Rể quý trời cho
Chapter
0087
Nghe nguyên nhân của Quý Trường Thanh, Lâm Thanh Diện lập tức có chút dở khóc dở cười, ông ta lại cảm thấy mình có thể đạt tới cái cảnh giới không ai đạt tới, cho nên tìm đến mình gia nhập Chúng Thần Điện, điều này làm cho Lâm Thanh Diện có cảm giác bị lừa dối.
Tiền bối đúng là đùa, Thần Cảnh này cho đến bây giờ chưa có ai đạt được, tôi cũng chỉ là có thiên phú hơn người khác mà thôi, cho nên tiền bối vẫn là tạo ra áp lực lớn cho vãn bối rồi.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Anh cũng không tính nói với Quý Trường Thanh chuyện mình có Huyền Kình, lúc trước sư phụ đã nói, Huyền Công liên lụy quá nhiều, không thể dễ dàng nói với người khác, Quý Trường Thanh này là Điện chủ Chúng Thần Điện, thực lực sâu không lường được, nếu là bị ông ta biết mình có loại thần công này, không chừng xảy ra chuyện gì.
Cho dù thật sự muốn nói, cũng phải đợi sau khi Lâm Thanh Diện biết rõ chi tiết của Chúng Thần Điện này.
Tuổi của tôi cậu cũng có thể thấy, năm nay tôi đã 150 tuổi, cho dù dựa vào thực lực, cũng không sống được mấy chục năm nữa, trước khi chết, tôi cần tìm cho Chúng Thần Điện một người nối nghiệp, tâm tính và thiên phú của cậu đều là thượng giai, là người tốt nhất.
Quý Trường Thanh nói tiếp.
Lâm Thanh Diện vừa bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, sau khi nghe Quý Trường Thanh nói xong thiếu chút nữa phun ra.
Anh cẩn thận nhìn Quý Trường Thanh, nhìn thế nào thì ông già này cũng chỉ sáu bảy mươi tuổi, ông ta dám nói mình đã 150 tuổi, trong ấn tượng của Lâm Thanh Diện, người hơn một trăm tuổi, hẳn đều đã nằm trên giường bất động mới đúng.
Mà Quý Trường Thanh lại vô cùng tự tin nói mình không được mấy chục năm nữa, chẳng lẽ ông ta cảm thấy tuổi thọ của mình hai trăm tuổi mới là bình thường?Tiền bối, nếu ông không nói, tôi cũng không nhìn ra ông đã 150 tuổi, nhìn ông vẫn rất trẻ.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Quý Trường Thanh cười cười, nói: Thực lực có hiệu quả tăng tuổi thọ, tôi có thể sống lâu như vậy, cũng không xem là chuyện ly kỳ gì, nếu như cậu có thể đạt đến Thần Cảnh, thời gian sống nhất định sẽ lâu hơn tôi.
Trong lòng Lâm Thanh Diện lại tò mò, mở miệng hỏi: Vậy thực lực của tiền bối bây giờ, đạt đến trình độ nào?Dựa theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, ông lão này có thể trở thành Điện chủ Chúng Thần Điện, thực lực chắc chắn sẽ không yếu, không chừng đạt đến trình độ hậu kỳ nào đấy.
Quý Trường Thanh cười cười với Lâm Thanh Diện, nói: Tính ra, thực lực của tôi, cách Thần Cảnh, hẳn là cũng chỉ thiếu một bước chân, chỉ có điều tiềm lực của tôi đã đến cùng, chỉ một bước này, cũng không có cơ hội qua khỏi.
Lâm Thanh Diện lập tức mở to hai mắt nhìn, không ngờ điện chủ này lại cách Thần Cảnh chỉ một bước, điều này không khỏi làm Lâm Thanh Diện suy đoán ông lão trước mặt mình này có phải là có thể một cái tát trực tiếp tát chết mình.
Thời gian của tôi không nhiều lắm, hơn nữa Chúng Thần Điện bây giờ còn gặp phải một phiền phức, cái phiền phức này liên quan đến an nguy của toàn thế giới, tôi tới tìm cậu, cũng là vì chuẩn bị cho cái phiền phức này.
Quý Trường Thanh tiếp tục mở miệng.
Phiền phức gì? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Bây giờ vẫn không phải là lúc nói cho cậu biết, đợi thời cơ đến, cậu tự nhiên sẽ biết, bây giờ cậu cần làm là, gia nhập Chúng Thần Điện chúng tôi, tiếp nhận bồi dưỡng của Chúng Thần Điện, sau này lúc Chúng Thần Điện cần cậu, có thể phát huy tác dụng, thế giới gặp nguy cơ, mà cậu, chính là người có thể cứu vớt thế giới.
Quý Trường Thanh mở miệng.
Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: Để tôi gia nhập Chúng Thần Điện có thể, nhưng mà trách nhiệm cứu vớt thế giới này, vẫn là thôi đi.
Quý Trường Thanh thấy Lâm Thanh Diện đồng ý gia nhập Chúng Thần Điện, ánh mắt lập tức sáng ngời, mặc kệ Lâm Thanh Diện có nguyện ý làm người nối nghiệp của ông không, hơn nữa gánh trách nhiệm sau này đối kháng với sự phiền phức kia, chỉ cần Lâm Thanh Diện chịu gia nhập Chúng Thần Điện, đã có hi vọng.
Ông vốn đang còn muốn khuyên bảo Lâm Thanh Diện một hồi, Lâm Thanh Diện mới bằng lòng gia nhập Chúng Thần Điện, không ngờ lại đồng ý dễ dàng như vậy, xem ra những lời nói kia của mình, vẫn có tác dụng nhất định.
Mà trong lòng Lâm Thanh Diện lại rõ ràng, mình gia nhập Chúng Thần Điện, cũng chỉ là vì viên Ngưng Hồn Ngọc thứ ba mà thôi, thuận tiện thông qua Chúng Thần Điện hiểu rõ bí ẩn của thế giới này.
Anh không thể trực tiếp mở miệng đòi Ngưng Hồn ngọc với Quý Trường Thanh, cho nên chỉ có thể gia nhập trước, sau này tìm cơ hội, bắt Ngưng Hồn ngọc vào tay.
Không sao, chỉ cần cậu chịu gia nhập Chúng Thần Điện là được rồi, sau này cậu sẽ hiểu rõ những lời tôi nói lúc này, khi cậu thật sự biết rõ chuyện phiền phức kia, cho dù tôi không nói, cậu cũng sẽ chủ động đứng ra.
Quý Trường Thanh mở miệng.
Cứ như vậy, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Lâm Thanh Diện xem như gia nhập Chúng Thần Điện, đã trở thành một thành viên của bọn họ, quá trình chính thức, cần phải đợi sau khi về nước mới làm được.
Quý Trường Thanh nói mình còn có chuyện phải làm, Lâm Thanh Diện có thể lựa chọn về nước C trước, cũng có thể đi theo Quý Trường Thanh.
Lâm Thanh Diện vẫn vô cùng tò mò với ông lão sống 150 năm này, cho nên nói muốn đi theo ông ta xem, nhìn xem Quý Trường Thanh đến đảo quốc là muốn làm gì.
Quý Trường Thanh cũng không nói gì, sau khi hai người ăn xong, thì chạy đến vùng ngoại thành Đông Đô.
Trên đường Lâm Thanh Diện hỏi Quý Trường Thanh muốn đi làm việc gì, Quý Trường Thanh bảo là muốn đi tìm một người bạn cũ, lấy ít đồ.
Có thể trở thành bạn của Quý Trường Thanh, chỉ sợ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, Có thể lại là một vị cao thủ Hóa Cảnh nữa, điều này lại làm cho Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thấy thực lực của mình quả thật cao lên, từ lúc không hiểu rõ Hóa Cảnh, đến trình độ nhiều lần tiếp xúc với cao thủ Hóa Cảnh.
Rất nhiều thứ, chỉ có lúc chính mình đạt tới trình độ nào đó, mới có thể biết được chuyện ở trình độ đó.
Giống như lúc thực lực Lâm Thanh Diện chỉ là Nội Kình Tiểu Thành, cảm thấy Tông Sư là truyền thuyết, cực kỳ thưa thớt, mà khi anh chính thức đạt đến Tông Sư, những chuyện tiếp xúc lại không như trước nữa, Tông Sư trong mắt anh, cũng không xem là một nhân vật lợi hại nữa.
Lâu sau, hai người tới khu ngoại ô Đông Đô, đi đến một ngọn núi xem như là nhiều nhà dân, nơi này là một điểm du lịch nhỏ ở ngoại ô Đông Đô, lưu lượng khách cũng được, có thể nhìn thấy rất nhiều người leo lên núi.
Chúng ta đây là phải lên núi sao? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Đợi ở chỗ này đi, sẽ có người tới đón, người bạn này của tôi hành tung thần bí, tôi chỉ biết ông ta ở vùng này, địa điểm cụ thể cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi đã sớm báo cho ông ta.
Quý Trường Thanh trả lời.
Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.
Anh cúi đầu vuốt vuốt thanh đao trong tay mình, bây giờ anh đối với Hóa Cảnh chân chính có chút khát vọng, dù sao ra ngoài, cứ cầm một cây đao, vẫn có chút vướng víu.
Không giống Hóa Cảnh chân chính, đưa tay là có thể huyễn hóa ra được một cây đao.
Không bao lâu, sau lưng hai người truyền đến một tiếng thanh thúy.
Ông lão kia, ông chính là Quý Trường Thanh?Lâm Thanh Diện và Quý Trường Thanh đều xoay người, nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu cam đứng không xa, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Chính là tại hạ.
Quý Trường Thanh cười cười với thiếu nữ.
Sư phụ tôi bảo tôi đến đón ông, đi theo tôi.
Thiếu nữ nói với Quý Trường Thanh.
Quý Trường Thanh gật nhẹ đầu, đi về phía thiếu nữ kia.
Lâm Thanh Diện thấy thế, cũng đi theo.
Thiếu nữ có chút tò mò nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Người này, là đệ tử của ông sao?Quý Trường Thanh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, ngại giải thích phiền phức, liền mở miệng nói: Xem như thế đi.
Lâm Thanh Diện cũng không muốn phí thời gian đi giải thích, không nói gì thêm.
Thiếu nữ bước đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng nói với Quý Trường Thanh: Ông cứ đi về phía trước, chính là ngọn núi trước mặt kia, như vậy có thể nhìn thấy một con đường nhỏ, dọc theo con đường nhỏ đó, tôi ở đằng sau hỏi anh ta chút chuyện.
Quý Trường Thanh cũng không để ý, tiếp tục đi lên trước.
Lâm Thanh Diện có chút kỳ quái nhìn người thiếu nữ này, không biết cô ta muốn hỏi mình chuyện gì.
Vừa đi, thiếu nữ dùng một giọng điệu thương thảo giao dịch ngầm, ghé vào bên tai Lâm Thanh Diện, hỏi: Anh đẹp trai, anh có điện thoại không?Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu.
Vậy có thể lấy điện thoại di động của anh ra cho tôi xem một chút? Thiếu nữ mở miệng.
Lâm Thanh Diện cũng không biết cô ta muốn làm gì, nghĩ mình bình thường ngoại trừ dùng di động gọi điện, bên trong cũng không có gì không thể để cho người khác xem, nên lấy điện thoại ra, đưa cho thiếu nữ.
Sau khi thiếu nữ lấy được, lập tức bắt đầu lục lọi điện thoại của Lâm Thanh Diện, sau nửa ngày, mặt mùi ngập tràn mất mát trả điện thoại lại cho Lâm Thanh Diện.
Thật sự là kỳ quái, điện thoại di động của anh sao lại sạch sẽ như vậy, không phải sư huynh nói nam sinh mấy người trong di động đều có thứ gì đó sao, vì sao điện thoại di động của anh không có? Thiếu nữ như là đang chất vấn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Gương mặt Lâm Thanh Diện nghi hoặc, mở miệng hỏi: Cái thứ gì?Thiếu nữ nhìn Quý Trường Thanh đi đằng trước, sau đó nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: Chính là cái loại video đó.
Video nào? Thân là trai thẳng Lâm Thanh Diện đương nhiên không nghe hiểu ý trong giọng điệu của thiếu nữThiếu nữ thấy Lâm Thanh Diện không có nội hàm như vậy, lập tức không biết nói gì: Chính là loại video hai người lột sạch quần áo đánh nhau đấy.
Sự nghi hoặc trên mặt Lâm Thanh Diện càng sâu hơn, mở miệng hỏi: Đánh nhau tại sao phải cởi sạch quần áo? Như vậy còn có thể đánh được sao?Thiếu nữ nghe lời nói của Lâm Thanh Diện xong, thiếu chút nữa bùng nổ tại chỗ, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn Lâm Thanh Diện giống như là nhìn quái vậy.
Người này, lại nghe không hiểu cô ta nói cái gì.
Vốn cô ta cho rằng cô ta sống trên núi, không có Internet, qua một khoảng cách, cũng đã tối cổ rồi, không ngờ lại còn có tên này tối cổ hơn cô, thậm chí ngay cả lời nói trắng ra rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu.
Trên mặt Quý Trường Thanh đi phía trước lộ ra một nụ cười khó hiểu, rất rõ ràng, lời nói của hai người bị ông nghe được rồi.
Là một ông lão 150 tuổi, Quý Trường Thanh vẫn là theo sát bước đi thời đại, lời nói của thiếu nữ ông đều hiểu rồi, không ngờ Lâm Thanh Diện lại nghe không hiểu.
Anh là không biết thật hay giả vậy, anh có phải đang giả ngốc với tôi không? Thiếu nữ nhìn Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao mình lại thành giả ngu rồi.
Coi như quên đi, con người anh thật là không thú vị, còn tưởng rằng một tên hiểu chuyện đến chứ, không ngờ lại là một tên non tơ, xem ra vẫn phải là đi tìm sư huynh, mượn ipad của anh ấy xem.
Thiếu nữ lẩm bẩm một câu.
Sau đó cô ta bước nhanh về phía trước, không hề quan tâm đến Lâm Thanh Diện.
Thiếu nữ tên là Từ Thanh Thanh, là đồ đệ của người bạn Quý Trường Thanh muốn gặp, vì tính tính, Từ Thanh Thanh trong đám con gái, xem như là một người khá là cởi mở.
.
Nhưng mà cô ta chỉ dừng lại ở suy nghĩ, cô ta đam mê đủ chuyện nam nữ, đối với thân thể khác phái cũng có loại tò mò đến mức gần như si mê, nhưng mà hai mươi mấy năm qua vẫn giữ một tấm thân xử nữ, có thể nói kỳ tích.
Bởi vì nghe sư huynh nói trong di động của con trai đều có loại video làm người ta mặt đỏ đến tận mang tai, cho nên lúc cô nhìn thấy Lâm Thanh Diện, muốn xem điện thoại của anh, xem thử xem có loại video kia khôngBởi vì lúc trước từng bắt gặp hình ảnh không thể miêu tả nào đó trên ipad của sư huynh, Từ Thanh Thanh đến nay vẫn có suy nghĩ về hình ảnh đó, thế nhưng khi đó bởi vì chỉ nhìn thoáng qua đã mặt đỏ đến tận mang tai, tim đập rộn lên, sau đó lại không dám nhìn, cho nên cô cũng có chút hối hận.
Về sau cô muốn mượn ipad của sư huynh xem, nhưng mà sư huynh lo lắng cô cầm ipad làm chuyện gì không tốt, vẫn luôn không đưa cho cô xem.
Cho nên sự tò mò của Từ Thanh Thanh đối với loại video này đến đỉnh, lúc này mới nhìn thấy Lâm Thanh Diện, không quan tâm gì muốn điện thoại của anh.
Lâm Thanh Diện cũng qua một hồi lâu, mới phản ứng lại video không mặc quần áo đánh nhau Từ Thanh Thanh nói là cái gì, trên mặt lập tức lộ vẻ lúng túng.
Lúc ấy sự chú ý của anh đặt ở chỗ đánh nhau, cho nên không cẩn thận suy nghĩ vì sao mọi người phải cởi sạch quần áo, bây giờ mới biết Từ Thanh Thanh là nói loại video nào.
Chỉ là làm anh không hiểu là, một cô gái lần đầu tiên gặp mặt người khác, đã muốn xem trong điện thoại người đó có video kia không, điều này thật đúng là làm người ta không ngờ được.
Từ Thanh Thanh mang theo hai người đi, cũng không phải ngọn núi cảnh khu kia, mà là một ngọn núi khác bên cạnh chiều cao không khác lắm, nhưng mà là ngọn núi không bị khai thác.
Ngọn núi này chỉ có một con đường nhỏ, ba người dọc theo con đường nhỏ đi thẳng lên, Từ Thanh Thanh thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt có sự bất mãn và tức giận.
Gương mặt Lâm Thanh Diện mơ màng, không ngờ trong điện thoại di động của mình không có loại video đó, cũng có thể trêu chọc đến người khác.
Đồng thời trong lòng của anh cũng cảm khái, thật sự là thiên hạ rộng lớn không gì không có, tâm tư của con gái cũng thật sự là vô cùng khác thường, nếu là lúc trước Lâm Thanh Diện để cho Thượng Sam Tinh Vũ xem video trong điện thoại của anh, Thượng Sam Tinh Vũ nhất định sẽ xem anh như biến thái.
Mà Từ Thanh Thanh thì lại cảm thấy trong điện thoại của anh không có loại video đó mới là biến thái.
Qua không bao lâu, đường dưới chân ba người trở nên bằng phẳng rộng lớn rất nhiều, Lâm Thanh Diện cũng nhìn đến ở vị trí cách sườn núi không xa, xuất hiện một tòa sơn trang, đình đài lầu các giữa rừng, trên núi hoang, tạo thành một phong cách đặc biệt.
Không ngờ người bạn kia của Quý Trường Thanh lại xây một sơn trang trên núi này, sở thích thế này, không phải người bình thường có thể hưởng thụ nổi.
Rất nhanh, ba người đi tới trước cửa sơn trang, Từ Thanh Thanh đi qua, gõ lên cửa, rất nhanh đã có người đến mở cửa, ở đây tuy là núi hoang, nhưng mà trong sơn trang lại đầy đủ người hầu mọi thứ.
Sau khi đi vào trong sơn trang, Lâm Thanh Diện có chút muốn đi vệ sinh, liền mở miệng hỏi: Nhà vệ sinh ở đâu?Ánh mắt Từ Thanh Thanh lập tức sáng ngời, sau khi nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, hỏi: Anh muốn đi vệ sinh? Tôi dẫn anh đi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Từ Thanh Thanh, không khỏi sợ run cả người, không hiểu nổi sao cô ta nghe thấy mình muốn đi vệ sinh lại hưng phấn như vậy.
Nhưng mà anh thật sự muốn đi vệ sinh, cho nên không nói gì, đi theo Từ Thanh Thanh đi vào bên trong sơn trang.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện nhìn thấy nhà vệ sinh ở trước, muốn đi vào, định xả nước.
Nhưng mà làm anh không ngờ chính là, Từ Thanh Thanh lại đi theo vào, điều này làm anh có cảm giác sởn tóc gáyCô theo tôi vào đây làm gì? Lâm Thanh Diện nhìn cô ta hỏi một câu.
Từ Thanh Thanh gương mặt thờ ơ nói: ui cha, anh cứ đi vệ sinh của anh đi, không cần quan tâm đến tôi.
Lâm Thanh Diện có chút không biết nói gì nhìn cô một cái, một người con gái đứng bên cạnh nhìn, sao anh có thể đi vệ sinh được.
Bây giờ trong lòng Lâm Thanh Diện cũng nghi ngờ cô nàng này có phải chịu kích thích gì không, cho nên mới sinh ra loại háo sắc đặc thù thế này.
Cô gái à, hay cô đi ra ngoài trước đi, cô ở đây tôi cũng không đi được.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Anh cái người này sao đi nhà vệ sinh mà cũng lề mà lề mề, sao có thể không đi được chứ? Không phải là có bệnh gì chứ? Nếu không tôi giúp anh?Từ Thanh Thanh nói xong, ánh mắt nhìn về phía dưới.
Lâm Thanh Diện không nói gì, thấy Từ Thanh Thanh không có ý muốn đi ra ngoài, trực tiếp đưa tay cầm lấy tay cô ta, đưa cô ta ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy bên cạnh nhà cầu có một cây đại thụ, thả người nhảy lên, trực tiếp cột Từ Thanh Thanh lại trên cành cây.
Từ Thanh Thanh lập tức hô lên, Lâm Thanh Diện căn bản là không để ý cô ta, vội vàng vào nhà vệ sinh.
Lúc Lâm Thanh Diện từ nhà cầu đi ra, Từ Thanh Thanh đã tự mình nhảy từ trên cây xuống, cô ta là đồ đệ của bạn QúyTrường Thanh, đương nhiên cũng có chút thực lực.
.
Lúc này Từ Thanh Thanh gương mặt âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt hiện lên sát khí, hận không thể trực tiếp đưa tay bóp chết Lâm Thanh Diện.
Đắc tội.
Lâm Thanh Diện chắp tay với Từ Thanh Thanh, sau đó đi đến chỗ Quý Trường ThanhHừ, đàn ông đáng giận, thật sự là keo kiệt, nơi này chính là địa bàn của tôi, chọc tôi, tôi cũng sẽ làm anh không được dễ chịu! Từ Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Quý Trường Thanh vừa vào sân kia chờ, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi tới, Từ Thanh Thanh gương mặt oán khí đi phía sau, liền tò mò hỏi một câu: Sao sắc mặt cô ấy khó coi vậy?Lâm Thanh Diện tức giận nhìn Quý Trường Thanh, nghĩ thầm ông lão này đã 150 tuổi, lại vẫn nhàm chán như vậy, không quan tâm đến ông ta nữa.
Sau đó hai người dưới sự dẫn dắt của Từ Thanh Thanh, đi vào sân giữa trong sơn trang, đi vào một sân sau có diện tích rộng lớn, có hòn non bộ cùng với hồ nước, Lâm Thanh Diện nhìn thấy cách đó không xa có một ông lão đang nằm trên xích đu phơi nắng.
Mà lúc này bên cạnh ông ta cũng có mấy người ngồi, nhìn có vẻ như đang luyện phương pháp thổ nạp.
Không biết vì sao, lúc Lâm Thanh Diện tiến đến cái nhà này, cảm thấy một cảm giác rét thấu xương truyền đến, cũng không phải lại loại cảm giác mát trong tâm lý, mà là nhiệt độ vật lý thật sự giảm xuống, rất là cổ quái.
Sau khi Quý Trường Thanh nhìn thấy người nằm trên xích đu kia, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười tươi tắn, mở miệng nói: Nhiều năm không thấy, cuộc sống của ông vẫn vui thú như vậy.
Người nằm trên xích đu lập tức mở mắt, ngồi xuống nhìn về phía Quý Trường Thanh, thản nhiên nói: Ôn chuyện có thể, muốn đồ, không có.
Quý Trường Thanh ha ha cười, nói: Đừng không cho mặt mũi như vậy chứ, lần này tôi đến tìm ông, thật sự là muốn tìm ông ôn chuyện, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn cái gì.
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng, nói: Đừng cho là tôi không biết ông nghĩ thế nào, tôi và ông đã quen biết hơn trăm năm rồi, ông suy nghĩ thế nào tôi còn không biết sao?Quý Trường Thanh lập tức có chút xấu hổ, biết mình muốn lôi kéo làm quen trước lại không được.
Ông già nằm trên xích đu này tên là Từ Thần, là người cùng thời với Quý Trường Thanh, người ở thời bọn họ, sống đến bây giờ, chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn Từ Thần, ông lão này có thể cùng với Điện chủ Chúng Thần Điện Quý Trường Thanh nói chuyện như vậy, bối cảnh nhất định không đơn giản, hơn nữa chỉ cần một câu đã quen biết hơn trăm năm kia, Lâm Thanh Diện liền biết ông ta cũng là lão quái vật sống hơn trăm năm.
Nghĩ đến thực lực của người này cũng không kém Quý Trường Thanh, nếu không khẳng định cũng không dám không cho Trường Thanh mặt mũi như vậy.
Từ Thanh Thanh đi tới trước mặt Từ Thần, mở miệng nói: Ông cố tổ, ông đừng cho bọn họ mặt mũi, vừa rồi trên đường tới đây, người đệ tử này của ông ta lại bắt nạt con, Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bắt nạt như vậy, nếu không phải xem trọng là bạn của ông, Thanh Thanh đã sớm để Ông cố tổ ra tay giáo huấn đệ tử của người kia rồi.
Từ Thần nghe thấy lời nói của Từ Thanh Thanh, lập tức trừng mắt, mở miệng nói: Quý Trường Thanh! Ông còn dám để đệ tử của ông bắt nạt chút gái của tôi, xem ra ông thật sự không để ông già như tôi vào trong mắt, hôm nay nếu không quyết thắng bại, ông thật sự là cho rằng Từ Thần tôi dễ bắt nạt!Lâm Thanh Diện không biết nói gì nhìn Từ Thanh Thanh, không ngờ cô ta lại dùng phương pháp này đối phó mìnhQuý Trường Thanh cũng có chút kinh ngạc nhìn Từ Thanh Thanh, không thể ngờ cô nhóc này lại châm ngòi ly gián.
Tôi chưa từng đề cậu ấy bắt nạt chút gái của ông mà, là chút gái này của ông tự mình đưa Lâm Thanh Diện đi vệ sinh, giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm.
Quý Trường Thanh giải thích.
Cái gì! Chẳng lẽ tên nhóc này lại mưu đồ làm loạn với chút gái của tôi trong nhà vệ sinh! Từ Thần trừng Lâm Thanh Diện.
Những người ngồi xếp bằng trên đất cũng mở mắt, đều có chút hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ đều biết rõ tính tình Từ Thanh Thanh, nghe Quý Trường Thanh nói Từ Thanh Thanh đưa Lâm Thanh Diện đi vệ sinh, đã biết xảy ra chuyện gì, dù sao trước đây bọn họ cũng đã từng trải qua chuyện này.
Chỉ có điều trong mắt Từ Thần, chút gái này của ông như là một con mèo nhỏ, bây giờ cô ta nói mình bị bắt nạt, tất nhiên không thể nào là vấn đề của Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh vốn muốn dạy dỗ Lâm Thanh Diện một chút, bây giờ thấy Từ Thần nói như vậy, vội vàng uất ức nói: Ông cố tổ nói đúng, người ta đưa người này đi đến nhà vệ sinh, anh ta lại muốn đưa người ta vào trong nhà vệ sinh, còn muốn đối với con.
.
.
Cô ta còn chưa nói hết lời, Từ Thân đã đứng lên khỏi xích đu, khí thế ngập trời trực tiếp cuốn Lâm Thanh Diện lên.
Con thỏ chết kia, cũng dám ra tay với chút gái của tôi trên địa bàn của tôi, hôm nay cho dù cậu là đệ tử của lão tặc Quý Trường Thanh này, tôi cũng phải dạy dỗ cậu một trận!Nói xong, Từ Thần trực tiếp vung tay lên, một luồn gió hữu hình đánh tới trên người Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn vào trong trận gió mạnh này, lại xen lẫn vô số châm gió, nếu bị đánh trúng, hôm nay sợ rằng anh biến thành cái sàng mất.
Vẻ mặt anh ngưng lại, cầm chặt thanh đao, phi tốc thối lui đằng sau.
Lão tiền bối, ông không nói gì đã ra tay với tôi, có phải là có chút quá đáng, sao ông biết cái này có phải là lời nói một phía của chút gái của ông không!Lâm Thanh Diện vừa lui lại phía sau, vừa hô một câu với Từ Thần.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: Thanh Thanh biết điều như vậy, sao có thể nói dối tôi, ngược lại là cậu, là đệ tử của lão tặc Quý Trường Thanh này, rõ ràng không phải là thứ gì tốt.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Từ Thần lại kinh ngạc trong lòng, tốc độ phản ứng của Lâm Thanh Diện, ông vốn muốn hù dọa Lâm Thanh Diện một chút, để Lâm Thanh Diện xấu mặt trước mọi người, hoặc là cầu xin ông tha thứ trước mặt Quý Trường Thanh.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện lại lập tức thối lui đằng sau, cũng không bị thủ đoạn của ông công kích.
.
Điều này không khỏi làm Từ Thần sinh ra hứng thú, muốn xem người đệ tử này của Quý Trường Thanh có thể chống được bao lâu dưới tay ông ta.
Lâm Thanh Diện lại thầm mắng một tiếng trong lòng, nếu Từ Thanh Thanh này có thể xem là ngoan ngoãn, vậy đúng là gặp quỷ rồi.
Đồng thời trong lòng anh cũng kinh sợ thực lực của lão quái vậy hơn trăm năm nay, chỉ vung tay lên một cái, đã có thể tạo ra phần lớn châm gió, thủ đoạn này, cho dù Lâm Thanh Diện đạt đến Hóa Cảnh cũng sợ không làm được.
Hơn nữa anh cũng có thể cảm nhận được, lực của từng châm gió, đều có thể sánh với sức lực mạnh nhất của một kích mạnh nhất của anh trước mắt, nếu thật sự bị những châm gió này đánh vào, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Đây cũng là thực lực chỉ kém Thần Cảnh một bước sao?Nhớ đến Quý Trường Thanh nói mình chỉ cách Thần Cảnh một bước, mà thực lực của Từ Thần có lẽ cũng thế này.
Nhìn thấy những châm gió đó sắp đánh vào người mình, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng không khỏi bối rối, nhìn thấy Quý Trường Thanh đứng bất động đứng tại chỗ, Lâm Thanh Diện nhanh chóng xoay người, lập tức, vọt đến sau lưng Quý Trường Thanh, núp vào.
Quý Trường Thanh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vung tay lên, những châm gió đó hóa thành một luồng không khí, tiêu tán.
Từ Thần, ân oán giũa tôi với ông, không cần lan đến mấy người đệ tử.
Quý Trường Thanh nhàn nhạt mở miệng.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Vừa rồi ông không nghe sao, là người đệ tử này của ông bắt nạt chút gái này của tôi, tôi cũng chỉ là giáo huấn cậu ta một trận mà thôi.
Quý Trường Thanh quay đầu nhìn Từ Thanh Thanh, mở miệng nói: Cô gái, chuyện này rốt cuộc như thế nào, kính xin nói thật, chuyện giữa những người lớn, cô cũng đừng xen vào.
Từ Thanh Thanh biết rõ Quý Trường Thanh là cao thủ cùng cấp bậc với Ông cố tổ, cô ta không dám đùa quá phận, cho nên liền mặt mũi vô cùng áy náy nói với Từ Thần: Ông cố tổ, kỳ thật vừa rồi còn chỉ là nói nhảm thôi, người này không có làm gì với con cả, anh ta chỉ là chọc giận con mà thôi.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: Thì làm sao, chọc giận con là sai lầm lớn rồi.
Lâm Thanh Diện trong nội tâm khá khó chịu, ông già này bao che khuyết điểm đến trình độ này, cũng là do thực lực của đối phương sâu không lường được, Lâm Thanh Diện cũng không dám tìm ông ta phiền phức, nếu là bị ông ta tát một phát chết luôn lại càng phiền hơn, cho nên chỉ có thể nhịn.
Quý Trường Thanh bất đắc dĩ nhìn Từ Thần, nói: Bạn cũ, tôi tới tìm ông, là tới nói chuyện chính sự, không phải tới tìm ông cãi nhau, nếu ông muốn cãi nhau, tôi có thể tìm một thời gian đặc biệt cãi với ông, bây giờ vị kia đã sắp không chịu nổi, tôi tới tìm ông, là muốn thứ kia, ông xác định muốn làm loạn với tôi sao?Từ Thần nghe thấy lời nói của Quý Trường Thanh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, mặc dù ông ta và Quý Trường Thanh đều không vừa mắt đối phương nhiều năm như vậy, thế nhưng kiếp này ông ta cũng chỉ còn lại một người bạn là Quý Trường Thanh, cái gọi là cãi nhau, cũng chỉ là tìm vui mà thôi.
Bây giờ nghe Quý Trường Thanh nhắc tới chính sự, Từ Thần đương nhiên không hề hồ đồ.
Ông ta nhìn Quý Trường Thanh, mở miệng hỏi: Vị kia thực sự sắp không chịu nổi rồi?Quý Trường Thanh nghiêm túc gật đầu, nói: Nếu như không phải như vậy, sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này của ông.
Từ Thần cũng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng như Quý Trường Thanh, tất cả mọi người không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, tại sao lại lộ ra vẻ mặt giống nhau như vậy.
Dựa theo ước định lúc trước, đồ tôi tự nhiên phải đưa cho ông, chỉ có điều đệ tử này chọc tức tôi, lại còn nói tôi quá phận, chuyện này cũng không thể cho qua như vậy.
Từ Thần quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nhàn nhạt mở miệng.
Tôi cũng sẽ không tự mình động thủ dạy dỗ cậu ta, miễn lại bị nói lấy lớn hiếp nhỏ, những năm này ông và tôi so đo lẫn nhau càng ngày càng nhàm chán, không bằng chúng ta để cho đệ tử tỷ thí một phen.
.
Nếu như đệ tử của ông thắng, tôi đương nhiên sẽ đưa đồ ông muốn cho ông, nhưng nếu đệ tử của ông thua, cậu ta phải xin lỗi Thanh Thanh trước mặt tôi và ông, hơn nữa vô điều kiện đồng ý một yêu cầu do Thanh Thanh nói ra, thế nào?Từ Thanh Thanh nghe xong lời Từ Thần nói, ánh mắt lập tức sáng ngời, mở miệng nói: Con đồng ý.
Sau đó cô ta có chút hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt có loại cảm giác tôi ăn chắc anh rồiQuý Trường Thanh cũng không trực tiếp đồng ý, bởi vì Lâm Thanh Diện kỳ thật cũng không phải đệ tử của ông, ông không thể thay Lâm Thanh Diện quyết định, nên quay đầu nhìn anh một cái.
Lâm Thanh Diện gật đầu với Quý Trường Thanh, ý bảo có thể tiếp nhận yêu cầu này.
Quý Trường Thanh lập tức nở nụ cười, chỉ cần Lâm Thanh Diện đồng ý, chuyện này dễ nói, dù sao thực lực bây giờ của Lâm Thanh Diện chính là nửa bước Hóa Cảnh, cho dù đối mặt với cao thủ Hóa Cảnh Tiền kỳ, cũng có thể đánh một trận.
Mặc dù Từ Thần là cao thủ cùng trình độ với Quý Trường Thanh, nhưng mà đệ tử tư sắc có xuất chúng thực lực cao nhất cũng chỉ là tông sư, loại yêu nghiệt như Lâm Thanh Diện cũng không phải tùy tiện là có thể bồi dưỡng ra được.
Nếu là yêu cầu khác, Quý Trường Thanh có thể còn do dự, nhưng mà để cho đệ tử tỷ thí, ông hoàn toàn không còn gì để lo lắng nữa rồi.
Được, ông đã muốn đánh giá đệ tử, vậy tôi cũng đồng ý, tôi cũng muốn xem xem, những năm này ông bồi dưỡng ra được thiên tài như thế nào.
Quý Trường Thanh mở miệng cười.
Trên mặt Từ Thần lập tức lộ ra một nụ cười khinh miệt, giống như là vô cùng tin tưởng đệ tử của mình.
Tôi có thể tỷ thí với đệ tử của ông, nhưng nếu tôi thắng, tôi cần vị cô nương Thanh Thanh này, vô điều kiện đồng ý một yêu cầu của tôi.
Lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên mở miệng.
Từ Thần quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, hừ lạnh nói: Cậu không có khả năng thắng.
Từ Thanh Thanh mở miệng: Đồng ý thì đồng ý, cho rằng tôi sợ anh sao, dù sao anh cũng không thể thắng.
Gặp Từ Thanh Thanh đồng ý, Lâm Thanh Diện cũng không nói gì nữa.
Lúc này Từ Thần nhìn thoáng qua chúng đệ tử một cái, mở miệng nói: Bạch Kiếm, con đi ra đây.
Giữa đám đệ tử bên kia, lập tức có một thiếu niên mặc áo trắng đứng lên, đi đến phía bên này của bọn họ, thi lễ một cái với hai người Từ Thần và Quý Trường Thanh.
Sau đó trên người bộc phát ra một khí thế bén nhon, chính là thực lực cao thủ tông sư đỉnh phong mới có.
Cảm nhận được khí thế trên người Bạch Kiếm, ánh mắt Quý Trường Thanh cũng ngưng, rõ ràng cảm thấy kinh ngạc đối với thực lực Bạch Kiếm này.
Tuổi của Bạch Kiếm tương đương Lâm Thanh Diện, có thể cùng một tuổi này đã đạt đến cảnh giới tông sư đỉnh phong, cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở Chúng Thần Điện, cũng tìm không ra một người có thể ở tuổi này đạt đến tông sư đỉnh phong, cho nên Quý Trường Thanh mới kinh ngạc.
Đương nhiên, Chúng Thần Điện cùng Từ Thần khác nhau, dù sao bọn họ cũng là thế lực thần bí nhất nước C, số lượng cao thủ đương nhiên mấy người đệ tử này của Từ Thần không thể so đuọc, mặc dù Từ Thần bồi duỡng được một thiên tài tông sư đỉnh phong lúc hơn hai mươi tuổi, nhưng mà Chúng Thần Điện có nhiều người cao thủ tông sư hơn ba mươi tuổi.
Huống hồ bây giờ Lâm Thanh Diện cũng đồng ý gia nhập Chúng Thần Điện, so với Lâm Thanh Diện, Bạch Kiếm vẫn thua kém rất nhiều.
Từ Thần nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Quý Trường Thanh, lập tức trở nên đắc ý, giống như đang khoe khoang bảo bối của mình trước mặt Quý Trường Thanh.
Bạch Kiếm là người có thiên phú tốt nhất dưới trướng của tôi, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến tông sư đỉnh phong, hơn nữa tôi có dự cảm trước ba mươi tuổi cậu ta có thể bước vào Hóa Cảnh, thiên phú này chỉ sợ ngay cả tổ chức cao thủ tụ tập nhiều nhất thiên hạ Chúng Thần Điện cũng tìm không ra? Từ Thần vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Quý Trường Thanh.
Quý Trường Thanh cười cười, nói: Theo như tình huống trước đây quả thật tìm không ra.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: Quá khứ tìm không ra, sau này cũng tìm không ra, thiên chi kiêu tử như Bạch Kiếm vậy, cũng không phải là dễ tìm.
Vốn ý của Quý Trường Thanh là quá khứ tìm không ra, nhưng mà đợi Lâm Thanh Diện gia nhập, có thể tìm ra rồi, mà Từ Thần cho rằng Quý Trường Thanh lại không chịu thua, cho nên mới nói sau này mình có thể tìm ra được thiên tài như vậyLâm Thanh Diện nhìn Bạch Kiếm, trong lòng cũng cũng có sự kính nể với anh ta, có thể đạt tới Tông Sư đỉnh phong lúc hơn hai mươi tuổi, xác thực cũng xem là thiên chi kiêu tử, hơn nữa Bạch Kiếm tu luyện nhất định là nội kình, Lâm Thanh Diện nếu như không phải luyện huyền công, thực lực bây giờ, chỉ sợ vẫn không mạnh như Bạch KiếmĐương nhiên, Lâm Thanh Diện còn làm trễ nãi mấy năm làm con rể nhà họ Hứa, thực sự bàn đến thiên phú, Lâm Thanh Diện vẫn là tồn tại độc nhất như cũ.
Nhìn thấy đối phương chỉ có thực lực Tông Sư đỉnh phong, Lâm Thanh Diện cũng yên lòng, mặc kệ so cái gì, Lâm Thanh Diện có thực lực tuyệt đối, đương nhiên sẽ không kinh sợ.
Từ Thanh Thanh giận dữ trừng Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Thực lực của sư huynh Bạch Kiếm không phải người bình thường có thể so sánh, tuổi của anh không kém sư huynh Bạch Kiếm lắm, thực lực khẳng định không bằng sư huynh Bạch Kiếm, theo tôi thấy hay là anh nhanh nhận thua đi, xin lỗi bản cô nương, tiết kiệm thời gian lãng phí ở đây.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Còn không có tỷ thí, sao cô biết thực lực tôi không bằng anh ta, vẫn là để kết quả nói chuyện đi.
Từ Thanh Thanh lập tức hừ một tiếng, thầm nói: Thật là tên tự đại, sư huynh Bạch Kiếm của tôi sao anh có thể tùy tiện so bì được, anh làm thế này, chỉ là rước lấy nhục thôi.
Lâm Thanh Diện không chút để ý lời nói của Từ Thanh Thanh, quay đầu nhìn về phía Từ Thần, mở miệng nói: Không biết tiền bối muốn để chúng tôi đấu cái gì, trực tiếp đánh nhau hay là cái gì khác?Từ Thần xoay người chỉ chỉ cái hồ nước giữa sân kia, mở miệng nói: Hồ nước này là năm đó tôi vô tình phát hiện, cách đây đã trăm năm, nước trong hồ rét lạnh thấu xương, người thường nếu đi vào chưa được năm phút đồng hồ, sẽ bị hơi lạnh ăn mòn, nhẹ thì nằm trên giường không dậy nổi, nặng thì chết.
Nhưng mà hồ nước này đối với người tập võ chúng ta lại có hiệu quả, vào trong hồ nước, dùng nội kình chống lại hơi lạnh, không những luyện được gân cốt, mà nội kình cũng được ý lạnh của nước trong hồ cọ rửa qua, trở nên vô cùng cứng cỏi, mặc dù không thể tăng thực lực lên, nhưng cũng làm uy lực của nội kình tăng lên rất lớn.
Nhưng mà không biết bao nhiêu năm tháng hồ nước này tồn tại, dù là người tập võ, cũng không thể ở trong đó quá lâu, nếu không sẽ có nguy hiểm tổn thương đến căn cơ.
Tỷ thí hôm nay của hai người chính là đi vào trong hồ nước này, xem ai có thể ở trong hồ nước này lâu hơn.
Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn vào cái hồ nước kia, lúc này mới xác định lý do lúc vừa vào sân này lạnh cả người.
Không thể tưởng được ở đây cũng có một hồ nước thần kỳ như vậy, nhưng mà từ công hiệu mà nói, hồ nước này kém rất nhiều so với hồ nước ở Dược Thần CốcNhớ ngày đó Lâm Thanh Diện ở trong hồ nước của Dược Thần Cốc trọn nửa tháng, mặc dù hồ nước này cũng không phải là thồ thuốc, nhưng Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy thời gian mình kiên trì sẽ ngắn.
Bạch Kiếm sau khi Từ Thần nói xong, gật gật đầu, sau khi quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cởi quần áo nửa người mình xuống, lộ ra cơ thể khỏe mạnh và làn da màu đồng.
Từ Thanh Thanh thấy vậy, lập tức hét lên, hướng về phía Bạch Kiếm hô to: Sư huynh Bạch Kiếm, phía dưới cũng cởi đi, nếu không sẽ ảnh hưởng phát huy của anh.
Bạch Kiếm tràn đầy không nói gì trừng Từ Thanh Thanh một cái, không phản ứng lại, đi đến trước hồ nước, nhảy vào.
Lâm Thanh Diện thấy thế, cũng không chần chờ, sau khi cởi bỏ áo quần nửa người mình, cũng nhảy vào giữa hồ nước.
Một cỗ hàn khí mãnh liệt đánh úp lên người Lâm Thanh Diện, trực tiếp chui vào trong những lỗ chân lông của anh, hơi lạnh này có ý nghĩa hoàn toàn khác so với hơi lạnh vào lúc trời rét, hàn khí này giống như muốn đóng băng từng tế bào, nếu đợi một lúc, cơ quan toàn thân chỉ sợ đều đình công.
Lâm Thanh Diện không thể không vội vàng vận chuyển Huyền Kình để chống đỡ ý lạnh này, Huyền Kình vận chuyển toàn thân, lập tức xua tan hơi lạnh này.
Bởi vì hàn khí trong hồ nước này liên tục không ngừng tuôn vào trong cơ thể, cho nên Lâm Thanh Diện phải liên tục vận chuyển Huyền Kình, để chống đỡ hàn khí này tạo ra thương tổn trên cơ thể.
Cho nên trận đấu này, kỳ thật chính là so sức lực trong cơ thể ai hùng hậu hơn, ai có thể chịu đựng hơn.
Huyền Kình trong cơ thể Lâm Thanh Diện tự nhiên là không cần phải nói, cảnh giới của anh so với Bạch Kiếm cũng cao hơn, tỷ thì này, từ ban đầu đã quyết định được thắng bại.
Mấy người Từ Thần Quý Trường Thanh cũng vây ở cạnh hồ nước xem hai người, Từ Thần và Từ Thanh Thanh đương nhiên vô cùng tin tưởng Bạch Kiếm, mà Quý Trường Thanh lại hoàn toàn không lo lắng cho Lâm Thanh Diện, loại tỷ thí đơn giản này, nếu Lâm Thanh Diện thua, vậy mình nói cậu ta là người có thể tiến đến Thần Cảnh nhất là trò đùa rồi.
Lâm Thanh Diện trong hồ nước gương mặt cũng rất vui vẻ, cũng không cảm thấy hồ nước này khủng bố như Tư Thần nói, tình huống như vậy, anh ở bên trong nghỉ ngơi một ngày cũng không có vấn đề.
Bạch Kiếm gương mặt kiêu ngạo nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: Người anh em, anh cũng là nhanh nghĩ xem thua thì phải ứng phó với cô nhóc Thanh Thanh này thế nào, đường não của cô nhóc này khác với các cô gái khác, làm không tốt, cô ấy có thể để lại ám ảnh cho cậu.
Lâm Thanh Diện cười cười với Bạch Kiếm, nói: Đa tạ nhắc nhở, chỉ có điều, tôi cũng không cho cô ấy cơ hội này.
Bạch Kiếm thấy Lâm Thanh Diện tự tin như vậy, trong lòng cũng có chút khinh thường, nghĩ thầm đây cũng chỉ là lúc vừa mới vào hồ nước cảm thấy thoải mái thôi, đợi lát nữa, Lâm Thanh Diện khẳng định không nói được lời vậy nữa.
Quý Trường Thanh nhìn vào hồ nước một cái, sau đó quay đầu hỏi Từ Thần: Trong đám đệ tử này của ông, có thể kiên trì ở trong hồ nước này bao lâu?Hồ nước này cũng không đơn giản như lúc nhìn vậy, ở trong hồ nước càng dài, hàn khí trong đó lại càng thấu xương, sau đó cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được, dù là người tập võ cũng không thể chống đỡ được, những người đệ tử này của tôi kiên trì thời gian nhiều nhất trong hồ nước, chính là Bạch Kiếm, tổng cộng có một tiếng rưỡi, hi vọng lần này có thể phá vỡ kỷ lục trước đó.
Từ Thần mở miệng nói.
Quý Trường Thanh cười cười, hỏi: Vậy ông cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể kiên trì trong hồ nước này bao lâu?Từ Thần hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Đệ tử này của ông nhìn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, cho dù thiên tư xem như không tệ, cũng không thể sánh bằng Bạch Kiếm, đánh giá khoảng một tiếng.
Quý Trường Thanh cười ha ha, nói: Ông bạn, lời nói đừng quá chắc chắn, nếu không lúc đó mặt mũi của ông đều giữ không được.
Từ Thần nhếch miệng, căn bản không để lời ông ta trong lòng, theo ông ấy, thiên hạ này không thể tìm được thiên tài thứ hai có thể so sánh với Bạch Kiếm, Qúy trường thanh bây giờ cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Thanh Thanh, sư huynh của con còn phải nghỉ ngơi bên trong thật lâu, tên nhóc này chỉ sợ một tiếng rưỡi cũng không ra được, con đi ngâm một bình trà, ta muốn uống chút trà với ông bạn già này của ta, tâm sự.
Từ Thần nói xong, còn trừng Quý Trường Thanh, giống như ông ta không phải muốn cùng ông uống trà mà là cùng ông uống thuốc độc.
Từ Thanh Thanh gật gật đầu, xoay người đi pha trà.
Quý Trường Thanh nhìn Lâm Thanh Diện trong hồ nước, mở miệng nói: Cậu cũng không cần phải ở trong đó quá lâu, lâu hơn Bạch Kiếm một lúc là được rồi.
Lâm Thanh Diện cũng không nói chuyện, ngưng thần cẩn thận cảm nhận sự biến hóa của cơ thể trong hồ nước này.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Quý Trường Thanh lại vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện có thể thắng Bạch Kiếm, đã nhiều năm như vậy, người này vẫn cứ tự đại như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người Từ Thần và Quý Trường Thanh ngồi ở trên bệ đá cách hồ nước không xa uống trà, trò chuyện một số chuyện cũ, bất quá nhạc dạo trên căn bản vẫn là cãi nhau, rất khác so với nói chuyện phiếm bình thường.
Từ Thanh Thanh thì là vẫn luôn ở bên cạnh hồ nước nhìn hai người bên trong, thỉnh thoảng lại nhắc nhở Lâm Thanh Diện một câu: Nên đi ra rồi, đợi tiếp nữa, cái mạng nhỏ của anh sẽ không còn.
Lâm Thanh Diện không hề xúc động, theo hàn khí xâm lấn, Lâm Thanh Diện cũng chầm chậm cảm nhận được cảm giá rèn luyện gân cốt, củng số sức lực mà Từ Thần nói.
Hồ nước này quả thật có hiệu quả ma luyện người, nhưng mà vẫn kém rất nhiều so với cái ở Dược Thần Cốc kia, hồ nước ở Dược Thần Cốc có thêm dược hiệu, hơn nữa trải qua một đời ở Dược Thần Cốc dùng dược thảo tẩm bổ, làm cơ thể rèn luyện đến mức tốt không cách nào tưởng tưởng được.
Nếu như hồ nước này cũng có hiệu quả như hồ nước ở Dược Thần Cốc, chỉ sợ Lâm Thanh Diện cũng có thể mượn cơ hộ này đột phát đến Hóa Cảnh rồi.
Khoảng một tiếng sau, Bạch Kiếm, ở giữa hồ cũng không còn thoải mái như lúc vừa đi vào nữa, lúc này sắc mặt của anh ta có hơi trắng bệch, môi cũng vì hàn khí mà chậm rãi tím lại, nội kình trong cơ thể cũng vì tiêu hao thời gian dài, mà trở nên mong manh.
Trái lại Lâm Thanh Diện, lúc này đã nhắm mắt lại, nhưng mà sắc mặt anh vẫn hồng hào như trước, không chút nào không khỏe, giống như là hồ nước này không có bất kỳ hiệu quả gì với anh.
Bạch Kiếm nhìn Lâm Thanh Diện không có việc gì, nhất thời có chút nóng nảy, nếu tiếp tục như vậy, anh ta nhất định không chống đỡ nổi, mà Lâm Thanh Diện trạng thái tối như vậy, chỉ sợ có thể kiên trì hơn anh ta thật lâu.
Người này chỉ là thể hiện ra ngoài không có việc gì mà thôi, kỳ thật tình cảnh chân chính còn thảm hơn mình, hồ nước lạnh này không phải tầm thường, lúc trước anh ta căn bản chưa từng tiếp xúc, không thể nào kiên trì thời gian dài hơn mình được, cho nên chỉ có thể nói anh ta là đang dùng vẻ ngoài bình tĩnh làm mình sốt ruột, làm tâm trạng mình không ổn do đó rút ngắn thời gian kiên trì.
Hừ, Bạch Kiếm mình chính là thiên tài có một không hai trên đời trong miệng sư phụ, sao có thể tùy tiện thua người khác được, mình nhất định có thể thắng!Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Kiếm cũng nhắm mắt lại, không hề để trạng thái của Lâm Thanh Diện ảnh hưởng đến tâm thái của mình.
Từ Thần ngồi uống trà cách đó không xa nhìn thấy Lâm Thanh Diện kiên trì một giờ cũng không chút dấu hiệu ra ngoài, hơn nữa sắc mặt nhìn lại không chút việc gì, ngược lại sắc mặt Bạch Kiếm đã trắng ra, điều này làm ông khá sốt ruột.
Quý Trường Thanh nhìn dáng vẻ gấp gáp của Từ Thần, không khỏi nở nụ cười, mở miệng nói: Ông bạn già, tỷ thí giữa hậu bối mà thôi, không cần sốt ruột, đợi đến lúc, tự nhiên sẽ biết kết quả.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: Đệ tử của tôi đương nhiên sẽ không thua, tôi có gì mà phải gấp gáp, chỉ là nói chuyện với ông già như ông không thú vị thôi.
Quý Trường Thanh thấy dáng vẻ chột dạ của Từ Thần, cười mà không nói, bưng trà trên bệ đá lên, uống một ngụm.
Đảo mắt lại là qua nửa tiếng.
Lúc này Bạch Kiếm rõ ràng đã đến cực hạn, sắc mặt của anh ta trắng bệch, môi phát tím, thậm chí còn hơi run rẩy, hàn ký giữa hồ nước đã sắp phá vỡ phòng tuyến nội kình của anh ta, xông vào trong cơ thể của anh ta.
Hàn ký này làm cho anh ta không thể tập trung tinh thần, chứ đừng nói gì là nhắm mắt ngưng thần, cho nên lúc này anh ta chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Lâm Thanh Diện cách đó không xa.
Mà trạng thái của Lâm Thanh Diện lúc này vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt nhắm chặt, không nhìn ra tâm tình, sắc mặt cũng chỉ là trắng hơn lúc nãy mấy phần, xem ra, còn có thể kiên trì thời gian rất lâu trong hồ nước nàyBạch Kiếm nhìn thấy Lâm Thanh Diện như vậy, trong nội tâm đương nhiên là càng thêm sốt ruột, nếu không phải không muốn thua, bây giờ anh ta đã nhảy ra ngoài hồ nước rồi.
Cái tên đáng chết này, vì sao vẫn không có động tĩnh gì, không lẽ anh ta thật sự có thể tiếp tục kiên trì? Bạch Kiếm thầm mắng một tiếng trong lòng.
Từ Thanh Thanh đứng bên cạnh hồ nước cũng mặt mũi khó chịu nhìn Lâm Thanh Diện, không thể ngờ được anh có thể kiên trì trong hồ nước thời gian dài nư vậy.
Này, anh mau nhảy ra đi, kiên trì không nổi cũng đừng gượng chống, nếu cứ cố chống, sẽ làm bị thương căn cơ của anh, như vậy không có chỗ tốt nào.
Từ Thanh Thanh hô một câu với Lam Thanh Diện.
Bạch Kiếm bên cạnh mặc dù biết Từ Thanh Thanh đây là đang nói Lâm Thanh Diện, nhưng mà sao nghe những lời này lại như nói anh taCái này làm anh ta càng thêm khó kiên trì.
Ngay lúc Bạch Kiếm sốt ruột, Lâm Thanh Diện mở mắt.
Trong lòng Bạch Kiếm lập tức sinh ra một chút hy vọng, cho rằng Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng không kiên trì nổi, muốn ra ngoài rồiChỉ thấy Lâm Thanh Diện nhìn bốn phía, mở miệng nỏi: Tôi ở trong hồ này bao lâu rồi?Đã một tiếng rưỡi rồi.
Bên kia Quý Trường Thanh cười nói một câu.
Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu, nói: A, vẫn còn sớm.
Nói xong, Lâm Thanh Diện lại nhắm mắt lại.
Bạch Kiếm thấy như vậy hóa đá tại chỗ, cuối cùng anh ta cũng không kiên trì nổi, nhanh chóng nhảy ra khỏi hồ nước.
Sắc mặt Từ Thần xanh mét nhìn Bạch Kiếm nhảy ra từ trong đầm lạnh, không thể ngờ là đệ tử vừa ý nhất của mình, vậy mà thua đệ tử Qúy Trường Thanh đưa đến.
Đây là ông ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới.
Bạch Kiếm cũng áy náy nhìn về phía Từ Thần, lên tiếng nói: Đệ tử vô dụng, làm sư phụ mất mặt.
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, không phản ứng Bạch Kiếm, mắt nhìn Lâm Thanh Diện vẫn kiên trì ở hồ lạnh như cũ.
Từ Thanh Thanh thấy Bạch Kiếm từ giữa hồ nước lạnh đi ra, trên gương mặt tươi cười tràn đầy sốt ruột, mở miệng nói: Sư huynh sao anh lại đi ra, anh nhanh trở về đi, như vậy anh liền thua, em sẽ không cách dạy dỗ tên kia à.
Bạch Kiếm không biết nói gì nhìn Từ Thanh Thanh hồi lâu, đã tới cực hạn của anh ta rồi, nếu lại kiên trì tiếp, sẽ gây hại cho căn cơ, vì phô trương sức mạnh nhất thời, hủy đi căn cơ cả đời của mình, thật sự không phải là một chuyện có lợi.
Nhưng cho dù anh ta đi ra trước Lâm Thanh Diện, trong lòng anh ta vẫn như cũ cho rằng Lâm Thanh Diện có thể ở như vậy, là vì thể chất đặc biệt, hoặc là có cách nào đó tránh hàn khí, cũng không phải dựa vào thực lực của chính mình để chịu đựng.
Qúy Trường Thanh cười đứng dậy, nhìn Từ Thần nói: Xem ra vẫn là đệ tử của tôi tốt hơn a, ông bạn già, thật là được nhờ rồi.
Từ Thần quay đầu nhìn về phía Qúy Trường Thanh, trong ánh mắt là sự khó chịu, giọng điệu lạnh lùng nói: Cậu ta có thể ở trong đầm lạnh này lâu như vậy, là vì ông cho cậu ta cái gì đó chống đỡ hàn khí phải không?Qúy Trường Thanh cười khanh khách, nói: Ông thật sự là trách oan tôi rồi, tỷ thí này là ông bất ngờ nói ra, sao tôi biết trước ông muốn thi đấu, rồi cho nó gì đó để chống lại hàn khí đâu.
Hơn nữa, lúc hai đứa nó vào trong đầm lạnh, đều cởi quần áo, ông thấy rõ mà, dù tôi muốn cho nó cái gì đó chống đỡ hàn khí e là đều không dùng được.
Mắt Từ Thần nhíu lại, Qúy Trường Thanh nói xác thực là thật, xem tình huống này, Lâm Thanh Diện thật là không có cách gì để dùng đồ vật gian dối.
Chỉ là ông ta không muốn tin vậy mà có người có thể hơn được đệ tử vừa ý nhất của ông, hơn nữa người này lại là đệ tử của Qúy Trường Thanh, điều này làm cho trong lòng ông ta khá khó chịu, cho nên muốn chống chế giải thích.
Từ Thanh Thanh tràn đầy tức giận nhìn Lâm Thanh Diện vẫn như trước ở trong đầm lạnh không có động tĩnh, gấp đến nỗi bắt đầu dậm chân.
Anh ta không phải đã chết ở bên trong thôi, nếu không thế nào không có động tĩnh gì, anh ta cũng thật là ngu ngốc, vì thắng mà ngay cả mạng của mình cũng không cần, tôi thấy bỏ trận thi đấu này đi.
Từ Thanh Thanh mở miệng.
Lâm Thanh Diện nghe được lời của Từ Thanh Thanh, mở to mắt, sau đó từ trong đầm lạnh nhảy ra.
Bây giờ anh đã tính là thắng Bạch Kiếm, tuy anh còn có thể tiếp tục ở trong đầm lạnh một khoảng thời gian dài nữa, nhưng không cần thiết…Đầm lạnh này đối với nửa bước Hóa Cảnh như Lâm Thanh Diện, tác dụng cũng không có quá lớn, tiếp tục ở trong cũng chỉ lãng phí thời gian.
Tôi còn sống rất tốt, cô không thể vì cậu ta thua mà cô phải nhận phạt mà muốn không tính cuộc thi đấu này, làm như vậy, chính là không hề có tinh thần của cao thủ võ đạo.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh thấy Lâm Thanh Diện không thương lượng, cắn răng nói: Lúc nãy không phải tôi nghĩ anh đã chết sao, không ngờ anh còn sống, vậy không có bỏ, lẽ nào Từ Thanh Thanh tôi lại là cái loại người không thể chịu thua sao?Lâm Thanh Diện cười nói: Vậy là được rồi.
Sắc mặt Bạch Kiếm âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện, sau khi đi ra từ đầm lạnh, sắc mặt anh ta đã tốt lên, lực lượng trong cơ thể cũng khôi phục, thấy bộ dạng Lâm Thanh Diện đã cho rằng bản thân thắng, trong lòng Bạch Kiếm rất không phục.
Anh ta bước về phía trước một bước, mở miệng nói: Cậu có thể ở trong đầm lạnh lâu như vậy, thật là làm cho người khác bội phục, nhưng tôi cho rằng điều này cũng không thể đại biểu thực lực bản thân, có lẽ thể chất của thân thể cậu thuộc loại kháng hàn, cho nên tôi muốn đánh một trận với cậu, không biết cậu có nhận khiêu chiến này của tôi không?Sau khi Từ Thanh Thanh nghe thấy lời của Bạch Kiếm, mắt cũng láo lia, nhanh chóng nói phụ họa: Đúng, đúng vậy, Bạch Kiếm sư huynh nói rất đúng, chỉ là so với người khác kháng hàn, căn bản không thể nói được cái gì, này cùng thể chất mỗi người có quan hệ rất lớn, muốn đấu thì phải đánh nhau, chỉ có đánh một trận chân chính, mới biết được cuối cùng là ai lợi hại hơn.
Hai người Qúy Trường Thanh và Lâm Thanh Diện nghe lời của bọn họ, đều biết bọn họ đây là thua không cam lòng, Qúy Trường Thanh vẫn chưa nói, trong lòng ông ta rõ ràng, nếu là so đánh nhau, Bạch Kiếm liền càng không có phần thắng.
Trong lòng Từ Thần cũng không muốn đệ tử của mình liền thua như vậy, dù sao cũng phải hòa nhau một ván mới được, dù bỏ qua tiền cược của trận đấu đầm lạnh, ông ta cũng không muốn thấy gương mặt già nua đắc ý của Qúy Trường Thanh.
Cho nên ông ta cho Bạch Kiếm một ánh mắt khẳng định, để anh ta khiêu chiến Lâm Thanh Diện, chính mình không hề nói lời nào.
Bạch Kiếm được khẳng định Từ Thần, trong lòng liền có sức mạnh, lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện, hỏi: Sao không nói lời nào, lẽ nào cậu sợ?Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Cậu đánh không lại tôi.
Bạch Kiếm lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: Còn không có động thủ, sao cậu biết tôi đánh không lại cậu, tôi thấy cậu chỉ đang tìm cớ thôi, không muốn đánh cũng được thôi, trận đấu đầm lạnh tôi nhận thua, nhưng trong lòng tôi, cậu vĩnh viễn là một kẻ hèn không dám tiếp nhận khiêu chiến mà thôi.
Từ Thanh Thanh lại ở một bên châm ngòi thổi gió: Đúng vậy, anh là đồ hèn!Lâm Thanh Diện hơi bất đắc dĩ, sau đó lên tiếng: Vậy như vầy đi, tôi chỉ ra một chiêu, nếu cậu có thể tiếp được một chiêu này của tôi, liền tính cậu thắng, nếu cậu thấy tiếp không được, cũng có thể trực tiếp nhận thua.
Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Bạch Kiếm hừ lạnh một tiếng, nói: Thật là dõng dạc, tôi cũng không tin, cậu một chiêu liền có thể thắng tôi.
Nói xong, khí thế tông sư cảnh đỉnh trên người anh ta đột nhiên bùng nổ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện tràn đầy ý chí chiến đấu.
Lâm Thanh Diện thấy Bạch Kiếm hôm nay không đánh một trận là sẽ không bỏ qua, cho nên cũng không tính tiếp tục nói vô ích.
Nếu anh ta muốn biết mình cuối cùng thua oan hay không, vậy mình làm anh ta hiểu được, anh ta thua vì cái gì.
Nói xong, huyền kình trong cơ thể Lâm Thanh Diện vận chuyển, một tầng lực lượng cường đại trực tiếp xuất hiện ở trên bàn tay, chiếu ra ánh sáng trắng, sau đó anh nâng lên, nhìn về phía Bạch Kiếm, muốn đánh một chưởng ra.
Sau khi Từ Thần thấy cảnh này, mặt biến sắc, ông ta không ngờ, đệ tử này của Qúy Trường Thanh, dĩ nhiên là một vị cao thủ nửa bước Hóa Cảnh.
Khó trách Bạch Kiếm thua cậu ta, dù là nửa bước Hóa Cảnh, cảnh giới cũng cao hơn rất nhiều tông sư đỉnh, dù Bạch Kiếm dùng hết khả năng trên người, cũng không thể thắng Lâm Thanh DiệnBạch Kiếm đương nhiên không nhận ra điều này, vẫn nóng lòng muốn thử đấu với Lâm Thanh Diện.
Từ Thần lúc này tới giữa hai người, nói: Đủ rồi, không cần đánh, thi đấu tính cậu thắng.
Bạch Kiếm vẻ mặt ngờ nghệch, không rõ Từ Thần vì cái gì lại đột nhiên nói một câu như vậy, anh ta và Lâm Thanh Diện rõ ràng còn chưa bắt đầu đánh.
Sư phụ, chiến đấu giữa chúng con còn không bắt đầu, vì sao cho rằng cậu ta thắng? Bạch Kiếm hơi khó hiểu nhìn về phía Từ Thần.
Nét mặt Từ Thanh Thanh cũng ngờ vực, hỏi: Đúng vậy ông cố tổ, rõ ràng còn không đánh đâu, không phải từ trước đến nay ông đều rất tin thực lực của sư huynh sao, vì cái gì bây giờ ngược lại không tin anh ấy?Từ Thần thở dài, nói: Đều không phải ông không tin nó, mà là thực lực của đệ tử này của Qúy Trường Thanh không đơn giản như hai đứa nghĩ, dù liều mạng, sư huynh của con cũng không thể thắng cậu ta.
Sắc mặt Từ Thanh Thanh và Bạch Kiếm đều trở nên hơi phức tạp, đây là lần đầu họ thấy Từ Thần đánh giá một người như vậy.
Tuy biết Từ Thần sẽ không lừa mình, nhưng vì không có thấy qua thực lực của Lâm Thanh Diện, trong lòng Bạch Kiếm vẫn không có cách lập tức nhận chuyện mình đánh không lại Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bạch Kiếm, vì tránh lãng phí thêm thời gian, Lâm Thanh Diện nói với Bạch Kiếm: Tôi biết cậu không hiểu tại sao Từ tiền bối nói như vậy, tôi ra một chiêu cho cậu cảm nhận một chút, cậu liền hiểu.
Trong lòng Bạch Kiếm cũng đang có ý này, nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, lúc này mặt nhìn thẳng về phía Lâm Thanh Diện, muốn nhìn anh có thể thi triển ra chiêu thức dạng gì.
Huyền kình di chuyển trên bàn tay Lâm Thanh Diện, sau đó dùng sức đẩy về phía Bạch Kiếm, một hư ảnh bàn tay thật lớn xuất hiện, mang theo gió mạnh, thổi qua phía Bạch Kiếm.
Bây giờ thực lực Lâm Thanh Diện đạt tới nửa bước Hóa Cảnh, không cần ăn đan dược cấp hoàn mỹ hay là sử dụng Huyền kình, cũng có thể để công kích của mình sinh ra loại hư ảnh này.
Đương nhiên, bởi vì cũng không phải Hóa Cảnh chân chính, Lâm Thanh Diện còn không có cách để cho hư ảnh này ly thể, lực lượng ẩn trong đó muốn đánh vào trên người người khác, phải cách đủ gần mới được.
Nhưng dù chỉ là uy thế một chưởng này mang lại thôi, cũng đã đủ dọa phá mật cao thủ cấp tông sư cảnh.
Trong nháy mắt Bạch Kiếm nhìn đến hư ảnh bàn tay kia xuất hiện, đồng tử co lại, thân người theo bản năng lui về phía sau, trong lòng lại sinh ra kinh hãi, không nghĩ tới một chưởng nhẹ nhàng của Lâm Thanh Diện, vậy mà có uy thế khủng bố như thế.
Loại cảnh tượng này, anh ta chỉ thấy trên tay Từ Thần một lần, đương nhiên, thủ đoạn của Lâm Thanh Diện và Từ Thần khi xuất chiêu, vẫn kém rất nhiều, nhưng đối với Bạch Kiếm, đã là chiêu có thể dễ dàng lấy mạng anh ta.
Từ Thanh Thanh thấy một màn như vậy cũng là há hốc mồm, không thể ngờ thực lực Lâm Thanh Diện đã khủng bố như vậy, ít nhất, trình độ chế tạo ra hư ảnh này, Bạch Kiếm khẳng định làm không được.
Lâm Thanh Diện cũng là thấy rồi liền thu lại, cũng không thật sự muốn đánh một chưởng này lên người Bạch Kiếm, thấy anh ta lui về sau, liền giơ tay thu lực về, hư ảnh bàn tay cũng mất theo.
Trên trán Bạch Kiếm đã đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi thậm chí còn cảm thấy mình phải chết dưới một chưởng này của Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện thu chiêu, anh ta mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng sinh ra nỗi sợ lúc sau.
Sau khi thu chiêu, Lâm Thanh Diện nhìn Bạch Kiếm, chắp tay với anh ta, nói: Đã nhường.
Bạch Kiếm nhìn Lâm Thanh Diện hồi lâu cũng chưa phản ứng lại, anh ta thế nào cũng không nghĩ đến, người này nhìn tuổi tác không khác anh ta là bao, thực lực vậy mà đã đạt tới cảnh giới huyền diệu như thế.
Lúc trước Từ Thần nói với anh ta cảnh giới phía trên tông sư cảnh, anh ta cũng biết sự tồn tại của Hóa Cảnh, Lâm Thanh Diện có thể làm cho chiêu của mình xuất hiện hư ảnh, có thể đã đạt tới trình độ Hóa Cảnh.
Chỉ là Từ Thần nói anh ta có hi vọng sẽ đạt cảnh giới này trước ba mươi lăm tuổi, hơn nữa tốc độ này, cũng đã xem như tốc độ của yêu nghiệt nghịch thiên.
Quá khứ Bạch Kiếm vẫn nghĩ mình là thiên tài ưu tú nhất trên đời, dù là đệ tử danh môn đại phái, hay là truyền nhân cổ võ thế gia, không ai có thể so với anh ta.
Lâu dần trong lòng Bạch Kiếm ngạo khí, cảm thấy trên đời này không ai có thể sánh vai với anh ta, cho nên đối đãi bạn bè cùng lứa, luôn có chút ít khinh thường.
Nhưng mà hôm nay, Lâm Thanh Diện làm anh ta hiểu được cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, tuổi Lâm Thanh Diện rõ ràng là không hơn kém anh ta bao nhiêu, cũng đã đạt tới trình độ Hóa Cảnh, loại thiên phú này, bỏ xa anh vạn dặm.
Ngạo khí trong lòng anh ta, nháy mắt đã bị chuyện này đả kích biến mất không còn tăm hơi.
Cậu…cậu đạt tới Hóa Cảnh? Bạch Kiếm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện lẩm bẩm nói.
Lâm Thanh Diện cười cười với anh ta, nói: Không xem là Hóa Cảnh, có thể xem như nửa bước Hóa Cảnh.
Trong lòng Bạch Kiếm cảm thấy Lâm Thanh Diện nói bản thân là nửa bước Hóa Cảnh cũng không làm anh ta dễ chịu hơn, trong mắt anh ta, giữa nửa bước Hóa Cảnh và Hóa Cảnh cũng không có cái gì khác nhau, bởi vì đối với tông sư cảnh mà nói, này chỉ là khác nhau giữa nửa rạch trời và rạch trời thôi, không dễ dàng vượt qua như vậy.
Lâm Thanh Diện đã đạt tới nửa bước Hóa Cảnh, khoảng cách Hóa Cảnh cũng không xa, giữa hai người vẫn có khác nhau về bản chất.
Nét mặt Từ Thần cũng vô cùng phức tạp nhìn Lâm Thanh Diện, không thể ngờ được Qúy Trường Thanh sẽ thu được đệ tử xuất sắc như thế, trong lòng sinh ra cảm giác thất bại.
Qúy Trường Thanh đứng lên, cười nhìn mọi người một cái, nói: Nói như vậy, lần thi đấu này, là chúng tôi thắng?Từ Thần quay đầu nhìn ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: Hừ, tôi còn không có vô lý như vậy, đệ tử này của ông xuất sắc vô cùng, thật làm người khác kinh ngạc, lần này liền tính ông thắng, nhưng tôi sớm muộn gì cũng sẽ thắng lại.
Qúy Trường Thanh cười cười, cũng không nói gì.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn về phía Từ Thanh Thanh vẫn khiếp sợ như cũ, hỏi: Hiện giờ tôi thắng, có phải hay không có thể yêu cầu cô một chuyện?Từ Thanh Thanh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nét mặt tức giận, tất nhiên là vì Lâm Thanh Diện thắng nên hơi khó chịu, nói: Từ Thanh Thanh tôi cũng là người dám chơi không dám chịu, thua là thua, anh nói yêu cầu đi, nhưng nếu anh đưa ra yêu cầu vô sỉ không biết xấu hổ, trước hết tôi sẽ hoàn thành yêu cầu của anh sau đó giết anh.
Lâm Thanh Diện cười khanh khách, anh tự nhiên không có khả năng đưa ra yêu cầu vô sỉ gì với Từ Thanh Thanh.
Yên tâm, tôi còn không phải loại người vô sỉ này, tự nhiên cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng gì với cô.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Vậy yêu cầu của anh là cái gì, nói ra đi.
Từ Thanh Thanh vẫn khẩn trương như trước, sợ Lâm Thanh Diện đưa ra yêu cầu gì cô ta không thể nhận.
Yêu cầu của tôi đó là, sau này cô không được tùy tiện đi theo người khác vào WC, hơn nữa từ bỏ yêu thích xem loại video nọ, làm một cô gái đoan trang thuần khiết.
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Sau khi Từ Thanh Thanh nghe lời của Lâm Thanh Diện, trên gương mặt tươi cười hơi đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận nhìn Lâm Thanh Diện, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Vẻ mặt Từ Thần nghi ngờ, không rõ video trong lời Lâm Thanh Diện nói là video gì, đệ tử của Từ Thần cách đó không xa đều nhịn không được nở nụ cười.
Yêu cầu này của tôi không tính khó đi, cô đồng ý không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Từ Thanh Thanh cắn răng, nói: Có gì không được chứ, đồng ý thì đồng ý, hừ!Từ Thần vẫn không hiểu lắm Lâm Thanh Diện có ý gì, ông ta đi đến rồi hỏi: Cậu kêu sau này Thanh Thanh không được tùy tiện theo người khác vào nhà vệ sinh nữa? Lẽ nào Thanh Thanh sẽ tùy tiện theo người khác vào nhà vệ sinh ư? Với lại video mà cậu nói là cái gì, vốn dĩ Thanh Thanh đã là thục nữ, tại sao cậu còn yêu cầu con bé phải làm thục nữ?Lâm Thanh Diện nhìn Từ Thần rồi cười mà nói: Tiền bối, đây là chuyện của lớp trẻ bọn cháu, ngài lớn tuổi rồi thì tất nhiên không hiểu.
Từ Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi lúng túng, vốn dĩ yêu cầu của Lâm Thanh Diện đã khiến cho cô ta mất sạch thể diện rồi, Từ Thần lại còn yêu cầu phải giải thích cho ông ta nghe, nếu như ông cố tổ mà biết sự thật, sợ rằng sau này cô ta không còn mặt mũi đâu mà sống tiếp ở đây nữa.
Ông cố tổ, ông đã già rồi, không hiểu bọn cháu nói gì cũng là chuyện bình thường thôi, ông cũng không cần phải nghe hiểu đâu, yêu cầu của anh ta cũng không quá đáng, con có thể chấp nhận, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, ông đừng hỏi nữa mà.
Từ Thanh Thanh vội vàng nói với Từ Thần.
Nghe Từ Thanh Thanh nói thế, Từ Thần càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, chỉ có điều thấy Từ Thanh Thanh không muốn mình gặng hỏi thêm nữa, ông ta cũng không nói gì tiếp.
Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt cảm khái: Có thể lên đến nửa bước Hóa Cảnh ở độ tuổi này, cậu cũng có thiên phú lắm, đúng là trên đời này chẳng mấy ai được như cậu, Bạch Kiếm kém cỏi hơn cậu nhiều, cũng không biết vì sao lão tặc Quý Trường Thanh lại tìm được cậu nữa, nhóc con, cậu có hứng làm đệ tử của tôi không, tôi đảm bảo đãi ngộ dành cho cậu sẽ tốt hơn Quý Trường Thanh gấp một vạn lần.
Nghe Từ Thần nói thế, Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thấy buồn cười, không ngờ ông ta lại giành đệ tử của Quý Trường Thanh ngay trước mặt ông ấy, hoàn toàn không nể mặt Quý Trường Thanh một chút nào.
Lâm Thanh Diện chắp tay với Từ Thần: Tôi xin nhận ý tốt của ông, nhưng nhận thầy thì thôi đi vậy, tôi tin rằng ngài có thể bồi dưỡng Bạch Kiếm thành cao thủ tuyệt thế.
Thấy Lâm Thanh Diện từ chối, Từ Thần cũng không nói gì nữa, dù gì ông ta cũng biết đây là chuyện không thể nào.
Quý Trường Thanh nhìn Từ Thần chăm chú rồi nói: Ông bạn già, ông chơi xấu thế.
Từ Thần hừ lạnh với ông ấy, vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến ông ấy một chút nào, chỉ quay lưng nhìn Bạch Kiếm rồi nói: Con cũng không cần phải bị đả kích vì chuyện này, Chúng Thần điện của bọn họ nắm giữ rất nhiều tài nguyên và tin tức mà con không biết, nói không chừng thằng nhóc này thăng cấp được là nhờ thủ đoạn gì đó, con chỉ cần ngoan nguoãn rèn luyện, thành tựu sau này của con chưa chắc kém hơn cậu ta.
Bạch Kiếm lập tức gật đầu: Con hiểu rồi!Lâm Thanh Diện nhìn Từ Thần với vẻ dở khóc dở cười, anh không ngờ cái gì ông ta cũng dám nói, thực lực của đối phương đã thể hiện rõ ràng rồi, dù có nói gì đi chăng nữa thì chắc chắn Quý Trường Thanh cũng không nói gì, dù gì ông ấy đến đây là để xin một món đồ, tất nhiên phải khách sáo một chút mới được.
Sau khi dặn dò Bạch Kiếm xong, Từ Thần nhìn Quý Trường Thanh rồi nói: Đi theo tôi, đi lấy thứ mà ông muốn, lần này tôi nể mặt đệ tử của ông nên mới đưa đồ cho ông, lần sau không dễ nói chuyện thế đâu.
Quý Trường Thanh cười cười: Thế thì tôi phải cảm ơn lòng dạ rộng rãi của ông rồi.
Từ Thần trừng mắt nhìn ông ta rồi bước đi vào trong.
Lâm Thanh Diện tò mò không biết Quý Trường Thanh muốn thứ đồ gì của Từ Thần, thứ gì mà lại có thể khiến cho điện chủ Chúng Thần điện như ông ấy hạ mình đến tìm Từ Thần, bởi thế anh mới cất tiếng hỏi: Tôi có thể vào trong xem không?Quý Trường Thanh theo Từ Thần đi vào trong, ông ấy nói chậm rãi: Vào đi.
Lâm Thanh Diện lập tức đi theo vào ngay, lòng anh thấp thỏm hy vọng, muốn xem xem thứ gì mà có thể để cho hai vị cao thủ chỉ kém Thần cảnh nửa bước xem trọng như thế.
Ba người đi vào trong chiếc sân sâu nhất trong sơn trang, Từ Thần quay người đi vào trong một căn phòng.
Hai người Quý Trường Thanh và Lâm Thanh Diện cũng nối gót theo ông ta vào căn phòng ấy, đập vào mắt bọn họ là vài chiếc kệ đựng đồ, trên kệ toàn là vật phẩm rực rỡ muôn màu, có rất nhiều thứ trong số đó Lâm Thanh Diện chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng không biết đó là thứ gì.
Mặc dù tài nguyên của Chúng Thần điện của tôi nhiều, nhưng nếu xét về những bảo vật được sưu tầm, thế thì vẫn kém hơn ông bạn cũ.
Quý Trường Thanh nhìn những món đồ trên kệ, cũng cảm khái mà nói một câu.
Hừ, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi, sợ rằng đồ đạc ở đây của tôi còn không bằng cái kho của Chúng Thần điện mấy người nữa, nếu không phải năm nào tôi cũng làm việc nhanh gọn, tìm về một ít thì e rằng mấy món đồ ấy đã bị Chúng Thần điện cướp đi từ lâu rồi.
Từ Thần nói một cách khó chịu.
Quý Trường Thanh chỉ cười cười, không hề phủ nhận.
Thứ duy nhất mà ông ưng ý ở chỗ tôi chắc là chỉ thứ này.
Từ Thần vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong, lấy một chiếc hộp trên kệ trong cùng, đặt lên trên bàn.
Quý Trường Thanh và Lâm Thanh Diện đi đến trước bàn, đợi Từ Thần mở chiếc hộp ra.
Từ Thần nhìn Quý Trường Thanh chăm chú rồi mới cất tiếng hỏi: Ông chắc chắn rằng người đó hết chịu nổi nữa rồi à?Quý Trường Thanh gật đầu: Tôi biết lần này ngắn hơn lần trước nhiều, nhưng đúng là tình hình của người ấy không lạc quan lắm, sau này sợ rằng mỗi ngày lại một ngắn hơn.
Sau khi Từ Thần nghe ông ấy nói thế, gương mặt ông ta cũng trở nên nặng nề, ông ta nói: Xem ra những gì cần đến thì đều sẽ đến, vốn dĩ cứ nghĩ rằng bản thân mình còn dùng được một ít, đến khi ấy sẽ đưa cho ông hết.
Số lượng còn lại ở chỗ tôi chắc còn đủ dùng ba lần, nếu như dùng hết ba lần thì thật sự không còn nữa, bây giờ thời gian người có thể thể chịu đựng được càng lúc càng ngắn, sợ rằng không đến mười năm, tai họa sẽ giáng xuống rồi.
Từ Thần nói.
Quý Trường Thanh quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, ông ấy nói: Việc này không cần ông quan tâm, đợi đến ngày ấy, tôi sẽ tìm ra kế ứng đối.
Từ Thần cũng không nói gì nữa, sau khi thở dài bất đắc dĩ, ông ta bèn đặt tay lên trên chiếc hộp.
Lâm Thanh Diện nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ mà cảm thấy hết sức mông lung, không biết bọn họ nói thế là ý gì.
Nhưng anh có thể nhận ra hình như chuyện mà bọn họ nói không tốt đẹp gì cho mấy, nhất là Từ Thần còn nói kiếp nạn sắp sửa giáng xuống.
Xem ra có liên quan đến sự phiền phức mà Quý Trường Thanh đã nói với Lâm Thanh Diện trước kia.
Lẽ nào Quý Trường Thanh tìm mình là để mình đối phó với cái gọi là kiếp nạn ấy hay sao?Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ kỹ, anh nhìn chiếc hộp ấy, bây giờ thực lực của anh vẫn còn kém cỏi rất nhiều, có nghĩ nhiều về việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Từ Thần mở chiếc hộp ra, lấy cành cây màu đen bên trong ấy đặt lên trên bàn, rồi sau đó ông ta lại lấy một mảnh đao cùng với chiếc bình ngọc.
Sau khi nhìn thấy nhành cây màu đen ấy, đồng tử Lâm Thanh Diện co rút, bởi vì mùi vị lan tỏa trên nhành cây ấy rất giống với miếng gỗ đen mà Lâm Thanh Diện lấy được từ chỗ đại sư Thiên Long y như đúc!Lâm Thanh Diện cẩn thận nhìn vào nhánh cây kia, xác định nhánh cây này và khối gỗ trên tay mình giống nhau như đúc, điều khác nhau duy nhất đó là khối gỗ trong tay anh lớn hơn nhánh cây này rất nhiều.
Anh thế nào cũng không nghĩ ra, đồ vật Qúy Trường Thanh đến chỗ Từ Thần muốn, vậy mà là thứ này, hơn nữa xem bộ dạng Từ Thần và Qúy Trường Thanh, dường như rất coi trọng nhánh cây này, lúc Từ Thần lấy nhánh cây ra vô cùng cẩn thận, giống như sợ làm rớt nó vậy.
Bởi vì còn chưa làm rõ nhánh cây này cuối cùng có lai lịch gì, Lâm Thanh Diện tất nhiên không có khả năng nói cho họ ở chỗ mình còn có một khối gỗ lớn, có thể là cùng thân cây với nhánh cây này, cho nên chỉ có thể nhịn kinh ngạc trong lòng mình xuống, để tránh hai ông già này nhìn ra manh mối.
Lấy thực lực của hai người bọn họ, chỉ sợ là tùy tiện một cây ngón tay liền có thể dễ dàng giải quyết Lâm Thanh Diện, gỗ này trong mắt họ quý giá như vậy, nếu họ muốn động thủ cướp khối gỗ của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đúng là không có cách nào đối phó họ.
Đây là thứ gì? Lâm Thanh Diện giả bộ như tới bây giờ chưa từng thấy qua, nhìn Qúy Trường Thanh hỏi một câu.
Qúy Trường Thanh cũng không giấu diếm, giải thích cho Lâm Thanh Diện nghe.
Gỗ này tên là Xích Dương Linh Mộc, nghe nói là một cây thần tồn tại trên đời hơn vạn năm lưu lại, đồn rằng cây thần tồn tại trên đời hơn vạn năm, đã tu đạo thành công, đạt tới cảnh giới vũ hóa phi thăng, sau đó thật sự trải qua thiên kiếp phi thăng, Xích Dương Linh Mộc này là cây thần đó sau khi gặp thiên lôi lưu lại.
Bởi vì cây thần có linh, dù là gỗ bị sét đánh thành than, vẫn là bảo vật thế gian ít có, sau khi người đời sau có gỗ này, liền gọi là Xích Dương Linh Mộc, hơn nữa làm trân bảo hiếm có được người trân quý truyền thừa.
Nghe lời của Qúy Trường Thanh, Lâm Thanh Diện nhịn không được mở to hai mắt, hỏi: Trên đời, thật sự có cây sống trên vạn năm? Còn độ thiên kiếp vũ hóa phi thăng?Qúy Trường Thanh cười ha ha, nói: Này ta cũng không biết, ta nói cũng chỉ là một ít lời đồn nghe qua thôi, hơn nữa có rất nhiều phiên bản, đây chỉ là một trong số đó thôi, có phải thật hay không, liền xem cậu nghĩ như thế nào.
Nghe Qúy Trường Thanh nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng thủ đoạn của cao thủ Hóa Cảnh cũng đã có thể xem thần kỳ, nhưngLâm Thanh Diện cũng không tin trên thế giới này có chuyện trải qua thiên kiếp phi thăng tồn tại, dù sao loại chuyện này, chỉ là lời đồn, cũng đã làm cho người ta cảm thấy khó tin.
Truyền thuyết về Xích Dương Linh Mộc này, có lẽ cũng chỉ do mọi người vì để cây này thần bí bất phàm, mà tạo ra thôi.
Nhưng Xích Dương Linh Mộc này thật sự có công hiệu người thường khó có thể tưởng tượng, chỉ dựa vào trình độ khoa học bây giờ, vẫn chưa có cách giải thích rõ ràng: Qúy Trường Thanh lại nói một câu.
Điều này Lâm Thanh Diện thật sự đồng ý, trình độ khoa học bây giờ, thật là không có cách giải thích Xích Dương Linh Mộc này cuối cùng sao thần kỳ như vậy, Hứa Bích Hoài chỉ ăn một chút, liền trở nên bách độc bất xâm, bác sĩ nghiên cứu lâu như vậy, các loại dụng cụ đều dùng tới, cũng chưa thể giải thích rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì.
Vậy Xích Dương Linh Mộc có công hiệu gì? Nó giống như cực kỳ trân quý? Hai mắt Lâm Thanh Diện láo lia, nhân cơ hội hỏi một câu.
Xích Dương Linh Mộc này là bảo vật hiếm có, có công hiệu an thần, ngưng thần, hộ thần, thậm chí chữa bệnh tránh độc, đối với người thường, thứ này có thể xem như thần dược linh đan.
Qúy Trường Thanh nói.
Đương nhiên, cây thần Xích Dương thần mộc còn có tác dụng thần kỳ hơn, nhưng Qúy Trường Thanh cũng không tính nói cho Lâm Thanh Diện nghe.
Lâm Thanh Diện nghe lời của Qúy Trường Thanh, trên cơ bản cũng có tác dụng giống khối gỗ trong tay anh mà anh biết, trong lòng cũng xác định khối gỗ trong tay mình, là Xích Dương Linh Mộc trong lời của Qúy Trường Thanh.
Hơn nữa anh khẳng định Xích Dương Linh Mộc này có tác dụng lớn hơn nữa, nhưng Qúy Trường Thanh cũng sẽ không nói cho mình mà thôi.
Vậy gỗ này có thể ăn sao? Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Qúy Trường Thanh nghe vấn đề này của Lâm Thanh Diện, cũng sửng sốt, ông ta còn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề Xích Dương Linh Mộc này có thể ăn hay không.
Sao lại hỏi như vậy? Chỉ nhìn từ bên ngoài, cũng nên biết thứ này không hợp để ăn? Qúy Trường Thanh hơi nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười cười, giải thích: Ngài vừa nói thứ này tương đương với linh đan diệu dược, cho nên tôi mới hỏi một câu.
Qúy Trường Thanh cười ha ha, nói: Xích Dương Linh Mộc này cũng không phải là dùng để ăn, thứ này muốn phát huy hiệu quả, cần phải dùng lửa đốt mới được.
Nhưng cậu hiểu biết cái này không có tác dụng gì, tất cả Xích Dương Linh Mộc, có lẽ cũng chỉ còn tại chỗ ông ta có một chút, thứ này tuy tốt, nhưng không phải cho cậu dùng, đời này của cậu, chỉ sợ cũng không có cơ hội tiếp xúc đến thứ này.
Lâm Thanh Diện cũng không nói cái gì, trong lòng lại không hề đồng thuận lời của Qúy Trường Thanh, dù sao trên người anh cũng có khối Xích Dương Linh Mộc cỡ cánh tay, nếu lấy ra, có lẽ sẽ dọa Qúy Trường Thanh chết khiếp.
Lúc này Từ Thần đã cầm con dao kia, tước dần nhánh cây thành vụn gỗ, để vào trong bình ngọc.
Lâm Thanh Diện thấy Từ Thần làm như vậy, nhớ lại vừa rồi Qúy Trường Thanh nói Xích Dương Linh Mộc này cần dùng lửa mới có thể phát huy hiệu quả, cho nên liền tính chờ lúc sau có cơ hội mình cũng làm thử, xem sẽ có hiệu quả gì.
Lời nói lúc nãy của Qúy Trường Thanh nhưng thật sự làm cho Lâm Thanh Diện yên tâm về tình hình của Hứa Bích Hoài, gỗ này là bảo vật thế gian ít có, cho dù phương pháp dùng không đúng, chắc là cũng không có hại gì, Hứa Bích Hoài ăn nhầm một chút, thật là gặp may.
Nếu không lần đó cô trực tiếp nuốt vào độc đan của người áo đen, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.
Không bao lâu sau, Từ Thần đã tước một phần ba nhánh cây, toàn bộ đều thành vụn gỗ, bỏ vào trong bình ngọc.
Ông ta đem nhánh cây còn lại cẩn thận thả lại vào trong hòm, lúc sau, đóng nắp bình ngọc, đưa cho Qúy Trường Thanh.
Cho ông, lần này tôi không trao đổi đồ vật với ông, đây là đệ tử của ông thắng được, nhưng lần sau ông sẽ không may như vậy, nếu lấy không ra gì đó bằng giá để trao đổi, cho dù thế giới hủy diệt, tôi cũng sẽ không cho ông Xích Dương Linh Mộc.
Từ Thần nói.
Qúy Trường Thanh cười ha ha, từ trên tay ông ta nhận lấy bình ngọc, mở miệng nói: Nhất định.
Từ Thần quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, hỏi: Nhóc con, cậu thật sự không nghĩ ngợi một chút làm đồ đệ của tôi sao? Tuy tài nguyên trong tay tôi kém hơn Chúng Thần Điện, nhưng một số thứ ở đây của tôi, Chúng Thần Điện nhưng nghĩ hết cách muốn cũng không có, nếu cậu đồng ý làm đồ đệ của tôi, những thứ kia của tôi cậu có thể tùy tiện chọn, như thế nào?Lâm Thanh Diện chắp tay với Từ Thần, nói: Tiền bối không nên làm khó tôi.
Nếu nơi này của Từ Thần có Ngưng Hồn Ngọc, Lâm Thanh Diện thật ra có thể suy nghĩ một chút, chỉ tiếc Ngưng Hồn Ngọc ở Chúng Thần Điện.
Từ Thần bất đắc dĩ thở dài, biết cướp người của Qúy Trường Thanh không được.
Lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên nghĩ vài thứ, nhìn Từ Thần, hỏi: Tiền bối, không biết ông còn thu nữ đệ tử không?
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License