con-mat-ao-thi

Không lâu sau, Lý Huỳnh Thái đã dẫn mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, xăm trổ đến chỗ Lâm Thanh Diện: Anh Diện, đã xảy ra chuyện gì, người đó không trả tiền cho anh sao? Lý Huỳnh Thái hỏi.

Tên này là kẻ vô lại, hôm qua tôi đã bị ông ta qua mặt, nên không thể nói chuyện phải trái với ông ta được, chỉ có thể dựa vào các cậu thôi.

Lâm Thanh Diện cười khổ nói.

Mẹ kiếp, cũng dám lừa phỉnh anh Diện, chuyện này anh cứ giao cho em, em nhất định khiến lão già này hiểu cái gì gọi là bị dằn mặt.

Lý Huỳnh Thái quơ nắm đấm của mình.

Được rồi, dù sao ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, nếu đánh đến mức sinh bệnh thì được không bù được mất, nên các cậu chỉ đi hù dọa ông ta một chút, để ông ta mang trả tiền phải trả là được rồi.

Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Em hiểu rồi, anh Diện, em mà làm việc thì anh cứ yên tâm, anh hãy ở đây đợi, bọn em đi lên.

Lý Huỳnh Thái vỗ ngực nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nhìn mấy người Lý Huỳnh Thái đi khu dân cư.

Lý Huỳnh Thái đúng là người có thể dùng được, chỉ là tính tình cậu ta nóng nảy, trời sinh hiếu chiến, có thể làm kiếm sắc nhưng không làm được thống soái.

Lâm Thanh Diện muốn thống nhất thế giới ngầm Hồng Thành, thì chắc chắn cần một người có thể thống lĩnh toàn cục, hiện tuy Lý Huỳnh Thái là một trong Tam Đại Thiên Vương nhưng không có thiên phú lãnh đạo.

Từ trước đến nay anh ta đều đi theo Lâm Thanh Diện chém giết, mấy năm nay nếu không nhờ Lâm Thanh Diện ở phía sau bày mưu tính kế cho thì e là ngay cả vị trí Tam Đại Thiên Vương anh ta cũng không ngồi vững.

Với tính cách Lý Huỳnh Thái, chắc chắn cũng không thích làm lãnh đạo, trước kia Lý Huỳnh Thái đã từng nói với Lâm Thanh Diện rồi, bảo anh ta đi đánh nhau, anh ta rất tình nguyện, nhưng bảo anh ta đi quản lý người khác, thà rằng anh ta về chỗ cũ làm chân sai vặt.

Vì chưa có nhân tuyển thích hợp, nên khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện mới không vội tiêu diệt Long Phi một trong Tam Đại Thiên Vương.

Từ từ sẽ đến, người tài giỏi như thế có thể gặp nhưng không thể cầu, có sốt ruột cũng vô dụng.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, không nghĩ chuyện này nữa.

Vương Quảng Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo, nhàn nhã xem tivi.

Hôm qua sau khi trở về, ông ta đã đoán được, Tống Huyền Khanh sẽ không đến đòi tiền ông ta nữa, cái TV này cũng thành tài sản riêng của ông ta.

Thằng nhóc Lâm Thanh Diện kia đúng là hết sức vô dụng, bị mình chơi một vố như thế nhưng không thể có nửa lời oán giận, giờ e là Tống Huyền Khanh đã khẳng định cái TV này là bị Lâm Thanh Diện làm hỏng rồi, mặc Lâm Thanh Diện giải thích thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng rồi.

Chơi với kẻ vô dụng như vậy thật vui, sau này mình sẽ tiếp tục tìm cơ hội, xem có thể chơi nó một vố nữa hay không?Vẻ mặt Vương Quảng Nguyên đầy đắc ý, hài lòng vì lần này mình đã thành công vu oan đẩy trách nhiệm lên người Lâm Thanh Diện, còn được không một cái TV.

Đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Vương Quảng Nguyên vội đứng lên tắt TV, nghĩ thầm không phải mấy người Tống Huyền Khanh thật đến xem TV có hỏng hay không chứ.

Ông ta lập tức suy nghĩ một chút đối sách, đi tới cửa, ra vẻ hết sức tức giận mở miệng nói: Tôi đã nói TV bị tên phế vật Lâm Thanh Diện đó làm hỏng rồi, mà các người còn không tin, vậy thì các người đến xem đi.

Ông ta mở cửa, phát hiện đứng ở cửa không phải mấy người Tống Huyền Khanh, mà là một người trẻ tuổi đầu đinh, sau lưng cậu ta còn có mấy người đàn ông cao lớn xăm trổ, dọa ông ta cả người khẽ run rẩy.

Các cậu.

.

.

Các cậu tìm ai? Âm thanh Vương Quảng Nguyên hơi run lên.

Khi còn trẻ ông ta đã từng bị Hắc Sáp hội đánh, nên bị bóng ma tâm lý khá sâu, nhìn thấy hình xăm, trong lòng đều sẽ kiêng kị.

Lý Huỳnh Thái cũng không nói gì, mà đi thẳng vào trong nhà Vương Quảng Nguyên.

Vương Quảng Nguyên bị ép lui về phía sau, nhưng lại không dám nói gì.

Sau đó, Lý Huỳnh Thái ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm TV đối diện mấy lần, còn thuận tay tìm kênh mình thích.

Vương Quảng Nguyên không biết những người này định làm gì, trong lòng thấp thỏm, cẩn thận dè dặt hỏi: Các anh em, không biết mọi người.

.

.

Lý Huỳnh Thái trực tiếp lấy ra một con dao pha được bọc bằng báo, ném trên mặt bàn.

Vương Quảng Nguyên bị dọa đến mức ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ra: Các vị đại ca, xin các vị tha cho tôi, gần đây tôi không hề trêu chọc gì các vị, tôi là người sắp xuống mồ rồi, xin các vị đừng làm khó dễ tôi.

Lý Huỳnh Thái thấy ông ta như vậy, nhếch miệng, nghĩ thầm người này đúng là kẻ nhát gan, nếu không phải Lâm Thanh Diện đã lệnh cho anh ta thì hiện anh ta đã sớm động thủ rồi.

Nghe nói gần đây ông nợ tiền người ta? Lý Huỳnh Thái lạnh lùng mở miệng.

Không có.

.

.

không có.

Vương Quảng Nguyên vẻ mặt hết sức kỳ quái nói.

Lý Huỳnh Thái cầm con dao phay trên bàn lên.

Vương Quảng Nguyên bị dọa tè cả ra quần, quần ướt sũng.

Có, có, tôi có nợ người ta tiền, đại ca, cậu đừng xúc động.

Vương Quảng Nguyên vẻ mặt cầu xin nói.

Ông đừng căng thẳng, tôi cầm dao mài móng tay thôi.

Lý Huỳnh Thái làm ra vẻ mài móng tay lên.

Vương Quảng Nguyên chửi thầm, mẹ kiếp, làm gì có cầm dao phay mài móng tay?Con người tôi không thích nhất những kẻ nợ tiền mà không trả, nên thường khi nhìn thấy loại người này, tôi đều muốn cho bọn họ mấy dao, ông hiểu ý tôi chứ? Lý Huỳnh Thái nói tiếp.

Vương Quảng Nguyên lập tức gật đầu, mở miệng nói: Đại ca cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ đi trả hết nợ, sau này tôi sẽ không tiếp tục làm ra chuyện nợ mà không trả này nữa.

Lý Huỳnh Thái thỏa mãn khẽ gật đầu, nói: Hãy nhớ câu nói này của ông, nếu ông không trả xong thì ngày mai tôi lại tới.

Dứt lời, cậu dẫn mấy đàn em đi.

Lúc này Vương Quảng Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm mắng mình không may, sao lại đúng lúc này đụng tới một tay máu mặt thích hành hiệp trượng nghĩa như thế.

Trước nay ông ta chưa từng dám lừa gạt những tay anh chị đó, sau khi đám Lý Huỳnh Thái rời đi, ông ta đi thay quần rồi bắt đầu nghiêm túc tính sổ sách.

Căn cứ nguyên tắc thà rằng thêm sáu chục triệu, không thể thiếu ba trăm, Vương Quảng Nguyên tính hết các khoản nợ của ông ta ra, sau đó chạy đến từng nhà trả tiền.

Ngay Lý Huỳnh Thái cũng không ngờ bản thân lại có sức uy hiếp lớn như thế với Vương Quảng Nguyên, lúc đầu anh chỉ muốn Vương Quảng Nguyên trả tiền cho Lâm Thanh Diện, không ngờ tên Vương Quảng Nguyên này lại trả hết tất cả nợ trước kia.

Đây đúng là chuyện tốt hành hiệp trượng nghĩa.

Chạng vạng tối, Vương Quảng Nguyên cầm một cái túi đến cửa nhà Tống Huyền Khanh.

Từ lỗ chống trộm bên trong, Tống Huyền Khanh nhìn thấy là Vương Quảng Nguyên, trong lòng hơi hồi hộp, nghĩ thầm không phải tên này lại tới lừa đồ nhà bà chứ.

Bà mở cửa ra, nghĩ phải làm sao mới có thể đuổi tên ôn thần này đi.

Nhưng Vương Quảng Nguyên lại đưa cho Tống Huyền Khanh một cái túi, mở miệng nói: Em Huyền Khanh, đây là tất cả tiền anh nợ em do mua TV và tiền trước đó nợ e vẫn chưa trả, em đếm xem, nếu chưa đủ, anh sẽ trả bù cho em.

Tống Huyền Khanh lập tức sững sờ, nhìn Vương Quảng Nguyên vẻ không thể tin được, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Chẳng lẽ mặt trời đúng là mọc từ phía Tây rồi?Anh Vương, không phải nói TV đó đã bị Lâm Thanh Diện làm hỏng rồi sao, anh đây là? Tống Huyền Khanh nghi hoặc hỏi.

Không, là tôi hiểu lầm Lâm Thanh Diện, cái TV đó không hề bị hỏng, em mau đếm xem có đủ tiền hay không, anh còn vội đi nhà khác trả tiền nữa.

Vương Quảng Nguyên mở miệng.

Tống Huyền Khanh mở ra miệng túi ra, đếm tiền bên trong, ngoài 120 triệu tiền TV, tiền trước đó Vương Quảng Nguyên mượn bà đều đã trả lại.

Nhìn thái độ khác thường của Vương Quảng Nguyên, Tống Huyền Khanh nghĩ thầm chẳng lẽ vì địa vị con gái mình ở nhà họ Hứa tăng lên nên ông ta mới nghĩ nịnh bợ nhà bọn họ?Không sai, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là vì con gái mình, Vương Quảng Nguyên mới có thể ngoan ngoãn tới trả tiền, dù sao đi nữa, cũng không thể là vì tên phế vật Lâm Thanh Diện đó.

Anh Vương, anh xem anh quá khách khí rồi, số tiền này em cũng không cần dùng gấp, tối nay anh mang trả cũng được.

Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tống Huyền Khanh vẫn nhanh chóng nhét cái túi kia vào trong quần áo.

Vương Quảng Nguyên vẻ mặt xấu hổ, ông ta định tối nay trả, nhưng đám người đến nhà ông ta hôm nay không cho.

Ông ta cũng không muốn để người ta cầm dao kề cổ, nếu không ông ta sẽ lại tè ra quần nữa, vậy thì đúng là mất mặt.

Nếu đủ tiền rồi thì tôi đi trước đây, lúc khác nói chuyện tiếp.

Vương Quảng Nguyên quay người, không hề dừng lại, đi trả tiền cho nhà tiếp theo.

Tống Huyền Khanh vẻ mặt phấn khởi trở về phòng, Hứa Bích Hoài thấy bà vui vẻ, liền mở miệng hỏi: Mẹ, có chuyện gì vậy, sao vui vẻ vậy.

Chú Vương con vừa đem tiền TV trả cho mẹ, hơn nữa còn trả hết cả tiền trước kia còn nợ nhà ta nữa.

Tống Huyền Khanh cười nói.

Hứa Bích Hoài hơi sửng sốt, nghĩ đến hôm qua Lâm Thanh Diện nói có thể đòi tiền về, không ngờ nhanh như vậy mà Vương Quảng Nguyên đã mang tiền tới trả rồi.

Xem ra tên nhóc này vẫn có chút đáng tin cậy.

Con gái, lần này chú Vương con chịu đem trả tiền, chắc chắn vì địa vị của con ở nhà họ Hứa đã tăng lên, ông ta biết con tương lai tiền đồ vô lượng, nên sớm đến nịnh bợ đấy.

Tống Huyền Khanh mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài biết Vương Quảng Nguyên ngoan ngoãn đến trả tiền, chắc chắn không phải vì cô mà là do Lâm Thanh Diện làm.

Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, số tiền này là do Lâm Thanh Diện đòi về, không liên quan gì đến con.

Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh liếc nhìn Lâm Thanh Diện, khinh bỉ nói: Số tiền này có thể đòi về thì có liên quan gì đến tên phế vật này chứ, nó làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến chú Vương con tự mình tới trả tiền?Con cũng đừng nói tốt cho tên phế vật này, tiền này là do chú Vương con nể mặt con mới trả, nhưng hôm nay tâm trạng mẹ tốt, nên không đuổi nó khỏi nhà chúng ta, có điều con hãy bảo nó nhớ kỹ cho mẹ, trong cái nhà này nó không có tư cách nói chuyện, sau này bảo nó ngoan ngoãn một chút cho mẹ.

Hứa Bích Hoài cảm thấy mẹ mình thật vô lý, hiện cô hận không thể nói với Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện tặng cô một dây chuyền trị giá một trăm ba mươi lăm tỷ.

Nhưng trước đó Lâm Thanh Diện đã dặn cô bảo cô đừng nói chuyện này với người khác, nhiều người biết không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Nhất là cái miệng ba hoa của Tống Huyền Khanh, một khi bà nói ra, không chừng người ta sẽ để mắt tới nhà bọn họ.

Lâm Thanh Diện mỉm cười liếc nhìn Hứa Bích Hoài, chỉ cần đòi được tiền, cái khác anh không hề để ý.

Không sao, chỉ cần mẹ vui vẻ là được.

Hứa Bích Hoài mím môi, càng ngày cô càng cảm thấy, cái nhà này nợ Lâm Thanh Diện nhiều quá.

Tiền bán TV, theo lý mà nói nên trả cho Lâm Thanh Diện, nhưng với tính cách Tống Huyền Khanh, tiền đã đến miệng bà chắc chắn không thể lấy ra, nên Hứa Bích Hoài đành bỏ qua chuyện này.

Bởi vì tiền đã được trả nên Tống Huyền Khanh cũng yên tĩnh mấy ngày, không làm khó Lâm Thanh Diện.

Cuối tuần này, sáng sớm Lục Thiên Điệp đã đến nhà Hứa Bích Hoài, vừa vào cửa, đã ôm chặt lấy Hứa Bích Hoài, nói: Bích Hoài, làm sao bây giờ, tớ cảm giác tớ đã mắc bệnh tương tư rồi.

Hứa Bích Hoài trừng mắt với cô, nói: Cậu bị bệnh tương tư thì ôm tớ làm gì.

Tớ phải luyện tập trước một chút, đến khi bạch mã hoàng tử của tớ xuất hiện, thì tớ có thể biểu hiện tốt một chút.

Lục Thiên Điệp vẻ mặt si mê nói.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Lục Thiên Điệp vội lấy ra điện thoại, gửi cho Trái tim của Hướng Dướng một tin nhắn: Hôm nay lần thứ chín mươi chín nhớ anh.

Tin nhắn của cô vừa gửi đi, thì điện thoại trên bàn lập tức vang lên.

Điện thoại đó là của Lâm Thanh Diện, anh ra ngoài mua thức ăn, không mang điện thoại.

Lục Thiên Điệp vẻ mặt kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ ‘Trái tim của Hướng Dương’ lại đang ở trong nhà Hứa Bích Hoài sao?Cô quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: Điện thoại vừa vang lên là của ai?Là của Lâm Thanh Diện, anh ấy ra ngoài mua thức ăn, không mang theo.

Hứa Bích Hoài đáp lại.

Nghe là của Lâm Thanh Diện, Lục Thiên Điệp tỏ vẻ khinh bỉ, nghĩ thầm vừa rồi chắc là trùng hợp thôi.

Cô từng tưởng tượng vô số dáng vẻ bạch mã hoàng tử của mình sẽ như thế nào, cô còn từng đoán là ông già, nhưng cô cảm thấy bạch mã hoàng tử của cô chắc chắn không thể là Lâm Thanh Diện.

Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thiên Điệp nói với Hứa Bích Hoài: Bích Hoài, cậu biết không, ngày đó bạch mã hoàng tử của tớ vì tớ hát một bài hát, tiếng ca của anh ấy thật quá êm tai, hiện bài hát này đã trở thành nhạc nền hot của của các video đấy, vô cùng hot đấy.

Hứa Bích Hoài lập tức tròn mắt nhìn, nói: Lợi hại như vậy sao, mau cho tớ nghe một chút.

Lục Thiên Điệp mở bài hát mà Lâm Thanh Diện đã hát ra, âm nhạc vừa vang lên, hai người đều đắm chìm trong giọng hát của Lâm Thanh Diện.

Chờ bài hát phát xong, Lục Thiên Điệp vẻ mặt đầy đắc ý hỏi: Thế nào, bạch mã hoàng tử của tớ hát êm tai nhỉ, anh ấy hát hay như vậy, chắc chắn trong đời thực cũng là một người rất giỏi.

Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt có vẻ nghi hoặc: Bài hát này đúng là rất động lòng người, nhưng mà.

.

.

cậu không cảm thấy âm thanh này có chút giống Lâm Thanh Diện sao?Lục Thiên Điệp sững sờ, nếu nghĩ như vậy, âm thanh này đúng hơi giống của Lâm Thanh Diện thật.

Nhưng Lục Thiên Điệp nhanh chóng phủ nhận suy đoán của Hứa Bích Hoài, nói: Chỉ hơi giống mà thôi, Lâm Thanh Diện nhà cậu có đức hạnh gì chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao, làm sao anh ta có thể hát bài hát hay như vậy chứ.

Nếu như anh ta đúng là hát hay như vậy, chắc chắn đã sớm khoe khoang trước mặt cậu rồi.

Hứa Bích Hoài nghĩ một chút, đúng là Lâm Thanh Diện chưa từng hát trước mặt cô, có lẽ thật chỉ có chút giống thôi.

Bạch mã hoàng tử của tớ chắc chắn là đại gia, Lâm Thanh Diện sao có thể so với chứ, tớ thấy cậu cũng muốn Lâm Thanh Diện thay đổi thành đại gia rồi, đáng tiếc anh ta không có khả năng.

Lục Thiên Điệp trêu ghẹo nói.

Hứa Bích Hoài hờn dỗi liếc nhìn cô, nói: đúng đúng đúng, cậu nói đều đúng, bạch mã hoàng tử của cậu là tuyệt nhất.

Lúc này điện thoại Lục Thiên Điệp vang lên, cô nhận điện thoại, sau khi nói vài câu, mỉm cười nhìn Hứa Bích Hoài.

Lớp trưởng vừa gọi điện thoại cho tớ, nói muốn hẹn cậu cùng ra ngoài ăn cơm đấy.

Ồ? Điều này không tốt lắm, hay là không đi.

Hứa Bích Hoài chăm chú nhìn Lục Thiên Điệp mở miệng nói.

Có gì không tốt chứ, anh ấy nói đã đặt chỗ xong rồi, dù cậu không muốn đi, thì với sự tham ăn của tớ, cậu cũng đi một chút mà, được ăn miễn phí tội gì không đi.

Lục Thiên Điệp lắc lắc cánh tay Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Thiên Điệp, bản thân cô không thể có cách nào với người bạn thân này.

Hơn nữa giờ lớp trưởng còn trở nên tốt như vậy, còn nhớ mãi không quên cậu, cậu đi gặp anh ấy một lần, không chừng còn có thể nảy sinh tình cảm đấy.

Lục Thiên Điệp cười nói.

Tớ đã kết hôn rồi.

Hứa Bích Hoài quả quyết nói, cô không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với chuyện này.

Kết hôn rồi thì sao, tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, cái gì cũng không cho được, hiện bà cậu lại mất rồi, cậu cần gì phải nhất định phải dính vào anh ta.

Lục Thiên Điệp khó hiểu nói.

Được rồi, cậu đừng nói nữa, tớ có thể đi ăn cơm, nhưng cậu cũng không cần nhắc lại chuyện này.

Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Vẻ mặt Lục Thiên Điệp cũng đầy bất đắc dĩ, cô đây là đang suy nghĩ thay Hứa Bích Hoài, dù sao đối với phụ nữ thì người đàn ông mà cô gả cho là người thế nào sẽ quyết định mức độ hạnh phúc sau này của cô.

Lục Thiên Điệp cũng không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể mang đến hạnh phúc gì cho Hứa Bích Hoài, tất nhiên cô cũng chỉ cho rằng mà thôi.

Ngay khi hai người đang bàn bạc đi hay không đi, Lâm Thanh Diện đã từ bên ngoài mua thức ăn trở về, Lục Thiên Điệp nhìn thấy anh thì lập tức tỏ vẻ chán ghét.

Thấy Lục Thiên Điệp ở đây, Lâm Thanh Diện cũng không ngạc nhiên lắm, hôm nay tâm trạng anh khá tốt, khi mua thức ăn Hướng Vấn Thiên đã sai người đưa anh một đồng hồ đeo tay.

Vacheron Constantin dành cho các cặp tình nhân mới ra, chế tác tinh xảo, bề ngoài khiêm tốn, trầm ổn, tổng giá trị một tỷ một trăm bốn mươi triệu, Lâm Thanh Diện rất thích.

Chủ yếu là nghĩ đến có thể đeo đồng hồ cặp với Hứa Bích Hoài, anh cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc đầu anh định tặng luôn cho Hứa Bích Hoài, nhưng nhìn thấy Lục Thiên Điệp ở đây nên không lấy ra nữa.

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện trở về, liền nói với Lục Thiên Điệp: Tớ có thể đi ăn cơm cùng cậu, nhưng mà tớ phải dẫn theo Lâm Thanh Diện.

Lục Thiên Điệp tròn mắt, mở miệng nói: Cậu điên rồi sao, đi ăn cơm với lớp trưởng, mà cậu lại muốn dẫn theo Lâm Thanh Diện?Cứ quyết định như vậy đi, tớ đi thu dọn một chút, cậu ở đây đợi tớ nhé.

Hứa Bích Hoài không do dự nữa, trực tiếp đứng lên.

Cô nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Lát nữa cùng đi ăn cơm với em nhé.

Lâm Thanh Diện gật đầu, dù Hứa Bích Hoài yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý.

Lục Thiên Điệp liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thấy tiếc hận thay Hứa Bích Hoài, tên ăn bám này căn bản không có tư cách so với lớp trưởng của bọn họ.

Không lâu sau, Hứa Bích Hoài đã thu dọn xong, ba người cùng đi ra khỏi nhà.

Lâm Thanh Diện cũng hiểu, bọn họ định đi ăn cơm với lớp trưởng đại học của Hứa Bích Hoài.

Anh đã từng nghe Hứa Bích Hoài nhắc qua trưởng lớp này, trước kia khi Hứa Bích Hoài lên đại học, lớp trưởng còn theo đuổi cô.

Hiện lớp trưởng bỗng dưng muốn mời Hứa Bích Hoài ăn cơm, không cần đoán, Lâm Thanh Diện cũng biết đối phương có ý định gì.

Nên thấy Hứa Bích Hoài muốn dẫn anh cùng đi, Lâm Thanh Diện cảm thấy rất cảm động, như vậy có nghĩa là trong lòng Hứa Bích Hoài đã coi anh như một nửa còn lại rồi.

Đã vậy, đợi lát nữa anh sẽ tặng đồng hồ tình nhân cho Hứa Bích Hoài ngay trước mặt lớp trưởng, anh nhất định phải khiến người này ý thức được, Hứa Bích Hoài là người phụ nữ của anh.

Lát nữa người mà chúng ta gặp là lớp trưởng đại học của chúng tôi, hiện tại anh ấy là quản lý chi nhánh công ty của tập đoàn Thiên Dương, nên khi gặp người ta, anh phải đàng hoàng một chút, nghe chưa.

Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nói.

Ồ, tôi biết rồi.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Không ngờ lớp trưởng này lại còn là quản lý công ty chi nhánh của tập đoàn Thiên Dương, điều này có chút thú vị.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, Lục Thiên Điệp dù có nghĩ nát óc cũng sẽ không biết tại sao Lâm Thanh Diện lại cười.

Ba người ra ngoài khu dân cư, đón xe đi đến chỗ lớp trưởng đã đặt sẵn.

.

.

.

Trong nhà hàng Giang Xuân, Triệu Tam Linh đang ngồi ở trước bàn.

Trong tay cầm hộp đồng hồ đóng gói tinh tế, trong hộp là một đồng hồ đeo tay nữ tinh xảo.

Cartier bóng màu xanh lam, trị giá hơn 120 triệu, tiêu hết một tháng lương của Triệu Tam Linh.

Tất nhiên, anh ta đồng hồ đeo tay này mua là để tặng cho Hứa Bích Hoài.

Anh ta biết Hứa Bích Hoài đã kết hôn rồi, nhưng là danh tiếng của Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành không ai không biết, tất nhiên Triệu Tam Linh cũng biết Lâm Thanh Diện là đồ bỏ đi.

Anh ta thông qua người quen, cũng biết được trước kia Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện là vì nghe lệnh của bà cụ nhà họ Hứa, hiện bà cụ đã mất rồi, Hứa Bích Hoài hoàn toàn có thể ly hôn với Lâm Thanh Diện.

Triệu Tam Linh rất hiểu khát vọng của phụ nữ đối với vật chất, mấy năm nay gả cho Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài sống cũng không tốt lắm.

Mà hiện tại anh ta đã là quản lý một công ty dưới trướng tập đoàn Thiên Dương, hàng năm đều có thu nhập mấy tỷ, so với các bạn học thì anh ta cũng coi như đã đạt đến đỉnh cao.

Nên anh ta vô cùng tin tưởng, chỉ anh ta tặng chiếc đồng hồ này cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài sẽ hiểu ý của anh ta, đến lúc đó hai người sẽ nảy sinh tình cảm, và anh ta có thể có được Hứa Bích Hoài rồi.

Lâm Thanh Diện, tên phế vật đầy tiếng xấu đó có tư cách gì so với mình, sớm muộn gì Hứa Bích Hoài cũng sẽ là của mình.

Triệu Tam Linh cười lạnh, hoàn toàn không để Lâm Thanh Diện vào mắt.

Ba người Lâm Thanh Diện nhanh chóng đến nhà hàng Giang Xuân, ba người cùng đi vào, Lục Thiên Điệp vừa nhìn đã thấy Triệu Tam Linh.

Cô vẫy tay với Triệu Tam Linh, dẫn theo Hứa Bích Hoài đi về phía đó.

Lớp trưởng, để anh phải chờ lâu rồi.

Lục Thiên Điệp mở miệng cười.

Không có, hôm nay anh cũng không có việc gì, chờ các em là vinh hạnh của anh.

Triệu Tam Linh cười nói.

Hứa Bích Hoài lễ phép khẽ gật đầu với Triệu Tam Linh, nói: Đã lâu không gặp.

Triệu Tam Linh cũng khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thanh Diện.

Vị này là? Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.

Đó chính là Lâm Thanh Diện, chắc anh đã từng nghe nói, lúc đầu em không muốn để anh ta tới, nhưng Bích Hoài nhất định phải đưa anh ta theo.

Không đợi Hứa Bích Hoài mở miệng, Lục Thiên Điệp đã nói.

Triệu Tam Linh giật mình, không nghĩ tới Hứa Bích Hoài lại dẫn theo Lâm Thanh Diện.

Nhưng anh ta cũng không có biểu hiện phản cảm, mà vươn tay ra với Lâm Thanh Diện.

Xin chào, Lâm Thanh Diện phải không, tôi là Triệu Tam Linh, đã sớm nghe đến đại danh của anh ở Hồng Thành, đây là lần đầu gặp, hân hạnh.

Lời nói của Triệu Tam Linh đầy vẻ châm chọc, khóe miệng cũng cong lên trào phúng.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh vươn tay, bắt tay Triệu Tam Linh, nói đơn giản hai chữ: Xin chào.

Triệu Tam Linh trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm người khác đều nói Lâm Thanh Diện này là kẻ vô dụng, không bằng giờ anh ta thăm dò một chút.

Gần đây trong khoảng thời gian này anh ta luôn tập thể hình, nên sức tay có thể gấp đôi người bình thường.

Khi bắt tay Lâm Thanh Diện anh ta đã dùng sức, muốn để Lâm Thanh Diện chịu khổ chút.

Nhưng anh ta không ngờ, ngay khi anh ta dùng sức, thì một sức mạnh to lớn truyền ngược lại từ tay Lâm Thanh Diện, siết chặt tay anh ta.

Triệu Tam Linh trợn trừng mắt, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng, sau đó anh ta muốn rút tay về.

Nhưng anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại không có ý định buông ra, nhìn thấy anh ta muốn rút tay về ngược lại anh càng nắm chặt hơn.

Không phải thằng nhóc này là kẻ ăn hại à? Sao lại mạnh thế? Gần đây mình lại điên cuồng tập gym, huấn luyện viên phòng tập gym cũng sắp không mạnh bằng mình rồi.

Trong lòng Triệu Tam Linh cả kinh, thấy Lâm Thanh Diện không chịu buông tay, anh ta dứt khoát dùng sức muốn dạy cho Lâm Thanh Diện một bài học.

Nhưng mặc kệ anh ta dùng sức thế nào, tay của Lâm Thanh Diện vẫn không nhúc nhích, ngược lại là tay của anh ta bị Lâm Thanh Diện càng nắm càng đau.

Trán của Triệu Tam Linh rịn mồ hôi, tay anh ta đau đến nỗi không dừng sức được nữa nhưng vẫn phải giả vờ nhịn đau, để cho bản thân thoạt nhìn không có chuyện gì.

Nếu để cho Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài nhìn thấy thậm chí anh ta còn không bằng một kẻ ăn hại thì anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cười khinh bỉ, lúc ban đầu anh đã đoán được người đàn ông Triệu Tam Linh này là muốn ra oai phủ đầu anh, nhưng đáng tiếc anh sẽ không để cho Triệu Tam Linh có cơ hội này.

Hai người các người sao không ngồi xuống, còn nắm tay làm gì? Lục Thiên Điệp ngạc nhiên hỏi.

Đúng đấy Lâm Thanh Diện, cậu cũng nhiệt tình quá, nếu nắm tay nữa thì tay tôi sẽ gãy mất.

Triệu Tam Linh mượn cơ hội này, vội vàng nói một câu.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới buông anh ta ra ngồi bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Triệu Tam Linh thở phào nhẹ nhõm, lúc này bàn tay của anh ta đã hơi tím tái, đây là hiện tượng máu không lưu thông.

Nếu lúc đó Lâm Thanh Diện cứ nắm mãi như vậy thì chắc chắn bàn tay của anh ta sẽ bị phế bỏ mất.

Triệu Tam Linh cũng không để Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài nhìn thấy bàn tay này của anh ta.

Anh ta đưa thực đơn qua, thừa dịp Lục Thiên Điệp gọi món ăn, vội vàng xoa tay của mình.

Má nó, đúng là tà môn mà.

Không ngờ tay của thằng nhóc này lại cứng như vậy, xem ra nếu hôm nay không cho Lâm Thanh Diện biết mặt thì thằng nhóc này sẽ không biết trời cao đất dày là gì.

Triệu Tam Linh lầu bầu, thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội trả mối thù này.

Ai cũng nói Lâm Thanh Diện là kẻ ăn hại nổi tiếng Hồng Thành, hôm này lần đầu gặp mặt lại không cảm thấy cậu ta kém cỏi như những gì người ta nói.

Triệu Tam Linh giả vờ bình tĩnh nói.

Anh đúng là đã đánh giá cao anh ta rồi.

Anh ta thật sự là một tên ăn hại chính cống.

Anh xem tôi nói anh ta như vậy mà anh ta cũng không dám nói gì.

Lục Thiên Điệp vừa chơi điện thoại vừa nói.

Thiên Điệp! Hứa Bích Hoài buồn bực khẽ gọi.

Lục Thiên Điệp le lưỡi với Hứa Bích Hoài, không nói nữa.

Triệu Tam Linh nhất thời đắc ý, nghĩ thầm cái tên Lâm Thanh Diện này phỏng chừng là mỗi ngày ở nhà làm việc cho nên mới có sức như vậy, trừ điều này ra cậu ta vẫn là một kẻ ăn hại vô dụng.

Anh ta lại mỉm cười mở miệng: Con người của tôi hay nói thẳng, lời nói vừa rồi hình như không đúng lắm, mong cậu đừng để ý.

Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: EQ của anh thấp, tôi không trách anh.

Triệu Tam Linh lập tức ngây ra, còn hai người Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài cũng bởi vì một câu nói bất thình lình của Lâm Thanh Diện suýt nữa đã cười ra tiếng.

Triệu Tam Linh vốn dĩ muốn tỏ vẻ ta đây, cho nên mới cố ý nói vậy, sau đó sẽ khiến cho Lâm Thanh Diện hết chỗ phản bác.

Không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói anh ta EQ thấp, ngược lại khiến anh ta cũng không biết tiếp lời thế nào.

Khụ khụ.

Triệu Tam Linh lúng túng ho khan: Lâm Thanh Diện đúng là hóm hỉnh.

Hứa Bích Hoài quay đầu mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện bỗng nhiên cô cảm thấy Triệu Tam Linh nói không sai, người này hình như rất hỏm hỉnh.

Bích Hoài, em có muốn ăn thêm món nào không? Món Hồ Nam ở đây cực kỳ ngon.

Triệu Tam Linh không muốn để ý tới tên vô dụng Lâm Thanh Diện này nữa mà xoay người nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài híp mắt mỉm nói: Để Thiên Điệp gọi đi, cô ấy ăn gì thì tôi ăn đó.

Không ngờ lâu vậy rồi mà em vẫn tùy ý như thế.

Triệu Tam Linh cười nói.

Sau đó anh ta đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cậu nhìn xem có muốn ăn món nào không? Muốn đến ăn ở lầu sáu nhà hàng Xuân Giang cũng không dễ đâu.

Tôi đã đặt lâu lắm mới có chỗ đó.

Bình thường chắc Lâm Thanh Diện cậu rất khó đến những nơi như thế này, cậu phải nắm lấy cơ hội ăn nhiều một chút đấy.

Lời này của anh ta chẳng qua là vì muốn phô bày sự tài giỏi của mình.

Nhà hàng Xuân Giang này không phải là một nơi mà một kẻ nghèo xơ xác như Lâm Thanh Diện cậu có thể tới, bảo cậu xem thực đơn là để cho giá cả của mấy món ăn trong đó hù chết cậu.

Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy Triệu Tam Linh này đúng là thiếu muối, chẳng qua nếu anh ta đã bảo mình gọi món thì đương nhiên anh không thể khách sáo rồi.

Anh mời khách sao? Lâm Thanh Diện hỏi.

Đương nhiên là tôi mời khách rồi.

Bình thường chắc cậu đều xài tiền của Hứa Bích Hoài nhỉ? Bảo cậu mời khách đúng là không thực tế lắm.

Triệu Tam Linh cố ý nói.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, sau khi gọi phục vụ đến thì mở miệng nói: Mấy món trên tờ thực đơn này, trừ cá ra đều mang một phần đến cho tôi.

Con có tờ này nữa, mang lên hết đi.

À sẵn tiện mang thêm hai chai rượu vang cao cấp lên luôn, những món khác đợi lúc nào tôi cần sẽ gọi nữa.

Tất cả mọi người đều bị cách gọi món của Lâm Thanh Diện dọa sợ, nhân viên phục vụ cũng sững sờ.

Anh ta vẫn là lần đầu gặp được một người gọi món ăn phóng khoáng như thế.

Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài khiếp sợ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Lục Thiên Điệp cảm thấy Lâm Thanh Diện gọi món như thế đúng là quá mất mặt, giống như bị bỏ đói tám kiếp vậy.

Mà Hứa Bích Hoài lại cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là cố ý, anh muốn chặt chém tên Triệu Tam Linh này.

Triệu Tam Linh liếc mắt nhìn món ăn trên hai tờ thực đơn kia, nhất thời cảm thấy đau thịt, món ăn trên tờ menu kia cộng lại chỉ sợ là đã sáu triệu rồi.

Chỉ là vẫn còn nằm trong phạm vi anh ta có thể chấp nhận được nhưng thông qua chuyện này càng khiến anh ta tin tưởng, Lâm Thanh Diện chính là một kẻ nghèo kiết xác, chưa từng đi ăn ở bên ngoài bao giờ, đến cả việc gọi món cũng phải gọi hết từng tờ như thế nữa là.

Anh ta càng thêm xem thường Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện căn bản không phải là đối thủ của anh ta, chắc chắn Hứa Bích Hoài cũng sẽ không yêu một kẻ nghèo xác nghèo xơ như thế.

Không lâu sau nhân viên phục vụ liền bưng món ăn lên, đĩa lớn đĩa nhỏ xếp đầy một bàn.

Triệu Tam Linh rót rượu xong, cầm ly lên mời Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp, chỉ bỏ qua Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng không thèm để ý, cầm đũa lên dùng bữa.

Lục Thiên Điệp lại muốn cho Lâm Thanh Diện lúng túng nữa, cô ta liền hỏi: Lớp trưởng à, sau cậu lại không mời Lâm Thanh Diện?Triệu Tam Linh lập tức giả vờ như sực nhớ lại, vội vàng cầm ly rượu lên nói: Cô nhìn xem trí nhớ của tôi này, đã quên Lâm Thanh Diện vẫn còn ở đây.

Thực sự cảm giác tồn tại của cậu ta quá nhỏ, nếu cô không nói tôi cũng không nhìn thấy cậu ta rồi.

Lục Thiên Điệp cười khúc khích, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, muốn biết anh sẽ làm cách nào hóa giải tình thế khó xử này.

Dù sao bị người ta lơ là đúng là một chuyện khiến người ta vô cùng mất mặt, nếu đổi thành Lục Thiên Điệp, sợ là sớm đã ăn không vô bữa cơm này rồi.

Vẻ mặt của Lâm Thanh Diện vẫn bình tĩnh như cũ, anh ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tam Linh cũng không cụng ly với Triệu Tam Linh mà chỉ tự uống rượu một mình.

Không sao đâu, đầu óc anh có vấn đề lại thêm mắt bị mờ cho nên tôi không trách anh.

Triệu Tam Linh nghe thấy câu trả lời của Lâm Thanh Diện thì phát điên ngay, hận không thể bay lên đá anh ta mấy phát.

Thậm chí anh còn hơi nghi ngờ đầu óc Lâm Thanh Diện có vấn đề, tên này không chỉ nói mình có EQ thấp, mà còn nói mình không có đầu óc, không có mắt nhìn, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã tức đến ói máu rồi.

Tôi thấy đầu anh mới có vấn đề đó, rõ ràng là anh không có cảm giác tồn tại, thế mà dám nói người khác như vậy.

Lục Thiên Điệp bất bình dùm Triệu Tam Linh.

Ồ.

Lâm Thanh Diện chỉ đáp lại một chữ.

Lục Thiên Điệp cũng bị Lâm Thanh Diện chọc cho phát điên.

Hứa Bích Hoài thấy dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất của Lâm Thanh Diện thì che miệng cười, tất nhiên bình thường anh không như thế, giờ anh nói vậy là vì không muốn Triệu Tam Linh trêu chọc mình.

Được rồi, hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm, đừng để tâm đến mấy chuyện không vui đó nữa.

Triệu Tam Linh ra vẻ mình rất rộng lượng.

Hừ, anh nhìn người ta rồi nhìn lại mình xem, tôi thật sự không biết vì sao Hoài lại muốn ở bên anh nữa.

Lục Thiên Điệp lẩm bẩm một câu.

Bốn người bắt đầu ăn cơm, Lâm Thanh Diện không hề khách sáo, nếu là Triệu Tam Linh mời, tất nhiên anh phải ăn cho no rồi.

Hứa Bích Hoài cũng có thái độ giống hệt Lâm Thanh Diện, cô cũng không thích Triệu Tam Linh, bằng không hồi học đại học, cô đã chấp nhận anh ta rồi, nên giờ cô chỉ có thể để mình ăn thật no.

Nếu không chẳng phải cô sẽ phí công tới đây một chuyến à?Đến khi gần ăn xong rồi, Triệu Tam Linh mới lấy một chiếc hộp đựng đồng hồ trong túi áo ra, định tặng cho Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy chiếc hộp này, liền hiểu rõ anh ta muốn làm gì ngay.

Lâm Thanh Diện cũng định tặng đồng hồ cho Hứa Bích Hoài, tất nhiên anh không thể để cho Triệu Tam Linh giành trước được.

Nên nhân lúc Triệu Tam Linh chưa kịp mở miệng, Lâm Thanh Diện đã quay đầu nói thẳng với Hứa Bích Hoài: Bà xã, hôm nay anh đã chuẩn bị cho em một món quà.

Hứa Bích Hoài sửng sốt, không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ nói ra một câu như vậy vào lúc này.

Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện nói thế, đành phải cất đồng hồ của mình vào.

Quà gì thế anh? Hứa Bích Hoài hỏi.

Là một chiếc đồng hồ.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Triệu Tam Linh cười nhạo ngay, thầm nghĩ tên này thật là, không tặng món gì khác, mà cứ khăng khăng muốn tặng đồng hồ cho Hứa Bích Hoài.

Anh cũng chuẩn bị một chiếc đồng hồ cho Hứa Bích Hoài, hơn nữa với khả năng tài chính của Lâm Thanh Diện, chỉ sợ anh ta chỉ có thể mua một chiếc đồng hồ hàng vỉa hè, nói không chừng còn là hàng second hand mà người khác không cần nữa.

Đợi lát nữa Lâm Thanh Diện lấy đồng hồ anh ta ra, Triệu Tam Linh sẽ lấy chiếc Cartier Ballon Bleu hơn 120 triệu tặng cho Hứa Bích Hoài, rồi so sánh hai chiếc, anh tin chắc cô sẽ biết mình nên chọn ai.

Anh không ngờ Lâm Thanh Diện lại chủ động giúp mình nên không vội, muốn đợi anh ta lấy đồng hồ ra rồi, anh sẽ chứng minh tấm lòng của mình với Hứa Bích Hoài sau.

Lục Thiên Điệp nghe thấy, Lâm Thanh Diện định tặng đồng hồ cho Hứa Bích Hoài, thì vẻ mặt cũng tràn đầy mỉa mai: Chẳng phải tiền của anh đều là Hoài đưa cho à, anh có thể mua được thứ gì tốt chứ, tôi thấy anh đừng nên lấy ra để tránh bị mất mặt đi.

Lâm Thanh Diện không hề để tâm câu nói của Lục Thiên Điệp, mà dứt khoát lấy cặp đồng hồ đó ra đưa cho Hứa Bích Hoài.

Lăng Thiên Diệp liếc nhìn cặp đồng hồ đó rồi nói: Nhìn qua cũng rất tốt đó, có lẽ anh đã tìm không ít hàng vỉa hè mới mua được đúng không, thảo nào anh dám lấy nó ra tại những nơi thế này.

Cô không biết Vacheron Constantin, nên không biết rõ cặp đồng hồ của Lâm Thanh Diện có giá 1 tỷ 140 triệu.

Lục Thiên Điệp không biết về đồng hồ, nhưng không có nghĩa là Triệu Tam Linh cũng thế, lúc nhìn thấy đồng hồ Vacheron Constantin, tim anh bỗng đập mạnh.

Trong lòng anh biết rõ thương hiệu đồng hồ này đắt cỡ nào, nếu so với chiếc Cartier Ballon Bleu của anh, thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Chỉ riêng một chiếc đồng hồ của Lâm Thanh Diện đã hơn mấy trăm triệu rồi, đủ để anh mua mấy chiếc Cartier Ballon Bleu của anh rồi.

Triệu Tam Linh thầm nghĩ, có lẽ là hàng giả thôi, làm sao tên này có thể mua được đồng hồ đắt như thế chứ.

Lâm Thanh Diện mở hộp, rồi lấy đồng hồ bên trong ra, ra hiệu cho Hứa Bích Hoài đưa tay ra.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy chiếc đồng hồ này thì mắt sáng lên ngay, cách chế tác đồng hồ Vacheron Constatin đã hấp dẫn cô, đồng thời chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài, cô đã biết chắc chiếc đồng hồ này không hề rẻ.

Triệu Tam Linh vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này đã hít ngụm khí lạnh ngay, hộp đựng đồng hồ thì có thể làm giả được, nhưng muốn làm giả Vacheron Constantin chính hãng thì không hề dễ.

Lần đầu tiên nhìn thấy đồng hồ này, anh đã chắc chắn đây là đồng hồ chính hãng.

Triệu Tam Linh vô thức sờ chiếc Cartier Ballon Bleu trong ngực mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vô cùng xấu hổ.

Anh vốn định để Lâm Thanh Diện thả con tép, rồi mình bắt con tôm, nào ngờ bây giờ, anh ta lại lấy ra một viên gạch bằng vàng.

Nếu giờ anh lấy chiếc đồng hồ này ra, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với anh ta.

Mẹ kiếp, tên này lấy đâu ra đồng hồ đắt như vậy, chắc chắn không phải anh ta tự mua rồi, có lẽ anh ta lấy trộm từ một cửa hàng nào đó.

Cho dù Lâm Thanh Diện lấy ra đồng hồ chính hãng, thì chắc chắn Triệu Tam Linh cũng không tin Lâm Thanh Diện tự mua chiếc đồng hồ này.

Lâm Thanh Diện đeo đồng hồ vào tay Hứa Bích Hoài, cô rất thích chiếc đồng hồ này nên quan sát kỹ mấy lần.

Lâm Thanh Diện đeo chiếc khác vào tay mình, như vậy bọn họ cũng xem như có món đồ đầu tiên thuộc về hai người rồi.

Em thích không? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Hứa Bích Hoài gật đầu: Chiếc đồng hồ này rất đắt đúng không, anh mua bao nhiêu tiền thế?Không đáng bao nhiêu hết.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Thấy Lâm Thanh Diện không dám nói ra giá cả chiếc đồng hồ này, trong lòng Triệu Tam Linh càng khẳng định, anh ta đã ăn trộm cặp đồng hồ này, nên càng nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường.

Lấy đồng hồ mình trộm được đi tặng người khác, thật mất mặt mà.

Mặc dù trong lòng Triệu Tam Linh khinh thường Lâm Thanh Diện, nhưng giờ anh không tiện lấy đồng hồ của mình ra.

Hoài, chỉ sợ đây là món quà đầu tiên Lâm Thanh Diện tặng cậu kể từ khi hai người kết hôn đúng không, còn mua hàng vỉa hè nữa, đúng là keo kiệt mà.

Cậu nhìn lớp trưởng xem, còn trẻ như vậy đã trở thành giám đốc chi nhánh tập đoàn Thiên Dương rồi, nếu anh ấy tặng quà cho cậu, chắc chắn sẽ không mua hàng vỉa hè đâu.

Lục Thiên Điệp nói.

Mặt Triệu Tam Linh tràn đầy đắc ý, nếu anh không thể tặng đồng hồ, vậy thì anh phải thể hiện ra ưu thế của mình rồi.

Cũng không có gì đâu, công việc của anh.

.

.

Triệu Tam Linh bắt đầu lải nhải, Lục Thiên Điệp rất nghiêm túc lắng nghe, đồng thời cũng ngưỡng mộ anh.

Thỉnh thoảng còn lấy Lâm Thanh Diện ra để so sánh, bảo Hứa Bích Hoài hãy cân nhắc đến Triệu Tam Linh.

Lâm Thanh Diện thấy Triệu Tam Linh hơi phiền phức, nên gửi tin nhắn cho Hướng Vấn Thiên: Ông mau gọi cho Triệu Tam Linh, bảo anh ta đi uống trà với ông đi.

Bình thường công việc của anh rất tự do, còn là lãnh đạo trong công ty, nên không ai chỉ huy anh được, giống như hôm nay, cho dù anh không đến công ty, mà luôn đi cùng các em cũng không có ai nói gì.

Triệu Tam Linh vừa dứt lời, điện thoại anh ta đã đổ chuông, là chủ tịch tập đoàn gọi tới, nên anh vội vàng nghe máy, không dám chậm trễ.

Triệu à, nghe nói giờ cậu vẫn chưa tới công ty đúng không? Nếu cậu không tới công ty thì tới chỗ tôi uống trà đi.

Loa điện thoại anh rất vang, nên Lăng Thiên Diệp và Hứa Bích Hoài đều nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia.

Mặt Triệu Tam Linh lúng túng đến mức sắp chảy ra nước, anh vừa khoác lác xong thì chủ tịch gọi tới, giờ anh không biết để mặt mũi vào đâu nữa.

Vâng chủ tịch, tôi sẽ qua đó ngay.

Triệu Tam Linh cung kính đáp.

Cho dù hiện tại anh là giám đốc chi nhánh của tập đoàn, thì anh cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của chủ tịch, mà còn cung kính đáp lại, không dám có chút bất mãn.

Triệu Tam Linh thầm nghĩ, hôm nay thật xui xẻo, chuyện nào anh muốn làm cũng không thuận lợi.

Anh nhận ra Lâm Thanh Diện đang nhìn mình giễu cợt thì thầm nghĩ, chắc chắn là vì anh gặp phải ôn thần Lâm Thanh Diện này.

Lăng Thiên Diệp và Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy hơi lúng túng thay Triệu Tam Linh, dù gì lúc nãy anhh ta còn khoác lác, thế mà hiện tại người ta chỉ gọi một cuộc, anh ta đã chạy tới ngay, sự tương phản này thật sự hơi buồn cười.

Nhưng hai người không nói chuyện này ra, để giữ lại chút mặt mũi cho Triệu Tam Linh.

Cái đó, chủ tịch bên anh tìm anh có chuyện gấp, nên hôm nay anh không thể đi cùng tụi em được, lát nữa anh sẽ ra thanh toán, các em cứ ăn tiếp đi.

Triệu Tam Linh hơi chột dạ nói.

Nếu anh bận việc thì đi trước đi.

Lục Thiên Điệp nói, Hứa Bích Hoài cũng gật đầu theo.

Ồ? Chẳng phải lúc nãy cậu nói, cho dù cậu không đi làm, thì cũng không có ai quản cậu mà? Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện chen vào một câu.

Mặt Triệu Tam Linh đen lại ngay, thầm nghĩ tên ngốc này đúng là vạch áo cho người xem lưng, chỉ muốn gây chuyện với mình.

Nếu không phải giờ chủ tịch tìm anh, chắc chắn anh sẽ ở lại chơi một trận ra trò với Lâm Thanh Diện.

Là chủ tịch của tôi tìm tôi có chuyện quan trọng, tất nhiên bình thường sẽ không như vậy.

Triệu Tam Linh vẫn nán lại giải thích một câu.

Ồ.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng đáp.

Nếu Triệu Tam Linh biết Lâm Thanh Diện chê mình phiền phức, bảo Hướng Vấn Thiên gọi anh ta đi, chỉ sợ anh ta sẽ tức đến ói máu tại chỗ.

Anh im lặng thì chết à, EQ thật sự thấp đến tệ hại mà, tốt xấu gì lớp trưởng cũng là giám đốc công ty, một người thất nghiệp, cộng thêm bám váy đàn bà như anh, thì có tư cách thì mà ngồi đây nói này nói nọ.

Lục Thiên Điệp khinh bỉ nói.

Triệu Tam Linh rất tán thành câu nói của Lục Thiên Điệp, cũng xem thường Lâm Thanh Diện.

Anh không quan tâm đến Lâm Thanh Diện nữa, mà quay đầu nói với Hứa Bích Hoài: Bích Hoài, hai ngày nữa em nhất định phải đi họp lớp nhé, có rất nhiều bạn học nhớ em, muốn gặp mặt em trong cuộc họp lớp đó.

Hứa Bích Hoài gật đầu nói: Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng tham gia.

Triệu Tam Linh thấy Hứa Bích Hoài đã đồng ý thì không nán lại nữa, mà đứng dậy đi thanh toán rồi rời khỏi đây.

Lục Thiên Điệp thấy Triệu Tam Linh đi rồi thì quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, bất mãn nói: Con người anh làm sao vậy, Triệu Tam Linh tốt bụng mời chúng ta đi ăn, anh còn cố ý nói mấy lời chặn họng người ta.

Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt đáp.

Hừ, ăn ngay nói thật gì chứ, tôi thấy anh là ghen tỵ với người ta, sợ người ta cướp Bích Hoài của anh đi thôi.

Lục Thiên Điệp bĩu môi nói.

Chỉ dựa vào anh ta à? Tôi e rằng anh ta chưa đủ tư cách đó.

Lần này Lâm Thanh Diện nói rất nghiêm túc.

Chậc, đúng là nói khoác mà không biết xấu hổ, tôi thấy anh ngoài việc khoác lác, thì không làm được chuyện gì hết.

Lúc trước Hoài còn nói, giọng anh hơi giống người trong mộng của tôi, nhưng giờ xem ra, ngay cả cọng lông trên chân anh ấy, anh cũng không sánh nổi nữa.

Lục Thiên Điệp tức giận nói.

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, anh luôn cảm thấy kỳ lạ khi nghe Lục Thiên Điệp so sánh mình như vậy.

Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, mau ăn cơm đi, nếu không lát nữa sẽ nguội đó.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn hai người.

Lúc này hai người mới ngừng cãi nhau.

Ăn xong, ba người cùng nhau rời khỏi nhà hàng Xuân Giang, Hứa Bích Hoài cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, cảm thấy rất thích nó.

Lục Thiên Điệp thấy Hứa Bích Hoài thế mà lại thích đồng hồ Lâm Thanh Diện tặng đến vậy, cô vội sáp tới hỏi: Hoài à, chẳng lẽ cậu thật sự chấp nhận tên vô dụng này rồi à?Hứa Bích Hoài không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà nói: Khoảng thời gian này, tớ cảm thấy Lâm Thanh Diện biểu hiện rất tốt, làm việc rất đáng tin, tạo cảm giác yên tâm cho tớ.

Anh ta ư? Còn đáng tin nữa? Tớ thấy trên toàn thế giới này, người khó tin cậy nhất là anh ta đó, cậu nhìn đồng hồ cậu đang đeo trên tay đi, chắc chắn là mua từ hàng vỉa hè về, nói không chừng chỉ tốn mấy chục ngàn đã mua được rồi.

Lục Thiên Điệp khinh thường nói.

Tớ cảm thấy rất tốt mà.

Hứa Bích Hoài nói.

Lục Thiên Điệp thở dài bất đắc dĩ rồi nói: Tớ thật sự hết cách với cậu rồi, nhưng cậu phải đồng ý với tớ, cậu nhất định không được dẫn Lâm Thanh Diện đi tham gia họp lớp đó.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Tại sao không thể để anh ấy đi, hơn nữa mọi người đâu có nói không thể dẫn người nhà đi, với lại ngộ nhỡ tớ uống quá nhiều, anh ấy vẫn có thể đưa tớ về nhà.

Lục Thiên Điệp cảm thấy, Hứa Bích Hoài thật sự bị Lâm Thanh Diện mê hoặc rồi, nên nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Lúc đến ngã tư, ba người liền tách ra, Lục Thiên Điệp về nhà mình, còn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài thì cùng nhau đi về.

Trên tay hai người đeo đồng hồ Vacheron Constantin, trông rất xứng đôi.

Em dẫn anh đi họp lớp, không sợ bạn học em chê cười em à? Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài mỉm cười nói: Em không sợ, em đã nghĩ thông rồi, em không thể sống trong ánh nhìn của người khác được, chỉ cần em biết anh không như mọi người nói là được.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cảm động, kiên định nói: Anh nhất định sẽ làm mọi người thay đổi ánh nhìn về anh, sau này anh sẽ không để em bị cười nhạo vì anh nữa.

Hứa Bích Hoài không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phía trước.

Lúc đến cửa khu chung cư, Lâm Thanh Diện vô thức liếc nhìn hàng bán bánh trứng gà ở bên kia, rồi nhận ra xe bán bánh đó đang nằm sõng soài trên đất, trứng gà vỡ nát, rõ ràng có dấu vết đánh nhau.

Trong lòng Lâm Thanh Diện giật mình, vội chạy qua đó.

Anh liếc nhìn mặt đất rồi nhận ra trên đó còn có vết máu nữa.

Anh vội hỏi một người bên cạnh: Chú à, anh bán bánh trứng đâu rồi, ở đây vừa xảy ra chuyện gì thế?Lúc nãy có một nhóm người bỗng xông tới đây, rồi đuổi đánh người bán bánh trứng này, không ai biết đã xảy ra chuyện gì hết, người bán bánh trứng đó giằng co với bọn họ một lúc rồi bỏ chạy, giờ không ai biết bọn họ thế nào nữa? Chú bán hàng bên cạnh đáp.

Lâm Thanh Diện gật đầu trầm tư, rồi quay về cùng Hứa Bích Hoài.

Sau khi về đến nhà, anh gửi tin nhắn cho Lý Huỳnh Thái ngay, bảo anh ta điều tra xem, lúc nãy đã chuyện gì.

Lâm Thanh Diện rất có cảm tình với anh bán bánh này, mặc dù biết anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng nể tình lần trước anh ta đã nhắc nhở mình một lần, nên anh muốn điều tra rõ chuyện này.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện đã nhận được tin tức từ Lý Huỳnh Thái.

Anh Diện, em đã điều tra rõ rồi, giờ có lẽ người vẫn còn sống, đợi anh tới đây, em sẽ nói tình huống cụ thể cho anh nghe.

Lâm Thanh Diện làm xong việc nhà thì ra khỏi nhà, bắt xe tới câu lạc bộ Starry.

Lý Huỳnh Thái đang ngồi đợi trong một phòng bao, thấy Lâm Thanh Diện đi vào thì đứng dậy ra đón ngay.

Cậu mau nói thử xem, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Thanh Diện đi thẳng vào chủ đề.

Lý Huỳnh Thái ngẫm nghĩ một lát rồi sắp xếp lại ngôn ngữ nói: Anh Diện, người mà anh bảo em đi điều tra trùng khớp với thân phận Trần Tài Anh, người từng một tay che trời ở thành phố Thanh Vân năm đó, nếu em đoán không lầm thì 90% người này là Trần Tài Anh.

Trần Tài Anh ư? Lâm Thanh Diện nhướng mày: Chính là Trần Tài Anh vì bị thuộc hạ phản bội, mà một mình địch gần trăm người, rồi nhuốm đỏ cả con phố năm đó ư? Anh ta vẫn chưa chết à?Lâm Thanh Diện đã sớm nghe qua cái tên Trần Tài Anh này rồi, mỗi thành phố xung quanh Giang Thành đều có chi nhánh tập đoàn Thiên Dương, nên anh nắm bắt khá rõ và kịp thời những tình huống xung quanh.

Thành phố Thanh Vân là một thành phố nằm ở phía nam Giang Thành, kinh tế phát triển hơn Giang Thành, nên thế giới ngầm bên đó cũng hỗn loạn hơn nơi này gấp trăm lần, sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy là vì Trần Tài Anh mất tích.

Lúc Trần Tài Anh còn ở đó, thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân vững bền như thép, một mình anh ta khống chế chặc chẽ toàn bộ thế giới ngầm ở thành phố Thiên Vân.

Lúc đó thế lực anh ta là lớn nhất, thậm chí anh ta còn không sợ bất kỳ gia tộc đứng đầu nào.

Nhưng mấy năm trước, thuộc hạ Trần Tài Anh đã âm mưu phản bội anh ta, khiến anh ta rơi vào đường cùng, sau khi một mình đấu gần trăm người, anh ta đã biến mất khỏi thành phố Thanh Vân, mọi người đều cho rằng, Trần Tài Anh đã bị mấy thuộc hạ của anh ta giết chết.

Nên Lâm Thanh Diện rất ngạc nhiên khi nghe Lý Huỳnh Thái nói, anh bán bánh trứng là Trần Tài Anh.

Năm đó Trần Tài Anh chỉ biến mất, sau này mọi người cũng không tìm thấy thi thể anh ta, nên không thể khẳng định rằng, anh ta đã chết được.

Lý Huỳnh Thái giải thích.

Tối qua em đã điều tra suốt đêm, phát hiện ra thời gian người này tới Giang Thành trùng khớp với thời gian Trần Tài Anh mất tích, hơn nữa hôm qua người đánh nhau với anh ta là đến từ thành phố Thanh Vân.

Lâm Thanh Diện gật đầu trầm tư, nếu những lời này là thật, vậy thì có thể xác nhận anh bán bánh trứng là Trần Tài Anh.

Trước đây rất lâu, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy anh bán bánh trứng này không bình thường, không ngờ anh ấy lại là Trần Tài Anh, người từng làm mưa làm gió trong thành phố Thanh Vân, điều này đã làm Lâm Thanh Diện rất kinh ngạc.

Giờ anh ta đang ở đâu? Lâm Thanh Diện hỏi.

Dựa theo manh mối em tìm thấy tối qua, em đã đoán ra nơi lẩn trốn của anh ta, nhưng em có thể đoán ra thì chắc chắn mấy người truy sát anh ta cũng tìm ra thôi.

Lý Huỳnh Thái nói.

Lâm Thanh Diện dứt khoát đứng dậy nói: Giờ cậu dẫn tôi qua đó tìm anh ta ngay đi.

Anh Diện, Trần Tài Anh này không hề đơn giản, nếu chúng ta nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức từ thành phố Thanh Vân.

Lý Huỳnh Thái nhắc nhở.

Lúc trước anh ta từng giúp đỡ tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được, huống hồ nơi này là Giang Thành, chưa đến lượt người bên thành phố Thanh Vân tới đây làm loạn.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Lý Huỳnh Thái không nói gì nữa, anh luôn tin tưởng vào quyết định của Lâm Thanh Diện, nên dẫn anh ấy rời khỏi câu lạc bộ Starry, rồi lập tức chạy thẳng tới một thôn trong thành phố.

Trên đường đi, Lý Huỳnh Thái còn kể cho Lâm Thanh Diện nghe, chuyện Trần Tài Anh bị phản bội năm đó khiến bao người nghi hoặc.

Khi đó người phản bội Trần Tài Anh chỉ có thể chiếm được gần một nửa thế lực của anh ta, nếu anh ta có thời gian tập hợp lại mấy người thân tín của mình, thì có thể diệt trừ được những người phản bội kia.

Nhưng điều làm mọi người không ngờ tới là, Trần Tài Anh lại chọn cách chạy trốn ngay, anh ta không hề thông báo với mấy thân tín của mình, cuối cùng vì bỏ lỡ cơ hội tốt nhất đó, mà bị nhóm người phản bội chặn trên một con phố, cuối cùng mới có trận huyết chiến nổi tiếng kia.

Trần Tài Anh có thể nắm chắc toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố Thanh Vân trong tay, chắc chắn đầu óc không hề tầm thường, theo lý mà nói, lúc đó anh ta sẽ không ngốc đến mức bỏ chạy một mình như thế.

Lý Huỳnh Thái rất nghi ngờ chuyện này, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Lâm Thanh Diện bảo anh đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện đã qua lâu như vậy, e rằng chỉ có mình Trần Tài Anh mới biết được chân tướng.

Giờ chuyện bọn họ phải làm là nhanh chóng tìm được Trần Tài Anh, rồi cứu anh ta thoát khỏi mấy người đến từ thành phố Thanh Vân kia.

Một lâu sau, hai người đã tới một thôn trong thành phố, Lý Huỳnh Thái dựa theo con đường mà mình điều tra, rồi dẫn Lâm Thanh Diện đến một khu vực toàn những căn nhà đổ nát.

Nơi này gần như không còn người nào ở nữa, những căn nhà ở đây đều đang đợi dỡ bỏ, bình thường rất ít người đi tới đây.

Hai người đứng trước một căn tứ hợp viện, Lý Huỳnh Thái chỉ vào cửa nói: Nếu em đoán không lầm, có lẽ anh ta đang ở bên trong.

Lâm Thanh Diện gật đầu, thận trọng đi vào tứ hợp viện, rồi đi tới căn nhà nằm trong sân.

Anh vừa đẩy một cánh cửa, định bước vào nhà thì đúng lúc này, một luồng gió mạnh ập tới, đánh thẳng vào sau gáy Lâm Thanh Diện.

Anh Diện, cẩn thận! Lý Huỳnh Thái hét lên.

Mạnh Cường, năm đó ông đây không đối xử tệ bạc với mày, thế mà hôm nay mày lại dẫn người tới truy sát tao, lương tâm mày bị chó ăn rồi à, hôm nay ông đây quyết sống chết với mày, cho dù tao chết, cũng phải kéo mày theo!Một giọng nói ồm ồm vang lên, lúc này một nắm đấm đã xuất hiện ngay sau đầu Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không hề hoảng loạn, lúc nắm đấm này sắp đánh vào người anh, anh bỗng nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh, rồi chụp lấy cổ tay đang tung nắm đấm đó.

Trong lòng Trần Tài Anh cả kinh, định lui về sau ngay, nhưng nhận ra tay mình như bị đóng chặt, không thể nhúc nhích được.

Không ngờ mấy năm không gặp, thực lực của mày lại mạnh như thế, xem ra ông trời thật sự muốn tao chết rồi.

Trần Tài Anh bỗng thở dài tuyệt vọng.

Đại ca, là tôi đây, anh đừng hiểu lầm.

Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Lúc này Trần Tài Anh mới nhìn thấy rõ Lâm Thanh Diện, vẻ mặt càng ngạc nhiên hơn, nên mở miệng hỏi: Sao lại là cậu? Sao cậu lại tới đây?Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Tôi biết anh gặp rắc rối nên tới đây cứu anh.

Anh Diện là người ơn tất báo, anh ấy nói lần trước anh đã giúp anh ấy, nên lần này anh ấy nhất định phải cứu anh.

Lý Huỳnh Thái bổ sung thêm.

Trần Tài Anh quay đầu nhìn Lý Huỳnh Thái, rồi híp mắt hỏi: Cậu là Lý Huỳnh Thái?Không sai, là tôi đây.

Lý Huỳnh Thái đáp.

Trong lòng Trần Tài Anh càng kinh ngạc hơn, anh cũng có chút hiểu biết về ba ông vua của thế giới ngầm Giang Thành, biết Lý Huỳnh Thái là có tính cách nóng nảy, một lời không hợp sẽ đánh người.

Lúc bán bánh trứng, anh cũng biết ít nhiều về danh tiếng Lâm Thanh Diện, biết anh ấy là tên vô dụng trong mắt người Giang Thành.

Nhưng giờ Lý Huỳnh Thái, một trong ba ông vua của thế giới ngầm lại gọi Lâm Thanh Diện là anh Diện, hơn nữa còn cung kính như thế, điều này đã làm anh nhất thời không phản ứng kịp.

Lâm Thanh Diện thấy Trần Tài Anh nghi ngờ thì cười nói: Tôi cũng giống như anh, sẽ có ít nhiều bí mật, nên anh không cần ngạc nhiên thế đâu.

Trần Tài Anh gật đầu rồi thở dài: Các cậu vẫn nên rời khỏi đây đi, người truy sát tôi không phải người đơn giản, tôi không muốn các cậu bị liên lụy vì tôi đâu.

Chuyện này anh cứ yên tâm, có tôi và anh Diện ở đây, không ai dám động vào anh đâu.

Lý Huỳnh Thái vỗ ngực nói.

Trần Tài Anh lắc đầu, anh biết Lý Huỳnh Thái có thể đánh nhau, nhưng anh cùng lắm chỉ có thể chống đỡ một mình Mạnh Cường, mà anh ta lại mang theo thuộc hạ, giờ vết thương cũ vết thương mới của anh đều đang phát tác, hoàn toàn không có chút sức chiến đấu nào.

Còn Lâm Thanh Diện, anh hoàn toàn không nghĩ tới, anh ấy biết đánh nhau.

Năm đó Mạnh Cường đang truy sát tôi cũng có uy danh không nhỏ ở thành phố Thanh Vân, thực lực anh ta không hề thua kém Lý Huỳnh Thái, hơn nữa anh ta còn dẫn theo thuộc hạ, dựa vào ba người chúng ta sẽ không ứng phó nổi, hai người vẫn nên đi đi.

Trần Tài Anh nói.

Nói như vậy là anh thật sự là Trần Tài Anh à? Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Tài Anh sửng sốt, không ngờ Lâm Thanh Diện đã đoán ra thân phận của mình, chuyện đã đến nước này, anh cũng không còn gì để giấu giếm nữa.

Không sai, tôi là Trần Tài Anh, tôi vốn tưởng rằng mình che giấu thân phận sống ở Giang Thành, thì có thể sống hết quãng đời còn lại, nhưng không ngờ nhóm người đó lại tuyệt tình như vậy.

Trần Tài Anh cảm thán.

Lâm Thanh Diện vốn định nói với Trần Tài Anh, chỉ cần anh ấy ở trên địa bàn Giang Thành này, thì không ai có thể động vào anh ấy, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.

Trần Tài Anh, tao biết mày đang trốn trong đó, mau cút ra đây chịu chết cho tao, đừng lãng phí thời gian của tao nữa! Một giọng nói hùng hồn vang lên.

Trần Tài Anh lắc đầu bất đắc dĩ, Mạnh Cường đã tới đây rồi, e rằng cho dù hai người Lâm Thanh Diện muốn rời đi cũng khó.

Chúng ta ra ngoài thôi, có trốn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trần Tài Anh dẫn đầu đi ra ngoài, hai người Lâm Thanh Diện và Lý Huỳnh Thái cũng đi theo.

Trong sân có tổng cộng năm người, dẫn đầu là Mạnh Cường.

Vóc dáng Mạnh Cường cao lớn, cả người toàn bắp thịt, hơn nữa vừa nhìn đã biết người có tập luyện, tạo cho người khác cảm giác rất nguy hiểm.

Anh ta thấy ba người bước ra khỏi nhà thì hơi ngạc nhiên, rồi quan sát hai người Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện.

Không ngờ mày còn tìm người tới giúp đỡ nữa, nhưng mày tưởng hôm nay mày có thể thoát khỏi tay tao à? Mạnh Cường cười khẩy.

Mạnh Cường, chuyện này không liên quan đến họ, mày thả hai người bọn họ đi đi, còn tao sẽ để mặc mày xử trí.

Trần Tài Anh bình tĩnh nói, chuyện đã đến nước này rồi, anh đành phải chấp nhận số phận.

Trần Tài Anh, mặc dù anh là lão đại ở thành phố Thanh Vân, nhưng Lý Huỳnh Thái tôi là người không sợ phiền phức, giờ anh bảo tôi rời đi là điều không thể nào! Lý Huỳnh Thái tiến lên một bước nói.

Mạnh Cường híp mắt, nhìn chằm chằm Lý Huỳnh Thái hỏi: Anh là Lý Huỳnh Thái một trong ba ông vua ở Giang Thành ư?Không sai, chính là ông đây! Lý Huỳnh Thái hô lên.

Mạnh Cường hơi kiêng kỵ Lý Huỳnh Thái, nhưng cũng chỉ kiêng kỵ mà thôi.

Ở Giang Thành này, chưa đến lượt người ở thành phố Thanh Vân tới phách lối, các người còn không mau rời khỏi căn nhà này.

Lâm Thanh Diện cũng lên tiếng.

Mạnh Cuồng liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng, nếu người này cũng là nhân vật cùng cấp bậc với Lý Huỳnh Thái, vậy thì rắc rối rồi.

Anh mở miệng hỏi: Mày là ai?Lâm Thanh Diện.

Đầu tiên Mạnh Cường lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng cười lớn lên: Chẳng lẽ mày là Lâm Thanh Diện, tên vô dụng mà ai ai cũng biết ở Giang Thành này?Không sai, là tôi đây.

Lâm Thanh Diện cũng không phản bác, anh không quan tâm người khác nghĩ mình thế nào, chỉ cần bản thân anh biết rõ thực lực của mình là được.

Trên mặt Mạnh Cường lộ ra nụ cười khinh bỉ, nếu là tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, vậy thì anh không còn gì để lo lắng nữa.

Trần Tài Anh đã bị thương nặng, không còn sức chiến đấu, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.

Đến lúc đó anh sẽ khống chế Lý Huỳnh Thái, mấy tên thuộc hạ của anh cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết Trần Tài Anh.

Còn Lâm Thanh Diện, anh không nghĩ một tên vô dụng như anh ta có thể tạo ra uy hiếp gì cho anh.

Trần Tài Anh thấy Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện chịu ra mặt thay mình, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng anh cũng nghĩ giống hệt Mạnh Cường, bên bọn họ chỉ có mình Lý Huỳnh Thái là có thể ra tay, còn sức chiến đấu của anh và Lâm Thanh Diện cơ bản là số 0.

Mặc dù Lý Huỳnh Thái có thể ngăn cản Mạnh Cường, nhưng hai người bọn họ thì không thể chống lại thuộc hạ của anh ta, kết quả cuối cùng cũng không có gì thay đổi.

Lâm Thanh Diện, cậu nghe lời khuyên của tôi đi, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, dựa vào ba người chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ, làm như vậy chỉ khiến cậu trả giá vô ích thôi.

Trần Tài Anh đầy sốt ruột nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Chuyện đã đến nước này rồi, anh cảm thấy anh ta sẽ thả hai người chúng tôi đi à?Trần Tài Anh thở dài, biết chuyện này đã không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.

Anh yên tâm đi, có tôi và anh Diện ở đây, hôm nay bọn họ không chạm được một sợi lông của anh đâu.

Lý Huỳnh Thái tràn đầy tự tin nói.

Nếu hôm nay chỉ có mình anh ở đây, có lẽ anh ta sẽ hơi thiếu tự tin, nhưng có Lâm Thanh Diện ở đây, anh ta không cần gì phải sợ nữa.

Hơn nữa rất có khả năng là hôm nay anh không có cơ hội để ra tay nữa.

Trên mặt Mạnh Cường lộ ra nụ cười khẩy, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện này thật cứng đầu, sắp chết đến nơi rồi còn ra vẻ oai phong lẫm liệt như thế.

Coi như mày thông minh, hôm nay ai trong ba người các anh cũng không được rời đi, tao nhận lệnh tới giết Trần Tài Anh, nếu ai biết được chuyện này thì giết không tha.

Mạnh Cường lạnh lùng nói.

Vậy thì mày nghĩ nhiều quá rồi.

Lý Huỳnh Thái cười nói.

Ha ha, Lý Huỳnh Thái, chẳng lẽ mày tưởng dựa vào một mình mày thì có thể địch lại năm người chúng tao à? Mạnh Cường nhìn chằm chằm Lý Huỳnh Thái nói.

Lý Huỳnh Thái cười nói: Tất nhiên tao biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tao cũng không nói mình phải địch lại năm người tụi bay.

Ồ? Vậy mày lấy đâu ra can đảm mà nói tao nghĩ nhiều thế? Mạnh Cường cảm thấy hơi kỳ quái.

Lý Huỳnh Thái quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: Tao lấy can đảm từ chỗ anh ấy đó.

Tầm mắt năm người Mạnh Cường đều rơi trên người Lâm Thanh Diện, rồi nở nụ cười châm biếm ngay.

Tao không nghe lầm chứ, mày mà đi lấy can đảm từ trên người tên vô dụng này, chỉ sợ lá gan của thằng đó còn nhỏ hơn muỗi nữa.

Mạnh Cường không hề lưu tình nói.

Lâm Thanh Diện không hề để tâm đến lời mỉa mai của họ, mà tiến lên một bước lạnh lùng nói: Các người sẽ hối hận thôi.

Trần Tài Anh thấy thế thì vội kéo cánh tay Lâm Thanh Diện lại nói: Lâm Thanh Diện, cậu đừng kích động, thực lực của Mạnh Cường không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu mà tiến lên là tìm đường chết đó.

Anh yên tâm, tôi không ngốc đến mức chủ động tìm đường chết đâu.

Lâm Thanh Diện đáp.

Trần Tài Anh thấy Lâm Thanh Diện không nghe lời khuyên thì trong lòng gấp gáp, anh nhìn Lý Huỳnh Thái, muốn bảo anh ta tới ngăn Lâm Thanh Diện lại, nhưng hình như anh ta không hề có ý ngăn cản.

Mà ngược lại, trên mặt còn mang theo vẻ mong đợi.

Mạnh Cường hơi buồn cười khi thấy, Lâm Thanh Diện là người không có khả năng chiến đấu nhất trong ba người, lại bước ra ngoài.

Lâm Thanh Diện, mày chắc chắn không để Lý Huỳnh Thái giúp mày à? Chỉ dựa vào danh tiếng của mày, hôm nay mày chẳng thể làm nên trò trống gì đâu.

Mạnh Cường cười nói.

Một mình tao là đủ rồi.

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Mạnh Cường híp mắt lại, ánh mắt toát ra tia sát khí.

Mẹ kiếp, nếu anh đã điếc không sợ súng như thế, vậy thì tôi sẽ cho anh cảm nhận thế nào là tuyệt vọng một lát, mau đi cho anh ta biết tay đi.

Mạnh Cường hạ lệnh.

Trong bốn người, có một người xông tới chỗ Lâm Thanh Diện ngay, chỉ cần nhìn tốc độ đã biết, đây là một cao thủ có thực lực rất mạnh.

Mặt Trần Tài Anh biến sắc, vội quay đầu nói với Lý Huỳnh Thái: Thực lực của thuộc hạ Mạnh Cường đều rất mạnh, nếu cậu để một mình Lâm Thanh Diện tiến lên, cậu ấy sẽ mất mạng đó.

Lý Huỳnh Thái mỉm cười, bình tĩnh nói: Anh cứ yên tâm, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu thực lực của anh Diện mà, sao mấy con tép riu này có thể là đối thủ anh ấy được.

Lúc này, người kia đã xông tới trước mặt Lâm Thanh Diện, rồi vung một nắm đấm ra, đấm vào mặt Lâm Thanh Diện.

Vẻ mặt người này tràn đầy đắc ý, dường như rất hài lòng về tốc độ của mình.

Nhưng anh ta không hề biết rằng, trong mắt Lâm Thanh Diện, tốc độ của anh ta chậm như rùa bò.

Lúc nắm đấm của người kia sắp đánh vào mặt Lâm Thanh Diện, anh nhanh chóng nhấc chân lên, đạp vào bụng người đó.

Nắm đấm người đó bỗng ngừng lại, tiếp đó là cả người bay ngược ra sau, rồi đập vào tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng đột ngột này, nụ cười khẩy trên mặt Mạnh Cường cũng tan biến trong nháy mắt.

Sao.

.

.

sao cậu ấy lại lợi hại như vậy? Trần Tài Anh lẩm bẩm.

Mạnh Cường phun nước miếng xuống dưới đất mắng: Mẹ kiếp, không ngờ thằng đó lại có bản lĩnh như vậy, xông lên hết cho tao, đè nó xuống dưới đất rồi đánh!Ba người còn lại xông về phía Lâm Thanh Diện ngay, thực lực ba người này gộp lại cũng không thua kém Mạnh Cường bao nhiêu, nên anh ta rất có lòng tin vào bọn họ.

Nhưng một giây sau, Mạnh Cường đã há hốc mồm, vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.

Chỉ thấy sau khi ba người này xông lên trước mặt Lâm Thanh Diện, thân hình anh nhanh chóng dịch chuyển, trong nháy mắt ba người kia đã ngã xuống đất rồi bắt đầu lăn lộn.

Thậm chí Mạnh Cường còn không nhìn thấy rõ, Lâm Thanh Diện đã ra tay thế nào.

Chẳng lẽ tên Lâm Thanh Diện trong miệng người Giang Thành nói, không phải là tên Lâm Thanh Diện này ư?Mạnh Cường không dám khinh thường Lâm Thanh Diện, vì anh ta biết người này trông có vẻ là người mặt đơ, nhưng chắc chắn anh không đơn giản như anh ta nghĩ.

Trần Tài Anh cũng nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt khiếp sợ, giờ anh mới nhận ra, thật ra tên vô dụng trong miệng mọi người là một cao thủ với thực lực vượt xa anh.

Lúc nãy Lâm Thanh Diện nói mỗi người đều có bí mật, có lẽ đây chính là bí mật của anh ta.

Thấy Lâm Thanh Diện không xảy ra chuyện gì, Trần Tài Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này cánh tay anh bỗng truyền đến một cơn đau thấu tim, anh vội ôm cánh tay mình lại, trán toát đầy mồ lạnh.

Năm đó lúc bị truy sát, cánh tay này của anh từng bị thương nặng, mặc dù giữ được cánh tay, nhưng để lại di chứng rất lớn.

Lần này bị mấy người Mạnh Cường truy sát, cánh tay này của anh lại sử dụng quá mức, cộng thêm việc bị thương, nên giờ nó đã đạt cực hạn rồi.

Nhưng Mạnh Cường vẫn chưa được giải quyết, giờ anh vẫn chưa thể quan tâm đến cánh tay mình được.

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt Mạnh Cường, rồi nhìn chằm chằm anh ta nói: Giờ mày muốn chủ động nhận lấy cái chết, hay muốn tao đích thân ra tay đây?Mạnh Cường hừ lạnh nói: Mẹ kiếp, mày đừng tưởng mày đối phó được mấy tên thuộc hạ của tao, thì có tư cách đứng đây khiêu khích tao, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết rõ, thế nào là thê thảm!Nói xong, Mạnh Cường xông về phía Lâm Thanh Diện với tốc độ nhanh chóng.

Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: Tốc độ này quá chậm rồi, một chiêu của tao cũng đủ để giải quyết mày rồi.

Nói khoác mà không biết ngượng, tao ngược lại muốn nhìn xem, mày dùng chiêu gì để giải quyết tao.

Mạnh Cường nhảy lên, đạp vào người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vội xoay người, rồi đá thẳng vào đầu gối Mạnh Cường.

Một tiếng rắc vang lên.

Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của Mạnh Cường, cả người anh ta vùng vẫy trong không trung rồi rơi bịch xuống đất.

Á!!! Chân của tôi.

.

.

Lâm Thanh Diện xoay người, không thèm nhìn Mạnh Cường, vì anh biết anh ta đã thành kẻ tàn phế rồi, không thể gây ra bất kỳ uy hiếp gì cho anh nữa.

Giờ Lý Huỳnh Thái mới đi tới bên Lâm Thanh Diện cười nói: Anh Diện, hôm nay anh ra tay hơi nhẹ đó, thế mà chỉ phế một chân của cậu ta.

Cậu xử lý đi, không được để mấy người ở thành phố Thanh Vân rời khỏi căn nhà này.

Lâm Thanh Diện nói.

Lý Huỳnh Thái lập tức hiểu ý anh và đi xử lý đám người Mạnh Cường.

Lâm Thanh Diện đi tới trước mặt Trần Tài Anh, rồi nở nụ cười với anh ấy: Tôi đã giải quyết xong rắc rối rồi.

Trần Tài Anh nhìn Lâm Thanh Diện với vẻmặt phức tạp: Không ngờ cậu lại che giấu kỹ như thế, ngay cả tôi cũng không nhìn ra năng lực của cậu.

Tôi biết đạo lý quân tử giấu vũ khí phòng thân mà, nếu công khai quá sẽ dễ bị chết yểu.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Trần Tài Anh gật đầu, đồng thời trong lòng cũng khâm phục sự sâu sắc của người trẻ tuổi này, năm đó lúc anh bằng tuổi Lâm Thanh Diện, còn đang nổi giận đùng đùng, đâu thể thu hết tài năng mà mình có như Lâm Thanh Diện chứ.

Lần này người bên thành phố Thanh Vân đã được giải quyết, anh đã có dự định gì chưa? Lâm Thanh Diện hỏi.

Trần Tài Anh cười miễn cưỡng rồi nói: Tôi còn có thể có dự định gì chứ, có lẽ sẽ đổi một nơi khác rồi tiếp tục bán bánh trứng thôi.

Không bằng anh đi theo tôi đi, chỉ cần ở trong Giang Thành này, tôi có thể bảo đảm an toàn cho anh, cho dù người bên thành phố Thanh Vân lại tới nữa, tôi cũng có thể giúp anh bình yên vô sự.

Lâm Thanh Diện nói ra suy nghĩ của mình.

Anh luôn tìm kiếm một người có thể khống chế cục diện thế giới ngầm trong Giang Thành, giờ xem ra, rõ ràng Trần Tài Anh là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Trần Tài Anh lắc đầu nói: Chuyện này thì bỏ đi, giờ tôi đã là kẻ tàn phế rồi, cho dù đi theo cậu, cũng không giúp được cậu bao nhiêu.

Nói xong, cánh tay anh lại đau nhói, làm anh đứng không vững.

Lâm Thanh Diện thấy thế thì vội đỡ Trần Tài Anh, rồi liếc nhìn cánh tay anh ta, nhận ra cánh tay đã tím bầm, da thịt trên đó cũng rách ra rồi.

Chỉ sợ cánh tay này không giữ được nữa, tôi rất cảm động vì lần này cậu đã cứu tôi, nhưng tôi chỉ là kẻ tàn phế, e là không có cơ hội để báo đáp cậu.

Trần Tài Anh bất đắc dĩ nói.

Lâm Thanh Diện quan sát kỹ cánh tay anh ta một lát, rồi nghiêm túc nói với Trần Tài Anh: Quả thật tình trạng cánh tay này của anh rất xấu, nhưng chưa tới mức phải phế bỏ, tôi có cách giúp anh chữa khỏi nó.

Trần Tài Anh nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, hai mắt đột nhiên trừng lớn, hỏi: Anh còn biết chữa bệnh nữa hả? Tay của tôi đã cho những chuyên gia giỏi nhất giới y học khám qua, bọn họ đều nói không có hy vọng, lần này tôi lại dùng sức quá lớn, sợ là cho dù Hoa Đà sống lại cũng trị không khỏi.

Lâm Thanh Diện cười nói: Tôi không giỏi về y, nhưng mà tôi đúng là có quen một vị thần y, ông ta chắc chắn có cách chữa khỏi tay của anh.

Thần y? Trần Tài Anh sửng sốt, lúc nãy anh còn tưởng là Lâm Thanh Diện biết cách chữa bệnh, thì ra là muốn người khác trị cho anh.

Không sai, y thuật của người này đã rất cao, dùng từ thần y để miêu tả cũng không quá, lúc trước tôi từng cứu ông ấy một mạng, nhờ ông ấy chữa tay giúp anh chắc là không khó.

Lâm Thanh Diện nói.

Trần Tài Anh lập tức do dự, anh đương nhiên không muốn cánh tay của mình bị tàn phế, chỉ cần có một chút hy vọng anh vẫn muốn thử xem.

Nhưng mà anh và Lâm Thanh Diện chỉ tình cờ gặp nhau, Lâm Thanh Diện giúp đỡ anh như thế làm anh cảm thấy rất hổ thẹn.

Lâm Thanh Diện thấy Trần Tài Anh do dự lập tức suy nghĩ một lúc rồi nói: Tôi cũng không phải giúp anh chữa bệnh miễn phí, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi muốn anh đi theo làm việc cùng tôi, nếu như tôi thật sự tìm được người chữa khỏi cánh tay này của anh, sau này anh đi theo tôi, coi như là trả công cho tôi, thế nào?Trần Tài Anh nghĩ nghĩ, cuộc sống của anh bây giờ có thể nói là lang thang khắp nơi, ngày ngày còn phải đề phòng rắc rối đến từ thành phố Thanh Vân.

Thực lực lúc đó của Lâm Thanh Diện anh cũng đã nhìn thấy, nếu như thật sự đi theo Lâm Thanh Diện thì có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự có thể bảo đảm sự an toàn cho anh.

Bây giờ anh cũng chỉ mới trung niên, nếu như thật sự bắt anh luôn bán bánh crep trứng để kiếm sống, thật ra trong lòng anh cũng không muốn.

Còn không bằng đi theo Lâm Thanh Diện xông xáo một phen, nói không chừng còn có cơ hội thực hiện lại huy hoàng năm xưa.

Đương nhiên, tiền đề là tay của anh có thể chữa khỏi được.

Anh nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó gật đầu, mở miệng nói: Được, tôi hứa với anh, nếu như thật sự có thể giữ lại được cánh tay này, cho dù có làm trâu làm ngựa cho anh tôi cũng sẽ không oán hận câu nào.

Anh có tài năng như vậy, bắt anh làm trâu làm ngựa thì quá ấm ức rồi.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Ồ? Vậy anh muốn tôi làm gì? Trần Tài Anh hỏi.

Khống chế thế giới ngầm ở Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện cười nóiTrần Tài Anh hoảng sợ, từ gương mặt phúc hậu vô tội của Lâm Thanh Diện anh hoàn toàn không nhìn ra được, người trẻ tuổi bị mọi người gọi là tên vô dụng này lại có dã tâm lớn đến như vậy.

Nhưng mà chuyện này cũng làm anh xác định được, quyết định đi theo Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải là một quyết định sai lầm.

Anh Diện, đã xử lý xong.

Lý Huỳnh Thái lúc này cũng đi ra.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Đỡ anh Trần, sau này anh ta đi cùng chúng ta, đều là người một nhà.

Lý Huỳnh Thái lập tức đỡ Trần Tài Anh lên, cười: Anh Trần, xin chỉ giáo nhiều hơn, sau này chỉ cần là việc đánh đấm, có thể gọi tôi đến bất cứ lúc này, đương nhiên, nếu như có anh Diện ở đó thì khỏi đi.

Trong lòng anh cũng hiểu rất rõ vì sao Lâm Thanh Diện lại muốn cứu Trần Tài Anh, anh cũng biết chính anh không phải người thích hợp làm lãnh đạo.

Trần Tài Anh đã đến làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, sau này anh chỉ cần lo đánh đánh giết giết là được.

Cho nên Lý Huỳnh Thái hoàn toàn không có chút khó chịu nào về việc Lâm Thanh Diện cho phép Trần Tài Anh gia nhập cả.

Nửa tiếng sau, ba người xuất hiện ở một con hẻm nhỏ âm u yên tĩnh.

Lâm Thanh Diện dẫn hai người đến một cánh cửa khá cũ kỹ, bên trên cửa còn treo một tấm bản viết bốn chữ to Không tranh với đời.

Lý Huỳnh Thái nhìn chằm chằm tấm biển này một lúc lâu, chú ý đến chỗ ký tên bên trên, sau đó mở to hai mắt.

Anh Diện, đừng nói chỗ này chính là chỗ của thần y Từ Từ Tài – người nổi tiếng từ Bắc chí Nam nha?Lâm Thanh Diện cười gật đầu nói: Không sai, đúng là ông ấy.

Má ơi, anh Diện, tôi nghe nói vị thần y Từ tính tình quái lạ, một năm chỉ khám bệnh ba lần, hết ba lần, cho dù có cho nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ không làm.

Hơn nữa thần y Từ khám bệnh cho người khác còn xem hỏi tâm trạng ông ấy nữa, tâm trạng không tốt thì cho dù bệnh sắp chết ông ấy cũng không khám.

Chúng ta đi tìm vị thần y Từ này khám bệnh, có được không?Lý Huỳnh Thái hơi không chắc chắn lắm, nếu như thật sự là Từ Tài thì đúng là có thể chữa khỏi được cánh tay của Trần Tài Anh, nhưng mà nếu người ta không muốn chữa thì cho dù có năn nỉ như thế nào cũng chẳng làm được gì.

Lúc trước anh nghe nói có người của một gia tộc lớn nào đó ở Kinh Thành muốn mời Từ Tài đi khám bệnh, hứa cho ông cuộc sống giàu sang phú quý cả đời, Từ Tài không thèm chớp mắt đuổi thẳng những người đó ra ngoài.

Nếu muốn Từ Tài ra tay chữa bệnh cho người khác đúng thật là còn khó hơn lên trời.

Yên tâm đi, trước mặt tôi thì ông ấy không dám làm thế.

Lâm Thanh Diện cười nói, sau đó đi vào cửa.

Lý Huỳnh Thái nuốt nước bọt, nghĩ thầm anh Diện của anh rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn mà anh chưa biết nữa, vậy mà lại dám tin chắc rằng thần y Từ không dám kiêu ngạo trước mặt anh.

Bây giờ Trần Tài Anh đã đau đến không nói nên lời, Lý Huỳnh Thái cũng không do dự nữa, nhanh chóng đỡ Trần Tài Anh vào.

Vừa vào cửa là một tiệm thuốc cổ xưa, xung quanh đặt những ngăn tủ chứa đầy thuốc, lúc này đang có một cô gái khoảng mười tám tuổi đang đứng trước tủ kiểm tra thuốc ở bên trong.

Đứng bên cạnh cô gái kia, không ngờ lại là lớp trưởng của Hứa Bích Hoài, Triệu Tam Linh.

Chị đẹp à, làm phiền cô châm chước cho một chút, tôi thật sự rất cần thần y Từ kê toa, xin cô đi thông báo giúp tôi đi.

Triệu Tam Linh cầu xin nhìn cô gái.

Năm nay sư phụ của tôi đã xem bệnh cho người khác ba lần rồi, sẽ không khám nữa, anh có năn nỉ thế nào cũng vậy thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.

Cô gái lạnh lùng nói.

Triệu Tam Linh thấy vậy, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đang định xoay người đi ra ngoài.

Ngay đúng lúc này, anh lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đi vào, lập tức sững sờ.

Lâm Thanh Diện? Sao anh lại ở chỗ này? Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.

Tới tìm Từ Tài khám bệnh.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt đáp.

Triệu Tam Linh lập tức cười nhạo, nói: Chỉ dựa vào anh? Còn muốn tìm thần y Từ khám bệnh? Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi, năm nay thần y Từ đã khám đủ bệnh nhân rồi, anh đã đi uổng công.

Bởi vì cô gái không giúp anh ta đi năn nỉ Từ Tài, Triệu Tam Linh cũng có chút khó chịu, bây giờ lại thấy Lâm Thanh Diện cũng đến, lập tức có chút hả hê.

Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến anh mà là trực tiếp đi đến trước mặt cô gái kia.

Lần trước khi anh đến đây cũng không có gặp cô gái này.

Xin chào, tôi tìm Từ Tài, làm ơn thông báo giúp tôi.

Lâm Thanh Diện nói.

Cô gái kia xoay người liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mặt mày kiêu ngạo nói: Anh bị điếc hả? Không nghe thấy lời người kia mới nói sao? Năm nay sư phụ của tôi sẽ không khám bệnh cho người khác nữa, hơn nữa anh còn dám gọi thẳng tên của sư phụ tôi, chỉ riêng thái độ này của anh thôi, sư phụ của tôi chịu khám bệnh cho anh mới là lạ đó.

Triệu Tam Linh thấy cô gái kia hung dữ mắng chửi Lâm Thanh Diện, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn, nói: Lâm Thanh Diện, đừng phí công nữa, tôi muốn tìm thần y Từ khám bệnh còn mời không nổi, nói gì đến anh.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Triệu Tam Linh, lạnh lùng nói: Bệnh của anh không cần Từ Tài tới khám, bị thận hư thôi mà, quay về ăn Lục Vị Địa Hoàng Hoàn là được.

Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện dám nói anh bị thận hư thì lập tức xù lông, hô lớn: Con mẹ nó anh ăn nói bậy bạ gì đó hả, anh tưởng anh là thần y, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay tôi bị bệnh gì hả?Cô gái kia cũng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, quay sang nói với Triệu Tam Linh: Anh ấy nói không sai, anh đúng là bị thận hư, nhìn mặt mày của anh là đoán ra được ngay.

Lần này Triệu Tam Linh bị nghẹn họng không nói ra được chữ nào nữa, cô gái này là đệ tử của Từ Tài, lời nói vẫn có mức độ đáng tin nhất định.

Triệu Tam Linh mặt mày oán hận trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hận không thể lột da của Lâm Thanh Diện ra.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều nhịn không được bật cười, Trần Tài Anh vốn đang rất đau, nhìn thấy cảnh này ngược lại cũng giảm đau được một chút.

Anh bớt ở đây đắc chí đi, cho dù thế nào thì anh cũng không thể gặp được thần y Từ.

Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh vốn định đi rồi, nhưng mà nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến nơi này thì quyết định ở chỗ này nhìn cảnh Lâm Thanh Diện chịu thiệt.

Lâm Thanh Diện không quan tâm Triệu Tam Linh nữa, đi đến trước mặt cô gái kia.

Nói với sư phụ của cô là Lâm Thanh Diện đến tìm ông ấy.

Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện? Cô gái bĩu môi: Tôi chỉ biết ở Hồng Thành có một tên vô dụng tên là Lâm Thanh Diện, sư phụ tôi có thân phận cao quý như thế, sao có thể gặp một tên vô dụng như vậy được, các người nhanh chóng đi đi.

Triệu Tam Linh cười ha ha nói: Anh ta chính là tên vô dụng mà cô nói đó, tôi cười chết mất.

Lúc trước đi ăn cơm cùng nhau, Lâm Thanh Diện nói Triệu Tam Linh EQ thấp, không có đầu óc, Triệu Tam Linh cũng đã coi Lâm Thanh Diện là kẻ thù, cho nên cũng không tính nể nang gì.

Cái gì! Cô gái kia kinh ngạc hô to: Anh chính là tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia sao? Thật là, sao chỗ chúng tôi ngày nào cũng có loại người như anh đến hết vậy.

Nói cho anh biết, sư phụ của tôi cho dù có gặp người nào thì cũng sẽ không gặp anh, anh đi nhanh đi, chỗ chúng tôi không chào đón anh.

Cô gái ngẩng đầu, không hề sợ Lâm Thanh Diện, đặc biệt là sau khi biết được anh chính là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều vô cùng xấu hổ, lúc đầu Lâm Thanh Diện còn chắc chắn Từ Tài sẽ chữa bệnh cho Trần Tài Anh, kết quả bây giờ ngay cả cửa ải do đệ tử người ta trấn giữ cũng không qua được.

Anh Diện.

.

.

Hay là, chúng ta đi bệnh viện gần đây xem thử đi? Lý Huỳnh Thái cẩn thận hỏi.

Lâm Thanh Diện lập tức trừng mắt nhìn anh, sau đó quay sang nói với cô gái: Nếu cô không chịu đi thông báo thì tôi tự mình đi vào vậy.

Nói xong, Lâm Thanh Diện lập tức bước thẳng vào trong.

Cô gái thấy thế lập tức vươn tay túm chặt Lâm Thanh Diện lại, sốt ruột nói: Sao anh lại không biết xấu hổ đến vậy chứ hả, tôi đã nói là sư phụ tôi không gặp anh, hơn nữa chỉ dựa vào thái độ này của anh, sư phụ của tôi chắc chắn sẽ không chữa bệnh cho anh đâu.

Bây giờ cô gái cũng đã rất tức giận, nghĩ thầm một tên vô dụng vậy mà cũng dám xông vào cửa, đúng là không chịu đặt danh hiệu thần y vào trong mắt mà.

Triệu Tam Linh cũng cười mỉa mai, anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn đắc tội với cô gái này rồi, cho dù như thế nào, Từ Tài đều sẽ không chữa bệnh cho Lâm Thanh Diện.

Đúng là không có đầu óc mà, cô gái này chính là đệ tử của Từ Tài, đắc tội với cô mà còn muốn Từ Tài ra tay chữa bệnh giúp, đúng là nằm mơ! Triệu Tam Linh lạnh lùng nói.

Ngay lúc hai người đang lôi kéo, bên trong phòng truyền đến tiếng ho nhẹ: Tú, chuyện gì thế, sao lại ồn vậy?Hai mắt cô gái lập tức sáng lên, cô biết Từ Tài tính tình không tốt, nếu để Từ Tài phát hiện có người muốn xông vào nhất định sẽ mắng Lâm Thanh Diện té tát.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành, Từ Tài chắc chắn sẽ không khách khí với anh.

Sư phụ, thầy mau ra đây đi, có một người không biết xấu hổ muốn xông vào thầy, con cản không được.

Cô gái kêu.

Sau đó cô mới quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, đắc ý nói: Hừ, chờ lát nữa sư phụ ra, thấy thái độ của anh chắc chắn sẽ rất tức giận, cả đời này cũng đừng mơ sư phụ sẽ khám bệnh cho anh.

Một lát sau, một ông lão đầu tóc hoa râm bước ra khỏi phòng.

Cô gái nhanh chóng chạy đến phía sau ông lão, duỗi tay chỉ Lâm Thanh Diện, nổi giận đùng đùng nói: Sư phụ, chính là người này, không chỉ dám gọi thẳng tên của sư phụ, hơn nữa còn muốn xông vào tìm sư phụ, sư phụ mau mắng anh ta đi, cho anh ta biết thần y như sư phụ không phải gọi chơi cho vui.

Không sai, tôi có thể làm chứng, tên này lúc nãy gọi thẳng tên của ông, đúng là không biết lớn nhỏ, không xem thần y như ông vào mắt mà.

Triệu Tam Linh thêm mắm dặm muối.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều có hơi tuyệt vọng, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện vừa mới đến đã làm cho quan hệ trở nên căng thẳng thế này, cho dù muốn năn nỉ người ta khám bệnh cho mình chỉ sợ là không được nữa.

Từ Tài nhìn lướt qua chỗ Lâm Thanh Diện, vẻ mặt không có vẻ tức giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.

Ngay lúc mọi người cho rằng Từ Tài sắp sửa mắng Lâm Thanh Diện, Từ Tài đột nhiên bước lên hai bước, hai tay run rẩy nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, kích động nói: Lâm Thanh Diện, thằng nhóc cậu cuối cùng cũng biết đến đây thăm tôi à, tôi nhớ cậu muốn chết luôn rồi.

Tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt, ai cũng không ngờ rằng thần y nổi tiếng khắp nơi sẽ nói những lời này với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lập tức thấy hơi xấu hổ, ho khan rồi nhỏ giọng nói: Chú ý hình tượng của ông đi.

Lúc này Từ Tài mới buông tay Lâm Thanh Diện ra, mặt mày vui vẻ nhìn chằm chằm anh.

Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Tài và Lâm Thanh Diện, bây giờ mới hiểu ra vì sao Lâm Thanh Diện nói Từ Tài chắc chắn sẽ khám bệnh cho Trần Tài Anh rồi.

Triệu Tam Linh cũng mặt mày ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Vì sao thần y Từ lại có thái độ tốt với một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện vậy chứ? Không lẽ là do tâm trạng của thần y Từ đang vui, cho nên đối xử với ai cũng như thế.

Cô gái bị gọi là Tú càng thêm kinh ngạc, lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ nhiệt tình với người khác như vậy đó.

Sư phụ, người này chính là người đã gọi thẳng tên của thầy đó, hơn nữa còn định xông vào, sao thầy lại khách sáo với anh ta như vậy.

Từ Tài trừng mắt nhìn Tú, nói: Tú, không được mất lịch sự, Lâm Thanh Diện là khách quý của thầy.

Tú càng thêm kinh ngạc, đúng là giống như vừa nghe câu chuyện cười gì vậy.

Nhưng mà, anh ta chính là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành đó.

Tú vẫn không phục.

Im ngay! Từ Tài quát Tú.

Tú mặt mày ấm ức, nhưng mà không dám nói gì.

Từ Tài quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, gương mặt lại vui tươi trở lại, hỏi: Thằng nhóc cậu không có việc thì sẽ không đến nơi này, tìm tôi là vì muốn tôi giúp cậu đúng không?Lâm Thanh Diện cũng không hề giấu diếm gật đầu: Bạn của tôi bị thương, muốn nhờ ông chữa giúp.

Nói xong Lâm Thanh Diện chỉ vào cánh tay Trần Tài Anh.

Từ Tài nhìn thoáng qua cánh tay Trần Tài Anh, mắt sáng lên, sau đó chạy nhanh qua đó nhìn một lúc nói: Cánh tay này có chút thú vị đó, tôi thích như thế này.

Cơ mặt Trần Tài Anh co giật, nghĩ thầm thần y đúng là không giống với người thường, lời nói ra có thể làm cho người ta nổi hết cả da gà.

Sao nào, có chữa được không? Lâm Thanh Diện hỏi.

Có thể chữa được, có thể chữa được, đưa cậu ta vào trong phòng đi.

Từ Tài cười nói.

Triệu Tam Linh thấy vậy, cũng lập tức tiến lên mở miệng hỏi: Thần y Từ, tôi cũng muốn ông khám bệnh giúp tôi.

Từ Tài nhìn anh rồi nói: Xin lỗi, ba cơ hội trong năm nay đã dùng xong rồi.

Nhưng mà không phải ông còn chữa bệnh cho bọn họ sao? Triệu Tam Linh cực kỳ khó chịu nói.

Tôi là họ hàng của thần y Từ, anh có phải không? Lâm Thanh Diện không muốn để Triệu Tam Linh lãng phí thời gian, mở miệng nói.

Không sai, chúng tôi là họ hàng.

Từ Tài cũng nói.

Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lời, nghĩ thầm sao một tên vô dụng như anh ta lại gặp may đến vậy, còn có thể làm họ hàng với Từ Tài, ông trời đúng là mù rồi.

Anh ta không định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa, chờ lát nữa đến bệnh viện gần đây khám thử.

Ngay lúc này Từ Tài đột nhiên mở miệng nói: Nhóc con, thật ra cậu không cần lo lắng, tôi vừa nhìn lướt qua mặt mày của cậu, cậu chỉ bị thận hư mà thôi, về nhà uống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn là được.

Cơ thể Triệu Tam Linh lập tức như bị sét đánh trúng, cứng đờ đứng đó mãi lâu sau mới tỉnh táo lại được.

Nếu như lúc nãy Lâm Thanh Diện nói anh còn không tin, vậy Từ Tài nói, anh lại không thể không tin.

Từ Tài chính là thần y được mọi người thừa nhận, chắc chắn sẽ không tùy tiện lừa người khác.

Anh lập tức cảm thấy mặt mình có chút lúng túng, nuốt nước bọt rồi nói: Biết.

.

.

đã biết thần y Từ, sau khi về tôi sẽ lập tức mua Lục Vị Địa Hoàng Hoàn.

Nói xong anh ta nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nếu còn ở lại sau này sợ là không còn mặt mũi gặp người nữa.

Chờ Triệu Tam Linh đi rồi, Lâm Thanh Diện lập tức dẫn Trần Tài Anh vào trong phòng, để Từ Tài chữa trị.

Tú mặt mày khó chịu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hận không thể nuốt anh luôn, nhưng mà bởi vì Từ Tài nên không dám nói cái gì.

Cánh tay này của tôi, mấy cậu qua đó đợi đi, tôi sẽ làm xong nhanh thôi, sau đó để cậu ta nghỉ ngơi vài ngày thì không có gì đáng lo nữa.

Từ Tài nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, túm Lý Huỳnh Thái đi chỗ khác, để Từ Tài tập trung chữa bệnh cho Trần Tài Anh.

Trần Tài Anh thấp thỏm, lúc nãy Từ Tài nói cánh tay này là của ông ấy, làm cho cơ thể của anh hơi run lên.

Thần.

.

.

Thần y, ông nhẹ tay một chút, tôi còn cần cánh tay này, ông đừng có tháo nó xuống đó.

Trần Tài Anh nói.

Yên tâm, tôi là người như thế sao, chỉ khi nào chữa không hết tôi mới tháo nó xuống thôi.

Từ Tài cười nói.

Ông vừa nói thế, Trần Tài Anh càng thêm không yên tâm, rất muốn đứng dậy bỏ trốn.

Lâm Thanh Diện và Lý Huỳnh Thái đi đến phòng bên cạnh, đều tò mò nhìn xem xung quanh.

Căn phòng này của Từ Tài có bày các bộ phận trên cơ thể đã được chế tạo thành tiêu bản, Lý Huỳnh Thái còn phát hiện có một bộ xương người nằm trong một góc, anh chạy đến nhìn xem, phát hiện đó là hàng thật chứ không phải mô hình.

Anh lập tức nổi da gà, nghĩ thầm đừng nói những bộ phận kia cũng được lấy từ trên cơ thể người xuống đó nha?Vậy Trần Tài Anh không phải là.

.

.

Anh quay đầu qua nhìn Trần Tài Anh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Tài Anh rồi, nhịn không được có chút đồng tình với anh ta.

Một mình Tú ngồi ở cạnh bàn cách đó không xa, trên bàn có đặt một bộ cờ, Tú thờ ơ đặt cờ lên trên.

Mặt cô đầy u oán nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt thỉnh thoảng bắn ra vài tia sát khí.

Lâm Thanh Diện buồn cười liếc mắt nhìn Tú, sau đó đi đến trước bàn cờ hỏi: Cô biết chơi cờ à?Tú lập tức đắc ý đáp: Đâu chỉ biết, sư phụ của tôi tuy là thần y, nhưng cũng có nghiên cứu rất sâu đối với bộ môn cờ vây này, tôi đã được học tập hết tài nghệ của ông ấy, mấy nhà phê bình cờ vây chưa chắc có thể đánh thắng được tôi.

Lâm Thanh Diện lập tức bật cười, nếu anh nhớ không lầm, cách chơi cờ vây của Từ Tài là do lúc trước anh rãnh rỗi dạy cho ông ta.

Anh cười cái gì? Không lẽ anh không tin lời tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám đánh cờ với tôi, tôi dám chắc rằng chưa được mười phút anh sẽ chịu thua.

Tú tức giận nói.

Anh Diện, anh còn biết chơi cờ vây nữa sao, từ trước đến giờ tôi chưa nghe nói đó.

Lý Huỳnh Thái ở một bên nói.

Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.

Lâm Thanh Diện quay đầu nói với Lý Huỳnh Thái.

Tú bĩu môi, nói: Ra vẻ thần bí, cho dù anh có biết chỉ sợ cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, thôi bỏ đi, không chơi với anh đâu, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nữa.

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xuống phía bên kia bàn, dọn bàn cờ ra, nòi: Dù sao cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, chơi một ván cũng có thể đỡ buồn.

Chậc, anh chỉ có nước bị thua tơi tả thôi.

Tú khinh thường nói.

Nếu không thì như thế này đi, tôi chơi với cô một ván, thêm chút tiền cược vào, thế nào?Tiền cược gì? Tú trừng mắt hỏi.

Nếu cô thua tôi thì phải nhận tôi là sư tổ, sau này cô nhất định phải nghe theo lệnh của tôi, thế nào?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License