Linh vũ thiên hà
Chapter
0279
Bùm bùm bùm bùm bùm!Lục Thiếu Du thoáng chốc biến mất, lực công kích của năm người Vi Sinh Ngũ Tổ đánh hụt.
Mọi người nhìn đăm đăm, đòn công kích khủng bố va chạm vào quanh hân Lục Thiếu Du.
Lực công kích đáng sợ, sóng không gian lăn tăn sóng, không gian sụp đổ ngay.
Sóng không gian tan nát lộ ra một vòng sáng đỏ đen làm tim người đập nhanh.
Nguy rồi!Lực công kích khủng khiếp như thế khiến mọi người tim đập chân run, Lục Thiếu Du thì bị cuốn vào trong.
Nếu cứng rắn đỡ đòn công kích thế này không ai biết hậu quả sẽ ra sao.
Điều mọi người biết là nếu lực công kích này rơi vào người mình thì mười cái mạng cũng không đủ chết.
Lục Tâm Đồng ở trong đám người thì không để bụng, cười tươi như hoa, trong mắt đẹp không hề chất chứa lo âu.
Thi triển Thời Gian Thác Loạn thì không ai biết thân hình Lục Thiếu Du đã biến mất tại chỗ.
Thiên Trụ Giới của Lục Thiếu Du hiện tại có thể thúc giục đến đệ tam giai, lĩnh ngộ thời gian mạnh hơn nhiều.
Lúc này thi triển lực lượng thời gian thì tốc độ càng nhanh đến quỷ mị tuyệt luân.
Ủa?Không gian trở lại bình thường, trong không gian bình tĩnh không còn dấu vết Lục Thiếu Du biến mất.
Mọi người khó hiểu, năm người Vi Sinh Ngũ Tổ cũng thắc mắc.
Mới rồi bọn họ không biết Lục Thiếu Du mất tích, Vi Sinh Ngũ Tổ không hề trông thấy hắn rời đi.
Năm người thi triển lực công kích này khiến sắc mặt lại rắng bệch, khóe môi tràn ra vết máu.
Hỏng rồi!Năm người cùng biến sắc mặt, tinh thần xem xét.
Năm người cảm nhận dao động hơi thở sau lưng, ngoái đầu lại.
Trong mắt năm người xuất hiện thân hình quét thuộc, Lục Thiếu Du lành lặn đứng sau lưng bọn họ.
Vi Sinh Ngũ Tổ không hề phát hiện Lục Thiếu Du làm sao thoát thân được.
Lục Thiếu Du đứng giữa không trung, linh lực thu giấu, chân khí khuếch tán.
Mới rồi mặt Lục Thiếu Du không chút máu giờ trở về hồng hào, mắt nhìn năm người Vi Sinh Ngũ Tổ không chớp cái nào lộ tia giễu cợt.
Trận pháp hợp kích của năm người đã bị phá, lúc này là nỏ mạnh hết đà, đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vi Sinh Ngũ Tổ cảm giác ẩn ý trong ánh mắt của Lục Thiếu Du, năm người linh cảm không may.
Vi Sinh Thổ hét to một tiếng: Lùi mau!Năm người có sự ăn ý tuyệt đối, chớp mắt lùi nhanh ra.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Tổ cha ngươi, còn muốn trốn sao? Tới lượt bản công tử xử các ngươi!Lục Thiếu Du nhìn năm người Vi Sinh Ngũ Tổ vội vàng muốn chạy trốn, đôi mắt đen nổi lên lạnh lẽo.
Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ.
Thanh âm dứt, kết thủ ấn biến đổi, chỉ giây lát Thì Không Lao Ngục thuộc tính thổ uy lực gấp tám lần trước mặt Lục Thiếu Du khuếch tán trong không trung.
Thì Không Lao Ngục uy lực gấp tám lần lan tràn ra, không gian lung lay sắp sập, các loại năng lượng rung động cuồn cuộn.
Cuối cùng năng lượng thuộc tính thổ bàng bạc bỗng chốc tụ tập lại, cả không gian như đóng băng.
Vù vù vù vù vù!Chỉ giây lát ngắn ngủi, Thì Không Lao Ngục uy lực gấp tám lần đã bao phủ không gian mấy ngàn thước.
Năm người Vi Sinh Ngũ Tổ nhanh chóng thụt lùi bị đông lại trong đó.
Trong không gian kỳ dị này năng lượng thuộc tính thổ hùng hồn bỗng chốc tụ tập lại, kèm theo linh hồn lực mênh mông.
Lực lượng thời gian kết hợp lực lượng không gian ảnh hưởng Vi Sinh Ngũ Tổ trong đó.
Lực công kích quái dị này làm sắc mặt Vi Sinh Ngũ Tổ kinh sợ, bắt đầu thấy hãi hùng.
Thổ sinh kim!Lục Thiếu Du không chậm trễ thêm, một hơi biến đổi thủ ấn.
Quanh người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng vàng như mặt trời rực rỡ dâng lên cao mang theo khí thế tiêu sát sắc bén vô cùng tận lan tràn.
Ánh sáng vàng lấp lánh, năng lượng thuộc tính kim trong tay Lục Thiếu Du đột nhiên rót vào Thì Không Lao Ngục.
Không gian tựa như thiên địa xao động, rung bần bật.
Thì Không Lao Ngục uy lực gấp tám lần dao động, năng lượng thuộc tính thổ dày nặng biến mất, khí sát phạt sắc bén tràn ngập, uy năng vô hình mới xuất hiện.
Thoáng chốc khí thế siêu bá đạo càn quét thiên địa như không gian sắp tan vỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Cũng trong khoảnh khắc này, bên ngoài Thì Không Lao Ngục thuộc tính kim diện tích đã rộng vạn thước, mép không gian tan vỡ, ánh sáng vàng chói lòa, bốn phía gió nổi mây phun, sấm chớp đì đùng.
Chắc đây là vũ kỹ thiên giai? Lục Thiếu Du không chỉ tu luyện linh kỹ thiên giai thành công còn tu luyện vũ kỹ thiên giai!Nhìn cảnh tượng này, uy thế kinh người lan tràn, mọi người nhìn trân trân, linh hồn run rẩy, cảm giác tim đập muốn rớt khỏi ngực, linh lực chân khí trong người bị ức chế.
Trong Thì Không Lao Ngục thuộc tính kim rực rỡ ánh sáng vàng lan tràn ra.
Trong Thì Không Lao Ngục thuộc tính kim uy lực gấp mười sáu lần, năm người Vi Sinh Ngũ Tổ chịu đựng áp lực tăng gấp đôi, không thể nhúc nhích, thân hình bị đông lại.
Khí thế sắc bén tiêu sát khiến tim Vi Sinh Ngũ Tổ đập nhanh.
Năm người hết hồn, chân khí phô thiên cái địa khuếch tán nhưng không thể nhúc nhích một chút nào trong không gian quái dị này, không cách nào tránh thoát được.
Tựa như có bàn tay to vô hình nắm chặt bọn họ.
Lục Thiếu Du quát to: Đi xuống cho bản công tử!Trong Thì Không Lao Ngục thuộc tính kiếm, thủ ấn vỗ ra.
Một cánh tay to tỏa ánh sáng vàng rực rỡ phá không ra khỏi không gian Thì Không Lao Ngục vỗ vào năm người Vi Sinh Ngũ Tổ không thể nhúc nhích, như thủ ấn to lớn đập trúng năm người.
Không có đường lùi, năm người Vi Sinh Ngũ Tổ hộc máu: Phụt!Thủ ấn màu vàng đè xuống, thân hình năm người bay ngược xuống.
Thủ ấn màu vàng bao phủ năm người đập mạnh xuống.
Có ngọn núi khổng lồ cao vút đâm mây bị bao phủ, thủ ấn màu vàng đè xuống ngọn núi to.
Bùm bùm bùm bùm bùm!Vang tiếng nổ điếc tai như trời long đất lở, ngọn núi to dưới thủ ấn màu vàng khổng lồ, lực lượng mạnh mã ngập trời bẻ gãy nghiền nát từ đỉnh núi lan xuống chân núi vỗ dẹp núi non.
Ngọn núi từ trên xuống dưới nứt vỡ từng tấc, lực lượng rung động không thể miêu tả bằng ngôn ngữ.
Mặt đất lõm xuống, sóng năng lượng cuồng bạo như thực chất điên cuồng dao động.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Đất đai sơn mạch run rẩy, mặt đất không gian xung quanh nứt rạ, chưởng ấn năm ngón tay to lớn vài dặm chính giữa mặt đất, lực lượng hủy diệt khiến người trố mắt líu lưỡi.
Vi Sinh Ngũ Tổ bị đè dưới ngọn núi đã san bằng vội vùng vẫy bò dậy, học bãi máu: Phụt!Sắc mặt Vi Sinh Ngũ Tổ trắng bệch nhưng không quên cuống cuồng chạy trốn.
Chậm!Khi năm người mình đầy vết thương đẫm máu muốn trốn thì trên bầu trời lôi vân màu tím kéo ra, lực lượng hủy diệt lan tràn khiến năm người tim đập chân run.
Nguy rồi!Năm người ngước đầu lên, thấy lôi vân màu tím lấp lóe tia điện.
Một lỗ đen to nặng đè xuống người bọn họ.
Giải quyết kết thúc công việc.
Giữa không trung, Lục Thiếu Du đạp không mà đứng, áo xanh bay phần phật.
Lôi vân màu tím trên cao thu về, một luồng sáng màu tử kim xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Thiếu Du, chui vào trong tay hắn, biến mất.
Là Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Mọi người ngơ ngác ngó nhau.
Vi Sinh Ngũ Tổ bị bắt vào Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Không khó đoán ra mới rồi Vi Sinh Ngũ Tổ bị Lục Thiếu Du trực tiếp nhốt trong Tử Lôi Huyền Đỉnh, năm cường giả đáng sợ thế mà bị một mình hắn bắt giữ.
Ui!Mọi người hút ngụm khí lạnh, thực lực của Linh Vũ Chiến Tôn quá khủng khiếp.
Các cặp mắt tròn mắt dẹt ra.
Không uổng là Linh Vũ Chiến Tôn, thực lực siêu đáng sợ.
Dạ Vị Ương hít sâu, chân mày nhíu chặt nay giãn ra: Phù!Kim Huyền ở phía xa mắt hấp háy lộ tia ngạc nhiên, dời mắt sang ngó Dương Quá.
Nguy rồi, ngũ tổ bị bắt giữ! Chúng ta làm sao bây giờ?Người Vi Sinh gia tộc đến sau một chuỗi giật mình đã tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn năm vị lão tổ lúc này bị Lục Thiếu Du bắt vào trong thần khí, quay sang nhìn nhau, lòng hoảng hốt.
Không biết là người Vi Sinh gia tộc nào nhanh lẹ chộp thời cơ quát to: Trốn!Các người Vi Sinh gia tộc chạy tứ tán, chạy vắt giò lên cổ không dám ở lại lâu hơn.
Giết!!!Cực Lạc Tam Quỷ, Huyết Mị, Hắc Hùng lao ra ngăn đường đi mấy tu vi giả tôn giai củaVi Sinh gia, không cho tu vi giả tôn giai trốn là hoàn thành nhiệm vụ.
Giải Linh Tôn Giả luôn quan sát toàn trường, thấy người Vi Sinh gia tộc chạy trốn thì hét lên: Đệ tử Thánh Linh cốc nghe lệnh, giết!Các cường giả Thánh Linh cốc nhảy ra lao hướng tu vi giả Vương giai của Vi Sinh gia.
Bùm bùm bùm bùm bùm!Vang tiếng nổ trầm đục, tiếng hét thảm ré lên.
Vi Sinh Ngũ Tổ đã bị bắt, còn lại mấy tu vi giả tôn giai thấp trọng, có Cực Lạc Tam Quỷ ra tay thì bọn họ chỉ có nước chờ bị tàn sát.
Còn lại những tu vi giả Vương giai, Suất giai thì càng khỏi phải bàn.
Bị cường giả Thánh Linh giáo, Huyết Mị, Tuyết Sư truy sát, có thể tưởng tượng tình huống ra sao.
A!Các tiếng gào thét vang lên, người Vi Sinh gia tộc chết một đống.
Lục Thiếu Du không hứng thú với những người Vi Sinh gia tộc còn lại, có Cực Lạc Tam Quỷ ở miễn mấy tôn giai không trốn thoát là được.
Lục Thiếu Du lắc người đến bên cạnh Lục Tâm Đồng, mắt nhìn chằm chằm vòng chiến đại ca Dương Quá đấu với Đông Hải Tam Sát phía trước còn chưa xong.
Đại ca Dương Quá và Đông Hải Tam Sát đánh nhau, Lục Thiếu Du luôn quan sát cuộc chiến.
Mãnh thú dữ tợn khiến đại ca Dương Quá luôn bị rơi vào thế yếu.
Nhưng nhờ ảnh hưởng lực lượng thời gian, Dương Quá dư sức tự bảo vệ mình, thậm chí càng đánh càng hăng.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy: Hình như đang lĩnh ngộ thuộc tính thổ và lực lượng thời gian.
Đại ca Dương Quá đối kháng với mãnh thú Đông Hải Tam Sát điều khiển, trong cuộc chiến lĩnh ngộ dung hợp, dung nhập lực lượng thời gian vào lực công kích.
Lục Tâm Đồng nói với Dương Quá phía trước: Đại ca, ca ca đã bắt giữ năm tên rồi, đại ca phải mời rượu!Lục Tâm Đồng hoàn toàn không để bụng chuyện Lục Thiếu Du bắt giữ Vi Sinh Ngũ Tổ, ở trong lòng nàng thì đây là chuyện đương nhiên.
Giữa không trung truyền đến tiếng cười to của Dương Quá: Vậy sao? Lo đánh ta quên mất, thế là phải mời rượu rồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Tiếng cười dứt, Dương Quá đánh ra cú đấm, kéo theo thuộc tính hùng hồn, thuộc tính thổ đậm đặc bao bọc quyền ấn đấm mạnh ra.
Quyền ấn oanh kích, bốn phía nứt ra khe hở không gian lan tràn.
Cùng lúc đó, hơi thở kỳ dị đằng trước quyền ấn đồng hóa sóng không gian, hơi thở kỳ dị khuếch tán.
Cùng lúc đó, mãnh thú không cách nào tránh đòn công kích của Dương Quá, cú đấm của gã đập mạnh vào thân hình ảo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!Vang tiếng nổ trầm đục, lực lượng ngập trời, vòng sáng đen đặc bắn ra đường cong.
Không gian xung quanh vỡ từng tấc, thân hình Dương Quá bị đẩy lùi một chút, hơi thở dao động liên tục.
Dương Quá cưỡng ép chịu đựng vẫn không làm gì Đông Hải Tam Sát được.
Dương Quá bị đẩy lùi nhưng không để bụng, thản nhiên nói: Nhị đệ, ta lại thua ngươi.
Mới rồi ta lỡ quên thời gian, lần sau lại so tài.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Đại ca, có cần ta giải quyết giúp không?Đông Hải Tam Sát đã không đáng lo, thực lực của ba người này chỉ mạnh hơn Linh Sát một chút.
Thực lực Thủy Sát, Hỏa Sát bình thường, khi ba người vận dụng mãnh thú thì khá mạnh nhưng chắc đã tiêu hao nhiều.
Lục Thiếu Du thậm chí nghi ngờ có phải đại ca Dương Quá cố ý tiêu hao ba người này không? Chờ khi cả ba sắp kiệt sức thì Dương Quá mới một đòn giải quyết.
Thôi, ba thứ này chưa cần ngươi hỗ trợ.
Dương Quá mỉm cười nói: Vốn đã thua ngươi, giờ còn cần ngươi hỗ trợ thì ngươi quá xem thường đại ca của ngươi.
Đông Hải Tam Sát biết Vi Sinh Ngũ Tổ bị Lục Thiếu Du bắt giữ, biểu tình cực kỳ khó xem nhưng lúc này không thoát ra được.
Dương Quá bị đẩy lui, Đông Hải Tam Sát càng được thế không tha ngươi, thúc giục mãnh thú khổng lồ va chạm mạnh.
Mãnh thú rống to: Grao!Cơ thể khổng lồ lao xuống, không gian ầm ầm run rẩy.
Khí thế hung thần phô thiên cái địa khuếch tán, ánh sáng năng lượng vô tận vặn vẹo không gian ập hướng Dương Quá.
Dương Quá nhìn mãnh thú xông tới, khuôn mặt gã không còn nụ cười: Không lãng phí thời gian với các ngươi nữa.
Một luồng sáng màu vàng kim xuất hiện trong tay Dương Quá.
Ong ong ong ong ong!Chấn Thiên hiện ra trong tay Dương Quá, tiếng kiếm ngân kinh thiên động địa vang vọng trong không gian.
Uy thế kinh người khiến mãnh thú ảo khẽ run, Đông Hải Tam Sát biến sắc mặt.
Khí thế trên kiếm bảng to màu vàng làm ba người hết hồn.
Phá Thiên Thức!Một kiếm quyết xẹt qua, mãnh thú ảo gầm gừ lao tới trước mặt Dương Quá, gã quát to.
Chấn Thiên bắn ra ánh sáng vàng chói lòa hình hành muôn vàn đao quang che rợp trời bay đi.
Vù vù vù vù vù!Khoảnh khắc ngắn ngủi vô số kiếm quang bắn ra, kiếm ngân càn quét không gian.
Mỗi luồng kiếm quang chém ra một khe nứt không gian đen ngòm, kình khí đáng sợ thổi quét.
Vô số kiếm quang thoáng chốc nghiền nát mãnh thú ảo.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Đông Hải Tam Sát thua.
Với khí thế này nếu Đông Hải Tam Sát trong thời kỳ đỉnh cao vận dụng mãnh thú còn có thể đỡ nhát kiếm của đại ca Dương Quá, nhưng lúc này bọn họ kiệt sức không còn hơi nào thì miễn bàn.
Lúc này Lục Thiếu Du càng nghi ngờ đại ca cố tình câu giờ tiêu hao ba người.
Răng rắc!Từng khe nứt không gian hiện ra, trong khoảnh khắc không gian vỡ nát.
Bão năng lượng đáng sợ tựa cơn lốc quét qua.
Răng rắc!Mãnh thú iống hổ không phải hổ, giống sói không phải sói bị nghiền nát trong không gian, cắt nát vụn trong đó.
Kình khí không gian ngập trời, khi bão năng lượng kinh khủng khuếch tán đến phạm vi nhất định thì chợt ngừng lại, tất cả lặng yên biến mất trong thiên địa.
Khi mãnh thú bị phá hủy, Đông Hải Tam Sát nháy mắt bị ảnh hưởng, thân hình run lên, cổ họng khẽ rên hộc bãi máu: Phụt!Mặt Đông Hải Tam Sát không còn chút máu, hơi thở rối loạn.
Thiên Sát Mãnh Thú trận do tinh huyết, linh hồn lực của ba người ngưng tụ, lúc này mãnh thú bị phá hủy, Thiên Sát Mãnh Thú trận bị phá, ba người cũng gặp tổn hại nặng.
Xoẹt!Trong khoảnh khắc này người Dương Quá khẽ run, Chấn Thiên chém ra.
Một luồng kiếm quang màu vàng chém vào Hỏa Sát, dưới kiếm quang cắt rách không gian.
Trong chớp mắt này, Đông Hải Tam Sát nhìn Dương Quá lao tới, Hỏa Sát vội hét to cầu cứu: Sư phụ cứu ta!Cùng lúc đó một tiếng hét như sấm vang vọng trong không trung: Tiểu tử, dám đụng vào đệ tử của lão phu thì lão phu sẽ nghiền ngươi ra tro!Sóng âm thổi quét làm màng tai người đau rát.
Mọi người đột nhiên biến sắc mặt nhìn sang, trong trận thế đệ tử Hải Sa môn có một luồng sáng xẹt qua mang theo khí thế hùng hổ vô cùng biến thành hình người đáp xuống trước mặt Hỏa Sát.
Tốc độ cực nhanh, khi kiếm của Dương Quá chém xuống thì người đó vung trường bào, bàn tay gầy gò vươn ra trước mặt.
Trảo ấn ngưng tụ trong bàn tay chớp mắt chộp kiếm quang bạo liệt ập đến, kiếm quang xé rách không gian chém vào trảo ấn thì không cách nào tiến thêm nửa phần.
Người đó quát to: Kiếm của tiểu tử không tệ!Trảo ấn xoay phá hủy kiếm quang biến thành năng lượng kinh người ập đến.
Người đó vung trường bào, kình khí bay ra đánh văng kình khí trước mặt rồi hiện hình rõ ràng trước mắt mọi người.
Hàng loạt hành động liền mạch không tốn hơi sức.
Cộp cộp cộp!Dư âm kình khí làm Dương Quá lảo đảo thụt lùi mấy bước, ánh mắt ngạc nhiên.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm người đó: Mạnh quá!Người thân hình gầy đét da bọc xương nhưng khung xương rất to, khuôn mặt lão nhân gầy guộc không miếng thịt, mặc trường bào màu xám trắng, thoạt trông như xương khô.
Khiến lòng Lục Thiếu Du thầm run là khí thế trên người lão nhân.
Áo xám không gió tự bay, không gian quanh lão nhân lặng lẽ khuếch tán dao động nhẹ mắt thường khó thấy, như thể không gian lấy lão nhân làm trung tâm xoay tròn.
Tuy những dao động này rất mỏng manh nhưng vẫn bị tinh thần Lục Thiếu Du phát ra, con ngươi hắn co rút.
Đã nhiều năm qua đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Du có cảm giác này, hắn cảm nhận áp lực, áp lực vô cớ, như mình là miếng thịt nằm trên thớt.
Từ xưng hô vừa rồi của Hỏa Sát thì Lục Thiếu Du không khó biết đây là sư phụ của Đông Hải Tam Sát.
Không ngờ Đông Hải Tam Sát có sư phụ đáng sợ đến thế, Phi Linh môn cũng không biết tin tức này.
Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế của người này, lòng nặng trĩu.
Khí thế đó không phải Tật Phong Tôn Giả, còn có trước kia Nguyên Nhược Lan dùng nguyên lực đế giả có thể so sánh.
Khí thế này khiến Lục Thiếu Du cảm giác lão nhân ngang ngửa với Huyền Hạo phụ thân của Tiểu Long trước kia gặp.
Trong không trung, người này xuất hiện kéo theo áp lực từ trên trời giáng xuống bao trùm cả không gian.
Một số đệ tử Thánh Linh cốc thực lực không tốt mặt trắng bệch, dù là cường giả thì vô hình trung vô cùng rung động.
đám người Cực Lạc Tam Quỷ, Huyết Mị, Tuyết Sư, Giải Linh Tôn Giả đang truy sát Vi Sinh gia tộc chợt cảm nhận khí thế đó xuất hiện, lòng run rẩy ngừng truy sát người trước mặt.
Người Vi Sinh gia tộc bị đám Cực Lạc Tam Quỷ rượt đuổi vẫn lo cắm đầu chạy, lúc này bị áp lực vô hình đè ép, bọn họ ngơ ngẩn quên chạy trốn.
Ánh mắt mọi người liên tục thay đổi.
Trong đám đông, mắt Kim Huyền hấp háy lóe tia ngạc nhiên âm thầm nhìn chằm chằm không trung.
Thấy lão nhân đến, trong mắt Đông Hải Tam Sát tuôn ra sợ hãi lẫn vui mừng,, chạy tới cạnh lão nhân áo xám.
Sư phụ!Lão nhân áo xám nạt: Thứ vô dụng, lui xuống đi!Đông Hải Tam Sát cúi đầu không dám nói tiếng nào, ủ rũ lùi ra sau lưng lão nhân áo xám.
Lão nhân áo xám ngước lên, hốc mắt hõm sâu âm trầm lóe tia lạnh lẽo kỳ dị như đến từ cửu u, kỳ lạ mà âm u.
Lão nhân áo xám đứng trong hư không quét mắt qua mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm Dương Quá phía trước mặt, sau cùng rơi vào người Lục Thiếu Du.
Lão nhân áo xám nhìn Lục Thiếu Du, cười giễu cợt: Khục khục, Lục Thiếu Du, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi ngươi cứ vào, làm ta đỡ tốn công sức.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nghiêm túc hỏi: Không biết danh hiệu của các hạ là gì?Dương Quá nhảy người lùi ra sau một chút, ba huynh muội đứng bên nhau, đối mặt nhau, ánh mắt trầm trọng.
Lão nhân áo xám thản nhiên nói: Muốn biết danh hiệu của ta sao? Nhiều năm không đi ra sợ là không còn ai nhớ, ngươi không cần hỏi thăm làm gì.
Lần này trong Tử Vong Thâm Uyên không ngờ có nhiều báu vật như thế, nếu biết sớm thì ta cũng đi, nhưng hiện tại không khác gì.
Ngươi đã rơi vào tay ta thì báu vật đương nhiên cũng thuộc về ta.
Lão nhân áo xám không thèm để Lục Thiếu Du vào mắt.
Lục Thiếu Du nhíu mày nói: Các hạ muốn báu vật nhưng không biết có tư cách đó không.
Người này không dễ chọc, trong Tử Vong Thâm Uyên người Hải Sa môn không đi nhưng dường như lão nhân áo xám biết hết chuyện bên trong, Lục Thiếu Du rất là khó hiểu.
Lão nhân áo xám nhìn Lục Thiếu Du, sát ý mịt mờ lóe qua: Tiểu tử, tuy ngươi có chút bản lĩnh xứng là thiên phú tuyệt đại, chỉ tiếc dù sao quá non.
Có lẽ vì thiên phú quá mạnh bị trời ghét, hôm nay rơi vào tay ta xem như trời muốn diệt ngươi.
Lục Thiếu Du nói: Không dám báo danh hiệu thi e rằng lão không có bản lĩnh đó.
Tiểu tử, muốn biết danh hiệu của lão phu rồi tìm Linh Vũ Đại Đế gì đó của ngươi chứ gì? Khục khục.
Ánh mắt lão nhân áo xám âm trầm nói: Nếu Độc Cô Ngạo Nam tới thì lão phu còn e ngại đôi chút nhưng chỉ e ngại.
Ha ha ha, dù hắn đến thì làm gì được ta?Lão nhân áo xám cười dài, trong tiếng cười chất chứa âm u như vọng lên từ cửu u địa ngục.
Lục Thiếu Dugiật nảy mình: Người này rốt cuộc là ai?Lão nhân áo xám biết thân phận thật của nghĩa phụ là Độc Cô Ngạo Nam.
Theo Lục Thiếu Du biết thì người biết thân phận thật của Nam thúc không nhiều, sau khi nghĩa phụ trở thành Phi Linh môn liền phục hồi khuôn mặt trước kia.
Lão nhân áo xám nhìn chằm chằm Chấn Thiên trong tay Dương Quá, ánh mắt lóe tia tham lam như nhận ra kiếm này không phải vật bình thường: Tiểu tử, hôm nay ngươi phải chết, nhưng hiện tại ta có hứng thú với thanh kiếm này hơn.
Lão nhân áo xám âm trầm cười, nhìn chằm chằm Chấn Thiên trong tay Dương Quá: Đến đây đi!Lão nhân áo xám lắc người, trảo ấn xé gió ập xuống Dương Quá, không gian dọc đường lặng lẽ bị xóa bỏ từng tấc.
Ánh mắt Dương Quá âm trầm, khí thế kinh người này, lực lượng vô hình bao phủ xung quanh khiến chân khí trong người gã đông lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Du thay đổi, bây giờ hắn không có vẻ gì là quá lo âu.
Khi trảo ấn lặng lẽ đến cùng với tốc độ nhanh như tia chớp đến trước mặt Dương Quá, một thanh âm ung dung vang lên trong không gian: Thiếu chủ nhà ta không phải thứ như ngươi có thể chạm vào!Thanh âm cuối cùng dứt, bóng người áo vàng xuyên thấu không gian làm nguyên không gian đông lại, trảo ấn xóa tan không gian đến trước người áo vàng thì không thể tiến thêm nửa phần.
A?Lão nhân áo xám vốn không quan tâm chợt biến sắc mặt.
Là hắn!Mọi người kinh thán, lúc này mới thấy xuất hiện trước mặt Dương Quá là một lão nhân trường bào màu vàng ít nói.
Vốn không phát hiện chút hơi thở nào từ lão nhân nhưng giờ ánh sáng rực rỡ, trong không gian bốn phía vô hình trung năng lượng thiên địa bị ảnh hưởng lớn.
Kim Huyền xuất hiện, khẽ quát: Phá!Cánh tay dài qua đầu gối vung nhẹ, trường bào màu vàng bay lên, bàn tay vươn ra khỏi ống tay áo biến chưởng thành trảo.
Một luồng sáng vàng bắn ra, cùng là trảo ấn nhanh như tia chớp oanh kích vào trảo ấn của lão nhân áo xám.
Răng rắc!Hai trảo ấn va chạm, không gian run rẩy, trảo ấn cùng biến mất, không gây nhiều động tĩnh.
Lão nhân áo xám nhìn chằm chằm người áo vàng trước mắt: Ngươi là ai?Mới rồi lão nhân áo xám không phát hiện hơi thở của người này, hỏi sao lão không ngạc nhiên?Kim Huyền phất trường bào nhìn lão nhân áo xám: Ngươi có biết ta là ai cũng vô dụng, nhưng ngươi bớt vênh váo trước mặt ta đi.
Ánh mắt lão nhân áo xám âm trầm: Khục khục, lão phu đã nhìn nhầm, vậy để lão phu nhìn xem ngươi có thực lực gì phách lối trước mặt lão phu!Lão nhân áo xám phất tay trước mặt, không gian nổi lên cuồng phong rít gào.
Không gian rung động đầy trời, đất rung núi chuyển.
Mấy ngọn núi bên dưới liên tục sụp đổ, tay lão nhân áo xám bắn ra cột sáng trắng to lớn hướng tới Kim Huyền.
Mọi người kinh hán: Mạnh quá, đây là thực lực cỡ nào?Lão nhân này giơ tay nhấc chân đất rung núi chuyển, thực lực thật khủng khiếp.
Biểu tình của Lục Thiếu Du càng trầm trọng, khí thế trên người lão nhân áo xám làm hắn có cảm giác đẳng cấp rất quen thuộc.
Kim Huyền nhìn cột sáng ập đến, hờ hững liếc mắt qua: Hừ!Kim Huyền vung cánh tay phất ống tay áo, ánh sáng vàng đáng sợ quét qua chân trời va chạm vào cột sáng trắn.
Bùm!Hai cột sáng đụng chạm như thiên thạch mạnh nhất đụng vào, ánh sáng bắn tung, nguyên không gian run rẩy.
Trong khoảnh khắc không gian bị va chạm thủng cái lỗ to sâu, dư âm kình khí chấn nát sóng không gian xung quanh, đất rung núi chuyển, núi sập đất nứt.
Cộp cộp cộp!Cú va chạm làm lão nhân áo xám lảo đảo thụt lùi mấy bước, mắt nhìn Kim Huyền chằm chằm lộ vẻ kinh sợ.
Dư âm kình khí khủng bố, Kim Huyền vung áo vào đánh tan dư âm kình khí ập tới trước mặt.
Chiêu này chứng minh Kim Huyền chiếm ưu thế.
Kim Huyền đứng ngạo nghễ trên trời, năng lượng thiên địa bàng bạc rít gào quanh thân lão, trường bào màu vàng bay phần phật.
Bầu trời như chỉ còn một mình Kim Huyền đứng, không gian bị ảnh hưởng nổi lên dao động.
Lão nhân áo xám nhìn Kim Huyền, ngạc nhiên thì thào: Yêu thú chaunả đế, ngươi là yêu thú đẳng cấp chuẩn đế!Nghe vậy rất nhiều cường giả rung động: Yêu thú chuẩn đế, lão nhân kia là yêu thú chuẩn đế!Cực Lạc Tam Quỷ, Đông Hải Tam Sát, và Giải Linh Tôn Giả, Dạ Vị Ương, thậm chí đám người Lục Tâm Đồng hơi ngạc nhiên.
Chuẩn đế!Lòng mọi người rung động, hai chữ chuẩn đế đối với nhiều cường giả hiện có mặt rõ ràng đại biểu cho cái gì, đó là con đường phải đi từ yêu đế bát giai thông hướng cửu giai.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Kim Huyền thúc thật sự là yêu thú chuẩn đế sao.
Lục Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm.
Kim Huyền thúc là yêu thú chuẩn đế, trong lòng Lục Thiếu Du luôn phân vân nhưng đã có chuẩn bị tâm lý nên lúc này không kinh ngạc bao nhiêu.
Hắc Vũ ở phía xa ánh mắt thay đổi lộ ý cười, dường như cũng đã biết trước mọi thứ.
Kim Huyền nhìn lão nhân áo xám, không gian bị lão ảnh hưởng phong ân biến sắc: Ngươi chỉ mới bước chân vào đẳng cấp chuẩn đế, thiếu chủ nhà ta sao có thể cho người như ngươi đụng vào? Ngươi chưa đủ tư cách đó, cút đi!Lục Thiếu Du hít sâu, nói: Chuẩn đế, lão nhân này thật sự là chuẩn đế!Lục Thiếu Du cảm nhận hơi thở của người này tuyệt đối không dưới Huyền Hạo bao nhiêu, đám người Tật Phong Tôn Giả không thể so sánh.
Bản thân Tật Phong Tôn Giả là cường giả một chân bước ra đẳng cấp tôn giai.
Cho nên Lục Thiếu Du hơi nghi ngờ, giờ nhìn mới biết người này thật sự là cường giả chuẩn đế.
Đẳng cấp chuẩn đế tuy rằng không phải đế giai nhưng vượt qua tôn giai, khiến lòng Lục Thiếu Du rung động.
Khí thế to lớn đè ép, Lục Thiếu Du mới rồi cảm giác tim đập nhanh muốn rớt ra ngoài, dù hắn dốc hết sức chống lại thì cảm giác mình tuyệt đối không đánh lại lão nhân áo xám.
Lão nhân áo xám biến sắc mặt, mắt nhìn Kim Huyền chằm chằm, con ngươi âm trầm trong hốc mắt như lửa ma trơi lấp lóe.
Lão nhân áo xám liếc khóe mắt qua đám người Lục Thiếu Du, Dương Quá: Không ngờ Phi Linh môn trừ Độc Cô Ngạo Nam ra còn có yêu thú chuẩn đế.
Kim Huyền bá đạo nói: Cút đi, ta không giết ngươi được nhưng giết mấy đệ tử của ngươi thì không tốn chút sức nào.
Khuôn mặt khô gầy của lão nhân áo xám co giật: Núi không chuyển nước chuyển, lần sau gặp mặt không biết ai sẽ chết.
Khuôn mặt da bọc xương biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng lão nhân áo xám biết rất khó đối phó yêu thú chuẩn đế này.
Khi cùng đẳng cấp thì vũ giả và Linh Tôn rất khó đấu lại yêu thú, linh thú.
Với ưu thế bản thể của yêu thú và linh thú là lạch trời mà vũ giả, Linh Giả bình thường khó thể vượt qua.
Tử Yên quay đầu lại, sắc mặt khó xem nói với Đông Hải Tam Sát: Chúng ta đi.
Ánh mắt lão nhân áo xám lưu luyến nhìn dao động năng lượng đậm đặc trên Thánh Linh phong, đây là thứ tốt, tiếc rằng hiện tại có yêu thú chuẩn đế nên lão không còn cơ hội, nếu ở lại không chừng nguyên Hải Sa môn bị tiêu diệt hết.
Lúc này bị đuổi đi vì lão nhân áo xám không còn cách nào khác, coi như hôm nay xui.
Lão nhân áo xám vốn cho rằng vô tình chiếm hết lợi lộc, chiếm báu vật trên người Lục Thiếu Du, báu vật sắp xuất thế trên Thánh Linh phong, là một mũi tên trúng hai con chim.
Ai ngờ trong Phi Linh môn còn có yêu thú chuẩn đêá đáng sợ, tính ra hì yêu thú chuẩn đế cường đại hơn vũ giả, Linh Giả chuẩn đế.
Đông Hải Tam Sát cúi đầu im lặng, sắc mặt ba người khó xem.
Sư phụ chịu bực tức, bọn họ không dám nói linh tinh vào lúc này, đụng vào cơn giận của sư phụ thì toi.
Người Hải Sa môn quay đi, Lục Thiếu Du cũng không có cách nào.
Lão nhân áo xám cùng là chuẩn đế, tuy rằng Kim Huyền thúc tuyệt đối mạnh hơn người kia một chút, nhưng xem thái độ của Kim Huyền thì Lục Thiếu Du đoán Kim Huyền thúc cũng không thể hoàn toàn đánh chết chuẩn đế đó.
Trong cùng đẳng cấp muốn giết chết không dễ gì, huống chi tới đẳng cấp tu vi cỡ này muốn giết càng khó khăn hơn.
Đối phương một lòng muốn trốn, tu vi giả cùng đẳng cấp cũng bất lực.
Lục Thiếu Du càng biết Kim Huyền thúc có điều e ngại khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Đám người Hải Sa môn mới xaoy đi thì trên Thánh Linh phong lại vang tiếng nổ.
Trên bầu trời tuôn ra mây đen ngày càng dày đặc hơn.
Uy nhiếp linh hồn mạnh quá! Uy nhiếp linh hồn càng lúc càng mạnh!Uy nhiếp kinh người khiến nhiều cặp mắt nhìn lại.
Uy nhiếp linh hồn vô hình khuếch tán khiến linh hồn người rung động, uy nhiếp linh hồn cường đại đến tột đỉnh.
Ánh mắt mọi người không kiềm được nhìn chằm chằm trên trời.
Chân trời kéo mây đen dày đặc bao la, vô hình trung hiện ra lôi vân to lớn, lôi vân cuồn cuộn tách khung trời ra.
Lôi vân sặc sỡ nhiều màu bàn cứ trên bầu trời.
Lôi vân này khá với Tử Kim Huyền Lôi, uy nhiếp saám sét cường đại khuếch tán trong khoảnh khắc khiến mọi người xung quanh rợn tóc gáy, trong lòng nổi lên lạnh lẽo.
Lôi vân, tại sao xuất hiện lôi vân? Chuyện gì xảy ra?Rất nhiều cặp mắt kinh sợ, giật mình vì lôi vân đột nhiên đến.
Người Giải Linh Tôn Giả run lẩy bẩy nhìn đăm đăm lên trời: Đây là thiên kiếp! Báu vật này xuất thế dẫn đến thiên kiếp!Hắc Vũ nhìn lên cao, ánh mắt rung động: Thiên kiếp, không ngờ báu vật này xuất hiện dẫn thiên kiếp đến!Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi: Hắc Vũ thúc, cái gì là thiên kiếp?Hắc Vũ nói: Trong thiên địa thiên đạo tuần hoàn, trên đời này nếu xuất hiện vật nghịch thiên sẽ chiêu đến thiên kiếp phá hủy.
Trốn qua thì tồn tại trên đời, không thoát được sẽ tan thành mây khói.
Hắc Vũ nhìn chằm chằm lôi vân bàn cứ trên Thánh Linh phong, càng rung động hơn.
Lòng Lục Thiếu Du thít chặt: Nói vậy là thứ sắp ra khỏi Thánh Linh phong là báu vật nghịch thiên?Là báu vật gì xuất thế mà thu hút thiên kiếp tới?Lão nhân áo xám đang định rời đi khi nhìn lên trời thì ánh mắt âm trầm hấp háy: Chiêu thiên kiếp, là báu vật nghịch thiên đây!Báu vật nghịch thiên xuất thế, sao lão nhân áo xám nỡ bỏ đi được? Mau nhìn kìa, đó là gì?Mọi người nhìn chằm chằm, trên Thánh Linh phong, trong cột sáng màu trắng ngập trời xuất hiện một con cự long màu trắng to lớn.
Cự long rống to: Grao!Vảy năng lượng màu trắng bao trùm toàn thân cự long màu trắng, cơ thể to lớn ngạo nghễ lơ lửng trên cao nhìn lôi vân trên bầu trời, ánh mắt trầm trọng nhưng không rút lui.
Vèo!Nhiều cặp mắt nhìn cự long màu trắng.
Trên Thánh Linh phong, lôi vân lăn lộn càng lúc càng kịch liệt, lôi uy to lớn khuếch tán.
Cự long màu trắng gầm rống: Grao!Cự long màu trắng ngẩng đầu đứng thẳng như đang biểu thị không cam lòng, chống đối lôi vân.
Năng lượng to lớn lan tràn toàn thân cự long màu trắng, mép thân hình khổng lồ phát huy khe nứt đen ngòm.
Khí thế trên người cự long màu trắng làm đám người đứng phía xa linh hồn run rẩy, ánh mắt Kim Huyền cũng thay đổi hẳn.
Cự long màu trắng và lôi vân giằng co.
Cự long gầm rống, lôi vân cuồn cuộn, không gian to lớn hưng lạ lùng rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người nín thở trầm tĩnh, nhìn chằm chằm cự long màu trắng và lôi vân.
Lần đầu tiên mọi người trông thấy cảnh tượng kinh người này, quá rung động.
Khí thế bàng bạc đè ép mọi người ngộp thở.
Mọi người xoe tròn mắt, yết hầu lăn lộn nuốt nước bọt khan: Ực ực!Không khí căng thẳng bao trùm không gian, lúc này dù là Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Cực Lạc Tam Quỷ lòng bàn tay bất giác siết chặt.
Năng lượng to lớn đè ép trái tim bọn họ đập nhanh hơn.
Lục Thiếu Du nhìn cự long màu trắng: Vật nghịch thiên, chẳng lẽ đây chính là vật nghịch thiên kia?Khí thế trên người cự long màu trắng khiến toàn thân Lục Thiếu Du khẽ run, tiểu đao màu vàng trong đầu bị ảnh hưởng sớm phát ra ánh sáng vàng chống đỡ uy nhiếp linh hồn vô hình.
Không gian phía xa, lão nhân áo xám mới định rời đi lúc này mắt nhìn chằm chằm lôi vân và cự long màu trắng lăn lộn trên bầu trời, khuôn mặt co gầy co giật.
Nỗi lòng lão nhân áo xám rung động: Báu vật, là báu vật nghịch thiên!Trên người cự long màu trắng có uy nhiếp linh hồn to lớn làm lòng Đông hải chùng xuống, linh hồn ngỡ ngàng.
Đây là vật gì mà tư gì biến rồng? Là báu vật nghịch thiên đây!Nhiều cặp mắt kinh thán, khí thế trên người cự long màu trắng khổng lồ khiến mọi người rung động.
Trong khi mọi người nỗi lòng rung động thì trên Thánh Linh phong, lôi uy cực kỳ đáng sợ bàn cứ trong lôi vân cuồn cuộn đột nhiên bay raâ, tràn ngập chân trời này.
Xoẹt xoẹt xoẹt đùng đùng!Một giây ngắn ngủi, trong tiếng xèo xèo, lôi văn cuồn cuộn trên bầu trời có một tia chớp trắng như thiên thạch xuyên qua không gian đã đâm thủng tầng mây.
Xoẹt!Cùng lúc đó, lôi vân cuộn trào co rút mạnh, tia chớp này như con mãng xà to chui nhanh ra khỏi lôi vân, xé rách không gian kèm theo tiếng xoẹt đáng sợ mạnh mẽ oanh kích cự long màu trắng.
Cự long màu trắng ngẩng đầu gầm rống, mắt chứa ý sợ hãi: Grao!Cự long màu trắng không lùi ngược lại tiến lên, trên cơ thể to lớn khuếch tán năng lượng khủng bố va chạm vào sấm sét to lớn.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thấy cự long màu trắng đụng vào sấm sét cường đại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Cú va chạm làm cơ thể cự long màu trắng lan tràn tia điện chói mắt, thân hình bị chấn thụt lùi nhiều.
Vù vù vù vù vù!Sau tia điện dường như khí thế của cự long màu trắng mạnh thêm một chút.
Lục Thiếu Du nghi hoặc lẩm bẩm: Hình như hơi thở mạnh hơn một chút.
Giọng Kim Huyền truyền vào tai Lục Thiếu Du: Đây là báu vật nghịch thiên xuất thế, hễ là báu vật nghịch thiên đều gặp thiên kiếp ngăn trở.
Nếu chịu được thiên kiếp ngăn cản mới tồn tại trên đời này, còn không chịu nổi thì sẽ tan biến thành mây khói.
Cự long màu trắng đang chịu đựng thiên kiếp chính là lôi kiếp, đồn rằng lôi kiếp này gồm chín cái.
Thiên đạo công bằng, sẽ để lại một chút cơ hội, mỗi khi chịu đựng được một cái thì thực lực sẽ tăng mạnh hơn.
Chỉ có chịu được hết lôi kiếp thì thứ kia mới ở lại trên đời này.
Không biết từ khi nào Kim Huyền, Dương Quá đã đến bên cạnh Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du hỏi: Kim Huyền thúc, thiên kiếp còn có nhiều chủng loại sao?Kim Huyền nhìn Lục Thiếu Du: Lôi kiếp chỉ là một loại trong số đó, sau này ngươi sẽ biết.
Cự long màu trắng này chắc do linh trí của báu vật nghịch thiên biến thành.
Nó phải chịu đựng được lôi kiếp mới có thể tồn tại trên đời này, nếu không chịu nổi thì sẽ thành mây khói.
Bình thường vật báu vật có thể đối kháng lôi kiếp không nói đến một trong một vạn cơ hội nhưng ít ra cũng cỡ một vạn trong một ngàn phần trăm.
Lục Thiếu Du nói: Khó khăn vậy sao? Dường như cự long màu trắng này dễ dàng đối kháng lại lôi kiếp.
Cự long màu trắng đỡ được sấm sét, khí thế mạnh lên một chút.
Kim Huyền mỉm cười nói: Có chín lôi kiếp, hiện tại chỉ vừa bắt đầu, càng về sau càng mạnh, không dễ đối kháng.
Xoẹt xoẹt đùng đùng xoẹt!Kim Huyền dứt lời, lôi vân trên bầu trời lần nữa điên cuồng sôi trào, gió nổi mây phun.
Mây đen dày đặc bao phủ không gian xen lẫn tia chớp đì đùng.
Không gian tối tăm như thể thiên địa này lẳng lặng chìm trong bóng tối.
Trong không gian có dao động năng lượng vô hình, nguyên sơn mạch động đất.
Trong sơn mạch có mặt nướ sông hồ dậy sóng lớn.
Đùng xoẹt!Trong lôi vân trên bầu trời lại có một tia chớp giáng xuống thật mạnh vào người cự long màu trắng.
Cột điện này mạnh hơn, đẩy lùi thân hình hơi hư ảo của cự long màu trắng.
Nhưng cự long màu trắng một lần nữa đối kháng qua, khí thế tăng mạnh lên chút ít.
Cột điện sấm sét như tẩy lễ, đối kháng qua sẽ mạnh lên.
Xoẹt xoẹt đùng xoẹt!Trong khoảnh khắc này lại một cột điện giáng xuống đập cự long màu trắng gầm rú.
Cột điện càng lúc càng mạnh, ngay sau đó liên tục mấy cột điện giáng xuống đẩy cự long màu trắng lùi xuống dưới.
Xoẹt xoẹt đùng xoẹt!Khi tia chớp thứ bảy giáng xuống thì cự long màu trắng đập mạnh xuống Thánh Linh phong, cơ thể to lớn va chạm.
Mặc dù thân hình cự long màu trắng hư ảo nhưng vẫn đụng Thánh Linh phong núi sụp đất nứt, đỉnh núi to lớn bị san bằng.
Cự long màu trắng bị đập rớt xuống đỉnh núi, toàn thân uể oải: Grao!Sấm sét càng lúc càng mạnh khiến cự long màu trắng khó khăn chống đỡ.
Xoẹt xoẹt đùng xoẹt!Cự long màu trắng còn chưa lấy lại tinh thần thì tia chớp thứ tám giáng xuống nó.
Dưới sấm sét không gian vỡ nát, nếu cự long màu trắng bị đập trúng e rằng dữ nhiều lành ít.
Chợt vang tiếng hét to: Ta trợ giúp ngươi một tay!Khi tia chớp giáng xuống một người áo xanh xuất hiện trên Thánh Linh phong, tay ném ra luồng sáng màu tím biến thành cái đỉnh to lơ lửng trong không trung.
Đại đỉnh màu tím xuất hiện tuôn ra lôi vân tím, cột sấm sét to lớn bị đại đỉnh cưỡng ép đón đỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Cột điện giáng xuống đánh địa đỉnh từ giữa không trung rớt xuống, lực lượng mạnh mẽ trùng kích.
Miệng Lục Thiếu Du phun ra ngụm máu, cơ thể thẳng tắp từ hư không rớt xuống đất vừa lúc té xuống cạnh cự long màu trắng.
Rầm!Lực lượng mạnh mẽ trùng kích, cơ thể Lục Thiếu Du đụng ngọn núi lung lay, lòng núi nứt ra, đá vụn tung tóe.
Là Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du! Là chưởng môn!Mọi người con ngươi co rút, hút ngụm khí lạnh.
Không ai ngờ lúc này Lục Thiếu Du sẽ trợ giúp cự long màu trắng đỡ một tia chớp, khiến mọi người ngẩn ngơ, không bao giờ ngờ.
Lục Thiếu Du rớt xuóng núi tình cờ vị trí bên cạnh cự long màu trắng.
Thân hình Lục Thiếu Du so sánh với cự long màu trắng như con voi và con kiến.
Lục Thiếu Du phun ngụm máu: Phụt!Lục Thiếu Du cứ nghĩ có thể đối kháng lại cột điện, hắn có Tử Lôi Huyền Đỉnh và Bất Diệt Huyền Thể, chuyện này không khó khăn gì mới đúng.
Nhưng sự thật là khi Lục Thiếu Du đỡ được lại phát hiện mình sai lầm, công kích khủng bố hết sức kỳ dị, không đơn thuần là công kích vật chất hay công kích linh hồn, Tử Lôi Huyền Đỉnh vô dụng.
Bất Diệt Huyền Thể trên người Lục Thiếu Du mang đến hiệu quả không quá tốt, lực lượng mạnh mẽ xuyên qua Tử Lôi Huyền Đỉnh trùng kích vào, tác dụng trong cơ thể.
Lực công kích vô cùng quái dị, không thể đối kháng lại.
Không phải Lục Thiếu Du cố ý muốn hỗ trợ, không phải có lòng đồn tình tràn đầy mà vì Kim Huyền nói nếu cự long màu trắng không đối kháng lại lôi kiếp được sẽ tan biến.
Lục Thiếu Du không muốn báu vật nghịch thiên thế này bị hủy nên mới ra tay giúp đỡ, nhưng uy lực lôi kiếp mạnh mẽ vượt dự đoán của hắn.
Xoẹt đùng đùng!Chớp mắt ngắn ngủi trên bầu trời lại cuồn cuộn lôi vân, không gian rung động như đang uấn nhưỡng một tia chớp cường đại nhất.
Lục Thiếu Du rớt xuống núi, đôi mắt to của cự long màu trắng nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Du đầy khó hiểu, sau đó lộ tia cảm kích trúc trắc như biết hắn đang giúp nó.
Grao!Lục Thiếu Du nhìn cự long màu trắng.
Có vẻ linh trí của nó còn trống rỗng, như trẻ sơ sinh, chưa biết biểu lộ cảm xúc của mình.
Lục Thiếu Du miễn cưỡng nhìn ra được cự long màu trắng không có ác ý với hắn, hình như đang tỏ vẻ cảm kích.
Lục Thiếu Du bò dậy, dùng ống tay áo lau vết máu bên môi: Ngươi đừng cảm kích ta, ta cũng muốn giúp ngươi nhưng lôi kiếp này quá mạnh, tiếp theo ta biết phận trốn tránh là hơn.
Lực công kích của tia chớp thật kỳ lạ, tại sao hắn bị thương được? Lục Thiếu Du nhớ lại nhưng não trống rỗng.
Xoẹt đùng!Lúc này lôi vân trên bầu trời ngưng tụ sấm sét trong chớp mắt.
Tia chớp to cỡ trẻ sơ sinh, sâm sét to lớn phá không giáng xuống cự long màu trắng lần nữa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Sấm sét giáng xuống, thiên địa xao động, dọc đường đi không gian vỡ ra từng tấc.
Uy năng của sấm sét này cường đại nhất.
Đôi mắt to nhìn Lục Thiếu Du, Đông hải gầm lên: Grao!Cự long màu trắng ngẩng đầu lao thẳng vào sấm sét.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Sấm sét to lớn mang theo lôi uy hủy diệt giáng mạnh vào người cự long màu trắng, trong khoảnh khắc tia đinẹ quanh quẩn trên người nó.
Cơ thể to lớn bị đẩy mạnh ra đụng vỡ mảng lớn không gian, cự long màu trắng liên tục bị đẩy lùi nhưng rốt cuộc chịu đựng được tia chớp khủng bố này.
Xoẹt!Tia chớp giáng xuống xong lôi vân bàn cứ trên bầu trời hoàn toàn tan biến, tất cả bình tĩnh lại.
Cự long màu trắng to lớn rống to: Grao!Cự long màu trắng liên tục bị sấm sét đẩy lùi, hoàn toàn đối kháng lại, rống một tiếng điếc tai, uy năng tăng vọt toàn thân, ánh sáng rực rỡ.
Cự long màu trắng gầm rống: Grao!Cự long màu trắng ngẩng đầu, một luồng sáng trắng bắn lên cao thẳng hướng khung trời.
Ánh sáng trắng vẹt mây đen dày ra, toàn thân cự long màu trắng tỏa sáng chói lòa, uy năng linh hồn bàng bạc dâng trào khuếch tán.
Chỉ chốc lát không gian run rẩy, uy nhiếp linh hồn mênh mông bàng bạc khuếch tán, tựa như thiên địa xao động.
Mọi người ngước lên nhìn, khí thế kinh khủng lan tràn.
Tất cả những người có mặt cảm giác tim đập nhanh muốn rớt khỏi lồng ngực hoặc ngừng đập, linh hồn bị ức chế tuyệt đối.
Trên bầu trời, cự long màu trắng gầm rống, uy năng linh hồn bàng bạc đã khuếch tán không gian Thánh Linh cốc sau đó lan tràn toàn bộ Đông hải.
Trong không gian vang tiếng hét thảm.
A!Một số đệ tử thực lực hơi thấp liên tục la hét, nhìn cự long màu trắng to lớn, linh hồn đau nhói sắp nổ tung.
Giải Linh Tôn Giả hét to: Các đệ tử chú ý, đóng thần thức lại! Đừng nhìn chằm chằm vào cự long màu trắng là được!Các đệ tử Thánh Linh cốc không dám nhìn thẳng cự long màu trắng nữa, tuy đỡ hơn một chút nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, uy nhiếp linh hồn này quá mạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Nguyên Thánh Linh phong trong phút chốc như có cái gì sắp xuất thế.
Trong ngọn núi khổng lồ run rẩy phát ra tiếng gầm rú, tiếng động inh ỏi cuồn cuộn trong ngọn núi.
Nguyên ngọn núi nứt ra cái khe to lớn.
Uy nhiếp mạnh quá! Linh hồn bị uy nhiếp vô tận, càng đối kháng thì uy nhiếp càng mạnh hơn.
Mọi người nhìn chằm chằm Thánh Linh phong tan vỡ, hơi thở linh hồn này đè ép lòng thít chặt.
Từng đợt ánh sáng trắng bắn ra từ khe hở ngọn núi, khí thế bàng bạc khiếp người lan tràn.
Cuồng phong rít gòa, ánh sáng trắng rực rỡ, trong ánh sáng kèm theo uy nhiếp linh hồn mạnh mẽ.
Ánh sáng trắng xuyên thấu khung trời, tràn ngập không gian.
Lúc này nguyên không gian rực rỡ ánh sáng trắn chói lòa che rợp trời bao phủ tất cả, tựa từng vòng sáng trắng nối liền thiên địa.
Cự long màu trắng tiếp tục gầm rống: Grao!Cự long màu trắng đột nhiên quay đầu, một lần nữa ngoái lại nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du suy yếu, cơ thể to lớn biến thành cột sáng trắng chui vào trong vòng sáng trắng to lớn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Trong phút chốc màn sáng trắng run rẩy, ánh sáng rút về.
Trước bao cặp mắt ngạc nhiên nó biến thành một linh quả màu trắng nhỏ hơn bàn tay.
Tuy linh quả màu trắng nhỏ nhưng ánh mắt mọi người không phải loại tầm thường, nên không bị bề ngoài đánh lừa.
Linh quả mảu trắng hình dạng như trẻ sơ sinh, có mắt có mũi, có tay có chân, có lăng có giác, tựa như búp bê thủy tinh màu trắng.
Toàn thân búp bê lan tràn năng lượng hùng hồn tột độ, đôi mắt nhỏ xíu biết xoay tròn, thân hình nhỏ bé xoay quanh giữa không trung phát ra năng lượng ngút trời.
Trong ánh mắt kinh thán của mọi người, con ngươi Kim Huyền co rút kinh ngạc kêu lên: Nghịch Mệnh Hồn Quả, đây là Nghịch Mệnh Hồn Quả!Lục Thiếu Du nghe xong rùng mình, nhìn Kim Huyền chằm chằm: Kim Huyền thúc nói gì? Đây là Nghịch Mệnh Hồn Quả?Bốn chữ Nghịch Mệnh Hồn Quả đủ làm Lục Thiếu Du chấn động.
Ánh mắt Kim Huyền giật mình: Không sai được, ta từng cùng chủ nhân thấy có người được Nghịch Mệnh Hồn Quả trong một mật địa, hình dạng giống vậy.
Hèn gì ta cảm giác hơi thở quen thuộc, ra là Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Có thể chiêu đến thiên kiếp tất nhiên là vật nghịch thiên như Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Định lực như Kim Huyền cũng bị rung động, loại báu vật Nghịch Mệnh Hồn Quả này đã là nghịch thiên, ai cũng bị nó đánh động.
Lục Thiếu Du kích động rung bần bật: Nghịch Mệnh Hồn Quả, rốt cuộc tìm đến Nghịch Mệnh Hồn Quả!Tìm Nghịch Mệnh Hồn Quả đã lâu mà không có tin tức gì, không ngờ lần này Thánh Linh cốc xuất thế là Nghịch Mệnh Hồn Quả, hỏi sao Lục Thiếu Du không kích động? Có Nghịch Mệnh Hồn Quả là sư phụ sẽ khỏe lại.
Tuy sư phụ dặn là không thể ham báu vật này nhưng nếu là Nghịch Mệnh Hồn Quả thì khác.
Nghịch Mệnh Hồn Quả, mặc kệ ra sao Lục Thiếu Du phải có bằng được.
Hắc Vũ cũng run rẩy vì kích động nói: Chủ nhân được cứu rồi, chủ nhân được cứu rồi!Các cường giả Thánh Linh cốc như Giải Linh Tôn Giả, Dạ Vị Ương nghe lén đối thoại giữa Kim Huyền và Lục Thiếu Du.
Bọn họ chưa từng thấy Nghịch Mệnh Hồn Quả những nghe đồn tác dụng của nó.
Nghịch Mệnh Hồn Quả, ra là Nghịch Mệnh Hồn Quả trong tin đồn.
Đồn rằng có người dù linh hồn tán loan, để lại một tia tàn hồn sẽ được phục hồi, kinh người biết bao.
Nói cách khác dù một người bị đánh chết hồn anh, nhưng chỉ cần để lại một tia tàn hồn cộng thêm Nghịch Mệnh Hồn Quả là có thể phục hồi, tương đương với sinh mệnh lần thứ hai.
Đặc biệt đối với những siêu cường giả thì tầm quan trọng của nó rất rõ ràng.
Các siêu cường giả ít nhất tu luyện trên ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm.
Bọn họ vốn không nỡ chết, nếu bị người giết thì càng bức bối hơn.
Nếu có Nghịch Mệnh Hồn Quả là có cơ hội sống thêm lần nữa, tác dụng như vậy đối với siêu cường giả khỏi nói cũng biết, có thể tưởng tượng bọn họ thèm muốn Nghịch Mệnh Hồn Quả cỡ nào.
Ánh mắt lão nhân áo xám âm trầm: Thì ra là Nghịch Mệnh Hồn Quả, vật nghịch thiên.
Lão nhân áo xám truyền âm vào tai Đông Hải Tam Sát: Các ngươi đi mau!Lão nhân áo xám nói xong mắt hấp háy, lắc người lao hướng Nghịch Mệnh Hồn Quả to gần bằng bàn tay lơ lửng trên trời.
Kim Huyền hét lên: Thiếu Du, thiếu chủ, Tâm Đồng, các người cướp Nghịch Mệnh Hồn Quả còn ta sẽ đối phó chuẩn đế!Kim Huyền biến mất tại chỗ, hơi thở của lão luôn quan sát không trung, cũng biết Thánh Thủ Linh Tôn luôn tìm Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Lúc này không thể để Nghịch Mệnh Hồn Quả rơi vào tay người khác.
Vù vù vù vù vù!Cùng lúc đó, Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, Dương Quá lao vào Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Bọn họ biết tầm quan trọng của Nghịch Mệnh Hồn Quả, họ đã tìm mấy năm trời mà không tìm ra báu vật này.
Kim Huyền chớp mắt xuất hiện trên trời, áo vàng bay phần phật, hét to một tiếng: Cút về cho ta!Thanh âm như sấm sét, trường bào màu vàng bay lên, Kim Huyền giơ tay nhấc chân tụ tập năng lượng đầy trời.
Một quyền ấn ánh sáng vàng đấm ra.
Rầm!Không gian trực tiếp bị nổ nát, sóng gợn kình phong kinh khủng tuôn ra phô thiên cái địa.
Không gian bốn phía bị dư âm năng lượng khủng bố chấn vỡ tan nát.
Cộp cộp cộp!Trong không gian tan nát, một bóng người áo xám bị hất văng ra, chật vật bị đẩy lùi.
Lão nhân áo xám bị đẩy lùi nhưng phớt lờ Kim Huyền: Hừ!Lão nhân áo xám nương thế xoay người thấy ba người Lục Thiếu Du lao hướng báu vật nghịch thiên thì vội ngăn cản, không thể để báu vật rơi vào tay người khác.
Vù vù vù vù vù!Mắt lão nhân áo xám lóe tia độc ác.
Năng lượng chân khí phô thiên cái địa tuôn ra, lão vung cánh tay lên.
Ba thủ ấn cột sáng năng lượng bắn ra từ tay lão nhân áo xám xé gió oanh kích mạnh vào Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng.
Kim Huyền nét mặt sa sầm quát: Coi chừng!Một kích của chuẩn đế lão nhân áo xám mang uy lực người bình thường không đỡ nổi, trong tôn giai không cách nào đối kháng.
Kim Huyền buộc lòng xé gió lao đi ngăn cản.
Nguy rồi!Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng bị buộc phải ngừng lại, ba thủ ấn cường đại xé gió ập đến.
Sắc mặt ba người trầm trọng, đây là công kích của chuẩn đế, không phải bình thường.
Khi ba người đang định đón đỡ thì người áo vàng như hồn ma lướt qua, Kim Huyền đã xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, Dương Quá.
Hừ!Thủ ấn thay đổi, áo vàng quét qua, ba cột sáng vàng xé gió va chạm đụng mạnh vào ba thủ ấn của lão nhân áo xám.
Bùm bùm bùm!Sáu năng lượng đụng vào nhau, kình phong sóng gợn đáng sợ phô thiên cái địa tuôn ra.
Không gian to lớn xung quanh bị dư âm năng lượng đáng sợ chấn vỡ nát, kình phong khủng khiếp ập đến.
Không gian bốn phía bị xóa tan, mảng lớn núi non bên dưới bị san bằng, hai cường giả giơ tay nhấc chân mang theo uy năng hủy diệt khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Trong thời gian tạm dừng này lão nhân áo xám đã xuất hiện gần Nghịch Mệnh Hồn Quả, cười nhạt nói: Khục khục, báu vật nghịch thiên thuộc về ta!Tay lão nhân áo xám đánh ra trảo ấn vặn vẹo mảng lớn không gian chộp hướng Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Ngay lúc này, một thanh âm già nua âm u vang lên: Không ngờ ta chưa đi ra liền có người xem lão thân chết rồi, chạy tới đất của lão thân càn rỡ!Cùng với thanh âm già nua dứt lời, trước mặt lão nhân áo xám có một bóng người xuất hiện, vừa lúc ngay dưới trảo ấn của lão.
Bóng người đáp xuống, không gian rung nhẹ, người đến nhìn thoáng qua, là một lão phụ nhân mặc váy trấng.
Xoẹt!Trảo ấn của lão nhân áo xám sắp chụp xuống người lão phụ nhân mặc váy trắng trong không trung, chính lúc này xảy ra biến đổi kinh người.
Trảo ấn mới chụp xuống thì đông lại, không thể tới gần thân thể lão phụ nhân.
Lão phụ nhân lạnh nhạt nói: Đây là tự ngươi tấn công lão thân trước!Lão phụ nhân phất tay, nhìn như chậm chạp nhưng nhanh đến cực độ, tay vỗ không gian từ xa.
Bốp!Một tiếng giòn vang, cùng lúc đó mặt lão nhân áo xám hằn dấu năm ngón tay, bàn tay đỏ thắm bắt mắt in trên gò má.
Phụt!Lão nhân áo xám phun ra mấy cái răng nanh bị rụng, lảo đảo thụt lùi vài bước, nhìn chằm chằm lão phụ nhân đột nhiên xuất hiện.
Mạnh quá!Mọi người nhìn cảnh tượng này, tim đập chân run.
Lão nhân áo xám chính là chuẩn đế! Thế mà lão bị người ta tát cho bạt tai, rất là rung động lòng người.
Ánh mắt mọi người rung động, Lục Thiếu Du cũng vậy.
Lục Thiếu Du quan sát lão phụ nhân đứng trên cao, bề ngoài khoảng sáu mươi tuổia, nhìn kỹ thì như năm mươi, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhu hòa.
Khuôn mặt nhìn như luống tuổi nhưng không có chút nếp nhăn.
Khiến Lục Thiếu Du lấy làm lạ là không nhìn ra hơi thở của lão phụ nhân, dù là cái tát vừa rồi dánh trúng chuẩn đế nhưng vẫn không khiến người nhìn thấu hơi thở.
Lục Thiếu Du không nhìn ra được chút hơi thở nào.
Nhưng Lục Thiếu Du biết chắc lão phụ nhân rất mạnh, mạnh không tầm thường, mạnh đến mức một bàn tay tát chuẩn đế.
Kim Huyền ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Chỉ mình Hắc Vũ trông thấy lão phụ nhân đứng trên cao thì run lẩy bẩy.
Một tay lão nhân áo xám che khuôn mặt đỏ au, mắt nhìn lão phụ nhân trân trân, người run run: Ngươi là ai?Lão nhân áo xám cảm nhận ức chế tuyệt đối trong vô hình, bị khí thế của đối phương đè ép làm chân khí trong người lão đông lại, linh hồn run rẩy.
Lão phụ nhân nhìn lão nhân áo xám: Lâu quá lão thân cũng quên mình là ai, nhưng lão thân biết ngươi là ai.
Ám U Lão Quỷ, trăm năm trước ngươi mới chỉ là hậu kỳ tôn giai cửu trọng, trăm năm ngắn ngủi đã đặt chân vào đẳng cấp chuẩn đế, lão thân đoán có liên quan tới Linh Vũ giới gì đó đúng không? Nhớ trăm năm trước có người Linh Vũ giới đi Hải Sa môn của ngươi, ngươi và bọn họ đánh nhau một trận rồi mới tham gia vào Linh Vũ giới.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy: Linh Vũ giới? Người này cũng thuộc Linh Vũ giới?Lục Thiếu Du không ngờ lão nhân áo xám thuộc Linh Vũ giới, giờ ngẫm lại người Linh Vũ giới biết chuyện trong Tử Vong Thâm Uyên cũng không có gì lạ.
Lão nhân áo xám nghe lão phụ nhân kể vanh vách, biến sắc mặt hỏi: Sao ngươi biết?Những chuyện này không ai biết.
Lão phụ nhân nói: Các ngươi ở trong mảnh đất của lão thân, có chuyện gì lão thân không biết? Các ngươi không dời đi thì thôi, lão thân lười để ý các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi ngược lại gan to bằng trời, dám nhảy nhót trong đất của lão thân! Hôm nay không tha cho ngươi được!Trgo ngiọng nói toát ra sát ý nhẹ nhưng biểu tình của lão phụ nhân vẫn hờ hững.
Ánh mắt lão nhân áo xám kinh sợ, chậm rãi thụt lùi: Ngươi là đế giả! Ngươi nên bị lệnh cấm, ngươi không thể ra tay với ta!Giờ phút này, lão nhân áo xám không còn mơ cướp báu vật nữa, vì lão cảm giác được đối phương là đế giả.
Lão phụ nhân chắc chắn đến đẳng cấp đế giả, đến tu vi như lão nhân áo xám bây giờ thì chỉ đẳng cấp đế giả mới khiến lão thấy sợ, làm lão không né thoát cái tát được.
Lão phụ nhân mỉm cười nói: Có lệnh cấm nhưng ngươi cũng đặt chân vào đẳng cấp chuẩn đế, tuy lão thân thành đế nhưng chuẩn đế nhà ngươi đã không phải Tôn Giả, miễn cưỡng xem như một đế giai.
Huống chi ngươi tấn công lão thân trước, vì vậy bây giờ lão thân đánh trả không tính là trái lệnh cấm.
Lão phụ nhân nhẹ nhàng nói làm mọi người sợ hãi run như cầy sấy.
Đế giả! Lão phụ nhân này thật sự là đế giả!Lời thốt ra như sấm sét vang vọng trong tai mọi người, khiến chân khí và linh lực trong cơ thể họ ngừng vận chuyển.
Có người trố mắt líu lưỡi, xoe tròn mắt ngơ ngác nhìn lão phụ nhân trên trời.
Đặc biệt là đám cường giả Cực Lạc Tam Quỷ, người khác đơn thuần cảm thấy đế giả có uy nhiếp, cao không thể với tới, những điều gì thì thấy rất xa lạ.
Đối với những cường giả này thì càng thêm rung động, bởi vì đẳng cấp đế giả là lạch trời mà tất cả tu luyện giả dừng bước.
Trong thiên địa đến đẳng cấp Suất giai đã là vạn người không có một, đẳng cấp Vương giai là vạn người không có một trong Suất giai.
Đẳng cấp tôn giai thì là vạn người không có một trong Vương giai.
Cứ thế sàn lòng, đột phá đến tôn giai đã vô cùng ít ỏi, đẳng cấp đế giả nghe đồn càng khó đột phá.
Trong đẳng cấp tôn giai nói trong vạn người khó có một không chút nào khoa trương.
Trong thiên địa mảnh đại lục này cường giả đến đỉnh tôn giai đều dừng bước tại đẳng cấp đó, dù cho cố gắng tu luyện cỡ nào thì cuối cùng không thể chính thức đặt chân vào đế giả, bất lực đột phá.
Chỉ có bước vào đẳng cấp đế giả mới là tồn tại tuyệt thế trên đại lục, mới thật sự ngạo nghễ trên đại lục.
Lúc này nghe đồn đế giả sớm mai danh ẩn tích, đế giả là lịch sử, mọi người chỉ có thẻ tìm hiểu đế giả qua vài bí văn, điển tịch.
Đồn rằng đế giả ai nấy có năng lượng hủy diệt khó tin, năng lượng này như không tồn tại trên đời.
Mỗi đế giả có thể dời núi lấp biển, lực lượng giơ tay nhấc chân đập vỡ không gian.
Đế giả dần trở thành lịch sử, lúc này hai chữ đế giả đủ khiến mọi người sợ hết hồn.
Lục Thiếu Du rung động, lão phụ nhân là đế giả, đế giả đích thực, cao còn hơn tu vi đẳng cấp Nam thúc của nghĩa phụ!Lục Thiếu Du biết đế giả đại biểu cho cái gì, nghe đồn là tồn tại tuyệt thế trên đại lục này.
Trên đại lục sớm không còn đế giả tồn tại, nghe đồn đế giả đã tuyệt tích.
Đây là đẳng cấp hơn hẳn tôn giai, là tồn tại đỉnh cao nhất trên đại lục.
Mấy năm nay lần đầu tiên Lục Thiếu Du được chính mắt nhìn đế giả như bây giờ.
Đám người Nam thúc, Huyền Hạo chỉ là chuẩn để, bàn về đẳng cấp tu vi thì chuẩn đế và đế giả hoàn toàn không thể nào đánh đồng.
Đẳng cấp tôn giai, đặc biệt là tôn giai cao trọng có thể gọi là siêu cường giả trên đại lục này.
Nhưng siêu cường giả mãi mãi không đại biểu cho đỉnh cao của đại lục.
Đỉnh của thiên địa này là đế giả dù đã mai danh ẩn tích từ lâu vẫn hay có người liên tưởng đến, đế giả mới thật sự là tồn tại đỉnh cao nhất đại lục.
Tương tự, Lục Thiếu Du biết rõ đẳng cấp đế giả là toàn bộ cường giả bỏ cả đời ra muốn đột phá, là cảnh giới mà tất cả vũ giả, Linh Giả khao khát.
Vì đẳng cấp đế giả và tôn giai là sự bay vọt về chất, là lạch trời thật sự, không thể vượt qua.
Nếu ai vượt qua được lạch trời về chất này mới là kỳ tích thật sự.
Trong lòng Lục Thiếu Du hiểu rằng để tới cảnh giới đế giả trong truyền thuyết khó khăn cỡ nào, có lẽ dốc sức cả đời cũng không thể chính thức đạt tới.
Như nghĩa phụ Nam thúc, sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, hai người đều là nhân vật phong hao tuyệt đại nhưng đến hôm nay vẫn không đặt chân vào đẳng cấp đế giả được.
Đế giả!Bốn phía bao nhiêu cặp mắt tụ tập vào lão phụ nhân trên trời, như thể lúc này, trong thiên địa này không còn ai khác tồn tại, Nghịch Mệnh Hồn Quả ở gần đó cũng nhạt nhòa.
Đế giả sao!Ánh mắt Lục Tâm Đồng, Dương Quá tràn đầy rung động, nỗi lòng khó tả.
Trên bầu trời, lão phụ nhân lơ lửng phía chân trời, ánh mắt hờ hững, người không phát ra dao động khí thế dư thừa nhưng làm tim người đập nhanh.
Chạy!Lão nhân áo xám sợ hãi, lão không ngờ lão phụ nhân sẽ lợi hại đến vậy, phớt lờ lệnh cấm, tuy lệnh cấm là cứng nhắc nhưng tính ra thì còn đường lách luật.
Thiếu nữ thân hình xé rách một đường không gian, lão nhân áo xám trốn đi.
Lão phụ nhân mỉm cười nói: Chơi mấy trò này trước mặt lão thân, chờ sau khi ngươi đột phá đế giả rồi mới biết la chuyện buồn cười biết bao.
Không thấy lão phụ nhân làm động tác gì, chỉ phất tay một cái, dao động vô hình khuếch tán.
Xoẹt!Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lão nhân áo xám mới xé rách khe nứt không gian đã khép lại như ban đầu.
Lão nhân áo xám biến sắc mặt nói: Nguy rồi!Lão nhân áo xám hoảng hốt lại xé rách không gian nữa, nhưng mặc cho lão xé không gian cỡ nào đều vô ích, không gian đã bị đông lại.
Dám càn rỡ trong mảnh đất lão thân này, ngươi đi chết đi.
Mấy ngàn năm qua lão thân chưa từng giết người, hôm nay lấy ngươi cảnh cáo.
Chừng nào lão thân còn sống thì không ai được đến Thánh Linh cốc phá rối!Lão phụ nhân ung dung nói xong đạp hư không chớp mắt đến bên cạnh lão nhân áo xám.
Váy dài nhẹ bay, chưởng ấn của lão phụ nhân giáng xuống lão nhân áo xám.
Chưởng ấn thoạt trong nhẹ nhàng nhưng chớp mắt giam cầm không gian, bốn phía khẽ rung rinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Chỉ giây lát, ánh mắt lão nhân áo xám hoàn toàn thay đổi, tốc độ nhanh đến mức lão không kịp phản ứng, không gian dưới chưởng ấn vặn vẹo, vầng sáng đen chợt lóe.
Chưởng ấn đè lên lão nhân áo xám, giáng xuống đầu lão.
Răng rắc!Trong khoảnh khắc này bề mặt không gian dưới chưởng ấn nhăn nhúm, có dấu vết nứt rạn.
Lão phụ nhân lạnh nhạt nói: Chét đi!Chưởng ấn vỗ xuống đấu lão nhân áo xám.
Bùm bùm bùm bùm bùm!Chưởng ấn giáng xuống, từ đỉnh đầu lão nhân áo xám cơ thể lão vỡ ra từng mảng hóa thành máu loãng, không có đường chống cự.
Không gian tan vỡ theo, bão năng lượng không gian kinh khủng tựa gió lốc càn quét.
Khi những cơn bão khuếch tán đến phạm vi nhất định chợt ngừng lại, lặng lẽ tan biến.
Kình khí đáng sợ thổi quét nhưng không xốc lên vạt váy trắng của lão phụ nhân chút nào, đẳng cấp chuẩn đê bị giết giữa không trung.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người không kiềm được hút ngụm khí lạnh rồi cổ họng nuốt nước bọt khan: Hộc hộc!Một siêu cường giả đẳng cấp chuẩn đế, một cường giả đủ nghiền nát đẳng cấp tôn giai trong một giây vậy mà dễ dàng bị giết như đập ruồi, khiến người giật mình hóa đá.
Ba huynh muội Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, Dương Quá nhìn nhau, cực kỳ rung động: Đây là thực lực của đế giả sao?Đám người Cực Lạc Tam Quỷ, Huyết Mị, Hắc Hùng bị rung động vô cùng.
Lực lượng như thế khiến bọn họ tim đập chân run, thân hình khó nhúc nhích.
Tim Lục Thiếu Du run rẩy: Đây mới là cường giả, cường giả thật sự.
Đẳng cấp chuẩn đế giơ tay nhấc chân liền bị diệt, loại thực lực này hơn xa chuẩn đế.
Đẳng cấp tôn giai thì e rằng giống như con kiến.
Lão phụ nhân trước mắt mới là cường giả thật sự.
Giết một đẳng cấp chuẩn đế mà lão phụ nhân bình tĩnh như không, ngước đầu nhìn chằm chằm bốn phía, mắt lóe tia sáng.
Lão phụ nhân vung trường bào, khí thế sắc bén tuôn ra, khí thế vô hình bắn lên trời.
Lão phụ nhân mở miệng nói: Các vị trong Đông hải, lão thân còn chưa chết.
Thánh Linh cốc ta xuất hiện thiên tài địa bảo cũng không thể rơi vào tay người khác, muốn chiếm nó thì chờ lão thân chết rồi tính!Thanh âm xuyên thấu không gian trực tiếp lan tràn bốn phía, thanh âm không lớn nhưng sóng âm truyền ra dường như trên bầu trời xa lặng lẽ nổi lên dao động sau đó biến mất.
Nhìn bốn phía, lão phụ nhân thu về tầm mắt.
Tia sáng trong mắt, khí thế sắc bén trên người biến mất, lão phụ nhân trở về điềm tĩnh.
Dạ Vị Ương nhìn người mặc váy trắng trên cao, lấy lại tinh thần, mắt hấp háy quỳ xuống đất hành lễ.
Dạ Vị Ương, cốc chủ đương nhiệm của Thánh Linh cốc kính chào Thánh Linh lão tổ!Vị siêu g trước mắt chính là Thánh Linh cốc lão tổ, là lão tổ khai cốc.
Các cường giả Giải Linh Tôn Giả, Hàn Ngọc Tôn Giả, Hóa Linh Tôn Giả cung kính quỳ dưới đất: Kính chào lão tổ!Toàn bộ đệ tử trông thấy cốc chủ, thái thượng trưởng lão hành lễ thì run rẩy tỉnh táo lại, người mềm nhũn quỳ dưới đất.
Kính chào lão tổ!Lúc này bọn họ mới biết vị cường giả khủng bố thông thiên chính là cường giả trong cốc mình, các đệ tử vừa mừng vừa sợ.
Lão phụ nhân liếc đệ tử Thánh Linh cốc bên dưới: Đứng lên hết đi.
Lão phụ nhân nhìn nhóm Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Hắc Vũ, cuối cùng dừng lại ở Hắc Vũ.
Hắc Vũ luôn run rẩy, thấy ánh mắt lão phụ nhân nhìn mình thì đôi mắt hấp háy ướt nước, chậm rãi bước ra, quỳ một gối hành lễ trên cao.
Hắc Vũ nói: Hắc Vũ kính chào tiểu thư!Lão phụ nhân lướt tới trước mặt Hắc Vũ, nhẹ nhàng nâng đôi tay Hắc Vũ lên: Sao ngươi cũng hành lễ? Mau đứng lên đi, ngươi khỏe là tốt rồi, còn tưởng rằng đời này khó gặp lại ngươi.
Chúc mừng tiểu thư đột phá đế giai!Hắc Vũ đứng dậy nhìn lão phụ nhân trước mắt: Nếu chủ nhân biết tiểu thư đột phá đế giả chắc sẽ rất vui mừng.
Lão phụ nhân hơi biến sắc mặt, ngừng một lúc rồi hỏi: Ngài ấy.
Sao rồi?Ánh mắt Hắc Vũ hơi thay đổi: Bẩm tiểu thư, mấy năm nay chủ nhân cũng khỏe, dặn ta nếu gặp tiểu thư thì nhớ hỏi thăm.
Lục Thiếu Du thấy Hắc Vũ hành lễ, nghe đế giả nói thì xoe tròn mắt: Đế giả này là sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn có quan hệ!Điều này hoàn toàn vượt qua dự đoán của Lục Thiếu Du, nhìn Hắc Vũ và lão phụ nhân đế giả dường như quen biết sâu, có lẽ đế giả và sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn là tỷ đệ.
Lục Thiếu Du thầm lấy làm lạ, nếu sư phụ và đế giả có quan hệ như vậy sao trước đó không lộ chút gì cho hắn biết? Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng, hắn mới hiểu hèn chi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn dặn dò nhiều lần mặc kệ Thánh Linh cốc xuất hiện báu vật gì thì hắn không được nhúng chàm, ra là người một nhà.
Lục Thiếu Du vô sỉ nghĩ đến một vấn đề: Phi Linh môn sắp có thêm một người là đế giả.
Với quan hệ của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn và đế giả, Lục Thiếu Du muốn lôi kéo người về phía mình cũng không khó.
Càng nghĩ khóe môi Lục Thiếu Du càng nhếch cao.
Hắc Vũ, ngươi lại gạt ta đúng không?Lão phụ nhân nhìn Hắc Vũ, mắt lóe tia sáng nói: Ngươi nghĩ mấy năm nay ta không ra ngoài thì không biết chuyện bên ngoài sao? Bên ngoài đã truyền ra Thánh Thủ Linh Tôn ngày xưa sất trá phong vân nay đã là thể linh hồn.
Là hắn cố ý kêu ngươi nói hắn không sao hết đúng không? Mấy ngàn năm không đổi được tật xấu, cứ muốn giữ mặt mũi trước ta, kết quả bản thân luôn chịu tội.
Hắc Vũ cười ngại ngùng: Đại tiểu thư vẫn luôn hiểu biết chủ nhân.
Hắc Vũ chợt nhớ điều gì, ngoái đầu nói với Lục Thiếu Du: Thiếu chủ mau lại đây!Lục Thiếu Du đang cười tủm tỉm nghe kêu liền chạy lên: Vâng thưa Hắc Vũ thúc!Đây là đế giả! Lúc này vẻ mặt Lục Thiếu Du hết sức cung kính, không dám thaát lễ.
Lục Thiếu Du chưa hành lễ, chờ được Hắc Vũ giới thiệu, không biết đế giả là gì với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn.
Lục Thiếu Du chưa nói gì, ánh mắt lão phụ nhân liếc hắn, hỏi Hắc Vũ: Hắc Vũ, đây là đệ tử hắn thu sao?Hắc Vũ gật đầu nói: Bẩm tiểu thư, Thiếu Du là đệ tử chủ nhân thu.
Hắc Vũ quay đầu nói với Lục Thiếu Du: Thiếu chủ, vị này là sư tỷ của chủ nhân, cũng là sư bá của thiếu chủ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi thay đổi: Thì ra là sư bá.
Lục Thiếu Du cung kính đến trước mặt lão phụ nhân hành lễ lớn: Đệ tử Lục Thiếu Du kính chào sư bá.
Lão phụ nhân nhìn Lục Thiếu Du, mỉm cười nói: Đứng lên đi, không cần đa lễ.
Lực lượng nhẹ nhàng nâng Lục Thiếu Du dậy.
Lục Thiếu Du kinh thán: Lực lượng không gian thật mạnh.
Mới rồi lực lượng nâng dậy khiến Lục Thiếu Du không cưỡng lại được, đây mới là lực lượng của cường giả thật sự, quá mạnh.
Lão phụ nhân mỉm cười nói với Lục Thiếu Du: Linh vũ song tu, vũ giả toàn hệ, còn nhỏ tuổi đã có tu vi Linh Tôn bát trọng, Vũ Tôn bát trọng, còn sử dụng được vũ kỹ thiên giai, linh kỹ thiên giai.
Thiên phú như thế mạnh hơn sư phụ của ngươi rất nhiều.
Lục Thiếu Du nói: Đa tạ sư bá khích lệ, đệ tử có được như ngày nay là nhờ sư phụ dạy giỏi.
Lúc này Lục Thiếu Du bắt chặt cơ hội cho sư phụ nở mặt.
Ngươi thật biết cách làm hắn nở mặt.
Lão phụ nhân mỉm cười nói: Nếu ta không đoán sai thì trong vũ kỹ thiên giai lúc trước ngươi thi triển ra chắc là thuộc tính tự ngươi lĩnh ngộ? Vũ kỹ thiên giai đó không phải ngươi tu luyện mà ngươi tự lĩnh ngộ.
Lục Thiếu Du giật mình kêu lên: Ánh mắt của sư bá thật kinh người, khiến Lục Thiếu Du mở rộng tầm mắt!Lục Thiếu Du không ngờ vị sư bá này biết Thì Không Lao Ngục là hắn tự lĩnh ngộ ra.
Chuyện này có đáng gì? Thuộc tính mới của ngươi dung hợp vào trong vũ kỹ thiên giai, không khó đoán ra.
Thiên phú như vậy thật là trước kia không ai có.
Lão phụ nhân mỉm cười nói: Không ngờ tiểu tử này thu được đệ tử tốt.
Vù vù vù vù vù!Một dao động nhỏ bé truyền đến, Nghịch Mệnh Hồn Quả trên bầu trời đột nhiên dao động biến thành luôàng sáng trắng phá không trốn đi.
Nghịch Mệnh Hồn Quả này thông linh, còn biết chạy.
Lão phụ nhân vung trường bào, giây trước còn ở đây chớp mắt đã xuất hiện đằng trước Nghịch Mệnh Hồn Quả đang lao vút đi.
Lão phụ nhân phất váy dài trắng, chân nhẹ giẫm hư không: Lại đây cho ta!Năng lượng nhẹ nhàng tụ tập ngưng tụ thành một trảo ấn to lớn đè xuống Nghịch Mệnh Hồn Quả đang lao nhanh chạy trốn.
Grao!Trong tiếng gầm rống, ánh sáng mông lung trên Nghịch Mệnh Hồn Quả chợt lóe, ánh sáng trắng bắn ra biến thành một con cự long màu trắng to lớn.
Không gian quanh thú ảnh cự long to lớn nhanh chóng vặn vẹo.
Cự long màu trắng khổng lồ gầm rống lao ra, năng lượng linh hồn đáng sợ tràn ngập trên bầu trời, chớp mắt đụng vào lão phụ nhân.
Lão phụ nhân mỉm cười nói: Có uy thế không nhỏ.
Trảo ấn không thay đổi đè hướng cự long màu trắng, không gian trước trảo ấn toàn bộ vặn vẹo nhanh chóng bao cự long màu trắng vào.
Năng lượng công kích linh hồn đáng sợ của cự long màu trắng vào lúc này không thể lay động lão phụ nhân một li, rất khó khiến lão phụ nhân biến sắc mặt.
Cũng trong chớp mắt đó, lực lượng vô hình từ trảo ấn khiến cự long màu trắng không nhúc nhích được một li.
Lão phụ nhân nhẹ nhàng nói: Trở về cho ta!Không biết sao cự long màu trắng dần tan biến, trảo ấn đè ép nó biến thành một viên Nghịch Mệnh Hồn Quả rơi vào trảo ấn.
Xoẹt!Trảo ấn xoay, lão phụ nhân giơ cổ tay lên, Nghịch Mệnh Hồn Quả rơi vào tay bị lão phụ nhân thu vào.
Lục Thiếu Du luôn nhìn chăm chú vào Nghịch Mệnh Hồn Quả, nó là thứ cần thiết cho sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, mặc kệ thế nào hắn phải có được nó.
Lát sau trong Thánh Linh cốc, một góc sơn mạch, dãy núi xuyên qua tầng mây như lơ lửng giữa trời.
Từ bên trên nhìn xuống dưới dãy núi trập trùng, đỉnh núi lộ ra sắc xanh có sương mù bốc lên, nhìn từ xa là bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
Trong một đại điện, đám người Lục Thiếu Du ngồi, cường giả Thánh Linh cốc ngồi cùng.
Đệ tử trong cốc bưng mỹ tửu giai hào, hoa quả bánh trái lên.
Đám người Phi Linh môn đều có mặt, trừ Hắc Vũ ra.
Lục Thiếu Du luôn băn khoăn về Nghịch Mệnh Hồn Quả, nay đã có tung tích của nó, hắn bất chấp tất cả kiên quyết lấy nó về.
Bóng trắng chợt lóe, Dạ Vị Ương đến bên cạnh Lục Thiếu Du.
Lục minh chủ, lần này xin đa tạ giúp đỡ.
Vị Ương vô cùng cảm kính, xin kính trước một ly biểu đạt kính ý.
Dạ Vị Ương cầm mỹ tửu ngửa đầu uống kính rượu, nàng mặc đồ nam, đôi mắt lại quyến rũ đa tình, quần áo khó thể che giấu sắc đẹp.
Lục Thiếu Du đáp lễ: Dạ cốc chủ khách sáo, với quan hệ của Thánh Linh cốc và Phi Linh môn thì đều là người một nhà.
Lục Thiếu Du không ngờ lão tổ của Thánh Linh cốc là sư bá của hắn, còn là sư bá ruột, với mối quan hệ này thì đúng là dây mơ rễ bá sâu.
Dạ Vị Ương mỉm cười nói: Nói đến quan hệ thì Thánh Linh lão tổ là sư bá của Lục minh chủ, về sau ta phải gọi Lục minh chủ một tiếng sư thúc tổ.
Tính quan hệ thì bối phận đúng là cao.
Lục Thiếu Du cười khổ nói: Tính quan hệ ra thì rộng thật nhưng chúng ta không cần quan tâm mấy chuyện này.
Vù vù vù vù vù!Một người đáp xuống ngoài đại điện, là đệ tử Thánh Linh cốc.
Đệ tử Thánh Linh cốc chạy vội vào đại điện: Kính chào cốc chủ, kính chào Lục minh chủ! Thánh Linh lão tổ có lệnh, kêu cốc chủ và Lục minh chủ đi một chuyến.
Dạ Vị Ương mắt lóe tia sáng phất tay ra hiệu: Biết rồi.
Đệ tử kia lui ra ngoài đại điện.
Dạ cốc chủ, sư bá đã có lệnh thì chúng ta đi đi.
Lục Thiếu Du luôn lo nghĩ về Nghịch Mệnh Hồn Quả, nôn nóng muốn sớm gặp sư bá, xin sư bá cho Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Vừa rồi Hắc Vũ thúc luôn đi theo bên sư bá, không biết Hắc Vũ thúc có nói tình huống của sư phụ chưa.
Dạ Vị Ương nói: Mời Lục minh chủ.
Mắt sáng hấp háy, Dạ Vị Ương mang Lục Thiếu Du rời khỏi đại điện.
Trong dãy núi sơn mạch liên miên, mấy ngọn núi liền thành một thể như cự long uốn lượn xoay quanh.
Phía xa núi sừng sững, dãy núi trập trùng.
Một ngọn núi trong đó hùng vĩ nhất, núi nhô lên khỏi mặt đất, bốn phía lượn lờ mây mù mông lung.
Trên ngọn núi có một đình viện nhỏ mộc mạc đơn giản nhưng trang nhã, bốn phía thanh nhã, thú vui tao nhã.
Lục Thiếu Du đến đây, quan sát xung quanh, nói: Sư bá là người có nhã trí.
Dọc đường đi Dạ Vị Ương cho biết chính nàng đây phải hơn hai mươi năm may mắn trở thành cốc chủ Thánh Linh cốc mới được gặp Thánh Linh lão tổ một lần.
Nghe đồn mấy ngàn năm Thánh Linh lão tổ chưa từng rời khỏi, trong cốc biết Thánh Linh lão tổ tồn tại nhưng chỉ ít ỏi vài thái thượng trưởng lão biết, những người khác không hay trong cốc còn có đế giả cường đại đến thế.
Hai người mới bướ chân vào đình viện trang nhã thì giọng Thánh Linh lão tổ vọng ra: Vị Ương vào trước.
Thiếu Du, ngươi tạm cờ bên ngoài một lúc.
Lục Thiếu Du nói vọng vào đình viện: Đệ tử tuân lệnh!Dạ Vị Ương có chút thấp thỏm nói: Lục minh chủ, vậy ta vào đây.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License