con-mat-ao-thi

Không cứng, đã quen rồi.

Không đợi Hứa Bích Hoài nói xong, Lâm Thanh Diện đã mở miệng nói.

Nhưng khi anh nói xong, anh đột nhiên cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng, dáng vẻ ban nãy của Hứa Bích Hoài, hiển nhiên không phải là vì cô không biết sàn nhà có cứng hay không.

Ồ, vậy anh ngủ ngon nhé.

Hứa Bích Hoài cũng không biết nói gì nữa, trong lòng nghĩ thầm Lâm Thanh Diện này đúng là một người đàn ông chính trực.

Cô không để ý đến Lâm Thanh Diện nữa, nằm xuống ngủ.

Lâm Thanh Diện vừa cảm thấy hối hận, vừa muốn tát cho bản thân vài cái thật mạnh.

Ban nãy rõ ràng Hứa Bích Hoài muốn cho anh lên giường ngủ, vậy mà anh còn tự hủy đi một cơ hội tốt như vậy cho mình.

Nhìn những đường cong đẹp đẽ của Hứa Bích Hoài trên giường, Lâm Thanh Diện nuốt nước miếng, tiếc là anh đã tự tay hủy đi một cơ hội tốt đẹp như vậy rồi, hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa.

Chịu đựng thêm chút nữa, bây giờ thái độ của cô ấy đối với mình đã có thay đổi, chắc là cơ hội như vậy cũng sẽ có nhiều thôi, lần sau mình sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.

Lâm Thanh Diện lẩm bẩm, rồi nằm xuống thảm ngủ.

Cùng lúc này, trong một quán karaoke của Hồng Thành, Lưu Biên đang ôm một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, tay anh ta sờ mó lung tung.

Hai tên trộm đến biệt thự Thiên Vân ngày hôm nay đang khúm núm đứng trước mặt Lưu Biên.

Trong đó có một tên tay đã phải quấn băng, Tần Cương ra tay rất tàn nhẫn, ba ngón tay đó của anh ta cho dù có thể hồi phục lại, chắc chắn sẽ để lại di chứng, sau này nếu muốn đi trộm đồ nữa, e là sẽ không được dễ dàng.

Hai bọn họ đã bị đưa đến đồn công an, có điều mối quan hệ của Lưu Biên ở Hồng Thành không đơn giản, buổi chiều hai người họ đã được đưa ra rồi.

Nói như vậy, hai người bị người của Hứa Bích Hoài sắp xếp bắt lại? Lưu Biên nhìn chằm chằm vào hai người hỏi.

Hai tên kia gật đầu, tên bị gãy ngón tay mở miệng nói: Hứa Bích Hoài kia nói là người do Lâm Thanh Diện sắp xếp, cũng không biết bọn họ tìm đám người đó ở đâu ra mà có thể phát hiện chúng tôi ngay lập tức.

Lâm Thanh Diện? Thằng con rể vô dụng của nhà họ Hứa đó à? Lưu Biên nhướng mày, hỏi.

Đúng vậy, chính là tên vô dụng đó, Hứa Trai Hiệp muốn chúng ta vu oan giá họa cho anh ta, ai biết được đám người đó vừa đến thì lập tức bẻ gãy ngón tay của tôi, tôi không thể không nói ra sự thật.

Tên bị gãy ngón tay tức giận nói.

Lưu Biên đẩy người phụ nữ trong lòng ra, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh, nói: Không ngờ tên bỏ đi kia dám ngồi lên đầu tao, lại còn dám bẻ gãy ngón tay người của tao, rõ ràng là không đặt Lưu Biên tao vào trong mắt mà.

Đại ca, tên Lâm Thanh Diện hoàn toàn là một tên vô dụng, lần này anh nhất định phải trả thù cho bọn tôi, nhà họ Hứa cũng sẽ không vì tên vô dụng đó mà đối đầu với chúng ta đâu.

Vẻ mặt tên thứ hai hằm hằm dữ tợn.

Lưu Biên nhếch miệng, lạnh giọng nói: Cho dù nhà họ Hứa có đối đầu với tao, tao cũng không đặt vào trong mắt.

Bây giờ gọi điện cho tên nhóc nhà họ Hứa kia, bảo nó đến đây tìm tao.

Tên kia gật đầu, gọi điện cho Hứa Trai Hiệp.

Nửa tiếng sau, Hứa Trai Hiệp vốn phải ở trong nhà để tự kiểm điểm lại xuất hiện tại quán karaoke.

Anh Biên, hôm nay đúng thật là xui xẻo, không biết Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện tìm đâu ra được đám bảo vệ đó, lại còn bắt người của chúng ta lại, trước mặt ông nội của em, em cũng không thể nói gì được, khiến cho hai người anh em đây phải chịu khổ rồi.

Hứa Trai Hiệp vừa ngồi xuống đã tự trách bản thân.

Hai tên trộm kia trừng mắt oán hận nhìn Hứa Trai Hiệp, hôm nay nếu không phải anh ta, đám người Tần Cương kia đã không bẻ tay bọn họ rồi.

Lưu Biên hừ lạnh một tiếng, nói: Đừng tưởng rằng tôi không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tay của anh em tôi không thể bị bẻ gãy một cách vô cớ như vậy được, chuyện này, cậu phải giải thích cho rõ ràng đi.

Hứa Trai Hiệp đảo bắt, anh ta biết rõ, nếu như không thể đưa ra một câu trả lời khiến đối phương hài lòng, Lưu Biên cũng sẽ bẻ gãy tay của anh ta.

Anh Biên, chuyện này hôm nay, tất cả là do tên bỏ đi Lâm Thanh Diện kia và Hứa Bích Hoài, anh cũng biết đấy, em đến chỗ anh mượn người, cũng vì muốn đối phó hai người bọn họ, ai biết được hôm nay lại xui xẻo như vậy, khiến hai anh em chịu khổ rồi.

Hứa Trai Hiệp nói.

Bớt ở đây văn vẻ với tôi, anh em của tôi không thể bị gãy tay một cách vô cớ như thế, nếu như không không thể bồi thường một cách hợp lí, hôm nay đừng hòng có thể ra khỏi phòng bao này.

Lưu Biên lạnh giọng nói.

Hứa Trai Hiệp đảo mắt, gương mặt lộ ra vẻ ác độc, xích lại gần thấp giọng nói: Anh Biên, anh xem em bắt Hứa Bích Hoài bồi thường cho anh, thế nào?Hứa Bích Hoài? Cô ta không phải chị họ của cậu sao?Chị họ gì chứ, em đã không thuận mắt cô ta từ lâu rồi, nếu như không phải do cô ta, gần đây em cũng không xui xẻo như vậy, Anh Biên xử lí cô ta giúp em, em còn vui mừng không kịp.

Anh Biên, em nói, tuy Hứa Bích Hoài đã gả cho tên Lâm Thanh Diện kia được vài năm rồi, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn chưa hề động vào Hứa Bích Hoài, bây giờ Hứa Bích Hoài vẫn còn trong trắng, hơn nữa về nhan sắc của cô ta chắc anh cũng đã từng nghe qua, nếu như lừa được cô ta lên giường, đúng là vưu vật đấy.

Hứa Trai Hiệp vẻ mặt biến thái, nham hiểm, anh ta chưa từng coi Hứa Bích Hoài là người nhà họ Hứa.

Lưu Biên nghe thấy vậy, nở một nụ cười xấu xa, nói: Hứa Bích Hoài này quả đúng là vưu vật, hơn nữa ông đây thích gái còn trinh, lại còn kết hôn rồi nữa, tên Lâm Thanh Diện kia đúng là bỏ đi.

Có điều cậu và Hứa Bích Hoài bất hòa, cậu có thể khiến cô ta cam tâm tình nguyện đến chỗ tôi sao? Lưu Biên lại hỏi.

Haha, Anh Biên, sao có thể nói tình nguyện hay không được chứ, chỉ cần Anh Biên có hứng thú, em đảm bảo có thể đưa Hứa Bích Hoài đến chỗ anh.

Gương mặt Hứa Trai Hiệp nham hiểm: Hơn nữa nếu như Anh Biên thích có chút kích thích, thì làm trước mặt Lâm Thanh Diện cũng không phải là không được.

Lưu Biên cũng nở một nụ cười xấu xa, anh ta rót cho Hứa Trai Hiệp một ly rượu, hiển nhiên đã động tâm với lời nói của Hứa Trai Hiệp.

Cậu làm như vậy, không sợ ông nội cậu trách tội sao?Hứa Trai Hiệp cụng ly với Lưu Biên, sau khi uống hết ly, anh ta nói: Đến lúc đó em nghĩ cách lừa Hứa Bích Hoài ra ngoài, hạ thuốc cô ta, đợi khi cô ta hôn mê bất tỉnh, ai biết được là ai làm chứ?Không phải cậu nói muốn làm ở trước mặt Lâm Thanh Diện sao, chẳng lẽ cậu ta không biết nói lại? Lưu Biên hỏi.

Anh Biên, anh đề cao tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó quá rồi, anh ta ở nhà họ Hứa không có chút địa vị nào, lời của anh ta, nửa chữ ông nội cũng không tin đâu.

Hứa Trai Hiệp nói một cách đáng tin.

Lưu Biên nở một nụ cười hài lòng, vỗ vai Hứa Trai Hiệp, nói: Được đấy nhóc, theo như cậu nói, tôi cảm thấy có chút thú vị rồi đấy.

Hứa Trai Hiệp cũng cười nói: Vì muốn anh Lưu đây vui vẻ, đương nhiên em cũng phải dâng chút lòng thành rồi.

Nếu đã như vậy, chúng ta coi như nói rõ với nhau rồi nhé, đến lúc đó cậu nghĩ cách đưa Hứa Bích Hoài đến đây, để tôi nếm thử mùi vị của mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở Hồng Thành này xem.

Lưu Biên liếm môi, gương mặt mong chờ.

Hứa Trai Hiệp vỗ ngực, ngạo nghễ nói: Em làm việc, Anh Biên cứ yên tâm, đến lúc đó em lừa Hứa Bích Hoài ra, sau đó, giao cho Anh Biên xử lí!Sáng sớm, Lâm Thanh Diện đi ra từ khu chung cư, đi thẳng đến nơi ăn sáng cách khu chung cư không xa.

Vốn dĩ anh định tự làm bữa sáng, Tống Huyền Khanh nói muốn ăn bánh trứng rán, bèn bảo Lâm Thanh Diện ra ngoài mua.

Mỗi ngày ba bữa, rửa bát giặt quần áo lau nhà, mấy năm nay đều do Lâm Thanh Diện làm, nói anh là nội trợ cũng không quá.

Có rất nhiều xe bán đồ ăn sáng, bánh bao, bánh quẩy,… món gì cũng có.

Lâm Thanh Diện đi đến trước xe bán bánh trứng, nhận ra người bán bánh trứng đã đổi thành một người khác.

Anh trai, mới đến sao, trước đây chưa từng gặp anh.

Lâm Thanh Diện tùy ý mở miệng hỏi.

Đúng vậy, hôm qua mới dọn đến, bà chị trước kia không làm nữa, tôi đến làm thay chị ấy, kiếm miếng ăn.

Người đàn ông trung niên bán bánh cười nói: Muốn mấy cái đây?Ba cái đi.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Người đàn ông trung niên nhanh nhẹn gói ba chiếc lại, Lâm Thanh Diện nhìn động tác tay của ông ta, ánh mắt anh híp lại.

Lẽ nào anh nhìn nhầm rồi?Ban nãy giây phút mà người đàn ông trung niên kia cầm quả trứng, Lâm Thanh Diện đột nhiên chú ý thấy động tác ông ta có chút mờ ám.

Động tác này, chỉ có những người thường xuyên luyện võ mới có, bản thân Lâm Thanh Diện cũng hay có động tác đó, chi tiết này, cũng chỉ có những người luyện võ chân chính mới có thể nhận ra.

Chẳng lẽ anh trai bán bánh trứng này cũng là một cao thủ?Lâm Thanh Diện lập tức quan sát người đàn ông trung niên, nhận ra khí chất trên người ông ta không khác gì so với những người xung quanh, chỉ là một người bán bánh trứng bình thường mà thôi.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng đột nhiên nhận ra suy nghĩ này của anh có chút hoang đường, nếu như thật sự là một cao thủ, chắc cũng sẽ không ở đây bán bánh trứng đâu.

Có thể là anh đã nhìn nhầm rồi.

Lâm Thanh Diện không nghĩ nhiều, đợi bánh trứng được làm xong, bèn lấy rồi quay người rời đi.

Buổi chiều, Lâm Thanh Diện từ nhà đi ra ngoài, lái xe đến câu lạc bộđêm Mãn Thiên Tinh.

Trong một phòng bao của câu lạc bộ, Lý Huỳnh Thái cung kính ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện, rót cho anh một ly rượu.

Cho dù bình thường Lý Huỳnh Thái có ở trước mặt người khác diễu võ dương oai như thế nào, nhưng trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta vẫn luôn rất thành thật.

Không chỉ bởi vì mọi thứ bây giờ anh ta có đều do Lâm Thanh Diện cho, mà còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, anh ta không thể đánh bại Lâm Thanh Diện.

Nếu như anh ta dám ở trước mặt Lâm Thanh Diện khoe khoang, Lâm Thanh Diện có thể san bằng khu đầu não của anh ta.

Cục diện gần đây của Hồng Thành như thế nào? Lâm Thanh Diện uống một ngụm rượu, hỏi.

Anh Diện, có sự ủng hộ của anh, bây giờ người dám ở Hồng Thành đối đầu với chúng ta cũng chỉ có Lưu Biên và Long Phi, hơn nữa bọn họ đều biết em thích đánh nhau, bình thường gặp mặt đều sẽ né tránh.

Lý Huỳnh Thái trả lời, gương mặt còn có chút đắc ý.

Năm đó tôi đã nói với cậu, tôi không chỉ muốn cậu tranh đấu với Lưu Biên và Long Phi, ba năm trước tôi kêu cậu bắt đầu chuẩn bị, cậu cảm thấy bây giờ cậu đã chuẩn bị như nào rồi? Lâm Thanh Diện nhàn nhạt hỏi.

Lý Huỳnh Thái lập tức trở nên nghiêm túc, nói: Anh Diện, ý của anh là, chúng ta phải ra tay rồi?Ba người các người đã đối đầu với nhau quá lâu rồi, nơi này cũng đã bình yên quá lâu, cũng đã đến lúc phải rối ren lại rồi.

Cậu cảm thấy lúc này cậu đã có năng lực hô mưa gọi gió tại Hồng Thành chưa? Lâm Thanh Diện hỏi.

Lý Huỳnh Thái nghiêm túc gật đầu, nói: Anh Diện, ban nãy em nói em đấu tranh với Lưu Biên và Long Phi, đó chỉ là vẻ bề ngoài, năm đó mệnh lệnh anh giao cho em, em vẫn luôn chuẩn bị, nếu như thật sự phải ra tay, chỉ cần một lời nói của anh, em đảm bảo có thể đưa các anh em san bằng toàn bộ Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện gật đầu, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ là đối đầu với Lưu Biên và Long Phi không thì vẫn chưa đủ, thứ tôi muốn là phải nắm được trong tay thế giới ngầm của Hồng Thành, cậu chuẩn bị đi, có thể gần đây Lưu Biên sẽ không an phận, chỉ cần anh ta có chút khác thường, chúng ta sẽ khai trừ lập tức.

Vâng, anh Diện! Lý Huỳnh Thái cương quyết nói.

Anh ta chưa từng nghi ngờ bất cứ quyết định nào của Lâm Thanh Diện, hơn nữa anh ta còn cảm thấy Lâm Thanh Diện nói muốn khai trừ một trong ba vị người đứng đầu giớ ngầm của Hồng Thành là Lưu Biên cũng không có gì khoa trương cả.

Nhìn bề ngoài, thế giới ngầm của Hồng Thành là thế kiềng ba chân, nhưng một khi Lâm Thanh Diện ra sức, phối hợp với tích lũy mấy năm nay của Lý Huỳnh Thái, Lưu Biên và Long Phi không phải là đối thủ của họ.

Lâm Thanh Diện muốn khai trừ Lưu Biên, không phải bởi vì anh ta với Hứa Trai Hiệp đến trộm đồ cổ, mà chuyện này Lâm Thanh Diện đã có kế hoạch từ rất lâu rồi.

Hồng Thành lúc này có thể nói là địa bàn của Lâm Thanh Diện, cho dù lúc này nhà họ Lâm có cho người đi tìm anh, bảo anh trở về làm người thừa kế, nhưng chuyện năm đó đã khiến Lâm Thanh Diện hiểu được, chỉ khi nào có thể nắm chắc trong tay mình, thì lúc đó mọi thứ mới đáng tin.

Thế lực của nhà họ Lâm cho dù có lớn hơn đi chăng nữa, cũng không phải của anh, hơn nữa anh còn mơ hồ cảm thấy mục đích lần này nhà họ Lâm muốn đón anh về, e là không đơn giản như vậy.

Vì vậy anh bắt buộc phải khiến cho thế lực trong tay mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa, chỉ có như vậy, khi tương lai xảy ra phiền phức, anh mới có thể dễ dàng đối phó.

Buổi tối Lâm Thanh Diện đi đón Hứa Bích Hoài tan làm, lúc về đến cổng khu chung cư, Hứa Bích Hoài nói bánh trứng buổi sáng ăn rất ngon, bèn bảo Lâm Thanh Diện đi mua thêm một cái nữa.

Lâm Thanh Diện đi đến trước quầy hàng, nói với người đàn ông trung niên kia muốn mua một cái bánh trứng.

Đó là vợ cậu à, xinh đẹp thật đấy.

Người đàn ông trung niên cười nói.

Cảm ơn.

Lâm Thanh Diện cười đáp.

Cậu may mắn thật đấy, lấy được một cô vợ tốt như vậy, cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt đấy.

Người đàn ông trung niên cảm thán nói.

Lâm Thanh Diện cười, không nói gì, sau khi đưa tiền, bèn cầm bánh rời đi.

Không cần người đàn ông trung niên kia nói, Lâm Thanh Diện cũng biết, anh sẽ đối xử thật tốt với Hứa Bích Hoài bằng hết những gì anh có.

Hai ngày sau, Hứa Bích Hoài nhận được một lời mời của Hứa Trai Hiệp, Hứa Trai Hiệp nói lần triển lãm đồ cổ lần trước là anh ta sai, vì vậy muốn nói một tiếng xin lỗi với Hứa Bích Hoài, mời cô ăn một bữa cơm.

Hứa Bích Hoài không ngờ đến thái độ của Hứa Trai Hiệp sẽ thay đổi như vậy, còn chủ động muốn xin lỗi cô nữa.

Có điều cô cũng không nghĩ nhiều, tưởng Hứa Trai Hiệp thật sự đã cảm thấy hối lỗi, không đối đầu với cô nữa.

Hứa Trai Hiệp nói đi nói lại Hứa Bích Hoài nhất định phải cùng anh ta ăn một bữa cơm, Hứa Bích Hoài không cản nổi sự nhiệt tình của Hứa Trai Hiệp, bèn đồng ý với anh ta.

Chiều tối, Hứa Bích Hoài ăn mặc giản dị, chuẩn bị xong xuôi rồi ra khỏi nhà.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, bèn hỏi: Em muốn đi đâu?Hứa Bích Hoài nói chuyện Hứa Trai Hiệp mời cô ăn cơm với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đảo mắt, nói: Anh đi cùng với em đi.

Nếu như là trước kia, Hứa Bích Hoài nhất định sẽ từ chối Lâm Thanh Diện, có điều sau khi trải qua khoảng thời gian này, Hứa Bích Hoài cũng không còn xa cách với Lâm Thanh Diện quá nhiều nữa.

Được thôi.

Hứa Bích Hoài gật đầu, sau đó cùng Lâm Thanh Diện đi ra ngoài.

Khi xuống tầng, Lâm Thanh Diện lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lý Huỳnh Thái.

Chuẩn bị hành động.

Lúc hai người đi đến cổng khu chung cư, Lâm Thanh Diện đột nhiên nói: Anh đi mua một chiếc bánh trứng, Hứa Trai Hiệp mời em ăn cơm, chắc chắn không để ý đến anh đâu.

Hứa Bích Hoài nghĩ một lúc cũng cảm thấy đúng, bèn gật đầu với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện đi đến quầy bánh trứng, nói với người đàn ông trung niên kia muốn mua một cái.

Người đàn ông trung niên làm bánh xong đưa cho Lâm Thanh Diện, sau đó mới nhìn xung quanh, thấp giọng nói: Cậu cẩn thận một chút, gần đây hình như có người đang nhắm vào cậu hoặc vợ của cậu.

Lâm Thanh Diện ngơ ra một lúc, không ngờ người đàn ông trung niên lại nói với anh điều này.

Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, tuy lời của người đàn ông trung niên khiến anh cảm thấy ông ta chắc chắn không phải một người đơn giản, có điều anh biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Người ta có ý tốt nhắc nhở là đủ biết ơn lắm rồi.

Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy thiện cảm hơn với người đàn ông trung niên này.

Cảm ơn.

Lâm Thanh Diện đáp một câu, rồi mang bánh trứng rời đi.

***Trong một nhà hàng cao cấp ở Hồng Thành.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên ngồi cùng nhau.

Anh Trai Hiệp, thật không hiểu tại sao anh lại mời ả tiện nhân Hứa Bích Hoài kia ăn cơm, hơn nữa còn muốn xin lỗi chị ta, anh là người thừa kế tương lai của nhà họ Hứa, không cần phải khách khí với chị ta như vậy.

Hứa Bích Uyên khinh thường nói.

Hứa Trai Hiệp lập tức nở một nụ cười xấu xa, nói: Em tưởng rằng anh thật sự muốn xin lỗi cô ta sao, anh chỉ muốn gài bẫy cô ta mà thôi.

Bẫy? Bẫy gì chứ? Hứa Bích Uyên trợn mắt.

Hứa Trai Hiệp bèn kể hết kế hoạch đưa Hứa Bích Hoài đến chỗ Lưu Biên cho Hứa Bích Uyên.

Mẹ nó, anh Trai Hiệp, chiêu này của anh ác thật đấy.

Hứa Bích Uyên nói.

Có là gì đâu chứ, ai bảo Hứa Bích Hoài cứ nhất quyết đối đầu với anh, hơn nữa sau chuyện lần trước, ông nội lại càng xem trọng ả tiện nhân Hứa Bích Hoài đó hơn, nếu còn để tiếp diễn như vậy, e là cô ta sẽ tranh gia sản cùng anh mất thôi.

Hứa Trai Hiệp cười lạnh.

Đúng vậy, cô ta là một người đã được gả ra ngoài, cho dù là con rể cũng không có tư cách phân chia tài sản của nhà họ Hứa, hơn nữa nói không chừng Lâm Thanh Diện muốn nhằm vào tài sản nhà họ Hứa, cố ý để Hứa Bích Hoài đối đầu với chúng ta, chúng ta không thể để bọn họ thành công được.

Hứa Bích Uyên nói một cách quả quyết.

Haha, thằng ngu Lâm Thanh Diện đó, một cắc tiền của nhà họ Hứa anh cũng sẽ không để nó động vào, hơn nữa hôm nay chỉ cần nó dám đến đây, anh sẽ để nó nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Hứa Bích Hoài dưới thân Anh Biên.

Hứa Trai Hiệp nở nụ cười xấu xa.

Hứa Bích Uyên đảo mắt, nói: Đến lúc đó chúng ta sẽ để lộ chuyện này ra, để Hứa Bích Hoài thân bại danh liệt, khiến cả đời này cô ta phải mang danh con đĩ, như vậy thì có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hứa, anh thấy thế nào?Hứa Trai Hiệp ngơ ra, không ngờ đến Hứa Bích Uyên còn độc ác hơn cả anh ta, không chỉ khiến Hứa Bích Hoài mất đi sự trong trắng, mà còn để chuyện này truyền ra ngoài nữa.

Em gái tính toán thật giỏi, nghe theo em hết, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện này với ông nội, nói cô ta không giữ đạo làm vợ, quyến rũ Lưu Biên, khiến cô ta mất hết đi danh tiếng ở nhà họ Hứa.

Hứa Trai Hiệp đồng ý nói.

Hứa Bích Uyên cười, dường như rất chờ đợi dáng vẻ thân bại danh liệt của Hứa Bích Hoài.

Anh Trai Hiệp, em đi trước đây, một lúc nữa là ả tiện nhân kia đến rồi, hôm nay anh nhất định phải để Anh Biên chơi cho thoải mái nha.

Hứa Bích Uyên đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Hứa Trai Hiệp nở một nụ cười xấu xa, tự tin nói: Hứa Bích Hoài, rất nhanh thôi tôi sẽ cho cô biết được, kết cục của việc đối đầu với Hứa Trai Hiệp tôi, còn có Lâm Thanh Diện, tôi sẽ khiến anh muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đến nhà hàng mà Hứa Trai Hiệp đã đặt sẵn, vừa vào đã nhìn thấy Hứa Trai Hiệp ngồi ở đó.

Trong nhà hàng chỉ có một mình Hứa Trai Hiệp, Hứa Bích Hoài nghĩ có thể là anh ta đã bao cả cái nhà hàng này rồi, dù sao với tiền tài nhà họ Hứa, chút chuyện này vẫn có thể làm được.

Cô nghĩ như vậy, cảm thấy Hứa Trai Hiệp cũng khá có thành ý.

Hai người cùng đến trước mặt Hứa Trai Hiệp, Hứa Trai Hiệp thấy Lâm Thanh Diện cũng đi theo, lập tức cười nói: Ôi, tên bỏ đi Lâm Thanh Diện cũng đến cùng à, có điều hôm nay tôi chỉ mời Hứa Bích Hoài ăn thôi, không có phần của anh đâu.

Đoán được, nên trên đường tôi đã ăn bánh trứng rồi.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Hứa Trai Hiệp không kìm được bật cười thành tiếng, trong lòng nghĩ tên vô dụng Lâm Thanh Diện này đúng thật là một kẻ nhu nhược, vậy mà có thể đoán được chỗ này không có phần của anh nên đã tự mua bánh trứng ăn.

Chuyện này nếu mà nói ra, sợ sẽ trở thành truyện cười của toàn bộ Hồng Thành mất.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Hứa Trai Hiệp chuẩn bị xin lỗi, thái độ với Lâm Thanh Diện cũng sẽ tốt hơn, không ngờ cậu ta vẫn không chút khách khí như vậy.

Cô ngồi xuống trước mặt Hứa Trai Hiệp, nói với Lâm Thanh Diện: Anh cũng ngồi xuống đi.

Hứa Trai Hiệp lập tức ngăn cản: Ngại quá, em đã nói rồi, em mời chị ăn cơm, không có phần của anh ta, chỗ đó cũng không thể cho anh ta ngồi.

Nói xong, anh ta vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, nói: Bỏ cái ghế này ra chỗ khác đi.

Hai nhân viên lập tức đi đến, đem chiếc ghế rời đi.

Hứa Bích Hoài tức giận, cô đột nhiên cảm thấy, Hứa Trai Hiệp gọi cô đến đây không phải vì muốn xin lỗi cô, mà muốn gây rắc rối cho cô thì hơn.

Hứa Trai Hiệp, em không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao? Hứa Bích Hoài chất vấn.

Quá đáng? Đối xử với một tên bỏ đi như anh ta, em không đuổi thẳng anh ta ra ngoài là tốt lắm rồi, hơn nữa chị cũng biết được tiếng tăm của anh ta ở Hồng Thành này, anh ta có ngày hôm nay, đều là do bản thân vô dụng, không thể trách người khác được.

Hứa Trai Hiệp thản nhiên nói.

Tuy Hứa Bích Hoài tức giận, nhưng cũng không có cách nào để đòi lại mặt mũi cho Lâm Thanh Diện.

Không sao đâu, anh đứng cũng được.

Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Trai Hiệp nhếch miệng, thầm nghĩ tên bỏ đi này đúng là đồ bỏ đi, bị đối xử như vậy rồi mà không dám kêu ca một câu nào.

Sau khi hai nhân viên phục vụ đem ghế trống đi, lén nhìn qua bên này, có một người nói: Người kia đáng thương thật đó, đến ngồi cũng không thể ngồi.

Cậu không biết sao, đó là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành, Lâm Thanh Diện, anh ta là một tên ở rể, ở nhà không có chút địa vị nào, một tên ăn bám, người ta có thể đưa đến đây, cũng là giữ thể diện cho lắm rồi.

Vậy sao? Người đó là Lâm Thanh Diện sao, nếu nói như vậy, đúng thật là không có gì đáng đồng tình cả, dù tôi có thất bại như nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ ăn bám.

***Hứa Trai Hiệp không để ý đến Lâm Thanh Diện, anh ta rót cho Hứa Bích Hoài một ly rượu, cười nói: Chị, hôm nay chúng ta bàn chính sự.

Chuyện triển lãm đồ cổ, là em nhất thời hồ đồ, em nghĩ thông rồi, chúng ta vốn là người một nhà, không cần thiết phải khiến mọi chuyện quá khó xử, vì vậy hôm nay em vô cùng có thành ý muốn xin lỗi chị.

Chúng ta uống cạn ly rượu này, ân oán trước kia xóa bỏ hết, từ nay về sau, em sẽ không gây phiền phức cho chị nữa.

Hứa Trai Hiệp nói xong, nhấc ly rượu trong tay mình lên, làm một động tác mời.

Tuy ban nãy Hứa Bích Hoài có chút không hài lòng, nhưng cô nghĩ hôm nay mình đến đây là để hòa giải với Hứa Trai Hiệp, không thể khiến quan hệ của hai người trở nên tệ hơn được, bèn cầm ly rượu mà Hứa Trai Hiệp rót cho cô lên.

Nếu đã như vậy, thì chị cạn đây.

Hứa Bích Hoài uống sạch ly rượu trong tay.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhanh chóng ra tay, ngăn cản Hứa Bích Hoài lại.

Hứa Bích Hoài nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Sao vậy?Cậu ta cho thuốc vào rượu.

Lâm Thanh Diện nói.

Sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, nhanh chóng đặt ly rượu xuống.

Hứa Trai Hiệp nhìn Hứa Bích Hoài sắp uống ly rượu mà anh ta bỏ thuốc kia, kế hoạch của anh ta sắp thành công rồi, không ngờ lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên lại cản cô lại.

Hơn nữa tên này lại còn biết được anh ta đã bỏ thuốc vào, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

Con mẹ nó anh nói linh tinh gì vậy, rượu này tôi vừa mua, sao có thể hạ thuốc được, anh đến đây để gây rắc rối có đúng không, tôi thấy anh đang không muốn tôi và Hứa Bích Hoài làm hòa với nhau thì có!Hứa Trai Hiệp sốt ruột, lại đưa ly rượu cho Hứa Bích Hoài.

Chị đừng nghe tên ngu ngốc này nói linh tinh, chỉ cần uống cạn ly rượu này, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hết.

Lâm Thanh Diện thấy anh ta suốt ruột như vậy, anh càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình nên cười khẩy.

Anh đẩy ly rượu qua đó, lạnh giọng nói: Nếu như cậu đã nói trong ly rượu này không bỏ gì, vậy thì đổi hai ly cho nhau đi.

Hứa Trai Hiệp lập tức sốt sắng, ly rượu anh ta đưa cho Hứa Bích Hoài đã hạ thuốc vô cùng mạnh, nếu thật sự đổi cho nhau, đêm nay thận của anh ta sẽ hỏng mất.

Con mẹ nó đầu anh có vấn đề à? Mau chóng cút qua một bên, sớm biết như vậy đã cho người lôi anh ra ngoài rồi.

Hứa Trai Hiệp trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài thấy Hứa Trai Hiệp như vậy, trong lòng cũng nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính, cô càng không dám uống ly rượu đó nữa.

Hứa Trai Hiệp, rốt cuộc em muốn làm gì? Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Trai Hiệp chất vấn.

Muốn làm hòa với chị.

Hứa Trai Hiệp nói.

Hừ, tôi thấy cậu đúng là chó không thay đổi được thói quen ăn phân, Lâm Thanh Diện, chúng ta đi thôi!Hứa Bích Hoài đứng dậy, kéo Lâm Thanh Diện rời đi.

Hôm nay cho dù chị không uống ly rượu này, cũng đừng hòng có thể rời đi một cách dễ dàng.

Đúng lúc này, một giọng cười chợt vang lên, ngay sau đó, một đoàn người tiến vào nhà hàng, bao vây xung quanh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Hứa Trai Hiệp thấy vậy, lập tức dùng mắt ra hiệu với Lưu Biên, rồi vui vẻ rời khỏi nhà hàng.

Hứa Bích Hoài tốt xấu gì cũng là người nhà họ Hứa, những trường hợp như vậy anh ta không thích hợp để xuất hiện ở đó, hơn nữa anh ta cũng tin tưởng thủ đoạn của Lưu Biên, tin tưởng ngày mai Hứa Bích Hoài sẽ không còn trong trắng nữa.

Hứa Bích Hoài bị dọa một trận, cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô vô thức nhích lại gần Lâm Thanh Diện.

Anh… anh là Lưu Biên! Hứa Bích Hoài nhận ra người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang đi về phía cô, lập tức kêu lên.

Không ngờ cô cũng khá có mắt nhìn đấy, có thể nhận ra tôi.

Lưu Biên cười nói.

Vì… vì sao anh lại đưa người đến bao vây chúng tôi? Anh muốn làm gì? Hứa Bích Hoài trở nên căng thẳng.

Làm gì? Đương nhiên là làm cô rồi, chẳng lẽ cô tưởng rằng người của tôi sẽ chặt ngón tay vì cô nữa à, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được? Lưu Biên cười nhạo.

Hứa Bích Hoài run lên, lúc này cô mới hiểu, chuyện này là do Hứa Trai Hiệp và Lưu Biên hợp lại để bẫy cô.

Mồm miệng của anh sạch sẽ một chút.

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Lưu Biên, lạnh lùng nói.

Lúc này Lưu Biên mới nhìn sang Lâm Thanh Diện, nhếch miệng nói: Mày chính là Lâm Thanh Diện đấy à? Tiếng tăm vô dụng của mày tao cũng nghe qua không ít, tao muốn hỏi là có phải mày đã bị thiến thành thái giám rồi hay không? Nghe nói mày kết hôn với Hứa Bích Hoài lâu như vậy rồi, vẫn chưa động vào cô ta?Mọi người xung quanh lập tức bật cười.

Hai nhân viên phục vụ cách đó không xa cũng lén lút nhìn sang bên này, thấy Lâm Thanh Diện dám đấu khẩu với Lưu Biên, gương mặt lập tức tỏ vẻ khinh thường.

Đầu óc của tên Lâm Thanh Diện này hỏng rồi à, chẳng lẽ anh ta không biết địa vị của Lưu Biên ở Hồng Thành hay sao, lại còn dám bảo Lưu Biên nói năng sạch sẽ, đúng là chán sống rồi mà.

Không những hèn nhát, mà còn không có não nữa, xem ra hôm nay anh ta chạy không thoát rồi, người đẹp như Hứa Bích Hoài, cũng bị tên ngu ngốc như anh ta hại rồi.

Sắc mặt Hứa Bích Hoài trắng bệch nhìn Lưu Biên, tên tuổi của ba người đứng đầu giới ngầm của Hồng Thành cô biết rõ, một khi bị Lưu Biên nhìn trúng, muốn chạy cũng khó.

Lưu Biên, chuyện lần trước là người của anh phạm pháp, bọn họ bị trừng phạt, là do họ tự tìm đến.

Hôm nay nếu như anh dám động đến tôi, nhà họ Hứa sẽ không bỏ qua cho anh đâu.

Lúc này Hứa Bích Hoài không biết phải làm sao, chỉ có thể lôi nhà họ Hứa ra đe dọa Lưu Biên.

Nhà họ Hứa? Ông đây chưa từng đặt nhà họ Hứa của mấy người vào trong mắt, cho dù ông già Hứa Mạn Tranh kia có đích thân đến đây, ông đây cũng vẫn sẽ chơi cô! Lưu Biên nói.

Anh! Hứa Bích Hoài sốt ruột.

Ngón tay của đàn em tôi không thể bị gãy một cách vô cớ như vậy được, cô làm người của tôi bị thương, mà vẫn còn có thể thoải mái tự tại, cũng khinh thường Lưu Biên này quá rồi đấy.

Anh… anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể đền tiền cho anh, chỉ cần anh không động vào tôi, bây giờ tôi sẽ gọi người nhà họ Hứa mang tiền đến.

Hứa Bích Hoài có chút sợ hãi rồi, bắt đầu cầu xin Lưu Biên.

Đền tiền? Được thôi, hôm nay cô phải mang một trăm năm mươi tỉ đến đây cho tôi, tôi sẽ không tính toán với cô nữa.

Lưu Biên cười nói.

Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy tuyệt vọng, một trăm năm mươi tỉ, cho dù là nhà họ Hứa, cũng không thể lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức, chứ đừng nói là cô.

Nếu như cô không thể đưa ra số tiền đó, vậy thì uống ly rượu kia, rồi ngủ với tôi một đêm, chuyện này coi như kết thúc.

Lâm Thanh Diện bước lên phía trước một bước, để Hứa Bích Hoài ở phía sau lưng anh, lạnh lùng nói: Tao thấy mày vội đi đầu thai lắm rồi, những lời ban nãy của mày, đã đủ để mày chết một trăm lần rồi.

Lưu Biên thấy Lâm Thanh Diện lại đứng ra, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng chửi: Con mẹ nó, không có chỗ cho một thằng vô dụng như mày ở đây nói chuyện, ông đây không chỉ muốn chơi người phụ nữ của mày, mà còn muốn làm chuyện đó ở trước mặt mày, tên bỏ đi như mày, chắc là cũng thích được cắm sừng lắm nhỉ.

Muốn chết! Lâm Thanh Diện không định phí lời với anh ta, muốn trực tiếp ra tay dạy dỗ Lưu Biên.

Hứa Bích Hoài thấy vậy, vội vã nắm tay anh lại: Lâm Thanh Diện, anh đừng kích động, anh ta là Lưu Biên đó, chúng ta không dây vào được, thật sự không được, em…Anh tuyêt đối không để chuyện như vậy xảy ra.

Lâm Thanh Diện kiên quyết nói.

Mẹ nó, lúc này rồi còn có tâm trạng chém gió à? Anh em đâu, bắt hai đứa nó lại cho tao, đợi lát nữa tao chơi xong, bọn mày cũng sẽ có phần.

Lưu Biên nói.

Một đám người lập tứng hăng hái bắt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen nhanh chóng chạy vào nhà hàng, bảo vệ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Lưu Biên và đám anh em của anh ta cũng bị bao vây lại.

Một đám người nhìn nhau, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.

Lý Huỳnh Thái bước ra từ trong đám người mặc đồ đen, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, quan tâm hỏi: Anh Diện, không sao chứ?Lâm Thanh Diện lắc đầu: Không sao.

Lưu Biên nhìn thấy Lý Huỳnh Thái, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, khoảng thời gian trước anh ta và Lý Huỳnh Thái đã từng va chạm với nhau, chẳng lẽ tên nhóc đó đến đây để trả thù?Nhưng sớm không đến muộn không đến, tại sao lại đến vào ngay lúc này?Lý Huỳnh Thái, mày đem nhiều người đến đây như vậy để làm gì? Lưu Biên híp mắt, anh ta biết chắc chắn Lý Huỳnh Thái tìm đến anh ta không phải để uống trà.

Làm gì? Đương nhiên là làm mày rồi! Câu trả lời của Lý Huỳnh Thái giống như ban nãy khi Lưu Biên đáp lời Hứa Bích Hoài.

Gương mặt Lưu Biên co rút lại, lạnh lùng nói: Lý Huỳnh Thái, chuyện lần trước tao không chiếm lợi được bao nhiêu, mày không phải một người nhỏ nhen như vậy chứ, vì một chút chuyện như vậy, mà muốn ra tay với tao?Lý Huỳnh Thái chế giễu, nói: Con mẹ nó ai vì chuyện lần trước chứ, hôm nay ông đây đến để thay anh Diện xử lí mày!Anh Diện? Gương mặt Lưu Biên lộ ra vẻ nghi ngờ, ngay lập tức anh ta nghĩ đến một người, quay lại nhìn Lâm Thanh Diện: Mày nói là thằng này sao?Không sai.

Lý Huỳnh Thái mạnh mẽ nói.

Hứa Bích Hoài kinh ngạc, tên tuổi của Lý Huỳnh Thái cô đã từng nghe qua, cũng là một trong ba người đứng đầu giới ngầm của Hồng Thành, không ngờ anh ta lại gọi Lâm Thanh Diện một tiếng anh Diện.

Lý Huỳnh Thái, đầu mày bị úng nước rồi à, thằng nhóc này là một tên bỏ đi nổi tiếng toàn Hồng Thành, mày lại vì nó mà ra tay với tao? Sắc mặt Lưu Biên như gặp phải quỷ.

Mày muốn tìm chết à? Lý Huỳnh Thái nghe Lưu Biên nói Lâm Thanh Diện như vậy, lập tức trở nên nóng nảy.

Lưu Biên cười lớn, nói: Lý Huỳnh Thái, con mẹ nó mày đừng tưởng tao là một thằng ngốc, tên vô dụng Lâm Thanh Diện này ở nhà họ Hứa còn không bằng một con chó, mày nói mày vì nó sao, đánh chết tao cũng không tin!Vậy thì con mẹ nó, tao đánh chết mày! Lý Huỳnh Thái bước thẳng lên phía trước, chuẩn bị ra tay với Lưu Biên, có điều bị Lâm Thanh Diện cản lại.

Cậu đưa Bích Hoài ra ngoài trước đi, chuyện này đừng để cô ấy nhìn thấy.

Lâm Thanh Diện nói.

Lý Huỳnh Thái trừng mắt nhìn Lưu Biên, rồi gật đầu với Lâm Thanh Diện, sau đó quay người đưa Hứa Bích Hoài ra ngoài.

Lưu Biên nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: Thằng ngốc, có phải Lý Huỳnh Thái bảo mày phối hợp diễn kịch với nó không? Dựa vào mày, mà cũng có tư cách để tên kia gọi một tiếng anh Diện sao?Cùng là những người đứng đầu giới ngầm, Lưu Biên cảm thấy Lý Huỳnh Thái gọi tên vô dụng Lâm Thanh Diện một tiếng anh, cũng đã kéo giá trị của anh ta xuống.

Đừng phí lời nữa, một lúc nữa là tới lượt mày chết rồi.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Con mẹ nó, diễn đến nghiện rồi à, có phải do Lý Huỳnh Thái mà mày mới dám nói chuyện với ông đây như vậy không? Đợi một lát nữa giải quyết Lý Huỳnh Thái xong, ông đây sẽ cho mày biết sự lợi hại của ông!Lâm Thanh Diện nhếch miệng, không để ý đến anh ta nữa.

Hai nhân viên ở đó không xa nhìn lén qua bên này, bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Chuyện gì thế này, người mà vừa dẫn đám người kia vào, hình như là Lý Huỳnh Thái.

Không sai, chính là anh ta, không ngờ hai trong ba người đứng đầu giới ngầm lại đến chỗ chúng ta, hôm nay đúng thật là xui xẻo mà, hơn nữa cậu nhìn thấy thái độ của Lý Huỳnh Thái với Lâm Thanh Diện không, gọi anh ta một tiếng anh Diện đấy, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện không đơn giản như chúng ta nghĩ?Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên bỏ đi, chắc là chỉ phối hợp với Lý Huỳnh Thái mà thôi, đợi Lý Huỳnh Thái lợi dụng xong anh ta, rồi sẽ đá anh ta ra chỗ khác thôi, đến lúc đó chắc chắn Lưu Biên sẽ không bỏ qua cho anh ta, tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thảm hại của anh ta rồi.

Nói cũng đúng, cuối cùng người xui xẻo e là chỉ có Lâm Thanh Diện thôi, tên vô dụng như anh ta tôi cũng không thể nhìn tiếp được nữa rồi.

…Chỉ trong một lát, Lý Huỳnh Thái đã từ bên ngoài trở về, anh ta sắp xếp vài người bảo vệ Hứa Bích Hoài, để Hứa Bích Hoài yên tâm chờ đợi là được rồi.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: Sắp xếp xong rồi?Xong rồi, đảm bảo chị dâu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lý Huỳnh Thái trả lời.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nếu như Hứa Bích Hoài đã an toàn, vậy không còn gì để anh phải quan tâm nữa rồi.

Lời nói ban nãy của Lưu Biên đã khiến Lâm Thanh Diện vô cùng tức giận, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lưu Biên.

Lý Huỳnh Thái, mày không cảm thấy buồn cười à, gọi tên vô dụng này một tiếng anh, muốn khiến tao buồn nôn sao, mày muốn thấp kém hơn tên vô dụng này, nhưng tao không muốn… Lưu Biên lại mở miệng một lần nữa.

Lâm Thanh Diện xông thẳng về phía anh ta, thuận tiện khởi động nắm đấm của mình.

Lưu Biên thấy vậy, khinh thường nói: Thằng kia, mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày tưởng rằng…Còn chưa nói xong, nắm đấm của Lâm Thanh Diện đã hạ xuống mặt Lưu Biên.

Lưu Biên có thể trở thành một trong ba người đứng đầu giới ngầm, thực lực cho dù không bằng Lý Huỳnh Thái, nhưng người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.

Nhưng ban nãy, anh ta không nhìn thấy nắm đấm của Lâm Thanh Diện được tung ra như thế nào, hoàn toàn không nhìn rõ.

Quá nhanh!Lưu Biên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó cơ thể anh ta ngã về phía sau.

Đàn em của anh ta lập tức đỡ anh ta dậy, nếu không anh ta không thể đứng dậy được.

Đây là tên vô dụng mà mọi người thường nói sao? Sao lực đấm ban nãy lại mạnh như vậy chứ, bọn họ dốc hết sức đấm, e rằng cũng không thể so được với anh.

Anh ta đứng vững được rồi liền nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, lớn tiếng chửi: Con mẹ nó, lên cho ông, đánh chết nó!Đám đàn em của Lưu Biên xông về phía Lâm Thanh Diện, người mà Lý Huỳnh Thái đưa đến cũng xông lên, người của Lưu Biên không ai có thể tiến đến gần Lâm Thanh Diện.

Anh Diện, cần em giúp không? Lý Huỳnh Thái hỏi.

Một đám sâu bọ mà thôi, chuyện này mà cũng cần cậu giúp, e là chẳng cần cậu gọi tôi một tiếng anh nữa rồi.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Lý Huỳnh Thái bái phục, anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện vô cùng ngầu.

Con mẹ nó cút đi, dựa vào mày, cũng là đối thủ của tao à?Lưu Biên xông về phía Lâm Thanh Diện, định trả lại một đòn vừa nãy.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng đưa tay lên, động tác nhanh nhẹn nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác chậm rãi, giống như một cao thủ đã luyện võ nhiều năm trong TV, đối với tốc độ và sức mạnh, đã có thể khống chế vô cùng tốt.

Anh dễ dàng nắm lấy bàn tay Lưu Biên, với năng lực của anh, sức mạnh nắm đấm của Lưu Biên đã bị tiêu hao đi hơn nửa, không thể nào tiến lên phía trước được nữa.

Không thể nào! Lưu Biên kinh ngạc.

Giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện đã ấn anh ta xuống đất.

Cơ thể của Lưu Biên ít nhất phải to gấp đôi so với Lâm Thanh Diện, nhưng khi Lâm Thanh Diện giữ lấy nắm đấm của anh ta, Lưu Biên cảm giác như cơ thể này không phải của mình nữa.

Mày biết mày sai ở đâu chưa? Gương mặt Lâm Thanh Diện bình tĩnh, giọng nói còn mang theo ý thẩm vấn.

Ông đây không sai.

Thả tao ra, nếu không tao sẽ… Lưu Biên dốc hết sức phản kháng, nhưng lại không có tác dụng gì.

Lâm Thanh Diện không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: Cái sai của mày là, có ý đồ với người phụ nữ của tao.

Vừa dứt lời, rắc một tiếng, một cánh tay của Lưu Biên đã bị Lâm Thanh Diện bẻ gãy.

A!!Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp phòng ăn, nghe chẳng khác gì tiếng lợn bị chọc tiết.

Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa trên khuôn mặt Lưu Biên, mặt gã trắng bệch như tờ giấy, sự đau đớn làm mặt mày gã vặn vẹo nhăn nhúm.

Gã nào có ngờ đâu, Lâm Thanh Diện, cái kẻ bị tất cả mọi người xem như phế vật đó lại hung hãn đến như vậy, bẻ gãy cánh tay gã mà không có chút chần chừ hay do dự nào.

Hai người phục vụ đứng bên ngoài nhìn thấy thì trong lòng cũng hồi hộp vô cùng.

Lúc nãy hai bọn họ còn châm chọc Lâm Thanh Diện rằng anh sẽ bị Lưu Biên dạy cho một bài học nhớ đời, không ngờ mới đây mà Lưu Biên đã bị anh bẻ gãy một cánh tay rồi.

Có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Người đó.

.

.

là Lâm Thanh Diện thật sao?Quá.

.

.

quá đáng sợ, Lâm Thanh Diện mà dám đánh gãy cánh tay Lưu Biên à! Ông ta chính là một trong ba thiên vương thế giới ngầm ở Hồng Thành này đó!Anh ta.

.

.

anh ta là một tên phế vật thật sao? Nếu anh ta là phế vật thật vậy chúng ta.

.

.

Là thứ gì chứ?Hai người nhân viên nuốt khan, bọn họ hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Lâm Thanh DiệnSau khi bẻ gãy cánh tay của Lưu Biên, Lâm Thanh Diện hỏi tiếp: Đã biết lỗi chưa?Dù sao thì Lưu Biên cũng là một trong ba vị vua ngầm ở Hồng Thành này, có thể được như ngày hôm nay cũng đâu phải dựa vào việc dễ dàng mở miệng xin tha.

Gã nghiến chặt răng toan đẩy Lâm Thanh Diện đang đè trên người mình xuống, gã tin tưởng rằng với năng lực của gã thì dù chỉ có một tay cũng có thể đánh bại Lâm Thanh Diện.

Biết con mẹ mày chứ biết.

.

.

Lưu Biên dồn lực lên cánh tay còn lại định chống người đứng lên.

Lâm Thanh Diện trông thấy thế thì buông cách tay đã gãy của gã ra, sau đó anh kéo chặt cánh tay kia lại.

Lưu Biên lại một lần nữa ngã xuống mặt nền, hơn nữa Lâm Thanh Diện còn kiềm kẹp các khớp xương của gã, dù gã có nhiều sức đi chăng nữa thì cũng chẳng cách nào gồng lên được.

Mẹ mày, thả bố ra, bố liều mạng với mày! Lưu Biên bắt đầu la hét ầm ĩ.

Lý Huỳnh Thái từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh hóng chuyện, nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi Lưu Biên có biết lỗi không lần thứ hai thì anh ta đã biết chắc một điều: Lưu Biên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được sống rồi.

Đúng là ngu quá, khi anh Diện hỏi tới lần thứ hai thì cứ nhận lỗi luôn đi, lát nữa khỏi phải chịu đau chịu khổ.

Lý Huỳnh Thái lắc lắc đầu, nghĩ đến đây lòng anh ta lại thấy sờ sợ, lại nhớ đến cái cảnh năm đó lần đầu gặp mặt Lâm Thanh Diện.

Nếu năm đó không nhờ đầu óc linh hoạt thì chắc hiện tại chân tay anh ta đều gãy hết rồi, hơn nữa là kiểu gãy mà có chữa cũng chẳng lành nổi.

Ông đã hết cơ hội.

Giọng điệu anh vô cùng thờ ơ, tựa như một vị thần chết có thể tuyên án tử cho kẻ khác một cách tùy ý vậy.

Anh siết chặt bàn tay đang tóm Lưu Biên lại, một tiếng rắc vang lên, tiếng kêu oai oái của Lưu Biên lại vang vọng.

Tôi.

.

.

tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi, xin anh tha tôi, tôi không dám nữa đâu.

Sau khi nếm mùi đau khổ thì Lưu Biên chẳng còn gan để mà chống đối lại Lâm Thanh Diện nữa, gã biết nếu còn cứng đầu cứng cổ nữa thì quãng đời sau này của gã rất có thể phải nằm liệt trên giường.

Sai ở đâu? Lâm Thanh Diện lại lên tiếng hỏi.

Không nên chọc anh, còn chửi anh là phế vật.

Còn gì nữa?Tôi.

.

.

Tôi không nên để mắt tới Hứa Bích Hoài, xin anh tha cho tôi đi, hai cánh tay cảa tôi muốn liệt cả rồi, từ đây tôi không dám thái độ lồi lõm với anh đâu.

Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội rồi, là do ông không biết trân trọng thôi.

Nếu hối hận mà có tác dụng thì điểm giới hạn của Lâm Thanh Diện này chắc chỉ dùng để trưng cho vui thôi.

Dứt lời, anh không chút nương tay bẻ gãy luôn hai chân của gã.

Lưu Biên nằm trên mặt đất, miệng thở hồng hộc, giờ đây chân tay của gã đều đã gãy hết rồi, dù bây giờ lão đau đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất thì cũng chẳng lăn nổi nữa.

Lâm Thanh Diện dạy cho Lưu Biên một bài học xong thì đứng dậy.

Lý Huỳnh Thái nhìn Lưu Biên đang nằm trên nền đất, trong lòng anh cảm thán không thôi, nhủ thầm cũng may hồi đó chọn theo đi theo Lâm Thanh Diện chứ không ngu người mà chống lại anh.

Giải quyết nốt đi, từ giờ trở đi Hồng Thành không còn tồn tại ba vị thiên vương nữa.

Lâm Thanh Diện nói.

Vâng.

Lý Huỳnh Thái đáp lời.

Hai người phục vụ trông thấy cảnh đó từ xa liền sợ bay màu, vội vàng chạy đi, lúc này mà bị Lâm Thanh Diện phát hiện thì không biết chừng sẽ bị anh giết người để diệt khẩu.

Thế nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Lâm Thanh Diện thừa biết hai người họ ở đó, chẳng qua là lười chẳng thèm để tâm thôi.

Lâm Thanh Diện bước ra khỏi phòng ăn đi tới bên cạnh Hứa Bích Hoài, anh nở một nụ cười dịu dàng với cô, nói:Anh có sao không? Lưu Biên đâu? Ông ta thả anh à? Hứa Bích Hoài lo lắng hỏi han.

Anh không sao, mọi chuyện đã được giải quyết, hai mình về nhà đi.

Lâm Thanh Diện trả lời cô.

Giải quyết? Hứa Bích Hoài ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh: Cái người tên Lý Huỳnh Thái kia là gì của anh vậy?Cô biết chuyện này êm xuôi nhất định là nhờ có Lý Huỳnh Thái, chung quy người có thể chống lại một trong ba vị thiên vương thì chắc chắn phải là một vị thiên vương khác.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc Lâm Thanh Diện có thể đánh bại Lưu Biên.

Ừm.

.

.

Không là gì hết.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Không thân chẳng quen thế sao anh ta lại giúp anh? Mặt Hứa Bích Hoài lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Anh bỏ tiền mời anh ta tới đó, không có gì mà tiền không giải quyết được.

Lâm Thanh Diện thuận miệng nói đại một lý do.

Ban đầu Hứa Bích Hoài còn có hơi nghi ngờ, nhưng rồi nhớ tới chiếc vòng Trái tim thần Venus mà lần trước Lâm Thanh Diện tặng cô, đó là một vật có giá hơn trăm tỉ bạc chứ đâu ít! Thế là cô cũng không thắc mắc gì chuyện anh bỏ tiền mời Lý Huỳnh Thái nữa.

Nhưng mà anh cũng lắm tiền quá đi thôi!Đây có coi như lén vợ giấu quỹ đen không nhỉ? Ý nghĩ này toát lên trong đầu khiến Hứa Bích Hoài không nén nổi nụ cười.

Hai người là vợ chồng hợp pháp, vậy theo lý thuyết khoản tiền cô không biết thì chính là quỹ đen rồi.

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài đột nhiên nở nụ cười thì đực mặt ra, anh hỏi: Em cười gì vậy?Không có gì, chúng ta đi thôi.

Hứa Bích Hoài có hơi ngượng ngùng, vội vàng nhấc chân bước đi.

Chuyện lần này khiến Hứa Bích Hoài thấy rõ bộ mặt nham hiểm của Hứa Trai Hiệp, cô dự định ngày mai sẽ nói chuyện này với Hứa Mạn Tranh.

Đồng thời cũng làm cô một lần nữa nhận thấy sự đáng tin cậy của Lâm Thanh Diện, chuyện này dường như anh đã đoán biết từ trước và cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi vậy.

Nếu không nhớ Lâm Thanh Diện thì lần này cô có thể đã bị.

.

.

Ngày mai em muốn nói chuyện này với ông nội, lần này Hứa Trai Hiệp đã quá quắt lắm rồi.

Hứa Bích Hoài lên tiếng.

Anh đi cùng em.

Dù Hứa Bích Hoài muốn làm gì thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Hứa Bích Hoài khẽ mím môi, trong lòng vui như hoa nở.

Bây giờ chỉ cần có Lâm Thanh Diện ở đây cô sẽ cảm thấy vô cùng an lòng.

Hai người cùng đi về nhà, lúc đi ngang qua một cửa hàng điện máy thì Hứa Bích Hoài bỗng dừng lại.

Cô nhìn chằm chằm vào một chiếc tivi trong đó, lẩm bẩm nói: Tivi trong nhà đã bị hỏng rồi, chỉ xem được vài kênh, mẹ đã nói em mấy lần rồi, nhưng tiền lương tháng này của em lại không đủ.

.

.

Lâm Thanh Diện trông thấy dáng vẻ muốn mua nhưng lại xót tiền của cô thì không nén nổi cười.

Sau đó anh liền nắm lấy tay Hứa Bích Hoài, kéo cô đi vào trong cửa hàng.

Lâm Thanh Diện, anh làm gì vậy, chúng ta đâu có mua đâu, đừng đi vào.

Hứa Bích Hoài vội vàng nói.

Tivi trong nhà nên thay mới rồi, dù sao cũng tới đây rồi thì cứ xem thử đi.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Hứa Bích Hoài cũng hết cách, đành đi theo anh dạo quanh cửa hàng.

Vốn Hứa Bích Hoài đã nói rằng cứ đi khu tivi rẻ để xem qua thôi, nào ngờ Lâm Thanh Diện lại nói rằng tivi là vật cần thiết, phải mua đồ tốt chút mới được.

Thế là hai người họ đi đến khu cao cấp nhất trong cửa hàng này.

Woa, Lâm Thanh Diện, hay chúng ta đi chỗ khác coi thử đi, tivi ở khu này mắc quá, vài chục triệu chứ ít gì!Hứa Bích Hoài vừa nhìn thấy bảng giá bày ra thì liền muốn quay gót bỏ đi.

Vài chục triệu cũng được, cứ xem thử đi.

Lâm Thanh Diện nói.

Lúc này nhân viên bán hàng đứng cách đó không xa liếc hai người họ một cái, trông hai người không có vẻ gì là lắm tiền, chắc sẽ không mua nổi tivi ở khu này, thế nên người nọ cũng chẳng thèm nhúc nhích gì.

Người như vậy cô ta cũng gặp nhiều rồi, toàn mấy người không mua nổi mà lại cứ đòi muốn ngắm nghía nọ kia, cho nên mọi khi trông thấy kiểu người này cô ta đều ngó lơ cả.

Lâm Thanh Diện cũng không quá hiểu biết về tivi, trông thấy có một người nhân viên đứng bên kia thì liền đi tới hỏi: Chào cô, cô có thể giới thiệu cho chúng tôi về mấy mẫu tivi đó không?Cô nhân viên nọ còn chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn anh, cô ta nói thẳng: Hai người nên đi chỗ khác mua thì tốt hơn, hàng ở khu này rất mắc tiền, giới thiệu cho hai người cũng phí thời gian thôi.

Hứa Bích Hoài nghe cô ta nói vậy liền bước tới túm lấy tay Lâm Thanh Diện, chung quy cô cũng cảm thấy bản thân mình không mua nổi thật, cô nhân viên này nói cũng không sai.

Lâm Thanh Diện vừa nghe cô nhân viên nọ nói thì liền cảm thấy có hơi bực bội.

Dù có đủ tiền mua hay không thì giới thiệu hàng hóa cho khách cũng là nghĩa vụ của nhân viên bán hàng, cô nhân viên này lại tự cho là hai người họ không đủ tiền mua, thậm chí cả việc giới thiệu cũng lười không làm.

Có vài người bán đồ hơi cao cấp chút lại tự nhiên cảm thấy đẳng cấp của bản thân cũng được nâng cao theo.

Cô biết chúng tôi không mua nổi? Lâm Thanh Diện nói với giọng điệu lạnh lùng.

Cô nhân viên liếc nhìn anh rồi bĩu môi, miệng nói: Sao không tự nhìn quần áo anh đang mặc đi, tổng cộng chắc không quá ba trăm nghìn đâu nhỉ? Anh thấy bản thân mua nổi tivi sáu mươi triệu sao?Ngại quá, chúng tôi chỉ xem chút thôi, làm phiền cô rồi.

Hứa Bích Hoài vội vàng đi tới túm tay anh, cứ tiếp tục như vầy thì sẽ mất hết mặt mũi thôi.

Vậy còn tạm được.

Trông cô nhân viên kia cứ như thể Lâm Thanh Diện đã gây phiền phức to lớn cho cô ta vậy.

Cô ta là một nhân viên bán hàng, giới thiệu hàng cho chúng ta là nghĩa vụ nghề nghiệp, sao lại bảo là làm phiền được chứ.

Lâm Thanh Diện nói.

Hai người chỉ xem không mua, đó là là phiền tôi rồi.

Cô nhân viên kia hùng hổ nói.

Lâm Thanh Diện không tiếp tục tranh luận với cô ta, anh chỉ thẳng vào chiếc tivi mắc nhất ở khu này rồi nói: Chúng tôi mua cái này, thanh toán luôn.

Hứa Bích Hoài nghe thế liền mở to mắt nhìn anh, cô nói: Anh điên rồi sao, chiếc tivi kia hơn một trăm triệu đó!Cô nhân viên kia thấy Lâm Thanh Diện bảo tính tiền ngay, đã vậy còn mua chiếc tivi mắc nhất thì trong lòng liền cảm thấy thấp thỏm.

Nếu Lâm Thanh Diện muốn mua chiếc tivi này thật, sau đó lại đi tố cáo cô ta, vậy thì cô ta thảm rồi.

Nhưng cô ta để ý thấy phản ứng của Hứa Bích Hoài đứng cạnh, trong lòng đoán Lâm Thanh Diện chỉ đang vờ vịt thôi, hai người bọn họ không thể nào mua được chiếc tivi đắt như vậy.

Cuối cùng cô ta vẫn chọn tin vào trực giác của mình, vẫn không thay đổi thái độ với Lâm Thanh Diện.

Chính miệng anh nói muốn mua đó, đến lúc thanh toán mà không moi tiền ra thì tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi hai người đi.

Cô nhân viên kia bực dọc nói.

Nhìn phát biết ngay hai người kia là kiểu nhân viên văn phòng không có mấy đồng dắt túi rồi, chắn chắn không mua nổi đâu, không có gì phải lo hết.

Người nhân viên tự trấn an bản thân.

Sau đó cô ta liền đưa Lâm Thanh Diện đến chỗ thanh toán, kêu người tính người tiền in hóa đơn rồi đưa cho anh, nói: Trả tiền đi.

Lâm Thanh Diện lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, thế nhưng anh tìm hồi lâu vẫn không thấy đâu.

Sau đó anh nhớ ra trước khi ra ngoài anh đã thay quần áo, thẻ ngân hàng đã nằm trong một bộ đồ khác rồi.

Lâm Thanh Diện, ừm.

.

.

chúng ta nên ra ngoài đi.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy dáng vẻ mò túi tìm thẻ của Lâm Thanh Diện thì càng ngượng hơn.

Nhân viên nọ thấy Lâm Thanh Diện như vậy liền cho rằng lúc nãy anh nói muốn mua tivi là vờ vịt thôi, vẻ khinh khi hiện rõ trên mặt cô ta.

Mua không nổi chứ gì, còn vờ vịt với tôi nữa, bây giờ hoặc hai người tự cút ra ngoài, hoặc là tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi ra.

Cô ta càng thêm tự tin, hùng hổ nói.

Tôi chỉ quên mang thẻ thôi.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Quên gì chứ, loại người như anh tôi thấy nhiều rồi, đừng nghĩ là tôi không biết anh đang giả bộ.

Còn quên thẻ nữa chứ, sao anh không bỏ quên vợ mình đi.

Cô ta khinh bỉ nói.

Lâm Thanh Diện nghe vậy liền thấy có hơi bực bôi, cứ hễ động chuyện gì mà động chạm đến vợ anh đều khiến anh thấy rất khó chịu.

Cô đứng đây chờ, tôi gọi cuộc điện thoại.

Lâm Thanh Diện nói rồi xoay người đi ra một bên.

Gọi điện nữa chứ, không có tiền là không có tiền thôi, còn ở đây mà vờ vịt nữa, đúng là không biết ngại mà.

Hứa Bích Hoài lúc này cảm thấy xấu hổ tột cùng, biết trước như vậy cô đã không vào đây với Lâm Thanh Diện rồi.

Nhưng giờ có hối hận cũng vô ích thôi.

Mới nãy cô vừa cảm thấy Lâm Thanh Diện rất đáng tin cậy, không ngờ rằng chưa gì anh đã làm ra chuyện như vậy, lại khiến cô cảm thấy anh có hơi không đang tin cậy rồi.

Lâm Thanh Diện đi tới một nơi yên tĩnh, anh lôi điện thoại ra gọi một cuộc điện thoai.

Hồng Thành, tầng cao nhất trong tòa nhà Thiên Dương, trong văn phòng của Hướng Vấn Thiên.

Sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tới tìm tôi, đã biết chưa? Hướng Vấn Thiên nói với cô thứ ký đứng trước mặt.

Vâng thưa chủ tịch.

Cô thư ký bồn chồn đáp lại.

Lúc này điện thoại đặt trên bàn chủ tịch bỗng reng lên, cô thư ký vội vã nhìn thoáng qua rồi nói: Chủ tịch, là một người tên Lâm Thanh Diện gọi tới, chắc là không có gì quan trọng, để tôi từ chối cuộc gọi giúp anh.

Hướng Vấn Thiên vừa nghe thấy cái tên Lâm Thanh Diện thì liền bật người ngồi dậy, vội vàng giật điện thoại từ trong tay cô thư ký, nói: Sau này cuộc gọi của ai cũng có thể từ chối, nhưng riêng người này thì nhất định không thể, cho dù đang có việc quan trọng cỡ nào thì khi người này gọi tới cô cũng phải nói cho tôi biết.

Dứt lời Hướng Vấn Thiên liền bấm nhận cuộc gọi.

Alo, anh Diện, dạo này sao rồi, lâu rồi không gặp, em bắt đầu nhớ anh rồi đó.

Tra cho tôi xem tiệm điện máy Thiên Thủy là của ai, xem thử xem có thể nhanh chóng mua lại nó không, tôi muốn mua.

Lâm Thanh Diện điềm nhiên nói.

Nếu người nhân viên kia đã không tin anh có thể mua nổi chiếc tivi mấy chục triệu, vậy thôi anh dứt khoát mua luôn cả cửa hàng này, khi đó còn có thể dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.

Hướng Vấn Thiên đã nghe được yêu cầu của Lâm Thanh Diện, lập tức lên mạng tra thử, sau đó nói với Lâm Thanh Diện:Anh Diện, cửa hàng điện máy Thiên Thủy này cũng trực thuộc tập đoàn của chúng ta, giám đốc phụ trách là Lý Vân, giờ em sẽ gửi số của ông ta cho anh.

Cái cửa hàng đó là do tập đoàn chúng ta tiện thì mở thôi, không có vai trò gì quan trọng cả, anh Diện muốn làm gì thì cứ làm nấy.

Lâm Thanh Diện cúp máy rồi gọi điện cho Lý Vân, giám đốc phụ trách cửa hàng điện máy này.

Tìm ai? Giọng vang lên ở đầu dây bên kia có vẻ thờ ơ.

Tôi là Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.

Đầu bên kia vang lên tiếng ma sát với ghế dựa, theo sau đó là giọng nói hết sức nhiệt tình của Lý Vân: Là anh Diện ạ, xin hỏi anh gọi có gì không?Lúc nãy Hướng Vấn Thiên vừa gọi cho ông ta, dặn rằng nếu có một người tên Lâm Thanh Diện tìm thì dù là chuyện gì ông ta cũng phải đồng ý.

Cho dù anh muốn chuyển hết đồ trong cửa hàng thì Lý Vân cũng phải chiều theo ý anh.

Lý Vân cũng không ngu, ông ta biết người tên Lâm Thanh Diện này chắc chắn cũng thuộc hàng có máu mặt, nếu không Hướng Vấn Thiên cũng sẽ không đích thân gọi cho ông ta.

Tôi ở cửa vào số ba của cửa hàng điện máy, ông tới đây một lát đi.

Lâm Thanh Diện nói dứt lời thì liền cúp máy.

Anh quay về khu tivi cao cấp, người nhân viên nọ và Hứa Bích Hoài vẫn đang đứng đó.

Cô nhân viên kia tỏ ra khinh bỉ, còn Hứa Bích Hoài lại có vẻ xấu hổ.

Sao rồi? Gọi điện vay tiền không được sao? Để tôi nói cho mà nghe nhé, không có khả năng móc hầu bao trả thì đừng có mà thể hiện, loại người như anh khiến tôi thấy thật ghê tởm.

Cô ta vẫn không bỏ qua hai người.

Tôi vừa gọi giám đốc của các cô, cứ đợi ông ta rồi nói sau.

Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.

Cô nhân viên kia càng tỏ vẻ không tin lời anh, lên giọng nói: Dựa vào anh sao? Còn gọi cho giám đốc của chúng tôi á? Nằm mơ, trừ khi là khách hàng lớn, nếu không quản lý của chúng tôi cũng chả có thì giờ tới đây để mà lãng phí với mấy tên bần cùng như mấy người.

Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.

Chỉ trong vòng hai phút, một người đàn ông mặc đồ vest với khuôn mặt gầy gò đã chạy tới, có thể thấy rõ ông ta đã chạy nhanh hết mức thế nào.

Cô nhân viên kia không ngờ rằng giám đốc sẽ tới thật, điều này làm cô ta cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Song rồi cô ta lại nhủ thầm, đây có lẽ chính là một cơ hội tốt, chỉ cần cô ta trình bày rõ rằng Lâm Thanh Diện không có tiền mua tivi mà còn ở đây quấy rối, có khi còn được giám đốc khen ngợi ấy chứ.

Giám đốc, ở đây có người không có tiền mua tivi mà cứ khăng khăng rằng bản thân mua nổi, còn bảo tôi lấy cho anh ta chiếc tivi hơn một trăm triệu, rõ ràng anh ta không có tiền, chỉ là muốn gây sự thôi, đã vậy còn đòi gọi ông tới nữa chứ.

Là ai? Lý Vân lên tiếng hỏi.

Cô ta liền chỉ tay về phía Lâm Thanh Diện rồi nói: Chính là anh ta, nghèo rớt mồng tơi còn ở đây ra vẻ, đến tôi còn thấy chướng tai gai mắt.

Lý Vân nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi hỏi: Anh đây có phải là.

.

.

là anh Lâm không?Lâm Thanh Diện gật đầu.

Giám đốc, người như vậy còn nhiều lời với anh ta làm gì, không gọi anh ta là ăn mày đã nể mặt rồi.

Cô ta thấy giám đốc tới thì như tìm được chỗ dựa vậy, nói năng càng khó nghe hơn.

Mặt Lý Vân tái mét, người này ngay cả Hướng Vấn Thiên cũng phải tôn trọng, cô nhân viên này lại dám bảo anh là ăn mày, chán sống rồi sao.

Mẹ nó ngậm cái mồm thối tha của cô vào! Người như anh Lâm đây tới lượt cô nhiều lời sao? Lý Vân trừng mắt với cô ta.

Cô nhân viên kia thấy Lý Vân đột nhiên nổi nóng thì trong lòng vô cùng thấp thỏm, không thể nào ngờ được là Lý Vân lại lên tiếng bênh vực Lâm Thanh Diện.

Giám đốc, tôi.

.

.

Tôi gì? Chỗ này không đến lượt cô lên tiếng.

Lý Vân lớn tiếng giận dữ.

Lúc này cô ta mới nhận ra rằng có lẽ mình đã chọc phải người có máu mặt rồi.

Hứa Bích Hoài đứng cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Lý Vân, cô vốn cho rằng người quản lý ở đây sẽ càng chướng mắt hai người họ hơn, không ngờ ông ta lại đứng về phía họ.

Lý Vân mắng cô nhân viên kia xong liền quay lại nhìn Lâm Thanh Diện rồi kính cẩn nói: Anh Lâm à, thật ngại quá, cô nhân viên này mới tới nên có nhiều chuyện chưa biết rõ, xin anh thứ lỗi cho.

Anh muốn mua cái nào, giờ tôi sẽ cho người đóng gói chuyển thẳng tới nhà anh.

Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ vào chiếc tivi giá hơn trăm triệu kia: Cái này đi.

Lý Vân ngay lập tức gật đầu rồi nói: Anh Lâm, anh cứ để địa chỉ lại, tôi sẽ cho người đưa tới đó nhanh nhất có thể.

Lâm Thanh Diện cho Lý Vân địa chỉ.

Sau khi ghi lại địa chỉ, Lý Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Bích Hoài rồi khen cô: Đây chắc là bà xã nhà anh đúng không, thật đúng là vẻ đẹp trời cho, có khi Tây Thi còn thua vài phần.

Hứa Bích Hoài nghe vậy dù có hơi ngại ngùng nhưng cũng thấy rất thoải mái, so với cảm giác xấu hổ ban nãy đúng là khác nhau một trời một vực.

Lâm Thanh Diện cũng không nói thêm gì, chung quy dù là Lý Vân thì cũng chỉ là một nhân viên làm công cho anh thôi, không cần gì phải khách sáo cả.

Đúng rồi, phẩm chất nhân viên chỗ các người cần nâng cao đi, đã không xem khách hàng là thượng đế mà còn ra vẻ khinh khi, loại nhân viên như vậy không có cũng chẳng sao.

Trước khi đi Lâm Thanh Diện lại nói với Lý Vân một câu.

Anh Lâm nói phải, để sau này tôi sẽ cố gắng nâng cao phẩm chất của nhân viên, những người phẩm chất kém cỏi sẽ đuổi đi hết.

Lâm Thanh Diện gật đầu nắm tay Hứa Bích Hoài đi ra khỏi cửa hàng, không cần trả dù chỉ một xu.

Người nhân viên kia mặt cắt không còn giọt máu, lòng vô cùng ân hận vì thái độ lồi lõm của mình lúc nãy, nếu cô ta ăn nói đàng hoàng đúng bổn phận thì chuyện như vậy đã không xảy ra rồi.

Đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi biến đi, chỗ này không nhận nuôi nhân viên như cô.

Giọng điệu Lý Vân lạnh lùng, ông ta nói dứt lời liền quay lưng bỏ đi.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng bước đi trên đường, Hứa Bích Hoài tò mò nhìn anh, cô hỏi anh: Người giám đốc kia sao không lấy tiền của anh vậy, cái tivi đó tận hơn trăm triệu đó.

Anh gọi điện nhờ bạn trả tiền rồi, sau này trả lại là được.

Lâm Thanh Diện cười trả lời cô.

Lúc này Hứa Bích Hoài mới gật gật đầu, lúc đó cô trông thấy thái độ của Lý Vân với Lâm Thanh Diện, còn nghĩ rằng anh chính là chủ của cửa tiệm này cơ, hóa ra là nhờ bạn trả tiền trước.

Hai người về tới nhà không bao lâu thì tivi cũng đã được chuyển tới, hơn nữa họ còn nhiệt tình lắp ráp xong xuôi.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa buổi tối về tới nhà trông thấy tivi mới thay thì đều vô cùng ngạc nhiên.

Đây không phải loại tivi cao cấp hơn trăm triệu một cái sao? Sao nó lại ở nhà chúng ta chứ?Chắc chắn là Bích Hoài mua rồi, xem ra lần trước chuẩn bị triển lãm, Bích Hoài cũng được không ít lộc.

Hứa Quốc Hoa nói.

Hai người cùng đứng trước tivi mới ngắm nghía hồi lâu.

Bích Hoài đúng là có triển vọng quá, lại mua cho chúng ta loại tivi xịn như vậy, chốc nữa tôi nhất định phải ra ngoài khoe con gái của chúng ta mới được.

Mặt mày Tống Huyền Khanh tươi rói như hoa.

Không lâu sao Lâm Thanh Diện vì muốn xem xét chất lượng của tivi ra sao nên liền đi tới mở tivi lên.

Ngay lúc anh đang cầm điều khiển tivi chuyển kênh thì Tống Huyền Khanh liền đột nhiên vọt lại, còn nhoài tới giật chiếc điều khiển từ trong tay anh.

Tống Huyền Khanh trợn trừng nhìn chăm chăm vào anh, lớn giọng nói: Tivi này là của con gái mua cho bọn tôi, hơn nữa nó mắc tiền như vậy, không phải thứ mà cậu muốn xem là xem, sau này cậu muốn dùng tivi thì dùng cái cũ kia đi, đừng động vào cái mới này!.

Lâm Thanh Diện nhìn bộ dáng của Tống Huyền Khanh mà không khỏi lắc đầu.

Có điều anh cũng không để bụng làm gì, chỉ là một cái tivi mà thôi, bình thường cũng chẳng mấy khi xem.

Hơn nữa, chỉ cần anh muốn thì dù là bưng hết cả cái cửa hàng thiết bị điện gia dụng về cũng không thành vấn đề.

Lúc này, Hứa Bích Hoài xuất hiện.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy liền tươi cười ra đón.

Con gái, con tốt với ba mẹ ghê, mua cho ba mẹ cái tivi mắc tiền như thế cơ chứ.

Mẹ với ba con vui muốn chết luôn đó.

Tống Huyền Khanh nói.

Đúng đúng, con gái mình có triển vọng lắm đó.

Người làm cha mẹ như chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Hứa Quốc Hoa cũng tiếp lời.

Hứa Bích Hoài ngẩn người, cái tivi này có phải do cô mua đâu chứ.

Mẹ.

.

.

Hứa Bích Hoài muốn giải thích.

Con gái à, mẹ biết con ngại mà.

Con là con gái mẹ, mẹ cũng không khách khí với con đâu.

Ba mẹ có được đứa con gái như con đúng là may mắn thật, không giống như cái đứa chẳng ra hồn Lâm Thanh Diện kia.

Ăn không ở không nhà chúng ta mà trước giờ chưa từng làm được cái gì cho nhà này cả.

Tổng Huyền Khanh ngắt lời, không để Hứa Bích Hoài nói tiếp: Con mua cho ba mẹ cái tivi mắc vậy, sau này đừng có để Lâm Thanh Diện đụng vào đó, lỡ mà làm hư thì ba mẹ tiếc đứt ruột mất thôi.

Mẹ, cái tivi này… Hứa Bích Hoài có hơi gấp gáp, tivi này là Lâm Thanh Diện mua, nếu như không để anh đụng vào thì hơi bị ép người quá đáng rồi.

Được rồi, Bích Hoài à, mẹ hiểu ý con mà, khỏi phải nói.

Mẹ với ba con xem tivi đây, con về phòng nghỉ ngơi đi.

Tống Huyền Khanh không hề cho Hứa Bích Hoài cơ hội mở miệng.

Rồi bà quay người trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một cái, lẩm bẩm: Đúng là cái thứ vô dụng, con gái tôi giỏi giang như vậy sao lại gả cho một tên không ra gì như cậu chứ hả.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, thấy vô cùng có lỗi.

Lâm Thanh Diện cười với cô, tỏ vẻ không sao cả, nói: Về phòng thôi.

Về đến phòng, Hứa Bích Hoài dẩu dẩu môi nhìn Lâm Thanh Diện, vô cùng xấu hổ nói: Xin lỗi anh, mẹ em tính thế đó.

.

.

rõ ràng tivi là anh mua.

.

.

Không sao, ai mua cũng vậy thôi mà.

Chuyện nhỏ thế này không cần phải để ý làm gì.

Lầm Thanh Diện lên tiếng.

Sau đó anh đi trải đệm dưới sàn.

Cảm ơn anh.

Hứa Bích Hoài lần này thật sự thấy biết ơn Lâm Thanh Diện.

Mấy ngày nay anh đã giúp cô quá nhiều rồi, hơn nữa còn không một lời oán than gì.

Cô nghĩ Lâm Thanh Diện biểu hiện thế này cũng đã rất ổn rồi… hay là.

.

cho anh lên ngủ trên giường nhỉ?Nghĩ tới đây, tim Hứa Bích Hoài không khỏi đập mạnh, mặt cũng đỏ thêm một chút.

Nếu như cho anh lên giường ngủ, anh sẽ động tay động chân gì với cô không đây?Nếu lỡ đến lúc đấy anh không kiềm chế được mà …Hay thôi cứ đợi tiếp đã vậy, nếu mà thật anh không kiềm chế được thì đã tự leo lên giường rồi chứ.

Đã cưới nhau lâu thế rồi, nếu như anh thật sự muốn thì cô cũng không thể không cho.

.

.

Hứa Bích Hoài nằm trên giường nghĩ loạn xạ một hồi rồi thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đến biệt thự nhà họ Hứa để tìm Hứa Mạn Tranh kiện Hứa Trai Hiệp.

Hai người vừa đến cổng khu nhà, Lâm Thanh Diện lại ghé sang sạp hàng bên đường mua bánh trứng.

Ông chủ, cho 2 cái bánh trứng nhé.

Lâm Thanh Diện nói.

Người đàn ông trung niên gật đầu cười, bắt đầu làm bánh.

Chuyện hôm qua, cảm ơn chú nhé.

Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Không có gì, hai vợ chồng cậu yêu nhau vậy, tôi không muốn cả hai có chuyện gì.

Người đàn ông trung niên cười nói.

Chú nhìn ra được là có người đang theo dõi tụi cháu, đúng là không phải người bình thường nha.

Lâm Thanh Diện hỏi.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trung niên này, anh đã cảm thấy ông ta không đơn giản.

Những sự việc xảy ra ngày hôm qua đã khẳng định suy nghĩ đó của anh.

Gì mà bình thường với không bình thường chứ, tôi chỉ là người bán bánh trứng mà thôi.

Ông ta cười trả lời.

Thấy ông ta không muốn nói, Lâm Thanh Diện cũng không hỏi tiếp nữa.

Cầm lấy bánh trứng xong, Lâm Thanh Diện chào người đàn ông rồi quay người tiến về phía Hứa Bích Hoài.

Hai người cùng nhau bước vào biệt thự nhà họ Hứa.

***Trong nhà họ Hứa, Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã đến đây từ sớm.

Hứa Mạn Tranh còn chưa xuống lầu, hai người vẫn đang nói chuyện với nhau.

Anh, anh chắc chắn là hôm qua Hứa Bích Hoài đã bị Lưu Biên… Hứa Bích Uyên hỏi.

Chuyện này còn phải hỏi nữa sao, mặc dù hôm qua xảy ra chút ngoài ý muốn, bị tên ngốc Lâm Thanh Diện phát hiện trong rượu có thuốc.

Có điều sau đó Lưu Biên đã tự mình ra tay rồi, cái tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia làm sao mà đấu lại Lưu Biên được chứ.

Hứa Trai Hiệp nói chắc nịch.

Vậy chuyện sau đó anh có thấy không? Hứa Bích Uyên tiếp tục hỏi.

Không, sau khi Lưu Biên ra tay là anh đi liền.

Chuyện Lưu Biên làm còn cần phải lo nữa sao.

Hơn nữa nếu mà không thành công thật thì anh ta phải gọi điện báo cho mình biết chứ.

Cả ngày hôm qua điện thoại anh đâu thấy tăm hơi gì, có khi giờ anh ta còn đang hú hí với Hứa Bích Hoài đấy chứ.

Hứa Trai Hiệp nói.

Hứa Bích Uyên lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: Con đĩ Hứa Bích Hoài này, cưới lâu như vậy rồi mà còn không cho Lâm Thanh Diện đụng vào người.

Giờ lại bị Lưu Biên dày vò cả một đêm, thật tình muốn biết giờ cô ta cảm thấy thế nào.

Không chừng cô ta còn thích cảm giác vậy nữa ấy, tình nguyện làm cho Lưu Biên.

Hứa Trai Hiệp cười nhạt.

Không lâu sau, Hứa Mạn Tranh xuống nhà.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên lập tức bắt đầu vu khống Hứa Bích Hoài.

Ông nội, ông không biết đó, con khốn Hứa Bích Hoài vì muốn lấy lòng Lưu Biên mà cả đêm hôm qua không về nhà.

Cô ta thật sự khiến nhà chúng ta mất mặt quá sức rồi.

Hứa Bích Uyên nói.

Không được nói hàm hồ, Bích Hoài là người thế nào ông không biết rõ sao hả.

Đừng có vu khống nó.

Hứa Mạn Tranh nghe Hứa Bích Uyên nói thế liền lạnh lùng hừ một tiếng.

Ông nội, Bích Uyên nói thật đó.

Hôm qua con tận mắt thấy cô ta và Lưu Biên đi ăn cùng nhau.

Hai người chắc chắn có chuyện gì với nhau rồi, Hứa Bích Hoài cứ liên tục dán sát lên người Lưu Biên.

Chuyện này con tận mắt thấy thật mà.

Hứa Trai Hiệp nói dối không chút ngượng ngùng.

Hứa Mạn Tranh đập bàn một cái, đứng bật dậy.

Cái gì? Nó mà lại dám làm ra cái việc xấu hổ mất mặt nhà họ Hứa này à? Phát điên mất.

Bây giờ gọi nó về đây ngay lập tức để ông mặt đối mặt hỏi cho rõ xem.

Nếu mà thật vậy thì vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào nhà họ Hứa này nữa.

Ông nội, sợ là Hứa Bích Hoài giờ vẫn còn đang nằm trên giường Lưu Biên ấy chứ.

Hứa Bích Uyên nói.

Tay Hứa Mạn Tranh bắt đầu run rẩy: Nó sao có thể ở cùng với Lưu Biên được? Nhà họ Hứa chúng ta trước giờ không qua lại với loại người như Lưu Biên, Hứa Bích Hoài đang tự vả vào mặt ông sao hả?Ông quên là lần triển lãm trước, người chúng ta bắt được chính là người của Lưu Biên sao.

Hứa Bích Hoài chắc là sợ bị báo thù nên cố tình lấy lòng Lưu Biên đó.

Hứa Trai Hiệp nói như kiểu chuyện lần trước không có liên quan chút xíu nào đến anh ta vậy.

Hừ, thật làm ta tức chết được! Giọng Hứa Mạn Tranh vô cùng giận dữ.

Ngay lúc này, bảo mẫu nhà họ Hứa chạy vào nói: Ông chủ, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện tới rồi ạ, hai người bảo là có chuyện cần gặp ông.

Ta đang định đi tìm bọn nó đây, để bọn nó vào.

Hứa Mạn Tranh nổi giận đùng đùng.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, hai người họ khá là kinh ngạc, theo lý thuyết, không phải lúc này Hứa Bích Hoài nên ở trên giường của Lưu Biên hay sao.

Có lẽ Hứa Bích Hoài không chịu nổi Lưu Biên nên tự mình chạy đi.

Rất nhanh sau đó, Hứa Bích Hoài đi vào cùng với Lâm Thanh Diện.

Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, tên khốn Hứa Trai Hiệp kia nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hại con.

Hứa Bích Hoài vừa bước vào đã mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài, cô thối lắm! Rõ ràng cô ra ngoài vụng trộm với đàn ông mà còn dám nói là tôi hại cô à, cô không biết xấu hổ nhỉ! Hứa Trai Hiệp phản bác.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã có mặt ở đây, cô suy nghĩ lại thì hiểu ngay, hai người họ tới trước cáo trạng rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Bích Hoài lại càng thêm tức giận, nếu không phải hôm qua nhờ có Lâm Thanh Diện, chỉ sợ cô đã bị Lưu Biên làm gì đó rồi.

Giờ Hứa Trai Hiệp lại dám vu oan cô đi vụng trộm bên ngoài, cho dù cô có nhẫn nhịn tốt đến đâu thì giờ cô cũng không nhịn nổi.

Hứa Trai Hiệp, anh đừng có ngậm máu phun người, anh làm gì thì trong lòng anh không phải hiểu rõ sao? Hứa Bích Hoài thở gấp, chỉ hận không thể tới đánh cho Hứa Trai Hiệp mấy cái.

Tôi ngậm máu phun người á? Cô có chứng cớ không? Tôi thì lại có chứng cứ chính xác về chuyện cô nịnh bợ Lưu Biên đó.

Hứa Trai Hiệp vừa nói vừa lấy một bức ảnh trong quần áo ra, trong hình chính là Hứa Bích Hoài và Lưu Biên, hôm qua Hứa Trai Hiệp đã cố tình chọn góc để chụp tấm ảnh này.

Sau khi nhìn thấy bức hình kia, Hứa Mạn Tranh hoàn toàn tin tưởng Hứa Trai Hiệp, ông vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận nói: Hứa Bích Hoài, giờ con có còn gì để nói nữa không hả, vậy mà con lại đi gian díu với người như Lưu Biên, thật sự là mất hết mặt mũi nhà họ Hứa chúng ta!Ông nội à, con không có, là Hứa Trai Hiệp hãm hại con, hắn bỏ thuốc vào trong rượu của con, muốn cho Lưu Biên cơ hội xuống tay.

Ông quên lần trước chính là Hứa Trai Hiệp thông đồng với Lưu Biên ăn trộm đồ cổ sao.

Hứa Bích Hoài cố gắng giải thích.

Cô đừng có lừa ông nội nữa, miệng mọc trên người cô, cô muốn nói thế nào mà không được, tôi có chứng cứ chứng minh việc cô đi gặp Lưu Biên, cô giải thích nó thế nào đây? Hứa Trai Hiệp cười lạnh.

Anh ta tin rằng Hứa Mạn Tranh sẽ tin tưởng mình hơn, cho nên dù có những điểm không hợp lý, anh ta cũng không hề lo lắng.

Hứa Bích Hoài sốt ruột vô cùng, nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào có thể phản bác Hứa Trai Hiệp.

Rõ ràng cô không làm chuyện đó, nhưng mà người khác lại bảo là cô làm, cảm giác đó khiến cô muốn phát điên.

Lúc này đây, Lâm Thanh Diện bước lên một bước, nói: Bích Hoài không nói dối, đúng là hôm qua Hứa Trai Hiệp và Lưu Biên thông đồng lừa cô ấy, chỉ có điều họ không thực hiện được.

Mấy người này nhìn về phía Lâm Thanh Diện, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt.

Lâm Thanh Diện này, ở đây có đến lượt anh nói chuyện không? Chẳng lẽ anh nghĩ ông nội sẽ tin một tên ăn hại như anh à? Hứa Bích Uyên cười khẩy nói.

Lúc người phụ nữ của anh lên giường khóc lóc với người khác, sao anh lại không đứng ra nhỉ, giờ anh lại lật lọng như vậy, anh sợ mình mất mặt chứ gì? Hứa Trai Hiệp trào phúng nói.

Hắn ta mà có sĩ diện gì kia chứ? Hắn làm cho cả nhà họ Hứa chúng ta mất hết mặt mũi rồi, em thấy cả nhà mình người không biết xấu hổ nhất chính là tên này đấy.

Hứa Bích Uyên bĩu môi.

Được rồi, hai người kia khiến cho nhà họ Hứa bị sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ bây giờ, hai đứa mày cút khỏi nhà họ Hứa cho ta, vĩnh viễn đừng trở về đây nữa.

Hứa Mạn Tranh quát lên.

Lâm Thanh Diện đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh nói: Bức ảnh đó chỉ chứng minh hôm qua chúng con đi gặp Lưu Biên thôi chứ đâu thể chứng tỏ được điều gì.

Mà con nói Bích Hoài không nói dối cũng là vì con có chứng cứ đây.

Vừa nói, Lâm Thanh Diện vừa lấy một cây bút ghi âm trong áo.

Đây là thứ hôm qua Lý Huỳnh Thái đưa cho anh.

Thôi đi, anh có thể có chứng cứ gì được, tôi thấy chẳng qua là nói xằng nói bậy mà thôi.

Rõ ràng Hứa Bích Uyên không tin Lâm Thanh Diện.

Anh mở bút ghi âm lên, phát âm thanh được lưu trong đó.

Em tưởng anh muốn mời cô ta ăn cơm à, chẳng qua anh chỉ để cho cô ta rơi vào bẫy của anh thôi.

.

.

Giọng nói của Hứa Trai Hiệp vang lên.

Đây chính là nội dung của cuộc nói chuyện sáng qua giữa Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên khi hai người đang ở quán ăn.

Trong buổi sáng hôm qua, họ đã nói hết kế hoạch, bao gồm cả việc làm sao để bôi nhọ Hứa Bích Hoài.

Mà Lý Huỳnh Thái đã cho người ghi âm lại tất cả, cũng là vì đề phòng mấy kẻ Hứa Trai Hiệp sẽ đi cáo trạng trước.

Sau khi hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nghe được nội dung đoạn ghi âm thì biến sắc tức thì, làm sao mà họ có thể ngờ, lúc họ nói đủ thứ chuyện với nhau lại bị người ta ghi âm lại.

Lúc này đây, Hứa Trai Hiệp muốn đi qua cướp lại bút ghi âm ở trong tay Lâm Thanh Diện.

Quay lại, để ta nghe xem hai đứa mày nói gì.

Hứa Mạn Tranh ngăn cản.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, trên trán họ ứa cả mồ hôi lạnh.

Bức ảnh không nói rõ được cái gì, nhưng nội dung ghi âm này lại đúng là chứng cứ xác thực, giọng nói của họ rất rõ ràng, Hứa Mạn Tranh nghe được toàn bộ.

Hứa Bích Hoài cũng kinh ngạc nhìn sang Lâm Thanh Diện, không biết tại sao anh lại có được đoạn ghi âm này.

Hai người họ thông đồng hãm hại Bích Hoài, đều là người nhà họ Hứa cả mà lại làm như vậy, đúng là táng tận lương tâm, nếu ông có giới hạn thì đừng nên thiên vị cho họ nữa.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chăm Hứa Mạn Tranh rồi nói.

Sắc mặt ông trở nên tái nhợt, sao mà ông ngờ được, chuyện này lại do Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên bày kế như thế này.

Ông nội, ông đừng nghe tên đó, hắn muốn bôi nhọ bọn con đó.

Hứa Trai Hiệp ngụy biện.

Mày tưởng ta hồ đồ rồi à? Nó cầm băng ghi âm đấy, hơn nữa người vừa nói chuyện không phải hai đứa mày thì còn có thể là ai được nữa đây?Bình thường ta quá dung túng cho bọn mày, không ngờ bọn mày có thể làm ra chuyện thế này, đúng là tức chết ta rồi!Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều căng thẳng thấy rõ, lần này nói thế nào đi nữa, họ cũng không thể khiến cho Hứa Mạn Tranh tin được.

Ông nội ơi, dù chuyện này thế nào đi chăng nữa thì Hứa Bích Hoài cũng ngủ với Lưu Biên rồi, cô ta làm nhục nhã gia đình nhà họ Hứa chúng ta, ông phải đuổi cô ta đi.

Hứa Trai Hiệp cắn răng nói.

Hứa Mạn Tranh nhìn sang Hứa Bích Hoài, cũng không xem cô như là người bị hại.

Ông nội, con không làm gì có lỗi với nhà họ Hứa.

Hứa Bích Hoài vội vàng giải thích.

Hừ, chuyện này cô không ngụy biện được đâu, Lưu Biên là một trong ba đại thiên vương của Hồng Thành này, hôm qua cô bị người của hắn giữ lại, chắc chắn không thể chạy ra ngoài! Hứa Trai Hiệp mở miệng.

Hứa Mạn Tranh cũng biết thế lực của Lưu Biên mạnh ra sao, nếu hắn ta muốn giữ Hứa Bích Hoài lại thì chắc chắn cô sẽ không chạy được.

Đúng lúc đó có một người đi tới trước mặt Hứa Mạn Tranh, thấp giọng nói gì đó.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều nhìn cô với vẻ chắc chắn, làm sao mà cô còn trong sạch được chứ.

Lúc này đây, Hứa Mạn Tranh trợn mắt nhìn về phía hai người bọn họ, lạnh lùng nói: Tối hôm qua Lưu Biên đã bị Lý Huỳnh Thái mang người đến tiêu diệt, sao hắn có thể ra tay với Bích Hoài được? Hai đứa vô liêm sỉ kia, lần này nhất định ta phải xử lý hai đứa mày.

Nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói vậy, trong giây phút đó, Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều hóa đá.

Lưu Biên.

.

.

bị Lý Huỳnh Thái tiêu diệt? Hứa Trai Hiệp không thể tin nổi vào tai mình.

Sao có thể có chuyện đó được chứ, hôm qua rõ ràng Lưu Biên còn.

.

.

Hứa Bích Uyên cũng tỏ vẻ không tin.

Dưới cách nhìn của họ, Lưu Biên là một nhân vật lớn ở Hồng Thành này, sao có thể bị diệt như thế được?Nếu đúng là vậy thật, chỉ e hôm qua Hứa Bích Hoài không hề bị Lưu Biên làm gì.

Hừ, hai đứa vô liêm sỉ kia, không chỉ thiết kế hãm hại Bích Hoài mà còn muốn ép nó vào đường chết, bọn mày còn chạy tới cáo trạng trước, muốn ta đuổi Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, ta thấy ta nên đuổi hai đứa mày mới phải.

Hứa Mạn Tranh tức giận đến mức giọng nói cũng run lên.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, sau đó thì cùng quỳ xuống trước mặt Hứa Mạn Tranh một cái rầm.

Ông nội ơi, bọn con biết lỗi rồi, xin ông tha cho con, bọn con không dám nữa.

Hai người họ tỏ vẻ rất ăn năn, còn vội vàng khóc rống.

Tất cả mọi thứ họ đang có đều là do nhà họ Hứa ban cho, nếu bị đuổi ra khỏi nhà này thật, chỉ e bọn họ không sống nổi.

Cầu xin ta làm gì? Hai đứa mày hãm hại ta sao? Hứa Mạn Tranh lạnh lùng nói.

Hai người họ hiểu ý Hứa Mạn Tranh, chuyện đã như vậy rồi, họ cũng chỉ còn cách cắn răng cúi đầu nhận lỗi.

Hai người quay lại đối diện với Hứa Bích Hoài, họ vẫn quỳ dưới đất như lúc nãy, làm sao mà họ ngờ cho được, vốn cứ tưởng sẽ đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi nhà họ Hứa, không ngờ giờ lại phải quỳ lạy xin lỗi Hứa Bích Hoài.

Chị ơi, em biết lỗi rồi, em nhận lỗi với chị, em xin lỗi, sau này em không dám nữa, chị tha thứ cho em.

Hứa Trai Hiệp nói một cách không tình nguyện.

Hứa Bích Uyên cũng nói vài câu bắt chước Hứa Trai Hiệp, mặc dù là xin lỗi nhưng cũng chẳng có thành ý là bao.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy họ quỳ trước mặt mình, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều.

Cần gì quan tâm họ thành tâm hay không, lần đọ sức này xem như Hứa Bích Hoài đã thắng.

Cô nhìn hai người quỳ dưới đất xin tha, long cũng vui sướng vô cùng.

Bích Hoài, nhất thời bọn nó bị ma quỷ ám ảnh cho nên mới làm ra những chuyện sai trái như vậy, con xem bọn nó đã quỳ xuống xin lỗi rồi, con tha cho bọn nó đi, đều là người nhà họ Hứa cả, đừng cứng nhắc quá.

Hứa Mạn Tranh còn nói đỡ thay cho Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

Hai người họ chỉ mới quỳ xuống xin tha mà ông đã muốn mình tha thứ rồi, trong lòng Hứa Bích Hoài cũng thấy hơi uất ức.

Nếu như bọn họ thành công thật, chẳng phải đời cô sẽ bị phá hủy rồi hay sao.

Trừng phạt hai người họ như vậy thì đúng là quá nhẹ.

Ông nội, ông làm vậy là không công bằng đâu.

Hứa Bích Hoài mím môi nói.

Hứa Mạn Tranh cũng thở dài, nói tiếp: Bích Hoài, con phải hiểu cho nỗi khó xử của ông nội, Trai Hiệp là trưởng tôn của nhà họ Hứa, tương lai phải kế thừa sản nghiệp của nhà này, ta không thể đuổi nó ra khỏi nhà được.

Bích Uyên lại được một người giàu có thần bí chọn trúng rồi, ta đã cho người đi điều tra, những đồ cổ lần trước rất có thể là do nhà họ Lâm ở kinh thành đưa tới.

Nhà họ Lâm ở kinh thành là đại tộc thế gia, nhà chúng ta chỉ là con giun con dế trước mặt họ, họ để ý đếnBích Uyên thật, nếu nó có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tương lai nhà họ Hứa chúng ta sẽ gặp bất lợi.

Hứa Bích Uyên nghe Hứa Mạn Tranh nói vậy thì đôi mắt mở to, hưng phấn nói: Ông nội, những món đồ cổ đó là của nhà họ Lâm ở kinh thành thật sao?Mày im đi, giờ chưa tới lượt mày nói chuyện.

Hứa Mạn Tranh quát lên.

Hứa Bích Uyên lập tức ngậm miệng, cô ta không nói nữa nhưng lòng đầy đắc ý, nếu đúng là gia đình đó thật thì chắc chắn Hứa Mạn Tranh không thể đuổi mình ra khỏi nhà được rồi.

Đây cũng là vì muốn tốt cho con thôi, giờ đừng nên khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng, tương lai nếu nhà họ Lâm tới cưới Bích Uyên thật thì cũng có lợi cho con mà.

Hứa Mạn Tranh nói tiếp.

Xì, nếu nhà họ muốn tới cưới tôi thật thì tôi cũng sẽ không cho chị gì đâu.

Trong lòng Hứa Bích Uyên nói thầm.

Nhà họ Lâm sẽ không tới cưới cô ta đâu.

Lúc này đây, Lâm Thanh Diện mới nói.

Hứa Mạn Tranh nhíu mày, lạnh giọng: Ở đây còn chưa tới lượt cậu nói chuyện, nếu dám nói thêm một chữ nữa thì cút ra ngoài đi.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, nhà họ Lâm đâu thể để ý đến Hứa Bích Uyên được chứ, anh chỉ đang nói thật mà thôi.

Hứa Bích Uyên cũng liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện nói vậy là vì đố kỵ với mình thôi.

Nhưng đang đuối lý nên cô ta chẳng dám nói ra lời.

Nếu đã vậy thì tùy ông nội quyết định.

Hứa Bích Hoài thở dài, địa vị của cô ở nhà họ Hứa vẫn không sánh nổi với Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên được.

Ta sẽ để Trai Hiệp đi xuống phía Nam rèn luyện với chú ba của mấy đứa một thời gian, chú ba là ai thì mấy đứa cũng biết, để nó đến đó xem như là trừng phạt nó rồi.

Hứa Mạn Tranh tuyên bố.

Gương mặt của Hứa Trai Hiệp lập tức ỉu xìu, đương nhiên anh ta biết tính tình của chú ba, nếu anh ta qua đó, thì chắc ngày nào cũng bị ăn đánh, nhưng mà đây là quyết định của Hứa Mạn Tranh rồi, anh ta cũng không dám phản bác.

Còn Hứa Bích Uyên thì ở nhà ba tháng, cố gắng học tập cái gì là tri thức lễ nghĩa cho ta, không có lệnh của ta thì không cho phép ra khỏi nhà.

Mặc dù Hứa Bích Uyên không vui nhưng sự trừng phạt này cũng đã rất nhẹ rồi.

Còn Bích Hoài, tiền lương của con sẽ được tăng gấp đôi, thăng chức thêm một cấp, xem như là bồi thường cho con.

Vâng, ông nội.

Hứa Bích Hoài không còn lựa chọn nào khác, cô chỉ đành chấp nhận.

Sau khi nói xong, Hứa Mạn Tranh lại trừng mắt nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên một chút, sau đó mới đi lên lầu.

Hai người kia cũng bò đứng dậy, nhìn về phía Hứa Bích Hoài với vẻ hả hê.

Dù cô lấy được chứng cứ thì sao chứ, ở cái nhà này, cô đừng mong có thể thắng được tôi.

Hứa Trai Hiệp dương dương đắc ý nói.

Hừ, tôi cũng nói cho cô biết, người để ý tôi chính là nhà họ Lâm ở kinh thành đấy, sau này tôi sẽ là mợ chủ nhà họ Lâm, cô mở mắt ra mà xem.

Hứa Bích Uyên cũng vô cùng tự đắc.

Hứa Bích Hoài không muốn nhìn thấy hai người này thêm nữa, cô xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Thanh Diện cũng vội vàng đuổi theo, ra đến ngoài, Hứa Bích Hoài dừng lại ngồi xổm xuống đất.

Họ nói không sai, ở cái nhà này, em mãi mãi không thể đấu lại họ.

Hứa Bích Hoài vừa nói vừa nức nở.

Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ chống lại cả nhà họ Hứa, không cần dựa vào nhà này nữa, vậy thì không sợ bọn họ rồi.

Lâm Thanh Diện thoải mái nói.

Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại lắc: Không được, nếu chống lại nhà họ Hứa thì em chẳng còn thứ gì cả.

Em còn có anh.

Lâm Thanh Diện nói như đinh đóng cột.

Hứa Bích Hoài hoảng hốt trong nháy mắt, vào giây phút này đây, dường như cô cảm giác được, Lâm Thanh Diện là người có thể bên cô chống lại cái nhà này.

Mặc dù cô biết anh ta chỉ nói vậy mà thôi, nhưng những lời này cũng đủ khiến cô thấy vui rồi.

Cô đứng dậy, dụi mắt rồi nói: Không sao, chúng ta về đi thôi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo.

Dù là lúc nào di nữa, anh cũng sẽ đứng sau lưng Hứa Bích Hoài, cho dù có phải chống lại toàn thế giới!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License