con-mat-ao-thi

Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.

Lục Thiếu Du nhíu mày, nơi này quá quỷ dị, không có bảo vật gì lại còn gặp thân hình Đế giả kia.

Thân hình Đế giả kia tuyệt đối là bảo vật quan trọng, chỉ là bên trong thân hình Đế giả này rõ ràng còn có một đạo tàn hồn ở bên trong, cũng không còn đơn giản là bảo vật nữa mà là thứ vô cùng nguy hiểm, sợ rằng ai gặp phải nó sẽ không may.

Được.

Tử Yên gật đầu nói: Chúng ta rời trước rồi nói sau, thương thế của ngươi quá nặng, trước tiên nên tìm nơi điều tức một lát.

Thân ảnh hai người lập tức hóa thành lưu quang rời khỏi đại lục lơ lửng.

Sau mấy cái lách mình đã biến mất tại chỗ.

Trong sơn mạch bao la xanh biếc, khắp nơi đều là một mảnh xanh ngắt có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên vẻ lo lắng, bất an.

Linh lực toàn thân chấn động mang theo khói độc nhàn nhạt.

Thân ảnh xinh đẹp lóe lên, thân ảnh hóa thành lưu quang biến mất tại chỗ.

Một lát sau, trên một khối lục địa không nhỏ lơ lửng có một huyệt động tự nhiên, sau khi Tử Yên bố trí ảo trận, Lục Thiếu Du lần nữa bố trí một đạo cấm chế, thương thế trên người hai người đều không nhẹ.

Thương thế trên người mình bản thân Lục Thiếu Du rõ ràng nhất.

Thực lực của một đạo tàn hồn trên thân hình Đế giả kia không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.

May mà hắn có lực phòng ngự cường hãn, thế nhưng thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng.

Lục chưởng môn, cố gắng nắm chặt thời gian điều tức khôi phục thương thế đi.

Ở đây ngươi đối đầu với không ít người, nếu như người khác biết ngươi bị thương sợ rằng sẽ gặp không ít phiền phức.

Tử Yên nhìn thấy Lục Thiếu Du ngơ ngác suy nghĩ, nàng mỉm cười, môi son khẽ mở nói.

Tử Yên cô nương, thời gian của chúng ta có hạn, tốt hơn là theo ta tới đây đi.

Lục Thiếu Du do dự một chút, thúc dục Thiên Trụ giới trong tay, thân ảnh lập tức tiến vào trong Thiên Trụ giới.

Trong Tử Vong Thâm Uyên này hắn không có thời gian chữa thương, thương thế trên người quá nặng, Lục Thiếu Du cũng không dám không để ý.

Hiện tại đang ở trong Tử Vong Thâm Uyên, số người mà hắn đối đầu vô cùng nhiều, Lục Thiếu Du cũng không dám mạo hiểm, cũng chỉ có tiến vào Thiên Trụ giới khôi phục thương thế.

Đây là vật gì.

Cảm nhận gợn sóng phía trên Thiên Trụ giới lắc lư cùng với một cỗ khí tức cổ xưa trường tồn với thời gian lan tràn ra khiến cho trong lòng Tử Yên run lên.

Theo Lục Thiếu Du bước vào trong Thiên Trụ giới giống như không gian thác loạn.

Bước vào trong không gian này càng khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên càng thêm kinh ngạc.

Lục chưởng môn, đây là địa phương nào?Tử Yên mơ hồ có thể cảm giác được không gian này bất phàm, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng không phát hiện ra được điều gì.

Điều tức đi, thương thế của nàng cũng không nhẹ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, mang Tử Yên tới Thiên Trụ giới đã là mạo hiểm rồi.

Về phần tác dụng của Thiên Trụ giới hiện tại Lục Thiếu Du cũng không có ý định nói rõ.

Dứt lời, Lục Thiếu Du lần nữa ăn vào mấy khỏa đan dược.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết bắt đầu điều tức, trên khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp kim quang, bên trong kim quang tản ra khí tức sắc bén, lại cực kỳ nội liễm.

Nhìn qua Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên chớp động, lại nhìn qua không gian thác loạn, lập tức khoanh chân ngồi điều tức.

Một lát sau quanh thân nàng được một vòng quang tráo vô hình, trong suốt bao phủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong một sơn mạch, lúc này trên một bãi đất trống của hạp cốc, gợn sóng trong không gian trực tiếp vặn vẹo.

Nhìn qua có chút giống như bị cường giả bố trí qua.

Trước gợn sóng có một cỗ uy áp cực lớn lan tràn khiến cho người ta không dám tới gần.

Lúc này trên bãi đất trống ngoài hạp cốc có không ít thân ảnh đứng đó, khí tức trên người đều không kém.

Những người này tụm năm tụm ba lại, đa số đều phân tán mà tới.

Thậm chí còn cảnh giác nhau.

Ở địa phương như thế này không là bằng hữu thì sẽ là đối thủ, cho nên ai cũng phải cảnh giác.

Mà trong đám người có một ít đội hình không thể khinh thường, đều là cường giả của một ít đại môn đại phái.

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào gợn sóng đang vặn vẹo trong không gian.

Sưu Sưu.

Hai tiếng xé gió vang lên, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Hai đạo thân ảnh đáp xuống, hai người này là một nam một nữ.

Nam mặc một bộ áo bào màu xanh, mái tóc dài màu đen, ánh mắt như sao, khóe miệng dường như lúc nào cũng nở nụ cười tà dị.

Thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi.

Mà nữ tử đi theo bên người này mặc một bộ cẩm bào màu tím, dung nhan khuynh thành, ánh mắt đủ để khiến cho nam tử khác nhìn vào sẽ thất hồn lạc phách.

Mà sau khi nhìn rõ hai người này khiến cho sắc mặt không ít người có mặt ở đây biến hóa.

Khí tức trên người một nam một nữ này thu liễm, trong lúc vô hình khiến cho trong lòng không ít người cảnh giác.

Không nhìn thấu khí tức trên người hai người này đủ để chứng minh hai người này không phải là người bình thường.

Lục chưởng môn, dường như chính là nơi này.

Tử Yên nhìn hạp cốc có gợn sóng vặn vẹo, truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Ở trong hạp cốc có gợn sóng vặn vẹo kia có một cỗ khí tức lan tràn ra bên ngoài, cho dù ở xa nàng cũng có thể cảm giác được.

Hai người này tới chính là Lục Thiếu Du và Tử Yên, hai người ở trong Thiên Trụ giới điều tức nửa tháng, bên ngoài cũng chỉ là mấy thời thần mà thôi.

Chỉ là điều này Tử Yên còn chưa biết mà Lục Thiếu Du cũng không nói.

Thời gian nửa tháng, thương thế trên người Lục Thiếu Du đã không còn trở ngại, tốc độ khôi phục thương thế của Âm Dương Linh Vũ Quyết phối hợp với sự biến thái của Bất Diệt Huyền Thể khiến cho thương thế của Lục Thiếu Du cho dù trầm trọng cũng khó có thể khôi phục nhanh hơn.

Thương thế trên người Tử Yên lần nữa được khôi phục không ít.

Dường như cũng có một ít thủ đoạn khôi phục thương thế, xem ra dường như không còn trở ngại.

Chỉ là bộ dáng của hai người lại không phải bộ dáng vốn có.

Lục Thiếu Du mang mặt nạ ban đầu dùng ở trên Bình Nham đảo, biến hóa thành bộ dáng khác.

Mà Tử Yên thân là Thánh Nữ Thiên Địa các, dường như cũng tinh thông đạo này.

Chỉ đơn giản mang một mặt nạ khó có thể khiến cho người khác phát giác ra.

Lục Thiếu Du làm như vậy cũng là vì người đối đầu với mình quá nhiều, quá mức khiến cho người khác chú ý cho nên lúc này mới tạm thời dùng biện pháp như vậy.

Trong Tử Vong Thâm Uyên này nói không chừng biện pháp này có một chút hữu dụng, sau này cũng thuận tiện hành động một chút.

Có lẽ chính là nơi này, không biết trong cấm chế này có thứ gì.

Lục Thiếu Du mỉm cười, truyền âm nói với Tử Yên, thân ảnh đáp xuống đất, ánh mắt nhìn về phía gợn sóng vặn vẹo trong không gian.

Từ vạn dặm bên ngoài hai người Lục Thiếu Du có thể cảm giác được nơi này có một cỗ khí tức bất phàm.

Dường như có một ít người quen?Tử Yên nói, ánh mắt xinh đẹp đảo qua không trung, lúc này quả thực có không ít cường giả có mặt nơi này, trong đó còn có không ít thân ảnh quen thuộc.

Lục Thiếu Du đảo qua chung quanh, cường giả tán tu chung quanh không ít, trong đó có không ít người đều là cường giả Tôn cấp, cũng không biết là xuất hiện từ nơi nào.

Mà nhìn không ít đội hình đại môn đại phái phía trước, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua nhìn thấy không ít thân ảnh quen thuộc.

Trong đó có Lam Linh của Vạn Thú Tông, Vạn Thú Vương Doãn Ngạc, còn có Cổ Phong trưởng lão kia.

Cùng với hai trưởng lão Tôn cấp thân mang trường kiếm khác, đây không phải là Thao Ưng lão tổ của Vạn Thú Tông mà là cường giả khác, đoán chừng bọn họ đã chia ra mấy đường hành động.

Giờ phút này trong sự dò xét của Lục Thiếu Du, đám người Vạn Thú Tông dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Du, cả đám lập tức nhìn qua Lục Thiếu Du.

Lam Linh nhìn Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp sững sờ, ánh mắt này dường như khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc.

Ánh mắt Lục Thiếu Du dừng lại trên người Lam Linh một lúc rồi thu hồi.

Vì Vạn Thú Tông và Hóa Vũ Tông, Lam Linh trở thành thứ đặt cược, cũng không biết mấy năm nay nàng thế nào, mấy năm nay hắn cũng không nghe nói qua tin tức nàng cùng với Công Tôn Xuân Thu của Hóa Vũ Tông thành gia lập thất.

Ánh mắt không dừng lại trên người Lam Linh quá lâu, ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức nhìn về phía xa.

Trừ người Vạn Thú Tông ra cách đó không xa còn có hơn chục đạo thân ảnh khiến cho hai mắt Lục Thiếu Du sáng ngời.

Đúng là cường giả của Hóa Vũ Tông, có ba cường giả Tôn cấp, trong đó có Công Tôn Hóa Nhai kia ở bên trong.

Mà bên cạnh còn có một người mà Lục Thiếu Du đã từng gặp qua, chính là tôn tử của Công Tôn Hóa Nhai, vị hôn phu của Lam Linh, chính là Công Tôn Xuân Thu.

Nhìn Công Tôn Xuân Thu này trong lòng Lục Thiếu Du mơ hồ có chút không thích.

Phía xa xa Lục Thiếu Du còn nhìn thấy Lạc Kiến Hồng của Nhật Sát các cùng với Vạn Linh Tôn giả, Thiên Kiếm Tôn giả, còn có Tiêu trưởng lão và Liêu trưởng lão mà hắn từng luận bàn qua.

Khí tức của hai vũ si này hiện tại cũng đã đạt tới Tôn cấp.

Mắt nhìn cường giả trong ba đội hình, Lục Thiếu Du cũng không có đi tới, ánh mắt ý bảo Tử Yên đi tới một bên.

Ánh mắt sau đó nhìn về phía không gian vặn vẹo.

Không gian vặn vẹo này dường như đang có dấu hiệu mở ra, bằng không cũng sẽ không có khí tức bàng bạc lan tràn ra chung quanh như vậy.

Lục chưởng môn, nơi này dường như có cấm chế do cường giả thượng cổ bố trí, không biết bên trong sẽ có thứ gì.

Tử Yên nhìn gợn sóng trong không gian vặn vẹo, cấm chế này rất mạnh, người thực lực yếu một chút thậm chí còn không dám tới gần.

Mặc kệ có cái gì chúng ta cứ nhìn kỹ hãy nói.

Cấm chế này sắp tự động vỡ, đến lúc đó phải coi chừng một chút.

Lục Thiếu Du nói, bên cạnh có không ít cường giả nhìn chằm chằm vào đó, tốt hơn hai người nên đề phòng thì hơn.

Những năm tôi luyện vừa qua khiến cho Lục Thiếu Du lúc nào cũng bảo trì sự cảnh giác.

Tử Yên gật đầu, hai người cùng đứng ở một bên chờ đợi.

Trong đám người, Công Tôn Xuân Thu vẫn luôn nhìn vào trên người Lam Linh, thậm chí còn công khai đi tới bên người Lam Linh, quan hệ của hai người cả đại lục đã sớm biết rõ.

Nhìn thấy Công Tôn Xuân Thu tới, Lam Linh nhíu mày, thế nhưng trước mặt mọi người trong tông nàng cũng không nói gì.

Miệng nghiến răng, môi son khẽ mở, nhịn xuống sự không vui trong lòng.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trong lúc hai người Lục Thiếu Du chờ đợi bên ngoài hạp cốc lần nữa có không ít thân ảnh bị khí tức từ trong hạp cốc lan tràn ra hấp dẫn tới.

Trong đó có vài cường giả Tôn cấp, bên trong có vô số Vương cấp, thi thoảng còn có không ít cường giả Lan Lăng sơn trang khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi nhìn vài lần.

Lan Lăng sơn trang tới đây tầm mười người, Lục Thiếu Du chỉ nhận ra Gia Cát Tây Phong và Gia Cát Tử Vân, mặt khác còn có mấy người có tu vi Tôn cấp và Vương cấp, Lộc Linh Tôn giả và Liễm Linh Tôn giả.

Lan Lan sơn trang này vừa mới xuất hiện lập tức đi tới đội hình của Vạn Thú Tông và Hóa Vũ Tông trò chuyện, ánh mắt không có chút ý tốt nhìn về phía đám người Nhật Sát các.

Lục Thiếu Du nhìn thấy chuyện này trong mắt, thế nhưng cũng không để ý.

Hiện tại có không ít cường giả tụ tập, chỉ bằng những người có thực lực như vậy không đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn hiện tại.

Ồ.

Trong lúc vô ý Lục Thiếu Du nhìn vào một nơi hẻo lánh trong hạp cốc.

Trên một tảng đá ở chỗ hẻo lánh kia có một lão giả ăn mặc bình thường.

Lão giả này khép hờ mắt, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Bên người lão giả kia còn có một nam tử trung niên mặc áo vàng đang cung kính cúi đầu đứng.

Hai người đứng ở nơi hẻo lánh, vốn không có gì kỳ quái.

Thế nhưng lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du không khỏi nhảy lên, hai người này vẫn đứng ở nơi hẻo lánh kia, nhưng ngay từ đầu hắn lại không chú ý tới khí tức của hai người này.

Giống như là như có như không vậy, không hề nghi ngờ hai người này đều bất phàm.

Nhìn chăm chú về phía trước, Lục Thiếu Du lại thầm rùng mình.

Bởi vì hắn phát hiện ra mình hoàn toàn không nhìn thấu thực lực của lão giả kia.

Mà trung niên mặc hoàng bào bên cạnh lão giả này Lục Thiếu Du vừa mới dò xét lập tức biến sắc.

Người này tuyệt đối là yêu thú, lại là yêu thú bát giai trung kỳ.

Không biết người này là ai?Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, người có yêu thú bát giai trung kỳ trong ngươi sợ rằng thực lực tuyệt đối khủng bố.

Không biết người này có địa vị gì, rõ ràng nhìn qua lão giả này là một tán tu.

Âm thầm dò xét người khác không phải là một chuyện lễ phép, tuy rằng Lục Thiếu Du tự cho mình dò xét cực kỳ kín kẽ, thế nhưng khi Lục Thiếu Du đang muốn thu hồi khí lập tức lão giả vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần kia đột nhiên mở hai mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Thiếu Du có cảm giác trong nháy mắt linh hồn mình chấn động.

Chỉ một tia khí tức vô hình của người này mà đã cường hãn như vậy.

Ít nhất cũng là cường giả Linh Tôn cửu trọng.

Trong lòng Lục Thiếu Du run lên, thực lực của người này sợ rằng đã tới tình trạng khủng bố.

Thậm chí Lục Thiếu Du còn cảm giác được thực lực của lão giả này không dưới sư thúc Khổng Tước Tôn giả.

Nhìn qua ánh mắt lão giả này, Lục Thiếu Du thất lễ trước cho nên trong mắt hiện lên sự áy náy, cho như tạ tội.

Lão giả kia nhìn về phía Lục Thiếu Du, trong mắt có chút nghi hoặc rồi lập tức gật đầu với Lục Thiếu Du.

Phanh.

Vào giờ phút này, gợn sóng vặn vẹo trong không gian đột nhiên phát ra chấn động kịch liệt, lập tức bị nghiền nát, lộ ra một thông đạo cực lớn, một cỗ khí tức bàng bạc từ trong hạp cốc lan tràn ra.

Cấm chế mở ra rồi.

Nhanh đi vào, địa phương có cấm chế nhất định có bảo vật.

Trong nháy mắt từng đạo khí tức giống như thức tỉnh, chân khí, linh lực tràn ra.

Từng đạo thân ảnh phóng về phía hạp cốc giống như sợ chậm hơn người khác một bước.

Lập tức có mười mấy đạo thân ảnh trong đó dường như còn có ba cường giả Tôn cấp thấp trọng nhanh chóng lao vào trong hạp cốc.

Sưu Sưu.

Mà lúc này trong hạp cốc bỗng nhiên có một cỗ khí lưu cuồng bạo xoay tròn, giống như vòi rồng rít gào.

Trong hạp cốt, từ mặt đất bắt đầu có một vòng xoáy không khí lật tung mặt đất, vô số vết nứt trên mặt đất lan tràn ra chung quanh.

Khí thế phô thiên cái địa tràn ngập.

Năng lượng khủng bố tràn ngập, một cơn lốc bằng năng lượng cực lớn được ngưng tụ.

Cơn lốc rít gào, hội tụ thành một vòi rồng cực lớn, khiến cho trong không gian xuất hiện vô số vết nứt đen kịt.

Cả hạp cốc bị lật tung, trong cơn lốc khủng bố này, hơn mười đạo thân ảnh dẫn đầu bắn vào hạp cốc lập tức bị cắn nuốt vào bên trong.

Mau lui lại, nhanh.

Từng đạo thân ảnh đang nhanh chóng tiến vào hạp cốc liều mạng chạy ra, sắc mặt cả đám đại biến.

Trong hạp cốc, kình phong khủng bố giống như vòi rồng khuếch tán, lập tức bạo liệt.

Phanh Phanh.

Kình phong khuếch tán, cả không trung hạp cốc vang lên tiếng đinh tai nhức óc.

Khí tức khủng bố mà cuồng bạo phóng lên trời.

Phốc Phốc.

Một ít người gần đó lập tức bị đánh bay xuống mặt đất, có người bị trọng thương, có người bị thương nhẹ, còn có không ít người lảo đảo lui lại.

Mà hơn mười cường giả bị cắn nuốt vào bên trong lúc này đã không còn một chút xương cốt nào.

Hít.

Cảnh này khiến cho những người ở phía sau đang muốn tiến về phía trước lập tức hít sâu một hơi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, kình phong kinh khủng vừa rồi hẳn là năng lượng còn sót lại sau khi cấm chế mở ra bộc phát mới tạo thành cơn lốc kinh khủng như vậy.

Chỉ tiếc hơn mười người kia không chờ được, lại vì vậy mà mất đi tính mạng.

Lúc này cả hạp cốc một mảnh bừa bộn, sau khi bình tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, cũng không có ai dám tiến vè phía trước.

Công Tôn Hóa Nhai, Gia Cát Tây Phong, Doãn Ngạc nhìn nhau, cũng không định làm người dò đường đầu tiên.

Sưu.

Ngoài hạp cốc, lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần lại đột nhiên đứng lên, duỗi người một cái, bàn chân đạp mạnh tảng đá, trực tiếp phóng vào trong hạp cốc.

Đại hán trung niên mặc hoàng bào bên người hắn vẫn luôn theo sau, thân ảnh hai người lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy hai người này tiến vào trong hạp cốc, không ít người chung quanh lúc này mới lục tục tiến vào trong hạp cốc.

Thế nhưng tốc độ cũng không cao, tất cả đều vô cùng cảnh giác.

Lục Thiếu Du cũng không có sốt ruột, ở cửa vào hạp cốc lúc này có không ít thân ảnh dừng lại.

Người của bốn đại sơn môn như Lan Lăng sơn trang, Nhật Sát các, Vạn Thú Tông, Hóa Vũ tông vẫn đang đứng chờ xem tình hình.

Sau khi nhận thấy trong hạp cốc không còn nguy hiểm gì mọi người mới có ý định khởi hành.

Trường bào trên người Lục Thiếu Du run lên, cũng định hành động.

Địa phương có cấm chế trong Tử Vong Thâm Uyên này sợ rằng cũng có chút thu hoạch.

Cho dù là ở trong cung điện cổ xưa màu xanh đỏ kia, tuy rằng hắn không nhận được bảo vật gì, thế nhưng đạt được chín đầu khôi lỗi bát giai, đây đã là trọng bảo rồi.

Ngay khi Lục Thiếu Du định khởi hành, Lục Thiếu Du cảm giác một ánh mắt quen thuộc đang nhìn vào mình, chính là Lam Linh của Vạn Thú Tông.

Mắt nhìn Lam Linh, Lục Thiếu Du khẽ gật đầu cười, bộ dáng của hắn hiện tại, Lục Thiếu Du tự nhận Lam Linh không thể nhìn ra.

Lục Thiếu Du gật đầu, Lam Linh cũng khẽ gật đầu đáp lễ.

Người mặc áo bào xanh này chung quy tạo cho nàng một cảm giác quen thuộc.

Thế nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

Mà bản thân nàng dường như thực sự không biết người này, chỉ là khí tức lại có chút quen thuộc.

Cùng lúc này một ánh mắt mang theo hàn ý nhìn về phía Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du lập tức nhìn về nơi phát ra ánh mắt.

Người nhìn hắn lúc này không phải là ai khác mà chính là hôn phu của Lam Linh, Công Tôn Xuân Thu.

Liếc mắt nhìn Công Tôn Xuân Thu, trong đôi mắt của Lục Thiếu Du hiện lên hàn ý nhàn nhạt.

Ấn tượng của hắn đối với người này cũng không quá tốt, tốt nhất tên này đừng có trêu vào hắn, bằng không hắn cũng sẽ không khách khí.

Dù sao hắn và Thiên Địa minh tùy thời có thể khai chiến với nhau.

Lục chưởng môn, tông chủ Lam Linh của Vạn Thú Tông không nhận ra ngươi đó chứ? Nghe nói tông chủ Lam Linh này dường như có chút quen biết với Lục chưởng môn.

Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du và Lam Linh, ánh mắt lóe lên bất định, truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Chắc là không, bộ dáng này của ta ngay cả nàng cũng không nhận ra, chắc hẳn không thành vấn đề.

Lục Thiếu Du cười nói, bộ dáng lúc này của hắn so với bộ dáng trên Bình Nham đảo khi trước có chút bất đồng.

Tăng thêm khí tức thu liễm, hẳn là không có ai có thể nhận ra.

Tiểu tử, ngươi dám nhìn loạn một lần nữa thì bổn vương nhất định sẽ lấy mạng ngươi.

Trong đám người, Công Tôn Xuân Thu ở bên cạnh Lam Linh kinh ngạc.

Nhìn Lam Linh gật đầu cười với một nam tử xa lạ, mà người xa lạ này hắn không biết, có lẽ chỉ là một tán tu mà thôi.

Cho nên ánh mắt lập tức lạnh lẽo, coi Lục Thiếu Du là nơi trút giận.

Ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, hàn ý bắn ra, ánh mắt nhìn vào trên người Công Tôn Xuân Thu, ngừng một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh lõe, âm thanh khàn khàn nói: Không biết con chó hoang ở đâu lại sủa loạn cắn người vậy.

Âm thanh của Lục Thiếu Du tuy rằng không lớn, thế nhưng lại đủ để cho mọ người chung quanh nghe rõ.

Mà nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, ánh mắt không ít người biến hóa.

Công Tôn Xuân Thu là người của Hóa Vũ tông, tán tu mặc trường bào màu xanh này không ngờ lại dám trêu vào Hóa Vũ tông, sợ rằng muốn tìm cái chết.

Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, Công Tôn Xuân Thu sao còn có thể nhịn được.

Trong lòng hắn đã sớm khó chịu từ trước, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh lùng quát: Tiểu tử, dám trêu vào Hóa Vũ tông ta, cũng không tự biết lượng sức mình, muốn chết.

Lục Thiếu Du nhìn Công Tôn Xuân Thu, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nói: Ta thấy ngươi đừng có nên trêu vào ta, bằng không ngay cả cơ hội làm con rể Vạn Thú Tông cũng không có.

Đáng hận.

Trường bào trên người Công Tôn Xuân Thu run lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lục Thiếu Du, chân khí tràn ra, dường như muốn ra tay.

Dừng tay, chúng ta đi vào thôi.

Công Tôn Hóa Nhai lên tiếng, khuôn mặt sẹo co lại, ánh mắt không có chút ý tốt nào nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Lúc này hắn không có cách nào nhìn thấu tu vi của nam tử áo bào xanh, thế nhưng trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được thực lực của nam tử áo xanh này nhất định còn trên Công Tôn Xuân Thu, sợ rằng một khi động thủ Công Tôn Xuân Thu sẽ phải chịu thiệt.

Nếu như Hóa Vũ tông ra tay tương trợ thì sẽ làm mất mặt Hóa Vũ tông trước mặt đám người Lan Lăng sơn trang và Vạn Thú Tông.

Ở bên trong nếu như có cơ hội thì động thủ cũng không muộn.

Mà từ trong miệng nam tử áo xanh kia hắn không khó nhận ra dường như người này hiểu rất rõ Hóa Vũ tông.

Nhìn thấy Hóa Vũ tông cùng với một thanh niên tán tu đối chọi gay gắt, người của Nhật Sát các ở phía xa khẽ cười.

Đám người Vạn Thú Tông, Lan Lăng sơn trang nhìn qua Lục Thiếu Du cùng Tử Yên, cũng không biểu hiện ra điều gì trên mặt.

Tông chủ, tiểu tử này.

Công Tôn Xuân Thu lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du, dường như còn muốn động thủ.

Chính sự quan trọng hơn.

Công Tôn Hóa Nhai nhìn Công Tôn Xuân Thu, lập tức gật đầu với chúng cường giả Lan Lăng sơn trang, Vạn Thú Tông cùng tiến vào hạp cốc.

Ngay sau đó Nhật Sát các cũng theo đó tiến vào.

Nhìn qua đám người Lan Lăng sơn trang, Vạn Thú Tông, Hóa Vũ tông, còn có Nhật Sát các tiến vào, lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du mới khẽ đổi, sau khi truyền âm cho Tử Yên, hai người cũng lách mình tiến vào trong hạp cốc.

Trong hạp cốc này lại vượt quá dự đoán của Lục Thiếu Du.

Đây là một mảnh sơn mạch vô tận, sơn mạch xanh ngắt, không gian cực kỳ bao la.

Mà ở trong không gian này dường như có năng lượng chấn động cực kỳ cuồng bạo.

Sưu Sưu.

Không ít thân ảnh tiến vào, sau đó biến mất ở phía xa.

Lục chưởng môn, năng lượng chấn động ở nơi này không tầm thường.

Tử Yên truyền âm nói, thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi tới bên người Lục Thiếu Du.

Coi chừng.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng.

Lúc này, Tử Yên vừa mới đặt chân xuống, không biết chạm vào cái gì mà trên mặt đất lập tức có năng lượng chấn động, không gian đột nhiên vặn vẹo.

Mặt đất bằng phảng lập tức bắn ra một đạo lục mang.

Một cọc gỗ lập tức phóng về phía Tử Yên.

Biến cố bất thình lình xảy ra khiến cho Tử Yên kinh ngạc một chút, thế nhưng cũng không có chút bối rối nào, thân hình mềm mại nhanh chóng lui về phía sau.

Một cỗ linh lực cường hãn tuôn ra, hung hăng đánh vào trên cọc gỗ.

Phanh.

Âm thanh trầm thấp vang vọng, cây cọc gỗ này lập tức bị Tử Yên đánh thành tro tàn, hóa thành năng lượng tiêu tán trên không trung.

Không sao chứ?Thân ảnh Lục Thiếu Du đi tới bên người Tử Yên, nhìn Tử Yên rồi nhẹ giọng hỏi.

Cây cọc gỗ vừa rồi là do năng lượng thuộc tính mộc ngưng tụ, trong hạp cốc này có chút kỳ lạ.

Không có việc gì, chỉ là năng lượng thuộc tính mộc mà thôi.

Uy lực không cao.

Tử Yên nói, công kích thuộc tính mộc vừa rồi cũng không phải quá mạnh mẽ, thế nhưng sợ rằng dưới cường giả Tôn cấp sợ rằng rất ít người có thể chống lại.

Coi chừng.

Lục Thiếu Du nói, hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Trên một vách núi dựng đứng, một cỗ năng lượng vô cùng bàng bạc lan tràn tới, mang theo dược hương nồng đậm.

Trên vách đá này có một cây mây màu trắng, toàn thân trắng long lanh mọc trong khe nứt, cây mây này kéo dài chừng nghìn mét trên vách đá, bên trên có lá cây đỏ như lửa, mùi thơm lạ lùng lan tràn ra, khiến cho người khác hít vào không khỏi cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Mà ở giữa dây mây màu trắng long lanh này, dưới lá cây màu hồng thẫm có một linh quả nửa trắng nửa hồng, lớn chừng nắm tay, thế nhưng năng lượng chấn động kinh người từ trong đó tràn ra lại cực kỳ kinh người.

Chỉ cần nhìn vào năng lượng chấn động kia cũng khiến cho người ta khiếp vía.

Trời, là Âm Dương Nguyên Quả.

Trong này thậm chí còn có Âm Dương Nguyên Quả.

Âm thanh kinh ngạc, rung động vang lên.

Sau đó có một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện phóng về phía vách đá dựng đứng, lao thẳng về phía Âm Dương Linh Quả.

Vật này tuyệt đối là bảo vật, bên ngoài cơ hồ không có cách nào nhìn thấy thứ này.

Đồn rằng sau khi phục dụng Âm Dương Nguyên Quả này người có tu vi Tôn cấp cũng có thể trực tiếp tăng cường tu vi.

Đồn rằng Âm Dương Nguyên Quả này còn có một tác dụng vô cùng quan trọng khác nữa, tóm lại đây tuyệt đối là thiên tài địa bảo.

Hỏa Lộ Vương, Ấm Dương Nguyên Quả này không phải là thứ mà ngươi có thể thu được.

Một tiếng quát vang lên, một cỗ chân khí thuộc tính thổ nặng nề bắn ra.

Trong nháy mắt hung hăng đánh trúng đầu người kia.

Kình phong cùng với lực lượng mạnh mẽ trút xuống trực tiếp đánh nát đầu người kia.

Sau khi dùng một kích đánh chết người kia, một thân ảnh mặc hoàng bào xuất hiện trên vách đá.

Người này chừng năm mươi tuổi, mặt mũi tràn ngập vẻ âm lệ, sắc mặt có chút vui vẻ, lập tức phóng về phía Âm Dương Nguyên Quả.

Sưu.

Mà lúc này khi lão giả kia vừa mới đắc ý phóng về phía Âm Dương Nguyên Quả, không đợi hắn đáp xuống, thân hình vừa mới có động tác thì trước mắt xuất hiện một bông hoa, một tiếng quát trầm thấp vang lên bên tai hắn: Vũ Tôn nhất trọng nho nhỏ mà đã nghĩ tới chiếm Âm Dương Nguyên Quả này, chết cho ta.

Tiếng quát trầm thấp vang vọng, người mặc hoàng bào kia lập tức kinh hãi.

Chỉ là tốc độ của người nọ nhanh tới mức khiến cho hắn không kịp phản kháng, một đạo quyền ấn đã hung hăng đánh vào trên ngực hắn.

Phanh.

Dưới âm thanh trầm thấp bạo liệt này, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh bay thân hình hắn từ trên không trung rơi xuống mặt đất giống như chim gãy cánh.

Nặng nề đập vào mặt đất khiến cho mặt đất run rẩy một chút.

Phốc phốc.

Trong miệng lão giả này phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Sưu Sưu.

Cùng một lúc hai đạo thân ảnh đáp xuống, chính là hai người Lục Thiếu Du, Tử Yên cảm nhận năng lượng của Âm Dương Nguyên Quả chấn động.

Hai người đáp xuống, ánh mắt trước tiên nhìn về phía Âm Dương Nguyên Quả trên vách đá.

Lục chưởng môn, loại bảo vật như Âm Dương Nguyên Quả này chính là thiên tài địa bảo.

Tử Yên xuất hiện, mắt nhìn về phía Âm Dương Nguyên Quả, đôi mắt xinh đẹp biến đổi.

Loại bảo vật như Âm Dương Nguyên Quả này nàng cũng không lạ gì.

Trong tư liệu của Thiên Địa các cũng đã có nói tới khiến cho kiến thức của nàng so với đại đa số người trong đại lục còn lớn hơn.

Quả thực là bảo vật.

Ánh mắt Lục Thiếu Du đã sớm nhìn về phía Âm Dương Nguyên Quả trên cây mây lóng lánh kia.

Ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, trong mắt có chấn động.

Năng lượng kinh người kia chấn động khiến cho hắn kinh hãi.

Đồn rằng sau khi phục dụng Âm Dương Nguyên Quả này có thể khiến cho tu vi cường giả Tôn cấp trực tiếp đột phá, là loại thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Trong nháy mắt này người vừa mới đánh bại Vũ Tôn nhất trọng kia lăng không mà đứng, tuổi chừng năm mươi, ánh mắt có chút âm trầm, dáng người trung đẳng, khí thế cực kỳ sắc bén.

Mọi người trên không trung nhìn thấy Vũ Tôn nhất trọng kia chỉ một quyền đã bị đánh bay, lúc này Vũ Tôn nhất trọng kia mới ổn định lại thân hình.

Âm Dương Nguyên Quả là vật của Lan Lăng sơn trang, tất cả cút ngay cho ta.

Lão giả năm mươi tuổi này quét mắt qua không trung, cũng không đặt đám người trong không tủng vào trong mắt.

Có Lan Lan sơn trang hắn ở đây những tán tu này ai dám tiến lên tranh đoạt.

Luận thực lực hắn là Vũ Tôn tứ trọng.

Ở nơi này cũng không có ai dám trêu vào hắn.

Huống chi lúc này cũng có không ít cường giả Lan Lăng sơn trang có mặt.

Lục chưởng môn, loại bảo vật như thế này không nên để rơi vào trong tay người khác.

Tử Yên biến sắc, truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Loại bảo vật như Âm Dương Nguyên Quả này cũng không thể để rơi vào trong tay đám người Lan Lăng sơn trang.

Trong đám người Lan Lăng sơn trang này cũng không có cường giả quá mạnh mẽ.

Chậm đã.

Lục Thiếu Du giữ chặt Tử Yên, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai đạo thân ảnh phía trước.

Lúc này lão giả thân bí vào đại hán trung niên mặc hoàng bào cũng có mặt ở đây.

Sưu.

Lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang ngẩng đầu nhìn về phía Âm Dương Nguyên Quả tràn ngập năng lượng bàng bạc trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, thân hình lập tức lao thẳng về phía trước.

Cút xuống phía dưới cho ta.

Ngay khi lão giả năm mươi tuổi kia sắp tiếp cận tới Âm Dương Nguyên Quả thì không gian trước người vặn vẹo, bỗng nhiên có một đạo quang mang lóe lên.

Sưu.

Một thân ảnh màu vàng lập tức xuất hiện trước mặt lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang.

Trong sát na có một cỗ yêu nguyên từ trong lòng bàn tay thân ảnh màu vàng này tuôn ra.

Một đạo chưởng ấn xé rách không gian trong nháy mắt đánh vào trên ngực lão giả của Lan Lăng sơn trang.

Phốc phốc.

Lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang có tu vi Vũ Tôn tứ trọng mà ngay cả cơ hội bố trí phòng ngự cũng không có cách nào, lập tức đã bị một chưởng đánh vào ngực.

Phanh.

Âm thanh trầm thấp vang lên, lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang lập tức bị đánh từ trên vách núi đá rơi xuống mặt đất.

Phốc Phốc.

Máu tươi phun ra, Vũ Tôn tứ trọng này trực tiếp đập vào mặt đất, sau đó bay về phía sau gần trăm mét mới chậm rãi dừng lại.

Mặt đất trực tiếp bị kéo thành một rãnh sâu.

Vũ Tôn tứ trọng chỉ trong vòng một chiêu bị trọng thương, biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến cho không ít người cả kinh.

Từng ánh mắt mang theo sự kinh hãi nhìn về phía đại hán mặc hoàng bào.

Yêu nguyên trên người đại hán mặc hoàng bào tràn ra.

Tu vi bát giai trung kỳ hiện ra, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hắn là một đầu yêu thú, một cường giả thực sự.

Thực lực như vậy khiến cho đám người Gia Cát Tây Phong cùng với một người có tu vi Tôn cấp khác đang định ra tay lập tức ngừng lại.

Đại hán mặc hoàng bào trong vòng một chiêu đánh bại Vũ Tôn tứ trọng của Lan Lăng sơn trang, thân hình không có một chút trì hoãn nào, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người trực tiếp thu Âm Dương Nguyên Quả vào trong một hộp ngọc.

Sưu.

Âm Dương Nguyên Quả bị hái, cây mây long lanh này lập tức héo rũ, sau đó biến mất không thấy trong vách đá.

Chủ nhân.

Thân ảnh lóe lên, thân hình đại hán mặc hoàng bào đáp xuống bên cạnh lão giả, cung kính giao hộp ngọc trong tay cho lão giả kia.

Mắt nhìn lão giả bình thường này, đám người Lan Lăng sơn trang cũng không khó đoán ra đầu yêu thú bát giai trung kỳ này hơn phân nửa là tọa kỵ của lão giả kia.

Thân có yêu thú bát giai trung kỳ làm tọa kỵ, đám người Lan Lan sơn trang lúc này cũng không dám trêu vào.

Các hạ là người phương nào? Sao lại giật đồ của Lan Lăng sơn trang ta? Còn làm bị thương cường giả Lan Lan sơn trang, các hạ có thể lưu lại danh tự hay không?Gia Cát Tây Phong trầm giọng nói, không biết là hắn muốn biết danh tự của lão giả này hay là vì trước mặt bao nhiêu người muốn nói một ít câu vớt vát lại mặt mũi.

Về phần động thủ sợ rằng tuyệt đối không dám.

Trước mặt thực lực tuyệt đối bọn họ không cần suy nghĩ cũng biết mặt mũi của Lan Lăng sơn trang lớn bao nhiêu.

Lan Lăng sơn trang.

Lão giả này thì thào một tiếng, cũng không để ý tới người của Lan Lăng sơn trang, thân ảnh lóe lên, lập tức cùng với đại hán mặc hoàng bào biến mất trên không trung.

Thực lực như vậy không phải là thứ mà đám người ở đây có thể so sánh.

Trơ mắt nhìn lão giả kia rời đi, sắc mặt đám người Lan Lăng sơn trang có chút khó coi.

Thế nhưng cũng không có biện pháp nào.

Bọn họ cũng không dám ngăn cản hai người kia.

Giờ phút này đã có đệ tử Lan Lăng sơn trang đi tới nâng lão giả Vũ Tôn tứ trọng kia lên.

Thương thế của hắn tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy được, tuyệt đối tới tình trạng nghiêm trọng.

Đám người chung quanh trơ mắt nhìn Âm Dương Nguyên Quả bị đoạt, tuy rằng trong lòng không nỡ, thế nhưng lại hả giận không thôi.

Lan Lăng sơn trang công khai chiếm Âm Dương Nguyên Quả, thế nhưng lại bị người khác cướp đi, coi như là một giáo huấn cho đám người Lan Lăng sơn trang.

Nhìn thấy đám đại môn đại phái như Lan Lăng sơn trang bị người khác không thèm để ý tới, những tán tu cùng với người của các thế lực nhỏ đều âm thầm vui mừng, hả giận.

Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua đám người Lan Lăng sơn trang, trong mắt tràn ngập hàn ý, trong lòng có xúc động muốn ra tay đánh chết mấy người này.

Thế nhưng lại do dự một chút rồi nhịn xuống.

Ý bảo Tử Yên, hai người lập tức rời đi.

Lục chưởng môn, lão giả vừa rồi là ai? Thực lực người này không thể khinh thường đúng không?Một lát sau, trên sơn mạch Tử Yên truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du ngăn nàng ra tay, nàng còn tưởng rằng Lục Thiếu Du biết lão giả kia.

Ta cũng không biết, thế nhưng thực lực cực kỳ cường hãn, chúng ta không nên trêu vào thì hơn.

Lục Thiếu Du nói.

Thực lực của lão giả kia cực kỳ cường hãn.

Nam thúc thường nói, trên đời này có vô số cường giả, núi cao còn có núi cao hơn.

Bởi vậy Lục Thiếu Du không muốn trêu vào một cường giả lạ lẫm.

Âm Dương Nguyên Quả tuy rằng là trọng bảo, thế nhưng không có thực lực tuyệt đối thì không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

Trên một ngọn núi, một đạo thân ảnh đáp xuống.

Người này tuổi chừng bốn mươi, dáng người tục tằn, vô cùng có lực.

Ánh mắt đang cẩn thận đánh giá tảng đá lớn màu xanh trước mắt.

Lúc này trước mặt hắn có một tảng đá lớn màu xanh chừng vài trăm mét, trên tảng đá có một cây linh thảo màu xanh đường kính bằng cánh tay.

Nhưng màu xanh này không giống như màu xanh lá bình thường, mà toàn thân nó óng ánh sáng long lanh một màu xanh lá.

Cẩn thận đếm kỹ linh thảo, thì cũng không có nhiều lắm, chỉ tộng cộng có mười tám phiến lá thon dài xanh biếc.

Lá cây này nhìn cũng rất kỳ lạ, nó có hình dáng giống như trái tim vậy.

Phía trên linh thảo có một cỗ khí tức thấm đậm ruột gan lan tràn ra, ở phía xa căn bản không thể phát hiện ra điều này.

Mắt nhìn thấy linh thảo, đại hán kia khẽ mỉm cười, thân ảnh phóng về phía linh thảo màu xanh lục.

Thế nhưng lại cực kỳ cẩn thận, giống như đang đề phòng thứ gì đó.

Sưu.

Khi đại hán kia sắp tới gần linh thảo màu xanh lục này thì phía trên linh thảo bỗng nhiên có một đạo lục mang bắn ra.

Lục mang bạo động, năng lượng khủng bố trong nháy mắt hóa thành một hư ảnh cự mãng dài hơn trăm mét, mở cái miệng máu ra, trực tiếp táp về phía đại hán kia.

Đại hán này dường như cũng đã sớm có sự chuẩn bị, thủ ấn trong tay biến hóa, trảo ấn trong tay lập tức đánh ra.

Linh lực phô thiên cái địa tuôn ra ào ào, cả không gian run lên.

Trảo ấn trực tiếp đánh vào trên người hư ảnh cự mạng.

Linh hỏa phía trên trảo ấn tràn ra khiến cho đầu cự mãng kia sợ hãi, bắt đầu rút lui.

Trở về cho ta.

Ánh mắt đại hán này trầm xuống, miệng quát khẽ một tiếng.

Liên tiếp đánh ra mấy đạo thủ ấn, trực tiếp phong ấn đại mãng màu xanh vào trong linh thảo, lúc này mở thỏa mãn cười cười.

Mà ngay trong nháy mắt khi đại hán này muốn hái linh thảo kia, trong lúc đang kích động thì không gian trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực.

Sưu.

Gợn sóng trong không gian lóe lên, bảo vật tới tay rồi thế nhưng lại biến mất dưới mí mắt đại hán.

Hỗn trướng, kẻ nào dám động tới vật của bản tôn.

Như phản xạ có điều kiện, vật tới tay rồi còn bị đoạt khiến cho đại hán kia giận dữ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy lúc này trên không trung có một nam tử mặc áo dài màu xanh đang lơ lửng đứng trên không trung.

Lục Thiếu Du lăng không mà đứng, trong tay cầm một khỏa linh quả, mười tám linh tâm thảo đều không phải vật bình thường, luận giá trị tuyệt đối không dưới Âm Dương Nguyên Quả bị lão giả kia đoạt đi lúc trước.

Cút đi cho ta, ta tha cho cái mạng nhỏ của người.

Thập bát linh tâm thảo không phải là của ngươi.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn đại hán thô lỗ kia.

Linh Tôn tam trọng, thực lực cũng không yếu.

Chỉ là hắn cũng không cần phải bận tâm, đạt được Thập bát linh tâm thảo rồi cũng không cần phải lấy mạng đối phương.

Mắt nhìn Lục Thiếu Du trên không trung, trong lúc vô hình có một cỗ khí thế khiến cho đại hán thô lỗ từ trong tức giận hồi phục tinh thần lại.

Đại hán thô lỗ cảm nhận được khí tức trên người thanh niên này, khí tức khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm, cũng khiến cho hắn không có cách nào nhìn thấu.

Đối phương có thể từ trong tay hắn cướp đi Thập bát linh tâm thảo đã chứng minh thực lực còn ở phía trên hắn.

Bảo vật như Thập bát linh tâm thảo so với tính mạng hắn vẫn kém một chút.

Khẽ cắn môi, trước mặt thực lực tuyệt đối, đại hán thô lỗ này tuy rằng có không cam lòng, thế nhưng thân là tán tu có thể tu luyện tới mức này cũng là người thông minh, cực kỳ thức thời.

Sau khi hung hăng nhìn về phía Lục Thiếu Du, lại tham lam nhìn Thập bát linh tâm thảo trong tay Lục Thiếu Du rồi mới định rời đi.

Sưu.

Quang mang màu trắng dưới chân đại hán thô lỗ lóe lên, mang theo một bụng lửa giận hóa thành một thân ảnh mơ hồ phóng về phía sơn mạch xa xa.

Thập bát linh tâm thảo này cũng là một loại thiên tài địa bảo a.

Tử Yên lách mình đi tới bên người Lục Thiếu Du, ánh mắt nhìn vào Thập bát linh tâm thảo trên tay hắn rồi nói: Linh Tôn tam trọng kia dường như gọi là Ngũ Linh Tôn giả, cũng không phải là kẻ bình thường, cũng biết cách ngắt Thập bát linh tâm thảo này.

Nếu như người bình thường đem hư ảnh lục mãng kia đánh tan thì Thập bát linh tâm thảo này cũng không còn bao nhiêu giá trị.

Lục Thiếu Du mỉm cười, lúc này ánh mắt mới cẩn thận nhìn vào phía trên Thập bát linh tâm thảo, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.

Thập bát linh tâm thảo này cũng là lần đầu tiên Lục Thiếu Du gặp, là một linh dược thiên tài địa bảo cực kỳ khó gặp.

Đồn rằng Thập bát linh tâm thảo này chế luyện thành một loại đan dược có thể đề cao tâm cảnh cực lớn, nghe nói hiệu quả không dưới Diễn linh thánh quả.

Chậm rãi thu Thập bát linh tâm quả vào trong nhẫn trữ vật, Lục Thiếu Du mừng rỡ, không ngờ bản thân hắn lại dễ dàng gặp được Thập bát linh tâm thảo như vậy.

Linh Tôn tam trọng kia cũng thức thời, nếu như Thập bát linh tâm thảo này đem ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ thèm thuồng vì nó.

Trong này dường như có không ít linh dược.

Chẳng lẽ nơi này có liên quan tới linh dược sao?Tử Yên nói, bên trong vùng sơn mạch này đã tìm thấy không ít linh dược, đều là thứ ở bên ngoài khó có thể thấy được.

Trong này có chút kỳ quái.

Trong lòng Lục Thiếu Du đang không ngừng suy đoán, bên trong sơn mạch bị cấm chế này trên đường đi có không ít bảo vật.

Coi chừng một chút, đạt được những linh dược này cũng coi như có thu hoạch rồi.

Tử Yên dịu dàng nói, hai người không trì hoãn quá nhiều, quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, thân ảnh bắn về phía trước rồi lập tức biến mất.

Lục địa lơ lửng này cũng không biết rộng bao nhiêu, Lục Thiếu Du và Tử Yên xuyên qua bên trong cũng thấy được không ít linh dược.

Trong đó đại bộ phận đều là Lục Thiếu Du đoạt trong tay người khác.

Ở trong này chuyện đoạt đồ của người khác quả thực là một chuyện vô cùng thường xuyên.

Trong này chỉ có mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, tất cả những chuyện khác đều là lời nói suông mà thôi.

Một lát sau, Lục Thiếu Du cùng với Tử Yên cảm nhận được một cỗ khí tức, thân ảnh hai người đáp xuống phía trên vách núi của một hạp cốc.

Cái đó đúng.

Hai người ngẩng đầu nhìn về phía một đóa hoa màu đỏ như máu.

Đóa hoa màu đỏ như máu này vô cùng lớn, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, đường kính chừng ba mét, toàn thân màu đỏ, bên trên có một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn.

Khí tức này tựa như huyết sát chi khí, giống như chỉ cần nhìn một cái cũng khiến cho người khác hãi hùng, khiếp vía, trong lúc bất tri bất giác sẽ bị ảnh hưởng.

Là Huyết Linh mẫu đơn.

Không được nhìn nhiều, loại Huyết Linh mẫu đơn này tuy rằng là bảo vật, thế nhưng lại có thể làm ảnh hưởng tới tâm trí của chúng ta.

Trong lúc vô thanh vô thức bị nó khống chế, đến lúc đó sẽ trở thành hoa nô của nó.

Tử Yên nhìn đóa hoa màu đỏ, ánh mắt biến đổi, có kinh ngạc, không dám nhìn nhiều vào đóa hoa huyết sắc này.

Huyết Linh mẫu đơn sao, thứ này là vật gì?Lúc này Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào trên Huyết Linh mẫu đơn, đóa hoa màu đỏ đường kính chừng ba mét này toàn thân giống như có huyết quang quanh quẩn, càng nhìn qua càng giống như bên trong có máu tươi đang chảy, có một vẻ đẹp thê lương, khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải mê muội.

Sưu.

Bỗng nhiên trong đầu Lục Thiếu Du run lên, ánh mắt bắn ra tinh quang, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã bị ảnh hưởng.

May mà linh hồn của hắn không kém, sợ rằng ngay cả Linh Tôn bình thường nếu như gặp tình huống vừa rồi sẽ bị ảnh hưởng.

Huyết Linh mẫu đơn chính là một loại tà hoa thượng cổ, tuy rằng là bảo vật, thế nhưng nếu không có cách nào khống chế nó thì sẽ bị huyết sát chi khí của nó khống chế.

Đồn rằng khi Huyết Linh mẫu đơn tới tầng cao nhất còn có thể có linh trí, đến lúc đó nó sẽ khống chế hoa nô của nó.

Tử Yên nói với Lục Thiếu Du: Huyết Linh mẫu đơn này ta cũng chỉ vô tình đọc được một ít tư liệu trong Thiên Địa các, đồn rằng thứ này đã sớm biến mất, rất khó phát triển, không ngờ ở nơi này còn có thứ này.

Không ngờ trên đời lại còn có tà hoa như vậy.

Lần nữa nhìn về phía Huyết Linh mẫu đơn, trong lòng Lục Thiếu Du chính thức rung động.

Huyết Linh mẫu đơn này không ngờ có thể phản khống nhân loại thành hoa nô, lần đầu tiên Lục Thiếu Du chứng kiến việc này.

Từ trên sách cổ ta cũng biết được một chút, nếu như có thể khống chế hoa nô này cho bản thân mình sử dụng thì chính là một kiện bảo vật.

Chỉ là ta cũng không biết làm cách nào mới có thể khống chế Huyết Linh mẫu đơn này.

Tử Yên nói.

Lục Thiếu Du nghe vậy, ánh mắt nhảy lên.

Huyết Linh mẫu đơn này còn có chỗ tốt như vậy, đây tuyệt đối là bảo vật.

Tuy rằng hắn cũng không biết phương pháp, thế nhưng nếu cứ ngắt Huyết Linh mẫu đơn này trở về, nói không chừng nghĩa phụ và sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn sẽ có biện pháp.

Trong mắt hiện lên sự phân vân, Lục Thiếu Du không có lập tức hành động mà ánh mắt nhìn sang bên cạnh, đứng chắp tay nói: Các hạ, các hạ xem lâu như vậy rồi, có phải cũng nên đi rồi hay không? Ha ha, không nghĩ tới nơi này lại có loại bảo vật thượng cổ như Huyết Linh mẫu đơn, phàm là thiên tài địa bảo, tuy rằng người gặp là có phần, thế nhưng cũng phải dựa vào thực lực.

Hai người các ngươi không có tư cách, cút đi.

Hôm nay tâm tình của bản tôn tốt, tha cho các ngươi một mạng.

Trên không trung, không gian lắc lư, lập tức có một đạo thân ảnh màu đen bước ra ngoài.

Người đến chừng sáu mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, khí tức âm trầm, trong mắt hiện lên hung quang, xem ra cũng không phải loại người lương thiện gì.

Lục Thiếu Du nhếch miệng, nhìn qua lão giả bước ra từ không gian lắc lư.

Lão giả áo đen này xuất hiện, Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hắn đã sớm phát hiện ra lão giả áo đen này theo đuôi hắn và Tử Yên.

Lục Thiếu Du nhíu mày nói: Khẩu khí của các hạ không nhỏ, thế nhưng không ngờ lại khoác loác như vậy.

Vốn ta cũng định buông tha cho ngươi, hiện tại, ngươi có trốn cũng không thoát.

Tiểu tử, đừng lắm lời, bản tôn gọi là Ác Linh Tôn giả, không biết ngươi có nghe nói qua hay không.

Thế nhưng cho dù ngươi biết rõ cũng đã muộn rồi.

Lão giả áo đen nhìn Lục Thiếu Du cười, trong nụ cười mang theo hàn ý nhàn nhạt, rõ ràng đã động sát.

Giết người ở trong này chính là chuyện thường ngày.

Lục chưởng môn, Ác Linh Tôn giả này chính là một cường giả linh đạo thành danh đã lâu, thủ đoạn hung ác, lại là trưởng lão Địa cấp của Thiên Địa các, đã từng tiếp nhận không ít nhiệm vụ.

Tử Yên truyền âm nói với Lục Thiếu Du, đối với lai lịch của Ác Linh Tôn giả này nàng cũng biết một chút.

Linh Tôn lục trọng, quả thực rất mạnh.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn về phía Ác Linh Tôn giả, không khó nhận ra người này là Linh Tôn lục trọng.

Thế nhưng chỉ bằng vào loại thực lực này muốn đoạt Huyết Mẫu đơn trong tay hắn thì còn chưa đủ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, nhìn Ác Linh Tôn giả nói: Ác Linh Tôn giả, ta chưa từng nghe nói qua.

Thế nhưng ngay sau đây sợ rằng trên đại lục này sẽ không còn ai nghe nói tới Ác Linh Tôn giả nữa.

Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có ai dám hung hăng càn quấy như vậy trước mặt bản tôn.

Ngươi muốn chết.

Ác Linh Tôn giả lạnh nhạt quát một tiếng, linh lực chấn động, trong tay lập tức đánh ra một đạo linh lực xuyên thủng không gian, bắn về phía Lục Thiếu Du, trong mắt tràn ngập sát ý.

Nhìn Ác Linh Tôn giả ra tay, Tử Yên hoàn toàn không lo lắng, thân hình còn tự động lui về phía sau một chút, khóe miệng nở nụ cười.

Một đạo linh lực thất luyện xuyên thủng không gian đánh tới, Lục Thiếu Du không lùi mà tiến.

Quang mang quanh thân chớp động, một đạo quang mang trong tay phóng ra, hai đạo năng lượng thất luyện va chạm.

Không gian run lên, cũng không tạo thành sóng to gió lớn, hai đạo năng lượng lập tức biến mất trên không trung.

Trong sát na khi Lục Thiếu Du ra tay, khuôn mặt cười lạnh của Ác Linh Tôn giả rốt cuộc cũng biến đổi.

Đến giờ phút này hắn mới biết được thanh niên mặc áo bào xanh trước mắt tuyệt đối không phải là người dễ trêu.

Không biết là ai muốn chết.

Trong nháy mắt này sắc mặt Lục Thiếu Du lạnh như băng, trong hai mắt bắn ra hàn ý.

Bàn tay vung lên, thân ảnh trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía Ác Linh Tôn giả.

Thân ảnh Lục Thiếu Du trực tiếp xé rách không gian, giống như là xuyên thủng không gian, dùng tốc độ kinh người nhanh như thiểm điện lướt tới trước người Ác Linh Tôn giả.

Tốc độ cực nhanh, khiến cho không gian chấn động tạo thành âm thanh trầm thấp, thân ảnh tạo thành một chuỗi tàn ảnh trên gợn sóng trong không gian.

Không xong.

Ác Linh Tôn giả biến sắc, linh lực phô thiên cái địa tuôn ra.

Thân ảnh phá không lui lại, quanh thân xuất hiện vết nứt không gian đen kịt, thủ ấn trong tay biến hóa, dường như muốn toàn lực ra tay.

Chậm rồi.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Ác Linh Tôn giả, tay phải nhanh như chớp tát một cái.

Phanh.

Cơ hồ là cùng lúc, âm thanh thanh thúy vang vọng, Ác Linh Tôn giả có tu vi Linh Tôn lục trọng lại trực tiếp bị một cái tát của Lục Thiếu Du đánh bay.

Linh lực vừa mới tuôn ra lập tức bị tán loạn.

Phốc Phốc.

Trong miệng phun ra máu tươi cùng với mấy cái răng, thân hình Ác Linh Tôn giả giống như cục đá văng ra phía sau, hung hăng đập vào mặt đất ở phía xa.

Luận tốc độ cùng thực lực, Linh Tôn lục trọng như hắn làm sao có thể chống lại thực lực biến thái của Lục Thiếu Du.

Ngay cả Vũ Tôn cửu trọng Lục Thiếu Du cũng không sợ huống chi bản thân hắn chỉ là Linh Tôn lục trọng.

Phanh.

Ác Linh Tôn giả hung hăng đập vào mặt đất, tạo thành một rãnh sâu trên mặt đất.

Ánh mắt lúc này tràn ngập hoảng hốt, hắn thật không ngờ thực lực của nam tử áo xanh này lại mạnh tới như vậy.

Tu vi Linh Tôn lục trọng như hắn không ngờ chỉ bị một cái tát của đối phương mà bị bay về phía sau, hắn còn có thể nói gì nữa.

Chỉ có thể trách mình không có mắt.

Trốn.

Ác Linh Tôn giả không dám nghĩ nhiều, thân hình trên mặt đất dựa thế mà trốn, đâu còn dám ở lại.

Muốn chạy sao? Ta đã sớm nói qua ngươi không trốn nổi đâu.

Lúc này một đạo âm thanh mang theo hàn ý nhàn nhạt vang lên bên tai Ác Linh Tôn giả.

Trong nháy mắt này Ác Linh Tôn giả lập tức cảm giác được có một cỗ lực lượng không gian bao phủ quanh thân khiến cho linh lực trong cơ thể hắn đình trệ.

Ngay khi Ác Linh Tôn giả còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bị đánh xuống mấy đạo cấm chế.

Thủ đoạn phòng ngự còn chưa kịp thúc dục đã bị người khác bắt.

Thân hình bị cấm chế, miệng đầy máu tươi, trong mắt Ác Linh Tôn giả lần nữa xuất hiện thân ảnh mặc áo xanh kia.

Giờ phút này trong mắt Ác Linh Tôn giả tràn ngập sự kinh ngạc, hắn đường đường là Linh Tôn lục trọng, không ngờ lại bị đối phương dễ dàng cấm chế như vậy.

Tiền bối, ta có mắt không tròng, mong tiền bối tha cho ta một mạng.

Trong lúc kinh hãi đồng thời âm thanh của Ác Linh Tôn giả cũng không bị cấm chế, lập tức mở miệng cầu khẩn Lục Thiếu Du.

Miệng nói tiền bối, trong lòng tự nói là mình không có mắt.

Đối phương nhìn như không lớn hơn hắn, thế nhưng có tu vi như vậy sợ rằng cũng là cường giả lánh đời đã lâu.

Tiền bối sao?Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn vào Ác Linh Tôn giả nói: Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đây chính là kết cục mà ngươi tự chọn.

Nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, Ác Linh Tôn giả tuyệt vọng.

Lần này hắn đi ra coi như động thủ trên đầu thái tuế, xuất môn bất lợi, ai biết lại đụng phải người mạnh như vậy.

Trước tiên cho ngươi sống thêm vài ngày.

Dẫn theo Ác Linh TÔn giả, Lục Thiếu Du do dự, Linh Tôn lục trọng thích hợp cho hắn thôn phệ, chỉ là hiện tại cũng không phải lúc thôn phệ.

Sau khi tâm thần dò xét bốn phía, tâm thần khẽ động, trong tay hắn lập tức có một đạo lưu quang màu tím lóe lên, Tử Lôi huyền đỉnh xuất hiện trong tay.

Tử Lôi huyền đỉnh, ngươi là Linh Vũ Chiến Tôn, Lục Thiếu Du của Phi Linh môn.

Nhìn thấy Tử Lôi huyền đỉnh trong tay Lục Thiếu Du, sắc mặt Ác Linh Tôn giả biến thành màu đen.

Lúc tiến vào Tử Vong Thâm Uyên này từ xa hắn đã nhìn thấy Tử Lôi Huyền Đỉnh, trong người thanh niên áo xanh này có Tử Lôi Huyền Đỉnh, không phải Lục Thiếu Du thì còn có thể là ai được.

Hắn thật không ngờ thanh niên áo xanh này lại là Lục Thiếu Du của Phi Linh môn.

Bộ dáng này rõ ràng không phải, khả năng duy nhất chính là Lục Thiếu Du dịch dung, loại thủ đoạn này hắn cũng dùng qua không ít.

Ác Linh Tôn giả tuyệt vọng, sớm biết người này là Lục Thiếu Du hắn trốn còn không kịp, sao lại dám đi trêu vào.

Sưu.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lóe lên, không để ý tới Ác Linh Tôn giả đang tuyệt vọng mà thu hắn vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Tử Yên nhìn thấy tất cả, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười tiến lên nói: Huyết Linh mẫu đơn này làm sao bây giờ? Trước tiên cứ lấy rồi nói sau.

Lục Thiếu Du suy tư một chút, thân ảnh lướt đi, lập tức đi tới trước Huyết Linh mẫu đơn.

Trong tay xuất hiện một cỗ quang mang bao phủ phía trên Huyết Linh mẫu đơn.

Sưu.

Lục Thiếu Du tiếp cận, Huyết Linh mẫu đơn xinh đẹp này bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một đoàn năng lượng mang theo khí tức bạo ngược, cực lớn.

Sát khí bàng bạc lan tràn, trong khoảnh khắc khiến cho không gian to lớn chấn động.

Mau lui lại.

Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, cỗ khí tức này khiến linh hồn hắn cũng run lên.

Huyết sát chi khí này vô cùng mạnh mẽ, ảnh hưởng tới linh hồn.

Sưu Sưu.

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực bị khí tức huyết sát bao phủ Trong nháy mắt huyết sát chi khí trong không gian to lớn cũng từ từ biến mất không thấy gì nữa.

Huyết sát chi khí thật mạnh.

Trong mắt Tử Yên hiện lên sự kinh ngạc.

Vừa rồi Huyết Linh mẫu đơn bộc phát bắn ra huyết sát chi khí, nếu không phải nàng ở xa, lại thêm có thủ đoạn phòng ngự linh hồn, bằng không vừa rồi sẽ phiền toái lớn.

Mà lúc này trong không gian bị huyết sát chi khí bao phủ, vừa rồi vốn là một mảnh xanh biếc.

Lúc này lại là một mảnh khô héo, hoang vu, tất cả các sinh linh đều bị phá hủy.

Trong không gian còn có một cỗ khí tức huyết sát như ẩn như hiện.

Đáng tiếc, Huyết Linh mẫu đơn này đã bị hủy.

Lục Thiếu Du đau lòng không thôi, không ngờ Huyết Linh mẫu đơn này đụng một cái lập tức nổ tung.

Chỉ tiếc hắn cũng không hiểu cách hái Huyết Linh mẫu đơn, không công mất đi một loại bảo vật.

Huyết Linh mẫu đơn chính là tà vật, không có được nó nói không chừng cũng là chuyện tốt.

Tử Yên nói.

Chúng ta đi thôi, đi xem còn có thu hoạch gì không.

Mất đi Huyết Linh mẫu đơn trong lòng Lục Thiếu Du đau một hồi, cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Thời gian Tử Vong Thâm Uyên mở ra cũng không biết dài bao lâu, Lục Thiếu Du cũng không dám làm chậm trễ thời gian.

Quang mang qunah thân lóe lên, thân hình lơ lửng trên không trung, sau khi liếc nhìn chung quanh hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Ở trong đại lục lơ lửng này khắp nơi đều là linh dược.

Một lần nữa Lục Thiếu Du và Tử Yên đều có thu hoạch không nhỏ, đồng thời tìm kiếm phương hướng ra bên ngoài.

Đoạn đường mà hai người đi qua gặp phải không ít cường giả tán tu, từng người gặp phải hai người đều vô cùng cảnh giác, thậm chí còn tránh ra.

Hiển nhiên lo lắng hai người đột nhiên ra tay.

Loại chuyện như vậy lúc này cũng không khó nhìn thấy được, ngược lại còn vô cùng bình thường.

Chỉ là Lục Thiếu Du cũng không lo lắng, dùng thực lực và thủ đoạn của hắn hiện giờ người vào trong Tử Vong Thâm Uyên hiện tại dường như cũng không có nhiều người có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Chỉ cần hắn cẩn thận một chút có lẽ cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Đối với tán tu bình thường chỉ cần tránh đi, không trêu chọc vào hắn là Lục Thiếu Du cũng không để ý nhiều.

Những người này còn chưa tạo thành được uy hiếp với hắn.

Đương nhiên nếu như nhìn thấy đang thu thập linh dược thì Lục Thiếu Du tuyệt đối sẽ không khách khí.

Dọc theo đường đi, Lục Thiếu Du cũng gặp phải mấy tán tu Tôn cấp, luận thực lực không có ai bằng Ác Linh Tôn giả kia.

Những người này vừa mới thấy Lục Thiếu Du và Tử Yên, dường như cũng phát hiện ra hai người Lục Thiếu Du không dễ trêu cho nên sau khi nhìn thấy từ phía xa lập tức tránh ra.

Những người này thức thời như vậy Lục Thiếu Du cũng không có ra tay.

Dọc đường đi, trong lòng Lục Thiếu Du cũng không nhịn được mà lo lắng cho đại ca Dương Quá và Lục Tâm Đồng.

Cầu nguyện hai người không được gặp phải chuyển không may.

Mà hắn cũng tin rằng đại ca Dương Quá và Lục Tâm Đồng có ông trời phù hộ, gặp nguy hiểm cũng có thể hóa nguy thành an.

Đại khái tìm kiếm trong sơn mạch ở hạp cốc chừng một ngày, trong mắt hai người xuất hiện một mảnh sơn mạch bao la.

Năng lượng thật nồng đậm.

Hai người chăm chú nhìn vào sơn mạch trước mắt, trong mắt có chút kinh ngạc.

Năng lượng thiên địa ở sơn mạch này đặc biệt nồng đậm.

Lục Thiếu Du đánh giá sơn mạch, sơn mạch này bao la, liên miên không ngớt, xanh biếc vô cùng.

Trên những ngọn núi tràn ngập sương mù nồng đậm.

Những đám sương mù này cũng không phải là sương mù tự nhiên mà là do năng lượng nồng đậm ngưng tụ mà thành.

Không ngờ năng lượng lại nồng đậm tới tình trạng này, thế cho nên cây cối trên sơn mạch này so với nơi khác đều to lớn hơn nhiều.

Nơi này bất phàm, phàm là nơi có năng lượng thiên địa nồng đậm đều không đơn giản.

Chúng ta phải cẩn thận một chút.

Nhìn sơn mạch phía trước, Tử Yên nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du gật đầu, ý bảo Tử Yên cũng nên cẩn thận.

Tâm thần tràn ra, trong lúc mơ hồ hắn cũng cảm giác được sơn mạch này không quá bình thường.

Phàm là nơi có năng lượng thiên địa nồng đậm tất có chỗ bất thường.

Phía trước dường như có người.

Lục Thiếu Du nói, bên trong tâm thần dò xét của hắn phát hiện ra phía trước có không ít khí tức.

Thả người tiến về phía trước, xuyên qua mấy ngọn núi, tại một sườn núi bằng phẳng lúc này có không ít thân ảnh.

Từng đạo thân ảnh xúm lại cùng một chỗ, sợ rằng ít nhất có hơn mấy trăm người.

Lục Thiếu Du cùng Tử Yên có chút nghi hoặc, nhiều người tụ tập lại như vậy, xem ra tốc độ của những người này cũng vô cùng nhanh.

Hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên đáp xuống khiến cho không ít người quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên sự cảnh giác.

Mọi người nghe kỹ đây, theo tin tức mà Lan Lăng sơn trang chúng ta dò xét được, phía trước có một nơi có Thanh Lôi Huyền Đằng.

Thanh Lôi Huyền Đằng này là vật thượng cổ, nó đã có linh trí, người bình thường căn bản không có cách nào đối phó với nó.

Lục Thiếu Du vừa mới đáp xuống phía trước đã có âm thanh truyền tới.

Gia Cát Tây Phong.

Nghe thấy đạo âm thanh này Lục Thiếu Du lập tức nhận ra, người này hắn không xa lạ gì, chính là trang chủ Lan Lăng sơn trang, Gia Cát Tây Phong.

Nhíu mày, ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua khe hở giữa đám người, quả nhiên bên trong hắn nhìn thấy mười mấy người của Lan Lăng sơn trang.

Gia Cát Tây Phong hiện tại đang nói với mọi người.

Đều ở đây sao?Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua, có chút ngoài ý muốn khi phát hiện ra đám người Hóa Vũ tông, Vạn Thú Tông, Nhật Sát các đều ở cách đó không xa.

Còn có đám người Công Tôn Hóa Nhai, Doãn Ngạc, Lạc Kiến Hồng.

Trong đám người, Lục Thiếu Du lần nữa nhìn thấy Lam Linh, vẫn vũ mị khiến cho người ta sôi trào.

Thân hình linh lung khiến cho người ta xịt máu mũi, khiến cho vô số ánh mắt mang theo lửa nóng vụng trộm nhìn sang, cũng không dám nhìn thẳng.

Thanh Long Huyền Đẳng.

Lục Thiếu Du rõ ràng nghe nói tới Thanh Lôi Huyền Đằng trong miệng Gia Cát Tây Phong, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng.

Huyết Linh mẫu đơn thì Lục Thiếu Du không biết.

Thế nhưng hắn lại biết rõ một chút về Thanh Lôi Huyền Đằng này.

Trên Thiên Linh lục của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn có ghi chép, đồn rằng Thanh Lôi Huyền Đằng chính là tài liệu cực phẩm luyện khí.

Là Thanh Lôi Huyền Đằng.

Thanh Lôi Huyền Đằng thượng cổ, còn có linh trí, đây chính là trọng bảo a.

Gia Cát Tây Phong vừa dứt lời, mọi người chung quanh sôi trào.

Cả đám ghé đầu lại, đại bộ phận người cũng biết rõ Thanh Lôi Huyền Đằng này là vật thế nào.

Thế nhưng cũng còn có một ít người vẻ mặt mờ mịt, không phải ai cũng biết Thanh Lôi Huyền Đằng này.

Là Thanh Lôi Huyền Đằng, Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí.

Lục chưởng môn, nhất định phải đạt được vật này.

Tử Yên truyền âm nói với Lục Thiếu Du, âm thanh có chút kích động.

Tử Yên cô nương, Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí là sao?Lục Thiếu Du truyền âm hỏi, đối với Thanh Lôi Huyền Đằng Lục Thiếu Du cũng biết rõ một chút.

Thế nhưng Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí, Lục Thiếu Du cũng không biết rõ khái niệm này.

Thanh Lôi Huyền Đằng chính là tài liệu cực phẩm luyện chế linh khí.

Bình thường đều dùng luyện chế Hồn linh khí.

Đồn rằng Thanh Lôi Huyền Đằng này ở trên đại lục đều không phải là vật có linh trí.

Bản thân mang theo linh lực bàng bạc, đồng thời có thể khống chế linh hồn.

Là do năng lượng thiên địa ôn dưỡng, sinh trưởng thành.

Chỉ có tại địa phương vô cùng đặc biệt mới có thể có được Thanh Lôi Huyền Đằng.

Vạn vật đều có linh hồn của mình, coi như không phải là vật có linh trí thì cũng có khả năng dựng dục linh trí.

Ví dụ như Huyết Linh mẫu đơn mà chúng ta gặp chính là một loại trong đó.

Mà Thanh Lôi Huyền Đằng này nếu như mở ra linh trí thì lập tức có thể luyện chế thành thần khí.

Thanh Lôi Huyền Đằng luyện chế thần khí, có thể khắc chế linh hồn, tuyệt đối là trọng bảo.

Tử Yên một hơi truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nghe vậy trong lòng cũng có chút động tâm.

Tuy rằng hắn có hai kiện thần khí trên người, thế nhưng không ngờ Thanh Lôi Huyền Đằng lại là loại bảo vật như vậy, đương nhiên đã gặp thì không thể buông tha.

Dừng lại một lát, trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, Gia Cát Tây Phong nhìn mọi người, ánh mắt lóe lên, thu quạt trong tay nói: Chư vị, Thanh Lôi Huyền Đằng phía trước đã có linh trí, uy lực rất mạnh, khó đối phó.

Một mình đi tới đó sợ rằng có đi mà không có về.

bất quá ta tin rằng nhiều người như chúng ta liên thủ lại đến lúc đó nhất định có thể đoạt được Thanh Lôi Huyền Đằng kia.

Nghe thấy Gia Cát Tây Phong nói vậy tiếng nghị luận chung quanh lại càng lớn hơn.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chớp động, đám người Lan Lăng sơn trang này lôi kéo mọi người cùng nhau đối phó với Thanh Lôi Huyền Đằng, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi có chút nghi hoặc.

Loại bảo vật như vậy dưới tình huống bình thường sợ rằng Lan Lăng sơn trang tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết.

Càng không kêu gọi mọi người liên thủ.

Suy nghĩ một lát, Lục Thiếu Du nhìn đội hình Lan Lăng sơn trang, hóa ra trong mười mấy người kia có ba vị trưởng lão tu vi Vương cấp đã biến mất.

Nhíu mày, Lục Thiếu Du suy đoán nếu như hắn đoán không sai, sợ rằng uy lực của Thanh Lôi Huyền Đằng kia cũng không yếu, tuyệt đối cường hãn.

Lục chưởng môn, Lan Lăng sơn trang lôi kéo nhiều người như vậy để đối phó với Thanh Lôi Huyền Đằng, chuyện này có chút kỳ quái.

Tử Yên truyền âm nói, trong mắt có chút nghi hoặc.

Không có gì là kỳ quái cả.

Nếu ta đoán không sai thì Lan Lăng sơn trang đã bị hao binh tổn tướng, căn bản không thể một mình nuốt trọn Thanh Lôi Huyền Đằng.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Ánh mắt Tử Yên nhảy lên, truyền âm nói: Ta đã quên, Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí, thực lực đã tới tình trạng khủng ố.

Thực lực của Lan Lăng sơn trang căn bản không thể làm gì được nói.

Gia Cát trang chủ, nếu như mọi người cùng liên thủ, cuối cùng đạt đượcThanh Lôi Huyền Đằng thì nên phân phối như thế nào?Trong đám người, một lão giả mặc hoàng bào hỏi.

Trước mặt bảo vật, đầu tiên là nghĩ tới phân phối, không có ai nghĩ tới tại sao Lan Lăng sơn trang lại lôi kéo bọn họ.

Thanh Lôi Huyền Đẳng chỉ có một, cho dù ai cũng không thể một mình nuốt trọn.

Đến lúc đó sau khi đạt được chúng ta dựa theo việc xuất lực ra sao mà tính điểm.

Thanh Lôi Huyền Đằng này cũng phân thành nhiều phần, giá trị mỗi một phần đều liên thành.

Sau Thanh Lôi Huyền Đằng này nói không chừng còn có không ít bảo vật.

Lúc đó cũng chia đều ra.

Thế nào? Trong thời gian chúng ta liên thủ, không được ra tay với người khác.

Người vi phạm sẽ bị tất cả mọi người liên thủ đối phó.

Mọi người cảm thấy thế nào?Gia Cát Tây Phong hỏi mọi người.

Đám người kia nghe vậy trong lòng tuy rằng có chút lo lắng, thế nhưng bảo vật trước mắt khiến cho mọi người không còn cố kỵ quá nhiều.

Vạn Thú Tông ta không phản đối.

Doãn Ngạc nhìn mọi người rồi nói.

Công Tôn Hóa Nhai cũng gật đầu nói: Hóa Vũ tông ta cũng không có ý kiến.

Có hai sơn môn lớn Vạn Thú Tông và Hóa Vũ tông không có ý kiến, những tán tu có mặt sau khi chần chừ một thoáng rồi cũng gật đầu đồng ý.

Đương nhiên, tuy rằng những tán tu này gật đầu.

Thế nhưng người ngu cũng không có mấy.

Có thể tu luyện tới tu vi cùng thực lực như hiện tại, kẻ ngu ngốc đã không còn bao nhiêu.

Tuy rằng Gia Cát Tây Phong nói êm tai, thế nhưng ở thời điểm này, nếu như tin lời Lan Lăng sơn trang nói thì quả thực vô cùng ngu ngốc.

Chỉ sợ phải tính cho riêng cho bản thân mình.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, Lan Lăng sơn trang và đám người Hóa Vũ tông, Vạn Thú Tông tụ tập nhiều người tới như vậy, cũng là một cỗ thực lực không nhỏ.

Không biết đối phó với Thanh Lôi Huyền Đằng kia có bao nhiêu phần nắm chắc.

Không biết Nhật Sát các có muốn tham dự hay không?Mọi người đồng ý, Gia Cát Tây Phong khẽ thở phào một hơi, ánh mắt lập tức nhìn về phía đám người Nhật Sát các phía xa.

Nhật Sát các ta không có hứng thú.

Ánh mắt Lạc Kiến hồng khẽ đổi, trực tiếp từ chối.

Nhật Sát các và đám người Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông đã kết thành thù hận trong Thiên Môn cốc.

Lúc này liên thủ với đám người Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, coi như là có lợi Lạc Kiến Hồng cũng không thể không để phòng hai sơn môn này.

Huống chi tâm tư của Lan Lăng sơn trang sao Lạc Kiến Hồng lại không biết cơ chứ.

Nhìn thấy Lạc Kiến Hồng trực tiếp từ chối, ánh mắt Gia Cát Tây Phong khẽ biến đổi.

Hai người các ngươi thì sao? Có đồng ý không?Thu hồi ánh mắt, Gia Cát Tây Phong nhìn Lục Thiếu Du và Tử Yên.

Tất cả mọi người vừa rồi đều đồng ý, ánh mắt của hắn đã chú ý tới chỉ có hai người này không gật đầu, dường như không muốn liên thủ với mọi người.

Không có hứng thú.

Ai muốn đi chịu chết thì cứ việc.

Đến lúc đó bị người khác bán còn không biết.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng, trực tiếp cảnh cáo đám tán tu kia.

Có thể quấy rầy chuyện của Lan Lăng sơn trang, Lục Thiếu Du không ngại tốn thêm một chút nước bọt.

Nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, trong mắt không ít tán tu bắt đầu có ý rút lui.

Tiểu tử, ngươi nói gì.

Ngươi không muốn tham gì thì cút ngay.

Nếu như bước vào nơi này một bước, giết không tha.

Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Một thanh niên dậm chân nhảy ra.

Tuổi chừng ba mươi tuổi, gầy gò.

Trên người mặc một bộ cẩm bào.

Dáng người cao ngất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Cũng coi như có phong độ.

Chỉ là khí tức trên người thanh niên này có chút âm lệ, khí tức quanh thân như có như không lan tràn ra.

Cũng đã tới Linh Vương cửu trọng.

Trong đám người trẻ tuổi cũng coi như có thực lực không kém.

Gia Cát Tử Vân.

Thanh niên này đương nhiên Lục Thiếu Du không xa lạ gì.

Gia Cát Tử Vân của Lan Lăng sơn trang, ban đầu ở trong tay Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du đã tha cho cái mạng nhỏ của hắn.

Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ là có Lan Lăng sơn trang sau lưng sao? Nếu như Lan Lăng sơn trang ngươi không thích, có bản lĩnh thì cứ lên.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói xong, miệng phun ra một ngụm nước bọt.

Đối với người Lan Lăng sơn trang, hiện tại Lục Thiếu Du cũng không cần phải khách khí.

Nếu như đám người Lan Lăng sơn trang này dám trêu vào hắn thì cũng chỉ trách bọn họ không may.

Tiểu tử, khẩu khí thật lớn.

Gia Cát Tử Vân nghẹn khuất đã lâu, nhìn thấy đối phương không có danh tiếng gì, thế nhưng lại dám tranh luận với mình, hắn lập tức giận dữ.

Tiểu tử này quả thực là muốn chết.

Lại một âm thanh lạnh lẽo vang lên, dứt lời Công Tôn Xuân Thu nhảy ra.

Bước về phía trước mấy bước, Công Tôn Xuân Thu cũng đã sớm nhìn Lục Thiếu Du không vừa mắt.

Nếu lúc trước không phải bởi vì có thúc thúc ngăn cản thì ở cửa vào hạp cốc hắn đã ra tay với tên thanh niên mặc áo xanh này rồi.

Nhìn Công Tôn Xuân Thu, Lục Thiếu Du khẽ thở dài.

Công Tôn Xuân Thu này sợ rằng có người của Hóa Vũ tông ở đây cho nên mới không biết sợ.

Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên hàn ý.

Ngay khi Lục Thiếu Du nhíu mày, Công Tôn Xuân Thu còn tưởng rằng Lục Thiếu Du sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Thiếu Du, mặt mũi tràn ngập vẻ âm lệ, nở nụ cười lạnh nói: Tiểu tử, vận khí của ngươi cũng không quá tốt.

Nếu không liên thủ với chúng ta thì chết đi vậy.

Ngươi có thực lực này sao?Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn Công Tôn Xuân Thu nói.

Ánh mắt đảo qua đám người Hóa Vũ tông, ngoại trừ Công Tôn Hóa Nhai ra còn có hai cường giả Tôn cấp khác.

Tầm mười người có tu vi Vương cấp.

Nếu như đối phó Lục Thiếu Du cũng không quá quan tâm.

Tiểu tử, muốn chết.

Công Tôn Xuân Thu lạnh lùng quát một tiếng, dường như đã sớm muốn ra tay với thanh niên áo xanh trước mắt.

Cường giả Hóa Vũ tông cũng không có ý tứ ngăn cản.

Thanh niên áo xanh này vừa rồi đã khiến cho trong lòng không ít tán tu phân vân.

Nếu như không để cho thanh niên áo xanh này nhận một chút giáo huấn, sợ rằng khó có thể chấn nhiếp tất cả mọi người liên thủ với nhau.

Như vậy càng thêm khó đối phó với Thanh Lôi Huyền Đằng.

Tuy rằng người Hóa Vũ tông cũng nhìn ra thanh niên áo bào xanh thoạt nhìn có chút bất phàm.

Thế nhưng để cho Công Tôn Xuân Thu tiến lên thử người này cũng không tệ, có nhiều cường giả ở bên cạnh xem xét cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Gia Cát Tử Vân đang muốn ra tay thì bị Gia Cát Tây Phong lặng lẽ ngăn cản.

Âm thanh lạnh lẽo vừa dứt, Công Tôn Xuân Thu đã sớm muốn đánh chết tiểu tử trước mắt, ngoài ra còn biểu hiện một chút.

Nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt hắn lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng mang theo sát ý.

Bước chân tiến lên, chân khí bàng bạc tuôn ra.

Sưu Sưu.

Chung quanh có không ít tán tu mặc kệ là tu vi cao hay thấp đều nhanh chóng tản ra, tránh cho bị liên lụy.

Lục Thiếu Du căn bản không thèm để ý, nhìn Công Tôn Xuân Thu, loại thực lực này muốn đối phó với hắn, Công Tôn Xuân Thu này quả thực có chút ngây thơ.

Chết đi.

Trong nháy mắt, Công Tôn Xuân Thu mang theo sát ý ngập trời đi tới trước người Lục Thiếu Du.

Hóa chưởng thành quyền, một đạo quyền ấn khiến cho không gian vặn vẹo, gần như đánh nát gợn sóng trong không gian mang theo nụ cười lạnh lẽo đánh về phía Lục Thiếu Du.

Hung hăng đánh vào ngực Lục Thiếu Du.

Âm thanh trầm thấp, bạo liệt vang vọng.

Cơ hồ tất cả mọi người nhìn vào, chỉ thấy thanh niên áo xanh kia không có ý tứ lùi lại, mặc cho một quyền của Công Tôn Xuân Thu đánh vào ngực.

Tùy ý để cho lực lượng mạnh mẽ trút xuống.

Cảnh này khiến cho vô số ánh mắt kinh hãi.

Phanh.

Công Tôn Xuân Thu đánh một quyền xuống, âm thanh trầm thấp, bạo liệt vang vọng.

Ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, người này khong ngờ ngay cả một quyền của hắn cũng không trốn thoát, quả thực chính là muốn chết.

Mà trong khi Công Tôn Xuân Thủ nở nụ cười lạnh, sắc mặt hắn lập tức đen lại.

Hắn cảm giác một quyền của mình giống như đánh vào một vật cứng rắn nhất trên đời.

Lực lượng gần như phá nát không trung thế nhưng không có cách nào làm rung chuyển thân hình đối phương.

Thậm chí ngay cả góc áo cũng không thể tác động vào một chút nào.

Trên nắm tay lập tức vang lên tiếng răng rắc.

Răng rắc.

Trên nắm tay Công Tôn Xuân Thu vang lên tiếng răng rắc, hắn có cảm giác một cỗ lực lượng cực lớn xuyên qua nắm tay trực tiếp tràn vào trong cơ thể hắn.

Những nơi lực lượng cực lớn đi qua, xương cốt trong cánh tay bị chấn thành mảnh vỡ, cơ hồ nứt vỡ từng khúc.

Xương cốt nứt vỡ từng khúc, đau đớn kịch liệt khiến cho Công Tôn Xuân Thu lập tức hét lớn một tiếng.

Con sâu cái kiến, không biết tự lượng sức mình.

Trong sát na, ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, cánh tay nhanh như thiểm điện vươn ra.

Lập tức nắm lấy vai Công Tôn Xuân Thu.

Dưới lực lượng áp chế vô hình, chân khí trong cơ thể Công Tôn Xuân Thu cứng lại, không có cách nào nhúc nhích.

Dừng tay.

Trong Hóa Vũ tông, Công Tôn Hóa Nhai hét lớn một tiếng.

Sưu.

Mà đồng thời đã có một cường giả Vũ Tôn thấy tình thế không ổn, thân ảnh lập tức lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.

Thân hình cường giả Vũ Tôn này giống như lưu quang mang theo kình phong khủng bố, một đạo chân khí nóng bỏng trong nháy mắt bắn về phía Lục Thiếu Du.

Dưới đạo chân khí thất luyện này không gian trực tiếp bị đụng nát, xuất hiện khe nứt đen kịt.

Hóa Vũ tông muốn nhiều người bắt nạt ít người sao?Tử Yên lạnh nhạt nói một tiếng, thân ảnh xinh đẹp lóe lên.

Một đạo linh lực tinh luyện mang theo linh hỏa nóng bỏng đột nhiên hội tụ, năng lượng đáng sợ khiến cho không gian bạo liệt từng khúc.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License