con-mat-ao-thi

Lúc này một đám đệ tử Dược Thần Cốc đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chiến trường ở cách đó không xa, một màn lúc nãy đã làm cho bọn họ rung động đến nỗi không nói nên lời.

Lúc, lúc nãy tôi vừa mới nhìn thấy thần tiên hạ phàm hả? Bàn tay khổng lồ đó chỉ sợ cũng chỉ có thần tiên mới có thể làm được thôi?Hơn mười vị cao thủ ở trong cốc bao vây đuổi bắt một mình Lâm Thanh Diện, kết quả cuối cùng vậy mà toàn bộ đều thất bại, chiến tích như thế này chỉ sợ là ở trong lịch sử của Dược Thần Cốc, thậm chí là trong lịch sử của toàn bộ giới võ đạo cũng đều là đầu tiên.

Rốt cuộc cái tên Lâm Thanh Diện này là quái thai hay gì vậy? Tại sao anh ta lại có thể mạnh như vậy được chứ, một chiêu cuối cùng đó của anh ta lại có tác dụng đặc biệt, ngay cả ông trời cũng cảm thấy anh ta tuyệt vời cho nên đã cố ý ban tặng cho anh ta một hiệu quả đặc biệt?Lúc này sắc mặt của hai anh em nhà họ Đỗ cũng cứng ngắc nhìn về phía chiến trường ở xa xa, giờ phút này bọn họ cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Sau khi Lâm Thanh Diện thi triển một chiêu này thì cũng hít vào một hơi thật sâu, trong cơ thể truyền đến một cảm giác trống rỗng, nhưng mà loại cảm giác này liền biến mất rất nhanh không còn nữa, trong nháy mắt đã được năng lượng còn sót lại của đan dược rót vào.

Cũng là đến lúc này Lâm Thanh Diện mới cảm nhận được cái gọi là đan dược cấp bậc hoàn mỹ có hiệu quả tốt bao nhiêu, nếu như mà dựa theo hiệu quả của bí pháp, một chiêu này qua đi trong cơ thể của anh chắc sẽ không còn lại một tia sức lực nào, hơn nữa cả người cũng sẽ lâm vào trạng thái yếu ớt.

Nhưng mà khi sử dụng đan dược xong, xuất ra một chiêu này mà vẫn còn thừa lại chút lực, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không cảm giác mình sẽ trở nên suy yếu một chút nào.

Mặc dù là hiệu quả của đan dược này tốt đó, nhưng mà cũng chỉ dùng được có một lần, dùng rồi thì không còn nữa, mà bí pháp thì có thể sử dụng vô thời hạn, với lại sức mạnh của Lâm Thanh Diện tăng lên thì tác dụng phụ của nó sẽ càng ngày càng kém, sau khi Lâm Thanh Diện huyền kình viên mãn rồi sử dụng bí pháp thì thời gian xuất hiện trạng thái yếu ớt cũng chỉ còn mấy tiếng đồng hồ.

Tổng hợp lại, giá trị của bí pháp vẫn là cao hơn.

Anh nhảy xuống từ trên nóc nhà, đáp xuống trước mặt của bọn người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích, trên mặt mang theo nụ cười.

Mặt mũi của Điền Uyên tràn đầy kiêng dè nhìn Lâm Thanh Diện, ông ta chưa từng ngờ đến nhiều cao thủ Tông Sư cảnh của Dược Thần Cốc như vậy mà lại bị một mình Lâm Thanh Diện đánh bại hết cả đám.

Khóe miệng của Kỳ Thiên Xích lộ ra một chút âm tàn, trong lòng của ông ta hiểu rất rõ ràng nếu như còn chưa diệt trừ được Lâm Thanh Diện vậy thì ngày hôm nay người bị xử lý sẽ chính là ông ta.

Cốc chủ, lúc nãy Lâm Thanh Diện vừa thi triển ra một chiêu đó chắc chắn cũng đã đến mức giới hạn của cậu ta rồi, hai chúng ta liên thủ lại với nhau ra một chiêu, nói không chừng còn có thể xử lý cậu ta nếu không thì Dược Thần Cốc của chúng ta sẽ hủy ở trong tay của thằng nhóc này.

Kỳ Thiên Xích nói với Điền Uyên.

Hai mắt của Điền Uyên nhìn chòng chọc vào Lâm Thanh Diện, chuyện cho đến bây giờ quả thật là không thể buông tay được.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Kỳ Thiên Xích còn muốn ra tay, nhếch miệng nói với Điền Uyên: Nhìn bộ dạng này của ông chắc là không biết cái tên súc sinh này làm ra chuyện gì, toàn bộ những người Dược Thần Cốc của các người đều bị ông ta làm vũ khí mà sử dụng, các người vẫn còn muốn liều mạng tiếp tục, thật sự buồn cười mà.

Kỳ Thiên Xích nghe nói như vậy thì lập tức quát Lâm Thanh Diện: Đều đã đến lúc này rồi mà cậu còn muốn châm ngòi ly gián nữa à, cho dù cốc chủ có như thế nào cũng sẽ không nghe theo lời của thằng nhóc nhà cậu đâu.

Đúng vậy không? Nhưng mà cũng không quan trọng đâu, chỉ dựa vào hai người khác người muốn khống chế được tôi đó là chuyện không thể nào, cái người được gọi là cốc chủ này ngu xuẩn như thế, tôi cũng không để ý mà cho ông ta ăn thêm chút đau khổ.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng nói.

Cốc chủ, hiệu quả đan dược của chúng ta sắp hết rồi không thể nào kéo dài được nữa đâu.

Kỳ Thiên Xích nhìn Điền Uyên.

Điền Uyên bất đắc dĩ thở dài, bước một bước ra phía trước.

Đúng lúc này tiếng khóc la của trẻ con vang lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, phát hiện ở chỗ ở của đại trưởng lão cửa đã bị mở ra, ở trong là Thượng Sam Tinh Vũ ôm một đứa bé đi tới.

Ở sau lưng của cô ta là những đứa bé còn chưa đến mười tuổi, trên tay của bọn chúng đều đang ôm những đứa trẻ vẫn còn chưa biết đi, đi theo sau lưng của Thượng Sam Tinh Vũ, khuôn mặt đều là biểu cảm sợ hãi.

Sau khi Điền Uyên nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức thay đổi, không biết là từ lúc nào ở Dược Thần Cốc lại có nhiều con nít như vậy, hơn nữa còn là từ chỗ ở của đại trưởng lão.

Kỳ Thiên Xích thầm mắng một tiếng ở trong lòng, lúc nãy ông ta sốt ruột diệt trừ Lâm Thanh Diện chính là không muốn xảy ra loại tình huống như thế này, không ngờ đến là Thượng Sam Tinh Vũ cứu mấy đứa nhỏ này ra nhanh như vậy.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Thượng Sam Tinh Vũ dẫn mấy đứa bé đi ra, lại nhìn về phía Điền Uyên một lần nữa, mở miệng nói: Chắc là bây giờ cũng không cần tôi phải giải thích cái gì đâu ha, những đứa trẻ này là chứng cứ tốt nhất để chứng minh hành vi của cái tên súc sinh này!Điền Uyên không thể tin được nhìn về phía Kỳ Thiên Xích ở bên cạnh, lên tiếng hỏi: Đại trưởng lão, những đứa bé này là có chuyện gì xảy ra vậy?Kỳ Thiên Xích hít sâu một hơi, ban đầu còn dự định biên ra một vài lời nói dối để kéo dài thêm thời gian, nhưng mà suy nghĩ lại chuyện này hôm nay cũng đã định kết cục rồi, có nói dối nữa cũng không còn ý nghĩa gì.

Ông ta cười lên ha hả, bộ dạng thu tính tình của ông ta không còn sót lại chút nào, tiếng cười kia làm cho ông ta trông vô cùng tà ác.

Có chuyện gì xảy ra? Không phải là thằng nhóc này cũng đã nói rõ hết rồi đó ư, đây chính là nội dung giao dịch giữa tôi với gia tộc Thượng Sam.

Gia tộc Thượng Sam muốn máu và mắt của những đứa nhỏ này, cho nên tôi đã bắt cóc những đứa nhỏ này ở trong sơn thôn gần đây, tôi nói vậy đã đủ chưa?Điền Uyên cùng với đám người Dược Thần Cốc nghe thấy lời nói của Kỳ Thiên Xích, sắc mặt đều thay đổi dữ dội, bọn họ đều không thể tin nổi nhìn về phía đại trưởng lão, không ngờ đến là ông ta lại nói ra lời nói như thế này.

Kỳ Thiên Xích, ông có biết là ông đang nói cái gì không hả? Trên khuôn mặt của Điền Uyên đều là phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiên Xích, ngực lại phập phồng một trận, sau đó khí huyết dâng lên, quả thật là bị tức đến nỗi phun ra một ngụm máu.

Đương nhiên là tôi biết tôi đang nói cái gì rồi, cũng chỉ là một vài đứa con nít mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu chứ.

Chỉ cần tôi giao những đứa nhỏ này cho gia tộc Thượng Sam vậy thì bọn họ sẽ đưa cho tôi phương pháp luyện đan đan dược cấp bậc hoàn mỹ, ông có biết khát vọng luyện chế ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ của tôi đã bao lâu rồi không?Ở toàn bộ Dược Thần Cốc này, phương pháp luyện đan cấp bật hoàn mỹ duy nhất đang ở trên tay của ông, tôi muốn tìm ông để xem một chút vậy mà ông còn cất giấu nó giống như là bảo bối, không phải là ông sợ sau khi tôi luyện chế ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ rồi thì ông sẽ không ngồi vững vàng vị trí cốc chủ này à? Ông đây không xem còn không được hả, ông đây còn có cơ hội khác để lấy được phương pháp luyện đan cấp bậc hoàn mỹ.

Vốn dĩ tất cả những chuyện này đều được tiến thành vô cùng thuận lợi, đáng tiếc là đã bị cái tên nhóc Lâm Thanh Diện này làm hỏng, cậu ta chính là người có tội ác tày trời!Mặt mũi Kỳ Thiên Xích tràn đầy phẫn nộ nhìn Lâm Thanh Diện, giống như Lâm Thanh Diện đã hủy hết tất cả mọi thứ của ông ta.

Ông mới chính là tội nhân mang tội ác tày trời! Phương pháp luyện đan cấp bậc hoàn mỹ của Dược Thần Cốc căn bản cũng không thể luyện chế ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, lúc đầu tôi nói là tôi luyện chế ra được cũng chỉ là muốn lừa gạt ông thôi, bởi vì tôi không muốn để cho ông xem là do tôi không muốn để cho ông biết Điền Uyên tôi căn bản cũng không có năng lực luyện chế ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

Không thể tin được là ông bởi vì phương pháp luyện đan này, thậm chí ngay cả những đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng không buông tha, Dược Thần Cốc chúng ta có một tên cặn bã khốn nạn như vậy, thật sự là sự sỉ nhục của Dược Thần Cốc!Ngày hôm nay tôi sẽ đại diện cho tất cả trưởng lão cùng với đệ tử của Dược Thần Cốc diệt trừ tên súc sinh tội ác tày trời nhưng ông!Sau khi Kỳ Thiên Xích nghe thấy lời nói của Điền Uyên thì ngây ngẩn cả người, trong miệng lẩm bẩm nói: Không luyện chế ra được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, sao lại như vậy được, tuyệt đối không có khả năng này.

Điền Uyên đã lao về phía Kỳ Thiên Xích, sát ý ở trong mắt nồng đậm hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua cho Kỳ Thiên Xích.

Kỳ Thiên Xích kịp phản ứng, lộ ra một nụ cười xem thường với Điền Uyên, mở miệng nói: Không thể luyện chế ra được là do năng lực của ông không được, đừng có đẩy trách nhiệm lên trên phương pháp, nếu như ông đã không luyện chế ra được rồi vậy thì tại sao không lấy phương pháp luyện đan ra cho tôi xem, không phải là ông vẫn sợ tôi đoạt vị trí cốc chủ của ông đó à!Trong nháy mắt hai người va chạm với nhau, cả hai đều ôm theo tâm thế chơi chết đối phương.

Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy một màn đột nhiên chuyển biến, trong lòng đều cảm thán sâu sắc, mấy đệ tử của Dược Thần Cốc cũng không ngờ đến đại trưởng lão mà bọn họ vẫn luôn kính ngưỡng lại là loại người này.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, sau đó thân hình khẽ động cũng đã đến trước mặt của hai người, anh chưởng một chưởng lên trên người cuả Kỳ Thiên Xích.

Kỳ Thiên Xích đã bị thương, đương nhiên không thể chịu đựng nổi một chưởng này của Lâm Thanh Diện, sau khi phun ra một ngụm máu thì sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần.

Lâm Thanh Diện bóp lấy cổ của Kỳ Thiên Xích, mở miệng nói: Cái loại súc sinh giống như ông không xứng đáng sống ở trên đời này, bây giờ để tôi đưa ông đi gặp diêm vương, hi vọng là kiếp sau ông có thể tích đức làm việc tốt, làm người một lần nữa.

Nói xong, Lâm Thanh Diện liền muốn dùng sức vặn gãy cổ của Kỳ Thiên Xích.

Chờ đã.

Điền Uyên thấy vậy thì nhanh chóng ngăn cản lại.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Điền Uyên một chút, mở miệng hỏi: Sao vậy, ông còn muốn giữ lại mạng sống của cái tên súc sinh này nữa hả?Điền Uyên tràn đầy áy náy cười cười với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Lâm huynh đệ hiểu lầm rồi, ông ta phạm phải sai lầm lớn như thế này cho dù có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không thể tránh khỏi tội chết, mà ông ta là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc chúng tôi, lén lút làm ra loại chuyện này mà tôi lại không quan sát cẩn thận, tôi cũng có phần trách nhiệm.

Cho nên, chuyện giết ông ta cứ giao lại cho tôi đi, không làm bẩn tay của Lâm huynh đệ.

Nghe thấy lời nói của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện nhíu lông mày lại, nghĩ thầm thỉnh cầu này của ông ta cũng không có gì, dù sao thì chết ở trong tay của người nào cũng như thế cả thôi, có lẽ là để đại trưởng lão chết ở trên tay của cốc chủ còn có thể để cho đại trưởng lão cảm nhận được một loại tra tấn vô tận trước khi chết.

Anh vươn tay ra giao Kỳ Thiên Xích cho Điền Uyên, Điền Uyên nhận lấy Kỳ Thiên Xích, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên lạnh lùng như băng.

Đối với hành vi của đại trưởng lão, ở trong lòng của ông ta vẫn vô cùng thống hận con người hèn hạ độc ác như thế này, cũng chỉ có thể để cho ông ta chết ở trên tay của mình thì trong lòng của ông mới có thể dễ chịu một chút.

Kỳ Thiên Xích nhìn chằm chằm vào Điền Uyên, mở miệng nói: Điền Uyên, chết ở trong tay của ông, ông đây không phục, ông căn bản cũng không xứng làm cốc chủ Dược Thần Cốc.

Điền Uyên hừ lạnh một tiếng, quát lên: Nếu như ông đã không phục vậy thì tôi càng muốn tự tay giết chết ông, Kỳ Thiên Xích, hi vọng là kiếp sau ông có thể hiểu được để luyện chế ra một viên đan dược tốt cũng không có nghĩa là ông phải không từ thủ đoạn nào, chỉ dựa vào điểm này thì ông không có tư cách dòm ngó vị trí cốc chủ Dược Thần Cốc.

Nói xong, Điền Uyên đưa tay tụ lực, vỗ một chưởng lên trên ngực của Kỳ Thiên Xích.

Trong nháy mắt hai mắt của Kỳ Thiên Xích trừng lớn, sau khi phun ra một ngụm máu thì cả người đều mềm nhũn không còn bất cứ hành vi gì khác.

Điền Uyên đặt thi thể của Kỳ Thiên Xích lên trên đất để cho ông ta nằm xuống, coi như là chừa lại cho ông ta chút thể diện cuối cùng.

Sau đó Điền Uyên đứng dậy quay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện, chắp tay cúi đầu với anh, cất cao giọng nói: Điền Uyên nguyện thay mặt tất cả trưởng lão và đệ tử của Dược Thần Cốc biểu thị áy náy chân thành với tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện, trước đó là do chúng tôi đã hiểu lầm cậu thiếu chút nữa đã gây ra một sai lầm lớn, hi vọng là tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện có thể khoan dung độ lượng tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi.

Giọng nói của ông ta mới vừa dứt, một đám trưởng lão của Dược Thần Cốc cũng đều cắn răng bò dậy từ dưới đất cúi người thật sâu với Lâm Thanh Diện.

Mặc dù là những đệ tử khác của Dược Thần Cốc cũng không tham dự vào cuộc bao vây Lâm Thanh Diện, nhưng mà bọn họ cũng bị thực lực của Lâm Thanh Diện làm cho bội phục sâu sắc.

Nhìn thấy trưởng lão cũng đang cúi đầu với Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng đều chắp tay lại với Lâm Thanh Diện, biểu đạt sự cung kính của mình với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy những người của Dược Thần Cốc xin lỗi chân thành như vậy, cộng thêm chuyện mà Kỳ Thiên Xích làm ra là hành vi cá nhân của ông ta, trước đó bọn người Điền Uyên cũng là bởi vì bị Kỳ Thiên Xích dắt mũi cho nên mới có thể ra tay với Lâm Thanh Diện, thế là anh cũng không có ý định so đo với bọn họ.

Huống hồ gì dựa vào tình huống trước mắt mà quan sát, bên Dược Thần Cốc bị thua thiệt mới đúng.

Chuyện này tôi cũng đã điều tra được rồi, tôi còn không có nhỏ mọn như vậy đâu.

Lâm Thanh Diện nói.

Thấy Lâm Thanh Diện đã tha thứ, Điền Uyên cũng thở một hơi nhẹ nhõm, Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy mà lại bộc lộ ra sức chiến đấu kinh khủng như thế, nếu như mà lần này kết thù hận với Lâm Thanh Diện, đối với Dược Thần Cốc mà nói đó chính là một tai nạn kinh khủng.

Làm phiền cốc chủ hỗ trợ đưa những đứa bé này về nhà.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn về phía Thượng Sam Tinh Vũ cùng với một đám con nít ở đằng sau Thượng Sam Tinh Vũ.

Lúc này ánh mắt của Thượng Sam Tinh Vũ nhìn phía Lâm Thanh Diện có nhiều hơn chút ánh sáng không bình thường.

Các người cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ để cho đệ tử ở trong cốc đi tìm người nhà của bọn chúng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.

Điền Uyên nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, lúc này Điền Uyên mới sắp xếp đệ tử Dược Thần Cốc đi xử lý chuyện của những đứa bé đó.

Thấy Điền Uyên đã sắp xếp xong rồi, Lâm Thanh Diện đi đến chỗ của Điền Uyên, ho khan một tiếng rồi nói: Điền cốc chủ, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ông, không biết là ông có thuận tiện không?Điền Uyên cười nói: Đương nhiên là thuận tiện rồi, không biết là Lâm Thanh Diện tiểu huynh đệ có chuyện gì?Ông đã từng thử cái gọi là đan dược cấp bậc hoàn mỹ chưa vậy? Lâm Thanh Diện hỏi.

Chuyện này hiển nhiên là chưa có rồi, đan dược cấp bậc hoàn mỹ chính là bảo vật trong đan dược, cũng không phải là có thể tùy tiện ăn được.

Nhưng mà tôi nghe nói là đan dược cấp bật hoàn mỹ ngoại trừ hiệu quả tốt ra thì cũng không có tác dụng phụ, không giống như là đan dược của chúng tôi đã ăn, tuy nói là nhìn không ra có tác dụng phụ gì nhưng thực tế là nó đã làm tổn thương đến căn nguyên, nếu như mà ăn nhiều hơn thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thực lực không thể cứu vớt được.

Điền Uyên có chút ghen tị mà nói.

Đúng là không có tác dụng phụ, chỉ có điều là bây giờ tôi cảm thấy toàn thân của mình nóng lên, hơn nữa.

.

.

khụ khụ, suy nghĩ có chút hỗn loạn, không biết là điền cốc chủ có thể giúp tôi xem đây là có chuyện gì xảy ra không? Lâm Thanh Diện hơi xấu hổ nói.

Lúc này Điền Uyên mới bắt mạch cho Lâm Thanh Diện, sau đó lại cẩn thận quan sát Lâm Thanh Diện một hồi, sau đó lại cười haha vài tiếng, ghé ở bên tai của Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi: Tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện, không biết cô gái ở bên kia là người thân của cậu hả?Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: Không phải, sao vậy? Tình huống của tôi có liên quan gì tới cô ta?Điền Uyên cười hắc hắc nói: Tình huống của cậu không có liên quan gì với cô ta, chỉ là đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó làm cho cậu trở nên tinh lực dư thừa mà thôi, có điều là cô ta có thể giải quyết tình huống này giúp cho cậu.

Lâm Thanh Diện có chút mơ hồ, không hiểu ý của Điền Uyên, lại hỏi tiếp: Giải quyết như thế nào?Điền Uyên lập tức nở nụ cười thần bí, nói: Kêu cô ta đi cùng luôn đi, đi theo tôi.

Lâm Thanh Diện đi qua đó kêu Thượng Sam Tinh Vũ, hai người cùng nhau theo Điền Uyên đi về hướng phòng cho khách của Dược Thần Cốc.

Điền Uyên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ một cái, trên mặt mang theo một nụ cười kỳ lạ, Thượng Sam Tinh Vũ bị ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm mà có chút e thẹn, nhịn không được mà cúi đầu xuống.

Lâm Thanh Diện lúc này đang bồn chồn về phản ứng bây giờ của mình, tuy nói cái đan dược cấp hoàn mỹ này quả thực sẽ không khiến người ta rơi vào trạng thái suy nhược, nhưng nếu những dược lực tàn dư này mà không phát tiết ra ngoài, anh cũng có chút khó chịu.

Bây giờ chỉ xem thử cách của Điền Uyên có ích hay không, nếu như không có ích, anh chỉ có thể chạy lên núi đập đá phát tiết một chút thôi.

Ba người đến cửa của một phòng cho khách, Điền Uyên nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: Cậu vào trước đi, tôi dặn dò cô ta vài câu đã.

Lâm Thanh Diện lúc này có chút nóng nảy, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình, nghe thấy Điền Uyên nói như vậy, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào trong phòng khách.

Điền Uyên ở cửa hỏi Thượng Sam Tinh Vũ vài vấn đề, sau đó lại nói với cô ta chút gì đó, khuôn mặt Thượng Sam Tinh Vũ lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau khi dặn dò rõ ràng, Điền Uyên liền rời khỏi chỗ này, Thượng Sam Tinh Vũ cũng hít một hơi thật sâu, đi vào trong phòng khách mà Lâm Thanh Diện đang ở, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Thượng Sam Tinh Vũ đóng cửa lại, trên mặt có chút nghi hoặc, mở miệng hỏi: Cô đóng cửa làm gì vậy?Cái này…cái này là bước cần thiết để giúp công tử giải quyết vấn đề.

Thượng Sam Tinh Vũ cúi đầu nói.

Lâm Thanh Diện cũng không có nghĩ nhiều, nói: Vậy thì giải quyết nhanh đi, cố gắng nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian.

Thượng Sam Tinh Vũ gật gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, nhìn anh một cái với ánh mắt như làn nước mùa thu.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy bộ dạng này của Thượng Sam Tinh Vũ, sự nóng nảy trong lòng càng thêm kịch liệt, trong đầu não cũng sản sinh ra một số suy nghĩ không hợp với thiếu nhi, nhưng rất nhanh liền bị anh áp chế đi.

Thượng Sam Tinh Vũ không có do dự, nhấc tay lên liền cởi cúc áo của mình ra, sau đó lại kéo sợi dây buột quanh eo ra.

Thấy vậy, trọng lòng Lâm Thanh Diện chấn kinh, lập tức đứng dậy khỏi ghế, anh cau mày nhìn Thượng Sam Tinh Vũ, quát: Cô làm gì vậy?Không phải công tử nói muốn giải quyết càng nhanh càng tốt sao, cho nên tôi… Thanh âm của Thượng Sam Tinh Vũ càng lúc càng nhỏ, giống như một con mèo nhỏ vậy.

Lâm Thanh Diện lập tức ý thức ra sự tình không ổn, mở miệng hỏi: Cách giải quyết mà ông ta nói với cô là gì?Trên mặt Thượng Sam Tinh Vũ tràn đầy sự ngại ngùng, nhỏ tiếng nói: Ông ta…ông ta nói muốn giải quyết vấn đề của công tử, chỉ cần làm…chuyện nam nữ, xong rồi thì vấn đề sẽ được giải quyết thôi.

Công tử đừng ngại, mạng của Tinh Vũ là của công tử, cho nên giải quyết những rắc rối nhỏ cho công tử cũng là điều mà Tinh Vũ nên làm thôi.

Lâm Thanh Diện lập tức thầm mắng một tiếng, chả trách lúc đó anh lại nhìn thấy ánh mắt của Điền Uyên có chút không đúng, không ngờ cốc chủ của Dược Thần Cốc này vậy mà cũng là một lão hồ ly hạ lưu.

Đáng chết, thật đúng là mắc bẫy của lão hồ ly này rồi, đi tính sổ với ông ta mới được!Lâm Thanh Diện trực tiếp đi vòng qua Thượng Sam Tinh Vũ, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, nếu như tiếp tục ở trong một phòng với Thượng Sam Tinh Vũ, chỉ cái bầu không khí này thôi, chắc cũng đã có thể ép Lâm Thanh Diện mất đi lý trí rồi, chứ đừng nói là nhìn bộ dạng của Thượng Sam Tinh Vũ thêm một cái nữa.

Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Thanh Diện mới chớp mắt đã biến mất, trên mặt rất nhanh liền lan tràn sự ngạc nhiên, sau đó lẩm bẩm một câu: Công…công tử chê mình rồi sao?Rất lâu sau, Thượng Sam Tinh Vũ bất lực thở dài một hơi, chậm rãi cài lại cúc áo của mình, trên mặt lộ ra sự thất vọng khó mà che giấu được.

Bên ngoài phòng khách, Điền Uyên còn chưa đi được bao xa, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười đắc ý, cho rằng hôm nay mình đã tác thành được một đôi trời sinh rồi.

Thiên phú của tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện này rất kinh người, còn dung mạo của cô gái đó lại có một không hai, hai người bọn họ tuyệt đối chính là nam tài nữ tú, vô cùng xứng đối a.

Vừa đi, Điền Uyên vừa khâm phục ánh mắt nhìn người của mình, cảm thấy mình đã làm một chuyện rất tốt.

Nhưng ông ta tiếp tục đi về phía trước chẳng bao lâu thì liền cảm thấy sống lưng mình toát ra một sự lạnh lẽo kỳ lạ, khiến ông ta thậm chí rùng mình một cái.

Kỳ lạ, thời tiết bây giờ rõ ràng đã ấm áp như vậy, tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh chứ? Điền Uyên có chút không hiểu.

Ông ta cảm thấy sau lưng mình giống như là có một đôi mắt ma quỷ đang nhìn chằm chằm vào ông ta vậy, sau đó liền quay lại đằng sau nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt ngập tràn phẫn nộ đó của Lâm Thanh Diện, khiến ông ta giật bắn mình.

Lâm…Lâm huynh đệ, sao cậu lại chạy ra ngoài rồi, bây giờ cậu không phải nên ở trong phòng cùng với cô gái đó… Điền Uyên có chút thấp thỏm mà nói.

Lâm Thanh Diện trừng ông ta một cái, nói: Mau mau tìm cho tôi một cách giải quyết vấn đề khác, nếu như còn là cách hạ lưu này nữa, tôi sẽ phá dỡ cả Dược Thần Cốc của ông đó!Điền Uyên hoàn toàn không dám rề rà, nhanh chóng mở miệng nói: Được, được, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu, cậu đừng tức giận.

Nói xong, Điền Uyên liền đưa Lâm Thanh Diện đi về phía đại sảnh đan dược của Dược Thần Cốc.

Điền Uyên tìm ra được vài loại đan dược có thể trung hoà dược lực còn sót lại trong cơ thể của Lâm Thanh Diện, để cho Lâm Thanh Diện uống, không bao lâu, Lâm Thanh Diện liền cảm thấy cái sự nóng nảy trong cơ thể mình đó đã biến mất rồi, mới thở phào một hơi.

Điền Uyên nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy, đáng lẽ chỉ cần là đàn ông thì sẽ không bỏ qua, hơn nữa ông ta cũng đã xác nhận với Thượng Sam Tinh Vũ rồi, cô gái nhà người ta không ngại, nhưng Lâm Thanh Diện kết quả lại không làm, điều này khiến Điền Uyên vô cùng nghĩ không thông.

Qua một hồi, Điền Uyên len lén nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện một cái, xác nhận xung quanh không có người xong, mới nhỏ tiếng hỏi Lâm Thanh Diện: Lâm huynh đệ, chắc không phải là phương diện đó của cậu có vấn đề chứ? Chỗ này của tôi có đan dược có thể tăng cường năng lực cho phương diện đó, hiệu quả rất tốt, nếu như Lâm huynh đệ cần, tôi sẽ tìm cho cậu vài lọ, bảo đảm sau khi uống xong, sẽ sinh long hoạt hổ, sẽ không cần lo lắng xuất hiện tình huống ngại ngùng như vậy nữa.

Lâm Thanh Diện nghe xong lời nói của Điền Uyên, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười quỷ dị.

Năm phút sau, tiếng kêu thảm thiết của Điền Uyên vang vọng khắp Dược Thần Cốc, đệ tử Dược Thần Cốc đang dọn dẹp chiến trường nghe thấy thanh âm này, đều hoảng sợ đến nổi cả da gà.

Cốc…cốc chủ sao vậy? Không lẽ, lại có cao thủ đến kiếm chuyện rồi?…Ngày hôm sau.

Đại sảnh nghị sự của Dược Thần Cốc.

Điền Uyên và một đám trưởng lão ngồi ở đó, hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ cũng ngồi ở giữa, bầu không khí không hẳn nghiêm trọng, nhưng có hơi quỷ dị.

Thượng Sam Tinh Vũ lúc này đang cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, không biết là đang nghĩ gì.

Điền Uyên lúc này mắt bầm mũi sưng, đặc biệt là hai con mắt, sưng như con gấu trúc vậy, các vị trưởng lão có mặt đều muốn cười nhưng lại cật lực nín lại, cho nên bầu không khí trông có chút cổ quái.

Qua rất lâu, Điền Uyên mới chậm rãi mở miệng: Hôm nay, kêu mọi người đến đây là vì để trịnh trọng biểu đạt với Lâm Thanh Diện huynh đệ sự áy náy của chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy một số đan dược cho Lâm Thanh Diện huynh đệ đây coi như là bồi thường.

Đồng thời, chúng tôi cũng muốn học hỏi đơn thuốc cấp bậc hoàn mỹ trong tay của người anh em Lâm Thanh Diện đây một chút, đương nhiên, nếu như người anh em Lâm Thanh Diện đây không đồng ý, bọn tôi cũng không cưỡng cầu.

Nghe thấy lời của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy ra ba tờ đơn thuốc, nói: Tôi có thể cho các người ba đơn thuốc này, nhưng các người phải lấy ra thứ xứng đáng để đổi với tôi.

Sau khi nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, đôi mắt Điền Uyên chợt sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi: Không biết người anh em Lâm Thanh Diện muốn thứ gì, chỉ cần là thứ chúng tôi cho được, tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt đâu.

Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, đơn thuốc cấp hoàn mỹ thực ra không có khác biệt gì lớn với mảnh giấy bình thường cả, dù sao anh cũng không biết luyện chế đan dược, cầm trong tay cũng không có ích gì.

Nhưng đối với Dược Thần Cốc mà nói, ba đơn thuốc cấp hoàn mỹ này có thể nói là bảo vật cao cấp rồi, nếu như bọn họ nguyện ý lấy ra thứ có giá trị đủ để trao đổi với Lâm Thanh Diện, thì chắc chắn là có lợi cho cả đôi bên.

Tôi không có hứng với dược liệu và đan dược cho lắm, trước mắt thứ tôi hy vọng nhất chính là có thể nâng cao thực lực càng nhanh càng tốt, không biết các người có cách để nâng cao thực lực nhanh chóng không? Lâm Thanh Diện nói.

Cốc chủ của Dược Thần Cốc Điền Uyên đã chính miệng thừa nhận, đơn thuốc cấp hoàn mỹ của Dược Thần Cốc kia căn bản không thể luyện chế ra đan dược cấp hoàn mỹ, đây cũng nói rõ Dược Thần Cốc vốn không có đan dược cấp hoàn mỹ.

Trên điểm này, Dược Thần Cốc thậm chí còn không bằng Lâm Thanh Diện, dù sao trên người của Lâm Thanh Diện vẫn còn thừa lại một viên đan dược cấp hoàn mỹ nữa.

Cho nên sự giúp đỡ của đan dược của Dược Thần Cốc đối với Lâm Thanh Diện hẳn cũng không có hiệu quả rõ ràng.

Còn về mấy dược liệu quý giá kia, Lâm Thanh Diện càng không biết lấy rồi sẽ xử lý thế nào, anh vốn không biến luyện chế đan dược, cũng không thể lấy số dược liệu đó để ăn sống được.

Cho nên cái mà Lâm Thanh Diện cần bây giờ là cách có thể nâng cao thực lực, nếu như Dược Thần Cốc thật sự không có thứ có ích cho việc này, Lâm Thanh Diện mới cân nhắc đến đan dược và dược liệu.

Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện xong, Điền Uyên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó đối mắt nhìn nhau với chư vị trưởng lão có mặt tại hiện trường vài cái, như thể đang xác định một số chuyện gì đó.

Qua một hồi, Điền Uyên nói với Lâm Thanh Diện: Cách để nâng cao thực lực thì Dược Thần Cốc tôi có một cách, nhưng chuyện này chúng tôi phải bàn bạc một chút, không biết hai vị có thể tránh đi một chút không?Lâm Thanh Diện hiểu ý của Điền Uyên, sau khi gật gật đầu với ông ta, liền đứng dậy, quay người đi ra bên ngoài.

Thượng Sam Tinh Vũ lúc này vẫn đang ngây người, vốn không có nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cho nên cũng không có chú ý thấy Lâm Thanh Diện muốn ra ngoài.

Lâm Thanh Diện thấy cô ta không nhúc nhích, liền vươn tay vỗ vỗ vai của Thượng Sam Tinh Vũ, nói: Đừng ngây người nữa, chúng ta tránh đi một chút.

Thượng Sam Tinh Vũ vội vàng đứng dậy, trên mặt vẫn còn mang theo một tia xấu hổ, vội vàng theo Lâm Thanh Diện đi ra ngoài.

Đến bên ngoài sảnh nghị sự, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, cảm thấy không khí bên trong Dược Thần Cốc này tốt hơn bên ngoài một chút, nói chỗ này phong thuỷ bảo địa, quả thực không quá chút nào.

Lúc này anh quay đầu nhìn sang Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh một cái, mở miệng hỏi: Bộ dạng cô trông như có tâm sự, là bởi vì tôi chiếm đơn thuốc của nhà Thượng Sam cô làm của riêng, cho nên trong lòng cô không vui?Thượng Sam Tinh Vũ vội vàng lắc đầu, nói: Tính mạng của Tinh Vũ đều đã là của cậu chủ rồi, sao lại còn quan tâm đến mấy đơn thuốc đó nữa chứ, càng huống hồ, kể từ khi đồng ý giao tính mạng vào tay của cậu chủ, Tinh Vũ đã không còn là người của nhà Thượng Sam nữa rồi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh cũng không định khách sáo với Thượng Sam Tinh Vũ, dù sao khi biết người của nhà Thượng Sam đang tu luyện âm tà chi pháp, thậm chí không đặt sinh mạng của con nít vào trong mắt, Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn cho nhà Thượng Sam vào danh sách đen, đừng nói là ba đơn thuốc, cho dù có dỡ bỏ cả nhà Thượng Sam đi nữa, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không khách sáo chút nào đâu.

Càng huống hồ đơn thuốc này vốn dĩ thuộc về nước C.

Vậy sao cô lại trông như có tâm sự nặng nề vậy? Lâm Thanh Diện vẫn có chút tò mò mà hỏi.

Thượng Sam Tinh Vũ do dự một hồi, sau đó rất bất lực mà thở dài một hơi, mở miệng nói: Cậu chủ, có phải cậu cảm thấy tôi là người nhà Thượng Sam, cảm thấy tôi cũng từng luyện qua âm tà chi pháp, cho nên chê bai tôi, hôm qua mới không chịu cho tôi giúp cậu chủ giải quyết rắc rối?Nghe thấy lời này của Thượng Sam Tinh Vũ, Lâm Thanh Diện phì cười, không ngờ cô ta vậy mà lại đang xoắn xuýt chuyện này.

Tôi đã nói với cô rồi, tôi có vợ và con gái, cho nên sẽ không làm chuyện có lỗi với họ, cái này không có liên quan đến cô, cô đừng có nghĩ nhiều.

Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, trong lòng Thượng Sam Tinh Vũ thầm thở dài một hơi, sau đó trong lòng cũng sinh ra một tia kính phục với Lâm Thanh Diện.

Người đàn ông luôn mở miệng nói sẽ không làm chuyện có lỗi với vợ thì cô ta đã thấy nhiều rồi, nhưng mấy người đàn ông đó khi đứng trước sự cám dỗ vẫn sẽ làm trái lại lời mà mình đã từng nói qua.

Người có lời nói đi đôi với hành động như Lâm Thanh Diện đây, cô ta thật sự là lần đầu tiên gặp, bản thân cô ta cũng đã cởi quần áo trước mặt của Lâm Thanh Diện.

Không lâu sau, Điền Uyên đi ra khỏi sảnh nghị sự, trên mặt toàn là ý cười.

Người anh em Lâm Thanh Diện, bọn tôi đã bàn bạc xong, có thể lấy cơ hội giúp cậu nâng cao thực lực ra để đổi lấy ba đơn thuốc đó.

Điền Uyên nói.

Đôi mắt của Lâm Thanh Diện cũng sáng lên, trong lòng cũng có chút tò mò với cơ hội nâng cao thực lực mà Điền Uyên nói.

Sau khi đạt đến huyền kình đại thành, Lâm Thanh Diện đã rất lâu không thể khiến cho thực lực của mình tiến thêm một bước nữa rồi.

Sau khi chứng kiến sự khủng bố của cao thủ hoá kình, Lâm Thanh Diện càng cảm thấy thế giới này còn nguy hiểm hơn những gì anh tưởng tượng nữa, cho nên nâng cao thực lực là chuyện cấp bách.

Chỉ cần bản thân mình đủ mạnh, mới có thể bảo vệ hai mẹ con Hứa Bích Hoài chu toàn, cho nên gặp được cơ hội có thể nâng cao thực lực, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Trong cấm địa của Dược Thần Cốc tôi, có một cái ao kỳ diệu, cái ao nước này được hình thành tự nhiên, tồn tại ở Dược Thần Cốc đã hơn ngàn năm, nước trong ao có công hiệu thay gân đổi tuỷ, cộng thêm sự truyền thừa mấy trăm năm của Dược Thần Cốc tôi, mỗi năm đều sẽ bỏ một lượng lớn kỳ trân bảo dược vào trong ao nước này, cho nên ao nước này đã trở thành bảo vật cất giữ quan trọng nhất của Dược Thần Cốc tôi.

Mỗi một đệ tử của Dược Thần Cốc, đều có một cơ hội vào cái ao nước đó, cao thủ cảnh giới tông sư của Dược Thần Cốc tôi sở dĩ nhiều hơn thế giới bên ngoài như vậy, tám phần là bởi vì hiệu quả của ao nước này.

Mỗi một đệ tử ngâm mình qua ao nước này, sau khi ra ngoài, đều sẽ sinh ra sự biến hoá trời long đất lở, cho dù có là tên ngốc học võ, sau khi ngâm trong đó qua, cũng có thể trở thành thiên tài võ học không kém bất kỳ ai.

Nếu như người anh em Lâm Thanh Diện đồng ý giao ba đơn thuốc đó cho tôi, chúng tôi có thể phá lệ cho người anh em Lâm Thanh Diện đến cái ao nước đó ngâm một lần, thế nào?Nghe thấy lời của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện lập tức dấy lên một sự hứng thú cực lớn, không ngờ Dược Thần Cốc lại có một nơi thần kỳ như vậy.

Anh không có do dự, liền đồng ý với Điền Uyên.

Mong người anh em Lâm Thanh Diện cho tôi xem ba đơn thuốc đó một chút, nếu như thật sự là đơn thuốc cấp hoàn mỹ, tôi liền đưa người anh em Lâm Thanh Diện đây đến cấm địa Dược Thần Cốc.

Lâm Thanh Diện lấy ba tờ đơn thuốc đó ra, đưa cho Điền Uyên.

Hai tay Điền Uyên có chút run rẩy mà nhận lấy, sau đó xem kỹ một lần, càng xem thần sắc trên mặt càng kích động, đến cuối cùng thậm chí có chút không màng đến hình tượng nữa.

Ba tờ đơn thuốc này là thật, là đơn thuốc cấp hoàn mỹ chân chính, tôi sẽ đưa cậu đến cấm địa Dược Thần Cốc ngay, hy vọng ao nước của Dược Thần Cốc tôi có thể giúp cho người anh em Lâm Thanh Diện đây nâng cao thực lực.

Nói xong, ông ta liền đi về phía trước, thậm chí vì quá kích động mà suýt chút đã vấp té.

Hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ theo Điền Uyên đi đến nơi sâu nhất của Dược Thần Cốc, trong lòng vô cùng tò mò với cái ao nước mà Điền Uyên nói.

Qua rất lâu, ba người xuyên qua kiến trúc rối rắm của Dược Thần Cốc, đến một nơi đá chất lộn xộn, rừng cây um tùm.

Nơi này căn bản không nhìn thấy bóng người nào, bởi vì là cấm địa, cho nên đệ tử của Dược Thần Cốc bình thường đều không dám đi lung tung đến đây.

Rất nhanh, Lâm Thanh Diện liền nhìn thấy một ao nước phản chiếu ánh sáng nước màu lục bích ở không xa, nước trong ao tuy rất trong, nhưng màu sắc lại là màu lục bích, xung quanh ao nước là một số hòn đá dính rêu, có lẽ là bởi vì nhiệt độ nước trong ao tương đối thấp, Lâm Thanh Diện vừa đến khu vực này liền cảm thấy một tia lạnh băng băng.

Điền Uyên vươn tay chỉ vào cái ao nước đó, mở miệng nói: Đây chính là ao nước tồn tại ngàn năm của Dược Thần Cốc tôi, trong nước có dược tính tương đối phong phú, bởi vì được nuôi dưỡng từ dược liệu trong mấy trăm năm, cái ao nước này đã trở thành linh dịch, cho dù là uống một ngụm, cũng có thể có tác dụng chống được bách bệnh.

Dược hiệu của ao nước này có liên quan đến màu sắc của nước, năm đó khi tôi vừa vào Dược Thần Cốc, nước ở chỗ này vẫn còn là màu xanh lục đậm, cứ như vậy mà năm này qua năm kia, đã từ từ trở thành màu lục bích, cũng không biết dược hiệu của ao nước này còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm nữa.

Đương nhiên, đối với cậu mà nói là tuyệt đối đủ dùng.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, hỏi: Tôi phải ở trong ao nước này bao lâu?Cái này phải xem tình trạng hấp thụ của cơ thể người đó, có người đi vào được nửa ngày liền chịu không nổi phải đi ra, cũng có người đi vào ở được đến hai ngày hai đêm, có thể kiên trì ở trong đó càng lâu thì lợi ích càng lớn, cậu cũng không cần lo là cứ ở trong đó sẽ bị chết đói, dinh dưỡng trong ao nước này rất phong phú, cậu ở bên trong đó sẽ tự động hấp thụ, có thể duy trì được trạng thái sinh mạng cơ bản của cậu Điền Uyên giải thích.

Cũng chính là nói, tôi muốn ở bên trong đó bao lâu thì ở bấy lâu? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Điền Uyên gật gật đầu, nói: Không sai, cậu có thể ở đến khi cậu cảm thấy thích hợp rồi ra ngoài.

Trong lòng ông ta nghĩ Lâm Thanh Diện dù có lợi hại đi nữa, cũng không thể nào gánh nổi cái dược hiệu trong ao nước này mãi được, cho nên nói như vậy hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.

Nghe xong lời của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện lập tức có một cảm giác háo hức muốn thử, muốn xem thử mình có thể kiên trì ở trong ao nước này được bao lâu, sau đó mở miệng nỏi: Tôi hiểu rồi, tôi vào đây, các người không cần quan tâm tôi.

Nói xong, anh liền trực tiếp nhảy vào ao nước.

Điền Uyên vội vàng ngăn anh lại, mở miệng nói: Người anh em, cậu không thể trực tiếp vào như vậy a.

Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc mà nhìn Điền Uyên một cái, mở miệng hỏi: Vậy tôi phải vào thế nào?Điền Uyên cười cười, nói: Trên người cậu mặc nhiều quần áo như vậy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến việc hấp thụ dược hiệu a, cho nên muốn vào trong thì phải cởi quần áo ra trước.

Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức có chút đỏ mặt, vội vàng nói: Cái…cái đó, tôi đi trước đây, không ở đây làm ngáng chuyện nữa.

Điền Uyên cũng cười ha ha, nói: Tôi cũng đi trước đây, tôi sẽ sắp xếp đệ tử trong cốc đúng giờ đến chỗ cậu xem một cái, nếu như có tình huống gì thì có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nhìn hai người Điền Uyên và Thượng Sam Tinh Vũ rời khỏi, sau khi xác định xung quanh không có người, mới cởi quần áo, nhảy vào trong cái ao nước đó.

Ao nước không có sâu bao nhiêu, Lâm Thanh Diện ngồi khoanh chân xuống ao nước, mực nước đến vị trí ngực của anh.

Anh vừa vào ao nước, liền cảm thấy dược hiệu trong ao liền nhanh chóng xuyên vào lỗ chân lông toàn thân mình.

Ao nước vốn lạnh băng, sau khi dược hiệu phát huy tác dụng, Lâm Thanh Diện thậm chí cảm nhận được một tia nóng bức.

Anh lập tức nhắm mắt định thần, vận chuyển huyền kình, cố gắng hấp thụ dược hiệu trong ao nước này.

Tuy không biết ao nước này rốt cuộc có thể khiến cho thực lực của mình nâng cao hay không, nhưng chỉ riêng tác dụng rèn luyện thân thể của thuốc này thôi thì đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng đã đủ rồi.

Cứ như vậy, Lâm Thanh Diện bắt đầu nâng cao thực lực trong ao nước, Thượng Sam Tinh Vũ cũng tạm thời ở lại Dược Thần Cốc.

Vừa bắt đầu Điền Uyên tưởng rằng Lâm Thanh Diện sẽ ở trong ao nước khoảng hai ngày sẽ ra ngoài, nhưng đã hai ngày trôi qua, ông ta đích thân đến ao nước xem một cái, phát hiện Lâm Thanh Diện ngồi ở đó không hề động đậy, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.

Thằng này là thiên tài vạn năm hiếm gặp, ở trong đó lâu hơn người khác thì cũng là bình thường, nếu đã đồng ý với người ta rồi thì cho dù cậu ta có ở bên trong đó thêm vài ngày nữa thì cũng không sao.

Chiều hôm đó, mấy vị trưởng lão cùng nhau đến trước mặt Điền Uyên, một vị trưởng lão trong đó có chút trịnh trọng mà nhìn Điền Uyên một cái, mở miệng nói: Cốc chủ, Lâm Thanh Diện đã ngâm trong ao nước của Dược Thần Cốc chúng ta năm ngày rồi, nếu cứ như vậy, cậu ta chắc không phải sẽ hấp thụ hết dược hiệu trong ao đó chứ.

Điền Uyên cười cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, mở miệng nói: Cái này thì các người yên tâm đi, tuy dược hiệu trong ao nước đang dần yếu đi, nhưng ít nhất còn đủ cho đệ tử trong cốc sử dụng hơn trăm lần nữa, sao có thể bị một mình Lâm Thanh Diện hấp thụ sạch sẽ được, cái này các người nghĩ nhiều quá rồi đó.

Mấy vị trưởng lão nghe thấy lời của Điền Uyên nói xong, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể rời khỏi chỗ Điền Uyên với sắc mặt nghiêm trọng.

Lại năm ngày trôi qua, Điền Uyên đang xử lý một số chuyện trong Dược Thần Cốc, lúc này một đệ tử chạy đến thư phòng, vẻ mặt sốt sắng mà gọi Điền Uyên: Cốc chủ, không hay rồi, bên ao nước xảy ra chuyện lớn rồi!Điền Uyên lập tức ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn sang đệ tử đó, mở miệng hỏi: Xảy ra chuyện gì? Lâm Thanh Diện ra ngoài rồi?Chưa, nhưng màu nước trong ao đã thay đổi rồi, mấy vị trưởng lão nói, nếu như Lâm Thanh Diện tiếp tục ngâm trong nước ao nữa, thì dược hiệu trong ao nước sẽ hoàn toàn hết sạch đó.

Đệ tử nói.

Điền Uyên lập tức trừng mắt, trực tiếp đứng dậy, kinh ngạc mà nói: Màu sắc thay đổi rồi? Cái này sao có thể!Nói xong, ông ta liền vội vàng ra khỏi thư phòng, đi về phía ao nước.

Mấy vị trưởng lão lúc này đang vây xung quanh ao nước, đều nhìn về nước trong ao và cả Lâm Thanh Diện với sắc mặt nghiêm trọng.

Sau khi Điền Uyên đến, vội vàng nhìn vào ao nước một cái, phát hiện màu sắc của nước trong ao quả thực đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như lời người đệ tử đó nói.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện vẫn đang khoanh chân ngồi trong ao nước, hai mắt nhắm chặt, như là ngồi thiền vậy, hoàn toàn không cảm nhận được tình hình xung quanh.

Hơn nữa nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy ở sau đỉnh đầu của anh, mang máng có những tia sương khí bốc lên, vô cùng thần kỳ.

Mấy vị trưởng lão nhìn thấy Điền Uyên đến, một người trong đó mở miệng nói: Cốc chủ, hay là kêu cậu ta dậy đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì ao nước bảo bối của chúng ta sẽ thật sự mất đi hiệu quả đó.

Cốc chủ nghe thấy lời của ông ta, trên mặt lập tức giăng đầy sự lúng túng, ban đầu đã đồng ý với Lâm Thanh Diện là muốn ở bao lâu thì ở, bây giờ mà kêu Lâm Thanh Diện dậy, thực sự quá không tuân thủ lời hứa rồi.

Cho nên liền miễn cưỡng nói: Đợi thêm đi, nói không chừng hôm nay hoặc ngày mai cậu ta sẽ tự dậy thôi, chúng ta kêu cậu ta dậy sẽ ảnh hưởng đến cậu ta, dù gì, cậu ta chắc cũng đến cực hạn rồi.

Thế là, năm ngày sau.

Một đám trưởng lão vây bên ao nước, nhìn nước ao đã sắp mất đi màu sắc, trong lòng đều nóng như lửa đốt, thở dài liên tục.

Lâm Thanh Diện vẫn ngồi khoanh chân trong ao nước, không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng so với mấy ngày trước, làn da của Lâm Thanh Diện bắt đầu trở nên có chút đỏ lên, có chút giống với khi sử dụng bí pháp, sức mạnh sắp làm nổ tung cơ thể vậy.

Đã nửa tháng rồi, tên tiểu tử này đã ở trong đó cả nửa tháng rồi, nước trong ao sắp không có màu sắc nữa rồi, điều này có nghĩa dược hiệu trong ao nước sắp bị cậu ta hấp thụ sạch sẽ rồi.

Dược hiệu trong ao nước này là hỗn hợp dược tính của hơn trăm ngàn loại thảo dược, lại cộng thêm dược hiệu mà nước ao vốn có, không có qua xử lý gia công, đối với cơ thể người mà nói là tương đối cuồng bạo, ở lâu trong đó cơ thể sẽ không chịu nổi, tên tiểu tử này cũng bền bỉ quá rồi.

Thật đúng là chưa từng có trong lịch sử, trong lịch sử của Dược Thần Cốc, người ở lâu nhất trong ao nước này cũng chẳng qua chưa tới 5 ngày, còn cậu ta vậy mà lại ở đến cả nửa tháng, thật đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.

Bây giờ ông còn có tâm trạng cảm thán à, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì chí bảo của Dược Thần Cốc chúng ta sẽ bị một tên tiểu tử độc chiếm một mình rồi, sau này Dược Thần Cốc ta còn làm sao đào tạo cường giả, đây là chuyện lớn liên quan đến thịnh suy sau này của Dược Thần Cốc ta.

….

Điền Uyên lúc này cũng nhìn Lâm Thanh Diện ở trong ao nước với thần sắc lo lắng, trên mặt mang theo sự hối hận nồng đậm, nếu sớm biết Lâm Thanh Diện sẽ ở trong ao nước lâu như vậy, thì ban đầu ông ta sẽ không bao giờ nói là sẽ để Lâm Thanh Diện muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu đâu.

Bây giờ dược hiệu trong ao nước sắp bị một mình Lâm Thanh Diện hấp thụ sạch sẽ rồi, Điền Uyên cũng rất đau ruột.

Người anh em Lâm Thanh Diện à, chúng ta cũng được rồi đó, cậu ở bên trong lâu như vậy rồi cũng không sợ dược hiệu cuồng bạo ở bên trong nước làm cậu nổ tung luôn sao, cậu mau ra đi, nếu còn không ra, thì cái mặt già của tôi không biết phải dí đi đâu nữa đó.

Điền Uyên lẩm bẩm nói.

Cốc chủ, hay là bây giờ chúng ta đi kêu cậu ta dậy đi, cậu ta ở trong đó cũng nửa tháng rồi, bất luận thế nào cũng xứng với ba tờ đơn thuốc cấp hoàn mỹ đó rồi, bây giờ bảo cậu ta ra ngoài, chúng ta dùng dược liệu vẫn còn có thể khiến cho ao nước này khôi phục được một chút hiệu quả, nếu không đợi dược hiệu bị cậu ta hút sạch sẽ toàn bộ rồi, thì cái ao nước này coi như phế rồi.

Một trưởng lão đi đến trước mặt Điền Uyên, thành khẩn mà mở miệng nói.

Một trưởng lão khác cũng vội vàng hùa theo nói: Phải đó, Dược Thần Cốc ta có thể cho ra được nhiều cao thủ cảnh giới tông sư như vậy, nếu như dược hiệu toàn bộ đều bị hấp thụ sạch sẽ rồi, thì sau này Dược Thần Cốc chắc chắn sẽ suy bại a.

Điền Uyên quay đầu nhìn bọn họ một cái, mở miệng nói: Sự phát triển sau này của Dược Thần Cốc không cần các vị trưởng lão lo lắng, trong ba đơn thuốc cấp hoàn mỹ mà Lâm Thanh Diện cho tôi, có một cái là đan dược căn cơ vững chắc, đan dược căn cơ vững chắc cấp hoàn mỹ, chỉ cần uống một viên, thì so với ngâm trong ao nước một lần còn có hiệu quả tốt hơn nhiều, cho nên Dược Thần Cốc ta vẫn sẽ không đi vào con đường suy bại đâu.

Nghe thấy lời này của Điền Uyên, mấy vị trưởng lão đó đều khẽ thở phào một hơi, nghĩ như vậy, bọn họ cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện có hấp thụ sạch dược hiệu trong ao nước thì cũng không có gì nữa rồi.

Nhưng cậu ta ở trong đó quả thực cũng có hơi lâu rồi, cứ như vậy, chưa chắc được sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu như hôm nay cậu ta còn chưa dậy thì tôi sẽ kêu cậu ta dậy.

Điền Uyên tiếp đó nói.

Lời này của ông ta thật sự là đang lo lắng cho tình trạng của Lâm Thanh Diện, dù sao trong lịch sử của Dược Thần Cốc cũng không có ai ở trong đó lâu như vậy, tuy làm gián đoạn Lâm Thanh Diện cũng không hay cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn là để cậu ta mất đi tính mạng.

Qua sự giải thích của Điền Uyên, đám trưởng lão đều biết đơn thuốc cấp hoàn mỹ có thể thay thế cho công hiệu của ao nước này, nên cũng không có ai oán phàn nàn gì với Lâm Thanh Diện nữa, sau đó liền lần lượt rời khỏi chỗ này.

Điền Uyên cũng không có đợi lâu, định đợi đến mai lại qua đây xem một cái, nếu như Lâm Thanh Diện vẫn chưa dậy thì sẽ kêu anh dậy.

Sau khi đám người rời khỏi, Thượng Sam Tinh Vũ cẩn thận dè dặt đi đến bên ao nước, nhìn Lâm Thanh Diện ở trong ao nước một cái.

Bởi vì lúc này nước ao đã bắt đầu trở nên trong hơn, cho nên Thượng Sam Tinh Vũ vừa nhìn qua đó, gần như là có thể nhìn thấy cơ thể đang ngâm trong ao nước của Lâm Thanh Diện.

Sau khi nhìn thấy tình hình bên đó, trên mặt Thượng Sam Tinh Vũ lập tức đỏ bừng, sau đó vội vàng dời ánh mắt ra khỏi người của Lâm Thanh Diện.

Nhưng nghĩ đến xung quanh không có người nào, Lâm Thanh Diện lại đang nhắm chặt hai mắt, sẽ không có ai biết cô ta nhìn lén Lâm Thanh Diện, Thượng Sam Tinh Vũ lại dời ánh mắt lên người của Lâm Thanh Diện.

Trong thời gian nửa tháng này, Thượng Sam Tinh Vũ luôn ở trong Dược Thần Cốc, cô ta vốn không có nhân lúc Lâm Thanh Diện ở trong ao nước mà chạy trốn, mà ngược lại, cô ta đã đem tất cả hy vọng đè lên người của Lâm Thanh Diện rồi.

Thông qua sự hiểu biết trong khoảng thời gian này đối với Lâm Thanh Diện, Thượng Sam Tinh Vũ biết Lâm Thanh Diện chính là một người đã nói thì sẽ làm, nếu Lâm Thanh Diện đã đồng ý sẽ giúp cô ta cứu mẹ ra ngoài, thì nhất định sẽ làm được.

Thượng Sam Tinh Vũ trong quá khứ là một công cụ không có tự do, không có bạn bè, không có người quan tâm, chỉ cần nhà Thượng Sam cần thì cô ta phải hiến dâng tính mạng mình ra bất kỳ lúc nào.

Nhưng trong khoảng thời gian ở Dược Thần Cốc này, cô ta đã nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất trên thế giới này, ở trong cốc cũng quen biết một số bạn bè, cảm nhận được sự quan tâm đến từ những đệ tử ở Dược Thần Cốc, cô ta có thời gian thì liền chạy đến chỗ ao nước, kể lể một số tâm sự của mình với Lâm Thanh Diện đang bất động kia.

Nửa tháng này, có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô ta rồi.

Cái duy nhất khiến cô ta có chút tiếc nuối chính là, trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện luôn ở trong ao nước, giống như một cái đầu gỗ vậy, thực ra nếu như có thể, cô ta càng muốn trải qua nửa tháng này cùng với Lâm Thanh Diện, cô ta biết, đây cũng chỉ là hy vọng xa xỉ của cô ta mà thôi.

Công tử…cơ thể của cậu, thật là đẹp.

Nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện rất lâu, Thượng Sam Tinh Vũ nói một câu giống như một tiểu nữ sinh vậy, sau đó lại che miệng cười khanh khách.

…Đảo Quốc, nhà Thượng Sam.

Bên trong một căn phòng có chút u tối.

Gia chủ nhà Thượng Sam Thượng Sam Thác Dã lúc này đang đứng trước một chiếc bàn với sắc mặt âm trầm, ba người đàn ông đang quỳ sau lưng ông ta, run rẩy cầm cập.

Rất lâu sau, Thượng Sam Thác Dã quay người trực tiếp tung một cước đá lên người của một người trong số đó, mắng: Nửa tháng rồi, bọn chúng đã đến nước C nửa tháng rồi, vậy mà lại không truyền về một chút tin tức nào, các loại thủ đoạn liên lạc cũng không liên hệ được, đó chỉ có thể nói rõ bọn chúng đã bị giết hại ở nước C rồi!Đám chó nước C đáng chết này, không có chút đáng tin nào cả, chúng ta thành tâm giao dịch với bọn họ, lại đổi lại một kết quả như vậy!Ba người đều không dám phát ra chút âm thanh nào, để mặc cho Thượng Sam Thác Dã trút giận lên bọn họ.

Qua một hồi, Thượng Sam Thác Dã mới hít sâu một hơi, chỉnh sửa mái tóc của mình một chút, mở miệng nói với ba người: Bên nước C đã không mong đợi được gì nữa, bây giờ chỉ có thể sử dụng phương án dự trù, tìm thứ mà tôi cần ở trong biên giới Đảo Quốc.

Các người nhanh chóng đi sắp xếp, tôi đã không thể đợi được nữa rồi, tôi phải lấy được mấy thứ đó trong một tuần lễ, nghe hiểu chưa?Vâng! Ba người đồng thanh đáp.

Ngoài ra, chuyện cô chủ nhà Lương Cung gả cho tôi làm thiếp cũng phải nhanh chóng sắp sếp, sau khi tôi thăng cấp cần phải giao hợp với một xử nữ tươi mới, cô chủ nhà Lương Cung đó chính là sự lựa chọn tốt nhất, chuyện này không được có bất kỳ sơ sót nào, nếu không tôi sẽ lấy các cậu ra chất vấn đó!Thân là gia tộc hạng nhất của thế giới, nhà Lương Cung ở Đảo Quốc cũng sở hữu địa vị hết sức quan trọng, nhưng so với nhà Thượng Sam nắm trong tay một nửa huyết mạch và trung tâm của Đảo Quốc thì nhà Lương Cung vẫn kém không ít.

Hơn nữa liên quan đến lợi ích, nhà Lương Cung nhiều lúc phải dựa vào nhà Thượng Sam mới có thể ổn định địa vị của nhà Lương Cung ở trong thế cục thế giới không ngừng thay đổi này.

Cho nên gia chủ nhà Thượng Sam, cho dù đã hơn 50 gần 60 rồi, nhìn trúng cô chủ nhà Lương Cung, nhà Lương Cung cũng phải nhanh chóng đưa cô chủ nhà mình đến nhà Thượng Sam, như vậy mới có thể bày tỏ sự kính trọng của nhà Lương Cung với nhà Thượng Sam.

Càng huống hồ, đối với con cái gia tộc lớn mà nói, hôn nhân vốn chỉ là công cụ lợi ích, vì để có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn, bọn họ vốn không quan tâm một nửa tương lai của con cái mình là người thế nào.

Biệt thự nhà Lương Cung.

Trong phòng khách, bầu không khí nghiêm trọng.

Gia chủ nhà Lương Cung, Lương Cung Tín và vợ ông ta Điền Đảo Phương Tử lúc này đang ngồi trên ghế sofa, hai người đều mang sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lương Cung Nhạn Sương đang cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không đặt hai người bọn họ vào trong mắt.

Giao tình với nhà Thượng Sam chính là chỗ dựa lớn nhất trước mắt của nhà Lương Cung, nếu như cạch mặt với nhà Thượng Sam, thì nhà Lương Cung ta sẽ gặp phải kiếp nạn rất lớn, không lẽ con nhẫn tâm nhìn tất cả của nhà Lương Cung bị hủy trong chốc lát sao? Lương Cung Tín lên tiếng.

Lương Cung Nhạn Sương ngừng bấm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Lương Cung Tín một cái, nói: Nhà Lương Cung bị hủy trong chốc lát, cũng là bởi vì người gia chủ là ba vô năng, có liên quan gì đến con chứ, con đã nói sẽ không làm thiếp cho gia chủ của nhà Thượng Sam, thì tuyệt đối sẽ không!Lương Cung Tín nghe thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương, thì tức đến nỗi trực tiếp siết chặt nắm đấm, đứng phắt dậy từ ghế sofa, muốn ra tay dạy dỗ Lương Cung Nhạn Sương.

Điền Đảo Phương Tử ngồi ở một bên thấy vậy liền vội vàng ngăn Lương Cung Tín lại, sau đó quay đầu nới với Lương Cung Nhạn Sương: Nhạn Sương, con đừng cứng đầu nữa, con không biết có bao nhiêu người muốn làm thiếp của gia chủ Thượng Sam đó, gia chủ Thượng Sam căn bản không thích.

Tuy gia chủ Thượng Sam đã gần 60, nhưng thực lực của ông ta tương đối khủng bố, cả người trông cũng chưa tới 40 tuổi nữa, con gả cho ông ta làm thiếp, không những có thể mang lại lợi ích vô tận cho nhà Lương Cung, mà đối với bản thân con mà nói, cũng là một lợi ích vô cùng lớn a.

Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi, nói: Có ích với con? Con thấy đây chỉ là do ba mẹ đơn phương tình nguyện thôi, ba mẹ căn bản chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con!Lương Cung Tín lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Mày thân là một phần của nhà Lương Cung, đây là nghĩa vụ mà mày nên làm, cái này thì có liên quan gì đến cảm nhận của mày chứ, đừng tưởng ta không biết trong lòng mày đang nhớ tới tên tiểu tử nước C kia.

Mày đã lớn như vậy rồi, không lẽ có một số chuyện còn cần ta đích thân dạy mày sao? Thằng nhóc nước C đó có gì mà tốt? Cậu ta có điểm nào so được với gia chủ Thượng Sam? Người nước C từ huyết thống là đã không bằng người Đảo Quốc ta rồi, cậu ta căn bản không xứng với mày!Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy lời của Lương Cung Tín, lập tức sốt sắng, mở miệng hét: Tên có tầm mắt nhìn hạn hẹp này, nhà Lương Cung sở dĩ phát triển đến mức phải dựa vào người khác để tồn tại này đều lại tại vì sự ngu ngốc của gia chủ là ba đó!Bởi vì biết giữa mình và Lâm Thanh Diện sẽ không có kết quả gì, cho nên cô ta chưa từng nói cho ba mẹ mình nghe về thân phận thiếu chủ Quan Lĩnh của Lâm Thanh Diện.

Lương Cung Tín và Điền Đảo Phương Tử đều biết Lương Cung Nhạn Sương si mê một người đàn ông nước C, nhưng vốn không rõ người đàn ông nước C này là người thế nào, lại cộng thêm bọn họ chưa từng nghe nói đến Lâm Thanh Diện, cho nên theo bản năng tưởng rằng Lâm Thanh Diện là một tên lừa gạt không có thực lực không có bối cảnh, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, giỏi lừa gạt dụ dỗ con gái mà thôi.

Lương Cung Tín nghe thấy lời của Lương Cung Nhạn Sương xong, thì không thể nào nhẫn nhịn sự phẫn nộ trong lòng mình nữa, trực tiếp giáng một tát lên mặt Lương Cung Nhạn Sương.

Chát một tiếng.

Cả phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Điền Đảo Phương Tử cũng nhìn Lương Cung Nhạn Sương với vẻ mặt bất lực, không có cản Lương Cung Tín nữa.

Lương Cung Nhạn Sương che mặt mình lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Lương Cung Tín, bên trong ánh mắt, toàn là oán hận.

Ta không quan tâm mày có đồng ý hay không, cũng không quan tâm người trong lòng mày là ai, chuyện mày gả cho gia chủ Thượng Sam làm thiếp đã không còn chỗ để thương lượng nữa, bên nhà Thượng Sam đã truyền đến tin tức, hy vọng có thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ, chuyện này không đến phiên mày quyết định, nhà Lương Cung do ta làm chủ, thu lại cái tính cách của mày đi, mấy năm nay ta chiều mày quá rồi, bây giờ mày cũng nên cống hiến cho gia tộc một chút rồi đó.

Lương Cung Tín nói với Lương Cung Nhạn Sương một câu với ngữ khí đầy kiên quyết, sau đó quay người về phòng.

Điền Đảo Phương Tử cũng nhìn chăm chăm vào Lương Cung Nhạn Sương một cái, mở miệng nói: Con gái, suy nghĩ kỹ lại đi, chỉ có gả cho gia chủ Thượng Sam, con mới có tương lai.

Nói xong, bà ta cũng quay người rời khỏi.

Lương Cung Nhạn Sương có chút ảm đảm mà cúi đầu xuống, quay người đi về phía phòng mình trên lầu.

Mở cửa phòng, đi vào trong phòng, Lương Cung Nhạn Sương nhìn qua bức trường ở bên cạnh giường mình.

Bên trên dán đầy những bức ký họa do cô ta vẽ, trong bức ký họa, tất cả đều là dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, rất nhiều trong số đó là những cảnh xảy ra khi cô ta ở cùng Lâm Thanh Diện lúc ban đầu.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời này của cô.

Chịu một tát của ba cô ta cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy số tranh trên tường này, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra.

Lâm Thanh Diện, chúng ta, còn có thể gặp lại không?…Dược Thần Cốc, đêm khuya, trăng sáng trời trong.

Thượng Sam Tinh Vũ có chút chán mà ngồi trên một tảng đá to bên ao nước, hai chân thả xuống, nhẹ nhàng đong đưa.

Làn da trắng như tuyết của Thượng Sam Tinh Vũ sáng ngời dưới ánh trăng, khiến cho cả người cô ta có thêm vài phần linh khí, thực sự giống như tiên nữ trên trời, khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt.

Công tử, bọn họ nói nếu như ngày mai cậu còn không dậy nữa thì sẽ trực tiếp kêu cậu dậy đó.

Thực ra tôi rất thích như thế này, công tử không tỉnh, tôi có thể nhìn công tử một cách không cần kiêng dè gì, còn có thể lẩm bẩm tỉ tê ở trước mặt công tử, quan trọng nhất là còn có thể nhìn ngắm body hoàn mỹ của công tử, hắc hắc, nếu như cậu tỉnh rồi, tôi sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Thượng Sam Tinh Vũ vừa nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, vừa tự lẩm bẩm.

Nhưng mà công tử tỉnh dậy vẫn tốt hơn, dù sao đã nhiều ngày như vậy rồi, nếu như công tử còn không tỉnh lại, thì nói không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó mất.

Lời của Thượng Sam Tinh Vũ vừa dứt, trong ao nước liền phát ra một tiếng vang kỳ lạ.

Thượng Sam Tinh Vũ sững sờ, vội vàng quan sát kỹ bên phía Lâm Thanh Diện, phát hiện nước ở xung quanh người Lâm Thanh Diện, đều bắt đầu sôi sục lên.

Cô ta lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy xuống hòn đá, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện ở trong ao nước với vẻ mặt thấp thỏm.

Trong lúc đó, xung quanh người của Lâm Thanh Diện bốc lên khí nóng, làn da của anh cũng nhanh chóng đỏ lên, một luồng khí thế vô hình bộc phát ra từ cơ thể của Lâm Thanh Diện, buộc Thượng Sam Tinh Vũ phải lui về phía sau.

Một lúc lâu sau, màu đỏ trên da Lâm Thanh Diện lui đi, nước trong ao sục sôi cũng dịu đi, sau đó, anh mở mắt ra, hai luồng sáng chói lòa bắn ra, sau đó hét lên một tiếng, bật dậy rồi nhảy ra khỏi ao.

Anh đưa lòng bàn tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện, lòng bàn tay giáng xuống, ánh sáng đó liền rơi xuống một tảng đá lớn trước mặt anh.

Một tiếng rầm lớn vang lên, ngay lập tức, tảng đá to lớn đó liền vỡ tung, không còn tồn tại nữa.

Thượng Sam Tinh Vũ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mặc dù cao thủ nội kình đại thành đã có thể dùng tay không để đập vỡ đá, nhưng một chưởng hời hợt vừa rồi của Lâm Thanh Diện đã trực tiếp làm tảng đá kia chia năm xẻ bảy, bể thành những hòn đá nhỏ xíu, điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc chẻ đôi hòn đá bằng nội kình đại thành.

Mà Thượng Sam Tinh Vũ khá chắc chắn rằng vừa rồi cô đã nhìn thấy một đạo ánh sáng màu trắng trong lòng bàn tay của Lâm Thanh Diện, thứ có thể tạo ra một cảnh tượng như vậy e rằng chỉ có sức mạnh của ma và thần.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, anh có chút ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay của mình, một chưởng vừa rồi là anh tùy tiện đánh ra thôi, nhưng uy lực của nó lại gấp mấy lần khi anh thi triển chưởng Kinh Lôi trong trạng thái bí pháp, chuyện này cũng thật sự làm Lâm Thanh Diện kinh ngạc.

Trong nửa tháng ngâm mình trong hồ nước này, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều truyền huyền công vào cơ thể vô số lần, hấp thu dược lực từ nước trong hồ đến tất cả các bộ phận trong cơ thể.

Dược lực trong hồ nước có tác dụng cải tạo cơ thể con người, có thể nói nó là một thứ rất tốt để nâng cao sức mạnh.

Trong vòng nửa tháng, cơ thể của Lâm Thanh Diện đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, sức mạnh cơ bắp của anh ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần so với trước đây.

Hơn nữa, thứ dược lực cuồng bạo đó mỗi ngày đều chạy qua chạy lại trong kinh mạch của Lâm Thanh Diện, tương đương với việc trực tiếp tiến hành một trận huấn luyện ma quỷ đối với kinh mạch của Lâm Thanh Diện.

Sau nửa tháng, kinh mạch của Lâm Thanh Diện đã trở nên vô cùng bền vững, sức mạnh mà cơ thể có thể chịu được cũng rất lớn.

Cơ thể là vật mang sức mạnh, sở dĩ tông sư cảnh lợi hại hơn nhiều so với nội kình đại thành chính là vì sức mạnh cơ thể của tông sư cảnh lớn hơn nhiều so với sức mạnh của nội kình đại thành.

Cơ thể của một người có thể phát huy được bao nhiêu tiềm năng phụ thuộc vào sức mạnh mà cơ thể có thể chịu được.

Hiện nay cơ thể của Lâm Thanh Diện đã trở nên mạnh mẽ hơn, cực hạn đã được thăng cấp, vì vậy cảnh giới của anh theo đó cũng tiến lên một bước lớn.

Trong nửa tháng qua, để chống lại cơn đau do cọ rửa cơ thể bằng dược lực trong hồ nước mà Lâm Thanh Diện đã đưa mình vào trạng thái ngồi thiền, tỉ mỉ nhớ lại nội dung của huyền công, hy vọng có thể theo cơ hội này mà đột phá được.

Nhưng anh vẫn đánh giá thấp độ khó của việc từ huyền kình đại thành đột phá đến huyền kình viên mãn, mặc dù hồ nước ở Dược Thần Cốc đã làm anh thăng cấp lên rất nhiều, nhưng anh vẫn còn cách nửa bước nữa mới đạt được huyền kình viên mãn.

Trước đó Lâm Thanh Diện đã từng suy đoán, khi anh đạt tới cấp độ huyền kình viên mãn, thì anh có thể đạt tới cấp độ hóa cảnh mà sư phụ nói, bây giờ anh còn cách huyền kình viên mãn nửa bước, cho nên cảnh giới bây giờ hẳn là tương đương với cấp độ hóa cảnh nửa bước.

Cái gọi là nửa bước hóa cảnh cũng chính là khả năng phóng thích sức mạnh bên trong cơ thể mình ra bên ngoài, nhưng không để cho sức mạnh bên trong cơ thể rời khỏi cơ thể như hóa cảnh chân chính.

Lâm Thanh Diện bây giờ chỉ có thể đặt huyền kình trong cơ thể vào bề mặt lòng bàn tay mới có thể phát huy tối đa uy lực của huyền kình, tuy rằng bây giờ anh cũng có thể khống chế huyền kình phóng ra ngoài cơ thể biến thành một số hình dạng, nhưng hiệu quả cũng không lớn.

Bởi vì cho dù Lâm Thanh Diện có biến nó thành hình dạng gì, chỉ cần huyền kình không rời khỏi cơ thể anh thì thương tổn tạo ra thực ra đều như nhau.

Tuy nhiên, trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy ở trạng thái này, anh có thể truyền huyền kình đến một số vật dẫn thông qua lòng bàn tay.

Mặc dù không thể trực tiếp sử dụng huyền kình biến thành kiếm để giết người, nhưng anh có thể cầm một thanh kiếm thật sau đó truyền huyền kình vào thân kiếm thông qua lòng bàn tay, như vậy thanh kiếm này có thể phát huy tối đa uy lực của huyền kình, sức mạnh cũng sẽ không kém bao nhiêu so với các cao thủ của hóa cảnh chân chính.

Suy cho cùng, huyền kình của Lâm Thanh Diện có được là do gặp may mắn.

Những cao thủ hóa cảnh đó đều tiến hành biến hình thông qua nội kình.

Về bản chất sức mạnh thì Lâm Thanh Diện mạnh hơn rất nhiều, cho dù có tồn tại sự chênh lệch về cảnh giới thì cũng có thể dựa vào sự bá đạo của huyền kình để bù đắp lại.

Cộng thêm sức mạnh không thể tách khỏi cơ thể, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình đứng trước các cao thủ hóa cảnh chân chính, đánh một trận cũng không thành vấn đề, đương nhiên, có đánh nhau hay không thì nói sau, còn trốn thoát thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Điểm quan trọng nhất chính là bây giờ Lâm Thanh Diện sắp đạt được cấp độ huyền kình viên mãn, tương ứng với cấp độ tông sư cảnh mà đã có thể phát huy được thực lực của cao thủ hóa cảnh nội kình rồi.

Điều này gần như tương đương với việc trực tiếp bỏ qua một cảnh giới lớn so với các cao thủ nội kình, lợi thế này vẫn khá kinh khủng.

Thật sự không biết Lâm Thanh Diện sau khi đạt tới cảnh giới huyền kình viên mãn, lại tiến thêm một bước thì sẽ được được cảnh giới gì nữa, e rằng hóa cảnh lúc đó cũng chỉ như một con kiến ở trong mắt Lâm Thanh Diện.

Thu hồi suy nghĩ của mình, Lâm Thanh Diện đặt huyền kình ra bên ngoài lần nữa, che nó trong lòng bàn tay mình, nhìn ánh sáng trắng mờ ảo đó, Lâm Thanh Diện cảm nhận được dao động sức mạnh vô cùng đáng sợ ở trong đó.

Sư phụ từng nói, hóa cảnh và tông sư cảnh là một đường ranh giới, tông sư cảnh đột phá thành hóa cảnh, không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn nâng cao sức mạnh.

Những người đã đạt tới hóa cảnh có thể xem tất cả các cao thủ tông sư cảnh như con kiến, cho dù có tài giỏi đến đâu, có bao nhiêu thủ đoạn, được gọi là bất khả chiến bại trong tông sư cảnh thì ở trong mắt các cao thủ hóa cảnh, bọn họ chỉ mạnh hơn con kiến một chút mà thôi.

Vì vậy, cho dù Lâm Thanh Diện chỉ có sức mạnh của hóa cảnh nửa bước, anh vẫn có thể khinh thường tất cả các cao thủ tông sư cảnh.

Ngay cả khi Lâm Thanh Diện bị hơn 20 cao thủ của tông sư cảnh vây đánh thì vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nắm chắc phần thắng.

Đây là sự tự tin mà sức mạnh chân chính mang lại.

Thu lại huyền kình, Lâm Thanh Diện thở ra một hơi thật dài, nửa tháng không cử động thân thể, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên muốn giãn gân cốt một chút.

Lúc này, anh mới chú ý tới Thượng Sam Tinh Vũ đang ngẩn người nhìn chằm chằm anh cách đó không xa, trên mặt lộ theo nụ cười, sau đó anh đi về phía cô.

Vốn tưởng rằng Thượng Sam Tinh Vũ sẽ thừa dịp mình đang nâng cao sức mạnh trong hồ nước mà nhân cơ hội rời đi, không ngờ cô gái này lại đáng tin đến vậy, xem ra chuyện mình hứa với cô, cũng phải cố gắng hết sức để thực hiện.

Đã muộn như vậy rồi, sao cô còn ở đây, sao không về nghỉ ngơi? Lâm Thanh Diện hỏi.

Thượng Sam Tinh Vũ đột nhiên có chút căng thẳng, nhất thời không biết phải trả lời Lâm Thanh Diện như thế nào, cô không thể nói là trong khoảng thời gian này cô luôn coi Lâm Thanh Diện là bạn tâm giao của mình, tối nào cũng muốn đến nói chuyện với anh.

Lúc này, Thượng Sam Tinh Vũ mới nhận ra chuyện quan trọng, bởi vì lúc nãy quá mức khiếp sợ mà bỏ qua vấn đề này.

Lâm Thanh Diện không mặc quần áo!Hơn nữa, bản thân Lâm Thanh Diện dường như cũng đã quên vấn đề này vì anh đã ở trong hồ nước quá lâu.

Khuôn mặt của Thượng Sam Tinh Vũ đột nhiên đỏ lên, Lâm Thanh Diện đi nghênh ngang về phía cô, nơi nào nên thấy hay không nên thấy cô đều thấy hết rồi.

Cô vội vàng lấy tay che mắt, nói: Cậu.

.

.

công tử, quần áo của anh.

.

.

Cũng chính lúc này, Lâm Thanh Diện mới nhận ra mình đi ra hồ nước mà không mặc quần áo, trên mặt nhất thời lộ ra chút xấu hổ, anh nhanh chóng nhảy ra phía sau một phiến đá.

Xin lỗi, ở trong đó quá lâu, tôi quên mất.

Giọng nói của Lâm Thanh Diện vang lên, đây tuyệt đối là lúc xấu hổ nhất trong cuộc đời anh.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện núp sau phiến đá, Thượng Sam Tinh Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dí dỏm.

Công tử đợi ở đây, tôi đi lấy quần áo cho công tử.

Một lúc lâu sau, Thượng Sam Tinh Vũ mang quần áo của Lâm Thanh Diện đến mép hồ nước và đặt chúng trên tảng đá trước mặt Lâm Thanh Diện.

Công tử, tôi đặt quần áo ở đây, tôi đã giặt giúp anh rồi, anh có thể mặc yên tâm mà mặc.

Thượng Sam Tinh Vũ đỏ mặt nói.

Lâm Thanh Diện không lên tiếng, nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi ra khỏi phiến lá, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thượng Sam Tinh Vũ, không biết nên làm sao, lập tức ho khan một tiếng.

Cảm ơn.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Có thể phục vụ cho công tử, là vinh hạnh của tôi.

Thượng Sam Tinh Vũ nói.

Lâm Thanh Diện không muốn xấu hổ vì vấn đề này nữa nên mở miệng hỏi: Dược Thần Cốc đã đưa những đứa trẻ đó trở về hết chưa?Đã đưa về hết rồi, trong thời gian công tử ngủ say, Dược Thần Cốc cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, ngoại trừ mấy vị trưởng lão cảm thấy công tử đã ở trong hồ nước quá lâu, muốn gọi công tử dậy, nhưng lại bị cốc chủ gây sức ép.

Thượng Sam Tinh Vũ nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, trong lòng hiện lên một chút cảm kích Điền Uyên, giai đoạn này là thời kỳ mấu chốt để anh nâng cao sức mạnh, nếu bị cưỡng chế thức tỉnh thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển hết, may mà Điền Uyên ngăn các vị trưởng lão lại, nếu không nửa tháng này coi như uổng phí.

Lâm Thanh Diện đi về phía trước, Thượng Sam Tinh Vũ lập tức đi theo sau, bởi vì sức mạnh Lâm Thanh Diện bày ra vừa rồi khiến cô khá khiếp sợ, cô tò mò hỏi: Công tử, tôi có thể biết sức mạnh của anh bây giờ đang ở cảnh giới nào không?Hóa cảnh nửa bước.

Lâm Thanh Diện cũng không giấu giếm, nói với Thượng Sam Tinh Vũ một câu.

Thượng Sam Tinh Vũ lặp lại câu nói của Lâm Thanh Diện một lần nữa, sau đó nói: Sức mạnh vừa nãy mà công tử thể hiện quả thực khiến người khác khiếp sợ.

Nếu tôi đoán không sai thì gia chủ nhà họ Thượng Sam đang tiến đến tầng này.

Thứ ông ta giao dịch với đại trưởng lão Thần Dược Cốc lần này, e rằng chính là vì để chuẩn bị cho việc thăng cấp.

Nghe thấy Thượng Sam Tinh Vũ nói vậy, lông mày của Lâm Thanh Diện đột nhiên cau lại, không ngờ sức mạnh của gia chủ nhà họ Thượng Sam đã đạt đến trình độ này, thứ mà ông ta tìm kiếm chắc hẳn là sức mạnh hóa cảnh.

Anh vốn cho rằng sức mạnh của gia chủ nhà họ Thượng Sam nhiều nhất chỉ là tông sư cảnh, muốn diệt trừ nhà họ Thượng Sam cũng không phải chuyện khó khăn gì, bây giờ nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói như vậy, anh cần phải nghiêm túc xem xét lại chuyện này.

Nhà họ Thượng Sam tu luyện tà đạo để gia tăng thực lực, đương nhiên là bởi vì phương pháp này có tác dụng nhanh chóng, là con đường tắt để gia tăng thực lực, cho nên rất có thể gia chủ nhà họ Thượng Sam đã sử dụng phương pháp này để đạt được hóa cảnh, rất có khả năng là vậy.

Xem ra tôi phải mau đến Đảo quốc càng sớm càng tốt, nếu có thể ngăn cản ông ta trước khi ông ta thăng cấp thì sẽ bớt đi một ít phiền phức, nếu không e rằng sẽ thêm một trận vất vả.

Lâm Thanh Diện lầm bầm.

Mặc dù thực lực bây giờ của Lâm Thanh Diện là hóa cảnh nửa bước, nhưng anh còn có bí pháp và một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

Nếu anh mang hết át chủ bài ra thì một hóa cảnh được thăng cấp bởi tà đạo chưa chắc đã là đối thủ của anh.

Ngày hôm sau.

Khi Điền Uyên biết Lâm Thanh Diện đã tỉnh dậy vào tối hôm qua, ông ta vui vẻ suýt nữa nhảy cẫng lên, ông ta lập tức sắp xếp đầu bếp của Dược Thần Cốc nấu một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng Lâm Thanh Diện đã tỉnh dậy.

Sau khi ăn xong, ông ta bí mật đến hồ nước xem xét, sau khi nhìn thấy nước trong hồ gần như không khác gì nước trong là mấy, Điền Uyên vẫn có chút đau lòng.

Nhưng may mắn là Lâm Thanh Diện hấp thu hết dược lực trong hồ nước, anh còn để lại cho ông ta một ít.

Dựa vào một ít dược lực còn dư lại, dựa vào đặc thù của hồ nước này cộng với dưỡng chất của thảo dược ở Dược Thần Cốc, hiệu quả của hồ nước vẫn có thể phục hồi lại, nhưng thời gian sẽ lâu hơn một chút.

Sau khi xem xong hồ nước, Điền Uyên định rời đi, nhưng lúc này ông ta mới để ý thấy xung quanh hồ nước dường như ít đi thứ gì đó, sau khi quan sát một lúc lâu, ông ta xác nhận một tảng đá to bên cạnh hồ nước đã biến mất, không biết đã chạy đến chỗ nào rồi.

Ông ta nhìn vị trí ban đầu của tảng đá to đó một lúc lâu, thấy trên mặt đất có rất nhiều tảng đá nhỏ, bởi vì ở đây vốn rải rất nhiều đá cho nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.

Lúc rời đi, ông ta vẫn còn đang lầm bầm, nói đầu năm này thật sự là loại người gì cũng có, ngay cả đá cũng đi ăn trộm.

Bởi vì biết gia chủ của nhà họ Thượng Sam đang muốn đột phá cảnh giới, Lâm Thanh Diện không định tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, anh muốn nhanh chóng đến Đảo quốc càng sớm càng tốt để tìm hiểu tình hình bên đó, cho nên anh nói với Điền Uyên chuyện mình muốn rời đi.

Điền Uyên cũng không giữ lại, Lâm Thanh Diện chỉ ở Dược Thần Cốc hơn nửa tháng, xém chút nữa xóa xổ hồ nước quý giá nhất của Dược Thần Cốc, có quỷ mới biết nếu để Lâm Thanh Diện tiếp tục ở lại thì sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa, vì vậy ông ta chỉ mong sao Lâm Thanh Diện mau chóng rời đi.

Trước khi đi, Lâm Thanh Diện lấy miếng gỗ màu đen ra cho Điền Uyên xem, hỏi ông ta có biết nguồn gốc của loại gỗ này không, Điền Uyên nhìn kỹ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận miếng gỗ này không phải là đồ bình thường, nhưng ông ta cũng không rõ nguồn gốc của loại gỗ này.

Xem xét bộ sưu tập của Dược Thần Cốc hàng thế kỉ qua cũng chưa từng ghi chép về loại gỗ này.

Lâm Thanh Diện không còn cách nào khác đành phải cất khối gỗ đi, xem ra muốn tìm ra nguồn gốc của loại gỗ này thì phải xem duyên phận rồi.

Không nán lại quá lâu, hỏi xong chuyện miếng gỗ, Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ liền rời đi.

Điền Uyên vui vẻ mang các trưởng lão trong Dược Thần Cốc đi tiễn Lâm Thanh Diện.

Khi đi đến cánh cổng bằng gỗ của Dược Thần Cốc, một tên đệ tử chạy tới trước mặt Điền Uyên nói: Cốc chủ, con đường phía trước bị một tảng đá rơi chắn mất rồi, tảng đá đó rất lớn, muốn di chuyển nó phải mất một ngày.

Điền Uyên đột nhiên có chút rối rắm, nhìn Lâm Thanh Diện nói: Lâm Thanh Diện, nếu không thì các người đợi một ngày nữa rồi hãy đi?Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: Không cần đâu, tảng đá rơi đó ở đâu? Tôi đi xem thử.

Điền Uyên vội nháy mắt với tên đệ tử đó, tên đệ tử hiểu ý tứ của Điền Uyên, lập tức dẫn Lâm Thanh Diện đi đến chỗ tảng đá rơi đó.

Điền Uyên và những người khác cũng đi theo, muốn xem xem tảng đá rơi này lớn cỡ nào.

Trong chốc lát, mọi người đã nhìn thấy tảng đá rơi đó, nó hoàn toàn phong tỏa hết cả con đường, hai bên đều là núi, căn bản không có người qua lại.

Thấy vậy, Điền Uyên nhất thời lộ ra vẻ tuyệt vọng, nghĩ thầm lần này Lâm Thanh Diện muốn đi cũng không được rồi.

Lâm… Lâm Thanh Diện, tảng đá này quá lớn, cần rất nhiều thời gian để di chuyển nó, cho nên các người vẫn nên đợi cho đến khi hòn đá di chuyển rồi mới rời đi được.

Điền Uyên nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Chỉ là một tảng đá rơi mà thôi, không cản được đường của tôi đi.

Nói xong, Lâm Thanh Diện nhìn xung quanh rồi nhặt một thanh gỗ cách đó không xa lên.

Anh phóng thích huyền kình ra, huyền kình theo lòng bàn tay bám vào thanh gỗ, thanh gỗ kia đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng.

Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện tung người nhảy lên, nắm lấy thanh gỗ, đập về phía tảng đá rơi đó.

Phá!Lâm Thanh Diện hét to một tiếng, thanh gỗ đập xuống tảng đá rơi, huyền kính xẹt qua, tảng đá rơi lập tức phủ đầy vết nứt, trong nháy mắt, tảng đá rơi liền chia năm xẻ bảy, lộ ra con đường cho một người đi qua.

Thành phố nào đó ở phương nam, sân bay.

Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ thông qua kiểm tra an ninh, một đường đi đến cửa máy bay, sau khi lên máy bay, tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Lúc này đã qua hai ngày sau khi hai người họ ra khỏi Dược Thần Cốc, Dược Thần Cốc ở một nơi hẻo lánh, họ ra khỏi Dược Thần Cốc, di chuyển hai ngày mới đến được thành phố có chuyến bay quốc tế này.

Vì lúc đi trên đường núi, trên đường có nhiều đoạn khó đi nên khi ra khỏi núi, trên người cả hai đều đã trở nên bẩn thỉu rách nát, vì quá nóng vội nên họ không có thời gian đến trung tâm thương mại mua quần áo, Lâm Thanh Diện tình cờ mua được hai bộ quần áo ở ven đường, cứ mặc tạm trước đã, đợi đến khi đến Đảo quốc, tìm thời gian mua quần áo sau.

Lúc này, chiếc áo phông Lâm Thanh Diện mua cho Thượng Sam Tinh Vũ mặc căn bản không vừa người, trông rất rộng, hoàn toàn che đi vóc dáng đáng kiêu ngạo của cô.

Nhưng mà, Thượng Sam Tinh Vũ không quan tâm lắm, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ vì đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận được quần áo người khác mua cho, cho dù có rẻ đến đâu, cô cũng sẽ rất coi trọng.

Hơn nữa, diện mạo của Thượng Sam Tinh Vũ đã không còn là thứ quần áo có thể chi phối được, dù cô có ăn mặc quái dị đến đâu thì cũng sẽ có người nghĩ rằng cô đang dẫn đầu xu hướng thời trang, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, đã không phải là quần áo làm nổi bật con người mà chính khuôn mặt xinh đẹp và khí chất của cô đã làm nổi bật quần áo.

Ngược lại là Lâm Thanh Diện, ăn mặc không đẹp, nay đổi sang hàng vỉa hè rẻ tiền hơn, trông giống một tên nhà nghèo hơn.

Sau khi ngồi xuống, khuôn mặt của Thượng Sam Tinh Vũ thỉnh thoảng lại nở nụ cười, Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, hỏi: Cô cười cái gì vậy?Thượng Sam Tinh Vũ quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: Cười vị cốc chủ Dược Thần Cốc và các vị trưởng lão bọn họ.

Hôm đó công tử dùng dùng thanh gỗ dễ dàng đập nát tảng đá nứt thành từng mảnh, tất cả bọn họ đều đứng hình, mặc dù đã trôi qua hai ngày rồi nhưng khi nhớ đến biểu cảm trên khuôn mặt họ thì tôi lại cảm thấy rất buồn cười.

Lâm Thanh Diện nhún vai, hôm đó sau khi anh phá được tảng đá rơi đó, Điền Uyên và những người khác bị dọa chết khiếp, sau khi bọn họ phản ứng lại thì Điền Uyên chạy đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hỏi anh có muốn làm cốc chủ đời tiếp theo của Dược Thần Cốc không, muốn Lâm Thanh Diện bảo bọc Dược Thần Cốc.

Lâm Thanh Diện đương nhiên không có mấy hứng thú, sau khi đập vỡ tảng đá rơi liền mang theo Thượng Sam Tinh Vũ rời đi.

Lâm Thanh Diện cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, dù sao sau khi đạt tới sức mạnh của hóa cảnh nửa bước, đây chẳng qua chỉ là thao tác cơ bản mà thôi.

Tuy nhiên, việc phá tảng đá rơi đó khiến Lâm Thanh Diện nhận ra rằng đã đến lúc anh phải tìm một vũ khí tiện dụng rồi.

Anh truyền huyền kình vào thanh gỗ, dù tảng đá rơi đó đã bị vỡ nhưng thanh gỗ trong tay anh cũng không giữ được sức mạnh của huyền kình, sau một cú đánh, đã biến thành bột vụn.

Vì vậy, một vũ khí tiện dụng mà chất lượng cao là điều rất cần thiết đối với Lâm Thanh Diện lúc này, sau khi có thể giải phóng huyền kình ra ngoài, chỉ có sử dụng vũ khí thì sức mạnh của Lâm Thanh Diện mới có thể phát huy tối đa được.

Mà sau khi bước vào hóa cảnh chân chính, Lâm Thanh Diện có thể sử dụng huyền kình để biến hóa thành thứ vũ khí mà mình muốn, không cần dựa vào vũ khí thật làm vật dẫn.

Lâm Thanh Diện định sau khi đến Đảo quốc, xem xem có thể tìm được loại vũ khí thích hợp không.

Không bao lâu, máy bay đã chật cứng người, theo lời nhắc nhở của nữ tiếp viên, mọi người thắt dây an toàn, một lúc sau máy bay cất cánh.

Vì ngoại hình quá nổi bật nên Thượng Sam Tinh Vũ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đàn ông trên máy bay, không ít người lâu lâu lại nhìn cô một cái.

Thượng Sam Tinh Vũ đã sớm quen với việc bị người ta nhìn chằm chằm mình, cho nên cô cũng không quan tâm.

Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn Lâm Thanh Diện ngồi ở bên cạnh, nhưng Lâm Thanh Diện dường như hoàn toàn xem cô như không khí, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ vài thứ.

Ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ là một ông già và một cậu bé chỉ khoảng mười tuổi.

Đứa bé đó luôn nhìn chằm chằm Thượng Sam Tinh Vũ, qua một lúc lâu, cậu bé nói với Thượng Sam Tinh Vũ: Chị ơi, chị xinh quá.

Thượng Sam Tinh Vũ quay đầu mỉm cười với cậu bé đó, nói: Cảm ơn em.

Người đàn ông ngồi bên cạnh chị là bạn trai của chị ư? Cậu bé tiếp tục hỏi.

Thượng Sam Tinh Vũ liền đỏ mặt, vội nói: Không phải.

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: Vậy thì tốt rồi, vậy em có thể làm bạn trai chị không?Thượng Sam Tinh Vũ bị câu hỏi của cậu bé làm đứng hình, cô chưa từng nhận được lời tỏ tình từ một cậu bé mười tuổi.

Những tên đàn ông xung quanh đều nhìn cậu bé với cặp mắt ghen tị, tên nhóc này đã nói ra những lời bọn họ không dám nói.

Lâm Thanh Diện cũng bị lời nói của cậu bé làm cho buồn cười, quay đầu lại nhìn cậu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười.

Ông lão ngồi bên cạnh cậu bé dở khóc dở cười nhìn cháu trai mình, nói: Thằng ranh con, lông còn chưa dài mà lại đi học tán gái, con gái nhà người ta xinh đẹp thế này sao có thể xem trọng tên ranh con như cháu chứ.

Vậy chỉ cần cháu trở thành một người mạnh mẽ như Lâm Thanh Diện, có phải cô ấy sẽ xem trọng cháu không? Cậu bé nghiêm túc nhìn ông nội mình, trong khoảng thời gian này, ông nội cậu bé không ngừng kể cho cậu bé nghe về sự tích của Lâm Thanh Diện.

Ông ta đã coi Lâm Thanh Diện là thần tượng của mình.

Cao thủ trình độ như Lâm Thanh Diện không phải tùy tiện là có thể đạt được đâu.

Cậu ta dùng thực lực của bản thân để chống lại năm thế gia cổ võ.

Thiên tài như vậy xưa nay rất hiếm, không thể tùy tiện liền trở thành được.

Ông lão chợt cảm thán nói.

Cháu không quan tâm, dù sao cháu cũng sẽ trở thành cao thủ như Lâm Thanh Diện.

Chị à, chị tin em đi, em rất có tiềm năng, trước tiên chị hứa làm bạn gái em đã, sau này em nhất định sẽ cố gắng.

Cậu bé nhìn Thượng Sam Tinh Vũ.

Thượng Sam Tinh Vũ nhất thời cảm thấy xấu hổ, nếu cậu bé này biết người ngồi bên cạnh mình là Lâm Thanh Diện thì sẽ là phản ứng ra sao nhỉ.

Chuyện này… Chị không thể quyết định được, cậu bé hỏi anh ấy đi.

Thượng Sam Tinh Vũ trực tiếp đẩy phiền phức cho Lâm Thanh Diện.

Cậu bé nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ thù địch, nói: Anh có đồng ý để chị ấy làm bạn gái của tôi hay không, nói cho anh biết nhé, tôi rất lợi hại đó, tôi sẽ trở nên lợi hại giống Lâm Thanh Diện, nếu anh không đồng ý, sau này anh nhất định sẽ hối hận.

Lâm Thanh Diện bật cười, nhìn cậu bé nói: Thực ra tôi cũng rất lợi hại, không bằng cậu bé gọi Lâm Thanh Diện đó đến đây để tôi đấu với anh ta một trận?Sau khi nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện, ông lão lập tức nói: Cậu gì đó, loại chuyện này không thể nói bừa, Lâm Thanh Diện bây giờ đã được công nhận là đệ nhất thiên hạ võ lâm, cậu dám khiêu khích cậu ta sẽ rước họa vào thân đó.

Trong mắt ông lão, những lời Lâm Thanh Diện nói có chút liều lĩnh, một cao thủ cấp bậc như Lâm Thanh Diện làm sao có thể tùy tiện thách đấu.

Lâm Thanh Diện chỉ cười, không nói nữa, dựa lưng vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu bé vẫn không chịu bỏ cuộc, rất muốn Thượng Sam Tinh Vũ làm bạn gái mình, Thượng Sam Tinh Vũ nhức đầu, may mà ông lão đã dạy cho thằng nhỏ một bài học, cậu bé mới yên lặng một chút, nếu không Thượng Sam Tinh Vũ sẽ khó chịu.

Khi máy bay hạ cánh, Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ xuống máy bay, ông lão và đứa bé đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Diện, ông lão đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, trong đầu nghĩ đến một khả năng, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh Lâm Thanh Diện đấu với năm thế gia cổ võ.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thanh Diện trong bức ảnh, ông lão thốt lên: Người.

.

.

người đó là Lâm Thanh Diện!Ông ta vội ngẩng đầu nhìn phía trước, nhưng lúc này Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đã biến mất, không biết bọn họ đã đi đâu.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License