Linh vũ thiên hà
Chapter
0280
Mấy năm qua đây là lần thứ hai Dạ Vị Ương gặp lão tổ.
Trước kia khi Dạ Vị Ương gặp lão tổ chỉ đứng trong đình viện nhìn từ xa một lần, lúc đó cốc chủ đời trước truyền vị lại cho nàng mới được đến.
Dạ Vị Ương chưa từng gặp lão tổ ở khoảng cách gần.
Dạ Vị Ương ổn định tinh thần, trang trọng tiến vào đình viện.
Lục Thiếu Du chờ bên ngoài đình viện, trong đầu từ lúc đi tới đây đã suy tư làm sao xin Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Tuy biết quan hệ của sư phụ và sư bá nhưng báu vật nghịch thiên thế này không biết sư bá có cho sư phụ không.
Lục Thiếu Du không nắm chắc, dù sao đây không phải vật tầm thường.
Chuyến đi Thánh Linh cốc lần này Lục Thiếu Du không ngờ sẽ có biến đổi, sự việc như vậy xuất hiện.
Báu vật Thánh Linh cốc xuất thế lại là Nghịch Mệnh Hồn Quả mà Lục Thiếu Du luôn vất vả tìm kiếm, hắn không ngờ trong Thánh Linh cốc có đế giả trong truyền thuyết, lật tay là mây, trở tay là mưa, giơ tay nhấc câh n6e lực lượng hủy diệt.
Khiến Lục Thiếu Du vừa mừng vừa sợ là đế giả là sư bá ruột của hắn.
Ám U Lão Quỷ Linh Vũ giới đã đến đẳng cấp chuẩn đế khiến Lục Thiếu Du bất ngờ, nhưng bị sư bá một chiêu đập chết, hắn chỉ biết cười khổ.
Cường giả chuẩn đế, đó là cường giả thoát khỏi đẳng cấp tôn giai, xem như cường giả mạnh nhất trừ đế giả ra trên đại lục này.
E rằng chính Ám U Lão Quỷ cũng không ngờ mình có kết cuộc như vậy.
Trong khi Lục Thiếu Du đang suy tư thì Dạ Vị Ương đã ra đình viện, đứng cạnh hắn: Lục minh chủ, lão tổ cho mời.
Không hiểu sao mặt Dạ Vị Ương ửng hồng.
Ừm!Lục Thiếu Du sửa sang quần áo bước vào trong đình viện.
Trong đình viện, một cái viện nhỏ, Lục Thiếu Du thấy Hắc Vũ thúc dứng cạnh Thánh Linh lão tổ.
Thánh Linh lão tổ sửa sang mấy bồn hoa, cực kỳ tỉ mỉ cắt tỉa lá khô.
Lục Thiếu Du hành lễ: Kính chào lão tổ!Chào xong Lục Thiếu Du cung kính đáng sang bên.
Thánh Linh lão tổ không ngẩng đầu, tiếp tục sửa sang chậu kiểng: Thiếu Du, ta nghe Hắc Vũ thúc của ngươi nói thể linh hồn của sư phụ ngươi cần Nghịch Mệnh Hồn Quả mới phục hồi lại được?Lục Thiếu Du hành lễ: Đúng vậy! Cho nên đệ tử khẩn cầu sư bá ban Nghịch Mệnh Hồn Quả cho đệ tử!Thánh Linh lão tổ chậm rãi đứng dậy, vịn eo cười nhìn Lục Thiếu Du: Ngươi thật dám nói, ngươi có biết Nghịch Mệnh Hồn Quả là báu vật gì không? Có nó thì dù là lão thân cũng tương đương được hai mạng sống, sao có thể nói đưa liền cho người ngay?Lục Thiếu Du nói: Xin sư bá nghĩ tình sư phụ mà bỏ thứ yêu thích.
Sư bá có bất cứ yêu cầu gì thì đệ tử đều đồng ý, dù sư bá muốn thần khí thì đệ tử cũng làm được!Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Thiếu Du, mắt lóe tia sáng, duỗi hai tay ngước nhìn trời: Tiểu tử nhà ngươi nỡ bỏ được, vì sư phụ mà chịu bỏ cả thần khí.
Nhưng ta không hứng thú với thần khí, quan hệ với sư phụ ngươi thì.
Ngươi không nhắc còn đỡ, ngươi nhắc làm ta khó chịu.
Ngày xưa sư phụ của ngươi và ta có nhiều ân oán còn chưa tính, muốn ta cứu hắn? Miễn đi, các ngươi trở về đi.
Mắt Hắc Vũ hấp háy: Đại tiểu thư, chủ nhân.
Thánh Linh lão tổ ngắt lời: Hắc Vũ, lần này gặp được ngươi trong lòng ta rất vui vẻ những những lời khác thì đừng nói nữa.
Có một số việc ngươi rõ ràng nhất, ngày xưa ta nói rồi, ta không quan tâm chuyện của hắn nữa, ta và hắn sau này còn quan hệ gì.
Ngươi hiểu rõ tính tình của ta nhất, nói nhiều vô ích.
Thánh Linh lão tổ nói xong nhìn Lục Thiếu Du: Thiếu Du, lần này ngươi giúp đỡ Thánh Linh cốc xem như ta nợ ngươi nhân tình.
Lục Thiếu Du nói: Chuyện Thánh Linh cốc là việc đệ tử nên làm, huống chi đệ tử không ra tay thì Thánh Linh cốc cũng không bị gì.
Trong Thánh Linh cốc có sư bá đáng sợ như thế thì sao có vấn đề được?Thánh Linh lão tổ nói: Khỏi nói ngọt, ta thấy ngươi cũng không thiếu gì, thần khí, linh kỹ, vũ kỹ đều có.
Ngươi cầm thứ này đi, một vì đa tạ ngươi trợ giúp Thánh Linh cốc, hai vì xem như ta làm sư bá tặng ngươi quà gặp mặt.
Thánh Linh lão tổ ném luồng sáng bay tới trước mặt Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du kết thủ ấn thu luồng sáng vào tay, thấy là một khối ngọc giản.
Trong ngọc giản có thứ gì đang nhảy, tạo cảm giác nguy hiểm.
Thánh Linh lão tổ nói: Theo ta biết thì ngươi có nhiều kẻ thù, trên người của ngươi không thiếu gì, nên ta cố ý chế tạo một khối ngọc giản hộ thân cho ngươi.
Bên trong phong ấn một công kích linh hồn của ta, đánh bất ngờ có thể giết chuẩn đế bình thường, dù là chuẩn đế bất phàm cũng có thể tổn hại nặng linh hồn.
Nếu đến lúc gặp khó khăn ngươi hãy tận dụng nó.
Tim Lục Thiếu Du ngừng đập, ngọc giản đủ để giết chuẩn đế, đây tuyệt đối là báu vật!Lục Thiếu Du hành lễ lớn: Đa tạ sư bá tặng cho!Lúc trước sư thúc Cùng Kỳ Tôn Giả tặng cho Lục Thiếu Du ba viên Liệt Diễm Phần Tôn Đạn khi dùng mang lại hiệu quả to lớn, ngọc giản này ngang ngửa thứ ngũ sư thúc tặng cho nhưng không biết mạnh đến mức nào.
Có thứ này thì Lục Thiếu Du không sợ chuẩn đế, hiện tại hắn đang thiếu bùa hộ mệnh.
Thánh Linh lão tổ nói: Được rồi, nếu các ngươi thích Lục gia thì hãy ở lại lâu một thời gian cũng được.
Lão thân hơi mệt, các ngươi lui xuống trước đi! Sư bá.
Tuy được bùa hộ mệnh nhưng chưa lấy được Nghịch Mệnh Hồn Quả sao Lục Thiếu Du có thể rời đi? Hiện tại sư phụ chỉ còn thiếu Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Hắc Vũ ngăn Lục Thiếu Du lại, ra hiệu kêu hắn đi: Thiếu chủ, chúng ta đi đi.
Ban đêm, trăng treo trên cao.
Màn đêm bao phủ khung trời, ánh trăng chiếu không quá tối tăm.
Trong một gian phòng đình viện, Hắc Vũ thúc và Lục Thiếu Du ở trong phòng, biểu tình trầm trọng.
Lục Thiếu Du lấy lại tinh thần, mắt hấp háy: Hắc Vũ thúc ý là ngày xưa Thánh Linh sư bá và sư phụ có hôn ước, trước ngày thành thân sư phụ trốn?Mới rồi Lục Thiếu Du nghe Hắc Vũ thúc kể chuyện xong hắn trợn mắt há hốc mồm, không ngờ sư phụ và sư bá có chuyện như thế.
Bỏ trốn trước ngày thành hôn, hèn gì sư bá không cho Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Lúc trước chủ nhân có nguyên nhân riêng.
Hắc Vũ cười khổ nói: Khi ấy tình cảm của chủ nhân và đại tiểu thư rất tốt, nhưng chủ nhân còn trẻ tuổi, một lòng chỉ nghĩ đến tu luyện và mạo hiểm.
Đêm trước ngày thành thân chủ nhân đột nhiên nhận được tin là có một mật cảnh mở ra.
Đại tiểu thư không chịu cho chủ nhân đi, hôm sau là tới ngày thành thân, họ hàng bằng hữu đến rất nhiều.
Kết quả là.
Sư phụ lén đi?Lục Thiếu Du khỏi nghĩ cũng biết với tính cách của sư phụ chắc chắn là lén trốn đi.
Hắc Vũ nói: Đúng vậy! Chủ nhân sợ đại tiểu thư ngăn cản nên lén đi, kết quả mấy tháng trở về biết đại tiểu thư tức giận bỏ đi, tuyên bố cắt đứt quan hệ với chủ nhân.
Hắc Vũ hiểu rõ nhất chuyện năm xưa.
Lục Thiếu Du tò mò hỏi: Chẳng lẽ sư phụ không đi tìm sư bá sao? Tìm, dĩ nhiên có tìm.
Hắc Vũ cười khổ nói: Nhưng khi ấy đại tiểu thư còn đang giận, thấy chủ nhân liền đánh.
Ngày xưa với thực lực, thiên phú của đại tiểu thư không kém hơn chủ nhân.
Lúc ấy trên đại lục chỉ có ba người cùng thế hệ là có thể đối kháng với cùng thế hệ lục đại nhân hoàng tộc.
Đó là Thánh Thủ Linh Tôn, Huyền Thiên Yêu Tôn, còn một người là Thánh Linh Tiên Tử tức là danh hiệu của sư bá thiếu chủ.
Trong ba người này tính thực lực cá nhân thì sư bá của thiếu chủ mạnh hơn sư phụ thiếu chủ và Huyền Thiên Yêu Tôn một chút.
Lục Thiếu Du nghe xong giật mình kêu lên: Không ngờ ngày xưa sư bá lợi hại như vậy!Hắc Vũ cười nói: Chủ nhân tìm đại tiểu thư xin lỗi nhưng mỗi lần gặp mặt đều đánh nhau, lần nào chủ nhân cũng rơi vào thế yếu.
Mấy lần chủ nhân ăn đòn, đại tiểu thư bớt giận hơn, có ý định tha thứ cho chủ nhân.
Lục Thiếu Du nói: Đây là chuyện tốt!Nữ nhân thì thường hay cáu, dỗ dành vài lần là nguôi ngay.
Lục Thiếu Du thậm chí nghi ngờ sư phụ thua nhiều lần là vì cố ý nhường.
Hắc Vũ khẽ thở dài, không biết nên nói cái gì: Đúng là tốt thật, đáng tiếc khi đại tiểu thư định tha thứ cho chủ nhân thì chủ nhân nhận được tin một chỗ mật địa mở ra, thế là.
Lục Thiếu Du nói: Thế là sư phụ lại đi, phải không?Hắc Vũ cười khổ nói: Đúng rồi, lúc ấy chủ nhân đa phần chú ý vào tu luyện, mạo hiểm nên.
Lục Thiếu Du buông tiếng thở dài, khỏi nghĩ cũng biết: Nên sư bá cứng lòng thề không bao giờ gặp sư phụ nữa.
Không chỉ thế.
Hắc Vũ ngập ngừng: Lần này đại tiểu thư giận thật, thề không bao giờ gặp chủ nhân, cũng tuyên bố bế quan không ra đại lục nữa.
Lục Thiếu Du than thở, hai lần như thế e rằng sư bá giận thật, sư phụ làm hai lần thế này cũng ác.
Vẻ mặt Hắc Vũ lo âu nói: Bây giờ ta thấy chỉ có chủ nhân đích thân đến mới có hy vọng nhưng mà.
Lục Thiếu Du trầm ngâm nói: Hắc Vũ thúc, có gì mà lo? Nếu sư phụ đến thì không thành vấn đề nữa.
Hắc Vũ nói: Ta rất hiểu biết tính cách của chủ nhân, làm thể linh hồn đã xấu hổ không dám gặp đại tiểu thư, còn vì Nghịch Mệnh Hồn Quả mà đến xin đại tiểu thư, đó không phải tính cách của chủ nhân, chủ nhân sẽ không bao giờ đến.
Lục Thiếu Du hiểu biết chút ít tính tình của sư phụ: Rắc rối thật.
Đến cầu sư bá vì Nghịch Mệnh Hồn Quả, e rằng sư phụ sẽ không chịu tới, dù không thể phục hồi lại cũng tuyệt đối không chịu xin xỏ sư bá.
Hắc Vũ nói: Vì vậy chúng ta phải suy nghĩ cho kỹ, thật ra trong lòng đại tiểu thư chắc chắn không quên chủ nhân được, sẽ không bỏ mặc chủ nhân không cứu nhưng cần có bậc thang leo xuống.
Nếu chủ nhân chịu đến thì tất cả không thành vấn đề.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đăm chiêu, nếu sư phụ chịu đến thì còn lo gì nữa? Vấn đề là sư phụ sẽ không đến.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy, hỏi: Hắc Vũ thúc chắc biết tâm ý của sư phụ với sư bá?Hắc Vũ nhìn Lục Thiếu Du: Trong lòng chủ nhân tất nhiên chỉ có mình đại tiểu thư, nhưng khi ấy chủ nhân còn trẻ tuổi, một lòng đặt vào tu luyện.
Lần này lúc đến chủ nhân cố ý dặn dò nếu gặp đại tiểu thư phải nói là hiện tại chủ nhân rất khỏe, hơi sĩ diện rởm chút nhưng cũng vì không muốn làm đại tiểu thư lo lắng.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Sư phụ thuộc loại sĩ diện cho lắm vào khổ thân.
Lục Thiếu Du nhìn Hắc Vũ: Ta có một cách nhưng không biết hữu dụng không.
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi: Thiếu chủ nghĩ ra cách gì?Lục Thiếu Du cười bí hiểm: Tới lúc đó Hắc Vũ thúc sẽ biết.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ: So ơi, vì Nghịch Mệnh Hồn Quả cho người mà đệ tử bất đắc dĩ làm vậy, thật sự vì tốt cho sư phụ, đừng trách đệ tử.
Gió đêm thổi nhẹ, trăng treo trên cao.
Trên bầu trời lấp lánh sao sáng đầy trời, trong trời đêm u ám, ánh trăng trải dài dãy kiến trúc chiếu ra những cái bóng tòa nhà chồng lên nhau.
Trăng sáng xuyên qua áng mây ngẫun hiên trôi qua, để lại cái bóng loang lổ trong sơn mạch.
Trong gian phòng chính một đình viện, thân hình áo trắng như tuyết đứng trước tấm gương đồng.
Ngũ quan tinh xảo tựa điêu khắc, khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt ướt nước như hồ sâu, là Âm Dương Vương Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương đứng trước gương đồng ngắm kỹ hình dáng mình thật lâu, chợt cởi tóc buộc sau gáy.
Ba ngàn sợi tóc như thác đổ xuống, hồn nhiên biến đổi khí chất quyến rũ.
Dạ Vị Ương cởi áo lụa, áo trắng tinh từ bả vai trượt xuống lộ bờ vai trắng tinh như ngọc.
Quần áo rơi xuống lộ ra thân hình lung linh, đường cong động lòng người có thể nói là hoàn mỹ, ngực to mông vêu lắc nhẹ, bụng nhỏ phẳng trơn khiến ngọc thể vốn trắng trong xịnh đẹp làm người hoa mắt tăng phần hấp dẫn.
Nhưng hiện tại không ai nhìn thấy thân thể hoàn mỹ này.
Dạ Vị Ương nhìn cơ thể mình trong gương đồng, hắn ngước mắt lên, ba ngàn sợi tóc phụ trợ đôi mắt đen lấy càng hấp dẫn động lòng người.
Mắt Dạ Vị Ương lấp lóe tia sáng kỳ dị như ẩn như hiện.
Dạ Vị Ương thì thào: Đây mới là chính ta.
Tay Dạ Vị Ương lóe ánh sáng, váy dài màu trắng khoác lên người.
Trên váy dài trắng có sợi vải mịn màu trắng cột eo lại, gấu váy thêu hoa văn tinh mỹ chỉ bạc tầng tầng lớp lớp.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống eo nhỏ, ba ngàn tóc tơ được gài lại bằng cây trâm thủy tinh.
Toàn thân Dạ Vị Ương thay đổi, toát ra thanh hương, ngũ quan tinh xảo khảm trên khuôn mặt ngọc hợp thành nhan sắc tuyệt đẹp.
Bên ngoài một đình viện.
Nhị thiếu gia!Lão nhân áo xám đến bên ngoài đình viện, dường như cả đêm mới vừa về, biểu tình sốt ruột, kèm theo khí sát phạt.
Trong đình viện, Lục Thiếu Du đang nhắm mắt dưỡng thần, thu thủ ấn về, ngừng tu luyện.
Lục Thiếu Du thở hắt ra khí trọc, từ từ đứng dậy.
Vào đi.
Lệ Quỷ nói: Nhị thiếu gia, Đông Hải Tam Sát và nhiều cường giả đã chạy không thấy tăm tích.
Đẳng cấp cao trong Hải Sa môn đã bị ba huynh đệ chúng ta giết, nhưng thu hoạch không lớn.
Chắc chắn báu vật Hải Sa môn bị ba người Đông Hải Tam Sát mang đi, chuyện còn lại tự Thánh Linh cốc sẽ xử lý.
Thánh Linh cốc đã lo giải quyết Vi Sinh gia tộc.
Ba người kia cũng thông minh thật.
Lục Thiếu Du suy tư, Đông Hải Tam Sát còn sống là tai họa lớn, bài trừ Cực Lạc Tam Quỷ truy sát, không ngờ ba lão già kia đã sớm chạy trốn.
Dương Quỷ nói: Nhị thiếu gia, bây giờ chúng ta làm sao đây? Sợ là trong thời gian ngắn ba lão già Đông Hải Tam Sát không dám xuất hiện, chúng ta muốn tìm ra bọn họ rất khó khăn.
Thông báo cho cường giả toản Đế Đạo Minh nếu thấy Đông Hải Tam Sát thì giết không tha.
Lục Thiếu Du nói: Các ngươi xuống đi.
Tuân lệnh!Cực Lạc Tam Quỷ gật đầu, hành lễ ra khỏi đình viện.
Trăng nhạt treo cao, trăng dời sang tây, bóng đêm trước bình minh vừa qua, tia ban mai thứ nhất bắn ra từ sơn mạch.
Trong sơn mạch bốc lên sương nhạt tán đi, không khí ẩm ướt mát mẻ.
Trong sơn mạch, một thân hình xuất hiện đáp xuống ngọn núi, thân hình hiện ra, là Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du đứng ngoài đình viện khom người hành lễ, không dám tự tiện vào trong: Đệ tử bái kiến sư bá!Giọng Thánh Linh lão tổ vọng ra từ Thánh Linh lão tổ: Sao sáng sớm đã đến chỗ lão thân ta đây?Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng nhìn trong đình viện: Đệ tử định hôm nay quay về Phi Linh môn nên đặc biệt đến cáo từ với sư bá.
Trong đình viện tạm ngừng một lúc rồi có thanh âm lại vọng ra: Đi đi, dọc đường cẩn thận.
Lục Thiếu Du sửng sốt, không ngờ sư bá thật sự không giữ hắn lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi thay đổi nói: Lúc đệ tử đến đây sư phụ từng dặn dò đệ tử nói vài câu với sư bá, sư phụ bảo đệ tử nhất định phải chuyển lời cho sư bá.
A?Thanh âm trong đình viện có vẻ kinh ngạc hỏi: Vậy ngươi nói đi.
Lục Thiếu Du ngước mắt lên, hít sâu, nói: Sư phụ dặn đệ tử chuyển lời lại với sư bá rằng ngày xưa làm sai một việc, đã sai càng sai thêm.
Mấy năm nay sư phụ luôn hối hận vô cùng, nếu được thì mong sư bá cho sư phụ thêm một cơ hội, sư phụ nhất định sẽ không chọn quyết định ngày xưa.
Lục Thiếu Du nói xong tinh thần quan sát đình viện, khóe môi cong lên thầm nghĩ: Miễn sư bá có tình ý với sư phụ thì chắc chắn sẽ dao động.
Nhưng thật lâu sau đình viện không vang lên thanh âm, khiến Lục Thiếu Du biến sắc mặt, lòng thấp thỏm.
Thật lâu sau trong đình viện lại truyền ra giọng Thánh Linh lão tổ: Lời này thật sự là sư phụ của ngươi nói? Đúng vậy! Từng chữ đều là sư phụ nói.
Lục Thiếu Du khẳng định: Nhưng đệ tử không biết sư phụ nói vậy là có ý gì, nghe nửa ngày mà không hiểu.
Nếu ngươi không nghe hiểu câu này thì còn ai nghe hiểu?Giọng Thánh Linh lão tổ vọng ra: Ngươi đến chào từ biệt ta là giả, nhớ Nghịch Mệnh Hồn Quả mới là thật, ngươi dám lừa gạt cả sư bá của ngươi? Có tin là ta lấy tội sư môn, dưới phạm trên, bất kính với trưởng bối để trị tội ngươi không? Sư bá.
Lục Thiếu Du ngây người, hắn không ngờ sư bá biết hết.
Lục Thiếu Du sợ hết hồn vội nói: Sư bá, đệ tử không phải cố ý, xin sư bá tha lỗi!sóng không gian chợt lóe, Thánh Linh lão tổ xuất hiện kiếm Lục Thiếu Du: Được rồi, ta biết ngươi muốn có Nghịch Mệnh Hồn Quả đúng không? Không ngờ sư phụ của ngươi thu được một đệ tử như ngươi.
Thôi, lần này không trách ngươi.
Lục Thiếu Du hành lễ ngay: Đa tạ sư bá rộng lượng.
Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Thiếu Du, khẽ thở dài: Tiểu tử nhà ngươi biết cách ăn nói, chắc rất được nữ hài tử thích? Không giống sư phụ của ngươi, không biết nói một câu.
Sư phụ đặt sư bá trong lòng nên không cần nói nhiều.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy nói: Chuyện của sư phụ và sư bá, ta làm vãn bối vốn không nên lắm miệng, nhưng rất muốn nói một câu.
Chắc sư bá cũng biết tấm lòng của sư phụ, trong lòng sư phụ chỉ có sư bá.
Được rồi, tiểu tử này đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thánh Linh lão tổ lườm Lục Thiếu Du: Ngươi muốn có Nghịch Mệnh Hồn Quả cũng không phải không thể.
Lục Thiếu Du mừng hết lớn: Đa tạ sư bá! Khoan cảm ơn, ta chưa nói ra điều kiện.
Thánh Linh lão tổ mắt lóe tia sáng nói: Ta không làm khó dễ ngươi, Nghịch Mệnh Hồn Quả đã không ở trên người ta.
Lục Thiếu Du mới mừng xong giờ thì hoang mang giật mình: A!Thánh Linh lão tổ nhìn Lục Thiếu Du: Ta đã giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Vị Ương.
Tuy ta sáng tạo ra Thánh Linh cốc nhưng mấy năm qua không quản lý, Vị Ương tuy trên danh nghĩa Thánh Linh cốc nhưng không biết cách bao nhiêu đời, có một số việc không cần tính theo bối phận.
Hôm qua ta nói với Vị Ương, nếu ngươi đồng ý thành hôn với Vị Ương thì Nghịch Mệnh Hồn Quả là của ngươi, còn nếu ngươi không chịu thì ta cũng hết cách.
Lục Thiếu Du kinh ngạc tiếp tục bảo: Sư bá, việc này không được, đệ tử là người có hôn ước, hơn nữa Dạ cốc chủ sẽ không đồng ý!Thánh Linh lão tổ mỉm cười nói: Ngươi không chỉ có một hôn ước, thêm một cái cũng không sao.
Vị Ương thì ta đã hỏi rồi, nàng không có ý kiến.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói: Sư bá, điều này không thể nào!Nói thế nào thì Lục Thiếu Du biết rõ Dạ Vị Ương không thích nam nhân, nói theo kiểu kiếp trước Dạ Vị Ương là lạp lạp, thích nữ nhân, sao nàng có thể chọn nam nhân được? Vị Ương đã đồng ý.
Cứ thế quyết định đi.
Nếu ngươi thành thân với Vị Ương thì cứ mang Nghịch Mệnh Hồn Quả đi, ta đã quyết định rồi sẽ không sửa đổi chuyện này.
Nếu ngươi muốn rời đi giống như sư phụ của ngươi thì cứ đi.
Thánh Linh lão tổ nói xong lắc người biến mất.
Lục Thiếu Du mếu: Sư bá!Lục Thiếu Du không ngờ sư bá bày trò này ra, hắn biết làm sao bây giờ?Lục Thiếu Du đứng ngoài định viện không nghe Thánh Linh lão tổ nói gì thêm, hắn bất đắc dĩ chờ một lúc rồi thui thủi đi.
Lục Thiếu Du quay về đình viện đặt chân trong Thánh Linh cốc.
Nhìn bộ dạng của Lục Thiếu Du, Dương Quá hỏi: Nhị đệ, sao vậy?Đám người Hắc Vũ, Kim Huyền, Lục Tâm Đồng, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư, Huyết Mị đều có mặt trong đình viện, khó hiểu nhìn Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du khẽ thở dài: Ài.
Lục Thiếu Du kể lại yêu cầu của Thánh Linh lão tổ cho mọi người nghe.
Cực Lạc Tam Quỷ luôn miệng chúc mừng: Chúc mừng nhị thiếu gia, chúc mừng nhị thiếu gia!Lục Thiếu Du trừng Cực Lạc Tam Quỷ: Các ngươi chúc mừng cái gì?Âm Quỷ cười nói: Nhị thiếu gia, tuy Âm Dương Vương Dạ Vị Ương mặc đồ nam nhưng nhìn ra được chắc chắn xinh đẹp động lòng người, cộng thêm có báu vật Nghịch Mệnh Hồn Quả, nếu phát tin ra ngoài không biết bao nhiêu người giành giật bể đầu xông lên, chỉ mình nhị thiếu gia mới có phúc khí này.
Lục Thiếu Du trừng Âm Quỷ, bực bội nói: Nhảm nhí, cút sang bên đi.
Dương Quá mỉm cười nói: Nhị đệ, ta cảm thấy Âm Quỷ nói có đạo lý, nhị đệ không bị tổn thất gì.
Thấy có người hát đệm, Âm Quỷ đắc ý nói: Đại thiếu gia hiểu đạo lý nhất.
Qua thời gian này ở chung, Tam Quỷ không sợ Lục Thiếu Du như trước, nhưng lòng kính trọng thì càng đậm thêm.
Trước kia Tam Quỷ bị uy hiếp mới vào Lục gia, hiện tại hoàn toàn là tự nguyên, giờ có người bắt buộc đuổi bọn họ ra Lục gia thì Tam Quỷ sẽ xử kẻ đó.
Lục Tâm Đồng đếm ngón tay, vui sướng khi người gặp họa: Ca ca, ta cũng thấy không có gì, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương không tệ.
Nhưng ca ca coi chừng Hồng Lăng tỷ, Tiểu Linh tỷ, Cảnh Vân tỷ, Vô Song tỷ.
Lục Thiếu Du trừng Lục Tâm Đồng: Tiểu nha đầu, phải tìm một gia đình gả muội đi mới được.
Lục Tâm Đồng chu moi nói: Ta không thèm gả!Hắc Vũ mắt lóe tia sáng hỏi Lục Thiếu Du: Thiếu chủ định làm sao? Ta cũng không biết.
Lục Thiếu Du nhức đầu, không biết nên làm thế nào cho phải: Ta đi gặp Dạ cốc chủ trước, nhìn xem rồi quyết định sau.
Lục Thiếu Du thở dài, dù thế nào thì hắn phải trả giá tất cả quyết có được Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Lát sau trước một kiến trúc đình viện trang nhã, Lục Thiếu Du đi theo đệ tử Thánh Linh cốc dẫn đường tới đây.
Đệ tử Thánh Linh cốc lên tiếng: Lục minh chủ, cốc chủ ở bên trong, mời Lục minh chủ vào.
Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu nói: Đa tạ.
Lục Thiếu Du phất trường bào cất bước đi vào đình viện.
Trong đình viện rất tinh xảo, kắp nơi vô cùng thanh tú.
Lục Thiếu Du đang quan sát thì nghe giọng Dạ Vị Ương vang lên: Lục minh chủ, mời vào!Lục Thiếu Du chậm rãi tiến vào gian phòng tinh xảo nguồn phát ra thanh âm.
Trong một cái lư hương có làn khói nhạt bốc lên, mùi hương không phải phiên ốc nhưng khiến người thoải mái thư giãn.
Một bóng dáng yêu kiều đứng trong phòng, bóng lưng yểu điệu khiến người ma mang.
Lục Thiếu Du sửng sốt, trực giác có gì khác lạ.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên: Lục minh chủ đến rồi sao?Bóng lưng xoay người, khuôn mặt tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du kinh ngạc trố mắt.
Đây là khu ôn mặt đẹp tuyệt trần, ngọc nhan nhã trí điêu khắc ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt ướt nước trong veo nhưng hơi mông lung, có thể nhìn thấu tất cả.
Mũi nhỏ xinh, môi mỏng như cánh ve nhỏ tựa anh đào vẽ ý cười trên khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết.
Lục Thiếu Du ngây người: Đẹp quá!Lục Thiếu Du đã thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp nhưng phải công nhận đều không bằng người trước mắt, nữ nhân đẹp tuyệt trần.
Không khó nhìn ra đây là Âm Dương Vương Dạ Vị Ương mặc đồ nữ, từ lâu Lục Thiếu Du đã nghĩ nàng mà mặc đồ nữ sẽ rất động lòng người nhưng không ngờ đẹp tới nhường này.
Lục Thiếu Du nhìn ngây ngốc, khuôn mặt tinh xảo toát ra nét quyến rũ, đôi mắt hút hồn người.
Nàng mặc váy dài màu trắng nhạt tôn lên da trắng như tuyết.
May mắn Lục Thiếu Du đã thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp nên nhanh chóng tỉnh táo lại: Không ngờ Dạ cốc chủ mặc đồ nữ vào sẽ lộng lẫy như thế.
Dạ Vị Ương nhởn miệng cười nhìn Lục Thiếu Du: Chẳng lẽ trong mắt Lục minh chủ thì ta mặc đồ nữ không thể gặp người sao?Chẳng hiểu sao gò má Dạ Vị Ương hây hồng.
Lục Thiếu Du vội nói: Dĩ nhiên là không, chẳng phải khiến tại hạ bị kinh diễm một phen.
Mời ngồi.
Có vẻ Dạ Vị Ương sớm biết Lục Thiếu Du sẽ đến, trong phòng chuẩn bị sẵn nhiều thứ, có cả bình trà thơm.
Hai người ngồi ngay ngắn, Lục Thiếu Du biết Dạ Vị Ương rõ ràng điều kiện của Thánh Linh lão tổ.
Không khí giữa hai người có chút lúng túng.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du, phá vỡ không khí ngượng ngùng trước hết: Lục minh chủ đến là vì điều kiện của lão tổ đúng không?Lục Thiếu Du nhẹ gật đầu: Đúng vậy!Lục Thiếu Du nhìn Dạ Vị Ương trước mắt: Không biết ý định của Dạ cốc chủ thế nào?Dạ Vị Ương ngần ngừ, mắt đẹp hấp háy hỏi Lục Thiếu Du: Việc này là lão tổ dặn bảo, Vị Ương không dám cãi lại nhưng không biết ý của Lục minh chủ ra sao?Mắt Lục Thiếu Du hấp háy: Lục ta chỉ sợ uất ức cho Dạ cốc chủ.
Mắt Dạ Vị Ương sáng ngời nhìn Lục Thiếu Du, nhoẻn miệng cười, nụ cười động lòng người: Nên là Lục minh chủ khinh thường tiểu nữ tử đi.
Đương nhiên không, Dạ cốc chủ xinh đẹp tuyệt trần đủ khiến nam nhân trong thiên hạ rung động, là Lục ta trèo cao.
Lục Thiếu Du ngần ngừ nhìn Dạ Vị Ương: Hơn nữa ta nghe nói Dạ cốc chủ không thích.
Dạ Vị Ương mỉm cười hỏi lại: Nghe nói ta thích nữ nhân, phải không?Lục Thiếu Du gật đầu: Đúng vậy!Nhiều người trên đại lục đều biết chuyện này.
Dạ Vị Ương lại cười hỏi: Xin hỏi có ai chính mắt thấy chưa?Lục Thiếu Du sửng sốt, thế thì không, hắn cũng chỉ nghe nói qua.
Lục Thiếu Du nhìn Dạ Vị Ương, lắc đầu.
Dạ Vị Ương mỉm cười nói: Tin đồn đôi khi không đáng tin, khuôn mặt của ta gây nhiều chú ý lại là cốc chủ Thánh Linh cốc, có nhiều điều bất tiện nên ta dùng cách này, thế là yên tịnh nhiều.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói: Thì ra là vậy.
Không hiểu sao trong lòng Lục Thiếu Du thầm mừng.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, hỏi: Lục minh chủ nhất định muốn có được Nghịch Mệnh Hồn Quả sao?Lục Thiếu Du đáp: Gia sư chờ Nghịch Mệnh Hồn Quả cứu giúp, nên dù thế nào thì ta phải có được Nghịch Mệnh Hồn Quả!Dạ Vị Ương hỏi: Vậy là bây giờ Lục minh chủ đã có quyết định muốn cưới ta?Lục Thiếu Du nhìn Dạ Vị Ương: Có lẽ điều này không công bằng với Dạ cốc chủ, nhưng ta phải có được Nghịch Mệnh Hồn Quả, nên ta không còn cách nào khác.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du, mắt sáng hấp háy, gật gù nhấp ngụm chè xanh.
Dạ Vị Ương lại ngước nhìn Lục Thiếu Du: Lục minh chủ muốn cưới nhưng chưa chắc ta chịu gả.
Lão tổ đã nói có gả hay không tùy ý ta, tuy hiện tại Lục minh chủ là đối tượng toàn bộ nữ nhân trên đại lục muốn đến gần nhưng với ta thì không nhất định muốn gả cho Lục minh chủ.
Huống chi Lục minh chủ đã có nhiều vị hôn thê, mỗi người khuynh quốc khuynh thành, gia thế hiển hách.
Ta gả cho Lục minh chủ thì có ích lợi gì?Lục Thiếu Du cứng họng: Cái này.
Đây là vấn đề Lục Thiếu Du chưa từng nghĩ đến, hắn có thể cưới nhưng không có nghĩa là người ta nhất định sẽ gả.
Lục Thiếu Du ngây người, mắt hấp háy: Dạ cốc chủ, Nghịch Mệnh Hồn Quả cực kỳ quan trọng với ta.
Dạ cốc chủ hãy nêu điều kiện đi, Lục ta dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Dạ Vị Ương mỉm cười hỏi: Nếu ta muốn Lục minh chủ bỏ hết hôn ước chỉ cưới một mình ta thì sao? Vậy thì Lục minh chủ mới có được Nghịch Mệnh Hồn Quả, cứu sư phụ của mình.
Hai bên chỉ có thể chọn một, Lục minh chủ sẽ chọn cái nào?Lục Thiếu Du cười khổ: Cái này.
Lục Thiếu Du trầm ngâm một lúc, nói: Nếu Dạ cốc chủ nói ta phải lựa chọn thì ta sẽ không chọn cái nào.
Dạ Vị Ương hỏi: Vậy ra Lục minh chủ không định cứu sư phụ của mình?Lục Thiếu Du đáp: Tất nhiên phải cứu sư phụ, không có sư phụ thì không có Lục Thiếu Du ta.
Dù trên phụ trời, dưới phụ đất thì ta sẽ không phụ sư diệt tổ.
Lục Thiếu Du tạm ngừng một lúc, mắt nhìn Dạ Vị Ương, trầm giọng nói: Nhưng ta sẽ không bỏ nữ nhân nào của mình.
Ta đã hứa với các nàng, bọn họ chịu giao mình cho Lục Thiếu Du ta, khi ta chẳng có cái gì mà các nàng không hề rời xa.
Đến hôm nay ta nợ các nàng quá nhiều, sao có thể bỏ họ được? Trừ phi ta chết nếu không sẽ không người nào rời khỏi ta, không một người.
Ta đã hứa hẹn thì trừ phi các nàng không muốn, nếu không ta tuyệt đối không lấy lại.
Nhìn biểu tình kiên nghị của Lục Thiếu Du, Dạ Vị Ương ngẩn ngơ một lúc rồi khẽ nói: Làm nữ nhân, ta thật rất hâm mộ bọn họ, có lẽ ta nên gặp ngươi sớm hơn.
Lục Thiếu Du nói: Dạ cốc chủ.
Trừ hai điều kiện này hãy nêu điều khác đi.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du, giao một hộp ngọc cho hắn: Lục minh chủ, cầm đi.
Lục Thiếu Du nhận lấy hộp ngọc mở ra, năng lượng linh hồn bàng bạc đến cực độ bừng lên, khiến linh hồn run rẩy, bên trong chính là Nghịch Mệnh Hồn Quả.
Đây là.
Nghịch Mệnh Hồn Quả!Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi: Dạ cốc chủ, sao.
?Lục Thiếu Du không ngờ Dạ Vị Ương sẽ giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho hắn.
Cầm đi.
Dạ Vị Ương nói: Ngươi muốn cưới nhưng chưa chắc ta muốn gả.
Thứ này là vật cứu sư phụ của ngươi, dù thế nào thì ngươi sẽ muốn lấy nó.
Ta không muốn ép ngươi thành thân với ta, ngươi như vậy ở bên cạnh ta có ích gì? Dạ Vị Ương ta không cần làm như vậy.
Lục Thiếu Du nhìn Dạ Vị Ương, mắt lóe tia cảm kích và xin lỗi: Nhưng Dạ cốc chủ, bên sư bá.
Dạ Vị Ương nói: Bên lão tổ thì ta sẽ tự đi nói, cùng lắm bị lão tổ trách phạt một phen, còn hơn là ép ngươi thành thân với ta.
Dưa hái xanh không ngọt, ta hiểu điều này.
Lục Thiếu Du nói: Hay là để ta cùng Dạ cốc chủ đi xin tội với sư bá.
Không cần.
Mắt đẹp nhìn Lục Thiếu Du, Dạ Vị Ương hỏi: Lục minh chủ, có một vấn đề Lục minh chủ trả lời được không?Lục Thiếu Du gật đầu nghiêm mặt nói: Xin Dạ cốc chủ cứ hỏi!Dạ Vị Ương cắn nhẹ bờ môi hỏi: Nếu không có mấy vị hôn thê kia thì ngươi có cam lòng thành thân với ta?Lục Thiếu Du nhìn Dạ Vị Ương, trả lời: Ta cũng không biết.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng khuôn mặt của ta không đẹp bằng mấy vị hôn thê của ngươi?Môi son cong lên, mắt hấp háy, rèm mi dài đường cong động lòng người khiến đôi mắt sáng càng lung linh.
Đương nhiên không phải.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Cái này không liên quan gì mặt đẹp.
Ta có mấy vị hôn thê, vì chúng ta yêu nhau nên mới cùng nhau, ta thích hết mọi thứ của họ, thích vài điểm đặc biệt trên người họ.
Ví dụ tiểu Linh ngây thơ xinh đẹp, Hồng Lăng đáng yêu đơn giản, Cảnh Văn nhạy bén trí tuệ, Vô Song lương thiện thanh nhã.
Dạ Vị Ương hỏi: Trên người bọn họ không có khuyết điểm sao? Con người không hoàn mỹ, ai không có khuyết điểm?Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Nhưng khuyết điểm của các nàng ở trong mắt ta thành đặc điểm.
Nếu Dạ cốc chủ xem khuyết điểm của mọi người thành đặc điểm thì miễn đối tượng không phải kẻ siêu độc ác, Dạ cốc chủ sẽ phát hiện tất cả trở nên khác biệt.
Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du, trầm ngâm nói: Nghe lời Lục minh chủ nói xong giúp Vị Ương được lợi nhiều.
Lục Thiếu Du gật đầu nói: Dạ cốc chủ khách sáo.
Dạ Vị Ương hỏi: Lục minh chủ có biết tại sao ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ không?Lục Thiếu Du cảm kích nói: Đa tạ Dạ cốc chủ thành toàn, về sau chuyện của Thánh Linh cốc là việc của Phi Linh môn ta, chuyện của Dạ cốc chủ là việc của Lục ta.
Lục Thiếu Du mắt lóe tia sáng khó phát hiện.
Ta không nói những điều này.
Dạ Vị Ương ngước mắt đẹp lên: Lục minh chủ mau đi đi, ta sợ lão tổ sẽ đổi ý hoặc phát hiện ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho Lục minh chủ.
Nên Lục minh chủ đi sớm là hơn, nếu có cơ hội ta sẽ đi Phi Linh môn.
Lục Thiếu Du gật đầu nói: Đa tạ, Lục ta xin cáo từ.
Nghịch Mệnh Hồn Quả đã vào tay, Lục Thiếu Du hơi sợ sư bá sẽ đổi ý thì tiêu.
Lục Thiếu Du rời khỏi đình viện nhưng bị Dạ Vị Ương kêu lại: Lục minh chủ dừng bước.
Lục Thiếu Du ngoái đầu hỏi: Dạ cốc chủ có gì dặn bảo?Dạ Vị Ương hỏi: Không biết hiện tại Lục minh chủ có phát hiện đặc diểm gì trên người của ta không?Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Có, đương nhiên là có.
A?Dạ Vị Ương mắt lóe tia sáng hỏi: Không biết Lục minh chủ phát hiện đặc điểm gì?Lục Thiếu Du cười cười: Không thể nói, không thể nói.
Lục Thiếu Du lắc người ra khỏi đình viện.
Dạ Vị Ương nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, mắt sáng lóe tia buồn bã:L Người không nhìn thấu, khiến nữ nhân không thể dễ dàng đến gần rồi lại muốn gần gũi.
Dạ Vị Ương lẩm bẩm: Ta đưa Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi vì không muốn ép ngươi, chẳng bằng khiến ngươi mãi mãi nhớ kỹ ta.
Ngay lúc này, trong đình viện.
Thánh Linh lão tổ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Vị Ương: Vị Ương, ngươi thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của ta!Dạ Vị Ương sửng sốt, hoảng hốt sau đó lấy lại tinh thần: Lão tổ!Dạ Vị Ương bình tĩnh lại, hành lễ: Đệ tử kính chào lão tổ, xin lão tổ thứ tội.
Thánh Linh lão tổ buông tiếng thở dài: Được rồi, đứng lên đi.
Thánh Linh lão tổ nhìn hướng Lục Thiếu Du đã mất hút: Tiểu tử này giống y sư phụ của hắn, sư phụ thế nào thì đệ tử thế ấy.
Nhưng hắn không háo sắc, khuôn mặt như ngươi mà vẫn bị từ chối được, xem như không khiến ta thất vọng.
Thấy lão tổ không nổi giận, Dạ Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: Lão tổ.
Thánh Linh lão tổ kéo Dạ Vị Ương dậy: Đứng lên đi!Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương trước mặt, đôi mắt sâu thẳm mênh mông lóe tia sáng, vô hình trung làm nàng không dám nhìn thẳng.
Như thể Dạ Vị Ương trần trụi trước đôi mắt kia, bị người nhìn thấu.
Thánh Linh lão tổ nhìn Dạ Vị Ương, nói: Thật ra lần này ta cũng thử thách ngươi.
Lão tổ nhìn ra được trong lòng của ngươi e rằng sớm có tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương xấu hổ đỏ mặt càng thêm xinh đẹp: Lão tổ.
Vẻ đẹp này hiện không có nam nhân nào được ngắm.
Thánh Linh lão tổ khẽ thở dài: Ngươi đừng chối, lão tổ có ánh mắt, nếu không đã chẳng giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho ngươi.
Nhưng không ngờ ngươi lén giao Nghịch Mệnh Hồn Quả cho tiểu tử kia.
Dạ Vị Ương nói: Đệ tử xin nguyện nhận bất cứ trách phạt nào.
Thánh Linh lão tổ nói: Phạt ngươi làm gì? Ngươi làm tốt hơn lão tổ nghĩ, đây là cách làm thông minh, tốt hơn ép buộc hắn.
Lão tổ cũng biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt, tiểu tử này nợ ngươi một phần nhân tình, về sau nếu dám không trả thì lão thân sẽ không dễ dàng tha cho hắn!Trong sơn mạch bao la, núi non trập trùng, c úc thương thương, sơn tư biến hóa đa đoan, có sông uốn lượn khúc khuỷu.
Grao!Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay cao, đám người Lục Thiếu Du ngồi trên lưng nó nhanh chóng rời khỏi Thánh Linh cốc, không dám chào từ biệt Thánh Linh lão tổ.
Lục Thiếu Du không muốn có được Nghịch Mệnh Hồn Quả lại mất đi.
Nếu người khác muốn cướp Nghịch Mệnh Hồn Quả của hắn thì Lục Thiếu Du không cho rằng có bao nhiêu người thành công, dù thực lực mạnh hơn hắn thì cũng khó thể mạnh mẽ cướp đồ trong tay hắn.
Nhưng đối diện cường giả như Thánh Linh lão tổ thì Lục Thiếu Du không nghĩ vậy, chạy về Phi Linh môn trước là hơn.
Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên lưng Lục Thiếu Du, trong đầu suy tư nhiều chuyện, khó thể bình tĩnh nỗi lòng.
Hiện tại đã có được Nghịch Mệnh Hồn Quả, tuy Lục Thiếu Du vội vàng trở về nhưng trong ba điều kiện ưu tiên để phục hồi mà sư phụ nói thì đã có Nghịch Mệnh Hồn Quả, thân thể rồi chỉ kém Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc.
Điều này hơi rắc rối chút, không biết Vô Song đã trở về Giải Linh Tôn Giả chưa.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Nhưng ít ra lấy được Nghịch Mệnh Hồn Quả khó có nhất.
Dù nói sao thì lần này đã được đến Nghịch Mệnh Hồn Quả khó kiếm nhất, sư phụ có hy vọng phục hồi.
Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ xuyên qua tầng mây, thân hình Tuyết Sư to lớn đập đôi cánh, không gian bốn phía vặn vẹo các tia sóng gợn.
Khí lưu rít gào xẹt qua kéo theo tiếng xé gió trầm thấp, lúc này tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư sắp đến mức độ khiến người kinh khủng, xé gió bay đi.
Tuy tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư khá nhanh nhưng cần chút thời gian.
Lục Thiếu Du ngồi khoanh chân trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, khí lưu rít gào hai bên cùng với cuồng phong quét qua.
Áo xanh bay phất phới, vầng sáng vô hình dựng quanh thân Lục Thiếu Du, hắn âm thầm lĩnh ngộ.
Lát sau Lục Thiếu Du nhắm chặt mắt lại, toàn bộ tinh thần chìm vào lĩnh ngộ, quanh thân tràn ngập năng lượng thiên địa nhàn nhạt.
Nhìn Lục Thiếu Du giây lát đã tiến vào trạng thái lĩnh ngộ làm Kim Huyền trợn mắt há hốc mồm.
Không ai biết Lục Thiếu Du được đến các loại ích lợi, đặc biệt từ khi có được ba quyển Vô Tự Thiên Thư kỳ dị thì tốc độ lĩnh ngộ càng siêu nhanh.
Người khác lĩnh ngộ muôn vàn khó khăn còn Lục Thiếu Du thì đường bằng phaửng, hầu như chưa từng gặp trở ngại nào lớn.
Thời gian chậm rãi trôi, trong không gian có luồng năng lượng thiên địa quay quanh bên Lục Thiếu Du.
Hắn lĩnh ngộ là Thì Không Lao Ngục, tương đương với cùng lúc lĩnh ngộ mọi thứ khác.
Trong lĩnh ngộ này Lục Thiếu Du hoàn toàn tiến vào trạng thái huyền diệu, trên đường đi Cổ vực sẽ phải quá không gian trung động Ma Vân thành trước.
Dọc đường đi Lục Thiếu Du đắm chìm trong lĩnh ngộ, không hay biết gì.
Thời gian tổi rất nhanh trong lĩnh ngộ mênh mông.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, mọi người nhắm mắt tĩnh thần, tiềm tâm tĩnh tu.
Phi Linh môn không thay đổi gì trong mấy ngày nay.
Lục Thiếu Du trở về Phi Linh môn liền cùng Hắc Vũ, Kim Huyền chạy vào đình viện sau núi.
Trong đình viên sau núi có đám cường giả đang ngồi.
Thánh Thủ Linh Tôn định hỏi chuyến đi Thánh Linh cốc thế nào thì Lục Thiếu Du đã đặt Nghịch Mệnh Hồn Quả vào tay lão.
Hộp ngọc mở ra, khi Nghịch Mệnh Hồn Quả hiện ra thì năng lượng linh hồn bàng bạc tràn ngập đủ khiến tất cả cường giả có mặt tim đập nhanh.
Thân hình ảo của Thánh Thủ Linh Tôn run nhẹ: Đây là cái.
Mắt Thánh Thủ Linh Tôn rung động nhìn Lục Thiếu Du: Nghịch Mệnh Hồn Quả, đây chính là Nghịch Mệnh Hồn Quả! Sư phụ, đã tìm được Nghịch Mệnh Hồn Quả, sư phụ có thể phục hồi!Lục Thiếu Du nhìn ánh mắt kích động của sư phụ, khóe môi hắn cong lnê, rốt cuộc có thể làm chút gì cho sư phụ.
Nghịch Mệnh Hồn Quả, đây chính là Nghịch Mệnh Hồn Quả!Thánh Thủ Linh Tôn kích động vô cùng, rốt cuộc tìm được báu vật này.
Nam thúc hết sức giật mình: Đây là Nghịch Mệnh Hồn Quả sao?Báu vật này vô cùng hiếm thấy, chỉ tồn tại trong tin đồn.
Thánh Thủ Linh Tôn kích động qua đi hỏi Lục Thiếu Du: Thiếu Du, ngươi lấy Nghịch Mệnh Hồn Quả ở đâu ra?Lục Thiếu Du, Hắc Vũ nhìn nhau, lần lượt kể tình huống đại khái.
Khi nói đến Lục Thiếu Du bắt giữ Vi Sinh gia tộc ngũ tổ thì Thánh Thủ Linh Tôn, Nam thúc rất rung động.
Cuối cùng Ám U Lão Quỷ đi ra, làm Nam thúc, Thánh Thủ Linh Tôn hết hồn.
Thánh Thủ Linh Tôn mắt lóe tia sáng nói: Không ngờ Ám U Lão Quỷ còn sống, lúc trước cùng thế hệ với ta.
Nam thúc nói: Ta có nghe nói về người này, là một lão quỷ nổi tiếng ác, dường như đã lâu chưa lộ mặt.
Hắc Vũ nói: Người đi ra đã là đẳng cấp chuẩn đế.
Thánh Thủ Linh Tôn hỏi: Đẳng cấp chuẩn đế.
Kim Huyền đối phó hắn sao?Thánh Thủ Linh Tôn biết thực lực của Kim Huyền, chỉ mình Kim Huyền mới đối phó được.
Kim Huyền nói: Ta chỉ có thể ức chế Ám U Lão Quỷ, muốn giết chết dù có dốc hết sức cũng khó làm được.
Về sau xuất hiện một siêu cường giả mới tiêu diệt được Ám U Lão Quỷ.
Thực lực của Kim Huyền chỉ có thể ức chế Ám U Lão Quỷ, làm bị thương thì dễ chứ chặn giết rất khó khăn.
Nam thúc nghi hoặc hỏi: Còn ai có thể giết một chuẩn đế?Con ngươi Thánh Thủ Linh Tôn co rút nghĩ nghĩ đến điều gì, nhìn Hắc Vũ hỏi: Hắc Vũ, chẳng lẽ.
Hắc Vũ nói: Chủ nhân, là đại tiểu thư đi ra.
Đại tiểu thư đã đột phá đế giai, một chiêu giết Ám U Lão Quỷ dưới chưởng.
Thánh Thủ Linh Tôn khẽ thở dài: Không ngờ nàng thật sự đột phá đế giai.
Không ngờ Thánh Linh cốc còn còn có cường giả như vậy.
Nam thúc kinh thán nhìn hướng Thánh Thủ Linh Tôn: Đoan Mộc huynh, hèn gì huynh nói Thánh Linh cốc sẽ không có gì đáng lo, hóa ra biết trước trong Thánh Linh cốc có cường giả như vậy.
Ám U Lão Quỷ đó xui thật, chắc mới đột phá chuẩn đế chưa lâu thế mà chết vào tay đế giả thật sự, bi kịch.
Ám U Lão Quỷ mà biết trong Thánh Linh cốc có đế giả thì tuyệt đối không dám đến gần Thánh Linh cốc.
Thánh Thủ Linh Tôn nói: Ta chỉ suy đoán, không ngờ nàng đã đột phá đế giả.
Lục Thiếu Du kể tiếp sự việc đại khái, mọi người nghe hiểu sơ.
Báu vật xuất hiện là Nghịch Mệnh Hồn Quả vật nghịch thiên, Nam thúc rất vui sướng.
Thánh Thủ Linh Tôn nhìn Lục Thiếu Du, cười khổ nói: Thiếu Du, ta và sư bá của ngươi có vài việc chưa giải quyết xong, không ngờ kéo cả ngươi vào.
Sư phụ, đệ tử cho rằng sư bá cố ý nói như vậy.
Lục Thiếu Du nhìn sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn: Sư phụ, đệ tử thấy Phi Linh môn cũng không có gì, đệ tử định ngay hôm nay lên đường đi Bắc Cung gia tộc một chuyến, lấy một Mộc Hoàng chi khí là sư phụ sẽ phục hồi được.
Thánh Thủ Linh Tôn ngần ngừ: Cũng tốt, có quan hệ của nha đầu Vô Song và ngươi không chừng ngươi đi Bắc Cung gia tộc sẽ không có nhiều chuyện xảy ra.
Dọc đường đi nhớ cẩn thận chút.
Đã có Nghịch Mệnh Hồn Quả thì tất nhiên Thánh Thủ Linh Tôn hy vọng mình sớm phục hồi.
Lục Thiếu Du nói: Ừm! Đệ tử sẽ chú ý.
Sư bá còn tặng quà cho đệ tử, dù gặp phải chuẩn đế cũng đủ dùng.
Trong tay Lục Thiếu Du có ngọc giản sư bá tặng, cường giả chuẩn đế bình thường cũng sẽ chết hoặc ít ra tổn hại nặng, tương đương hắn có thêm át chủ bài lợi hại.
Vậy thì tốt, thế thì dọc đường đi sẽ không có chuyện gì lớn.
Mắt Nam thúc hấp háy nói: Nhưng theo ta biết thì khoảng cách Bắc Cung gia tộc khá xa, tuy Bắc Cung gia tộc cũng có đường hầm không gian của mình nhưng không sử dụng với bên ngoài.
Nghĩa phụ, Bắc Cung gia tộc này nằm ở đâu?Có Thiên Sí Tuyết Sư ở sẽ không mất nhiều thời gian.
Nam thúc nói: Trong Vạn Mộc lâm, chỗ cục thể thì ta cũng không rõ ràng.
Nhưng có một nơi chắc chắn biết chỗ Bắc Cung gia tộc.
Lục Thiếu Du lên tiếng: Nghĩa phụ đang nói tói Thiên Địa các phải không?Nam thúc nói: Đúng rồi, ngươi hãy đi hỏi xem, tuy Thiên Địa các sẽ không nói cho người bình thường biết địa điểm lục đại nhân hoàng tộc nhưng nếu ngươi đi thì không tới mức hoàn toàn không có cơ hội.
Dù sao cũng tiện đường, ngươi hãy đi hỏi thử.
Lục Thiếu Du gật đầu nói: Tốt, vậy ta sẽ ghé Thiên Địa các hỏi trước.
Đi hỏi trước cũng tốt, tránh cho tìm lung tung khắp nơi.
Thánh Thủ Linh Tôn nói: Thiếu Du, quên nói với ngươi một chuyện.
Lục Thiếu Du ngước đầu hỏi Thánh Thủ Linh Tôn: Xin sư phụ cứ nói.
Thánh Thủ Linh Tôn bảo: Ta cần Mộc Hoàng chi khí không phải loại bình thường là được, nghe đồn trong Bắc Cung gia tộc có một viên Thiên Mộc Thần Thụ.
Cần một Mộc Hoàng chi khí Thiên Mộc Thần Thụ mới được.
Lục Thiếu Du đáp: Đệ tử ghi nhớ.
Mặc kệ sư phụ cần thứ gì thì Lục Thiếu Du chắc chắn sẽ tìm cách lấy vào tay, huống chi hiện tại chỉ thiếu Mộc Hoàng chi khí là sư phụ có cơ hội phục hồi.
Bàn bạc một phen qua đi, Lục Thiếu Du rời khỏi đình viện, chợt nhớ phải chào từ biệt phụ thân, mẫu thân.
Đi Bắc Cung gia tộc sẽ tốn nhiều thời gian, trong Phi Linh môn hiện có Nam thúc tọa trấn, tạm thời Lục Thiếu Du không quá lo.
Lục Thiếu Du hơi lo Thiên Địa Minh, cũng vì lo lắng Thiên Địa Minh nên hắn muốn sớm khiến sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn phục hồi.
Chỉ khi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn phục hồi tu vi thời kỳ đỉnh cao sẽ tăng thêm một siêu cường giả cho Phi Linh môn.
Nếu sư phụ có thể thừa cơ đột phá bình cảnh ngày xưa thì càng tuyệt, trong lòng Lục Thiếu Du luôn mong mỏi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn sẽ phục hồi thậm chí đột phá.
Sau khi Lục Thiếu Du rời đi, hắn đến thăm mẫu thân.
Lục Thiếu Du mới tới ngoài đình viện chưa vào trong thì một bóng dáng thướt tha đáp xuống, mắt hắn tập trung nhìn vào người đến.
Thanh âm nũng nịu vang lên: Trở lại cũng không đi gặp ta.
Thân hình thướt tha đứng cạnh Lục Thiếu Du, là một nữ nhân xinh đẹp có mái tóc đen như thác đơn giản cột sau đầu, ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn, quần áo bao cặp mông vêu săn chắc, đôi chân dài đầy đặn, hai bên hông treo đoản kiếm dài nửa thước đồ án tinh mỹ.
Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân trước mắt, tia sáng chợt lóe trong mắt, mỉm cười nói: Tiểu Linh sao đến đây?Người đến là Lữ Tiểu Linh, nàng nhìn Lục Thiếu Du, mắt lộ tia vui mừng sau đó chu môi.
Lữ Tiểu Linh cáu kỉnh trừng Lục Thiếu Du: Ngươi trở lại mà không gặp ta nên ta đành tự tìm tới!Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Xin lỗi, thật tình là vì ta rất bận rộn, đang định làm xong vài chuyện thật nhanh để đi thăm nàng, ai ngờ nàng tới trước.
Lục Thiếu Du tiến lên nắm bàn tay ngọc: Đẹp hơn trước kia nhiều.
Mắt sáng trợn to nhưng trong đôi mắt khó có tia giận dữ: Bớt nói nhảm đi, ta còn chưa nguôi giận!Lục Thiếu Du nhìn Lữ Tiểu Linh, hỏi: Vậy phải làm sao Tiểu Linh mới nguôi giận? Tiểu Linh nói đi, ta tuyệt đối sẽ làm được.
Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm như sợ hắn đổi ý: Nếu ta nói thì ngươi thật sự đồng ý sao?Ngón trỏ Lục Thiếu Du gãi mũi, cô nương này có âm mưu từ sớm rồi sao? Đương nhiên rồi, lão bà nói thì dĩ nhiên ta phải đồng ý.
Ta thật sự có việc.
Lần này đến phụ thân ta có dặn trong môn có cường giả đột phá đến phút then chốt, ngươi lấy được nhiều báu vật trong Tử Vong Thâm Uyên vừa lúc cần dùng, nên kêu ta tới chỗ ngươi lấy, nói là.
Nói đến đây gò má Lữ Tiểu Linh hây hồng.
Tròng mắt Lục Thiếu Du xoe tròn: Nói cái gì?Trong lòng Lục Thiếu Du biết nhạc phụ muốn lấy cái gì từ hắn.
Lữ Tiểu Linh ngước mắt đẹp lên nói: Phụ thân bảo xem như sính lễ sau này chúng ta thành thân, không thì ngươi đừng hòng cười.
Lữ Tiểu Linh nói xong tiếp tục bảo: Nhưng đây là phụ thân của ta nói, ta không biết phụ thân muốn ngươi đưa cái gì, đây không phải ý của ta.
Lục Thiếu Du gật đầu cười nói: Ta biết nhạc phụ muốn gì, không sao, chờ lúc về nàng hãy mang cho nhạc phụ.
Lữ Chính Cường nhạc phụ còn muốn gì khác? Đương nhiên là Đế Linh Tấn Thần đan, Lục Thiếu Du biết hết.
Tuy Đế Linh Tấn Thần đan là báu vật trăm phần trăm nhưng trong lòng Lục Thiếu Du đã sớm chừa một viên cho Linh Thiên môn, Vân Dương tông.
Phi Linh môn của Lục Thiếu Du có thể đi tới hôm nay là nhờ Vân Dương tông, Linh Thiên môn giúp đỡ.
Cộng thêm mối quan hệ với hai phái, hắn không định ăn mảnh.
Chẳng qua lần trước các sơn môn đều có mặt nên Lục Thiếu Du không tiện đưa ra.
Lữ Tiểu Linh kinh ngạc kêu lên: Thật sự? Ngươi đồng ý sao? Phụ thân nói với ta là rất khó có được.
Lữ Tiểu Linh không ngờ Lục Thiếu Du nhẹ nhàng đồng ý như vậy.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Đương nhiên là thật.
Vậy tự ngươi đưa cho phụ thân đi, lần này phụ thân cũng đến.
Lữ Tiểu Linh nói: Phụ thân ta đang uống rượu với phụ thân ngươi, hình như bàn việc hôn sư của chúng ta.
Cái gì?Lục Thiếu Du rất ngạc nhiên, rõ ràng Lữ Chính Cường nhạc phụ đến có chuẩn bị trước.
Lục Thiếu Du chửi thầm cáo già.
Trong đình viện, Lữ Chính Cường đang vui sướng uống rượu với Lục Trung, Mang Linh lão tổ, bên cạnh có Cực Lạc Tam Quỷ ngồi cùng, đang uống rất hăng say.
Lục huynh, ba đệ muội Lục gia bây giờ đã danh cấn đại lục, ly này ta kính huynh!Ba người Cực Lạc Tam Quỷ không ngờ có người cùng chưởng môn Linh Thiên môn uống rượu.
Lục Trung nói: Thân gia quá khen, ba huynh muội còn trẻ tuổi, cần tiền bối Linh Thiên môn sau đó quan tâm nhiều hơn.
Mặt Lục Trung đỏ hồng dường như uống rượu khá nhiều.
Lữ Chính Cường bất đắc dĩ nói: Ba huynh đệ này cần ngươi chăm sóc mới lạ.
Hiện tại nhắc tới ba huynh muội Lục gia thì trên đại lục còn mấy người dám trêu vào?Lục Thiếu Du đến tiểu thính đình viện hành lễ: Kính chào nhạc phụ, Mang Linh lão tổ.
Lục Thiếu Du chửi thầm lần này nhạc phụ Lữ Chính Cường xuống tay nhanh hơn nhạc phụ Vân Tiếu Thiên, chắc luôn nhắm nhe Đế Linh Tấn Thần đan trong tay hắn.
Lữ Chính Cường mỉm cười nói: Thiếu Du, mau lại đây uống vài ly với ta và phụ thân ngươi.
Lục Thiếu Du đang định ngồi xuống.
Nhạc phụ và Mang Linh lão tổ đều đến, lẽ tất nhiên Lục Thiếu Du phải uống cùng mới được.
Ngoài đình viện giọng Hoàng Bác Nhiên vội vàng truyền đến: Bẩm báo chưởng môn!Lục Thiếu Du xoay người hỏi: Chuyện gì đã xảy ra??Nếu việc bình thường thì không cần Hoàng Bác Nhiên đích thân đến bẩm báo.
Thánh Thủ Linh Tôn nói: Chưởng môn, là Vân Dương tông tông chủ, yêu thú nhạc phụ Vân tông chủ, chưởng môn sư phụ Vũ Ngọc Tiền trưởng lão cùng đến.
Bạch cung phụng, Hoa đường chủ đều đích thân nghênh tiếp.
Nghe ba chữ Vân Tiếu Thiên thì mắt Lữ Chính Cường lóe tia sáng: Lão hồ ly cũng đến.
Không biết hai người này có mâu thuẫn gì, trên đại lục không nghe tin đồn vì lý do gì mà hai người xích mích, mỗi lần gặp mặt riêng bắt đầu luôn là đánh nhau.
Lục Thiếu Du nói với Lữ Chính Cường: Nhạc phụ, ta đi nghênh tiếp trước, sẽ quay lại ngay.
Trong lòng Lục Thiếu Du suy tư có nên để hai nhạc phụ gặp mặt không? Lỡ đụng mặt rồi đánh nhau thì khó xem.
Tròng mắt Lữ Chính Cường xoay tròn: Cùng nhau đi, ta muốn xem lão hồ ly này có chuyện gì.
Trong lòng Lữ Chính Cường có tật giật mình thì đương nhiên nghĩ người khác cũng như vậy.
Bên ngoài Phi Linh môn cực kỳ náo nhiệt, Vân Dương tông tông chủ và chưởng môn sư phụ đến, đệ tử Phi Linh môn không dám chậm trễ.
Quỷ Tiên Tử Bạch Doanh đích thân nghênh tiếp, huynh muội Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc cũng có mặt.
Trong đám đông, Vũ Ngọc Tiền mang theo vài đệ tử thân truyền đang dạy bảo, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mấy đệ tử không dám cãi lại, cúi đầu liếc trộm xung quanh.
Các đệ tử biết Phi Linh môn là của Lục Thiếu Du sư huynh.
Bây giờ nhắc đến vị sư huynh này là toàn đại lục đều biết.
Trên đỉnh Địa Long Vân Dương tông gần đây tạc tượng Lục Thiếu Du sư huynh.
Đó là đệ tử trẻ tuổi mạnh nhát Vân Dương tông từ xưa đến nay, khiến tất cả đệ tử Vân Dương tông trông thấy phong tượng, nhớ đến Vân Dương tông từng ra một đệ tử cường đại như vậy đủ cảnh cáo những thiên tài Vân Dương tông đừng tự mãn.
So với Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du thì thiên phú của bọn họ không đáng là gì.
Lục Thiếu Du tiến lên nghênh tiếp, từ xa thấy nguyên tiểu thính gồm có sư phụ Vũ Ngọc Tiền, sư nương Tạ trưởng lão, một số cường giả Vân Dương tông.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam đều có mặt.
Kính chào nhạc phụ, đệ tử xin chào sư phụ, sư nương.
Xem trận thế này khiến Lục Thiếu Du cười khổ, thầm mắng nhạc phụ Vân Tiếu Thiên quả nhiên không tốt lành gì, trăm phần trăm đến cũng vì Đế Linh Tấn Thần đan.
Sư phụ Vũ Ngọc Tiền cũng bị Vân Tiếu Thiên kéo đến, chỉ vì để Lục Thiếu Du không thể từ chói.
Cộng thêm ba người Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Phi Ưng Lăng Phong, Bá Đao Long Tam nhắc nhở Lục Thiếu Du đừng quên Vân Dương tông.
Thấy Lục Thiếu Du, Vũ Ngọc Tiền rất vui vẻ, lười răn dạy mây đệ tử sau lưng: Đừng đa lệ, mau để sư phụ nhìn xem.
Nhiều năm sư phụ không gặp ngươi, tiểu tử này không thèm đi thăm sư phụ.
Lục Thiếu Du nói: Sư phụ tha lỗi, nếu đệ tử có rảnh chắc chắn sẽ trở lại thăm sư phụ.
Tuy vị sư phụ này thực lực không giỏi nhưng trong lòng Lục Thiếu Du xem Vũ Ngọc Tiền như tất cả sư phụ khác, tràn ngập kính trọng.
Lúc trên Vân Dương tông thì vị sư phụ này bao che nhất, quan tâm Lục Thiếu Du nhất, làm sao hắn quên được?Mấy đệ tử sau lưng Vũ Ngọc Tiền lần đầu tiên trông thấy Lục Thiếu Du: Đây là Lục Thiếu Du sư huynh sao?Nhìn người áo xanh trước mắt, hơi khác với trên đỉnh Địa Long.
Pho tượng trên đỉnh Địa Long là pho tượng điêu khắc mặc áo giáp vàng, tay cầm đao to màu máu, rất uy nghiêm bá đạo.
Nhưng từ đường nét khuôn mặt Lục Thiếu Du thì giống bức tượng.
Các đệ tử vôiị hành lễ: Kính chào lục sư huynh!Vũ Ngọc Tiền nói: Thiếu Du, đây là mấy đệ tử sư phụ mới nhận gần đây, thiên phú tạm được.
Nếu ngươi có rảnh nhớ chỉ điểm bọn họ một chút.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Đứng lên đi, đừng đa lễ.
Sư phụ thu mấy đệ tử này tạm được, nhưng Lục Thiếu Du hơi lo có khi nào bị làm hỏng trong tay sư phụ không.
Tuy nhiên có sư nương ở thì đỡ hơn, có lẽ vì sư nương nên Vân Dương tông mới để sư phụ nhận mấy đệ tử trẻ thiên phú khá này.
Lục Trung đến trước mặt Vũ Ngọc Tiền, cung kính hành lễ: Kính chào sư phụ.
Điều này không sửa đổi được, phụ tử chung một sư phụ là việc lón trên Vân Dương tông bây giờ.
Vân Tiếu Thiên, ngươi đến làm gì? Lữ Chính Cường, ngươi có thể đến thì tại sao ta không đến được? Ta không quan tâm ngươi đến hay không, nhưng ngươi cố tình đến ngay lúc ta ở là có ý gì? Sao ta biết ngươi đến được? Nếu biết có ngươi thì ta lười đến.
Vân Tiếu Thiên, ngươi có ý gì? Muốn đánh nhau phải không? Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc?Lúc này trong đám người Vân Tiếu Thiên và Lữ Chính Cường vừa thấy mặt liền cãi nhau, xem bộ dáng muốn đánh lộn.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói: Hai vị nhạc phụ.
Lục Thiếu Du tiến lên ngăn chính giữa, không thể để hai vị nhạc phụ đánh một trận trong Phi Linh môn được.
Lục Thiếu Du khó khăn lắm mới ngăn hai người lại được.
Lữ Tiểu Linh kéo Lữ Chính Cường, Lục Trung kéo Vân Tiếu Thiên ra đình viện sau núi.
Hai người thấy La Lan thì trở nên khách sáo.
Hai người không đánh nhau được đành bỏ, thừa dịp Lục Thiếu Du cũng có mặt liền bàn việc chính.
Sơn môn đều nhận được một số tin tức liên quan Thiên Địa Minh, trừ biết Thiên Địa Minh tụ hội một lần ở Thiên Kiếm môn ra không có tin tức gì khác, tất cả rất là bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này làm lòng Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường hơi bất an nhưng không thể nhìn ra Thiên Địa Minh muốn làm cái quỷ gì, âm thầm sắp xếp điều gì.
Nên bây giờ trong Đế Đạo Minh đành hết sức cẩn thận đề phòng.
Việc chính qua đi, Lữ Chính Cường và Vân Tiếu Thiên lại cãi nhau, hai người đánh không được thì so kè uống rượu, không ai chịu thua.
Cộng thêm Băng Mộc Tôn Giả, Sát Phá Quân vốn rất quen thuộc nhau, Sát Phá Quân là cao thủ trong rượu, uống mãi không dứt, càng uống càng nhiều.
Cuối cùng Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa Lão Quy, Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng bị kéo tới.
Trong đình viện càng náo nhiệt.
May mắn Phi Linh môn tồn kho rượu ngon khá nhiều nên đủ cho mọi người uống, Lục Thiếu Du chỉ biết ngồi một bên.
Lục Thiếu Du cùng Lữ Tiểu Linh trốn trong góc tránh khỏi góp vui, lại không tiện rời đi.
Không biết uống bao nhiêu rượu, Lữ Chính Cường cạn một ly xong nhìn ly rượu trong tay, nói với Vân Tiếu Thiên: Vân Tiếu Thiên, ta thật muốn dạy cho ngươi một bài học, nếu không tại ngươi thì Vân Thường sẽ không chết.
Lúc trước ta không nên rút lui.
Vân Tiếu Thiên trừng Lữ Chính Cường: Lữ Chính Cường, vớ vẩn.
Lúc trước Vân Thường vốn chọn ta rồi, không liên quan gì ngươi.
Lữ Chính Cường khẽ thở dài: Nhưng Vân Thường vẫn xa ta.
Lữ Chính Cường đứng dậy đập mạnh bàn, giận trừng Vân Tiếu Thiên: Ngươi đúng là đồ khốn, lúc đó ngươi đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho Vân Thường cả đời!Trong cơn giận chứa nhiều bất đắc dĩ.
Hốc mắt Vân Tiếu Thiên đỏ ngầu ướt nước, đôi mắt chất chứa nhiều bất đắc dĩ nói: Đúng là ta không chăm sóc tốt cho Vân Thường, ta đã định cùng Vân Thường để nàng không cô đơn trên đường Hoàng Tuyền.
Nhưng Hồng Lăng mới sinh ra, Vân Thường dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho Hồng Lăng, ta phải sống.
Lữ Chính Cường nói: Lúc biết tin Vân Thường lìa đời ta hận không thể lên Vân Dương tông giết ngươi.
Vân Tiếu Thiên liếc Lữ Chính Cường: Tự ta cũng muốn chết rồi, không cần ngươi giết, nếu có thể chết thì ta đã sớm chết.
Nhưng bây giờ ta có thể chết, Hồng Lăng đã trưởng thành, tìm được chỗ nương tựa, không làm ta lo lắng cái gì.
Nếu ngươi muốn ra tay thì làm ngay bây giờ đi, miễn cho ta hối hận thì ngươi không có bản lĩnh giết ta.
Rượu vào miệng, hốc mắt Vân Tiếu Thiên ngấn lệ.
Lữ Chính Cường giơ tay lên: Ngươi tưởng ta không dám sao?Lữ Chính Cường giơ tay lên, linh lực mỏng manh nổi lên trong lòng bàn tay.
Lục Trung biến sắc mặt nói: Thân gia!Lục Trung định đứng dậy nhưng bị Lục Thiếu Du kéo lại ngay, ra hiệu phụ thân đừng vội.
Lữ Tiểu Linh tính kéo lại phụ thân nhưng cũng bị Lục Thiếu Du kiềm giữ.
Lục Thiếu Du nhìn hai nhạc phụ, hắn lờ mờ hiểu tại sao mỗi lần hai người gặp mặt sẽ đánh nhau, có lẽ liên quan tới mẫu thân của Hồng Lăng.
Mẫu thân của Hồng Lăng tên là Độc Cô Vân Thường.
Vân Tiếu Thiên không để ý đến Lữ Chính Cường, tiếp tục tự uống rượu: Ra tay đi, tiễn ta một đoạn đường, để ta sớm gặp lại Vân Thường chốn Hoàng Tuyền cũng tốt, để ta từng nhớ nhung mỗi ngày.
Dù sao hiện tại ta không còn gì vướng bận, đang muốn gặp nàng thật sớm.
Lữ Chính Cường nhìn Vân Tiếu Thiên: Ngươi.
Bàn tay nhấn nhá giơ cao rồi bất đắc dĩ buông xuống.
Vân Tiếu Thiên nhìn Lữ Chính Cường: Sao không giết ta? Tiễn ta đi gặp Vân Thường không tốt sao?Lữ Chính Cường trừng Vân Tiếu Thiên: Ta không cho ngươi như ý, ta muốn ngươi mỗi ngày nhớ nhung, ai cho ngươi lúc trước giành với ta!Vân Tiếu Thiên mỉm cười nói: Lúc trước ta không hề giành với ngươi, Vân Thường vốn không nhìn trúng ngươi, trong lòng của nàng luôn chỉ có ta.
Bóng hình thướt tha xinh đẹp hiện ra trong đầu Vân Tiếu Thiên.
Lữ Chính Cường nói: Nhảm nhí, rõ ràng là Vân Thường thầm thích ta nhưng bị ngươi vô sỉ mạnh mẽ cướp Vân Thường của ta.
Chỉ có Vân Thường ngây thơ mới tin tưởng cáo già nhà ngươi!Sát Phá Quân nhìn hai người, nâng ly nói: Được rồi, hai ngươi còn tranh cái gì? Người đã chết, nếu Vân Thường biết hiện tại các ngươi như vậy sẽ không vui.
Nào, uống rượu đi.
Được, uống rượu!Lữ Chính Cường hét lớn: Vân Tiếu Thiên, nếu hôm nay ngươi uống thắng ta thì ta bỏ qua chuyện Vân Thường!Vân Tiếu Thiên nói: Vớ vẩn, Vân Thường liên quan gì ngươi? Nhưng uống rượu chắc chắn ngươi không uống lại ta.
Lúc trước nếu ngươi không nhờ say thì ta và Vân Thường đã không đi cùng nhau.
Bây giờ Lữ Chính Cường mới biết vụ việc, kinh ngạc chất vấn, trợn to mắt bốc lửa giận: Nhìn xem, đồ vô sỉ nhà ngươi! Ta biết ngay ngươi vô sỉ, thừa dịp ta uống say đã cường Vân Thường của ta! Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận!Vân Tiếu Thiên nói chất chứa sự đắc ý: Ta và Vân Thường là yêu nhau, ngươi tự mình đa tình.
Nếu không phải bị ngươi quấy rầy thì ta và Vân Thường sớm bên nhau.
Lữ Chính Cường hung trợn trừng Vân Tiếu Thiên: Lão hồ ly, vô sỉ, hôm nay phải cho ngươi say gục ngã!Vân Tiếu Thiên nói: Uống thì uống, sợ ngươi chắc? Ai thua là con rùa.
***Thời gian bất giác trời đã vào đêm, màn đêm bao phủ khung trời.
Dưới vòm trời treo sương trắng mênh mang, các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Sâu trong Phi Linh sơn mạch ngẫu nhiên có mấy tiếng yêu thú hú.
Ngoài đình viện, Lục Thiếu Du nhẹ nhàng kéo Lữ Tiểu Linh ra ngoài.
Thiếu Du, phụ thân ta và phụ thân của Hồng Lăng tỷ sẽ không sao đi?Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Yên tâm, không sao.
Lục Thiếu Du lờ mờ đoán ra mâu thuẫn giữa hai nhạc phụ, phỏng chừng không có chuyện gì lớn.
Mắt sáng lấp lánh, Lữ Tiểu Linh đoán được điều gì: Vậy thì tốt, ta nghe có vẻ phụ thân ta và mẫu thân của Hồng Lăng tỷ quen nhau.
Lữ Tiểu Linh chưa từng nghe phụ thân nhắc đến việc này.
Lục Thiếu Du nói: Tiểu Linh nhớ đừng cho nhạc mẫu biết, không thể nói một chữ.
Lục Thiếu Du không biết quá khứ thế nào, không biết nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi có biết hay không nhưng tốt nhất là đừng đề cập tới.
Lỡ như nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi không biết gì thì nhạc phụ xui rồi, dù nhạc mẫu biết chuyện nhưng tốt nhất là đừng nói ra.
Lữ Tiểu Linh liếc Lục Thiếu Du: Không ngờ ngươi biết suy nghĩ cho phụ thân ta như vậy.
Yên tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lục Thiếu Du cười tà: Ha ha ha, biết thì tốt, ta hoàn toàn suy nghĩ cho phụ thân của nàng.
Những chuyện này đương nhiên Lục Thiếu Du phải giúp đỡ cho nhạc phụ, dù là người không quen, làm nam giới đều phải vươn tay ra giúp.
Nam nhân ai không có chút điểm khó xử như vậy? Giúp người chưa biết chừng ngày sau có người giúp mình chuyện khác.
Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: Ngươi cười gian như vậy, nói thật với ta đi, có phải gần đây ở bên ngoài trêu hái hao ngắt cỏ không?Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng, cắn chặt răng chối: Cái đó.
Không có, thật sự.
Lục Thiếu Du thầm than không biết Lam Linh có tính không, trước kia vụ Lăng Thanh Tuyền nữa.
Không thể nói mấy chuyện này cho Lữ Tiểu Linh nghe, nếu nói ra thì tàn đời, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Lữ Tiểu Linh dẫu môi: Vậy mới được.
Lữ Tiểu Linh hôn lên mặt Lục Thiếu Du, hai tay choàng cổ hắn: Nói đi, có nhớ ta không?Lục Thiếu Du ngước mắt nhìn mé bên: Ai? Ra đi.
Một thân hình hơi mập đi ra: Kính chào nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi.
Thấy Âm Quỷ, mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng vội thả Lục Thiếu Du ra, ngại ngùng núp sau lưng hắn.
Lục Thiếu Du trừng Âm Quỷ: Âm Quỷ, ngươi chạy ra làm cái gì?Ba tên này mới rồi còn ở bên trong uống rượu.
Âm Quỷ cố ý đến tìm, nhìn Lữ Tiểu Linh sau lưng Lục Thiếu Du, mắt xoay tròn bí hiểm nói: Nhị thiếu gia qua đây, ta có đồ tốt cho thiếu gia.
Lục Thiếu Du ngần ngừ một chút cuối cùng đến gần Âm Quỷ, bực tức trừng lão: Có chuyện gì? Nói đi!Âm Quỷ lặng lẽ đưa cho Lục Thiếu Du một bình ngọc: Nhị thiếu gia cầm thứ này đi, là đồ tốt.
Đây là cái gì?Lục Thiếu Du mở bình ngọc ra, bên trong có nhiều viên thuốc màu lam nhỏ, tỏa mùi thơm ngát.
Âm Quỷ nói: Nhị thiếu gia, cái này gọi là Âm Dương Vân Vũ đan, thứ tốt trợ hứng cho nhị thiếu gia và nhị thiếu nãi nãi.
Ta tìm người luyện chế ra tinh phẩm, giá trị liên thành, không có bất cứ tác dụng phụ.
Lục Thiếu Du ngẩn ra: Xuân.
Dược?Lục Thiếu Du nhìn Âm Quỷ chằm chằm, tức giận nói: Ngươi cho rằng nhị thiếu gia ta đây còn trẻ tuổi mà đa không được sao?Âm Quỷ vội giải thích rằng: Nhị thiếu gia hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải xuân dược!Lục Thiếu Du hỏi: Vậy là cái gì?chuẩn đế nói: Âm Dương Vân Vũ đan là diệu phẩm mây mưa, sau khi dùng sẽ khiến hai người dục tiên dục tử.
Đặc biệt cho nữ nhân dùng sẽ kích phát ra mặt quyến rũ dụ dỗ nhất của nữ giới, người bình thường ngại ngùng làm dùng Âm Dương Vân Vũ đan xong không còn e thẹn gì nữa.
Tóm laị dùng nó rồi nhị thiếu gia sẽ biết diệu dụng của nó ngay.
Lục Thiếu Du xoe tròn mắt, lườm Âm Quỷ: Ồ.
Tinh thần quan sát bốn phía, Lục Thiếu Du đảo tròng mắt hỏi: Ngươi khẳng định thứ này không có tác dụng phụ?Âm Quỷ bảo đảm: Tuyệt đối không có, ta từng thử vô số lần.
Nhưng về sau ba huynh đệ chúng ta định cẩn thận chăm chỉ tu luyện nên không cần dùng nó, tặng cho nhị thiếu gia vừa lúc dùng.
Lục Thiếu Du làm bộ tức giận trừng Âm Quỷ: Hừ! Hay cho Âm Quỷ nhà ngươi, trên người mang theo tà vật này, ta không tha cho ngươi được.
Ta sẽ tịch thu thứ này, hôm khác sẽ tính sổ với ngươi sau, lui xuống đi!Âm Quỷ là ai? Là cáo già, biết điều lùi xuống ngay.
Đa tạ nhị thiếu gia, ta đi đây.
Thấy Âm Quỷ rời đi, Lữ Tiểu Linh đến bên cạnh Lục Thiếu Du, nghi hoặc hỏi: Thiếu Du, Âm Quỷ mới cho ngươi cái gì vậy?Lục Thiếu Du xoe tròn mắt cất Âm Dương Vân Vũ đan vào trữ vật giới chỉ: Không có gì, chúng ta đi về trước đi!Gò má Lữ Tiểu Linh ửng đó, hiểu ý Lục Thiếu Du nói trở lại làm gì: Còn nhóm phụ thân ta thì sao?Lục Thiếu Du nói: Yên tâm, ta đã sắp xếp đệ tử tổng chừng bọn họ, không sao đâu.
Vậy được rồi.
Lữ Tiểu Linh kéo tay Lục Thiếu Du, cười thân thiết nói: Thiếu Du, ta nói một chuyện cho ngươi hay.
Lục Thiếu Du hỏi: Có chuyện gì?Lục Thiếu Du chậm rãi đi hướng đình viện sau núi.
Lữ Tiểu Linh đỏ mặt ngập ngừng nói: Hôm qua mẫu thân nói với ta khi nào chúng ta thành thân, mẫu thân muốn.
Lục Thiếu Du hiểu ý, mỉm cười hỏi: Mẫu thân muốn cái gì?Lữ Tiểu Linh liếc xéo Lục Thiếu Du: Ngươi biết rõ còn giả vờ không biết, dĩ nhiên là mẫu thân muốn ôm tôn tử.
Lục Thiếu Du nghiêm nghị dừng bước nhìn thẳng Lữ Tiểu Linh: Chuyện ôm tôn tử không gấp được, chủ yếu vào xem quá trình chế tạo.
Lữ Tiểu Linh kinh ngạc hỏi: Quá trình chế tạo gì?Lữ Tiểu Linh thấy ánh mắt Lục Thiếu Du xấu xa liền hiểu ra, mặt đỏ au nũng nịu nói: Đồ háo sắc, ngươi nói gì vậy!Lữ Tiểu Linh nói xong đuổi theo Lục Thiếu Du.
Ha ha ha!Lục Thiếu Du cười gian, đã biến mất tại chỗ.
Lát sau, trong đình viện sau núi, Lục Thiếu Du ôm chặt nữ nhân trong ngực, nhìn chăm chú mái tóc đen dài, mùi thơm nức mũi.
Lục Thiếu Du thầm áy náy, thì thào: Tiểu Linh, đợi khi nào ta hết bận chuyện Thiên Địa Minh thì chúng ta thành thân đi, nàng chịu không?Mắt đẹp hấp háy, Lữ Tiểu Linh nhẹ gật đầu tựa vào ngực Lục Thiếu Du: Muốn thành thân thì ngươi phải hỏi Vô Song, Hồng Lăng tỷ trước, ta thì không thành vấn đề.
Lục Thiếu Du kiềm lòng không đậu khẽ hôn vành tai trắng mềm, hai tay vuốt ve thân hình linh lung nhấp nhô.
Người Lữ Tiểu Linh run rẩy ngước lên trừng Lục Thiếu Du, mắt mông lung: Không cho sờ lung tung!Lục Thiếu Du nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo, tim đập nhanh, lửa từ dưới thân chạy tới tận tim: Nàng nói không cho đụng liền không đụng thì rất mất mặt.
Khuôn mặt đẹp tuyệt trần, dưới cái mũi nhỏ xinh thẳng là môi hôồng đầy đặn hấp dẫn Lục Thiếu Du, bờ môi đè lên môi đỏ dụ dỗ.
Háo sắc.
Lữ Tiểu Linh chưa nói hết câu, cũng không nói nên lời, nàng chẳng chút giãy dụa ngược lại hòa cùng.
Thân thể hai người run nhẹ, hai cái lưới dính vào nhau.
Lữ Tiểu Linh không nói nên lời, mặc cho Lục Thiếu Du xâm lược, đôi tay vịn tay đối phương, nghênh hợp bờ môi.
Cảm giác điện giật tê dại từ đôi môi lan đi.
Lục Thiếu Du không kiêng nể gì xâm lược, đầu lưỡi như con rắn chui vào đôi môi mềm, liếm răng trắng lạnh lẽo, cái lưỡi trơn mềm ấm cùng múa.
Hỏa hao kích tình bí ẩn mà mênh mông châm lên, chiếu ra khát vọng trong lòng nhau.
Máu trong người Lục Thiếu Du sớm lao nhanh, dưới thân nóng cháy, năm ngón tay chuyển động dọc theo thân thể mềm mại nhấp nhô, lưỡi hai người còn đang quấn quýt nhau.
Lữ Tiểu Linh bị dụ dỗ gần như tê dại ngã trong ngực Lục Thiếu Du, mặc cho hắn sờ soạng, không sức cưỡng lại.
Lát sau quần áo hai người trút xuống.
Áo xanh trên người Lữ Tiểu Linh trượt xuống, áo lót màu hồng rơi xuống, vải trắng trải ra.
Hai nam nữ hòa thành một, mây mưa cùng nhau.
Trong phòng xuân sắc vô biên.
Đêm từ từ lướt qua, trăng sáng trên trời dời hướng tây, phương đông dần trắng.
Trong Phi Linh sơn mạch, dãy núi đổ bóng ló ra chân trời màu xanh đồng, vạn vật dưới đất tỉnh lại trong sớm mai.
Dải mây tía dâng lên, ánh nắng từ dãy núi xuyên qua từng đốm sáng vàng nhiều màu.
Trên ngọn núi chiếu từng lũ sáng màu tím trong suốt, màu vàng nhạt.
Sáng sớm, trời chưa sáng Lục Thiếu Du đã vào đình viện nơi sư phụ Vũ Ngọc Tiền nghỉ chân, giao một trữ vật giới chỉ ra.
Sư phụ, trong này có chút đan dược sư phụ hãy uống đi, sẽ trợ giúp nhiều cho tu vi của sư phụ.
Vũ Ngọc Tiền nói: Thiếu Du, ngươi cho sư phụ đan dược đã đủ.
Thiên phú của sư phụ có han, không ích gì.
Vũ Ngọc Tiền nhìn đệ tử trước mắt, lòng tràn đầy vui mừng và thỏa mãn.
Mấy năm nay bị đệ tử này cưỡng ép rót đan dược khiến lão đột phá lên đẳng cấp Vũ Suất.
Lục Thiếu Du nói: Sư phụ, đệ tử không thiếu mấy đan dược này, đây là tấm lòng của đệ tử.
Ngoài ra sư đệ, sư muội tới, trong này có chút quà gặp mặt làm phiền sư phụ phát cho bọn họ, để bọn họ chăm chỉ tu luyện tranh thủ một góc đứng cho mạch chúng ta trong Vân Dương tông.
Bên trong có vũ linh khí hoàng giai, nếu ai thiên phú khá thì cho người đó.
Vũ Ngọc Tiền mỉm cười cất trữ vật giới chỉ, nói: Vậy được rồi, sư phụ không khách sáo với ngươi.
Vũ Ngọc Tiền nhìn Lục Thiếu Du: Sư phụ ta không có bản lĩnh gì, ngươi có chuyện gì thì sư phụ cũng không giúp được, chỉ có thể nói nhiều vài câu với ngươi.
Dù làm gì cũng nên hết sức cẩn thận, đừng mạo hiểm một mình, biết không? Dù sau này gặp chuyện gì, chỉ cần việc nào sư phụ giúp được một chút thì cái mạng già này chắc chắn sẽ che trước mặt ngươi.
Lục Thiếu Du gật đầu nói: Đệ tử biết thưa sư phụ, đệ tử sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Lát sau, trong một tòa đình viện gần đó.
Khi Lục Thiếu Du vào đình viện thì Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường đang ngồi, hai người còn bốc mùi rượu, dường như hôm qua uống khá nhiều.
Lục Thiếu Du nói thẳng: Hai vị nhạc phụ, thứ này là tiểu tế xin hiếu kính.
Hai vị nhạc phụ đừng khách sáo, nhận đi.
Lục Thiếu Du trực tiếp đặt hai hộp ngọc tới trước mặt Lữ Chính Cường, Vân Tiếu Thiên.
Lữ Chính Cường, Vân Tiếu Thiên mở hộp ngọc ra, ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm: Đế Linh Tấn Thần đan!Hai người ở trong Tử Vong Thâm Uyên sinh có thấy Đế Linh Tấn Thần đan, giờ nhìn nó thì vội cất vào trữ vật giới chỉ của mình như sợ Lục Thiếu Du sẽ đổi ý.
Vân Tiếu Thiên cười xòa nói: Hi hi, Thiếu Du, vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi.
Không cần mở miệng đã có Đế Linh Tấn Thần đan, trong bụng Vân Tiếu Thiên cười như hoa nở.
Lữ Chính Cường cười nói: Thiếu Du, vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi.
Linh Thiên môn ta có cường giả đang cần thứ này đột phá, có Đế Linh Tấn Thần đan thì cơ hội sẽ lớn lên nhiều.
Lục Thiếu Du nói với hai người: Hai vị nhạc phụ, tiểu tử phải đi Bắc Cung gia một chuyến ngay, ước chừng cần đoạn thời gian nhưng sẽ không lâu, chỉ không biết có bị thứ gì làm chậm trễ hơn.
Vì vậy trong thời gian ngắn này Đế Đạo Minh cần dựa vào hai vị bỏ sức nhiều, đặc biệt cảnh giác Thiên Địa Minh sẽ âm thầm làm chuyện gì đó.
Lữ Chính Cường mặt nghiêm túc nói: Yên tâm đi, Đế Đạo Minh không phải ăn chay.
Huống chi gần nhất Thiên Địa Minh liên tiếp gặp tổn hại nặng, sợ là không dám hành động lỗ mãng nữa.
Nghe nói Lục Thiếu Du định đi Bắc Cung gia tộc, Vân Tiếu Thiên kinh ngạc hỏi: Ngươi đi Bắc Cung gia tộc có chuyện gì sao?Lục Thiếu Du không tiện nói thật cho hai người biết, không phải không tin tưởng mà chỉ vì không tiện.
Lục Thiếu Du nói: Đi làm chút chuyện, chắc sẽ không có vấn đề lớn.
Vân Tiếu Thiên trầm ngâm nói: Bắc Cung gia tộc có Vô Song ở, nhưng hiện tại chắc Vô Song còn trong thần điện, không biết đã trở lại Bắc Cung gia chưa.
Dù thế nào thì Lục gia ngươi có ơn với Bắc Cung gia tộc, quan hệ giữa ngươi và Vô Song nữa, dù Bắc Cung gia tộc không thừa nhận cũng không được, sẽ không nguy hiểm gì lớn.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License