Diện, dìu anh lên từ trên mặt đất.
Sư huynh, anh không sao chứ? Lý Tam Thốn quan tâm hỏi.
Lấy điện thoại quay lại tình huống ở đây, tập trung vào bộ dạng của Chu Thác Lâm Thanh Diện nói.
Lý Tam Thốn sửng sốt một chút, không hiểu chuyện này là có ý nghĩ gì?Quay video để làm gì? Lý Tam Thốn hỏi.
Lâm Thanh Diện không trả lời câu hỏi Lý Tam Thốn, sau đó, anh cảm thấy cả thế giới quay cuồng trong đầu mình, rồi ngất đi.
Lý Tam Thốn lắc mạnh Lâm Thanh Diện, hỏi: Sư huynh, anh chưa nói làm gì với đoạn video, tại sao anh lại ngất rồi.
Người đàn ông mập mạp ở bên liếc nhìn anh ta nói: Đại ca nhất định muốn lưu lại thành tích của mình làm kỷ niệm, đừng hỏi nhiều như vậy, bảo anh quay thì anh cứ quay lại đi là được.
Lý Tam Thốn suy nghĩ có thể là vậy, vì vậy anh lấy điện thoại ra và bắt đầu quay video.
Trên thực tế, lý do khiến Lâm Thanh Diện yêu cầu Lý Tam Thốn lấy điện thoại ghi lại cảnh tượng ở đây thực chất là muốn chứng minh với Chúng Thần Điện là mình đã giết Chu Thác để nhận điểm cống hiến.
Quy tắc trong Chúng Thần Điện là chỉ cần chứng minh được kẻ đó do mình giết được thì có thể nhận được công lao tương ứng, phương pháp không giới hạn, trong trường hợp khẩn cấp, Lâm Thanh Diện chỉ nghĩ đến biện pháp quay video.
Hứa Bích Hoài đi tới gần Lâm Thanh Diện, nhìn người đàn ông đã cứu cô lần nữa trong nguy cấp, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nói: Tôi sẽ chăm sóc cho Lâm Thanh Diện, anh ấy chắc mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi, mọi người xử lý tình trạng của căn nhà đi.
Mọi người gật đầu, Lý Tam Thốn cũng giao Lâm Thanh Diện cho Hứa Bích Hoài.
Chị dâu, còn bọn họ thì sao đây? Người đàn ông béo chỉ vào Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên đang run rẩy ở đằng kia.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn hai người bọn họ, trong mắt cũng có chút lạnh lùng.
Lần này chuyện không thể không liên quan đến hai người bọn họ, cho dù bọn họ có quan hệ họ hàng với tôi, tôi cũng nhất định cũng sẽ không bỏ qua, trước tiên trị tội hai người bọn họ, sau đó nhốt lại, chờ Lâm Thanh Diện sau khi tỉnh dậy xử lý sau.
Hứa Bích Hoài nói.
Người đàn ông béo gật đầu ngay lập tức, sau đó đi về phía Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên với nụ cười gian xảo trên mặt.
Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên đều căng thẳng, họ chưa bao giờ nghĩ rằng vị đại nhân trông như thần trong mắt họ lại chết trong tay Lâm Thanh Diện, họ muốn chạy cũng không chạy được, lúc này họ cảm thấy thực sự như rơi vào địa ngục.
Hứa Thông nhìn Hứa Bích Hoài một cái, sau đó trực tiếp xông tới trước mặt cô quỳ xuống, cầu xin thương xót: Em à, bọn anh biết sai rồi, bọn anh bất dắc dĩ mới phải đưa ông ta đến kinh thành, bây giờ ông ta đã chết, em cũng không có chuyện gì, em nể mặt chúng ta là thân thích mà tha cho bọn anh đi.
Hứa Bích Hoài hừ lạnh một tiếng, nói: Tôi không có thân thích như các người, chuyện này tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho các người đâu, tự cầu phúc cho mình đi.
Nhìn thấy Hứa Thông quỳ xuống cầu xin Hứa Bích Hoài vẫn không được, Hứa Bình Nguyên trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ xấu xa, trong lòng ông ta, ông vẫn là trưởng bối của Hứa Bích Hoài, chăng lẽ một hậu bối lại dám ra tay với trưởng bối sao.
Hứa Bích Hoài, mày hỗn láo đủ chưa, Văn Quân đã quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi, mày còn muốn gì nữa, không phải giờ mày không có chuyện gì sao, bất luận thế nào, chúng tao cũng là thân thích của mày, chẳng lẽ mày còn không nhận ra mối quan hệ thân thích này sao? Hứa Bình Nguyên nói.
Hứa Thông sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nghe Hứa Bình Nguyên nói, cha của anh ta hoàn toàn không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Hứa Bích Hoài nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, cô nhìn Hứa Bình Nguyên rồi nghiêm mặt nói: Xin lỗi, tôi thật sự không muốn nhận thân thích như các người vậy,dẫn hai người đi đi.
Bàn Tử lập tức bước đến gần hai người, đánh vào tay Hứa Bình Nguyên một cái rồi mắng: Mày dám ăn nói với chị dâu tao thế à, thật không muốn sống nữa, mày nghĩ mày là một cái thá gì mà muốn nhận thân thích với bà chủ nhà họ Lâm hả, thật là mơ hão! Sau đó, Hứa Thông và Hứa Bình bị bắt đi dưới sự đánh mắng của Bàn Tử.
Ba ngày sau.
Căn nhà bị phá hủy do Lâm Thanh Diện và Chu Thác chiến đấu đã được dọn dẹp dưới sự xử lý của người nhà họ Lâm, trước mắt đang trong quá trình xây dựng lại.
Mọi người nhà họ Lâm cũng đều đã đi bệnh viện làm kiểm tra, hiển nhiên lúc Chu Thác đánh nhau với họ cũng chỉ là để làm ra vẻ, cho nên hoàn toàn không có người nào bị thương đến căn cơ, dưỡng sức một khoảng thời gian cũng đều bình phục.
Lâm Thanh Diện từ trong phòng đi ra, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng mà tình trạng cơ bản đã bình phục, anh sáng hôm nay tỉnh lại, so với trước kia hôn mê một mạch 7 ngày, bây giờ sức đề kháng của anh đối với tác dụng phụ của bí pháp đã nâng cao rất nhiều.
Tin rằng sau khi huyền công của anh thật sự viên mãn, tác dụng phụ của bí pháp này với anh sẽ trở nên cực kì nhỏ.
Đương nhiên là đến lúc đó việc bí pháp này nâng cao thực lực của anh chỉ sợ là cũng sẽ trở nên yếu hơn rất nhiều.
Anh trực tiếp đi vào trong phòng của Hứa Bích Hoài, lúc này Hứa Bích Hoài đang ôm Nặc Nặc chơi, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào, Nặc Nặc trừng to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, giống như là nhìn thấy một món đồ chơi kỳ lạ vậy, rất chăm chú.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy ánh mắt này của Nặc Nặc, lập tức cười phá lên: Con bé này ánh mắt của con là sao vậy, lẽ nào không biết ba là ai sao?Hứa Bích Hoài quở trách mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: Anh lúc nào cũng không ở nhà, con bé đương nhiên không nhớ anh là ai rồi, tuy nói là từ đầu tiên mà con bé học được là ba, nhưng mà đã rất lâu rồi cũng không có gọi nữa.
Lâm Thanh Diện cũng là áy náy mà nhìn hai mẹ con cô một cái, anh cũng muốn luôn ở bên cạnh hai mẹ con cô, chỉ là là một người đàn ông, trách nhiệm anh gánh trên vai vẫn còn quá nhiều, rất nhiều việc anh nhất định phải đi làm.
Vậy Nặc Nặc của chúng ta sau này có khi nào sẽ trở thành một cô gái có vấn đề không, đến thời kì phản nghịch, lại tìm cho em một tên đầu đường xó chợ làm bạn trai, vậy anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân con bé.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài hừ một tiếng với Lâm Thanh Diện, nói: có người mẹ là em đây kề bên, Nặc Nặc sao có thể sẽ trở thành một cô gái có vấn đề chứ, em sẽ khiến cho con bé trở thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này.
Lâm Thanh Diện đi qua, ôm chặt Hứa Bích Hoài lại, khẽ nói: Anh sẽ khiến hai mẹ con em trở thành mẹ con hạnh phúc nhất trên thế giới nàyTrên mặt của Hứa Bích Hoài hiện ra một nụ cười vui vẻ, tuy rằng Lâm Thanh Diện thường phải ra ngoài làm việc của mình, nhưng mà anh từ trước đến nay chưa từng không giữi lời, bây giờ cô thật sự là có loại hạnh phúc mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
Lâm Thanh Diện vươn tay khẽ chạm lên cái mũi nhỏ của Nặc Nặc, trên mặt cô bé lập tức hiện ra một nụ cười vô cùng vui vẻ nói: Ba.
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ rằng cô bé vậy mà vẫn biết gọi mình là ba.
Ai nói con gái của anh không nhớ anh đấy, con bé không phải vẫn nhớ gọi anh là ba hay sao Lâm Thanh Diện cực kì kích động mà nói.
Hứa Bích Hoài nhìn anh đầy xem thường, sau đó lấy một con búp bê từ trong lòng của mình ra, chính là dáng vẻ trước đây khi Lâm Thanh Diện đối chiến với 5 đại thế gia, búp bê sinh động như thật, lại có mấy phần giống Lâm Thanh Diện như đúc.
Em mỗi ngày đều sẽ kể cho con bé nghe vô số lần về các câu chuyện của anh, con bé sao có thể quên được anh là ai chứ, con búp bê này là do em đặc biệt mời người làm, có dáng vẻ ở các thời điểm của anh Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện giật mình, không ngờ rằng Hứa Bích Hoài vậy mà có tâm như vậy, dùng mấy con búp bê này để cho Nặc Nặc không quên mình là ai.
Anh cảm động nhìn Hứa Bích Hoài một cái, sau đó liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ của cô.
Hứa Bích Hoài lập tức đỏ bừng cả mặt, sau khi hôn Lâm Thanh Diện một hồi liền vội vàng giãy ra.
Ây da, Nặc Nặc vẫn đang nhìn đó Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: Con bé nhỏ như vậy, lẽ nào còn biết hôn là chuyện gì saoNặc Nặc trừng Hứa Bích Hoài con mắt to, dường như thật sự là không biết hai người này đang làm cái gì.
Buổi chiều.
Trong một căn phòng tối tăm ở nhà tổ nhà họ Lâm.
Hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên lúc này đang hốt hoảng lo sợ mà ở chỗ này, trong thời gian ba ngày này hai người họ đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, Dư Tùng thường hay qua trừng phạt hai người họ một trận, bây giờ bọn họ đã vô cùng hối hận vì đã dẫn Chu Thác đến Kinh Đô tìm nhà họ Lâm gây phiền phức.
Cha, cha nói xem chúng ta lần này có thể chết ở nhà họ Lâm hay không? Hứa Thông nhìn Hứa Bình Nguyên, trên mặt đều là lo lắng không yên.
Sao có thể, tuy nói lần này chúng ta dẫn vị đại nhân đó đến nhà họ Lâm thật sự là không đúng, nhưng mà cuối cùng không phải là không xảy ra chuyện gì hết sao, còn về chuyện căn nhà này bị sụp, chúng ta đền tiền còn không được sao, coi như là Hứa Bích Hoài đó là kẻ vong ân bội nghĩa, không nhận chúng ta là thân thích, cô ta chắc chắn cũng không dám kêu Lâm Thanh Diện giết chúng ta đâu Hứa Bình Nguyên vẫn như cũ cảm thấy việc họ làm lần này không thể coi là việc xấu gì lớn.
Hứa Thông nghe thấy lời này của Hứa Bình Nguyên, nói: Cha, có thể cha không quá hiểu rõ Lâm Thanh Diện rồi, nếu anh ta thật sự quyết tàn nhẫn, hai người chúng ta chỉ sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lẽ nào mấy ngày nay Lâm Thanh Diện nhốt chúng ta ở đây tra tấn lâu như vậy vẫn chưa đủ sao? Nếu anh ta còn muốn giết chúng ta vậy anh ta có còn là người không, đến lúc đó chỉ cần chúng ta chắc chắn lần này không xảy ra chuyện lớn, anh ta khẳng định không dám làm gì chúng ta Hứa Bình Nguyên nói.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, vang lên một âm thanh châm biếm.
Ha ha, xem ra mấy ngày nay hai người vẫn còn chưa nhận thức rõ lỗi sai của mình, không lẽ hai người thật sự cho rằng tra tấn không quá mấy ngày liền đủ để bù đắp sai lầm của mình sao?Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào, mắt rét lạnh nhìn hai người, Dư Tùng theo sau Lâm Thanh Diện, ánh mắt nhìn hai người Hứa Bình Nguyên cũng giống như nhìn Hứa Bích Hoài câu chuyện cười.
Hứa Thông thấy Lâm Thanh Diện đi vào, trong lòng liền hồi hộp, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, lòng bàn tay nhịn không được liền bắt đầu đổ mồ hôi.
Hứa Bình Nguyên thì vẫn còn ở trong loại cảm xúc không phục ban nãy, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi vào, mượn sức mạnh ban nãy, liền chất vấn Lâm Thanh Diện một câu: Lâm Thanh Diện, rốt cuộc cậu có ý gì, đau khổ mà chúng tôi nhận mấy ngày nay đã đủ nhiều rồi, coi như là trong lòng các cậu tức giận hẳn là đã trút ra hết rồi chứ?Càng huống chi chuyện lần này cũng không phải là chúng tôi cố ý, thực lực của Chu Thác đó cậu cũng đã nhìn thấy rồi, người bình thường như chúng tôi sao có thể đối phó được, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới dẫn ông ta đến kinh đô, bây giờ cậu không phải đã giải quyết ông ta rồi sao, cần gì còn muốn làm khó dễ chúng tôi chứ?Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Hứa Bình Nguyên, liền hiểu rõ từ vô liêm sỉ này rốt cuộc là nghĩa gì, anh lạnh giọng nói với Hứa Bình Nguyên: Cần gì còn muốn làm khó dễ hai người? Ông cho rằng ông là cái thá gì? Cũng có tư cách kêu tôi rộng lượng với hai người một chút?Nếu không phải lần này tôi trở về kịp thời, Bích Hoài sẽ có kết cục gì lẽ nào hai người không rõ? Vào lúc hai người quyết định dẫn Chu Thác đến Kinh Đô, nhà họ Hứa ở Dương Thành hai người đã bị chính tay hai người đưa vào đường cùng rồi.
Nói cho hai người biết, tôi không chỉ sẽ khiến hai người chết đi, hơn nữa còn sẽ khiến hai người chết cực kì thảm, không chỉ là hai người các ông, sau này ở Dương Thành cũng sẽ không còn sự tồn tại của nhà họ Hứa.
Nói xong, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Dư Tùng một cái, nói: Đánh gãy chân của hai người họ, ném vào trong núi cho sói ănVâng!Sau khi hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên nghe thấy câu nói của Lâm Thanh Diện dều trợn to mắt, không ngờ rằng Lâm Thanh Diện vậy mà không nể tình như vậy, muốn ném hai người họ vào núi cho sói ăn.
Dư Tùng cười gian đi đến trước mặt hai người, mở miệng hỏi: Hai người các ông ai đi trước?Hứa Thông quay đầu nhìn Hứa Bình Nguyên một cái, lúc đó vốn anh ta muốn cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện, khẩn cầu Lâm Thanh Diện thủ hạ lưu tình với họ, kết quả Hứa Bình Nguyên vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện liền bắt đầu nói mấy câu đó, anh ta ngay cả cản cũng cản không kịp.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đã bị Hứa Bình Nguyên chọc tức, muốn đánh gãy chân của họ ném vào trong núi cho sói ăn, lúc nào coi như là họ có cầu xin tha thứ như thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không thể thay đổi cái gì cả.
Cha cần gì phải nói mấy câu đó, không lẽ cha không biết hoàn cảnh bây giờ của chúng ta sao? Bây giờ hay rồi, người ta đã muốn đánh gãy chân của chúng ta ném vào trong núi cho sói ăn rồi, như vậy cha hài lòng chưa?! Hứa Thông hét lớn với Hứa Bình Nguyên.
Hứa Bình Nguyên ngây người mà nhìn Hứa Thông, mở miệng nói: Cha cho rằng anh ta không dám làm gì chúng taHứa Thông hận không thể một phát bóp chết ông già này, sao anh ta lại có người cha khuyết tật não như vậy.
Ông già, hai người chúng ta đều không sống được rồi, nhưng mà muốn chết cũng là ông chết trước!Hứa Thông mắng Hứa Bình Nguyên một câu, sau đó liền đẩy ông ta tới trước mặt Dư Tùng.
Hứa Thông, tao là cha của mày đó! Hứa Bình Nguyên phẫn nộ, hét một tiếng.
Mẹ nó cũng sắp chết rồi, ai còn quan tâm ông có phải là cha của tôi hay không, nếu không phải là do ông già chết tiệt nhà ông, chúng ta sẽ rơi xuống tình cảnh như bây giờ sao! Hứa Thông cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, lớn tiếng hét lên một câu.
Lâm Thanh Diện nhìn hai cha con họ trở mặt thành thù, trong lòng cười lạnh, loại tình huống này là sự châm biếm nhất trên đời, không đến lúc cuối cùng, vĩnh viễn cũng sẽ không có người nào biết, lòng người rốt cuộc là như thế nào.
Hoàn toàn không để ý hai cha con Hứa Thông sau đó sẽ như thế nào, Lâm Thanh Diện xoay người đi ra ngoài, Dư Tùng sẽ thu xếp ổn thỏa hậu sự của hai người này thay anh, Lâm Thanh Diện đã nói là muốn ném họ vào trong núi cho sói ăn, vậy họ chỉ có một cách chết này thôi.
Một đường đến phòng của ông Độ, sau khi Lâm Thanh Diện gõ cửa liền đi vào, thấy ông Độ đang sắp xếp tài liệu, liền cười mà ngồi lên ghế gỗ ở giữa phòng.
Ông Độ thấy Lâm Thanh Diện đi vào, cũng hiện ra một nụ cười, mở miệng nói: Nhà họ Lâm này, quả nhiên vẫn là lúc có cậu ở đây là có sức sống, bộ xương già này của tôi, sớm đã hết hạn rồi.
Lâm Thanh Diện cười lên, nói: Ông Độ thật là nói đùa mà, nếu không phải là ông, chuyện của nhà họ Lâm sao có thể trở nên gọn gàng ngăn nắp như vậy, ông chính là đại công thần của nhà họ Lâm.
Ông Độ cười phá lên, không tiếp tục tâng bốc lẫn nhau với Lâm Thanh Diện nữa.
Lâm Thanh Diện cũng không nói nhảm nữa, mà là hỏi: Nhà họ Hứa ở Dương Thành đó sắp xếp như thế nào rồi?Người của chúng ta đã tới đó rồi, nhà họ Hứa ở Dương Thành cũng chỉ là gia tộc tầm thường, muốn diệt nhà họ Hứa cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay ông Độ nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Vậy chuyện này liền giao cho ông Độ giải quyết vậy, tuy rằng mấy người nhà họ Hứa đó tội không đáng chết, nhưng mà trừng phạt nên có thì phải có, hi vọng người nhà họ Hứa sau khi trải qua chuyện lần này, đều có thể nhớ kĩ.
Ông Độ gật đầu, lập tức liền lấy điện thoại ra, truyền đạt mệnh lệnh cho mấy người giải quyết ở Dương Thành.
Giải quyết một nhà họ Lâm nhỏ bé, Lâm Thanh Diện thậm chí không cần phải sử dụng lực lượng của Quan Lĩnh, chỉ cần là lực lượng của nhà họ Lâm cũng đã đủ rồi.
Dặn dò xong chuyện của nhà họ Hứa ở Dương Thành, Lâm Thanh Diện liền đi tìm Lý Tam Thốn lấy video quay hôm đó, Lý Tam Thốn còn đặc biệt khoe khoang với Lâm Thanh Diện một hồi về chất lượng của video mà cậu ta quay, còn nói nếu như Lâm Thanh Diện dùng video này mấy năm, hoàn toàn có giá trị.
Lâm Thanh Diện có chút cạn lời nhìn Lý Tam Thốn nói video này không phải dùng để làm kỉ niệm mà là dùng làm bằng chứng, chỉ cần có thể quay rõ mặt người là được rồi.
Lý Tam Thốn liền có chút xấu hổ, không nghĩ rằng Lâm Thanh Diện vậy mà dùng video này làm bằng chứng, người ngây thơ như anh, lúc đó còn mở app chỉnh ảnh, chính mình làm thuyết minh một lần ở trong video.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm video mà Lý Tam Thốn quay ra sao, chỉ cần có thể chứng minh Chu Thác đã chết trên tay của mình là đủ rồi.
Sau khi tìm Lý Tam Thốn lấy video, Lâm Thanh Diện liền lấy máy tính đăng nhập vào trang web chỉ dành cho Chúng Thần Điện, tải đoạn video đó lên, hơn nữa nói rõ Chu Thác đã chết ở trên tay của mình.
Khoảng chừng qua hai giờ, chuyện Lâm Thanh Diện chém giết Chu Thác đã nhận được sự thừa nhận của Chúng Thần Điện, mà Lâm Thanh Diện cũng do đó nhận được 60 nghìn điểm cống hiến.
Mặc dù còn kém 300 nghìn điểm cống hiến rất nhiều, nhưng mà này cũng xem như là một khởi đầu tốt, Lâm Thanh Diện vừa ra khỏi tổng bộ Chúng Thần Điện liền nhận được 60 nghìn điểm cống hiến, tốc độ này đã có thể nói là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối rồi, có thành viên của Chúng Thần Điện một năm còn không chắc chắn có thể tích góp đủ 10 nghìn điểm cống hiến, dù sao thì cao thủ Hóa Cảnh sao có thể dễ dàng giết được.
Làm xong mấy chuyện này, Lâm Thanh Diện liền bắt đầu ở cùng Hứa Bích Hoài chơi với Nặc Nặc.
Anh định dùng thời gian mấy ngày ở cùng với hai mẹ con cô, dù sao thì muốn tích đủ 300 nghìn điểm cống hiến, luôn ở trong nhà chắc chắn là không thể, không được bao lâu, Lâm Thanh Diện chắc chắn phải rời đi lần nữa.
Bởi vậy Lâm Thanh Diện cần phải trân trọng thời gian bây giờ.
Cùng lúc đó, ở tổng bộ Chúng Thần Điện.
Trong phòng nghị sự, đã có mười mấy cơ thể ngồi trước cái bàn tròn cực lớn, tuổi của mấy người này đều khá lớn, có hơn nửa tóc đều đã bạc, chỉ là tuổi của họ tuy rằng trông có vẻ lớn, nhưng mà khí thế trên người lại không yếu chút nào.
Ba người Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ cũng ở trong đó, ba người họ ở giữa mấy người này, xem như là có tuổi khá nhỏ.
Mười mấy người này, chính là toàn bộ cao thủ Hóa Cảnh mà Chúng Thần Điện lúc này có thể tụ lại, cũng được coi là cao tầng của Chúng Thần Điện, toàn bộ quyết sách của Chúng Thần Điện đều là thông qua sự thảo luận của mà mà được phát ra.
Lúc này trước mặt của tất cả mọi người đều đặt một phần tài liệu, phần tài liệu này là khái quát về cuộc đời của Lâm Thanh Diện, thông tin ở bên trong cực kì kĩ càng tỉ mỉ, có rất nhiều chuyện bản thân Lâm Thanh Diện cũng chưa hẳn còn nhớ, đều bị Chúng Thần Điện ghi bên trong.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm phần tài liệu này, không biết là muốn làm gì.
Qua không lâu, Quý Trường Thanh xuất hiện ở trong phòng nghị sự, mọi người lập tức đều yên tĩnh lại.
Tuổi nhìn qua khoảng sáu bảy mươi tuổi, ông lão cả đầu tóc trắng nhìn thấy Quý Trường Thanh đi vào, liền hỏi: Điện chủ, không biết lần này ngài tụ tập chúng tôi lại, còn kêu chúng tôi xem tư liệu của cậu nhóc tên là Lâm Thanh Diện này, là vì cái gì?Quý Trường Thanh đi tới chủ vị, nhìn tất cả mọi người cười nói: Chắc hẳn các vị đều đã có hiểu biết nhất định về Lâm Thanh Diện rồi đúng không?Tôi cũng không thừa nước đục thả câu nữa, hôm nay tôi gọi mọi người đến, là vì để xác nhận người được chọn làm Điện chủ Chúng Thần Điện tiếp theo.
Lâm Thanh Diện, chính là ứng cử viên mà tôi nhận định, sau khi tôi chết đi, Chúng Thần Điện sẽ do cậu ta tiếp nhận, nếu như các vị có dị nghị gì, bây giờ có thể nói ra.
Tất cả mọi người ở trong phòng nghị sự sau khi nghe thấy lời của Quý Trường Thanh đều yên tĩnh lại.
Bọn họ đều không ngờ rằng, Quý Trường Thanh kêu bọn họ tới, vậy mà là tuyên bố người được chọn làm điện chủ tiếp theo của Chúng Thần Điện.
Mà ứng cử viên này lại là một người thanh nhiên vừa mới gia nhập vào Chúng Thần Điện chưa được mấy ngày, mới có hai mươi mấy tuổi, thực lực cũng chưa thực sự đạt tới Hóa Cảnh.
Này đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người.
Ông lão hỏi Quý Trường Thanh sau khi nghe thấy lời của Quý Trường Thanh, cũng là ngẩn ra rất lâu, mới hồi thần lại, sau đó nhìn Quý Trường Thanh nói: Điện chủ, việc nghiêm túc như vậy, ngài vẫn là đừng có nói giỡn với chúng tôi, thiên phú của thằng nhóc đó quả thật không tệ, nhưng mà trở thành người được chọn làm Điện chủ, chỉ sợ vẫn không đủ tư cách.
Quý Trường Thanh nhìn chằm chằm ông ta, mở miệng nói: Tôi thật sự nghiêm túc, tuy rằng Lâm Thanh Diện mới gia nhập Chúng Thần Điện chưa được mấy ngày, nhưng mà tôi đã khảo sát những việc cậu ta từng trải qua, hơn nữa cậu ta cũng là người tôi dẫn về, bất luận là phẩm hạnh hay là tư cách, cậu ta tuyệt đối đều là tốt nhất, vả lại tôi cũng sẽ không lập tức chết đi, tin rằng trước khi tôi chết, cậu ta nhất định có thể trở thành một vị cường giả có năng lực tự mình đảm đương một phía.
Mọi người thấy Quý Trường Thanh nói như vậy, tức khắc liền trầm mặc, trong đầu của mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Ở trong những người đang có mặt, có người không có bất kì hứng thú gì với vị trí Điện chủ, cho nên đối với việc ai tiếp nhận chức vị Điện chủ, họ đều không có ý kiến gì, chỉ cần có thể khiến cho Chúng Thần Điện tiếp tục hoạt động như thường là được.
Nhưng cũng có người có ham muốn đối với vị trí Điện chủ, cho dù là thái độ làm người có ngay thẳng như thế nào, lòng ham muốn treo lên cao đơn thuần này vẫn có, ông lão nói chuyện với Quý Trường Thanh chính là một người trong số đó.
Người này tên là Tần Chính, trong Chúng Thần Điện, là một vị đại lão chỉ đứng sau Quý Trường Thanh, thực lực của ông ta đã đạt đến Hóa Cảnhhậu kì, là một vị cường giả tuyệt thế chân thật, hơn nữa tuổi tác của ông ta nhỏ hơn Quý Trường Thanh rất nhiều, rất nhiều người đều cho rằng sau khi Quý Trường Thanh chết, người sẽ tiếp quản Chúng Thần Điện sẽ là Tần Chính.
Mà Tần Chính mấy năm nay đã vì Chúng Thần Điện bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng nên có tư cách này.
Cho nên bây giờ nghe thấy Quý Trường Thanh vậy mà lại trực tiếp đưa vị trí ứng cử viên làm Điện chủ cho một thằng nhóc trong mắt họ chẳng qua chỉ là thằng nhãi ranh, trong lòng ông ta tự nhiên là không hài lòng.
Điện chủ, nếu như ngài thật sự quyết định như vậy, chúng tôi e rằng không thể đồng ý, thiên phú của thằng nhóc này quả thực rất mạnh, là người mạnh nhất tôi từng gặp cho tới nay, nhưng mà thiên phú không thể đánh đồng với thực lực, dù thế nào, cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc ngay cả Hóa Cảnh cũng chưa thể đạt được, hơn nữa chuyện tương lai không ai có thể biết trước được, đem tương lai của Chúng Thần Điện đặt lên trên người của một thằng nhóc, thật sự không phải là sáng suốt.
Tần Chính không chút do dự mà phản bác lại Quý Trường Thanh.
Đúng vậy, Lâm Thanh Diện đó vẫn chỉ là một thằng nhãi ranh, căn bản không thể gánh vác gánh nặng của Chúng Thần Điện.
Những điều mà Tần trưởng lão nói không sai, thiên phú không thể đại biểu toàn bộ, không ai biết được rằng sau này thằng nhóc đó sẽ trở thành như thế nào, liền như vậy cho cậu ta làm ứng cử viên, thật sự là quá lỗ mãng rồi.
Thiên phú bây giờ không kém, không đại biểu thiên phú sau này vẫn như vậy, biết bao người tốc độ tu luyện tiền kì nhanh như bay, nhưng mà đến tiền kì Hóa Cảnh, liền chỉ có thể kẹt ở giai đoạn này cả đời, quả thật không thể liền như vậy xác định một thằng nhãi làm ứng cử viên làm Điện chủ.
Ba anh em Thanh Long lại có thiện cảm không tệ với Lâm Thanh Diện, cảm thấy nếu như thằng nhóc này có thể làm Điện chủ của Chúng Thần Điện, cũng là một chuyện không tệ.
Điều quan trọng nhất là, em gái nhỏ của họ dường như có thái độ đặc biệt với Lâm Thanh Diện, cho nên ba người đều hi vọng giữa Lâm Thanh Diện và em gái của họ xảy ra chút chuyện gì đó, coi như là Lâm Thanh Diện đã kết hôn, đối với cường giả mà nói, chuyện này cũng không tính là gì.
Chỉ là ba người họ đối với những người trưởng lão ở đây mà nói, xem như là vãn bối, không tiện nêu ý kiến, cho nên đều không nói.
Quý Trường Thanh cũng sớm đã dự đoán được sẽ có người phản đối, nhưng mà chuyện này ông đã quyết định, đặc biệt là sau khi Lý Mộ Vân nói Lâm Thanh Diện có ưu thế được trời ưu ái, có thể đạt đến thần cảnh, ông đã càng thêm kiên định với suy nghĩ này.
Tư cách và sự từng trải của Tần Chính quả thật đủ, hơn nữa đã cống hiến vô số cho Chúng Thần Điện, nhưng mà Lâm Thanh Diện là người duy nhất trước mắt có hy vọng đạt được thần cảnh, bây giờ, những vấn đề mà Chúng Thần Điện gặp phải, chỉ có cường giả thần cảnh mới có thể giải quyết, việc này không quan hệ gì với tư cách và sự từng trải, cho nên Quý Trường Thanh không có cách nào giao Chúng Thần Điện vào tay Tần Chính.
Ông nhìn chằm chằm Tần Chính, nói: Lo lắng của Tần trưởng lão tôi có thể hiểu, nhưng mà mọi người đều xem thường thiên phú của Lâm Thanh Diện rồi, tôi nghĩ cậu ta hẳn có thể vào lúc tôi còn sống, đạt được thực lực mà các vị không thể nào với tới, đến lúc đó, mọi người liền sẽ hiểu tôi vì cái gì mà định cậu ta làm ứng cử viên.
Tần Chính lập tức chau mày, ông ta thấy rằng, thiên phú đều là không có ý nghĩa, chỉ có thực lực chân chính mới là việc đáng tin duy nhất, trong tài liệu ghi rõ Lâm Thanh Diện ngay cả Hóa Cảnh cũng không đạt được, lời của Quý Trường Thanh thật sự là không có cách nào khiến cho ông ta tin tưởng và nghe theo.
Điện chủ, ngài hẳn là rõ khoảng cách giữa Tông sư cảnh và Hóa Cảnh lớn bao nhiêu, có người tuy rằng nhìn qua thì thiên phú cực kì, nhưng mà đến suốt cuộc đời, cũng chỉ có thể kẹt ở tông sư cảnh đỉnh phong, không cách nào có chút tiến bộ, không ai có thể cam đoan Lâm Thanh Diện này chắc chắn có thể thuận lợi đạt được Hóa Cảnh, coi như là Điện chủ muốn định cậu ta làm ứng cử viên, tối thiểu cũng phải đợi đến khi cậu ta đạt được thực lực Hóa Cảnh đi Tần Chính nói.
Quý Trường Thanh cười nói: Thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt được nửa bước Hóa Cảnh, đạt được Hóa Cảnh chân chính, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Điện chủ, nói thật là, cái gọi là nửa bước Hóa Cảnh, với tôi mà nói, cũng không có tài giỏi gì, tôi cũng cảm thấy vẫn là đợi đến lúc cậu ta đạt được Hóa Cảnh lại nói chuyện này cũng không muộnĐúng đó, nửa bước Hóa Cảnh và Hóa Cảnh chung quy là vẫn có chênh lệch, tôi thấy những người có mặt ở đây đều là cao thủ Hóa Cảnh, cho một người được nửa bước Hóa Cảnh như cậu ta làm ứng cử viên Điện chủ, chỉ sợ là không thể thuyết phục mọi người.
Lại có hai người lên tiếng phản đối.
Ngay vào lúc này, một người cầm một phần báo cáo đi vào trong phòng nghị sự, đi đến trước mặt của Quý Trường Thanh, cúi đầu nói mấy câu với ông, sau đó liền đặt báo cáo xuống.
Trên mặt Quý Trường Thanh liền hiện lên một nụ cười, nhìn quét qua mọi người một cái, nói: Vừa nhận được tin tức, Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô đã giết chết Chu Thác người thứ 7 của bảng treo thưởng, thực lực của những người ở đây tôi đều biết rõ, Chu Thác này mọi người đã truy bắt bao lâu bản thân mọi người hẳn là đều biết, Lâm Thanh Diện cũng chỉ mới gia nhập Chúng Thần Điện mấy ngày, liền làm được việc mà với mọi người có nhiều người và nhiều thời gian như vậy đều không làm được, tôi nghĩ thực lực của cậu ta, hẳn là không còn gì có thể nghi ngờ nữa đúng không?Mọi người nghe thấy lời của Quý Trường Thanh, lập tức liền lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
Lâm Thanh Diện đã giết chết Chu Thác? Chuyện này sao có thể! Cậu ta không phải mới chỉ là nửa bước Hóa Cảnh thôi sao!Một vị cao thủ tiền kì Hóa Cảnh từng phụ trách chuyện của Chu Thác, hơn nữa còn nhiều lần đánh nhau với Chu Thác, vả lại mỗi lần đều khiến ông ta phải chạy lập tức kinh hãi mà hô lên một tiếng.
Quý Trường Thanh nhìn người đang nói chuyện chăm chú, ông ấy bảo: Video mà Lâm Thanh Diện cung cấp đã được đăng lên trang web của Chúng Thần điện rồi, nếu như còn có ai nghi ngờ thì có thể lên trang web để xác nhận lại.
Sắc mặt Tần Chính cũng sầm xuống, ông ta vừa mới thua xong, trông Lâm Thanh Diện chỉ giống như một người có thiên phú không tệ, vừa mới từ cảnh giới tông sư thăng cấp lên thành nửa bước tông sư chưa được bao lâu, nào ngờ anh lại có thể giết chết một tên ác ma khiến cho nhóm cao thủ của Chúng Thần điện đau đầu, thế chẳng khác nào vả mặt ông ta.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Chính nhìn Quý Trường Thanh: Giết chết một kẻ Hóa Cảnh sơ kỳ chẳng đáng là gì, muốn thống lĩnh cả Chúng thần điện thì phải có thực lực khiến người khác tin phục mới được, còn lâu Lâm Thanh Diện mới đạt đến trình độ ấy.
Quý Trường Thanh bật cười, ông ấy nói: Khi nãy tôi đã nói rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là xác định lại ứng tuyển viên mà thôi, tôi cho rằng mình còn chưa chết sớm như vậy đâu, Lâm Thanh Diện có thể trở thành kẻ mạnh một mình đảm đương một phía trong khoảng thời gian này.
Tần Chính không tài nào phản bác được câu nói của ông ta, chỉ có thể lạnh mặt hừ một tiếng: Thế thì chúc ứng tuyển viên mà điện chủ lựa chọn có thể thuận lợi đạt đến trình độ như điện chủ kỳ vọng, nhưng hy vọng cậu ta sẽ không xảy ra điều gì sơ sót.
Sau khi nói dứt lời, Tần Chính xoay lưng bỏ ra ngoài.
Quý Trường Thanh chỉ cười cười chứ không nói gì.
Những người còn lại lập tức xôn xao bàn tán, rõ ràng chuyện Quý Trường Thanh tuyên bố lần này ảnh hưởng rất lớn đến hướng đi của Chúng thần điện trong tương lai, không ai biết rằng rốt cuộc Lâm Thanh Diện có thể đảm đương chức vị điện chủ hay không, có người ủng hộ Tần Chính, có người lại cảm thấy tiềm năng của Lâm Thanh Diện rất lớn, đúng là anh có đủ tư cách để trở thành ứng tuyển viên, có người lại đứng ngoài quan sát, không bày tỏ ý kiến của mình.
Ba anh em Thanh Long nhìn đám đông đang bàn tán, gương mặt cũng đượm vẻ cảm khái.
Không ngờ cậu ta vừa mới gia nhập Chúng thần điện hai ngày mà đã có thể giết Chu Thác, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng thực lực của cậu ta mới chỉ dừng lại ở cảnh giới tông sư thôi chứ, lần trước giúp em gái đi tìm cậu ta, nếu như thật sự đánh nhau thì có thể đến kết cục sẽ khó lường, may mà lần đó chúng ta không đi gây chuyện đánh nhau với cậu ta.
Thanh Long nói.
Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng gật đầu, bọn họ đã có cái nhìn khác về Lâm Thanh Diện.
Em út lên kinh đô rồi hả? Thanh Long lại hỏi thêm.
Đúng thế, lên kinh đô làm nhiệm vụ rồi.
Bạch Hổ đáp.
Thế thì mau kêu em gái làm thân với Lâm Thanh Diện đi, thằng nhóc ấy là ứng tuyển viên của điện chủ đấy, ô dù to, nhất định phải giữ cho chặt.
Đôi mắt Thanh Long sáng bừng.
Đúng đúng đúng, mau gọi điện thoại cho em gái.
Huyền Vũ cũng nói ngay.
Gọi điện thoại thì được, nhưng không thể để cho em gái biết Lâm Thanh Diện đã trở thành ứng cử viên được, đây được xem như là chuyện cơ mật trong chúng thần điện, không thể dễ dàng lan truyền ra ngoài, chúng ta đều cảm thấy Lâm Thanh Diện không tệ, kêu em gái cố gắng lên, lỡ như bọn họ có thể ma xát cho ra lửa thì sao.
Thanh Long nở nụ cười không đứng đắn.
…Trong kinh đô, nhà họ Lâm.
Trong căn phòng mà Lâm Thanh Diện dùng để tu luyện.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang ngồi bên giường, trước mặt anh đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt vài món đồ, một Xích Dương Linh Mộc tương đối lớn, kế bên là ngọn nến cùng với một thanh đao nhỏ.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đang cầm một món đồ như thư mời, anh nhìn nội dung bên trong, lông mày nhíu lại.
Anh phát hiện được thứ này trên người Chu Thác, bên trên có viết ‘Thư mời giao lưu thuật pháp’, trông có vẻ rất chính quy, bên trong còn viết thời gian và địa điểm tổ chức giao lưu thuật pháp, đồng thời còn khen ngợi Chu Thác, từ ngữ khí trong thư, chắc hẳn người viết thư mời này đã xem thủ đoạn Hóa Cảnh của Chu Thác là một loại thuật pháp.
Còn về thuật pháp, Lâm Thanh Diện cũng hiểu một ít về trang mạng của Chúng Thần điện, đúng thật là trên đời này có một loại như thế, chỉ có điều mặc dù nghe thuật pháp có vẻ huyền diệu nhưng trên thực chất, đó chỉ là cách vận dụng sức mạnh mà thôi.
Khác với sức mạnh võ đạo ở chỗ, các gọi là thuật pháp chính là sức mạnh đến từ thế giới bên ngoài, vận dụng sức mạnh tự nhiên, còn võ đạo lại sử dụng sức lực của bản thân.
Chúng Thần điện cũng có khuynh hướng liệt những người có dị năng đặc biệt vào nhánh của thuật pháp.
Bởi vì sức mạnh tự nhiên không thể vận dụng một cách rõ ràng, bởi thế mặc dù trên đời này có nhiều kỳ nhân có thể vận dụng thuật pháp, nhưng số lượng tương đối ít ỏi, hơn nữa người có thành công nhất định cũng được truyền dạy lại, nếu chỉ dựa vào bản thân mà đòi vận dụng sức mạnh tự nhiên, tất nhiên chẳng khác nào đồ điên nói mớ cả.
Theo như bản điều tra của Chúng Thần điện, cho dù có được truyền thừa hoàn chỉnh đi chăng nữa, cùng lắm thì những cao thủ thuật pháp chỉ tương đương với cao thủ Hóa Cảnh tiền kỳ mà thôi.
Truyền thừa của bọn họ có nhiều cảnh giới cao thâm hơn nữa, nhưng không một ai đạt được, chưa có ai tìm ra được nguyên nhân.
Thuật pháp có rất nhiều điểm giống với cách tu tiên của cổ nhân, có lẽ rất nhiều năm trước đã có người thật sự dựa vào thuật pháp để đạt đến cảnh giới Thần Tiên, nhưng tất nhiên bây giờ chẳng thể nào, dù gì cao thủ thuật pháp tài năng nhất cũng chỉ tương đương với Hóa Cảnh tiền kỳ mà thôi.
Điều duy nhất khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy ngờ vực là trông cuộc giao lưu thuật pháp này có vẻ rất chính quy, nhưng bọn họ lại mời hạng người đê tiện như Chu Thác, điều này khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi không nghi ngờ mục đích của bọn họ khi mở cuộc giao lưu thuật pháp này.
Cách thời gian tổ chức ngày hội giao lưu thuật pháp một thời gian, Lâm Thanh Diện rất tò mò về thuật pháp, nếu như có cơ hội, anh cũng muốn đi nhìn thử xem sao.
Đương nhiên rồi, hóng chuyện chỉ là thứ yếu, nếu như có thể tìm ra được manh mối nào trong ngày hội giao lưu thuật pháp thì Lâm Thanh Diện có thể kiếm được không ít côngs hiến, dù gì chuyện liên quan đến thuật pháp không phải là chuyện mà người bình thường có thể giải quyết nổi, vào lúc này, đương nhiên phải mời Chúng Thần điện ra mặt.
Bọn họ mời Chu Thác, rất có khả năng còn mời cao thủ Hóa Cảnh khác đến dự nữa, nếu như Chúng thần điện đang truy bắt, đối với Lâm Thanh Diện, đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Thực lực càng lúc càng mạnh, những thứ được tiếp xúc càng lúc càng mơ hồ, nếu như mình thật sự có cơ hội lên đến Thần cảnh, không biết có thật sự được gặp thần tiên hay không nữa.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười tự mỉa, anh không nghĩ đến chuyện trong ngày hội giao lưu thuật pháp nữa mà nhìn Xích Dương Linh Mộc.
Nếu như Quý Trường Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện có một khúc Xích Dương Linh Mộc lớn như thế, chắc chắn ông ấy sẽ ngạc nhiên đến mức muốn rớt cằm xuống.
Theo lời điện chủ nói, Xích Dương Linh Mộc chỉ cần chế thành mạt cưa, dùng lửa đốt mới có thể phát huy hiệu quả nên có, không biết nó có thể mang lại lợi ích gì cho mình nữa không, làm thử xem thế nào.
Sau khi lẩm bẩm một câu, Lâm Thanh Diện cầm thanh đao nhỏ, từ từ gọt Xích Dương Linh Mộc thành mạt cưa.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện từ trên đoạn Xích Dương Linh Mộc cạo được một ít mạt cưa, anh không dám lấy quá nhiều, sợ lúc xuất hiện sẽ không khống chế được tình hình.
Sau khi lấy được một ít mùn cưa, Lâm Thanh Diện thắp cây nến trên bàn lên, sau đó nhẹ nhàng ném những mùn cưa kia vào trong ngọn lửa.
Những mùn cưa này vừa tiếp xúc với lửa, lập tức bốc cháy, sau đó một luồng khí màu xanh xuất hiện, ngưng tụ bên trên ngọn nến, trông khá thần kỳ.
Lâm Thanh Diện nhìn luồng khí màu xanh kia, cũng không biết phải xử lý như thế nào, nghiêng người qua ngửi.
Luồng khí màu xanh kia theo mũi của Lâm Thanh Diện tiến vào cơ thể anh, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy có một sức mạnh vô hình lao về phía đỉnh đầu của anh, trong khoảnh khắc đó anh có một cảm giác linh hồn đã rời khỏi cơ thể.
Sau đó anh cảm thấy đầu của mình bắt đầu có cảm giác sưng lên, giống như tinh thần của mình muốn muốn phá vỡ sự ràng buộc của cái đầu, muốn chạy ra ngoài vậy.
Rất lâu sau, Lâm Thanh Diện mới có thể áp chế cảm giác sinh ra trong đầu của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc đó anh có cảm giác đầu của mình có dấu hiệu muốn tách ra, mặc dù không phải quá đau đớn, nhưng bản năng của cơ thể có thể khiến anh có chút sợ hãi trước sự thay đổi như thế này.
Sau khi trở lại bình thường, Lâm Thanh Diện vội vàng kiểm tra cơ thể của mình, phát hiện không xảy ra vấn đề gì, người lại tinh thần của anh tốt hơn một cách bất ngờ, ngũ quan càng trở nên trong suốt, tri giác cũng được cải thiện đáng kể so với lúc trước.
Sự thay đổi này nhìn thì có vẻ không quá lớn, nhưng với Lâm Thanh Diện đã đạt đến nửa bước Hóa Cảnh mà nói, sự thay đổi này, chắc chắn sẽ làm tăng xác suất chiến thắng của anh ta trong trận chiến.
Cuộc chiến giữa các cao thủ, đấu chính là nắm chắc, khống chế những tiểu tiết, khi hai người thực lực tương đương chiến đấu với nhau, muốn phân thắng bại, chỉ có thể nghĩ cách tìm ra khuyết điểm của đối phương từ những cái nhỏ nhất.
Bây giờ 5 giác quan của Lâm Thanh Diện đã trong suốt, cũng có nghĩa là sự nhận biết của anh với hoàn cảnh xung quanh cao hơn đối thủ một bậc, anh có thể tìm ra khuyết điểm nhanh và dễ dàng hơn đối thủ, từ đó có thể nắm được điểm mấu chốt trong trận đấu.
Trước kia tốc độ não bộ của Lâm Thanh Diện đã vượt xa người bình thường, bây giờ Xích Dương Linh Mộc này giúp cho phản ứng của Lâm Thanh Diện càng nhanh, cái này có nghĩa là gì, đương nhiên không cần nói cũng có thể biết được.
Điều quan trọng nhất chính là Lâm Thanh Diện mới chỉ sử dụng một lượng nhỏ vụn gỗ, đã có hiệu quả lớn như vậy.
Nếu như lấy nhiều hơn một chút, không biết còn xảy ra sự biến hóa như thế nào.
Sau khi thấy được Xích Dương Linh Mộc không làm hại đến mình, Lâm Thanh Diện lại cầm con dao nhỏ lên, bắt đầu cạo mùn cưa, số lượng lần này nhiều hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Sau khi cạo mùn cưa xong, Lâm Thanh Diện lại đặt chúng lên ngọn nến rồi châm lửa, luồng khí xanh xuất hiện, gần như nồng gấp đôi lần trước.
Lâm Thanh Diện lại hít những luồng khí xanh này vào trong cơ thể, lần này tinh thần của anh đã chấn động, sau đó, anh trợn tròn mắt, bởi vì anh cảm thấy trong đầu của mình xuất hiện một sức mạnh kỳ lạ, điều mà anh chưa từng cảm nhận được.
Mà sức mạnh đột ngột xuất hiện này, bây giờ đang cố gắng phá vỡ sự thoải mái trong tâm trí anh, chạy ra ngoài.
Cảm giác kia khiến anh cảm thấy vô cùng đau đơn, nhưng bản năng của anh nói với anh, điều anh phải làm lúc này chính là giúp sức mạnh kia phá vỡ sự trói buộc, nếu không, sức mạnh kia sẽ bị mắc kẹt trong đầu của anh trực tiếp khuấy đảo đầu của anh đến long trời nở đất, đến lúc đó rất có khả năng anh sẽ trở thành kẻ ngốc.
Không chút do dự, Lâm Thanh Diện lại vội vàng cạo mùn cưa trên Xích Dương Linh Mộc, đặt lên trên ngọn nến, từng luồng khí màu xanh xuất hiện, Lâm Thanh Diện nhanh chóng hít vào cơ thể mình, nhưng vẫn không đủ khiến sức mạnh kia phá vỡ sự trói buộc trong đầu anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy đầu của mình đau đến mức muốn tách ra, những hạt mồ hôi to như hạt đậu trên trán đã chảy ra một tầng, anh cắn răng để mình giữ được sự tỉnh táo, cố gắng để sức mạnh kia phá vỡ sự thoải mái của tinh thần.
Bởi vì cách cạo mùn cưa thực sự quá chậm, Lâm Thanh Diện trực tiếp cầm Xích Dương Linh Mộc lên, đặt lên trên ngọn nến.
Trong phút chốc, đoạn Xích Dương Linh Mộc bùng cháy, giống như lửa của than củi, không ngừng tỏa ra những luồng khí màu xanh.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới biết Xích Dương Linh Mộc này cho dù không cạo thành mùn cưa cũng có thể bắt lửa một cách dễ dàng, lý do tại sao phải tạo thành mùn cưa chính vì đoạn Xích Dương Linh Mộc kia của bọn họ quá nhỏ.
Sau vài lần hít thở, toàn bộ căn phòng đã tràn ngập những luồng khí màu xanh, mà Xích Dương Linh Mộc cũng đã cháy được gần một nửa.
Lâm Thanh Diện biết không thể để Xích Dương Linh Mộc cháy tiếp, nếu không luồng khí xanh này có thể nổ tung đầu của anh.
Vì vậy, anh lập tức dập tắt ngọn lửa trên Xích Dương Linh Mộc, sau đó khoanh chân ngồi trên gường, hai mắt nhắm lại, bắt đầu hấp thụ toàn bộ luồng khí màu xanh trong phòng.
Cùng với sự hít thở của Lâm Thanh Diện, những luồng khí màu xanh trong phòng cũng bắt đầu giảm dần, sắc mặt Lâm Thanh Diện giống như bị nướng chín, mồ hôi không ngừng chảy xuống má, trên đỉnh đầu cũng bắt đầu bốc lên một luồng khí nóng, trông vô cùng kỳ lạ.
Bây giờ trong đầu của Lâm Thanh Diện có thể nói là đã loạn thành một mớ, toàn bộ tinh thần của Lâm Thanh Diện đều đặt trên sức mạnh kỳ lạ kia, cố gắng giúp nó phá hủy sự trói buộc của não bộ, để khiến bản thân mình trở nên thư thái hơn một chút.
Trải qua sự tiếp nhận kỹ càng của Lâm Thanh Diện, trong luồng khí màu xanh chứa sức mạnh mà Lâm Thanh Diện chưa từng tiếp xúc tới, loại sức mạnh này sau khi được Lâm Thanh Diện hấp thu, toàn bộ đều đều hướng về phần sức mạnh sinh ra trong đầu anh mà hội tụ, khiến sức mạnh kia không ngừng trở nên chắc chắn.
Những sức mạnh xuất hiện trong đầu của Lâm Thanh Diện rất khác so với Nội Kình và Huyền Kình, Lâm Thanh Diện chưa bao giờ thấy, anh có thể cảm nhận được sự phi thường và khác thường của loại sức mạnh này còn huyền bí và bí ẩn hơn huyên kình và Nội Kình, bây giờ Lâm Thanh Diện không biết loại sức mạnh này dùng để làm gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện dốc toàn bộ tinh thần và sức lực hấp thu toàn bộ những luồng khí xanh ở trong phòng, sức mạnh kia xông thẳng ra bên ngoài cuối cùng sau khi cả tinh thần của Lâm Thanh Diện đều trở nên mệt mói, thành công xông ra khỏi đầu anh.
Sau đó, Lâm Thanh Diện cảm nhận được đầu mình xuất hiện một vòng xoáy vô hình, phòng thích ra một lực tinh thần thuần khiết, tinh thần vốn dĩ đã mền nhũn tiếp xúc với những sức mạnh này, lập tức sống lại.
Rất lâu sau, vòng xoáy vô hình kia ngừng giải phóng sức mạnh, sau đó từng chút từng chút thu lại, cuối cùng trong đầu Lâm Thanh Diện ngưng tụ thành một nhân hình hư ảnh với ánh sáng màu xanh, chính là dáng vẻ của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vô cùng ngạc nhiên, bởi vì anh phát hiện, anh đã có thể nhìn thấy nhân hình hư ảnh kia, giống như nội thị trên sách cổ đã viết, rất thần bí.
Điều khiến Lâm Thanh Diện càng ngạc nhiên chính là bây giờ anh có thể cảm nhận rõ ràng mọi chi tiết trong phòng, tất cả mọi thứ, đều hiện diện trong tri giác của anh một cách rất rõ ràng, mà lúc này anh vẫn đang nhắm mắt.
Chuyện gì đang xảy ra thế? Rõ ràng mình đang nhắm mắt, tại sao có thể ‘nhìn’ thấy hoàn cảnh trong phòng? Ngay cả cảnh tượng phía sau mình như thế nào mình cũng có thể nhìn thấy rõ ràng?Lâm Thanh Diện lẩm bẩm một mình, sau đó mở mắt ra, liếc nhìn trong phòng, mặc dù ánh mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy một số cảnh tượng, nhưng sức mạnh kỳ lạ kia vẫn còn, vì vậy anh vẫn có thể biết được tình hình 360 độ ở xung quanh.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng có thể cảm nhận được, sức mạnh kỳ lạ này từ trên con người nhỏ bé màu xanh ở trong đầu anh tỏa ra.
Anh và con người nhỏ bé màu xanh kia có mối quan hệ vô cùng thân thiết, có thể nói người kia chính là một phần của anh.
Lâm Thanh Diện thử di chuyển tâm trí, không chế cái người nhỏ bé kia để lấy lại sức mạnh kỳ lạ này, sự nhận biết với mọi thứ xung quanh cũng đột nhiên biến mất, trở thành tầm nhìn bình thường.
Sau đó Lâm Thanh Diện lại khống chế cái người nhỏ bé kia phóng ra sức mạnh kia, hoàn cảnh trong phòng lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trong sự nhận biết của anh.
Lâm Thanh Diện cảm nhận được phạm vi bao phủ của sức mạnh này của mình có bán kính khoảng 5m, bất kỳ thứ gì xuất hiện trong phạm vi 5m này đều không thể thoát khỏi sự nhận biết của Lâm Thanh Diện.
Lẽ nào đây chính là tinh thần lực trong truyền thuyết? Sức mạnh của Xích Dương Linh Mộc khiến mình có thể điều khiển được tinh thần lực? Lâm Thanh Diện lẩm bẩm.
Bất luận nhìn như thế nào, sức mạnh bây giờ anh đang nắm giữ rất giống với tinh thần lực, chỉ là cái người nhỏ bé trong đầu của anh dường như còn có tinh thần lực mạnh hơn nhiều so với những người ghi chép trên sổ của chúng thần điện.
Nếu như Lý Mộ Vân ở đây, nhìn thấy trạng thái lúc này của Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ hoảng sợ chạy lên đến tận trời, bởi vì loại sức mạnh mà Lâm Thanh Diện đang nắm giữ không phải là tinh thần lực gì cả, mà là sức mạnh thần hồn mạnh hơn gấp 10, gấp 100 lần tinh thần lực.
Cái người nhỏ bé trong đầu Lâm Thanh Diện kia chính là thần hồn của anh.
Lâm Thanh Diện chắc chắn chưa từng nghĩ đến, một lần thử sai sót ngẫu nhiên của anh lại đánh thức thần hồn bẩm sinh của chính mình.
Cho dù có thần hồn bẩm sinh, quá trình đánh thức cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, trước đâu, những thiên tài có thần hồn bẩm sinh này đều được xem là đối tượng chăm sóc đặc biệt, lúc bọn họ tiến hành đánh thức thần hồn, nhất định phải do trưởng bối ở bên cạnh làm chỉ điểm, để đảm bảo sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Mà Lâm Thanh Diện lại do sai sót ngẫu nhiên mà đánh thức thần hồn của mình, hơn nữa hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm trong chuyện này, còn cảm thấy mình khá may mắn khi có được lực thần hồn.
Điều này nến như để Lý Mộ Vân biết được, chắc chắn sẽ hung hăng giáo huấn Lâm Thanh Diện một trận, làm như vậy quả thật là đang chơi đùa với tính mạng của mình.
May là Lâm Thanh Diện không xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn thành công đánh thức thần hồn, đợi sau này sau khi anh giải thích được chuyện này, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Xích Dương Linh Mộc này quả nhiên thần kỳ, có thể giúp mình có được tinh thần lực, nếu như sau này trong lúc chiến đấu dùng tinh thần lực để quan sát đối thủ, vậy thì mọi động thái của đối phương đều bị mình nhìn rõ, như vậy cũng không cần phải lo lắng đối phương sẽ đột kích mình.
Lâm Thanh Diện trông rất vui vẻ, anh không hề biết Xích Dương Linh Mộc này chỉ là một phụ trợ mà thôi, anh có thể có được sức mạnh này, hoàn toàn là vì anh có thần hồn bẩm sinh, những người khác cho dù có dùng hết Xích Dương Linh Mộc này, chỉ sợ là cũng không có cách nào có được phương pháp này của anh.
Lâm Thanh Diện bước đầu nắm được tinh thần lực rất tò mò với phương pháp này, vì vậy vẫn ở trên giường thử lại, không lâu sau, anh cảm nhận được tinh thần của mình trở nên vô cùng mệt mỏi, không có cách nào chống đỡ được sự vận dụng của tinh thần lực.
Hiệu quả của tinh thần lực quả nhiên rất mạnh, nhưng sự tiêu hao của tinh thần cũng rất dọa người, Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ mới thức tỉnh được thần hồn, đương nhiên không thể duy trì quá lâu.
Nhưng thần hồn sẽ lớn lên cùng với Lâm Thanh Diện, khi thực lực của Lâm Thanh Diện ngày càng mạnh thì thần hồn của anh cũng ngày càng mạnh, và các phương pháp có thể phát huy ra sẽ ngày càng nhiều.
Lâm Thanh Diện ở giai đoạn này, trên phương diện thần hồn, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đang tập đi, so với những cao thủ như Lý Mộ Vân mà nói căn bản không đủ tầm, nhưng với những người chưa luyện thành thần hồn mà nói, đây chắc chắn là một sát thủ vô cùng mạnh.
Ngay khi Lâm Thanh Diện muốn thả lỏng tinh thần, đột nhiên anh cảm thấy bên trong quần áo của mình truyền đến những chấn động rất kỳ lạ.
Anh đưa tay ra sờ vào trong quần áo, sau đó từ bên trong lấy ra được hai viên Ngưng Hồn Ngọc, chấn động lúc nãy chính là từ bên trên phát ra.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào hai viên Ngưng Hồn Ngọc, lúc nãy sinh ra chấn động, chính là lúc Lâm Thanh Diện thu lại tinh thần lực của mình.
Vì vậy anh chống lại cơn mệt mỏi, dùng một chút tinh thần lực để thăm dò hai viên Ngưng Hồn Ngọc, sau đó trên hai viện Ngưng Hồn Ngọc đột nhiên xuất hiện một trận chấn động, bên trên phóng ra sức mạnh kỳ lạ, Lâm Thanh Diện cảm thấy tinh thần lực đã cạn khô lúc nãy đã được phục hồi lại.
Ngưng Hồn Ngọc này ở trạng thái bình thường cũng có thể nuôi dưỡng thần trí của con người, không ngờ nói cũng có tác dụng nhất định với thần hồn của con người.
Mặc dù tốc độ Ngưng Hồn Ngọc giúp thần hồn của Lâm Thanh Diện khôi phục lại không nhanh, nhưng so với việc Lâm Thanh Diện để nó khôi phục lại tự nhiên mà không làm gì cả thì đã nhanh hơn rất nhiều, cũng khó trách Chúng Thần Điện cảm thấy Ngưng Hồn Ngọc này trị giá 300 nghìn điểm cống hiến.
Dù sao thì Lâm Thanh Diện vẫn chưa tập hợp đủ ba viên Ngưng Hồn Ngọc, trước khi giao cho sư phụ, anh cũng không ngại để Ngưng Hồn Ngọc này nuôi dưỡng tinh thần của mình.
Anh có thể cảm nhận được, nếu như đeo Ngưng Hồn Ngọc này lâu, tinh thần lực của anh sẽ dần dần tăng lên.
Nói chung, thu hoạch của Lâm Thanh Diện trong ngày hôm nay vô cùng lớn, có được tinh thần lực, sau này lúc anh chiến đấu với người khác, đã có một con át chủ bài mà không ai nghĩ đến, nếu như sau này tinh thần lực này của anh có thể trực tiếp tấn công người khác thì còn đáng sợ hơn.
Cất Ngưng Hồn Ngọc và Xích Dương Linh Mộc đi, Lâm Thanh Diện rời khỏi phòng, định đi tìm Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc chơi một lúc, thư giãn một lúc, nhân tiện dựa vào Ngưng Hồn Ngọc để khôi phục lại tinh thần lựcHiệu quả nuôi dưỡng tinh thần của Ngưng Hồn Ngọc với thần hồn là chủ động, Lâm Thanh Diện chỉ cần để Ngưng Hồn Ngọc và thần hồn của mình sinh ra một sợi dây liên kết, Ngưng Hồn Ngọc sẽ tự động nuôi dưỡng thần hồn của Lâm Thanh Diện, không cần Lâm Thanh Diện phải làm gì.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện đang ăn cơm, có một người chạy đến, nói với Lâm Thanh Diện bên ngoài có người tìm anh.
Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kỳ quái, không biết ai lại tìm anh trong lúc đang ăn trưa, sau đó lên tiếng hỏi: Ai tìm tôi?Người kia lập tức trả lời: Người đến là một cô gái trông có vẻ 27, 28 tuổi, cô ấy tự xưng là Chu Tước, nói đến tìm chủ nhân xin viện trợ.
Nghe thấy lời nói của người kia, Lâm Thanh Diện lập tức sững sờ, con hổ cái này chạy đến Kinh Đô làm gì?Hứa Bích Hoài nghe thấy có phụ nữ đến tìm Lâm Thanh Diện, lập tức quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút dò xét.
Chu Tước này là ai? Sao em chưa từng biết anh còn có một người bạn như vậy? Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài cười ngại ngùng, nói: Cô ta là… ừm, đồng nghiệp.
Anh cũng không biết nên nói thân phận của Chu Tước với Hứa Bích Hoài như thế nào, anh chưa từng nói với cô về chuyện của Chúng Thần Điện, vì vậy tạm thời dùng từ đồng nghiệp để hình dung về Chu Tước.
Đồng nghiệp? Hứa Bích Hoài rõ ràng có hơi ngơ ra, rồi cô đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lâm Thanh Diện nói: Có phải anh lại có chuyện gì giấu em không, sao anh lại có đồng nghiệp gì đó được, Lâm Thanh Diện, anh nói dối có tâm chút đi chứ.
Lâm Thanh Diện lập tức vỗ đầu, cảm thấy xưng hô này quả thực có chút không quá thích hợp, đã lâu anh không quản lý chuyện của công ty rồi, sao có thể có đồng nghiệp chứ.
Là như vậy, khoảng thời gian này này ra ngoài anh có tham gia một tổ chức, Chu Tước chính là người trong tổ chức này, vì vậy anh mới nói cô ta là đồng nghiệp của anh, vợ à, Chu Tước này là một con hổ cái đấy, anh không thể nào có suy nghĩ gì đó với cô ta đâu.
Cái gì! Anh còn dám có suy nghĩ gì đó với người ta nữa à! Hứa Bích Hoài lập tức kinh ngạc kêu một tiếng.
Lâm Thanh Diện muốn chết luôn cho rồi, anh thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của phụ nữ.
Không phải anh sợ em nghĩ nhiều sao, vậy nên mới giải thích một chút, gọi cô ta đến đây em sẽ hiểu thôi.
Nói xong, Lâm Thanh Diện lập tức sai người đi gọi Chu Tước vào.
Lâm Thanh Diện nghĩ nếu Chu Tước đến đây để gây phiền phức, cho dù có phải đắc tội với ba anh trai của cô ta, anh cũng phải dạy dỗ Chu Tước làm người cho tốt.
Chẳng bao lâu sau, Chu Tước đã được người giúp việc nhà họ Lâm đưa đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, lúc này trông Chu Tước có chút lôi thôi, Lâm Thanh Diện nhớ trước kia cô ta rất chăm chút, trên người cũng có rất nhiều trang sức, nhưng bây giờ trên người cô ta lại chẳng có gì, đầu tóc thậm chí có chút rối loạn, sắc mặt cũng đã ngả vàng, nhìn như đã bị bỏ đói rất lâu rồi, khí thế lúc trước ở Chúng Thần Điện cũng đã mất tăm.
Lâm Thanh Diện khó hiểu nhìn Chu Tước, người này có như thế nào thì cũng vẫn còn ba người anh trai cao thủ, sao lại rơi đến bước đường này chứ?Hứa Bích Hoài cũng quan sát Chu Tước một phen kĩ lưỡng, phát hiện nhan sắc của người phụ nữ này không tệ, nhưng nhìn có chút luộm thuộm, cũng không biết là đã gặp phải chuyện gì.
Chu Tước cũng chú ý đến Hứa Bích Hoài, thấy nhan sắc của Hứa Bích Hoài, trong lòng cô ta có chút tán thưởng, không ngờ người như Lâm Thanh Diện lại tìm được một cô vợ xinh đẹp đến thế, đúng thật ông trời mù mắt rồi mà.
Nhưng nghĩ đến việc mình gặp phải, sắc mặt Chu Tước lại tỏ vẻ gượng gạo, nếu không phải không còn cách nào khác, cô ta cũng sẽ không tìm đến tên Lâm Thanh Diện mà cô không ưa mắt này.
Cô làm sao đấy? Lâm Thanh Diện nhìn Chu Tước rồi hỏi.
Chu Tước không trả lời anh, mà nhìn vào thức ăn trên bàn nuốt nước miếng, Hứa Bích Hoài nhìn thấy điều này, lập tức đứng dậy, cười nói: Chắc chị vẫn chưa ăn cơm nhỉ, ngồi xuống cùng ăn đi.
Nói xong, cô bèn dìu Chu Tước đến bàn, bảo cô ta ngồi xuống.
Chu Tước cũng không khách sáo, lập tức cầm bát đũa lên, ăn từng miếng lớn một, có thể nhìn ra được, cô ta đã đói sắp chết rồi.
Ăn được kha khá, Chu Tước đã hồi phục lại chút sức lực, lúc này mới đặt bát đũa xuống, sắc mặt cũng thoải mái hơn nhiều so với trước đó.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện, định nói mục đích mình đến tìm anh: Tôi đến tìm anh…Nhưng cô vừa mở lời, Lâm Thanh Diện đã vội nói: Cô đừng vội, giải thích với vợ tôi cô là ai trước đã, tránh để cô ấy hiểu lầm.
Chu Tước không ngờ tới Lâm Thanh Diện lại bảo cô ta giải thích với vợ anh về thân phận của mình, làm như là cô ta có gì đó với Lâm Thanh Diện vậy, lập tức khiến cô cảm thấy không vui.
Nhưng nghĩ đến việc đang ở nhà họ Lâm, ban nãy còn ăn một bữa cơm của nhà người ta, nói không chừng sau này còn cần sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, nên cô ta đành phải chịu đựng.
Cô ta quay sang nhìn Hứa Bích Hoài, cười nói: Em gái, em đừng lo, chị và Lâm Thanh Diện chỉ là cùng ở trong một tổ chức, chị quen anh ta chưa lâu, lần này cũng là bị ép đến đường cùng nên mới tìm anh ta thôi.
Hứa Bích Hoài nhìn dáng vẻ của Chu Tước, biết ngay là có chuyện gì nên mới đến tìm Lâm Thanh Diện, ban nãy cô hỏi chỉ là đùa anh mà thôi, không ngờ anh lại thật sự bắt người ta giải thích, khiến tình cảnh có chút gượng gạo.
Cô quay sang trừng mắt với Lâm Thanh Diện, rồi mới nhìn Chu Tước nói: Ai dà, Lâm Thanh Diện này đúng là ngốc thật mà, không ngờ còn bắt chị giải thích chuyện này, đương nhiên là em sẽ không nghi ngờ rồi, anh ấy có chút ngốc nghếch, chị đừng để ý.
Chu Tước lập tức cười nói: Điều này chị biết, quả thực anh ta rất ngốc, đương nhiên là chị sẽ không để ý rồi.
Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy cạn lời, sao đến cuối cùng, anh lại bị hai người họ quở trách rồi?Dừng lại, mau nói xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì, sao cô lại đến Kinh Đô? Lâm Thanh Diện hỏi.
Chu Tước cũng không phí lời, lập tức nói lại một lượt chuyện mà cô ta gặp phải cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nghe.
Hóa ra sau khi Chu Tước nhận được nhiệm vụ từ bộ chỉ huy của Chúng Thần Điện, Lâm Thanh Diện rời đi chưa bao lâu cô ta đã đến Kinh Đô, bắt tay vào điều tra việc có người dùng suy nghĩ để khống chế tiến hành phạm tội.
Chúng Thần Điện đã điều tra ra phần lớn manh mối, Chu Tước đến đây là để đưa tội phạm ra trước công lý.
Mục tiêu của Chu Tước là một người đàn ông tên Bạch Chấn Phong, người này là chủ của gia tộc họ Bạch ở Kinh Đô, theo sự điều tra của Chúng Thần Điện, người này có bản lĩnh khống chế suy nghĩ của người khác, đã từng khống chế tinh thần của người khác, dụ dỗ con gái nhà lành, dẫn dắt người khác tự sát, dẫn dắt người khác tiết lộ cơ mật thương nghiệp.
Vốn dĩ Chu Tước cho rằng một mình cô đi bắt tên Bạch Chấn Phong này là được, nhưng mọi chuyện không đơn giản như cô ta nghĩ, thủ đoạn của tên Bạch Chấn Phong này giỏi hơn rất nhiều so với những gì cô ta nghĩ.
Người này không chỉ sở hữu tinh thần lực phi thường, có thể khống chế được tâm trí người khác, mà còn có sở hữu thực lực của Tông Sư cảnh, là một cao thủ ẩn thế.
Chu Tước đến nơi đã giao thủ với Bạch Chấn Phong, Bạch Chấn Phong không chút sợ hãi, ra tay với Chu Tước, tuy Chu Tước có thực lực Tông sư cảnh mạnh mẽ, trình độ cao hơn Bạch Chấn Phong một bậc, nhưng tinh thần lực của tên Bạch Chấn Phong này khiến người ta khó mà lường được, mỗi lần chiến đấu, Bạch Chấn Phong đều có thể dùng tinh thần lực khiến Chu Tước cảm thấy rối loạn, quên mất cô ta định làm gì tiếp theo.
Trong khi chiến đấu lại quên mình cần làm gì, đương nhiên là đại kị, cho dù chỉ trong một thời gian ngắn, đối phương cũng có thể thông qua cơ hội này để nắm được sơ hở rồi đánh bại ta.
Càng đáng sợ hơn là, Bạch Chấn Phong có thể dùng tinh thần lực để thôi miên người khác, ý chí của Chu Tước tuy mạnh hơn người thường, nhưng sau vài lần giao đấu, cô ta vẫn bị mắc bẫy của Bạch Chấn Phong.
Nghe Chu Tước nói tới đây, Lâm Thanh Diện hơi tò mò nhìn cô ấy.
Theo Chu Tước thì Bạch Chấn Phong này phạm tội dụ dỗ gian dâm bằng cách điều khiển suy nghĩ của người khác.
Diện mạo Chu Tước xuất chúng, nếu Bạch Chấn Phong có thể điều khiển Chu Tước thì sẽ làm gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Cho nên cô thất thân rồi? Lâm Thanh Diện hỏi.
Chu Tước nghe Lâm Thanh Diện hỏi vấn đề này, sắc mặt đột nhiên hết trắng lại xanh, quay đầu trừng mắt lườm anh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: Anh có thể nói tiếng người không? Dù gì tôi cũng là Tông Sư cảnh đỉnh phong, mặc dù Bạch Chấn Phong thôi miên tôi nhưng thời gian không thể kéo dài, hắn cũng biết chuyện này.
Nếu hắn muốn làm gì tôi thì có lẽ còn chưa cởi quần, tôi đã khiến hắn thành thái giám rồi.
Hứa Bích Hoài cũng quở trách nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy vấn đề này anh hỏi quá thẳng thắn.
Mặc dù vừa nãy cô nghe Chu Tước nói tới Bạch Chấn Phong cũng cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì không hay, nhưng sẽ không nói ra như Lâm Thanh Diện.
Thực xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều quá.
Lâm Thanh Diện hơi áy náy nhìn Chu Tước, vì khi ở Chúng Thần Điện, anh với Chu Tước luôn đối nghịch với nhau nên đương nhiên sẽ nói như này.
Chu Tước không thèm để ý tới Lâm Thanh Diện mà nói tiếp: Bạch Chấn Phong biết thân phận của tôi rất đặc biệt, cho dù hắn thôi miên tôi trong thời gian ngắn thì cũng không dám làm gì tôi, nhưng lợi dụng lúc này hắn đã vơ vét hết đồ trên người tôi, không để lại cho tôi một xu, coi như chơi tôi một vố.
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở ngoài nhà họ Bạch.
Tôi vốn định quay lại giết chết hắn nhưng tinh thần lực của Bạch Chấn Phong thật sự quá quái dị, tôi không ứng phó được.
Cho dù quay lại giết thì chắc chắn cũng sẽ phải theo cách của hắn, mà hắn chỉ biết đến sự tồn tại của Chúng Thần Điện thôi chứ không rõ sự khủng bố của Chúng Thần Điện.
Lần đầu tiên hắn có thể nể mặt Chúng Thần Điện mà thả tôi, nhưng lần thứ hai thì chưa chắc.
Cho nên tôi chỉ có thể kìm nén sự bốc đồng, trước tiên phải bình tĩnh lại, nghĩ cách đối phó với hắn.
Nhưng tôi không có một xu dính túi, ngay cả tiền ăn ngủ cũng không có, nhân viên làm việc của Chúng Thần Điện ở Kinh Đô rất ít, tôi không có điện thoại, cũng không liên lạc được.
Sau này mượn được điện thoại của người khác gọi cho mấy sư huynh, trong thời gian ngắn họ cũng không giúp được tôi, họ nói anh ở Kinh Đô nên bảo tôi tới tìm anh.
Tôi bị đói hai ngày, ngủ hai đêm ở hầm cầu, thật sự không còn cách nào khác mới nghe ngóng địa chỉ của anh rồi tới tìm anh.
Nói đến cuối cùng Chu Tước tủi thân không thể giải thích được, không ngờ cuối cùng cô vẫn phải tới nhờ Lâm Thanh Diện giúp đỡ, điều này khiến cô cảm thấy hơi mất mặt, dù sao thì thái độ của cô với Lâm Thanh Diện lúc đầu khá là kiêu ngạo.
Vậy sao cô không tới tìm tôi ngay từ đầu mà phải nhịn đói những hai ngày? Lâm Thanh Diện hơi khó hiểu hỏi.
Chu Tước tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện: Vì thể diện, được rồi chứ? Bây giờ tôi đã đủ mất mặt lắm rồi anh còn hỏi câu này, tôi thấy anh cố ý thì có.
Hứa Bích Hoài vội an ủi Chu Tước, trách Lâm Thanh Diện không biết ăn nói, bảo Chu Tước đừng chấp nhặt với anh.
Lâm Thanh Diện thật sự không nghĩ như vậy, anh chỉ đơn giản là hơi khó hiểu chứ không suy nghĩ nhiều, bây giờ thấy Chu Tước phản ứng như vậy cũng vội vàng xin lỗi.
Không ngờ hổ cái cũng có lúc yếu đuối thế này, điều này lại khiến Lâm Thanh Diện hiểu Chu Tước hơn.
Sau khi Chu Tước bình tĩnh trở lại, Lâm Thanh Diện bắt đầu thảo luận với cô ấy cách giải quyết chuyện của Bạch Chấn Phong, dù thế nào thì anh cũng đã tham gia vào Chúng Thần Điện, bây giờ đồng nghiệp gặp khó khăn, đương nhiên anh phải giúp đỡ.
Lâm Thanh Diện cũng đã biết nhà họ Bạch từ trước, trong trí nhớ của anh, hơn mười năm trước, nhà họ Bạch đã là gia tộc hạng hai ở Kinh Đô, luôn đứng vững cho đến ngày nay.
Trong suốt quãng thời gian ấy cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến Kinh Đô bấp bênh, không phải nhà họ Bạch may mắn mà là nhà họ Bạch có giấu một vị cao thủ có tinh thần lực và thực lực đạt đến cấp bậc Tông sư cảnh.
Nếu không phải Chu Tước tới tìm, Lâm Thanh Diện thật sự không biết ở Kinh Đô còn có nhân vật này.
Tinh thần lực của Bạch Chấn Phong thật sự là một vấn đề rất phiền phức, cho dù thực lực của anh đã đạt tới Hoá cảnh nửa bước cũng chưa chắc có thể ứng phó với tinh thần lực của hắn.
Dù sao đây cũng là một dạng sức mạnh khác, người không hiểu phương diện này sẽ không có cách giải quyết.
Chu Tước nghiêm nghị nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười: Cũng chưa chắc, tôi lại thấy Bạch Chấn Phong này vẫn khá dễ giải quyết.
Chu Tước liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Tôi biết anh rất tự tin về bản thân, nhưng người có tinh thần lực thật sự rất đặc biệt, đến khi tiếp xúc rồi anh sẽ biết.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện biết những người có tinh thần lực rất đặc biệt, chỉ là bây giờ anh cũng có thể coi là có tinh thần lực, chưa chắc đã thua kém Bạch Chấn Phong, hơn nữa anh có Ngưng Hồn Ngọc, ở một mức độ nhất định thì có thể chống lại tinh thần lực này.
Cô đừng lo lắng chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp cô xử lý Bạch Chấn Phong, hắn làm rất nhiều chuyện ác, đương nhiên tôi sẽ không để hắn ở lại Kinh Đô.
Cô đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, tối nay chúng ta sẽ tới nhà họ Bạch, gặp Bạch Chấn Phong một chút.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Chu Tước trừng lớn hai mắt: Anh chắc chứ? Cứ vậy đi đối phó hắn mà không cần chuẩn bị gì sao?Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu.
Chu Tước có chút khó tin, không ngờ mình đã nói rõ thực lực của Bạch Chấn Phong như vậy rồi mà Lâm Thanh Diện vẫn không để tâm, dường như không để hắn ta vào mắt.
Hứa Bích Hoài nhìn phản ứng này của Chu Tước thì cười với cô ấy: Lâm Thanh Diện sẽ không làm chuyện gì khi chưa chuẩn bị trước, anh ấy đã nói vậy thì chắc chắn phải có cách đối phó với Bạch Chấn Phong, cô cứ tin tưởng anh ấy đi.
Tôi đưa cô đi tắm.
Nói xong Hứa Bích Hoài dắt tay Chu Tước bước ra ngoài.
Buổi tối, Lâm Thanh Diện và Chu Tước đi bộ trên đường, nhà họ Bạch cách nhà ông già họ Lâm không xa lắm, đi bộ là có thể tới.
Nếu biết nhà họ Bạch có nhân vật nguy hiểm như vậy tồn tại từ trước, chắc chắn Lâm Thanh Diện đã tấn công nhà họ Bạch lâu rồi.
Chu Tước hơi lo lắng, quay lại nhìn Lâm Thanh Diện rồi hỏi: Anh có chắc là có cách đối phó với Bạch Chấn Phong không? Hai người chúng ta đến đó, lỡ không ứng phó được hắn ta thì chẳng phải hai tay tự dâng đầu lên cho hắn à?Lâm Thanh Diện quay lại nhìn Chu Tước: Trông tôi không đáng tin đến vậy à? Dù sao tôi cũng được điện chủ các cô đích thân mời gia nhập, cũng không như cô tưởng.
Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Chu Tước cũng không thuyết phục nữa mà tự lẩm bẩm: Hừ, vậy thì nghe theo anh, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thì ba anh trai của tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License