Rể quý trời cho
Chapter
0085
Khách sạn Anh Đào.
Sau khi ba người Lâm Thanh Diện uống rượu xong bèn quay trở lại nơi này.
Lúc ở trên đường, Thượng Sam Tinh Vũ mượn hơi rượu để phát tác, ý thức trở nên mơ hồ, bước chân cũng không vững vàng.
Mặc dù cô có thể uống rượu, thế nhưng tửu lượng cũng không cao lắm, Lương Cung Nhạn Sương rót cho cô một ly rượu, cô lập tức cảm thấy mình không uống nổi nữa, lúc trở về còn phải để cho Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương đỡ đi.
Lương Cung Nhạn Sương biết rõ tửu lượng của mình, nếu như cô cũng uống chỉ một ly, chắc chắn cô cũng chẳng tốt hơn Thượng Sam Tinh Vũ bao nhiêu, bởi thế cô ta chỉ rót hết rượu cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, rồi đổi loại rượu phổ thông cho mình.
Còn tại vì sao đến Thượng Sam Tinh Vũ cũng say khướt, tất nhiên là để đảm bảo không có ai quấy rầy.
Sau khi Lâm Thanh Diện uống rượu xong, đầu óc anh cũng mơ mơ màng màng, không ngờ ly rượu cuối cùng lại nặng đến như thế.
Nhưng anh vẫn miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, kiên trì trở về khách sạn.
Sau khi về đến phòng mình, Lâm Thanh Diện đặt Thượng Sam Tinh Vũ lên giường, sau khi ghém mền lại cho cô, anh quay người đi ra khỏi phòng.
Lương Cung Nhạn Sương cũng vờ như mình sắp không nổi nữa rồi, cô ta bèn nói: Tôi hơi đau đầu, đi tắm rồi đi ngủ đây.
Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn đi vào nhà tắm.
Lâm Thanh Diện vốn chẳng quan tâm đến thái độ của Lương Cung Nhạn Sương, anh ngồi xuống ghế sô pha, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ mong có thể lập tức ngủ ngay.
Vào lúc này, có tiếng thét vang lên trong nhà tắm, Lâm Thanh Diện giật mình, anh tỉnh táo ngay, cứ tưởng rằng có người đến bắt Lương Cung Nhạn Sương, bèn vội vàng chạy vào trong.
Mở cánh cửa nhà tắm ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương cởi trần nửa người trên, đang ngồi bệt dưới sàn đất, nơi ấy lấp ló khiến cho Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy buồn bực.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tủi thân, cô ta nói: Tôi, tôi không dậy nổi nữa, anh dìu tôi dậy đi.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, anh chỉ đành bước đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, không nhìn cô ta mà chìa tay ra.
Anh thế này sao người ta đứng dậy đây, tôi bị trặc chân rồi, cần phải ôm mới được Lương Cung Nhạn Sương tỏ vẻ ngượng ngùng, trông đáng thương vô cùng, dù là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ta.
Lâm Thanh Diện chỉ đành ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm Lương Cung Nhạn Sương lên, cố gắng không tiếp xúc với cô ta.
Tất nhiên Lương Cung Nhạn Sương sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp này, cô ta dụi vào người Lâm Thanh Diện, thì thầm bên tai anh: Tối hôm nay, dù anh làm gì thì tôi cũng sẽ không phản đối đâu.
Lâm Thanh Diện nghe câu nói của Lương Cung Nhạn Sương mà cảm thấy kích động, biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ xảy ra chuyện, anh bèn đẩy Lương Cung Nhạn Sương ra rồi nói: Cô đã đứng lên rồi, mau tắm đi, tôi ra ngoài trước đây.
Sau khi nói dứt lời, anh kiên quyết đi ra khỏi nhà tắm, không cho Lương Cung Nhạn Sương bất kỳ cơ hội phản kháng nào nữa.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại kiềm chế được, cô ta không khỏi tức giận đến mức giậm chân, khi nãy tất nhiên cô ta cố tình giả vờ mình bị té để tìm cơ hội gần gũi với Lâm Thanh Diện.
Chỉ có điều cô ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại vững vòng như thế, đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn có thể nhịn được.
Hứ, dù gì anh cũng đã uống say, theo lẽ bình thường thì lát nữa anh cũng phải nằm xuống ngủ, đợi đến khi anh ngủ rồi thì tôi muốn làm như thế nào sẽ làm như thế đó!Lương Cung Nhạn Sương nở nụ cười gian trá, cô ta cởi đồ tiếp tục tắm rửa.
Sau khi ra khỏi nhà tắm, Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, đến bây giờ mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng men rượu làm người anh tê liệt, muốn tỉnh táo hẳn thì chỉ có thể đi ngủ mà thôi.
Anh lại bước đến bên ghế sô pha, định nằm xuống ngủ một giấc.
Vào lúc này, đột nhiên anh nhớ đến một cách dùng Huyền Kình trong Huyền Công để giải rượu, thế là anh bèn nhắm mắt lại, bắt đầu vận dụng Huyền Kình như Huyền Công đã viết, giải men rượu trong người mình đi.
Sau khi vận dụng Huyền Công, ý thức của Lâm Thanh Diện đã tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác say rượu bắt đầu giảm bớt.
Không ngờ Huyền Kình lại còn có công hiệu như thế, có thể giải hết hơi men trong người anh, đúng là huyền diệu vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, Lương Cung Nhạn Sương bước ra từ trong nhà tắm, trên người cô ta chỉ quấn mỗi một chiếc khăn, tóc ướt mẹp, trông có vẻ quyến rũ vô cùng.
Cô ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện trên ghế sô pha, thấy anh đã ngủ rồi, nụ cười phấn khởi lập tức nở rộ trên gương mặt.
Cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh ghế sô pha, cẩn thận nhìn Lâm Thanh Diện một lúc, trong lòng thầm nghĩ anh có không tình nguyện đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành người của tôi.
Cô ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện, vươn tay cởi đồ của anh.
Vào lúc này, hơi rượu trong cơ thể Lâm Thanh Diện đã bị Huyền Công xua tan hết, đầu óc anh vô cùng tỉnh táo, sau khi cảm thấy có người cởi đồ mình, anh lập tức mở bừng mắt ra.
Lương Cung Nhạn Sương đang bừng bừng hứng thú, nhìn thấy Lâm Thanh Diện mở mắt đột ngột, cô ta giật mình, bàn tay lập tức ngừng lại.
Lâm Thanh Diện nhìn thẳng vào mắt cô ta, bầu không khí dừng lại trong vài phút.
Cô đang làm gì thế? Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi cô ta.
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy giọng nói không giống như người say của anh, cô ta lập tức cảm thấy lúng túng: Không phải anh say rồi sao, còn mở mắt ra làm gì nữa, mau nhắm mắt lại ngủ tiếp đi.
Tôi đã tỉnh rồi.
Lâm Thanh Diện đáp.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức cảm thấy lúng túng hơn, cô ta cảm thấy hình như việc này không phát triển giống như trong tưởng tượng của mình, không phải cái tên này đã say túy lúy rồi sao, sao bây giờ đột nhiên lại tỉnh táo thế?Ồ, tôi, tôi cảm thấy có thể anh thấy hơi nóng nên mới muốn cởi đồ giùm anh, nếu không thì người anh ướt rượt mồ hôi lại thấy khó chịu.
Lương Cung Nhạn Sương vội vàng tìm đại lý do mà đến cô ta còn không tin.
Lâm Thanh Diện lườm cô ta, rồi sau đó, anh mới hất tay Lương Cung Nhạn Sương ra khỏi người mình: Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô muốn gì, tôi đã nói với cô nhiều lần lắm rồi, trong lòng tôi chỉ có một mình Hoài mà thôi.
Lương Cung Nhạn Sương bực mình đứng phắt dậy: Chỉ có một mình cô ta thì sao, anh ưu tú như thế, được nhiều cô gái thích cũng là lẽ thường tình, tôi thích anh cũng không có gì sai cả.
Tôi không quan tâm, hôm nay tôi phải có được anh.
Sau khi nói dứt lời, Lương Cung Nhạn Sương kéo khăn tắm trên người mình xuống, định trần trụi đứng trước mặt Lâm Thanh Diện, cô ta không tin Lâm Thanh Diện còn có thể nhịn xuống nổi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy thế, anh tóm cô ta cổ tay của cô ta lại rồi ngồi bật dậy, lôi cô ta vào trong phòng ngủ, mạnh tay ném cô ta lên giường.
Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu như còn dám suy nghĩ lệch lạc nữa thì tôi sẽ ném cô ra khỏi cửa sổ.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diện quay lưng đi ra khỏi phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Lương Cung Nhạn Sương đấm xuống giường mấy cái, cô ta không ngờ kế hoạch của mình lạ bị thất bại như thế.
Lâm Thanh Diện! Anh đúng là cái đồ thẳng nam chết bằm, không thưởng thức được tôi đây thì anh sẽ hối hận đó!Sáng ngày hôm sau.
Thượng Sam Tinh Vũ đầu bù tóc rối bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Thanh Diện ngồi trong phòng khách chơi điện thoại.
Trên bàn là bữa sáng vừa mới mua, vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Cô ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã là mười giờ sáng bèn vỗ đầu mình, thầm nghĩ tối qua uống nhiều quá, không ngờ lại ngủ đến tận bây giờ.
Đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng đi.
Lâm Thanh Diện nói với Thượng Sam Tinh Vũ.
Thượng Sam Tinh Vũ gật đầu, anh nói: Cảm ơn cậu.
Vào lúc này, Lương Cung Nhạn Sương cũng bước ra từ trong phòng mình, đồng thời tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, dường như Lâm Thanh Diện đã làm chuyện gì đáng ngạc nhiên lắm vậy.
Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Cung Nhạn Sương, rất nhiều suy nghĩ lập tức nảy sinh trong đầu cô, thầm nghĩ có phải tối qua Lâm Thanh Diện đã mượn cơn say để làm gì đó với Lương Cung Nhạn Sương hay không, bởi thế bây giờ Lương Cung Nhạn Sương mới tức giận như thế.
Nhưng cô ta ngẫm nghĩ thử, Lương Cung Nhạn Sương đối xử với Lâm Thanh Diện với thái độ như thế, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự làm gì cô ta, đáng lý Lương Cung Nhạn Sương phải vui vẻ mới đúng.
Đồ thẳng nam chết bằm, đồ ngu ngốc, heo ngu xuẩn! Lương Cung Nhạn Sương thét vào mặt Lâm Thanh Diện, rồi sau đó cô ta đi vào trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Sam Tinh Vũ lập tức đoán được sở dĩ Lương Cung Nhạn Sương tức giận như thế, sợ rằng không phải vì Lâm Thanh Diện làm gì cô ta, mà là Lâm Thanh Diện không làm gì cô ta cả.
Thượng Sam Tinh Vũ bật cười khi nhìn thấu sự thật, không ngờ Lương Cung Nhạn Sương lại là một người thú vị như thế.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, hai cô gái đều thành thật đến trước bàn ăn, ăn bữa sáng do Lâm Thanh Diện mang về.
Nhân lúc hai người bọn họ đang ăn cơm, Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi: Hai người có biết làm sao để mua được vũ khí chất lượng tốt ở đảo quốc hay không? Như đao hay kiếm gì đó.
Lúc bước ra khỏi thung lũng thuốc thần, Lâm Thanh Diện đã muốn tìm vũ khí để giúp cho thực lực của mình tăng lên cao nhất.
Bây giờ Lương Cung Nhạn Sương đã ở bên cạnh anh, tiếp theo anh chỉ cần kềm chế nhà họ Lương Cung, chờ đợi đám cưới của nhà họ Thượng Sam là được rồi, bởi thế muốn nhân cơ hội này để tìm vũ khí vừa tay.
Sau khi nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, Thượng Sam Tinh Vũ ngẫm nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới lắc đầu: Tôi không hiểu biết lắm về vũ khí, bởi vậy không biết cũng không biết phải đi đến đâu mới mua vũ khí được.
Lương Cung Nhạn Sương vừa nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, ánh mắt cô ta bừng sáng, cô ta híp mắt nói với Lâm Thanh Diện: Tôi biết, tôi biết, anh mau hôn tôi đi, thế thì tôi nữa nói cho anh biết nên đi đâu tìm vũ khí thích hợp.
Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương với vẻ bất lực rồi nói nói với Thượng Sam Tinh Vũ: Đi tìm sợi dây thừng, tôi trói cô ta lại, đưa thẳng đến nhà Thượng Sam, có lẽ nhà Thượng Sam sẽ lấy vũ khí thượng hạng ra đây để trao đổi.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức bực bội cắn môi: Lâm Thanh Diện, không phải là tôi muốn anh hôn tôi thôi sao, anh có cần nhẫn tâm đến thế không!Nếu như bây giờ cô nói cho tôi biết có thể mua vũ khí ở đâu thì tôi sẽ không nhẫn tâm như vậy.
Lâm Thanh Diện đáp.
Lương Cung Nhạn Sương hờn dỗi, cô ta giống hệt như cô vợ nhỏ bị chọc tức: Tối đêm nay có hội đấu giá ở trung tâm thành phố, theo như tin tức mới nhận được từ mấy hôm trước, hội đấu giá có thanh đao Thôn Chính nổi tiếng của Đảo Quốc.
Đây là thanh đao nổi tiếng nhất trong Đảo Quốc chúng tôi, nghe nói nó sắc bén cực kỳ.
Lúc còn trong giang hồ, gần đến mười ngàn người đã chết dưới ngọn đao này, bởi vì nó dính quá nhiều máu tanh nên trở nên tà dị, nghe nói người nào cầm thanh đao này lên đều bị tà khí trong đao nhập, cuối cùng sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc.
Bởi vì thanh đao này bị người ta nói đến là tà dị như thế nên mới có tên yêu đao, nghe đâu người sở hữu thanh đao này đều sẽ gặp xui.
Có điều vẫn có rất nhiều người chơi đao thích sưu tập thanh đao này, bởi vì ngoại trừ truyền thuyết về thanh đao này ra, chắc chắn nó cũng đươc xem là thanh đao tốt nhất trong Đảo Quốc, rất nhiều người không tin vào truyền thuyết, đều muốn nhìn thử diện mạo thật của thanh đao này.
Nếu như anh không sợ gặp chuyện không lành, anh có thể đến hội đấu giá xem xem.
Sau khi nghe Lương Cung Nhạn Sương nói xong, Lâm Thanh Diện gật đầu, gương mặt toát ra vẻ hứng thú.
Thanh đao Thôn Chính này đã tồn tại từ lúc còn ở giang hồ, đến bây giờ vẫn còn truyền thuyết như vậy, điều này đã đủ để chứng tỏ rằng đây là một thanh đao tốt.
Còn về truyền thuyết gì đó, tất nhiên Lâm Thanh Diện không hề tin tưởng, anh biết rõ có người mượn tâm lý hiếu kỳ của con người để thêu dệt ra mà thôi, vốn dĩ con người rất tò mò về những thứ mình chưa biết, dần dà lời đồn càng lúc càng nhiều.
Nếu đã là thế, tối nay tôi phải đến hội đấu giá nhìn thử xem sao, để xem có thể mua được thanh đao ấy hay không.
Lâm Thanh Diện nói.
Lương Cung Nhạn Sương tức giận nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Tôi cung cấp tin tức cho anh, anh lại không thưởng cho tôi cái gì, đúng là đồ hẹp hòi.
Lâm Thanh Diện cười với cô ta: Đợi chừng nào lấy được Thôn Chính, tôi có thể chơi với cô.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức bĩu môi: Đẳng cấp của hội đấu giá tối nay không thấp đâu, chưa chắc anh giành lại người ta đâu.
Lâm Thanh Diện nhún vai: Nếu như thật sự tranh giành đấu giá, cô cảm thấy có người nào thắng nổi tôi à?Đến bây giờ Lương Cung Nhạn Sương mới nhớ ra chuyện Lâm Thanh Diện là thiếu chủ Quan Lĩnh, anh có tiền, chỉ sợ rằng tài sản của anh còn nhiều hơn cả gia tộc Lương Cung nữa, nếu như đấu giá, sợ rằng không có ai thắng nổi anh.
Thấy mình không làm gì được Lâm Thanh Diện, Lương Cung Nhạn Sương lập tức nổi giận, cô ta ngấu nghiến đồ ăn sáng trên bàn, xem như là trút giận.
Vào buổi tối, Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương cùng với Thượng Sam Tinh Vũ cùng đến địa điểm tổ chức buổi đấu giá, buổi đấu giá ngày hôm nay cũng khá là lớn, những người có mặt ở đầy đều thuộc giới thượng lưu ở Đảo Quốc, tất cả mọi người đều ăn mặc sang trọng, luôn luôn phô thân phận cao quý của mình.
Lâm Thanh Diện cố tình ăn mặc nghiêm chỉnh vì buổi lễ đấu giá này, hai cô gái cũng ăn mặc lộng lẫy, trông giống hệt như hai vì sao sáng vây xung quanh Lâm Thanh Diện.
Lúc ba người Lâm Thanh Diện đến buổi đấu giá, Lương Cung Kham Thái cũng đã được đàn em của mình báo tin.
Thưa cậu chủ, theo như tin tức mới nhất, đêm nay ba người cô chủ sẽ đến buổi đấu giá, ăn mặc sang trọng, trông giống như là đi đấu giá thứ gì đó.
Lương Cung Kham Thái nghe thấy thế, gương mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta nói: Mặc dù tôi không đánh thắng cái thằng ranh ấy, nhưng nếu so về tiền bạc, tôi không tin có ai ở Đảo Quốc này hơn Lương Cung Kham Thái này.
Không phải các người muốn đấu giá à, thế thì tôi sẽ để cho các người toại nguyện, mối thù tối ngày hôm qua, nhất định tôi sẽ báo.
Tôi không tin ông đây đường đường chính chính vung tiền trong buổi đấu giá mà cậu còn có thể động tay động chân với tôi, nhóc con, đợi đó đi, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, rốt cuộc sức mạnh của đồng tiền lớn đến mức nào!Cả hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ tai của mình có vấn đề, nhất thời đều có hơi không dám chắc chắn mình vừa rồi nghe thấy con số đó rốt cuộc có phải thật hay không.
Người chủ trì trên sân khấu cũng bị con số mà Lâm Thanh Diện nói làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau cũng không hỏi có ai trả giá cao hơn Lâm Thanh Diện hay không.
Một.
.
.
một trăm triệu đô la, anh này đã đưa giá một trăm triệu đô la, còn có ai ra giá cao hơn không? Sau khi phản ứng lại, người chủ trì hít sâu một hơi, giọng nói có hơi run rẩy hỏi một câu.
Một trăm triệu đô la, đã hoàn toàn vượt mức giá mà bọn họ ước tính khi đấu giá thanh đao này rồi, cái giá này, thật sự quá hời rồi.
Một trăm triệu đô la, anh ta thật sự không phải đùa với chúng ta chứ, dùng nhiều tiền như vậy để mua một thanh đao, đáng sao?Tại sao tôi cảm thấy tên này đến khiêu khích cậu Lương Cung vậy? Anh ta ra giá cao như thế, thật sự không phải là cố ý sao?Các anh nói thử xem tên này có khi nào căn bản không muốn thanh đao này, anh ta chẳng qua muốn nâng giá trêu ngươi cậu Lương Cung?Cho dù thật sự là vì nâng giá trêu ngươi cũng không thể chơi như vậy, nhớ đâu đập trúng tay mình, vậy không phải uổng chết sao.
.
.
.
Lương Cung Kham Thái mặt mày cũng không tin được mà nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó trong mắt lộ ra lửa giận, anh ta cảm thấy tên này chính là đang trêu anh ta.
Cậu điên rồi sao? Cậu biết một trăm triệu đô la có ý nghĩa gì không? Lương Cung Kham Thái quát Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với anh ta, nói: Sao hả? Lẽ nào anh không dám theo?Biểu cảm của Lương Cung Kham Thái bỗng lộ ra một tia chần chừ, lấy căn cơ của nhà Lương Cung, một trăm triệu đô la không tính là cái gì cả, nhưng bây giờ sản nghiệp của nhà Lương Cung còn nằm trong tay Lương Cung Tín, tài sản trong tay Lương Cung Kham Thái chỉ chiếm một phần mười của nhà Lương Cung.
Một trăm triệu đô la anh ta có thể lấy ra được, nhưng nếu như bị Lương Cung Tín biết anh ta tiêu một trăm triệu đô la chỉ để mua một thanh đao không có chỗ dùng, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của anh ta.
Tuy Lương Cung Kham Thái bây giờ rất không muốn bị Lâm Thanh Diện lôi ra so sánh, nhưng sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh ta cũng không dám tiếp tục ra giá nữa, nếu như Lâm Thanh Diện chỉ nâng giá trêu ngươi anh ta, anh ta nếu như tiếp tục ra giá, không phải đúng ý của Lâm Thanh Diện rồi sao.
Hừ, đừng tưởng tôi không biết cậu có tâm tư gì, cậu không phải chính là muốn khiến tôi dùng giá cao đấu giá được thanh đao này sao, tôi không có dính bẫy của cậu đâu, thanh đao này tôi không muốn nữa, nhường cho cậu.
Có điều tôi phải nhắc nhở cậu một câu, buổi đấu giá lần này có quy định rõ ràng nếu như ra giá linh tinh, đến lúc đó lại không lấy tiền ra được, người ta sẽ lấy mạng của cậu thế vào.
Lương Cung Kham Thái gằn giọng nói với Lâm Thanh Diện, anh ta cho rằng Lâm Thanh Diện chẳng qua đang ra oai, anh căn bản không lấy ra được nhiều tiền như thế.
Lâm Thanh Diện dửng dưng nhún nhún vai, nói: Chẳng qua chỉ là một trăm triệu đô la mà thôi, tôi chưa nghèo đến mức có chút tiền này cũng không lấy ra được.
Lương Cung Kham Thái nghe lời mà Lâm Thanh Diện nói thì cảm thấy anh đang chế giễu mình, nhất thời khí huyết dâng trào, trực tiếp giơ thẻ bài trong tay, mở miệng hô: Một trăm.
.
.
linh một triệu!Là cậu chủ của nhà Lương Cung, anh ta sao có thể nhẫn nhịn để người khác dùng loại ánh mắt này khinh thường mình, cho nên cho dù vì lấy lại mặt mũi, anh ta cũng phải đè Lâm Thanh Diện.
Có điều suy nghĩ đến thanh đao này có khả năng về trong tay mình, Lương Cung Kham Thái không dám tăng quá nhiều.
Tất cả mọi người ở đây đều hoan hô một trận, vỗ tay tán thưởng cho hành vi dũng cảm của Lương Cung Kham Thái, giá lên tới một trăm triệu đô la, anh ta vậy mà còn dám theo, cũng chỉ có cậu chủ của nhà Lương Cung mới có lá gan này.
Không hổ là cậu chủ của nhà họ Lương Cung, hơn một trăm triệu đô la, chỉ vì mua một thanh đao, điều này đã không phải điều mà những người thường như chúng ta có thể hiểu được.
Mọi người mặt mày đều khâm phục.
Lương Cung Kham Thái nghe thấy bàn tán của mọi người xung quanh thì sắc mặt tối sầm lại, chỉ có bản thân anh ta biết rõ, anh ta ra cái giá này, chỉ là vì không muốn thua Lâm Thanh Diện mà thôi, thật sự kêu anh ta tiêu hơn một trăm triệu đô la mua một thanh đao, trong lòng anh cũng đau nhói.
Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Kham Thái lại tăng giá, mặt mày lạnh lùng, cũng không vội vàng, từ từ giơ thẻ bài trong tay mình lên, mở miệng: Một trăm năm mươi triệu.
Lương Cung Kham Thái nghe thấy Lâm Thanh Diện đưa ra cái giá này, trực tiếp đứng bật dậy, đưa tay chỉ vào mũi của Lâm Thanh Diện, mở miệng mắng to: Khốn khiếp! Con mẹ nó cậu đang chơi tôi có phải không, thanh đao này tôi không muốn nữa, tôi không tin anh có thể lấy ra một trăm năm mươi triệu đô la!Ban tổ chức, tôi nghi ngờ cậu ta đang cố tình làm loạn, tôi yêu cầu các người khống chế cậu ta lại, tên này chính là đến phá buổi đấu giá! Lương Cung Kham Thái ngoảnh đầu liếc nhìn người chủ trì.
Tất cả mọi người trong hội trường đều ngây ngốc nhìn một màn này, một trăm triệu đô la đã vượt qua ước tính của bọn họ, một trăm năm mươi triệu thật sự sắp khiến bọn họ vui mừng đến mức phát bệnh tim rồi.
Những người này đều là những tay lão luyện nhiều năm tham gia các buổi đấu giá lớn, người dữ dội như Lâm Thanh Diện, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp.
Cho nên đa số mọi người cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện đang cố tình phá rối, dù sao người thường đâu có điên mà tăng giá nhiều như thế.
Người chủ trì nghe thấy lời của Lương Cung Kham Thái nhất thời cũng không biết nên làm sao, lúc này một người dưới sân khấu đi đến trước mặt người chủ trì, ghé vào tai ông ta nói gì đó, người chủ trì lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn sang Lâm Thanh Diện cũng trở nên kính trọng hơn.
Người đó sau khi đi xuống, người chủ trì cầm micro lên, mở miệng nói: Chúng tôi đã xác nhận, anh đây là người có năng lực chi trả khoản tiền này, cho nên giá mà anh đây đưa ra, không tính là làm loạn buổi đấu giá.
Cả hội trường trở nên náo loạn.
Lương Cung Kham Thái mặt mày sững sờ nhìn Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm nói: Cậu.
.
.
cậu lấy ra được 150 triệu đô la?Hoặc anh có thể tiếp tục tăng giá, nhiều tiền hơn nữa tôi cũng lấy ra được.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lương Cung Kham Thái nuốt nước bọt, vừa rồi tăng thêm một triệu là hành vi anh ta nhất thời xúc động, bây giờ giá đã lên tới 150 triệu đô la, có thế nào đi nữa anh ta cũng không dám tiếp tục tăng giá nữa.
Một trăm năm mươi triệu, anh đây đã ra giá 150 triệu, còn có ai đưa giá cao hơn anh này không?Người chủ trì hỏi liên tiếp ba lần, sau đó cầm chiếc búa trong tay mình, gõ ba lần liên tiếp, giống như sợ Lâm Thanh Diện hối hận, khẳng định yêu đao đã có chủ.
Tất cả mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt khâm phục về phía Lâm Thanh Diện, đồng thời cũng bắt đầu tò mò về thân phận của Lâm Thanh Diện.
Người có bản lĩnh đè cậu chủ nhà Lương Cung, dùng 150 triệu đô la mua một thanh đao, tuyệt đối sẽ không phải nhân vật đơn giản, ít nhất, cái tên mặt mày bình tĩnh này chắc chắn có lai lịch lớn hơn nhiều nhà Lương Cung.
Lương Cung Kham Thái mặt mày chán chường quay trở lại chỗ ngồi của mình, anh ta thế nào cũng không ngờ, luận võ lực, anh ta không bằng Lâm Thanh Diện, so độ tiêu tiền, anh ta vẫn không bằng Lâm Thanh Diện.
Đây tuyệt đối là ngày thất bại nhất từ khi anh ta sinh ra đến giờ.
Lương Cung Nhạn Sương thấy bộ dạng chán nản của Lương Cung Kham Thái, mặt mày vui mừng, sau đó lại thuận tiện bồi cho anh ta một nhát: Anh, đừng quá thất vọng, thật ra thật sự muốn so, Lâm Thanh Diện ngoài lợi hại hơn anh, giàu hơn anh, hình như còn đẹp trai hơn anh.
Nói xong, cô ta bèn cười ha hả.
Sau khi giao số tiền đấu giá cho người chủ trì, Lâm Thanh Diện thuận lợi lấy được thanh yêu đao – Thôn Chính được mệnh danh là Đảo Quốc đệ nhất đao,Cầm thanh đao này trên tay liền thấy có một cảm giác mát lạnh, Lâm Thanh Diện cảm thấy lông tơ trên người mình dựng lên, sau đó anh bèn cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cỗ sát ý vô hạn, có loại xúc động muốn cầm thanh đao này chinh chiến tứ phương.
Lịch sử và nhận thức của con người có khi có thể ban tặng cho khí chất đặc biệt nào đó, thanh đao này trong thời gian dài đằng đẵng bị người khác tiếp xúc, hơn nữa tạo ra rất nhiều câu chuyện, cho nên khi người cầm được thanh đao này, sẽ không tự chủ được mà đối đãi với thanh đao này như trong đồn đại của mọi người.
Đây như là một loại ám thị tâm lý trong lòng, chính vì Lâm Thanh Diện nghe nói người cầm thanh đao này rất dễ trở thành một cỗ máy chém giết, cho nên bây giờ mới nảy sinh cảm giác như này.
Đương nhiên, nếu như thanh đao này thật sự có bản lĩnh lây nhiễm ý chí của một người, Lâm Thanh Diện cũng không biết nên giải thích như nào, đây thuộc về vấn đề siêu nhiên rồi.
Sau khi một tay nhẹ nhàng xẹt qua thân đao, Lâm Thanh Diện cảm nhận rõ ràng kết cấu của thanh đao này, từ góc độ tay nghề của người thợ, thanh đao này quả thật hiếm có trên đời.
Anh vận chuyển huyền kình, đem huyền kình thông qua bàn tay chuyền vào thân đao, thanh đao đó bỗng phát ra tiếng kêu khe khẽ, trông tương đối kỳ dị.
Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đứng một bên mặt mày đều kinh ngạc nhìn một màn này, không ngờ thanh đao trong truyền thuyết này vậy mà thật sự khiến người ta có chỗ không thấu.
Các nhân viên trong buổi đấu giá cũng bị tiếng kêu khe khẽ của thanh đao này dọa giật mình, mặc dù bọn họ đều biết truyền thuyết của Thôn Chính, nhưng thanh đao này để ở chỗ bọn họ lâu như vậy cũng không xuất hiện chuyện kỳ lạ như này, vừa vào trong tay của Lâm Thanh Diện, thế mà bắt đầu phát ra âm thanh.
Chỉ phát ra tiếng kêu khe khẽ đã đủ dọa người rồi.
Bọn họ không biết đây đều là tác dụng của huyền kình của Lâm Thanh Diện, chỉ dựa vào bản thân Thôn Chính không làm được.
Quả thật là một thanh đao tốt, trước khi bước vào hóa cảnh, dùng mày làm vật dẫn phát huy lực lượng của tôi đi, nhưng mong mày không khiến tôi thất vọng.
Lâm Thanh Diện mỉm cười tra thanh đao vào trong vỏ.
Anh không có ý nghĩ sẽ ở đây sử dụng huyền kình bao phủ Thôn Chính để xem phát huy được uy lực lớn cỡ nào, dù sao chém đồ trong hội trường này cũng phải đền tiền.
Ba người cùng đi ra ngoài hội trường, đã mua được thứ mình muốn, những thứ đồ còn lại trong buổi đấu giá bọn họ cũng không có hứng thú xem tiếp.
Khi vừa đi đến cửa hội trường, Lâm Thanh Diện bèn nhìn thấy Lương Cung Kham Thái đứng cách đó không xa.
Lương Cung Kham Thái đợi ở đó, không phải vì điều gì khác, chỉ là muốn xác nhận, Lâm Thanh Diện có phải thật sự có thể lấy ra 150 triệu đô la hay không.
Khi nhìn thấy trong tay Lâm Thanh Diện cầm Thôn Chính đi ra, sắc mặt của Lương Cung Kham Thái lập tức đen xì.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với anh ta, nói: Cậu Lương Cung đợi ở đây làm gì thế? Lẽ nào muốn cảm nhận uy lực của thanh đao Thôn Chính này của tôi?Lương Cung Kham Thái lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: Cậu bớt ở đó mà đắc ý đi, em gái tôi cuối cùng cũng phải gả cho người của nhà Thượng Sam, cậu bắt cóc nó đi, đợi làm kẻ địch của nhà Thượng Sam đi, tôi không tin ở Đảo Quốc, cậu còn có thể đánh thẳng nhà Thượng Sam.
Tôi bây giờ đến nhà Thượng Sam, kêu bọn họ phái người đối phó cậu.
Nói xong, Lương Cung Kham Thái bèn muốn xoay người rời khỏi.
Mắt của Lâm Thanh Diện nheo lại, một bước liền đến trước mặt của Lương Cung Kham Thái, sau đó đưa tay ra, túm lấy cánh tay của anh ta, cười nói: Nếu đã như thế, vậy tôi không thể để anh đi rồi.
Cậu làm gì! Mau thả tôi ra! Lương Cung Kham Thái bỗng hoảng rồi, không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ trực tiếp động tay với anh ta.
Đừng khẩn trương, đợi chúng tôi cùng ăn bữa cơm, tôi sẽ đưa anh về nhà Lương Cung.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
Nói rồi, bèn lôi anh ta đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ.
Lương Cung Kham Thái tối qua lúc giao thủ đã biết sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, cho nên cũng không dám xông tới.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện lôi Lương Cung Kham Thái đi tới, mặt mày khó hiểu, mở miệng hỏi: Anh bắt anh ấy làm cái gì?Anh ta muốn báo tin cho nhà Thượng Sam, một khi nhà Thượng Sam biết cô ở trong tay tôi, vậy kế hoạch sau đó sẽ ngậm nước nóng rồi.
Lâm Thanh Diện giải thích một câu.
Vậy chúng ta cũng không thể bắt anh ấy mãi được, như thế càng dễ khiến ba tôi ý thức chuyện này có điều không đúng.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Cho nên, chúng ta đợi lát nữa ăn cơm xong thì sẽ đến nhà cô, tôi sẽ đích thân nói chuyện này với ba cô.
Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn dẫn Lương Cung Kham Thái đi về phía trước.
Lương Cung Kham Thái chẳng qua chỉ là người thường, ở trong tay của Lâm Thanh Diện căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.
Mấy người đi đến một quán mỳ, trên người Lương Cung Kham Thái luôn muốn gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, hơn nữa nháo không ngừng, Lâm Thanh Diện hơi dùng chút thủ đoạn, Lương Cung Kham Thái bèn lập tức ngoan ngoãn.
Cho dù cậu bắt tôi cũng vô dụng, gia chủ của nhà Thượng Sam muốn lấy em gái tôi làm vợ, cậu làm như này chính là đang đối đầu với nhà Thượng Sam, người của nhà Thượng Sam sớm muộn sẽ tìm tới cậu.
Lương Cung Kham Thái vừa ăn mỳ vừa hằn học nói với Lâm Thanh Diện.
Aiya, đồ ăn cũng không thể bịt miệng của anh lại, anh nếu như còn nói chuyện nữa, em đổ hết ramen của anh đi.
Lương Cung Nhạn Sương lườm Lương Cung Kham Thái.
Lương Cung Kham Thái vội vàng bảo vệ bát ramen của mình, nhìn Lương Cung Nhạn Sương nói: Uổng phí anh tổn bao nhiêu tâm tư cứu em từ trong tay tên khốn này ra, em vậy mà cùng một phe với cậu ta, anh sao lại có một em gái tệ bạc như em chứ.
Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi với anh ta, nói: Anh không phải là sợ em không gả cho nhà Thượng Sam thì sẽ chọc giận nhà Thượng Sam ảnh hưởng đến tài sản trong tay của anh hay sao, thế mà còn mặt mũi nói em là đồ tệ bạc, da mặt của anh dày thật.
Lâm Thanh Diện nhìn hai anh em tranh cãi thì buông đôi đũa trong tay mình xuống, mở miệng nói: Được rồi, mau ăn đi, đợi đến nhà của hai người, chuyện này sẽ giải thích rõ ràng.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức hừ một tiếng Lương Cung Kham Thái, cúi đầu ăn mỳ.
Lương Cung Kham Thái cũng bực tức, cảm thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương nói anh ta có hơi quá đáng, có điều bây giờ Lương Cung Nhạn Sương có Lâm Thanh Diện chống lưng, cũng không dám tiếp tục nói nhiều nữa.
Thượng Sam Tinh Vũ nhìn một màn này, trên mặt không tự chủ mà lộ ra nụ cười, cô ta có thể cảm nhận được giữa Lương Cung Nhạn Sương và Lương Cung Kham Thái có tình cảm anh em, chỉ có điều hai người từ nhỏ nhìn đối phương không thuận mắt, đây cũng là thái độ thường thấy của đa số các cặp anh em trên đời.
Mà Thượng Sam Tinh Vũ trước giờ chưa có đấu khẩu với anh trai của mình, bởi vì những người anh trai đó của cô ta, thật sự coi cô ta là một người ngoài.
Cho nên Thượng Sam Tinh Vũ có hơi ngưỡng mộ Lương Cung Nhạn Sương.
Sau khi ăn xong, mấy người liền cùng nhau đến thẳng biệt thự của nhà Lương Cung.
Dưới sự chỉ dẫn của Lương Cung Kham Thái và Lương Cung Nhạn Sương, Lâm Thanh Diện thành công gặp được ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương.
Trong đại sảnh của biệt thự nhà Lương Cung.
Lương Cung Tín thấy Lương Cung Nhạn Sương đã biến mất hai ngày thì trực tiếp đập vỡ cái ly trong tay.
Con còn có mặt mũi quay về! Con mau cút đi ra, Lương Cung Tín Ta không có đứa con gái như con!Lương Cung Nhạn Sương thấy mình vừa trở về, Lương Cung Tín đã nổi giận với mình như thế, trong lòng cũng không vui, lập tức gắt với Lương Cung Tín: Ai thèm làm con gái của ba chứ, ba vì tiền đồ của mình mà có thể tặng con cho một tên ma đầu, con không có người ba như ba!Lương Cung Tín thấy Lương Cung Ngạn Sương lại dám nói chuyện với ông ta như thế, lập tức muốn dạy dỗ cô ta một trận.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức trốn đằng sau Lâm Thanh Diện, có Lâm Thanh Diện ở đây, cô ta căn bản không sợ Lương Cung Tín làm gì với cô ta cả.
Lâm Thanh Diện hôm nay đến đây là muốn nói rõ mục đích thật sự của nhà Thượng Sam với nhà Lương Cung, anh tự nhiên sẽ không để Lương Cung Tín ra tay với Lương Cung Nhạn Sương.
Lương Cung Tín nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: Cậu là ai? Đây là chuyện nhà của tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào, cậu mau tránh ra cho tôi.
Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, Lương Cung Kham Thái ở một bên lập tức nói: Ba, chính là tên này bắt cóc em gái đi, hơn nữa cậu ta còn ra tay đánh con, hôm nay còn trực tiếp hạn chế tự do của con, chính cậu ta muốn cản hôn sự giữa nhà chúng ta với nhà Thượng Sam.
Lương Cung Tín sau khi nghe thấy lời của Lương Cung Kham Thái, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện bỗng lộ ra một tia địch ý, lạnh giọng nói: Cậu là cái thá gì mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của nhà Lương Cung tôi chứ!Lúc này mẹ của Lương Cung Nhạn Sương – Điền Đảo Phương Tử nhận ra bộ dáng vẻ của Lâm Thanh Diện giống hệt người trong những bản phác thảo trong phòng của Lương Cung Nhạn Sương, lập tức chắn chắn Lâm Thanh Diện chính là thằng nhóc nước C mà Lương Cung Nhạn Sương mong nhớ ngày đêm.
Bà ta lập tức bước lên một bước, mở miệng nói: Tôi biết người này là ai, cậu ta chính là thằng nhóc nước C đã làm con gái chúng ta thần hồn điên đảo, chính là vì cậu ta, con gái của chúng ta mới không muốn gả vào nhà Thượng Sam.
Lương Cung Tín sau khi nghe thấy lời này lại càng không có ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: Không ngờ chính là thằng nhóc cậu câu dẫn con gái của tôi, khiến nó không màng đến hôn nhân với nhà Thượng Sam, cậu cảm thấy cậu có tư cách gì có thể xứng với nhà Lương Cung tôi chứ? Tôi khuyên cậu vẫn nên mau chóng cút khỏi đây, sau này bớt trêu chọc con gái của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu!Lâm Thanh Diện có chút bất lực nhìn ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương, không ngờ mình vừa đến thì đã bị chế giễu một bận rồi.
Lương Cung Kham Thái tuy biết thân phận của Lâm Thanh Diện chắc không bình thường, nhưng thấy Lâm Thanh Diện bị ba mẹ mình dạy dỗ như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Hai người dựa vào gì mà nói anh ấy như vậy, anh ấy sao lại không xứng với nhà Lương Cung rồi, ba nên nói nhà Lương Cung không xứng với anh ấy mới đúng! Lương Cung Nhạn Sương khí thế bừng bừng nói.
Hừ, ba thấy con thật sự bị cậu ta mê hoặc tâm trí rồi, một thằng nhóc nghèo đến từ nước C như cậu ta sao có thể xứng với nhà Lương Cung chúng ta, loại người giống như cậu ta, ba thấy nhiều rồi, cho dù ba bây giờ muốn giết cậu ta, cậu ta có thể làm gì được ba! Lương Cung Tín mặt mày khinh thường nói.
Điền Đảo Phương Tử cũng kinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, rất rõ ràng định kiến cổ đã khiến bà ta căn bản không xem trọng Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, bây giờ cách dễ dàng nhất để giải quyết vấn đề chính là khiến ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Anh liếc nhìn Lương Cung Tín, lạnh giọng nói: Tôi ngược lại muốn xem thử, ông muốn giết tôi như thế nào?Lương Cung thấy Lâm Thanh Diện vậy mà dám khiêu khích ông ta, lập tức mở miệng: Người đâu! Bắt lấy thằng nhóc cuồng vọng này cho tôi, để cậu ta thấy được thủ đoạn của nhà Lương Cung!Lương Cung Kham Thái vội đi tới bên cạnh Lương Cung Tín, mở miệng nói: Ba, thân thủ của tên này không phải bình thường, mấy vệ sĩ đó của nhà chúng ta, sợ rằng không phải đối thủ của cậu ta.
Lương Cung Tín lại không thấy vậy, mở miệng nói: Một thằng nhóc mới hơn 20 tuổi như cậu ta, thân thủ có không tầm thường thì có thể lợi hại đến đâu chứ, ba không tin cao thủ mà nhà Lương Cung ta bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại không đối phó được một tên ngu xuẩn cuồng vọng như cậu ta!Lời của ông ta vừa dứt, bên ngoài liền có một nhóm người đã xông vào, nhìn trông đều có thực lực rất mạnh.
Sau khi mấy người này chạy vào, trực tiếp vây lấy Lâm Thanh Diện định động thủ.
Lúc này Lâm Thanh Diện trực tiếp rút Thôn Chính ra khỏi vỏ đao, sau đó dùng huyền kình bao phủ thân đao, mắt nheo lại liếc nhìn những đối thủ đó.
Lương Cung Tín cười lạnh một tiếng, nói: Đao kiếm chẳng qua chỉ là đồ chơi của mấy đứa trẻ con mà thôi, thật sự tưởng cầm một thanh đao thì có thể đối phó được những cao thủ của nhà Lương Cung tôi sao, nực cười!Lâm Thanh Diện nhấc Thôn Chính trong tay lên, tiếng kêu khe khẽ vang lên, tay đưa lên đao chĩa xuống, sau đó, một đạo ánh sáng cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, dài khoảng mười trượng, trực tiếp chiếu vào cửa chính của biệt thự.
Đèn chùm trên trần nhà trong nháy mắt chia làm hai, cánh cửa sắt ở đối diện lập tức chém vụn, nền đá cẩm thạch xuất hiện một vết nứt sâu, lộ ra lớp xi măng bên dưới.
Mọi người có cảm thấy ngôi biệt thự hơi rung nhẹ, mấy tên cao thủ đang vây lấy Lâm Thanh Diện đó đều bị đạo ánh sáng đó làm cho chấn động trực tiếp ngồi dưới đất.
Nếu như một đao này trực tiếp chém trên người bọn họ, mấy cao thủ của nhà Lương Cung, không có một ai có thể sống sót được.
Chỉ là dư ba đã dọa mấy tên cao thủ được huấn luyện bài bản này suýt chút nữa trực tiếp khóc luôn rồi.
Quá, quá đáng sợ rồi, đây là quỷ thần hạ phàm, thật sự quá đáng sợ rồi! Một tên cao thủ ngã ra đất, mặt mày kinh hãi nhìn Lâm Thanh Diện.
Hai vợ chồng Lương Cung Tín cũng bị một kích này của Lâm Thanh Diện dọa giật mình, nhìn phòng khách bừa bộn, đáy lòng của hai người đều sinh ra cảm giác kinh sợ.
Đây đâu phải là sự phá hoại do con người có thể tạo ra, quả thật chỉ có quỷ thần mới có thể tạo ra loại hiện tượng mà khoa học căn bản không thể giải thích được này.
Lương Cung Kham Thái cũng khó tin mà nhìn Lâm Thanh Dương, anh ta biết Lâm Thanh Diện lợi hại, nhưng cản bản không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại đến trình độ này.
Lẽ.
.
.
lẽ nào thanh yêu đao đó thật sự lợi hại như vậy, thế mà có thể dạo ra đao mang? Giọng nói của Lương Cung Kham Thái run rẩy.
Không chỉ nội tâm của anh ra chấn động, ngay cả Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đã biết thực lực của Lâm Thanh Diện đạt đến trình độ người thường không thể tưởng tượng được cũng bị một đao này của Lâm Thanh Diện dọa cho không nhẹ.
Nhất thời Lương Cung Nhạn Sương thậm chí có hơi nghi ngờ Lâm Thanh Diện căn bản chính là thần tiên trên trời, nếu không sao có thể tạo ra cảnh tượng kinh thiên động địa đó.
Trạng thái của Thượng Sam Tinh Vũ tốt hơn Lương Cung Nhạn Sương một chút, dù sao khi ở Dược Thần Cốc, cô ta đã nhìn thấy Lương Cung thi triển ra bàn tay hư ảnh rồi.
Sau khi chém ra một đao, cả biệt thự lập tức yên ắng trở lại.
Lâm Thanh Diện cũng có hơi không tin nhìn vào Thôn Chính trong tay mình, không ngờ nó vậy mà có thể đem lực lượng của anh phát huy đến mức độ này, vừa rồi anh chẳng qua làm một thử nghiệm đơn giản mà thôi, thế mà tạo thành sự phá hoại lớn như vậy.
Anh ngoảnh đầu liếc nhìn Lương Cung Tín và Điền Đảo Phương Tử, mở miệng nói.
Bây giờ, có thể đàng hoàng nghe tôi nói chuyện rồi chứ?Cậu.
.
.
cậu rốt cuộc là ai? Tại sao có lực lượng khủng bố như thế? Lương Cung Tín mặt mày cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện, lúc này, ông ta đã không thể không trịnh trọng đối đãi với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện tra Thôn Chính vào vỏ đao, từ từ mở miệng nói: Tôi tên Lâm Yến, đến từ Kinh Đô nước C, hoặc các người cũng có thể gọi tôi là.
.
.
thiếu chủ Quan Lĩnh.
Bốn chữ thiếu chủ Quan Lĩnh vừa dứt, mọi người nhà Lương Cung bao gồm Lương Cung Kham Thái đều kinh ngạc, tuy trước mắt trên quốc tế có rất nhiều gia tộc hoặc tập đoàn tài chính đều rất khinh thường Quan Lĩnh, cho rằng bọn họ chỉ là một chỗ vui chơi cao cấp.
Nhưng nhà Lương Cung biết rõ sự khủng bố của Quan Lĩnh, tư nguyên mà nơi này nắm giữ có thể dễ dàng hủy diệt gia tộc hàng đầu thế giới như bọn họ.
Đây cũng là lý do Lương Cung Nhạn Sương tạo sao lại kính sợ với Quan Lĩnh như vậy, hơn nữa về sau nhà Thượng Quan bị tiêu diệt cũng chứng minh sự thật này.
Lúc đó Lương Cung Tín bèn căn dặn Lương Cung Nhạn Sương và Lương Cung Kham Thái, mặc kệ trêu chọc ai, đều không được đi chọc người của Quan Lĩnh, nếu như có cơ hội, kết giao bạn bè với người của Quan Lĩnh càng là một chuyện tốt.
Theo Lương Cung Tín, Quan Lĩnh là sự tồn tại còn khủng bố hơn nhà Thượng Sam.
Bọn họ cũng nghe đồn, nhà Công Tôn trước đó bị tiêu diệt chính là thủ bút của thiếu chủ Quan Lĩnh.
Mặc dù Lương Cung Nhạn Sương và vị thiếu chủ Quan Lĩnh này có liên hệ mật thiết, nhưng vì biết rõ mình và Lâm Thanh Diện sẽ không có kết quả, cho nên Lương Cung Nhạn Sương trước nay không có nói chuyện này với người của nhà Lương Cung.
Bây giờ bọn họ biết được người mà con gái mình có ý lại là thiếu chủ Quan Lĩnh, trong lòng sao có thể không kinh ngạc.
Thần sắc của Lương Cung Kham Thái phức tạp nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng lúc này mới hiểu Lâm Thanh Diện tạo sao có thể bỏ ra 150 triệu đô la chỉ để mua một thanh đao mắt cũng không thèm chớp một cái.
Thì ra tên này là thiếu chủ Quan Lĩnh!Lấy tài lực của Quan Lĩnh, 150 triệu đô la, chỉ sợ là tiền tiêu vặt của Lâm Thanh Diện mà thôi.
Lương Cung Tín và Điền Đảo Phương Tử cũng vụt qua rất nhiều suy nghĩ, Lương Cung Tín nghĩ thực lực của Quan Lĩnh quả nhiên khủng bố đến mức độ khiến người ta khó lòng nhìn thấu, thiếu chủ của bọn họ vậy mà đã nắm giữ thủ đoạn quỷ thần như này, nếu như người trong Quan Lĩnh đều nắm giữ loại thủ đoạn này, vậy cả thế giới còn có ai là đối thủ của Quan Lĩnh nữa?Điền Đảo Phương Tử nghĩ thì ra người trong lòng con gái của mình không phải một thằng nhóc nghèo không có tiền không có thế, mà còn là thiếu chủ Quan Lĩnh có bối cảnh cực lớn, cô nàng ngốc nghếch này cũng thật là, loại chuyện này thế mà còn giấu bọn họ, cô nếu như sớm nói với bọn họ người mình thích là thiếu chủ Quan Lĩnh, bọn họ sao lại ép cô gả cho nhà Thượng Sam chứ, có điều nói thật, thiếu chủ Quan Lĩnh này thật sự thần võ bất phàm, xứng với con gái của nhà bọn họ, thật sự là rất xứng đôi.
Cho nên cậu lần này đến Đảo Quốc là vì ngăn cản chúng tôi gả con gái cho nhà Thượng Sam? Điền Đảo Phương Tử mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ, bà ta nói cũng không có sai, bèn gật đầu nói: Phải.
Điền Đảo Phương Tử thấy Lâm Thanh Diện thừa nhận, trên mặt lập tức lộ ra ánh mắt như nhìn thấy con rể tốt, mở miệng nói: Thì ra là như vậy, nếu đã vậy, thật sự là hiểu lầm, con bé Nhạn Sương cũng thật là, thân phận của cậu quan trọng như vậy cũng không nói cho chúng tôi, hại chúng tôi với cậu gây ra hiểu lầm nực cười này.
Chúng ta đừng đứng nữa, nếu đã sắp thành người một nhà rồi, vậy mọi người ngồi xuống rồi nói đi.
Thân phận của cậu không tầm thường, hơn nữa còn thần võ như thế, thực lực cao cường, còn vì con gái của chúng tôi, vậy mà không tiếc đối đầu với nhà Thượng Sam, chạy đến Đảo Quốc ngăn cản mối hôn sự này, từ những điều này chúng tôi đều có thể nhìn ra cậu thật lòng đối với con gái của chúng tôi, cho nên nếu như cậu thật sự muốn ở bên con gái của chúng tôi, cho dù hủy hôn ước với nhà Thượng Sam, chúng tôi cũng sẽ ủng hộ hai đứa.
Mọi người nghe thấy lời của Điền Đảo Phương Tử đều có hơi trợn mắt há hốc mồm, không ngờ hai bên vừa rồi còn giương đao phạt kiếm, bị mấy câu nói của Điền Đảo Phương Tử sắp biến thành người một nhà rồi.
Lương Cung Tín cảm thấy lời này của Điền Đảo Phương Tử không có vấn đề gì cả, dù sao nếu như có thể liên hôn với Quan Lĩnh, nhà Lương Cung không cần sợ nhà Thượng Sam nữa, Lâm Thanh Diện vừa trẻ vừa có thực lực, quả thật là sự lựa chọn tốt hơn gia chủ của nhà Thượng Sam.
Mặt mày của Lương Cung Nhạn Sương đỏ ửng, không ngờ Điền Đảo Phương Tử lại hiểu rằng Lâm Thanh Diện vì cướp hôn mới đến Đảo Quốc, nhất thời ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ chui vào.
Lâm Thanh Diện cũng có hơi sững người, không thể không chào thua trước năng lực tưởng tượng của Điền Đảo Phương Tử.
Bà có thể đã hiểu lầm rồi, tôi quả thật vì ngăn cản hai người gả con gái vào nhà Thượng Sam, nhưng lý do không giống như bà nghĩ, tôi là vì trước kia cô ấy đã từng cứu mạng của tôi, hơn nữa nhà Thượng Sam làm quá nhiều chuyện gian ác, theo lý nên diệt.
Lâm Thanh Diện giải thích.
Điền Đảo Phương Tử và Lương Cung Tín nghe đến đây đều có kinh ngạc, mặc kệ nhìn thế nào, con gái của bọn họ có tình cảm rất sâu đậm với Lâm Thanh Diện, nhưng Lâm Thanh Diện bây giờ lại nói lời này, anh không phải vì Lương Cung Nhạn Sương mà tới, mà đến vì trả ơn.
Lương Cung Nhạn Sương sau khi nghe thấy lời giải thích của Lâm Thanh Diện, trên mặt bỗng lộ ra một tia thất vọng, mặc dù cô ta biết lấy tính cách của Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ không nhận tình cảm của mình đối với anh, nhưng nghe thấy Lâm Thanh Diện giải thích rõ ràng chuyện này như thế, làm rõ quan hệ giữa anh và cô ta, trong lòng cô ta vẫn có hơi buồn bã.
Trong lòng anh, đến cuối cùng không có vị trí nào cho mình.
Thấy cậu nói lời này, tư sắc của Nhạn Sương nhà chúng tôi chắc cũng không kém, cậu nếu như có chút ý tứ với nó, chúng tôi sẽ không ngăn cản hai người.
Điền Đảo Phương Tử không muốn bỏ lỡ cơ hội kết giao với Quan Lĩnh.
Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có con gái rồi, cho nên sẽ không nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai nữa, vẫn xin bà đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Điền Đảo Phương Tử mặt mày ngượng ngập, không ngờ chuyện thành ra thế này.
Lương Cung Tín thấy bầu không khí trở nên ngượng ngập, bèn vội vàng đổi chủ đề, mở miệng hỏi: Cậu nói nhà Thượng Sam làm nhiều chuyện ác, là Quan Lĩnh và nhà Thượng Sam xảy ra mâu thuẫn, hay có nguyên nhân gì khác.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự nói một lượt những hành vi tàn ác của nhà Thượng Sam với người của nhà Lương Cung, sau đó nói rõ nguyên nhân thật sự nhà Thượng Sam muốn lấy Lương Cung Nhạn Sương làm vợ.
Sau khi nói xong, anh lại kêu đương sự của nhà Thượng Sam là Thượng Sam Tinh Vũ chứng minh tính xác thực của những lời này.
Sau khi người của nhà Lương Cung nghe xong thì mặt mày sửng sốt, không ngờ nhà Thượng Sam ở đằng sau lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế.
Có điều chuyện gia chủ của nhà Thượng Sam đang tu luyện bí pháp tăng cường lực lượng Lương Cung Tín đã biết, chỉ có điều nhà Thượng Sam coi loại bí pháp này thành thánh công, lại không ngờ có thủ đoạn âm độc như vậy.
Ông ta ngoảnh đầu liếc nhìn Lương Cung Nhạn Sương, trên mặt bỗng lộ ra vẻ áy náy, ông ta không ngờ mình vì tương lai của nhà Lương Cung, vậy mà suýt chút nữa đẩy Lương Cung Nhạn Sương vào trong hố lửa.
Điền Đảo Phương Tử cũng tự trách, hai người đều đi đến trước mặt của Lương Cung Nhạn Sương, nói xin lỗi với cô ta.
Lương Cung Nhạn Sương không có tính toán gì với bọn họ, dù sao cũng là ba mẹ ruột của mình, cộng thêm liên hôn trong các gia tộc lớn vốn là hình thế bắt buộc, cô ta cho dù có trách hai người Lương Cung Tín, cũng không có ý nghĩa gì.
Con tha thứ cho ba mẹ rồi, có điều sau này khi chia gia sản, con phải được một nửa, nếu không tên Lương Cung Kham Thái này cứ hay bắt nạt con, con không thể bấm bụng chịu như thế được nữa.
Lương Cung Nhạn Sương bực tức nói.
Lương Cung Kham Thái đang suy nghĩ nên nói xin lỗi với Lâm Thanh Diện thế nào, bắt quan hệ với anh thì nghe thấy lời này của Lương Cung Nhạn Sương, bỗng ngây ra.
Sau khi giải thích rõ ràng chuyện của nhà Thượng Quan với hai vợ chồng Lương Cung Tín, Lâm Thanh Diện nói ra rắc rối của nhà Thượng Sam bọn họ, anh sẽ đích thân xử lý, chỉ cần người của nhà Lương Cung phối hợp, không thể để người bên phía nhà Thượng Sam nhận ra điều gì không đúng, tránh đánh cỏ động rắn.
Lương Cung Tín là người nhìn rõ sự tình, biết nên chọn thế nào có lợi nhất cho nhà Lương Cung, cho nên liền đồng ý với điều kiện của Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa ông ta cũng biết rất rõ, ông ta chỉ có đồng ý sự lựa chọn này, nếu như ông ta nói không đồng ý, Lâm Thanh Diện sợ rằng sẽ dùng thanh đao trong tay của mình chém chết tất cả mọi người của nhà Lương Cung.
Sau khi tất cả mọi chuyện đã nói rõ rồi, Điền Đảo Phương Tử rất nhiệt tình mời Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ ở lại trong biệt thự của nhà Lương Cung, nói là vì để nhà Thượng Sam không nhìn ra sơ hở gì, thật ra là không cam lòng, cảm thấy mình nên giành lấy cơ hội cho con gái, dù sao chuyện lớn cả đời này, không thể vì đối phương đã kết hôn rồi mà từ bỏ như thế.
Đại gia tộc giống như bọn họ, ở phương diện hôn phối, còn giữa truyền thống xưa, một người đàn ông có thể năm thê bảy thiếp.
Bởi vì một gia tộc hàng đầu trên thế giới, không khả năng chỉ có một người thừa kế, ngộ nhỡ người này xảy ra chuyện, bắt buộc phải có người thích hợp lên thay.
Gia chủ của đại gia tộc năm thê bảy thiếp, thật sự cũng là vì có thể khai chi tán nghiệp, để lại mấy người đời sau để quản lý gia tộc.
Mà Lâm Thanh Diên là thiếu chủ của Quan Lĩnh, cho dù kết hôn rồi, cũng có thể nuôi vợ bé, Điền Đảo Phương Tử cảm thấy lấy thực lực của Quan Lĩnh, cho dù con gái của mình đến đó làm vợ bé, cũng nhất định có thể trải qua cuộc sống mà đa số mọi người có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lâm Thanh Diện tự nhiên không biết Điền Đảo Phương Tử còn có tâm tư này, anh chỉ cảm thấy ở khách sạn có hơi quá rắc rối, dù sao bây giờ đã tạm thời kết đồng minh với nhà Lương Cung rồi, ở lại đây cũng thuận tiện hơn.
Cách thời gian diễn ra hôn lễ với nhà Thượng Sam còn có mấy ngày, Lâm Thanh Diện định trong thời gian mấy ngày này, đem ba tuyệt chiêu của mình.
Thiên Tinh Chưởng, Yêu Nguyệt và Kinh Lôi Chưởng có uy lực mạnh nhất diễn hóa một lượt, khiến ba chiêu này có thể huyễn hóa thành đao pháp, như thế khi chiến đấu, sức chiến đấu của Lâm Thanh Diện, tuyệt đối có thể bạo phát hiệu quả kinh người.
Võ học trong thiên hạ tương thông, mặc dù chưởng pháp và đạo pháp nhìn trông không có gì liên quan, nhưng bản chất, chúng vẫn như nhau, chỉ có điều khi thi triển lực lượng sẽ nảy sinh thay đổi mà thôi.
Ban đầu trong mấy ngày sư phụ ở nhà họ Lâm thì đã kể qua phương diện này với Lâm Thanh Diện, lấy sự thông minh tài trí của Lâm Thanh Diện, muốn đem chưởng pháp diễn hóa thành đao pháp, không tính là chuyện gì khó khăn cả.
Chiều hôm đó, Điền Đảo Phương Tử gọi Lương Cung Nhạn Sương vào trong phòng của mình.
Mẹ, mẹ tìm con làm cái gì? Lương Cung Nhạn Sương nhìn Điền Đảo Phương Tử hỏi một câu.
Điền Đảo Phương Tử mỉm cười với Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng hỏi: Con gái, con nói thật cho mẹ biết, con đối với Lâm Thanh Diện đó, có phải vẫn có tình cảm rất sâu không?Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy câu hỏi này của Điền Đảo Phương Tử, trên mặt bỗng lộ ra một tia thất vọng, mở miệng nói: Cho dù có tình cảm thì thế nào chứ, anh ta chính đồ cổ hủ, anh ta đã có vợ thì sẽ không động lòng với bất kỳ ai nữa, tình cảm của con đối với anh ta có sâu hơn nữa, anh ta cũng sẽ không liếc con thêm một lần.
Điền Đảo Phương Tử nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương nói như thế, khẽ vuốt mái tóc của Lương Cung Nhạn Sương, nói: Con gái ngốc, trên thế giới này, không có người đàn ông chỉ mãi một lòng, bản tính của bọn họ quyết định bọn họ sinh ra đã đa tình, một người đàn ông nói bản thân chung tình, chỉ có hai loại khả năng, một là anh ta còn chưa có gặp được sự quyến rũ đủ lớn, khả năng khác chính là người phụ nữ thích anh ta còn chưa có bỏ ra toàn bộ mọi thứ của mình để tranh đoạt phần tình cảm này.
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy lời này của Điền Đảo Phương Tử, lập tức lắc đầu.
nói: Mẹ biết nói như thế là vì mẹ căn bản không hiểu Lâm Thanh Diện, anh ta thật sự là người đàn ông chung tình nhất mà con từng gặp trên đời này, tuy đây là chuyện mà mỗi người phụ nữ nào cũng hy vọng, nhưng người phụ nữ mà anh ta yêu lại không phải là con.
Cho nên mới nói, kinh nghiệm và trải nghiệm của con còn lâu mới đủ, chỉ mới ở mức độ này thì đã dễ dàng từ bỏ rồi.
Điền Đảo Phương Tử thâm ý nói.
Tuy trong lòng cậu ta bây giờ không có con, nhưng không đại biểu sau này sẽ không có con, lâu ngày sinh tình, chỉ cần con và cậu ta ở bên nhau lâu, cho dù không có tình cảm, cũng sẽ nảy sinh tình cảm, cho nên con bây giờ cần làm chính là nghĩ cách có thể mãi mãi ở lại bên cạnh cậu ta, chỉ có như thế, hai đứa mới có khả năng tiến thêm một bước.
Điền Đảo Phương Tử nói tiếpLương Cung Nhạn Sương nhìn chằm chằm Điền Đảo Phương Tử, mở miệng hỏi: Ý của mẹ là?Lý do mẹ giữ Lâm Thanh Diện lại chính là vì tạo cơ hội cho hai đứa, cho dù con và cậu ta không có tình cảm, nhưng chỉ cần xảy ra quan hệ, đây chính là chuyện cả đời này cậu ta không thể phủi sạch trách nhiệm được.
Điền Đảo Phương Tử mở miệng nói.
Nhưng, con trước đây đã từng thử rất nhiều lần rồi, không có lần nào thành công cả.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Đó là vì con không có sự giúp đỡ của mẹ, hiện nay cậu ta ở trong nhà của chúng ta, lại có sự giúp đỡ của mẹ, con muốn bắt được cậu ta, còn không phải rất dễ dàng hay sao.
Điền Đảo Phương Tử mỉm cười: Hơn nữa con biết muốn giữ một người đàn ông, cách tốt nhất là gì không?Là gì ạ? Lương Cung Nhạn Sương mở miệng hỏi.
Mang thai con của cậu ta.
Điền Đảo Phương Tử đáp.
Nói rồi, bà ta từ trong áo của mình lấy ra một túi thuốc, để trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng nói: Đây là thuốc mà mẹ xin được từ chỗ bác sĩ nổi tiếng nhất ở Đảo Quốc, con chỉ cần trước khi ‘làm’, uống gói thuốc này, tỷ lệ mang thai thấp nhất sẽ được 60%, chỉ cần mang thai con của cậu ta, vậy bất luận như thế nào, cậu ta đều không thể bỏ mặc con không quan tâm.
Lương Cung Nhạn Sương sau khi nghe thấy lời của Điền Đảo Phương Tử thì lập tức trợn mắt, không ngờ mẹ của cô ta lại nghĩ ra cách này, những suy nghĩ này, cô ta trước đây quả thật chưa từng có.
Nhưng.
.
.
nhưng, như thế liệu có quá tâm cơ không? Lương Cung Nhạn Sương mở miệng hỏi.
Con gái ngốc, nếu con đã thâm tình với cậu ta như thế, vậy vì cậu ta dùng chút thủ đoạn thì đã là gì chứ, vì hạnh phúc của bản thân, tất cả cơ hội đều nên thử một lượt.
Điền Đảo Phương Tử mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương bỗng trầm mặc, nhìn gói thuốc mà Điền Đảo Phương Tử đưa đến trước mặt cô ta hồi lâu không nói.
Hai người bọn họ đều không biết, khi bọn họ nói chuyện, Lâm Thanh Diện đã lặng lẽ ở trước cửa phòng, anh vốn dĩ muốn ra vườn thử diễn hóa đao pháp của mình xem có uy lực như thế nào, kết quả liền nghe thấy hai mẹ con Lương Cung Nhạn Sương đang bàn luận về mình.
Vừa khéo cửa phòng của Điền Đảo Phương Tử lại không có đóng kín, cuộc đối thoại của hai người bọn họ Lâm Thanh Diện đều có thể nghe thấy hết.
Nghe hết lời của Điền Đảo Phương Tử, Lâm Thanh Diện cũng không khỏi chìm vào trầm tư.
Mình đây là dê vào miệng hổ rồi sao? Lâm Thanh Diện cười tự giễu, nghe hết cách mà Điền Đảo Phương Tử dạy cho Lương Cung Nhạn Sương, trong lòng bỗng cảm giác trúng kế, nếu không phải anh vừa khéo nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ai dám tin lời này của Điền Đảo Phương Tử.
Lương Cung Nhạn Sương tuy cũng muốn tận dụng mọi cách muốn có được Lâm Thanh Diện, nhưng bản chất của cô gái này vẫn rất đơn thuần, mà người phụ nữ như Điền Đảo Phương Tử đã sống nửa đời người lại khác, bà ta biết túm được một người đàn ông cần phải có những gì, Lâm Thanh Diện nếu như không đề phòng trước, có lẽ thật sự dễ dàng bị đưa vào tròng.
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng coi như hiểu được Lương Cung Nhạn Sương tại sao lại có tâm tư kỳ lạ như thế, có một người mẹ như vậy, Lương Cung Nhạn Sương dù muốn đơn thuần cũng không được.
Vậy mình bây giờ nên tiếp tục ở lại đây, hay là đi ra bên ngoài tránh nạn? So với người của nhà Thượng Sam, vẫn là những người phụ nữ này đáng sợ nhất.
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm trong lòng.
Khi anh suy nghĩ có nên tiếp tục ở lại nhà Lương Cung không, bên trong lần nữa truyền ra tiếng nói chuyện.
Mẹ, tuy loại thủ đoạn này của mẹ quả thật khiến Lâm Thanh Diện không thể vứt bỏ con, nhưng đây không phải kết quả mà con muốn, con từ đầu đến cuối, chỉ muốn khiến con có một vị trí ở trong lòng anh ta mà thôi, loại thủ đoạn này sẽ khiến anh ta ghét con, con không muốn trở thành người mà anh ta ghét, như thế con không bằng cả đời này không gặp mặt anh ta nữa còn hơn.
Lương Cung Nhạn Sương mặt mày nghiêm túc nói.
Sau đó cô ta đẩy gói thuốc trước mặt mình trở về, thể hiện rõ lập trường của mình.
Điền Đảo Phương Tử nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương từ chối cách mà bà ta đưa ra, cũng có hơi sững sờ, tiếp tục thuyết phục: Con gái, đây chắc là cơ hội duy nhất của con rồi, bỏ lỡ cơ hội này, sau này con muốn làm như vậy nữa, khả năng khó càng thêm khó.
Mẹ không cần nói nữa, con sẽ không dùng loại thủ đoạn này với Lâm Thanh Diện đâu, con không thể giành lấy trái tim của anh ta, chỉ có thể nói rõ con dù có làm gì vẫn không đủ tốt, con không muốn khiến mình ở trong lòng anh ta trở thành một người phụ nữ xấu xa không từ thủ đoạn.
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương đứng dậy, hít sâu một hơi, cảm thấy sự dễ chịu mà trước nay chưa từng có.
Lâm Thanh Diện đứng ở cửa cũng không ngờ Lương Cung Nhạn Sương sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, điều này ngược lại khiến Lâm Thanh Diện đối với cô ta có hơi thuận mắt.
Hơn nữa ở trong lòng của anh.
Lương Cung Nhạn Sương không phải làm không đủ tốt, chỉ là anh đã có Hứa Bích Hoài rồi, cho nên trong lòng đã không chứa thêm được bất kỳ ai nữa.
Có trách cũng chỉ có thể trách Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện quen nhau quá muộn.
Nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương hình như muốn đi ra, Lâm Thanh Diện lập tức cầm Thôn Chính đi xuống lầu.
Lương Cung Nhạn Sương sau khi từ trong phòng đi ra, cứ cảm thấy có hơi là lạ, tự nói với mình một câu: Kỳ lạ, tại sao cứ cảm thấy có người đang nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta, lẽ nào là ảo giác của mình sao?.
.
.
Nhà Thượng Sam.
Trong phòng của Thượng Sam Thác Dã.
Ánh sáng trong phòng tối mờ, mấy ngọn nến màu sắc kỳ dị đang cháy, bên trên có một cái lư hương cổ, bên trong đang tản ra một mùi hương có thể khiến người ta tê liệt tinh thần.
Chính giữa căn phòng bày một chiếc bàn, trên bàn để các loại đồ cúng tế, nhìn trông giống như đang cúng tế cái gì đó.
Thượng Sam Thác Dã lúc này quỳ ở trước chiếc bàn đó, nhắm mắt ngưng thần, trong miệng lẩm bẩm vài từ, giống như đang tiến hành nghi thức gì đó.
Một lúc sau, Thượng Sam Thác Dã mở mắt ra, trong miệng thở ra một hơi, từ từ mở miệng: Có chuyện gì, nói đi.
Trong góc tối của căn phòng, một bóng đen đã không biết từ khi nào xuất hiện ở đó, sau khi nghe thấy lời của Thượng Sam Thác Dã, bóng đen đó lập tức khom người với Thượng Sam Thác Dã, mở miệng nói: Người của chúng ta ở khách sạn Anh Hoa và buổi đấu giá đã phát hiện tung tích của Thượng Sam Tinh Vũ, cô ấy ở cùng một chỗ với cô chủ của nhà Lương Cung, còn cả một thanh niên hơn 20 tuổi.
Nếu như suy đoán của chúng tôi không sai, cô Tinh Vũ sợ rằng đã phản bội rồi.
Thượng Sam Thác Dã nghe thấy lời này, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói: Sao hả, nó đem chuyện của nhà Thượng Sam nói cho người của nhà Lương Cung rồi sao?Tuy vẫn chưa chắc chắn, có điều khả năng này rất lớn, nếu không cô ấy sau khi về nước, nên lập tức trở về mới đúng.
Bóng đen trả lời.
Thượng Sam Thác Dã bật cười một tiếng, nói: Không ngờ con nhóc đáng chết này lại phản bội nhà Thượng Sam, quả nhiên nó không bằng một con chó, chó ít nhất sẽ không phản bội chủ nhân của mình.
Nếu như mấy ngày trước phát hiện ra chuyện này, tôi nhất định sẽ bắt nó trở về, có điều bây giờ không cần thiết vậy nữa, cho dù nó nói chuyện của tôi cho nhà Lương Cung cũng không sao cả, tôi đã không cần cô chủ đó của nhà Lương Cung đó rồi.
Nói rồi, anh ta từ trong áo lấy ra một miếng ngọc bội, cẩn thận chơi đùa một hồi, miếng ngọc bội này chính là mục đích Lâm Thanh Diện đến Đảo Quốc lần này, Ngưng Hồn Ngọc.
Tôi cũng không ngờ miếng ngọc bội đến từ nước C này vậy mà có tác dụng thần kỳ như vậy, thế mà có thể khiến tinh thần của tôi ngưng thực như vậy, hơn nữa còn có hiệu quả loại bỏ tà niệm, có miếng ngọc này, tôi cũng không cần sau khi thăng cấp phải giao hợp với trinh nữ để loại bỏ tà niệm nữa rồi.
Cho nên con nhóc chết tiệt đó có nói ra chuyện của tôi cho người của nhà Lương Cung biết hay không đã không còn quan trọng nữa.
Bóng đen đó sau khi nghe thấy lời của Thượng Sam Thác Dã, lập tức đáp một tiếng: Thuộc hạ hiểu rồi!Thượng Sam Thác Dã từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn cái bát đen xì xì trên bàn, mở miệng nói: Hiện nay tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ, lại có sự trợ giúp của miếng ngọc này, tôi cũng không cần tiếp tục đợi thêm nữa.
Tôi lát nữa sẽ bắt đầu đột phá, lần đột phá này cần thời gian mấy ngày, nếu như tôi đoán không sai, chắc sẽ hoàn thành vào ngày diễn ra hôn lễ.
Chuyện tôi thăng cấp không được để bất cứ ai biết, hôn lễ với nhà Lương Cung tiến thành bình thường, nếu như bên nhà Lương Cung xuất hiện chuyện gì bất thường, để bọn họ nhìn thấy sự lợi hại của nhà Thượng Sam, mặc kệ người của nhà Lương Cung nghĩ thế nào, hôn lễ hôm đó bắt buộc phải tiến hành bình thường.
Ngoài ra, lần này sau khi tôi thăng cấp thành công, thực lực sẽ có khác biệt so với trước kia, mấy người được gọi là đại sư của Đảo Quốc, đều sẽ không phải là đối thủ của tôi nữa, tôi muốn khiến tất cả mọi người ở Đảo Quốc này biết thực lực của tôi, cho nên giúp tôi sắp xếp, mời mất đại sự nổi tiếng nhất ở Đảo Quốc đến tham gia hôn lễ lần này, đến lúc đó tôi sẽ ở trong buổi lễ phân cao thấp với bọn họ.
Đến lúc đó, mấy đại sư kia chết ở trong tay tôi, Đảo Quốc sẽ không có ai dám khiêu khích nhà Thượng Sam tôi nữa!Bóng đen lập tức cúi người, đáp: Dạ!Sau khi sắp xếp xong, Thượng Sam Thác Dã đưa tay cầm chiếc bát đen xì xì lên, một mùi tanh thối truyền đến, Thượng Sam Thác Dã hoàn toàn phớt lờ, sau đó nâng tay lên, uống cạn thứ trong chiếc bát.
Sau khi uống xong, Thượng Sam Thác Dã vội vàng ngồi khoanh chân ở trên đất, một làn khói đen quấn xung quanh người của hắn ta, hai bên mắt của cũng xuất hiện huyết quản màu đen, nhìn trông rất gớm ghiếc khủng bố.
Biệt thự nhà họ Lương Cung.
Trong phòng khách, Lương Cung Tín gọi hết người nhà Lương Cung đến, kể cả Lâm Thanh Diện và hai người Thượng Sam Tinh Vũ.
Theo như tin tức mới nhận được, nhà Thượng Sam đã gửi thư mời cho bốn đại sư nhẫn đạo nổi tiếng nhất ở Đảo Quốc, hy vọng bọn họ có thể tham dự hôn lễ, đồng thời bày tỏ nhà Thượng Sam sẽ cùng giao đấu với bốn đại đại sư trong buổi hôn lễ, hòng góp vui.
Từ trước đến nay, gia tộc Thượng Sam và bốn đại sư nhẫn đạo bất hòa với nhau, không ngờ lại mời bọn họ tham dự hôn lễ, xem ra việc này không đơn giản chút nào.
Lương Cung Tín thuật lại tình hình với những người có mặt ở đây một lượt, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi nghe Lương Cung Tín kể lại tin tức ấy xong, Lâm Thanh Diện cũng trầm ngâm một lúc, không khó để nhìn ra được người đứng đầu nhà họ Thượng Sam muốn mượn anh để thăng cấp, phô thực lực của mình với giới nhẫn đạo Đảo Quốc.
Nhưng Lâm Thanh Diện hơi ngờ vực, sau khi người đứng đầu nhà họ Thượng Sam thăng cấp, phải giao hợp với con gái để hoàn thành quá trình thăng cấp, theo lý mà nói, đáng lẽ ra bây giờ ông ta không thể giao đấu với người khác mới phải, nếu như không hoàn thành các bước giao hợp, sự thăng cấp của ông ta không thể được xem là hoàn thành.
Bây giờ ông ta mời bốn tông sư nhẫn đạo Đảo Quốc đến tham dự, đồng thời còn muốn so tài với bốn vị đại sư trong buổi hôn lễ.
Điều này khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi không ngờ vực, lẽ nào người đứng đầu nhà họ Thượng Sam không định hoàn thành quá trình thăng cấp mà lại muốn ra tay với bốn đại sư nhẫn đạo?Hoặc có thể nói là, người đứng đầu nhà họ Thượng Sam đã thăng cấp thành công rồi?Theo lý mà nói, hôn lễ vẫn còn chưa diễn ra, người đứng đầu nhà họ Thượng Sam không thể nào hoàn thành quá trình thăng cấp được, trừ phi ông ta tìm được cách thăng cấp khác.
Cụ thể là như thế nào, Lâm Thanh Diện không thể đoán ra, hơn nữa bây giờ mà đi tìm người đứng đầu nhà họ Thượng Sam bứt dây động rừng, đó càng không phải là hành vi sáng suốt.
Tất cả đều vẫn phải đợi đến buổi hôn lễ mới có thể vạch trần.
Bốn vị đại sư nhẫn đạo có lai lịch như thế nào? Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.
Bốn vị đại sư nhẫn đạo là người hàng đầu giới nhẫn đạo của Đảo Quốc chúng tôi, thực lực của bọn họ hết sức phi phàm, đã đạt đến trình độ mà người thường không tài nào tưởng tượng ra nổi, mỗi một người trong số bốn vị đại sư đều có khả năng vượt nóc băng tường, ném phi tiêu giết người, năm ấy bốn vị đại sư từng có một trận chiến kinh thiên động địa, thế trận mạnh mẽ, có thể nói là trận chiến khốc liệt nhất của Đảo Quốc.
Lương Cung Tín giới thiệu bốn vị đại sư nhẫn đạo một cách đơn giản.
Sau khi nghe thấy thế, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy quá lắm thì bốn vị tông sư đã lên đến cảnh giới của cao thủ gia chủ thế gia của võ cổ truyền.
Nhưng xét theo tình hình của Đảo Quốc hiện tại, có bốn cao thủ cảnh giới tông sư đỉnh phong đã tương đối khó rồi, dù gì những người được gọi là nhẫn giả không có nền gốc võ đạo căn bản, con đường của nhẫn đạo đều rất vất vả, có thể lên đến cảnh giới tông sư, đúng thật là có thể xem như là tông sư rồi.
Nhưng mà mục tiêu thăng cấp của người đứng đầu nhà họ Thượng Sam lại là Hóa cảnh, mặc dù ít nhiều gì thì Hóa cảnh cũng không chính xác lắm, tà ma ngoại đạo, rốt cuộc thì cũng không thể so sánh với Hóa Cảnh chính thống, nhưng vẫn bỏ xa cảnh giới tông sư mười ngàn tám trăm mét.
Nếu như người đứng đầu nhà họ Thượng Sam đã thăng cấp thành công, e rằng bốn đại tông sư còn không đủ để cho ông ta xỉa răng.
Bốn đại tông sư đã tiếp nhận lời mời của nhà họ Thượng Sam, bây giờ bọn họ đều đã đến Đông đô, nghe nói tối ngày hôm nay, bốn người bọn họ sẽ luận đạo so tài ở đạo quán lớn nhất ở Đông đô.
Lương Cung Tín nói tiếp.
Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Thanh Diện sáng bừng, mặc dù đã đoán được bốn vị đại sư này chỉ là cao thủ cảnh giới tông sư, thế nhưng Lâm Thanh Diện vẫn có hứng thú với nhẫn đạo, muốn biết nhẫn đạo và võ đạo có gì khác nhau, bởi thế, nghe thấy bốn bị đại sư muốn luận đạo so tài, anh lập tức cảm thấy hứng thú.
Muốn đi xem bọn họ luận đạo có cần điều kiện gì không? Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.
Chỉ cần có vé vào cửa là được, hôm nay từng có người gửi cho tôi mấy tấm, nếu như cậu muốn đi xem thì tôi có thể cho cậu.
Lương Cung Tín đáp.
Thế thì phải cảm ơn gia chủ nhà họ Lương Cung rồi.
Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo.
Lúc hoàng hôn, Lâm Thanh Diện ra khỏi biệt thự nhà họ Lương Cung, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ nối gót theo sau Lâm Thanh Diện như hai cái đuôi, bây giờ Lâm Thanh Diện đi đâu thì bọn họ đều theo đến đó.
Lương Cung Kham Thái cũng đi theo ba người bọn họ, anh ta cũng cảm thấy rất có hứng thú với đại sư nhẫn đạo, hồi đó anh ta cũng từng nghĩ đến việc bái đại sư nhẫn đạo làm thầy, nhưng tiếc là người ta xem thường con cháu trong gia tộc thế tục giống như anh ta.
Mâu thuẫn giữa bốn vị đại sư cùng với nhà họ Thượng Sam cũng bắt đầu từ đó, nhà họ Thượng Sam là gia tộc đứng đầu trong thế tục, không ngờ lại nắm được mật truyền nhẫn đạo, thậm chí còn có không ít người có thực lực tông sư nhẫn đạo, tất nhiên bốn vị đại sư sẽ không vừa mắt nhà họ Thượng Sam.
Bọn họ cho rằng không nên để cho người trong thế tục học nhẫn đạo, chỉ truyền lại cho con cháu bọn họ mới được gọi là chính thống.
Chẳng bao lâu sau, bốn vị đại sư đã đến đạo quán lớn nhất ở Đông Đô, đạo quán Xương Bình.
Bây giờ đạo quán Xương Bình người đông thành họa, rất nhiều người muốn xem bốn vị đại sư nhưng lại không có vé, chỉ có thể chen chúc nhau ở bên ngoài cửa, nhìn những người cầm vé vào trong với vẻ mặt hâm mộ.
Bốn người Lâm Thanh Diện cầm vé đi vào trong đạo quán, vé của bọn họ có thể chiếm được vị trí đẹp nhất trong đạo quán, cũng gần với bốn vị đại sư nhất.
Bây giờ đạo quán rất ồn ào, sau khi bốn người Lâm Thanh Diện vào trong, bọn họ bị chìm lấp trong những tiếng thảo luận.
Chỉ với sự nổi tiếng ở đây đã đủ để nhận ra bốn vị đại sư có danh vọng thế nào trong Đảo Quốc rồi.
Sau khi bốn người Lâm Thanh Diện tìm vị trí của mình xong, bọn họ vừa nhìn đã thấy bốn ông lão ở chính giữa đạo quán.
Phong cách của bốn ông lão rất khác nhau, nhưng lúc ngồi lại bên nhau sẽ khiến cho người khác cảm nhận được khí thế vô hình, khiến cho người khác không muốn lại gần.
Lâm Thanh Diện cách bốn vị đại sư rất gần, bởi thế anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bọn họ.
Điều khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy bất ngờ là không ngờ bốn bị đại sư này đều cầm một thanh đao dài trong tay, trông rất giống với vũ khí chính của nhẫn giả Đảo Quốc, đó chính là Trường Đao.
Cũng không biết thanh đao dài trong tay bọn họ và Thôn Chính của Lâm Thanh Diện cái nào mạnh hơn.
Chẳng bao lâu sau, đạo quán đóng cửa lại, không cho phép người ngoài đi vào nữa, bốn vị đại sư nhẫn đạo bắt đầu ngồi luận đạo, nói về sự hiểu biết của mình với nhẫn đạo.
Lâm Thanh Diện nghe bọn họ kể về nhẫn đạo, cũng nhận ra đúng là có chỗ thần bí, nhưng nếu phải so sánh nhẫn đạo và võ đạo của nước C, cuối cùng nhẫn đạo vẫn thua kém quá nhiều, Lâm Thanh Diện rất am hiểu những thứ bốn vị đại sư nói từ rất lâu rồi.
Nhưng những người có mặt ở đây đều là người bình thường không có nền tảng võ công, sau khi bốn vị đại sư giảng như thế, ai nấy cũng cảm thấy thu hoạch được nhiều lợi ích, bọn họ không khỏi vỗ tay khen ngợi bốn vị đại sư.
Lâm Thanh Diện cảm thấy nhàm chán, thậm chí anh còn muốn rời khỏi nơi này.
Tiết mục luận đạo nhanh chóng kết thúc, bốn vị đại sư bắt đầu giải đáp thắc mắc cho những người ngồi ở đây, thuận tiện còn hỏi những người ở đây cảm thấy bốn người bọn họ luận đạo như thế nào.
Bởi vì Lâm Thanh Diện mang theo Thôn Chính đến đây, bây giờ Thôn Chính đang được anh ôm trong lòng, người có tên là Gia Võ Tôn trong số bốn vị đại sư chú ý đến Lâm Thanh Diện ngay, bởi thế ông ta mới chỉ Lâm Thanh Diện rồi hỏi: Cậu bạn cầm đao, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc hẳn cậu rất muốn tiến sâu hơn trong nhẫn đạo, không biết cậu cảm thấy buổi luận đạo của chúng tôi trong ngày hôm nay có trình độ như thế nào?Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, không ngờ ông ta lại đi hỏi người không nên hỏi nhất trong đạo quán này.
Anh nhìn bốn người bọn họ rồi chậm rãi lên tiếng trước sự chú ý của tất cả mọi người: Cũng…Bình thường.
Câu trả lời của Lâm Thanh Diện giống hệt như một tia sét đánh xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến cho đạo quán ồ lên xôn xao ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ anh lại nói buổi luận đạo của bốn vị đại sư bình thường.
Phải có lá gan lớn đến mức nào mới dám nói như thế trước mặt bốn vị đại sư kia chứ.
Phải biết rằng mặc dù ban nãy bọn họ chỉ ngồi im luận đạo, thế nhưng tất cả mọi người trong Đảo Quốc đều biết thực lực của bọn họ ra sao, nếu như chọc giận bốn người bọn họ, có còn giữ được cái mạng nhỏ hay không cũng là một vấn đề.
Cái đồ nhóc con ngông cuồng vô tri, không ngờ lại dám nói trình độ của bốn vị đại sư bình thường, cậu là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ ở đây!Đúng là đồ nhóc ranh, chẳng qua đại sư người ta khiêm tốn nên mới hỏi như thế, không biết khen ngợi thì thôi đi, không ngờ còn dám nói trình độ của bốn vị đại sư bình thường, đúng là tìm đường chết.
Nhóc con, cậu làm chúng tôi cười chết mất, một thằng nhóc vô tri mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lại dám nói trình độ của bốn vị đại sư tầm thường, tôi thấy cậu muốn rước phiền toái vào người thì có, đợi xem lát nữa bốn vị đại sư sẽ ra tay xử lý cậu như thế nào.
…Gia Võ Tôn hỏi ý kiến của Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy lúng túng, không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như thế.
Thân là bốn vị đại sư hàng đầu ở Đảo Quốc, bọn họ tương đối nóng tính, sau khi nhìn Lâm Thanh Diện chăm chú một lúc, Gia Võ Tôn hừ lạnh rồi nói: Nếu như cậu đã nói trình độ của chúng tôi bình thường, thế thì cậu có hiểu biết chính xác gì, có thể chia sẻ với chúng tôi được chăng?Thật ra mấy thứ mà ông nói, đến bất kỳ môn phái nào trong nước C thì bọn họ đều có thể kể cho ông nghe, tôi đề nghị ông có thời sang thì sang nước C chơi một chuyến, ở đó, ông sẽ có nhận thức mới về nhẫn đạo của mình.
Lâm Thanh Diện nói hờ hững.
Sau khi Lâm Thanh Diện nói thế, sắc mặt bốn người Gia Võ Tôn thay đổi ngay, trước giờ bọn họ luôn cho rằng trình độ của mình không hề kém cỏi hơn võ giả ở nước C, bây giờ không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói những thứ mà bọn họ nói lại được giảng ở bất kỳ môn phái nào.
Chẳng khác nào đang mắng bốn người bọn họ chỉ là hạng tầm thường.
Không ngờ cậu còn trẻ mà lại ăn nói ngông cuồng như thế, nhẫn đạo của Đảo Quốc chúng tôi kém cỏi hơn võ đạo của nước C, kêu chúng tôi sang nước C học tập, đúng là nực cười.
Gia Võ Tôn cất tiếng nói.
Nhóc con, không ngờ cậu sùng bái võ học của nước C đến thế, xem ra cậu là người đến từ nước C, không biết người lớn trong nhà cậu có đến không, hay là kêu ông ta ra mặt so tài với chúng tôi, cũng có thể thấy được rốt cuộc võ học nước C mạnh hơn, hay là nhẫn đạo của chúng tôi mạnh hơn.
Một người khác trong số bốn vị đại sư, Ôn Chánh Dương nói với Lâm Thanh Diện, sắc mặt ông ta trông có vẻ rất bực bội.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, trước giờ anh rất lười đôi co với hạng người nông cạn như thế này, so tài với loại người như vậy chỉ tổ làm lãng phí thời gian của mình mà thôi.
Xin lỗi, thực lực của ông còn kém hơn cả tôi, đừng nói là cha chú trong nhà tôi nữa.
Lâm Thanh Diện đáp lại Ôn Chánh DươngÔn Chánh Dương lập tức nổi trận lôi đình, ông ta quát vào mặt Lâm Thanh Diện: Cái thằng oắt con ngông cuồng, nếu như cậu cảm thấy mình ghê gớm đến thế thì có dám lên đây đấu với tôi hay không!Ôn Chánh Dương là người có tính tình nóng nảy nhất, nghe Lâm Thanh Diện nói như thế, tất nhiên ông ta sẽ không kiềm chế được.
Tôi không có hứng.
Lâm Thanh Diện từ chối Ôn Chánh Dương, anh thật sự không có hứng so tài với hạng tầm thường.
Ôn Chánh Dương không làm gì được Lâm Thanh Diện, thân là người lớn tuổi, ông ta càng không thể tùy tiện ra tay với Lâm Thanh Diện.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy Lâm Thanh Diện to gan, không ngờ lại dám khiêu khích bốn vị đại sư, hơn nữa còn vênh mặt từ chối lời khiêu chiến của Ôn Chánh Dương.
Tất cả mọi người đều cảm thấy anh ỷ mình còn trẻ nên cố ý kiếm chuyện với bốn vị đại sư.
Tôi biết ngay người này, cậu ta chính là người đã dùng năm triệu đô la Mỹ để đấu giá Yêu đao Thôn Chính, thanh đao trong lòng cậu ta chính là Yêu đao Thôn Chính! Vào lúc này, có người nhận ra Lâm Thanh Diện, bèn mở miệng hô vang.
Sau khi nghe thấy thế, những tiếng xầm xì bàn tán Lâm Thanh Diện lại càng sôi nổi hơn.
Hóa ra là một kẻ nhà quê có tiền, tôi thấy cậu ta chỉ sót lại được chút tiền mọn ấy thôi, Thôn Chính rơi vào tay cậu ta đúng là bi ai.
Loại người như cậu ta mà cũng xứng sở hữu thanh đao hàng đầu Đảo Quốc chúng ta sao? Buồn nôn thật đấy, chẳng phải chỉ có vài xu tiền thôi à, cậu ta có tư cách gì để kiêu ngạo như thế trước mặt bốn vị đại sư!Thật sự nghĩ rằng mình có Yêu đao Thôn Chính trong tay thì có thể đánh bại bốn vị đại sư sao, nực cười, đúng là nực cười thật!…Sau khi nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán của mọi người, bốn vị đại sư cũng đảo mắt nhìn thanh đao trong lòng Lâm Thanh Diện, ánh mắt bọn họ toát ra vẻ khao khát.
Bốn người bọn họ đều là nhẫn giả dùng đao, tất nhiên rất khao khát những thanh đao tốt, Thôn Chính là thanh đao hàng đầu ở Đảo Quốc, tất nhiên bọn họ vô cùng có hứng thú.
Nhưng thanh đao ấy đã rơi vào tay nhà sưu tập đao, nếu muốn sở hữu nói thì bọn họ phải bỏ tiền ra mua, mặc dù thực lực của bốn người bọn họ mạnh thật nhưng không có nhiều tiền như thế, thế nên cũng chỉ có thể bỏ qua.
Sau khi biết thanh đao trong lòng Lâm Thanh Diện là Yêu đao Thôn Chính, Ôn Chánh Dương lập tức đảo mắt nói với Lâm Thanh Diện: Nhóc con, một thanh đao tốt như Thôn Chính mà lại rơi vào tay cậu, đúng thật là lãng phí, tôi có thể không tính toán với cậu chuyện ban nãy, nhưng cậu phải tặng Thôn Chính cho tôi để làm quà bồi thường, cậu thấy thế nào?Sau khi nghe Ôn Chánh Dương nói thế, Lâm Thanh Diện lập tức bĩu môi, không ngờ người được gọi là đại sư mà lại mặt dày mày dạn như thế, không ngờ lại ngang ngược đòi đao của mình.
Muốn lấy thanh đao này, ông cũng xứng hay sao? Lâm Thanh Diện cười lạnh.
Ôn Chánh Dương không ngờ Lâm Thanh Diện lại không biết tốt xấu như thế, khí thế trên người ông ta bùng nổ, muốn dạy dỗ Lâm Thanh Diện một chặp ngay.
Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay, nhưng Ôn Chánh Dương chưa động thủ đã bị Gia Võ Tôn cản lại.
Bình tĩnh lại chút đi, ông không nhận ra thằng nhóc này đang khích ông à, nói cho cùng thì ông cũng là người lớn, chúng ta là người lớn, làm sao có thể ra tay với cậu ta được, sau này người khác sẽ bảo chúng ta bắt nạt con nít, đến khi ấy, danh tiếng của chúng ta sẽ trở thành trò cười.
Gia Võ Tôn nói.
Nghe ông ta nói vậy, Ôn Chánh Dương chỉ có thể hừ lạnh, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thầm nghĩ bọn họ nghĩ nhiều quá rồi, không ngờ lại cho rằng mình đang dùng kế khích tướng.
Đối với những người chỉ có thực lực tông sư như bốn vị đại sư, Lâm Thanh Diện không cần phải khiêu khích bọn họ làm gì.
Không đánh nhau à? Nếu không đánh thì tôi có thể đi rồi, buổi luận đạo của mấy người chán quá, tôi nghe mà sắp sửa ngủ gục đến nơi.
Lâm Thanh Diện đứng dậy nhìn bốn vị đại sư.
Thấy bọn họ vẫn không tỏ thái độ gì, anh bèn quay lưng bỏ đi.
Mấy người Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy thế cũng vội vàng đuổi theo ngay, khiến cho tất cả những người có mặt trong đạo quán ngày hôm nay lấy Lâm Thanh Diện là chủ đề chính trong buổi luận đạo ngày hôm nay.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License