con-mat-ao-thi

Đảo Quốc, thành phố Đông Đô.

Trong một cửa hàng đông đúc.

Lâm Thanh Diện đưa Thượng Sam Tinh Vũ đến một cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng, Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy quần áo đẹp bày ra trước mắt, có chút si mê không thể rời mắt.

Mặc dù là cô chủ của nhà họ Thượng Sam, nhưng Thượng Sam Tinh Vũ có cuộc sống như người bình thường, nhà họ Thượng Sam dù có tiền hơn nữa thì cũng không đến lượt cô tiêu, cho nên cửa hàng thời trang cao cấp thế này, Thượng Sam Tinh Vũ chưa từng được bước đến.

Công tử, hay là chúng ta đến chợ quần áo bên kia xem đi, quần áo ở đây đắt quá, tôi không muốn phí tiền của cậu.

Thượng Sam Tinh Vũ nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói vậy thì bật cười, nói: Đến chợ quần áo sỉ hay ở đây mua đối với tôi không có gì khác biệt cả, có điều nếu như đã muốn mua quần áo mới, đương nhiên phải mua đồ tốt một chút, cô cứ yên tâm đi, mua mấy bộ quần áo đối với tôi vẫn không có gì tốn kém ả đâu!Lời nói này của Lâm Thanh Diện cũng không phải đang giả vờ, dù gì đối với người có vài chục nghìn tỉ trong thẻ như Lâm Thanh Diện thì tiêu 15 triệu hay 150 triệu thật sự không có gì khác biệt cả.

Thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Diện có thể dùng trên toàn thế giới, lúc quẹt thẻ tự động thanh toán theo tỉ giá, cho nên không cần phải đi đổi tiền làm gì.

Thượng Sam Tinh Vũ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, cũng không đành tiếp tục từ chối, cho nên gật đầu với Lâm Thanh Diện, cùng Lâm Thanh Diện đi vào một cửa tiệm quần áo.

Giá quần áo hàng hiệu ở cửa hàng này đều tính bằng USD, bộ quần áo giá rẻ nhất cũng phải trên một nghìn USD, cho dù là đối với một nước có kinh tế phát triển như Đảo quốc thì nơi đây cũng là nơi chỉ có người giàu mới có thể mua sắm được.

Bởi vì người đến đây mua quần áo rất ít, thường chỉ vào xem mà thôi, cho nên nhân viên trong cửa hàng cũng có chút nhàm chán không muốn đón tiếp, nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi vào, vốn không có ý định muốn đến giới thiệu.

Hơn nữa mấy nhân viên đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ ăn mặc quê mùa như vậy thì lại càng không muốn đến giới thiệu cho bọn họ.

Cho dù ở nơi nào, sự khinh thường cũng đều tồn tại, có điều sự khác biệt giữa Đảo Quốc và nước C đó là nhân viên ở Đảo Quốc nhìn thấy người ăn mặc bình thường đi vào cũng sẽ không đuổi bọn họ ra, bởi vì bọn họ không hề muốn phí sức vào những người nghèo này, cũng lười để ý đến.

Mà ở những cửa hàng sang trọng của ước C khi nhìn thấy những người ăn mặc quê mùa thì sẽ ngay lập tức đuổi ra ngoài.

Lâm Thanh Diện đã quen với bản tính của những người này cho nên cũng không để ý gì nhiều, dẫn Thượng Sam Tinh Vũ vào xem quần áo.

Một lúc sau, Thượng Sam Tinh Vũ chọn được một chiếc váy rất đẹp, Lâm Thanh Diện lấy thẳng chiếc váy đó xuống bảo Thượng Sam Tinh Vũ mặc thử.

Nhân viên cửa hàng thấy cảnh này thì lập tức đi đến.

Xin hỏi hai người muốn thử quần áo sao? Nhân viên cửa hàng hỏi Lâm Thanh Diện bằng giọng Đảo Quốc.

Lâm Thanh Diện gật đầu với cô ta.

Thật xin lỗi, quần áo ở đây của chúng tôi chỉ có mua mới được thử, nếu như hai người không mua thì đừng thử.

Nhân viên của hàng nói.

Thực ra bọn họ không có quy định này, cô ta chỉ đơn giản là cảm thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ chắc chắn sẽ không mua, nếu cho bọn họ thử ngộ nhỡ làm bẩn quần áo thì cô ta lại gặp phiền phức rồi.

Công tử, hay là chúng ta đừng mua nữa, thực ra mua ở ngoài kia cũng thế.

Thượng Sam Tinh Vũ thấy nhân viên này khinh thường bọn họ như vậy thì trong lòng trong giây lát có ý rút lui.

Lúc này có một nam một nữ đi từ ngoài vào, hai người này là khách du lịch đến từ nước C, gia đình giàu có, thích mua đồ hàng hiệu đắt tiền, đến mỗi nơi, đều sẽ đến dạo một vòng các cửa hàng hàng hiệu, cảm nhận cảm giác được làm thượng đế.

Hai người họ đều nghe thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ vừa nãy nói tiếng nước C, lại quan sát thêm thái độ của nhân viên thì hiểu đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên sinh ra cảm giác mình hơn người, cười cười đi về phía bọn họ.

Aiya, đúng là không nghĩ đến không ngờ người ăn mặc quê mùa như vậy lại dám vào cửa hàng hàng hiệu cao cấp như vậy, rốt cuộc là tôi không theo kịp thời đại hay là các cô hạ tiêu chuẩn rồi? Người phụ nữ lộ nét mặt đầy sự châm chọc nói.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cười nói: Cậu nhóc, cậu chắc là người nước C nhỉ, nghe tôi nói này, cậu ra bên ngoài đi, đừng làm mất mặt người nước C chúng ta, cậu không thấy nhân viên cửa hàng này nói chuyện với hai người không vui vẻ chút nào sao?Lâm Thanh Diện có chút bất lực nhìn hai người trước mặt, không ngờ mình cho dù có đi đến đâu cũng có thể đụng phải những con người phiền phức như vậy.

Theo kinh nghiệm đã có, Lâm Thanh Diện không tiếp tục để hai người kia có cơ hội châm chọc bọn họ nữa, hỏi thẳng người đàn ông kia một câu: Vậy anh cảm thấy, như thế nào mới là không làm mất mặt người nước C?Vậy tôi nói với cậu nhé, chuyện này, không liên quan đến chuyện gì, mà liên quan đến người, cậu nghèo như vậy, cho dù làm gì cũng đều làm mất mặt người nước C, còn tôi sang trọng như vậy thì cho dù làm gì cũng đều hơn cậu rất nhiều, hiểu chưa? Người đàn ông đắc ý nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu lên tiếng: Vậy được, hi vọng anh có thể cứ tiếp tục giàu như vậy mãi.

Tiếp đó anh quay người nhìn về phía nhân viên bán hàng, lấy thẻ ngân hàng của mình ra, đưa cho nhân viên, nói: Làm cho tôi một cái thẻ hội viên một triệu đô, sau đó gói lại bộ đồ vừa nãy chúng tôi xem giúp tôi, cảm ơn.

Nhân viên bán hàng ngây người ra, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm kích động, hỏi ngược lại: Chắc.

.

.

chắc chắn chứ?Lâm Thanh Diện gật đầu.

Ánh mắt của nhân viên bán hàng đó nhìn Lâm Thanh Diện trong phút chốc thay đổi, cô ta nhanh chóng cầm lấy thẻ của Lâm Thanh Diện đi làm thẻ hội viên.

Đôi nam nữ kia thấy cảnh này thì trong phút chốc cũng đều trố tròn mắt kinh ngạc, bọn họ vốn dĩ vẫn muốn thể hiện chút hơn người cao ngạo trước mặt Lâm Thanh Diện, kết quả Lâm Thanh Diện nghiêng đầu đưa ra tấm thẻ hội viên một triệu đô, chuyện này ai mà ngờ được?Thật hay đùa vậy, tên này đang khoác lác đấy à? Người phụ nữ tự lẩm bẩm.

Người đàn ông gật đầu, cảm thất rất có khả năng này.

Nhưng năm phút sau, nhìn thấy nhân viên cung kính lễ phép trả lại thẻ ngân hàng cùng với bộ quần áo đã gói xong thì đôi nam nữ đó không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Lâm Thanh Diện nhận lấy thẻ ngân hàng, nghiêng đầu cười nhìn đôi nam nữ kia: Tôi nghèo như vậy, chỉ làm một cái thẻ hội viên một triệu đô, để biểu dương sự giàu có của hai người, hai người có phải nên nạp nhiều một chút không?Trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi, tuy rằng anh ta nói nhà có chút giàu, nhưng tùy tiện làm thẻ hội viên một triệu đô ở một cửa hàng, còn là đô la mỹ, đánh chết anh ta cũng không dám.

Người.

.

.

người anh em, vừa nãy là do tôi quá lỗ mãng, nếu cậu không để bụng thì chúng ta thêm phương thức liên lạc nhé, quay về tôi mời cậu ăn cơm đền tội.

Người đàn ông cười trừ nói.

Bỏ đi, tôi sợ tên nghèo như tôi không ăn được bữa cơm sang trọng của các người.

Nói xong, Lâm Thanh Diện liền xách đồ dẫn Thượng Sam Tinh Vũ đi ra bên ngoài.

Thượng Sam Tinh Vũ kinh ngạc quan sát từ đâu đến cuối, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể xử lí việc này thành thục suôn sẻ như vậy, giống như là được đào tạo chuyên nghiệp vậy.

Công tử, tại sao, cậu có thể trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể hạ gục hai người kia vậy? Cậu giỏi quá đi! Thượng Sam Tinh Vũ nói.

Lâm Thanh Diện nghiêng đầu cười nhìn Thượng Sam Tinh Vũ: Bởi vì.

.

.

gặp nhiều, có thể thành quen.

Sau khi giúp Thượng Sam Tinh Vũ mua quần áo, Lâm Thanh Diện cũng đi mua một bộ quần áo hợp với mình, tiện thể đi đến quán làm tóc chỉnh lại mái tóc đã rất lâu không cắt của mình.

Lâm Thanh Diện sau khi thay quần áo, đổi kiểu tóc có thể nói là vô cùng đẹp trai, lúc đầu khi tổ chức hôn lễ với Hứa Bích Hoài ở Thủy Tinh Thành, ngoại hình của Lâm Thanh Diện phải gọi là quá đủ xứng đôi với Hứa Bích Hoài.

Ngay đến cả Thượng Sam Tinh Vũ sau khi nhìn thấy tạo hình mới của Lâm Thanh Diện thì cũng phải kinh ngạc thốt lên khen ngợi: Công tử, cậu đẹp trai quá.

Sau khi thay đổi lại ngoại hình, Lâm Thanh Diện liền dẫn Thượng Sam Tinh Vũ đến một khách sạn có tiếng ở thành phố Đông Đô, khách sạn Anh Đào, muốn thuê một phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách.

Anh không tách Thượng Sam Tinh Vũ ra là bởi vì nơi này là Đảo Quốc, cũng có nghĩa là nơi này chính là địa bàn của nhà họ Thượng Sam, Thượng Sam Tinh Vũ xuất hiện rất có khả năng sẽ bị người nhà họ Thượng Sam phát hiện, nếu như người nhà họ Thượng Sam muốn ra tay với Thượng Sam Tinh Vũ, ở gần một chút, Lâm Thanh Diện cũng có thể hành động kịp thời.

Sau khi đặt xong chỗ ở, Lâm Thanh Diện dẫn Thượng Sam Tinh Vũ ra khỏi khách sạn, đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố Đông Đô, anh đã liên lạc với người đại diện của anh và Quan Lĩnh, hẹn gặp nhau ở quán cà phê này.

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lương Cung.

Để ngăn cản Lương Cung Nhạn Sương chạy trốn, Lương Cung Tín đã sắp xếp rất nhiều bảo vệ canh gác bên ngoài gần biệt thự nhà họ Lương Cung, ngoài miệng thì nói là làm vậy để bảo vệ sự an toàn của Lương Cung Nhạn Sương, nhưng thực ra là vì để cấm túc Lương Cung Nhạn Sương ở trong biệt thự.

Lúc này trong phòng của Lương Cung Nhạn Sương, cô ta đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía cửa sau của biệt thự, nơi đó đang có hai người vệ sĩ đi tuần, lúc nào cũng quan sát tình hình bốn phía chui ra.

Một lúc sau thì nhìn thấy một người phụ nữ đội một chiếc khăn trùm đầu lén lút đi về phía cửa sau, hai vệ sĩ lập tức chú ý đến cô ta, đồng thời hét lên một tiếng với người đó.

Người phụ nữ kia dường như không để ý đến hai người vệ sĩ, sau khi nhặt một hòn đá từ dưới đất lên liền ném về phái đầu hai người kia.

Hai người vệ sĩ thấy vậy nhất thời đều mắng lên, vậy mà lại có người dám đến gây phiền phức ở biệt thự nhà họ Lương Cung, thật là không biết tốt xấu, hai người bọn họ lập tức đi về phía cô ta.

Người phụ nữ đó thấy vậy thì quay người chạy không hề có chút do dự nào.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng thắt xong ga giường thả xuống cửa sổ, sau đó trèo ra từ cửa sổ, leo theo dây thắt từ ga giường xuống.

Tiểu Mỹ, lần này chỉ có thể để cô chịu ấm ức, đợi sau này có cơ hội thì tôi nhất định sẽ bù đắp lại.

Lương Cung Nhạn Sương tự nói.

Người phụ nữ khiêu khích bảo vệ lúc đấy chính là người hầu giả bộ ra ngoài mua bánh cho Lương Cung Nhạn Sương.

Quan sát kĩ bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, Lương Cung Nhạn Sương nhanh chóng chạy ra cửa, sau khi mở cửa ra, nhìn hai bên đường một lát liền chạy ngược lại hướng bảo vệ chạy.

Cho đến khi đến một con phố, sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo cô, Lương Cung Nhạn Sương mới dừng lại thở hổn hển.

Cũng coi như trốn được ra rồi, mọi người muốn mình làm thân với nhà họ Thượng Sam, tôi cứ không nghe theo đấy, đến lúc đó không tìm được người, xem các người làm thế nào! Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.

Sau đó với vẻ mặt đầy mệt mỏi, cô ta chạy vào một con ngõ nhỏ.

Bởi vì hôn lễ với nhà họ Thượng Sam đã định, Lương Cung Tín sợ Nhạn Sương chạy trốn cho nên đã cấm quyền ra nước ngoài của Lương Cung Nhạn Sương, bây giờ cho dù là máy bay, tàu hỏa hay thuyền, Lương Cung Nhạn Sương đều không đi được cái nào.

Cho nên cô cho dù trốn khỏi biệt thự, cũng chỉ có thể trốn ở trong Đảo Quốc mà thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Cung Nhạn Sương lấy ra một chiếc thẻ khách VIP của khách sạn Anh Đào, lẩm bẩm nói: Tìm một nơi để ở trước đã rồi hãy tính, nếu như bị bắt được, tôi sẽ lấy cái chết để ép, dù gì tôi cho dù có chết cũng không đính hôn với nhà họ Thượng Sam.

Nói xong, cô ta đi về phía khách sạn Anh Đào.

.

.

.

Trong quán cà phê.

Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ ngồi trước một cái bàn, ngồi đối diện bọn họ là một người đàn ông trung niên đeo kính.

Người này tên là Son Bản Thạch, là người phụ trách Quan Lĩnh ở Đảo Quốc, cũng là người dân bản địa trên đảo.

Bởi vì diện tích đất liền của Đảo Quốc không lớn, nền kinh tế và trung tâm nòng cốt của quốc gia này rất dễ kiểm soát, cho nên mặc dù Quan Lĩnh đã xâm nhập vào Đảo Quốc nhiều năm cũng không cách nào có được chỗ đứng ở đây.

Cả Đảo Quốc đều bị nhà họ Thượng Sam, nhà họ Lương Cung khống chế, Quan Lĩnh là người bên ngoài đến, mấy năm nay cũng chỉ xây dựng một mạng lưới tình báo cho mình ở Đảo Quốc, còn về thế lực thì vốn không phát triển.

Vì vậy, người phụ trách Quan Lĩnh tên là Son Bản Thạch này chỉ có thể cung cấp cho Lâm Thanh Diện một số thông tin, còn lại những chuyện khác chỉ có thể dựa vào bản thân Lâm Thanh Diện mà thôi.

Thời gian gần đây nhà họ Thượng Sam cử rất nhiều người đi tìm trẻ em bị bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi và bệnh viện, mục đích cụ thể thì tôi không biết rõ, nhà họ Thượng Sam luôn bảo mật thông tin rất tốt, chúng tôi cũng đã mất nhiều công sức mới tìm hiểu được tin này.

Son Bản Thạch báo cáo tình hình gần đây của gia đình Thượng Sam bằng tiếng nước C cho Lâm Thanh Diện đầy thông thạo.

Nghe thấy những lời này của anh ta, ánh mắt Lâm Thanh Diện chợt ngừng lại hỏi: Chuyện này từ lúc nào vậy?Khoảng ba ngày trước dường như nhà họ Thượng Sam đã tìm đủ trẻ rồi nên mấy ngày nay đã dừng hành động.

Son Bản Thạch trả lời.

Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn Thượng Sam Tinh Vũ, sắc mặt cô ta đầy nghiêm trọng, mở miệng nói: Chủ nhân của gia tộc là một người làm gì cũng nhanh chóng dứt khoát, sẽ không chậm trễ thời gian, nếu những đứa trẻ này nằm trong tay của nhà họ Thượng Sam thì có lẽ bọn chúng đã bị hãm hại.

Lâm Thanh Diện thầm rủa mắng trong lòng, không ngờ gia chủ của nhà họ Thượng Sam không tìm được trẻ em của nước C thì lại tàn nhẫn ra tay với chính người dân nước mình.

Vậy có phải gia chủ nhà họ Thượng Sam đã bắt đầu chuẩn bị thăng cấp rồi không? Nếu là như vậy thì chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng đến nhà họ Thượng Sam càng nhanh càng tốt, phải ngăn cản ông ta thăng cấp.

Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Thượng Sam Tuyết Vũ lắc đầu nói: Có lẽ là vẫn chưa, lúc trước tôi nghe bọn họ nói sau hôn lễ thì lễ thăng cấp này mới được tổ chức.

Nghe nói sau khi thăng cấp, gia chủ phải quan hệ với cô dâu mới có thể hoàn thành việc thăng cấp.

Hơn nữa, nhà họ Thượng Sam là nơi cực kì nguy hiểm, tuy rằng bây giờ thực lực của công tử rất mạnh, nhưng nếu cứ như thế này mà đi tới nhà họ Thượng Sam sẽ bứt dây động rừng, có thể sẽ làm cho gia chủ nhà họ Thượng Sam trốn tránh, đến lúc đó nếu muốn tìm lại ông ta e rằng sẽ rất khó khăn.

Son Bản Thạch nghe được lời nói này của Thượng Sam Tuyết Vũ thì ngay lập tức gật đầu nói: Đúng vậy, lần này gia đình Thượng Sam đúng thật đang chuẩn bị cho hôn lễ, cũng sắp đến ngày cưới rồi.

Lâm Thanh Diện trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng hỏi: Đối tượng kết hôn của nhà họ Thượng Sam là ai?Là cô cả nhà họ Lương Cung, Lương Cung Nhạn Sương.

Nhân viên phục vụ trả lời.

Nghe đến cái tên này, đồng tử Lâm Thanh Diện lập tức co lại, trong đầu hiện ra hình bóng quen thuộc kia.

Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy phản ứng của Lâm Thanh Diện, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ.

Từ trực giác của một người phụ nữ cho thấy, cái tên Lương Cung Nhạn Sương này dường như có ý nghĩa đặc biệt nào đó với Lâm Thanh Diện.

Công tử có quen biết với cô cả nhà Lương Cung này sao? Thượng Sam Tinh Vũ mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, lẩm bẩm nói: Là một người bạn cũ.

Lúc ở trên máy bay, Lâm Thanh Diện đã nghĩ liệu mình có gặp phải Lương Cung Nhạn Sương ở đây không, với lại sau khi gặp cô ta thì bản thân anh nên đối phó như thế nào.

Theo suy nghĩ của anh thì không gặp phải là tốt nhất.

Tuy cô gái này là ân nhân cứu mạng của anh, cứu lại mạng sống của anh từ cõi chết trở về, hơn nữa trong một thời gian dài, cô ta từ bỏ thân phận cô cả của mình, cam tâm tình nguyện chăm sóc anh lâu như vậy, chỉ là Lâm Thanh Diện vẫn chưa nghĩ xong phải làm thế nào để giải quyết tình cảm mà Lương Cung Nhạn Sương dành cho mình.

Anh sợ rằng sau khi nhìn thấy anh, Lương Cung Nhạn Sương sẽ lại quấn lấy anh không tha, hơn nữa khi đối mặt với người đã cứu mạng mình thì Lâm Thanh Diện không có cách nào làm gì cô cả.

Vì vậy, lần này Lâm Thanh Diện vốn dĩ không có ý định có bất kì liên lạc nào với Lương Cung Nhạn Sương, anh dự định giải quyết xong chuyện của nhà họ Thượng Sam, lấy Ngưng Hồn Vân rồi rời khỏi Đảo Quốc càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là Lương Cung Nhạn Sương cũng có liên quan đến chuyện của nhà họ Thượng Sam.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đã biết được bộ mặt thật của nhà họ Thượng Sam, Thượng Sam Tinh Vũ cũng đã nói gia chủ nhà họ Thương Sam kết hôn với Lương Cung Nhạn Sương là vì muốn cùng cô ta quan hệ sau khi thăng cấp, đối với cách thức tu luyện Âm Tà của đám người nhà họ Thượng Sam mà nói thì chuyện này chính là một kiếp nạn chết người đối với Lương Cung Nhạn Sương.

Cho dù Lâm Thanh Diện không muốn có bất kỳ cuộc chạm mặt nào với Lương Cung Nhạn Sương, nhưng bây giờ anh biết Lương Cung Nhạn Sương sắp gặp phải tai họa thì anh làm sao có thể ngoảng mặc làm ngơ được.

Dù sao cô ta cũng có ơn cứu mạng anh, cho dù chuyện này không liên quan gì đến anh thì anh cũng sẽ không do dự đến cứu Lương Cung Nhạn Sương, đằng này chuyện lần này còn liên quan đến mục đích của anh.

Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu hỏi Son Bản Thạch: Tình hình bên nhà họ Lương Cung bây giờ ra sao rồi?Theo thông tin chúng tôi nhận được thì cô chủ Lương Cung này vốn không đồng ý gả cho gia chủ nhà Thượng Sam, thế nên xảy ra mâu thuẫn lớn với gia chủ nhà Lương Cung, hiện tại cô ấy đã bị cấm túc trong biệt thự của nhà họ Lương Cung.

Son Bản Thạch đáp.

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh cũng đoán được trước khi ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương biết người nhà họ Thượng Sam đang tu luyện Âm Tà thì chắc chắn sẽ vui vẻ mà liên hôn với nhà họ Thượng Sam, chút việc này của mấy dòng dõi gia tộc lớn thì Lâm Thanh Diện vẫn rất rõ.

Nói cho tôi biết địa chỉ của biệt thự nhà họ Lương Cung đi, tôi cần đến đó một chuyến.

Lâm Thanh Diện nói.

Cho dù như thế nào thì Lâm Thanh Diện cũng phải bảo đảm an toàn cho Lương Cung Nhạn Sương trước đã, cách tốt nhất là để cô ta ở bên cạnh anh, nếu người nhà họ Lương Cung không thông suốt thì anh chỉ đành cướp cô ta về thôi.

Thượng Sam Tinh Vũ ở một bên nhìn dáng vẻ không chút do dự nào của Lâm Thanh Diện, trong lòng cũng đoán được giữa Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Lâm Thanh Diện cũng sẽ không đưa ra quyết định nhanh như vậy.

Không biết là tại sao, khi thấy anh quả quyết vì cô chủ nhà họ Lương Cung kia như vậy thì trong lòng cô ta vừa cực kỳ ngưỡng mộ lại vừa nhàn nhạt chua xót.

Son Bản Thạch vừa cầm ra điện thoại định gửi địa chỉ biệt thự nhà Lương Cung cho Lâm Thanh Diện thì nhận được tin tức mới.

Vừa nhận được thông báo cô chủ nhà họ Lương Cung đã từ biệt thự Lương Cung trốn ra ngoài, hiện tại nhà họ Lương Cung đang dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của cô ấy, trước mắt không ai biết cô ấy đang ở đâu cả.

Son Bản Thạch nhìn Lâm Thanh Diện nói một câu.

Không biết tại sao sau khi nghe được tin này thì Lâm Thanh Diện lại có cảm giác rất muốn cười, vì từ đây có thể nhìn ra đây chính xác là phong cách hành sự của Lương Cung Nhạn Sương.

Huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm tung tích của Lương Cung Nhạn Sương, có tin tức gì nhanh chóng báo cho tôi biết trong thời gian sớm nhất.

Lâm Thanh Diện nói với Son Bản Thạch.

Son Bản Thạch gật đầu nói: Rõ!Sau khi dò hỏi Son Bản Thạch một số tình hình khác thì hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ rời khỏi tiệm cà phê, hiện giờ Lương Cung Nhạn Sương đã trốn khỏi biệt thự nhà họ Lương Cung, anh cũng chỉ có thể đợi tin từ Son Bản Thạch mà thôi.

Dù gì thì Đông Đô to như thế, anh lại chỉ là người ngoại tỉnh không quen thuộc, muốn tìm Lương Cung Nhạn Sương cũng rất khó.

Còn về việc đối phó với nhà họ Thượng Sam, Lâm Thanh Diện thấy Thượng Sam Tinh Vũ nói cũng có lý, nếu bây giờ lỗ mãng xông đến nhà họ Thượng Sam thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, một khi người nhà họ Thương Sam có phòng bị thì muốn tìm được gia chủ nhà họ Thượng Sam sẽ càng khó.

Nếu gia chủ nhà họ Thượng Sam trốn tránh, chỉ khi thăng cấp thành công ông ta mới xuất hiện thì sẽ là phiền phức lớn đối với Lâm Thanh Diện.

Bây giờ đã biết thời gian nhà họ Thượng Sam thăng cấp, tám phần chính là ngày kết hôn thì thời cơ tốt nhất để anh ra tay chính là ngày đó.

Nhà họ Thượng Sam không biết sự tồn tại của Lâm Thanh Diện, đợi đến lúc gia chủ nhà Thượng Sam chuẩn tốt mọi thứ, lúc dự định thăng cấp thì Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện, không nghi ngờ gì chắc chắn có thể thu được kết quả tốt nhất.

Thế nên nhiệm vụ trước mắt của Lâm Thanh Diện chính là tìm được Lương Cung Nhạn Sương trước, rồi sau đó lên kế hoạch sau.

Hai người đi vào khách sạn Hoa Anh Đào, Thượng Sam Tinh Vũ trên suốt đoạn đường đi luôn có bộ dạng muốn nói lại thôi, cô rất muốn biết Lương Cung Nhạn Sương với Lâm Thanh Diện rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng lại cảm thấy đây là vấn đề mình không nên hỏi.

Thế nên cô ta liền nhịn như thế trên cả quãng đường.

Không lâu sau thì về đến khách sạn Hoa Anh Đào, hai người men theo cầu thang xoắn ốc của khách sạn lên tầng, đi về phía dãy phòng bên kia.

Lúc này Lương Cung Nhạn Sương vừa đi mua chút đồ ăn từ bên ngoài về, cô ta đi vào đại sảnh, sau khi cẩn thận dè dặt nhìn kĩ bốn phía mới nhanh chóng chạy đến phía cầu thang bộ.

Vì cô ta có thẻ VIP của khách sạn Hoa Anh Đào nên phòng mà cô ta ở cũng là phòng cao cấp ở đây.

Đi đến giữa hành lang, Lương Cung Nhạn Sương nhìn về phía trước thì thấy một nam một nữ đang đi trước cô ta, mà khi ánh mắt cô rơi trên bóng lưng của người đàn ông thì lập tức ngừng lại.

Cô ta cố gắng chớp chớp mắt, cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác, nhưng người trước mắt chân thực như thế nhìn thế nào cũng không giống như là do cô ta đang tưởng tượng ra.

Chỉ là hơi giống một chút thôi, cái tên đó làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ, Lương Cung Nhạn Sương, đừng ngốc nữa! Lương Cung Nhạn Sương tự an ủi bản thân một câu.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã đi đến trước cửa phòng, anh xoay người mở cửa.

Khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy nửa bên mặt của người kia, đồ ăn trong tay vừa mới mua về trong giây lát rơi xuống đất.

Thật.

.

.

thật đúng là anh ấy?Lương Cung Nhạn Sương chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, khí huyết cuồn cuộn, lồng ngực cứ mãi nhấp nhô lên xuống.

Cô ta có thế nào cũng không ngờ đến bản thân mình sẽ nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở đây, người đàn ông mà cô ta ngày đêm mong nhớ cứ thế mà xuất hiện trước mắt mình.

Chỉ là.

.

.

tại sao anh lại dẫn một người phụ nữ vào trong phòng?Không.

.

.

Không lẽ mình thật sự nhìn nhầm chứ, không phải tên kia vẫn luôn nhấn mạnh mình chung thủy sao, lúc trước tôi và anh ta ở chung lâu như vậy, thậm chí ở cùng một phòng ngủ nhiều ngày như thế, nhưng anh ta cũng không làm gì, sao có thể mang theo người phụ nữ khác tới thuê phòng khách sạn.

Lương Cung Nhạn Sương lầm bầm nói.

Một người đàn ông mang theo một người phụ nữ thuê phòng khách sạn, theo tự nhiên cũng có thể tưởng tượng được bọn họ đến đây làm gì.

Cho nên Lương Cung Nhạn Sương nghi ngờ rốt cuộc có phải mình đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện hay không.

Nhưng sườn mặt vừa rồi chắc chắn là anh ta, mình không thể nhận nhầm được.

Lương Cung Nhạn Sương lại xác nhận lại ở trong lòng một lần nữa.

Nếu người đàn ông kia thật sự là Lâm Thanh Diện thì Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên phát hiện mình khó chấp nhận kết quả này.

Tên khốn đáng chết này, không phải lúc trước anh nói trong lòng anh chỉ có một mình Bích Hoài thôi sao, vì sao hiện tại anh chạy đến nước của chúng tôi, mang theo người phụ nữ khác tới thuê phòng chứ?Anh là đồ lừa đảo, nếu anh mang theo người phụ nữ khác tới thuê phòng, lúc trước vì sao anh không đồng ý xảy ra quan hệ với tôi chứ, chẳng lẽ anh ghét bỏ tôi sao?Lương Cung Nhạn Sương nghĩ vậy thì không nhịn được muốn khóc, mấy ngày nay hôn sự của cô ta với nhà Thượng Sam làm cho cô ta áp lực rất lớn, kết quả hiện tại tín ngưỡng duy nhất trong lòng lại mang theo người phụ nữ khác tới khách sạn thuê phòng, chuyện này làm cho cô ta lập tức sụp đổ.

Hu hu hu, tên khốn nạn, tôi bị ép kết hôn, anh lại mang theo người phụ nữ khác ăn chơi đàng điếm, anh là kẻ đạo đức giả, tôi thật sự mù mắt mới coi trọng loại cặn bã như anh.

Lương Cung Nhạn Sương ngồi xổm xuống đất khóc lóc.

Một lúc sau cô ta đột nhiên đứng lên nhìn về phía căn phòng Lâm Thanh Diện đi vào, mở miệng nói: Không được, tôi không thể nhường tên khốn nạn cho người phụ nữ khác, cho dù anh ta là tên khốn nạn, tôi cũng phải có được anh ta!Với tính cách của Lương Cung Nhạn Sương thì tự nhiên không thể từ bỏ như vậy, nếu ông trời để cô ta gặp Lâm Thanh Diện ở chỗ này, chắc chắn ông trời cho cô ta thêm một cơ hội.

Cô ta đưa tay lau nước mắt, tức giận nói: Lâm Thanh Diện, lần này tôi bắt gian tại giường, xem anh còn có thể giải thích thế nào!Cô ta nói xong thì nhanh chóng chạy tới căn phòng của Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ.

Trong phòng, Lâm Thanh Diện ngồi xuống ghế sô pha, trong đầu nghĩ cách gì mới có thể tìm được Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Sam Tinh Vũ đứng bên cạnh vẫn muốn hỏi một câu rốt cuộc quan hệ của Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương là gì.

Lúc Thượng Sam Tinh Vũ lấy hết can đảm, định mở miệng hỏi Lâm Thanh Diện.

Có người dùng chân đá văng cửa phòng, vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương đầy tức giạn chạy vào từ bên ngoài, cô ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện ngồi trên sô pha, Thượng Sam Tinh Vũ bên cạnh lại xinh đẹp giống như tiên nữ, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, chỉ vào mũi Lâm Thanh Diện bắt đầu mắng chửi.

Anh ra vẻ đạo đức giả! Không phải anh nói cả đời này chỉ yêu một mình vợ thôi sao, vì sao hiện tại anh mang theo người phụ nữ khác tới thuê phòng? Hơn nữa anh còn chạy đến đảo quốc của chúng tôi, chẳng lẽ anh sợ vợ mình phát hiện sao?Nếu anh vẫn luôn là tên khốn nạn thì thôi, nhưng vì sao lúc tôi và anh ở chung thì anh lại không làm gì tôi chứ? Chẳng lẽ anh ghét bỏ tôi sao? Hay là tôi không xinh đẹp như người phụ nữ này?Lương Cung Nhạn Sương nhìn thoáng qua Thượng Sam Tinh Vũ phát hiện mình so sánh nhan sắc với Thượng Sam Tinh Vũ thì thật sự kém một chút, cô ta lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng không khỏi mắng Lâm Thanh Diện là tên đạo đức giả, anh không làm gì cô ta bởi vì yêu cầu về nhan sắc của người vô cùng nghiêm khắc.

Ủa? Vì sao cô ta cảm giác cô gái này có chút quen mắt? Giống như đã gặp qua ở đâu đó?Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên xông vào thì cũng đầy kinh ngạc, vừa rồi anh còn đang suy đoán Lương Cung Nhạn Sương chạy khỏi nhà Lương Cung thì sẽ đi đâu, kết quả giây tiếp theo cô nàng này lập tức xuất hiện ở trước mắt anh, thật sự có chút làm cho người ta không ngờ được.

Lâm Thanh Diện nghe Lương Cung Nhạn Sương nói những lời này đó thì hiểu được vì sao cô ta kích động như vậy, trong lòng cũng có chút dở khóc dở cười.

Anh đứng lên từ trên sô pha, đi đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, đưa tay nắm vai cô ta đẩy cô ta ngồi xuống ghế sô pha.

Anh.

.

.

Anh muốn làm gì? Không lẽ tôi bắt gian tại giường, cho nên anh muốn giết người diệt khẩu chứ? Lương Cung Nhạn Sương có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện.

Tôi chỉ muốn cô bình tĩnh một chút.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Sao tôi có thể bình tĩnh, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao.

Anh là tên khốn nạn! Lương Cung Nhạn Sương mở miệng kêu.

Thượng Sam Tinh Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên xuất hiện cũng có chút ngạc nhiên, cô ta biết hình dáng của Lương Cung Nhạn Sương, cho nên cô ta biết cô gái trước mặt là ai.

Mà cô ta nhìn thái độ của Lương Cung Nhạn Sương với Lâm Thanh Diện hoàn toàn giống như bạn gái đối với bạn trai, trong lòng Thượng Sam Tinh Vũ không khỏi cũng dâng lên sự nghi ngờ.

Không phải công tử nói trong lòng chỉ có vợ và con gái sao? Vì sao cô Lương Cung lại đối xử với anh như bạn trai chứ?Chẳng lẽ thật sự giống như cô Lương Cung nói, thật ra công tử.

.

.

Là một tên khốn nạn?Lâm Thanh Diện thấy ánh mắt thăm dò của Thượng Sam Tinh Vũ với mình thì lập tức cảm thấy có chút đau đầu, vì thế anh nói Thượng Sam Tinh Vũ cũng ngồi xuống ghế sô pha.

Hai cô gái lập tức sinh ra sự thù địch vô hình, dường như coi đối phương trở thành kẻ địch, tuy rằng mặt ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc ánh mắt giao nhau thì đã sớm đánh nhau tám trăm trận.

Tôi muốn giải thích trước một chút, tôi và cô ta không phải tới đây thuê phòng, cô hiểu lầm rồi, trong lòng tôi thật sự chỉ có vợ và con gái tôi, điều này là chắc chắn.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Không phải hai người thuê phòng thì vì sao lại vào một phòng? Lâm Thanh Diện, anh đừng hòng gạt tôi! Vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương không tin nói.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, đành phải nói nguyên nhân mình và Thượng Sam Tinh Vũ ở chung một phòng, dù sao trong phòng này gồm có hai phòng khác, anh và Thượng Sam Tinh Vũ lại không ngủ trên một giường.

Lúc này Lương Cung Nhạn Sương mới nhớ tới thân phận của Thượng Sam Tinh Vũ, trước kia cô ta đã gặp qua Thượng Sam Tinh Vũ mấy lần, hơn nữa cũng biết một số chuyện của Thượng Sam Tinh Vũ, nhưng cô ta không nghĩ tới Lâm Thanh Diện và cô chủ Thượng Sam quen biết nhau.

Lâm Thanh Diện, không lẽ nhà Thượng Sam phái anh tới bắt tôi chứ? Lương Cung Nhạn Sương có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nói nguyên nhân mình đến đảo quốc, còn có một số chuyện xảy ra giữa mình và Thượng Sam Tinh Vũ, hơn nữa anh nói nguyên nhân thật sự nhà Thượng Sam muốn cưới thêm cô ta làm vợ.

Lương Cung Nhạn Sương càng nghe càng kinh ngạc, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới hôn nhân này của mình lại dây dưa phức tạp như thế.

Vậy.

.

.

Nói như vậy, sở dĩ hai người ở chỗ này là vì cứu tôi, không phải lén lút quan hệ sao?Lâm Thanh Diện trợn mắt với Lương Cung Nhạn Sương nói: Chỉ tiện tùy cứu cô mà thôi, mục đích của tôi là lấy được Ngưng Hồn Ngọc của nhà Thượng Sam, thuận tiện tiêu diệt nhà Thượng Sam.

Thôi đi, cứu tôi thì cứu tôi, còn nói quang minh chính đại như vậy, đàn ông mấy người đúng là nhàm chán.

Lương Cung Nhạn Sương ngẩng đầu nói với Lâm Thanh Diện, trên mặt còn mang theo vẻ mừng thầm.

Tôi đã nói xong tình huống của chúng tôi, hiện tại cô nói xem vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.

Lâm Thanh Diện lười tranh cãi với cô ta, thay đổi đề tài.

Lương Cung Nhạn Sương đã biết được tình hình cụ thể nên cũng không làm bậy, cô ta nói tình hình của mình trong thời gian này cho Lâm Thanh Diện, sau khi cô ta chạy khỏi nhà Lương Cung thì tới chỗ này, gặp Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ hoàn toàn chỉ là trùng hợp.

Sau khi mọi chuyện rõ ràng, Lâm Thanh Diện cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh gặp Lương Cung Nhạn Sương là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng vốn định tìm Lương Cung Nhạn Sương, vậy thì bớt đi không ít phiền toái.

Lương Cung Nhạn Sương quay đầu nhìn thoáng qua Thượng Sam Tinh Vũ bên cạnh mở miệng hỏi: Cô và Lâm Thanh Diện thật sự chỉ là quan hệ hợp tác?Thượng Sam Tinh Vũ gật đầu với cô ta nói: công tử đã đồng ý giúp tôi cứu mẹ tôi ra, mà tôi cũng đồng ý giao tính mạng của mình cho công tử, công tử nói tôi làm gì, tôi tuyệt đối không hề do dự.

Vậy cô nói xem nếu anh ta nói cô lên giường với anh ta, cô có đồng ý hay không? Lương Cung Nhạn Sương mở miệng hỏi.

Câu hỏi này của Lương Cung Nhạn Sương làm cho Thượng Sam Tinh Vũ mặt đỏ tía tai, một hồi lâu mới ấp úng nói: Cậu.

.

.

công tử không phải là người như vậy.

Lương Cung Nhạn Sương im lặng một chút, cẩn thận nhìn chằm chằm Thượng Sam Tinh Vũ trong chốc lát lại hỏi: Vậy cô có sinh ra suy nghĩ gì với anh ta hay không?Câu hỏi này của Lương Cung Nhạn Sương hỏi thẳng trái tim Thượng Sam Tinh Vũ, cô ta quay đầu liếc Lâm Thanh Diện một cái, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nghiêm túc nói: công tử có ơn cứu mạng, hơn nữa tôi đã giao tính mạng cho công tử, tôi chỉ nghĩ có thể báo đáp công tử, cũng không dám có suy nghĩ gì với công tử.

Lương Cung Nhạn Sương nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Thượng Sam Tinh Vũ không có ý với Lâm Thanh Diện, vậy thì cô ta có thể làm bạn với Thượng Sam Tinh Vũ, dù sao nếu Thượng Sam Tinh Vũ cũng có ý với Lâm Thanh Diện thì tuyệt đối là một đối thủ vô cùng mạnh.

Ha ha, lúc nãy tôi quá kích động nên hiểu lầm cô, cô đừng để trong lòng.

Lương Cung Nhạn Sương nắm tay Thượng Sam Tinh Vũ, thân thiết với cô ta như chị em ruột.

Thượng Sam Tinh Vũ cũng có chút kinh ngạc nhìn Lương Cung Nhạn Sương, gật đầu với cô ta.

Lâm Thanh Diện nhìn vừa rồi hai người giương cung bạt kiếm lập tức trở nên thân thiết như chị em ruột, trên mặt cũng đầy khó hiểu, anh thật sự không hiểu được sinh vật tên là phụ nữ, rốt cuộc mạch mão làm bằng gì.

Nếu anh muốn bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi thì tối nay tôi cũng sẽ ngủ ở đây, tôi sẽ không chiếm phòng của Tinh Vũ nên cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi ngủ chung giường với Lâm Thanh Diện.

Lương Cung Nhạn Sương tuyên bố nói.

Cô ta nói xong thì định chuyển chăn mềm vào phòng kia.

Lâm Thanh Diện lập tức ngăn cản cô ta.

Lương Cung Nhạn Sương lập tức lộ vẻ tủi thân, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Thanh Diện mở miệng nói: Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để tôi ngủ trong phòng một mình sao? Lỡ người nhà Thượng Sam đến đây bắt tôi thì sao? Anh không sợ tôi xảy ra chuyện sao?Cô không cần chuyển chăn mềm, dùng đồ trong phòng là được.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hai mắt Lương Cung Nhạn Sương lập tức sáng lên mở miệng hỏi: Chẳng, chẳng lẽ anh đồng ý ngủ chung giường với tôi sao?Lâm Thanh Diện trợn mắt với cô ta nói: Cô nằm mơ đi, cô và Tinh Vũ ngủ trong phòng, tôi ngủ phòng khách.

Lương Cung Nhạn Sương lập tức lộ vẻ mất mát, rất khó chịu nói với Lâm Thanh Diện: Đúng là không biết quý trọng cơ hội, trẻ con miệng còn hôi sữa!Lâm Thanh Diện lại không quan tâm đến Lương Cung Nhạn Sương, anh đi đến bên cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Cách hôn lễ của nhà Thượng Sam và nhà Lương Cung còn một tuần lễ, Lâm Thanh Diện chỉ cần chờ một tuần, vào ngày hôn lễ giết nhà Thượng Sam, khi đó chủ nhà Thượng Sam chắc chắn đã chuẩn bị tất cả, cho nên không tùy tiện trốn thoát, bỏ lại những gì đã chuẩn bị, huống chi ông ta cũng không biết thực lực của Lâm Thanh Diện nên sợ là không chạy trốn.

Mà trước hôn lễ, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình cũng cần phải ổn định nhà Lương Cung, hiện tại Lương Cung Nhạn Sương ở chỗ mình, nhà Lương Cung chắc chắn sẽ dốc sức tìm kiếm Lương Cung Nhạn Sương, tuy rằng nói nhà Lương Cung không muốn mất mặt, vì thế cũng sẽ không để nhà Thượng Sam biết chuyện này, nhưng trước hôn lễ Lâm Thanh Diện phải ôn định nhà Lương Cung mới có thể làm cho hôn lễ thuận lợi tiến hành.

Đương nhiên chuyện này không phải là chuyện khó khăn với Lâm Thanh Diện, cho nên cũng không phải lo lắng.

Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện chạy ra ngoài mua đồ ăn cho Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương, hai cô gái chờ ở khách sạn.

Lương Cung Nhạn Sương nhàm chán nhìn Thượng Sam Tinh Vũ một cái, sau đó đến gần cô ta cười hỏi: Tinh Vũ, cô có thích uống rượu không?Thượng Sam Tinh Vũ lập tức Lương Cung Nhạn Sương nói: Tôi có uống một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.

Thật là quá tốt, tối nay chúng ta đến quán bar chơi nhé, tôi vừa trốn khỏi nhà nên phải trút ra một chút, uống rượu là sự lựa chọn tốt nhất.

Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.

Chuyện này.

.

.

Nên hỏi công tử.

Thượng Sam Tinh Vũ mở miệng.

Trời ơi, chỉ cần chúng ta muốn đi thì anh ta chắc chắn sẽ không từ chối, khi nào anh ta quay về, cô nghe theo tôi là được.

Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.

Thượng Sam Tinh Vũ nghĩ thầm đi ra ngoài uống rượu cũng không sao, mấy năm nay cô ta cũng không có giải trí, hơn nữa cô ta cũng muốn nhìn xem cuộc sống về đêm ở thành phố Đông Đô thế nào.

Vậy.

.

.

Vậy được.

Thượng Sam Tinh Vũ mở miệng.

Lương Cung Nhạn Sương lập tức hôn lên trán cô ta một cái nói: Đúng là chị em tốt của tôi.

Lần này Lương Cung Nhạn Sương vô tình gặp dược Lâm Thanh Diện nên trong lòng vô cùng vui vẻ, hơn nữa ở đây lại là đảo quốc, Lâm Thanh Diện cách xa vợ nghìn dặm, đây là cơ hội tốt để cô ta bắt được Lâm Thanh Diện.

Bọn họ lại ngủ riêng, Thượng Sam Tinh Vũ sẽ thành thật trong phòng mình, mà cô ta lại chưa chắc.

Chẳng qua tên đầu ngốc Lâm Thanh Diện mềm cứng không ăn, cô ta bá đạo mạnh mẽ chắc chắn không được, cho nên cách tốt nhất là chuốc say Lâm Thanh Diện.

Tên kia trong trạng thái say rượu sẽ không thể giữ bình tĩnh như bình thường được.

Cô ta rủ Thượng Sam Tinh Vũ đi quán bar cũng là vì mục đích này.

Ha ha, tên nhóc kia, tôi cũng không tin ở trên địa bàn đảo quốc của tôi, tôi còn không thể giải quyết anh, Lâm Thanh Diện, anh cứ chờ rơi vào lòng bàn tay của tôi đi!Không lâu sau, Lâm Thanh Diện mua thức ăn trở về, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ có chút đói bụng, ngồi trước bàn bắt đầu ăn đồ Lâm Thanh Diện mua về.

Lúc ăn được một nửa, Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện một cái mở miệng nói: Lâm Thanh Diện, lát nữa chúng ta ra ngoài uống rượu đi, Tinh Vũ nói đã lâu rồi chưa uống rượu, muốn thử một chút.

Thượng Sam Tinh Vũ lập tức kinh ngạc, cho tới bây giờ cô ta chưa nói như vậy.

Lương Cung Nhạn Sương quay đầu nhìn về phía Thượng Sam Tinh Vũ, không ngừng đưa mắt ra hiệu với cô ta, Thượng Sam Tinh Vũ nghĩ lúc nãy mình và Lương Cung Nhạn Sương đã bàn bạc xong, nếu lúc này vạch trần cô ta cũng không tốt lắm, cô ta gật đầu nói: Đúng.

.

.

Đúng vậy, tôi muốn nhìn xem cuộc sống về đêm ở thành phố Đông Đô, lâu rồi tôi chưa đến mấy chỗ như quán bar.

Lâm Thanh Diện thấy hai người muốn đi cũng không tiện dập tắt hứng thú của bọn họ, anh đồng ý ăn cơm xong thì có thể đến quán bar chơi.

Lương Cung Nhạn Sương đầy vui vẻ, lập tức đề cử cho Lâm Thanh Diện một quán bar tên là, bởi vì cô ta biết cái kia quán bar có một loại đặc sắc rượu, tương đương cấp lực, trên cơ bản chỉ cần một ly, liền tính tửu lượng lại đại người, cũng đều có thể cho phóng đảo.

Ăn qua đồ vật lúc sau, ba người rời đi hoa anh đào khách sạn, một đường đi kia gia tên là Thần Hộ Xuyên.

Ba người vừa đi vào, gần đó có một người cầm điện thoại gọi đi.

Cậu chủ, đã phát hiện tung tích của cô chủ, cô ấy và một nam một nữ đi vào quán bar Thần Hộ Xuyên, hiện tại tôi định đi theo, cậu chủ mau tới đây đi.

Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, đi vào quán bar Thần Hộ Xuyên.

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ ở thành phố Đông Đô.

Trong một phòng bao cao cấp, anh trai Lương Cung Nhạn Sương là Lương Cung Kham Thái, lúc này anh ta đang ngồi trên sô pha, một người phụ nữ mặc kimono xoa bóp chân cho anh ta, mà anh ta cũng vừa cúp điện thoại.

Bên cạnh Lương Cung Kham Thái là một ông già tóc hoa râm, bên kia còn có mấy người trẻ tuổi, nhưng từ quần áo đến thần thái thì dễ dàng nhận ra mấy người này đến từ nước C.

Nếu lúc này Lâm Thanh Diện ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông già ngồi bên cạnh Lương Cung Kham Thái là chủ nhà họ Vương trong sáu gia tộc võ cổ lớn, Vương Thủ Hạc.

Sau khi năm gia tộc lớn bắt tay nhau nhưng lại thua Lâm Thanh Diện đã có tiếng xấu muôn đời trong giới võ đạo, Vương Thủ Hạc nhân lúc Lâm Thanh Diện suy yếu, ra lệnh cho người của năm đại gia tộc lớn bao vây Lâm Thanh Diện hoàn toàn đánh bại tinh thần trong giới võ đạo.

Theo như lời của Lục Diên Thọ thì ông ta không giết Vương Thủ Hạc là vì muốn ông ta tận mắt nhìn thấy những gia tộc này sụp đổ vì hành vi ngu ngốc của ông ta, nhưng mấy tháng ngắn ngủn, lúc trước sáu gia tộc võ cổ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo, hiện tại lại trở thành đối tượng chịu sự chửi mắng của mọi người.

Thậm chí có không ít phe phái bắt tay nhau bắt đầu chống lại sáu gia tộc lớn, bọn họ muốn nhân cơ hội này đuổi sáu gia tộc lớn ra khỏi giới võ đạo ở nước C.

Sáu gia tộc võ cổ lớn, bốn chủ gia tộc lớn đã chết, một người trở thành kẻ tàn tật, Vương Thủ Hạc cũng dựa vào viên thuốc quý giá được cất giấu ở nhà họ Vương mới hồi phục được vết thương trên người, lúc này sáu gia tộc lớn không còn tiếng tăm, vốn không đối phó được với những phe phái võ cổ bắt tay nhau.

Trải qua mấy tháng hỗn loạn, sáu gia tộc võ cổ lớn hoàn toàn sụp đổ, địa vị trong giới võ cổ trước kia biến thành một câu chuyện cười, những phe phái bắt tay nhau ép bọn họ vào đường cùng, đành phải từ bỏ đất nước có nền nóng nhiều năm, từng người chạy trốn ra nước ngoài.

Vương Thủ Hạc mang theo người nhà họ Vương đi tới đảo quốc, định tìm cơ hội phát triển ở đây.

Bởi vì ở đảo quốc không có nền móng, những phe phái kia đã chia nhau sạch sẽ nhà họ Vương, cho nên hiện tại có thể nói nhà họ Vương rất túng thiếu, vì thế Vương Thủ Hạc không thể không nghĩ đến chuyện nhờ vả gia tộc lớn ở đảo quốc đổi lại sự phát triển cho nhà họ Vương.

Lúc trước Vương Thủ Hạc tràn đầy khinh thường với chuyện này, hiện tại ông ta phải nịnh nọt những gia tộc này, đối với Vương Thủ Hạc tới nói thì chuyện này còn đau khổ hơn giết chết ông ta.

Nhưng số phận của nhà họ Vương còn nằm trên vai ông ta, cho nên ông ta không thể chết được, cho dù ông ta khinh thường cũng phải chịu đựng.

Hôm nay, ông ta tới tìm người nhà Lương Cung bàn bạc chuyện hợp tác, dù sao Vương Thủ Hạc cũng là cao thủ tông sư cảnh, nhà Lương Cung cũng không ngốc, nếu có thể mượn sức cấp bậc cao thủ, đối với nhà Lương Cung cũng là một sự giúp đỡ vô cùng mạnh.

Cho nên Lương Cung Tín nói con trai bàn bạc với Vương Thủ Hạc để có một kết quả hài lòng mọi người.

Đại sư Vương, ông có thể hợp tác với nhà Lương Cung là niềm vinh hạnh của nhà Lương Cung, đối với nhà Lương Cung thì tiền chỉ là một con số mà thôi, mấy người muốn bao nhiêu, chúng tôi có thể cho mấy người bấy nhiêu, nhưng nếu sau này nhà Lương Cung có việc cần đại sư Vương, cũng hy vọng đại sư Vương có thể không do dự ra tay.

Lương Cung Kham Thái cười nói với Vương Thủ Hạc.

Vương Thủ Hạc lập tức gật đầu nói: Chuyện này là đương nhiên, nếu chúng ta hợp tác thì nhà họ Vương tự nhiên cũng sẽ tuân thủ lời hứa.

Tốt lắm, nếu chuyện này đã bàn bạc xong thì tôi cũng không cần ở lại, vừa rồi tôi nhận được tin tức của em gái, hiện tại tôi phải đi tìm con bé, nếu trong quá trình gặp chuyện phiền phức thì tôi sẽ cho đại sư Vương, hy vọng đến lúc đó đại sư Vương có thể mau chóng tới đó.

Lương Cung Kham Thái đứng lên.

Vương Thủ Hạc gật đầu, hiện tại ông ta giống như vệ sĩ nhà Lương Cung, người nhà Lương Cung cần ông ta làm gì thì không thể chậm trễ.

Tuy rằng thái độ của Lương Cung Kham Thái với ông ta không tệ, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ anh ta gọi ông ta một tiếng đại sư chỉ là khách sáo mà thôi.

Ông ta nghĩ mình là chủ nhà họ Vương lại lưu lạc đến mức làm vệ sĩ cho người ta, đúng là ông trời đang trêu đùa ông ta.

Lát nữa thư ký riêng của tôi sẽ gửi số tiền đã đồng ý với mấy người, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

Lương Cung Kham Thái nói một câu, sau đó đi ra ngoài.

Vương Thủ Hạc lập tức cười với Lương Cung Kham Thái, sau đó tự lẩm bẩm: Nghe ý của anh ta thì có lẽ nhanh chóng cần người nhà họ Vương, lần đầu tiên ra tay tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì, cần phải cho người nhà Lương Cung biết thực lực của nhà họ Vương, vậy thì bọn họ mới không coi khinh chúng ta.

Cũng may chỗ này là đảo quốc, sẽ không có ai biết tình hình hiện tại của nhà họ Vương, nếu Lâm Thanh Diện biết tôi lưu lạc đến mức này thì chắc chắn cậu ta có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.

Người học võ ở đảo quốc kém hơn nhiều so với nước C, chỉ mong ở đây không đụng tới yêu quái giống như Lâm Thanh Diện.

Vương Thủ Hạc bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ông ta nghĩ đến trận chiến của mình với Lâm Thanh Diện thì trong lòng không khỏi sợ hãi.

Quán bar Thần Hộ Dương.

Sau khi Lâm Thanh Diện cùng hai cô gái Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đi vào trong quán bar liền tìm một cái ghế dài, ngồi xuống.

Bởi vì nhan sắc của Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ thực sự quá mức nổi bật, cho nên ba người vừa đi vào trong quán bar đã thu hút ánh mắt của vô số người.

Rất nhiều người nhìn thấy Lâm Thanh Diện có được hai người đẹp siêu cấp, trong đó một người đẹp giống như tiên nữ cũng cảm thấy ghen tị.

Nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Thanh Diện vừa đi vào liền yêu cầu một cái ghế dài, sau đó nhân viên phục vụ còn đem rượu đắt tiền nhất ở nơi này đưa tới thì lập tức đều rõ ràng, chắc chắn Lâm Thanh Diện là một người vô cùng có tiền, không dễ chọc vào cho nên không ai dám đến gây rắc rối cho anh.

Mẹ kiếp, quả nhiên có tiền đúng là tốt, một lần mang theo hai người đẹp đến quán bar, thật sự hâm mộ quá.

Ôi, nhìn tình hình thì buổi tối hôm nay sẽ lại là một trận đại chiến rồi, cũng không biết anh bạn này có thể gánh vác được hay không, nếu không gánh được thì tôi cũng rất nguyện ý chia sẻ với anh ta một chút.

Bây giờ rất thịnh hành kiểu vận động nhiều người đấy, tôi cũng rất muốn được thử một lần.

.

.

.

Người xung quanh ước ao ghen tị nhưng ba người Lâm Thanh Diện lại không hề nghe thấy, bây giờ Lương Cung Nhạn Sương đang vô cùng hưng phấn, những chai rượu trên bàn này đều là do cô ta gọi, trong đó có một loại rượu mạnh có thể khiến cho người ta uống một chén đã say.

Cô ta cũng không hề khách sáo với Lâm Thanh Diện, cô ta biết cho dù hôm nay cô ta có mua lại cả quán bar này thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ chớp mắt một lần nào.

Tới đây tới đây, để ăn mừng ba người chúng ta có thể quen biết được nhau, uống một chén trước đã.

Lương Cung Nhạn Sương cười rót rượu cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, cô ta cân nhắc đến chuyện không thể để hai người kia vừa tới đã uống say, cho nên Lương Cung Nhạn Sương lấy một bình rượu nhẹ trước mở màn.

Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đều cầm ly rượu lên, cụng ly với Lương Cung Nhạn Sương một cái, sau đó đều uống một hơi cạn sạch.

Bình thường Thượng Sam Tinh Vũ rất ít khi uống rượu, bây giờ một lần liền trực tiếp cạn một chén nên cơ thể còn chưa kịp thích ứng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng lên.

Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa cô ta cũng là nội kình đại thành, tố chất thân thể không phải người thường có thể so sánh được, uống một chén rượu cũng không đến mức say quá.

Cùng với tiếng nhạc sôi động trong quán bar, ba người vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, Lương Cung Nhạn Sương có tính cách vui vẻ, cho dù hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ không quá thích nói chuyện thì cũng sẽ không tẻ nhạt.

Lương Cung Nhạn Sương nói với Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ về những cay đắng của mình trong khoảng thời gian này, còn oán trách cha mẹ của cô ta và người anh trai không đáng tin cậy kia của mình kia một chút.

Dưới sự ảnh hưởng của Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Sam Tinh Vũ hơi ngà ngà say cũng bị khơi gợi lên chuyện cũ, mượn cơ hội này nói ra.

Sau khi nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói xong, Lương Cung Nhạn Sương bất chợt cảm thấy những chuyện mình gặp phải kia không là gì cả, đồng thời cũng bày tỏ sự đồng tình sâu sắc với Thượng Sam Tinh Vũ.

Ngay lúc ba người đang trò chuyện vui vẻ, Lương Cung Kham Thái mang theo một đám người nhà Lương Cung đi vào trong quán bar Thần Hộ Dương.

Anh ta liếc nhìn toàn trường một chút, rất nhanh liền nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương đang uống rượu với Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ.

Anh ta đi thẳng tới chỗ ghế dài của Lương Cung Nhạn Sương, đám người nhà Lương Cung đi trước dọn đường cho Lương Cung Kham Thái, vốn những người kia còn cảm thấy hơi không phục nhưng khi nhìn thấy đám người nhà Lương Cung đều thân thể cường tráng, lập tức cũng không dám nói cái gì nữa.

Nhìn xem, là cậu cả của nhà Lương Cung, tất cả mọi người tránh xa ra một chút, đừng để bị ngộ thương.

Người nào xui xẻo lại bị cậu cả nhà Lương Cung để mắt tới vậy, xem ra tối nay lại có trò hay để xem rồi.

Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Lương Cung Kham Thái, bầu không khí trong quán bar cũng thay đổi bởi vì sự xuất hiện của anh ta.

Ba người Lâm Thanh Diện cũng để ý thấy sự thay đổi của quán bar, ánh mắt của bọn anh đều nhìn về phía cách đó không xa.

Sau khi Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lương Cung Kham Thái lập tức nhíu mày lại sau đó núp ở sau lưng Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói: Người kia là anh trai của tôi, chắc chắn anh ta tới là để mang tôi trở về, anh nhất định phải bảo vệ tôi đấy, nếu như anh ta đem tôi mang về vậy tôi sẽ xong đời rồi.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Yên tâm đi, có tôi ở đây, cho dù là ai cũng không thể mang cô đi được.

Tuy Lâm Thanh Diện nói lời này là đang bốc phét, nhưng Lương Cung Nhạn Sương nghe được lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

So với cha và anh trai mình thì người đàn ông này vẫn cho cô ta cảm giác an toàn hơn nhiều.

Sau khi Lương Cung Kham Thái đi đến bên cạnh ghế dài cũng không hề khách sáo mà trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, còn thuận tay cầm một ly rượu lên, uống một ngụm.

Đám người nhà Lương Cung trong nháy mắt liền bao vây chỗ ghế dài này lại, âm nhạc trong quán bar cũng ngừng lại, tất cả mọi người bắt đầu chú ý tới tình huống bên này.

Em gái, nếu như uống rượu đủ rồi thì trở về với anh đi, đừng cả ngày đi cùng với đám bạn xấu này nữa, em cũng sắp kết hôn rồi, nếu có kết bạn thì cũng phải tìm người nào xứng đôi với mình chứ, đi cùng với mấy thứ rác rưởi này sẽ kéo thấp phẩm vị của em xuống đấy.

Lương Cung Kham Thái không hề khách sáo mở miệng nói.

Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy, lập tức tràn đầy phẫn nộ, mở miệng nói: Lương Cung Kham Thái, giữ miệng anh sạch sẽ một chút, đừng cả ngày tỏ ra mình hơn người khác một bậc như vậy, nếu anh không xuất thân từ nhà Lương Cung mà bốc phét như vậy đã sớm bị người ta đánh chết rồi đó.

Đáng tiếc anh lại xuất thân từ nhà Lương Cung đó, em gái, em cũng đừng nói với anh từ nhỏ đến lớn em không lớn lên dưới sự che chở của nhà Lương Cung nhé.

Lương Cung Kham Thái bất cần nói.

Hừ, nhưng tôi cũng không phách lối giống như anh, anh đây là đang làm mất mặt nhà họ Lương Cung! Lương Cung Nhạn Sương nói một câu.

Lương Cung Kham Thái bật cười một tiếng, nói: Anh phách lối là bởi vì anh có vốn liếng để mà phách lối, không giống những tên rác rưởi này nghĩ ra đủ mọi cách để dính líu quan hệ với nhà Lương Cung của chúng ta, không ngờ còn dám đánh chủ ý đến cả em gái anh, loại người này tốt nhất nên cho họ biết thế nào là lễ độ mới được, em nói có đúng không?Nói xong, Lương Cung Kham Thái nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.

Anh ta hoàn toàn coi Lâm Thanh Diện thành một người đàn ông đầy tâm cơ, muốn mượn Lương Cung Nhạn Sương để trèo lên cây đại thụ nhà Lương Cung này.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy liền nở nụ cười, mở miệng nói: Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người tự cao tự đại giống như anh đấy, vì sao anh lại cho rằng bối cảnh của tôi chắc chắn không lợi hại bằng nhà Lương Cung của anh?Lương Cung Kham Thái nhếch miệng, nói: Bởi vì nếu như bối cảnh của anh tốt hơn tôi như lời anh nói thì chắc chắn tôi sẽ biết anh là ai, nhưng ở trong mắt tôi anh chính là một thứ rác rưởi chỉ biết dựa vào phụ nữ mà thôi.

Nói xong, anh ta đứng lên, sau đó nắm chặt nắm đấm của mình lại, nhìn dáng vẻ giống như muốn động thủ với Lâm Thanh Diện vậy.

Sắp tới ngày cưới của em gái tôi rồi mà anh còn lừa gạt nó đến đây uống rượu, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi dạy cho anh một bài học rồi.

Lương Cung Nhạn Sương vội vàng đứng dậy, ngăn Lương Cung Kham Thái lại.

Em gái, em cản anh cũng vô dụng, hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ lại thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này.

Lương Cung Kham Thái mở miệng.

Lương Cung Nhạn Sương không biết phải nói gì, cô ta mở miệng nói: Anh hiểu lầm rồi, tôi cản anh lại là bởi vì sợ anh ấy sẽ đánh chết anh đấy, anh vẫn nên đi nhanh lên đi, anh không đánh lại được anh ấy đâu.

Sau khi Lương Cung Kham Thái nghe được Lương Cung Nhạn Sương nói như vậy, lập tức cười nhạo, hiển nhiên là anh ta cảm thấy lời này của Lương Cung Nhạn Sương là một chuyện rất buồn cười.

Em gái, em nói như vậy là quá xem thường anh trai của em rồi.

Trong khoảng thời gian này anh đang học tập với một vị đại sư ninja, hơn nữa em không thấy đám tay chân đang vây xung quanh chỗ này à? Anh muốn dạy dỗ anh ta còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Lương Cung Kham Thái nói.

Lương Cung Nhạn Sương nhếch miệng, nếu như chỉ có mấy người này là có thể thu thập được Lâm Thanh Diện, vậy thì bọn họ thật sự là quá coi thường Lâm Thanh Diện rồi.

Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra Lương Cung Kham Thái này là người không đạt mục đích thề không bỏ qua, nếu hôm nay không cho anh ta ăn chút đau khổ thì chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng rời điKhông có ý định lãng phí thời gian, Lâm Thanh Diện đứng dậy, nhìn về phía Lương Cung Nhạn Sương cười hỏi: Nếu như tôi đánh anh trai của cô thì cô sẽ không tìm tôi gây phiền phức gì chứ?Lương Cung Nhạn Sương lườm Lương Cung Kham Thái một cái, mở miệng nói: Tôi cao hứng còn không kịp, tại sao phải tìm anh gây phiền phức chứ, tên khốn này muốn gả tôi cho một đại ma đầu, tôi không tự mình đánh anh ta đã là tốt lắm rồi.

Nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương nói như vậy, Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, mở miệng nói: Chuyện này dễ làm rồi.

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Lương Cung Kham Thái, nói: Nói thẳng luôn nhé, tất cả người anh mang theo cùng nhau lên cả đi, xét thấy anh là anh trai của Nhạn Sương nên tôi sẽ không ra tay độc ác đâu, sau khi các người bị đánh thì đi nhanh lên, đừng có lại tìm đến tôi gây phiền phức nữa.

Lương Cung Kham Thái nghe giọng điệu của Lâm Thanh Diện giống như chưa đánh đã thắng như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ thầm thằng nhóc này còn muốn phách lối hơn cả mình, nếu hôm nay không dạy dỗ anh ta một trận thì mặt mũi nhà Lương Cung sẽ bị anh ta làm mất hết rồi.

Anh ta trực tiếp cởi áo khoác trên người mình xuống để lộ ra bắp thịt rắn chắc trên cánh tay, sau đó lại nói vài câu với mấy người bên cạnh, những người kia lập tức bắt đầu đuổi mấy người ở trong sân nhảy sang một bên, đem sân nhảy làm nơi giao thủ.

Cậu nhóc, nếu cậu đã muốn chết như vậy thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu bị đánh chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.

Lương Cung Kham Thái nói, sau đó liền đi về phía sân nhảy bên kia.

Lâm Thanh Diện cười cười, cũng đi theo qua đó.

Lương Cung Nhạn Sương thấy thế, vội vàng nói: Đừng đánh chết anh ta đấy, dù sao anh ta cũng là anh trai của tôi, dạy cho anh ta một bài học là được rồi.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại, cười nói: Yên tâm đi, tôi sẽ biết chừng mực.

Mọi người trong quán bar thấy Lương Cung Kham Thái và Lâm Thanh Diện sắp đánh nhau ở trong sân nhảy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ không biết thực lực của Lâm Thanh Diện cho nên đều cho rằng Lâm Thanh Diện dám khiêu chiến với Lương Cung Kham Thái chính là đang tự đi tìm đường chết.

Lá gan của người này cũng lớn quá nhỉ, ngay cả cậu cả nhà Lương Cung mà cũng dám trêu chọc, chẳng lẽ anh ta thật sự không sợ chết sao?Dám khiêu chiến với người nhà Lương Cung ở thành phố Đông Đô, đây là người đầu tiên đấy, cho dù anh ta không sợ cậu cả Lương Cung thì chẳng lẽ anh ta lại không nhìn thấy đám chân tay đi theo cậu cả Lương Cung cùng tới đây kia sao?Dù như thế nào thì hôm nay cũng có trò hay để xem rồi, các người nói xem dáng vẻ của tên này sau khi bị cậu cả Lương Cung thu thập sẽ như thế nào?.

.

.

Lương Cung Kham Thái khởi động thân thể của mình một chút, trên mặt lộ ra vẻ kích động, mở miệng nói: Vừa hay tôi cũng đang muốn xem thành quả học tập của mình trong khoảng thời gian này một chút, hôm nay dùng anh để luyện tập đi.

Anh chắc chắn không cho mấy người đi theo anh cùng nhau lên chứ? Lâm Thanh Diện nhìn đám tay chân kia một chút.

Lương Cung Kham Thái hừ lạnh một tiếng, nói: Đừng ở chỗ này nói dõng dạc như vậy, anh cứ vượt qua một cửa này của tôi đã rồi hãy nói!Anh ta cũng không nói nhiều mà lập tức vọt về phía Lâm Thanh Diện bên này.

Oa, cậu cả Lương Cung ra tay rồi, dáng vẻ của anh ta rất đẹp trai.

Muốn chạm vào cơ bắp trên người anh ta quá, cậu cả Lương Cung bá đạo như thế, cái tên ghê tởm kia sao có thể là đối thủ của anh ta được.

Một đám phụ nữ đứng xem náo nhiệt ở xung quanh lập tức bắt đầu biến thành hoa si.

Cậu nhóc, nhận lấy cái chết đi!Lương Cung Kham Thái dùng sức đánh một quyền về phía Lâm Thanh Diện, nhìn vô cùng khí thế.

Lâm Thanh Diện nhìn động tác của Lương Cung Kham Thái không nhịn được lắc đầu một cái, loại trình độ này ở trong mắt anh bây giờ không khác gì của mấy đứa trẻ con đánh nhau.

Trong nháy mắt Lương Cung Kham Thái vọt tới trước mặt anh, Lâm Thanh Diện nhanh chóng quay người, đá một cước vào trên bụng Lương Cung Kham Thái.

Hai mắt Lương Cung Kham Thái lập tức trừng lớn, nắm đấm cũng không chạm được vào người Lâm Thanh Diện, ngay sau đó anh ta bị bay ra phía sau, đập vào một cái bàn ở cách đó không xa.

Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Vừa rồi cậu cả Lương Cung khí thế kinh người như vậy, vậy mà một cước đã bị Lâm Thanh Diện đánh bay?Tất cả mọi người nhìn một màn này đều không thể tin được, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.

Lương Cung Kham Thái chịu đau từ dưới đất ngồi dậy, anh ta cũng không ngờ mình lại bị Lâm Thanh Diện đánh bay một cách đơn giản như vậy, so sánh với khí thế vừa rồi của anh ta thì đây quả thực là tự mình tát vào mặt mình.

Anh ta không rõ tại sao Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những thứ này, nếu như hôm nay không thể xử lý được tên nhóc này thì chắc chắn ngày sau anh ta sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Các người còn ở đó thất thần cái gì, cùng nhau lên hết đi, đánh gục anh ta cho tôi! Lương Cung Kham Thái hướng về phía đám tay chân hô một tiếng.

Đám tay chân nhà Lương Cung lập tức đều vọt vào trong sân nhảy, trong nháy mắt đã bao vậy Lâm Thanh Diện lại.

Nhưng cuối cùng đám tay chân này vẫn chỉ là người bình thường, cho dù số lượng có nhiều hơn nữa thì đối với Lâm Thanh Diện bây giờ mà nói cũng chả có gì khác nhau quá nhiều, cũng chỉ là đánh thêm mấy quyền mà thôi.

Sau mấy phút, đám tay chân nhà Lương Cung đều bị Lâm Thanh Diện đánh ngã hết trên mặt đất, thống khổ kêu rên lên.

Lương Cung Kham Thái khó tin nhìn một màn này, không ngờ đám tay chân trong nhà mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng lại không chịu nổi một kích như thế.

Đám người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ trên thế giới này vẫn còn có người lợi hại như vậy.

Đảo Quốc cũng không có căn cơ võ đạo truyền thừa thâm hậu giống như nước C, cho nên người bình thường nhận biết về võ học cũng chỉ giới hạn trong một số truyền thuyết về ninja, trong cuộc sống bình thường rất khó nhìn thấy người nào lợi hại như vậy.

Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lương Cung Kham Thái bị đánh bại, cả khuôn mặt đều là cao hứng, cô ta chạy đến trước mặt Lương Cung Kham Thái, cười trên nỗi đau của người khác nói: Tôi đã nhắc nhở anh rồi, anh không đánh lại được anh ấy đâu, kết quả anh lại không nghe tôi, bây giờ đã hối hận chưa.

Lương Cung Kham Thái thấy em gái mình lại xem mình thành trò cười như thế, trong lòng tràn đầy tức giận, anh ta hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Em đừng có mà đắc ý nữa, hôm nay anh vừa gặp một vị đại sư có thực lực thâm hậu, vị đại sư này đã đồng ý làm việc cho nhà Lương Cung rồi, quả thực thực lực của tên nhóc này không yếu nhưng ở trước mặt vị đại sư kia cũng chỉ là con mèo ba chân mà thôi.

Anh có dám gọi vị đại sư kia đến đây hay không, chỉ cần đánh hai chiêu với anh ấy thôi, đến lúc đó anh sẽ biết rõ thế nào mới thật sự là cao thủ!Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy lời này của Lương Cung Kham Thái, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện một cái, bây giờ Lâm Thanh Diện chính là lão đại của cô ta, tiếp theo đây nên làm thế nào, đương nhiên phải để lão đại quyết định.

Lâm Thanh Diện lúc này đã uống chút rượu, ý đùa cợt trong lòng cũng lớn hơn rất nhiều, nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói muốn kêu cái được gọi là đại sư đến đây, trong lòng cũng dấy lên một tia hứng thú.

Dù sao thời gian của bọn họ bây giờ vẫn còn sớm, chơi với Lương Cung Kham Thái một chút cũng không có vấn đề gì.

Vị đại sư mà anh nói, chắc không phải chỉ là người lợi hại hơn đám đánh đấm các người một chút thôi đó chứ? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.

Lương Cung Kham Thái hừ lạnh một tiếng, nói: Thực lực của vị đại sư này căn bản không phải là thứ mà đám phế vật này có thể so được, nói cho anh biết, vị đại sư này từ nước C xa xôi đến đây, người ta đều xưng ông ta là tông sư, thực lực của ông ta đã không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được rồi, anh có dám để tôi kêu ông ta đến không?Đôi mày Lâm Thanh Diện chợt nhướng lên, không ngờ vậy mà lại là một cao thủ cảnh giới tông sư, thế là liền cười nói: Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây, anh kêu ông ta qua đi.

Lương Cung Kham Thái thấy Lâm Thanh Diện trúng chiêu khích tướng của mình, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, không nói nhiều nữa mà lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Vương Thủ Hạc.

Đối với anh ta, chỉ cần Vương Thủ Hạc đến, thì nhất định có thể san bằng tên ngông cuồng Lâm Thanh Diện này rồi.

Tôi đã thông báo cho đại sư rồi, đại sư sẽ đến đây nhanh thôi, nếu như anh có đủ gan dạ thì ở lại đây đừng có đi.

Lương Cung Kham Thái hung dữ mà nói một câu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đi đến chỗ ghế, ngồi xuống.

Lương Cung Nhạn Sương vội vàng đi qua đó, sáp đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Vị tông sư mà anh ấy nói, chính là vị cao thủ cảnh giới tông sư mà ban đầu sư phụ nói sao?Ban đầu Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện cùng ở trong núi theo sư phụ tu hành, cũng có biết một chút về việc phân chia thực lực trong võ đạo.

Lúc đó cô ta biết cao thủ cảnh giới tông sư đại diện cho sự khủng bố, bây giờ nghe thấy Lương Cung Kham Thái nói như vậy, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nói: Chắc là vậy.

Vậy chúng ta còn ngốc nghếch đợi ở đây làm gì nữa, hay là mau đi đi, cao thủ cảnh giới tông sư không phải vô cùng khủng bố sao, nếu như thật sự đến rồi, chúng ta không phải toi rồi sao? Lương Cung Nhạn Sương trừng to đôi mắt, cô ta vốn không rõ Lâm Thanh Diện bây giờ có thực lực thế nào.

Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh đột nhiên cười lên, nói: Chị Nhạn Sương, chị vốn không cần lo lắng cái này, công tử vô cùng lợi hại, cho dù có là mười mấy cao thủ cảnh giới tông sư bao vây tấn công công tử, công tử cũng vẫn có thể an nhàn mà thoát thân đó.

Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc mà nhìn sang Lâm Thanh Diện, nói: Mười mấy tông sư bao vây tấn công? Thật hay giả vậy?Đương nhiên là thật rồi, tôi đã tận mắt nhìn thấy đó.

Vẻ mặt Thượng Sam Tinh Vũ đầy nghiêm túc.

Lương Cung Nhạn Sương trong lòng lại dấy lên ngàn con sóng dữ, cô ta không ngờ đã lâu như vậy không gặp, Lâm Thanh Diện vậy mà lại lợi hại đến mức như vậy rồi.

Tiếp tục uống rượu đi, đợi sau khi xử lý tên được gọi là đại sư kia, chúng ta cũng nên về rồi.

Lâm Thanh Diện cười cười nói.

…Trên đường đến quán bar Thần Hộ Xuyên.

Vương Thủ Hạc dắt theo vài đệ tử nhà họ Vương, thần sắc vội vã.

Không ngờ hôm nay chúng ta mới bàn thành công hợp tác với nhà Lương Cung, là đã có cơ hội ra tay rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta ra tay, nhất định phải xử lý tất cả rắc rối cho tốt, nếu không người nhà Lương Cung nhất định sẽ nghi ngờ thực lực của chúng ta.

Vương Thủ Hạc nói với đệ tử nhà họ Vương bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Mấy tên đệ tử đó đều gật đầu, một trong số đó cười cười nói: Đảo Quốc này không giống như nước C, chỗ này về cơ bản là không có võ giả gì, cho dù có một số được gọi là nhẫn giả, cũng rất thần bí, bình thường sẽ không lộ mặt ở xã hội thế tục, tôi cảm thấy lần này chắc cũng không phải là rắc rối quá lớn gì, đến lúc đó mấy người chúng tôi ra mặt là được rồi, gia chủ chỉ cần đứng xem là được.

Mấy tên đệ tử còn lại đều gật đầu hùa theo, vô cùng tán đồng cách nói của hắn ta.

Vương Thủ Hạc cũng vốn không cảm thấy lời mà tên đệ tử này nói có chỗ nào phóng đại, cái mà hắn nói quả thực là sự thật, cho nên cũng không có phản bác.

Đợi lát nữa đến rồi, mấy người các cậu lên trước, nếu như giải quyết không được thì tôi mới ra mặt, đây là cơ hội tốt để biểu hiện ở trước mặt người nhà Lương Cung, các cậu nhất định phải nắm chắc đó.

Vương Thủ Hạc lên tiếng.

Mấy đệ tử đó đều gật gật đầu, trong ánh mắt đều lộ ra sự hưng phấn.

Bên trong quán bar.

Lương Cung Kham Thái nhìn ba người Lâm Thanh Diện đang nhàn nhãn uống rượu với vẻ mặt tràn đầy tức giận, thỉnh thoảng mắng vài câu.

Đợi lát nữa Vương đại sư đến rồi, xem anh còn có thể nhàn nhã như vậy nữa không.

Rất nhanh, Vương Thủ Hạc liền đưa đệ tử đến bên trong quán bar Thần Hộ Xuyên, bọn họ vừa nhìn liền thấy Lương Cung Kham Thái đang đứng ở kia với vẻ mặt đầy phẫn nộ, mấy tên đệ tử nhà họ Vương vì muốn được biểu hiện tốt một phen mà vội vàng đi đến trước mặt Lương Cung Kham Thái.

Cậu chủ Lương Cung, không biết là người nào dám kiếm chuyện với cậu, hãy giao cho bọn tôi, chuyện này, chúng tôi thay cậu giải quyết.

Một đệ tử trong đó mở miệng nói.

Lương Cung Kham Thái thấy người nhà họ Vương đến, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: Cuối cùng các người cũng đến rồi, người giả vờ ra vẻ ở trước mặt tôi đang ở kia, mong các người phải xử lý hắn cho tôi, nếu không mặt mũi nhà Lương Cung tôi sẽ không còn nữa a.

Nói xong, Lương Cung Kham Thái liền chỉ về phía Lâm Thanh Diện.

Cậu chủ Lương Cung yên tâm, đây là việc chúng tôi nên làm.

Mấy đệ tử đều quay đầu nhìn sang hướng mà Lương Cung Kham Thái chỉ, chuẩn bị đại chiến một phen.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người ngồi ở bên đó, lập tức sững sờ.

Bàn chân vốn định sải ra cũng đơ luôn tại chỗ.

Lâm…Lâm Thanh Diện? Sao lại là hắn?Mấy người nhà họ Vương cho dù có quên đi bộ dạng của cha mẹ ruột, cũng tuyệt đối không thể quên bộ dạng của Lâm Thanh Diện.

Chính là người này đã tạo thành kiếp nạn khôn lường cho nhà họ Vương, nếu như không phải anh, thì nhà họ Vương cũng sẽ không bị ép đến Đảo Quốc rồi.

Thế nhưng chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, bọn họ vậy mà lại gặp phải Lâm Thanh Diện ở đây, hơn nữa anh còn là cái mớ rắc rối mà cậu chủ Lương Cung muốn bọn họ đối phó nữa.

Đám người nhà họ Vương này đều vô cùng rõ thực lực của Lâm Thanh Diện, ban đầu Lâm Thanh Diện một mình khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, bọn họ đều tận mắt chứng kiến, không có ai có thể hiểu sự khủng bố của Lâm Thanh Diện hơn bọn họ cả.

Bây giờ Lương Cung Kham Thái kêu bọn họ qua đó đối phó với Lâm Thanh Diện, bọn họ sợ đến mức đi không nổi nữa rồi.

Lương Cung Kham Thái nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương hoàn toàn không có ý định qua đó ra tay, trên mặt cũng tràn đầy sự nghi hoặc, mở miệng hỏi: Có vấn đề gì sao?Mấy tên đệ tử nhà họ Vương đều toát mồ hôi lạnh, tình hình bây giờ đâu chỉ là có vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn, người ngồi ở đằng kia thật sự là sát tinh, nếu như bọn họ qua đó chỉ e sẽ không sống nổi qua tối nay mất.

Lúc này Vương Thủ Hạc cũng đi tới trước mặt Lương Cung Kham Thái, nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương đều đứng yên bất động, cũng có chút thắc mắc.

Lương Cung Kham Thái nhìn thấy Vương Thủ Hạc đến, vội vàng đi qua đó, lên tiếng nói: Vương đại sư, rắc rối mà tôi muốn các người giải quyết đang ngồi ở bên kia, mấy tên đệ tử của ông này không biết bị sao rồi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hay là ông đích thân ra tay đi, với thực lực của ông, thì giải quyết tên tiểu tử đó chỉ là chuyện trong phút chốc thôi.

Vương Thủ Hạc gật gật đầu, nói: Cậu chủ Lương Cung yên tâm, tôi sẽ thay cậu giải quyết rắc rối.

Nói xong, ông ta cũng nhìn sang phía Lâm Thanh Diện.

Vào giây phút nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Diện, phản ứng của Vương Thủ Hạc lập tức trở nên y như đúc đám đệ tử nhà họ Vương kia.

Lâm.

.

Lâm Thanh Diện! Tại sao hắn ta lại ở đây? Không lẽ là truy cùng giết tận người nhà họ Vương tôi sao, cho nên cố ý theo đến đây? Không lẽ nhà họ Vương tôi lưu lạc đến bước đường này còn chưa đủ sao? Đáng chết, xem ra Đảo Quốc cũng không thể tiếp tục ở nữa rồi, nếu không, một mình Lâm Thanh Diện đã có thể giải quyết tất cả người nhà họ Vương rồi.

Nhất thời, trong đầu Vương Thủ Hạc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, không có trực tiếp tháo chạy đã coi như là ông ta lớn gan lắm rồi.

Mồ hôi dày đặc hiện lên trên trán Vương Thủ Hạc, đại não ông ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem mình tiếp theo đây rốt cuộc nên làm thế nào.

Đấu với Lâm Thanh Diện đương nhiên là không thể rồi, tên tiểu tử này là một tên yêu nghiệt một mình là đã có thể đánh bốn tên gia chủ bọn họ liên thủ với nhau đến tơi tả, bây giờ một mình ông ta dắt theo vài tên đệ tử nhà họ Vương, muốn đấu với Lâm Thanh Diện thì đúng là trò cười.

Mà nếu như ông ta trực tiếp tháo chạy, thì sự hợp tác khó lắm mới bàn thành với nhà Lương Cung sẽ tan thành bong bóng.

Lúc này Lâm Thanh Diện cũng chú ý đến tình hình bên này của Lương Cung Kham Thái, khi anh nhìn thấy Vương Thủ Hạc đứng ở bên cạnh Lương Cung Kham Thái, cũng sững sờ một hồi, không ngờ, đại sư mà Lương Cung Kham Thái kêu đến, vậy mà lại là người quen cũ của anh.

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều quay đầu nhìn Vương Thủ Hạc một cái, nhìn thấy người đến là một lão già tóc muối tiêu, nhìn bộ dạng giống như một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Lão này chính là đại sư mà anh trai tìm tới sao? Nhìn trông rất lợi hại, nhưng sao lại cứ cảm thấy trong ánh mắt mà ông ta nhìn sang chúng ta lại tràn đầy sự kiêng dè nhỉ? Lương Cung Nhạn Sương có chút nghi hoặc mà mở miệng.

Bởi vì…người này chính là bại tướng dưới tay tôi.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều nhìn sang Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không ngờ lão già bên kia vậy mà lại là bại tướng dưới tay Lâm Thanh Diện.

Cũng quá là trùng hợp rồi a? Vậy người này có nhân cơ hội này đến đánh với công tử một trận để chứng minh thực lực của mình không? Thượng Sam Tinh Vũ mở miệng.

Yên tâm đi, ông ta không có cái gan này đâu, lần trước khi tôi đánh bại ông ta, bọn họ có tới 4 vị tông sư cùng nhau lên, bây giờ một mình ông ta, nếu như tôi đoán không sai, ông ta chắc hẳn là đang nghĩ xem nên tháo chạy thế nào đó.

Lâm Thanh Diện cười lên.

Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ lại trừng to đôi mắt, nhìn sang Lâm Thanh Diện với vẻ khó tin, không hiểu sao Lâm Thanh Diện mỗi lần đều có thể nói ra những lời kinh người như vậy.

Lương Cung Kham Thái nhìn thấy Vương Thủ Hạc cũng đứng ngây người tại chỗ, sự nghi hoặc trong lòng đạt đến cực điểm, anh ta không hiểu thằng cha muốn nịnh bợ em gái của anh ta rốt cuộc là có ma lực gì, vậy mà chỉ cần nhìn một cái liền có thể khiến người ta đứng yên không dám động nữa rồi.

Vương đại sư, ông sao thế? Tên tiểu tử đó có một mình, còn lại hai đứa con gái, ông chỉ cần đối phó một mình hắn là được rồi, chỗ này có vấn đề gì sao? Lương Cung Kham Thái nhẫn nại mà hỏi một câu.

Vương Thủ Hạc bị lời của Lương Cung Kham Thái làm giật mình, ông ta mới nãy vì quá sợ hãi, thậm chí có chút xuất thần rồi.

Sau khi hồi thần lại, Vương Thủ Hạc nuốt ngụm nước bọt, sau đó vội vàng quay người nhìn sang Lương Cung Kham Thái, mở miệng nói: Cậu chủ Lương Cung, thật sự xin lỗi, cái rắc rối này bọn tôi không thể giúp cậu giải quyết được, số tiền mà chúng ta đã bàn cậu cũng không cần cho chúng tôi nữa, hợp tác của chúng ta kết thúc như vậy đi, cậu chủ Lương Cung, cậu hãy bảo trọng, nếu như có thể chạy thì mau chạy đi.

Nói xong, Vương Thủ Hạc liền quay người nhanh chóng chạy ra ngoài quán bar.

Chạy được một nửa, nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương vẫn còn đứng tại chỗ, Vương Thủ Hạc lập tức kêu một tiếng: Mấy người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau chạy đi!Mấy tên đệ tử nhà họ Vương lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía cửa quán bar, mới chớp mắt, Vương Thủ Hạc và mấy tên đệ tử nhà họ Vương đã biến mất trong quán bar.

Lương Cung Kham Thái há hốc mồm mà nhìn cảnh này, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao vị Vương đại sư này còn chưa bắt đầu đánh mà đã trực tiếp dắt người tháo chạy rồi?Qua một hồi, Lương Cung Kham Thái tỉnh thần lại, nghiến chặt răng, mắng: Thật đúng là một lũ phế vật, còn dám xưng đại sư nữa chứ, ông đây đúng là đã mù mắt, mới tin mấy lời quỷ quyệt của các người!Lâm Thanh Diện đứng dậy, đi về phía Lương Cung Kham Thái, cười hỏi: Đại sư mà anh mời tới đâu? Đừng nói là mới nãy vừa nhìn thấy tôi một cái liền bị doạ sợ chạy trốn rồi đó nha?Vẻ mặt Lương Cung Kham Thái đầy xấu hổ, nhưng thân là cậu chủ nhà Lương Cung, cho dù là lúc này, khí thế của anh ta cũng không được yếu, anh ta tỏ ra mạnh mẽ mà nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Anh bớt đắc ý ở đây đi, anh cướp em gái tôi đi, nhà Lương Cung tôi sẽ không để yên đâu, hơn nữa em gái tôi là người sắp gả vào nhà Thượng Sam, nếu như người nhà Thượng Sam biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho anh, anh đợi chết đi!Nói xong, Lương Cung Kham Thái liền hoang mang mà chạy về phía cửa quán bar, sợ Lâm Thanh Diện lại cho anh ta một cước.

Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Lương Cung Kham Thái, đều không nhịn được mà cười lên.

Lâm Thanh Diện nhún nhún vai, quay người lại đi về phía ghế, ngồi xuống.

Vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương đầy hưng phấn, định ôm Lâm Thanh Diện một cái để bày tỏ lòng cảm ơn của mình đối với anh, Lâm Thanh Diện trực tiếp vươn tay ra, ngăn Lương Cung Nhạn Sương lại.

Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện không có tình thú như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên không vui, lẩm bẩm một câu: Thật đúng là không biết quý trọng cơ hội gì cả, người ta không phải chỉ muốn cảm ơn anh một chút thôi sao? Quỷ keo kiệt.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm đến lời của Lương Cung Nhạn Sương, trong khoảng thời gian cùng sống với Lương Cung Nhạn Sương trước đây, anh đã sớm hiểu được tính cách của cô gái này, nếu như anh không ngăn lại, thì cô gái này chỉ e đã sớm lên đến đằng trời ở trước mặt mình rồi.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nhìn thấy anh trai tôi ăn thiệt, trong lòng tôi đều vô cùng vui, vì để chúc mừng, chúng ta cạn một ly đi.

Lương Cung Nhạn Sương nói xong, liền rót cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ mỗi người một ly, thật đúng là loại rượu đặc sắc trong quán bar, có thể khiến người ta một ly là gục.

Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đều cầm ly rượu trước mặt lên, cụng với Thượng Sam Tinh Vũ, sau đó một hơi uống cạn.

Nhìn thấy hai người họ uống hết rượu, trên khuôn mặt của Lương Cung Nhạn Sương lộ ra một nụ cười xấu xa.

…Trong một khách sạn nào đó.

Chỗ ở tạm thời của người nhà họ Vương.

Sau khi Vương Thủ Hạc dắt theo mấy tên đệ tử nhà họ Vương chạy đến đây, đều không ngừng thở hổn hển, nhưng bọn họ không dám ngừng nghỉ chút nào, vội vàng chạy vào trong khách sạn, kêu toàn bộ người nhà họ Vương ra.

Đám người nhà họ Vương đều nhìn Vương Thủ Hạc với vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao nửa đêm nửa hôm ông ta lại kêu mọi người ra nữa.

Lâm Thanh Diện theo chúng ta đến Đảo Quốc rồi, tuy không biết mục đích của hắn là gì, nhưng đối với nhà họ Vương chúng ta mà nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt, Đảo Quốc không thể ở được nữa, mọi người đều nhanh chóng dọn đồ đi, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.

Vương Thủ Hạc lên tiếng nói.

Đám người vừa nghe thấy cái tên Lâm Thanh Diện, đều giật bắn mình, sau đó liền nhanh chóng về phòng thu dọn đồ.

Ông trời ơi, Lâm Thanh Diện thật đúng là muốn truy cùng giết tận bọn tôi a, mới vừa đặt chân xuống Đảo Quốc, lại bắt đầu cuộc sống trốn chạy rồi, đây là tạo phải nghiệt gì vậy a.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License