Rể quý trời cho
Chapter
0006
Chậc, chỉ dựa vào anh mà muốn làm tôi thua à? Đúng là nằm mơ.
Tú khinh thường nói: Nhưng mà anh cũng không biết xấu hổ thật đó, lại còn dám làm sư tổ của tôi, không lẽ anh còn định làm sư phụ của sư phụ tôi sao?Lâm Thanh Diện cười nói: Nếu như tôi nói, thật ra là do tôi dạy sư phụ của cô chơi cờ vây, từ mặt nào đó mà nói thì tôi cũng coi như là sư phụ của ông ấy, cô có tin không?Tin con khỉ khô! Tú khẳng định nói: Chỉ dựa vào anh mà còn muốn làm sư phụ của sư phụ tôi, tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cho đến bây giờ, Tú vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện là một tên vô dụng, cô thật sự tin rằng Từ Tài đồng ý khám bệnh giúp là bởi vì ông có quan hệ họ hàng với Lâm Thanh Diện.
Vậy nếu anh thua tôi thì phải nhận tôi làm sư phụ, sau này cũng phải nghe theo lệnh của tôi.
Tú nói.
Quyết định vậy đi.
Lâm Thanh Diện lập tức đồng ý.
Tú nở nụ cười lạnh, nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn một con mồi, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ thi cờ vây với ai cả.
Bây giờ cô đã có trình độ cực kỳ cao rồi, cho dù là sư phụ của cô, có đôi khi muốn thắng cô cũng phải vắt óc, càng đừng nói đến tên vô dụng Lâm Thanh Diện này.
Nhưng mà cô cũng không biết rằng, lời Lâm Thanh Diện nói với cô cũng không phải là nói khoác lác, cách chơi cờ vây của Từ Tài đúng thật là do Lâm Thanh Diện dạy.
Hai người nhanh chóng bắt đầu, Lý Huỳnh Thái đứng ở bên cạnh nhìn, không dám phát ra chút tiếng động nào cả.
Ngay lúc mới bắt đầu, Tú còn rất khí thế, đánh cờ rất nhanh, cảm thấy cho dù Lâm Thanh Diện có biết chơi cờ thì cùng lắm cũng chỉ đến trình độ nghiệp dư mà thôi.
Nhưng mà trong quá trình chơi cờ, Tú đột nhiên phát hiện, những điểm Lâm Thanh Diện bố trí lúc đầu cô từng xem thường, đến bây giờ lại chính nó làm cô cảm giác phải cố gắng hết sức, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Những nước cờ tiếp theo, Tú đều phải nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện nửa ngày trời, muốn suy đoán ra chút ít ý tưởng gì đó từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện từ đầu đến đuôi vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như nước, làm người ta không đoán ra được.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng bước, cả bàn cờ đều là chiến trường của anh, ngay từ lúc đặt viên cờ đầu tiên xuống, cả chiến trường đã nằm trong sự khống chế của anh rồi.
Năng lực tính nhẩm của anh cực kỳ mạnh mẽ, đánh xong một nước cờ, đã tính ra được tình hình của một trăm nước cờ tiếp theo, hơn nữa người đánh cờ cùng anh lại là cô gái Tú này, nếu anh muốn thắng ván cờ này, có thể nói là không hề tốn chút sức nào cả.
Sự đắc ý lúc đầu của Tú bây giờ đã hoàn toàn biến mất, đến những nước cờ phía sau đều phải suy nghĩ suốt nửa ngày trời.
Hơn nữa chờ đến khi cô vất vả suy nghĩ ra được một nước cờ hay, ngay sau đó, Lâm Thanh Diện đã chặn kín đường lui của cô, làm cho những nước cờ đã được cô tính toán trước bị chặn sạch sẽ.
Nếu không phải không muốn bị tên vô dụng Lâm Thanh Diện khinh bỉ, dựa theo tính tình lúc chơi cờ của Tú và Từ Tài, sợ là đã sớm đòi cho chơi lại.
Lý Huỳnh Thái không biết chơi cờ vây, nhưng mà nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người cũng có thể đoán ra được, tiết tấu của bàn cờ này rốt cuộc là do ai khống chế.
Nhìn thấy Tú gần như sắp phát điên, Lý Huỳnh Thái càng thêm bội phục, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện đúng là toàn tài, dưới dáng vẻ bình tĩnh kia không biết còn đang che giấu bao nhiêu kỹ năng mà anh ta không thể tưởng tượng đượ.
Lâm Thanh Diện nhìn một quân cờ cuối cùng được hạ xuống, nhìn Tú lạnh nhạt nói: Cô thua.
Tú không phục nhìn chằm chằm bàn cờ, muốn nhìn thử xem còn có cách nào để cứu chữa hay không, nhưng mà làm cô tuyệt vọng là, lấy trí thông minh của cô vậy mà lại không tìm ra được bất cứ biện pháp nào để phá chiêu của Lâm Thanh Diện cả.
Cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó u oán liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm người này chắc chắn là ăn may, đánh bậy đánh bạ mới thắng được cô mà thôi.
Bây giờ có phải nên thực hiện cá cược, nhận tôi làm sư tổ không? Lâm Thanh Diện cười nói.
Tú mặt mày không tình nguyện, cô đương nhiên không muốn nhận một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện làm sư tổ.
Bây giờ Từ Tài đã xử lý xong cánh tay cho Trần Tài Anh, đi lại chỗ của Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài lại đây, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy: Sư phụ, thầy mau giúp con dạy dỗ cái tên kiêu ngạo này đi, anh ta còn muốn làm sư tổ của con kia, đây rõ ràng là định chiếm lợi của thầy đó.
Nói xong, cô lại nhìn Lâm Thanh Diện nói: Anh muốn tôi nhận anh làm sư tổ cũng được thôi, nhưng anh nhất định phải đánh bại sư phụ tôi, chỉ có như vậy mới hợp tình hợp lý, nếu không tôi cũng không cần thiết phải nhận anh làm sư tổ.
Lâm Thanh Diện quay sáng nhìn Từ Tài cười nói: Cũng đúng, ông Từ, ông đánh với tôi ván tiếp theo đi.
Từ Tài lập tức trừng mắt, chơi cờ với Lâm Thanh Diện, vậy chẳng khác gì tự tìm ngược sao, năm đó ông tự nhận mình có chỉ số thông minh siêu cao, sau khi học được một vài thứ từ chỗ Lâm Thanh Diện rồi đã cảm thấy có thể đánh bại anh.
Kết quả hai người đánh với nhau một trăm ván cờ, trong đó ông thua chín mươi chín ván, còn ván cuối cùng ông lấy cớ đau bụng, chơi được nửa ván rồi không dám chơi tiếp nữa.
Bây giờ cái con bé Tú này lại bắt ông chơi cờ cùng Lâm Thanh Diện, còn có cá cược, đây rõ ràng là bẫy ông mà.
Lúc trước Lâm Thanh Diện vẫn luôn nói là sư phụ của Từ Tài về mặt cờ vây, Từ Tài không chịu thừa nhận, bây giờ thì hay rồi, nếu bây giờ ông chơi với Lâm Thanh Diện, sau khi bị thua, Lâm Thanh Diện lập tức trở thành sư phụ chính thức của ông luôn.
Từ Tài bất đắc dĩ thở dài, cũng không có cách nào với đệ tử của mình, nhắm mắt ngồi xuống đối diện Lâm Thanh Diện.
Tú thấy Từ Tài muốn ra tay, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng, vô cùng đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện nói: Lúc trước sư phụ tôi từng đánh ngang tay với Lâm Trung Thiên – một trong bốn đại thánh cờ nổi tiếng ở Hồng Thành, anh chỉ có thể đánh thắng tôi thôi, trước mặt sư phụ tôi thì chẳng là cái gì cả.
Vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn thử xem, thực lực đánh cờ ngang ngửa thánh cờ của ông rốt cuộc là cao đến cỡ nào.
Lâm Thanh Diện buồn cười nhìn Từ Tài.
Từ Tài mặt đầy xấu hổ, hận không thể lấp miệng Tú lại.
Lâm Trung Thiên thì tính là gì, người ngồi trước mặt mới là đại sư thật sự đó.
Con bắt thầy chơi cờ với người này, đúng thật là định chơi chết thầy mà.
Nhưng mà thân làm sư phụ của Tú, Từ Tài cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành xanh mặt bắt đầu chơi cờ với Lâm Thanh Diện.
Trần Tài Anh cũng đã đến, đứng cạnh Lý Huỳnh Thái, bắt đầu xem cờ.
Lúc trước anh cũng đã từng nghiên cứu cờ vây, tự nhận là có thể xem hiểu một chút.
Nhưng mà sau khi anh nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Từ Tài chơi cờ rồi, trong lòng không hiểu sao rất kinh sợ, đây là ván cờ cao cấp chỉ có đại sư cấp quốc gia mới tạo ra được đó, cách chơi cờ của hai người, Trần Tài Anh phải xem một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mà lúc này, hai người cũng đã đi được mười mấy nước cờ rồi.
Trần Tài Anh ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ thầm: Cái tên này rốt cuộc là quái thai gì thế này, đây thật sự là Lâm Thanh Diện bị mọi người coi là tên vô dụng sao?Hơn nửa tiếng sau, Từ Tài cau mày, đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận nói: Không chơi nữa, có ai ăn hiếp người khác như cậu không, không cho người ta chút đường sống nào cả, sau này nếu tôi còn chơi cờ với cậu nữa thì tên tôi viết ngược!Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn Từ Tài tức muốn hộc máu, đều có hơi kinh ngạc, nhưng mà bọn họ đều rất rõ, đây là vì Từ Tài chơi không lại người ta, thẹn quá hóa giận.
Lâm Thanh Diện có thể ép vị thần y nổi tiếng xa gần thành như thế này, trên đời này nhất định không tìm được người thứ hai.
Tú trợn mắt há miệng nhìn Từ Tài, cô còn đang chờ Từ Tài báo thù giúp cô kìa, ai ngờ mới được nửa tiếng, Từ Tài lại chủ động nhận thua rồi.
Người này, thật sự giỏi đến vậy sao?Bây giờ, sư phụ của cô cũng thua tôi rồi, có phải nên thực hiện cá cược rồi không? Lâm Thanh Diện cười nói.
Tú không chút tình nguyện nhìn Lâm Thanh Diện, lại quay sang nhìn Từ Tài bằng ánh mắt cầu cứu: Sư phụ.
.
.
Từ Tài trừng mắt nhìn Tú, nói: Đã đánh cược thì phải chịu thua, phải làm như thế nào thì làm như thế đấy, đừng có kêu thầy.
Tú biết, hôm nay sợ là không trốn được chuyện nhận Lâm Thanh Diện làm sư tổ rồi.
Dạ, sư phụ.
Tú xoay người nhìn Lâm Thanh Diện, một lúc lâu sau mới cúi người chào, nói: Xin chào sư.
.
.
sư tổ.
Lâm Thanh Diện rất hưởng thụ xưng hô này, cười nói: Được, nếu cô đã thành đồ tôn của tôi, vậy sau này nhất định phải tuân thủ nghiêm túc mệnh lệnh của tôi.
Từ giờ trở đi, cô nhất định phải làm thục nữ, lúc nói chuyện với tôi phải dịu dàng lễ phép, có nghe không?Tú lập tức sững sờ, sau đó nắm chặt tay lại.
Tên khốn nạn này là đang nói cô không giống thục nữ, không dịu dàng sao?Cô hận không thể lao lên cắn Lâm Thanh Diện vài cái, nhưng mà bây giờ Lâm Thanh Diện là sư tổ của cô, lệnh của sư tổ, cô phải nghe theo.
Vâng.
.
.
Sư tổ.
Tú nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh rất muốn cười, nhưng mà nghĩ đến mặt mũi của Tú, chỉ có thể chịu đựng.
Lâm Thanh Diện đứng dậy, nhìn Từ Tài cười nói: Lần này cảm ơn ông, lát nữa tôi chỉ ông vài tuyệt chiêu, bảo đảm làm ông đánh thắng cái tên Lâm Trung Thiên kia.
Sắc mặt của Từ Tài cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng mà ông vẫn rất chờ mong tuyệt chiêu của Lâm Thanh Diện, dù sao thì ông cũng rất muốn thắng Lâm Trung Thiên.
Vậy cậu cũng đừng có nuốt lời đó, nếu không sau này đến chỗ tôi khám bệnh, tôi sẽ bỏ thêm vài thứ vào trong thuốc.
Từ Tài tức giận nói.
Trần Tài Anh đứng ở bên cạnh lập tức run lên, da gà trên người nhịn không được nổi lên từng mảng.
Tiễn ba người Lâm Thanh Diện đi rồi, Từ Tài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó quay sang nhìn Tú, nói: Sau này mặc kệ con chọc ai cũng đừng chọc vào Lâm Thanh Diện, có nghe không.
Tú mặt mày khó hiểu hỏi: Sư phụ, không phải người ta nói Lâm Thanh Diện là tên vô dụng nhất Hồng Thành này hay sao, vì sao không thể trêu chọc anh ta chứ?Vô dụng? Đó chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngoài khiêm tốn của cậu ta mà thôi, lúc nãy con đánh cờ với cậu ta, có thấy cậu ta giống một tên vô dụng không? Từ Tài híp mắt hỏi.
Tú lập tức gật đầu, sau đó giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Chỉ tiếc tên nhóc này đã kết hôn rồi, nếu không gả con cho cậu ta, thật ra cũng là một lựa chọn không tệ.
Từ Tài đột nhiên thay đổi giọng điệu, lẩm bẩm.
Sư phụ! Tú lập tức trừng mắt nhìn Từ Tài.
Từ Tài cười ha ha, vuốt râu quay về phòng.
Trước cửa hội sở vui chơi giải trí Starry.
Trần Tài Anh vô cùng cảm khái nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng mới đến Hồng Thành mấy năm, anh cũng đã quen thuộc nơi này.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại cái thành phố này, lại khác rất xa với những gì nhìn thấy trước kia.
Sau này, Trần Tài Anh tôi cũng coi như là cắm rễ ở chỗ này, không hy vọng được thăng chức nhanh, chỉ hy vọng báo đáp được ân cứu mạng của Lâm Thanh Diện anh thôi.
Ánh mắt Trần Tài Anh vô cùng kiên định nói.
Lâm Thanh Diện cười: Tôi tìm anh đến cũng không phải vì để anh báo ân, tôi muốn anh nắm chắc thế giới ngầm của Hồng Thành trong tay.
Trần Tài Anh nghiêm túc gật đầu nói: Anh yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ làm được giúp anh.
Lý Huỳnh Thái đứng bên cạnh vỗ vai Trần Tài Anh, cười nói: Hai người chúng ta cùng nhau cố lên, tuy rằng bây giờ ở mặt ngoài Hồng Thành chỉ còn lại một mình Long Phi, nhưng mà những thế lực khó giải quyết vẫn có không ít, muốn khống chế thế giới ngầm của Hồng Thành, đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Có anh và Lâm Thanh Diện, chuyện này chắc là cũng không khó.
Trần Tài Anh nói.
Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Chuyện này anh nghĩ nhiều rồi, nhiệm vụ chủ yếu của anh Diện bây giờ là làm người đàn ông nội trợ, anh ấy không giúp anh được đâu.
Lý Huỳnh Thái nói.
Trần Tài Anh mặt mày ngơ ngác, hỏi: Vậy không phải còn có anh saoTôi? Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ phụ trách việc đánh nhau, những chuyện khác tôi mặc kệ, trước khi anh đến, tôi là bị anh Diện ép làm mấy chuyện này, bây giờ anh đã đến rồi, những việc này giao lại cho anh.
Lý Huỳnh Thái cười nói.
Trần Tài Anh đột nhiên có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, Lý Huỳnh Thái này dù sao cũng coi như một trong ba Thiên Vương ở Hồng Thành, sao tự nhiên lại có cảm giác không đáng tin đến vậy chứ?Anh Diện, hôm nay là ngày vui, ở lại uống chút rượu đi.
Lý Huỳnh Thái nhìn Lâm Thanh Diện nói.
Hai người uống đi, tôi không uống đâu, tôi phải về nhà đi chợ nấu cơm nữa.
Lâm Thanh Diện cười trả lời.
Trần Tài Anh lại trừng mắt, nghĩ thầm một người như Lâm Thanh Diện vậy mà lại cam tâm đi làm một người đàn ông nội trợ.
Nhưng mà nghĩ lại, vợ của Lâm Thanh Diện đẹp như thế, nếu đổi lại là anh, chắc anh cũng đồng ý đi làm người đàn ông nội trợ.
Nghĩ như vậy, một ít chuyện cũ đột nhiên hiện lên trong lòng, Trần Tài Anh lắc đầu, ép bản thân không được nghĩ về những chuyện đó nữa.
Trên đường về, Lâm Thanh Diện đi vào chợ, sau khi mua xong đồ ăn rồi mới về thẳng nhà.
Mới vừa bước vào cửa, Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa lập tức khó chịu nói: Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, cậu còn biết đường về à? Cả nhà chúng tôi đang chờ cậu về nấu cơm đó!Con đi làm ngay đây.
Lâm Thanh Diện cũng không cãi lại, xách đồ ăn vào thẳng phòng bếp.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Bích Hoài lại mặt dày bảo Lâm Thanh Diện massage cho cô lần nữa, mà chỗ tốt Lâm Thanh Diện có thể hưởng được là có thể ngủ cùng một giường với Hứa Bích Hoài.
Hai hôm sau, đã đến ngày họp lớp của Hứa Bích Hoài.
Hôm nay sau khi Hứa Bích Hoài đi làm về, chọn ra một bộ quần áo mình thích, lại trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi cô trang điểm xong, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: Sao anh cứ đứng đờ ra đây làm gì, nhanh chóng đi sửa soạn đi, nếu không lát nữa sẽ đến muộn mất.
Thật sự muốn anh đi cùng em sao? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Đương nhiên là thật, nếu anh còn rề rà nữa thì em sẽ không dẫn anh theo thật đó.
Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện vô cùng vui vẻ, lập tức đi sửa soạn lại một chút.
Trong mắt Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài chịu dẫn anh đi gặp bạn học, chính là một loại khẳng định.
Tuy rằng hôm đó Lục Thiên Điệp từng nói, nếu Hứa Bích Hoài muốn dẫn Lâm Thanh Diện đi cùng chắc chắn sẽ bị các bạn học chê cười, nhưng mà Hứa Bích Hoài cũng không vì chuyện này mà không dẫn Lâm Thanh Diện theo.
Nếu Hứa Bích Hoài đã bắt đầu đối mặt với Lâm Thanh Diện, vậy cuộc họp lớp ngày hôm nay, anh nhất định phải làm cho Hứa Bích Hoài nở mày nở mặt một chút.
Mấy chuyện vả mặt thế này, Lâm Thanh Diện làm tốt hơn người ta nhiều.
Hai người cùng nhau ra ngoài, lúc này Lục Thiên Điệp gọi điện thoại đến.
Bích Hoài, bây giờ bọn tớ đang ở ngoài cửa của khách sạn quốc tế Thiên Thành đây, cậu đến nhanh đi.
Được, tớ biết rồi, đến ngay.
Hứa Bích Hoài cúp máy, nhanh chóng gọi một chiếc xe.
Khách sạn quốc tế Thiên Thành là một khách sạn năm sao ở Hồng Thành, ở đây cũng coi như một nơi tiêu phí xa xỉ ở Hồng Thành.
Muốn đến nơi này ăn cơm, chỉ riêng có tiền thôi là chưa đủ, còn phải có thân phận và địa vị nữa.
Đối tượng khách sạn này nhắm đến là những bữa tiệc của những người thuộc tầng lớp thượng lưu, những người thường khi tổ chức liên hoan sẽ không suy nghĩ đến nơi này.
Triệu Tam Linh lựa chọn tổ chức họp lớp ở nơi này là vì muốn khoe khoang thân phận của anh, giả ngầu, còn có một nguyên nhân khác là, tập đoàn Thiên Dương là cổ đông lớn của khách sạn quốc tế Thiên Thành.
Thân là giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Thiên Dương, Triệu Tam Linh muốn lấy được cơ hội đến khách sạn quốc tế Thiên Dương ăn cơm cũng dễ dàng hơn.
Nhưng mà cho dù là thế, anh ta cũng gặp rất nhiều khó khăn mới lấy được một phòng bao.
Lâm Thanh Diện lúc trước từng nghe Hướng Vấn Thiên nhắc đến khách sạn quốc tế Thiên Thành này rồi, anh mua cổ phần của khách sạn này đương nhiên là vì muốn mở rộng mối quan hệ giao tiếp, chỉ cần người đến nơi này ăn cơm thì đều có những mối quan hệ giá trị khá lớn.
Hướng Vấn Thiên rất giỏi chuyện làm ăn, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc quen biết.
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã đến cửa của khách sạn quốc tế Thiên Thành, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy một đám người đang đứng đằng xa.
Lục Thiên Điệp và Triệu Tam Linh lập tức bước lại đón, Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện cũng đến cùng, lập tức nói thầm: Đúng là không biết xấu hổ, họp lớp của Bích Hoài cũng dám muối mặt tới đây, không thấy mất mặt à.
Sau khi Triệu Tam Linh nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng mặt mày âm trầm, chuyện xảy ra ở chỗ Từ Tài anh vẫn còn nhớ như in trong đầu, nếu Lâm Thanh Diện dám nói chuyện anh bị thận hư trước mặt nhiều bạn học thế này, chỉ sợ anh sẽ lập tức bùng nổ.
Hừ, anh đến cũng tốt, hôm nay tôi sẽ để cho anh mở mang kiến thức nhìn thấy tiền của của tôi, cũng để anh biết khó mà lui, nhường Bích Hoài cho tôi.
Triệu Tam Linh nói thầm trong lòng.
Tới rồi thì vào ăn cùng, chắc là anh chưa từng đến chỗ này ăn bao giờ đâu.
Triệu Tam Linh cười nói.
Những người bạn học của Hứa Bích Hoài đứng ở đằng xa thấy cô dẫn Lâm Thanh Diện theo cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Cái anh chàng kia là chồng của Hứa Bích Hoài hả? Nghe nói tên là Lâm Thanh Diện, là tên vô dụng nổi tiếng ở Hồng Thành, sao cô ấy lại dẫn một tên vô dụng như vậy đến đây chứ.
Cái kia là tên vô dụng nhất Hồng Thành đó hả? Quả nhiên người cũng như tên, loại người như anh ta làm sao có thể xứng đôi với Hứa Bích Hoài được chứ, đúng là đáng tiếc thật.
Nghe nói Hứa Bích Hoài gả cho anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nói không chừng Hứa Bích Hoài dẫn theo anh ta đến đây là để cho anh ta tự mình hiểu rằng anh ta hoàn toàn không xứng với cô ấy, để anh ta ngoan ngoãn tự biến đi đó.
Cũng có thể, mấy cậu nghe chưa, lớp trưởng vẫn còn nhớ thương Hứa Bích Hoài kia, lần này tổ chức họp lớp cũng là vì Hứa Bích Hoài.
Cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, nếu đem ra so sánh với lớp trưởng, nói là cặn bả cũng không xứng.
Triệu Tam Linh dẫn mọi người đi đến, mấy người bạn học kia lập tức không nói năng gì nữa, nhưng mà ánh mắt khi nhìn về Lâm Thanh Diện đều mang theo ý khinh thường.
Người đã đến đủ rồi, chúng ta đi vào thôi.
Triệu Tam Linh nói.
Mọi người đi theo Triệu Tam Linh bước vào trong khách sạn quốc tế Thiên Thành, tò mò nhìn ngắm khắp nơi.
Chỗ này bình thường bọn họ làm sao có thể bước vào được chứ, lần này có thể vào cũng chỉ là dựa hơi của Triệu Tam Linh, mới đến được một lần.
Lớp trưởng giỏi thật, không ngờ còn có thể dẫn chúng ta đến chỗ này ăn cơm, tôi nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ đến đây ăn cơm đó.
Đúng đó, bây giờ lớp trưởng là giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Thiên Dương, một năm kiếm được vài tỷ đó, đến chỗ này ăn cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chậc chậc, lớp trưởng giỏi như thế mà vẫn còn độc thân, lại nhìn sang cái tên vô dụng nào đó, đúng là không biết để mặt mũi ở đâu luôn.
Triệu Tam Linh mặt mày đắc ý, còn quay đầu quăng cho Lâm Thanh Diện một ánh mắt khinh bỉ, giống như đang khoe khoang sự mạnh mẽ của anh.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn làm lơ Triệu Tam Linh, nói đơn giản ra thì anh không cảm thấy một người bị thận hư có thể mạnh mẽ được bao nhiêu.
Hứa Bích Hoài cũng tò mò nhìn xung quanh, nhìn thấy kiến trúc nguy nga lộng lẫy thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô đến.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài cũng có hứng thú với chỗ này, cho nên nói: Nếu như em thích thì sau này ngày nào anh cũng có thể dẫn em đến đây ăn cơm.
Hứa Bích Hoài trợn to hai mắt, ngày nào cũng ăn cơm ở đây thì phải có nhiều tiền đến cỡ nào chứ.
Nhưng mà đối với người có thể mua được ‘Trái tim thần Venus’ như Lâm Thanh Diện mà nói, chắc là cũng chẳng tính là gì.
Anh cũng đừng đứng đây nói khoác, anh có biết lớp trưởng vì muốn đặt một phòng bao ở nơi này đã gặp phải bao nhiêu khó khăn không, anh tưởng chỗ này là quán cơm dưới nhà của anh, muốn vào thì vào à.
Hơn nữa anh là một tên bám váy, lấy cái gì mà mời Bích Hoài đến đây ăn cơm.
Lục Thiên Điệp không hề khách khí nói thẳng.
Triệu Tam Linh cũng cười lạnh, nghĩ thầm cái tên nhà quê Lâm Thanh Diện này, ngay cả giả ngầu cũng không biết cách giả.
Mấy bạn học khác cũng rối rít cười nhạo Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, không nói gì cả, người có địa vị cao từ trước đến giờ đều khinh thường việc giải thích với những con kiến dưới đất.
Đi vào trong khách sạn quốc tế Thiên Thành, lập tức có người chạy ra đón bọn họ.
Người phục vụ kia nhìn Triệu Tam Linh đang dẫn đầu, hỏi: Quý khách, xin hỏi anh có đặt trước không?Triệu Tam Linh gật đầu, nói: Dẫn chúng tôi đến phòng bao Phượng Minh Các.
Người phục vụ nghe được tên phòng bao thì sắc mặt hơi thay đổi nói: Quý khách, xin lỗi, Phượng Minh Các đã bị người ta đặt trước, chỗ chúng tôi còn có một phòng bao bình thường, anh xem.
.
.
Cái gì! Triệu Tam Linh lập tức hô to: Mấy hôm trước tôi đã đặt trước Phượng Minh Các rồi, sao bên các cậu lại cho người khác đặt trước nữa?Là thế này, chỗ chúng tôi có một vị hội viên thẻ vàng quen ăn cơm ở Phượng Minh Các, cấp bậc ưu tiên của người đó cao hơn của anh, khách hàng đó đang ở đằng kia.
Người phục vụ giải thích.
Triệu Tam Linh sắc mặt lập tức xanh lè, anh biết muốn làm một tấm thẻ vàng ở khách sạn quốc tế Thiên Thành, mỗi một năm phải nạp phí ít nhất là ba tỷ, anh không có nhiều tiền như thế.
Lúc nãy anh còn cảm thấy mình vô cùng nổi bật trước đám bạn học cũ, không ngờ lại gặp phải chuyện xấu hổ nhanh như vậy.
Anh nhìn thoáng qua bên đó, phát hiện bên kia là một người đàn ông có cơ thể to lớn, mặc đồ vest mắc tiền, vừa thấy là biết ngay tổng giám đốc của tập đoàn nào đó, anh chỉ là giám đốc của một công ty con, chắc chắn không so nổi với người ta rồi.
Ngay lúc Triệu Tam Linh đang rối rắm suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, Lâm Thanh Diện đã đi sang một bên, cầm di động ra, gọi qua cho Hướng Vấn Thiên.
Bây giờ tôi đã ở khách sạn quốc tế Thiên Thành, muốn sử dụng căn phòng bao Phượng Minh Các, những mà có người cướp của chúng tôi, anh xử lý giúp tôi.
Không thành vấn đề.
Hướng Vấn Thiên trả lời.
Mọi người, nếu không.
.
.
chúng ta qua phòng bao bình thường dùng cơm tạm được không? Triệu Tam Linh có hơi xấu hổ mở miệng hỏi.
Lúc này Lâm Thanh Diện lại bước lên một bước, mở miệng nói: Nếu đã đặt phòng Phượng Minh Các thì cứ đến Phượng Minh Các đi, vì sao phải sang phòng bao bình thường?Triệu Tam Linh lập tức dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Lúc nãy anh không nghe thấy à? Phượng Minh Các đã bị vị hội viên thẻ vàng kia đặt trước rồi.
Mặc kệ là hội viên gì, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Triệu Tam Linh cạn lời, nghĩ thầm anh tưởng chỗ này là tiệm cơm dưới nhà anh à, còn chú ý đến thứ tự trước sai, người ta làm thẻ vàng thì sẽ có quyền ưu tiên sử dụng phòng bao.
Thấy Lâm Thanh Diện vào ngay lúc này lại dám nói mấy lời như thế, Triệu Tam Linh càng càng thấy Lâm Thanh Diện đúng là một tên nhà quê.
Anh bị điên à, bây giờ nhảy ra thể hiện làm gì, người ta là hội viên thẻ vàng, anh thì là cái gì? Rõ ràng là một tên vô dụng, sao cứ có lắm yêu cầu thế.
Lục Thiên Điệp cũng khinh thường nói.
Không sao, chúng ta đến phòng bao bình thường cũng được, ăn ở đâu cũng là ăn thôi.
Đúng đó, cần gì mà phải cố chấp chuyện này, hơn nữa anh cũng không chịu xem thử bản thân anh như thế nào, có thể so được với hội viên thẻ vàng sao?Đi phòng bao bình thường đi, không ngờ chồng của Hứa Bích Hoài không chỉ là một tên vô dụng, lại còn thích kiếm chuyện thế này.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Triệu Tam Linh cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, đảo mắt rồi nói với anh: Nếu như anh nhất định muốn đi Phượng Minh Các thì anh tự đi nói với người ta đi, bảo người ta nhường Phượng Minh Các cho chúng ta?Lớp trưởng, anh đừng có đùa, nếu như anh ta có thể đòi lại Phương Minh Các về, thì mặt trời sẽ mọc từ hướng Tây, à không đúng, mọc từ hướng Nam.
Lục Thiên Điệp nói.
Mọi người cười ha ha.
Tên Lâm Thanh Diện này đúng là không biết điều thật mà, nếu không nhờ lớp trưởng thì anh ta có thể bước vào nơi cao cấp thế này sao? Bây giờ còn bày đặt đòi hỏi.
Mấy người càng vô dụng thì càng hay đòi hỏi nhiều, phục thật.
Hứa Bích Hoài cũng có hơi xấu hổ, cô túm tay Lâm Thanh Diện, nói: Đừng làm lớn chuyện nữa, phòng bao bình thường cũng được rồi.
Tôi không có làm lớn chuyện, chỉ là chúng ta thật sự có thể đi Phượng Minh Các.
Lâm Thanh Diện nói.
Nếu như anh muốn đi như thế thì anh tự đi nói với người ta đi, anh nhìn thử coi người ta có chịu để ý đến anh không.
Triệu Tam Linh cười lạnh.
Không cần tôi đi nói, ông ta sẽ tự nhường Phượng Minh Các cho chúng ta.
Lâm Thanh Diện nói.
Mọi người lại nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt như nhìn một người ngu ngốc lần nữa.
Đúng là ngu, không thể nói chuyện cùng được, lại dám nói người ta sẽ tự nhường Phượng Minh Các ra, anh tưởng anh là ông chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành à?Đúng là buồn cười, thời đại này, người càng vô dụng thì lại càng thích ra vẻ ta đây à? Hay là nói loại người này đã không còn biết nhục nữa rồi?Nhìn vẻ mặt của tên vô dụng kia đi, cứ như anh ta là ông trời vậy, cũng không biết tên ngu ngốc này làm sao có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như Hứa Bích Hoài nữa.
Tôi thấy lớp trưởng xứng đôi với Hứa Bích Hoài hơn nhiều.
Triệu Tam Linh nghe mọi người đều đứng về phía anh, mắng Lâm Thanh Diện thành một người ngu ngốc, trong lòng vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện càng ngu thì cơ hội của anh sẽ càng lớn.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý những người này mà lại nhìn về phía hội viên thẻ vàng kia.
Lúc này một người phục vụ chạy đến trước mặt người đó nói gì đó, người nọ quay đầu qua nhìn về hướng đám người Lâm Thanh Diện rồi gật đầu.
Sau đó, người phục vụ nói chuyện với ông ta chạy sang bên này, mặt mày cung kính nói: Vị khách kia đã đồng ý nhường Phương Minh Các cho các vị, chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.
Tất cả mọi người, kể cả Hứa Bích Hoài đều trợn tròn mắt, không ngờ lại bị Lâm Thanh Diện nói trúng, vị khách hội viên thẻ vàng kia lại thật sự đồng ý nhường Phượng Minh Các cho bọn họ.
Hứa Bích Hoài quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng càng cảm thấy hứng thú hơn đối với sự thần bí của Lâm Thanh Diện.
Cô vừa rồi có thấy Lâm Thanh Diện đi gọi điện thoại, trong lòng rất rõ, người ta đồng ý nhường Phượng Minh Các ra chắc chắn là bởi vì cuộc điện thoại lúc nãy của Lâm Thanh Diện, nếu không Lâm Thanh Diện cũng sẽ không cứng đầu đến như thế.
Triệu Tam Linh cùng Lục Thiên Điệp cũng không thể tin nổi liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Vậy mà lại.
.
.
lại bị tên đó đoán trúng rồi? Trong lòng Triệu Tam Linh hoảng sợ hết hồn.
Má ơi, sao anh ta biết được người ta sẽ nhường Phượng Minh Các cho chúng ta chứ, không lẽ.
.
.
Lục Thiên Điệp nheo mắt lại.
Đệt, Lâm Thanh Diện làm sao biết được người ta sẽ nhường Phượng Minh Các ra? Không lẽ người nọ là nể mặt Lâm Thanh Diện nên mới làm thế? Có người kinh ngạc hô lên.
Sao có thể chứ, Lâm Thanh Diện làm gì có mặt mũi lớn đến thế? Tôi thấy chỉ là trùng hợp mà thôi.
Không sai, chắc chắn là trùng hợp, cái tên này chỉ biết nhắm mắt giả ngầu bừa, ai ngờ người ta lại thật sự nhường cho anh ta.
Cái tên vô dụng này may mắn thật đấy, mẹ nó, tôi còn tưởng anh ta có năng lực lớn đến cỡ nào nữa chứ.
Trong lòng Triệu Tam Linh và Lục Thiên Điệp cũng chắc chắn là Lâm Thanh Diện ăn may, vừa khéo gặp được, chứ tuyệt đối không có khả năng Lâm Thanh Diện dựa vào bản thân đòi lại được Phượng Minh Các.
Dù sao thì anh vẫn luôn ở cùng với bọn họ, lúc anh gọi điện thoại cũng chỉ có mình Hứa Bích Hoài chú ý đến.
Chắc là người ta có việc đột xuất, không ăn ở đây nữa, chúng ta lại có thể đến Phượng Minh Các ăn, nếu vậy thì chúng ta đi sang đó đi.
Triệu Tam Linh cười nói, hoàn toàn không nhắc đến lời nói lúc trước của Lâm Thanh Diện.
Mặc kệ vì sao người ta đột nhiên nhường lại Phượng Minh Các, chuyện này chắc chắn cũng không có liên quan gì đến Lâm Thanh Diện cả.
Anh chỉ là một tên vô dụng thích ăn nói khoác lác mà thôi.
Tất cả mọi người ở đây, trừ Hứa Bích Hoài ra thì ai cũng đều suy nghĩ như thế.
Cả đám đi qua chỗ Phượng Minh Các, Hứa Bích Hoài đi bên cạnh Lâm Thanh Diện, hỏi: Là vì anh gọi cuộc điện thoại đó sao?Lâm Thanh Diện cười gật đầu.
Bọn họ thật quá đáng, sao anh không nói thẳng ra? Hứa Bích Hoài hỏi.
Người khổng lồ sẽ không bao giờ vì con kiến kêu gào mà đi thể hiện thực lực của mình cả.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy Lâm Thanh Diện không ngờ có khí chất của một thi nhân, cũng nở nụ cười.
Người phục vụ dẫn mọi người vào Phượng Minh Các, cả đám lập tức bị cách trang trí ở bên trong làm cho kinh ngạc.
Chẳng trách vị hội viên thẻ vàng kia vẫn luôn muốn đến Phượng Minh Các để ăn cơm, ăn cơm ở nơi này, cho dù chỉ ăn bánh bao không thì mùi vị cũng sẽ ngon hơn gấp mấy lần.
Trong lúc mọi người kinh ngạc cảm thán vì sự rộng lớn của Phượng Minh Các thì chỉ có một mình Lâm Thanh Diện không hề dao động.
Mấy người phụ nữ khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy là vì Lâm Thanh Diện không biết nhìn hàng, không biết được chỗ này tốt xấu như thế nào cho nên mới không có tí phản ứng gì.
Mọi người ngồi vào bàn, mặt mày vui vẻ xì xào bàn tán về cách trang trí ở nơi này, có thể đến nơi này ăn một bữa cơm, đối với bọn họ mà nói quả thật là quá xa xỉ.
Mà bọn họ có thể đến nơi này ăn cơm, đương nhiên là phải cảm ơn lớp trưởng, Triệu Tam Linh.
Mọi người ngồi xuống được một lúc thì có người mở cửa phòng bao bước vào, người bước vào đúng là vị hội viên thẻ vàng đã nhường Phượng Minh Các lúc nãy, trong tay còn cầm theo ly rượu.
Mọi người đều yên tĩnh, quay đầu nhìn về phía hội viên VIP đó.
Cái ghế này của họ là do người ta nhường, cho nên sau khi nhìn thấy hội viên VIP đi vào thì có chút chột dạ.
Nếu như người ta phát hiện và yêu cầu muốn dùng cái ghế này, dựa vào cấp bậc ưu tú hội viên VIP của người ta, dù cho là Triệu Tam Linh đã đặt trước chiếc ghế này, thì người ta cũng có quyền ưu tiên sử dụng.
Triệu Tam Linh nhìn người vừa đi vào, trong lòng có chút lo sợ, vội vàng đứng dậy.
Hội viện VIP quét mắt qua một vòng, trước đó nhân viên phục vụ đã nói với anh ta rằng những người ở bên trong có môt người là bạn của chủ tập tập đoàn Thiên Dương, anh ta biết đại cổ đông của khách sạn quốc tế Thiên Thành chính là tập đoàn Thiên Dương, cho nên lập tức nhường ghế của mình.
Anh ta bây giờ tới là muốn xin lỗi, dù sao thì lúc đó anh ta cũng xem như là chen ngang, nếu như vì cái này mà đắc tội với người của tập đoàn Thiên Dương, thì đối với anh ta mà nói là tổn thất lớn.
Vì không biết ai là người của tập đoàn Thiên Dương, người này trực tiếp nới với tất cả mọi người: Các vị, trước đó là tôi không đúng, chiếc ghế này đã được mọi người đặt trước rồi, nhưng tôi lại muốn chen ngang, hy vọng mọi người đừng để ý.
Mọi người đều đơ người, không ngờ hội viên VIP này lại đặc biệt xin lỗi họ.
Trước đây tôi không biết mọi người là của tập đoàn Thiên Dương, cho nên đã thất lễ, hôm nay tôi xin tự phạt mình một ly để thể hiện thành ý, công ty của tôi và tập đoàn Thiên Dương có một vài dự án hợp tác, hy vọng sau này các vị giúp đỡ, tôi cạn trước đây.
Hội viên VIP nọ nói xong, trực tiếp uống cạn ly rượu trong tay.
Mọi người tiếp tục đi, tôi không làm việc nữa, ăn uống ngon miệng.
Sau khi uống rượu xong, người đó liền rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, người ta là nể mặt tập đoàn Thiên Dương, mới nhường Phượng Minh các cho họ.
Mà trong những người ở đây, họ đều biết rằng, chỉ có Triệu Tam Linh có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương.
Cho nên mọi người đều cảm thấy, người này vì nhắm vào Triệu Tam Linh mới khách khí như thế.
Cả đám người quay đầu nhìn về phía Triệu Tam Linh, trên mặt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Lớp trưởng, cậu thật sự lợi hại, hội viên VIP ở đây lại nể mặt cậu, thật sự là vô cùng có mặt mũi rồi.
Đúng vậy, lớp trưởng tuổi còn trẻ đã làm giám đốc chi nhánh của tập đoàn Thiên Dương, người ta là cảm thấy lớp trưởng tiền đồ rộng mở, nên mới tới nịnh nọt đó.
Lớp trưởng thật tuyệt, một số phế vật nào đó so với cậu ấy, thật sự là xách dép không kịp.
Một vài bạn học nữ đã bắt đầu có ý với Triệu Tam Linh, đáng tiếc họ đều biết mục tiêu của Triệu Tam Linh là Hứa Bích Hoài, cho nên có chút tiếc nuối.
.
Lục Thiên Điệp cũng không ngờ rằng người ta cho mình mặt mũi là vì Triệu Tam Linh, khiến cô cũng có chút muốn theo đuổi Triệu Tam Linh.
Nhưng nghĩ tới bạch mã hoàng tử của mình, cô liền không có chút hứng thú nào với Triệu Tam Linh nữa rồi.
Triệu Tam Linh quả thực không tồi, nhưng so với bạch mã hoàng tử của cô, thì còn kém nhiều lắm.
Trong lòng Lục Thiên Điệp thầm nghĩ.
Triệu Tam Linh gương mặt cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ người đó sẽ vì bản thân anh ta cho nên mới nhường ghế cho họ.
Nhưng người đó sao lại biết anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương? Anh ta cũng chưa từng gặp người đó.
Nhưng người ta nói lí do là vì tập đoàn Thiên Dương nên mới tới xin lỗi, ở đây chắc là cũng chỉ có anh ta là người của tập đoàn Thiên Dương, cũng không thể vì Lâm Thanh Diện.
Nghĩ tới điều này, trên mặt Triệu Tam Linh lộ ra dáng vẻ đắc ý, không nghĩ tới điểm kỳ lạ ở đó nữa, chỉ cảm thấy bây giờ họ có thể vào trong đây hoàn toàn là nhờ công lao của anh ta.
Lúc trước còn có người cho rằng là Lâm Thanh Diện giành được căn phòng này, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không có khả năng này.
Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ánh mắt lộ ra sự châm biến, giống như là đang chứng minh với Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện không địch được với anh ta.
Nhưng anh ta không hề biết, Hứa Bích Hoài đã sớm nhận định, người đó là vì Lâm Thanh Diện mà tới, tuy rằng cô không rõ tại sao Lâm Thanh Diện lại có quan hệ với tập đoàn Thiên Dương, nhưng cũng không làm cô hoài nghi việc Lâm Thanh Diện không có năng lực này.
Dù sao thì ban đầu đến cả chủ của biệt thự Thiên Vân mà Lâm Thanh Diện cũng có thể kết thân.
Cho đến tận bây giờ, Hứa Bích Hoài vẫn không hay biết, chủ của biệt thự Thiên Vân, chính là Lâm Thanh Diện.
Sau khi mọi người khen ngợi Triệu Tam Linh, cũng không thảo luận chuyện này nữa, mà tới chuyện gọi món.
Triệu Tam Linh nhìn thực đơn, các món ở đây tuy rằng rất đắt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể trụ được của anh ta, cùng lắm thì ăn xong một bữa, tháng sau tiết kiệm một chút.
Lúc mà Triệu Tam Linh đang gọi món, mấy cô gái ở chỗ Hứa Bích Hoài bắt đầu ôn lại chuyện cũ, mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô gái ngồi ở bên cạnh Hứa Bích Hoài nắm lấy tay cô, nói chuyện thời học đại học, lúc này đột nhiên chú ý với chiếc đồng hồ trên tay Hứa Bích Hoài, lập tức trợn mắt.
Bích Hoài, cậu mua chiếc đồng hồ này đấy à? Cô gái hỏi.
Không phải, là Lâm Thanh Diện tặng tớ, anh ấy cũng có một cái.
Hứa Bích Hoài trả lời.
Đó là đồ rẻ tiền Lâm Thanh Diện mua ở trên sạp vỉa hè thôi, có gì đẹp đâu.
Lục Thiên Điệp nói.
Cô gái đó ngược lại hít khí lạnh, mở miệng nói: Cái này sao có thể là hàng trên vỉa hè được, đây là đồ tình nhân mới ra của Vancheron Constantin, một cặp là 1 tỷ 140 đó, tớ mới thấy vài hôm trước xong.
Cả bàn đều bị thu hút sự chú ý, Triệu Tam Linh thấy mọi người đều nhìn về phía đồng hồ Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài, lập tức cảm thấy không thoải mái.
Anh ta cũng biết chiếc đồng hồ đó là hàng thật.
Sao có thể, Lâm Thanh Diện sao lại mua được chiếc đồng hồ đắt thế được, đây chắc là hàng nhái thôi.
Lục Thiên Điệp có chút kinh ngạc nói.
Không thể nào, công nghệ của Vancheron Constantin không dễ nhái như vậy, hơn nữa dây đồng hồ chỉ có xưởng nguyên bản của Vancheron Constantin mới có, đây chắc chắn là hàng thật.
Cô gái đó khẳng định.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ đắt như vậy.
Hứa Bích Hoài cũng có chút kinh ngạc, hôm đó Lâm Thanh Diện còn nói với cô chiếc đồng hồ này không đắt, chỉ hơn 125 nghìn thôi, Lâm Thanh Diện cảm thấy không đắt.
Lâm Thanh Diện, bình thường đều là Bích Hoài nuôi anh, anh lấy tiền đầu ra mà mua chiếc đồng hồ đắt như vậy? Triệu Tam Linh đột nhiên hỏi một câu.
Đúng vậy, sao cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, chắc không phải là làm chuyện phạm pháp gì chứ?Đây chắc chắn không phải cậu ta mua, nói không chừng là trộm của người khác, không ngờ Lâm Thanh Diện là loại người như vậy.
Trời ơi, Lâm Thanh Diện lại còn trộm đồng hồ, mau xem xem tôi có mất thứ gì không.
Mọi người lập tức bắt đầu nghi ngờ Lâm Thanh Diện, Triệu Tam Linh hỏi một câu như vậy, cũng là vì khiến mọi người nghi ngờ, bản thân anh ta cũng cảm thấy chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.
Lâm Thanh Diện, sao anh lại không nói gì, không phải thật sự là anh trộm đồng hồ đó chứ? Triệu Tam Linh lại hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện không nói câu gì, không ngờ Triệu Tam Linh lại kiếm chuyện như vậy.
Nhưng anh lại không sợ, cây ngay không sợ chết đứng.
Đồng hồ này là tự tôi mua, xin đừng vu khống cho ngời khác.
Lâm Thanh Diện mở lời.
Vậy cậu chứng minh một chút, lẽ nào cậu nói thì chúng tôi liền tin sao?Nói đúng lắm, sao cậu chứng minh được đây là do cậu mua, tôi thấy là do cậu trộm về, còn ở đó mà giảo biện.
Hoài, cậu tránh xa người này ra chút, anh ta đã trộm đồ, người này sớm muộn cũng làm chuyện hại cậu.
…Lâm Thanh Diện không còn cách nào, nhìn đám người lải nhải không ngừng, liền lấy hai tấm giấy từng trong người ra, để lên bàn.
Đây là hóa đơn của đồng hồ, không tin mấy người tự xem đi.
Cả đám người lập tức yên lặng, hai chữ hóa đơn khiến cả đám người với dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác đều được áp xuống.
Ngày hôm đó Hướng Vấn Thiên cho người đem đồng hồ của Lâm Thanh Diện, tiện đưa cả hóa đơn qua, Lâm Thanh Diện sau khi lấy thì cho luôn vào trong người, quên không để ở nhà.
Không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.
Lục Thiên Điệp nhìn hóa đơn trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, liền lấy ra xem.
Đám con gái biết Vancheron Constantin cũng tụ lại xem, sau đó kinh ngạc trợn mắt lên nói: Hóa đơn này là thật.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy đây là chuyện họ không chấp nhận nổi.
Đồng hồ này thật sự là do cậu ta mua?Không phải nói rằng Lâm Thanh Diện ăn bám phụ nữ sao, sao cậu ta có nhiều tiền như vậy?Woa, đồng hồ 1 tỷ 140, cả đời này chắc tôi cũng không nhận được món quà quý giá như thế.
Dù cho nghi ngờ thế nào, thì hóa đơn là thật, những người này cũng chẳng có lí do để nghi ngờ chiếc đồng hồ này là Lâm Thanh Diện trộm về.
Triệu Tam Linh tưởng rằng việc này sẽ khiến Lâm Thanh Diện thân bại danh liệt, khiến Hứa Bích Hoài ý thức được Lâm Thanh Diện chỉ là một tên đểu giả thích trộm vặt.
Ai ngờ Lâm Thanh Diện lại đem hóa đơn theo, mọi người không cảm thấy Lâm Thanh Diện nhân phẩm có vấn đề gì, chỉ cảm thấy anh có tiền.
Triệu Tam Linh tức tới mức nắm chặt tay lại, trong lòng thầm nghĩ: Thật là cạn lời, ra đường còn cầm hóa đơn theo, lẽ nào muốn tùy lúc khoe khoang bất cứ lúc nào sao? Thật sự là đồ nhà quê!Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện lấy hóa đơn ra thanh minh cho bản thân, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô tin Lâm Thanh Diện sẽ không làm mấy chuyện như trộm đồ, nhưng muốn mấy người kia im miệng thì phải lấy ra bằng chứng có hiệu lực, cũng may Lâm Thanh Diện đem theo hóa đơn.
Lục Thiên Điệp vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Diện mua đồng hồ ở sạp hàng lề đường, không ngờ lại là chiếc đồng hồ 1 tỷ 140 của Vancheron Constantin, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng theo thành kiến từ trước đến nay của Lâm Thanh Diện, cô không thể thừa nhận Lâm Thanh Diện có năng lực mua được chiếc đồng hồ đắt như vậy, bạch mã hoàng tử của cô mới có năng lực này.
Hừ, có hóa đơn thì sao, chỗ tiền này, không phải là quỹ đen anh giấu, thì chính là anh đào được từ người Bích Hoài, anh còn nói tự hào như vậy.
Lục Thiên Điệp chẹp miệng.
Mọi người trong bàn đều lần lượt gật đầu, đồng ý với cách nói của Lục Thiên Điệp.
Đúng vậy, Lâm Thanh Diện là một phế vật, sao có thể mua đồng hồ đắt như vậy, chắc chắn là tiền đào được từ người Bích Hoài.
Bích Hoài thật là đáng thương, lại vớ phải thứ không có biết xấu hổ như vậy, đào tiền của cậu ấy đem đi mua quà, việc này mà cũng có thể làm ra.
Loại người này thật quá đáng ghét, rõ ràng chính là ăn bám phụ nữ, còn muốn cố gắng đào tiền từ trên người phụ nữ, thật buồn nôn.
.
.
.
Hứa Bích Hoài nghe những lời này thì lập tức bốc hỏa, trong lòng không hiểu, sao họ lại không tin đồng hồ này là Lâm Thanh Diện mua?Cô muốn giải thích thay Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn cô, cười với cô, ngụ ý là cô đừng làm như vậy.
Những người này không tin vào năng lực của Lâm Thanh Diện, anh cũng không còn cách nào, nhưng anh hiểu, muốn họ thừa nhận một kẻ phế vật, là việc khó hơn cả lên trời.
Nếu như anh muốn dính vào chuyện này, thì thời gian mấy năm nay, anh sợ chỉ có thể cãi nhau không ngớt với mấy người này, anh cũng không có cách nào một tay gầy dựng lên tập đoàn Thiên Dương rồi.
Triệu Tam Linh nghe những gì mọi người nói, lập tức di chuyển ánh mắt, trong lòng nghĩ số tiền Lâm Thanh Diện mua đồng hồ, quả thật rất có khả năng là đào được từ người Hứa Bích Hoài.
Dù cho không phải, e rằng cũng là quỹ đen giấu nhiều năm.
Tên phế vật như vậy, quỹ đen có thể có bao nhiêu, mua chiếc đồng hồ, e rằng cũng chẳng còn tiền, Triệu Tam Linh muốn dùng chuyện này hãm hại Lâm Thanh Diện.
Anh ta nhìn mọi người, sau đó cười nói: Mọi người đừng nói như vậy, nói không chừng số tiền này là tự Lâm Thanh Diện kiếm được.
Lâm Thanh Diện, cậu có thể mua chiếc đồng hồ đắt như vậy, trong tay chắc có không ít tiền?Có một chút.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Trong lòng Triệu Tam Linh cười lạnh, không ngờ tên này là dễ mắc câu như vậy.
Thật là cạn lời, Triệu Tam Linh người ta đã cho cậu ta một bậc thang, không ngờ cậu ta còn giả vờ.
Lục Thiên Điệp khinh thường nói.
Mọi người cũng dần cảm thấy Lâm Thanh Diện có chút không còn liêm sỉ, thật sự thấy chút ánh sáng mặt trời liên tỏ vẻ xán lạn.
Xem ra Lâm Thanh Diện có nhiều tiền nhỉ, thực ra hôm nay tôi cũng không ngờ cậu sẽ tới, cho nên tiền dự phòng có chút không đủ, nếu cậu đã có tiền như vậy, còn mua được chiếc đồng hồ của Vancheron Constantin, hay là tiền cơm lần này, cậu chịu một chút? Đến lúc mọi người cùng nhau đi hát, thì tôi mời, thế nào? Triệu Tam Linh mở lời.
Được, chúng ta chia đôi đi.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt cười.
Triệu Tam Linh suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, Lâm Thanh Diện tên ngốc này không chỉ đồng ý, mà còn muốn chia đôi với anh ta, tên này chỉ sợ là không biết bữa cơm này phải trả bao nhiêu tiền.
Nếu cậu đã đồng ý rồi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết chi phí của nhà hàng cao cấp, không phải là thứ ruội nhặng như cậu có thể gánh nổi, đến lúc thanh toán cậu không lấy đâu ra tiền, tôi sẽ ra mặt, Hứa Bích Hoài chắc chắn sẽ thất vọng đến cùng cực với cậu, rồi sà vào lòng tôi.
Trong lòng Triệu Tam Linh thầm nghĩ.
Thật là không có thuốc chữa, lại còn muốn chia đôi với lớp trưởng, tôi xem xem lúc đó tên này sẽ mượn cớ nói không có tiền thế nào.
Thật sự là điên rồi, cũng không xem xem đức hạnh của bản thân mình thế nào, còn dám chủ động đề nghị chia đôi, cậu ta tưởng có thể so với lớp trưởng sao?Quan tâm làm gì, dù sao lúc đó không có tiền, người mất mặt cũng là cậu ta.
Bích Hoài thật đáng thương, nói không chừng tên này chủ ý chính là đánh vào Bích Hoài, đến lúc đó không có tiền, chắc chắn là để Bích Hoài bỏ ra, Bích Hoài sao lại đen đủi thế này, vớ phải thứ như này.
.
.
.
Lâm Thanh Diện đương nhiên hiểu rõ tính toán của Triệu Tam Linh, cho nên mới đề nghị chia đôi, Triệu Tam Linh đã muốn làm xuất mặt anh như vậy, thì anh cũng không ngại để Triệu Tam Linh cảm nhận một chút, phá sản là cảm giác như thế nào.
Triệu Tam Linh đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện, muốn xem xem sau khi Lâm Thanh Diện nhìn giá đồ ăn trong, liệu có hối hận muốn đụng vào tường không.
Nếu chúng ta đã chia đôi, thì cậu gọi trước đi, tìm thứ gì thích ăn một chút, đừng khách khí.
Lâm Thanh Diện nhận thực đơn, nhìn thực đơn một chút, mở miệng hỏi: Cậu chắc chắn muốn tôi gọi?Triệu Tam Linh tưởng Lâm Thanh Diện bị giá của đồ ăn dọa sợ, trong lòng cười lạnh nói: Đúng vậy, cậu đừng cảm thấy đắt, tôi trả một nửa, để mọi người vui vẻ là được.
Vậy được thôi.
Lâm Thanh Diện nhận được sự khẳng định của Triệu Tam Linh, lật thực đơn.
Anh quay đầu nhìn phục vụ nói: Chuẩn bị ghi nhé.
Chúng ta có hơn mười mấy người, loại tôm hùm Châu Âu gần 2 triệu nửa cân, lấy 5kg.
Phật nhảy tường hơn 1 triệu 2, mỗi người một phần.
Canh cá thượng phẩm hoàng gia, lấy trước 5 phần.
Còn có cái này, cái này, thêm cả cái này nữa.
.
.
Triệu Tam Linh còn đang định chế nhạo Lâm Thanh Diện nhất định sẽ không dám gọi những món đắt tiền, nhưng sau khi chứng kiến Lâm Thanh Diện gọi món một cách khoa trương thì lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ một lát sau, số thức ăn mà Lâm Thanh Diện gọi cũng sấp sỉ mấy chục triệu rồi.
Tất cả những người ngồi tại bàn đều kinh ngạc và giật mình trước cách Lâm Thanh Diện gọi thức ăn, có điều ngẫm lại thì bữa cơm này cũng chẳng bắt họ phải trả tiền nên không ai cản Lâm Thanh Diện lại.
Người khác không để ý việc Lâm Thanh Diện gọi đồ ăn nhiều hay ít nhưng, Triệu Tam Linh thì có bởi anh sẽ phải góp một nửa vào bữa cơm này mà hiện tại số tiền phải trả cho những món ăn mà Lâm Thanh Diện gọi ra đã vượt quá dự toán của anh ta rồi.
Lúc này anh ta liền đập bàn hét lên với Lâm Thanh Diện: Anh điên rồi à? Gọi nhiều món như vậy anh ăn có hết không hả?Lâm Thanh Diện ngẩng đầu liếc Triệu Tam Linh một cái rồi mở miệng nói: Chúng ta có tận mười mấy người cơ mà, muốn giải quyết sạch số thức ăn này chắc cũng dễ thôi, đúng không?Vậy… Vậy thì anh cũng không thể… Triệu Tam Linh vốn muốn nói vậy thì anh cũng không cần phải gọi nhiều món đắt tiền khiến người ta phải hết hồn như vậy chứ, nhưng khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình anh ta liền nhận ra nếu nói ra những lời ấy thì chẳng phải anh ta không rộng lượng bằng Lâm Thanh Diện sao.
Cho nên cũng chỉ có thể đem những lời này nuốt trở về trong bụng.
Sao thế? Cậu cảm thấy tôi gọi đồ ăn mắt quá à? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Triệu Tam Linh lập tức xấu hổ nhưng vẫn khăng khăng nói: Mới gọi có vài món thì sao mà đắt được chứ, chẳng qua tôi thấy anh gọi đồ ăn đạm bạc quá, món nào cũng gọi mười mấy phần như vậy, sợ là mọi người sẽ chán ngấy.
Tất cả mọi người lập tức cảm thấy Triệu Tam Linh đúng là tri kỷ, nhao nhao tâng bốc anh ta.
Lớp trưởng tốt thật đấy, sợ chúng ta ăn bị ngấy nên không cho chúng ta gọi những món giống nhau.
Đúng vậy, mấy thứ này tuy đắt nhưng đổi với lớp trưởng mà nói thì chẳng là gì cả, cậu ấy nhất định sẽ không đau lòng vì chút tiền này đâu.
Theo tôi thấy thì Lâm Thanh Diện mới là người tiếc tiền, vậy mà còn nói lớp trưởng là cảm thấy đắt, cậu ấy không tự soi gương xem mình kém xa lớp trưởng thế nào à.
Tuy rằng những người này đều đang nịnh bợ Triệu Tam Linh nhưng anh ta cũng chẳng vui vẻ gì cả, nhưng chuyện tới nước này rồi thì cũng chỉ có thể giả bộ cười tươi như hoa nở mà thôi.
Lâm Thanh Diện nghe Triệu Tam Linh nói xong liền a lên một tiếng rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ: Mỗi món trên tờ thực đơn này lấy cho tôi một phần, tờ này và tờ này nữa.
Thấy Lâm Thanh Diện lại gọi thức ăn y chang lần trước ở quán ăn Xuân Giang, Triệu Tam Linh đột nhiên có chút hối hận vì đã nói những lời này.
Cách gọi thức ăn theo kiểu mỗi tờ thực đơn một món như này ai mà gánh cho nổi chứ.
Nhưng anh ta chính là người vừa nãy còn mạnh miệng hô hào nên bây giờ cho dù muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Khụ khụ, Lâm Thanh Diện, cậu đừng chỉ gọi đồ ăn không, tốt xấu gì cũng phải gọi chút gì để uống chứ.
Triệu Tam Linh nghĩ thầm, rượu cũng đắt sấp sỉ thức ăn nên chắc hẳn Lâm Thanh Diện sẽ ngừng hành động lần lượt gọi thức ăn trên từng tờ thực đơn một.
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, lật sang trang đồ uống, anh chỉ nhìn lướt qua rồi nói: Hãy mang cho chúng tôi mười bình rượu đắt nhất chỗ các cậu, sẵn tiện lấy một ít thức uống ngon ngon nữa nhé.
Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện nói suýt chút nữa thì thổ huyết ngay tại chỗ.
Chai rượu đắt nhất của nhà hàng cao cấp quốc thế Thiên Thành có giá gần hai mươi bảy triệu, Lâm Thanh Diện không chút do dự gọi luôn mười bình vậy chẳng phải tiêu tốn gần hai trăm bảy mươi triệu sao.
Anh chàng này điên rồi à?Triệu Tam Linh cảm thấy khó thở, lần này anh ta dự định tiêu khoảng ba mươi đến sáu mươi triệu mà thôi nhưng bây giờ chiếu theo cách gọi đồ ăn của Lâm Thanh Diện, cho dù chia nhau trả thì sợ cũng phải tầm hai mốt cho đến hai bốn triệu.
Bộ thằng ngu này chưa từng ăn ngon mặc đẹp nên mới nhắm mắt nhắm mũi mà gọi sao, hôm nay đúng là ngày chó má mà.
Nhưng dù gì thằng đó và mình cũng chia nhau trả, đến lúc đó mình chỉ trả đúng một nữa thôi, nửa còn lại cho mày chết, một đồng ông đây cũng không bố thì thêm đâu.
Mẹ nó, một thằng bỏ đi như mày còn không sợ thì ông đây việc gì phải sợ, cùng lắm là rút tiền trong ngân hàng ra thôi, đến lúc đó mày mà không lấy ra được nhiều tiền như vậy thì cứ ngồi mà chờ người của nhà hàng xử lý vì tội ăn quỵt.
Triệu Tam Linh phải tưởng tượng như vậy thì trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Gọi rượu xong, Lâm Thanh Diện lúc này mới gấp thực đơn lại trả cho nhân viên phục vụ.
Trước tiên bấy nhiêu đã, đợi lát nữa không đủ sẽ gọi thêm.
Lâm Thanh Diện nói.
Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên cô ta gặp người gọi thức ăn hào sảng như vậy nên nghĩ thầm trong bụng rằng người này nhất định là một nhân vật tai to mặt lớn, bằng không sao có được khí phách như vậy chứ.
Sau khi nhớ kỹ những món mà Lâm Thanh Diện gọi, nhân viên phục vụ liền chạy nhanh ra ngoài, bảo nhà bếp chuẩn bị.
Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt hồ nghi, lúc sau cô ấy mới hỏi Hứa Bích Hoài: Hoài ơi, có phải trước khi đến đây cậu đã đưa tiền cho anh ta vì muốn anh ta nở mày nở mặt với mọi người không?Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu, mở miệng nói: Không có, gần đây Lâm Thanh Diện toàn tự tiêu tiền của chính ảnh, cái đồng hồ này cũng là anh ấy tự mua đó, với tiền lương của tớ sao có thể mua nổi cái đồng hồ mắc như vậy chứ.
Thế cậu nghĩ tiền của anh ta ở đâu ra? Lục Thiên Điệp hỏi tiếp.
Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi nói: Có lẽ là anh ấy tự kiếm được.
Lục Thiên Điệp vẫn làm ra vẻ không tin, Lâm Thanh Diện trong ấn tượng của cô ấy chỉ là một tên bỏ đi chẳng biết làm gì thì làm sao có năng lực kiếm được nhiều tiền như vậy chứ.
Lẽ nào… Từ trước đến nay Lâm Thanh Diện toàn là giả bộ?Nghĩ vậy, Lục Thiên Điệp chợt nhớ ra giọng nói của bạch mã hoàng tử mà Hứa Bích Hoài từng nhắc đến có chút giống với Lâm Thanh Diện, hơn nữa hôm đó lúc cô nhắn tin cho bạch mã hoàng tử thì di động của Lâm Thanh Diện lại vang lên.
Những điều đó khiến cô ây bắt đầu hoài nghi, Lâm Thanh Diện có liên quan đến Trái tim của Hướng Dương.
Tuyệt đối không thể! Trong lòng Lục Thiên Điệp không tin Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương nên cô lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trái tim của Hướng Dương.
Tiếp theo cô nhanh chân chạy lại phía Lâm Thanh Diện nhưng không hề nghe thấy tiếng chuông.
Lục Thiên Điệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô ấy quá đa nghi rồi.
Tên ngốc này sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được chứ, mình cũng đúng là đồ ngốc mà, nhưng vẫn còn có điểm phải nghi ngờ, nếu là bạch mã hoàng tử của mình thì làm sao có thể chỉ tặng chiếc đồng hồ mấy trăm triệu chứ, nhất định sẽ tặng loại cả tỷ.
Lục Thiên Điệp lẩm bẩm.
Nhưng cô ấy không hề biết, sau khi tiến vào phòng bao, Lâm Thanh Diện đã chuyển sang chế độ im lặng, cho nên mới không bất kỳ tiếng động nào.
Lục Thiên Điệp cao ngạo liếc Lâm Thanh Diện xong liền không muốn nghĩ đến chuyện ấy nữa, tiền của Lâm Thanh Diện từ đâu mà có, cô ấy chẳng quan tâm, chỉ cần biết bữa cơm này dù gì cũng không phải do cô ây trả tiền là được.
Không lâu sau nhân viên phục vụ liền lần lượt bưng từng khay thức ăn lên, tất cả mọi người đều lóa mắt khi nhìn thấy những món ăn vừa ngon miệng vừa đẹp mắt này.
Lớp trưởng, chúng tôi có thể ăn những món ngon thế này đều là nhờ vào phúc của cậu hết đấy.
Đúng vậy lớp trưởng, từ hồi cha sinh mẹ để tới giờ thì đây là lần đầu tiên tôi được ăn đồ ăn đắt như thế này đấy, hôm nay tôi phải kính cậu một ly mới được.
Nào nào nào, tất cả mọi người cùng nâng ly nào, kính lớp trưởng một ly, nếu không sẽ có lỗi với chai rượu hai mươi bảy triệu này đó.
…Mọi người đều cầm lấy ly bắt đầu cùng nhau kính rượu Triệu Tam Linh.
Tuy Triệu Tam Linh ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, thứ mà bọn họ đang uống sao có thể gọi là rượu chứ, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của anh ta!Anh ta nhìn sang sắc mặt của Lâm Thanh Diện thì thấy anh vẫn bình tĩnh như thể chẳng bận tâm đến chút tiền áy nên trong lòng đột nhiên lên cơn mắng chửi: Tao không tin mày gọi mấy món đắt tiền như vậy mà ông cố nội mày không xót, tạm thời cứ mặc cho mày ra vẻ ta đây, đợi lát nữa tính tiền xem mày có khóc không.
Nguyên một đám người phàm ăn không ngừng đích tìm Triệu Tam Linh kính rượu, bọn họ cũng khen sự rộng rãi của Triệu Tam Linh, khiến cho người bạn học cũ này nở mày nở mặt.
Triệu Tam Linh uống rượu xong lại nghe thấy nhiều người khen mình như vậy thì lập tức cảm thấy phê và nói với tất cả rằng, chút tiền ấy với anh ta mà nói chỉ là hạt bụi, bảo mọi người đừng khách khí.
Dường như mọi người đều đã quên bữa cơm này là do Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh hùn vào trả nên hoàn toàn không có ai để ý tới Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng lười lãng phí nước bọt với đám người này, chỉ chăm chăm vui vẻ ăn uống với Hứa Bích Hoài.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cả đám người đều cơm no rượu say, người nào người nấy đều thỏa mãn, sung sướng.
Lớp trưởng, chúng tôi ăn no rồi, tính tiền đi.
Một gã cất tiếng.
Không thành vấn đề, nếu tất cả mọi người đều đã no thì tối sẽ thanh toán, thanh toán xong chúng ta cùng đi karaoke đi! Triệu Tam Linh cũng đã uống hơi nhiều nên giọng nói có hơi lớn.
Tất cả mọi người lập tức hoan hô.
Mọi người đừng quên, lần này là lớp trưởng cùng Lâm Thanh Diện chia nhau đãi, vậy mà lúc này cái tên ấy lại im lặng không hé nửa lời, đừng nói là muốn chạy làng đấy nhé.
Triệu Tam Linh cũng cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện và nghĩ rằng luc này anh im lặng để lấp liếm nhưng may là đã có người lên tiếng.
Phục vụ đâu, tính tiền!Nhân viên phục vụ lập tức cầm hóa đơn đến bên cạnh Triệu Tam Linh.
Hóa đoa lần này tôi và anh chàng kia mỗi người một nữa, tôi chỉ trả một nửa thôi, số còn lại anh ta sẽ trả, hiểu chưa? Triệu Tam Linh mở miệng.
Nhân viên phục vụ gật đầu, mở miệng nói: Thưa anh, lần này các anh đã ăn uống hết 558.
900.
000, nếu anh chỉ chịu một nửa thì chỉ cần phải trả 279.
450.
000.
Triệu Tam Linh vốn dĩ đang mặt mày hớn hở thì lập tức tỉnh rượu, suýt chút nữa là ngã từ trên ghế xuống rồi.
Bao nhiêu tiền? Triệu Tam Linh không dám tin vào tai mình, hỏi lại279.
450.
000.
Nhân viên phục vụ lại nhấn mạnh lần nữa.
Triệu Tam Linh nuốt nước bọt, hiện tại anh ta chỉ có thể chi tiêu trong khoảng 300.
000.
000 và bữa tiệc này thực sự là muốn vét sạch túi tiền của anh ta rồi.
Khụ khụ, cô đi lấy tiền của người kia trước đi, tôi còn phải chuyển khoản nên mất chút thời gian.
Triệu Tam Linh muốn xem xem Lâm Thanh Diện làm sao trả được số tiền nhiều như vậy rồi sẽ nương theo đó mà mượn cớ.
Nhân viên phục vụ đành phải đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Thưa anh, số tiền lần này anh phải trả là…Tất cả đều cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ đều cho rằng nhất định anh không thể trả được số tiền lớn như vậy.
Tôi thấy khi nãy anh ta chỉ chém gió thôi chứ làm sao có nhiều tiền như vậy được, chưa biết chừng lát nữa, sẽ bị người ta đè xuống đất để khỏi chạy trốn đấy.
Một bữa cơm mà những hơn năm trăm triệu, cho dù chỉ trả một nửa thì cũng đắt muốn giật mình rồi, Lâm Thanh Diện nhất định không thể trả số tiền lớn như vậy được.
Theo tôi thấy, chưa biết chừng anh ta còn bắt Hứa Bích Hoài trả tiền cho mình cũng nên.
…Nhưng Lâm Thanh Diện không hề giống Triệu Tam Linh, ngược lại anh còn trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên phục vụ: Cà thẻ đi.
Nhân viên phục vụ lập tức cầm lấy tấm thẻ, quẹt vào máy rồi đưa cho Lâm Thanh Diện nhập mật mã.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tấm thẻ này của Lâm Thanh Diện nhất định không thể quẹt được nhiều tiền như vậy.
Nhưng ngay sau đó, nhân viên phục vụ đã tươi cười trả thẻ lại cho Lâm Thanh Diện, hớn hở nói: Thưa anh, anh đã trả tiền xong rồi, cảm ơn anh đã ủng hộ nhà hàng chúng tôi!Cả đám lập tức há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
Sao lại… Sao lại trả xong tiền chứ, sao cậu ta lại giàu như vậy?Đó là thẻ tín dụng mà, anh ta trông vậy mà lại có hạn mức lên tận ba trăm triệu, thẻ tín dụng của tôi chỉ có hạn mức ba mươi triệu mà thôi.
Mẹ kiếp, tiện tay quẹt một cái ra những ba trăm triệu, đã vậy còn ung dung như thế nữa chứ, sợ là cả đời này của tôi cũng không đạt được tới đó.
.
.
.
.
.
.
Triệu Tam Linh thấy Lâm Thanh Diện thật sự trả được một nửa tiền cơm thì sắc mặt lập tức xám xịt.
Vừa rồi anh ta còn nghĩ rằng nếu Lâm Thanh Diện không trả được số tiền lớn như vậy thì anh ta sẽ trực tiếp gắp lửa bỏ tay ngày cho Lâm Thanh Diện, nói anh ăn quỵt để nhà hàng tìm anh tính sổ.
Nhưng điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là Lâm Thanh Diện trông vậy nhưng lại rất giàu, nên lần này anh ta có muốn quỵt hóa đơn đi nữa cũng hết cách.
Nhân viên phục vụ thu tiền của Lâm Thanh Diện xong lại đi tới bên cạnh Triệu Tam Linh bên cạnh, mở miệng hỏi: Thưa anh, bây giờ anh có thể trả tiền chưa?Triệu Tam Linh rút thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ với vẻ mặt khiên cưỡng.
Trong tấm thẻ này của anh ta chỉ có vỏn vẹn ba trăm triệu, thanh toán một nửa tiền cơm rồi lát nữa còn phải đi karaoke, chỉ sợ là sẽ không còn thừa lại dù chỉ một đồng.
Tên Lâm Thanh Diện chết tiệt, bà mẹ nó đều là do mày, hãy đợi đấy, lát nữa đi karaoke, tao tuyệt đối sẽ không để cho mình yên! Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhân viên phục vụ quẹt thẻ xong thì trả lại cho Triệu Tam Linh, Triệu Tam Linh đau lòng cầm thẻ sau đó nói với mọi người: Đi thôi, giờ chúng ta đi karaoke, chơi cho đã.
Mọi người lập tức hoan hồ rời rời khỏi nhà hàng quốc tế Thiên Thành để đến một quán karaoke gần đó.
Quán karaoke không phải là một nơi sa hoa bởi đồ uống bên trong tuy rằng đắt nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Triệu Tam Linh chấp nhận được, cho nên anh ta không hề lo lắng nơi này sẽ tiêu tốn gần ba mươi triệu như nhà hàng, thay vào đó chỉ cần vài triệu là đủ rồi.
Mục đích duy nhất của anh ta lúc này chính là khiến Lâm Thanh Diện xấu mặt trước mọi người, nhân cơ hội này mà chà đạp Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài ngồi ở một góc sáng sủa, không hòa hợp lắm với những người đang náo nhiệt xung quanh.
Có điều Lâm Thanh Diện rát thích cảm giác được ngồi chung với Hứa Bích Hoài, đối với anh mà nói, Hứa Bích Hoài mới là cả thế giới, sự ồn ào náo nhiệt của những kẻ khác chẳng liên quan gì tới anh hết.
Triệu Tam Linh thấy hai người họ ngọt ngào như vậy liền sinh lòng ghen tị, trực tiếp cầm mấy viên xúc xắc, ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện.
Hai người ngồi ở đây mà không hát hò thì chẳng thú vị gì cả, không bằng chơi tung xúc xắc đi.
Triệu Tam Linh nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài lập tức lắc lắc đầu, nói: Tôi không chơi đâu, các anh chơi đi.
Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Bích Hoài không chơi thì cậu chơi thay cô ấy đi, chúng ta so bì lớn nhở, người thua uống rượu, uống đến khi nào nôn ra thì thôi, có dám hay không?Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, mở miệng nói: Xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Triệu Tam Linh lúc này mới cười khẩy nói: Chẳng lẽ cậu sợ rồi sao, ngay cả một trò chơi mà cũng không dám chơi? Hôm nay tôi đã uống một chút rượu nên cậu đừng trách tôi nói chuyện thẳng thừng, bọn họ đều nói cậu là một tên vô dụng, lúc đầu tôi còn không tin nhưng hiện tại xem ra, cậu ngay cả tung xúc xắc cũng không dám chơi, quả thật có chút hèn nhát.
Anh ta không dám chơi mới là bình thường, loại người nhát gan như anh ta sao có thể dám so tài cùng anh chứ.
Lục Thiên Điệp ngồi cạnh Hứa Bích Hoài tỏ vẻ khinh khi.
Lâm Thanh Diện cũng quá không đàn ông rồi, ngay cả dũng khí để thi tung xúc xắc với lớp trưởng mà cũng không có.
Một tên vô dụng như vậy mà Bích Hoài cũng chịu gả, đúng là đáng thương.
Anh ta sợ thua rồi phải uống à, chút xíu đặt cược đó mà cũng không dám, người như vậy sao có thể là đàn ông đích thực chứ.
…Hứa Bích Hoài nghe những lời đó xong cũng có chút xấu hổ, cắn cắn môi.
Triệu Tam Linh thấy thế, lập tức thêm mắm thêm muối nói: Lâm Thanh Diện, cậu đúng thật không phải đàn ông khi khiến cho Bích Hoài mất mặt ở một nơi như thế này, đổi lại là tôi, nhất định sẽ không khiến cô ấy mất mặt như vậy.
Lâm Thanh Diện nhíu nhíu mày, anh không muốn chơi cùng Triệu Tam Linh hoàn toàn là bởi vì trò tung xúc xắc này quá trẻ con, lúc anh tám tuổi đã dựa vào trò này má thắng cả nhà họ Lâm.
Không ngờ Triệu Tam Linh lại lấy Hứa Bích Hoài ra khiêu khích.
Cũng được thôi, Triệu Tam Linh tự chui đầu vào rọ thì đừng trách anh không khách khí.
Được, tôi sẽ chơi với anh.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, Triệu Tam Linh cũng cười khẩy ứng tiếng: Được, cậu đã đồng ý thì một trong hai chúng ta phải có một người nôn mới được dừng, nói cách khác, cho dù đổ đến hừng đông, cũng phải tiếp tục.
Không cần lâu như vậy đâu, nhiều nhất là nửa giờ.
Lâm Thanh Diện đáp lại.
Triệu Tam Linh vẫn chưa hiểu ý tứ của Lâm Thanh Diện, anh ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện đang tự thừa nhận nhiều nhất là nửa tiếng sẽ nôn nên lập tức cười ha ha, nghĩ thầm tên Lâm Thanh Diện đúng là bấn quá làm liều, còn chưa bắt đàu đã tự cho là mình thua.
Lục Thiên Điệp nhìn Lâm Thanh Diện nói: Anh đúng là rất biết tự lượng sức mình, năm xưa, khi còn đi học, lớp trưởng của chúng ta chính là vô địch thiên hạ trong trò tung xúc xắc đấy, nếu so với một tên vô dụng như anh thì đúng thật nửa tiếng thôi là có thể khiến anh ói xanh mặt.
Lại có thêm vài người xúm lại, tò mò quan sát Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh, trong mắt bọn họ thì trận quyết đấu này chẳng có chút hồi hộp nào cả bởi Triệu Tam Linh nhất định thắng.
Lớp trưởng lúc trước đã một mình chuốt say mười ấy người đấy, Lâm Thanh Diện sao có thể là đối thủ của anh ta được.
Anh ta vậy mà lại dám chấp nhận lời thách đấu, chắc chúng ta sẽ nhanh chóng được nhìn thấy anh chàng này ói cắm mặt, không ngóc đầu nổi cho mà xem.
…Lâm Thanh Diện, nếu thật sự uống không nổi thì không cần phải chơi đâu, họ đều là bạn học của em, sẽ không nói gì đâu.
Hứa Bích Hoài có chút lo lắng nói.
Yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ anh sẽ không phải uống dù là một chén.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài sửng sốt, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa hiểu Lâm Thanh Diện nói vậy là ý gì.
Triệu Tam Linh đã chờ không nổi khoảnh khắc được thấy Lâm Thanh Diện thua nên trực tiếp bắt đầu trận cá cược với Lâm Thanh Diện.
Anh ta lắc lia lịa chiếc cốc đựng xúc xắc chỉ bằng một tay, động tác tương đối thành thạo, khiến cho mọi người đang ngồi xem hoa hết cả mắt, tấm tắc trầm trồ.
Lớp trưởng tuyệt quá, đúng là có thể tung mấy con xúc xắc này thành hoa.
Vài người khen ngợi.
Triệu Tam Linh đặt chiếc cốc xuống bàn, sau đó mở ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong và thấy được bốn con xúc xắc bên trong đổ ra ba con năm, một con sáu.
Lớp trưởng tuyệt thật đấy, đổ ra được số lớn như vậy, Lâm Thanh Diện muốn thắng anh dường như là chuyện không thể!Triệu Tam Linh cũng tỏ rõ sự đắc ý, anh ta khống chế tương đối chính xác sô xúc xắc, bình thường so lớn nhỏ thì không ai có thể thắng được anh ta.
Tới phiên anh.
Triệu Tam Linh trao chiếc cốc cho Lâm Thanh Diện.
Tiếp theo anh ta liền đi rót bia cho Lâm Thanh Diện, anh ta tung ra được ba con năm một con sáu nên trừ khi vận may ngút trời còn không không cách nào có thể tung ra được con số lơn hơn của anh ta.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, cầm cốc lên bắt đầu lắc, động tác của anh ta vô cùng đơn giản, lực bàn tay mạnh hay yếu cũng chỉ có anh ta mới có thể cảm nhận được mà thôi.
Mọi người thấy cách lắc xúc xắc của Lâm Thanh Diện đơn giản như vậy thì bất giác đều bật cười.
Vừa nhìn đã biết anh ta là tay mơ rồi, kiểu này sao có thể thắng được lớp trưởng chứ.
Phương pháp này còn thua cả tôi ấy chứ, nếu gặp may chưa biết chừng còn có thể lắc ra được bốn con một.
Tay của Lâm Thanh Diện nhanh chóng ngừng lại, tất cả mọi người không nói lời nào, chờ Lâm Thanh Diện giở tay ra.
Lúc này Triệu Tam Linh cũng đã rót xong rượu, đó là hai ly cực to, ly nào ly nấy cũng đều ngập tràn rượu.
Anh ta bưng ly tới, cười khẩy liếc nhìn Lâm Thanh Diện và thầm nghĩ, ly rượu này một mình anh ta uống là cái chắc.
Định mệnh, lớp trưởng định chuốt say Lâm Thanh Diện hay sao mà rót ly lớn vậy.
Ha ha, tôi nghĩ Lâm Thanh Diện uống ly này xong nhất định sẽ nôn ra luôn, không cần chờ tới nửa tiếng đâu.
Lâm Thanh Diện, anh còn chờ gì nữa, nhanh bỏ tay ra đi, anh muốn kéo dài thời gian phạt rượu hả?Tất cả mọi người đều phán xét theo bán năng rằng ván này Lâm Thanh Diện nhất định thua.
Lâm Thanh Diện giở tay ra để lộ xúc xắc bên trong, tất cả mọi người đều nhìn vào, ngay sau đó cả bọn đều trố mắt.
Hai con năm! Hai con sáu!Chỉ hơn Triệu Tam Linh một điểm mà thôi.
Mẹ kiếp, anh chàng này may mắn thật đấy, chỉ nhiều hơn Triệu Tam Linh một điểm thôi.
Đúng là vận may cứt chó mà, chuyện này mà cũng xảy ra được sao?Chà chà, anh chàng này chắc đã dùng hết vận may của đời mình rồi.
Triệu Tam Linh vừa định đưa ly rượu cho Lâm Thanh Diện thì thấy số điểm mà Lâm Thanh Diện vừa mới tung được nên lập tức ngây ngẩn cả người.
Cánh tay đang cầm ly rượu cũng ngưng giữa không trung.
Vận may của tên ngốc này cũng quá lớn rồi chăng, sao lại có thể tung nhiều hơn mình một điểm chứ?Lâm Thanh Diện cười với Triệu Tam Linh, nói: Ngại quá, vừa vặn hơn anh có một điểm thôi, anh thua rồi, uống đi.
Anh có thể tung ra số điểm này hoàn toàn dựa vào chính mình chứ không phải vận may, hơn nữa khả năng khống chế xúc xắc của anh đã đạt tới trình độ muốn sao được vậy nên tung ra được bao nhiêu điểm hoàn toàn nằm trong sự tính toán của anh.
Sở dĩ anh tung ra số điểm này là vì muốn Triệu Tam Linh tức nghẹn hong, khiến cho anh ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại quả thật Triệu Tam Linh đã hận Lâm Thanh Diện đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng có chơi có chịu nên anh ta chỉ có thể uống sạch ly rượu trong tay.
Nhưng lần này Lâm Thanh Diện chỉ là gặp may mà thôi, lần sau sợ là anh sẽ không gặp may như vậy nữa đâu.
Sau khi uống sạch ly rượu, Triệu Tam Linh lại chụp lấy ly đổ xúc xắc và bắt đầu tung.
Lần này anh ta lại tung ra được số điểm rất lớn nên thầm nghĩ dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng không thể liên tục gặp may như vậy được, lần này nhất định là anh thua.
Nhưng mà sau khi Lâm Thanh Diện lắc xúc xắc xong thì Triệu Tam Linh liền trợn tròn mắt, bởi vì điểm mà Lâm Thanh Diện lắc được lại tiếp tục lớn hơn của anh ta một điểm.
Mẹ nó, tên này đúng là chó ngáp phải ruồi sao? Triệu Tam Linh sợ run cả người, không muốn lại uống một ly rượu lớn như vậy nữa.
Nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Diện đã rót xong rượu và đưa qua cho anh ta: Uống đi.
Triệu Tam Linh thật sự rất muốn giết người, nhưng vẫn phải thành thật uống sạch ly rượu.
Những lần sau đều giống với hai lần trước, mặc kệ Triệu Tam Linh tung ra được bao nhiêu, Lâm Thanh Diện đều đổ được nhiều hơn anh ta một điểu, điều này làm cho anh ta gần như phát điên.
Và rượu mà anh ta uống càng lúc càng nhiều, cứ thế đến lần thứ năm thì anh ta đã không gắng gượng được nữa rồi.
Chuyện đó, tôi phải đi… Nôn… Trước… Triệu Tam Linh phi ào vào nhà WC.
Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đều mỉm cười.
Lục Thiên Điệp híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy anh chàng này là lạ, một người dù cho có may mắn đến mấy cũng không thể liên tiếp thắng nhiều như vậy được.
Cô ấy trực tiếp ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện cầm cốc lên, nói: Tôi sẽ so tài với anh, nhưng tôi không cược uống rượu, chúng ta cược cái khác.
Ồ? Cô muốn cược cái gì? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Nói thật hay mạo hiểm! Lục Thiên Điệp nở một nụ cười gian xảo, giống như ăn chắc Lâm Thanh Diện rồi vậy.
Cô ấy cũng không sợ Lâm Thanh Diện sẽ thắng mình, mặc dù Lâm Thanh Diện có thắng đi nữa thì cô ấy vẫn cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ không bắt cô làm những chuyện quá giới hạn.
Trong mắt cô, từ xưa đến nay Lâm Thanh Diện luôn là một tên nhát cáy, mặc cho nói thất hay mạo hiểm thì anh nhất định cũng không dám cứng miệng.
Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng ở đây nên cô ấy lại càng ko sợ Lâm Thanh Diện sẽ nhân cơ hội này trả thù mình.
Nhưng chỉ cần cô thắng thì có thể nhân cơ hội mà chỉnh Lâm Thanh Diện một trận, đả kích sự kiêu ngạo của anh ta một chút sau khi liên tục thắng như vậy.
Lâm Thanh Diện hiển nhiên không biết ý đồ của Lục Thiên Điệp, nhưng anh cũng chẳng cần phải lo Lục Thiên Điệp sẽ dùng thủ đoạn với mình, bởi vì ở trước mặt hắn, Lục Thiên Điệp hoàn toàn không có khả năng thắng.
Được, bắt đầu đi.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Lục Thiên Điệp trực tiếp đưa cốc cho Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Anh trước đi.
Lúc nãy cô ấy có để ý thấy, Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh tung xúc xắc, đều là Triệu Tam Linh tung trước còn Lâm Thanh Diện lần nào cũng tung nhiều hơn anh ta một điểm.
Cô ấy cảm thấy mấu chốt của việc Lâm Thanh Diện có thể thắng nằm ngay chỗ này cho nên mới bảo Lâm Thanh Diện tung trước.
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, nhưng cũng chẳng quan tâm, anh cầm lấy chiếc cốc bắt đầu lắc.
Lắc xong anh mở cốc ra, mọi người nhìn vào và phát hiện bên trong là bốn con năm, tổng cộng hai mươi điểm.
Hai mươi điểm đã được xem là tương đối lớn rồi, nếu chỉ dựa vào vận may thì xác suất vượt qua hai mươi điểm là rất nhỏ.
Lâm Thanh Diện không cho là Lục Thiên Điệp có được kỹ thuật như Triệu Tam Linh, cho dù cô ấy có tung được hơn mai điểm thì Lâm Thanh Diện cũng đành nhận thua.
Sau khi Lục Thiên Điệp thấy điểm số mà Lâm Thanh Diện tung được thì vẫn không kích động chút nào, cô ấy lấy chiếc cốc, len lén động tay động chân rồi làm bộ lắc lắc, sau đó mở cốc ra.
Tôi một con sáu, ba con năm, cao hơn anh, tôi thắng rồi.
Vừa rồi cô chỉ khẽ động vào một con xúc xắc của Lâm Thanh Diện cho nó biến thành sáu, những con còn lại hoàn toàn không nhúc nhích.
Lâm Thanh Diện trầm ngâm nhìn Lục Thiên Điệp, động tác vừa rồi của cô ấy rõ ràng như vậy cơ mà, cô ấy thật sự xem anh là tên ngốc à.
Vừa rồi cô dùng ta lật con xúc xắc, tôi thấy rất rõ.
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Tôi dùng tay lật xúc xắc gì chứ, anh thua tức là thua, sao còn chống chế như vậy chứ, có phải anh thấy tôi là phụ nữ nên mới ức hiếp tôi không.
Lục Thiên Điệp lập tức làm ra vẻ như mình chịu nỗi oan rất lớn vậy.
Đám đàn ông vây chung quanh nhe cô ta nói như vậy thì lấp tức nhao nhao đồng tình, bắt đầu chỉ trích Lâm Thanh Diện đến.
Một người đàn ông như anh việc gì phải so đo với một cô gái chứ, mặc kệ cô ấy đã thắng thế nào, anh nhường cô ấy một chút không được sao.
Sao anh lại nhỏ mọn như vậy nhỉ, chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao, việc gì phải ra sức dành phần thắng về mình chứ.
Nhiêm túc như vậy với một cô gái, thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa, đổi lại là tôi chỉ ước gì có thể bại dưới tay cô ấy.
…Lâm Thanh Diện bị cả đám nói muốn ong cả đầu, rõ ràng là Lục Thiên Điệp gian dối nhưng giờ đây người sai lại là anh.
Lâm Thanh Diện, anh cũng đừng ganh đua với Điệp quá, cô ấy chỉ là thích giở trò tình quái một chút mà thôi.
Hứa Bích Hoài cũng nói thêm vào.
Lâm Thanh Diện thở dài, bất đắc dĩ nói: Vậy cứ coi như cô thắng đi.
Lục Thiên Điệp lập tức tươi cười mãn nguyện vì đã thực hiện được mưu kế và nói: Anh là đàn ông chỉ có thể chấp nhận mạo hiểm, bây giờ anh phải dời cái bàn đá cẩm thạch này về phía trước 5cm cho tôi, nếu không thì coi như anh tự nhận mình là đồ vô dụng trước mặt mọi người!Tất cả mọi người đều nhìn cái bàn cẩm thạch giữa phòng, thứ này ít nhất cũng phải một đến một trăm rưỡi ký, đừng nói Lâm Thanh Diện, ở đây chẳng có ai khênh nổi cái bàn này cả.
Điệp, yêu cầu này của cậu hơi quá đáng rồi đấy.
Hứa Bích Hoài lên tiếng.
Lục Thiên Điệp tỏ vẻ chẳng có gì quan trọng cả, nói: Quá đáng gì chứ, đại mạo hiểm thôi mà, không khó khăn chút xíu thì sao gọi là đại mạo hiểm, anh ta vẫn có thể trực tiếp thừa nhận mình là phế vận trước mặt mọi người mà, tớ có ép anh ta phải dời cái bàn đâu.
Hứa Bích Hoài nhất thời tức giận, bất bình thay cho Lâm Thanh Diện, cô thầm nghĩ cô bạn thân này của mình đúng là chẳng làm cho cô bớt lo tí nào cả.
Lâm Thanh Diện liếc Lục Thiên Điệp một cái nhưng Lục Thiên Điệp vẫn ngạo nghễ nhìn Lâm Thanh Diện, cô ấy nhận định rằng Lâm Thanh Diện không thể di dời cái bàn nặng như vậy, cho nên anh nhất định phải thừa nhận rằng mình là đồ rác rưởi trước mặt mọi người.
Lâm Thanh Diện cười cười, sau đó đứng dậy nói với Lục Thiên Điệp nói: Nhường đường chút nào.
Anh muốn làm gì? Lẽ nào anh muốn di dời cái bàn này sao? Lục Thiên Điệp mở to hai mắt nhìn.
Tên Lâm Thanh Diện này lẽ nào điên rồi à, đây chính là bàn đá cẩm thạch đó, nặng cũng phải hơn trăm rưỡi ký.
Anh ta trông vậy mà cũng đủ bản lĩnh tự cho mình có thể nhất nổi cái bàn, không sợ bị đau lưng à,Nếu hôm nay anh ta có thể nhấc cái bàn này lên thì tôi sẽ ăn cứt!…Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua cái bàn, sau đó tìm một điểm thuận tiện để đặt hai tay lên, dồn khí đan điền, gồng sức và cái bàn liền bị anh ta nhấc lên được một chút.
Tiếp theo anh nhanh chóng di chuyển cái bàn tới trước một chút rồi lập tức thả nó xuống.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng ấy, cái bàn này nặng hơn trăm rưỡi ký đấy, vậy mà Lâm Thanh Diện lại nâng lên được thật, hơn nữa còn di chuyển nó lên 5cm?Lục Thiên Điệp trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện như thể đang nhìn một gã quái vật.
Sao… Sao anh ta lại mạnh như vậy chứ?Đừng nói đó là kết quả của việc cả ngày ở lỳ trong nhà làm việc nhé?Mẹ nó, rèn được sức lực như vậy thì phải làm rất nhiều việc nặng đó.
Các người cũng không nghĩ thử xem địa vị của Lâm Thanh Diện ở nhà bọn họ là gì à, nhất định anh ta đã phải làm những việc nặng nhọc nhất, nếu ngày nào tôi cũng làm những việc nặng nhọc như vậy thì có lẽ cũng luyện ra được sức khỏe như vậy.
Nói vậy tức là anh ta càng khỏe càng chứng minh rằng anh ta ở nhà làm rất nhiều việc.
…Tôi làm xong rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lục Thiên Điệp sau đó quay về ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: Sao anh lại khỏe như vậy?Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Chắc có lẽ… Là do làm việc nhà mà ra đó?Hứa Bích Hoài lập tức trừng mắt với anh và thầm nghĩ Lâm Thanh Diện nói vậy là đang oán giận mình sao?Vậy thì sau này mình và anh ấy sẽ cùng nhau làm việc nhà là được mà.
Mọi người lại chơi tiếp, chẳng qua lần này không ai dám tìm Lâm Thanh Diện tung xúc xắc nữa.
Sau khi Triệu Tam Linh đi WC thì không quay lại nữa, Lâm Thanh Diện đoán có lẽ anh ta đang ôm bồn cầu ngủ.
Nhìn thấy người khác náo nhiệt, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, sau đó lấy xúc xắc lại, huơ huơ trước mặt cô, nói: Hay là, hai ta chơi một ván?Không cần, anh lợi hại lắm.
Hứa Bích Hoài từ chối.
Lần này anh không dùng kỹ xảo chỉ trông chờ vào vận may.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài ngẫm nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
Lâm Thanh Diện lúc này mới lắc xúc xắc và anh không dùng bất cứ kỹ xảo nào, hoàn toàn đều dựa vào vận may.
Mười điểm.
Lâm Thanh Diện cười lắc lắc đầu.
Hứa Bích Hoài lấy xúc xắc, dùng sức lắc lắc, sau khi mở ra thì thấy bên trong hóa ra lại là hai con năm, một con bốn, nên lập tức cười vui vẻ.
Em mười bốn điểm, anh thua rồi.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài vui như vậy thì trong lòng cũng rất vui, anh cam tâm tình nguyện thua dưới tay Hứa Bích Hoài.
Đúng vậy, anh thua rồi, em nói xem muốn anh làm gì.
Hứa Bích Hoài nghiêm túc suy nghĩ, cô liếc nhìn Lục Thiên Điệp rồi đột nhiên như nhớ tới điều gì, hai mắt sáng rỡ nói với Lâm Thanh Diện:Hay là anh hát một bài đi, em muốn nghe anh hát.
Lâm Thanh Diện sửng sốt bởi anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại muốn nghe anh hát.
Nhưng nếu Hứa Bích Hoài đã yêu cầu thì hiển nhiên là anh không thể từ chối rồi.
Lục Thiên Điệp nghe được yêu cầu của Hứa Bích Hoài thì lập tức bĩu môi, nói: Hoài, cậu không nghiêm túc đấy chứ, anh ta thì biết hát cái gì chứ, đừng khiến cho chúng tớ bị đau tim nữa.
Có một vài người cũng nhao nhao đồng ý và nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt khinh thường.
Anh đừng hát nữa, tôi có bệnh tim thật đó, anh mà dọa cho tôi trở bệnh thì anh gánh không nổi đâu.
Tối nay tôi còn muốn ngủ một giấc thật ngon nên định cầu xin anh, đừng để tôi phải gặp ác mộng đêm nay.
Mấy chuyện như ca hát vẫn nên giao cho những người biết hát ấy, để Lâm Thanh Diện hát đối với chúng ta mà nói đúng thật là một loại tra tấn.
…Hứa Bích Hoài không thèm để ý, cô thay Lâm Thanh Diện biện giải: Lâm Thanh Diện còn chưa hát các người việc gì phải nói như vậy, lỡ như anh ấy hát cực hay thì sao.
Hoài, tớ thấy cậu đúng thậ là bị anh ta làm cho dao động rồi, cậu không nghĩ lại thử xem suốt những năm chúng sống cùng cậu, anh ta có từng hát lần nào chưa, một người bình thường không ca hát thì đều là vì hát không hay, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao.
Lục Thiên Điệp mở miệng nói.
Nhưng mà… Tớ cảm thấy giọng nói của Lâm Thanh Diện hơi giống với bạch mã hoàng tử của cậu, chưa biết chừng anh ấy hát cũng rất êm tai thì sao.
Hứa Bích Hoài tiếp lời.
Lục Thiên Điệp lập tức liếc Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngập tràn sự khinh thường.
Hoài, tớ không hề châm chích anh ta, bản lĩnh anh ta thế nào cũng cũng hiểu rõ mà, anh ta làm sao có tứ cách so với bạch mã hoàng tử của tớ chứ.
Nói xong, Lục Thiên Điệp liền gọi mấy cô gái lại, nói: Mọi người mau tới đây, toi cho mọi người nghe giọng ca của bạch mã hoàng tử của tôi.
.
Cô mở di động ra và bật đoạn ghi âm cô thu được ngày hôm đó.
Các cô gái nghe xong đều say mê, hai má ửng hồng, mất kềm chế và tự mình rơi vào ảo tưởng.
Oa, đây không phải là bài hát của Trái tim của Hướng Dương đang nổi gần đây sao, thật sự là rất hay.
Lâm Thanh Diện sao có thể đánh đồng với giọng ca thiên thần của người ta cơ chứ, giọng của anh ta chắc cũng như vịt đực mà thôi.
Lâm Thanh Diện tốt hơn hết là đừng hát nữa, chúng tôi vừa mới nghe được một giọng hát hay như vậy, nếu như nghe giọng của anh thì chẳng phải sẽ nôn ra hết sao.
Có điều, tại sao lớp trưởng vẫn chưa về nhỉ, cho dù nôn thì cũng không thể nôn lâu như vậy được.
…Hứa Bích Hoài tức giận, cô chỉ là muốn nghe Lâm Thanh Diện hát thôi mà nhưng không ngờ lại bị đám người này phản đối một cách vô tình như vậy.
Tuy nhiên Lâm Thanh Diện lại không hề để ý đến lời lẽ của những người này, hơn nữa nếu Lục Thiên Điệp cảm thấy anh kém cỏi như vậy thì chi bằng hôm nay liền trực tiếp bộc lộ thân phận, sẵn đó khiến cho Lục Thiên Điệp sau này khỏi phải gửi những lời lẽ tình tứ nghe muốn bồn nôn cho anh nữa.
Anh trực tiếp đứng lên, đến chỗ kệ chọn bài và chonjca khúc Một lần là được.
Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện thật sự muốn hát thì vẻ mặt trào phúng của cô ấy lại càng lộ rõ, thậm chí còn tỏ vẻ muốn bỏ đi.
Đám bạn học của Hứa Bích Hoài cũng đều không xem trọng Lâm Thanh Diện, có mấy người còn trực tiếp bưng kín cái lổ tai, sợ Lâm Thanh Diện làm ô uế lỗ tai của bọn họ.
Ngay khi tiếng nhạc cất lên, Lâm Thanh Diện cầm lấy micro, trong mắt anh chỉ còn lại một mình Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người chung quanh, ánh mắt cô luôn chăm chú nhìn Lâm Thanh Diện, cô có dự cảm, Lâm Thanh Diện sẽ tạo cho cô một bất ngờ thú vị.
Muốn thấy em cười, muốn cùng em cãi nhau, muốn giữ em trong vòng tay của anh.
Lâm Thanh Diện vừa cất giọng thì những tiếng ồn ào trong phòng bốc chốc lắng xuống.
Những gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ ấy sau khi nghe Lâm Thanh Diện bắt đầu hát đều lập tức ngây dại, ngay sau biểu tình trên mặt những người này liền biến thành hưởng thụ.
Giọng hát này quá hay.
Những người đang bịt tai thấy vẻ mặt của những người khác thay đỗi cũng hiếu kỳ, tiếp sau đó liền buông đôi bàn tay đang bịt tai xuống.
Và rồi biểu cảm của bọn họ cũng trở nên si mê những những người kia.
Hứa Bích Hoài vốn nghĩ nếu Lâm Thanh Diện dám hát thì có lẽ giọng hát sẽ không khó nghe lắm.
Nhưng hiện tại nghe được giọng hát của Lâm Thanh Diện, trong lòng Hứa Bích Hoài bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngà, cô chỉ có thể dùng kinh động cả trời lẫn người để hình dung giọng ca của Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa đay là bài hát mà Lâm Thanh Diện hát cho cô nghe, cảm xúc trong giọng hát của anh có lẽ người khác không nghe ra nhưng Hứa Bích Hoài lại có thể hiểu được một cách trọn vẹn.
Cô có cảm giác như mình được giọng hát của Lâm Thanh Diện đưa vào thế giới cổ tích, Lâm Thanh Diện là hoàng tử còn cô là công chúa, hai người sống cuộc vô tư lự mà thần tiên cũng ham muốn.
Nếu không phải ngại trong phòng còn có rất nhiều bạn học thì lúc này chỉ sợ cô đã xông lên ôm chầm lấy Lâm Thanh Diện.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện cũng chỉ hướng về một mình Hứa Bích Hoài, hai người liếc mắt đưa tình, tình cảm trong ánh mắt ấy đều biến thành chiêm hỷ thước tung cánh xây thành cầu ô thước nối giữa hai người.
Hứa Bích Hoài lần đầu tiên có cảm giác giữa cô à Lâm Thanh Diện là tình yêu.
Cái loại cảm giác này thực ngọt, thế cho nên mới khiến cho cô muốn mãi mãi sở hữu nó.
Ở đây ngườ iduy nhất không đắm chìm vào tiếng ca của Lâm Thanh Diện chỉ có Lục Thiên Điệp.
Thật ra không phải cô cảm thấy giọng hát của Lâm Thanh Diện khó nghe mà ngược lại Lâm Thanh Diện hát quá hay khiến cho cô hơi sợ…Hơn nữa càng nghe Lâm Thanh Diện hát, Lục Thiên Điệp lại đột nhiên phát hiện, giọng ca của Lâm Thanh Diện dường như không khác gì mấy so với Trái tim của Hướng Dương.
Cô ấy không tin vào mắt mình và cứ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lúc trước Hứa Bích Hoài đã nhắc đến chuyện này cùng cô ấy, nhưng cô không để ý, cho tới bây giờ nghe được giọng ca của Lâm Thanh Diện, chính cô ấy cũng có chút hoài nghi, Lâm Thanh Diện cùng Trái tim của Hướng Dương liệu có phải là một người.
Điều đó không có khả năng! Lục Thiên Điệp tự an ủi chính mình trong lòng, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên rác rưỡi không hơn không kém, anh ta sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được.
Này nhất định chỉ là trùng hợp thôi, bạch mã hoàng tử của mình giàu như vậy, còn Lâm Thanh Diện này chỉ biết bám váy vợ sao có thể so với anh ấy.
Nhưng giây tiếp theo cô liền nhớ lại chuyện Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ trị giá 1.
140.
000.
000 cùng bữa cơm hơn 270.
000.
000Nếu nói về sự giàu có thì chỉ sợ Lâm Thanh Diện còn giàu hơn cả mấy tên đại gia bình thường.
Có quỷ mới biết tiền của anh ta từ đâu mà có, dù sao anh ta cũng chắc chắn không phải là bạch mã hoàng tử của mình, Lục Thiên Điệp tiếp tục ra sức tự an ủi chính mình.
Đúng vậy, Lâm Thanh Diện khẳng định không phải là Trái tim của Hướng Dương, đành phải hỏi anh ta một câu, chỉ cần anh ta trả lời một câu thôi là có thể chứng minh rồi.
Lục Thiên Điệp lúc này mới lấy di động ra, trực tiếp gửi một tin nhắn cá nhân cho Trái tim của Hướng Dương qua nền tảng phát sóng trực tiếp Dousha.
Anh có quen một người tên là Lâm Thanh Diện không?Đúng lúc này, chiếc di động được đặtt rên bàn liền kêu lên, màn hình cũng sáng lên.
Đúng là di động của Lâm Thanh Diện!Vừa rồi sau khi anh đặt diện thoại lên bàn thì không động tới nó nữa.
Lục Thiên Điệp liếc chiếc điện thoại nhưng cũng không không quan tâm lắm, có điều đúng lúc đó cô ấy đột nhiên nhìn thấy trên màn hình di động xuất hiện biểu tượng tin nhắn của Dousha.
Cô lập tức mở to hai mắt, lập tức vương tay cầm lấy chiếc điện thoại.
Điện thoại của Lâm Thanh Diện không hề có mật mã nên có thể trực tiếp mở ra, Lục Thiên Điệp mở điện thoại ra thì thấy bên trong chi chít thư, tất cả đều là tin nhắn mà cô gửi cho Trái ti của Hướng Dương.
Cái… Cái này là di động của Thanh Diện?Giọng nói của Lục Thiên Điệp có chút run rẩy, sự thật mà cô ấy không thể chấp nhận nhất dường như đã thật sự xảy ra rồi.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện và phát hiện trong mắt anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài và cảm giác mất mát khó hiểu xuất hiện trong tim cô.
Tại sao, bạch mã hoàng tử của mình, tại sao lại là cái tên khốn kiếp Lâm Thanh Diện này, rõ ràng anh ta chỉ là một tên rác rưởi, sao có thể cùng là một người với Trái tim của Hướng Dương chứ.
Hơn nữa… Hơn nữa anh ta đã kết hôn với Hoài rồi, mình nên làm gì bây giờ.
Sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương, toàn bộ thành kiến của Lục Thiên Điệp đối Lâm Thanh Diện đều bị lãng quên.
Sự si mê của cô ấy dành cho Trái tim của Hướng Dương không phải là thứ tình cảm qua loa, cho nên sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương thì vấn đề mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là Lâm Thanh Diện đã kết hôn rồi.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài liếc mắt đưa tình, Lục Thiên Điệp dường như sắp khóc đến nơi, đột nhiên cô cảm thấy mình rất uất ức, giống như là… Người đàn ông của mình đã bị người ta cướp mất vậy?Nhưng anh ta rõ ràng đã là chồng của Hoài, tại sao còn tặng thẳng cho mình nhiều vậy chứ? Vì sao lại hát cho mình bài hát đó chứ?Lẽ nào, từ trong xương tủy Lâm Thanh Diện chính là một gã lăng nhăng?Lục Thiên Điệp âm thầm phỏng đoán nhưng cho dù Lâm Thanh Diện là một gã lăng nhăng đi nữa thì cô ấy vẫn cảm thấy mình sẽ không có bất kỳ phản kháng nào.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng hát hết bài, đặt mic lên bàn và ngồi trở lại bên cạnh Hứa Bích Hoài.
Tất cả mọi người vẫn vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt si mê, không cách nào kềm chế được.
Lúc này Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài sắc mặt ngượng ngùng và cất giọng yếu đuối hỏi: Hoài, tớ… Tớ có thể gặp riêng Lâm Thanh Diện một lát không?
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License