Người tình trí mạng
Chapter
0048
Sau khi cân nhắc, Tưởng Ly cảm thấy lời anh nói rất có lý.
Tần Xuyên phong tỏa, đời này qua đời khác sống ngăn cách với thế giới, việc có một người dân trong thôn đi ra ngoài mà nói tuy phạm vào điều cấm kỵ nhưng tội chưa đến mức chết.
Nhưng một khi tiết lộ bí kíp, thì chính là tiết lộ bí mật của thôn, tính chất sẽ khác.
Lúc trước Tần Vũ nói với trưởng quầy Vương rằng Vong Ưu Tán là của tổ tiên anh ta, nghe giống như đồ của nhà mình.
Nhưng về sau thông qua phân tích và suy đoán của họ, tổ tiên mà Tần Vũ nói thật ra là tổ tiên của toàn bộ người dân trong thôn.
.
Vong Ưu Tán là bí kíp được truyền từ đời này qua đời khác, được người dân trong thôn coi là báu vật quý giá, vậy thì hành vi của Tần Vũ chính là đại tội.
Như vậy thì đã có thể giải thích được nguyên nhân anh ta bị dùng cực hình.
Tưởng Ly thở dài nặng nề, đáy lòng như mọc đầy cỏ dại.
Lúc trước mong muốn ban đầu của cô khi xin ảnh Tần Vũ từ chỗ trưởng quầy Vương chính là hy vọng sau khi tới Tần Xuyên sẽ tim được Tần Vũ.
Cô đã nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân khiến Tần Vũ lỡ hẹn, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới trường hợp anh ta sẽ chết.
Tần Vũ đã có thể ra khỏi thôn bán bí kíp, chứng tỏ có thể mua chuộc bằng tiền bạc.
Cô đã nghĩ một khi tìm được Tần Vũ có thể cho anh ta thêm tiền đến khi anh ta đồng ý bán thì thôi.
Đúng là người tính chẳng bằng trời tính.
Nhiêu Tôn mượn ánh sáng của ngọn đèn trên đầu quét bốn phía xung quanh một lượt, nói ra một suy đoán khác: Có lẽ.
.
.
những người ở đây đều là những kẻ phản đồ của thôn.
Một câu nói đã thức tỉnh Lục Đông Thâm và Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm gật đầu: Không sai, đây cũng có thể giải thích cho nguyên nhân họ không được an táng tử tế.
Trong hai vách động bên trái và bên phải đều là những phản đồ của thôn.
Họ được chôn xung quanh một quan tài làm bằng trinh nam vàng mục đích chính là để nhận tội với bậc tổ tiên.
Giải thích như thế đúng là hợp tình hợp lý.
Tưởng Ly lại nhớ tới quan tài bằng gỗ trinh nam vàng ở động bên trái kia, nghĩ tới hình vẽ bên trên, bàn tay chảy máu ở hình vẽ thứ năm luôn khiến cô hoang mang vô cớ.
Nếu đều là phản đồ thì cách chết nên như nhau, chỉ tiếc là các thi thể trong các quan tài khác đều đã thối rữa nghiêm trọng.
Nhiêu Tôn nói.
Lục Đông Thâm mím môi, quét đèn pin một vòng, nhìn chằm chằm vào mấy cỗ quan tài khác trong góc và nói: Chúng ta vẫn chưa xem phía đó.
Tưởng Ly nghe xong câu nói ấy, đáy lòng lại bất giác dâng lên một cảm giác khác thường.
Cô túm chặt cánh tay Lục Đông Thâm, lí nhí nói: Hình như vẫn còn một ai khác theo dõi chúng ta.
Sau khi kiểm tra qua thi thể của Tần Vũ, cô một lòng cảm thấy cảm giác khác lạ ban nãy đến từ quan tài ấy.
Dù sao thì con người khi ở trong những hoàn cảnh khác thường đều sẽ cảm nhận được một số chuyện quái đản.
Một người chết trừng mắt, cho dù là qua quan tài, có thể cũng khiến người ta không thoải mái.
Nhưng bây giờ cảm giác này lại dâng lên, không phải vì chiếc quan tài ấy nữa, cũng không phải từ Tần Vũ.
.
.
Lục Đông Thâm để mặc cô níu chặt lấy mình, soi đèn pin vào một chiếc quan tài khác.
Nó cách họ hơn ba mét, phần thân đã rất cũ kỹ, còn có những khe hở to nhỏ khác nhau, khong thể nhìn rõ bên trong có gì.
Nhiêu Tôn đề cao cảnh giác, anh ấy điều chỉnh là ngọn đèn trên đầu, bước khẽ khàng sát lại gần đó.
Lần này là Lục Đông Thâm phối hợp với Nhiêu Tôn, vì góc độ của anh là thích hợp nhất.
Cảm giác của Tưởng Ly càng lúc càng mãnh liệt.
Thậm chí, cô hình như còn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Khi tay của Nhiêu Tôn chạm tới nắp quan tài, trái tim cô nhảy vọt lên dữ dội, không hiểu sao cô muốn khuyên họ khẩn trương rời đi, lập tức rời đi.
Câu này còn chưa nói ra, bên tai đã vang lên một loạt những tiếng sột soạt, giống như có một loài rắn nào đang trườn bò.
Nhưng từ lúc vào động tới giờ họ chưa hề nhìn thấy rắn, trên các lớp đá nham thạch xung quanh lại là những dốc đứng nhẵn nhụi, rắn muốn vào trong động là rất khó.
Tưởng Ly bất thình lình phản ứng lại.
Cô kéo cánh tay Lục Đông Thâm nhìn về phía cửa động, ánh sáng của đèn pin cũng hắt về hướng đó.
Là dây của họ đang động.
Tưởng Ly bất ngờ hiểu ra, có người đang kéo dây của họ!Ở những nơi thế này, dây chính là mạng sống của họ.
Tưởng Ly không buồn suy nghĩ lập tức lao ra ngoài.
Đồng thời lúc này Lục Đông Thâm cũng đã nhìn thấy cảnh ấy, mặt bàng hoàng, tức tốc đuổi theo.
Khi họ đi vào động đã cố định chắc chắn quá nửa sợi dây.
Bây giờ không biết có ai đã tháo nút thắt, sợi dây cứ thế trượt xuống.
Tưởng Ly nhanh tay nhanh chân giữ chặt lấy dây.
Động tác này xuất phát từ cách suy nghĩ bình thường nhất khi gặp chuyện, vì một đầu sợi dây cố định bên bờ vực, thế nên giữ chặt thân nó, cho dù không mặc trang bị cẩn thận ngay được thì chí ít cũng không rời quá xa sợi dây, chỉ cần lập tức đeo trang bị vào là được.
Nhưng nếu không nắm lấy sợi dây, thì sau khi nó trượt xuống dưới sẽ cứ thế trượt mãi, song song với miệng động, có một khoảng cách, và dựa vào khoảng cách tay của họ thì không thể với tới.
Thế nên, phản ứng đầu tiên của Tưởng Ly chính là nắm chặt thân dây.
Còn Lục Đông Thâm lại suy nghĩ rằng nếu Tưởng Ly nắm như thế sẽ xảy ra tình huống rơi xuống dưới.
Trừ phi cô có thể lập tức cố định dây vào móc khóa.
Thế nên mục đích anh lao ra chính là muốn giữ Tưởng Ly lại, đề phòng cô rơi xuống vực.
Có điều, cả hai người họ đều không ngờ rằng sợi dây ấy bị cắt đứt!Đã bị người ta cắt phẳng trên đầu.
Tưởng Ly kéo thân dây như thế, cả người đều trong trạng thái bổ nhào xuống.
Sợi dây không có lực kéo, cô theo quán tính ngã ra khỏi miệng động.
Cô kinh hoàng kêu lên.
Ngay sau đó, tay cô được Lục Đông Thâm giữ chặt.
Chỉ là giữ chặt, một tay kia của anh vốn dĩ là thân dây, cứ như thế, cả hai đồng thời rơi xuống.
Tưởng Ly chỉ cảm thấy đầu óc chợt choáng váng, trống rỗng hoàn toàn.
Gió thổi vù vù bên tai.
Bỗng nhiên, có một nguồn sức mạnh ngăn lại sự nguy hiểm khi họ tiếp tục rơi xuống.
Tất cả đều im lặng trong khoảnh khắc.
Cả hai người đều lơ lửng giữa không trung.
Bàn tay Tưởng Ly được Lục Đông Thâm kéo chắc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, tình hình của Lục Đông Thâm cũng không ổn lắm.
Tay kia của anh nắm dây, sợi dây đó rất căng, hy vọng của cả hai đều nằm trên sợi dây đó, còn hy vọng của Tưởng Ly thì rơi vào tay Lục Đông Thâm.
Cô không nhìn rõ tình hình phía trên.
Lục Đông Thâm nhìn thấy.
Là Nhiêu Tôn đã kịp thời giữ lại miệng sợi dây rơi từ trên xuống.
Cả người anh ấy nằm bò ra đất, sống chết nắm sợi dây, chốc chốc còn bị lôi kéo về phía trước.
Anh ấy chỉ cần bị kéo là sợi dây trong tay cũng trượt đi, và Lục Đông Thâm cùng Tưởng Ly cũng rơi thêm một chút.
Cửa ải sinh tử.
Nhiêu Tôn gào lên trên đỉnh đầu: Cả hai nắm chặt vào! Tôi đang cố nối thêm dây vào, gắng lên!Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn Tưởng Ly: Tuyệt đối không được buông tay.
Nói xong anh cắn răng, cánh tay càng dùng thêm sức, vòng sợi dây qua cổ tay để tăng thêm sức mạnh.
Tưởng Ly cảm thấy cánh tay bị kéo đến đau đớn, như sắp rơi ra khỏi cơ thể của cô vậy.
Cô nhìn Lục Đông Thâm trên đỉnh đầu, nghĩ tới cảnh ban nãy anh túm chặt lấy cô không chút do dự, khi buông mình rơi xuống không hề quan tâm tới nguy hiểm của mình, giống như một bản năng vậy.
Trái tim cô đột ngột chua xót, khiến nước mắt cô trào ra, đong đầy trong hốc mắt.
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, thấy mắt cô long lanh nước lại càng thêm chắc tay, an ủi cô: Bé con, em thử dùng tay phải nắm lấy chân anh đi.
Như vậy, coi như toàn bộ trọng lượng cơ thể cô sẽ dồn cả lên người anh, một tay nắm tay anh, một tay níu chân anh.
Chân tay bên này của anh đồng thời dùng sức sẽ tiện cho cô bò lên người anh, tới khi anh ôm được cô vào lòng bằng một cánh tay, cô cũng tiện nối sợi dây vào móc khóa.
Cách thức thì hay.
Nhưng quá mạo hiểm.
~Hết chương 470~Tưởng Ly lắc đầu với anh.
Lục Đông Thâm dỗ dành: Bé con, em phải tin anh.
Cô nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ lắc đầu.
Sao cô lại không tin anh chứ?Sao lại không hiểu tâm tư của anh?Chỉ có điều làm như vậy sẽ tăng thêm nguy hiểm cho anh.
Nhanh lên.
Lục Đông Thâm hơi sốt ruột, khẽ quát.
Tưởng Ly ra sức cắn môi, rất muốn xem tình hình ở phía Nhiêu Tôn ra sao, nhưng tầm nhìn lại bị hạn chế.
Cô suy nghĩ, có ý định khác, bèn làm theo lời anh nói.
Giữa không trung, dựa vào cơ thể của một người khác để leo lên, không có chút thể lực thì không thể nào làm được.
Và đồng thời, người được dựa cũng yêu cầu phải có một sức cánh tay và sức chịu đựng siêu mạnh.
Tưởng Ly có chút võ, xuất phát từ suy nghĩ này, Lục Đông Thâm mới dám để cô làm vậy.
Cô mượn cơ thể của anh leo lên trên, bàn tay nắm chặt của anh và cô không hề buông ra.
Cánh tay và chân của anh đều đang trợ lực cho cô, nhưng điều cô đang nghĩ trong lòng lại là: Cô phải giúp anh móc dây vào ngay lập tức.
Có điểm tựa, tốc độ của Tưởng Ly rất nhanh.
Lục Đông Thâm một tay giữ dây, một tay nắm chặt tay của Tưởng Ly để kéo cô lên.
Cô bò được lên, một tay thừa ra ôm chặt lấy cổ anh.
Anh chuyển sang vòng một tay ôm cô.
Khoảnh khắc này, cả hai ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng luồng hơi ấy còn chưa kịp lặng đi trong bụng, thậm chí còn chưa có thời gian cho Tưởng Ly móc nối khóa vào sợi dây trên người Lục Đông Thâm, sợi dây căng ra từ trên xuống dưới đã đứt đột ngột.
Hai người họ đồng thời rơi xuống, không kịp phòng bị.
Sợi dây nhanh chóng tuột khỏi móc, rơi thẳng xuống đáy vực.
Tưởng Ly loáng thoáng nghe thấy Nhiêu Tôn hét lên một tiếng ở trên cao, nhưng hét gì thì không còn nghe rõ nữa.
Cô cũng không còn quan tâm được việc nghe rõ hay không.
Gió thổi vù vù qua tai, dồn vào trong chỉ toàn sự âm u lạnh lẽo.
Trong đầu cô đang có hai luồng suy nghĩ giao hòa, va đập qua lại.
Sao dây lại đứt?Lục Đông Thâm không thể chết, cô cũng không muốn chết.
Hai người họ gần như bám sát vách núi rơi xuống, hơn nữa trong quá trình rơi, họ cố gắng hết sức có thể để dựa sát vào vách, từ đó làm hoãn xung tốc độ và quán tính rơi.
Một giây sau, Tưởng Ly bèn lần mò dao.
Nhưng Lục Đông Thâm đã có hành động sớm hơn cô.
Anh nhanh chóng rút con dao Phần Lan trên eo cô ra, quẹt thẳng một đường vào vách núi.
Vách núi kiên cố, trơn nhẵn, mũi dao sắc nhọn cùng vách núi tạo ra một dải ánh lửa lập lòe, để lại một dấu vết sâu đậm trên lớp đá nham thạch.
Trái tim Tưởng Ly như vọt lên tận cổ họng, cô vô thức níu chặt lấy Lục Đông Thâm.
Mọi sự chú ý của Lục Đông Thâm đều dồn cả vào con dao trong tay.
Cuối cùng khi tìm được cơ hội, anh nhắm chuẩn vào một khe hẹp trên vách núi, cắm mạnh lưỡi dao vào trong.
Cuối cùng họ cũng dừng việc rơi xuống.
Nhưng tình hình đã rất bi quan so với ban nãy rồi.
Hoặc có thể nói là tuyệt vọng.
Mọi hy vọng của họ đều nằm trên cánh tay Lục Đông Thâm.
Tay anh sống chết giữ chặt chuôi dao.
Thứ chống đỡ họ chỉ là một thân dao cắm vào khe hẹp của vách đá.
Cả hai đều lơ lửng, không thể chạm tới nơi đặt chân.
Vách núi quá trơn, nơi có góc cạnh lại cách họ quá xa, xung quanh có quá ít chỗ để họ mượn lực, thật sự đáng sợ.
Nếu có nhiều góc cạnh, còn có thể có hy vọng bò lên.
Lục Đông Thâm lại không hề từ bỏ.
Anh vẫn đang tiếp tục cố gắng.
Anh thì thầm cảnh cáo cô nhất định phải ôm chặt anh, không được phép buông tay.
Một tay anh nắm chặt chuôi dao, chân đang cố gắng tìm kiếm điểm chạm.
Có mấy lần đều phí công vô ích, vị trí họ lựa chọn rất tệ hại.
Quan trọng hơn là Tưởng Ly đang ở trên người anh, ôm lấy cổ anh, còn phân tán một ít sức cánh tay của anh, khiến anh không thể dùng toàn bộ lực của mình.
Tưởng Ly cố gắng nhìn lên trên.
Đã không còn nhìn thấy được vị trí vách động nơi Nhiêu Tôn đang đứng nữa, thế nên không thể biết tình hình của anh ấy giờ ra sao.
Nhưng có thể khẳng định rằng Nhiêu Tôn bây giờ không lên được, không xuống được, anh ấy đang bị vây hãm trong động.
Con dao Phần Lan cắm trong vách đá đã có dấu hiệu rời ra.
Có những viên sỏi nhỏ từ khe hở rơi xuống, một khi nó lỏng hẳn, chờ đợi họ chỉ còn một con đường chết.
Trái tim cô đã mấy lần nhảy loạn lên.
Khi thấy có những viên sỏi rơi xuống, nó thậm chí còn ngừng đập.
Hai người họ như đang đứng song song với thần Chết, cô gần như đã ngửi thấy mùi của cái chết rồi.
Đừng suy nghĩ lung tung.
Lục Đông Thâm buông một câu như thế trên đỉnh đầu cô.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Có mấy lần cô muốn gọi tên anh, hỏi anh phải làm sao đây?Trông anh đã mất sức lắm rồi, từng mạch máu trên cánh tay nổi lên, trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Trong một tình cảnh khó khăn như vậy mà anh vẫn nỗ lực nghĩ cách, Tưởng Ly cảm thấy người đàn ông như vậy định sẵn sẽ thành công, vì anh không tin số phận, chỉ tin chính mình.
Tưởng Ly cũng không phải là một người tin vào số mệnh.
Đã bao lần đi rừng cô cũng từng gặp nguy hiểm, lần nào cô cũng có thể cắn răng vượt qua?Nhưng lần này, cô có thể không cúi đầu trước ông trời ư?Giống như số phận đã mọc chân, bản thân mình đã đi tới đường cùng ngõ cụt, cô không thể kiểm soát được.
Bé con.
Lục Đông Thâm gọi tên cô, rất trầm, nhưng cũng rất kiên quyết.
Tưởng Ly ngước lên nhìn anh, hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng có một dự cảm chẳng lành.
Lục Đông Thâm không nhìn cô, tầm nhìn của anh rơi về một phía gần đó.
Anh thấp giọng nói: Bên đó có cạnh núi, anh giúp em qua đó có lẽ không thành vấn đề.
Anh đã nhìn rõ rồi, để em đặt chân xuống là có thể.
Bên đó nhiều vách núi góc cạnh, con dao trên hông anh em cầm đi, khi cần thiết có thể mượn sức.
Tưởng Ly nhìn theo mắt anh.
Vách núi này do thiên nhiên tạo thành, dù có bằng phẳng cách mấy cũng có cạnh núi.
Ngay gần đó là một cạnh núi rõ ràng.
Nếu bám chắc được vào đó thì chân có thể giẫm lên một vị trí gồ ghế bên dưới cạnh núi, cũng chính là điểm đặt chân mà Lục Đông Thâm nói.
Có điểm đặt chân là có thẻ điều chỉnh một trạng thái cơ thể tốt rồi tìm một chỗ khác để mượn lực.
Từ tình hình ngọn núi, nơi mà Lục Đông Thâm chỉ ra có hoàn cảnh tốt hơn bên này của họ nhiều, nhiều nếp gấp núi, nhiều cạnh núi, vẫn nguy hiểm nhưng có hy vọng.
Không ít người khi đi leo núi thám hiểm phải thiết kế tuyến đường đều lợi dụng nếp gấp và cạnh núi để tiến hành leo lên.
Tưởng Ly tỉ mỉ đánh giá những nếp gấp núi đó, cô không có bất kỳ dụng cụ an toàn nào, qua đó đồng nghĩa với việc phải tay không leo lên, công cụ duy nhất chính là con dao của Lục Đông Thâm.
Sự mạo hiểm này e là kể cả Tố Diệp cũng không dám làm.
Nhưng con đường này Lục Đông Thâm đã dành cho cô, đã biểu thị nó là con đường sống sót duy nhất, là một phần sống trong mười phần chết chín.
Anh nhường một phần sống cho cô, còn anh thì sao?Chỉ còn chín phần chết mà thôi.
Tưởng Ly quay về nhìn bàn tay đang nắm chặt chuôi dao của anh, dao thật ra đã lỏng ra rồi, đây có lẽ cũng là nguyên nhân anh buộc phải mạo hiểm.
Nếu tiếp tục cầm cự, ắt sẽ hao tổn thể lực của cả hai, vậy thì chờ đợi họ chỉ có cái chết.
Khoảnh khắc này, cô đã nhìn rõ và hiểu thấu suy nghĩ của anh.
Cô tin rằng anh sẽ dốc hết sức để bảo vệ chu toàn cho cô.
Nhưng nâng co qua cũng đồng thời sẽ gia tăng sức nặng lên đỉnh đầu, khi đó con dao Phần Lan sẽ lỏng lẻo, cuối cùng chỉ còn đối diện với một số phận: Dao rời ra khỏi khe hẹp, Lục Đông Thâm rơi xuống vực.
Cứ cho là con dao may mắn ở lại trong khe hẹp thì Lục Đông Thâm cũng chỉ có thể lơ lửng ở đó.
Xung quanh anh không có điểm trợ lực, lại không thể mượn sức mạnh của ai khác.
Trừ phi con dao trên hông anh vẫn còn thì anh còn có thể mượn sức của hai con dao để tới được khu vực an toàn.
Thế nên, cuối cùng thứ chờ đợi Lục Đông Thâm vẫn chỉ có một con đường chết.
~Hết chương 471~Tưởng Ly nhìn thấy rõ ràng, suy nghĩ thông suốt, trái tim đau buốt từng cơn.
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, bờ môi lạnh buốt giữa những cơn gió đang xoay vần trong vách núi.
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng nói với cô: Dựa vào bản lĩnh của em muốn giữ chặt lấy những rãnh núi hẹp không khó.
Một vực thẳm có sâu cách mấy cũng sẽ thấy đáy, lần xuống dưới kiểu gì cũng tốn ít sức hơn leo lại lên trên.
Chỉ cần em hết sức cẩn thận.
Hơn nữa nếu sợi dây này bị một nguồn sức từ dưới kéo xuống thì anh đoán đáy vực cũng sẽ không quá sâu, em.
.
.
Vậy còn anh? Trán Tưởng Ly tựa vào hõm cổ anh, cô ngắt lời anh.
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát rồi lẩm bẩm: Anh sẽ nghĩ cách.
Tưởng Ly ôm chặt lấy anh, bỗng nhiên bật cười.
Cười mãi cười mãi, nước mắt cô cũng chảy ra theo, chảy theo hốc mắt rơi xuống không ngừng, thấm ướt cổ áo Lục Đông Thâm.
Anh cảm nhận được nước mắt của cô, trái tim cũng thắt lại giây lát, đau đớn lan tỏa.
Anh rất muốn gạt đi giọt nước mắt bên má cô, nhưng anh không làm được.
Cô không ngẩng đầu lên cũng không nhìn anh, chỉ ghì chặt ôm siết lấy anh rồi nói: Lục Đông Thâm, tới lúc này rồi mà anh vẫn còn gạt em à.
.
.
Lục Đông Thâm đờ người ra.
Lát sau anh lẩm bẩm: Bé con, nghe lời đi.
Anh nghĩ em là trẻ lên ba à? Tưởng Ly níu lấy áo anh, đầu ngón tay chỉ hận không thể khảm vào da thịt anh: Anh chỉ dựa vào một lưỡi dao thì còn có thể có cách gì? Đây đâu phải lần đầu tiên em đi rừng, mọi tình huống nguy hiểm gì đó em đều hiểu rõ.
Lục Đông Thâm, anh định hai bỏ một sao? Giống như lúc ở trên núi Kỳ Thần.
.
.
Không được, mạng của anh không đáng tiền sao?Trái tim của Lục Đông Thâm như bị siết chặt lại, nhưng anh vẫn khẽ cười: Không, mạng của anh rất đáng giá.
Anh chỉ nói một nửa, nửa còn lại giữ trong lòng: Nhưng chỉ cần bảo vệ được cho em chu toàn, thứ đáng giá hơn nữa cũng có thể từ bỏ, bao gồm, tính mạng.
Anh ghì chặt lấy cô, tiếp tục nói: Lần đó ở trong đàn sói anh đã nghĩ, cứu được một cô gái xinh đẹp như thế này, lỡ như sau này đại nạn không chết cưới về nhà coi như cũng là một cuộc mua bán ngang giá.
Thế nên bé con à, anh sẽ không chết, một tên gian thương tính toán chi li như anh sao có thể làm một cuộc mua bán thiệt thòi chứ?Anh gạt em.
.
.
Dự cảm không lành trong lòng Tưởng Ly càng lúc càng mãnh liệt, môi cô run lên bần bật.
Cổ họng Lục Đông Thâm nghẹn lại, nhưng anh nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống, dịu dàng nói: Anh không gạt em, bé con, em phải tin anh.
Nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ.
Lần này, định sẵn là phải gạt cô rồi.
Cơ hội duy nhất để anh sống sót chính là buông tay để cô rơi xuống, sau đó mượn sức của con dao Phần Lan cùng với con dao trên hông, gắng vượt sang bên vách đá kia, chỉ cần tới được nơi nhiều nấp gấp sống núi, anh sẽ có hy vọng sống tới cùng.
Trước mắt, con dao Phần Lan này sẽ chẳng mấy chốc không thể chịu nổi sức nặng của hai người nữa.
Cô là một cô gái thông minh nhanh nhẹn, anh đúng là có suy nghĩ hai bỏ một.
Tưởng Ly ngẩng đầu nhìn anh.
Mấy hôm nay đi vào rừng anh đã chẳng buồn cạo râu nữa rồi, râu đã mọc xồm xoàm, ngay cả phần nối với hai má cũng cả một khoảng râu, toát ra một sự hoang dã khó nói, cũng toát ra một sự mạnh mẽ tàn nhẫn.
Nó không dành cho cô mà dành cho chính mình.
Đôi mắt cô đỏ rực từ đầu tới cuối, nước mắt khô rồi lại chảy.
Cô thì thầm: Thật ra em vẫn luôn tin tưởng anh mà.
.
.
Dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, dù anh đã làm gì cô, cô oán, cô buồn nhưng chẳng thể hận, bởi vì từ tận sâu nơi đáy lòng cô luôn giữ vững sự tin tưởng dành cho anh.
Nhưng lần này cô không tin anh nữa.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới quẻ bói ở trấn Thất Xá.
Người đó nói, qua thì an, không qua thì tử.
Khoảnh khắc này có lẽ là một kiếp nạn trong số phận của Lục Đông Thâm chăng, sống chết chỉ là một sợi dây mảnh, cũng chỉ là một quyết định của cô.
Lục Đông Thâm.
.
.
Tưởng Ly áp sát mặt vào anh, thì thầm: Có câu này có thể em chưa từng nghiêm túc nói với anh, nhưng có lẽ trước đây nói rồi, bây giờ nói thêm lần nữa cũng tốt.
Câu gì? Lục Đông Thâm hỏi nhỏ.
Tưởng Ly áp chặt vào anh, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của anh, nước mắt càng giàn giụa: Em yêu anh, còn yêu anh hơn cả yêu bản thân mình nữa.
Cô không muốn chết, cũng không muốn Lục Đông Thâm chết.
Nếu có thể, cô đương nhiên sẽ chọn cách cả hai cùng sống.
Nhưng nếu đối mặt với cục diện hai chọn một thì sao?Tuy rằng cô rất muốn sống, nhưng cô càng muốn Lục Đông Thâm sống.
Tưởng Ly cô sinh ra đã phóng khoáng thoải mái, không muốn mắc nợ ai.
Có ai không cô đơn bước tới cuộc đời này rồi lại cô độc ra đi? Duy chỉ có Lục Đông Thâm là cô có lòng ích kỷ.
Cô yêu anh, dù có thế nào cũng yêu không còn thuốc chữa.
Thế nên cô không muốn anh quên cô.
Chỉ muốn cả đời này anh cứ thế nhớ nhung cô, cho dù sau này anh có một cô gái khác, cô cũng phải dùng cách thức này để chiếm lấy một vị trí trong lòng anh.
Trong tình yêu có ai không ích kỷ?Cô cứ thế ích kỷ làm tan rã một nửa giang sơn tình cảm của anh, cho dù là liều mạng.
Sau khi nghe lời này của Tưởng Ly, Lục Đông Thâm đột ngột cảnh giác.
Anh còn chưa kịp có phản ứng gì đã cảm thấy cổ tay phải bỗng tê rần, là cô đã bấu đúng vào huyệt đạo trên cánh tay anh, ngay sau đó buông cánh tay đang ôm cổ anh ra.
.
.
.
Cả người Tưởng Ly ngã ra sau.
Bé con! Lục Đông Thâm bàng hoàng, không cần suy nghĩ lập tức buông chuôi dao ra, tay kia túm chặt lấy vạt áo của cô, cả hai đồng thời rơi xuống.
Anh nhìn thấy vẻ mặt khó tin của cô.
Nghe thấy cô gào lên với anh như phát điên: Lục Đông Thâm, đồ ngốc kia!Anh dựa vào ưu thế thể trọng, túm chặt lấy cô, sau đó dùng sức kéo cô sát về phía mình, gắng sức xoay chuyển thành anh là người ở phía dưới.
Gió thổi qua tai.
Lục Đông Thâm đã không còn nghe thấy tiếng khóc hay tiếng hét của Tưởng Ly nữa.
Quán tính khi rơi xuống khiến anh chưa bao giờ khó chịu như thế.
Nhưng sự khó chịu này không duy trì lâu.
Dần dần anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí trước mắt anh bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Anh dường như nhìn thấy chính mình.
Đó là một con ngõ náo nhiệt, thầy bói ngồi ở đó phe phẩy chiếc quạt, bí hiểm khó dò.
Anh nhân lúc Tưởng Ly không để ý bèn quay lại tìm ông thầy bói, hỏi ông ta: Kiếp nạn máu có thể dùng tiền phá giải hay không?Người đó nhìn anh và nói: Dùng tiền không thể phá giải, phải dùng mạng.
Chỉ cần có người thay cô ấy chống đỡ nạn này, thì kiếp nạn sẽ tự động được phá.
Lục Đông Thâm cảm thấy mình điên rồi mới đi tin lời một người thầy bói.
Nhưng chuyện liên quan đến cô, anh dù điên cũng phải liều mạng.
Ai bảo cô là cô gái của anh chứ.
.
.
.
Lơ lửng trên cửa động, Nhiêu Tôn cũng không còn nhìn thấy bóng hai người họ nữa.
Anh sốt sắng gào xuống dưới: Lục Đông Thâm! Hạ Hạ!Không một tiếng trả lời.
Mới chỉ vài phút ngắn ngủi mà mọi chuyện đã thay đổi.
Thời quan quay ngược lại vài phút trước.
Nhiêu Tôn túm chặt lấy sợi dây đang trôi xuống.
Tuy là cấp bách nhưng anh cũng nhìn thấy rất rõ, đầu của sợi dây rất đều, vừa nhìn là biết có người ngang nhiên cắt đứt.
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh gào thét xuống dưới, bảo họ phải kiên trì.
Mọi hy vọng đều nằm trên sợi dây.
Anh kéo sợi dây chính ra, đây cũng là lý do ban đầu họ phải dự phòng sợi dây cứu mạng.
Sức nặng của hai con người đều dồn cả lên đó, Nhiêu Tôn kéo rất mất sức, nhưng vẫn cắn răng nối sợi dây chính vào, rồi lại kéo sợi dây chính.
Sức mạnh của sợi dây chính vẫn còn nhưng không thể khiến Nhiêu Tôn thở phào.
Bên bờ vực trên kia nhất định có người, nếu đã cắt đứt được một sợi dây thì không chừng cắt cả dây chính.
Lỡ như dây chính cũng đứt.
.
.
Nhiêu Tôn toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ sâu thêm.
Nhưng đúng là càng sợ cái gì càng dễ xảy ra.
Bên này anh vừa nối xong dây.
Còn chưa cố định, dây chính đã đột ngột trượt khỏi lòng bàn tay, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức lớp da dây cọ qua lòng bàn tay anh khiến nó đau đớn, bỏng rát.
Anh liều mạng kéo, nhưng chỉ kéo được không khí.
Anh giương mắt nhìn sợi dây chính ấy cũng lao nhanh xuống dưới, không kịp phòng bị, chỉ kịp nhìn rõ tình hình đầu sợi dây: Bị cắt đứt.
~Hết chương 472~Bây giờ, Nhiêu Tôn đang nằm bò trước cửa động một cách bất lực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng chẳng biết đã qua bao lâu, anh mới nghe được những tiếng gió phần phật bên tai và nhìn thấy những con kền kền bay lượn trong không trung.
.
.
Anh đột ngột phản ứng lại, gần như gào khản giọng để hét tên hai người họ.
Một sự tuyệt vọng chưa từng có.
Anh cứ thế giương mắt nhìn họ rơi thẳng xuống và biến mất trong tầm mắt của mình.
Anh sống chết bám chặt mép động, lòng bàn tay bị đá quẹt qua rỉ máu, lại dính cả bùn đất, móng tay cũng gãy ra, nhưng đã không còn cảm thấy đau nữa.
Trên đỉnh đầu đã không còn sợi dây.
Anh trở thành một con thú bị vây hãm, bị mắc kẹt trong chiếc động lơ lửng giữa không trung này, leo lên là chuyện không thể, leo xuống cũng không thực tế.
Góc độ giữa cửa động và vách núi rất quái gở, không có công cụ hỗ trợ anh hoàn toàn không thể tìm được điểm tựa, trừ phi anh biết bay.
Tay Nhiêu Tôn cũng đang run lên.
Trong đầu anh toàn là hình ảnh hai người kia rơi xuống.
Tuyệt vọng, sầu não, bi thương.
.
.
vô vàn cảm xúc đan xen chồng chéo.
Anh chưa từng hận bản thân mình đến thế, lại không thể làm gì để cứu họ.
Có một giọng nói văng vẳng vang lên từ tận đáy lòng: Cô ấy chết rồi.
.
.
Họ đều chết rồi, ở một nơi cao như vậy, họ rơi xuống thì chết chắc.
Trái tim Nhiêu Tôn chợt run lên, hơi thở gấp gáp.
Từ chết này giống một lưỡi dao cứa ngang qua động mạch cổ của anh, máu tươi ào ào chảy, khiến anh không sao thở được, ngột ngạt muốn chết.
Lồng ngực rất bí bách, anh phẫn uất gào to lên một tiếng bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình.
Sau đó anh phát hiện khóe mắt mình đã ươn ướt.
Trong động có một thứ gì đó đập cánh bay qua, đập vào tầm mắt Nhiêu Tôn.
Đen xì xì, là một con dơi.
Nó bay vèo qua, giống như đang trêu ngươi sự bất lực của Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn nhìn chằm chằm bóng con dơi bay xa, ánh mắt chợt tối đi.
Một lúc sau, anh từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn sâu vào trong sơn động.
Con người ta khi đau khổ tột cùng cũng sẽ giống như khi hoảng sợ tột cùng vậy, cuối cùng đều hóa hét thành phẫn nộ.
Trong ánh mắt Nhiêu Tôn chứa đựng sự căm hận, thù ghét.
Anh dùng sức nắm chặt tay lại, từng bước từng bước đi vào trong sơn động.
Ngang qua nơi đàn dơi treo mình anh dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, đa só dơi vẫn đang ngủ, trừ phi có người kinh động.
Phải, nhất định là có người!Nhiêu Tôn mượn ánh sáng trên đỉnh đầu quay trở lại động nơi chôn Tần Vũ.
Con dơi chết vẫn còn đó, cách đó không xa chính là quan tài gỗ mà ban nãy họ chưa kịp mở ra.
Anh sát lại gần từng bước một, bước rất khẽ khàng.
Anh rút con dao trong balo ra, nắm chặt trong tay, nhìn chằm chằm chiếc quan tài đó.
Ánh mắt như rỉ máu, là căm hận, là lạnh lẽo, là nghiến răng nghiến lợi muốn giết người!Lúc trước khi nhìn thấy con dơi chết ấy, anh đã hơi ngập ngừng.
Dơi thích những nơi tăm tối ẩm thấp, nhưng trong động lại khá khô ráo thế nên đám dơi mới chỉ ở lại ngoài cửa động chứ không dễ dàng chui vào trong động.
Con dơi này chắc chắn đã chịu một sự kinh hãi nào đó, nên vô tình bay nhầm vào trong động.
Ánh đèn của Nhiêu Tôn quét qua vách núi bên cạnh, dấu xước ấy một lần nữa rơi vào tầm mắt.
Lần này khi nhìn khiến Nhiêu Tôn liên tưởng tới dao.
Có lẽ đã có người dùng dao quẹt qua vách núi, dao sắc nhọn, nên mới để lại dấu xước?Vì sao lại quẹt qua vách núi? Là vì muốn giết con dơi.
Có thể vì con dơi ngăn cản tầm nhìn hoặc vì đối phương thấy nó quá phiền, một dao vung qua.
Nhiêu Tôn mím môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Đàn dơi ở cửa động không chỉ mới đến đây một, hai năm, nhất định đã trú chân một thời gian lâu dài rồi.
Phóng mắt nhìn cả động, cả bên trái và bên phải đều chôn không ít người.
Ngoài xác của con dơi kia không còn xác của con nào khác, nói lên điều gì?Chứng tỏ người địa phương tới động, cũng có nghĩa là người Tần Xuyên sẽ không làm hại lũ dơi.
Vậy thì người làm hại lũ dơi, chắc chắn không phải người bản địa.
Sau khi có được ý thức này, Nhiêu Tôn đột nhiên càng nắm chặt dao hơn.
Anh tin vào trực giác của Tưởng Ly, ngoài người cắt đứt sợi dây, trong sơn động này nhất định vẫn giấu người!Anh lao vè phía gỗ quan tài gỗ đó.
Nhưng vừa sát lại, nắp quan tài đã bị người bên trong mở tung ra, một bóng người lao ra ngoài.
Ánh đèn của Nhiêu Tôn đung đưa, chùm sáng hắt qua, còn chưa nhìn rõ mặt đối phương, anh đã cảm nhận được một tia sáng lạnh lẽo.
Là dao!Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Nhiêu Tôn nhanh gọn né mũi dao, ngay sau đó giơ tay đâm đối phương.
.
.
***Tình hình vết thương hiện tại của Charles Ellison đã được tiết lộ giữa các cán bộ cấp cao trong tập đoàn.
Không quá lạc quan, nghe nói đã được đẩy vào phòng cấp cứu bốn lần, trong đó ba lần thập tử nhất sinh, bác sỹ thậm chí còn đưa thông báo nguy kịch.
Lục Chấn Dương đã đích thân tới bệnh viện, ở suốt một đêm trong phòng Hồi sức tích cực, hôm sau khi bước ra ngoài, cả người ông như già đi chục tuổi.
Có người nói, Charles Ellison đã chết, chỉ là tập đoàn chưa công bố mà thôi.
Cũng có người nói, cho dù Charles Ellison chưa chết thì cũng hấp hối, bây giờ chỉ đang dùng tiền để duy trì mạng sống mà thôi.
Trên dưới Lục Môn chìm vào một tình thế biến hóa khôn lường.
Ai ai cũng đang suy đoán một khi Charles Ellison ra đi thật sự, cục diện sau đó sẽ ra sao?Lục Chấn Dương liệu có quay trở lại duy trì đại cục?Lục Bắc Thâm liệu có thể nhân cơ hội này ngồi lên, thay thế Lục Đông Thâm?Lục Khởi Bạch phải chăng đã bị kìm hãm? Hoặc, Lục Chấn Dương sau khi mất đi một nguồn sức mạnh to lớn như Charles Ellison liệu có thể kìm hãm Lục Khởi Bạch bao lâu?Tất cả đều trở nên mơ hồ khó nắm rõ.
Nhưng rất nhanh tình hình lại thay đổi.
Có người truyền tin, có vẻ như vết thương của Charles Ellison có biến chuyển tốt, sức khỏe bắt đầu ổn định hơn.
Lục Khởi Bạch đích thân tới bệnh viện.
Trước đó anh có sai Cảnh Ninh đi nghe ngóng cũng chỉ là những tin bóng gió.
Không có kết quả, anh quyết định chủ động xuất kích.
Anh trực tiếp đưa ra đề nghị với Hội đồng quản trị, dù là với tư cách cán bộ cấp cao trong công ty hay với tư cách con cháu, anh cũng có quyền biết về tình hình của Charles Ellison.
Lời đề nghị này dĩ nhiên bị phản bác, nhưng Lục Bắc Thâm lại bất ngờ nói đỡ cho anh.
Trước mắt Hội đồng quản trị của Lục Môn đã chia ra mấy phe phái.
Một phái ủng hộ Lục Chấn Dương với Charles Ellison đứng đầu, kèm theo đó là ủng hộ Lục Đông Thâm có điều kiện.
Cái gọi là có điều kiện này ám chỉ Lục Đông Thâm muốn quay về Lục Môn giành quyền lực thì bắt buộc phải có bản lĩnh giành lại quyền lực.
Dù sao thì trước đó mọi chuyện cũng ầm ĩ, dù anh có quay về cũng sẽ để người khác nắm thóp.
Một phái khác là phía Tần Tô.
Tần Tô với Lục Chấn Dương đúng là vợ chồng, nhưng cả hai một khi đều có chức vụ thực tế trong tập đoàn thì ý nghĩa sẽ khác.
Tần Tư có kinh nghiệm trong kinh doanh, cũng từng gánh vác Lục Môn vượt qua bão táp, thậm chí khi trước việc Lục Chấn Dương có thể ngồi vững chiếc ghế quyền lực ấy, bà cũng góp phần không nhỏ.
Có người đánh giá Tần Tô thế này: Một người phụ nữ lớn, khi sóng yên biển lặng thì sống kín đáo sau lưng người, khi sóng gió nổi lên thì có thể thay thế bất cứ ai.
Bà từng ly hôn với Lục Chấn Dương rồi lại tái hôn với ông.
Có thể ngang nhiên kéo trái tim Lục Chấn Dương từ phía một người phụ nữ khác trở về, thậm chí là khi người ấy đã danh chính ngôn thuận trở thành con dâu trưởng mới của Lục Môn, còn sinh con cho Lục Chấn Dương cũng không thể thay đổi được cục diện Tần Tô trở về bên cạnh Lục Chấn Dương.
Trong tình yêu không có sai hay đúng, nhưng trong quan hệ lợi ích sẽ có nặng có nhẹ.
~Hết chương 473~Giữa hai người phụ nữ, người có thể giải quyết được các trưởng bối của Lục Môn là Tần Tô, người có thể lấy lòng của bà cụ nhà họ Lục là Tần Tô, người có thể giúp Lục Chấn Dương qua ải trảm tướng là Tần Tô, người có thể cân bằng các mối quan hệ thiệt và lợi của Lục Môn là Tần Tô.
Bà yêu Lục Chấn Dương không?Không ít người trong Lục Môn biết đến người vợ thứ hai của Lục Chấn Dương, xét về chuyện tình yêu, mọi người đều hiểu Tần Tô đều không bằng người phụ nữ kia.
Tần Tô nhìn thấy quá rõ ràng, trên đời này chẳng có mối quan hệ nào đã hình thành thì không thay đổi.
Để có thể duy trì sự bất biến của mối quan hệ chỉ còn cách liên tục bổ sung nhu cầu, dù là về vật chất hay về tình cảm.
Và thứ bà có thể cho được Lục Chấn Dương là một cuộc đời không lo toan về sau.
Người phụ nữ kia thì khác.
Bà ta quá yêu Lục Chấn Dương, đến mức khi chưa hiểu rõ những lợi ích lớn đã bám riết lấy Lục Chấn Dương, rút cạn mọi sức lực của ông.
Người phía sau là một phụ nữ nhỏ, khao khát tình yêu, người phía trước là một phụ nữ lớn, có thể kiểm soát tình yêu.
Thế nên, không ai dám xem thường năng lực của Tần Tô.
Có thêm hai thế lực khác bắt nguồn từ Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm.
Trước khi Lục Bắc Thâm vào Hội đồng quản trị, sức mạnh ủng hộ sau lưng Lục Khởi Bạch có thể theo Tần Tô, để tương quan lực lượng với Lục Chấn Dương.
Nhưng sau khi Lục Bắc Thâm đến đã hút không ít sức mạnh ủng hộ, rõ ràng là hậu sinh khả úy.
Trên chiến trường không có cha con, giữa chiến loạn không còn vợ chồng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng người trông có vẻ cùng một cành nhánh như Lục Bắc Thâm, Tần Tô và Lục Chấn Dương, một khi cục diện hỗn loạn, ai cũng có thể vì mình mà giẫm chết người khác.
Thế nên, việc Lục Bắc Thâm có thể nói đỡ cho Lục Khởi Bạch nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Lục Khởi Bạch cũng ngờ vực về ý đồ của Lục Bắc Thâm.
Khi Lục Khởi Bạch tới bệnh viện, trong Hội đồng quản trị đã bắt đầu có người nghi ngờ, phải chăng Lục Bắc Thâm và Lục Khởi Bạch đã bắt tay nhau? Dẫu sao thì Lục Chấn Dương là con hổ lớn của Lục Môn, có ông ở trên chèn ép, Lục Bắc Thâm muốn ngồi vào vị trí quyền lực là rất khó, cộng thêm việc Tần Tô cũng sẽ không đồng ý.
Cảnh Ninh đi cùng Lục Khởi Bạch tới bệnh viện.
Nhưng cô không vào trong phòng bệnh mà chờ đợi bên ngoài.
Lục Khởi Bạch ở trong phòng rất lâu, trong khoảng thời gian này Cảnh Ninh đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đó lâu nhất chính là nghĩ tới Vệ Bạc Tôn.
Cô dám khẳng định người ấy chính là Vệ Bạc Tôn.
Một khi chắc chắn thì có một số chuyện sẽ dần dần sáng tỏ.
Cô đứng ngồi không yên, trong lòng có hai giọng nói đối đáp qua lại.
Một bên là cảm tính, nói với cô sự tình chưa chắc đã như cô nghĩ, có thể chỉ là sự qua lại ngẫu nhiên.
Một bên là lý trí nói với cô: Mày đã làm sai rồi, còn muốn giương mắt nhìn người ta mất mạng hay sao?Cuối cùng, Cảnh Ninh cũng không đè nén được lương tri trong lòng xuống, chọn một phòng bệnh cá nhân để trống, gọi vào máy Lục Đông Thâm.
Gọi không được.
Gọi tiếp vẫn không được.
Cảnh Ninh suy nghĩ rồi lại gọi vào số của Tưởng Ly.
Cũng được thông báo là không thể liên lạc được.
Trái tim cô bắt đầu chơi vơi.
Trước kia cô có nghe nói về một vài tin tức, liên quan tới tung tích của Lục Đông Thâm.
Có nhiều lần thật ra cô muốn gọi cho anh ấy, nhưng đều cảm thấy mình không còn mặt mũi.
Bây giờ không gọi được, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác bất an.
Cô nắm chặt di động trong tay, cho đến khi sau lưng có tiếng người cười khẩy, cô đột ngột quay đầu lại.
Là Lục Khởi Bạch.
Chẳng biết anh đã đi vào từ lúc nào, có lẽ là đã tham gia toàn bộ quá trình cô định mật báo tin tức.
Cảnh Ninh run lên.
Lục Khởi Bạch tiến tới, vươn tay cầm lấy di động của cô.
Cô nắm chặt không buông, anh bẻ từng ngón tay cô ra, cầm thẳng nó vào tay mình.
Anh lục lại nhật ký cuộc gọi, ánh mắt lạnh đi không ít.
Sau đó đối mặt với gương mặt nhợt nhạt của Cảnh Ninh, anh chậm rãi nói: Lục Đông Thâm quả nhiên hiểu rõ lòng người, biết rõ em là gián điệp mà vẫn giữ em lại, chắc là đánh cược sự không đành lòng của em chăng.
Cảnh Ninh thở gấp, im lặng.
Lục Khởi Bạch nhét di động vào quần cô, sát lại gần cô, cười lạnh: Có những chuyện đã làm sai là làm sai, em có muốn bù đắp cũng vô ích.
Thế nên anh còn định sai càng thêm sai? Cảnh Ninh hỏi ngược lại.
Sai? Lục Khởi Bạch cất giọng u ám: Vậy phải xem người cười tới cuối cùng là ai.
Cảnh Ninh rùng mình.
Lục Khởi Bạch áp sát mặt xuống nói với cô: Em muốn liên lạc với Lục Đông Thâm? Khó đấy, e rằng bây giờ anh ta đã chôn mình dưới đáy vực rồi.
Em muốn chuộc tội? Anh cười khẩy: Có lẽ đành đợi kiếp sau thôi.
Nghe xong, Cảnh Ninh thảng thốt, nhìn anh chằm chằm: Lục Khởi Bạch, anh.
.
.
Những lời còn lại nghẹn ứ nơi cổ họng không thể nói ra, lòng cô như sóng cuộn biển trào.
Tôi làm sao? Không có dù chỉ một chút nhiệt độ trong ánh mắt của Lục Khởi Bạch khi cười: Nếu tôi chỉ còn cách thứ mình muốn một bước chân nữa, tôi đương nhiên sẽ bất chấp thủ đoạn.
Cảnh Ninh, em đừng nghĩ ai cao quý hơn ai, cho dù là Lục Đông Thâm, anh ta cũng làm vậy thôi.
Cảnh Ninh nhìn ánh mắt tàn nhẫn của anh, nhất thời có một cảm giác xa lạ và sợ hãi chưa từng có.
Cô quay người định bỏ đi, nhưng bị Lục Khởi Bạch giữ lại: Em định đi đâu?Anh buông ra! Cô quả thực sợ rồi.
Cô biết Lục Khởi Bạch bất chấp thủ đoạn, cũng hiểu rõ sự tàn nhẫn trong lòng anh.
Nhưng cho dù là như vậy, tận sâu trong lòng cô vẫn có một chút kỳ vọng, kỳ vọng Lục Khởi Bạch cũng có một mặt lương thiện, hoặc là một sự ngây thơ khiến người ta đau xót.
Cô luôn nhớ tới tiếng lẩm bẩm của anh hôm đó khi mơ ngủ: Đừng đi.
.
.
Thế nên thi thoảng Cảnh Ninh cũng nghĩ, chắc là anh cũng cô đơn chăng? Chắc là anh cũng không thể làm theo những gì mình mong muốn chăng? Chắc cũng có những điều không muốn ai biết chăng?Cô cố chấp kiên định tin vào chút kỳ vọng nhỏ bé tận đáy lòng ấy.
Đến tận hôm nay cuối cùng cô cũng hiểu, cho dù anh có lương thiện hơn nữa cũng chẳng địch lại được khát vọng đối với quyền thế và lợi ích, tàn nhẫn và lạnh lùng đã thấm vào cốt tủy của anh, đây là sự thật không gì có thể thay thế.
Đến cả người anh cũng dám giết, còn chuyện gì anh không dám làm không?Buông em ra? Lục Khởi Bạch nghe xong cười khẩy, giữ chặt cổ tay cô: Cảnh Ninh, em muốn phản bội tôi? Tôi nói cho em biết, em không còn hy vọng lấy lại sự trong sạch cho mình đâu.
Sau này tôi muốn thế nào thì em phải thế ấy.
Tôi nói rồi, cho dù sau này tôi phải xuống địa ngục, tôi cũng kéo em theo cùng!Cảnh Ninh nhìn anh, bờ môi run rẩy, trong ánh mắt toàn là hoảng sợ.
Anh là một kẻ điên, điên từ đầu tới chân, uổng công cô vẫn còn một chút lòng trắc ẩn với anh.
Chuông di động vang lên, là của Lục Khởi Bạch.
Cảnh Ninh muốn nhân cơ hội ấy thoát ra nhưng không được như ý nguyện.
Lục Khởi Bạch một tay giữ cô một tay nghe máy.
Khoảng cách rất gần, thế nên Cảnh Ninh nghe rõ mồn một nội dung đầu kia nói.
Đầu kia nghe có vẻ rất phẫn nộ, nhưng có lẽ vì ngại thân phận nên buộc phải kiềm nén sự phẫn nộ ấy xuống, giọng nói trầm mà gấp gáp.
Cảnh Ninh xuất thân là một trợ lý hành chính đặc biệt, tác phong nghề nghiệp đã sớm luyện rèn cô có một đôi tai nhạy bén, một trí nhớ siêu tốt và một khả năng tìm kiếm mạnh mẽ.
Giọng nói ấy qua sóng điện thoại, xuyên không khí lọt vào tai cô, cô lập tức nghe ra là ai.
Vệ Bạc Tôn.
Phó tổng giám đốc Lục, anh làm vậy là có ý gì?Mặt Lục Khởi Bạch không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Ninh, nói vào điện thoại: Tôi còn đang muốn hỏi cậu câu này đấy.
Thôn đó phản cảm nhất là có người ngoài nhúng tay vào, anh làm vậy sẽ tạo tác dụng ngược đấy.
Lục Khởi Bạch cười: Cậu đang sợ có tác dụng ngược hay sợ kế hoạch của chính mình hỏng bét?Đầu kia trầm mặc.
Cảnh Ninh ở bên này trái tim cũng đập lỡ một nhịp.
.
.
~Hết chương 474~Vệ Bạc Tôn.
Lục Khởi Bạch cứ thế gọi ra tên của đối phương ngay trước mặt Cảnh Ninh, điều này quả thực khiến Cảnh Ninh thầm sửng sốt.
Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu.
Thứ bản thân cậu không giành được nên cậu muốn mượn tay Hạ Trú để giành về, tính toán cũng hoàn hảo đấy.
Anh cất giọng trầm lạnh: Nhưng tốt nhất cất ngay cái suy nghĩ ấy của cậu đi.
Cậu bò được lên vị trí ngày hôm nay đừng quên là dựa vào ai.
Lần này xong việc, cậu muốn gì mà không có?Ý của tôi là.
.
.
Tôi không cần biết cậu có ý gì, cũng không cần quan tâm cậu có quan hệ gì với thôn đó.
Tóm lại, ai dám làm đá ngáng đường tôi lúc này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Lục Khởi Bạch lạnh giọng.
Vệ Bạc Tôn ở đầu kia im lặng một lúc, rồi nói: Tôi hiểu rồi.
Nhớ kỹ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lục Khởi Bạch đưa ra mệnh lệnh.
Cảnh Ninh ở bên nghe lập tức hiểu ngay.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chứng tỏ chí ít trước mắt Lục Khởi Bạch vẫn chưa chắc chắn Lục Đông Thâm đã chết hay chưa?Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu có chút hòa hoãn.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lục Đông Thâm không sao.
Chỉ cần anh ấy không sao.
.
.
Nghĩ đến đây, lòng Cảnh Ninh nghẹn lại.
Cô tự chế giễu bản thân: Cảnh Ninh à Cảnh Ninh, mày có phải cùng Lục Khởi Bạch xuống địa ngục cũng đáng đời, đến tận giờ phút này mà mày vẫn còn nghĩ cho anh ta.
Cô hy vọng Lục Đông Thâm bình an chỉ vì không muốn Lục Khởi Bạch sai đến không còn đường lùi.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Lục Khởi Bạch cất di động đi, nâng cằm Cảnh Ninh lên, cười mà như không cười: Em đang mừng thầm? Cảnh Ninh, em đừng kỳ vọng gì nữa, cho dù em gọi được vào máy của Lục Đông Thâm, em định nói gì với anh ta? Nói với anh ta tôi và Vệ Bạc Tôn là một phe? Hay nói với anh ta tôi định giết anh ta?Cảnh Ninh nhất thời á khẩu.
Lục Khởi Bạch sát lại gần cô, hạ thấp mặt xuống: Em tưởng Lục Đông Thâm không nghĩ đến những chuyện này à? Có thể sống sót hay không là số phận của anh ta, có thể khiến anh ta chết hay không là số phận của tôi.
Tôi và anh ta một khi bước lên con đường này đã định sẵn phải đấu với trời, với đất, với mạng sống.
***Khi Tưởng Ly mở mắt ra chỉ cảm thấy xung quanh có những bóng sáng.
Trong mơ hồ hình như có một vài người đang đứng.
Tứ chi của cô như mất đi hoàn toàn tri giác, nhất thời không thể nhúc nhích được.
Sắc trời đã tối đi không ít, nếu rơi từ trên vách thẳng xuống dưới, cũng không đến mức tối trời.
Có lẽ là mây đen đã che chặt ánh nắng, từng tia sáng u trầm, khi hơi nheo mắt lại có thể chạm được đến ánh lửa.
Và những cái bóng được kéo dài ra bởi ánh lửa ấy.
Từng đám từng đám, như ma.
Khiến cô nhớ lại đoàn đưa tang của Tần Xuyên.
Cô thử nhúc nhích cơ thể, nhưng bên tai chợt vang lên một thanh âm như được đè thấp xuống: Nằm im.
Một giọng nói như làm nổ tung tất cả ký ức của Tưởng Ly.
Cô lúc này đây đang nằm trong lòng Lục Đông Thâm.
Anh ở dưới, cô ở trên.
Tưởng Ly nhớ rất rõ, khoảnh khắc cô rơi xuống vực, Lục Đông Thâm cũng buông chuôi dao ra, cùng cô rơi xuống.
Anh nỗ lực túm chặt lấy cô, rồi đổi hướng, vòng ôm để lại cho cô, sống lưng hướng về đáy vực, nếu chạm xuống đáy, anh sẽ không còn khả năng sống sót.
Bây giờ anh vẫn đang duy trì tư thế ôm ghì lấy cô, dùng lồng ngực rắn chắc làm một bến đỗ an toàn cho cô.
Nhưng, chuyện này không đúng.
Một cơ thể khỏe mạnh cách mấy cũng không thể sống sót sau cú ngã ấy được.
Tưởng Ly nhớ quá trình rơi xuống không quá ngắn.
Sau khi hoảng sợ qua đi cô bắt đầu tuyệt vọng, đầu bắt đầu choáng váng, có mấy lần cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô chết rồi hay chưa chết đây?Dù thế nào, Tưởng Ly đều nghe theo lời cảnh cáo của Lục Đông Thâm.
Nếu chết rồi, vậy thì đây chính là âm tào địa phủ chăng? Nghĩ lại cũng tốt, lát nữa sẽ đi dạo một vòng thế giới hoàng tuyền rồi thác mộng cho Trần Du hoặc Tố Diệp, nói với họ địa phủ thực sự tồn tại, bảo họ đến ngày giỗ hoặc ngày lễ tết phải đốt nhiều tiền cho cô một chút.
À đúng rồi, chắc là Nhiêu Tôn vẫn đang ở lại trong động, có cần thác mộng cho anh ấy không nhỉ.
Cô nghĩ thôi đi.
Vách động đó lên không lên được, xuống không xuống được, Nhiêu Tôn rời đi kiểu gì còn phải xem xét, chưa biết chừng sắp tụ tập với họ dưới hoàng tuyền rồi.
Tưởng Ly bỗng nhiên cảm thấy tâm lý của mình hơi đen tối.
Chuyến hành trình bỏ mạng này trước khi đi Nhiêu Tôn ắt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô nên áy náy mới phải.
Nhưng chuyện đã đến nước này áy náy cũng vô ích.
Cũng may cô còn đi chung với Lục Đông Thâm, dù là trên nhân gian hay dưới hoàng tuyền, anh vẫn không buông tay cô.
Ngốc.
Khi cô nhìn thấy anh bất chấp tất cả túm chặt lấy cô, khi hai người cùng rơi xuống vực cô đã mắng anh như vậy, thậm chí xô đẩy, đánh đập anh, còn ảo vọng anh nắm được thứ gì đó để giữ mạng cho anh mới được.
Lục Đông Thâm không nói gì, chỉ ôm riết lấy cô.
Cơn gió bên tai đã hóa thành nhịp tim anh, rắn rỏi mạnh mẽ.
Một sinh mạng còn trẻ trung như thế, đã sắp lìa đời.
Sau đó anh còn tươi cười nói với cô: Không, mạng của anh rất đáng tiền.
.
.
Lục Đông Thâm, đồ lừa đảo.
Bây giờ, Tưởng Ly chỉ muốn ôm chặt gã lừa đảo này, nói với anh: Nếu còn có kiếp sau, anh có thể đừng ngốc như vậy, đừng khinh thường mạng sống như vậy không, xuống địa ngục nhất định phải chịu tội đấy.
Lục Đông Thâm nằm dưới khẽ cười.
Anh nằm im chỉ nói: Bé con, anh biết là em rất yêu anh nhưng bây giờ không phải là lúc để chúng ta bày tỏ tình cảm, chúng ta liệu có thể quan tâm tới tình hình trước mắt đã được không?Trước mắt?Tưởng Ly hơi mở mắt ra.
Qua ánh lửa xa gần bất định, cô loáng thoáng nhìn rõ được tình hình.
Cô và Lục Đông Thâm đang ở trong một chiếc túi lưới khổng lồ, mắt không thể nhìn thấy được mép lưới, gần như được trải bằng ra.
Chất liệu của nó không thể suy đoán, hình như là kim loại gì đó, nhưng không phải sắt.
Có thể khẳng định rằng, khả năng kéo dài và dát mỏng của kim loại này chắc chắn rất tốt.
Trên khóa của lưới kim loại có buộc những chiếc chuông to nhỏ khác nhau, chỉ cần trong lưới có động tĩnh gì sẽ khiến chuông kêu lên.
Chẳng trách Lục Đông Thâm bảo cô nằm im.
Vào lúc này, dĩ bất biến ứng vạn biến là tốt nhất.
Tưởng Ly nhìn xuống, hướng về phía chiếc khóa lưới ngay bên cạnh gáy anh.
Có lẽ đây là một chiếc lưới đã nhiều năm tuổi, cách làm không giống thời hiện đại, có vết rỉ sắt loang lổ.
Nhờ ánh lửa, còn loáng thoáng nhìn thấy dấu vết bị rìu chém.
Đầu óc cô xoay chuyển bình thường trở lại, trong lòng đã sớm hiểu ra vấn đề.
Chiếc lưới này có lẽ là vật bảo vệ mạng sống cho đời đời kiếp kiếp những người đưa tang.
Tuy rằng họ có khả năng leo trèo cực giỏi, nhưng dẫu sao cũng là vận chuyển quan tài nặng lên xuống, dây thời cũ chưa chắc đã chắc chắn như dây thời mới, một khi dây đứt hoặc thao tác sai khiến ai đó rơi xuống thì tấm lưới kim loại khổng lồ này sẽ có tác dụng.
Nếu cô suy đoán không nhầm, nó nằm thẳng hàng với vách động hướng xuống.
Ngoài việc bảo vệ an toàn cho người dân trong thôn, chắc là nó vẫn còn dùng vào việc khác.
Một khi có người ngoài đột nhập vào thôn, dù là rắp tâm hay cố ý.
Một khi rơi xuống vực không chết được nhưng cũng trở thành rùa trong hũ.
Tưởng Ly cảm thấy bây giờ cô và Lục Đông Thâm giống như bị vây hãm, đợi những loài động vật ăn thịt từ từ tiến đến.
Xung quanh có ánh lửa tức là có dân làng.
Tưởng Ly thầm thở dài.
Mấy người dân làng này cũng thông minh, chắc là đã sớm biết có người đột nhập thôn nên cứ bình tĩnh ngồi đợi họ đại giá quang lâm.
Cô giữ im cơ thể, miệng dán sát vào tai Lục Đông Thâm, thì thầm: Liệu có phải họ cắt đứt dây không?~Hết chương 475~Việc nghĩ họ là những người làm việc đó, Tưởng Ly cũng không phải là không có căn cứ.
Cô nghĩ đến những người chết đã chịu hình phạt đến chết trong động kia, thủ đoạn dành cho họ tàn nhẫn đến mức nào? Cô nghĩ mạng người trong mắt người Tần Xuyên cũng chẳng đáng quý đến mức nào.
Ai ngờ Lục Đông Thâm lại có cách nhìn khác, anh nói: Có lẽ không hoàn toàn là do họ.
Câu nói này lọt vào tai Tưởng Ly khiến cô có phần nghi hoặc.
Lục Đông Thâm thấp giọng phân tích: Người cắt đứt dây chính và người kéo dây chính xuống vực có lẽ là hai nhóm người.
Người phía trước thật lòng muốn lấy mạng chúng ta, còn người phía sau chỉ muốn chúng ta bị giữ trong vách động không thể ra ngoài.
Xét từ việc chúng ta rơi xuống vực lại được cái lưới quái quỷ này giữ mạng, có lẽ người Tần Xuyên hoàn toàn không muốn lấy mạng chúng ta.
Hai nhóm người!Tưởng Ly cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Chiêu này thật là thâm độc.
Một khi hai người họ mất mạng, thì hoàn toàn có thể coi như một vụ rơi xuống vực, một tai nạn ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Tưởng Ly rùng mình.
Nhiêu Tôn…Trong vách động đó nhất định vẫn còn người khác, đó có lẽ là người muốn lấy mạng của họ!Đang còn trăn trở và bất an thì những ánh lửa đó dần dần đung đưa tới trước mặt họ.
Lục Đông Thâm ôm chặt eo cô và nói: Yên lặng quan sát tình hình, chí ít đợi họ thả chúng ta xuống đã.
Tưởng Ly nín thở.
Ánh lửa càng lúc càng gần, có những bước chân lộn xôn, có những tiếng nói ríu rít, nhưng rất khẽ, như những tiếng thì thầm.
Trong đầu Tưởng Ly chợt thoáng qua hình ảnh đoàn người đưa tang, ai nấy đều cúi gằm đầu xuống như thần chết, người duy nhất ngẩng đầu lên thì ánh mắt lại trắng xám trông rất đáng sợ.
Người đi đầu tiên đã dừng bước khi còn cách họ một quãng.
Tưởng Ly mượn ánh lửa nhìn qua.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi giầy và chiếc quần người đó mặc.
Chỉ là một đôi giày vải đế bệt bình thường, ống quần rộng bằng vải thô, khiến cô nghĩ tới Tần Vũ, anh ta cũng mặc như vậy.
Xem ra, họ chắc chắn đã tiếp xúc với người Tần Xuyên rồi.
Người đó quát to một tiếng, không nghe rõ là nói gì, tóm lại, chẳng mấy chốc chiếc lưới kim loại đã bắt đầu từ từ hạ xuống.
Quả nhiên là có cơ quan, nếu không cũng không cố định được lưới kim loại.
Khi lưới kim loại chạm đất, cả Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều không ai nhúc nhích.
Cơ quan vẫn đang nằm trong tay dân thôn.
Họ chỉ cần cử động sẽ rất dễ trở thành chim trong lồng.
Cho đến khi có người tiến lên khiêng họ ra khỏi lưới kim loại.
Người kia lại kéo cơ quan, lưới kim loại từ từ thu vào.
Người dẫn đầu lại nói gì đó với người bên cạnh.
Ngữ điều của câu nói này Tưởng Ly nghe rất rõ, không giống âm sắc người bản địa, cũng không giống khẩu âm của dân tộc thiểu số mà thẳng và bằng.
Ngữ điệu tuy không tiêu chuẩn nhưng nội dung thì nghe rất rõ.
Người đó nói: Trói lại.
Bốn năm người đàn ông lực lưỡng tiến lên, trong tay kéo theo dây thừng.
Sợi dây đó được bện bằng cây trinh nữ, ướt rượt, cọ xuống đất dính theo cả đống bùn đất vàng ruộm.
Tưởng Ly cúi đầu len lén liếc nhìn sợi dây, có lẽ nó đã được ngấm nước muối, rất bền chắc.
Đến khi sợi dây được kéo lên trước, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đột ngột đứng phắt dậy.
Tay chân của hai người đều rất nhanh nhẹn, bất ngờ túm lấy hai tên phía trước, ngăn cản hành vi của họ.
Xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tưởng Ly phóng mắt nhìn qua mới bàng hoàng nhận ra số lượng người dân không hề ít.
Người dẫn dầu gào lên một tiếng, có vẻ như nói một câu Lên súng.
Lục Đông Thâm giữ người tập kích chẳng qua chỉ muốn tranh thủ giành lấy cơ hội đàm phán, chí ít sẽ không bị bắt lại một cách vô duyên vô cớ.
Nào ngờ đối phương vốn không bị uy hiếp.
Một tiếng Lên súng khiến anh bùng nổ cảnh giác.
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, bả vai đã đau đớn, anh kêu hự một tiếng.
Người bị tóm nhân cơ hội ấy phản kháng, dùng sức đẩy anh sang một bên để thoát thân.
Lục Đông Thâm muốn giữ người ấy lại, nhưng cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu xoay chuyển.
Anh loạng choạng đứng không vững, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Khi nhìn sang Tưởng Ly, cô cũng đã trúng, cả người nằm rạp xuống đất không nhúc nhích.
Anh cắn chặt răng tiến lên phía trước mấy bước nhưng gót chân chợt mềm nhũn, lập tức ngã nhào xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức, anh nghe thấy người đứng đầu u ám nói một câu: Nhập quan*!*Cho vào trong quan tài.
***Nhiêu Tôn xem thời gian.
Đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc Lục Đông Thâm và Hạ Trú rơi xuống vực.
Dường như chưa đợi được hoàng hôn thì trời đã tối.
Anh ngồi sụp bên cửa động, cứ mải miết nhìn vầng mây đen xì nơi chân trời, ngẩn người.
Đường chân trời đã không còn nhìn rõ nữa, sầm sì tối hẳn xuống, cực kỳ âm u đáng sợ, giống như tất cả mọi ánh sáng sắp bị bóng đêm nuốt mất.
Không thể thở nổi, đè chặt khiến lòng người hoảng hốt.
Sau khi trải qua sự tuyệt vọng, Nhiêu Tôn bắt đầu nghĩ cách.
Kiểu gì cũng phải nghĩ cách xuống dưới kia.
Anh nghĩ giả sử Lục Đông Thâm và Hạ Trú thật sự rơi xuống vực và chết, thì chí ít anh cũng có thể mang xác họ về, không thể để họ bỏ mạng ở nơi hoang vu lạnh lẽo được, phải không?Nhiêu Tôn châm lên một điếu thuốc.
Khi châm thuốc, ngón tay cũng run rẩy, qua mấy lần vẫn không châm được lửa.
Khó khăn lắm mới châm lên được, anh rít mạnh một hơi.
Một cơn gió độc từ dưới đáy vực xoay tròn thổi thẳng lên trên làm làn khói bay tứ tung loạn xạ.
Anh cứ thế ho sặc sụa.
Vừa ho anh vừa suy nghĩ, họ chắc chắn đã chết rồi, ngã từ một nơi cao như vậy xuống sao có thể không chết?Lòng anh nhất thời bi thương dâng trào.
Nhưng chẳng mấy chốc, bi thương đã hóa thành phẫn nộ.
Anh rít mạnh thêm hơi thuốc nữa rồi nhả mạnh khói ra, rồi hằn học dập tắt điếu thuốc còn quá nửa lên lớp đá nham thạch trên vách núi.
Nhiêu Tôn đứng lên đi vào trong động.
Xuyên qua khu tập trung của đàn dơi, tới ngã ba rẽ vào cửa động bên phải, dưới đất có một người đàn ông đang nằm rạp, áo đen quần đen, đầu có vết thương đã chảy máu rồi.
Có một bên chân đã không thể cử động được nữa.
Dù quần màu đen không nhìn thấy rõ, nhưng thứ ướt rượt kia chắc chắn là máu.
Người đó thấy Nhiêu Tôn đi vào, thử nhúc nhích một chút nhưng vết thương trên chân càng xuyên thấu trái tim, anh ta đau đớn nhe răng.
Ngay gần đó có một cỗ quan tài đã gãy rời, có một mảnh gỗ quan tài dài khoảng nửa mét, trên đầu dính máu.
Ánh đèn trên đầu Nhiêu Tôn soi vào người đàn ông ấy.
Chẳng hiểu sao anh bỗng dưng thấy phẫn nộ dâng trào, sải bước tiến lên, chẳng nói chẳng rằng giơ chân đá lên người anh ta.
Người đó yếu ớt đã mất đi hoàn toàn năng lực phản kháng, mặc cho Nhiêu Tôn đá.
Bốn tiếng đồng hồ trước, Nhiêu Tôn suýt chết trong tay anh.
Khi anh đang từng bước tiến sát lại cỗ quan tài chưa ai mở ra ấy, người này đột ngột từ phía trong nhào ra ngoài, tấn công Nhiêu Tôn.
Lưỡi dao sắc bén ấy quẹt qua vị trí yết hầu của Nhiêu Tôn, cực sát, sát tới mức Nhiêu Tôn cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo do gió của lưỡi dao tạo ra.
Chỉ cần gần thêm một phân nữa, kết cục chờ đợi anh chính là máu bắn vào quan tài.
Còn thi thể của anh hoặc là sẽ bị nắm thẳng xuống đáy vực, hoặc là ngủ dài trong vách động.
Nhiêu Tôn may mắn tránh được.
Ngay sau đó anh bắt đầu tấn công lại.
Trong động tối tăm, ánh sáng duy nhất là từ ngọn đèn của Nhiêu Tôn.
Trong một khoảnh khắc ấy anh đã phát hiện ra người tay tay chân rất nhanh nhẹn.
Anh tỉnh ngộ, đây chắc chắn không phải người Tần Xuyên, người dân trong thôn nào có võ giỏi đến vậy.
Hơn nữa, trong lúc không kịp phòng bị anh còn bị người này đá mạnh một nhát.
Anh ta đi đôi ủng quân đội, thích hợp nhất là tác chiến núi rừng, hơn nữa nếu là ủng quân đội được chế tác đặc biệt, bên trong còn có thể giấu những vũ khí đặc biệt mang tính công kích.
Nhiêu Tôn bị đá nằm bẹp xuống đất, nhất thời lục phủ ngũ tạng như sóng cuộn biển trào.
Từng cơn đau đớn dữ dội ập tới, cả thở cũng thấy đau đớn.
Cứ thế ăn một chiêu thực sự.
Chỉ một chốc lát ấy Nhiêu Tôn đã dám khẳng định, đối phương đến tám, chín phần xuất thần từ lính đánh thuê, hoặc nói, anh ta chính là lính đánh thuê.
Ở Tần Xuyên này xuất hiện lính đánh thuê?Hơn nữa lại còn trốn trong động, làm sao anh ta né tránh được đoàn người đưa tang của Tần Xuyên? Hay có khi nào anh ta đã trốn ở đây rất lâu rồi?Nhiêu Tôn nhớ lại máy theo dõi trên người Tưởng Ly.
Anh chợt hiểu ra.
Đối phương vốn không muốn lợi dụng máy theo dõi để tìm ra vị trí của Tần Xuyên mà là muốn liên tục theo dõi hành tung của họ, tiện tìm một nơi thích hợp giải quyết họ.
Âm mưu thâm hiểm.
Vậy phải chăng có nghĩa là thật ra đối phương đã sớm biết Tần Xuyên ở đâu? Thậm chí nắm rất rõ tình hình của động chôn người?Càng nghĩ Nhiêu Tôn càng thấy tức.
Khi người đó nhào về phía anh, anh dốc hết sức lực làm một cú lộn người diều hâu né tránh phản kích, sau đó vung con dao trong tay.
Người đó bị thương, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da.
Sức lực vẫn còn không nhỏ.
Nhưng Nhiêu Tôn cũng không phải hạng vừa.
Phải biết để có được cái danh Thái tử kinh thành, không dưng mà anh có được.
Mỗi chiêu thức của anh đều rất tàn độc, lần nào cũng đánh trúng chỗ hiểm của đối phương.
Rõ ràng đối phương đã xem nhẹ sức chiến đấu của Nhiêu Tôn.
Không ngờ được anh có thể kiên trì lâu như vậy, nhất thời phẫn nộ, gào thét về phía anh.
Trong mơ hồ, Nhiêu Tôn chỉ cảm thấy như có một hòn đá tảng đè xuống.
Khoảnh khắc này anh cũng hiểu lý do vì sao chỉ có một mình người này túc trực trong vách động.
Với thể hình này, một người quả thật có thể đánh ba người.
Lấy rắn chọi với rắn chắc chắn là không được, cú đấm của người này giống như nồi đồng cối đá vậy.
Nhiêu Tôn bỗng nhiên nhớ tới những kỹ thuật Tưởng Ly sử dụng khi đối phó với Mark, thắng bằng sự nhạy bén.
Nhiêu Tôn nhanh chóng né được cú đấm của anh ta, ngay sau đó anh huýt một tiếng sáo về phía cửa động.
Kết cấu của vách động này rất đặc biệt, sau khi tiếng huýt sáo phát ra từ chỗ Nhiêu Tôn, vách động sâu tạo ra một hiệu ứng khuếch tán âm thanh.
Tiếng huýt sáo đột ngột trở nên chói tai, một giây sau bỗng cảm thấy từ cửa động có cơn gió lạnh lẽo ùa tới.
Người kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cả đàn dơi đông đúc ào ào từ cửa động bay qua, đâm thẳng tới, giống như bị kinh hãi vậy.
Ý của Nhiêu Tôn chính là lừa đàn dơi tới, thế nên mọi chuyện vừa xảy ra anh đã lập tức tìm một chỗ kín để nấp.
Dơi không có mắt, đen xì cả đống.
Giống loài quanh năm giữ mình trên không khiến chúng mọc lên những chiếc vuốt sắc nhọn.
Người đó bàng hoàng kêu lên thành tiếng, giơ tay ra chặn đám dơi.
Nhiêu Tôn chỉ đợi cho anh ta lơi là, thấy không để ý một chút là lập tức cầm miếng gỗ ván bên cạnh đập thẳng vào người đó.
Cây đinh dài nhọn trên miếng gỗ xuyên qua da và xương của kẻ tấn công, anh ta tru lên rồi gục xuống đất, ngay sau đó, đầu cũng bị đập thêm nhát nữa.
Không có dây.
Nhưng Nhiêu Tôn cũng không sợ anh ta chạy thoát, anh ta gãy xương chân rồi, muốn chạy là điều không thể.
Bây giờ lại bị anh đá cho một hồi, gần như không còn sức nữa.
Đánh bao nhiêu cũng không hết bực.
Nhiêu Tôn ngồi sụp xuống, bóp chặt cổ anh, trong mắt đầy máu, hằn học quát: Vẫn không nói phải không?Dù có đánh thế nào cũng không thể hỏi ra kẻ đứng sau sai khiến là ai.
Từ lúc giao đấu tới giờ, ngoài những tiếng gào đau đớn lúc bị thương, người này chưa hề nói một lời, có vẻ như muốn thể hiện Có giỏi thì đánh chết tôi đi.
Nhiêu Tôn tức giận, chỉ hận không thể đá phăng anh ta xuống vực.
Hoặc nếu trên tay thật sự có một dụng cụ tra tấn nào đó, sẽ phế luôn gân tay gân chân của anh ta, cũng dễ giải tỏa chút bí bách trong lòng.
Người đàn ông mặt mũi sưng vù, vẫn nhìn anh chằm chằm không nói năng gì.
Mẹ kiếp! Nhiêu Tôn bốc hỏa, đứng lên rút dao ra: Không lại ông cho mày chết bây giờ!Con dao quẹt một đường sắc lẹm, lạnh lẽo trong không trung.
Nhiêu Tôn thật sự kích động muốn trừ khử kẻ này, nghĩ đến chuyện Lục Đông Thâm và Hạ Trú rơi xuống vực rất có thể nhờ họ ban cho, anh chỉ hận không thể giết chết ngay.
Khi đâm con dao xuống, phía cửa động bỗng có động tĩnh.
Nhiêu Tôn kịp thời thu dao lại, cảnh giác quay đầu.
Âm thanh đó đích thực đến từ cửa động.
Anh đột nhiên nghiêm mặt, nắm chặt chuôi dao.
Người dưới đất bỗng nhiên có phản ứng, gào mấy tiếng về phía cửa động, ngay sau đó bị Nhiêu Tôn nhanh gọn giơ tay đánh ngất.
Âm thanh ngoài cửa động đột ngột ngưng bặt.
Như vậy lại càng khiến Nhiêu Tôn thêm cảnh giác.
Anh có linh cảm, có lẽ đó là đồng bọn trên mặt đất.
Một lính đánh thuê có lợi hại cách mấy cũng không thể mọc cánh bay.
Một khi anh thật sự bị giải quyết, người này phải làm sao để thoát thân? Thế nên, nhất định có người giúp sức.
Nghĩ như vậy, Nhiêu Tôn bèn nảy sinh hy vọng, anh đã liều mạng rồi.
Gặp kẻ nào đánh kẻ đó, có một hai người liều chết thì đánh gục cả hai.
Có ai đó xuống được thì chắc chắn anh cũng có thể rời khỏi vách động này.
Nhiêu Tôn nín thở, từng bước đi về phía cửa động.
Khi ngang qua đám dơi, anh ngước mắt lên nhìn, chúng đã quay trở lại chỗ cũ, nhưng sau màn bị quấy nhiễu cũng khá bất an, đôi cánh áp sát nhau.
Đều về chỗ rồi thì dễ giải quyết thôi, nếu thật sự lại có một gã to con xuất hiện, anh còn có thể làm theo cách cũ.
Cửa động lúc này không một âm thanh.
Nhiêu Tôn dám khẳng định tai mình không xuất hiện ảo giác.
Ban nãy đúng là có người xuống.
Nếu anh đoán không nhầm, người tới đây nhất định đã nghe thấy âm thanh trong động thế nên mới trốn ở cửa động, tiện đường đột ngột tấn công.
Ngồi yên chờ chết không phải phong cách của Nhiêu Tôn, nhất là trong tình huống một mất một còn như thế này.
Anh nắm chặt dao xông ra ngoài.
, khóe mắt quả thật liếc thấy một cái bóng, cái bóng ấy vẫn còn treo mình trên dây dài.
Anh không buồn suy nghĩ, thẳng thừng vung dao.
Người ấy không kịp đề phòng, liên tục né tránh, thân hình cực kỳ nhanh nhẹn.
Khi thở dốc một hơi rồi, người ấy mới nhanh chóng phản kích.
Con dao trong tay Nhiêu Tôn sắc lẹm, ánh sáng lạnh chiếu vào mặt đối phương.
Anh sững người, một giây sau con dao chuyển hướng, nhưng quán tính vẫn còn, khiến cả người anh đều nhào về phía trước.
Anh vô thức ôm chặt eo đối phương, đối phương kinh hoàng kêu lên một tiếng, cả hai ngã nhào xuống đất.
Nhiêu Tôn đã thực sự đè lên người một cô gái.
Nguyễn Kỳ gần như bị đè đến sắp tắc thở.
Cô ngước mắt lên nhìn: Nhiêu Tôn? Rồi cô bàng hoàng: Mặt anh sao vậy?***Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đã thực sự bị khóa trong quan tài.
Sở dĩ dùng từ khóa là vì sau khi họ được khiêng vào trong quan tài này, nó không được dùng đinh đóng chặt mà bốn góc hình như đều có móc khóa, cố định nắp và thân quan tài, từ bên trong không thể mở ra, chỉ có thể cởi khóa từ bên ngoài.
Khi Tưởng Ly có ý thức thì Lục Đông Thâm đã tỉnh.
Sau khi biết mình bị nhốt vào quan tài, cô cảm thấy rợn người, sau đó chửi thề: Đám người Tần Xuyên này thật vô liêm sỉ! Đầu tiên là dùng súng gây mê, nếu em không nhìn nhầm thì chính là loại súng gây mê dùng để đối phó với đám động vật hoang dã, sau đó lại nhốt chúng ta vào trong quan tài.
Có bản lĩnh thì một chọi một đi, giở dăm ba cái thủ đoạn hèn hạ này ra thể thống gì? Nếu thật sự phải chết vì lý do này, mặt mũi Tưởng gia này biết để vào đâu?Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn quan tâm thể diện.
Lục Đông Thâm quả thật dở khóc dở cười.
So với sự phẫn nộ của cô, anh rất bình tĩnh: Cũng không thể nói họ vô liêm sỉ, dù sao thì họ cũng không định lấy mạng em.
Là chôn sống chúng ta đó.
.
.
Vẫn để lại lỗ cho thở mà.
Qua lời nhắc nhở của Lục Đông Thâm, Tưởng Ly mới chú ý đến vấn đề bất thường của quan tài.
Quả nhiên có lỗ thông hơi, là ba lỗ xếp thẳng ở góc chéo, cực nhỏ.
Có ánh sáng hắt xuống, bị ba lỗ nhỏ đó buộc thành những tia sáng yếu đuối như tơ mảnh.
Tưởng Ly tỉnh dậy sau Lục Đông Thâm, tầm mắt cô vẫn chưa nhạy bén được như anh, thế nên mới không kịp thời phát hiện ra có lỗ hơi.
.
.
~Hết chương 477~Tưởng Ly rất bất ngờ.
Đây quả thực là lần đầu tiên cô nghe nói đến chuyện quan tài có lỗ thông hơi.
Vậy coi như bây giờ chúng ta.
.
.
vẫn chưa bị hạ táng? Cô nhúc nhích, một chiếc quan tài thì to đến mức nào, thế nên lúc này họ đang được xếp chồng lên nhau.
Cô ở trên anh ở dưới, mặc cho cô duỗi chân duỗi tay kiểu gì cũng không thể giành một mảnh đất cho mình.
Lục Đông Thâm ừm một tiếng, vươn tay ôm chặt lấy eo cô, ngăn cản cô cứ bò qua bò lại như con rắn trên người anh: Chí ít chúng ta không ở dưới đất cũng không ở trong động.
Tưởng Ly cũng từ bỏ việc duy trì quyền con người của mình.
Cô mượn chút ánh sáng yếu ớt để lần mò khắp bốn phía xung quanh quan tài, cố gắng tìm kiếm móc khóa.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là có lẽ chúng đều được khóa kỹ từ bên ngoài, muốn tìm cơ hội mở ra bên trong là điều không thể.
Cô đành nằm thẳng cẳng trên người Lục Đông Thâm, tự lẩm bẩm: Đám người đó đang muốn chúng ta tự sinh tự diệt hay đang có tính toán gì khác? Hình như khả năng nào cũng có thể.
Để lại lỗ thông hơi trên quan tài, trông thì có vẻ giống như đang giữ lại đường sống cho chúng ta, trên thực tế có sống sót được hay không lại phải xem số phận của chúng ta.
Còn nếu là có dự định khác.
.
.
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn cái lỗ thông hơi và nói: Khả năng thứ hai lớn hơn nhiều.
Có dự định khác?Lục Đông Thâm gật đầu.
Họ có tính toán gì?Lục Đông Thâm quay về, nhìn thẳng vào mắt cô: Em không cảm thấy người Tần Xuyên làm việc rất cứng nhắc sao? Nói theo lời của em thì chính là.
.
.
Lục Đông Thâm nghĩ mãi một hồi, cuối cùng đến lượt Tưởng Ly bổ sung hộ anh: Cố chấp*.
*Ở đây Lục Đông Thâm đang cố tìm một từ ngữ phương Bắc.
À đúng, cố chấp.
Lục Đông Thâm nói tiếp: Từ những quan tài được chôn trong vách động có thể nhận ra, bản thân họ có một bộ quy tắc rất nghiêm ngặt đồng thời đã tuân theo qua bao đời bao thế hệ.
Họ thà phải khiêng một cỗ quan tài nặng nề đi lên đi xuống, cũng sẽ không để lại một chiếc quan tài nguyên vẹn cho những đám phản đồ phá bỏ quy tắc.
Bờ vực kia cao bao nhiêu anh và em đều biết.
Một chiếc quan tài được thả rơi từ độ cao ấy cũng nguy hiểm, đổi lại là bất kỳ người dân thành phố nào e rằng cũng đã sớm từ bỏ rồi.
Một đám người cố chấp như vậy khi đối mặt với những người tự động đột nhập địa phận của mình dĩ nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Họ đương nhiên cũng có một đống cách thức để đối phó.
Bằng không cứ để chúng ta ngã xuống đất chết luôn đi là xong, còn mất công giữ chúng ta lại bằng cả tấm lưới to đùng, giữ mạng chúng ta để rồi chịu trừng phạt của họ, em nói xem, không cố chấp thì là cái gì?Tưởng Ly càng ngẫm nghĩ những lời của Lục Đông Thâm càng tán đồng.
Chắc là, tối qua những người kia thật ra đã phát hiện có người theo đuôi, sau đó lẳng lặng đợi họ sa đầu vào lưới.
Có lẽ chỉ không ngờ hai nguòi họ lại tay chân nhanh nhẹn, nhất thời đành phải bắn súng gây mê bỏ vào quan tài.
Nhưng dù là súng gây mê hay bỏ vào quan tài, đây đều không phải cách thức trừng phạt họ, còn phải chắc chắn có thể giữ được họ.
Phải làm sao? Thế là đám người đó tạm đóng ba lỗ thông hơi trên quan tài, để đảm bảo họ không chết trong lúc đang hôn mê.
Tưởng Ly phì cười, Lục Đông Thâm nói không sai, cứng đầu cứng cổ thật.
Lục Đông Thâm thấy cô cười, cũng quả thực phục sự gan dạ của cô.
Cuối cùng cô nói: Cũng có nghĩa là chung quy họ vẫn cứ phải thả chúng ta ra khỏi quan tài này, chắc đang đợi tới lúc chúng ta hấp hối chăng.
Trong tình trạng không thức ăn không nước uống, chỉ vài ngày là có thể khiến người ta tuyệt vọng, cô hiểu quá rõ.
Ai ngờ Lục Đông Thâm nói: Không, sẽ có người đến trước họ.
Tưởng Ly ngây ra trước, sau đó nghĩ tới máy theo dõi cùng balo rơi lại trong vách động, giật mình, lập tức hiểu ý của anh.
Không sai, người Tần Xuyên dĩ nhiên có thủ đoạn cổ quái, ở đây địa thế lại hiểm trở, nhưng chí ít người trong thôn sẽ không nhắm vào tính mạng của họ.
Nhưng kẻ đã nắm được hành tung của họ trong lòng bàn tay thì không lương thiện đến vậy.
Người đứng đằng sau kiên nhẫn đợi họ từng bước từng bước tiến vào địa phận Tần Xuyên, mục đích chính là muốn thấy họ chết đúng chỗ.
Thủ đoạn mượn dao giết người này thật sự thâm độc.
Tưởng Ly cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Cô lẩm bẩm: Lần trước không giết anh, lần này chắc là cử không ít người đến đâu nhỉ?Lục Đông Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: Muốn vào được Tần Xuyên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu mục tiêu quá lớn chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Thế nên anh nghĩ số lượng người đến lần này chưa chắc đã đông, nhưng võ vẽ chắc chắn ai nấy đều rất giỏi.
Chúng ta phải cẩn thận.
Khi họ quyết định dẫn dụ đám người kia ra, Tưởng Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Khoảnh khắc rơi xuống vực, cô rất căm hận, cảm thấy quá hời cho đám người đứng sau, thật sự được như ý họ.
Nhưng nếu ông trời đã giữ lại mạng sống cho cô, thì cô chắc chắn phải đấu với kẻ đó tới cùng.
Nghĩ vậy cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Cô tựa cằm lên ngực anh: Anh có từng nghĩ, nếu hai chúng ta không đánh lại họ thì phải làm sao?Đánh được.
Tưởng Ly cảm thấy thái độ của anh quá chắc chắn, nhất thời rất tò mò: Anh nói đánh được là đánh được chắc? Hay là trong quá trình rơi xuống vực anh đã cùng họ tổ chức một buổi tọa đàm ý niệm?Lục Đông Thâm giơ tay xoa đầu cô, cưng chiều như nựng cún con vậy.
Anh thích tính cách này của cô, cho dù thật sự đối mặt với kẻ địch hùng hậu cũng luôn thoải mái.
Đúng là một cô gái tốt.
Anh nói đánh được là vì.
Thứ nhất, chúng ta vì mạng, họ vì tiền.
Thứ hai, chúng ta còn có một lá vương bài.
Hả?Tưởng Ly bật dậy, ngay sau đó đầu đập thẳng lên nắp quan tài cái rầm.
Cô đau đớn nhe răng.
Lục Đông Thâm nhìn thấy vậy phì cười, vươn cánh tay ôm cô lại.
Cô một lần nữa nằm rạp lên người anh, anh xoa đầu giúp cô: Kích động cái gì vậy hả?Thì vương bài đó.
Tưởng Ly mặc kệ cơn đau trên đầu, áp mặt xuống cổ Lục Đông Thâm: Chúng ta còn vương bài nào?Câu nói này nghe đầy bá đạo.
Cô nghĩ tới khả năng là Lục Đông Thâm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước khi đến đây.
Chỉ cần kẻ địch áp sát, trên trời sẽ đột ngột xuất hiện một tia chớp lướt qua, một đoàn người ngựa sẽ giống như tướng nhà trời uy nghi lẫm liệt xuất hiện, giết quân địch không còn mảnh giáp.
Còn người dẫn đầu đoàn quân đó à.
.
.
Ừm, thôi thì miễn cưỡng cho Dương Viễn lên sàn vậy.
Thế nhưng, Lục Đông Thâm lại từ tốn nói với cô: Vương bài của chúng ta chính là Nhiêu Tôn.
Hình ảnh thiên quân vạn mã trong đầu lập tức bị đánh vỡ vụn.
Tưởng Ly ngẩn người nhìn Lục Đông Thâm, rất lâu sau mới Á? một tiếng.
Ánh mắt cô nhìn anh có phần hồ nghi.
Lục Đông Thâm hơi nghiêng đầu, Tưởng Ly thấy anh không đùa giỡn, nói với vẻ không mấy chắc chắn: Đặt hy vọng vào Nhiêu Tôn? Sao có thể? Bây giờ anh ấy còn khó giữ mạng mình.
Với những gì anh hiểu về cậu ta, chỉ cần cậu ta còn một hơi thở sẽ còn nghĩ cách xuống dưới đáy vực.
Lục Đông Thâm khẽ nói.
Tưởng Ly ngạc nhiên: Anh hiểu anh ấy như vậy từ khi nào thế?Có lúc người thật sự hiểu mình chưa chắc đã là bạn bè mà là đối thủ cạnh tranh.
Lục Đông Thâm chậm rãi đưa ra lời giải thích: Anh và Nhiêu Tôn đã từ thị trường trong nước đánh ra tận thị trường nước ngoài.
Thủ đoạn của cậu ta anh gặp rồi cũng lĩnh giáo rồi, thế nên mới dám chắc chắn như vậy.
Anh vuốt nhẹ lưng cô, tiếp tục nói: Cậu ta sẽ lợi dụng mọi thứ, mọi cơ hội để có thể cứu bản thân mình, cho dù cậu ta đen đủi tới mức không còn một cách nào nữa thì có lẽ, vẫn còn một người có thể cứu cậu ta xuống.
Tưởng Ly nghe câu này thấy kỳ lạ, ngước mắt nhìn anh.
Có lẽ.
.
.
vẫn còn một người?Đáy mắt Lục Đông Thâm đong đầy nụ cười, nhìn đầy tình cảm.
Bị anh nhìn như vậy, đầu óc Tưởng Ly như nổ tung ra một tia sáng.
Cô buột miệng nói một cái tên: Nguyễn Kỳ!~Hết chương 478~Lục Đông Thâm cười đáp lại: Không sai, Nguyễn Kỳ.
Có lẽ lúc trước cô ấy thật sự đến Tịch Lĩnh vì Thái tuế, nhưng sau khi vào trong Tịch Lĩnh rồi thì sao? Lúc trước em có từng nhắc đến Nguyễn Kỳ trước mặt Nhiêu Tôn nhưng cậu ta không hề ngạc nhiên, chứng tỏ cậu ta đích thực đã sớm nghi ngờ Nguyễn Kỳ ở quanh khu vực Tịch Lĩnh, thậm chí có thể đã thâm nhập vào Tần Xuyên.
Còn về lý do mãi vẫn chưa chịu xuất hiện có thể còn có nguyên nhân khác.
Nhưng dù thế nào, cô ấy vẫn là một cơ hội sống của Nhiêu Tôn.
Tâm trạng Tưởng Ly sáng sủa thoải mái hẳn lên, nếu thật sự là Nguyễn Kỳ thì tốt quá rồi.
Cô luôn âm thầm cảm thấy duyên phận giữa họ vẫn chưa đứt đoạn.
Dù Nguyễn Kỳ đi bao xa, dù Nhiêu Tôn có không chịu thừa nhận thì giữa họ dường như luôn có một sợi dây gắn kết.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tưởng Ly lại thở dài, mọi hứng khởi dần dần lùi về trầm mặc.
Cô nói: Tất cả mới chỉ là suy đoán, đúng không?Đúng, anh chỉ đang suy đoán khả năng lớn nhất có thể.
Lục Đông Thâm khẽ đáp: Có thể Nhiêu Tôn cũng sẽ gặp nguy hiểm và có thể Nguyễn Kỳ sẽ không xuất hiện.
Nếu đối diện với đám sát thủ mà chỉ có hai chúng ta.
.
.
Tưởng Ly đưa ra khả năng tệ nhất: Nếu đối phương thật sự rất đông người.
.
.
Lục Đông Thâm giơ cánh tay lên ôm chặt cô.
Cô áp sát vào anh, lắng nghe nhịp tim của anh, nghe mãi nghe mãi, trái tim cô cũng bắt đầu nhói đau.
Trên đời này luôn có lỡ như.
Lỡ như, có tình hình gì đó nằm ngoài kiểm soát của họ, có tình huống gì đó họ không nghĩ đến, cho dù chỉ là một thay đổi nhỏ xíu, thì coi như cả kế hoạch đều thất bại.
Giống như khoảnh khắc họ rơi tự do xuống vực vậy.
Tưởng Ly vô thức ôm chặt Lục Đông Thâm, nói: Anh có thể hứa với em một chuyện không?Sau khi mọi thứ xung quanh và mọi cảm xúc dần yên ắng lại, một vài tình cảnh cũng bắt đầu xuất hiện trở lại.
Bây giờ, nếu bắt cô nhớ lại khug cảnh cùng Lục Đông Thâm rơi xuống vực, lục phủ ngũ tạng của cô cũng run rẩy theo, thậm chí không có dũng khí để nghĩ lại.
Cô tự nhận mình không phải người vĩ đại gì, cũng luôn tự tư tự lợi, cũng sợ đau sợ chết.
Nhưng cuối cùng khi cô buông tay, chẳng qua cô cảm thấy nhường cơ hội sống cho người có thể sống sót nhất là điều tốt đẹp.
Một người đàn ông hừng hừng khí thế như Lục Đông Thâm, anh có lý tưởng có trách nhiệm, còn biết bao nhiêu chuyện muốn hoàn thành, chết rồi đáng tiếc biết bao.
Còn cô thì sao?Đời này tuy cô đã đánh mất không ít thứ, nhưng cũng có quá nhiều thứ mà nhiều người cả đời cũng không thể có được, thật ra đáng lắm rồi.
Con người cô không thích nợ người khác, thà để người khác nợ cô, ân tình đặt ở phía người ta cô mới an tâm, thậm chí nếu mình thật sự có mệnh hệ gì, người ta vì nhớ đến ân tình mà mãi nhớ đến cô, thật tốt.
Thế nên cô muốn Lục Đông Thâm bất luận thế nào cũng phải hứa với cô, không được mạo hiểm vì cô nưa.
Anh đã nói mạng của mình rất đáng tiền, sao đến giờ phút quan trọng luôn quên đi những lời mình nói chứ?Nhưng Lục Đông Thâm lại lên tiếng: Không được, anh không thể đồng ý với em.
Tưởng Ly nhìn anh chằm chằm, gương mặt toát lên vẻ nghi hoặc, rất lâu sau cô mới nói: Lục Đông Thâm, em còn chưa nói gì mà anh đã từ chối rồi?Anh biết em định nói gì, nhưng bé con à, em là bạn gái của anh, em nói xem, anh có thể giương mắt nhìn em xảy ra chuyện sao? Sắc mặt Lục Đông Thâm hơi nặng nề, anh nói tiếp: Em yêu cầu anh như vậy, thì anh cũng có thể yêu cầu em như vậy chứ? Việc buông tay khi ở trên vách núi của em muốn ngu ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đó là chuyện một cô gái thông minh như em có thể làm ra sao?Tưởng Ly thấy anh hơi nghiêm giọng, bèn cúi đầu áp mặt vào người anh, âm thầm bĩu môi.
Cô biết ngay một khi không chết được kiểu gì anh cũng tính sổ về sau.
Lúc đó khi buông tay cô cũng nhìn thấy rõ ràng cả gương mặt Lục Đông Thâm méo xệch đi vì thảng thốt và phẫn nộ, rất đáng sợ.
Cô lẩm bẩm: Đây chẳng phải là lời cảm động sao? Bầu không khí đang xúc động là bao, anh không biết nói mấy câu sến sẩm à.
.
.
Anh chỉ hận không thể bóp chết em, còn cảm động cái nỗi gì.
.
.
Không nhắc lại còn đỡ, nhắc lại là Lục Đông Thâm lại nổi cơn thịnh nộ.
Vốn dĩ lúc rơi xuống vực chưa chết, anh đã muốn cảnh cáo cô rồi, kết quả tình hình xung quanh lại bất thường, còn phải giao đấu với người Tần Xuyên, ngay sau đó lại bị nhốt vào quan tài, nhiều chuyện qua lại như vậy nên anh không rảnh lôi lại chuyện này ra tính sổ với cô.
Giờ thì hay rồi, cô tự mình nộp mạng thì đừng trách anh tính lại nợ cũ.
Hiên ngang lẫm liệt à? Anh dũng hy sinh à? Một người đàn ông như anh còn phải giẫm lên mạng sống của em để sống sao? Em tỏ ra vĩ đại gì chứ?Thanh điệu của Lục Đông Thâm không cao, cũng không quát lên với cô nhưng chữ nào chữ nấy đều đầy sức mạnh, như những cú đập từ một chiếc búa nhỏ đánh từng nhát vào đầu cô, dường như đang nói: Hư này, không biết điều này.
.
.
Gõ đến mức Tưởng Ly tê dại từ tận trong cốt tủy.
Cũng thật kỳ lạ, nếu người đàn ông khác dám mắng cô như vậy, cô đã sớm ra tay rồi.
Nhưng Lục Đông Thâm thì khác, đến chửi mắng người ta mà cũng gợi cảm như vậy.
Cô ôm chặt anh, mềm giọng xuống: Trời ơi, thì em muốn bảo vệ bạn trai của mình có gì sai đâu? Chẳng phải cũng giống như anh muốn bảo vệ bạn gái đó thôi?Lục Đông Thâm hừ một tiếng: Đừng ôm anh, ra chỗ khác.
Quan tài chỉ to bằng này, em còn đi đâu được? Tưởng Ly ngược lại càng dính sát anh hơn: Lục Đông Thâm, em cảm thấy anh đang được hời lại còn điệu bộ đấy nhé, em vừa tha thứ cho anh chưa lâu lắm đâu.
Lục Đông Thâm nhìn cô không nói nữa.
Tưởng Ly mím môi cười khẽ, giơ ngón tay chạm lên bờ môi anh và nói: Cái đồ trai thẳng này, thế mà còn phải mắng em một trận.
Không thì chủ đề của chúng ta đã có thể phát triển rất tốt trong bầu không khí nhiệt tình cảm động rồi.
Ví dụ?Ví dụ như nếu qua được lần nguy hiểm này, chúng ta còn có kiếp sau không, đại loại vậy.
Lục Đông Thâm hậm hực: Kiếp sau tính sau đi.
Tưởng Ly bấu má anh, đau đến nỗi anh kêu lên.
Cô nói: Nghe ý tứ của anh là kiếp sau không muốn gặp em nữa đúng không?Gặp được em hay không anh quyết định được sao? Lục Đông Thâm không trả lời cô mà hỏi ngược: Vả lại, em nghịch như vậy, kiếp này cũng đủ mệt đầu rồi.
Càng nói càng khó nghe mà.
Tưởng Ly quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện lãng mạn với anh.
Cô nghiêng đầu sang một bên, cũng chỉ vì không gian có hạn, nếu không cô sẽ trốn đi thật xa.
Cô lại đăm chiêu nghĩ người đàn ông này đúng là phái hai mặt, lúc cô chưa tha thứ thì nhiệt tình lắm cơ, vừa nghe thấy cô nói yêu mình thì cái đuôi kiêu ngạo cao vút tận trời.
Tuy rằng Lục Đông Thâm không nhìn rõ biểu cảm của cô nhưng cũng ít nhiều đoán ra được những suy nghĩ đang cuộn dâng trong lòng cô.
Anh cố nhịn cười, ngón tay lùa vào mái tóc cô: Hay là em xem thế này có được không? Chúng ta tranh thủ làm hết những việc nên làm trong kiếp này đã, để kiếp sau đi tìm em anh cũng danh chính ngôn thuận.
Thế nào gọi là đi tìm em cũng danh chính ngôn thuận?Lục Đông Thâm hắng giọng: Sau khi anh trở thành chồng em, dù đi đâu, dù làm gì, dù kiếp nào, chí ít về danh phận anh cũng là người thân của em, đây chính là danh chính ngôn thuận.
~Hết chương 479~
Xem tiếp...Người tình trí mạng
truyện tranh Người tình trí mạng
truyện Người tình trí mạng
Người tình trí mạng truyện chữ
đọc truyện Người tình trí mạng
Người tình trí mạng chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License