Rể quý trời cho
Chapter
0082
Trên đường đi đến Dược Thần Cốc.
Lâm Thanh Diện đi ở đằng trước, Thượng Sam Tinh Vũ một mặt ngoan ngoãn đi theo sau lưng, Lâm Thanh Diện đi nhanh thì cô ta sẽ đi nhanh, Lâm Thanh Diện đi chậm thì cô ta sẽ đi chậm, không dám vượt qua.
Trong văn hóa của đảo quốc vẫn tồn tại truyền thống trọng nam khinh nữ nhất định, Thượng Sam Tinh Vũ cũng đã đồng ý giao mạng của mình cho Lâm Thanh Diện, vậy thì cô ta đối với Lâm Thanh Diện tất nhiên phải nghe theo một trăm phần trăm.
Thông qua sự hiểu biết cả đoạn đường này, Thượng Sam Tinh Vũ phát hiện Lâm Thanh Diện cũng chính là một người chính trực, giữ chữ tín.
Trên đường đi Lâm Thanh Diện không thèm nhìn Thượng Sam Tinh Vũ một chút nào, cũng không có đổi ý lời mà mình đã nói ra, mà là nghiêm túc nói với Thượng Sam Tinh Vũ chuyện cụ thể sau khi đến Dược Thần Cốc thì sẽ phải làm cái gì.
Ở trong thế giới quá khứ của Thượng Sam Tinh Vũ, có thể nói đàn ông chính là một danh từ dối trá và không đáng tin cậy, dù sao thì tất cả đàn ông mà cô ta đã tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả ba của cô ta đều là như thế này.
Mà Lâm Thanh Diện đã khiến cho cô ta có cái nhìn khác về đàn ông.
Lâm Thanh Diện nói với Thượng Sam Tinh Vũ xong rồi thì cũng đã đến Dược Thần Cốc, hai người bọn họ giả vờ như là người được gia tộc Thượng Sam phái đến, đi đến để tiến hành giao dịch với đại trưởng lão.
Về phần hướng đi của người áo choàng đen, Lâm Thanh Diện cũng đã suy nghĩ kỹ cứ nói là ông ta đã đến Kinh Đô để báo thù cho Lôi Uyên Hành.
Dù sao thì cái này cũng không phải là nói dối, mà là chuyện chân thật xảy ra.
Lâm Thanh Diện biết được từ chỗ của Thượng Sam Tinh Vũ là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc cũng không biết người mà gia tộc Thượng Sam phái đến với Thượng Sam Tinh Vũ là người nào, chỉ biết là hai người cái này khiến cho kế hoạch của Lâm Thanh Diện có chút khả thi.
Nếu như mà lần này vẫn bị lỗ tẩy từ lúc vừa mới bắt đầu, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ trực tiếp dùng nắm đấm để nói đạo lý với người của Dược Thần Cốc, xem xem đến cùng bọn họ đã có thu thập được máu và mắt của trẻ em hay chưa, đồng thời cả đời này cũng sẽ không diễn dịch với người khác.
Thượng Sam Tinh Vũ nói là mình có mấy anh trai, Lâm Thanh Diện giống với một người trong số đó đến mấy phần, cho nên cô ta đề nghị Lâm Thanh Diện cải trang làm anh trai của mình.
Lâm Thanh Diện cảm thấy không có vấn đề gì, liền đồng ý.
Hai người đi dọc theo đường núi, đến đoạn đường núi này cũng không tính là khó khăn, có thể nhìn ra được đặc biệt khai phá để cho người ta đi đường, xem ra là khách đến thăm Dược Thần Cốc cũng không phải là số ít.
Đi không bao lâu, hai người bọn họ liền nhìn thấy ở phía trước có mấy bóng dáng đang chậm rãi đi về phía trước, trong đó có một người đi đường bình thường, bốn người còn lại thì khiêng một cái ghế, ở trên ghế nằm là một cô gái.
Lâm Thanh Diện không ngờ đến là đụng phải những người khác khi đang trên đường đến Dược Thần Cốc, nhìn thấy dáng vẻ của nhóm người này, lai lịch cũng không đơn giản, chỉ dựa vào hành động cô gái đang nằm ở trên ghế phía trên để cho người khác khiêng đi, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể làm ra được.
Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện bốn người này lại có thực lực nội kình tiểu thành.
Đi bên cạnh là một người đàn ông, cũng là người có thực lực nội kình tiểu thành.
Một lát sau, hai người Lâm Thanh Diện đi về phía nhóm người kia.
Anh, đoạn đường đến Dược Thần Cốc rốt cuộc là còn thời gian bao lâu nữa mới có thể đến đây, mặt trời chiếu cao như vậy rồi, lớp trang điểm ở trên mặt của em muốn chảy ra hết đây này.
Cô gái nằm ở trên ghế oán trách một câu.
Người con trai quay đầu lại nhìn cô gái một chút, tức giọng nói: Em cứ ở đó mà thỏa mãn đi, trên đoạn đường đi này sợ là em cũng không đi được một nghìn bước nữa, bốn người bọn họ còn chưa có nói cái gì, còn em thì lại oán trách cả một đường.
Xí, em phát tiền lương cho bọn họ đó, đây chính là công việc của bọn họ mà, bọn họ có cái gì mà để phàn nàn đâu.
Em là thân thể thiên kim, đường núi ở đây khó đi như vậy, nếu như ngã xuống thì ba của anh sẽ đau lòng lắm đó.
Cô gái chẳng thèm để ý mà nói một câu.
Người con trai lại có chút im lặng, sau đó cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Các vị, các người cũng là đi đến Dược Thần Cốc à? Lâm Thanh Diện đi đến sau lưng của mấy người bọn họ thì mở miệng hỏi một câu.
Người con trai và cô gái đó đều nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy ở sau lưng không biết từ lúc nào xuất hiện hai người, cả hai đều giật mình.
Cô gái lại trực tiếp hét lên một tiếng: Ôi trời đất ơi, hai người các người đi theo sau lưng của bọn tôi từ lúc nào vậy? Các người bỏ tôi xuống đi, đi bắt hai người không có lý lịch rõ ràng này lại.
Lúc này bốn người đó mới bỏ cô gái xuống, muốn ra tay với hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ.
Thượng Sam Tinh Vũ thấy thế, không hề nghĩ ngợi gì liền ngăn cản ở trước người của Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nhìn những người trước mặt.
Trong quá khứ, Thượng Sam Tinh Vũ được xem như là sát thủ chuyên nghiệp mà huấn luyện, hơn nữa cô ta còn có thực lực nội kình đại thành, sức chiến đấu tuyệt đối không thấp.
Chỉ là bởi vì gặp phải Lâm Thanh Diện cho nên thực lực của Thượng Sam Tinh Vũ căn bản cũng không có bất cứ cơ hội nào để phát huy.
Mà những người ở trước mắt là cũng chỉ là nội kình tiểu thành mà thôi, cái này ở trong mắt của Thượng Sam Tinh Vũ cũng không được xem là phiền phức gì.
Người con trai nhìn thấy hai bên muốn đánh nhau, nhanh chóng ngăn cản ở trước mặt của bốn người đó, nói với Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ: Hai vị, thật ngại quá, cô em gái của tôi có chút xúc động, chúng tôi cũng không ý muốn ra tay với hai người đâu.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, nhìn thấy người con trai này không phải là người không nói lý, cho nên cũng không tính toán.
Hai người cũng là đi đến Dược Thần Cốc hả? Người con trai mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Đã cùng đường, vậy không bằng chúng ta kết bạn đi, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau luôn.
Người con trai cười cười, mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cũng không từ chối, cảm thấy đi cùng với những người này, đến lúc đó chắc là cũng dễ trà trộn vào Dược Thần Cốc hơn.
Sau khi cô gái đó nghe thấy lời nói của anh trai, lập tức mở miệng nói: Anh à, anh có biết bọn họ là ai không mà đi cùng với bọn họ trong vùng núi hoang sơ như thế này, nếu như hai người bọn họ mưa đồ làm loạn thì sao đây? Nếu như hai người bọn họ đến đây là nhằm vào nhà họ Đỗ của chúng ta thì sao.
Người con trai lập tức trừng mắt nhìn cô gái, quát: Nếu như mà em còn dám nói lung tung nữa thì anh sẽ ném em vào trong rừng núi hoang sơ này đó, để em ở đây cho chó sói ăn thịt.
Lúc này cô gái mới bớt hống hách đi một chút, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ vẫn còn không thiện chí.
Người con trai xin lỗi Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, sau đó liền cùng nhau đi về phía trước.
Cô gái đó đã bước xuống từ trên ghế, không để cho người ta tiếp tục khiêng nữa, cho nên liền đi theo bên cạnh của người con trai, vẫn luôn đánh giá hai người Lâm Thanh Diện với Thượng Sam Tinh Vũ.
Thông qua cuộc trò chuyện, Lâm Thanh Diện biết được mấy người này là người của nhà họ Đỗ đến từ đảo Hồng, lịch sử võ học ở đảo Hồng tự xưng là độc nhất, không có lui tới với giới võ đạo đại lục, cho nên Lâm Thanh Diện cũng không biết được nhà họ Đỗ này có thực lực như thế nào.
Nhưng mà khi nhìn thấy cao thủ nội kình tiểu thành cũng chỉ khiêng ghế cho cô gái này, vậy thì có thể biết được thực lực của nhà họ Đỗ này cũng không phải yếu kém, biết được vị trí của Dược Thần Cốc là một chuyện chỉ khi đạt được một mức độ nhất định mới có thể biết được.
Người con trai tên là Đỗ Kiến Vĩ, cô gái tên là Đỗ Tiểu Muội, hai người bọn họ là anh em ruột.
Lần này đi đến Dược Thần Cốc là nghe theo mệnh lệnh của ba bọn họ, đến đây tìm đan dược để gia tăng thực lực.
Lâm Thanh Diện thì dựa theo lời nói đã nói cùng với Thượng Sam Tinh Vũ, giả vờ như là hai anh em đến từ đảo quốc.
Hai anh em Đỗ Kiến Vĩ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói bọn họ là đến từ đảo quốc, cũng không có quá mức kinh ngạc, dù sao thì người đến Dược Thần Cốc xin thuốc đều đến từ khắp nơi trên thế giới, cũng không xa lạ gì.
Đỗ Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào Thượng Sam Tinh Vũ một hồi lâu, lúc trước cô ta cảm thấy nhan sắc của mình cũng được xem như là tầm cao, thuộc về phạm trù xinh đẹp, nhưng mà sau khi nhìn thấy dung mạo của Thượng Sam Tinh Vũ thì lập tức có một loại cảm giác tự ti mặc cảm, cảm giác ghen ghét ở trong lòng cũng từ từ nảy sinh.
Một hồi lâu sau cô ta đảo tròng mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Sam Tinh Vũ, mở miệng hỏi: Tôi nghe nói là mấy cô gái xinh đẹp ở đảo quốc của các người đều thích quay phim hành động tình cảm, dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, sẽ không phải cũng đã quay loại phim đó rồi đó chứ?Sau khi Thượng Sam Tinh Vũ nghe thấy vấn đề này của Đỗ Tiểu Muội thì lập tức nhíu mày, mở miệng nói: Cũng không phải là những cô gái có dung mạo xinh đẹp thì sẽ quay loại phim đó, ở quốc gia của chúng tôi, đây chẳng qua chỉ là một nghề bình thường mà thôi, mong cô tôn trọng.
Đỗ Tiểu Muội lập tức nhếch miệng nói: Xí, cho dù cô chưa từng quay loại phim đó, chắc chắn cô đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi.
Cái loại phụ nữ giống như cô ấy, nhìn qua giống như là tiên nữ, thật ra sau lưng không biết dơ bẩn đến cỡ nào.
Đã không bằng cô ta, vậy thì cứ chửi bới cô ta đi.
Đây chính là thủ đoạn mà Đỗ Tiểu Muội quen dùng, bình thường mà gặp phải người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, Đỗ Tiểu Muội sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để dội nước bẩn lên trên người của người ta, dùng cách này để làm cho tâm lý được cân bằng.
Cộng với thân phận của Đỗ Tiểu Muội ở đảo Hồng, không có ai dám trêu chọc cô ta, từ từ cô ta cảm thấy nói người khác như vậy cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
Sau khi Thượng Sam Tinh Vũ nghe thấy lời nói này của Đỗ Tiểu Muội, trên mặt lộ ra biểu cảm tức giận, nếu như không phải có Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, chỉ sợ là cô ta đã dùng vũ lực để dạy bảo con nhóc này nói chuyện đàng hoàng với người khác là như thế nào.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ là EQ của Đỗ Tiểu Muội lại thấp đến trình độ này, chỉ nói có mấy câu lại có thể làm một cô gái dịu dàng như nước tức giận đến nỗi muốn trực tiếp ra tay.
Anh sắc bén nhìn Đỗ Tiểu Muội, trầm giọng hỏi: Người của nhà họ Đỗ các người ở đảo Hồng đều có tố chất thấp như vậy đó à? Hay là nói cô căn bản cũng không có giáo dục.
Đỗ Tiểu Muội nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện thì xù lông lên trong nháy mắt, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Anh nói ai không có giáo dục hả? Anh là cái thá gì, vậy mà cũng dám nói tôi không có giáo dục, nếu như không phải anh của tôi ngăn cản lại, hai người các người đã sớm bị tôi ném vào trong khe núi để nuôi sói từ lâu rồi!Ồ? Phải không? Cô ném thử một cái xem xem.
Lâm Thanh Diện nói.
Thượng Sam Tinh Vũ lại đứng ở trước mặt của Lâm Thanh Diện lần nữa, mở miệng nói: Nếu như cô dám động đến anh ấy thì cũng đừng có trách tôi không khách khí!Đỗ Kiến Vĩ nhìn thấy lại sắp muốn đánh nhau, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cô em gái này của anh ta phách lối ở đảo Hồng đã quen rồi, cho nên đi ra bên ngoài cũng không để người khác vào trong mắt, cho dù anh ta có giáo dục vài câu thì trên cơ bản cũng không có tác dụng gì.
Anh ta vội vàng níu Đỗ Tiểu Muội lại, mở miệng nói: Em có chịu hết hay không vậy hả! Ở đây cũng không phải là đảo Hồng đâu, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì anh không bảo vệ được em đâu!Đỗ Tiểu Muội một mặt không quan trọng, nói: Anh, ở bên phe của chúng ta có tới năm cao thủ nội kình tiểu thành lận, chẳng lẽ lại không thể đối phó được với hai người bọn họ.
Anh chính là thiên tài hiếm có của nhà họ Đỗ, còn trẻ như vậy mà đã đạt được trình độ nội kình tiểu thành rồi, tuổi của bọn họ cũng không chênh lệch với anh là bao, như thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng lợi hại hơn anh.
Nghe thấy lời nói này của Đỗ Tiểu Muội, Đỗ Kiến Vĩ vẫn còn tức giận như cũ, mặc dù là anh ta cảm thấy Đỗ Tiểu Muội nói rất đúng, nhưng mà anh ta cũng không đồng ý để người khác nói em gái của mình là người không có giáo dục.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Đỗ Tiểu Muội thì lập tức cười nhạo một tiếng, con nhóc này thế mà lại cảm thấy có năm nội kình tiểu thành là vô địch rồi, quả nhiên là một chuyện cười lớn mà.
Đám người bọn họ, chỉ cần một cô gái như Thượng Sam Tinh Vũ là đã có thể đối phó được, chứ đừng nói chi là Tông Sư cảnh như Lâm Thanh Diện cũng chả thèm để vào mắt.
Đỗ Tiểu Muội nghe thấy tiếng cười của Lâm Thanh Diện, lập tức không phục nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Anh cười cái gì hả, so với sự lợi hại của nội kình tiểu thành, cùng lắm thì anh cũng chỉ là người bình thường thôi, lại còn có mặt mũi mà cười ở đây.
Hơn nữa lần nào anh cũng để cho cái con nhỏ này xông ra phía trước, tôi thấy là anh chẳng bằng con nhỏ này nữa đó.
Ôi chao, sao tôi lại không cẩn thận phát hiện ra chân tướng vậy kìa, không phải là cả đoạn đường này anh đều được cô gái này bảo vệ đi đến đây đó chứ.
Anh trai của tôi rất lợi hại, cô còn nói anh ấy như vậy, tôi không cần phải khách khí! Thượng Sam Tinh Vũ bực tức nói một câu với Đỗ Tiểu Muội.
Nghe thấy Thượng Sam Tinh Vũ gọi mình là anh trai tự nhiên như vậy, Lâm Thanh Diện cũng cười cười.
Cô nhìn xem, bị tôi nói trúng rồi chứ gì, anh của cô lợi hại như vậy thì tại sao cô phải ra mặt thay cho anh ta cơ chứ? Còn không phải nói rõ anh ta không có bản lĩnh gì, chỉ biết dựa vào phụ nữ thôi à.
Đỗ Tiểu Muội làm như là mình đã nhìn thấu hết tất cả.
Đủ rồi đó! Nếu như em tiếp tục gây phiền toái cho anh, vậy anh sẽ thật sự tức giận đó.
Đỗ Kiến Vĩ hô một câu với Đỗ Tiểu Muội.
Đỗ Tiểu Muội biết là anh của cô ta đã nói đến mức độ này rồi, đã bộc lộ rõ đã đến giới hạn nhất định, cho nên rất thức thời nói với Đỗ Kiến Vĩ: Được rồi được rồi, biết rồi mà, thiệt tình hà, không phải em cũng chỉ nói có vài câu thôi à.
Đỗ Kiến Vĩ tràn đầy vẻ áy náy nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, nói: Thật sự rất xin lỗi, đứa em gái này của tôi đúng là thiếu dạy bảo, gây thêm phiền phức cho hai người rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta một cái, nói: Được rồi, chút chuyện nhỏ này cũng không so đo nữa, tranh thủ lên đường đi.
Đỗ Kiến Vĩ nhẹ gật đầu, sau đó nắm tay Đỗ Tiểu Muội đi lên phía trước, sợ Đỗ Tiểu Muội lại nói lời gì đó đắc tội với người khác.
Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi theo đằng sau của bọn họ, cũng không trò chuyện với hai anh em này nữa, mắc công lại ôm một bụng tức giận.
Vừa đi, Thượng Sam Tinh Vũ vừa thận trọng nhìn Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói: Này anh, lúc nãy tôi mạo muội gọi anh là anh trai, chắc là anh sẽ không để ý đâu ha?Lâm Thanh Diện cười cười nói: Không có gì đâu.
Thượng Sam Tinh Vũ lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia vui mừng.
Lộ trình sau đó, Đỗ Tiểu Muội thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Lâm Thanh Diện với Thượng Sam Tinh Vũ mấy lần, trong miệng đang nói nhỏ, không cần suy nghĩ cũng biết là cô ta đang nói mấy lời khó nghe để phát tiết bất mãn ở trong lòng của mình.
Lâm Thanh Diện với Thượng Sam Tinh Vũ đều lựa chọn không thèm nhìn cô ta, vừa đi vừa nhìn phong cảnh dọc đường, trực tiếp đem Đỗ Tiểu Muội trở thành không khí.
Đối với loại người như là Đỗ Tiểu Muội, làm lơ cô ta còn có tác dụng hơn nhiều so với mắng cô ta vài câu.
Sự thật chính minh, quả thật Đỗ Tiểu Muội bởi vì hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ không nhìn mình nên nổi trận lôi đình, nhưng mà lại không thể làm gì khác.
Bôn ba cả một đoạn đường, bọn người Lâm Thanh Diện rốt cuộc cũng đã vượt qua ngọn núi cuối cùng, thấy cuộc sống dồi dào ở phía xa xa, sơn cốc với cảnh sắc mê người, đó chính là vị trí của Dược Thần Cốc.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, nơi này giống như là tiên cảnh nhân gian, sau khi Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy thì lại phát ra âm thanh cảm thán không thôi.
Cô ta đã lớn như vậy rồi, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy.
Tiếp tục đi về phía trước không bao xa liền nhìn thấy được một cánh cửa giản dị được làm từ gỗ, ở trên cánh cửa có treo một tấm bảng, bên trên viết ba chữ Dược Thần Cốc.
Bởi vì ở nơi đây tràn đầy sinh khí, cho nên trên cửa gỗ có dàn dây leo đang bò, có chỗ còn nở hoa.
Lúc này ở bên cạnh cửa gỗ có một cậu thiếu niên với độ tuổi không tính là lớn đang ngủ gà ngủ gật.
Đỗ Kiến Vĩ đi về phía trước, hành lễ với cậu thiếu niên kia, mở miệng nói: Người anh em, chúng tôi đến Dược Thần Cốc để xin thuốc, mong là anh em sắp xếp một chút, dẫn bọn tôi đi vào.
Cậu thiếu niên lập tức lấy lại tinh thần, nhìn Đỗ Kiến Vĩ với bọn người Lâm Thanh Diện phía sau lưng một chút, không nhịn được mà mở miệng nói: Ngày hôm nay trời sắp tối rồi, ngày mai các người lại đến đi.
Đỗ Kiến Vĩ nghe thấy lời nói của cậu thiếu niên thì lập tức có chút lúng túng, bọn họ lặn lội một quãng đường xa như vậy lúc này mới có thể đến Dược Thần Cốc, lại không ngờ rằng người ta chỉ nói một câu liền đuổi bọn họ đi.
Người anh em à, cậu cũng biết rồi đó, ở bên ngoài Dược Thần Cốc đều là đường núi không có nơi nào để nghỉ ngơi hết, không bằng người anh em cho chúng tôi đi vào đó đi, chúng tôi nghỉ lại ở bên trong một đêm, chúng tôi đồng ý thanh toán với số tiền tương ứng mà.
Đỗ Kiến Vĩ tiếp tục nói một câu, bởi vì biết được sự cường thế của Dược Thần Cốc cho nên trong giọng nói cũng không dám biểu lộ ra bất cứ bất mãn gì.
Cậu thiếu niên đó có chút khó chịu nhìn chằm chằm vào Đỗ Kiến Vĩ, mở miệng nói: Ở bên ngoài không có chỗ nghỉ ngơi thì có liên quan gì tới tôi đâu, ai bảo các người đến trễ như vậy làm gì, tôi nói không cho vào chính là không cho vào đó, cánh cửa này nghe theo lời của tôi, nếu như các người cảm thấy không phục thì đời này cũng đừng nghĩ đến tới Dược Thần Cốc của tôi nữa.
Hiển nhiên cậu thiếu niên này là bởi vì thanh danh của Dược Thần Cốc tăng thêm việc thái độ của những người đi xin thuốc đều rất rụt rè, cho nên đã dưỡng thành tính cách không coi ai ra gì.
Cậu ta không cho bọn người Đỗ Kiến Vĩ đi vào cũng không phải là bởi vì quá muộn, đơn thuần chính là vì muốn cảm nhận loại khoái cảm ra mệnh lệnh cho người khác mà thôi.
Đỗ Kiến Vĩ nhìn thấy cậu thiếu niên không đồng ý cho bọn họ đi vào, trên mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ, đành phải thở dài quay đầu nói với Đỗ Tiểu Muội ở bên cạnh: Đã như thế này, vậy thì bây giờ chúng ta tìm một chỗ ở bên ngoài chấp nhận qua đêm đi.
Mặc dù là Đỗ Tiểu Muội tương đối khó chịu, nhưng mà ở trước mặt của Dược Thần Cốc cô ta vẫn không dám làm càn cho nên cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Bởi vì người áo choàng đen cùng với giao dịch giữa gia tộc Thượng Sam với Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện đối với Dược Thần Cốc vốn dĩ không có ấn tượng tốt gì, bây giờ nhìn thấy một thằng nhóc canh cổng ở Dược Thần Cốc mà cũng ỷ thế hiếp người, trong lòng lại càng không cam lòng.
Lần này anh đến Dược Thần Cốc cũng không phải là để xin thuốc, nếu như anh điều tra ra được Dược Thần Cốc thật sự ra tay với đám con nít, anh thậm chí cũng sẽ lật tung Dược Thần Cốc lên, cho nên căn bản của công cần thiết phải khách khí với người của Dược Thần Cốc.
Anh nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đó, lạnh lùng nói: Bây giờ cách với trời tối ít nhất vẫn còn ba tiếng đồng hồ nữa, vẫn còn không tính là muộn, tại sao để không cho chúng tôi đi vào?Cậu thiếu niên trừng Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Đầu óc của anh bị nước vào hay là nghe không hiểu lời nói của tôi vậy hả, tôi nói trời sắp tối thì chính là trời sắp tối, tôi cần gì phải quan tâm còn mấy tiếng đồng hồ nữa trời mới tối xuống.
Nếu như các người còn không có mắt như vậy nữa, ngày mai tôi cũng sẽ không cho các người đi vào đâu.
Đỗ Kiến Vĩ và Đỗ Tiểu Muội nghe nói như vậy sắc mặt đều thay đổi, nếu như bởi vì đắc tội cậu thiếu niên này mà không thể đi vào Dược Thần Cốc, vậy thì lần này bọn họ đến đây xem như công cốc rồi.
Đỗ Tiểu Muội không hề khách khí chút nào mà hô một câu với Lâm Thanh Diện: Có phải là anh bị ngốc hay không vậy, người ta cũng đã nói là ngày mai rồi hẳn đến anh lại còn đứng đây mà so sánh cái gì thật nữa chứ, nếu như chúng tôi bởi vì anh mà không vào đó được tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!Lâm Thanh Diện căn bản cũng không phản ứng lại lời của Đỗ Tiểu Muội, lại nhìn về phía cậu thiếu niên đó, mở miệng nói: Bây giờ tôi muốn đi vào trong, nếu như cậu còn muốn ngăn cản vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí với cậu.
Cậu thiếu niên nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện thì lập tức cười nhạo một tiếng, nói: Ôi buồn cười muốn chết đi được, loại người đến Dược Thần Cốc của chúng tôi để dương oai đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy đó, lá gan của mấy người lớn đến mức độ này luôn đó hả, dám không đặt Dược Thần Cốc của chúng tôi vào trong mắt, chỉ dựa vào anh cũng xứng à.
Đỗ Kiến Vĩ nhìn thấy tình huống có chút không ổn, nhanh chóng khuyên Lâm Thanh Diện một câu: Lâm Thanh Diện, anh vẫn đừng cưỡng ép như thế, người ta cũng đã nói là ngày mai rồi hẵng đến vậy thì ngày mai chúng ta đến là được rồi.
Chúng ta đến đây để xin thuốc, tuyệt đối đừng làm mọi chuyện khó xử hơn.
Đỗ Tiểu Muội kéo Đỗ Kiến Vĩ nói: Anh, đều đã đến lúc này rồi anh còn khuyên anh ta làm cái gì nữa, tự anh ta tìm đường chết, không có quan hệ gì với chúng ta hết.
Nói xong cô ta liền vội vàng nhìn về phía cậu thiếu niên đó, nói: Cậu ơi, chúng tôi căn bản không quen biết với hai người bọn họ đâu, chỉ là gặp nhau ở trên đường thôi.
Chúng tôi nghe theo lời của cậu, ngày mai rồi lại đến, anh ta có làm cái gì cũng không có liên quan đến chúng tôi, tôi mong là cậu đừng bởi vì bọn họ mà không cho chúng tôi vào Dược Thần Cốc nha.
Hừ, tôi đâu có quan tâm các người có biết nhau hay là không, nếu như mà cái tên nhóc này có suy nghĩ không khách khí với tôi vậy thì tôi cũng thật sự muốn xem xem anh ta sẽ làm như thế nào mà không khách khí với tôi.
Dược Thần Cốc tôi còn chẳng đặt mấy con kiến và các người vào trong mắt đâu! Cậu thiếu niên nhìn về phía Lâm Thanh Diện nói một câu.
Hai bên lập tức dương cung bạt kiếm, có vẻ như sắp đánh nhau rồi.
Sư đệ, có phải là cậu lại đang gây khó xử với khách đến đây hay không vậy hả.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều nhìn ra đằng sau cửa, phát hiện là một người đàn ông hơi lớn tuổi một chút đi về phía bên này.
Sau khi cậu thiếu niên nghe thấy âm thằng này thì liền biết sắc, sau đó liền vội vàng quay người lại, mở miệng nói với người kia: Sư huynh, em cũng không có làm khó bọn họ, là người này dõng dạc nói muốn không khách khí với Dược Thần Cốc của chúng ta, cho nên lúc này em mới ngăn cản bọn họ lại.
Người đi đến nghe thấy lời nói của cậu thiếu niên, nhướng mày, ánh mắt rơi ở trên người của bọn người Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Các người là người đến từ phương nào, tại sao lại muốn không khách khí với Dược Thần Cốc của chúng tôi?Đỗ Tiểu Muội vội vàng mở miệng nói: Bọn tôi là người nhà họ Đỗ ở đảo Hồng đến Dược Thần Cốc để xin thuốc, bọn tôi với hai người bọn họ cũng không có bất cứ quan hệ nào, hai người bọn họ đến từ đảo quốc đến đây là để làm cái gì tôi không biết, cho nên xin đừng gộp chúng tôi với hai người bọn họ cùng một thể.
Sau khi người kia nghe thấy người đến đây là đảo quốc, sửng sốt một hồi, bỗng nhiên nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Các người đến đây để tìm đại trưởng lão đúng không?Không sai.
Lâm Thanh Diện nói.
Người kia cười cười nói: Thật là ngại quá, không biết là có thể nói lại những chuyện vừa mới xảy ra ở nơi này cho tôi biết không?Lâm Thanh Diện cũng không do dự nói lại tất cả những chuyện mà bọn họ đến chỗ này cho người sư huynh kia nghe một lần.
Sau khi cậu thiếu niên nghe thấy Lâm Thanh Diện nói xong thì mặt mũi tràn đầy bối rối, vội vàng nói: Sư huynh, anh đừng nghe bọn họ nói tào lao, đây đều là do anh ta đã nói bừa đó, là anh ta vừa đến đây thì liền muốn không khách khí với đệ.
Người sư huynh kia lập tức dừng mắt nhìn cậu thiếu niên, quát: Tính tình của cậu như thế nào chẳng lẽ là cậu còn chưa biết rõ nữa hả? Hai người này chính là khách quý của đại trưởng lão, may mà tôi đến đây kịp thời, nếu không thì còn không biết là cậu sẽ gây ra thảm họa gì nữa!Cậu thiếu niên biến sắc, không ngờ đến hai người đó là khách quý của đại trưởng lão, trong lòng lập tức nảy sinh ra một loại cảm giác vừa nghĩ đã sợ.
Hai người Đỗ Kiến Vĩ và Đỗ Tiểu Muội ở bên cạnh cũng đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ đến bối cảnh của Lâm Thanh Diện với Thượng Sam Tinh Vũ thế mà lại lợi hại như vậy, lại là khách quý của đại trưởng lão Dược Thần Cốc.
Thật sự xin lỗi, một lát nữa tôi sẽ trách phạt cái thằng nhóc này, mời hai vị đi theo tôi.
Người sư huynh kia ôm tay lại với Lâm Thanh Diện, mặt mũi tràn đầy vẻ hối lỗi.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, cũng không so đo cái gì nữa.
Các người cũng đi vào cùng luôn đi.
Người kia nhìn Đỗ Kiến Vĩ và Đỗ Tiểu Muội.
Hai người lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ hưng phấn.
Một đám người đi vào sâu trong Dược Thần Cốc, trên mặt của Đỗ Tiểu Muội tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, nhìn như thế nào thì anh cũng không giống như là người có thể trở thành khách quý của Dược Thần Cốc.
Một hồi lâu sau cô ta vẫn nhịn không được mà lẩm bẩm một câu: Hừ, có cái gì mà để kiêu căng đâu chứ, nói không chừng là may rủi gì đó, không chừng là dựa vào người phụ nữ này bán nhan sắc mà đổi lấy đây này, thật buồn nôn.
Vị sư huynh đó dẫn theo bọn người có Lâm Thanh Diện đi vào trong, trên mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm vào cảnh sắc ở bên trong Dược Thần Cốc, trên mặt thỉnh thoảng sẽ lộ ra một biểu cảm thán phục.
Dược Thần Cốc không hổ là mảnh đất bảo vật phong thủy dày đặc linh khí, dọc đường đi đều có thể tùy tiện nhìn thấy được những ruộng thuốc đang mọc, các loại dược liệu đều được trồng theo từng đợt, sinh trưởng rất khỏe mạnh.
Càng đi vào bên trong, đám người liền có thể nghe được mùi thuốc càng ngày càng nồng nặc, theo thời gian càng có một loại cảm giác thấm vào ruột gan.
Tôi nghe đại trưởng lão nói người lúc trước đến gặp mặt với các người là Vân trưởng lão của Dược Thần Cốc chúng tôi, sao ông ấy lại không về cùng các người vậy? Vị sư huynh đó mở miệng hỏi.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới nói: Người đó nói là muốn đi Kinh Đô để báo thù cho Lôi Uyên Hành, là bằng hữu tốt nhất của mình, bởi vì thời gian gấp rút và khó có được cơ hội, cho nên ông ta đã nói vị trí của Dược Thần Cốc cho chúng tôi biết để chúng tôi tự mình tới.
Dựa vào kinh nghiệm lần trước, Lâm Thanh Diện cũng không trực tiếp thuận theo lời nói của anh ta mà nói Vân trưởng lão như thế nào, mà là dùng người đó để làm vật thay thế, nếu như mà người này cũng lừa gạt anh vậy thì vở kịch này của anh cũng không cần phải diễn nữa.
Sau khi vị sư huynh đó nghe xong thì thở dài rồi nói: Vân trưởng lão làm người rất quái đản, cả đời này cũng chỉ có một người bạn là Lôi Uyên Hành, dựa vào tính cách của ông ấy mà nói thật sự là ông ấy có thể làm ra chuyện này.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Lâm Thanh Diện không khỏi thở ra một hơi, biết là mình đã qua được cửa ải này.
Lôi Uyên Hành chính là người đã bị một Tông Sư trẻ tuổi tên là Lâm Thanh Diện giết chết đó à? Đỗ Tiểu Muội mở miệng hỏi một câu.
Vị sư huynh nhẹ gật đầu, nói: Không sai, chính là ông ta.
Lôi Uyên Hành nổi danh đã lâu lắm rồi, chính là một vị Tông Sư rất có uy phong trong giới võ đạo, lại không ngờ rằng cuối cùng lại chết trong tay một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Cái người trẻ tuổi tên là Lâm Thanh Diện này cũng là một thiên tài nghìn năm khó gặp, nghe nói là trước đó không lâu năm thế gia lớn trong giới võ đạo liên thủ lại đối phó với anh ta, kết quả là bị một mình anh ta đánh cho hoa rơi nước chảy, tài năng của người nọ thật sự kinh khủng đến cực điểm.
Mặc dù hai anh em nhà họ Đỗ là người của đảo Hồng, nhưng mà bọn họ cũng đã nghe nói chuyện này rồi, đối với Lâm Thanh Diện này, ở trong lòng bọn họ cũng rất bội phục.
Dù sao thì Đỗ Kiến Vĩ có thể hơn hai mươi tuổi đã đạt được nội kình tiểu thành, vậy cũng đã xem như thiên tài hiếm có, mà Lâm Thanh Diện chỉ đến độ tuổi này đã liên sát được Tông Sư, quả nhiên là một sự tồn tại kinh khủng trong giới võ đạo.
Cái người Lâm Thanh Diện này đúng là vô cùng lợi hại nha, hơn nữa cũng chỉ mới có hơn hai mươi tuổi thôi, chắc anh ta là một anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài lãng tử, nếu như tôi có cơ hội nhìn thấy anh ta thì hay biết mấy, đến lúc đó tôi nhất định sẽ chủ động theo đuổi anh ta.
Dựa vào bối cảnh của nhà họ Đỗ tôi ở đảo Hồng, tôi xứng với anh ta có thừa.
Đỗ Tiểu Muội hoa si mở miệng nói.
Nghe thấy lời nói này của Đỗ Tiểu Muội, Lâm Thanh Diện không thể nín được mà bật cười.
Đỗ Tiểu Muội nhìn thấy Lâm Thanh Diện cười thì lập tức trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mở miệng nói: Anh cười cái gì mà cười hả! Nói cho anh biết nha, nếu như tôi có thể theo đuổi được Lâm Thanh Diện thì đến lúc đó chuyện đầu tiên mà tôi làm là tôi sẽ để cho anh ấy đánh cho anh một trận.
Lâm Thanh Diện nhún vai, biểu thị không thèm để ý chút nào, dù sao thì mãi mãi anh cũng không có khả năng coi trọng loại người như là Đỗ Tiểu Muội.
Trong ánh mắt của Thượng Sam Tinh Vũ đi theo bên cạnh của Lâm Thanh Diện nhìn về phía Lâm Thanh Diện xuất hiện biểu cảm phức tạp, nếu như mà cô ta nhớ không lầm thì người hiện tại đang đóng vai anh trai của cô ta tên là Lâm Thanh Diện.
Không bao lâu sau đám người cũng đã nhìn thấy được ở bên trong sơn cốc không xa xuất hiện rất nhiều quần thể kiến trúc, mấy cái đó chắc là chỗ ở của người Dược Thần Cốc.
Nhìn từ bên này, ở bên đó giống như là một thôn trang với quy mô cũng không lớn là bao, có vẻ vô cùng tĩnh mịch, trái lại là một khu vực ẩn cư vô cùng tốt.
Chư vị, nếu như bước vào trong Dược Thần Cốc của tôi thì nhất định phải trải qua một lần khảo nghiệm thực lực, chúng tôi phải nắm giữ được thông tin chính xác về thực lực của các người, phòng ngừa chuyện không thể khống chế được xảy ra, cho nên mong là mọi người sẽ phối hợp.
Sắp đi đến phòng ốc của Dược Thần Cốc ở phía bên kia, sư huynh mở miệng nói một câu.
Sau đó mấy người được đưa đến giữa sơn cốc, ở nơi có một dòng suối nhỏ đang chảy qua.
Nơi này là nơi mà Dược Thần Cốc chúng tôi khảo thí thực lực, bây giờ mỗi người các người thay phiên nhau dốc hết sức lực của mình đập lên trên tảng đá lớn ở bên kia đi, tảng đá lớn này đã được Dược Thần Cốc của chúng tôi cải tạo lại một cách đặc biệt, có thể hấp thu nội kình và truyền năng lượng nội kình ra bên ngoài theo phương thức rung động, từ đó sẽ phân tán nước ở trong dòng nước phía sau, nước rung chuyển càng lớn thì sức mạnh lại càng mạnh, người nào chưa đạt đến trình độ nội kình thì đương nhiên nó sẽ không xuất hiện ra kết quả gì, mời chư vị thực hiện theo trình tự.
Bọn người Lâm Thanh Diện nhìn tảng đá lớn ở trước mặt đều cảm thấy có chút thần kỳ, không ngờ đến là còn có thể sử dụng loại phương pháp này để khảo thí thực lực.
Đỗ Kiến Vĩ kích động, anh ta là người đầu tiên đứng ở phía trước tảng đá, sau đó dùng hết toàn lực của mình đập lên trên tảng đá đó.
Ngay sau đó mọi người nhìn thấy trong dòng suối ở phía sau có một con sóng làm rung chuyển mặt nước tách ra với một khoảng cách khoảng 10cm.
Nội kình tiểu thành, không tệ, ở độ tuổi này mà đã có thể đạt được thực lực này thì cũng coi như là một thiên tài.
Sư huynh thì thầm mở miệng nói.
Nghe thấy sư huynh của Dược Thần Cốc khen ngợi, trên mặt của Đỗ Kiến Vĩ lập tức lộ ra một biểu cảm đắc ý, rõ ràng là anh ta vô cùng hài lòng đối với thực lực của mình.
Sau đó bốn cao thủ nội kình tiểu thành đi theo hai anh em Đỗ Kiến Vĩ cũng đồng loạt tiến lên, dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình đập một cái lên trên tảng đá, ai cũng đều tách ra được một khoảng cách khoảng 10cm.
Bởi vì Dược Thần Cốc muốn nắm giữ thực lực của tất cả những người đến đây để tránh xuất hiện ra việc người rắp tâm làm loạn muốn gây chuyện phá quỷ ở Dược Thần Cốc, cho nên cho dù Đỗ Tiểu Muội có nói mình là người bình thường thì cũng phải tiến hành khảo thí, kết quả khảo thí đương nhiên không hề rung động một chút nào.
Sau khi Đỗ Tiểu Muội khảo thí xong thì đến lượt của hai người anh năm và Lâm Thanh Diện, Đỗ Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, có chút xem thường nói: Có vẻ như là hai người bọn họ cũng không có thực lực gì đâu, cho dù có khảo thí thì cũng chắc chắn giống như tôi thôi.
Mặc dù Đỗ Kiến Vĩ là người ôn hòa nhưng mà trong lòng của anh ta cũng không cho rằng Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ có thực lực gì, dù sao thì thiên tài vẫn vô cùng ít ỏi, không thể nào có việc người nào cũng giống như anh ta.
Lâm Thanh Diện để Thượng Sam Tinh Vũ khảo thí trước, Thượng Sam Tinh Vũ đứng ở phía trước tảng đá, sau đó dốc hết toàn lực của mình vỗ một cái lên trên tảng đá.
Chỉ nhìn thấy dòng suối nhỏ ở phía sau tảng đá lập tức tách ra một khoảng cách gần năm mươi cm.
Một màn này làm cho tất cả mọi người đều giật mình, ai cũng không ngờ được thực lực của Thượng Sam Tinh Vũ lại mạnh như vậy.
Bình thường khoảng cách ba mươi cm cũng có thể đại biểu đạt đến trình độ nội kình đại thành, lúc nãy cô đã tách ra được gần năm mươi, nói rõ cô chính là cao thủ nội kình đại thành, cũng là một người rất nổi bật.
Thiên tài giống như cô, đã nhiều năm rồi tôi chưa từng nhìn thấy.
Sư huynh có chút kích động mà nói.
Thượng Sam Tinh Vũ chỉ là cười cười với anh ta, sau đó đứng trở lại bên cạnh của Lâm Thanh Diện, không hề kiêu ngạo chút nào, ở trong lòng của cô ta rất rõ ràng, so sánh với Lâm Thanh Diện thì cô ta còn kém xa lắm.
Lúc đầu hai anh em Đỗ Kiến Vĩ cho rằng Thượng Sam Tinh Vũ không có thực lực gì, lúc này lại trợn mắt há hốc mồm.
Đỗ Tiểu Muội cảm giác trên mặt của mình nóng rát một trận, bởi vì Thượng Sam Tinh Vũ có dung mạo xinh đẹp, trong lòng của cô ta đã thấy ghen tị, cho nên Đỗ Tiểu Muội vẫn cho rằng Thượng Sam Tinh Vũ chính là một bình hoa, ngoại trừ xinh đẹp ra thì cũng không có ưu điểm gì hết.
Nhưng mà hiện tại xem ra cô ta lại càng giống bình hoa hơn!Chỉ có bao nhiêu tuổi đã đạt được thực lực nội kình đại thành, đây mới thật sự là thiên tài, so sánh với cô ấy tôi căn bản cũng không tính là cái gì.
Hơn nữa cô ấy còn là một cô gái, xem ra tôi vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
Đỗ Kiến Vĩ cảm khái nói một câu.
Đỗ Tiểu Muội ở bên cạnh lập tức an ủi: Anh đừng có nói như vậy mà, thật ra anh đã rất lợi hại rồi, ít nhất là anh còn lợi hại hơn một số người.
Nói xong, cô ta còn nhìn về phía của Lâm Thanh Diện.
Lúc này chỉ còn lại có một mình Lâm Thanh Diện chưa tiến hành khảo nghiệm.
Đến lượt anh rồi đó, đi kiểm tra đi.
Sư huynh nhìn Lâm Thanh Diện, nói một câu.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, đi đến phía trước tảng đá, quay đầu lại hỏi người ở bên kia: Nhất định phải dùng hết toàn lực à?Không sai, một đấm hết toàn lực, đừng giữ lại bất cứ thứ gì.
Sư huynh trả lời lại.
Lâm Thanh Diện nhìn chòng chọc vào tảng đá đó, nghĩ đến việc đại trưởng lão biết người đi cùng với Thượng Sam Tinh Vũ đến đây chính là một vị Tông Sư, cho nên anh phát huy ra thực lực Tông Sư cảnh cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Sau đó Lâm Thanh Diện liền bắt đầu tụ lực, sau khi cảm giác gần tới rồi thì trực tiếp đánh một chưởng về phía tảng đá đó.
Thượng Sam Tinh Vũ tràn đầy vẻ chờ mong nhìn một màn này, dựa theo suy đoán của cô ta, một chưởng này của Lâm Thanh Diện ít nhất cũng có thể tách dòng suối nhỏ ở bên trong trên 100 cm.
Bàn tay của Lâm Thanh Diện rơi trên tảng đá vang lên một tiếng làm cho tất cả mọi người giật nãy cả mình, ngay cả vị sư huynh của Dược Thần Cốc cũng không biết đây là có chuyện gì.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía dòng suối nhỏ ở đằng sau dòng nước, ở giữa dòng suối nhỏ vô cùng bình tĩnh, cũng không xảy ra sự thay đổi gì.
Sư huynh thấy vậy, trong lòng chậm rãi thở một hơi nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng là thực lực của Lâm Thanh Diện sẽ dọa cho anh ta một phát, lại không ngờ rằng cũng chỉ là một người bình thường.
Thượng Sam Tinh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn dòng suối nhỏ đó, nghĩ thầm chắc chắn là ở chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề rồi, Lâm Thanh Diện căn bản không thể nào là một người bình thường được.
Đỗ Tiểu Muội thì lại không lưu tình chút nào mà cười lên ha hả, chỉ vào Lâm Thanh Diện rồi mở miệng nói: Không ngờ anh cũng là một người bình thường đó, thật sự không biết là lúc nãy anh lấy dũng khí từ nơi nào còn dám nói không khách khí với người của Dược Thần Cốc người ta.
Lúc nãy tôi tốt xấu gì cũng làm cho mặt nước xuất hiện dao động rất nhỏ, không ngờ đến một đấm toàn lực này của anh vậy mà lại không có phản ứng gì, anh thậm chí ngay cả tôi cũng không bằng nữa, làm tôi mắc cười chết đi được.
Thượng Sam Tinh Vũ thấy thế, lúc này muốn tranh luận với Đỗ Tiểu Muội một phen nhưng mà lại bị Lâm Thanh Diện ngăn cản lại.
Mặc dù là không biết tại sao tảng đá kiểm tra thực lực này lại không có phản ứng, nhưng mà hiện tại loại tình huống này đối với Lâm Thanh Diện mà nói không thể nghi gì nó lại còn có lợi hơn nữa.
Vị sư huynh đó cũng nhìn bọn họ một chút, mở miệng nói: Đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ đi vào trong đi.
Nói xong, không có ai tiếp tục nán lại chỗ này nữa, trực tiếp đi vào trong Dược Thần Cốc.
Mấy người của Lâm Thanh Diện cũng không chần chờ đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, có hai lão già một khoảng chừng năm mươi tuổi đi về phía bên này, một béo một gầy, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Tôi đã nói với ông là gần đây thực lực của tôi đã được tăng lên, ông còn không chịu tin, đã như thế này thì chúng ta cứ đến bên đây kiểm tra một chút đi, để cho ông hết hi vọng.
Lão già béo mở miệng nói.
Lão già gầy cười cười, nói: Trong khoảng thời gian này ông ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, tôi đều nhìn thấy hết đó, nếu mà dưới lọai tình huống này mà thực lực của ông còn có thể tăng lên, vậy thì thật sự có quỷ rồi.
Lão già béo nghe thấy lời nói của ông ta, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm khinh thường, lười nhác tiếp tục tranh luận với ông ta, tất cả đều cứ dựa vào kết quả mà nói chuyện đi.
Ông ta dừng ở phía trước tảng đá lớn dùng để khảo thí thực lực, mở miệng nói: Lần trước kết quả khảo thí của tôi là một trăm lẻ tám cm, nếu như lần này tôi vượt qua con số này thì nó cũng đã chứng minh thực lực của tôi tăng lên, đến lúc đó ông phải đưa nhân sâm ngàn năm của ông cho tôi đó.
Đó là chuyện đương nhiên rồi, chỉ cần tôi thua thì đương nhiên nhân sâm là của ông, nhưng mà nếu như tôi thắng thì cái hũ thuốc rượu huyết linh chi đó là của tôi.
Lão già gầy mở miệng nói.
Lão già béo hừ một tiếng, tiếp theo đó lại đứng vững ở phía trước tảng đá, hít sâu một hơi, tập trung tất cả sức lực của mình trên bàn tay, sau đó bỗng nhiên vỗ một cái lên trên tảng đá.
Lão già gầy nhìn chằm chằm vào dòng suối nhỏ phía sau không chớp mắt, muốn xem xem thực lực của lão già béo có phải thật sự tăng lên rồi không.
Nhưng mà cả nửa ngày sau dòng suối nhỏ ở bên trong cũng không xuất hiện ra bất kỳ biến hóa nào.
Lão già béo cũng mang vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn vào dòng suối nhỏ, lẩm bẩm nói: Tôi chỉ mới dùng một ít sức thôi, sẽ không phải là gần đây tôi ngủ quá nhiều, cho nên ngủ đến nỗi thực lực cũng không còn đó chứ?Lão già gầy lập tức cười lên ha hả, nói: Ông thậm chí ngay cả một cm cũng không có nữa, cái này có phải là coi như đã thua rồi không, vậy ông nhớ là hũ rượu kia cho tôi đó nha.
Trên mặt của lão già béo tràn đầy vẻ không phục, lúc này muốn đi kiểm tra xem có phải là tảng đá xảy ra vấn đề rồi không.
Ngay lúc này tảng đá đột nhiên lại phát ra một tiếng răng rắc, ngay sau đó bên trong xuất hiện một vết nứt, toàn bộ tảng đá lớn trực tiếp phân thành hai nữa.
Hai lão già này đều nhìn về phía tảng đá lúc mà nó vỡ ra, chỉ nhìn thấy ở bên trong tảng đá này vậy mà lại biến thành bột mịn, cũng chỉ còn lại cái xác rỗng ở bên ngoài.
Cái này.
.
.
cái này sao có thể được chứ? Chẳng lẽ là thực lực của ông đã mạnh tới mức này luôn hả, tảng đá đó đã được xử lý bằng dược phẩm đặc biệt, cho dù là cao thủ Tông Sư cảnh đỉnh tiêm cũng không thể đánh tảng đá kia thành cái dạng này được đâu.
Lão già gầy hoảng sợ nói.
Lão già béo của mang theo vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ.
.
.
tôi chính là thiên tài mười nghìn năm không gặp, gần đây mới có thể nhìn thấy thiên phú của mình, chỉ dựa vào việc đi ngủ và ăn cơm mà đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?.
.
.
Hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi theo vị sư huynh kia đi thẳng một đường đến phía trước một ngôi nhà sâu nhất ở trong Dược Thần Cốc, hai anh em Đỗ Kiến Vĩ đều đi xin thuốc, mục đích khác với bọn họ, cho nên lúc này đã được đưa đến chỗ khác.
Mà bọn người Lâm Thanh Diện đương nhiên phải đến chỗ của đại trưởng lão Dược Thần Cốc.
Trên đường đến đó, Lâm Thanh Diện đã hỏi thăm vị sư huynh đó biết được đại trưởng lão của Dược Thần Cốc tên là Kỳ Thiên Xích, địa vị của ông ta ở trong Dược Thần Cốc gần như cũng chỉ dưới cốc chủ Điền Uyên.
Sư huynh đi đến trước cửa của căn nhà đó, gõ gõ mấy lần ở cửa, lên tiếng gọi: Đại trưởng lão, người mà người muốn gặp đã đến rồi.
Không bao lâu sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc râm, nhưng mà trông vẫn còn sức sống bước ra từ bên trong.
Người này chính là Kỳ Thiên Xích, đại trưởng lão của Dược Thần Cốc, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, có điều là bởi vì sử dụng đủ các loại đan dược trong một thời gian dài cho nên nhìn cũng không có gì khác biệt so với người khoảng bốn mươi tuổi.
Ánh mắt của Kỳ Thiên Xích rơi ở trên người của Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, sau khi nhìn thấy Thượng Sam Tinh Vũ thì hai mắt lại phát sáng, không hỏi đến chuyện của người áo choàng đèn một tiếng nào liền mở miệng nói: Vào đây với tôi.
Vị sư huynh đó làm hành động biểu thị mời với Thượng Sam Tinh Vũ và Lâm Thanh Diện, sau đó thức thời rời khỏi nơi này.
Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi theo Kỳ Thiên Xích vào trong căn phòng, sau khi đi vào trong, Kỳ Thiên Xích nhìn ra bên ngoài mấy lần sau đó mới khép cửa phòng lại.
Không ngờ tới là con người thật của cô chủ gia tộc Thượng Sam lại xinh đẹp như thế, quả thật là trăm nghe không bằng mắt thấy, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.
Kỳ Thiên Xích mang theo hèn mọn đánh giá Thượng Sam Tinh Vũ, nụ cười ở trên mặt trông có vẻ khá hài lòng.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ của Kỳ Thiên Xích, không khỏi nhíu mày, không ngờ đến là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc vậy mà lại là một người háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ hai mắt đều muốn rớt ra bên ngoài.
Anh bảo vệ Thượng Sam Tinh Vũ ở phía sau của mình, mở miệng nói: Đại trưởng lão, nếu như ba bàn giao không sai, Tinh Vũ chính là một phần của giao dịch, chỉ cần giao dịch hoàn thành rồi thì tôi mới có thể giao cô ấy cho ông.
Lúc này Kỳ Thiên Xích mới thu hồi ánh mắt của mình lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Ở bên phía gia tộc Thượng Sam không phải đã nói sẽ phái theo Tông Sư đi theo cô ấy đến đây à, sao lại là một thằng nhóc còn trẻ như vậy.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: Tôi là anh trai của Tinh Vũ, lần giao dịch này đối với gia tộc Thượng Sam bọn tôi mà nói vô cùng quan trọng, đương nhiên là phải phái người đáng tin tới.
Ồ, cậu là anh trai của cô ấy à, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm giao cô ấy cho tôi? Kỳ Thiên Xích nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, hỏi một câu.
Trên mặt của Lâm Thanh Diện lộ ra một biểu cảm hài hước, mở miệng nói: Nó cũng chỉ là nghiệp chủng của người giúp việc sinh ra mà thôi, gia tộc Thượng Sam bọn tôi giữ nói lại cũng là bởi vì nó vẫn có giá trị lợi dụng, dùng nó để đổi lấy thứ mà gia tộc Thượng Sam bọn tôi đang cần, đương nhiên là tôi phải vui lòng rồi.
Nói cho cùng thì nó cũng chỉ là một thứ có cũng được không có cũng không sao mà thôi.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Kỳ Thiên Xích lập tức cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy rất khó chịu đối với loại hành vi này của Lâm Thanh Diện, có điều là ông ta cũng không phải là người tốt lành gì nên cũng không nói thêm lời nào.
Ngoại trừ cô ta ra, phương pháp luyện đan mà tôi cần có mang đến luôn không? Kỳ Thiên Xích cũng không nói đời dư thừa, dự định muốn tiến hành giao dịch nhanh một chút, như thế này thì ông ta đã có thể nếm thử dạng mỹ nhân hàng đầu như là Thượng Sam Tinh Vũ.
Đương nhiên là có mang theo rồi.
Lâm Thanh Diện lấy ra ba tấm giấy ra da toát lên vẻ lâu đời từ trong quần áo của anh, lắc lắc ở trước mặt của Kỳ Thiên Xích.
Ở phía trên ba tấm giấy da này có ba phương pháp luyện đơn khá cổ, nghe nói là có thể luyện ra được đan dược có hiệu quả vô cùng cường đại.
Phương pháp đan dược là do Thượng Sam Tinh Vũ đã đưa cho Lâm Thanh Diện, ba phương pháp đan dược chính là vật trao đổi cho giao dịch lần này với Kỳ Thiên Xích.
Mặc dù là Kỳ Thiên Xích háo sắc, nhưng mà ở phương diện luyện đan cũng đạt đến cảnh giới si mê, trong tất cả những người ở Dược Thần Cốc, ngay cả cốc chủ vẫn luôn nghiên cứu đan dược mà cũng không nhập tâm bằng Kỳ Thiên Xích.
Vì có thể luyện chế là được đan dược mà mình muốn, ông ta đã đạt đến trình độ thành đô nhập ma.
Cho nên ông ta mới có thể bởi vì ba phương pháp luyện đan này mà đồng ý với yêu cầu giúp đỡ gia tộc Thượng Sam thu thập máu thịt và mắt của trẻ con.
Theo như Thượng Sam Tinh Vũ đã nói, ba phương pháp luyện đan này là của một vị tiền bối trong gia tộc Thượng Sam đạt được từ trong tay của một đại sư đan dược lúc đi du lịch ở nước C từ nhiều năm trước, ba phương pháp đan dược này, mỗi một cái đều có thể luyện chế ra đan dược với cấp bậc hoàn mỹ.
Loại vật này đối với người không hiểu gì về đan dược như là Lâm Thanh Diện mà nói thì cũng không có lực hấp dẫn quá lớn, nhưng mà đối với loại người luyện đan dẫn đến trạng thái nhập ma như là Kỳ Thiên Xích mà nói, đây chính là bảo vật quý giá nhất khắp thiên hạ, cho dù là mỹ nữ đỉnh cấp như là Thượng Sam Tinh Vũ cũng còn kém hơn nhiều.
Sau khi Kỳ Thiên Xích nhìn thấy phương pháp luyện đan ở trong tay của Lâm Thanh Diện, trên mặt rõ ràng lộ ra thần sắc kích động, lúc này muốn đoạt lấy ba phương pháp luyện đan kia qua.
Lâm Thanh Diện lập tức thu ba phương pháp luyện đan đó vào, cười nói: Thứ ông muốn tôi cũng đã cho ông xem rồi, ông cũng nên đưa cho chúng tôi xem thứ mà tôi muốn muốn, vậy thì giao dịch của chúng ta mới có thể thực hiện được.
Kỳ Thiên Xích lập tức cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy tiểu bối này vô cùng không hiểu chuyện.
Nhưng mà ông ta cũng không phải là người không nói chuyện đạo lý, sau khi trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện thì mở miệng nói: Điều kiện mà tôi đã đồng ý với các người đương nhiên tôi sẽ không nuốt lời, đi theo tôi, tôi mang các người đến đó xem.
Nói xong, ông ta liền đi vào trong căn phòng,Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh đi theo.
Lúc này tâm trạng của Lâm Thanh Diện hơi nặng nề, nếu như Kỳ Thiên Xích thật sự đã chuẩn bị xong những thứ ở trên danh sách, vậy thì cái này cũng mang ý nghĩa có rất nhiều trẻ con chết oan uổng, Lâm Thanh Diện không xác định đến lúc đó mình có thể khống chế lửa giận ở trong lòng hay không.
Nhưng mà nếu như Kỳ Thiên Xích thật sự làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế này, anh cũng không cần phải khống chế lửa giận.
Kỳ Thiên Xích dẫn Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi vào một cái phòng sâu ở bên trong nhất, sau đó lại đi đến phía trước cái giá đưa tay đẩy bình hoa ở trên kệ, sau đó bức tường ở bên cạnh tự động quay để lộ ra một lối đi.
Có thể nhận ra được đằng sau bức tường này chính là ngọn núi, đây cũng là một mật thất được đào ở trong núi.
Kỳ Thiên Xích nhìn Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ một chút, mở miệng nói: Tôi hi vọng là các người sẽ không tùy tiện nói lung tung những gì mà các người đã được nhìn thấy ở bên trong này ra bên ngoài, nơi này là Dược Thần Cốc, tôi vẫn có quyền lên tiếng nhất định, nếu như các người không chịu tuân theo quy cũ thì xem như người của gia tộc Thượng Sam cũng không thể nào cứu được các người đau.
Yên tâm đi, chúng ta cũng không cần phải làm ra chuyện như vậy.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Sau đó ba người liền đi vào bên trong lối đi đó, đi được một đoạn đường dài tầm nhìn ở phía trước càng lúc càng rộng.
Nhìn từ đây qua giống như là một cái hang động, không gian tương đối lớn, có thể nhìn thấy được vết tích của quá trình biến đổi cải tạo.
Chỉ nhìn thấy trên mặt đất trong cái động này có đặt rất nhiều cái rương, ở trong gương có rất nhiều dược liệu tốt đã được niêm phong, có đủ loại đa dạng và phong phú.
Mà ở sâu trong hang đá thì có một ngục tối được xây dựng rất đặc biệt, lúc này ở bên trong ngục tối đang có rất nhiều đứa bé nhỏ đang khóc.
Sau khi Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đều trầm xuống, để cho mấy đứa con nít có độ tuổi nhỏ như vậy, thậm chí là trẻ sơ sinh giam lại trong ngục tối này, chỉ sợ là cũng chỉ có những người phát điên chân chính mới có thể làm ra chuyện này.
Chắc là các người cũng biết rõ rằng để bảo tồn những thứ mà các người muốn là chuyện không phải dễ dàng, cho nên tôi đã nhốt mấy đứa nhỏ này ở trong đây, tối ngày hôm nay tôi sẽ lấy ra đồ vật mà các người muốn, đồng thời tôi sẽ dùng dùng dung dịch đặc biệt để niêm phong lại.
Các người cứ tạm thời ở Dược Thần Cốc một đêm đi, ngày mai các người đã có thể lấy được vậy mà các người muốn.
Kỳ Thiên Xích nhìn Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ rồi nói.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy những đứa nhỏ đó vẫn còn hoàn hảo, không hề tổn hại tí nào, trong lòng cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Suy nghĩ vẫn may là mình đến Dược Thần Cốc một lần, nếu không thì mấy đứa nhỏ này thật sự sẽ đau khổ không thể chịu đựng được.
Anh nhẹ gật đầu với Kỳ Thiên Xích, sau đó liền quay người lại đi ra ngoài hang động.
Ba người lại đi trở lại căn phòng ở bên ngoài, Kỳ Thiên Xích đóng cơ quan lại, mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Đồ thì cậu cũng đã thấy rồi đó, chỉ còn lại trình tự xử lý cuối cùng mà thôi, hiện tại cậu có thể đưa ba phương pháp luyện đan đó cho tôi được rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiên Xích, sau đó lại nhét ba phương pháp luyện đan đó vào trong quần áo của mình ở trước mặt của ông ta.
Kỳ Thiên Xích nhìn thấy hành động này của Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra biểu cảm không hiểu, mở miệng hỏi: Cậu có ý gì vậy hả? Chẳng lẽ là cậu sợ tôi cầm lấy phương pháp luyện đan rồi thì sẽ đổi ý.
Lâm Thanh Diện cười cười, sở dĩ là anh đi ra từ bên trong rồi mới tỏ thái độ với Kỳ Thiên Xích là bởi vì anh không muốn sau khi đánh nhau với Kỳ Thiên Xích thì sẽ ảnh hưởng đến những đứa bé đó.
Bây giờ đã phát hiện ra Kỳ Thiên Xích là một tên điên cuồng biến thái, Lâm Thanh Diện cũng không có ý định khách khí với ông ta nữa.
Mặc dù ở đây là Dược Thần Cốc, nhưng mà nhìn thấy Kỳ Thiên Xích thậm chí ngay cả mấy đứa bé vài tuổi và trẻ sơ sinh và cũng không buông tha, trong lòng của Lâm Thanh Diện liền tràn ngập lửa giận.
Một con người khốn nạn như vậy nếu còn không diệt trừ thì sau này tất nhiên sẽ sẽ tạo thành hiểm họa cho nhiều người hơn nữa, cho dù ông ta luyện ra đan dược hiệu quả có tốt đến đâu chỉ sợ cũng sẽ không dùng cho ý đồ chính nghĩa.
Lâm Thanh Diện đã tính toán ở trong lòng xong rồi, bây giờ anh sẽ ra tay với Kỳ Thiên Xích, anh có thể nắm chắc sẽ giết được ông ta tám chín phần mười, nhưng mà tình thế này sẽ làm kinh động đến những người khác ở Dược Thần Cốc.
Nếu như mà những người khác ở trong Dược Thần Cốc cũng không biết đại trưởng lão này đã làm ra loại chuyện không giống người, đồng thời còn có suy nghĩ tốt đẹp, chuyện này cũng thôi đi.
Nhưng nếu như những người ở Dược Thần Cốc này cũng là một loại với Kỳ Thiên Xích, vậy thì sẽ tránh không được một trận đại chiến.
Hơn hai mươi cao thủ Tông Sư cảnh, thực lực của một mình Lâm Thanh Diện muốn ứng phó thì cũng có chút khó khăn, nhưng mà nếu như Lâm Thanh Diện muốn chạy thì bọn họ cũng không ngăn cản được.
Dù sao thì Dược Thần Cốc cũng không phải là một nơi biết động, một ngày giết không hết những thứ không có lương tâm này vậy thì chia thành giết mấy ngày cũng có lúc sẽ giết hết thôi.
Ông có tư cách gì mà cầm ba phương pháp luyện đan này hả, uổng công cho ông là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc, vậy mà ở sau lưng ngay cả con nít cũng không buông tha.
Hôm nay Lâm Thanh Diện tôi sẽ thay trời hành đạo, loại trừ tên chó chết tán tận lương tâm giống như ông.
Sau khi Kỳ Thiên Xích nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, mở miệng nói: Lâm Thanh Diện? Cậu không phải là người của gia tộc Thượng Sam, cậu chính là Lâm Thanh Diện đã khiêu chiến với giới võ đạo ở nước C?Lâm Thanh Diện nhếch miệng nở một nụ cười, nói: Chúc mừng, ông đoán đúng rồi!Nói xong Lâm Thanh Diện liền nhanh chóng vọt về phía của Kỳ Thiên Xích.
Cùng lúc đó.
Ở trong phòng nghị sự Dược Thần Cốc.
Lúc này cốc chủ Điền Uyên đang ngồi ở vị trí chủ vị, hai lão già một béo một gầy đang đứng ở trước mặt của ông ta, ở trong đại sảnh còn có một vài trưởng lão khác nữa, tất cả mọi người đều đang quan sát bột mịn ở trên bàn không rời mắt.
Tuy nói là tất cả những người ở trong Dược Thần Cốc đa số đều là Tông Sư, nhưng mà những Tông Sư này cũng không phải là luôn luôn ở trong Dược Thần Cốc, sẽ có một vài người ra ngoài chấp hành một vài nhiệm vụ, cho nên bây giờ ở số cao thủ Tông Sư cảnh ở trong Dược Thần Cốc cũng chỉ còn mười sáu người.
Cốc chủ, đá đã dùng để khảo thí thực lực đó thật sự là do sau khi tôi đánh một kích toàn lực thì biến thành bộ dạng như thế này đó, tôi cũng không biết đây là có chuyện gì nữa, có thể là trong khoảnh khắc đó nhâm đốc nhị mạch của tôi đã được đả thông, cho nên bộc phát ra sức lực kinh khủng như thê trực tiếp đánh hòn đá kia làm cho nó vỡ thành bột mịn.
Lão già béo mở miệng nói.
Lão già gầy ở bên cạnh xem thường như ông ta một chút, mở miệng nói: Thôi đi, dựa vào chút năng lực này của ông ở đây ai mà không biết được chứ, lúc nãy tôi đấu cùng với ông, không nhìn thấy thực lực của ông tăng lên được bao nhiêu.
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Điền Uyên, lên tiếng nói: Cốc chủ, tôi cảm thấy ở trong cốc của chúng ta rất có thể có cường giả siêu cấp trà trộn vào trong, phải chú ý chuyện này mới được, hiện tại còn không biết mục đích của cường giả này là cái gì, nếu như người này có mang dã tâm vậy thì chỉ sợ là Dược Thần Cốc của chúng ta phải đối mặt với một trận kiếp nạn.
Điền Uyên nghe lời của ông ta nói, cảm thấy có chút đạo lý, lúc này mới hỏi: Ngày hôm nay ở trong cốc có người ngoài đến không?Lúc này vị sư huynh dẫn bọn người Lâm Thanh Diện vào Dược Thần Cốc cũng có mặt ở đại sảnh, sau khi nghe thấy lời nói của lão già gầy, trên mặt lập tức suy nghĩ ra một khả năng, thế là nhanh chóng đứng ra nói: Cốc chủ, ngày hôm nay có hai nhóm người ngoài vào trong cốc.
Con đã dẫn bọn họ đi khảo nghiệm thực lực, nhưng mà thực lực mạnh nhất cũng chỉ tới nội kình đại thành, nhưng mà lúc người cuối cùng khảo nghiệm đánh hết một kích toàn lực phát ra một tiếng vang rất lớn, nhưng mà dòng nước lại không xảy ra biến hóa gì, con cho rằng người kia chỉ là người bình thường.
Bây giờ suy nghĩ lại tảng đá biến thành bộ dạng này, rất có thể chính là do anh ta đã tạo thành.
Mà căn cứ vào thời gian của hai vị trưởng lão nói tới, lần khảo thí của người kia trước khoảng thời gian của hai vị trưởng lão này đến đó cũng không lâu.
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều mất bình tĩnh, không ngờ đến lại có cao thủ khả nghi đến Dược Thần Cốc.
Người kia đã đi đến đâu rồi? Điền Uyên mở miệng hỏi.
Anh ta là người mà đại trưởng lão muốn gặp, sau khi đi vào trong cốc thì con liền dẫn anh ta đi đến chỗ của đại trưởng lão.
Sư huynh trả lời cặn kẻ.
Điền Uyên lập tức nhíu mày, mở miệng nói: Gần đây cũng không biết là đại trưởng lão này đang bận cái gì nữa, cứ luôn cảm thấy thần thần bí bí, ta đến hỏi ông ta, ông ta còn không chịu nói cho ta nghe, không ngờ là bây giờ lại mang cường giả khả nghi vào trong cốc.
Nếu như lại tiếp tục như vậy nữa thì không xảy ra chuyện gì là không thể.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại, Điền Uyên nhìn về phía đám người, mở miệng nói: Triệu tập tất cả trưởng lão ở trong cốc, hiện tại lập tức tiến về nơi ở của đại trưởng lão, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là ông ta đang ấp ủ cái gì.
Nói xong, ông ta liền đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh.
Trên con đường mòn nào đó của Dược Thần Cốc.
Hai người Đỗ Kiến Vĩ và Đỗ Tiểu Muội đang tò mò vừa đi vừa nhìn, bởi vì thời gian cũng đã đến chạng vạng tối rồi, sự chiêu đãi của Dược Thần Cốc cũng vô cùng chu toàn, đã sắp xếp chỗ ở cho hai người bọn họ, cũng cho phép bọn họ đi dạo trong cốc.
Mà bọn họ cũng đã dùng số ngân phiếu của mình để đổi lại đan dược mà mình muốn.
Dược Thần Cốc cũng không cấm người ngoài vào trong cốc xin thuốc, dù sao thì người ở trong cốc cũng cần phải sinh sống, dù sao bọn họ cũng cần phải có được những điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất, mà những thứ này đều là đổi từ những người đến đây xin thuốc.
Cũng không biết là hai người đến từ đảo quốc với lại đại trưởng lão của Dược Thần Cốc này có mối quan hệ như thế nào, lại được xem như là khách quý của đại trưởng lão mà đối đãi.
Đỗ Kiến Vĩ mở miệng nói một câu.
Xí, có thể có quan hệ gì được chứ, theo như em thấy thì nói không chừng các con hồ ly tinh kia còn có một chân với đại trưởng lão này nữa đó.
Đỗ Tiểu Muội nói năng không thèm kiêng kỵ.
Đỗ Kiến Vĩ nhíu mày nói: Đỗ Tiểu Muội, em nói chuyện chú ý chút đi.
Em nói không đúng à, tuy là nói thực lực của con hồ ly tinh kia mạnh một chút, nhưng mà cái tên đi theo với cô ta là cái thứ rác rưởi không bằng em, dựa vào bộ dạng này của bọn họ còn có thể có quan hệ gì với đại trưởng lão của Dược Thần Cốc được.
Nói tới cái tên rác rưởi thì liền tức giận hà, rõ ràng mình không biết cái gì hết vậy mà còn giả bộ như là mình rất là lợi hại, cũng không biết là lấy ra dũng khí từ chỗ nào, em ghét nhất là loại người khoe khoang như thế này.
Nếu như mà anh ta thật sự muốn chứng minh sự lợi hại của anh ta, vậy thì có bản lĩnh đánh một trận với đại trưởng lão của Dược Thần Cốc đi, chỉ sợ là cho anh ta một trăm cái lá gan anh ta cũng không dám.
Đỗ Tiểu Muội nói như chém đinh chặt sắt.
Cô ta vừa mới nói xong, có một nóc của ngôi nhà ở cách đó không xa trực tiếp bị sập, hai người Lâm Thanh Diện và Kỳ Thiên Xích vọt ra từ bên trong đứng ở trên nóc nhà.
Chỉ nhìn thấy Kỳ Thiên Xích đầy mồ hôi thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy cảm giác nhìn Lâm Thanh Diện phía đối diện, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận nhưng mà lại mang theo kiêng kị dày đặc.
Đỗ Kiến Vĩ nhìn thấy cảnh này thì lập tức trọn tròn mắt.
Đây.
.
.
đây là tình huống gì đây? Sao tên kia lại ở trên nóc nhà vậy, người đang đứng đối diện với anh ta là ai thế? Đỗ Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào hai người Lâm Thanh Diện ở trên nóc nhà, tự lẩm bẩm nói.
Sắc mặt của Đỗ Kiến Vĩ cũng ngưng trọng nhìn về phía hai người ở trên nóc nhà, động tĩnh lúc nãy hai người bọn họ gây ra cũng không thể nói là lớn, nhưng mà trực tiếp đánh thủng cả nóc nhà, loại thủ đoạn này cho dù chỉ là nội kình đại thành cũng chỉ sợ là không dễ dàng làm được.
Cái này cũng đã nói lên việc hai người đang đứng ở trên nóc nhà rất có thể đều là cao thủ Tông Sư cảnh.
Lúc này có không ít đệ tử ở Dược Thần Cốc cũng đều chú ý đến động tĩnh ở phía bên này, vội vàng chạy tới.
Nhìn đi kìa, là đại trưởng lão đó, sao ông ấy lại đánh nhau với người ta vậy?Người đang đứng đối diện của đại trưởng lão là ai vậy kìa, tôi thấy hình như không phải là người Dược Thần Cốc của chúng ta, hơn nữa còn trẻ như vậy thế mà cũng dám giằng co với đại trưởng lão, lá gan cũng lớn quá đi thôi.
Sao tôi lại nhìn thấy đại trưởng lão như là đang ở thế hạ phong thế, cứ cảm giác bị sai sai?.
.
.
Đỗ Tiểu Muội nghe thấy âm thanh của những người xung quanh, biểu cảm ở trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành kinh hãi.
Trưởng.
.
.
đại trưởng lão người đối diện của tên kia lại là đại trưởng lão của Dược Thần Cốc, anh ta bị điên rồi hả? Vậy mà thật sự đánh nhau với đại trưởng lão.
Giọng nói của Đỗ Tiểu Muội càng trở nên có chút run rẩy.
Nghĩ đến lúc nãy cô ta còn đang giễu cợt Lâm Thanh Diện rằng cho dù có một trăm cái lá gan thì cũng không dám đánh nhau với lại đại trưởng lão, kết quả một giây sau liền nhìn thấy hai người bọn họ đã đánh lên tới nóc nhà, loại cảm giác bị đánh vào mặt với tốc độ ánh sáng như thế này làm cho cô ta thật sự xấu hổ vô cùng.
Anh ta không phải là một người bình thường à, tại sao lại đánh nhau với đại trưởng lão của Dược Thần Cốc vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng hình như là vị đại trưởng lão kia rất kiêng dè anh ta.
Đỗ Kiến Vĩ cau mày nói một câu.
Không phải đâu, nói không chừng là anh ta bị đại trưởng lão ném lên trên đây đó.
Cho đến lúc này rồi mà Đỗ Tiểu Muội vẫn không đồng ý tin tưởng người mà cô ta cảm thấy ngứa mắt là cao thủ có thể chống lại đại trưởng lão.
Có điều là ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy câu nói này của mình quá là giả.
Ở trên nóc nhà, hai mắt của Kỳ Thiên Xích gắt gao nhìn chòng chọc vào Lâm Thanh Diện ở phía đối diện, lạnh lùng nói: Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải chạy đến đây tìm tôi gây phiền phức.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: Bởi vì tôi không quen nhìn loại người cặn bã giống như là ông giết hại những đứa nhỏ còn chưa có suy nghĩ, nếu như mà nghe các loại chuyện này mà tôi cũng làm như là không thấy, vậy thì tôi chẳng phải cũng là súc sinh giống như ông à?Là một người mới vừa được lên chức ba, đối với trẻ con, Lâm Thanh Diện vô cùng yêu thích, cho nên khi nhìn thấy những đứa bé bị Kỳ Thiên Xích nhốt ở trong căn phòng bí mật ở trong phòng, anh liền có một cảm giác phẫn nộ không kiềm chế được.
Nếu như ngày hôm nay anh nhìn thấy loại chuyện như thế này mà còn làm như là không thấy, vậy nếu là sau này Nặc Nặc gặp phải loại tình huống như thế này, chỉ sợ là sẽ không có người nào ra tay cứu giúp.
Tội ác trên thế giới này vô cùng vô tận, Lâm Thanh Diện không đạt đến trình độ vĩ đại nhưng mà ít nhất cũng sẽ không để tội ác xảy ra dưới mí mắt của mình.
Không cần phải cứu vớt thế giới, nhưng mà chỉ cần là không thẹn với lương tâm.
Đây chính là đạo nghĩa ở trong lòng của Lâm Thanh Diện.
Sau khi Kỳ Thiên Xích nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, thầm mắng ở trong lòng một tiếng, ông ta có làm như thế nào cũng không nghĩ ra một thằng nhóc đến từ Kinh Đô xa xôi vậy mà lại chạy đến Dược Thần Cốc xen vào chuyện của ông ta, ngay cả ông ta cũng cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổiNếu như mà ông ta biết chuyện này sẽ phát triển cái loại tình trạng này là bởi vì người áo choàng đen báo thù thay cho Lôi Uyên Hành, thế thì lúc trước ông ta chắc chắn sẽ không để người áo choàng đen đi đến gặp mặt với người của gia tộc Thượng Sam.
Ông ta chính là sợ chuyện này bị quá nhiều người biết tới, cho nên đã tìm người áo choàng đen quái gở không có bạn bè gì, ai biết được được người đó lại rước tới cho mình một phiền phức ngập trời như thế này.
Cậu nói hươu nói vượn cái gì đó, ở nơi này chính là Dược Thần Cốc của tôi, còn chưa tới phiên cậu tùy ý ra oai chửi bới lung tung ở đây đâu Kỳ Thiên Xích nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Bây giờ ở phía dưới đã có rất nhiều người của Dược Thần Cốc đến vây xem, đương nhiên là ông ta không thể nào thừa nhận lời nói của Lâm Thanh Diện rồi.
Lâm Thanh Diện nhếch miệng, muốn tiếp tục ra tay với Kỳ Thiên Xích.
Đúng lúc này có một âm thanh hùng hồn truyền đến từ đằng xa, làm cho người khác không có cách nào coi nhẹ.
Người nào lại dám ra anh ở Dược Thần Cốc của ta, coi là Dược Thần Cốc của ta không có người à!Một đám người đang xem náo nhiệt ở phía dưới đều đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó đều kinh ngạc kêu lên.
Là cốc chủ đó, còn có các đại trưởng lão nữa, không ngờ là tất cả các cao thủ Tông Sư cảnh ở trong cốc đều đến đây, xem ra là chuyện này không đơn giản rồi.
Chậc chậc, có thể để cho tất cả các cao thủ của Tông Sư cảnh ở trong cốc cùng nhau ra mặt, cái thằng nhóc đối diện đại trưởng lão cũng có bản lĩnh ghê ha! Nhưng mà anh ta cũng chỉ có thế mà thôi, nhiều cao thủ Tông Sư cảnh liên thủ lại với nhau như vậy, e là cho dù có thần tiên cũng khó mà chống lại.
.
Đỗ Tiểu Muội nghe thấy tiếng nghị luận ở xung quanh, trên mặt thoáng lộ ra một biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, lẩm bẩm một câu: Để anh cứ khoe khoang, đều đã buộc các cao thủ Dược Thần Cốc ra ngoài hết rồi, vậy thì tiếp theo cứ chịu đựng đi.
Chị trong thời gian nháy mắt Điền Uyên liền dẫn một đám trưởng lão đến vị trí của bọn người Lâm Thanh Diện, bọn họ đồng loạt nhảy lên nóc nhà bao vây hai người Lâm Thanh Diện và Kỳ Thiên Xích lại.
Điền Uyên đứng ở bên cạnh của Kỳ Thiên Xích, nhìn Lâm Thanh Diện ở phía đối diện, nhíu mày, dường như là không nghĩ đến cao thủ siêu cấp vào Dược Thần Cốc lại là một người trẻ tuổi với độ tuổi chỉ hơn hai mươi.
Tại hạ là Điền Yên cốc chủ của Dược Thần Các mạo muội hỏi các hạ là ai, tại sao lại đến Dược Thần Cốc của chúng tôi gây phiền phức? Điền Uyên không trực tiếp xảy ra xung đột với Lâm Thanh Diện, ít nhất là cũng phải biết rõ được thân phận của người ta.
Lâm Thanh Diện nhìn Điền Uyên một chút, cũng không nói nhảm nữa trực tiếp nói: Lâm Thanh Diện, đến từ Kinh Đô.
Điền Uyên nghe thấy tên của Lâm Thanh Diện liền mở to mắt, gần đây chuyện Lâm Thanh Diện khiêu chiến với võ đạo ở nước C vẫn vô cùng nổi tiếng, cho dù là Dược Thần Cốc ở một nơi xa xôi thì bọn họ cũng đã nghe được một số tin tức.
Dược Thần Cốc không vừa mắt những cổ võ thế gia đó là sự thật, nhưng mà đối với cậu trai trẻ tuổi chỉ dựa vào sức lực của một mình mình mà chống đối lại năm gia tộc lớn, trận chiến cuối cùng còn giết được gia chủ của hai thế gia, bức năm gia tộc lớn phải cùng đường mạt lộ, bọn họ vẫn cảm thấy khá hứng thú.
Nguyên nhân chủ yếu nhất ở trong đó chính là tuổi của Lâm Thanh Diện thật sự vẫn còn rất trẻ.
Thiên tài ở Dược Thần Cốc có vô số, cộng với việc có đủ loại đa dược phụ trợ, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng xuất hiện Tông Sư nào hơn hai mươi tuổi, mà Lâm Thanh Diện không chỉ đạt được thực lực Tông Sư vậy mà còn có thể lấy một địch bốn, có thể gọi là kinh khủng.
Thậm chí là Điền Uyên cũng muốn đi đến đó để chào hỏi Lâm Thanh Diện, để một thiên tài như thế này ứng cử làm cốc chủ của Dược Thần Cốc, không thể nghi ngờ gì đây chính là chuyện thích hợp nhất, dựa vào tài năng của anh, phối hợp theo với đan dược của Dược Thần Cốc, nhất định có thể giúp cho thực lực của anh vượt qua tình trạng không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà ông ta còn chưa chủ động đi mời chào Lâm Thanh Diện thì Lâm Thanh Diện đã tự mình đánh tới cửa rồi.
Một đám đệ tử của Dược Thần Cốc ở phía dưới nghe thấy sau khi Lâm Thanh Diện tự giới thiệu thân phận của mình thì trong nháy mắt đều sôi trào, cái tên này đã trở thành điểm nóng ở Dược Thần Cốc trong khoảng thời gian gần đây.
Đỗ Kiến Vĩ khó tin nhìn Lâm Thanh Diện ở trên nóc nhà, nói với Đỗ Tiểu Muội: Anh ta chính là Lâm Thanh Diện đó.
Đỗ Tiểu Muội, không phải là ngày nào em cũng chú ý đến tin tức của Lâm Thanh Diện à, sao chúng ta đi cùng cả một đoạn đường mà em cũng không nhận ra được vậy.
Không có bất cứ câu trả lời nào.
Đỗ Kiến Vĩ cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện không biết là Đỗ Tiểu Muội đã hóa đá từ lúc nào.
Điền Uyên có chút ngưng trọng nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Tôi đã từng nghe đến tên của cậu rồi, chỉ có đều là Dược Thần Cốc tôi cùng với cậu cũng không gặp nhau, tại sao cậu lại muốn tìm Dược Thần Cốc của tôi mà gây phiền phức.
Bề ngoài Dược Thần Cốc của ông chính là một thánh địa để luyện đan, sau lưng tại làm ra hoạt động ăn người, tôi đến đây là muốn diệt trừ cái đám súc sinh các người! Lâm Thanh Diện nói một câu với Điền Uyên.
Vẻ mặt của Điền Uyên vô cùng nghi hoặc, không biết là Lâm Thanh Diện đang có ý gì.
Kỳ Thiên Xích ở bên cạnh lập tức đảo mắt mở miệng nói: Cốc chủ, lời nói của thằng nhóc này không tin được đâu, cậu ta đến Dược Thần Cốc của chúng ta cướp đồ đó.
Trong khoảng thời gian này tôi có thỏa thuận một lần giao dịch với người của gia tộc Thượng Sam, tôi sẽ đưa ra dược liệu quý giá để đổi lấy ba phương pháp luyện đan cấp bậc hoàn mỹ ở trong tay của bọn họ, ngày hôm nay chính là thời gian người của gia tộc Thượng Sam đến.
Nghe thấy lời nói này của Kỳ Thiên Xích, Điền Uyên giật mình ở trong lòng, có ba phần phương pháp luyện đan cấp bậc hoàn mỹ, điều này có ý nghĩa như thế nào, là cốc chủ của Dược Thần Cốc, đương nhiên là ông ta biết vô cùng rõ ràng.
Khó trách trong khoảng thời gian này đại trưởng lão vẫn cứ luôn thần thần bí bí, không ngờ tới là lại đang làm ra loại chuyện này.
Bởi vì tôi cũng không biết rõ người của gia tộc Thượng Sam có bộ dạng gì cho nên cho rằng cái thằng nhóc này chính là người của gia tộc Thượng Sam, nên đã đồng ý cho cậu ta xem dược liệu.
Ai nghĩ tới người của gia tộc Thượng Sam đã bị thằng nhóc này giết từ sớm rồi, cậu ta hỏi ra được lần giao dịch này giữa chúng ta từ trong miệng người của gia tộc Thượng Sam, cho nên liền giả mạo thành người của gia tộc Thượng Sam đến Dược Thần Cốc muốn dò xét những dược liệu trân quý của Dược Thần Cốc chúng ta rồi lừa gạt.
Đáng tiếc là kỹ thuật diễn xuất của cậu ta quá kém, bị tôi điều tra ra mánh khóe, cậu ta lập tức tức giận trực tiếp ra tay với tôi, không ngờ đến là cậu ta lại chính là Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô.
Cậu ta đã bị vạch trần thân phận, lại nhìn thấy cốc chủ dẫn theo một đám trưởng lão tới đây, biết là mình đánh không lại cho nên mở miệng nói xấu tôi.
Câu nào tôi nói cũng là thật, ba tấm phương pháp luyện đan cấp bậc hoàn mỹ đều ở trên người của cậu ta, ở phía trên có ký hiệu đặc biệt do người của gia tộc Thượng Sam làm ra, lấy ra xem thì liền biết thôi.
Điền Uyên nghe thấy lời nói của Kỳ Thiên Xích trong lòng đã có mấy phần tin tưởng, dù sao thì ông ta với đại trưởng lão cũng đã là cộng sự nhiều năm rồi, không hiểu rõ cách làm người của đại trưởng lão, cảm thấy ông ta không có khả năng lừa gạt người khác.
Thằng nhóc này, không ngờ là cậu lại dám đánh chủ ý lên Dược Thần Cốc của chúng tôi, nhanh giao ba phương pháp luyện đan kia ra đi, nếu không thì đừng có trách các vị trưởng lão của Dược Thần Cốc chúng tôi không khách khí.
Điền Uyên nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy cốc chủ này trực tiếp tin tưởng lời nói của Kỳ Thiên Xích, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: Đại trưởng lão của các người đã dụ dỗ những đứa nhỏ không đến mười tuổi, thậm chí là là mấy đứa trẻ vừa mới ra đời không lâu, hiện tại còn muốn đổ thừa cho người khác, ông không phải suy nghĩ gì mà liền tin lời nói của ông ta, không hổ là cùng một loại người.
Kỳ Thiên Xích hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Thằng nhóc kia, cậu đừng có tiếp tục ngụy biện nữa, cậu dám nói lời của tôi nó có nửa câu là giả không.
Ngược lại là cậu đó, giả mạo là người của gia tộc Thượng Sam, bây giờ còn nói xấu tôi nữa, chẳng lẽ là cốc chủ không tin tôi mà phải tin tưởng một người ngoài như cậu!Trong lời nói lúc nãy của ông ta có hơn phân nửa đều là sự thật, chẳng qua và ông ta đã tự động bỏ đi những phần quan trọng nhất ở bên trong mà thôi.
Nói dối nửa thật nửa giả làm cho người ta rất dễ tin, cho dù là Lâm Thanh Diện hiện tại cũng không có cách nào vạch trần được ông ta nói dối ở chỗ nào.
Mà trong lòng của Kỳ Thiên Xích cũng biết rõ là không thể nào giấu diếm được chuyện này, cho nên hiện tại ông ta cần nhất đó chính là để cốc chủ và các vị trưởng lão cùng nhau loại trừ Lâm Thanh Diện, chỉ cần loại trừ Lâm Thanh Diện rồi thì chuyện ở phía sau sẽ xử lý thôi.
Đại trưởng lão nói không sai, cho dù như thế nào thì cậu trà trộn vào trong Dược Thần Cốc của tôi, chúng tôi đều không thể không phòng bị, bây giờ chúng tôi cần phải khống chế cậu lại sau đó hẵng nói chuyện với nhau, hi vọng là cậu có thể phối hợp.
Điền Uyên nói với Lâm Thanh Diện.
Trong lòng của Lâm Thanh Diện lập tức sinh ra một cơn lửa giận, cộng thêm đủ loại ấn tượng không tốt trước đó đối với Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện cũng lười và tiếp tục giải thích với bọn họ, bọn họ đã không tin mình vậy thì trước tiên đánh gục bọn họ rồi nói tiếp.
Phối hợp với các người à? Nằm mơ đi! Đồ súc sinh, bỏ mạng đi! Lâm Thanh Diện hét lên một câu với Kỳ Thiên Xích, sau đó lại vọt về phía của ông ta một lần nữa.
Kỳ Thiên Xích cười lạnh một tiếng ở trong lòng, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện quả nhiên vẫn là còn non dại, dễ dàng bị cắn câu như vậy.
Chỉ cần đánh nhau thì anh sẽ không còn thời gian giải thích cái gì nữa, ở Dược Thần Cốc có nhiều cao thủ Tông Sư cảnh liên thủ lại với nhau cũng không sợ là không thể khống chế được anh, đến lúc đó Kỳ Thiên Xích liền tìm cơ hội giết chết Lâm Thanh Diện đi, vậy thì phiền toái này đã được giải trừ rồi.
Điền Uyên và những trưởng lão còn lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã ra tay đều không do dự nhanh chóng lao về phía của Lâm Thanh Diện.
Một trận đại chiến bộc phát trong nháy mắt.
Hơn mười vị cao thủ Tông Sư cảnh của Dược Thần Cốc bao vây một mình Lâm Thanh Diện, mấy đệ tử của Dược Thần Cốc nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Cái cậu thiếu niên canh cổng trước đó cũng đang nghe ngóng được động tĩnh ở phía bên này, cho nên chạy đến đây để xem náo nhiệt, lúc mà cậu ta nhìn thấy hơn mười vị cao thủ Tông Sư cảnh của Dược Thần Cốc bao gồm cả cốc chủ và đại trưởng lão đều đang bao vây Lâm Thanh Diện, thiếu chút nữa là cái cằm đã rơi trên mặt đất.
Càng làm cho cậu ta cảm thấy kinh ngạc đó chính là Lâm Thanh Diện đối với sự bao vây của mười cao thủ Tông Sư cảnh vậy mà lại không hề bối rối chút nào, loại thực lực này phải kinh khủng biết bao nhiêu.
Mà lúc ấy cậu ta còn chế nhạo Lâm Thanh Diện, thậm chí thiếu chút nữa đã ép Lâm Thanh Diện ra tay với cậu ta.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt sau lưng của cậu thiếu niên bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên trên, răng cũng nhìn không được mà run cầm cập.
Lúc này có một người đệ tử đứng ở bên cạnh của cậu ta nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta thì mở miệng hỏi: Cậu sao vậy?Người.
.
.
người đó quá lợi hại, thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.
Cậu thiếu niên run rẩy trả lời lạimNgười hỏi cậu ta nhìn thấy như vậy thì biến sắc, kinh ngạc hô lên một tiếng: Ôi trời đất ơi, người kia lợi hại đến trình độ này luôn á hả, chỉ là khí thế truyền đến từ không trung mà có thể làm cho cậu hoảng sợ như thế này.
Không được, tôi phải đứng cách xa cuộc chiến ra một chút, mắc công một lát nữa tôi cũng sẽ trở thành bộ dạng giống như cậu.
Cậu thiếu niên im lặng nhìn cậu ta, sau đó lại tiếp tục há miệng run rẩy nhìn về phía cuộc chiến ở trên nóc nhà.
Thực lực của thằng nhóc này quả thật là danh bất hư truyền, nhiều người của chúng ta bao vây như vậy thế mà cũng không có cách nào nhanh chóng khống chế cậu ta lại, cậu ta quả là thiên tài hiếm có.
Điền Uyên nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng lại cảm thán không thôi.
Nhưng mà cho dù là cậu ta có lợi hại thì cuối cùng cũng vẫn là Tông Sư cảnh thôi, dưới sự bao vây của nhiều người chúng ta cuối cùng vẫn sẽ bị thua.
Lúc này Kỳ Thiên Xích đã có chút nóng nảy, lúc đầu ông ta cho rằng các cao thủ của Dược Thần Cốc liên thủ lại với nhau thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng khống chế Lâm Thanh Diện, nhưng mà cái thằng nhóc này đã giữ vững được lâu như vậy, cái này thật sự nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Thằng nhóc này thật sự rất khó chơi, cốc chủ, bây giờ cũng chỉ có cách hai người chúng ta uống đan dược tăng thực lực thì mới có thể nhanh chóng khống chế được cậu ta, nếu cứ tiếp tục nữa sợ rằng sẽ xảy ra tình thế đột ngột.
Kỳ Thiên Xích nói với Điền Uyên.
Điền Uyên nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược từ trong túi ra.
Kỳ Thiên Xích thấy vậy thì cũng lấy một viên đan dược ra.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã hơi chịu không nổi rồi, đối mặt với sự tấn công của mười vị cao thủ Tông Sư cảnh, cho dù là huyền kình của anh có bền bỉ nữa thì cũng không thể đối phó với nhiều người như vậy.
Nhưng anh chắc chắn là không thể sử dụng bí pháp vào lúc này được, dù sao thì sau khi hiệu quả của bí pháp qua đi anh sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, ở đây là địa bàn của Dược Thần Cốc, đến lúc đó anh sẽ thành con cá ở trên thớt.
Bây giờ nhìn thấy hai người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích đều lấy ra đan dược, Lâm Thanh Diện nhớ đến đan dược mình đã lấy từ chỗ của thiên long đại sư.
Người áo choàng đen kia đã nói là hai viên đan dược đó chính là đan dược cấp bậc hoàn mỹ, dù có uống vào rồi thì cũng sẽ không có tác dụng phụ gì.
Cho nên anh cũng không hề do dự, nhanh chóng lấy một cái bình nhỏ đổ ra một viên đan được từ bên trong.
Trong lúc nhất thời ở trên nóc nhà mùi hương của đan dược bay bốn phía.
Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích thấy vậy thì cũng giật hết cả mình, hoảng sợ kêu lên: Đan dược cấp hoàn mỹ! Chuyện này không thể nào được!Lâm Thanh Diện nhìn thấy phản ứng của hai người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích, anh lại càng tin tưởng viên đan dược trong tay mình chính là hàng thật.
Anh không hề do dự trực tiếp bỏ viên đan dược đó vào trong miệng của mình, đan dược vào trong miệng rồi thì tan ra, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy một luồng không khí sảng khoái tràn vào trong cơ thể, ngay sau đó cả thân thể của anh cũng bắt đầu nóng lên.
Hai người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích cũng không chần chờ gì nữa nhanh chóng nuốt đan dược trong tay của mình vào.
Trong lúc nhất thời ba luồng khí mạnh mẽ phóng lên trên tận trời, mặc dù là đan dược và Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích nuốt vào kém hơn là đan dược cấp bậc hoàn mỹ, nhưng mà cũng là loại cao cấp trong số đan dược, đối với việc làm tăng thực lực cũng tương đối có hiệu quả.
Chỉ có điều là so ra về khí thế thì hai người bọn họ vẫn kém hơn Lâm Thanh Diện rất nhiều, toàn bộ Dược Thần Cốc đều bị khí thế phát ra từ trên người của Lâm Thanh Diện bao phủ lại.
Những đệ tử của Dược Thần Cốc cảm nhận được khí thế của Lâm Thanh Diện, một vài người có thực lực thấp trực tiếp run lẩy bẩy.
Lâm Thanh Diện cảm thấy trạng thái lúc này của mình giống như là đã sử dụng bí pháp, sức lực ở trong cơ thể sắp cạn kiệt lập tức trở nên sung sức.
Chỉ có điều là tác dụng của đan dược so với bí pháp vẫn ôn hòa hơn một chút, bí pháp là bóp chết tiềm lực của cơ thể, còn đan dược thì là ngoại lực thuần tí, cho nên hiện tại tại cảm giác của Lâm Thanh Diện cũng không giống như là cảm giác thân thể sắp nổ tung khi sử dụng bí pháp.
Anh cẩn thận cảm nhận năng lượng của mình một chút, lại cảm nhận được loại cảm giác Tông Sư cảnh cực hạn một lần nữa.
Anh của lúc này chỉ còn cách một bước đã đạt đến hóa cảnh mà sư phụ đã từng nói.
Anh nhìn về phía bọn người Điền Uyên, cảm giác lại cho dù bọn họ có mười cao thủ Tông Sư cảnh thì bây giờ mình cũng không sợ hãi chút nào.
Thằng nhóc này lại có đan dược cấp bậc hoàn mỹ nên là không thể coi thường được, mọi người đoàn kết lại với nhau dốc hết toàn lực khống chế cậu ta lại.
Điền Uyên mở miệng hô to một tiếng.
Sau đó ông ta cùng với Kỳ Thiên Xích dẫn đầu vọt về phía của Lâm Thanh Diện.
Ánh mắt của Kỳ Thiên Xích nhìn về phía Lâm Thanh Diện trở lên tham lam hơn, ông ta với gia tộc Thượng Sam thực hiện giao dịch với nhau chính là vì phương pháp luyện đan đan dược cấp bậc hoàn mỹ, phải biết rằng nếu như có được phương pháp luyện đan đan dược cấp bậc hoàn mỹ, muốn luyện chế ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Điền Uyên đã làm cốc chủ của Dược Thần Cốc nhiều năm như vậy rồi, cả đời này cũng chỉ luyện được đan dược cấp bậc hoàn mỹ có một lần.
Mà bây giờ ở trên người có Lâm Thanh Diện lại xuất hiện ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ, điều này không khỏi làm cho Kỳ Thiên Xích suy đoán ở trên người của Lâm Thanh Diện có phải vẫn còn đan dược cấp bậc hoàn mỹ nữa hay không.
Nếu như quả thật còn có, vậy thì ngày hôm nay cho dù nói cái gì đi nữa ông ta cũng phải giết chết Lâm Thanh Diện, lấy được đan dược cấp bậc hoàn mỹ từ trên người của anh.
Đám người lại bắt đầu cuộc hỗn chiến một lần nữa, chỉ có điều là lúc này Lâm Thanh Diện trở nên thành thạo điêu luyện hơn, dưới tác dụng của đan dược tốc độ của anh trở nên nhanh hơn một chút, ngoại trừ hai người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích ra thì những cao thủ Tông Sư cảnh còn lại muốn đuổi kịp được anh cũng là chuyện khó khăn.
Thiên tinh chưởng!Yêu nguyệt!Kinh lôi chưởng!.
.
.
Khi trận chiến diễn ra, chiêu thức của Lâm Thanh Diện đánh trúng người của những cao thủ Tông Sư cảnh, những người nào không chịu nổi sức mạnh của Lâm Thanh Diện thì liền trực tiếp rơi xuống từ trên nóc nhà.
Không bao lâu sau, chỉ còn lại tám cao thủ Tông Sư cảnh chiến đấu với Lâm Thanh Diện.
Cuộc chiến lần này Lâm Thanh Diện lợi dụng ưu thế địa hình đủ kiểu thay vì đứng nguyên một chỗ như là cái cọc gỗ cho những người ở trong cốc đến đánh, mà là di chuyển xung quanh cùng với bọn họ, cố gắng kéo dài khoảng cách, một lần chỉ đối mặt với hai ba người, cho nên anh mới có thể đánh tan từng người bọn họ.
Nếu như cuộc chiến lúc này xảy ra ở trên võ đài, Lâm Thanh Diện không có cách nào thong thả như vậy.
Dù sao thì võ đài cũng là một nơi lớn không có bao nhiêu, một mình Lâm Thanh Diện đối mặt với mười vị cao thủ Tông Sư cảnh, bọn họ chỉ cần hóa giải chiêu thấp thôi cũng đã vất vả lắm rồi, chứ đừng nói chi là tấn công.
Cũng may là thực lực của những cao thủ Tông Sư cảnh ở Dược Thần Cốc này cao thấp không đều, Lâm Thanh Diện dựa vào tốc độ có thể bỏ rơi được không ít, nếu như mà đều là cao thủ có loại trình độ giống như Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích, cho dù có sự bổ sung của đan dược, hiện tại chỉ sợ là Lâm Thanh Diện cũng đã sụp đổ.
Nhìn thấy tám vị Tông Sư còn lại vẫn cứ đuổi theo không bỏ, trong lòng của Lâm Thanh Diện suy nghĩ một trận, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, nếu không thì sau đó có bị mài mòn thì cũng sẽ bị mài mòn ở trên tay của những người này.
Trong đầu của anh liền xuất hiện cảnh tượng lúc trước đối chiến với bốn người vương thủ hạc, một chiêu cuối cùng của anh đã dùng hết toàn lực trực tiếp đánh bốn người vương thủ hạc bay ra khỏi võ đài, trong đó có hai người trực tiếp bị mất mạng.
Dựa theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, thật ra thì uy lực một chiêu đó của anh có thể tạo thành tổn thương kinh khủng hơn, chỉ có điều là lúc đó ở trên võ đài cũng chỉ có bốn người vương thủ hạc cho nên anh cũng không nhìn ra được giới hạn một chiêu đó đến bao nhiêu.
Mà lúc này anh phải đối mặt với vị cao thủ Tông Sư cảnh còn lại, không biết là sau khi dùng chiêu đó rồi thì tám vị cao thủ Tông Sư cảnh này còn có mấy người vẫn đứng yên như cũ.
Không hề do dự, Lâm Thanh Diện trực tiếp dồn hết tất cả sức lực trong cơ thể của mình lên trên bàn tay, tụ lực lại bắt đầu nhanh chóng né tránh ở trên nóc nhà.
Đáng chết, tốc độ của thằng nhóc này quá nhanh, căn bản cũng không thể đuổi kịp.
Kỳ Thiên Xích thầm mắng một câu ở trong lòng.
Lúc này ông ta đã chú ý đến khí thế ở trên người của Lâm Thanh Diện bắt đầu xảy ra thay đổi, giống như là mũi tên chuẩn bị được bắn ra, đang trong quá trình tụ lực.
Trong lòng của ông ta dự cảm được một tia bất ổn, không khỏi thả chậm bước chân.
Trong khoảng thời gian mấy hơi thở, Lâm Thanh Diện đã hoàn thành tụ lực, sau đó bỗng nhiên quay người lại lộ ra một nụ cười đùa cợt với tám vị cao thủ Tông Sư cảnh đang đuổi theo anh ở đằng sau.
Một chiêu cuối cùng xem xem tám người các người có thể chống đỡ được hay không.
Nói xong, bàn tay của anh bỗng nhiên đẩy ra phía trước, một cơn gió xoáy cực lớn xuất hiện ngay lập tức.
Sau đó những người đang theo dõi cuộc vui ở phía dưới đều nhìn thấy trong nháy mắt bàn tay của Lâm Thanh Diện đẩy ra, có một bàn tay to lớn ảo ảnh xuất hiện giữa không trung như có như không.
Kinh lôi chưởng!Không hay rồi, mọi người nhanh tản ra đi! Thực lực của thằng nhóc này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.
Lúc này Điền Uyên cũng đã ý thức được chuyện không thích hợp, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Kỳ Thiên Xích đã sớm đoán trước, Điền Uyên còn chưa mở miệng hô lên thì ông ta đã né tránh trước rồi.
Mấy cao thủ Tông Sư cảnh còn lại nghe thấy lời nói của Điền Uyên thì lập tức đều dừng lại, muốn tránh thoát sang bên cạnh.
Nhưng mà lúc này chiêu thức của Lâm Thanh Diện đã đánh ra rồi, bây giờ bọn họ có muốn tránh thì cũng đã tránh không kịp.
Bàn tay ảo ảnh kia hướng thẳng về phía thân thể tám cao thủ Tông Sư cảnh của Dược Thần Cốc, có từng luồng không khí vô hình càn quét trên người của bọn họ, một giây sau bọn họ đã mất đi trọng tâm rớt xuống mặt đất.
Có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, những cao thủ Tông Sư cảnh bị rơi xuống mặt đất đều phun ra máu tươi.
Chỉ nhìn thấy hai người Điền Uyên và Kỳ Thiên Xích có thực lực mạnh hơn một chút, cộng thêm việc đã uống đan dược, sau khi té xuống mặt đất thì cũng miễn cưỡng đứng vững thân hình, nhưng mà sắc mặt của hai người cũng đều trở nên tái nhợt.
Nói chung là vẫn không thể nhịn được, khóe miệng cũng xuất hiện một tơ máu.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License