Rể quý trời cho
Chapter
0086
Lâm Thanh Diện, khi nãy cậu ngầu quá trời, đó là bốn vị đại sư nổi tiếng khắp Đảo Quốc của chúng ta kia đó, ban đầu tôi muốn bái bọn họ làm thầy nhưng bọn họ lại đá tôi ra ngoài cửa, khi nãy thấy cậu mắng bọn họ mà tôi sướng tê tái cả lòng.
Lương Cung Kham Thái nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt sùng bái.
Lâm Thanh Diện nhún vai, ban nãy cũng chẳng tính là mắng, chỉ là nói thật lòng mà thôi.
Sao bây giờ anh lại khen Lâm Thanh Diện thế, chẳng phải hồi trước anh còn muốn dạy dỗ Lâm Thanh Diện sao? Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lương Cung Kham Thái.
Lương Cung Kham Thái lập tức cười ngượng: Trước kia không biết Lâm Thanh Diện giỏi như thế, bây giờ có đánh chết thì anh cũng không gây chuyện với cậu ấy nữa đâu, thật ra nếu được thì kêu anh bái Lâm Thanh Diện làm thầy cũng có thể.
Sau khi nói dứt lời, anh ta quay sang hỏi Lâm Thanh Diện ngay: Lâm Thanh Diện, cậu có thể nhận tôi làm học trò không? Tôi đảm bảo mình rất biết nghe lời, cậu kêu tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái nấy.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn anh ta, anh cất tiếng nói: Anh đi theo ba mình học cách kinh doanh đi, anh không có tư chất luyện võ.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, gương mặt Lương Cung Kham Thái lập tức lộ ra vẻ mất mát, anh ta bảo: Thật…Thật sao? Tôi luôn cho rằng mình là thiên tài võ học kia đấy.
Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Kham Thái với vẻ cạn lời: Nếu như anh là thiên tài võ học thì heo cũng có thể thành tông sư.
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều không khỏi bật cười.
Lương Cung Kham Thái lập tức cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ tư chất của mình mà còn không bằng một con heo.
Lâm Thanh Diện nói anh ta như thế cũng không phải là đùa giỡn, người đạt đến trình độ như Lâm Thanh Diện, chỉ cần nhìn là biết ngay ai đó có thiên phú võ học hay không.
Đúng là Lương Cung Kham Thái không có tư chất võ học, đối với anh ta, tiếp nhận gia tài của nhà họ Lương Cung là sự lựa chọn tốt hơn.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã đến ngày đám cưới của nhà họ Lương Cung.
Mặc dù nhà họ Lương Cung đều biết mục đích thật sự của nhà họ Thượng Sam, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường, những trình tự cần thiết trong buổi hôn lễ đều không bị nhà họ Lương Cung bỏ sót cái nào.
Nhà họ Thượng Sam thấy nhà họ Lương Cung không xảy ra bất cứ vấn đề nào, bởi thế cũng không gây rắc rối cho bọn họ.
Bây giờ hôn lễ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là trận quyết đấu giữa Thượng Sam Thác Dã và bốn vị đại sư.
Nhà họ Thượng Sam đã tỏ rõ thái độ, lần này là nạp thiếp, bởi vậy các bước hôn lễ đơn giản thôi, chỉ cần Lương Cung Nhạn Sương đến phòng Thượng Sam Thác Dã vào buổi tối là xong, những nghi thức đám cưới khác có thể miễn, nhà họ Thượng Sam phải cố gắng hết sức để thu xếp ổn thỏa cuộc tranh tài giữa Thượng Sam Thác Dã và bốn vị đại sư.
Mặc dù Lương Cung Nhạn Sương không định cưới Thượng Sam Thác Dã, nhưng thái độ của nhà họ Thượng Sam khiến cho cô cảm thấy hết sức phẫn nộ, rõ ràng đây là hôn lễ của cô và Thượng Sam Thác Dã, nhưng đến cuối cùng cô lại trở thành một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng dù cảm thấy bất mãn thì cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, phối hợp với Lâm Thanh Diện diễn cho xong vở kịch này, cho đến khi Lâm Thanh Diện trừ khử Thượng Sam Thác Dã.
Đám cưới được tổ chức trong sân nhà họ Thượng Sam, Lâm Thanh Diện và Lương Cung Kham Thái cũng thuận lợi thâm nhập vào trong nhà họ Thượng Sam.
Bây giờ bên trong đã bài trí ổn thỏa, trong sân nhà, thậm chí đã bày lôi đài, xung quanh lôi đài được sắp đặt vài chiếc bàn, thức ăn được bày kín trên bàn, bởi thế những người đến chúc mừng đám cưới đều có thể ngồi xuống ăn uống.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đến tham dự hôn lễ chỉ vì bốn vị đại sư nhẫn đạo, bởi thế cả thảy mọi người đều bàn tán về bốn vị đại sư, rất ít người nói về hôn lễ.
Sau khi Lâm Thanh Diện theo Lương Cung Kham Thái đi vào sân nhà Thượng Sam, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy bốn người Gia Võ Tôn.
Rất nhiều người vây quanh làm quen với bọn họ, sau khi nhìn thấy thế, Lương Cung Kham Thái lập tức khịt mũi khinh thường: Bốn lão già này thích được người khác nịnh nọt lắm, đại sư thật sự làm gì lãng phí thời gian với người phàm tục kia chứ.
Lâm Thanh Diện cười cười, anh không nói gì.
Vào lúc hai người định đi tìm chút gì ăn, vài người đàn ông đeo đao ở thắt lưng bước đến trước mặt bọn họ, gương mặt có vẻ rất dữ dằn.
Cậu chính là người đã kiếm chuyện với thầy tôi ở trước đám đông à? Người đàn ông cầm đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, giọng nói của anh ta lạnh tanh.
Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ rồi cười nói: Sao hả, các người muốn làm gì?Loại vô dụng như cậu không xứng được đứng chung chỗ với thầy tôi, hôm đó cậu may mắn thoát nạn thì nên tự cảnh tỉnh, không ngờ cậu còn dám xuất hiện ở đay, bây giờ cậu mau cút đi, chứ bằng không chớ trách tôi không khách sáo.
Kẻ cầm đầu cất tiếng nói.
Nếu như tôi không nhớ nhầm, đây là hôn lễ của nhà họ Thượng Sam và họ Lương Cung mà, lẽ nào các người là người nhà họ Thượng Sam, kêu tôi đi thì tôi phải đi ngay à? Lâm Thanh Diện hỏi anh ta một câu.
Lương Cung Kham Thái vội vàng nói: Cậu ấy chính là khách quý của nhà họ Lương Cung chúng tôi, tham dự hôn lễ là chuyện thích đáng, các người muốn làm gì? Lẽ nào thật sự cho rằng nhà họ Lương Cung của chúng tôi sợ nhẫn đạo các người sao?Kẻ cầm đầu lạnh lùng nhìn Lương Cung Kham Thái, không hề quan tâm đến anh ta mà tiếp tục nói với Lâm Thanh Diện: Đừng có được nể mặt mà không cần, chứ bằng không chớ trách bọn tôi không khách sáo!Sau khi nói dứt lời, bọn họ đều đặt tay lên cán đao giắt trên eo.
Những người xung quanh quay đầu nhìn về phía bọn họ, không ít người đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện quát mắng bốn vị đại sư.
Bọn họ nhìn thấy học trò của bốn vị đại sư chặn Lâm Thanh Diện lại, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.
Không ngờ lá gan của cái tên này lại lớn như vậy, hôm ấy đi gây chuyện với bốn vị đại sư trong đạo quán, bây giờ lại dám đến nhà họ Thượng Sam, chẳng phải muốn tìm chết hay sao.
Bốn vị đại sư ra tay với thằng nhóc này thì đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ, học trò của bốn vị đại sư ra tay thì chắc chắn không có vấn đề gì, để xem xem hôm nay cậu ta phải giải quyết rắc rối như thế nào.
Bốn người Gia Võ Tôn cũng để ý đến tình hình ở bên ngày, nhưng bọn họ không hề cản học trò của mình lại, đúng là cái tên nhóc không biết trời cao đất dày là gì ấy cần phải bị dạy cho một bài học.
Đây là hôn lễ của người khác, tôi không muốn đem lại rắc rối cho người ta, nếu các người muốn đánh nhau với tôi thì có thể chờ cho đến khi hôn lễ kết thúc.
Lâm Thanh Diện nói hờ hững.
Đừng có viện cớ nữa, bây giờ nếu như cậu không cút đi ngay thì chúng ta sẽ ra tay! Gương mặt kẻ câm đầu rất hung hãn.
Vào lúc bọn họ giương cung bạt kiếm, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: Các người hành xử ngang ngược như thế trong nhà họ Thượng Sam chúng tôi, có coi người đứng đầu nhà họ Thượng Sam như tôi ra gì không?Bọn họ lập tức ngoái đầu lại nhìn ngay, chỉ thấy hai người Thượng Sam Thác Dã và Lương Cung Nhạn Sương, bọn họ đã thay đồ xong, bước từ trong ra ngoài.
Những tên học trò nhìn thấy Thượng Sam Thác Dã ra mặt đều lập tức nghiêm chỉnh lại ngay.
Đợi sau khi hôn lễ kết thúc, nhất định bọn tao sẽ cho mày biết tay.
Kẻ cầm đầu cắn răng nghiến lợi mà nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không hề quan tâm đến anh ta mà nhìn về phía Thượng Sam Thác Dã, vào giây phút nhìn thấy Thượng Sam Thác Dã, Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày lại ngay.
Khí thế của người đứng đầu nhà họ Thượng Sam đã vượt quá cảnh giới tông sư, đạt đến trình độ của cao thủ Hóa cảnh.
Bốn vị tông sư nhẫn đạo nhìn thấy Thượng Sam Thác Dã hiện thân đều không còn đặt sức chú ý lên người tên oắt cuồng vọng ngu dốt Lâm Thanh Diện này nữa, đều nghiêng đầu nhìn sang ông ta.
Thực lực của họ chỉ là đỉnh phong tông sư cảnh, đương nhiên không cảm nhận được khí thế trên người Thượng Sam Thác Dã phát ra.
Gia chủ Thượng Sam uy phong như vậy, chúng tôi sao dám không để ông vào trong mắt chứ.
Gia Võ Tôn đầy trào phúng nói.
Thượng Sam Thác Dã không để ý, chỉ cười cười, sau đó nói: Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham gia hôn lễ của tôi, mời mọi người ngồi, lát nữa tôi sẽ tiến hành luận bàn với bốn vị tông sư nhẫn đạo để trợ hứng cho hôn lễ lần này, đến lúc đó mọi người sẽ biết, tông sư nhẫn đạo bọn họ rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay chỉ là hư danh.
Bốn người Gia Võ Tôn nghe thấy lời của ông ta thì trên mặt đều lộ ra không vui, ai nấy đều có dáng vẻ nhao nhao muốn thử, đều muốn dùng thực lực của mình để dạy dỗ ông ta.
Toàn trường e rằng cũng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được hương vị nguy hiểm phát ra từ trên người Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã có thể xuất hiện ở đây, còn muốn khiêu chiến với bốn đại sư nhẫn đạo, xem ra hẳn là đã hoàn thành thăng cấp rồi.
Lâm Thanh Diện không nghĩ tới Thượng Sam Thác Dã lại thật sự thăng cấp trước thời hạn, điều này hoàn toàn không giống với những gì Thượng Sam Tinh Vũ nói với anh trước đó.
Khả năng duy nhất hiện tại chính là Thượng Sam Thác Dã đã tìm thấy phương pháp thăng cấp mới, cho nên mới có thể hoàn thành lần thăng cấp này trước hôn lễ.
Chẳng trách ban đầu ông ta vô cùng xem trọng hôn lễ, mấy ngày sau lại bỗng nhiên trở nên cực kỳ có lệ, xem ra nguyên nhân chính là ở đây.
Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở trên người ông ta không ổn định, mặc dù hơi thở ông ta thỉnh thoảng không hề khác biệt với cao thủ hóa cảnh, nhưng thỉnh thoảng lại chỉ giống với đỉnh phong tông sư.
Điều này hẳn là khiếm khuyết do ông ta tu luyện âm pháp, loại bàng môn tả đạo này cuối cùng cũng không thể so với chính đồ, theo anh đoán, bây giờ cho dù ông ta đã đạt tới hóa cảnh, nhưng vì hơi thở không ổn định nên sức mạnh ông ta có thể phát huy hẳn cũng chỉ tương đương với Hóa Cảnh Nửa Bước thôi.
Nhưng thực lực của ông ta cụ thể thế nào thì còn phải đợi ông ta ra tay rồi mới có thể biết được.
Còn may hôm nay có bốn tông sư nhẫn đạo thay anh do thám thực lực của ông ta, lát nữa bọn họ giao thủ, anh cũng tiện nắm được tình hình cụ thể của ông ta.
Anh không định nói thực lực của ông ta cho bốn vị đại sư đó biết, một là vì anh không có hảo cảm gì với họ, ngoài ra chính là vì cho dù anh có nói thì họ nhất định cũng sẽ cho rằng anh đang gây rối.
Cho nên còn không bẳng để ông ta giúp anh dạy dỗ bốn đại sư này một trận, cũng bớt cho anh phải động tay.
Thượng Sam Thác Dã và Lương Cung Nhạn Sương cử hành đơn giản nghi lễ cần thiết trong hôn lễ của đảo quốc, sau đó ông ta bèn để cô ta ngồi sang một bên, còn bản thân thì tung người nhảy lên lôi đài.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người ông ta, họ biết, tiết mục quan trọng nhất tối nay đã đến rồi.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện cũng rơi trên người Thượng Sam Thác Dã, mượn ánh trăng, từ góc độ này anh bỗng nhiên chú ý tới trên cổ ông ta đeo một miếng ngọc bội.
Hình dạng và độ sáng của nó giống hệt với Ngưng Hồn Ngọc trong tay anh.
Lâm Thanh Diện vốn còn cho rằng cho dù mình có thu thập ông ta thì muốn tìm thấy Ngưng Hồn Ngọc cũng phải tốn chút công sức, không nghĩ tới ông ta lại đeo nó trên người, điều này ngược lại khiến anh bớt đi thời gian tìm kiếm.
Chẳng trách ông ta có thể thăng cấp trước thời hạn, chính là vì Ngưng Hồn Ngọc này? Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, chỉ là lúc này nghĩ tới những chuyện này đã không có ý nghĩa gì nữa.
Lâm Thanh Diện chỉ cần chờ lát nữa lên lôi đài giết Thượng Sam Thác Dã, đoạt Ngưng Hồn Ngọc thì mục đích đến đảo quốc lần này cũng xem như đạt được rồi.
Bốn vị, lên lôi đài đi, trận luận bàn hôm nay tôi sẽ chứng minh với mọi người, đại sư nhẫn đạo các người căn bản không đáng nhắc tới, mà nhà Thượng Sam tôi mới là đỉnh phong của toàn đảo quốc!Thượng Sam Thác Dã cười nhìn bốn vị đại sư, mắt tràn đầy khinh miệt.
Ôn Chánh Dương nghe thấy lời này của ông ta thì mặt lập tức tràn đầy tức giận, không nói hai lời vác đao lên lôi đài.
Không nghĩ tới nhà Thượng Sam các người lại dám cuồng vọng như vậy, hôm nay để tôi tới dạy dỗ ông, nhà Thượng Sam ông chỉ là một gia tộc thế tục mà thôi, sao có thể so với truyền thừa nhẫn đạo chúng tôi!Ôn Chánh Dương trực tiếp vung đao trong tay ra, làm tư thế tiến công với Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã liếc nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: Từng người một tới thật quá phiền phức, bốn người các người cùng tới đi, bớt lãng phí thời gian.
Ôn Chánh Dương nghe thấy lời này của ông ta thì mặt càng thêm phẫn nộ, ông ta cảm thấy Thượng Sam Thác Dã đang xem thường họ.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Thượng Sam Thác Dã cũng cười, điều này hơi giống anh lúc đầu khiêu chiến bốn đại thế gia cổ võ.
Quả nhiên, khi một người có tự tin tuyệt đối với thực lực của bản thân thì thường thích đưa ra lựa chọn vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, như vậy mới có thể làm nổi bật trình độ vốn có của ông ta.
Một mình tôi ông cũng không hẳn có thể đánh thắng, lại còn muốn bốn chúng tôi cùng lên đài, thật là phách lối! Tôi muốn ra tay ngay lập tức, ông xác định không tìm vũ khí? Ôn Chánh Dương trừng mắt ông ta nói.
Đối phó với loại như ông vẫn là không cần vũ khí.
Thượng Sam Thác Dã lạnh lùng nói.
Ôn Chánh Dương cũng không do dự nữa, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhào tới.
Nhận của ta một đao!Ôn Chánh Dương hét to một tiếng, giơ thanh đao lên, bổ lên đầu Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã mặt đầy bình tĩnh, lúc thanh đao của Ôn Chánh Dương sắp bổ trúng đỉnh đầu ông ta, ông ta trực tiếp nhấc tay, giữ chặt lấy thanh đao đó.
Tất cả mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới ông ta lại dùng tay không giữ lấy đao của Ôn Chánh Dương, điều này trong chiến đấu không thể nghi ngờ là điều cấm kỵ nhất.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều trừng to mắt, họ đều nhìn thấy trên lòng bàn tay của Thượng Sam Thác Dã bốc lên từng trận ánh sáng đen, thanh đao của Ôn Chánh Dương thật sự bị ông ta đón được.
Ôn Chánh Dương không dám tin nhìn ông ta, nói: Không thể nào, tại sao lòng bàn tay ông lại cổ quái như vậy, tôi cảm thấy mình giống như chém vào bông.
Thượng Sam Thác Dã cười nói: Thứ rác rưởi như ông sao có thể lĩnh hội được huyền diệu trong cảnh giới của tôi, tiếp đây, tôi cũng cho ông một đao, thế nào?Dứt lời, mọi người liền nhìn thấy thanh đao của Ôn Chánh Dương trực tiếp bị Thượng Sam Thác Dã bẻ gãy, mà trên bàn tay khác của ông ta lại xuất hiện một vầng sáng hình thanh đao, chớp mắt liền đâm vào bụng Ôn Chánh Dương.
Quầng sáng màu đen hình thanh đao trong tay Thượng Sam Thác Dã nhanh chóng khiến Ôn Chánh Dương thực lực đã đạt tới tông sư đỉnh phong căn bản không kịp phản ứng, ông ta theo bản năng mở to mắt, tiếp đó sức mạnh trên dưới toàn thân liền biến mất, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thượng Sam Thác Dã đạp ông ta xuống lôi đài, lưu loát dứt khoát như xử lý một con chó chết.
Tất cả mọi người có mặt đều bị thủ đoạn ông ta thi triển làm cả kinh, không ít người thậm chí đã bắt đầu dùng tay dụi mắt, cho rằng vừa rồi mình nhìn nhầm.
Tôi vừa rồi hoa mắt đi? Trên tay gia chủ Thượng Sam lại trống không biến ra một thanh đao?Tôi cũng nhìn thấy, trời ơi, đây là chuyện con người có thể làm được sao? Đang quay phim sao?Gia chủ Thượng Sam dùng thủ đoạn quỷ thần à, trước đây tôi từng nghe ông tôi nói trên thế giới này thực ra thật sự tồn tại quỷ thần, trước đây tôi căn bản không tin, nhưng nhìn thấy thủ đoạn của gia chủ Thượng Sam, tôi cảm thấy điều ông nói là thật.
.
.
.
Người nhà Lương Cung lúc này cũng sắc mặt trầm trọng nhìn Thượng Sam Thác Dã trên lôi đài, họ đều biết sự lợi hại của ông ta, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại tới mức này.
Đồng thời, họ cũng nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện ở một bên, vì tình huống này họ cũng từng nhìn thấy trên người anh.
Lâm.
.
.
Lâm Thanh Diện, gia chủ Thượng Sam là cường giả giống anh sao? Ông ta.
.
.
ông ta lại dùng tay không biến ra một thanh đao, hơn nữa uy lực còn mạnh như vậy.
Giọng Lương Cung Kham Thái có chút run rẩy hỏi anh một câu.
Lâm Thanh Diện lúc này đang híp mắt nhìn Thượng Sam Thác Dã, sau đó gật đầu, nói: Cảnh giới của ông ta quả thực đã đạt tới hóa cảnh, chỉ là sức mạnh phát huy ra không khủng bố như hóa cảnh thật sự, xem ra hẳn là có liên quan với môn pháp âm tà ông ta tu luyện.
Thông qua một kích vừa rồi của Thượng Sam Thác Dã, Lâm Thanh Diện đại khái đã phán đoán được thực lực của ông ta, mặc dù nói cảnh giới quả thực đã đạt tới hóa cảnh, nhưng sức mạnh yếu hơn không ít, lại thêm hơi thở không ổn định, anh vẫn là có sức mạnh chiến một trận với ông ta.
Ba người Gia Võ Tôn nhìn thấy Ôn Chánh Dương bị Thượng Sam Thác Dã giải quyết dễ dàng như vậy, hơn nữa đối phương còn biểu hiện ra thủ đoạn như quỷ thần, sắc mặt lập tức trầm trọng.
Gia Võ Tôn chạy tới chỗ Ôn Chánh Dương, khom người sờ cổ ông ta, xác nhận ông ta đã không còn hơi thở nữa.
Ba vị đại sư còn lại biết chuyện này mới ý thức được tầm quan trọng của sự việc hôm nay, Thượng Sam Thác Dã mời họ tới là sớm đã có chuẩn bị.
Tên Thượng Sam Thác Dã này thực lực quỷ dị, chỉ sợ là sớm đã tiếp xúc với ngưỡng cửa đó rồi, đơn thân độc đấu thì chúng ta nhất định không phải đối thủ của ông ta, chuyện đã tới nước này, chỉ có thể liên thủ thôi.
Gia Võ Tôn nghiêng đầu nhìn hai vị đại sư khác, trịnh trọng nói.
Hai vị đại sư đó đều gật đầu, chuyện lớn liên quan tới tính mạng thế này, không ai dám cậy mạnh.
Ba người xoay người nhìn Thượng Sam Thác Dã trên lôi đài, sau đó dưới sự dẫn dắt của Gia Võ Tôn, nhảy lên lôi đài.
Thượng Sam Thác Dã thấy ba người cùng tới, mặt lộ ra nụ cười đùa bỡn, mở miệng nói: Sao nào, không phải muốn đấu tay đôi với tôi à? Sao bây giờ lại cùng lên rồi, lúc này các người không để ý tới da mặt mình nữa à?Gia Võ Tôn hừ lạnh một tiếng: Thượng Sam Thác Dã, ông đừng phách lối, thủ đoạn ông dùng vừa rồi âm tà như vậy, hẳn đã chìm vào ma đạo, chúng ta hôm nay là vì trừ ma chính đạo, ông tốt nhất là ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói!Thượng Sam Thác Dã lập tức hừ lạnh một tiếng, mặt hung ác: Đám lão già ra vẻ đạo mạo các người còn trừ gian chính đạo à? Đừng gấp, kết cục của các người sẽ giống với tên vừa rồi, bốn tông sư nhẫn đạo các người ở trong mắt Thượng Sam Thác Dã tôi chỉ là trò cười mà thôi!Dứt lời, đao quang màu đen trong tay Thượng Sam Thác Dã lại lóe hiện, toàn thân ông ta tản ra ánh sáng màu đen, đây chính là biểu hiện sức mạnh tản ra ngoài.
Mọi người phát ra từng trận kinh hô, xác nhận mình lúc này không phải đang hoa mắt, thủ đoạn của Thượng Sam Thác Dã quả thực đã đạt tới cảnh giới quỷ thần.
Ba người Gia Võ Tôn nhìn thấy dáng vẻ ông ta đều không dám chậm trễ, vội vàng rút trường đao của mình, khí thế trên người tăng lên cao nhất, nhanh chóng bao vây ông ta lại.
Giữa tông sư cảnh đỉnh phong và hóa cảnh có khác biệt về bản chất, cho dù Thượng Sam Thác Dã chỉ là hóa cảnh gà mờ, nhưng căn bản không phải ba người Gia Võ Tôn có thể tơ tưởng.
Ba người họ vung trường đao trong tay chém lên người Thượng Sam Thác Dã, trong chớp mắt, Thượng Sam Thác Dã đã ngăn chặn công kích của họ, tốc độ này đã đạt tới trình độ người trần mắt thịt không thể nhìn thấy.
Mọi người dưới đài chỉ nhìn thấy ánh đao chớp lóe, đao kiếm giao nhau, tia sáng đen bay nhảy, căn bản không nhìn rõ bốn người trên đài đang giao thủ thế nào.
Không bao lâu sau, mọi người chỉ cảm thấy xuất hiện cỗ khí thế sắc bén, tiếp đó hư ảnh của thanh đao đen cực lớn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy da thịt mình cũng run rẩy theo, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Tiếp đó, hư ảnh bổ lên người ba người Gia Võ Tôn, sắc mặt họ đều biến đổi, họ chưa từng nhìn thấy công kích như vậy, nhanh chóng nhảy sang hai bên.
Hư ảnh thanh đao đen trực tiếp bổ lôi đài thành hai nửa, ba người Gia Võ Tôn mặc dù không bị trực tiếp bổ trúng, nhưng khí kình do hư ảnh đem tới vẫn đẩy họ ngã trên mặt đất.
Gia Võ Tôn phun ra ngụm máu tươi, ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình chịu tổn thương, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng thân thể căn bản đã phế rồi.
Thượng Sam Thác Dã đứng trên lôi đài không chút hao tổn, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba người họ trên mặt đất, trào phúng nói: Bốn tông sư nhẫn đạo các người chẳng lẽ chỉ có chút tài cán này, các người trước nay không phải khinh thường nhà Thượng Sam tôi sao? Sao bây giờ ngay cả một chiêu của tôi cũng không tiếp được, có nực cười hay không?Nói xong, ông ta lại cất cao giọng nói với những người có mặt: Hôm nay tôi muốn chứng minh với mọi người rằng nhà Thượng Sam tôi có võ lực mạnh nhất quốc đảo, bốn tông sư nhẫn đạo này chỉ là rắm thối, nếu ai không phục thì có thể lên đài khiêu chiến với tôi!Mọi người nghe thấy lời của ông ta thì mặt đều lộ ra sợ hãi, không ai dám đứng ra chống đối.
Ba người Gia Võ Tôn cũng bất lực thở dài, trong lòng họ đều rõ ràng, đảo quốc hiện tại hẳn không thể tìm ra ai có thể đấu một trận với Thượng Sam Thác Dã nữa.
Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đứng dậy, anh đã đại khái rõ ràng thực lực của Thượng Sam Thác Dã rồi, bốn đại sư của đảo quốc cũng đã nhận được dạy dỗ thích đáng rồi, cũng tới phiên anh ra trận rồi.
Chỉ là sức mạnh có được nhờ môn pháp âm tà thôi, có gì đáng khoe mẽ?Thượng Sam Thác Dã đang cảm thụ sự kính sợ của những người xung quanh đối với ông ta, trong lòng sinh ra khí thế nắm giữ thiên hạ.
Chính vào lúc này, giọng nói bình tĩnh của Lâm Thanh Diện truyền vào trong tai tất cả mọi người, cảm giác đang ấp ủ của Thượng Sam Thác Dã bỗng chốc bị đánh tan.
Ông ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện, híp mắt lại, trước đây người nhà Thượng Sam đã từng báo cáo với ông ta những chuyện liên quan tới anh, biết anh tới từ nước C, hơn nữa chính là anh dẫn Thượng Sam Tinh Vũ về.
Người nhà Thượng Sam đều cảm thấy Thượng Sam Hùng Tề mất tích ở nước C hẳn là không thoát khỏi liên quan tới anh, nhưng vì anh quá trẻ, cho nên đều cảm thấy Thượng Sam Hùng Tề hẳn là do trưởng bối của anh xử lý.
Họ không rõ mục đích anh dẫn Thượng Sam Tinh Vũ về đảo quốc, nhưng khoảng thời gian này anh cũng không làm ra chuyện gì nguy hại tới nhà Thượng Sam, lại thêm Thượng Sam Thác Dã đã thăng cấp thành công, cho nên không để anh trong lòng.
Thượng Sam Thác Dã không nghĩ tới anh lại đột ngột đứng ra vào lúc này, trong mắt ông ta, đây chính là đang tìm chết.
Mọi người có mặt cũng đều ùn ùn nghiêng đầu nhìn sang nơi vừa phát ra tiếng nói, thấy người nói là Lâm Thanh Diện, mặt không khỏi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Những người vì chuyện của bốn đại sư trước đó mà chán ghét anh càng thêm không hiểu anh muốn làm gì, nhưng suy nghĩ của họ đều giống với Thượng Sam Thác Dã, cho rằng anh đang tìm chết.
Tên oắt này điên rồi sao, lại khiêu chiến gia chủ Thượng Sam vào lúc này, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy thủ đoạn của gia chủ Thượng Sam vừa thi triển ban nãy sao?Tên này hẳn không phải nhìn thấy ai cũng muốn khiêu chiến đi, trước đó khiêu chiến bốn vị đại sư, bây giờ lại khiêu chiến gia chủ Thượng Sam, thật sự là vua tìm chết.
Haha, không nghĩ tới hắn lại không biết trời cao đất dày tới mức này, thật sự muốn kêu gia chủ Thượng Sam cho hắn một đao, xem hắn còn dám phách lối như vậy không.
.
.
.
Ba người Gia Võ Tôn cũng nghĩ không thông tại sao Lâm Thanh Diện lại muốn làm vậy, nhưng họ đều không có hảo cảm gì với anh, bây giờ anh giúp họ hấp dẫn sự chú ý của Thượng Sam Thác Dã, họ ngược lại có thể thở phào một chút.
Lâm Thanh Diện đứng dậy, đi về phía lôi đài, tung người nhảy lên lôi đài đã bị bổ thành hai nửa, đối diện Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã nhìn anh, mở miệng hỏi: Cậu tới từ nước C?Lâm Thanh Diện gật đầu.
Thượng Sam Hùng Tề chết trên tay cậu? Thượng Sam Thác Dã lại hỏi.
Không sai, người nhà Thượng Sam các người tu luyện môn pháp âm tà, tôi đã nhìn thấy rồi, đương nhiên không thể bỏ qua.
Lâm Thanh Diện khẽ tường thuật một câu.
Thượng Sam Thác Dã lập tức hừ lạnh một tiếng: Bớt nói linh tinh ở đây, chuyện này e rằng là con nhóc đáng chết Thượng Sam Tinh Vũ nói với cậu đi? Nhà Thượng Sam tôi truyền thừa thánh công, sao có thể là môn pháp âm tà, mồm miệng cậu tốt nhất sạch sẽ một chút, nếu không cậu sẽ chết rất thảm.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, nói: Sao nào, vẫn không dám để người khác nói sao? Ông gấp cái gì, đây không phải đang chột dạ thì là cái gì?Thượng Sam Thác Dã híp mắt: Cậu hẳn cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của tôi rồi, bốn đại tông sư nhẫn đạo của đảo quốc đều bại trên tay tôi, cậu cho rằng dựa vào một thằng oắt như cậu cũng dám gọi nhịp với tôi?Lâm Thanh Diện cười nói: Bốn người họ quả thực không thể đánh bại ông, nhưng ai nói với ông ta cùng hàng ngũ với họ?Gia Võ Tôn nghe thấy Lâm Thanh Diện khinh thường họ như vậy thì mặt lập tức lộ ra tràn đầy không vui, ông ta mở miệng nói: Oắt con, cậu chỉ là nhóc con hơn hai mươi tuổi mà thôi, lại còn dám cuồng vọng khinh thường chúng ta, chẳng lẽ cậu cho rằng dựa vào chút liều lĩnh này của cậu thì có thể đối chọi với Thượng Sam Thác Dã sao?Hừ, đừng quản hắn nữa, loại không biết trời cao đất dày này, không chịu chút khổ sở thì sẽ không tỉnh ngộ.
Một vị đại sư khác sắc mặt âm trầm nói.
Gia Võ Tôn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, so đo với loại người này chính là đang lãng phí thời gian, cho nên bèn ngậm miệng, không nói gì nữa.
Thượng Sam Thác Dã nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện thì hỏi: Nói vậy, cậu đứng ra là muốn khiêu chiến với tôi rồi?Khiêu chiến thì không đến mức, thay trời hành đạo mà thôi, ngoài ra, tôi rất có hứng thú với khối ngọc trước ngực ông, nếu bây giờ ông giao nó ra thì tôi có thể để ông chết thoải mái một chút.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
Thượng Sam Thác Dã ngẩng đầu cười to, nói: Thay trời hành đạo, hay lắm, đời này của tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một người to gan như cậu, đã vậy thì tôi cũng không đùa với cậu nữa, tôi muốn xem xem cậu diệt trừ tôi thế nào!Mọi người xung quanh đều khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy lời này của anh chỉ là đang chém gió, người cảm thấy anh có năng lực chiến đấu với Thượng Sam Thác Dã hẳn cũng chỉ có người của nhà Lương Cung thôi.
Thượng Sam Thác Dã không chút do dự, tia sáng màu đen trong tay xuất hiện, biến thành bộ dạng chùy thủ, nhanh chóng bay tới trước mặt anh.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều cho rằng anh chết chắc rồi, họ đều tận mắt nhìn thấy uy lực của hư ảnh mà Thượng Sam Thác Dã làm ra ban nãy, mặc dù thanh chùy thủ này không thể so với đao ảnh đó, nhưng uy lực nhất định cũng không yếu đi đâu được.
Lâm Thanh Diện nhìn hư ảnh thanh chùy thủ đó, khác biệt duy nhất giữa anh và ông ta hiện tại chỉ là không có cách nào khiến huyền kình hóa hình cách thể mà thôi, nếu Thượng Sam Thác Dã thật sự muốn dựa vào thanh chùy thủ nho nhỏ này để giải quyết anh thì cũng quá ngây thơ rồi.
Giây phút hư ảnh chùy thủ tới trước mặt anh, lòng bàn tay Lâm Thanh Diện xuất hiện từng tia sáng trắng, sau đó vừa nhấc tay bèn giữ chặt lấy hư ảnh chùy thủ của Thượng Sam Thác Dã.
Dưới huyền kình của Lâm Thanh Diện, hư ảnh chùy thủ lập tức biến thành làn khói đen, tiêu tán trong không khí.
Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy một màn này, mắt lập tức ngưng trọng, kinh hô: Cậu cũng là cao thủ Hóa Cảnh!Mọi người dưới đài cũng kinh ngạc không kém gì Thượng Sam Thác Dã, họ đều cho rằng anh chỉ là tên nhóc lỗ mãng mà thôi, nhưng vầng sáng trắng xuất hiện trên tay anh khiến họ hiểu rõ là họ quá xem thường anh rồi.
Ba người Gia Võ Tôn nhìn thấy anh dễ dàng hóa giải thủ đoạn của Thượng Sam Thác Dã thì tràn đầy kinh ngạc, hư ảnh chùy thủ vừa rồi nếu đổi thành ba người họ tới tiếp thì e rằng còn chưa kịp phản ứng đã chết trên tay Thượng Sam Thác Dã rồi.
Tên nhóc này lại cũng đạt tới trình độ đó, chuyện này.
.
.
chuyện này sao có thể, hắn mới hơn hai mươi mấy tuổi.
Gia Võ Tôn thì thào, trong lòng đã hiểu rõ, Lâm Thanh Diện khinh thường họ là phát ra từ trong lòng, là bản thân họ quá ngu ngốc mà thôi.
Lâm Thanh Diện vươn tay chắm chặt chuôi đao Thôn Chính, rút nó ra khỏi vỏ, nhìn về phía Thượng Sam Thác Dã, mở miệng nói: Lấy hết thực lực của ông ra đi, nếu không, ông sẽ trở thành vong hồn đầu tiên dưới đao tôi.
Ồ, không đúng, cho dù ông có lấy ra hết thực lực cùng sẽ trở thành vong hồn đầu tiên dưới đao tôi.
Thượng Sam Thác Dã nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm khinh miệt.
Tuy không rõ Lâm Thanh Diện tại sao lại có thể sở hữu được thủ đoạn mà chỉ có hoá cảnh mới có trong độ tuổi mới hai mươi mấy như vậy, nhưng ông ta vẫn không coi Lâm Thanh Diện là kẻ địch có thể uy hiếp đến mình.
Hơn nữa nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà còn cầm lấy một cây đao, Thượng Sam Thác Dã không khỏi hoài nghi thực lực của Lâm Thanh Diện vốn không có đạt đến hoá cảnh, dù sao thì hoá cảnh chân chính không cần đến vũ khí, bọn họ muốn dùng vũ khí gì, thì trực tiếp dùng sức mạnh biến hoá thành là được rồi.
Điểm này, khiến Thượng Sam Thác Dã sinh ra một tia khinh miệt đối với Lâm Thanh Diện.
Thật đúng là không biết ngượng mồm, đừng tưởng cậu hoá giải được một thủ đoạn nhỏ nhoi của tôi thì có tư cách nói mấy lời này với tôi, thực lực của tôi bây giờ không phải là thứ mà một tên oắt con như cậu có thể tưởng tượng được đâu!Thượng Sam Thác Dã hét lên một câu với Lâm Thanh Diện như vậy, sau đó toàn thân trên dưới hiện lên từng đường ánh sáng màu đen, ở trên đỉnh đầu của ông ta, mang máng có làn khói đen bốc lên, nhìn trông vô cùng tà dị.
Lâm Thanh Diện cũng vận chuyển nội kình, bao phủ lên thân đao, trên cả con đao lập tức xuất hiện một tầng ánh sáng màu trắng, so với biến hoá của Thượng Sam Thác Dã, thì sức mạnh của Lâm Thanh Diện trông thuần tuý hơn một chút.
Sau khi Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy sự biến hoá trên thanh đao trong tay của Lâm Thanh Diện, đôi mắt cũng híp lại, không ngờ tên tiểu tử này cũng thật sự có chút bản lĩnh.
Ông ta không hề sơ suất, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một hư ảnh thanh đao màu đen, tiếp đó nhanh chóng xông về phía Lâm Thanh Diện.
Hai người trong nháy mắt chung đụng vào nhau, tốc độ nhanh chóng khiến người ta xem thế là đủ rồi.
Đám người chỉ có thể nhìn thấy một đường sáng màu đen và một đường sáng màu trắng giao thoa nhau với tốc độ cực nhanh, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng ảnh của hai người Thượng Sam Thác Dã và Lâm Thanh Diện.
Khí kình dư ba khi hai người giao đấu với nhau xung kích đến trên người của những người xung quanh, khiến người ta bất tri bất giác mà lùi về đằng sau.
Cái sự giao đấu cấp cao này, chỉ mỗi dư ba thôi cũng có thể khiến cho bọn người Gia Võ Tôn trọng thương rồi, chứ đừng nói là mấy người bình thường như bọn họ nữa.
Bọn họ đều không muốn bị liên luỵ bởi cuộc chiến này, cho nên đều lùi ra xa xa.
Cái võ đài đó đã bị Thượng Sam Thác Dã chẻ làm hai rồi, bây giờ hai người giao đấu dữ dội, cái võ đài này đã không chịu được gánh nặng, mà đã sụp đổ rồi.
Hơn nữa đến cấp bậc như bọn họ rồi thì một võ đài nhỏ bé đã không đủ cho bọn họ thi triển thân thủ nữa, không bao lâu sau, chiến trường của hai người đã trở thành cả khoảng sân, đám người đều sợ hãi vội vàng chạy ra xung quanh, sợ chạy muộn quá thì cái mạng nhỏ của mình cũng chẳng còn nữa.
Đây mới là cuộc chiến giữa các cường giả chân chính sao? Chúng ta xưng là đại sư, nhưng ngay cả một phần trăm của bọn họ cũng chả bằng nữa, thật đúng là buồn cười, những lời mà người anh em kia trước đây đã nói đều là lời từ đáy lòng, nhưng chúng ta còn tự cho mình là đúng nữa, cái khuôn mặt già này thật quá mất mặt rồi! Gia Võ Tôn liên tục lắc đầu nói.
Thật đúng là quá lợi hại, không ngờ trên thế giới này lại còn có người lợi hại như vậy, không lẽ những cái được gọi là quỷ thần là thật sự có tồn tại sao, chỉ có điều bọn họ chính là những cao thủ sở hữu thực lực mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được nữa, cho nên mọi người đều tưởng tượng bọn họ thành quỷ thần rồi? Hai con mắt của Lương Cung Kham Thái nhìn chăm chăm vào hai người đang chiến đấu kia, trong đầu tuôn ra một suy nghĩ.
Cảnh giới của cậu và hoá cảnh chân chính rõ ràng vẫn còn chênh lệch rất lớn, nhưng sức mạnh của cậu sao lại mạnh như vậy? Sau khi Thượng Sam Thác Dã cho Lâm Thanh Diện một đao, thì nhìn chằm chằm vào anh hỏi một câu.
Đánh thắng tôi, tôi sẽ nói ông nghe!Lâm Thanh Diện trả lời một câu, sau đó giơ Thôn Chính lên, ánh sáng trên đó rực rỡ, chém về phía đỉnh đầu của Thượng Sam Thác Dã, một hư ảnh khổng lồ gói gọn Thôn Chính lại, bổ về phía Thượng Sam Thác Dã, khí thế cực lớn.
Thượng Sam Thác Dã thấy vậy, lập tức dùng sức mạnh thân mình, hình thành một màn che khổng lồ trước thân mình, che cả toàn thân mình lại.
Hư ảnh ánh đao của Lâm Thanh Diện bổ trên bức màn che của Thượng Sam Thác Dã, một làn sóng cường đại lan toả ra xung quanh, trực tiếp rung chấn khiến võ đài dưới thân hai người tan thành vun vỡ.
Bức màn che vỡ nát, ánh đao tiêu tán, thân ảnh của hai người trực tiếp nhảy lên trên nóc nhà, Thượng Sam Thác Dã nhấc tay lên phẩy về phía Lâm Thanh Diện một cái, vài đường phi tiêu màu đen liền bay về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện giơ đao trên tay mình lên, nhanh chóng chém những phi tiêu đó thành sương đen, tiêu tán trong không trung.
Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy thủ đoạn của mình vậy mà lại không làm gì được Lâm Thanh Diện, nhất thời cũng có chút bực bội.
Tên tiểu tử đáng chết này, rốt cuộc là lòi ra từ chỗ nào vậy, mình đã thăng cấp thành công rồi, vậy mà không thể xử lý được cậu ta dễ dàng, không lẽ để đối phó tên tiểu tử này mà mình còn phải dùng đến cái cách kia sao? Trong lòng Thượng Sam Thác Dã thầm mắng một tiếng.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Thượng Sam Thác Dã đang do dự tại chỗ, trong lòng liền biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, sau khi nhìn thấy cái bộ dạng như bị quỷ ám đó của Thượng Sam Hùng Tề, Lâm Thanh Diện biết loại tà pháp của nhà Thượng Sam có thể khiến cho sức mạnh của con người bùng nổ trong thời gian ngắn.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cần phải ép cái trạng thái đó của Thượng Sam Thác Dã ra ngoài, mới có thể biết dựa vào thủ đoạn của mình có thể diệt trừ được ông ta hay không.
Không có do dự gì, huyền kình trong cơ thể Lâm Thanh Diện nhanh chóng xoay chuyển, sau đó dùng một phương thức ảo diệu, truyền lên Thôn Chính.
Lâm Thanh Diện một tay cầm đao, cơ thể nhanh chóng biến hoá, đao trong tay cũng bắt đầu thi triển chiêu thức khác với trước đây.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện liền xông đến trước mặt Thượng Sam Thác Dã, sau đó hét lên một tiếng, chém về phía Thượng Sam Thác Dã.
Thiên Tinh Thức!Chỉ thấy vô số ánh đao nhỏ bé xuất hiện trên thân Thôn Chính, trực tiếp bắn về phía cơ thể của Thượng Sam Thác Dã, nếu như Thượng Sam Thác Dã cứ đứng ở đó, chắc chắn sẽ bị trực tiếp đánh thành cái rây.
Sắc mặt Thượng Sam Thác Dã chợt biến đổi, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể thi triển ra một chiêu thức khủng bố như vậy, không có chút do dự nào, ở hai bên mắt của ông ta liền xuất hiện những mạch máu nhỏ, hai con mắt của ông ta cũng trở nên đỏ bừng, trên trán càng xuất hiện những đường vân màu đen đáng sợ.
Sau khi bộ dạng biến đổi, xung quanh người Thượng Sam Thác Dã lập tức xuất hiện một màn sương khói màu đen, trực tiếp bao bọc cả người ông ta ở bên trong đó, những ánh sáng đao mà Lâm Thanh Diện phóng thích ra cũng trong chớp mắt đánh vào trên lớp sương đen đó, một trận nổ dày đặc vang lên, cơ thể Thượng Sam Thác Dã lập tức lui lại về sau.
Thiên Tinh Thức này là chiêu thức mà Lâm Thanh Diện dựa theo Thiên Tinh Chưởng mà chế thành, uy lực của nó Lâm Thanh Diện cũng là lần đầu tiên cảm nhận được, anh không ngờ sau khi ba tuyệt chiêu của mình diễn hoá thành đao pháp, lại có thể bộc phát ra được uy lực lớn đến như vậy.
Anh thậm chí còn có chút trông đợi hai chiêu còn lại sẽ có thể phát huy ra uy lực như thế nào rồi.
Sau khi loại bỏ hoàn toàn những tổn thương do chiêu này của Lâm Thanh Diện tạo ra, lớp sương đen trên khắp người Thượng Sam Thác Dã tiêu tán đi, ông ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: Oắt con, tôi thật là đã xem thường cậu rồi, có thể ép trạng thái thánh hoá của tôi ra ngoài thì cậu là tên đầu tiên đó.
Lâm Thanh Diện nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lúc này của Thượng Sam Thác Dã, bĩu môi nói: Rõ ràng là tà pháp, mà còn đặt cái tên dễ nghe như vậy, thật nực cười!Tôi còn có chiêu thức lợi hại hơn nữa, bây giờ để cho ông thưởng thức!Lâm Thanh Diện lại xông về phía Thượng Sam Thác Dã, Thôn Chính trong tay lại hiện lên những ánh sáng trắng.
Thượng Sam Thác Dã cũng hừ lạnh một tiếng, sau khi biến thành trạng thái tà ác, ông ta đã hoàn toàn không sợ Lâm Thanh Diện nữa.
Lâm Thanh Diện cảm nhận được sức mạnh của Thượng Sam Thác Dã đã trở nên mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, anh bổ một dao xuống, vậy mà lại có chút không chém được cái ánh sáng màu đen ở xung quanh người Thượng Sam Thác Dã kia.
Thượng Sam Thác Dã nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: Oắt con, sức mạnh của tôi bây giờ so với lúc nãy đã tăng lên gấp đôi rồi, chút bản lĩnh này của cậu, đã không làm được gì tôi nữa.
Lâm Thanh Diện không quan tâm đến lời mà Thượng Sam Thác Dã nói, một chiêu tiếp một chiêu đánh về phía của Thượng Sam Thác Dã.
Đám người bên dưới nhìn thấy bộ dạng lúc này của Thượng Sam Thác Dã, trong lòng đều lộ ra một tia kinh sợ, bởi vì bộ dạng của ông ta bây giờ trông chả khác gì quỷ quái cả, bọn họ chưa từng thấy qua con người lại biến thành cái bộ dạng như vậy.
Đồng thời trong lòng mọi người cũng hiểu Lâm Thanh Diện tại sao lại nói Thượng Sam Thác Dã là tà ma ngoại đạo rồi, chỉ cái bộ dạng này thôi cũng không phải là hình tượng mà danh môn chính phái nên có rồi.
Ba người Gia Võ Tôn nhìn thấy bộ dạng của Thượng Sam Thác Dã, cũng đều có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu ra thực lực của Thượng Sam Thác Dã tại sao lại trở nên mạnh như vậy.
Không ngờ Thượng Sam Thác Dã này lại dựa vào cách này để nâng cao sức mạnh, nhìn khí thế của ông ta, còn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều nữa, cũng không biết người anh em này có thể chống đỡ được không, nếu như cậu ta không chống được, thì những người có mặt như chúng ta chỉ e cũng sẽ gặp tai ương theo đó.
Gia Võ Tôn lẩm bẩm nói.
Thượng Sam Thác Dã mượn ưu thế sức mạnh của mình, trong chớp mắt khiến Lâm Thanh Diện rơi vào thế hạ phong.
Lúc này ông ta đã có thực lực của hoá cảnh chân chính, Lâm Thanh Diện chỉ có nửa bước hoá cảnh đương nhiên là vô cùng tốn sức rồi.
Oắt con, cậu đã không phải là đối thủ của tôi nữa rồi, mau mau khoanh tay chịu trói đi, nếu đánh nữa cậu cũng chỉ còn một con đường chết thôi! Thượng Sam Thác Dã cười lạnh với Lâm Thanh Diện một tiếng.
Lâm Thanh Diện không xao động gì, khí thế trên người lập tức ngưng tụ lại, toàn bộ chuyển vào Thôn Chính ở trên tay anh.
Nếm thử chiêu này của tôi xem, xem ông còn có thể chống được nữa không!Lâm Thanh Diện hét lên với Thượng Sam Thác Dã một tiếng, sau đó đao trong tay liền phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, anh vung mạnh về phía trước, một đường ánh sáng đao hình bán nguyệt xuất hiện, trực tiếp chém về phía cổ của Thượng Sam Thác Dã.
Yêu Nguyệt Thức!Thượng Sam Thác Dã cảm nhận được uy lực của chiêu này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng lần nữa, có chút không tin được mà nói: Tại sao cậu có thể thi triển ra được chiêu thức có uy lực đáng sợ như vậy! Thật đúng là đáng chết!Nói xong, ông ta cũng nhanh chóng ngưng tụ ánh sáng đen trong tay mình, chỉ một loáng, một ánh sáng đao màu đen nồng đậm xuất hiện, bổ về phía đao bán nguyệt mà Lâm Thanh Diện tạo ra.
Hai đao chạm vào nhau, lại sinh ra một khí kình mãnh liệt xuất hiện, trên mái hiên của nóc nhà đã bị rung chấn vỡ nát đi không ít.
Mấy người xem cuộc chiến ở bên dưới đã có không ít người trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Qúa đáng sợ rồi, thực sự quá đáng sợ rồi, không thể tiếp tục xem nữa, nếu còn xem nữa, thì đến mạng cũng sẽ không còn nữa đâu.
Rất nhiều người trực tiếp chạy ra bên ngoài sân, bọn họ đều rõ, nếu tiếp tục xem ở khoảng cách gần như vậy nữa thì bọn họ đều có thể cống nạp cả cái mạng nhỏ của mình vào đó mất.
Chỉ trong chớp mắt, trong sân không còn nhìn thấy một bóng ảnh nào nữa, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài biệt thự nhà Thượng Sam, nhìn hai người trên nóc nhà chiến đấu.
Uy lực của Yêu Nguyệt Thức và uy lực của chiêu mà Thượng Sam Thác Dã thi triển ra trong trạng thái yêu ma hoá là tương đương nhau.
Hai người sau khi thi triển chiêu thức xong thì đều nhanh chóng lùi ra sau.
Lâm Thanh Diện đứng trên một nóc nhà, không ngừng thở hổn hển.
Sau khi ba tuyệt chiêu của Lâm Thanh Diện diễn hoá thành đao pháp, uy lực quả thực nâng lên rất nhiều, nhưng sự tiêu hao đối với Lâm Thanh Diện cũng trở nên tương đối khủng bố, cho dù nội kinh của Lâm Thanh Diện thâm hậu, thì sau khi thi triển Yêu Nguyệt Thức ra, anh cũng cảm thấy bên trong của cơ thể mình truyền đến một cảm giác trống rỗng.
Nếu như anh còn muốn thi triển ra loại chiêu thức uy lực này nữa thì chắc chắn là không thể rồi.
Phải biết thực lực của Thượng Sam Thác Dã bây giờ không có khác biệt gì với hoá cảnh chân chính nữa, Lâm Thanh Diện dùng nửa bước hoá cảnh mà đã có thể thi triển ra một chiêu thức tương đương với một chiêu mà cao thủ hoá cảnh toàn lực tung ra thì đã là vô cùng kinh người rồi.
Sau khi uy thế xung quanh người mình tan đi, Thượng Sam Thác Dã cũng thở dài ra một hơi, nếu như hồi nãy ông ta không thể chống lại cái đòn đó của Lâm Thanh Diện, thì bây giờ ông ta chỉ e đã chết ở trong tay của Lâm Thanh Diện rồi.
Nhìn bộ dạng rõ ràng đã có chút không chịu nổi nữa của Lâm Thanh Diện, trên mặt Thượng Sam Thác Dã lộ ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói: Oắt con, cái đòn hồi nãy, chắc đã móc sạch tất cả sức mạnh trong cơ thể cậu rồi đúng không, tôi không tin cậu còn có thể thi triển ra chiêu thức như vậy một lần nữa, cái chiêu đó của cậu đã không thể giải quyết được tôi, vậy tiếp theo đây, nên để tôi đặt kết cục cho cậu!Nói xong, Thượng Sam Thác Dã lại bắt đầu ngưng tụ sức mạnh trên bàn tay mình, ông ta không định kéo dài thời gian, hơn nữa vì để chắc chắn không xảy ra tình huống bất ngờ gì, ông ta phải ngưng tự toàn bộ sức mạnh toàn thân mình trên lòng bàn tay, thi triển ra đòn đánh mạnh nhất hiện tại của mình, để diệt trừ Lâm Thanh Diện.
Tiếp theo đây tôi sẽ dùng sức mạnh mạnh mẽ nhất mà bây giờ tôi có thể thi triển ra để trừ khử cậu, có thể chết dưới chiêu này của tôi, cậu cũng nên cảm thấy kiêu ngạo đi!Chỉ thấy trên bàn tay của Thượng Sam Thác Dã nhanh chóng xuất hiện một ánh sáng cầu màu đen, hơn nữa đang không ngừng nở ra.
Ông ta không định ảo hoá sức mạnh của mình, ông ta muốn dùng sức mạnh thuần tuý nhất để đánh chết Lâm Thanh Diện.
Nếu như Lâm Thanh Diện đạt đến hoá cảnh, cũng có thể thi triển ra chiêu thức đơn giản thô bạo này, nhưng bây giờ anh chỉ là nửa bước hoá cảnh thôi, cho nên chỉ có thể mượn Thôn Chính để phát huy sức mạnh của mình đến tối đa.
Nhìn sức mạnh ngưng tụ trên bàn tay của Thượng Sam Thác Dã, Lâm Thanh Diện rõ nếu như mình còn do dự nữa thì chỉ có chết trong tay của ông ta thôi.
Cho nên anh nhanh chóng lấy ra viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ còn lại từ trong áo ra, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt, luồng sức mạnh căng tràn xông vào trong toàn thân của Lâm Thanh Diện, cái cảm giác trống rỗng đó biến mất đi, trong đôi mắt của Lâm Thanh Diện đều phát ra những luồng ánh sáng.
Anh nhìn Thượng Sam Thác Dã một cái, lạnh lùng nói: Cái chiêu thức hồi nãy tôi quả thực sẽ không thi triển ra lại nữa, nhưng tôi vẫn còn một chiêu lợi hại hơn nữa.
Nói xong, anh trực tiếp giơ thanh Thôn Chính trong tay mình lên, sức mạnh trong cơ thể cũng nhanh chóng hội tụ trên Thôn Chính, rất nhanh, trên đỉnh đầu của Lâm Thanh Diện liền xuất hiện một đường hư ảnh trường đao khổng lồ, xông thẳng lên mây, hơn nữa cái đường hư ảnh này càng lúc càng lớn, trên đó mang máng có xuất hiện sấm sét, nếu như nghe kỹ, sẽ có thể mang máng nghe được những tiếng sấm vang.
Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp mắng một tiếng: Chết tiệt! Cậu rốt cuộc là quái vật gì vậy, tại sao còn có chiêu cuối nữa!Lâm Thanh Diện cười với Thượng Sam Thác Dã, sau đó thanh đao Thôn Chính trong tay liền chém về phía Thượng Sam Thác Dã.
Cái hư ảnh trường đao đó cũng chém xuống theo, uy thế kinh người.
Kinh Lôi Thức!Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy cái đao ảnh khổng lồ đó đang chém về phía mình với khí thế cường đại, mí mắt liền giựt một cái, sau đó vội vàng ném quang cầu màu đen trong bàn tay mình về phía đao ảnh.
Hai hư ảnh đụng vào nhau, ngay lập tức bạo phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, khiến mấy người vây xem xung quanh đều vội vàng nhắm mắt lại.
Tiếp đó, đám người nghe thấy một tiếng vang to lớn, sau đó thì là tiếng căn nhà sụp đổ ầm ầm.
Một làn khói bốc lên từ mặt đất, lập tức che phủ đi căn nhà mà Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã đang ở.
Đám người lúc này mới dám nhìn qua bên đó, chỉ có điều bây giờ căn nhà đã bị khói bụi che khuất đi rồi, bọn họ căn bản không nhìn rõ bên đó bây giờ rốt cuộc đang có tình hình gì nữa.
Hồi nãy sự chung đụng giữa hai người đã cho bọn họ sự chấn cảm quá lớn, đến nỗi bây giờ bọn họ vẫn còn chưa phản ứng lại.
Đây tuyệt đối là trận chiến đặc sắc nhất mà tôi được nhìn thấy trong đời này, không có cái thứ hai nữa.
Thực sự là quá mạnh rồi, bọn họ rốt cuộc làm sao mà làm được vậy, cái ánh sáng đao kinh thiên đó thực sự là quá khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Bây giờ tôi thực sự tin trên thế giới này có sự tồn tại của quỷ thần rồi, cái được gọi là quỷ thần, chẳng qua là những cao thủ có thực lực đã đạt đến mức mà chúng ta không thể tưởng tượng được mà thôi.
Bây giờ tôi chỉ muốn biết hai người họ rốt cuộc là ai thắng, có ai dũng cảm đi qua đó xem một cái không?Anh đang đùa cái gì vậy, lúc này mà qua đó xem một cái, thật đúng là chẳng cần mạng nữa mà.
…Lương Cung Nhạn Sương đứng ở phía trước của đám người, nhìn làn khói bụi cuồn cuộn ở bên kia, trong lòng ngập tràn lo lắng.
Lúc này Thượng Sam Tinh Vũ cũng đi đến bên cạnh cô ta, trước đây bởi vì sợ thu hút sự chú ý của người nhà Thượng Sam nên Thượng Sam Tinh Vũ luôn không có hiện thân, mà sau khi nghe thấy động tĩnh chiến đấu ở bên này, cô ta cũng vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy sự phá hoại do cuộc chiến của Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã tạo nên, trong lòng Thượng Sam Tinh Vũ cũng kinh ngạc, đồng thời cũng lo lắng cho Lâm Thanh Diện.
Hai cô gái đều nhìn về phía đám khói bụi bên kia với vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hận không thể ngay lập tức xông qua đó xem tình hình của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện, anh nhất định không được xảy ra chuyện đó.
Công tử, cậu nhất định đừng xảy ra chuyện.
Gần như là đồng thời, hai cô gái đều hét lên suy nghĩ trong lòng mình, ngay sau đó, hai cô gái đều quay đầu lại nhìn đối phương một cái.
Trên mặt Thượng Sam Tinh Vũ lộ ra một tia xấu hổ, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám tiếp tục đối mắt nhìn nhau với Lương Cung Nhạn Sương nữa.
Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương thì nghĩ, quả nhiên cô ta không có đoán sai, Thượng Sam Tinh Vũ thật sự có ý với Lâm Thanh Diện.
Nhưng nghĩ lại, một người ưu tú như Lâm Thanh Diện, thì có cô gái nào mà không thích kia chứ.
Dù gì cũng không có được Lâm Thanh Diện, cô ta sau này cũng có một người bạn có thể thổ lộ tâm sự rồi.
Mau nhìn xem, có người đi ra ngoài rồi!Qua rất lâu sau, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, đám người lập tức nhìn về phía ngôi nhà.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi ra khỏi làn khói, chỉ sau vài tiếng thở, cái thân ảnh đó đã trở nên rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.
Là Lâm Thanh Diện! Lương Cung Kham Thái kêu lên một tiếng.
Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều run lên, sau khi nhìn rõ người đi ra ngoài, viên đá treo lơ lửng trong lòng cũng đã được hạ xuống.
Chỉ thấy quần áo toàn thân Lâm Thanh Diện lúc này rách nát, khoé miệng mang theo một tia máu, trên mặt toàn là bụi bặm, nhìn khá nhếch nhác.
Một tay anh cầm thanh Thôn Chính lúc nãy đã phát huy ra uy lực vô cùng lớn mạnh, tay còn lại lôi theo cơ thể của Thượng Sam Thác Dã, từng bước từng bước đi đến trước mặt của đám người.
So với Lâm Thanh Diện, bộ dạng của Thượng Sam Thác Dã mới được tính là thê thảm.
Cả khuôn mặt của ông ta đã bị máu tươi che lấp, lúc đó vì để chống đỡ uy lực của nhát đao mà Lâm Thanh Diện tung ra, ông ta nghiến chặt răng, thi triển sức mạnh đến cực hạn, những mạch máu màu đen trên mặt trực tiếp nổ tung ra.
Mà cơ thể của ông ta đã trở nên mềm nhũn, rất rõ ràng trong sự đụng chạm lúc nãy, Lâm Thanh Diện đã chiếm thế thượng phong, hoàn toàn đánh đổ Thượng Sam Thác Dã.
Trên người Thượng Sam Thác Dã đã không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh nữa, lại cộng thêm những mạch máu trên mặt ông ta vỡ tung ra, cả người đều đã thoi thóp hơi tàn, chỉ còn tàn lại một hơi thở, Lâm Thanh Diện chỉ cần cho ông ta thêm cái nữa, ông ta sẽ đi gặp Diêm Vương thôi.
Rất nhanh, làn khói bụi bên ngôi nhà cũng đều đã tan đi, đám người nhìn thấy căn nhà mà Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã chiến đấu lúc nãy đã bị bổ ra từ bên trong, một vết nứt khổng lồ hiện ra trước mắt đám người, nhìn mà kinh sợ.
Tất cả mọi người đều không ngờ uy lực lớn mạnh lúc nãy của Lâm Thanh Diện vậy mà lại lớn đến mức này, vậy mà lại có thể chẻ cả một căn nhà ra, thực là khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Lâm Thanh Diện ném Thượng Sam Thác Dã trên mặt đất, sau đó quét nhìn tất cả mọi người có mặt một cái, người bị ánh mắt của Lâm Thanh Diện quét qua đều sinh ra một tia kính sợ đối với Lâm Thanh Diện, không ít người bất tri bất giác đứng thẳng cơ thể dậy.
Trận chiến này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, cũng là rất khó nhằn, nếu như không phải có viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó đã cung cấp cho anh sức mạnh dồi dào không ngừng thì đến cuối cùng vẫn chưa chắc chắn được ai sẽ là người thắng người thua.
Sự va chạm lúc nãy khiến anh cũng chịu vết thương không nhẹ, nhưng dựa vào hiệu quả của viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó, trạng thái của anh tốt hơn Thượng Sam Thác Dã rất nhiều.
Anh vươn tay lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong áo, đổ ra vài viên đan dược trong đó ra, bỏ vào miệng của mình.
Đan dược này là Lâm Thanh Diện đã xin từ chỗ Điền Uyên lúc rời khỏi Dược Thần Cốc, tác dụng chủ yếu là hoá giải cảm giác tinh lực thừa thãi sau khi dược hiệu của đan dược cấp bậc hoàn mỹ phát huy.
Anh không muốn vì cái đan dược cấp bậc hoàn mỹ này mà phạm phải tội lỗi gì, cho nên lúc rời khỏi đã đặc biệt tìm Điền Uyên xin cái đan dược này.
Sau khi uống đan được đó xong, Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Thượng Sam Thác Dã trên mặt đất một cái, Ngưng Hồn Ngọc đang treo trước ngực ông ta, Lâm Thanh Diện trực tiếp khom lưng xuống, vươn tay tháo viên Ngưng Hồn Ngọc trên cổ ông ta xuống.
Sau khi cẩn thận xác nhận không có gì khác biệt giữa miếng ngọc này và miếng mà sư phụ đưa cho mình, Lâm Thanh Diện cất miếng ngọc vào trong áo, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Mục đích đến Đảo Quốc lần này coi như là đạt được rồi.
Ông làm nhiều việc ác, tu luyện tà pháp, đã là phạm phải đại tội rồi, tôi không có vĩ đại như Thánh nhân, nhưng cũng có đạo nghĩa trong lòng mình, nếu ông đã bại trên tay tôi, thì cũng không cần ở lại thế gian này làm điều ác nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào Thượng Sam Thác Dã nói một câu, sau đó một chân giẫm lên ngực ông ta, cắt đi hơi thở cuối cùng của ông ta.
Đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, không ngờ gia chủ Thượng Sam một tay che trời ở Đảo Quốc lại chết trước mắt bọn họ như vậy.
Trên một gốc gây lớn ở không xa kia, một lão già mặc thân áo bào trắng, mái tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đang đứng trên cành cây, hướng mắt nhìn Lâm Thanh Diện ở không xa kia, trên mặt mang theo một ý cười kỳ lạ.
Nửa bước hoá cảnh, thú vị.
Lão già lẩm bẩm một câu, sau đó ngón chân khẽ chạm, cành cây khẽ lắc lư một cái, bóng ảnh đứng trên đó liền biến mất không thấy tung tích đâu, không biết đã đi về phương nào.
Trận chiến này của Thượng Sam Thác Dã và Lâm Thanh Diện trong thời gian cực ngắn đã chấn động cả Đảo Quốc, tất cả những người biết về cuộc chiến này đều kinh thán về thực lực của Lâm Thanh Diện.
Mà Lâm Thanh Diện vốn không có ẩn giấu thân phận của mình, sau khi trận chiến kết thúc, đã tỏ rõ mình là võ giả của nước C, đến Đảo Quốc để trừ ma vệ đạo.
Nhất thời, tất cả những người ở Đảo Quốc đều có thêm một nhận biết mới về võ đạo nước C, biết sự cường đại của võ giả nước C, thậm chí đến cả cấp cao của Đảo Quốc cũng chấn động về chuyện này, đặc biệt hạ lệnh sau này tuyệt đối không được tuỳ ý chọc vào nước C.
Cái tên Lâm Thanh Diện này đã trở thành chủ đề bàn tán ở Đảo Quốc trong một thời gian, trận chiến với Thượng Sam Thác Dã này cũng trở thành truyền kỳ mà mọi người truyền nhau.
Sau khi Lâm Thanh Diện giết Thượng Sam Thác Dã, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là giúp Thượng Sam Tinh Vũ tìm mẹ của mình.
Mẹ của cô ta luôn bị người nhà Thượng Sam nhốt trong một địa lao, chỉ cho một lượng nhỏ thức ăn và nước để duy trì sinh mạng, là thủ đoạn để ép buộc Thượng Sam Tinh Vũ.
Thượng Sam Tinh Vũ khi cứu được mẹ ra ngoài, nước mắt tuôn trào, không biết đã cảm ơn Lâm Thanh Diện bao nhiêu lần, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống khấu đầu với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện biểu thị rằng đây chỉ là điều mà anh nên làm đối với hợp tác giữa bọn họ, Thượng Sam Tinh Vũ cung cấp cho Lâm Thanh Diện không ít tình báo, Lâm Thanh Diện giúp Thượng Sam Tinh Vũ cứu mẹ ra chỉ là hồi báo cho cô mà thôi.
Sau đó Lâm Thanh Diện dưới sự trợ giúp của người nhà Lương Cung đã bắt một đám người cấp cao trong nhà Thượng Sam, xác nhận trong đó có không ít người tu luyện tà pháp, Lâm Thanh Diện đã phế tu vi của bọn họ, khiến bọn họ trở thành người bình thường, sau đó giao lại cho nhà Lương Cung xử trí.
Cái chết của Thượng Sam Thác Dã lần này đã ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả nhà họ Thượng Sam, Lương Cung Tín cũng không phải tên ngốc, cái cơ hội ngàn năm hiếm có này ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên liền nhân lúc nhà Thượng Sam xáo động mà nuốt hết phần lớn tư sản của bọn họ, thay thế vị trí của nhà Thượng Sam, một bước trở thành gia tộc cường đại nhất ở Đảo Quốc.
Trong lúc cả Đảo Quốc đang chấn động về chuyện của nhà Thượng Sam, thì lúc này Lâm Thanh Diện đang ở trong biệt thự nhà Lương Cung, đau đầu vì hai cô gái ở trước mắt.
Bên trong phòng khách của biệt thự.
Hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương lúc này đang đứng trước mặt Lâm Thanh Diện, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tràn đầy thành khẩn và chân thành.
Lâm Thanh Diện ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt cạn lời và bất lực.
Tôi không quan tâm, tôi muốn bái anh làm thầy, anh lợi hại như vậy, tôi thật sự chỉ muốn theo anh học bản lĩnh mà thôi, thật sự không có ý đồ gì khác với anh nữa.
Lương Cung Nhạn Sương nghiêm túc mà nói.
Bà cô ơi, cô đừng làm loạn nữa, bản thân tôi còn chưa sành sỏi nữa thì lấy gì ra dạy cô.
Lâm Thanh Diện bất lực mà nhìn Lương Cung Nhạn Sương, nói.
Anh đã lợi hại như thế này rồi, sao có thể chưa sành sỏi chứ, anh chỉ là chê bai tôi mà thôi, hôm nay nếu như anh không nhận tôi làm đồ đệ thì tôi sẽ đi nước C tìm Bích Hoài, nói với cô ấy cuộc sống của chúng ta trước đây, cho dù anh không có làm gì thì anh cũng không ngăn được Bích Hoài suy nghĩ nhiều.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, làm gì giống đang bái sư chứ, quả thật là đang ra lệnh cho Lâm Thanh Diện thì có.
Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, hết cách với cô đại tiểu thư này.
Thượng Sam Tinh Vũ cũng nhìn chăm chăm Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: Công tử, tôi không cầu xin cậu nhận tôi làm đệ tử, tôi chỉ hy vọng anh có thể giữ tôi lại bên cạnh anh làm một người hầu, anh có ơn lớn với tôi, tôi đã sắp xếp ổn thoả cho mẹ rồi, hơn nữa mẹ tôi cũng vô cùng ủng hộ quyết định sau này làm trâu làm ngựa cho anh, cho nên xin anh cho phép tôi ở lại bên cạnh anh.
Thấy Thượng Sam Tinh Vũ cũng gia nhập, Lâm Thanh Diện đau đầu, mở miệng nói: Tôi không cần người hầu gì hết, hơn nữa tôi đã có vợ rồi, cô cứ đi theo tôi thì cũng không thích hợp lắm đâu.
công tử, tôi sẽ không có suy nghĩ gì không tốt cho anh đâu, tôi biết vị trí của mình, tôi chỉ muốn báo ân cho công tử mà thôi, nếu như công tử không đồng ý thì lương tâm tôi sẽ bất an, xin công tử nhất định phải đồng ý thỉnh cầu của tôi.
Nói xong, Thượng Sam Tinh Vũ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, vẻ mặt thành khẩn.
Lương Cung Nhạn Sương thấy vậy, cũng vội vàng học theo quỳ xuống, lên tiếng nói: Tôi cũng cầu xin anh nhận tôi làm đồ đệ, tôi nhất định sẽ nghe lời anh mà.
Đám người Lương Cung Tín, Điền Đảo Phương Tử ở trong nhà cũng nhìn cảnh này với vẻ bất lực, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản cả.
Điền Đảo Phương Tử nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nói: Lâm Thanh Diện, hay là cậu đồng ý hai đứa nó đi, hai đứa con gái bọn nó, sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho cậu, hơn nữa cậu mà đồng ý với bọn nó, đối với cậu mà nói cũng không có tổn thất gì.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Điền Đảo Phương Tử, lập tức cảm thấy hai cô gái này có thể sẽ tạo thành sự uy hiếp cực lớn cho anh, dù sao Lâm Thanh Diện biết suy nghĩ trong lòng của Điền Đảo Phương Tử, người phụ nữ này, không có đơn giản như vậy.
Hơn nữa trải qua rất nhiều chuyện, Lâm Thanh Diện phát hiện, phụ nữ, luôn luôn đáng sợ hơn mấy đối thủ có thực lực mạnh mẽ kia, bởi vì nhiều lúc, bạn căn bản sẽ hết cách với bọn họ.
Lương Cung Kham Thái nhìn thấy hai đứa con gái đều quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, đôi đồng tử lập tức đảo, tiếp đó đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cũng phịch một tiếng quỳ xuống.
Lâm Thanh Diện, dù sao cũng có hai đứa nó rồi, có thêm tôi cũng không có nhiều, tôi thật sự muốn bái sư theo anh học công phu, tâm tư tuyệt đối sẽ đơn thuần hơn hai đứa nó.
Lương Cung Kham Thái lên tiếng.
Anh ta vừa dứt lời, không những khiến Lâm Thanh Diện trừng anh ta một cái, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ cũng nhìn sang anh ta với vẻ mặt phẫn nộ, gần như sắp ăn anh ta luôn rồi vậy.
Lương Cung Kham Thái, anh có ý gì, tâm tư của anh đơn thuần hơn bọn em là sao, không lẽ tâm tư của bọn em không đơn thuần sao! Lương Cung Nhạn Sương trực tiếp hét lên với Lương Cung Kham Thái.
Cậu Lương Cung xin đừng tuỳ ý vu nhọ bọn tôi, tôi thật sự là muốn làm người hầu cho công tử để báo đáp ân tình của cậu ấy, sao có thể có tâm tư khác kia chứ.
Lương Cung Nhạn Sương cũng mở miệng nói với giọng điệu tránh cứ.
Nếu như anh còn làm loạn thì bây giờ tôi sẽ cho anh một đao đó.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào Lương Cung Kham Thái, lạnh lùng nói.
Lương Cung Kham Thái nhìn thấy ba người họ đều tức giận như vậy, vội vàng đứng dậy, lẩm bẩm nói: Xin lỗi xin lỗi, sư này tôi không bái nữa, hai đứa tiếp tục đi.
Lâm Thanh Diện lại quay đầu sang nhìn hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ, lên tiếng nói: Hai cô đứng dậy đi, tôi sẽ không nhận đồ đệ, cũng sẽ không nhận người hầu, tâm ý của các cô tôi đã nhận rồi, đó đã đủ rồi, bây giờ mục tiêu tôi đến Đảo Quốc đã thành rồi, cũng là lúc phải về.
Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, hai cô gái lập tức sốt sắng.
Tôi không quan tâm, tóm lại anh không nhận tôi làm đồ đệ, tôi sẽ không đứng dậy.
Tinh Vũ cũng vậy, công tử không đồng ý nhận Tinh Vũ làm người hầu, Tinh Vũ sẽ không đứng dậy.
Lúc Lâm Thanh Diện đang đau đầu, thì một tiếng cười chợt truyền đến trong tai của mỗi một người.
Thật đúng là náo nhiệt, con bé e thẹn đáng yêu thế này cậu vậy mà lại không cần, thật là tàn nhẫn.
Tiếp đó đám người liền nhìn thấy một lão già mặc áo bào trắng, mái tóc bạc phơ xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện rơi trên người của lão già đó, đôi mắt lập tức híp lại, anh không cảm nhận được bất kỳ khí thế nào từ trên người của lão già này, nhìn trông giống như là một người bình thường, không có chút uy hiếp nào.
Nhưng trực giác của Lâm Thanh Diện lại mang máng ngửi được một mùi nguy hiểm từ trên người của lão già này.
Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, người bình thường nhìn trông giống người bình thường, thì ông ta thật sự là người bình thường, nhưng một người không bình thường mà nhìn cũng giống như là người bình thường, thì ông ta rất có khả năng là một cao thủ chân chính.
Dù gì đi nữa, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không tin lão già này là một lão già bình thường đâu.
Anh theo bản năng cầm Thôn Chính ở trong tay mình, để đề phòng bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đám người của Lương Cung Tín cũng nhìn lão già không mời mà đến này với vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, rất rõ ràng người này vốn không phải là bạn bè của nhà Lương Cung.
Hơn nữa ông ta nói tiếng nước C, Lâm Thanh Diện rất nhanh liền đoán ra ông ta là đến vì mình.
Ông là ai? Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào lão già hỏi một câu.
Ánh mắt của lão già rơi trên người của Lâm Thanh Diện, cười nói: Chúng Thần Điện.
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Lâm Thanh Diện liền hiểu ra, anh đoán người này chỉ e lại là Chúng Thần Điện phái đến khuyên mình gia nhập Chúng Thần Điện.
Anh đảo đôi con ngươi, sau đó trực tiếp cầm lấy Thôn Chính, mở miệng nói: Không ngờ các người lại truy sát tôi đến nơi này, chỗ này không thi triển được gì, chúng ta ra ngoài phân cao thấp!Nói xong, Lâm Thanh Diện liền nhanh chóng xông ra ngoài.
Hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương đều có chút ngây ngốc mà nhìn Lâm Thanh Diện mới chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, cứ cảm thấy đây giống như là cái cớ để chạy trốn của Lâm Thanh Diện vậy.
Lão già cũng sững sờ một hồi, không hiểu Lâm Thanh Diện là có ý gì, Chúng Thần Điện bọn họ chưa từng truy sát qua Lâm Thanh Diện mà.
Nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Diện xông ra ngoài, ông ta cũng không do dự, quay người ra khỏi biệt thự.
Đám người nhà Lương Cung cũng đều vội vàng chạy theo ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc đây là chuyện gì.
Nhưng đợi bọn họ ra đến bên ngoài rồi thì phát hiện bóng ảnh của hai người đều đã biến mất không thấy đâu, không biết đã đi chỗ nào rồi.
Lâm Thanh Diện sở dĩ lại đột nhiên hét lên một câu như vậy, đương nhiên không phải là muốn giao đấu với lão già này, mà là anh vì muốn né tránh hai cô gái Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ này, nên mới nghĩ ra một cách.
Lão già hồi nãy trông không có đơn giản, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra bọn họ, lỡ như công tử xảy ra chuyện gì phiền phức đó.
Vẻ mặt Thượng Sam Tinh Vũ sốt sắng mà nói.
Nhưng…tại sao, tôi cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là đang cố ý tránh chúng ta nhỉ? Lương Cung Nhạn Sương có một sự hiểu biết nhất định về Lâm Thanh Diện lẩm bẩm mà nói.
Nghe thấy lời này của Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Sam Tinh Vũ cũng trầm mặc.
…Bên trong một con hẻm không có người, Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát xung quanh một cái, xác định Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ không có đuổi theo, mới âm thầm thở phào một hơi.
Anh quay người nhìn qua kia, phát hiện lão già tóc bạc đó đã đứng ở không xa nhìn chăm chăm vào anh.
Chúng Thần Điện bọn tôi có truy sát cậu qua sao? Trong đây chỉ e có hiểu lầm gì rồi đúng chứ? Lão già mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười, chắp tay với lão già, nói: Thực là ngại quá, hồi nãy tôi nói như vậy là để tìm cớ rời khỏi nhà Lương Cung thôi, hai cô gái đó thực sự quá khiến người ta đau đầu rồi, cho nên tôi chỉ có thể ra hạ sách này.
Lão già nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện thì lập tức cười lên, mở miệng nói: Không ngờ cậu đường đường là cao thủ nửa bước hoá cảnh, vậy mà lại sợ hai cô gái, thật đúng là khiến người ta không ngờ mà.
Lâm Thanh Diện không quan tâm đến vấn đề này của ông ta, mở miệng hỏi: Không biết các hạ đây là gì ở Chúng Thần Điện, đến tìm tôi là vì chuyện gì?Lão già không đùa với Lâm Thanh Diện nữa, mà mở miệng nói: Tại hạ Quý Trường Thanh, hiện tại đảm nhiệm chức điện chủ của Chúng Thần Điện, người của chúng tôi trước đây đã tìm cậu qua, nhưng cậu đã từ chối thỉnh cầu của chúng tôi, lần này tôi đến Đảo Quốc làm một số chuyện, đúng lúc gặp phải cậu và cái người nhà Thượng Sam kia chiến đấu, cho nên qua đây gặp một cái.
Nghe thấy lời của lão già, trong lòng Lâm Thanh Diện kinh ngạc một cái, không ngờ lão già trước mắt này lại là điện chủ của Chúng Thần Điện, trong lòng không khỏi có thêm một tia kiêng dè.
Theo như lời sư phụ nói trước đây, Chúng Thần Điện này là tổ chức lớn nhất thần bí nhất ở nước C, thậm chí là trên thế giới, thân là điện chủ của Chúng Thần Điện, nếu nói thực lực không phải là hoá cảnh thì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không tin, hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm từ trên người của vị điện chủ này, thì nói rõ thực lực của ông ta, cho dù là trong hoá cảnh cũng là sự tồn tại hàng đầu.
Điện chủ Chúng Thần Điện đến tìm tôi, đây thật sự khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh đó.
Lâm Thanh Diện nói.
Quý Trường Thanh cười cười, nói: Tôi có một số lời muốn nói với cậu, chi bằng chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống rồi nói?Lâm Thanh Diện gật gật đầu, không có từ chối.
Anh đã lấy được hai miếng trong số ba miếng Ngưng Hồn Ngọc, còn lại một miếng chính là ở Chúng Thần Điện, ban đầu sư phụ cũng nói gia nhập Chúng Thần Điện đối với anh mà nói không có chỗ hại, cho nên lần này trùng hợp gặp được điện chủ Chúng Thần Điện, đối với Lâm Thanh Diện mà nói là một cơ hội, bỏ qua lần này, thì muốn tìm được người của Chúng Thần Điện chỉ e sẽ không dễ như vậy nữa.
Tiền bối, đợi tôi xử lý chuyện của mình trước đã rồi mới tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện với ông, được không? Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Quý Trường Thanh cười cười, nói: Được.
Biệt thự nhà Lương Cung, hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương đều đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.
Lương Cung Tín thấy hai người bọn họ như vậy, liền mở miệng nói: Hai đứa ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, lo lắng như vậy cũng đâu có ích gì, càng huống hồ thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Ai ya, cái con lo lắng không phải là anh ta xảy ra chuyện, cái con lo là anh ta nhân lúc chạy trốn đó.
Lương Cung Nhạn Sương lên tiếng.
Lương Cung Tín lập tức á khẩu, không biết nên nói gì mới tốt nữa.
Lúc này có một người chạy vào trong, trong tay còn cầm theo một tờ giấy, mở miệng nói: Hồi nãy bên ngoài có người ném vào một viên đá, bên ngoài hòn đá có gói tờ giấy này, bên trên chắc là chữ nước C rồi, không biết là viết gì nữa.
Lương Cung Nhạn Sương nghe vậy, vội vàng đi tới trước mặt người đó, cầm lấy tờ giấy đó, cẩn thận đọc từng chữ bên trên, sau đó trên mặt lộ ra một biểu cảm phẫn nộ căm hận.
Tờ giấy này đương nhiên là Lâm Thanh Diện viết, nội dung bên trên đại khái là Lâm Thanh Diện đã giải quyết được người truy sát anh, chỉ có điều người muốn giết anh còn rất nhiều, cái tổ chức này vô cùng khủng bố, Lâm Thanh Diện cần phải chuyên tâm đi đối phó với bọn họ nên phải đi trước, bảo hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ an phận ở nhà Lương Cung, đừng đi tìm anh, nếu không sẽ rước phải hoạ sát thân.
Lâm Thanh Diện đáng chết, anh ta cố ý vứt lại chúng ta, lão già đó nhìn thế nào cũng không giống như đến truy sát anh ta, rõ ràng là anh ta diễn kịch gạt chúng ta mà! Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói.
Thượng Sam Tinh Vũ cũng đọc nội dung trên đó, sau đó lẩm bẩm một câu: công tử vứt bỏ chúng ta, đi rồi sao?Trong nhà hàng món Hoa.
Lâm Thanh Diện và Quý Trường Thanh ngồi trong một góc, trên bàn bày vài món trộn và một ấm trà.
Anh nhìn Quý Trường Thanh, mở miệng hỏi: Không biết ông có gì muốn nói với tôi?Quý Trường Thanh không có chút dáng vẻ của điện chủ, mặc dù thực lực cao thâm, lại đem lại cho người ta cảm giác gần gũi, giống như một ông lão hòa nhã.
Ông ăn miếng thức ăn trên bàn, sau đó nói với anh: Cậu cảm thấy bản thân hiểu biết bao nhiêu về thế giới này?Nghe thấy Quý Trường Thanh vừa mở miệng đã hỏi vấn đề thâm sâu như vậy, Lâm Thanh Diện cũng có chút không kịp phòng bị, nhưng khoảng thời gian này, trong lòng anh quả thực cũng đã hiện lên vấn đề như vậy.
Từ khi tiếp xúc với sự tồn tại của Hóa Cảnh, anh liền biết, thế giới này không đơn giản như anh tưởng tượng, dưới vẻ ngoài nhìn có vẻ tĩnh lặng như nước, thực ra lại che giấu sóng ngầm mà anh không thể tưởng tượng tới.
Giống như môn pháp âm tà mà nhà Thượng Sam tu luyện, nếu là trước đây, sự quan tâm của Lâm Thanh Diện chỉ là sự phát triển của công ty, sao có thể suy nghĩ những chuyện thế này.
Chỉ có thể nói là vẫn chưa hiểu đủ đi, không biết ông biết bao nhiêu về thế giới này? Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại.
Quý Trường Thanh cười cười, nói: Thực lực của cậu đã đạt tới nửa bước Hóa Cảnh, thủ đoạn mà cậu có thể vận dụng cũng đã đạt tới mức thần thông chỉ quỷ thần mới có trong mắt người thường, cho nên hẳn cũng rõ ràng, thế giới này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Người tu luyện tà pháp như nhà Thượng Sam trên thế giới này không phải số ít, thậm chỉ còn có những người nắm được thuật pháp quỷ dị khó dò, và những thủ đoạn thần kỳ mà cậu có tưởng tượng cũng không tưởng tượng tới.
Người nắm những sức mạnh này rất dễ dàng tạo ra ảnh hưởng to lớn đối với thế giới của người bình thường, giống như nhà Thượng Sam lần trước, nếu ông ta muốn dùng sức mạnh này để hại người thì sẽ là hậu hoạn to lớn.
Mà ý nghĩa tồn tại của Chúng Thần Điện ta chính là duy trì trật tự bình thường của thế giới này, nếu có người dùng sức mạnh vượt mức bình thường để làm chuyện thương thiên hại lý, chúng ta sẽ ra tay.
Nghe tới đây, Lâm Thanh Diện gật đầu, cũng khó trách người chấp pháp lại thuộc cấp dưới Chúng Thần Điện, điều người chấp pháp quản là chuyện của cao thủ nội kình, mà điều Chúng Thần Điện quản lại là những người từ tông sư cảnh và những người có thủ đoạn biến ảo khó dò.
Sức mạnh được triển hiện trong cuộc chiến đấu lần này của cậu và gia chủ nhà Thượng Sam đã vượt xa tưởng tượng của người bình thường, lúc này, người của chúng ta sẽ tiến hành dẫn dắt công chúng, để họ cảm thấy đó là hiệu ứng đặc biệt, từ đó che giấu sự thật về sức mạnh không thể nào giải thích nổi tồn tại trên thế giới này.
Trong tình huống tập thể vô ý thức, cho dù những người này tận mắt nhìn thấy cậu dùng sức mạnh ngưng tụ thành đao ảnh chém ra, thì sau khi trải qua dẫn dắt, mọi người đều không tin, bản thân họ cũng sinh ra hoài nghi với điều bản thân nhìn thấy.
Cho nên dân gian thường sẽ tồn tại đủ loại truyền thuyết, trăm biến vạn hóa, trải qua truyền miệng tam sao thất bản thì ngày càng trở nên khó tin, đương nhiên rồi, cũng có một số người kiên quyết tin mình từng gặp quỷ quái hoặc thần tiên, có người thậm chí vì tìm kiếm chân tướng mà hao phí sức lực cả đời mình, nhưng đây chỉ là số ít, cuối cùng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đối với nhận thức của đa số mọi người.
Thế giới này hung hiểm hơn cậu tưởng tượng nhiều, dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh đang ẩn giấu nguy cơ cực lớn.
Nghe xong lời ông ta nói, Lâm Thanh Diện gật đầu thể hiện đồng ý, tiếp tục hỏi: Cho nên ông tới tìm tôi là muốn tôi gia nhập Chúng Thần Điện, cùng duy trì trật tự thế giới này với các ông?Quý Trường Thanh cười cười, mở miệng nói: Đây quả thực là tông chỉ của Chúng Thần Điện, hễ có người có thực lực có tiềm lực thì chúng ta sẽ tiến hành chiêu mộ, dù sao thì thực lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn, mà chúng tôi cũng sẽ cung cấp điều kiện tu luyện tốt hơn, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Nhưng ta tới tìm cậu, kêu cậu gia nhập Chúng Thần Điện không phải vì lý do này, mà là nguyên nhân khác.
Lâm Thanh Diện sững sốt, hỏi: Nguyên nhân gì?Thực lực hiện tại của cậu chỉ là nửa bước Hóa Cảnh, chưa đạt tới Hóa Cảnh thật sự, cho nên hẳn là cậu không biết, Hóa Cảnh phân làm ba giai đoạn, tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mỗi một giai đoạn đều đại biểu cho sự gia tăng cực lớn của thực lực.
Thượng Sam Thác Dã mà cậu giết chết, thông qua tà pháp cũng chỉ nâng cao thực lực bản thân tới ngưỡng cửa của tiền kỳ Hóa Cảnh mà thôi.
Mặc dù cậu có thể lấy thực lực nửa bước Hóa Cảnh để giết chết ông ta, nhưng thực lực của cậu hiện tại vẫn không thể tính là cường giả thực sự.
Mà phía trên Hóa Cảnh vẫn còn một cảnh giới khiến vô số người hướng tới, chúng ta gọi là thần cảnh.
Thần cảnh! Con ngươi Lâm Thanh Diện co rụt, không nghĩ tới phía trên Hóa Cảnh còn có cảnh giới cao hơn, hơn nữa lại được gọi là thần cảnh, chẳng lẽ đạt tới cảnh giới này thì có thể biến thành thần tiên sao?Nhìn ra nghi hoặc của anh, Quý Trường Thanh cười cười, nói: Thần cảnh mà ta nói không phải thần tiên trong truyền thuyết mà cậu nghĩ, chỉ là người đạt tới cảnh giới này thì thủ đoạn thi triển quả thực chỉ có thể dùng chữ thần kỳ để hình dung, cho dù nói là thần tiên thật sự cũng không quá, cho nên được gọi là thần cảnh.
Hơn nữa, cảnh giới này cho tới bây giờ vẫn chưa ai đạt tới.
Lâm Thanh Diện lập tức có chút nghi hoặc, nếu không ai đạt tới, vậy ông ta làm sao biết trên Hóa Cảnh còn có sự tồn tại của thần cảnh?Không chút do dự, Lâm Thanh Diện trực tiếp hỏi ra vấn đề này.
Quý Trường Thanh nghe xong thì cười nói: Đây chính là bí mật của Chúng Thần Điện ta, nếu cậu chịu gia nhập Chúng Thần Điện, sau này sẽ có cơ hội biết.
Lâm Thanh Diện lập tức có chút cạn lời, cảm giác này giống như có người nói với anh ông ta biết làm sao để biến thành thần tiên, anh hỏi biến thế nào, người đó lại nói không nói cậu biết, cảm giác đó thật khiến người tức muốn chết.
Nhưng những lời Quý Trường Thanh nói vẫn khiến anh có nhận biết mới đối với thực lực của bản thân, thì ra Hóa Cảnh được phân làm ba giai đoạn, mà trên Hóa Cảnh lại còn có sự tồn tại cao hơn.
Điều này khiến Lâm Thanh Diện vốn cho rằng thực lực của mình đã đủ mạnh rồi lại lần nữa sinh ra cảm giác thực ra bản thân rất nhỏ bé.
Hơn nữa trên thế giới này ngoại trừ thực lực võ học còn có sự tồn tại của các thủ đoạn kỳ dị khác mà anh không biết rõ, điều này cũng khiến anh cảm thấy sự nguy hiểm của thế giới này còn lớn hơn so với anh nghĩ.
Ví như Bích Hoài chỉ ăn một khúc gỗ thôi mà biến thành bách độc bất xâm, thân thể đạt tới hoàn mỹ, chuyện này dùng võ đạo mà nói thì nhất định không thể nào hiểu nổi.
Đã tồn tại thứ có thể khiến thân thể người ta trở nên hoàn mỹ, vậy nhất định cũng tồn tại thứ có thể khiến người ta chết cũng không biết làm sao chết.
Những chuyện này có liên quan gì tới nguyên nhân ông nói? Lâm Thanh Diện hỏi.
Bây giờ cậu chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã đạt tới trình đồ nửa bước Hóa Cảnh rồi, tốc độ này tôi bình sinh hiếm gặp, thiên tài dù có lợi hại cũng không cách nào so với cậu.
Cho nên ta cho rằng, cậu là người có khả năng đạt tới thần cảnh nhất.
Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm cậu.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License