Rể quý trời cho
Chapter
0004
Sau khi trở về, Hứa Bích Hoài bình tâm lại rồi cũng nhanh chóng quên mất chuyện hôm nay.
Ngược lại hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên cũng đã bị trừng phạt, mặc dù trừng phạt đó rất nhẹ những cái mà Hứa Bích Hoài muốn cũng chỉ là một kết quả mà thôi.
Hứa Bích Uyên bị Hứa Mạn Tranh cấm túc ba tháng, không có mệnh lệnh của Hứa Mạn Tranh thì không ai có thể thả cô ta ra ngoài.
Vài ngày sau Hứa Trai Hiệp cũng sẽ xuất phát đi về phía Nam.
Một khoảng thời gian dài nữa, Hứa Bích Hoài cũng sẽ không gặp hai người họ, đương nhiên cũng sẽ bớt buồn phiền.
Hơn nữa, tiền lương được tăng lên gấp đôi, trong công ty cô cũng được thăng chức, chuyện trong nhà cũng thoải mái hơn không ít.
Hôm sau, sau khi Hứa Trai Hiệp xuất phát, Lâm Thanh Diện gọi điện thoại cho Lý Huỳnh Thái.
Phái người đi theo Hứa Trai Hiệp, đợi sau khi hắn đến phía Nam thì để cho người ở bên kia dạy dỗ hắn một chút.
Lâm Thanh Diện ra lệnh.
Anh Diện, có cần tôi cho người xử lý hắn ta không? Lý Huỳnh Thái phấn khích hỏi.
Không cần, chỉ cần để hắn ta một bài học là được rồi, nghĩ cách để cho hắn vào bán hàng đa cấp, để bị đánh vài lần, hoặc là ăn mày một thời gian cũng được.
Lâm Thanh Diện gợi ý.
Hứa Trai Hiệp đối xử với Hứa Bích Hoài như vậy, đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không thể để cho tên kia đổi sang nơi khác rồi tiếp tục tiêu dao tự tại.
Hơn nữa, Hứa Trai Hiệp rời khỏi Hồng Thành thì mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều.
Anh sẽ cho người làm cho Hứa Trai Hiệp phải sống khổ sở một thời gian, nhà họ Hứa bên này cũng không nhận được tin tức quá nhanh đâu.
Mà đợi đến khi nhà họ tới tìm Hứa Trai Hiệp, những điều hắn phải chịu chắc cũng bù đắp được sai lầm của hắn lần này rồi.
Còn về Hứa Bích Uyên, Lâm Thanh Diện cũng cho Lý Huỳnh Thái sắp xếp người theo dõi sát sao, chỉ cần cô ta lén chạy ra ngoài, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ vô tình để cho cô ta phải nếm thử cái gì mới gọi là xui xẻo.
Ở một thành phố nào đó phía Nam.
Hứa Trai Hiệp xách hành lý rời khỏi ga tàu hỏa, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Mẹ nó, Hứa Bích Hoài chết tiệt, nếu không vì con đàn bà xấu xa đó thì ông đây đâu cần phải tới chỗ thế này, chú ba dữ tợn như vậy, động một chút là đánh người, lần này mệt rồi đây.
Hứa Trai Hiệp vừa nói thầm vừa cất bước ra ngoài.
Đợi tới khi anh ta đi qua con hẻm nhỏ, đột nhiên có mấy người từ bên trong lao ra, trùm một cái bao tải lên đầu anh ta rồi cứ thế đánh cho một trận.
Mẹ nó mấy người là ai, ông đây là cậu chủ nhà họ Hứa đấy, mấy người có dám để tao xem xem mấy người là ai không?Hứa Trai Hiệp không ngờ nổi mình chỉ mới đặt chân đến đây mà đã bị đánh rồi, hơn nữa dường như hắn đã quên, nhà họ Hứa có chút danh tiếng ở Hồng Thành, hơn nữa còn là gia tộc hạng hai, còn ở nơi này anh ta có tư mình giới thiệu cũng không hề có ích.
Những người kia đâu buồn quan tâm đến anh ta, cứ thế đè xuống đất đánh thật mạnh.
Người sai bọn họ chỉ nói, bắt được mục tiêu thì trước tiên cứ đánh một trận đã, chỉ cần không đánh chết là được, nếu gãy tay gãy chân thì càng tốt, đến lúc xin ăn thì cũng dễ hơn.
Hứa Trai Hiệp bị đánh đến hôn mê, đợi đến khi anh ta tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy mùi thúi hoắc xung quanh thì buồn nôn muốn chết.
Anh ta mở bao tải ở trên đầu mình ra, mở mắt nhìn xem thử, không ngờ bản thân đang nằm trên đống rác, xung quanh có mười mấy tên ăn mày đang nhìn anh chằm chặp.
Mày.
.
.
bọn mày là ai, đây là đâu? Hứa Trai Hiệp hoảng sợ.
Lúc này, có một người trông có vẻ như là thủ lĩnh của bọn ăn mày đi tới, đầu của tên đó giống hệt cái tổ chim, người đen thui như sơn nước.
Hắn ta nhìn chằm chằm Hứa Trai Hiệp rồi mở miệng: Chúng ta là truyền nhân thứ tám mươi sáu của Cái Bang, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là một thành viên trong số đó, sau này ban ngày đi ra ngoài xin cơm, lúc về phải nộp một nửa tiền, đừng mong chạy trốn, nhân lực của Cái Bang chúng ta rất đông, cậu chạy không thoát đâu, chỉ cần chạy một lần thì tôi sẽ đánh gãy một chân của cậu.
Có quỷ mới tin mày!Lại còn truyền nhân đặc biệt của Cái Bang, không phải là một đám ăn xin à.
Trước đây Hứa Trai Hiệp cũng từng nghe nói có người chuyên đánh gãy tay chân của người khác để họ đi ra ngoài ăn xin, không ngờ bây giờ chính anh ta lại gặp phải chuyện này.
Anh trai à, anh thả tôi ra đi, tôi là người nhà họ Hứa, anh thả tôi về tôi sẽ cho anh 3 tỷ.
Hứa Trai Hiệp xin tha.
Nhà họ Hứa? Nhà họ Hứa là nhà nào ông đây chưa từng nghe nói đến, cậu đừng lấy cớ mang tiền đến chuộc người nữa, ông đây đang tìm kiếm truyền nhân của Cái Bang, cậu đừng có không biết tốt xấu như vậy, được rồi, dắt hắn đi ăn xin đi, không nghe lời cứ đánh.
Bang chủ Cái Bang nói xong thì xoay người tới chỗ cái ghế trên đống rác.
Hứa Trai Hiệp kêu rên một hồi nhưng không có ai quan tâm tới anh ta, có người phụ trách thấy anh ta la hét không ngừng thì nhét một chiếc bít tất vào trong miệng anh ta.
Đến lúc này đây, cuộc đời Cái Bang của Hứa Trai Hiệp chính thức bắt đầu.
***Lâm Thanh Diện lái xe điện đi tới công ty đón Hứa Bích Hoài về nhà.
Lúc đi ngang qua cửa khu chung cư, anh nhìn thấy anh trai bán bánh rán trái cây không tới nữa, quầy bán bánh rán vắng tanh.
Thời gian này, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều sẽ qua đó mua bánh rán trái cây, không chỉ là vì anh trai đó nhắc anh mà còn vì bánh rán quầy đó ăn ngon lắm.
Bây giờ đột nhiên không thấy người kia tới, Lâm Thanh Diện cảm giác như thiếu thiếu điều gì.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, Hứa Bích Hoài bắt đầu cho phép Lâm Thanh Diện đưa đón cô đi làm.
Cô làm vậy cũng là vì muốn tăng thời gian tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Thanh Diện, dù sao tình cảm cũng là do bồi đắp, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện đáng tin hơn trước kia, nếu như anh vẫn biểu hiện tốt, cô có thể trở thành vợ chồng thật sự với anh.
Hai người cùng nhau trở về nhà, Tống Huyền Khanh đang ngồi trước chiếc ti vi cả trăm triệu, cho dù là xem quảng cáo, bà cũng cảm thấy hay vô cùng.
Nhưng mà khi thấy Lâm Thanh Diện về nhà, bà vội vàng tắt ti vi đi, giống như thể Lâm Thanh Diện mà xem ti vi nhiều bà sẽ chịu thiệt vậy.
Hứa Bích Hoài thấy bà làm như thế thì mở lời: Mẹ à, Lâm Thanh Diện cũng là người nhà của mình mà, mẹ làm gì mà như phòng cướp thế.
Nó có tư cách là người nhà chúng ta à, nó chỉ là người giúp việc ở đây thôi, con thì xuất sắc như vậy, qua một thời gian nữa ly hôn với nó đi, mẹ sẽ tìm cho con một người khác tốt hơn.
Tống Huyền Khanh ghét bỏ nói.
Hứa Bích Hoài không còn gì để nói, cô cũng không để ý đến bà nữa, để đồ xuống đi vào phòng bếp nấu cơm với Lâm Thanh Diện.
Sau khi ăn tối xong, hai người cùng nhau về phòng, Hứa Bích Hoài xoay eo, uể oải thấy rõ.
Thời gian này cô được thăng chức ở công ty, khối lượng công việc cũng nhiều hơn rất nhiều, mấy ngày nay vẫn đau lưng mỏi eo.
Cô cứ thế nằm lên giường, đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ.
Lâm Thanh Diện thấy thấy thì trong lòng lóe lên một suy nghĩ to gan.
Anh đi thẳng đến bên giường, đưa tay giữ lấy cánh tay của Hứa Bích Hoài.
Cô giật nảy mình vội trở người lại, ngồi dậy.
Anh làm gì thế? Hứa Bích Hoài lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, cô nghĩ thầm rốt cuộc người này cũng không nhịn được sao.
Lâm Thanh Diện cười nói: Anh thấy hôm nay em mệt quá, anh biết một số bài xoa bóp nên muốn làm thử cho em thôi, em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn đâu mà.
Vẻ mặt Hứa Bích Hoài đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cô luôn cảm thấy anh đây là đang lừa cô.
Anh biết xoa bóp? Tại sao từ trước tới giờ em không biết? Hứa Bích Hoài hỏi.
Bình thường lúc không có chuyện gì anh học, lúc trước, em hoàn toàn không quan tâm đến anh cho nên dù biết anh cũng không có cơ hội làm cho em thấy.
Lâm Thanh Diện vẻ mặt vô tội nói.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng phải, mãi cho đến bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện biết những chuyện gì.
Trước đây mọi người đều nói Lâm Thanh Diện là kẻ ăn hại.
Mặc dù cô không nghĩ như vậy nhưng thời gian lâu rồi cũng sẽ vô thức cảm thấy Lâm Thanh Diện hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu em sợ anh sẽ làm ra chuyện gì xấu xa gì với em thì thôi vậy, em cứ ngủ đi.
Lâm Thanh Diện nói.
Chờ một chút.
Hứa Bích Hoài nói.
Cô nghĩ nếu Lâm Thanh Diện thật muốn làm chuyện gì đó với cô thì anh đã làm từ lâu rồi.
Nếu anh nói bản thân biết mátxa, vậy chi bằng thử xem sao.
Dù gì mấy ngày nay cô đúng là rất mệt.
Lâm Thanh Diện nghe được Hứa Bích Hoài bảo anh chờ một chút thì cười trộm, chỉ cần cá đã mắc câu, anh cũng không sợ con cá này sẽ vuột khỏi tay.
Ngược lại cũng không phải anh muốn lúc mátxa sẽ động tay động chân với Hứa Bích Hoài, anh còn chưa đói khát đến mức đó.
Sở dĩ anh nghĩ như thế là bởi vì anh có lòng tin tuyệt đối với tay nghề mátxa của mình.
Anh tin rằng chỉ cần Hứa Bích Hoài thử một lần thì về sau sẽ thích luôn cảm giác này.
Một khi Hứa Bích Hoài không thể rời bỏ được kỹ thuật mátxa của anh thì sau này hai người muốn tiến thêm một bước cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Vậy anh cứ thử xem thế nào? Nếu tay anh đặt không đúng chỗ em sẽ.
.
.
Em sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.
Hứa Bích Hoài muốn tỏ ra hung dữ hơn một chút nhưng suy nghĩ cả buổi cũng chỉ có thể nói ra được hai từ trở mặt mà thôi.
Nhất thời Lâm Thanh Diện cảm thấy Hứa Bích Hoài đáng yêu cực kỳ.
Bản thân anh có thể lấy được người vợ như thế đúng là quá may mắn rồi.
Hứa Bích Hoài nằm xuống giường, trong lòng cũng hơi thấp thỏm không yên chờ đợi Lâm Thanh Diện đến massage cho cô.
Lâm Thanh Diện nhìn tư thế của Hứa Bích Hoài mở miệng nói: Em đưa tay cho anh đi, thả lỏng người một chút, mới bắt đầu sẽ hơi đau.
Hứa Bích Hoài đưa hai tay cho Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện nắm được tay cô thì một tay anh đè lên eo Hứa Bích Hoài, một tay kéo cổ tay cô.
Tiếp theo anh bỗng nhiên dùng sức, rắc một cái!A!Hứa Bích Hoài nhịn không được kêu lên một tiếng, lúc bắt đầu cô quả thật cảm thấy hơi đau có điều sau khi đau xong lại cảm thấy rất thoải mái.
Anh chàng này.
.
.
đúng là có chút tay nghề nha.
Như thế nào? Em có chịu được mức độ này không? Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Hứa Bích Hoài gật đầu, thân thể cũng hoàn toàn thả lỏng, để Lâm Thanh Diện tùy ý mátxa.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài đã bình tĩnh lại thì bắt đầu trổ tài, dùng hết tất cả tuyệt học mátxa của anh lên người cô.
Hứa Bích Hoài chỉ cảm thấy trên người cô hơi tê dại, tất cả đau nhức vì làm việc vất vả trong suốt thời gian này giống như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái, nhẹ người.
Bởi vì quá mức thoải mái cho nên trong miệng Hứa Bích Hoài còn phát ra mấy tiếng rên kỳ lạ.
.
.
Anh nói kỹ thuật mátxa của anh giỏi như vậy, trước đây sao anh không nói.
Em cảm thấy nếu dựa vào trình độ của anh cho dù là mở một tiệm mátxa nhỏ thì chuyện làm ăn cũng sẽ rất khấm khá.
Hứa Bích Hoài thuận miệng nói một câu.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Tay nghề mátxa của anh chỉ phục vụ cho mỗi em mà thôi.
Nhất thời Hứa Bích Hoài cảm thấy cô bị thả thính nhưng ngược lại cô cũng không cảm thấy Lâm Thanh Diện nói lời chót lưỡi đầu môi, mà là kỹ thuật xoa bóp này của Lâm Thanh Diện quả thực quá lợi hại.
Bị anh nhẹ nhàng ấn mấy lần cô liền cảm thấy rất phê.
Thật ra anh còn rất nhiều kỹ năng khác, nếu em muốn biết anh sẽ trình diễn cho em xem.
Trước đó Lâm Thanh Diện vẫn rất khiêm tốn, cũng chỉ có ở trước mắt người phụ nữ anh yêu anh mới nghĩ sẽ kiêu ngạo một lần.
Nhưng Hứa Bích Hoài cũng không trả lời anh.
Anh vội nhìn mặt cô thì phát hiện không biết Hứa Bích Hoài đã ngủ từ bao giờ rồi.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó đắp chăn cho Hứa Bích Hoài.
Anh nhìn không rời mắt vào đường cong tinh tế của Hứa Bích Hoài.
Nói thật, không muốn đụng vào người cô là giả nhưng Lâm Thanh Diện không muốn lén lút lợi dụng cô.
Cho dù anh muốn chạm vào người cô thì cũng phải đợi Hứa Bích Hoài ở trạng thái tỉnh táo mới được.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ nhiều nữa, trải xong thảm trên sàn thì nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau Hứa Bích Hoài tỉnh giấc, vươn vai cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhõm.
Kỹ thuật mátxa của người này đúng là lợi hại, sao trước đây mình lại không phát hiện ra cơ chứ.
Hứa Bích Hoài cảm thán.
Tối qua hình như anh nói kỹ năng này chỉ dành cho một mình mà nhỉ, nghĩ như vậy thật ra cũng rất tốt.
Hứa Bích Hoài lộ ra nụ cười ngọt ngào, từ lúc kết hôn tới nay đây là lần đầu tiên cô lộ ra nụ cười ngọt ngào như thế.
Hôm nay là cuối tuần, Hứa Bích Hoài không cần đi làm, có thể là vì hiệu quả mátxa của Lâm Thanh Diện tối qua quá tốt cho nên tâm trạng của cô không tệ, còn cố ý đi mua bánh trứng gà với Lâm Thanh Diện nữa chứ.
Hai người đến trước quầy hàng bán bánh trứng gà, Lâm Thanh Diện nhìn người đàn ông trung niên, phát hiện sắc mặt của ông ta trông có vẻ là lạ.
Sao hôm qua ông không tới? Lâm Thanh Diện thuận miệng hỏi.
Người đàn ông mỉm cười trả lời: Gặp phải chút phiền toái cho nên không tới.
Nhìn ánh mắt của ông ta trông tiều tụy thấy rõ so với mọi ngày, xem ra phiền toái nhỏ mà ông ta nói chắc không nhỏ lắm.
Nếu ông gặp phải phiền phức không giải quyết được, có thể tôi sẽ giúp đỡ được anh.
Lâm Thanh Diện nói.
Không có chuyện gì, tôi có thể ứng phó được, xem ra tâm trạng của hai người hôm nay không tệ lắm, cô ấy còn chủ động đi theo cậu đến đây? Người đàn ông trung niên cười nói.
Lâm Thanh Diện cũng gật đầu cười.
Hi vọng hai người càng ngày càng mặn nồng.
Người đàn ông trung niên đưa bánh trứng gà cho Lâm Thanh Diện còn chúc phúc thêm.
Lâm Thanh Diện cảm ơn người đàn ông trung niên một hồi, sau đó cầm lấy bánh trứng gà rời đi.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện cảm thấy người đàn ông trung niên này đã gặp phải chuyện gì rồi nhưng ông ta không nói, anh muốn giúp cũng không dễ.
Hơn nữa anh cảm thấy người đàn ông trung niên này cũng không đơn giản, chắc hẳn có thể xử lý được chuyện này.
Em cảm thấy người bán bánh trứng gà kia hình như rất tiều tụy, ông ta gặp phải vấn đề gì sao? Hứa Bích Hoài tò mò hỏi Lâm Thanh Diện.
Cuộc sống cũng không dễ dàng gì, mỗi người đều có nỗi khổ riêng mà, đúng không? Lâm Thanh Diện hơi xúc động nói.
Hứa Bích Hoài ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ anh cũng nói ra được những lời cảm thán như vậy.
Hai người về đến nhà, Tống Huyền Khanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện cầm bánh trứng gà trong tay thì không nói lời nào đã giật lấy ngay.
Mẹ, mẹ làm gì vậy đó là bữa sáng của Lâm Thanh Diện mà.
Không phải mẹ nói muốn tự làm sao? Hứa Bích Hoài không vui nói.
Bữa sáng của cậu ta gì chứ? Còn không phải là lấy tiền của nhà chúng ta mua sao? Mẹ bỗng nhiên không muốn tự làm bữa sáng nữa, cứ lấy cái này tạm làm bữa sáng thôi.
Giọng điệu của Tống Huyền Khanh không cho phép từ chối.
Mẹ! Hứa Bích Hoài không chấp nhận được chuyện này.
Không sao đâu, để anh đi làm cơm sáng, cái này cứ để cho mẹ ăn đi.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý, anh đi tới nhà bếp làm bữa sáng cho mình.
Lúc mười giờ Tống Huyền Khanh đi ra ngoài với Hứa Quốc Hoa, chỉ có hai người Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở nhà.
Lúc này có người nhấn chuông cửa, Lâm Thanh Diện ra mở cửa thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang điểm rất thời trang, quần áo gợi cảm, vóc người quyến rũ đang đứng ở cửa.
Lâm Thanh Diện đã gặp cô gái này, chính là Lục Thiên Điệp bạn thân của Hứa Bích Hoài.
Bích Hoài à, lâu rồi không gặp cậu có nhớ tớ không? Lục Thiên Điệp thấy cửa mở liền huýt sáo hét lên một câu.
Nhưng mà sau khi cô thấy người mở cửa là Lâm Thanh Diện thì khuôn mặt đang tươi cười của cô bỗng sa sầm.
Bích Hoài đang ở bên trong đấy.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Không ngờ vừa tới đã gặp phải tên ăn hại này, đúng là xúi quẩy mà.
Lục Thiên Điệp lẩm bẩm một cau, sau đó đẩy Lâm Thanh Diện sang một bên, đi vào trong.
Bích Hoài à, sao cậu lại để cho tên ăn hại kia mở cửa vậy, nếu lúc nãy không phải tớ phản ứng nhanh sợ là đã trực tiếp ôm gã ta rồi, mới nghĩ vậy thôi tớ đã muốn ói rồi.
Lục Thiên Điệp đi tới bên cạnh sô pha phàn nàn với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài che miệng cười sau đó mở miệng nói: Cậu cũng đâu bảo tớ đi mở cửa cho cậu, hơn nữa Lâm Thanh Diện là chồng của tớ, cậu cũng không thể ôm lung tung được.
Lục Thiên Điệp ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, trợn to mắt.
Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Lâm Thanh Diện là chồng của cậu, tớ không nghe lầm đấy chứ.
Vẻ mặt Hứa Bích Hoài ngạc nhiên, mở miệng nói: Không sai mà, tớ nới không đúng sao?Bích Hoài à, không phải cậu bị sốt chứ? Lúc đó khi cậu gả cho tên ăn hại Lâm Thanh Diện này không phải vì nghe lời của bà nội cậu sao? Hơn nữa không phải cậu vẫn không có cảm giác gì với anh ta sao? Bây giờ sao cậu lại nói anh ta là chồng cậu? Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không thể tin vào tai mình.
Hứa Bích Hoài nghe Lục Thiên Điệp nói như vậy mới phản ứng lại.
Cô cũng không ngờ cô đã theo bản năng xem Lâm Thanh Diện là chồng cô.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nghe được những lời này trong lòng vui sướng cực kỳ, xem ra cuối cùng mọi cố gắng của anh cũng có tiến triển rồi.
Thiên Điệp, cậu đừng nói như vậy, thật ra Lâm Thanh Diện không bết bát như cậu tưởng tượng đâu, anh ấy có rất nhiều ưu điểm đó.
Hứa Bích Hoài giải thích với Lục Thiên Điệp.
Lục Thiên Điệp lập tức chán ghét lắc đầu, mở miệng nói: Tớ lại không cảm thấy như vậy, Bích Hoài à, tớ thấy cậu là bị cái tên này tẩy não rồi.
Hứa Bích Hoài nguýt Lục Thiên Điệp một cái nhưng cũng không để bụng lời cô ta nói, dù sao Lục Thiên Điệp cũng là bạn thân nhất của cô, Hứa Bích Hoài biết những lời nói này của cô ta cũng chẳng có ác ý gì.
Lục Thiên Điệp hung dữ trừng mắt với Lâm Thanh Diện, dáng vẻ đó thể như Lâm Thanh Diện đã đoạt mất món đồ gì đó của cô ta.
Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi rót cho tôi ly nước, đúng là không có mắt nhìn, không biết Bích Hoài của tôi trở nên ngu ngốc như vậy từ khi nào nữa?Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để ý đến Lục Thiên Điệp, trái lại anh còn vui vẻ quay đi rót nước cho cô ta.
Bích Hoài à, tớ đã nói với cậu gần đây tớ bắt đầu livestream rồi, chính là trong phòng livestream Dousha, ID của tớ là Thiên Tâm Điệp, tuy mới stream một thời gian ngắn nhưng cũng đã có không ít fans rồi đó.
.
.
Lâm Thanh Diện rót nước cho Lục Thiên Điệp, nhìn thấy Lục Thiên Điệp đang cầm điện thoại và các loại dụng cụ livestream lên.
Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh Lục Thiên Điệp, hai người đều là những người đẹp có nhan sắc thuộc hàng nhất nhì cho nên chỉ trong chốc lát nhân khí trong phòng livestream đã tăng vọt lên.
Em gái Điệp à, người kia là bạn thân của em sao? Thật sự quá xinh đẹp!Oa, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó mà, bạn thân của Điệp đều là nhân vật cấp nữ thần thôi.
Nữ thần tôi yêu cô!Tuyệt, tuyệt, tuyệt quá đi!.
.
.
Cảm ơn máy bay của anh Thành, yêu anh mua.
.
.
Lục Thiên Điệp nhận được chiếc máy bay lập tức tức thả tim với màn hình điện thoại.
Lúc này cô ta chú ý tới Lâm Thanh Diện đang nhìn chằm chằm mìnhm, liền để điện thoại thấp xuống sau đó hét lên với anh: Anh nhìn gì vậy? Cút sang một bên cho tôi, anh còn chưa xứng được xem livestream của tôi đâu.
Nói xong, cô lại nhìn điện thoại giọng nói ngọt ngào vui vẻ: Ai ôi, không có gì đâu chỉ là một kẻ ăn hại, tôi bảo anh cút đi rồi.
Kẻ ăn hại nào mà dám xem livestream của em Điệp nhà tôi chứ? Tôi sẽ ngồi máy bay tới chém anh ta.
Tiên sư nó, không phải ai cũng có tư cách xem em Điệp của tôi đâu, mau bảo tên ăn hại kia xéo đi.
Kẻ ăn hại kia có giỏi thì lộ mặt đi để tôi biết anh là ai!Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có ý định xem tiếp livestream của Lục Thiên Điệp nữa, một mình trở về phòng sách.
Lúc này Hướng Vấn Thiên gởi đến cho anh một tin, anh cầm điện thoại lên xem.
Anh Diện chúng ta đã thành công thu mua nền tảng livestream của Dousha rồi, bây giờ lợi nhuận của nghề livestream này cũng xem như rất khả quan, mà livestream của Dousha chắc hẳn có thể mang đến cho chúng ta lợi nhuận không nhỏ.
Tôi đã chuẩn bị cho anh một tài khoản Dousha, tài khoản được nâng cấp lên tài khoản VIP luôn rồi, trong tài khoản còn có không ít tiền, lúc rảnh rỗi thì có thể lên xem livestream, càn quét quà tặng, biết đâu có thể tìm được niềm vui.
.
.
.
Phía dưới chính là tài khoản mà Hướng Vấn Thiên đã chuẩn bị cho anh.
Lâm Thanh Diện cũng không hứng thú lắm với mấy thứ này, chỉ có điều nghĩ tới lúc này Hứa Bích Hoài cùng với Lục Thiên Điệp livestream, mà dùng cái này cũng có thể xem.
Anh liền đăng nhập vào số Dousha kia, tìm được Thiên Tâm Điệp sau đó click chuột vào phòng livestream của Lục Thiên Điệp.
Lục Thiên Điệp bên trong phòng livestream dưới hiệu quả của ứng dụng làm đẹp khuôn mặt đã từ mỹ nữ trở thành tiên nữ.
Hứa Bích Hoài bên cạnh lại càng toát ra khí chất thiên tiên.
Cũng khó trách mọi người đều thích xem livestream, chỉ cần nhìn chằm chằm hai dung mạo cực kỳ xinh đẹp kia cũng có thể khiến cho tâm trạng của người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không có hứng thú gì đối với Lục Thiên Điệp, anh vào phòng livestream này là để xem Hứa Bích Hoài.
Oa, chào mừng tài khoản VIP của Hướng Dương, anh trai nhỏ, em yêu anh.
Trái tim của Hướng Dương là ID kia của Lâm Thanh Diện trong phòng này.
Khi nhìn thấy cái nick này anh cũng cạn lời, nghĩ thầm chắc chắn tên Hướng Vấn Thiên này cố ý.
Khách Vip tham gia vào phòng livestream sẽ gây tiếng vang rất lớn nên các bình luận trên màn hình lập tức xuất hiện ào ạt.
Móa, không ngờ là đại gia VVIP, vậy là em gái Điệp sắp hot rồi!Tiên sư nó, lập một cái tài khoản VVIP phải tốn mấy trăm triệu, đây đúng là đại gia chính hiệu mà.
Anh VVIP à, cầu được liếm gót chân cho anh!Đều tránh ra hết cho tôi, anh trai VVIP kia là của tôi!Muốn xem phim click vào trang chủ và add zalo của tôi, ba chục ngàn năm bộ.
.
.
.
Lâm Thanh Diện nhìn những nội dung bị oanh tạc trên màn hình chỉ biết dở khóc dở cười, thầm nghĩ những người này đúng là rất thú vị.
Anh trai VVIP à, nếu thích Thiên Điệp thì nhấn follow nhé, đợi lát nữa Thiên Điệp sẽ gởi facebook cho anh.
Lục Thiên Điệp vô cùng dịu dàng nói, khác một trời một vực với dáng vẻ giơ nanh múa vuốt với Lâm Thanh Diện lúc nãy.
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm tốt xấu gì Lục Thiên Điệp cũng là bạn thân của Hứa Bích Hoài cho nên anh liền thuận tay click vào follow, như vậy phỏng chừng cũng có thể kéo về cho cô ta không ít fan.
Lúc đó Hướng Vấn Thiên nói trong ID này có không ít tiền, có thể tặng quà cho MC.
Lâm Thanh Diện muốn khen thưởng cho Hứa Bích Hoài một ít, cho dù Hứa Bích Hoài không biết nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện sẽ vui vẻ.
Anh ấy nhìn sơ qua giao diện của mình, tìm chỗ tặng quà sau đó bấm vào.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy trên đó mắc nhất chính là tàu sân bay, anh cũng không nhìn giá tiền chỉ nghĩ nếu tặng quà cho Hứa Bích Hoài tặng ít quá thì không tốt, cho nên anh click một trăm chiếc tàu sân bay.
Cũng không biết số tiền Hướng Vấn Thiên nạp trong ID này có đủ không, nghe nói loại quà tặng này rất đắt đấy.
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm nói.
Sao đó anh liền nhấn nút tặng quà, tiếp đó nữa là phòng livestream của Lục Thiên Điệp liền bị một trăm chiếc tàu săn bay càn quét.
Lục Thiên Điệp bắt đầu livestream cho tới nay vẫn là lần đầu tiên gặp được đại gia cấp bậc Vip vào phòng livestream của cô ta.
Cho nên cô ta vô cùng coi trọng ID trái tim Hướng Dương này.
Với sắc đẹp của cô ta, cho dù ở trong một đám nữ MC cũng coi như là thê đội hàng đầu.
Chỉ cần ID trái tim Hướng Dương này là đàn ông, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà sau khitài khoản đó bấm vào, chỉ nhấn vào nút follow, sau đó không nói gì cả, chuyện này khiến cô ta cũng hơi hoang mang, nghi ngờ nick ‘Trái tim Hướng Dương’ này chỉ lướt ngang thôi.
Anh Hướng Dương à, anh nói chuyện đi.
Thiên Điệp rất vui vì anh có thể xem livestream của em.
Chúng ta có thể kết bạn với nhau.
Lục Thiên Điệp lấy lòng nói.
Vừa nói xong, hình ảnh trên phòng livestream của cô đã ngập đầy sao.
Hơn nữa nhìn tới số lượng sao donate hiển thị trên màn hình, Lục Thiên Điệp liền đứng hình.
Không chỉ cô mà tất cả những người bên trong phòng livestream đều bị món quà bất thình lình này dọa sợ, không ít người đều nghi ngờ bản thân đã nhìn lầm rồi.
Má ơi, không phải tôi đui rồi chứ, vậy mà lại đếm được một trăm ngôi sao đấy?Đây chắc chỉ là ảo giác.
Làm sao ai đó có thể tặng nhiều quà cùng một lúc như vậy chứ? Chắc là điện thoại của tôi dính virus rồi.
Điện thoại di động của anh bạn không phải bị dính virus, bên tôi cũng nhìn thấy một trăm sao này, tuyệt đối không sai.
Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh Lục Thiên Điệp nhìn thấy cô ta bỗng nghệch mặt ra, vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên hỏi: Điệp à, cậu sao thế?Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, run rẩy nói: Sao donate mười lăm triệu một sao.
Hứa Bích Hoài gật đầu, nghĩ thầm đúng là rất đắt, có điều cũng không đến mức khoa trương như thế.
Người này lại tặng tớ một trăm sao.
Lục Thiên Điệp lại nói tiếp.
Hứa Bích Hoài lập tức trợn trừng mắt, tràn ngập vẻ nghi ngờ: Một trăm sao, vậy là 1,5 tỷ?Lục Thiên Điệp cũng không thể tin được con số này, nhưng trên nền màn hình của cô ta hiện cả trăm ngôi sao donatemột trăm ngôi sao donate không giả được.
Anh trai Hướng Dương, cảm ơn anh đã khen thưởng, anh đúng là khiến cho người ta ngạc nhiên vui mừng mà, muah.
.
.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Thiên Điệp giống như đang lau mặt, rất muốn cách màn hình hôn trái tim Hướng Dương mấy cái.
Đại lão trâu bò, khen thưởng một tỷ rưỡi đó.
Đời này tớ cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Anh Hướng Dương hào sảng! Sao vô địch!Tuyệt tuyệt tuyệt! Tuyệt tuyệt tuyệt! Tuyệt tuyệt tuyệt!Móa nó, đây chính là cuộc sống của người có tiền sao?Nghe tiếng mà đến, nghe nói chỗ này có người thưởng một trăm ngôi sao donate?Đúng là mẹ nó quá đỉnh rồi, ông đây đang xem thi đấu đấy thế mà liền nhìn thấy một trăm ngôi sao donate.
Tổ cha nó chứ, tôi mới từ phòng livestream của em gái gà mờ đến đây.
Đây là đại gia nào vậy, trong nhà có mỏ vàng à?Tiên hữu đi ngang qua.
.
.
Phòng livestream của Lục Thiên Điệp vốn dĩ chỉ có lác đác mấy dòng bình luận, nhưng sau khi được Lâm Thanh Diện tặng thưởng, bình luận đã đã ngập tràn màn hình.
Sức ảnh hưởng của một trăm ngôi sao donate vẫn khá lớn, chỉ trong chốc lát người theo dõi trong phòng livestream của Lục Thiên Điệp đã nhảy vọt lên đến mấy trăm ngàn người.
Lục Thiên Điệp nhìn số fans của mình tăng lên vùn vụt thì trong lòng kích động không thể tả, phần thưởng lần này của trái tim Hướng Dương không chỉ có thể khiến cô lấy được một nửa mà hiệu quả quảng cáo do một trăm ngôi sao donate kia mang đến cũng có thể khiến cho livestream sau này của cô ta sẽ càng ngày càng hot hơn.
Trong lòng cô ta cảm thấy hơi lâng lâng.
Cô ta cảm thấy trái tim Hướng Dương này không chừng là cậu chủ nhà giàu nào đó vừa mắt cô ta, cho nên mới chạy tới khen thưởng cho cô ta.
Thậm chí trong lòng cô ta cũng bắt đầu mơ mộng hão huyền đến cảnh tượng yêu đương với cậu chủ nhà giàu này rồi.
Nhưng cô ta cũng không biết tất cả quà tặng này chỉ là do Lâm Thanh Diện nể mặt Hứa Bích Hoài mà thôi.
Lục Thiên Điệp tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, cô ta trực tiếp nhắn tin riêng cho Lâm Thanh Diện: Anh trai nhỏ, đây là zalo của em, sau này có thể thường xuyên ra ngoài gặp nhau.
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn tin nhắn riêng, nhưng cũng chẳng quan tâm.
Anh nhìn mấy dòng tin nhắn trong phòng livestream kia, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười, không lâu sau liền thoát khỏi phòng.
Lục Thiên Điệp nhìn thấy trái tim Hướng Dương không hề trả lời tin nhắn của cô ta, hơn nữa còn thoát khỏi phòng livestream lập tức trong lòng hơi mất mát.
Có điều cô ta cảm thấy người ta tặng cô nhiều quà như vậy, chắc chắn là có ý với cô ta.
Bây giờ không để ý tới cô ta chắc là do người ta quá bận rộn, không kịp trả lời.
Nghĩ lại cũng đúng, đại gia kiểu này chắc chắn đều là những người bận trăm công nghìn việc, sau này nhất định anh ta sẽ tìm cô ta thôi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Thiên Điệp liền lộ ra nụ cười hạnh phúc, vô cùng chờ mong anh chàng đại gia này sẽ gặp mặt cô ta trong một ngày không xa.
Hoài à, tớ cảm thấy tớ đã yêu rồi.
Vẻ mặt Lục Thiên Điệp si mê nhìn Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài mỉm cười nói: Với anh đại gia đã rải quà tặng kia cho cậu sao?Không sai, tớ nghĩ chắc chắn anh ấy là bạch mã hoàng tử mà số mạng đã an bày cho tớ, cuối cùng cũng có một ngày anh ấy sẽ đạp lên cầu vồng đến đón tớ.
Ánh mắt của Lục Thiên Điệp sáng lấp lánh nói.
Vậy đến lúc đó tớ sẽ đi ăn chực uống chùa vài bận, không thể để cho người khác bắt cóc cậu đi dễ dàng như vậy được.
Hứa Bích Hoài cười nói.
Trong lòng cô vẫn hơi hâm mộ Lục Thiên Điệp, dù sao cũng đâu có ai ghét tiền, nếu có người bỗng nhiên tặng cô nhiều tiền như vậy, chắc chắn cô cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.
Sau đó nghĩ lại Lâm Thanh Diện tặng cô sợi dây chuyền trị giá tới mười ba tỷ rưỡi, còn đắt hơn mấy tàu săn bay không biết bao nhiêu lần, cho nên bây giờ cô cũng không còn hâm mộ nữa rồi.
Nếu cô ta biết rằng những món quà của Lăng Thiên Diệp là do Lâm Thanh Diện nể mặt cô mới tiện tay tặng thì e rằng cô ta sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm xuống đất mất.
Bắt đầu từ bây giờ tớ phải chuẩn bị thật tốt để chờ bạch mã hoàng tử của tớ đến rước tớ.
Vẻ mặt của Lục Thiên Điệp đầy chờ mong nói.
Bích Hoài à, lúc bạch mã hoàng tử của tớ xuất hiện, cậu nhất định phải làm nhân chứng cho chúng tớ đấy, được không? Lục Thiên Điệp nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu cười, mở miệng nói: Được, tớ cũng rất chờ mong, muốn nhìn thấy rốt cuộc bạch mã hoàng tử của cậu sẽ như thế nào?Ha ha, cậu nhìn thì không sao nhưng không được có ý nghĩ riêng với anh ấy đấy, vì anh ấy là của tớ.
Lục Thiên Điệp trịnh trọng nói.
Yên tâm đi, tớ mới không phải là người như vậy, nói không chừng bạch mã hoàng tử của cậu đã sắp đại thọ sáu mươi rồi đó.
Hứa Bích Hoài trêu ghẹo nói.
Biến, không cho cậu nói bậy bạ.
Bạch mã hoàng tử của tớ chắc chắn sẽ rất tuấn tú tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đốn tim vô số thiếu nữ.
Lúc này Lâm Thanh Diện đi từ trong phòng ra, Lục Thiên Điệp nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lập tức ghét bỏ bĩu môi nói: Đúng là mất hứng mà, tớ đang nói tới bạch mã hoàng tử của mình đấy, tại sao tên ăn hại này lại chạy ra rồi?Tớ cảm thấy Lâm Thanh Diện cũng rất tốt mà, chưa chắc đã thua kém bạch mã hoàng tử của cậu đâu.
Hứa Bích Hoài cười nói.
Anh ta sao? Ngay cả tư cách xách dép cho bạch mã hoàng tử của tớ cũng không đủ, Bích Hoài à, cậu gả cho anh ta cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, thừa dịp vẫn còn kịp, cậu đá anh ta đi.
Đến lúc đó bạch mã hoàng tử của tớ đến tìm, tớ sẽ bảo anh ấy giới thiệu mấy người đàn ông chất lượng cho cậu, chắc chắn là ngon hơn Lâm Thanh Diện này gấp trăm lần.
Lâm Thanh Diện nghe được bạch mã hoàng tử trong miệng Lục Thiên Điệp nói chính là anh, anh cũng không nghĩ tới chỉ là tiện tay tặng quà lại có thể khiến cho Lục Thiên Điệp phản ứng mạnh như vậy.
Có điều anh cũng không có ý định nói ra, không biết sau này lúc Lục Thiên Điệp biết được bạch mã hoàng tử trong mắt cô ta chính là tên ăn hại Lâm Thanh Diện anh thì cô ta sẽ có phản ứng thế nào đây?Chuyện đại gia Trái tim của Hướng Dương donate 1,5 tỷ liên tục trên phòng phát sóng trực tiếp của Lục Thiên Điệp đã lan truyền rộng khắp cộng đồng mạng chỉ trong một giờ đồng hồ.
Chuyện này thậm chí đã trở thành hot search nổi bật trên mạng, rất nhiều người muốn xem xem Trái tim của Hướng Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể hào phóng bỏ ra tận một tỷ rưỡi cho một nữ streamer.
Không ít phương tiện truyền thông đã nắm bắt cơ hội này, bắt đầu hoạt động mạnh mẽ, các thể loại tin tức được bùng nổ bởi những người nắm tình hình, thu hút cộng đồng mạng quan tâm theo dõi.
Trong số đó có một phỏng đoán được mọi người tin tưởng nhất, cho rằng Trái tim của Hướng Dương là thiếu gia của một cậu chủ gia tộc nào đó, vì thích Lục Thiên Điệp nên đã bỏ ra cả ngàn vàng chỉ để chiếm được trái tim của nàng.
Mà chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, tin tức về vị đại gia Trái tim của Hướng Dương và nữ streamer Thiên Tâm Điệp đã lọt ra ngoài.
Có người nói hai người này đã ở bên nhau từ lâu rồi, nhưng sau đó vì một số lý do mà chia tay, đến khi Trái tim của Hướng Dương phát tài, liền chạy về tặng thưởng cho Thiên Tâm Điệp.
Cũng có người nói Trái tim của Hướng Dương là cha nuôi của Thiên Tâm Điệp, tặng một tỷ rưỡi cũng chỉ là việc làm cơ bản mà thôi.
Nhưng mọi người đều muốn tin vào phiên bản thiếu gia nhà giàu yêu nữ streamer.
Hứa Bích Uyên bị cấm túc trong nhà không được ra ngoài, sau khi nhìn thấy tin tức này, cô ta lập tức khịt mũi dè bỉu.
Thiếu gia nhà giàu gì chứ, có thế nào đi nữa, cũng không thể lợi hại bằng chồng tương lai của tôi đâu.
Tại tổng bộ livestream Đẩu Sa, quản lý kỹ thuật đang nhìn chằm chằm vào mấy chiếc máy tính trước mặt, đôi mày nhíu chặt lại.
Một vài nhân viên kỹ thuật đang mau chóng tìm kiếm lỗ hổng trong hệ thống.
Sao rồi, tìm ra được chưa, cái tên Trái tim của Hướng Dương đó có phải đã lợi dụng lỗ hổng để lấy quà không? Quản lý kỹ thuật lên tiếng hỏi.
Không hề, hệ thống vẫn vận hành bình thường, tài khoản Trái tim của Hướng Dương cũng không có gì bất thường.
Nhân viện kỹ thuật trả lời.
Quản lý lập tức cau mày, anh lần đầu tiên gặp phải chuyện thưởng một lần tận một tỷ rưỡi này, nên anh cảm thấy như có người đang lợi dụng sơ hở hệ thống để lấy quà tặng.
Lúc này giám đốc của truyền hình Đẩu Sa bước tới, quản lý kỹ thuật lập tức đi lên nói qua về chuyện này.
Vị giám đốc kia nghe xong liền bật cười, nói: Trái tim của Hướng Dương là tài khoản của ông chủ mới của chúng ta, phần thưởng của anh ấy, không có gì sai sót đâu.
Quản lý kỹ thuật và mấy người nhân viên nghe xong thì trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Trái tim của Hướng Dương lại là tài khoản của sếp mình.
Sau này chỉ cần là streamer mà ông chủ theo dõi, thì hãy tăng độ tuyên truyền lên cho tôi, nghe rõ chưa.
Vâng!.
.
.
Mà người trong cuộc là Lục Thiên Điệp và Lâm Thanh Diện lại không hề biết chuyện này đã thu hút ảnh hưởng nhiều đến thế nào, lúc này họ đang ở nhà của Hứa Bích Hoài, bàn bạc chuyện ra ngoài dạo phố.
Bích Hoài, tớ quên mất không nói với cậu, lần này tớ đến tìm cậu, là để thông báo cho cậu biết, tuần sau họp mặt các bạn đại học của chúng ta, lớp trưởng điểm danh cậu đi rồi đó.
Lục Thiên Điệp nói.
Hả? Tổ chức họp lớp nhanh thế á? Hứa Bích Hoài hơi ngạc nhiên, mấy năm nay cô sống không tốt lắm, lại thêm cả danh tiếng của Lâm Thanh Diện, thế nên cô không muốn đi họp mặt bạn bè.
Đúng vậy, thế nên hôm nay tớ đến tìm cậu để cùng đi dạo phố đấy, tớ muốn mua một ít đồ trang điểm, đến lúc đi họp lớp phải đẹp cho bọn họ lóa mắt.
Tớ nghe nói mấy năm nay lớp trưởng sống tốt lắm, nghe nói cậu ấy đã là giám đốc công ty con của tập đoàn Thiên Dương, mà hình như vẫn còn lưu luyến cậu lắm, cậu biết đường nắm bắt cơ hội đi nhé.
Lục Thiên Điệp cười xấu xa nói.
Đừng phá nữa, tớ là người đã có gia đình rồi đấy.
Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu.
Kết hôn rồi thì sao, ai mà không biết đức hạnh của Lâm Thanh Diện thế nào, lớp trưởng bây giờ là giám đốc công ty con của tập đoàn Thiên Dương đấy, danh tiếng mấy năm nay của tập đoàn Thiên Dương không phải cậu chưa từng nghe đến, còn Lâm Thanh Diện thì sao, chỉ là thứ ăn bám vợ ở nhà cậu thôi, làm sao sánh được với lớp trưởng chứ.
Lục Thiên Điệp vừa nói vừa liếc mắt sang Lâm Thanh Diện khinh bỉ, cảm thấy nói mấy lời này trước mặt Lâm Thanh Diện chẳng có gì là không thích hợp cả.
Hứa Bích Hoài không để tâm đến lời nói của Lục Thiên Điệp, bởi vì cô biết, Lâm Thanh Diện không hề tồi tệ như mọi người nói.
Mà ngược lại, thời gian này sống chung với Lâm Thanh Diện, khiến cô cảm thấy Lâm Thanh Diện là một người thâm sâu khó đoán.
Được rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi, cậu đừng có ở đây nói tớ nữa.
Hứa Bích Hoài đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó quay sang nói với Lâm Thanh Diện: Anh đi cùng với bọn em đi.
Lâm Thanh Diện cười rồi gật đầu.
Lục Thiên Điệp lập tức trợn tròn mắt, cô kinh ngạc hỏi: Hoài, cậu điên rồi à, sao lại để anh ta đi dạo phố với chúng ta?Hứa Bích Hoài cười nói: Cho anh ấy đi cùng, như thế thì sẽ có người xách đồ hộ tớ rồi.
Hoài, cậu không định.
.
.
ở cùng anh ta cả đời thật đấy chứ? Trong giọng nói của Lục Thiên Điệp mang ý không thể tin nổi.
Nếu như anh ấy thể hiện tốt, thì cũng không phải không có khả năng.
Hứa Bích Hoài bật cười.
Lâm Thanh Diện cũng cười theo cô.
Lục Thiên Điệp chỉ thấy tai mình có vấn đề rồi, rất lâu sau vẫn không phản ứng lại.
Ba người cùng nhau đi đến khu mua sắm, Lục Thiên Điệp muốn mua một ít đồ trang điểm, nên cô đi thẳng đến khu bán đồ trang điểm cao cấp.
Hai người mua trước đi, tôi đi vệ sinh một lát.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Đúng là rảnh rỗi thật.
Lục Thiên Điệp nói đầy khinh bỉ.
Lâm Thanh Diện quay người rời đi, nhưng anh không đi đến nhà vệ sinh, mà đi đến một góc ở ngã rẽ.
Thiếu gia, mấy ngày không gặp, nhìn cậu có tinh thần hơn nhiều rôi.
Ông Độ cười nói.
Có chuyện gì nói đi.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh trả lời.
Cũng không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy thiếu gia đi mua sắm, nên tôi đã giúp cậu thanh toán trước hết rồi, trong khu mua sắm này, cho dù cậu mua cái gì cũng không cần bỏ tiền ra nữa.
Ông Độ nói.
Ông nghĩ rằng dùng cách này có thể khiến tôi đồng ý quay về nhà họ Lâm sao?Tôi luôn tin rằng chỉ cần kiên trì bền bỉ, thì không có chuyện gì là không làm được.
Vậy tôi chỉ có thể nói là ông nghĩ nhiều rồi.
Lâm Thanh Diện không nhiều lời, lập tức quay người đi về chỗ của Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp.
Hai cô gái đứng trước quầy mỹ phẩm của Chanel, hai mắt dán chặt lên những món mỹ phẩm trên quầy.
Bích Hoài, tới nghe bọn họ nói mẫu này dùng tốt lắm, tớ muốn mua một bộ từ lâu rồi.
Lục Thiên Điệp mở miệng nói.
Tớ cũng nghe nói thế, nhưng mà đắt quá, một bộ này tốn ba tháng lương của tớ đấy.
Đương nhiên Hứa Bích Hoài cũng muốn dùng mỹ phẩm tốt, nhưng lương tháng lại quá ít, với những món đồ trang điểm đắt tiền thế này, cô cũng chỉ có thể đứng ngắm mà thôi.
Nếu thực sự muốn mua, thì sẽ xót ví lắm.
Lục Thiên Điệp vừa nhận được món quà một tỷ rưỡi, chia đôi cũng được 750 triệu, cho dù như thế, cô cũng vẫn có chút không nỡ mua.
Bích Hoài, cậu nói xem tớ có nên mua bộ này không? Lục Thiên Điệp nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Hoài rồi hỏi.
Hứa Bích Hoài không nói gì, bỗng có một người phụ nữ đeo kính tầm hơn 30 tuổi bước tới, nhìn qua có vẻ là một người rất giàu có.
Cô ta nhìn hai người Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài với vẻ khinh thường, rồi nói: Không mua nổi thì đừng có chắn đường ở đây nữa, đừng làm cản trở bà đây chọn mỹ phẩm.
Lục Thiên Điệp ngay lập tức phẫn nộ, Hứa Bích Hoài tính cách trầm lặng, sẽ không tính toán với loại người này, nhưng cô bạn thì không.
Lục Thiên Điệp trợn mắt lên với người đàn bà kia, rồi nói: Cái cô này nói chuyện kiểu gì đấy, cô dựa vào cái gì mà bảo bọn tôi tránh ra? Khu mua sắm này là của nhà cô chắc?Người phụ nữ kia cười ha hả đáp lại: Dựa vào cái gì á? Dựa vào việc tôi có thể mua được mỹ phẩm ở đây, còn các cô thì không!Lục Thiên Điệp bị lời nói của cô ta chặn họng ngay lập tức, nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
Người phụ nữ kia thấy Lục Thiên Điệp không nói gì thì lại càng kiêu ngạo, giọng đầy đắc ý: Mấy kẻ nghèo rách như các cô, thì không nên đến mấy chỗ như này đâu, các cô ra khu mỹ phẩm giảm giá ở đằng kia mà xem đi, đỡ phải ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người.
Cô! Lục Thiên Điệp tức giận tới mức lồng ngực phập phồng mạnh mẽ theo từng nhịp thở.
Người phụ nữ ấy chẳng thấy thái độ của mình có gì sai cả, với những người không có tiền bằng cô ta thì nên đối xử như thế.
Trông hai người các cô cũng xinh xắn đấy, nếu tìm cho mình một người đàn ông có tiền thì không chừng còn có thể mua được mỹ phẩm ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ này thì chắc các cô chưa tìm được đàn ông như thế rồi.
Vừa nói, cô ta vừa nhìn sang phía Lâm Thanh Diện ở bên cạnh, nét khinh bỉ trong ánh mắt càng thêm phần mãnh liệt.
Người đàn ông này nhìn qua đã thấy là không có bản lĩnh gì rồi, các cô ai mà gả cho anh ta, thì cả đời cũng đừng mong mua được mỹ phẩm của chỗ này.
Người đàn bà đó lại cằn nhằn thêm một câu.
Mặc dù Lục Thiên Điệp rất khó chịu với người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, nhưng nghe câu nói vừa rồi, Lục Thiên Điệp lại cảm thấy thực sự cô ta nói không sai.
Cô quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Người ta nói không sai đâu, nếu anh có chút bản lĩnh thì Bích Hoài cũng không phải ở đây chịu bị người ta làm cho tức chết như thế.
Lâm Thanh Diện không biết làm thế nào, cho dù anh đi đến đâu, thì vẫn là nằm không cũng dính đạn.
Hứa Bích Hoài kéo kéo cánh tay cô rồi bảo: Được rồi Điệp, chúng ta không cần hạ thấp mình nói chuyện với cô ta, bây giờ không muốn mua thì để sau quay lại mua đi.
Xì, có quay lại thì mấy cô vẫn không mua được thôi, xinh đẹp thì đã sao, vẫn chẳng có người đàn ông nào chịu mua đồ trang điểm cho mình.
Người phụ nữ cứ lảm nhảm không ngừng.
Lúc này cửa hàng trưởng của Chanel đi về phía các cô, người phụ nữ kia thấy thế liền đi ngay qua, cô ta nói: Mấy người mau đuổi ba kẻ nghèo rách kia đi cho tôi, đừng để làm ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của tôi.
Cửa hàng trưởng nhìn cô ta một cái, biểu hiện không quá nhiệt tình, mà chỉ lạnh nhạt nói: Xin lỗi, nếu cô còn vô lễ với khách quý của cửa hàng chúng tôi nữa, thì người chúng tôi phải đuổi ra là cô đấy.
Người phụ nữ kia nghe chủ tiệm nói vậy liền sững sờ, Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài cũng lặng cả người.
Khách quý?Đây là chuyện gì vậy?Anh có ý gì thế, ba kẻ nghèo nàn rách rới kia căn bản không thể mua được mỹ phẩm ở đây, làm sao lại là khách quý của các anh được, tôi đang muốn mua mỹ phẩm của các người đấy, nhưng thái độ của mấy người như thế, tôi không thèm mua nữa đâu.
Người phụ nữ kia lập tức nổi giận đùng đùng.
Nhưng cửa hàng trưởng không thèm dỗ dành cô ta, người phụ nữ đó mà so với ba người Lâm Thanh Diện, thì cũng chẳng coi là khách hàng quan trọng gì.
Còn về ba người Lâm Thanh Diện, có người đã đặc biệt dặn dò anh ta rằng, chỉ có làm ba người họ vui vẻ thì mới có thể làm ăn lớn được.
Ba vị khách quý, thực sự ngại quá, khiến ba vị gặp phiền phức rồi, cửa hàng chúng tôi trước giờ không từ chối khách hàng vào xem, để thể hiện thành ý của chúng tôi, xin tặng hai bộ sản phẩm này cho các vị.
Cửa hàng trưởng vừa nói vừa quay lại gọi người mang hai bộ mỹ phẩm đóng gói vô cùng tinh xảo đến, đưa cho Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp.
Hai người đều lặng người nhận lấy bộ đồ kia, sau đó cả hai người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đây là.
.
.
túi quà trang điểm cao cấp mới nhất của Chanel? Lục Thiên Điệp nuốt nước bọt.
Đúng vậy, mẫu mỹ phẩm này cực kỳ phù hợp với khí chất của hai cô, tôi tin rằng sau khi các cô dùng bộ mỹ phẩm này, sức hút sẽ tăng lên một đẳng cấp mới.
Cửa hàng trưởng cười nói.
Nhưng, bộ mỹ phẩm này tận mấy chục triệu, các anh cứ thế tặng cho chúng tôi sao? Lục Thiên Điệp ngạc nhiên.
Đúng vậy, hai bộ mỹ phẩm này chính là để dành tặng cho hai cô, mong hai cô hãy nhận cho.
Cửa hàng trưởng cung kính trả lời.
Người phụ nữ đứng bên cạnh liền tức đỏ cả mắt, cô ta trực tiếp đi đến trước mặt cửa hàng trưởng, nói: Anh cũng tặng tôi một bộ đi.
Người phụ nữ này tuy không thiếu tiền, nhưng với bộ mỹ phẩm đẳng cấp thế này, cô ta cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, cô ta đến đây cũng chỉ định mua ít đồ bình thường thôi.
Bây giờ lại thấy vị cửa hàng trưởng kia tặng hai bộ cho Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài, đương nhiên cô ta vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.
Xin lỗi, không có của cô.
Thái độ của cửa hàng trưởng trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.
Dựa vào đâu mà bọn họ có, tôi thì không? Tôi là khách quen của cửa hàng các anh đấy, các anh làm như thế không sợ mất một vị khách như tôi à? Hai người bọn họ không thể trở thành khách quen của cửa hàng này đâu.
Người phụ nữ kia tự cho rằng bản thân mình rất quan trọng.
Xin lỗi, nhưng cũng không có của cô đâu, bộ mỹ phẩm của hai người này đã có người trả tiền rồi, nếu cô muốn thì tự bỏ tiền ra mà mua.
Cửa hàng trưởng nói.
Có người trả tiền rồi? Là ai trả thế? Lục Thiên Điệp vội vã hỏi.
Xin thứ lỗi, chuyện này chúng tôi không thể nói được.
Cửa hàng trưởng trả lời, len lén liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài cũng vô thức nhìn sang phía Lâm Thanh Diện, trong ấn tượng của cô, tiền riêng của Lâm Thanh Diện cũng không phải nhiều một cách bình thường đâu.
Người phụ nữ kia vừa nãy còn nói Lục Thiên Điệp không tìm được người đàn ông chịu trả tiền mua mỹ phẩm cho mình, quay đầu liền có người tặng cho cô và Hứa Bích Hoài bộ mỹ phẩm cao cấp nhất, có thể nói đây chính là một cú đánh trực tiếp vào mặt cô ta.
Cô ta nhìn bộ mỹ phẩm trong tay Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài mà vừa ngưỡng mộ, vừa nghiến răng nghiến lợi vì đố kỵ.
Hôm nay mấy người nhất định phải tặng tôi một bộ mỹ phẩm giống như bọn họ, nếu không.
.
.
nếu không tôi sẽ không mua của mấy người nữa đâu.
Người phụ nữ kia đấm ngực giậm chân, bắt đầu giở trò vô lại.
Cửa hàng trưởng thấy thế, liền gọi bảo vệ trong cửa hàng qua bảo: Đuổi người phụ nữ thích gây chuyện này ra ngoài cho tôi, thông báo đến các chi nhánh khác của Chanel, sau này sẽ không bán một sản phẩm nào của chúng ta cho cô ta nữa.
Bảo vệ lập tức đuổi người phụ nữ kia ra ngoài, không chút nể nang.
Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài nhìn dáng vẻ uất ức của cô ta, trong lòng cười thầm, nghĩ cô ta đúng là đáng đời.
Hừ, vừa nãy còn ra oai lắm mà, bây giờ sao lại không nói được gì nữa rồi.
Kẻ không coi người khác ra gì, bây giờ tất cả cửa hàng của Chanel đều không bán cho cô nữa rồi, để xem sau này cô còn dám đi đâu lên mặt ra oai nữa.
Lục Thiên Điệp cười vui vẻ trên nỗi đau của cô ta.
Sau khi nhìn người phụ nữ kia bị đuổi ra ngoài, Lục Thiên Điệp nhìn chăm chăm vào bộ sản phẩm trên tay mình, lại nghĩ đến chuyện hôm nay được thưởng trên phòng livestream, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ khiến cô vô cùng phấn khởi.
Chẳng nhẽ, vận đào hoa của cô đã đến thật rồi sao?Cô nhìn Hứa Bích Hoài, kích động hỏi: Cậu nói xem, cái người trả tiền cho chúng ta, liệu có phải là bạch mã hoàng tử của tớ không?Cũng rất có thể, dù sao thì cũng không có mấy người có thể mua nổi những mỹ phẩm đắt tiền này.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ và gật đầu.
Lúc này, vừa đúng lúc Lục Thiên Điệp bắt gặp Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh cười cười.
Cô liền trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi lên tiếng: Anh cười cái gì mà cười, dù sao thì người mua bộ mỹ phẩm này tặng tụi tôi cũng không thể nào là anh được.
Bích Hoài, tớ nghĩ cậu cũng đừng đặt hy vọng vào người bất tài này nữa, người như anh ta e là cả đời này cũng không tặng nổi mỹ phẩm đắt tiền như vậy cho cậu đâu.
Hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, lúc nãy cô còn nghi ngờ bộ mỹ phẩm đó có phải do anh mua hay không.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Diện vẫn luôn đi chung với họ, cho nên cô cũng nghĩ bộ mỹ phẩm này do chàng bạch mã hoàng tử của Lục Thiên Điệp mua tặng.
Nhưng như vậy cũng không khiến cho cô nghĩ rằng Lâm Thanh Diện không mua nổi bộ mỹ phẩm đắt tiền như vậy để tặng cô, vì dù sao thì ‘Trái tim thần Venus’ anh cũng đã tặng cô rồi, bộ mỹ phẩm này thì có đáng là gì đâu.
Sau khi cửa hàng trưởng gói lại mỹ phẩm của Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp, Lâm Thanh Diện phụ trách xách đồ, ba người họ đi ra khỏi cửa hàng đại lý của Chanel.
Nhìn theo bóng dáng của ba người rời đi, cửa hàng trưởng không khỏi cảm thán: Những món đồ này rõ ràng là dùng tên anh chàng đẹp trai đó mua, sao cô gái đó lại khinh thường anh ấy như vậy, thật không hiểu suy nghĩ của những người giàu có bây giờ.
Ba người tiếp tục đi dạo lúc ở trung tâm thương mại, có điều khiến hai cô gái khó hiểu chính là những cửa tiệm cao cấp của trung tâm thương mại đó giống như là họ đã kế hoạch thông Đồng với nhau vậy, vừa nhìn thấy ba người họ liền nhiệt tình chào mời.
Rồi sau đó đều là đích thân cửa hàng trưởng ra tiếp chuyện, đồng thời họ cũng tặng cho hai cô những món đồ đắt nhất trong cửa tiệm của mình.
Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài vẫn chưa hết ngơ ngác, đây có thể nói là lần đầu tiên hai cô đi dạo trung tâm thương mại mà trung tâm thương mại đó giống như của nhà mình vậy, không cần biết là gì, đều có người miễn phí đưa tặng họ.
Lục Thiên Điệp tò mò hỏi những cửa hàng trưởng đó rằng rốt cuộc những món đồ đó là do ai thanh toán giúp bọn họ.
Những cửa hàng trưởng này đều lịch sự cười cười đáp lại chứ không tiết lộ thêm gì, cũng có người lén liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nhưng mà câu trả lời mà Lục Thiên Điệp nhận được đều là không thể tiết lộ.
Nhân vật thần bí này khiến cho Lục Thiên Điệp cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng cơ bản thì cô có thể khẳng định người thanh toán giúp họ chính là.
Hôm nay lúc livestream, đã out ngay sau khi tặng quà xong, anh out mà không nói lời nào, cũng thần bí giống như người thanh toán đồ giúp họ trong trung tâm thương mại này.
Hứa Bích Hoài cũng cho rằng người mua đồ giúp các cô chính là, vì dù sao thì hai người họ cũng không nghĩ ra là ai khác được.
Chỉ có mỗi mình Lâm Thanh Diện biết, những món đồ này là do ông Độ vì muốn lấy lòng anh nên mới cố tình mua những món này.
Cũng vì có sự so sánh với, nên Lục Thiên Điệp càng khinh thường Lâm Thanh Diện hơn, cô khinh thường đến mức nhìn anh không khác gì rác rưởi.
Nếu không phải vì những biểu hiện trong thời gian gần đây của Lâm Thanh Diện, không chừng Hứa Bích Hoài cũng bị những lời quở trách Lâm Thanh Diện của Lục Thiên Điệp khiến cho cô bị lung lay.
Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại, trên tay Lâm Thanh Diện xách đầy túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là hàng cao cấp, tổng giá trị cộng lại e là cũng phải từ mấy trăm triệu trở lên.
Ông Độ vì muốn lấy lòng Lâm Thanh Diện mà không màng đến phí tổn, nhưng con số này đối với nhà họ Lâm mà nói thì cũng chỉ là con số cỏn con không đáng kể.
Chỉ có điều là Lâm Thanh Diện đã không còn là cậu bé vô tư của ngày trước, số tiền đó nhà họ Lâm không để ý thì Lâm Thanh Diện cũng vậy.
Anh cầm cẩn thận cho tôi, những món này đều là do chàng bạch mã hoàng tử của tôi tặng tôi, nếu như anh làm hư bể thì đền không nổi đâu.
Lục Thiên Điệp lên tiếng, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt bất mãn.
Nếu đem so sánh Lâm Thanh Diện với chàng bạch mã hoàng tử trong lòng cô thì Lâm Thanh Diện không khác gì thứ rác rưởi.
Ba người họ bước ra khỏi trung tâm thương mại với đống thu hoạch lớn trong tay, sau khi gọi được xe, Lục Thiên Điệp lấy những món đồ của mình để lên xe rồi chào tạm biệt Hứa Bích Hoài, sau đó cô rời đi trước.
Bích Hoài, nhớ buổi họp mặt bạn bè tuần sau nha, cậu mà không đi thì lớp trưởng sẽ buồn lắm đó.
Trước khi rời khỏi, Lục Thiên Điệp không quên nhắc nhở cô bạn mình.
Lâm Thanh Diện xách theo đồ và cùng với Hứa Bích Hoài về nhà, khi về đến trước cổng khu nhà, anh phát hiện ra chú bán bánh trứng hôm nay không thấy bán.
Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, hai người vào nhà và đặt mấy túi đồ lên bàn.
Tống Huyền Khanh từ trong phòng bước ra, nhìn thấy hai người họ mua nhiều đồ như vậy, bà liền chạy đến mở ra xem.
Bích Hoài, mẹ nghe nói những món này đều là đồ cao cấp đắt tiền, rốt cuộc lần trước con đi triển lãm nhận được bao nhiêu phần trăm hoa hồng mà dám mua nhiều món đồ cao cấp đắt tiền như thế này.
Tống Huyền Khanh không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Đây đều là do người trong mộng của Thiên Điệp tặng đó, con không tốn đồng xu nào.
Hứa Bích Hoài giải thích.
Tống Huyền Khanh vừa nghe hết lời đã trợn mắt ngạc nhiên, bà lên tiếng hỏi: Người trong mộng của cô ấy giàu vậy sao?Chắc là vậy.
Tống Huyền Khanh liền xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt bà càng thêm phần khinh rẻ: Cậu nhìn xem người ta kìa, rồi nhìn lại bản thân mình xem, những món đồ này còn phải người khác tặng con gái tôi, sao nhà chúng tôi lại gặp phải loại người như cậu cơ chứ.
Những thứ này con cũng có thể tặng cho Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện nói.
Cậu lấy gì mà tặng? Suốt ngày cậu chỉ biết ăn của nhà chúng tôi, uống của nhà chúng tôi, chẳng lẻ cậu còn muốn lấy tiền của con gái tôi xài? Nếu cậu mà có suy nghĩ đó thì mau cút khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt! Tống Huyền Khanh thốt lên những câu khó nghe.
Hứa Bích Hoài thấy Tống Huyền Khanh lại bắt đầu gây sự, cô có chút chán nản: Mẹ, mẹ nói vậy nữa là con sẽ giận đó nha.
Tống Huyền Khanh bĩu môi, lúc này bà mới thôi không nói Lâm Thanh Diện nữa, rồi như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bà lên tiếng:Đúng rồi con gái, hôm nay chú Vương của con có đến nhà mình, ông ấy thích cái ti vi của nhà mình, ông ấy nói ti vi nhà mình là loại số lượng có hạn, có tiền cũng mua không được, ông ấy muốn mua một cái lâu lắm rồi.
Chú Vương của con đồng ý ra giá một trăm hai chục triệu để mua ti vi nhà mình đó, mẹ nhớ ti vi này nhà mình mua 114 triệu, bán cho chú Vương của con giá 120 triệu, chúng ta vẫn còn lời sáu triệu, vì vậy nên mẹ để cho ông ấy mang ti vi đi rồi.
Lúc này Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện mới phát hiện, chiếc ti vi ở phòng khách đã trở lại là chiếc ti vi cũ trước đây.
Hứa Bích Hoài liền lên tiếng hỏi: Mẹ, sao mẹ chưa qua sự đồng ý của con mà đã bán cái ti vi rồi, cái ti vi đó là do Lâm…Ối dào, con gái à, dù sao thì ti vi cũng là do con mua cho ba mẹ, ba mẹ hiểu tấm lòng của con là được, cái ti vi lớn như vậy, mẹ coi cũng không quen lắm, chi bằng đổi thành tiền mặt hay hơn.
Tống Huyền Khanh cười nói.
Hứa Bích Hoài không còn nói được gì, cái ti vi đó là do Lâm Thanh Diện mua, nên cho dù là muốn bán thì cũng phải qua sự đồng ý của Lâm Thanh Diện mới được chứ.
Mẹ, mẹ có phải mẹ già rồi lẩm cẩm không, chú Vương đó là người như thế nào, mẹ không biết sao? Chú ấy trước giờ toàn chỉ có cái miệng nói rất hay, mẹ đưa ti vi cho chú đó rồi, vậy tiền đâu? Hứa Bích Hoài chất vấn bà.
Chú Vương của con nói gần đây hơi kẹt tiền, qua thời gian nữa sẽ đưa.
Tống Huyền Khanh trả lời.
Hứa Bích Hoài tự vỗ vào đầu mình, cô thừa biết câu nói như vậy của chú Vương có nghĩa là số tiền đó không có năm ba năm cũng đừng mong lấy về được.
Đương nhiên, mấu chốt vấn đề vẫn là bà chưa qua sự đồng ý của Lâm Thanh Diện mà đã đem bán ti vi rồi.
Mẹ quên lần trước chú Vương mượn tiền của nhà mình, năm năm rồi chú vẫn chưa trả sao, sau đó ba nói hoài nói mãi mới lấy lại được bảy mươi phần trăm, loại người như chú Vương chính là vô liêm sỉ, sao mẹ lại cho chú ấy mang ti vi đi, với lại ít ra mẹ cũng phải thương lượng với con trước chứ.
Hứa Bích Hoài hơi tức giận.
Hả? Con gái, con nói mẹ mới nhớ chú ấy mượn tiền nhà mình, vậy giờ ti vi chú ấy đã đem đi rồi, phải làm sao đây? Tống Huyền Khanh bày ra dáng vẻ áy náy biết lỗi.
Hứa Bích Hoài tức giận không muốn nói với bà nữa, cô xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt áy náy.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài cười cười và nói: Không sao đâu.
Buổi tối trở về phòng, Hứa Bích Hoài áy náy nhìn Lâm Thanh Diện và nói: Thật sự xin lỗi anh, con người của mẹ em là vậy, em cũng hết cách, tiền ti vi, em sẽ nghĩ cách trả cho anh.
Em đừng nói nghe xa lạ như vậy, cái ti vi đó mua cho ba mẹ em mà, muốn xử lý như thế nào thì tùy ý ba mẹ thôi, anh không để ý đâu.
Lâm Thanh Diện lên tiếng trả lời.
Nhưng mà, chú Vương đó vốn vô liêm sỉ như vậy, chú ấy mang ti vi đi như vậy, đâu khác gì cho không, tiền đó chắc chắn sẽ không đòi lại về được, mẹ em đúng là bị bỏ bùa, sao lại có thể đi tin lời của chú Vương nói được chứ.
Hứa Bích Hoài thở dài nói.
Chú Vương? Là chú trước đây đã đến nhà một lần sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Hứa Bích Hoài gật đầu.
Lâm Thanh Diện có chút ấn tượng với chú Vương đó, con người ông ta thật sự rất vô liêm sỉ, hơn nữa còn ép anh cho tiền ông ta, ông ta còn đập bể chai rồi còn nói anh, khiến cho anh hết hồn xém chút bị bệnh tim.
Trình độ đáng gờm đó của ông có thể đem so sánh với Tống Huyền Khanh rồi.
Chuyện này em không cần phải lo, anh sẽ đòi được tiền về.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Hứa Bích Hoài có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thời gian gần đây, Lâm Thanh Diện đã làm rất nhiều chuyện mà cô không thể ngờ tới được, nên tận sâu trong lòng cô cũng lựa chọn tin lời anh nói.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì thêm, hôm nay đi dạo trung tâm thương mại cả ngày trời, nên toàn thân cũng đều cảm thấy mỏi mệt.
Cô vừa định tự dùng tay xoa bóp chút thì bất chợt cô nhớ lại cái cảm giác mà đêm qua Lâm Thanh Diện giúp cô xoa bóp.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó e dè và nhỏ tiếng nói: Anh… anh có thể xoa bóp giùm em chút được không, đêm qua cảm giác rất thoải mái.
Nghe được câu nhờ vả của Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện liền lộ ra nụ cười trêu chọc.
Anh đi đến chỗ bên cạnh cô, kéo cô nằm sấp xuống, sau đó lên tiếng nói: Lần này có thể anh sẽ dùng sức hơn chút, nếu đau thì nói cho anh biết.
Hứa Bích Hoài gật đầu, toàn thân cô thả lỏng, không hề có chút đề phòng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bắt đầu dùng thủ pháp xoa bóp tinh tế của mình để xoa bóp cho Hứa Bích Hoài.
Xương cốt trên người Hứa Bích Hoài vang lên tiếng kêu răng rắc, miệng cô phát ra tiếng rên kỳ lạ bởi lực xoa bóp của Lâm Thanh Diện.
Nếu không tận mắt nhìn thấy hai người họ đang làm gì, thì với tiếng rên đó dễ dàng khiến cho người khác nghe được sẽ tưởng rằng hai người họ đang …Lâm Thanh Diện bị tiếng rên của cô làm cho suýt mất kiềm chế, dù sao thì anh cũng là đàn ông, nghe được âm thanh như vậy khó mà có thể tránh khỏi việc có phản ứng.
Thêm vào sự di chuyển của cơ thể cô, thỉnh thoảng anh còn có thể nhìn thấy những hình ảnh thấp thoáng bên trong bộ quần áo rộng thoáng của cô…Bình tĩnh! Bình tĩnh! Lâm Thanh Diện này không phải loại người cơ hội như vậy!Sau này chắc chắn cô ấy sẽ chủ động bò lên người mình thôi.
Lâm Thanh Diện cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, cố gắng tránh nhìn những chỗ không nên nhìn.
Lâm Thanh Diện… Thực ra nếu sàn nhà cứng quá khó ngủ thì anh có thể lên giường ngủ cũng được.
Hứa Bích Hoài đột nhiên lên tiếng nói.
Có thể nhìn ra được cô cũng có chút hồi hộp.
Lâm Thanh Diện dừng tay lại và lên tiếng hỏi: Thật sao?Hứa Bích Hoài gật đầu và nói: Nhưng mà anh dám động tay động chân em thì em sẽ một cước đạp anh rớt xuống giường.
Lâm Thanh Diện cười cười, anh thầm nghĩ chỉ cần được lên giường ngủ, như vậy có nghĩa là quan hệ của hai người họ đã tiến thêm một bước.
Rồi chuyện sau đó thì chắc cũng sẽ không quá xa nữa.
Vậy… vậy hôm nay anh ngủ trên giường nha? Lâm Thanh Diện xác nhận lại lần nữa.
Hứa Bích Hoài gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Sau khi Lâm Thanh Diện giúp Hứa Bích Hoài xoa bóp xong, anh lấy thêm một cái gối và để bên cạnh cô.
Anh nằm trên giường, tâm trạng có chút thấp thỏm không yên, nghĩ xem mình nên nói gì.
Nhưng khi anh nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Hứa Bích Hoài đã ngủ say rồi, bất chợt anh nở nụ cười.
Anh cũng không nghĩ ngợi gì thêm, im lặng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đưa Hứa Bích Hoài đi làm về xong, Lâm Thanh Diện để ý chú bán bánh trứng hôm nay lại không bán, bất chợt trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nhưng mà anh cũng không có cách liên hệ được chú đó nên cũng không thể tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì được.
Lúc anh về đến nhà thì Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình anh.
Ngay lúc này tiếng điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại ra xem phát hiện đó là tiếng tin nhắn riêng nhắc nhở của livestream Dousha.
Lâm Thanh Diện nhấp vào bèn phát hiện đó là tin nhắn của Thiên Tâm Điệp.
Anh ơi, anh đang làm gì đó, sao không đoái hoài đến người ta vậy hả?Những món đồ hôm qua ở trung tâm thương mại là do anh thanh toán phải không, em thích lắm.
Anh ơi, sao anh không add facebook của em, người ta muốn cùng anh trao đổi giao lưu tình cảm sâu hơn nữa.
Anh ơi, hôm nay nhất định anh phải xem gia livestream của em đó nhé, em có chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh.
…Nhìn thấy những tin nhắn messenger do Lục Thiên Điệp gửi đến, Lâm Thanh Diện bất lực cười buồn, anh không ngờ cô thật sự biến anh thành người trong mộng của cô.
Lâm Thanh Diện nhấp vào phần livestream của Lục Thiên Điệp, anh phát hiện cô mặc bộ trang phục cổ trang, thần thái nhẹ nhàng tao nhã, dung mạo động lòng người, trên trán còn vẽ hình đóa hoa mai, khiến cho toàn thân trên dưới của cô toát lên sức hấp dẫn vô hạn.
Lâm Thanh Diện phải thừa nhận rằng, cô bạn thân của Hứa Bích Hoài có sắc thái rất mê hoặc lòng người.
Ôi, anh Hướng Dương, anh vào rồi hả.
Lục Thiên Điệp nhìn thấy đang xem livestream liền hưng phấn hẳn lên.
Lão đại Hoàng đế tới rồi!Xin chân hóng!Anh VVIP, xin được làm quen!…Anh Hướng Dương, hôm nay người ta cố tình vì anh mà mặc bộ trang phục cổ trang đó, không biết anh có thích không? Lục Thiên Điệp tỏ ra thẹn thùng ngượng ngùng như cô gái đang yêu.
Lão đại Hướng Dương, Tiểu Điệp muội muội hôm nay cứ nhắc tới anh suốt, anh không thể không nói gì rồi out nha.
Đúng vậy đúng vậy, nếu lão đại vào rồi thì để lộ mặt ra đi, không lộ mặt thì nói câu gì đó cũng được.
Xin lão đại lên tiếng!…Chuyện phát quà ngày hôm qua khiến cho độ hot livestream của Lục Thiên Điệp tăng lên rất nhiều, bộ phận kinh doanh của Dousha cũng sắp xếp cho cô đứng đầu đề cử, vì vậy nên số người theo dõi livestream cũng nhiều đáng kể.
Lâm Thanh Diện đọc lời bình của những người đó, bất chợt anh không nhịn được cười, có vẻ như mọi người đã coi anh như đại gia thần bí.
Lục Thiên Điệp thấy Hướng Dương vẫn không lên tiếng nói gì, cô không khỏi sốt ruột bồn chồn, liền lên tiếng nói: Anh Hướng Dương, anh không muốn nói thì hát cho tụi em nghe cũng được, em đoán anh hát chắc hay lắm.
Vừa dứt lời, không đợi xem Lâm Thanh Diện có đồng ý hay không, cô liền gửi lời mời anh.
Lâm Thanh Diện không mấy hiểu về cái này, nên sẵn tay nhấp vào, không ngờ tiếp theo là cả livestream nhốn nháo xôn xao hẳn lên.
Lão đại chuẩn bị hát rồi, hoan hô 666!Trông chờ, chắc tiếng của lão đại rất hay!Lão đại Hoàng đế hát, nhất định phải thu âm lại!…Lâm Thanh Diện theo dõi livestream với vẻ mặt ngơ ngác, anh không ngờ cái mình vừa nhấp vào là đồng ý lời mời ca hát.
Nếu bây giờ anh không hát thì e là trăm nghìn người đang theo dõi livestream sẽ nổ tung.
Về việc ca hát thì Lâm Thanh Diện không dị ứng lắm, mà ngược lại, trước đây anh rất thích ca hát, hơn nữa thực lực hát của anh nghe hay hơn cả một số người biết ca hát.
Chỉ là vài năm nay anh trở nên ẩn dật hơn, nên thời gian ca hát cũng ít hơn, giờ thấy nhiều người đang hò hét cổ vũ như vậy khiến cho anh cũng có chút do dự.
Dù sao thì cũng chỉ hát một bài thôi, cũng đâu có bị lộ cái gì.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Diện nhấp vào môt bài có hát bè theo, bài đang rất hot trong thời gian gần đây.
Bài này Lâm Thanh Diện chỉ nghe qua mấy lần, nhưng với các âm điệu tiết tấu của bài hát thì anh đã biết hết, hơn nữa anh còn tự ý thay đổi vài chỗ theo lý giải của riêng anh.
Người trên thế gian này lượn lờ như mây khói…Lâm Thanh Diện vừa cất tiếng, toàn bộ tất cả mọi người theo dõi livestream đều im bặt vài giây, tiếp theo sau là các lời bình như muốn nổ tung màn hình, tất cả mọi người đều bị âm thanh của anh hút lấy.
OMG, nghe hay quá đi!Tôi quỳ lạy, giọng hát này khiến tôi nhớ đến mối tình đầu của tôi, ôi, chuyện xưa giờ thành mây khói.
Mắt ngấn lệ QAQ, giọng hát này cuốn hút quá đi.
…Lục Thiên Điệp cũng ngây ngẩn cả người khi vừa nghe giọng hát của Lâm Thanh Diện.
Trước đó cô vẫn còn nghi ngờ không biết Hướng Dương có phải là người đàn ông trung niên với cái bụng to phệ đầy mỡ hay không.
Nhưng ngay lúc này đây, khi nghe được giọng hát của Lâm Thanh Diện, trong lòng cô có thể khẳng định bạch mã hoàng tử của cô chắc chắn là anh chàng cực kỳ đẹp trai.
Anh Hướng Dương ơi, em cảm thấy… em cảm thấy em đã yêu anh rồi.
Lục Thiên Điệp nói thẳng ra những gì trong lòng cô đang nghĩ mà không chút e dè hay thẹn thùng.
Tất cả mọi người theo dõi livestream sau khi nghe xong bản nhạc của Lâm Thanh Diện hát, không ít người đã rơi lệ.
Giọng hát của anh thâm trầm mà bi thương, nhưng lại có sức cuốn hút rất mãnh liệt, tác động vào tâm trạng và cảm xúc của rất nhiều người.
Sau khi hát xong bản nhạc, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình chưa làm tốt lắm, tự anh cho rằng bản thân mình chỉ mới sử dụng khoảng bảy mươi phần trăm thực lực của mình mà thôi.
Sau đó anh lại nhìn những lời bình luận trên màn hình, đọc tin nhắn của những người bị tiếng hát của anh mê hoặc, anh cũng không để ý gì, chỉ cười cười rồi thoát ra khỏi livestream.
Lục Thiên Điệp vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cô nghĩ nếu như Lâm Thanh Diện đã đồng ý hát tặng cô bài hát thì chắc chắn điều đó đồng nghĩa với việc anh cũng có ý thích cô.
Cô nghĩ thầm này trước sau gì cũng sẽ đến gặp cô thôi.
Cũng trong ngày hôm đó, có người đã thu âm lại giọng hát và bản nhạc của Lâm Thanh Diện và cài đặt làm nhạc nền cho một đoạn clip ngắn, kết quả là vừa đưa lên mạng đã nhận được rất nhiều lượt quan tâm theo dõi.
Không ít những người làm clip khác thấy vậy cũng bắt chước theo, họ lấy bài hát của Lâm Thanh Diện làm nhạc nền cho đoạn tác phẩm của mình, tất cả đều nhận được rất nhiều lượt theo dõi và phản hồi tốt.
cũng ngay lập tức trở thành nick hot nhất trên mạng, các trang mạng xã hội đều xuất hiện các bài viết và bình luận liên quan đến.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng giọng hát động lòng người như vậy, chắc chắn ngoại hình sẽ là anh chàng cực kỳ đẹp trai.
Không chỉ có vậy, không ít các công ty âm nhạc có tiếng cũng bắt đầu tìm cách liên lạc với, tất cả bọn họ đều muốn ký hợp đồng với anh, muốn anh về đầu quân cho công ty mình và biến anh thành thần tượng nổi tiếng.
Nhưng đáng tiếc là ngoại trừ thông tin là hội viên cao cấp của livestream Dousha trên mạng, ngoài ra không còn bất cứ thông tin nào khác.
Điều này không khỏi khiến cho các công ty âm nhạc cảm thấy tiếc nuối, nhân tài như vậy không làm ca sĩ thì thật là đáng tiếc.
Nhưng với đương sự là Lâm Thanh Diện thì anh không hề biết những chuyện đang rùm rang trên mạng, hôm đó sau khi hát xong, anh cũng không để ý đến chuyện đó nữa.
Nhưng ngược lại, Lục Thiên Điệp vẫn không ngừng nhắn tin riêng cho anh, nhưng anh đều không hồi âm.
Thấy không hồi âm mình, cô buồn bực gọi điện cho Hứa Bích Hoài.
Bích Hoài, tớ nói cho cậu biết, lần này tớ thật sự đã chìm trong bể tình rồi, anh chàng có nick là anh chàng cực kỳ đẹp trai, hôm nay anh ấy hát tặng mình một bài hát, nghe hay cực.
Lục Thiên Điệp nói một tràn.
Cậu gần đây mê trai đến mức hơi lố rồi đó nha, tớ đang làm việc mà cậu gọi điện cho tớ chỉ để nói cái này.
Hứa Bích Hoài trợn mắt trả lời cô.
Ối, tại người ta không kiềm chế được mà, nhưng mà cậu đang làm việc hả, vậy tớ không làm phiền cậu nữa, chút nữa tớ kiếm cậu rồi chúng ta từ từ nói chuyện nam thần của tớ sau.
…Chiều hôm đó, một mình Lâm Thanh Diện đi ra trước cổng khu chung cư cách nhà không xa.
Không lâu sau, Lý Huỳnh Thái dẫn theo vài người đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Anh Diện, em đã điều tra ra rồi, người đó tên Vương Quảng Nguyên ở một mình, con trai và con gái của ông ta thỉnh thoảng có ghé về thăm ông, nhưng không thường xuyên.
Người này ở khu vực xung quanh đây nổi tiếng vô liêm sỉ, bất kể là cái gì ông cũng muốn kiếm lời cho bản thân, hàng xóm xung quanh đều rất ghét ông ta.
Nhưng mà ông ta lại nhát gan lắm, nghe nói trước đây vì muốn kiếm chác với xã hội đen nên từng bị xã hội đen đánh, cho nên chỉ cần người nào có khuôn mặt dữ tợn nói chuyện với ông ta, ông ta đều sẽ rất khách sáo, lịch sự.
Lý Huỳnh Thái báo cáo lại thông tin của người mà trước đó Lâm Thanh Diện yêu cầu anh điều tra cho anh nghe.
Nghe xong anh gật đầu rồi nói: Được rồi, nếu đã như vậy thì các cậu ở đây đợi tôi chút, tôi lên đó xem thử.
Anh Diện, ông Vương Quảng Nguyên này chọc giận anh sao, muốn khử ông ta thì cứ để anh em xử lý là được, đâu cần anh phải đích thân ra tay.
Lý Huỳnh Thái thấy vậy liền lên tiếng nói.
Lâm Thanh Diện trả lời với giọng dở khóc dở cười: Dù gì thì ông ta cũng là họ hàng với mẹ vợ của tôi, tôi không thể tùy tiện khử ông ta được, hơn nữa ông ta không chọc giận tôi.
Vậy hôm nay chúng tôi đến đây để làm gì? Lý Huỳnh Thái tò mò hỏi.
Đòi nợ! Lâm Thanh Diện cười lớn tiếng nói.
Vương Quảng Nguyên đang đắc ý ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm TV trị giá 114 triệu trước mặt mình, cảm thấy rất cao hứng.
Đời này, đây là lần đầu tiên ông ta xem ti vi đắt như vậy, dù có rất nhiều thứ ông ta không hiểu rõ nhưng ông ta biết đắt chính là tốt.
Người phụ nữ ngốc nghếch Tống Huyền Khanh đó, lại còn thật tin rằng mình đã phải tốn 120 triệu mua ti vi của bà ta chứ, vì muốn kiếm thêm 6 triệu mà lại có thể vội vàng đưa TV cho mình.
TV này trước tiên mình cứ xem đã, nếu bọn họ đến đòi tiền, mình sẽ nói không có, cứ kéo dài bốn năm năm, đến lúc đó mình sẽ đem TV trả lại cho bọn họ, như vậy thì có thể xem TV mới miễn phí mấy năm rồi.
Vương Quảng Nguyên cảm thấy rất đắc ý vì sự cơ trí của mình, mấy năm nay ông ta đã không ít lần dùng cách này mà lừa gạt người khác.
Khi ông ta đang nhàn nhã xem tivi, chợt có người gõ cửa, ông ta đứng dậy đi tới cửa, sau khi mở cửa thấy là Lâm Thanh Diện thì đóng sầm cửa lại.
Lâm Thanh Diện không ngờ Vương Quảng Nguyên lại có thể coi thường anh như thế, nên đành phải tiếp tục gõ cửa một lần cửa.
Vương Quảng Nguyên mất kiên nhẫn đành mở cửa ra, tức giận nói: Cậu gõ cái gì mà gõ? Đòi mạng à? Chỗ tôi không hoan nghênh cậu, cậu mau cút đi.
Danh tiếng của Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành không ai không biết, Vương Quảng Nguyên là kẻ vô lại nên chưa từng để anh vào mắt.
Chú Vương, tôi tới là muốn lấy 120 triệu tiền chú mua TV, TV chú đã chuyển tới rồi, thì tiền cũng nên thanh toán đi.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà cũng dám tới chỗ này để yêu cầu tao trả tiền? Lâm Thanh Diện, có ai không biết địa vị của mày ở nhà họ Hứa, Tống Huyền Khanh sẽ để cho mày đến đòi tiền à? Tao thấy mày là đang lừa gạt tiền thì có? Vương Quảng Nguyên khinh bỉ nói.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nghĩ thầm tên Vương Quảng Nguyên này đúng là vô lại, nói chuyện không chừa cho người ta chút thể diện nào.
Chú Vương, mặc kệ là ai đến đòi, chú nhất định phải trả số tiền này.
Lâm Thanh Diện tiếp tục kiên nhẫn nói.
Lúc đầu anh nghĩ, nếu Vương Quảng Nguyên chịu ngoan ngoãn trả tiền thì anh cũng sẽ không cần để bọn Lý Huỳnh Thái ra tay, nếu Vương Quảng Nguyên không trả thì không thể trách anh không khách khí.
Vương Quảng Nguyên còn định mắng Lâm Thanh Diện vài câu, nhưng lúc này ông ta đột nhiên đảo mắt, tươi cười với Lâm Thanh Diện: Được rồi, tôi biết rồi, nể mặt cậu đã đặc biệt đến đây, tối nay tôi sẽ mang tiền đến cho Tống Huyền Khanh.
Vương Quảng Nguyên mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện sững sờ, không ngờ Vương Quảng Nguyên lại đột nhiên đổi giọng, thật muốn đem trả tiền.
Anh vốn còn tưởng Vương Quảng Nguyên sẽ cãi nhau với anh, cuối cùng cũng sẽ không đồng ý trả tiền.
Nếu Vương Quảng Nguyên đã đồng ý thì anh cũng không cần để bọn Lý Huỳnh Thái đi lên nữa.
Đã như vậy thì phiền chú Vương đi một chuyến rồi.
Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Đúng rồi, Lâm Thanh Diện, cậu đến xem giúp tôi cái TV này một chút, tôi vẫn chưa biết dùng.
Vương Quảng Nguyên mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện đi vào, dạy Vương Quảng Nguyên cách dùng TV này như thế nào, sau đó đi xuống dưới tầng.
Mấy người Lý Huỳnh Thái thấy Lâm Thanh Diện đi xuống, lập tức tiến lên phía trước, mở miệng hỏi: Anh Diện, thế nào, cần bọn em đi lên không?Tạm thời không cần, các cậu cứ về trước đi, chờ có việc tôi sẽ gọi mọi người.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Lý Huỳnh Thái khẽ gật đầu, dẫn mấy người phía sau rời khỏi nơi này.
Đến tối, Vương Quảng Nguyên quả thật tới nhà Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh vừa mở cửa thấy người đến là Vương Quảng Nguyên, tưởng ông ta đến trả tiền, lập tức vui vẻ đón ông ta vào.
Vương Quảng Nguyên ngồi xuống ghế sô pha, không hề cảm thấy xa lạ, trực tiếp cầm lấy đồ trên bàn bắt đầu ăn.
Đến khi ăn xong, ông ta nghênh ngang dựa vào ghế sô pha, dường như xem đây là nhà mình.
Thấy ông ta như vậy, Tống Huyền Khanh cảm thấy hơi sốt ruột, thăm dò hỏi: Anh Vương, anh đã mang TV kia về xem hai ngày rồi, số tiền kia.
.
.
Cái gì! Vương Quảng Nguyên bỗng hét lên: Bà còn có mặt mũi nói với tôi về chiếc TV kia sao, còn đòi tiền? Lúc đầu tôi đã định trả tiền cho bà, nhưng bây giờ một đồng tôi cũng không thể trả bà.
Nghe thấy lời này của ông ta, trong lòng Tống Huyền Khanh hồi hộp, Hứa Bích Hoài và Hứa Quốc Hoa cũng mau bước tới, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh Vương, thế là thế nào, TV đó tôi vừa mới mua thôi.
Tống Huyền Khanh sốt ruột nói.
Đúng là TV đó bà vừa mua, hơn nữa tôi xem cũng rất tốt, lúc đầu định tối nay sẽ trả tiền cho bà.
Vương Quảng Nguyên mở miệng.
Vậy là thế nào? Tống Huyền Khanh khó hiểu nói.
Vương Quảng Nguyên quay đầu trừng mắt với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Lúc đầu TV đó rất tốt, nhưng hôm nay thằng nhóc Lâm Thanh Diện kia đã đến nhà tôi đòi tiền tôi, tôi nói muốn đem trả tiền bà thì nó đi vào sờ soạng TV một lúc, kết quả khi tôi xem lại thì TV đã hỏng rồi.
Tống Huyền Khanh và Hứa Bích Hoài đều trợn trừng mắt, không ngờ chuyện lại như vậy.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện mới hiểu được, tại sao ban ngày Vương Quảng Nguyên lại đột nhiên đổi giọng, hơn nữa còn nhờ anh mở TV, không ngờ là vì vu oan cho anh.
Hơn nữa em gái này, tôi nói cho bà biết, tên Lâm Thanh Diện này rất xấu tính, hôm nay cậu ta đến đòi tiền tôi, bà có biết chuyện này biết không? Vương Quảng Nguyên mở miệng hỏi.
Tống Huyền Khanh lắc đầu, tức giận ra mặt.
Tên nhóc này đã nói với tôi là bà bảo nó đi đòi, tôi thấy là nó muốn độc chiếm số tiền này nhưng tôi không trả nên mới làm hỏng TV rồi, bà nói sao trong nhà bà lại nuôi loại người tâm địa đen tối như nó chứ.
Vương Quảng Nguyên thêm dầu thêm mỡ nói.
Tống Huyền Khanh đứng đậy khỏi ghế sô pha, đưa tay chỉ vào mũi Lâm Thanh Diện, hét lớn: Lâm Thanh Diện đồ khốn này, nhà họ Hứa đã cho cậu ăn, cho cậu mặc, không ngờ cậu lại còn muốn lấy tiền của nhà họ Hứa tôi, tôi thật sự bị mù nên mới nuôi kẻ t*ng trùng lên não như cậu.
Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Hứa Bích Hoài cũng có chút không tin Lâm Thanh Diện sẽ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa TV này vốn do Lâm Thanh Diện mua, dù anh có đi đòi tiền thì cũng không có gì không đúng.
Cậu còn có cái gì giải thích, chính miệng anh Vương đã nói, chẳng lẽ lại còn là giả sao? Tống Huyền Khanh tức giận hổn hển nói.
Mẹ, mẹ đừng gấp, hãy để Lâm Thanh Diện giải thích xem thế nào, anh ấy sẽ không làm chuyện này đâu, hơn nữa TV đó.
.
.
Hứa Bích Hoài thay Lâm Thanh Diện giải thích.
Hơn nữa cái gì mà hơn nữa, mẹ đã sớm nói thằng nhóc này ở nhà chúng ta là có mưu đồ làm loạn, giờ rốt cục đã lộ cái đuôi hồ ly ra.
Tống Huyền Khanh quay đầu, nhìn Lâm Thanh Diện, chất vấn: Tôi hỏi cậu, có phải ban ngày hôm nay cậu đã đến chỗ anh Vương hay không? Có phải đã động vào cái TV kia hay không?Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nói: Con có đi.
Tống Huyền Khanh nghe vậy thì xem như Lâm Thanh Diện đã thừa nhận lời của Vương Quảng Nguyên, nói với Hứa Bích Hoài: Chính nó đã thừa nhận rồi, bây giờ còn giải thích gì nữa, Bích Hoài, ngày mai con hãy ly hôn nó đi, nhà chúng ta không thể giữ lại đứa tai họa này nữa.
Vương Quảng Nguyên nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại có thể gật đầu thừa nhận, trong lòng cười lạnh: Tên Lâm Thanh Diện này đúng là tên phế vật chính cống, nó biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không giải thích rõ ràng, hơn nữa dù nó có giải thích, e là Tống Huyền Khanh cũng sẽ không tin.
Ban ngày, ông ta muốn vu oan chuyện này cho Lâm Thanh Diện, như vậy ông ta có thể không tốn một xu đã có thể chiếm TV kia làm của riêng.
Lúc đầu ông ta còn chuẩn bị không ít lời giải thích, nhưng bây giờ thấy phản ứng của Lâm Thanh Diện, ông ta cảm thấy ngay cả những lời giải thích kia cũng không cần, tên phế vật này chẳng khác nào đã trực tiếp tự mình thừa nhận.
Em Huyền Khanh, em nói đúng, loại người này tâm cơ thật quá sâu, nhất định không thể giữ trong nhà.
Vương Quảng Nguyên mở miệng nói.
Anh Vương, lần này thật là cám ơn anh, nếu không nhờ anh, em còn không nhận ra tên phế vật Lâm Thanh Diện này lại lắm thủ đoạn như vậy, nó lại còn bắt đầu nhòm ngó đồ vật nhà em.
Tống Huyền Khanh vẻ mặt đầy cảm kích nhìn Vương Quảng Nguyên.
Em gái, cám ơn với không cám ơn thì không cần, chỉ là TV đó đã bị tên nhóc Lâm Thanh Diện này làm hỏng rồi, nên dù anh có muốn trả tiền cho em cũng không được, quay về anh còn phải bảo người xử lý chiếc TV hỏng đó, có lẽ còn phải cho người ta không ít tiền.
Vương Quảng Nguyên tỏ vẻ vô tội, giống như nói Tống Huyền Khanh nên bồi thường cho ông ta ít tiền.
Nghe xong Vương Quảng Nguyên nói, Tống Huyền Khanh không có ý định đưa tiền, vẻ cảm kích trên mặt vừa rồi lập tức biến mất, nhưng Vương Quảng Nguyên không nói sai, chuyện này đúng là không nên để Vương Quảng Nguyên đưa tiền.
Bà bèn đẩy tất cả trách nhiệm lên Lâm Thanh Diện, hiện xem ra chính Lâm Thanh Diện đã khiến bà mất 120 triệu.
Tên bỏ đi này, bản thân không có chí tiến thủ, còn nhòm ngó tiền nhà chúng ta, giờ thì tốt rồi, làm hại tôi mất 120 triệu, cậu nói số tiền này phải làm sao đây.
Tống Huyền Khanh trừng mắt Lâm Thanh Diện nói.
TV không phải con làm hỏng, hoặc là nói TV căn bản không hề bị hỏng.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Cậu có ý gì, ý cậu là tôi đang nói láo à? Tôi đã lớn tuổi như vậy, cần phải vì 120 triệu mà bày trò với cậu sao? Em Huyền Khanh, nếu em nghi ngờ anh thì giờ hãy đi với anh đến nhà anh, chúng ta nhìn xem rốt cuộc TV có bị hỏng hay không? Vương Quảng Nguyên khí thế hung hăng nói.
Tống Huyền Khanh thấy Vương Quảng Nguyên sốt ruột, lập tức ôn tồn nói: Anh Vương, anh đừng nóng giận, chắc anh cũng biết tên Lâm Thanh Diện não tàn này là người thế nào, anh đừng chấp nhặt với nó, đương nhiên em tin anh.
Vương Quảng Nguyên hừ lạnh một tiếng, khẽ vung tay, âm thanh lạnh lùng nói: Tôi sẽ không ở đây chờ thêm nữa, nếu các người không tin lời tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi nhà tôi xem, nếu tôi còn ở đây nữa không chừng còn muốn gán cho tôi tội danh gì đấy.
Dứt lời, Vương Quảng Nguyên quay người đi ra khỏi cửa nhà Tống Huyền Khanh, dáng vẻ phải chịu oan ức lớn.
Tống Huyền Khanh nhanh chóng bước lên tiễn, trong miệng không ngừng giải thích.
Thật ra trong lòng bà cũng có chút hoài nghi là Vương Quảng Nguyên không muốn trả tiền nên cố ý nói như vậy.
Nhưng bà là người thích sĩ diện, vĩnh viễn sẽ không có khả năng ngay trước mặt thông gia nói thông gia không phải.
Hơn nữa so với hoài nghi Vương Quảng Nguyên thì bà càng nguyện ý tin Lâm Thanh Diện là tên tiểu nhân nhòm ngó tiền nhà bà hơn.
Sau khi tiễn Vương Quảng Nguyên, Tống Huyền Khanh đóng cửa lại, tràn đầy oán hận nhìn Lâm Thanh Diện: Cậu làm hại tôi tổn thất 120 triệu, số tiền này không thể cứ bỏ qua như vậy, hơn nữa cậu còn ở nhà tôi ăn uống nhiều năm như vậy, tính rẻ cho cậu tổng cộng trả cho tôi 600 triệu, sau đó hãy ly hôn với Bích Hoài và cút khỏi nhà tôi.
Tống Huyền Khanh tuyệt tình nói.
Hứa Bích Hoài lập tức phản bác: Mẹ, mẹ không cảm thấy chuyện này có điểm gì lạ sao, Lâm Thanh Diện đã từng nói với chúng ta muốn đi đòi tiền về, nên không có chuyện anh ấy định nuốt tiền của mẹ, còn chú Vương là người thế nào không phải mẹ không biết, tại sao mẹ nhất định nghi ngờ Lâm Thanh Diện.
Bích Hoài, biết người biết mặt không biết lòng, thằng nhóc này nhìn có vẻ uất ức, nhát gan, nhưng ai biết rốt cuộc trong lòng nó nghĩ thế nào.
Đây là 120 triệu đấy, con cũng không thể bảo mẹ phải đi nhà chú Vương xem thử chứ, nên số tiền này nhất định phải do Lâm Thanh Diện trả.
Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy oan ức thay cho Lâm Thanh Diện, rốt cuộc cô đã hiểu mấy năm nay ở nhà cô Lâm Thanh Diện đã phải chịu khổ như thế nào.
TV đó là Lâm Thanh Diện mua, dù anh ấy có làm hỏng thật thì anh ấy cũng không cần bồi thường.
Hứa Bích Hoài tức giận nói.
Tống Huyền Khanh lập tức tỏ vẻ xem thường, mở miệng nói: Bích Hoài, dù con có muốn giải thích cho nó thì cũng không cần nói dối mẹ, mấy năm nay Lâm Thanh Diện vẫn luôn ăn nhờ nhà chúng ta thì làm gì có tiền mà mua TV đắt như vậy, còn không phải con bỏ tiền ra sao.
Hứa Bích Hoài cảm thấy Tống Huyền Khanh có chút cố tình gây sự, hiện mặc kệ cô nói thế nào, e là Tống Huyền Khanh cũng sẽ đổ hết trách nhiệm lên người Lâm Thanh Diện.
Tống Huyền Khanh lại nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cậu đúng là tên phế vật vô dụng, xảy ra chuyện cũng phải để con gái tôi giải thích thay cậu, nếu cậu thật có bản lĩnh mua được TV đắt như vậy thì con gái tôi sẽ không cần đi theo cậu chịu khổ.
Số tiền đó con sẽ đòi về giúp mẹ.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tống Huyền Khanh nhếch miệng, nói: Đừng ở đây mà mạnh miệng, cậu có bao nhiêu năng lực, Vương Quảng Nguyên nổi tiếng láu cá, nếu cậu có thể đòi được tiền từ ông ta về thì mặt trời mọc ở phía Tây.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều im lặng, Tống Huyền Khanh biết rõ Vương Quảng Nguyên là người xảo quyệt, còn lần nào cũng che đậy thay ông ta, đúng là đến chết vẫn sĩ diện.
Nhưng việc đòi tiền là do chính cậu nói, nếu cậu không đòi được thì một miếng cơm cũng đừng nghĩ đến ăn, hơn nữa tôi còn muốn cậu và Bích Hoài ly hôn.
Tống Huyền Khanh nói xong thì quay người trở về phòng.
Hứa Quốc Hoa bất đắc dĩ nhìn bọn họ một hồi lâu rồi thở dài, đi theo trở về phòng, dù là lúc nào, ông đều chỉ có thể thở dài, thực sự ông còn giống người ăn bám hơn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện, em xin lỗi, mẹ em rất cố chấp, em tin TV không phải do anh làm hỏng, anh đừng để trong lòng.
Hứa Bích Hoài vẻ mặt đầy áy náy nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Không sao, đã quen rồi.
Không biết tại sao, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói quen rồi, Hứa Bích Hoài bỗng cảm thấy hơi đau lòng.
Đừng suy nghĩ nhiều, số tiền này anh sẽ đòi về, em không cần lo cho anh.
Dứt lời, Lâm Thanh Diện đẩy Hứa Bích Hoài trở về phòng.
Hứa Bích Hoài mím môi, nghĩ thầm nếu sau này có cơ hội, nhất định phải đền bù cho Lâm Thanh Diện thật tốt.
Hôm sau, sau khi đưa Hứa Bích Hoài đi làm, Lâm Thanh Diện cũng không trở về.
Anh đi tới cửa khu dân cư chỗ nhà Vương Quảng Nguyên, híp mắt nhìn vào trong một chút, sau đó gọi điện thoại cho Lý Huỳnh Thái.
Cậu hãy mang người đến chỗ hôm qua, hôm nay nhất định phải làm thật.
Lâm Thanh Diện không phải kẻ yếu đuối, anh đã cho Vương Quảng Nguyên cơ hội, mà ông ta lại không biết quý trọng, vậy cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn đặc biệt thôi.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License